Cập nhật mới

Dịch Tổng Hợp Truyện Ngắn Kinh Dị

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 100: Đội Bay Mất Tích Chấn Động


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

ĐỘI BAY 19 MẤT TÍCH CHẤN ĐỘNG LỊCH SỬ KHÔNG QUÂN HOA KỲ

Tháng 12 năm 1945, năm chiếc chiến đấu cơ ngư lôi TBM Avenger cùng 14 phi công cất cánh từ căn cứ Không lực Hải quân Lauderdale, Florida tham gia diễn tập.

Trên đường quay về căn cứ qua khu vực Bermuda, cơ trưởng Charles Taylor gửi về "bức điện tử thần" với những câu nói vô nghĩa.

Ông nhắc đến: "vùng nước trắng", "mặt biển xao động", "la bàn đột ngột xoay tít mù", năm chiếc quân cơ đã bay vô định cho đến khi hết nhiên liệu và đáp xuống biển trước khi biến mất một cách vô cùng đơn giản.

Cùng ngày, hải quân Mỹ triển khai lực lượng tìm kiếm cứu hộ trên không và trên biển. Một thủy phi cơ PBM Mariner mang theo 13 người cũng một đi không trở lại trong lúc làm nhiệm vụ.

Kết luận điều tra của hải quân Hoa Kỳ đã đưa ra một số giả định về vụ việc mất tích trên của đội bay 19, tuy nhiên nguyên nhân thực sự vẫn là điều bí ẩn.

[Diendantruyen.Com] Tổng Hợp Truyện Ngắn Kinh Dị
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 101: Thuyền Ma Thuật


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thuyền Ma thuật, năm 1967.

Witchcraft (có nghĩa là Ma thuật) là con thuyền sang trọng của người đàn ông tên Burrack, người cũng sở hữu khách sạn nổi tiếng. Ông mời cha mình lên thuyền để đi ngắm bờ biển Miami ban đêm. Họ thậm chí không đi quá bờ 1,6km.

Vào 9 giờ tối, lực lượng bảo vệ bờ biển nhận được điện thoại từ Burrack, nói rằng thuyền của ông đâm trúng một cái gì đó. Burrack thêm rằng đây không phải trường hợp khẩn cấp, họ chỉ cần kéo về bờ. Ông cũng nói mình sẽ đốt pháo sáng để giúp xác định vị trí.

Lực lượng cứu hộ đến nơi chưa đầy 20 phút sau đó nhưng chiếc thuyền đã biến mất. Cuộc tìm kiếm trên phạm vi 3.000 km vuông cũng không tìm thấy nó.

[Diendantruyen.Com] Tổng Hợp Truyện Ngắn Kinh Dị
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 102: Vụ Án Mất Tích Bí Ẩn


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

VỤ MẤT TÍCH BÍ ẨN KHÔNG CÓ LỜI GIẢI ĐÁP

Sáng ngày 20/9/1988, Tara Calico, 19 tuổi, rời khỏi nhà ở Hạt Valencia, New Mexico và không một lần trở về.

Theo thói quen, Tara thường chạy xe đạp quanh khu vực mỗi buổi sáng. Đó là một quãng đường đầy nắng mà cô đã đi qua trong nhiều năm trời, thân thuộc đến mức nếu nhắm mắt cô cũng có thể tưởng tượng được ra. Khi rời khỏi nhà, Tara đã nói đùa với mẹ rằng hãy đi tìm cô nếu cô không xuất hiện vào buổi trưa. Cô nói cô có một buổi hẹn chơi quần vợt cùng bạn trai vào lúc 12h30.

Nhưng buổi trưa đến và qua đi, Tara không bao giờ trở về nhà.

Trong 10 tháng sau đó, Patty Doel và John, cha mẹ của Tara, không nghe được bất kì tin tức gì từ cô.

Vào buổi chiều ngày Tara biến mất, Patty đã lái xe qua lại xung quanh tuyến đường mà Tara vẫn thường đi, tìm kiếm bất kì một dấu hiệu nào của con gái nhưng vô vọng. Cuối cùng, Patty đã liên lạc với cảnh sát.

Tara Calico hay chiếc xe đạp của cô không bao giờ được tìm thấy. Hơn nữa, không một ai trong số những người được hỏi chứng kiến bất kì một vụ tai nạn hay bắt cóc nào.

Một số người thấy Tara đạp xe dọc đường. Một vài người nhớ đến một chiếc xe bán tải màu sáng mà họ nghĩ có thể đã đi cùng với Tara.

Cảnh sát cũng tìm thấy những mảnh vụn từ máy nghe nhạc của Tara và một cuộn băng cát-sét, nhưng Tara và chiếc xe đạp màu hồng của cô thì vẫn bặt vô âm tín.

Không có bằng chứng thuyết phục nào về hành vi chơi xấu. Cảnh sát ban đầu thẩm vấn John và Patty về cuộc sống gia đình, họ nghi ngờ cô gái 19 tuổi đã bỏ nhà ra đi, một giả thiết mà gia đình cô kịch liệt phủ nhận. Cha mẹ Tara mô tả cô là một cô gái vui vẻ và tràn đầy nhiệt huyết.

Patty và John đã chờ đợi, và chờ đợi. Nhưng không có thêm bất kì bằng chứng hay giả thiết nào được đưa ra. Tara đơn giản chỉ là biến mất như một làn khói.

Ngày 15/6/1989, một bức hình Polaroid bí ẩn được phát hiện trong một bãi đậu xe cửa hàng tiện lợi trên phố Port St.Joe, Florida, gần 1500 dặm từ nơi Tara đã biến mất. Bức ảnh chụp một cô gái và một cậu bé nằm trên tấm trải giường. Cả hai đều bị bịt băng keo trên miệng và dường như đang bị trói.

Người phụ nữ tìm thấy bức ảnh ngay lập tức gọi cho cảnh sát và nói với họ rằng một chiếc xe Toyota màu trắng đã đậu tại ngay chỗ này trước khi cô đến. Một người đàn ông khoảng 30 tuổi là người lái xe.

Cảnh sát đã ngay lập tức huy động lực lượng để chặn chiếc xe, nhưng nỗ lực xác định vị trí của nó hoặc tài xế đã không thành công.

Bức ảnh Polaroid sau đó đã thu hút sự chú ý của dư luận khi nó được trình chiếu trên một chương trình truyền hình. Khi Patty Doel nhìn thấy bức ảnh, cô không chắc chắn lắm đó có phải con gái mình không. Nhưng càng nhìn, cô càng trở nên chắc chắn. Cô gái trong bức ảnh có một vết sẹo trên đùi, giống hệt vệt sẹo của Tara khi cô gặp tai nạn xe hơi vào ngày còn nhỏ. Và bên cạnh cô, một cuốn tạp chí bìa mềm, VC Andrew chính là một trong những tác giả yêu thích của Tara.

Tuy nhiên, chính quyền lại không chắc chắn điều này. Các chuyên gia tại phòng thí nghiệm quốc gia Los Alamos và FBI cũng không thể đưa ra bằng chứng thuyết phục. Tuy nhiên, cuối cùng thì cũng có kết luận cô gái trong bức ảnh thực sự là Tara Calico.

Điều mà tất cả mọi người đều đồng ý là bức ảnh đã được chụp trong khoảng thời gian gần đó. Nhưng ngoài ra, không còn bất kì manh mối nào nữa.

Cuộc tìm kiếm càng thêm vô vọng khi gia đình của cậu bé Michael Henley, 9 tuổi xác nhận người còn lại trong bức ảnh là cậu. Michael đã biến mất ở New Mexico vào tháng 4/1988 khi đang đi săn cùng cha mình.

Cả hai gia đình đều ngày đêm trông ngóng tin tức nhưng cuối cùng chỉ có một gia đình nhận được câu trả lời. Năm 1990, hài cốt của Michael Henley được phát hiện ở Zuni Mountains, New Mexico, chỉ cách 7 dặm từ khu cắm trại nơi cậu bé biến mất. Cậu đã chết trước khi chiếc máy ảnh Polaroid đầu tiên được phát hành. Vì vậy, cậu bé trong bức ảnh Polaroid không được xác định là Michael Henley.

Trong nhiều năm, trường hợp của Tara vẫn hoàn toàn bí ẩn. Một phát hiện mới đã xuất hiện năm 2008 khi Cảnh sát trưởng Rene Rivera ở Hạt Valencia cho biết chuyện gì đã xảy ra với Tara Calico và ai đã làm chuyện đó. Ông không nếu tên các nghi phạm nhưng cho biết họ là 2 thanh thiếu niên, người đã theo dõi Tara và gây tai nạn với cô. Trong cơn hoảng loạn, họ đã vứt xác của cô đi. Nhưng vì không thể tìm được hài cốt nên Rivera nói rằng ông không thể ra lệnh bắt giữ.
Cha dượng của Tara, ông John Doel đã rất tức giận khi nghe về những tuyên bố của Cảnh sát trưởng. Ông nói rằng không có lý do gì để cảnh sát trưởng công khai những nghi ngờ của mình nếu ông không thể bắt giữ các nghi phạm.

Vụ việc sau đó tiếp tục chìm vào bí ẩn. Năm 2013, cảnh sát đã thành lập một đội đặc nhiệm để tái điều tra sự mất tích của cô nhưng vẫn không có kết quả khả quan.

Hai bức ảnh Polaroid khác có thể là của Tara Calico đã xuất hiện trong những năm qua. Một trong số đó là một bức ảnh khuôn mặt của một cô gái với băng dính che miệng, được tìm thấy gần một công trường xây dựng ở Montecito, bằng chứng pháp y cho thấy nó được chụp vào khoảng sau tháng 5 năm 1989.

Bức ảnh thứ hai chụp một người phụ nữ bị che mắt, ngồi cạnh một người đàn ông trên chuyến tàu Amtrak, có niên đại khoảng tháng 2 năm 1990.

Ngày nay, Tara Calico đã mất tích hơn 30 năm. Sự mất tích của cô vẫn là một trong những trường hợp bí ẩn ám ảnh nhất trong lịch sử nước Mỹ.

[Diendantruyen.Com] Tổng Hợp Truyện Ngắn Kinh Dị
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 103: Vụ Án 'Cô Bé Quàng Khăn Đỏ'


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

VỤ ÁN 'CÔ BÉ QUÀNG KHĂN ĐỎ' THIẾU NỮ 16 TUỔI BỊ HÃM HIẾP VÀ GIẾT HẠI DÃ MAN TRONG RỪNG, HUNG THỦ LẨN TRỐN SUỐT HÀNG CHỤC NĂM.
__________

Muriel Drinkwater, 12 tuổi, sống ở Penllergaer, Swansea, xứ Wales, là em út trong một gia đình có 4 chị em. Muriel theo học tại một trường ngữ pháp địa phương và trường Chúa Nhật, là thành viên của đội Tuần tra ban đêm của đội Hướng đạo sinh nữ. Từ nhỏ, Muriel luôn mong ước được bước vào cánh cửa đại học. Ngoài ra, em còn có biệt danh là “chim họa mi nhỏ” bởi sở thích hát hò mọi lúc, mọi nơi.

Ngày 27/6/1946, Muriel bắt đầu một ngày như mọi ngày khác. Sau giờ học, em bắt xe về nhà ở trang trại Tyler Du. Tại đây, Muriel sống cùng bố Percival, mẹ Margaret và 3 anh chị em. Vào lúc 4h20 chiều, cô bé xuống trạm xe buýt gần nhà và bắt đầu đi bộ về cùng cậu bạn Brindley Hoyles, 13 tuổi.

Tại nhà Muriel, mẹ em đã chuẩn bị sẵn bữa tối như thường ngày và đợi con gái trở về. Nhưng mãi cho đến giờ uống trà của gia đình, Muriel vẫn chưa về. Lập tức, gia đình cô đã chia nhau ra tìm kiếm khắp ngôi làng và sau đó gọi cảnh sát. Vào lúc đó, những cơn mưa xối xả liên tục trút xuống khiến cho việc tìm kiếm khó khăn hơn. Đội tìm kiếm vẫn miệt mài tìm quanh khu rừng Penllergaer, họ liên tục gọi lớn tên Muriel.

Vào khoảng 10h35 sáng ngày hôm sau, một người đàn ông tên David Lloyd George tìm thấy 1 chiếc áo khoác màu xanh và cặp găng tay đỏ nằm trong khu rừng. Khi đến gần những vật đó, ông phát hiện ra Muriel đang nằm ngửa, một cánh tay vươn ra và cánh tay còn lại hơi giơ lên. Đôi mắt em mở to, làn da đã chuyển màu trắng bệch và trên người đứa trẻ vẫn còn nguyên bộ đồng phục học sinh cùng một chiếc khăn quàng đỏ nhuốm máu. Chính vì chi tiết này nên báo chí khi đó đã gọi đây là vụ án “cô bé quàng khăn đỏ”.
Lực lượng cảnh sát lập tức vào cuộc, hiện trường xung quanh được vây kín bởi các chuyên viên y tế, sĩ quan. Theo kết quả khám nghiệm hiện trường và tử thi, Muriel đã bị đánh vào đầu, hãm hiếp và bị bắn hai phát súng vào ngực. Vũ khí giết người là một khẩu súng được tìm thấy gần xác Muriel.

Vụ giết người ghê rợn này đã tạo nên một cơn chấn động lớn khắp đất nước, các lực lượng chức năng đã lập tức vào cuộc để điều tra. Vì địa phương thiếu nhân lực nên phải huy động cả lực lượng cảnh sát thành phố London. Thời gian sau đó, lực lượng điều tra đã tiến hành khám xét mọi ngôi nhà ở vùng lân cận và phỏng vấn khoảng 20 nghìn người đàn ông ở Swansea, Aberdare và Carmarthenshire để tìm thêm manh mối.

Lực lượng cảnh sát đã in ra nhiều bức ảnh khẩu súng gây án, họ đem chúng rải khắp nơi với hy vọng sẽ thu thập được thông tin từ những ai biết về nó. Cuối cùng, theo một số nguồn tin, khẩu súng được sản xuất tại Springfield Armony vào năm 1922 và sau đó chuyển đến cho lực lượng Quân đội Hoa Kỳ ở Châu Âu. Thật không may, so với những vũ khí đang lưu hành vào thời đó thì không có bất kỳ hồ sơ nào lưu giữ thông tin người bán khẩu súng.

Cảnh sát đã đưa ra giả thuyết rằng kẻ giết người thuộc độ tuổi từ 18 đến 25 dựa vào manh mối ở hiện trường. Họ nói rằng tên hung thủ đã có động cơ trước đó, hắn trốn trong một bụi rậm và đợi thời cơ tấn công.

Vào năm 2003, vụ án đã được mở lại để xem xét. Các nhà khoa học pháp y đã phát hiện ra một vết tinh dịch trên áo của Muriel. Vào lúc đó, vết tinh dịch đó được xem như là một trong những bằng chứng phạm tội lâu đời nhất thế giới. Một mẫu ADN lấy ra từ vết tinh dịch được đưa đi kiểm tra. Đáng tiếc thay, cuộc thử nghiệm vẫn không mang lại kết quả nào. Tuy nhiên, lực lượng cảnh sát đã chĩa tầm ngắm vào một nghi phạm là bạn học năm xưa của Muriel, chính là Brindley. Vào lúc thẩm vấn Brindley, ông rất sẵn sàng cung cấp thông tin cho lực lượng cảnh sát. Theo như những gì Brindley đã nói về vụ án năm xưa: “Đó là một vụ án khủng khiếp đối với làng chúng tôi, một khoảng thời gian tồi tệ. Tôi không bao giờ đi trên con đường uốn quanh khu rừng đó nữa và cũng sẽ không bao giờ quay trở lại nơi ấy”.

Vài năm sau, lực lượng cảnh sát bắt đầu xem xét vụ án của Muriel phần nào có liên quan đến vụ án giết chết cô bé Shelia Martin, 11 tuổi. Cô bé đã bị hãm hiếp và siết cổ ở Sun Hill Wood, Fawkham Green, vụ án đã diễn ra khoảng 10 ngày sau khi Muriel bị giết. Mặc dù có những điểm tương đồng, nhưng lực lượng cảnh sát vẫn không thể tìm được những bằng chứng thuyết phục để chứng minh sự liên quan giữa 2 vụ án. Vào lúc đó, nghi phạm chính trong vụ án được cảnh sát xác định là tên Harold Jones, kẻ đã giết chết 2 thiếu nữ 15 tuổi ở Abertillery vào những năm của thập niên 1920.

Vào năm 2019, kết quả ADN trên vết tinh dịch trong vụ án của Muriel đã loại bỏ Harold ra khỏi tầm ngắm nghi phạm. Cho đến nay, kẻ giết Muriel vẫn còn là một bí ẩn. Tuy nhiên, với mẫu ADN của tên hung thủ đã có sẵn trong cơ sở dữ liệu của quốc gia, lực lượng cảnh sát vẫn hy vọng một ngày nào đó sẽ tìm ra tên hung thủ.

[Diendantruyen.Com] Tổng Hợp Truyện Ngắn Kinh Dị
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 104: Câu Chuyện 1999


Câu chuyện 1999 kể về một blogger người Canada tên Elliott đang trong quá trình điều tra một chương trình ngân sách thấp có tên 1999 mà anh từng coi hồi còn bé. Chương trình chỉ lên sóng một vài tập, nhưng trí nhớ của Elliott về 1999 rất rõ ràng và sống động. Một tập của chương trình có tên Playing with Scissors (chơi đùa với kéo) giới thiệu đến khán giả những bàn tay thật trên một chiếc bàn. Chương trình ngay lập tức trở nên khó xem khi một bàn tay trên bàn liên tục đâm những bàn tay khác bằng một chiếc kéo nhọn dùng để phẫu thuật.
Một tập khác của chương trình 1999 có tên Mr. Bear (Ngài Gấu). Trong số phát sóng này, một diễn viên mặc một bộ đồ gấu bông và tự xưng mình là Mr. Bear. Sau đó, Mr. Bear đã đi làm những chuyện kinh dị và khó hiểu đến mức Elliott không thể ghi lại được. Sau Mr. Bear, cảnh sát quyết định dừng chương trình kinh dị này lại. Nhưng đến lúc đó thì đã quá muộn, trẻ em khắp nơi, bao gồm cả Elliott đã vĩnh viễn bị chấn thương tâm lý sau khi xem chương trình quái gở này.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 105: Vụ Án Ly Kì Nhất Nước Úc


VỤ ÁN LY KỲ NHẤT NƯỚC ÚC: BÉ GÁI 9 TUẦN TUỔI MẤT TÍCH KHI ĐI CẮM TRẠI CÙNG BỐ MẸ.

Ngày 17/8/1980, tranh thủ tiết trời mùa đông mát mẻ của Australia, vợ chồng Lindy và Michael Chamberlain quyết định đi cắm trại gần khối đá Uluru nổi tiếng mà không biết rằng bi kịch khủng khiếp sắp giáng xuống gia đình họ. Khi thức dậy vào buổi sáng đầu tiên của cuộc dã ngoại ngoài trời, con gái 9 tuần tuổi của họ, Azaria, bỗng dưng mất tích thay vì ở cạnh bố mẹ trong lều.

Lindy nói với mọi người rằng, có lẽ một con chó dingo (một loài chó hoang ở Australia) đã xông vào lều và tha con gái của mình đi, nhưng chính quyền vẫn không khỏi hoài nghi. Họ cho rằng chuyện này khá phi lý và nghi ngờ Lindy đang cố che giấu sự thật.

Mối nghi ngờ ngày một lớn thêm khi một tuần sau đó, một người đi bộ phát hiện bộ quần áo trẻ em nhuốm máu cách nơi gia đình Chamberlain dựng trại không xa. Manh mối này khiến các nhà chức trách thậm chí còn đau đầu với nhiều câu hỏi hơn.

Đáng ngờ hơn cả giả thiết về chó dingo là phản ứng của Michael. Trong khi Lindy lo lắng, liên tục hướng mắt về các tình nguyện viên đang nỗ lực tìm kiếm Azaria thì Michael lại có vẻ thoải mái, thậm chí thản nhiên nói với một tình nguyện viên rằng con gái ông "có lẽ giờ đã chết".

Mọi thứ thay đổi khi nhân viên điều tra công bố những phát hiện mới. Lúc đầu, họ đồng ý với gia đình Chamberlain rằng trên quần áo có vết tích một cuộc tấn công của chó dingo. Nhưng sau đó, nhân viên điều tra nói thêm rằng dấu vết đó có thể bị làm giả bởi một "người trưởng thành".

Những phát hiện này thúc đẩy cảnh sát mở cuộc điều tra thứ hai, trong đó nhân viên điều tra xác định, máu trên quần áo bé gái cho thấy bé bị cắt cổ. Họ cũng tìm thấy một dấu vân tay người lớn khi soi quần áo dưới ánh sáng tia tử ngoại.

Trước những bằng chứng mới này, tháng 2/1982, cả Michael và Lindy đều bị bắt vì tình nghi giết con gái Azaria. Dù không tìm thấy máu hay hung khí, các công tố viên vẫn tin rằng Lindy đã cắt cổ chính con gái mình trong ô tô của gia đình.

Trong suốt các phiên tòa sau đó, hai vợ chồng Chamberlain vẫn giữ lời bào chữa duy nhất rằng một con chó dingo đã ăn thịt con gái mình. Tuy nhiên bồi thẩm đoàn không tin điều đó. Lindy – dù đang mang thai tháng thứ 9 đứa con tiếp theo – vẫn bị tuyên án chung thân. Michael nhận bản án 18 tháng tù vì tội đồng lõa.

Thời điểm tuyên án, có tới 77% người Australia tin rằng Lindy phạm tội. Trước và sau khi bà thụ án, mọi người liên tục giám sát và lên án bà. "Nếu tôi cười, họ sẽ cho rằng tôi xem thường cái chết của con gái mình. Nếu tôi khóc, họ lại bảo tôi diễn kịch", Lindy nói.

Một lý do nữa khiến dư luận luôn đổ dồn sự chú ý vào gia đình Chamberlain là bởi cả hai vợ chồng đều là thành viên của Giáo hội Cơ Đốc Phục Lâm, một tôn giáo không phổ biến ở Australia. Người ta còn đồn thổi rằng tên của con gái họ, Azaria, có nghĩa là "hiến tế trong hoang dã" (dù ý nghĩa thực sự của cái tên này là "Chúa cứu giúp").

Kỳ lạ thay, 6 năm sau đó, một trường hợp mất tích gần Uluru đã thay đổi mọi thứ. Khi Lindy vẫn ở trong tù, cảnh sát tìm thấy thi thể một người leo núi mất tích, người này được xác định ngã và chết gần khối đá. Gần thi thể người này, cảnh sát bất ngờ tìm thấy áo khoác của Azaria ngay bên ngoài một hang chó dingo.

Với bằng chứng mới này, Michael và Lindy được xóa bỏ mọi tội danh, Lindy được phép trở lại gia đình. Mặc dù tòa đã ra phán quyết nhưng nhiều người vẫn tin rằng cặp vợ chồng có liên quan tới cái chết của Azaria.

Tuy nhiên, mặc phản ứng của dư luận, vợ chồng Chamberlain cuối cùng vẫn được thả tự do. Chính quyền cũng chính thức thừa nhận sai lầm. Không có con số nào được công bố, nhưng người ta ước tính gia đình Chamberlain được bồi thường 3 triệu USD.

Tưởng rằng câu chuyện kết thúc ở đó nhưng không. Năm 1996, chính quyền quyết định lật lại vụ án Azaria do không tìm thấy thi thể nào, không nghi phạm nào bị buộc tội và không có phán quyết rõ ràng về vụ án. Cảnh sát điều tra chẳng phát hiện điều gì mới, nhưng lần này, bức màn u ám bao trùm khu vực Uluru đã dần được vén lên.

Sau vụ án Azaria chấn động, mọi người bắt đầu chú ý đến số trẻ em bị chó dingo tấn công. Năm 2007, một bé gái 4 tuổi gần như bị một con chó dingo giết hại. Năm 2001, một bé trai 9 tuổi bị chó dingo ăn thịt cách nơi Azaria thiệt mạng không xa. Năm 2002, một con chó dingo tấn công cậu bé 4 tuổi trước khi cha bé can thiệp và đuổi nó đi.

Có lẽ gia đình Chamberlain thực sự không hề nói dối, và có lẽ mọi người đã không nhận ra hành vi tấn công, "săn bắt" trẻ con của loài chó hoang ăn thịt nguy hiểm.

Năm 2012, chính quyền cuối cùng thông báo rằng cả nhân viên điều tra và các chuyên gia đều đồng tình với câu chuyện ban đầu của nhà Chamberlain: một con chó dingo thực sự đã sát hại con gái Azaria của họ.
Đáng tiếc, nhiều năm sống trong sự phán xét của dư luận là thử thách quá lớn cho cuộc hôn nhân của Lindy và Michael. Họ ly hôn vào năm 1991, nhưng cả hai đều có mặt trong buổi tuyên vô tội năm 2012. Họ duy trì tình bạn tốt đẹp cho tới khi Michael qua đời ngày 9/1/2017.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 106: Tội Phạm Tâm Lý Biến Thái


NHỮNG VỤ ÁN VỀ TỘI PHẠM TÂM LÝ BIẾN THÁI

Kẻ biến thái đã dùng một con dao cưa dài một mét để phá nát phần dưới của một cô bé mới 14 tuổi, làm tổn thương nội tạng của cô bé và để lại sự tổn thương mà không một người bình thường nào có thể tưởng tượng được.
Tên ác quỷ đã bị bắt sau 12 ngày gây án. Vụ án này xảy ra ở thành phố Phủ Thuận tỉnh Liêu Ninh.

ÁC QUỶ TÀN HẠI THIẾU NỮ MỘT CÁCH DÃ MAN

Theo lời của cảnh sát, vào khoảng 7h tối ngày 12/3, khi tiểu Lan đi xe đạp từ nhà bạn về, em đã gặp phải tên ác quỷ Đặng Quân khi cách nhà chỉ còn 30 mét. Khoảnh khắc mà tiểu Lan đi ngang qua Đặng Quân, hắn đã bất ngờ rút con dao ra làm tiểu Lan ngã xuống đất vì bất ngờ, sau đó liên tục tát vào mặt cô bé, đồng thời bóp cổ và thực hiện hành vi phạm tội. Tiểu Lam phản kháng rất dữ dội, cô bé đã dùng toàn bộ sức lực để chống lại tên ác quỷ và cắn vào tay hắn. Lên cơn điên dại, hắn cắn vào bộ phận sinh dục của cô bé một cách tàn bạo, sau đó sử dụng con dao đang cầm trên tay tiến hành những hành vi mất đi nhân tính và dã man nhất.

Cách nơi xảy ra vụ án không quá 10 mét có mấy nhà dân, tiếng kêu của tiểu Lan đã lập tức thu hút những người gần đó. Người đầu tiên đến hiện trường là một người đàn ông họ Hàn, ông ta tay cầm đèn phin và nhìn thấy có một người đàn ông đang bóp cổ một cô gái nhỏ, ông Hàn liền kêu to “làm gì đấy”. Tên ác quỷ thấy động liền chạy trốn.

Cho dù Đặng Quân chỉ thực hiện hành vi phạm tội trong một khoảng thời gian ngắn, nhưng tiểu Lan đã bị tổn thương rất nặng. Cô bé được người hàng xóm tốt bụng bế vào nhà, lúc đó cô bé đau đớn nói với bà ấy rằng “dì ơi, dì cho con một nhát dao đi”. Hiện trường vụ án có hai vũng máu lớn, trên đất còn phát hiện một miếng thịt người và một con dao cưa dài một mét.

BÁC SĨ TIẾN HÀNH CUỘC PHẪU THUẬT DÀI 13 TIẾNG CÙNG VỚI NƯỚC MẮT

Xe cấp cứu nhanh chóng đưa tiểu Lam đến bệnh viện thành phố Phủ Thuận, bà Vương Tú Vân - chủ nhiệm khoa sản nói : lúc đó cô bé đã không còn phản ứng gì, mặt thì bị sưng đến nỗi nhìn không ra, còn phần người dưới máu chảy không ngừng. Lúc bà dùng tay kiểm tra bộ phận sinh dục của cô bé thì không sờ thấy gì phía dưới “những bộ phân bên trong đã bị nát và lẫn vào nhau, không còn phân biệt được nữa, giống như kiểu bị cho vào máy xay thịt”. Tối hôm đó, các bác sĩ sản khoa, tiết liệu đã lập thành một đội chuyên gia để cùng tiến hành cấp cứu cho cô bé. Khi khoang bụng của cô bé được mở ra, tất cả các bác sĩ đều cảm thấy rất kinh hoàng. Khoang bụng đã bị ôi nhiễm nghiêm trọng, trực tràng, bàng quang đều bị tổn thương, niệu đạo cũng không thể tìm thấy được nữa.

Bác sĩ Vương nói rằng “tôi ở khoa sản đã hơn 20 năm rồi, chưa bao giờ gặp phải tình trạng bị tổn thương đến mức độ này”.

Cuộc phẫu thuật bắt đầu từ tối và tiến hành liên tục cho đến sáng hôm sau, tổng cộng là 13 tiếng đồng hồ, có nhân viên y tá vừa khóc vừa nói rằng “đứa trẻ này thật là đáng thương!”
Ác quỷ là một tên biến thái điên cuồng.

Sau khi cảnh sát thông qua hồ sơ vụ án tiến hành phân tích thì cho rằng: tên tội phạm này thực hiện hành vi phạm tội với một thủ đoạn vô cùng độc ác, rất có thể là một kẻ tâm thần. Cảnh sát bắt đầu điều tra trong một phạm vi nhất định xung quanh hiện trường vụ án. Một trinh sát đã tìm thấy chiếc áo len có vết máu trong nhà Đặng Quân, sau khi xét nghiệm, đã chứng minh được đó chính là máu của tiểu Lan. Ngày 24/3, cảnh sát chính thức bắt giữ Đặng Quân. Vụ án hiện đang trong thời gian xem xét và truy tố.

Tên ác quỷ Đặng Quân sinh năm 1965, nhà hắn cách hiện trường vụ án không quá 30 mét. Năm 1990, hắn phải vào trại cải tạo hai năm vì tội vào nhà vệ sinh nữ để thực hiện hành vi dâm ô; Năm 1992, bị tuyên án 3 năm tù bì đột nhập vào nhà vệ sinh nữ của một trường học và có hành vi sâm hại hai em học sinh tiểu học; Năm 1997 hắn lại một lần nữa bị cải tạo 3 năm với cùng một tội danh. Mấy hôm trước, khi phóng viên vào nhà tù thành phố Phủ Thuận, có thể là do biết mình đã phạm tội ác tày trời, miệng hắn đã có mấy vết lở loét, hắn ta nói rằng dạo gần đây ăn không ngon ngủ không yên.

HÀNG NGHÌN NGƯỜI PHẪN NỘ MUỐN TÊN ÁC QUỶ PHẢI BỊ TRỪNG TRỊ MỘT CÁCH THÍCH ĐÁNG

Buổi chiều hôm bắt được Đặng Quân, các cảnh sát đã dẫn giải hắn về hiện trường để tái hiện lại vụ án. Dọc đường có rất nhiều người dân đến xem và họ rất phẫn nộ. Gần hiện trường, ông lão họ Lý đã gõ kẻng thông báo với tất cả mọi người ngay sau khi biết tin rằng “Tội phạm làm hại tiểu Lan sẽ được áp giải đến đây ngay bây giờ”, và sau đó đã có đến hàng nghìn người lũ lượt kéo đến, người thì mang gậy, người thì mang gạch. Sau khi xong việc, một cảnh sát đã nói rằng, nếu không có cảnh sát ở đây thì chắc hắn đã bị người dân “ăn thịt ” rồi.

XÃ HỘI QUAN TÂM ĐẾN CÔ BÉ ĐÁNG THƯƠNG

Các phóng viên đã tìm hiểu về cuộc sống đáng thương của cô bé. Tiểu Lan được sinh ra ở nông thôn, từ khi chưa ra đời, bố cô bé đã bỏ hai mẹ con đi. Được 4 tuổi thì cô bé cùng mẹ và người ông bị liệt đến Phủ Thuận. Tiểu Lan biết nhà mình nghèo nên từ trước đến nay không dám mở miệng đòi hỏi mẹ cái gì. Hàng xóm nói, rất ít khi nhìn thấy nhà họ ăn thức ăn, một ngày ba bữa đều là dưa muối, mua hoa quả thì cũng đều là đồ hỏng. Sau khi vụ việc xảy ra, đã thu hút rất nhiều sự quan tâm và chú ý của mọi người. Được biết, đến ngày 1/4, số tiền quyên góp đã lên đến hơn 3 vạn tệ. Còn hiện nay, cô gái bé nhỏ vẫn đang nằm trên giường bệnh với ống rò ruột và bàng quang.

Bác sĩ nói rằng, em cần phải tiến hành nhiều lần phẫu thuật nữa sau khi lành vết thương. Đặc biệt là việc tạo một niệu đạo mới, đây quả thực là một vấn đề khó trong nước. Cô bé rất có thể sẽ phải sống suốt đời với ống rò ruột và bàng quang.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 107: Vụ Án Bí Ẩn Nhất Nước Mỹ


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày 31 tháng 7 năm 1986 là ngày mà cả thế giới như sụp đổ trước mắt bà mẹ tên Mary Couey khi bà biết tin con trai mình, Keith Warren, 19 tuổi, đã treo cổ tự tử trong rừng. Chính bà cũng không thể ngờ rằng đó là ngày bắt đầu cho chuỗi ngày dài đằng đằng đi tìm chân tướng sự việc. Đến nay, đây vẫn là một trong những kỳ án khó lý giải nhất nước Mỹ.

Khi đó, Keith mới chỉ bước chân vào giảng đường đại học được 1 tháng. Bố mẹ ly dị từ khi Keith mới 10 tuổi nên anh chàng sống với mẹ và em gái Sherri ở thành phố Silver Spring, quận Montgomery, Maryland (Mỹ).

2 chiều ngày 31 tháng 7, người ta phát hiện thi thể của Keith lơ lửng trên một cành cây trong khu rừng gần nhà của anh. Cành cây nhỏ đến mức nó đã bị uốn cong lại vì trọng lượng của Keith. Cách buộc dây vô cùng công phu cũng trở thành một đề tài tranh luận gay gắt, tuy nhiên, vào thời điểm đó, cảnh sát không phát hiện ra điểm đáng nghi ở hiện trường. Sau khi kiểm tra... bằng mắt, phó giám đốc y tế của quận xác định Keith Warren chết do tự sát. Không có hành động khám nghiệm tử thi mà thi thể nhanh chóng được đưa đến một nhà tang lễ để ướp xác. Phải đến 6h chiều hôm đó, mẹ của Keith mới nhận được tin con trai bà đã chết.
Bà Mary nói: "Lúc đó tôi còn không biết rằng thi thể của Keith không có ở trong nhà xác. Họ không tiến hành khám nghiệm tử thi mà lại tự ý đưa đến nhà tang lễ".

Bà Mary và con gái đã ngay lập tức đến nhà tang lễ, xác nhận người chết đúng là Keith Warren. Ban đầu, mẹ của Keith chấp nhận kết luận của cảnh sát rằng con trai bà đã qua đời vì tự sát nhưng dần dần, bà nhận ra những dấu hiệu khả nghi không thể bỏ qua. Bà Mary nghĩ rằng con trai mình buổi sáng ra ngoài vẫn còn bình thường, đang yên đang lành làm sao có thể tự sát được?

Nghi ngờ của Mary bắt đầu sau khi bà nghe lời kể từ một người bạn của Keith tên là Rodney Kendell. Rodney cho biết trước khi Keith chết, đã có một nhóm người lạ mặt đến tìm anh. Vài ngày sau "cuộc hỏi thăm" kỳ lạ đó, Rodney Kendell lại có một cuộc gặp gỡ kỳ lạ khác, lần này là một người quen ở trường trung học của Keith, anh tên là Mark Finley. Rodney kể: "Anh ta có vẻ rất vội. Tôi nghĩ thật lạ vì anh ta hành động như cần tìm Keith ngay lập tức. Tôi nói với anh ấy rằng tôi không biết Keith đang ở đâu nên anh ấy đã rời đi".

Vài tuần sau cái chết của Keith, Mary yêu cầu Rodney đưa bà đến xem cái cây nơi tìm thấy thi thể của con trai bà. Nhưng khi 2 người đến hiện trường, họ bàng hoàng khi thấy rằng chỉ còn lại gốc cây. Mary hốt hoảng gọi cảnh sát nhưng nhận được câu trả lời tỉnh bơ: "Chúng tôi đã chặt cái cây đi để làm bằng chứng điều tra" nhưng thực tế họ đã khép lại vụ án.

Mary không còn tin tưởng cảnh sát và bắt đầu tìm kiếm câu trả lời của riêng mình.

Bỗng 1 ngày, vào ngày 9 tháng 4 năm 1992, đúng ngày sinh nhật lần thứ 25 của Keith, bà Mary nhận được một lá thư bí ẩn đặt trong hòm thư trước cửa nhà. Bức thư được gửi đến không dán tem, cũng không ghi tên người gửi nên có thể nó được người ta nhét trực tiếp vào hòm thư. Trong phong bì thư là một mảnh giấy có ghi: "Mark sẽ là người tiếp theo", ngoài ra còn có một vài bức ảnh hiện trường nơi Keith treo cổ.

Nhìn kỹ những bức ảnh ấy, bà Mary phát hiện ra điểm đáng ngờ. Khi chết trên người Keith mặc chiếc áo không phải là của anh bởi nó quá rộng. Khi được chuyển đến nhà tang lễ, nhân viên ở đó đã thay giúp anh bộ đồ khác nên bà Mary không hề biết chi tiết này. Đối với Mary Couey, đó là điều khó hiểu. Người trong bức ảnh chính xác là con trai bà nhưng anh ấy mặc quần áo của ai? Giày tennis trắng của ai, và tại sao anh lại mang chúng?
Mary lo ngại cảnh sát đang che giấu điều gì đó nên quyết định thuê điều tra viên tư nhân, Joe Alercia. Khi Joe xem xét các bức ảnh, anh nhận thấy những chiếc lá trên lưng áo của Keith. Anh nghi ngờ Keith đã chết trên mặt đất và bị người khác treo lên cây, tạo hiện trường giả. Nghi ngờ này của anh đã được chứng minh nhờ cách buộc dây trên cây. Anh nói: "Hung thủ nhận thấy rằng cái cây đó nhỏ và không giữ được cơ thể của Keith nên buộc vào thân cây lớn".

Bên cạnh đó, thông thường những người chết do treo cổ thì phía sau gáy, cổ sẽ không để lại dấu vết nhưng khi đó trên cổ Keith lại có một dấu vết vòng tròn do bị dây thừng siết vào rất rõ, chứng tỏ trước khi treo cổ, anh đã bị người khác dùng dây thừng siết cổ.

Chính vì những suy đoán trên, bà Mary đã quyết định đến đồn cảnh sát để trình báo, cuối cùng họ quyết định mở nắp quan tài để khám nghiệm lại tử thi.

Kết quả đáng ngạc nhiên cho thấy có một số lượng hóa chất gây chết người trong thi thể của Keith. Các bác sĩ pháp y nhanh chóng phát hiện ra rằng Mark chết không phải do ngạt thở mà là do trúng độc. Mặc dù một số giám định y tế cho rằng các hóa chất là từ quá trình ướp xác nhưng còn một số chất khác không liên quan đến quá trình ướp xác

Bằng chứng đã có nhưng hiện trường vụ án từ 6 năm trước đã bị hủy hoại từ lâu nên cảnh sát cũng không biết phải làm thế nào để điều tra lại từ đầu và tìm ra hung thủ.

Kỳ lạ hơn nữa, người duy nhất có thể có câu trả lời là Mark Finley cũng đột ngột chết chỉ một thời gian ngắn sau khi bà Mary nhận được bức thư bí ẩn. Thực tế, Mark đã liên lạc với bà Mary và nói rằng anh ta muốn đến thăm cô. Tuy nhiên, một tháng sau, anh ta được tìm thấy đã chết vì đâm vào xe tải khi đang đi xe đạp. Tuy nhiên, cái chết của anh ta cũng có vẻ đáng ngờ và người ta tin rằng cả hai người đàn ông có thể đã bị sát hại.

Đến năm 2009, khi mẹ của Keith Warren qua đời, vụ án vẫn chưa có lời giải và đến tận bây giờ, sau nhiều năm trôi qua cảnh sát vẫn chưa thể tìm ra hung thủ thực sự giết hại Keith Warren và cả Mark Finley, biến nó thành vụ án bí ẩn nhất nước Mỹ.

[Diendantruyen.Com] Tổng Hợp Truyện Ngắn Kinh Dị
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 108: Blind Maiden


Blind Maiden là một Urban Legend của Tây Ban Nha về một trang web kì bí sẽ cho bạn biết thế nào là nỗi sợ hãi thực sự. Tuy nhiên, trải nghiệm này đôi khi lại đem đến một kết cục không mấy là tốt đẹp.

Tin đồn về một trang web này đã xuất hiện ở các trường học của đất nước TBN được nhiều năm rồi. Tuy nhiên, không hiểu vì lí do gì mà hầu như chỉ có giới học sinh TBN mới biết về cái Urban Legend này. Tôi cũng chỉ biết về trang web này sau khi một cậu bạn của tôi ở bên đó kể cho tôi nghe câu truyện về nó.

Người ta đồn rằng, hầu như mọi lúc, bạn sẽ không thể nào truy cập vào trang web này cho dù bạn có cố gắng đến mức nào đi chăng nữa.Tuy nhiên, theo lời đồn đại, bạn có thể vào trang web này nếu bạn làm theo các bước sau-Bạn phải ở một mình

-Bạn phải tắt hết đèn trong nhà(không phải trong phòng)

-Bạn phải truy cập vào trang web vào đúng nửa đêm và phải vào một đêm trời không trăng.

Sau khi thỏa mãn tất cả các điều kiện nêu ở trên, bạn sẽ ngay lập tức truy cập được vào trang web Blind Maiden. Khi đã truy cập được trang rồi, bạn sẽ được xem một series ảnh kinh dị Mỗi bức ảnh là một khuôn mặt bị biến dạng vì nỗi sợ hãi, miệng của họ đông cứng lại như là họ muốn thét lên vì kinh sợ nhưng tiếng thét bị mắc nghẹn trong cổ họng họ vậy. Thêm một điểm đặc biệt nữa là mỗi người trong series ảnh đều không có mắt, thay vào đó chỉ là những hốc mắt rỉ máu. Ảnh hiện ra rất nhanh, ảnh này nối tiếp ảnh kia, không có bất kì lời giải thích nào, chỉ có những bức ảnh kinh dị liên tiếp hiện ra trước mắt bạn thôi.

Theo truyền thuyết thì, sau khi series ảnh chấm dứt, 1 dòng chữ tiếng TBN sẽ hiện ra trên màn hình.Dịch thô ra thì nó có nghĩa như sau “Website này sẽ đưa nỗi sợ hãi của bạn lên 1 tầng cao mới. Nỗi sợ hãi bạn cảm nhận được sẽ thông qua cả 5 giác quan. Bạn hãy cẩn thận không nên click nhầm vào thứ bạn không muốn. Bạn sẽ được trải nghiệm nỗi sợ hãi tột cùng. Hãy nhấn nút “Đồng ý” để bắt đầu trải nghiệm thú vị này nào”

Bên dưới dòng chữ là 2 sự lựa chọn : “Đồng ý” và “Từ chối”

Đến lúc này bạn sẽ cảm thấy rất là tò mò và muốn bấm vào nút “Đồng ý”. Đừng làm vậy. Nếu bạn nhấn “Đồng ý”, bạn sẽ chỉ tự đặt mạng sống của mình lên thớt mà thôi. Hãy nhấn “Từ chối” để đảm bảo an toàn cho bản thân Đây là truyện xảy ra nếu bạn nhấn nút “Đồng ý”

Ngạc nhiên thay bạn sẽ thấy, trên màn hình vi tính của bạn, một bóng người bí ẩn đang từ từ bước đến….nhà bạn! Rồi bóng người đó dần dần tiến đến gần hơn, dần dần, dần dần, bóng người đó đã đến trước cửa phòng và bước vào phòng bạn…Rồi bạn sẽ cảm thấy có ai đó đang ở sau bạn…Rồi bạn sẽ cảm thấy ai vỗ vào vai bạn…Và điều cuối cùng bạn thấy sẽ là hình ảnh của Blind Maiden nhìn bạn với 2 cái hốc mắt trống trơn của cô ta…

Truyền thuyết kể rằng, cô ta sẽ giết bạn và sẽ móc hai mắt của bạn ra. Sau đó cô ta sẽ chụp ảnh bạn và bức ảnh về khuôn mặt hoảng sợ của bạn sẽ được “vinh dự"gia nhập vào series ảnh trên…
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 109: Chuyện Tâm Linh Ở Đoàn Làm Phim


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

CHUYỆN TÂM LINH DO NHÂN VIÊN CỦA ĐOÀN LÀM PHIM KỂ LẠI

(1)

Để tôi kể cho mọi người nghe câu chuyện của mình. Chúng tôi từng quay một bộ phim ma nữ báo thù ở một thị trấn nhỏ phía Tây tỉnh Hồ Nam. Nơi này đẹp, núi non, nước trong xanh, không khí rất tốt nhưng tương đối hẻo lánh, chỉ có một nhà nghỉ duy nhất trong thị trấn. Toàn bộ đoàn phim đều trọ ở nhà nghỉ này.

Khi chúng tôi đến, vì đội hình diễn viên chính vẫn chưa đến đủ nên đạo diễn chia nhỏ thành các tổ quay trước. Hôm ấy có một người trong đoàn làm phim bắt được một con mèo hoang ở lối vào nhà nghỉ, cả đoàn chúng tôi đều giữ lại, cho nó ăn đồ ăn của nhân viên trong đoàn. Sau hôm ấy, mọi chuyện kỳ cục bắt đầu từ đây. Bất cứ ai từng làm việc trong lĩnh vực điện ảnh và truyền hình đều biết là khi chuẩn bị khai máy, toàn bộ đoàn phim phải thắp hương. Nói chung là thắp 5 nén hương, bày tỏ lòng thành kính, đạo diễn sẽ là người thắp. Sau khi thắp 5 nén hương xong, những người khác lần lượt đi lên lễ bái, đến lúc xong xuôi thì tôi thấy giám đốc sản xuất đang nhìn chằm chằm vào 5 nén hương. Tôi nhìn theo mắt giám đốc thì thấy tốc độ cháy của hương khác nhau, ba que cháy chậm, hai que còn lại lại cháy quá nhanh. Lúc này có một chuyên gia trang điểm ở bên cạnh nói rất to, dọa chúng tôi sợ đến ngây người luôn: “Ba dài hai ngắn, không phải là không may mắn sao?”

Cảnh đầu tiên trong đêm đó quay ở nghĩa trang, đó là cảnh nữ 2 bò ra khỏi mộ. Đáng nói là buổi chiều nhân viên tổ đạo cụ ngồi khắc bia mộ bằng tấm xốp, nhưng chẳng hiểu sao chữ "Mộ" luôn bị khắc sai, làm lỗ mất mấy tấm liền. Đạo diễn là người gan lớn, thấy vậy đã tự mình khắc lên. Mấy chục con mắt của nhân viên đoàn phim đều đổ dồn vào tay ông ấy, ông ấy khắc rất nhanh, nhưng đến chữ “Mộ” cuối cùng thì tình huống quỷ dị xuất hiện, đồ khắc bị rơi đứt một mảnh. Lúc này ngay cả đạo diễn cũng hoảng, đành phải quay sang hỏi giám đốc sản xuất. Sau đó giám đốc sản xuất cúi đầu trước không khí và cầu nguyện cái gì đó, cuối cùng tấm bia này mới được khắc xong.

Sang buổi tối chính thức khởi quay, ở khu vực nghĩa trang mở đèn sáng rực. Giám đốc sản xuất là một tay lão làng, đã từng làm rất nhiều phim ma nên có kha khá kinh nghiệm. Ông nói với chúng tôi rằng phải đi thắp hương từng ngôi mộ và nói: “Tôi xin lỗi vì đã làm phiền mọi người.” Các bạn trong đội quản lý hiện trường và tôi nghe lời ông, đi cắm hương lên mỗi đầu mộ, lầm rầm khấn trong miệng. Không ngờ khi đến hàng mộ cuối cùng, chúng tôi lại thiếu mất một nén hương, tương đương với việc một đầu mộ sẽ không được thắp. Trời thì tối, lúc này mà đi mua hương thì đã quá muộn, trợ lý đạo diễn đi cùng tôi não tàn quyết định rút nửa nén hương đang cháy dở ở mộ bên cạnh cắm xuống cái mộ còn lại. Sau đó cảnh quay bắt đầu, nữ 2 đầu bù tóc rối chui ra từ một ngôi mộ giả, hai cảnh đầu thì không sao, đến lần thứ ba, nhân viên âm thanh đang đeo tai nghe bỗng kêu lên với đạo diễn: “Có tiếng phụ nữ khóc!”

Nghe xong ai cũng kinh hãi, vì lúc đó ở hiện trường rất yên tĩnh, hoàn toàn không có tiếng phụ nữ khóc. Đạo diễn nghĩ vấn đề là do thiết bị nên yêu cầu chúng tôi tắt máy đi, kiểm tra lại, nhưng sau đó nhân viên phụ trách âm thanh vẫn nghe thấy tiếng khóc này, mặt anh ta tái mét. Đạo diễn có lẽ lúc ấy cũng hiểu lý do vì sao nên nói với chúng tôi đừng thu âm nữa, cứ quay đi rồi sau này lồng hiệu ứng âm thanh vào.

Tiếp theo diễn viên nữ 2 đóng vai ma nữ là một người sống khá khép kín. Cổ có chút danh tiếng nên rất chú ý đến chế độ ăn uống, nhưng sau khi quay cảnh này, trợ lý của cổ than thở với chúng tôi rằng chẳng hiểu sao tính khí của cổ dạo này thay đổi đáng kể, ăn uống vô độ, nói năng bừa bãi. May mắn thay là khoảng 1 tuần sau thì chuyện này kết thúc, cổ lại trở lại nhịp sống sinh hoạt bình thường.

Tiến độ quay rất gấp, bộ phim này bắt buộc phải quay cả ngày lẫn đêm nên chúng tôi rất mệt. Sau đó lại đến chuyện con mèo mà một nhân viên trong đoàn nhặt được. Con mèo này được chúng tôi thay phiên nhau nhận nuôi, tính tình rất không ngoan. Đêm đó mọi người đều đã ngủ say nhưng vì nó kêu la thảm thiết trên đầu giường nên bị nhân viên trong tổ ánh sáng đuổi ra cửa nằm. Sáng hôm sau dậy, mặt vị nhân viên tổ ánh sáng kia trắng bệch, kể với chúng tôi nửa đêm anh ta dậy đi vệ sinh nhưng không thấy giày đâu, bật đèn lên xem mới phát hiện đôi giày lại nằm ở phía bên kia của giường (cái bên mà hướng ra ngoài cửa sổ ấy). Chúng tôi đều cho rằng vì anh ta quá mệt nên đã nhớ lầm, mình lên xuống giường bên nào còn không hay, nhưng anh ta quả quyết với chúng tôi anh ta vẫn nhớ rõ vị trí mà mình đặt giày, vì anh ta còn thức dậy một lần để đuổi mèo ra cửa. Tuy nhiên, chúng tôi không dám nói điều này với đạo diễn.

Nhưng nếu không nói thì không có nghĩa là mọi chuyện sẽ không xảy ra. Ngày càng có nhiều điều quá quắt đã xuất hiện. Hôm đó là Tết Trung thu, đoàn phim không có ngày nghỉ, sau khi ăn tối cùng nhau chúng tôi lại bắt đầu làm việc. Bối cảnh quay hôm đó rất kinh dị, để tạo bầu không khí, một vài người trong số chúng tôi đứng ở đằng sau liên tục quạt khói. Do vị trí đặc biệt của chúng tôi, chúng tôi có thể nhìn thấy toàn bộ phần đằng sau của các diễn viên. Mọi thứ đã đâu vào đấy, sau khi thu dọn hiện trường, cảnh quay bắt đầu, đạo diễn đang nhìn chằm chằm vào màn hình thì đột nhiên hô loa dừng lại, sau đó mắng chúng tôi làm biếng, không tạo được đủ hiệu ứng, không những vậy nhân viên hậu trường còn đứng quá rõ làm lộ cảnh.

Thực sự thì lúc ấy chúng tôi cũng không hiểu gì. Mấy người đàn ông đều ra sức quạt khói phía sau diễn viên, hoàn toàn không có ai xuất hiện đằng sau họ nên chúng tôi phải chụp 5, 6 tấm hình làm chứng. Đạo diễn rất tức giận vì anh ấy và những người bên cạnh đang quan sát từ màn hình máy quay. Sau đó giám đốc sản xuất cảm thấy kỳ lạ nên yêu cầu đạo diễn tạm dừng và chiếu lại những cảnh quay trước đấy để xem chuyện gì đang xảy ra. Đạo diễn, giám đốc sản xuất và trưởng nhóm ánh sáng ngồi cạnh màn hình xem xong thì bảo chúng tôi không quay nữa, không có tâm trạng quay phim. Mãi sau này có người nói cho tôi hay, tôi mới biết vì họ xem lại đã thấy “những cái đó”.

______________

(2)

Tôi đang quay ở vùng nông thôn, vài ngày trước thì gặp phải một sự cố siêu nhiên. Khi đó quay trong một ngôi nhà bỏ hoang. Sau khi quay xong vào buổi trưa, mọi người đều rời đi ăn cơm, không có ai ở hiện trường. Khi chúng tôi bắt đầu làm việc vào buổi chiều thì đột nhiên phát hiện ra một bức ảnh rất đáng sợ được chụp trong thiết bị. Đáng nói là ở hiện trường không có diễn viên quần chúng nào có khuôn mặt giống như vậy, tiếp theo, không có ai điều khiển, tại sao thiết bị lại tự động chụp ảnh?

[Diendantruyen.Com] Tổng Hợp Truyện Ngắn Kinh Dị
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 110: Những Đứa Trẻ Ma Quái


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

NHỮNG ĐỨA TRẺ MA QUÁI Ở SAN ANTONIO

Vào những năm 30, tại San Antonio Texas Mỹ từng có một chiếc xe bus bị mắc kẹt trên đường ray lúc đưa lũ trẻ đi học về. Học sinh và người lái xe trên chiếc xe đó còn chưa kịp thoát ra thì tàu đã lao tới và giết chết tất cả.

Tất cả chỉ diễn ra trong vài giây và người tài xế tuyệt vọng không thể làm gì, đoàn tàu cũng không thể giảm tốc độ khi nhìn thấy chiếc xe buýt mắc kẹt trên đường.

Cả thị trấn đã bị tổn thương bởi thảm họa khủng khiếp đó và không gì bù đắp được sự mất mát của mười đứa trẻ và người tài xế.

Đến nay, khi bạn lái xe qua bệnh viện tâm thần, qua những con đường mang tên học sinh đã mất, bạn sẽ đến được một ngọn đồi. Đây là nơi con đường cắt ngang đường ray xe lửa. Vài người đã thử đậu xe hoặc dừng xe gần nơi xảy ra tai nạn, họ cảm thấy xe của mình bị một lực vô hình đẩy ra, giúp họ thoát khỏi nguy cơ bị tàu đụng. Khi họ ra khỏi xe để xem chuyện gì đã xảy ra, họ quan sát trong vài giây có những dấu vân tay nhỏ in đầy ở đằng sau xe, cỡ tay của trẻ nhỏ , sau đó từ từ biến mất.

Trong nhiều năm, người ta tin rằng đó là hồn ma những đứa trẻ đã mất trên đường ray khi xưa. Chúng đang cố gắng đẩy xe bạn ra để cứu bạn khỏi số phận bị xe lửa tông như chúng.

[Diendantruyen.Com] Tổng Hợp Truyện Ngắn Kinh Dị


[Diendantruyen.Com] Tổng Hợp Truyện Ngắn Kinh Dị


[Diendantruyen.Com] Tổng Hợp Truyện Ngắn Kinh Dị
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 111: Vài Câu Chuyện Tâm Linh


(1) TIẾNG HÁT HÍ KỊCH GIỮA ĐÊM.

Gần nhà tôi có 1 gia đình người gốc Hoa từ Quảng Đông qua, họ sinh sống làm ăn theo đúng truyền thống người Hoa, thậm chí họ giao tiếp nói chuyện với nhau đều bằng tiếng Hoa, chú thím ấy có 1 sạp ngoài chợ để bán hàng mã nên chú thím xem như là khá giả nhất xóm, đặc biệt thím rất thích hát hí kịch, thường mỗi khi bán ngoài chợ về xong mỗi tối thím thường hát cho chú nghe lắm, họ đúng mẫu gia đình hạnh phúc lúc bấy giờ, nhưng có 1 nỗi khổ là họ hiếm muộn khó có con.

Có 1 thời gian xóm tôi rất ít khi thấy chú về nhà, chỉ 1 mình thím sớm hôm lủi thủi buôn bán ngoài chợ xong rồi về nhà đóng cửa im ỉm, thím hốc hác buồn rầu thấy rõ, trong xóm ấy thím chỉ đặc biệt thân với ngoại tôi, có một hôm trời đã tối ngoại đã đóng cửa chuẩn bị ngủ thì nghe thím gõ cửa kêu ngoại, ngoại mời vô nhà nói chuyện thì thím có khóc, nói là chồng thím có vợ bé ở ngoài, vì cho rằng thím không sinh con được nên chú ra ngoài đường nuôi vợ bé để mong có 1 mụn con, người Hoa lúc đó còn rất phong kiến, họ quan trọng đường con cái như sinh mạng mình, "Bất hiếu hữu tam - vô hậu vi đại" là câu nói nổi tiếng của Trung Quốc, người vợ không có con được xem như có tội lỗi lớn với dòng họ gia phả, nên chú ngoại tình mà không chút áy náy nào, lúc thím khóc với ngoại có nói 1 câu là con có chết con cũng không nhắm mắt, con không nuốt nổi cái hận này, ngoại nói phỉ phui cái miệng không được nói chuyện xui xẻo, ngoại khuyên đủ điều thím ấy cũng nguôi ngoai phần nào rồi chào ngoại thím về ngủ, đúng 1 tuần lễ sau thím treo cổ chết trong nhà, ngay cái phòng ngủ của 2 vợ chồng lúc trước.

Đám tang thím âm thầm lặng lẽ vì ở đây thím không có bà con thân thiết, chỉ có cả xóm quây quần bên thím lúc ấy, đêm cuối cùng trước khi chôn thím thì chú có về, ông ấy dắt theo vợ bé nhưng cho ngồi ngoài ngõ vì sợ bà con lối xóm dị nghị, chú vào thắp hương cho thím thì đèn cầy trên quan tài thím tự nhiên tắt ngúm dù không có gió gì cả, thần sắc chú ấy không được tốt cho lắm có lẽ vì sợ thím, chú ấy đi nhanh ra về không dám ngoảnh lại.

Rồi thím cũng được an táng yên ổn, ngày đưa tang thím ở xóm đi đưa không thiếu 1 người dù người già hay con nít, tối hôm ấy thím về, trời đã khuya mưa phùn lất phất, ở xóm ai cũng nghe rõ mồn một tiếng thím hát kiểu hí kịch, loại hồi xưa thím hay hát cho chồng nghe, mà mọi người biết âm thanh hí kịch mà hát vào đêm tối thì nó kinh dị khỏi phải nói, có một hôm chú dẫn vợ bé về nhà dọn những đồ giá trị còn sót lại qua nhà mới của 2 vợ chồng, vì dọn cả ngày mệt quá nên ngủ lại 1 đêm, giữa đêm không biết như thế nào mà 2 người đó la thất thanh tông cửa chạy ra khỏi nhà, sau này nghe chú kể lại là nữa đêm họ đang ngủ thì nghe tiếng thím hát hí kịch lanh lảnh, giật mình tỉnh giấc thì thấy thím trắng toát đang đứng dưới chân giường tay chỉ về phía 2 người.

Ngôi nhà của thím sau này cũng bỏ hoang không ai dám ở, mãi lâu sau này chú có bán rẻ cho 1 đôi vợ chồng trẻ về sinh sống, nhưng lạ là họ không bị dọa hay thấy gì linh tinh cả mà ngược lại làm ăn buôn bán rất thịnh, oan có đầu - nợ có chủ, thím ấy sinh thời là người hiền lành đức độ, chắc chắn sẽ không hại người vô tội.

Nghe ngoại kể sau này đứa con của chú và vợ bé bị bại não bẩm sinh cứ khờ khờ khạo khạo, 2 vợ chồng bất hòa nên không sống chung nữa, chú thì bệnh tật liên miên làm ăn thất bát nhìn người không ra người ma không ra ma, nhân quả nghiệp báo là có thật.

____________

(2) BỤI TRE CÓ QUỶ.

Xóm mình ở có chú Tư Thìn, chú làm công việc mà không phải ai cũng dám làm, đó là tẩn liệm người chết, chú làm công việc đó cũng đã hơn 20 năm nên cũng đã lì đòn không còn sợ ma quỷ gì nữa, chắc có lẽ vì tiếp xúc với tử khí quá nhiều nên người chú lúc nào cũng xanh xao không có sức sống nhưng vì đó là cái nghề nuôi vợ con nên chú cũng chỉ biết cố gắng dù đôi lúc tiếp xúc với những xác người ko còn nguyên vẹn vì tai nạn thì người gan lì như chú cũng phải bỏ luôn ăn uống ngày hôm đó.

Khuya hôm đó sau khi vừa làm xong công việc ở xóm trên thì chú soi đèn pin lò dò đường về nhà, đi ngang bụi tre đầu xóm chú thấy chính xác là 1 con quỷ, nó chấp tay sau lưng đứng dựa vào bụi tre nhe răng nanh dài ngoằng ra cười the thé với chú, trong đời chú chưa bao giờ thấy quỷ hiện hình rõ mồn một như vậy nên  sợ quá mà 2 chân chú khụy xuống ko đi nổi nữa, chợt nhớ ra vợ có thỉnh có chú 1 xâu chuỗi đeo tay ở chùa để đề phòng tà ma vì tính chất công việc của mình, chú lột xâu chuỗi ra vừa lần hạt vừa niệm phật, thì con quỷ nó rít lên cười rồi chen vô bụi tre mất hút, sau đó chú về thì ốm la liệt cả tháng trời thuốc than sao cũng không bớt, thỉnh thầy về thì bảo là con quỷ này muốn bắt chú đi luôn, không đi thầy kịp là trước sau gì cũng chết trong nay mai thôi, thầy cho chú uống 1 lá bùa và nói phải ngưng công việc tẩn liệm lại vì dương khí của chú đã quá ít không nên làm công việc đó nữa kẻo đoản mạng, thầy đi ra bụi tre bắt ấn rồi làm gì đó, xong ông ấy bảo quỷ này đã thành tinh lâu năm không thu phục nó được, căn dặn mọi người trong xóm không được lại gần hay đi ngang bụi tre vào lúc trời tối, chỉ có cách này thôi, ai nghe cũng khiếp vía làm theo, về phần chú thì từ từ chú thấy khỏe lại và bỏ luôn nghề đó, chú mua 1 xe lôi kéo để ra chợ chở đồ thuê sinh sống.

Bẵng đi vài năm sau vào 1 cơn bão lớn bụi tre đó đã bị sét đánh tan tác, ai ai cũng bảo người nhà trời đã giết con quỷ đó.

____________

(3) SƯỜN XÁM ĐỎ - ĐÈN LỒNG ĐỎ.

Xóm tôi khi ấy có rất nhiều hộ gia đình người Hoa sinh sống, đa số là người Phúc Kiến và người Triều Châu, trong đó có 1 hộ gia đình người Phúc Kiến tạm gọi là chú thím Mín, chú thím có 1 người con gái 5t và 1 người con trai 8t, năm ấy ko biết mãi mê chơi thế nào mà bé gái ấy đã té xuống giếng đuối nước mà mất, tiếng khóc của gia đình em ấy vang động thê lương cả 1 xóm nghèo lúc đó, tôi còn nhớ khoảng thời gian ấy mẹ tôi và bà ngoại cấm tiệt tôi ra đường lúc trời chạng vạng tối, 6h là phải ở nhà cho đến lúc ngủ, lý do vì sao thì lúc đó tôi cũng chẳng thắc mắc mà chỉ biết nghe theo thôi.

Vào đúng ngày thất đầu của em ấy thì nghe mẹ em ấy kể là thím có nằm mơ, thấy em ấy về nhà đòi mẹ may cho 1 bộ sườn xám đỏ, nói là ở nơi con sống bây giờ là tết, người ta mắc đồ mới nhiều lắm, và nhớ sắm cho con 1 cái đèn lồng đỏ để con đi chơi tết, trùng hợp là lúc ấy cũng sắp đến thanh minh, sáng hôm sau chú thím có ra chợ sắm cho em ấy 1 bộ sườn xám và 1 đèn lồng đỏ về đốt đúng như ý nguyện của em ấy, mọi chuyện tưởng đâu đã kết thúc thì có một hôm, cậu ruột của tôi có công chuyện nên về nhà hơi khuya, cậu sống cùng bà ngoại tôi mà muốn về nhà ngoại phải đi ngang nhà chú thím Mín, cậu tôi lúc đó không biết sợ là gì đâu, cứ vô tư vừa đi vừa huýt sáo vô tình nhìn vào nhà chú thím Mín thì thấy bé gái ấy mặc bộ sườn xám đỏ, tay cầm lồng đèn nhảy lò cò trước sân nhà mình, vừa nhảy vừa cười khúc khích rất ma quái, cậu rất sợ nhưng không dám la lên cũng không dám chạy vì sợ bé đó thấy được đi theo, cứ thế cậu đi từ từ về nhà ngoại rồi đi thay quần.

Ở xóm tôi lúc đó rất nhiều người thấy bé ấy, lúc thì thấy đi lòng vòng trên miệng giếng, lúc thì ban đêm thấy cầm lồng đèn ở tận trên nóc nhà chú thím, ngoại tôi biết vì bé chết oan ức với tuổi còn quá nhỏ nên khó siêu thoát, ngoại có nói với chú thím đi nhờ thầy giỏi siêu độ cho bé, dẫn bé vào chùa để bé không còn là oan hồn vất vưởng nữa thì chú thím đau lòng đồng ý, ngoại có dẫn thầy về làm lễ nhà chú thím và ngay giếng thì từ đó về sau ko ai thấy bé ấy nữa.

____________

(4) BÓNG NGƯỜI CƯỠI NGỰA.

Tôi còn nhớ như in buổi tối chạng vạng hôm ấy, hôm đó là vào mùa hè năm tôi 7 tuổi, nhà tôi có thói quen buổi chiều hay dọn cơm ăn trước hàng ba cho mát, tôi ngồi quay lưng vào trong nhà, mặt hướng ra sân cát, đang lui cui lùa cơm ăn tôi ngước lên có thấy 2 người, 1 người đồ trắng, 1 người đồ đen thân hình vô cùng to lớn, họ cưỡi ngựa phóng như bay ngang trước sân nhà tôi, nhưng lạ cái là cha tôi cũng ngồi hướng y như tôi mà ông lại không thấy gì cả và không hề nghe tiếng ngựa phi, khi đó tôi còn nhỏ lúc nào cũng ngây thơ nghĩ mọi chuyện là bình thường đơn giản thôi nào có biết gì nên cũng không thắc mắc, 1 lát sau nghe mẹ nói bà 6 hàng xóm vừa mới mất lúc nãy, sư thầy đang tụng kinh cầu siêu, tôi mới kể chuyện lúc nãy thấy 2 người cưỡi ngựa cho mẹ nghe, mẹ tôi nói chắc là nhị vị đại gia Hắc Bạch vô thường đi bắt hồn người mất về với âm ty địa phủ, nói xong mẹ lấy nhang đèn ra trước sân cúng bái vì tôi chỉ vô tình thấy nhị vị mong nhị vị đừng quở trách, đúng là qua hôm ấy tôi ko bệnh hay bị gì khác thường hết.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 112: Slender Man


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Slenderman (hay Slender Man, Gã không mặt) được biết đến là một sinh vật kì bí có nguồn gốc từ Creepypasta Bắt đầu từ diễn đàn Something Awful vào năm 2009 bởi người dùng tên Eric Knudsen (hay "Victor Surge"), tin tức về Slender Man lan truyền nhanh chóng trên Internet thông qua các trò chơi và các video trên YouTube, và cuối cùng là các phương tiện truyền thông.

Hắn thường xuất hiện ở những nơi như:

_Rừng (Nấp ở sau những cái cây)

_Hầm rượu(Thay đổi chiều cao thấp hơn trần hầm, giả làm người bình thường)

_Ngã 3, đường vắng vẻ (Giả làm cột đèn, biển báo)

_Nơi bỏ hoang (Trường học, Bệnh viện)

Được miêu tả với dáng vẻ của một người cao gầy trong bộ đồ vest màu đen hay màu xám, trên cổ đeo chiếc cà vạt màu đỏ và mặc áo sơ mi trắng với một khuôn mặt không có gì ngoài một lớp da trắng bệch không mắt, mũi, tai, miệng.

Slender Man không có tóc và thường được mô tả với phần tay không bình thường. Đôi khi được thấy với xúc tu sau lưng.Trong nhiều tài liệu, người ta còn mô tả Slender Man cao từ 1,48m đến gần 3m.

Slenderman được cho là thông minh hơn bình thường với quyền năng đáng sợ ám ảnh nhiều người dân Mỹ.

Người ta cho rằng, Slender Man có khả năng kiểm soát tâm trí con người. Chúng sẽ kết nối với não trẻ em và người già, làm cho họ mất trí hoàn toàn. Slenderman là một sinh vật được mô tả với các đặc điểm và khả năng kì dị. Sinh vật này còn được mô tả có khả năng đặc biệt là biết tàng hình, kéo dài tay ra, mọc xúc tu, thay đổi chiều cao và hình dạng cơ thể.Ngoài ra Slenderman có một sở thích rất quái dị, đó chính là bắt cóc trẻ con.

Nếu bị phát hiện slenderman sẽ mang cho người đó một căn bệnh tên là slendy.Hiệu chứng buồn nôn, ho ra máu (tệ hơn là nôn ra máu) hay bị choáng, bị bệnh thận giai đoạn thứ 2 (không có giai đoạn thứ nhất).

Slenderman là đại diện cho một hình thức của truyền thuyết đô thị và văn hoá dân gian kĩ thuật số (được truyền qua mạng thay vì chỉ truyền miệng) với bề ngoài phụ thuộc vào mỗi người kể chuyện khác nhau.

Từ thế kỷ XV thì Slenderman còn được gọi với tên gọi khác là Mister Slender và một số tên gọi dân gian như Der Ritter, Der Grossman, v.v… Chữ “slender” ở đây có nghĩa là “mảnh khảnh”, người ta đặt tên để dựa theo hình dáng cùng với chiều cao khác người mà các nhân chứng đã chứng kiến và thuật lại.

Bộ phim 'Gã không mặt' được phát hành vào ngày 10 tháng 8 năm 2018. được dựa trên truyền thuyết này

[Diendantruyen.Com] Tổng Hợp Truyện Ngắn Kinh Dị
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 113: Những Câu Nói Kiếp Trước Của Trẻ Con


NHỮNG CÂU NÓI CỦA TRẺ CON VỀ KIẾP TRƯỚC CỦA CHÚNG KHIẾN BẠN NỔI DA GÀ.

- Em trai tôi qua đời vì ung thư não. Thời điểm đó em ấy có nuôi một con mèo và nó biết rằng em đang chiến đấu với một điều gì đó. Con vật khá hung hăng với mọi người nhưng với thằng nhóc lại vô cùng dịu dàng, cho phép em ấy nắm chân nó. Khoảng 3 năm sau khi em qua đời, bố mẹ tôi có thêm một đứa con trai nữa. Lúc nó lên 3 tuổi, nó đã nói với bố mẹ về một con mèo tam thể thường cho nó nắm chân. Con mèo đã qua đời một năm trước khi em tôi được sinh ra.

- Con trai từng nói với tôi "Mẹ ơi, con nhớ hồi mẹ còn nhỏ xíu, còn con thì cao lớn, tụi mình đã nhảy múa với nhau trong nhà bếp." Người duy nhất từng nhảy múa cùng tôi trong bếp là ông nội của tôi.

- Con gái 5 tuổi từng nói với tôi rằng "Mẹ ơi con đã ở trong bụng mẹ 2 lần. Lần đầu tiên con đã qua đời trước khi ra ngoài...nhưng sau đó con đã trở lại." Tôi thật sự đã sảy thai ở tháng thứ 8 trước khi mang thai lần nữa.

- Hồi em trai tôi còn nhỏ (khoảng 3-4 tuổi), nó đã nói rằng mình từng ở trong rừng cứu giúp các con vật, đến một ngày nọ nó phải quyết định tiếp tục ở với chúng hay đến sống cùng chúng tôi. Nó đã chọn chúng tôi, nhưng nhắc nhở mẹ rằng nó sẽ không thể ở cùng mãi được. Chỉ một thời gian thôi. Nó đã qua đời hồi tháng 1 ở tuổi 26.

- Tôi đang xem một video cũ về tay trống chơi solo. Tôi không biết người này là ai nhưng anh ta chơi rất tuyệt. Con gái tôi, chắc khoảng 3 tuổi, đột nhiên nhìn thấy và nói rằng "Con cũng từng chơi trống thế này khi là đàn ông."

- Em trai tôi ra đời sau vụ 11/9. Lúc nó mới biết đi, nó từng nói về việc nó đã làm ở một tòa nhà cao tầng như thế nào, mặc suit và đeo cà vạt ra sao. Chuyện này khiến bố mẹ tôi hoảng cmn loạn luôn.

- Mẹ tôi kể hồi tôi khoảng 3 hay 4 tuổi gì đó, tôi từng khóc thét lên khi chúng tôi đi ngang qua một chiếc Volkswagen bug cũ màu xanh. Tôi bảo với mẹ rằng tôi đã chết trong chiếc xe đó. Nó rất nóng và "Con còn có một đứa bé trong bụng".

- Cháu tôi khoảng 2-3 tuổi, thường nói về "một người mẹ khác" của nó và trông có vẻ lúng túng khi được yêu cầu mô tả chi tiết hơn. "Bây giờ bà ấy không có ở đây".

- Hồi con trai tôi lên 3 tuổi, nó nói rằng vẫn còn nhớ khi nó là một phi công trực thăng ở Việt Nam. Đó là năm 1998.

- Con gái tôi lúc 3 tuổi suốt ngày cứ kể về người bạn tưởng tượng của nó. Con bé bảo người bạn ấy rất cao lớn và vui tính, thường chơi đùa cùng nó. Một hôm tôi đang dọn dẹp lại đống ảnh cũ và đặt bức ảnh bố mình lên bàn thì con bé bảo "Ô sao bố có ảnh của bạn con?".

Tôi lập tức rùng mình vì bố tôi đã mất trong căn nhà khoảng 15 năm trước. Và con bé thường chơi trong căn phòng mà bố tôi dùng làm văn phòng.

Tôi hỏi con gái kể thêm về bạn của nó và nó trả lời ngay rằng ông nói chuyện rất vui.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 114: Trốn Tìm Một Người


Đây là một trò chơi bắt nguồn từ truyền thuyết Nhật Bản có tên gọi Hitori Kakurenbo. Bạn sẽ chơi trò này với một con búp bê bị linh hồn nguyền rủa. Tất cả những gì bạn cần làm là tìm một con búp bê, tháo bỏ phần bông bên trong nó và đổ đầy với gạo và một ít móng tay của bạn sau khi cắt. Khâu nó lại bằng một sợi chỉ đỏ và quấn đoạn còn thừa xung quanh con búp bê. Bạn sẽ phải đặt cho nó một cái tên, đặt nó trong bồn tắm đầy nước rồi tìm chỗ trốn. Tắt đèn và bật TV lên, đừng quên ngậm một ngụm đầy nước muối, tuyệt đối không được nuốt. Và bây giờ, hãy ra ngoài tìm con búp bê vì nó không còn trong phòng tắm nữa. Một khi tìm thấy nó, hãy phun nước muối vào con búp bê, đốt nó đi và chôn phần tro còn lại. Lưu ý, phải kiểm tra TV thường xuyên trong khi chơi vì một khi kênh truyền hình tắt có nghĩa là xung quanh bạn là những hồn ma được con búp bê triệu hồi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 115: Đứa Trẻ Áo Đỏ


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

ĐỨA TRẺ ÁO ĐỎ: CÂU CHUYỆN KINH DỊ TỪNG LÊN CẢ TRUYỀN HÌNH Đài LOAN, ĐẾN NAY VẪN CHƯA CÓ LỜI GIẢI.

Năm 1976, chính phủ Đài Trung khai khá khu du lịch sinh thái Dakeng. Nơi đây nhanh chóng trở thành một địa điểm tham quan nổi tiếng, còn được xưng tụng là núi Dương Minh ở Đài Trung.

Khu du lịch Dakeng có phong cảnh tuyệt đẹp, sở hữu tổng cộng 12 con đường mòn lên núi, dọc theo các con đường này thường có những điểm tham quan riêng biệt. Và ở con đường số sáu trong câu chuyện dưới đây là Phong Động Thạch - một kì quan thiên nhiên đặc sắc. Đó là một tảng đá to khổng lồ, đứng chênh vênh bên vách đá, vì diện tích tiếp xúc với mặt đất rất nhỏ nên khi có gió to, tảng đá sẽ lắc lư, nhưng không bị rơi ra khỏi vị trí vốn có.

Năm 1998, ngay con đường leo núi lên Phong Động Thạch ở khu du lịch Dakeng này đã xảy ra một sự kiện thần bí làm khiếp sợ cả Đài Loan.

Tháng 3 năm 1998, một đại gia đình trên dưới 10 người đã đến khu vực Dakeng dạo chơi. Trong chặng đường lên núi để tham quan Phong Động Thạch, một thành viên trong nhà đã dùng máy quay V8 quay lại toàn bộ hành trình của gia đình. Sau khi về nhà người này không mở máy lại xem ngay, dần quên bẵng đi.

Một thời gian sau, một người trong gia đình cùng tham gia chuyến đi dạo Dakeng ngày trước đột nhiên qua đời, lúc này mọi người chợt nhận ra dường như đây là người thứ 2 trong gia đình c.h.ế.t từ sau chuyến đi Dakeng. Cho rằng có thể gia đình đã gặp phải thứ không may trong chuyến dạo chơi, mọi người quyết định mở lại đoạn phim từng quay để kiểm chứng thực hư.

Ngay khi đoạn phim được chiếu, ai cũng hoảng hồn phát hiện trong quá trình cả gia đình leo núi, có một cô bé mặc áo đỏ đã đi theo họ suốt. Khi phóng lớn đoạn phim để nhìn kỹ, họ thấy đó là một người có vóc dáng nhỏ thó trông như trẻ con nhưng gương mặt trắng bệch lại già nua tới khó tin, hai mắt là hai lỗ đen sâu hoắm, tư thế đi đường nghiêng ngả, lảo đảo, có khi vừa đi vừa nhảy, không giống con người.

Trừ chuyện này ra, trong đoạn phim còn có một cảnh làm người ta thấy ớn lạnh. Đó là có một người đàn ông trong gia đình đã bật cười thật to, lúc cười ông này để lộ cái miệng đầy răng nanh, trông vô cùng quái dị. Không chỉ thế, bất kì ai xem đoạn phim cũng cảm nhận được không khí cực kì u tối, nặng nề và đáng sợ.

Các thành viên trong gia đình sau đó cũng được gọi về để xem chung đoạn phim, nhưng không một ai nhớ từng gặp cô bé này.

Lại qua một thời gian nữa, người quay phim và một người khác trong gia đình gặp phải tai nạn giao thông cực kì nghiêm trọng, phải nhập viện theo dõi dài ngày.

Lúc này cả gia đình đều hoảng sợ, họ quyết định giao đoạn phim cho Tập đoàn truyền hình Gala hay còn được biết đến với tên GTV - một công ty truyền thông lớn ở Đài Loan, mong có thể mượn tay truyền thông giúp điều tra rõ ràng mọi việc. Sau khi nhận được đoạn phim, GTV lập tức phát nó trong chương trình tâm linh của mình. Chương trình này lập tức gây được tiếng vang rất lớn ở Đài Loan.

Đoạn phim được công bố ít lâu thì có một người đã liên lạc với tổ chương trình để xin giúp đỡ, hoá ra người này cũng từng gặp được cô bé mặc áo đỏ đó. Ngay sau khi gặp được, vận thế của người này bắt đầu trượt dốc không phanh, vô cùng xui xẻo, thậm chí còn liên tục gặp tai nạn, chỉ may mắn là anh ta còn chưa c.h.ế.t. Nhưng anh ta nghĩ mình đã bị ma quỷ theo dõi và cũng không sống được bao lâu nữa.

Người của tổ chương trình nhanh chóng liên lạc, tỏ ý muốn giúp người này, họ muốn cho anh ta xem đoạn phim để xác nhận rằng liệu đó có phải là cô bé áo đỏ anh ta từng gặp không. Nhưng có lẽ vì quá sợ hãi, anh ta nhất quyết từ chối, không chịu xem.

Tổ chương trình đành lấy cắt đoạn phim in ra thành hình ảnh, đi đến gặp người dân sống quanh khu vực Dakeng, thậm chí là hỏi thăm cảnh sát khu vực để xem họ có biết cô bé này không. Nhưng tất cả những người được hỏi đều nói mình chưa từng thấy cô bé.

Tất cả bằng chứng đều cho thấy dường như cô bé này không phải là con người.

Cuối cùng tổ chương trình quyết định mời một pháp sư cao tay đến mong có thể xua đuổi ma quỷ, trả lại bình yên cho khu du lịch.

Theo những người chứng kiến kể lại, lúc pháp sư vừa đi vào khu vực đường lên núi, bầu trời vốn trong xanh đột nhiên tối sầm lại, gió nổi lên bốn phía, như thể cô bé áo đỏ kia đang cảnh cáo những kẻ dám mạo phạm mình vậy.

Nhưng chuyện này không hù doạ được pháp sư, ông vẫn bình tĩnh lập đàn làm lễ, ngay sau khi pháp sư làm lễ xong, gió ngừng thổi, mây đen cũng tan hết, pháp sư nói mình đã thu phục được cô bé áo đỏ kia, đồng thời quyết định đưa cô bé về chùa để làm lễ tụng kinh siêu thoát cho cô.

Những tưởng chuyện này đã dừng ở đây, nhưng không lâu sau có người cố ý tìm đến chỗ pháp sư để hỏi về cô bé áo đỏ. Pháp sư đã trả lời rằng ông không siêu độ thành công mà ký kết một hiệp định với cô bé, buộc cô bé sau này không được hại người nữa, rồi thả cô bé đi.

Chuyện về cô bé áo đỏ tới đây mới xem như tạm chấm dứt.

Thực tế, có người đã âm thầm điều tra và thống kê được rằng, trước khi đoạn phim ghi hình kia được công bố, có không ít người leo núi cũng gặp phải tình trạng tương tự. Lúc đoạn phim được công khai, mọi người mới vỡ lẽ là do cô bé áo kia quấy phá.

Tuy nhiên, mãi đến tận hôm nay, vẫn còn rất nhiều câu hỏi xoay quanh sự xuất hiện của cô bé áo đỏ: Cô bé đó là ai hoặc thứ gì, tại sao cô bé lại ở đó, đã có chuyện gì xảy ra, mục đích thật sự của cô bé là gì? Tất cả những điều này đã trở thành câu hỏi mãi không có lời giải đáp.

Năm 2015, câu chuyện này đã được cải biên thành bộ phim Váy Đỏ Đẫm Máu, Váy Đỏ Đẫm Máu 2, Cá Mặt Người. Ba bộ phim này ngoại trừ sử dụng câu chuyện gốc còn thêm thắt vào rất nhiều truyền thuyết và những điều cấm kỵ trong dân gian Đài Loan.

Những diễn viên tham gia ba bộ phim đều thừa nhận trong quá trình quay họ từng gặp những chuyện ma quái như: Nam chính Hoàng Hà gặp tình trạng đèn phòng nghỉ đột nhiên tắt mở bất thường; Dương Thừa Lâm – nữ chính của bộ phim thứ hai cũng từng nói sau khi hoàn tất những phân cảnh gặp ma, cô thường thấy khó chịu, muốn ói, dù đã nghỉ ngơi nhưng tình hình vẫn không thay đổi, mãi tới khi lên chùa xin một chuỗi Phật châu về đeo mới không thấy khó chịu nữa.

[Diendantruyen.Com] Tổng Hợp Truyện Ngắn Kinh Dị


[Diendantruyen.Com] Tổng Hợp Truyện Ngắn Kinh Dị


[Diendantruyen.Com] Tổng Hợp Truyện Ngắn Kinh Dị
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 116: Monsters Legends


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

•Chắc hẳn chúng ta đều đã được đọc khá nhiều các truyền thuyết về những loài quái vật đáng sợ, lẩn khuất ở nhiều khu vực trên thế giới: từ núi cao tuyết phủ cho tới biển xanh sâu thẳm. Mỗi con quái vật trong số đó đều có những đặc điểm truyền thuyết đáng sợ riêng như bắt cóc trẻ em, nhập hồn, lừa lọc tinh ranh, thế nhưng đã bao giờ bạn được nghe tới loài quái vật "vô dụng" đến phát sợ chưa?

•Nếu chưa, hẳn là bạn chưa nghe qua về Ningen, quái thú bí ẩn bậc nhất thế giới, được người Nhật Bản phát hiện ra vào năm 1990, và trong gần 30 năm qua đã làm giới khoa học gia nước này đau đầu vì độ "đờ đẫn đần đụt" vô tích sự của nó.

•Theo thông tin từ trang Ancient-Code, quái vật này có cái tên Ningen, trong tiếng Nhật có nghĩa là... "con người". Đến giờ, lý do Ningen có cái tên đó vẫn là một bí ẩn, vì về cơ bản chẳng có con người nào có thể cao to tới 30 mét, lại có bộn da trơn nhẵn trắng muốt không lông, lại lười biếng vô tích sự như chúng.

•Tuy nhiên, ngoài thể hình khổng lồ ra, Ningen cũng có nhiều điểm khá giống với con người như có hai tay và hai chân với đầy đủ các ngón (tuy nhiên không hiểu vì sao nhiều ảnh minh họa lại vẽ chúng chỉ có phần đầu tròn um ủm với đôi chân dài như siêu mẫu, nhìn sai trái khó tả).

•Trong khoảng thời gian từ những năm 1990 cho tới tận những năm 2005 - 2006, những truyền thuyết hay tin đồn về việc bắt gặp Ningen dần lắng đi. Không giống như nhiều loài quái vật tự nhiên khác như Chupacabra hay người tuyết Yeti làm đau đầu giới khoa học vì nhiều hành động mang tính kinh dị hay những lần lộ diện trước ống kính máy ảnh (không rõ thực hư) Ningen lại... lười lẫm và vô tích sự tới mức chẳng ai dở hơi bỏ công đi nghiên cứu chúng làm gì.

•Cộng thêm vào đó, Ningen lại thường xuyên lẩn mất tăm mất tích ngay khi có ai vừa kịp nhìn thấy nó, thành ra, chúng tồn tại chủ yếu là qua các lời kể và nhiều hình vẽ minh họa. Và ngay vào cái lúc giới khoa học đã nguội lạnh với Ningen thì một cách rất trêu ngươi, một nhân vật từng công tác trên thuyền săn bắt cá voi của chính phủ Nhật Bản lại tự nhận rằng chính mình và thủy thủ đoàn đã phát hiện ra Ningen đang di chuyển trong lòng nước.

•Câu chuyện của người này lại hâm nóng tính hiếu kỳ của cộng đồng mạng về quái vật ngớ ngẩn dở hơi Ningen, và ngay khi mọi người bắt đầu có hứng thú trở lại với chúng thì một lần nữa, quần thể vô tích sự của họ hàng hang hốc nhà Ningen lại rủ nhau biến mất, lặn mất tăm từ đó tới tận bây giờ.

[Diendantruyen.Com] Tổng Hợp Truyện Ngắn Kinh Dị


[Diendantruyen.Com] Tổng Hợp Truyện Ngắn Kinh Dị


[Diendantruyen.Com] Tổng Hợp Truyện Ngắn Kinh Dị
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 117: Chó Mặt Người - Jinmenken


Chó Mặt Người ( Jinmenken ) là một truyền thuyết Đô thị ở Nhật Bản , nói về 1 chú chó kì lạ với khuôn mặt của con người. Chúng đã tồn tại rất lâu trong văn hóa Nhật Bản cách đây vào trăm năm về trước ( thời Edo 1603 - 1868 ).

Mô tả : Người dân mô tả chúng như là giống chó lai bẩn thỉu có khuôn mặt giống người đến kỳ lạ.

Theo truyền thuyết dân gian Nhật Bản , Jinmenken có thể nói chuyện được và khi có ai đến gần thì nó thường nói ra với giọng yếu ớt : "Xin để cho tôi yên".

Người Nhật Bản tin rằng sự xuất hiện của Jinmenken là dự báo sẽ xảy ra tai nạn và thảm họa . Trong suốt thời kỳ Edo ( Thời kỳ Tokugawa), những con chó mang khuôn mặt giống người thường được người dân nhìn thấy vào ban đêm. Thậm chí, có tin đồn ít nhất một con Jinmenken đã bị người dân bắt sống được.

Vào thế kỷ XIX ( Thế kỷ 19 ) Nhà sử học của Nhật Bản - Ishizuka Hokaishi xuất bản cuốn sách tựa đề "Gaidan Bunbun Shuyo", trong đó đề cập đến một con Jinmenken mà người dân bắt được và con chó kỳ dị được phô bày giữa nơi công cộng gây chú ý đến nhiều người.

Những câu chuyện về Jinmenken nghe có vẻ hoang đường nhưng có khá nhiều sự chứng kiến cho thấy dường như nó có thật và vẫn tồn tại cho đến ngày nay. Cuối những năm 80 vào thế kỷ trước, báo cáo về sự xuất hiện của Jinmenken gia tăng rất nhiều. Trong đó , các nhân chứng đều mô tả Jinmenken là giống chó có đầu hay mặt người và thường xuất hiện vào ban đêm tại những khu đông người sinh sống.

Một báo cáo cho biết, Jinmenken thường xuất hiện trên đường phố tại quận Shibuya của Tokyo, một trong những khu dân cư đông đúc và náo nhiệt nhất cả thành phố.

Ngoài ra , có vài câu chuyện kể rằng Jinmenken đuổi theo những chiếc ô-tô trên đường cao tốc giữa các đêm khuya vắng. Các nhân chứng mô tả những sinh vật này chạy rất nhanh, có thể đạt tốc độ đến 100km/giờ và thường phát ra âm thanh the thé.

Nhiều lời đồn còn truyền tai nhau như rằng : Ẩn náu trong sinh vật này là những linh hồn của các nạn nhân bị tai nạn giao thông hoặc Jinmenken là những con chó bị ma quỷ nhập vào. Theo một giả thuyết khác, Jinmenken thật ra là quái thú hút máu Chupacabra ( Quỷ hút máu dê ) ở Nhật Bản.

•Khác:

-> Khỉ đuôi ngắn Nhật Bản

Một loài khỉ đuôi ngắn ở Nhật Bản cũng được cho là Jinmenken. Loài linh trưởng này có mặt khắp nơi trên đất nước Nhật Bản, nhìn từ xa trông nó giống như một con chó. Loài khỉ này có khuôn mặt giống như người và phát ra tiếng kêu khiến người ta lầm tưởng là tiếng người. Khỉ đuôi ngắn Nhật Bản cũng không bị nuôi nhốt trong những khu bảo tồn. Ở nhiều địa phương, giống khỉ này còn bạo gan mò tới những khu dân cư để lục lọi thùng rác nên được nhiều người nhìn thấy và cho đó là Jinmenken.

-> Cua Heike tại Nhật Bản

Vào thời kỳ Edo, người Hà Lan có mối quan hệ rất tốt đẹp với người Nhật Bản và thường đưa đến những loài động vật ngoại lai thuộc loại hiếm vào đất nước này. Người ta cho rằng, có lẽ là do có quá nhiều con vật ngoại lai được giới thiệu cho nên dễ xảy ra tình trạng vài con thoát ra ngoài và tưởng lầm là Jinmenken.

Trong trường hợp Jinmenken, có lẽ nó cũng không phải là khỉ đuôi ngắn Nhật Bản mà thuộc một loài linh trưởng ngoại lai nào đó. Dù thế nào đi nữa thì cho đến nay các nhà khoa học vẫn không thể giải thích được hiện tượng Jinmenken.

Xu hướng tôn trọng những đường nét con người , động vật của người Nhật Bản cũng phần nào giúp phổ biến ý tưởng về chó mặt người. Ngoài Jinmenken, ở Nhật Bản còn có loài cua Heike có gương mặt giống một vị võ sĩ Samurai rất rõ nét trên mai cua. Ngoài ra, trên thế giới cũng xuất hiện con cá chép mặt người rất kỳ lạ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 118: Ngọc Bội Song Ngư


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vào những năm 60 của thế kỷ trước, La Bố Bạc đã tìm ra di chỉ của một thành phố cổ. Người ta đồn rằng bất kì ai từng đi qua đó đều chết hoặc điên. Không lâu sau đó xảy ra cuộc cách mạng văn hoá kéo dài 10 năm. Sau khi kết thúc cách mạng, chính phủ Trung Quốc mới lật lại bản án cho người điều tra sự kiện này. Trong quá trình điều tra, họ tìm được một vật chứng quan trọng: ngọc bội song ngư.

Tại sao lại có tên là ngọc bội song ngư? Không phải vì ngoại hình, mà vì lần đầu tiên nhân viên nghiên cứu phát hiện được khả năng đặc biệt của nó, là khi họ đang dùng một con cá làm thí nghiệm, miếng ngọc đột nhiên khởi động, sao chép ra một cá giống y hệt con dùng để làm thí nghiệm.

Để chứng minh con cá được sao chép ra có mối liên hệ với con cá gốc, người ta thử đánh dấu lên con cá gốc, ngay sau đó con cá được sao chép ra cũng có vết đánh dấu này, nhưng vị trí bị đảo ngược, kết cấu tương tự với hình tượng hình ảnh hai con cá âm dương quấn lấy nhau. Họ lại tiếp tục làm một thí nghiệm khác, lần này họ tiêm một liều thuốc độc vào người con cá gốc, chẳng bao lâu sâu con cá gốc đã chết, còn con cá được sao chép ra vẫn còn sống bình thường, nhưng chỉ sau khoảng 7 tiếng, con cá kia cũng chết. Các nhà khoa học cho ra kết luận rằng cả hai con cá có mối quan hệ mật thiết với nhau, thực chất chúng vẫn là con cá ban đầu nhưng tồn tại ở hai thời không và có trạng thái khác nhau.

Tuy nhiên chẳng bao lâu sau đó hồ sơ của sự kiện này đã được liệt vào hồ sơ có độ bí mật cao nhất lúc bấy giờ, bởi vì người ta tin rằng giữ bí mật những việc kì bí tốt hơn là công khai chúng cho mọi người đều biết.

[Diendantruyen.Com] Tổng Hợp Truyện Ngắn Kinh Dị
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 119: Cậu Bé Áo Đỏ Ở Trùng Khánh


CẬU BÉ ÁO ĐỎ Ở TRÙNG KHÁNH

Khi nông dân Khuông Kỷ Lục 54 tuổi từ Giang Bắc chạy về nhà mình ở Ba Nam để đưa tiền sinh hoạt phí cho con, thì phát hiện cửa nhà khoá chặt, ông đành đi vào bằng cửa sau. Ngay khi vào nhà, ông nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng đáng sợ:

Con trai ông mặc váy màu đỏ, hai tay, hai chân đều bị trói lại, chân còn đeo quả tạ, tay bị cột cao trên xà nhà, người đã chết từ lâu. Điều lạ rằng cậu bé không hề có dấu hiếu bị treo cổ hay siết cổ, người thì mặc áo tắm, đầu bị trùm áo đỏ.

Ngay khi tin tức truyền ra, không ít người cho rằng, rất có thể hung thủ đã bắt trói cậu bé, cho cậu bé mặc vào áo đỏ để khoá hồn, đeo tạ để giữ hồn lại, sau đó giết chết cậu bé, rồi dùng kim phân hồn đâm vào đầu cậu bé, nhằm rút sạch linh hồn cậu bé để luyện tà thuật.

Tuy nhiên phía cảnh sát lại kết luận rằng cậu bé chết vì bị ngạt thở tình dục, nguyên nhân là vì hiện trường xảy ra vụ án là ở không gian kín, riêng tư, không có người lạ, nạn nhân tính tình nội hướng, có sở thích mặc đồ nữ, sau khi phân tích hiện trường cảnh sát cho rằng nạn nhân có khuynh hướng tự ngược đãi bản thân.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom