Cập nhật mới

Dịch Tình Yêu Sủng Nghiện Của Tổng Giám Đốc Lâm

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 120


CHƯƠNG 120

“Đây không phải điều tôi do dự!” Giản Nghệ Hân lườm anh, người đàn ông này thật sự là tổng giám đốc toàn năng sao? Anh thật sự không phải trai thẳng đấy chứ?

Ít nhất cũng phải lấy ý kiến của đồng bào nữ chứ!

Nhưng Lâm Thế Kiệt lại bày ra vẻ “em đang gây sự vô cớ, tôi không muốn để ý đến em” khiến Giản Nghệ Hân rất tức giận.

Thôi bỏ đi, không so đo với kẻ ngốc.

Cô dứt khoát yên lặng ngồi dựa vào ghế không để ý đến Lâm Thế Kiệt nữa, lặng lẽ thưởng thức ghế da thật trên chiếc xe cực kỳ đắt tiền này, nhưng Lâm Thế Kiệt lại không nghĩ vậy, anh nhìn chằm chằm khuôn mặt nhìn nghiêng của cô một lúc mới cất lời: “Thật ra nếu em muốn quyền quản lý gia đình cũng được.”

“Tôi không muốn.”

Giản Nghệ Hân lập tức mở mắt, khuôn mặt nhỏ bé đầy không cam lòng, nhìn thẳng vào Lâm Thế Kiệt, tại sao khi đối đầu với anh, cô luôn ở thế yếu chứ?

Giản Nghệ Hân bĩu môi, cuối cùng đành đầu hàng: “Tại sao anh lại đồng ý cho tôi đến công ty anh làm việc?”

Trước đây cô cũng đã nhắc đến vài lần, nhưng đều bị Lâm Thế Kiệt từ chối. Trong đầu Lâm Thế Kiệt, dường như phụ nữ sau khi kết hôn thì nên ở nhà chăm chồng dạy con, vậy nên lần trước anh đã đưa thẻ ngân hàng cho cô.

Sao lần này lại đồng ý dễ dàng như vậy?

Lâm Thế Kiệt lạnh lùng nhìn Giản Nghệ Hân: “Nếu em không muốn đi thì có thể từ chối.”

“Anh có thể nói chuyện bình thường được không hả?” Giản Nghệ Hân tức phồng má, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt lướt qua tia phức tạp của Lâm Thế Kiệt.

Anh vẫn còn nhớ chuyện lần trước cô làm bên ngoài nhà hàng Nhật, để cô ở người quyến rũ người đàn ông khác chi bằng để cô ở ngay trong tầm mắt mình sẽ an toàn hơn, vậy nên… Lâm Thế Kiệt chỉ đành lựa chọn cho cô đến công ty mình làm.

“Bộ này… quá già dặn!”

“Bộ này thì lại quá trẻ con!”

“A, mình nên mặc gì bây giờ?”

Buổi sáng, Giản Nghệ Hân đứng trước tủ quần áo không ngừng chỉ tay múa chân, lần này cô đến đã mang tất cả tài sản của mình theo, mặc dù… chỉ có một chiếc vali.

Cô đặt vali lên giường, gần như là nửa quỳ nửa nằm lật hết quần áo trong vali ra, chiếc giường mềm mại lộn xộn, Giản Nghệ Hân mặc bộ đồ ngủ mèo Poko, vò đầu rối tung như tổ gà.

Có câu tục ngữ “người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân”, lần đầu tiên đi làm nên cô rất hồi hộp, rốt cuộc cô nên mặc gì đây… Lâm Thế Kiệt có thói quen chạy bộ buổi sáng, khi về thấy Giản Nghệ Hân bày căn phòng lộn xộn thì mặt anh lập tức đen như đáy nồi. Là một người đàn ông ưa sạch sẽ và mắc chứng OCD, Lâm Thế Kiệt bỏ khăn lau mồ hôi trên cổ xuống, bước tới nhấc bổng Giản Nghệ Hân xuống giường: “Em đang tạo phản đấy à?”

“…”

Giản Nghệ Hân bị ném xuống sàn mới nhận ra mình khá giống tạo phản… Ga trải giường thượng hạng bị cô vò nhăn nhúm, ngay cả hai cái gối cũng bị đẩy xuống đất, trên giường bày bừa bộn quần áo của cô.

Sao cô không phát hiện quần áo của mình nhiều thế chứ?

Nhưng lại chẳng có bộ nào phù hợp cả.

Vẻ mặt vừa vui vừa buồn của Giản Nghệ Hân khiến Lâm Thế Kiệt phải cau mày.

Lâm Thế Kiệt là một người rất có máu mặt ở thành phố S, anh chưa bị ai phớt lờ thế này bao giờ đâu!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 121


CHƯƠNG 121

“Giản Nghệ Hân, tôi đang nói chuyện với em đấy.” Lâm Thế Kiệt lạnh giọng lên tiếng.

Lúc này Giản Nghệ Hân mới chú ý thấy Lâm Thế Kiệt đang ở trước mặt mình, cô lập tức nhìn anh bằng ánh mắt đầy hy vọng, tựa như con mèo đang muốn xin ăn, ngay cả giọng điệu cũng nhỏ nhẹ: “Lâm Thế Kiệt, hôm nay anh có bận gì không?”

Hôm nay là cuối tuần, mai là ngày Giản Nghệ Hân phải đến công ty làm việc rồi.

Nhưng cô đã hồi hộp từ tối qua rồi, lòng háo hức, tay run run… dẫn đến việc sáng nay trời còn chư sáng cô đã dậy chọn quần áo.

Lâm Thế Kiệt tỉnh bơ nhướn mày, muốn đoán xem Giản Nghệ Hân lại bày trò gì, nhưng anh vẫn đáp: “Không bận gì.”

“Vậy chúng ta đi mua quần áo đi!” Nhất định phải mua một bộ quần áo để ngày mai đi làm, cô phải thật xinh đẹp!

“Không phải đã đưa thẻ ngân hàng cho em rồi à?”

“…” Lời của Lâm Thế Kiệt đả kích khiến Giản Nghệ Hân chỉ muốn nhào tới xé rách miệng anh, người đàn ông này đúng là trai thẳng mà! Giản Nghệ Hân Lâm gắng hết sức giữ nụ cười không bị thay đổi: “Nhưng anh là chồng tôi, nếu bị người khác chụp được bà Lâm đi dạo một mình cô đơn trong trung tâm thương mại, sợ là cũng sẽ ảnh hưởng không tốt đến anh đúng không?” Giản Nghệ Hân mở to mắt bịa chuyện, thực ra cô muốn nói rằng mắt nhìn của Lâm Thế Kiệt rất tốt, có thể lựa đồ giúp cô.

“Ồ?” Lâm Thế Kiệt bỗng lấy khăn lông xuống, nhìn Giản Nghệ Hân từ trên cao: “Muốn tôi đi cùng thì cứ nói thẳng.”

“Tôi, tôi đâu có.”

“Không có sao?” Lâm Thế Kiệt mỉm cười đẩy ẩn ý, gật đầu bảo: “Muốn tôi đi cùng cũng được, nhưng…”

“Nhưng gì?” Không phải tên này lại có ý định gì đấy chứ?

Giản Nghệ Hân thận trọng bảo vệ trước ngực mình, Lâm Thế Kiệt nhìn thấy chỉ bảo: “Tôi không có hứng thú với bánh bao nhỏ của em.”

“Anh mới là bánh bao nhỏ, cả nhà anh đều là bánh bao nhỏ!”

Giản Nghệ Hân xấu hổ chửi Lâm Thế Kiệt, sau đó nhét hết quần áo của mình vào trong vali, Lâm Thế Kiệt thấy cô lại cất valo vào tủ thì khẽ nhíu mày.

Giản Nghệ Hân không kìm nén được nỗi kích động trong lòng, vui vẻ nhảy chân sáo xuống lầu.

Nhìn bộ dạng vui vẻ của cô, Lâm Thế Kiệt đứng bên lan can lầu hai đưa tay sờ ngực. Tại sao cuộc sống luôn bình yên của anh dường như đã nổi lên gợn sóng nhỉ?

Có vẻ để cô gái như vậy ở bên cạnh cũng không tệ lắm.

“Dì Liễu, hôm nay ăn gì vậy ạ? Ồ ồ, cháu muốn ăn cần tây và đậu cove xào!”Giản Nghệ Hân xách chiếc túi màu trắng,dựa vào cửa phòng bếp nói với dì Liễu đang nhặt rau, vì Lâm Thế Kiệt cực kỳ sạch sẽ nên trong nhà cũng chỉ có một mình dì Liễu là người giúp việc.

Nhân viên dọn vệ sinh bình thường sẽ chọn tới vào những lúc anh đi vắng.

“Vâng thưa mợ chủ.”

Nhìn thấy cảnh tượng ấm áp của hai người, khoé miệng Lâm Thế Kiệt bất giác nhếch lên. Có lẽ chính anh cũng không phát hiện, hồ nước đọng như anh dường như đã vì sự xuất hiện của Giản Nghệ Hân mà gợn sóng… Bởi vì hôm nay là ngày cuối tuần nên Lâm Thế Kiệt không gọi tài xế và trợ lý Chu tới, anh tự lái xe đưa Giản Nghệ Hân đi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 122


CHƯƠNG 122

Vừa lên xe, Giản Nghệ Hân đã thắt dây an toàn, đồng thời cảnh giác nhìn lén Lâm Thế Kiệt. Lâm Thế Kiệt khởi động xe, ngón tay thon dài cầm vô lăng, cảm nhận được ánh mắt của cô, anh bèn nhìn sang: “Sao vậy?”

“Ừ thì… anh có thể lái chậm một chút không? Tôi còn muốn sống.”

“…”

Giản Nghệ Hân vùa dứt lời, xe đột nhiên lau vụt ra khỏi gara dưới hầm, Giản Nghệ Hân sợ hãi lập tức nắm chặt dây an toàn, nhưng sau đó Lâm Thế Kiệt lại giảm tốc độ, dường như vừa rồi là anh Lâm ý.

Giản Nghệ Hân u oán trừng mắt nhìn Lâm Thế Kiệt, thấy anh không hề có ý xin lỗi: “Sợ sao còn lên?”

Không phải là tôi cảm thấy dù gì anh cũng ở trên xe, anh không quan tâm đến tính mạng tôi thì cũng nên quan tâm đến tính mạng của mình chứ, đúng không?

Hơn nữa vừa rồi trong đầu cô chỉ toàn là ý nghĩ được đến tập đoàn Đế Quốc làm việc nên cô vui!

“Hì hì, tôi tin tưởng anh mà.” Giản Nghệ Hân cười nịnh nọt, khoé mắt cong lên, cô hỏi dò: “À đúng rồi, ông Trình…”

“Khi nào ông ấy về tôi sẽ nói cho em.”

“Được rồi.”

Lâm Thế Kiệt đã lạnh lùng như vậy, Giản Nghệ Hân cũng không cần phải mặt nóng áp mông lạnh, cô cúi đầu tập trung nghịch điện thoại, bỗng nhiên có thông báo hiện lên trên màn hình.

“Sinh viên Học viện Mỹ thuật thành phố S – Mộ Ly đã giành giải nhất cuộc thi Mỹ thuật…”

Ôi trời?

Đây không phải Mộ Ly sao?

Giản Nghệ Hân bấm vào bài báo, phóng to bức ảnh phát hiện Mộ Ly mà bài báo nói chính là người đã vẽ cho cô ngày hôm đó! Cô đã nói gì? Cô đúng là có Hoả nhãn kim tinh mà, vừa nhìn là biết người đó là một tay lão luyện nên mới muốn tìm người ta dạy học.

Không ngờ cô đã thật sự nhặt được bảo bối.

“Hì hì hì…” Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Giản Nghệ Hân cười vui vẻ, hoàn toàn phớt lờ người ngồi bên cạnh.

Thị lực của Lâm Thế Kiệt rất tốt, Giản Nghệ Hân vừa mở điện thoại ra là anh đã nhìn thấy người đàn ông trên đó, trùng hợp chính là người ở cửa nhà hàng Nhật… Mối quan hệ của họ là gì?

Mới quen? Bạn bè? Người yêu cũ? Hay là… Càng nghĩ càng phiền, Lâm Thế Kiệt phát hiện khả năng tự khống chế của mình gần đây dường như đã kém đi. Không, chỉ khi đối mặt với Giản Nghệ Hân mới có sự thay đổi. Anh nắm lấy vô lăng, “kít” một tiếng, xe đã dừng lại.

Sau khi xuống xe, Giản Nghệ Hân nhìn trái ngó phải, nhìn những toà nhà cao lớn xung quanh mà bắp chân cũng hơi run lên.

Mặc dù Lâm Thế Kiệt đã đưa thẻ đen cho cô, sau này cô cũng lén cất đi, nhưng dù sao cũng là tiền của anh.

Không đợi Giản Nghệ Hân phát biểu ý kiến, Lâm Thế Kiệt đã đi vào trong trước.

“Này, chờ tôi với!”

Giản Nghệ Hân vội chạy lên, thấy Lâm Thế Kiệt đã bước vào một cửa hàng rất cao cấp, anh nói với nhân viên bán hàng: “Chọn cho cô ấy vài bộ quần áo.”

“Vâng thưa anh.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 123


CHƯƠNG 123

Nói xong, nhân viên bán hàng cung kính đi về phía Giản Nghệ Hân, trên mặt mang theo nụ cười chuyên nghiệp: “Chào cô, cửa hàng chúng tôi chuyên bán quần áo nữ, cô cần mặc vào dịp gì?”

“Mặc đi làm, chuyên nghiệp một chút là được.” Giản Nghệ Hân mỉm cười.

Dù thế nào chỉ cần cười là được rồi.

Nhân viên bán hàng chọn vài bộ quần áo đưa cho Giản Nghệ Hân, phục vụ chu đáo đến mức đưa cô tới tận phòng thay đồ. Giản Nghệ Hân thở phào một hơi, vừa nãy bị ba nhân viên bán hàng vây quanh cô rất ngại, cô chọn bừa một bộ rồi lật xem giá.

Đầu tiên phải xem có mua nổi không đã, nếu không thử cả buổi đến lúc đó không mua nổi thì mất mặt lắm… “Cái gì? Chín triệu sáu?”

Giản Nghệ Hân ngạc nhiên mở to mắt, chỉ muốn ăn luôn cái mác này, chỉ… chỉ một bộ đồ bình thường thôi mà cũng chín triệu sáu, sao không đi cướp luôn đi? Cô có thể mua ba bộ với giá chỉ ba mươi nghìn ở sạp vỉa hè đó!

Vì vậy Giản Nghệ Hân lại nhanh chóng lật các tấm mác khác.

Áo ba lỗ mười ba triệu rưỡi.

Váy liền chiết eo hai mươi sáu triệu một trăm nghìn.

Bộ đồ quần ống rộng ba mươi ba triệu.

Giản Nghệ Hân hít sâu một hơi, chợt phát hiện qần áo ven đường vẫn hợp với mình hơn.

Cô nén cảm giác đau lòng, ôm quần áo đi ra, nhân viên bán hàng nhanh chóng đi tới, thấy cô chưa thay bộ nào thì hơi ngạc nhiên: “Mấy bộ này không hợp với cô sao ạ?”

“Ừm… Tôi thấy không hợp lắm.”

Bỏ lại câu này, Giản Nghệ Hân liền bỏ chạy trong ánh mắt nghi ngờ của nhân viên bán hàng, thấy họ lại định tìm quần áo khác cho mình, Giản Nghệ Hân vội kéo tay Lâm Thế Kiệt đi về phía cửa.

Giản Nghệ Hân nhìn cánh tay đang khoác tay mình mà sững sờ.

Sao… Vừa nãy dường như hơi thở của anh đã rối loạn?

“Chúng ta đến nơi khác được không? Tôi thấy quần áo ở đây không hợp với tôi lắm…” Giản Nghệ Hân không nói ra mấy chữ “hơi đắt”, dù sao cô vẫn có tôn nghiêm của mình.

Sau khi cô kéo Lâm Thế Kiệt ra ngoài, tâm trạng anh rất tốt, gật đầu rồi đưa cô đến một cửa hàng khác.

Hay lắm!

Giản Nghệ Hân lại nhìn những bộ đồ mà nhân viên chọn cho mình, muốn khóc mà không ra nước mắt.

Bộ đồ công sở bình thường thôi mà cũng một trăm năm mươi triệu?

Chỉ có vài mảnh vải thế này, cô về nhà tự may cũng được.

Ngón tay út của Giản Nghệ Hân chọc vào cúc áo sơ mi của Lâm Thế Kiệt, cô nhỏ giọng bảo: “Ừm…”

“Cửa hàng này là của tôi.” Lâm Thế Kiệt nhìn Giản Nghệ Hân muốn nói lại thôi rồi nói tiếp: “Là phu nhân tổng giám đốc tập đoàn Đế Quốc, em có thể cứ thế cầm đi.”

“Hả?” Nghĩa là sao?

Giản Nghệ Hân mở to mắt, lòng hơi nghi hoặc.

Lúc này, quản lý cửa hàng đã tới.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 124


CHƯƠNG 124

“Chào phu nhân, rất hân hạnh được phục vụ cô!” Quản lý là một người phụ nữ trung niên, bà ta nở nụ cười nịnh nọt.

Giản Nghệ Hân ngờ vực nhìn Lâm Thế Kiệt, nghe ngời phụ nữ này giải thích cô mới biết hoá ra cửa hàng này thuộc sở hữu của tập đoàn Đế Quốc.

Bạn không thể tưởng tượng được độ hạnh phúc của người giàu đâu.

Giản Nghệ Hân kinh ngạc nuốt nước bọt, trong lòng đang thầm tính nếu bán cửa hàng này đi sẽ được bao nhiêu tiền thì Lâm Thế Kiệt đã bảo người đưa cô đi thử đồ. Giản Nghệ Hân do dự: “Tiêu tiền của anh có phải không hay lắm không? Ghi cho anh thanh toán thì cũng rất nhiều…” tiền.

“Đưa cô ấy đi.”

Lâm Thế Kiệt chán ghét nhìn Giản Nghệ Hân, khoé miệng Giản Nghệ Hân giật giật, khi bước ra lần nữa, cô cúi đầu nhìn xuống bộ quần áo màu xanh da trời trên người, ngạc nhiên không khép được miệng.

Đây là cô sao?

Sao… hào quang lại phát ra nhiều thế này?

“Đây là đôi giày phiên bản giới hạn toàn cầu đó, cô thử đi ạ.” Quản lý cầm một đôi giày cao gót gót nhỏ có đính kim cương đưa cho Giản Nghệ Hân. Giản Nghệ Hân chỉ nhìn thôi đã thích lắm rồi!

Chiều cao của đôi giày cao gót này được đặt riêng cho cô đó hả?

Phát sáng bling bling, thật đẹp… Giản Nghệ Hân mặc bộ đồ công sở màu xanh da trời, đi cùng đôi giày cao gót đính kim cương làm tăng thêm khí chất cho cô. Vốn dĩ cô đã xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn bằng một bàn tay, đôi mắt to long lanh, chiếc mũi nhỏ xinh xắn, cái miệng lại như hoa anh đào mọng nước khiến người ta muốn nếm thử.

Chỉ cần nhìn cô thêm vài lần là bạn sẽ muốn dâng cả mặt trăng cho cô.

Vẻ đẹp của cô không hề có sự sắc sảo mà chỉ khiến người ta cảm thấy trong sự thành thục lại có sự địu àng và ngây thơ.

“Bộ này đi.” Lâm Thế Kiệt gật đầu, trong mắt lướt qua một tia ngạc nhiên.

Không ngờ cô gái nhỏ bình thường không trang điểm, bây giờ mặc đồ vào, dáng vẻ không son không phấn lại mang nét đẹp vô cùng tự nhiên… “Tổng giám đốc Lâm, phu nhân của anh thật đẹp!” Quản lý khen ngợi, sau đó như nghĩ ra điều ra, bà ta nhanh chóng vỗ tay, nhân viên cửa hàng lập tức chạy vào kho không biết là lấy gì. Giản Nghệ Hân cúi đầu, ngượng ngùng vặn ngón tay.

“Sao vậy?”

“Lâm Thế Kiệt, bộ đồ này đắt quá, tôi…”

Mặc dù vừa nãy cô giống như bất kỳ cô gáo nào, không chịu được sự cám dỗ của những chiếc túi đẹp và giày đẹp, nhưng giá tiền thì cô thật sự không trả nổi. Giản Nghệ Hân nhìn Lâm Thế Kiệt đầy mong đọi, đôi mắt long lanh khẽ chớp: “Chúng ta vẫn nên đi thôi.” Sờ vào chiếc ví đã xẹp, cô chỉ đành nhịn đau lòng.

“Sao thế, em nghĩ tôi không mua được hay là vợ của Lâm Thế Kiệt tôi không mua được?”

“Đương nhiên là tôi…” Được rồi, Giản Nghệ Hân im miệng, bây giờ cô không chỉ là cô mà còn là vợ của Lâm Thế Kiệt.

Nhưng làm bà Lâm mệt quá.

Giản Nghệ Hân nhìn bản thân trong gương, càng nhìn càng thấy đẹp, càng nhìn càng thấy thích, lúc này sau gương chợt xuất hiện vài nhân viên bán hàng, ba người họ khiêng một cái giá tới, trên giá là một bộ váy cưới đắt tiền, được đính kim cương.

Giản Nghệ Hân chợt ngẩng đầu, không kìm được phát ra tiếng cảm thán vì ngạc nhiên!

Quá đẹp!

Cô thảng thốt nhìn bộ váy cưới, người quản lý bước tới bên Lâm Thế Kiệt rồi mỉm cười nhẹ: “Tổng giám đốc, đây là váy cưới mà anh yêu cầu chúng tôi thiết kế riêng vào tuần trước, bây giờ đã hoàn thành rồi ạ.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 125


CHƯƠNG 125

Nhìn áo cưới trắng muốt giống như trong mơ, Giản Nghệ Hân có chút thất thần.

Thủa nhỏ, nhà rất nghèo, nên cô chỉ có thể ngước nhìn áo cưới trong tủ kính, mong đợi bản thân cũng có thể có một hôn lễ trong mơ…

Sau này cùng Hà Phong ở bên nhau, cô thậm chí bắt đầu lén tiết kiệm tiền muốn mua áo cưới cho mình.

Nhưng mà Hà Phong lại có người khác rồi.

“Bà chủ, bà thật rất có phúc, ông chủ sớm đã yêu cầu chúng tôi phải chuẩn bị áo cưới, có thể thấy ông chủ thật quan tâm bà đấy.” Quản lý cười hì hì tán dương. Phải biết người phụ nữ trước mắt thế nhưng là phu nhân tổng giám đốc của bọn họ đấy, lấy lòng phu nhân tổng giám đốc rồi, sau này còn lo không thể thăng chức tăng lương sao?

Nhưng vừa nhìn thấy áo cưới, Giản Nghệ Hân không thể bình tĩnh nổi nữa, cô nhìn sang Lâm Thế Kiệt bên cạnh, âm thanh có chút run rẩy: “Đây là chuẩn bị cho tôi sao?”

Tâm trạng của cô rất phức tạp.

Không ngờ bộ áo cưới đầu tiên trong đời lại là Lâm Thế Kiệt tặng.

“Không thích à?” Lâm Thế Kiệt nhíu mày.

“Không, không, không, tôi rất thích!” Nhận được đáp án chắc chắn, Giản Nghệ Hân mừng đến sắp phát khóc rồi.

Chuyện mà một phụ nữ mong đợi nhất chính là có một hôn lễ hoàn mỹ.

“Mặc kệ cô có thích hay không, trong hôn lễ cô cũng phải mặc nó.” Lâm Thế Kiệt liếc mắt một cái, rồi sai người dẫn Giản Nghệ Hân đi thử một chút, Giản Nghệ Hân dịu dàng gật đầu, giây phút khi cô mặc áo cưới đi ra, mọi vật xung quanh dường như đã mất đi sắc thái vốn có.

Quá đẹp. Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Đẹp đến mức có thể đi tham gia cuộc thi hoa hậu rồi.

“Bà chủ, áo cưới này rất hợp với bà.”

“Đúng vậy, bà chủ trời sinh đã xinh đẹp…”

Mấy người bắt đầu không ngừng líu lo tán thưởng, Giản Nghệ Hân đỏ mặt, kéo váy cưới, lỗ tai đỏ bừng, bước từng bước chậm rãi tới trước mặt Lâm Thế Kiệt, cô Lâm ép trái tim đang đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài, nói: “Có đẹp không?”

“Tạm được, không đến mức làm mất mặt nhà họ Lâm tôi.” Lâm Thế Kiệt nhận xét.

Cắt ~~ Có biết nói chuyện hay không thế?

Rõ ràng là tiên nữ hạ phàm có được không?

Giản Nghệ Hân kéo váy xoay một vòng trước gương, nhưng lại chợt nghĩ tới điều gì: “Lâm Thế Kiệt, không phải anh muốn cử hành hôn lễ chứ?” Bọn họ chỉ là hợp đồng hôn nhân, nếu như cử hành hôn lễ, vậy chẳng phải sẽ thật sự trở thành vợ chồng sao? Nhớ tới cái đêm mê loạn đó, Giản Nghệ Hân đỏ mặt.

“Cô không vui à?”

Thấy Lâm Thế Kiệt dường như có vẻ không vui, Giản Nghệ Hân vội vàng xua tay.

Người ta tỉ mỉ chuẩn bị áo cưới, cô sao có thể nói không vui chứ?

Nhưng mà…
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 126


CHƯƠNG 126

Giản Nghệ Hân quyết định dùng chút thủ đoạn để đạt được mục đích. Cô kéo váy, đi tới trước mặt Lâm Thế Kiệt, dùng âm thanh chỉ có hai người có thể nghe thấy nói: “Nhưng mà chúng ta có thể đừng cử hành hôn lễ hay không? Tôi biết xã hội thượng lưu các anh đều cử hành hôn lễ rất rùm beng, rất lớn, đến lúc đó không chỉ phải thông báo cho rất nhiều người, hơn nữa còn phải lãng phí rất nhiều tiền, ngộ nhỡ sau này chúng ta ly hôn, cũng không hay…”

“Ly hôn?”

Vẻ mặt Lâm Thế Kiệt lập tức cứng lại.

Hai người mới tân hôn không lâu, mà cô gái nhỏ này lại đã nghĩ đến ly hôn rồi?

“Đúng vậy, dù sao chúng ta cũng không có tình cảm với nhau, hơn nữa, không phải anh đã nói mục đích chỉ là để tôi chặn hoa đào giúp anh sao, ngộ nhỡ sau này anh gặp được người khiến anh động lòng thì chúng ta chắc chắn là phải chia tay rồi.”

Giản Nghệ Hân nghiêm túc phân tích.

Cô cũng đã nghĩ kỹ rồi, dù sao mình ở nhà họ Lâm không lo ăn không lo mặc, cuộc sống vẫn rất hạnh phúc, nên trước khi Lâm Thế Kiệt chưa tìm được người trong lòng, cô hoàn toàn có thể đóng vai một người vợ tốt.

“Hừ.” Lâm Thế Kiệt bỗng hừ nhẹ một tiếng, cũng chẳng buồn nhìn Giản Nghệ Hân lấy một cái, quay người trực tiếp rời đi.

“Này này này, tôi còn chưa nói xong…”

Giản Nghệ Hân khó hiểu nhìn theo bóng lưng mà Lâm Thế Kiệt lưu lại, cô định đuổi theo, lại phát hiện mình còn mặc áo cưới, đành phải dừng bước…

“Lâm Thế Kiệt, đồ khốn nạn… tiểu nhân… không có nghĩa khí…”

Buổi sáng, sau khi Lâm Thế Kiệt rời đi, Giản Nghệ Hân đuổi theo ra ngoài thì đã chẳng thấy bóng dáng của anh đâu, nói cách khác, Lâm Thế Kiệt đã vứt cô lại một mình ở lại trung tâm thương mại.

Tên đàn ông tâm trạng thất thường này.

Trên đường trở về, Giản Nghệ Hân vẫn luôn oán thầm, nhất là biệt thự của Lâm Thế Kiệt lại ở khu nhà giàu, xe buýt không đi đến… hừ, khu nhà giàu ai cũng có xe, nên căn bản sẽ không có bến tàu điện ngầm và xe buýt, vì vậy cô đành phải bỏ tiền gọi một chiếc taxi.

Giản Nghệ Hân vẫn chưa có công việc ở thành phố S, nên về cơ bản là miệng ăn núi lở.

Giản Nghệ Hân uất ức bĩu môi, dù ở đây không lo ăn uống, nhưng cũng không có thu nhập.

“Cô chủ, cậu chủ nói còn có việc phải làm, bảo cô cứ ăn cơm trước đi.” Dì Liễu bỗng đi tới nói. Giản Nghệ Hân gật đầu. Từ sau khi cô trở về, dì Liễu nói với cô Lâm Thế Kiệt đã đi phòng sách, có lẽ vẫn đang bận làm việc.

Thôi thôi, anh ta không ra mới tốt.

Giản Nghệ Hân ăn như hổ đói, đối mặt với đồ ăn ngon cô mới thấy tâm trạng tốt lên một chút.

Cơm nước, rửa mặt xong xuôi, cô nằm ở trên giường, lại bắt đầu cảm thấy lúng túng.

Mình đi tập đoàn Đế Quốc làm việc, ngộ nhỡ Lâm Thế Kiệt không phát lương cho mình thì làm như thế nào?

A ~~ nghèo túng khiến cô khổ sở.

Đúng rồi, có lẽ có thể giống như Mộ Ly đó… mãi nghệ thì sao?

Nghĩ như vậy, hai mắt Giản Nghệ Hân lập tức sáng lên. Trước nay, cô đã nói là làm, nên cô lập tức gửi cho vòng bạn bè của mình một tin nhắn: “Bạn có muốn có một hình đại diện hoạt hình xinh đẹp không?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 127


CHƯƠNG 127

Chỉ với chín mươi nghìn, bạn sẽ có ngay một hình đại diện hoạt hình.”

Giản Nghệ Hân hài lòng nhìn vòng bạn bè của mình, mỉm cười.

Cô dường như thấy bản thân sắp kiếm bộn rồi.

Hình đại diện của cô là hình hoạt hình của chính cô, tóc búi lên, thân trên là áo sơmi lụa trễ vai màu trắng tinh, th@n dưới là váy bò màu xanh nhạt, nhìn khá Tây và mang hơi thở thanh xuân, xinh đẹp gọn gàng.

Kỹ xảo hội họa của Giản Nghệ Hân chủ yếu là do cô tự học, không được đào tạo bài bản, nhưng cũng may cô thích nghiên cứu, nên cũng khá có hiệu quả.

Sau khi làm xong, cô vừa định post lên Facebook để quảng cáo một chút thì bỗng điện thoại di động vang lên.

Là một dãy số lạ…

Nhưng dãy số này đã in sâu trong đầu Giản Nghệ Hân. Giản Nghệ Hân không phải người thích trốn tránh, cô suy nghĩ một chút, vẫn ngồi thẳng người, nhận điện thoại.

“Alo, Nghệ Hân phải không? Anh là Hà Thuyết… anh… anh muốn gặp em một lần, không biết em có thời gian không?”

Hà Thuyết có vẻ mong chờ và không chắc chắn, thận trọng. Thái độ của anh ta khiến Giản Nghệ Hân cảm thấy trái tim như bị thứ gì đó đâm vào. Hà Thuyết đã tốt nghiệp đại học, còn cô thì chưa học xong cấp 3, nên trước mặt Hà Thuyết và bạn anh ta cô luôn cảm thấy tự ti…

Nhất là khi hai người hẹn hò, anh ta rất ít khi dẫn cô đi gặp bạn mình.

Dù không nói ra, nhưng trong lòng Giản Nghệ Hân biết, Hà Thuyết coi thường trình độ học vấn của cô.

Chẳng bao lâu, anh ta đã dùng thái độ này nói chuyện với mình?

“Hà Thuyết, tôi sắp ngủ rồi, anh có chuyện gì nói thẳng đi.” Giản Nghệ Hân cắn môi nói.

“Nghệ Hân… anh và Nguyệt Hằng cãi nhau, hai bọn anh căn bản không phù hợp, anh…”

“Hà Thuyết, chúng ta đã chia tay rồi, anh thế nào cũng không liên quan gì tới tôi, ban đầu là chính anh lựa chọn Tào Nguyệt Hằng, tôi chúc hai người hạnh phúc, anh đừng gọi điện thoại đến đây nữa.” Giọng điệu của Giản Nghệ Hân hơi nặng nề, cô không thích cách hành sự của Hà Thuyết bây giờ lắm.

Giản Nghệ Hân vốn đang nằm dựa trên ghế sofa, lúc này cũng đã ngồi dậy.

Cô không biết giữa Tào Nguyệt Hằng và Hà Thuyết đã xảy ra chuyện gì, nhưng bọn họ đã trở thành quá khứ!

“Nghệ Hân, anh…”

“Không có chuyện gì thì tôi cúp máy đây.” Giản Nghệ Hân cắn môi nói. Khuyết điểm duy nhất của Giản Nghệ Hân có lẽ chính là khá mềm lòng, đặc biệt là đối mặt với người đã từng yêu.

Cô và Hà Thuyết là được Tào Nguyệt Hằng giới thiệu mới quen biết lẫn nhau, Tào Nguyệt Hằng lại là bạn học đại học với Hà Thuyết, lúc đó Giản Nghệ Hân làm thêm ở bên ngoài, thỉnh thoảng ăn cơm cùng Tào Nguyệt Hằng, cho nên đi nhiều cũng gặp được Hà Thuyết, Hà Thuyết cũng bắt đầu theo đuổi Giản Nghệ Hân.

Giản Nghệ Hân thu hồi suy nghĩ, muốn cúp máy, bên kia lại truyền đến giọng nói: “Nghệ Hân, anh sẽ không bỏ cuộc dễ dàng như vậy!”

Giản Nghệ Hân đã cúp máy.

Tình cảm trước kia cũng đã theo gió biến mất từ lâu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 128


CHƯƠNG 128

“Điện thoại của ai thế?”

Giọng nói đột ngột vang lên làm Giản Nghệ Hân hoảng sợ, cô kinh ngạc suýt chút nữa đã quăng điện thoại ra ngoài, mới phát hiện ra không biết Lâm Thế Kiệt đã xuất hiện trước mặt cô từ khi nào, Giản Nghệ Hân nói: “Một người bạn.”

“Bạn bè bình thường?” Lâm Thế Kiệt đã đi đến, đứng ở mép giường bễ nghễ nhìn xuống Giản Nghệ Hân, cong khóe môi: “Hay là bạn trai cũ?”

Giản Nghệ Hân rũ mắt không nói gì.

Ngón tay lại hơi siết chặt.

Nhưng không phải cảm thấy cô đơn vì Hà Thuyết, chỉ là… vì sao Lâm Thế Kiệt lại dùng giọng điệu chất vấn để nói chuyện với cô chứ? Anh ta tưởng mình đang làm gì? Bắt gian sao?

“Giản Nghệ Hân, em đừng quên thân phận của em.”

Giọng điệu âm u, rất giống một người đàn ông bắt được cô vợ đang lén lút ngoại tình.

Cái này là Giản Nghệ Hân vô cùng khó chịu!

“Cho dù là bạn trai cũ của tôi gọi đến thì sao? Cho dù chúng tôi nối lại tình xưa thì thế nào? Có phải tổng giám đốc Lâm xía vào quá nhiều chuyện rồi không?” Giản Nghệ Hân cắn môi, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lâm Thế Kiệt, vô cùng quật cường.

Lúc này cô chỉ mặc một bộ áo ngủ đơn giản, lộ ra cẳng chân bóng loáng và xương quai xanh, đứng ở góc độ của Lâm Thế Kiệt, chỉ cần nhìn lướt qua là có thể nhìn thấy cô không mặc cái gì ở bên trong cả…

Nhưng cô lại còn ngửa đầu đối diện với anh.

Yết hầu khẽ chuyển động.

Ánh mắt Lâm Thế Kiệt dần dần trở nên thâm hơn, Giản Nghệ Hân ngửa đầu nhìn anh vô cùng khó chịu, không phải chỉ cao hơn cô một chút thôi sao, còn tưởng là anh thật sự cao quý hơn người khác à? Cô vịn tủ đầu giường, lập tức để chân trần đứng lên: “Lâm Thế Kiệt, tôi nói cho anh biết, hai chúng ta chỉ là hợp tác, hợp tác thôi, hiểu không? Hợp tác quan trọng nhất là đôi bên đều có lợi, chúng ta cũng là bình đẳng, ở bên ngoài tôi có thể để anh làm một người chồng có tiếng nói, nhưng cuộc sống tình cảm riêng của tôi thì anh cũng không cần thiết phải hỏi đến, đúng không?”

Sáng hôm nay Lâm Thế Kiệt quăng cô ở lại trung tâm thương mại một mình, Giản Nghệ Hân đã giận dỗi suốt một ngày.

Nếu anh thật sự không sợ lời đồn đãi hai người bọn họ bất hòa bị truyền ra ngoài, vì sao lại quăng cô ở đó?

Đương nhiên Giản Nghệ Hân cũng không biết trung tâm thương mại có cổ phần của Lâm Thế Kiệt, không có ai dám đi đồn thổi chuyện đã xảy ra ở trung tâm thương mại.

“Cuộc sống cá nhân?”

“Đúng vậy, nói điện thoại với ai, đi cùng ai là việc tư của tôi.” Không cần anh lo.

Lâm Thế Kiệt đột nhiên đến gần, chân thon dài quỳ thẳng lên giường, duỗi tay kéo Giản Nghệ Hân ngã xuống giường! Anh nhấc người lên đè xu0'ng, không thèm để ý đến Giản Nghệ Hân đang phản kháng, nói: “Nếu vậy, em đang định đi gặp bạn trai cũ?”

“Tôi… Ừ, đúng đó.” Tuy cô không định để ý đến Hà Thuyết, nhưng hiện tại Giản Nghệ Hân muốn đối chọi với anh đến cùng!

Nhưng tư thế hiện tại chính là Giản Nghệ Hân nằm trên giường, khuỷu tay chống nửa người trên, đùi bị Lâm Thế Kiệt dùng đầu gối tách ra, anh đè trên người cô gặng hỏi…

“Thật sự muốn đi sao?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 129


CHƯƠNG 129

“Tôi… Ờm…” Lâm Thế Kiệt kề gương mặt đẹp trai gần sát trước mắt, chỉ cần nhìn lướt qua, Giản Nghệ Hân lập tức sa vào đôi mắt đen tối sâu lắng của anh, cô có hơi căng thẳng nuốt nước miếng, trên mặt bất giác nở nụ cười lấy lòng: “Thật ra, cũng không nhất định… nhất định phải đi?”

Thấy cô liên tục thăm dò ở lằn ranh sống chết, tim Lâm Thế Kiệt giống như có một cái móng vuốt nhỏ liên tục cào cào.

Hô hấp của hai người quấn quanh vào nhau.

Lâm Thế Kiệt dùng đôi mắt đen láy nhìn chằm cánh môi hồng nhạt của cô, ánh mắt có chút mờ ám, ngay cả nhịp thở cũng trầm hơn: “Hửm? Giản Nghệ Hân, chúng ta là vợ chồng.”

“Hả? Ha, đúng vậy.”

Lâm Thế Kiệt lấy được câu trả lời khẳng định, đột nhiên nở một nụ cười có thể quyến rũ mọi sinh linh: “Vậy chúng ta…”

“Làm một vài chuyện mà vợ chồng nên làm!”

“A… ưm… Lâm Thế Kiệt, anh buông tôi ra…” Giản Nghệ Hân dùng đôi tay đẩy n9ực người đàn ông, mặt cô lập tức đỏ bừng, cơ thể bất giác cứng đờ lại, nhưng chỉ trong nửa giây, Lâm Thế Kiệt lập tức buông lỏng cô ra: “Lần sau sẽ không phải là trừng phạt đơn giản như thế này nữa.”

Trừng phạt?!

Anh lại dám xem cái này là trừng phạt?!

“Anh, sao anh lại hôn tôi?” Giản Nghệ Hân xấu hổ bụm mặt lại có chút không dám nhìn thẳng Lâm Thế Kiệt.

“Không được hôn sao?” Lâm Thế Kiệt nói: “Chúng ta đã làm chuyện vợ chồng rồi, hôn một chút thì đã là gì?”

“Anh im ngay!” Nhắc đến chuyện say rượu lần trước, Giản Nghệ Hân chỉ cảm thấy không còn chỗ dung thân, ai cũng biết lần đầu tiên của phụ nữ vô cùng trân quý, nhưng mà cô lại trong tình huống đầu óc không rõ mà bị Lâm Thế Kiệt…

Hu hu hu, Giản Nghệ Hân chỉ cảm thấy thiệt thòi to!

Cô trừng mắt hung dữ nhìn Lâm Thế Kiệt, xoay người đi lấy một cái chăn thật dày từ trong tủ ra, dựng thành sông Gianh chia cắt hai bên!

Buổi tối lúc Giản Nghệ Hân ngủ Lâm ý quấn chăn thật dày, cho dù Lâm Thế Kiệt nói cô sẽ nóng, nhưng Giản Nghệ Hân vẫn không buông tay, lỡ như chờ nửa đêm cô ngủ rồi Lâm Thế Kiệt lại hóa sói thì phải làm sao?

Vậy đến lúc đó cô ngủ mơ mơ màng màng chẳng phải là sẽ ỡm ờ…

Không được không được!

Nói đến cùng thì chuyện này phái nữ sẽ chịu thiệt nhiều hơn, cho nên Giản Nghệ Hân kiên quyết phải bảo vệ tốt trận địa quân mình.

Thế cho nên sáng sớm hôm thức dậy, Giản Nghệ Hân kéo chăn dày ra, vừa mở mắt đã nhìn thấy Lâm Thế Kiệt ngồi trên ghế ban công đọc báo. Ủa? Cô đang nằm mơ sao? Sao cái người đàn ông tối hôm qua còn cưỡng hôn cô, bây giờ lại lạnh nhạt ngồi ở đằng kia, giống như một bức tượng hoàn mỹ, đúng là tác phẩm nghệ thuật do trời cao tạo thành.

Đôi chân thon dài đan chéo vào nhau, đầu ngón tay trắng nõn cầm báo, rũ đầu, ánh mặt trời hắt lên người anh, bao phủ một vầng sáng lên người anh…
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 130


CHƯƠNG 130

Đẹp quá.

Giản Nghệ Hân lau nước bọt của chính mình, quấn chăn lung lay đứng lên, nhưng vì chăn quá dày, Giản Nghệ Hân không cẩn thận chân trái dẫm chân phải, ngã bệch xuống đất bằng.

“Phụt, khụ khụ khụ…”

Giản Nghệ Hân quấn chăn bò dậy, lập tức nhìn thấy một đôi dép lê xuất hiện trước mặt, nhìn theo ống quần, người đàn ông treo nụ cười trên khóe môi, khẽ mở đôi môi mỏng: “Sáng sớm không cần hành đại lễ như thế.”

Bà nội cha nhà anh!

Anh không đỡ tôi thì thôi, lại còn châm chọc?

Giản Nghệ Hân lẩm bẩm từ trên mặt đất bò dậy, kéo chăn ra khỏi cơ thể, tức giận quăng lên giường, vừa định chỉ trích Lâm Thế Kiệt, đột nhiên lại hắt xì.

“Bệnh rồi? Đáng đời.”

Lâm Thế Kiệt nhìn cô, đã nói với cô rồi, mùa hè mà đắp chăn dày rất dễ bị bệnh, cô lại Lâm tình không chịu nghe lời, bây giờ bị bệnh không phải đáng đời sao?

“Lâm Thế Kiệt!”

“Đừng kêu, cô còn có hai mươi phút, sắp trễ giờ làm rồi.” Lâm Thế Kiệt hơi mỉm cười, tốt bụng nhắc nhở.

Giản Nghệ Hân vội vàng nhìn về phía đồng hồ treo tường bằng thạch anh xinh đẹp, quả nhiên thấy còn hai mươi phút nữa là chín giờ.

Giản Nghệ Hân tu ừng ực hết chén canh gừng đen thùi mà dì Liễu đã chuẩn bị sẵn, gương mặt bé xíu nhăn nhó nhíu chặt lại, sau khi buông chén, cô lau miệng hỏi: “Bây giờ được rồi chứ?”

“Được, được, ngày mai lại uống tiếp, cô chủ, cô bị nóng đến cảm, nhất định phải chú ý.” Dì Liễu lải nhải.

Giản Nghệ Hân gật đầu gật đầu lại gật đầu, cũng không còn tâm trạng ăn sáng, không bao lâu sau Lâm Thế Kiệt cũng đến, nhưng cũng không đi, trông có vẻ như đang đợi cô, Giản Nghệ Hân gãi đầu, ngồi trên ghế ngẩng đầu nhìn người đàn ông nổi bật xuất sắc này: “Hôm nay chúng ta không đi cùng nhau ha?”

“?”

“Ý tôi là, hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi làm, nếu tất cả mọi người đều biết tôi ngồi xe của tổng giám đốc đến đi làm thì có phải không được tốt lắm không?” Tuy Giản Nghệ Hân không có kinh nghiệm sinh sống trong gia đình giàu có, nhưng cô vẫn phải có được những thường thức thông thường.

Mấy cô gái hiện tại đều ăn no rửng mỡ, lúc không có việc gì làm đều thích tụ tập lại tám chuyện.

Nói thử xem, một cô gái như hoa như ngọc như cô… ồ, không đến mức như hoa như ngọc, nhưng dù sao cũng trẻ tuổi xinh đẹp đúng không. Một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp như cô đột nhiên biến hình trở thành mợ Lâm, chắc chắn sẽ có rất nhiều người hào hứng muốn xem cô bị mất mặt.

Sao cô lại có thể lạm dụng chức quyền vào ngay ngày đầu tiên đi làm được chứ?

“Ý của em là, tôi và vợ của tôi cùng nhau đi làm ở một công ty, nhưng phải đi riêng thì mới bình thường sào?”

“Chuyện này…”

Giản Nghệ Hân còn chưa kịp phát huy tài ăn nói điêu luyện của bản thân để tiếp tục phản bác thì đã bị Lâm Thế Kiệt xách cổ áo kéo đi mất!

Nè nè, không chơi bạo lực như thế…

Lâm Thế Kiệt nhét Giản Nghệ Hân vào trong xe, lạnh nhạt nhìn cô: “Tài xế nghỉ rồi, nếu em muốn tự đi đến công ty thì tôi cũng không ngại.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 131


CHƯƠNG 131

“…” Coi như anh giỏi.

Giản Nghệ Hân biết chỗ này là nơi dành cho người giàu có, muốn gọi xe cũng không dễ gì, đành phải yên lặng làm động tác kéo khóa miệng bản thân, sau đó yên lặng thắt dây an toàn.

Đến công ty, vừa lúc gặp phải Lâm Hàn Tình lái siêu xe đến, bởi vì Lâm Thế Kiệt còn có việc, đã dùng thang máy chuyên dụng cho tổng giám đốc đi lên rồi, chỉ còn lại Lâm Hàn Tình và Giản Nghệ Hân, Lâm Hàn Tình vừa nhìn thấy Giản Nghệ Hân, lập tức giống như mèo thấy chuột, lắc mông đi đến, vô cùng vênh váo tự đắc nói: “Giản Nghệ Hân, sao cô không đi cùng anh Thế Kiệt vậy?”

“Vì sao anh ấy phải ở cạnh tôi chứ?” Giản Nghệ Hân nhướng mày: “Hàn Tình, hình như cô rất có hứng thú với cuộc sống sinh hoạt cá nhân của tôi chúng tôi thì phải? Không lẽ…”

“Cô nói cái gì?”

“Đừng nói là cô thích chồng của tôi đó nha?” Giản Nghệ Hân ý vị sâu xa, dù sao Lâm Thế Kiệt là người đàn ông vô cùng ưu tú, ai mà không thích chứ? Nhất là cô để ý thấy ánh mắt Lâm Hàn Tình khi nhìn Lâm Thế Kiệt rất không đúng, dì Liễu còn nói cho cô biết hai người bọn họ không phải là anh em ruột.

“Cô!”

Lâm Hàn Tình tức giận chỉ vào Giản Nghệ Hân, bị vạch trần tâm sự nên vừa tức vừa xấu hổ, tại sao mỗi lần cô ta muốn chọc Giản Nghệ Hân tức chết nhưng đều bị đối phương chọc tức chết vậy?

“Tôi tốt bụng nhắc nhở cô, còn ba phút nữa là đến giờ đi làm.” Giản Nghệ Hân hơi mỉm cười, lúc này thang máy vừa lúc đến, “Keng”, cô là người đầu tiên chen vào, là vì lúc này tất cả những người đứng bên cạnh đều đã đi vào, không còn chỗ trống nào nữa!

Giản Nghệ Hân mở to mắt nhìn Lâm Hàn Tình bị chặn ở bên ngoài thang máy, lộ ra một nụ cười xinh đẹp và vui vủi.

Trong thang máy có rất nhiều người, nhưng bọn họ đều tự giác nhường vị trí cho Giản Nghệ Hân. Lúc trước Giản Nghệ Hân đều mang khẩu trang đến đưa cơm, cho nên có không ít người đều thật sự tưởng Giản Nghệ Hân chỉ là shiper giao hàng, mãi đến lần đó…

Tổng giám đốc nổi giận vì người đẹp! Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Bây giờ bọn họ đều đã biết, cô vợ của tổng giám đốc là không thể chọc được!

Thang máy dừng lại ở tầng mười tám, Giản Nghệ Hân cầm các loại hồ sơ của bản thân, là do lúc trước Lâm Thế Kiệt bảo nhân sự gửi đến cho cô, nói là những thủ tục cần có để nhận việc.

“Xin chào, cho tôi hỏi bộ phận nhân sự ở đây vậy?”

Giản Nghệ Hân đi qua, mỉm cười hỏi một cô gái, cô gái kia vốn có chút khinh thường, nhưng nhìn thấy Giản Nghệ Hân mặc quần áo và giày vô cùng đắt đỏ, lập tức sợ ngây người! Trời ơi, cái này, cái này không phải là trang phục công sở vừa mới được phát hành ở tạp chí số mới nhất sao?

Nghe nói một bộ đến vài chục triệu…

Còn đôi giày này!

Là sản phẩm mới vừa được ra mắt trong show thời trang mấy hôm trước, giá trị của đôi giày này đều ngang bằng một chiếc xe của người khác!

“Cô, cô đến phỏng vấn sao?” Cô gái kinh ngạc hỏi.

“Tôi đến xử lý thủ tục nhận việc, cô biết bộ phận nhân sự ở đâu không?” Giản Nghệ Hân không chú ý đến ánh mắt kinh ngạc và vô cùng hâm mộ của cô gái này, có lẽ ngày hôm qua cô cũng từng hoảng sợ trước giá cả của quần áo, nhưng nếu đã mặc trên người thì cũng không khác gì bộ độ vài trăm nghìn mua được trên Shopee, chỉ là quần áo mà thôi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 132


CHƯƠNG 132

Cô gái run rẩy đầu ngón tay chỉ về phía trước, Giản Nghệ Hân nói cảm ơn rồi đi qua, không hề để ý đến cô gái kia đã chạy như điên về văn phòng, Giản Nghệ Hân đi theo bảng tên phòng, vừa vào đã thấy trong phòng chỉ có vài người, cô gõ cửa: “Xin chào, tôi đến nhận việc.”

“Cô sao? Tên gì? Mang đủ hồ sơ không?”

“Có mang.”

Giản Nghệ Hân ngoan ngoãn lấy tất cả mọi thứ trong túi giấy ra, có căn cước công dân của cô, sổ hộ khẩu, còn có bằng cấp…

Tuy rằng cô chỉ mới học xong cấp ba.

Người phụ nữ chỉ nhìn thoáng qua rồi tiện tay quăng hồ sơ của Giản Nghệ Hân lên bàn, hơi khinh thường vênh váo tự đắc nói: “Cô là người của ai? Tôi thấy rất nhiều cô gái trẻ giống như cô, một là ba mẹ thuộc hội đồng quản trị, hoặc là có quen biết với quản lý cấp cao nào đó, là bà con nghèo của ai đúng không? Đến cả bằng cấp cũng không có…”

Người phụ nữ trung niên lải nhải, mấy người lớn tuổi như bọn họ rất hiếm khi quan tâm đến tin tức giải trí, chỉ biết tổng giám đốc Lâm đã kết hôn, nhưng lại không biết là Giản Nghệ Hân đang ở đối diện.

Giản Nghệ Hân bị bà ta chỉ trích, hơi đỏ mặt.

“Sao nào, tôi nói cô hai câu là cô phát giận à? Trưng cái mắt đó ra cho ai xem?” Người phụ nữ trung niên vắt chéo chân, mặt đầy khinh thường: “Tôi thấy nhiều cô gái giống cô rồi, dựa vào gương mặt xinh đẹp của mình, quấn lấy người nào đó, lấy được cơ hội vào công ty…

Nhưng mà tôi nói cho cô biết trước, công ty chúng ta có chế độ rất nghiêm khắc, đừng có để đến lúc đó bị đuổi việc lại mất mặt!”

Giản Nghệ Hân rũ đầu, móng tay đã đâm sâu vào lòng bàn tay.

Mặt cô nóng lên, lỗ tai xấu hổ đến đỏ bừng.

Nhưng cô lại không thể cãi lại, lúc trước cô đã tìm thử tìm kiếm tin tuyển dụng nhân viên thực tập của tập đoàn Đế Quốc, yêu cầu thành thạo hai ngôn ngữ, ít nhất cũng phải tốt nghiệp thạc sĩ, lúc ở trường cũng cần phải đạt được các giấy chứng nhận…

Cô chỉ nhìn tin tuyển dụng là cảm thấy đau đầu.

Cô thật sự không đủ tư cách.

“Xin lỗi, tôi… hồ sơ của tôi có thể làm thủ tục nhận việc sao?” Giản Nghệ Hân cắn môi, nhỏ giọng hỏi.

Tuy cô biết người phụ nữ này đang nói sự thật, nhưng cô không thể từ bỏ cơ hội này. Lần này có thể làm cô có cơ hội tiến bộ!

Người phụ nữ liếc nhìn cô, quăng thẻ công tác cho cô: “Được, hôm sau nhớ bổ sung thêm thẻ nhận lương nộp lên đây!”

Giản Nghệ Hân gật đầu, vẻ lo lắng khi nãy lập tức biến mất, ngược lại vui vẻ nhìn người phụ nữ kia, trịnh trọng nói cảm ơn, lúc này mới cầm lấy thẻ công tác, nhìn thấy chữ vàng viết bên trên, lập tức mặt mày hớn hở: “Thân phận của tôi là… Bộ phận sáng tạo…”

“Nhân viên thực tập…” Cô nhẹ nhàng đọc bốn chữ này ra.

Còn tưởng cô sẽ là nhân viên thuộc bộ phận sáng tạo, không ngờ phía sau còn có thêm một dấu gạch, viết nhân viên thực tập.

Nhưng cho dù là thế thì cô cũng đã rất vui vẻ!

Giản Nghệ Hân vừa định rời đi, đột nhiên bị ai đó đẩy nhẹ, sau đó lập tức ngã lên cái bàn bên cạnh!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 133


CHƯƠNG 133

“A!”

Cô đau đến kêu thành tiếng, khuỷu tay đụng vào tường, Giản Nghệ Hân ngẩng đầu lập tức nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi đi lướt qua bên người cô, thậm chí còn khinh thường liếc nhìn cô, khoang mũi phát ra tiếng hừ lạnh: “Hừ, chỉ là một người phụ nữ dựa vào việc bán đứng cơ thể mà thôi, giả vờ thanh cao làm gì chứ. Tôi khinh thường nhất loại người thế này.”

Cô gái vừa nói ra lời này, lập tức làm mọi người cười vang.

Thế này mà còn nhịn được thì còn cái gì không nhịn được nữa.

Giản Nghệ Hân cảm thấy khuỷu tay chắc chắn đã bị bầm xanh, cô từ từ nhặt đống hồ sơ rơi dưới đất lên, khi đứng lên lại lần nữa, trên mặt đã nở một nụ cười vô cùng bình thản: “Các cô cười đủ chưa?”

Cô vừa nói xong, mấy người trong văn phòng lập tức không dám cười nữa.

Vì sao cảm giác khí thế của cô gái trẻ này lại mạnh mẽ đến thế?

“Nếu cười đủ rồi thì tôi nói cho các cô biết, tôi thật sự dựa vào quan hệ vào đây làm, nếu các cô không hài lòng thì các cô có thể xin nghỉ việc rời đi.” Giản Nghệ Hân cười nói, sau đó ngây thơ chớp chớp mắt, hai tay chống lên cái bàn ở bên cạnh, hơi khom người, đối diện mắt với người phụ nữ trung niên khi nãy.

Nếu cô đoán không sai, cho dù thế nào thì người phụ nữ này cũng coi như là người quản lý nhỏ.

“Các cô làm việc ở tập đoàn Đế Quốc lâu hơn tôi, tôi tin chắc các cô đều biết chế độ nơi này nghiêm khắc đến cỡ nào, nếu để tổng giám đốc biết trong thời gian làm việc các cô lại không chịu làm việc, còn ăn hiếp nhân viên mới đến, các cô đoán sẽ như thế nào?” Giản Nghệ Hân đột nhiên đè thấp giọng nói, nhưng vẫn bảo đảm các cô đều có thể nghe được.

Người phụ nữ trung niên lập tức thay đổi sắc mặt: “Cô, cô đừng nói bậy, ai ăn hiếp cô?”

Giản Nghệ Hân cong khóe môi, cô biết ngay mấy người này đều là loại người cao ngạo, thích xem thường người khác.

Dọa bọn họ sợ xong, Giản Nghệ Hân cũng không thật sự muốn làm cái gì, đang định chuẩn bị rời đi lập tức nhìn thấy Lâm Hàn Tình chen vào trong, mặc trang phuc Chanel cao cấp, đạp giày cao gót lên sàn nhà phát ra tiếng động đầy tiết tấu, người bên cạnh còn ân cần hỏi han bưng trà rót nước cho cô.

Lập tức phân rõ cao thấp.

“Ồ? Sao chị dâu vẫn còn ở đây?” Lâm Hàn Tình thấy Giản Nghệ Hân, trào phúng hỏi.

Những lời cô nói ra làm mọi người đều hoảng sợ, cái gì? Người phụ nữ đứng trước mặt chính là vợ của tổng giám đốc trong truyền thuyết đó sao? Những người này còn tưởng Giản Nghệ Hân chỉ là một người phụ nữ không biết tê, bởi vì bò lên giường của quản lý cấp cao nào đó cho nên mới bị sắp xếp vào đây!

Lần này thì hay rồi, tự vác đá đập chân mình!

Người phụ nữ trung niên cắn đầu lưỡi, lập tức nịnh nọt nói: “Cô chủ… xin lỗi, cô rộng lượng không nhớ chuyện nhỏ, chúng tôi thật sự không biết thân phận của cô… Xin lỗi, xin cô đừng đuổi việc chúng tôi…”

Người phụ nữ trung niên sắp khóc.

Cho dù bà có ăn hiếp ai thì cũng không dám ăn hiếp đến vợ của tổng giám đốc!

“Tôi sẽ không mách lẻo chút chuyện nhỏ này.” Giản Nghệ Hân để lại câu nói này, lạnh lùng nhìn Lâm Hàn Tình, không nói với Lâm Hàn Tình câu nào, lập tức xoay người rời đi.

Lâm Hàn Tình nhìn bóng dáng của Giản Nghệ Hân, tức giận đến dậm chân.

Chảnh chọe gì chứ?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 134


CHƯƠNG 134

Nếu không phải anh Thế Kiệt mắt mù thì có thể để ý đến con nhỏ đê tiện này sao? Hơn nữa lúc nãy cô thấy rõ, quần áo Giản Nghệ Hân mặc đều là hàng limited vô cùng quý gia! Đó là thứ cô muốn cũng không có được.

Một ngày nào đó, cô sẽ làm Giản Nghệ Hân đẹp mặt!

Giản Nghệ Hân vừa định rời đi, đột nhiên bị ai đó đẩy nhẹ, sau đó lập tức ngã lên cái bàn bên cạnh!

“A!”

Cô đau đến kêu thành tiếng, khuỷu tay đụng vào tường, Giản Nghệ Hân ngẩng đầu lập tức nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi đi lướt qua bên người cô, thậm chí còn khinh thường liếc nhìn cô, khoang mũi phát ra tiếng hừ lạnh: “Hừ, chỉ là một người phụ nữ dựa vào việc bán đứng cơ thể mà thôi, giả vờ thanh cao làm gì chứ. Tôi khinh thường nhất loại người thế này.”

Cô gái vừa nói ra lời này, lập tức làm mọi người cười vang.

Thế này mà còn nhịn được thì còn cái gì không nhịn được nữa.

Giản Nghệ Hân cảm thấy khuỷu tay chắc chắn đã bị bầm xanh, cô từ từ nhặt đống hồ sơ rơi dưới đất lên, khi đứng lên lại lần nữa, trên mặt đã nở một nụ cười vô cùng bình thản: “Các cô cười đủ chưa?”

Cô vừa nói xong, mấy người trong văn phòng lập tức không dám cười nữa.

Vì sao cảm giác khí thế của cô gái trẻ này lại mạnh mẽ đến thế?

“Nếu cười đủ rồi thì tôi nói cho các cô biết, tôi thật sự dựa vào quan hệ vào đây làm, nếu các cô không hài lòng thì các cô có thể xin nghỉ việc rời đi.” Giản Nghệ Hân cười nói, sau đó ngây thơ chớp chớp mắt, hai tay chống lên cái bàn ở bên cạnh, hơi khom người, đối diện mắt với người phụ nữ trung niên khi nãy.

Nếu cô đoán không sai, cho dù thế nào thì người phụ nữ này cũng coi như là người quản lý nhỏ.

“Các cô làm việc ở tập đoàn Đế Quốc lâu hơn tôi, tôi tin chắc các cô đều biết chế độ nơi này nghiêm khắc đến cỡ nào, nếu để tổng giám đốc biết trong thời gian làm việc các cô lại không chịu làm việc, còn ăn hiếp nhân viên mới đến, các cô đoán sẽ như thế nào?” Giản Nghệ Hân đột nhiên đè thấp giọng nói, nhưng vẫn bảo đảm các cô đều có thể nghe được.

Người phụ nữ trung niên lập tức thay đổi sắc mặt: “Cô, cô đừng nói bậy, ai ăn hiếp cô?”

Giản Nghệ Hân cong khóe môi, cô biết ngay mấy người này đều là loại người cao ngạo, thích xem thường người khác.

Dọa bọn họ sợ xong, Giản Nghệ Hân cũng không thật sự muốn làm cái gì, đang định chuẩn bị rời đi lập tức nhìn thấy Lâm Hàn Tình chen vào trong, mặc trang phuc Chanel cao cấp, đạp giày cao gót lên sàn nhà phát ra tiếng động đầy tiết tấu, người bên cạnh còn ân cần hỏi han bưng trà rót nước cho cô.

Lập tức phân rõ cao thấp.

“Ồ? Sao chị dâu vẫn còn ở đây?” Lâm Hàn Tình thấy Giản Nghệ Hân, trào phúng hỏi.

Những lời cô nói ra làm mọi người đều hoảng sợ, cái gì? Người phụ nữ đứng trước mặt chính là vợ của tổng giám đốc trong truyền thuyết đó sao? Những người này còn tưởng Giản Nghệ Hân chỉ là một người phụ nữ không biết tê, bởi vì bò lên giường của quản lý cấp cao nào đó cho nên mới bị sắp xếp vào đây!

Lần này thì hay rồi, tự vác đá đập chân mình!

Người phụ nữ trung niên cắn đầu lưỡi, lập tức nịnh nọt nói: “Cô chủ… xin lỗi, cô rộng lượng không nhớ chuyện nhỏ, chúng tôi thật sự không biết thân phận của cô… Xin lỗi, xin cô đừng đuổi việc chúng tôi…”

Người phụ nữ trung niên sắp khóc.

Cho dù bà có ăn hiếp ai thì cũng không dám ăn hiếp đến vợ của tổng giám đốc!

“Tôi sẽ không mách lẻo chút chuyện nhỏ này.” Giản Nghệ Hân để lại câu nói này, lạnh lùng nhìn Lâm Hàn Tình, không nói với Lâm Hàn Tình câu nào, lập tức xoay người rời đi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 135


CHƯƠNG 135

Lâm Hàn Tình nhìn bóng dáng của Giản Nghệ Hân, tức giận đến dậm chân.

Chảnh chọe gì chứ?

Nếu không phải anh Thế Kiệt mắt mù thì có thể để ý đến con nhỏ đê tiện này sao? Hơn nữa lúc nãy cô thấy rõ, quần áo Giản Nghệ Hân mặc đều là hàng limited vô cùng quý gia! Đó là thứ cô muốn cũng không có được.

Một ngày nào đó, cô sẽ làm Giản Nghệ Hân đẹp mặt!

Ra khỏi phòng nhân sự, Giản Nghệ Hân đi thẳng đến phòng sáng tạo để báo cáo. Giám đốc phòng sáng tạo là một người phụ nữ rất giàu kinh nghiệm, trông không quá hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, mọi người đều gọi là chị Đan.

“Hôm nay là ngày đầu tiên cô đi làm nên không có nhiệm vụ gì quan trọng, cô đọc nội quy nhân viên trước đi.”

“À vâng ạ.”

Giản Nghệ Hân khiêm tốn nhận lấy nội quy nhân viên, đúng lúc phòng nhân sự gửi đến một số việc cần chú ý. Cô tìm thấy vị trí làm việc của mình, nhận máy tính từ phòng tài chính, bắt đầu học.

Chỉ là… sao lại nhiều chữ vậy nhỉ?

Từng mục từng mục trông hệt như thiên thư.

Giản Nghệ Hân chống đầu, chịu đựng cơn buồn ngủ, Lâm gắng ghi nhớ những quy định cứng nhắc đó vào đầu. Buổi tối trước khi tan ca, chị Đan bảo cô đăng nhật báo hôm nay, viết đơn giản về những điều tâm đắc các kiểu, Giản Nghệ Hân lập tức ủ rũ.

Cô nhìn mấy nhân viên khác lần lượt rời đi, nhưng cô thì lại vò đầu bứt tóc mà gõ máy tính, chỉ một mẫu nhật báo thôi mà đã google một tiếng đồng hồ rồi…

Càng khỏi phải nói đến khả năng đánh máy của cô.

Thấy trời dần tối, Giản Nghệ Hân sốt ruột nhưng cô thực sự không hiểu nhiều về máy tính, chỉ có thể tuyệt vọng gõ từng chữ một, kiểm tra rồi lại viết lại. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Giản Nghệ Hân có cảm giác thất bại và hơi tủi thân… Cô nén cảm xúc trong lòng xuống, tiếp tục Lâm gắng.

Buổi tối, Giản Nghệ Hân gõ xong chữ cuối cùng trên máy tính, cô dụi đôi mắt đau nhức rồi vươn vai một cái.

“Làm xong rồi?”

Giản Nghệ Hân quay đầu thì thấy Lâm Thế Kiệt không biết đứng bên cạnh cô từ khi nào. Vì trong sảnh chỉ mở một bóng đèn nên trông ánh sáng hơi yếu, khiến cho khuôn mặt Lâm Thế Kiệt cũng trở nên mờ mịt. Cô hơi ngạc nhiên: “Sao anh lại ở đây?”

“… Công ty của tôi, tôi ở đây rất lạ à?”

“Ừ nhỉ.”

Lúc này Giản Nghệ Hân mới nhớ ra, trước đó đã nghe trợ lý Chu nói, thực ra Lâm Thế Kiệt là một người không biết hưởng thụ cho lắm, trong đầu anh đều là công việc. Ăn cơm hay dạo phố mua sắm là chuyện mà ai cũng thích, nhưng trong mắt anh lại là những thứ tồn tại để sống và làm việc tốt hơn.

Giản Nghệ Hân thu dọn tài liệu, đứng lên nói: “Tôi làm xong rồi, chúng ta tan ca đi?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 136


CHƯƠNG 136

“Tan ca từ sớm rồi.” Lâm Thế Kiệt không vui nói, anh nhìn quanh đại sảnh, trong đại sảnh trống trải không một bóng người, Giản Nghệ Hân ngại ngùng gãi đầu: “Ngại quá, tôi quên xem thời gian…”

Lâm Thế Kiệt lạnh lùng “hừ” một tiếng.

Có biết mười phút anh có thể tạo ra bao nhiêu giá trị không?

Không ngờ cô lại để anh chờ vô ích lâu như vậy…

Nhưng lúc Giản Nghệ Hân thu dọn đồ đạc xong đi ra ngoài, cô không khỏi vui vẻ: “Anh Lâm ý đợi tôi à?” Không ngờ Lâm Thế Kiệt lại ở phía sau đợi cô, rõ ràng anh có thể về trước, cũng có thể gọi cô về nhà làm, nhưng anh không nói gì cũng chẳng làm gì, chỉ lặng lẽ đợi cô làm xong.

Trong lòng Giản Nghệ Hân ấm áp.

Lâm Thế Kiệt nhìn thấy dáng vẻ cô mím môi cười trộm, anh nói: “Tất nhiên không phải.”

“Hả? Vậy anh…”

“Ngắm cảnh.” Lâm Thế Kiệt nhìn cô rồi bước nhanh xuống lầu.

Hả?

Buổi tối mà ngắm cảnh quái gì chứ?

Hơn nữa ngắm cảnh thì rõ ràng ở phòng làm việc tổng giám đốc của anh đẹp hơn mà!

Giản Nghệ Hân cười càng vui vẻ hơn, mang đôi giày cao gót chạy bước nhỏ đuổi theo. Cô gần như vô thức khoác lấy cánh tay của Lâm Thế Kiệt, ngẩng đầu cười tươi như hoa: “Có phải anh xấu hổ không? Lâm Thế Kiệt, anh Lâm ý đợi tôi đúng không? Không ngờ bề ngoài anh lạnh lùng nhưng thực ra bên trong lại ấm áp.”

“…”

Lâm Thế Kiệt muốn rút cánh tay ra khỏi tay Giản Nghệ Hân, nhưng thấy nụ cười rạng rỡ của cô thì lại quên mất.

Có lẽ… Từ khi có cô bên cạnh, cuộc sống của anh có nhiều màu sắc hơn.

“Này, sao anh không nói gì? Anh không nói thì tôi xem như anh ngầm thừa nhận đấy nhé?”

Đến bãi đỗ xe, Giản Nghệ Hân chợt buông cánh tay ra, bước nhanh tới phía trước, xoay người đối diện với Lâm Thế Kiệt rồi đi lùi, cô vẫy tay, dáng vẻ trẻ trung xinh đẹp khiến Lâm Thế Kiệt nhất thời ngẩn ngơ.

“Nghệ Hân!”

Lâm Thế Kiệt lười tranh cãi với cô, anh đi thẳng về phía xe, cũng chính lúc này, một sự việc đột ngột xảy ra. Không biết Hà Thuyết từ đâu xuất hiện mà chạy thẳng đến ôm lấy Giản Nghệ Hân.

Lực cánh tay mạnh mẽ của người đàn ông rất khó thoát ra được, Giản Nghệ Hân chỉ cảm thấy mùi rượu xộc vào mặt, sau đó cô bị ôm chặt, thậm chí không thể cử động được!

“Hà Thuyết, anh buông tôi ra!”

Trong lòng Giản Nghệ Hân căng thẳng, đột nhiên cô có dự cảm không lành.

Nhưng Hà Thuyết lại không buông, anh ta uống quá nhiều rượu, ở dưới tầng đợi cả một ngày chỉ để đợi Giản Nghệ Hân xuất hiện! Hà Thuyết thân mật kề mũi vào gò má Giản Nghệ Hân, giọng nói không rõ: “Nghệ Hân, anh biết lỗi rồi, chúng ta quay lại được không? Chúng ta tiếp tục bên nhau được không? Tình cảm ba năm của chúng ta sao có thể nói hết là hết được? Anh với Tào Nguyệt Hằng chỉ là gặp dịp thì chơi thôi, nhà anh cũng đã mua rồi, anh ở với em…”

“Ở với tôi?” Giản Nghệ Hân như nghe thấy chuyện cười, cô biết cô không thể nào thoát ra được, hơn nữa bây giờ Lâm Thế Kiệt đã đi sâu vào bãi đỗ xe để lái xe rồi, có lẽ trong thời gian ngắn sẽ không phát hiện được tình hình bên này. Cô ép mình bình tĩnh lại: “Anh đã kết hôn với Tào Nguyệt Hằng rồi, làm sao ở bên tôi được?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 137


CHƯƠNG 137

“Anh có thể ly hôn với cô ta!” Hà Thuyết lập tức thề thốt.

“…”

Giản Nghệ Hân kiềm lại kích động muốn giáng cho Hà Thuyết một bạt tai, sao lúc trước mắt cô lại mù mà đi thích tên đàn ông khốn nạn này nhỉ?

Cô im lặng đứng tại chỗ, thầm cười khẩy: “Hà Thuyết, anh buông tôi ra trước đã.”

“Anh không buông! Anh buông ra là em sẽ bỏ đi.” Một người đàn ông cũng phải một mét tám như Hà Thuyết lại khóc tu tu khiến Giản Nghệ Hân dở khóc dở cười, bây giờ cô bị Hà Thuyết ôm chặt nên thấy hơi phản cảm, nhưng anh ta uống say, khó tránh khỏi sẽ làm ra hành động quá khích gì đó, thế nên Giản Nghệ Hân cũng không dám kích thích anh ta.

“Anh không buông? Không buông thì chúng ta không có khả năng đâu.” Giản Nghệ Hân cười khẩy: “Hà Thuyết mà tôi quen chưa bao giờ ép buộc người khác thế này.”

“Anh buông, anh buông!”

Hà Thuyết hoảng sợ bởi giọng điệu của Giản Nghệ Hân, anh ta vội buông cánh tay cô ra, vừa buông vừa cười vỗ về: “Nghệ Hân, anh thật lòng đến để xin em quay lại, em… a!”

Hà Thuyết vừa buông Giản Nghệ Hân ra thì cô đã lập tức xoay người, nhìn thấy khuôn mặt của anh ta, mặc dù trông ưa nhìn nhưng vẫn khiến cô thấy ghét.

Tên đàn ông khốn nạn này!

Giản Nghệ Hân gần như không hề nể tình, ngay lúc Hà Thuyết thả cô ra, cô lên gối đập vào của quý của người đàn ông!

“Á á á…”

Hà Thuyết đau đớn hét lên thảm thiết, sắc mặt lập tức trắng bệch. Lúc này, phía sau có ánh sáng chiếu tới, tiếng mở cửa xe vang lên. Cũng ngay lúc này, Hà Thuyết đột nhiên nâng chai rượu lên đập về phía đầu Giản Nghệ Hân.

“Cô là con đi3m thối tha! Tôi có lòng quay lại với cô mà cô lại dám ra tay với tôi, tôi giết cô… a!”

Tiếng “xoảng” vang lên, lúc ấy Giản Nghệ Hân chỉ lo nhìn Hà Thuyết, khi anh ta giơ chai rượu đập tới, Giản Nghệ Hân gần như không thể tránh, cô vô thức nhắm mắt lại.

Nếu lần này thật sự ngã xuống ở đây, cô… cô chấp nhận rồi.

Nhưng đau đớn trong tưởng tượng không hề xuất hiện, cô chỉ nghe thấy tiếng hét thảm thiết và tiếng xin tha của Hà Thuyết: “A a a! Đau, buông tôi ra, mau buông tôi ra…”

“Không sao chứ?”

Bên tai truyền đến giọng nói quen thuộc, Giản Nghệ Hân ngẩng đầu thì thấy Lâm Thế Kiệt đang cau chặt mày, vẻ mặt cương nghị, cằm căng chặt, trong mắt toát lên sự lo lắng. Giản Nghệ Hân lắc đầu, nhưng vì hoảng sợ nên người cô run lẩy bẩy.

Nước mắt gần như lập tức rơi xuống.

Cô lắc đầu nhưng dáng vẻ nước mắt lã chã của cô không hề giống như đang ổn.

Đôi mày của Lâm Thế Kiệt càng nhíu chặt hơn, Hà Thuyết quỳ trên đất không ngừng xin tha. Lâm Thế Kiệt chỉ nhìn một cái rồi nhấc chân đạp, anh từng gặp người này rồi, là bạn trai cũ của Giản Nghệ Hân, không ngờ lại còn mặt mũi mà đuổi đến tận đây?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 138


CHƯƠNG 138

“Anh, anh dựa vào đâu mà đánh người?” Hà Thuyết ôm đầu bỏ chạy.

“Tôi đánh anh mà còn cần lý do à?” Lâm Thế Kiệt lạnh lùng hừ một tiếng, anh ôm Giản Nghệ Hân vào lòng, ngang ngược nói: “Giản Nghệ Hân là vợ tôi, anh động tay động chân với vợ tôi, chán sống.”

Hai chữ “chán sống” anh nói rất khí phách và kiêu ngạo, khí thế lạnh lùng toát ra từ người anh khiến Giản Nghệ Hân nhìn đến ngẩn người.

Giản Nghệ Hân nuốt nước bọt, nép trong vòng tay Lâm Thế Kiệt có cảm giác an toàn mà trước đây cô chưa từng có…

Người này, là chồng cô sao?

Thì ra được người ta bảo vệ là cảm giác thế này.

Cô ngước lên nhìn góc nghiêng của Lâm Thế Kiệt, chỉ cảm thấy giờ phút này người đàn ông này hệt như từ trên trời rơi xuống!

Ngầu quá đi mất!

“Bảo vệ phải không? Dưới bãi đỗ xe có một người đàn ông, ném anh ta ra ngoài cho tôi.” Lâm Thế Kiệt lấy điện thoại ra, lạnh lùng nói vài chữ, chưa đến năm phút sau thì thấy mấy bảo vệ chạy tới, Hà Thuyết thấy thế thì muốn chạy trốn nhưng nhanh chóng bị khống chế.

Anh ta hét lớn: “Lâm Thế Kiệt, anh đừng tưởng anh có vài đồng tiền thối là ngon lắm! Giản Nghệ Hân chỉ là một con điếm, cô ta…”

“Làm anh ta câm miệng đi.”

“Hu hu hu.”

Lâm Thế Kiệt chỉ nói đơn giản vài chữ là bảo vệ lập tức không ngừng xin lỗi, đồng thời chặn miệng Hà Thuyết lại!

Bên tai bỗng chốc yên lặng, lúc này Lâm Thế Kiệt mới quay đầu lại, nhìn Giản Nghệ Hân đang anh chằm chằm, anh lên tiếng: “Anh ta động vào chỗ nào của em?”

“Hả?” Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Về tắm!” Lâm Thế Kiệt nói với vẻ hơi chán ghét, nhưng Giản Nghệ Hân lại phì cười thành tiếng.

Về đến nhà đã mười giờ tối, dì Liễu chuẩn bị đồ ăn khuya cho hai người. Ăn mì xong, Giản Nghệ Hân hài lòng nằm lên giường nhưng lại bị Lâm Thế Kiệt kéo đi tắm…

Tắm xong, cơ thể Giản Nghệ Hân thơm tho, cô quấn khăn tắm đi tới bên cạnh Lâm Thế Kiệt, còn Lâm ý xoay hai vòng: “Giờ được rồi chứ? Đảm bảo trong ngoài đều sạch sẽ!”

“Giản Nghệ Hân!”

“Hả?”

Giản Nghệ Hân nghe Lâm Thế Kiệt gọi thì chớp mắt, ngơ ngác ngẩng đầu, anh dữ gì mà dữ chứ?

Cô đã tắm hơn ba mươi phút theo yêu cầu của anh rồi đấy.

Hứ.

Chẳng phải cô chỉ bị Hà Thuyết động vào thôi sao? Đến mức phải tắm kỹ như vậy à? Nhưng… chẳng lẽ trước đây Lâm Thế Kiệt chưa từng bị phụ nữ động vào?

Giản Nghệ Hân không cam tâm nghĩ.

“Em biết hành động lúc này của em gọi là gì không?” Lâm Thế Kiệt vốn đang ngồi trên giường đọc tạp chí, nắm chắc xu hướng tài chính mọi lúc. Chỉ là anh vừa ngước mắt đã thấy cô gái trẻ trung xinh đẹp ‘làm duyên làm dáng’ trước mặt mình, thử hỏi một người đàn ông tinh lực dồi dào làm sao mà chịu nổi?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 139


CHƯƠNG 139

Thấy Lâm Thế Kiệt đột ngột ngồi dậy, mắt dần tối lại, Giản Nghệ Hân còn chưa kịp phản ứng lại.

“Chẳng hiểu kiểu gì! Chẳng phải anh bảo tôi tắm sao? Giờ tôi tắm xong rồi cho anh nghiệm thu kết quả còn không được?”

Nghiệm thu… kết quả…

Lâm Thế Kiệt nghe giọng điệu và cách dùng từ ngày càng tùy ý của cô, anh đột nhiên nở một nụ cười gian, sau đó kéo cánh tay Giản Nghệ Hân, dứt khoát kéo cô lên giường!

“Này này này… Lâm Thế Kiệt, anh làm gì đấy? Giở trò lưu manh à?”

Cơ thể bỗng bị một lực đột ngột kéo lên giường, Giản Nghệ Hân lập tức hoảng sợ nắm lấy chiếc khăn tắm trên người mình sắp rơi xuống. Vừa rồi cô thực sự chẳng có sức để mà tắm, bây giờ bên trong không mặc gì cả!

Giờ bị Lâm Thế Kiệt đè lên giường, cô chỉ cảm thấy tay chân cứng đờ.

Lỡ như… lỡ như Lâm Thế Kiệt muốn làm gì cô ngay tại đây, thế chẳng phải cô không còn sức để ngăn anh sao?

“Không phải em rất rõ tôi muốn gì à?” Hai tay Lâm Thế Kiệt đỡ lấy bả vai Giản Nghệ Hân, giọng điệu trầm thấp như tiếng violin êm tai nhất nhưng lại khiến Giản Nghệ Hân lập tức biến sắc: “Lâm Thế Kiệt, anh không thể làm vậy với tôi! Anh, anh, anh làm thế này là cưỡng bức. Cưỡng bức phát sinh quan hệ không chính đáng với người khác phải đi tù đấy, anh buông tôi ra, nếu không tôi hét lên đấy!”

Hu hu hu.

Biết trước ở cùng phòng với Lâm Thế Kiệt nguy hiểm thế này thì cô không chỉ quấn khăn tắm rồi ra đâu.

Cô nên mặc tám chiếc ao phao rồi ra để anh muốn giở trò lưu manh thì cũng phải cởi hết tám cái áo của cô mới đúng! Cho dù nóng chết thì cũng không để Lâm Thế Kiệt thành công!

“Giở trò lưu manh?” Mấy chữ này khiến Lâm Thế Kiệt hứng thú, khóe miệng anh cong lên như có như không, ngón tay đã men theo sườn mặt Giản Nghệ Hân trượt xuống dưới. Nó như thể mang theo dòng điện, trượt thẳng từ gò má cho đến xương quai xanh trắng nõn xinh đẹp, khiến Giản Nghệ Hân khẽ run lên.

Ưm…

Cảm giác kỳ lạ này là sao?

Giản Nghệ Hân nhận ra mình lại hưởng thụ sự m ơn trớn của Lâm Thế Kiệt, cô xấu hổ muốn chết, cắn chặt răng không nói gì. Suy cho cùng thì cô chỉ là một cô gái yếu ớt mà thôi, lỡ như Lâm Thế Kiệt thật sự dùng sức mạnh với cô thì chẳng phải cô không còn sức chống đỡ sao?

Giản Nghệ Hân khóc không ra nước mắt, nhưng nhắm mắt hồi lâu mà việc trong tưởng tượng vẫn không xảy ra.

“Ngủ đi.”

Một lát sau, từ trên đỉnh đầu truyền đến âm thanh trầm thấp thuần hậu, dường như đang đè nén gì đó, lại có vẻ rất lạnh lùng.

Giản Nghệ Hân chớp hàng mi dày một cái, khó hiểu mở mắt ra, thì thấy Lâm Thế Kiệt đã xoay người ngủ cạnh mình. Cô vẫn duy trì tư thế kháng cự lại, nhưng Lâm Thế Kiệt bên cạnh đã nhắm mắt lại, dường như đã ngủ thiếp đi.

Anh, anh buông tha cho cô hả?

Giản Nghệ Hân cẩn thận điều chỉnh tư thế, chờ lúc lâu cũng không thấy Lâm Thế Kiệt có hành động gì thì mới dần dần tiến vào mộng đẹp.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom