Cập nhật mới

Dịch Tình Yêu Sủng Nghiện Của Tổng Giám Đốc Lâm

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,360
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 80


CHƯƠNG 80

“Tôi ra ngoài để bình tĩnh lại.” Vì nhìn thấy anh sẽ không nhịn được muốn giết người.

“Em định mang khuôn mặt này ra ngoài cho người khác vây xem à?” Lâm Thế Kiệt hỏi, dứt lời anh lại nhìn cô chế giễu.

Giản Nghệ Hân cực kỳ nổi nóng, nhưng cô còn chưa kịp làm gì, Lâm Thế Kiệt đã đứng dậy định rời đi: “Tôi còn có cuộc họp, em ở lại đây đi.”

Anh nói bằng giọng điệu ra lệnh, Giản Nghệ Hân không chú ý tới, trước khi Lâm Thế Kiệt rời đi đã liếc nhìn gương mặt cô.

Đợi Lâm Thế Kiệt đi rồi, bầu không khí áp lực trong văn phòng mới trở về bình thường.

Giản Nghệ Hân xoa mặt mình, không khỏi hít ngụm khí lạnh.

“Đau quá…” Lâm Nghi Đan này xuống tay thật tàn nhẫn.

Rốt cuộc cô ta có lai lịch gì?

Giản Nghệ Hân vừa định cầm điện thoại lên tra một chút, có lẽ trên mạng cũng có tài liệu về cô ta như các cô tiểu thư nhà giàu theo đuổi Lâm Thế Kiệt đúng không? Nhưng cô vừa rút điện thoại ra, đã có người mở cửa văn phòng, Giản Nghệ Hân tưởng là anh quay về, nên vội đứng dậy khỏi sofa, vì cô vừa mới nằm xuống, lỡ bị Lâm Thế Kiệt nhìn thấy, lại nói cô ngồi không ra ngồi nữa.

“Bà chủ, đây là thuốc tiêu sưng của cô.”

Giờ Giản Nghệ Hân mới nhìn thấy rõ hóa ra người tiến vào là trợ lý Chu, anh ta đang cầm mấy túi chườm đá lạnh, cô vội nhận lấy, thấy anh ta vẫn chưa muốn rời đi thì hơi buồn bực hỏi.

“Anh còn chuyện gì nữa không?”

“Bà chủ…” Trợ lý Chu nhíu mày, anh phải nói sao về chuyện sáng nay Đinh Tuyết Lan đã đợi anh ở trước cửa cả ngày trời, để nhờ anh cầu xin giúp cô ta?

“Không có gì, chỉ là tổng giám đốc bảo tôi nhắc nhở bà chủ, lần sau hãy cẩn thận hơn.”

“Hả?” Giản Nghệ Hân chớp mắt, chỉ vào túi chườm đá lạnh: “Mấy thứ này là do anh ta nhờ anh đưa cho tôi?”

“Đúng vậy, tổng giám đốc rất quan tâm bà chủ.”

Hả? Anh ta quan tâm cô? Sao cô chẳng hề nhìn thấy…

Cô chỉ mới kết hôn được mấy ngày, mà còn chịu nhiều khổ sở hơn trước, Giản Nghệ Hân không cam lòng bĩu môi, thấy trợ lý Chu định rời đi, thì chợt nghĩ tới điều gì đó, nên vội hỏi: “Đúng rồi, trợ lý Chu, tôi có chút chuyện muốn hỏi anh.”

“Mời bà chủ nói.”

“Chuyện là, rốt cuộc Lâm Nghi Đan là ai?” Không có lý do gì bị người khác đánh mà vẫn không biết đối phương là ai.

Trong lòng Giản Nghệ Hân thầm nghĩ.

“Cái này…”

Trợ lý Chu hơi khó xử, định lên tiếng thì cửa văn phòng bỗng bị người khác mở ra.

“Nếu em muốn biết thì cứ việc hỏi thẳng tôi.”

Giọng nói trầm thấp dễ nghe quen thuộc bỗng vang lên, còn ai ngoài Lâm Thế Kiệt nữa?

Giản Nghệ Hân nuốt nước miếng, bỗng có cảm giác bị bắt quả tang, nên vô thức bật dậy khỏi sofa: “Sao, sao anh lại quay về? Chẳng phải anh đang họp à?”

“Ồ? Địa bàn của tôi tôi muốn quay về lúc nào còn phải được em đồng ý à?” Lâm Thế Kiệt như mang theo vẻ trêu chọc, từ tốn đi tới.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,360
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 81


CHƯƠNG 81

Anh quá cao lớn, Giản Nghệ Hân chỉ cảm thấy cổ họng mình hơi khô khốc, như bị mắc thứ gì đó.

Không biết trợ lý Chu đã đi ra ngoài từ khi nào, Lâm Thế Kiệt bỗng nắm lấy tay Giản Nghệ Hân, đầu ngón tay anh hơi sáng bóng, như xuyên qua làn da.

Giản Nghệ Hân định vùng vẫy, nhưng Lâm Thế Kiệt đã lên tiếng: “Em muốn biết thân phận của Lâm Nghi Đan?”

“Tôi, tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi.” Giản Nghệ Hân phản bác.

Lâm Thế Kiệt trầm ngâm gật đầu: “Ừm, dù em có hỏi tôi cũng chẳng nói.”

“…” Giản Nghệ Hân mỉm cười, duy trì dáng vẻ được dạy bảo tốt, nhưng Lâm Thế Kiệt đã cầm túi chườm đá lạnh lên, bỗng áp lên mặt cô.

“Hít…” Lạnh quá đi mất.

Giản Nghệ Hân tránh qua một bên, rồi nhìn vào mắt Lâm Thế Kiệt.

Mắt anh như có ngôi sao sáng nhất trong bầu trời đêm, làm người khác không thể dời mắt, đến khi trán cô bị anh búng một cái: “Em đã nhìn đủ chưa?”

Tai Giản Nghệ Hân nhất thời đỏ bừng, bỗng nhận ra vết thương trên mặt đã không còn đau nữa, cô mím môi, lạnh nhạt đáp “ừm”.

“Giản Nghệ Hân, …”

Lâm Thế Kiệt định nói gì đó, nhưng anh vừa mở miệng đã bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang, Giản Nghệ Hân luống cuống rút điện thoại ra, rồi nhìn màn hình, không ngờ lại là ông nội.

Cô nghi ngờ nhìn về phía Lâm Thế Kiệt.

Nhưng chỉ thấy gương mặt giữ kín như bưng của Lâm Thế Kiệt, rồi Giản Nghệ Hân nghe máy.

Hai tiếng sau, Lâm Thế Kiệt và Giản Nghệ Hân xuất hiện ở nhà tổ nhà họ Lâm, lần thứ ba đến đây, cô vẫn cực kỳ thận trọng, không vì lý do nào khác, chỉ riêng việc trong nhà có Ân Khiết và Lâm Hàn Tình, đã làm cô tập trung hết sức lực rồi.

Nhưng lúc nhìn thấy xe hơi sang trọng đậu ở cửa nhà họ Lâm, Giản Nghệ Hân vẫn hơi tò mò.

Trong nhà có khách ư?

“Em cứ vào nhà thì biết thôi.” Thấy Giản Nghệ Hân nhìn mình bằng ánh mắt nghi ngờ, Lâm Thế Kiệt dứt khoát vươn tay ôm eo cô định tiến về phía trước, nhưng cả người cô cứng đờ, anh bỗng cúi đầu, tới gần lỗ tai cô, nói nhỏ đủ hai người nghe thấy: “Cả người em cứng ngắc như vậy, chẳng lẽ em đã yêu tôi rồi?”

“Tôi chẳng thèm yêu anh đâu.”

“Ồ? Vậy em đừng cứng ngắc như thế, làm như bình thường tôi đối xử lạnh nhạt với em lắm đấy.”

“…” Bình thường anh không đối xử lạnh nhạt với tôi à?

Giản Nghệ Hân thầm gào thét, Lâm Thế Kiệt đúng là chủ nô, không những áp bức cô, mà lúc nào cũng nhắc cô nhớ kỹ thân phận của mình.

Thì sao, bộ đẹp trai thì ghê gớm lắm à?

Cô còn sợ Lâm Thế Kiệt yêu cô đây này.

Trong lúc cô đang nghĩ ngợi, thì người đã bị Lâm Thế Kiệt dẫn vào trong rồi, nhưng trong phòng khách xa hoa lại có rất nhiều người. Ngồi bên cạnh ông cụ là một đôi vợ chồng tao nhã sang trọng, người đàn ông vừa nhìn đã biết là người sớm có địa vị cao, nhưng bụng hơi phệ, tầm 50 tuổi. Còn người phụ nữ bên cạnh thì vô cùng quý phái, thật sự còn đẹp hơn cả Ân Khiết.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,360
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 82


CHƯƠNG 82

Cặp vợ chồng này đang cười nói với ông nội, Giản Nghệ Hân chợt có dự cảm không lành.

Quả nhiên, Giản Nghệ Hân còn chưa đi vào trong, đã nhìn thấy một bóng người đang bưng hoa quả ra khỏi phòng bếp, trên mặt còn tươi cười nói: “Ông nội, đã lâu rồi cháu không về, nên ông không nhớ cháu nữa rồi.”

Người này còn có thể là ai ngoài Lâm Nghi Đan.

“Nghi Đan, cô đi chậm một chút, tôi không theo kịp nữa rồi…”

Sau lưng Lâm Nghi Đan là Lâm Hàn Tình đang cười nói. Lâm Hàn Tình vốn đã bị cấm túc, lẽ ra vẫn chưa đủ thời gian để ra ngoài, nhưng hôm nay ba người nhà họ Lâm tới thăm, nên cô ta cũng được thả ra.

Giờ tâm trạng Lâm Hàn Tình thật sự tốt đến mức không thể diễn tả, từ nhỏ Lâm Nghi Đan đã quấn lấy Lâm Thế Kiệt, nên cô cũng muốn xem thử Giản Nghệ Hân sẽ đối phó thế nào?

Cảm nhận được ánh mắt không mấy thiện cảm của Lâm Hàn Tình, Giản Nghệ Hân bỗng hơi rụt rè.

Không phải cô sợ Lâm Hàn Tình và Lâm Nghi Đan, nhưng ở nơi đông người thế này, hơn nữa ba mẹ Lâm Nghi Đan còn ở đây, cô… phải làm sao đây?

Vì Lâm Thế Kiệt đang ở ngoài thay giày, nên tạm thời chưa đi vào.

Lâm Nghi Đan khinh thường liếc nhìn Giản Nghệ Hân, rồi Lâm ý ngồi cạnh ông cụ, thân mật nói: “Ông nội, cháu ra nước ngoài mười mấy năm rồi, khó khăn lắm mới về một lần, chẳng lẽ ông không thấy nhớ cháu sao?”

“Ông nhớ chứ, ha ha ha, sao ông có thể không nhớ cháu được? Cháu ở nước ngoài vẫn không quên gửi đồ ngon về cho ông ăn, chỉ có cháu là biết ông thích món gì.”

“Tất nhiên rồi ạ, cháu xem ông như ông nội ruột của cháu.”

Lâm Nghi Đan cười hì hì ôm lấy cánh tay ông cụ, Giản Nghệ Hân định lên tiếng chào ông nội, nhưng giờ đã bị Lâm Nghi Đan cắt ngang, nên nhất thời đứng ngơ ngác trước bàn trà, tay chân hơi luống cuống.

Cảm giác này cực kỳ khó chịu…

Vợ chồng Lâm thị hoàn toàn phớt lờ cô, ông nội cũng bị Lâm Nghi Đan quấn đến mức không thể phân thân, như thể bọn họ là người một nhà, còn cô mới là người ngoài…

Tim cô như bị một tảng đá lớn chặn lại, tay chân không biết phải để đâu.

Đúng lúc này, một cánh tay bỗng khoác lên bả vai cô, rồi cô nghe thấy giọng nói trầm thấp mà ấm áp của Lâm Thế Kiệt: “Sao em lại đứng thẫn thờ ở đây?”

Mặc dù giọng nói của anh rất ấm áp, nhưng Giản Nghệ Hân chẳng hề vui vẻ.

Bởi vì cô biết, anh chỉ đang diễn kịch trước mặt ông nội, nên ra vẻ ân ái thôi…

Hồi sáng Lâm Nghi Đan bắt nạt cô, buổi chiều lại chiếm đoạt địa vị trong nhà của cô, vậy cô là gì? Cô vốn là người đột ngột chen vào…

Tâm trạng Giản Nghệ Hân vô cùng buồn bực…

Cảm nhận được tâm trạng của cô, Lâm Thế Kiệt từ từ nhíu mày.

“Ồ, là Thế Kiệt à? Không ngờ mới mấy năm không gặp đã lớn như vậy rồi, còn vị bên cạnh là…”

Người phụ nữ quý phái bỗng lên tiếng, cười híp mắt hỏi, gương mặt được chăm sóc rất tốt nên không hề nhìn ra tuổi tác.

Bà ta làm như mới chợt nhìn thấy Giản Nghệ Hân, hoàn toàn không còn dáng vẻ thờ ơ khi nãy.

“Mẹ, đây là vợ anh Thế Kiệt, tên là Giản Nghệ Hân.” Lâm Nghi Đan chủ động đứng dậy cười nói, nhưng nụ cười pha lẫn sự lạnh lùng và chế giễu, rồi cô ta đứng dậy, chỉ vào đống quà dưới sàn: “Đây đều là đồ bổ do Lâm Nghi Đan Lâm ý mang về từ nước ngoài để tặng cho ông cụ, chú và dì.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,360
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 83


CHƯƠNG 83

Cô ta luôn thích Lâm Thế Kiệt, hận không thể chuyển hết đồ trong nhà mình cho anh, ngay cả việc lấy lòng ông nội, chú và dì, cô ta cũng coi như là việc phải làm hàng ngày.

“Ồ, hóa ra cô là Nghệ Hân à…” Mẹ Lâm mỉm cười gật đầu với Giản Nghệ Hân, nhưng nụ cười lại pha lẫn hàm ý sâu xa.

Lâm Hàn Tình ở bên cạnh thì vui như hoa nở, thầm nghĩ để xem Giản Nghệ Hân có thể chịu đựng nổi gia đình này không.

“Vâng ạ, trước đây chúng con đã gặp nhau rồi. Đúng rồi… lần trước khi con mới về nước, chẳng phải suýt bị người khác giở trò đồi bại ư? Lúc đó chính Giản Nghệ Hân đã cứu con, nhưng nói tới cũng hơi buồn cười.” Lâm Nghi Đan cười nói.

Lâm Thế Kiệt khẽ nhíu mày, đúng lúc này Lâm Chúc Khanh từ trên lầu đi xuống, vừa nhìn thấy đã nói: “Thế Kiệt, con theo ba lên đây.”

Lâm Thế Kiệt nhìn Giản Nghệ Hân, ra hiệu cho cô, nhưng hình như cô không chú ý tới.

Thậm chí cô còn chẳng biết Lâm Thế Kiệt rời đi từ lúc nào, mà chỉ nghe thấy giọng nói oán trách của mẹ Lâm: “Đứa nhỏ này, hôm đó nguy hiểm đến cỡ nào, nếu không nhờ Nghệ Hân thì con đã…”

“Mẹ.” Lâm Nghi Đan nở nụ cười ác ý rồi nói tiếp: “Vâng ạ, quả thật con phải cảm ơn chị ấy. Nhưng ông nội biết không, trước đây chị Nghệ Hân từng có tiền án đó, lúc đó cảnh sát còn suýt tưởng chị ấy định buôn bán cháu… Chị Nghệ Hân xinh xắn đáng yêu như vậy, sao có thể buôn người được chứ? Lại còn có tiền án nữa, cháu cảm thấy có lẽ cảnh sát đã nhầm lẫn rồi.”

Lâm Nghi Đan vừa dứt lời, Lâm Hàn Tình đã xen vào, hai người một xướng một họa: “Cô nói vậy là sai rồi, trước đây chị dâu tôi thật sự đã từng trộm đồ, nhưng chuyện này… chúng ta đừng nên nói nữa, để chị dâu khỏi xấu hổ, đúng không chị dâu?”

Hai người phụ nữ không khỏi mỉm cười nhìn Giản Nghệ Hân, nhưng cô lại cúi đầu, không nhìn ra được sắc mặt.

Nghe thấy tiếng cười như tiếng móng tay cào lên bảng của họ, trong lòng Giản Nghệ Hân vô cùng khó chịu.

Không phải là vì những chuyện quá khứ, mà là vì lúc này cô cảm thấy mình rất cô độc…

Cô có thể mặc kệ lời bôi nhọ của người khác.

Nhưng cảm giác chỉ có một mình này thật sự quá khó chịu.

“Chị dâu? Tụi em đang nói chuyện với chị đấy.” Thấy Giản Nghệ Hân không phản ứng lại, Lâm Hàn Tình càng vui vẻ nói, chắc chắn cô ta đang rất khó chịu, tốt lắm, cô đang muốn xem cô ta sẽ báo thù thế nào.

Ông cụ chứng kiến cảnh tượng này thì nhíu mày, nhưng bị vướng vợ chồng Lâm thị đang ở đây, nên không tiện nói gì.

Đúng lúc này, mẹ Lâm lại lên tiếng: “Nghệ Hân, cô là vợ Thế Kiệt, thì cũng nên gọi chúng tôi một tiếng chú dì, đây đều là đồ Nghi Đan lặn lội mang về từ nước ngoài, nếu đặt ở đây có hơi chướng mắt, nên cô chuyển nó đi chỗ khác đi.”

“Chuyện này…”

Lâm Hàn Tình định nói chuyện này cứ để người giúp việc tới làm là được, nhưng bị Lâm Nghi Đan lườm một phát, nên hiểu rõ ngay.

Mấy người này tới đây là để thị uy.

Từ nhỏ Lâm Nghi Đan đã thích Lâm Thế Kiệt, giờ anh lại cưới Giản Nghệ Hân, nên xem Nghệ Hân thành cái gai trong mắt.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,360
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 84


CHƯƠNG 84

Lâm Hàn Tình cũng không ngăn cản nữa, mà nói: “Chị dâu, chắc chị không biết để ở đâu đúng không? Để em chỉ đường cho chị, trước mắt người giúp việc đều đang nấu cơm, nên chỉ có thể giao việc này cho chị.”

Giờ Giản Nghệ Hân mới hoàn hồn lại, nhìn đống quà dưới sàn, vẻ mặt vẫn không thay đổi.

Bọn họ nói lâu như vậy, nhưng Giản Nghệ Hân vẫn không có phản ứng gì, Lâm Nghi Đan nhất thời nổi nóng, mặt khẽ biến sắc nói: “Này, rốt cuộc cô có biết đạo đãi khách không hả?…”

“Tôi không biết.”

Giản Nghệ Hân ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo như chú nai con, khẽ cười nói: “Chú Lâm, dì, lát nữa chúng ta phải đi xuống phòng bếp để dùng bữa, nên mấy món quà này cứ để ở đây trước đi.”

“Chuyện này sao…”

Lâm Nghi Đan còn chưa dứt lời, Giản Nghệ Hân đã liếc nhìn cô ta bằng cặp mắt sắc bén, giọng điệu bình tĩnh, chuẩn mực: “Tôi nghĩ là cháu dâu nhà họ Lâm, thì tôi vẫn có quyền để đồ trong phòng khách.”

“Cô đang tỏ thái độ gì đấy?” Lâm Nghi Đan giận dữ hỏi.

Cô ta đang định nổi giận, thì sau lưng bỗng vang lên tiếng bước chân, Lâm Nghi Đan xoay người thì nhìn thấy Lâm Thế Kiệt đang từ tốn đi xuống lầu, anh như ngôi sao sáng chói nhất trong đám đông.

Lâm Nghi Đan thầm mừng rỡ, vội chạy tới nói: “Anh Thế Kiệt, anh xuống rồi à? Chú tìm anh có chuyện gì thế? Lần này em về đã Lâm ý mang về món đồ mà chú thích nhất…”

“Cô buông ra!”

Lâm Thế Kiệt nhìn bàn tay đang ôm cánh tay mình, rồi lạnh lùng nói.

Sắc mặt Lâm Nghi Đan nhất thời khó coi.

Nghe Lâm Thế Kiệt nói thế, trên mặt mẹ Lâm thoáng qua tia ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng khôi phục lại vẻ tự nhiên, rồi nói với ông cụ: “Xem ra bậc bề trên như chúng ta không được xứng chức cho lắm, hồi nhỏ Nghi Đan và Thế Kiệt chơi rất thân với nhau, giờ đã lâu không gặp nên xa lạ rồi. Haizz… Thế Kiệt đã cưới vợ rồi, giờ chỉ còn lại Nghi Đan nhà chúng tôi, từ nhỏ… từ nhỏ con nhóc này đã thích quấn lấy Thế Kiệt rồi, Nghệ Hân đừng để bụng nha.”

Lúc mẹ Lâm nói nửa vế trước còn hơi nuối tiếc, như thể chuyện Lâm Thế Kiệt và Giản Nghệ Hân kết hôn khổ sở đến nhường nào, cô nghe xong thì không khỏi trợn tròn mắt.

Bà ta làm vậy là sao?

Bà ta chạy đến nhà mình để diễu võ dương oai à?

Cô tức đến mức ngực không ngừng phập phồng, nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười, bàn tay đang buông xuôi bên người phải liên tục nhẫn nhịn, mới không vươn ra nhéo Lâm Thế Kiệt.

… Khụ khụ khụ, vì cô không dám.

Nhưng Lâm Thế Kiệt lại hất tay Lâm Nghi Đan ra, rồi sải bước đi thẳng về phía Giản Nghệ Hân.

Mọi người đều không khỏi nín thở.

Nhất là Lâm Nghi Đan, cô ta ngạc nhiên nhìn bóng lưng Lâm Thế Kiệt, bàn tay vẫn còn cứng đờ trong không khí, mặt tái mét.

Lâm Thế Kiệt thấy Giản Nghệ Hân nhìn chằm chằm mình thì trên mặt không hề có biểu cảm dư thừa, bỗng nắm lấy tay cô, như tiếp thêm sức mạnh cho cô rồi nói: “Lâm Nghi Đan, Nghệ Hân là vợ tôi, chứ không phải người ở, nên cô thu hồi tính khí tiểu thư của cô đi.”

Cô là vợ anh…
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,360
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 85


CHƯƠNG 85

Giản Nghệ Hân bỗng ngẩng đầu, thấy vẻ mặt lạnh lùng của Lâm Thế Kiệt, thì trong lòng dâng lên tia ấm áp.

Như thể cảm giác mình mới bị cô lập, bôi nhọ, phớt lờ đã tan biến trong tích tắc.

Cô không đơn độc.

Vành mắt Giản Nghệ Hân hơi ươn ướt, cô vội dời mắt đi chỗ khác, khóe miệng bất giác nở nụ cười, như băng tan trong ngày xuân, mang theo chút ấm áp. Cô ưỡn thẳng lưng, như có thêm sức lực.

“Giản Nghệ Hân, không ai dám bắt nạt em đâu.” Lâm Thế Kiệt bỗng nói nhỏ vào tai cô: “Ngoại trừ anh.”

“…”

Mặc dù câu này hơi muốn ăn đòn, nhưng trong lòng Giản Nghệ Hân vẫn cảm thấy ấm áp.

Chỉ cần cô cúi đầu là có thể nhìn thấy Lâm Thế Kiệt đang nắm lấy tay cô, bàn tay anh to ấm áp, mang theo sức mạnh, Giản Nghệ Hân bỗng mỉm cười, rồi híp mắt lại, lông mi dài cong vút tạo thành bóng râm nho nhỏ dưới mi mắt cô, mười ngón tay của hai người đan xen nhau: “Dù là anh cũng không được bắt nạt em, bằng không về nhà anh sẽ phải quỳ bàn giặt.”

Cô cười hì hì, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vui vẻ.

Cô thấy ánh mắt Lâm Thế Kiệt thoáng qua tia kinh ngạc, nhưng Giản Nghệ Hân không hề lo lắng, hai người đều có khế ước với nhau, nên khoe ân ái là chuyện thường tình.

Nhất là… khi anh dám leo lên đầu cô ngồi, anh thật sự tưởng cô là thỏ con dễ bắt nạt à?

Giản Nghệ Hân vẫn tựa vào ngực Lâm Thế Kiệt, rồi chớp mắt nói: “Ông xã, trước đây anh có quan hệ rất tốt với Lâm Nghi Đan à? Cô ấy là em gái mà anh từng nhắc với em đúng không?”

Giản Nghệ Hân Lâm ý nhấn mạnh rất rõ hai chữ “em gái”.

Cùng là phụ nữ với nhau, nên cô biết rõ nhất cách khiến người phụ nữ khác tức giận.

Chẳng phải Lâm Nghi Đan thích Lâm Thế Kiệt à? Vậy thì cô sẽ “lợi dụng” triệt để Lâm Thế Kiệt, để giết chết lòng hăng hái của cô ta.

“Anh Thế Kiệt…” Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Quả nhiên, giọng điệu Lâm Nghi Đan nồng nặc lòng đố kỵ và uất ức, Giản Nghệ Hân càng vui vẻ hơn, cô buông tay anh ra, rồi thuận thế ôm cánh tay anh, tựa cả người vào người Lâm Thế Kiệt, nở nụ cười như hồ ly gian xảo.

Lâm Thế Kiệt hơi khó chịu, nhưng không đẩy cô ra.

Giản Nghệ Hân chớp mắt nhìn Lâm Nghi Đan: “Em Nghi Đan, nếu em là em chồng chị, thì em cứ yên tâm, chắc chắn sau này chị cũng sẽ xem em như em gái.”

Lại là em gái!?

Thấy Giản Nghệ Hân e thẹn tựa vào vai Lâm Thế Kiệt, Lâm Nghi Đan vội tiến lên hai bước, gần như không thể khống chế thốt lên: “Người phụ nữ này, cô dựa vào cái gì mà gả cho anh Thế Kiệt?”

“Hả?” Giản Nghệ Hân hơi mơ màng nhìn Lâm Thế Kiệt, giả vờ ngạc nhiên thốt lên, rồi mới nhíu mày, lắc cánh tay anh như đang chịu uất ức, rồi nài nỉ: “Ông xã, anh xem em vừa không xinh đẹp bằng em gái Nghi Đan, vừa không có gia thế bối cảnh tốt như cô ấy, cô ấy vừa về nước đã mang nhiều đồ cho anh như vậy, em… em tầm thường thế này, sao anh lại thích em chứ…”

“Khụ khụ…”

Lâm Thế Kiệt bị Giản Nghệ Hân nhéo một cái, nên nhất thời nhíu mày kiếm.

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,360
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 86


CHƯƠNG 86

Chỉ trong tích tắc, anh đã bình tĩnh lại, anh nhắm mắt lại, đến khi mở mắt ra đã mang theo vẻ dịu dàng nói: “Hóa ra là chuyện này, tất cả đều phải dựa theo duyên số.”

“Nói vậy là dù em rất kém cỏi, thì anh vẫn chỉ yêu mình em đúng không?”

Giản Nghệ Hân nhìn chằm chằm Lâm Thế Kiệt bằng đôi mắt ướt át, nhưng khóe miệng lại mím chặt, như thể chỉ cần anh dám nói không, thì cô sẽ… cho anh biết hậu quả ngay.

Đến khi cô nghe thấy Lâm Thế Kiệt đáp: “Dù người khác xuất sắc đến đâu, anh cũng không cần.”

“Nếu người đó là em gái Nghi Đan thì sao?”

“Anh chỉ xem cô ấy là em gái, em đã hài lòng chưa?” Lâm Thế Kiệt bóp cằm Giản Nghệ Hân, như đang ghét bỏ. Nhưng trong mắt người khác thì cô đang ghen, còn Lâm Thế Kiệt đang bất đắc dĩ giải thích với cô, đúng là một đôi trai tài gái sắc.

Em đã hài lòng chưa?

Tất nhiên là rất hài lòng rồi, Giản Nghệ Hân gật đầu, nhân lúc Lâm Thế Kiệt thất thần nhanh chóng nhón chân hôn lên cằm anh, rồi vội che miệng cười trộm: “Em chọc anh thôi, đương nhiên em biết trong lòng anh chỉ có mình em.”

Hai người thân mật như thể mọi người xung quanh đều bị lãng quên.

“Anh Thế Kiệt, sao anh có thể nói như vậy? Tốt xấu gì Nghi Đan cũng thích anh nhiều năm như vậy…”

Lâm Hàn Tình là người đầu tiên phản ứng lại, cô ta thấy Lâm Nghi Đan đang suýt bật khóc, thì lên tiếng an ủi mấy câu.

Giản Nghệ Hân nghe vậy, thì nhìn cô ta bằng ánh mắt sắc bén ngay, nhưng cô nhanh chóng trở về dáng vẻ điềm đạm đáng yêu, uất ức nói: “Hàn Tình, em nói vậy là sao? Em định đẩy anh em cho người khác ư?

“Tôi…”

“Bài học lần trước của em vẫn chưa đủ hay sao? Sao chị cảm thấy giờ vẫn chưa tới một tháng vậy?”

Giản Nghệ Hân khẽ nói, cô biết Lâm Hàn Tình này không phải hạng người tốt lành gì, hôm nay cô bị tát một cái, nên không nuốt trôi cơn tức này, tất nhiên phải phát tiết ra rồi: “Em nói câu này ở nhà thì được, nhưng tuyệt đối không được nói ra ngoài, lỡ đến lúc đó bị người có ác ý nghe được, e rằng tiêu đề tin tức hôm sau đều là cô chủ nhà họ Lâm xúi giục anh trai ngoại tình.”

“Chị chị chị…” Lâm Hàn Tình bị câu nói của Giản Nghệ Hân chặn họng đến nỗi không nói nên lời, mặt mày đỏ bừng.

Giản Nghệ Hân nở nụ cười của người thắng cuộc.

Dựa vào mấy cô tiểu thư không có đầu óc này mà cũng đòi bắt nạt cô à?

Cô không dạy cho bọn họ một bài học, thì bọn họ không biết 20 năm qua cô đã lớn lên trong khu ổ chuột bằng cách nào rồi!

Nhìn mấy cô gái đều miệng lưỡi sắc bén, đấu khẩu qua lại, sắc mặt Lâm Thế Kiệt thâm trầm đến mức không nhìn ra được vẻ mặt gì.

Giản Nghệ Hân tưởng anh hơi phiền muộn, nên mệt mỏi ngăn cản đề tài này: “Chú Lâm, dì Lâm đã ăn trưa chưa? Không bằng chúng ta đi ăn cơm đi.”

Từ lúc bắt đầu ông nội và ba Lâm đã ngồi qua một bên bàn bạc một số chuyện, cũng không để tâm nhiều đến lời lẽ đanh thép của thế hệ trẻ, đúng lúc này chú Trương đi tới, vừa thấy bữa trưa đã được dọn ra, thì nhanh chóng dẫn mọi người ngồi vào bàn ăn.

Giản Nghệ Hân là “mợ chủ”, nên giúp chú Trương sắp xếp vị trí một cách ngăn nắp, sau khi rửa tay ra khỏi phòng bếp thì chợt nhận ra Lâm Thế Kiệt đã đi đâu rồi?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,360
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 87


CHƯƠNG 87

Hả?

Chẳng lẽ là vì lúc nãy anh bị cô lợi dụng nên giận rồi?

Trong lòng Giản Nghệ Hân hơi bồn chồn, cô và Lâm Thế Kiệt chỉ là quan hệ hợp đồng, có lẽ anh sẽ không tha thứ cho cô…

Thôi xong rồi, Lâm Thế Kiệt đã sớm nhắc nhở cô đừng gây chuyện rồi.

“Ừm, tôi biết rồi… cậu cứ điều tra tiếp đi, muộn nhất là không quá một tuần nữa, giao hết tài liệu tới cho tôi.” Trên ban công, một bóng người cao lớn đang quay lưng về phía cửa, anh nói rất nhỏ, nghe giống như đang nói về bí mật gì đó.

Giản Nghệ Hân ngừng bước.

Điều tra tiếp đi? Điều tra cái gì… trong lòng cô bỗng có cảm giác kỳ lạ, luôn cảm thấy điều mà Lâm Thế Kiệt nói có liên quan đến cô…

Đúng lúc này, Lâm Thế Kiệt xoay người lại, sau khi nhìn thấy Giản Nghệ Hân thì vẻ mặt nhẹ nhõm, nhanh chóng cúp máy.

Biểu hiện của Lâm Thế Kiệt rất bình tĩnh, hành động trôi chảy.

Nhưng trong lòng Giản Nghệ Hân cũng có điều nghi ngờ. Cô nở nụ cười, thăm dò nói: “Chuyện của công ty à?”

Lâm Thế Kiệt đi tới, lúc ngang qua người Giản Nghệ Hân, trên người anh mang theo khí thế cực mạnh, khiến cho người ta không nhìn ra tâm trạng của anh.

Có điều, khi đến bên cạnh Giản Nghệ Hân, một câu nói nhẹ nhàng chui vào tai cô.

“Chuyện của tôi không cần phải báo cáo với em.”

Một câu dường như làm cho Giản Nghệ Hân lập tức hóa đá…

Cô vừa mới thân mật ôm lấy cánh tay anh, mười ngón tay đan nhau, như một đôi vợ chồng yêu thương nhau.

Thế mà giờ anh lại nói chuyện với cô một cách lạnh lùng như vậy.

“Nghệ Hân, vào ăn cơm thôi!”

Giản Nghệ Hân nghe được tiếng gọi của ông nội, vội vàng điều chỉnh tâm trạng của mình rồi chạy tới.

Trên bàn cơm, cô vẫn luôn cúi đầu ăn, không chú ý tới tình hình trên bàn ăn.

“Thế Kiệt à, nghe nói gần đây cháu làm cho sự nghiệp của tập đoàn Đế Quốc lên như diều gặp gió.

Cháu cũng đang để ý tới mảnh đất ở Thành Nam kia à?” Ba Lâm đột nhiên lên tiếng hỏi.

“Vâng.”

“Khụ khụ…” Trên mặt ba Lâm nở nụ cười lấy lòng, trong mắt như lóe sáng: “Thế này, mảnh đất kia nghe nói cần 4500 tỉ, tập đoàn Đế Quốc nuốt trôi không? Chẳng bằng cho chú kiếm chén canh, vừa hay gần đây chú có ý định đầu tư bất động sản, cũng coi là…”

Hả?

Giản Nghệ Hân tò mò ngẩng đầu lên, chỉ thấy Lâm Thế Kiệt không buông đũa xuống, bình tĩnh như đang nói nghe một chuyện bình thường.

Bốn nghìn năm trăm tỉ…

Vậy đúng là rất nhiều tiền nhỉ? Giản Nghệ Hân không khỏi nuốt nước bọt, ngay cả chính cô cũng không phát hiện nước bọt của mình sắp rớt xuống đến nơi rồi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,360
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 88


CHƯƠNG 88

“Tập trung ăn cơm đi em!”

Bỗng nhiên được ai đó gắp cho một cái đùi gà, lúc này Giản Nghệ Hân mới ý thức được vừa rồi hình như mình thể hiện sự ngạc nhiên hơi quá!

Cô vội vàng cúi đầu, yên lặng ăn cơm, chỉ hận không thể vùi mặt mình vào trong chén.

“Chú Lâm, tập đoàn Đế Quốc chưa từng hợp tác với người khác đối với những chuyện như thế này.

Trước giờ đều độc lập, một mình.”

Lén ngẩng mắt lên nhìn, cô thấy ba Lâm ngượng ngùng gãi mũi, Giản Nghệ Hân thầm chửi bậy trong lòng. Con gái thì mỗi ngày đều kiếm chuyện với người ta, Lâm Thế Kiệt mà cho ông ta kiếm chén cơm mới là mặt trời mọc đằng tây đấy.

Dù sao cô cũng tận mắt thấy Lâm Thế Kiệt chán ghét Lâm Nghi Đan cỡ nào đấy.

Haiz…

Giản Nghệ Hân thất thần một chốc, lúc này mới phát hiện mọi người gần như đã ăn xong, chỉ còn đồ ăn trong bát của cô chưa có động tới. Cô vội vã ăn như hổ đói, không cẩn thận bị sặc.

“Khụ khụ khụ…”

“Ăn từ từ thôi.”

Giản Nghệ Hân vươn tay đến cầm Lâmc nước, có người đưa Lâmc nước cho cô, thuận tiện nói: “Không ai giành với em.”

“…” Giản Nghệ Hân uống hết mấy ngụm nước mới thông thuận, cô lúng túng nhìn bát cơm của mình, không thể bỏ thừa, nhưng cũng không có cách nào ăn hết trong thời gian ngắn, chỉ đành ném cho Lâm Thế Kiệt ánh mắt cầu khẩn, lại thấy Lâm Thế Kiệt lặng lẽ dời ánh mắt đi.

Đúng là qua cầu rút ván!

Mình vừa mới giúp anh giải quyết một bông hoa đào nát, vậy mà anh chẳng quan tâm mình chút nào.

Nhưng mà, một giây sau, Lâm Thế Kiệt lại cầm đũa lên lần nữa, bắt đầu từ tốn ăn…

Đây, đây là anh làm giảm bớt sự lúng túng của mình sao?

Giản Nghệ Hân nhất thời không phản ứng kịp.

Bên kia, Lâm Thế Kiệt đã lên tiếng: “Chú dì, mọi người đều mệt rồi, tiệc tối cháu sẽ đi.”

Đây là hạ lệnh đuổi khách à.

Một nhà ba người nhà họ Lâm ra khỏi biệt thự, ba Lâm lập tức xụ mặt xuống.

“Chảnh cái gì chứ? Cũng chỉ là một thằng trẻ ranh hơn hai mươi tuổi, nếu không phải bị nhà họ Lâm chèn ép, nó có thể ăn ở ngang ngược như vậy à?”

Ông ta đã phải ăn nói khép nép với người vế dưới, nhưng Lâm Thế Kiệt lại chẳng nể mặt mũi chút nào.

“Ông xã…” Sắc mặt mẹ Lâm cũng khó coi.

Hôm nay bọn họ tới đây một chuyến đúng là ấm ức quá mà.

Khổ nhất vẫn là Lâm Nghi Đan. Từ lúc cô ta trông thấy Lâm Thế Kiệt và Giản Nghệ Hân đằm thắm với nhau là bắt đầu rầu rĩ không vui rồi, cho đến khi ăn cơm xong vẫn giống như người mất hồn.

“Nghi Đan, con còn muốn cái thằng đó à? Đừng ngóng nữa, nó đã kết hôn rồi.” Mẹ Lâm thấy con gái mình buồn bã thì thở dài an ủi.

“Mẹ?” Lâm Nghi Đan không cam lòng kêu lên, dường như đột nhiên nhớ tới cái gì, vội kéo tay mẹ Lâm, năn nỉ: “Mẹ nói là sẽ chuẩn bị đồ tốt trong bữa tiệc tẩy trần cho con mà, đến lúc đó…”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,360
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 89


CHƯƠNG 89

Chỉ cần gạo nấu thành cơm, anh Thế Kiệt còn có thể không nhận ư?

“Mẹ, con chợt nhớ ra là mình quên mang điện thoại, con về lấy một chuyến!” Lâm Nghi Đan bỗng nhiên dừng bước, quay người chạy về phía biệt thự.

“Hắt xì…”

Giản Nghệ Hân ngồi trong phòng khách bỗng hắt xì một cái, vội vàng rút một tờ giấy ăn.

Ai nhớ đến cô, hay là ai đang mắng cô nhỉ?

“Chị dâu, chị là nữ chủ nhân trong nhà, chẳng lẽ không cần dọn dẹp sao?” Cơm nước xong xuôi, người một nhà đều ngồi ở phòng khách nói chuyện phiếm. Lâm Hàn Tình vừa nhìn Giản Nghệ Hân là không nhịn được lên tiếng khiêu khích.

“… Dọn dẹp?” Giản Nghệ Hân xoa mũi, hoang mang nhìn về phía Lâm Hàn Tình: “Trong nhà có người làm cơ mà?”

“Nhưng chị là con dâu…”

“Nhà họ Lâm cưới vợ về để làm người hầu à?” Giản Nghệ Hân “à” một tiếng thật dài, xoa hai tay tiến lại gần: “Vậy vì sao các người còn trả tiền lương cho người làm, này không phải là ăn no rửng mỡ sao? Cô lấy tiền lương của người làm trả cho tôi đi, tôi đi làm liền.”

Lúc nói chuyện, Giản Nghệ Hân còn kiêu ngạo hừ một tiếng, chọc cho ông cụ cười ha ha.

Giản Nghệ Hân lại chưa phát hiện ra, theo như cô biết thì công ty của những người làm này một tháng trả tận năm, sáu mươi triệu lận.

Cô ra ngoài làm việc kiếm được mới được gần một trăm năm mươi triệu!

Nghĩ lại cũng thấy động lòng.

“Ha ha ha… cái đứa nhỏ này, đúng là mê tiền.” Ông cụ cười bất đắc dĩ, chỉ vào Giản Nghệ Hân. Giản Nghệ Hân cười ha hả, lúc này chú Trương bưng lên hoa quả tráng miệng, Giản Nghệ Hân lập tức chọn mấy món thích hợp cho người già cho ông cụ: “… Ông nội, dưa hấu có tính lạnh, nhiều đường, không thích hợp cho ông ăn đâu. Lát nữa cháu pha cho ông một tách trà.

Nhìn ông cụ nở nụ cười cưng chiều, Giản Nghệ Hân chỉ cảm thấy ông cụ cực kỳ thân thiết.

Không khỏi đối xử với ông càng tốt hơn.

Nếu như bà nội còn sống, e là cũng nhìn mình đầy yêu mến đi…

Giản Nghệ Hân lặng lẽ ăn dưa hấu, ngọt ngào, lành lạnh. Nhớ tới bà nội, hai vành mắt không nhịn được mà đỏ lên.

“Này? Nhóc cháu sao vậy? Sao đột nhiên lại khóc?”

“Không, không ạ.” Giản Nghệ Hân nở nụ cười ngọt ngào: “Cháu không có khóc, bởi vì cảm thấy có ông nội bên cạnh thật là hạnh phúc.

“Đứa nhỏ ngốc này, cháu là cháu dâu của ông nội, sau này Lâm Thế Kiệt mà bắt nạt cháu, cháu cứ tới mách ông, ông nhất định sẽ cho nó biết tay.”

“Vâng ạ, cảm ơn ông nội.” Như bị lây nụ cười của ông cụ, làm cho Giản Nghệ Hân tìm lại được cảm giác gia đình đã mất từ lâu. Cô kéo cánh tay ông cụ, làm nũng: “Ông nội, cháu dán tranh chữ lần trước ông cho lên rồi, dì Liễu cũng thích lắm, có thể cho cháu một bức nữa được không?”

“Ha ha ha, dì Liễu nói thế thật à?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,360
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 90


CHƯƠNG 90

“Đúng vậy ạ.” Giản Nghệ Hân lập tức tròn mắt, dì Liễu là người mà lúc trước ông cụ bảo Lâm Thế Kiệt tìm đấy. Giản Nghệ Hân cười ha ha: “Cháu biết ông cụ thích viết thư pháp vào buổi tối nhất, hay là tối nay cháu không đi, ở lại đây cùng ông nội!” Giản Nghệ Hân cười, khuôn mặt nhỏ như nở thành đóa hoa đào xán lạn, cộng thêm cái miệng dẻo, lấy lòng hết mình.

Ông cụ cũng chỉ có mấy sở thích đấy.

“Không được!”

Bỗng nhiên, ngoài của lúc này truyền tới một giọng nói lanh lảnh mà bá đạo.

Giản Nghệ Hân nhíu mày, nhìn Lâm Nghi Đan đột nhiên xuất hiện trước mặt mọi người. Sắc mặt cô ta thay đổi, đi tới: “Cháu để quên điện thoại di động. Ông nội, cháu biết ông thích viết thư pháp, cháu cũng rất thích…”

Nhìn dáng vẻ không coi mình là người ngoài của Lâm Nghi Đan, Giản Nghệ Hân nhướng mày: “Trùng hợp thế à?”

Vừa nói xong, lập tức bị Lâm Nghi Đan trừng mắt lườm, có điều Giản Nghệ Hân không để ý chút nào!

“À đúng rồi!” Giản Nghệ Hân bỗng nhiên như bừng tỉnh, ngọt ngào kéo tay ông cụ: “Ông nội, vậy thì cho Nghi Đan một bức đi. Hay là cho cô ấy trước đi ạ, chúng ta là người một nhà, ông cho cháu lúc nào cũng được, vẫn nên ưu tiên cho người ngoài trước…”

“…”

Giản Nghệ Hân đáng chết!

Giản Nghệ Hân giống như bé thỏ trắng, thấy Lâm Hàn Tình ngăn Lâm Nghi Đan lại, sau đó đưa cô ta ra ngoài.

Đôi mắt cười của Giản Nghệ Hân cong cong, giống như con mèo nhỏ vừa ăn vụng, ngón tay mảnh khảnh, trắng nõn vẫn còn đang kéo tay ông cụ.

Không cướp được chồng thì muốn cướp ông nội của cô à?

Mơ đẹp đấy! Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Lúc lấy lại tinh thần thì bắt gặp ánh mắt đầy ý vị sâu xa của Lâm Thế Kiệt, Giản Nghệ Hân chỉ cảm thấy cả người lạnh đi, vội vàng rời mắt sang hướng khác.

Lâm Thế Kiệt trông thấy cảnh này, khóe miệng giật giật, vẻ mặt ảm đạm không rõ.

“Ơ! Hôm nay náo nhiệt thế? Mọi người đều ở đây à?”

Đúng lúc này, Lâm Thích Phi cà lơ phất phơ đi từ cầu thang xuống, nhìn thấy người ngồi đầy trong phòng khác thì trực tiếp đi qua, vừa hay ngồi bên cạnh Giản Nghệ Hân.

Cái tên ăn chơi này.

Giản Nghệ Hân dịch sang bên cạnh, nhưng ông nội ngồi sát bên mình nên không trốn thoát được.

Lâm Hàn Tình tiễn Lâm Nghi Đan trở về đã nhìn thấy cảnh tượng này!

Vừa rồi lúc Nghi Đan tới liền khoe khoang với mình, nói là cho Giản Nghệ Hân chút dạy dỗ nhỏ. Cô ta tò mò là cái gì, nhưng hỏi một hồi lâu, Lâm Nghi Đan mới lén nói cho cô ta biết là cho cô một bạt tai!

Quá đã mà!

Mặc dù bây giờ gương mặt Giản Nghệ Hân vẫn trắng nõn như thường, nhưng nhìn kỹ vẫn có thể thấy vệt đỏ trên gò má trái.

Lâm Hàn Tình nhếch môi lộ nụ cười chế giễu.

Người phụ nữ này không chỉ dụ dỗ anh trai mình, mà còn quyến rũ anh Phi…

Nhưng mà càng như vậy thì càng nhiều cô gái muốn cô chết!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,360
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 91


CHƯƠNG 91

Cho dù Giản Nghệ Hân cực thông minh thì sao? Cô không thể không chịu thiệt khi gặp người phụ nữ như Lâm Nghi Đan chắc?

Từ khi lên tiểu học, Lâm Nghi Đan đã bắt đầu quấn lấy Lâm Thế Kiệt, đúng là fan cuồng, coi Lâm Thế Kiệt như thuộc sở hữu của mình, trước kia bao nhiêu cô gái đều bị cô ta đuổi đi.

“Nghệ Hân, mặt chị bị sao vậy, hình như bị thương à?”

Lâm Hàn Tình xem náo nhiệt mà không chê lớn chuyện nói.

Nghe Lâm Hàn Tình nói xong, Giản Nghệ Hân không nhịn được muốn đỡ trán, cô gái này cảm thấy gây gổ với mình có chỗ tốt nào không?

Quên dạy dỗ lần trước rồi à?

“Đúng vậy, không cẩn thận bị va vào. Từ bao giờ Hàn Tình lại quan tâm tôi thế?” Giản Nghệ Hân lặng lẽ tránh bàn tay heo ăn mặn của Lâm Thích Phi đang lại gần. Câu cuối cùng này lại làm Lâm Hàn Tình đỏ cả mặt.

Không phải ngượng, mà là bị tức.

Nếu như không phải vì Giản Nghệ Hân, mình sẽ không bị cấm túc!

Hừ, bị Nghi Đan đánh mà cũng không dám nói, tôi xem chị kiêu đến khi nào!

Lâm Hàn Tình cười, bị Ân Khiết trừng mắt một cái, lúc này cô ta mới ngậm miệng.

Lúc này, Lâm Thích Phi lại không nhịn được, ánh mắt chợt lóe, nói: “Chị dâu nhỏ, tôi thấy trên mặt chị không giống bị va, mà như bị phụ nữ đánh ấy. Nếu như bị bắt nạt thì nói ra, anh tôi sẽ cho chị chỗ dựa mà!”

Lâm Thích Phi cười ha hả.

Thật ra Lâm Thích Phi cũng chỉ dựa vào nhan sắc mà mê hoặc mấy cô gái nhỏ, nhưng cái miệng của anh ta thì thật đáng ăn đòn, ngay cả ánh mắt cũng làm cho Giản Nghệ Hân thấy buồn nôn.

Tôi nhổ vào, phì phì!

Lần trước muốn giở trò vô lễ với mình, cho anh ta bị đau mà không dám kêu rồi, bây giờ vẫn dám trêu chọc mình!

“Thích Phi, gần đây cậu lại đến quán bar rồi à?” Có điều, lần này Giản Nghệ Hân chưa kịp lên tiếng, tính chiếm hữu cực mạnh của Lâm Thế Kiệt bộc phát đã kéo Giản Nghệ Hân vào trong lòng mình, dường như đang tuyên bố với thiên hạ, đây là người phụ nữ của mình.

Ánh mắt Lâm Thế Kiệt như dao bắn về phía Lâm Thích Phi ngồi đối diện: “Chơi phụ nữ ít thôi, không lại làm xấu danh tiếng của nhà họ Lâm mình.”

“Anh…”

Lâm Thích Phi tức đến đỏ mặt tía tai.

Đôi mắt đỏ au của Lâm Thích Phi nhìn chằm chằm Lâm Thế Kiệt.

Trước nay anh ta không biết anh cả mình lại có thể nói như vậy!

Này rõ ràng là nói anh ta chơi gái nhiều rồi, cho nên chuyện gì cũng có thể kéo phụ nữ tới đánh nhau.

“Anh cả, chúng ta là người một nhà đấy. Đây là thái độ của anh với người một nhà đấy à?” Lâm Thích Phi cả giận nói. Anh ta đứng bật dậy khỏi ghế, khí thế cực kỳ.

Tối qua đúng là anh ta về muộn, nhưng là bị một người mẫu nhỏ hạng ba cho leo cây, bây giờ đang bực bội đây này.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,360
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 92


CHƯƠNG 92

“Cậu coi tôi là người nhà à, sao tôi không biết nhỉ?” Lâm Thế Kiệt dương dương tự đắc ngồi trên ghế sô pha, hai chân thon dài bắt chéo, trên tay cầm một tách cà phê, mắt trừng lên, dường như trả lời một cách rất tùy ý.

Lần này thịt trên mặt Lâm Thích Phi cũng bắt đầu rung lên.

Người anh trai này của anh ta từ trước tới nay đều coi thường anh ta!

“Lâm Thế Kiệt, anh có ý gì đây?” Lâm Thích Phi không nhịn được, bình thường anh ta có thể nhịn được thì sẽ nhịn Lâm Thế Kiệt, nhưng anh ta cũng khá là nóng tính.

Ông cụ nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, trên mặt cũng không có biểu cảm dư thừa.

Mà lập tức lạnh lùng lên tiếng: “Hai cháu đều đi ra ngoài cho ông.”

“Ông nội…”

Lâm Hàn Tình nghe ông nội lạnh lùng nói vậy, đôi con ngươi sắc bén quét một vòng, trong lòng lập tức bồn chồn. Lỡ như ông nội tức thật, hậu quả…

Trong phòng khách nhất thời tràn ngập khói lửa.

Giản Nghệ Hân ôm lấy cánh tay ông nội, cảm nhận được rõ ràng ông nội đang tức giận. Cô vội vàng giúp ông cụ thuận khí: “Ông nội, ông đừng quan tâm bọn họ. Người trẻ bọn họ tính tình bốc đồng, khó tránh khỏi nói chuyện vài câu là gây gổ. Cháu cũng không thiên vị ai, nhưng quan trọng là ông nội không được tức giận, tức hại thân thì không đáng đâu.”

“Ha ha ha, vẫn là bé con biết nói chuyện.” Ông cụ được Giản Nghệ Hân dỗ dành, lúc này mới liếc mắt nhìn hai người kia, lạnh lùng nói: “Cháu theo ông lên, ông viết chữ cho cháu, hai ta mặc kệ họ!”

“Vâng.”

Giản Nghệ Hân thờ ơ nhìn thoáng qua hai người, thực tế chỉ mình Lâm Thích Phi là gầm gừ trừng mắt với Lâm Thế Kiệt như con dã thú bi nhốt, còn Lâm Thế Kiệt vẫn ra vẻ không có gì ngồi trên ghế sô pha.

Dường như anh… vĩnh viễn trong trạng thái dù núi thái sơn có sụp thì mặt cũng không đổi sắc.

Một lần mất khống chế duy nhất đại khái là cái váy kia thôi…

Giản Nghệ Hân vứt suy nghĩ khỏi đầu, đỡ ông cụ lên lầu.

Thật ra cô rất hưởng thụ tình thân, lúc này ở bên ông cụ lại có được niềm vui trước nay chưa từng có, cho đến khi… Ông cụ viết xong một bức, Giản Nghệ Hân chuẩn bị đóng cửa phòng sách, chỉ nghe thấy Lâm Hàn Tình ở dưới lầu kêu to lên: “Không xong, không xong rồi, xảy ra chuyện rồi!”

“Sao vậy?”

Gì mà hô to gọi nhỏ thế…

Giản Nghệ Hân ghét nhất loại thiên kim đại tiểu thư thế này, không có chuyện gì to tát cứ oang oang cả lên. Cô chỉ vào phòng sách, bĩu môi nói: “Ông nội đang nghỉ ngơi, nếu như cô đánh thức ông nội…”

“Chị mau đi với tôi.”

Giản Nghệ Hân còn chưa nói xong, Lâm Hàn Tình đột nhiên nắm lấy cổ tay cô, trong lòng bàn tay cô ta đều là mồ hôi.

Giản Nghệ Hân cứng đờ một chút.

Trước kia cô rất ít khi tiếp xúc thân mật như vậy với người ta…

“Còn đứng ngây đó làm gì?” Trên trán Lâm Hàn Tình rịn ra lớp mồ hôi mỏng, biểu cảm lo lắng của cô ta không giống như đang giả vờ: “Anh Thế Kiệt và anh Phi sắp đánh nhau rồi, cô còn không mau qua xem một chút!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,360
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 93


CHƯƠNG 93

Vừa rồi Giản Nghệ Hân và ông nội lên lầu, hai người liền giương cung bạt kiếm. Lâm Thế Kiệt vốn không muốn phản ứng lại Lâm Thích Phi, nhưng Lâm Thích Phi cứ khiêu khích một hồi, thế là biến thành tình cảnh này…

Biệt thự nhà họ Lâm nằm ở Thành Tây, dọc theo hướng phía tây là mấy con đường quốc lộ đan xen chằng chịt. Lúc này, bên lề đường có hai chiếc xe thể thao xa hoa khiêm tốn dừng lại.

Giản Nghệ Hân nhìn hai chiếc xe thể thao kia, nuốt nước miếng một cái.

Trời ạ.

Cảnh tượng này mới chỉ nhìn thấy trên TV!

Một con xe Ferrari màu hồng chói đã được cải tiến dừng ở ven đường, còn Lâm Thích Phi lúc này đang dựa vào cạnh xe, trong tay kẹp một điếu thuốc lá, trong khói mù lượn lờ, anh ta hít vào nhả ra một hơi: “Lâm Thế Kiệt, anh nên sợ chứ nhỉ?”

“Sợ?” Lâm Thế Kiệt đứng ở một bên khác, cả người tản ra khí thế sắc bén.

Anh giơ tay lên, mở cúc tay áo.

Động tác liền mạch: “Lâm Thích Phi, tôi sống đến từng này… còn chưa từng sợ cái gì.” Nói xong, Lâm Thế Kiệt nhếch môi lộ ra một nụ cười gian tà.

Gian xảo lại ngông cuồng. Giản Nghệ Hân chưa từng nhìn thấy một Lâm Thế Kiệt như vậy!

Anh còn biết đua xe à?

Chẳng lẽ anh không phải là loại mọt sách chỉ biết học thôi ư. Mặc dù là “con nhà người ta” nhưng những thứ khác thì không biết sao? Không thì sao tuổi đã lớn mà vẫn còn là trai tân?

Khụ…

Mặc dù Giản Nghệ Hân cũng không chắc chắn Lâm Thế Kiệt có phải là trai tân hay không, nhưng dựa theo kinh nghiệm nhiều năm của cô, cộng thêm ở trong nhà anh một thời gian, vừa nhìn đã biết anh là một người đàn ông độc thân, bình thường không có sinh hoạt giường chiếu rồi.

“Chị còn ngây ra đó làm gì? Còn không mau tới ngăn họ đi?” Lâm Hàn Tình đã gấp đến độ trán đầy mồ hôi lạnh, cô ta lo lắng đẩy cánh tay của Giản Nghệ Hân. Giản Nghệ Hân bị cô ta đẩy làm lảo đảo một chút, lông mày nhăn lại: “Cô làm gì đấy?”

“Chị đi ngăn họ đi!”

“Vì sao cô không đi?” Giản Nghệ Hân khoanh tay ra vẻ việc không liên quan đến mình, dứt khoát đứng yên không động. Cô nhìn Lâm Hàn Tình một cái, nhưng thực tế ánh mắt lại quan sát bốn phía chung quanh.

Nơi này rất lớn, dựa theo kinh nghiệm của Giản Nghệ Hân thì phía sau là đường núi uốn lượn, nếu như hai người này thực sự đua xe thì đúng là có thể xảy ra chuyện.

Nhưng mà… cô mới không tin Lâm Thế Kiệt là một người không có đầu óc đâu!

“Chị, chị có ý gì? Giản Nghệ Hân, bên kia một người là chồng chị, một người là em chồng chị, sao chị có thể không ngăn họ lại chứ?”

“Ồ? Đây là lý do gì vậy, hai người họ đều là anh trai của cô đấy.” Giản Nghệ Hân hừ mũi một cái.

Thật ra cô cũng không biết vì sao Lâm Hàn Tình không muốn hai người kia tranh tài, nhưng lại không đi lên, có điều là… Lâm Hàn Tình bảo cô làm gì, đương nhiên là cô muốn làm ngược lại. Dù sao, ai bảo cô thấy Lâm Hàn Tình chướng mắt chứ!

“Giản Nghệ Hân! Chị…”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,360
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 94


CHƯƠNG 94

“Đừng có chỉ ngón tay của cô vào người tôi, tai tôi không có điếc.” Giản Nghệ Hân đột nhiên chế nhạo một câu, bên kia, bầu không khí giữa Lâm Thế Kiệt và Lâm Thích Phi càng thêm căng thẳng.

Nhưng mà vẫn chỉ có mình Lâm Thích Phi tức giận mà thôi.

Lâm Thế Kiệt lại chẳng thèm để ý chút nào.

“Ha ha, anh, thật ra em cũng rất tò mò, có phải anh thực sự không để ý tới bất cứ thứ gì không?” Trong mắt Lâm Thích Phi bỗng lóe sáng như sao, anh ta đã sớm trông thấy Giản Nghệ Hân bị Lâm Hàn Tình dẫn tới rồi.

Lâm Thích Phi dựa vào cạnh xe, dáng vẻ cậu ấm cà lơ cà phất cực kỳ.

Lâm Thế Kiệt uể oải, dường như không còn kiên nhẫn được nữa: “Đấu thì nhanh chút đi.” Anh còn rất nhiều chuyện phải làm, không có rảnh ở đây chơi với Lâm Thích Phi đâu.

“Đấu! Đương nhiên phải đấu, nhưng mà… chúng ta làm thứ thú vị hơn, thế nào?”

“Ồ?”

Lâm Thích Phi thấy Lâm Thế Kiệt không từ chối, lúc này vẫy tay với hai cô gái đứng phía sau bọn họ, la lớn: “Chị dâu, tới đây cùng chơi đi! Đứng nhìn không thì chán lắm!”

Giản Nghệ Hân không khỏi cảm thấy buồn nôn khi nhìn thấy Lâm Thích Phi đang ngoắc tay với mình.

Người đàn ông này ngoài vẻ mặt đẹp trai ra thì đúng là chẳng có chỗ nào đàng hoàng cả!

Ngay cả chị dâu của mình cũng trêu ghẹo?!

“Được thôi, cậu muốn chơi thế nào?” Giản Nghệ Hân cũng không phải loại người nhát gan, cô sải bước lại gần một cách tiêu sái, giả vờ nhìn Lâm Thích Phi với vẻ mặt ngây ngô.

Lâm Thích Phi thấy Giản Nghệ Hân đồng ý, thì trong lòng rất là vui vẻ.

Lâm Thế Kiệt thì chỉ khẽ nhíu mày chứ không biểu hiện gì và đương nhiên là Giản Nghệ Hân đã không bỏ sót chi tiết nhỏ này, cô lén tới gần Lâm Thế Kiệt, và thầm thì chỉ đủ để hai người nghe thấy: “Lâm Thế Kiệt, tôi tin anh nên mới đồng ý, anh chắc sẽ không thua đâu nhỉ?”

“…” Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Lâm Thế Kiệt tỏ vẻ không muốn nói chuyện.

Giản Nghệ Hân vốn cũng không nghĩ Lâm Thế Kiệt sẽ phản ứng lại mình, tóm lại một gã đàn ông “quái vật” như Lâm Thế Kiệt tuyệt đối sẽ không để mình bị mất mặt. Nói cách khác, anh ta sẽ thắng bằng mọi cách.

“Anh muốn so bì thế nào với một cậu em họ như thế?” Giản Nghệ Hân cười nói.

Lúc này Lâm Hàn Tình cũng đến, thấy Giản Nghệ Hân vừa rồi còn nghiêm nghị từ chối vậy mà bây giờ lại vội vội vàng vàng thì kiềm chế không được mà chửi thề trong lòng.

Đúng là con đàn bà đê tiện.

Thấy đàn ông là giả vờ giả vịt ngay!

“Bình thường chúng tôi đều chơi theo luật cũ, tôi và anh họ sẽ bịt mắt lại, chị và Hàn Tình chỉ đường cho chúng tôi, xem ai có thể chạy đến đích nhanh nhất, phần thưởng cho người thắng cuộc thì… Hay là chị dâu nhỏ hôn tôi một cái, chị thấy sao?”

Lâm Thích Phi nói xong, trong mắt đã lộ ra sự thèm muốn.

Khuôn mặt đang tươi cười của Giản Nghệ Hân chợt cứng đờ, suýt chút nữa là cô chửi thẳng vào mặt Lâm Thích Phi rồi!

Nhưng cô vẫn kìm lại được, dù cô không phải vợ thật của Lâm Thế Kiệt nhưng trên danh nghĩa, cô vẫn là vợ của anh!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,360
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 95


CHƯƠNG 95

Lâm Thích Phi dám đùa giỡn cô như vậy thì tin chắc là Lâm Thế Kiệt sẽ không tha cho anh ta.

“Anh, chắc anh không đến nỗi sợ thua em mà không thi đâu nhỉ?” Lâm Thích Phi nhìn chằm chằm Lâm Thế Kiệt, anh ta đã hút xong điếu thuốc và tuỳ tiện ném đầu mẩu thuốc lá ra sau lưng rồi vẫy tay với Lâm Hàn Tình nhưng Lâm Hàn Tình lắc đầu quầy quậy, sợ đến mức hai chân mềm nhũn như cọng bún thiu: “Hai người muốn chơi thì cứ chơi đi, chở tôi theo làm gì? Tôi không chơi được, tôi tôi tôi bị say xe!”

Lâm Hàn Tình nói lắp bắp.

Giản Nghệ Hân cười phì: “Hàn Tình, đừng nói là cô sợ nhé? Cô như vậy tức là không tin vào kỹ năng lái xe của anh họ mình à?”

Sự hoài nghi và thái độ chế giễu trắng trợn của Giản Nghệ Hân khiến Lâm Thích Phi biến sắc, thấy Lâm Hàn Tình liên tục lùi về sau như thể sẵn sàng bỏ chạy bất cứ khi nào, Lâm Thích Phi liền kéo cô ta lại! Không nói hai lời đã đẩy cô ta vào trong xe, cách một lớp cửa kính nhưng Giản Nghệ Hân vẫn có thể nghe thấy Lâm Hàn Tình đang đập cửa rầm rầm.

Nhìn là biết cô ta đang sợ hãi.

“Ha ha ha…” Giản Nghệ Hân không nhịn được cười, nhìn thấy hai anh em muốn đánh nhau, phản ứng đầu tiên không phải khuyên can mà là bỏ của chạy lấy người, Giản Nghệ Hân cũng không dám cam đoan trong bụng Lâm Hàn Tình đang toan tính cái gì.

“Cười đủ chưa?”

Trên đỉnh đầu bỗng nhiên truyền đến một áp lực lạnh lẽo khiến Giản Nghệ Hân bình tĩnh lại và thôi không cười nữa: “Chuyện đó, vừa rồi là tôi tự mình quyết định, anh sẽ không có ý kiến chứ?”

“Giản Nghệ Hân, cô thực kiêu ngạo.”

Lâm Thế Kiệt bỗng nhiên nói một câu khó hiểu khiến Giản Nghệ Hân có chút buồn bực, sau đó cô mới hiểu, mình chẳng hiểu ất giáp gì mà đã thay Lâm Thế Kiệt chấp nhận sự khiêu khích của Lâm Thích Phi, đúng là không ổn cho lắm…

Lâm Thế Kiệt chắc không phải là đã giận đấy chứ?

Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, khi Giản Nghệ Hân ngồi vào xe theo yêu cầu của Lâm Thế Kiệt, cuối cùng cô cũng biết hối hận là gì…

Mẹ kiếp! Nếu biết sẽ chơi trò nguy hiểm như vậy thì có đánh chết cô cũng sẽ không đồng ý!

Giản Nghệ Hân khóc không ra nước mắt, bây giờ đổi ý còn kịp không?

“Thất thần làm gì? Bịt mắt cho tôi đi.”

Mấy ngón tay thon dài của Lâm Thế Kiệt đang cầm một tấm vải lụa đen, Giản Nghệ Hân nhìn thấy, bỗng nhiên bĩu môi: “Chuyện đó, bây giờ tôi có thể chọn bỏ cuộc không?”

“Bỏ cuộc?”

“Uhm… Kỳ thật nói gì đi nữa thì Lâm Thích Phi cũng là em họ của anh? Lâm Thế Kiệt, thật ra tôi muốn nói cho anh biết một chuyện, anh cũng biết là tôi đã sống trong trại trẻ mồ côi từ khi còn nhỏ, không ai thương cũng không ai yêu, tôi rất hiểu những đứa trẻ như vậy, bề ngoài Lâm Thích Phi đang khó chịu với anh, nhưng trên thực tế, anh ta làm như vậy là có lý của mình. Tất cả là để thu hút sự chú ý của nah, những đứa trẻ nghịch ngợm đều như thế, giống như một cậu bé luôn Lâm gắng thu hút sự chú ý của cô bé khinh thường họ vậy.”

“Ý của cô tôi là cô bé đó?”

“Tôi…”

“Hay cô muốn nói Lâm Thích Phi có ý với tôi?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,360
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 96


CHƯƠNG 96

“Phụt….”

Giản Nghệ Hân bị lời nói của Lâm Thế Kiệt làm cho nghẹn họng, cô mím môi không biết giải thích thế nào.

Cô không tin Lâm Thế Kiệt không hiểu ý cô, chỉ là anh không muốn hiểu mà thôi. Giản Nghệ Hân mếu máo, khóc không ra nước mắt, Lâm Thế Kiệt biết thừa không thể trông cậy vào cô mà anh cũng không có ý định đó nên trực tiếp buộc miếng vải đen lên mắt, động tác lưu loát, vô cùng nhanh chóng.

Tấm vải đen đã che mắt của anh lại.

“Ực.” Giản Nghệ Hân nuốt nước miếng, trông chẳng còn chút Lâmt khí nào, bộ dạng của Lâm Thế Kiệt đúng là lạnh lùng mà…

Sao anh ấy lại đẹp trai như vậy chứ? Là hàng thủ công mỹ nghệ do ông trời tạo ra à? Mày kiếm thẳng tắp, đôi mắt sâu trầm tĩnh, sống mũi cao thẳng một tác phẩm nghệ thuật xuất chúng trên trời, đôi môi mỏng hồng nhạt như anh đào làm cho người ta muốn hôn một cái!!!

“Nhìn đủ chưa?”

“Ực…” Giản Nghệ Hân lúc này mới nhận ra mình đang chảy nước miếng vì anh. Đáng sợ quá, thật là đáng sợ.

Cô từ từ mở mắt thì thấy Lâm Thế Kiệt đã bắt đầu vặn chìa khóa, khởi động xe, động tác lưu loát.

Mà bên cạnh, Lâm Thích Phi cũng đã đeo một chiếc khăn đen.

Lâm Hàn Tình đang ngồi trên ghế phụ, nhìn cô chằm chằm với ánh mắt u oán! Bầu không khí nguy hiểm lập tức khiến Giản Nghệ Hân cảm thấy lo lắng. Tim cô đập thình thịch, cô nhìn Lâm Thế Kiệt một cách uất ức hỏi lại lần nữa: “Thật sự không còn cơ hội hối hận nữa sao?”

“Chẳng phải vừa rồi cô rất cứng miệng sao?”

“Tôi làm vậy là vì anh!” Giản Nghệ Hân huơ huơ bàn tay nhỏ bé cả mình, giương nanh múa vuốt nói: “Tôi không muốn anh phải mất mặt trước em họ, nhưng mất mặt thì sao chứ, còn hơn chúng ta lấy tính mạng ra cược với anh ta? Cái mạng nhỏ bé này của tôi không đáng tiền, quan trọng là anh – tổng giám đốc tập đoàn Đế Quốc, lỡ như anh xảy ra chuyện không hay thì đám người ở tập đoàn Đế Quốc phải làm sao đây!”

“Ồn chết đi được.”

Giản Nghệ Hân còn chưa nói xong đã cảm nhận được một luồng áp lực mạnh mẽ ập tới.

Ngay sau đó, chiếc xe lao nhanh như tên rời cung.

Bên tai là tiếng gió gào thét, tóc đều bị gió thổi lên, Giản Nghệ Hân giữ chặt tay vịn: “A a a a a…”

Cô vẫn chưa muốn chết!

Cảnh tượng trước mắt không ngừng thay đổi, trái tim nhỏ bé của Giản Nghệ Hân đập đùng đùng, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy ra khỏi cổ họng!

“Lâm Thế Kiệt, tôi vẫn chưa muốn chết… A. A…”

Gió thổi bạt cả tiếng nói của cô, bên tai cô lại vang lên một giọng nói trầm và thiếu kiên nhẫn: “Ồn ào quá, im đi.”

“…”

Hu hu hu, cô cũng muốn câm miệng nhưng hiện tại cô thấy mình khó mà giữ được cái mạng nhỏ này!

Giản Nghệ Hân vừa tức giận, vừa hoảng sợ quay sang muốn tranh cãi với Lâm Thế Kiệt nhưng vừa quay sang thì nhớ ra Lâm Thế Kiệt đang bịt mắt, cô lại càng thêm khó chịu: “Anh anh anh như vậy mà lái xe, thật sự không có vấn đề gì chứ?”

“Chỉ đường cho tôi đi.”

Lâm Thế Kiệt mất kiên nhẫn nói.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,360
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 97


CHƯƠNG 97

Trên thực tế, hoạt động đua xe gió lốc thế này đối với những cậu ấm biết lái xe từ khi lên mười như họ chỉ là trò mèo mà thôi.

Huống chi, tấm vải đen này vẫn có ánh sáng xuyên qua, với ánh sáng mặt trời và trí nhớ của bản thân, anh hoàn toàn có thể hoàn thành nhiệm vụ của mình một cách hoàn hảo.

“Phía trước… Rẽ trái!”

“Thẳng đi thẳng đi! Phía trước không thể đi tiếp!”

“… Anh lái chậm một chút đi…”

Giản Nghệ Hân vẫn gào khóc thảm thiết, nhất là khi nhìn thấy xe của Lâm Thích Phi đang bám theo sau trong gương chiếu hậu, cô đã hét lên một tiếng, khiến tai của Lâm Thế Kiệt cũng giật nảy lên: “Làm sao vậy?”

“Anh ta sắp vượt qua!” Giản Nghệ Hân lo lắng nói lắp bắp: “Lâm, Lâm Thích Phi cách chúng ta chưa đầy 20 mét về phía bên phải phía sau…”

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, chỉ chưa đầy một nhịp thở, Lâm Thế Kiệt bẻ lái thật sâu, một cách nhanh gọn và dứt khoát khiến chiếc xe lao thẳng qua cầu vượt!

Tim của Giản Nghệ Hân muốn ngừng đập, cô mở to hai mắt, quên cả hít thở.

Ngay sau đó, xe phanh cái ‘két’ trên mặt đường, lốp xe trượt trên mặt đất và phát ra tiếng “Xẹt…”, để lại dấu vết sâu trên mặt đường… Lâm Thế Kiệt nhếch môi, chỉ trong năm phút anh đã tắt máy, kéo miếng vải bịt mắt màu đen xuống, mảnh vải lụa đen nhẹ nhàng đáp xuống mu bàn tay của Giản Nghệ Hân, cảm giác mát lạnh đã kéo suy nghĩ của cô trở về.

“Ực.”

Là tiếng nuốt nước bọt của Giản Nghệ Hân.

“Tôi, tôi còn sống?” Cô nhìn Lâm Thế Kiệt với ánh mắt khó tin, khi chắc chắn rằng Lâm Thế Kiệt giả vờ như không nghe thấy chỉ gật đầu một cái, Giản Nghệ Hân đột nhiên lộ ra vẻ ngạc nhiên trên khuôn mặt, vui vẻ nhào sang ôm lấy Lâm Thế Kiệt, cô còn chưa bình tĩnh hẳn sau sự kinh hồn bạt vía, vỗ vỗ lưng anh: “Tôi biết anh lợi hại mà, nếu anh nắm chắc như vậy thì tại sao không nói cho tôi biết trước chứ, hại tôi lo lắng nãy giờ… Hu hu hu, tôi còn sống, thật là tốt quá đi.”

“Khụ khụ…”

Giản Nghệ Hân hoàn toàn không để ý tới vẻ mặt của Lâm Thế Kiệt, cô chỉ vui mừng ôm chầm lấy anh, đặt cằm lên vai Lâm Thế Kiệt, ôm một lúc lâu mới dần dần buông tay ra, ngực vẫn không ngừng phập phồng: “Lâm Thế Kiệt, sao trước kia tôi không phát hiện ra anh lợi hại như vậy nhỉ? Anh còn biết đua xe cơ đấy, có phải anh còn biết thứ khác không? Ví dụ như…”

“Chậc. Tôi biết nhiều thứ lắm.” Lâm Thế Kiệt liếc nhìn cô đầy ẩn ý, trầm giọng nói: “Tôi còn biết tống cổ mấy kẻ ồn ào nữa.”

“…” Được rồi.

Giản Nghệ Hân yên lặng đưa tay ra làm động tác kéo khóa trên miệng, biểu thị sẽ không nói gì nữa.

Đúng lúc này, bên ngoài cửa sổ đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, Giản Nghệ Hân ngẩng đầu thì nhìn thấy Lâm Thích Phi đang đứng ngoài cửa sổ xe với vẻ mặt u ám.

“Ọe…”

Lâm Hàn Tình vịn vào một thân cây cành lá lòa xòa nôn thốc nôn tháo. Giản Nghệ Hân thấy vậy chịu không nổi vội dời tầm mắt.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,360
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 98


CHƯƠNG 98

Cô nhìn Lâm Thích Phi bên cạnh. Lâm Thích Phi mặc đồ thể thao rộng thùng thình, đi giày chơi bóng, nhìn cũng ra dáng chỉ tiếc… Giản Nghệ Hân lắc đầu, quả thật trời cao rất công bằng, nếu đã ban cho bạn một gương mặt xinh đẹp thì chưa chắc sẽ tặng kèm theo bộ não tương xứng.

“Tôi thua rồi.”

Lâm Thích Phi sa sầm mặt nói.

Anh ta cứ nghĩ anh cả của mình chỉ là kẻ vô dụng chỉ am hiểu quản lý, không ngờ cũng là tay đua xe cừ khôi!

Lúc nãy trên đường đua anh ta đã muốn vượt qua mấy lần nhưng lần nào cũng bị Lâm Thế Kiệt ép gắt gao.

“Ồ, tôi đã biết trước kết quả sẽ như thế này.”

Lâm Thế Kiệt hờ hững nói, dường như không muốn phí lời với Lâm Thích Phi, trực tiếp vẫy tay với Giản Nghệ Hân: “Qua đây, chúng ta đi thôi.”

“Hả? Nhanh như vậy đã đi rồi sao?” Giản Nghệ Hân đi tới, trên mặt lộ ra vẻ chờ mong nhìn Lâm Thích Phi: “Nhưng lúc nãy em họ có nói nếu thắng sẽ được thưởng đấy, nếu em nhớ không lầm… Hửm?”

“Tôi thua rồi, cô muốn gì?”

Lâm Thích Phi trừng mắt nhìn Giản Nghệ Hân.

Trong lòng Giản Nghệ Hân vui như nở hoa, nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi.

Chỉ bằng đầu óc hạt nho này của Lâm Thích Phi mà cũng muốn chiếm lợi từ cô.

“Thế à? Thật ta tôi cũng không biết nên đòi phần thưởng gì… Dù sao, ông xã nhà tôi cũng là tổng giám đốc tập đoàn Đế Quốc, không thể nói là muốn gì được nấy nhưng những thứ bình thường thì lại không vừa mắt chúng tôi…” Giản Nghệ Hân đúng là được của hời còn khoe mẽ. Cô thừa cơ hội này không chỉ tâng bốc Lâm Thế Kiệt mà còn không tiếc lời chê bai Lâm Thích Phi.

Sắc mặt Lâm Thích Phi thay đổi như da tắc kè hoa. Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Giản Nghệ Hân cười hì hì, thấy Lâm Thế Kiệt không có ý ngăn cản thì biết anh là đang ngầm đồng ý.

Trong đôi mắt lúng liếng ngập tràn tính toán.

“Vậy cô muốn gì?” Lâm Thích Phi nghiến răng ken két rất muốn ăn tươi nuốt sống Giản Nghệ Hân.

Giản Nghệ Hân tay chống cằm, nghiêm túc suy nghĩ.

Lúc này sắc trời đang tối dần, ánh trời chiều bao phủ khuôn mặt Giản Nghệ Hân gần như có thể nhìn thấy những sợi lông tơ trên mặt cô, nhìn qua xinh đẹp động lòng người.

Ấm áp đến mức khiến người ta không khỏi suy nghĩ… Lâm Thế Kiệt nhận ra ý nghĩ trong đầu, lập tức sựng lại.

Anh đang nghĩ gì thế?

Sao anh có thể nghĩ như vậy?

“Tôi muốn.” Giản Nghệ Hân hoàn toàn không nhận ra ánh mắt của Lâm Thế Kiệt dần trở nên sâu thẳm.

Lúc này tính toán trong lòng cô càng lúc càng sâu, bất đắc dĩ thở dài: “Trên người anh cũng chẳng có thứ tôi muốn. Bằng không anh cứ xin lỗi đi. Lần trước… Ừm. Anh cứ nói chị dâu tôi sai rồi, sau này tôi sẽ không dám vô lễ với chị nữa.”

“Giản Nghệ Hân cô đừng được voi đòi tiên!” Lâm Thích Phi kêu lên.

Nhưng Giản Nghệ Hân vẫn cười khanh khách, không hề tức giận vì bị Lâm Thích Phi chỉ trích. Cô biết Lâm Thích Phi không thiếu tiền, mà kiểu con nhà giàu như anh ta sợ nhất là mất mặt.

Anh ta càng sợ mất mặt thì cô càng thích làm cho anh ta mất mặt.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,360
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 99


CHƯƠNG 99

Để xem sau này anh ta còn dám trêu chọc cô nữa không?

“Em họ à, đây là do chính miệng em nói đấy. Bây giờ em thua rồi chẳng lẽ muốn chơi quỵt sao?” Vẻ mặt Giản Nghệ Hân giống như sực tỉnh: “Thì ra em họ là người thích chơi quỵt như vậy à…”

“Xin lỗi, tôi sai rồi, tôi sẽ không dám nữa… Tôi, Lâm Thích Phi sau này sẽ không dám trêu chọc Giản Nghệ Hân nữa.”

“Ha ha ha…”

Trong phòng khách nhà họ Lâm, Giản Nghệ Hân cầm điện thoại di động nằm trên ghế sô pha cười không khép miệng, Lâm Thế Kiệt liếc nhìn, lạnh lùng nói: “Cô đã xem mười mấy lần rồi mà vẫn chưa đủ sao?”

Hai tiếng trước, Lâm Thích Phi vô cùng miễn cưỡng xin lỗi Giản Nghệ Hân, nhưng ai ngờ Giản Nghệ Hân lại dùng điện thoại quay lại được hình ảnh này.

Đúng là nghịch ngợm!

Nghĩ tới đây Lâm Thế Kiệt không khỏi nhếch miệng cười.

“Không đủ, có xem thêm một trăm lần nữa cũng không đủ.” Giản Nghệ Hân híp mắt cười tươi như hoa.

Cô bò dậy từ trên ghế sô pha, khoanh chân lại nhìn Lâm Thế Kiệt, hai mắt sáng rực: “Anh không thấy bộ dáng giống hệt ăn khụ khụ… kia của anh ta đâu. Đúng là quá đã.”

Có được đoạn video này, sau này Lâm Thích Phàm còn dám hống hách trước mặt cô nữa sao?

“Cô là người đầu tiên dám đối xử với cậu ta như vậy.” Lâm Thế Kiệt nói.

Giản Nghệ Hân nhướng mày, bỗng tiến sát đến bên tai Lâm Thế Kiệt thì thầm đề nghị: “Có phải nhà họ Lâm của các anh rất nổi tiếng ở thành phố S không? Nếu tôi bán video này ra ngoài có phải sẽ kiếm được một món tiền kếch xù không?”

“Tham tiền.” Lâm Thế Kiệt xì cười, hơi ghét bỏ nhìn Giản Nghệ Hân, gần như bật thốt lên: “Sao cô không tự bán cô đi?”

“Ồ, không phải tôi đã bán cho anh rồi à?”

Giản Nghệ Hân vừa phát đi phát lại đoạn video kia vừa nói chuyện, khi nói xong, bầu không khí đột nhiên cứng ngắc, Giản Nghệ Hân sững sờ, lúc này mới nhận ra lời nói của mình mờ ám đến cỡ nào…

Giản Nghệ Hân khẽ nhếch mép, vừa định giải thích Lâm Thế Kiệt bỗng đứng lên từ ghế sô pha, trịch thượng nhìn Giản Nghệ Hân: “Ý của cô là cô gả cho tôi nhưng tôi lại không cho cô tiền, nên tủi thân?”

“Khụ… Tôi không có ý đó…. “, mà là… “Số tiền này, cầm đi.” Lâm Thế Kiệt như bỗng nhớ ra gì đó, lại lấy ra một tấm thẻ. Đó là tấm thẻ đưa cho Giản Nghệ Hân lúc ở văn phòng lần trước nhưng lần đó cô không lấy.

Vừa vứt xong tấm thẻ, điện thoại đi động của Lâm Thế Kiệt bỗng vang lên. Anh cũng không thèm nhìn Giản Nghệ Hân mà đứng lên đi nghe điện thoại luôn. Nhưng bên này Giản Nghệ Hân nhìn tấm thẻ nằm trên bàn, trong lòng chợt thấy xót xa.

Cô tự cười chế giễu.

Sao cô có thể quên được chứ?

Cô chỉ là một cô dâu hợp đồng, một kẻ nói dối, một tên trộm, một người vào trại cải tạo khi chưa còn chưa trưởng thành. Nhưng Lâm Thế Kiệt là ai? Anh là tổng giám đốc của tập đoàn Đế Quốc, là nhân vật hô mưa gọi gió của thành phố S, là người mà những người khác chỉ có thể ngưỡng mộ… Cô dựa vào đâu mà không ăn nói nhỏ nhẹ trước mặt anh?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom