Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Chương 260


Chương 260

Thay vì cả người cắm ống, đến giây phút cuối cùng vẫn phải chịu đau đớn thì chi bằng buông tay để họ được giải thoát….

Túc Bảo an ủi: “Được rồi được rồi, chú Đường không khóc nữa, khóc là….”

Lúc này Đường Điền Điền ngẩng đầu lên, chỉ thấy nước mũi dính đầy mặt.

Túc Bảo vội lùi về sau mấy bước, không nặn ra được câu an ủi nào.

Bà cụ Đường bay bên cạnh chán ghét nói: “Lúc nào khóc cũng dơ như này. Lớn vậy rồi mà nước mũi còn chảy xuống cả miệng.”

Đáy mắt bà cụ thoáng hiện sự bất đắc dĩ, nhìn Túc Bảo nói: “Cảm ơn con nha Túc Bảo.”

Nếu không có Túc Bảo giúp, bà cụ không biết mình phải làm người chết ‘sống dật dờ’ đến chừng nào.

Cuối cùng còn bị chính con mình ‘diệt’ luôn thì đúng là bi thảm.

Túc Bảo lắc đầu: “Không có gì đâu bà ơi.”

Cô bé hơi khựng lại rồi nói: “Chuyện nào ra chuyện đó, khi trước bà hù dọa con, con nhịn lâu lắm rồi nha!”

Bà cụ Đường phì cười, xin lỗi: “Xin lỗi nha, sau bà sẽ không dọa người khác nữa!”

Ai bảo cô nhóc là tiểu diêm vương làm gì….

Ngoại trừ tìm Túc Bảo, bà cụ cũng hết cách.

Bà cụ Đường than thở một tiếng, nói: “Bà có thể nói với con trai mình đôi câu không?”

Túc Bảo bị làm khó, Kỷ Trường lại nhướn mày.

“Nào Túc Bảo, sư phụ dạy con kỹ năng lớn! Người nói lời của quỷ, lá bùa này có thể khiến miệng của quỷ mở trên người bên cạnh, như vậy người có thể nói lời của quỷ!”

Túc Bảo ngẩn người: “ cái này muốn chỉ câu mọi người hay nói ‘miệng nói xằng xiên’ đó ư?”

Kỷ Trường: “…”

Con nghĩ thế cũng không sai.

Túc Bảo gật đầu: “Hiểu rồi ạ!”

Khúc Hưởng ngẩn người nhìn Túc Bảo đang lầm bầm lầu bầu một mình, lo lắng nói: “Tô tổng, tiểu tiểu thư vẫn luôn như này ạ?”

Tô Nhất Trần lạnh lùng đáp: “Cô bé đang nói chuyện điện thoại với người khác!”

Tô Tử Du cũng gật đầu: “Em con đang đeo tai nghe đặc biệt!”

Hai ba con nhà này mặt không đổi sắc, nói dối không chớp mắt.

Khúc Hưởng: “…”

Là … là vậy ư?

Kỷ Trường nói: “Nào, đọc theo sư phụ, đán sứ long thành phi thương tại…”

Túc Bảo: “đán sứ long thành phi thương tại…”

Kỷ Trường: “Come on baby don’t be shy.”

Túc Bảo: “Kangoh xấu tính hài hước hơn đẹp trai!”

Kỷ Trường: “Ha hahaaa….”

Bà cụ Đường: “….”
 
Chương 261


Chương 261

Mọi người: “….”

Khúc Hưởng chết lặng: “Ồ, còn là nói chuyện điện thoại với người nước ngoài đó nha!”

Kỷ Trường kìm lòng không đặng, nhóc con này thú vị ghê!

Túc Bảo trừng mắt thỏ: “Sư phụ lại gạt con.”

Kỷ Trường ho một tiếng: “Không gạt không gạt, có điều kỹ năng người nói lời của quỷ này cần chọn người có liên quan tới người chết, ở đây không ai thích hợp cả nên chỉ đành dạy con kỹ năng khác – xác chết vùng dậy.”

Túc Bảo không yên tâm, nói: “Sư phụ còn gạt con nữa thì người là rắm thối.”

Tô Nhất Trần không khỏi cong môi, tuy không rõ Túc Bảo đang lẩm bẩm gì với ai, nhưng dáng vẻ hung dữ của cục bột nhỏ quá đáng yêu.

Đến Tô Tử Du cũng thả lỏng người, không cảm thấy đáng sợ như cậu nghĩ.

…..

Đang nghĩ vậy, chợt thấy bà cụ Đường vốn đang nằm trên giường hú một tiếng rồi ngồi bật dậy!!!

Tô Tử Du “!!”

Cậu ôm vội đùi ba mình.

Tô Nhất Trần: “…”

Khúc Hưởng kinh hãi: “Xác….xác bật dậy rồi??”

Túc Bảo chớp mắt vô tội: “Không phải đâu, Túc Bảo bất cẩn đạp phải nút điều khiển của giường lò xo đó.”

Khúc Hưởng: “..”

Mọi người đều ra khỏi phòng.

Chỉ còn bà cụ Đường và Đường Điền Điền nói chuyện trong phòng.

Trong phòng, những tấm phướn gọi hồn tung bay theo gió, những lá bùa màu vàng dán khắp nơi trên tường kêu lạch cạch, bà cụ Đường gục đầu, hai tay cũng rũ xuống yếu ớt.

“Út ơi…” bà cụ chậm rãi lên tiếng.

Đây là cách gọi của một số địa phương với con út.

Giọng nói của bà cụ kết hợp với hoàn cảnh xung quanh trông vô cùng đáng sợ.

Đường Điền Điền hồi hộp hỏi: “Mẹ ơi?”

Bà cụ Đường vẫn không ngẩng đầu lên—— không ngẩng đầu được.

Nên giọng bà hơi khàn: “Mẹ đi đây, con đừng níu giữ mẹ nữa, sống chết có số cả rồi, mẹ rất hài lòng rồi.”

Hai mắt Đường Điền Điền đỏ hoe: “Mẹ….”

Bà cụ Đường nói: “Con nhớ kỹ, con nhất định phải điều tra….. điều tra cậu bé họ Mộc đã từng sống ở nhà chúng ta ngày bé…”

Bà cụ Đường đã chết, từng cảnh tượng khi sống lúc này đều hiện lên rõ nhất.

Trong trí nhớ… cậu bé từng được nhà bà cứu sống và ở nhờ nhà bà một thời gian…. có vài phần giống Túc Bảo.

“Chưa biết chừng đó là ba ruột của Túc Bảo , mười mấy năm trước cậu bé bảy tuổi, bây giờ tầm 25, 26 tuổi, phù hợp với lời lão Quan. Con phải tìm giúp nhà họ Tô, biết chưa….”

“Con tìm cơ hội nói chuyện này với nhà họ Tô nhé.”
 
Chương 262


Chương 262

Đường Điền Điền gật đầu: “Mẹ, con biết rồi.”

**

Túc Bảo ôm thỏ con đứng ở ngoài cửa, nhìn biệt thự đối diện.

Có vài người đến biệt thự đối diện, trước cửa treo một vòng hoa lớn màu trắng đen.

Xe của nhà tang lễ đã tới, bên cạnh còn đậu một chiếc xe cảnh sát.

“Ông cụ Quan lên đường thuận lợi nha!” Túc Bảo nói nhỏ.

Chắc ông cụ Quan trông thấy xương cốt của con gái mình rồi nhỉ?

Tiếc thay nhiều năm trôi qua như vậy, linh hồn dì kia đã sớm không còn ở trường học nữa.

Túc Bảo mím môi, đôi mắt to hơi trống rỗng, khi cô bé trầm mặc, không ai biết cô bé đang nghĩ gì.

Kỷ Trường vận áo choàng trắng, lười biếng dựa vào một bên, tay cầm một cuốn sách nhỏ nhưng ánh mắt lại luôn dừng lại trên người Túc Bảo.

So với việc tìm kiếm ba ruột của Túc Bảo, hắn càng quan tâm liệu Túc Bảo có thể gom đủ linh hồn lấp đầy hồ lô và sống sót được hay không.

Cuốn sách nhỏ trên tay hắn lại xuất hiện thêm một hàng chữ [Sinh mệnh muôn hình vạn trạng]

Vậy là, tiểu diêm vương đang tự rèn luyện sao?

Kỷ Trường đang nghĩ ngợi, bỗng nghe Túc Bảo lầm bầm với con vẹt: “Tiểu Ngũ, 256 tuổi là rất nhiều tuổi phải không?”

Cục bột nhỏ còn chưa đi học mầm non nên toán học không tốt lắm.

Tiểu Ngũ cọ đầu vào tay Túc Bảo: “Lão yêu trên núi! Lão yêu trên núi!”

Mặt Túc Bảo như đưa đám.

Cô bé không muốn có một người ba yêu quái đâu!

Chuyến đi này chẳng những không bắt được quỷ lấp hồ lô, còn biết được ba mình là yêu quái—-

Túc Bảo rối rắm, nội tâm đấu tranh kịch liệt:

“Bỏ đi, trẻ con không được ghét bỏ ba ruột của mình!”

Túc Bảo nói với Tiểu Ngũ: “Dù ông ấy là Trư Bát Giới thì vẫn là ba của Túc Bảo”

Lại nói tiếp: “Tiểu Ngũ cũng không được ghét bỏ đâu nha!”

Tiểu Ngũ : “Ba, ba!”

Túc Bảo cười khanh khách.

Lúc này, Đường Điền Điền cũng đi ra ngoài rồi nhỏ giọng nói gì đó với Tô Nhất Trần.

Lát sau, Tô Nhất Trần đi ra, nói: “Túc Bảo, đi thôi con!”

Nhà họ Đường cũng nhanh chóng treo khăn trắng.

Túc Bảo nhoài người bên cửa kính xe, nhìn nhà họ Đường mỗi lúc một xa dần, nói: “Chú Đường sẽ phát tài, phong thủy bảo địa.”

Tô Nhất Trần ừm một tiếng, anh ấy không hiểu gì về phong thủy.

Chỉ là, bản thân mình mới là phong thủy lớn nhất của chính mình, nhân phẩm Đường Điền Điền tốt như vậy, không phát tài cũng khó.

**

Đêm tối, gió thổi qua biệt thự nhà họ Quan, vải trắng tung bay.
 
Chương 263


Chương 263

Trong phòng của chú Quan xuất hiện một bóng người vận đồ đen.

Anh cao chừng 1m9, kéo ghế ngồi xuống.

Anh khoanh chân dựa vào lưng ghế, chắp tay nhìn chằm chằm vào giường của chú Quan.

“Đến muộn một bước.”

Anh thì thào, giọng trầm xuống.

Trong căn phòng không bật đèn, nương theo ánh trăng chiếu vào có thể trông thấy một người đàn ông mặc đồ đen với đôi mắt sâu như hồ nước, mái tóc đen hơi xoăn xõa xuống lông mày, ánh mắt nghiêm túc.

Lúc này, điện thoại di động đổ chuông, anh nhấc máy, trong căn phòng trống vắng thoáng nghe thấy giọng nói từ đầu dây bên kia:

“Ông cụ Quan qua đời lúc 3:50 chiều nay. Người hàng xóm của ông ấy là Đường Điền Điền đã phát hiện ra…”

“Đến nhà họ Quan còn có người nhà họ Tô là: hai ba con Tô Nhất Trần, Tô Tử Du và cháu gái ngoại của Tô Nhất Trần là Tô Tử Túc, trợ lý Khúc Hưởng…”

“Còn số xương cốt chôn dưới sân bóng trường tiểu học Quốc Tế Ngũ Tượng, theo hồ sơ ghi chép của cảnh sát thì chính ông cụ Quan hồi quang phản chiếu trước khi mất đã khẳng định nơi đó được chôn xương cốt…”

Người đàn ông mặc đồ đen cười giễu.

Chú Quan hồi quang phản chiếu phá án ư? Anh không tin.

“Sao người nhà họ Tô lại tới đây?”

Người ở đầu dây bên kia đáp: “Vốn dĩ nhà họ Tô định tới nhà họ Đường…”

Đợi người kia nói hết, người đàn ông mặc đồ đen lạnh lùng nói: “Điều tra thông tin tất cả những người đã đến nhà họ Quan hôm nay, gửi tư liệu và ảnh của họ cho tôi.”

Dứt lời, anh cúp máy rồi nhét di động vào túi.

Anh là Mộc Quy Phàm, tên anh do ông nội đặt cho, hi vọng anh được sống cuộc đời bình yên giản dị của một người bình thường.

Còn ông nội anh đã sớm hi sinh từ mười tám năm trước.

Trước khi ra đi, ông nội anh giao phó và nhờ chú Quan – một doanh nhân tình cờ gặp gỡ hãy tìm anh.

Gập ghềnh khúc khuỷu mãi anh mới biết được chuyện này, tiếc thay anh đã về muộn, anh có một chuyện vô cùng quan trọng muốn hỏi chú Quan, nhưng bây giờ không thể hỏi được nữa rồi.

Mộc Quy Phàm đứng dậy, nhanh chóng khuất bóng trong màn đêm.

**

Đêm nay Túc Bảo ngủ rất ngon.

Cô bé mơ thấy một người đàn ông cao hơn cả khung cửa, người đó nói là ba của bé. Kết quả, vừa vào cửa đầu người đó đã đập vào khung cửa cái rầm.

Túc Bảo cười khúc khích.

Kỷ Trường vừa từ bên ngoài về đã trông thấy cục bột nhỏ đang say giấc, không biết mơ thấy cái gì mà cười khúc khích, để lộ đôi má lúm ngọt ngào.

Kỷ Trường vận áo choàng trắng, gương mặt nhợt nhạt và quyến rũ của hắn bỗng hiện lên một nụ cười dịu dàng, hắn khẽ xoa đầu Túc Bảo.

“Cô nhóc ngốc nghếch!”
 
Chương 264


Chương 264

Ngày hôm sau.

Túc Bảo ngủ một mạch tới 9h30 sáng, bà cụ Tô mở cửa đi vào, dường như không yên lòng nên muốn xác nhận xem cục bột nhỏ có còn hay không.

Không ngờ lại thấy Túc Bảo đã đánh răng rửa mặt thay quần áo xong, đang đeo giày.

“Bà ngoại, chào buổi sáng!” Túc Bảo nở một nụ cười rạng rỡ.

Tâm trạng bà cụ Tô bỗng như được ánh mặt trời chiếu rọi, cười đến độ khóe mắt hằn rõ những nếp nhăn: “Bảo bối ngoan, sao con dậy sớm như vậy?”

Túc Bảo đáp: “Tiểu Ngũ kêu con dậy đó!”

Bên ngoài ban công, Tiểu Ngũ nhoài người trên lưới bắt muỗi, lắc lư đầu cất giọng hát líu lo: “burp burl burl burl burl, một đàn vịt bơi dưới cầu trước cửa nhà, một đàn vịt bơi bơi, mau đến đếm xem có bao nhiêu con, sao lại mất ba con….rùa lang băm, rùa lang băm, không đúng đó là con cóc! Đếm không rõ có bao nhiêu vịt, bao nhiêu vịt! Đếm không rõ có bao nhiêu vịt a a ”

Khóe miệng bà cụ Tô khẽ giật.

Trước đây phòng được ngăn cách với phòng Túc Bảo bởi ban công kia được Tô Nhất Trần chọn thiết kế làm phòng phong cảnh rừng mưa nhiệt đới, khi ấy bà cụ Tô không đồng ý.

Chỉ cảm thấy con vẹt này quá ồn ào.

Túc Bảo ngoan của bà cụ còn đang tuổi ăn được ngủ được để cao lớn đấy, lỡ như nửa đêm con vẹt kia hét chói tai dọa cho Túc Bảo choàng tỉnh thì sao được?

Bà cụ Tô càm ràm, than phiền Tô Nhất Trần lớn từng này rồi còn không hiểu chuyện.

Túc Bảo bật cười, nắm tay bà ngoại rồi đi ra ngoài cùng xe lăn của bà.

“Ngoại ơi tối ngủ Tiểu Ngũ không làm ồn đâu!”

Con vẹt cũng giống như con người, đêm đến tắt đèn là không trông thấy gì hết, cho nên cả đêm Tiểu Ngũ cũng đi ngủ, không hề ầm ĩ, trừ phi có người chọc vào nó hoặc gặp nguy hiểm nó mới kêu.

Dưới lầu.

Ba ba con Tô Nhất Trần, Tô Tử Du và Tô Tử Chiến ngồi bên bàn ăn.

Một người đang xem máy tính bảng, xử lý công việc.

Một người đọc tin tức trên báo.

Một người vừa ăn vừa nghiên cứu sách toán học.

Ai làm việc người nấy, không liên quan tới nhau.

ông cụ Tô đặt chén trà xuống, lạnh mặt nói: “Ăn sáng thì lo mà ăn sáng, chân trong chân ngoài như này là sao hả? ”

Từ khi Túc Bảo về, nhà họ Tô đã sớm bỏ ‘cuộc họp sáng’.

Ông cụ Tô là người cứng nhắc và nghiêm túc, bình thường không nói gì nhiều nhưng một khi lên tiếng là ai ai cũng phải tập trung.

Tô Nhất Trần đặt máy tính bảng xuống, Tô Tử Du và Tô Tử Chiến đặt sách toán và tờ báo trên tay xuống, chợt nghe tiếng chạy ở cầu thang, Tô Tử Du ngỡ là Túc Bảo, lập tức ngoảnh đầu nhìn.

Chỉ thấy Hân Hân đeo dép trong nhà đang chạy xuống.

Cô bé nhìn quanh một vòng, hỏi: “Túc Bảo đâu?”

Hân Hân thầm dỗi, cô bé lại không kịp ư?

Cả ngày hôm qua không thấy bóng dáng Túc Bảo đã đành, nay mới sáng sớm mà cô bé đã ra ngoài rồi ư!
 
Chương 265


Chương 265

Tô Tử Du cười giễu: “Chậc, hôm nay công chúa dậy sớm nhỉ?”

Hân Hân tức giận hừ một tiếng, mặt mày nhăn nhó, quay người toan về phòng, chẳng hề muốn ăn bữa sáng.

Ông cụ Tô chau mày nói: “Không biết chào mọi người hả? Ăn xong rồi ngủ tiếp!”

Tô Nhất Trần nói: “Ba, đừng nghiêm khắc với con bé như vậy!”

Ông cụ Tô cười lạnh: “Ba nghiêm khắc với tất cả mọi người.”

Hân Hân lê bước về phòng ăn, chẳng muốn ăn sáng chút nào, cô bé vốn không có thói quen ăn sáng.

Lúc này thang máy sáng lên, Túc Bảo và bà cụ Tô bước ra.

Hai mắt Hân Hân lấp lánh, nhưng nhanh chóng làm bộ điềm nhiên như không rồi cắn một miếng bánh bao.

Túc Bảo nói: “Chào buổi sáng, chị Hân Hân, anh trai nhỏ, cậu cả, ông ngoại!”

Ông cụ Tô gật đầu ừ một tiếng, dịu dọng nói: “Túc Bảo à….”

Tô Tử Du và Tô Tử Chiến lập tức nhìn về phía ông cụ Tô, Tô Nhất Trần cũng ngẩng đầu nhìn.

Nghiêm khắc với tất cả mọi người ư?

Ông cụ Tô ho khẽ một tiếng, nhìn đồng hồ nói: “Túc Bảo, 9h rồi, sau này dậy sớm hơn chút nha, biết chưa?”

bà cụ Tô điều khiển xe lăn tới, vừa lấy cháo cho Túc Bảo vừa trừng mắt với ông cụ Tô: “Mới sáng sớm đã trưng ra gương mặt nghiêm túc với ai vậy? Ông tưởng ông vẫn là lãnh đạo tập đoàn à?”

Ông cụ Tô mím môi.

Túc Bảo cười híp mắt nói: “Con biết rồi ông ngoại, sau này con sẽ dậy thật sớm thật sớm, sớm hơn cả gà trống nha!”

Ông cụ Tô: “Cũng không cần sớm vậy đâu con…”

3 ba con Tô Nhất Trần lại nhìn về phía ông cụ.

Ông cụ Tô: “…”

Ăn xong, Tô Nhất Trần chuẩn bị đưa Túc Bảo đến nhà họ Mộc một chuyến.

Hôm qua chú Quan nói ba của Túc Bảo họ Mộc, sau khi bàn bạc, người nhà họ Tô quyết định đến kính thăm một lần.

Giả sử trong người Túc Bảo chảy dòng máu của nhà họ Mộc thì nhà họ Tô không có lý do gì để che giấu sự tồn tại của cô bé, không thể ích kỷ quyết định thay cô bé.

Vừa hay nhà họ Mộc có một người đàn ông khoảng 25, 26 tuổi, nghe nói là một cháu trai thuộc nhánh nhỏ của gia tộc họ Mộc, về cơ bản khá giống với những gì chú Quan miêu tả.

Nhà họ Mộc ở gần khu nhà họ Tư.

Nhưng nhà họ Tư nằm trong quân khu thực sự, còn nhà họ Mộc ở khu của người giàu, nơi tập trung thương nghiệp và chính quyền.

Xe chậm rãi lái qua đường, Túc Bảo đang nhoài người trên cửa kính xe bỗng a lên một tiếng.

Ngoài đường, có một cô gái mặc đồ màu đỏ đang đứng đợi đèn giao thông…

Sở dĩ Túc Bảo chú ý tới cô gái mặc đồ màu đỏ vì có một con quỷ đang nằm bò trên lưng cô ấy.

Kỷ Trường cũng trông thấy cô gái kia, ‘Hửm?’ một tiếng rồi nói: “Lại một ác quỷ!”
 
Chương 266


Chương 266

Ban đầu là một con quỷ mít ướt chạy mất tiêu.

Sau đó là quỷ hư vinh trên người Tuyết Nhi.

Rồi đến con ác quỷ trước mặt bây giờ….

“Chậc, bây giờ tìm ác quỷ dễ dàng vậy ư?”

Kỷ Trường liếc nhìn Túc Bảo một cái, thầm nghĩ: Vận khí này thật không thể che đậy được.

Hệt như Conan đi tới đâu thì nơi đó có người chết.

Cặp sách nhỏ đi tới đâu thì nơi đó có quỷ.

Người khác phải trải qua trăm cay nghìn đắng, đi khắp hang cùng ngõ hẻm mới tìm được quỷ, còn cô nhóc này ở yên đấy cũng có quỷ tự dâng đến tận cửa.

Chậc chậc.

“Đó là quỷ nhu nhược, sư phụ đánh dấu trước cho con.” Kỷ Trường nói.

Sau khi bị đánh dấu, quỷ sẽ không thể bỏ chạy như quỷ mít ướt khi trước.

Túc Bảo không trả lời.

Cô bé đang nhìn người đàn ông đứng cách cô gái mặc đồ màu đỏ không xa.

Người đàn ông kia rất cao, mặc đồ đen, mái tóc đen xoăn nhẹ buông xõa trước mắt, gương mặt toát lên vẻ kiên nghị và phi phàm.

Nhìn người đàn ông này, Túc Bảo bỗng có cảm giác rất kỳ lạ, không khỏi thò đầu ra khỏi cửa kính xe.

….

“ Túc Bảo, đừng ló đầu ra ngoài con, nguy hiểm lắm!” Tô Nhất Trần bế cô bé lại.

Mộc Quy Phàm nhạy bén phát hiện ra ánh mắt đang hướng đến người mình, ngẩng đầu thì thấy con Maybach màu đen đi ngang qua, một bóng người nhỏ bé vụt qua.

**

Trong phòng ăn xa hoa lộng lẫy của nhà họ Mộc, bà cụ Mộc đang ăn uống tao nhã, trên bàn ăn có mấy người con trai, con gái và con dâu.

Trong đó có cô con dâu đang đứng hầu bà cụ Mộc ăn, lấy khăn ướt lau tay, miệng cho bà.

Những người còn lại hoàn toàn phớt lờ, nhìn mãi cũng đã quen rồi.

Lúc này, quản gia đi vào nói: “Ông chủ, bà chủ, nhà họ Tô đến kính thăm, còn dẫn theo một cô nhóc.”

Ông cụ Mộc nhai đồ ăn, chậm rãi nuốt rồi hỏi: “Họ đến có chuyện gì?”

Quản gia đáp: “Tôi đã hỏi rồi, người của nhà họ Tô nói tứ thiếu gia nhà mình có thể là ba của tiểu tiểu thư nhà họ Tô, nếu tiện thì họ muốn lấy máu của tư thiếu gia để xét nghiệm DNA.”

Quản gia truyền đạt lại lời của Tô Nhất Trần, mở miệng ra là người nhà họ Tô, như thể nhà họ Tô hèn mọn và tầm thường lắm.

Bà cụ Mộc trợn trắng mắt: “Lại đến nhận người thân? Bảo họ chúng ta không muốn gặp, đi về đi thôi!”

Bà cụ Mộc biết cô nhóc nhà họ Tô, nghe đâu là con gái của cô tiểu thư lắm bệnh Tô Cẩm Ngọc, cũng không rõ tiểu thư kia lăn lộn với tên đàn ông nào rồi sinh ra cô nhóc đó.

Sinh con không rõ ràng như vậy còn không biết ngượng mà tới nhà họ Mộc nhận ba?

Dù cô nhóc kia là con cháu nhà họ Mộc thật thì bà cũng không bao giờ cho con bé bước chân vào cửa nhà bà.
 
Chương 267


Chương 267

Một người đàn ông trẻ ngồi bên bàn ăn do dự nói: “Thím hai, vẫn nên gặp họ, dù sao họ cũng là người nhà họ Tô….”

Ông cụ Mộc khinh thường nói: “nhà họ Tô thì đã sao? Chẳng qua có nhiều tiền thôi mà? ”

Gì mà giàu nhất châu Á.

Ở nước M, nếu là tư bản lớn mạnh thì có thể Vận động bầu cử tổng thống. Ở nước H, tư bản lớn mạnh có thể áp đảo chính phủ và một tay che trời.

Nhưng ở long quốc này, tư bản lớn mạnh vẫn là tư bản, khi đối mặt với chính phủ, là rồng cũng phải cuộn mình, là hổ cũng phải nằm ra!

Nhà họ Tô có nhiều tiền hơn nữa cũng chỉ vậy thôi, còn nhà họ Mộc thì không như thế, nhà họ Mộc mang dòng máu đỏ, dòng máu miêu hồng.

Hon nữa, nhà họ Mộc cũng rất giàu có.

Quản gia gật đầu ra ngoài, mặt vênh tới trời, ngạo mạn chuyển lời với Tô Nhất Trần, ông bà chủ nhà họ Mộc không rảnh.

Dứt lời không chờ Tô Nhất Trần nói gì đã quay vào nhà, đóng cửa lại.

Tô Nhất Trần ngồi trong xe, trên mặt không có biểu cảm gì đặc biệt.

Nhà họ Mộc không muốn nhận Túc Bảo, vừa hay nhà anh ấy cũng chẳng hi vọng ‘chia sẻ’ Túc Bảo với người khác.

Thấy cậu cả không vui, Túc Bảo hỏi: “Cậu ơi sao chúng ta lại tới đây?”

Sắc mặt Tô Nhất Trần dịu đi, nói: “Túc Bảo nói muốn tìm ba nên cậu cả đưa con tới xem thử.”

Hôm qua chú Quan nhờ Túc Bảo tìm hậu nhân của Mộc Minh Viễn.

Mấy năm qua, chú Quan một lòng một dạ tìm kiếm hài cốt của con gái mình nên có lẽ không chú ý tới nhà họ Mộc mới nổi lên.

5 năm trước, các đại gia tộc ở Kinh Đô chưa có cái tên nhà họ Mộc, khi ấy nhà họ Mộc còn hoạt động ở các vùng ven biển.

Sau khi băng đảng gây chấn động thế giới liên quan đến mại dâm, cờ bạc và m@ túy bị triệt phá, Mộc Minh Viễn là một trong những anh hùng đã hi sinh, hơn nữa ông ấy còn là người có công hạng nhất.

Việc ban thưởng công trạng hạng nhất rất hiếm trong thời bình, Mộc Minh Viễn lại không có con cháu hay người thân trực hệ, vì vậy vinh dự do công lao này mang lại đã rơi vào tay người anh họ Mộc Chí Viễn.

Mộc Chí Viễn nhờ vào ‘dòng máu đỏ’ cùng các chính sách thuận lợi mà ‘bay thẳng lên tận trời xanh’, giành chỗ đứng vững chắc ở đất Kinh Đô.

Cũng vì mình là ‘thành phần máu đỏ’, nhà họ Mộc luôn xem thường người khác, họ chỉ khom lưng bợ đỡ những người liên quan đến chính trị, mục tiêu phấn đấu của cả nhà họ Mộc chính là ‘các kỳ thi vào chính phủ’, tiếc thay thi mấy năm mà chẳng ai thi đỗ.

Những điều này không quan trọng

Tô Nhất Trần tới kính thăm nhà họ Mộc vì hôm qua khi về nhà, Túc Bảo vô tình nhắc đến chuyện ba cô bé họ Mộc.

Khi ấy hai mắt cô bé đong đầy sự mong chờ, Tô Nhất Trần sao đành lòng để cô bé thất vọng.

Dù biết nhà họ Mộc luôn xem thường người khác, anh ấy vẫn nguyện ý tới thăm nhà họ Mộc một chuyến vì cục bột nhỏ.

Chẳng ngờ Túc Bảo lại lắc đầu: “Cậu cả, chúng ta về thôi!”
 
Chương 268


Chương 268

Nếu ba cô bé là người như vậy thì cô bé thà không có còn hơn.

Bé chỉ cần các cậu, ông bà ngoại và các anh chị là được rồi!

Tô Nhất Trần hơi ngẩn người: “Túc Bảo không muốn tìm ba nữa à con?”

Túc Bảo lắc đầu: “Không cần người ba như vậy.”

Tô Nhất Trần cong môi.

Được, không hổ là con cháu nhà họ Tô.

Còn việc chú Quan nhờ tìm Mộc Minh Viễn, Tô Nhất Trần càng không để tâm.

Có thể giúp được người khác là tốt nhất, nhưng nếu không thể thì cũng đành chịu.

Chỉ cần Túc Bảo vui vẻ là được, anh ấy quan tâm người khác nhiều làm gì?

Tô Nhất Trần cong môi, tâm trạng thoải mái, anh đặt tay lên đầu cục bột nhỏ: “Túc Bảo, cậu cả đưa con tới khu vui chơi nhé, có muốn đi không?”

Hai mắt Túc Bảo lấp lánh: “Đi đi đi! Muốn đi ạ!”

Túc Bảo nóng lòng quá đỗi, còn giơ tay nói: “Gọi các anh chị của con đi luôn!”

Lại bồi thêm một câu: “Kêu cả Tiểu Ngũ và cụ rùa nữa ạ!”

Trong mắt cục bột nhỏ, đến khu vui chơi là ‘một chuyện tốt’.

‘Chuyện tốt’ đương nhiên phải chia sẻ với đồng đội tốt của mình nha.

**

Nhà họ Mộc.

Ông cụ và bà cụ Mộc ăn xong, tao nhã lau miệng, hỏi quản gia: “người nhà họ Tô vẫn chờ ở ngoài sao?”

Nếu họ vẫn chờ, xét đến thành ý của họ, nhà họ Mộc không ngại gặp họ một lần.

Quản gia nói: “Họ về rồi.”

Bà cụ Mộc hừ một tiếng: “Muốn nhận người thân mà chút nhẫn nại cũng chẳng có.”

May sao không gặp, tốt nhất nhà họ Tô hãy mang ‘sao chổi nhỏ’ kia tránh xa nhà họ Mộc, đừng bao giờ tới làm phiền nhà họ Mộc nữa.

Ông cụ Mộc đang trò chuyện cùng con trưởng: “Đã liên lạc với nhân vật mà lãnh đạo từng nhắc tới chưa? Người ta cũng họ Mộc, là chiến thần trở về từ chiến khu vùng biên giới, mau tìm cách lôi kéo quan hệ.”

Con trưởng nhà họ Mộc khó xử nói: “Ba, người đó không dễ gặp đâu! Không rõ tại sao, hình như người ấy rất có thành kiến với nhà họ Mộc chúng ta.”

Ông cụ Mộc chau mày: “Gặp còn chưa gặp, sao lại có thành kiến? Hiểu nhầm gì chăng? Cùng họ Mộc thì đều là anh em một nhà, tìm cơ hội gặp gỡ rồi hóa giải hiểu lầm là được thôi.”

Con trưởng nhà họ Mộc lại nói: “Ba, khó tìm thật mà, người ta chẳng những là chiến thần về từ chiến khu vùng biên giới, còn là gia chủ của gia tộc ở ẩn.”

Ông cụ Mộc trừng mắt: “Gì mà gia chủ gia tộc ở ẩn, con xem tiểu thuyết quá nhiều rồi đấy! Lần nào kêu con làm gì cũng không tình nguyện rồi tìm đủ cớ này nọ? Ba thấy con còn chưa đi hỏi đấy!…”

“…”

 
 
Chương 269


Chương 269

Nhà họ Mộc cãi nhau om sòm vì một nhân vật lớn sắp tới Kinh Đô, nào là chuẩn bị nào là lôi kéo quan hệ….

Đâu biết hôm nay đã bỏ lỡ điều gì….

Dream Hy Valley là khu vui chơi lớn nhất trong khu đô thị.

Đây là một thiên đường dành cho trẻ em, nhân viên trong trang phục búp bê có thể được nhìn thấy ở khắp mọi nơi và tiếng la hét do tàu lượn siêu tốc mang lại có thể lật đổ bầu trời trong bán kính một km.

Cầu trượt dài cao đến bốn, năm tầng, khi trượt từ trên xuống, cảm giác thích đến mức trái tim bé nhỏ như nhảy ra khỏi lồ ng ngực.

Kỷ Trường chau mày.

Người đông, dương khí vượng, nhất là những nơi đông trẻ con luôn khiến quỷ thấy không thoải mái.

“Ta tìm nơi nào đó đánh một giấc đây.” Kỷ Trường liếc nhìn Tô Nhất Trần và Tô Tử Chiến, hai ba con nhà này như vệ sĩ đi cùng nên cũng chẳng cần đến hắn.

Túc Bảo vừa toan nói ‘được’ thì Hân Hân đã phấn kích nắm tay Túc Bảo rồi chạy như bay, hồi sáng Hân Hân còn làm mình làm mẩy tỏ vẻ điềm nhiên khi thấy Túc Bảo, giờ tới khu vui chơi thì quên luôn làm bộ.

“Đi bên kia! Chúng ta trượt từ trên cao xuống dưới nhé!”

Tô Tử Du đuổi theo phía sau: “Chờ anh với!”

Tô Tử Chiến vốn thích sự yên tĩnh, lúc này chỉ biết câm nín nhìn ba đứa em chạy như bay phía trước.

Rõ là ấu trĩ, có gì thú vị chứ?

Tô Nhất Trần mặc vest, dáng người cao lớn, nổi bần bật giữa các phụ huynh ở khu vui chơi.

Tiếc thay anh ấy quá cao ngạo lạnh lùng, mặt cứ lạnh ra, chẳng ai dám tới bắt chuyện làm quen.

Nhìn anh ấy dẫn theo bốn đứa nhóc….

Một cô gái đau lòng nói: “Không ngờ gười đàn ông đẹp trai như này đã có bốn đứa nhóc, quan trọng là có bốn đứa nhóc rồi còn đẹp trai như này, sao tớ không phải mẹ sắp nhỏ chứ? ”

Cô bạn đi cùng trợn trắng mắt, nói: “Nằm mơ giữa ban ngày đi cậu!”

Nam thần cao ngạo lạnh lùng là thứ sinh vật chỉ có thể ngắm nhìn từ xa mà không thể bất kính. Không biết có bao người ở khu vui chơi đã lén chụp ảnh Tô Nhất Trần.

Tô Nhất Trần đi phía sau tụi nhóc, thấy có cuộc gọi tới, anh ấy nhìn số rồi dặn dò: “Trông em gái con cẩn thận.”

Mặt Tô Tử Chiến không chút cảm xúc: “Biết rồi ạ!”

Đám nhóc Túc Bảo đã tới khu cầu trượt khổng lồ, quá nhiều người nên phải xếp hàng chờ.

Hân Hân đứng ở trước, Túc Bảo ở giữa và Tô Tử Du ở sau cùng.

Túc Bảo nhìn cầu trượt dài, tiếc nuối nói: “Kể mà Tiểu Ngũ và cụ rùa cũng đến được thì tốt rồi.”

Khu vui chơi cấm thú cưng, nếu được đến chơi thì chắc chắn Tiểu Ngũ và cụ rùa sẽ vui lắm.

Sắp đến lượt đám nhóc Túc Bảo thì bỗng có một cô nhóc chạy tới, chen vào trước vị trí của Túc Bảo.

Tô Tử Du chau mày: “Sao cậu lại làm thế? Không được chen ngang!”

Cô nhóc kia kiêu ngạo nói to: “Cứ thế đấy, tớ muốn đứng ở đây!”

Bác gái đi cùng cô nhóc này nói: “Đâu có gì đâu, dù sao cũng là chơi, mọi người cùng chơi mới vui chứ!”

Túc Bảo nghiêm túc đáp: “Nhưng chen ngang là không đúng.”

Cô nhóc kia không nghe, bác gái đi cùng cũng vờ chơi điện thoại như chẳng nghe thấy gì.
 
Chương 270


Chương 270

Khu vui chơi đông trẻ con như này mà bắt xếp hàng thì biết đến khi nào?

Dù sao ngày nào chẳng có nhiều người chen ngang, đâu chỉ riêng hai người họ, hồi nãy họ cũng chen ngang để chơi trò khác đấy thôi.

Thấy bà nội của mình phớt lờ nhóm Túc Bảo, cô nhóc kia nháy mắt khiêu khích, còn làm mặt quỷ với Túc Bảo: “Lêu lêu! Đến mà đánh chị nè!”

Túc Bảo mất hứng, học theo điệu bộ của Kỷ Trường, híp mắt ….

Nhưng cục bột nhỏ chưa kịp ra oai cho người khác nể sợ.

Tô Tử Chiến bỗng chặn trước người Túc Bảo, nói với nhóc kia: “Ra phía sau xếp hàng!”

Tô Tử Du cũng đứng trước Túc Bảo, lạnh mặt.

Bác gái vẫn vờ vịt xem điện thoại, không dòm ngó tới mấy đứa nhóc.

Cô nhóc kia càng thêm đắc ý, vặn vẹo mông: “Không đấy, không đấy!”

Hân Hân nhịn hết nổi.

Cô bé túm tóc nhóc kia rồi đẩy ra khỏi hàng.

“Cút qua một bên!” Hân Hân tức giận trợn mắt: “ Hổ không ra oai thì cậu tưởng hổ là Hello Kitty hả!”

Hân Hân chợt nhận ra, mấy đứa trẻ nói ‘không đấy không đấy’ vô cùng đáng ghét.

Cô nhóc kia ngã mạnh xuống đất, òa khóc.

Thấy cháu mình bị đánh, bác gái lập tức dừng chơi điện thoại.

Bà ta tức giận hét: “Hừ, chúng mày là con cái nhà ai, có biết lý lẽ không hả, còn dám đánh người cơ đấy!”

Hân Hân gân cổ lên cãi: “Ai bảo hai người không chịu xếp hàng!”

Bác gái vừa tức vừa cuống: “Thế thì chúng mày có thể đánh người ư? Không thích thì nói ra, sao lại động tay động chân?”

Bà ta gào lên chửi bới.

Nghe thấy tiếng ồn, Tô Nhất Trần lập tức cúp điện thoại, sải bước vội tới.

Cùng lúc đó, một cô gái mặc đồ màu đỏ cũng vội vã chạy đến.

“Có chuyện gì vậy?” Tô Nhất Trần lạnh lùng hỏi.

Anh nhìn từ trên cao xuống, sự lạnh lùng sắc bén toát lên từ anh khiến bác gái kia lắp bắp: “Trẻ con…. trẻ con nhà các người đánh cháu tôi!”

Túc Bảo lập tức nói: “Cậu cả ơi, chị kia chen ngang trước, anh trai kêu chị ấy đi xếp hàng nhưng chị ấy nhất quyết không nghe.”

Bác gái phản bác: “Chúng tôi có nghe thấy đâu…”

Mặt Tô Nhất Trần lạnh tanh: “Không nghe thấy thì chúng tôi phải nhường chị hả? Có phải chị cũng muốn bị đánh không?”

Tổng tài bá đạo tức giận thì tầng lớp cao cấp trải qua trăm trận chiến trong công ty còn không chống đỡ nổi, nói gì một bác gái…

Bác gái: “…”

Không dám ho he nửa lời.

Lúc này cô gái mặc đồ màu đỏ cũng chạy tới, cuống quýt xin lỗi: “Xin lỗi anh, tôi thay mặt họ xin lỗi.”

Túc Bảo a một tiếng, hóa ra là dì mặc đồ đỏ đó ư?

Túc Bảo liếc nhìn, một con quỷ đang yếu ớt nằm bò trên vai cô gái.

Tô Nhất Trần lạnh lùng nói: “Đây là con nhà cô hả?”

Cô gái mặc đồ màu đỏ hơi lúng túng, nói: “Là cháu của tôi…”

Bác gái nhịn tức, nói vẻ không vui: “Đi nào đi nào, không chơi nữa! Đúng là xúi quẩy mà!”

Bà ta nói rồi ôm cô nhóc đang khóc lóc ầm ĩ lên, lúc đi còn va mạnh vào vai cô gái mặc đồ màu đỏ.
 
Chương 271


Chương 271

Miệng bà ta vẫn không ngừng than phiền: “Còn tưởng khu vui chơi của Kinh Đô các người cao cấp lắm! Cô có mua vé vip không!?”

Cô gái mặc đồ màu đỏ xin lỗi lần nữa rồi đi theo phía sau bác gái, bất đắc dĩ nói: “Cháu đã nói rồi, Dream Happy Valley không bán vé vip.”

Giọng nói mất hứng của bác gái kia vẫn vọng lại từ xa: “Cô kiếm được nhiều tiền vậy mà không thể đưa chúng tôi tới chơi nơi nào cao cấp chút à? Chúng tôi chẳng mấy khi tới…”

Cô gái mặc đồ màu đỏ chẳng nói chẳng rằng, lặng lẽ đi phía sau.

Túc Bảo và Tô Tử Du ngơ ngác nhìn nhau.

“Bà mẹ chồng này không biết lý lẽ gì hết!” Túc Bảo chớp mắt nói.

Hân Hân kéo tay Túc Bảo: “Quan tâm tới họ làm gì, mau, chúng ta đi thôi!”

Cầu trượt khổng lồ được kết nối với lưới leo núi, trẻ con phải trèo lên từ lưới rồi trượt xuống từ cầu thang cao.

Lưới leo núi cao chừng tòa nhà 4 đến 5 tầng được thiết kế gấp khúc xoay vòng nên không sợ ngã hay bị thương, vừa thử thách vừa thú vị.

Thấy hai cô bé leo lên trước, Tô Nhất Trần nhìn Tô Tử Chiến.

Tô Tử Chiến: “…”

Biết rồi biết rồi ạ, trông hai em gái cẩn thận đúng không?

Tô Tử Chiến nhàm chán đi theo sau hai cô bé.

Liếc nhìn Tô Tử Du với đôi mắt đong đầy sự căng thẳng và hai tay luôn trong tình trạng sẵn sàng đỡ Túc Bảo, Tô Tử Chiến chỉ muốn trợn trắng mắt.

Em trai cậu sao lại hóa thành bộ dạng này?

Hân Hân hỏi: “Túc Bảo, em trèo lên được không đó?”

Nhìn tay chân mảnh dẻ của Túc Bảo, Hân Hân chỉ đoán Túc Bảo không chơi được.

Túc Bảo cõng thỏ con trên lưng, nói: “Nhìn kỹ nha, em lợi hại lắm đó!”

Hân Hân và Tô Tử Du không tin.

Nếu Túc Bảo có thể….

Còn chưa nghĩ xong câu hoàn chỉnh trong đầu.

Đã trông thấy Túc Bảo bám vào lưới trèo lên thoăn thoắt.

Hân Hân và Tô Tử Du há hốc miệng, thầm king ngạc.

Không ngờ cô em gái mà hai người luôn lo gió lớn có thể cuốn đi lại lợi hại như này.

Ba đứa nhỏ cuống quýt đuổi theo.

Kết quả ba người thở hổn hển còn Túc Bảo như chẳng làm gì tốn sức.

Bốn đứa nhỏ đều lên đến đỉnh cầu trượt.

“Mau mau mau!” Túc Bảo phấn khích giục: “Em xếp đầu hàng nè!”

Hân Hân lập tức nói: “Chị thứ hai!”

Tô Tử Du: “Anh thứ ba.”

Tô Tử Chiến: “…”

Bốn anh em xếp hàng và trượt xuống cầu trượt dài!

Cầu trượt có độ cao cỡ tòa nhà bốn tầng, còn có nhiều khúc cua và độ dốc cũng hơn các cầu trượt thông thường.

Trượt xuống như này còn k1ch thích hơn chơi tàu cướp biển.

“Ú ú.” Túc Bảo phấn khích hét to: “Sống động như thật!”

Hân Hân: “…”

Tô Tử Du: “..”

Tô Tử Chiến: “..”

Trượt đến cuối cùng, bốn anh chị em chồng chất lên nhau, tiếng cười khúc khích của Túc Bảo khiến mọi người xung quanh không nhịn được cười.

Đôi má Túc Bảo đỏ lựng, vừa quay đầu vừa hay nhìn thấy Tô Tử Chiến: “Anh ơi chơi vui không?”

Tô Tử Chiến quay đầu đi, cứng miệng nói: “Cũng bình thường….”
 
Chương 272


Chương 272

Sau khi chơi xong cầu trượt, bốn anh em lại cùng nhau chơi tàu lượn siêu tốc phiên bản trẻ con.

Túc Bảo và Hân Hân: “Á á á” “Ha ha ha”….

Mặt Tô Tử Chiến vẫn không chút cảm xúc.

Chỉ thế này mà vui vậy sao?

Tô Tử Du: Giả sử tốc độ của tàu lượn siêu tốc là…độ lệch tâm của diện tích hình bán nguyệt là….đô lệch tâm là bao nhiêu thì có thể gặp quỷ?

Sau đó bốn anh em lại chơi máy nhảy lầu, chỉ cao cỡ tòa nhà 3 tầng, tốc độ rất chậm.

Túc Bảo: “Woa…”

Hân Hân: “Vui quá đi mất!”

Mặt Tô Tử Chiến vẫn không chút cảm xúc.

Nhưng …. cậu chưa bao giờ chơi những trò như này, nhìn mấy trò chơi ấu trĩ lại cảm thấy cũng tạm được….

Tô Tử Du: Giả sử tốc độ rơi của máy nhảy lầu là xx, và nhịp tim của một người là xx, thì tốc độ rơi là bao nhiêu mới có thể gặp quỷ?

Các kết quả tính toán cuối cùng đều vượt quá tốc độ ánh sáng. Nện xuống đất với tốc độ ánh sáng, người cũng đi đời, còn có thể không gặp quỷ ư?

Sau khi chơi đu quay, ô tô đụng, đu quay trên cao, nhào lộn trẻ em, Túc Bảo và Hân Hân thở hổn hển, mỗi bé cầm một ly nước trái cây uống.

Tô Tử Du tính toán xong tốc độ tất cả trò chơi trong khu vui chơi, tổng kết lại: dựa vào tốc độ để xem xét khả năng gặp quỷ là không khả thi, lý thuyết từ trường vẫn đáng tin cậy hơn.

Mặt Tô Tử Chiến vẫn không chút cảm xúc, nhưng đáy mắt lại thoáng hiện sự phấn khích, hai má cũng đỏ ửng.

Túc Bảo ngoảnh đầu, lại hỏi: “Anh ơi chơi vui không?”

Tô Tử Chiến: “… Cũng vậy thôi.”

Hân Hân nói to: “Anh Tử Chiến, anh đúng là cái đồ cứng miệng!”

Túc Bảo ngẩn người: “Ha ha, miệng cứng thật nha”

Thấy Túc Bảo cười, Hân Hân càng thêm hăng hái: “Răng cắn đinh thép hoặc là luộc con vịt 72 ngày, miệng ắt cứng nha! ”

Túc Bảo cũng học theo: “Ha ha, luộc con vịt 72 ngày, miệng ắt cứng nha ”

Tô Tử Chiến đen mặt.

Cô bé có hiểu ý nghĩa thật của câu nói đó không mà cười vui thế?

Cậu học sinh theo đuổi nghệ thuật tự do Tô Tử Chiến không thể chịu đựng thêm nữa, uốn nắn: “Vịt luộc 72 cuộn là cứng miệng lại, không phải 72 ngày.”

Túc Bảo và Hân Hân: “Đúng đúng đúng.”

Tô Tử Chiến: “…”

Hình như cậu vừa tự mắng chính mình nhỉ?

Mấy anh chị em đang nói cười rôm rả thì một cô gái mặc đồ màu đỏ đi tới nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay, bước chân nhẹ như ma quỷ bước đi……

Tô Tử Du đang nghĩ tới mối quan hệ giữa từ trường và khả năng gặp quỷ, vừa ngẩng đầu chợt thấy một dì mặc đồ đỏ như ma quỷ, hù cho Tô Tử Du xém chút nữa nhảy cẩng lên.
 
Chương 273


Chương 273

Cậu nhìn kỹ lại, ồ, hóa ra là con người.

Tô Tử Du thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ thấy cô gái kia dựa lưng vào ghế, trông vô cùng mỏi mệt.

Túc Bảo ú một tiếng: “Lại là dì sao?”

Hân Hân nhìn theo, hỏi: “Ai cơ?”

Sao cô bé chẳng có chút ấn tượng gì với dì này nhỉ.

Tô Tử Du híp mắt: “Là phụ huynh của con nhóc quỷ chen ngang hồi nãy.”

Cô gái mặc đồ màu đỏ yếu ớt quay đầu lại, trông thấy mấy nhóc Túc Bảo thì sửng sốt: “Ồ, là các con à….”

Túc Bảo nhìm chằm chằm vào ác quỷ trên vai cô gái đó.

Tô Tử Du thấy ánh mắt Túc Bảo hướng về khoảng không, vô thức hỏi: “Sao vậy?”

Túc Bảo đan hai tay vào nhau, sáp tới bên tai Tô Tử Du nói: “Anh ơi, có con quỷ đang nằm bò trên vai dì ấy..”

Tô Tử Du: “…”

Thấy Tô Tử Du đổi chỗ ngồi, Túc Bảo khó hiểu hỏi: “Sao vậy anh?”

Tô Tử Du: “Không sao, chỗ đó gió hơi lớn!”

Cô gái mặc đồ màu đỏ nặn ra một nụ cười: “Hồi nãy… thật ngại quá”

Túc Bảo lắc đầu: “Không sao ạ, dì ơi dì tên gì?”

Cô gái mặc đồ màu đỏ dựa vào lưng ghế, khom người vẻ suy sụp, nói: “Dì tên là Tân Tử Manh.”

Hân Hân khó hiểu hỏi: “Sao dì lại phải đưa con nhóc quỷ kia tới đây chơi?”

Dì này cũng hiểu lý lẽ lắm mà, sao lại dẫn theo con nhóc quỷ.

Túc Bảo gật đầu: “Đúng đó, chẳng phải chỉ có bạn tốt mới cùng nhau đi chơi thôi sao? Không thích người ta sao còn phải chơi cùng?”

Hình như dì Tân Tử Manh không thích cô nhóc và bà mẹ chồng kia.

Tân Tử Manh mím môi, mặt lộ vẻ oán hận: “Dì cũng đâu muốn dẫn họ đi, nhưng đó là họ hàng của chồng dì, họ một mực đòi tới khu vui chơi…”

“Mẹ kiếp, con gái của dì còn chưa được dì dẫn tới đây, vậy mà phải dẫn họ đi…”

Túc Bảo hồ nghi: “Vậy không thể từ chối ư?”

Tân Tử Manh: “Họ là bà con thân thích mà, không tiện từ chối.”

Túc Bảo khẽ lắc đầu, thế giới của người lớn thật kỳ lạ! Không thích nhưng vẫn không từ chối, tại sao phải cố ép bản thân như vậy nhỉ?chẳng phải mình vui hay không mới là điều quan trọng nhất ư?

Tô Tử Du, người có Lô-gích tốt hơn, khó hiểu hỏi: “Nếu đã là họ hàng của chồng dì, tại sao chú ấy không dẫn họ đi chơi?”

Giọng Tân Tử Manh pha chút bực bội: “Anh ấy nói phải đi câu cá, không có thời gian đến khu vui chơi.”

Bốn đứa trẻ ngẩn người.

Đi câu cá ư? Hình như câu cá không phải công việc nhỉ!

Nếu chẳng phải bận bịu công việc thì tại sao không thể đưa họ hàng của mình đi chơi?

Hân Hân chau mày: “Vậy dì cũng đừng đi, đừng nuông chiều chú ấy.”
 
Chương 274


Chương 274

Giống bà nội từng nói, không muốn ăn cơm thì đừng ăn, không cần nuông chiều thành thói quen xấu.

Cuối cùng chẳng phải cô bé cũng học được thói quen ăn uống đúng giờ đó thôi.

Tân Tử Manh lắc đầu than thở: “Bỏ đi, dì không muốn cãi nhau với chú ấy, dì còn bận công việc, nếu cãi nhau tâm trạng không tốt sẽ không thể tập trung làm tốt công việc của mình được!”

“Ở nhà dì chỉ có mình dì kiếm tiền, nếu dì không làm tốt thì gia đình lấy đâu ra tiền mà chi tiêu..”

“Nên dì không muốn cãi nhau.”

Bốn đứa trẻ: “…”

Dì ấy còn phải làm việc kiếm tiền à?

Lô-gích này kỳ quặc ghê…..không phải người bận làm việc thì chăm chỉ làm việc, người không bận làm việc thì nên đỡ đần chuyện khác trong gia đình sao?

Túc Bảo hỏi: “Vậy hôm nay dì không đi làm à?”

Tân Tử Manh lắc đầu: “Dì là tác giả viết tiểu thuyết, công việc tự do, buổi tối về nhà có thể viết truyện.”

Tô Tử Du nghẹn họng, cậu vẫn tưởng dì này là bà nội trợ, ai kiếm được tiền người đó có quyền quyết định, thế nên dù chẳng vui vẻ gì thì dì ấy vẫn phải dẫn họ hàng của chồng đi chơi.

Chẳng ngờ dì ấy lại là người kiếm tiền nuôi gia đình, kiếm được tiền còn phải chịu ấm ức như này?

Cậu không hiểu.

Lúc này, bác gái kia dẫn con nhóc quỷ tới, vừa thấy mấy chị em Túc Bảo thì hừ một tiếng/

“Đen đủi thật, đến đây mà vẫn gặp bọn này.”

Bà ta nhìn xung quanh một lượt, ghế trong khu vực nghỉ ngơi đều đã có người ngồi.

Tô Tử Du vốn ngồi bên trái Túc Bảo, sau khi đổi chỗ, Túc Bảo và Tân Tử Manh ngồi cạnh nhau, giữa họ có một khoảng trống.

Bác gái nói: “Này, nhích qua một chút nhường chỗ cho tao đi!”

Túc Bảo lập tức từ chối: “Xin lỗi, anh chị cháu ngồi bên kia nên cháu không thể nhích thêm được.”

Bác gái trừng mắt: “Mấy đứa nhóc mông bé tí thì chiếm được bao nhiêu chỗ? Ngồi dồn lại chút chẳng phải được rồi sao?”

Hân Hân nhíu mày: “Không đấy! Chúng cháu cứ không nhường chỗ đấy!”

Tô Tử Du khoanh tay, cười lạnh: “Bác là hoàng thái hậu à? kêu chúng cháu nhường là chúng cháu phải nhường chắc?”

Túc Bảo gật đầu như bổ củi, phụ họa: “Đúng, chúng cháu không nhường. Dù cháu đứng dậy thì bác với chị kia cũng không đủ chỗ để ngồi đâu.”

Bác gái kia nổi đóa, luôn miệng chửi bới: “Loại người dì không biết, mấy đứa nhóc rõ là vô ý thức, không biết phụ huynh chúng mày dạy dỗ thế nào?”

Tô Nhất Trần vừa cầm bỏng ngô tới, nghe thấy lời bác gái kia thì sa sầm mặt: “Tôi nuông chiều chúng đấy, chị có ý kiến à?”

Bác gái kia vốn là người sợ kẻ mạnh nạt kẻ yếu. Lúc này Tô Nhất Trần trong bộ vest toát lên khí chất của người giàu có, ánh mắt sắc bén rét lạnh chỉ khiến bác gái sợ hơn.

Bà ta lắp bắp nói không ra lời, chỉ đành oán trách Tân Tử Manh: “Xem xem cô dẫn chúng tôi tới cái chỗ rách nát gì không biết, còn nói là khu vui chơi tốt nhất Kinh Đô cơ đấy, đến chỗ ngồi cũng không có!”
 
Chương 275


Chương 275

Tân Tử Manh thở dài, đứng dậy nói: “Thím hai với Đồng Đồng ngồi đi, đừng cãi nhau nữa….”

Bác gái nắm tay thằng nhóc hư quay đầu lại nói: “Không ngồi, ai mà thèm ngồi ở đây, xui xẻo…”

Tô Nhất Trần ngồi xuống, vắt chéo hai chân, một tay cầm bắp rang bơ, một tay vươn ra khoác lên ghế dựa, trong lúc vô hình bảo vệ mấy đứa bé trong ngực mình.

“Không ngồi thì cút.” Anh lạnh lùng nói: “Để cho tôi gặp bà một lần nữa thì bà đừng hòng lại đến công viên trò chơi này.”

Người này ngang ngược không nói đạo lý.

Bác gái: “…”

Bà ta hừ một tiếng, tức giận dẫn thằng nhóc hư đi, trong miệng còn lầu bầu: “Hứ! Nhà dột từ nóc! Càng có tiền càng không có tố chất… Người ở thành phố lớn này đấy, tốt ghê gớm…”

Tân Tử Manh vội vàng xin lỗi với Tô Nhất Trần, sau khi bất đắc dĩ thu dọn tình hình rối rắm mới đuổi theo, vừa đi vừa nói: “Được rồi, thím hai bớt nói chút đi.”

Bác gái: “Hừ.”

Thằng nhóc hư: “Con muốn uống nước trái cây! Con muốn uống nước trái cây!”

Tân Tử Manh: “Chờ một chút.”

Thằng nhóc hư: “Con muốn ngay bây giờ! Ngay bây giờ! Lập tức!”

“…”

Túc Bảo nhìn Tân Tử Manh chấp nhận số phận đi xếp hàng mua nước trái cây, bỗng nhiên thở dài “Haiz… Nghiệp chướng!”

Sư phụ nói ác quỷ này gọi là quỷ nhu nhược.

Không biết là sau khi bé bắt con quỷ sau lưng cô Tân Tử Manh đi thì cô ấy có dũng cảm giống như siêu nhân không nhỉ, liệu khi không thích có từ chối thẳng thừng luôn không?

Tô Nhất Trần nhìn hàng lông mày nhíu chặt trên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại đáng yêu và dáng vẻ trầm tư hệt người lớn của Túc Bảo, không khỏi buồn cười.

“Ăn đi, bắp rang này.” Dừng một chút, anh nhấn mạnh: “Trở về không được nói với bà ngoại đấy.”

Bắp rang ngọt, nhất là hàng mua ở bên ngoài, bà cụ Tô luôn quan niệm rằng bên trong có bỏ thêm dầu, màu thực phẩm và chất k1ch thích…

Đồ làm ở nhà tốt cho sức khỏe nhưng thực phẩm ở ngoài có ngon đến mấy cũng đều là rác – đây chính là logic của bà ngoại.

Túc Bảo nhận bắp rang bơ đưa tới trước mặt mấy anh chị, bé vốc một vốc há to miệng bỏ vào, vừa ăn vừa nói: “Dạ vâng dạ vâng, không nói ạ!”

Tô Tử Chiến nhìn thoáng qua xô bắp rang bơ kia, nhàn nhạt nói: “Ba, ba đang dạy hư trẻ con đó.”

Tô Nhất Trần: “Con ngậm miệng.”

Không thì thế nào, để lúc về người bị mắng là anh à?

Túc Bảo nghiêm túc nói: “Anh ơi anh yên tâm đi, Túc Bảo sẽ không bị hư đâu!”

Tô Tử Chiến: “…”

Mấy đứa bé ăn bắp rang bơ, uống nước trái cây xong đã là bốn năm giờ chiều rồi.

Tô Nhất Trần nhìn đồng hồ nói: “Cần phải về rồi.”

Túc Bảo giơ tay: “Cậu cả, con muốn đi nhà vệ sinh ạ.”

Hân Hân lập tức nói: “Con cũng đi!”
 
Chương 276


Chương 276

Tô Tử Du đứng lên: “Con cũng muốn đi.”

Cuối cùng Tô Tử Chiến không nhịn được nữa tao nhã liếc mắt.

Đến đi nhà vệ sinh cũng muốn đi cùng?

Túc Bảo và Hân Hân chạy ở phía trước, hai bé gái tay trong tay đi.

Tô Tử Du thì thầm trong lòng, vì sao bé gái đi nhà vệ sinh lại cứ thích nắm tay nhau nhỉ?

Còn bé trai thì…

Tô Tử Du nhìn về phía anh trai đi sau mình một chút.

Tô Tử Chiến lập tức nói: “Đừng hòng mơ tưởng!”

Tô Tử Du lại gật đầu: Ừm, bé trai nếu nắm tay đi vệ sinh thì đúng là khác lạ.

Trong nhà vệ sinh, Túc Bảo nhanh hơn, cách một tấm cửa gọi lớn: “Chị ơi, chị xong chưa?”

Hân Hân: “Chị đi nặng á.”

Túc Bảo: “Hả, vừa rồi chị mới nói là đi nhẹ mà!”

Hân Hân: “Lúc ngồi xổm xuống không kẹp lại nên nó xổ ra mất tiêu.”

Túc Bảo: “…”

Hân Hân cất giọng nói: “Em đừng chạy mà, chờ chị với.”

Túc Bảo đứng mấy giây.

Hic… Chị hôi quá à! Làm sao bây giờ?

Túc Bảo nhìn ba-lô nhỏ trong tay mình, tìm một cái khẩu trang đeo lên.

Ừm vẫn còn hôi.

Túc Bảo tìm tiếp một cái khăn choàng vai, lúc ra ngoài bà ngoại sợ bé bị điều hòa không khí trên xe làm lạnh nên nhét thêm cho bé.

Túc Bảo lấy khăn choàng nhỏ ra, trùm lên đầu che mũi lại, bọc mình giống như cái bánh chưng nhỏ.

Một cô gái nhìn dáng vẻ này của bé không khỏi bị chọc cười.

“Chị cháu bảo cháu ở đây là cháu ở lại thật luôn à?” Cô ấy nói: “Thấy hôi thì đi ra cửa chờ đi!”

Túc Bảo: “Không được ạ, trẻ con nói chuyện phải giữ lời.”

Hân Hân cũng cao giọng nói ra: “Không cho phép đi!”

Cô gái kia cười ha ha một tiếng rồi lắc đầu đi ra.

Túc Bảo cảm giác mình không thở được.

“Chị ơi, chị xong chưa ạ?”

Hân Hân: “Chờ một chút, còn một chút xíu.”

Túc Bảo: “Một chút xíu là bao nhiêu ạ?”

Hân Hân: “Chị cũng không biết nữa, để chị xem…”

Người xếp hàng ở bên ngoài không nhịn được mà phì cười.

Trẻ con thú vị như thế đó!

Hai tay Túc Bảo khoác khăn choàng, tiếp tục che mũi: “Chị ơi nhanh lên, em sắp không nhịn nổi rồi!”
 
Chương 277


Chương 277

Bên trong soạt một tiếng, cuối cùng Hân Hân cũng đi ra: “Đi đi, hôi quá.”

Túc Bảo ùa chạy ra ngoài, vừa chạy vừa hô: “Chị đừng tự chê bản thân hôi chứ!”

Trên lối đi công cộng, Tô Nhất Trần đút một tay vào túi, đang đợi mấy cái đầu củ cải đi ra.

Chỉ thấy Túc Bảo bao bọc giống như bánh chưng nhỏ chạy ra đầu tiên.

Tô Nhất Trần: “?”

Đi nhà vệ sinh… khoa trương vậy sao?

Có vẻ như vệ sinh công cộng của khu vui chơi là không đủ tốt.

Tô Nhất Trần hờ hững cầm điện thoại gửi một tin nhắn đi: [Mua mảnh đất ở vùng ngoại ô, quy hoạch một công viên trò chơi, đêm nay gửi phương án cho tôi.]

Ở công ty, sau khi Khúc Hưởng nhận được tin nhắn: “?”

Sau khi Túc Bảo chạy ra ngoài lập tức kéo khăn choàng che miệng mũi mình lại, hít một hơi thật mạnh…

“Oa…”

Lúc đầu bé muốn nói là không khí bên ngoài tốt, nhưng mà bé còn đang đứng ở cửa nhà vệ sinh…

“ y.” Bé vội vàng rửa sạch tay, chạy về phía Tô Nhất Trần.

“Cậu cả!” Cục bột nhỏ thật vui vẻ, khi chạy hai bím tóc trên đầu khẽ vung vẩy.

Tô Nhất Trần vô thức xoay người đón được bé rồi bế bổng lên, anh bỗng ngửi thấy trên người bé một ‘mùi thơm’ như có như không.

“…”

Ngón tay thon dài của Tô Nhất Trần lướt trên màn hình, lại gửi thêm một tin nhắn: [Đặc biệt là trong lĩnh vực vệ sinh công cộng, phải lên kế hoạch tốt.]

Khúc Hưởng ở bên kia: “????”

Cuối cùng xảy ra chuyện gì vậy?

Anh ta nghe tổng giám đốc Tô nói hôm nay dẫn tiểu thư Túc Bảo đến công viên trò chơi, chẳng lẽ tiểu thư Túc Bảo rơi xuống nhà vệ sinh…

Túc Bảo ôm cổ Tô Nhất Trần, hỏi: “Cậu cả, cậu có thể giúp con tìm chỗ ở của cô Tân Tử Manh vừa nãy không?”

Tô Nhất Trần nhìn bọn Hân Hân Tô Tử Du đi tới, vừa nói: “Con tìm cô ấy làm gì?”

Túc Bảo ghé vào bên tai Tô Nhất Trần: “Bắt quỷ ạ!”

Tô Nhất Trần: “…”

“Được.”

Đúng là chẳng thèm hỏi tiếng nào.

Quả nhiên là Túc Bảo muốn cái gì sẽ được cái đó…

**

Một bên khác.

Mộc Quy Phàm lấy được ảnh chụp tư liệu của tất cả mọi người nhà họ Tô, bao gồm ảnh chụp của từng người.

“Tô Cẩm Ngọc…” Anh im lặng nhìn ảnh chụp, giọng nói trầm thấp: “Chết rồi sao?”
 
Chương 278


Chương 278

Anh nhíu mày, không hiểu sao cảm thấy khó chịu.

Đêm đó anh không nhìn rõ mặt cô gái kia, nhưng lại rất quen thuộc với đôi mắt đó.

“Đi thăm dò xem năm năm trước Tô Cẩm Ngọc này ở nơi nào.”

Cấp dưới ở bên cạnh nói: “Ông chủ, không cần điều tra, tiểu thiên kim nhà họ Tô vừa trở về từ Nam Thành, trước đó Tô Cẩm Ngọc bị bệnh máu trắng làm ký ức hỗn loạn cũng đi lạc tới Nam Thành.”

Mộc Quy Phàm: “…”

Anh lại lấy ảnh chụp của Túc Bảo đặt song song với ảnh chụp Tô Cẩm Ngọc.

Cho nên anh còn có một cô con gái à?

Mộc Quy Phàm suy nghĩ về quá khứ.

Sau khi ông nội chết, anh cũng không quay lại cuộc sống bình thường mà lựa chọn một con đường giống như ông nội, tiếp tục hoàn thành sự nghiệp còn dang dở của ông cụ.

Bảy tuổi, ông nội bị bại lộ, ba mẹ anh bị trả thù giết hại, anh cũng bị truy sát… Trốn đông trốn tây lưu lạc ròng rã tám năm.

Mười lăm tuổi, lớn lên dung mạo của anh thay đổi lớn, đổi tên đổi họ, thành công gia nhập vào tổ chức ngầm kia.

Hai mươi tuổi, anh lăn lộn trong tổ chức ngầm đến vị trí thủ lĩnh, được mọi người xưng là Tam Gia, cái giá phải trả là dính tới m@ túy, dùng cái này để che giấu chính mình…

Năm hai mươi mốt tuổi cũng là năm năm trước, lúc sắp thu lưới thì anh bị bán đứng bại lộ thân phận.

Lão đại của tổ chức ngầm tự tay tiêm cho anh mười ống m@ túy B.

M@ túy B là một loại m@ túy của câu lạc bộ, m@ túy B có một quy củ bất thành văn chính là nhất định phải có phụ nữ.

Khi triệt phá tụ điểm m@ túy này thường bắt gặp những cảnh vô cùng hỗn loạn: Cảnh sát ập vào cửa, bên trong có nhóm ba bốn người, quan hệ tập thể không kiềm chế, quan hệ tình d*c bừa bãi…

Bởi vì đặc tính của loại m@ túy đó, anh bị tiêm mười ống m@ túy B hoàn toàn không có khả năng khống chế bản thân.

Thậm chí anh không biết mình ‘bắt’ Tô Cẩm Ngọc như thế nào, tia lý trí duy nhất chỉ giúp anh nhớ được đôi mắt kia của Tô Cẩm Ngọc.

Hoảng sợ và tuyệt vọng.

Mộc Quy Phàm nghĩ tới đây chỉ cảm thấy đầu mình đột nhiên tê rần, nhịn không được đưa tay đè mi tâm mình.

Áy náy sao?

Những năm ẩn nấp làm việc bất chấp hậu quả, anh chưa từng suy xét cái gì là áy náy, chỉ có chuyện này…

Sau khi anh được cứu ra ngoài, rốt cuộc tổ chức ngầm cũng bị hốt trọn một mẻ, mà anh bị bắt cưỡng chế đưa đến trại huấn luyện cai nghiện bí mật.

Sở dĩ m@ túy đáng sợ vì nó có thể phá hủy tất cả ý chí của một người, ngay cả anh cũng không thể nào tránh được.

Ở trong trại huấn luyện cai nghiện hai năm, tổ chức hoàn toàn không dám thả anh ra, thế là đưa anh đến chiến trường biên giới, dùng máu tươi và khói lửa chiến tranh tàn khốc vớt anh ra khỏi đáy vực sâu.

Và bây giờ anh đã trở lại.
 
Chương 279


Chương 279

Chuyện đầu tiên khi anh trở về là tìm cô gái bị anh hủy hoại năm năm trước, lại phát hiện ra cô ấy chết rồi.

Mộc Quy Phàm nhìn xe cộ tấp nập bên ngoài.

Mười tám năm, người thân chết hết.

Chiến hữu truy quét m@ túy, mười người chẳng còn ai.

Cô gái duy nhất tiếp xúc da thịt với anh cũng chẳng còn trên đời.

Dường như anh không còn gì nữa.

Ánh mắt Mộc Quy Phàm dừng trên khuôn mặt cô bé trong tấm ảnh.

Bé có đôi mắt cười cong cong, bên môi có hai đồng điếu nhàn nhạt, không quá rõ ràng nhưng lại khiến cho nụ cười càng ngọt hơn.

“Túc Bảo…”

Gió thổi qua mái tóc đen hơi xoăn của anh, khẽ che đi đôi mắt đen thâm thúy, càng lộ ra vẻ cô độc trong trẻo lạnh lùng của anh.

**

Khác với bầu không khí cô độc bên phía Mộc Quy Phàm, lúc này nhà họ Tô đã lên đèn, đứng từ xa vẫn có thể ngửi được mùi thức ăn thơm phức.

Trong phòng vang lên tiếng vui đùa cười giỡn của trẻ con, bà cụ Tô gọi lớn: “Mấy bạn nhỏ, rửa tay ra ăn cơm nào!”

Túc Bảo rửa tay nhanh như chớp, tay dính chút nước, xoa xoa mấy cái là xong rồi.

Hiếm khi Tô Ý Thâm tan ca về sớm, anh nhướn mày: “Túc Bảo, rửa tay nghiêm túc vào!”

Túc Bảo ngượng ngùng cười: “Dạ, con biết rồi cậu út!”

Tô Ý Thâm bóp nước rửa tay vào bọt biển, xoay người ôm lấy Túc Bảo, bắt lấy hai cái tay nhỏ của bé.

Túc Bảo vui sướng hát bài ca rửa tay: “Hai người bạn nắm tay nhau, cậu xoa xoa, tớ xoa xoa, một con cua nhỏ giơ hai càng to…”

Đáy mắt Tô Ý Thâm nhuốm ý cười: “Ai dạy con thế?”

Túc Bảo nói: “Chị Hân Hân dạy con đó ạ! Cậu thấy sao, được đi nhà trẻ đúng là lợi hại!”

Cục bột nhỏ cong mắt cười, hơi nghiêng đầu nhìn bóng dáng Tô Ý Thâm trong gương, dáng vẻ nhí nha nhí nhảnh.

Tô Ý Thâm chọc lên cái mũi nhỏ của bé một cái: “Lợi hại, quá chừng lợi hại luôn.”

Thật may mắn…

Bây giờ nhóc con đã trở nên sáng sủa hoạt bát hơn trước, còn nhớ lần đầu tiên gặp nhau, bé bị chôn vùi dưới đống tuyết dày, cả người đầy vết thương, hai mắt mê man, chết lặng giống như người máy nhỏ không có tình cảm.

Túc Bảo rửa tay xong thì cầm khăn lau sạch sẽ, lúc này mới nhanh chóng chạy vào phòng ăn.

Bỗng nhiên bé dừng chân, quay về dắt Tô Ý Thâm: “Cậu út đi mau đi mau, nước bọt của Túc Bảo không nghe lời sắp rớt xuống rồi nè.”

Tô Ý Thâm cười, mặc cho bé dẫn tới phòng ăn.

Lần này bà cụ Tô lại xuống bếp, làm trọn vẹn mười món ăn một món canh, đủ các loại.

Chân giò heo muối tiêu được ninh trong nồi áp suất rồi đem chiên ngập dầu cho đến khi da giòn, rắc thêm một ít muối tiêu lên trên, vừa thơm vừa giòn.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top