Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Quyển 5 - Chương 30: Sức mạnh bí ẩn


- Pankaka? Thực sự là ông sao? Sao tôi lại ở đây? Tôi tưởng khi chết đi thì mình phải ở âm tào địa phủ chứ?

Tôi ngạc nhiên nhìn lại bản thân mình rồi nhìn về phía kẻ đang ngồi trên ngai vàng. Pandaka từ từ đứng dậy rồi bước chậm rãi về phía tôi:

- Ngươi chưa chết! Và ta cũng không phải hoàn toàn là Pandaka...! Haiz Phải giải thích sao đây? Nói một cách đơn giản thì đây là tiềm thức hệ trong ngươi? Và ta chính là nguồn sức mạnh bí ẩn đã hỗ trợ ngươi trong thời gian qua?

Tôi đơ mặt nhìn về phía Pandaka fake rồi hỏi lại một lần nữa:

- Là sao?

Pandaka fake ôm mặt lắc đầu rồi nhướn mắt nhìn về phía tôi nghiến răng tức giận:

- Giờ nói nhanh cho nó vuông này! Mày có muốn mạnh hơn không? Mày có muốn đánh thắng tên họ Chế người Chăm bán hành cho mày lúc nãy không?

Đôi mắt tôi sáng rực lên rồi gật đầu ngay lập tức:

- Muốn... Tất nhiên là muốn rồi...! Ông có cách nào sao...?

Pandaka fake xòe bàn tay trái ra, trong tay gã là năm quả cầu đa sắc đang tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Vừa nhìn vào chúng, gã vừa nghiêm mặt lên tiếng:

- Nghe cho kĩ đây, tao không nhắc lại lần hai đâu! Năm quả cầu này tượng trưng cho ngũ hành: trắng là kim, xanh lam là mộc, xanh dương là thủy, đỏ là hỏa và nâu là thổ! Mấy nghìn năm trước tên Pandaka cũng đã từng lựa chọn hệ Hỏa mới có sức mạnh quỷ khóc thần sầu như vậy...!

- Vậy chỉ cần tôi chọn hệ Hỏa là thừa sức đánh thắng được Chế Bồng Nga?

Tôi mừng rỡ định cầm quả cầu màu đỏ. Nhưng câu trả lời của Pandaka fake khiến tôi lại rụt tay lại do dự:

- Sao tao biết được? Hệ nào cũng có tương sinh tương khắc! Quan trọng là mày phải biết tên họ Chế đấy tương khắc với hệ gì! Thôi chọn nhanh để tao còn nghỉ! Giải thích cho thằng đầu đất như mày mệt mỏi vê lù ra...! Mày lấy cái nào cũng được... hên xui đê...!

Sao có thể lựa chọn sức mạnh một cách tùy tiện được, rõ ràng là tên pandake fake này vô cùng thiếu trách nhiệm. Tôi nhắm mắt lại cố gắng tịnh tâm suy nghĩ, Chế Bồng Nga liệu tương khắc với hệ nào? 

- Không cần suy nghĩ nhiều nữa...! Tôi chọn nó...!

Một ánh sáng chói lòa tỏa ra làm cơ thể tôi co giật thật mạnh, bỗng chốc tôi thấy mình quay trở về thực tại từ lúc nào... Trên nền đất lúc này xuất hiện thêm cơ thể của thầy Hoạt và thầy Vi, Thầy Toàn thì đang run run cố gắng gượng dậy nhưng xem ra đã lực bất tòng tâm.

Chế Bồng Nga và linh hồn quân lính champa đang từ từ tiến dần áp chế nguồn sức mạnh ít ỏi phát ra từ phía thầy Toàn. Linh hồn Đức Thánh Trần cũng từ từ rời khỏi cơ thể của thầy Toàn và linh hồn quân lính Đại Việt cũng dần dần tan biến vào hư không.

Lúc này chỉ còn mình tôi trơ trọi đối đầu với Chế Bồng Nga.
 
Quyển 5 - Chương 31: Diễn biến không ngờ


Chế Bồng Nga lạnh lùng nhìn tôi không nói gì, rồi gã khẽ mỉm cười ra hiệu cho linh hồn quân lính champa tấn công tôi. Hàng vạn linh hồn lao tới phía tôi tạo thành một áp lực kinh hồn khiến bản thân tôi cảm thấy bủn rủn chân tay.

Tôi nghiến răng đưa tay ra thủ thế rồi nhảy lên vận sức đấm thật mạnh vào khoảng không trước mặt:

- Tha thu nộ phá quyền...! Đoàng....!

Một tiếng nổ lớn vang lên, chưởng lực từ cú đấm của tôi hóa thành hàng ngàn tia sét xuyên qua các binh lính champa. Linh hồn của quân giặc gào thét đau đớn rồi dần dần hóa thành làn khói mỏng tan biến vào hư không.

Chế Bồng Nga nhìn về phía tôi với khuôn mặt kinh ngạc, không chỉ có gã, ngau cả bản thân tôi cũng bất ngờ về chính mình. Tại sao? Tại sao tôi có thể vi diệu đến như vậy chứ? Nếu có sức mạnh thế này thì ngại gì vết bẩn, tôi nhìn về phía tên họ Chế rồi nhoẻn miệng cười đểu:

- ញ៉ែបន្ទាប់...? ( Tiếp nhể...?)

- កុំប្រាប់ថាសំឡេងខ្ញុំ! ប៉ុន្តែឥឡូវនេះខ្ញុំបានត្រឹមតែពាក់កណ្តាលកម្លាំង... ប៉ុន្តែនៅតែមានសមត្ថភាពបិទ... អ្នកចុះ! ( - Đừng nói cái giọng đấy với ta! Tuy giờ ta chỉ còn nửa sức... nhưng vẫn thừa khả năng tiễn ngươi xuống dưới...!)

Chế Bồng Nga nhăn mặt tức giận, hai bàn tay hắn bóp rôm rốp như chuẩn bị tinh thần trước hiệp đấu mới. Tôi nhìn lại lòng bàn tay của mình, một cảm giác thật sự rất khác lạ, dường như có gì đó đang thay đổi trong tôi.

- Bang...!

Bàn tay tôi đưa lên theo phản xạ đỡ cú đấm của Chế Bồng Nga, lần này thì chuẩn cơm mẹ nấu rồi. Rõ ràng phản xạ từ cơ thể của tôi đã đạt đến trình độ thượng thừa, lúc này mọi đòn tấn công của tên họ Chế, tôi đều có thể đỡ được.

Hắn cố gắng tấn công một cách vũ bão, trong khi tôi chỉ cần đơn giản lách người hoặc lấy tay đỡ những đòn đánh của gã. Giờ mọi thứ đã xoay vần, tôi mới chính là người làm chủ cuộc chơi.

- Trạc lôi chưởng...!

Tôi hét lớn lên rồi tạo chưởng thế giống như chiêu thức kamehameha của quy lão tiên sinh, một quả cầu sấm sét từ giữa hai lòng bàn tay tôi bắn thẳng cực mạnh trúng ngực Chế Bồng Nga. Gã bay lùi về phía sau rồi ngã vật xuống dưới nền đất ôm ngực đau đớn.

- តុបតែងខ្ជះខ្ជាយប្រភេទទាំងពីរបន្ទាប់ពីការជុះនោម! សូមព្យាយាមសម្រាប់ការសប្បាយទាត់ត្រឡប់មកវិញការបាញ់... មិនគួរឱ្យជឿ... មេធាវីពិតប្រាកដ! ហូហូហូ...! ( Vãi cả chất thải loại sau khi đại tiện! Tung chưởng thử cho vui thôi không ngờ lại bắn ra... chưởng thật...! Hớ hớ hớ...!)

Tôi cười lớn một cách phớ lớ, trong khi đó Chế Bồng Nga cố gắng gượng dậy. Khuôn mặt gã nổi gân xanh, gân đỏ trông cực kì ghê rợn:

- អ្នកគិតថាការតម្រូវឱ្យមានតែមួយគត់ដែលឈ្នះខ្ញុំ? គ្មានកន្លែងណា? ការប្រកួតតែឥឡូវនេះគ្រាន់តែជាការចាប់ផ្តើមនៅ...! ( Ngươi nghĩ chỉ có thế mà đòi thắng ta sao? Không đâu? Trận đấu giờ mới chỉ bắt đầu thôi...!)
 
Quyển 5 - Chương 32: Hóa thần


Chế Bồng Nga đưa hai cánh tay lên trời rồi bắt đầu lẩm nhẩm thần chú:

-ឱកាលីព្រះនាងអស្ចារ្យ...! មនុស្សដែលបានអធិស្ឋានព្រះនៃព្រលឹងនេះនៅក្នុងការផ្លាស់ប្តូរសម្រាប់អំណាចដើម្បីប្រយុទ្ធប្រឆាំងនឹងសត្រូវនេះ...! សូមនរណាម្នាក់បន្ទាត់ខ្ពស់សម្រាប់ជ័យជម្នះនេះ...! ( Hỡi nữ thần kali vĩ đại...! Con dân của người nguyện lấy linh hồn này để đổi lấy sức mạnh chiến đấu chống lại kẻ thù...! Xin người ở trên cao phù trợ cho con dành chiến thắng...!)

Một cơn lốc từ trong hư không dội thẳng xuống người Chế Bồng Nga, không khí xung quanh địa đạo đều bị hút vào cơn lốc đó. Lúc này tôi cảm nhận được có một áp lực kinh hoàng đang tỏa ra phía sau cơn lốc hắc ám kia, dường như gã đang từ từ thay đổi.

Cơn lốc đen từ từ tan dần, hình bóng của Chế Bồng Nga từ từ hiện ra sau làn khói mờ nhưng giờ hình dạng của gã đã thay đổi hoàn toàn. Không còn là một gã đàn ông vạm vỡ với chùm râu quai nón nữa, lúc này trước mặt tôi là một gã thanh niên điển trai với làn da xanh ngắt, cơ thể rắn chắc nhưng có vẻ đã thon gọn lại phần nào.

Gã nhìn lại cơ thể mình rồi mỉm cười đầy khoái chí:

- Giờ có vẻ như ta đã hóa thần hoàn toàn rồi...! Hỡi tên phàm nhân kia còn không mau quỳ xuống trước đấng thần linh...? ( ឥឡូវនេះវាមើលទៅដូចជាយើងបានបែរត្រឹមត្រូវទាំងស្រុង... ព្រះជាម្ចាស់! ឱឈ្មោះផ្សេងទៀតគឺមិនមែនជាមនុស្សធម្មតាបានយ៉ាងលឿនមុនពេលដែលព្រះបានលុតជង្គង់...?)

Tôi chau mày nhìn về phía hắn rồi nhăn mặt ngạc nhiên hỏi:

- ព្រះ? មុនពេលដែលយើងមិនដែលលត់ជង្គង់ចុះចំពោះរូបព្រះក្លែងក្លាយ...! ប្រសិនបើអ្នកចង់ឱ្យខ្ញុំលុតជង្គង់ចុះ, បន្ទាប់មកសូមមើលការបង្ហាញអំណាចនៃព្រះមួយរបស់...! ( Đấng thần linh? Trước giờ ta không bao giờ quỳ gối trước thần linh fake...! Nếu muốn ta quỳ gối thì hãy thể hiện sức mạnh của một vị thần xem nào...!)

- extravagant...!.... Bang! ( Ngông cuồng...! Bang....!)

Cơ thể tôi bị bay ngược về phía sau,khuôn mặt nhăn nhó vì một vệt ê ẩm in ngay ở giữa mặt. Trên nền đất lạnh, tôi cố gắng trấn tĩnh lại rồi chống tay gượng dậy nhưng gã đã đứng trước mặt tôi từ lúc nào rồi đá thật mạnh vào ngay giữa bụng của tôi.

- ឥឡូវនេះអ្នកដឹងពីរបៀបដែលអំណាចនៃព្រះវិញ្ញាណនោះនៅឡើយទេ? ប៉ុន្តែនេះគឺនៅតែមិនជិតគ្រប់គ្រាន់...! ខ្ញុំនឹងអនុញ្ញាតឱ្យអ្នកដឹងថាវាគឺជាការភ័យរន្ធត់ពិតប្រាកដ...! ( Giờ ngươi đã biết thế nào là sức mạnh của thần linh chưa? Nhưng thế này vẫn là chưa đủ đâu...! Ta sẽ cho ngươi biết thế là là nỗi kinh hoàng thực sự...!)

Cơ thể của Chế Bồng Nga lại bỗng nhiên thay đổi, đôi mắt gã long lên sòng sọc, móng tay gã bắt đầu mọc ra sắc nhọn, mang tai từ từ mọc ra nhọn hoắt và từ giữa mạng sườn... có hai cánh tay đang dần dần chồi ra.

Gã đã biến đổi thành một cơn ác mộng thực sự.
 
Quyển 5 - Chương 33: Hóa quỷ


Tôi lấy tay ôm bụng nén đau rồi khẽ nghiến răng nhếch mép cười:

- ចែបងង៉ា...! គាត់គឺជាការត្រឹមត្រូវខ្លាំងណាស់...! ប្រហែលជាខ្ញុំស្ទើរតែមិនអាចផ្តួលគាត់...! ដូច្នេះប្រសិនបើខ្ញុំត្រូវបានផ្តួលនៅទីនោះលោកនឹងធ្វើក្រោយ...? ( Chế Bồng Nga...! Ông đúng là rất mạnh...! Có lẽ tôi khó có thể thắng được ông...! Vậy nếu tôi bại trận ở đây thì ông sẽ làm gì tiếp theo...?)

Chế Bồng Nga trợn ngược đôi mắt trắng dã nhìn về phía tôi, gã gằn giọng rít lên từng chữ:

- ខ្ញុំ... ចង់... ដើម្បី... នេះ... ចំប៉ា...! ( Ta...muốn... về...lại...Champa...!)

Tôi im lặng khẽ thở dài, thật sự trong lòng tôi thì cảm xúc lúc này đang đấu tranh cực kì mãnh liệt. Trong tâm tư tôi thực sự không biết phải nói sao với gã, dù gã là kẻ thù của Đại Việt nhưng tôi vẫn thấy có một chút thương cảm cho gã... Nếu như gã biết được sự thật về cố hương của gã...

- ប្រសិនបើខ្ញុំនិយាយថាសាធារណរដ្ឋវៀតណាមចម្ប៉ាត្រូវបានឈ្លានពានច្រើនជាង 100 ឆ្នាំមុនលោកបានរាប់ផ្កាយទាំងឡាយ...? ( Nếu như tôi nói ChamPa đã bị nước Đại Việt xâm chiếm cách đây hơn 100 năm trước thì ông tính sao...?)

Tôi nhăn mặt cố nói thật chậm rãi để gã nghe cho rõ. Chế Bồng Nga im lặng hồi lâu rồi bất giác hét lớn:

- ប្រសិនបើដូច្នេះ, មិនមានឈ្មោះវៀតណាមត្រូវបានអនុញ្ញាតឱ្យមាននៅក្នុងពិភពលោកនេះ...! ខ្ញុំនឹងសម្លាប់... សម្លាប់... ដោយទីបញ្ចប់! ( Nếu vậy thì cũng không có tên người Việt nào được phép tồn tại trên cõi đời này...! Ta sẽ giết... giết bằng hết...!)

- ដូច្នេះ... មិនចាំបាច់និយាយច្រើនទៀត...! សព្វថ្ងៃនេះទោះបីជាខ្ញុំបានខូចឆ្អឹងរលាយសាច់ឈាម... និងបានសម្រេចចិត្តមិនឱ្យអនុញ្ញាតឱ្យគាត់បោះជំហានចេញពីផ្លូវរូងក្រោមដីជើងនេះ...! ( Vậy thì... không cần nói nhiều nữa...! Hôm nay dù tôi có tan xương nát thịt... cũng quyết không để cho ông bước chân ra khỏi địa đạo này...!)

Tôi nghiến răng nhìn trực diện về phía Chế Bồng Nga. Gã hét lên tức giận rồi đấm thật mạnh xuống nơi mà tôi đang nằm, tôi lộn người ra đằng sau rồi đưa tay ra thủ thế vận sức.

Gấp 10 lần đủ chưa...? Không... Vẫn chưa đủ! Gấp 100 lần đủ không...? Không... vẫn không mạnh bằng hắn! Lúc này chỉ có thể lấy mạng ra mà liều thôi...! Tôi hét lên thật lớn rồi cố gắng vận sức phóng hết luồng sức mạnh tiềm tàng ra bên ngoài... Một ánh sáng chói lòa tỏa ra xung quanh tôi.

Cơ thể của tôi bỗng nhiên thay đổi, đôi tai dài ra nhọn hoắt, móng tay bỗng dài ra sắc nhọn, sau lưng cũng từ từ mọc ra đôi cánh dơi... Tôi đã hóa quỷ...
 
Quyển 5 - Chương 34: Một mất một còn


Nhìn lại cơ thể mình, tôi bàng hoàng như không thể tin được. Một con quái vật, tại sao lại như vậy? Lúc này có lẽ không phải thời điểm để thắc mắc những điều khó hiểu. Chế Bồng Nga đang lao đến giơ tay định tung một quyền về phía tôi.

Tất nhiên tôi không thể đứng im chịu đòn được, tôi giơ tay ra, đấm thật mạnh đọ quyền với gã. Bang....! Tiếng kêu khô khốc vang lên, một áp lực cực lớn đẩy mạnh cả tôi và gã về phía sau.

Tôi nhe răng nghiến chặt lại rồi nhảy lên tung đầu gối về phía mặt Chế Bồng Nga, gã đưa bốn cánh tay ra đỡ quyền của tôi, cả cơ thể gã chới với như mất thăng bằng. Tất nhiên là tôi không thể bỏ qua cơ hội này, dồn hết sức tôi nắm chặt đôi tay lại vào nhau rồi bổ thẳng xuống đầu gã:

- Thiên niệm luân hồi....!

Gã rống lên đau đớn rồi gục ngã xuống nền đất, hình như gã đang lạc trôi vào một ý niệm nào đó. Tất nhiên mọi việc đều là do tôi an bài, tôi đã lấy tất cả ý niệm những gì tôi biết về lịch sử Champa dồn vào chiêu thức vừa rồi. Khó có thể giải thích vì sao tôi có thể làm vậy vì đơn giản ngay cả tôi cũng không biết... nhưng quả thật tôi không muốn đi đến nước một mất một còn với Chế Bồng Nga.

- បញ្ឈប់វា...! មិនបានលក់ព្រលឹងរបស់អ្នកនៅក្នុងការផ្លាស់ប្តូរសម្រាប់ការទទួលជ័យជម្នះគ្មានន័យ...! ដែលជាកន្លែងដែលមិនសមនឹងទទួលបាន...! ( Dừng lại đi...! Đừng bán linh hồn để đổi lấy một trận thắng vô nghĩa...! Không xứng đáng đâu...!)

Chế Bồng Nga vẫn nhắm mắt ôm đầu thở hổn hển, trên khóe mắt gã đang từ từ tuôn lệ. Rồi hắn nhếch mép mỉm cười thật lớn:

- ហាហាហា...! នោះជាអ្វីដែលអ្នកចង់ធ្វើអ្វីដែលនឹងមើលឃើញហេតុអ្វីបានជា...? វាគ្រាន់តែធ្វើឱ្យខ្ញុំស្អប់អ្នក... ច្រើនទៀត! ប្រសិនបើអ្នកត្រូវបានគេដាយវៀតណាមចម្ប៉ាកំពុងតែបាក់បែកខ្ទេចខ្ទីយើងនឹងផ្តល់ឱ្យត្រឡប់ទៅប្រជាជនជាងដប់ពាន់ពាក្យ! ( Ha ha ha...! Đấy là tất cả những gì ngươi muốn cho ta xem sao...? Nó chỉ làm cho ta thêm căm hận mà thôi...! Nếu Champa đã bị Đại Việt hủy diệt thì ta sẽ trả lại cho các người gấp vạn lời!)

Chế Bồng Nga bật người đứng dậy rồi lao thật nhanh về phía tôi, đôi mắt gã nổi gân đỏ như quyết liều cả mạng mình vào trận chiến. Tôi cố gắng hết sức đỡ mọi chiêu thức của gã, đôi bàn tay như tê rần trước các quyền thế mạnh như búa bổ từ bốn cánh tay của Chế Bồng Nga.

Khuôn mặt gã đỏ rực lên, miệng gã cũng bắt đầu thở dốc, các đòn thế cũng từ từ yếu đi trông thấy. Tôi biết đã đến lúc thích hợp cho một đòn phản dame, tôi cúi xuống gồng người vận sức rồi đưa tay đấm liên tục vào ngực Chế Bồng Nga.

- Liên hoàn lôi phá quyền....!

Hàng trăm cú đấm sấm sét với tốc độ cực nhanh găm thẳng vào cơ thể Chế Bồng Nga, gã chỉ biết lùi lại về sau đưa ngực ra chịu đòn. Miệng gã thổ ra huyết xanh trông cực kì hãi hùng, lúc này có thể chắc chắn một điều thế cục đã an bài.

Chế Bồng Nga đứng lẩy bẩy cố dựa vào chân tường, gã nhìn về phía tôi với đôi mắt đầy căm phẫn. Tôi cũng đứng im không manh động rồi thở dài lên tiếng:

- ហេតុអ្វីបានជាលោកបានរក្សានៅលើ bigotry បែបនេះ? ឥឡូវចាមនិង Kinh បាន, ដែលជាប្អូនប្រុសផងដែរប្រទេសមួយរួមគ្នា, ជីវិតរុងរឿងដោះស្រាយឥឡូវនេះ! កុំប្រវត្តិសាស្រ្តសង្រ្គាមជាថ្មីម្តងទៀត... ស្អប់ខ្ពើមថា! សូមបញ្ឈប់សង្គ្រាមនេះ... ស្នាក់នៅឱ្យឆ្ងាយ! ( Tại sao ông cứ mãi cố chấp như vậy? Giờ người Chăm cũng như người Kinh, cũng là anh em một nhà cùng chung đất nước, đang sống ấm no an cư lập nghiệp! Đừng vì hận thù lịch sử mà gây chiến nữa...! Hãy dừng cuộc chiến này lại đi...!)

Chế Bồng Nga im lặng không lên tiếng, gã chỉ ôm mặt cười một cách đau đớn rồi trợn mắt nhìn tôi:

- អ្នកនឹងមិនយល់ពីរបៀបដែលប្រទេសនេះដែលជាកន្លែងដែល... ស្អប់! ការប្រយុទ្ធគ្នានេះគឺជាកន្លែងដំបូងហើយបន្ទាប់មកយកខាងឆ្វេងមួយ...! ( Ngươi sẽ không bao giờ hiểu được thế nào là quốc hận đâu...! Trận chiến này ngay từ đầu đã là một mất một còn rồi...!)

Dứt lời Chế Bồng Nga vận sức dồn hết lực vào chiêu thức cuối cùng rồi phi thân thẳng về phía tôi. Lúc này tôi cũng không sự lựa chọn nào khác, điềm tĩnh đưa hai bàn tay ra tạo thành hai thanh lôi kiếm rồi lao thẳng về phía trước:

- ងងឹតដោយមិនត្រូវបានបំភ្លឺនេះ...! ដូច្នេះខ្ញុំគ្រាន់តែមានដើម្បីអនុវត្ត... គាត់បានបុកផ្លូវតែម្នាក់ឯង! ( Chấp mê bất ngộ...! Vậy tôi chỉ còn cách tiễn ông lên đường thôi...!)
 
Quyển 5 - Chương 35: Lạc trôi


- Roẹt...!

Tiếng kêu chát chúa vang lên từ phía một ai đó là sự chấm hết cho một trận chiến dai dẳng. Có lẽ không cần phải nêu tên người chiến thắng sau cùng, tôi ngạc nhiên như không hiểu tại sao Chế Bồng Nga lại làm vậy!

Gã nằm đó thoi thóp nhưng khóe miệng thì đang nở một nụ cười mãn nguyện, thật lòng tôi không hiểu gã nghĩ gì nữa. Tôi tiến lại gần Chế Bồng Nga rồi im lặng nhìn gã, gã cũng nhìn về phía tôi nhưng không còn cảm giác đau khổ hay uất hận vì bại trận, dường như kết cục này là do gã đã an bài từ sớm.

- ហេតុអ្វីបានជាធ្វើដូច្នេះ? ជាក់ស្តែងគាត់បានដាក់អំណាចនៃការទាំងអស់នៅក្នុងសមត្ថភាពដើម្បីកំណត់អត្តសញ្ញាណចុងក្រោយនេះការឈ្នះនិងការចាញ់លោកដូច្នេះហេតុអ្វីបានជាមិនបានចាប់ផ្តើមផ្លូវត្រឡប់មកវិញ? ( Tại sao ông lại làm vậy? Rõ ràng ông đã dồn mọi sức mạnh vào chiêu cuối này để phân thắng thua vậy tại sao ông lại không tung chiêu?)

- អ្នកមិនយល់ពីវា...! បេះដូងនៃស្ដេចមួយថានៅពេលដែលប្រទេសនេះបានបាត់បង់ការមើលឃើញ... លោក Tan...! ការស្លាប់អចិន្ត្រៃយ៍ថ្មីតែមួយគត់ដែលអាចធ្វើឱ្យយើងមានមោទនភាពតំណាងនាមរបស់បង... ចែ... ប្រទេសរុស្ស៊ី...! ( Ngươi không bao giờ hiểu được đâu...! Nỗi lòng của một vị vua khi thấy cảnh nước mất...nhà tan...! Chỉ có cái chết vĩnh viễn mới khiến ta có thể tự hào khi mang danh Chế...Bồng...Nga...!)

Cơ thể của gã dần dần hóa thành cát bụi, nhưng trên gương mặt lúc tan biến của Chế Bồng Nga vẫn phảng phất nét kiêu hùng chiến bại. Tôi thở dài đưa tay nắm lấy cát bụi dưới chân rồi nhẹ nhàng trả lời:

- ទោះបីជាលោកគឺជាសត្រូវស្បថចូលកាន់តំណែងនៃមហាប្រទេសវៀតណាមប៉ុន្តែនៅក្នុងភ្នែករបស់ខ្ញុំគាត់គឺនៅតែជាឥស្សរជនប្រវត្តិសាស្រ្តមួយយ៉ាងសំខាន់ក្នុងការទន្ទេញចាំរាប់ពាន់នាក់នៃជីវិត! សម្រាកទៅ...! ចែបងង៉ា...! ( Dù ông là kẻ thù truyền kiếp của Đại Việt nhưng trong mắt tôi thì ông vẫn là một nhân vật lịch sử đáng để ghi nhớ ngàn đời! Yên nghỉ đi...! Chế Bồng Nga...!)

Cuối cùng thì trận chiến cũng kết thúc, nhưng lúc này tâm trạng tôi lại cực kì rối bời. Phải đối mặt thế nào với ông bác già, với nàng đây? Hiện giờ tôi không còn là con người nữa... Tôi là một con quỷ lai đúng nghĩa...

Liệu họ có chấp nhận tôi hay là sẽ xa lánh? Với sức mạnh kinh thiên động địa này của tôi thì đối với nhân giới sẽ là một hậu họa khôn lường. Chắc chắn những người thân của tôi sẽ không có một ngày yên ổn, hoặc có thể một ngày nào đó tôi có thể vô tình gây họa cho họ...

Tôi thở dài như đã xác định tư tưởng bản thân, khi nào mà tôi chưa để làm chủ được sức mạnh này, khi nào mà tôi vẫn còn mang hình hài này, tốt nhất là nên rời xa họ.

******************************************************************

Nửa đêm, Tại một ngôi biệt thự bỏ hoang nằm ngoài vùng ngoại ô Hà Nội. Tiếng huyên náo vang vọng như từ nơi xa xăm nào vọng về, những hình thù quái dị xuất hiện ngồi trên ghế xung quanh chiếc bàn đã phù một màu xám xịt.

Có kẻ thì khuôn mặt trắng bệch, hai khóe mắt lấm tấm những vệt máu. Còn có kẻ khác thì có tám cái tai, mười hai con mắt trông cực kì kì dị. Cũng có người thì cả thân thể ướt sũng tỏa ra một mùi hôi rình như chuột chết.

Nhưng cũng có những kẻ toát lên vẻ oai nghiêm kiêu ngạo nhưng vẫn khiến người khác phải run sợ. Hắn mặc một bộ chiến bào, tướng người đầu quạ. khuôn mặt đang tỏ vẻ vô cùng tức giận:

- Rốt cuộc kẻ nào mời chúng ta đến đây? XCM nó...! Chưa bao giờ ta phải ngồi chờ đợi người khác như thế này...!

- Vua Thần Trùng...! Ngài làm gì mà nóng quá vậy! Hạ hỏa... Hạ hỏa đi thôi...!

Kẻ vừa lên tiếng là một gã đàn ông bị dị tật ở tay, trên miệng hắn khẽ nhoẻn miệng cười như có ý coi thường. Những yêu ma xuất hiện ở đại sảnh đều ngạc nhiên khi thấy có con người xuất hiện ở đây, chúng nhìn nhau bàn tán:

- Con người...! Con người kìa...! Kẻ mời chúng ta đến đây là con người...! Có nên mần thịt hắn tại đây không nhỉ?

- To gan lắm....! Vậy mày xác định là muốn chết sớm tại đây đúng không...? Vậy tao sẽ giúp mày một tay...!

Vua Thần Trùng định lao đến tóm lấy gã đàn ông nhưng gã đã đưa một tấm ảnh ra trước mặt đám yêu ma. Vừa lên tiếng, hắn vừa hút điếu xì gà:

- Nhận ra hắn chứ Vua Thần Trùng...? Tôi nghĩ người mà ông muốn giết lúc này chưa chắc đã là tôi đâu...!

Vua Thần Trùng giật lấy tấm ảnh trong tay gã đàn ông, đôi mắt thần trợn ngược lên căm phẫn khi nhìn vào tấm ảnh:

- Ngươi biết hắn...! Nói...! Giờ hắn đang ở đâu...?

Gã đàn ông điềm tĩnh hút tiếp điếu xì gà rồi ôn tồn lên tiếng:

- Tôi không biết hắn đang ở đâu...! Nhưng tôi biết cách làm hắn tự đến tìm chúng ta...!

Vua Thần Trùng nhìn về phía gã đàn ông rồi sốt sắng hỏi:

- Cách nào...?

Gã đàn ông dí điếu xì gà xuống gạt tàn rồi nhếch mép trả lời:

- Cục tâm linh miền bắc...!
 
Quyển 6 - Chương 1: Kẻ không mời


Theo bạn, cái đáng sợ nhất trong cuộc đời này là gì? Ma quỷ? Lòng người? Với tôi lúc này có lẽ là sự cô độc. Một cảm giác rất khó tả trong tôi vào lúc này, không người thân, không bạn bè, không có gì cả... À không thực ra vẫn còn 10 tỉ trong tài khoản.

Sau sự kiện sinh tử chiến với Chế Bồng Nga ở Côn Sơn, Kiếp Bạc tính đến nay cũng gần 3 tháng, chắc mọi người đang thắc mắc hiện tại thì tôi ra sao. Tôi cũng không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ là sau khi ra khỏi địa đạo thì 1,2 hôm sau cơ thể tôi lại trở về hình người bình thường.

Tôi cũng quay về Hà Nội để thu xếp đồ đạc bắt đầu cho một cuộc sống mới, còn về nàng thì... có lẽ lúc này có cả cha, mẹ bên cạnh thì dù có tôi hay không cũng chẳng quan trọng :( . Hoặc chí ít thì thông tin cuối cùng mà tôi nhận được về tôi là tôi đã hi sinh để cùng chết với Chế Bồng Nga.&nbsp-_-

Tất nhiên việc tôi còn sống và đang ẩn cư thì chỉ có u tôi là người duy nhất biết được vì đơn giản tôi không muốn cho u lo lắng. Trước khi đi tôi đã dặn trước với u là tuyệt đối không được nói với người nào khác là tôi còn sống ( Lý do là nợ tiền xã hội đen -_-).

Hiện tại thì tôi đang ở một nơi " địa linh nhân kiệt thăng long nhập thiên ", có thể nói đơn giản đó là một nơi có phong thủy mang long mạch quốc gia. Cuộc sống thì cũng vô cùng bình thường, làm bảo vệ thử việc cho một cơ quan của nhà nước, còn cơ quan nào và ở đâu thì còn lâu tôi mới nói.

Cũng vì vậy nên tôi cũng không tiếp xúc với xã hội nhộn nhịp bên ngoài nhiều, thời gian rảnh hiện tại của tôi dành cho một việc quan trọng hơn: điều khiển sức mạnh trong người.

Trong thời gian này tôi cố gắng luyện tập vận dụng sức mạnh ra bên ngoài và điều khiển nó hợp lý nhất. Thật khó để diễn tả cho các bạn hiểu nhưng hiện tại thì tôi có thể biết là có thể dựa vào suy nghĩ để điều khiển nguồn sức mạnh đó.

Sau khoảng 3 tháng miệt mài luyện tập thì tôi cũng đã có chút thành quả, một trong những chiêu thức mà tôi ưng ý nhất là: " Tiềm lôi ". Chiêu thức này kiểu như một dạng rada với bán kính 100 m xung quanh tôi, nhờ nó mà tôi có thể phát hiện những biến động bất thường dù cho đó là con người, yêu ma quỷ quái hay chỉ là một vật chất bình thường đang chuyển động.

Mà thực ra ở đây cũng không có yêu ma dù chỉ là một vong hồn phảng phất bình thường, địa linh nhân kiệt mà... Nhưng có vẻ như hôm nay có chút kì quái, tôi thực sự không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng " Tiềm lôi " phát hiện ra hai sinh vật kì dị đang tiến về phía tôi. Tôi nắm chặt đôi tay tạo tư thế như giương cung bắn rồi chờ đợi kẻ không mời mà tới.

Không khí lúc này đột ngột thay đổi, mùi âm khí bỗng nhiên cực kì nồng nặc, cơn gió nhè nhẹ khẽ thoảng qua cùng âm thanh văng vẳng đâu đây....

- Quỷ Môn Quan đã mở... Đưa hồn ngươi về âm giới...!

Cánh cửa phòng tôi bỗng nhiên bật tung ra từ từ hiện rõ hình dáng của hai sinh vật kì lạ: Một con chó đội nón lá, chi trước cầm cây gậy gỗ và một con mèo đeo kính mát, miệng nó vẫn còn ngậm điếu xì gà đang hút dở.

Thực sự là tôi không biết nói gì ngoài một câu: WHAT THE FUCK?
 
Quyển 6 - Chương 2: Triệu tập


Không suy nghĩ nhiều, tôi lao đến chốt ngay vào mặt con cẩu yêu một phát giữa mặt. Nó không kịp phản ứng chỉ kêu lên: Gấu....! Rồi nằm thẳng cẳng dưới nền đất.

Con hắc miêu thấy vậy, cơ thể run run đánh rơi cả điếu xì gà xuống dưới đất, nó vội quỳ xuống rồi lên tiếng thanh minh:

- Tiên sinh xin đừng rung động...! Hai chúng tôi chỉ là người đến đưa tin thôi mà....!

- Là sao?

Tôi ngạc nhiên khi nghe thấy lời trần tình của con hắc miêu, nó vội vã tiến lại gần con cẩu yêu rồi lấy trong chiếc nón lá ra một bức thư, hai tây run run trao cho tôi.

- Tiên sinh cứ đọc bức thư này đi rồi sẽ rõ...!

Tôi nghiêm mặt nhìn con hắc miêu rồi cầm lấy bức thư đấy. Bên ngoài thư ghi tên người nhận là tôi, còn tên người gửi là...: Địa Phủ...

Hai vầng trán tôi bỗng chốc ướt nhẹp vì mồ hôi, tại sao lại có thư từ âm giới gửi đến cho tôi chứ? Rốt cuộc là là có biến gì? Hay là có liên quan đến cú phốt với quận chúa Diêm gia? Hai tay tôi run run từ từ mở bức thư ra. Thật chậm rãi tôi từ từ đọc rõ những gì ghi trong đó:

Giấy Triệu Tập

Âm giới chi bút lệnh nhân trung

Lệnh cho Nguyễn Đ - tuổi: 27 - thuộc nhân giới - đến âm giới ngay lập tức bàn chuyện đại sự. Bắt buộc phải đến không được chậm trễ, nếu trái lệnh dù chân trời góc bể cũng quyết xuất hồn về chầu.

Tào vương ký lệnh

Diêm Vương

Tôi đơ người ra một lúc cố suy nghĩ xem rốt cuộc vì sao mình bị triệu tập về địa phủ, nhưng suy đi tính lại thì trước sau gì cũng không thoát được nên thôi cứ tùy cơ ứng biến, chứ giờ mà cứng với Diêm Vương thì chỉ có " trăm thiệt vô lợi ". Tôi khẽ mỉm cười rồi quay sang nhìn hắc miêu:

- Sao không nói sớm là sứ giả của địa phủ...! Làm tôi cứ tưởng yêu ma phương nào đến gây rối...!

Hắc miêu đỡ Cẩu yêu đứng dậy rồi khẽ thở dài lên tiếng:

- Chúng tôi chưa kịp giới thiệu thì tiên sinh đã lao đến đòi ăn tươi nuốt sống rồi...! May mà tôi nhanh mồm nhanh miệng không thì chắc khó có thể quay về địa phủ quá...!

- I am sorry...! Thấy anh chó kia đội nón lá, chống gậy cứ tưởng là cẩu yêu thành tinh...! Thôi... trước lạ sau quen...! Có gì sau vụ này tôi đốt tiền vàng cho hai vị xem như là đền bù thương tích...! Giờ chúng ta đi về âm giới kẻo muộn nhỉ...?

Tôi gãi đầu xin lỗi họ rồi cố đưa đẩy câu chuyện sang vấn đề khác, họ cũng không tính toán chỉ bảo tôi nằm xuống giường rồi nhắm mắt lại. Bỗng chốc tôi thấy cơ thể mình nhẹ đi trông thấy rồi từ từ trôi xuống dưới mặt đất, lúc định hình lại thì đã thấy mình đứng trước một cánh cửa rất to,bên trên cửa có một cái bảng đề:

- Quỷ Môn Quan.

Lời kết: Đôi khi phải làm một thử nghiệm cho độc giả thấy số lượng người "ăn cơm trả tiền" nó là như thế nào!
 
Quyển 6 - Chương 3: Hoa Bỉ Ngạn


Một cảm giác lạnh gáy trải dài khắp người tôi, lúc này định hình lại tôi mới nhận ra xung quanh mình có rất nhiều bóng trắng nhợt nhạt đang tiến vào Quỷ Môn Quan. Tôi nhìn xung quanh cố tìm xem hai vị huynh đệ " hắc miêu và bạch cẩu " đang ở đâu thì một giọng nói chợt vang lên:

- Gấu gấu...! Tiên sinh hướng này...!

Bạch cẩu chi trước cầm cái nón lá vẫy vẫy ra hiệu cho tôi, tôi tiến lại gần phía họ đang đứng rồi đi cùng họ về phía một cánh cửa nhỏ gần đấy. Tôi ngạc nhiên chỉ về cổn chính của Quỷ Môn Quan rồi lên tiếng hỏi:

- Cổng chính sao không đi? Đi cửa này làm gì cho nó chật hẹp...!

- Cổng đó là dành cho các u hồn nhân giới nhập tịch vào địa phủ! Tiên sinh không phải là người chết nếu đi cổng đấy sẽ gây rắc rối cho quỷ sai làm việc!

Hắc miêu mỉm cười trả lời, tôi cũng không thắc mắc gì thêm rồi đi theo họ vào cửa phụ. Một tên quỷ sai xanh lè ngó ra nhìn chúng tôi, đôi mắt hắn chăm chú nhìn về phía tôi rồi gằn giọng hỏi:

- Ngươi ở đâu? Tên gì? Vào minh giới tìm ai?

- Khách của Diêm Gia...! Không cần hỏi nhiều...! Mở cửa...!

Hắc miêu gằn giọng quát lớn, tên quỷ sai có vẻ e ngại nên hắn vội vàng mở cửa để chúng tôi bước qua. Tôi ngạc nhiên khi nhìn vào phía sau Quỷ Môn Quan, trước mặt chúng tôi là một con đường nhựa thẳng tắp, hai bên đường khắp nơi là một màu đỏ chót, một loài hoa đỏ rực.

- Có gì mà ngạc nhiên vậy tiên sinh? Ngài chưa nhìn thấy loài hoa này ở nhân giới à?

Người vừa lên tiếng hỏi tôi là hắc miêu, tôi khẽ mỉm cười rồi lạnh lùng trả lời:

- Tôi cũng từng nghe nói đến con đường Hoàng Tuyền! Xung quanh hai bên nở rất nhiều loài hoa đỏ có tên là Bỉ Ngạn! Chỉ là đây là lần đầu tiên được tận mắt chiêm ngưỡng nên có hơi xúc động thôi...!

- Tiên sinh đừng nhìn vào hoa Bỉ Ngạn nhiều quá! Không tốt cho ngài đâu...!

Hắc Miêu lạnh lùng trả lời, tôi ngạc nhiên nhìn về phía hắn rồi lên tiếng hỏi:

- Có vấn đề gì sao?

- À không...! Chỉ là nó khiến cho người chết nghĩ lại về những việc buồn phiền lúc sinh thời thôi...! Nhưng nếu là người vẫn đang sống như tiên sinh thì chắc sẽ là của kiếp trước...!

Đôi mắt tôi sáng rực khi nghe những lời giải thích của Hắc Miêu, thật sự nó làm cho tôi cực kì tò mò! Kiếp trước của tôi là ai? Có phải tôi chính là Mao Tiểu Phương đầu thai chuyển kiếp hay không? Tôi tiến lại gần rừng hoa Bỉ Ngạn rồi chăm chú nhìn vào chúng.

Những sợi hoa mỏng li ti như thôi miên tôi vào một giấc mộng xa xăm, lạ thường. Nhưng tất cả bỗng tối đen lại, đổi lại là những tiếng kinh phật lẩm nhẩm và đầu tôi bỗng bị kẹp chặt đau thấu trời, tôi lăn lộn kêu lên đau đớn như không biết chuyện gì đang xảy ra. Toát mồ hôi như vừa trải qua cơn ác mộng, Hắc Miêu Bạch Cẩu đang lo lắng ngồi trước mặt tôi, lúc này tôi nhắm mắt đưa tay lên xoa đầu khẽ lắc nhẹ rồi tự nhủ với bản thân...:

- Không thể nào...! Người đó chỉ là hư cấu....!

Lời kết: câu chuyện này chỉ là hư cấu và không bao giờ có tư tưởng báng bổ thần linh! Mong các ngài có biết được thì chứng cho con!
 
Quyển 6 - Chương 4: Chuyển Luân Vương


- Tiên sinh không sao chứ?

Hắc Miêu lên tiếng hỏi tôi, tôi cố gắng trấn tĩnh lại rồi mỉm cười nhìn hắn:

- Không sao...! Chỉ là nhìn thấy cảnh tượng không muốn thấy mà thôi...! Chúng ta đi tiếp thôi...!

- Không cần đâu...! Chúng ta đến nơi rồi thưa tiên sinh...!

Tôi ngạc nhiên khi nghe những lời Hắc Miêu nói, quay đầu nhìn về phía sau tôi đã thấy mình đứng trước một cánh cửa lớn, ở bên trên bảng đề: " Thập Điện Chuyển Luân Vương ". Tôi sững sờ bâng quơ lên tiếng hỏi:

- Tôi đến đây từ lúc nào vậy? Rõ ràng vừa rồi tôi còn ở đường Hoàng Tuyền mà...?

- Sau khi tiên sinh nhìn vào rừng hoa bỉ ngạn thì đã thiếp đi một lúc lâu rồi! Chính chúng tôi đã dìu ngài lên trên xe hơi rồi đưa về tận đây, lúc đến đây ngài mới hoảng loạn nói mơ rồi mới tỉnh dậy!

Hắc miêu điềm đạm trả lời, lúc này tôi mới để ý đằng sau Hắc Miêu và Bạch Cẩu là một chiếc xe hơi biển xanh màu đen tuyền bóng lộn có kí hiệu chữ L đằng trước. Khỏi phải nói là tôi sốc đến mức nào, âm giới trong suy nghĩ của tôi là một nơi mang kiến trúc phong kiến tạo cho người khác có cảm giác uy nghiêm rợn người nhưng không ngờ hôm nay chứng thực thì mới thấy nơi này so với nhân gian cũng chẳng khác gì nhau lắm, có khi họ còn đang sử dụng B phone làm điện thoại liên lạc thì sao?

Nhưng có lẽ trần sao thì âm vậy! Giờ xã hội hiện đại rồi thì thế giới tâm linh cũng không thể mãi lạc hậu được, ngay cả kỹ sư tùng núi còn làm được pháp bảo version 2017 thì việc âm giới có lexus biển xanh cũng là chuyện bình thường mà đi. Nếu sau này mà tôi quyền cao chức trọng đứng đầu tâm linh miền bắc chắc tôi cũng phải làm một con lexus màu trắng đi cho nó êm mông.

Nhưng đấy là chuyện của sau này, lúc này tôi lấy hơi thở dài giữ vững bình tĩnh rồi chậm rãi bước vào đại điện. Trước mặt tôi là hai vị tướng uy phong lẫm liệt đang đứng nhìn về phía tôi rồi hét lên thật lớn:

- Tiện dân to gan...! Trước mặt Diêm Vương còn không mau quỳ xuống...!

Tôi vội vàng quỳ rụp xuống, miệng run run không nói lên lời. Tôi đã nhận ra họ là ai ngay từ cái nhìn đầu tiên, hai vị tướng với thái độ hung dữ đó chính là: " Ngưa Đầu Mã Diện ". Một giọng nói điềm đạm lại tiếp tục vang lên:

- Ngươi là Nguyễn Đ - thiên sư Mao Tiểu Phương chuyển kiếp?

Theo phản xạ tôi ngó đầu lên nhìn, bóng người vừa lên tiếng đang ngồi trên cao nhìn về phía tôi, thật khó có thể nhìn rõ người đó, một phần vì bị chiếc bàn lớn che khuất, phần còn lại vì hình dáng người ấy như ẩn như hiện.

- To gan...! Dám to gan trước mặt Diêm Vương...! Ngươi không biết chết là gì mà...!

Tôi vội cúi đầu xuống không nói lên lời, lúc này tâm trạng tôi cực kì run sợ, trước mặt tôi là người cai quản âm tào địa phủ, đứng đầu âm giới: Diêm Vương sao?

Lời kết: Lúc trước tôi cứ nghĩ viết SS5 về Chế Bồng Nga đã đau đầu lắm rồi! Lần này mới thấy viết về Địa Phủ còn đau đầu hơn! Không phải là vấn đề lịch sử như SS5, mà tôi thấy hơi lạnh gáy khi viết về những nhân vật tâm linh thật sự. Nhưng rồi suy đi tính lại nếu mà có làm sao thì tác giả Ngô Thừa Ân chết 10 lần cũng chưa hết tội, miễn sao không báng bổ thần linh, tâm sáng không vẩn đục thì không có gì phải lo lắng.
 
Quyển 6 - Chương 5: Thập Điện Diêm Vương


- Nơi này không thích hợp để nói chuyện với người dương gian! Tiểu Hắc, Tiểu Bạch! Hai ngươi mau đưa hắn vào phòng khách đi!

Giọng nói vang sảng của Diêm Vương lại tiếp tục vang lên. Hắc Miêu và Bạch Cẩu liền vội vàng dìu tôi đứng dậy rồi cung kính cúi lạy Diêm Gia, tất nhiên là tôi cũng không dám bất kính trước ngài, tôi giữ tư thế cúi người không dám ngẩng đầu lên rồi từ từ lùi bước ra khỏi cửa điện.

Ra đến bên ngoài hành lang, tôi mới thở phào nhẹ nhõm, mồ hôi vẫn còn tỏa ra như tắm. Hắc Miêu nhìn về phía tôi rồi từ tốn mỉm cười:

- Không ngờ tiên sinh cũng run sợ trước sự uy nghiêm của Diêm Gia sao?

- Diêm Vương thì ai ở dương thế mà chẳng sợ...! Tôi cũng là con người chứ có phải là thứ gì cao siêu đâu mà lại không biết sợ hãi...!

Tôi đỏ mặt rồi nói lớn cự lại, Bạch Cẩu đơ người nhìn tôi rồi lên giọng nói đểu:

- Thế mà sao chúng tôi đến tiên sinh lại không có vẻ gì sợ hãi? Lại còn " thượng cẳng tay, hạ cẳng chân " là thế nào?

- Tôi đã nói rồi! Là hiểu nhầm..! Hiểu nhầm thôi...! Tôi tưởng hai vị là mèo tinh, chó tinh đến gây rối! Chứ tôi mà biết hai vị được Diêm Vương phái đến đưa thư thì có cho vàng, tôi cũng không dám thất lễ đâu...!

- Thôi không tranh cãi nữa! Chúng ta đến nơi rồi...!

Hắc Miêu ra hiệu cho tôi dừng lại rồi mở cửa đưa tôi vào phòng khách, thật sự khó có thể miêu tả rõ nét cách bài trí của căn phòng, vừa có nét phong kiến cổ xưa nhưng nếu để ý kĩ thì một vài chỗ đã cách tân cho hợp với thời hiện đại.

Điển hình là phòng khách có đầy đủ máy lạnh, bình nước nóng, điện thoại bàn không khác gì so với nhân gian mà tôi đang sống. Nhưng có lẽ tôi không còn bất ngờ nữa vì trước khi bước vào cổng đã được chiêm ngưỡng con Lexus bóng lộn rồi. Đang trong lúc buồn chán không biết làm gì, tôi quay qua nhìn Hắc Miêu rồi buôn chuyện làm quà:

- Lúc trước xem phim Tây Du Ký tôi cứ nghĩ Diêm Vương chỉ có một vị thần cai quản toàn bộ âm giới! Nhưng về sau đọc sách mới biết âm tào địa phủ là do Thập Điện Diêm Vương cai quản...!

- Thực ra thì... trước đây đúng thật chỉ có một vị Diêm Vương cai quản thôi...!

Hắc Miêu điềm đạm trả lời, tôi ngạc nhiên lên tiếng hỏi:

- Là sao?

Hắc Miêu mời tôi ngồi xuống ghế rồi bắt đầu kể truyện: Cách đây từ rất lâu rồi vào cái thời... mà y cũng không nhớ, chỉ nhớ rằng Cõi U Minh do Địa Tạng Vương bồ tát chưởng quản, ngài ngự ở cung Thúy Vân, thường phổ độ cho chúng sinh lạc lối dưới âm tào địa phủ cứu khổ cứu nạn. Nhưng ngài là người nhà Phật từ bi hỉ xả không thể làm những việc tra xét, định tội nên những việc này ngài giao lại cho một vị thần khác chưởng quản đó là " Nguyên Thiên Đại Đế ".

Nguyên thiên Đại đế danh xưng đầy đủ "Địa phủ Chí tôn Bắc âm Phong đô Nguyên thiên Đại đế" là đức Vua cha ở dưới Địa phủ, người cai quản toàn bộ âm ti ngục hình, đất đai trên dương gian và tất thảy các Tư quân, Phán quan coi tội phúc của phàm phu.

Nhưng công việc ở địa phủ thì nhiều mà một mình ngài thì không thể quản hết được nên khi hành sự Nguyên Thiên Đại Đế biến hiện mình ra làm mười thân, làm việc ở mười điện khác nhau dưới Địa phủ, Bên cạnh họ là các Tư quân chuyên lo việc ghi chép tội phúc của âm hồn, các Phán Quan chuyên kể tội phúc và chấp đối tội lỗi của chúng hồn.

Mười vị vua ở địa ngục có các trách nhiệm phán xét các loại tội ác khác nhau của con người bao gồm các vị như sau:

Nhất điện: Tần Quảng Vương

Tần Quảng Vương Tướng chuyên điều khiển việc khỏe mạnh, ốm đau, sinh tử của trần gian và quản lý việc u minh, cát hung. Người thiện sau khi thọ mệnh được tiếp dẫn siêu sinh. Người nửa công nửa tội được đưa đến điện thứ mười xét xử, sau đó được đầu thai làm người trên thế gian: nam thì chuyển thành nữ, nữ thì chuyển thành nam. Người làm điều thiện ít, điều ác nhiều thì được áp giải đến đài cao, phía bên trái điện, gọi là đài gương "nghiệt cảnh đài", để nhìn vào đó liền thấy rõ mọi việc tốt xấu hồi còn tại thế, sau đó giải đến điện thứ hai để vào ngục chịu khổ.

Nhị điện: Sở Giang Vương còn gọi nhị vương vương

Sở Giang Vương trông coi địa ngục Hoạt Đại (có 16 tiểu địa ngục với các hình phạt như: mây đè, phân thối, bị đâm, bỏ đói, bỏ khát, nấu máu, nấu một chảo đồng, nấu nhiều chảo đồng, bỏ vô cối xay sắt, đong lường, gà mổ, ao tro, chặt khúc, gươm lá đâm, chó sói ăn thịt, bỏ vào ao lạnh giá...). Những ai lúc còn sống trên thế gian làm điều tổn thương đến thân thể người khác, gian dâm, sát sinh đều được đưa vào ngục này và các tiểu ngục để chịu khổ. Khi hết kỳ hạn liền được đưa đến ngục thứ ba để định đoạt tiếp hình phạt.

Tam điện: Tống Đế vương

Tống Đế vương Dư quản Hắc Thằng Đại Địa (có 16 tiểu ngục với các hình phạt: nước mặn, bị gông xiềng, đục sườn, nạo mặt, nạo mỡ, móc gan tim, móc mắt, lột da, căng da, cưa cẳng, rút móng, hút huyết, treo ngược, sả vai, ăn giòi, đập đầu gối, mổ tim). Ai khi sống trên trần gian mà ngỗ ngược, hỗn láo với bề trên, xúi bẩy kiện tụng, gây sự bất hòa... phải vào ngục này và các tiểu ngục chịu khổ, hết kỳ hạn đưa đến điện thứ tư.

Tứ điện: Ngũ Quan Vương

Ngũ Quan Vương quản địa ngục Hợp Đại (và 16 tiểu ngục với hình phạt: xiên thịt, xối nước sôi, vả sưng mặt, chặt gân xương, khứa vai lột da, khoan da thịt, chim trĩ mổ, mặc áo sắt, cây, đá dằn, khoét mắt, tro lấp miệng, đổ thuốc độc, trượt nhớt té, xâm miệng, chôn trong đá vụn...). Những ai trốn nộp tô, thuế cho nhà nước, mua gian bán lận đều bị đưa vào ngục này và các ngục nhỏ chịu khổ, hết kỳ hạn được đưa qua điện thứ năm.

Ngũ điện: Diêm La Thiên Tử

Diêm La Thiên Tử vốn ngự ở điện thứ nhất nhưng vì thương người chết oan hay trả hồn về sống lại kêu oan, nên bị giáng xuống quản đại địa ngục Khiếu Hoán (tội phạm ở đây lâm vào cảnh buồn chán, đau khổ không gì bằng) và 16 chu tâm tiểu ngục. Những ai đến điện này đều được dẫn đến đài Vọng Hương để nghe và thấy tất cả những điều, những tai ương mà họ đã gây ra trên trần gian, sau đó được đưa vào địa ngục rồi vào chu tâm tiểu ngục, mổ bụng moi tim, ruột ném cho chó ăn. Hết kỳ hạn lại được đưa xuống điện thứ sáu.

Lục điện: Biện Thành Vương

Biện Thành Vương quản Khiếu Hoán đại địa ngục và thành Uổng Tử và 16 tiểu địa ngục với hình phạt: quỳ chông, nhốt trong hầm phân, thiến dái, quết thịt, trâu báng, ngựa đạp, bửa sọ... Những ai khi sống trên thế gian oán trời trách đất, cứ khóc lóc, trộm cắp, đầu cơ tích trữ... đưa vào ngục này và tiểu ngục để chịu khổ hơn nữa. Hết kỳ hạn được đưa đến điện thứ bảy.

Thất điện: Thái Sơn Vương

Thái Sơn Vương quản địa ngục Nhiệt Não (có 16 tiểu ngục; tội phạm được quẳng vào vạc đồng để nấu). Ai khi sống trên trần gian đào mồ, trộm mả, lấy hài cốt để làm thuốc, rời bỏ người thân thích, đưa vào ngục này và các tiểu ngục. Hết kỳ hạn giải đến điện thứ tám.

Bát điện: Đô thị Vương

Đô thị Vương quản đại địa ngục Đại Nhiệt Não (có 16 tiểu ngục; tội phạm bị thiêu, bị nấu cực hình hơn). Những ai sống trên trần gian bất hiếu khiến cha mẹ đẻ, cha mẹ chồng, cha mẹ vợ phải buồn phiền, bực tức khi chết sẽ bị ném vào ngục này và các tiểu ngục. Kẻ bất hiếu chịu hết mọi hình thức đau khổ, giải đến điện thứ mười, thay đổi hình dạng vĩnh viễn làm loài súc sinh.

Nếu ai yếu đuối không biết làm ăn gì, để rồi cha mẹ đẻ (cha mẹ vợ hoặc chồng) chết sớm khi kẻ đó còn trẻ, sẽ không phải đưa đến điện này mà đưa đến điện thứ mười, đầu thai làm người trở lại, thông minh hơn, có suy nghĩ hơn.

Cửu điện: Bình Đẳng Vương

Bình Đẳng Vương quản Thiết Võng A Tỳ và 16 tiểu ngục ở Thành Phong Đô. Ai sinh sống trên thế gian mà giết người, đốt nhà, bị chém nơi pháp trường đều giải đến điện này, bắt ôm cột đồng trống rỗng và trói chân tay lại, đốt lửa ống đồng cho tim gan thiêu trụi và chịu nhiều cực hình khác, sau đó lần lượt đầu thai vào những nơi kẻ đó đã làm hại, giải đến điện thứ mười.

Điện này chủ yếu trị tội những ai giết cha mẹ mà không có tôn giáo. Còn những ai có tôn giáo giết cha mẹ không được đưa vào điện này mà đưa đến Bát nhiệt địa ngục. Kẻ bị đày vào đây với tội giết cha mẹ sẽ bị khoét sọ, lấy não. Hết hạn được chuyển kiếp thành người điên dại, thiểu năng trí tuệ.

Được biết còn có kẻ khi dễ phỉ báng. Kẻ đó khi chết cũng bị đưa vào đây để mấy con quạ ăn tim gan. Được đầu thai làm người thì sẽ trở thành phế nhân, thiểu năng tuần hoàn máu.

Thập điện: Chuyển Luân Vương

Chuyển Luân Vương chuyên nắm các điện mà giải đến nơi quỷ hồn để làm rõ thiện ác, quyết định đẳng cấp, rồi cho lên đầu thai. Nam hay nữ, sống lâu hay chết yểu, giàu sang phú quý hay nghèo hèn, lần lượt được ghi vào danh sách. Những con quỷ mà có nghiệp ác, cái thai bị lạnh đi, khiến cho nó sáng sinh ra chiều đã chết. Hết kỳ hạn trở lại làm người, đầu thai vào nơi sống rất man rợ, bẩn thỉu.

Các tội nhân sau khi chịu đủ các hình thức xử phạt ở các điện, được giải đến điện Thập điện cho đầu thai. Những ai được đầu thai đều được giao cho Thần Mạnh Bà đến Thù Vong Đài cho ăn cháo lú, để quên hết những chuyện của kiếp trước. Nếu ai không chịu uống thì giá đao sẽ hiện lên dưới chân, quấn chặt lấy chân, bên trên dùng ống đồng đút vào trong cổ họng bắt uống một cách đau đớn khổ sở. Những biện sự về địa ngục, Diêm Vương, Thập điện Diêm La có phần nào mô phỏng hình ảnh quan nha trên thế gian. Các tranh vẽ, chạm khắc trên gỗ đá... miêu tả cảnh phạt tội ở địa ngục: địa ngục tăm tối, máu chảy, đầu rơi, các hình phạt kinh hồn... cốt không ngoài mục đích khuyến thiện răn ác, nhằm làm cho người đời thấy đó mà kiêng dè, thấy đó mà hướng thiện, nhắc nhở người đời phương châm đ*o lý "Ở hiền gặp lành, ở ác gặp dữ". Ở góc độ hoằng pháp, các biện sự này là phương tiện của phương cách "Dĩ huyễn độ chơn".

- Ra là vậy...!

Tôi đăm chiêu suy nghĩ sau câu chuyện mà Hắc Miêu vừa kể, thật không ngờ trên đời này lại có nhiều câu chuyện ly kỳ như vậy. Đang định hỏi Hắc Miêu mấy câu hỏi nữa thì một giọng nói bất ngờ vang lên:

- Ngươi đợi ta có lâu không?

Tôi quay mặt lại nhìn, đôi mắt ngạc nhiên khi nhìn về phía người vừa xuât hiện. Một người đàn ông tuổi ngoài 50 mặc vest đen khuôn mặt thể hiện sự nghiêm nghị nhưng đôi mắt vẫn lộ rõ sự hiền từ dễ gần. Hắc Miêu và Bạch cẩu vội vàng quỳ xuống nói thật lớn:

- Chúng nô tài bái kiến Diêm Vương...!

Khuôn mặt tôi đơ ra không biết nói gì, lúc này tôi chỉ biết đứng chết lặng nhìn về phía người đàn ông đó:

- Ngài là Diêm Vương sao...?
 
Quyển 6 - Chương 6: Âm Dương Thiên Sư


- Đừng sợ thanh niên trẻ...! Ta không ăn thịt ngươi đâu...!

Người đàn ông mặc vest nhìn về phía tôi rồi khẽ cười mỉm, ông ta điềm đạm ngồi xuống chiếc ghế gần đó rồi ra hiệu cho tôi ngồi xuống. Tất nhiên ở trước mặt Diêm Vương, tôi cũng không dám quá thoải mái, chỉ nhẹ nhàng hạ mình khúm núm ngồi xuống ghế rồi bối rối đưa mắt nhìn về phía Diêm Vương với thái độ rụt rè.

- Chẳng hay Diêm Vương cho gọi con đến có việc chi căn dặn ạ....?

- Từ từ ngồi uống trà đã...! Mà thôi ngươi dù sao cũng là người của dương gian... ăn uống đồ của âm giới cũng không phải là điều tốt đâu...! Ta vào vấn đề chính luôn...! Ta muốn mời ngươi làm Âm Dương Thiên Sư cho âm giới...!

Diêm Vương vừa nói, vừa nhấm nháp tách trà nóng. Đôi mắt ngài nhìn về phía tôi như có ý dò xét, tôi cũng khá ngạc nhiên trước lời mời của Diêm Vương nên vội vàng lên tiếng hỏi:

- Âm Dương Thiên Sư?

- Đúng vậy...! Nói một cách khác chính là sứ giả của địa phủ đi lại hai cõi âm dương với nhiệm vụ trừ tà diệt ma, truy bắt những thành phần làm đảo lộn và gây hại hai cõi âm dương! Nghe thiên hạ đồn đại, pháp lực của ngươi cũng không tồi, có lẽ công việc này với ngươi cũng không khó khăn gì...!

Diêm Vương nhìn về phía tôi rồi nở nụ cười bí ẩn, tôi suy nghĩ trầm tư một lúc rồi đăm chiêu lên tiếng hỏi:

- Trước giờ công việc đó là của các quan sai địa phủ thưa ngài! Tại sao ngài lại mất công xa xôi lên dương gian triệu hồi con về đây ạ?

Diêm Vương khẽ thở dài rồi buồn phiền trả lời:

- Thực ra ta cũng không muốn triệu ngươi về đây làm gì...! Nhưng hiện tại công việc âm giới quá bộn bề, cũng do lũ người ở nhân gian không tin vào nhân quả, gây ra quá nhiều sát nghiệp, khiến cho sinh linh đồ thán, người chết như rạ, xem nhẹ luân thường đạo lý nào đâu biết chỉ trả nợ trần chưa đủ, trả nợ âm còn gấp trăm, gấp ngàn lần như thế...!

- Với cả cõi la sát và cõi atula đang có giao tranh, thiên giới và âm giới lúc nào cũng dè chừng sát sao! Nhỡ đâu loạn lạc bị kéo vào phân tranh còn có quân lực mà phòng thủ! Cũng không biết vì sao mà Pandaka tái sinh...! Có khi ngày Đại Thiên Ma giáng trần cũng không còn xa nữa....!

- Đại Thiên Ma là ai ạ...?

Tôi định lên tiếng hỏi... nhưng bỗng sực nhớ ra Diêm Vương đang thắc mắc về sự tái sinh của Pandaka nên tôi vội đưa tay che miệng. Diêm Vương cũng không để ý đến cử chỉ kì lạ của tôi, ổng hiền từ nhẹ nhàng trả lời:

- Có những chuyện biết nhiều cũng không phải là việc tốt...! Ngươi nghĩ sao về lời đề nghị của ta? Yên tâm là làm việc cho địa phủ thì nhất định không bạc đãi ngươi đâu! Phúc âm tùy theo thành tích, chế độ lương thưởng bảo hiểm đầy đủ...! Chưa kể khi ngươi hết dương thọ, xuống dưới này là vào biên chế nhà nước âm giới luôn...!

- Liệu con có được phép từ chối không ạ....? Hiện tại con chỉ muốn có một cuộc sống yên bình...! Không muốn dính dáng gì đến ma quỷ cả..!

Tôi rụt rè lên tiếng từ chối, nếu là trước kia thì có lẽ công việc này thật sự quá tuyệt vời. Trừ ma diệt quỷ mà có thể nhận lương hai nơi thì khác gì nhất cử lưỡng tiện nhưng lúc này tôi chỉ muốn thả hồn lạc trôi mà sống cuộc đời bình thường vô lo vô nghĩ.

Rắc...! Tách trà trong tay Diêm Vương bỗng hóa thành cát bụi, khuôn mặt ngài đỏ như gấc, nhưng sau đó lại quay trở bình thường. Ngài khẽ thở dài rồi điềm đạm lên tiếng:

- Trước giờ ta luôn công tư phân minh! Nếu ngươi không muốn thì ta cũng không nài ép...! Việc công đã xong... giờ chúng ta chuyển sang việc tư thôi nhỉ...?

- Là sao ạ...?

Tôi ngạc nhiên không hiểu câu hỏi của Diêm Vương, chỉ thấy ngài đứng dậy, bộ vest đang mặc từ từ biến đổi sang bộ vương phục thời phong kiến. Khuôn mặt Diêm Vương phẫn nộ quát lên thật lớn:

- Ta nghe nói có kẻ vuốt râu hùm... dám bắt nạt con gái yêu của ta...! Ngươi nghĩ xem việc này nên giải quyết sao đây...! Người đâu...! Triệu quận chúa vào đối chất...!

Lời kết: Đôi lúc cảm thấy cuộc sống này có chút gì đó u buồn...! Mình cứ lặng lẽ sống thế này cả đời sao...? Tôi không muốn vậy...! Tôi muốn có thêm nhiều niềm vui nữa...! Sống có ý nghĩa hơn nữa...!

Cám ơn vì đã ủng hộ bộ truyện này!
 
Quyển 6 - Chương 7: Nhận việc


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nghe đến hai từ " quận chúa ", hai chân tôi bỗng nhiên bủn rủn run như cầy sấy. Tính cách nàng ra sao thì tôi còn lạ gì nữa, nếu nàng biết tôi ở đây thì chắc chắn muôn kiếp tôi cũng đừng hòng mà đủ ba hồn bảy vía quay trở về thân xác. Tôi liền vội đứng dậy theo phản xạ đưa tay ra ngăn cản:

- Khoan đã...!

- Ngông cuồng...! Ngươi nghĩ ngươi là ai...!

Một lực đẩy cực lớn khiến cơ thể thôi văng mạnh về phía sau, tôi biết là mình đã hành động quá thiếu suy nghĩ, dám vô lễ trước mặt Diêm Vương. Lúc này tôi chỉ biết quỳ rụp xuống đất, miệng lí nhí van xin:

- Diêm Vương tha tội...! Xin người đừng gọi quận chúa...! Người nói gì con cũng xin nghe theo ạ...!

- Thật sao...? Là ngươi tự nguyện chứ ta không có ép buộc đâu nhé...!

Giọng nói Diêm Vương bỗng nhiên ôn hòa trở lại, lúc này tôi trộm ngước lên nhìn ngài thì đã thấy Diêm Vương quay trở về với hình dáng mặc vest đen như hồi nãy. Ngài lại ngồi xuống nhấm nháp tách trà rồi nhẹ nhàng lên tiếng hỏi lại:

- Ngươi đã suy nghĩ kĩ chưa? Nếu như đã thông mọi tư tưởng thì ký tên vào hợp đồng làm việc đi...!

Trước mặt tôi bỗng nhiên xuất hiện một tờ hợp đồng và một cây bút máy, lúc này tôi chỉ có một lựa chọn duy nhất. Roẹt...! Không cần suy nghĩ nhiều mà thực ra cũng không cần phải suy nghĩ vì có được lựa chọn quái đâu 
[Diendantruyen.Com] Tôi Là Đạo Sĩ
-_-.

Diêm Vương ra hiệu cho hắc miêu, hắc miêu lấy từ trong người ra một tập lệnh phù rồi đưa cho tôi. Tôi cầm lấy tập lệnh phù rồi nhìn hắc miêu như có ý thắc mắc.

- Hạ Dịch Phù...! Có phù này trong tay, tiên sinh có thể tự do đi lại hai cõi âm dương...! Chỉ cần đốt phù ném lên trời rồi lấy tay bắt quyết đọc khẩu chú thì sẽ thông đạo với Quỷ Môn Quan! Còn khẩu chú ra sao thì lúc về tôi sẽ từ từ giải thích cho tiên sinh

Hắc Miêu lên tiếng giải thích, cầm tập lệnh phù trong tay, lòng tôi cũng có một chút bộn rộn. Ít ra lần tham quan âm giới này cũng có một chút thu hoạch nho nhỏ.

- Cũng đã gần sáng...! Bạch Khuyển Hắc Miêu mau đưa hồn Nguyễn Đ về dương gian nhập xác...!

Tiếng nói của Diêm Vương như gần như xa, cơ thể của tôi bỗng chốc lại nhẹ tênh rồi trí óc tôi lại chìm vào trong màn đêm lạnh lẽo. Lúc tỉnh lại thì đồng hồ đã điểm 5 giờ sáng, tôi đưa tay dụi mắt rồi cố lục lại trí nhớ xem những gì vừa xảy ra là mơ hay thực.

Nhưng có lẽ không cần phải thắc mắc nhiều nữa, túi quần tôi cồm cộm một vật gì đó rất dày và đó chính là tập lệnh phù mà hắc miêu đã đưa cho tôi trước lúc ra về. Khẩu chú... thôi ngu rồi... tôi chợt nhận ra là y chưa nói cho mình biết.

Chuỗi ngày sau đó lại là công việc bảo vệ trực ca tại cơ quan, mỗi đêm tôi đều ngồi đợi hắc miêu bạch khuyển xuất hiện nhưng ngay cả khi đã đốt giấy tiền vàng bạc gọi họ lên thì cũng bặt vô âm tín.

Đang lúc chán nản thì một biến động khác lại xô vào cuộc đời của tôi. Một tuần sau đó, tôi ngồi trực ca tại cổng chính thì một thanh niên trẻ lạnh lùng xuất hiện:

- Chào anh...! Anh tìm ai...!

- Tôi có hẹn với chủ tịch C...!

Gã thanh niên trả lời với bộ dạng khinh khỉnh, tôi lại điềm đạm hỏi tiếp:

- Anh làm việc ở cơ quan nào...? Để tôi gọi điện cho thư ký xác nhận...!

Gã thanh niên câng câng không thèm nhìn tôi rồi nhấn giọng nhấn nhá từng chữ:

- Nguyễn Đ...! Cục tâm linh miền bắc...!

Lúc này đôi mắt tôi trợn tròn nhìn về phía gã như không thể tin những gì mà gã thanh niên vừa nói: Cái lề gì thốn...?

Lời kết: Tản mạn một tí về nhạc bolero mà điển hình là nhạc vàng trước năm 1975!

Chiến tranh giải phóng miền nam đã trôi qua hơn 40 năm với nhiều thăng trầm của lịch sử. Cái gì đã qua thì hãy cho nó vào dĩ vãng đừng cố tình khơi gợi lấy đó làm cái cớ để cấm đoán những giai điệu huyền thoại!

Đôi khi tôi chỉ muốn thả hồn cùng với " Phố Đêm ", " Con đường xưa em đi " hoặc " tạ từ trong đêm " mà sao khó đến thế, chỉ dám nghe trộm trên youtube bật với âm thanh vừa phải vì sợ quy cho cái tội gì đó liên quan đến chống phá nhà nước!

Đừng vùi dập nhạc vàng nữa, đừng để nó trôi qua vào dĩ vãng, hãy cho mọi người cảm nhận những giai điệu trữ tình nhẹ nhàng miên man và hoài niệm về những gì đã qua của một đời người! Tôi không muốn bị tra tấn bởi cái thứ âm nhạc của bọn đạo sĩ như Mr núi, Ctrl C đâu! Hãy chấp nhận nhạc vàng và tin tưởng vào nhân dân!

Chúng tôi không phải vì nghe nhạc vàng rồi bị tẩy não mà phản bội tổ quốc! Đơn giản bởi chúng tôi yêu nghệ thuật chân chính mà thôi!

Cám ơn vì đã ủng hộ bộ truyện này!
 
Quyển 6 - Chương 8: Nguyễn Đ fake


- Nhìn gì mà nhìn...! Gọi điện cho thư ký xác nhận nhanh...đi! Có biết thời gian của tôi là vàng bạc không hả? Liệu với thân phận bảo vệ như cậu có gánh được hậu quả không?

Tôi nhịn, mỉm cười nhẫn nhịn xin lỗi gã rồi gọi điện thoại cho thư ký xác nhận xem lời gã nói đúng hay không. Không ngờ tôi lại sốc thêm một lần nữa,những lời gã nguyễn Đ fake này nói hoàn toàn là sự thật, gã có hẹn với chủ tịch.

Tôi nhanh trí suy nghĩ xem rốt cuộc chuyện này là sao, nhưng trong lúc này câu giờ không phải là thời điểm hợp lý nên tôi giả vờ cung kính dẫn đường cho hắn đến phòng của chủ tịch nhưng thực chất là cài vào thắt lưng hắn "bùa liên hồn".

Sau khi đã hành sự ổn thỏa, tôi nhờ anh bảo vệ làm cùng trực hộ rồi lấy cớ đi vệ sinh rồi vào phòng WC lẩm nhẩm chú kích hoạt "bùa liên hồn".

Bỗng nhiên cảnh quan xung quanh tôi thay đổi, tôi thấy mình bước qua một cánh cửa, bên trên cửa đề: Chủ Tịch NĐC. Trước mặt tôi là một người đàn ông khoảng 50 tuổi, tóc chẻ lệch với khuôn mặt hiền từ, điềm đạm nhưng vẫn toát lên vẻ nghiêm nghị, tinh anh.

Không cần phải thắc mắc thì tôi cũng biết người đàn ông đó là ai, một nhân vật quá nổi tiếng mà bất cứ người dân Hà Nội nào cũng biết. Bởi đơn giản là Hà Nội thay da đổi thịt trong thời gian qua cũng nhờ những chủ trương đúng đắn của ông ấy.

Chủ tịch C mời gã nguyễn Đ fake ngồi xuống ghế rồi mỉm cười rót trà:

- Hẹn với cậu quả thật không dễ...! Chắc công việc của cậu cũng bận rộn lắm nhỉ?

- Dù có bận trăm công nghìn việc... thì cũng phải gác lại...! Việc của chủ tịch bao giờ cũng phải là ưu tiên hàng đầu...!

Nguyễn Đ fake miệng lưỡi lên tiếng đáp lại, Chủ tịch C khẽ cười mỉm rồi nhẹ nhàng trả lời:

- Đừng nói thế...! Tôi cũng chỉ là một người dân bình thường, cũng như bao người khác thôi...! Đừng bao giờ cho rằng chủ tịch là có ngoại lệ...! Nghe nói cậu là một nhân tài về tâm linh nên tôi có chút chuyện muốn nhờ...!

Nguyễn Đ fake đưa tay ra trước mặt có ý phản đối:

- Tôi không phải nhân tài...! Tôi là nguyễn Đ, là truyền kỳ trong các truyền kỳ liên quan đến trừ ma diệt quỷ...! Chắc chủ tịch từng nghe nói đến sự kiện đánh đuổi thập nhị thời thần cách đây 3 năm về trước chứ? Sự kiện lật mặt tên phản động nằm vùng Đại Đông cách đây 2 năm cũng là một tay tôi xoay vần, đấy là còn chưa kể các vụ án lớn nhỏ trong suốt 3 năm nay tại cục tâm linh miền bắc...! Nếu tôi nhận mình là đạo sĩ số 2 thì ở việt nam này không ai dám đứng thứ nhất đâu...!

Chủ tịch C khẽ mỉm cười.
 
Quyển 6 - Chương 9: Lật mặt


Cả chủ tịch C và Nguyễn Đ fake đều bất ngờ trước sự xuất hiện của người vừa đạp cửa, đương nhiên người đó chính là tôi chứ không phải ai khác. Mấy người bên ngoài nghe thấy tiếng động mạnh lập tức xông vào, họ lao đến giữ chặt tôi lại vì sợ tôi làm nguy hại đến chủ tịch.

Tôi cố gắng vùng vẫy chới với đôi tay chỉ thẳng vào tên Nguyễn Đ fake, miệng hét lên thật lớn:

- Đừng tin hắn, hắn là kẻ giả mạo! Hắn không phải là Nguyễn Đ...!

- Tên bảo vệ chết tiệt kia...! Mày đang nói linh tinh gì thế? Có tin là tao...!

Nguyễn Đ fake đứng dậy nóng mắt toan lao lên đánh tôi, nhưng một giọng nói bỗng vang lên:

- Khoan đã....!

Người vừa lên tiếng ngăn cản gã chính là chủ tịch, ông nhấm nháp tách trà rồi nhìn thẳng về phía tôi cất lời:

- Anh bạn trẻ...! Ăn thì có thể ăn bậy được vì dù đen đủi lắm cũng chỉ bị đau bụng mà thôi...! Nhưng nói bậy thì... Chưa kể cái hành động đạp cửa phòng tôi cũng khiến cậu gặp rắc rối lớn rồi đấy...!

- Nếu việc đạp cửa phòng có thể lật tẩy bộ mặt thật của kẻ lừa đảo này...! Thì cháu cam tâm tình nguyện chịu hoàn toàn mọi trách nhiệm...!

Tôi nghiêm mặt lên tiếng đáp lại, Nguyễn Đ fake nghiến răng ken két hằm hè nhìn về phía tôi. Nhưng gã vẫn còn ngại chủ tịch ở đây nên không dám manh động, hắn nhăn mặt khẽ rít lên từng chữ:

- Chủ tịch...! Nói nhiều với thằng bảo vệ này làm gì...! Đuổi việc nó ngay lập tức tránh ảnh hưởng tiếng xấu của cơ quan...!

- Làm gì mà phải vội...! Cứ để cho cậu ta thanh minh về những việc làm của mình...! Chàng trai trẻ... tôi cho cậu một phút chứng minh...! Sau một phút mà tôi không thấy thỏa đáng thì cậu biết tương lai của cậu ra sao rồi đấy...!

Chủ tịch khẽ mỉm cười nhìn về phía tôi, tất nhiên là tôi khẽ mỉm cười đáp lại rồi lấy tay bắt quyết lẩm nhẩm đạo chú. Tên Nguyễn Đ fake bỗng nhiên đứng im bất động rồi gã lao về phía trước, đâm sầm thật mạnh vào bức tường.

Cơ thể gã đập xuống nền gạch ốp rồi lăn quay ra bất tỉnh, tôi khẽ nhếch mép nhìn về phía Nguyễn Đ fake với thái độ khinh miệt. Dám giả dạng lấy danh tiếng của tôi để đi lừa đảo, mà còn dám lừa đảo tiền của nhà nước thì hình phạt như thế là còn quá nhẹ nhàng cho gã.

- Giờ chủ tịch đã tin lời cháu chưa? Hắn ta chỉ là một kẻ giả danh không hơn không kém mà thôi...!

Chủ tịch C khẽ mỉm cười rồi nhẹ nhàng rót trà vào chiếc tách trước mặt tôi:

- Ngồi xuống đi... Nguyễn Đ...! Tôi có chuyện muốn bàn với cậu...!

Lời kết: Không biết nói sao chứ nhiều lúc tôi thấy hoang mang vô cùng! Tương lai liệu có nên cơm nên cháo gì không? Đã đến SS6 mà vẫn thấy lối đi ra ánh sáng vẫn còn xa xăm hun hút...
 
Quyển 6 - Chương 10: Giải thích


Tôi ngạc nhiên trước những lời mà chủ tịch vừa nói, tại sao ông ấy lại biết tôi là Nguyễn Đ? Tôi cố gắng trấn tĩnh lại rồi ngồi xuống chiếc ghế sopha trước mặt chủ tịch, khuôn mặt đăm chiêu nhìn về phía ông ấy rồi cất lời hỏi:

- Tại sao chủ tịch lại biết cháu là Nguyễn Đ?

- Những hành động vừa rồi của cậu không phải đã chứng minh điều đó hay sao?

Chủ tịch điềm đạm trả lời rồi lại nhấm nháp tách trà, tôi cũng cầm tách trà đưa lên trước mặt rồi từ từ thưởng trà. Bỗng nhiên tôi chợt hiểu ra điều gì đó rồi vội vàng lên tiếng hỏi tiếp:

- Những hành động vừa rồi của cháu chỉ chứng minh được tên ngốc đang nằm dưới sàn nhà kia không phải là Nguyễn Đ! Điều đó chỉ có thể nói lên được rằng cháu biết Nguyễn Đ, chứ chưa chắc cháu đã là y...!

Chủ tịch nhắm mắt rồi im lặng thở dài hồi lâu, ông khẽ từ từ nhếch miệng nở nụ cười bí ẩn nhìn về phía tôi. Rồi ông ra hiệu cho thư ký riêng, anh thư ký lấy ra một tập hồ sơ rồi để gọn gàng trước mặt tôi.

Tôi khẽ đưa mắt tò mò nhìn về phía tập hồ sơ trước mặt, đôi mắt tôi sửng sốt khi giở hồ sơ. Tất cả tư liệu về tôi đều đã được xác thực trong tập hồ sơ đó, từ lý lịch ba đời, học ở đâu v.v cho đến khi làm bảo vệ tại cơ quan tất cả đều không thiếu chi tiết nào... Tất nhiên vẫn có những sự việc bí ẩn như dưới địa đạo đền cô bốn hoặc vụ việc quyết chiến atula vương thì không được đề cập ở đây.

- Hóa ra... chủ tịch ngay từ đầu đã biết Nguyễn Đ là ai...! Vậy sao chú còn mời tên giả mạo đó đến đây...!

- Nếu tôi không làm thế...! Thì cậu có ra mặt rồi tự chứng minh mình là Nguyễn Đ không...? Tôi không biết lý do gì mà cậu lại ẩn cư ở đây làm bảo vệ...! Tôi chỉ biết là lúc này nhà nước cần cậu...!

Tôi cúi mặt xuống không nói lên lời, một cuộc sống bình thường chẳng lẽ lại là điều khó khăn đến thế sao? Tại sao giông bão cứ cản trở trước cuộc đời tôi là thế nào? Hay ngay từ đầu số phận tôi đã định đoạt là không thể né tránh? Tôi nhìn về phía tên Nguyễn Đ fake rồi bâng quơ lên tiếng hỏi chủ tịch:

- Thẳng trẩu tre đó cũng là do chủ tịch sắp đặt phải không?

- Hắn tên Trần Lãm là do bên IHPD đề bạt, nghe nói là cũng thuộc dạng tài ba xuất chúng nhưng... giờ tôi mới hiểu hắn ngoài nói được giọng ba miền ra thì...!

Chủ tịch im lặng thở dài lắc đầu, tôi cũng khẽ cười trừ lắc đầu. Ai mà ngờ được.... lại tệ hết sức như vậy, sau vụ này chắc IHPD phải đào cái hố chui xuống cho đỡ ngượng quá. Quay trở lại vấn đề chính, tôi mỉm cười lên tiếng trả lời:

- Cháu biết ơn chú vì đã xem trọng cháu...! Nhưng cháu nghĩ là cháu không giúp đươc gì cho chú cả...!

- Ngay cả việc đó có liên quan đến cục tâm linh miền bắc...?

Chủ tịch khẽ lên tiếng cắt lời, tôi ngạc nhiên nhìn về phía chủ tịch với ánh mắt đăm chiêu:

- Ý chú là sao...?

Chủ tịch im lặng hồi lâu rồi lại nhấm nháp tách trà:

- Không ngại nói cho cậu biết...! Trừ cậu ra... tất cả những người làm việc tại cục tâm linh miền bắc... đều đã bị mất tích.

Chú thích:

* Bùa liên hồn: Là bùa nhập thân xác để theo dõi cử chỉ, hành động của người bị bỏ bùa. ( Giống như kiểu bạn đang chơi game góc nhìn thứ nhất)

* IHPD: Nói nôm na có thể hiểu là cục tâm linh, nhưng trong truyện IHPD là viết tắt của cục tâm linh miền nam để phân biệt với cục tâm linh miền bắc.
 
Quyển 6 - Chương 11: Bí mật mất tích


Đôi mắt tôi trợn tròn ngạc nhiên như không thể tin được những gì mà chủ tịch vừa nói, tôi khẩn trương lên tiếng hỏi lại:

- Chú nói sao...? Mất tích...? Ai mất tích...?

Chủ tịch khuôn mặt nghiêm trọng nhìn về phía tôi rồi điệm đạm trả lời:

- Tất cả mọi người...! Thầy của cậu... Bạn gái của cậu... Ngay cả mẹ của cậu.. cũng không ngoại lệ....!

Đôi mắt tôi bừng bừng như lửa đốt, lúc này tôi muốn đập mạnh bàn rồi hét lên thật lớn nhưng trước mặt là chủ tịch nên tôi cũng không thể lỗ mãng đành cố gắng ghìm cơn giận lại rồi gằn giọng nhấn từng chữ hỏi:

- Vì sao họ mất tích...? Chú có biết do ai làm không ạ....?

- Đấy cũng là lý do mà tôi muốn tìm cậu...! Cậu xem tập hồ sơ này đi...!

Anh thư ký lại đưa cho tôi một tập hồ sơ mới, tôi vội vàng mở nó ra để xem nguyên nhân của toàn bộ sự việc. Chỉ thấy trong hồ sơ là sơ yếu lý lịch của một người đàn ông có khuôn mặt gian tà, hai bàn tay y một bên to một bên nhỏ trông cực kì quái dị, đôi mắt y hơi ti hí, dưới cằm để lộ chút râu dê nhìn trông có vẻ cực kì đê tiện. Tôi định lên tiếng hỏi chủ tịch, thì ông ấy đã lên tiếng trả lời:

- Hắn tên vô phúc tài thuật...! Nhưng bạn bè thường gọi hắn là chuột vì mặt hắn có vẻ hơi tinh quái! Tên tiếng anh của hắn là Mr mouse, còn biệt danh của hắn ở việt nam là dưa chuột...! Tên này vốn là kẻ đứng đằng sau trang web vịt tân, là một phần tử phản động với âm mưu chống phá nhà nước...! Tôi nghi ngờ hắn có liên quan đến việc mất tích của các nhân viên cục tâm linh miền bắc!

- Cháu không biết hắn...! Và cũng chưa từng gặp hắn...! Lý do gì mà hắn lại liên quan đến việc mất tích của người bên cục tâm linh miền bắc?

Tôi lên tiếng hỏi lại vì vẫn còn khúc mắc vài điều bất thường, tại sao một tên phản động lại đi bắt cóc người bên cục tâm linh? Điều ấy có lợi gì cho tổ chức của hắn...?

- Tôi cũng không biết được...! Chỉ biết rằng những trinh sát năm vùng theo dõi hắn đều có kết cục bi thảm...! Cậu hãy xem những tấm ảnh cuối hồ sơ đi...!

Tôi lật vội hồ sơ về trang cuối cùng, khuôn mặt tôi từ từ thay đổi từ bình thường chuyển sang vẻ kinh hoàng. Những nạn nhân đều bị chết trong bộ dạng cực kì thảm khốc, có người thì bị mất đầu, cũng có người bị mất phần chân, có người còn thảm hơn khi tan xác thành nhiều mảnh. Tôi che miệng cố gắng kiềm chế sự buồn nôn rồi gằn giọng lên tiếng:

- Đây rõ ràng không phải do con người gây ra...!

- Chúng tôi rất muốn ngăn hắn lại! Nhưng lại không thể chứng minh là hắn gây ra chuyện này...! Nếu để càng lâu thì những người mất tích không biết còn...!

- Chủ tịch không cần nói nữa...! Cháu nhận vụ này...! Nhất định cháu sẽ giải cứu cho họ...! Chỉ cần chú cho cháu biết... tên khốn đó hiện giờ đang ở đâu...!

Chủ tịch khẽ mỉm cười trước những lời tôi vừa nói, ông ấy gật đầu vài lần rồi đưa ra trước mặt tôi một tấm thẻ:

- Cầm lấy...! Đây là thẻ thanh tra cao cấp của cơ quan mật vụ tối cao việt nam...! Thẻ này tương đương với chức danh thiếu tướng quân đội...! Nó sẽ giúp ích cho cậu rất nhiều...! Ngoài ra cậu có thể điều động người của IHDP hỗ trợ...!

Chủ tịch định nói tiếp nhưng ông ấy bỗng dừng lại rồi quay sang nhìn tên Nguyễn Đ fake rồi im lặng thở dài, tôi dù đang cực kì nóng trong người nhưng thấy thái độ thất vọng của chủ tịch đối với IHDP thì bỗng xuôi xuôi cơn nóng rồi khẽ khàng ho nhẹ.

********************************

Tôi đứng trước một khu nhà bỏ hoang, tâm trạng đang cực kì lo lắng và hồi hộp. Lúc này ngoài người đó ra thì tôi không còn biết ai có thể trợ giúp tốt hơn cho mình nữa.

Nhưng liệu người đấy có mất tích như các nhân viên khác hay không? Hay là bí ẩn đó vẫn được che dấu một cách khéo léo mà không bị phát hiện? Sự hoang mang trong lòng tôi từ từ được gỡ bỏ khi thang máy từ từ mở ra.

Người đó đứng trước mặt tôi với thái độ ngạc nhiên xen lẫn là sự vui mừng như lâu lắm mới gặp lại cố nhân. Tôi mỉm cười tiến về người thanh niên tóc nhuộm nhiều màu đó rồi lên tiếng cất lời:

- Mr Núi....! Em cần sự trợ giúp của anh...!
 
Quyển 6 - Chương 12: Hồ sơ cuối


- Trước khi muốn anh hỗ trợ...! Thì chú mày phải giải thích tất cả mọi chuyện đang xảy ra đã...!

Mr Núi chống hai tay xuống bàn rồi nhìn thẳng về phía tôi, rõ ràng là anh ta cũng đã biết điều gì đó đang xảy ra và chờ đợi mọi việc được tỏ tường một cách thông suốt. Tôi tiến tới mở cái tủ lạnh gần đấy rồi lôi ra một chai 0 độ, mở nắp tu ừng ực một cách sảng khoái, sau đó tôi kể lại tất cả những gì mà mình biết cho Mr Núi nghe, anh ta nghe xong chỉ ậm ừ hồi lâu rồi lên tiếng gật gù:

- Thì ra là vậy...! Thảo nào...!

- Có chuyện gì sao?

Tôi ngạc nhiên trước thái độ của Mr Núi, Mr Núi đăm chiêu im lặng một lúc rồi lên tiếng trả lời:

- Đến lúc này thì anh cũng không giấu chú mày làm gì nữa...! Vào buổi đêm của ba ngày trước có một nhóm người đột nhập vào 300 Kim Mã với hành vi bất thường, may mà chúng không biết trung tâm nghiên cứu nằm dưới lòng đất không thì anh cũng bị bắt như những người khác rồi...!

- Anh ở dưới này làm sao biết được có người đột nhập...?

Tôi tỏ vẻ ngạc nhiên rồi lên tiếng hỏi Mr Núi, Mr Núi đưa con OPPO F3 ra rồi nhếch mép khoe khoang:

- Chú nghĩ là 300 Kim Mã là nơi vườn không nhà trống sao? Tất nhiên là khắp nơi đều có camera siêu nhỏ, chỉ cần chú bước chân qua cổng thôi là đã có báo động inh ỏi rồi..! Chưa kể OPPO F3 tích hợp camera selfie kép cộng thêm gậy sefile flash, có thể quan sát 360 độ với độ nét lên tới 13MP với chế độ full HD, còn chưa kể ốp lưng kiêm sạc dự phòng....!

- Rồi... Rồi... Khỏi cần quảng cáo nữa...! Biết là hàng tàu chất lượng cao rồi...!

Thời gian thì cấp bách nên tôi không muốn nghe lời quảng cáo từ chiếc điện thoại mới mua của Mr Núi...! Anh ta có vẻ nhăn mặt vì bị tôi làm cụt hứng nhưng rồi lại nhanh chóng mỉm cười lên tiếng hỏi:

- Tất nhiên cục tâm linh miền bắc gặp chuyện thì anh mày không thể khoanh tay đứng nhìn rồi...! Nhưng nói trước anh mày là loại chân yếu tay mềm nên chỉ nhận công tác hậu cần thôi đấy...! Còn bắt anh mày xông pha hiến máu thì nghỉ cơm mẹ nấu đi...!

- Yên tâm đi...! Việc đấy em đã có chủ định rồi...! Chỉ cần anh chuẩn bị cho em pháp bảo thật tốt là được...!

Tôi khẽ mỉm cười rồi lôi chiếc B phone 8 ra, với việc chiến đấu với bọn ma tà quỷ ẩn thì có lẽ không còn ai thích hợp hơn đội " Hồ Sơ Cuối ".

*************************************

Thập Điện Chuyển Luân Vương - Địa Giới.

Một người đàn ông tuổi ngoài ngũ tuần, tay cầm đống sách với bộ dạng hớt ha hớt hải chạy về phía Chuyển Luân Vương. Chuyển Luân Vương nghiêm nghị nhìn ông ta rồi ngạc nhiên lên tiếng hỏi:

- Phán Quan...! Có chuyện gì mà ngươi chạy vội vã đến đây vậy?

- Dạ Bẩm Diêm Vương...! Hôm trước Diêm Vương sai thần điều tra về kiếp trước của tên Nguyễn Đ...! Kết quả là...!

- Có vấn đề gì sao...? Chỉ cần xác nhận lại xem hắn có đúng là Mao Tiểu Phương chuyển thế hay không thôi mà...! Ngay cả việc đó mà ngươi cũng không làm được sao?

Chuyển Luân Vương lên tiếng nhìn về phía Phán Quan với thái độ hoài nghi, Phán Quan khúm núm đưa đống sách lên trên bàn một cách nhẹ nhàng rồi rụt rè lên tiếng:

- Hạ thần đã tra sổ sinh tử rất kĩ! Thiên Sư Mao Tiểu Phương đã chuyển thế thành một thanh niên tên là xao jin...! Còn Nguyễn Đ thì...!

- Thì sao...? Có vấn đề gì thì nói thẳng luôn đi..! Đừng vòng vo mất thời gian nữa...!

- Kiếp trước của tên Nguyễn Đ không có sổ sinh tử...!

Chuyển Luân Vương trợn mắt nhìn về phía Phán Quan, ngài lấy tập sổ sinh tử rồi tra lại một lần nữa. Đôi mắt ngài chăm chú nhìn từng dòng một như cố gắng điểm lại từng chi tiết ghi trong quyển sổ.

- Sao có thể có chuyện đó được...! Lục đạo luân hồi đều phải có tên trong sổ sinh tử, không chừa một ai...!

- Thưa Diêm Vương...! Có khi nào hắn là...!

- Đừng nói bừa...! Chuyện này cứ từ từ tìm hiểu đã...! Ta không tin trong trời đất này lại có kẻ không có tiền kiếp..!
 
Quyển 6 - Chương 13: Thảo luận trong đêm


Tại đường Phan Trọng Tuệ...vào lúc nửa đêm...

- Mày nghĩ gì khi gọi bọn tao đến đây vào giờ này...?

Gã trai trẻ ngáp ngắn ngáp dài rên lên từng lời bực dọc, không chỉ hắn mà tất cả những người có mặt ở đây đều nhăn nhó như vậy. Trước mặt tôi ngoài Mr Núi ra thì còn có sự xuất hiện của bốn thành viên của đội:"Hồ Sơ Cuối".

Hồ Sơ Cuối là một tiểu đội trinh sát phá án chuyên điều tra những vụ việc bí ẩn trong địa phận Hà Nội, nghe thì có vẻ rất là hoành tráng nhưng đây lại là nơi tập hợp những kẻ vô dụng nhất của ngành công an nói nôm na là hàng thải loại...

Tên loắt choắt với khuôn mặt rất chi là ngáo đá, chẻ ngôi giữa như đan trường kia là Trần Nam còn có biệt hiệu là nam dê xồm. Tên này theo thông tin thu thập được thì là một tên nhát chết có hạng, nhưng bù lại thì trình độ thu thập thông tin thì phải gọi là sánh ngang với bà quán nước đầu làng Vạn Phúc.

Gã cao lớn cạnh đó tuổi ngoài 40, thân hình vạm vỡ chỉ tội cái dáng đi hơi lù đù, khuôn mặt hơi ngờ nghệch. Những người trong đội thường hay gọi gã là lão Phong, rất can đảm không ngại khó, ngại khổ nhưng cũng vì vậy khiến nhiều khi làm đồng đội rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Người bên cạnh là một cô gái trẻ khá xinh đẹp tuổi khoảng hơn 20, với cái tên rất dễ thương: Quỳnh. Còn được biết đến với biệt danh: Bình hoa di động... Nói thế là đủ hiểu độ vô dụng của ẻm đến mức nào.

Gã cuối cùng là cái gã vừa lên tiếng thắc mắc, không phải ai xa lạ chính là thằng bạn thân của tôi: Lê Thuận. Chính nhờ căn nhà ma của gia đình nó mà tôi mới quen được ông bác già, rồi câu chuyện tiếp theo xảy ra thế nào thì không cần phải nói vì ai cũng biết.

Tôi thở dài lắc đầu rồi lấy tay đặt lên vai thằng bạn thân:

- Tao không nhờ được ai nữa... thì mới phải nhờ đến mày và mọi người...!

- Có chuyện gì sao không để sáng mai làm...! Giờ đi ngủ hẹn nhau ra đây làm cái gì...?

Nam xồm nhăn mặt lên tiếng thắc mắc, tôi quay người lại nhắm mắt cúi đầu rồi nghẹn ngào ngắt quãng từng chữ:

- Cậu không hiểu đâu...! Thời gian lúc này là vàng bạc... chậm một giây...!

- Việc nhân viên cục tâm linh miền bắc mất tích chứ gì...? Việc đấy bên hình sự đang lo...! Chúng tôi không tiện nhúng tay đâu...! Rắc rối lắm...!

Nam xồm vừa ngoáy tai vừa lên tiếng cắt lời, rõ ràng là tên này không có thành ý giúp đỡ. Tôi đưa mắt nhìn về phía Lê Thuận với thái độ van nài, hắn thở dài rồi đưa tay ra trước mặt từ chối:

- Nam xồm nói đúng...! Việc này bên hình sự đang điều tra...! Tao không tiện xen ngang đâu...! Tốt nhất lúc này là mày nên chờ đợi đi...!

- Để bên hình sự điều tra chỉ khiến càng có thêm nhiều người chết hơn thôi...!

Tôi thay đổi thái độ, lạnh lùng nhìn về phía bốn người họ rồi lên tiếng trả lời. Lê Thuận nhăn mặt nhìn về phía tôi với thái độ ngờ vực:

- Ý mày là sao...?

- Thế mày nghĩ vì sao tao lại gọi cho mày và mọi người trong đội...?

Tôi khẽ cười nhạt rồi lên tiếng hỏi lại thằng bạn thân, lão Phong ngơ ngác nhìn thái độ của mọi người rồi gãi đầu nhìn về phía tôi, lên tiếng hỏi:

- Đừng nói là lại có biến nhé...?

Lời kết: Chap này có vẻ hơi thiêu muối! Nhưng phải ăn nhạt từ từ thì chap sau mới thấm vị được!

Dạo này cũng đang nghiên cứu kiểu viết ngôn tình nên ra chap hơi muộn mong mọi người thông cảm.

Cám ơn vì đã ủng hộ bộ truyện này!
 
Quyển 6 - Chương 14: Miễn ý kiến


- Dù vụ mất tích này do người hay quỷ làm thì cũng thế thôi! Đã có bên hình sự giải quyết rồi...! Không phải nhiệm vụ của bên tao nên không có thẩm quyền...

Lê Thuận định nói tiếp nhưng hắn bỗng im bặt lại khi nhìn thấy cái thứ trước mặt mình, không chỉ hắn mà những người khác cũng vậy. Họ từ thái độ ngạc nhiên rồi từ từ thay đổi sang thái độ sửng sốt, tôi khẽ nhếch mép cười rồi đưa sát vào mặt thằng bạn thân:

- Không còn ý kiến gì nữa chứ? Có cần gọi điện cho bên bộ công an để xác nhận lại không?

- Thật.... không thể tin nổi...! Không.... thể tin nổi...!

Tên Nam xồm lấy chiếc kính lúp rồi soi tỉ mỉ như xác nhận lại lần cuối xem có phải là hàng giả hay không:

- Đúng là hàng real chuẩn 100% rồi...! Phẩm hàm thiếu tướng quân đội - Thanh tra cao cấp bên bộ công an...!

Tôi cho lại tấm thẻ thanh tra vào trong ví, rồi ngước mắt nhìn về phía những người trước mặt:

- Nếu không còn ý kiến gì nữa thì chúng ta bắt đầu công việc...! Giờ chia làm hai tổ: tổ hành động và tổ hậu cần...! Xét theo mọi tiêu chí đánh giá thì Tổ hành động sẽ là tôi, Thuận và Lão Phong...! Còn tổ hậu cần sẽ là: Mr Núi, Quỳnh và Nam Xồm...!

- Tại sao tôi lại phải ở tổ hậu cần...? Hay anh khinh thường tôi là phụ nữ sợ làm vướng chân vướng tay?

Người vừa lên tiếng với thái độ tức giận là em Quỳnh, tôi lấy ngón tay bóp lên trán rồi nhăn mặt trả lời:

- Nếu cô biết những điều sẽ gặp phải trong đêm nay như thế nào... Thì tôi nghĩ rằng cô không dám mạnh mồm như thế này đâu...! Nếu cô nghĩ rằng mình có thể tự tin khi chiến đấu với cái thứ đó thì ok thôi...! Nhưng tôi nói trước... lúc gặp nguy hiểm... đừng trông chờ vào tôi...!

Tôi lạnh lùng gằn giọng từng chữ một với thái độ khinh khỉnh, em Quỳnh cũng im lặng không dám ho he gì nữa. Tôi quay sang nhìn về phía Mr Núi rồi lên tiếng xác nhận:

- Đã đến giờ rồi...! Hành động thôi...!

Lê Thuận và Lão Phong ngạc nhiên nhìn tôi rồi cất lời hỏi:

- Hành động gì...? Chẳng lẽ mày biết họ ở đâu sao...?

Tôi chỉ tay về phía ánh đèn lấp lánh ở đằng xa, tất cả bọn nó chăm chú nhìn về phía đấy rồi bất giác đồng thanh lên tiếng:

- Quán karaoke chiều tím?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom