Cập nhật mới

Dịch Tổng Hợp Truyện Ngắn Kinh Dị

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 140: Cậu Bé Chưa Chết Nhưng Đã Chết?


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

CẬU BÉ CHƯA CHẾT NHƯNG ĐÃ CHẾT?

Vào ngày 23 tháng 8 năm 1912, gia đình nhà Dunbars dự định đi câu cá ở hồ Swayze thuộc St. Landry, bang Louisiana, Hoa Kỳ. Một số đầm lầy quanh khu vực này là nơi ẩn náu của rất nhiều loài cá sấu hung tợn, nhưng Lessie (mẹ) và Percy Dunbar (bố) vẫn cho Bobby Dunbar đi theo. Trong lúc họ đang mải ngắm nhìn hồ nước tuyệt đẹp bao quanh với đầm lầy đậm chất Louisiana, cậu bé mới bốn tuổi đầu, Bobby Dunbar, đột ngột biến mất. Bố mẹ thử tìm cậu bé xung quanh ao hồ nhưng không thấy đâu. Họ báo cho người dân xung quanh biết và cùng nhau bắt đầu tìm kiếm quanh khu hồ và khu vực đầm lầy nhưng không tìm được gì. Trời bắt đầu tối, hoảng hốt và sợ hãi, bố mẹ Bobby báo cho cảnh sát biết. Một cuộc tìm kiếm bắt đầu lan rộng trên khắp St.Landry rồi khắp cả Louisiana rồi trên khắp cả nước.

Họ tìm bằng nhiều cách: lội ao, chặn các cửa biên giới, theo dõi bất kỳ ai qua lại khu vực gần chỗ cậu bé bị mất tích ...Thậm trí những người đánh bắt cá sấu còn ném mìn xuống đầm lầy, giết chết hàng trăm con cá sấu rồi từ từ mổ bụng từng con một  để xem bên trong có xác cậu bé hay không. Tất cả đều vô vọng cho tới tám tháng sau, cảnh sát báo tin vui cho gia là cậu bé Bobby Dunbar đã được tìm thấy ở bang  Mississippi.

Một người đàn ông tên là William Cantwell Walters, loại người hay đi chơi bời, bị phát hiện đang dẫn cậu bé đi theo. Khi cảnh sát bắt được anh ta, anh ta khai cậu bé thực ra là Charles Bruce Anderson, đứa con hoang của anh trai anh ta và một phụ nữ làm việc cho gia đình anh ta tên là Julia Anderson.

Anh ta khai là cậu bé được Julia để lại để cho anh ta chăm sóc, trong khi cô ấy đi kiếm cơm áo gạo tiền. Nhiều người dân địa phương ủng hộ lời khai của Winter, nhưng cảnh sát vẫn bắt anh ta và giải cứu cậu bé.

Ngày hôm sau, sau khi đưa cậu bé về nhà và tắm cho nó, Lessie Dunbar nói với cảnh sát rằng cô thấy những nốt ruồi và vết sẹo trên cơ thể cậu bé rất giống con trai cô. Nhận thấy điều này, cảnh sát cho phép gia đình Dunbars nhận con của mình về chăm sóc trong khi phiên tòa vẫn đang xét xử đúng sai.

Tuy nhiên, vài ngày sau khi gia đình Dunbars đưa Bobby về nhà,  Julia Anderson xuất hiện tại quan tòa, ủng hộ lời khai của Walters rằng cậu bé (Bruce Anderson) là con của cô. Cô ấy nói rằng cô ấy gửi Bruce cho Walters trong khi cô ấy đi kiếm việc làm và sẽ quay lại sau vài ngày. Thực ra đến tận vài tháng sau, khi mà vụ việc bắt đầu xảy ra, cô mới bị cảnh sát gọi quay trở về để làm rõ.

Cảnh sát mang Bobby (hoặc là Bruce ) ra để cho Julia nhìn thấy tận mắt. Hai mẹ con nhìn nhau thật kỹ càng. Bản thân Julia, sau bao nhiêu tháng ngày xa cách con và dưới sự chỉ trích của cư dân thị trấn vì đã là một bà mẹ tồi,  không thể nhận gương mặt cậu bé. Liệu một cậu bé được ăn mặc đẹp, tắm rửa sạch sẽ lại có thể là con của một bà mẹ lang thang kiếm ăn ?. Cho dù bản thân Julia cảm thấy lưỡng lự nhưng cô cảm thấy trong trái tim mình, cậu bé là con cô. Tất nhiên, cảnh sát không thích giải thích này.

Julia đã không có đủ tiền để chọi được gia đình Dunbars trong vụ án này. Phần thắng nghiêng về Dunbars.

Sau khi không có đủ tiền để trả cho vụ án đòi lại con của mình, Julia trở về nhà ở bang North Carolina. Gia đình Dunbars phấn khởi đưa cậu bé về nhà sau hơn tám tháng mất tích. Họ còn khẳng định là trong thời gian cậu bé ở với gia đình, cậu ta rất hay chơi đồ chơi và biết được rõ các lối đi trong nhà của gia đình - đặc điểm rất giống với Bobby Dunbar trước kia.

Chính vì điều này , Walters bị kết tội bắt cóc (tội này đáng ra phải tử hình theo luật pháp của Lousiana thời bấy giờ) và phải ngồi tù hai năm. Do không có đủ tiền, ông không thể đòi phiên tòa xét xử lại vụ án được. Suốt thời gian ở tù cho đến lúc hết đời, ông luôn luôn tin rằng mình là người vô tội.

Bobby được đoàn tụ với gia đình của mình và sống một cuộc sống ấm no. Ông lớn lên và kết hôn, cuối cùng có 4 người con trước khi qua đời vào năm 1966. Gia đình ông luôn luôn tin ông là Bobby Dunbar và bản thân ông cũng khẳng định như vậy.

Cho đến một ngày nào đó vào năm 2004, Bob Dunbar Jr. - con trai của Bobby Dunbar, đồng ý xét nghiệm ADN với người anh họ của ông, con trai của em trai Bobby Dunbar. Người tiến hành cuộc xét nghiệm là Margaret Dunbar Cutright, con gái của Bob Dunbar Jr.

Kết quả xét nghiệm: Bob Dunbar Jr không cùng huyết thống với bất kỳ người nào trong gia đình Dunbars.

Cậu bé mà gia đình Dunbars dành được sau khi thắng vụ kiện là Bruce, con trai của Julia Anderson. Không phải là Bobby Dunbars (hại não). Vậy chuyện gì đã thực sự xảy ra với đứa trẻ mới bốn tuổi đầu tại hồ Swayze ? Đến ngày nay không ai biết được.

[Diendantruyen.Com] Tổng Hợp Truyện Ngắn Kinh Dị


[Diendantruyen.Com] Tổng Hợp Truyện Ngắn Kinh Dị



*GIẢ THUYẾT VỀ BOBBY DUNBARS BỊ MẤT TÍCH*
---- Xếp theo khả năng xảy ra ----
Giả thuyết 1: Bị chết đuối.
Giả thuyết 2:  Bị cá sấu ăn thịt.
Giả thuyết 3: Bị bắt cóc.
Giả thuyết 4:  Lessie và  Percy Dunbar có thể đã phát hiện ra điều gì đó kinh khủng và cố tình dìm chết cậu bé và giấu xác nó đi để kiếm một đứa con khác về nuôi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 141: Vụ Biến Mất Của Granger Taylor


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

VỤ BIẾN MẤT CỦA GRANGER TAYLOR

Granger Taylor sinh vào năm 1948 ở Duncan, Canada. Ngay từ khi còn nhỏ, ông là một đứa trẻ rất đam mê cơ khí, đến cuối tuổi thiếu niên, ông đã có thể sửa chữa hầu hết mọi thứ trong máy móc của gia đình. Bi kịch ập đến cuộc đời Granger ngay từ khi còn nhỏ khi cha ông chết đuối trong một tai nạn kinh hoàng. Ông sống với mẹ và cha dượng trong suốt quãng đời còn lại.

Granger là một thần đồng cơ khí. Dù đã bỏ học từ năm lớp 8 nhưng ông lại có một tài năng sửa chữa máy móc đáng kinh ngạc. Bản thân ông đã có thể tự tay phục hồi lại động cơ của một chiếc tàu hỏa chạy bằng hơi nước từ thời 1920 - thời kỳ khủng hoảng kinh tế. Con tàu đó giờ đang được trưng bày tại Khu bảo tồn rừng British Columbia. Granger cũng đã từng tự tay sửa lại được động cơ của một chiếc P-40 Warhawk, máy bay tiêm kích từ thời Thế chiến thứ 2, rồi bán lại nó với giá cao cho một nhà sưu tầm đồ.

Granger sau này bắt đầu cảm thấy mọi thứ xung quanh quá nhàn chán, ông chuyển mục tiêu công việc của mình hướng tới du hành vũ trụ và UFO. Ông thường sẽ dành cả ngày suy nghĩ về cách người ngoài hành tinh bay từ A sang B bằng tàu không gian hoặc cách họ nạp năng lượng cho tàu bay của họ. Ông mua hàng trăm cuốn sách nói về người ngoài hành tinh và bắt đầu lấp kín căn phòng của mình với tài liệu về UFO và tàu bay không gian. UFO, đang từ một thú vui đột nhiên trở thành một thứ ám ảnh người đàn ông đam mê cơ khí này. Ông làm một mô hình đĩa bay ngay đằng sau sân nhà của mình bằng sắt vụn và vài chiếc ăng-ten.

Cuối năm 1980, Granger nói với bạn bè của mình rằng người ngoài hành tinh đã nói chuyện với ông bằng phương pháp thần giao cách cảm khi ông đang nằm trên mô hình tàu vũ trụ của mình. Ông tin chắc rằng những người ngoài hành tinh này sẽ đưa ông đi du hành khắp các vì sao.

Vào tối ngày 29 tháng 11 năm 1980, một cơn bão ập đến nhà của Granger. Cơn gió mạnh đến nỗi khiến nhiều hộ gia đình rơi vào cảnh mất điện. Vào đêm hôm đó, Granger Taylor, lái chiếc xe của mình phi thẳng vào cơn giông tố và biến mất mãi mãi. Ông bỏ lại nhà cửa, tiền bạc (hơn 10,000 $) và rác rưởi trong phòng cùng với một lá thư viết: 

Dịch là:
“Cha mẹ thân yêu, con ra đi là để lên trên một con tàu vũ trụ của người ngoài hành tinh, là để quay lại với hành trình khám phá vũ trụ bao la trong vòng 42 tháng, rồi về nhà. Con xin để lại tất cả tài sản của mình cho bạn bè vì đi đây là đi miễn phí. Hãy đọc rõ những hướng dẫn phía để được giúp đỡ.
Thân ái!
Granger ”

Mặt sau của bức thư là bản đồ của Núi Waterloo, cách đó khoảng 30 km, nhưng không ai có thể hiểu được điều đó có nghĩa là gì.

Sáng sớm hôm 29, Granger đã nói chuyện rất lâu với cha dượng của mình rằng ông rất biết ơn những gì cha đã làm cho ông và đã đối xử ông như một đứa con ruột của mình.
Gia đình và bạn bè Granger luôn hy vọng ông sẽ trở lại sau 42 tháng, nhưng ông đã không trở lại. Không ai gặp lại được Granger Taylor nữa.

[Diendantruyen.Com] Tổng Hợp Truyện Ngắn Kinh Dị


[Diendantruyen.Com] Tổng Hợp Truyện Ngắn Kinh Dị
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 142: Phi Đội Của Goddard


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Năm 1935, một sĩ quan cấp cao của Không quân Hoàng gia Anh, Sir Victor Goddard, đã phải trải qua một trải nghiệm không thể quên trên chiếc máy bay hai cánh Hawker Hart của mình. Goddard lúc đó đang thực hiện nhiệm vụ bay từ Edinburgh, Scotland đến căn cứ không quân ở Andover, Anh Quốc. Anh quyết định bay qua một sân bay bỏ hoang ở Drem, cách Edinburgh không xa.

Sân bay này là một khu vực hoang tàn với tán lá mọc um tùm, các kho chứa máy bay cũ biến thành địa điểm gặm cỏ cho trâu bò. Goddard trong lúc đang bay qua sân bay bỏ hoang, anh gặp phải một cơn bão kỳ quái. Cùng với gió lớn là những đám mây màu vàng nâu kỳ lạ của cơn bão khiến Goddart mất kiểm soát và máy bay của anh lao thẳng về phía mặt đất. Trong những giây phút gang tấc, anh may mắn kiểm soát lại được máy bay của mình và từ từ đưa nó hạ cánh xuống sân bay bỏ hoang vừa rồi.

Trong lúc Goddard hạ cánh, cơn bão đột ngột tan biến và bầu trời quay lại trong ánh nắng rực rỡ. Nhưng lần này, sân bay hoang tàn mà anh hạ cánh xuống lại trở lên mới toanh một cách kỳ lạ . Các nhà chứa máy bay mang cho mình đầy sắc màu đẹp đẽ. Có bốn chiếc máy bay trên mặt đất: ba chiếc trông rất quen thuộc với Goddard, nhưng được sơn màu vàng lạ mắt; chiếc thứ tư là một chiếc máy bay một cánh quạt - tại thời điểm đó Không quân Hoàng gia Anh vẫn chưa đưa máy bay một cánh quạt vào biên chế.

Goddard thấy có một số thợ sửa chữa đang nói chuyện với nhau nhưng lại không nhận ra sự hiện diện của anh ta. Thấy kỳ quặc, Goddard liền lên chiếc máy bay của mình và rời đi. Trong lúc rời khỏi sân bay, anh lại gặp phải cơn bão kỳ quặc lúc trước, nhưng vẫn tìm được đường trở lại Andover. Mãi cho đến năm 1939, Không quân Hoàng gia Anh mới bắt đầu sơn máy bay của họ màu vàng và khôi phục lại sân bay bỏ hoang mà Goddard kể đến. Liệu có phải Goddard bằng cách nào đó đã bay vào tương lai bốn năm trước sau đó quay lại được thời điểm ban đầu ? Câu chuyện kỳ ảo của Goddart không bắt đầu từ năm 1935 mà từ năm 1919. Cái ngày ám ảnh của ông và cả phi đội.

Vào năm 1975, là một sĩ quan không quân đã nghỉ hưu, Sir Victor Goddard, loan tin câu chuyện về một bức ảnh mà ông đã lưu giữ trong nhiều năm. Đó là một bức ảnh kỉ niệm của phi đội. Nó được chụp vào đầu năm 1919 khi Thế chiến thứ nhất kết thúc. Khắc họa trong nó là khoảng 200 phi công và phụ nữ sống sót sau chiến tranh.

Nó được chụp bởi chính thợ chụp ảnh của Không quân Hoàng gia vào thời điểm ăn mừng chiến thắng chiến tranh. Khi bức ảnh được chụp xong, nó đã được đặt trên bảng thông báo của phi đội để những ai muốn có bản sao có thể đăng ký để nhận. Tuy nhiên, có một điều đáng sợ xuất hiện trong bức ảnh. Có một khuôn mặt khác lộ ra trong bức ảnh trông rất giống phi công quá cố Freddy Jackson. Jackson là một thợ cơ khí, ông đã tự phi thân vào cánh quạt máy bay một cách không rõ lý do và bị chém cho bay đầu. Cái chết của ông chỉ xảy ra hai ngày trước khi cả phi đội chụp tấm ảnh trên.

Trong ảnh, tất cả mọi người đều đội mũ trừ Jackson. Đa số bọn họ vừa từ tan lễ của Jackson về.  Tất cả mọi người đều trông buồn trừ cái khuôn mặt của Jackson, người đang cười một cách bí ẩn.

Nên nhớ rằng thời điểm và nguồn gốc của bức ảnh đó đã được xác thực bởi chính Không quân Hoàng gia Anh (RAF).

[Diendantruyen.Com] Tổng Hợp Truyện Ngắn Kinh Dị
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 143: Lời Nguyền Của Vua Tutankhamun


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

LỜI NGUYỀN CỦA VUA TUTANKHAMUN

Lời nguyền của vua Tutankhamun lần đầu tiên xảy ra vào tháng 2 năm 1923. Tháng 11 trước đó, nhà khảo cổ học Howard Carter và một người nữa đồng hành với ông là Lord Carnarvon đã phát hiện ra phòng chôn cất của một vị vua đã bị lãng quên ở Thung lũng của các vị vua ở Ai Cập. Ngôi mộ của vị vua vẫn còn nguyên vẹn với đầy vàng bạc và châu báu xung quanh, không hề bị động tới kể từ lúc mới chôn cất.

Sau một hồi tìm kiếm lại sử sách, Carter phát hiện ra đó chính là vua Tutankhamun, vị vua trẻ tuổi một thời nắm đầy quyền lực ở Ai Cập. Sự phát hiện này đã gây chấn động thế giới lúc đó.

Nhưng trong lúc phát hiện, Lord Carnarvon bị muỗi đốt vào má. Anh ta vô tình khiến vết cắn trở nên tồi tệ hơn khi đang cạo râu và chết trong cơn sốt mê sảng.

Arthur Conan Doyle, cha đẻ của Sherlock Holmes,  cho rằng đó hẳn là "lời nguyền của xác ướp Ai Cập". "CÁI CHẾT SẼ ĐẾN VỚI NHỮNG AI QUẤY RỐI GIẤC NGỦ CỦA VUA PHARAOH", Doyle nói với phóng viên sau khi sự kiện xảy ra.

Báo trí truyền thông trong những năm 1920 đã tìm thấy rất nhiều bằng chứng cho thấy có sức mạnh nào đó sẽ trừng phạt với bất kỳ người khai quật của ngôi mộ cổ của vua Ai Cập. Con chim nuôi của Lord Carnarvon bị rắn ăn thịt, con chó của ông chết ở đúng thời điểm ông và Carter phát hiện ra lăng mộ. Quan tài vua Tutankhamun sau đó được đưa qua chụp x-quang bởi một giáo sư xét nghiệm khác. Ông này sau đó cũng chết y hệt như Carnarvon. Một người Mỹ giàu có đã chết vì bệnh viêm phổi sau khi đến xem quan tài vua Tutankhamun và thậm trí còn hỏi giá của quan tài. Một thành viên trong nhóm khai quật của Carter cũng đã chết vì ngộ độc thạch tín.

Nếu như vua Tutankhamun thực sự muốn trả thù kẻ xâm lăng thì tại sao Howard Carter -người đã thực sự khám phá ra lăng mộ, thọ tận những 64 tuổi ?

Có thể lời nguyền của vua Tutankhamun không thực sự có thật nhưng kiệt tác đúc khắc quan tài của ông sẽ vẫn được lưu tồn và hình ảnh xác ướp sẽ tiếp tục xuất hiện ... trong phim ảnh.

[Diendantruyen.Com] Tổng Hợp Truyện Ngắn Kinh Dị


[Diendantruyen.Com] Tổng Hợp Truyện Ngắn Kinh Dị
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 144: Câu Chuyện Của Roland Doe


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Roland Doe là một cậu bé 13 tuổi người Mĩ gốc Đức sống tại bang Washington. Cậu là một đứa trẻ ham đọc sách và theo đạo Tin lành như toàn bộ các thành viên trong gia đình. Mọi chuyện đều yên bình cho đến mùa hè năm 1948.

Sau khi dì của Roland qua đời, cậu bé bắt đầu nghe thấy những tiếng cào cấu kỳ lạ dưới tầng hầm. Cậu bé mô tả những gì mình đã nhìn thấy là tấm ảnh Chúa Giê-su trong phòng của bà mình đang rung chuyển một cách bất thường như thể ai đó đang động đậy đằng sau tấm ảnh.

Lúc đầu, gia đình nghĩ rằng đó là chuột và gọi dịch vụ khử chuột đến. Nhưng sau những mấy lần khừ, tiếng động lại tiếp tục xuất hiện ngày một lớn hơn, ngay tại bức ảnh của Chúa.

Còn Roland ở trường thì bị cô giáo cho nghỉ học vì liên tục " tạo ra những rung động bàn ghế trong lớp ". Bạn học ngồi gần Roland giải thích: "Cái bàn rung lắc cực mạnh còn giáo viên thì cứ hét bọn em đừng nghịch bàn nữa nhưng bọn em có nghịch đâu. Là tại cái bàn chứ !'"

Ngày hôm sau, khi bạn của Roland đến chơi, cậu ta bị hất tung ra khỏi cái ghế mình đang ngồi bởi một lực ném bất thường và bị ném xa tận vài mét, khiến cậu gặp chấn thương.

Tình hình tiếp tục xấu đi khi mà rung động ngày một mạnh hơn khiến cả căn phòng của Roland bị rung liên hoàn. Nệm của cậu bé dập lên dập xuống rầm rập còn các đồ vật trong phòng bay lơ lửng như giữa không trung. 

Quá mệt mỏi, gia đình Roland quyết định tìm cho bằng được nguyên nhân. Mẹ Roland thì cầu xin chúa trời dừng làm hại con mình. Cô đặt ra câu hỏi, liệu đó có phải là người dì đã mất của Roland không. Gia đình tìm đủ mọi cách trò chuyện với hiện tượng siêu nhiên này. Trong khoảnh khắc sau khi cô cầu nguyện xong, cô nghe thấy tiếng gì đó như thể ai đó đang cào cấu vào đồ vật.

Gia đình tin rằng dì Roland đang cố xâm nhập vào cơ thể cậu bé. Họ liên lạc cho một giáo sĩ địa phương để cùng tìm hiểu. Khi ông ta mới đến, Roland - lúc đó đang rồ dại trên giường, thét lên: "O sacerdos Christi tu scis me esse diabolum" (Ôi Chúa ơi, ngài biết con là quỷ mà).

Vị giáo sĩ trông như hết hồn sau khi nghe cậu thét. Ông liền bảo gia đình phóng xe đưa Roland ra nhà thờ để trừ tà quỷ. Tuy nhiên, để có thể thực hiện nghi lễ trừ tà, cậu bé bắt buộc phải ở trong tình trạng sức khỏe tốt . Roland thì đang nôn mửa, mệt mỏi và chưa ăn uống gì. Họ đưa cậu ta tới Bệnh viện Đại học Georgetown để chăm sóc. Nghe nói trong lúc trên xe, Roland cò nôn và đái ra người ông giáo sĩ mỗi khi ông đến gần cậu.

Các giáo sĩ đến bệnh viện để bắt đầu lễ trừ tà nhưng lần này, họ phải trang bị một thứ vô cùng quan trọng trong người: áo mưa - đề phòng bị cậu bé đái lên trang phục thánh. Roland bị buộc chặt chân tay vào giường. Trong lần trừ tà đầu tiên, cậu ta rút được một cái lò xo nệm và văng vào cánh tay của một ông giáo sĩ khiến ông này bị liệt cả cánh tay.

Hồ sơ của giáo sĩ ghi rằng:  "Đầu tiên xuất hiện những vết xước trên cơ thể cậu bé sau bốn đêm liên tiếp. Sau đêm thứ bốn, những vết xước ngày một dài ra và to hơn. Chúng ngay lập tức trở thành những móng vuốt cào trên cơ thể."

Roland chỉ phải ở bệnh viện Georgetown khoảng năm ngày sau đó được đưa về nhà. Cậu được kiểm tra sức khỏe kĩ càng bởi các bác sĩ cũng như các nhà tâm lý học. Báo chí địa phương sau đó đưa tin rầm rộ về cậu bé xấu số bị quỷ ám.

Trên đường lái xe đến nhà thờ để rửa tội, Roland -lúc này đang ngồi ghế trước, quay cái đầu của cậu  180 độ ngoảnh lại nhìn gia đình ngồi đằng sau và hét lên: "Lũ ngu, chúng mày tưởng là có thể rửa đi mọi tội lỗi của tao á ? Chúng mày bị lừa rồi !"

Nhân chứng cho rằng Roland đã xô ngã một vị linh mục khi họ cố gắng thực hiện nghi lễ . Khi được hỏi "Ngươi có giám từ bỏ ma quỷ và tà lực của hắn không?" cậu lên cơn thịnh lộ điên cuồng.

Không lâu sau khi Roland hoàn thành nghi lễ tại nhà thờ địa phương, gia đình chuyển đến St Louis bang Missouri. Có điều gì đó đang chờ đợi cậu bé ở St Louis khi mà vết cào trên lồng ngực cậu hiện mờ ra chữ 'LOUIS'. "Dù bất kỳ thứ gì đang ám ảnh Roland, nó còn lâu mới bay đi được", mẹ cậu nghĩ.

Trong ngôi nhà mới của gia đình, cơn ác mộng tiếp tục. Mẹ của Roland rải những ngọn nến ban phước quanh nhà nhưng chúng luôn bị tắt. Đồ đạc, bàn bếp bị lật; sữa và thức ăn bay tứ tung ra khỏi quầy. Một lần nọ, một chiếc áo khoác tự bung ra khỏi mắc áo và một cuốn kinh thánh đáp xuống chân cậu bé. Roland bắt đầu quay cuồng trên ghế.

Gia đình kêu gọi một vị linh mục khác, Cha William Bowdern, 52 tuổi. Cha vào và nhìn thấy Roland trong tình trạng khủng khiếp. Cứ mỗi lần cha đọc lời cầu kinh thánh, cậu bé chửi rủa và đả kích. Họ đưa cậu đến cơ sở điều trị  thuộc  AMITA ở St Louis. Đây là một cơ sở được điều hành bởi những người theo Công giáo.

William Peter Blatty, một người viết kịch bản phim kinh dị, ban đầu cũng tìm đến Bệnh viện Georgetown, nơi đầu tiên Roland được trừ tà, để tìm kiếm tài liệu cho kịch bản. Ông biết đến được câu chuyện qua lời kể của một vài đồng nghiệp ở đấy nhưng câu chuyện của bọn họ lại không thuyết phục. Ông tìm đến Cha William Bowdern để nói chuyện. Bowdern cũng chẳng tiết lộ gì về cậu bé đó. Bực mình, Blatty tự tay viết kịch bản cho bộ phim và đó chính là bộ phim: The Exorcist.

Sau khi bộ phim The Exorcist trở nên vô cùng ăn khách, Thomas Allen, một nhà báo bên National Geographic, lại tìm đến Cha Wiliam Bowdern để nói chuyện nhưng lần này, cha đã không còn im lặng nữa. Bowdern nói với Thomas là ông có giữ lại một cuốn nhật ký ghi lại những gì đã thực sự xảy ra đêm hôm đó tại bệnh viện St Louis.

Vào năm 1978, sự thật về đêm kinh hoàng cuối cùng cũng đã được tiết lộ.

Một công nhân trong lúc tu sửa lại bệnh viện, đã tìm thấy một số tài liệu trong góc tủ trong một căn tối um của một bệnh nhân đã từng nằm tại đó. Ngay lập tức, anh ta gửi tài liệu lại cho sếp của mình và họ liền gọi điện cho bên phụ trách bệnh viện. Trong tài liệu có ghi lại những gì đã diễn ra trong bốn đêm trừ tà.

Cha Browdern và Cha Halloran bị gọi đến để điều tra. Ông thú nhận là công việc của mình lúc đó là đọc kinh thánh còn công việc của Halloran là ghìm chặt cậu bé và thét vào con quỷ bên trong cậu. Điều còn ghê sợ hơn đó là trong lúc ghìm cậu bé, ông thấy các dây thần kinh xung quanh người cậu phồng lên như rễ cây và như thể chúng muốn nổ tung cùng một lúc.

“Tao sẽ trả lời dưới biệt danh là Spite” cậu bé gằn giọng. Roland nôn mửa khắp người các linh mục, và nhổ nước bọt vào mặt họ, đánh rắm và ợ hơi cũng như vặn vẹo cơ thể.

Trong tài liệu viết: “Một đêm, cậu bé bay vút lên không trung cách xa khoảng cách Cha Browdern đang đứng". Một đoạn khác viết:" Khi thằng bé chạm được vào cuốn kinh thánh, nó không làm rách cuốn sách, nó làm bốc hơi cuốn sách. Cuốn sách bị tan thành hoa giấy và rơi thành những mảnh nhỏ nhỏ xuống sàn nhà !"

Một y tá lau dọn căn phòng cũng được gọi đến để hợp tác điều tra, cô nói rằng, cứ đến tối thì các giáo sĩ đến làm việc nhưng khi trời sáng lại thì cả căn phòng trông như một đống hỗn lộn với các bãi nước đái và nôn mửa. Cô thấy Roland lúc đó chẳng có biểu hiện ma quỷ gì. Cậu bé trông ngoan hiền và rất thích chơi cờ vua và đọc truyện tranh.

Có những tường thuật chi tiết về hành vi bạo lực và kỳ lạ liên tục của Roland; từ việc tấn công mọi người đến việc đấm vào tinh hoàn của một linh mục khi ông đang đưa cậu trở lại Maryland trên một chuyến tàu. 

Vào ngày 18 tháng 4, mọi thứ cuối cùng cũng sắp kết thúc. Cha Bowdern đã phủ lên Roland những huy chương thánh và một cây thánh giá. Cậu ta lại lên cơn điên và bị ghìm bởi năm người trong phòng. Cha Bowdern bảo linh hồn trong cơ thể cậu bé rời ngay. Roland trả lời: "Satan! Ta là Thánh Michael! Ta ra lệnh cho ngươi rời khỏi cơ thể này ngay bây giờ!"

Cơ thể Roland, đang bị co thắt dữ dội, đột ngột dừng yên. Một nụ cười nở trên môi cậu bé và nói: "Nó đi rồi". Một số người chứng kiến thấy những vết cào xuất hiện trên lồng ngực cậu bé biến mất ngau sau đó.

Roland trở lại là một cậu bé bình thường. Sau đó, anh đã viết thư cho Cha Bowdern để cảm ơn, còn nói đến việc mình nhặt được một con cún  ngoài đường và mang nó về nuôi. Cuộc sống sau đó gần như không còn hiểm nào. Anh theo học tại một trường Công giáo và trở thành một người sùng đạo. Anh đã kết hôn và có ba người con.

Mọi tài liệu liên quan đến Roland và thậm trí ngay cả cái tên của cậu đều bị CIA tịch thu lại. Người trực tiếp tham gia vụ trừ tà, Cha Wiliam Bowdern, đốt hết mọi tài liệu về Roland trước khi chết. Chỉ còn Cha Halloran, nhân chứng sống cuối cùng để kể lại câu chuyện này.

[Diendantruyen.Com] Tổng Hợp Truyện Ngắn Kinh Dị


[Diendantruyen.Com] Tổng Hợp Truyện Ngắn Kinh Dị

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 145: Michael Myers


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Michael Myers sinh ngày 19 tháng 10 năm 1957. Cậu có một chị gái tên là Judith và một em gái. Gia đình cư trú trong một ngôi nhà hai tầng tại 45 Lampkin Lane, ngoại ô thị trấn Haddonfield, Illinois. Năm 1963, khi Michael 6 tuổi, cậu bé trải qua những cơn ác mộng kỳ quái, không thể giải thích được và nghe thấy một "giọng nói" trong đầu nghe theo lời nó nói. Giọng nói trong đầu Michael vang lên: " Hãy nói với mọi người rằng ngươi ghét tất cả bọn họ ".

Cậu liên tục mơ thấy những hình ảnh từ thời xưa cổ. Cậu mơ thấy một cậu bé mười lăm tuổi bị biến dạng tên là Enda, một kẻ si tình. Hắn đã giết một cô gái một cách dã man tên là Deirdre sau khi bị cô từ chối tình cảm trong lễ Samhain (sau này được gọi là lễ Halloween). Những hình ảnh đó ám ảnh Michael  suốt cuộc đời của cậu.

Vào ngày 31 tháng 10 năm 1963, Michael thực hiện hành vi giết người đầu tiên của mình. Sau khi cha mẹ cậu đi vắng, Micheal ở nhà với chị gái Judith. Judith thì lại chẳng quan tâm mấy đến vấn đề tâm lý của Micheal. Cứ có thời gian rảnh là cô với Danny (bạn trai) mây mưa trong nhà bếp.  Sau khi Danny rời đi, Michael mặc cho mình trang phục chú hề rồi vào bếp, lấy một con dao gọt hoa quả, âm thầm lén lút đứng sau Judith và đâm cô đến chết. Sau đó cậu lặng lẽ đi xuống cầu thang rồi đi ra sân trước, đợi cha mẹ và cảnh sát đến bắt mình.

Michael được đưa đến cơ sở thương điên Smith's Grove, nơi cậu trở thành bệnh nhân của một bác sĩ tâm thần tên là Sam Loomis. Ông đã dành mười lăm năm với Michael nhưng hầu như chả thấy cậu có cử động hay nói một lời nào.

Mười năm sau khi nhập viện, vào năm 1978, Michael trốn khỏi Smith’s Grove Sanitarium, đánh cắp xe của bác sĩ Loomis và lái về Haddonfield - nơi chôn rau cắt rốn. Cảnh sát phát hiện ra anh đã khắc từ "sister" trên cửa phòng bệnh của mình trước đó. Trên đường đến Haddonfield, anh giết một tài xế xe tải và ăn cắp đồng phục của người đó.

Michael rồi trốn trong một nhà thời nơi từng gắn bó với tuổi thơ mình .Khi nhìn từ ngưỡng cửa, anh thấy một cô gái trẻ (Laurie Strode ) đang dạo qua khu phố . Anh ta rình mò cô gái một lúc sau đó đột nhập vào một cửa hàng đồ dân dụng để cướp găng tay, dao, một số sợi dây và một chiếc mặt nạ trắng.

Sau khi sát hại một số thanh niên trong khu phố, Michael định giết Laurie, nhưng cô đã đâm anh ta bằng một chiếc móc và con dao của chính mình. Bác sĩ Loomis xuất hiện và bắn Michael sáu phát vào ngực, nhưng Michael vẫn chạy thoát được. Kể từ đó, ngôi sao Michael xuất hiện mỗi khi đêm Halloween đến.

Khả năng đáng chú ý:

Michael sở hữu sức mạnh siêu phàm, bền không thể tin nổi: Có khả năng xuyên thủng hộp sọ người bằng ngón tay cái một cách dễ dàng; có thể nhấc, giữ và bóp cổ một nam giới chỉ bằng một cánh tay, có thể xé đôi bất cứ ai chỉ bằng tay không. Biết võ.

Michael có cơ thể gần như bất tử: Đâm nhiều phát không thương, bắn nhiều phát không chết. Đã từng bị điện giật, đốt cháy nhưng vẫn sống. Tự động phục hồi chấn thương.

Michael còn là bật thầy lén lút: có thể lén lút đằng sau bất kỳ ai, đột nhập vào bất kỳ nơi nào mình muốn dù có bảo mật đến thế nào chăng nữa. Cực kỳ thông minh và nhanh nhẹn.

Trang bị:

Diện mạo: Mặc áo công nhân bao gồm màu sắc như xanh đậm, đen, xám, xanh vân sam và đi giày bảo hộ lao động đen. Đeo mặt nạ như trong hình.

Vũ khí: Dao gọt hoa quả hoặc dao cắt tiết cùng với một sợi dây đa năng dùng cho mọi trường hợp: thắt cổ, treo cổ, trói, lôi, kéo ...

Số nạn nhân bị giết: 121

Các hình thức giết: combo đâm - cắt - chém, bắn súng, vặn đầu, dùng tay chọc vào mắt...

[Diendantruyen.Com] Tổng Hợp Truyện Ngắn Kinh Dị

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 146: Halloween - Những Điều Bạn Chưa Biết


LỄ HỘI HALLOWEEN VÀ NHỮNG ĐIỀU BẠN CHƯA BIẾT.

Phải chăng đó là nghi lễ thờ quỷ dữ hay đó là tàn tích của những lễ nghi tà giáo từ thời xa xưa? Bản thân từ “Halloween” có xuất xứ từ Thiên Chúa Giáo, đó là từ kết hợp của hai từ Hallows Eve (ngày lễ thánh hóa hay còn gọi là ngày lễ các thánh) diễn ra vào ngày đầu tiên của tháng 11, tháng cầu cho các linh hồn đã qua đời.

Nhưng cũng có tài liệu cho rằng ngay từ thế kỷ 5 trước công nguyên người Celtic ở Ai-len đã kỷ niệm ngày này vào ngày 31/10, tức là ngày cuối cùng của mùa hè như là một nghi lễ mừng năm mới.

TẠI SAO HALLOWEEN LẠI CÓ BÍ NGÔ?

Biểu tượng của ngày lễ Halloween là những trái bí ngô được khoét theo những khuôn mặt tưởng tượng.

Khi di chuyển từ Ireland và Anh quốc tới Hoa Kỳ, cư dân thấy rằng những quả bí ngô, loại nông sản đặc trưng của vùng đất này có thể dễ dàng để họ khoét ruột, khắc họa những khuôn mặt đáng sợ, láu cá vào thay vì khoai tây và củ cải đường như trước đây. Sau đó, họ để những cây nến vào trong ruột quả bí để soi sáng, dẫn đường cho những linh hồn ma quỷ vất vưởng.

Quả bí ngô còn gắn liền với câu chuyện về anh chàng hà tiện Jack-O’Lantern trong sự tích của người dân Ireland. Từ đó bí ngô gắn liền với hình ảnh biểu tượng của mùa lễ hội Halloween. Cứ vào thời điểm này, người dân sẽ treo đèn lồng bí ngô trước cửa nhà với hy vọng ma quỷ, linh hồn không quấy rầy họ.

Ngoài ra còn có câu truyện kể lại rằng, vào ngày đó những người đã chết sẽ quay về nhân gian tìm một cơ thể và nhập vào để được đầu thai vào năm sau. Đó là cách duy nhất để các linh hồn đó có thể được tái sinh. Người Celtic tin rằng ngày đó chính là ngày âm dương giao hòa, kẻ chết và người sống có thể tiếp xúc với nhau. Dĩ nhiên người sống không bao giờ muốn cơ thể của mình bị các linh hồn “cướp” mất, vì thế vào tối 30/10 tất cả các làng mạc đều dập tắt lửa và mặc những trang phục cực kỳ ghê tởm và diễu hành ầm ĩ khắp xóm để xua đuổi các linh hồn đến tìm kiếm thân xác để nhập vào.

Có một tài liệu khác cho rằng sở dĩ người Celtic dập tắt lửa nhà mình là để đến hôm sau tất cả cư dân cùng thắp sáng nhà mình bằng cùng một ngọn lửa được lấy từ trung tâm vùng Ai-len. Và cơ thể những người bị các linh hồn nhập vào sẽ bị trói vào cọc và đốt để cảnh cáo và cũng là để xua đuổi các linh hồn muốn tái sinh. Nhưng càng về sau này người ta càng tin rằng đó chỉ là những truyền thuyết mà thôi.

Ngày lễ Halloween sau đó đã du nhập sang rất nhiều nước khác nhau, nhưng mỗi nước đều biến tấu nó đi để ngày lễ Halloween là của mình. Đầu tiên phải kể đến người Roman, ngay từ những thế kỷ đầu tiên sau công nguyên, người Ý xa xưa đã dùng ngày cuối tháng 10 này để tưởng nhớ nữ thần Pomona, nữ thần trái cây của họ. Biểu tượng của nữ thần Pomona là trái táo, điều này giải thích cho trò đớp những trái táo trong ngày Halloween hiện nay.

TRUYỀN THUYẾT VỀ HALLOWEEN.

Theo truyền thuyết của nước Ái Nhĩ Lan (Ireland) thì từ ngữ “Jack-ó-lanterns” đến từ một người có tên là Jack. Jack là một chàng thiếu niên đã chết nhưng linh hồn không được phép vào Thiên Đàng vì lý do: lúc sống, anh ta vốn là một người tham lam, bủn xỉn, thường cất giấu tiền bạc, keo kiệt không hề bố thí cho ai một chút gì. Thế nhưng anh ta lại cũng không thể vào Địa Ngục vì lúc còn sống anh ta đã từng chơi đùa với ma quỷ, nên quỷ không bắt anh.

Chuyện kể rằng: một hôm có con quỷ đến quấy phá một vùng dân cư, chẳng may bị báo động, người ta đến cầu cứu các vị tu sĩ đem các vật thánh đến “yểm” và “khóa các cửa” ra vào. Thế là con quỷ bị bắt… Jack đã nhận ra đó là con quỷ thường vui đùa với mình và Jack đã tìm cách gỡ vật “yểm ma quỷ” mở đường cho quỷ chạy thoát.

Để đền ơn cứu mạng, quỷ hứa với Jack là sẽ không bắt hồn Jack về Địa Ngục. Do đó, khi Jack chết vì một tai nạn, hồn Jack bị Thiên Đường từ chối. Jack liền tìm đến Địa Ngục, nhưng quỷ không cho vào… vì lời hứa trước. Thấy Jack lạnh lùng khổ sở, quỷ bèn lấy một ít than hồng ở Địa Ngục bỏ vào trong ruột một quả bí ngô và đưa cho Jack để sưởi ấm… trên đường trở lại trần gian. Để cho không khí thông vào nuôi lửa, Jack phải đục thủng quả bí ngô.. và ánh lửa từ trong đã chiếu ra soi sáng nẻo đường lang thang của Jack. Có lẽ Jack phải cầm đèn đi lang thang trên mặt đất cho đến ngày phán xét cuối cùng của nhân loại.

NHỮNG SỰ THẬT THÚ VỊ VỀ HALLOWEEN.

-Bên cạnh mèo đen, loài cú là hình ảnh phổ biến trong Halloween. Vào thời Trung Cổ ở châu Âu, cú được loài vật thân thiết với ma quỷ, phù thủy. Mỗi khi cú kêu thì đó là điềm báo ai đó sắp chết.

-Samhainophobia là tên hội chứng kỳ lạ của những người sợ ngày Halloween. Theo đó, những người này thường ở trong nhà vào ngày này và tuyệt đối không đi tới chỗ có người hóa trang.

-Điều đáng buồn là trong đêm diễn ra lễ Halloween, tỉ lệ trẻ em chết do tai nạn và mất tích nhiều hơn bất cứ ngày nào khác trong năm.

-Vào thời xa xưa, nếu người nào đó trót hóa trang thành phù thủy trong lễ hội Halloween thì phải nhất định dẫn theo một con mèo mun. Bởi lẽ, nhiều người tin rằng, mèo mun chính là đầy tớ thân cận với phù thủy. Trong lễ hội Halloween thời xưa, người ta thường đốt một đống lửa và chơi đùa, nhảy múa xung quanh. Họ làm như vậy vì mong muốn Mặt trời sẽ chiếu sáng rực rỡ trở lại sau khi mùa đông dài lạnh giá qua đi cũng như cầu mong vận may.

-Thuật ngữ “phù thủy” thường được sử dụng trong đêm Halloween và nhiều người hóa trang thành phù thủy. Thuật ngữ trên có nguồn gốc từ nghĩa “người phụ nữ khôn ngoan”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 147: Sự Tích Kỵ Sĩ Không Đầu


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Người ta nói rằng sau khi mặt trời lặn, vào một ngày lễ nhất định, Dullahan, sinh vật đáng sợ nhất thức tỉnh từ trong thế giới linh hồn, cưỡi con chiến mã đẹp tuyệt vời đi loanh quanh khắp đất nước (Ireland).

Đi đến đâu, người chết đến đó.

Mặc cho mình cái áo choàng đen, chàng kỵ sĩ lại không hề có cái đầu nào. Anh ta cầm cái đầu của mình trên tay và giơ nó lên cao mỗi khi giết được người nào đó; cho thấy cảm xúc vinh quang, hãnh diện.  Điều đó còn giúp chàng nhìn xa hơn, xuyên thấu bóng đêm.

Nếu bạn nhìn thấy chàng, bạn sẽ bị chàng quất roi cho mù mắt. Bạn sẽ chạy, gào thét, kêu người đến giúp nhưng đến lúc đó, những gì bạn nghe thấy chỉ là tiếng ngựa hì hục đuổi theo bạn. Dullahan là kỵ binh lên rất thích đuổi theo những kẻ chạy bộ. Đến đường cùng, chàng sẽ dơ cái đầu của  chàng lên và gào to tên bạn. Hồn bạn sẽ lìa khỏi người và kể từ đó, bạn sẽ là tù nhân trong cõi chết của chàng.

Một câu chuyện kể rằng một người đàn ông đang trên đường về nhà thì đột nhiên anh ta nghe thấy ngựa gồng lên thình thịch dọc con đường đằng sau. Kinh hãi, anh quay lại nhìn: "Đó là Dullahan". Ông ta cố gắng chạy, nhưng không gì có thể chạy thoát khỏi được kỵ binh của cõi chết. Sau đó, người đàn ông nảy ra ý tưởng là sẽ lừa chàng bằng trí thông minh của mình. Ông lột hết quần áo, đồ đạc mình có và vứt nó ở trên đường. Khi Dullahan đến, tưởng rằng người đàn ông đã bốc hơi, chàng giơ đầu của mình và gầm lên một tiếng oai phong rồi cưỡi ngựa mất hút.  Người đàn ông đã may mắn thoát chết.

Trong khi không ai biết chắc chắn về nguồn gốc của Dullahan, người ta cho rằng anh ta là hiện thân của thần Celtic, Crom Dubh, người mà vị vua cổ đại của Ireland, Tighermas, tôn sùng hàng năm. Cứ mỗi năm, Tighermas cống nạp vật hiến tể cho Crom Dubh bằng phương pháp chặt đầu người sống rồi vứt vào giếng sâu, cho rằng đó là cửa ngục đế đến với thế giới bên kia . Việc thờ cúng Crom Dubh kết thúc vào thế kỷ 6, khi các giáo sĩ Kitô đến Ireland để truyền đạo lý sống, phá vỡ những phong tục cổ hủ của người dân ở đó. Crom Dubh thì lại không dễ bị lãng quên đến vậy. Người ta đồn rằng  Crom Dubh đã đến với thế giới loài người dưới hình dạng của một kỵ sĩ không đầu, cưỡi một con tuấn mã oai hùng và dùng xương sống của người để làm roi, sẵn sàng ra tay với bất kỳ kẻ đã lãng quên mình. Nhưng đó chỉ là nguồn gốc mà đa số mọi người tin là vậy. Trong một số phiên bản khác, Dullahan được mô tả là cưỡi tận những sáu con ngựa, cả người lẫn ngựa đều vô đầu. Con ngựa của Dullahan chạy nhanh đến mức ma sát từ móng guốc của chúng đốt cháy hàng rào dọc hai bên đường. Bất kể chúng đi đến đâu, những cánh cửa bị khóa lại bởi dân, đều sẽ tự động mở ra cho chúng vào.

Vì vậy, nếu bạn ở Việt Nam trong đêm Halloween này, hãy đóng chặt cửa lại vì thứ duy nhất có thể vào nhà bạn là trộm cắp.

[Diendantruyen.Com] Tổng Hợp Truyện Ngắn Kinh Dị


[Diendantruyen.Com] Tổng Hợp Truyện Ngắn Kinh Dị

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 148: Lời Khai Của Agnes Sampson


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Agnes Sampson sống tại Nether Keith, Đông Lothian, Scotland. Cô là thầy thuốc là có khả năng chữa được mọi vết thương cho bất kỳ bệnh nhân nào bằng phương pháp bí mật. Cô là một góa phụ với vài đứa con, nhưng không ai biết được chồng cô là ai hay những đứa con cô sinh ra bằng cách nào.

Vào mùa xuân năm 1590, Vua James VI (Scotland) trở về từ Copenhagen sau khi kết hôn với Anne, con gái của Vua Đan Mạch. Đan Mạch vào thời điểm đó vô cùng hoạn loạn trước tin đồn về phù thủy và thuật phép hắc ám. Điều này khiến Vua James bực bội và quyết định gửi viện trợ cho Đan Mạch chống lại phù thủy. Trong lúc quay trở về Scotland, cả đoàn thuyền đưa dâu gặp một cơn bão kỳ quái khiến Anne suýt thiệt mạng. Những tháng tiếp theo, một cuộc săn lùng phù thủy đã diễn ra ở Đan Mạch do đô đốc Peder Munk, dẫn đầu. Họ bắt được Anna Koldings sau đó tra tấn cô, ép cô phải khai ra tên của những phù thủy khác. Cô khai ra được 5 người, trong đó có Mail, vợ của một kẻ trộm cắp. Sau khi bắt được Mail, cô  thú nhận là, bằng tà thuật của mình, cô cùng nhóm phù thủy đã gây cơn bão đe dọa chuyến đưa dâu của Vua James rồi sau đó sai những con quỷ leo lên mạn tàu để bắt lấy vợ vua. Vào tháng 9 năm 1590, cả hai bọn gọ đều bị thiêu sống trước mặt đám đông ở Kronborg, Đan Mạch, dưới tội danh hành nghề phù thủy. Vua James sau đó quyết định thành lập tòa án dành riêng cho những tội phạm phù thủy ở Scottland.

Mùa thu năm 1590 là thời điểm người dân Scotland hăng hái tham gia các cuộc săn lùng phù thủy. Những người mang tội danh phù thủy bị đâm, thiêu, tra tấn, cắt da, cạo đầu ... Đa số bọn họ là những bà mẹ góa phụ đã có con. Agnes Sampson và đồng phạm của cô bị Gillis Duncan bắt và bị thẩm vấn trong vụ gây bão vào đoàn đưa dâu. Sau đó, bọn họ bị tra tấn và cạo lông. Người ta phát hiện ra vết sẹo trên âm hộ cô trông giống y hệt như vết sẹo của Mail và Anna - hai người bị thiêu ở Đan Mạch.

Trong tờ báo Newes from Scotland thời đó có khai rằng:

Dịch qua là:

"Thưa Bệ Hạ: Nay thần đưa Agnes Sampson, một phù thủy đã lớn tuổi, đến Cung điện Holyrood trước mặt Bệ hạ và các ngài quý tộc của Scotland. Dù Bệ hạ đã, với lòng độ lượng của mình, bắt cô phải thú nhận thì con mụ lại kiên quyết phủ nhận tất cả. Do đó, thần đã giam mụ trong nhà tù. Ở đó, tất cả phù thủy tăm tối đều nhận được sự tra tấn tương đương với tội danh của họ. Là phù thủy thì luôn luôn có dấu hiệu hiện trên than thể. Nó không dễ thấy được nếu ta chỉ nhìn trên các bộ phận chân tay. Chỉ khi ta loại bỏ phần lông của chúng (phù thủy) thì mới thấy được. Hình dấu trên thân của chúng là tượng trưng của Quỷ dữ. Do đó, theo sắc lệnh đặc biệt, Agnes Sampson đã bị cạo hết tóc, hết lông trên cơ thể và đầu bị quấn chặt bằng một sợi dây theo phong tục của nước ta. Mụ ta đau đớn kinh hoàng , mụ khóc liên tục gần một giờ liền, cho đến khi thần phát hiện ra "nhãn mác phù thủy" trên âm hộ của mụ, mụ mới khai và biện minh đủ kiểu."

Trong lời tự thú, Agnes Sampson thú nhận là đã gây ra cơn bão nhấn chìm tàu của Jane Kennedy. Bà gọi thần bão bằng cách giết một con mèo và gắn nó với một số bộ phận cơ thể chặt ra từ một thanh niên đã chết sau đó ném xuống biển để làm vật hiến. Phương pháp gọi bão vừa rồi cũng chính là để gọi cơn bão mà đe dọa đoàn thuyền của Vua James. Trong nhật ký của Đại sứ Anh, Robert Bowes, viết vào tháng 12 năm 1590 rằng, Sampson đã thú nhận việc đánh cắp áo sơ mi của nhà vua để làm bùa phù phép. Vào  ngày 27 tháng 1, cô thú nhận là một con quỷ đã đề nghị giúp đỡ cô vì thấy cô là một người phụ nữ nghèo đói. Nó hiện ra với bộ dạng như một người đàn ông da đen, một con chó hoặc một đống cỏ khô.

Cô từng là thành viên của một tu viện phù thủy ở North Berwick với con rể của cô. Họ thu thập xương và tán thành bột để làm bùa chống lại cơn đau khi cô sinh đẻ. Cô nói rằng Bowes (rất có thể là chồng cô hoặc con quỷ hoặc cả hai) là "một người đàn ông da đen, béo với mái tóc đen", người được cho vàng bạc cùng với một con cóc trong một căn hầm để tạo ra phép thuật. Mục đích là để phù phép cho Vua James VI vô sinh.

Nhiều người trong phiên tòa đều cho rằng Agnes Sampson đang bịa đặt. Cô khẳng định là những điều mình nói là thật. Bằng chứng sau đó là cô kể lại đầu đuôi tất cả mọi câu, từ bí mật mà nhà vua của mình nói thầm với vợ Anne trong đêm tân hôn.

Ông vua hoảng hốt. Ông từng thề với chúa rằng không ai khác ngoài ông và vợ biết được những bí mật đó. Nhà vua đã quyết định mụ phù thủy sẽ bị trừng phạt xứng đáng.

Agnes Sampson sau đó bị đưa đi đến Castlehill để tử hình. Cô bị đâm vào cột và thiêu sống vào ngày 28 tháng 1 năm 1591.

[Diendantruyen.Com] Tổng Hợp Truyện Ngắn Kinh Dị


[Diendantruyen.Com] Tổng Hợp Truyện Ngắn Kinh Dị


[Diendantruyen.Com] Tổng Hợp Truyện Ngắn Kinh Dị

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 149: Walking Sam


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Walking Sam được mô tả là một người đàn ông cao, gầy giơ xương, luôn luôn lởn vởn trong đêm tối và lang thang trong những con đường vắng. Hắn đội một chiếc mũ đen trên đầu, và thứ duy nhất ta có thể nhìn thấy được là những quả cầu linh hồn bay lòng vòng xung quanh hắn.

Trong rừng hay ngoài phố, Walking Sam đều có thể xuất hiện. Đặc điểm đặc trưng để phát hiện ra hắn là tiếng huýt sáo không ngừng. Tuy nhiên, một khi nạn nhân đã nghe thấy tiếng huýt sáo của hắn thì đồng nghĩa với việc Walking Sam đã chiếm hữu được đầu óc của nạn nhân đó. Giờ hắn chỉ cần đến và thu nhặt cái linh hồn đáng thương đó.

Walking Sam không đến luôn để đánh cắp linh hồn. Hắn sẽ điều khiển bạn, khiến bạn phải tự tay dâng hiến linh hồn cho hắn bằng cách tự sát đời mình. Walking Sam sẽ thì thầm trong đầu bạn rằng bạn là kẻ vô dụng, không đáng sống. Hắn sẽ hành hạ nạn nhân bằng cách cho họ xem lại những kí ức nhục nhã nhất trong đời họ. Con mồi của nó thường là người trẻ tuổi, vì đây là đối tượng hay bất ổn về mặt tâm lý.

Trong truyền thuyết của người da đỏ, Walking Sam có liên hệ mật thiết với “Stick Indians” hay còn gọi là người bóng tối. Những Stick Indians là những sinh vật độc ác và nguy hiểm sống trong rừng. Những dân tộc khác, chẳng hạn như dân tộc Salish, cho rằng chúng giống với Bigfoot. Mặc dù khác biệt về ngoại hình nhưng chúng đều có một số điểm chung: sống về đêm. Ngôn ngữ của chúng không phải là giọng nói con người hàng ngày mà là âm thanh giống như tiếng chim hoặc các loài động vật khác.

Stick Indians là loài sinh vật chỉ thích đi săn một mình. Nó có khả năng tấn công lại nếu bị khiêu khích bởi bất kể mối nguy hiểm hay kẻ thù nào dù chúng có mạnh đến đâu. Chúng có sức mạnh thuần phục tinh thần (a.k.a Genjutsu ); cho phép chúng gây ra nỗi sợ hãi, bối rối, lo lắng hoặc thậm chí gây điên loạn cho đối phương.

Theo thống kê trong năm 2015 tại bang South Dakota, có tới 103 trường hợp thực hiện hành vi tự vẫn. Con số này còn cao hơn trong thực tế khi một người dân địa phương cho rằng đã có hơn 200 vụ tự sát xảy ra trong vòng 3 tháng, thậm chí có cả tự sát tập thể. Hành vi tự sát khó hiểu đó vẫn chưa chấm dứt đến tận bây giời. Những người tự sát đều có tuổi đời rất trẻ từ 12- 24 tuổi. Câu hỏi ở đây là: "Tại sao Walking Sam lại liên quan ?".

Thanh thiếu niên tụ tập tại một khu vực vực nổi tiếng với cây cối um sùm, bên ngoài thị trấn Pine Ridge, South Dakota. Đây nơi họ buộc dây quanh cổ. May mắn thay, mục sư John Two Bulls đã phát hiện ra và ngăn chặn hành động tự sát của lũ thanh thiếu niên. Những thanh thiếu niên này được đưa đến đồn công an để làm rõ. Họ đều bảo rằng thấy một: "Người đàn ông cao gầy", đến và bảo họ tự sát. Khi bị thẩm vấn về tỉ lệ tự sát của thanh niên, chủ tịch bộ tộc Oglala Sioux, John Yellow Bird Steele, đã nói về một thực thể có khả năng điều khiển tâm lý của con người đã và đang tồn tại trong cộng đồng của ta . Rất có thể ông đang liên tưởng đến một là Walking Sam, hai là Slender Man.

John Yellow Bird Steele đã phải tuyên bố tình trạng khẩn cấp trong toàn thể khu dân cư.

Tình trạng tự tử ở giới trẻ Việt Nam dù thấp hơn nhiều so với Hoa Kỳ nhưng cũng đang có chiều hướng tăng dần nên cũng khiến bản thân ad lo ngại. Nếu như bạn đang ở Việt Nam và đang cảm thấy mình trong tình trạng hoảng loạn tâm lý, rất có thể dẫn đến tự tử hoặc bị Walking Sam tấn công thì gọi ngay cho các cơ sở y tế điều trị tâm thần gần nhất hoặc liên hệ cho các bác sĩ tâm y để được tư vấn.

[Diendantruyen.Com] Tổng Hợp Truyện Ngắn Kinh Dị

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 150: Người Phụ Nữ Vô Diện


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Người Phụ nữ Vô Diện" là một loại ma quỷ xuất hiện trong truyền thuyết và văn hóa dân gian trên khắp thế giới, là một câu chuyện huyền thoại để dọa trẻ con từ rất là xưa kia.

" Đó là bóng dáng của một người phụ nữ xinh đẹp đang đứng cạnh bờ nước, mặt quay ra đằng trước, chờ đợi ai đó tò mò đến hỏi thăm, và khi người đó thấy cô quay mặt lại thì OMG !!! Mắt mũi đâu mất rồi ??."

Lafcadio Hearn, một người Tây đam mê phong tục tập quán và văn hóa của người Nhật, có ghi lại những câu chuyện về Mujina, một hồn ma không mặt trông như con gái, trong cuốn sách Kwaidan (Những câu chuyện kỳ ​​lạ), xuất bản năm 1904.

Có một câu chuyện đến từ một thương gia sống ở Tokyo. Theo lời kể của người lái buôn; một đêm nọ, anh ta đang vội vã lên dốc Akasaka thì thấy một người phụ nữ đang ngồi chổm hổm một mình bên con hào và đang khóc lóc thảm thiết. Cô ấy trẻ, mảnh mai, ăn mặc đẹp  như là xuất thân từ một gia đình khá giả. Anh dừng lại để giúp cô gái. Cô tiếp tục khóc, giấu khuôn mặt trong tà áo dài. Người thương gia tiếp tục cầu xin cô đừng khóc và nói là sẽ hết mình giúp đỡ cô.

Đột nhiên, cô quay đầu về phía anh, lau chùi nước mắt trên khuôn mặt của mình. Anh thấy cô không có mồm, mắt. Anh ta hét lên và bỏ chạy xuống đồi dốc. Người đàn ông không dám nhìn lại phía sau. Anh ta chạy nhanh không ngừng cho đến khi nhìn thấy ánh sáng lấp lánh bên đường. Đó là ánh sáng đèn lồng của một người bán mì kiều đang nghỉ ngơi bên vệ đường. Người lái buôn ngồi tựa xuống bên cạnh người đàn ông, thở phào. Nghỉ một lúc sau đó, anh ta nói với người bán mì về cô gái vô diện rồi nói thêm rằng: "Cháu chẳng hiểu chuyện gì xảy ra với con bé nữa chú ạ ". "À, giờ chú mới biết con bé đó giống như thế nào rồi ", người bán mì tươi cười nói. "Như thế này phải không ?", ông lấy tay xoa xoa khuôn mặt của mình. Khuôn mặt của ông bị xóa bay như phấn. Anh chàng sau đó hoảng đến tắt thở và ánh sáng đèn lồng vụt tắt trong đêm tối.

Ở Hoa Kỳ, một "Người Phụ nữ Vô Diện" có thấy xuất hiện ở Honolulu, tại Waialae Drive-In vào năm 1959. Một bài báo đưa tin tin đồn rằng một cô gái đã gặp phải một hồn ma không mặt trong phòng vệ sinh nữ. Theo lời dẫn, cô gái đi vào nhà vệ sinh và nhìn thấy một người phụ nữ  đứng trước gương, chải mái tóc dài của mình. Khi cô đến gần, người phụ nữ khẽ quay lại. Cô gái thấy mình cô ta còn mặt mũi.

Cô sợ hãi đến tắt thở và được một người phát hiện ra xong đưa vào viện. Trong trường hợp khác, một người phụ nữ đi vào nhà vệ sinh khoảng nửa đêm để làm son. Trong gương, cô nhìn thấy một bóng người đằng sau với mái tóc dài và không có khuôn mặt. Sau đó cô quan sát thấy vật thể đó không có chân. Khi cô quay lại, không có ai ở đó. Cô hét lên và lịm ngất. Trong những trường hợp khác, một số lái xe phát hiện ra "Người Phụ nữ Vô Diện" trên lề đường đang nhìn chằm chằm vào họ.

"Người Phụ nữ Vô Diện" đã trở thành một hình bóng sợ hãi nổi tiếng trong phim kinh dị mang yếu tố Jumpscare. Một nhân vật không thể thiếu trong truyện kể đêm khuya và rất được yêu thích trong các phim hoạt hình Nhật Bản (e.g. Spirited Away).

[Diendantruyen.Com] Tổng Hợp Truyện Ngắn Kinh Dị


[Diendantruyen.Com] Tổng Hợp Truyện Ngắn Kinh Dị

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 151: Quỷ Nữ Nổi Tiếng Ở Mỹ


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

BÍ ẨN VỀ QUỶ NỮ NỔI TIẾNG Ở MỸ

Vào sáng ngày 28/04/1908, chính quyền địa phương khu vực Indiana được thông báo có một vụ hỏa hoạn xảy ra ở trang trại cuối đường McClung. Họ nhanh chóng đến hiện trường và nhìn thấy quang cảnh xung quanh khu nông trại đã bị cháy rụi gần hết, chỉ còn đống đổ nát. Công tác cứu hộ diễn ra và cảnh sát đã tìm thấy thi thể của ba đứa trẻ và một người phụ nữ không đầu.

Sau khi tiến hành khám nghiệm tử thi, giới điều tra đã xác nhận danh tính của cái xác không đầu có thể là Belle Gunness, chủ nhân của nông trại và những xác chết còn lại là con của bà. Các nhà chức trách cho rằng Belle đã bị sát hại và Ray Lamphere được cho là hung thủ gây ra vụ cháy. Ray Lamphere làm quản gia trong nông trại của Belle tuy nhiên sau khi điều tra vụ việc, ông ta chỉ bị buộc tội đốt phá.

Vài ngày sau vụ hỏa hoạn, một người đàn ông lạ mặt có tên Asa Helgelein đến đây để tìm kiếm anh trai mất tích là Andrew. Anh ta báo cáo với cảnh sát địa phương rằng Andrew đã từng nói đến trang trại của Belle Gunness nhưng được một thời gian rồi không có tin tức gì gửi về cho gia đình. Helgelein nghi ngờ rằng anh trai mình đã bị Belle giết hại và yêu cầu chính quyền địa phương khám xét lại hiện trường vụ cháy để tìm manh mối.

Trước sự thúc giục của Helgelein, cảnh sát đã quay lại kiểm tra và phát hiện ra một sự kiện kinh hoàng. Họ tìm thấy 11 xác chết được chôn trong chuồng heo, trong đó có xác của Jennie Olsen, con nuôi của  Belle được thông báo mất tích từ năm 1906. Cảnh sát tiếp tục tìm kiếm và khai quật được thêm hài cốt của 30 người khác.

Belle Gunness có tên thật là Brynhild Paulsdatter Strseth sinh vào ngày 22/11/1859 tại Na Uy. Vốn xuất thân nghèo khó nên khi trưởng thành ả đã đến Hoa Kỳ để đổi đời vào năm 1881.

Năm 1893, Belle đến định cư ở thành phố Chicago và kết hôn với Mads Serenson. Họ mở một cửa hàng bánh kẹo và có với nhau bốn đứa con, nhận nuôi một đứa nữa tên là Jennie Olsen. Cuộc sống hôn nhân của Belle nhìn bề ngoài trông như một tấn bi kịch khi cửa hàng bị cháy, hai đứa con lần lượt ốm bệnh rồi qua đời và không lâu sau ông Serenson cũng chết vì suy tim. Thế nhưng không ai biết rằng sự bất hạnh của Belle Gunness đều là vở kịch mà ả ta đã lên kế hoạch từ trước.

Những điểm nghi vấn bắt đầu khi Serenson qua đời vào đúng ngày chính sách bảo hiểm nhân thọ của ông được thực thi và Belle đã nhận được một khoản tiền lớn từ tang lễ của chồng. Trước đó ả ta cũng đã nhận được tiền bảo hiểm đền bù từ cái chết của hai đứa con. Điều này khiến người thân của Serenson nghi ngờ và tiến hành điều tra. Kết quả cho thấy chồng và con của Belle đều chết vì ngộ độc strychnine. Tuy nhiên bác sĩ riêng của gia đình Serenson đã bác bỏ điều này, hơn nữa cũng không có bằng chứng buộc tội Belle.

Sau khi nhận được khoản tiền đền bù lớn, ả ta nhanh chóng rời khỏi Chicago và đến Indiana vào năm 1901. Tại đây ả mở một trang trại rộng trăm nghìn mét vuông và bắt đầu âm mưu quỷ dữ để chiếm đoạt tiền bảo hiểm từ những xác chết.

Belle Gunness xây dựng cho bản thân hình ảnh một góa phụ giàu có ở cùng ba đứa con thơ và đang cần một người có thể giúp ả ta cai quản cơ đồ rộng lớn. Điều này thu hút nhiều bạn tình tìm đến cái bẫy chết chóc mà ả đã cài sẵn.

Peter Gunness là nạn nhân tiếp theo khi dại dột nghe theo lời lời dụ dỗ của Belle mà kết hôn với ả vào tháng 04/1902. Bi kịch hôn nhân lại tiếp tục tái diễn khi không lâu sau đám cưới, một trong hai đứa con riêng của Peter đã chết. Tám tháng sau Peter cũng ra đi do máy xay thịt rơi trúng đầu. Đứa con riêng còn lại của Peter là Swanhild may mắn thoát chết khi trước đó đã được gửi đến họ hàng nuôi dưỡng.

Belle Gunness lại nhận được khoản tiền bảo hiểm. Điều này khiến ả càng điên cuồng và khát máu hơn, ả nhanh chóng tìm đối tượng mới khi bắt đầu quyến rũ các quý ông giàu có khác đến trang trại Gunness. Ả lôi kéo họ mua cổ phần sở hữu nông trại bằng cách gửi tiền vào tài khoản ngân hàng cá nhân của ả.

Người ta kể lại rằng khi cuộc giao dịch thực hiện thành công thì Belle mời đối tác đến trang trại để kiểm tra tài sản và đầu độc họ bằng đồ ăn thức uống. Khi nạn nhân bất tỉnh thì ả đàn bà ác quỷ lôi họ đến máy xay thịt và phanh thây nạn nhân ra thành nhiều mảnh. Rất nhiều người đã đến trang trại Gunness và vĩnh viễn ở lại đó sau khi bị hành hạ và giết chết trong đau đớn tột cùng.

Những lời đồn đoán, xì xào của người dân địa phương về cuộc sống bí ẩn của Belle Gunness, về những người đàn ông đến và không thấy trở ra ở trang trại của ả bắt đầu rộ lên. Vì vậy ả đã dựng một vở kịch để tẩu thoát, chạy trốn khỏi sự nghi ngờ của bàn dân thiên hạ.

Năm 1908, trang trại Gunness bị đốt cháy hoàn toàn, một cái xác không đầu được phát hiện và cảnh sát còn tìm thấy những chiếc răng mà bác sĩ đã lắp cho Belle trước đó. Vì vậy, giới chức trách kết luận thi thể không đầu là Belle Gunness.

Tuy nhiên nhiều năm sau, lời khai của Ray Lamphere lại khiến thiên hạ bàng hoàng. Hắn đã thừa nhận Belle là một sát nhân máu lạnh và ả đã dàn dựng giả chết nhằm thoát tội. Trước ngày xảy ra vụ hỏa hoạn, Belle cùng Lamphere đã đến Chicago tìm một nữ quản gia mới. Sau đó Belle giết và chặt đầu người phụ nữ đó để ngụy tạo cái chết của ả còn Lamphere tiến hành đốt cháy khu trang trại.

Vậy Belle Gunness thực sự còn sống hay đã đã chết? Ả ta đã trốn ở đâu? Danh tính của cái xác không đầu là gì? Đó vẫn mãi là một câu hỏi mà tận ngày nay vẫn chưa tìm thấy câu trả lời.

Năm 1931, Esther Carlson - một người đàn bà có tội danh đầu độc đàn ông để chiếm đoạt tài sản đã chết ở Los Angeles được cho là Belle Gunness. Vì Esther có ngoại hình và tuổi tác tương đồng với Belle. Bên cạnh đó, không có bất cứ ghi chép gì về thông tin của Esther trước năm 1908 và cảnh sát còn tìm thấy ảnh giống với ba đứa con của Belle trong đồ đạc để lại của Esther. Do đó, nhiều người tin rằng Esther Carlson chính là Belle Gunnes.

[Diendantruyen.Com] Tổng Hợp Truyện Ngắn Kinh Dị


[Diendantruyen.Com] Tổng Hợp Truyện Ngắn Kinh Dị

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 152: Bệnh Viện Phòng 209


TRUYỆN MA CÓ THẬT: PHÒNG 209

Nhiều năm trước (năm 2000); sau khi được phẫu thuất xong, mẹ tôi phải nằm viện trên tầng hai, phòng 209. Bác sĩ thực sự không muốn cho mẹ tôi vào căn phòng đó nhưng không còn phòng nào khác. Trong đêm đầu tiên trông mẹ, tay nắm cửa phòng tắm cứ quay quay như thể ai đó đang dùng vít để vặn. Lúc đầu tay nắm cửa bị vặn từ từ rồi nhanh dần lên cho đến khi nó bật ra, hé lộ căn phòng tắm.

Cánh cửa sổ phòng từ từ mở ra và một luồng gió thổi vào phòng, khiến cánh cửa mở to. Không có ai ở bên trong. Vào đêm thứ hai, khoảng 9:30 tối,  khi chúng tôi đang chuẩn bị đi ngủ thì nghe thấy tiếng khóc của một đứa trẻ phát ra từ phòng tắm. Tôi đi vào xem nhưng không tìm thấy ai. Nhưng khi nhìn vào gương; tôi thấy hình ảnh phản chiếu khuôn mặt của một đứa trẻ nhìn tôi, đôi mắt nó  rỉ máu. Khi tôi nhìn ra đằng sau, khuôn mặt đã biến mất nhưng tiếng cười của đứa trẻ phát lên khắp căn phòng.

Sáng hôm sau, bác sĩ đến để tiến hành khám cho mẹ. Tôi nói với bác sĩ sự việc xảy ra đêm qua yêu cầu chuyển đến một phòng khác. Bác sĩ không hề sốc hay ngạc nhiên trước câu chuyện. Ông ấy nói rằng, ông đã có trải nghiệm tương tự từ lúc nằm trong căn phòng này.

Có lần, khi ông đang đọc Kinh thánh vào khoảng 10 giờ tối, cánh cửa phòng tắm từ từ mở ra, một nhóm người mặc quần áo đen có mũ trùm đầu diễu hành trước mặt ông, lơ lửng giữa không trung. Tất cả đều đang nhìn ông, một số có mặt còn số còn lại thì vô diện. Họ mang một chiếc quan tài lớn màu đen và một cây thánh giá lớn màu đen. Họ dừng tụng kinh rồi chiếc quan tài mở ra và một phụ nữ mặc đồ trắng nhảy ra ngoài. Cô có một cụm tóc đen che hết khuôn mặt nhưng ông có thể thấy được đôi mắt đỏ của cô lấp lánh qua lớp áo dày. Bác sĩ vẫn rất can đảm, liên tục cầu nguyện Kinh thánh nhiều lần. Những người trùm đầu và cô gái sau đó diễu hành qua cửa sổ rồi bay mất, để lại bà bác sĩ há hốc miệng với cuốn Kinh thánh vẫn đang cầm trên tay.

Khi bác sĩ rời khỏi phòng, ông đã cử một y tá có bầu đến để kiểm tra thân nhiệt cho mẹ. Cô y tá cũng chia sẻ với chúng tôi những câu chuyện tương tự đã xảy ra với những bệnh nhân khác nằm trong phòng này.

Theo lời kể của cô, một ông già nằm trong phòng này năm ngoái vì bệnh viêm phế quản. Người nhà của ông đang ăn cơm dưới căng tin, để lại ông một mình. Ngay khi ông già đã chìm vào giấc ngủ, cửa phòng tắm mở bung ra và một cặp vợ chồng mặc bộ quần áo cưới cũ, bụi bặm bước ra. Họ mang một chiếc gối màu đỏ trên tay và dùng nó để bóp chết ông già bất lực. Khi người nhà quay lại, anh thấy ông đã chết trong trạng thái mặt tái xanh.

Vào những năm 90, một y tá mang thai khác đã phá thai trong phòng tắm của chính căn phòng này. Cô sau đó cảm thấy tội lỗi rồi nhảy ra ngoài cửa sổ. Thi thể của cô được tìm thấy trong khu đậu xe sáng hôm sau. Nhân viên bệnh viện đồn cho nhau rằng linh hồn của cô ấy vẫn còn lang thang trong khuôn viên bệnh viện. Đứa trẻ mà hôm qua tôi nhìn thấy rất có thể chính là linh hồn của đứa con xảy thai của cô y tá có bầu, ghen tị vì không được chào đời để sống.

"Làm sao mà cô biết được ?" Tôi hỏi cô y tá mang thai.

“ Mình bịa mà !” cô ấy cười và trả lời với một cái nháy mắt.

Khi rời khỏi phòng, tôi thấy một giọt máu chảy xuống chân cô ấy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 153: Sét Hòn


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sét hòn là quả cầu sét có nhiều màu sắc khác nhau như cam, vàng, đỏ, trắng, xanh lam hoặc tím. Nó được cho là xuất hiện bất thường sau một cơn giông bão. Nó  có đường kính từ  5 đến 25cm có thể xuất hiện trong một phút hoặc hai phút; nói chung, nó càng sáng thì càng hiện lâu. Sét hòn thường di chuyển dọc theo mặt đất trong phương thẳng đứng. Khi phi vào (hoặc phi ra ) một tòa nhà, chúng có thể đi qua ống khói hoặc cửa sổ đang mở, nhưng vẫn phi được vào cửa sổ, tường đang đóng . Hầu hết các quả sét hòn như vậy đều biến mất một cách im ắng, nhưng đôi khi chúng sẽ phát nổ, để lại mùi lưu huỳnh nồng nặc.

Trong hầu hết các trường hợp, sét hòn thường không gây hại, ngay cả khi chúng đâm vào người. Trên thực tế, có rất nhiều quả di chuyển đổi hướng để tránh đâm vào những người trong phòng. Khi một quả sét hòn phát nổ, người đứng gần sẽ dễ bị choáng. Ví dụ, trong cuốn sách năm 1945 có tên The Elements Rage của Frank Lane có kể về một đứa trẻ phi thân vào sét hòn, gây ra vụ nổ khiến cậu và một người bạn bị thương cùng với gần chục con gia súc gần đó bị giết. Trong một sự kiện khác, một nhà khoa học người Nga, G.W. Richman, đang quan sát một quả sét hòn  nhỏ màu xanh lam thì nó đột nhiên phát nổ ngay vào mặt, khiến ông tử vong.

Trong một sự cố năm 1970 ở Sidmouth - Anh Quốc, một vụ nổ sét hòn đã giải phóng năng lượng cực lớn gây hư hỏng hơn hai mươi chiếc tivi ở khu vực lân cận. Trong một sự cố năm 1984, phi công và hành khách trên một chiếc máy bay của Nga báo cáo rằng một quả cầu phát sáng có đường kính 4 10,2cm xuất hiện bên ngoài máy bay rồi biến mất, sau đó xuất hiện trở lại bên trong máy bay rồi di chuyển nhanh chóng dọc theo trần, tách thành hai rồi lại hợp nhất, sau đó biến mất, để lại thân máy bay bị hư hỏng. Một số nhân chứng khác thì kể rằng đó là một hòn đá lớn đã va vào máy bay gây ra thiệt hại như vậy.

Vì không thể tìm được bằng chứng về tính thực tế của sét hòn, các nhà khoa học hoài nghi rằng hiện tượng này chỉ là ảo ảnh quang học hoặc ảo giác. Bằng chứng hình ảnh liên quan đến sét hòn cũng rất dễ bị làm giả. Một số nhà khoa học giả thuyết rằng sét hòn được tạo ra bởi sự phóng điện trong khí quyển; những người khác nghĩ rằng nó vẫn còn điện tích lại sau một vụ sét đánh. Những người khác tin sét hòn là những đám mây silicon bốc cháy, được đẩy lên không trung khi sét đánh xuống mặt đất. Ngoài ra còn có các học thuyết âm mưu khác như là: năng lượng bí ẩn, người ngoài hành tinh, chidori của Sasuke, ...

Có hai giả thuyết âm mưu phổ biến nhất về vấn đề này. Đầu tiên, sét hòn bay được là dấu hiệu của một linh hồn sắp ra đi; như thể báo hiệu cái chết của ai đó đang cận kề. Theo giả thuyết này, những quả sét hòn khi được nhìn thấy trong một nghĩa trang thì đó là điềm báo trước một đám tang sắp đến. Giả thuyết thứ hai cho rằng sét hòn là hiện thân của tiên nữ. Rất có thể sét hòn là những sinh vật thần kỳ vì chúng có khả năng né tránh loài người khi đang bay.

[Diendantruyen.Com] Tổng Hợp Truyện Ngắn Kinh Dị

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 154: Jenglot


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Jenglot là một loài cùng họ với ghoul hoặc jinn trong văn hóa thần thoại Indonesia. Nó trông giống như một con búp bê nhỏ bé biết đi. Vẻ ngoài của nó khá giống với Medusa trong thần thoại Hy Lạp. Theo truyền thuyết Indonesia, Jenglot là một người bất hạnh muốn học "Ilmu Bethara Karang"  ( Con đường dẫn đến cuộc sống vĩnh hằng ). Anh ta đã dành hết sức mạnh, tâm, huyết của mình để học bằng được nó, dẫn đến việc mất hết cơ xương và phải sống ẩn dật trong hang động. Đồn rằng nếu một người thiền trong hang động một thời gian dài, họ sẽ trở thành jenglot.

Jenglot chỉ có thể được tìm thấy ở Indonesia ( đặc biệt là ở Java ). Chúng đôi lúc sẽ xuất hiện sau khi người bản địa thực hiện nghi lễ cầu siêu. Jenglot sẽ hiện ra ở bất cứ đâu: từ dưới mặt đất, từ trên mái nhà hay thậm chí trong thân của một cái cây gỗ lớn.

Những người nuôi Jenglot thường sẽ dùng máu để làm thức ăn cho nó (có thể là máu gia súc hoặc máu người). Họ (người nuôi) không phải là những kẻ giết người lấy máu mà thường mua máu từ các trang trại hoặc tự dựng ra một hội cúng máu cho Jenglot. Jenglot không uống máu trực tiếp. Nó lấy chất dinh dưỡng từ máu theo cách riêng của nó. Jenglot là loài sống thụ động nên nó sẽ hút máu khi ở một mình.

Ở Indonesia có một số triển lãm các mẫu vật jenglot được trưng bày. Hầu hết chúng được tìm thấy trên các đảo Java và Sumatra, và đôi khi được mang ra đấu giá cho những nhà khảo cổ học hoặc những người đam mê huyền bí. Nhiều mẫu vật được ghép giả bằng cách dùng lông khỉ và xương cá, nhưng có vài mẫu vật jenglot trông khá thật được lấy từ những người bản địa tin vào jenglot.

[Diendantruyen.Com] Tổng Hợp Truyện Ngắn Kinh Dị


[Diendantruyen.Com] Tổng Hợp Truyện Ngắn Kinh Dị

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 155: Vụ Chạm Trán Với Indrid Cold


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

VỤ CHẠM TRÁN VỚI INDRID COLD

Woodrow Derenberger là một nhân viên bán hàng cho một công ty máy may mặc, ở Mineral Wells, bang West Virginia. Vào ngày 2 tháng 11 năm 1966, khoảng 7:30 tối, khi đang từ Marietta Ohio trở về nhà, ông đã cảm thấy điều gì đó kỳ lạ. Lúc đó, ông đang lái chiếc xe tải trên Đường 77 ở Parkersburg, bang West Virginia. Trong lúc lái xe, ông thấy một con tàu bay có hình điếu xì-gà đang bay lơ lửng trên đường. Con tàu bay gần ngay bên phải xe tải của ông rồi chắn ngang đường, khiến ông giảm tốc độ đột ngột.

Con tàu bay lơ lửng trên không trung cách mặt đường khoảng 30 cm. Một cánh cửa lớn mở ra nối theo đó là tiếng thình thịch của một ai đó đang bước ra khỏi con tàu. Sinh vật trong tàu bước ra và đi đến tiếp cận Woodrow.

Derenberger mô tả sinh vật trông giống như một chàng trai bình thường, cao 1m8, khoảng 35 tuổi, nước da màu ô liu, tóc màu nâu sẫm và mặc một chiếc áo khoác kim loại màu xanh đậm. Người đàn ông nói chuyện với Woodrow bằng thần giao cách cảm. Miệng anh không nhúc nhích, thay vào đó là một nụ cười nhe răng trên khuôn mặt. Người đàn ông nhìn vào qua cửa sổ xe tải và không nói gì, anh truyền một dòng chữ vào đầu Woodrow rằng: "Hãy hạ cửa sổ xuống, tôi muốn nói chuyện với bạn". Người đàn ông tự xưng là "Indrid Cold". Anh ta nói với Woodrow rằng anh ta sẽ không làm hại ai cả. Anh ta trông rất nhã nhàn và thân thiện.

Indrid Cold nói với Woodrow: "Chúng tôi ăn, chúng tôi thở, chúng tôi ngủ, chúng tôi bị thương giống như loài của các bạn". Cuộc trò chuyện trong đầu diễn ra 10 phút trước khi sinh vật quay trở lại tàu bay của mình và nói "Hẹn gặp lại bạn lần sau ". Derenberger sau đó thông báo sự việc cho cảnh sát rồi cảnh sát điện tới Không quân Hoa Kỳ.

Trong tháng đó, Indrid Cold đến thăm Woodrow nhiều lần và thậm chí còn đưa ông đến hành tinh của mình để chơi. Indrid Cold còn xuất hiện ngay trước cửa nhà của Woodrow trước mặt vợ và các con ông. Đôi lúc Indrid Cold còn mang theo vài ba sinh vật giống anh đến nhà của Woodrow khiến ông hơi hoảng sợ.

"Loài Indrid Cold có thể làm đủ mọi thứ mà loài người làm được: Lái xe, cắt cỏ, nấu ăn, dắt chó đi dạo, ăn thức ăn mà loài người ăn, uống thức uống mà loài người uống, có thể trở lên trẻ hoặc già bất kỳ lúc nào. " Vợ của Woodrow tiết lộ . Thậm chí, có lần Woodrow nhận được những tin nhắn đầy tình cảm từ người bạn xa xôi của mình. Sự xuất hiện thường xuyên của họ khiến gia đình rất đau đầu.

Gia đình liên tục nhận được những cuộc điện thoại lạ. Đôi khi đó là những lời đe dọa, những lần khác lại là những tiếng bíp kỳ cục, đôi khi chỉ là tiếng im ắng. Gia đình đã đổi số nhưng cuộc gọi vẫn đến.

Câu chuyện của anh thu hút sự chú ý của giới truyền thông đến mức người dân địa phương đổ xô đến nhà anh cả ngày lẫn đêm và chờ đợi để được nhìn thấy Indrid Cold. Dãy núi Bogal còn là một địa điểm nơi Woodrow Derenberger cùng với người ngoài hành tinh bay đi chơi vũ trụ. Một số người dân địa phương đồn rằng còn nhìn thấy tàu vũ trụ hạ cánh ở đó.

Trong một lần, có hai người đàn ông cầm M16 ẩn náu trong vườn của nhà Derenbergers để tìm Indrid Cold. Họ  thấy một chiếc Volkswagen đen đi vào sân nhà. Một người đàn ông mặc một bộ đồ đen với làn da rám nắng, bước ra ngoài và nói chuyện với Woodrow sau đó rời đi. Hai người thợ săn Indrid Cold thất vọng nhưng vẫn quyết định đợi lâu hơn để bắt mồi.  Woodrow sau đó trở lên sợ hãi và bắt đầu im lặng hơn khi ai đó hỏi ông về Indrid Cold.

Woodrow Derenberger chết vào năm 1990 ở tuổi 74. Ông đã phải sống trong ly dị, thất nghiệp, tuyệt vọng và không còn niềm tin vào người ngoài hành tinh.

[Diendantruyen.Com] Tổng Hợp Truyện Ngắn Kinh Dị

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 156: The Smiling Man


Tôi là một người hay thức đêm sống ở khu đô thị thưa thớt. Tôi thường cảm thấy buồn chán vì không ngủ được trong nhiều giờ. Thời gian trôi qua, tôi bắt đầu dành nhiều thời gian hơn cho đi bộ và suy nghĩ.

Tôi làm như vậy bốn năm liền, đi một mình vào ban đêm và chưa một lần cảm thấy sợ hãi. Tôi đi đâu cũng cười nói với mọi người, ngay cả với những kẻ bắt cóc và buôn lậu ma túy, họ đều vui vẻ chào tôi. Nhưng mọi thứ sắp thay đổi chỉ trong vài phút của một buổi tối.

Đó là vào thứ Tư, khoảng từ một đến hai giờ sáng khi tôi đang đi bộ gần một công viên cách căn hộ của tôi khá xa. Đó là một đêm yên tĩnh trong tuần, rất ít xe cộ và hầu như không có ai đi bộ. Công viên, đường xá trống rỗng.

Tôi rẽ xuống một con phố nhỏ để quay về nhưng rồi tôi thấy anh ta. Ở phía cuối con phố đối diện tôi là hình bóng của một người đàn ông đang nhảy múa. Đó là một điệu nhảy kỳ lạ, như điệu valse, nhưng anh ta nhảy mỗi ô với một sải chân dài kỳ quặc. Anh ấy đang khiêu vũ và đi thẳng về phía tôi.

Tin rằng anh ta đang say, tôi bước sát vào lề đường để anh ta đi qua. Anh ấy càng đến gần, tôi càng nhận ra anh ấy múa một cách duyên dáng như thế nào. Anh ta cao lêu nghêu và mặc một bộ đồ cũ. Anh ấy lại gần hơn, cho đến khi tôi có thể nhìn ra khuôn mặt của anh ấy. Đôi mắt anh ta mở to một hoang dại, đầu hơi ngửa ra sau, nhìn lên bầu trời. Miệng anh ta trông như một hình vẽ về một nhân vật hoạt hình với điệu cười đau đớn. Trông thấy ánh mắt và nụ cười của hắn, tôi quyết định đứng sát vào tường cho hắn đi qua.

Tôi bước băng qua hắn. Khi tôi đến cuối đường, tôi dừng lại rồi quay đầu lại liếc nhìn ... Hắn ngừng khiêu vũ và đi đứng bằng một chân trên đường. Hắn quay hướng về phía đối diện với tôi nhưng đầu vẫn nhìn lên bầu trời, nụ cười vẫn nở trên môi.

Tôi bắt đầu thấy sợ hắn. Tôi vừa bước lùi lại, vừa để mắt đến hắn. Hắn ta không di chuyển. Khi tôi chỉ còn vài dãy nhà là về đến nơi, tôi quay lưng lại để quan sát vỉa hè trước mặt. Đường phố hoàn toàn trống rỗng. Vẫn chưa hết lo lắng, tôi quay lại thì thấy hắn đã biến mất. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm, cho đến khi tôi ngoảnh lại và lại nhìn thấy hắn lần nữa. Hắn ta đứng ở một khoảng cách rất gần, mặt đối mặt.

Tôi định rút bình xịt hơi cay hoặc điện thoại di động hay bất cứ thứ gì, nhưng tôi đã không làm thế. Tôi chỉ đứng đó, hoàn toàn đông cứng người khi hắn đang mỉm cười nhìn tôi.

Ban đầu tôi định thốt lên câu giận dữ "Mày muốn gì ?!" . Nhưng lại nói ra là một tiếng thút thít: "Gì đấy trời ...?"

Hắn nghe thấy nhưng hắn không phản ứng gì cả. Chỉ đứng đó và mỉm cười.

Và sau đó, hắn đầu lại, rất chậm rãi, và bắt đầu "nhảy đi". Hắn đi xa đến mức gần như mất bóng rồi hắn ngừng lại. Và rồi tôi nhận ra điều gì đó. Hắn không di chuyển đi nữa, cũng không nhảy múa. Tôi kinh hãi nhìn hình thấy thân hình hắn từ xa cao lớn đến mức nào. Hắn đột nhiên quay đầu lại và chạy lại về phía tôi.
Tôi bỏ chạy.

Tôi chạy về phía xe cộ thưa thớt. Sau đó, tôi nhìn quay lại đằng sau, hắn đã biến mất. Trên đoạn đường về nhà, tôi cứ liếc qua vai, tin rằng hắn vẫn đang theo dõi mình, nhưng hắn đã biến mất mãi mãi.

ĐÂY LÀ CHUYỆN CÓ THẬT.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 157: Kẻ Giết Người Hàng Loạt


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Genzo Kurita sinh năm 1926 ở Akita, Nhật Bản, là con của một ngư dân nghèo trong gia đình có 12 anh chị em. Cuộc sống gia đình đông con đầy khốn khó, cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc khiến Genzo Kurita phải trải qua một tuổi thơ túng thiếu, không những thế hắn còn bị bắt nạt chỉ vì mắc tật tè dầm khi đến tuổi đi học.

Không chịu nổi những trò trêu chọc của bạn bè, Kurita đã bỏ học từ năm lớp 3 và đi làm nông. Tuy nhiên, hắn cũng sớm bị đuổi khỏi đây vì tật tè dầm không thể bỏ. Chứng bệnh quái ác này đã ám ảnh, đeo bám Kurita từ năm này qua năm khác. Trong thời niên thiếu, hắn phải đổi chỗ làm khoảng 10 lần mỗi năm, cứ làm việc được một thời gian Kurita lại bị đuổi đi. Tuy nhiên, hắn vẫn cố gắng xoay xở để sống sót.

Vào tháng 6/1945, khi bước sang tuổi 19, Kurita gia nhập trung đoàn bộ binh của Hirosaki, tuy nhiên 2 tháng sau hắn phải xuất ngũ vì chứng tè dầm ban đêm. Vào cuối năm đó, Kurita chuyển đến Hokkaido và trở thành thợ mỏ tại mỏ than Bibai. Kể từ đây, con người hắn đã hoàn toàn thay đổi. Sống trong môi trường thợ mỏ đầy khắc nghiệt, Kurita đã biến thành tên hung dữ thay vì trầm tính, hướng nội như trước đây.

Vào tháng 8/1946, hắn lấy trộm gạo của một người nông dân gần mỏ than và đem đi bán để lấy tiền tiêu. Tuy nhiên sau đó, hắn đã bị bắt giữ và nhận mức án 1 năm 6 tháng tù giam. Kể từ đây, hắn sa vào con đường tội lỗi, cuộc sống trượt dài không lối thoát. Sau khi ra tù, Kurita chuyển sang công việc bán gạo. Vào thời điểm đó, lương thực rất thiếu thốn nhất là gạo nên đây là mặt hàng rất đắt giá, hắn đã gia nhập công ty bán gạo Yami và tại đây Kurita đã có mối tình tay 3 đầy gay cấn.

Lúc này, Kurita có quan hệ với 2 người phụ nữ cùng lúc ở tỉnh Shizuoka. Không rõ vì lý do gì mà trò bắt cá 2 tay của hắn bị phát hiện, Kurita liền giết chết cả 2 để bịt đầu mối. Sát hại thành công hai mạng người mà không bị phát hiện, Kurita trở nên táo tợn hơn.

Ngày 8/8/1948, hắn di chuyển sang tỉnh Tochigi để kiếm cơm bằng việc ăn trộm. Khi màn đêm buông xuống, sau khi uống rượu với chiến lợi phẩm thu được từ việc trộm cắp, hắn tìm kiếm nhà dân để xin ngủ nhờ. Nhìn vào cửa sổ của một ngôi nhà vẫn sáng đèn, hắn thấy một người mẹ trẻ 24 tuổi đang cho con nhỏ vài tháng tuổi đi ngủ.

Máu thú tính nổi lên, Kurita tìm cách đột nhập vào ngôi nhà thì bị người mẹ trẻ phát hiện. Cô hét lên kêu cứu nhưng nhanh chóng bị Kurita khống chế. Hắn ghì chặt cô xuống giường, siết cổ nạn nhân đến chết rồi sau đó thực hiện hành vi quan hệ với xác chết ngay bên cạnh đứa con chỉ vài tháng tuổi. Kurita đã vượt qua giới hạn và trở thành kẻ giết chóc điên cuồng.

Vào đêm ngày 11/10/1948, hắn lại di chuyển đến tỉnh Chiba để trộm cắp. Tại đây, hắn phát hiện một người phụ nữ 29 tuổi và 4 đứa con đang loay hoay ở trạm dừng gần đường ray xe lửa quốc gia Nhật Bản. Tận dụng thời cơ, Kurita đóng vai là một người tốt, đề nghị giúp đỡ người phụ nữ: "Tôi sẽ đưa cô và bọn trẻ về nhà".

Trên đường đi có một con đường dọc theo những vách đá dựng đứng. Vào thời điểm đó là khoảng 1 giờ đêm, trời tối đen như mực và không một bóng người. Kurita lúc này mới để lộ dã tâm, hắn yêu cầu quan hệ tình dục với người mẹ nếu không bọn nhỏ sẽ bị giết chết. Người mẹ chống cự quyết liệt nhưng cơ thể nhỏ bé của cô không thể chống lại được tên yêu râu xanh bệnh hoạn. Sau khi thỏa mãn cơn thú tính và giết chết người mẹ, hắn lạnh lùng ném thi thể người phụ nữ và 4 đứa nhỏ xuống vách đá gần đó.

Hắn còn cẩn thận xuống dưới kiểm tra thì phát hiện 3 đứa trẻ chết ngay tại chỗ, 1 đứa trẻ là con gái lớn nhất của nạn nhân bị thương nặng nhưng hắn không phát hiện ra. Cô bé may mắn được người dân gần đó tìm thấy và thoát chết. Mỏm đá nơi Kurita gây án về sau được gọi là Osen Korogashi (nghĩa là "nơi đây tội ác đã xảy ra").

Tất cả những vụ án Kurita gây ra đều không để lại dấu vết và không có nhân chứng cho đến khi hắn lại phạm tội ác vào ngày 13/1/1952. Genzo Kurita đột nhập vào ngôi nhà, nơi một bà nội trợ 63 tuổi đang sống với đứa cháu 24 tuổi. Kurita giết cả hai người, sau đó tiếp tục có hành vi giao cấu với xác chết của người cháu xấu số. Trong lần gây án này, Kurita để sót lại dấu vân tay, chỉ 3 ngày sau, hắn đã bị sa lưới.

Tại nơi bị giam giữ, hắn khai nhận còn thực hiện 2 vụ giết người khác. Với hành vi dã man tàn độc, Kurita bị tòa kết án tử hình vào tháng 12/1953. Tuy nhiên, hắn cố tình tỏ ra mắc bệnh tâm lý, dựa vào đó để xin kháng cáo, kéo dài vụ xét xử. Trong thời gian bị giam, Kurita đã viết một quyển sách có tên là "Ký Sự Chuộc Tội". Như mọi tên giết người bệnh hoạn khác ở Nhật, Kurita cũng đòi xuất bản sách và bán kiếm tiền, tuy nhiên chính quyền đã từ chối vì quyển sách ghi lại toàn những thứ ghê tởm.

Trong đó, Kurita viết rằng lúc còn bé, một ông già bí ẩn đã đến và nói với hắn rằng: "Ngủ với phụ nữ rất sung sướng, nhất là khi ngươi có thể trói chặt và đánh đập cô ta". Kurita cũng trở thành nỗi ám ảnh của trại giam khi hắn liên tục chửi bới, tìm cách hành hung gây sự với những người giám thị trại giam.

Hắn liên tục gọi người đến giúp mình vì chứng tè dầm không chữa được. Hung hăng là vậy nhưng vào năm 1954, Kurita bắt đầu kêu rên về thể trạng suy giảm và hắn tìm cách tự làm hại bản thân bằng cách đập vỡ kính. Tên sát nhân này đã mang triệu chứng của chứng loạn thần kinh do bị giam giữ.

Vào ngày 21/10/1954, Kurita đột ngột rút đơn kháng cáo và muốn bị tử hình, hắn nói rằng muốn được giải thoát càng nhanh càng tốt. Vào ngày 14/10/1959, hắn bị treo cổ, khép lại một chuỗi các vụ án kinh hoàng của Nhật vào thời điểm đó. Trước khi chết, hắn trở nên yếu đuối, nhút nhát không còn vẻ ngoài hung dữ như thường thấy.

[Diendantruyen.Com] Tổng Hợp Truyện Ngắn Kinh Dị


[Diendantruyen.Com] Tổng Hợp Truyện Ngắn Kinh Dị


[Diendantruyen.Com] Tổng Hợp Truyện Ngắn Kinh Dị

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 158: Vụ Thảm Sát Jonestown


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Peoples Temple được thành lập vào năm 1956 bởi Jim Jones với mục đích ban đầu là giúp đỡ những người nghèo tại Mỹ. Tổ chức được ra đời tại Indianapolis, Indiana rồi sau đó  chuyển đến Redwood Valley, California vào năm 1966.

Với mục đích tốt đẹp ban đầu, Peoples Temple nhanh chóng thu hút được sự tham gia của nhiều tín đồ. Tuy nhiên, đằng sau đó là một âm mưu khủng khiếp của Jim Jones mà không ai ngờ tới.

Jones tìm thấy một khu vực hoang vu tại quốc gia Nam Mỹ vừa vặn với điều hắn đang tìm kiếm. Năm 1973, Jones đã thuê một phần đất từ chính phủ Guyana và đưa công nhân tới để khai quang khu rừng. Vùng đất này được đặt tên là Jonestown

Sau khi biết tin mình bị lộ kế hoạch, Jim Jones và hàng trăm tín đồ của Peoples Temple đã bay tới Guyana và di chuyển tới trại Jonestown. Ban đầu, Jones muốn biến Jonestown thành một "vườn địa đàng". Tuy nhiên, khi các thành viên tới Jonestown, mọi thứ trở lên vô cùng bần cùng. Do không đủ phòng cho mọi người ngủ, nhiều căn phòng trở nên đông đúc, chật chội và hàng chục người chen nhau trong đó.

Nhiệt độ và độ ẩm cao tại Jonestown đã khiến nhiều người bị ốm. Hơn nữa, họ cũng phải làm việc vất vả trong thời gian ban ngày, tới 11 giờ mỗi ngày và ngày nào cũng đều nghe thấy tiếng Jones phát trên loa. Đôi khi hắn nói không dừng, kể cả vào ban đêm. Quá mệt mỏi sau một ngày làm việc, các hội viên thường phải chật vật để có thể ngủ qua mỗi đêm.

Nghị sĩ Hoa Kỳ, Leo Ryan đã quyết định tới Jonestown để điều tra vụ việc. Mọi thứ diễn ra ở đó theo ông thấy ban đầu thì không đến mức quá tệ. Trong một bữa ăn tối ở trại, nhóm của ông nhận được một tờ giấy có ghi tên của những người muốn rời khỏi trại để bay sang Mỹ cùng ông. Ngày hôm sau, 18/11/1978, Ryan liên lạc với những người ghi tên trong tờ giấy để đưa họ di tản về Mỹ, nhưng vì lo sợ Jones, chỉ có vài người đồng ý rời đi.

Tuy nhiên, trên đường ra sân bay, nhóm của ông đã bị những thành viên của Hội Peoples Temple phục kích và bắn chết.

Nghe được tin thượng nghị sĩ bị bắn, Jones ra lệnh cho mọi người tập trung tại sảnh. Ông phát biểu và tỏ ra rất tức giận khi một vài thành viên rời khỏi đây. Ông không còn tin rằng Jonestown an toàn nữa. Ông sợ rằng quân đội Hoa Kỳ sẽ phản ứng.

"Chúng sẽ nhảy dù xuống đây và giết hết chúng ta ", Jones phát biểu.

Để thoát khỏi điều này, Jones cho biết rằng chỉ có một cách, đó là một cuộc "cách mạng tự tử", nghĩa là họ sẽ cùng uống thuốc độc tự tử để thoát kiếp.  Một người phụ nữ phản đối nhưng đám đông đã sỉ nhục cô, khiến cô cũng phải nghe theo.

Jones thúc giục mọi người tự tử bằng câu nói : "Nếu lính Mỹ tới đây, họ sẽ tra tấn những đứa trẻ của chúng ta. Họ sẽ đánh đập chúng ta. Chúng ta không thể chịu được điều đó". Jones yêu cầu mọi người phải khẩn trương hơn và mang tới một bình lớn, trong đó có chất độc đã được pha sẵn.

Trẻ em và trẻ sơ sinh phải uống trước. Người ta dùng phễu để đổ nước có pha chất độc vào miệng trẻ nhỏ. Sau đó đến phụ nữ, người già, trẻ em và phụ nữ có thai uống rồi cuối cùng là đến các thanh niên. Những người nào không chịu uống sẽ bị ép phải uống bởi những lính gác.

Hơn 900 và gần 300 trẻ em chết sau khi uống chất độc. Jim Jones, kẻ đã nhận được danh hiệu tên sát nhân hàng loạt của thế kỉ, tự sát bằng cách bắn vào đầu.

[Diendantruyen.Com] Tổng Hợp Truyện Ngắn Kinh Dị


[Diendantruyen.Com] Tổng Hợp Truyện Ngắn Kinh Dị

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 159: Người Lừa


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

NGƯỜI PHỤ NỮ MANG THÂN HÌNH CON LỪA

Câu chuyện về Donkey Lady bắt nguồn từ thế kỷ 19 đến 20. Nó kể đến một người phụ nữ phải chịu số phận khủng khiếp rồi phải tự dìm chết mình sau khi thân xác bị biến dạng sau một vụ cháy. Người ta đồn rằng cô cùng với con lừa và đứa con trai của cô đã phải chịu sự đánh đập dã man của người chồng. Sau cái chết của đứa con trai cả dưới bàn tay của người cha, cô phóng thiêu căn nhà rồi cùng với con lừa nhảy cầu tự tử. Cái cầu giờ đây có tên là Cầu Old Applewhite.

Không biết chuyện có thật hay không nhưng những du khách nào mà gan dạ đến thăm cầu Old Applewhite sẽ thường nghe thấy tiếng lừa kinh hoàng từ khu rừng tối vào đêm khuya - đôi khi được cho là hồn ma của người phụ nữ, cũng có thể là một sinh vật khác, đáng sợ hơn. Người lái xe đôi lúc sẽ bất tỉnh khi lái qua cầu và khi họ thức dậy thì sẽ thấy xe của họ bị hư hại với nhiều vết cào móng vuốt. Những vụ mất tích bí ẩn cũng xuất hiện quanh đây.

“Cô ấy yêu thị trấn này và cô ấy chỉ muốn ai đó chia sẻ tâm tư, tầm nhìn. Cô ấy thực sự không có ác cảm nào đối với chúng tôi.” Một cư dân bắt gặp Donkey Lady phát biểu.

“Cô ấy cũng hài hước như đồng nghiệp của bạn. Cô ấy cũng giống chúng ta mà.” Một cư dân sau khi trò chuyện với Donkey Lady qua điện thoại phát biểu.

Với những ai tò mò muốn gọi cho Donkey Lady, đây là đường dây nóng: 210-960-3826 (US).

Số điện thoài sẽ không thay đổi dù đã hơn một thế kỷ. Đa số không nghe máy nhưng có những người sẽ nghe thấy những âm thanh rùng rợn hoặc sẽ được bắt máy với Donkey Lady.

[Diendantruyen.Com] Tổng Hợp Truyện Ngắn Kinh Dị

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom