Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Tổng Giám Đốc, Xin Anh Nhẹ Một Chút!

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Tổng Giám Đốc, Xin Anh Nhẹ Một Chút!
Chương 20: Ba giờ sáng, anh bảo cô đi qua chỗ anh! !


Hôm sau.

Hạ Tử Duy đến công ty như thường lệ.

Thay vì nói cô đã chuẩn bị tốt tâm lý, không bằng nói cô đã không có lựa chọn, nhưng mà dù sao đi nữa, cô tuyệt đối không ở lại bên Đàm Dịch Khiêm quá lâu. . . . . .

Hạ Tử Du đi thang máy dành riêng cho tổng giám đốc, lên đến tầng lầu.

Lấy tư cách là thư ký mới nhậm chức của Đàm Dịch Khiêm, Hạ Tử Du đương nhiên phải đi gặp anh trước.

Hạ Tử Du gõ nhẹ cửa phòng làm việc của Đàm Dịch Khiêm, mới phát hiện ra Đàm Dịch Khiêm không có ở trong văn phòng, ngay lúc Hạ Tử Du đang nghi ngờ, thì chị Dư đã đi ra từ trong thang máy.

Hạ Tử Du nghe thấy tiếng thang máy, quay đầu nhìn lại. Thấy chị Dư, cô nhẹ nhàng gật đầu bày tỏ lễ phép.

Chị Dư bước đến trước mặt Hạ Tử Du, giọng nói bình tĩnh trước sau như một, "Tối hôm qua tổng giám đốc đã bay tới Mỹ xử lý công việc của tổng bộ rồi. . . . . . Mấy ngày nay tổng giám đốc không ở công ty, cô hãy làm quen cho tốt trách nhiệm thư ký nên làm đi!"

Hạ Tử Du trợn tròn hai mắt, "Cô nói tổng giám đốc đã đi tổng bộ ở Mỹ rồi?"

Chị Dư gật đầu, "Đúng vậy."

Hạ Tử Du hơi khó có thể tin, cô không nghĩ tới Đàm Dịch Khiêm sẽ vì thỏa hiệp lựa chọn của cô mà ngày hôm sau rời đi.

Cô cho là, anh đã đạt được yêu cầu, đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua. . . . . .

Chẳng qua, đối với cô mà nói là đây đúng là một tin tốt.

Hạ Tử Du nhẹ nhàng thở ra, tâm trạng cũng không khỏi chuyển biến tốt, "Được, tôi sẽ làm quen công việc mới thật tốt."

Chị Dư gật nhẹ đầu, ngay sau đó xoay người rời đi.

------

Một tuần lễ sau, có lẽ là không có sự tồn tại của Đàm Dịch Khiêm mà Hạ Tử Du bắt đầu hết lòng tập trung với công việc.

Nếu không nhắc đến chuyện giữa cô và Đàm Dịch Khiêm, thật ra cô rất thích chức vụ thư ký tổng giám đốc này.

Trước đây ở phòng PR luôn có nhân vật lớn lớn nhỏ nhỏ cần ứng phó, hiện tại không cần phải đối mặt bất luận kẻ nào, mỗi ngày đều chỉ ngồi ở trong phòng thư ký giúp tổng giám đốc sửa sang lại văn kiện hồ sơ, công việc nhẹ nhàng mà thanh thản dễ chịu.

Chính bởi vì công việc thư ký này đã giúp cô hiểu thêm về Đàm Dịch Khiêm.

Cô xem qua rất nhiều tài liệu công ty, phát hiện tập đoàn Đàm thị có thể có ngày hôm nay đều toàn dựa vào năng lực kinh người và trí tuệ khôn lường của Đàm Dịch Khiêm, những quyết định sách lược của anh hầu như không bao giờ sai lầm. . . . . . Thảo nào ai ai cũng ca ngợi anh là thiên tài trong giới kinh doanh.

Lúc trước, cô cũng từng tò mò về người đàn ông thần kỳ được mọi người đồn đại này. Nhưng, sau chuyện đêm hôm đó, cô hoàn toàn không còn chút tò mò gì về anh nữa, thậm chí cảm thấy người đàn ông vô sỉ quần là áo lụa như thể anh hoàn toàn không có khả năng có được thành tựu như vậy, mọi người chỉ nói quá lên mà thôi. Nhưng mà bây giờ xem ra, cô cũng chưa hiểu về anh ta lắm. . . . . .

Có lẽ do ban ngày lật xem tài liệu của anh nhiều lần, mấy ngày này vào ban đêm, trước khi ngủ cô đều nghĩ đến anh.

Nhưng như vậy cũng không có nghĩa là cô đã giảm bớt đi cảm giác căm ghét đối với anh ta. Bởi vì lúc nghĩ tới anh, cô đều cầu nguyện từ tận đáy lòng rằng anh ta hãy kéo dài thời gian trở về nước, như vậy cô mới có thể tiếp tục trải qua cuộc sống yên tĩnh thoải mái như bây giờ.

Vậy mà. . . . . .

Tối nay, Hạ Tử Du nhận được một tin nhắn làm cho cô hoàn toàn về với hiện thực.

Ba giờ sáng, Hạ Tử Du đang ngủ mơ mơ màng màng, một hồi chuông điện thoại đột ngột đã quấy rầy giấc ngủ cô.

Cô đang ngủ say sưa, chuông điện thoại di động khiến cô bực dọc đang muốn tắt máy, lúc này, trên màn hình điện thoại chợt hiện lên một tin nhắn ——

Qua chỗ tôi, hai phút sau tài xế sẽ đợi ngoài cửa nhà đón cô! Đàm Dịch Khiêm.

Một giây sau, Hạ Tử Du chấn động ngồi dậy, bừng tỉnh trong nháy mắt.
 
Chương 21: Cưỡng đoạt


Hạ Tử Du thay một bộ quần áo đơn giản, lập tức đi tới cổng chính biệt thự.

Tài xế của Đàm Dịch Khiêm quả nhiên đã chờ ngoài cổng chính, nhìn thấy Hạ Tử Du, tài xế mở cửa xe cung kính nói, "Hạ tiểu thư, mời."

Hạ Tử Du chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn phải lên xe.

Ba giờ sáng, Đàm Dịch Khiêm gọi cô đi qua chỗ anh, dụng ý của anh rất rõ ràng, nhưng lại không thể cự tuyệt. . . . . .

Cô nhớ anh đã từng nói, cô phải tập làm quen với tính cách của anh! !

Có lẽ lúc này cô vẫn chưa thật sự hiểu rõ tính cách của anh, nhưng từ khi anh có thể dễ dàng lợi dụng tin tức truyền thông để uy hiếp với cô, cô liền hiểu được, người đàn ông này nguy hiểm như vậy, cô không thể chọc vào!

Xe từ từ lái vào bãi đậu xe khách sạn "Tứ Quý", tài xế thân thiện mở cửa xe cho cô, dặn dò, "Hạ tiểu thư, tổng giám đốc vẫn ở phòng số 1618, cô đi lên đi!"

Hạ Tử Du lễ phép gật đầu với tài xế, lúc này mới đi vào thang máy.

Bên trong thang máy, Hạ Tử Du đưa tay ấn phím lầu mười sáu, trái tim lại đập thình thịch.

Nói thật, cho đến bây giờ, cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt để đối mặt với anh. . . . . .

Không biết anh ta sẽ đối phó với cô như thế nào, trong lòng bất ổn khiến cô hết sức lo lắng không yên.

"Đinh" một tiếng, thang máy khách sạn dừng lại ở tầng mười sáu.

Hai tay của Hạ Tử Du ra đầy mồ hôi bởi vì căng thẳng, cô bất an đi tới căn phòng duy nhất của tầng lầu, thân thể luôn luôn ở trạng thái căng cứng.

Đứng ở ngoài cửa phòng số 1618, Hạ Tử Du hít một hơi thật sâu, mới đưa tay gõ nhẹ cửa phòng.

Cửa phòng cũng không đóng như lần trước, cô nâng tay cầm chốt cửa, nhẹ nhàng đẩy cửa vào.

Bên trong chỉ có một chiếc đèn thủy tinh xinh đẹp rực rỡ chiếu sáng khắp cả phòng, những nơi đèn thủy tinh xuyên qua phát ra ánh sáng lại kiều diễm mà lãng mạn.

Không chấp nhận được, Hạ Tử Du tìm kiếm bóng dáng của Đàm Dịch Khiêm, đột nhiên hai cánh tay cứng cáp bao vây lấy cô từ phía sau.

Ngay lúc cô chưa kịp phản ứng, đôi môi ẩm ướt nóng bỏng của Đàm Dịch Khiêm đã ức hiếp cô.

"Ưm. . . . . ."

Cô biết là anh, bởi vì hơi thở của anh rất đặc biệt, hơn nữa mùi hương còn rất là dễ chịu. (chị í bị anh í làm cho mê mẩn rùi ha ha)

Nụ hôn triền miên không nồng đậm như lần đầu, anh nhanh chóng rời khỏi môi cô, đôi tay không chút do dự cởi những thứ trói buộc trên người của cô.

"A!" Cô tưởng rằng mình đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng khi toàn thân cô chỉ còn lại chiếc áo lót, cơ thể lạnh cóng và cảm giác bất lực khiến cô sợ hãi bắt đầu khóc thút thít, "Hu hu. . . . . . Đừng. . . . . ." Cô đưa tay đẩy anh ra theo bản năng.

Anh đưa hai tay vòng qua eo cô, vô cùng thân mật thì thầm bên tai cô, "Đã quên lời tôi nói rồi sao? Giữa chúng ta, giờ chỉ mới bắt đầu. . . . . ."

Cô hoàn toàn không thể nghe ra ý nghĩa sâu xa trong nói của anh, cô gắng sức giãy dụa, quyết liệt kháng cự nói, "Tôi không hiểu, vì sao anh phải chọn tôi? Loại đàn ông như anh, hoàn toàn không thiếu phụ nữ làm ấm giường cho anh. . . . . ."

Rốt cuộc cô đã làm gì mà khiến mình lâm vào cảnh ngộ thế này?

"Tôi cảm thấy hứng thú với cô, nên muốn có được cô, chỉ đơn giản như vậy!"

Anh giơ tay dùng sức nhấc mông của Hạ Tử Du lên cao, để cho hai chân thon dài của cô siết chặt ở thắt lưng rắn chắc cường tráng của anh.

Hạ thể anh như ngọn lửa giương cao đang vận sức chờ phát động, hết sức căng thẳng để ở cửa vào mềm mại nữ tính của Hạ Tử Du.

"Đừng. . . . . ."

Lời nói Hạ Tử Du bị động tác thẳng tiến của Đàm Dịch Khiêm cắt ngang.

Một giây sau, động tác anh càng thêm mãnh liệt khiến cho cô chỉ có thể bám vào anh thật chặt. . . . . .
 
Chương 22: Không nên mặc anh định đoạt


Giọng của bà Hạ vô cùng lo lắng, "Tử Du, con mau trở về, ba con đã xảy ra chuyện. . . ."

Hôm sau.

Ánh mặt trời sáng sớm dịu dàng xuyên thấu qua rèm cửa sổ màu lam nhạt, chiếu xuống một đôi nam nữ đang ôm nhau ngủ trong phòng. . . . . .

Do cảm giác ánh sáng nóng rực mà Hạ Tử Du từ từ mở mắt ra, nhưng trong giây phúc mở mắt đó, một khuôn mặt đàn ông vô cùng điển trai lại không hề báo động trước lọt vào tầm mắt của cô.

"Ặc. . . . . ." Hạ Tử Du không kiềm được phát ra một tiếng hô kinh ngạc, nhìn Đàm Dịch Khiêm gần trong gang tấc, trong đầu cô lơ đãng thoáng qua tất cả hình ảnh đã diễn ra đêm qua.

Tối hôm qua, anh không quan tâm cô hết lời cầu xin, áp cô trên tường. . . . . . Cô thậm chí không cô mất đi tri giác từ bao giờ, càng không biết anh ôm cô trở lại trên giường từ lúc nào.

Thật là ghê tởm! !

Trong lòng phiền não làm cho cô về với thực tế, tận đáy lòng cô chửi rủa anh ta vô số lần, cũng trong lúc vô tình lại chú ý đến vẻ mặt vô tội khi ngủ say như trẻ con của anh ta.

Nếu như nói trước đây chưa từng nhìn thẳng vào anh, thì lần này cô đã hoàn toàn thấy rõ ngũ quan của anh.

Lúc này anh ta tuấn tú rung động hơn khi nhìn anh ở khoảng cách xa, nếu như anh ta không xuất hiện chân thật trước mặt cô, cô quả thật không thể tin được trên thế giới này lại có một người đàn ông có khuôn mặt hoàn mỹ như thế. Hơn nữa, càng nhìn anh cô lại càng cảm thấy giữa họ có cảm giác quen thuộc khó hiểu, như thể anh có ma lực mê hoặc vô hình, dần dần hấp dẫn cô. . . . . .

Không, cô tuyệt đối không thể có cảm giác quen thuộc với anh ta như vậy. . . . . .

Điều chỉnh lại suy nghĩ, cô muốn ngồi dậy, lúc này mới phát hiện ra cánh tay to lớn của anh ta đã vững vàng chiếm giữ eo của cô từ lâu.

Cô dịch cánh tay của anh ra, tiếp theo rón ra rón rén nhảy xuống giường, nhanh chóng nhặt quần áo nằm dưới sàn nhà lên, chạy vào phòng tắm. . . . . .

-

Tối hôm qua cô cũng đã dặn dò người giúp việc giữ bí mật về hành tung giúp cô, nên ông bà Hạ cũng không biết chuyện cô rời đi lúc nửa đêm.

Vì vậy, sau khi Hạ Tử Du rời khỏi khách sạn, cô không trở về Nhà họ Hạ, mà đi thẳng đến công ty.

Thật may là bây giờ cô làm việc ở tầng lầu dành riêng cho tổng giám đốc, cô đến muộn cũng không làm cho đồng nghiệp chú ý.

Trở lại chỗ ngồi trong phòng thư ký, cô còn chưa ngồi vào chỗ của mình, chuông điện thoại di động lại đột ngột vang lên.

Trên màn hình hiện ra dãy số điện thoại chỉ cần nhìn thoán qua cũng thấy ấn tượng. Đây là dãy số đêm qua, lòng cô không khỏi hoảng loạn, rồi lại không thể không nhấn nút trả lời.

Cô đưa điện thoại di động gần sát bên tai, nhỏ giọng, "A lô. . . . . ."

"Ai cho phép cô đi? Quay lại! ! !" Hình như anh ta hơi tức giận, hai chữ cuối cùng kia gần như là dùng giọng điệu ra lệnh.

"Tôi. . . . ." Hạ Tử Du vừa định trả lời, Đàm Dịch Khiêm đã cắt ngang điện thoại.

Kết thúc cuộc nói chuyện, tiếng tút tút bắt đầu truyền vào tai Hạ Tử Du. Hạ Tử Du cất điện thoại di động đi, tức giận cắn môi dưới.

Cô không trở lại thì sao?

Chẳng lẽ đồng ý yêu cầu vô sỉ của anh ta, rồi sau này cứ phải bị anh tùy ý định đoạt vô điều kiện sao?

Hạ Tử Du càng nghĩ càng tức, cuối cùng dứt khoát thu dọn đồ đạc rời khỏi công ty.

Ra khỏi công ty, Hạ Tử Du đi dạo trên đường phố ồn ào náo nhiệt ròng rã ba giờ, cho đến khi cô hết tức giận mới chuẩn bị về công ty.

Nhưng mà, vào lúc này, cô lại nhận được một cuộc điện thoại của bà Hạ gọi tới.
 
Chương 23: Hạ thị gặp nguy cơ!


Nhận được điện thoại của bà Hạ, Hạ Tử Du trở về nhà ngay lập tức.

Cô vừa vào cửa nhà đã thấy bà Hạ lo âu đi tới đi lui trong phòng khách rộng lớn.

Hạ Tử Du nhanh chóng bước đến bên cạnh bà Hạ, "Mẹ, đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Bà Hạ bất lực nắm lấy tay Hạ Tử Du, đôi mắt rưng rưng, nói nghẹn ngào, "Ba con bị cảnh sát dẫn đi rồi. . . . . ."

Hạ Tử Du hoảng sợ thốt lên, "Tại sao có thể như vậy?"

Bà Hạ nói nghẹn ngào, "Nguyên nhân cụ thể mẹ cũng không rõ lắm, chỉ biết là có liên quan đến hạng mục công ty. . . . . . Bây giờ con lập tức tới đồn cảnh sát gặp ba con, mẹ gọi điện thoại hỏi thăm bạn bè của ba con xem đã xảy ra chuyện gì!"

"Dạ, con sẽ đi ngay bây giờ! Mẹ, mẹ cũng đừng quá lo lắng!" Hạ Tử Du lập tức xoay người rời đi.

---------

Đồn cảnh sát.

Hạ Tử Du gặp ông Hạ trong phòng an ninh.

Trong nháy mắt ông Hạ có vẻ tiều tụy hơn nhiều nhiều, vẫn cứ cúi đầu.

Hạ Tử Du vội vã hỏi thăm ông Hạ, "Ba, ba nói cho con biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

Ông Hạ vô lực lắc đầu, tự trách nói, "Ba trách ba quá tin tưởng bạn bè, cho nên mới hại ‘Hạ thị’, ba thật là đần độn. . . . . ."

Hạ Tử Du nhẹ giọng an ủi ông Hạ, "Ba, ba trước tiên đừng lo lắng, chuyện nhất định có cách giải quyết, ba kể ngọn nguồn câu chuyện cho con biết đi ạ. . . . . ."

Ông Hạ vẫn xua tay, ngay sau đó nhẹ nhàng nói ra.

Thì ra một năm trước, ông Hạ được người bạn cực kỳ thân thiết là Trần An giới thiệu cho ông một hạng mục xây dựng thành phố . . . . . .

Hạng mục này có lợi nhuận không nhỏ, có thể mang đến cho Hạ thị lợi nhuận xưa nay chưa từng có. Tuy ở thành phố Y Hạ thị cũng có vốn liếng tốt, nhưng muốn nắm bắt hạng mục này cũng là có lòng mà không có sức.

Trần An là tổng giám đốc của tập đoàn "Ích An" vang danh quốc tế, ông ta đề nghị hợp tác với ông Hạ, hai người cùng đoạt lấy hạng mục này.

Ông Hạ vốn cự tuyệt Trần An, suy cho cùng, Hạ thị mặc dù có thể hợp tác với "Ích An" nhưng Hạ thị vẫn không đủ vốn lưu động để cạnh tranh đấu thầu hạng mục này với phía chính phủ.

Lúc này Trần An cam kết sẽ cấp vốn lưu động đầy đủ cho ông Hạ, đợi sau một năm hạng mục thành công thu được lợi nhuận rồi hoàn trả lại.

Ông Hạ thấy Trần An là bạn chí cốt nhiều năm, lúc này mới đồng ý bắt tay vào hạng mục này, hơn nữa ký giấy nợ cam kết một năm sau sẽ hoàn trả khoản nợ.

Sau đó tất cả tiến triển rất thuận lợi. Nào ngờ, ngay tại hôm nay, hạng mục "Ích An" và Hạ thị hợp tác lại bị chính phủ hạ lệnh đình chỉ do toàn bộ vật liệu xây dựng không phù hợp với an toàn và bảo vệ môi trường.

Chuyện này vốn không ép ông Hạ tới bước đường cùng, dù cho xảy ra vấn đề trong khâu an toàn và bảo vệ môi trường, họ vẫn có thể xây dựng lần nữa. Nhưng mà lúc này "Ích An" lại đột nhiên rút vốn lưu động hỗ trợ Hạ thị, đồng thời muốn ông Hạ phải thanh toán hết khoản nợ, hiện nay đã đến kỳ hạn một năm.

Bởi vì ông Hạ không thể hoàn lại khoản nợ, cho nên mới bị đồn cảnh sát tạm giữ!

Cho đến lúc này ông Hạ vẫn không hiểu vì sao Trần An lại bất nghĩa hãm hại ông. . . . . .

Hôm nay, Hạ thị chẳng những không có đủ tiền vốn để tiếp tục tiến hành hạng mục này, nếu như ông Hạ vẫn không hoàn trả khoản nợ, Hạ thị sẽ phải phá sản để trả nợ. . . . . .
 
Chương 24: Tổng giám đốc đã không còn hứng thú với cô!!


Sau khi trở về, Hạ Tử Du đã nói lại mọi chuyện với bà Hạ.

"Làm sao bây giờ?" Bà Hạ đã gấp đến độ không có chủ kiến. "Chúng ta có phải nên đi gặp Trần An, hỏi xem còn có cách gì cứu vãn hay không?"

"Con nghĩ không cần gặp Trần An đâu, ông ta chắc hẳn muốn hãm hại ba nên sẽ không bỏ qua cho ba . . . . . ." Hạ Tử Du bất đắc dĩ nói ra.

Từ lời ông Hạ, Hạ Tử Du biết được trước đây hạng mục đều do Trần An phụ trách, hôm nay hạng mục xảy ra vấn đề, Trần An cũng không quan tâm tới tổn thất của hạng mục, lại còn ép ông Hạ phải trả nợ, rất rõ ràng mục đích của Trần An chính là dồn ép ông Hạ đến bước đường cùng.

"Tử Du, con nói phải làm sao bây giờ? Nếu như ba con gặp chuyện không may, mẹ cũng không sống được. . . . . ." Bà Hạ hoang mang lo sợ, nước mắt đã tuôn trào từ lâu.

"Mẹ, mẹ đừng lo, tất cả đều có thể giải quyết, ba sẽ không có việc gì. . . . . ." Hạ Tử Du cực lực an ủi bà Hạ.

---

Ba ngày sau, Hạ Tử Du không trở về Đàm thị, khoảng thời gian này Đàm Dịch Khiêm cũng không gọi điện thoại quấy rầy cô, nhưng mà chuyện ông Hạ lại càng ngày càng cấp bách.

Nếu trong một tuần, ông Hạ không thể hoàn trả khoản nợ cho Trần An, Trần An sẽ dùng thân phận chủ nợ để ép Hạ thị phải phá sản để hoàn lại khoản nợ. . . . . .

Hạ thị là tâm huyết mấy đời của nhà họ Hạ, ông Hạ hoàn toàn không muốn để Hạ thị phá sản, nhưng nếu như Hạ thị không phá sản, ông Hạ sẽ phải vào nhà giam. . . . . .

Hạ Tử Du bôn ba suốt một tuần lễ, tìm tất cả bạn bè đã từng có giao tình với ông Hạ, thế nhưng, không có một ai đồng ý giúp đỡ ông Hạ.

Hạ Tử Du hiểu được dệt hoa trên gấm thì dễ nhưng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi thì khó. Nếu như ông Hạ đừng tin tưởng bạn bè quá như vậy, cũng sẽ không lâm vào cục diện hôm nay. . . . . .

Cả ngày, Bà Hạ dùng nước mắt rửa mặt, Hạ Tử Du rất khó chịu.

"Vậy phải làm sao bây giờ. . . . . . Tử Du. . . . . . Mẹ rất lo lắng cho Nhà họ Hạ chúng ta sẽ kết thúc như vậy. . . . . . Ba con không trở lại, hai mẹ con chúng ta phải làm sao đây?" Bà Hạ ngồi trên ghế sofa, lại khóc lóc nức nở.

Hạ Tử Du nhẹ nhàng ôm vai bà Hạ, đôi mắt cũng ửng hồng theo, "Mẹ, mẹ yên tâm đi, con nhất định sẽ không để chuyện gì xảy ra với ba, mẹ phải tin tưởng con!"

Bà Hạ mệt mỏi dựa vào Hạ Tử Du, tâm trạng vẫn sa sút.

. . . . . .

Buổi tối, Hạ Tử Du tựa vào đầu giường, trong lòng vô cùng lo âu.

Ông bà Hạ có công ơn nuôi dưỡng cô, bất kể thế nào, cô tuyệt đối không thể để nhà họ Hạ lâm vào cục diện như hiện nay. . . . . .

Nhưng mà cô có thể làm gì để giúp nhà họ Hạ vượt qua đợt nguy nan này đây?

Suy đi nghĩ lại, cuối cùng Hạ Tử Du cũng nhấc điện thoại lên, ấn dãy số quen thuộc không lưu trên điện thoại di động.

Đúng vậy, cô phải gọi cho Đàm Dịch Khiêm!

Cô nghĩ đến người duy nhất có thể trợ giúp nhà họ Hạ chỉ có Đàm Dịch Khiêm. Đối với Đàm Dịch Khiêm mà nói thì đây chỉ là một việc rất đơn giản.

Hạ Tử Du không nghĩ tới lại không thể nào kết nối được với điện thoại của Đàm Dịch Khiêm.

Trằn trọc không yên cả đêm, sáng sớm hôm sau Hạ Tử Du liền tới Đàm thị.

Hạ Tử Du không nhìn thấy Đàm Dịch Khiêm trong phòng tổng giám đốc, nhưng lại nhìn thấy chị Dư đang thu dọn đồ của cô trong phòng thư ký.

Hạ Tử Du không rõ nguyên do mà hỏi chị Dư, "Đây là. . . . . ."

Chị Dư bình tĩnh ngẩng đầu lên, giải thích, "Sẽ có thư ký mới tiếp nhận công việc của cô, ngày mai cô không cần đến ‘Đàm thị’ nữa."

Hạ Tử Du hoảng hốt, "Vì sao lại như vậy?"

Chị Dư nói chậm rãi, "Chuyện này nghĩa là tổng giám đốc không còn hứng thú với cô nữa!!"
 
Chương 25: Không gặp được anh


Vốn dĩ đây là một tin cực tốt với Hạ Tử Du, nhưng vào lúc này, Hạ Tử Du lại không thể mừng nổi. . . . . .

Hạ Tử Du sững sờ, một hồi lâu không nói gì.

Sau khi chị Dư dọn dẹp đồ dùng cá nhân của Hạ Tử Du, sau đó nói với Hạ Tử Du, "Cô có thể tới thẳng phòng tài vụ thanh toán tiền lương." Dứt lời, chị Dư không trao đổi gì với Hạ Tử Du nữa, xoay người rời đi.

"À, chị Dư. . . . . ."

Đúng lúc chị Dư xoay người, Hạ Tử Tu lên tiếng.

Chị Dư dừng chân, quay đầu hỏi, "Có chuyện gì vậy?"

Hạ Tử Du do dự, vẫn cố lấy dũng khí nói ra, "Cô có thể nói cho tôi biết tổng giám đốc ở đâu không?" Cô biết, chỉ cần cô mở miệng chính là khước từ tự do của cô.

Chị Dư nói lạnh nhạt, "Xin lỗi, cô đã không còn là thư ký tổng giám đốc nữa, cô không có quyền được hỏi hành tung của tổng giám đốc."

Hạ Tử Du yên lặng, chị Dư bỏ đi luôn.

Sau khi chị Dư rời đi, Hạ Tử Du vẫn im lặng, rất lâu sau đó cô mới rời khỏi Đàm thị.

-----------

Cô thật không ngờ vào đúng lúc này Đàm Dịch Khiêm lại có thể buông qua cô dễ dàng như vậy. . . . . .

Nhưng mà tại sao lại vào đúng lúc này?

Ba cô vẫn còn chờ cô trong đồn cảnh sát, cô phải nhanh chóng nghĩ ra cách, nếu không, Hạ thị sẽ gặp nguy. . . . . .

Không suy nghĩ quá nhiều, gần đến buổi chiều, Hạ Tử Du tới khách sạn "Tứ Quý" nơi Đàm Dịch Khiêm ngủ lại.

Bởi vì không có chìa khóa, Hạ Tử Du quyết định chờ anh ta trước cửa phòng 1618.

Cô đợi anh ta ở cửa phòng cả đêm, nhưng không thấy bóng dáng của anh đâu.

Hai ngày sau, mỗi đêm cô đều chờ đợi ở khách sạn, thế nhưng anh ta vẫn không xuất hiện.

Sáng sớm ngày thứ ba, cô lại tới Đàm thị một chuyến, nhưng mà hôm nay, bởi vì cô còn là nhân viên Đàm thị nên bị an ninh Đàm thị chặn lại ngoài cổng chính.

Một ngày nữa Hạ thị sẽ phải tiến hành phá sản, Hạ Tử Du không còn cách nào nữa. Cuối cùng cô không thể không đến cửa ra vào bãi đậu xe Đàm thị chờ anh. . . . . .

Gần tới buổi trưa, cô nhìn thấy một chiếc Bentley lịch sự tao nhã, có giá trị xa xỉ số lượng sản xuất giới hạn, lại khiêm tốn từ bên trong bãi đỗ xe lái ra chậm rãi. . . . . .

Cô biết chiếc xe này là của Đàm Dịch Khiêm, bởi vì đêm đó tài xế đã lái chiếc xe này tới đón cô.

Trong nháy mắt cô lao ra chắn trước mũi xe, may mà tốc độ xe cũng không nhanh, tài xế lanh lẹ đạp thắng xe.

Tài xế liếc mắt nhìn Hạ Tử Du ở phía trước, cung kính nói với Đàm Dịch Khiêm ở phía sau, "Tổng giám đốc Đàm, là Hạ tiểu thư!!"

Hạ Tử Du đã vọt tới bên cạnh xe, vỗ nhẹ vào cửa kính. Bởi vì cửa sổ xe được làm bằng kính màu đen, nên chỉ có thể nhìn từ trong ra ngoài. Cho nên Hạ Tử Du hoàn toàn không thể thấy tình hình trong xe.

Ánh mắt âm u lạnh lùng của Đàm Dịch Khiêm lướt qua khuôn mặt vô cùng lo lắng của Hạ Tử Du, môi mỏng nói lời lạnh nhạt, "Lái xe."

Tài xế nhẹ gật đầu, ngay sau đó ấn kèn ý bảo Hạ Tử Du tránh ra, lúc này mới bắt đầu khởi động máy.

Có lẽ không ngờ rằng xe lại có thể tiếp tục lái đi, bàn tay vỗ lên cửa sổ của Hạ Tử Du bị xước do chiếc xe chạy đi.

Cuối cùng, Hạ Tử Du chỉ có thể trơ mắt nhìn xe rời đi.
 
Chương 26: Nhắm mắt, ôm lấy anh từ đằng sau!


Hạ Tử Du bất lực rời khỏi bãi đậu xe, vẻ mặt cô đơn.

Lúc đang đợi taxi, Hạ Tử Du lại gặp được chị Dư vừa mới tan ca.

Ánh mắt chị Dư xẹt qua người Hạ Tử Du, vẻ mặt lạnh lùng dường như cũng không muốn nói gì với Hạ Tử Du.

Hạ Tử Du vẫn kiên trì đến gần chị Dư, nhẹ nhàng từ tốn mở miệng, "Chị Dư, tôi biết chị không muốn gặp tôi, nhưng mà tôi thật sự rất cần nói chuyện với Đàm Dịch Khiêm. Hy vọng chị có thể giúp tôi gặp anh ấy. . . . . ."

Vẻ mặt chị Dư lạnh lùng, vẫn không mở miệng.

Hạ Tử Du cắn môi, giọng nói khẩn cầu, "Xin chị giúp tôi!"

Có lẽ giọng nói Hạ Tử Du khàn khàn để lộ tâm trạng lúc này của cô, rốt cuộc chị Dư cũng liếc mắt nhìn Hạ Tử Du. "Đối với thứ mình cảm thấy hứng thú đàn ông sẽ không từ mọi thủ đoạn nào, nhưng mà tất cả đều chỉ xảy ra khi người đàn ông có tính nhẫn nại."

Hạ Tử Du nói thật lòng, "Tôi không hiểu."

Chị Dư nghiêm mặt nói, "Tôi còn nhớ tôi đã từng nói với cô, cô là người phụ nữ đầu tiên tổng giám đốc muốn giữ ở bên cạnh, nhưng cô lại không nắm bắt lấy. . . . . ."

"Tôi không biết tại sao mọi chuyện lại thành như vậy. . . . . ." Hạ Tử Du biết chị Dư hiểu lầm nguyên nhân cô muốn gặp lại Đàm Dịch Khiêm, nhưng trước mắt cô không cần phải so đo những chuyện này, có thể mau sớm gặp được Đàm Dịch Khiêm mới là quan trọng nhất.

Chị Dư nói ra nguyên nhân, "Tôi tưởng rằng cô là một cô gái thông minh, cô nên hiểu rõ tính tình của tổng giám đốc . . . . . . Tổng giám đốc thích phụ nữ dịu dàng và ngoan ngoãn nghe lời, chứ không phải nhóc con bốc đồng và cáu kỉnh."

Bốc đồng và cáu kỉnh?

Hạ Tử Du đột nhiên nhớ lại chuyện sáng sớm hôm đó anh gọi điện bảo cô trở về khách sạn. . . . . .

Thật sự là cô đã không trở về khách sạn để tỏ rõ sự tức giận, chẳng lẽ cũng bởi vì một chuyện nhỏ như vậy mà anh ta đã tức giận?

Một giây này, giọng nói mạnh mẽ mà bình thản nhưng ẩn chứa nguy hiểm của Đàm Dịch Khiêm lại vang lên trong đầu Hạ Tử Du. Cô phải làm quen với tính cách của tôi. . . . . .

Đúng vậy, cô đã quên mất. Cô hoàn toàn không thể đắc tội với anh!

"Tổng giám đốc chịu để ý đến cô, coi như đã là vận may của cô rồi. . . . . . Nếu như cô thật sự còn muốn trở lại bên tổng giám đốc, tôi chỉ nhắc nhở cô, phải học cách ngoan ngoãn nghe lời!" Chị Dư ngừng lại rồi nói tiếp, "Được rồi, tôi phải đi trước đây. . . . . . Muốn gặp tổng giám đốc, vậy thì hãy chờ ở khách sạn Tứ Quý, tối nay tổng giám đốc sẽ ngủ lại khách sạn."

-----

Chín giờ tối, Hạ Tử Du lại đứng chờ ở cửa phòng số 1618 của khách sạn "Tứ Quý".

Hạ Tử Du hít một hơi thật sâu, giơ tay gõ nhẹ lên cửa phòng.

Trong phòng không truyền tới bất kỳ phản ứng nào, Hạ Tử Du chỉ sợ Đàm Dịch Khiêm không có ở trong phòng, thử đưa tay vặn chốt cửa, "lạch cạch" một tiếng, cửa phòng mở ra.

Hạ Tử Du đi vào phòng, tiện tay đóng cửa phòng lại.

Trong phòng cũng không có bóng dáng của Đàm Dịch Khiêm, nhưng hơi thở nam tính thoang thoảng thuộc về Đàm Dịch Khiêm. Lúc Hạ Tử Du đang nghi ngờ, bên trong phòng tắm bắt đầu truyền đến tiếng nước chảy rào rào.

Hiển nhiên, Đàm Dịch Khiêm đang tắm!

Hạ Tử Du chậm rãi bước đến bên cạnh cửa phòng tắm, lẳng lặng chờ anh ra ngoài.

Mấy phút sau, tiếng nước chảy trong phòng tắm dừng lại, Đàm Dịch Khiêm chỉ quấn một cái khăn tắm đi ra từ phòng tắm.

Hạ Tử Du không cho phép mình có chút do dự nào, nhắm mắt, vươn tay ôm chặt thắt lưng trần trụi cường tráng của Đàm Dịch Khiêm từ phía sau, gò má dán lên tấm lưng có dính nước của anh, nhỏ giọng thốt lên, "Dịch Khiêm, xin lỗi. . . . . ."
 
Chương 27: Học cách phụ thuộc


Đàm Dịch Khiêm cũng không có phản ứng gì nhiều.

Hạ Tử Du ôm Đàm Dịch Khiêm thật chặt, giọng nói khàn khàn, "Xin lỗi, tôi sai rồi. . . . . . Về sau tôi sẽ không bao giờ không nghe lời anh nữa!"

Đàm Dịch Khiêm xoay người, con ngươi đen trầm tĩnh thâm sâu dừng lại ở khuôn mặt tinh xảo mà mệt mỏi của Hạ Tử Du.

Hạ Tử Du từ từ buông Đàm Dịch Khiêm ra, nâng tay lên vươn về phía ánh mắt u ám của Đàm Dịch Khiêm, nhỏ giọng khẩn cầu, "Xin anh đừng bỏ mặc tôi. . . . . ."

Tròng mắt đen thâm sâu không lường được của Đàm Dịch Khiêm khẽ híp thành một đường ngang, ánh mắt ngang tàn quan sát Hạ Tử Du, môi mỏng mở ra, "Tôi cho rằng Hạ Tử Du mà tôi biết không phải như bây giờ. . . . . ."

Hạ Tử Du yên lặng nhìn Đàm Dịch Khiêm, nói ra sự thật, "Tôi biết rõ ở trước mặt anh tôi hoàn toàn không có cách nào mà thể hiện một chút thông minh. . . . . ." Không có lời dư thừa, Hạ Tử Du nói thẳng, "Sở dĩ tôi đến đây là bởi vì tôi cần anh giúp đỡ!"

"Hử?" Đàm Dịch Khiêm cảm thấy hứng thú nhếch khóe môi.

Hạ Tử Du nói chậm rãi, "Ba tôi bị bạn bè hãm hại vào tù, tôi cần một số tiền lớn. . . . . ."

Đàm Dịch Khiêm buồn cười cong khóe miệng lên, "Cô dựa vào cái gì mà cho rằng tôi sẽ giúp cô?"

Hạ Tử Du nói bình tĩnh, "Dựa vào việc anh vẫn cảm thấy hứng thú với tôi!" Đúng vậy, cô muốn dùng chính mình để giao dịch.

Đàm Dịch Khiêm ung dung nhìn Hạ Tử Du, đôi mắt đen vẫn hiện vẻ khó có thể phỏng đoán như cũ.

Hạ Tử Du không hề do dự nhón chân lên, chủ động hôn lên cánh môi mỏng lạnh lẽo của anh.

Đàm Dịch Khiêm không có bất kỳ động tác đáp lại. . . . . .

Lần đầu tiên Hạ Tử Du chủ động hôn một người đàn ông, cô hoàn toàn không biết làm thế nào để khiêu khích điểm mấu chốt của dục vọng người đàn ông, chỉ có thể hôn vụng về, trong đầu tưởng tượng dáng vẻ anh hôn cô đêm đó.

Vậy mà sau mấy giây, cô vẫn không có được phản ứng của anh, môi cô thậm chí khô khốc đến mức không thê rnaof tiếp tục nụ hôn này nữa.

Cuối cùng, cô từ từ thả mũi chân xuống, lặng lẽ buông tay ra.

Giây phút này, cô cảm thấy bản thân rất bối rối, lại có thể có ý định bán đứng thể xác của mình, nhưng cô không thể lựa chọn lùi bước, bởi vì cô nợ "Ba mẹ" cô quá nhiều. . . . . .

Nhưng mà, cuối cùng cô cũng không thể nghĩ ra được cách giúp đỡ ba mẹ. . . . . .

Có lẽ, như thể lời chị Dư nói, cô đánh giá cao tính nhẫn nại của một người đàn ông đối với một người phụ nữ, nếu như cô tiếp tục miễn cưỡng, kết quả cũng chỉ sẽ tốn công vô ích.

"Xin lỗi, quấy rầy anh rồi. . . . . ." Hít một hơi thật sâu, Hạ Tử Du không dám nhìn Đàm Dịch Khiêm thêm nữa, xoay người, lựa chọn lặng lẽ rời đi.

Nhưng, ngay lúc Hạ Tử Du sắp bước ra cửa, giọng nói của Đàm Dịch Khiêm vang lên mang theo vẻ tức cười lại xấu xa, "Dụ dỗ tôi xong liền bỏ đi như vậy sao?"

Thân hình Hạ Tử Du đột nhiên chấn động, bước chân sững lại.

Giây lát tiếp theo, hơi thở nam tính thoang thoảng của Đàm Dịch Khiêm đã bao vây Hạ Tử Du, anh bồng cô lên. . . . . .

Cô bị ném mạnh lên chiếc giường lớn mềm mại, không cho cô bất kỳ không gian nghỉ ngơi nào, thân thể của anh đã đổ ập lên.

. . . . . .

Đêm nay, cô học được cách để phụ thuộc vào anh, làm sao để thừa nhận hoan ái dưới thân thể anh.

Cũng bắt đầu từ đêm nay, Hạ Tử Du cô rốt cuộc không thể xem nhẹ người đàn ông cao quý vô duyên vô cớ xông vào thế giới của cô. . . . . .
 
Chương 28: Bán mình, giao dịch thành công


Sắc trời dần sáng, Hạ Tử Du chậm rãi mở mắt ra.

Cô cảm thấy toàn thân rã rời, không có mảy may sức lực. . . . . .

Cô quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, tay cô chẳng biết từ bao giờ đã ôm anh tự nhiên như vậy.

Nhớ tới việc hôm nay Hạ thị sẽ phải tiến hành phá sản, cô khẽ đẩy hông anh, "Dịch Khiêm, Dịch Khiêm. . . . . ."

"Ừm. . . . . ." Đàm Dịch Khiêm mơ hồ đáp lại cô một tiếng, vươn tay ôm lấy cô kéo vào lòng lần nữa.

"A. . . . . ." Cô giãy giụa khỏi cái ôm của anh, quấn lấy chăn ngồi dậy, tiếp tục khẽ gọi anh, "Dịch Khiêm. . . . . ."

"Đừng ầm ĩ, ngủ đi!!" Trong giấc ngủ anh vẫn bá đạo như cũ, cánh tay mạnh mẽ lại kéo cô vào trong chăn.

"A!" Hạ Tử Du ngã xuống giường lớn, tay anh lại không khách khí ôm cô kéo vào lòng.

Đối mặt với cơn ngủ say của anh, Hạ Tử Du khẽ nhíu mày, tiếp tục nhẫn nại gọi anh, "Dịch Khiêm. . . . . ." Cô phải gọi anh dậy, nếu không, Hạ thị sẽ gặp nguy.

Đàm Dịch Khiêm vẫn không tỉnh dậy, bàn tay lo lớn giam giữ cô thật chặt.

Ngay lúc Hạ Tử Du vô cùng sốt ruột, tiếng chuông điện thoại di động của cô đột nhiên vang lên.

Cô cài nhạc chuông riêng cho số điện thoại của ba mẹ, cho nên cô hiểu rõ đây là điện thoại mẹ gọi tới.

Cô nhẹ nhàng xê dịch cơ thể, đưa tay cầm lấy điện thoại trên tủ đầu giường, nhanh chóng ấn nút trả lời.

Trong điện thoại quả nhiên là giọng nói của bà Hạ, "Tử Du. . . . . ."

"Mẹ!!"

"Ba con đã trở về rồi, nghe ba con nói, là một người bạn của con hoàn trả khoản tiền kia cho ba, còn nộp tiền bảo lãnh cho ba con ra ngoài . . . . ." Giọng nói bà Hạ đã không còn vẻ sầu lo như trước.

"Cái gì?" Hạ Tử Du khó có thể tin, "Mẹ nói ba đã về rồi?"

"Đúng vậy, sao thế, con phải biết chứ? Là một người họ Đàm bạn của con giúp đỡ ba con . . . . ." Bà Hạ nghi ngờ.

"À. . . . . ."

. . . . . .

Chậm rãi cúp điện thoại, Hạ Tử Du mãi vẫn chưa phản ứng lại được.

Vài giây sau, Hạ Tử Du quay đầu nhìn người đàn ông đang ngủ say bên cạnh chăm chú.

Người bạn họ Đàm trong miệng mẹ, rõ ràng là chỉ anh. . . . . .

Anh có thể làm được những chuyện này cô cũng không thấy kỳ lạ, cô chỉ tò mò rốt cuộc anh giải quyết xong những chuyện này cho cô từ lúc nào. Dù sao cô cũng chưa nói rõ chân tướng mọi việc với anh, hơn nữa đêm qua. . . . . .

-------

Có lẽ do mấy ngày lo lắng liên tiếp nay đã được thư giãn, Hạ Tử Du không biết ngủ thiếp trong lòng Đàm Dịch Khiêm từ lúc nào, đến khi Hạ Tử Du tỉnh lại lần nữa, Đàm Dịch Khiêm đã đứng trước cửa sổ phòng sửa sang lại áo sơ mi cùng cà vạt.

Người Hạ Tử Du không mảnh vải, không thể làm gì khác hơn là níu chặt chăn, hé mắt nhìn anh.

"Tỉnh rồi?" Anh chỉ nhìn gương mà có thể biết được động tĩnh của cô.

Cô khẽ lên tiếng, "Dạ."

Anh thắt cà vạt xong, tiếp theo ngồi ở cạnh mép giường nhìn cô, "Hãy ngủ một giấc, buổi chiều tôi đến đón cô đi ăn. . . . . ."

Cho dù là giao dịch, cô vẫn phải cảm ơn anh, "À. . . . . . Chuyện ba tôi, cám ơn anh."

"Nhớ uống thuốc." Anh không muốn nói nhiều về chuyện này, chỉ dặn dò cô chuyện khác, ngay sau đó đứng dậy.

Cô dĩ nhiên hiểu anh ám chỉ uống thuốc là thuốc gì. . . . . .

Nhưng mà, khi cô nhìn bóng lưng anh rời đi thì đáy lòng cô lại có cảm giác không nói nên lời.
 
Chương 29: Anh nhắc nhở cô là tham muốn chiếm hữu của anh


Bà Hạ hưng phấn lôi kéo Hạ Tử Du, cười hì hì nói, "Tử Du, ai đưa con về thế? Có phải người bạn họ Đàm của con hay không?"

Gần tối, anh đến khách sạn đón cô ra ngoài dùng cơm.

Cô thật sự không ngờ anh lại là người đàn ông lịch thiệp như vậy, anh chủ động kéo ghế giúp cô, rồi lại cắt hết bít tết cho cô.

Anh và cô như thể một đôi tình nhân ân ái xứng đôi, bồi bàn nhà hàng không khỏi nhìn họ với ánh mắt ngưỡng mộ.

Dù sao cũng không phải tình nhân thật sự, lần đầu tiên hẹn hò với anh ở nơi công cộng như vậy, cô thấy không quen lắm, đành phải yên lặng vùi đầu thưởng thức món ăn.

Anh cũng không lên tiếng, chỉ dùng cơm ưu nhã.

Cô nhướng mắt lén liếc nhìn anh, mới phát hiện vài ánh mắt si mê của nữ phục vụ đã tụ tập trên người anh. . . . . .

Đúng vậy, anh thật sự rất điển trai, mặc dù chỉ là động tác dùng cơm đơn giản, từng động tác lại tản ra mị lực riêng biệt thuộc về anh.

. . . . . .

Bầu không khí lúc dùng cơm cực kỳ yên tĩnh, họ rất ăn ý mà cùng yên lặng, cho đến khi kết thúc bữa cơm.

Ngoài cửa lớn nhà hàng, tài xế đã mở cửa xe cho họ.

Anh ôm eo cô rất tự nhiên, "Lên xe đi!"

Cô chần chừ dậm chân tại chỗ, trong lòng do dự. Nói thật, sau đêm qua, cô biết cô đã nợ anh, sau này, trừ phi anh căm ghét cô, nếu không, dù cho cô ở bên cạnh anh mãi mãi, cô cũng không thể nào trả hết công ơn giúp đỡ nhà họ Hạ của anh, nhưng mà bây giờ cô rất muốn về nhà một chuyến. . . . . . Dù sao, cô vẫn chưa nhìn thấy ba được bình yên vô sự.

Đàm Dịch Khiêm dường như đoán được tâm tư của Hạ Tử Du, môi mỏng nói lời lạnh nhạt, "Tôi đưa cô về Nhà họ Hạ!"

Hạ Tử Du hết sức ngạc nhiên nhìn anh, thế nhưng anh đã ôm cô vào trong xe.

Động tác anh đặt cô xuống ghế thật nhẹ nhàng thật dịu dàng, tựa như cư xử với người phụ nữ mà anh quý trọng, làm cô cảm giác hơi khó tin.

Tài xế khởi động xe chạy về nhà họ Hạ, cô im lặng ngồi cạnh anh, hơi thở trong xe đều là mùi hương dễ chịu thuộc về anh.

Hồi lâu, anh lấy ra một hộp nhung màu đỏ đưa cho cô.

Cô kinh ngạc nhìn hộp nhung màu đỏ, "Đây là. . . . . ."

Anh mở nắp hộp nhung, sau đó lấy ra chiếc nhẫn tinh xảo nằm trong hộp.

Chiếc nhẫn này hiển nhiên rất đắt giá, viên kim cương màu hồng phấn ở phía trên cũng đã thuộc loại hiếm thấy.

"Đeo lên ngón giữa tay phải đi, không được tháo ra!" Anh không giải thích gì cả, ra lệnh cho cô.

Cô vốn muốn cự tuyệt, nhưng có thể tưởng tượng ra tính tình anh không cho phép có người cự tuyệt, cô liền khôn ngoan đeo nhẫn lên ngón giữa tay phải.

Cô đương nhiên biết ý nghĩa chiếc nhẫn đeo vào ngón giữa tay phải, điều đó chỉ đích danh hoa đã có chủ, rõ ràng anh ta muốn nhắc nhở cô tham muốn chiếm hữu của anh. . . . . .

--------

Xe dừng lại ở trước cổng nhà họ Hạ, anh không làm cho cô khó xử, để cô xuống sau đó lập tức rời đi.

Cô xoay người định vào nhà, lại chợt phát hiện mẹ cô đã đứng ở phía sau cô từ lúc nào, đôi mắt đang nhìn chiếc Bentley càng lúc càng xa.

"Mẹ?" Hạ Tử Du sửng sốt nhìn bà Hạ ở phía sau.

Bà Hạ ngồi trong vườn hoa biệt thự, lúc vô tình nhìn thấy được cảnh tượng Đàm Dịch Khiêm đưa Hạ Tử Du về, bà Hạ vốn định ra xem người đưa Hạ Tử Du về là ai, nào ngờ chiếc Bentley kia lại rời đi nhanh như vậy.
 
Chương 30: Trời a, ba mẹ nhắc tới "Đàm Dịch Khiêm"!!


Nhà họ Hạ.

Cuối cùng Hạ Tử Du cũng thấy ông Hạ bình yên vô sự, không khỏi vui mừng ôm lấy ông Hạ, "Ba, thấy ba không có việc gì, thật tốt quá!"

Ông Hạ yêu thương vỗ nhẹ sống lưng Hạ Tử Du, nói yêu chiều, "Ba có thể sinh ra một đứa con gái bảo bối tài giỏi thế này, sao lại có thể xảy ra chuyện đây?"

Bà Hạ cũng xúc động nói phụ họa, "Đúng vậy, nếu không phải là người bạn họ Đàm kia của Tử Du, không biết nhà họ Hạ chúng ta sẽ thế nào đây!!"

Hạ Tử Du lặng lẽ nở nụ cười, không ngờ ba mẹ lại hỏi nhiều đến vấn đề này.

Vậy mà, bà Hạ còn tò mò hỏi han về cảnh tượng vừa rồi, "Tử Du, lúc nãy ai đưa con về thế. . . . . ."

Ông Hạ nghi ngờ, "Vừa nãy có người đưa Tử Du về sao?"

Bà Hạ vội vàng gật đầu, "Đúng vậy a, lái Bentley sản xuất số lượng có hạn!!"

Hạ Tử Du nhíu mày nhìn bà Hạ, "Mẹ ——"

Ông Hạ lại tò mò, "Vậy hả? Ai đưa Tử Du nhà ta về vậy? Chẳng lẽ chính là người bạn họ Đàm của Tử Du sao?"

Bà Hạ rất hưng phấn, "Đúng, tôi cũng cho là như vậy."

Hạ Tử Du nói bất đắc dĩ, "Ba mẹ, người đưa con về là ông chủ công ty con, không liên quan gì tới người bạn họ Đàm kia. . . . . ."

Ông bà Hạ nhất thời tỏ vẻ mất mát.

Bà Hạ lập tức cảm thán, "Tôi còn tưởng rằng Tử Du nhà ta cuối cùng cũng tìm được bạn trai rồi!"

Ông Hạ không khỏi hoang mang, "Nếu người họ Đàm không phải bạn trai con, làm sao có thể giúp gia đình chúng ta đây? Còn bỏ ra một số tiền lớn như vậy?"

Hạ Tử Du tỏ vẻ mất kiên nhẫn, "Có gì đâu ạ, anh ta là một người bạn tốt ở nước ngoài, ba mẹ không biết đâu. . . . . . Sau này con sẽ giải thích với mọi người." Trời ơi, cô phải mau sớm nghĩ ra một lý do để giải thích rõ ràng với ba mẹ.

Ông Hạ vẫn mang vẻ ngờ vực, "Trước kia chưa từng nghe nói con quen biết bạn bè có tiền như vậy, ngẫm lại, trong giới kinh doanh thành phố Y cũng không có mấy nhân vật có thể có bản lĩnh như vậy. . . . . ."

Để tránh ba mẹ tiếp tục đi sâu vào tìm hiểu, Hạ Tử Du vội vàng nói sang chuyện khác, "À, ba mẹ dùng bữa tối chưa ạ. . . . . ."

Bà Hạ không bị Hạ Tử Du quấy nhiễu, đột nhiên bà như thể nghĩ đến gì đó, đôi mắt mở to bừng sáng, hỏi, "Tử Du, người bạn họ Đàm này không phải là tổng giám đốc tập đoàn ‘Đàm thị’ Đàm Dịch Khiêm vừa mới về nước tháng trước chứ?"

-

Buổi tối, Hạ Tử Du ôm gối ôm tựa lên đầu giường, suy nghĩ hỗn loạn.

Trời ạ, cô liên tục bị ba mẹ "vặn hỏi" tới hơn nửa đêm, may là cuối cùng cô vẫn làm cho ba mẹ tin người bạn họ Đàm của cô không liên quan gì tới Đàm Dịch Khiêm. . . . . .

Phải biết, Đàm Dịch Khiêm là được người đời đồn đại là thanh niên thiên tài anh tuấn, nếu cô có quan hệ gì với Đàm Dịch Khiêm, có thể ba mẹ cô sẽ hết sức vui mừng. . . . . .

Nhưng mà cô tuyệt đối không thể để ba mẹ biết quan hệ của cô và Đàm Dịch Khiêm!

Hơn nữa, không nói đến quan hệ không quang minh chính đại giữa cô và Đàm Dịch Khiêm, cho dù họ là tình nhân bình thường, cô cũng không thể để cho ba mẹ biết được. Dù sao, dù thế nào đi nữa cô và Đàm Dịch Khiêm cũng thể ở bên nhau được. . . . . . Cô không thể làm cho ba mẹ có suy nghĩ xa xôi.

. . . . . .

Ngả người nằm xuống nhắm mắt lại, Hạ Tử Du chìm vào giấc ngủ trong phiền não.
 
Chương 31: Chuyện cô "Quyến - rũ" Đàm Dịch Khiêm đã bại lộ!


Bởi vì bầu không khí yên tĩnh, tiếng chửi bới tức giận của Trưởng phòng Lâm trong điện thoại trở nên cực kỳ rõ ràng, trong chớp nhoáng, mọi người ở phòng PR giật mình kinh ngạc, sửng sốt trợn tròn hai mắt.

Hôm sau, từ sáng sớm Hạ Tử Du đã nhận được điện thoại của chị Dư.

Hạ Tử Du đoán chừng Đàm Dịch Khiêm sẽ cho cô quay lại Đàm thị làm việc, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy.

Nhưng cô hiểu được, sau khi Đàm Dịch Khiêm giúp đỡ nhà họ Hạ, quan hệ giữa cô và Đàm Dịch Khiêm không còn đơn giản nữa. Tương lai, cô như lưới rách cá chết ngay cả cơ hội thoát ra cũng không có. . . . . .

Sau khi dùng xong bữa sáng, Hạ Tử Du đến Đàm thị.

Đàm Dịch Khiêm ngồi sau bàn làm việc, dáng vẻ làm việc nghiêm túc phong độ tao nhã, hoàn toàn không hờ hững như thường ngày.

Hạ Tử Du đứng trong phòng làm việc của anh, cũng như lần trước, anh không ngẩng đầu nhìn cô nhưng vẫn biết chính xác là cô. Vừa mở miệng đã nói về công việc, "Thư ký Hạ, tối nay lãnh đạo Clease của ngân hàng New York sẽ đến thành phố Y, tối nay cô tham dự cùng tôi, nhân tiện giúp tôi sắp xếp tiệc xã giao phòng PR."

Hạ Tử Du gật đầu, "Vâng."

Cho đến khi Hạ Tử Du xoay người rời đi, Đàm Dịch Khiêm vẫn không ngước mắt lên nhìn Hạ Tử Du, nhưng cách giao tiếp như vậy cũng làm Hạ Tử Du thở phào nhẹ nhõm. Dù sao điều cô muốn ở Đàm thị chính là trạng thái công việc lành mạnh, chứ không phải chịu đựng cuộc sống riêng tư gây ảnh hưởng đến cô.

-----------

Phòng PR.

Hạ Tử Du dùng thân phận thư ký tổng giám đốc tới văn phòng quản lý của phòng PR, thông báo, "Tối nay tổng giám đốc sẽ đi xã giao với lãnh đạo Clease của ngân hàng New York, hy vọng các anh chị phòng PR có thể phối hợp."

Quản lý phòng PR mới nhậm chức Trần Tố gật đầu cung kính, "Vâng."

Hạ Tử Du xoay người rời đi, quản lý Trần vội mở cửa phòng giúp Hạ Tử Du.

Nhìn quản lý Trần nịnh nọt Hạ Tử Du, tất cả đồng nghiệp phòng PR đều dùng ánh mắt căm thù nhìn chằm chằm vào Hạ Tử Du.

Đám người Diêu Thục Nhi lại càng nói to nói nhỏ, "Làm thư ký có gì đặc biệt hơn người chứ. . . . . ."

Hạ Tử Du không để bụng lời nói châm biếm của nhóm đồng nghiệp ngày trước, đang định đi vào thang máy thì tiếng chuông điện thoại của cô lại vang lên.

Hạ Tử Du dừng bước lấy điện thoại ra, liếc nhìn só điện thoại xa lạ trên màn hình, Hạ Tử Du chần chừ nhấn nút trả lời.

Ai ngờ vào lúc này, Lâm Khả Khả lại thừa dịp lúc cô cúi đầu nhìn màn hình điện thoại công khai dùng khuỷu tay huých mạnh vào cô từ phía sau.

"A!" Bởi vì không hề báo trước, Hạ Tử Du lảo đảo, di động rơi xuống còn người thì súy nữa ngã sấp xuống.

Đám người Lâm Khả Khả làm bộ như không có việc gì đứng im tại chỗ, quản lý Trần phòng PR vội vàng đỡ Hạ Tử Du dậy trước tiên, tức giận mắng cấp dưới, "Các cô làm gì vậy?"

Mọi người nhất thời yên lặng, mà Hạ Tử Du lại hơi nhíu mày vì đau đớn ở lưng.

Tiểu Nghệ bạn tốt trước đây của Hạ Tử Du không đành lòng thấy Hạ Tử Du bị bắt nạt mà khúm núm nên nhặt điện thoại lên hộ Hạ Tử Du.

Tiểu Nghệ vừa định trả điện thoại di động cho Hạ Tử Du thì điện thoại của cô lại truyền đến một tiếng trách mắng hung ác mà sắc bén ——

"Hạ Tử Du, cô đúng là rất giỏi chuyện qua cầu rút cầu, nếu không phải tôi sắp xếp cho cô lên giường với tổng giám đốc thì cô có thể có ngày hôm nay sao? Cô không cho tôi có ngày tốt lành, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho cô, cô nhớ kỹ cho tôi!!"
 
Chương 32: Nên giải quyết lời đồn như thế nào?


Đàm Dịch Khiêm Lười nhác ngồi trên ghế sofa sang trọng nhếch khóe miệng, "Cô ấy là thư ký riêng của tôi, Hạ Tử Du."

Trời a, Hạ Tử Du lại có thể dựa vào vị trí cao như vậy . . . . . .

Thảo nào biến mất mấy ngày mà lại có thể trở thành thư ký mới nhậm chức của tổng giám đốc . . . . . .

Thật là bẩn thỉu, cả ngày còn tỏ vẻ thanh cao. . . . . .

. . . . . .

Trong đầu tràn ngập những tiếng cười nhạo và nhục mạ, Hạ Tử Du không biết cô rời khỏi phòng PR thế nào nữa.

"Thư ký Hạ, thư ký Hạ. . . . . ."

Như thể mất đi ý thức, cho đến khi phía sau cô có giọng nói truyền đến, lúc này cô mới hoàn hồn.

Người gọi Hạ Tử Du là chị Dư, thấy tinh thần cô hoảng hốt, chị Dư không khỏi cau mày, "Sắc mặt cô có vẻ không được tốt lắm, làm sao vậy?"

Nhớ tới đủ loại giọng chất vấn ở phòng PR, tâm tình Hạ Tử Du sa sút, chẳng muốn nói gì cả, chỉ lặng lẽ lắc đầu.

"Nếu không được khỏe thì trở về nghỉ ngơi đi, nhưng đừng quên chuyện tối nay Clease tới. . . . . ." Chị Dư quan tâm Hạ Tử Du, đương nhiên là bởi vì Hạ Tử Du và Đàm Dịch Khiêm đã khôi phục quan hệ.

Hạ Tử Du khẽ gật đầu.

Sau khi Chị Dư rời đi, Hạ Tử Du ngẩn ngơ trở lại phòng thư ký, trong đầu đều tràn ngập giọng nói khiến người ta xấu hổ nhục nhã của đám người Lâm Khả Khả.

Cô nhận được điện thoại lạ sở dĩ bởi vì cô vừa mới nhận việc thư ký, còn rất nhiều số điện thoại cấp cao của công ty cô cũng chưa biết, cũng như buổi sáng chị Dư gọi điện thoại cho cô cũng là một dãy số xa lạ. Cô hoàn toàn không suy nghĩ gì nhiều, nhưng không nghĩ đến mấy ngày trước cô từ chối không nhận điện thoại của Trưởng phòng Lâm, sau đó Trưởng phòng Lâm đã dùng số lạ gọi đến. . . . . .

Hiện tại, nếu như không kịp thời ngăn chặn lời đồn lan truyền, cô không thể nào tưởng tượng hậu quả sẽ ra sao . . . . . .

Cô nên làm gì bây giờ?

-------

Đến khi Hạ Tử Du nghĩ những chuyện này chỉ có Đàm Dịch Khiêm mới có thể giúp cô, thì chẳng biết Đàm Dịch Khiêm đã rời khỏi phòng làm việc từ lúc nào rồi.

Hạ Tử Du nhìn đồng hồ mới biết lúc này đã là sáu giờ chiều, đã hết giờ làm từ lâu.

Hạ Tử Du đang rời khỏi Đàm thị thì chuông điện thoại lại vang lên đúng lúc.

Là Đàm Dịch Khiêm!

Hạ Tử Du chậm rãi ấn nút trả lời, "A lô. . . . . ."

"Hãy tới hội sở ‘Nhà Trắng’." Giọng nói anh trầm thấp dứt khoát như vậy, không một lời thừa thãi, rồi cúp máy.

Hạ Tử Du đặt điện thoại di động xuống, nhẹ nhàng thở ra một hơi để điều chỉnh tâm trạng bất an của mình. Cô quyết định tối nay sẽ nói với anh chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, dù sao vẫn còn công việc phải làm.

Chuẩn bị tài liệu cần thiết đến hội sở xong, Hạ Tử Du bắt taxi chạy thẳng tới hội sở "Nhà Trắng".

Bồi bàn hội sở rất nhanh nhẹn, cô báo tên Đàm Dịch Khiêm, bồi bàn đã chủ động dẫn cô về phòng bao của Đàm Dịch Khiêm.

Đứng ngoài phòng, Hạ Tử Du nhẹ nhàng gõ cửa rồi xoay mở chốt cửa, cười thản nhiên với người bên trong, "Tổng giám đốc, ông Clease."

Nếu không phải Hạ Tử Du chào cung kính, Clease gần như cũng chẳng để ý tới, bởi vì bây giờ anh đang được vài người đẹp phòng PR rót rượu.

Hạ Tử Du chỉ mặc trang phục công sở nhưng lại khó che giấu vẻ thuần khiết của mình, cô hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của Clease, "Cô là ——"
 
Chương 33: Xấu hổ - nhục nhã?


Ánh mắt Clease dán chặt vào Hạ Tử Du mãi không rời, tràn đầy hứng thú.

Từng đã làm việc ở phòng PR, Hạ Tử Hu quen với loại ánh mắt quan sát kiểu như kiểu của Clease. Cố gắng giữ nụ cười ung dung, bình tĩnh đi đến cạnh Đàm Dịch Khiêm, dùng giọng điệu cấp dưới nói, "Tổng giám đốc, tôi đã mang hợp đồng anh cần tới rồi!"

Đàm Dịch Khiêm đang ngồi nhàn nhã trên ghế sofa, áo vét khoác một bên, cổ áo sơ mi màu trắng đã đươc cởi ra, cà vạt cũng nới bớt ra, nhìn Hạ Tử Du bằng ánh mắt lờ đờ uể oải, "Ngồi xuống đi!"

Hạ Tử Du chần chừ một giây rồi ngồi xuống ghế sofa cạnh Đàm Dịch Khiêm, lúc này cô mới chú ý tới, nhân viên phòng PR phụ trách xã giao với Clease ngồi đối diện lại là đám người Lâm Khả Khả.

Hạ Tử Du không khỏi nghi ngờ. Thông thường mà nói, xã giao với khách nước ngoài thường có nhân viên phòng PR thông thạo ngoại ngữ, nhưng hôm nay, phòng PR lại sắp cử đám người Lâm Khả Khả và Diêu Thục Nhi không hề thông thạo ngoại ngữ.

Hạ Tử Du đang nghi ngờ, một cánh tay mạnh mẽ quen thuộc nhất thời ôm ngang eo cô.

"A ——"Hạ Tử Du kêu nhẹ một tiếng, bất thình lình ngã vào lòng Đàm Dịch Khiêm, chìm trong hơi thở tràn đầy mùi hương dễ chịu thuộc về Đàm Dịch Khiêm.

Đối với động tác của Đàm Dịch Khiêm, ba người hội Lâm Khả Khả trợn to mắt.

Hạ Tử Du liền giãy giụa, tức giận xấu hổ nói, "Anh làm gì thế?"

Đàm Dịch Khiêm hôn gò má của Hạ Tử Du hết sức tự nhiên, "Bảo bối. . . . . ."

Trong lúc vô tình liếc thấy ánh mắt của hội Lâm Khả Khả từ kinh ngạc chuyển thành miệt thị, Hạ Tử Du càng thêm ngượng ngùng đến muốn độn thổ cho xong, ra sức giãy giụa, "Anh mau buông tôi ra. . . . . ."

Đàm Dịch Khiêm lại chẳng hề kiêng dè mà chạm nhẹ lên cánh môi lảm nhảm của Hạ Tử Du, nói cưng chiều, "Ngoan, chúng ta đi. . . . . ." Dứt lời, Đàm Dịch Khiêm ôm Hạ Tử Du đứng dậy ngay lập tức.

Clease thấy Đàm Dịch Khiêm ôm người phụ nữ mà anh để ý, sắc mặt trầm xuống trong thoáng chốc.

Đàm Dịch Khiêm âm thầm nhếch mép, nhìn Clease bằng ánh mắt mênh mông thâm sâu do uống chút rượu đỏ, nói lời ái ngại, "Clease, ngại quá, người phụ nữ của tôi nôn nóng muốn đi. . . . . . Chuyện hợp đồng anh có thể nói với cấp dưới của tôi, tôi đi trước đây."

Đáy mắt Clease bắt đầu nhóm lên lửa giận, ngại vì địa vị Đàm Dịch Khiêm ở giới thương mại, Clease cũng chỉ có thể ngấm ngầm chịu đựng, mỉm cười đưa mắt nhìn Đàm Dịch Khiêm rời đi.

-----

Vừa mới rời khỏi hội sở, Hạ Tử Du liền đẩy Đàm Dịch Khiêm thật mạnh.

Đôi mắt đen của Đàm Dịch Khiêm nhíu lại, ánh mắt giảo hoạt xấu xa nhìn Hạ Tử Du.

Sắc mặt Hạ Tử Du trở nên trắng bệch, những lời đồn đại ở phòng PR cùng với vẻ miệt thị của hội Lâm Khả Khả vừa rồi làm cô cảm thấy uất ức, không kiềm chế được mà hốc mắt trở nên ửng đỏ. Cô nói bằng giọng nghẹn ngào, "Đàm Dịch Khiêm, rốt cuộc anh muốn gì? Tôi biết rõ anh giúp đỡ ba tôi, tương lai tôi cũng không có quyền phản kháng. Nhưng ngay từ đầu chúng ta cũng đã đồng ý với nhau cần giữ bí mật chuyện này, tại sao khi nãy anh còn khiến tôi xấu hổ nhục nhã trước mặt đồng nghiệp như vậy?"

Đàm Dịch Khiêm nhìn đôi mắt ửng hồng của Hạ Tử Du, nói nhẹ nhàng, "Cô cho rằng như vậy là xấu hổ nhục nhã?"

Hạ Tử Du ngẩng đầu nhìn Đàm Dịch Khiêm, giận dữ thốt lên, "Chẳng lẽ không đúng sao?"

Đôi môi mỏng của Đàm Dịch Khiêm nói lời hờ hững, "Nếu từ ngày mai hội Lâm Khả Khả không bao giờ xuất hiện ở công ty nữa?"
 
Chương 34: Anh thật sự che chở cô như thế sao?


Hạ Tử Du giật mình kinh ngạc, bởi vì hoàn toàn không thể hiểu hết ý nghĩa sâu xa trong lời nói của Đàm Dịch Khiêm.

Đàm Dịch Khiêm không giải thích nhiều, lúc này ôm eo của Hạ Tử Du rất tự nhiên, khẽ nói, "Lên xe đi, tôi đưa cô về nhà."

Hạ Tử Du yên lặng, vẫn đang đợi anh cho cô một lời giải thích.

Song, sau khi ngồi vào xe, anh lại không hề mở miệng, chỉ dùng lòng bàn tay ấm áp của mình bao lấy bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của cô, ngón tay xoay nhẹ chiếc nhẫn đeo ở ngón giữa của cô.

Trong xe vẫn yên tĩnh như vậy.

Cô vài lần muốn lên tiếng hỏi anh, lại đột nhiên phát hiện tối nay anh luôn mang vẻ mặt trầm lắng kỳ lạ khó có thể dò la, dường như còn lộ ra luồng hơi lạnh lẽo, khiến người ta không khỏi cảm thấy sợ hãi. Vì vậy, từ đầu đến cuối cô không dám mở miệng.

Chiếc xe Bentley vẫn thả cô trước cửa nhà họ Hạ rồi vội vã chạy đi, không dừng lại một giây nào.

. . . . . .

Bên trong xe, Đàm Dịch Khiêm lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho chị Dư.

Giọng nói Đàm Dịch Khiêm không hề có độ ấm như thể tới từ địa ngục, u ám mà quỷ mị, "Kết thúc Hạ Tử Du, tiếp tục điều tra Đường Hân."

Chị Dư nói cung kính, "Vâng."

Đàm Dịch Khiêm cúp điện thoại, đôi mắt thăm thẳm hờ hững liếc nhìn phía trước, bên trong xe tràn ngập không khí âm u lạnh lẽo.

Hạ Tử Du, rốt cuộc cô mưu mô tới mức nào?

Cô có thể ngang nhiên cướp đi tất cả của một người con gái vô tội, tại sao vẫn có thể ung dung sống trên thế giới này như vậy?

Cô muốn điều tra tin tức Đường Hân, phải chăng để có thể "Nhổ cỏ tận gốc"?

Đáng tiếc, cô chỉ có thể thất bại mà thôi. . . . . .

Ánh mắt Đàm Dịch Khiêm dần dần âm u lạnh lẽo, nhưng sắc mặt vẫn không hề thay đổi.

Hạ Tử Du vĩnh viễn sẽ không biết được, khi Đàm Dịch Khiêm giở trò xoay tròn chiếc nhẫn ở ngón tay giữa Hạ Tử Du thật ra là đang trút tất cả tức giận và tàn nhẫn lên chiếc nhẫn kia. . . . . . Một khắc đó, anh gần như muốn lấy mạng Hạ Tử Du.

--------

Hạ Tử Du đóng kín cửa phòng, dựa người vào cánh cửa, dần dần yếu ớt trượt xuống.

Đúng vậy, cô thật sự rất mệt, rất mệt. . . . . .

Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, khiến cô hoàn toàn không còn sức chống đỡ.

Rốt cuộc cô phải làm thế nào mới có thể làm cho lòng mình bình tĩnh lại được?

Vốn dĩ tất cả phiền não của cô chỉ có ở bí mật mà cô giấu giếm, nhưng hôm nay, cuộc đời của cô lại tự dưng chen vào một người đàn ông, làm cho cuộc sống cô càng lúc càng hỗn loạn. . . . . .

Thở một hơi thật dài, Hạ Tử Du sợ hãi ôm chặt hai đầu gối.

Mấy ngày nay, may mắn duy nhất của cô đó là hôm nay rốt cuộc cô cũng tra ra được vài tin tức có liên quan đến Đường Hân. . . . . .

Cô cảm thấy khoảng cách cô tìm thấy Đường Hân đã không còn xa nữa. Điều này cũng có nghĩa là cuộc sống được đãi ngộ hôm nay sắp rời xa cô mà đi, nhưng cô sẽ không bao giờ hối hận. Cô nợ Đường Hân.

Chôn giấu bí mật tận sâu dưới đáy lòng, Hạ Tử Du bắt đầu suy nghĩ chuyện xảy ra tối nay.

Tại sao Đàm Dịch Khiêm lại nói rằng ngày mai hội Lâm Khả Khả sẽ không trở về Đàm thị nữa?

Nghe giọng của Đàm Dịch Khiêm, hình như anh lại làm vài chuyện vì cô. . . . . .

Giả sử đúng như lời Đàm Dịch Khiêm nói, Đàm Dịch Khiêm thật sự giúp cô giải quyết phiền não trước mắt. Phải biết, một khi người châm ngòi thổi gió trong công ty bị đuổi việc, những người đó cũng sẽ không dám đi truyền những lời đồn đại nữa, từ đó thì cô có thể lấy lại được yên tĩnh.

Nhưng mà, Đàm Dịch Khiêm thật sự che chở cho cô như vậy sao?
 
Chương 35: Mất ngủ vì anh


Sáng sớm, Hạ Tử Du vừa vào công ty đã nghe chuyện hội Lâm Khả Khả bị phòng PR đuổi việc. . . . . .

Hạ Tử Du muốn đi tìm Đàm Dịch Khiêm hỏi cho rõ, nhưng lại gặp được chị Dư trước cửa phòng tổng giám đốc.

Chị Dư nói cho cô biết, "Tổng giám đốc đi Mỹ rồi. . . . . ."

Hạ Tử Du nhất thời nghi ngờ, "Ơ, hôm qua anh ấy không nói với tôi chuyện phải đi Mỹ!"

Chị Dư nói bình tĩnh, "Lộ trình của tổng giám đốc luôn luôn thay đổi bất ngờ, cô nên làm quen đi!"

Hạ Tử Du gật nhẹ đầu.

Chị Dư hỏi, "Cô vội vã đến tìm tổng giám đốc có chuyện gì sao?"

Hạ Tử Du biết chị Dư là trợ lý đắc lực của Đàm Dịch Khiêm, mà chị Dư lại hiểu tâm tư của Đàm Dịch Khiêm nhất. Hạ Tử Du buột miệng, "Tôi muốn biết sao hội Lâm Khả Khả lại bị công ty đuổi việc?"

Chị Dư liếc mắt nhìn Hạ Tử Du, hỏi ngược lại, "Chẳng lẽ cô không biết sao?"

Hạ Tử Du kinh ngạc.

Sau đó chị Dư nói những chuyện Đàm Dịch Khiêm đã làm cho cô.

Thì ra hôm qua sau khi chị Dư nghe được chuyện Hạ Tử Du gặp phải ở phòng PR đã báo lại cho Đàm Dịch Khiêm.

Vì vậy, Đàm Dịch Khiêm tạm thời ra lệnh cho chị Dư đến phòng PR sắp xếp hội Lâm Khả Khả đi xã giao với Clease với tư cách là thành viên phòng PR.

Đêm qua, Đàm Dịch Khiêm cố ý dẫn Hạ Tử Du theo, xuất hiện ở hội sở "Nhà Trắng".

Đàm Dịch Khiêm rất hiểu tính cách Clease, háo sắc mà lòng dạ hẹp hòi, Đàm Dịch Khiêm dẫn Hạ Tử Du theo, xuất hiện ở trước mặt Clease, rõ ràng là cho Clease một quả táo ngọt, nhưng cuối cùng lại dẫn Hạ Tử Du đi, điều này gãi trúng đáy lòng đố kỵ của Clease.

Kết quả có thể nghĩ, bởi vì Clease bực tức trong lòng mà không thảo luận hợp đồng với Đàm thị, hôm sau nhân lúc phòng PR chất vấn năng lực làm việc hội Lâm Khả Khả mà đường đường chính chính đuổi việc họ.

Hạ Tử Du hoảng hốt, "Nói như vậy, anh làm thế đều là. . . . . ." Vì cô?

Chị Dư gật đầu, "Tôi đã nói từ lâu, tổng giám đốc không hề giống vẻ ngoài mà cô cảm nhận được. . . . . . Anh ấy đối xử với cô cũng khác bình thường."

Hạ Tử Du sửng sốt hồi lâu, lúc này mới gật đầu cám ơn chị Dư.

--------

Hạ Tử Du không gặp Đàm Dịch Khiêm vẻn vẹn một tuần lễ.

Mà, mấy đêm nay cô mất ngủ.

Cô lăn qua lộn lại trên giường, trong đầu thì lúc nào cũng thoảng qua bóng dáng của anh.

Có dáng vẻ xấu xa khi gặp anh lần đầu, cũng có dáng vẻ yêu cầu vô độ trong đêm của anh, và cả dáng vẻ lạnh nhạt nhưng lại giúp cô xử lý tất cả mọi chuyện không để lộ giấu vết nào. . . . . .

Đúng vậy, không biết bắt đầu từ lúc nào, cô lại quen sự hiện hữu của anh. . . . . .

Rõ ràng cô và anh cũng không phải là một đôi tình nhân bình thường, cô lại cảm thấy được sự quan tâm của anh.

Anh. . . . . . Có phải thật sự đang có ý với cô không?

Ngay khi Hạ Tử Du nằm trên giường trằn trọc không yên, tiếng chuông điện thoại di động của cô lại vang lên bất chợt.

Vào giờ này người có thể gọi điện thoại cho cô thường sẽ chỉ là. . . . . .

Hạ Tử Du vội vàng cầm di động lên, liếc qua màn hình điện thoại liền nhanh chóng ấn nút trả lời, "A lô ——"

"Ra ngoài, tôi muốn gặp cô!!" Trong điện thoại đúng thật là giọng đàn ông hùng hậu trầm ấm dễ nghe của Đàm Dịch Khiêm.

Hạ Tử Du liền vội vàng đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhấc nhẹ rèm cửa sổ lên thì thấy chiếc Bentley quen thuộc đã đậu ở ngoài cổng biệt thự nhà cô.

Dường như hơi căng thẳng, Hạ Tử Du liền thay quần áo xong rồi rời khỏi biệt thự ngay.
 
Chương 36: Chấn động trên xe


Từ xa Hạ Tử Du đã thấy cánh cửa bên ghế lái phụ đã được mở ra giúp cô.

Hạ Tử Du cảm thấy có phần bất thường, bởi khi tài xế tới đón cô, bình thường sẽ mở cửa xe phía sau cho cô.

Hạ Tử Du nghi ngờ đến gần Bentley, xuyên qua ánh sáng bóng vàng bên trong buồng xe mờ tối, cô nhìn thấy gò má anh tuấn sắc nét của Đàm Dịch Khiêm.

Cô không thể nào ngờ được rằng đêm nay anh lại đích thân đến đón cô. . . . . .

Cô lặng lẽ ngồi vào ghế lái phụ, len lén quan sát anh.

Mặt anh không hề thay đổi, tay đặt trên tay lái, đôi mắt âm u tăm tối lặng lẽ nhìn về trước.

Cô cảm thấy không khí có phần nhạt nhẽo, cố gắng đánh vỡ sự yên lặng này, "Ừm, anh về lúc nào vậy?"

Anh không trả lời cô, nhưng xe đang chạy giữa quốc lộ đột nhiên dừng sát dưới một cây tùng xanh biếc.

Bóng đêm yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng côn trùng kêu, anh mở cửa, kéo cô xuống xe.

Đối mặt với sự thô bạo bất chợt của anh, cô cố gắng giãy giụa khỏi sự kiềm chế của anh, "Anh làm gì vậy. . . . . ."

Giờ khắc này, gương mặt của cô bị gò má nóng bỏng của anh xẹt qua. Anh áp mạnh cô lên cửa xe, môi mỏng của anh ức hiếp lấn lướt cô.

Sống lưng đụng phải cửa xe lạnh như băng làm cô hơi đau, cô đẩy anh theo bản năng. "Ưm. . . . . ." Không biết làm thế nào mà miệng lại bị lấp kín, không nói nên lời.

Hình như bị đè nén đã lâu, toàn thân anh nóng bỏng như thể lửa đốt, khống chế được tay cô, gần như điên cuồng dò xét môi lưỡi cô, tần công bừa bãi.

"Không. . . . . ." Cô quay đầu bởi vì không chịu nổi sự điên cuồng mãnh liệt của anh.

Ai ngờ một giây sau đó, mông cô tiếp xúc được bề mặt lạnh băng của chiếc xe, lúc này cô mới ý thức được anh nhấc cơ thể cô lên cao.

Tiếng xé rách quần áo vang lên, trong thoáng chốc cơ thể cô đã bị anh nhấc lên đến mức cao nhất. Anh tiến thẳng vào không hề lưu tình.

Thân thể va chạm với mặt xe lạnh như băng khiến cô cảm thấy đau đớn và khó chịu, cô đau khổ cầu xin anh, "Đừng mà. . . . . . Đừng như vậy. . . . . ."

. . . . . .

-----

Nhà họ Hạ.

Hôm nay, bà Hạ dậy sớm ghé qua phòng Hạ Tử Du, lại phát hiện ra Hạ Tử Du không có trong phòng.

Bà Hạ liền tìm người giúp việc dò hỏi, "Sáng ra Tử Du đã phải đi làm sao?"

Hình như người giúp việc cũng không ngờ rằng bà Hạ sẽ hỏi chuyện này, sợ hãi tới mức trắng bệch, hốt hoảng gật đầu, "Đúng vậy, phu nhân."

Bà Hạ chất vấn, "Công ty gì mà lại phải đi làm sớm như vậy?"

Ông Hạ cũng vào phòng ngủ Hạ Tử Du, "Mới sáng ra đã làm sao vậy?"

Bà Hạ đến bên cạnh chồng, hoang mang nói, "Tôi định bảo Tử Du hôm nay xin phép nghỉ, tới bách hóa Đại Dương với tôi để gặp cháu trai tổng giám đốc Lý mới vừa trở về nước, nhưng không thấy Tử Du ở trong phòng."

Ánh mắt nghiêm trang ông Hạ nhìn lướt qua người giúp việc đang nơm nớp lo sợ, nói nghiêm túc, "Bà nói thành thật cho tôi biết, Tử Du đi đâu?"

Người giúp việc chỉ sợ khó giữ nổi chén cơm, run sợ nói đúng sự thật, "Hai giờ đêm qua tiểu thư đã ra ngoài, tôi cũng không biết cô ấy đi đâu. . . . . ."

"Cái gì?" Ông Hạ hoảng hốt.

"Tại sao có thể như vậy?" Bà Hạ lo lắng nói, "Tử Du sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"

Ông Hạ đang muốn lấy điện thoại gọi cho Hạ Tử Du, lúc này, một người giúp việc cầm điện thoại nội bộ cung kính nói với ông Hạ, "Ông chủ, ông có điện thoại."

Ông Hạ cầm điện thoại lên, sau đó điện thoại truyền đến một giọng nữ cực kỳ rõ ràng, "A lô, tổng giám đốc Hạ phải không ạ? Tôi là nhà báo tòa soạn Quả Táo, tôi muốn xin hỏi ông, phải chăng thiên kim Hạ Tử Tu đang qua lại với tổng giám đốc tập đoàn ‘Đàm thị’ Đàm Dịch Khiêm?"
 
Chương 37: Đang yêu đương với tổng giám đốc Đàm 


Bà Hạ vội vàng ngắt lời ông Hạ, "Không có việc gì, mọi người chỉ thuận miệng hỏi thôi. . . . . . Mẹ gọi con về là muốn con đi gặp cháu của một người bác với mẹ. . . . . ."

Ông Hạ cúp điện thoại, vẻ mặt sững sờ.

Bà Hạ nhìn chồng, nhíu mày, "Ông làm sao vậy?"

Ông Hạ hoàn hồn, chậm rãi thốt lên, "Nhà báo tòa soạn Quả Táo nói Tử Du đang qua lại với tổng giám đốc tập đoàn ‘Đàm thị’ Đàm Dịch Khiêm! !"

Bà Hạ giật mình kinh ngạc, trong lời nói lại mang chút vui sướng, "Có thật không?"

Ông Hạ nghi ngờ, "Nhưng mà lần trước chúng ta đã hỏi Tử Du, nó nói nó không quen biết tổng giám đốc Đàm!"

Bà Hạ vội nói, "Không có lửa làm sao có khói, nhà báo cũng hỏi nhà họ Hạ chúng ta, nhất định là bắt được gì rồi. . . . . . Hơn nữa, lần trước tôi cũng thấy có một người đàn ông lái xe Bentley đưa Tử Du về!"

Ông Hạ nghiêm nghị hỏi bà Hạ, "Bà nói thật chứ?"

Bà Hạ gật đầu, "Dĩ nhiên, có lẽ Tử Du đang yêu thật!"

Ông Hạ cười nói, "Nếu quả thật là tổng giám đốc tập đoàn Đàm thị vậy thì tốt rồi. . . . . ."

Bà Hạ liếc mắt nhìn chiếc giường trống không của Hạ Tử Du, ý tứ sâu xa hỏi người giúp việc, "Tử Du thường ra ngoài vào nửa đêm sao?"

Người giúp việc không thể nào giấu giếm hộ Hạ Tử Du nữa, khúm núm nói, "Dạ, có vài lần, nhưng mà tiểu thư bảo tôi giấu ông bà."

Bà Hạ cười càng rạng rỡ hơn, "Tử Du không nói đến chuyện yêu đương chắc là ngượng rồi, hay là chúng ta gọi Tử Du về hỏi cho rõ?"

Ông Hạ gật đầu, "Cũng được."

----

Khách sạn "Tứ Quý".

Thoải mái vùi trong ngực Đàm Dịch Khiêm, Hạ Tử Du bị tiếng chuông dồn đập của điện thoại di động đánh thức.

Hạ Tử Du dịch cánh tay đặt ngang trên eo cô của Đàm Dịch Khiêm còn lim dim ngủ, vươn tay cầm lấy di động."A lô. . . . . . Dạ. . . . . . Được ạ, con về ngay đây."

Tay Đàm Dịch Khiêm không an phận vuốt ve dọc sống lưng bóng loáng của Hạ Tử Du, vùi đầu vào mái tóc ngát hương của cô, nói lười nhác, "Chuyện gì vậy?"

"Ba mẹ muốn tôi về nhà ngay." Cô nói đúng sự thật cho anh biết.

Đàm Dịch Khiêm cưng chiều hôn lên trán Hạ Tử Du, khẽ nói, "Đi đi. . . . . . Hôm nay cũng không đi làm, ở nhà ‘nghỉ ngơi’ cho tốt."

"Dạ." Khẽ lên tiếng, gương mặt cô chợt nóng bừng ửng hồng. Dĩ nhiên cô hiểu hàm ý trong lời nói của người nào đó, tối hôm qua người nào đó thật là. . . . . . điên cuồng.

Ôm lấy chăn ngồi dậy, khoác chiếc áo ngủ tơ mỏng lên, cô đi vào phòng tắm.

. . . . . .

Nửa tiếng sau, Hạ Tử Du đã trở về nhà họ Hạ.

Ông bà Hạ ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sofa trong phòng khách, khuôn mặt hiền hòa khó có thể che giấu vẻ vui sướng.

Hạ Tử Du nghi ngờ đi tới trước mặt ba mẹ, khẽ gọi, "Ba mẹ, có chuyện gì vậy?"

Ông Hạ ho nhẹ một tiếng, nói ôn tồn, "Tử Du, con đang qua lại với tổng giảm đốc Đàm, sao có thể giấu ba mẹ được?"

Hạ Tử Du giật mình, kinh ngạc bật ra, "Ba mẹ. . . . . . nghe được từ đâu vậy?"

Bà Hạ cười hì hì, "Nhà báo cũng gọi điện thoại tới rồi!"

Hạ Tử Du vội vàng giải thích, "Ba mẹ, lời nhà báo nói làm sao có thể tin được? Lần trước con đã nói với ba mẹ con không hề quen biết tổng giám đốc Đàm rồi mà. . . . . ."

Ông Hạ nghi ngờ, "Nhưng mà. . . . . ."
 
Chương 38: Bại lộ ở khách sạn


Buổi tối, ông bà Hạ nằm trên giường, ông Hạ nghi ngờ hỏi bà Hạ, "Hôm nay sao bà lại ngắt lời tôi? Tôi định hỏi chuyện Tử Du ra ngoài lúc nửa đêm. . . . . ."

Bà Hạ cười, nói lời sâu xa, "Nếu con gái yêu đương, ông cảm thấy nửa đêm nó ra ngoài thì sẽ đi đâu?"

"Ý bà nói là. . . . . ." Ông Hạ có phần khó có thể tin, "Tử Du qua đêm với tổng giám đốc Đàm?"

Bà Hạ gật đầu chắc chắn, "Tôi đã qua thời trẻ tuổi nên cũng hiểu được thiếu nữ yêu lần đầu thường xấu hổ. . . . . ."

Ông Hạ xúc động nói, "Nếu Tử Du qua đêm với tổng giám đốc Đàm thật thì đúng là chuyện tốt!"

Bà Hạ nói với giọng đầy hưng phấn, "Nếu Tử Du không muốn nói cho chúng ta biết vậy thì chúng ta phải tìm hiểu sự thật rồi. . . . . ."

Ông Hạ không hiểu lắm, "Là sao?"

Bà Hạ ghé vào tai ông Hạ, khẽ nói, ". . . . . ."

-----

Những ngày sau đó, cuộc sống Hạ Tử Du bắt đầu dần dần trở nên yên ổn.

Ở công ty, quan hệ của cô và Đàm Dịch Khiêm đơn thuần chỉ là cấp trên và cấp dưới. Đàm Dịch Khiêm chưa bao giờ làm chuyện gì khác với cô vượt ra ngoài phạm vi công việc. Cũng bởi vì hội Lâm Khả Khả bị đuổi việc mà ngăn chặn lời đồn thổi về họ trong công ty.

Đêm nay, Hạ Tử Du lại nhận được điện thoại của Đàm Dịch Khiêm.

Hạ Tử Du rón ra rón rén rời khỏi biệt thự nhà họ Hạ như thường ngày, nhưng không ngờ rằng đêm nay ông bà Hạ lại đi theo cô.

Cũng cuồng quay triền miên như ngày trước, cô thở hổn hển nằm ở trong ngực Đàm Dịch Khiêm, hoàn toàn không biết ông bà Hạ đang nghiên tai lắng nghe ngoài cửa phòng khách sạn.

. . . . . .

Hôm sau, tiếng chuông cửa vang lên.

Hạ Tử Du thấy Đàm Dịch Khiêm ngủ rất say, liền khoác bừa áo ngủ đứng dậy mở cửa.

Hạ Tử Du tuyệt đối không ngờ rằng người đứng ngoài cửa phòng không phải là phục vụ khách sạn, mà là ba mẹ cô, sắc mặt Hạ Tử Du liền trắng xanh ngay tại chỗ.

Hạ Tử Du hoảng sợ trợn tròn hai mắt, "A, ba. . . . . . mẹ. . . . . ."

Bà Hạ không hề ý tứ liếc mắt nhìn chiếc giường lớn trong phòng, khẽ nói, "Không có việc gì, con tiếp tục ở lại đây nghỉ ngơi. . . . . . Ba mẹ về nhà chờ con."

Ông Hạ gật nhẹ đầu, sau đó kéo vợ rời đi.

Hạ Tử Du giật mình kinh ngạc nhìn ba mẹ cười chúm chím rời đi, mãi mà không thể lấy lại tinh thần.

Mấy phút sau, Hạ Tử Du vội vã chạy về nhà.

Ông bà Hạ đang ngồi trên ghế sofa thảo luận chuyện Hạ Tử Du và Đàm Dịch Khiêm, lời nói cử chỉ vui sướng không thôi.

Nhìn thấy Hạ Tử Du, bà Hạ vội vàng kéo Hạ Tử Du ngồi xuống, tò mò hỏi liên tục, "Tử Du, con qua lại với tổng giám đốc Đàm từ lúc nào vậy? Có vẻ là rất tuấn tú. . . . . . Cũng đã yêu nhau rồi sao lại không dẫn cậu ấy về nhà gặp mặt mọi người?"

Ông Hạ cũng hỏi tiếp, "Tổng giám đốc Đàm này chính là người giúp nhà họ Hạ chúng ta sao?"

Bà Hạ lại hỏi, "Quan hệ của các con cũng đã thân mật như vậy rồi, Tổng giám đốc Đàm có nói bao giờ kết hôn với con không? Hai đứa định có con luôn không?" (trời…pó chân với bà Hạ ha ha)

Nhìn ba mẹ càng nói càng xa, Hạ Tử Du đã lúng túng đến mức không biết nên trả lời ba mẹ thế nào.

Ông Hạ thấy Hạ Tử Du im lặng không nói gì, không khỏi vui vẻ cười to, "Thật sự không ngờ rằng tổng giám đốc của ‘Đàm thị ’ lại có thể là bạn trai của Tử Du. Những người trước kia không chịu trợ giúp nhà họ Hạ, lần này nhất định phải rớt vỡ mắt kính. . . . . . Tử Du, hẹn cậu ấy đi, ba mẹ muốn gặp con rể tương lai!"
 
Chương 39: Tìm người giả "Đàm Dịch Khiêm" làm bạn trai


"Dạ, con đang hẹn hò với Đàm Dịch Khiêm, con sẽ tìm thời gian dẫn anh ấy về gặp ba mẹ!!"

. . . . . .

Bóng đêm yên tĩnh, Hạ Tử Du mở to mắt, sững sờ nhìn hoa văn trên đỉnh đầu. Cô không thể ngờ rằng mình có thể nói dối ba mẹ như vậy.

Song, nếu không nói dối thì cô biết làm sao? Cô và Đàm Dịch Khiêm nghỉ đêm tại khách sạn là sự thật, cô không thể nào lấy cớ khác giấu giếm ba mẹ nữa.

Chuyện đã phát triển đến nước này, cô chỉ có thể đi một bước tính một bước.

Về phần ba mẹ muốn gặp Đàm Dịch Khiêm, cô đã nghĩ xong, dù sao ba mẹ không gặp mặt Đàm Dịch Khiêm trực tiếp, cô chỉ cần tìm người đàn ông có bóng lưng tương tự Đàm Dịch Khiêm đến gặp ba mẹ là được. . . . . .

Vấn đề này coi như có thể giải quyết, nhưng trong cô lại cất giấu phiền não lớn hơn nữa.

Khó lắm cô mới mời thám tử tư điều tra được tin tức mười sáu tuổi Đường Hân đã đi Mỹ, nhưng cô mời thám tử tư này tiếp tục điều tra thì lại không thu được thông tin gì nữa. . . . . .

Cô cho rằng quá trình điều tra sẽ rất thuận lợi, nhưng không ngờ tất cả lại chấm dứt ở đây.

Lòng cô rất loạn, rất phiền. . . . . .

Không có ai biết được bao năm nay cô tự trách và áy náy nhiều đến cỡ nào, cô luôn muốn gặp được Đường Hân, luôn muốn trả tất cả những thứ cô có được ngày hôm nay cho Đường Hân. Mỗi khi nghĩ đến Đường Hân có lẽ đang bơ vơ sống cảnh đầu đường xó chợ, cô liền rất hận mình. . . . . .

-----

Hôm sau.

Bữa tối, Hạ Tử Du mời "Đàm Dịch Khiêm" đến nhà.

"Đàm Dịch Khiêm" này là người mẫu công ty Hạ Tử Du tuyển chọn, trẻ tuổi, tuấn tú sáng sủa, rất có phong cách tuổi trẻ tài cao.

Để cho ba mẹ tin tưởng, vừa vào cửa Hạ Tử Du đã thân mật kéo "Đàm Dịch Khiêm" mặc đồ Tây hàng hiệu, tỏ vẻ hết sức thân mật.

Song, Hạ Tử Du không ngờ rằng mọi chuyện hoàn toàn vượt qua tầm tay của cô. Vì ba mẹ cô muốn khoe khoang với người quen, lại có thể mời tất cả những thương nhân, nhà chính trị nổi tiếng có quan hệ với nhà họ Hạ đến nhà. . . . . .

Bữa tối này nghiễm nhiên trở thành một màn dạ tiệc hoan nghênh, tất cả tiêu điểm đều tập trung trên người "Đàm Dịch Khiêm". Những câu chuyện xoay quanh "Đàm Dịch Khiêm" cũng bắt đầu. . . . . .

"Đây là tổng giám đốc Đàm à, quả nhiên anh tuấn. . . . . ."

"Còn trẻ vậy đã có thành tựu thế này, Tử Du thật có phúc. . . . . ."

. . . . . .

Hạ Tử Du cứng đờ kéo nhẹ "Đàm Dịch Khiêm" bên cạnh, biểu hiện hơi luống cuống, cười xấu hổ.

Ông bà Hạ đến bên cạnh Hạ Tử Du dường như để đánh giá con rể "Đàm Dịch Khiêm". Mặc dù rất hài lòng nhưng ông bà Hạ vẫn cảm thấy có gì đó bất thường.

Bà Hạ lặng lẽ kéo ông Hạ đang nói chuyện với khách, nghi ngờ nói, "Người này là Đàm Dịch Khiêm à? Sao tôi không thấy cậu ấy có phong thái của thương nhân chút nào. . . . . ."

Ông Hạ cũng nhíu mày, "Tôi cũng thấy không giống. . . . . ." Đêm đó mặc dù mờ tối, nhưng họ quan sát tường tận thấy Đàm Dịch Khiêm ôm Hạ Tử Du đến gần khách sạn, phong cách, tư thế mạnh mẽ đó người bình thường không thể bắt chước được.

Hạ Tử Du kiên trì đi tới bên cạnh ba mẹ, quẫn bách mở miệng, "Không phải ba mẹ nói ăn bữa cơm gia đình thôi sao? Tại sao ba mẹ lại gọi nhiều họ hàng bạn bè như vậy?"

Ông Hạ còn chưa trả lời Hạ Tử Du, trong số khách mời chợt có người bật cười, "Ơ, người này không phải Đàm Dịch Khiêm. . . . . . Tôi và chồng đã thấy Đàm Dịch Khiêm một lần rồi, không thể là kẻ ẻo lả quê mùa này được! !"
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top