Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con

Chương 840


Chương 840

Lê Hoa khẽ sờ chân mình, “Có lẽ tôi bị trẹo chân, chắc không có gì đáng ngại đâu.”

“Tôi xem nào.” Lục Uy Nhiên khẽ xoa chân của Lê Hoa rồi xoay qua xoay lại, “Xương không sao, chỉ bị bong gân thôi.”

“Vậy thì tôi yên tâm rồi. Chúng ta còn phải đi xa lắm không, Uy Nhiên?”

“Chỗ đó không xa đâu, qua con đường trước mặt là tới rồi.”

“Lê Hoa, hay là cô ở lại đây chờ chúng tôi một lát, tôi và Uy Nhiên qua đó rồi quay lại ngay, sau đó đưa cô đi khám được không?”

Lê Hoa nhìn Tô Lạc Ly, “Mợ chủ, mợ thật sự muốn đi sao? Nhưng tôi thật sự không yên tâm để mợ lên đó.”

“Tôi khó khăn lắm ra mới được ra ngoài một lần, đương nhiên muốn vì rồi.”

“Vậy được rồi, mợ đi đi. Cô Lục, làm phiền cô chăm sóc mợ chủ giúp tôi.”

“Đây là chuyện tất nhiên rồi. Tôi là vệ sĩ kiêm trợ lý của mợ chủ, chăm sóc mợ ấy là trách nhiệm của tôi.” Lục Uy Nhiên đỡ Tô Lạc Ly lên.

“Lê Hoa, tôi lên đó thuận tiện xin một quẻ nhân duyên cho cô rồi sẽ mau chóng quay lại thôi.” Tô Lạc Ly tinh nghịch nháy mắt với Lê Hoa.

Cô ấy ngượng ngùng lập tức cúi đầu xuống.

Lục Uy Nhiên đỡ Tô Lạc Ly đi từng bước về phía trước.

Nhưng bọn họ đi qua con đường vẫn không tới được nơi như Lục Uy Nhiên đã nói.

“Uy Nhiên, không phải cô nói qua con đường này là đến nơi à? Sao chúng ta còn chưa tới vậy?”

“Có lẽ tôi nhớ nhầm, chúng ta phải qua một ngã tư nữa, sắp tới rồi.” Lục Uy Nhiên vội vàng giải thích.

Tô Lạc Ly thật sự hơi mệt. Cho dù cô không muốn công nhận nhưng rốt cuộc mang cái bụng bầu bảy tháng, không nhận cũng không được.

Bọn họ lại đi qua một ngã tư nữa vẫn không thấy ngôi chùa đâu.

“Uy Nhiên, vẫn chưa tới à? Có phải cô nhớ nhầm đường không?”

Lục Uy Nhiên đột nhiên dừng lại, nụ cười trên mặt không còn rạng rỡ nữa.

“Đến rồi.”

“Đến rồi sao?” Tô Lạc Ly nhìn quanh nhưng không thấy bóng dáng của ngôi chùa nào, “Nhưng xung quanh đây đâu có ngôi chùa nào!”

“Tôi nói là giờ chết của cô đã tới rồi.” Lục Uy Nhiên chợt cười nham hiểm.

Tô Lạc Ly đột nhiên có cảm giác không ổn. Trong rừng cây có mấy người ló đầu ra.

“Cô muốn làm gì?” Tô Lạc Ly sốt ruột vội vàng lùi lại vài bước.

“Tôi muốn lấy mạng của cô. Cô chiếm vị trí mợ chủ Ôn và hưởng thụ lâu như vậy rồi, cũng nên nhường lại đi!”

Lục Uy Nhiên cười lạnh, “Tô Lạc Ly, cuộc sống an nhàn của cô đã kết thúc.”

“Tôi với cô không thù không oán, sao cô lại đối xử với tôi như vậy?”

“Không thù không oán à? Đó chẳng qua là suy nghĩ của cô thôi. Tôi không nói dối gì cô, từ khi bắt đầu đến bên cạnh cô, tôi đã có mục đích rồi. Tôi muốn lấy lại thứ thuộc về tôi!”
 
Chương 841


Chương 841

Lục Uy Nhiên dùng tay ra hiệu “Lên”, mấy người kia đều đi về phía Tô Lạc Ly.

Tô Lạc Ly xoay người bỏ chạy, vừa chạy vừa xoa bụng của mình.

“Lê Hoa, mau gọi người đi!” Cô vừa chạy vừa kêu lên, cũng không biết Lê Hoa có thể nghe được không.

“Các anh không cần phải vội, cứ để cho cô ta chạy. Bụng cô ta lớn như vậy sẽ không chạy được xa đâu. Chúng ta cứ chậm rãi đi theo phía sau là được rồi.”

Lục Uy Nhiên thật ra không vội.

Bọn họ đã chặn đường về, Tô Lạc Ly chỉ có thể chạy lên trên núi.

Cô không ngờ còn có nhân vật đáng sợ như vậy ẩn nấp bên cạnh mình!

Lúc này cô rất hoảng sợ, dù sao trong bụng cô còn có một đứa bé sắp chào đời.

Đáng lẽ cô nên nghe lời Ôn Khanh Mộ nói, không nên đi ra ngoài.

Đoạn đường lên núi đã làm Tô Lạc Ly tốn rất nhiều sức lực, bởi vì bụng to nên cô cũng không thể chạy nhanh, nói cô chạy còn không bằng nói là đi nhanh.

Lê Hoa chờ ở dưới thì chợt nghe được tiếng động gì đó. Bọn họ đã đi rất lâu rồi, sao vẫn chưa về?

Cô ấy không yên lòng, cuối cùng giãy giụa đứng dậy.

Đột nhiên có một ông cụ gánh hàng đi lên.

“Bác ơi, chùa trên núi cách đây có xa không?”

“Chùa à? Trên núi này làm gì có chùa nào.”

“Không có chùa ạ? Sao có thể như vậy được? Bác nhớ lại xem, có người nói với cháu ở đó còn có một thầy cúng rất linh. Hôm nay là mùng một đúng là ngày lành để cầu phúc mà!”

“Ôi, cô gái à, tôi sống ở đây đã mấy chục năm mà chưa từng nghe nói trên núi có chùa nào, càng khỏi nói tới thầy cùng nào rất linh nghiệm. Thật ra trên ngọn núi cách đây khoảng mười mấy cây thì có một ngôi chùa đấy.”

Lê Hoa nghe ông cụ nói vậy thì lập tức cuống lên!

Không xong, xảy ra chuyện rồi!

Lê Hoa lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Ôn Khanh Mộ nhưng tín hiệu trong núi này quá kém, cô ấy không sao gọi được.

“Bác ơi, mợ chủ nhà cháu xảy ra chuyện rồi, làm phiền bác giúp cháu được không?”

“Cô gái, cô làm sao vậy?”

“Có người lừa mợ chủ nhà cháu nói trên núi có chùa, muốn dẫn mợ ấy đi cầu phúc. Nhưng bác vừa nói trên núi này không có chùa nào nên cháu nghi ngờ mợ chủ nhà cháu bị người ta bắt cóc rồi!”

Ông cụ vừa nghe vậy cũng hoảng sợ, “Mặc dù chỗ ngọn núi chúng tôi không có chùa miếu gì nhưng là nơi đất thiêng lắm nhân tài, người dân sống đơn thuần, sao chuyện này có thể xảy ra ở chỗ chúng tôi được chứ? Cô gái chờ đấy, tôi sẽ lập tức gọi người tới!”

“Vâng, cám ơn bác!”

Lê Hoa cuối cùng cũng thấy được chút hy vọng mong manh. Cô ấy bắt đầu đi tìm theo hướng Tô Lạc Ly rời đi.

Tô Lạc Ly không đi được nữa vì đã không còn đường lên núi.

Người phía sau còn đang từng bước tới gần.

“Tôi cầu xin các người đừng làm hại con tôi, các người muốn gì tôi đều có thể cho các người.”
 
Chương 842


Chương 842

Bởi vì không thoát được nên Tô Lạc Ly đành cầu xin những người này.

“Tô Lạc Ly, cô đừng giãy giụa nữa, cô không thể thoát khỏi lòng bàn tay của tôi, tôi cũng sẽ không tha cho cô đâu.”

Lục Uy Nhiên nhìn bụng của Tô Lạc Ly, “Vậy tôi sẽ bắt đầu ra tay với bụng của cô trước.”

“Không, đừng, đừng làm vậy…”

Tô Lạc Ly hoảng sợ nhìn Lục Uy Nhiên và chậm rãi lùi lại.

Lục Uy Nhiên cầm một cây gậy gỗ từ trong tay người bên cạnh và giơ lên thật cao.

“Đừng làm hại con tôi! Cô không thể làm hại con tôi!”

“A…” Một tiếng hét xé trời vang lên!

Bệnh viện Q.M.

Người trong phòng phẫu thuật ra ra vào vào.

Ôn Khanh Mộ lo lắng chờ đợi ở ngoài cửa.

Chỉ một tháng nữa, anh bận rộn nốt một tháng nữa thôi là có thể yên tâm ở nhà chờ sinh cùng Tô Lạc Ly.

Nhưng đúng lúc này lại xảy ra chuyện!

May mà người dân đến kịp, đưa Tô Lạc Ly máu me khắp người đi bệnh viện.

Ôn Khanh Mộ không nhìn thấy dáng vẻ Tô Lạc Ly lúc được đưa đến bệnh viện, nhưng anh nhìn thấy trên người Lê Hoa toàn là máu thì trong lòng cũng lo sợ bất an.

Lê Hoa cũng bị thương, bởi vì Lê Hoa đi khá sớm, lúc ấy người dân vẫn chưa đến kịp, cô ấy che chở cho Tô Lạc Ly từ đầu đến cuối nên cũng bị thương rất nặng.

“Đã vào trong mấy tiếng rồi mà sao vẫn chưa ra?” Ôn Khanh Mộ dần mất hết kiên nhẫn.

Thời gian chờ đợi như một sự giày vò đối với anh!

“Sếp Ôn, xin anh hãy bình tĩnh, tình hình của mợ chủ không khả quan lắm.”

Y tá vội vàng trấn an anh.

“Không khả quan lắm là sao? Tôi nói cho các cô biết, nếu cô ấy xảy ra mệnh hệ gì thì tôi sẽ chôn các cô theo cùng!”

Ôn Khanh Mộ gào thét khiến y tá giật thót, “Sếp Ôn, chúng tôi sẽ cố hết sức.”

Nói xong y tá vội vàng chạy đi, dáng vẻ của Ôn Khanh Mộ quá đáng sợ, cứ như muốn ăn thịt người ta vậy!

Ôn Khanh Mộ đấm tay vào tường!

Công ty gì chứ? Tập đoàn Dark Reign gì chứ? Đáng lẽ anh nên mặc kệ tất cả, toàn tâm toàn ý ở nhà cùng Tô Lạc Ly!

Không có Tô Lạc Ly, anh cần cái công ty này để làm gì!

Đều tại anh! Đều tại anh cả!

Lại một khoảng thời gian chờ đợi dài dằng dặc, y tá bên kia nói với Ôn Khanh Mộ rằng Lê Hoa đã qua cơn nguy hiểm, không có gì đáng ngại.

Nhưng bên này Tô Lạc Ly vẫn không có tin tức.

Khoảng thời gian chờ đợi dài dằng dặc khiến Ôn Khanh Mộ càng ngày càng sợ hãi, nhiều lần anh đã định xông vào phòng phẫu thuật nhưng bị người ta ngăn lại.
 
Chương 843


Chương 843

Anh ngồi trên ghế dài, hai tay ôm đầu.

Vì sao lại như vậy?

Doãn Cẩn vội vã chạy tới, “Sếp Ôn, bắt được người rồi ạ!”

Lúc này Ôn Khanh Mộ mới ngẩng đầu lên, ánh mắt vụt qua vẻ hung ác.

Lần này đúng là anh chủ quan, anh đã biết Lục Uy Nhiên có vấn đề từ lâu, vốn tưởng để Tô Lạc Ly ở nhà thì sẽ không sao, nhưng ai ngờ Lục Uy Nhiên lại tìm tới tận nhà!

Đáng lẽ anh nên xử gọn tai hoạ Lục Uy Nhiên này sớm hơn!

“Trông chừng cô ta cho tôi! Hỏi cô ta xem là ai sai khiến cô ta!”

“Vâng thưa sếp Ôn, tôi đã sai thuộc hạ đi làm rồi.”

“Nếu Ly Ly xảy ra mệnh hệ gì, tôi nhất định sẽ bắt cô ta chôn cùng!”

Doãn Cẩn không nói gì, anh ta biết giờ phút này Ôn Khanh Mộ vô cùng căm hận Lục Uy Nhiên.

Ôn Khanh Mộ không ngờ sự chờ đợi dài dằng dặc này kéo dài đến rạng sáng ngày hôm sau.

Bác sĩ cũng mệt rã rời, khi tháo khẩu trang xuống mồ hôi còn chảy nhễ nhại.

“Sếp Ôn, chúng tôi cần nói với anh về tình hình của mợ chủ.”

“Nói cái gì mà nói? Để cho tôi vào thăm cô ấy!”

Đã cấp cứu cả một đêm, nếu họ không thông báo tin dữ thì chắc là không sao.

Ôn Khanh Mộ xông thẳng vào trong, nhưng cảnh tượng anh nhìn thấy lại là…

Tô Lạc Ly nằm trên giường, hai mắt nhắm tịt, khắp người cắm đủ loại ống dẫn, còn đeo mặt nạ oxy.

Rất nhiều máy móc bên cạnh lấp lóe ánh sáng xanh đỏ, phát ra tiếng kêu tít tít theo tiết tấu.

Giờ phút này cô chẳng khác gì một người máy.

“Đây là sao?” Ôn Khanh Mộ chỉ vào Tô Lạc Ly trên giường bệnh rồi quay sang nhìn bác sĩ.

“Sếp Ôn, xin anh hãy bình tĩnh, chúng ta qua văn phòng nói chuyện được không?”

“Tôi muốn anh nói rõ với tôi ngay bây giờ!”

Ôn Khanh Mộ đã mất hết kiên nhẫn, sao còn có thể qua văn phòng được? Anh tuyệt đối sẽ không rời khỏi Tô Lạc Ly nửa bước!

“Tình hình của mợ chủ không ổn chút nào, cô ấy bị thương chủ yếu ở đầu, bây giờ đang rơi vào trạng thái hôn mê sâu.”

Bác sĩ hết cách đành nói với anh ngay ở đây.

“Hôn mê sâu là sao? Tôi chỉ muốn biết khi nào cô ấy có thể tỉnh lại?”

“Chuyện này… Sếp Ôn, chuyện này khó mà nói trước được. Có bệnh nhân hôn mê sâu sau một hai ngày là tỉnh lại, cũng có người cần một tuần, còn có người không bao giờ tỉnh lại nữa…”

“Anh nói cái gì, không bao giờ tỉnh lại nữa?”

Ôn Khanh Mộ túm lấy cổ áo của bác sĩ.

“Sếp Ôn, xin anh hãy bình tĩnh, tôi chỉ nói sự thật thôi!”

“Sự thật cái con khỉ, nếu Ly Ly không tỉnh lại thì tôi sẽ giết anh đầu tiên!”

“Sếp Ôn, chúng tôi thật sự đã cố hết sức, chỉ là tình hình của mợ chủ không khả quan chút nào, mợ chủ đã mang thai bảy tháng, bây giờ chúng tôi muốn hỏi ý kiến anh xem có cần lấy đứa bé ra không?”
 
Chương 844


Chương 844

Đứa bé, đúng vậy, anh quên khuấy mất, Tô Lạc Ly đã mang thai bảy tháng, họ còn có con!

“Đứa bé sao rồi?” Ôn Khanh Mộ cố gắng kiềm chế bản thân.

“Tình trạng của đứa bé tốt hơn hẳn người lớn, ban đầu có một số triệu chứng xuất huyết, nhưng sau khi dùng thuốc thì triệu chứng xuất huyết đã biến mất, tạm thời không có nguy cơ sảy thai.”

Như vậy còn may.

“Có lẽ cô ấy vẫn luôn rất cẩn thận, chỉ lo bảo vệ đứa bé trong bụng, sếp Ôn, bởi vì mợ chủ là bệnh nhân đặc biệt cho nên có một số việc chúng tôi rất khó quyết định.”

“Bớt nói nhảm đi, nói thẳng vào chuyện chính!” Ôn Khanh Mộ hét lên giận dữ.

“Đứa bé trong bụng mợ chủ đã bảy tháng, đã hoàn toàn thành hình, có thể làm phẫu thuật sinh mổ, nhưng mợ chủ đang trong trạng thái hôn mê sâu, nếu như phẫu thuật thì không thể tiến hành gây mê, thuốc mê sẽ chỉ làm tăng triệu chứng của mợ chủ, có lẽ sẽ khiến mợ chủ không bao giờ tỉnh lại nữa.”

“Còn gì nữa không?”

“Tình trạng giống như mợ chủ có thể thực hiện biện pháp đánh thức mạnh mẽ, có lẽ biện pháp này có thể khiến mợ chủ tỉnh lại, nhưng nếu muốn đánh thức mạnh mẽ thì nhất định phải lấy đứa bé ra trước.”

Có một số quyết định bác sĩ cần trao đổi cùng người nhà bệnh nhân.

Ôn Khanh Mộ rơi vào thế khó cả đôi đường, lựa chọn kiểu gì cũng không ổn.

“Không còn cách khác sao?”

“Nếu không sử dụng biện pháp đánh thức mạnh mẽ thì đành phải chờ mợ chủ tự tỉnh lại, đứa bé có thể tiếp tục ở trong bụng mẹ, thật ra chúng tôi khuyên nên để đứa bé trong bụng mẹ đủ thời gian, mặc dù đứa bé đã thành hình, nhưng chưa chắc đã có thể sống sót.”

Lời nói của bác sĩ như giáng cho Ôn Khanh Mộ một đòn nặng nề.

Anh thật sự không biết phải làm gì.

Tô Lạc Ly được đưa vào phòng ICU, Ôn Khanh Mộ ngồi bên giường nhìn cô.

“Ly Ly, anh phải làm gì hả em? Anh thật sự không biết phải làm gì. Đây là đứa bé em liều mạng bảo vệ, em chắc chắn không muốn nó có mệnh hệ gì đúng không?”

“Nhưng anh cũng không muốn em xảy ra chuyện, em nhất định phải tỉnh lại, đừng bỏ anh lại một mình, Ly Ly, anh xin em đấy!”

Ôn Khanh Mộ lại rơi nước mắt, cái cảm giác sợ hãi đó lại trỗi dậy.

Vì sao lần này anh cảm thấy mãnh liệt như vậy?

Mãnh liệt đến mức anh tưởng chừng như một giây sau Tô Lạc Ly sẽ bỏ anh mà đi.

“Ly Ly, em đừng bao giờ rời bỏ anh, đừng rời bỏ anh mà.”

Một ngày cứ thế trôi qua, Tô Lạc Ly vẫn hôn mê, bác sĩ tiến hành kiểm tra cho Tô Lạc Ly và đánh giá thang điểm hôn mê Glasgow.

Ôn Khanh Mộ nhíu chặt lông mày ngồi trong văn phòng hội chẩn chuyên môn.

Toàn bộ bác sĩ giỏi nhất của bệnh viện Q.M đều ở đây, bao gồm cả viện trưởng Chu Lễ Thành.

Chu Lễ Thành đã trải qua một loạt biến cố của nhà họ Ôn, vốn tưởng từ nay họ có thể sống hạnh phúc bên nhau thì ngờ đâu tai vạ ập tới bất ngờ.

“Sếp Ôn, chúng ta đã tiến hành một loạt kiểm tra cho mợ chủ, đồng thời tiến hành đánh giá thang điểm hôn mê Glasgow, số điểm của mợ chủ là… Ba điểm.”
 
Chương 845


Chương 845

“Có ý nghĩa gì?” Ôn Khanh Mộ cất giọng trầm khàn, anh không hiểu về kiến thức y học.

Nghe thấy số điểm này, tất cả mọi người có mặt đều hít một hơi sâu.

“Thang điểm hôn mê Glasgow là phương pháp đánh giá mức độ hôn mê trong y học, nó…”

“Nói luôn kết quả.” Không đợi bác sĩ giải thích, Ôn Khanh Mộ đã ngắt lời anh ta.

Anh không muốn hiểu kiến thức y học, anh chỉ muốn biết khi nào vợ anh có thể tỉnh lại!

“Nói thế này đi, sếp Ôn, ba điểm có nghĩa là… Số điểm thấp nhất, là mức độ hôn mê nghiêm trọng nhất, nếu trong ba tháng mợ chủ không tỉnh lại thì có nghĩa là mợ chủ sẽ thành người thực vật.”

Giọng nói của bác sĩ rất khẽ rất khẽ, như sợ sơ ý một chút sẽ kích thích Ôn Khanh Mộ vậy, nhưng anh ta nhất định phải nói sự thật cho Ôn Khanh Mộ.

Ôn Khanh Mộ chỉ cảm thấy tim mình như bị móc ra.

“Trong y học có ca bệnh nào được ba điểm vẫn có thể tỉnh lại không?”

“Có, nhưng rất rất ít.”

Ôn Khanh Mộ nhắm mắt lại, cuối cùng thở phào một hơi, chỉ cần người khác có thể tỉnh lại thì Tô Lạc Ly vẫn còn hi vọng.

“Bây giờ là thời điểm vàng để thúc đẩy đánh thức, tôi đề nghị lấy thai nhi ra bằng cách sinh mổ trong tình trạng không tiến hành gây mê, bây giờ mợ chủ không cảm giác được đau đớn, tôi nghĩ dù không gây mê chắc cũng sẽ không có vấn đề quá lớn, nếu mợ chủ có thể tỉnh lại vì đau đớn thì cũng coi như là một cách tốt!”

“Tôi không đồng ý! Thai nhi ở trong bụng mẹ một ngày tương đương với ở bên ngoài một tuần! Tôi đã tiến hành kiểm tra cho mợ chủ, bây giờ cô ấy đã không còn triệu chứng xuất huyết, cứ để thai nhi ở trong bụng cô ấy sẽ an toàn hơn là lấy ra, cho dù là sinh mổ thì cũng không thể bảo đảm đứa bé bảy tháng chắc chắn có thể sống sót, cho dù sống được thì cũng không nói trước được sau này sẽ để lại di chứng gì.”

Chung Vũ Lăng lập tức đưa ra ý kiến phản đối.

“Huống chi mợ chủ liều mạng bảo vệ đứa bé này, đứa bé này ở trong bụng cô ấy sẽ khiến cô ấy càng kiên cường hơn, khiến ý thức của cô ấy càng rõ ràng hơn, biết đâu cô ấy sẽ tỉnh lại!”

Bà ta bổ sung.

“Thang điểm hôn mê Glasgow của mợ chủ quá thấp! Nếu không sử dụng biện pháp thì hoàn toàn không thể tỉnh lại! Chỉ khi xảy ra kỳ tích mới có thể tỉnh lại được thôi! Nhất định phải sử dụng biện pháp!”

Bác sĩ đề nghị sinh mổ biện luận đầy lí lẽ.

Thật ra họ nói đều có lý, chỉ là đứng ở góc độ khác nhau mà thôi.

“Được rồi, mọi người đừng tranh cãi nữa, chúng ta vẫn nên nghe ý kiến của người nhà thì hơn, sếp Ôn, anh thấy thế nào?” Chu Lễ Thành ngăn cản các bác sĩ đang tranh cãi.

Ánh mắt Ôn Khanh Mộ vẫn ảm đạm như cũ, anh cũng không biết nên làm gì.

Anh lẳng lặng đứng lên, không nói một lời mà đi thẳng ra ngoài.

Trở lại phòng ICU, nhìn Tô Lạc Ly vẫn nằm trên giường, anh mong giây phút bước vào phòng Tô Lạc Ly đã ngồi dậy biết bao.

Đáng tiếc không có chuyện đó.

“Ly Ly, các bác sĩ vừa tranh cãi gay gắt vì em, em nói xem anh nên làm gì bây giờ?”

Ôn Khanh Mộ nhìn Tô Lạc Ly nằm đó như đang ngủ say, trái tim như bị thứ gì đó giày xéo.

“Bác sĩ bảo số điểm của em quá thấp, là điểm thấp nhất, hồi đi học em luôn xếp thứ nhất, sao em có thể dễ dàng cho phép mình được ba điểm! Ba điểm là điểm thấp nhất đấy!”
 
Chương 846


Chương 846

Ôn Khanh Mộ nắm tay Tô Lạc Ly, bàn tay cô ấm áp và mềm mại.

“Ly Ly, em phải giành được điểm cao nhất, biết chưa?”

Ôn Khanh Mộ đặt một nụ hôn lên tay Tô Lạc Ly.

“Bác sĩ muốn lấy đứa bé ra trước, quá trình phẫu thuật sẽ không tiêm thuốc mê, họ nói bây giờ em hoàn toàn không cảm thấy đau đớn, không tiêm thuốc mê cũng không sao, nếu em có thể cảm giác được mà tỉnh lại thì cũng là chuyện tốt. Nhưng anh đau lắm, Ly Ly à…”

Cho dù kết quả như thế nào, Ôn Khanh Mộ đều cảm thấy đó là một loại đau thấu tâm can.

Dù cô cảm giác được hay không thì tim anh đều đau đớn!

“Bác sĩ Chung nói, tuy đứa bé bảy tháng đã thành hình, nhưng chưa chắc đã có thể sống sót, cho dù sống sót cũng có khả năng để lại di chứng sau này.”

“Ly Ly, em tỉnh lại đi mà, tỉnh lại nói cho anh biết nên làm gì được không? Còn rất nhiều chuyện đang chờ em làm, rất nhiều giấy tờ trong công ty cần em ký tên, anh cũng hết tiền rồi, em cho anh tiền tiêu vặt đi!”

Ôn Khanh Mộ chợt bật cười, “Anh buồn cười thật đấy, nếu như em tỉnh lại anh sẽ không cần lựa chọn nữa.”

Trong phòng bệnh chỉ có một mình anh ở bên Tô Lạc Ly, các y tá đều ở ngoài cửa không muốn vào quấy rầy.

Nghe thấy lời Ôn Khanh Mộ, các y tá không khỏi rơi nước mắt.

“Ly Ly, anh biết trước giờ anh là một người ích kỷ, nếu đổi lại là em, em nhất định sẽ nghĩ cách bảo vệ con, thế nhưng anh không làm được, nếu như bảo vệ được con mà em không còn thì một mình anh làm sao nuôi con được, anh không làm được, anh thật sự không làm được, tính cách anh không tốt, động tí là nổi giận, giống như em nói, con sẽ có chướng ngại tâm lý.”

“Ly Ly, anh sẽ không cho bác sĩ lấy đứa bé ra, để nó ở bên em được không? Cứ để nó ở trong bụng làm bạn với em, sống thì cả hai cùng sống, không sống được thì để nó ở bên em, anh cũng sẽ đi theo hai người.”

“Ly Ly, anh không biết em có đồng ý canh làm vậy hay không, nhưng anh nhất định phải làm như thế, bởi vì anh không thể không có em, em nhất định phải tỉnh lại.”

Ôn Khanh Mộ hít một hơi sâu, nước mắt rơi trên mu bàn tay Tô Lạc Ly.

Cuối cùng anh vẫn nói lựa chọn của mình với bác sĩ, lựa chọn duy trì điều trị, không tiến hành sinh mổ.

Một tuần trôi qua, tình hình không có tiến triển.

Lại đánh giá thang điểm hôn mê Glasgow, vẫn là ba điểm như cũ, bác sĩ lại thuyết phục Ôn Khanh Mộ.

Ôn Khanh Mộ vẫn kiên trì với lựa chọn của mình.

Anh muốn đánh cược một lần!

Cược Tô Lạc Ly không nỡ rời xa anh, cược Tô Lạc Ly không nỡ rời xa con!

Một tháng trôi qua, Tô Lạc Ly được chuyển đến phòng bệnh bình thường, trên người không cần cắm đầy ống dẫn nữa, có điều cô vẫn không tỉnh, cũng không có bất kỳ phản ứng gì.

Mỗi ngày bác sĩ đều truyền chất dinh dưỡng cho cô để đáp ứng nhu cầu của thai nhi, nhưng cô vẫn ngủ như trước.

Bởi vì đã qua một tháng, bỏ lỡ giai đoạn vàng nên bác sĩ cũng không khuyên nhủ Ôn Khanh Mộ nữa.

Nhưng Ôn Khanh Mộ ngày ngày chìm trong day dứt, anh hoài nghi có phải mình chọn sai rồi không!
 
Chương 847


Chương 847

Tầng hầm hoa viên Crystal.

Trên người Lục Uy Nhiên đã chằng chịt vết thương, cô ta nằm hấp hối trên mặt đất.

Tra tấn gần một tháng đã khiến cô ta kiệt quệ.

Lục Uy Nhiên không sao ngờ được kế hoạch của cô ta hoàn hảo không sơ hở, nhưng lại bỏ sót khả năng người dân chất phác trong ngôi làng trên núi lại liều lĩnh vì người lạ như vậy.

Tuy cô ta chạy trốn rất nhanh, nhưng Ôn Khanh Mộ vẫn bắt được cô ta về.

Một chậu nước lạnh dội lên người cô ta, thần kinh vốn đã tê dại chịu kích thích lạnh lẽo lại nhanh chóng tỉnh táo lại.

“Tôi muốn gặp sếp Ôn…”

Dù sao Lục Uy Nhiên cũng xuất thân từ lính đặc chủng, sức khỏe vô cùng dẻo dai, dù đã chịu đủ loại tra tấn nhưng vẫn có thể gắng gượng đến cùng.

“Cô còn muốn gặp sếp Ôn? Cô nằm mơ đi, sếp Ôn sẽ không gặp cô đâu!” Người phụ trách trông coi Lục Uy Nhiên dĩ nhiên không coi lời nói của cô ta ra gì.

“Tôi cho anh biết, nếu anh không cho tôi gặp sếp Ôn thì anh sẽ hối hận! Sếp Ôn nhất định sẽ giết anh!”

“Ha ha, này người phụ nữ, cô bị đánh cho ngốc luôn rồi à? Sếp Ôn sẽ giết tôi vì cô?”

“Tất nhiên! Bây giờ sếp Ôn không để ý đến tôi là bởi vì anh ấy không biết chân tướng! Tôi muốn gặp sếp Ôn, tôi muốn nói chân tướng cho anh ấy biết!”

Lục Uy Nhiên cắn răng, trong miệng toàn là mùi máu.

“Tôi cũng muốn nghe xem chân tướng mà cô nói là gì đấy?” Một giọng nói lạnh lùng từ bên ngoài vọng vào.

Tất cả vệ sĩ đứng hết dậy, cung kính xoay người, “Chào sếp Ôn!”

Trong khoảnh khắc nhìn thấy Ôn Khanh Mộ, Lục Uy Nhiên cuối cùng cũng nở nụ cười.

Cơ thể vốn không còn chút sức lực nào, nhưng giây phút nhìn thấy hi vọng, cô ta vẫn run rẩy bò dậy.

“Sếp Ôn…”

Vệ sĩ lập tức lấy ghế cho Ôn Khanh Mộ, Ôn Khanh Mộ ngồi xuống, vắt chéo chân.

Sắc mặt anh vẫn âm u như cũ, nhìn có vẻ rất kém, ở bệnh viện, Tô Lạc Ly vẫn nằm trên giường, anh ăn không ngon ngủ không yên, sắc mặt dĩ nhiên không thể tốt nổi.

“Nói đi.” Giọng nói của Ôn Khanh Mộ như phát ra từ địa ngục, âm u đáng sợ.

“Sếp Ôn, anh còn nhớ lần đầu tiên anh gặp Tô Lạc Ly không?”

Câu nói này kéo suy nghĩ của Ôn Khanh Mộ về gần hai năm trước.

Đó là quán bar Tình Thư, anh vẫn nhớ rõ lần đầu tiên gặp Tô Lạc Ly, khi đó Tô Lạc Ly giống như một con thỏ trắng nhỏ bị hoảng sợ.

Môi anh không khỏi nhếch lên, từng cảnh tượng trong quá khứ như mới xảy ra ngày hôm qua.

Trước giờ anh không biết hóa ra mình lại là người hoài niệm chuyện cũ như vậy.

“Sếp Ôn, lúc ấy người sếp Dạ sắp xếp cho anh là tôi chứ không phải là Tô Lạc Ly, cô ta là người phụ nữ mưu mô, cướp đi vị trí của tôi! Cô ta cố ý bố trí gặp mặt anh, tuy tôi không biết cô ta biết anh ở đó bằng cách nào, nhưng cô ta quả thực cướp chỗ của tôi!”

Lục Uy Nhiên vô cùng nôn nóng, cô ta đã nhẫn nhịn lâu lắm rồi, cô ta rất muốn lấy lại những thứ thuộc về mình.

Nếu lúc trước cô ta đến quán bar Tình Thư sớm hơn, thuận lợi lên giường cùng Ôn Khanh Mộ thì hôm nay cô ta đã là mợ Ôn.

“Hóa ra là cô…”
 
Chương 848


Chương 848

Hình như Ôn Khanh Mộ cũng nhớ mang máng Dạ Bân từng nói người phụ nữ cậu ấy tìm cho anh là lính đặc chủng, bởi vì cậu ấy lo lắng sinh vật nửa người nửa ma cà rồng như Ôn Khanh Mộ quá mạnh mẽ, phụ nữ bình thường không chịu được.

“Là tôi! Sếp Ôn, là tôi thật đấy!” Lục Uy Nhiên vội vàng chỉnh lại mái tóc rối bời, lau vết máu trên mặt.

“Hóa ra cô trăm phương ngàn kế hãm hại Ly Ly là vì lúc trước người Dạ Bân tìm là cô.”

“Sếp Ôn, Tô Lạc Ly là người phụ nữ mưu mô, cô ta cố ý sắp đặt mọi chuyện! Anh tuyệt đối đừng trúng bẫy của cô ta!”

Ôn Khanh Mộ ngoắc ngón tay ra hiệu cho Lục Uy Nhiên, “Cô qua đây.”

Lục Uy Nhiên vô cùng mừng rỡ, vội vàng bò đến bên cạnh Ôn Khanh Mộ.

Cô ta tươi cười chuẩn bị đón nhận những thứ thuộc về mình.

Không ngờ Ôn Khanh Mộ lại giơ tay bóp cổ cô ta.

“Ặc…”

“Cô không tự xem lại mình đi à, dù ngày ấy người tôi gặp không phải Ly Ly mà là cô thì tôi cũng sẽ không ngủ với cô đâu! Bởi vì tôi chê cô bẩn!”

Lục Uy Nhiên đã không còn sức lực, cô ta vẫn đang cố gắng giãy giụa, nhưng hoàn toàn phí công vô ích, có thể nhìn thấy mặt cô ta trở nên tím tái, Ôn Khanh Mộ bỗng buông tay ra.

“Cứ thế bóp chết cô thì quá hời cho cô! Tôi phải giữ lại mạng cô để từ từ tra tấn!”

Ôn Khanh Mộ đá Lục Uy Nhiên ra rất xa.

Lục Uy Nhiên ho khù khụ vài tiếng, giơ tay về phía Ôn Khanh Mộ.

“Sếp Ôn, xin anh hãy tin tôi, lời tôi nói đều là thật.”

“Tôi không hề nghi ngờ lời cô nói là giả, chỉ có điều chắc cô không biết tôi và Ly Ly đã kết hôn từ rất lâu rất lâu rồi, chỉ là tôi không gặp cô ấy thôi, cho dù ngày đó tôi không gặp cô ấy thì sớm muộn chúng tôi cũng sẽ gặp nhau, từ đầu đến cuối chúng tôi đều là vợ chồng, còn cô, cho dù ngày đó cô lên giường với tôi thật thì trong mắt tôi, cùng lắm cô chỉ là gái điếm thôi!”

Mỗi chữ của Ôn Khanh Mộ như đánh mạnh vào lòng Lục Uy Nhiên.

Cô ta trừng to mắt, dáng vẻ nhìn hơi đáng sợ.

“Không, điều đó là không thể…”

“Có cần tôi đến ủy ban kiểm tra ghi chép đăng ký của hai chúng tôi cho cô xem không? Cô là ai mà vọng tưởng trở thành mợ Ôn!”

Lục Uy Nhiên dường như cảm giác được nguy cơ của mình tới rồi.

“Sếp Ôn, tôi bị người ta sai khiến! Là Tô Nhược Vân! Tất cả đều là Tô Nhược Vân làm!”

Thật ra Lục Uy Nhiên đã nói vậy với vệ sĩ rất nhiều lần.

Trước khi hợp tác với Tô Nhược Vân, cô ta đã tính kỹ đường lui cho mình.

Đến lúc đó cô ta sẽ giả bộ mình không biết gì cả, đổ hết tội lên đầu Tô Nhược Vân, dù sao Tô Nhược Vân và Tô Lạc Ly trước giờ không đội trời chung, đổ lên đầu Tô Nhược Vân cũng hợp lý.

Ôn Khanh Mộ bỗng cười lạnh lùng, “Quả nhiên là người xuất thân từ lính đặc chủng, đã tính đến cả đường lui cho mình rồi.”

“Sếp Ôn, xin anh hãy tin tôi, tôi thật sự không bị người ta lợi dụng, là Tô Nhược Vân, là Tô Nhược Vân thật đấy!”
 
Chương 849


Chương 849

“Lúc trước cô nói với vệ sĩ là Tô Nhược Vân sai khiến cô làm như vậy, tôi đã bảo họ đi kiểm tra, lúc ấy tôi hoàn toàn tin tưởng lời cô nói, dù sao Tô Nhược Vân và Ly Ly vẫn luôn có khúc mắc, chỉ tiếc là tôi bắt được người hôm đó hành động cùng cô, cũng tra tấn bức cung như vậy, cô đoán xem bọn họ nói gì?”

Lục Uy Nhiên bỗng cảm thấy có lẽ mình đã rơi vào bẫy.

“Bọn họ nói bọn họ là người cô tìm, hơn nữa cô còn nói với bọn họ, nếu bị bắt thật thì cứ nói là Tô Nhược Vân sai khiến, cô nghĩ chu toàn thật đấy, chỉ tiếc mấy ngày nay Tô Nhược Vân vẫn luôn ở nước ngoài chưa từng trở về.”

“Không phải vậy đâu, đây là bẫy của cô ta, là cô ta thật đấy! Tất cả mọi chuyện đều là cô ta làm! Tất cả kế hoạch đều là cô ta bố trí!”

Lục Uy Nhiên liều mạng lắc đầu, xem ra cô ta thật sự đã rơi vào bẫy của Tô Nhược Vân.

Cô ta muốn đổ oan cho Tô Nhược Vân, nhưng thông minh quá lại bị thông minh hại, bị Tô Nhược Vân cắn ngược lại!

“Nếu như cô ta làm chuyện gì có lỗi với Ly Ly thật thì tôi nhất định sẽ truy xét đến cùng, nhưng còn cô tôi tuyệt đối sẽ không buông tha!”

Ôn Khanh Mộ hận không thể xé tan xác Lục Uy Nhiên!

Lục Uy Nhiên mất hết hy vọng, ngồi phịch xuống nền đất lạnh giá, lần này cô ta bị vu oan thật rồi!

“Tôi cho cô biết, nếu Ly Ly bình an vô sự, chưa biết chừng tôi sẽ cho cô một con đường sống, nhưng nếu Ly Ly có mệnh hệ gì, cô…”

Ôn Khanh Mộ không nói tiếp nhưng cô ta có thể tưởng tượng ra được hậu quả.

Anh đứng dậy đi ra khỏi nơi âm u này.

Đám vệ sĩ tiễn Ôn Khanh Mộ đi, Lục Uy Nhiên lập tức túm lấy góc áo một vệ sĩ.

“Tô Lạc Ly chưa chết sao?”

“Tất nhiên là chưa chết!”

“Vậy con cô ta thì sao? Con cô ta còn không?”

“Đứa bé rất khỏe mạnh, có điều bây giờ mợ chủ đang hôn mê, nếu mợ chủ qua đời thì cô nghĩ mình còn ở đây được chắc?”

“Ha ha ha… Tốt, tốt lắm, vậy là cô ta đã hôn mê một tháng rồi! Cô ta chắc chắn không tỉnh lại được, thứ tôi không lấy được thì cô ta cũng đừng hòng! Ha ha ha…”

Lục Uy Nhiên cười một cách điên cuồng.

Ôn Khanh Mộ trở lại bệnh viện, Mục Nhiễm Tranh đã đứng chờ ở cửa.

“Chú, chú về rồi? Cháu muốn vào thăm Lạc Ly, nhưng họ không cho cháu vào.”

Vệ sĩ vẫn luôn canh chừng ở cửa, Ôn Khanh Mộ từng dặn, không có lệnh của anh thì bất kỳ ai cũng không được vào thăm.

“Vào đi.” Giọng nói của Ôn Khanh Mộ lộ vẻ bất lực.

“Ly Ly, Nhiễm Tranh tới thăm em này.” Vừa bước vào Ôn Khanh Mộ liền mở miệng gọi, nghe cứ như Tô Lạc Ly không hề bị làm sao vậy.

Khi nhìn thấy Tô Lạc Ly trên giường bệnh Mục Nhiễm Tranh cũng giật mình.

Cô lẳng lặng nằm ở đó, nếu không phải còn cảm nhận được cô đang hít thở thì anh gần như cho rằng cô đã chết.

Dạo trước Tô Lạc Ly còn trêu đùa, so ảnh với anh trên Wechat, thậm chí hai người còn gọi video.
 
Chương 850


Chương 850

Vì thế mà Ôn Khanh Mộ còn dạy dỗ anh một trận ra trò.

Nhưng bây giờ cô nằm trên giường không nhúc nhích.

Mục Nhiễm Tranh cảm giác có thứ gì đó mắc ở cổ họng, khiến anh không nói nên lời.

“Chú, bác sĩ nói sao?”

“Nếu ba tháng cô ấy vẫn chưa tỉnh lại thì sẽ thành người thực vật.”

Vẻ mặt của Ôn Khanh Mộ rất bình tĩnh, anh kéo chăn cho Tô Lạc Ly.

Mục Nhiễm Tranh cũng nghe ngóng được từ bạn mình rằng tháng đầu là giai đoạn tốt nhất để đánh thức, thời gian càng lâu thì khả năng đánh thức càng thấp.

Bây giờ đã qua giai đoạn vàng.

Mục Nhiễm Tranh bê một cái ghế đến rồi ngồi xuống.

“Cháu tâm sự với cô ấy đi, ngày nào cũng nghe chú nói chuyện chắc cô ấy chán lắm rồi.”

Bác sĩ bảo phải thường xuyên nói chuyện cùng bệnh nhân, như vậy mới có thể khiến Tô Lạc Ly sớm tỉnh lại.

Ôn Khanh Mộ luôn thao thao bất tuyệt bên tai Tô Lạc Ly mà không biết chán, nhưng Tô Lạc Ly không có bất kỳ phản ứng gì với lời nói của anh.

“Lạc Ly, dạo trước tôi tải rất nhiều nhãn dán mới, ban đầu định chờ khi cô sinh xong bé cưng, ở cữ sẽ gửi cho cô để giải sầu, chơi vui lắm đó, cô không muốn xem sao?”

Mục Nhiễm Tranh suy nghĩ miên man, anh muốn nói rất nhiều chuyện nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

“Lạc Ly, chúng ta quen nhau sắp được sáu năm rồi nhỉ? Từ hồi năm nhất chúng ta đã ngứa mắt nhau, cô cảm thấy tôi là cậu ấm, là ngôi sao, luôn bày ra dáng vẻ đáng ghét, còn tôi cảm thấy cô luôn nhìn người khác với vẻ ta đây hơn người, dáng vẻ của cô mới đáng ghét ấy.”

“Nhưng cô không biết đâu, thật ra tôi rất khâm phục cô, môn nào cô cũng xếp thứ nhất, bởi vì cô là con gái, tôi lại không cam lòng thua con gái cho nên luôn đối đầu với cô.”

Ôn Khanh Mộ ngồi bên cạnh nắm lấy tay Tô Lạc Ly đưa lên miệng hà hơi, không biết anh có đang nghe Mục Nhiễm Tranh nói chuyện hay không.

“Tôi cũng không ngờ chúng ta sẽ trở thành bạn thân, tôi cũng không biết mình bắt đầu thích cô từ khi nào.”

Động tác của Ôn Khanh Mộ hơi khựng lại.

Mục Nhiễm Tranh dường như chợt bừng tỉnh khỏi mạch suy nghĩ của mình.

“Ờm, chú ơi, ờm, cháu…”

“Nói tiếp đi.”

Mục Nhiễm Tranh giật mình, không ngờ Ôn Khanh Mộ không mắng anh, cũng không nổi giận.

“Được, vậy cháu nói tiếp đây, Lạc Ly, tôi biết cô vẫn luôn coi tôi là bạn tốt, thế nhưng từ rất lâu về trước tôi đã thích cô rồi, mãi sau này tôi muốn thổ lộ với cô thì lại phát hiện cô đã thành thím của tôi.”

“Thực ra lúc ấy tôi vô cùng bực bội, vô cùng tức giận, tôi vẫn luôn nghĩ cách làm thế nào để cướp cô về từ tay chú, nhưng sau này tôi phát hiện cô và chú ở bên nhau rất hạnh phúc, về sau cô mang thai thì dường như lúc đó tôi đã nghĩ thông suốt rồi.”
 
Chương 851


Chương 851

“Tôi rất mong chờ người em trai hoặc em gái này, mặc dù trong nhà đã có rất nhiều em trai em gái. Lạc Ly, tôi cảm thấy chúng ta như vậy rất tốt, cô tỉnh lại đi, tôi đã không vương vấn nữa rồi, tôi vẫn sẽ tiếp tục so ảnh với cô, hơn nữa tôi thề sẽ không bao giờ bắt cô chơi game với tôi nữa.”

Mục Nhiễm Tranh cúi đầu xuống, khóe mắt ngân ngấn nước.

Anh mong thời gian có thể quay lại lúc trước, có thể quay lại quỹ đạo biết bao.

“Tôi nói nhiều như vậy mà sao cô không có phản ứng gì?”

“Cháu về đi.”

“Vậy cháu đi trước đây, chú, nếu như cô ấy tỉnh lại thì chú nhớ báo cho cháu biết nhé.”

“Ừ.”

Mục Nhiễm Tranh đi ra ngoài với vẻ lưu luyến, đi chưa được bao xa anh bỗng nghe thấy giọng nói vọng ra từ bên trong.

“Ly Ly, trên thế giới này còn rất nhiều người đang nhớ thương em, nếu em ra đi mọi người sẽ buồn lắm đấy, em tỉnh lại, tỉnh lại đi mà?”

Qua ô cửa sổ, Mục Nhiễm Tranh nhìn thấy Ôn Khanh Mộ quỳ gối bên giường Tô Lạc Ly.

Anh chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ này của chú.

“Ly Ly, có phải anh làm sai chuyện gì không? Có phải ban đầu anh nên lựa chọn lấy đứa bé ra không? Ly Ly, đều tại anh không tốt, là anh không tốt, em tỉnh lại mắng anh đánh anh cũng được, xin em hãy tỉnh lại đi mà?”

“Anh cược thua rồi, anh không nên lấy mạng của em ra để cược! Ly Ly, coi như anh xin em! Anh xin em, Ly Ly, tỉnh lại, mau tỉnh lại đi!”

Ôn Khanh Mộ khóc nức nở giống như đứa trẻ mắc lỗi.

Mục Nhiễm Tranh đứng bên ngoài, khóe mắt cay cay, lặng lẽ rơi nước mắt.

Tất nhiên anh biết khi Tô Lạc Ly vừa xảy ra chuyện, Ôn Khanh Mộ đã đưa ra lựa chọn.

Khi đợi ở đây, anh cũng nghe các y tá nói, nếu như lúc trước Ôn Khanh Mộ lựa chọn lấy đứa bé ra, chưa biết chừng Tô Lạc Ly sẽ tỉnh lại.

Nhưng chú ấy mới là người phải chịu áp lực khổng lồ đó, không ai biết chú ấy áp lực và sợ hãi cỡ nào!

“Lạc Ly, cô nhất định phải tỉnh lại! Nếu không chú tôi phải làm sao đây?”

Mục Nhiễm Tranh khẽ cắn môi rảo bước rời đi.

Ôn Khanh Mộ vẫn quỳ trên mặt đất, cúi đầu khóc nức nở.

“Ly Ly, chỉ cần em bằng lòng tỉnh lại, em bảo anh làm gì anh cũng làm, em muốn thứ gì anh cũng cho, sau này anh sẽ nghe em tất, anh nói được làm được, em tỉnh lại được không?”

Anh lặp lại những lời này bằng giọng khàn đặc.

Nhưng Tô Lạc Ly không có bất kỳ phản ứng gì, cô không hề cử động, mắt vẫn nhắm chặt, duy trì hơi thở đều đều.

Bụng cô không khác lúc mang thai hơn bảy tháng là bao, dù sao bây giờ cô cũng chỉ có thể sống dựa vào chất dinh dưỡng truyền vào người.

Lại một tháng trôi qua.

Tô Lạc Ly vẫn chưa tỉnh lại, mọi người đều nghĩ rằng có lẽ cô sẽ không tỉnh lại nữa.

Nếu tỉnh lại được e là đã tỉnh lại từ lâu rồi.
 
Chương 852


Chương 852

Người đến thăm cô càng ngày càng nhiều, vợ chồng nhà họ Hoắc dẫn Hoắc Tư Kiệt, Hoắc Tư Nhã và người nhà họ Mục tới.

Mọi người ngồi bên giường nói chuyện với Tô Lạc Ly một lát, nhưng Tô Lạc Ly không có phản ứng với lời nói của ai cả.

Thậm chí Ôn Khanh Mộ còn đi tìm Tô Kiêm Mặc, Tô Kiêm Mặc ngồi bên giường Tô Lạc Ly nói chuyện với cô cả buổi sáng, nhưng Tô Lạc Ly vẫn không có phản ứng.

Mục Chỉ Huyên thấy con trai mình càng ngày càng gầy gò cũng rất đau lòng.

“Tiểu Mộ, con đừng quá lo lắng, con cũng phải chú ý giữ gìn sức khỏe, nếu con bị ốm ra đấy thì ai sẽ chăm sóc Lạc Ly?”

“Con biết rồi.” Cho nên dù không muốn ăn nhưng anh vẫn ép mình phải ăn một chút.

“Tiểu Mộ, trước kia mẹ chưa từng nói với con, trong đám cưới của con và Daisy, lần đầu tiên nhìn thấy Lạc Ly mẹ đã tiên đoán được rồi.”

“Tiên đoán gì ạ?” Cuối cùng lời nói của Mục Chỉ Huyên cũng gợi lên cho Ôn Khanh Mộ sự hứng thú.

“Con và Lạc Ly sẽ có hai đứa con, bọn chúng đều sẽ lớn lên bình an, cho nên con yên tâm đi, Lạc Ly nhất định sẽ tỉnh lại, nhất định sẽ bình an vô sự.”

Vốn dĩ Mục Chỉ Huyên không định nói tiên đoán của mình cho Ôn Khanh Mộ, lúc ấy bà nghĩ, cứ để hai vợ chồng trẻ tự mình từ từ trải nghiệm đi, nói hết ra thì không hay nữa.

Nhưng bây giờ Ôn Khanh Mộ hoàn toàn không có tinh thần, Mục Chỉ Huyên buộc phải nói cho anh biết.

Ôn Khanh Mộ nhếch miệng không nói gì.

Trước khi gặp Tô Lạc Ly, anh chưa bao giờ nghi ngờ tiên đoán của mẹ.

Nhưng từ khi gặp Tô Lạc Ly, anh cảm thấy cuộc sống tràn ngập ẩn số.

Ngay cả lời tiên đoán cũng mất đi hiệu lực.

Anh nghĩ có lẽ Mục Chỉ Huyên chỉ nói vậy để anh phấn chấn hơn nên lời nói này không đáng tin cho lắm.

“Tiểu Mộ, tất cả rồi sẽ qua, con phải phấn chấn lên.”

“Vâng, con biết ạ.”

Ba người họ là ma cà rồng, sống lâu trong thế giới loài người sẽ rất dễ bại lộ.

Đặc biệt là Mục Chỉ Huyên trước kia còn là nhân vật của công chúng, là một ngôi sao hàng đầu.

Tô Kiêm Mặc vừa qua đời trước đó không lâu cũng là người quen của bệnh viện, để ai nhìn thấy cũng không hay.

Họ chỉ ở lại một lúc rồi rời đi luôn.

Lại đến ngày kiểm tra cho Tô Lạc Ly, đến tháng sắp sinh, về cơ bản mỗi tuần đều kiểm tra một lần, nhưng bởi vì Tô Lạc Ly khá đặc biệt nên cách ba ngày Chung Vũ Lăng lại đến một lần.

Mỗi lần kiểm tra Chung Vũ Lăng đều tự mình làm.

“Tuy đứa bé khá gầy gò nhưng không hề thiếu chất, các chỉ tiêu đều bình thường.”

Chung Vũ Lăng vừa kiểm tra vừa nói.

“Mấy ngày gần đây bụng cô ấy cứ động đậy suốt.” Ôn Khanh Mộ nói.

“Đây là hiện tượng bình thường, thai nhi sẽ đạp nhiều vào tháng cuối, đứa bé này rất hiếu động! Đến khi chào đời chắc chắn nó sẽ là một đứa bé nghịch ngợm.”
 
Chương 853


Chương 853

Chung Vũ Lăng khẽ cười, chào đón sinh mệnh mới là một chuyện tốt, nhưng đối với Tô Lạc Ly và Ôn Khanh Mộ, đây dường như là thử thách sinh tử.

“Sếp Ôn, bây giờ còn khoảng mười ngày nữa là đến ngày dự sinh của mợ chủ, mấy ngày nay cậu nhất định phải đặc biệt chú ý, tôi cũng sẽ dặn dò y tá bên này.”

Nhưng Ôn Khanh Mộ không cảm thấy hứng thú, “Với bộ dạng này thì bà bảo cô ấy sinh con kiểu gì đây?”

Anh càng ngày càng cảm thấy lựa chọn lúc trước của mình là sai.

Nếu lúc ấy nghe lời bác sĩ lấy đứa bé ra trước, chưa biết chừng đứa bé và Tô Lạc Ly đều có tỷ lệ sống sót.

“Sếp Ôn, tôi cho mợ chủ thêm ba ngày, nếu trong vòng ba ngày mợ chủ không thể tỉnh lại thì cần phải làm phẫu thuật sinh mổ cho cô ấy.”

Chung Vũ Lăng vẫn kiên quyết với ý kiến không thể lấy đứa bé ra trước thời gian, thật ra bà ta vẫn hi vọng Tô Lạc Ly sẽ tỉnh lại trước khi đứa bé chào đời.

Nhưng Tô Lạc Ly vẫn không tỉnh lại.

Đây là kết quả xấu nhất.

“Có phải sinh mổ thì không thể gây mê không?”

“Tôi sẽ cùng bác sĩ chủ trị của mợ chủ và bác sĩ gây mê bàn bạc biện pháp.”

“Vậy bà hãy nhanh chóng báo cho tôi kết quả.”

“Sếp Ôn, cậu đừng quá đau buồn, chẳng phải còn ba ngày nữa sao? Biết đâu mợ chủ cảm nhận được bé cưng sắp ra đời mà tỉnh lại? Vui lên nào, ít nhất bé cưng còn có thể đến với thế giới này một cách khỏe mạnh, tôi nghĩ đây cũng là điều mợ chủ muốn thấy.”

Ôn Khanh Mộ nở nụ cười khổ.

Tô Lạc Ly để ý đứa bé cỡ nào trong lòng anh rõ nhất, cô vẫn luôn rất muốn sinh bé cưng.

Nếu lúc xảy ra nguy hiểm cô không che chở bụng mình thì có lẽ những vết thương này sẽ không rơi xuống đầu cô.

Kết quả cuối cùng là sảy thai, nhưng cô sẽ không phải nằm ở đây.

“Tôi biết rồi, bà ra ngoài đi.”

Chung Vũ Lăng đi thẳng ra ngoài, dặn dò các y tá vài câu rồi rời đi.

“Ly Ly, em nghe thấy lời bác sĩ Chung không? Bà ấy là bác sĩ em tin tưởng nhất, bà ấy chỉ cho em thời gian ba ngày, nếu như ba ngày sau em không tỉnh lại thì phải tiến hành sinh mổ.”

Ôn Khanh Mộ hít một hơi sâu, “Bác sĩ sẽ vạch dao lên bụng em, em có biết như vậy xấu lắm không? Sau này khi chúng ta thân mật, anh sẽ phải đối diện với vết sẹo của em, anh sẽ chê em đấy, cho nên em tỉnh lại đi.”

Ngày nào anh cũng khẩn cầu Tô Lạc Ly tỉnh lại, từ khẩn cầu theo kiểu gào thét lúc ban đầu cho đến van nài, rồi đến kiểu chai sạn coi như chuyện thường ngày như bây giờ.

Ôn Khanh Mộ sờ cái bụng nhô cao của Tô Lạc Ly, “Ly Ly, bé cưng sắp ra đời rồi, em không muốn nhìn dáng vẻ nó sao? Nếu em muốn thì mau tỉnh lại đi, chúng ta cùng nhau chăm sóc nuôi dưỡng bé cưng, ba ngày, anh cho em thời gian ba ngày! Nếu không anh sẽ mang bé cưng đi, để em không nhìn thấy nó nữa.”

Một ngày trôi qua, Tô Lạc Ly không có động tĩnh gì.

Hai ngày trôi qua, Tô Lạc Ly vẫn không có động tĩnh gì.

Ngày thứ ba đã đến.
 
Chương 854


Chương 854

Chung Vũ Lăng và bác sĩ tiến hành hội chẩn, lập kế hoạch phẫu thuật cho Tô Lạc Ly rồi xác nhận với Ôn Khanh Mộ.

Buổi tối, Ôn Khanh Mộ lau người cho Tô Lạc Ly như thường ngày, vốn dĩ có điều dưỡng viên cao cấp làm những chuyện này.

Nhưng Ôn Khanh Mộ kiên quyết tự mình làm, anh không cho phép người khác động vào cơ thể Tô Lạc Ly.

“Ly Ly, mỗi lần lau người cho em như một cuộc khiêu chiến đối với anh, anh nhìn cơ thể em nhưng không thể chạm vào, em biết anh khổ sở cỡ nào không? Nếu em xót anh thì mau tỉnh lại đi.”

Ôn Khanh Mộ lau sạch cơ thể cho Tô Lạc Ly rồi nằm xuống giường.

“Ngày mai em sẽ làm phẫu thuật, em có sợ không? Anh biết em chắc chắn không sợ, nhưng anh sợ lắm… Ly Ly, anh thật sự rất sợ, anh sợ em sẽ đau, nhưng bác sĩ nói bây giờ em hoàn toàn không cảm giác được đau đớn, nhưng anh vẫn đau, Ly Ly, ngày mai anh không vào phòng phẫu thuật cùng em được, anh sợ anh sẽ đánh bác sĩ một trận mất.”

Ôn Khanh Mộ vươn tay ôm Tô Lạc Ly vào trong lòng.

“Ngủ thôi, chúc em ngủ ngon, đây là đêm cuối cùng của hai ta rồi, ngày mai chúng ta sẽ là một nhà ba người.”

Ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi, trong căn phòng sơ sinh ấm áp.

Trong chiếc lồng ấp nho nhỏ, em bé sơ sinh đang say giấc nồng.

Chung Vũ Lăng đến kiểm tra, mỉm cười gật đầu.

“Mọi thứ đều bình thường.”

Vì Tô Lạc Ly nằm viện suốt hai tháng cuối nên bé con cũng không hấp thụ được nhiều dinh dưỡng.

Khi sinh ra bé chỉ nặng chưa đầy hai cân, vì sức khoẻ yếu nên phải nằm trong lồng ấp một thời gian.

Sau khi bé con chào đời, Ôn Khanh Mộ chỉ qua thăm một lần rồi lại về phòng bệnh.

Thời tiết hôm nay rất đẹp, ánh mặt trời rạng rỡ, là một ngày đẹp trời hiếm có trong mùa đông.

Ôn Khanh Mộ vén rèm cửa ra để ánh nắng chiếu vào người Tô Lạc Ly.

Ba ngày rồi câu trả lời của bác sĩ vẫn như cũ.

Tô Lạc Ly có thể tỉnh lại, cũng có thể không tỉnh lại.

Câu này nói cũng như không nói.

Ôn Khanh Mộ đứng trước cửa sổ, ngẩng đầu nhìn ánh nắng, ánh nắng chiếu vào khiến mắt anh hơi chói, anh hơi nheo mắt lại.

Dường như Tô Lạc Ly cũng cảm nhận được ánh nắng mạnh, cô từ từ mở mắt ra.

“Ông… xã…”

Nghe thấy giọng nói yếu ớt phía sau, Ôn Khanh Mộ sững người.

Anh chầm chậm xoay người lại, động tác chậm như được bật chế độ quay chậm.

Thấy Tô Lạc Ly mở mắt, anh nhanh chóng chạy đến ấn chuông.

Anh không dám nói, cũng không biết phải nói gì, anh chỉ muốn đợi bác sĩ đến kiểm tra cho cô.

Anh thật sự lo lắng tất cả những điều này lại như một giấc mơ.

Bác sĩ tới rất nhanh, thấy Tô Lạc Ly đã mở mắt thì lập tức tiến hành kiểm tra.
 
Chương 855


Chương 855

Tô Lạc Ly liên tục chớp mắt nhìn các bác sĩ tập trung lại đây, mặc cho họ kiểm tra.

Bác sĩ giơ ngón tay lên, bảo cô trả lời là số mấy.

“Sếp Ôn, lần này mợ chủ thật sự tỉnh rồi!”

Bác sĩ chủ trị cũng rất mừng rỡ, vội vàng báo cáo với Ôn Khanh Mộ.

Tô Lạc Ly nhìn Ôn Khanh Mộ, khi cô vừa định mỉm cười với anh…

Ôn Khanh Mộ chạy nhanh vào phòng tắm.

Nụ cười vừa mới nâng lên của Tô Lạc Ly cứng đờ trên khuôn mặt, anh làm sao vậy?

Ôn Khanh Mộ đứng trước gương trong phòng tắm, nhìn bản thân đang khóc trước gương rồi đột nhiên bật cười thành tiếng.

Cô tỉnh rồi, cô thật sự tỉnh rồi!

Anh vặn vòi nước để rửa mặt, đưa tay lên lau qua loa rồi lại chạy ra ngoài.

Các bác sĩ rất biết ý đi ra ngoài, đồng thời dặn dò Ôn Khanh Mộ đừng nói quá nhiều.

Hai người anh nhìn em, em nhìn anh, không ai nói gì.

Hai hơn tháng qua, Ôn Khanh Mộ đã nói hết những điều muốn nói.

“Anh là ai?” Cuối cùng Tô Lạc Ly cũng lên tiếng.

Nhưng câu mở đầu này lại là một đòn chí mạng đối với Ôn Khanh Mộ.

Ôn Khanh Mộ trợn to mắt nhìn Tô Lạc Ly: “Ly Ly, em không nhớ anh sao? Anh là người đàn ông của em! Là chồng em đây!”

Ôn Khanh Mộ có dự cảm không lành, bác sĩ liên tục nhấn mạnh Tô Lạc Ly bị chấn thương nặng nhất là ở vùng đầu.

Không phải vì bị thương ở đầu nên cô không nhớ ra anh đó chứ?

“Chồng em đâu có xấu như anh? Anh nhìn anh đi, hốc mắt trũng sâu, quầng thâm mắt đen xì, còn có râu nữa, tóc cũng dài. Chồng em không như thế.”

Tô Lạc Ly nhìn Ôn Khanh Mộ với vẻ vô cùng đau lòng.

Kể từ khi Tô Lạc Ly nhập viện, Ôn Khanh Mộ làm gì còn quan tâm đến hình tượng nữa, anh còn không nhớ lần cuối cùng mình cạo râu là khi nào, tóc lại càng không để ý tới.

“Anh thế này nên em không nhận ra anh nữa à? Anh lập tức thay đổi trở lại!”

“Ông xã, bé cưng đâu?”

“Bé cưng vẫn ổn, bác sĩ Chung đang chăm sóc con, nhưng con quá nhỏ nên bây giờ chỉ có thể ở trong lồng ấp.”

“Là con trai hay con gái?” Tô Lạc Ly sinh xong thì kiệt sức, còn chưa biết là con trai hay con gái đã ngất đi.

“Là con trai, là con trai mà chúng ta đều mong muốn.”

Ôn Khanh Mộ ghé sát vào tai Tô Lạc Ly, như đang nói điều bí mật.

Khoé môi Tô Lạc Ly nhẹ nhàng cong lên, nở nụ cười hạnh phúc.

“Ly Ly, đừng nói nữa, bác sĩ bảo em vừa tỉnh lại không được nói nhiều, nghỉ ngơi cho khoẻ đi.”

“Em còn một câu hỏi cuối cùng, vừa nãy khi em tỉnh sao anh lại không để ý đến em mà chạy vào phòng tắm thế?”

Tô Lạc Ly vẫn không hiểu.
 
Chương 856


Chương 856

“Anh uống nhiều nước quá nên buồn đi vệ sinh, hì hì!”

Cuối cùng Ôn Khanh Mộ cũng lại nở nụ cười nghịch ngợm đặc trưng của mình, lộ ra hàm răng trắng tinh.

“Em mệt rồi, em ngủ một lát đây.”

Nghe Tô Lạc Ly nói muốn ngủ, Ôn Khanh Mộ lại lo lắng.

“Yên tâm đi, em sẽ tỉnh lại.”

“Ngủ đi, khi nào em tỉnh lại, ông chồng đẹp trai của em sẽ về.”

Chẳng bao lâu sau Tô Lạc Ly đã chìm vào giấc ngủ.

Ôn Khanh Mộ vội vàng dùng thời gian này để tút tát lại nhan sắc, anh còn đi cắt tóc nữa.

Vẫn đẹp trai như xưa.

Anh chạy đến phòng sơ sinh một chuyến, Chung Vũ Lăng và các y tá nhìn thấy anh cũng giật mình.

Thời gian qua mọi người đã quen với Ôn Khanh Mộ lôi thôi lếch thếch, đột nhiên anh trở lại làm Ôn Khanh Mộ đẹp trai trước kia khiến mọi người chưa quen.

“Sếp Ôn vẫn đẹp trai như trước!”

“Gặp chuyện vui, tinh thần sảng khoái mà!”

Ôn Khanh Mộ đến trước lồng ấp của con trai, cậu bé đang ngủ rất say.

Cái miệng nhỏ nhắn thi thoảng còn mấp máy.

“Tình hình thế nào?”

“Bây giờ mọi thứ đã bình thường, chỉ là cậu bé còn rất yếu, cơ thể lại quá gầy nên vẫn phải nằm trong lồng ấp một thời gian nữa, nhưng bé ăn được, ngủ được, chắc không lâu nữa sẽ được ra thôi.”

Chung Vũ Lăng rất vui vì kết quả này.

Ôn Khanh Mộ lấy điện thoại ra chụp vài tấm, thật khó tưởng tượng cậu nhóc đỏ hỏn này lại có quan hệ huyết thống với mình.

Cậu bé là con trai anh, là con trai của anh và Tô Lạc Ly.

“Sếp Ôn, anh hãy nói với mợ chủ là không cần lo lắng cho cậu chủ nhỏ bên này. Tôi sẽ chăm sóc cho cậu bé thật tốt, bây giờ sức khoẻ mợ chủ đang rất yếu, cũng không vội cho con bú.”

“Bà vất vả rồi.”

Vì nhóc con vẫn nằm trong lồng ấp không thể bế ra, Ôn Khanh Mộ chỉ đành chụp vài tấm rồi về.

Khi anh về thì Tô Lạc Ly đã tỉnh, y tá đang cho cô ăn.

“Em thấy mình đã khoẻ hơn nhiều rồi, anh đưa em đi thăm bé cưng đi, từ lúc sinh con ra đến giờ em vẫn chưa được thấy con.”

“Không vội, bây giờ em đang rất yếu, lại đang ốm, không sợ lây cho con à? Anh có ảnh đây, em muốn xem không?”

Ôn Khanh Mộ vội ngồi xuống bên giường, lấy điện thoại ra.

“Mau cho em xem đi!”

Ôn Khanh Mộ giấu điện thoại ra sau lưng: “Hôn một cái đi rồi cho em xem!”

“Sao anh vẫn còn trẻ con như vậy?” Tô Lạc Ly hôn lên má Ôn Khanh Mộ rồi giật lấy điện thoại anh.
 
Chương 857


Chương 857

“Bé cưng thật giống anh, mắt mũi đều giống anh.” Tô Lạc Ly nhìn bé cưng của mình, nước mắt sắp tuôn rơi.

“Giống ở đâu? Sao anh không thấy? Nhăn nhúm xấu chết đi được, đâu có đẹp trai như anh!”

Tô Lạc Ly không nhịn được lườm Ôn Khanh Mộ.

“Làm gì có ai nói con trai mình xấu như anh chứ?”

“Không xấu, không xấu.” Ôn Khanh Mộ vội nói lại, dù sao Tô Lạc Ly nói gì thì là thế đó.

Vì vừa sinh con xong, lại mới tỉnh lại nên sức khoẻ Tô Lạc Ly thật sự rất yếu.

Vừa hay đang trong thời gian ở cữ, dưới sự chăm sóc tận tình của Chung Vũ Lăng, một tháng này sức khoẻ Tô Lạc Ly đã tốt lên rất nhiều so với trước.

Cuối cùng em bé cũng được ra khỏi lồng ấp, trở về với vòng tay Tô Lạc Ly.

Lại nửa tháng nữa trôi qua, Tô Lạc Ly phải tiến hành một loạt các loại kiểm tra sức khoẻ, sau khi mọi thứ bình thường, Ôn Khanh Mộ đưa Tô Lạc Ly và bé cưng về nhà.

Chỉ là lần này họ không về khu Rainbow mà là về hoa viên Crystal, dì Phương và Lê Hoa cũng về đó cùng.

Chỉ thêm một đứa bé thôi nhưng Ôn Khanh Mộ lại cảm thấy trong nhà ồn ào hơn rõ ràng, cũng vì để chăm sóc sức khoẻ Tô Lạc Ly cho tốt nên họ mới về bên này.

Ôn Khanh Mộ vừa vào cửa đã thấy Tô Lạc Ly bế bé cưng trong lòng, đang cho con bú!

“Em đang làm gì đấy?”

“Em đang cho con bú! Bác sĩ Chung nói sau khi về nhà, em có thể thử cho bé cưng uống sữa mẹ. Mặc dù khi ở bệnh viện em đã uống rất nhiều thuốc, nhưng lâu như vậy cơ thể cũng đã chuyển hoá hết, bác sĩ Chung nói em có thể cho con bú được rồi, trẻ nhỏ uống sữa mẹ vẫn tốt hơn.”

Tô Lạc Ly vừa nói vừa nhìn bé cưng trong ngực, cực kỳ hạnh phúc.

“Mợ chủ cho con bú các cô ở đây làm gì? Ra ngoài hết cho tôi!”

Người giúp việc vội vàng ra khỏi phòng.

Tô Lạc Ly ngẩng đầu nhìn anh, vẫn không sửa được tật xấu!

Ôn Khanh Mộ nhìn chằm chằm Tô Lạc Ly, áo cô vén lên lộ ra bầu ngực trắng nõn, sinh con xong nơi đó lớn hơn trước rất nhiều.

Yết hầu anh trượt lên trượt xuống, không kìm được nuốt nước bọt.

Anh đã không còn nhớ lần trước mình thân mật với Tô Lạc Ly là khi nào, quá lâu rồi.

Tô Lạc Ly thấy Ôn Khanh Mộ nhìn chằm chằm ngực mình thì lập tức xoay người đi.

“Lưu manh!”

“Nhìn vợ mình mà cũng gọi là lưu manh sao?” Ôn Khanh Mộ cực kỳ không phục, ngồi xuống bên cạnh Tô Lạc Ly.

“Anh còn không được hưởng đãi ngộ này, tu hú chiếm tổ chim khách!” Ôn Khanh Mộ nhỏ giọng lẩm bẩm.

Tu hú chiếm tổ chim khách?

Mặt Tô Lạc Ly đỏ lên, ẩn dụ của anh lúc nào cũng kỳ quái như vậy!

“Anh đã làm bố rồi, có thể đừng so đo với con trai không?”

“Nếu anh so đo với con thì em nghĩ thằng nhóc còn có thể ở đây?” Ôn Khanh Mộ không khỏi khịt mũi.

Khi bé cưng vẫn ở trong lồng ấp, anh còn có thể nói chuyện với Tô Lạc Ly vài câu.
 
Chương 858


Chương 858

Kể từ khi bé cưng ra khỏi lồng ấp, về với vòng tay Tô Lạc Ly, ánh mắt cô chưa từng rời khỏi bé cưng, đương nhiên cũng không nhìn anh được mấy lần.

Trong lòng anh đương nhiên thấy khó chịu, bây giờ cô còn bắt đầu cho con bú nữa, chắc sau này mọi tâm tư của cô đều dành cho bé cưng, anh càng không còn địa vị!

Tô Lạc Ly thấy bé cưng ăn no xong đã ngủ thì nhẹ nhàng đặt con xuống, đắp chăn cho con.

“Em có chuyện muốn nói với anh.”

“Chuyện gì vậy?” Ôn Khanh Mộ lập tức tươi tỉnh trở lại, lâu lắm rồi anh mới được vợ chú ý.

“Khi ở bệnh viện, em nghe nói anh vẫn luôn ở bên chăm sóc em, em sinh cũng được hơn một tháng rồi, bây giờ không có chuyện gì nữa, anh về công ty đi.”

Sắc mặt Ôn Khanh Mộ tối đi từng chút từng chút khi nghe những lời Tô Lạc Ly nói.

“Em đang xua đuổi anh?”

“Không phải em đang quan tâm anh sao? Anh đã lâu không để ý tới công ty, đến lúc quay lại rồi.”

“Tô Lạc Ly, ba tháng liền em không mở mắt nhìn anh, bây giờ mới ở bên nhau được bao lâu mà em đã chán anh, còn đuổi anh đến công ty!”

“Anh nói nhỏ thôi, bé cưng còn đang ngủ!” Tô Lạc Ly lập tức ngăn Ôn Khanh Mộ lại.

“Anh không nói nữa!” Ôn Khanh Mộ nói xong thì phẫn nộ ra khỏi phòng ngủ.

Nhìn bóng lưng bỏ đi của Ôn Khanh Mộ, Tô Lạc Ly cảm thấy khó hiểu, rốt cuộc người đàn ông này làm sao vậy?

Bảo anh về công ty thôi mà sao lại nóng nảy như thế, còn nổi giận đùng đùng nữa chứ?

Xem ra trong ba tháng cô ngủ say, tính tình người này đã trở nên nóng nảy hơn! Thật không biết các bác sĩ và y tá làm sao tránh được tính gắt gỏng của anh?

Ôn Khanh Mộ đầy bụng lửa giận, giận dỗi mãi không xuất hiện trước mặt Tô Lạc Ly.

Nhưng tối đến anh vẫn phải ngủ, vì thế đành phải quay về phòng ngủ.

Người giúp việc đang dọn giường trong phòng ngủ, nhóc con đang nằm chơi trên giường.

Chắc Tô Lạc Ly đi tắm rồi.

“Gối của tôi đâu? Các cô thật to gan, dám ném gối của tôi ra ngoài!” Ôn Khanh Mộ thấy trên giường không có gối của mình thì phát cáu!

“Không phải đâu cậu chủ, đây là lệnh của mợ chủ đó ạ.”

“Lệnh của mợ chủ? Không thể nào! Buổi tối cô ấy không có tôi làm sao ngủ được! Chắc chắn là các cô!”

Đúng lúc anh đang đầy bụng lửa giận không có chỗ trút!

Anh đang nói thì Tô Lạc Ly bước ra từ phòng tắm, cô quấn áo choàng tắm thật dày trên người.

Mấy người giúp việc cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: “Nếu cậu chủ không tin thì có thể hỏi mợ chủ ạ!”

Ôn Khanh Mộ lập tức quay người về phía Tô Lạc Ly: “Họ nói là em bảo họ mang gối của anh ra ngoài có phải không?”

“Đúng thế.” Tô Lạc Ly trả lời gọn gàng dứt khoát.

Ôn Khanh Mộ đột nhiên cảm thấy rất mất mặt, vừa nãy anh còn nói Tô Lạc Ly không có anh bên cạnh thì không ngủ được.

“Tại sao?”
 
Chương 859


Chương 859

“Đêm bé cưng ngủ sẽ thức giấc, em trông con ngủ sẽ quấy rầy đến anh, anh sang phòng khác ngủ tạm đi.”

Ôn Khanh Mộ hung dữ nhìn chằm chằm Tô Lạc Ly, chỉ muốn chọc thủng vài lỗ trên người cô, không ngờ cô lại nhẫn tâm đẩy anh ra ngoài!

Anh vốn đã cảm thấy địa vị của mình ở nhà không giữ được nữa, không ngờ bây giờ còn không được vào phòng ngủ!

“Tô Lạc Ly, coi như em nhẫn tâm!” Ôn Khanh Mộ bỏ lại câu này rồi xoay người bỏ đi.

Tô Lạc Ly khó hiểu, còn không phải vì cô muốn tốt cho anh sao? Thời gian này anh chăm sóc cô chắc cũng không được ngủ ngon, trẻ con lại hay khóc đêm, cô muốn anh được ngủ thêm một lúc, sao lại thành nhẫn tâm?

“Kỳ cục!” Tô Lạc Ly mặc kệ, lên giường chuẩn bị ngủ.

Đã mấy ngày trôi qua, Ôn Khanh Mộ không ngủ cùng phòng với Tô Lạc Ly, ban ngày cũng không đến công ty, cũng rất ít đến phòng cô.

Tô Lạc Ly chỉ quan tâm con, không để ý tới Ôn Khanh Mộ.

Bé con đã về nên cũng nhiều người tới thăm, bà Hoắc đến thăm vài lần, người nhà họ Mục cũng lần lượt thay phiên nhau đến.

Hoa viên Crystal náo nhiệt hơn trước nhiều.

Hôm nay, Tô Lạc Ly đang dỗ con ngủ trong phòng bỗng cảm thấy ngoài cửa có người.

Cô ngẩng đầu lên nhìn mấy lần nhưng không thấy ai.

“Bé cưng, rốt cuộc con có ngủ không?”

Anh bạn nhỏ tròn mắt nhìn Tô Lạc Ly rồi bật cười, chẳng buồn ngủ chút nào.

Cậu nhóc này cũng thích hành hạ người khác lắm.

Tô Lạc Ly đặt bé cưng lên giường rồi lặng lẽ rời đi.

Bóng người ở cửa vẫn đang đung đưa.

Cô thầm nghĩ chắc mấy ngày nay Ôn Khanh Mộ bức bối lắm.

Tô Lạc Ly nhẹ nhàng bước ra mở cửa.

Nhưng khi nhìn thấy người ở cửa thì cô lại sửng sốt.

“Sao lại là anh? Lén lén lút lút ở cửa phòng tôi làm gì?”

Mục Nhiễm Tranh gãi đầu, cười ngượng nghịu.

“Được rồi, vào đi.” Tô Lạc Ly về phòng: “Bé cưng, anh trai tới thăm con nè!”

Nghe thấy từ “anh trai”, Mục Nhiễm Tranh thật sự rất buồn bực.

Anh chưa bao giờ nghĩ rằng con của Tô Lạc Ly sẽ gọi mình là anh.

Từ khi Tô Lạc Ly sinh con, Mục Nhiễm Tranh vẫn chưa tới thăm cô.

Không phải anh không muốn đến, mà là không dám đến.

Còn nhớ khi Tô Lạc Ly hôn mê, anh đã nói tất cả những tâm tư lòng mình cho Ôn Khanh Mộ.

Anh thật sự lo những lời ấy sẽ bị Tô Lạc Ly biết, lo mình và cô không thể làm bạn được nữa.

Nhưng bây giờ xem ra cô vẫn chưa biết.

“Xem con trai tôi có đẹp trai không?”

Cậu nhóc lúc trước da nhăn nheo giờ đây đã trắng trẻo mềm mịn, cực kỳ dễ thương.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom