Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 160


Chương 160

Tài xế ngồi phía trước không đành lòng nhìn thẳng, chỉ liếc một cái.

Tô Nhất Trần ho khẽ một tiếng rồi mặc áo vest, cài khuy áo sơ mi.

“Đi nào!”

Túc Bảo ngoan ngoãn nghe lời, vui vẻ gật đầu.

Hoàn toàn không hay, mình đã bị cậu ruột gài bẫy…..

Bên ngoài xe.

Mọi người đều hướng mắt về chiếc Maybach màu đen ở lối vào.

Người bên tổ chức đương nhiên nhận ra xe của Tô Nhất Trần, nhưng vì sao xe dừng ở cửa năm phút đồng hồ không nhúc nhích?

Các phóng viên cũng ló đầu ra nhìn.

Tô Nhất Trần chưa xuống xe, xe anh cũng không lái đi thì xe sau chỉ đành xếp hàng chờ, thật trùng hợp, xe sau là xe nhà họ Lam.

Tuyết Nhi nhìn đồng hồ, hỏi: “Tô tổng đang làm cái gì không biết?”

Mẹ Tuyết Nhi nói: “Hay chúng ta xuống xe trước!”

Thế là một nhà ba người họ Lam xuống xe.

Tuyết Nhi mặc một chiếc váy đuôi cá dài màu trắng công chúa, chiếc đuôi cá dài xõa trên mặt đất, mái tóc được búi lên gọn gàng, trông cao quý như một nàng vương phi nhí.

Nhìn thấy một cô bé xinh đẹp như vậy xuống xe, các phóng viên có mặt tại buổi lễ không khỏi sáng mắt lên, chụp ngay vài bức ảnh.

Tuyết Nhi lập tức cong môi, hai tay đan vào nhau đặt trước bụng, trong lòng vô cùng vui vẻ!

Xem ra chiếc váy cô bé chọn hôm nay rất đẹp nha!

Nhất định là cô bé xinh đẹp nhất buổi lễ hôm nay rồi!

Đang nghĩ vậy thì cửa xe phía trước mở ra.

Tô Nhất Trần xuống xe, ngay lập tức, tất cả các máy ảnh đều hướng về anh ấy!

Tuyết Nhi ngoan ngoãn gọi : “Chào chú Tô!”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Tô Nhất Trần hơi khựng lại, chau mày nhìn Tuyết Nhi một cái rồi không ừ hử gì, chỉ khom người duỗi tay vào trong xe.

Mặt Tuyết Nhi lập tức nóng bừng, chỉ cảm thấy thật mất mặt.

Mẹ Tuyết Nhi nhỏ giọng an ủi: “Không sao đâu con, chắc Tô tổng không nghe thấy!”

Lúc này cũng chẳng ai chú ý tới Tuyết Nhi nữa.

Thấy động tác của Tô Nhất Trần, các phóng viên hồi hộp đưa máy ảnh lên.

Tô Nhất Trần là người đứng đầu Tập đoàn Tô Thị, có thể nói là gia đình giàu có số một của đất nước rồng.

Anh ấy có hai người con trai, nhưng mọi người đều không biết Tô phu nhân trông như thế nào.

Thậm chí còn đồn đại nhà họ Tô không có Tô phu nhân, hai đứa trẻ chui ra từ ống nghiệm, mục đích tồn tại ban đầu của hai đứa trẻ là cấy ghép nội tạng cho con gái nhà họ Tô là Tô Cẩm Ngọc.

 
 
Chương 161


Chương 161

Lúc này thấy Tô Nhất Trần duỗi tay vào xe như muốn đỡ ai đó ra ngoài, mọi người đều vô cùng kích động, cứ ngỡ sắp được diện kiến dung mạo của Tô phu nhân chỉ có trong lời đồn.

Kết quả, mọi người trông thấy một cục bột nhỏ mặc chiếc đầm búp bê màu hồng nhảy vọt xuống.

Tô Nhất Trần đỡ lấy cô bé, một tay ôm bé, một tay chỉnh cà vạt, sải chân đi vào địa điểm tổ chức.

Mọi người đều sửng sốt.

Cục bột nhỏ trong lòng Tô Nhất Trần có hai bím tóc rối bù trên đầu, mặc một chiếc váy búp bê đơn giản thường ngày và mang một chiếc túi vải nhỏ …

Hoàn toàn không ăn nhập với buổi lễ trang trọng!

Nhưng không thể phủ nhận, cô bé vô cùng đáng yêu!

Tổng giám đốc mặt lạnh như muốn lột da tầng lớp cao cấp khi họp mà giờ đây lại đang cưng nựng bế một cục bột nhỏ đáng yêu trong lòng!

Máy quay của các phóng viên đều hướng về hai cậu cháu.

“Cô nhóc đáng yêu nhìn bên này!”

“Woa, tiểu thiên kim đẹp quá!”

Túc Bảo bất ngờ nhìn về phía ống kính rồi tạo kiểu.

Tô Nhất Trần khựng bước.

Thế là tổng giám đốc mặt lạnh cùng cục bột nhỏ trong lòng anh ấy đứng chụp ảnh trên thảm đỏ.

Tô Nhất Trần không kiêng dè gì, khi trước Tô Cẩm Ngọc được nhà họ Tô giấu đi, đến khi chết cũng không biết tới thế giới phồn hoa, thậm chí người đời còn ít người biết tới cô….

Bây giờ, Túc Bảo của nhà họ xứng đáng để cả thế giới biết đến—- Cô bé chính là công chúa nhỏ được cả nhà họ Tô yêu chiều.

Một nhà ba người họ Lam bị ghẻ lạnh phía sau bỗng thấy hơi ngượng.

Tuyết Nhi vốn đang vui vẻ, nhưng khi trông thấy Túc Bảo được Tô Nhất Trần ẵm dưới ánh mắt ngưỡng mộ của bao người thì niềm vui trong lòng Tuyết Nhi cũng lụi tàn.

Đám phóng viên vốn đang chụp hình cô bé cơ mà!

Kết quả, Túc Bảo vừa tới đã cướp hết sự chú ý của Tuyết Nhi.

Liếc nhìn cái đầu ổ gà và chiếc đầm tầm thường của Túc Bảo, Tuyết Nhi chỉ thấy không thể so sánh với mình. Vậy tại sao ai cũng khen Túc Bảo đáng yêu, vì Túc Bảo có người cậu rất lợi hại sao?

Tuyết Nhi cắn môi, đi vào trong rồi bày ra bộ dạng vô cùng ngạc nhiên.

Cô bé cười trêu: “Em gái Túc Bảo, sao tóc em xấu thế này, tự em bện tóc sao? Hay chị giúp em buộc lại nha!”

“Chị từ ba tuổi đã biết tự bện tóc rồi, hôm nay chị cũng tự làm, em thấy đẹp chưa?”

Mọi người không khỏi liếc nhìn tóc Tuyết Nhi…..

Tóc búi cao kiểu công chúa, còn mang theo rất nhiều kẹp tóc hình con bướm pha lê sáng bóng.

Người lớn như họ còn không làm nổi, một cô nhóc …… chắc không tạo nổi kiểu tóc như vậy đâu nhỉ?

Thấy mọi người đã hướng ánh nhìn về mình, lòng Tuyết Nhi lại vui vẻ.

Túc Bảo sờ hai bím tóc ở trên đầu, có hơi tức giận.

Đây là do cậu cả đã phải tốn rất nhiều công sức mới buộc được cho bé, Túc Bảo tin tưởng cậu cả, không xấu chút nào nhé!

Tuyết Nhi nói tóc của bé xấu là đang nói cậu cả không tốt!
 
Chương 162


Chương 162

“Tóc của chị mới xấu!” Túc Bảo tức giận nói.

Tuyết Nhi thấy Túc Bảo nổi cáu, trong lòng cô bé cảm thấy mừng rỡ không thôi.

Cô bé hoàn toàn không biết kiểu tóc này là do Tô Nhất Trần buộc.

Rối tung rối mù như vậy, cô bé cảm thấy chỉ có Túc Bảo mới có thể buộc ra được kiểu tóc xù như ổ gà này, nếu là người lớn buộc thì sao có thể buộc thành như vậy được?

Tuyết Nhi tiếp tục nói: “Chị nói thật mà! Ai buộc cho em thế, mau tháo ra, chị sẽ buộc lại cho em.”

Mẹ Tuyết Nhi cũng vội vàng cười nói: “Túc Bảo à, tóc của con đúng là có hơi bù xù! Hay là để dì và chị Tuyết Nhi buộc lại cho con một kiểu tóc xinh đẹp nhé, được không nào?”

Ba Tuyết Nhi cũng vui tươi hớn hở.

Trẻ con ấy mà, không thể ảnh hưởng toàn cục.

Nhưng mà cơ hội để lấy lòng nhà họ Tô tốt như vậy, đương nhiên không thể buông tha.

Nhưng mà lại nghe Tô Nhất Trần lạnh lùng nói: “Tóc của Túc Bảo là do tôi buộc”

Nụ cười của bố mẹ Tuyết Nhi lập tức cứng đờ trên mặt!

Không thể nào, Tô Nhất Trần là ai chứ, sao có thể buộc tóc cho trẻ con được…

Mẹ Tuyết Nhi vội vàng nói: “À, ừm… Thật ngại quá, chúng tôi không có ý gì khác… Bình thường Tuyết Nhi cũng hay chăm sóc cho em trai em gái nhỏ tuổi hơn mình nên lúc này mới…”

Nhưng mà Tô Nhất Trần không thèm để ý tới bọn họ, ôm Túc Bảo đi thẳng vào trong.

Sau khi đi vào, Tô Nhất Trần hỏi: “Ai mời nhà họ Lam đến?”

Nếu anh ấy nhớ không lầm, nhà họ Lam hoàn toàn không có trong danh sách khách mời!

Nhân viên công tác vội vàng nói: “Có thể tiến vào thì đều có thư mời, giờ tôi sẽ đi kiểm tra…”

Tô Nhất Trần lạnh lùng nói: “Không cần, mời thẳng bọn họ ra ngoài luôn đi.”

Nhân viên công tác liên tục nói: “Vâng…”

Kết quả là cả nhà Tuyết Nhi vừa mới tiến vào đã bị nhân viên công tác chặn lại.

“Xin hỏi mấy người có thư mời không?”

Ba Tuyết Nhi lấy ra thư mời của nhà họ Tư, nói: “Ngài Tư có việc không thể tới, bảo bọn tôi đi thay một chuyến.”

Nhân viên công tác sửng sốt, lập tức cảm thấy khó xử!

Nhà họ Tư à…

Ba Tuyết Nhi cảm nhận được gì đó, nhưng vừa đến đã bị đuổi đi như vậy thì mất mặt lắm…

Vì thế anh ta rất cứng rắn nói: “Không tin cậu có thể gọi điện thoại cho nhà họ Tư hỏi thử!”

Dứt lời, anh ta không thèm để ý tới nhân viên công tác, dẫn theo hai mẹ con Tuyết Nhi vào!

Nhân viên công tác cũng không dám cản trở, vội vàng đi tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra.

**

Lúc này tại hậu trường của hội trường.

Một nhân viên công tác cung kính dẫn một đạo sĩ và đệ tử của ông tôi vào cửa.

“Vân đại sư, mời đi lối này! Phiền ngài quá!”

Vân đại sư gật đầu, nhìn quanh một vòng: “Không tồi, hội trường được trang trí rất tráng lệ, mây tía bốc lên từ phương đông, vị trí không tồi.”
 
Chương 163


Chương 163

Nhân viên công tác cười phụ họa: “Đúng vậy, đều là nhờ có đại sư chỉ dẫn cả.”

Trường Phong nói: “Sư phụ tôi cũng đã phải chuẩn bị không ít cho nghi thức lần này đấy.”

Nhân viên công tác nở nụ cười.

Vân đại sư nhìn chỗ này rồi lại nhìn chỗ kia, cuối cùng nói: “Mặt khác không có vấn đề gì nhưng quả cầu ở giữa phải dịch một tấc về phía đông mới có thể đối ứng với giờ lành của các chòm sao hôm nay.”

“Còn có, mang cái kéo cắt băng khánh thành mới tới đây, mấy người đi lấy dây tơ hồng, giấy vàng và hương nến đến đây đi!”

Nhân viên công tác vội vàng rời đi.

Vân đại sư rất hài lòng với thái độ của anh ta!

Việc cắt băng khánh thành hôm nay thực sự rất đơn giản, đến giờ ông ta có thể thả lỏng một chút rồi, có ông ta ở đây thì chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề gì cả.

Tiểu Túc Bảo được Tô Nhất Trần ôm vào hội trường, đúng lúc nhìn thấy quả cầu khánh thành to đùng trên bục nghi thức bị di chuyển, dịch về phía đông một chút.

Túc Bảo hỏi: “Cậu cả, tại sao mấy chú đó lại di chuyển quả cầu vậy ạ? Quả cầu lớn kia bị dịch qua một bên, nhìn chẳng thoải mái chút nào.”

Tô Nhất Trần nhìn thoáng qua, quả thật sau khi quả cầu khánh thành kia di chuyển, hai bên bục sân khấu trở nên bất đối xứng.

Tô Nhất Trần nói với trợ lý bên cạnh: “Đi nói cho bọn họ, di chuyển quả cầu vào chính giữa.”

Trợ lý lập tức đi qua.

Kỷ Trường bay lơ lửng ở bên cạnh, vuốt cằm.

Đúng là ngược đời, không biết cái gì hết mà vẫn có thể cảm nhận được sự không thoải mái à?

Hắn chỉ vào quả cầu khánh thành kia: “Có sẵn ví dụ đây rồi, nào cặp sách nhỏ, sư phụ lại dạy con tiếp nè…”

Kỷ Trường lải nhải một đống, lại thấy Túc Bảo chớp chớp mắt nhìn chằm chằm bánh kem nhỏ cách đó không xa, cũng không biết bé có nghe lọt được không nữa.

Tô Nhất Trần dịu giọng nói: “Muốn ăn cái gì?”

Lễ ra mắt của Đường Minh Thịnh Thế không chỉ là một buổi lễ, còn quy tụ những nhân vật nổi tiếng ở khắp mọi nơi.

Ở giữa hội trường là bục cắt băng khánh thành, trước bục sân khấu là khu vực ngồi xem.

Hai bên của hội trường chính là khu vực nghỉ ngơi, có sẵn nước trà và đồ ăn nhẹ.

Túc Bảo đang định nói chuyện, bỗng nhiên phát hiện trong góc ở nơi xa có một người phụ nữ sắc mặt trắng bệch như tuyết, hai mắt đăm đăm đang bay tới…

Túc Bảo nhìn thẳng vào hậu trường, hỏi: “Cậu cả, bên kia là cái gì vậy?”

Kỷ Trường híp mắt, thấp giọng nói: “Ác quỷ?”

Con quỷ mít ướt xông vào phòng của Hân Hân lần trước đã chạy mất, vẫn luôn không tìm thấy.

Không ngờ rằng, vẫn chưa bắt được con quỷ mít ướt đó mà đã lại có thêm một ác quỷ khác xuất hiện rồi.

Kỷ Trường híp mắt: “Đi nào, cặp sách nhỏ, đi lên nhìn xem.”

Thấy Túc Bảo muốn đi qua, Tô Nhất Trần cũng vừa đi vừa nói: “Bên kia là hậu trường, nhân viên công tác đang bố trí nghi thức cắt băng khánh thành.”

**
 
Chương 164


Chương 164

Hậu trường.

Trường Phong kéo một cái ghế tới, ân cần nói: “Sư phụ, ngồi đi ạ!”

Anh ta nhìn chung quanh một vòng, thấy mọi người ở xung quanh đều đang bận rộn, nên chỉ có hai người tiếp đãi bọn họ.

Trường Phong bất mãn nói: “Mấy người này thật là, ngay cả một gian phòng giống như phòng VIP mà cũng không chuẩn bị được cho sư phụ! Quá đáng.”

Vân đại sư ngồi xuống, vẻ mặt cao thâm và thờ ơ, nói: “Không sao, chuyến đi tới đây chỉ là vừa hay có duyên thôi, chúng ta không theo đuổi tiền tài và danh lợi thế tục, mặc dù đang ở phố xá sầm uất cũng nên có cảnh giới bình yên không màng danh lợi.”

Trường Phong hổ thẹn nói: “Sư phụ dạy phải ạ!”

Nói như vậy, cũng không biết hôm qua là ai đã nhận thẻ ngân hàng của bà cụ Tư nữa…

Cách đó không xa, một người đàn ông trung niên mặc tây trang chần chờ nhìn về phía này.

Ông ta đi tới cẩn thận hỏi: “Xin hỏi ngài là Vân đại sư sao?”

Vân đại sư nhàn nhạt gật đầu.

Trường Phong nói: “Anh tìm sư phụ tôi có chuyện gì?”

Người đàn ông trung niên kia vui sướng nói: “Đúng là Vân đại sư rồi! Chào Vân đại sư, tôi tên là Hoàng Đức Phát! Nghe nói Đường Minh Thịnh Thế đã mời Vân đại sư đến bố trí lễ khai trương, không ngờ lại là sự thật! Ôi chao, tôi thật may mắn khi gặp được Vân đại sư!”

Lại nói cả nhà Tuyết Nhi, sau khi bọn họ cố chấp vào hội trường, đang đi lại khắp nơi, trao đổi danh thiếp với các danh sĩ thượng lưu.

Nhưng có rất ít người để ý đến bọn họ…

Ngay lúc bọn họ đang ngượng ngùng thì chợt nhìn thấy Hoàng Đức Phát đầy mặt kích động dò hỏi một đạo trưởng có phải Vân đại sư hay không.

Ba Tuyết Nhi thầm thấy vui vẻ, giữ chặt mẹ Tuyết Nhi bảo: “Đi, qua bên kia, là Vân đại sư!”

Mẹ Tuyết Nhi hỏi: “Vân đại sư? Người mà lần trước bà cụ Tư kể là đã kéo được cậu chủ nhỏ Tư từ quỷ môn quan trở về ấy hả?”

Nghe nói có một ông chủ đang trên bờ vực phá sản đã cầu xin Vân đại sư, kết quả công ty không những chuyển nguy thành an mà còn lội ngược dòng đi lên.

Còn có một bà cụ sắp chết vì nhồi máu cơ tim, lại được Vân đại sư kéo từ quỷ môn quan trở về.

Bất kể có cầu xin gì với Vân đại sư thì đều sẽ được như ước nguyện, chỉ là người bình thường đều không thể tìm thấy Vân đại sư…

Ba Tuyết Nhi không biết đã nhờ người tìm bao nhiêu lần rồi, nhưng chưa gặp được người thật lần nào.

Hai người kìm nén sự phấn khích trong lòng, lập tức tiến lên.

Cơ hội của bọn họ lại tới nữa rồi!

Một chốc một lát, bên cạnh Vân đại sư đã có bảy tám người vây quanh.

Tục ngữ nói càng có tiền càng tin mệnh, bọn họ rất kính sợ Vân đại sư, rối rít bày tỏ sự tôn kính của mình.

Ba Tuyết Nhi chen chúc đi qua, vừa ân cần lại vừa nhiệt tình: “Vân đại sư! Chào ngài chào ngài! Tôi ngưỡng mộ ngài đã lâu!”

Anh ta lại đưa danh thiếp cho Vân đại sư rồi bảo mẹ Tuyết Nhi châm trà cho Vân đại sư.
 
Chương 165


Chương 165

Tuyết Nhi chạy qua đó trước, sau khi rót trà xong thì ngoan ngoãn bưng đến trước mặt Vân đại sư, ngọt ngào nói: “Mời Vân đại sư uống trà ạ.”

Mẹ Tuyết Nhi cố ý nói: “Ngày hôm qua lúc tôi nói chuyện phiếm với bà cụ Tư, lão phu nhân có nhắc về ngài với tôi! Nói mấy ngày hôm trước cậu chủ nhỏ Tư bị bệnh viện báo là bệnh tình nguy kịch, không thể cứu được nữa, bác sĩ đã bảo ngài Tư đưa cậu chủ nhỏ về nhà…”

“Nhưng lại là Vân đại sư ngài kéo cậu chủ nhỏ Tư trở về từ quỷ môn quan!”

“Hôm nay chúng tôi cũng là do nhà họ Tư phái tới, bà cụ Tư còn nói ngài sống thanh bần vui đời đạo, không nhận quà cảm ơn của bọn họ, nếu có duyên gặp được ngài, nhờ chúng tôi nói lời cảm ơn ngài nữa đó!”

“Ngài xem, quả thật đã có duyên gặp được ngài rồi!”

Mấy lời của mẹ Tuyết Nhi đã khéo léo kết hợp giữa ‘chúng tôi đến đây thay mặt cho nhà họ Tư’ cùng với tâng bốc Vân đại sư với nhau.

Ánh mắt nhìn cả nhà Tuyết Nhi của mọi người tức khắc trở nên khác hẳn!

Đến đây thay mặt cho nhà họ Tư!

Mọi người lập tức trở nên nhiệt tình, tất cả đều nhao nhao ca ngợi Vân đại sư theo.

Vân đại sư rất vui!

Ông ta cảm thấy mẹ Tuyết Nhi rất biết điều, vì thế nhìn về phía Tuyết Nhi, vẻ mặt cao thâm khó đoán gật đầu.

“Đứa nhỏ này, có phúc.”

Mẹ Tuyết Nhi vui mừng nói: “Xin hỏi đại sư, lời này có ý gì ạ?”

Vân đại sư vuốt râu, nói: “Hôm qua lúc bổn đạo cứu cậu chủ nhỏ nhà họ Tư có xem qua tướng mạo và bát tự của nhóc đó, còn nói là cậu chủ nhỏ phúc lớn mạng lớn, thế gian này khó ra được người thứ hai mang mệnh cách ấy.”

“Không ngờ, hôm nay lại thấy được người thứ hai!”

“Đứa nhỏ nhà cô, tướng mạo và mệnh cách rất hợp với cậu chủ nhỏ Tư! Quả thật là trời đất cấu thành, duyên trời tác hợp, nếu có thể ở bên nhau thì hai bên chắc chắn sẽ lao thẳng lên trời.”

Mẹ Tuyết Nhi sợ đến ngây người, vậy ý là tương lai Tuyết Nhi nhà cô ta cũng rất xịn xò ư?

Còn có khả năng ở bên cậu chủ nhỏ nhà họ Tư nữa?

Ba Tuyết Nhi cũng vui mừng không thôi, có thể liên hôn với nhà họ Tư, vậy bọn họ còn cần phải lo lắng gì nữa chứ!

Anh ta lập tức nói: “Cảm ơn đại sư, mấy lời này của Vân đại sư quả thật đã khiến chúng tôi sợ hãi không thôi! Sau khi buổi lễ kết thúc, liệu tôi có thể mời Vân đại sư đến nhà ngồi một lát được không?”

Vân đại sư ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh ta một cái, còn nói thêm: “Trán anh cao thẳng dày dặn, ấn đường ngay ngắn, là người đại phúc đại quý. Tuy nhiên, mày thô mắt hí, tuổi trung niên phát tài xong sẽ gặp khó khăn nơi nơi, khó thể tiến thêm, đặc biệt là dạo gần đây đường tài vận không thuận, cần phải tu hành nhiều hơn.”

Ba Tuyết Nhi vội vàng gật đầu.

Đỉnh quá đỉnh quá!

Nói trúng hết, ôi trời!

“Không hổ là Vân đại sư!” Ba Tuyết Nhi kích động nói.

Anh ta lập tức khen ngợi Vân đại sư mấy phen, nâng Vân đại sư lên tận trời cao.

Vân đại sư tỏ vẻ thờ ơ, khép hờ hai mắt, dáng vẻ cực kỳ cao thâm khó đoán…
 
Chương 166


Chương 166

Mọi người cũng vô cùng ngạc nhiên, nếu mấy lời của mẹ Tuyết Nhi vẫn chưa đủ để chứng tỏ điều gì thì hiện giờ đã có Vân đại sư đóng dấu chứng thực rồi…

Vậy cứ phải làm quen đi đã rồi nói tiếp!

Thoáng chốc, cả nhà Tuyết Nhi và Vân đại sư đều bị nâng lên tít tận trời cao.

Lúc này nhân viên công tác cầm theo hương nến và tiền giấy đi tới, và cả một đoạn lụa đỏ.

Tuyết Nhi tỏ vẻ ngây thơ, hỏi: “Vân đại sư phụ, mấy thứ này là gì vậy ạ?”

Vân đại sư nhàn nhạt nói: “Đây là hương nến, tiền giấy.”

Tuyết Nhi chớp chớp mắt: “Oa, thật là lợi hại, chúng được dùng để làm gì thế ạ?”

Khi là một đứa trẻ, sẽ rất dễ để làm quen và tiếp cận người khác.

Thường thì sẽ không có người lớn nào đối xử lạnh lùng với trẻ con.

Tuyết Nhi rất cố gắng phát huy thế mạnh của mình, nắm chặt cơ hội làm quen với Vân đại sư.

Vân đại sư chỉ vào bục sân khấu ở bên ngoài, nói: “Được dùng để khai trương…”

Đúng lúc này, ông ta bỗng nhiên nhìn thấy quả cầu khánh thành vừa được kéo sang phía đông lại bị dịch trở về.

Vân đại sư không khỏi nhíu mày.

Trường Phong lập tức nói: “Sao vậy hả? Không phải đã bảo mấy người kéo quả cầu khánh thành sang phía đông một thước sao?”

Nhân viên công tác phụ trách bố trí hiện trường đã đi tới, cười làm lành nói: “Đúng là như vậy, nhưng vị lãnh đạo lớn ở bên trên nói phải kéo trở về…”

Trường Phong không vui nói: “Tôi mặc kệ lãnh đạo lớn của mấy người là ai, nếu đã mời sư phụ tôi tới thì phải tuân theo sự sắp đặt của sư phụ tôi! Đây đều là vì muốn tốt cho mấy người! Người bảo mấy người di chuyển quả cầu khánh thành có biết phong thuỷ là cái gì không hả?”

Anh ta vừa dứt lời, chợt nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Tô Nhất Trần vang lên: “Là tôi bảo dịch đấy, anh có vấn đề gì?”

Nhìn thấy Tô Nhất Trần, Trường Phong lập tức im bặt!

Túc Bảo trông thấy cảnh tượng ở hậu trường thì khuôn mặt nhỏ không khỏi sửng sốt.

Chỉ thấy một nữ quỷ sắc mặt tái nhợt đang nhảy qua nhảy lại trên đầu của Vân đại sư và Tuyết Nhi!

Cảm thấy cảnh tượng này thật giống cảnh một con chó đang chọn nơi để phóng uế vậy…

Nghĩ đến đây, Túc Bảo lập tức nhớ tới lời thề ăn năm kí phân mà Trường Phong đã nói ngày hôm qua.

Bé lập tức hỏi: “Anh trai này, ngày hôm qua anh nói sẽ trồng cây chuối ăn năm kí phân, lúc trở về anh đã ăn chưa ạ?”

Trường Phong: “…”

Túc Bảo tò mò: “Anh ơi, trồng cây chuối ăn phân có bị dính lên mặt không? Có thể nuốt được không vậy? Liệu có bị no căng bụng không á?”

Trường Phong: “…”

“Ngày hôm qua Túc Bảo hỏi có hỏi anh Tử Du, anh ấy nói năm kí phân là khoảng một thùng lớn á!”

Ừm… Gì mà 1.2 nhân với 10 cái thùng sắt… Túc Bảo không nhớ rõ cụ thể anh Tử Du đã nói cái gì.

Bé vươn tay khua khoắng ra hiệu: “Là một thùng lớn như này nè!”

Nếu anh trai này ăn hết được thật, thế thì anh ta thật là lợi hại!
 
Chương 167


Chương 167

Túc Bảo nhìn Trường Phong bằng ánh mắt sùng bái.

Trường Phong: “T¥… #¥…!!”

Sắc mặt Vân đại sư khó coi, lại là con nhóc này!

Sao ông ta đi đến nơi nào thì con nhóc này cũng đi tới nơi đó vậy, đúng là âm hồn không tan!

Vân đại sư lạnh mặt nói: “Tuổi còn nhỏ mà đã ăn nói th ô tục, còn ra thể thống gì nữa!”

Túc Bảo gật đầu: “Đúng đúng, chính là một thùng rất lớn! Đại sư lừa đảo cũng ăn hả?”

Vân đại sư: “…”

Kỷ Trường không nhịn được “phụt” một tiếng.

Sao bé đồ đệ của hắn lại đáng yêu như vậy chứ?

Đôi khi hắn cũng phải nghi ngờ không biết có phải là con bé cố ý không nữa.

Kỷ Trường nhìn chằm chằm ác quỷ đang nhảy qua nhảy lại trên đầu Vân đại sư và Tuyết Nhi.

A… Quỷ dối trá!

Quả thật là…

Nhưng mà hiện tại đang có rất đông người, không tiện thu thập.

“Tạm thời cứ mặc kệ nó đi.” Kỷ Trường nói khẽ với Túc Bảo: “Buổi tối sư phụ dẫn con ra ngoài.”

Túc Bảo gật đầu: “Ừm ừm!”

Sắc mặt Vân đại sư tím như màu gan heo, con nhóc chết tiệt, dám nói ông ta là kẻ lừa đảo!

Ông ta vung phất trần lạnh lùng nói: “Bất kính trời bất kính đất, không biết kính sợ cái gì cả! Lão đạo nhìn tướng mạo của nhóc, rõ ràng chính là Thiên Sát Cô Tinh!”

Sắc mặt mọi người hơi thay đổi.

Thật ra lời này cũng không sai, một chuyện lớn như là cô chủ nhỏ của nhà họ Tô trở về, người trong giới ít nhiều cũng đã hỏi thăm qua rồi.

Đứa nhỏ này, hơn hai tuổi đã mất mẹ, ba tuổi thì đứa con trong bụng mẹ kế cũng bị sinh non, ba của nhóc ta cũng bị phá sản rồi phải vào tù…

Sau khi trở lại nhà họ Tô, nghe nói còn khiến cậu hai và mợ hai của nhóc ly hôn.

Rốt cuộc chân tướng là sao thì tạm thời không nhắc tới nhưng nếu xét theo phong thuỷ tướng số, Túc Bảo quả thật là ‘khắc ba khắc mẹ khắc người nhà’…

Nụ cười trên mặt Túc Bảo dần dần biến mất.

“Túc Bảo không phải là Thiên Sát Cô Tinh!” Bé cắn môi: “Túc Bảo rất có phúc nhé!”

Tô Nhất Trần vỗ về Túc Bảo, thấp giọng an ủi: “Không sai, Túc Bảo chính là tiểu phúc bảo.”

Mặt anh lạnh như sương, lạnh lùng nói: “Là ai phụ trách bố trí hội trường? Đuổi hai tên lừa đảo này ra ngoài cho tôi!”

Nhân viên công tác bị vẻ mặt lạnh băng của Tô Nhất Trần doạ sợ, không dám hé răng…

Trợ lý của Tô Nhất Trần – Khúc Hưởng bước lên trước, làm động tác mời: “Mời đi!”

Vân đại sư vô cùng cứng rắn không chịu khuất phục, nhàn nhạt nói: “Trường Phong, thu dọn đồ đạc. Đám khổ chủ này không cứu cũng được.”

Ông ta rất tức giận, cảm thấy nhà họ Tô thật không biết tốt xấu!

Trường Phong hừ một tiếng: “Chúng tôi không so đo hiềm khích trước đây tới coi phong thuỷ cho mấy người, mấy người lại vô lễ với sư phụ tôi như vậy! Sau này mấy người mà xảy ra chuyện gì thì đừng có tới cầu xin sư phụ tôi!”
 
Chương 168


Chương 168

Trường Phong tuổi trẻ bồng bột, lại dám mắng ngược lại Tô Nhất Trần.

Tô Nhất Trần cười lạnh một tiếng, ra lệnh cho trợ lý Khúc Hưởng: “Gọi cánh sát.”

Rất lợi hại đúng không? Vậy thì đừng có đi nữa.

Khuôn mặt Vân đại sư lập tức cứng đờ.

Mọi người vội vàng khuyên giải: “Ôi trời, tổng giám đốc Tô, đừng nóng giận đừng nóng giận mà… Đệ tử của Vân đại sư có hơi thẳng tính, không có ác ý gì đâu…”

“Đúng đúng, Vân đại sư rất tốt, tuy rằng không thích nói chuyện nhưng ban nãy chúng tôi hỏi gì ông ấy cũng giải đáp cho chúng tôi hết.”

“Tổng giám đốc Tô, chưa đến mức phải gọi cảnh sát đâu! Quả thật chưa đến mức! Ôi chao, mọi người đều cùng nhường một bước, ngắm nhìn trời cao lồ ng lộng, biển rộng mênh mông…”

Tô Nhất Trần không dao động.

Dám nói Túc Bảo nhà bọn họ là Thiên Sát Cô Tinh?

Anh ấy khinh thường cái thứ gọi là “trời cao biển rộng” đấy nhé.

Ngay cả cháu gái nhỏ của mình mà cũng không bảo vệ được, thế nhận lại trời cao biển rộng đó để làm gì?

Vân đại sư rất biết xem mặt đoán ý, khi đụng phải ánh mắt của Tô Nhất Trần, đáy lòng không khỏi hoảng loạn.

Ông ta nắm lấy phất trần, cố làm ra vẻ vượt khỏi trần gian, nói: “Bổn đạo không muốn tranh luận với người khác. Trường Phong, chúng ta đi.”

Nhưng mà lúc này, Tuyết Nhi lại chợt túm lấy ống tay áo của ông ta!

Trên mặt Tuyết Nhi lộ ra vẻ chân thành: “Đại sư phụ, ngài đừng nóng giận, em gái Túc Bảo còn quá nhỏ, em ấy không hiểu chuyện… Túc Bảo không phải cố ý chọc đại sư phụ tức giận đâu ạ!”

Sau đó cô bé nhìn về phía Túc Bảo, sốt ruột nói: “Em gái Túc Bảo, Vân đại sư phụ lợi hại lắm đó! Em làm vậy là không đúng, mau xin lỗi đại sư đi!”

Có mấy người không khỏi cảm khái, Tuyết Nhi thật lương thiện, không hổ là người có mệnh cách rất tốt mà Vân đại sư đã nói…

Ngoài mặt thì Vân đại sư không nói gì nhưng trên thực tế ông ta lại hận không thể đẩy Tuyết Nhi ra xa!

Diễn cái gì vậy hả!

Sau khi những lời này vang lên, cuối cùng con ác quỷ đang nhảy qua nhảy lại đã dừng ở trên đầu Tuyết Nhi!

Tuyết Nhi cảm thấy mình lại có được sự chú ý, lập tức cố gắng tỏ vẻ hơn: “Túc Bảo, em mau nói xin lỗi Vân đại sư đi, có được không nào?”

Túc Bảo lắc đầu: “Không được!”

Tô Nhất Trần cũng cười lạnh: “Nhóc là cái thá gì, đứng trên lập trường nào và có tư cách gì để bắt Túc Bảo nhà tôi xin lỗi?”

Tuyết Nhi sửng sốt, ngay sau đó tủi thân cắn môi, giống như đang rất đau lòng, sắp khóc ra tới nơi.

Cô bé bứt rứt buông ống tay áo của Vân đại sư ra.

“Xin lỗi…” Cô bé lã chã chực khóc nói lời xin lỗi: “Chú Tô, chỉ là Tuyết Nhi không muốn mọi người cãi nhau mà thôi…”

“Nhưng Tuyết Nhi quá ngốc, không biết ăn nói, chọc chú tức giận… Hu hu hu.”
 
Chương 169


Chương 169

Tô Nhất Trần phiền chán không thôi.

Anh không thể hiểu nổi làm cách nào mà một đứa trẻ nhỏ như vậy đã có thể hình thành được cái thói dối trá như vậy chứ.

Mẹ Tuyết Nhi vội vàng cười nói: “Ngại quá tổng giám đốc Tô, Tuyết Nhi chỉ có ý tốt thôi, trẻ con ấy mà, suy nghĩ đơn giản nên không biết nói chuyện, xin anh thứ lỗi!”

Mọi người cũng tiếp tục ba phải, tóm lại đều không muốn đắc tội Tô Nhất Trần nhưng cũng không muốn bỏ lỡ Vân đại sư…

Còn Vân đại sư thì sao? Ông ta chỉ muốn chuồn đi thật nhanh, nhưng cứ luôn bị một đám người có lòng tốt khuyên giải ngăn lại, trong lòng bực bội chết mất.

Kỷ Trường nhướng mày, khẽ đảo mắt, đáy mắt hiện lên một tia ác ý.

“Túc Bảo, con thử hỏi Vân đại sư xem, ông ta lợi hại như vậy thì liệu có thể tính ra được vận mệnh tiếp theo đang đợi mình là gì hay không?”

Túc Bảo ngoan ngoãn làm theo: “Vân đại sư, ông lợi hại như vậy, có thể tính ra được vận mệnh của không?”

Vân đại sư nhíu mày.

Trường Phong lập tức nói: “Bác sĩ không thể tự chữa bệnh cho mình được, người đoán mệnh cũng không thể thấy rõ vận mệnh của bản thân mình, điều này mà nhóc cũng không hiểu à?”

Túc Bảo lắc đầu nói: “Bé không hiểu, bé chỉ là một một đứa trẻ thôi.”

Trường Phong: “…”

Túc Bảo lại hỏi: “Đại sư không tính ra được nên đại sư cũng không lợi hại như vậy đâu nhỉ?”

Bé bĩu môi, lẩm bẩm một câu: “Thật vô dụng.”

Trường Phong: “…”

Nhóc con này, thật quá đáng ghét!

“Vậy nhóc hiểu chắc?” Trường Phong lạnh lùng nói.

Túc Bảo nghiêng đầu: “Bé hiểu mà!”

Trường Phong lập tức không nói nên lời.

Ánh mắt Vân đại sư lạnh lùng, nói: “Được rồi, Trường Phong, đừng so đo với con nít làm gì! Bổn đạo rất bận, đi thôi!”

Mọi người đều cảm thấy hơi kỳ lạ, sao trông Vân đại sư lại có vẻ rất vội vàng muốn về vậy?

“Vân đại sư, tính thử đi!”

“Đúng vậy! Luôn có người không biết sự lợi hại của Vân đại sư, cứ tính thử cho bọn họ mở rộng tầm mắt.”

Vân đại sư thấy ánh mắt của mọi người, không còn cách nào nữa!

Ông ta đành phải căng da đầu bấm ngón tay, sau một lúc lâu nói: “Bổn đạo sẽ gặp phải một chút phiền toái, nhưng mà bản thân ngay thẳng không sợ bóng tà, cũng không phải chuyện gì đáng lo ngại.”

Túc Bảo lắc đầu: “Đại sư, ông tính sai rồi, để Túc Bảo tính cho ông!”

Nói xong, bé lục túi xách nhỏ một hồi, móc ra một con rùa già.

Lúc cụ rùa ra ngoài vẫn còn đang ngẩn ngơ, nó rụt cổ, nhìn đông nhìn tây.

Khóe miệng mọi người giật giật.
 
Chương 170


Chương 170

Túc Bảo trượt từ lồ ng ngực Tô Nhất Trần xuống, ngồi xổm trên mặt đất nói: “Đại sư, nhìn kỹ nha!”

Nói xong, bé ‘hây da’ một tiếng, lăn cụ rùa ra ngoài.

Cụ rùa giơ bốn chân lên trời, lăn một vòng, đập vào góc tường bên cạnh rồi bật ngược trở lại, sau đó quay tròn rồi dừng lại ở bên chân Túc Bảo.

Túc Bảo nhìn chằm chằm cụ rùa, trên khuôn mặt nhỏ ngập tràn vẻ nghiêm túc: “Ừm ừm ừm, thì ra là thế!”

Mọi người: “…”

Không phải chứ, nhóc chỉ ném một con rùa ra, nhóc ‘thì ra là thế’ cái gì vậy trời?

Nếu làm như vậy có thể đoán mệnh được, ai trong bọn họ cũng có thể là đại sư.

Trường Phong cười nhạo: “Ha ha, nhóc tính ra được gì nào?”

Túc Bảo bẻ ngón tay: “Đại sư gặp vận lớn nha! Cả đời không lo cơm ăn.”

“Nhưng anh trai ăn phân thì lại không may mắn như vậy á! Chỉ được ăn mười năm thôi.”

Vân đại sư sửng sốt, đây là cái quái gì vậy?

Túc Bảo tiếp tục nói: “Đại sư đã lừa rất rất rất nhiều tiền, lát nữa sẽ bị chú cảnh sát bắt lại, sau đó không ra ngoài được nữa!”

Bấy giờ mọi người mới phản ứng lại, cơm ăn mà bé nói là cơm gì…

Trường Phong giận dữ: “Nhóc nói linh tinh gì đấy hả?”

Sư phụ anh ta là cao nhân đắc đạo, mọi người đều tôn kính, ngay cả lãnh đạo của cục cảnh sát cũng từng mời sư phụ của anh ta đến nhà.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Sao có thể sẽ bị bắt được!

Lúc đang nói chuyện, chợt thấy bên phía cửa hông có mấy cảnh sát đang đi tới, bọn họ lập tức đi đến trước mặt Vân đại sư.

“Ai là Vân đại sư!?”

Mọi người theo bản năng chỉ về phía Vân đại sư.

Trường Phong vội vàng nói: “Cảnh sát, đây là sư phụ của tôi, tháng trước còn cùng với cục trưởng nhà các anh…”

Anh ta còn chưa dứt lời, chợt nghe thấy cảnh sát dẫn đầu quát lạnh một tiếng: “Dẫn đi!”

Trường Phong sửng sốt, vội vàng hỏi: “Tại sao lại bắt sư phụ tôi chứ, mấy người không biết sư phụ tôi là ai sao?”

“Cục trưởng nhà mấy người đâu? Gọi cục trưởng của mấy người tới đây!”

Mọi người sững sờ nhìn Trường Phong.

Đây rốt cuộc là quá kiêu ngạo hay không hiểu đạo lí đối nhân xử thế mà lại gào lên giữa chốn đông người đòi kêu đồn trưởng của người ta ra mặt…..

Đây chẳng phải tự tìm cái chết hay sao?

Quả nhiên, viên cảnh sát cười lạnh: “Sư phụ Vân Dung Côn của anh, tốt nghiệp tiểu học xxx, sau khi tốt nghiệp, ông ta làm việc ở một nhà máy điện tử trong năm năm và bị kết án hai năm vì tội trộm cắp! Sau khi ra tù ông ta đoán mệnh gạt tiền dưới gầm cầu vượt, lừa cướp ba vạn tệ chữa bệnh của một bà cô rồi chạy mất! ”

Viên cảnh sát vừa nói vừa cho xem tài liệu.
 
Chương 171


Chương 171

“Bây giờ ông ta còn dám lừa lọc đảo điên ở nơi này, gọi ai tới cũng vô dụng thôi, dẫn người đi!”

Mọi người đều choáng váng.

Nếu những lời đồng chí cảnh sát vừa nói đều là sự thật, há chẳng phải Vân Đại Sư là kẻ lừa đảo sao?

Hồi nãy bọn họ còn đang nịnh hót kẻ lừa đảo này, cảm giác mình đúng là đồ ngốc!

Ánh mắt mọi người nhìn Vân Đại Sư đều thay đổi….

Vân Đại Sư vừa giận vừa cuống, đó đều là những chuyện ông ta từng làm trong quá khứ, sau đó ông ta đã tu hành thành tiên, bây giờ hoàn toàn khác mà!

Tất thảy những gì ông ta vất vả gây dựng nên đều bị Túc Bảo hủy hoại rồi!

Vân Đại Sư nghiến răng, đến bước này rồi chỉ đành thể hiện sự ‘ngông nghênh’ của bậc tiên.

“Tôi không công nhận những tội danh các người đã kể ra! Các người làm vậy là vu khống, tôi phải mời luật sư……”

Trường Phong cũng nói: “Không sai, chắc chắn mọi người đã nhầm rồi! Mới hôm qua thôi sư phụ tôi còn cứu sống tiểu thiếu gia của nhà họ Tư, không tin mọi người cứ gọi điện hỏi Tư tiên sinh!”

Anh ta lôi nhà họ Tư vào để viên cảnh sát phải kiêng dè.

Ngay lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Ông ta không hề cứu Diệc Nhiên!”

Tư Dạ dẫn Tư Diệc Nhiên từ đám đông bước tới.

Anh lạnh lùng nói: “Thay vào đó, tôi phải hỏi Vân Đại Sư, thẻ ngân hàng hôm qua ông gạt mẹ tôi đâu rồi?”

Lòng Vân Đại Sư rét lạnh….

Tư Dạ đích thân ra mặt đập nát hình tượng của ông ta rồi, như này thì lấp li3m thế nào?

Vân Đại Sư mím môi, trưng ra bản mặt thoát tục không chịu khuất phục, dù sao ông ta cũng hết cách…..

Viên cảnh sát dứt khoát còng tay Vân Đại Sư, nhấn đầu dẫn đi.

Mọi người nhìn Vân Đại Sư bị lôi đi như vậy, cảm xúc trong lòng không thể diễn tả bằng lời.

Bọn họ nhìn về phía ba mẹ Tuyết Nhi, không khỏi oán hận.

Ngay từ đầu, chính gia đình này nói chắc như đinh đóng cột rằng Vân Đại Sư đã cứu thiếu gia nhà họ Tư, nên bọn họ mới tung hô ông ta dường ấy.

Kết quả tự biến mình thành trò cười!

Ba mẹ Tuyết Nhi cũng rất lúng túng.

Thấy Tư Dạ đến thì vội bước tới: “Tư tiên sinh, anh cũng đến rồi….”

Tư Dạ dứt khoát nhìn họ bằng ánh mắt lạnh lùng.

Anh nói với Tô Nhất Trần: “Xin lỗi, mẹ tôi già nên hồ đồ rồi, vừa được dỗ ngon dỗ ngọt một chút là lập tức tặng thiệp mời cho những kẻ ngoài lề không liên quan.”

Tô Nhất Trần đáp: “Không sao, tôi vừa kêu người đuổi họ ra ngoài rồi, có điều không rõ sao họ vẫn còn ở đây!”

Đoạn đối thoại này như một cái bạt tai giáng lên mặt ba người nhà họ Lam!

Mọi người nhìn gia đình Tuyết Nhi bằng ánh mắt đầy ẩn ý.

Ồ, hóa ra có được thiệp mời nhờ lừa gạt người khác hả!

“Tôi đã nói mà, vừa nãy vừa tung vừa hứng với kẻ lừa đảo kia để tung hô chính mình, hóa ra cũng là lừa gạt.”

“Nhà họ Lam vốn là gia tộc không tiếng tăm gì, à, không thể gọi là gia tộc được, hồi nãy tôi còn thấy lạ, sao loại người này lại vào được đây.”
 
Chương 172


Chương 172

“Thật đáng ghét, không ngờ còn lừa một bà cụ để lấy thiệp mời, miệng còn khoe được Tư tiên sinh ủy thác thới buổi lễ! Da mặt quá dày rồi nhỉ?”

“Ha ha, vừa nãy người ta còn tung hứng với kẻ lừa đảo, nói cô nhóc nhà mình với tiểu thiếu gia nhà họ Tư là trời sinh một cặp đấy thôi!”

“Còn không phải ư, tóm được nhà họ Tư là tận lực ăn vạ mà!”

Mặt ba mẹ Tuyết Nhi đều đỏ bừng!

Vốn dĩ tới đây để mở rộng mối quan hệ và dát vàng lên mặt mình. Không ngờ lại bị Tư Dạ trực tiếp vả vào mặt thế này….

Ba Tuyết Nhi ngượng ngập nói: “Chúng tôi cũng không biết…..”

Tô Nhất Trần lười phải phí lời với họ, lạnh mặt hỏi: “Hồi nãy ai là người tiếp đón họ?”

Khí thế của anh ấy vô cùng đáng sợ.

Nhân viên tiếp đón khách run rẩy đáp: “Là… là họ tự vào, nói là được nhà họ Tư ủy thác, không tin cứ gọi điện cho nhà họ Tư….”

“Giờ…. giờ tôi đuổi họ đi ngay!” Nhân viên vội kêu vài người bảo vệ, dứt khoát đuổi nhà họ Lam ra ngoài, một chút cơ hội cũng không cho!

Ba người nhà họ Lam chật vật quá đỗi….

Tuyết Nhi chưa bao giờ bị người ta đuổi đi như vậy, không khỏi bật khóc.

Cô bé không chấp nhận nổi, hồi nãy Vân Đại Sư còn nói gì nhỉ? Tương lai cô bé sẽ vô cùng khác biệt. Thậm chí còn là một đôi với tiểu thiếu gia nhà họ Tư! Sao mới chớp mắt đã bị đuổi đi như này, quá mất mặt!

Tuyết Nhi nước mắt lưng tròng, hoảng loạn nhìn quanh rồi dừng lại ở Tư Diệc Nhiên vẫn luôn im lặng đứng sau Tư Dạ.

Thế nhưng, Tư Diệc Nhiên chỉ lạnh mặt, chẳng thèm liếc Tuyết Nhi một cái mà nhìn Túc Bảo đăm đăm.

Tuyết Nhi càng khóc dữ hơn….

**

Rác rưởi cuối cùng cũng bị đuổi đi.

Túc Bảo nhìn chằm chằm vào đầu Tuyết Nhi, không biết đang nghĩ gì.

Tô Nhất Trần hỏi: “Túc Bảo, sao vậy con?”

Túc Bảo lắc đầu: “Không có gì ạ!”

Nhân viên lắp bắp nói: “Tô, Tô tổng, vậy việc cắt băng….”

Bọn họ căng cả đầu! Chuyện ban nãy ầm ĩ quá nên bỏ lỡ mất giờ lành.

Việc công ty ra mắt công chúng luôn cấm kỵ những việc không thuận lợi.

Bây giờ, chẳng những xuất hiện hai kẻ lừa đảo, còn lỡ mất giờ lành, dù sau này công ty niêm yết cổ phiếu thuận lợi thì trong lòng vẫn luôn tồn tại vướng mắc.

Những người càng coi trọng việc này thì chuyện không thuận lợi càng bị cấm kỵ.

Tô Nhất Trần chau mày, toan nói gì đó.

Túc Bảo liền nhặt cụ rùa lên vỗ nhẹ, cất vào túi nhỏ.

“Đừng lo, để Túc Bảo tính một quẻ!”
 
Chương 173


Chương 173

Túc Bảo siết ngón tay, học theo dáng vẻ của Kỷ Trường, nói mạch lạc rõ ràng đâu ra đấy: “10 giờ 18 phút sẽ có ánh sáng phúc lành từ trên trời giáng xuống, đó chính là thời khắc giờ lành cảnh đẹp.”

Mọi người: “…”

Gì thế này….đây không phải chuyện đùa cho vui đâu, trẻ con đúng là trẻ con, mãi không hiểu chuyện….

“Tô tổng, cái này…”

Nhân viên khó xử muốn chết.

Tô Nhất Trần ẵm Túc Bảo lên, nói: “Vậy 10 giờ 18 phút nhé!”

Anh tin Túc Bảo.

Dù không có ánh sáng phúc lành thì trên trời giáng xuống, thì giờ lành vẫn do Túc Bảo nhà họ quyết định.

Mọi người nhất thời không biết thể hiện biểu cảm gì cho phải.

Tư Dạ dẫn Tư Diệc Nhiên đi về phía Túc Bảo, càng tới gần mặt Diệc Nhiên càng căng thẳng.

“A! Anh trai nhỏ!” Túc Bảo vui vẻ vẫy tay: “Anh ngồi bên này nè!”

Cục bột nhỏ vỗ chỗ ngồi bên cạnh mình.

Tư Diệc Nhiên nhìn thẳng, lạnh lùng ừ một tiếng, nhưng bước đi lại bán đứng cậu, gần như cùng tay cùng chân đến cạnh Túc Bảo…..

Tư Dạ: ???

Sao con trai anh lại đi kiểu đấy, sáng nay không phát hiện ra, liệu có hậu di chứng gì không đấy?

Túc Bảo tò mò nhìn Tư Diệc Nhiên.

Kiểu đi của anh trai nhỏ lạ quá, ngồi xuống cũng trưng ra dáng vẻ nghiêm túc, mắt nhìn thẳng phía trước.

Túc Bảo lắc đầu: “Ôi, mới tí tuổi đầu đã giống người lớn rồi!”

Dạo này thường có người nói cô bé ‘mới tí tuổi đầu’ đã thế này thế kia, cô bé lập tức vận dụng vào thực tế luôn…

Tư Diệc Nhiên: “…”

Cậu bé mím môi rồi bỗng xòe tay ra: “Cho em nè!”

Túc Bảo cúi đầu nhìn, một viên kẹo trái cây nằm lặng lẽ trong lòng bàn tay Tư Diệc Nhiên….

Lớp giấy kẹo thủy tinh trong suốt để lộ viên kẹo màu hồng bên trong, trông như vị dâu tây.

Túc Bảo hỏi: “Cho em sao?”

Tư Diệc Nhiên gật đầu.

Túc Bảo nghĩ ngợi rồi lại hỏi: “Chỉ có một viên kẹo, là dành riêng cho mình em sao?”

Túc Bảo cảm thấy cô bé nên hỏi rõ ràng thì tốt hơn.

Có hai người bạn nhỏ mà chỉ có một viên kẹo, không đủ chia.

Lỡ cô bé ăn xong anh trai nhỏ lại khóc thì sao được?

Tư Diệc Nhiên quay đầu đi, khuôn mặt nhỏ hiện rõ vẻ cao ngạo.

Cậu bé thản nhiên nói: “Không phải cố ý chuẩn bị riêng cho em, hồi nãy anh lấy ở cổng vào.”

Túc Bảo ồ một tiếng, xác nhận chắc chắn Tư Diệc Nhiên không ăn thì cô bé mới đưa tay ra nhận.

Động tác của cô bé vô cùng mau lẹ, còn lén liếc nhìn bên cạnh một cái.

Cậu cả và chú Tư đang trò chuyện nè.

Thừa lúc người lớn không để ý, tiểu Túc Bảo đã bóc lớp vỏ kẹo rồi nhanh chóng ném vào miệng.
 
Chương 174


Chương 174

Sau đó, cô bé ngồi nghiêm chỉnh, đặt hai bàn tay nhỏ bé của mình lên đầu gối và nhìn thẳng về phía trước không chớp mắt.

Tư Diệc Nhiên: “…”

Cậu bé nhìn xuống lòng bàn tay.

Khi Túc Bảo vội vàng chộp lấy viên kẹo, ngón tay của cô bé đã chạm vào lòng bàn tay cậu.

Cảm giác giống như con rùa của cậu đang gãi trong lòng bàn tay vậy…

“Ngon à?” Tư Diệc Nhiên hỏi.

Túc Bảo gật đầu: “Ngon lắm! Suỵt… đừng nói nữa.”

Nếu cậu phát hiện ra thì sẽ không cho cô bé ăn đâu.

Tư Diệc Nhiên vẫn nhìn thẳng, trầm mặc chốc lát rồi kìm lòng không đặng, hỏi: “Em sợ cậu em à?”

Túc Bảo cắn kẹo hoa quả, nói: “Còn lâu mới sợ nha, chỉ là em bị sâu một chiếc răng, cậu và bà ngoại cấm em ăn kẹo thôi….”

Tư Diệc Nhiên: “Vậy em đừng ăn.”

Sớm biết vậy cậu đã không cho cô bé kẹo rồi.

Túc Bảo lập tức bụm miệng: “Đã vào miệng Túc Bảo thì không có miếng xương nào còn sót để nhả ra đâu.”

Khóe miệng Tư Diệc Nhiên khẽ giật: “Phải là không có lý gì phải nhả ra..”

Gì mà không còn miếng xương nào để nhổ ra….

Túc Bảo gật đầu: “Ưm! Đã vào miệng Túc Bảo thì không có lý gì mà nhả ra. Kẹo rất ngọt ngào, em thích kẹo nhất nha!”

Nên nhả kẹo ra là chuyện bất khả thi!

Nếu chẳng may bị phát hiện, nuốt luôn cũng phải nuốt.

Tư Diệc Nhiên liếc xéo cô bé một cái.

Chỉ thấy hai má Túc Bảo phồng lên, dáng vẻ lén lút ăn kẹo này hệt như thỏ con lén ăn cà rốt.

Kẹo ngậm trong miệng, môi mím lại, hai má phính sữa hiện rõ vô cùng đáng yêu.

Tư Diệc Nhiên lập tức dời mắt đi.

“Hôm đó cảm ơn em!”

Cậu bé lại trưng ra vẻ mặt nghiêm túc, nhìn thẳng phía trước.

Túc Bảo đang say sưa thưởng thức vị ngọt của kẹo, nghe thấy lời của Tư Diệc Nhiên thì ngẩn người.

“A!”

Tư Diệc Nhiên không nói gì thêm.

Trên bục, Mc đang nói bla bla….

Tư Diệc Nhiên chỉ cảm thấy thật nhạt nhẽo vô vị, nhịn không được nghiêng đầu nhìn Túc Bảo, hình như cô bé ăn xong kẹo rồi, đang li3m môi như còn thòm thèm.

Tư Diệc Nhiên hỏi: “Sao e thích ăn kẹo vậy?”

Túc Bảo bưng cốc nước lên hút nước, nói: “Bởi vì kẹo ngọt! Cuộc đời đắng, còn kẹo lại ngọt.”

Tư Diệc Nhiên sửng sốt, thật khó tin lời như vậy có thể từ thốt ra từ miệng Túc Bảo.

Rõ ràng gương mặt Túc Bảo rất ngây thơ hồn nhiên, hai mắt còn khẽ chớp.
 
Chương 175


 

Chương 175

“Khi trước Túc Bảo bị mẹ kế đánh, ba cũng không thèm nghe Túc Bảo giải thích nên Túc Bảo rất buồn!”

Có lẽ nỗi buồn ấy mang vị đắng nhỉ?

Sau đó cô bé vô tình nhặt được một viên kẹo rơi dưới sô pha, lúc đó cô bé rất đói nên nhớ mãi vị ngọt của viên kẹo đó.

Tư Diệc Nhiên vẫn im lặng, nhưng trong lòng cậu ghi nhớ những lời của Túc Bảo.

Cậu nhớ kỹ, Túc Bảo thích kẹo …

Trên bục, MC vẫn tiếp tục nói bla bla…..

Sau đó lại tiếp tục đến người phụ trách của Đường Minh Thịnh Thế nói một tràng….

Mọi người đều tranh thủ thời gian, chỉ để trì hoãn lễ cắt băng khánh thành đến 10:18.

Trong khán phòng, những người biết chuyện vừa rồi ở hậu trường đều không khỏi nhìn đồng hồ, đã 10 giờ 18 phút!

Họ muốn xem xem, đến giờ đó có thể xuất hiện ánh sáng phúc lành gì?

“Trẻ con chỉ nói chơi cho vui…. nhà họ Tô cưng nựng cô bé này thật ngoài sức tưởng tượng của chúng ta.”

“Ánh sáng phúc lành…. quá vớ vẩn.”

“Nếu vị đại sư nào tiên đoán vậy tôi còn tin, còn lời thốt ra từ miệng một cô nhóc ấy à? Chốc nữa mà xuất hiện ánh sáng phúc lành thật thì tôi sẽ cạo trọc đầu luôn!”

“Ha ha, Hoàng tổng cũng thật tàn nhẫn mà!”

Mọi người xì xào bán tán, không khỏi cười trộm.

Không một ai tin Túc Bảo, thậm chí còn thấy động tác đưa tay đoán mệnh của cô bé như một tiểu thần côn.

Cũng không rõ cô bé xem phim gì mà học được cái kiểu đó?

Cuối cùng cũng sắp tới 10h18’, mọi người đều im lặng và nhìn chằm chằm vào sân khấu.

“Trong sự kiện đáng mừng vui này….hãy chào đón Đường tổng của Đường Minh Thịnh Thế và Tô tổng của tập đoàn Tô Thị lên sân khấu để cắt băng khánh thành bằng một tràng pháo tay nồng nhiệt!”

Nghe vậy, Túc Bảo ra sức vỗ tay!

Tô Nhất Trần chỉnh cúc áo, xoa đầu Túc Bảo: “Bé ngoan ngồi đây với chú Khúc Hưởng, đừng chạy linh tinh nha con.”

Túc Bảo: “Dạ!”

Để chứng minh mình nhất định không chạy loạn, Túc Bảo quay người nắm tay trợ lý Khúc Hưởng.

Người vừa thề độc sẽ cạo đầu ban nãy lầm bầm lầu bầu: “Không thể nào! Chắc chắn là do bên thiết kế bố trí….”

Người bên cạnh ông ta cũng nói: “Đúng đó… quá huyễn hoặc, chắc chắn do con người tạo ra….”

Nhưng khi họ ngẩng đầu lên và nhìn về hướng phát ra ánh sáng phúc lành.

Chẳng hề trông thấy bất cứ dấu vết nào chứng tỏ con người can thiệp vào, chỉ có ánh sáng phúc lành do mặt trời khúc xạ qua tấm kính nhiều màu sắc.

Nói cách khác, đây thực sự là một sự trùng hợp ngẫu nhiên!

Cơ mặt đám người này đều tê dại….

Cái người vừa thấy Túc Bảo bấm tay tính giờ lành chẳng biết giấu mặt mũi vào đâu nữa, nét mặt kẻ đó trông sượng trân vô cùng.
 
Chương 176


Chương 176

Một người trầm trồ: “Thật không thể tin được… Nếu bảo là trùng hợp thì làm gì có chuyện tính toán chính xác được như thế, đúng mười giờ mười tám phút thật kìa!”

“Có khi nào con bé tính được thật không…”

“Thế thì khó tin quá, bảo Vân đại sư tính ra thì tôi còn tin chứ cô công chúa bé bỏng nhà họ Tô mới có mấy tuổi đầu…”

Chắc chắn cô bé chỉ nói linh tinh nhưng tình cờ đoán trúng mà thôi, chứ không thì quá hoang đường!

Người thì tỏ ra bàng hoàng, kẻ thì làm biểu cảm nửa tin nửa ngờ, thế nhưng Túc Bảo vẫn thản nhiên ngồi tại vị trí của mình, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi người xung quanh.

Buổi lễ cắt băng khánh thành diễn ra trong xôn xao. Cuối cùng cũng đến hồi kết thúc, người dẫn chương trình đọc bài diễn văn để cảm ơn những người đã có mặt tại sự kiện, sau đó các vị khách mời đồng loạt đứng dậy.

Tô Nhất Trần và những người nắm chức vụ cao trong Đường Minh Thịnh Thế bị các khách mời vây quanh, tạm thời chưa thể đi đâu được.

Đương nhiên người có tiếng tăm như Tư Dạ cũng không phải là ngoại lệ, ai nấy cũng nhân cơ hội này để làm thân, mở rộng các mối quan hệ của mình.

Tư Dạ nhỏ giọng dặn dò Tư Diệc Nhiên: “Con trông chừng em Túc Bảo nhé.”

Khuôn mặt bầu bĩnh của Tư Diệc Nhiên không hề bộc lộ chút cảm xúc nào, chỉ hờ hững gật đầu cho có.

Rõ ràng lúc nãy cậu chăm chú lắng nghe Túc Bảo nói chuyện cực kỳ, trong khi với ba mình thì lại quá ư là miễn cưỡng.

Tư Dạ cũng chẳng biết nói sao nữa.

Túc Bảo níu áo Khúc Hưởng, hào hứng reo lên: “Chú mau lên nào, Túc Bảo muốn ăn bánh kem ạ!”

Tư Diệc Nhiên đút một tay vào túi một cách cool ngầu, im lặng theo sau Túc Bảo.

“Bánh kem kìa, bánh kem kìa…” Khi nhìn thấy chiếc bánh ngọt nhỏ trên bàn bày biện trà bánh, đôi mắt Túc Bảo sáng ngời.

Bé cố gắng kiễng chân lên, khổ nỗi Túc Bảo chưa đủ cao, còn thiếu một chút nữa thôi là với tay lấy được rồi.

Khúc Hưởng đang định lấy giúp Túc Bảo thì bỗng có một bàn tay nhỏ bé vươn ra từ bên cạnh.

Tư Diệc Nhiên lấy bánh kem xuống, đưa cho bé: “Cho em này.”

Túc Bảo mừng rỡ nói “cảm ơn anh ạ”, sau đó cẩn thận cầm dĩa bánh ngồi xuống ghế sô pha gần đó, ngoạm một miếng.

“Ngọt quá! Ngọt hơn cả mối tình đầu nữa!” Cục bột nhỏ gật gù, tỏ ra đầy kinh nghiệm giống như bà cụ non vậy.

Khúc Hưởng bật cười: “Cháu có biết mối tình đầu nghĩa là gì không đấy?”

Vì đang ăn bánh kem nên miệng Túc Bảo lúng búng câu gì khó nghe rõ: “Phuket ạ! Ông cụ bán dưa hấu cũng nói vậy đó ạ.”

Thế rồi bé bắt chước cách rao hàng của ông cụ, vẫy tay: “Mại dô, mại dô, dưa hấu tươi ngon đây, dưa hấu ngọt hơn mối tình đầu đây! Ăn dưa hấu của ông, quên thằng cha đó đi!”

Khúc Hưởng đần mặt ra, không kìm được phá lên cười nắc nẻ.

Nhìn gương mặt bầu bĩnh, tròn trịa với đôi má mềm mại của Túc Bảo, anh ta muốn bóp nó quá đỗi.

Đáng yêu quá đi mất!

Tư Diệc Nhiên quay mặt sang chỗ khác, đúng là đáng yêu thật đấy… nhưng cũng chỉ có thế mà thôi, hừ!
 
Chương 177


Chương 177

Mặc dù trong lòng nghĩ vậy nhưng cậu lại bất giác nhìn dáo dác xung quanh, xem thử ở đâu còn bánh dâu tây không.

Túc Bảo chén miếng bánh kem ngon lành, vừa ăn vừa nghiêng đầu nhìn Khúc Hưởng.

Bé bỗng dưng hỏi: “Chú ơi, sao chú lại tên là Thất Hưởng ạ? Có phải vì lúc chú ra đời khóc bảy tiếng oa oa nên ba mẹ chú mới đặt tên chú là Thất Hưởng không ạ?”

Khúc Hưởng cười nhiều quá muốn sái cả quai hàm, anh ta lấy khăn ướt lau sạch kem dính trên khóe miệng Túc Bảo một cách ân cần như thể mình là mẹ ruột của bé vậy, giải thích: “Là Khúc Hưởng chứ không phải Thất Hưởng đâu cháu ạ. Đọc là ‘qu’, là Khúc trong qīyī đó.”

Túc Bảo lại hỏi: “Khúc trong qīyī nghĩa là gì ạ?”

Tư Diệc Nhiên nghiêm túc xen vào: “Là ghép vần tiếng Hán đó.”

Cô bé này còn không đi học mẫu giáo thì thế thôi, đến kiến thức tiểu học mà cũng không biết chữ nào.

Túc Bảo tỉnh ngộ: “À! Là ghép vần…”

Ngay lúc Tư Diệc Nhiên tưởng bé đã hiểu, Túc Bảo ngây thơ hỏi tiếp: “Ghép vần là gì ạ?”

Tư Diệc Nhiên: “…”

Khúc Hưởng lại được một phen cười đau bụng: “Khi nào Túc Bảo đi học sẽ biết thôi.”

Túc Bảo gật đầu, bé hiểu rồi.

Cục bột nhỏ thầm ghi nhớ hai từ “đi học” thật kỹ.

Anh trai giỏi giang như vậy là nhờ đi học.

Anh Tử Du cũng thế, năm kilogam phân cụ thể là bao nhiêu mà anh ấy cũng biết… Tất cả là nhờ anh ấy có đi học cả.

Được đi học thật ngầu quá!

Túc Bảo giơ tay lên: “Thế Túc Bảo cũng muốn đi học ạ!”

Khúc Hưởng nói: “Được thôi, chút nữa chúng ta nói với cậu cả của cháu nhé?”

Túc Bảo gật đầu cái rụp: “Dạ dạ dạ!”

Tư Diệc Nhiên vẫn giữ im lặng từ nãy đến giờ, thấy Túc Bảo đã ăn hết miếng bánh kem, cậu bèn đi tới bàn bày biện trà bánh một lần nữa ngay.

Cậu đã nhắm sẵn mục tiêu, vơ thêm hai cái bánh kem nữa về.

Miếng bánh chỉ to bằng nửa gang tay Túc Bảo, bé ăn liên tù tì năm cái mới xoa cái bụng bé tí của mình, nói với vẻ chưa thỏa mãn: “Ngon quá, từ nay về sau, ngày nào Túc Bảo cũng đi làm với cậu cả hết!”

Khúc Hưởng trêu bé: “Không phải hồi nãy Túc Bảo vừa bảo muốn đi học hả?”

Túc Bảo ngẩn người, vẻ mặt bé lập tức tràn đầy bối rối.

Ừ nhỉ, bé phải đi học mà, sao đi làm được!

“Thế thì thứ hai đến thứ sáu đi học, còn thứ bảy và chủ nhật thì đi làm nha?” Cục bột nhỏ vắt óc suy tính hẳn hoi.

Khúc Hưởng không khỏi bật cười: “Túc Bảo kính nghiệp quá!”

Mọi người trò chuyện với nhau vô cùng vui vẻ.

Thấy Túc Bảo ở đây, một số cô gái, quý bà theo chồng và gia đình đến đây tham dự cũng đi tới, vây quanh Túc Bảo và bông đùa: “Cô chủ nhỏ Tô ơi, sao em ở đây một mình thế?”

“Cô chủ nhỏ Tô thích ăn bánh kem quá nhỉ!”
 
Chương 178


Chương 178

Có một cô gái sang trọng mặc chiếc váy dạ hội đuôi cá màu xám bạc đứng gần Túc Bảo nhất, cô ta cất giọng ẻo lả nhão nhoẹt: “Chào em, em tên gì thế?”

Túc Bảo trả lời: “Em tên là Tô Tử Túc, còn gọi là Túc Bảo ạ.”

Cô gái nọ ngạc nhiên: “Tô Tử Tô?”

Sao lại có người đặt tên là Tử Tô nhỉ…

Không ngờ Túc Bảo lại nhìn cô gái bằng ánh mắt như thể cô ta vừa nói gì kỳ cục lắm, bé đính chính lại: “Là Tô Tử Túc mới đúng… Ủa, anh ơi, Túc là ghép vần của từ gì nhỉ?”

Vẫn với gương mặt búng ra sữa đầy lạnh lùng, Tư Diệc Nhiên dạy bé.

Túc Bảo lập tức quay đầu lại, nói: “Túc (sù) ghép của sī (撕) wù (雾) đấy ạ, chị biết không? Chị này, có phải chị cũng chưa đi học nên mới không hiểu ghép vần không ạ?”

Cục bột nhỏ nhìn bà dì trước mặt với vẻ cảm thông.

Lớn từng này tuổi rồi mà chưa đi học, tội nghiệp quá!

Cô gái ngẩn người, che miệng cười duyên, khen bé: “Túc Bảo à, em đáng yêu thật đó!”

Nào ngờ Túc Bảo lại thốt một câu xanh rờn: “Dì ơi, họng dì bị mắc gì hả? Dì ăn gì mà không nuốt hay sao vậy ạ?”

Cô gái đần mặt ra: “Gì cơ…”

Túc Bảo: “Giọng dì lạ quá, khó nghe lắm ạ. Có phải dì bị bệnh nên mới không nói bình thường được không ạ?”

Trông cục bột nhỏ nghiêm túc vô cùng, bé hỏi han cô gái có bị bệnh không thật chứ không phải nói mát gì.

Gương mặt cô gái kia lộ rõ vẻ lúng túng.

Người xung quanh lại thấy hả hê trong bụng, Túc Bảo nói quá chuẩn!

Quý cô này tên là Chu Vũ, nói năng cứ hay ép giọng cho cao và the thé, nghe vừa ẻo lả vừa lố lăng.

Tô Lạc vươn tay đến, quệt kem dính bên mép bé đi: “Á à… Nhóc nghịch ngợm ơi, lộ tẩy hết rồi này.”

Túc Bảo mở to mắt, ôi ôi, sơ xuất quá, sơ xuất quá!

Sau này ăn vụng, bé phải nhớ lau miệng mới được!

Đúng vậy!

Chu Vũ đứng kế bên lặng lẽ nhích lại gần Tô Lạc thêm chút đỉnh, ngoài mặt vẫn tỏ ra điềm nhiên như không.

Chiếc váy dạ hội mà cô ta đang mặc trùng hợp cũng là màu bạc, thế nên khi Chu Vũ gần Tô Lạc hơn, trông cô ta và Tô Lạc cứ như người yêu của nhau vậy.

Chu Vũ kìm lòng không đặng nhìn trộm Tô Lạc, trống ngực đập thình thịch mãi không chịu dừng.

Ảnh đế Tô tiếng tăm lẫy lừng thường được biết đến với biệt danh lưu manh có văn hóa, tính cách của anh ta vừa vô lại vừa xấu xa y hệt vẻ bề ngoài, khiến người khác khó mà kìm lòng.

Hơn nữa, Chu Vũ mới vừa hay tin Tô Lạc là một trong tám người con trai của nhà họ Tô.

Nhà họ Tô đấy! Gia đình quyền thế thật sự đấy!

Nếu cô ta có thể làm dâu nhà này thì…

Đôi mắt Chu Vũ lấp lóe những toan tính, cô ta dịu dàng nói: “Thầy Tô, Túc Bảo có vẻ thích ăn bánh kem lắm, có cần tôi đi lấy thêm hai cái nữa cho cô bé không?”
 
Chương 179


Chương 179

Tô Lạc nhướng mày, hờ hững từ chối: “Thôi khỏi.”

Cô nhóc mà ăn nữa thì có mà nổ bụng.

Tô Lạc bế Túc Bảo lên, nhận lấy khăn ướt từ Khúc Hưởng rồi thản nhiên lau miệng cho Túc Bảo.

“Con mèo này, đã ăn vụng thì phải biết cách xóa sạch dấu vết đi, rõ chưa?” Anh ta như cười như không, khẽ búng mũi Túc Bảo.

Túc Bảo che mũi lại ngay, phụng phịu: “Con biết rồi ạ.”

Thấy Tô Lạc cưng chiều Túc Bảo như thế, Chu Vũ tỏ ra mình cũng thích con nít ngay.

“Ha ha! Túc Bảo dễ thương quá! Moa~ cho chị ôm cái nào!”

Chu Vũ vươn tay đến, nở nụ cười ngọt xớt.

Túc Bảo nhíu hàng lông mày bé tí lại, nghiêm mặt hỏi: “Dì ơi, họng dì có đờm đúng không ạ?”

Người xung quanh ngạc nhiên, thấy khuôn mặt bầu bĩnh của Túc Bảo nom nghiêm nghị đến là rõ thì khẽ bật cười.

Sắc mặt của Chu Vũ hơi sượng trân, song cô ta vẫn gượng cười: “Chao ôi, Túc Bảo biết đùa quá!”

Túc Bảo gật gù, ra chiều hiểu ý: “Thế tức là mắc dép đúng không ạ?”

Chu Vũ: “…”

Tư Diệc Nhiên đứng kế bên thờ ơ lên tiếng: “Cái này gọi là làm màu.”

Tô Lạc nhếch mép liếc nhìn Tư Diệc Nhiên, tiếp lời: “Con hiểu rồi chứ, hửm?’

Chất giọng của anh ta nghe như lưu manh, hư hỏng bao nhiêu thì quyến rũ bấy nhiêu.

Túc Bảo gật đầu lia lịa: “Dạ dạ! Con hiểu rồi ạ!”

Khuôn mặt Chu Vũ lúc xanh lúc đỏ, nơi đáy mắt cô ta ầng ậng nước ngay.

“Thầy Tô…”

Chu Vũ tỏ ra ấm ức như thể sắp bật khóc tới nơi, yếu đuối giải thích: “Tôi không…”

Nhưng Tô Lạc không thèm nhìn cô ta lấy cái nào, ôm Túc Bảo bỏ đi một mạch.

Người xung quanh giễu cợt: “Ôi, con bé này thật là, nói linh tinh gì thế không biết!”

“Cậu chủ nhỏ Tư nói cũng đâu có sai, tôi thấy ai đó dẹo ch ảy nước nào giờ rồi.”

“Lớn to đầu mà cứ thích ỏn ẻn cái giọng, nói chuyện như con nít, tỏ vẻ ngây thơ, đồ ép giọng chết tiệt!”

Chu Vũ lắc đầu, nước mắt cũng rơi xuống theo: “Không phải thật mà, giọng tôi vốn đã vậy rồi mà!”

Cô ta vừa òa khóc thì giọng lại càng như hồ dán nhão nhoẹt, ẻo lả lố lăng đến nỗi chắc không ai đọ lại nổi.

Tất cả mọi người đều cạn lời, lục tục bỏ đi.

Bọn họ vốn chẳng có thiện cảm gì với Chu Vũ, nếu Chu Vũ không có cái mác là ngôi sao dưới trướng Đường Minh Thịnh Thế thì hôm nay đã không có tư cách đứng tại đây rồi.

Ban đầu họ sang đây để tìm Túc Bảo, ấp ủ trong lòng rất nhiều tâm sự muốn nói, chẳng hạn như hỏi dạo gần đây đường công danh sự nghiệp của họ có thuận lợi không, khi nào thì phát tài, mạng có tốt không…

Kết quả là chưa kịp hỏi gì thì đã bị Chu Vũ phá đám.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom