Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 222


Cô ta không giơ tay lên thì còn đỡ, vừa mới giơ tay lên thì khăn tắm quấn trên người trực tiếp tụt xuống đất.  

Cái nên nhìn, cái không nên nhìn, toàn bộ đều lồ lộ ra trước mắt Tô Thương cả rồi.  

Loading...

"A!"  

Advertisement

Khuôn mặt xinh đẹp như ngọc của Lý Kỳ Kỳ đỏ bừng lên, vội vàng khom người xuống, nhặt cái khăn tắm lên, che chắn những chỗ quan trọng, đồng thời thẹn quá hóa giận hét lên: "Tô Thương chết tiệt, mau cút ra khỏi phòng, còn không tôi sẽ hô người đến đấy!"  

"Lý Kỳ Kỳ, chúng ta nói chút lý lẽ được không, là tôi muốn nhìn lén cô sao?"  

Tô Thương thành thực nói: "Tô cứ tưởng trong phòng tắm là Lý Nguyệt, cho nên mới nhìn thêm một chút."  

"Lý Nguyệt là vợ của tôi, tôi nhìn vợ của mình cũng không quá đáng chứ?"  

Tô Thương bĩu môi, rồi nói tiếp: "Nếu như tôi biết người trong phòng tắm là cô, thì cô có quỳ xuống cầu xin, tôi cũng không thèm nhìn."  

"Ừ hử, còn giả bộ chính nhân quân tử sao, dung mạo xinh đẹp như hoa như ngọc, từ phòng tắm đi ra, mà anh không thèm nhìn sao?" Lý Kỳ Kỳ không phục nói.  

"Ha ha."  

Tô Thương nhìn Lý Kỳ Kỳ, rồi sau đó khinh thường nói: "Lý Kỳ Kỳ, cô không soi gương hả, cô nhìn người cô từ trên xuống dưới, có chỗ nào hấp dẫn người khác chứ?"  

"Hai cái đồ nhỏ xíu xiu đó, còn không bằng một quả táo, nhìn nó tôi còn sợ mình bị đau mắt hột nữa."  

"Tô Thương, anh!"  

Lý Kỳ Kỳ không kiềm được tức giận, quấn lấy khăn tắm, nghiến răng nói: "Mắt anh mù rồi sao, tôi nhỏ chỗ nào chứ!"  

"Haiz, Lý Kỳ Kỳ, cô cần phải biết chấp nhận sự thật đi chứ, nhỏ chính là nhỏ, đây là sự thật không có cách nào thay đổi được."  

Tô Thương nhìn Lý Kỳ Kỳ đang quấn khăn tắm, không nhịn được nói: "Tôi khuyên cô đừng quấn nữa, quấn khăn tắm chỉ để dành cho những người to kia thôi."  

"Vùng đất bằng phẳng như cô, không đủ để giữ được khăn tắm đâu."  

Tô Thương cười nói tiếp: "Người khác quấn khăn tắm, thì có thể giữ lại được, còn cô thì sao, sau khi quấn xong còn phải dùng tay để giữ khăn lại, nêu không sẽ bị tuột mất."  

"Chuyện này, cô không cần tôi phải giải thích chứ, lúc nãy chỉ trong nháy mắt, cô vừa mới thả tay ra để chỉ tôi thôi thì khăn tắm không phải đã tuột rồi sao."  

Tô Thương nghiêm túc nói: "Lý Kỳ Kỳ, tôi khuyên cô nên khoác khăn choàng tắm lên người, đừng học theo người khác, quấn khăn làm gì."  

"Tô Thương, tôi mà là vậy thì anh cũng chả hơn kém gì đâu!"  

Lý Kỳ Kỳ bị Tô Thương nói cho một tràng, nói cho xấu hổ không chịu nổi nhưng cô ấy cũng không tìm được lý do gì để phản bác lại Tô Thương.  

Bởi vì Tô Thương nói không sai, cô cũng có thể cảm nhận được, cái kiểu quấn khăn này không hợp với cô ây, mỗi lần sau khi quấn khăn xong đều rất dễ bị tụt xuống.  

Lúc mới bắt đầu, Lý Kỳ Kỳ còn nghĩ rằng do mình quấn sai cách, bây giờ cô ấy mới biết thì ra là do của mình quá nhỏ.  

Nhưng mà! 
 
Chương 223


Tô Thương quá đáng quá rồi, tự mình biết không phải là được rồi sao, tại sao còn phải nói ra nữa chứ, a da da da, không giữ thể diện cho mình chút nào, muốn mình tức chết mà!  

"Lý Kỳ Kỳ, đừng tức giận nữa, bây giờ y học phát triển rồi, có rất nhiều trung tâm thẩm mỹ an toàn, uy tín, cô còn có cơ hội để trở nên to hơn." Lúc này, Tô Thương an ủi nói.  

Loading...

"Tô Thương, anh câm miệng đi!"  

Advertisement

Lý Kỳ Kỳ nghiến răng, nghiến lợi nói: "Tôi nhỏ thì làm sao hả? Tôi nhỏ thì làm sao hả??"  

"Liên quan gì đến anh, không cần anh đưa ra chủ ý cho tôi!"  

Lý Kỳ Kỳ tức muốn nổ phổi nói: "Còn nữa, tôi tự hào là tôi nhỏ đấy, tôi có thể tiết kiệm được vải, tôi vui lòng nhỏ như vậy đó!"  

"Vậy được rồi, tôi không quản nữa, sau này thái bình dương là do cô quản." Tô Thương sờ mũi rồi cười nham hiểm nói.  

"Anh còn dám cười nhạo tôi!"  

Lý Kỳ Kỳ thực sự không nhịn được nữa rồi, cô ấy chạy đến sô pha bên cạnh, lấy cái gối ném về phía Tô Thương.  

Tô Thương nghiêng người qua tránh, đương nhiên sẽ không để cho cô ấy ném trúng rồi.  

"Tô Thương, sao anh lại ở đây?" Lúc này, Lý Nguyệt ở bên ngoài bước vào.  

Ánh mắt Tô Thương nhìn lên người Lý Nguyệt rồi khẽ cười nói: "Anh muốn đến thăm em, em đi làm cái gì vậy."  

"Còn không phải tại anh sao, ông nội bắt em đi học nữ kinh, em đã học thuộc rồi, lúc nãy em đi kiếm ông nội để trả bài."  

Lý Nguyệt nhìn Tô Thương, rồi lại nhìn sang Lý Kỳ Kỳ, lập tức nghi hoặc nói: "Hai người..."  

"Chị, chị phải làm chủ cho em!"  

Lý Kỳ Kỳ tố cáo nói: "Lúc nãy em vừa từ phòng tắm ra, thì Tô Thương đã ở trong phòng rồi, anh ta lén nhìn em tắm!"  

"Cô có cái gì mà tôi phải lén nhìn cô tắm chứ, tôi dám vỗ ngực nói là tôi không lén nhìn cô tắm đó." Tô Thương giải thích, đồng thời vỗ vào ngực của mình.  

"Xì."  

Lý Kỳ Kỳ khinh thường nhìn Tô Thương, sau đó nói: "Em cũng dám vỗ ngực nói là anh ta lén nhìn em tắm!"  

"Ha ha, cô nên thôi đi, cô rõ ràng là không có cái đó, thì vỗ cái gì mà vỗ?" Tô Thương khẽ cười nói.  

"Chị, chị đều nghe thấy rồi đó, Tô Thương đang cười nhạo em!" Lý Kỳ Kỳ nghiến răng nói.  

Lý Nguyệt nhìn thấy như vậy thì vén sợi tóc trước trán lên, mỉm cười nói: "Được rồi, Kỳ Kỳ, em và Tô Thương chắc là có hiểu lầm rồi, đừng cãi nhau nữa, hạ hỏa đi, em về phòng nghỉ ngơi đi."  

"Ừ hử, Tô Thương, tôi nể mặt chị tôi, nếu không chuyện hôm nay chưa xong đâu!"  

Lý Kỳ Kỳ vẫy vẫy nắm tay trắng hồng, bỏ lại một câu, rồi tức giận rời khỏi phòng của Lý Nguyệt, đi vào phòng của chính mình bên cạnh.  

"Không hiểu gì cả."  

Tô Thương sờ mũi rồi, nghi hoặc nói: "Vợ à, Lý Kỳ Kỳ sao lại ở trong phòng em?"  

"Máy nước nóng phòng em ấy hư rồi, phòng em lại ở sát phòng em ấy nên em ấy mới đến phòng em tắm." Lý Nguyệt giải thích nói. 
 
Chương 224


"Thì ra là như vậy."  

Tô Thương gật gật đầu, sau đó cười nói: "Vợ à, cám ơn sự tin tưởng của em dành cho anh, anh thật sự không cố ý nhìn, anh còn tưởng người trong phòng tắm là em."  

"Tô Thương, nói vậy là anh tính nhìn lén em tắm ssao?" Lý Nguyệt giận dữ nói.  

Loading...

"Ừm,"  

Advertisement

Tô Thương bước lên ôm lấy Lý Nguyệt, cười đùa nói: "Cũng không được tính là lén xem, vợ của mình, anh muốn xem thì xem, sao lại dùng từ lén ở đây chứ."  

"Đi ra, tránh xa em ra." Lý Nguyệt xa lánh Tô Thương, rồi sau đó nói: "Bây giờ em là người phụ nữ của Tô Huyền Thiên, ông nội và cha đều tưởng là em có quan hệ với Tô Huyền Thiên."  

"Tô Thương, anh đừng có mà lại gần em, từ bây giờ bắt đầu, em phải duy trì khoảng cách với anh, bạch mã hoàng tử trong lòng em không phải là anh nữa, mà là Tô Huyền Thiên."  

Lý Nguyệt nửa đùa, nửa thật nói: "Còn nữa, chúng ta cũng không thể gặp mặt nhau nữa, lỡ như bị Tô Huyền Thiên trông thấy thì anh ấy sẽ nổi giận."  

"Thật sao?"  

Tô Thương trực tiếp đè hai tay của Lý Nguyệt vào vách tường, rồi không để cho vợ mình có cơ hội mở miệng nói, anh trực tiếp hôn lên đôi môi ấy.  

"Ư ư ư..."  

Đây đã không phải là lần thứ nhất bị hôn rồi, cho nên Lý Nguyệt cũng chỉ giãy giụa tượng trưng một chút, sau đó liền bắt đầu phối hợp với Tô Thương.  

Bẹp bẹp bẹp bẹp, hai người hôn nhau thắm thiết ở trong phòng.  

Sát vách bên cạnh.  

Sau khi Lý Kỳ Kỳ trở về phòng liền nằm ngay lên giường, đúng lúc nghe thấy âm thanh từ phòng chị gái truyền tới, đương nhiên cô ấy có thể đoán ra là Tô Thương và Lý Nguyệt đang làm cái gì.  

Điều này làm cho người chưa từng trải sự đời là Lý Kỳ Kỳ, mặt nóng bừng ngay lập tức, tim đập thình thịch, ngượng ngùng vô cùng, nhưng cô ấy cũng không kiềm được mà vểnh tai lên nghe trộm...  

Cô gái nào mà chẳng mơ mộng chuyện tình yêu?  

Lý Kỳ Kỳ sắp hai mươi tuổi rồi, nhưng vì nguyên nhân là biết võ công, bình thường thì quá mạnh mẽ, giống như một chú hổ nhỏ hung dữ, nên không có chàng trai nào đồng ý gần gũi với cô ta.  

Cho dù có con trai theo đuổi cô ta đi nữa, thì cũng sẽ bị cô ấy dùng gậy bóng chày đánh cho chạy mất dép, cho nên về mặt tình cảm, Lý Kỳ Kỳ vẫn là một tờ giấy trắng.  

Nhưng.  

Đối với chuyện tình cảm giữa nam và nữ, cô ta vô cùng ao ước và mong đợi, đây là một kiểu rung động đến từ tận đáy lòng của con người, dưới sự bài tiết của hormone thì lại càng thêm mãnh liệt.  

Ví dụ như bây giờ.  

Lý Kỳ Kỳ nghe thấy tiếng hôn môi ở ngay phòng bên cạnh, ngay lập tức mặt liền đỏ ửng lên, trong lòng có chút hưng phấn.  

Đêm dài đằng đẵng, không thể nào ngủ được.  

Đúng lúc đó.  

Ở căn phòng sát vách.  

Nụ hôn này, kéo dài đến mấy phút rồi mới kết thúc, Lý Nguyệt rúc vào trong lồng ngực Tô Thương, cảm thấy vô cùng hạnh phúc.  

Tô Thương cũng rất hưởng thụ khoảng thời gian tốt đẹp này, hương thơm nồng nàn ở ngực, không cần nhắc đến nhiều cũng thấy thoải mái rồi.  

Vài phút lại trôi qua, Tô Thương đột nhiên nhớ ra một chuyện, khẽ cười nói: “Vợ à, anh cho em xem cái này.”  

“Cái gì vậy?” Lý Nguyệt tò mò hỏi.  

“Em sẽ biết nhanh thôi.”  

Vừa nói, Tô Thương liền kéo khóa áo ra.  

Tối nay Lý Nguyệt đã gặp phải nguy hiểm, may mà mình đến kịp lúc, nếu không hậu quả không dám nghĩ tới.  
 
Chương 225


Nhưng Tô Thương không thể lần nào cũng biến nguy thành may được, cho nên mới nghĩ đến Bạch Miêu.  

Mấy hôm trước, anh ấy định đem Bạch Miêu tặng cho Lý Nguyệt, nhưng mà lúc đó Bạch Miêu đang tu luyện.  

Bây giờ Bạch Miêu đã kết thúc tu luyện rồi, tất nhiên Bạch Miêu sẽ không từ chối, mà đồng ý một cách kính trọng.  

Loading...

Lúc này,  

Advertisement

Lý do mà Tô Thương muốn kéo khóa ra, là muốn để lộ ra Bạch Miêu đang ở trong áo của mình.  

Dù sao thì vòng tay chứa đồ quá thần kì đó, Tô Thương không muốn làm Lý Nguyệt quá bất ngờ.  

“Tô Thương, xem đồ thì xem thôi, anh cởi quần áo ra làm gì?”   

Lý Nguyệt vừa nói xong, thì nhìn thấy Bạch Miêu, hai mắt bỗng sáng lên, mừng rỡ nói: “Wow, vật bé con này, lông xù xù, dễ thương quá đi.”  

“Ha ha, em thích không, đây là món quà mà anh đã chuẩn bị cho em đấy, sau này nó sẽ thuộc về em, em có thể dùng tay vuốt ve nó.”  

“Ha ha, Tô Thương cảm ơn anh nhé, em thích lắm luôn, mau nhìn đi, nó ngẩng đầu lên này, Tô Thương có phải nó rất hung dữ không?”  

“Tất nhiên là có rồi, nhưng em có thể vuốt ve nó mỗi ngày, sau quen rồi nó sẽ nghe lời của em thôi.”  

“Đầu nó hơi cứng, nóng nữa, ha ha ha, nhưng, nó nhỏ quá đi.”  

“Lúc đầu chắc chắn nhỏ, từ từ sẽ to lên thôi, nhưng cũng không to lắm đâu.”  

“Ừ ừ, em thực sự rất thích, em có thể hôn nó không?”  

“Có thể chứ, hôn đi.”  

...  

Sau khi Lý Nguyệt nhìn thấy Bạch Miêu, hai mắt thì mở to ra, ôm lấy Bạch Miêu vừa vuốt ve vừa hôn nó.  

Nhưng, những lời nói này truyền đến tai Lý Kỳ Kỳ ở trong phòng sát bên cạnh, lại trở lên rất thú vị.  

Lúc này.  

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Kỳ Kỳ đỏ ửng lại, đỏ như một trái táo chín, dường như có thể bóp được ra nước đỏ như máu.  

Cuộc trò chuyện vừa nãy của Lý Nguyệt và Tô Thương, cô ấy đều nghe thấy rõ mồn một, quả thực quá táo bạo rồi.  

“Tô Thương cho chị xem đồ, lại phải cởi quần áo mới nhìn thấy, hơn nữa còn có lông, dần dần sẽ to lên...”  

Lý Kỳ Kỳ xấu hổ không chịu được, nghiến răng nói: “Đây rõ ràng là Tô Thương...”  

“Chị ơi, sao chị có thể như vậy được chứ, còn khen lông xù rất dễ thương, dễ thương cái gì chứ!”  

“Tô Thương đúng là không cần dĩ diện, thế mà lại để chị dùng tay vuốt ve.... Ôiiiii, tình cảnh đẹp quá đi, không dám tưởng tượng nữa đâu!”  

Lý Kỳ Kỳ thẹn quá hóa giận: “Còn cả chị nữa, chị nhìn thì nhìn thôi, mắc gì còn nói cứng, nóng gì đó, chị không thấy thẹn thùng xấu hổ sao!”  

“Cái cuối cùng còn quá đáng hơn, thế mà lại hôn... Của Tô Thương, chị ơi là chị, chị... Chị... Chị cũng không chú trọng đến vệ sinh quá đấy.”  

Lý Kỳ Kỳ vô cùng ngượng ngùng, ngoài mặt thì đang chỉ trích Tô Thương và Lý Nguyệt, nhưng lòng sớm đã bay sang phòng bên cạnh, bắt đầu suy nghĩ bậy bạ rồi.   

Đến cuối cùng, quả nhiên cô ấy không nhịn được nữa, đành chùm chăn kín mít, cắm đầu ngủ say.   

...  

Lúc này.  

Tại phòng sát vách. 
 
Chương 226


Lý Nguyệt lấy xúc xích ở trong phòng ra, trêu trọc Bạch Miêu.  

Bạch Miêu ngơ ra nhìn cô ấy một cái, Lý Nguyệt cũng không có cơ hội để được Bạch Miêu để ý tới.  

“Tô Thương, chuyện gì vậy, nó không ăn xúc xích sao?” Lý Nguyệt có chút thất vọng.  

Loading...

“Ăn chứ, cái gì nó cũng ăn mà.”  

Advertisement

Tô Thương tươi cười trả lời, sau đó nhìn về phía Bạch Miêu, truyền âm: “Bạch Miêu, phối hợp một chút đi, cô ấy là bà chủ của mày đấy.”  

“Ông chủ, tôi không cần bà chủ đâu, tôi có thể ở bên cạnh anh không, sức ăn của tôi rất ít, hơn nữa tôi tuyệt đối sẽ không gây sự, bình thường cứ để tôi nằm trong không gian chứa đồ là được rồi.” Bạch Miêu trả lười, giọng thiếu nữ ngọt ngào truyền vào trong đầu Tô Thương.  

“Không được.”  

Tô Thương từ chối nói: “Bạch Miêu, nghe lời đi, chăm sóc tốt cho Lý Nguyệt, đừng để cô ấy xảy ra chuyện gì, còn nữa, phối hợp một chút đi nào.”  

“Được rồi.”  

Bạch Miêu trả lời một cách bất đắc dĩ, sau đó vẫy vẫy cái đuôi, ăn miếng xúc xích mà Lý Nguyệt cho.  

“Ha ha, dễ thương quá đi mất.”  

Trong lòng Lý Nguyệt tràn đầy sự vui mừng rồi ôm lấy Teddy, sau đó hỏi: “Tô Thương, nó có tên không?”  

“À, có, nó tên Bạch Miêu.” Tô Thương cười nói.  

“Một con chó màu nâu, mà anh lại đặt tên là Bạch Miêu sao?” Lý Nguyệt chửi bậy rồi nói: “Không hay lắm, không được, em muốn đặt tên khác cho nó.”  

Lúc này, Bạch Miêu truyền âm đến: “Được đó được đó, ông chủ, đổi tên đi đổi tên đi,  Bạch Miêu đúng là không hay thật.”   

“Ha ha, được.”  

Tô Thương không từ chối, lúc trước anh ấy đặt tên là Bạch Miêu, chỉ là muốn đặt tên giống thú cưng của mình ở Huyền Thiên Tiên vực thôi, trong lòng nảy sinh lòng nhớ nhung, liền gọi nó là Bạch Miêu, bây giờ đổi tên cũng không sao cả: “Vợ à, em đặt tên cho nó đi.”  

“Ừ ừ.”  

Lý Nguyệt nghĩ một lúc, sau đó nói: “Lúc nãy em vừa xem qua, nó là một con chó cái, tên chắc chắn phải nữ tính một chút, hay là gọi nó là Thục Phân nhé.”  

Bạch Miêu: “............”  

Ông chủ.  

Tôi có thể từ chối không?  

Bạch Miêu, Thục Phân gì đó.  

Hai người các người là thiên tài đặt tên, đừng chỉ xem tôi chỉ là một con chó chi hua hua chứ.  

Nghĩ đến sau này,con chó này sẽ bay lên đỉnh cao, trở thành hoàng đế trong giới yêu quái, sau này đi ra đường cứ xưng tên là hoàng đế Thục Phấn cũng không hề mất mặt.  

Đương nhiên, Bạch Miêu không đồng ý thì cũng vô dụng thôi, cái tên Thục Phân này, Tô Thương và Lý Nguyệt đã đồng ý thông qua rồi.  

Sau đó.  

Tô Thương và Lý Nguyệt, quấn lấy nhau ở trong phòng một lúc, sau đó Tô Thương liền rời đi.   

Anh ấy không yên tâm về Tô Du Du, sau khi rời khỏi trang viên nhà họ Lý, liền lái xe một mạch về biệt thự ở cạnh sông.  

Khi về đến biệt thự, đã là hơn mười một giờ tối rồi, Tô Du Du vẫn chưa về.  

Tô Thương nhíu mày không chịu được, lòng như lửa thiêu sao lại lâu như vậy chứ.   

Đúng lúc này, Tô Thương nhận được một cuộc điện thoại, là số lạ, bên đó truyền đến một giọng nói quen thuộc:   

“Tô Thương, còn nhớ tôi không, mấy hôm trước anh đã hại tôi mất hết tất cả, chạy khỏi Giang Bắc một cách thảm hại, đứa bé ở trong biệt thự của anh còn cả dì Phù nữa, đều ở chỗ tôi rồi, muốn để bọn họ sống sót, thì đến khu rừng ở Đông Sơn đi!”  

Nghe thấy lời này, trong nháy mắt sắc mặt của Tô Thương liền sầm lại, trong ánh mắt tràn ngập sát khí! 
 
Chương 227


"Chị Lý, ôm lấy người tôi, tôi sẽ không ra tay liền đâu, mà giờ đến thử xem năng lực của nó nông sâu thế nào đã."  

Tô Cảnh Hàm cười cười, nhìn lên người Tô Thương, lạnh lùng cười nói: "Lần trước thực lực của tao không bằng mày, nên tao chỉ có thể trốn chui trốn lủi, nhưng lần này thì khác, không giống như vậy nữa!"  

Loading...

"Tao với chị Lý song tu, chỉ mấy ngày ngắn ngủi, tao đã đặt chân đến hóa kình hậu kỳ, thậm chí là có thể bước thẳng đến hóa kình đỉnh phong."  

Advertisement

Tô Cảnh Hàm mỉa mai Tô Thương: "Mày có được thực lực như hôm nay, có lẽ là bí mật chăm học khổ luyện đó hả, ha ha, tao không cần tốn nhiều sức, mà cũng có được những thành quả giống như mày, mày, ngưỡng mộ tao lắm chứ gì?"  

"Ha ha."  

Tô Thương chẳng thèm ngó tới, cười lạnh lùng nói: "Dựa vào việc bán thân để nâng cao thực lực, tao có gì mà ngưỡng mộ mày chứ?"  

"Mày!"  

Tô Cảnh Hàm nghe vậy, thẹn quá hóa giận, trầm giọng nói: "Tô Thương, tao không rảnh nói nhảm với mày, chịu chết đi!"  

"Tao sẽ giết mày trước, sau đó giết con gái mày, để cho chúng mày xuống dưới mà đoàn tụ, ha ha!"  

Vừa nói xong, Tô Cảnh Hàm liền xông vào Tô Thương, trong lòng bàn tay tràn ngập chân khí, cực kỳ mạnh mẽ.  

Trái lại, Tô Thương thì đứng yên tại chỗ, chỉ dùng ngón tay để bấm huyệt mà thôi.  

Vù vù!  

Trong chốc lát, một đường linh khí tạo thành một bức tường khí, đột ngột từ dưới đất mọc lên, che ở trước mặt Tô Thương.  

Ầm!  

Bàn tay Tô Cảnh Hàm, rất nhanh đã bị đập mạnh vào tường khí, phát ra một âm thanh vang trầm.  

"Cái này... Không thể như thế được!"  

Ngay sau đóm Tô Cảnh Hàm phát hiện, một chưởng của mình, vậy mà không đánh tan được bức tường khí này, khuôn mặt nhất thời tràn đầy kinh ngạc.  

"Ha ha, chỉ là hóa kình hậu kỳ, cũng dám làm càn trước mặt tao sao, đồ không biết sống chết là gì!"  

Tô Thương cười lạnh, sau đó chỉ một suy nghĩ, tường khí liền phóng ra một sức mạnh cường đại, trực tiếp đánh bay Tô Cảnh Hàm.  

Phù!  

Cơ thể Tô Cảnh Hàm, bay ngược ra xa khoảng ba, bốn mét, sau đó nằm ngổn ngang dưới đất, phun ra một ngụm máu.  

"Không thể nào!"  

"Chuyện này không thể nào!"  

"Sao mày lại mạnh như vậy được!"  

Giờ phút này, Tô Cảnh Hàm nằm bò dưới đất, đến sức lực đứng dậy cũng đều không có nữa rồi, ánh mắt hiện ra đầy kinh ngạc. 
 
Chương 228


Tô Thương không trả lời, mà nhanh chân đi về phía Tô Cảnh Hàm, định ra tay giết chết, đây là lúc hoàn toàn có thể tiêu diệt được tai họa ngầm này rồi.  

Nhưng mà lúc này, người phụ nữ xinh đẹp Lý Vân đi lên phía trước, ánh mắt nhìn vào cơ thể Tô Thương, trên mặt nở nụ cười, không biết đang có ý đồ gì.  

Loading...

"Bà muốn ngăn cản tôi?" Tô Thương đón nhận ánh mắt Lý Vân, thản nhiên nói: "Thế thì tôi không thể làm gì khác được ngoài việc đưa hai người đến cùng một chỗ chết!"  

Advertisement

"Tô thiếu gia, đừng hiểu lầm, chúng ta không phải là kẻ thù."  

Ai biết được, Lý Vân lại cười nói: "Tôi với Tô Cảnh Hàm, chẳng qua chỉ là mới quen biết mấy hôm nay mà thôi, tình cảm không sâu nặng:  

"Thậm chí, nếu như cậu muốn cho cậu ta chết, tôi cũng có thể giúp cậu đưa cậu ta xuống địa ngục."  

Lý Vân nhẹ nhàng cười nói: "Chỉ hy vọng Tô thiếu gia, không ghi hận tôi là được."  

"Thật sao?" Tô Thương nhíu mày.  

"Tô thiếu gia, thực lực của cậu rất mạnh, tôi nhìn không thể nào biết được cậu đang ở cảnh giới gì, nhưng cậu tuổi trẻ như vậy, mới khoảng hai mươi tuổi, thì cảnh giới không thể nào có thể vượt qua tôi được."  

Lý Vân cười nói: "Thật tình không dám giấu, tôi đã đặt chân đến tông sư đỉnh phong rồi, nếu cậu đánh nhau với tôi, cậu chắc chắn sẽ phải chết, nhưng tôi..."  

Nói đến đây, Lý Vân với đôi mắt quyến rũ xinh đẹp như tơ, tiếp tục nói: "Tôi không nỡ giết cậu."  

"Tô thiếu gia, cậu trẻ tuổi lại đẹp trai, thực lực cũng mạnh, tôi thấy cậu hoàn toàn có thể thay thế Tô Cảnh Hàm, làm người đồng hành cùng song tu với tôi."  

Giọng nói Lý Vân đầy vẻ dụ dỗ: "Nếu như thế, cậu không chỉ có thể có được cơ thể của tôi, thực lực cũng sẽ đột nhiên tăng lên, một công đôi việc, thấy thế nào hả?"  

Nghe những lời này, Tô Thương lộ ra một nụ cười lạnh lùng, cũng không trả lời lại.  

“Tô thiếu gia, thế thì tôi để cậu nhìn thấy chút thành ý của tôi."  

Lý Vân cười cười, sau đó quay đầu lại nhìn chăm chú Tô Cảnh Hàm, trong mắt tràn ngập sát ý.  

"Không, chị Lý."  

Tô Cảnh Hàm lập tức luống cuống, vội vàng dịch cơ thể lùi về phía sau, đồng thời cầu xin tha thứ: "Chị Lý, chúng ta tốt xấu gì cũng đã quen nhau được một tuần rồi, thứ quý giá nhất của tôi, cũng đều giao cho chị rồi, người ta nói một đêm có đôi trăm ngày ân nghĩa, chị Lý, chị phải giúp em chứ."  

"Ha ha, Tô Cảnh Hàm, tôi chỉ xem cậu như thú vui của tôi mà thôi, bây giờ đã có vật thay thế tốt hơn, mà tôi cũng đã chơi chán rồi,vì thế, cậu có thể chết được rồi!"  

Vừa nói xong, Lý Vân không chút lưu tình nào mà ra tay cực kỳ quyết đoán, trong chốc lát liền chặt đứt cổ Tô Cảnh Hàm.  

"Ách... Tôi...Tôi không...Chị Lý!"  

Trước khi chết, Tô Cảnh Hàm nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ, rất nhanh chóng đã tắt thở, hoàn toàn mất đi mạng sống của mình.  
 
Chương 229


Sau khi xóa sổ Tô Cảnh Hàm, Lý Vân nhìn Tô Thương một lần nữa, dịu dàng như nước nói: "Tô thiếu gia, tôi đã thay cậu giết người rồi, cậu suy nghĩ thế nào rồi, có đồng ý song tu đồng hành với tôi hay không?"  

"Bà..."  

Loading...

Tô Thương không để lại cho Lý Vân chút mặt mũi nào, lạnh lùng nói: "Bà cũng xứng sao?"  

Advertisement

Lý Vân nghe vậy, nụ cười trên mặt bỗng nhiên cứng đơ mất vài giây, sau đó quyến rũ nói: "Tô thiếu gia, cậu không vừa ý với vẻ ngoài của tôi, hay là không vừa ý với thân hình của tôi?"  

Tô Thương đón nhận ánh mắt của bà ta, thản nhiên nói: "Loại đàn bà như vậy, chẳng qua chỉ là tầm thường thấp hèn mà thôi, không lọt nổi vào mắt xanh của tôi!"  

"Nhưng mà, Tô thiếu gia, người ta kỹ thuật tốt, tôi có thể cùng cậu từ trên giường xuống nhà bếp, từ phòng bếp lăn đến phòng tắm mà." Lý Vân  thổ khí như lan nói, trong giọng nói tràn đầy dụ dỗ.  

Tô Thương lắc đầu, giọng nói đầy lạnh lùng: "Tôi nói rồi, bà, không xứng!  

"Thật sao!"  

Sắc mặt Lý Vân đột nhiên khó coi, trong mắt lóe lên một tia hung ác, trầm giọng nói: "Nếu đã như vậy, Tô Thương, cậu đừng trách tôi không khách khí!"  

"Thật ra, tôi lại càng cảm thấy hứng thú đối với xác của thanh niên vừa tài giỏi vừa đẹp trai hơn đó."  

Lý Vân cười lạnh lẽo hung ác: "Tôi cho cậu thêm một cơ hội, cậu lựa chọn phục tùng tôi, hay là lựa chọn... chết!"  

Tô Thương sờ lên mũi, bất đắc dĩ nói: "Bây giờ cái thứ mèo thứ chó gì cũng có thể giết tôi hay sao chứ?"  

"Đáng chết, dám nói tôi là mèo là chó gì sao!"  

Lý Vân giận không kiềm chế được, lập tức ra tay, ngưng tụ chân khí, hướng thẳng vào Tô Thương.  

Tô Thương vẫn đứng tại chỗ, hai tay bấm huyệt, thi triển thuật Thủy Long.  

Gầm gào!  

Trong chốc lát, một đường linh khí Thủy Long sôi nổi xuất hiện, vờn xung quanh hai tay Tô Thương.  

"Đi!"  

Theo hướng Tô Thương chỉ tay, Thủy Long liền gầm thét phóng tới Lý Vân, một được xuyên phá không trung, tản ra uy thế kinh khủng.  

"Đây là..."  

Lý Vân nhất thời sửng sốt, bà ta phát giác ra được khí tức Thủy Long phát tán ra, căn bản biết đây là chiêu mà mình có thể chống lại được: "Cậu, ẩn giấu thực lực, nhìn sức mạnh chiêu này của cậu, không kém gì địa tông sao!"  

Lý Vân trợn tròn mắt, sau khi kịp phản ứng thì định chạy trốn, đáng tiếc, Thủy long cũng không cho bà ta cơ hội này, trực tiếp xuyên thủng cơ thể của bà ta.  

"A!"  

Lý Vân phát ra một tiếng kêu thảm thiết, cơ thể trong nháy mắt đã xuất hiện một lỗ thủng trong suốt, lá gan hư hỏng toàn bộ, không có thuốc chữa, bà ta thẳng đờ người mà ngã nhào xuống đất.  

"Năm đó, Huyền Thiên Tiên Vực đoàn tụ với Thánh Địa Thánh Nữ, nhắc đến chuyện muốn cùng mình song tu, đều đã bị mình từ chối, huống chi là bà lão này, không biết tự lượng sức mình quá rồi."  

Tô Thương chẳng thèm ngó tới, lắc đầu, sau đó nhanh chóng đi vào hang động, cứu Tô Du Du và dì Phù...   
 
Chương 230


Đây không phải lần đầu tiên Tô Thương đến khu rừng này.  

Đặc biệt là trong hang động này, Tô Thương còn nhớ rất rõ, Hồng Liên đao đã được chôn ở trong này.  

Loading...

Trong hang động này hình như có mộ của một vị cao thủ, Tô Thương cũng không rõ điều này.  

Bây giờ.  

Advertisement

Tô Thương bước vào hang động và nhìn thấy Tô Du Du với dì Phù.  

Hai người bị trói tay trói chân lại, ngồi sát vách tường.  

"Cha Tô!"  

Nhìn thấy Tô Thương đến, Tô Du Du vô cùng mừng rỡ, vui vẻ cười nói: "Haha, con biết ngay cha sẽ đến đây cứu con mà."  

"Đại thiếu gia, cuối cùng cậu cũng đến rồi, làm tôi sợ muốn chết. Tôi cũng già rồi nhưng tôi không muốn chết ở chỗ này đâu, tôi còn muốn hưởng thụ tuổi già nữa."  

Dì Phù vừa giục vừa nói: "Nhanh lên đại thiếu gia, mau cởi trói cho tôi, tôi không chịu được nữa rồi."  

Tô Thương nhẹ nhàng cười, rồi cởi trói cho Du Du và dì Phù.  

"Cha Tô."  

Sau khi cởi trói xong, Du Du đã nhảy bổ vào vòng tay của Tô Thương, đeo trên người như một con gấu túi.  

Tô Thương xoa nhẹ đầu con gái an ủi: "Con đừng sợ, cha sẽ luôn bảo vệ con."  

"Vâng."  

Du Du vui vẻ gật đầu rồi hỏi: "Cha Tô, những người xấu bên ngoài đã đi chưa?"  

"Đi rồi, bọn họ đã đi đến những nơi rất xa, không quay lại được đâu." Tô Thương cười nói.  

"Hừ, như thế còn nhẹ đối với bọn họ."  

Tô Du Du vung nắm đấm với bàn tay trắng trẻo của mình và nói một cách hung dữ: "Con vừa định đấm bay đầu họ, cha Tô, con thực sự rất giỏi đó, vừa rồi là con không ra tay thôi, bằng không con sẽ đấm cho bọn họ một phát."  

"Haha, được được, được rồi, Du Du, con thật là lợi hại." Tô Thương nói với vẻ rất hợp tác.  

"Đương nhiên rồi." Tô Du Du kiêu ngạo nói: "Cha Tô, lần này là cha bảo vệ con, lần sau con sẽ bảo vệ cha."  

"Được."  

Tô Thương vươn tay gãi gãi sống mũi Du Du, sau đó nói: "Muộn rồi về thôi, mai còn phải đi đến trường nữa."  

"Đi học sao?"  

"Đến trường sao?"  

Tô Du Du nhíu mày nói với vẻ khổ sở: "Cha Tô, con có thể không đi học không, ở đó giống như nhà tù vậy...Không, là địa ngục mới đúng, không đúng, còn đáng sợ hơn cả địa ngục!"  

"Không được, còn nhỏ như vậy làm sao không thể đi học được." Tô Thương ngắt lời nói.  

"Con thực sự không muốn đi học, nó rất tệ."  

Tô Du Du cầu xin: "Cha Tô, cha không thể đẩy con xuống địa ngục như vậy." 
 
Chương 231


"Không phải chỉ là đi học thôi sao? Có nghiêm trọng đến mức thế không?"  

Tô Thương véo mặt Du Du rồi cười nói: "Hơn nữa còn có học hành gì đâu, đến nhà trẻ còn có đám trẻ con chơi cùng. Đó là chuyện tốt mà. Nếu không nghe lời thì cha sẽ buồn lắm."  

Loading...

"Được rồi ạ." Du Du miễn cưỡng đồng ý.  

Advertisement

"Đại thiếu gia, cậu cũng hư lắm." Lúc này, dì Phù ở bên cạnh nói.  

Tô Thương nghi ngờ hỏi: "Tôi hư khi nào?"  

"Cậu không đi học, thậm chí còn san bằng cả trường học chỉ vì không muốn đi học. Nhưng bây giờ lại muốn con bé Du Du đi học. Như vậy chả khác gì chỉ có quan chức mới được phép phóng hỏa, còn người dân thì không được phép thắp đèn, tôi nói đúng không?" Dì Phù nghiêm túc nói.  

"A, bà nội Phù, là thật hay giả vậy, cha Tô san bằng trường học sao?" Ánh mắt Du Du sáng lên.  

"Đúng vậy, đó là một ngôi trường nổi tiếng từ lâu, mà chỉ trong một đêm đã biến thành đống đổ nát.  

"Oa, cha Tô thật là lợi hại, con nhất định sẽ học hỏi cha nhiều, sau này con sẽ san bằng nhiều trường học hơn nữa!" Tô Du Du hưng phấn nói.  

"Tiểu nha đầu, cái tốt không học lại đi học cái xấu, không được làm như vậy nghe chưa!"  

Tô Thương dặn lại Du Du, rồi nhìn về phía dì Phù mà bất đắc dĩ nói: "Dì à, đừng nói chuyện này trước mặt trẻ con, dì không thể nói những cái tốt của tôi trước mặt nó để xây dựng hình tượng cho tôi sao?"  

"Được..."  

Dì Phù gật đầu, suy nghĩ một lát định nói gì nhưng lại thôi.  

"Dì Phù, dì nói đi, nói đến điểm tốt của tôi." Tô Thương thúc giục cười nói: "Du Du nghe nè."  

"Không phải là tôi đang suy nghĩ đó sao?"  

Dì Phù suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng chịu thua: "Thiếu gia, tôi chấp nhận chịu phạt, cậu đừng làm khó tôi."  

"Là sao?"  

"Tôi bảo dì nói ra điểm tốt của tôi mà là đang làm khó dì sao?"  

Tô Thương đang cười thì mặt tối sầm lại, trong lòng vô cùng khó chịu.  

"Haha, vui quá, bà Phù, cha Tô, hai người thật là vui tính quá."  

Tô Du Du thấy vậy liền thoải mái cười to, đã rất nhanh quên đi chuyện khó chịu vừa xong.  

Tiếp theo.  

Tô Thương cõng Du Du trên lưng cùng với dì Phù rời khỏi đó.  

Tuy nhiên trước khi rời đi, Tô Thương liếc nhìn sâu trong hang động, đột nhiên nhíu mày rồi dừng lại.  

"Sâu trong hang động có cái gì đó!"  

Với cảm nhận của Tô Thương, anh ấy chỉ có thể mơ hồ cảm nhận được linh lực dao động nhẹ. 
 
Chương 232


Nhưng điều này là không hợp lý, thần thức của Tô Thương có thể cảm nhận được xung quanh trong vòng ba km.  

Hang động này lại không vượt quá ba km, đúng không?  

Loading...

Điều gì đã cản trở nhận thức của Tô Thương?  

Advertisement

Kì quái!  

Nó thực sự kỳ lạ!  

Lúc trước Tô Thương tới hang động cũng không nhận ra có điều gì khác biệt. Có lẽ là do lúc đó thực lực của anh ấy còn yếu nên không cảm nhận được.  

"Chuyện này thực sự khó nói, nhưng mà sâu bên trong hang động chắc chắn có thứ gì đó ẩn chưa linh lực."  

"Tối nay thì không được, nhất định sẽ quay lại sau để tìm ra chân tướng."  

Sau khi hạ quyết tâm, Tô Thương không chút do dự mà lập tức cùng với Du Du và dì Phù rời đi.  

Khi bước ra khỏi hang, Tô Thương cố ý đi nhanh để tránh những cái xác trên đất làm cho Du Du sợ hãi.  

Tô Thương biết rằng Du Du đang gặp nguy hiểm nên anh ấy không lái xe mà chạy như điên đến đây.  

Nhưng bây giờ, với Du Du và dì Phù mà nói, đi bộ là việc không khả quan.  

Vì vậy, Tô Thương gọi điện thoại bảo Quách Ý lái xe đến đây.  

Rất nhanh, Quách Ý đã lái xe đến đón ba người trở về biệt thự ven sông.  

Sau đó, Tô Thương đã đưa con gái của mình cho dì Phù, dù sao thì việc tắm rửa cho Du Du thì anh ấy không tiện làm.  

Lúc này.  

Trong phòng Tô Thương ở biệt thự.  

"Đại thiếu gia, vừa rồi tôi nghe hết mọi chuyện rồi. Đại thiếu gia thật là mạnh mẽ, tôi khâm phục!" Quách Ý quỳ một gối xuống với ánh mắt kính nể.  

"Chuyện sắp tới?" Tô Thương nhíu mày: "Cậu đang nói chuyện gì?"  

"Đương nhiên là chợ Đen Cửu Môn. Anh đã ra tay cứu chủ nhân, còn thể hiện thực lực nửa địa tông  thật phi phàm nữa." Quách Ý cung kính nói.  

"Hả?" Tô Thương nhíu mày nói: "Tôi là Tô Huyền Thiên sao?"  

"Đại thiếu gia, trước đó anh cho tôi xem anh là cảnh giới tông sư, Tô Huyền Thiên cũng thế, đại thiếu gia lại là một tông sư trẻ tuổi, không cần nói cũng biết đáp án."  

Quách Ý nói ra suy đoán của mình, sau đó nói: "Đại thiếu gia, anh yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không đem chuyện này nói cho ai đâu, nếu không sẽ bị sét đánh!"  

Tô Thương nghiêm túc nhìn Quách Ý, cho rằng Quách ý tuyệt đối trung thành với mình và với gia đình nhà họ Tô.  

Nhưng hiện tại không có nghĩa là tương lai không phản bội, cho nên Tô Thương hỏi: "Quách Ý, cậu có muốn trở thành cao thủ tông sư không?"  

"Có, tôi muốn!" Quách Ý cắn môi thành thật nói. 
 
Chương 233


"Nếu như cậu tình nguyện làm người của tôi, từ nay về sau tôi sẽ sắp xếp, dạy cho cậu trở thành tông sư." Tô Thương nói nhẹ nhàng: "Hiện tại, cậu có muốn trở thành tông sư nữa không?"  

"Muốn!"  

Loading...

Quách Ý nói: "Đại thiếu gia, cho dù anh không đưa ra yêu cầu này thì tôi cũng sẽ thực hiện. Tôi hứa sẽ trung thành, không bao giờ phụ lòng."  

Advertisement

"Hứa cũng không chắc chắn."  

Tô Thương cười nhẹ, sau đó trực tiếp dùng hai tay bóp bí quyết, bắt đầu biến ra một tờ hợp đồng.  

Quách Ý phút chốc nhận thức được cuộc đời của mình đang bị đại thiếu gia kiểm soát một cách chắc chắn.  

Nhưng anh ta không có chút sợ hãi, quỳ một gối xuống, thành khẩn nói: "Tôi, Quách Ý xin nguyện được làm người của đại thiếu gia, vĩnh viễn không hối hận!"  

"Được rồi, Quách Ý, cậu rất thông minh. Tôi tin rằng cậu sẽ là cánh tay phải của tôi trong tương lai."  

Tô Thương hài lòng gật đầu, sau đó đưa một cỗ linh lực vào trong cơ thể Quách Ý, nói: "Tìm một chỗ hấp thụ linh lực tôi truyền cho cậu, sau đó cậu nhất định có thể đạt được cảnh giới tông sư."  

"Cảm ơn đại thiếu gia!" Quách Ý vui vẻ không có chút nghi ngờ đối với Tô Thương.  

"Đi đi." Tô Thương xua tay.  

"Vâng."  

Quách Ý cung kính đáp lại và rời khỏi phòng Tô Thương.  

Bây giờ trong phòng chỉ còn lại Tô Thương, anh ấy ngồi xếp bằng định nhắm mắt nghỉ ngơi.  

Nhưng vào lúc này, một cuộc điện thoại gọi đến, một giọng nói thanh thoát vang lên từ đầu máy bên kia:   

"Tô Huyền Thiên, tôi là minh chủ của chợ Đen Cửu Môn, Thiên Sơn Tuyết. Sáng mai anh có rảnh không, tôi muốn gặp anh?"

Minh chủ của chợ đen Cửu Môn, Thiên Sơn Tuyết.  

Nghe đến cái tên này, Tô Thương khựng lại một chút, trong lòng có chút vui vẻ, khóe miệng khẽ nhếch cười.  

Dựa vào linh khí ở trong không khí để mà tu luyện, thực sự là quá khó, 30, 50 năm cũng không có cách nào có thể tạo được nền tảng cả.  

Bây giờ thứ Tô Thương cần nhất chính là đá năng lượng.  

Theo như Lưu Huy nói thì Minh chủ chợ đen vì muốn kết giao với mình, mà từ các nơi điều đến rất nhiều đá năng lượng.  

Cho nên trước mắt, người mà Tô Thương mong chờ được gặp mặt nhất, chính là cô gái tên Thiên Sơn Tuyết đó.  

“Có thời gian.”  

Tô Thương cũng không có biểu lộ ra sự khẩn cấp, mà làm ra vẻ thản nhiên nói: “Cô chọn địa điểm đi.”  

“Được.” 
 
Chương 234


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong điện thoại giọng nói lảnh lót lần nữa vang lên: “Sáng mai, 10:00 hẹn gặp ở  quán cà phê Đã Lâu Không Gặp, không gặp không về nhé.”  

Vừa nói xong, Thiên Sơn Tuyết liền cúp điện thoại.  

Loading...

Advertisement

“Quán cà phê?”  

Tô Thương cất điện thoại vào vòng tay chứa đồ, mỉm cười nói: “Không ngờ một cô gái ở trong giới võ thuật lại thời thượng như vậy, còn thích uống cà phê nữa.”  

“Nghe giọng nói của cô ta thì cũng không lớn tuổi lắm, nhưng cô ta lại làm minh chủ của chợ đen Cửu Môn, thực lực chắc chắn là thâm sâu khó lường, có lẽ chỉ là giọng nói nghe trẻ vậy thôi, chứ thực tế tuổi tác cũng không thấp hơn bảy, tám mươi tuổi đâu, nếu không thì làm sao ngồi lên được vị trí minh chủ được.”  

Đối với vấn đề tuổi tác của Thiên Sơn Tuyết, Tô Thương cũng không hoàn toàn để ý lắm, cũng không phải là yêu đương gì với cô ta thì suy nghĩ nhiều như vậy để làm gì.  

Tô Thương chỉ quan tâm Thiên Sơn Tuyết có thể đưa cho anh ấy bao nhiêu viên đá năng lượng, cái này mới là quan trọng.  

Ngay sau đó.  

Tô Thương ngồi yên tĩnh lại, bắt đầu vận chuyển tu luyện Cửu U Trấn Ngục Quyết.  

Nhưng mà sau khi tu luyện nửa tiếng đồng hồ thì anh lại bỏ cuộc, bởi vì linh khí quá mỏng manh, tu luyện không có ý nghĩa gì cả.  

“Bây giờ mình đã ở luyện khí tầng thứ Năm rồi, chỉ với một thủ đoạn tấn công Thủy Long Thuật thôi cũng đủ dùng rồi, nhưng mà ngược lại cần phải có thân pháp nữa, để gia tăng tốc độ của bản thân, như vậy thì mới có thể tấn công một cách bất ngờ.”  

Khi nghĩ đến đây, Tô Thương bắt đầu tính toán ở trong đầu, tìm ra thân pháp phù hợp cho việc luyện tập hiện tại của mình và cuối cùng anh đưa ra lựa chọn: “Nếu như đã tu luyện rồi thì phải làm từng bước một, trực tiếp tu luyện một thân pháp mới, Chỉ Xích Thiên Nhai vừa đúng lúc thích hợp.  

Chỉ Xích Thiên Nhai.  

Đây là thân pháp do chính Tô Thương tự nghĩ ra, đối với cảnh giới của người thi triển thì không cần có yêu cầu gì, chỉ có yêu cầu đối linh phí có bao nhiêu mà thôi.  

Người thi triển nắm trong tay linh khí càng ít thì khoảng cách di chuyển động của Chỉ Xích Thiên Nhai càng ngắn, trái lại ngược lại thì càng xa.  

Năm đó.  

Huyền thiên thiên đế khi còn ở đỉnh phong, thi tuyển Chỉ Xích Thiên Nhai, một bước là có thể đi đến hàng vạn dặm, hầu như chỉ cần trong đầu có ý niệm về chỗ đó thì cơ thể có đều có thể đến được.  

Nhưng bây giờ cảnh giới của Tô Thương quá thấp, linh khí lại yếu ớt, Chỉ Xích Thiên Nhai đương nhiên không thể đi xa như vậy được.  

Sau khi đưa ra chủ ý, Tô Thương liền bắt đầu ở trong phòng luyện tập  Chỉ Xích Thiên Nhai.  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 235


Nhưng mà Chỉ Xích Thiên Nhai đặc biệt vô cùng tiêu hao linh khí.  

Dựa vào cảnh giới luyện khí tầng thứ 5 của Tô Thương thì một lần nhiều nhất cũng chỉ có thể thi tuyển được 50 lần, vậy thì coi như là đã có thể di chuyển được một ngàn mét.  

Loading...

Cái khoảng cách này mặc dù không xa, nhưng dùng để chạy trốn thì chắc chắn là đủ rồi.  

Advertisement

Đương nhiên.  

Nếu gặp phải đối thủ có thực lực tương đương, sẽ không khó như trước nữa, chỉ cần sử dụng Chỉ Xích Thiên Nhai, thì thường có thể thắng ngay trong chốc lát rồi.  

Chỉ là đối với các cao thủ võ thuật có thực lực cách xa nhau quá, thì tác dụng của Chỉ Xích Thiên Nhai  không nhiều lắm.  

Nói tóm lại, bây giờ xem như cũng là một thủ đoạn để bảo vệ tính mạng, trong lòng Tô Thương cũng cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhiều.  

Rất nhanh.  

Trời đã sáng lên rồi, ánh mặt trời ấm áp ở trên cao chiếu xuống.  

Tô Thương từ trên lầu ba đi xuống, đến phòng khách.  

“Đại thiếu gia.” Quách Ý bước lên trước, một mực cung kính chào hỏi.  

“Ừm.”  

Tô Thương gật gật đầu, sau đó nhìn lên người của Quách Ý, hài lòng nói: “Không tệ, tông sư sơ kỳ, ở Giang Bắc này coi như là cũng được xếp lên hàng phía trước rồi.”  

“Cảm ơn đại thiếu gia đã đào tạo.” Quách Ý khom lưng xuống, cung kính nói, trên mặt viết đầy hai chữ kính nể.  

Lúc trước, anh ta tôn kính Tô Thương là bởi vì thân phận đại thiếu gia của Tô Thương.  

Sau đó, Quách Ý kính nể Tô Thương là bởi vì thực lực của Tô Thương, từ đó suy đoán ra Tô Thương khả năng chính là Tô Huyền Thiên.  

Nhưng mà lúc đó sự tôn kính của Quách Ý đối với Tô Thương còn chưa mãnh liệt như vậy.  

Nhưng mà bây giờ đã khác, Quách Ý sợ đến ngây người, trong lòng tôn thờ Tô Thương như thần linh.  

Vẻn vẹn chỉ tiện tay ném đi một luồng năng lượng, thì mình có thể tùy tiện hấp thu mà đạt được đến cảnh giới tông sư.  

Lại thủ đoạn này thật là kỳ diệu, nếu nói ra thì không có ai dám tin, quá sức kinh hãi mà.  

Lại thêm, Quách Ý luôn có một cảm giác giữa mình và đại thiếu gia dường như có một loại liên hệ nào đó, mạng sống của mình, đại thiếu gia đều có thể tùy tiện lấy đi.  

Thậm chí, đại thiếu gia không cần phải động tay, chỉ cần có một ý niệm thôi thì mình chết chắc không cần nghi ngờ.  

Bởi vậy, mới dẫn đến việc Quách Ý đối với Tô Thương đã tôn kính lại còn sợ hãi quyết định thề sống, thề chết cũng phải trung thành với đại thiếu gia.  

“Làm cho tốt đi, tôi thích những người thông minh, chỉ cần cậu nghe lời của tôi đừng nói tông sư.”  
 
Chương 236


Tô Thương khẽ cười nói: “Đợi một thời gian nữa, tôi thậm chí còn có thể nâng đỡ cậu trở thành một minh chủ võ lâm, chi phối cả một giới võ thuật.”  

“Cảm ơn đại thiếu gia.” Quách Ý kích động vô cùng, biểu cảm viết đầy hai chữ cung kính.  

Loading...

“Ừm.”  

Advertisement

Tô Thương khẽ gật đầu, sau đó lại dò hỏi: “Cô bé ở trong biệt thự đi đâu rồi?”  

“Dạ thưa, đại thiếu gia, Du Du tiểu thư đã đi học rồi.” Quách Ý trả lời.  

“Đi học?” Tô Thương nhíu mày nói: “Ai đưa cô bé đi?”  

“Trường học có xe đưa đón, trực tiếp dừng ở trước cổng của biệt thự.” Quách Ýlại nói tiếp: “Vốn dĩ dì Phù định đi cùng đến trường mẫu giáo, nhưng mà thầy giáo đi cùng không đồng ý, nói là các bạn nhỏ phải tự lập, phụ huynh không được tham gia cùng.”  

“Biết rồi.”  

Tô Thương gật đầu, xe của nhà trường, chắc là khi Lý Nguyệt đăng ký đã sắp xếp xong rồi, như vậy cũng tiện không cần phải đưa đón nữa.  

Lát sao, Tô Thương nhìn một vòng phòng khách của biệt thự thì không phát hiện ra bóng dáng của dì Phù, bèn hỏi: “Đúng rồi, dì Phù đâu, sao mà không ở trong bịêt thự?”  

“Dì Phụ chắc là trở về trang viên rồi.”  

“Tốt quá rồi!”  

Tô Thương nghe thấy lời này, nhất thời mừng rỡ, hai ngày nay anh quá bực dì Phù rồi.  

Ngày hôm đó, nếu như không phải là dì Phù, có lẽ anh và Lý Nguyệt ở trên sô pha phòng khách đã có thể làm được chuyện đó rồi.  

Về lại trang viên thì tốt, về trang viên thì tốt.  

“Đại thiếu gia.”  

Lúc này, Quách Ý cười nói: “Cậu đừng vui mừng quá sớm, dì Phù nói ở trang viên có trồng một ít rau thơm, mọc rất là tốt, lần này trở về trang viên chắc là để hái rau thơm mà thôi.”  

“Hái… hái rau thơm sao?”  

“Đúng vậy, dì Phù nói là tự mình trồng thì an toàn hơn, hơn nữa cũng không tốn tiền mua, bà ấy thích nhất là ăn rau thơm.” Quách Ý tiếp tục nói: “Nếu như mà không có gì bất ngờ xảy ra, thì hôm nay dì Phù sẽ trở về biệt thự ven sông.”  

“Tôi…”  

Tô Thương đen sầm mặt lại, trong lòng vô cùng không chờ đón dì Phù, nhưng mà đối phương đã vì nhà họ Tô mà cực khổ cả một đời, bây giờ đã về già rồi, Tô Thương cũng không tiện đuổi dì Phù đi.  

Thôi bỏ đi, tùy bà ấy vậy, bà ấy vui là tốt rồi.  

“Quách Ý, tôi ra ngoài một chuyến, biệt thự bên này có chuyện gì thì lập tức gọi điện cho tôi biết.”  

Tiếp theo đó, Tô Thương để lại câu nói rồi rời khỏi biệt thự ven sông.  

Nửa tiếng sau, Tô Thương lái xe đến trước một quán cà phê.  

Quán cà phê Đã Lâu Không Gặp, nằm ở vị trí náo nhiệt nhất của Giang Bắc.  
 
Chương 237


Nó được trang trí theo dạng cổ điển, bên trong thì phát những bài hát du dương, nhẹ nhàng, không phải là rock and roll, bầu không khí vô cùng thoải mái.  

Tô Thương dừng xe lại, nhìn đồng hồ, cũng đã gần mười giờ rồi, anh liền hoán đổi thành Tô Huyền Thiên, bước nhanh vào quán cà phê.  

Loading...

Giờ này, người ở trong quán cà phê cũng không đông lắm, yên tĩnh, thật là yên tĩnh, chỉ có thể nghe tiếng nhạc đang phát ra.  

Advertisement

Sau khi vào quán cà phê, Tô Thương ngắm nhìn bốn phía, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở chỗ một người con gái đang ngồi gần cửa sổ, anh chăm chú quan sát.  

Cô gái đó mặc một chiếc váy trắng, dáng người thon thả, trên mặt mang một mặt nạ bươm bướm màu tím, yên tĩnh ngồi ở gần cửa sổ.  

Mặc dù không nhìn rõ khuôn mặt của cô gái đó, nhưng khí chất tỏa ra từ người cô ấy lại có thể nói cho mọi người biết, cô ấy chắc chắn là một đại mỹ nhân.  

Nhưng mà.  

Người con gái này thu hút Tô Thương, hoàn toàn không phải là cái gọi là khí chất đó, mà là khí tức của cô ấy.  

Mặc dù không có phát hiện ra được chân khí ở trên người cô ấy, nhưng mà Tô Thương quả quyết người con gái này không hề đơn giản.  

Bởi vì, khí tức của cô ấy không hề giống với người bình thường, bình ổn kéo dài, còn hơn xa cả võ giả cảnh giới tông sư!  

Người luyện võ tu luyện mỗi khi ẩn giấu thực lực thì Tô Thương đều không cảm nhận được sự tồn tại chân khí, đây mới là cao thủ khủng khiếp nhất đó!  

Người con gái mang mặt nạ bươm bướm tím đó, dĩ nhiên chính là Thiên Sơn Tuyết.  

Lúc này.  

Cô ấy nhìn thẳng vào mắt của Tô Thương, nở một nụ cười, rồi khẽ vẫy tay nói: "Tô thiếu gia."  

Không cần cô ấy nói, Tô Thương cũng đã đi tới.  

Chỉ liếc nhìn qua một cái, thì Tô Thương đã xác định được thân phận của người con gái này, chắc chắn là minh chủ Cửu Môn, không cần phải nghi ngờ.  

Rất nhanh, Tô Thương đi về chỗ gần cửa sổ, ngồi xuống đối diện với Thiên Sơn Tuyết, dịu dàng cười nói: "Thiên Sơn Tuyết tiểu thư, ngại quá, để cô chờ lâu rồi."  

"Tô thiếu gia, lần đầu gặp mặt, anh đã đến trễ, khó tránh việc thiếu tôn trọng tôi rồi?" Vừa mở miệng nói thì Thiên Sơn Tuyết đã thản nhiên hạ uy thế của Tô Thương xuống.  

"Ha ha."  

"Chị minh chủ, chị là minh chủ của chợ đen Cửu Môn, quyền cao chức trọng, sẽ không so đo với tôi chứ."  

Tô Thương mỉm cười, rồi bưng ly cà phê ở bên cạnh Thiên Sơn Tuyết nhấp một ngụm.  

Theo như anh thấy, thì người con gái trước mặt có thực lực mạnh như vậy không biết là lão yêu quái tu luyện bao nhiêu năm rồi, tuổi tác thực tế thì không quá lớn, nhưng chắc cũng chỉ là thuật trú nhan* mà thôi.  

*Thuật lưu giữ nhan sắc.  

Mặc dù hệ thống luyện võ không bằng tu chân nhưng chắc cũng có vài thủ đoạn đặc biệt, lưu giữ thanh xuân chắc cũng không khó.  

Cho nên, Tô Thương quả quyết rằng Thiên Sơn Tuyết chính là một bà già, mình gọi bà ta là chị gái, chắc bà ta sẽ vui lòng hơn nhỉ? 
 
Chương 238


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dỗ dành minh chủ vui vẻ rồi thì đá năng lương không phải là muốn bao nhiêu đều có bấy nhiêu sao?  

"Ly của tôi..."  

Loading...

Advertisement

Thiên Sơn Tuyết nhìn thấy Tô Thương dùng ly của mình uống nước, khuôn mặt lạnh lùng như băng lóe lên một tia ngượng ngùng.  

"Chị minh chủ, chị nói gì?"Tô Thương nhìn thẳng vào Thiên Sơn Tuyết nói.  

"Không có gì."  

Thiên Sơn Tuyết lập tức lấy lại phong thái lạnh lùng như băng, thản nhiên nói: "Tô Huyền Thiên, tôi không nói nhảm nhiều nữa, chúng ta cứ nói thẳng vào vấn đề nhé, cậu bằng lòng gia nhập liên minh Cửu Môn không?"  

"Liên minh Cửu Môn?"  

Tô Thương nghe thấy như vậy, nghiêm túc suy nghĩ một lúc, rồi hỏi: "Cửu Môn của các chị, thực lực rất lớn sao?"  

"Lớn!" Thiên Sơn Tuyết gật đầu trước rồi sau đó nghi hoặc nói: "Tô thiếu gia, cậu còn trẻ tuổi như vậy mà đã có thể giết được bán địa tông, trên người còn có phù lục thượng cổ, cổ pháp nuôi dưỡng sủng vật, chắc hẳn là cũng đến từ một thế lực cổ giả cường đại nhỉ, lẽ nào không biết đến sức ảnh hưởng của chợ đen Cửu Môn sao?"  

Tô Thương thuận tiện giải thích nói: "Tôi trước giờ chỉ lo tập trung tu luyện, làm gì có thời gian đi tìm hiểu mấy thứ này."  

"Thì ra là vậy."  

Thiên Sơn Tuyết cười nói: "Nếu đã như vậy thì tôi giải thích đơn giản một chút nhé."  

"Liên minh chợ đen Cửu Môn chúng tôi, ý nghĩa như tên gọi, do chín thế lực cùng nhau lập nên, thế lực của chúng tôi, trải rộng khắp mọi nơi, nơi nào cũng đều có bóng dáng của chợ đen Cửu Môn."  

Thiên Sơn Tuyết nói tiếp: "Trong giới võ thuật, chợ đen Cửu Môn chúng tôi gần như chỉ sau ba thế lực khác."  

"Thứ nhất là vùng đất cúng tế trời đất, thứ hai là vùng đất giữa núi và biển, thứ ba chính là nơi sâu nhất của vân vụ."  

"Mà ba thế lực này đều là các đại môn phái, truyền thừa ngàn năm, địa vị không thể lay chuyển, bất kỳ thế lực mới xuất hiện nào cũng không thể lung lay được."  

Ngữ khí của Thiên Sơn Tuyết bình thản nói: "Chợ đen Cửu Môn của chúng tôi mới thành lập được vài chục năm, đang phát triển rầm rộ, ngoại trừ ba thế lực trên, chúng tôi cũng không phục bởi bất kỳ ai."  

"Chỉ cần ba thế lực lớn không ra mặt, thì bất kỳ môn phái nào dù lớn hay nhỏ, trong giới võ thuật cũng đều phải nể mặt liên minh Cửu Môn chúng tôi."  

Thiên Sơn Tuyết tiếp tục nói: "Tô Huyền Thiên, bây giờ tôi đại diện cho liên minh Cửu Môn, lần nữa mời anh gia nhập."  

Tô Thương khẽ cười, rồi ra điều kiện nói: "Các chị thật là mạnh, nhưng tôi có thể đạt được cái gì tốt chứ?"  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 239


"Còn nữa, lần này tới, tôi đã chuẩn bị hai trăm viên đá năng lượng, không cần biết cậu có đồng ý gia nhập liên minh hay không, hai trăm viên đá năng lượng này, minh chủ tôi đều tặng cậu vô điều kiện."  

Thiên Sơn Tuyết nhìn Tô Thương nở một nụ cười: "Tô thiếu gia, mời cậu đưa ra lựa chọn."  

Loading...

"Rất có sức hấp dẫn nha."  

Advertisement

Tô Thương có chút dao động rồi, bây giờ anh đang thiếu một chỗ dựa, Dược Vương Điện vẫn chưa xác định chắc chắn, ngược lại liên minh Cửu Môn lại chủ động ném một cành ô liu, xem ra cũng là một lựa chọn tốt.  

Nhưng mà, có những chuyện cần phải hỏi cho rõ ràng mới được.  

Suy nghĩ như vậy, Tô Thương nhìn Thiên Sơn Tuyết rồi dò hỏi: "Chị minh chủ, liên minh Cửu Môn là do chín thế lực tạo thành, lời nói của chị ở trong liên minh có trọng lượng không?"  

"Mặc dù tôi là minh chủ Cửu Môn, nhưng cũng có sự ràng buộc, liên minh Cửu Môn không chỉ dựa vào một lời nói của tôi, chín đại môn chủ hợp lại thì cũng có thể bác bỏ được quyết định của tôi."  

Thiên Sơn Tuyết dừng lại một lúc, rồi thành thực nói: "Nhưng tôi có thể bảo đảm với cậu, những đãi ngộ lúc nãy tôi nói với cậu, chắc chắn có thể đáp ứng cho cậu, chỉ cần cậu đi đến căn cứ của liên minh Cửu Môn chúng tôi, ở đó tu luyện, hoàn toàn sẽ không phải lo đến những vật dùng để tu luyện."  

"Còn phải đi đến căn cứ của liên minh Cửu Môn sao, vậy thì thôi đi."  

Tô Thương nghe đến đây thì lập tức bỏ cuộc, bây giờ rắc rối của nhà họ Tô vẫn chưa được giải quyết, anh không thể rời đi được.  

Hơn nữa.  

Tình hình của chợ đen Cửu Môn quá phức tạp rồi, do chín thế lực hợp thành, chắc chắn không cùng một suy nghĩ được, quyết định của minh chủ mà còn thể bị bác bỏ nữa.  

Loại tổ chức này, mặc dù ngoài mặt thì mạnh nhưng chỉ cần nội bộ bên trong có một vết nứt thì nó sẽ toác ra nhanh chóng, và sau đó sẽ là cảnh chia năm xẻ bảy.  

Quan trọng nhất là, Tô Thương đi đến chợ đen Cửu Môn cũng chỉ là một hậu bối có thiên phú không tệ, không có địa vị gì, nếu như Tô Thương gặp nạn hoặc bản thân chọc tới một rắc rối lớn gì, thì liên minh Cửu Môn chắc chắn sẽ không vì mình mà đối nghịch với một tông phái võ thuật cường đại nào.  

Thà rằng như vậy, thì chẳng bằng lựa chọn Dược Vương Điện làm chỗ dựa cho rồi, dựa vào y thuật của mình, đánh bại dần các bác sĩ của Dược Vương Điện, đơn giản trở thành bánh ngọt của Dược Vương Điện.  

Bởi vậy, Tô Thương quyết định từ bỏ lời mời của Cửu Môn.  

"Vậy được rồi, Tô thiếu gia, tôi tôn trọng quyết định của cậu, hy vọng chúng ta có thể làm bạn bè với nhau."  

Thiên Sơn Tuyết yên tĩnh lạ kỳ, hoàn toàn không có níu kéo gì với Tô Thương, mà cười nói: "Về phần hai trăm viên đá năng lượng, cũng đã đến Giang Bắc rồi, cậu tùy lúc có thể đến chợ đen Cửu Môn tìm Lưu Huy mà lấy."  

"Cám ơn chị minh chủ, thực sự là hổ thẹn mà, không gia nhập liên minh Cửu Môn, lại lấy đi nhiều đá năng lượng của các chị như vậy." Tô Thương có chút áy náy nói.  

"Ha ha."  

Lúc này, ánh mắt của Thiên Sơn Tuyết sáng như đuốc nhìn Tô Thương, mỉm cười nói: "Tô thiếu gia, tôi rất thích ăn lẩu, cũng sắp đến giờ ăn trưa rồi, nếu như anh thấy hổ thẹn thì không bằng mời tôi ăn bữa lẩu đi?"  

Ăn lẩu sao?  
 
Chương 240


Ánh mắt của Tô Thương dừng lại trên người Thiên Sơn Tuyết, ai mà biết được dưới tấm mặt nạ bươm bướm kia, gương mặt trông như thế nào, nhỡ may xấu thì sao.  

Còn nữa, bà già này, đã tu luyện nhiều năm như vậy, còn đóng giả thành một thiếu nữ hơn hai mươi tuổi, cũng không thấy xấu hổ à.  

Phản ứng đầu tiên của Tô Thương là từ chối.  

Loading...

Nhưng suy đi tính lại, đối phương đã tặng cho mình nhiều đá năng lượng như vậy, nếu từ chối thì có vẻ như không hợp tình hợp lý lắm.  

Advertisement

Huống hồ, bản thân đã tu luyện gần mười vạn năm rồi, tuổi tác cũng lớn hơn bà già đó, không thể phân biệt đối xử với người lớn tuổi được.  

Thế là Tô Thương lại đồng ý, khẽ cười nói: “Được, không vấn đề gì, đi thôi, tôi biết một quán lẩu, hương vị cũng được đấy.”  

“Nếu vậy, thì cảm ơn Tô thiếu gia nhé.”  

Thiên Sơn Tuyết gật đầu rồi nở một nụ cười.  

Sau đó, hai người đứng dậy, chuẩn bị đi ra quán cà phê.  

Đúng lúc đó, quán cà phê phát một bài hát, bài hát tên là “Lâu rồi không gặp”.  

“Em đã đến, thành phố của anh.”  

“Khi đi qua con đường của anh.”  

“Tưởng tượng ra, ngày tháng không có em.”  

“Anh như thế nào, cô đơn.”  

..........  

Nghe thấy bài hát này, bước chân của Thiên Sơn Tuyết bỗng ngừng lại, đứng tại chỗ một cách ngơ ngác.  

Tô Thương có chút nghi ngờ, lẽ nào chị gái minh chủ tức cảnh sinh tình, nhớ lại chuyện cũ gì rồi à.  

Nghĩ đến đây, anh ấy liền không làm phiền, chỉ đứng bên cạnh Thiên Sơn Tuyết, yên lặng nghe nhạc.  

“Anh có thể đột nhiên xuất hiện không.”  

“Tại quán cà phê góc đường.”  

“Em sẽ nỡ một nụ cười, vẫy tay chào hỏi, ngồi xuống trò chuyện, với anh.”  

...............  

Bài hát, vẫn tiếp tục.  

Thiên Sơn Tuyết nhìn Tô Thương, đôi mắt ửng đỏ, vẻ mặt dưới lớp mặt nạ cực kì phức tạp.  

“Tô thiếu gia, có thể nghe hết bài hát này rồi rời đi được không?” Thiên Sơn Tuyết lạnh lùng nói.  

“Đương nhiên có thể rồi.”  

Tô Thương sờ tay lên mũi, gật đầu đồng ý, hơn nữa còn cười nói: “Chị minh chủ, có vẻ như chị đang nhớ đến chuyện cũ xót xa trong lòng à, có tiện nói với tôi không?”  

Thiên Sơn Tuyết chỉ để lộ ra một nụ cười, không hề trả lời câu hỏi của Tô Thương.  

Tô Thương biết điều liền ngậm miệng lại, cùng nghe bài nhạc với Thiên Sơn Tuyết.  

“Em muốn gặp anh nhiều đến mức nào.”  

“Nhìn xem gần đây anh đã thay đổi rồi.”  

“Không nói chuyện ngày xưa nữa, chỉ là hỏi han thôi.”  

“Nói với anh một câu, chỉ là nói một câu thôi.” 
 
Chương 241


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Lâu rồi, không gặp.”  

.............  

Loading...

Rất nhanh, bài hát đã kết thúc.  

Advertisement

Thiên Sơn Tuyết vẫn đứng yên tại chỗ, khóe mắt hơi rưng rưng, nhìn Tô Thương từ đầu đến cuối không rời.  

Đúng đó.  

Cô ấy đã phát hiện ra, Tô Huyền Thiên ở trước mặt mình, từng là công tử ăn chơi trác táng đỉnh cao, Tô Thương.  

Tối hôm qua, Thiên Sơn Tuyết biết được chuyện này.  

Ngay từ đầu, cô ấy đã vô cùng bất ngờ, không ngờ rằng năm năm ngắn ngủi, sự thay đổi của Tô Thương vậy mà lại lớn đến như vậy.  

Từ một người bình thường, rồi biến hóa nhanh chóng thành một thanh niên tuấn tú có thể so sánh với một nửa với địa tông.  

Trong giới luyện võ này, đều thuộc về thiên phú đỉnh cao rồi.  

Người khác có thể không hiểu, nhưng Thiên Sơn Tuyết với tư cách là một minh chủ của liên minh Cửu Môn, đối với thực lực lớn mạnh của các tông phái lớn, thì như đi guốc trong bụng.   

Vùng núi tế trời, vùng núi giữa núi và biển, vùng núi nơi thâm sâu vân vụ, ba tông phái lớn này, đã chiếm lấy ba ngọn núi nổi tiếng này, tình hình bên trong khó lường, bọn họ nhất quyết giấu đi hết những thế hệ trẻ lớn mạnh, chẳng qua cũng chỉ là địa tông mà thôi.  

Tông phái khác, thì không cần nhắc đến nữa, đến cả địa tông cũng không có, tông sư dưới ba mươi tuổi, lại càng ít đi.  

Sau khi biết được Tô Thương là Tô Huyền Thiên, Thiên Sơn Tuyết lại càng thêm bất ngờ, nhưng cảm giác nghi ngờ thì vẫn nhiều hơn.  

Cậu ấy, sao lại tu luyện chứ?  

Nhưng nghĩ đến bối cảnh mẹ của Tô Thương, thì Thiên Sơn Tuyết cũng đã hiểu ra phần nào, có thể chính mẹ của Tô Thương đã để lại cho cậu ấy tài nguyên tốt nào đó cũng nên.  

Khi vừa đến Giang Bắc, Thiên Sơn Tuyết không hề đồng ý gặp mặt Tô Thương.  

Vì cô ấy cảm thấy, sau khi Tô Thương và mình là người của hai thế giới khác nhau, bản thân không tiện gặp Tô Thương, nếu không thì chỉ thêm phiền phức cho anh ấy mà thôi.   

Nhưng bây giờ đã khác, cô ấy tin sau khi Tô Thương trưởng thành, thì có thể đứng bên cạnh mình mà không phải chịu sự chất vẫn của bất kỳ người nào.  

Cho nên, tối qua cô ấy đã gọi điện thoại cho Tô Huyền Thiên, hẹn anh ấy ra ngoài gặp mặt.  

Đương nhiên, Thiên Sơn Tuyết vẫn có sự kiêng dè, bây giờ thực lực của Tô Thương, trong thế hệ trẻ thì rất mạnh, nhưng vẫn không bằng được cao thủ của thế hệ trước.  

Cô ấy không muốn gây thêm phiền phức cho Tô Thương, hơn nữa, bây giờ Tô Thương dùng thân phận của Tô Huyền Thiên hành tẩu giang hồ, cũng là muốn che giấu đi thực lực, từ từ trở lên lớn mạnh.  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom