Cập nhật mới

Dịch Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 140


Chương 140

Một người đàn ông lạnh lùng cứng rắn, sắc mặt nghiêm nghị đi tới trước lều trại nhà họ Tô.

Tức là chú trước mắt là người tốt, chuyên đánh người xấu.

Đúng lúc này, người đàn ông trung niên kia đã đi tới.

Sắc mặt Tư Dạ lạnh lùng nghiêm nghị, thường xuyên có trẻ con bị khuôn mặt hung ác của ông dọa khóc nhưng cô nhóc trước mắt này chẳng những không khóc mà còn nở một nụ cười thật tươi với ông.

“Con chào chú ạ!” Túc Bảo nói.

Tư Dạ hơi dừng chân.

Cô nhóc này…

Tư Dạ chưa từng thấy bé con nào như vậy, không sợ anh, còn cười với anh.

Hơn nữa mặt mày của cô bé này cứ khiến anh cảm thấy quen thuộc một cách khó hiểu…

Tư Dạ lấy lại tinh thần, gật đầu: “Xin chào.”

Dừng một lát, anh lại hỏi: “Là con cõng Diệc Nhiên về à?””

Túc Bảo: “Dạ vâng!”

Gương mặt cục bột nhỏ đỏ bừng, hơi bụ bẫm, đôi mắt to trong suốt sáng ngời, lúc nói chuyện còn liên tục gật đầu, trông cực kỳ đáng yêu.

Tư Dạ không nhịn được nhìn nhiều hơn.

“Cám ơn con, sau này chú sẽ tự mình dẫn Diệc Nhiên tới cửa cảm tạ.” Tuy đối phương là chỉ là một đứa trẻ nhưng sắc mặt Tư Dạ vẫn rất nghiêm túc.

Mấy người mặc áo đen sau lưng anh tiến vào lều vải, nhanh chóng ôm bé trai đang hôn mê ra ngoài.

Tư Dạ gật đầu với Tô Nhất Trần, đang định rời đi thì Túc Bảo bỗng nóng nảy: “Chú ơi, chú không thể đi…”

Túc Bảo muốn nói gì đó, Kỷ Trường bên cạnh vội vàng dặn dò vài câu, bé chỉ cần đọc theo: “Bệnh của anh trai nhỏ không bình thường, nếu anh trai nhỏ không tỉnh lại, chú nhớ phải tìm Túc Bảo nhé ạ.”

Tư Dạ tùy tiện gật đầu, rõ là không để lời này trong lòng.

Một đứa trẻ bốn tuổi, anh tìm cô bé làm gì?

Nếu bác sĩ thật sự không cứu được Diệc Nhiên, chẳng lẽ cô bé có thể cứu được?

Tư Dạ mang Tư Diệc Nhiên đi.

Túc Bảo nhìn đoàn xe rời đi, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn không ngừng lo lắng.

Bà cụ Tô nói: “Được rồi, chúng ta cũng trở về thôi!”

Ban đầu cả nhà định ngủ lại công viên vịnh nước ngập, để Túc Bảo cảm nhận được bầu không khí cắm trại, trời sao đêm khuya và sương mai sáng sớm.

Nhưng hiện tại xảy ra chuyện này, bà cụ Tô cứ bồn chồn không yên, nghĩ đến chuyện Diệc Nhiên có thể bị bắt cóc… Thế là quyết định trở về trước.

Người nhà họ Tô thương lượng xong, chẳng lâu sau đã dọn đồ đạc trở về trang viên nhà họ Tô suốt đêm.

Túc Bảo đã ngủ thiếp đi trên đường rồi.

Lại nói một nhà Tuyết Nhi.

Đợi đến khi nhà họ Tô và nhà họ Tư đều đi rồi, bọn họ cũng thu dọn đồ đạc rời đi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 141


Chương 141

Mẹ Tuyết Nhi hâm mộ: “Ai da, nãy em nhìn thấy Túc Bảo kia không có chuyện gì! Ngài Tư còn cười với nó… Chẳng biết sao nó lại may mắn như thế, tìm thấy cậu chủ nhỏ nhà họ Tư đang bất tỉnh!”

Ba Tuyết Nhi: “Đúng vậy! Nhà họ Tô và nhà họ Tư không giống nhau, nhà họ Tô có ba đứa cháu trai chứ nhà họ Tư chỉ có một đứa duy nhất là Diệc Nhiên thôi… Haiz, tương lai ai được Tư Diệc Nhiên lựa chọn mới gọi là may mắn…”

Tuyết Nhi tựa vào ghế an toàn giả bộ ngủ, khắc sâu những lời này của ba mẹ trong lòng.

Đáy lòng cô bé đang mất cân bằng, không hiểu vì sao Túc Bảo lại may mắn như thế!

Nếu cô bé cũng sinh ra ở nhà họ Tô thì cũng sẽ hên như vậy thôi.

Hừ, có gì đặc biệt chứ.

**

Túc Bảo ngủ rất ngon.

Trong mơ, bé lại nhìn thấy tên quỷ nhỏ mình vừa cõng về.

Vẻ mặt “quỷ nhỏ” đẫm máu, sắc mặt lạnh tanh, nhìn bé chằm chằm.

Túc Bảo giật mình, tỉnh lại.

Bé đi chân trần chạy xuống cầu thang, hét lên: “Bà ngoại ơi!”

Bà cụ Tô thấy thế vội vàng nói: “Túc Bảo, con dậy rồi à? Sao con không mang giày!”

Tô Nhất Trần đến công ty, Tô Tử Lâm và Tô Nhạc Phi đến đồn cảnh sát xử lý một ít chuyện tiếp theo.

Những người khác không biết đi đâu, chỉ có Tô Lạc mặc áo thun quần jean giản dị, ngồi uống cà phê ở bàn ăn.

Anh liếc bàn chân nhỏ bé của Túc Bảo: “Đến đây.”

Túc Bảo ngoan ngoãn gọi một tiếng cậu tư đã bị Tô Lạc nhấc bổng lên, đặt trên ghế bên cạnh.

Bé hỏi bà cụ Tô: “Bà ngoại ơi, anh trai nhỏ ngày hôm qua tỉnh chưa ạ?”

Bà cụ Tô nói: “Bà ngoại không biết… Chờ lát nữa bà ngoại gọi điện hỏi thăm nhé.”

Túc Bảo gật đầu.

Tô Lạc dựa lưng vào ghế ngồi, đẩy kính gọng vàng, cười khẽ: “Nhóc con, quan tâm thằng nhóc kia như vậy à?”

Chậc, cải trắng mới tìm về chưa được bao lâu đã bị heo thối ủi đi mất rồi ư!

Túc Bảo nhìn cậu tư trước mắt.

Cậu tư vô cùng đẹp trai nhưng tại sao cười rộ lên lại giống người xấu thế nhỉ!

“Cậu tư, cậu có biết cứu một mạng còn hơn xây bảy tòa tháp Phật không ạ?” Cục bột nhỏ học xong thực hành ngay, nghiêm túc nói.

Bé vừa nằm mơ thấy anh trai nhỏ kia, cũng không biết có phải là anh trai nhỏ đã qua đời rồi không…

Tô Lạc phì cười, không thèm để ý cầm bình sữa bên cạnh lên, rót cho Túc Bảo một ly sữa ấm.

Sau đó anh đẩy bát nước xúp đến trước mặt bé, bốc một ổ bánh mì, một cái bánh bao ngọt và một cái bánh bao thịt.

“Ăn thôi.”

Ngón tay thon dài của anh gõ nhẹ lên mặt bàn, ra hiệu cho Túc Bảo mau ăn sáng.

Bụng Túc Bảo reo ùng ục, bé đói meo rồi, thế là vơ lấy một cái bánh bao lớn, gào gừ cắn một miếng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 142


Chương 142

Lúc này bà cụ Tô trở lại: “Túc Bảo, vừa rồi bà ngoại gọi điện thoại, bên kia nói Diệc Nhiên vẫn chưa tỉnh…”

Bà cụ Tô khẽ thở dài.

Đâu chỉ là chưa tỉnh, nghe nói sáng nay đã ngừng thở, đưa vào phòng cấp cứu rồi…

**

Bên kia, tầng trên cùng của một bệnh viện tư nhân.

Tư Dạ đứng thẳng tắp ngoài cửa phòng cấp cứu, mím môi nhìn bên ngoài.

Bên cạnh là một người phụ nữ, ngồi chưa được bao lâu lại đứng lên, đi tới đi lui trước phòng cấp cứu.

Cô là mẹ của Tư Diệc Nhiên, Ôn Như Vân.

Tư Dạ khựng người, lên tiếng an ủi vợ mình: “Đừng lo lắng, sẽ không sao đâu em.”

Ôn Như Vân, tên thì dịu dàng chứ thật ra tính tình nóng như lửa, cô tức giận nói: “Bên trong phòng cấp cứu là con trai của em đấy, anh nói em có thể không lo được hả?”

Tư Dạ: “…”

Anh lặng lẽ sờ mũi.

Lúc này cửa phòng mổ mở, bác sĩ đi ra, ánh mắt vô cùng nghiêm nghị.

“Ngài Tư, bà Tư, chúng tôi đã cố hết sức…”

Chân Ôn Như Vân mềm nhũn, Tư Dạ lập tức đỡ lấy vợ mình, ôm cô vào lòng.

Cho dù thần tiên có tới cũng bó tay.

Thay vì nằm trên giường bệnh, cả người cắm đầy dây nhợ chịu tội, còn không bằng trở về nhà…

Nước mắt Ôn Như Vân rơi xuống như mưa.

Tư Dạ mím môi, trong đầu bỗng nhiên hiện lên lời của Túc Bảo: [Bệnh của anh trai nhỏ không bình thường, nếu anh trai nhỏ không tỉnh lại, chú nhớ tìm Túc Bảo nhé ạ.]

Dường như Tư Dạ đã hạ quyết tâm: “Đi, mang Diệc Nhiên trở về!”

Ôn Như Vân hoàn toàn tuyệt vọng…

Cậu bé được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, sắc mặt đã chuyển sang màu đen, hai má cũng lõm xuống, nhìn không hề giống một đứa nhỏ sáu bảy tuổi.

Ôn Như Vân nghẹn ngào: “Diệc Nhiên, mẹ đưa con về nhà.”

Không cứu được thì không cứu được, ngẫm lại con trai bé bỏng như vậy nhưng cả người cắm đầy dây nhợ, lẻ loi một mình trong phòng cấp cứu, tội nghiệp biết bao.

Xe chạy ra ngoài, Tư Dạ bẻ tay lái, đi về phía nhà họ Tô.

Ôn Như Vân tuyệt vọng ôm chặt Tư Diệc Nhiên, hoàn toàn không chú ý xe đang đi đâu.

Thẳng đến khi một cú điện thoại gọi tới, Tư Dạ nghe máy, giọng nói đầy tức giận của bà cụ Tư vang lên: “Tư Dạ, con mang Diệc Nhiên đi đâu rồi?”

Tư Dạ bình tĩnh đáp: “Bác sĩ nói Diệc Nhiên không cứu được, con dẫn bé đến nhà họ Tô.”

Anh kể lại lời dặn dò của Túc Bảo hôm qua.

Bà cụ Tư, cũng chính là bà nội của Tư Diệc Nhiên, là một bà lão khá mê tín, ăn một bữa cơm cũng phải tra lịch xem ngày lành.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 143


Chương 143

Nhưng lúc này, bà cụ nghe Tư Dạ nói xong lại nổi giận: “Con đi tìm một cô bé thì có ích gì? Nó chỉ là đứa trẻ, biết gì chứ? Mẹ đi mời đại sư, mau mang Diệc Nhiên về đi!”

Tư Dạ nhíu mày, bà cụ đã từng mời rất nhiều đại sư nhưng cuối cùng lại phát hiện ra bọn họ đều là phường lừa gạt.

Tư Dạ: “Không cần.”

Ôn Như Vân ngồi ngay bên cạnh nên cũng nghe được giọng bà cụ: “Không cần cái gì! Kêu con về đây có nghe chưa! Lần này mẹ tìm Vân đại sư, con có biết ông ấy là ai không? Người khác đến cửa cầu xin cũng không được đâu, Vân đại sư đã đắc đạo thành tiên rồi, biết không! … Vân đại sư thì không tin, lại đi tin con nhóc kia!”

Tư Dạ thản nhiên nói: “Con cúp máy đây.”

Dứt lời, anh cúp điện thoại luôn.

Ôn Như Vân ôm chặt Tư Diệc Nhiên, hỏi: “Chúng ta đi tìm Túc Bảo à anh?”

Cô chủ nhỏ nhà họ Tô vừa mới được tìm trở về, cô cũng nghe nói qua rồi.

Tư Dạ hỏi: “Em có tin cô bé kia không?”

Nếu cô nói không tin… Vậy anh sẽ quay đầu xe, dẫn Diệc Nhiên về nhà.

Không ngờ Ôn Như Vân lại kiên định nói: “Em tin!”

Chỉ dựa vào việc cô bé kia đã cõng con trai cô về.

Chỉ dựa vào việc Diệc Nhiên hôm qua còn chưa lộ ra triệu chứng suy sụp mà Túc Bảo đã nói nhớ quay lại tìm cô bé.

**

Đầu kia, bà cụ Tư cúp điện thoại, tức giận muốn hộc máu.

“Vân đại sư, ông xem, có thể theo tôi đến nhà họ Tô một chuyến không?”

Bên cạnh bà cụ Tư là một đạo sĩ đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần, lông mày còn dài hơn cả ria mép.

Nghe vậy, ông ta ngạo nghễ nói: “Bình thường lão đạo không tham gia vào chuyện thế tục, theo thí chủ đến nơi này một chuyến đã là ngoại lệ rồi…”

Bà cụ Tư thành kính gật đầu: “Đúng vậy, đều do thằng con trai bất hiếu của tôi! Thế mà lại muốn đi tìm một con nhóc!”

Bà cụ vừa sốt ruột vừa bất đắc dĩ kể lại lời Tư Dạ nói lúc này, lại nhắc tới chuyện tu sửa hương miếu cho Vân đại sư, tạo phúc…

Lúc này Vân đại sư mới nói: “Được rồi, chúng ta xem như cũng hữu duyên, lão đạo đi cùng thí chủ một chuyến vậy, để xem là con nhóc nào miệng còn hôi sữa đã dám ton ga ăn nói lung tung!”

Bà cụ Tư vô cùng cảm kích, dẫn theo Vân đại sư chạy tới nhà họ Tô.

**

Sau khi ăn sáng xong, Túc Bảo cứ nhìn ra ngoài cửa, không yên lòng.

“Sư phụ, người nói anh trai nhỏ kia có việc gì không ạ?”

Giấc mộng sáng nay thật sự khiến bé lo lắng, “quỷ nhỏ” trong mộng không nói một tiếng nào, cứ nhìn bé chằm chằm mãi.

Túc Bảo cảm thấy, nếu “quỷ nhỏ” thật sự chết đi thì liệu có thể biến thành quỷ không nhỉ, mỗi ngày đều đến nhìn bé chòng chọc trong mơ…

Kỷ Trường khoanh chân ngồi bên cạnh, tay cầm bút chì màu tô vẽ cái gì đó, thờ ơ nói: “Muốn biết không? Sư phụ dạy con bói toán.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 144


Chương 144

“Còn nhớ ngày hôm qua sư phụ dạy con chứ, Huyền Môn ngũ thuật: sơn, y, mệnh, bốc, tướng.”

Túc Bảo: “Dạ nhớ….”

Kỷ Trường liếc bé, ánh mắt đầy hoài nghi.

Hôm qua hắn còn chưa dạy xong bé đã ngủ quên mất, nhớ cái rắm.

Kỷ Trường nói: “Mệnh, tức là mệnh học, dựa vào bát tự vào sao trời để suy luận vận mệnh của một người. Bốc tức là xem quẻ lục hào*, suy đoán cát hung họa phúc trong tương lai…”

*Lục hào là hình tướng của Kinh dịch, sử dụng quẻ gồm Càn, Khảm, Cấn, Chấn, Tốn, Ly, Khôn, Đoài, ghép với nhau tổng cộng có 64 quẻ. Mỗi quẻ đều có sáu hào tổng cộng là 384 hào. Lại thêm ngũ hành, địa chi, lục thân, lục thần, kết hợp nhiều quẻ tượng liền có thể mô phỏng ngàn vạn nhân gian.

Hắn chậm rãi dạy hết huyền thuật cơ bản cho Túc Bảo, bé nghe rất nghiêm túc, Kỷ Trường cũng không biết rốt cuộc bé có nghe hiểu hay không.

“Hiện tại con tự tính thử xem, Tư Diệc Nhiên thế nào rồi?”

Túc Bảo lập tức quay đầu nhìn trái phải.

Xem quẻ, xem quẻ… Mai rùa, mai rùa…

Cục bột nhỏ chỉ nhớ hai cái này…

Đột nhiên hai mắt bé sáng bừng, chạy đến hồ giả bên cạnh, bắt một con rùa già đang thảnh thơi phơi nắng lên!

“Hì hì!”

Túc Bảo ném con rùa xuống bãi cỏ.

Rùa già lăn ra ngoài, mai rùa xoay tròn mấy vòng trên bãi cỏ mới dừng lại!

Rùa già: “???”

Kỷ Trường: “???”

Mặc dù bói toán cần dùng mai rùa nhưng không phải của rùa sống đâu giời ạ!

Lại làm trò gì thế!

Túc Bảo ngồi xổm trước mặt cụ rùa, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nghiêm túc: “Vâng vâng, như vậy ạ…”

Khóe miệng Kỷ Trường giật giật: “Gì vậy?”

Túc Bảo: “Anh trai nhỏ vẫn chưa chết, đang tiến về phía chúng ta đấy!”

“Ngoài ra còn có một lão lừa đảo… Anh trai nhỏ phải chịu tội rồi! Có thể không sống được…”

Bé ngồi xổm trên mặt đất, hai tay chống đầu gối, gác cằm lên mu bàn tay nghiêm túc nhìn cụ rùa.

Rùa già giãy dụa, vươn đầu cắn một ngọn cỏ nhỏ, lật mình lại!

Túc Bảo: “Í! Có thể lật ngược lại được nè!”

Khóe miệng Kỷ Trường co rút đến tê dại.

Có thể lật ngược là quỷ gì thế?

Kỷ Trường tức giận bấm tay, bỗng nhiên kêu lên, ngạc nhiên nhìn Túc Bảo.

Vậy mà lại đúng như lời bé?

Đúng lúc này, bên ngoài trang viên nhà họ Tô truyền đến tiếng động cơ xe hơi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 145


Chương 145

Túc Bảo đứng lên, vỗ mông nhỏ, chạy ra bên ngoài.

Giọng nói của ông cụ Tô và bà cụ Tô vang lên loáng thoáng: “Ngài Tư, Diệc Nhiên thế nào rồi? ”

“Túc Bảo ở đây, dì Ngô đi gọi Túc Bảo…”

Túc Bảo chạy rất nhanh: “Bà ngoại ơi, con đến rồi đây! ”

Bà cụ Tô vội vàng giữ bé lại: “Chậm một chút, sao con chạy nhanh thế. ”

Túc Bảo nhìn Tư Dạ, rồi cả người phụ nữ đang ôm Tư Diệc Nhiên đứng bên cạnh.

“Ông nội rùa nói với Túc Bảo anh trai nhỏ sắp tới nên Túc Bảo lập tức chạy ra.”

Bà cụ Tô và ông cụ Tô nghi hoặc, ông nội rùa là ai?

Khoảnh khắc Ôn Như Vân nhìn thấy Túc Bảo, cô cảm giác như mình vừa bắt được cọng rơm cứu mạng.

Túc Bảo sửng sốt, lặng lẽ hỏi: “Sư phụ, trên đầu anh trai nhỏ là cái gì vậy?”

Kỷ Trường: “Đây gọi là nhang âm trên đỉnh đầu. Trước khi người chết, trên đỉnh đầu sẽ xuất hiện một gốc nhang âm, đợi đến khi nó cháy hết cũng là lúc người đó lìa đời.”

Nói xong, hắn khẽ nhíu mày.

Tính mạng gặp nguy hiểm nhưng nếu chưa hết mệnh, cho dù có đặt một bước chân vào Quỷ Môn Quan rồi thì vẫn sẽ không xuất hiện nhang âm.

Đỉnh đầu đã xuất hiện nhanh âm, vậy chết là cái chắc.

Thằng nhóc này thật sự không sống nổi được ư?

Nghe sư phụ giải thích thì Túc Bảo đã biết âm hương là gì, nhưng cô bé lại không hay biết sự xuất hiện của âm hương sẽ dẫn tới cục diện tất phải chết.

Chỉ nghe thấy câu nói của Kỷ Trường: “Hương cháy hết người mới chết!”

Ruột gan cô bé cồn cào như lửa đốt, liên tục thúc giục người lớn lẹ lên, muốn cứu Tư Diệc Nhiên trước khi nén nhang trên đầu cậu bé cháy hết.

Chậu sắt và tiền giấy còn dễ kiếm, nhà họ Tô sẽ dùng khi giết gà vịt làm đồ cúng tổ tiên trong các dịp lễ, trong nhà luôn chuẩn bị sẵn.

Nhưng quần áo của Tư Diệc Nhiên thì khó rồi.

Ôn Như Vân chợt nhớ tới chiếc áo sơ mi của Diệc Nhiên trên xe ô tô, vội chạy đi lấy.

Cuối cùng mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, Túc bảo vội vàng đốt tiền giấy trong chậu sắt, cắm một nén hương trước cửa.

Ngay lúc bắt đầu, ngoài cửa bỗng vọng tới giọng nói: “Dừng tay!”

Cụ bà nhà họ Tư vừa chạy tới thì trông thấy Diệc Nhiên nằm trên đất, bên cạnh là một cô bé cầm một nắm tiền giấy, bà lập tức nổi giận!

“Làm càn! Rõ là làm càn mà!”

Tư lão phu nhân tức giận đến độ cầm cây gậy trong tay đánh bay tiền giấy trong tay Túc bảo!

Cảnh tượng này diễn ra quá nhanh, mọi người còn chưa kịp hoàn hồn, càng không ngờ bà cụ lại lấy gậy đánh người.

Túc bảo bị đánh vào mu bàn tay, đau đớn rụt tay lại, tiền giấy rơi vãi khắp sàn.

Mu bàn tay nhỏ của cô bé đỏ ửng lên!

“Huhu…” Cục bột nhỏ đau đến rớt nước mắt.

Cụ rùa không đoán mệnh ra tình huống này, sao cô bé lại bị đánh cơ chứ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 146


Chương 146

Ôn Như Vân nóng ruột cáu lên: “Mẹ! Mẹ làm gì thế!”

Cô xông lên chặn trước mặt Túc Bảo.

Tư Dạ nói lớn: “Ra ngoài!”

“Tư lão phu nhân, đừng!”

Đi ngay sau Tư lão phu nhân là Tô Nhất Trần và một đạo sĩ mày trắng.

Hóa ra khi Tư lão phu nhân tới đây vừa hay gặp Tô Nhất Trần, thế nên bà cụ mới vào được bên trong thuận lợi như vậy.

Bà cụ lo lắng cho cháu trai, cầm cây gậy rồi chạy như bay tới đây.

Còn Vân Đại Sư vốn mang cốt cách của bậc tiên, đương nhiên không lỗ m ãng chạy tới, thế nên Tô Nhất Trần mới rớt lại phía sau.

Thấy Tư lão phu nhân lấy gậy đánh Túc Bảo, mặt Tô Nhất Trần bỗng sa sầm!

“Tư lão phu nhân, cháu để bà vào vì cháu trai bà đang ở chỗ này, không phải để bà đánh Túc Bảo!”

Tư lão phu nhân luôn coi trọng đạo trẻ kính già, vừa bị Tô Nhất Trần mắng như vậy đã thấy khó chịu, lại đang lo lắng cho Tư Diệc Nhiên nên chỉ vờ không nghe thấy.

“Vân Đại Sư, mau lên, Diệc Nhiên ở đây!”

Nét mặt Tô Nhất Trần lạnh lùng, trước tiên kêu dì Ngô đi lấy hộp thuốc.

Bà cụ Tô vô cùng tức giận!

Cậy già lên mặt, giả điên giả dại chứ gì?

Nhà họ Tô này cũng là gia đình không chịu thiệt bao giờ đâu nhé!

“Bà già chết tiệt, xin lỗi Túc Bảo nhà tôi đi!”

Bà cụ Tô cũng cậy già lên mặt, tung một cước đá bay chiếc dép.

Bộp một tiếng trúng luôn mặt Tư lão phu nhân.

Bà cụ Tô cũng không ngờ lại đá chuẩn như vậy, cả người sửng sốt!

Tư lão phu nhân bị chiếc dép kia giáng cho một cái bạt tai, giận muốn chết, tình thế cấp bách như này mà nhà họ Tô còn so đo tính toán gì chuyện nhỏ nhặt kia chứ?

“A Dạ…. dẫn theo Diệc Nhiên cùng đi!”

Ai thèm ở lại nhà họ Tô này chứ! Nếu không phải cháu trai bà cụ ở đây thì bà cụ chẳng tới đâu.

Chẳng ngờ Tư Dạ lại túm cổ áo Tư lão phu nhân rồi kéo ra ngoài, lạnh lùng nói: “Mẹ đi đi!”

Tư lão phu nhân cuống lên, cậy mình là người già mà nằm vội xuống đất, nói lớn: “Giỏi, giỏi lắm! Hôm nay con dám đuổi mẹ đi thì mẹ con ta từ mặt nhau!”

Tư lão phu nhân làm ầm ĩ cả lên! Lúc này Vân Đại Sư với vẻ mặt thâm sâu khẽ lắc đầu, nói: “Không kịp nữa rồi!”

Túc Bảo nắm tay của Tư Dạ, vội nói: “Chú ơi, còn không cứu anh trai nhỏ là không kịp đâu….”

Vân Đại Sư nhíu mày liếc nhìn Túc Bảo một cái.

Tiểu thần côn này học theo lão sao?

Ông ta nói không kịp thì cô nhóc này cũng bắt chước y chang, mới tí tuổi đầu mà không biết xấu hổ gì hết.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 147


Chương 147

Vân Đại Sư liếc nhìn chậu lửa và tiền giấy, còn có chiếc áo sơ mi nhỏ trong tay Túc Bảo.

Ông ta không khỏi hừ lạnh một tiếng.

Vừa nghe đến ba từ không kịp nữa, Tư lão phu nhân cuống quýt giục: “Đại sư, cầu xin ngài, mau cứu cháu trai tôi!”

Tư lão phu nhân hồi nãy vừa mới cậy già lên mặt, lúc này đã quay ngoắt sang thái độ vô cùng thành khẩn.

Bà cụ không màng tới sự phản đối của Ôn Như Vân và Tư Dạ, lấy cái mạng già ra uy hiếp, ôm chặt chân của hai vợ chồng kia để tranh thủ thời gian cho Vân Đại Sư.

Vân Đại Sư thở than: “Thấy bà đáng thương như vậy…. lão đạo sĩ này sẽ giúp bà vậy! Trường phong!”

Các đệ tử phía sau đáp lời rồi lập tức lập tế đàn.

Tư lão phu nhân cảm kích không thôi, chỉ cảm thấy cháu trai mình cuối cùng cũng được cứu rồi.

Động tác của Vân Đại Sư vô cùng mau lẹ, dường như muốn những người đứng đây phải khuất phục, chỉ thấy ông ta phất tay một cái, một ngọn lửa bốc lên trời kèm theo âm thanh vù vù, quả nhiên mọi người đều sững sờ.

Vân Đại Sư lập tức lấy ra một chuỗi chuông đồng, một thanh kiếm bằng gỗ gụ, vừa đi vòng quanh Tư Diệc Nhiên vừa lẩm bẩm.

“ Phép mở cờ triệu binh pháp để thu yêu diệt quỷ: Ngũ lôi tướng quân, xe lửa tướng quân, vọt tới mặt đất. . .lập tức tuân lệnh.”

Keng keng keng!

Vân Đại Sư gõ chiếc chuông đồng trong tay các đệ tử của mình.

Khóe miệng Kỷ Trường khẽ giật.

Hắn rất bình tĩnh, chẳng hề thúc giục Túc Bảo, bởi hắn biết âm hương cháy thì người tất phải chết.

Túc Bảo nhìn Tư Diệc Nhiên.

Sau một màn giày vò của Vân Đại Sư, âm hương trên đầu cậu bé chỉ còn một phần ba.

Túc Bảo tức giận, nói to: “Ông ấy là kẻ lừa đảo đó!”

Kiếp nạn mà cụ rùa nói khi trước hóa ra chính là cái này!

Tư lão phu nhân trừng mắt: “Trẻ con thì biết cái gì? Im miệng cho ta!”

Vân Đại Sư là đại sư đã thành tiên đấy! Đến đại sư còn cứu không nổi thì nhóc con sao cứu nổi.

Con bé này tưởng mình là ai chứ! Mới tí tuổi đầu mà đòi so với một đạo sĩ già!

Vân Đại Sư cũng lạnh lùng nói: “Tốt nhất đừng nói những lời vô lễ như vậy! Hồi nãy bần đạo làm pháp, không quá năm phút tiểu thiếu gia sẽ tỉnh lại thôi.”

Nói rồi ông ta phủ bụi phật lên cánh tay, dáng vẻ hệt như một cao nhân thoát tục.

Túc Bảo nói: “Anh trai nhỏ sẽ không tỉnh lại đâu, những gì ông làm đều vô dụng thôi….”

Bà cụ Tô cũng không muốn tham gia chuyện này nữa.

Chuyện nhà người khác, Túc Bảo đã làm đủ rồi.

“Túc Bảo, đi thôi con, để họ tự giải quyết!”

Túc Bảo cuống tới độ ứa nước mắt.

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 148


Chương 148

Thế giới của trẻ con rất đơn thuần, một con thú nhỏ chết đi còn khiến trẻ con u buồn rất lâu, khó chấp nhận sự ra đi của ‘người bạn thú nhỏ bé’, huống chi trước mặt Túc Bảo còn là một cậu bé bằng da bằng thịt.

Túc Bảo nhìn Ôn Như Vân và Tư Dạ.

Ôn Như Vân quyết liều một phen!

Cô khiêng Tư lão phu nhân lên vai rồi đi ra ngoài!

Tư lão phu nhân tức giận mắng: “Xấc xược! Có loại con dâu đối xử với mẹ chồng như con hả? Thân là dâu mà….”

Ôn Như Vân đặt Tư lão phu nhân ra ngoài cửa, tức giận nói: “Thân là con dâu, con đã nhịn mẹ quá đủ rồi! Hôm nay con nói câu này với mẹ, chuyện của con trai con do con quyết định! Mẹ kiếp, mẹ mà dám bước qua cánh cửa này, có tin con vì đại nghĩa diệt thân đánh gãy chân mẹ không hả! ”

Tư lão phu nhân: “..”

Lồ ng ngực bà cụ phập phồng, tức tới độ hai mắt tối sầm.

Lòng vừa giận vừa ấm ức.

Bên trong kia là cháu trai bà cụ đấy! Bà cụ một lòng muốn tốt cho cháu mà cũng sai sao?

“Các con nhất định muốn nhìn Diệc Nhiên chết đi mới được hả!” Tư lão phu nhân khóc lớn.

Bên trong, Tư Dạ lạnh lùng nhìn Vân Đại Sư: “Ông tự đi ra ngoài hay để tôi mời ông!”

Mặt Vân Đại Sư bỗng chốc khó coi.

Từ khi ông ta ‘thành tiên’ đến giờ, nào có ai dám bất kính với ông ta như này, nhà họ Tư này được lắm, sau này có đến cầu xin thì ông ta cũng không bao giờ giúp họ!

“Hừ!” hình tượng cao nhân của bản thân không cho phép Vân Đại Sư buông lời đe dọa, chỉ đành hừ lạnh một tiếng.

Tư lão phu nhân tuyệt vọng khóc: “Con làm vậy là giế t chết Diệc Nhiên! Làm vậy là giế t chết cháu trai của mẹ…”

Tư Dạ lạnh lùng đáp: “Con tin Túc Bảo sẽ cứu được Diệc Nhiên!”

Vân Đại Sư chỉ muốn trợn trắng mắt, tin một cô nhóc ư? Ông ta thấy bọn người này điên thật rồi!

Lúc này Tô Nhất Trần nhìn thời gian, nói: “Đủ 5 phút rồi!”

Bà cụ Tô nhướn mày, châm chọc: “Đại sư, chẳng phải ông nói sau 5 phút người sẽ tỉnh ư?”

Sắc mặt Vân Đại Sư phút chốc trở nên cực kỳ đặc sắc…..

Lúc này, phía sau chợt truyền tới tiếng ‘phừng phừng’.

Chẳng biết từ lúc nào, Túc Bảo đã nhặt hết giấy trên đất và đốt cháy.

Ngọn lửa không lớn như Vân Đại Sư tạo ra ban nãy, nhưng cũng tỏa ra ánh lửa màu xanh.

Sau đó Túc Bảo ném quần áo vào chậu lửa, nét mặt rất nghiêm túc.

“Giết con gà đen….. Tát Bối Ninh…… giết con gà đen…”

Vân Đại Sư chau mày, giết gà đen…… gì chứ

Cô nhóc này đang chơi trò trẻ con hả!

“Làm xằng!” Vân Đại Sư nghiêm mặt mắng.

Đời này ông ta ghét nhất kiểu không hiểu gì mà làm bộ hiểu biết, lừa lọc đảo điên như Túc Bảo.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 149


Chương 149

Trường Phong sau lưng Vân Đại Sư cũng bất bình không thôi, nhịn không được nói: “Đúng là làm xằng! Rõ là coi đạo pháp như trò đùa trẻ con mà! Con bé mà cứu được Tư Diệc Nhiên thì tôi sẽ ăn cứt, ăn hẳn năm 5kg!”

Chưa dứt lời, bộ quần áo trong chậu lửa bỗng tự đứng dậy!

Mặt Vân Đại Sư cứng đờ, lời chưa nói hết của Trường Phong cũng mắc trong cổ họng…..

Chậu than lóe lên ngọn lửa màu xanh lục, quần áo của Tư Diệc Nhiên đột nhiên thẳng đuột, ống tay áo chậm rãi nâng lên…

Bên ngoài, không biết từ khi nào mà bầu trời đã bị mây mù bao phủ, một trận gió lạnh thổi qua, bà Tô không nhịn được mà ôm cánh tay.

Cảnh này quỷ dị quá rồi!

Chỉ có trên mặt Túc Bảo vẫn hiện lên nụ cười, bé vẫy tay với áo sơ mi nhỏ, nũng nịu nói: “Mau trở về đây nào!”

Áo sơ mi nhỏ trên chậu than bỗng nhiên rơi xuống, rơi vào chậu than rồi bắt đầu cháy rụi.

Tư Diệc Nhiên nằm trên mặt đất, ngón tay cựa quậy với biên độ rất nhỏ.

Kỷ Trường “ồ” lên một tiếng, vội vàng lấy sách ra bắt đầu lật xem.

Hắn ta không nhìn lầm thì phải, quả thật âm hương trên đỉnh đầu đang đếm ngược cái chết, sao người lại trở về rồi?

Mọi người ngừng thở, nhìn chằm chằm Tư Diệc Nhiên.

Nhưng đợi một lúc lâu vẫn không thấy Tư Diệc Nhiên tỉnh lại, Ôn Như Vân suy sụp nằm liệt trên mặt đất, lặng lẽ rơi lệ.

Trường Phong thở phào một hơi, cười nhạo nói: “Thấy chưa? Tôi cũng hết nói nổi luôn, một đứa nhóc mà mấy người cũng tin được, phí cả thời gian! Nếu ban nãy cứ làm theo cách của sư phụ tôi, khéo giờ đã cứu được người rồi!”

Vân đại sư nghiêm mặt, tỏ vẻ cao nhân quở mắng: “Trường Phong! Đừng nhiều lời!”

Bà cụ Tư đứng ngoài cửa nghe thấy lời Trường Phong nói, cuối cùng không nhịn được xông thẳng vào, khóc rống lên: “Đều là do mấy người! Mấy người không nghe lời tôi! Là mấy người hại chết cháu trai của tôi!”

Bà ta vừa nói vừa lấy gậy chống ném thẳng về phía Túc Bảo: “Mau đền mạng cho cháu tao! Là mày hại chết cháu của tao! Tao muốn mày phải chôn cùng cháu trai tao!”

Túc Bảo nhấc chân lên theo bản năng, “uỳnh” một tiếng đá ngược gậy chống trở về, cái gậy kia đập một phát trúng đầu bà cụ Tư…

Bà cụ Tư càng khóc và mắng to hơn.

Sắc mặt Tô Nhất Trần âm u, đang định kêu bảo vệ ném văng bà cụ Tư ra ngoài thì chợt nghe Tư Dạ lạnh giọng quát: “Câm miệng!”

Bà cụ Tư sửng sốt, lại khóc lớn hơn nữa: “Con quát mẹ? Trời ơi sao số tôi khổ thế này! Cháu trai không còn, ngay cả con trai cũng bất hiếu…”

Vân đại sư đứng ở bên cạnh nghe cuộc đối thoại ầm ĩ này, trong lòng cảm thấy rất hài lòng.

Phải vậy chứ, ai bảo bọn họ không tin ông ta?

Thật là mắc cười, người mà ông ta còn cứu nổi thì sao một oắt con có thể cứu được chứ!

Nếu Túc Bảo có thể cứu Tư Diệc Nhiên tỉnh lại thật, truyền ra ngoài thì ông ta biết đặt mặt mũi vào đâu!

Đúng lúc này, một tiếng nói mỏng manh vang lên: “Ồn chết đi được…”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 150


Chương 150

Biểu cảm lạnh lùng ngạo mạn trên mặt Vân đại sư lập tức đông cứng, ông ta quay sang nhìn với vẻ không thể tin được…

Chỉ thấy Tư Diệc Nhiên chống người suy yếu ngồi dậy!

Túc Bảo vui vẻ nói: “Anh trai nhỏ, anh sống lại rồi!”

Ôi chao, bé thật sự đã cứu được anh trai nhỏ về rồi nè.

Đột nhiên Túc Bảo cảm thấy sư phụ thật là lợi hại, thì ra mấy thứ sư phụ dạy cho bé, cũng không hoàn toàn chỉ dùng để bắt mấy thứ đồ kia lại!

Ôn Như Vân đã ngây dại từ lâu rồi, toàn thân cô run rẩy, gắt gao mở to hai mắt, sợ rằng đây chỉ là ảo giác của mình…

“Diệc Nhiên… Diệc Nhiên!” Ôn Như Vân run rẩy chạm vào mặt của Tư Diệc Nhiên.

Tư Diệc Nhiên nghiêng đầu, hình như cậu nhóc không thích người khác đụng vào, ngay cả mẹ ruột cũng không được.

Vẻ mặt cậu lạnh lùng, vừa lạnh lùng vừa đáng yêu, không hề thua kém ba của cậu chút nào.

Tư Diệc Nhiên mím môi, nhìn một vòng, ánh mắt dừng lại trên người Túc Bảo.

“Em là ai?” Cậu hỏi.

Túc Bảo cười híp mắt: “Em tên là Túc Bảo.”

Tư Diệc Nhiên lặng lẽ nhớ kỹ tên của bé, Túc Bảo.

Ôn Như Vân nghẹn ngào nói: “Túc Bảo, cảm ơn con, cảm ơn con…”

Bà cụ Tư tỉnh lại từ trong kinh ngạc, run rẩy bò về phía Tư Diệc Nhiên: “Cháu trai của bà, cháu trai ngoan của bà! Cháu tỉnh rồi! Không hổ là cháu trai của bà, phúc lớn mạng lớn…”

Người nhà họ Tô đứng bên cạnh cười lạnh một tiếng.

Cứu không được, là lỗi của Túc Bảo.

Cứu được rồi, là do cháu trai của bà ta phúc lớn mạng lớn!

Tô Nhất Trần lạnh mặt nói: “Chú Nhiếp, tiễn khách!”

Tư Dạ liếc mắt nhìn bà cụ Tư một cái, nói với Tô Nhất Trần: “Xin lỗi, sau khi trở về tôi sẽ xử lý lại chuyện trong nhà.”

Anh không nói thêm gì nữa bởi vì biết dù có nói nhiều thì cũng vô ích thôi.

Người nhà họ Tô thật sự rất tức giận.

Bởi vì bận rộn với công việc, Tư Dạ đã ở trên chiến trường ngoài tiền tuyến quanh năm, rất ít khi chú ý đến chuyện trong nhà.

Cũng không biết mẹ của mình lại ngang ngược hống hách như vậy, nhất thời lại nghĩ đến cảnh Ôn Như Vân lạnh nhạt với mình, đáy lòng cảm thấy rất phức tạp.

“Hôm khác tôi nhất định sẽ tới tận nhà nói lời cảm ơn!” Tư Dạ nói ngắn gọn xong thì nhìn về phía Túc Bảo.

Ánh mắt anh không khỏi dịu xuống, vươn tay sờ đầu Túc Bảo.

“Túc Bảo, sau này có chuyện gì cần chú trợ giúp, con cứ đến tìm chú thoải mái.” Tư Dạ dừng một chút: “Bất kể là chuyện gì!”

Ôn Như Vân cũng lau nước mắt, nói: “Túc Bảo, cảm ơn…”

Bé con hoàn toàn không biết mình đã làm ra được chuyện lớn tới cỡ nào, lại nhận được ân tình lớn vô ngần từ nhà họ Tư.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 151


Chương 151

Bé chỉ cảm thấy rất vui, xua tay nói: “Không cần cảm ơn đâu ạ! Cứu người một mạng còn hơn xây bảy toà tháp mà!”

Cục bột nhỏ bé tí xíu, có lẽ còn chưa hiểu được ý nghĩa của những lời này nhưng lại nói ra với vẻ mặt rất nghiêm túc.

Vừa nũng nịu vừa đáng yêu!

Mọi người đều không nhịn được mà nở nụ cười, ngay cả Tô Nhất Trần vẫn luôn xụ mặt, biểu cảm cũng không khỏi dịu đi.

Tư Dạ dẫn theo già trẻ lớn bé trong nhà rời đi.

Vân đại sư bị vả mặt thật mạnh, chỉ cảm thấy vô cùng mất mặt, từ đầu tới cuối không ho he một lời nào.

Thấy người nhà Tư chuẩn bị rời đi, đương nhiên ông ta cũng đi theo rồi.

Túc Bảo bỗng nhiên “ơ” lên một tiếng: “Hình như ban nãy Túc Bảo nghe thấy có người bảo sẽ ăn năm kí phân…”

Vẻ mặt Trường Phong ngượng ngùng, ước gì có thể đào một cái lỗ rồi chui xuống đất!

Mặt Vân đại sư đen như đáy nồi, nhìn chằm chằm Túc Bảo, lên mặt già dạy đời: “Còn nhỏ mà đã bắt chẹt người khác như vậy, nhóc cảm thấy mình đã cứu được cậu chủ nhỏ Tư thật sao? Lão đạo khuyên nhóc hãy tích đức nhiều hơn!”

Nói xong thì ông ta hừ một tiếng, vung phất trần, cực kỳ không vui vẻ rời đi.

Túc Bảo nhăn mặt, đáy mắt hiện lên vẻ nghi ngờ.

Là bé đã cứu thật mà!

Không thì chẳng lẽ là bọn họ cứu chắc?

Cuối cùng Túc Bảo cũng biết, vì sao chú cảnh sát lại muốn bắt bọn họ rồi.

Bầu trời bên ngoài dần quang đãng trở lại, cảm giác lạnh lẽo trong phòng khách cũng biến mất.

Tô Nhất Trần nhìn Túc Bảo, vẻ mặt phức tạp…

**

Tư Diệc Nhiên vẫn rất suy yếu, Tư Dạ ôm cậu bằng một tay rồi đặt vào trong xe.

Bà cụ Tư vội vàng kéo Ôn Như Vân ra, muốn lên xe cùng nhưng lại không ngờ Tư Dạ đập mạnh bàn tay vào cửa xe, lạnh lùng nhìn bà ta.

“Con thấy cơ thể của mẹ vẫn dẻo dai lắm, ngày mai thu dọn một chút rồi về quê đi!”

Bà cụ Tư sững sờ.

Tư Dạ duỗi tay ôm eo Ôn Như Vân, kéo cô vào trong xe, “rầm” một tiếng đóng cửa xe lại.

Chiếc xe lao vút đi, chỉ để lại bà cụ Tư vẫn đang giương mắt nhìn theo.

“Tôi đã tạo nghiệt gì vậy trời ơi…” Bà cụ Tư tức chết mất thôi.

Nhìn thấy Vân đại sư đứng ở phía sau thì vội vàng bảo: “Hầy… Khiến đại sư chê cười rồi!”

Vân đại sư nhàn nhạt nói: “Không sao.”

Bà cụ Tư nói: “Mời đại sư lên xe…”

Vân đại sư lại nói: “Không cần.”

Dứt lời, tự mình đi ra ngoài.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 152


Chương 152

Trường Phong nhìn bà cụ Tư, lớn tiếng nói: “Bà cụ Tư, lần này nhà họ Tư mấy người làm việc thật chẳng ra thể thống gì cả! Bà cho rằng con nhóc nhà họ Tô kia thật sự có khả năng cứu cậu chủ nhỏ Tư trở về à?”

Bà cụ Tư sửng sốt: “Có ý gì?”

Trường Phong hừ lạnh: “Cậu chủ nhỏ Tư tỉnh lại được là nhờ công lao của sư phụ tôi cả! Đích thân sư phụ tôi đã thỉnh thần về để làm phép, vất vả lắm mới triệu hồi linh hồn của cậu chủ nhỏ Tư về được… Chẳng qua do linh hồn của cậu chủ nhỏ Tư đi lang thang lâu quá nên mới vượt quá thời gian dự tính của sư phụ, rồi con nhóc tì kia cũng được hời luôn!”

Bà cụ Tư đã hiểu ra mọi chuyện.

Nói cách khác, người đã cứu Tư Diệc Nhiên là Vân đại sư, có điều do mất thời gian nhiều hơn dự tính nên Túc Bảo mới được hời, làm mọi người tưởng rằng công lao thuộc về bé!

Thảo nào hồi nãy Vân đại sư lại nói những lời đó…

Bà cụ Tư cũng bực bội thay, ra vẻ bất bình: “Tôi biết ngay mà! Nó chỉ là một đứa con nít bốn tuổi đầu, biết cái gì chứ…”

Trường Phong: “Sư phụ tôi không thèm so đo, đi giành công với một đứa con nít, nhưng nhà họ Tư bà đã mạo phạm sư phụ tôi rồi, sau này gia đình bà liệu hồn sắp xếp đi!”

Bà cụ Tư hoảng hốt đến là rõ, bà ta vội vàng đuổi theo Vân đại sư, hết nói lời xin lỗi một cách van nài đến rối rít cảm ơn, còn lấy một chiếc thẻ ngân hàng ra, dúi thẳng vào tay Trường Phong mà không chút do dự.

Bấy giờ sắc mặt của Vân đại sư mới khá hơn chút đỉnh, ông ta chậm rãi rời di.

Từ đây đến cuối đời, ông ta không muốn nhìn thấy Túc Bảo một lần nào nữa.

Trường Phong theo sau, hỏi: “Sư phụ, trạm tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu ạ?”

Vân đại sư trầm ngâm suy tính: “Ngày mai là ngày Đường Minh Thịnh Thế tổ chức nghi thức cắt băng khánh thành, mời chúng ta đến dự, con chuẩn bị đi nhé.”

Trường Phong đáp lời: “Vâng ạ.”

Đến dự thì quá đơn giản, chỉ cần tính ngày lành giờ lành, làm phép sơ sơ lên cây kéo vàng cắt băng khánh thành là xong, chắc chắn sẽ không xảy ra sự cố nào.



Mãi đến khi thấy hai người đã đi xa, không còn thấy bóng lưng họ nữa, bà cụ Tư mới thôi dõi mắt theo và lên xe của mình. Trước khi đi, bà ta còn không quên trừng cổng nhà họ Tô một cách sắc lẻm.

Con nhóc kia dám cả gan mạo danh làm trò bịp bợm, còn hại bà ta gây thù chuốc oán với Vân đại sư nữa chứ!

Đã thế mà Tư Dạ còn bảo khi khác sẽ đến tận nhà cảm ơn ư? Đúng là chưa thấy chuyện nào hài hước bằng chuyện này! Chừng nào bà ta còn ở đây, chừng ấy bà ta nhất quyết không cho cháu trai của mình tiếp xúc với một con ranh láu cá như vậy!

Hừ!

**

Tại nhà họ Tô.

Lúc này đây, tâm trạng của bà cụ Tô, ông cụ Tô lẫn Tô Nhất Trần đều hết sức phức tạp, bọn họ đang nhìn chằm chằm vào Túc Bảo – người đang cắm cúi ăn đùi gà thật ngon lành.

Đến tận bây giờ, bọn họ vẫn không dám tin vào mắt mình.

Bà cụ Tô thì thầm: “Từ lâu về trước tôi đã muốn hỏi rồi mà mãi vẫn chưa tìm được cơ hội để nói, hình như Túc Bảo hơi có gì đó thật đấy…”

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 153


Chương 153

Ông cụ Tô nhíu mày, đanh mặt gắt gỏng: “Có gì đó là sao hả? Túc Bảo nhà ta đâu có bị gì!”

Bà cụ Tô vội vàng sửa lời: “Không phải, ý tôi là con bé bảo sư phụ nó đang đứng cạnh nó…”

Ba người không hẹn mà cùng nhìn về phía khoảng không trống rỗng, chẳng có ma nào đang đứng ở bên cạnh Túc Bảo.

Không hiểu sao họ thấy sởn cả gai ốc.

Bà cụ Tô lại lên tiếng: “Từ đó đến giờ, tôi cứ tưởng do hồi bé Túc Bảo bị ngược đãi nên gặp vấn đề về tâm lý, tạo ra một nhân cách khác thôi.”

Tô Nhất Trần mím môi, chẳng nói chẳng rằng, cứ nhìn cục bột nhỏ một cách chăm chú mãi.

Bà cụ Tô lo lắng hỏi: “Thế có cần mời bác sĩ tâm lý khám cho con bé không?”

Tô Nhất Trần lắc đầu: “Không cần đâu ạ, thời gian này cứ để Túc Bảo đi theo con, con sẽ trông nom con bé.”

Dù gì đi nữa ông bà cụ Tô cũng đã lớn tuổi, bà cụ Tô còn phải tập vật lý trị liệu nữa.

Bởi vậy mà theo suy nghĩ của Tô Nhất Trần, anh ấy nên giữ Túc Bảo bên mình cho yên tâm hơn.

“Ngày mai con sẽ dẫn con bé đi xem buổi lễ cắt băng khánh thành của Đường Minh Thịnh Thế.”

Đường Minh Thịnh Thế là công ty giải trí mà tập đoàn Tô Thị đầu tư, mới vừa ra mắt và chính thức đi vào hoạt động. Với tư cách là cổ đông của công ty, Tô Nhất Trần có trách nhiệm tham dự buổi lễ này.

Việc này đã được quyết định như thế.

Sau khi ăn no, Túc Bảo ngoan ngoãn nằm trên ghế sô pha trong phòng khách tầng một vẽ vời. Tô Nhất Trần nhìn thoáng qua, thấy vậy bèn ngồi cạnh xử lý công việc trên công ty.

“Túc Bảo, ngày mai cháu có muốn đi làm với cậu cả không?” Anh ấy hỏi.

Túc Bảo ngẩng đầu, hào hứng reo lên: “Dạ có ạ!”

Bé đã ru rú trong nhà, không đi đâu chơi khá lâu rồi, dù gì Túc Bảo cũng là trẻ con, không thể chỉ ở yên một chỗ mãi được.

Tô Nhất Trần nhoẻn môi cười, nhìn bé con nhỏ nhắn mà lòng bình yên quá đỗi. Con trai anh ấy chưa bao giờ biết nghe lời như vậy cả.

Bỗng dưng Tô Nhất Trần thấy Túc Bảo dừng bút, tự nói chuyện một mình: “Rồi sao nữa ạ?”

Kỷ Trường chỉ vào từng vị trí trên hình vẽ chibi: “Chỗ này là huyệt Tử c ung, chỗ này là huyệt Ngọc đường…”

Túc Bảo nghiêm túc lắng nghe, vừa nghe vừa viết viết vẽ vẽ lên hình chibi.

Kỷ Trường dặn dò: “Con tìm cơ hội nói cậu cả dẫn con đi dạo phố, mua một bộ kim châm bạc nhé, chân bà ngoại con chỉ cần châm cứu một thời gian là khỏi bệnh rồi.”

Túc Bảo hỏi: “Liệu có đi đứng lại được không ạ?”

Kỷ Trường nói đùa: “Đi vũ trường luôn cũng được ấy chứ.”

Túc Bảo đã hiểu, quay lại bảo với Tô Nhất Trần: “Cậu cả ơi… Ngày mai Túc Bảo đi dạo phố được không ạ?”

Tô Nhất Trần bình tĩnh nhìn vào khoảng không bên cạnh, gật đầu đồng ý: “Được.”

Không cần biết sư phụ mà Túc Bảo nói là gì…

Chỉ cần kẻ đó không làm hại Túc Bảo là được.

Nhìn tình hình trước mắt, có vẻ thứ được gọi là “sư phụ” đó chủ yếu bầu bạn với Túc Bảo, thế nên Tô Nhất Trần cũng tỏ ra không hay biết gì.

**
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 154


Chương 154

Một bên khác.

Vừa về đến nhà, bà cụ Tư đã chạy xộc vào phòng của Tư Diệc Nhiên.

“Cháu trai quý hóa của bà! Cho bà nội xem nào…”

Ôn Như Vân đóng sầm cửa lại một cách phũ phàng.

Bà cụ Tư: “…”

Bà ta tức điên người, chửi đổng lên: “Ôn Như Vân, mở cửa cho tôi mau!”

“Tư Dạ về rồi nên cô cũng to gan hơn đúng không? Cô tưởng cô có người chống lưng thì hay lắm chắc? Tôi nói cho cô biết, đã vào làm dâu của cái nhà họ Tư này rồi thì phải theo lề lối của nhà họ Tư!”

Dám cả gan cư xử lớn lối với mẹ chồng, để xem Tư Dạ về rồi sẽ trừng trị con vợ này thế nào!

Đúng lúc này, Tư Dạ cầm một bát mì lên, lạnh lùng nhìn bà cụ Tư.

“Bà chửi xong chưa?”

Bà cụ Tư sừng sộ quát: “Mẹ chửi xong chưa? A Dạ à, con nhìn cho kỹ đi, mẹ là mẹ của con mà! Sao con không bênh mẹ mà lại đi bênh người ngoài hả?”

“Ngay từ đầu mẹ đã không đồng ý chuyện con kết hôn với Ôn Như Vân rồi! Mẹ vừa nhìn đã biết cô ta chẳng phải hạng tốt lành gì, con nhìn cô ta đi, lớn lối hết sức!”

“Con ở nhà mà cô ta còn như vậy, con không biết lúc con vắng nhà, cô ta tỏ thái độ kiểu gì đâu! Không những hỗn láo, thờ ơ với mẹ chồng mà còn suốt ngày đi ngoài đường, chẳng biết cô ta làm cái quái gì nữa!”

“Một người phụ nữ đã kết hôn mà suốt ngày lông nhông bên ngoài, người ta nhìn họ cười cho!”

Tư Dạ mở cửa phòng, đi vào, cũng đóng sầm cửa lại.

Bà cụ Tư: “…”

Bà ta tức đến nỗi suýt ói máu.

“Đúng là nghiệp chướng! Đúng là nghiệp chướng mà! Cưới vợ rồi chẳng coi mẹ nó ra gì cả!”

Chắc chắn Ôn Như Vân đã nói xấu bà ta với con trai bà ta rồi!

Bà cụ Tư vô cùng giận dữ, thầm chửi rủa.

Lúc này, quản gia đi tới, hỏi: “Bà chủ, nhà họ Lam đến thăm, bà muốn gặp họ không ạ?”

Bà cụ Tư nhíu mày: “Nhà họ Lam ư?”

Quản gia giải thích: “Là người đã gọi điện cho ông chủ hôm qua đấy ạ. Bọn họ đi cắm trại, phát hiện cậu chủ nhỏ nên gọi về cho ông chủ.”

Bà cụ Tư ngẩn người. Ơ, không phải Túc Bảo mới là người phát hiện Diệc Nhiên à?

“Cho họ vào đi.”

Sau khi sửa sang quần áo cho chỉn chu, bà cụ Tư xuống lầu.

Tuyết Nhi theo sau ba mẹ mình, đi vào nhà họ Tư.

Nhà ở của gia đình họ Tư khác với nhà họ Tô, nhà họ Tô ở trang viên, tạo ấn tượng rộng rãi, giàu có, xa hoa một cách lố lăng.

Trong khi nhà ở của gia đình họ Tư lại là tứ hợp viện đơn lập, là ngôi nhà xưa cũ được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác của nhà họ Tư, bởi vậy ở đây toát lên cái vẻ trang nghiêm, cổ điển cực kỳ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 155


Chương 155

Ba của Tuyết Nhi nói khẽ: “Nhà họ Tô là nhân vật đi đầu danh xứng với thực trong lĩnh vực thương mại, nhà họ Tư lại chuyên về lĩnh vực này… Chút nữa vào trong, mọi người phải chú ý từng lời ăn tiếng nói của mình đấy.”

Toàn bộ thành viên trong nhà họ Tư đều có đóng góp to lớn cho nước nhà, ông cụ Tư hy sinh vì Tổ quốc. Sau khi có cống hiến lớn cho quốc gia, Tư Dạ cũng kế thừa sản nghiệp của ông cụ Tư.

Đó cũng là lý do vì sao nhà họ Tư ít người, thế hệ này cũng chỉ có mỗi đứa con độc đinh Tư Diệc Nhiên.

So với những gia đình quyền quý với quan hệ người thân trong nhà đầy phức tạp, không biết biết bao nhiêu người đang ngấp nghé đứa con độc đinh Tư Diệc Nhiên này.

Mẹ Tuyết Nhi gật đầu, Tuyết Nhi lặng lẽ ghi nhớ tên của Tư Diệc Nhiên.

Ba người cầm quà cáp vào nhà. Thấy bà cụ Tư đã chờ sẵn ở phòng khách, ba của Tuyết Nhi xởi lởi chào hỏi: “Bà là bà cụ Tư đúng không ạ! Cháu xin chào bà!”

Bà cụ Tư vô cùng hài lòng về thái độ của ba Tuyết Nhi.

Bà ta hỏi: “Hôm qua nhà cậu tìm thấy Diệc Nhiên nhà tôi đúng không?”

Ba Tuyết Nhi cười thật thà: “Không phải vậy đâu, bà hiểu nhầm rồi ạ, chẳng qua lúc đó chúng cháu cũng có mặt ở hiện trường nên chung tay cứu cậu bé ra thôi!”

Ánh mắt của bà cụ Tư lộ vẻ khen ngợi ngay.

Nhà họ Lam tinh tế thật.

Bọn họ không những không hối hả nhận công lao về mình mà còn tôn trọng bà già này, chắc hẳn con cái của họ cũng được dạy dỗ đàng hoàng.

Bà cụ Tư bèn nhìn về phía Tuyết Nhi.

Tuyết Nhi lập tức ngoan ngoãn chào hỏi: “Cháu chào bà nội Tư ạ! Cháu tên là Tuyết Nhi, bà nội trông hồng hào quá, chắc bà mới năm mươi tuổi thôi đúng không ạ?”

Bà cụ Tư ngẩn người, bà ta đã bảy mươi tuổi rồi mà.

Lời nói của Tuyết Nhi làm bà ta vô cùng vui vẻ, gật gù một cách hài lòng. Cô bé này cũng khéo ăn khéo nói quá!

Tư lão phu nhân vô cùng hài lòng với gia đình Tuyết Nhi, vui vẻ nói: “Ngồi đi, Tuyết Nhi ngồi bên này.”

Tuyết Nhi ngoan ngoãn ngồi trên sofa, mông chỉ đặt một nửa, đầu gối khép lại, hai tay đặt lên đầu gối.

Tư lão phu nhân cảm thấy cô bé còn nhỏ mà đã có phong thái của một quý cô rồi.

Mẹ Tuyết Nhi ấm áp nói: “Tư tiểu thiếu gia đỡ hơn chưa? Tối qua khi chúng tôi nhìn thấy cậu bé thì cả người bé bê bết máu. Vợ chồng tôi rất lo lắng nên muốn đến thăm một chút.”

Tư lão phu nhân nói: “May mà Vân Đại Sư đã cứu sống Diệc Nhiên của chúng tôi! ”

Mẹ Tuyết Nhi kinh ngạc hỏi: “Là Vân Đại Sư của thần nông gia sao? ”

Tư lão phu nhân lập tức cảm thấy mình và mẹ Tuyết Nhi có đề tài chung, gật đầu khen ngợi: “Đúng vậy, Vân Đại Sư không hổ là cao nhân đã thành tiên, Diệc Nhiên đã ngừng thở rồi mà Vân Đại Sư còn đưa thằng bé từ quỷ môn quan trở về được!”

Tuyết Nhi trưng ra bản mặt không thể tin nổi: “Woa, thật ư?”

Tư lão phu nhân khẳng định: “Thật!”

Hai người trò chuyện rất vui vẻ, Tư lão phu nhân cảm thấy mình đã tìm được tri kỉ, mẹ của Tuyết Nhi vốn cũng rất kính trọng Vân Đại Sư nên nhân cơ hội hỏi dò.

Có điều, khi mẹ Tuyết Nhi nhắc đến việc muốn thăm Diệc Nhiên thì Tư lão phu nhân đã từ chối.

“Diệc Nhiên mới tỉnh, không nên quấy rầy.” Tư lão phu nhân nói đúng sự thật.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 156


Chương 156

Thật ra chính bà cụ cũng không thể bước vào phòng của Tư Diệc Nhiên, sao dám nói ra để muối mặt thêm…..

Ba Tuyết Nhi cười nói: “Vậy chúng tôi không làm phiền nữa, lần này tới chỉ vì lo lắng nên muốn thăm tiểu thiếu gia thôi. Cậu bé không sao thì chúng tôi yên tâm rồi.”

Tư lão phu nhân cảm khái, bây giờ những người thật lòng muốn thăm cháu trai bà không nhiều, phần lớn chỉ đến để cầu xin nhà họ Tư giúp việc này nọ thôi.

Nhà họ Lam rất tốt!

“À đúng rồi, ngày mai cắt băng khánh thành Đường Minh Thịnh Thế, A Dạ cũng được mời tới làm khách cắt băng. Nhưng nó đã từ chối vì chuyện của Diệc Nhiên.”

Tư lão phu nhân đứng dậy, lấy thư mời đưa cho ba của Tuyết Nhi.

“Vậy nhà cô cậu thay mặt nhà họ Tư tham gia nhé!”

Dù sao Tư Dạ cũng không đi được, thiệp mời để đấy thật sự lãng phí, chi bằng cho người ta làm ân huệ!

Tư Dạ cũng sẽ không hỏi đến mấy chuyện nhỏ nhặt này.

Ba Tuyết Nhi vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ!

Lễ cắt băng khánh thành của Đường Minh Thịnh Thế rất có thanh thế, vì đây là tín hiệu nhà họ Tô gia nhập làng giải trí, rất nhiều bạn bè trong giới chính trị và kinh doanh được mời đến buổi lễ.

Những người nhận được thư mời đều là người có địa vị cao, hoặc có quan hệ tốt với nhà họ Tô.

Nhận được thư mời như vậy, còn là thay mặt nhà họ Tư đi, hỏi sao nhà họ Lam không vui cho được?

Nhà họ Lam cảm ơn rồi dời đi.

Lòng hư vinh của Tư lão phu nhân cũng được thỏa mãn.

Đôi bên đều hài lòng với lần gặp mặt này!

Trong phòng Tư Diệc Nhiên.

Cậu bé vừa ăn hết một bát mì.

Điều này khiến Ôn Như Vân vô cùng ngạc nhiên, bình thường Tư Diệc Nhiên ăn uống rất hạn chế, một bát cơm, một quả trứng, một miếng bít tết, một đ ĩa rau nhỏ là những gì cậu bé ăn trong một bữa, ngoài ba bữa một ngày thì không ăn thêm bất cứ thứ gì.

Vừa rồi Tư Diệc Nhiên ăn cơm thịt, rau, một bát cháo kê, một bát mì, hệt như bị bỏ đói quá lâu….

“Còn muốn ăn nữa không con?” Ôn Như Vân hỏi.

Lúc này Tư Diệc Nhiên mới lắc đầu.

Tư Dạ nói: “Nghỉ ngơi cho khỏe nhé!”

Thấy Tư Diệc Nhiên muốn ngủ, Ôn Như Vân chỉ đành theo chồng ra khỏi phòng. Sau đó không yên tâm mà gọi điện cho Túc Bảo.

Điện thoại reo hai tiếng đã có người nhận máy, giọng nói non nớt của Túc Bảo truyền tới: “Alo, xin chào! Ai đấy ạ?”

Sự căng thẳng trên gương mặt Ôn Như Vân không khỏi vơi đi, cô nói: “Túc Bảo, dì là di Ôn.”

Túc Bảo ô một tiếng: “Dì Ôn có chuyện gì à? Anh trai nhỏ lại ốm sao”

Ôn Như Vân vội nói: “Không đâu, nhưng từ khi về Diệc Nhiên ăn rất nhiều thứ, dì lo không biết vậy có xem là bình thường không….”

Cô vừa gọi điện vừa đi xuống lầu.

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 157


Chương 157

Nghe thấy lời này, Tư lão phu nhân hừ lạnh một tiếng.

Một đứa nhỏ bốn tuổi giả danh lừa bịp mà cũng tin ư? Không ngờ còn gọi điện hỏi con nhóc kia tình hình của Diệc Nhiên có bình thường không, bà cụ thấy Ôn Như Vân mới là kẻ không bình thường đấy!

Túc Bảo đáp: “Không sao nha dì, hồn phách của anh trai nhỏ đi lượn một vòng ở bên ngoài nên mệt quá mới ăn nhiều vậy đó!”

Ôn Như Vân sửng sốt, không khỏi phì cười.

“Cảm ơn Túc Bảo, ban nãy chưa nói được lời cảm ơn với con!”

Nói tới đây, Ôn Như Vân không khỏi liếc nhìn Tư lão phu nhân một cái.

Túc Bảo nói không có gì, giọng mềm mại và non nớt, Ôn Như Vân chỉ thấy trái tim cô như tan chảy.

Nếu cô cũng có một đứa con gái như này thì tốt biết bao!

“Tạm biệt Túc Bảo!”

Đợi Ôn Như Vân cúp điện thoại, Tư Dạ mới nói: “Mai cắt băng khánh thành Đường Minh Thịnh Thế, em chuẩn bị chút đi, hai chúng ta cùng đi!”

Không ngờ Ôn Như Vân lại hừ một tiếng, nói: “Bà đây không đi.”

Cẩu nam nhân, 3 năm không về nhà, vừa về đã khiến nhà ‘sập’—- dính scandal với người phụ nữ khác.

Còn bảo cô chuẩn bị như lẽ đương nhiên ấy nhỉ?

Chuẩn bị cái cọng lông ý.

Máu nóng xông lên não Ôn Như Vân.

Tư Dạ chau mày, không rõ rốt cuộc mình đã làm gì chọc giận vợ?

Mọi lần anh chỉ có cô là bạn nữ duy nhất cùng tham dự tiệc, cho nên mới kêu cô chuẩn bị mà…..

Tư lão phu nhân ở ngay bên cạnh, ánh mắt phảng phất nỗi hoang mang.

Không ngờ Tư Dạ lại muốn tham gia lễ cắt băng khánh thành? Thiệp mời đã tặng cho nhà họ Lam rồi, không tiện đòi lại nha!

Tư lão phu nhân cuống quýt chống gậy rời đi, không dám đối mặt với Tư Dạ, hệt như chuột trốn mèo vậy…

**

Ngày hôm sau.

Tiểu Ngũ nằm bò trước cửa sổ, hót líu lo: “Tay trái chỉ trăng, tay phải nắm tơ hồng, ố ô, Chàng và ta, aa a….”

Giọng hót không lên được nốt cao, nghe như bị vỡ.

Túc Bảo choàng tỉnh, chớp đôi mắt ngỡ ngàng, trông vô cùng đáng yêu.

“Ai đang ị thế nhỉ?”

Bị táo bón hay sao mà kêu thảm thiết ghê.

Kết quả vừa ngoảnh đầu đã trông thấy Tiểu Ngũ đang hót ở ban công phòng ngủ.

Túc Bảo lẩm bẩm: “Hóa ra là Tiểu Ngũ à.”

Tiểu Ngũ lập tức đáp: “Tui không có ị đâu nha!”

Khóe miệng Kỷ Trường khẽ giật.

Cái gọi là ông nói gà bà nói vịt chính là như này đây.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 158


Chương 158

Túc Bảo lồm cồm bò dậy, nhớ tới việc đi dạo phố với cậu cả, chạy vội tới chọn quần áo trong tủ đồ.

Cô bé chọn chiếc váy babydoll dài tay màu hồng xinh xắn với lớp vải tuyn và những quả anh đào nhỏ xíu.

Túc Bảo học được cách vận đồ từ rất sớm, cô bé chọn thêm một chiếc áo khoác mùa thu mỏng và một chiếc quần tất màu trắng.

Quần áo đã kết hợp hoàn hảo rồi, cô bé chỉ cần mặc vào người thôi.

Vận đồ xong, Túc Bảo vào nhà vệ sinh rửa mặt đánh răng.

“Túc Bảo chuẩn bị xong !” Túc Bảo lẩm bẩm xong rồi đeo túi nhỏ lên lưng, mở cửa phòng.

Tung tăng xuống lầu.

Chân ngắn mà chạy rõ nhanh.

Tô Nhất Trần đang ngồi trên ghế sofa ở tầng một xem video cuộc họp với vẻ mặt nghiêm túc.

Thấy Túc Bảo chạy xuống, Tô Nhất Trần vô thức đứng dậy nói: “Chạy chậm chút!”

Túc Bảo đáp: “Cậu cả ơi, Túc Bảo chuẩn bị xong rồi ạ!”

Tô Nhất Trần nhìn thời gian, hơi bất ngờ.

Hôm nay ông cụ và bà cụ Tô đến viện dưỡng lão để tập vật lý trị liệu, trước khi ra ngoài còn dặn anh ấy rằng Túc Bảo sẽ tự tỉnh dậy lúc chín giờ.

Bây giờ mới tám giờ.

“Đi ăn đi con!” Tô Nhất Trần kêu dì Ngô mang bữa sáng lên, còn anh thì mang laptop vào phòng ăn để ngồi cùng Túc Bảo.

“Kế hoạch quý 2 thì sao?” Tô Nhất Trần lạnh mặt tiếp tục cuộc họp qua mạng.

Tay lại đang bóc trứng gà.

Tô Nhất Trần bỏ trứng đã bóc vào bát Túc Bảo, dịu dàng nói: “Sáng phải ăn trứng gà nhé!”

Quản lý cấp cao của Tập đoàn Tô Thị nào thấy cảnh tượng như này bao giờ.

Wow, diêm vương cũng biết bóc trứng gà cơ đấy! Còn nói bằng giọng điệu dịu dàng đến thế?!

Kế hoạch quý hai gì chứ, đã sớm quăng ra sau đầu rồi.

Quay đầu thấy đám người kia không nói lời nào, Tô Nhất Trần lại trưng ra bản mặt nghiêm túc, lạnh lùng nói: “Câm hết rồi hả?”

Cán bộ cấp cao lúc này mới bắt đầu nói kế hoạch…..

Chẳng mấy chốc, Túc Bảo ăn xong, Tô Nhất Trần cũng kết thúc cuộc họp với hiệu quả cao.

“Đi nào!” Tô Nhất Trần kéo tay Túc Bảo.

Đàn ông mà, đưa trẻ con ra ngoài chơi không bao giờ kiểm tra bất cứ điều gì.

Kết quả là, Túc Bảo đi dạo phố với cái đầu ổ gà.

Đường Minh Thịnh Thế là công ty giải trí vươn lên mạnh mẽ trong năm vừa qua.

Hai tiểu sinh có nhân khí cao mới nổi tiếng và hai trong số bốn tiểu hoa đán của làng giải trí, đều đầu quân cho Đường Minh Thịnh Thế.

Chưa kể đến ảnh đế Tô Lạc chấm dứt hợp đồng với công ty ban đầu, sẽ xuất hiện ở buổi lễ hôm nay để chính thức ký hợp đồng với Đường Minh Thịnh Thế..

Vì vậy, từ sáng sớm, địa điểm tổ chức đã chật kín người, người hâm mộ, đám phóng viên từ các tờ báo khác nhau và những vị khách mời từ các gia đình thượng lưu…..
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 159


Chương 159

Xe của Tô Nhất Trần chậm rãi lái vào và dừng lại ở lối vào của địa điểm tổ chức.

Lúc này Túc Bảo mới ý thức được một vấn đề nghiêm trọng!

Hôm nay cô bé không chải tóc, không thắt bím nhỏ xinh! …

Túc bảo xoa xoa đầu, víu vào cửa xe: “Cậu cả, Túc Bảo không xuống được đâu, đầu con như cái ổ gà ý, huhu”

Tô Tổng: “…”

Gì mà đầu như ổ gà?

Ngắm nghía kỹ mới hiểu ra, cái đầu nhỏ của Túc Bảo quả nhiên rối tung, chưa được chải.

“À không sao!” Tô Nhất Trần khẽ vuốt tóc Túc Bảo, định dùng tay thay lược chải suôn tóc cô bé.

Tiếc thay không sao ép được mấy sợi tóc xù không nghe lời kia.

Tô Nhất Trần vuốt tóc xong càng khiến đầu Túc Bảo rối hơn.

Túc Bảo rối rắm: “Không sao thật à cậu?”

Cô bé từng thấy rất nhiều thần tiên tỷ tỷ, trên đầu các tỷ tỷ kia còn có hồ điệp.

Còn tóc cô bé lại giống ổ gà…. Huhuhu, cô bé không muốn xuống xe với bộ dạng này đâu.

Gương mặt của cục bột nhỏ đã nhăn lại như trái mướp đắng.

Đã là con gái thì ai cũng thích cái đẹp, không phân biệt tuổi tác.

Tô Nhất Trần phì cười: “Vậy cậu cả buộc tóc cho Túc Bảo nhé!”

Túc Bảo gật đầu như bổ củi, lục lọi trong chiếc túi và tìm thấy hai sợi dây chun nhỏ.

“Cậu ơi, con muốn bện hai bím tóc!”

Tô Nhất Trần gật đầu.

Hai bím tóc thôi mà!

Chẳng phải rất đơn giản ư?

5 phút sau.

Tô Nhất Trần mở hai cúc áo sơ mi trên cùng, áo vest cũng cởi ra luôn.

Tay áo được xắn lên.

Tô Nhất Trần đầu đầy mồ hôi quyết chiến với mái tóc của Túc Bảo.

Túc Bảo giục: “Cậu cả, xong chưa ạ?”

Trán Tô Nhất Trần nhỏ xuống một giọt mồ hôi: “Sắp sửa!”

Túc Bảo: “Hí hí, cậu cả bện tóc lâu vậy nhất định sẽ đẹp lắm đây!”

Tô Nhất Trần: “…..”

Anh ấy từ bỏ đấu tranh, trầm mặc nhìn hai bím tóc của Túc Bảo….

Ừm, đẹp lắm….

Không tồi…

“Được chưa ạ?” Túc Bảo duỗi tay ra sờ thử.

Tô Nhất Trần lập tức bắt lấy tay cô bé: “Được rồi, con đừng vuốt tóc kẻo rối!”

Hơi khựng lại rồi nói tiếp: “Đẹp lắm!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom