Cập nhật mới

Dịch Tình Yêu Sủng Nghiện Của Tổng Giám Đốc Lâm

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,593
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 20


CHƯƠNG 20

Nghĩ vậy, cô liền tha thứ cho bộ dạng lạnh lùng đơ mặt của Lâm Thế Kiệt, có lẽ là do bóng ma tuổi thơ đã tạo thành khiếm khuyết về tính cách.

Giản Nghệ Hân đi theo Lâm Thế Kiệt lên phòng sách ở tầng hai.

Một ông cụ tóc bạc đang viết thư pháp, sau khi nghe thấy tiếng động, cụ ngẩng đầu lên nhìn về phía Giản Nghệ Hân và Lâm Thế Kiệt.

“Cháu là Nghệ Hân đúng không?”

Ông cụ buông bút, cười tươi rói bước tới trước mặt Giản Nghệ Hân, quan sát cô thật kỹ một lúc mới gật đầu, nói với Lâm Thế Kiệt: “Cháu cũng tinh mắt đấy.”

Lâm Thế Kiệt cũng cười, bảo Giản Nghệ Hân: “Ông nội khen em kìa, mau cảm ơn ông ấy đi.”

Lúc này Giản Nghệ Hân mới hoàn hồn, vội vàng nói cảm ơn ông nội đã khen, đồng thời cảm xúc cũng bình tĩnh lại, ông nội Lâm cũng thật hiền lành.

Cô nhìn chữ của ông cụ, tấm tắc khen ngợi: “Chữ của ông nội đẹp quá.”

Ông cụ cho rằng cô chỉ đang nói suông, dù sao hiện nay cũng không nhiều cô gái trẻ yêu thích thư pháp, bèn nói đùa: “Sao lại đẹp? Nói ông nghe thử xem nào?”

Thấy ông cụ có vẻ như đang kiểm tra mình, Giản Nghệ Hân bước tới trước bàn, đưa ra bình luận về lực bút, kiểu chữ, cấu trúc và phương pháp một cách vô cùng chuyên nghiệp khiến ông cụ phải nhìn cô với cặp mắt khác.

“Không đơn giản, không đơn giản nha, Nghệ Hân từng học viết thư pháp hả?”

Giản Nghệ Hân lắc đầu: “Hàng xóm nhà cháu là một bậc thầy thư pháp, cháu thường qua nhà bác ấy chơi nên cũng mưa dầm thấm đất.”

Bác hàng xóm mà cô nói thật sự là một bậc thầy thư pháp, vì đắc tội người khác nên đã trốn đến khu ổ chuột để tránh đầu sóng ngọn gió. Giản Nghệ Hân không đi học, nhưng trình độ văn hoá của cô chủ yếu đến từ sự chỉ dẫn của bác ấy.

Lâm Thế Kiệt cũng rất ngạc nhiên khi thấy Giản Nghệ Hân thật sự có bản lĩnh, không ngờ cô gái này lại biết khá nhiều thứ.

Hai người ở phòng sách của ông cụ mười phút, chú Trương vào gọi ăn cơm, lúc này cả hai mới cùng cụ xuống lầu.

Bên phía Lâm Chúc Khanh, ông ấy vừa về phòng, vợ ông Ân Khiết đã đi thẳng về phía ông, mắt đỏ hoe: “Ông xã, anh phải đòi lại công bằng cho em!”

“Sao thế?” Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Cô gái mà Thế Kiệt đưa đến thật vô học! Cô ta cười nhạo em không phải vợ cả của anh, nói em có mùi cay nghiệt, còn nói em là tu hú chiếm tổ chim khách nữa!”

“Ồ, còn có người dám nói em kiểu đó sao?” Lâm Chúc Khanh đã sống chung với Ân Khiết mấy chục năm, sao có thể không hiểu tính cách của bà ta, ông ấy cho rằng bà ta đang nói ngoa.

“Cô ta thật sự đã nói vậy, anh nói xem bây giờ cô ta đã dám kiêu ngạo thế rồi, sau này sẽ để em vào mắt à?”

“Anh thấy con bé khá tốt, chắc không phải loại người như em nói đâu.”

Nghe vậy, Ân Khiết càng quýnh hơn: “Anh không tin em à? Cô ta là người có tiền án về tội trộm cắp, loại người này không đáng tin!”

“Ồ, có chuyện này nữa sao?”

“Phải, anh xem này!” Ân Khiết mở bài báo cho Lâm Chúc Khanh xem, chính miệng Giản Nghệ Hân đã thừa nhận chuyện mình trộm tiền người khác để chữa bệnh cho bà.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,593
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 21


CHƯƠNG 21

Lâm Chúc Khanh đọc hết, sau đó mỉm cười: “Từ đó có thể thấy con bé là một cô gái dám làm dám chịu, có tình có nghĩa. Được rồi, về chuyện trộm cắp, người ngoài nghĩ gì là việc của họ, nếu con bé đã kết hôn với Thế Kiệt thì sau này cũng là người nhà, chuyện qua rồi, đừng nhắc lại nữa.”

Ân Khiết nhíu mày, khuôn mặt vặn vẹo vì tức giận và không cam lòng.

Không ngờ một người nghiêm khắc như Lâm Chúc Khanh cũng có lúc bao dung như vậy.

Giản Nghệ Hân đúng là một con yêu tinh!

Lúc này Ân Khiết thấy Giản Nghệ Hân dìu ông cụ đi xuống lầu hệt như một đứa cháu dâu ngoan, bà ta giận tới mức hai mắt như sưng lên, nhưng vì ngại Lâm Chúc Khanh nên cũng không dám nói gì.

Bữa cơm này Giản Nghệ Hân ăn rất vui vẻ.

Tính cô vốn cởi mở, ông nội thích cô nên cô cũng nói nhiều hơn với cụ.

Ba Lâm khá nghiêm túc, cô cũng nghiêm túc trả lời câu hỏi của ông ấy.

Về phần Ân Khiết, Giản Nghệ Hân cũng cư xử rất lễ phép và thân thiết với bà ta, chẳng ai ngờ được trước bữa cơm cô đã mỉa mai mẹ chồng mình.

Lâm Hàn Tình giận đến mức lấy đũa chọc cơm trong bát, nghĩ đủ cách vẫn không làm gì được Giản Nghệ Hân.

Nhìn Giản Nghệ Hân chọc cho ông cụ cười tươi rói rồi lại nhìn đứa con gái vô dụng của mình, Ân Khiết cảm thấy cực kỳ nhức đầu.

Con gái bà ta không làm Giản Nghệ Hân bị bẽ mặt thì thôi, ngay cả một câu lấy lòng ông cụ cũng không biết nói, thậm chí còn không bằng một nửa bà ta trước đây, tóm lại hai mẹ con Ân Khiết đã ăn cơm trong lo lắng.

Sau khi ăn xong, Lâm Chúc Khanh rời chỗ về phòng làm việc của mình, ông cụ thì ngồi trong phòng khách tiếp tục trò chuyện với Giản Nghệ Hân và Lâm Thế Kiệt.

Ân Khiết thật sự không nhịn được nữa, lúc này mới lặng lẽ gọi con gái qua chỉ bảo.

Sau khi Ân Khiết nói xong, trong mắt Lâm Hàn Tình loé lên tia sáng kì lạ, cô ta cắn môi gật đầu, sau đó quay lại phòng khách.

Lâm Thế Kiệt kéo Giản Nghệ Hân đứng lên rồi xin phép ông nội đi về.

Lâm Hàn Tình vội vàng bước lên bảo: “Anh Thế Kiệt không ở lại nghỉ ngơi một lát rồi hãy đi sao? Em vừa pha trà hoa quả xong, hai người uống trà tiêu cơm rồi về.”

Ông cụ Lâm nghe xong cũng mỉm cười: “Hàn Tình đã pha trà rồi thì đừng để lãng phí, hơn nữa tối nay hai cháu không về cũng được, dù sao nhà chúng ta cũng nhiều phòng. Không phải Nghệ Hân nói muốn xin một bản ‘Lan Đình Tập Tự’ ông viết sao? Các cháu ở lại đây, lát nữa ông viết xong tặng Nghệ Hân, coi như quà gặp mặt luôn!”

Ông cụ rất thích tính cách của cô cháu dâu này, cảm thấy cô hoạt bát đứng đắn, vô tư không giả tạo. Khi nói chuyện cô cũng không ngại xuất thân của mình, nói rất nhiều chuyện còn nhỏ khi sống cùng bà nội cho ông.

Điều này khiến ông cụ Lâm không kìm được nhớ lại những vất vả thời trẻ của mình, cũng nhớ tới bà nội mình, vì thế ông lại càng thích Giản Nghệ Hân hơn.

Lâm Thế Kiệt nhìn Giản Nghệ Hân, dường như đang hỏi ý kiến cô.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,593
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 22


CHƯƠNG 22

Đương nhiên Giản Nghệ Hân không muốn ở lại đây, vì ngoài ông cụ Lâm ra, những người khác đều khiến cô không được tự nhiên.

Nhưng ông cụ Lâm đã nói rồi, cô cũng không muốn làm mất mặt ông bèn cười bảo uống trà em gái pha xong sẽ đi.

Lâm Hàn Tình nghe cô gọi mình là em gái thì cực kỳ khó chịu, cô ta giật giật khoé miệng rồi xoay người đi vào bếp chuẩn bị trà hoa quả.

Cô ta vừa chuẩn bị nước trà vừa nhìn về phía cửa, không biết bao giờ tên Lâm Thích Phi kia mới về, vở kịch tối nay không có anh ta thì không diễn được.

Chuông cửa vang lên, Giản Nghệ Hân bất giác nhìn qua.

Cô thấy một chàng thanh niên loạng choạng bước vào, có vẻ anh ta đã say.

Ông cụ nhíu mày: “Đã nói bao lần rồi mà không thay đổi. Hàn Tình, pha trà giải rượu cho thằng ngỗ nghịch này đi.”

Lâm Hàn Tình ở trong bếp đáp lại một tiếng.

Ân Khiết vội nói: “Ôi ba đừng nóng! Hay là con đưa ba ra ngoài đi dạo, đỡ phải nhìn thấy Thích Phi, ba lại giận!”

Sau khi Ân Khiết và ông cụ đi, Lâm Thế Kiệt nói nhỏ bên tai Giản Nghệ Hân: “Nói với em rồi đó, tên kia là em họ tôi, Lâm Thích Phi.”

Giản Nghệ Hân gật đầu hiểu ra, nhưng vừa rồi Lâm Thế Kiệt dựa vào cô gần quá, cánh tay lại để ở lưng ghế sau, nhìn như đang ôm cô, nói lời ngọt ngào tình cảm.

Lâm Hàn Tình đứng trong bếp, đúng lúc nhìn thấy dáng vẻ thân mật này của hai người thì tức đỏ mắt, nhưng thấy Lâm Thích Phi say mèm bước vào thì khoé môi cô ta lại cong lên, đến đúng lúc lắm.

Cô ta đã biết em họ mình háo sắc từ lâu, vừa nãy mẹ cũng đã nói với cô ta rằng tối nay Lâm Thích Phi sẽ đến, hơn nữa còn uống rất nhiều rượu, chỉ cần để Lâm Thích Phi và Giản Nghệ Hân ở riêng một mình thì kiểu gì cũng có kịch hay để xem.

Đến lúc đó Lâm Thế Kiệt nhìn thấy Giản Nghệ Hân quyến rũ em họ mình, chắc chắn sẽ đuổi cô ra khỏi nhà họ Lâm!

Lâm Hàn Tình nghĩ đến đây, lòng càng ngày càng kích động.

Khi cô ta pha trà thì Lâm Thích Phi đã đi vào phòng khách.

Anh ta nhìn thấy Giản Nghệ Hân thì sững người.

Anh ta thuộc kiểu con nhà giàu chơi bời lêu lổng, không có công ăn việc làm đàng hoàng điển hình. Tuy đã 26 tuổi nhưng lại chẳng hề có chí tiến thủ, ngày nào cũng tới câu lạc bộ để chơi, ngay cả một người bạn gái Lâm định còn chẳng có chứ nói gì là thành gia lập nghiệp.

Hai ngày nay anh ta bị tin tức báo chí về Lâm Thế Kiệt làm cho rất tức tối.

Nhìn cô vợ nhỏ khí chất thoát tục, miệng mồm lanh lợi của Lâm Thế Kiệt, còn anh ta vẫn chỉ cô đơn một mình thì có hơi ghen tỵ.

Quan trọng nhất là ngày trước còn có video mập mờ về Giản Nghệ Hân và Lâm Thế Kiệt truyền ra, nhìn ánh mắt biết ghẹo người của cô, Lâm Thích Phi chỉ thấy lòng ngứa ngáy, muốn được gặp người chị dâu nhỏ này.

Anh ta ngồi lên ghế sofa đơn, vừa nói câu được câu chăng với Lâm Thế Kiệt, vừa thi thoảng liếc Giản Nghệ Hân.

Giản Nghệ Hân trời sinh thông minh, sao cô lại không nhìn ra tên này có ý đồ gì, nhưng cô cũng không tức giận, ngược lại khi người khác không chú ý, cô còn nở nụ cười nhẹ với anh ta.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,593
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 23


CHƯƠNG 23

Nhưng trong lòng Giản Nghệ Hân lại thầm nghĩ, ngay cả vợ của anh họ mà cũng mơ tưởng, đúng là tên khốn kiếp, xem ra không cho anh một bài học thì anh không biết sự lợi hại của bà đây.

Lâm Thế Kiệt thấy cô cười với Lâm Thích Phi, cũng không biết là cô vô tình hay Lâm ý. Anh nhớ lại tối hôm trước cô còn háo sắc mà nói với anh rằng muốn tìm trai đẹp ngủ cùng mình, mà Lâm Thích Phi thực ra cũng là một anh chàng đẹp trai… Ý nghĩ này khiến Lâm Thế Kiệt nổi cáu, thầm nghĩ lát nữa phải cho Giản Nghệ Hân một bài mới được.

Khi mọi người đang suy nghĩ mỗi người một ý, Lâm Hàn Tình bưng trà hoa quả ra, đang định đặt lên bàn, đột nhiên run tay làm đổ khay trà.

Cô ta nhanh tay lẹ mắt đỡ được ấm trà, không làm mình bị bỏng, nhưng bốn ly trà tinh xảo đều bị rơi xuống vỡ tan.

“Ôi! Em vụng quá…” Lâm Hàn Tình ảo não giậm chân, vội vàng đi lấy dụng cụ quét dọn tới.

Lâm Thế Kiệt không thể để con gái dọn dẹp đống thuỷ tinh sắc nhọn này được, vì thế anh chủ động giúp đỡ.

Lâm Thích Phi vẫn ngồi trên sofa, giống như ông tướng ở nhà, anh ta cười bảo: “Hiếm lắm mới thấy chị Hàn Tình hấp tấp một lần, ha ha ha!”

Lâm Hàn Tình trừng mắt nhìn anh ta, tức giận quát: “Chỉ có cậu chờ xem kịch hay của tôi thôi, cũng không biết giúp mọi người dọn dẹp.”

Giản Nghệ Hân nghe câu này thì thấy mình mà ngồi im đó nhìn cũng không ổn, vì thế cô đứng dậy chuẩn bị giúp đỡ.

Đúng lúc này Lâm Thế Kiệt lại vào phòng bếp để đổ vụn thuỷ tinh, Lâm Hàn Tình thấy thế bèn nói: “Nghệ Hân, chị bảo Thích Phi đưa chị về phòng cậu ấy, lấy bộ ấm chén của cậu ấy ra đây đi. Dù sao chúng ta cũng không thể lãng phí ấm trà này.”

“Cậu ta không tự đi được à?” Giản Nghệ Hân cười hỏi.

“Tôi sợ cậu ấy uống say, cầm không vững lại vỡ.” Lâm Hàn Tình giải thích.

Đến lúc này Giản Nghệ Hân mới hiểu ra chuyện gì.

Lâm Hàn Tình muốn lợi dụng tên háo sắc Lâm Thích Phi này để gài bẫy cô!

Nhìn thấu mưu kế của Lâm Hàn Tình, Giản Nghệ Hân mỉm cười với Lâm Thích Phi: “Vậy đi thôi, em họ.”

Lâm Thích Phi cứ nghĩ đến việc về phòng riêng với Giản Nghệ Hân là lại hưng phấn, lập tức đứng dậy theo.

Ra khỏi phòng khách, trên đường đến phòng mình, Lâm Thích Phi thi thoảng lại nhìn người đẹp bên cạnh, trong đầu đã tưởng tượng ra rất nhiều hình ảnh giới hạn độ tuổi, người anh ta có cảm giác như kiến bò, cực kỳ ngứa ngáy.

Trước khi vào phòng Lâm Thích Phi, Giản Nghệ Hân nói với anh ta: “Thích Phi, cậu về phòng trước đi, tôi vào nhà vệ sinh một lát rồi đi tìm cậu.”

Lâm Thích Phi đã khó nhịn lắm rồi, anh ta cười hì hì, bước lên nắm cổ tay Giản Nghệ Hân: “Phòng tôi cũng có nhà vệ sinh.”

Giản Nghệ Hân vội lùi ra sau, thoát khỏi anh ta, nhỏ giọng nhắc nhở: “Dù cậu sốt ruột lắm rồi cũng không được ở phòng cậu chứ. Lỡ như lát nữa họ đi tìm chúng ta thì sao?”

Lâm Thích Phi vừa nghe nói vậy là tin chắc Giản Nghệ Hân đã tiếp nhận mình, anh ta mở cờ trong bụng, bèn hỏi: “Vậy đi đâu bây giờ?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,593
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 24


CHƯƠNG 24

“Đến phòng làm việc của ông nội ở tầng hai chờ tôi, ở đó buổi tối không có người, cũng không có ai nghi ngờ chúng ta, tôi đi báo với Lâm Thế Kiệt một tiếng rồi đến tìm cậu. Nhớ đừng bật đèn.”

Rượu vào to gan, Lâm Thích Phi lập tức đồng ý, vội vàng lên lầu.

Giản Nghệ Hân nở nụ cười giảo hoạt, lát nữa ông cụ đi bộ về chắc chắn sẽ vào phòng làm việc để viết “Lan Đình Tập Tự” cho cô, đến lúc đó đảm bảo tên háo sắc to gan kia sẽ coi ông nội là cô, làm ra trò cười lớn, cô muốn xem anh ta xử lý thế nào!

Sau khi Lâm Thích Phi đi, Giản Nghệ Hân đứng trong hành lang mờ tối, nhìn về phòng khách.

Phòng khách đã được dọn dẹp sạch sẽ, hình như Lâm Hàn Tình đang nín thở nghe động tĩnh bên này, chắc là đang chờ cô và Lâm Thích Phi lửa gần rơm bốc cháy, sau đó đưa Lâm Thế Kiệt tới bắt gian tại trận.

Nhưng điều khiến Giản Nghệ Hân không hiểu là tại sao mặt Lâm Thế Kiệt cũng đỏ vậy?

Giản Nghệ Hân bỗng nhớ ra lúc ăn cơm ông cụ đã rót cho Lâm Thế Kiệt mấy ly rượu củ mài nhung hươu, nghe nói có tác dụng bổ thận tráng dương, xem ra lúc này men rượu đã ngấm.

Dù sao Giản Nghệ Hân vẫn là một cô gái, cô đang nghĩ rượu nhung hươu sẽ khiến Lâm Thế Kiệt không cầm cự được, lo lắng anh và Lâm Hàn Tình ở riêng một mình sẽ bị Lâm Hàn Tình quyến rũ, vì thế cô rất sốt ruột.

Đúng lúc này chú Trương đi qua, Giản Nghệ Hân vội kéo chú ấy lại, xấu hổ hỏi: “Chú Trương, tối nay cháu với Thế Kiệt ở phòng nào ạ?”

Chú Trương vừa nghe cậu chủ và mợ chủ không đi nữa thì rất vui, bèn nói cậu chủ có phòng riêng ở hướng Đông lầu hai, chú ấy đã cho người chuẩn bị chăn gối hết rồi.

Giản Nghệ Hân cảm ơn chú Trương, chờ chú ấy đi, cô đứng trên cầu thang, gửi tin nhắn cho Lâm Thế Kiệt.

“Tôi đang ở phòng ngủ của anh, mau lên đây đi.”

Dưới tác dụng của rượu nhung hươu, người Lâm Thế Kiệt nóng ran khó chịu, trong đầu toàn là hình ảnh tối hôm trước Giản Nghệ Hân tắm trong bồn tắm của mình, anh cảm thấy toàn thân căng trướng, máu trong người dường như đang chảy ngược.

Tin nhắn này tựa như tin nhắn cứu mạng anh.

Khiến cho máu đang chảy ngược trong anh cuối cùng cũng được dễ chịu, bốc lên hừng hực trong người.

Lâm Hàn Tình thấy Lâm Thế Kiệt muốn đi thì lập tức kéo bàn tay to ấm áp của anh lại.

“Anh Thế Kiệt, anh đi đâu vậy? Nghệ Hân vẫn chưa lấy chén trà về mà…”

“Tôi hơi chóng mặt, muốn về phòng nghỉ ngơi một lát.”

Lâm Hàn Tình vội vàng đứng lên, ôm eo Lâm Thế Kiệt: “Vậy em đi cùng anh…”

Lâm Thế Kiệt đã hơi say, đầu óc hơi mơ màng, anh cảm thấy khá khó chịu và chán ghét trước việc Lâm Hàn Tình chủ động ôm mình thế này.

Anh đẩy cô ta ra không chút lưu tình, lạnh lùng nói: “Hàn Tình, tôi luôn coi cô là em gái, cô nên biết rõ điều này.”

Lâm Hàn Tình ngã ngồi trên ghế sofa, nhìn dáng vẻ hung dữ lạnh lùng của Lâm Thế Kiệt mà sợ hãi, cô ta chưa thấy anh như thế bao giờ.

Đây là lần đầu tiên cô ta nghi ngờ quyết sách của mẹ, lỡ như cưỡng ép Lâm Thế Kiệt thêm nữa rồi anh sẽ hoàn toàn ghét cô ta thì sao?

Dù sao Lâm Thích Phi và Giản Nghệ Hân chắc chắn đã đang diễn kịch xuân rồi, chỉ chờ lát nữa cô ta đi bắt gian là mục đích sẽ đạt được.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,593
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 25


CHƯƠNG 25

Nghĩ như vậy, Lâm Hàn Tình cúi đầu, xin lỗi Lâm Thế Kiệt.

Lâm Thế Kiệt chẳng thèm nhìn cô ta thêm nữa, vì uống khá nhiều rượu nhung hươu nên bước chân anh cũng hơi loạng choạng, lảo đảo đi về phòng ngủ trên lầu hai của mình.

Lâm Thế Kiệt vừa mở cửa, Giản Nghệ Hân liền thở phào nhẹ nhõm, cô lập tức kéo anh vào phòng tắm, vừa đi vừa bảo: “Vừa nãy tôi lên mạng tra rồi, anh uống nhiều rượu như thế, phải uống nhiều nước từ từ giải rượu, nếu thấy người nóng thì có thể đi tắm nước lạnh. Anh thấy bạn người bạn như tôi đủ tốt chưa? Cứu anh ra khỏi tình cảnh dầu sôi lửa bỏng…”

Nói rồi Giản Nghệ Hân đưa anh đứng dưới vòi hoa sen.

Lâm Thế Kiệt nhìn chằm chằm cổ trắng nõn của Giản Nghệ Hân, còn có cái miệng anh đào nhỏ nhắn lanh lợi kia, bỗng nhiên mắt anh tối đi, sau đó đẩy cô lên tường, hơi nóng ham muốn phả vào mặt cô.

Đến lúc này Giản Nghệ Hân mới ý thức được Lâm Thế Kiệt không phải bệnh nhân để mặc cho cô sắp đặt, mà là con sư tử dũng mãnh có thể ăn sạch cô một cách dễ dàng.

Giản Nghệ Hân vừa đẩy anh ra vừa cảnh cáo: “Lâm Thế Kiệt, anh làm gì hả? Anh bình tĩnh chút đi!”

Nhưng anh lại như không nghe thấy, giọng nói trầm thấp gợi cảm lại hơi khàn vang lên: “Tôi không muốn tắm nước lạnh, tôi muốn em…”

Gương mặt đẹp trai của Lâm Thế Kiệt có hơi phiếm hồng, có thể nhìn ra được anh đang cực kỳ nhẫn nại.

Sắc mặt của Giản Nghệ Hân dần dà cũng đỏ lên!

“Anh… anh không được chạm vào tôi!” Giản Nghệ Hân khẽ trừng đôi mắt đẹp, dùng sức đẩy Lâm Thế Kiệt ra.

Thấy Giản Nghệ Hân đẩy mình ra rồi muốn ra ngoài, con ngươi đen nhánh của Lâm Thế Kiệt tối đi, anh nhanh chóng vươn tay nắm lấy cổ tay cô.

Cổ tay nhỏ nhắn trắng nõn xinh đẹp của cô bị anh tóm lại một cách dễ dàng.

“Vì sao không thể?” Đôi mắt đen sắc bén của anh híp lại, lúc này bên trong như hòa một màn sương mù: “Đêm hôm đó, không phải em rất chủ động ư?”

Cả người Giản Nghệ Hân lập tức nổi da gà.

Mặc dù đúng là cô từng hô hào muốn tìm đàn ông, nhưng đó là bởi vì cô tưởng mình sắp chết, muốn trước khi chết được trải nghiệm cảm giác đó đó, nhưng tình hình trước mắt đã thay đổi rồi…

“Đó là… khi đó đầu óc tôi hồ đồ, với cả hôm qua anh cũng đồng ý với tôi rồi, chỉ cần tôi không tình nguyện thì sẽ không ép tôi cơ mà?”

“Tôi cũng đã nói, tôi không muốn ba năm không chung phòng.”

Giản Nghệ Hân nhìn ra anh say rồi, mà người say rượu thì không nói chuyện đạo lý được, thế là vội vàng gật đầu: “Đúng, đúng vậy, cho nên chúng ta đợi thêm đi nhé?”

Đúng là Lâm Thế Kiệt say rồi, nhưng đầu óc vẫn tỉnh, sao mà không nhìn ra cô đang bối rối.

Nghĩ đến năm nay cô mới chỉ hai mươi tuổi, thật ra vẫn còn trẻ con, hình như anh hù cô sợ rồi…

“Nếu như tôi không đợi được nữa rồi thì sao?” Lâm Thế Kiệt Lâm ý sáp lại gần, cười như không cười nhìn chằm chằm cô.

Giản Nghệ Hân đột nhiên mở to hai mắt, cả người lùi về sau, ai ngờ khuỷu tay không cẩn thận chạm phải chốt mở vòi hoa sen, nước lạnh buốt đổ xuống đầu, tóc đen và quần áo của cô lập tức ướt nhẹp.

Quần áo mỏng manh dính chặt vào cơ thể mảnh khảnh của cô, nơi lộ, nơi không nên lộ đều phơi bày trước mặt anh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,593
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 26


CHƯƠNG 26

“Cho nên, đây là làm ướt người để dụ dỗ tôi à?” Khóe miệng của Lâm Thế Kiệt nhếch lên, ý cười càng sâu.

Giản Nghệ Hân thật muốn điên rồi, nhưng cũng là hết đường chối cãi.

Lâm Thế Kiệt vươn tay tắt vòi sen đi, thuận tiện lấy khăn tắm quấn quanh người của Giản Nghệ Hân.

Sau đó bế bổng cô lên, bước nhanh ra khỏi phòng tắm.

“A! Anh làm gì đấy!”

Giản Nghệ Hân sợ những người khác trong nhà nghe thấy, không dám hô lớn tiếng, đành phải đè nhỏ giọng, hai chân không ngừng đạp loạn xạ.

“Còn lộn xộn nữa thì tôi không khách sáo với em đâu.”

Nghe vậy, Giản Nghệ Hân lập tức ngậm miệng, trong lòng như hươu con chạy loạn, lo lắng, thấp thỏm không biết rốt cuộc Lâm Thế Kiệt muốn làm gì.

Lâm Thế Kiệt bế cô ra khỏi phòng tắm thì đặt cô ngay ngắn ở bên ngoài, cầm máy sấy đưa tới tay cho cô.

“Sấy khô đi, đừng để bị cảm.”

Lâm Thế Kiệt nói xong thì đi ra ngoài.

Lúc này Giản Nghệ Hân mới thở phào một hơi, thì ra lo cô bị cảm. Phải nói sớm chứ, làm giật cả mình!

Nghĩ vậy, khóe miệng Giản Nghệ Hân không khỏi cong lên, trong lòng sinh ra chút ấn tượng tốt với Lâm Thế Kiệt. Cái tên này nhìn mặt lạnh khó ở, thì ra cũng biết quan tâm người khác.

Ở một bên khác, ông cụ Lâm đi dạo về là đi thẳng vào phòng sách luôn.

Ngày trước, sau khi đi dạo về, ông cụ đều về phòng đi ngủ, nhưng hôm nay lại khác, cái thằng cháu trai lớn Lâm Thế Kiệt dẫn cháu dâu tới nên thấy vui.

Trước mắt, ông cụ chuẩn bị đi viết một tờ Lan Đình tập tự, tặng cho nhỏ cháu dâu kia.

Lúc này, Lâm Thích Phi trốn trong phòng sách đã gấp đến chịu không nổi nữa.

Vừa nghe thấy tiếng người mở cửa là lập tức xông tới ôm lấy.

“Cục cưng, nhanh cho anh hôn miếng nào…” Nói xong, Lâm Thích Phi còn kéo quần áo của người ta.

Bốp! Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Một cái tát vang dội rơi trên mặt Lâm Thích Phi, sau đó truyền đến tiếng răn dạy nghiêm nghị của ông nội.

“Lâm Thích Phi! Cái thằng này làm phản rồi!”

Ông cụ nói xong liền bật đèn, Lâm Thích Phi ôm mặt, há hốc miệng, lần này tỉnh thật rồi.

“Ông… ông nội, sao lại là ông?” Anh ta lắp bắp, không nói lên lời.

“Không phải tao thì mày muốn ai hả?” Ông cụ tức đến nỗi gân xanh nổi đầy trán.

Phụ nữ trong nhà này ngoại trừ Ân Khiết, Lâm Hàn Tình, thì chỉ còn lại Giản Nghệ Hân.

Cái thắng mất dạy này dám có ý đồ xấu với chị dâu mình? Việc này bảo ông cụ không tức làm sao được?

Ông cụ cầm chổi lông gà tới muốn đánh Lâm Thích Phi. Lâm Thích Phi sợ chết khiếp bò dậy từ dưới đất, tránh trái tránh phải.

Anh ta uống say, bây giờ còn phải né tránh đòn của ông cụ quất tới, lập tức vội đến đầu đầy mồ hôi, còn đụng đổ không ít bàn ghế.

Giản Nghệ Hân bên này vừa sấy tóc xong, thay áo choàng tắm đi ra khỏi phòng tắm, liền nghe thấy bên ngoài truyền đến âm thanh ầm ầm rầm rầm.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,593
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 27


CHƯƠNG 27

Cẩn thận nghe lại, cô liền hiểu đang xảy ra chuyện gì, không nhịn được cong môi cười xấu xa.

Biểu cảm này bị Lâm Thế Kiệt tóm gọn.

“Em làm à?”

Nghe được tiếng ông nội đánh Lâm Thích Phi, anh vốn còn cảm thấy kỳ lạ, nhưng giờ nhìn biểu cảm của Giản Nghệ Hân thì lập tức đoán ra được chín phần mười.

Giản Nghệ Hân cũng không che giấu, bĩu môi nói: “Em gái tốt của anh Lâm ý để tôi ở một mình với Lâm Thích Phi để về phòng lấy chén trà gì đó. Lâm Thích Phi lại có ý đồ xấu, chẳng lẽ muốn bảo tôi nhịn, chịu bị bọn họ bắt nạt sao?”

Mặc dù tuổi cô còn nhỏ, nhưng từng lớn lên ở khu ổ chuột, cho nên đã sớm ngộ ra một đạo lý. Trong cái thế giới cá lớn nuốt cá bé này, mình không phản kháng thì sẽ suốt đời bị bắt nạt.

Lông mày Lâm Thế Kiệt nhíu lại, trong con ngươi lóe lên tia sáng tức giận.

Giản Nghệ Hân tưởng mình chọc anh tức, đang muốn giải thích, lại nghe thấy anh nói: “Lâm Thích Phi có làm gì em không?”

“Này thì không. Yên tâm đi, tôi biết bảo vệ mình.”

Cô cười lớn.

Lâm Thế Kiệt lắc đầu bất đắc dĩ. Mặc dù tính cách của cô vợ nhỏ này thẳng thắn, không dễ ức hiếp, nhưng vẫn quá ngây thơ, có một số việc không đơn giản như trẻ nhỏ cãi nhau.

Vốn định nhắc nhở cô, nhưng lại cảm thấy bây giờ không cần thiết phải nói quá nhiều, thế là nhịn xuống.

“Tôi đi tắm, em ngủ trước đi.”

Giản Nghệ Hân dựng dấu tay “OK”, trong lòng lẩm bẩm tắm cho kỹ vào, như vậy anh mới tỉnh táo, tôi sẽ được an toàn.

Lâm Thế Kiệt đi vào phòng tắm. Giản Nghệ Hân nghe thấy tiếng nước, cảm thấy đại khái là anh sẽ không làm loại chuyện đó với mình thì mới yên lòng.

Nhìn quanh căn phòng một vòng.

Một cái ghế sô pha nhỏ hai người ngồi, một cái giường lớn.

Thế này thì ngủ thế nào…

Tuy hai người là vợ chồng, nhưng dù sao cũng là hợp đồng, tất nhiên phải ngủ riêng, thế nên Giản Nghệ Hân rất tự giác mà đi đến chiếc sofa nhỏ, để gối ôm xuống, đắp chăn, co người lại chuẩn bị ngủ.

Trước giờ cô không bị lạ giường, chiếc sofa nhỏ này đã đủ thoải mái rồi, thậm chí còn thoải mái hơn cả cái giường đơn ở nhà cũ của cô, vì vậy cô nghĩ có lẽ mình có thể ngủ nhanh thôi.

Song, tiếng nước chảy không ngừng lọt vào tai, kích thích từng dây thần kinh của Giản Nghệ Hân, cô đờ đẫn nhìn cửa phòng tắm, phát hiện mình mất ngủ rồi.

Vì mọi thứ xảy ra trước mắt đều rất vô lý.

Cô kết hôn rồi, kết hôn với một người đàn ông vừa quen được ba ngày!

Và người đàn ông đó đang cách cô một bức tường, ở bên trong… tắm.

Ý thức được sự thật này, mặt Giản Nghệ Hân không khỏi nóng lên.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,593
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 28


CHƯƠNG 28

Tất cả những điều xảy ra trong phòng tắm vừa nãy lại chạy trong đầu như một thước phim…

Trước mặt Giản Nghệ Hân là đôi mắt sâu thẳm của Lâm Thế Kiệt, bên tai là hơi nóng phả ra từ miệng anh, dường như trên bả vai vẫn còn nhiệt độ của cánh tay anh.

Thực ra anh rất đẹp trai, người cũng khá được…

Nghĩ tới những điều này, Giản Nghệ Hân không khỏi kéo chăn trùm lên mặt mình, nhắm chặt hai mắt.

Ngủ… ngủ…

Không được nghĩ linh tinh nữa!

Tất cả đều là bất đắc dĩ, tất cả đều là để sớm tìm được mẹ ruột của mình thôi!

Lúc Lâm Thế Kiệt mặc áo choàng tắm ra khỏi phòng tắm thì thấy Giản Nghệ Hân rúc trong chăn như một con thỏ nhỏ.

Giản Nghệ Hân đã bất giác thiếp đi.

Lâm Thế Kiệt đi đến trước mặt cô, nhìn hàng mi khẽ run của cô và cơ thể cuộn tròn như không có cảm giác an toàn đó, trong lòng anh dâng lên chút dịu dàng.

Hôm sau, Giản Nghệ Hân vừa tỉnh lại thì nhận ra mình đang ngủ trên giường.

Cô ngồi dậy, sau đó nhìn sang bên cạnh, Lâm Thế Kiệt cũng vừa mở mắt.

“Anh… anh anh… sao anh ở trên giường?” Cô hỏi xong lại thấy không đúng nên hỏi lại: “Ý tôi là, sao tôi ở trên giường?”

Lâm Thế Kiệt ngồi dậy, vừa mặc quần áo vừa cười xấu xa, nhìn cô rồi nói: “Tôi cũng không ngờ, thì ra em chủ động như vậy.”

Đầu Giản Nghệ Hân ‘bùm’ một tiếng, từng mảnh vụn quay về trong đầu.

Nửa đêm qua cô càng ngủ càng thấy lạnh, sau đó đi vệ sinh, rồi quay lại thì leo thẳng lên giường ngủ luôn.

Cô mơ màng, nhớ là sau đó có người ôm lấy cô.

Ôi trời ơi…

Nhớ lại những điều này, quả thực Giản Nghệ Hân muốn tìm cái lỗ chui xuống cho rồi.

Cô lén nhìn Lâm Thế Kiệt, chỉ thấy tên này đã điềm nhiên như không mà xuống giường, bắt đầu mặc quần áo.

Và cái liếc mắt vô ý này, Giản Nghệ Hân đã nhìn thấy cơ bụng tám múi với đường nét rõ ràng của anh…

“Nhìn đủ chưa?”

Lâm Thế Kiệt chợt thốt ra một câu khiến Giản Nghệ Hân càng lúng túng, cô vội dời mắt đi.

“Ai nhìn anh chứ.”

“Mau dậy làm vệ sinh cá nhân rồi xuống ăn sáng, ông nội không thích người ngủ nhiều.”

“Ờ.” Đầu óc Giản Nghệ Hân hỗn loạn, cô cúi đầu mang dép, đỏ mặt đi vào nhà vệ sinh, bắt đầu vội vàng vệ sinh cá nhân.

Sau đó, Giản Nghệ Hân và Lâm Thế Kiệt cùng xuống lầu, cả nhà yên bình ăn xong bữa sáng, Lâm Thế Kiệt đưa Giản Nghệ Hân về.

Vừa về đến nơi, Giản Nghệ Hân đã nằm dài trên sofa phòng khách, thở phào một hơi.

Mặc dù cô vẫn chưa quen ở đây, nhưng cô vẫn thích ở đây hơn là đi đối phó với một đại gia đình, đoan trang diễn vai nàng dâu ngoan hiền.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,593
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 29


CHƯƠNG 29

Giản Nghệ Hân tháo giày cao gót, ngửa cổ nhìn Lâm Thế Kiệt: “Tôi đã theo anh về nhà tổ rồi, khi nào thì anh dẫn tôi đi gặp thầy của anh?”

Chỉ cần gặp được thầy, có lẽ cô có thể tìm được mẹ ruột của mình.

Nhìn thấy ánh sao trong mắt Giản Nghệ Hân, Lâm Thế Kiệt nhướng mày: “Tối qua em gây rắc rối ở nhà tổ, còn muốn bảo tôi dẫn em đi gặp người ta?”

“Anh!” Giản Nghệ Hân tức giận chỉ Lâm Thế Kiệt, không ngờ anh lại nói mà không làm!

Nhìn dáng vẻ cau mày của Giản Nghệ Hân, Lâm Thế Kiệt nở một nụ cười đắc ý.

Anh ngồi trên sofa, tùy ý tháo cà vạt: “Em dám nói em không gây chuyện sao?”

Giản Nghệ Hân: “…”

Đúng là cô không dám.

Giản Nghệ Hân cắn môi không phục, nếu không phải mấy người đó Lâm ý gây khó dễ cho cô, lẽ nào cô sẽ ra tay sao? Cô đâu phải người mà ai cũng bắt nạt được.

Nghĩ vậy, Giản Nghệ Hân chun mũi: “Vậy xem như là tôi gây chuyện đi, rốt cuộc phải thế nào anh mới có thể đồng ý với tôi?”

Lâm Thế Kiệt nhướng mày, trong mắt lóe lên cảm xúc.

Lâm Thế Kiệt cong khóe môi, đột nhiên sáp đến gần Giản Nghệ Hân, giọng nói trầm thấp êm tai, giống như tiếng đàn violin du dương.

“Chỉ cần em đồng ý với tôi một việc thì tôi dẫn em đi.”

Lại là chiêu này?

Giản Nghệ Hân tức giận nhìn Lâm Thế Kiệt.

“Tôi đồng ý cũng được thôi, nhưng lỡ như anh lại chơi xấu nữa thì sao?”

“Ồ? Nếu em cảm thấy tôi sẽ chơi xấu, vậy thì đừng đồng ý với tôi.”

Lâm Thế Kiệt giả vờ tức giận, thậm chí còn biếng nhác cởi áo khoác, xoay người muốn đi lên lầu.

Trong lòng Giản Nghệ Hân gào thét: “Được, anh nói đi, việc gì?”

“Đồng ý với tôi mỗi ngày đến công ty đưa cơm cho tôi trong vòng một tháng, tôi sẽ dẫn em đi gặp thầy.”

“Đưa cơm?”

Giản Nghệ Hân lập tức thốt ra.

“Hả? Tại sao bảo tôi đưa?”

Trong lòng cô đang nghĩ, anh đường đường là tổng giám đốc Lâm, chẳng lẽ không có nổi một trợ lý hay quản gia đưa cơm hay sao?

Lâm Thế Kiệt hờ hững cười: “Vì em cần nhờ vả tôi, lý do này được chưa?”

Giản Nghệ Hân hít sâu một hơi, siết chặt nắm đấm. Được, Lâm Thế Kiệt, xem như anh giỏi.

“Được.” Giản Nghệ Hân cắn răng đáp, sao đó mỉm cười.

Hôm sau, Giản Nghệ Hân xách hộp cơm, dày công chưng diện, mặc một chiếc váy liền chấm bi màu đỏ kiểu Pháp, xuất hiện ở văn phòng tổng giám đốc của Lâm Thế Kiệt.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,593
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 30


CHƯƠNG 30

Lâm Thế Kiệt ký xong bản tài liệu cuối cùng, đóng tập tài liệu màu xanh lam lại. Lúc này anh mới ngẩng đầu, đáy mắt và đuôi mày lóe lên vẻ kinh ngạc khó mà giấu được.

Thực ra nhan sắc cô vợ của anh khá xinh, chỉ là cô luôn thích mặc áo phông và quần jean, hôm nay chưng diện khiến anh rất hài lòng.

Anh lại cúi đầu nhìn giày cô mang, không khỏi cau mày.

“Chẳng phải không quen mang giày cao gót à?”

Giản Nghệ Hân sửng sốt, bĩu môi: “Anh còn nói à, đều là vì anh đấy!”

Cô để hộp thức ăn lên bàn, nói tiếp: “Tối qua tôi đoán được rồi, anh bảo tôi mang cơm đến cho anh trước mặt mọi người, chắc chắn là thông báo cho mọi người anh có vợ rồi, ngăn chặn mấy mối đào hoa đó đến quyến rũ anh. Vậy thì tôi phải ăn vận đẹp chút, cũng không thể để anh mất mặt được đúng không.”

Mặc dù thỉnh thoảng Giản Nghệ Hân lơ ngơ, nhưng chuyện này thì cô vẫn biết rõ, Lâm Thế Kiệt kết hôn với cô là để chặn đào hoa.

Hôm nay, đoạn đường cô đi từ bãi đỗ xe tầng hầm đến thang máy riêng của tổng giám đốc, sau đó đến phòng làm việc của Lâm Thế Kiệt, cô đã cảm nhận được rồi, những nhân viên nữ mà cô gặp có đến tận mấy người đều nhìn chòng chọc vào cô với ánh mắt hình viên đạn.

Cô cũng thầm mừng vì mình không mặc đại một cái quần jean rồi ra ngoài, nếu không, nói không chừng mấy người đó sẽ gièm pha và khinh thường cô. Lúc đó người mất mặt không phải cô, mà là Lâm Thế Kiệt.

Mặc dù cô với anh là hôn nhân hợp đồng, nhưng cả hai cũng xem như là cùng chung số phận, cô không muốn Lâm Thế Kiệt bị người khác coi thường vì mình.

Dù sao thì xuất thân của cô đã chẳng nổi trội gì, tất nhiên phải chú ý đến ngoại hình hơn đôi chút.

Lâm Thế Kiệt khẽ gật đầu, sắc mặt dịu đi nhiều.

Anh đứng thẳng người, đi tới chỗ sofa bên cạnh: “Qua đây, ăn ở bên này.”

Giản Nghệ Hân vội ôm hộp đồ ăn, đi đến bên bàn trà gỗ.

Sau khi để hộp đồ ăn xuống, Giản Nghệ Hân nói: “Vậy tôi về trước đây, anh cứ thong thả mà ăn nhé.”

Cô nói xong thì định đi, vừa xoay người, cổ tay đã bị Lâm Thế Kiệt nắm lấy.

“Cùng ăn.”

“Hả? Tôi cũng ở đây ăn à?”

Giản Nghệ Hân tưởng mình đến lượn một vòng thôi, không ngờ Lâm Thế Kiệt thật sự sẽ mời cô cùng ăn trưa. Dù sao thì hình như trước đây anh từng phàn nàn, chê cô ăn cơm không chú ý hình tượng, nói lại nhiều gì đó, cô nghĩ chắc là Lâm Thế Kiệt không thích ăn cùng với cô mới đúng chứ.

“Vợ ăn cơm với chồng, chẳng phải là điều bình thường à?”

Giọng điệu Lâm Thế Kiệt mờ ám, ánh mắt cũng có ý trêu chọc.

Vành tai Giản Nghệ Hân chợt nóng lên, mặc dù sự thật là cô đã kết hôn đặt ngay trước mắt, nhưng vô vẫn hơi xấu hổ với cách xưng hô ‘vợ’ ‘chồng’ thế này.

“Ờ.” Cô đỏ mặt, cúi đầu, kéo lại tà váy, gập chân ngồi xuống tấm thảm nhung mềm mại.

“Tôi ngồi trên sofa ăn không thoải mái, anh không ngại tôi ngồi dưới thảm chứ?”

Lâm Thế Kiệt nhàn nhạt cười: “Mỗi tuần thảm đều được giặt, rất sạch, em muốn làm gì thì làm.”

Giản Nghệ Hân hài lòng cười: “Lâm Thế Kiệt, tôi phát hiện con người anh rất được đấy.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,593
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 31


CHƯƠNG 31

“Ồ?” Tâm trạng Lâm Thế Kiệt không tệ, anh thích thú nhìn cô.

“Ừm! Giống bà nội tôi!”

“…”

Đây là ví von kiểu gì thế.

Lâm Thế Kiệt anh từng nhận được vô số lời khen, đây là lần đầu được khen thế này, sắc mặt anh bỗng chốc hơi mất tự nhiên.

Giản Nghệ Hân vừa lấy đồ ăn ra vừa giải thích: “Hồi nhỏ tôi với bà nội ăn cơm trên một cái bàn vuông nhỏ, nhưng nhà bà nội không có cái ghế nào hợp mà cái nào cũng rất cao, tôi ngồi lên mà bụng rất khó chịu, bà nội để tôi ngồi lên cái đệm cói để ăn cơm, cũng chưa từng gò bó hình tượng của tôi, giống như anh bây giờ dung túng cho tôi vậy.”

Giản Nghệ Hân nói luôn miệng, trước mắt Lâm Thế Kiệt cũng xuất hiện cảnh tượng cô sống với bà nội.

Lâm Thế Kiệt nhìn cô vợ thẳng thắn tự nhiên ở bên cạnh, trong lòng anh tràn ngập sự dịu dàng.

“Ở bên ngoài nên chú ý thì chú ý, còn ở trước mặt tôi, em không cần phải giữ kẽ.”

“Ừm ừm.” Giản Nghệ Hân gắp một miếng rau, mắt cô lập tức sáng lên: “Woa, dì Liễu nấu cơm ngon quá đi mất!”

“Vậy thì ăn nhiều lên, béo chút sờ mới thích.”

Giản Nghệ Hân vừa định gật đầu thì chợt khựng lại, ý anh là giờ sờ cô không thích?

Đợi đã, anh từng sờ vào cô khi nào…

Giản Nghệ Hân lại nhớ đến đêm đầu tiên gặp Lâm Thế Kiệt, về sau cô không thể nhớ được tình hình lúc đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện kia chưa?

“À thì… Lâm Thế Kiệt, tôi hỏi anh một câu nhé.”

“Ừm.” Lâm Thế Kiệt đặt đũa xuống.

Thấy anh nghiêm túc như vậy, Giản Nghệ Hân chợt căng thẳng: “Anh ăn đi, chúng ta vừa ăn vừa nói…”

“Không quen. Em nói đi, muốn hỏi gì?”

Giản Nghệ Hân chỉ đành để đũa xuống: “À thì… tối hôm đó, rốt cuộc hai chúng ta… rốt cuộc có…”

“Có.”

Nói xong, Lâm Thế Kiệt lại cầm đùa lên, chậm rãi ăn cơm. Anh như chợt nhớ ra gì đó, nhìn Giản Nghệ Hân mặt đỏ như quả táo: “Nếu em không nhớ ra thì tôi không ngại giúp em nhớ lại đâu.”

“À… không cần không cần, tôi có thể nhớ được, nhớ rất rõ ràng, nhớ ra hết rồi.”

Giản Nghệ Hân không dám nói nhiều nữa, vùi đầu ăn cơm, nhưng cô hoàn toàn không biết đồ mình ăn có vị gì.

Trời ơi, nếu đã xảy ra rồi thì liệu cô có thai không đây…

Nếu có thai, vậy thì rắc rối rồi…

Giản Nghệ Hân suy nghĩ lung tung, tâm trạng rối bời, cuối cùng ăn cơm xong, cô thu dọn hộp cơm, đang chuẩn bị đi thì tiếng gõ cửa đột ngột vang lên.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,593
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 32


CHƯƠNG 32

“Vào đi.”

Nữ thư ký Đinh Tuyết Lan đi vào, ngước mắt thì thấy sếp Lâm Thế Kiệt của mình đang ngồi trên sofa, và nơi cách anh chưa tới một mét là Giản Nghệ Hân dáng người nhỏ nhắn ngồi trên thảm, giày cao gót để một bên. Từ góc nhìn của Đinh Tuyết Lan, Giản Nghệ Hân như đang dựa vào người Lâm Thế Kiệt vậy.

Đinh Tuyết Lan hoảng hốt nhìn xuống, thầm cắn môi.

Trước giờ phòng làm việc của tổng giám đốc Lâm chỉ là nơi làm việc, anh cũng rất ghét người khác không giữ kẽ trong phòng làm việc của anh, thế nhưng người phụ nữ đó lại thoải mái như vậy, như thể đang ngồi trong nhà mình.

Mặc dù biết đó là vợ của tổng giám đốc Lâm, nhưng Đinh Tuyết Lan nhìn thấy cảnh này xong thì vẫn rất ganh tị. Phải biết là cô ta theo tổng giám đốc Lâm nhiều năm thế rồi, vẫn luôn thận trọng từ lời nói đến việc làm, chỉ hi vọng mình có thể để lại ấn trượng tốt với Lâm Thế Kiệt. Bây giờ có vẻ như không phải cô ta làm không đủ tốt, mà là cho dù cô ta có làm thế nào, tổng giám đốc Lâm cũng chưa từng đối xử đặc biệt với cô ta, cô ta cũng như trợ lý Chu, chỉ là nhân viên bình thường mà thôi.

Nghĩ đến đây, tâm trạng Đinh Tuyết Lan lại có chút ủ rũ.

“Có việc gì sao?” Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Lâm Thế Kiệt thấy cô ta vào mà mãi không nói gì, anh cau mày hỏi.

Giản Nghệ Hân cũng quay đầu nhìn, cô không khỏi nhướng mày, cô thư ký này trông không tệ!

Vừa rồi lúc cô đến không thấy cô thư ký Đinh này, chỉ nghe trợ lý Chu nhắc một câu, bảo thư ký của tổng giám đốc tên Đinh Tuyết Lan.

Cô lặng lẽ nhìn Lâm Thế Kiệt, nheo mắt lại, anh đúng là rất biết chọn thư ký cho mình đấy!

“Tổng giám đốc Lâm, giờ tôi pha cà phê cho anh nhé?” Đinh Tuyết Lan hỏi.

Cô ta nói xong, gật đầu mỉm cười với Giản Nghệ Hân chứ không chào hỏi gì.

“Ừ.” Lâm Thế Kiệt hơi không vui gật đầu: “Sau này gọi điện thoại là được rồi.”

Trước đây thư ký Đinh đều gọi đến hỏi, sao hôm nay đột nhiên vào phòng làm việc? Hơn nữa cũng chẳng phải việc gì lớn.

Huống hồ còn ảnh hưởng đến thời gian ăn trưa vui vẻ của anh với cô vợ nhỏ này!

Đinh Tuyết Lan xoay người rời đi, quả thực cô ta không cần phải vào tận đây để hỏi, chỉ cần gọi điện là được.

Nhưng cô ta biết Giản Nghệ Hân ở trong phòng, cho nên xuất phát từ sự không cam tâm, cô ta muốn vào xem, rốt cuộc Lâm Thế Kiệt có tình cảm với người phụ nữ kết hôn đột ngột này, hay là chỉ thể hiện quan hệ vợ chồng ở bên ngoài.

Dù sao thì cô ta là thư ký của tổng giám đốc Lâm, cô ta chưa từng thấy Lâm Thế Kiệt có hứng thú với người phụ nữ nào cả.

“Đợi đã.” Giản Nghệ Hân bỗng đứng lên, nói với Đinh Tuyết Lan.

Đinh Tuyết Lan mỉm cười xoay người: “Cô Giản có việc gì sao?”

Giản Nghệ Hân sửng sốt, khẽ nheo mắt, cô nhận được một thông tin trong cách xưng hô ‘cô Giản’ và cả nụ cười giả tạo chuyên nghiệp của cô thư ký này.

Chắc chắn người phụ nữ này có ý với Lâm Thế Kiệt.

“Thư ký Đinh đúng không? Phiền cô đợi thêm nửa tiếng nữa rồi hẵng pha cà phê cho Thế Kiệt nhé.”

“Hả? Tại sao?”

Đinh Tuyết Lan vừa hỏi lại vừa không vui nhíu mày, cho dù Giản Nghệ Hân là vợ của Lâm Thế Kiệt, nhưng thế này cũng quản lý hơi nhiều rồi đấy!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,593
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 33


CHƯƠNG 33

Lúc này, Lâm Thế Kiệt cũng cười ngờ vực: “Sao vậy, anh uống cà phê mà cũng không cho?”

Giản Nghệ Hân dẩu môi: “Ai lo cho anh chứ? Sợ anh vừa ăn xong mà uống cà phê thì không tốt cho dạ dày, ăn cơm xong nửa tiếng sau hẵng uống cà phê, như vậy thì cà phê mới phát huy tác dụng tốt nhất, có thể nâng cao tinh thần, cũng có thể giúp cho tiêu hóa.”

Nhìn Giản Nghệ Hân nghiêm túc giải thích cho anh kiến thức cơ bản về cà phê, trong lòng Lâm Thế Kiệt ấm áp, anh cũng cảm thấy Giản Nghệ Hân ngày càng thú vị.

Anh cũng biết những điều này chứ, chỉ là vừa rồi nóng lòng muốn đuổi thư ký Đinh đi, không muốn phí lời giải thích thôi, nhưng không ngờ lại bị cô vợ nhỏ dạy dỗ.

“Được, vậy nửa tiếng sau rồi hẵng pha nhé thư ký Đinh.” Lâm Thế Kiệt mỉm cười, trong mắt như chỉ có một mình Giản Nghệ Hân, lúc anh nói ra ba chữ ‘thư ký Đinh’ cuối cùng thì mới liếc mắt qua Đinh Tuyết Lan.

Đinh Tuyết Lan siết chặt nắm đấm, hít sâu một hơi, cung kính nói: “Vâng, tổng giám đốc Lâm.”

“À phải rồi thư ký Đinh.”

Đinh Tuyết Lan định xoay người, nhưng lại bị Giản Nghệ Hân gọi lại lần nữa.

“Tôi không phải cô Giản, tôi là bà xã Lâm, phiền cô sau này đổi cách gọi nhé.” Nói xong, Giản Nghệ Hân mỉm cười với Đinh Tuyết Lan.

“… Được.”

Đinh Tuyết Lan sầm mặt ra khỏi phòng làm việc.

Giản Nghệ Hân cũng thu lại vẻ mặt vừa rồi, bĩu môi phàn nàn với Lâm Thế Kiệt: “Anh Lâm, anh khiến người ta lo quá đấy.”

“…” Lâm Thế Kiệt mặt mày ngờ vực, sao vấn đề thời gian uống cà phê cũng khiến vợ mình lo lắng như vậy sao?

“Thực ra tôi vẫn luôn uống cà phê sau bữa ăn nửa tiếng.”

“Tôi không nói với anh chuyện cà phê!” Giản Nghệ Hân ngồi lại sofa, nghiêm túc nhìn Lâm Thế Kiệt.

“Nể mặt hai chúng ta là bạn bè, tôi có lòng tốt nhắc nhở anh vậy, cô thư ký Đinh đó của anh là một người rất khôn ngoan.”

Lâm Thế Kiệt nhìn cô với vẻ hứng thú: “Sao, là vì cô ta không thừa nhận em là… vợ tôi à?”

Ánh mắt anh vô cùng mờ ám, mà lúc này khoảng giữa hai người lại rất gần, Giản Nghệ Hân nhìn khuôn mặt anh tuấn trước mắt, não cô bỗng đơ ra.

Hơn nữa sao anh cứ gọi cô là ‘vợ’ mập mờ như vậy chứ…

Mặc dù cô đúng là vợ thật, nhưng chẳng phải họ có thỏa thuận à? Ở riêng hoàn toàn không cần như vậy mà.

“Tôi không có đâu nhé.” Giản Nghệ Hân nhích về sau.

Nhưng Lâm Thế Kiệt lại ép về phía trước một chút: “Vừa rồi ghen à?”

Ghen?

Giản Nghệ Hân bật cười: “Sao có thể chứ! Mắc mớ gì tôi phải ghen, tôi chỉ lo thay anh thôi. Đàn ông các anh ấy à, nhìn thấy người đẹp là đầu óc sẽ nóng lên, cô thư ký đó của anh trông xinh đẹp là thế, tôi sợ ảnh hưởng đến quyết sách hằng ngày của anh.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,593
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 34


CHƯƠNG 34

“Cái này thì em có thể yên tâm, mặc dù cô ta là thư ký của tôi, nhưng chỉ phụ trách một số công việc thông báo cơ bản thôi, không tham gia vào bất cứ quyết định chiến lược nào của công ty. Việc lên kế hoạch về mặt cuộc sống riêng tư của tôi đều do trợ lý Chu quản lý.”

Giản Nghệ Hân như đang suy ngẫm gì đó, cô gật đầu. Nếu là vậy thì chẳng có gì phải lo lắng nữa.

Khoan đã, sao anh phải giải thích rõ ràng như vậy, như thể cô ghen thật!

“Tôi thật sự không quan tâm anh dùng thư ký nam hay thư ký nữ.”

“Biết rồi.” Trong mắt Lâm Thế Kiệt mang theo ý cười, anh bỗng sáp đến gần cô, nhanh chóng hôn lên mặt cô.

Giản Nghệ Hân lập tức sững sờ, mặt thoáng chốc đỏ bừng.

“Này… anh…”

“Hửm? Vẫn không đủ?” Nói xong, Lâm Thế Kiệt lại hôn vào má bên kia.

Lúc này Giản Nghệ Hân cũng không dám ngồi bên cạnh anh nữa, cô đỏ mặt đứng dậy.

“Đủ rồi đủ rồi, tôi… tôi về trước đây.”

Nói xong, cô nhanh chóng xách hộp đồ ăn lên, chạy ra khỏi phòng làm việc như đang chạy trốn.

Lâm Thế Kiệt nhìn bóng người cô rời đi, anh bỗng cảm thấy cuộc sống đơn điệu của mình có vài màu sắc tươi sáng, bất giác cong khóe môi.

Giản Nghệ Hân lòng dạ rối bời chạy ra ngoài, vừa định vào thang máy, không ngờ lúc này bỗng có một người phụ nữ với mái tóc gợn sóng vội vã ra khỏi thang máy, hai người va vào nhau.

Sau đó, ly trà sữa trong tay người phụ nữ lập tức hắt lên người cả hai.

“A!” Người phụ nữ hét lên.

“Cô không sao chứ?”

Mặc dù hai người đều bị bẩn quần áo, cũng là hai người không cẩn thận, nhưng Giản Nghệ Hân tự cảm thấy vừa rồi cô hơi luống cuống. Thấy áo trắng của đối phương bị vấy bẩn, trong lòng cô hơi áy náy.

“Cô thấy tôi giống như không sao à?”

Người phụ nữ giận dữ nguýt Giản Nghệ Hân: “Cái áo này của tôi là áo mới mua, hôm nay tôi mặc lần đầu!”

Cô ta vừa nói vừa bực bội lau áo, Giản Nghệ Hân thấy quần áo của đối phương dường như rất cao cấp, lại còn là màu trắng, bây giờ bị bẩn một mảng lớn trông rất khó coi, có vẻ cũng không dễ làm sạch.

Giản Nghệ Hân nói: “Vậy… vậy tôi đền cho cô nhé.”

“Đền? Cô xứng sao! Chị họ tôi mua ở nước ngoài về cho tôi, nhà thiết kế may theo số đo, hết bốn mươi lăm triệu đấy!”

Giản Nghệ Hân lập tức mở lớn hai mắt, bốn mươi lăm triệu? Chỉ cái áo vest trắng này?

Trong lòng cô không khỏi cảm thán, thế giới của người giàu thật sự không thể dùng lý lẽ được.

Nhưng làm sao bây giờ, quả thực cô làm bẩn của người ta. Mặc dù đồ của cô cũng dính bẩn, nhưng so ra thì chiếc váy trên người cô không đắt đến thế.

Chiếc váy này là Lâm Thế Kiệt bảo trợ lý mua cho cô, lúc đó cô có hỏi trợ lý Chu mấy bộ đồ này bao nhiêu tiền, cô trả cho Lâm Thế Kiệt. Nhưng trợ lý Chu lại nói chẳng bao nhiêu tiền cả, nếu cô trả lại tiền quần áo, sẽ khiến tổng giám đốc cảm thấy rất mất mặt. Trợ lý Chu đã nói vậy rồi, Giản Nghệ Hân cũng không õng ẹo nữa mà nhận lòng tốt của Lâm Thế Kiệt.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,593
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 35


CHƯƠNG 35

“Mặc dù áo của cô đắt tiền, nhưng đưa đi giặt thì cũng không hẳn là không giặt sạch được. Thế này đi, tôi bỏ phí giặt ủi, nếu vẫn không sạch, vậy… tôi đền tiền cho cô.”

Giản Nghệ Hân vừa nghĩ đến bốn mươi lăm triệu, đã cảm thấy xót ruột rồi, nhưng cô không phải loại người chây lì.

Còn về việc làm sao có bốn mươi lăm triệu, cô cũng đã nghĩ kỹ rồi. Lâm Thế Kiệt đường đường là tổng giám đốc của tập đoàn Lâm Thị, anh vẫn có số tiền này chứ, xem như cô tạm thời mượn anh, sau đó đi làm thêm rồi từ từ trả là được.

Lúc này, không biết ai phì cười một tiếng, sau đó là giọng của phụ nữ có hơi quen thuộc truyền tới.

“Cô Giản, xem ra cô không hiểu thời trang cho lắm nhỉ, chiếc áo này của Lâm Nhạn Mỹ không thể giặt được.”

Giản Nghệ Hân quay đầu, nhìn thấy Đinh Tuyết Lan đang duyên dáng đi tới.

“Không thể giặt? Vậy còn gọi là quần áo gì nữa.” Giản Nghệ Hân không vui hỏi.

Lần này đổi lại là người phụ nữ tên Lâm Nhạn Mỹ kia cười khẩy một tiếng.

“Thư ký Đinh, đồ ngốc này ở đâu đến thế? Sao lại ở tầng này của chúng ta?”

Nhưng Đinh Tuyết Lan lại không vội giới thiệu với Lâm Nhạn Mỹ, cô ta đang ghét Giản Nghệ Hân, bây giờ Lâm Nhạn Mỹ không biết thân phận của Giản Nghệ Hân, cô ta cứ dứt khoát lợi dụng Lâm Nhạn Mỹ để khiến Giản Nghệ Hân xấu mặt một lần.

Lâm Nhạn Mỹ cũng chỉ là một nhân viên bình thường, ỷ vào người chị họ làm giám đốc bộ phận nhân lực nên lúc nào cũng làm mưa làm gió, hơn nữa cô ta còn luôn Lâm gắng thu hút sự chú ý của Lâm Thế Kiệt.

Bây giờ lợi dụng Lâm Nhạn Mỹ để sỉ nhục Giản Nghệ Hân, tổng giám đốc Lâm nhìn thấy chắc chắn sẽ ghét cô ta, mà Giản Nghệ Hân cũng xấu mặt, một mũi tên trúng hai con nhạn.

Vì thế Đinh Tuyết Lan cong môi cười: “Nhạn Mỹ, hay là bỏ qua đi.”

Giản Nghệ Hân cảm thấy buồn bực, hai người này đúng là khó hiểu.

Cô đã nói gì đâu mà lại bị hai người họ chế giễu như thế.

Mà tầng này làm sao vậy? Chẳng phải chỉ là tầng dành cho văn phòng tổng giám đốc sao? Có đến mức khiến cho bọn họ cảm thấy mình hơn người vậy không? Đúng là ham mê cảm giác ưu việt!

“Các cô đừng có quái gở như vậy, có gì thì nói thẳng ra đi.”

“Cô không hiểu vậy để tôi nói cho cô biết. Bộ quần áo này của tôi chỉ mặc một lần, bẩn rồi không thể giặt, giặt là sẽ hỏng.”

Giản Nghệ Hân nhớ ra rồi, hình như cô đã đọc được trên tạp chí, quần áo của những nhà thiết kế đó không dành cho người bình thường mặc, những ngôi sao hay cô chủ nhà giàu mặc một lần rồi bỏ.

Nhưng bộ trên người người phụ nữ này… không giống loại xa xỉ và đắt tiền, có lẽ không đến nỗi không giặt được, nhưng cô ta Lâm ý nói vậy nghĩa là có ý gây khó dễ cô. Giản Nghệ Hân nhìn thấu mọi thứ nhưng cũng lười tranh cãi, cô chỉ muốn mau chóng giải quyết cho xong thôi.

“Được! Tôi đền cho cô bốn mươi lăm triệu là được chứ gì?”

Giản Nghệ Hân đang định xoay người đi tìm Lâm Thế Kiệt thì bị Lâm Nhạn Mỹ túm lấy cổ tay: “Không được!”

“Vẫn chưa thôi à?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,593
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 36


CHƯƠNG 36

Giản Nghệ Hân lạnh giọng, đồng thời trừng mắt nhìn Lâm Nhạn Mỹ, trong mắt hiện lên vẻ sắc bén.

“Tôi nói rồi, bộ đồ này là hàng cao cấp, rất hiếm, cho dù cô đưa cho tôi ba trăm triệu cũng không mua được kiểu dáng như này!”

“Vậy cô muốn thế nào?”

Lâm Nhạn Mỹ cong môi, kiêu ngạo bảo: “Cúi đầu chín mươi độ, xin lỗi tôi.”

Giản Nghệ Hân cười mỉa: “Cô là người chết à? Tôi chỉ cúi người chín mươi độ trước người chết thôi.”

“Cô!!!”

Hai mắt Lâm Nhạn Mỹ đỏ bừng vì tức giận, cô ta giơ tay lên định đánh Giản Nghệ Hân.

Giản Nghệ Hân cũng nhanh tay lẹ mắt, nắm lấy cổ tay đối phương rồi đẩy ra sau.

Lâm Nhạn Mỹ lảo đảo lùi bước, nhưng ngẩng đầu lên trông thấy Lâm Thế Kiệt đang đi từ xa tới, đột nhiên cô ta “a” lên một tiếng rồi ngã xuống đất.

“…” Giản Nghệ Hân cạn lời, người phụ nữ này thật biết diễn, có thể đi làm diễn viên rồi.

Cô đang nghĩ vậy thì phía sau có tiếng bước chân truyền đến, Đinh Tuyết Lan cung kính cúi đầu: “Tổng giám đốc Lâm, có phải đã ảnh hưởng đến anh nghỉ ngơi không? Thật sự là…”

“Nghệ Hân, có chuyện gì vậy?”

Lâm Thế Kiệt hoàn toàn không nhìn Đinh Tuyết Lan, cũng chẳng nghe cô ta nói.

Đinh Tuyết Lan chỉ đành lặng lẽ nuốt nửa câu sau vào bụng, không cam lòng quan sát vẻ mặt Lâm Thế Kiệt, nghĩ chắc tổng giám đốc Lâm đã nhìn thấy cảnh vừa nãy, như vậy ấn tượng về Giản Nghệ Hân trong lòng anh sẽ giảm mạnh.

Cô ta thầm đắc ý cong khoé môi, nhưng lại thấy Lâm Thế Kiệt lo lắng nhìn Giản Nghệ Hân: “Sao quần áo lại bẩn rồi? Có bị bỏng không?”

“Không, em với cô ta vừa va vào nhau.”

Giản Nghệ Hân đẩy tay Lâm Thế Kiệt ra, tâm trạng cô lúc này không được tốt lắm.

Cô không ngốc, cô biết rõ vừa nãy thư ký Đinh và Lâm Nhạn Mỹ bắt nạt mình thế nào.

Mà hai người này đều là cấp dưới của Lâm Thế Kiệt, điều này càng khiến Giản Nghệ Hân cảm thấy khó chịu với anh.

Lâm Thế Kiệt thấy cô vợ nhỏ đang tức giận, còn lạnh nhạt với mình thì biết chắc chắn vừa nãy cô đã bị bắt nạt.

Thực ra là anh phát hiện Giản Nghệ Hân để quên điện thoại trên sofa, đang định đuổi theo ra ngoài để trả cho cô thì đúng lúc thấy Giản Nghệ Hân túm cổ tay Lâm Nhạn Mỹ rồi đẩy cô ả ra.

Chắc vừa nãy Lâm Nhạn Mỹ đã nhìn thấy anh nên mới giả vờ ngã một cách khoa trương như vậy.

Lâm Thế Kiệt biết tuy Giản Nghệ Hân tinh quái nhưng nội tâm đơn thuần, cô sẽ không chủ động trêu chọc người khác, bây giờ xảy ra cãi vã với Lâm Nhạn Mỹ chắc chắn là do bị ép buộc.

Mà đây là lần đầu tiên cô đến công ty đưa cơm cho anh!

Không ngờ lại gặp chuyện này, điều này khiến Lâm Thế Kiệt rất bực tức.

“Cô Lâm, cô còn không đứng lên?” Lâm Thế Kiệt lạnh lùng nói.

Lâm Nhạn Mỹ nghe vậy, hai mắt lập tức đỏ hoe: “Sếp Lâm, tôi… hình như tôi không đứng dậy được.”

“Vậy cô cứ ngồi trên đất đi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,593
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 37


CHƯƠNG 37

“Hả?” Lâm Nhạn Mỹ sững người.

Giản Nghệ Hân bật cười, Lâm Thế Kiệt thấy cô cười, tâm trạng cũng dịu đi đôi chút.

Lâm Nhạn Mỹ nhìn Đinh Tuyết Lan, Đinh Tuyết Lan nháy mắt với cô ta, cô ta mau chóng đứng lên, còn nói cái gì mà hình như cũng không nghiêm trọng lắm, vẫn đứng lên được.

Mà Giản Nghệ Hân cũng không còn cười nữa, cô nói với Lâm Thế Kiệt: “Ông xã, vừa nãy em không cẩn thận va vào cấp dưới của anh, làm bẩn quần áo cô ta, cô ta nói bộ đồ đó bốn mươi lăm triệu, phiền anh chuyển khoản cho cô ta nhé.”

Thực ra Lâm Thế Kiệt cũng không nghe kỹ vế sau Giản Nghệ Hân nói gì, anh chỉ nghe thấy từ “ông xã”

thôi.

Dù biết cô gái nhỏ này Lâm ý làm nũng trước mặt người khác để ra oai trước người bắt nạt mình, nhưng cô dịu dàng, ấm ức gọi một tiếng “ông xã” như vậy thực sự khiến anh nghe rất thoải mái.

“Không sao, nhưng quần áo trên người vợ tôi cũng bẩn rồi, cô Lâm định bồi thường thế nào?”

Lâm Thế Kiệt nhìn Lâm Nhạn Mỹ.

Lúc này Lâm Nhạn Mỹ đã ngu người rồi, vừa nãy người phụ nữ này gọi là gì? “Ông xã?”

Lẽ nào cô chính là người vợ mà Lâm Thế Kiệt vừa tuyên bố?

Sau khi suy nghĩ một hồi, lại quan sát Giản Nghệ Hân thật kỹ, cuối cùng Lâm Nhạn Mỹ cũng phản ứng lại.

Đây đúng là Giản Nghệ Hân trong buổi họp báo, nhưng cô ta không ngờ cô lại đến công ty.

Dù trong lòng Lâm Nhạn Mỹ tức giận nhưng cũng không dám giận với Lâm Thế Kiệt, vì thế cô ta vội nói: “Dù sao cũng là hai bên va vào nhau, vậy thì cả hai đều phải chịu trách nhiệm, cũng không thể trách một người…”

“Đúng là như thế.” Lâm Thế Kiệt hờ hững bảo: “Vậy thì hai bên cùng đền cho nhau đi, vợ tôi đền cho cô Lâm bốn mươi lăm triệu, cô Lâm đền cho vợ tôi ba trăm triệu.”

Trái tim nhỏ bé của Giản Nghệ Hân run lên, cô nhìn Lâm Thế Kiệt, anh Thiếu thân mến, có phải anh đang đùa không?

Chiếc váy liền mày đỏ chỉ có hai mảnh vải mà những ba trăm triệu?

Tim Lâm Nhạn Mỹ cũng run lên.

Không phải cô ta không có ba trăm triệu, nhưng đó cũng không phải con số nhỏ… Nhưng sự việc đã tới mức này, cô ta không còn đường lui nữa.

Cô ta không muốn Lâm Thế Kiệt hoàn toàn thất vọng về mình nên chỉ có thể miễn cưỡng bồi thường.

“Được, tôi đền.”

Giản Nghệ Hân nghe xong thì sững người, lặng lẽ nhìn Lâm Thế Kiệt, nhỏ giọng nói: “Làm việc cho anh kiếm được nhiều tiền thế à…”

Mặc dù cô nói nhỏ nhưng Lâm Thế Kiệt ở gần cô nên nghe rất rõ.

Đương nhiên anh biết sở dĩ Lâm Nhạn Mỹ dám bồi thường là vì nhà cô ta có tiền, nhưng lúc này anh không muốn giải thích cho Giản Nghệ Hân, chỉ nhỏ giọng nói với cô: “Hay là em cũng tới làm việc cho tôi đi?”

Giản Nghệ Hân căng da đầu, bỗng lắc đầu.

Sớm tối nào cũng phải ứng phó với vị tổng giám đốc tự luyến này đã đủ lắm rồi, nếu cô phải đối mặt với anh cả ngày, chỉ nghĩ thôi đã nổi da gà rồi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,593
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 38


CHƯƠNG 38

Lâm Nhạn Mỹ thấy Lâm Thế Kiệt và Giản Nghệ Hân cúi đầu thì thầm, không coi ai ra gì, thì trong lòng ngưỡng mộ đố kỵ, thật sự sắp nghiến nát răng rồi.

Nhưng không sao, cô thầm nói với mình rằng, giờ Lâm Thế Kiệt không yêu cô, không có nghĩa là sau này cũng thế, chỉ cần cô ở bên anh, thì chắc chắn vẫn còn cơ hội.

Cô đang định hỏi phương thức chuyển khoản, thì nghe Lâm Thế Kiệt nói: “Cô Lâm, sau này trợ lý của tôi sẽ liên lạc với cô về chuyện bồi thường.”

Rồi Lâm Thế Kiệt nắm tay Giản Nghệ Hân, quay về văn phòng lần nữa.

Để lại đám cấp dưới đang kinh ngạc há hốc mồm, và Đinh Tuyết Lan, Lâm Nhạn Mỹ đang tức đến đỏ mắt.

Vừa quay về văn phòng tổng giám đốc, Giản Nghệ Hân đã hỏi ngay: “Bộ đồ này của tôi thật sự có giá 300 triệu à?”

“Ừm.”

Anh hờ hững hỏi đáp: “Sao thế?”

Giản Nghệ Hân cạn lời, không ngờ anh còn hỏi sao thế.

“Tại sao anh lại mua bộ đồ đắt như vậy cho tôi?” Mặt Giản Nghệ Hân đầy dấu chấm hỏi và khó hiểu.

Nhưng Lâm Thế Kiệt lại nhíu mày đáp: “Tiền của tôi, tôi muốn tiêu thế nào là quyền tự do của tôi.”

“…”

Tên này thật vô lý.

Nhưng nếu anh đã nói tiêu tiền như thế, thì Giản Nghệ Hân dứt khoát không tiếc tiền thay anh nữa, vì cô vẫn còn giận anh.

“Sao thế, vì bộ đồ đắt nên em giận tôi à?” Lâm Thế Kiệt nhìn dáng vẻ tức giận của cô gái đang đứng trước mặt, không giống như đang nói đùa với anh, nên trong lòng anh cũng bắt đầu hơi khó chịu.

Giản Nghệ Hân hít sâu một hơi, vô tư nói: “Không phải.”

Giản Nghệ Hân đang thầm nghĩ, mặc dù lúc nãy anh đã bảo vệ tôi, cũng xử lý khá công bằng, nhưng tôi đang lo lắng về mắt nhìn người của anh.

Đinh Tuyết Lan kia thật quá đáng, lúc nãy cô ta và Lâm Nhạn Mỹ Lâm ý kẻ xướng người họa, thế mà Lâm Thế Kiệt lại không nhìn thấy.

Nhưng ngẫm lại thì thôi, Giản Nghệ Hân không thích nói xấu sau lưng người khác, nếu không phải vì hôm nay cô nổi nóng, chắc chắn cô sẽ không mắng Lâm Nhạn Mỹ với Lâm Thế Kiệt.

Hơn nữa cô cảm thấy mặc dù Đinh Tuyết Lan kia rất đáng ghét, nhưng có thể giữ lại bên cạnh Lâm Thế Kiệt, thì cũng là người có năng lực, Giản Nghệ Hân biết mình chỉ là vợ trong hợp đồng hôn nhân với anh, thực ra việc anh dùng thư ký, cấp dưới nào, chẳng liên quan gì đến cô.

Nên Giản Nghệ Hân không nói gì nữa, mà buông tay Lâm Thế Kiệt ra: “Nếu đã ổn rồi thì tôi đi trước đây.”

Nhưng Lâm Thế Kiệt lại giữ cô lại: “Khoan đã.”

Giản Nghệ Hân đang định hỏi Lâm Thế Kiệt còn chuyện gì nữa, thì thấy anh cầm áo vest của mình tới, rồi khoác lên vai cô, áo vest nam rộng thùng thình, vừa khéo che đi vết bẩn trên người cô.

Giản Nghệ Hân vốn định từ chối, nhưng ngẫm lại, quả thật ra ngoài với dáng vẻ bẩn thỉu này không ổn cho lắm, dù sao giờ cô cũng là vợ tổng giám đốc tập đoàn Lâm thị, nên phải chú ý đến hình tượng.

“Vậy tôi đi đây.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,593
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 39


CHƯƠNG 39

“Ừm.” Lâm Thế Kiệt nhét điện thoại vào tay cô, tiện thể búng vào trán Giản Nghệ Hân: “Quên trước quên sau, hấp ta hấp tấp.”

Giản Nghệ Hân buồn bực ngẩng đầu, xoa trán, không vui lườm Lâm Thế Kiệt, rồi lên án: “Đau quá! Lâm Thế Kiệt!”

Nhưng Lâm Thế Kiệt lại mỉm cười: “Buổi tối tôi sẽ về nhà ăn cơm, em hãy đợi tôi.”

“Tôi biết rồi! Cậu chủ Lâm!”

Giản Nghệ Hân rời đi không hề ngoảnh đầu lại, thầm nghĩ cần gì phải nói những lời này với tôi, tôi không muốn ăn cơm cùng anh.

Giản Nghệ Hân bắt taxi quay về biệt thự, chưa kịp bước vào nhà đã nhìn thấy một chiếc Rolls-Royce dài đậu bên đường, rồi chú Trương bước xuống xe, đi tới trước mặt cô, cung kính nói: “Mợ chủ, ông cụ mời cô qua đó một chuyến.”

Trong lòng Giản Nghệ Hân hơi nghi ngờ: “Sao ông nội bỗng tìm cháu thế, có chuyện gì không chú Trương?”

Chú Trương cười đáp: “Bạn ông cụ mang tới một ít thịt bò và hải sản thượng hạng, ông cụ biết mợ chủ thích ăn hải sản, nhưng thật sự có quá nhiều loại, không tiện mang tới cho cậu mợ chủ lựa chọn, nên bảo mợ chủ tự qua đó chọn.”

Giản Nghệ Hân nghe xong thì trong lòng ấm áp.

Lần trước cô chỉ thuận miệng nói một câu, hồi nhỏ điều kiện trong nhà không tốt, nên chỉ được ăn cá chép trong các loại hải sản, thấy tôm màu đỏ thì tưởng là đồ cay, đến khi trưởng thành mới biết mùi vị của tôm.

Không ngờ ông cụ lại nhớ kỹ câu nói đó, còn bảo cô tự chọn đồ mang về.

Giản Nghệ Hân biết, có lẽ gia đình bình thường sẽ không thường xuyên ăn mấy thùng hải sản thượng hạng và mấy cân thịt bò ngon, nhưng gia đình như Lâm Thế Kiệt, chỉ cần muốn ăn, thì bất kỳ nguyên liệu gì cũng có thể tìm thấy, nên chuyện này chẳng có gì lạ.

Nhưng ông nội thương cô như vậy, làm cô cảm thấy vô cùng ấm áp.

“Chú Trương, phiền chú đợi cháu một lát, cháu đi cất đồ, tiện thể thay đồ rồi đi với chú ngay, bộ đồ này của cháu bị dơ rồi.”

Chú Trương mỉm cười đồng ý, nói không cần vội.

Giản Nghệ Hân xoay người đi vào biệt thự, nhanh chóng thay một bộ đồ sạch sẽ, rồi cùng chú Trương đi tới nhà họ Lâm, trên đường đi cô còn nghĩ, nếu tối nay Lâm Thế Kiệt về nhà ăn cơm, không bằng dùng thẳng nguyên liệu mà ông nội cho để nấu cho anh ăn.

Suy nghĩ này vừa lóe lên, trong lòng Giản Nghệ Hân đã sợ hãi, sao cô lại bất giác nghĩ đến Lâm Thế Kiệt chứ?

Hơn nửa tiếng sau, Giản Nghệ Hân theo chú Trương đi vào nhà tổ nhà họ Lâm.

Hai người vừa đi tới cửa đã nhìn thấy Lâm Hàn Tình.

Giản Nghệ Hân chưa kịp mở miệng, Lâm Hàn Tình đã rất lễ phép, dịu dàng nói với chú Trương: “Chú Trương, ông nội có chuyện muốn tìm chú, để cháu dẫn chị tới kho lạnh chọn nguyên liệu cho.”

Chú Trương sửng sốt: “Thế à, vậy làm phiền cô chủ rồi.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom