Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 100


Đường Tư Vũ muốn khóc, tuy nhiên sự thực là do cô nôn ra, không thể chối cãi.

 

“Được! Lát nữa tôi sẽ đi.” Đường Tư Vũ phiền muộn đáp lời, không dám nhìn trực diện vào mắt anh ta.

 

Hình Liệt Hàn nhìn thấy bộ dạng cam chịu của cô liền cong môi cười như có như không rồi rời đi.

 

Hình Liệt Hàn đi xuống dưới nhà đến bãi đỗ xe, trợ lý đưa cho anh chìa khóa xe của Đường Tư Vũ, anh cầm lấy rồi ngồi vào trong chiếc xe Porsche màu đỏ của Đường Tư Vũ lái về phía công ty.

 

Đường Tư Vũ ở nhà trầm mặc một hồi lâu, uống hết hai cốc nước sôi bụng mới dễ chịu hơn một chút. Trong lúc chán nản, nhìn thấy chìa khóa xe ở trên bàn, Đường Tư Vũ thở dài, xem ra cô bắt buộc phải đi rửa xe cho anh ta rồi.

 

Đột nhiên, Đường Tư Vũ phát hiện ra một điều, túi của cô đâu?

 

Chẳng có lẽ túi của cô lại để quên ở bữa tiệc rồi!

 

Đường Tư Vũ vội đây cửa đi sang nhà Hình Liệt Hàn tìm một lượt nhưng không tìm thấy, cô nghĩ có khi nào rơi ở trên xe không? Nghĩ vậy, cô vội vàng đi xuống dưới nhà, tìm đến chỗ chiếc xe thể thao màu đen. Cô mở cửa xe ra liền cảm thấy có một mùi hôi bay ra, cô vội vàng che miệng lại.

 

Chẳng trách Hình Liệt Hàn lại ghét đến như vậy, quả nhiên, mùi rượu nồng nặc đến mức ngay cả cô cũng không ngửi được.

 

Cô nhìn thấy túi của mình ở ghế sau liền cầm lên, sau đó cô ngồi vào ghế lái. Sau khi điều chỉnh lại ghế cho thoải mái, cô mở cửa sổ xe ra, sau đó lái xe ra khỏi bãi đậu xe đi đến tiệm rửa xe ở gần đó.

 

Lúc Đường Tư Vũ đi đưa chìa khóa xe, không ít người nhìn cô. Trông còn trẻ trung như thế này lại lái chiếc xe thể thao cao cấp, không biết cô gái này có thân phận như thế nào?

 

Đường Tư Vũ cầm túi đi đến một quán cafe ở bên cạnh ngồi, cô lấy điện thoại ra xem tin tức, không ngờ cô lại được truyền thông tung hô và nhận được nhiều lời khen ngợi đến như vậy.

 

Đối với việc nỗi tiếng như thế này, cô đều để mọi việc thuận theo tự nhiên, không muốn bản thân được thổi phồng lên quá nhiều.

 

Lúc này, cô nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, là Kỳ Lương gọi tới, cô mơ hồ nhớ ra việc Hình Liệt Hàn xuất hiện ở khách sạn vào đêm hôm qua.

 

“Alo, anh Kỳ Lương.” Cô nghe máy.

 

“Tư Vũ, đêm hôm qua em không sao chứt Bây giờ đã đỡ khó chịu hơn chút nào chưa?” Kỳ Lương quan tâm hỏi han.

 

“Em rất ồn! Ngủ một giấc bây giờ dậy em không sao nữa rồi.” Đường Tư Vũ cười gượng đáp lời.

 

“Em quen Hình Liệt Hàn à? Hai người có quan hệ gì với nhau vậy?” Kỳ Lương ở đầu dây bên kia tiếp tục hỏi.

 

“Bọn em… Bọn em…”

 

“Hai người đang qua lại với nhau?” Kỳ Lương có chút mát mát.

 

Đường Tư Vũ đành thở dài một hơi. Dù sao Kỳ Lương cũng đã nhìn thấy rồi, hơn nữa, Hình Liệt hàn bá đạo như thé, cộng thêm việc cô cũng cảm nhận được Kỳ Lương có tình ý với mình, nếu bây giờ cô thừa nhận, thì mối quan hệ giữa cô và Kỳ Lương chỉ dừng ở mức độ bạn bè.

 

Cô đành mặt dày thừa nhận: “Đúng! Em và anh ta đang qua lại với nhau.”

 

Kỳ Lương ở đầu dây bên kia bỗng chốc trầm mặc. Nếu là người đàn ông khác thì anh ta còn có thể hết sức lực đi tranh giành lấy tình cảm của cô, nhưng đối phương lại là Hình Liệt Hàn, anh thực sự không có đủ sức mạnh và tự tin để đấu với anh ta. Anh cười một chút rồi nói: “Tư Vũ, em là một người con gái tốt, anh chúc hai người hạnh phúc.”

 

“Cảm ơn anh, Kỳ Lương.”

 

“Đừng khách sáo, chúng ta vẫn có thể làm bạn mài!”

 

“Ừm! Có được một người bạn như anh, em thực sự rất vui và cũng rất vinh hạnh.”

 

Đường Tư Vũ nói xong, nhất thời cũng không biết nói thêm điều gì nữa.

 

“Anh còn có chút việc phải cúp máy đây, có thời gian cùng nhau đi uống trà nhé.”

 

“Được ạ! Vậy anh cứ bận việc đi ạI”

 

Sau khi ngắt điện thoại, Đường Tư Vũ thở phào một hơi, nghĩ đến mọi việc xảy ra đêm hôm qua, cả người cô đều vô cùng âu sầu, sao lại có thể xảy ra câu chuyện nực cười như thế cơ chứ?

 

Cuối cùng, cô còn phải cảm ơn người đàn ông đã tắm cho cô, chắc chết ngất mắt.

 

Đường gia.

 

Mấy ngày nay Đường Y Y sống cũng không hề dễ dàng gì, cô hầu như lúc nào cũng đi tìm hình bóng của Mộ Phi, nhưng Mộ Phi lại cứ trốn tránh cô, khiến cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi và đau khổ.

 

Khưu Lâm cũng để ý đến sự đau khổ của con gái, bà ta đột nhiên có chút tức giận.

 

Bà ta nghĩ rằng chuyện này tốt nhất nên gọi những người trong cuộc ra cùng nhau giải quyết mới có thể ổn thỏa.

 

Bà ta liền nói với Đường Hùng: “Tối nay anh gọi Tư Vũ về đây ăn cơm, đồng thời bảo con gọi cả Mộ Phi đến nữa, chúng ta phải làm chuyện này cho rõ ràng, nếu không, Y Y sẽ khổ tâm đến chết mát.”
 
Chương 101


Chương 101:

 

“Chuyện này thì có gì mà nói? Chuyện tình cảm của lũ nhỏ thì cứ để chúng nó tự giải quyết đi.” Đường Hùng biết nếu làm như vậy sẽ làm khó Tư Vũ.

 

“Nó là con gái anh, nhưng Y Y là con gái em, bây giờ con bé đau khổ như chết đi sống lại, là ai gây ra? Chẳng phải do con gái lớn Đường Tư Vũ của anh sao? Anh không được thiên vị cho nó.”

 

Đường Hùng khẽ thở dài: “Gọi Mộ Phi và Tư Vũ đến đây thì giải quyết được vấn đề gì?”

 

“Em muốn chúng nó phải nói cho rõ ràng, rốt cuộc Đường Y Y phải làm sao! Mộ Phi phải bày tỏ rõ quan điểm trước mặt chúng ta và Đường Tư Vũ.”

 

“Em ép Mộ Phi như thế thì có ích gì? Em cũng biết lúc đầu người Mộ Phi thích là Tư Vũ mà.”

 

Khưu Lâm tức giận: “Rốt cuộc anh có gọi điện không, anh mà không gọi em sẽ đưa con gái dọn ra ngoài ở.”

 

Đường Hùng cũng có chút sợ hãi người vợ này, đành đáp lời: “Được! Để anh gọi điện xem saol”

 

“Bây giờ gọi luôn.” Khưu Lâm trầm mặt ngồi xuống bên cạnh.

 

Đường Hùng cầm điện thoại lên bắm vào số gọi cho Đường Tư Vũ.

 

Đường Tư Vũ đang ngơ ngác cầm điện thoại, bỗng nhiên thấy cha cô gọi điện tới, cô liền bắt máy :”Alo, cha.”

 

“Tư Vũ à! Dạo này con có rảnh không, về nhà ăn bữa cơm nhé!” Đường Hùng nói Với cô.

 

“Ừm! Trưa nay con rảnh.” Đường Tư Vũ không muốn đưa con trai cô đi cùng. Cha cô đã gọi cô về ăn cơm, cô liền nhân lúc con trai đang ở Hình gia quay về nhà ứng phó với mọi việc.

 

“Con có số điện thoại của Mộ Phi không?

 

Có thể gọi cho nó về nhà mình ăn bữa cơm được không?”

 

“Cha! Sao phải là con gọi?” Đường Tư Vũ hơi trách móc.

 

“Vì Y Y không tìm được cậu ta, mà con bé lại muốn gặp nó, nhưng Mộ Phi cứ trốn con bé mãi, nếu con gọi có khi cậu ta sẽ đồng ý về nhà mình ăn cơm đấy.”

 

“Con gọi anh ta về nhà mình có ích gì?”

 

Đường Tư Vũ phản bác.

 

“Tư Vũ, con thử gọi đi, gọi Mộ Phi về nhà mình ăn cơm!” Đường Hùng khẩn cầu: “Coi như cha cầu xin con, con thay cha gọi điện cho Mộ Phi nhé!”

 

Đường Tư Vũ biết chắc chắn là do Khưu Lâm ở bên cạnh ép cha cô, tính cách bà ta vô cùng mạnh mẽ, cha cô đều nghe theo lời của bà ta. Cô không muốn làm khó cha cô, đành đồng ý :?Được, để con gọi thử xem, nếu anh ta không đi thì con cũng chịu thôi.”

 

“Được rồi. Vậy đưa Tiểu Hi về cùng nhé.”

 

“Tiểu Hi chắc sẽ không về đâu ạ. Thằng bé đang ở cùng với bạn con rồi!”

 

“Vậy cũng được.” Đường Hùng nghĩ rằng thời điểm này đưa Tiểu Hi về sẽ càng khiến bầu không khí trở nên không được tốt lắm. Tốt nhất không nên miễn cưỡng.

 

Đường Tư Vũ nhớ lại số điện thoại của Mộ Phi. Dãy số ấy cô không thể quên được. Cô do dự một lúc rồi vẫn quyết định gọi cho Mộ Phi.

 

“Tư Vũ, là em sao?” Giọng nói nhẹ nhàng của Mộ Phi ở đầu dây bên kia vang lên.

 

“Là tôi đây. Tôi có chuyện muốn bàn với anh. Cha vừa gọi cho tôi hỏi anh có về Đường gia ăn bữa cơm được không?”

 

Đường Tư Vũ chuyền lời của cha cô.

 

Mộ Phi là người thông minh, vừa nghe là anh hiểu, khẽ thở dài một tiếng: “Nếu em muốn anh về, anh sẽ về cùng em.”

 

“Nếu anh không muốn lấy Đường Y Y, tốt nhất nên nói rõ với nó, đừng để nó suốt ngày đồ hết mọi sự tức giận lên người tôi như vậy.” Đường Tư Vũ rất phản cảm đối với việc này.

 

“Bây giờ em đang ở đâu?”

 

“Tôi đang rửa xe gần đây thôi.”

 

“Được, anh xuống bãi đỗ xe dưới lầu đợi em, rồi hai ta cùng về Đường gia.” Mộ Phi đồng ý.

 

“Được.” Nói xong, Đường Tư Vũ tắt điện thoại.

 

10 phút sau, cô đi lấy xe, xe của Hình Liệt Hàn đã được rửa sạch sẽ, Đường Tư Vũ thanh toán xong rồi lái xe về khu chung cư. Tại bãi đỗ xe, Mộ Phi đã đứng đợi cô từ trước. Hôm nay anh đổi một chiếc xe Porsche màu trắng, thấy chiếc xe Bugatti màu đen đi tới, anh giật mình, là Hình Liệt Hàn về sao?

 

Chiếc xe đỗ ngay cạnh xe anh, nhưng người bước từ ghết lái ra lại là Đường Tư Vũ, trong lòng Mộ Phi lập tức ghen ty tột độ. Lễ nào Đường Tư Vũ và Hình Liệt Hàn sống chung với nhau thật ư? Xe của anh ta mà lại để Đường Tư Vũ đi rửa?

 

Đường Tư Vũ bước tới trước xe anh, ghé vào ghế lái của Mộ Phi nói: “Ta tự lái xe của mình đi nhé!”

Cả nhà nhớ truyen.one nhé, có gì truy cập trực tiếp truyen.one gõ tìm nhé! Chúc cả nhà vui khỏe mùa dịch nhé!
 
Chương 102


“Có nhất thiết phải thế không? Em ngồi xe anh đi cùng đi.” Mộ Phi nhìn cô nói một cách thâm tình.

 

“Không cần đâu. Anh đi trước đi! Tôi sẽ đi theo sau.” Nói xong, Đường Tư Vũ quay lại xe của Hình Liệt Hàn, mở cửa ngồi vào.

 

Người đàn ông này đã đưa xe cho cô đi rửa, vậy hôm nay cô sẽ lái xe của anh ta ra ngoài ! Mặc dù có chút phô trương quá đáng nhưng vẫn tốt hơn đi taxi.

 

Xe Mộ Phi vẫn chưa khởi động. Nhìn chiếc xe màu đen từ phía trước quay đầu lại, anh cũng từ từ nỗ máy tiến đi.

 

Chỉ nghĩ đến người đang lái chiếc xe kia là Đường Tư Vũ, tim anh cũng đột nhiên đập mạnh lên, khí thế của người phụ nữ này khiến anh lái không vượt được, chiếc xe cuả anh tức tốc bám theo Hai chiếc xe thể thao băng băng trên đường đã gây ra không ít sự chú ý. Một số người thậm chí còn ghi lại khoảnh khắc chúng đỗ trước đèn giao thông. Đoạn video nhanh chóng được đăng trên mạng và nhận được một làn sóng lớn. Ngay cả các trang truyền thông giải trí và tin tức cũng ngay lập tức thay thế nội dung này để tạo nên một tin sốc.

 

Khi xe của Đường Tư Vũ chạy tới cổng Đường Gia, cô đỗ xe ở ngoài, không lái xe vào sân nhà, sợ rằng bố cô sẽ thấy chiếc xe ấy.

 

Xe Mộ Phi đỗ sau xe cô, hai chiếc xe như đang đọ nhau độ cool ngầu. Đường Tư Vũ từ trên xe bước ra, dáng người trông rất thon thả và duyên dáng khi mặc một chiếc áo phông, quần jeans đi cùng một đôi giày bệt. Mái tóc dài óng mượt chạm đến eo và khuôn mặt trái xoan của cô tạo nên một nét đẹp rất thuần khiết và quyến ru.

 

Ánh mắt Mộ Phi như không rời khỏi bóng dáng ấy, nhưng anh nhận ra rằng so với một Đường Tư Vũ trong trẻo của trước kia, bây giờ cô càng có sức hấp dẫn với các cánh mày râu.

 

Đường Tư Vũ và Mộ Phi cùng nhau bước vào phòng khách. Đường Y Y đang ngồi trên sofa thấy Mộ Phi liền vội vã xông tới, chỉ hận không thể nhào vào trong lòng Mộ Phi: “Mộ Phi, cuối cùng anh cũng chịu gặp em rồi.”

 

Tuy nhiên, cô lại quên rằng Mộ Phi tới đây thực chất không phải để gặp cô mà là vì Đường Tư Vũ.

 

“Y Y, đừng như vậy.” Mộ Phi định kéo Đường Y Y ra khỏi lồng ngực của mình.

 

Đường Y Y ôm rất chặt, Mộ Phi cố gắng lắm mới có thể buông cô ra, sau đó anh đỡ cô ngồi xuống ghé.

 

Đường Tư Vũ nhấc điện thoại lên xem tin tức của chính mình. Lúc này trên mạng rất nhiều thông tin về cô, tất cả đều ca ngợi sự trình diễn của cô tại buổi hòa nhạc của Diệp Du, cô còn được mệnh danh là nữ thần piano. Đó là thành quả. của sự luyện tập chăm chỉ từ nhỏ. Những năm gần đây, tài năng và trình độ của cô không những không giảm mà còn ngày một nâng cao thêm.

 

“Mộ Phi. Con đến rồi à. Mấy ngày nay không thấy con đâu cả.” Khưu Lâm nhiệt tình hỏi thăm. “Y Y nhớ con lắm đấy!”

 

“Bác gái”. Mộ Phi lịch sự chào hỏi.

 

Đường Hùng từ phòng sách bước ra: “Mộ Phi, tới rồi đó hả?”

 

“Mộ Phi, em có chuyện riêng muốn nói với anh, chúng ta có thể nói chuyện riêng được không?” Đường Y Y kéo cánh tay của Mộ Phi, nóng lòng gấp gáp được nói chuyện riêng với anh, ánh mắt vô cùng trìu mến.

 

Thế nhưng, ánh mắt Mộ Phi chỉ hướng về Đường Tư Vũ, anh không đáp lời Y Y.

 

Lúc này, Đường Y Y chỉ mong Đường Tư Vũ hiểu chuyện tránh đi một chút, biến mắt đi thì càng tốt, bởi vì có sự tồn tại của Tư Vũ cô sẽ mất sức thu hút trước mặt Mộ Phi, Đường Y Y cắn cắn môi, tiếp tục tha thiết đề nghị Mộ Phi: “Mộ Phi, xin anh đấy, cho em 10 phút thôi được không.”

 

“Được rồi. Ta ra vườn hoa nói chuyện đi!”

 

Mộ Phi khẽ thở dài đồng ý.

 

Khưu Lâm ở bên cạnh nghe vậy vui thay cả cho con gái. Xem ra Mộ Phi vẫn còn tình cảm với con. Đường Hùng tiến về phía Đường Tư Vũ hỏi thăm về tình hình của cậu nhóc.

 

Ánh mắt oán hận của Khưu Lâm đồ dồn vào Đường Tư Vũ, bà vào bếp dặn dò người giúp việc nấu cơm.

 

Tại vườn hoa, Đường Y Y hào hứng đứng cạnh Mộ Phi, có khi chưa tới 1 mét. Cô đột ngột ôm eo Mộ Phi, gương mặt nhỏ áp chặt vào lưng anh: “Mộ Phi à, em nhớ anh lắm. Anh đừng tránh em nữa được không?”

 

Mộ Phi rút tay ra, nhẹ nhàng đầy tay cô ta ra tạo khoảng cách, anh cúi người nhìn cô ta: “Y Y à, anh biết là anh có lỗi với em.

 

Xin em đừng tìm anh nữa. Không phải anh không nhớ em chỉ là anh thực sự hy vọng em sẽ hiểu chúng ta không thể đến với nhau được.”

 

“Không được? Sao lại không được? Vì Đường Tư Vũ ư? Rốt cuộc em có điểm nào không bằng cô ta?” Đường Y Y vô cùng lớn tiếng nói, dường như muốn để cho Đường Tư Vũ nghe thấy.

 

Mộ Phi lập tức nhíu chặt mày: “Y Y, chuyện này không liên quan gì đến Tư Vũ hết. Hơn nữa cô ấy cũng là chị gái em mà.”

 

“Nhưng cô ta chưa bao giờ coi em là em gái hết. Rõ ràng cô ta biết em thích anh, vậy mà vừa về nước là cướp anh khỏi tay em luôn, đó là chị hả?” Đường Y Y oán giận nói.

 

“Tư Vũ không cướp gì cả, chỉ là con tim anh một lần nữa nghĩ về cô ấy. Chuyện này không liên quan gì đến cô ấy cả, em đừng trách cô ấy nữa.”

 

Mộ Phi cố gắng giải thích.

 

Hình Liệt Hàn nhấc điện thoại lên xem đoạn video kéo dài hơn 10 giây. Tất nhiên anh nhận ra xe của mình nhưng anh nhớ không nhằm là hôm nay anh đưa xe cho người phụ nữ kia đi sửa vậy mà cô ta lái xe đi linh tinh như thế.
 
Chương 103


“Chiếc xe đằng trước hình như là xe cậu mà, chiếc đằng sau tôi cũng thấy quen lắm, hình như là của Mộ Phi — Tổng giám đốc Tập đoàn Mộ Thị! Hai nhà Ôn Mộ trước nay chẳng phải luôn là đối thủ cạnh tranh trên thương trường hay sao, sao bây giờ lại thành bạn bè của nhau vậy?”

 

Ôn Lệ Thâm cũng nghiên cứu tìm hiểu không ít về xe, mà chủ sở hữu những chiếc xe đó anh cũng quen biết vài người.

 

Lúc này, vẻ mặt Hình Liệt Hàn âm u đến cực độ, người phụ nữ này lại dùng xe của anh đi hẹn hò với Mộ Phi? Chết tiệt! Cô ta có ý gì?

 

“Sao vậy? Xe của cậu bị mắt trộm ư?” Ôn Lệ Thâm nhìn biểu cảm khó coi của anh liền quan tâm hỏi.

 

Hình Liệt Hàn nghiến răng: “Không bị trộm. Nhưng bị một người phụ nữ đáng chết lái đi rồi.”

 

“Người phụ nữ đáng chết? Cậu có bạn gái rồi à?”

 

“Chút nữa kể cho cậu sau.” Hình Liệt Hàn nén cơn giận xuống, đi vào đại sảnh nhà hàng.

 

Trên hàng ghế lô tao nhã, khuôn mặt luôn bình tĩnh của Ôn Lệ Thâm cực kì bàng hoàng trước sự thật mà Hình Liệt Hàn nói ra, anh không dám tin người nhìn bạn của mình: “Cậu có con rồi á? Mẹ của đứa bé này là đại tiểu thư của tập đoàn Đường thị ư2”

 

Đường thị – một tập đoàn chuyên về luyện kim, là một trong những tập đoàn có tiếng trong nước, trong những năm gần đây họ đã có những động thái thay đổi tích cực, đã tham gia vào ngành châu báu. Ôn Lệ Thâm cũng là người trong giới kinh doanh nên tất nhiên anh cũng quan tâm tới chiều hướng phát triển của nó.

 

Có lúc những ông vua kinh doanh như họ chú ý đến giới kinh doanh chỉ vì để tìm được một con mồi ngon hơn, giống như cá lớn nuốt cá bé dưới biển khơi, con nào mạnh thì sinh tồn.

 

“Năm năm trước, tôi nhầm cô ta thành gái gọi. Ai biết rằng năm năm sau cô ta lại sinh cho tôi một đứa con.”

 

“Cái chuyện này sao mà có thể xảy ra với cậu được?” Ôn Lệ Thâm phì cười, chuyện này thực sự rất buồn cười.

 

Hình Liệt Hàn không thể phủ nhận rằng đó quả thực là một tin vui mà ông trời ban tặng cho anh. Nhưng thời điểm này cô ta thực sự đang làm anh phát điên.

 

“Vậy nên, hôm nay cô ta đi xe của cậu còn cậu đi xe của cô ta.” Nói xong, Ôn Lệ Thâm đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Nếu tôi nhớ không nhằm thì hình như năm năm trước cô ta có quan hệ tình cảm với Mộ Phi?”

 

“Cậu không nhớ nhằm đâu. Năm năm trước họ là một cặp đáng chết.” Hình Liệt Hàn nghiền răng nghiền lợi hừ lạnh.

 

Ôn Lệ thâm nhìn biểu cảm ấy của người bạn thân của mình, cảm thấy vô cùng nực cười, anh nhếch môi: “Liệt Hàn à, cô Đường này cũng xinh đẹp lắm đó!”

 

“Bình thường thôi. Cố nhìn thì cũng được.” Hình Liệt Hàn không thừa nhận vẻ đẹp của Đường Tư Vũ.

 

“Bình thường mà năm năm trước cậu lại ra tay được vậy hả?” Ôn Lệ Thâm không tin lời anh nói.

 

“Đêm của 5 năm trước, tôi chỉ vì giải quyết nhu cầu cá nhân thôi chứ cũng không nhìn mặt của cô ta nên cũng không biết cô ta trông như thế nào? Đến khi tìm con tôi mới biết cô ta vừa tròn vừa dẹt.”

 

Ôn Lệ Thâm lại nghĩ ra điều gì đó: “Người phụ nữ này có phải đã xuất hiện trong buồi hòa nhạc của Diệp Du không? Cô gái ngồi đàn piano là cô ấy đúng không?”

 

“Cậu cũng để ý tới cô ta ư?” Ánh mắt Hình Liệt Hàn trở nên đầy vẻ thù địch.

 

Tim Ôn Lệ Thâm lập tức thắt lại, đồng thời nụ cười trên khóe miệng anh cũng tỏ ra hài hước: “Cấp dưới của tôi từng đề cập với tôi rằng kí hợp đồng với cô gái này đến công ty tôi phát triển sự nghiệp. Dạo này cũng hơi bận nên tôi cũng chưa có thời gian suy nghĩ đến chuyện đó.”

 

Hình Liệt Hàn cũng không hề hay biết rằng ánh mắt lúc nãy của anh đầy sự thù địch, thế nhưng thời khắc này anh trực tiếp từ chối người bạn của mình: “Cô ta sẽ không ký hợp đồng với bất kì công ty nào đâu.

 

“Sao vậy? Cậu lại có thể quyết định thay cho cô ấy ư?” Ôn Lệ Thâm khẽ cười hỏi, ý cười có vài phần ngưỡng mộ, anh đã từng nhìn qua, người phụ nữ đó thực sự rất đẹp.

 

Hình Liệt Hàn một mực khẳng định: “Tôi có thể thay cô ta đưa ra bắt cứ quyết định nào.”

 

Ôn Lệ Thâm đến lúc này đã hiểu ra, thì ra bạn anh đã đắm chìm trong tình yêu từ lúc nào không hay, anh nhún vai: “Đã là người phụ nữ của cậu, tôi đâu dám động vào.

 

Nghe câu nói của Ôn Lệ Thâm, Hình Liệt Hàn khá là hưởng thụ, nói với anh ta: “Tôi đi gọi cuộc điện thoại đã.”

 

“Đi đi.” Ôn Lệ Thâm gật đầu.

 

Hình Liệt Hàn bước sang một căn phòng trống bên cạnh, trực tiếp rút điện thoại ra gọi cho Đường Tư Vũ. Lúc này Đường Tư Vũ đang bước ra phòng ăn, thấy chuông điện thoại reo lên, rút điện thoại ra thây số của Hình Liệt Hàn, cô thấy hơi kì lạ, có khi nào anh ta về rồi?

 

“Alo!” Đường Tư Vũ bắt máy.

 

“Cô lái xe của tôi đi đâu?”

 

“Ừm! Anh về rồi sao?”

 

“Đường Tư Vũ, cô dùng xe của tôi đi hẹn hò với Mộ Phi đúng không?”

 

Trong đầu Đường Tư Vũ ầm lên một tiếng, sao anh ta lại biết cô và Mộ Phi đi cùng nhau? “Sao… sao anh biết?”
 
Chương 104


“Đừng hỏi sao tôi lại biết? Cô thành thật mau? Cô và anh ta đang làm gì?” Qua loa điện thoại cũng có thể cảm nhận được cơn thịnh nộ của Hình Liệt Hàn.

 

“Tôi và anh ấy cùng về nhà tôi ăn cơm, còn có thể làm gì được chứ?” Đường Tư Vũ chau mày đáp.

 

“Hai người về Đường Gia ăn cơm?” Giọng nói của Hình Liệt Hàn lộ ra sự tức giận khác thường.

 

“Nhà tôi và nhà anh ấy là quan hệ bạn bè lâu năm” Đường Tư Vũ giải thích.

 

“Khi nào về?”

 

“Ăn xong thì tôi về.”

 

“Chiều nay tôi có việc cần dùng xe. Đúng 2 giờ tôi đợi cô dưới bãi đỗ xe. Cắm được muộn.” Hình Liệt Hàn cất giọng ra lệnh, rồi tức giận trực tiếp cúp máy.

 

Đường Tư Vũ khẽ thở phào, nhìn đồng hồ trên điện thoại, đã 12 giò 20 phút, xem ra cô vẫn kịp giờ quay về.

 

Tại bàn ăn, Đường Hùng ngồi vị trí trung tâm, bên cạnh là Mộ Phi và Đường Y Y, đối diện ông là Khưu Lâm, còn ghế của Đường Tư Vũ đối diện Đường Y Y. Cô ngồi xuống. Đường Hùng lập tức nở nụ cười: “Mộ Phi, Tư Vũ…ăn cơm đi!”

 

Đường Tư Vũ căn bản cũng không có hứng ăn, cô chỉ gắp đĩa rau cải xanh trước mặt, ăn từng miếng từng miếng.

 

Ánh mắt Mộ Phi luôn chú ý đến cô còn ánh mắt Đường Y Y lại chỉ nhìn Mộ Phi, đương nhiên có thể nhìn thấy ánh mắt chỉ chăm chú của Mộ Phi nhìn Đường Tư Vũ.

 

Trong lòng Đường Y Y suy sụp, đố ky, cô nhấc đôi đũa lên gắp vào bát Mộ Phi một miếng thịt gà và mỉm cười thân mật: “Mộ Phi, anh ăn đi!”

 

“Xin lỗi, anh không ăn thịt gà.” Mộ Phi trầm giọng nói.

 

Trên bàn chỉ nghe thấy một tiếng cười phì, là Đường Tư Vũ không nhịn cười nổi câu nói của Mộ Phi, cười lớn.

 

Không ăn thịt gà?

 

Năm năm trước Đường Y Y chẳng phải như một con gà đến trước mặt Mộ Phi sao? Mà Mộ Phi chẳng phải đã ăn nó rồi sao?

 

Bầu không khí trên bàn ăn hết sức căng thẳng, ĐườngTư Vũ ngắng đầu lên chỉ thấy Mộ Phi đang rất xấu hỗ, còn Đường Y Y hình như hiểu cô đang cười vì điều gì nên tức đỏ bừng mặt. Khưu Lâm cũng phản ứng, nhìn chằm chằm Đường Tư Vũ với ánh mắt oán hận.

 

“Xin lỗi, con đi toilet chút.” Đường Tư Vũ đặt đôi đũa xuống, cô thực sự sợ mình lại cười một lần nữa.

 

Bữa cơm này Đường Tư Vũ cũng chẳng ăn được bao nhiêu, căn bản chỉ vì nghĩ đến việc mang xe trả Hình Liệt Hàn, khi cả nhà ăn cũng đủ rồi cô liền quay qua nói với cha: “Cha, con có chút việc phải đi trước.”

 

“Anh đưa em đi.” Mộ Phi cũng đứng dậy.

 

Đường Y Y lập tức kéo tay áo của anh ta: “Mộ Phi, anh ở lại đây với em được không! Đừng đi.”

 

Đường Tư Vũ cũng không đợi Mộ Phi, cô cầm túi rồi đi ra ngoài. Mộ Phi đương nhiên cũng không muốn ở lại, anh nói với Đường Hùng và Khưu Lâm: “Bác trai bác gái, con đi trước ạ.” Nói xong, anh gỡ tay của Đường Y Y ra rồi rảo bước đuổi theo Đường Tư Vũ.

 

Đường Y Y cũng kiên trì đuổi theo, Đường Hùng thở dài nhìn Khưu Lâm: “Mộ Phi và Y Y thực sự không có khả năng đâu.”

 

“Ai nói không có? Nếu không phải do cô con gái lớn của anh bỏ bùa mê thuốc lú câu dẫn Mộ Phi, Y Y chắc chắn sẽ có cơ hội.” Khuôn mặt Khưu Lâm tức giận như bốc lửa.

 

“Em… Sao em lại có thể đổ hết lên đầu Tư Vũ? Con bé chẳng làm gì cả, hơn nữa, Mộ Phi và Tư Vũ từ bé đã có tình cảm với nhau, là Y Y tự nhiên chen vào nên con bé mới phải chịu tổn thương đấy chứ.”

 

Đường Hùng nói đỡ cho con gái lớn của mình.

 

Từ lúc Đường Tư Vũ trở về là ông đã nghĩ thông rồi, năm đó con gái lớn hủy bỏ hôn lễ chắc chắn có liên quan đến con gái út!

 

Đường Tư Vũ đi rất nhanh, nhưng Mộ Phi rảo bước cũng không châm, chỉ vào bước là có thể đuổi kịp cô. Ở đằng sau, Đường Y Y tức giận cũng đuổi đến nơi: “Mộ Phi, anh đợi em với, em có việc cần phải đi, nhưng xe của em bị hỏng rồi, anh có thể đưa em đi được không?”

 

Đường Y Y kiếm cớ để có thể ở bên cạnh Mộ Phi.

 

Mộ Phi không có ý định đợi cô ta, mà lại cùng Đường Tư Vũ đi từ cánh cửa nhỏ bên cạnh cổng đi ra, dưới tán cây rộng rãi bên cạnh, hai chiếc xe thể thao một trắng một đen ngang ngược đỗ ở đó.

 

Đường Y Y nhìn thấy Đường Tư Vũ đi về phía chiếc xe thể thao màu đen, chiếc xe liền nháy đèn vang lên, hai mắt Đường Y Y trợn trùng không thể tin được, nhưng cô biết đây không phải xe của Mộ Phi, vậy là của ai?

 

Chiếc xe khí chất như thế làm cô ta cứ đứng trơ mắt nhìn.

 

Mộ Phi đột nhiên nhớ đến những. lời Đường Y Y vừa nói, anh lấy từ túi ra một chiếc chìa khóa xe, để vào tay của Đường Y Y: “Xe của anh em cứ đi đi, giờ anh có việc phải đi trước.”

 

Nói xong, anh vội rảo bước đi đến ghế phụ xe của Đường Tư Vũ, đợi cô ấy ngồi vào, anh liền kéo cửa ra ngồi vào trong.

 

Đường Tư Vũ lập tức trợn to mắt: ‘Mộ Phi, anh làm cái gì vậy!”

Cả nhà đang đọc tại truyen.one nhé! Nếu đọc từ nguồn copy khác xin qua truyen.one đọc khích lệ nhóm mình hăng say lên chương nhé! Chúc cả nhà sức khỏe!
 
Chương 105


“Anh đưa xe cho em gái em đi rồi, em đưa anh về nhà đi!” Mộ Phi quay đầu nhìn cô cười nói.

 

“Tôi không rảnh.”

 

“Vậy em đi đâu, anh đi cùng em đến đó.”

 

Mộ Phi nói.

 

“Anh…” Đường Tư Vũ hơi tức giận nhìn anh ta: “Xuống xe.”

 

Mộ Phi thắt dây an toàn, vẻ mặt đã ngồi ổn định.

 

Đường Y Y cầm chía khóa xe của Mộ Phi, nhưng cô lại nhìn Đường Tư Vũ lái một chiếc xe thể thao oai phong khí chất hơn, hơn nữa, người ngồi ở ghế phụ lại là Mộ Phi, trông như một nhân tình.

 

Đường Tư Vũ nhìn Đường Y Y như muốn giết cô vậy, liền quay sang bên cạnh nói với Mộ Phi: “Anh mau xuống xe.”

 

“Đưa anh về nhà đi, xin em đó.” Mộ Phi chỉ yêu cầu mỗi việc này, dù sao anh cũng sẽ không xuống xe.

 

Đường Tư Vũ cắn môi, đành khởi động xe, quay một vòng rồi lái xe về phía trước.

 

“Mộ Phi…” Đường Y Y đứng chôn chân ở mặt đất, cô nhìn chiếc xe thể thao màu trắng của Mộ Phi, tức giận đến mức siết chặt bàn tay. Không có anh ở bên cạnh, chiếc xe dù có đắt đến cỡ nào cũng không hề có sức hấp dẫn đối với cô.

 

Đường Tư Vũ chạy xe trên đường, Mộ Phi lại vô cùng thích thú ngắm nhìn nội thất của chiếc xe thể thao này. Chiếc xe thể thao này của Hình Liệt Hàn là chiếc duy nhất trên thế giới, thực sự không phải tầm thường, so về việc chơi xe thì anh ta đúng là hơn anh hẳn một bậc.

 

Mặc dù anh có tiền, cũng có thể mua được, nhưng Hình Liệt Hàn đã mua hết bản quyền của chiếc xe này, vì vậy dù có tiền cũng không thể mua được, Ở trong xe, thứ sáng lấp lánh đẹp đẽ nhất không phải nội thất của chiếc xe mà lại chính là người con gái đang lái xe bên cạnh anh, Cô có vẻ đẹp trong sáng và thuần khiết, nhưng chiếc xe lại vô cùng khí chất, sự tương phản này càng làm nỗi bật lên sự mảnh mai, nhỏ nhắn của cô, khiến tim anh càng trở nên loạn nhịp.

 

“Mộ Phi, anh có thể đừng làm phiền tôi nữa được không? Anh sống cuộc sống của anh, tôi sống cuộc sống của tôi, nước sông không phạm nước giếng.” Đường Tư Vũ nhìn về phía trước, ánh mắt lãnh đạm nhìn lướt qua bên anh.

 

Mộ Phi khẽ thở dài: “Anh cũng không muốn làm phiền đến em, nhưng anh không làm được, em đã trở thành một người vô cùng có ý nghĩa trong cuộc đời anh.”

 

Đường Tư Vũ cắn đôi môi đỏ mọng: “Đùng nói những thứ này nữa, giữa chúng ta chỉ còn quá khứ thôi.”

 

“Anh biết, vì thế anh đang rất cố gắng có thể nhẹ nhàng ở bên cạnh em mà không làm ảnh hưởng đến cuộc sống của em.”

 

“Nhưng anh đã làm ảnh hưởng đến tôi rồi.” Đường Tư Vũ có chút tức giận.

 

Mộ Phi đột nhiên cong môi cười: “Tư Vũ, anh vẫn còn chỗ đứng trong tim em đúng không?”

 

Đường Tư Vũ sững sờ một chút, Mộ Phi vậy mà lại hiểu lầm ý của tôi, cô nói ảnh hưởng tức là anh ta đem lại phiền phức cho cô, chứ không phải là do anh ta xuất hiện.

 

“Anh nghĩ nhiều quá rồi đấy.”

 

“Vậy bây giờ trong tim em đang có ai?

 

Hình Liệt Hàn à?” Trong giọng điệu của Mộ Phi rõ ràng có sự ghen tị và không vui, Đường Tư Vũ lại có chút phiền muộn, liên quan gì đến Hình Liệt Hàn? Người đàn ông bá đạo đó càng khiến người ta cảm thấy chán ghét.

 

Mộ Phi thấy cô không nói gì cứ tưởng cô đang ngầm thừa nhận, ánh mắt lộ ra tia thất vọng. Trong chớp mắt, bầu không khí trong xe trở nên trầm mặc.

 

1 giờ 50 phút Đường Tư Vũ đi đến dưới nhà, cô nhìn tứ phía không thấy Hình Liệt hàn, liền nói với Mộ Phi: “Anh mau xuống xe đi!”

 

Lỡ như bị người đàn ông kia nhìn thấy Mộ Phi ngồi trên xe của anh ta, anh ta chắc chắn sẽ rất tức giận.

 

Đường Tư Vũ xuống xe, Mộ Phi cũng tự nhiên xuống theo, nhưng Đường Tư Vũ không hề phát hiện ra rằng ở bãi đậu xe đường chéo đối diện, một chiếc Porsche màu đỏ tạm thời đậu ở đó, trên ghế lái, một gương mặt u ám đã nhìn rõ tình hình ở phía đối diện.

 

Vốn dĩ nhìn thấy xe của anh trở về, tâm trạng anh còn khá tốt, nhưng khi nhìn thấy Mộ Phi đi xuống từ ghế lái phụ, Hình Liệt Hàn chút nữa bị chọc cho tức chết. Người phụ nữa này lại dám cả gan để người đàn ông đó ngồi trên xe của anh? Ai cho cô ta cái quyền đấy?

 

Đường Tư Vũ đang tìm kiếm bóng hình của Hình Liệt Hàn ở xung quang, sắp hai giờ, anh ta chắc sẽ không trở lại đó chứ?

 

Lúc này, ở bãi đỗ xe bên cạnh truyền đến một tiếng cửa xe đóng sập một cái, Đường Tư Vũ bị dọa giất hết cả mình, ngước mắt lên nhìn qua đó, Cô nhìn thấy thân hình của Hình Liệt Hàn bước ra từ chiếc xe Porsche màu đỏ, mà chiếc xe đó chính là của cô.

 

Khi nhìn thấy khuôn mặt tuần tú lạnh lùng đến cùng cực của người đàn ông này, cô không khỏi kinh ngạc nhảy dựng: lên, chẳng lẽ anh ta nhìn thấy Mộ Phi đi ra từ xe của anh ta?

 

Mà Mộ Phi cũng vẫn chưa đi, anh ta nhận ra chiếc xe của Đường Tư Vũ, nói như vậy, hai người họ đổi xe cho nhau? Kiểu hành động thân mật như thế này khiến anh vô cùng ghen tị.

 

Hình Liệt Hàn nặng nề bước đến trước mặt Đường Tư Vũ và ném chiếc chìa khóa xe trong tay cho cô: “Trả cô này.”
 
Chương 106


Đường Tư Vũ vội vàng nhận lấy chiếc chìa khóa xe của mình, sau đó, đưa chìa khóa xe cho anh ta: “Tôi cũng trả xe cho anh đây.”

 

“Rửa lại một lần nữa, tôi không muốn trong xe của tôi có mùi của người đàn ông khác.” Hình Liệt Hàn lạnh mặt, vô cùng ghét bỏ nói, sau đó sải bước về phía thang máy.

 

Mộ Phi đương nhiên cũng biết anh ta đang ám chỉ mình, liền cau chặt mày: “Hình tiên sinh, mong anh đừng làm nhục người khác.”

 

Thân hình của Hình Liệt Hàn dừng lại, quay đầu hừ một tiếng: “Cô ta không có quyền cho bất cứ ai ngồi lên xe của tôi, lần sau mong Mộ tiên sinh ghi nhớ cho, à không, không có lần sau.”

 

Người đàn ông này bá đạo nói xong liền đi vào hành lang thang máy, để lại Mộ Phi với sắc mặt khó coi và Đường Tư Vũ với biểu cảm vô cùng gượng gạo.

 

Mộ Phi nắm chặt hai bàn tay thành nắm đấm, Đường Tư Vũ nhìn, cô biết lòng tự tôn của Mộ Phi vô cùng lớn, liền đi lên phía trước an ủi anh ta: “Mộ Phi, đừng tức giận, không phải anh còn có việc bận sao? Anh định đi đâu?”

 

“Anh mượn xe của em được không?” Mộ Phi hỏi cô, Đường Tư Vũ khó xử, Mộ Phi muốn mượn xe của cô?

 

“Anh sẽ trả em trước 5 giờ chiều.” Mộ Phi lại nói tiếp.

 

Đường Tư Vũ cắn cắn môi, đưa chìa khóa xe cho anh ta: “Được, anh đi đi!”

 

Mộ Phi cầm chìa khóa xe đi về phía xe của cô, còn Đường Tư Vũ đi về phía hành lang, vừa đi vào liền nhìn thấy một bóng dáng cao lớn với đôi chân dài đang dựa vào tường.

 

Hình Liệt Hàn vẫn chưa đi vào thang máy mà đang đợi cô, nhìn nét mặt trầm xuống của anh ta, hiển nhiên chuyện Mộ Phi vừa mượn xe của cô anh ta cũng đã biết rồi.

 

Đường Tư Vũ cũng cảm thấy những lời vừa nãy anh ta nói quá xỉ nhục người khác, nên nhất thời cô cũng không muốn nói chuyện.

 

“Sao không đi rửa xe cho tôi?” Hình Liệt Hàn bực bội hỏi.

 

“Rửa sạch rồi.” Đường Tư Vũ bám thang máy, ngắng đầu lên nhìn những con số đang nhảy nhót.

 

“Tôi nói rồi, rửa lại.” Thân hình cao lớn của Hình Liệt Hàn tiến lại gần cô.

 

“Nếu anh cảm thấy ghét bỏ thì tự anh đi rửa đi, tôi cũng đâu ghét việc trong xe tôi có mùi của anh đâu!” Đường Tư Vũ quay đầu nhìn anh.

 

)GÓ 0-7 “ÀI Chi phí sửa xe hết bao nhiêu, giờ tôi chuyển khoản trả cho anh.” Đường Tư Vũ hỏi.

 

“Cô…” Hình Liệt Hàn tức đến nỗi đầu như bốc khói.

 

“20 vạn (khoảng 700 triệu VNĐ) chắc đủ rồi chứ!” Đường Tư Vũ hỏi tiếp.

 

“1 triệu tệ.” (Khoảng 3,5 tỷ VNĐ) Anh lạnh lùng lên tiếng.

 

Đường Tư Vũ giật nảy người :”Anh… anh ăn cướp đấy àI”

 

“Tôi ăn cướp đấy, rồi sao?”

 

Đường Tư Vũ thương lượng: “Anh đưa hóa đơn sửa xe cho tôi.”

 

“Nếu cô muốn, mai tôi đưa cho.” Dù sao gara sửa xe cũng là của nhà anh, anh muốn xuất hóa đơn như thế nào mà chả được?

 

Đường Tư Vũ cũng tin là anh ta có thể đưa hóa đơn ra, nhưng lúc này cô cảm thấy vô cùng đáng ghét, sớm biết vậy cô tự mang đi sửa cho xong.

 

“Tôi chỉ trả anh 20 vạn thôi, còn đâu thì tôi chịu.” Đường Tư Vũ cắn cắn môi.

 

Hình Liệt Hàn tranh chấp với cô cái này cũng chẳng có ích gì, bây giờ điều khiến anh thêm tức giận đó là cô để cho Mộ Phi ngồi lên xe của anh, anh nghiền răng nói: “Ai cho phép cô để người đàn ông khác ngồi lên xe của tôi? Tôi không cần biết cô có còn dây dưa gì với anh ta nữa không, sau này đừng có làm thế nữa.”

 

“Yên tâm đi, xe của anh có cho tôi tôi cũng không thèm đi nữa, tuyệt đối không có lần sau.” Đường Tư Vũ tuyệt tình nói.

 

Gương mặt anh tuấn của Hình Liệt Hàn ngỡ ngàng: “Cô chắc chắn?”

 

“Tôi rất chắc chắn, dù tôi có phải bắt taxi để đi thì tôi cũng không thèm xe của anh, anh tự đi mà đi!” Đường Tư Vũ quay đầu nhìn anh.

 

Lúc này, thang máy “ting” lên một tiếng, ở bên trong có vài người bước ra, Đường Tư Vũ tránh sang một bên, nhưng Hình Liệt Hàn lại không lùi bước, vì thế cô cứ như vậy mà đập vào bờ ngực của anh, Đường Tư Vũ giật mình, vội vàng tránh

 

Rủa lại một lần nữa khỏi thì cánh tay của người đàn ông lại mạnh mẽ ôm lấy cô.

 

Cô quay đầu trừng mắt lên nhìn anh ta: “Buông tôi ra.”

 

“Tự mình đập vào người tôi, còn trách tôi?” Hình Liệt Hàn nở một nụ cười vừa lạnh lùng vừa gian xảo, sau đó anh đầy cô vào thang máy, giấy tiếp theo, đem cô giam cầm giữa anh và tường thang máy.

 

Thang máy vừa đóng, thang máy nhỏ bé lập tức khiến Đường Tư Vũ cảm thấy vô cùng áp bức, nhưng gây áp lực cho cô lại chính là người đàn ông bên cạnh.
 
Chương 107


“Hình Liệt Hàn, anh đừng có khốn nạn như thế nữa được không!” Đường Tư Vũ như muốn điên lên, không biết là do không gian quá nhỏ, hay là do hơi thở của người đàn ông bên cạnh xộc thẳng vào mũi cô mà cô vô cùng khó thở.

 

“Đúng, tôi khốn nạn đó, tôi chính là một tên khốn nạn chính hiệu.” Nói xong, một tay Hình Liệt hàn giữ chặt cằm cô, đôi môi mỏng bịt chặt khuôn miệng nhỏ nhắn của cô một cách hung tợn và độc đoán.

 

“Ưm..” Đầu óc Đường Tư Vũ trống rỗng, trong khoang miệng cô là hành vi hung hăng ngông cuồng của người đàn ông này, thân hình cao lớn cường tráng thậm chí còn quyết liệt khống chế cô.

 

Thang máy “ting” một tiếng rồi mở ra.

 

Nhưng người đàn ông này không hề quan tâm, tiếp tục hôn cô một lần nữa sau đó mới buông người con gái mặt đang đỏ bừng ra. Đường Tư Vũ tức giận giơ nắm đám đấm mạnh vào ngực anh: “Hình Liệt Hàn, tôi hận anh.”

 

Nói xong, cô lao ra ngoài, ánh mắt Hình Liệt Hàn sầm xuống rồi quét đến camera trên thang máy, liếc mắt hai cái lộ ra sự cảnh cáo.

 

Dường như muốn cảnh cáo đối với người ở đẳng sau camera, tốt nhất nên xóa đoạn video này, nếu không, hậu quả vô cùng nghiêm trọng.

 

Cũng may, người trực ban lúc này không có ở đó, nêu không, dù cách lớp màn hình nhưng anh ta vẫn có thể cảm nhận được sự uy hiếp nồng nặc từ người đàn ông này.

 

Đường Tư Vũ trở về nhà, tức đến mức chạy thẳng vào nhà tắm rửa sạch mắt, sau đó, cô nghĩ cái gì đó rồi lập tức nghiền chặt răng, đẩy một cái bàn ở bên cạnh ra chặn cánh cửa nối liền với nhà anh ta để không cho anh ta tự do ra vào nữa, ít nhất là khi con trai không có ở nhà, cô không muốn cho anh ta vào nhà cô một cách dễ dàng, cô cần có không gian riêng tư.

 

Sau khi xác định đã chặn cửa ỗn thỏa, Đường Tư Vũ mới thở phào một hơi, cô mệt đến mức nằm bò trên sofa, nhưng lúc này, điện thoại cô lại vang lên, cô cầm lên nhìn, là Tô Hi gọi tới, cô lập tức nằm xuống nghe máy: “Alo! Tiểu Hi.”

 

“5 giờ chiều nay tớ đến sân bay, tốii nay chúng ta ra ngoài ăn cơm nhé!” Giọng nói ngọt ngào của Tô Hi truyền đến.

 

“Được thôi! Ăn ở đâu đây?”

 

“Tớ mời, cậu tự chọn địa điểm đi.”

 

“Ừm! OKI”

 

“Đưa cả con nuôi tớ đi theo đấy nhá.”

 

“Thằng bé đang ở Hình gia, tớ cũng không biết tối nay Hình Liệt Hàn có đón thằng bé về nhà không nữa.” Đường Tư Vũ cũng không chắc chắn.

 

“Vậy được! Thằng bé về thì đưa cả nó đi theo, nếu không về thì hai người chúng ta đi, giờ tớ phải lên máy bay rồi.” Nói xong, Tô Hi ngắt điện thoại.

 

Đường Tư Vũ cũng rất mong đợi tối nay được gặp bạn tốt, cô nằm trên sofa, nhắm mắt lại, lại nghĩ đến cảm giác lúc nãy anh ta hôn cô, vừa nghĩ tới đây, cô liền cảm thấy từ người mình có một luồng điện phóng ra, điện trên người cô khiến cô cảm thấy hơi nhột.

 

Khi nhận ra đây là cái gọi là phản ứng sinh lý, Đường Tư Vũ cảm thấy như đụng phải tường, làm sao có thể như vậy được? Sao cô có thể có phản ứng với nụ hôn của tên khốn Hình Liệt Hàn cơ chứ?

 

Đường Tư Vũ không hề quên cái đêm năm năm về trước, người đàn ông này đã đối xử với cô như thế nào. Chuyện này đủ để ám ảnh cô đến cả trăm năm sau, hơn nữa, cô không thể vì anh ta nhầm tưởng cô thành gái gọi mà dễ dàng tha thứ cho anh ta được.

 

Đúng, sau này tốt nhất nên vạch rõ ranh giới với anh ta, trừ chuyện của con trai, cô sẽ không giao du gì với người đàn ông này nữa.

 

Tuyệt đối không.

 

Đường Tư Vũ nghĩ vậy, rồi đặt báo thức, cô định ngủ một giấc bởi vì nếu tối nay con trai cô không về nhà, cô sẽ ra ngoài với Tô Hi chơi đến đêm muộn mát, vì thế cô cần tỉnh táo tinh thần để chơi cùng cô bạn thân.

 

Khoảng 5 giờ chiều, đồng hồ báo thức của cô vẫn chưa kêu, nhưng tiếng chuông điện thoại lại vang lên. Đường Tư Vũ cầm điện thoại lên xem, là Mộ Phi gọi tới.

 

Chắc chắn là anh ta gọi tới để trả chìa khóa xe! Vừa hay lát nữa cô cũng cần ra ngoài.

 

“Alol”

 

“Em có ở nhà không? Lát nữa anh qua trả chìa khóa xe.” Giọng Mộ Phi vang lên.

 

“Có! Anh lên cửa đi!” Đường Tư Vũ đáp lời.

 

Lúc này, Đường Tư Vũ lại nghĩ đến một chuyện, cô phải hỏi Hình Liệt hàn xem tối nay anh ta có đón con về hay không.

 

Đường Tư Vũ cứ nghĩ Mộ Phi sẽ không lên nhanh đến thế. Cô mở cửa nhà mình ra đi sang gõ cửa nhà Hình Liệt hàn, cô quyết định sau này nếu không có chuyện gì cô sẽ không dùng cái cửa kia đi vào nhà anh ta nữa.

 

Phải gõ cửa nhà anh ta mới được.

 

Hình Liệt Hàn về nhà cũng là để nghỉ ngơi. Đêm hôm qua anh cơ bản không hề ngủ được, hôm nay lại có một cuộc họp vào buổi sáng, bây giờ anh đã rất mệt rồi, nhưng người phụ nữ này lại chọc tức anh một trận, vì thế anh vừa mới ngủ được một lúc lại mơ hồ nghe thấy tiếng gõ cửa, anh cũng chẳng quan tâm vì cứ nghĩ là trợ lý, tiếp tục gối đầu lên cánh tay ngủ trên sofa.

 

Đường Tư Vũ gõ cửa một lúc không thấy anh ta ra mở cửa, không chừng anh ta đã đi đâu đó, cô có chút cạn lời, lúc này, cô lại nghe thấy tiếng thang máy mở ra, quay đầu lại thì nhìn thấy thân hình Mộ Phi đang bước tới.
 
Chương 108


Còn Hình Liệt Hàn đang ngủ trên sofa khẽ chau mày, đột nhiên nhớ đến một chuyện, trợ lý của anh chẳng phải thay anh ra nước ngoài xử lý công việc rồi sao? Sao lại có thể là anh ta được? Vì thế, rất có thể là người phụ nữ kia.

 

Hình Liệt Hàn lập tức kiềm chế cơn buồn ngủ, đi ra cửa, nhìn qua mắt mèo, tuy nhiên, anh đang nhìn thấy cái gì đây?

 

Anh nhìn thấy một người đàn ông đi vào nhà của Đường Tư Vũ, mà người đàn ông này chẳng phải ai khác, lại chính là Mộ Phi.

 

Hình Liệt Hàn không ngờ rằng người phụ nữ này lại dám cho Mộ Phi vào nhà một cách đường hoàng như vậy. Anh tức giận mở cửa ra thì cũng là lúc cánh cửa nhà Đường Tư Vũ khép lại, vì thế, Đường Tư Vũ không hề biết việc Hình Liệt Hàn vừa mở của ra.

 

Nhìn vào căn nhà vừa đóng cửa, đôi mắt của Hình Liệt Hàn vằn lên tia máu, ngay lập tức trở nên căng thẳng chỉ trong vài giây.

 

Là một người đàn ông, đứng ở góc độ một người đàn ông nhìn về vấn đề này, Mộ Phi vốn dĩ rất thích người phụ nữ này, mà lúc này họ lại cô nam quả nữ ở trong cùng một căn phòng, vậy có nghĩ là Mộ Phi rất muốn động chạm vào cô ta, mà người phụ nữ này cũng chưa dứt hẳn với tình cũ.

 

Rất nhanh sau đó, trong đầu của Hình Liệt Hàn đã bị lắp đầy bởi hình ảnh Mộ Phi và Đường Tư Vũ hôn nhau say đắm trên ghế soía.

 

Bức tranh này hiện lên vô cùng mạnh mẽ.

 

Hình Liệt Hàn đột nhiên nhớ ra cánh cửa kia, cười lạnh, anh muốn xem xem rốt cuộc người phụ nữ này và Mộ Phi đang làm cái gì.

 

Anh bấm mật khẩu, chuẩn bị đây cửa đi sang thì bị kinh ngạc một phen, đằng sau cánh cửa hình như đã bị một vật gì đó chặn lại, nhất thời không thể đầy ra được.

 

.

 

Chết tiệt, người phụ nữ này cố ý chặn cánh cửa này sao? Cô ta chuẩn bị vụng trộm với Mộ Phi? Làm thế này để ngăn cản anh không được can thiệp vào việc ngoại tình của họ?

 

Càng nghĩ tới đây Hình Liệt Hàn càng có cảm giác điên cuồng đến cực điểm, không biết tại sao từ lúc gặp người phụ nữ này, tất cả mọi lí trí, bình tĩnh của anh đầu biến mất, chỉ có cơn tức giận đang thống trị †rong con người anh.

 

Đường Tư Vũ không có ý cho Mộ Phi vào nhà, bởi vì Mộ Phi mua cho cô khá nhiều hoa quả, mặc dù cô đã từ chối nhưng Mộ Phi nhất quyết đòi mang vào nhà giúp cô.

 

“Sau này không cần phải mua gì cho tôi nữa đâu.” Đường Tư Vũ nhìn đống hoa quả đắt tiền được để trên bàn, cô không còn gì để nói.

 

Mộ Phi nhoẻn miệng cười: “Anh mượn xe của em thì đương nhiên phải cảm ơn em chứ, anh biết trước kia em thích nhất là ăn anh đào và măng cụt, đống anh đào này đều là hàng nhập khẩu, rất ngọt, còn măng cụt cũng là loại tốt nhất.”

 

“Được rồi, lát nữa tôi phải đi ra ngoài, anh về đi!”

 

“Em muốn đi đâu?”

 

“Tôi đi gặp Tô Hi.”

 

“Tình bạn giữa hai người vẫn tốt thật.” Mộ Phi cảm thán một tiếng, Tô Hi mãi là người bạn thân nhất của cô ấy.

 

Đường Tư Vũ không nói gì, lúc này, cánh cửa bên cạnh đột nhiên bị dung lực đầy ra, dường như bị ai đó dùng lực đá từ bên kia.

 

Mộ Phi theo bản năng ôm Đường Tư Vũ vào lòng bảo vệ cô, còn Đường Tư Vũ bị dọa cho đơ mất vài giây, vì thế cũng không hề phát hiện ra việc Mộ Phi ôm cô vào lòng.

 

Cánh cửa sau chiếc bàn bị cú đá vừa nãy làm mở ra một nửa, ánh mắt Hình Liệt Hàn trực tiếp nhìn vào hình ảnh một nam một nữa đang đứng ôm nhau kia.

 

Đường Tư Vũ nhìn thấy anh ta, sau đó mới nhận thức được việc Mộ Phi đang ôm cô, cô vội vàng rời khỏi người Mộ Phi.

 

Cô có chút tức giận nói với Hình Liệt Hàn: “Sao anh lại đạp cửa?”

 

“Vậy sao cô lại phải chặn cửa?” Hình Liệt Hàn lạnh mặt chất ván.

 

“Vì lúc con trai không có ở nhà tôi không muốn nhìn thấy anh.” Đường Tư Vũ nói rõ ràng.

 

Nhưng câu nói này đối với Hình Liệt Hàn lại bị hiểu thành lúc con trai không có ở nhà, cô ta muốn chặn cửa để có thể vụng trộm dễ dàng với tình cũ.

 

Mộ Phi cũng vừa mới biết ở tường giữa hai nhà bọn họ có một chiếc cửa, nói như vậy, bình thường họ cũng giống như là sống chung rồi.

 

Tim của anh đập mạnh đầy đau đớn, anh nhìn Hình Liệt Hàn, sầm mặt nói: “Tư Vũ nói không muốn nhìn thấy anh.”

 

“Chuyện giữa tôi và cô ta không cần người ngoài xen vào.” Hình Liệt Hàn nói xong liền đầy cái bàn đang chặn cửa, sải bước đi đến.

 

Đường Tư Vũ quay đầu sang nhìn Mộ Phi nói: “Mộ Phi, anh về trước đi!”

 

“Không được, anh sợ anh ta sẽ làm hại đến em.” Mộ Phi cảm thấy Hình Liệt Hàn rất nguy hiểm.
 
Chương 109


Đường Tư Vũ cảm thấy mệt mỏi, cô cầm túi nói: “Tôi phải ra ngoài rồi.”

 

“Được! Anh đi cùng em.” Mộ Phi dịu dàng lên tiếng.

 

Đường Tư Vũ nhớ ra điều gì đó, quay đầu lại nhìn về phía Hình Liệt Hàn: “Lúc nào thì anh đón con trai tôi về?”

 

“Thời gian này tôi sẽ không đón thằng bé về.” Hình Liệt Hàn lạnh giọng, anh muốn người phụ nữ này biết rằng, nếu cô ta còn tiếp tục gặp mặt Mộ Phi, anh sẽ đưa con trai đi.

 

Nhưng Đường Tư Vũ lại không hiểu sâu xa đến thế, cô chỉ nghĩ rằng anh ta muốn cho con trai ở nhà họ Hình chơi với người nhà họ thêm mấy hôm nữa, cô cắn cắn môi nói: “Được thôi! Vậy cứ để thằng bé ở nhà anh thêm vài ngày.”

 

Nói xong, cô đây cửa rời đi, Mộ Phi cũng theo cô đi ra ngoài, rồi đóng cửa lại.

 

Ở đẳng sau, Hình Liệt Hàn tức giận đứng ở trong nhà của Đường Tư Vũ, anh tức giận đến mức đấm vào bức tường ở bên cạnh.

 

Đường Tư Vũ đi xuống dưới nhà, Mộ Phi nhìn cô lên xe, dặn dò cô phải đi đường cần thận, sau đó, anh ta cũng đi đến một chiếc xe màu đen khác định rời đi.

 

Đường Tư Vũ gọi điện thoại cho Tô Hi, cô ấy vừa ra khỏi sân bay, hai người hẹn gặp nhau ở nhà của cô ấy.

 

Nửa tiếng sau, hai người bạn thân gặp nhau ở nhà của Tô Hi, cũng gần hai tuần rồi chưa gặp nhau, họ vô cùng nhớ người bạn của mình.

 

Tô Hi cũng là một cô gái vô cùng xinh đẹp và đáng yêu, cộng đồng mạng đều gọi cô là nữ thần trong sáng và thuần khiết, là một người rất ít có thị phi, lại càng tránh xa khỏi những thứ xấu xa của showbiz, hơn nữa, kỳ năng diễn xuất của cô cũng vô cùng tuyệt vời.

 

Tô Hi cầm một cốc sữa bò ra cho cô: “Dạo này sao rồi? Có chuyện gì thú vị kể tớ nghe không?”

 

“Thú vị thì không có, nhưng phiền não thì cả một đống đây.”

 

“Phiền não? Ai làm cậu phiền lòng?”

 

“Còn có thể là ai nữa?”

 

“ÒI Chắc chắn là Hình Liệt Hàn rồi! Chẳng lẽ anh ta lại là người hay gây phiền phức cho người khác thế 4?” Tô Hi có chút nghĩ không ra, dù sao Hình Liệt Hàn cũng là một nhân vật huyền thoại trong giới doanh nhân, cô cũng chưa có cơ hội được tiếp xúc với anh ta.

 

“Phiền chết luôn á, tớ và anh ta trời sinh bát tự không hợp, vừa gặp mặt nhau là sẽ cãi nhau.” Đường Tư Vũ cầm sữa lên uống vài ngụm.

 

Tô Hi cũng cảm thấy cô thực sự rất phiền muộn liền ngồi xuống bên cạnh cô, đồng tình nhìn cô : “Vậy cậu định làm sao? Vì tiểu Hi, cậu và anh ta giờ cũng không thể tách nhau ra được!”

 

“Đành phải nhịn thôi.” Đường Tư Vũ cảm thấy rồi sẽ có một ngày cô không nhìn được nữa, đến lúc đó có xảy ra chuyện gì cô cũng không biết nữa.

 

“Vậy cậu với Mộ Phi sao rồi?”

 

“Tớ và anh ta có thể thế nào? Tớ thì mong hai người đường ai nấy đi, mạnh ai nấy sống, nhưng anh ta lại chuyển đến tầng trên nhà tớ, muốn sống yên bình cũng không được.”

 

“Thế Đường Y Y có biết anh ta chuyển đến chỗ nhà cậu ở không?”

 

“Chắc là không, nếu không cô ta đã tìm đến tận nơi gây chuyện rồi.” Đường Tư Vũ nói xong liền cảm thấy đau đầu.

 

Tô Hi cười vỗ vào vai cô: “Được rồi, đừng buồn nữa, đây là cậu tự tìm lấy phiền phức, chứ có nhiều chuyện không cần phải quan tâm đến làm gì cả.”

 

“Cậu nói đúng, tớ không thèm để ý đến mấy chuyện đấy.” Đường Tư Vũ gật gật đầu.

 

“Ngày kia có một chương trình thời trang quốc tế, tớ đã lấy vé cho cậu rồi, hôm đó chúng ta cùng đi đề giải tỏa tâm trạng.”

 

“Ừm! Được! Tối nay tớ ngủ ở đây nhé.”

 

“OK, cậu muốn ngủ đến bao giờ cũng được.”

 

“Hi Hi, cậu thường nói cậu vẫn chưa có bạn trai, nhưng tớ xem trên mạng thấy tin tức của cậu và anh trai minh tinh tên Đào Kiệt đó! Anh ta trông cũng khá đẹp trai đấy chứ.”

 

“Không có chuyện đó đâu, tớ và anh ta chẳng qua chỉ là đồng nghiệp đóng phim cùng nhau, nhưng bị bọn chó săn chụp được ảnh ăn cơm cùng nhau, đạo diễn lại không cho tớ phủ nhận để làm tăng sức hot cho việc quảng cáo cũng như tuyên truyền bộ phim mới này. Bố mẹ tớ cũng gọi điện hỏi mấy lần nhưng tớ đều phủ nhận rồi.”

 

“Thật sự không phải à! Vậy cậu định bao giờ mới tìm bạn trai đây?”

 

“Tớ chơi vẫn chưa đủ mài Chưa muốn tìm bạn trai để quản thúc đâu.” Tô Hi chu đôi môi đỏ mọng.

 

Đường Tư Vũ cũng tán thành: “Được!

 

Không tìm thì không tìm! Cậu mà tìm được bạn trai thì tớ không thể ngủ ở nhà cậu nữa rồi.”

 

“Cậu cứ ngủ thoải mái đi! Trong vòng năm năm tới sẽ không có ý định đấy đâu.” Tô Hi cười rồi ôm cô, hai cô gái xinh đẹp tươi cười thân thiết bên nhau.
 
Chương 110


Buổi tối, sau khi cải trang xong, Tô Hi cũng Đường Tư Vũ đi ra ngoài, tìm một nhà hàng cao cấp để ăn tối, mãi đến khoảng chín giờ mới về nhà, đêm nay họ định sẽ cùng nhau xem phim.

 

Tối nay Hình Liệt Hàn trở về nhà ăn cơm, mặc dù mối quan hệ giữa anh và Đường Tư Vũ đang có vấn đề nhưng ở trước mặt con trai, anh không nói cho con trai biết.

 

Bạn nhỏ Đường Dĩ Hi cũng có suy nghĩ của riêng mình, cậu rất thích ông bà nội, thích cả chú và cô nữa, nên cậu ở đây để cho cha và mẹ cậu bồi dưỡng tình cảm!

 

Đề hai người bọn họ trải qua thế giới riêng của hai người, nói không chừng lại yêu nhau rồi kết hôn ý chứ.

 

Tuy nhiên, sự việc lại trái với mong đợi, có cậu ở nhà hai người họ mới có thể yên ổn hòa thuận, còn khi cậu không có ở nhà, mọi thứ đều đảo lộn hết Chín rưỡi, trươc khi ngủ cậu nhóc gọi điện cho Đường Tư Vũ. Đường Tư Vũ nghe thấy giọng nói non nớt của con trai vang lên liền vô cùng vui vẻ, nghe thấy cậu bảo mọi người trong nhà đối xử chăm sóc cho cậu rất tốt, cô cũng yên tâm.

 

“Mami, ông bà nội sẽ đưa đón con đi học, chắc mấy ngày nữa con mới về nhà ạ!”

 

“Ừm, được, dạo này mẹ cũng đang qua nhà mẹ nuôi con, con ngoan ngoãn ở nhà ông bà nội nhét”

 

“Vâng ạ, nhưng mami phải sống hòa thuận với daddy đó nha, hai người đừng có cãi nhau đấy nhá.”

 

“Con yên tâm! Mẹ và anh ta vô cùng hòa thuận!” Đường Tư Vũ đành nói dối con trai để cậu bé bót lo.

 

“Vậy thì con yên tâm rồi, con chuẩn bị đi ngủ đây ạ, yêu mami nhiều lắm.”

 

“Ừm! Ngoan, đúng là bảo bối của mami.”

 

Đường Tư Vũ thơm chụt vào điện thoại.

 

Sau khi buông điện thoại ra, cô thở phào một hơi, tối nay cô có thể ngủ ngon rồi.

 

Hình Liệt Hàn lái xe từ Hình gia về nhà, anh đi vào trong phòng, định tìm cơ để xem Đường Tư Vũ đã trở về hay chưa, dù sao chiều nay cô cũng đi ra ngoài cùng Mộ Phi.

 

Anh bấm mật khẩu rồi mở cửa ra, căn phòng vẫn tối om, sắc mặt của anh hình như tối sầm lại, người phụ nữ này vẫn chưa về?

 

Cô ta đi đâu?

 

Trong lòng anh có vài ý nghĩ phức tạp, không thể phủ nhận, anh khá lo lắng cho sự an toàn của cô. Anh quay trở lại sofa, cầm điện thoại lên gọi vào số máy của Đường Tư Vũ.

 

Đường Tư Vũ vừa kết thúc cuộc gọi với con trai không lâu, cùng Tô Hi mỗi người đắp một chiếc mặt nạ nằm trên sofa xem phim. Cô nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, còn nghĩ là con trai không ngủ được, lại gọi điện thoại cho cô.

 

Nào ngờ cầm lên nhìn, lại là Hình Liệt Hàn gọi đến, cô không muốn nghe, nhưng đành miễn cưỡng bắt máy.

 

Có điều, cô đang đắp mặt nạ, ảnh hưởng đến việc nói như bình thường.

 

“Hừm….” Đường Tư Vũ cố gắng phát ra tiếng.

 

Tuy nhiên, âm thanh này lại khiến người đàn ông ở đầu dây bên kia sững sờ. m thanh của người phụ nữ này sao lại giống như lúc cô bị anh ta hôn vậy?

 

“Đường Tư Vũ, cô đang ở đâu?” Hình Liệt Hàn nghiêm túc hỏi.

 

“Tôi đang ở nhà bạn… m thanh của Đường Tư Vũ khá xa loa điện thoại, nghe vô cùng kỳ quặc, cảm giác rất yếu ớt.

 

Mà người bạn trong lời nói của cô, Hình Liệt Hàn tự động nghĩ đó là Mộ Phi. Mà với sức lực yếu ớt này của cô ta khiến anh tưởng tượng ra cảnh cô vừa kết thúc một trận vẫn động kịch liệt.

 

Mặc dù chỉ là tưởng tượng nhưng đã khiến anh cảm thấy muốn giết người.

 

“Đường Tư Vũ, có phải cô đang ở cùng Mộ Phi không, hai người đang ở đâu?

 

Đang làm cái gì? Tết nhiên là cô nên nói cho tôi ngay lập tức, nếu không, cô vĩnh viễn không gặp được con trai đâu.” Hình Liệt Hàn uy hiếp, giọng nói mang theo sự phẫn nộ.

 

Đường Tư Vũ cũng biết mình đang đắp mặt nạ không tiện nói chuyện, cô liền gấp mặt nạ từ cằm lên mũi, lúc này mới có thể nói chuyện được.

 

Cô tức giận nói: “Hình Liệt Hàn, dù cho tôi có ở với ai đi chăng nữa tôi cũng không cần phải báo cáo với anh.”

 

“Nếu cô dám lên giường với người đàn ông khác, tôi sẽ không cho cô đến gần con trai tôi, tôi ghét bản.”

 

“Anh mới bản ý! Tối nay đúng là tôi ngủ với người khác đấy, anh làm gì được tôi?”

 

“Đường Tư Vũ!” Anh ở đầu dây bên kia nghiến răng nghiến lợi nhả ra từng chữ một.

 

Lúc này, Đường Tư Vũ cảm giác tay cầm điện thoại hơi dinh dính, cô dựa vào Tô Hi nói: “Lấy hộ tớ tờ giấy, tay tớ hơi dấp dính.”

 

Câu nói này bị anh nghe dược, thở phì phò, dinh dính? Lấy giấy? Người phụ nữ này đã cho Mộ Phi làm cái gì rồi? Trí tưởng tượng của Hình Liệt Hàn trước giờ khá phong phú, là một người đàn ông đối diện với chuyện này hiểu rất rõ.

 

“Đường Tư Vũ, cô đừng có không biết nhục nhã là gì.” Hình Liệt Hàn hét vào loa điện thoại, Đường Tư Vũ đã chạm đến giới hạn của anh.
 
Chương 111


Trong lòng anh, người phụ nữ này đã bị vấy bản, bản đến mức khiến anh vô cùng chán ghét.

 

Đường Tư Vũ đang cầm khăn giấy từ tay Tô Hi để lau tay, nghe thấy tiếng hét trong điện thoại, cô giật mình, vội cầm điện thoại lên bực bội hỏi: “Tôi làm sao? Tôi lại chọc gì anh rồi?”

 

Lúc này, Đường Tư Vũ thấy Tô Hi chuẩn bị bỏ mặt nạ xuống, liền ngắng đầu lên nhờ: “Hi Hi, bỏ mặt nạ xuống giúp mình với, nó khô rồi, tớ hơi khó chịu.”

 

“Được!” Tô Hi đáp lời, thay cô lấy mặt nạ từ trên mặt xuống.

 

Tuy nhiên, giọng nói này lại truyền đến tai của Hình Liệt Hàn, hai bên đều yên tĩnh nên nghe giọng nói này vô cùng rõ ràng.

 

Mặt nạ, dấp dính? Hi Hi?

 

“Đường Tư Vũ, cô nói lại cho tôi biết, cô đang ở với ai?” Hình Liệt Hàn nhíu mày.

 

“Tôi ở cùng với Tô Hi bạn thân tôi, sao?

 

Liên quan gì đến anh?” Đường Tư Vũ tức giận.

 

Trên sofa, toàn thân Hình Liệt Hàn như trở nên nhẹ nhõm, anh có chút mệt mỏi dựa đầu lên thành sofa, sự tức giận trong giọng nói cũng giảm bớt phân nửa, trở nên lãnh đạm: “Không có gì, tối nay cô không về nhà ngủ à?”

 

“Con trai không có ở nhà, nên tôi không về đâu.”

 

“Mai tôi sẽ đón thằng bé về.”

 

“Kệ đi, tôi đã bàn bạc với thằng bé rồi, ngày kia tôi đi xem biểu diễn, cứ để thằng bé ở nhà anh đã.” Nói xong, Đường Tư Vũ ngắt máy.

 

Hình Liệt Hàn nhìn điện thoại bị ngắt máy, hơi nhíu mày, người phụ nữ này dám ngắt điện thoại của anh? Tuy nhiên, hiểu lầm ban nãy đã được hóa giải, sự khó chịu trong lòng cũng biến mất. Chết tiệt, lúc nãy anh thực sự muốn giết người.

 

Cảm giác như con mỗi mà anh nhìn trúng đột nhiên chủ động chạy mắt, hơn nữa còn ngu ngốc chạy đến chỗ một tên thợ săn khác bị giết rồi ăn thịt sạch sẽ.

 

Nhưng cũng may, cô ta vẫn thuộc về anh, chưa chạy đi mắt.

 

Tại chung cư của Tô Hi, Đường Tư Vũ vô cùng phiền muộn nhìn lên trần nhà, những lời Hình Liệt Hàn nói ban nãy khiến cô rất không vui, cái gì mà bảo cô không biết tự nhục? Cô đã làm cái gì? Lại khiến người đàn ông này mắng cô như thế?

 

“Tư Vũ, vừa nãy trong điện thoại Hình Liệt Hàn nói gì với cậu thế? Khiến cậu tức giận đến vậy.” Sau khi Tô Hi thoa kem dưỡng ẩm, cô vỗ nhẹ lên khuôn mặt thanh tú.

 

“Tớ không muốn nhắc đến anh ta nữa.”

 

Đường Tư Vũ chuẩn bị đi rửa mặt.

 

Tô Hi cảm giác như vừa nãy Đường Tư Vũ vừa cãi nhau với Hình Liệt Hàn!

 

Nhưng cô thực sự cũng có chút hiểu biết về người đàn ông này, ở bên ngoài, anh như một vị thần, nhưng thực tế, cũng không dễ tiếp xúcl Sáng sớm.

 

Hai người con gái sau khi ngủ dậy liền trang điểm xinh đẹp đi ra ngoài ăn trưa.

 

Hơn nữa, để chuẩn bị cho ngày mai, Đường Tư Vũ cần mua một chiếc váy thời thượng, mà Tô Hi lại được nhãn hàng này tài trợ, chắc chắn ngày mai cô sẽ xuất hiện vô cùng xinh đẹp!

 

Không chỉ có chiếc váy dài triệu đô mà cả bộ trang sức trị giá năm chục triệu cũng đang chờ cô mặc.

 

Đây chính là lợi thế của một ngôi sao, quần áo mặc không hết, trang sức đeo không xuể. Mặc dù không thể sở hữu chúng nhưng chỉ cần mặc một lần thôi là đã quá đủ rồi.

 

Đường Tư Vũ vô cùng ngưỡng mộ, Tô Hi nói đùa rằng đã đề nghị cô gia nhập công ty quản lý của mình, ký hợp đồng trở thành ngôi sao, nhưng Đường Tư Vũ không muốn công khai quá nhiều vì sẽ ảnh hưởng đến con trai mình.

 

Buổi biểu diễn của Diệp Du cũng trôi qua được một tuần rồi, mọi thứ dường như lại yên ắng như lúc ban đầu, nhưng sức nóng thì vẫn còn. Sáng sớm hôm nay, một loạt bê bối của Kỳ Lương xuất hiện trên mạng, những bức ảnh thân mật ở hậu trường của anh ta và Đường Tư Vũ bị lan truyền tràn lan trên mạng.

 

Trong bức ảnh, ánh mắt Kỳ Lương nhìn Đường Tư Vũ tràn đầy tình ý, còn có ảnh anh ôm cô nữa, và cả ảnh hai người cùng nhau đàn trên một chiếc đàn piano, hai người chăm chú nhìn nhau, cảm giác như đã tìm thấy tri kỷ của cuộc đời khiến mọi người vô cùng ngưỡng mộ.

 

Cộng đồng mạng cũng đã tìm ra manh mối trong buổi biểu diễn, lúc này, nhìn thấy tin đồn này được tung ra, có không ít fans thỏa mãn, cảm giác tam quan được mở mang, cảm thấy Đường Tư Vũ ưu tú như thế rất xứng với Kỳ Lương.

 

Đường Tư Vũ lúc đầu cũng không biết chuyện này, là người quản lý của Tô Ho gửi link qua cho cô ấy, Tô Hi mở ra liền nhìn thấy tin này, cô lập tức đưa cho Đường Tư Vũ xem.

 

“Trời đất! Những bức hình này là ai chụp trộm vậy? Sao lại có thể lan truyền ra ngoài, hơn nữa, thực sự không hề như truyền thông nói, cô và anh ta chỉ đơn thuần giao lưu mà thôi!” Đường Tư Vũ cắn môi, cảm thấy nhức hết cả đầu.

 

Tô Hi đối với sự lắm chuyện, ra tay không chút thủ đoạn của giới truyền thông không còn xa lạ gì nữa, nhưng cô nhìn kỹ ảnh, nói: “Chắc là một nhân viên nào đó muốn kiếm thêm tiền nên đã lén chụp ảnh của hai người.”

 

Tô Hi lướt xuống dưới, nhìn thấy bình luận bên Kỳ Lương bùng nỏ, toàn là ở bên nhau, yêu nhau, nam thần và nữ thần đến bên nhau.

Cả nhà đang đọc tại truyen.one nhé! Nếu đọc từ nguồn copy khác xin qua truyen.one đọc khích lệ nhóm mình hăng say lên chương nhé! Chúc cả nhà sức khỏe!

Cả nhà nhớ truyen.one nhé, có gì truy cập trực tiếp truyen.one gõ tìm nhé! Chúc cả nhà vui khỏe mùa dịch nhé!
 
Chương 112


“Nhìn kìa, fans của Kỳ Lương rất thích cậu đấy! Vô cùng xem trọng chuyện tình của hai người.”

 

“Được rồi, cậu đừng hùa vào cùng bọn họ nữa, tớ không muốn đem lại phiền phức cho Kỳ Lương.” Đường Tư Vũ không hề muốn nỗi tiếng.

 

Tô Hi cười an ủi cô: “Đừng lo, mấy chuyện ở trên mạng sẽ biến mắt nhanh thôi, chỉ cần một ngôi sao của một công ty nào đó có scandals, chuyện của hai người Sẽ rơi vào quên lãng.”

 

Đường Tư Vũ gật gật đầu, cô chỉ có thể âm thầm chờ tin tức này biến mắt.

 

Buổi trưa, trợ lý riêng Hàn Dương của Hình Liệt Hàn cầm Ipad đến gõ cửa: “Ông chủ, có chuyện này anh nên xem qua một chút.”

 

Hình Liệt Hàn nhíu mày đợi anh ta đưa lpad đến trước mặt, cầm lấy liền nhìn thấy một trang mạng được mở ra, mà trên tường trang báo lại chính là ảnh của Đường Tư Vũ và Kỳ Lương.

 

Nhìn mấy bức ảnh này có lẽ là ở hậu trường buổi biểu diễn của Diệp Du, mà trên tắm ảnh Kỳ Lương ôm Đường Tư Vũ, ánh mắt vô cùng tình tứ, còn có cả ảnh hai người ngồi gần nhau cùng đánh đàn, vừa đánh vừa nhìn nhau say đắm, nhìn họ như một đôi yêu nhau.

 

“Ông chủ, có cần phải xử lý chuyện này không ạ?” Hàn Dương lên tiếng, dù sao đây cũng là mẹ của tiểu thiếu gia, cô có thị phi với một ngôi sao nam khác như thế này chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới tiêu thiếu gia.

 

Hình Liệt Hàn nghiền nghiền răng, người phụ nữ này thực sự luôn khiến anh không yên tâm, tối qua thì với Mộ Phi, đến hôm nay lại là một người đàn ông khác.

 

“Bảo bên truyền thông gỡ hết ảnh đi.”

 

“Có cần phải cảnh cáo bên Kỳ Lương không ạ?”

 

“Chỉ cảnh cáo thôi thì quá đơn giản, tôi sẽ tìm người xử lý.” Gương mặt Hình Liệt Hàn hiện lên sự tàn nhẫn, sau khi Hàn Dương rời khỏi, Hình Liệt Hàn gọi vào số điện thoại của Ôn Lệ Thâm, cả cái giới giải trí này đều nằm trong tay cậu ta, để cậu xử lý một nghệ sĩ dễ như trở bàn tay.

 

“Alo! Liệt Hàn.”

 

“Giúp tôi xử lý một người.”

 

“AI?”

 

“Một minh tinh tên Kỳ Lương.”

 

“ÒI Cậu nhìn thấy tin tức của anh ta và Đường Tư Vũ rồi? Được, tôi biết phải xử lý thế nào rồi.” Là huynh đệ tốt của nhau, nên đối với Ôn Lệ Thâm, anh chỉ tổn thất một tên nghệ sĩ, bây giờ có nhiều người tranh nhau nỗi tiếng như vậy, không thiếu nhân tài.

 

Chỉ là tên Kỳ Lương lần này thảm rồi, ai bảo anh ta lại dính tin đồn với người phụ nữ của Hình Liệt Hàn cơ chứ?

 

Về phía Tô Hi, khoảng 5 giờ chiều cô vẫn định tiếp tục theo dõi chuyện này, nhưng cô vừa tìm kiếm liền phát hiện tất cả mọi tin tức về Kỳ Lương và Đường Tư Vũ đều biến mắt.

 

*Ý! Lạ thật, tin đồn của Kỳ Lương đều biến mắt rồi!” Tô Hi vô cùng kinh ngạc nói.

 

Đường Tư Vũ đang nghe nhạc ở bên cạnh liền bỏ tai nghe xuống: “Cậu nói gì Gi0/7ˆ “Tớ nói, tin đồi của cậu và Kỳ Lương biến mắt rồi, không còn ở trên mạng nữa.”

 

“Chắc là bên Kỳ Lương cho người xóa rồi!” Đường Tư Vũ cũng thở phào một hơi, Kỳ Lương xử lý ổn thỏa vậy coi như xong.

 

“Sao có thể được? Máy tin đồn như thế này không hề ảnh hưởng gì tới nghệ sĩ cả, cộng thêm việc gần đây Kỳ Lương hình như còn ký thêm vài hợp đồng mới, tin đồn bùng phát như thế này lại có lợi cho anh ta ý chứ.” Tô Hi rất rõ sự vận hành của cái giới giải trí này, vì thế, Kỳ Lương không thể cho người xóa mấy bức ảnh kia đi được.

 

Tô Hi lập tức nhíu mày nghĩ ngợi, lờ mờ đoán ra vô vàn khả năng: “Lế nào có người có tình xóa đi, không phải vì anh ta, chẳng lẽ là để bảo vệ cho cậu?”

 

Đường Tư Vũ nghe thấy, không nhìn được cười một tiếng: “Tớ làm gì có bản lĩnh lớn như thế, dù cho cha tớ có nhìn thấy thì ông ấy cũng chẳng nói gì đâu.”

 

“Cha cậu có thể không nói gì, nhưng chưa chắc người đàn ông kia nhìn thấy sẽ không có ý kiến!”

 

“Ai cơ”

 

“Còn có ai vào đây nữal Đương nhiên là Hình Liệt Hàn rồi! Cha ruột con trai cậu đó!” Tô Hi thức tỉnh cô.

 

Đường Tư Vũ nhẹ nhíu mày, sau đó lại lắc đầu: “Không thả.”

 

“Dù cho có thế nào đi chăng nữa, lần này cậu không cần lo sẽ nổi tiếng đâu nhá.”

 

“Ừm!” Đường Tư Vũ đáp lời. Nhưng lúc này, Diệp Du gọi đến điện thoại cô, cô khá kinh ngạc,, nói với Tô Hi: “Chị Diệp Du gọi điện cho tớ.”

 

“Mau nghe đi!”

 

Đường Tư Vũ lập tức bắt máy: “Alol Chị Diệp”

 

“Tư Vũ, chị hỏi một chút, có phải em là người khiến bên truyền thông gỡ bỏ tin đồn giữa em và Kỳ Lương không?”

 

“Chị Diệp, không phải em!” Đường Tư Vũ vội trả lời.
 
Chương 113


“Không phải em ư? Vậy kỳ lạ thật, chị vừa gọi điện cho tên Kỳ Lương, cậu ta nói cũng không phải do cậu ta làm, vậy sao mấy bức ảnh đẹp đẽ của hai người lại bị xóa đi nhỉ, chị rất xem trọng hai người bọn em.” Diệp Du tiếc nuối nói.

 

“Bên Kỳ Lương không cho người xóa ảnh thật ạ?” Đường Tư Vũ nhắm vào tin tức quan trọng.

 

“Không! Chị nghĩ đây chắc chắn là do nhân viên chụp trộm, có gây phiền phức gì đến cho em không? Chị sẽ điều tra, bắt tên kia phải giao ảnh rồi xóa đi.”

 

“Không ảnh hưởng gì đâu ạ, ảnh cũng bị xóa rồi, không sao đâu ạ.” Đường Tư Vũ Cười.

 

“Được! Có thời gian gọi cả Tô Hi đến, chúng ta cùng đi ăn cơm nhé.”

 

“Ừm! Vâng ạ, chào chị.”

 

“Chào em.”

 

Đường Tư Vũ cúp máy, nhìn Tô Hi: “Cậu đoán đúng rồi đấy, bên Kỳ Lương không có xóa ảnh, vậy là ai làm nhỉ?” “Vậy thì quá rõ ràng rồi, chỉ có một người xử lý nhanh chóng như vậy, đó chính là Hình Liệt Hàn – cha của con trai cậu, nếu không cậu đi hỏi anh ta xem.”

 

Tim Đường Tư Vũ đập mạnh hai nhịp, cô nhìn Tô Hi nói: “Cậu nghĩ sao anh ta lại phải xóa ảnh?” “Đương nhiên là để bảo vệ danh tiếng cho cậu rồi! Mấy gia tộc hào môn như nhà anh ta, đương nhiên là sẽ không để những người bên cạnh họ có dính líu tin đồn gì với người khác rồi, như vậy sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của bọn họ, sau này, nhỡ người ta phát hiện ra con trai cậu là con cháu của Hình gia thì saol”

 

“ÒI Vậy… xóa đống ảnh đấy hết bao nhiêu tiền?”

 

“Ít nhất cũng là mấy chục vạn! Nhiều thì máy triệu tệ, phải xem xem giá trị của tin tức đó như thế nào.”

 

Trái tim của Đường Tư Vũ như bị bóp nghẹt thêm lần nữa, nói như vậy, Hình Liệt Hàn giúp cô xóa mấy bức hình này, hơn nữa lại còn tốn máy triệu tệ?

 

“Có điều, thân phận của Hình Liệt Hàn đủ để uy hiếp bên truyền thông xóa ảnh, có thể chỉ là chào hỏi, dù sao thì bạn thân của anh ta cũng là đại boss của giới giải trí này mà.” Tô Hi ở trong cái giới này, nhưng lại không biết tên đại boss kia là ai, thực sự quá đáng tiếc.

 

“Thật không?” Đường Tư Vũ kinh ngạc nhìn cô.

 

“Thật mà! Tên đại boss này vô cùng thần bí, trước giò chưa lộ mặt ra ngoài bao giờ, nhưng trong tay lại nắm một công ty thâu tóm ngành giải trí cả ở trong và ngoài nước, nhiều tiền giống y như Hình Liệt Hàn vậy, quả nhiên mây tầng nào gặp mây tầng đó.”

 

“Trẻ không?”

 

“Tớ cũng không biết, nói không chừng lại là một ông chú trung niên cũng nên.” Đôi mắt to tròn của Tô Hi lộ ra ý cười gian xảo.

 

Lúc này, Đường Tư Vũ cũng hơi chết lặng, Hình Liệt hàn xóa ảnh cũng không nói với cô một tiếng?

 

Tối nay, Đường Tư Vũ lại gọi điện cho con trai, ở đầu dây bên kia, giọng nói cậu nhóc vô cùng vui vẻ, khiến cô ở nhà Tô Hi cũng yên tâm phần nào.

 

Chớp mắt đã sang ngày thứ hai, hai người con gái nằm trên một chiếc giường màu hồng, lười biếng không muốn dậy, mặc kệ cho ánh mặt trời chiếu rọi vào khắp phòng.

 

Khoảng thời gian này họ rất lười, nằm mãi cho đến trưa mới dậy đi ăn cơm rồi chuẩn bị tham gia show diễn thời trang quốc tế tối nay. Đây là sự kiện lớn trong nước cũng như ngoài quốc tế, năm nào cũng mời một loạt ngôi sao nỗi tiếng, Tô Hi khó khăn lắm mới giành được hai tắm vé.

 

“Tư Vũ, có lẽ tối nay tớ sẽ phải đi thảm đỏ, lên bục, ký tên, tớ để trợ lý tiểu Mễ đưa cậu vào trước nhé!”

 

“Ừm! Được, vậy tớ vào trong đợi cậu.”

 

“Ừm! Hai ghế của chúng ta gần nhau, ở hàng thứ hai, đêm nay chắc chắn sẽ là một đêm vô cùng tuyệt vời.” Tô Hi cũng vô cùng háo hức cũng cô bạn thân thưởng thức những bộ trang phục đêm nay.

 

Tối nay, Đường Tư Vũ cũng chọn một chiếc áo sơ mi ren ngắn, phối hợp với chiếc quần tây cạp cao màu đen tạo sự gợi cảm và nữ tính. Trong phòng thay đồ của Tô Hi, chuyên gia trang điểm uốn nhẹ mái tóc dài của cô đồng thời trang điểm cho cô rất nhẹ nhàng.

 

Còn Tô Hi hôm nay để quảng bá cũng như thu hút sự chú ý, cô ăn mặc trang điểm long trọng hơn một chút. Cô mặc một chiếc váy dài màu be phiên bản giới hạn, bên dưới chiếc váy dài còn có thêm một lớp nữa, chiếc lưng gợi cảm để lộ ra.

 

Tô Hi từ lâu cũng đã quen với việc này, chỉ cần không chạm đến giới hạn của cô thì quần áo thế nào cô cũng dám mặc.

 

Chiếc váy xẻ tà ở đùi, khi đi rất nhẹ nhàng, cô có mặc quần an toàn bên trong nên không sợ bị lộ cảnh bên trong.

 

Mái tóc dài của Tô Hi được tạo hình theo kiểu buông xõa vô cùng gợi cảm, hai lọn tóc mái tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn và trắng như trứng gà bóc, trông rất trong sáng, thuần khiết nhưng cũng rất cuốn hút.

 

Lúc này, quản lý Annie đã tự tay đeo cho cô bộ trang sức được tài trợ tối nay, một bộ hoàn chỉnh có giá trị khoảng 50 triệu NDT.

 

Annie dặn dò Tô Hi: “Em phải hết sức cần thận, ngày mai chúng ta phải trả bộ trang sức này cho người ta rồi đấy.”

 

“Ừm, em sẽ cẩn thận.” Tô Hi bảo đảm.

 

“Nguyên viên kim cương ở dưới cũng có giá 20 triệu NDT rồi đấy. Đây là viên kim cương xanh hiếm có trên thế giới.” Annie nói.
 
Chương 114


Tô Hi không nhịn được vuốt vé viên kim cương lớn này, sau đó nhìn vào gương đánh giá một chút, trang phục và cách trang điểm hôm nay của cô thật sự rất bắt mắt.

 

“Nào, đây là giày thiết kế riêng cho em đấy, biết là em không quen đi giày cao gót nhưng tối nay cần phải đeo để tôn dáng váy, em chịu khó tí nhé.”

 

“Được ạl” Tô Hi cam chịu vì sự xinh đẹp của mình.

 

Chớp mắt đã đến 5 giờ chiều, hai đứa cô ngồi ăn cơm ở phòng làm việc, sắp bắt đầu rồi, phối hợp với giờ vào trong, khoảng 6 giờ tối sẽ đi lên thảm đỏ.

 

Đường Tư Vũ sau khi tới nơi liền được tiều mễ dẫn vào phòng dành cho khách quý, còn Tô Hi lại phải đi thêm 1 đoạn 100m nữa trên thảm đỏ, ở đây tứ phía đều bị bao vây bởi các phương tiện truyền thông, đến từ Trung Quốc hay phương Tây đều có đủ, họ mang theo máy ảnh dài và ngắn, chuẩn bị sẵn sàng để chụp ảnh tất cả những vị khách nổi tiếng bước vào đây ngày hôm nay.

 

Có không ít người nổi tiếng đã được mời đi lên thảm đỏ, còn xe của Tô Hi vẫn đang phải xếp hang. Lúc này, Annie ngồi bên cạnh nhận được một cuộc điện thoại và bất lực nói: “Diệp Lạp Lạp đang ngồi ở chiếc xe đẳng sau, lát nữa có thể em sẽ phải đi lên cùng cô ấy.”

 

“Cái gì? Em không thèm.” Tô Hi lập tức cự tuyệt, trong giới giải trí có không ít sự tranh chấp, còn Tô Hi trong vàu năm trở lại đây cũng đã ghi thù với không ít nữ minh tinh, cho dù cô không cố ý khiêu khích, những đã tranh giành quyền lợi nghiễm nhiên sẽ bị đối phương liệt vào danh sách đối thủ.

 

Tài nguyên điện ảnh nhiều như thế, nhưng cũng cạnh tranh vô cùng khốc liệt, mà cái cô Diệp Lạp Lạp này lại chính là người Tô Hi ghét nhất, cô đã tranh vai với cô ta vài lần, các thủ đoạn cô ta đều dùng qua, còn khiến cô xấu hồ trên thảm đỏ 2 năm trước, nên cô vô cùng ghét cô ta.

 

“Đành chịu vậy thôi, Hi Hi, nhìn một chút, em đi đường em cô ta đi đường cô ta.”

 

Annie an ủi.

 

Tô Hi cũng biết, trừ phi cô không đi, nếu không cũng không tránh được, cô liền gật đầu: “Được thôi! Em sẽ cố gắng.”

 

Lúc Tô Hi mở cửa xe ra, vốn dĩ người chưa đến lượt là Diệp Lạp Lạp lại từ trong xe bước ra, cô khoác một chiếc áo khoác màu trắng, nhưng sau đó cô ấy cởi bộ đồ đó ra giao cho trợ lý bên canh, bên trong là một chiếc váy vải ren trong suốt màu đen, phần trước hơi thô, trực tiếp lộ ra nội y kiểu áo ba lỗ ra ngoài một cách khiêu gợi lập tức thu hút sự chú ý của cánh phóng viên.

 

Đến Tô Hi cũng hơi chau mày, cô ta thực sự lại dám liệu mặc như vậy đi thảm đỏ, lúc này, Diệp Lạp Lạp lập tức nhanh nhẹn đi đến bên cạnh Tô Hi: “Ayoo, trùng hợp ghê.” Nói xong, cô ta cố ý cong môi, cướp hết ánh sáng của Tô Hi.

 

Hôm nay cũng được xem là một ngày Tô Hi dám mặc đồ lộ da thịt một chút, nhưng đứng bên cạnh Diệp Lạp Lạp ăn mặc như vậy, cô cũng bị lép vế vài phần: “Dũng cảm.

 

“Đây không phải cánh đồng, sao lại có con bò sữa to đùng xuất hiện ở đây nhỉ?”

 

Tô Hi vứt lại một câu rồi đi về phía thảm đỏ, miệng nhéch lên đầy ý cười, vẫy tay với các phóng viên ở xung quanh.

 

“Tô Hi, nhìn bên này, chị là người đẹp nhất, chúng em yêu chị.” Các fans ở bên ngoài gọi tên cô.

 

Lúc này, Diệp Lạp Lạp cố gắng đuổi theo cô, sau đó, đứng chắn máy ảnh trước mặt cô, cướp đi ống kính của cô.

 

Sau đó, Diệp Lạp Lạp cười mê người, cất tiếng nói cho mình Tô Hi nghe thấy: “Cô ghen tị thì cứ ghen tị đi! Ai mà chẳng biết cô là đồ ngực phẳng lì.”

 

“Tôi ngực phẳng đó, đâu giống cô, chỉnh đi chỉnh lại mấy chục lần rồi.” Tô Hi nhếch miệng cười, ngữ khí đầy khinh thường.

 

“Nhưng người ta lại thích nhìn người chỉnh qua như tôi đấy.” Danh tiếng của Diệp Lạp Lạp cũng kém hơn Tô Hi vài phần, nhưng cô lại được khá nhiều người biết đến, trên thảm đỏ cô ta đã tốn không ít công sức để trở nên nổi tiếng, nhưng thực tế các tác phẩm của cô ta lại rất ít.

 

Tô Hi định không đi cùng cô ta nữa, cô sải bước về phía trước, đi đến chỗ MC ở phía trên, nhận lấy bút, tạo dáng vài kiểu rồi ký tên mình, sau đó đi sang phía bên cạnh.

 

Ở đẳng sau, ánh mắt Diệp Lạp Lạp tràn đầy oán hận trừng lên nhìn cô, bởi vì những phóng viên nãy đã bỏ qua cô mà chụp theo bóng dáng của Tô Hi, khiến cô ta vô cùng ghen tị.

 

Tô Hi bước vào một dãy hành lang tối om, không biết nhân viên đi đâu hết rồi, cô hơi lạc đường. Cô ngẫu nhiên tìm một dãy hành lang để đi, trong lòng nghĩ mọi con đường đều dẫn đến thành Rome, cô không tin mình sẽ bị lạc đường.

 

Diệp Lạp Lạp bước vào, nhìn thấy cô đi về phía hành lang đó cũng đi theo sau.

 

Nhìn thấy cô mặc một chiếc váy dài quét đất, trong mắt cô ta hiện lên một tia hung ác. Mà Diệp Hi ở bên cạnh cũng không giống như trợ lý của cô, thấy cô chỉ có một mình cô ta liền tiến lên phía trước, trực tiếp giẫm lên váy của Tô Hi. Tô Hi đang đi về phía trước, khi thấy chiếc váy bị túm lại, cả người cô bị kéo lại, cô quay đầu lại, nhìn thấy đôi giày cao gót của Diệp Lạp Lạp đang dẫm lên mép váy của cô.

 

“Cô…” Tô Hi còn chưa nói xong, liền nghe thấy tiếng soạt một cái, váy của cô bị rách, còn cả người cô mắt thăng bằng ngã về phía trước.

 

“A…” Tô Hi nghẹn ngào chạy về phía trước hai bước, lúc này, trên hành lang cách đó 3 mét, có một bóng người đẹp trai mặc quần áo màu xanh lam sẫm bình tĩnh đi tới, một tay đút túi quần. Anh ta không ngờ rằng vừa đi tới hành lang liền có một người con gái mất kiểm soát lao tới.

 

Mặc dù trợ lý đi theo sau, theo bản năng anh ta đưa tay ra định làm gì đó, nhưng cũng chẳng làm được gì, chỉ có thể giương mắt lên nhìn ông chủ của anh ta bị một người phụ nữ nhào vào lòng, sau đó cơ thể cao lớn của ông chủ loạng choạng lùi về phía sau.

 

Lúc anh ta phản ứng lại thì người đàn ông đã nằm ngửa người trên mặt đất, còn có một người phụ nữ hoang mang, bối ri nằm ở trong lòng anh ta.
 
Chương 115


“Xin lỗi, xin lỗi…” Tô Hi bị dọa chết khiếp, tự mình ngã thì thôi không nói làm gì, nhưng cô lại không hề bị gì cả, mà lại đè lên cơ bắp của một người đàn ông khác, cũng không biết anh ta ngã thành thế nào rồi.

 

Diệp Lạp Lạp ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này liền vội vàng đi vào hành lang nhỏ phía sau rồi biến mắt.

 

Tô Hi được người trợ lý bên cạnh đỡ đứng dậy, sau đó, người trợ lý đưa tay ra với người đàn ông đang nằm trên mặt đất: “Ông chủ, anh không sao chứ!”

 

Tô Hi ngước gương mặt hoảng loạn lên nhìn, khi ánh mắt cô nhìn vào dung mạo của người đàn ông này, cô liền trợn to mắt, âm thầm woah lên một tiếng, những người trong giới giải trí, còn có vị soái ca nào cô chưa gặp ư?

 

Nhưng người đàn ông trước mắt này vô cùng đẹp trai, anh tuấn, vững chãi, sạch sẽ, khí chất lạnh lùng.

 

“Tiên sinh, anh không sao chứ! Có bị xước sát ở chỗ nào không?” Nói xong, Tô Hi còn định kiểm tra cho anh ta.

 

Người đàn ông này xua tay: “Không sao”, rồi sau đó lãnh đạm đi đến phòng nghỉ ở hành lang phía trước.

 

Tô Hi mạnh mẽ đập vào đầu mình, trời ơi! Thật mắt mặt, Diệp Lạp Lạp đáng chết, lại dám hãm hại cô, cô cúi đầu nhìn xuống chiếc váy hình đuôi nàng tiên cá, thật sự trông rất khó coi.

 

Cô quay đầu nhìn về phía người đàn ông biến mắt nhìn một chút, đột nhiên tò mò về thân phận của anh ta, bữa tiệc đêm nay rất nghiêm ngặt, dường như thân phận của anh ta rất cao quý.

 

*Vị tiểu thư này, sao cô còn ở đây? Ở đây chỉ có những vị khách quý mới có thể đến nghỉ ngơi, mời cô rời đi cho.” Một người nhân viên phát hiện ra cô.

 

Lúc người nhân viên kia nhìn thấy cô, liền vội vàng thay đổi sắc mặt: “Xin chào, Tô tiểu thư, tiểu thư đi nhầm chỗ rồi ạ.”

 

Tô Hi tò mò dò hỏi: “Cho hỏi chỗ này là phòng nghỉ của nhân vật tầm cỡ thế nào vậy?”

 

“Đây là phòng nghỉ của những vị khách cao quý nhất của chúng tôi, cụ thể là ai thì tôi cũng không rõ, chỉ biết rằng không được cho người ngoài vào trong.”

 

Tô Hi ồ một tiếng, xem ra, thân phận của người đàn ông kia không thể xem thường!

 

Cô muốn đi tìm Đường Tư Vũ, vội vàng đi ra đại sảnh dưới sự hướng dẫn của nhân viên.

 

Tại phỏng nghỉ, người đàn ông đang định lấy khăn lau những ngón tay thon dài mảnh khảnh của mình bỗng nhướng mày, sau đó anh đặt khăn sang một bên, vươn tay cởi cúc giữa chiếc áo sơ mi trắng trong bộ âu phục, cơ ngực cường tráng của anh lộ ra. Người trợ lý ở bên cạnh ngạc nhiên hỏi: “Ông chủ, có phải ngài bị thương ở đâu rồi không?”

 

Tuy nhiên, những ngón tay mảnh khảnh của người đàn ông lấy từ trong áo sơ mi của anh ta ra một viên đá quý màu xanh đậm sáng lấp lánh, viên đá này rất lớn, hiển nhiên giá trị cũng không hề nhỏ.

 

Ôn Lệ Thâm bóp nhẹ viên kim cương này xem xét, người trợ lý có chút kinh ngạc nói: “Đây chắc hắn là do vị tiểu thư lúc nãy vô tình làm rơi!”

 

Ôn Lệ Thâm để viên kim cương vào trong túi áo tây phục, nói với trợ lý: “Tìm cho tôi một bộ quần áo sạch sẽ đến đây, tôi muốn đi tắm.”

 

“Vâng!” Trợ lý không dám chậm trễ đi luôn.

 

Ông chủ anh là người ưa sạch sẽ, vừa nãy cả người nằm xuống dưới đất, dù mặt đất có sạch đến máy thì anh ta cũng sẽ cảm thấy không thoải mái, vì thế, anh phải nhanh chóng tìm một bộ quần áo chỉnh tề cho ông chủ.

 

Hai bên là vị trí của khách mời, được xếp ngay ngắn từ thấp đến cao. Lúc này, trên khán đài đều là những người có thân phận tầm cỡ, ở trong vòng tròn cao kia rất khó đề có thể mua được vé.

 

Đường Tư Vũ cứ đợi Tô Hi mãi, cuối cùng cũng nhìn thấy cô ấy đi tới, Tô Hi ngồi xuống bên cạnh Đường Tư Vũ, thở dài một hơi, vì Diệp Lạp Lạp mà cô suýt chút nữa bị xấu hỗổ, cũng may là váy chỉ xẻ tà, nếu rách đến thắt lưng thì đúng là xấu hỗ thật sự.

 

Đường Tư Vũ quay đầu nhìn cô, đột nhiên mắt cô mở lớn nhìn Tô Hi hỏi: “Hi Hi, viên kim cương ở chiếc vòng trên cổ của cậu đâu? Sao tớ không thấy?”

 

“Hử? Không thấy?” Tô Hi vội đưa tay sờ lên cổ, chỉ sờ thấy vòng cổ, còn viên kim cương ở trên chiếc vòng không còn thấy đâu nữa.

 

Biểu cảm trên gương mặt Tô Hi cứng nhắc, đôi mắt to tròn đẹp đẽ của cô hiện lên tia hoảng loạn: “Trời ơi! Chẳng lẽ vừa nãy bị rơi mất rồi?”

 

Nói xong, Tô Hi lòng nóng như lửa đốt, cô nói với Đường Tư Vũ: “Tư Vũ, cậu ngồi yên đây đừng đi đâu cả, cô quay lại ngay.”

 

Tô Hi nói xong liền vội chạy lại chỗ ban nấy, lúc này nhân viên không có ở đó, cô liền đi dọc hành lang này cẩn thận tìm kiếm trên mặt đất, nhưng không tìm thấy viên kim cương kia đâu.

 

Tô Hi lập tức hồi tưởng kỹ càng lúc đâm sầm vào người đàn ông kia, mặt của cô ở trên cổ của anh ta, có khi nào viên kim cương rơi vào trong áo sơ mi của anh ta rồi không nhỉ?

 

Người đàn ông đó cũng không thắt cà vạt, cúc áo cũng được mở đến cúc thứ hai, vì vậy khả năng này hoàn toàn có thể xảy ra.

 

Ánh mắt của Tô Hi chuyển sang nhìn về phía cánh cửa ở cuối hành lang, người đàn ông đó lúc nãy đã đi vào trong cánh cửa đó. Tô Hi nghĩ tới giá trị của viên kim cương đó lên tới 20 triệu NDt, mất sẽ vô cùng lớn chuyện, Annie sẽ không bỏ qua cho cô, ngay cả nhãn hàng này cũng sẽ khó mà tiếp tục làm việc, vì thế, cô phải cố gắng hết sức để tìm thấy nó.

 

“Kệ thôi, cứ mạo phạm một lần này vậy!
 
Chương 116


Chương 116:

 

Dù sao thì lúc nãy cô cũng đâm vào người anh ta, xong chuyện thì đền bù xin lỗi sau vậy!” Tô Hi tự lắm bẩm, sau đó đi về phía cánh cửa kia, đưa tay lên gõ cửa.

 

Cứ nghĩ rằng người bên trong nghe thấy tiếng gõ cửa là biết cô muốn đi vào, cô đẩy tay mở cửa, nghĩ bên trong sẽ có người đàn ông ban nãy ngồi ở đó, nhưng sự thực là không có ai.

 

Hơn nữa, đây không chỉ đơn thuần là phòng nghỉ, mà còn được bồ trí hết sức sang trọng.

 

Ý, anh ta không có ở đây sao?

 

Có điều, cô đã nhìn thấy bộ tây phục màu xanh lam bị cởi ra đặt trên sofa, chính là bộ quần áo người đàn ông lúc nãy mặc, Tô Hi nhẹ nhàng tiến lên, muốn tới bên sofa tìm kiếm.

 

Đúng lúc này, cô nghe thấy tiếng động mở cửa ở phòng tắm. Tô Hi bị dọa giật mình, cô quay đầu lại nhìn.

 

Nhìn thấy bóng dáng một người đàn ông chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm màu trắng bước ra, bầu không khí tỏa ra mùi thơm từ cơ thể của anh ta, nửa thân trên cường tráng lộ ra bên ngoài, cơ bắp to lớn, đường nét hoàn mỹ, tràn đầy hơi thở hoang dã của một người đàn ông… Nhìn lên trên nữa, mái tóc màu đen của anh ta đang nhỏ từng giọt, khuôn mặt thâm trầm, lông mày hình kiếm nhíu chặt, đôi môi mỏng với những đường nét hoàn hảo.

 

Đầu óc Tô hi trở nên trống rỗng, cô ngây ngốc nhìn chằm chằm chiêm ngưỡng bộ dáng gợi cảm của người đàn ông này.

 

“Nhìn đủ chưa?” Anh ta nhíu mày, đôi môi mỏng cắt lên mang theo âm thanh đầy mê hoặc.

 

Giây tiếp theo, Tô Hi vội vàng quay lưng lại, bình thường cô rất giỏi trong việc ghi nhớ lời thoại, nhưng lúc này lại trở nên lắp bắp.

 

“Xin…Xin lỗi…” Tô Hi cảm thấy xấu hỗ đến mức muốn đào một cái hố chui xuống đất, trời ơi! Vừa nãy thì đâm vào người anh ta, bây giờ lại đi chiêm ngưỡng cơ thể của anh ta, thật mất mặt quá đi!

 

“Cô có chuyện gì?” Người đàn ông lãnh đạm hỏi, trong tay cầm chiếc khăn tắm lau đi mái tóc đang nhỏ nước, lau xong liền vứt xuống sofa.

 

“Tiên sinh, tôi… tôi muốn hỏi anh một chuyện, anh có nhìn thấy viên kim cương màu xanh nào không?” Tô Hi nhíu đôi mày xinh đẹp, không dám quay mặt ra đằng sau nhìn.

 

“Trong túi áo khoác của tôi, cô tự lấy đi.” Giọng nói đặc biệt của người đàn ông cất lên.

 

Câu nói này khiến Tô Hi vui mừng ngoài sức mong đợi, ơn trời! Cuối cùng thì cô cũng đã tìm thấy, néu mà không tìm được chắc cô sẽ chết mắt.

 

Tuy nhiên, Tô Hi không hề biết rằng chiếc váy dài của cô đã bị xé thành hình đuổi cá. Vừa rồi cô quay người lại, chiếc váy bị quấn quanh gót giày của cô. Lúc này, viên ngọc mà cô bị mắt đã được tìm thấy, cộng thêm sự tồn tại của người đàn ông này khiến cô nóng bừng, không hề biết rằng nguy hiểm sắp ập đến.

 

Đúng vào lúc cô xoay người đi đến lấy áo khoác trên sofa.

 

“A..” Tô Hi lại hét lên một tiếng kinh hoàng, đôi chân của cô bị vướng vào váy, cả người bị cuộn lại rồi ngã xuống đất.

 

Người đàn ông vốn dĩ đứng sau cách cô khoảng 2 mét, anh nhìn thấy liền lập tức bước lên, nhanh tay nhanh mắt đưa tay ra đỡ cô, Tô Hi sợ đến mức hét lên hai tiếng, nhưng eo của cô đã được cánh tay của người đàn ông này đỡ lấy.

 

Tô Hi thuận theo bản năng, đưa tay quờ quạng nắm vào bắt kỳ một vật nào quanh đó, ví dụ như chiếc khăn tắm quấn quanh hạ thân của anh ta.

 

“Buông tay.” Giọng nói người đàn ông vang lên đầy khó chịu.

 

Tô Hi cũng biết hậu quả của hành động này là gì, hai mắt cô mở to đến cực hạn… Nhưng, muộn rồi.

 

Vốn dĩ chiếc khăn tắm chỉ được quấn nhẹ quanh eo, cô chỉ nhẹ nhàng nắm lấy, cho dù người đàn ông kia có muốn dùng một tay để cứu vãn thì cũng đã quá muộn.

 

Khăn tắm rơi xuống dưới đất, còn một góc được nắm ở trong tay của Tô Hi.

 

Vị trí tam giác của người đàn ông kia trực tiếp rơi vào hướng mắt của Tô Hi, lộ ra toàn bộ.

 

“A…” Đây chắc chắn là khoảnh khắc lịch sử đáng nhớ nhất trong cuộc đời của Tô Hi, một bên thì la mắng cô nới lỏng khăn tắm của anh ta, mà giây tiếp theo lại trực tiếp đặt cô xuống đất, kéo khăn tắm của anh ta lên, cíu vãn cơ thể trần trụi của mình.

 

Nhưng vẻ mặt của anh ta đã không còn trầm tĩnh như vừa nãy nữa, mà trở nên vô cùng khó coi, tức giận nói: “Cút ra ngoài.”

 

Mặt Tô Hi ửng đỏ đến tận mang tai, tay chân cố gắng hết sức gỡ chiếc váy của mình ra rồi sau đó thực ra chạy ra ngoài, mặc dù cô rất muốn lấy lại viên kim cương kia.

 

Nhưng sau khi nhìn xong cơ thể của anh ta, cô thực sự không thể quay trở lại đó nữa.

 

Tô Hi hoảng loạn đi ra ngoài, đâm sầm vào người trợ lý đang cầm theo một bộ quần áo sạch sẽ, trợ lý kinh ngạc nhìn Tô Hi chạy rời khỏi, sau đó lại nghĩ đến người đang ở bên trong, khóe miệng mở hồ nở nụ cười, chẳng lẽ ông chủ nhìn trúng cô minh tinh này rồi?

 

Mở cửa ra, gương mặt tuấn tú của Ôn Lệ Thâm lạnh như băng ngồi trên ghế sofa, chau mày đầy nguy hiểm.

 

“Ông chủ, xảy ra chuyện gì vậy ạ?” Trợ lý bất an hỏi.

 

“Không sao, để quần áo ở đó, cậu có thể ra ngoài được rồi.” Ôn Lệ Thâm nói. Trợ lý lập tức đặt quần áo xuống, mở cửa đi ra ngoài.
 
Chương 117


Mười phút sau, Ôn Lệ Thâm thay một bộ tây phục được đặt may riêng màu đen, đường nét được may hoàn hảo, mịn màng không chút nếp nhăn, khiến cho người mặc càng trở nên cao quý, không thể xâm phạm.

 

Nhưng chỉ vừa lúc nãy thôi, người phụ nữ nữ không hề khách khí dám xâm phạm đến nơi riêng tư của anh ta.

 

Ôn Lệ Thâm bình tĩnh đi ra ngoài, trầm giọng ra lệnh: “Điều tra thân phận của người phụ nữ kia cho tôi.”

 

“Không cần điều tra đâu ạ, tôi biết cô ấy là ai, đó là Tô Hi, một hoa đán mới nổi †rong giới, thân phận cũng khá cao.” Trợ lí nói rõ ràng thân phận của Tô Hi, dù sao thì Tô Hi cũng có một gương mặt xinh đẹp khiến mọi người không thể quên.

 

“Tô Hi.” Người đàn ông nheo mày, lạnh lùng ghi nhớ cái tên này vào trong đầu.

 

“Ôn thiếu, cô ấy đến để tìm kim cương ạl” Trợ lý tò mò hỏi.

 

“Tôi không muốn trả cho cô ta.” Ôn Lệ Thâm nói xong, mở bàn tay ra, thứ anh đang cầm chính là viên kim cương mà Tô Hi làm mắt.

 

Lúc này trên sàn diễn, cảnh catwalk đã bắt đầu. Đường Tư Vũ đợi Tô Hi đến, đợi mãi 15 phút sau mới nhìn thấy bóng dáng Tô Hi hoảng loạn quay trở lại chỗ ngồi, Đường Tư Vũ không nhịn được quan tâm hỏi hạn: “Cậu đã tìm thấy viên kim cương chưa?”

 

“Tìm thì tìm thấy rồi, nhưng người nhặt được viên kim cương chắc sẽ không trả lại cho tớ đâu.” Trái tim Tô Hi hoảng loạn, đây chắc chắn là việc xấu hổ nhất mà cô từng làm.

 

Kéo khăn tắm của anh ta xuống, còn nhìn thấy hết cơ thể của anh ta, mặc dù chỉ là nhìn qua nhưng cái nào nên nhìn và không nên nhìn cô đều nhìn thấy hết.

 

Cô muốn có cái lỗ nào đó cho cô chui xuống, không muốn nhìn thấy bát cứ ai nữa. “Tại sai2 Sao lại không trả cho cậu!” Đường Tư Vũ ngạc nhiên hỏi.

 

“Ở đây không tiện kể, lát nữa ra ngoài tớ kể cho!” Bây giờ Tô Hi vẫn rắt rồi bời. Còn Diệp Lạp Lạp đang ngồi ở hàng ghế thứ ba đang dùng ánh mắt đắc ý nhìn chằm chằm vào cô, Tô Hi căm giận trừng mắt lại nhìn cô ta, tất cả đều là một mớ hỗn độn do cô ta gây ra.

 

Tâm trạng xem trình diễn của Đường Tư Vũ khá tốt, bởi vì chủ đề đêm nay rất tươi sáng, khiến cô rất yêu thích.

 

Ánh mắt Tô Hi mặc dù nhìn người mẫu trên sàn catwalk, bên tai còn nghe thấy tiếng nhạc, nhưng ánh mắt cô lại không hề để ý đến trang phục mà trong đầu toàn là hình bóng của người đàn ông vừa nãy.

 

Anh ta là ai?

 

Anh ta không phải bất cứ một thiếu gia quyền quý nào mà cô từng gặp, cũng không phải mấy tên công tử giàu có, càng không phải nhân vật trong giới giải trí, vậy anh ta là ai Tại sao anh ta lại có một phòng nghỉ như khách sạn, mà cái khí chất trên người anh ta tỏa ra cũng khiến cô vô cùng sợ hãi.

 

Anh ta là ai?

 

Đây là điều phiền muộn trong lòng cô mãi không giải thích được. Bởi vì viên kim cương kia, cô không biết có nên lấy lại hay không, dù sao nó cũng có giá 20 triệu NDT! Mặc dù cô có thể đền tiền cho bên nhãn hàng, nhưng cũng thiệt hại không ít.

 

Buổi biểu diễn thời gian kéo dài 2 tiếng đồng hồ vô cùng mãn nhãn, lúc cuối cùng, nhà thiết kế dẫn theo vài người đên cảm ơn mọi người, đồng thời phát biểu về các tác phẩm của mình, rồi buổi biểu diễn kết thúc trong tiếng vỗ tay rằm rộ tán thưởng của mọi người.

 

Tô Hi để Đường Tư Vũ đợi cô ở chỗ cột này vài phút, cô phải đi làm rõ thân phận của người đàn ông kia.

 

Lúc Tô Hi chạy qua chỗ căn phòng đó, vừa hay gặp một nhân viên, người nhân viên đó cho hay vị khách trong căn phòng này đã rời đi rồi.

 

“Anh ta thực sự rời đi rồi à?”

 

“Đúng vậy, nhân viên bên tôi vừa vào đó dọn dẹp xong.”

 

“Vậy anh có biết đó là ai không?”

 

“Không rõ.”

 

“Vậy ai là người biết thân phận của anh ta?

 

“Việc này cô phải đi hỏi quản lý của chúng tôi ây.

 

Tô Hi đành hỏi: “Vậy văn phòng làm việc của quản lý ở đâu?”

 

Xinh đẹp cũng khá có lợi, nhân viên vô cùng vui vẻ nói cho cô biết. Tô Hi liền đi ra khỏi hành lang, chạy đến văn phòng của quản lý, anh ta đang tiếp đón nhà thiết kế của buổi biểu diễn lần này.

 

“Xin chào, cho hỏi anh có phải là quản lý La không ạ? Tôi là Tô Hi, tôi có chuyện muốn nhờ anh.”

 

“Tô tiểu thư, cô có chuyện gì vậy?”

 

“Tôi muốn hỏi anh một chút, vị khách ở phòng nghỉ 1034 tên là gì, là ai vậy?”

 

“Xin lỗi chúng tôi không tiện tiết lộ, cảm ơn.

 

“Đối với tôi thực sự rất quan trọng, tôi bị mắt đồ, bị anh ta nhặt được, tôi thật sự rất muốn biết anh ta là ai, xin anh đó.” Tô Hi chắp hai tay cầu xin anh ta.

 

“Thật ngại quá, chúng tôi phải bảo mật thông tin của khách mời, không thể giúp cô được.” Người quản lý vô cùng kiên định.

Cả nhà đang đọc tại truyen.one nhé! Nếu đọc từ nguồn copy khác xin qua truyen.one đọc khích lệ nhóm mình hăng say lên chương nhé! Chúc cả nhà sức khỏe!
 
Chương 118


Tô Hi đành quay trở lại đại sảnh, tinh thần uễ oải, tối nay cô thực sự rất mệt mỏi.

 

“Tô Hi, sao rồi? Nghe ngóng được anh ta là ai chưa?”

 

Tô Hi lắc lắc đầu: “Người ở đây ai cũng thần thần bí bí, không chịu nói cho tớ, xem ra tớ đành phải bồi thường thiệt hại cho nhãn hàng rồi.”

 

Quả nhiên, vừa lên xe bảo mẫu, nghe thấy việc cô làm mắt viên kim cương to kia, mọi người trong xe ai nấy đều thất kinh, Annie còn tức đến mức sắp ngắt.

 

“Chị Annie, chị Annie…” Có trợ lý vội vàng xoa ngực, bóp vai cho Annie: “Chị nguôi giận, chị nguôi giận.”

 

“Bảo tôi làm sao nguôi giận đây, là 20 triệu NDT đó tiểu thư à, em nói mất là mát àI Sao không mắt luôn cả người đi?”

 

Tô Hi cắn môi, mặt mày khổ sở nói: “Em xin lỗi mài Em không hề cố ý đâu, chuyện này xảy ra quá bất ngờ… Em còn chưa chuẩn bị kịpI”

 

“Chị Annie, nhìn là biết do ả Diệp Lạp Lạp kia cố ý hãm hại chị Tô Hi, chị không biết bây giờ ở trên mạng khắp nơi đều là ảnhcủa cô ta và chị Tô Hi trên thảm đỏ, mình cô ta đã chiếm 3⁄4 bức ảnh rồi! Buồn nôn chết mát.”

 

“Đừng có chen lời, quần áo hỏng thì không sao, nhưng bây giờ phải tính xem chuyện viên kim cương kia làm thế nàol Sớm mai đã phải đem trả cho người ta rồi, cũng không biết người ta có mua bảo hiểm hay không nữa.”

 

Đường Tư Vũ cũng toát mồ hôi thay cho Tô Hi, không ngờ buổi biểu diễn thời trang lần này lại xảy ra chuyện lớn đến như vậy.

 

Chỉ có Tô Hi biết, cô rõ ràng có thể đem viên kim cường về, người đàn ông kia lúc đầu cũng đồng ý cho cô lấy đi, là do côđen đủi gây chuyện, hơn nữa còn mạo phạm đến anh ta.

 

Tô Hi vỗ vỗ mặt, khuôn mặt nhỏ tinh tế tràn đầy vẻ phiền muộn, mà giờ trong đầu cô toàn là ánh mắt lạnh lùng khiến người ta chết cóng của anh ta. Còn có cái..cái từ nhỏ đến lớn đều nhìn thấy hết.

 

Liệu đêm nay cô có bị thức trắng đêm không?

 

Ánh đèn trong xe có chút tối tăm, mọi người đều không phát hiện ra gương mặt của Tô Hi đã dần trở nên đỏ ửng.

 

Được xe bảo mẫu đưa đến dưới căn hộ, Tô Hi và Đường Tư Vũ về nhà, Tô Hi thực sự mệt muốn chết, trên người khoác một chiếc áo khoác ngắn, còn lễ phục đêm nay cũng đã bị xe rách mắt rồi.

 

Tô Hi cởi áo khoác ngoài ra, cô cúi đầu xuống nhìn chiếc váy dạ hội hôm nay đã gây ra cho cô hai việc xui vẻo rồi trực tiếp cởi ra, dáng người tinh xảo tao nhã, dù chỉ mặc bikini không thôi cũng vô cùng xinh đẹp, Đường Tư Vũ và cô thân nhau đến mức hoàn toàn không để ý đến mấy cái này.

 

“Hi Hi, tối nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cậu nói cho tớ biết đi!”

 

Tô Hi không dám nói với người quản lý chuyện này, lúc này, cô cởi quần áo xong liền kể toàn bộ cho Đường Tư Vũ nghe.

 

Đường Tư Vũ nghe xong cằm muốn rớt xuống: “Hôm nay cậu đã nhào vào người anh ta hai lần? Còn…còn cởi cả khăn tắm trên eo anh ta xuống? Lúc đó anh ta không mặc gì đúng không?”

 

“Vừa tắm xong đi ra, cậu nghĩ anh ta có thể mặc gì? Tớ ngược lại cũng muốn anh ta mặc cái gì đó vào ý.” Tô Hi dở khóc dở cười.

 

“Hừm… có lẽ không mặc gì đâu!” Nói xong, mặt Đường Tư Vũ cũng có chút ngại ngùng: “Nói như vậy là cậu…cậu nhìn thấy hết rồi?”

 

“Tớ cũng đâu có muốn nhìn đâu! Ai muốn nhìn chỗ đó của anh ta… OMGI Tớ không muốn sống nữa….” Tô Hi như muốn ngất đi.

 

“Được rồi, chúng ta đều trưởng thành cả rồi, loại chuyện này mặc dù rất ngượng ngùng nhưng dù sao cũng đã xảy ra rồi, chúng ta chỉ có thể bình tĩnh nghênh đón thôi. Kể từ sau khi sinh con, phương diện này tớ cũng nghĩ thoáng hơn trước.”

 

Đường Tư Vũ an ủi.

 

“Xong đời rồi, 20 triệu NDT không phải là con số nhỏ… Ai đó hãy nói cho tớ biết người đàn ông đó là ai đi!” Tô Hi cũng rất xót tiền! Tự nhiên mắt trắng 20 triệu NDTI Đường Tư Vũ nhìn bạn mình khổ sở, trong đầu cô liền hiện ra một bóng hình, Hình Liệt Hàn, với thân phận của anh ta, không chừng có thể điều tra ra người đàn ông này là ai.

 

“Cậu vừa mới nói phòng nghỉ của anh ta là bao nhiêu?” Đường Tư Vũ hỏi xác nhận.

 

“4034.” Tô Hi thổi phù phù lên trán, trong lòng hết sức phiền muộn, con số này cô đã khắc ghi trong đầu!

 

Đường Tư Vũ cầm điện thoại lên đi vào phòng khách, gọi vào số điện thoại của Hình Liệt Hàn.

 

“Alol” Giọng nói trầm tháp lãnh đạm ở đầu dây bên kia vang lên.

 

“Hình Liệt Hàn, tôi nhờ anh giúp tôi một chuyện được không?”

 

“Giúp cũng được tôi, đổi lại tôi được cái gì?” Giọng nói của Hình Liệt Hàn vô cùng gian tà.

 

Đường Tư Vũ cắn cắn môi nói: “Chỉ là nhờ anh tìm giúp một người, anh muốn cái gì thì cứ nói!”

 

“Trừ phi cô hứa với tôi không gặp Mộ Phi nữa.” Hình Liệt Hàn lập tức đưa ra yêu cầu.

 

Đường Tư Vũ thở dài: “Tôi và anh ta không có gì cả, anh ta sống ở tầng trên, ngắng đầu không gặp cúi đầu sẽ gặp, điều này có thể tôi không làm được, đổi sang cái khác đi!”
 
Chương 119


“Được, đêm nay về nhà ngủ.”

 

“Hử? Bây giờ? Sắp 9 giờ tối rồi.”

 

“Vậy cô rốt cuộc có về không?” Đầu dây bên kia ra lệnh.

 

“Được! Vậy anh đồng ý giúp tôi tìm một người, bây giờ tôi sẽ trở về.”

 

“Người nào!”

 

“Bạn tôi làm rơi một vật rất quan trọng, một vị khách ở phòng nghỉ 1034 tại trung tâm thời trang quốc tế thê giới nhặt được, anh có thể giúp tôi điều tra thân phận của người này được không?”

 

“Chuyện nhỏ.” Hình Liệt Hàn khế hừu nhẹ.

 

“Thật sao, vậy thì tốt quá, vậy… bây giờ anh có thể điều thuộc hạ tìm giúp tôi không? Tôi đang cần gấp.” Đường Tư Vũ đành nhờ vả.

 

“Về đi rồi tính.”

 

Đầu dây bên kia đột nhiên cúp máy. Đường Tư Vũ hít sâu một hơi, để giúp chị em tốt của cô một tay, dù cho phải nhẫn nhịn tên Hình Liệt Hàn đáng ghét này thì cô cũng phải nhịn.

 

Cô vội đi ra ngoài, nhìn thấy Tô Hi đang ngồi ôm mặt, bộ dạng như nhìn thấy quỷ, cô cười nói: “Nói cho cậu một tin tốt lành, Hình Liệt Hàn vừa đồng ý tìm giúp cậu thân phận của người đàn ông đó rồi, bây giờ tó sẽ đi tìm anh ta.”

 

“Thật sao? Anh ta đồng ý giúp tớ?”

 

“Dù sao đi nữa thì anh ta cũng là cha của con trai tớ, mà cậu lại là người có công chăm sóc cho thằng bé, tớ bảo anh ta giúp đương nhiên anh ta sẽ giúp rồi!

 

Được rồi, tớ đi về tìm anh ta, có tin về vị khách kia sẽ thông báo ngay cho cậu.”

 

Đường Tư Vũ nói xong, cầm túi lên đi ra ngoài cửa.

 

“Tư Vũ, lái xe cần thận đấy nhé!”

 

“Tớ biết rồi, cậu nghỉ ngơi cho tốt đi!”

 

Đường Tư Vũ đi xuống dưới nhà ngồi vào trong xe, lái xe đi thẳng về nhà.

 

Lúc này, Hình Liệt Hàn đang ngồi trước cửa số ngắm toàn cảnh, nhớ đến vị khách phòng 1034 mà Đường Tư Vũ vừa nhắc đến, anh nghĩ, vấn đề này có một người rất thích hợp để hỏi.

 

Anh lấy điện thoại ra trực tiếp tìm số của Ôn Lệ Thâm, gọi điện.

 

“Alo, Liệt Hàn! Muộn thế này gọi có việc gì thế?” Giọng nói của Ôn Lệ Thâm từ đầu giây bên kia vang lên.

 

“Lệ Thâm, giúp tôi một chuyện. Điều tra giúp tôi khách mời phòng số 1034 trong trung tâm thời trang quốc tế Thế Tôn hôm qua là ai?”

 

“Cậu nghe ngóng chuyện này làm gì?”

 

“Bạn thân của mẹ con trai tôi rơi mất đồ gì đó, nghe nói vị khách ở phòng đấy nhặt mắt rồi. Tôi muốn biết người nhặt được đồ đó là ai?”

 

“Không cần tìm đâu, tôi biết là ai rồi!” Ôn Lệ Thâm chắc nịch.

 

“ÔI Ai thế?”

 

“tà tôi!”

 

“Cái gì? Cậu nhặt được đồ của người phụ nữ kia?”

 

“Tôi nhặt được và không có ý định trả lại.”

 

“Ò. Xảy ra chuyện gì vậy?” Hình Liệt Hàn rất hiểu tính cách của cậu bạn thân mình, tính cách cậu ấy bình thường rất ôn hòa, làm việc thiện cũng rất tốt. Tại sao lần này nhặt được đồ lại không trả người ta?

 

“Cũng không có gì! Chỉ là trong vòng một ngày cô ta xúc phạm tôi hai lần.”

 

“ÒI Xúc phạm cậu thế nào?”

 

“Không nhắc đến chuyện này nữa. Bỏ đi!”

 

“Vậy cậu nhặt được gì của cô ấy?”

 

“Một viên đá quý trị giá vài chục triệu tệ. Có lẽ không phải của cô ta, mà là tài trợ của một thương hiệu nào đó, nên bây giờ cô ta mới vội vã đi tìm.”

 

“Đã như vậy rồi thì bây giờ tôi có thể tiết lộ một chút thân phận của cậu không?”

 

“Cậu có thể nói cho bạn cô Đường địa chỉ nhà và thân phận của tôi. Đồng thời chuyển lời giúp tôi một câu, nếu cô ta muốn lấy lại viên đá này thì mời cô ta nghĩ kĩ trước nên thỉnh tội thế nào đi, bằng không cho dù biết tôi là ai tôi cũng sẽ không bao giờ để ý đến cô ta đâu.”

 

“OK, tôi sẽ chuyển nguyên văn lời của cậu. Ngày kia gặp tại buổi tiệc tại gia nhái”

 

“Ừm”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom