Cập nhật mới

Dịch Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2291


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Sống sót là điều quan trọng nhất, một khí chết rồi, thì sẽ không còn cái gì nữa, cho nên tiếp tục sống là tia hi vọng tối thiểu nhất." Ngô Thanh Ảnh nói thêm. 

"Tiền bối Ngô, cháu tự có chừng mực." Tô Thương gật đầu nói. 

"Vậy là tốt rồi." 

Ngô Thanh Ảnh khẽ gật đầu, sau đó nghi ngờ nói: "Tên Vương Dương Minh này, sao đột nhiên, lại mạnh lên được nhỉ?" 

"Ông ta vốn dĩ đã rất mạnh rồi, chỉ là lúc trước ông ta đã che giấu đi thôi." 

Tô Thương giải thích nói: "Vương Dương Minh sống được bao nhiêu năm, cũng không phải là người cận đại, ông ta tu luyện Nhất Khí Hóa Tam Thanh của đạo giáo, tuy không tu luyện đạo gia, nhưng cũng có thể phân thân được." 

"Núi Cửu Phong to lớn, cũng là một phần phân thân của ông ta, chính lúc nãy, nó đã hợp lại với cơ thể rồi." 

Tô Thương tiếp tục nói: "Còn tên Viêm Long tiên đế lúc nào cũng muốn tính kế với trái đất, vừa rồi cháu cũng vừa mới biết, đó là phần phần thân thứ hai của ông ta." 

"Hôm nay ông ta hợp hai cơ thể lại làm một, thực lực đương nhiên sẽ khôi phục lên được trạng thái tốt nhất, thậm chí còn mạnh hơn trạng thái đỉnh phong của ông ta, dù sao thì hai cơ thể hợp lại làm một, đương nhiên thực lực sẽ nâng cấp lên." 

Tô Thương nói: "Dựa vào cảnh giới bây giờ của ông ta, chỉ sợ trạng thái mạnh nhất bây giờ của cháu, cũng chưa phải là đối thủ của ông ta đâu.." 

"Cái này..." 

Ngô Thanh Ảnh nghe thấy vậy, liền trầm mặc một hồi lâu, rồi thở dài một lần nữa: "Haizz, được rồi, Tô Thương, cháu trốn thoát trước đi, sau này từ từ hẵng nói, tuyệt đổi đừng để ông ta phát hiện ra cháu, tránh để ông ta đuổi cùng giết tận." 

"Đúng rồi, bà rất tò mò, Tuyết Nhi không có thù oán gì với ông ta, sao ông ta lại muốn giết Tuyết Nhi thế?" Ngô Thanh Ảnh bỗng nhiên nghi ngờ hỏi. 

"Tiền bối Ngô." 

Tô Thương giải thích: "Có thể bà không biết, lai lịch của Tuyết Nhi cũng không hề đơn giản." 

"Kiếp trước của cô ấy, là một nữ đế vô địch thiên hạ, so với Vương Dương Minh của bây giờ cũng không yếu hơn là bao." 

Tô Thương nói tiếp: "Vương Dương Minh lo lắng Tuyết Nhi nhớ lại kí ức của kiếp trước, thực lực khôi phục lại trạng thái đỉnh cao, sẽ cản trở ông ta, cho nên ông ta mới nhổ cỏ tận gốc." 

"Chỉ là có điều này bà vẫn chưa hiểu, tại sao ông ta lại mang thi thể của Tuyết Nhi đi?" 

Trong lòng Tô Thương cũng có chút nghi ngờ, liền cau mày nói: "Tuyết Nhi bây giờ, đã hồn bay phách tán, giờ chỉ còn lại một cỗ thi thể, không thể có khả năng hồi sinh, vậy Vương Dương Minh muốn làm gì với thi thể đó vậy?" 

Điều này, vừa rồi Tô Thương cũng vừa mới suy nghĩ đến, đáng tiếc là vẫn chưa có cách giải quyết. 

Ngô Thanh Ảnh đương nhiên cũng không hiểu rõ, mà chỉ tò mò muốn hỏi: "Tô Thương, vừa rồi linh hồn của cháu cũng bị đánh vỡ đi, không phải vẫn sống lại được sao, tại sao Tuyết Nhi lại không được vậy?" 

"Bởi vì cháu đã tu luyện bí thuật, còn Tuyết Nhi thì không hiểu về bí thuật này." 

Tô Thương giải thích một hồi sau đó lắc đầu nói: "Được rồi, không nói chuyện này nữa, việc cấp bách bây giờ, chính là cháu cần phải nâng cao thực lực chiến đấu." 

Mặc dù bây giờ Tô Thương đã hồi sinh rồi, nhưng cơ thể  vẫn vô cùng suy yếu, dù sao thì anh ấy cũng tiêu hao một lượng lớn tinh huyết.  

Nhưng cũng may, Tô Thương có đá Huyết Kỳ, cái này là thứ rất tốt, dễ dàng bổ sung tinh huyết cấp tốc.  

Trước lúc khôi phục trạng thái đỉnh phong, thì cái này cũng không khó, nhiều nhất là nửa tiếng, là có thể hoàn thành.  

Nhưng dù cho như thế, thì Tô Thương cũng chỉ có thực lực của cảnh giới độ kiếp sơ kỳ, đối mặt với Vương Dương Minh ở cảnh giới đỉnh phong, thì hoàn toàn không có sức chống trả, sự chênh lệch quá lớn.  

Muốn chống lại Vương Dương Minh, Tô Thương nhất định phải đặt chân đến cảnh giới tiên đế mới được, đến cảnh giới sơ kì cũng không thể được, ít nhất cũng phải là cảnh giới tiên đế hậu kì, hoặc địa cảnh đỉnh phong, như vậy mới đảm bảo có được sức tự vệ khi tự mình đối mặt với Vương Dương Minh. 

Vương Dương Minh đã từng đi tìm ý chí Thiên đạo, chẳng mấy chốc sẽ trở thành ý chí Thiên đạo thực sự, thăng cấp lên trên cảnh giới tiên đế.  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2292


Vì kế hoạch của ngày hôm nay, chỉ có một biện pháp, đó là dung hợp kí ức của ba kiếp lại làm một, từ đó khôi phục lại thực lực đỉnh cao, đương nhiên sẽ không phải dè chừng Vương Dương Minh nữa. 

Nhưng.  

Kể từ khi Tô Thương biết có một lối tắt để mạnh hơn, anh ấy vẫn đang suy nghĩ, nhưng vừa mới bắt đầu đã không thu hoạch được gì.  

Khó thực hiện thật đó! 

Khi Tô Thương vày vò nghĩ mãi không ra, thì chìa khóa của Đông Phủ ở bên trong vòng tay chứa đồ, đột nhiên rung lên.  

"Hả?" 

Tô Thương khẽ nhíu mày, vừa động não, chìa khóa của Đông Phủ ở trong vòng tay chứa đồ liền bay ra ngoài lơ lửng giữa không trung. 

Cùng lúc đó, tháp Hư Không cũng đang rung động, Tô Thương cũng lấy tháp Hư Không ra ngoài luôn.  

Thế là, bây giờ, hai đế khí tháp Hư Không và chìa khóa của Đông Phủ, đều lơ lửng giữa không trung, ánh sáng rực rỡ phát ra.  

*** Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.com.vn. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.  

Vèo! 

Vèo! 

Sau đó, dưới sự soi xét của Tô Thương, có một tình cảnh quái quỷ xảy ra.  

Tháp Hư Không và chìa khóa Đông Phủ, thế mà lại va chạm vào nhau, hai vật này tiếp xúc với nhau, tạo nên một luồng sáng lập lòe ở hiện trường, năng lượng mạnh mẽ tràn ngập khắp cung điện dưới đất.  

Khoảng mấy phút sau, tia sáng dần yếu đi, cuối cùng đã biến mất hoàn toàn.  

Sau đó. 

Tô Thương nhìn qua một lần nữa, kết quả phát hiện tháp Hư Không và chìa khóa của Đông Phủ vẫn tiếp xúc với nhau như cũ, hơn nữa phía dưới, cũng có một chùm sáng kích thước như cái đệm cói.  

"Hả? Chuyện gì xảy ra vậy?" 

Tô Thương nhíu mày, bỗng không nhìn ra được đây là chuyện gì, trong lòng tràn đầy sự nghi ngờ.  

Bất kể là tháp Hư Không hay là chìa khóa của Đông Phủ, thì hai thứ đó đều là đế khí cao cấp, không kém gì đế kiếm lúc trước của Viêm Long tiên đế.  

Loại đế khí mạnh này, đương nhiên sẽ có linh khí, nhưng hiện nay hai loại đế khí này đều bị tổn hại phần nào, cho nên linh khí không thể tỉnh lại được.   

Sự thay đổi kì lạ như bây giờ, Tô Thương không thể hiểu được, cũng không hiểu được tại vì sao. 

"Linh khí trong chùm sáng kia, hình như đậm màu hơn so với bề ngoài, Tô Thương, hay là cháu đến đó tu luyện một phen xem sao." 

Ngô Thanh Ảnh đề nghị: "Dù sao thì vật chí bảo của cháu, cũng sẽ không hại cháu đâu. Vừa nãy một vài vết thương của cháu cũng đã hồi phục một chút rồi, bà thấy vết thương của cháu cũng không nặng nữa đâu, cho dù sau này có nguy hiểm gì, thì chỉ cần chữa khỏi cơ thể là được rồi." 

“Vâng." 

Tô Thương gật đầu, cảm thấy Ngô Thanh Ảnh nói rất có lý, nhất là câu không cần sợ vật chí bảo kia.  

Câu nói này, rất quan trọng. 

Thế là. 

Tô Thương nhanh chân đi đến phía dưới chùm sáng, ngồi khoanh chân, sau đó lấy đá Kỳ Huyết và cây thuốc năm vạn năm ra tu luyện, bắt đầu tu luyện.  

Bởi vì vết thương của Tô Thương thương quá nghiêm trọng, cho nên khi hấp thụ một cái, thời gian liền trôi qua rất nhanh.  

Anh ấy chỉ muốn nhanh chóng khôi phục, nhanh chóng mạnh lên, những cái khác thì không cần suy nghĩ đến.  

Cứ như vậy, thời gian trôi qua từng giây từng phút, Tô Thương ngồi xuống hấp thụ lần này, liền quên đi hết mọi thứ.  

Đợi sau khi Tô Thương đến gần chùm ánh sáng kia, Ngô Thanh Ảnh liền không thấy Tô Thương nữa, mà chỉ thấy chùm sáng kia đang tỏa ra hào quang sáng chói thôi.    

Ngô Thanh Ảnh cũng không rời đi, mà chọn ở lại bên cạnh để bảo vệ.  

Tuy nhiên bà ấy không phải là đối thủ của Vương Dương Minh, nhưng mấy tên tôm tép phía trước, thì vẫn có thể đối phó được.  

Lúc này. 

Trong chùm sáng. 

Tô Thương thực sự tiến vào trạng thái tu luyện thật sự, mất ăn mất ngủ, để tập trung tinh thần tu luyện.  

Khi ở kiếp trước, anh ấy cũng bế quan tu luyện, thời gian bế quan tu luyện kéo dài đến mấy năm liền, thông thường khi bế quan, cũng phải là mười năm trở lên, thậm chí có lúc, một khi bế quan cũng phải đến trăm năm. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2293


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lần này. 

Tô Thương liền tiến nhập trạng thái kia, trong lúc mơ mơ màng màng, liền tiến nhập sâu vào trạng thái bế quan.  

Dần dần, râu tóc của Tô Thương đã dài ra, trên người dính đầy cát bụi.  

Không biết thời gian đã trôi qua được bao lâu rồi, mà quần áo trên người bắt đầu oxi hóa, rách lanh tanh bành... 

Lần tu luyện này, đúng là không biết thời gian là gì.  

Tô Thương cũng không cảm nhận được điều bất thường gì, mà chỉ tập trung tinh thần để trở nên mạnh hơn thôi.  

Anh ấy từ độ kiếp sơ kỳ, thăng cấp lên độ kiếp trung kỳ, rồi đến hậu kỳ, đỉnh phong... 

Thoáng chốc, cuối cùng anh ấy cũng đặt chân đến cảnh giới chuẩn tiên đế, linh khí trong cơ thể tuôn trào cuồn cuộn. 

Vì Tô Thương có được linh hồn của tiên đế, nên đối với các cảnh giới thì cũng am hiểu tinh thông được phần nào.  

Nhưng anh ấy cũng không gấp gáp thăng cấp, mà là từ từ tìm tòi, ngẫm nghĩ, mỗi một cảnh giới, đều mất rất nhiều thời gian. 

Sau đó. 

Anh ấy bắt đầu tiến vào một cảnh giới chuẩn tiên đế, rồi đến chuẩn tiên đế trung kỳ, hậu kỳ, cuối cùng là đỉnh phong... 

Phía trước chính là cảnh giới tiên đế.  

Cũng chính lúc này, Tô Thương đột nhiên bừng tỉnh, hai mắt mở ra. 

Anh ấy nhìn quần áo của mình, nhìn xung quanh, trong lòng bỗng thấy bất ổn. 

Một trăm năm! 

Mình vừa mới bế quan, mà đã trăm năm rồi á! 

Thời gian một trăm năm, mênh mông bạt ngàn! 

Những người bạn tốt của mình, ra sao rồi nhỉ, Vương Minh Dương đã đến mức độ nào rồi, có đặt chân đến cảnh giới tiên đế chưa, không biết có trở thành ý chí Thiên đạo không? Linh khí đã khôi phục triệt để hay chưa?  

Tiêu rồi! 

Việc lớn không xong rồi! 

Tô Thương kịp phản ứng lại, vội đứng phắt lên, bay thẳng ra khỏi chùm sáng. 

"Tô Thương sao?" 

Lúc này, Ngô Thanh Ảnh đã già cả yếu đuối, chống gậy đứng ở bên cạnh, ngạc nhiên nhìn về phía Tô Thương, kinh ngạc nói: "Đầu tóc trang phục của cháu… Sao cháu lại biến thành bộ dạng này vậy?" 

"Hả?" 

Tô Thương vuốt tóc mái dài trên chán, ánh mắt dừng lại trên người Ngô Thanh Ảnh, lo lắng hỏi hỏi: "Tiền bối Ngô, đã 100 năm trôi qua, trái đất bây giờ sao rồi ạ, Vương Dương Minh đã thăng cấp lên trên cảnh giới tiên đế chưa, bạn bè người thân của cháu, giờ đang ở đâu rồi" 

"Một trăm năm sao?" 

Biểu cảm của Ngô Thanh Ảnh có chút kỳ lạ, thành thật nói: “Tô Thương, một trăm năm cái gì thế? Cháu đi đi ra đi vào chùm sáng, tổng cộng mới có nửa tiếng, trăm năm là có ý gì?"

Nửa tiếng? 

Nửa tiếng! 

Mẹ kiếp! 

Bên ngoài vậy mà chỉ mới trôi qua nửa tiếng thôi! 

Sau khi nghe Ngô Thanh Ảnh nói, Tô Thương ngẩn người, sau đó cả người đều trở nên phấn khích. 

Anh nhớ rõ ràng là bản thân đã ở trong cột ánh sáng ít nhất là một trăm năm, đây chắc chắn không phải là giả. 

Cho tới bây giờ. 

Tô Thương đã từ cảnh giới Độ Kiếp sơ kỳ, đột phá đến Chuẩn Đế đỉnh phong, chỉ thiếu một bước nữa là có thể đặt chân đến Đế cảnh chân chính. 

Nhưng về hiệu quả tu luyện một trăm năm ở trong cột ánh sáng, từ điều này có thể chứng minh, một trăm năm trong cột ánh sáng là chân thật. 

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2294


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thay đổi tốc độ của dòng chảy thời gian, đây chính là thủ đoạn cao cấp nhất. Trong tình huống bình thường, chỉ có vật phẩm nghịch thiên nào đó mới có được hiệu quả này. 

Tô Thương không hề ngờ tới, rằng tháp Hư Không và chìa khoá của Đông phủ lại có thể làm được điều này. 

Có điều. 

Nếu vậy, vấn đề đã có thể được giải quyết một cách dễ dàng, chỉ cần có cột ánh sáng ở đây, Tô Thương sẽ có rất nhiều thời gian, có thể chậm rãi đột phá, không cần phải nóng vội gấp gáp nữa. 

"Bây giờ mình đã đặt chân lên Chuẩn Đế đỉnh phong, trong trái đất có quy luật Đế cảnh áp chế, mình ở trái đất, e là cơ hội để thăng cấp lên Đế cảnh rất xa vời." 

Tô Thương rất nhanh đã kịp phản ứng lại, anh phân tích: "Nhưng nếu không thể đặt chân vào Đế cảnh, mình vẫn không đạt được sức mạnh chống lại Vương Dương Minh, huống chi sau lưng Vương Dương Minh còn có một Thiên Đạo Ý Chí khủng bố, đó chính là chí cường trên Đế cảnh.” 

“Trước mắt xem ra, mình vẫn nên nghĩ cách để dung hợp trí nhớ cả ba đời trước đã, suy nghĩ một năm không được thì hai năm, hai năm không được thì mười năm, một trăm năm, hai trăm năm. Dù sao mình cũng có nhiều thời gian.” 

“Nếu thật sự không nghĩ ra được, vậy mình sẽ thử trùng kích Đế cảnh, làm trái đạo trời, Đế Cảnh chứng đạo!” 

Đã có mục tiêu, Tô Thương lập tức nhìn về phía Ngô Thanh Ảnh, anh nói: "Ngô tiền bối, có lẽ tôi còn phải tiến vào cột ánh sáng tu luyện thêm vài tiếng, phiền tiền bối giúp tôi trấn thủ, đừng để cho bất kỳ kẻ nào tới gần.” 

"Được." 

Ngô Thanh Ảnh gật đầu nói: "Tô Thương, có cụ bà tôi ở đây thì cậu cứ yên tâm đi, thế nhưng cậu phải cẩn thận, có ra sao đi nữa thì cũng đừng gấp gáp, làm việc phải chậm mà chắc.” 

"Vâng." 

Tô Thương gật đầu, sau đó không chần chờ nữa, lần thứ hai tiến vào trong cột ánh sáng. 

Ánh sáng chợt lóe, bóng dáng Tô Thương lập tức biến mất không thấy đâu. 

"Hơi thở của Tô Thương mạnh thật, sao mới trôi qua có nửa tiếng mà cậu ta giống như là biến thành người khác vậy, hơi thở trở nên khủng bố thật." 

Nhìn theo Tô Thương biến mất, Ngô Thanh Ảnh nhỏ giọng nói: "Nhưng mà đây là chuyện tốt, hy vọng cậu ra ngoài lần nữa sẽ đạt được sức mạnh chống lại Vương Dương Minh.” 

... 

Trong khi đó. 

Động phủ Đông Sơn, Giang Bắc. 

Trong bí cảnh sa mạc hoang vu, kiếm Thiên Đế vẫn vắt ngang trời như cũ, ngưng đọng thời gian, khiến cho linh khí thức tỉnh không thể tiếp tục tiến hành. 

Bốn người Tô Vô Kỵ, Tô Ma, Bạch Khởi và Thương Ưởng bị rơi vào nơi này, không thể ra ngoài được. 

Bởi vì kiếm Thiên Đế không chỉ làm ngưng đọng thời gian, mà ngay cả không gian xung quanh cũng bị phong. 

Trừ khi có sức mạnh vô cùng kinh khủng, bằng không sẽ không thể nào phá vỡ được phong cấm của kiếm Thiên Đế. 

"Sư huynh, chúng ta nên làm sao bây giờ?" Lúc này, Bạch Khởi nhìn về phía Thương Ưởng, lo lắng hỏi. 

"Đừng nôn nóng, thời gian bị ngưng đọng, chúng ta bị phong cấm, không làm được gì cả, chi bằng cứ mau chóng khôi phục thương thế, thử xem có thể làm trái đạo trời, trùng kích Đế cảnh được không." 

Thương Ưởng nói: "Cho dù chúng ta có lo lắng đến đâu đi nữa thì cũng chẳng có kết quả, vẫn nên điều chỉnh bản thân trước đã." 

“Nhưng mà Viêm Long tiên đế đã đuổi theo bệ hạ, với thực lực của bệ hạ, nếu như bị đuổi kịp chắc chắn sẽ chịu chết." Bạch Khởi lo lắng nói. 

"Yên tâm đi, ông trời sẽ giúp những người xứng đáng, sẽ không sao đâu." Thương Ưởng nói tiếp: "Chúng ta phải tin tưởng bệ hạ!” 

“Không sai." 

Tô Ma nghe vậy, mở miệng nói: "Không cần lo lắng đâu. Theo như tôi biết được, năm đó Huyền Thiên tiên đế đã bố trí trận pháp ở khắp nơi trên trái đất, số lượng không ít hơn một ngàn trận." 

“Những trận pháp kia, mỗi một trận pháp đều có thể liên kết lại với lại, lấy toàn bộ trái đất làm cơ sở, một khi mở ra sẽ bùng phát ra lượng sức mạnh khủng bố." 

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2295


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tô Ma nhớ lại: "Lúc ấy Huyền Thiên tiên đế đã nói, cậu ấy vì Huyền Thiên tiên đế, những thứ tốt của Huyền Thiên tinh vực, tất cả đều ở trong tay cậu ấy, tài nguyên tu luyện của một mình cậu ấy gần như chiếm hai mươi phần trăm toàn bộ tài nguyên của Huyền Thiên tinh vực.” 

"Sau đó, cậu ấy gần như là lấy ra hết những tài nguyên này, bố trí hơn một ngàn trận pháp, mục đích chính là để ngăn ngừa những chuyện ngoài ý muốn." 

Tô Ma nói tiếp: "Cậu ấy còn nói với tôi, những trận pháp kia cần thời gian để lắng đọng, mà thời gian vừa hay là một trăm năm. Đến lúc đó, một khi trận pháp được mở ra sẽ vô cùng mạnh mẽ, chỉ cần có đủ năng lượng, thì người có cảnh giới trên Đế cảnh cũng sẽ bị trận pháp giết được!” 

** Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.com.vn. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất. 

“Tô Thương là Tổ Long và Huyền Thiên tiên đế chuyển thế, là đứa con trai của số mệnh. Vào những lúc bị dồn vào bước đường cùng, chắc chắn sẽ có giọng nói nhắc nhở cậu ấy cách để khởi động một ngàn toà trận pháp đó, chúng ta không cần lo lắng cho cậu ấy đâu." Tô Ma an ủi mọi người. 

"Nếu vậy thì tốt rồi, chúng ta hãy nhanh chóng điều chỉnh bản thân thôi. Mặc dù thanh kiếm Thiên Đế này làm ngưng đọng thời gian, nhưng chẳng có ý nghĩa gì cả, cũng sẽ không giúp chúng ta có được nhiều thời gian hơn." 

Tô Vô Kỵ nói xong, lập tức khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu vận chuyển thần công Vô Ngã, hơn nữa ông ấy còn tự tin nói: "Chẳng phải chỉ là đi trái đạo trời thôi sao, cái này thì tôi biết rõ!” 

“Tôi đã không còn quan tâm đến điềm chẳng lành nữa, nhưng mà Đế cảnh áp chế, tôi trước giờ vẫn không để vào mắt!” 

“Đế cảnh, Tô Vô Kỵ tôi đây nhất định phải phá vỡ áp chế, đặt chân vào Đế cảnh!” 

Tô Vô Kỵ cổ vũ bản thân, sau đó nhắm hai mắt lại, bắt đầu tu luyện. 

Ba người Tô Ma, Bạch Khởi, Thương Ưởng thấy vậy, cũng vội vàng tiến vào trạng thái tu luyện. 

... 

Và cũng vào lúc đó. 

Ở trang viên nhà họ Tô, Giang Bắc. 

Vương Dương Minh mặc áo đạo sĩ màu tính, bỗng nhiên xuất hiện đứng trước mặt Lý Nguyệt. 

“Vương Dương Minh? “ 

Lý Nguyệt đang chờ đợi, chờ Tô Thương trở về, trong lòng cô vông cùng lo lắng. 

Kết quả, cô không đợi được Tô Thương, lại đợi được Vương Dương Minh đến. 

“Thật tốt quá!” 

Lý Nguyệt nhìn về phía Vương Dương Minh, vô cùng kích động, cô vội vàng hỏi: "Vương Dương Minh, Đông Sơn bên kia đã xảy ra chuyện gì vậy, linh khí thức tỉnh thành công không?” 

“Tô Thương nói ông xem được không sót chuyện gì, ông có thể xem giúp tôi hay không, xem xem Tô Thương thế nào rồi?” Lý Nguyệt hỏi dồn dập. 

“Thanh Hoàng nữ đế!” 

Vương Dương Minh thẳng thừng mở miệng ngắt lời cô, giọng điệu bình thản nói: "Vấn đề của cô nhiều lắm rồi, bây giờ không phải là lúc để nói những chuyện này.” 

“Thanh Hoàng nữ đế?” 

Lý Nguyệt nghe được Vương Dương Minh gọi mình như thế, nhất thời ngây ngẩn cả người, vẻ mặt ngạc nhiên hỏi: "Vương Dương Minh, ông đang nói chuyện với tôi sao?” 

“Đúng vậy!” 

Vương Dương Minh nghiêm túc nhìn Lý Nguyệt, ông ấy khẽ gật đầu, không hề phủ nhận. 

“Cái gì mà Thanh Hoàng nữ đế, tôi không phải, tôi, tôi cũng không biết nữa, có phải ông nhầm lẫn rồi hay không?” Lý Nguyệt mờ mịt hỏi. 

“Không, tôi không nhầm, cô chính là Thanh Hoàng nữ đế!” 

Vương Dương Minh nhìn chằm chằm vào Lý Nguyệt, nói một cách chắc chắn: "Lý Nguyệt, cô có muốn biết về kiếp trước của mình không?” 

“Vương Dương Minh, rốt cuộc ý của ông là sao?” 

Lý Nguyệt nhíu mày nói: "Cái gì mà kiếp trước, rốt cuộc là ông muốn nói gì vậy?” 

"Ha ha." 

Vương Dương Minh nở một nụ cười, sau đó nói: "Lý Nguyệt, cô vốn dĩ là cao thủ chí cường tung hoành thiên hạ, Đế cảnh đỉnh phong, chỉ thiếu một bước nữa là trên Đế cảnh." 

“Tìm khắp vũ trụ Thương Khung, hàng tỷ dặm tinh tú, ba ngàn tinh vực, người có đủ tư cách làm đối thủ của cô là vô cùng ít." 

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2296


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Có một ngày, có một Thiên Đạo Ý Chí nào đó đến tìm cô, muốn cô tiếp nhận cô ấy trở thành Thiên Đạo Ý Chí mới, trấn thủ tinh vực hùng mạnh kia." 

"Và điều kiện trao đổi, người đó sẽ xin mở ra cơ hội Thiên Môn cho cô, giúp cô thăng cấp lên Đế cảnh." 

Vương Dương Minh nói tiếp: "Nhưng cô lại từ chối, cô không muốn tham gia vào thế lực bí ẩn đó, trở thành tay sai của họ, vậy cho nên cô đã đứng trước mũi nhọn của Thiên Đạo Ý Chí." 

"Thiên Đạo Ý Chí, cô có thể hiểu đó là một chức vị, nếu như đã trở thành Thiên Đạo Ý Chí, thì sẽ không thể tùy ý xóa bỏ sinh linh trên tinh vực này, trừ khi đối phương vi phạm quy tắc." 

"Nếu như Thiên Đạo Ý Chí dám giết chóc bừa bãi, tàn sát sinh linh, nhất định sẽ bị thế lực thần bí trừng phạt, nhẹ thì bị trấn áp vạn năm, nặng thì hồn phi phách tán." 

Vương Dương Minh nói tiếp: "Bởi vậy, Thiên Đạo Ý Chí của tinh vực kia không thể ra tay xóa sổ cô, nhưng lại luôn nhắm vào cô, thế cho nên cô muốn trốn cũng không thể trốn được." 

"Cho nên, cô đã tới trái đất, một là để tránh né Thiên Đạo Ý Chí, hai là để tìm Kiếm Tô Thương, muốn xem thử kế hoạch của Tô Thương, xem có thể thật sự sẽ phá vỡ được quy luật hay không." 

Vương Dương Minh đón nhận ánh mắt của Lý Nguyệt, nghiêm túc nói: "Bây giờ cơ hội đã mở ra trước mắt, Thanh Hoàng nữ đế, cô có bằng lòng giúp đỡ Tô Thương không?" 

"Ông nói cái gì vậy chứ, sao tôi nghe mà không hiểu gì cả?" Lý Nguyệt nhíu mày. 

"Cô không cần hiểu đâu." 

Vương Dương Minh cười nói: "Cô chỉ cần nói cho tôi biết, rằng cô có bằng lòng giúp đỡ Tô Thương không là được rồi?" 

"Bây giờ Tô Thương thế nào rồi, sao lại cần tôi giúp đỡ?" Lý Nguyệt truy hỏi 

"Cậu ấy... chết rồi." Vương Dương Minh nói với giọng điệu bình tĩnh. 

"Cái gì!" 

Lý Nguyệt biết được tin tức này, đồng tử nhanh chóng dãn to, cả người xụi lơ ngã xuống đất, sau khi phản ứng lại, nước mắt tuôn như mưa, đau lòng vô cùng. 

Chết rồi. 

Tô Thương chết rồi. 

Tin tức này giống như sấm sét giữa trời quang, khiến cho Lý Nguyệt tạm thời khó có thể tiếp nhận. 

Sáng nay, cô vẫn còn ở chung với Tô Thương, vừa nói vừa cười, vậy mà bây giờ Tô Thương lại chết rồi. 

Nhớ lại những hình ảnh ngọt ngào của hai người khi ở bên nhau, Lý Nguyệt đã đau đớn không muốn sống nữa. 

Không gì buồn hơn nỗi buồn của một trái tim đã héo rũ. 

Bây giờ đầu óc của Lý Nguyệt trống rỗng, cả người giống như chỉ là một cái xác không hồn, cho dù người khác đang nói chuyện bên tai cô thì cô cũng chẳng nghe được gì, đầu óc cứ vang ong ong. 

"Thanh Hoàng nữ đế!" 

Vương Dương Minh đương nhiên đã đoán được trạng thái cảm xúc của Lý Nguyệt, ông ấy cũng không cảm thấy bất ngờ, mà chỉ nghiêm túc nói: "Cô tỉnh táo lại đi, Tô Thương chết cũng đã chết rồi, người chết không thể sống lại, nhưng cô có thể giúp cậu ấy!" 

"Anh ấy đã chết rồi, tôi còn giúp được gì cho anh ấy đây hả!" 

Lý Nguyệt hai mắt đỏ bừng, đau khổ nói: "Tô Thương, anh chết rồi, em cũng không muốn sống nữa, em sẽ xuống dưới với anh!" 

Nghĩ như vậy, Lý Nguyệt lập tức huy động sức mạnh ngưng tụ ở bàn tay, muốn tự kết liễu chính bản thân. 

Ầm! 

Nhưng lúc này, Vương Dương Minh tâm niệm vừa động, không hề ra tay nhưng đã có một luồng sức mạnh to lớn tuôn trào, ngăn Lý Nguyệt lại. 

"Ông làm cái gì vậy hả!" Lý Nguyệt gào thét nói. 

"Bây giờ cô vẫn chưa thể chết được!" Vương Dương Minh bình tĩnh nói. 

"Tôi có sống hay chết cũng không cần ông quan tâm, ông mau tránh ra!" Lý Nguyệt lạnh lùng nói. 

"Được, vậy cô cứ chết đi, cứ để di nguyện của Tô Thương cứ thế chìm vào quên lãng, để cho cậu ấy vĩnh viễn cũng không được nhắm mắt." 

Vương Dương Minh nói tiếp: "Còn nữa, để cho hung thủ giết cậu ấy ung dung tự tại, sống vui vẻ đi, hầy." Nói xong lời cuối cùng, Vương Dương Minh thở dài một hơi, sau đó xoay người định rời đi. 

"Ông đứng lại!" 

Đúng lúc này, Lý Nguyệt bỗng nhiên đứng dậy khỏi mặt đất, ánh mắt nhìn vào Vương Dương Minh, cô hít sâu một hơi, lạnh lùng hỏi: "Di nguyện của Tô Thương là gì?" 

"Linh khí thức tỉnh, phá vỡ điềm chẳng lành, giúp cho tu sĩ trong thiên hạ có thể thăng cấp mà không kiêng dè bất cứ điều gì." Vương Dương Minh nói. 

"Tôi có thể làm được điều đó sao?" Lý Nguyệt hỏi. 

"Chỉ cần cô bằng lòng, tôi sẽ giúp cô khôi phục sức chiến đấu đến đến thời kỳ đỉnh phong." Vương Dương Minh nghiêm túc nói. 

"Được!" 

"Linh khí thức tỉnh, phá vỡ điềm chẳng lành, nếu Tô Thương nặng lòng với thiên hạ, hơn nữa còn vì thế mà hy sinh tính mạng, vậy thì tôi sẽ không thể chỉ biết khoanh tay đứng nhìn, chỉ cần tôi có thể giúp được, tôi nhất định sẽ dốc hết sức ứng phó." 

Lý Nguyệt nhìn chằm chằm vào Vương Dương Minh, trong hai mắt hiện lên tia hung ác hiếm thấy, cô trầm giọng hỏi: "Vương Dương Minh, vừa rồi ông có nhắc tới hung thủ giết chết Tô Thương, vậy ông hãy nói cho tôi biết đi, người đó là ai vậy, tôi nhất định phải khiến cho kẻ đó nợ máu phải trả bằng máu!" 

"Người này cô không biết đâu, nhưng mà, cô sẽ biết nhanh thôi, vì người đó chính là Thiên Đạo Ý Chí." 

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2297


Vào thời điểm đó, có quá nhiều chuyện đã xảy ra ở khắp mọi nơi trên thế giới. 

Núi Côn Luân. 

Đông đảo các thiên tài của cái ngọn núi lớn đang xếp hàng dài, lục tục tiến vào tinh không cổ lộ. 

Nhóm người Tô Thần Binh, Tô Kiền Khôn, Tô Dực Cân thì lại không để ý đến chuyện này. 

Bọn họ đã sớm quyết định xong xuôi, rằng sẽ không rời khỏi trái đất, sống chung chết chung với Tô Thương. 

Ngay tại thời điểm này. 

Người của nhà họ Tô đang bế quan tu luyện, nắm chặt lấy từng phút từng giây để gia tăng sức mạnh bản thân. 

"Cậu chủ... ông chủ." 

Đúng lúc này, Tô Thanh Y bỗng nhiên xuất hiện, cung kính chào hỏi Tô Kiền Khôn, thiếu chút nữa đã gọi nhầm. 

Một trăm năm trước, ông ấy là thuộc hạ kiêm đệ tử của Tô Vô Kỵ, bình thường nhìn thấy Tô Kiền Khôn đều gọi là thiếu gia. 

Dù sao lúc đó Tô Kiền Khôn vẫn còn trẻ, là chàng trai mới mười mấy hai mươi tuổi, gọi là cậu chủ là vô cùng thích hợp. 

Nhưng bây giờ thì khác, Tô Kiền Khôn đã tuổi già sức yếu, có con trai và cháu trai, thậm còn có cả chắt trai. 

Lúc này nếu như vẫn giữ xưng hô cậu chủ thì quả thật không thích hợp cho lắm. Cho nên Tô Thanh Y đã thay đổi xưng hô thành ông chủ, chỉ là có đôi khi sẽ nói sai mà thôi. 

"Ừm." 

"Tô Thanh Y, ông với tôi đã quen biết nhau nhiều năm, giữa chúng ta không cần phải khách sáo như vậy." Tô Kiền Khôn gật gật đầu nói. 

"Phép tắc là phép tắc, thuộc hạ không dám vượt qua." Tô Thanh Y nghiêm túc nói. 

"Cái ông này." 

Tô Càn Khôn chỉ chỉ vào Tô Thanh Y, sau đó nói: "Thôi bỏ đi, cái tên cố chấp ông đây tìm tôi có việc gì." 

"Ông chủ, bên ngoài có một người phụ nữ xinh đẹp hơn ba mươi tuổi, nói mình họ Thạch, tới đây để tìm người đàn ông của cô ta." Tô Thanh Y thành thật nói. 

Soạt soạt! 

Lời này vừa nói ra, Tô Dực Cân và Tô Thần Binh đang bế quan ở mật thất, ánh mắt hai người họ đều đồng loạt rơi lên người Tô Kiền Khôn. 

"Chuyện, chuyện, chuyện này... không liên quan gì đến tôi cả!" 

Tô Kiền Khôn vừa nghe thấy lời này, đã lập tức trở nên lo lắng, vội vàng giải thích: "Tôi không quen biết cô ta, không hề quen biết luôn, cho nên chắc chắn sẽ không liên quan đến tôi!" 

"Cả đời này của tôi trong sạch, quang minh chính đại, liêm khiết chính trực, không a dua nịnh bợ, chưa từng làm ra chuyện gì có lỗi với người vợ quá cố cả!" Tô Càn Khôn vội vàng giải thích. 

"Ông chủ..." 

Sắc mặt Tô Thanh Y nhất thời tối sầm lại, nhỏ giọng nói: "Tôi đâu có nói cô ta tới đây tìm ông đâu, người phụ nữ xinh đẹp kia đã chỉ đích danh, nói rằng muốn tìm Tô Thần Binh." 

** Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.com.vn. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất. 

"Phù." 

Tô Kiền Khôn nghe vậy, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, ông ấy vỗ ngực, đứng đắn nói: "Dọa chết tôi rồi, tôi đã nói rồi mà, sẽ không thể là đến tìm tôi đâu, tôi... mà khoan đã!" 

"Tô Thanh Y, vừa rồi ông nói người phụ nữ kia là tới tìm ai, ông nói lại một lần nữa xem." 

"Đến tìm Tô Thần Binh." Tô Thanh Y thành thật nói. 

"Mẹ kiếp!" 

"Người phụ nữ xinh đẹp, đến tìm Tô Thần Binh!" 

Tô Kiền Khôn nghe nói như vậy thì lập tức nổi trận lôi đình, ông ấy xoay người nhìn chằm chằm vào Tô Thần Binh, đồng thời cũng rút thắt lưng ra, nghiến răng nghiến lợi nói: "Thần Binh, cái tên nhóc nhà cậu được đấy nhỉ, trêu hoa ghẹo nguyệt đủ cả, lá gan cũng lớn thật!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2298


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Chúng ta mới chuyển tới núi Côn Luân chưa được bao lâu, cậu thế nhưng lại có nhân tình, lại còn là một người phụ nữ xinh đẹp!" 

"Mắt nhìn của cậu cũng độc đáo thật, cậu có con mắt tinh đời, cậu tài năng như thế sao không lên trời luôn đi!?" 

Tô Kiền Khôn tức giận nói: "Con dâu Thạch Ngọc Yến của tôi đã sinh cho cậu hai đứa con, ở nhà họ Tô thì cần cù chăm chỉ, lo trong lo ngoài, lên được phòng khác, xuống được nhà bếp, đã hy sinh cho nhà họ Tô nhiều như vậy!" 

"Mà con dâu mới đi có năm năm, bây giờ cậu lại nhịn không được mà đi tìm người phụ nữ khác!" 

"Chết tiệt thật mà!" 

Tô Kiền Khôn cắn răng nói: "Mẹ của con đã đi bao nhiêu năm, con là người biết rõ, lúc đó con mới mười mấy tuổi, đã trôi qua nhiều năm như vậy, con xem cha có tìm người phụ nữ khác sao!?” 

"Mấy chục năm đấy, con có biết mấy chục năm nay cha đã sống như thế nào không, cha đã cô đơn ra sao, trống vắng ra sao, bên cạnh ngay cả một người làm ấm giường nói những lời tri kỷ cũng chẳng có!" 

"Nhưng mà, cha vẫn vượt qua được, chưa từng làm chuyện gì có lỗi với mẹ của con!" 

Tô Kiền Khôn tức giận nói: "Nhưng mà con lại làm thế, bây giờ người phụ nữ đó, người ta còn tìm tới tận cửa, đáng giận!" 

"Cha." 

Tô Thần Binh sờ sờ sống mũi, cười khổ nói: "Cha tức giận là vì cha không tìm phụ nữ, mà con lại tìm, trong lòng cha khó chịu, cảm thấy thiệt thòi, phải không?" 

"Đúng vậy, tên nhóc cậu thật khiến cho người khác hâm mộ. Nhớ lại những tháng ngày mấy chục năm của cha con mình, quả thực đau đến mức không muốn sống, cha..." 

Tô Kiền Khôn đang nói, bỗng nhiên phản ứng lại, tức giận nói: "Nói bậy, con mới nói mấy lời bậy bạ gì đó, sao cha lại có thể khát vọng về những chuyện như này được chứ!" 

"Cha giận là bởi vì chính con không biết giữ chừng mực, làm xấu mặt nề nếp gia đình nhà họ Tô này, bôi nhọ nhà họ Tô, khiến cho người khác tức giận vô cùng!" 

"Hôm nay, xem cha có dạy dỗ cái tên phản nghịch con cho ra hồn không, cho con biết phép tắc của nhà họ Tô!" 

Nói xong, Tô Kiền Khôn thẹn quá hóa giận, ông ấy lập tức giơ thắt lưng lên cao, mạnh mẽ rút ra. 

Có điều. 

Tô Dực Cân ở bên cạnh lại đứng ra, bắt lấy thắt lưng, tươi cười vỗ về nói: "Ông nội, trước hết ông đừng gấp gáp, hỏi rõ xem là chuyện gì rồi đánh cũng chưa muộn. Cháu cảm thấy cha cháu không phải là loại người đó đâu." 

"Dực Cân à, xem ra cháu đã nhìn lần cha cháu rồi, thật ra cha cháu ở trước mặt các cháu chỉ là giả bộ mà thôi." 

Tô Kiền Khôn nhìn về phía Tô Dực Cân, lạnh lùng vạch trần Tô Thần Binh, mở miệng nói: "Cháu là con gái, bình thường rất nhiều chuyện ông cũng không tiện nói với cháu." 

"Nhưng hôm nay chuyện đã đến nước này, ông thấy không nói không được rồi. Cháu không biết đâu, cha cháu chỉ là giả bộ ra vẻ đứng đắn mà thôi, đêm khuya vắng vẻ, cha cháu thường xuyên một mình trốn trong phòng xem phim ngắn." 

Tô Kiền Khôn nói tiếp: "Không chỉ như thế, cha cháu còn xem chương trình tuyển chọn, các kiểu người đẹp mặc áo tắm hai mảnh, xoay tới xoay lui, một mình cha cháu xem thì cũng thôi đi, đằng này cha cháu còn lôi kéo ông vào xem chung." 

"Hầy, loại chuyện như này ông thật sự rất xấu hổ khi nói ra, mất mặt quá đi thôi, mặt mũi nhà họ Tô đều bị cha cháu làm mất sạch." 

"Cha à!" 

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2299


Về phần Tô Dực Cân thì hoàn toàn trợn tròn mắt, ngơ ngác đứng tại chỗ, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì mới phải. 

Cô ấy trở lại núi Côn Luân mới có mấy ngày, vẫn không phát hiện giữa cha và ông nội lại có thể nói chuyện... nói chuyện... quá lên như vậy. 

Điều này khiến cho cô ấy không thể thích nghi được. 

"Khá nhỉ!" 

"Tô Thần Binh!" 

Đúng lúc này, chợt có một người phụ nữ mặc váy dài màu trắng xuất hiện, nhàn nhã đi tới, hơn nữa còn lộ vẻ không vui nói: "Khi tôi vắng mặt, ông vậy mà lại ngoại tình, sau lưng xem loại phim đó, ông thật khiến cho tôi quá thất vọng rồi!" 

Đến rồi! 

Thạch Ngọc Yến đến rồi! 

Bà ấy thông qua truyền tống trận, đã đến núi Côn Luân vào nửa tiếng trước. 

Chẳng qua Thạch Ngọc Yến đã đến tinh không cổ lộ đi một vòng, cho nên cho đến tận bây giờ mới đến gặp người nhà. 

Soạt! 

Soạt! 

Soạt 

Nghe được giọng của Thạch Ngọc Yến, Tô Thần Binh, Tô Dực Cân và cả Tô Kiền Khôn đều nhìn qua.

Giọng nói quen thuộc! 

Giọng nói của Thạch Ngọc Yến, bọn họ đương nhiên sẽ không quên, cho nên đã vô cùng kích động. 

"Ngọc Yến!" 

Hai mắt Tô Thần Binh lập tức sáng lên, chạy ra khỏi mật thất bế quan, sải bước xông về phía Thạch Ngọc Yến, muốn ôm chặt lấy vợ mình. 

"Đứng lại." 

Thạch Ngọc Yến lại giơ tay lên, đưa tay ngăn cản Tô Thần Binh, bà ấy chất vấn: "Tô Thần Binh, ông đã ngoại tình mà vẫn còn mặt mũi muốn ôm tôi sao?" 

"Tôi ngoại tình khi nào, vợ à, bà đừng có nghe cha nói lung tung, tôi rất trong sạch, từ trước tới giờ tôi chưa từng tìm đến người phụ nữ thứ hai, tôi có thể thề với trời đấy!" Tô Thần Binh nghiêm túc nói. 

"Không tìm người thứ hai?" 

Thạch Ngọc Yến lạnh lùng nói: "Cho nên, ông đã tìm người thứ ba, thứ tư, thứ năm sao?" 

"Nào có!" 

Tô Thần Binh nói một cách chắc chắn: "Vợ à, bà phải tin tôi, tôi trong sạch mà!" 

"Hừ!" 

Thạch Ngọc Yến không bị mua chuộc: "Cho dù ông không tìm phụ nữ, nhưng ông xem phim ngắn, tinh thần ngoại tình thì đó cũng là ngoại tình, Tô Thần Binh, ông có thừa nhận hay không?" 

"Tôi..." 

Tô Thần Binh có chút bối rối, nhưng Thạch Ngọc Yến nói rất có lý, ông ta cũng không có lý do gì để phản bác: "Tôi thừa nhận. Nhưng mà, vợ à, tôi có nhu cầu trên phương diện này, dù sao cũng phải giải quyết chứ, tôi..." 

"Xí, tôi không thèm nghe mấy lời giải thích của ông. Nói tóm lại, ông đã ngoại tình, tôi sẽ không tha thứ cho ông." 

Thạch Ngọc Yến khoanh tay, giống như một vị đại tiểu thư không thèm nói lý lẽ, nghiêm túc nói: "Nhưng mà, tôi có thể quan sát biểu hiện của ông xem sao, xem biểu hiện sau này của ông,  nếu sau này ông biểu hiện không tệ, có lẽ tôi sẽ suy nghĩ lại." 

Dáng vẻ này! 

Tô Thần Binh và Thạch Ngọc Yến lúc mới quen biết, Thạch Ngọc Yến chính là mang dáng vẻ này! 

Đại tiểu thư không nói lý lẽ, thua Tô Thần Binh nhưng lại không phục, cho nên đã cứng rắn quấn lấy Tô Thần Binh, muốn đánh thêm một lần nữa, kết quả, cuối cùng bản thân lại dính vào người ta. 

Tô Thần Binh vừa nhìn thấy dáng vẻ này của vợ mình, trong nháy mắt nhận ra được vợ mình đang nói giỡn với mình, cho nên nhất thời thở phào nhẹ nhõm. 

"Hay lắm, vợ à, bà dám đùa giỡn ta, xem tôi xử lý bà thế nào!" 

Tô Thần Binh thẳng thừng ôm lấy Thạch Ngọc Yến, hai người thể hiện tình cảm, vô cùng ngọt ngào.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2300


Tô Dực Cân đứng ở xa cũng nở nụ cười, không nghĩ tới cô ấy còn có thể nhìn thấy cha mẹ thể hiện tình cảm, cảnh tượng để đời ấy nhỉ. 

Có điều. 

Cảnh tượng tình cảm này, đối với Tô Kiền Khôn cô đơn hơn phân nửa quãng đời mà nói thì rất không thân thiện, ông ấy đen mặt nói: "Được rồi, được rồi, hai con phải suy nghĩ đến cảm nhận của người già như cha chứ, đừng ôm nữa có được không." 

Lời này vừa nói ra, Tô Thần Binh và Thạch Ngọc Yến nhất thời có chút xấu hổ, mặt hai người đều hơi phiếm hồng. 

"Mẹ!" 

Ngay sau đó, Tô Dực Cân chạy tới, thẳng tay kéo Tô Thần Binh ra, sau đó nhào vào ôm lấy Thạch Ngọc Yến. 

"Con gái ngoan." 

Thạch Ngọc Yến ôm chặt lấy Tô Dực Cân, hai mắt ửng đỏ, nghẹn ngào nói: "Chia xa năm năm, con đã thay đổi rất nhiều, mẹ cũng sắp không nhận ra con rồi!" 

"Nữ đại thập bát biến* mà mẹ." Đầu Tô Dực Cân tựa vào vai Thạch Ngọc Yến. 

*nữ đại thập bát biến: ngoại hình của người con gái thay đổi rất nhiều trong quá trình trưởng thành 

"Đúng vậy, càng ngày càng trở nên xinh đẹp hơn." Thạch Ngọc Yến nhẹ nhàng cười nói. 

** Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.com.vn. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất. 

"Ngọc Yến, sao con lại đột nhiên tới đây, có chuyện gì sao?" 

Lúc này, Tô Kiền Khôn hỏi: "Hay, con muốn bước lên tinh không cổ lộ?" 

"Quả thật con có chuyện, lại còn là chuyện quan trọng." 

Thạch Ngọc Yến nghe nói như vậy, lập tức trở nên nghiêm túc, bà ấy nghiêm túc nói: "Con tới đây chủ yếu là muốn khuyên mọi người tiến vào tinh không cổ lộ, rời khỏi trái đất!" 

Lời này vừa nói ra, biểu cảm của người nhà họ Tô đều thay đổi, rõ ràng ai nấy cũng đều không tình nguyện, chủ yếu là lo lắng cho Tô Thương. 

Nhưng mà. 

Thạch Ngọc Yến lại phân tích quan hệ lợi hại trong đó, khuyên bọn họ đến ngoại vực, núi xanh còn đó, lo gì thiếu củi đốt. 

Cuối cùng. 

Thạch Hạo Hãn vỗ ván, quyết định để cho Tô Dực Cân từ tinh không cổ lộ đi ra ngoại vực, còn về phần những người khác của nhà họ Tô thì ở lại núi Côn Luân. 

... 

Kết cấu của thiên hạ, bởi vì linh khí thức tỉnh mà đã xảy ra thay đổi rất lớn. 

Nhưng trên toàn thế giới, có rất nhiều nơi đều có người không hành đi đâu cả, bọn họ kiên trì sứ mệnh của mình, muốn vào lúc được kêu gọi, sẽ khởi động trận pháp mà mình phụ trách. 

... 

Thời gian trôi qua nhanh chóng. 

Bất tri bất giác đã đến ngày hôm sau. 

trong cung điện, dưới núi Cửu Phong. 

Tô Thương ở trong đã tu luyện năm tiếng trong cột ánh sáng, chuyển đổi thành thời gian của cột ánh sáng là khoảng một ngàn năm. 

Một ngàn năm này, Tô Thương không ăn không uống, vẫn duy trì tư thế khoanh chân ngồi thiền. 

Trong thời gian đó. 

Anh đã tốn năm trăm năm để tìm hiểu làm thế nào mới dung hợp ký ức ba đời được, nhưng đáng tiếc anh lại không thu hoạch được gì. 

Dung hợp ký ức ba đời, vốn dĩ không đầu không đuôi, cho nên Tô Thương không biết bắt đầu từ đâu. 

Và đương nhiên. 

Năm trăm năm này cũng không tính là lãng phí vô ích. Lúc trước Tô Thương đột phá quá nhanh, cho nên trong khoảng thời gian năm trăm năm này, cảnh giới của anh đã trở nên vô cùng vững chắc, đương nhiên những người có cảnh giới bằng anh, không ai có thể là đối thủ của anh. 

Năm trăm năm sau, Tô Thương đã bắt đầu đi ngược lại với đạo trời, anh muốn phá vỡ Đế cảnh áp chế, tiến tới Đế Cảnh. 

Chỉ khi anh trở thành vị Đế cảnh thứ hai của trái đất, khi đối mặt với Vương Dương Minh thì anh mới có sức mạnh so tài một trận.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2301


Đế cảnh áp chế của trái đất quả thật rất mạnh, cho dù anh tạo ra cột ánh sáng ở trong tháp Hư Không và chìa khóa của Đông phủ, nhưng vẫn sẽ bị Đế cảnh của Vương Dương Minh áp chế. 

Dứt khoát, vào năm trăm năm cuối cùng, Tô Thương có chút thành tựu, bây giờ đã đạt được lực lượng hùng mạnh. 

Mặc dù vẫn còn kém một chút so với thời điểm đỉnh phong của anh, nhưng nếu gặp phải Vương Dương Minh, cũng sẽ không thua một cách thảm hại, thậm chí còn có con đường sống. 

Soạt! 

Bỗng nhiên, trong nháy mắt, Tô Thương mở hai mắt ra, kết thúc tu luyện đã duy trì ngàn năm. 

"Tô Thương, cậu thành công chứ?" 

Nhìn thấy Tô Thương bước ra khỏi cột ánh sáng, Ngô Thanh Ảnh vội vàng tiến lên hỏi, trong mắt tràn ngập hi vọng. 

"Ừm." 

Tô Thương gật đầu. Anh đã bế quan ngàn năm, sau khi xuất quan, phong độ của anh cũng đã xảy ra thay đổi vô cùng lớn: "Ngô tiền bối, chuyện tiếp theo cứ giao cho tôi đi, hung thủ sát hại Tuyết Nhi, tôi khiến cho người đó nợ máu phải trả bằng máu!" 

"Tô Thương." 

Ngô Thanh Ảnh thật lòng nhắc nhở: "Cậu đừng liều lĩnh, vẫn là câu nói kia, nghĩ cho thật kỹ rồi hẳn làm." 

"Tôi hiểu rồi." 

Tô Thương gật nhẹ đầu, đang chuẩn bị nói thêm gì đó. Nhưng đúng vào lúc này, trong đầu anh đột nhiên có một giọng nói vang lên. 

"Tô Thương, núi Côn Luân, bên cạnh Hỗn Nguyên Vô Cực trận, tôi muốn nói với cậu về chuyện hợp tác." 

Hửm? 

Giọng nói này, vô cùng xa lạ. 

Tô Thương nhíu mày, cũng không biết người mời mình bàn bạc chuyện hợp tác là ai. 

"Tôi chính là Thiên Đạo Ý Chí mà Vương Dương Minh nói đến, tôi ở núi Côn Luân chờ cậu!" 

Giọng nói này lại vang lên một lần nữa. 

Thiên Đạo Ý Chí! 

Ánh mắt Tô Thương lập tức trở nên sắc bén, sau một hồi suy nghĩ, anh quyết định đến tìm hiểu cho đến cùng. 

Sau khi nói lời tạm biệt với Ngô Thanh Ảnh, Tô Thương mở truyền tống trận ra, đi thẳng tới núi Côn Luân. 

Trước đây. 

Tô Thương không chỉ bố trí truyền tống trận ở núi Cửu Phong, mà ở núi Côn Luân cũng có. 

Khi đó, vì để phòng ngừa chuyện không may, Tô Thương định nhờ vào Hỗn Nguyên Vô Cực trận, hy vọng vào thời điểm mấu chốt có thể bảo vệ bản thân. 

Bởi vì, Tô Thương có thể tiến vào Hỗn Nguyên Vô Cực trận, nhưng những người khác thì lại không thể. 

Có điều sau đó, Tô Thương muốn giả chết thoát thân, khiến cho Vương Dương Minh nghĩ rằng anh đã chết, từ đó buông lỏng cảnh giác. 

Hơn thế nữa, nếu như đến núi Côn Luân, mặc dù xác suất lớn là Vương Dương Minh sẽ không giết được anh, nhưng ông ấy sẽ ra tay với những người khác ở núi Côn Luân. 

Người nhà Tô Thương đều ở núi Côn Luân, cho nên sau khi cân nhắc, anh quyết định không mở ra truyền tống trận đi đến núi Côn Luân. 

Vù! 

Truyền tống trận mở ra, rất nhanh, Tô Thương đã xuất hiện ở núi Côn Luân, anh bước ra khỏi truyền tống trận. 

"Cậu tới rồi." 

Tô Thương còn chưa kịp ôn chuyện với người thân, bên tai đã truyền đến giọng nói của Thiên Đạo Ý Chí. 

Anh đưa mắt nhìn qua, Tô Thương phát hiện phía sau mình có một người đàn ông trung niên mặc áo màu xanh. 

Hắn ăn mặc thư sinh, khí chất nho nhã, mặt tươi cười nhìn Tô Thương. 

"Thiên Đạo Ý Chí?" Tô Thương nhíu mày hỏi. 

"Không sai."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2302


Người đàn ông mặc áo xanh cười nói: "Hoặc là cậu có thể gọi tôi là Diệp Miễn, Miễn trong miễn lịch*" 

*勉励: động viên 

"Diệp Miễn?" 

"Ừm." 

Người đàn ông mặc áo xanh gật đầu nói: "Tất cả Thiên Đạo Ý Chí đều là người tu hành chí cường, có người tu chân, có người luyện võ cổ đại." 

"Những điều này tôi sẽ không nói quá nhiều, Tô Thương, tôi biết lai lịch của cậu, hai kiếp trước của cậu đều rất tài giỏi xuất chúng, hơn nữa còn nhận được lời mời của tôi." 

Người đàn ông mặc áo xanh nhìn về phía Tô Thương, khẽ cười nói: "Tôi muốn khiến cho bọn họ tiếp nhận tôi, trở thành Thiên Đạo Ý Chí, nhưng đáng tiếc, bọn họ đều không đồng ý." 

"Bây giờ, tôi muốn mời cậu thêm một lần nữa. Tô Thương, cậu có bằng lòng thay thế tôi không?" Người đàn ông mặc áo xanh nghiêm túc nói. 

"Tôi có bằng lòng hay không thì cũng không có ý nghĩa gì, vì ông đã tìm được người thay thế rồi." Tô Thương bình tĩnh nói, anh có thể cảm nhận được sự chênh lệch giữa anh và Diệp Miễn, cho nên anh không dám liều lĩnh ra tay. 

"Người cậu nói là Vương Dương Minh đúng chứ." 

Thiên Đạo Ý Chí Diệp Miễn nghe anh nói vậy, thì lắc đầu nói: "Người kia mang tâm tư quá nặng, tôi không thích chút nào." 

"Tô Thương, trên trái đất có vô số thiên tài, nhưng người có thể được tôi lựa chọn, lại chỉ có cậu." 

Diệp Miễn cười nói: "Hơn nữa, có thể được tôi chọn đã là vinh hạnh của cậu, kiếp này, cậu, có đồng ý hay không?”

Đồng ý không? 

Nghe Diệp Miễn nói, Tô Thương rơi vào trầm mặt, trong đầu hiện lên vô số suy nghĩ. 

Anh đã từ chối mấy lần, cho dù là Tổ Long đời thứ nhất, hay là Huyền Thiên tiên đế đời thứ hai, đều không đồng ý. 

Kiếp này, dựa theo tính cách của anh thì sao có thể từ bỏ đây? 

Nhưng mà. 

Tô Thương hiểu rất rõ, một khi anh từ chối, rất có thể sẽ bị Thiên Đạo Ý Chí xóa sổ. 

Mà mình lại không hề có sức đánh trả, dù sao cảnh giới của đối phương cũng cao hơn Đế cảnh, sức mạnh vượt xa anh. 

"Tô Thương, cậu không cần trả lời, tôi đã biết suy nghĩ trong lòng cậu rồi." 

Diệp Miễn thấy vậy, nhẹ nhàng cười nói: "Tổ Long không đồng ý, Huyền Thiên tiên đế cũng không đồng ý, mà cậu, Tô Thương, chắc chắn cũng sẽ không đồng ý." 

"Nhưng mà, tôi muốn nói cho cậu biết, cậu chỉ có hai lựa chọn, hoặc là chết, hoặc là sống." 

"Tiếp nhận tôi, trở thành Thiên Đạo Ý Chí, ngang hàng với tôi, sau này chúng ta chính là đồng nghiệp với nhau, cậu sẽ có được tuổi thọ vô hạn." 

Diệp Miễn nói tiếp: "Lựa chọn thứ hai, chính là từ chối tôi. Cậu cứ yên tâm, rằng tôi sẽ không giết cậu, nhưng Vương Dương Minh thì không chắc." 

"Hôm nay, tôi chắc chắn phải chọn ra một người kế nhiệm, nếu cậu không đồng ý, tôi đành phải lựa chọn Vương Dương Minh." 

"Tôi có thể nhìn ra, cậu đã đặt chân vào Đế cảnh hậu kỳ rồi, với sức mạnh trước mắt của Vương Dương Minh, muốn xóa sổ cậu thì có hơi tốn sức, nhưng ông ta vẫn có thể làm được." 

Diệp Miễn cười nói: "Nếu như tôi mở ra Thiên Môn, giúp ông ta đặt chân lên Đế cảnh, vậy ông ta giết cậu sẽ là chuyện vô cùng dễ dàng." 

"Đến cuối cùng, kết cục của cậu chỉ có một con đường chết, không có khả năng nào khác." 

"Là sống hay chết, tôi cho cậu thêm một cơ hội lựa chọn nữa, hy vọng cậu không khiến tôi thất vọng." Diệp Miễn bình tĩnh nói, đồng thời biểu cảm cũng trở nên nghiêm túc. 

"Nếu tôi tiếp nhận ông, trở thành Thiên Đạo Ý Chí, vậy thì những người thân và bạn bè của tôi có thể thoát khỏi được sự sụp đổ của kỷ nguyên hay không?" Lúc này, Tô Thương hỏi. 

"Không thể." 

Diệp Miễn nghiêm túc trả lời: "Kỷ nguyên sụp đổ, cho dù ai cũng không tránh được. Và đương nhiên, cậu với tư cách là Thiên Đạo Ý Chí, là người khởi động cho kỷ nguyên sụp đổ, cậu có thể sống."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2303


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Chạy ra ngoại vực, cũng không thể sống sót sao?" Tô Thương hỏi thêm. 

"Đúng vậy." 

Diệp Miễn nói: "Chỉ cần sinh ra ở trái đất, sẽ có dấu ấn của trái đất, cho dù có trốn đến ngoại vực hay là thứ nguyên không gian cao cấp đi chăng nữa, thì cũng không thể thoát khỏi kỷ nguyên sụp đổ." 

"Vũ trụ Thương Khung bao la mênh mông, chỉ có người đạt từ Đế cảnh trở lên mới có thể ở trong thời kỳ kỷ nguyên sụp đổ mà sống sót." 

Diệp Miễn nói tiếp: "Mà muốn thăng cấp từ Đế cảnh trở lên, chỉ khi thông qua được sự cho phép của tổ chức chúng tôi, mở ra Thiên Môn. Cho nên, Tô Thương, gia nhập tổ chức của chúng tôi, đối với cậu mà nói là một lựa chọn vô cùng chính xác." 

"Bạn bè và người thân đều chết hết, sao tôi có thể sống một mình?" Tô Thương nghe vậy, lại khinh thường chất vấn. 

"Vậy thì tính là cái gì, cho dù là tình cảm gì thì cũng không ngăn được sự xâm nhập của năm tháng." 

Diệp Miễn nghiêm túc nói: "Tình thân, tình yêu, tình bạn, thậm chí là cơ tình, thời gian dài cũng sẽ chậm rãi biến mất, cuối cùng không còn sót lại chút gì." 

"Huống hồ gì, sau khi kỷ nguyên sụp đổ, cậu vẫn còn sống, cậu có thể chờ kỷ nguyên mở ra, xây dựng gia đình, kết bạn, cảm nhận cuộc sống mới một lần nữa." 

** Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.com.vn. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất. 

Diệp Miễn nhìn Tô Thương, tràn đầy thương cảm nói: "Thế nhưng tôi tin rằng, sau khi trải qua vài lần, cậu sẽ không còn lối suy nghĩ này, bởi vì cậu sẽ nhìn thấu hết tất cả, tìm hiểu cái gọi là tình cảm." 

"Đây chỉ là quan điểm tình cảm của ông, không nên lấy quan điểm của ông về tình cảm áp đặt lên tôi." 

Tô Thương lạnh lùng nói: "Diệp Miễn, bây giờ tôi nói rõ ràng cho ông biết, tôi từ chối lời mời của ông!" 

"Ha ha!" 

Diệp Miễn nghe anh nói như vậy, biểu cảm lập tức trở nên lạnh lùng, trầm giọng nói: "Tôi đã đoán được cậu sẽ từ chối tôi, chỉ là tôi không nghĩ tới, lý do cậu từ chối tôi lại giống y như đúc lý do của hai kiếp trước." 

"Cậu ở đời thứ nhất, tôi đã xuất hiện hỏi cậu có đồng ý tiếp nhận tôi hay không, trở thành người bất tử chân chính, vĩnh viễn khống chế trái đất, không cần lo lắng triều đại sẽ thay đổi." 

"Nhưng lý do cậu từ chối, chính là sau khi kỷ nguyên sụp đổ, sống một mình không hề có ý nghĩa, vì thế cậu đã đến ngoại vực, đi để tìm một con đường sống, mà tôi cũng không ngăn cản cậu, nhưng tôi nghĩ mãi cũng không hiểu." 

Diệp Miễn tò mò nói: "Rốt cuộc cậu là một người như thế nào, trên đời này, thật sự có người sẽ vì bạn bè và người thân mà lựa chọn từ bỏ ký ức bất tử sao?" 

"Tôi không hiểu, cho nên tôi chẳng những không ngăn cản cậu, thay vào đó còn giúp cậu một tay, đánh cậu rơi vào thời không hỗn loạn, cho cậu đii tới tinh vực mười vạn năm trước, bây giờ tinh vực đó đã được cậu đặt tên là Huyền Thiên tinh vực." 

Diệp Miễn nói tiếp: "Lúc đó, tôi rút mất một phần ký ức của cậu, muốn xem nếu như cậu đạt đến đỉnh cao một lần nữa, thì cậu sẽ lựa chọn như thế nào." 

"Nhưng quả nhiên cậu không khiến cho tôi thất vọng, lại một lần nữa bước lên đỉnh phong. Thiên Đạo Ý Chí của Huyền Thiên tinh vực là sư đệ tôi, có quan hệ vô cùng tốt với tôi, tôi đã giao cho ông ấy thăm dò cậu, kết quả cậu vẫn vì không thể vứt bỏ tình thân, mà thẳng thừng từ bỏ gia nhập vào tổ chức của chúng ta." 

Diệp Miễn nói tiếp: "Nhưng tôi vẫn không thể nào hiểu nổi, cậu làm cho tôi rất mất mặt. Vì thế tôi đã bảo Thiên Đạo Ý Chí của Huyền Thiên tinh vực âm thầm dẫn cậu vào Cửu U Địa Ngục, tôi trốn ở nơi đó, rút đi một phần ký ức của Huyền Thiên tiên đế cậu, giam giữ cậu ở Cửu U Địa Ngục." 

"Vốn dĩ tôi nghĩ rằng, cậu vĩnh viễn sẽ bị phong ấn, nhưng tôi không hề ngờ tới, cậu lại trở về trái đất, thậm chí sức mạnh còn khôi phục đến đỉnh phong." 

"Ký ức hai đời của tôi, là do ông rút mất?" Tô Thương lạnh lùng hỏi. 

"Không sai." 

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2304


"Nhiệm kỳ của tôi trên trái đất cũng đã kết thúc, và đó là lúc để chấm dứt tất cả." 

"Nếu cậu không đồng ý, vậy tôi đành phải tìm đến Vương Dương Minh để làm người thay thế." 

Dứt lời, Diệp Miễn hướng lên trời cao, hét lớn một tiếng: "Vương Dương Minh, ra đây cho tôi!" 

Vù! 

Ngay sau đó, bầu trời bị một bàn tay xé toạc lộ ra một lỗ hổng, ngay sau đó Vương Dương Minh bước ra từ trong khe nứt. 

"Bái kiến Diệp tiền bối!" 

Sau khi đi tới bên cạnh Diệp Miễn, Vương Dương Minh quỳ xuống. Biểu cảm đầy vẻ kính sợ và thành kính, hoàn toàn giống như một con chó vậy. 

"Ừm." 

Diệp Miễn gật nhẹ đầu, sau đó nhìn về phía Tô Thương, cười lạnh nói: "Tô Thương, cậu thấy chưa, đây là thái độ của cậu đối với tôi, và thái độ của ông ta đối với tôi." 

"Ông ta giống như một con chó của tôi, vốn dĩ không thích hợp làm đồng nghiệp của tôi. Nhưng mà, cậu lại mạnh mẽ nhường cơ hội này cho ông ta." 

Diệp Miễn khẽ cười nói: "Bây giờ cậu đổi ý, vẫn còn kịp." 

"Đừng có mơ!" 

Tô Thương lạnh lùng nói: "Nếu tôi đã quyết định, thì chưa bao giờ đổi ý!" 

"Hừ, ngu xuẩn hồ đồ!" 

Diệp Miễn tức giận nói: "Vương Dương Minh, bây giờ tôi sẽ mở ra Thiên Môn, Thiên Môn sẽ duy trì trong vòng nửa tiếng, ông hãy nhanh chóng vào đột phá trên Đế cảnh đi!" 

"Nhớ kỹ, quy tắc mở ra Thiên Môn rất nhiều, tôi đã nhậm chức ở trái đất hơn mười vạn năm, nhưng cũng chỉ mở ra cơ hội có một lần mà thôi, hơn nữa chỉ có thể mở ra trong vòng nửa tiếng." 

"Trong vòng nửa tiếng đồng hồ, nếu ông không thể đặt chân lên Đế cảnh, thì đó là do ông không đủ cơ duyên, vậy thì cứ bỏ mạng trong đó đi!" 

Diệp Miễn lạnh lùng nói, sau đó vung tay lên, trên bầu trời lập tức truyền đến tiếng ầm ầm. 

Thiên Môn! 

Mở ra rồi! 

Đây chính là cơ hội để thăng cấp lên Đế cảnh!

Giờ phút này. 

Trên không trung, bầu trời xuất hiện một cái động hình tròn màu đen, trong đó có ngôi sao chuyển động, tỏa ra sức hấp dẫn vô tận.  

Đây chính là thiên môn! 

Chỉ cần bước vào thiên môn, là sẽ có cơ hội đặt chân đến trên cảnh giới tiên đế! 

"thiên môn!" 

Vương Dương Minh nhìn thấy thiên môn mở ra, trong mắt hiện lên sự hưng phấn vô cùng: "Tôi đợi ngày đã quá lâu rồi, không ngờ đến bây giờ, cuối cùng tôi có thể nhìn thấy thiên môn rồi!" 

"Tiền bối Diệp, cảm ơn ông đã tác thành, tôi nhất định sẽ không phụ sự mong đợi của mọi người đâu, chắc chắn sẽ đặt chân đến trên cảnh giới tiên đế!" 

Vương Dương Minh phấn Diệp Miễn, lễ phép nói: "Đợi tôi đặt chân đến cảnh giới đế, chắc chắn tôi sẽ quản lý thật tốt trái đất, và chỉ nghe sự sai khiến của một mình ông thôi!" 

"Ừm." 

Diệp Miễn khẽ cười nói: "Tuy tôi không thích ông, nhưng không thể không nói, khi ông nịnh hót, khiến tôi cảm thấy rất dễ chịu trong lòng, có đồ chó má như ông, cũng có thể coi như không phải chuyện xấu gì." 

"Cảm ơn sự công nhận của tiền bối Diệp, có thể làm chó của tiền bối, cũng là niềm vinh hạnh của tôi!" Vương Dương Minh thành tâm nói. 

"Ha ha." 

Diệp Miễn hài lòng cười cười, rồi nói: "Vương Dương Minh, ông không nên vui mừng quá sớm, ông chỉ còn nửa tiếng nữa, mau đi vào nhanh lên." 

"Tuy thiên môn đã mở ra, nhưng khi tiến vào thiên môn, cũng có khả năng không thăng cấp lên trên cảnh giới tiên đế." 

"Tôi thấy cơ hội của ông rất lớn, tích lũy nhiều sử dụng ít, chắc chắn có thể thành công, bản thân phải nỗ lực nhiều đấy." 

Diệp Miễn nói ra: "Nếu ông thất bại, sẽ là sự tổn thất vô cùng lớn đối với tôi, cho dù ông còn sống sót trở về, thì tôi cũng không bỏ qua cho ông đâu!" 

"Vâng!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2305


"Vậy, tiểu nhân vào bên trong đây ạ, tiền bối  Diệp hãy chờ tin tốt của tôi!" 

Vương Dương Minh lễ phép hành lễ, sau khi tạm biệt, liền nhún người nhảy vào bên trong thiên môn.  

Ầm ầm! 

Đi cùng với âm thanh phát ra từ bên trong thiên môn, là tiếng sét vang dội, tiếng kêu vô cùng lớn. 

"Vương Dương Minh!" 

Tô Thương đưa mắt nhìn theo bóng người của Vương Dương Minh tiến vào thiên môn, biểu cảm có chút phức tạp, không biết anh ấy đang suy nghĩ đến điều gì. 

"Tô Thương, cậu đã hết cơ hội rồi." 

Lúc này, Diệp Miễn nhìn về phía Tô Thương, khẽ cười nói: "Khi Vương Dương Minh ra ngoài, chính là ngày chết của cậu." 

"Cậu cũng đừng mơ tìm người nhà để chào tạm biệt, tôi đã niêm phong nơi này lại rồi, tôi sẽ không để cậu được như ý nguyện đâu, giống như cậu đã từ chối thế chỗ của tôi, không để tôi được toại nguyện." 

Sự trả thù của Diệp Miễn rất thâm độc, ông ta lạnh lùng nhìn chằm chằm Tô Thương, muốn tìm ra cảm giác trả thù trên người của To Thương. 

Nhưng.  

Rất đáng tiếc, Tô Thương không hề để ý tới Diệp Miễn, mà ngồi khoanh chân, hai mắt khép hờ lại. 

"Hả?" 

Diệp Miễn thấy vậy, giọng lạnh lùng nói: "Tô Thương, chuyện đã đến nước này rồi, cậu còn giả bộ cái gì nữa, ông thật sự tưởng rằng còn có người sẽ cứu được cậu sao?" 

"Tại sao lại không?" Tô Thương nhíu mày, không hề sợ hãi nói. 

"Ha ha!" 

Diệp Miễn lạnh lùng cười nói: "Những tên trợ thủ bên cạnh cậu, đến cảnh giới tiên đế cũng không đặt chân đến, thì dựa vào cái gì mà đòi đối phó với Vương Dương Minh, huống hồ, bây giờ chỉ có mỗi mình tôi ở đây." 

"Không cần dựa vào bọn họ, mà chỉ dựa vào chính cậu, ha ha, thật là nực cười, Vương Dương Minh của cảnh giới trên tiên đế, khua tay một cái là có thể giết được cậu!" 

Nghe thấy vậy, Tô Thương cũng không giải thích, mà chỉ lặng im vận công, không coi ai ra gì. 

"Hừ!" 

"Để tôi xem cậu kiêu căng ngạo mạn được đến khi nào!" 

Diệp Miễn lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó đứng ở một bên, đợi kết quả của Vương Minh Vương.  

Cứ như vậy, sau hai mươi phút. 

Đi kèm với tiếng nổ vang trời, Vương Dương Minh đi ra từ bên trong thiên môn bên trong đi ra, khí tức quanh người vô cùng mạnh mẽ và kinh khủng, hoàn toàn giống như một người khác vậy. 

Không nghi ngờ gì nữa, ông ta, đã thành công! 

Cảnh giới trên tiên đế! 

Bây giờ, Vương Minh Dương đã đặt chân đến cảnh giới trên tiên đế, cuối cùng cũng đã chạm tới vị trí cảnh giới ý chí thiên đạo! 

"Vương Dương Minh, không sai, ông đã thành công rồi đấy, quả nhiên ông không khiến tôi phải thất vọng." 

Diệp Miễn cười cười, sau đó hướng về phía Tô Thương, giọng lạnh lùng nói: "Bây giờ, giết nó đi, tôi sẽ đem món quà của ý chí thiên đạo này tặng cho ông, đến lúc đó, ông chính là người của tổ chức chúng tôi rồi." 

"Được!" 

Vương Dương Minh nghe vậy, không một chút do dự nào, lập tức liền điều động toàn bộ sức mạnh của mình, đột nhiên hướng thẳng về phía Tô Thương. 

Ngược lại, Tô Thương, thì vẫn ngồi ngay ngắn tại chỗ, lông mày không hề nhúc nhích, cũng không có ý muốn đánh trả.  

"Ngồi chờ chết sao?" 

"Ha ha!" 

"Tô Thương, coi như tôi đã nhìn nhầm cậu rồi!" 

Diệp Miễn lạnh lùng cười liên tục, đương nhiên vô cùng thất vọng về Tô Thương, kết luận chắc chắn Tô Thương sẽ chết ngay tức khắc.  

Nhưng vào lúc này, Vương Dương Minh đột nhiên đột nhiên thay đổi hướng tấn công, trực tiếp hướng về phía Diệp Miễn, uy thế ngút trời.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2306


"Hả?" 

Diệp Miễn tất nhiên đã nhận ra, có chút nghi ngờ, sau đó liền đánh một chưởng.  

Ầm! 

Một tiếng vang đùng đoàng qua đi, liền bộc phát ra luồng sóng chiến đấu kinh khủng.   

Ngay sau đó. 

Vương Dương Minh không hề rút lui, mà đứng vững vàng trên mặt đất, tất nhiên là không ở thế yếu. 

Còn về Diệp Miễn, ông ta cũng không chùn bước, đứng ngay tại chỗ lạnh lùng nhìn chằm chằm Vương Dương Minh.  

"Vương Dương Minh, ông dám ra tay với tôi à!" Diệp Miễn tức giận gào thét lên. 

"Ha ha!" 

Vương Dương Minh nghe vậy, đường đường chính chính nói ra: "Diệp Miễn, chính ông là người đã nhìn nhầm tôi đấy!" 

"Tôi là thiên tài của trái đất, sinh sống ở đây rất nhiều năm, sao lại nịnh nọt, vì bản thân mà chọn cấu kết với ông để làm việc xấu chứ?" 

"Tất cả mọi thứ tôi làm, đều là muốn mượn tay của ông, để đặt chân đến trên cảnh giới tiên đế thôi!" Vương Dương Minh nói ra mục đích của mình. 

Còn về Tô Thương, lúc này anh ấy đứng lên, trên mặt không hề bất ngờ gì, bởi vì anh ấy đã đoán được kết quả này từ lâu.  

"Cậu Tô, cậu bình tĩnh như vậy, xem ra kỹ xảo của tôi quá kém rồi, chưa từng lừa được cậu." Vương Dương Minh vừa cười vừa nói. 

"Không." 

Tô Thương lại lắc đầu, khẽ cười nói: "Ông diễn rất tốt, lần sau ông không được phép diễn nữa, không tôi sẽ bóp chết ông đấy.  

"Nhưng sau này, tôi muốn tu luyện ngàn năm ở một không gian khác, muốn nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện." 

Tô Thương nói tiếp: "Ông cố tôi đã từng nói, người có thể tin tưởng duy nhất ở trái đất này, chính là Vương Minh Vương ông, câu nói này, kiếp trước Huyền Thiên tiên đã nói, tôi tin tưởng bản thân của thời kì đỉnh cao, sẽ không nhìn nhầm người đâu." 

“Nhưng ngay từ đầu, tôi nghĩ mãi mà không ra, tại sao ông lại phải giết Thiên Sơn Tuyết, về sau thì tôi đã nghĩ thông suốt rồi." 

Tô Thương tiếp tục nói: "Có lẽ, đây chính là phương pháp hòa hợp trí nhớ hai kiếp của Tuyết Nhi sao?" 

"Lúc ấy, thủ đoạn tôi giả chết, tuy thông minh, nhưng ông đã là cảnh giới tiên đế đỉnh phong rồi, chắn sẽ không phát hiện ra khí tức của tôi, nhưng ông vẫn chọn rời đi, trước khi đi đã nói một đống chuyện không thể giải thích được." 

Tô Thương khẽ cười nói: "Kết hợp những thứ này lại, tôi lại không đoán ra được ý đồ của ông, vậy là tôi ngốc nghếch rồi." 

"Ha ha." 

Vương Dương Minh nhìn về phía Tô Thương, nói như muốn khoe khoang: "Cậu Tô, đừng nói mấy thứ này nữa, không không biết, trên cảnh giới tiên đế, thật sự vô cùng mạnh đấy, cả người tôi tinh thần sảng khoái." 

"Cậu còn mười phút nữa, sau mười phút thiên môn sẽ mở ra, cậu mau vào thiên môn đi." 

"Ba người chúng ta dùng hai mươi phút, đã đặt chân lên cảnh giới trên thiên đế, cậu đừng xem thường tôi, cho cậu mười phút, chắc là đủ rồi nhỉ?" Vương Dương Minh vừa cười vừa nói. 

"Đủ rồi!" 

Tô Thương ngẩng đầu, chăm chú nhìn thiên môn, trầm giọng nói: "Thậm chí là không dùng hết!" 

Vừa nói xong, Tô Thương liền bay lên không trung, hướng thẳng về phía thiên môn.  

"Dừng lại!" 

"Tôi bảo cậu tiến vào sao!" 

Đúng lúc này, Diệp Miễn bỗng nhiên ra tay, muốn giết hại Tô Thương: "Tô Thương đã phá vỡ quy tắc, hung hăng xông đến thiên môn, nên giết!" 

"Đối thủ của ông, là tôi!" 

Nhưng Vương Dương Minh liền đứng dậy, đứng chặn ở phía trước Tô Thương, ngăn cản Diệp Miễn.  

"Vương Dương Minh!" 

Diệp Miễn không kiềm chế được cơn giận, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ông phản bội tôi, tôi còn chưa tính toán với ông đâu, bây giờ ông còn dám ngăn cản tôi, muốn chết thật sao hả?" 

"Ông vừa đặt chân đến cảnh giới trên tiên đế, cảnh giới còn chưa vững hẳn, mà tôi đã đặt chân đến cảnh giới đó 10 vạn năm rồi, ông dựa vào cái gì mà đòi so sánh với tôi?" Diệp Miễn tự tin hỏi lại. 

"Một mình ông ta không được, vậy thì thêm cả tôi nữa, thì sao đây?" 

Bỗng nhiên, có một người phụ nữ mặc váy dài màu trắng, bay ra từ trong thiên môn, đứng ngang hàng với Vương Dương Minh. 

Người đến kia không phải là ai khác, mà chính là Lý Nguyệt, tà váy tung bay, khí chất trầm tư, cô ấy đã đặt chân đến cảnh giới trên tiên đế! 

"Còn có cả tôi!" 

Đúng lúc đó, lại có một người phụ nữ đi ra từ trong thiên môn, cô ấy mặc chiếc váy màu xanh lam, lạnh lùng như băng, gương mặt xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành. 

Thiên Sơn Tuyết!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2307


Thiên Sơn Tuyết đã hồi sinh rồi, không, nói trắng ra là cô ấy chưa chết, chỉ là tiến vào một trạng thái khác thôi.  

Lời tiên đoán lúc trước của Tô Thương không sai, đó là phương pháp dung hợp kí ức của hai kiếp của Thiên Sơn Tuyết, chính là phá hủy trước để tái sinh sau. 

Bây giờ, Thiên Sơn Tuyết đã đặt chân đến trên cảnh giới đế cảnh, giống với thực lực của Vương Dương Minh, Lý Nguyệt.  

"Thanh Hoàng nữ đế!" 

"Hiên Viên thần am!" 

Diệp Miễn đương nhiên nhận ra Lý Nguyệt và Thiên Sơn Tuyết, ngạc nhiên nói: "Hai người các ngươi, sao lại đi ra từ bên trong Thiên Môn" 

"Ha ha, cái này đương nhiên là công trạng thuộc về tôi rồi." 

Vương Dương Minh khẽ cười nói: "Tôi tốn sức nịnh hót ông, còn làm chó của ông nữa, bỏ ra công sức lớn như vậy, cũng không thể chỉ có một mình tôi đặt chân đến cảnh giới trên tiên đế, như thế không phải là tôi bị thua thiệt rất lớn sao?" 

"Vương!" 

"Dương!" 

"Minh!" 

Diệp Miễn không kiềm chế được cơn giận, khàn giọng gầm thét lên: "Tôi phải giết ông!" 

"Chị em đâu, đấu với ông ta một trận, để tranh thủ thời gian cho Tô Thương!" Vương Dương Minh nói ra. 

Không cần ông ta nhắc nhở, Lý Nguyệt và Thiên Sơn Tuyết đã xông ra ngoài, cùng nhau chiến đấu với Diệp Miễn.  

Vương Dương Minh theo sát phía sau, cũng tham gia chiến đấu. 

Cứ như vậy, ba người bọn họ cùng chiến đấu với Diệp Miễn, nhưng kết quả lại không như ý muốn.  

Thực lực của Diệp Miễn rất mạnh, dù gì thì ông ta cũng đã tu hành cảnh giới trên đế cảnh nhiều năm, mà ba người Dương Minh Vương, Lý Nguyệt, Thiên Sơn Tuyết, chỉ là mới đặt chân đến cảnh giới này.  

Nếu như bất kì người nào trong bọn họ, đơn độc đánh nhau với Diệp Miễn, chưa đến một phút, sẽ thua ngay tức khắc.  

Ba người bọn họ ở cùng một chỗ, hiệu quả tốt hơn một, nhưng như vậy cũng không kiên trì được bao lâu. 

Rất nhanh. 

Khoảng năm phút, Diệp Miễn ra đòn tấn công mạnh nhất, trực tiếp đẩy lui ba người Vương Dương Minh ra. 

Ngay sau đó. 

Ông ta thừa thắng xông lên, bịch bịch bịch, ba chưởng được tung ra, ba người bọn Vương Dương Minh ngã ra đất, thi nhau nôn ra máu, sắc mặt tái nhợt, giường như đã mất đi sức chiến đấu.  

Đế cảnh phía trên chênh lệch, cũng là rất lớn! 

Vương Dương Minh, Lý Nguyệt, Thiên Sơn Tuyết, ba người họ có thể kiên trì đến bây giờ, đã là rất tốt. 

"Ha ha!" 

Diệp Miễn thấy vậy, lạnh lùng cười nói: "Sức mạnh kinh khủng ở trước mặt này, bất kì âm mưu quỷ kế gì đều không thể dùng được, tôi bế quan trước, rồi sẽ giết Tô Thương, sau đó sẽ dần dần tra tấn các người.!" 

Nói xong, hai tay Diệp Miễn liền co lại, định đóng thiên môn lại, muốn dùng thiên môn để nhốt chết Tô Thương. 

"Các vị, thời cơ đã đến, đại trận Phạt Thiên, đã đến lúc mở ra rồi!" 

Đúng lúc này, Vương Dương Minh đột nhiên phát ra một âm thanh, giống như nhạc khí, vang vọng khắp trời đất.  

Bất kì ngóc ngách nào của trái đất, cũng có thể nghe được âm thanh của ông ta, đây chính là sức mạnh của cảnh giới trên tiên đế.  

"Thạch Hạo Hãn của vùng núi tế trời, nhận lấy, coi thường cái chết!" 

"Lão nhân ở núi Lao Sơn của vùng đất giữa núi và biển, nhận lấy, tranh luận đạo giáo, chung quy cũng chỉ là tôi lo nghĩ mà thôi!" 

"Từ Thiện sư thái ở núi Nga Mi, nhận lấy, thận trọng dùng một chút sức mọn, thay đổi đại cục thiên hạ!" 

"Viên Thông hòa thượng ở núi Bồ Đề, nhận lấy, thị phi đúng sai, người đời sau sẽ phán xét!" 

"Quân Vô Ưu của núi Lão Quân, nhận lấy, Tô Thương, kiếp này, tôi làm mai mối cho cậu, vì tôi biết có cậu ở đây, người ở ngoại vực chắc chắn sẽ không dám đụng đến trái đất, đây là tâm nguyện của cả đời tôi, giao cho cậu hết đấy!" 

... 

Trong chốc lát, mọi nơi trên thế giới, quần chúng đang đợi thông báo, có thái độ coi thường cái chết, đồng thời mở ra trận pháp. 

Hơn một ngàn tòa trận pháp, đồng thời mở ra, cục diện kinh khủng như vậy, liền chấn động khắp mọi nơi.  

Rất nhanh. 

Những trận pháp này liền đan xen lẫn nhau, tại thành một mạng lưới vô cùng lớn, từ trên trời giáng xuống, trực tiếp vây quanh Diệp Miễn. 

"Hả?" 

Diệp Miễn nhíu mày, không đợi ông ta kịp phản ứng, thì ngay lập tức đã có vô số tiếng kiếm đao truyền đến.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2308


Sau đó, từng nhát từng nhát kiếm sắc phóng tới, uy thế khiếp sợ.  

"Sát trận!" 

"Cái gì, sát trận kinh khủng như thật đấy!" 

Diệp Miễn giật nảy mình, không dám tin nói: "Tô Thương vậy mà lại dùng thực lực của cảnh giới tiên đế, bố trí một trận pháp có thể đả thương được cả cảnh giới trên tiên đế luôn!" 

"Trình độ về phương diện trận pháp của cậu ta, quá là kinh khủng, nếu sư tôn mình biết, chắc chắn sẽ mừng như điên, rồi nhận cậu ta làm đệ tử chân truyền!" 

Ánh mắt Diệp Miễn lạnh lùng, nghiêm túc nói: "Không được, Tô Thương phải chết, nếu không địa vị của mình sẽ bị ảnh hưởng!" 

"Cái sát trận cỏn con này, mặc dù có thể khiến mình bị thương, nhưng mình không tiếc một cái giá nào, thì chắc chắn nó cũng không nhốt được mình." 

Vừa nói xong, cuối cùng Diệp Miễn cũng bộc phát ra, khí tức mạnh hơn trước đó không hề ít.  

Sau đó. 

Ông ta trực tiếp lao tới, chưa tốn đến hai phút đồng hồ, liền phá được đại trận Phạt Thiên.  

Cùng lúc đó, tất cả những người tham gia mở trận pháp, đã tử vong… toàn bộ, không ai may mắn thoát khỏi được! 

Thạch Hạo hãn! 

Lão Nhân của núi Lao Sơn! 

Từ thiện sư thái! 

Viên Thông chủ trì! 

Quân Vô Ưu! 

Ngô Thanh Ảnh! 

... 

Đây đều là những người có tiếng tăm và không có tiếng tăm! 

Bọn họ biết mở trận pháp, thập tử nhất sinh, nhưng vẫn không chùn bước, chỉ vì một tiếng thơm của trái đất! 

"Vương Dương Minh, ông đã chọc giận tôi, nếu đã như thế, thì tôi sẽ giết ông trước!" 

"Còn các người nữa, Thanh Hoàng nữ đế, Hiên Viên thần am, các cô là người phụ nữ được Tô Thương để ý, tôi muốn các cô chết không có chỗ chôn!" 

Diệp Miễn bị đại trận Phạt Thiên làm cho bị thương, cuối cùng liền nổi giận lôi đình, muốn giết ba người bọn Vương Dương Minh, để xả mối hận trong lòng!  

Ầm! 

Nhưng vào lúc này, Tô Thương đi ra từ bên trong thiên môn, thực lực thâm sâu vô bờ bến, không yếu hơn so với Diệp Miễn.   

Cảnh giới trên tiên đế!  

Cậu ấy đã thành công, dùng không hết tám phút, là có thể dung hợp trí nhớ của ba kiếp lại! 

Bây giờ Tô Thương, đã siêu mạnh rồi! 

"Tô Thương!" 

Diệp Miễn nhìn thấy Tô Thương, khẽ cắn môi, liền không kiềm chế được cơn giận nên đã lao tới. 

"Diệp Miễn, thời đại của ông đã kết thúc rồi!" 

Tô Thương lạnh lùng trả lời, sau đó chiến đấu với Diệp Miễn. 

Thực lực của hai người, tương đương nhau, đánh qua đánh lại, công lực tỏa ra xung quanh.  

Ầm! 

Ầm! 

Ầm! 

Tô Thương và Diệp Miễn, đánh từ trên trời xuống dưới đất, đánh từ ban ngày đến ban đêm, đánh bảy ngày bảy đêm, cuối cùng cũng phân ra thắng bại.  

Không nghi ngờ gì nữa, Tô Thương, đã thắng! 

"Không!" 

"Tô Thương, cậu không thể giết tôi được, tôi là một thành viên của tổ chức các vị thần, sư tôn tôi ở tổ chức các vị thần, nắm giữ quyền lực trong tay, nếu cậu giết tôi, vũ trụ thương khung, sẽ không còn chỗ nào để cậu dung thân nữa đâu!" 

Sau khi mất đi sức chiến đấu, Diệp Miễn luống cuống vô cùng, muốn ra oai để trấn áp Tô Thương.   

Đáng tiếc, Tô Thương không thèm để ý chút nào, mà trực tiếp ra tay giết Diệp Miễn. 

Nhìn thấy Diệp Miễn biến một cỗ thi thể, Tô Thương lạnh lùng nói: "Tôi đã nói, thời đại của ông, đã kết thúc rồi mà!" 

"Bây giờ trái đất, là do tôi khống chế, nơi này thuộc về tôi, thuộc về tất cả những linh hồn sinh ra ở chỗ này, không ai có thể định đoạt quyền sống chết của bọn họ cả!" 

"Kỷ nguyên sụp đổ, từ giờ trở đi, vĩnh viễn sẽ không xảy ra ở trái đất!" 

Nói xong, Tô Thương vung tay lên, liền phá hủy thi thể và hồn phách của Diệp Miễn. 

Bụi về với bụi, đất về với đất, tất cả đều đã kết thúc, thiên hạ đã ổn định!  

Sau trận chiến này, linh khí khôi phục đã mở ra toàn diện. 

Điềm xấu, đã được giải trừ! 

Áp chế cảnh giới tiên đế, đã giải trừ! 

Tất cả người tu chân, đều có thể không lo sợ chuyện thăng cấp! 

Tô Vô Kỵ, Tô Ma, Bạch Khởi, Thương Ưởng, đông đảo người có cảnh giới chuẩn đế đỉnh phong, cũng cuối cùng đã được như ý nguyện, thực sự đặt chân đến cảnh giới tiên đế.  

Còn về Thạch Hạo Hãn, Lão Nhân của núi Lao Sơn, Từ Thiện sư thái, Quân Vô Ưu… Vân vân.  

Tuy cơ thể của bọn họ đã bị phá huyr, nhưng sức mạnh linh hồn đã bị kiếm Thiên Đế của Vương Dương Minh thu lại. 

Cuối cùng Tô Thương đã lấy ra một loại bí thuật, hỗ trợ bọn họ hồi sinh. 

Trái đất bước vào thời kì hòa bình, Tô Thương và vợ con, cũng có được sự yên bình.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom