Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Chương 1431: C1431: Chương 1431


Túc Bảo duỗi một ngón tay nói…

“Chỉ binh chỉ tướng, chỉ đến ai người đó là kẻ đại ngốc…”

“Ở bên này!” Túc Bảo ngẫu nhiên chỉ một phương hướng.

Khóe miệng của các ác quỷ co giật.

Đúng lúc này, một tiếng gầm trầm phát ra từ hướng Túc Bảo đang chỉ.

Lòng Túc Bảo thắt lại: “Là sư phụ!”

Quỷ nhu nhược bế Túc Bảo lên và nói: “Đi thôi!”

Nó nhanh chóng đi theo hướng mà Túc Bảo chỉ định.

Các ác quỷ khác lập tức đi theo mà không hỏi bất kỳ câu hỏi không cần thiết nào.

Điều thứ hai trong hệ thống hỗn hợp là bất cứ điều gì lão đại Túc Bảo nói đều đúng, ngay cả khi lão đại chỉ là một đứa bé bốn tuổi!

Túc Bảo nhìn mợ cả, muốn tụt xuống nhưng quỷ nhu nhược ôm chặt không chịu buông.


Bé đành phải nằm trên vai quỷ nhu nhược nói: “Mợ cả, theo sát nha.”

Diêu Linh Nguyệt khập khiễng bước đi, cô nhìn chằm chằm vào Túc Bảo, Túc Bảo đi đâu cô theo tới đó.

Mặt đất ngày càng thấp hơn và dường như nó càng lún sâu vào lòng đất hơn khi người cùng ác quỷ đi xuống.

“Con có chắc chắn rằng chúng ta đang đi đúng đường không…” Quỷ hồ đồ hỏi: “Càng lúc càng đi sâu xuống lòng đất hơn.”

Quỷ mít ướt nhìn xung quanh rồi nói: “Nếu chúng ta đang tìm kiếm âm mạch thì đương nhiên nên đi xuống, không sai đâu.”

Quỷ hồ đồ: “…Ồ.”

Nói cũng đúng.

Không biết đi bao lâu, dưới lòng đất càng ngày càng lạnh, ngay cả đám quỷ nhu nhược không cảm nhận được nhiệt độ cũng cảm thấy lạnh.

“Lạnh à?” Quỷ nhu nhược ôm chặt Túc Bảo, nhớ tới việc mình không có hơi ấm, chi bằng đưa Túc Bảo cho Diêu Linh Nguyệt ôm.

Nó bất đắc dĩ phải rời xa Túc Bảo, giao bé cho Diêu Linh Nguyệt.


Dù là xác sống nhưng cô ấy vẫn có 15 độ…

Diêu Linh Nguyệt 15 độ· vươn tay ra.

Nhìn thấy cô đầy vết thương, Túc Bảo lắc đầu nói: “Mợ cả, anh Phan, con không lạnh.”

Quỷ nhu nhược nghi hoặc nhìn Túc Bảo: “Thật sao?”

Cậu không thể quên được hình ảnh Túc Bảo run rẩy khi cậu và đám ác quỷ vừa thoát ra khỏi hồ lô.

Còn có tiếng khóc nức nở của bé khi trông thấy chúng!

Tim quỷ nhu nhược vẫn đau khi nghĩ về chuyện đó.

Nhưng bây giờ hình như Túc Bảo thật sự không lạnh, bởi vì bé không hề run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

Và vết thương đã được chữa lành… quỷ nhu nhược liếc nhìn cánh tay nhỏ bé của Túc Bảo.

“Chúng ta tới rồi.” Quỷ đào hoa bỗng lên tiếng.

Quỷ hồ đồ toan hỏi sao ngươi biết chúng ta đã tới nơi.

Nhưng khi nó vừa quay đầu lại thì lập tức câm miệng!

Trước mặt nó có một con “rồng” cuộn tròn nhưng chỉ nhìn thấy được cái đuôi của con rồng.
 
Chương 1432: C1432: Chương 1432


Đôi mắt của quỷ xui xẻo mở to: “Nó thực sự là một con rồng hả?”

Quỷ nhu nhược lắc đầu, “Không, chắc đây là âm mạch.”

Âm mạch có thật sự thành tinh không? Nó biến thành hình dáng của rồng ư?

Chẳng trách vùng núi hoang vu lắm tà khí thế!

Vảy rồng đen còn chưa rõ ràng lắm, thỉnh thoảng nó di chuyển như một sinh vật sống.

“Đây là cái đuôi. Tiếp tục đi về phía trước nào!” Quỷ nhu nhược thì thầm.

Quỷ hồ đồ hỏi: “Tại sao chúng ta không cắt đuôi nó trước?”

Quỷ mít ướt lắc đầu nói: “Tuy ta không hiểu nhiều, nhưng ta nghĩ nếu ngươi cắt đuôi nó, nó sẽ lập tức điên lên hoặc đột nhiên bỏ chạy!”

Cái này gọi là đánh rắn động cỏ!

Quỷ hồ đồ: “Vậy sao ngươi chắc chắn nó không hề hay biết chuyện chúng ta tới?”


Quỷ đào hoa cười khẩy: “Cứ nghĩ đến đầu óc của Diêu Thi Duyệt là hiểu.”

Chúng quỷ lập tức im lặng.

Tìm được âm mạch thì tốt rồi, đám ác quỷ cùng Diêu Linh Nguyệt và Túc Bảo rón rén đi về hướng của âm mạch.

Không gian dưới lòng đất rất lớn.

Bởi vì có âm mạch nên không khí rất trong lành… Tuy âm mạch mang tính âm nhưng vẫn là một loại linh khí của trời đất.

Túc Bảo hít một hơi thật sâu, toàn thân cảm thấy thoải mái.

Ở một nơi khác.

Phần đầu của âm mạch đã bước đầu hình thành, đầu rồng sống động như thật.

Chỉ là con rồng bị bóng tối bao phủ bởi tà khí.


Trong miệng nó có một người mặc áo trắng, chính là Kỷ Trường.

Kỷ Trường chửi thầm trong lòng.

Vừa mở mắt ra, hắn đã phát hiện mình bị hút vào đây, sắp bị nuốt chửng.

Hắn nhanh chóng dùng hết kỹ năng để mắc kẹt trong miệng âm mạch hóa rồng.

“Âm mạch thành tinh…. chuyện này mà mình cũng gặp được!” Kỷ Trường cười lạnh nói: “Đang yên đang lành, tự nhiên lại đi đối lấy cái đầu ngu ngốc của Diêu Thi Duyệt!”

Nhưng sao âm mạch có thể khiến Kỷ Trường hắn chật vật như bây giờ, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?

Âm mạch phát ra âm thanh ầm ầm, tựa như cảm thấy bị xúc phạm và tức giận.

Kỷ Trường cười lạnh: “Ta nói sai sao?”

“Ngươi đã ở đây mấy trăm năm đúng không? Cuối cùng ngươi cũng có được một linh trí, nhưng vẫn chưa đủ.”

“Cho nên ngươi phái âm linh đóng giả tiên gia đi tìm linh trí thích hợp.”

Nói cách khác, ‘tiên gia’ của Diêu Thi Duyệt thực chất là một loại quỷ hồn được âm mạch nuôi dưỡng và trở thành những linh hồn cấp cao hơn.

“Rõ ràng Diêu Linh Nguyệt – người mang trong mình huyết mạch vu thần mới là mục tiêu đầu tiên của ngươi, nhưng trong lòng Diêu Linh Nguyệt có chấp niệm tìm kiếm hai đứa con của mình nên cô ấy chưa bao giờ đồng ý giao dịch với ngươi, vì vậy ngươi không thể có được linh trí của Diêu Linh Nguyệt mà chỉ đành khiến linh trí của cô ấy hao mòn dần.”
 
Chương 1433: C1433: Chương 1433


“Chắc ngươi cũng biết chuyện Túc Bảo cứu Diêu Linh Nguyệt, ngươi đang sốt ruột.”

“Cho nên, ngươi dùng chiếc đồng hồ để Diêu Thi Duyệt nguyện ý trao đổi linh trí với ngươi.”

Con người có ba hồn và sáu phách, trong đó có một phách điều khiển linh trí.

Âm mạch lấy đi cái phách quản lý linh trí của Diêu Thi Duyệt, đồng nghĩa với việc lấy đi chỉ số IQ của Diêu Thi Duyệt.

“Tuy Diêu Thi Duyệt ngu ngốc, nhưng vẫn là hậu nhân của vu thần… Không thể không nói… ngươi chọn người thật kém cỏi.”

Ít ra thì chọn nhị trưởng lão nhà họ Diêu hay Diêu Kính Vân cũng đều tốt hơn việc chọn Diêu Thi Duyệt, phải không?

Nhưng… nếu âm mạch biết Tô Tử Du và Tô Tử Chiến là con của Diêu Linh Nguyệt thì tại sao nó không ra tay với hai đứa trẻ?

Ý nghĩ này thoáng qua trong đầu Kỷ Trường, lúc đầu hắn cho rằng âm mạch sợ bị hắn và Túc Bảo phát hiện, sau đó hắn lại cảm thấy có gì đó không ổn.

Âm mạch tức giận đến muốn đè nát Kỷ Trường.


Kỷ Trường nhanh chóng tỉnh táo lại, trong đầu hắn hiện lên một ý nghĩ.

Hắn kêu lên một tiếng nhỏ và dùng hết sức mở “miệng” âm mạch, âm mạch gần như sắp nghiền nát hắn.

“Đời sau khôn hơn chút nha!” Kỷ Trường vỗ tay một cái, chuẩn bị bay ra ngoài.

Đột nhiên, một đạo hắc quang bay tới!

“Ngươi không thể trốn thoát đâu..”

Không rõ một giọng nói từ đâu truyền đến, sau đó là nụ cười lạnh lùng: “Ta có điện Diêm Vương, có thể áp chế ngươi!…”

Kỷ Trường ngạc nhiên.

Hỏng bét, điện Diêm Vương bị chôn ở đây ư?!

Điện Diêm Vương là nơi Diêm Vương phán xét ma quỷ, nhưng cũng là pháp bảo của Diêm Vương, sau khi Túc Bảo đến nhân gian và trải qua kiếp nạn, điện Diêm Vương đã biến mất và địa ngục chỉ còn là một cái vỏ rỗng tuếch.


Không ngờ điện Diêm Vương lại được chôn ở đây!

“Có việc gì thì cứ nhắm vào ta!” Sắc mặt Kỷ Trường lạnh lùng: “Nếu ngươi chạm vào một sợi tóc của Túc Bảo, ta sẽ giết ngươi!”

Tiếng cười không phân biệt được là của nam hay nữ vang lên.

“Dựa vào ngươi ư? Phán quan Kỷ?”

“Đến điện Diêm Vương ta còn dám lấy nữa là …”

“Quỷ tướng của Diêm Vương đều bị ta điều khiển…”

“Ngươi cho rằng ngươi là ai? Ngươi không có tư cách nói chuyện với ta đâu!…”

Lòng Kỷ Trường càng ngày càng nặng trĩu.

Hắn sơ ý quá!

Hắn vẫn tự hỏi tại sao quỷ tướng của Diêm Vương lại có thể xuất hiện ở đây, hóa ra ở đây có Cung điện của Diêm Vương.

“Ngươi là ai!” Kỷ Trường nhìn chung quanh, tìm kiếm.

“Đừng nhìn nữa… Ta đang ở ngay trước mặt ngươi đây…”
 
Chương 1426: C1426: Chương 1426


Nếu ở nhà họ Tô, bé nhất định sẽ khóc lóc đi tìm bà ngoại, nhưng hiện tại bé phải cắn răng chịu đựng dù đau đớn vô cùng.

Túc Bảo chạy tới ngai vàng của Diêm Vương và dùng tay chân trèo lên.

AnhTử Tích nói rằng anh mơ thấy bé đang ngồi trên ngai vàng của Diêm vương và yêu cầu anh lập tức quay lại trần gian.

Vị vua ngu ngốc đó chắc chắn đã biến thành bé để gạt anh Tử Tích và hiện vẫn đang lẩn trốn.

Nếu bé ngồi lên ngai vàng và chiếm vị trí của tên hôn quân đó, liệu ông ta có tức giận và ra mặt không nhỉ?

Cuối cùng, Túc Bảo cũng leo lên ngai vàng cao ngất của Diêm Vương và ngồi xuống.

Bé không để ý đến dòng máu chảy ra từ cánh tay mình đã bị ngai vàng của Diêm Vương hấp thụ.

Trong khoảnh khắc, ngai vàng phát ra ánh sáng, bao phủ hoàn toàn thân thể bé. . Truyện Khác

Túc Bảo sửng sốt, ngơ ngác nhìn lòng bàn tay mình.


Dưới ngai vàng của Diêm vương, những nữ quỷ bạch đầu vừa hét lên thảm thiết vừa nối đuôi nhau lao về phía bé.

Túc Bảo vô thức xua tay, nữ quỷ bạch đầu mà ban nãy bé dùng hết sức lực cũng không thể đối phó bỗng chốc biến thành tro bay, hoàn toàn bị tiêu diệt.

Ánh sáng từ ngai vàng giống như một chiếc xe điện đi qua đường hầm, phát ra tiếng tách tách khi lao vào tay Túc Bảo.

Những vết thương trên cơ thể Túc Bảo lành lại với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường, và hình thành vảy…

Bịch…

Túc Bảo ngồi phịch xuống đất, điện Diêm Vương không còn ở trước mắt bé nữa, nhưng trên sợi dây màu đỏ của bé lại xuất hiện thêm một mặt dây chuyền nhỏ——

Một mặt dây chuyền từ điện Diêm Vương!

Túc Bảo kinh ngạc nhìn chằm chằm mặt dây chuyền, không nói nên lời.

Bé bàng hoàng sau khi trải qua cái chết cận kề.


Hóa ra…. bé chính là hôn quân!

**

Lúc này, bên dưới hang động.

Đám quỷ nhu nhược đã bị nhấn chìm, chúng không thể nhìn thấy mọi thứ trước mặt.

Điện Diêm Vương khổng lồ đột nhiên biến mất, và một đứa trẻ ngã xuống đất.

Hàng ngàn âm binh đang tràn tới như sóng xô đều dừng mọi động tác, ngay cả các nữ quỷ bạch đầu cũng sững sờ.

Tất cả đều quay đầu lại và nhìn chằm chằm vào Túc Bảo.

Túc Bảo: “Ha ha ha.”

Hàng trăm nữ quỷ bạch đầu đột nhiên nổi giận, gầm lên lao thẳng về phía Túc Bảo!

Đôi mắt chúng đỏ hoe, hung tợn nhìn chằm chằm vào mặt dây chuyền thuộc về điện Diêm Vương trên cổ tay Túc Bảo.

Của chúng…Điện DIêm Vương thuộc về chúng!

Nữ quỷ bạch đầu nhanh chóng lao tới trước mặt Túc Bảo, há miệng cắn bé.
 
Chương 1427: C1427: Chương 1427


Đôi mắt Túc Bảo như lóe sáng, bé nhảy phốc lên khỏi mặt rồi đáp xuống rễ cây cổ thụ.

Bọn nữ quỷ bạch đầu gầm lên, tất cả va vào nhau thành một quả bóng.

Túc Bảo nhìn lên cao thì trông thấy vô số âm binh và rất nhiều quỷ tướng.

Lúc này, trước cổng điện Diêm Vương chỉ còn lại một mảnh vải rách – Chính là một góc ống quần của Diêu Linh Nguyệt.

Mợ cả cùng đám ác quỷ luôn theo bé đều biến mất không còn tăm tích…

Nước mắt Túc Bảo tràn mi.

Nhìn thấy nữ quỷ bạch đầu lại lao đến từ bốn phương tám hướng, lần đầu tiên trong mắt Túc Bảo xuất hiện sự hận thù.

Giết… giết chúng!

Mái tóc của Túc Bảo bay phấp phới giữa trời lặng gió, sau đó một cơn gió mạnh thổi ập tới từ dưới mặt đất, đám âm binh dày đặc bị đánh ngã.

Túc Bảo giơ chiếc búa tạ màu vàng tím trong tay lên và đánh đám nữ quỷ bạch đầu với khí thế khát máu!


Bùm–

Đôi mắt các nữ quỷ bạch đầu lộ ra vẻ sợ hãi, trong nháy mắt chúng đã biến thành tro bụi.

Đáy mắt Túc Bảo lại chất chứa sự lạnh lùng và nghiêm nghị, bé vỗ tay một cái, giữa không trung xuất hiện một tấm bùa khổng lồ, tiêu diệt nữ quỷ bạch đầu đang lao tới từ phía sau trong tíc tắc.

“Chỉ có chút bản lĩnh đó thôi ư!” Túc Bảo hét lên: “Vừa rồi chẳng phải lợi hại lắm sao!”

Nữ quỷ bạch đầu giận dữ gầm lên.

Đám ác quỷ đào hoa vừa ló đầu ra hoàn toàn sững sờ!

“Chúng… chúng bị ảo giác hả??” Quỷ hồ đồ như chết lặng.

“Đó là bảo bối của chúng ta à?” Quỷ xui xẻo sửng sốt.

Hai mắt quỷ nhu nhược hơi đỏ, giọng nó khàn khàn: “Là bảo bối của chúng ta, bảo bối ra ngoài rồi.”


Quỷ đào hoa: “Người có tài trong thiên hạ, tham vọng nuốt chửng núi sông….Văn có thể dùng ngòi bút mang lại hòa bình cho thế giới, Võ có thể ngồi trên lưng ngựa mà bình định thiên hạ…”

Quỷ mít ướt thảng thốt đến quên cả khóc nhè: “Nói tiếng người đi!”

Quỷ đào hoa: “Chết tiệt, 666!”

Chúng quỷ: “…”

Đám quỷ đang ngơ ngác thì chợt nhìn thấy đứa bé siêu ngầu nhảy xuống từ trên cao, mái tóc mềm mại của Túc Bảo bị gió thổi bay, quần áo tung bay, trong mắt tràn đầy khí thế lẫm liệt.

Bé đáp xuống mặt đất, đặt đôi tay nhỏ bé của mình xuống đất và hét lên: “Mở ra!”

Mặt đất nứt toác, những lưỡi lửa thiêu đốt quét ra.

Đám âm binh cứng ngắc lần lượt ngã xuống, đôi mắt vốn vô cảm của chúng lộ ra vẻ sợ hãi, chúng đồng thời gầm lên, gào thét.

Túc Bảo có thể cảm nhận rõ nỗi sợ hãi và không ngừng cầu xin lòng thương xót của đám âm binh.

Ánh mắt bé lạnh lùng, bé thì thầm: “Đã quá muộn rồi.”

Tạo phản đừng hòng có kết cục tốt đẹp.

Sư phụ đã nói, đừng bao giờ cho kẻ phản bội cơ hội phản bội lần thứ hai.

Chỉ mất chưa đầy mười giây.
 
Chương 1428: C1428: Chương 1428


Nữ quỷ bạch đầu trước mặt cùng vô số âm binh… đều rơi vào địa ngục chân chính!

Quỷ đào hoa mở miệng kinh ngạc nhìn Túc Bảo siêu ngầu vừa đáp xuống đất!

Ngọn lửa địa ngục lăn ra từ dưới mặt đất nứt nẻ, lửa thổi bay chiếc áo khoác trên người bé, để lộ đôi chân trần ngắn ngủn…

Quỷ đào hoa không biết dùng câu từ nào để miêu tả hình ảnh hào hùng phản chiếu trong mắt nó…

Ta là ai, ta đang ở đâu, chuyện gì đã xảy ra!

Vô số âm binh và nữ quỷ bạch đầu giãy giụa khi rơi vào địa ngục chân chính, có kẻ trong nháy mắt đã bị ngọn lửa nuốt chửng, có kẻ cào vào vách đá rồi gào thét đến mất tiếng.

Túc Bảo ấn tay xuống đất và hét lên: “Đóng lại!”

Trên mặt đất sáng lên những đường nét hoa văn của lá bùa khổng lồ, ánh sáng vàng rực rỡ chiếu sáng toàn bộ không gian dưới lòng đất, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Túc Bảo càng thêm trang nghiêm.

Mặt đất trở lại hình dáng ban đầu như chưa có chuyện gì xảy ra, ngoại trừ những ‘thi thể’ dày đặc ban đầu giờ đã biến mất.

“Cái này, cái này, cái này?” Đôi con ngươi của quỷ xui xẻo như sắp lọt tròng: “Không phải Túc Bảo đã vào điện Diêm Vương sao? Sao giờ lại đi ra?”


Quỷ hồ đồ: “Ơ, điện Diêm Vương đâu rồi???”

Cung điện khổng lồ biến mất rồi ư?

Quỷ mít ướt sợ đến mức ngừng khóc và ngây người nhìn chằm chằm vào gốc cây trống rỗng.

Rễ cây vẫn còn quấn vào nhau thành hình cung điện.

Nhưng, điện Diêm Vương đã biến mất!

Cung điện lớn như vậy, nói biến mất liền biến mất sao?

Quỷ nhu nhược kinh ngạc nói: “Túc Bảo…?”

Túc Bảo nhặt chiếc búa vàng tím lên rồi quay lại.

Bé đứng vững tại chỗ, hồi lâu mới mím môi, hai mắt lập tức đỏ hoe.


“Mợ cả! Anh Phan! Chị đào hoa! Chú xui xẻo!”

Bé nhào vào lòng Diêu Linh Nguyệt, nghẹn ngào nức nở, cuối cùng không cầm được nước mắt.

“Hu huuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu… Con tưởng mọi người bị tiêu diệt hết rồi, bỏ mặc con một mình.” Túc Bảo ôm cổ Diêu Linh Nguyệt khóc nức nở.

Diêu Linh Nguyệt sửng sốt, run rẩy giơ tay lên và ôm chặt lấy Túc Bảo.

Có một nữ quỷ đầu trắng không biết tự lượng sức mình vẫn chưa chết hẳn, nó chỉ còn lại một nửa cơ thể, lúc này nó hét lên một tiếng rồi lao tới.

Túc Bảo vừa khóc vừa dùng một tay nhặt chiếc búa vàng tím lên và đập nữ quỷ tan nát.

Nữ quỷ bạch đầu đột nhiên mất tiếng, bị búa đập vỡ thành vô số mảnh.

Túc Bảo: ” Hu huuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu, bọn chúng đều đang bắt nạt con, chúng lấy mạnh hiếp yếu lấy thịt đè người.”

Quỷ nhu nhược: “…”

Quỷ đào hoa: “…”

Quỷ xui xẻo: “…”

Túc Bảo: “Vừa rồi bọn chúng còn muốn gạt con, muốn con moi tim ra, hu hu!”
 
Chương 1429: C1429: Chương 1429


Quỷ nhu nhược: “…”

Quỷ đào hoa: “…”

Quỷ xui xẻo: “…”

Khi Túc Bảo đang khóc lóc kể chuyện, trên mặt đất còn sót lại một cánh tay của một nữ quỷ bạch đầu đang cào cấu như ruồi không đầu.

Túc Bảo khóc đến đau lòng, nhưng bận rộn đến mấy thì bé vẫn không quên duỗi một chân ra, giẫm cánh tay nữ quỷ thành tro bụi.

Bé khóc nhè nói: “Văn có thể dùng ngòi bút mang lại hòa bình cho thế giới, Võ có thể ngồi trên lưng ngựa mà bình định thiên hạ…”

Quỷ hồ đồ: “Tuyệt vời 666!”

Quỷ nhu nhược không khỏi quỳ xuống đất, hai mắt đỏ hoe.

Nó nhẹ nhàng xoa đầu Túc Bảo, nhỏ giọng an ủi: “Túc Bảo…”


“Ngoan, đừng sợ, không sao đâu…”

Quỷ hồ đồ: Nhìn thế này mà nói là sợ hả? Kẻ phải sợ là người khác… à nhầm, quỷ khác chứ!

Quỷ hồ đồ lẩm bẩm, giờ mới nhận ra rằng mình đã sống sót từ kiếp nạn, từ nay trở đi đám ác quỷ chúng nó sẽ là quỷ binh quỷ tướng dưới quyền Diêm Vương.

Chết tiệt, cứ như mua bảo hiểm được đền bù ấy nhỉ!

Quỷ hồ đồ lập tức hưng phấn, khoản đền bù sau tổn thất này to quá!

Hình như hồ lô linh hồn đã mạnh mẽ hơn, nó há to miệng, toàn bộ tà khí đều bị hút vào. Hồ lô vốn chỉ đầy một nửa bỗng lớn nhanh như thổi!

Bên kia, nữ quỷ tân nương, dì xấu xí và lệ quỷ nhỏ đều sợ đến ngây cả quỷ, chúng đứng như trời trồng và mãi không hoàn hồn, vừa rồi ngọn lửa địa ngục khiến chúng sợ chết khiếp.

Bọn chúng không phải đối thủ của nữ quỷ bạch đầu, huống chi đối thủ còn có âm binh mạnh mẽ, thế nên hai lệ quỷ và dì xấu xí đã dựa vào việc chạy trốn để tồn tại cho đến bây giờ.

“Hu huuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu”


Dì xấu xí vừa khóc vừa tìm đầu mình khắp sàn nhà, đầu của dì xấu xí đã rơi ra trong lúc hỗn loạn.

Thân thể lệ quỷ nhỏ cũng tả tơi, nhưng không sao, nó đã vượt qua cơn hoạn nạn, về sau sẽ có rất nhiều thời gian để từ từ hồi phục.

Nó nhìn Túc Bảo bằng ánh mắt đong đầy sự ngưỡng mộ.

Quỷ nhu nhược hỏi: “Túc Bảo, không phải em vừa mới vào điện Diêm Vương à? Tại sao em lại đi ra… điện Diêm Vương đâu rồi?”

Quỷ nhu nhược còn muốn hỏi, sao bảo bối đột nhiên trở nên mạnh mẽ như vậy.

Thật không thể tin được.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Túc Bảo lau nước mắt, lắc đầu nói: “Không có gì, em đã thu phục điện Diêm Vương, nhìn xem!”

Bé giơ tay lên và lắc lư.

Mặt dây chuyền ngọc bích to bằng móng tay, nhìn kỹ sẽ thấy đó là Cung điện của Diêm vương.

Cung điện địa ngục khổng lồ thực sự đã bị thu nhỏ thành một mặt dây chuyền nhỏ??

Quỷ đào hoa: “Ờ…”

Quỷ hồ đồ ngơ ngác: “Hả? Diêm Vương còn có thể bị khuất phục ư? Điện Diêm Vương thu nhỏ như vậy liệu có còn tác dụng gì không…?”
 
Chương 1430: C1430: Chương 1430


Quỷ mít ướt phấn khích, “Không ngờ em thực sự có thể thu phục điện Diêm Vương… Túc Bảo là Diêm Vương chân chính phải không?”

Quỷ đào hoa: “Được rồi, đừng hỏi nữa…”

Quỷ nhu nhược mỉm cười nói: “Túc Bảo không sao là đủ rồi. Đây mới là điều tốt đẹp nhất.”

Tất cả ác quỷ đều gật đầu.

Quy tắc đầu tiên của hệ thống hỗn hợp là phải thật tinh tế…ví dụ: đừng hỏi những câu hỏi mà quỷ không nên hỏi lúc này.

Tất cả các quỷ hồn đều đồng loạt im lặng.

Quỷ nhu nhược đứng dậy, nắm chặt tay Túc Bảo, nói: “Bây giờ chúng ta hãy nghĩ cách quay về.”

Vô duyên vô cớ bị một đám nữ quỷ bạch đầu kéo đến nơi này, hiển nhiên nơi đám âm binh rơi xuống ban nãy mới là địa ngục chân chính.

Vậy có nghĩa là, bây giờ họ vẫn còn ở thế giới loài người, có lẽ là nơi rất sâu dưới lòng đất mà ngọn núi hoang vu tọa lạc.


Quỷ đào hoa sờ cằm: “Không biết ông ba của bảo bối Túc Bảo có ra lệnh cho mười vạn quân tới đây, mỗi người đào một xẻng đất… san bằng cả ngọn núi không nhỉ?”

Quỷ xui xẻo lẩm bẩm: “San bằng thì đã làm được gì, chúng ta đang ở rất sâu dưới lòng đất.”

Quỷ nhu nhược nói: “Hãy tìm âm mạch đi.”

Có lẽ chuyện này do âm mạch thành tinh tạo nên.

Quỷ nhu nhược nghĩ đến tiên gia đã thỏa thuận gì đó với Diêu Thi Duyệt.

Chắc chắn cô ta đã sẵn lòng đưa thứ gì đó cho tiên gia, và nhất định thứ đó có liên quan tới âm mạch.

“Âm mạch không phải một con người, nó chỉ là một vật chết mà thôi. Chẳng lẽ thứ tiên gia muốn là bộ óc của Diêu Thi Duyệt?” Quỷ đào hoa suy đoán.

Quỷ xui xẻo nói một cách khó hiểu: “Lấy não của ai không lấy lại thỏa thuận trao đổi với Diêu Thi Duyệt, cô ta quăng não cho chó ăn rồi còn đâu.”

Chúng quỷ nhất trí!


Quỷ nhu nhược liếc nhìn Diêu Linh Nguyệt.

Giả sử giả thuyết này đúng.

Diêu Linh Nguyệt bị chôn vùi trong ngọn núi hoang vu bao lâu và được âm mạch nuôi dưỡng thì lẽ ra tiên gia phải muốn linh trí của Diêu Linh Nguyệt mới phải.

Vào thời cổ đại, ban đầu Vu thần kiểm soát các mạch khoáng sản, bao gồm cả âm mạch.

Luôn có sự trao đổi giữa âm mạch và Vu thần….

“Tìm được âm mạch là biết câu trả lời thôi!” Quỷ hồ đồ nói.

Quỷ mít ướt hỏi: “Nhưng tìm nó ở đâu?”

Đám ác quỷ vô thức nhìn Túc Bảo.

Túc Bảo: “Hả?”

Hãy tìm âm mạch!

“Dễ lắm.” Túc Bảo nói.

Trong ánh mắt mong đợi của tất cả ác quỷ.
 
Chương 1431: C1431: Chương 1431


Túc Bảo duỗi một ngón tay nói…

“Chỉ binh chỉ tướng, chỉ đến ai người đó là kẻ đại ngốc…”

“Ở bên này!” Túc Bảo ngẫu nhiên chỉ một phương hướng.

Khóe miệng của các ác quỷ co giật.

Đúng lúc này, một tiếng gầm trầm phát ra từ hướng Túc Bảo đang chỉ.

Lòng Túc Bảo thắt lại: “Là sư phụ!”

Quỷ nhu nhược bế Túc Bảo lên và nói: “Đi thôi!”

Nó nhanh chóng đi theo hướng mà Túc Bảo chỉ định.

Các ác quỷ khác lập tức đi theo mà không hỏi bất kỳ câu hỏi không cần thiết nào.

Điều thứ hai trong hệ thống hỗn hợp là bất cứ điều gì lão đại Túc Bảo nói đều đúng, ngay cả khi lão đại chỉ là một đứa bé bốn tuổi!

Túc Bảo nhìn mợ cả, muốn tụt xuống nhưng quỷ nhu nhược ôm chặt không chịu buông.


Bé đành phải nằm trên vai quỷ nhu nhược nói: “Mợ cả, theo sát nha.”

Diêu Linh Nguyệt khập khiễng bước đi, cô nhìn chằm chằm vào Túc Bảo, Túc Bảo đi đâu cô theo tới đó.

Mặt đất ngày càng thấp hơn và dường như nó càng lún sâu vào lòng đất hơn khi người cùng ác quỷ đi xuống.

“Con có chắc chắn rằng chúng ta đang đi đúng đường không…” Quỷ hồ đồ hỏi: “Càng lúc càng đi sâu xuống lòng đất hơn.”

Quỷ mít ướt nhìn xung quanh rồi nói: “Nếu chúng ta đang tìm kiếm âm mạch thì đương nhiên nên đi xuống, không sai đâu.”

Quỷ hồ đồ: “…Ồ.”

Nói cũng đúng.

Không biết đi bao lâu, dưới lòng đất càng ngày càng lạnh, ngay cả đám quỷ nhu nhược không cảm nhận được nhiệt độ cũng cảm thấy lạnh.

“Lạnh à?” Quỷ nhu nhược ôm chặt Túc Bảo, nhớ tới việc mình không có hơi ấm, chi bằng đưa Túc Bảo cho Diêu Linh Nguyệt ôm.

Nó bất đắc dĩ phải rời xa Túc Bảo, giao bé cho Diêu Linh Nguyệt.


Dù là xác sống nhưng cô ấy vẫn có 15 độ…

Diêu Linh Nguyệt 15 độ· vươn tay ra.

Nhìn thấy cô đầy vết thương, Túc Bảo lắc đầu nói: “Mợ cả, anh Phan, con không lạnh.”

Quỷ nhu nhược nghi hoặc nhìn Túc Bảo: “Thật sao?”

Cậu không thể quên được hình ảnh Túc Bảo run rẩy khi cậu và đám ác quỷ vừa thoát ra khỏi hồ lô.

Còn có tiếng khóc nức nở của bé khi trông thấy chúng!

Tim quỷ nhu nhược vẫn đau khi nghĩ về chuyện đó.

Nhưng bây giờ hình như Túc Bảo thật sự không lạnh, bởi vì bé không hề run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

Và vết thương đã được chữa lành… quỷ nhu nhược liếc nhìn cánh tay nhỏ bé của Túc Bảo.

“Chúng ta tới rồi.” Quỷ đào hoa bỗng lên tiếng.

Quỷ hồ đồ toan hỏi sao ngươi biết chúng ta đã tới nơi.

Nhưng khi nó vừa quay đầu lại thì lập tức câm miệng!

Trước mặt nó có một con “rồng” cuộn tròn nhưng chỉ nhìn thấy được cái đuôi của con rồng.
 
Chương 1432: C1432: Chương 1432


Đôi mắt của quỷ xui xẻo mở to: “Nó thực sự là một con rồng hả?”

Quỷ nhu nhược lắc đầu, “Không, chắc đây là âm mạch.”

Âm mạch có thật sự thành tinh không? Nó biến thành hình dáng của rồng ư?

Chẳng trách vùng núi hoang vu lắm tà khí thế!

Vảy rồng đen còn chưa rõ ràng lắm, thỉnh thoảng nó di chuyển như một sinh vật sống.

“Đây là cái đuôi. Tiếp tục đi về phía trước nào!” Quỷ nhu nhược thì thầm.

Quỷ hồ đồ hỏi: “Tại sao chúng ta không cắt đuôi nó trước?”

Quỷ mít ướt lắc đầu nói: “Tuy ta không hiểu nhiều, nhưng ta nghĩ nếu ngươi cắt đuôi nó, nó sẽ lập tức điên lên hoặc đột nhiên bỏ chạy!”

Cái này gọi là đánh rắn động cỏ!

Quỷ hồ đồ: “Vậy sao ngươi chắc chắn nó không hề hay biết chuyện chúng ta tới?”


Quỷ đào hoa cười khẩy: “Cứ nghĩ đến đầu óc của Diêu Thi Duyệt là hiểu.”

Chúng quỷ lập tức im lặng.

Tìm được âm mạch thì tốt rồi, đám ác quỷ cùng Diêu Linh Nguyệt và Túc Bảo rón rén đi về hướng của âm mạch.

Không gian dưới lòng đất rất lớn.

Bởi vì có âm mạch nên không khí rất trong lành… Tuy âm mạch mang tính âm nhưng vẫn là một loại linh khí của trời đất.

Túc Bảo hít một hơi thật sâu, toàn thân cảm thấy thoải mái.

Ở một nơi khác.

Phần đầu của âm mạch đã bước đầu hình thành, đầu rồng sống động như thật.

Chỉ là con rồng bị bóng tối bao phủ bởi tà khí.


Trong miệng nó có một người mặc áo trắng, chính là Kỷ Trường.

Kỷ Trường chửi thầm trong lòng.

Vừa mở mắt ra, hắn đã phát hiện mình bị hút vào đây, sắp bị nuốt chửng.

Hắn nhanh chóng dùng hết kỹ năng để mắc kẹt trong miệng âm mạch hóa rồng.

“Âm mạch thành tinh…. chuyện này mà mình cũng gặp được!” Kỷ Trường cười lạnh nói: “Đang yên đang lành, tự nhiên lại đi đối lấy cái đầu ngu ngốc của Diêu Thi Duyệt!”

Nhưng sao âm mạch có thể khiến Kỷ Trường hắn chật vật như bây giờ, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?

Âm mạch phát ra âm thanh ầm ầm, tựa như cảm thấy bị xúc phạm và tức giận.

Kỷ Trường cười lạnh: “Ta nói sai sao?”

“Ngươi đã ở đây mấy trăm năm đúng không? Cuối cùng ngươi cũng có được một linh trí, nhưng vẫn chưa đủ.”

“Cho nên ngươi phái âm linh đóng giả tiên gia đi tìm linh trí thích hợp.”

Nói cách khác, ‘tiên gia’ của Diêu Thi Duyệt thực chất là một loại quỷ hồn được âm mạch nuôi dưỡng và trở thành những linh hồn cấp cao hơn.

“Rõ ràng Diêu Linh Nguyệt – người mang trong mình huyết mạch vu thần mới là mục tiêu đầu tiên của ngươi, nhưng trong lòng Diêu Linh Nguyệt có chấp niệm tìm kiếm hai đứa con của mình nên cô ấy chưa bao giờ đồng ý giao dịch với ngươi, vì vậy ngươi không thể có được linh trí của Diêu Linh Nguyệt mà chỉ đành khiến linh trí của cô ấy hao mòn dần.”
 
Chương 1433: C1433: Chương 1433


“Chắc ngươi cũng biết chuyện Túc Bảo cứu Diêu Linh Nguyệt, ngươi đang sốt ruột.”

“Cho nên, ngươi dùng chiếc đồng hồ để Diêu Thi Duyệt nguyện ý trao đổi linh trí với ngươi.”

Con người có ba hồn và sáu phách, trong đó có một phách điều khiển linh trí.

Âm mạch lấy đi cái phách quản lý linh trí của Diêu Thi Duyệt, đồng nghĩa với việc lấy đi chỉ số IQ của Diêu Thi Duyệt.

“Tuy Diêu Thi Duyệt ngu ngốc, nhưng vẫn là hậu nhân của vu thần… Không thể không nói… ngươi chọn người thật kém cỏi.”

Ít ra thì chọn nhị trưởng lão nhà họ Diêu hay Diêu Kính Vân cũng đều tốt hơn việc chọn Diêu Thi Duyệt, phải không?

Nhưng… nếu âm mạch biết Tô Tử Du và Tô Tử Chiến là con của Diêu Linh Nguyệt thì tại sao nó không ra tay với hai đứa trẻ?

Ý nghĩ này thoáng qua trong đầu Kỷ Trường, lúc đầu hắn cho rằng âm mạch sợ bị hắn và Túc Bảo phát hiện, sau đó hắn lại cảm thấy có gì đó không ổn.

Âm mạch tức giận đến muốn đè nát Kỷ Trường.


Kỷ Trường nhanh chóng tỉnh táo lại, trong đầu hắn hiện lên một ý nghĩ.

Hắn kêu lên một tiếng nhỏ và dùng hết sức mở “miệng” âm mạch, âm mạch gần như sắp nghiền nát hắn.

“Đời sau khôn hơn chút nha!” Kỷ Trường vỗ tay một cái, chuẩn bị bay ra ngoài.

Đột nhiên, một đạo hắc quang bay tới!

“Ngươi không thể trốn thoát đâu..”

Không rõ một giọng nói từ đâu truyền đến, sau đó là nụ cười lạnh lùng: “Ta có điện Diêm Vương, có thể áp chế ngươi!…”

Kỷ Trường ngạc nhiên.

Hỏng bét, điện Diêm Vương bị chôn ở đây ư?!

Điện Diêm Vương là nơi Diêm Vương phán xét ma quỷ, nhưng cũng là pháp bảo của Diêm Vương, sau khi Túc Bảo đến nhân gian và trải qua kiếp nạn, điện Diêm Vương đã biến mất và địa ngục chỉ còn là một cái vỏ rỗng tuếch.


Không ngờ điện Diêm Vương lại được chôn ở đây!

“Có việc gì thì cứ nhắm vào ta!” Sắc mặt Kỷ Trường lạnh lùng: “Nếu ngươi chạm vào một sợi tóc của Túc Bảo, ta sẽ giết ngươi!”

Tiếng cười không phân biệt được là của nam hay nữ vang lên.

“Dựa vào ngươi ư? Phán quan Kỷ?”

“Đến điện Diêm Vương ta còn dám lấy nữa là …”

“Quỷ tướng của Diêm Vương đều bị ta điều khiển…”

“Ngươi cho rằng ngươi là ai? Ngươi không có tư cách nói chuyện với ta đâu!…”

Lòng Kỷ Trường càng ngày càng nặng trĩu.

Hắn sơ ý quá!

Hắn vẫn tự hỏi tại sao quỷ tướng của Diêm Vương lại có thể xuất hiện ở đây, hóa ra ở đây có Cung điện của Diêm Vương.

“Ngươi là ai!” Kỷ Trường nhìn chung quanh, tìm kiếm.

“Đừng nhìn nữa… Ta đang ở ngay trước mặt ngươi đây…”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top