Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Chương 240


Chương 240

Mục Thấm Tâm cười đến là quỷ dị, giọng nói bật ra từ kẽ răng: “Mày hại tao thảm quá, mày hại tao thảm quá!”

Túc Bảo không khỏi lùi về phía sau một bước, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại.

Không sợ! Còn lâu cô bé mới sợ! Giờ không ai có thể làm tổn thương cô bé nữa!

Cô bé có một người sư phụ lợi hại, sư phụ tặng bé chiếc vòng tay thần kì có thể giúp bé mạnh hơn.

Cô bé có thể quăng quật dì mập phồng to thành bẹp dí, còn có thể bẻ cong lan can sắt!

Bé còn có tám người cậu, ông bà ngoại và các anh các chị…..

Nghĩ như vậy, Túc Bảo chợt cảm thấy cả người tràn đầy sức mạnh.

Cô bé nhìn chằm chằm mẹ kế Mục Thấm Tâm, không khỏi siết chặt bàn tay nhỏ….

Một giọng nói đang gào thét từ tận đáy lòng Túc Bảo —- đánh bại dì ấy.

Mục Thấm Tâm thấy Túc Bảo siết tay thành quyền cùng dáng vẻ như bị hù cho thót tim thì cười lạnh.

Sợ rồi à?

Ha ha, dù chết rồi nó vẫn có thể áp chế Túc Bảo. Con nhóc này là công chúa được cưng chiều trong lòng bàn tay nhà họ Tô thì đã sao?

Mục Thấm Tâm cố ý dọa Túc Bảo, cất giọng nói ma quỷ: “Túc Bảo…. tao chết thảm quá….. mày xuống địa ngục với tao nhé…”

Mục Thấm Tâm hiện ra bộ dạng thảm hại của mình, oán hận đang cuộn trào trong lòng nó.

Con nhỏ này sống tốt thật!

Sống trong nhung lụa, trở thành viên minh châu được nâng niu trong lòng bàn tay nhà họ Tô.

Còn cô ta thì sao?

Nó bị Lâm Phong đạp một cước bỏ mạng, chết ấm ức, chết quá bất ngờ, chết đến là khó hiểu.

Cô ta không cam tâm, rõ ràng nó vẫn còn một tương lai tươi sáng, vậy mà lại chết quá vội vàng.

Hại chết Lâm Phong, người tiếp theo Mục Thấm Tâm muốn kéo xuống địa ngục chính là Túc Bảo….

Cô ta không được sống tốt thì đừng hòng để ai sống tốt!

Mục Thấm Tâm thét một tiếng chói tai rồi lao về phía Túc Bảo!

Kỷ Trường thấy Túc Bảo siết chặt tay đứng chôn chân tại chỗ thì lập tức bước lên trước.

Hắn duỗi tay đặt lên vai Túc Bảo, âm thầm truyền sức mạnh của mình cho cô bé, nói: “Cặp sách nhỏ đừng sợ.”

Cô nhóc đáng thương bị hù cho ngây người rồi phải không?

Kỷ Trường nheo mắt, toan nhét Mục Thấm Tâm vào hồ lô linh hồn.

Bỗng nghe thấy Túc Bảo ‘ha’ một tiếng, chộp lấy bàn tay tô móng tay đỏ của Mục Thấm Tâm rồi quăng nó bay xa!

Sát khí cõi âm cuồn cuộn bốc lên như khói bụi, Mục Thấm Tâm bị quăng ngã sóng soài.

Kỷ Trường: “…”

Mục Thấm Tâm: “..”

Đám quỷ con bỗng nhiên mất đi kết nối với mẹ ruột của mình: “?”
 
Chương 241


 

Chương 241

Chỉ thấy Túc Bảo chủ động xuất đòn, dũng cảm xông lên trước, kéo cổ chân Mục Thấm Tâm rồi lôi nó từ luồng sát khí ngùn ngụt ra ngoài.

“Đánh nè đánh nè!”

Mục Thấm Tâm bị quăng trái quật phải như cái bao cát, đầu bị nện văng ra, tròng mắt cũng rớt luôn.

Nó tức điên: “Dừng tay!”

Túc Bảo chẳng nói chẳng rằng, lặng lẽ nện quỷ.

Mục Thấm Tâm h ộc máu.

Sao lại thế này?

Nó là lệ quỷ có thể đòi mạng người đấy nha!

Sao Túc Bảo chẳng sợ nó, còn có thể đánh đập nó?

Kỷ Trường khẽ giật khóe môi, sau giây phút muộn màng chợt nhận ra mình quá ‘tự mình đa tình’

Cục bột nhỏ nào sợ hãi gì? Dũng cảm lắm mà.

Màn vừa quăng vừa đấm vừa thụi này của Túc Bảo khiến tất cả sát khí trên hồn thể Mục Thấm Tâm chạy ra ngoài, sau đó bị hút sạch vào hồ lô linh hồn.

Mục Thấm Tâm giờ như cái túi rách bị rút hết ruột, nằm rũ trên đất, mí mắt giật lia lịa: “Mày…. mày…đáng chết!”

Giọng Mục Thấm Tâm run rẩy, rõ ràng chẳng còn mấy sức lực.

Lúc này Túc Bảo mới thả Mục Thấm Tâm ra, lùi lại hai bước…… ôm chặt thỏ con của mình.

Hù chết bảo bối của cô bé rồi!!!

Năm con quỷ con kêu u u, con lớn nhất kéo trên mặt đất một vệt đỏ như máu, bò về phía Mục Thấm Tâm.

Sau đó cuộn tròn trong lòng nó.

Những con quỷ nhỏ khác cũng giống như đỉa, bám chặt vào đùi Mục Thấm Tâm.

Mục Thấm Tâm tàn nhẫn gạt quỷ con trong lòng ra một bên, dùng hết sức gầm lên: “Đừng đụng vào tao!”

Quỷ con tủi thân quá đỗi….

Túc Bảo khẽ mím môi, chợt hiểu ra điều gì đó….

Con quỷ con lớn nhất trong đám này chính là đứa em trai chưa kịp ra đời của cô bé.

Người mẹ kế này ngã xuống lầu sảy thai chỉ để hại Túc Bảo, không màng tới cái chết của đứa bé trong bụng.

Nhưng bốn quỷ con còn lại từ đâu mà có?

Túc Bảo hồ nghi hỏi: “Sư phụ, sao dì ấy lại có nhiều em trai em gái của con như này, bụng dì ấy chứa được nhiều vậy ư?”

Nếu bụng to dường ấy…..chỉ chứa mình trẻ con thật quá đáng tiếc.

Có thể chứa thêm chân gà, giò thủ, kem, thịt nướng, bánh, nước đường phèn…

Nghĩ tới đây, Túc Bảo bỗng lắc mạnh đầu.

Không đâu không đâu, cô bé không có ý đó, cũng cần chứa cả các em bé chứ.

Ý cô bé là, đựng các em bé xong còn có thể chừa chỗ đựng thêm đồ ăn…..

Ngưỡng mộ quá.
 
Chương 242


Chương 242

Kỷ Trường nói: “Không phải, ngày ấy bụng nó chỉ có một em bé, những quỷ con khác có lẽ là do nó phá thai nhiều lần từ rất lâu trước đó.”

Những đứa trẻ ấy xiết bao hi vọng được ra đời, lại bị Mục Thấm Tâm vô tình gi ết chết từ trong bụng, nên linh hồn trẻ con mới không cam tâm mà lưu lại chốn trần gian.

Thường thì chúng sẽ tan thành mây khói hoặc nếu ở lại trần gian thì không đi lại lung tung mà bám và người mẹ mình cho đến khi người mẹ chết.

Kỷ Trường hỏi: “Mục Thấm Tâm, ngươi đã chết rồi sao còn không đi đầu thai?”

Còn biến thành lệ quỷ.

Rốt cuộc oán khí lớn cỡ nào chứ!

Mục Thấm Tâm cay đắng nói: “ta không đầu thai, sao ta phải buông tha cho Lâm Phong và Túc Bảo.”

Nó cười: “Túc Bảo, nhớ ba của mày chứ? À không, không phải ba mày.”

“Ba mày và mẹ mày không nhận giấy chứng nhận cũng không tổ chức đám cưới. Thứ duy nhất họ có là một ‘nghi thức cưới hỏi’…”

“Thế nhưng nghi thức duy nhất đó lại bị tao thay thế trong đêm động phòng hoa chúc….ha ha ha”

“Tao thắng rồi, mẹ của mày đã thua! Mẹ của mày bị tao ném cho 7,8 lão già!”

“Tiếc thay, người mẹ có mệnh lớn của mày không bị đám đàn ông già kia giày vò tới chết!”

“Ha ha, Túc Bảo, mày chính là đồ con hoang! Đứa con hoang không rõ lão đàn ông xấu xí nào là ba của mình!”

Mục Thấm Tâm càng nghĩ càng không cam lòng!

Ngày đấy nó quá ngây thơ, tưởng rằng Lâm Phong là lựa chọn tốt nhất, là người nhiều tiền nhất!

Dùng mọi thủ đoạn như thăng cấp đánh quái vật, nó đã đạp Tô Cẩm Ngọc dưới chân rồi, nó thắng rồi, lắc mình từ tiểu tam lên làm chính thất và nhận giấy chứng nhận kết hôn.

Những gì Tô Cẩm Ngọc không có được, nó đều có được.

Chẳng ngờ tên đàn ông mà nó hao tâm tổn trí cướp được lại là đồ rác rưởi.

Túc Bảo không khỏi ôm chặt thỏ con trong lòng.

Cô bé hiểu chỗ này không hiểu chỗ kia, nhưng điều đó không ngăn cản cô bé nắm được thông tin chính:

Ba của cô bé không phải người ba trước đây?

Ba của cô bé là ông già xấu xí?

Còn….còn có 7,8 ông già?

Mục Thấm Tâm oán hận nguyền rủa: “Mày chính là đồ con hoang, thứ con hoang vừa thấp hèn vừa dơ bẩn! Là tiểu thiên kim của nhà họ Tô thì đã sao nào? Dòng máu chảy trong người mày mãi dơ bẩn và thấp hèn!!”

Mục Thấm Tâm ôm oán hận trong lòng nên lời lẽ phun ra cũng độc ác và thẳng thừng, chẳng chút kiêng dè.

Kỷ Trường chau mày, khẽ búng ngón tay, một lá bùa màu vàng bay ra bịt kín miệng Mục Thấm Tâm!

“Miệng gì vừa dơ vừa thối.” Kỷ Trường chán ghét nói.

Mục Thấm Tâm không chửi bới được nữa, chỉ có thể phát ra tiếng ú ú…

“ Túc Bảo, đi tắm rồi ngủ đi con, sư phụ xử lý con quỷ nầy” Kỷ Trường nói.
 
Chương 243


Chương 243

Sát khí cõi âm của Mục Thấm Tâm đã bị hồ lô linh hồn hút cạn.

Hồn thể của nó không ‘sống’ được lâu nữa, tuy không thu hồn cũng chẳng hại được ai, nhưng vẫn nên diệt luôn, diệt cỏ phải diệt tận gốc mà.

Không thể để Túc Bảo làm những chuyện như này.

Túc Bảo muốn hỏi gì đó nhưng lại thôi, ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng thưa sư phụ.”

Dứt lời, Túc Bảo ôm thỏ con vào trong phòng, lấy đồ ngủ rồi vào nhà tắm.

Kỷ Trường nhìn về phía Mục Thấm Tâm: “Ta rất tò mò ngươi đã chết như thế nào?”

“Hồi nãy ngươi nói đã hại chết Lâm Phong, hắn ta chết như thế nào?”

Kỷ Trường vuốt cằm đầy hứng thú, đánh giá Mục Thấm Tâm.

Mục Thấm Tâm quay đầu sang một bên.

Kỷ Trường nhướn mày: “Ha, cũng cứng đầu đấy!”

Hắn khẽ động ngón tay, dứt khoát hủy luôn một nửa hồn thể của Mục Thấm Tâm.

Mục Thấm Tâm kêu một tiếng đau đớn.

Kỷ Trường: “Bổn đại nhân chỉ tò mò muốn biết, không phải nhất định muốn nghe, nếu ngươi đã không nói thì ta sẽ tiễn ngươi lên đường!”

Mục Thấm Tâm: “..”

Nó muốn nói mà, nhưng ít ra Kỷ Trường phải tháo lá bùa màu vàng trên miệng nó ra chứ!!

Kỷ Trường bỗng bừng tỉnh ngộ: “Ồ, quên mất miệng ngươi còn dán lá bùa.”

Mục Thấm Tâm: “….”

Lòng lạnh như tro nguội.

Lá bùa được tháo ra, Mục Thấm Tâm chẳng còn chút sức lực để cáu kỉnh, chỉ nằm dưới đất như đã chết, buồn bã nhớ lại rồi nói: “Ta bị Lâm Phong đạp một cước chết luôn…”

Ngày sinh nhật Túc Bảo, hai người bọn họ hao tâm tổn trí đi từ nam thành tới nhà họ Tô.

Chẳng ngờ lại bị Tô Nhất Trần vả mặt, đưa thẳng lên xe cảnh sát.

Trên xe, Lâm Phong chửi mắng Mục Thấm Tâm hại anh ta rồi đạp một cước trong cơn tức giận.

“Xe cảnh sát được thiết kế riêng để áp giải phạm nhân, hai bên có chỗ ngồi, xung quanh có lan can sắt, ở cửa có một ổ khóa… ngươi biết không?”

Cú đá của Lâm Phong quá tàn nhẫn, hại Mục Thấm Tâm đập đầu vào lan can sắt.

Thật trùng hợp, đầu nó còn nện vào ổ khóa.

Ổ khóa kia xuyên vào hộp sọ Mục Thấm Tâm làm đứt động mạch, thế là Mục Thấm Tâm đi đời nhà ma.

“Nếu ta không chết, ta chỉ bị nhốt vài ngày vì tung tin đồn nhảm, khi ta ra ngoài còn có thể đi phẫu thuật thẩm mỹ…. ”

Ảnh đế Tô Lạc của nhà họ Tô là nam thần trong lòng Mục Thấm Tâm. Đợi nó chỉnh hình xong với ngoại hình xinh đẹp, thay đổi thân phận là hoàn toàn có thể debut, sau đó thì ‘nhà ở bên hồ được hưởng ánh trăng sáng’….”

Không được thì nó cũng có thể xin làm giúp việc nhà họ Tô, làm gì chẳng được, miễn là có thể tiếp cận Túc Bảo…… với sự hiểu biết của nó về Túc Bảo, lấy được lòng con nhóc chẳng phải quá đơn giản ư?

Trẻ con dễ lường gạt nhất mà…
 
Chương 244


Chương 244

Chiếm được lòng tin của Túc Bảo rồi, tiến dần từng bước, tìm cách bò lên giường Tô Lạc—— cứ vậy, chẳng phải nó sẽ trở thành tứ phu nhân của nhà họ Tô sao???

Kỷ Trường cười giễu cợt, hỏi: “Vậy sao Lâm Phong lại chết?”

Mục Thấm Tâm cười lạnh: “Còn có thể vì sao nữa, lệ quỷ quá dễ dàng hù dọa người.”

Lâm Phong sống trong tù vốn khốn khổ vô cùng.

Nhà họ Tô chi tiền để ‘chăm sóc’ Lâm Phong, kết quả anh ta chỉ có thể uống nước lấy từ bồn cầu và ăn thức ăn thừa do người khác nhổ vào.

Tinh thần Lâm Phong trở nên bất ổn, cộng thêm Mục Thấm Tâm xuất hiện vài lần khiến Lâm Phong sợ tới độ tè ra quần.

Cuối cùng anh ta lấy một tấm ván gạch và tự đập chết mình.

Kỷ Trường gật đầu, thấy Túc Bảo sắp đi ra thì nói: “Nói xong rồi à? Vậy không cần giữ ngươi lại nữa rồi!”

Mục Thấm Tâm không cam tâm thét lớn: “Đợi chút, ta đã nói hết rồi, sao ngươi vẫn không buông tha cho ta?”

Kỷ Trường nhướn mày, đáy mắt thoáng hiện chút ngả ngớn: “Ơ, ta từng nói sẽ tha cho ngươi à?”

Không đợi Mục Thấm Tâm nói thêm gì, Kỷ Trường búng tay một cái, Mục Thấm Tâm lập tức hồn bay phách tán, thiên đại tam giới từ đây không còn Mục Thấm Tâm.

Đám quỷ con trên nền nhà hoảng loạn bò lung tung.

Túc Bảo tắm xong mặc đồ ngủ hình hoa anh đào đi ra, hỏi: “Ồ, dì đâu rồi ạ?”

Kỷ Trường nói: “Đi rồi!”

Túc Bảo ngẩn người: “Không cần bắt sao?”

Kỷ Trường: “Nó không hại thêm được bất cứ người nào đâu, dù không bắt hồn thể của nó thì vài ngày nữa nó cũng hồn bay phách tán thôi, đừng để ý đến nó nữa.”

Còn đám quỷ con này phải tạm thu hồn vào hồ lô, chờ có cơ hội đầu thai thì lại xuống địa ngục.

Túc Bảo gật đầu: “Được ạ!”

Cửa phòng cộc cộc vài tiếng, bà cụ Tô đi vào, càm ràm: “Sao còn chưa ngủ? Bà ngoại kể chuyện cho con nhé….”

Cục bột nhỏ ngoan ngoãn lên giường, tự mình đắp chăn, im lặng nghe bà cụ Tô kể chuyện, sau đó nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ.

bà cụ Tô xoa đầu Túc Bảo, toan hôn lên trán cô bé nhưng lại nhớ ra mình không làm nổi chuyện đơn giản như vậy.

Bà cụ không đứng dậy được mà Túc Bảo lại nằm giữa giường.

“Ôi, già rồi, vô dụng rồi!”

Bà cụ Tô nhìn Túc Bảo: “Cũng không biết bà già này có thể ở với con được bao lâu nữa….”

Kỷ Trường lặng yên dựa vào ghế, cụp mi nhìn cục bột nhỏ đang say giấc.

Cô nhóc này ban nãy muốn hỏi ba mình là ai phải không?

Bị nữ quỷ độc ác kia mắng là con hoang, dù là cô nhóc không am tường thế sự thì đáy lòng cũng bị tổn thương.

“Tìm ba à…” Kỷ Trường lấy cuốn sổ của mình ra: “Cái này đơn giản, sư phụ chỉ cần mười giây đã tìm được giúp con.”
 
Chương 245


Chương 245

Hắn tập trung tinh thần, cuốn sổ nhỏ mà ngày thường chỉ mở một nửa, nay mở tiếp nửa sau.

Gân xanh trên trán Kỷ Trường hơi gồ lên, cuối cùng cũng lật tới trang viết về Túc Bảo.

“Chết tiệt….. trừ khi sách tự động mở ra, nếu không mỗi khi mình mở đều tiêu hao phần lớn sức lực…”

Sau khi loay hoay mở tập sách, lại trông thấy cột ba mẹ ruột viết:

[Mẹ ruột: Tô Cẩm Ngọc]

[Ba ruột: không rõ]

Kỷ Trường: “..”

Hắn gập sách lại, sờ sống mũi cao thẳng của mình, ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Bỏ đi, tìm ba ruột gì chứ, chúng ta không cần.”

Túc Bảo ngủ rất say.

Trong mơ, cô bé lạc trong sương trắng, xa xa là rừng rậm.

“ Túc Bảo, qua đây.” một giọng nói trầm thấp vang lên.

“Ba?” Túc Bảo vô thức thốt lên, đôi chân ngắn đi về phía rừng cây.

Nhưng đi mãi đi mãi không thấy điểm đến.

Túc Bảo mệt mỏi đặt mông xuống đất, bên tai vang lên tiếng cười: “ha ha”

Cô bé giật thót, vừa ngoảnh đầu đã thấy một bà lão mặc đồ Đường màu xanh đang ngồi xổm trước mặt nhìn cô bé chằm chằm, nhe răng cười cười.

“Con tìm ba con hả, bà biết, bà nói cho con nhé….”

Bà cụ vận đồ nhà Đường duỗi tay….

Túc Bảo bất ngờ tỉnh giấc, mở choàng hai mắt.

Ngày hôm sau, lại đến ngày cuối tuần khiến người ta cảm thấy sung sướng nhất.

Tô Tử Chiến và Tô Tử Du khá là có tính kỷ luật tự giác, vẫn thức dậy lúc bảy giờ nhưng Tô Tử Tích và Hân Hân thì lại khác, khi chưa bị đói meo cả bụng thì tuyệt đối sẽ không trở mình.

Tô Tử Du dạo quanh giá sách ở tầng một, ngồi ngay ngắn thẳng tắp, trên khuôn mặt nhỏ toàn là vẻ nghiêm nghị.

“Cường độ cảm ứng từ… B=F/IL…”

“Thông lượng từ… Φ là thông lượng từ, B là cường độ cảm ứng từ…”

“Giả sử rằng thông lượng từ được xác định bằng một giá trị nhất định, muốn đạt tới giá trị bằng Φ, B và F được đặt…”

Tô Tử Chiến ngồi ở đối diện đang đọc văn học Shakespeare ngẩng đầu: “?”

Em ấy đang tính cái quỷ gì vậy!

Tô Tử Chiến nói: “Em lại đợi Túc Bảo à?”

Trong hoàn cảnh bình thường thì Tô Tử Du thích ở trong phòng một mình, bởi vì phòng của cậu có một cái bàn học siêu to khổng lồ, có thể chứa đủ đống sách vở cao như núi của cậu.

Tô Tử Du không thèm ngẩng đầu lên, buột miệng thốt ra: “Nói linh tinh.”

Tô Tử Chiến cười nhạo, lấy điện thoại ra bấm.

“Ngày hôm qua em đi qua đi lại ở chỗ đó, thế mà còn nói là không phải tìm Túc Bảo, nhưng anh nhìn thấy em đi qua đó rồi.”
 
Chương 246


Chương 246

Hai tai Tô Tử Du nóng lên, mặt không đổi sắc nói: “Con mắt nào của anh nhìn thấy hở? Em không đi tìm Túc Bảo, em đi ngang qua cửa phòng của em ấy cũng không được à?”

Tô Tử Chiến hoàn toàn không cho em trai mình chút mặt mũi nào, chìa điện thoại ra rồi bấm mở video, giơ ra trước mặt cậu.

Tô Tử Du: “…”

Mặt có hơi đau.

Cậu nhanh chóng hừ một tiếng: “Đúng vậy đó, em đi tìm em ấy, sao nào?”

Túc Bảo lợi hại như vậy, đi tìm em ấy mất mặt lắm hở?

Đương nhiên là không rồi.

Vả mặt thì cứ vả mặt đi, cậu thích vậy đó.

Ngược lại là anh của cậu, sau này nếu cũng phát hiện ra Túc Bảo lợi hại như vậy, chẳng phải là sẽ tranh giành với cậu à?

Em gái là của cậu nhé!

Tô Tử Du nhìn Tô Tử Chiến với vẻ mặt cảnh giác, cầm theo cuốn sách số học của mình đi qua cái ghế sofa ở bên kia.

Tô Tử Chiến: “…”

Gì vậy trời, cái gương mặt đề phòng kia của em ấy là có ý gì hả?

Cứ làm như cậu muốn tranh giành Túc Bảo với em ấy không bằng.

Có khả năng không chứ?

Tô Tử Chiến “hừ” nhẹ một tiếng thông qua lỗ mũi, nếu không phải trợn trắng mắt không ưu nhã, cậu nhất định sẽ hung hăng tặng cho Tô Tử Du một ánh mắt xem thường.

Đúng lúc này, Túc Bảo ôm thỏ con dụi hai mắt đi xuống tầng.

Tô Tử Du sửng sốt, lập tức buông quyển sách số học trong tay mình xuống.

“Em gái, sao em lại dậy sớm vậy?”

Tô Tử Chiến đang ngồi đọc sách ở bên cạnh không thèm ngẩng đầu lên, trong lòng khinh bỉ: Còn gọi là em gái cơ đấy.

Túc Bảo ngáp một cái, trên đỉnh đầu có một nhúm tóc rối dựng thẳng lên trời, hai con ngươi cũng hơi lờ đờ, hoàn toàn là dáng vẻ vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn.

Tô Tử Du nhíu mày: “Sao không ngủ thêm một chút?”

Túc Bảo nhìn về phía Tô Tử Du, miệng trề ra, tủi thân nói: “Anh nhỏ, em mơ thấy ma nên bị doạ tỉnh.”

Tô Tử Du: “…”

Cậu không tự chủ mà nhớ tới dáng vẻ hung hãn của Túc Bảo lúc bắt quỷ vào tối ngày hôm qua.

Bé mà cũng có thể bị ma dọa tỉnh được á?

Tô Tử Du đang định chu đáo an ủi vài câu, lại chợt nhìn thấy hình như Tô Tử Chiến đang nhìn mình, cậu có thể tưởng tượng ra ngay được dáng vẻ cười như không cười của anh trai mình.

Cậu lập tức kìm lại, vỗ vai Túc Bảo nói: “Không sợ, trên… Ma quỷ không có gì đáng sợ cả.”
 
Chương 247


Chương 247

Vốn dĩ cậu định nói trên đời này không có ma quỷ, cũng may là kịp thời phản ứng lại được.

Bà cụ Tô bưng đồ từ trong phòng bếp ra, nhìn thấy Túc Bảo thì kinh ngạc hỏi: “Túc Bảo, sao con lại dậy sớm thế?”

Cuối cùng ánh mắt của Túc Bảo cũng có tiêu cự, bé sờ bụng nhỏ nói: “Bà ngoại, Túc Bảo đói rồi ạ!”

Bà cụ Tô vui tươi hớn hở: “Thì ra Túc Bảo bị đói tỉnh hả, nào tới đây, bà ngoại vừa mới làm màn thầu xong!”

Túc Bảo lập tức chạy lên trên tầng: “Con đi đánh răng đây ạ!”

Tô Tử Du gập quyển sách số học lại, đi đến cạnh bàn ăn bày biện bộ đồ ăn giúp bà cụ Tô.

Tô Tử Chiến chỉ cảm thấy rất khó hiểu, Tô Tử Du đam mê tính toán, chỉ cần là thứ mà cậu muốn tính và muốn học, sét có đánh đến trước mặt thì cậu cũng sẽ không động đậy chút nào.

Hiện giờ lại bởi vì Túc Bảo mà đi bày bát đũa cho bà ngoại ư?

Tô Tử Chiến cũng đóng sách lại, đi qua hỗ trợ.

Thường thì mấy việc trong nhà như này đều sẽ do người hầu làm hết, thân là tiểu thiếu gia của nhà họ Tô, ngày thường quả thật không có thói quen sắp bát đũa…

Trước kia nhà họ Tô không có bầu không khí sinh hoạt như vậy. Dì giúp việc làm bữa sáng xong, từ từ bày biện ra bàn, người nhà họ Tô sẽ lạnh lùng tự ngồi xuống, ăn xong ai bận gì thì đi làm việc của người nấy.

Tô Tử Chiến đã quen rồi.

Nhìn Túc Bảo lạch bạch chạy xuống dưới tầng, Tô Tử Chiến phát hiện từ sau khi cô em gái này tới, trong nhà đã bất giác thay đổi rất nhiều…

Hình như em gái cũng không đáng ghét đến vậy…

Khi đang nghĩ như vậy, Túc Bảo đột nhiên giẫm hụt một phát, dạng thẳng chân ngã lên mặt đất vang lên một tiếng “rầm”.

Đằng sau bé là một con vẹt đang gật gù đắc ý, vỗ cánh phành phạch.

Con vẹt không dừng lại, “quác” một tiếng giẫm qua đầu Túc Bảo.

Tô Tử Chiến: “…”

Tô Tử Du: “…”

Tô Tử Chiến cười nhạo một tiếng: “Ngốc quá.”

Túc Bảo ôm đầu, khóc hu hu: “Tiểu Ngũ mày giẫm lên đầu tao!”

Con vẹt đứng thẳng lượn một vòng trước mặt Túc Bảo, vừa lượn quanh vừa kêu: “Xin lỗi! Xin lỗi! Làm lại lần nữa nào!”

Túc Bảo trừng mắt.

Tô Tử Du vội vàng đi tới kéo Túc Bảo lên, hỏi: “Có đau không?”

Túc Bảo lắc đầu: “Không đau, khinh công của em đỉnh lắm!”

Tô Tử Du không nhịn được muốn cười.

“Đó gọi là công phu.” Dạng thẳng chân thì phải gọi là công phu mới đúng!

Túc Bảo bừng tỉnh gật đầu.

Công phu.

Bé hiểu rồi.
 
Chương 248


Chương 248

Trước kia ở nhà họ Lâm chẳng có ai dạy cho bé cả, cũng sẽ không có ai trò chuyện hay tán dóc với bé.

Cho nên khi đó bé đã gây ra rất nhiều trò cười!

Nhưng mà bây giờ đã khác trước rồi, hiện tại bé cũng là một bé con siêu cấp lợi hại, bé đã học được rất nhiều từ, hiểu được rất nhiều điều.

Bé sẽ càng ngày càng lợi hại!

Bà cụ Tô bưng một chén mì đi tới, Tô Tử Chiến tiến lên nhận lấy, giọng nói nhàn nhạt: “Bà ngoại, mấy chuyện này cứ để dì giúp việc làm là được.”

Bà cụ Tô cười nói: “Không sao, hoạt động cơ bắp xương cốt một chút cũng tốt.”

Một lúc sau dì giúp việc bưng hết đồ ăn sáng lên bàn.

Dạo này bà cụ Tô toàn đích thân xuống bếp nấu nướng, phòng bếp đã gấp rút mở ra một khu vực đặc biệt dành riêng cho bà cụ Tô không tiện đi đường sử dụng.

Bữa sáng hôm nay, bà cụ Tô làm làm mì tiết vịt, màn thầu sữa đậu nành, sủi cảo tôm hấp, trứng chiên thập cẩm, bánh bột lọc… Túc Bảo đang gặm màn thầu, dù là một cái màn thầu trắng phau, bé cũng ăn đến vô cùng ngon lành.

“Túc Bảo, ăn chút mì đi con.” Bà cụ Tô nhìn thấy Túc Bảo ăn gì thì đều cảm thấy vô cùng thỏa mãn!

Túc Bảo không kén ăn, cho cái gì ăn cái nấy, đáp lại giòn giã xong thì bắt đầu bưng bát mì lên, phồng má thổi phù phù, húp sùm sụp.

Tô Tử Chiến nhìn chằm chằm, thầm nghĩ ngon đến vậy cơ à?

Tác phong của cậu bé đầy ưu nhã, vô cùng lịch thiệp cầm cái bát nhỏ lên, dùng đũa gắp hai sợi mì.

Bỗng nhiên cậu dừng lại, không biết vì sao mà cậu lại cảm thấy rất ngon, hình như hương vị khác với tất cả những thứ mà cậu từng ăn trước đây.

Ăn cơm xong, Túc Bảo đeo ba lô nhỏ lên chuẩn bị ra ngoài.

Hôm nay cục bột nhỏ đổi thành một cái ba lô thú cưng gấu mèo, vẫn cầm cụ rùa lên rồi bỏ vào trong đó, Tiểu Ngũ không đợi bé ra tay đã tự chui vào rồi.

Bà cụ Tô hỏi: “Túc Bảo, con đi đâu thế?”

Tô Nhất Trần vừa mới kết thúc cuộc họp đang nhanh chóng giải quyết bữa sáng, đặt bát đũa xuống, nói: “Tới nhà họ Đường một chuyến.”

Túc Bảo thấy bà ngoại tỏ vẻ khó hiểu thì giải thích: “Là cái chỗ Đường Minh Thịnh Thế mà ngày trước cậu cả đã dẫn con tới tham dự buổi tiệc cắt băng khánh thành, chính là nhà họ Đường đó á.”

Cục bột nhỏ nhầm lẫn Đường Minh Thịnh Thế với nhà họ Đường, nhưng mà điều đó không ảnh hưởng tới khả năng hiểu vấn đề của bà cụ Tô, bà liếc Tô Nhất Trần một cái.

“Bản thân mình tham công tiếc việc thì cũng thôi đi, lại còn muốn mang Túc Bảo đi cùng! Trẻ con không hiểu chuyện đòi đi chơi, con cũng muốn dẫn theo hả? Nhỡ đâu lúc con đang làm việc mà Túc Bảo thấy chán thì sao?”

Tô Nhất Trần: “…”

Sao mà anh lại bị ăn mắng nữa vậy?

**

Xe chạy ra khỏi khu trang viên của Sơn Trang Bán Đảo, lái dọc theo đường vòng cao tốc đến thẳng nội thành sầm uất, đi tới một nơi tụ tập khác của giới nhà giàu — khu Thanh Tú.
 
Chương 249


Chương 249

Khu Thanh Tú quy tụ những trường đại học tốt nhất trong thành phố, tấc đất tấc vàng, có thể mua nhà ở đây được thì đều là người giàu có cao sang.

Sáng sớm Đường Điền Điền đã đứng chờ ngoài cửa, cuối cùng cũng chờ được Túc Bảo tới, cười tươi roi rói.

“Tiểu thư Túc Bảo, mời vào trong, mời vào trong!”

Túc Bảo đang định bước vào, bỗng nhiên như cảm thấy gì đó mà đầu lại, lập tức nhìn thấy trên ban công tầng hai của biệt thự phía đối diện, có một bà lão mặc trang phục thời Đường màu xanh lục đang bay lơ lửng trên không trung.

Thấy Túc Bảo nhìn mình, bà ấy lập tức nhếch miệng cười.

Túc Bảo: “…”

Hôm nay Tô Tử Du không có hứng thú đến lớp mà đi theo Túc Bảo đến bên đây y như một tùy tùng nhỏ.

Cậu ngẩng đầu, theo tầm mắt của Túc Bảo nhìn sang lầu hai trước mặt: “Sao thế?”

Túc Bảo đang định vào cửa thì quay đầu, đi về phía biệt thự trước mặt, trên khuôn mặt nhỏ đầy vẻ hùng hổ.

Bước chân Tô Nhất Trần khẽ khựng lại, lập tức đuổi theo: “Túc Bảo?”

Đáy lòng Đường Điền Điền khẽ giật thót: Thôi xong rồi, là thứ gì chọc tổ tông nhỏ này không vui vậy?

Vừa rồi trước lúc vào cửa bé có quay đầu nhìn cây phát tài ở bên phải một cái, chẳng lẽ là không thích cây phát tài?

“Nhanh nhanh nhanh, hai cậu tới đây, dọn cái cây phát tài này ra sân sau đi!”

Đường Điền Điền nói xong rồi vội vàng đuổi theo, vừa đi vừa nói: “Ôi chao, tiểu thư Túc Bảo à, có chuyện gì thế không cháu?”

Túc Bảo đứng ngay trước mặt căn biệt thự đối diện, tay nhỏ chống nạnh nói với lên trên lầu: “Con chào bà cụ trên lầu ạ! Ơ không phải, bà cụ trên lầu bà nghe cho rõ này, con nhịn bà hơi bị lâu rồi đó!”

Bà lão mặt trang phục thời Đường nhìn chằm chằm Túc Bảo, trên khuôn mặt lộ ra một nụ cười quỷ dị.

Mấy người Tô Nhất Trần đi tới nhìn lên lầu hai, ai cũng khó hiểu, làm gì có hai trên lầu hai chứ.

Đường Điền Điền vô cớ cảm thấy quỷ dị, da đầu tê dại: “Tiểu thư Túc Bảo à, bà cụ của căn nhà này đã qua đời vào năm ngoái rồi.” Đừng nói là Túc Bảo thấy được bà cụ đó đang đứng trước mặt đấy nhé…

Đường Điền Điền mềm nhũn cả chân.

Túc Bảo quay đầu lại, đột nhiên hỏi ông ta: “Chú Đường à, bên đây cũng là nhà của chú ạ?”

Bé nhìn khuôn mặt của Đường Điền Điền rồi lại nhìn bà cụ đang đứng trên lầu hai nhìn mình đăm đăm kia.

Hai khuôn mặt này thật sự rất giống nhau, góc cạnh sắc sảo, cực kỳ đặc sắc.

Đường Điền Điền sửng sốt: “Nào có, nhà bên đây là nhà họ Quan, lại nói tiếp gia đình này cũng rất đáng thương.” Ông ta nói đến đây không khỏi dừng lại.

Nhìn thấy Túc Bảo thường thường sẽ ngó lên lầu hai, ông ta cứ cảm thấy như thể có ai đó trên lầu hai đang nhìn chằm chằm mình vậy, rợn hết cả người.

Tô Nhất Trần hỏi: “Gia đình này bị làm sao?”

Đường Điền Điền thở dài một tiếng: “Mười mấy năm trước, nhà này có một cô con gái, bị người bạn tốt rất thân của cô bé gi ết chết một cách tàn nhẫn… Nghe nói thủ đoạn giết người rất tàn nhẫn, lột cả da thịt xuống. Cảnh sát chỉ tìm được bộ da chứ không thấy khung xương. Nhà họ Quan chỉ có một cô con gái này thôi, bà cụ không chịu nổi đả kích nên nổi điên luôn.”
 
Chương 250


Chương 250

Nói đến đây, Đường Điền Điền ngó sang hai bên trái phải rồi thấp giọng: “Trước khi cô nhóc đó bị bắt giữ, cảnh sát lại phát hiện cô nhóc chết thảm trong xưởng in, nghe nói là ông cụ nhà họ Quan tìm người gi ết chết…”

“Có thể do chuyện này thực hiện rất kín kẽ, cũng có thể do cảnh sát không đành lòng, tóm lại cuối cùng kết thúc án tử, vì không tìm được chứng cứ nên ông cụ Quan cũng không có việc gì.”

“Nhưng hai vợ chồng già này cũng đáng thương, trông tiều tụy hẳn đi, ở trong căn biệt thự còn vương hơi thở của con gái họ lúc sinh thời, cả hai cố gắng tìm kiếm xương cốt của con gái mình nhưng làm sao cũng không tìm được. Sau đó vào năm ngoái bà cụ không chịu nổi nữa nên ra đi trước rồi.”

Vậy nên hiện giờ trong căn biệt thự này chỉ có mỗi mình ông cụ Quan.

Đường Điền Điền vừa nhớ đến chuyện này thì cảm thấy sởn tóc gáy hơn, ban ngày ban mặt mà cứ cảm thấy sau lưng lạnh buốt.

Tô Nhất Trần hỏi: “Ông ta không ép hỏi chỗ ném xương cốt sao?”

Đường Điền Điền lắc đầu: “Chắc chắn có ép hỏi, nhưng không biết làm sao lại không hỏi ra được.”

Kỷ Trường tựa vào vách tường chỗ bóng râm của căn biệt thự, nhướng mày nói: “Nếu ta không đoán sai, nơi này hẳn là căn nhà của cô bạn thân của ả quỷ hư vinh kia.”

Trùng hợp thật, trùng hợp đến mức khiến họ cứ cảm thấy chắc chắn có chuyện gì đó bên trong.

Kỷ Trường ngẩng đầu quan sát.

Túc Bảo nhón chân, vội la lên: “Bác ơi, con muốn đi vào… Có thể gõ cửa không?”

Tô Nhất Trần bảo trợ lý đến ấn chuông cửa, một bên bế Túc Bảo lên.

Đường Điền Điền “ặc” một tiếng, cẩn thận nói: “Tiểu thư Túc bảo quen người trong nhà này ư?”

Nói thật, ông ta không muốn vào…

Trước đó ông ta còn muốn bán luôn căn biệt thực của mình nữa kìa, nhưng thầy bói nói với ông ta căn biệt thự đó nằm trong vùng đất phong thủy, chỉ cần sống trong đó thì sẽ luôn thuận lợi phát tài nên ông ta mới không dọn đi.

Nhưng đi vào đây là chuyện không đời nào, ông ta ở lâu như vậy, ám ảnh tâm lý thật sự rất lớn.

Chỉ nghe Túc Bảo nói: “Chú Đường à, mẹ của chú ở trên đó đấy nha!”

Đường Điền Điền sửng sốt: “Gì cơ?”

Túc Bảo khoa tay múa chân: “Mặt của bà cụ ấy trông rất giống chú, góc cạnh sắc sảo y như nhau.”

Đường Điền Điền vừa nghe từ mô tả này, gần như xác định ngay người cục bột nhỏ này nhìn thấy thật sự là mẹ của ông ta!

“Đi thôi, chúng ta đi vào!” Ông ta lập tức nói.

Túc Bảo nhìn ông ta một cái, Đường Điền Điền đã tiến lên gọi người: “Chú Quan, là con nè! Con là Tiểu Đường đây, chú mở cửa đi.”

Khúc Hưởng ấn chuông cửa rất lâu, bên trong chẳng thấy ai đáp lại, Đường Điền Điền đành phải tự đi lên gọi.

Ông ta nói: “Chú Quan không thích bị người khác quấy rầy, nhất là sau khi cụ bà qua đời, gần như ông ấy không ra khỏi sân nhà.”

Gọi một lúc lâu, chuông cửa video trò chuyện mới truyền ra một giọng nói yếu ớt: “Chuyện gì?”

Đường Điền Điền nói: “Chú à, bọn con… Ờm.”
 
Chương 251


Chương 251

Ông ta nhìn về phía Túc Bảo, bỗng nhiên phát hiện không biết lý do để vào thăm hỏi là gì, cũng đâu thể nói “mẹ của con ở trên tầng nhà chú” được!

Túc Bảo nói với chuông cửa: “Ông Quan ơi, cháu biết xương cốt của chị gái đang ở đâu ạ.”

Chuông cửa video bỗng dưng im bặt, chỉ chốc lát, cánh cửa phát ra tiếng vang nhỏ, tự động mở ra.

“Vào đi…” Giọng nói của ông cụ Quan vẫn yếu ớt như vậy, nhưng cẩn thận nghe có thể nghe ra một chút kích động.

Nhóm người bước vào cổng biệt thự.

Tô Tử Du âm thầm nuốt nước miếng, cuối cùng giơ tay khẽ túm lấy quần tây của Tô Nhất Trần, đây là sự quật cường cuối cùng của cậu…

Sắp đi vào cửa, Túc Bảo lại ngẩng đầu nhìn lên lầu hai. Bên trên cánh cửa vào nhà là ban công lầu hai, lúc này đây bà cụ mặc trang phục thời Đường đang ‘treo’ trên lan can, nhìn xuống dưới thăm dò.

Người luôn luôn chú ý Túc Bảo là Tô Tử Du đã đoán được Túc Bảo đang nhìn gì. Cậu ngẩng đầu nhìn lên ban công lầu hai trống rỗng, Tô Tử Du chỉ cảm thấy không nhìn thấy gì còn đáng sợ hơn nhìn thấy… Tay nhỏ không khỏi nắm chặt thêm chút.

Cảm nhận được ống quần bị túm lấy, Tô Nhất Trần rũ mắt nhìn Tô Tử Du một cái: “Sợ cái gì?”

Giọng nói của anh lạnh lùng, dường như khi đối mặt với con trai ruột của mình cũng không ấm áp được mấy.

Tô Tử Du quay đầu đi: “Con đâu có sợ!” Tuy nói như thế nhưng sức lực túm lấy ống quần của Tô Nhất Trần càng chặt hơn.

Tô Nhất Trần cạn lời, duỗi tay dắt cậu.

Cuối cùng nhóm người cũng vào phòng, một mùi hương mục ruỗng lập tức ập vào mặt, hòa quyện trong đó là mùi thuốc đặc trưng và hơi thở không sao tả được của ông cụ.

Một giọng nói truyền đến từ video: “Đi lên đi… Tôi đang ở lầu hai.”

Tô Tử Du hoảng sợ.

Túc Bảo đã xung phong lên trước rồi, một bên còn nắm tay cậu ấy: “Anh ơi, đi mau đi mau!”

Phòng ngủ chính của lầu hai, sau khi đẩy cửa ra trong phòng tối om một mảnh, bức màn kéo lại ngăn cản ánh mặt trời bên ngoài.

Bà cụ mặc trang phục thời Đường đứng lẳng lặng ở chỗ góc tường, vẫn cứ nhìn Túc Bảo chằm chằm, không nói một lời.

Túc Bảo không để ý đến bà ấy, sau khi bước vào thì thử hỏi: “Ông Quan ơi, có thể mở cửa sổ ra chút được không ạ? Chỉ một chút thôi.”

Trên giường có một người đang nằm, bỏ qua khuôn mặt ông ấy, chỉ cảm thấy cả căn phòng đều chìm trong bầu không khí trầm lặng.

Cả đám người vào phòng, người nằm trên giường lại chẳng có chút động tĩnh nào.

Đường Điền Điền càng thấy rợn người hơn, nếu không phải vừa rồi còn nghe được giọng nói của chú Quan trên video thì ông ta còn hoài nghi…

Khoan đã, nếu chú Quan thật sự bị gì đó, vậy chẳng phải việc nghe thấy giọng ông ấy qua video càng kh ủng bố hơn sao?

Đường Điền Điền run giọng nói: “Chú Quan ơi?”

Cuối cùng người trên giường cũng khụ một tiếng, hơi thở mỏng manh: “Mở đi!”

Khúc Hưởng vội vàng bước vào hé bức màn ra một chút, sẵn tiện mở cửa sổ.
 
Chương 252


Chương 252

Luồng không khí mới mẻ ùa vào, mọi người mới cảm thấy dễ chịu đôi chút, cũng thấy rõ cụ ông nằm trên giường.

Mặt ông ấy hóp lại, gầy đến trơ xương, mí mắt sụp xuống không mở mắt ra được, ánh mắt vẩn đục nhìn hết một vòng, rồi dừng trên người Túc Bảo.

“Là cháu nói… Tìm được xương cốt của Nam Nam sao?”

Giọng của ông ấy nhẹ tênh, như thể dùng hết sức cuối cùng phát ra khỏi cổ họng vậy, toàn thân đầy vẻ âm trầm, chỉ có hai mắt thỉnh thoảng chuyển động.

Tô Tử Du nghiêm khuôn mặt nhỏ, Đường Điền Điền cũng có chút không bình tĩnh, tuy vẫn là người sống nhưng sao cứ cảm thấy đáng sợ thế này!

Ngay giây sau, lại thấy Túc Bảo bước tới, vươn tay nắm lấy cổ tay khô như que củi của ông cụ: “Ông ơi ông đừng lo, Túc Bảo biết xương cốt của chị gái đang ở đâu.” Cục bột nhỏ nói lời an ủi

Sợi chỉ đỏ trên cổ tay bé phát ra một vầng sáng mỏng, nhỏ đến mức không thể phát hiện xuyên vào cơ thể ông cụ.

Đôi mắt ông cụ hơi mở một tí, bầu không khí nặng nề này dường như cũng được đuổi đi, mọi người cũng không biết tại sao, tựa như đang từ âm phủ về lại nhân gian vậy.

Chú Quan chống cơ thể của mình, run run muốn đứng dậy.

Đường Điền Điền có mắt nhìn, không đợi người khác phản ứng đã chạy qua đỡ ông ấy dậy: “Chú Quan, sao chú lại ở nhà một mình vậy? Sức khỏe hiện giờ của chú e rằng còn không thể tự chăm sóc mình…”

Điều ngoài ý muốn là chú Quan mặc một bộ đồ ngủ sạch sẽ, ngoại trừ mùi thuốc ra trên người cũng không có mùi lạ nào. Nhìn quanh khắp phòng, tuy u ám nhưng vẫn coi là sạch sẽ ngăn nắp.

Đây là một cụ ông rất xem trọng thể diện.

Chú Quan thở dài một hơi, nhẹ giọng nói: “Cần chăm sóc gì chứ, người sắp chết…”

Túc Bảo nhìn ông cụ trước mắt, đáy mắt có chút đau buồn, trên đầu ông cụ có một nén nhang.

Sư phụ từng nói, âm hương trên đỉnh đầu, hương cháy rụi người cũng mất.

Túc Bảo không đợi ông ấy hỏi đã nói: “Ông ơi, xương cốt của chị gái ở ngay dưới sân bóng của trường học.”

“Chị ấy tên Quan Dĩ Nam, bạn thân chị ấy tên Lý Nhược Bình… Đúng không ạ?”

“Túc Bảo biết chị ấy, chị ấy là một chị gái rất tốt bụng, đưa rất nhiều quần áo xinh đẹp mình không cần cho bạn tốt, nhưng bạn tốt lại giết chị ấy.”

Chú Quan sửng sốt, thoáng chốc nước mắt trào ra, run rẩy nhớ lại: “Đỡ ông qua đó… Ông muốn đi đón Nam Nam…”

Mười mấy năm, ông ấy đợi mười mấy năm, cho rằng cả đời cũng chẳng tìm được xương cốt con gái mình, thế mà không ngờ trước khi đi còn có thể nghe được tin tức!

Tô Nhất Trần liếc nhìn Khúc Hưởng một cái, Khúc Hưởng đang ngơ ngác chợt lấy lại tinh thần, vội vàng gọi cho cảnh sát.

Đường Điền Điền nói: “Chú Quan chú đừng gấp, chú qua đó cũng vô dụng thôi, cảnh sát cũng không cho chú đến gần đâu…”

Túc Bảo cũng nói: “Ông cứ yên tâm, còn có Túc Bảo mà!”

Chú Quan rũ mắt nhìn bé chằm chằm, bỗng dưng thu hồi tầm mắt, suy sụp dựa vào đầu giường.

“Ông làm việc chưa bao giờ làm chuyện gì trái với lương tâm. Bố mẹ công nhân bị bệnh, ông không chỉ đưa tiền trợ cấp và tiền chữa bệnh, thậm chí còn giúp liên lạc với chuyên gia nước ngoài.”
 
Chương 253


Chương 253

“Cả đời ông làm việc thiện, điều làm ác duy nhất là gi ết chết con nhóc kia…”

Đường Điền Điền thầm kinh ngạc, lời đồn cô nhóc đó bị chú Quan gi ết chết là sự thật ư?

Kỷ Trường đứng một bên nói gì đó, Túc Bảo gật đầu, hỏi: “Ông ơi, vậy tại sao ông không hỏi xương cốt của chị ấy ở đâu chứ? Rốt cuộc chị ấy chết như thế nào?”

Chú Quan thở dài một hơi, dường như đã trút ra hết nỗi bực trong lòng, sắc mặt vừa chuyển biến tốt đẹp hình như lại tiều tụy đi.

“Từ nhỏ chúng tôi đã dạy Nam Nam phải thiện lương, che chở tỉ mỉ. Con bé lấy hết những thứ nó thích nhất cho Lý Nhược Bình, kể cả váy vóc phiên bản giới hạn, bản thân chỉ luyến tiếc mặc có vài lần lại đi cho Lý Nhược Bình. Con bé sợ làm tổn thương lòng tự trọng của Lý Nhược Bình, còn cố tình tháo nhãn mác của món đồ mới mua ra, nói rằng bản thân không cần…”

“Chúng tôi vẫn luôn duy trì sự thiện lương của con bé, thậm chí còn để Lý Nhược Bình tùy tiện ra vào nhà mình… Nào biết rằng con nhóc dịu dàng đáng yêu, ngây thơ thiện lương ấy lại là ác ma dối trá thế này!”

Kỷ Trường ôm cánh tay, im lặng lắng nghe.

Chú Quan lại nói: “Uống rượu chỉ nên say bảy phần, ăn cơm chỉ nên no bảy phần, vĩnh viễn đừng đối xử quá tốt với một người – đừng lấy sự thiện lương đo đạc lòng người.”

Đáng tiếc đạo lý này ông cụ hiểu quá muộn.

Dưới lời tự thuật của chú Quan, cảnh tượng thảm thiết của mười mấy năm trước chậm rãi được vạch trần.

Hóa ra sau khi Lý Nhược Bình bỏ việc ở xưởng in, bèn gạt mọi người tìm được một công tác ‘thể diện’, nhưng thu không đủ chi, dần dần thiếu nợ bọn cho vay nặng lãi càng ngày càng nhiều.

Nhưng dường như cô ta càng lúc càng đắm chìm trong kiểu sống dối trá này, thậm chí nảy sinh ý tưởng thay thế Quan Dĩ Nam, ý tưởng đó càng ngày càng điên cuồng.

“Có một hôm, cô ta gọi điện thoại tới nói mình đang ở bệnh viện nào đó ở Lâm Thành, bị người ta lừa, nói rằng cô ta vốn định mua thuốc cho cha mẹ, nhưng lại bị bệnh viện lậu hạn chế quyền tự do thân thế… Phải có mười nghìn tệ, còn phải có người tự mình đến chuộc.”

“Trong điện thoại cô ta khóc quá thảm thương, tính cách Nam Nam dễ mủi lòng, cứ như thế sốt ruột đến đó.”

Chú Quan rất hối hận vì đã che chở con gái quá tốt, cô bé lớn trên tháp ngà voi, quá thiện lương cũng quá ngây thơ, không ngờ sẽ bởi vậy mà bỏ mạng.

Chú Quan đau khổ nhắm mắt lại: “Lý Nhược Bình cũng chẳng phải bị bệnh viện giam giữ gì, cô ta chỉ đang ở bệnh viện chỉnh hình ác độc nào đó mà thôi.”

“Loại bệnh viện chỉnh hình này am hiểu nhất là việc lừa dối những cô gái không hiểu chuyện đi phẫu thuật thẩm mỹ, nói cắt mắt hai mí chỉ với nghìn tệ, cuối cùng lại bắt kỳ tờ cho vay mấy chục nghìn, thậm chí khiến con người ta hãm sâu không thể nào chạy thoát.

Và bản thân cô ta cũng đang làm chuyện không để người khác biết như vậy.

Lý Nhược Bình đưa ra một nghìn vạn, nhờ bệnh viện chỉnh hình dùng da thật để phẫu thuật mình thành người khác.

“Bọn họ cũng dám nhận thật… Cháu dám tưởng tượng dưới vòng pháp luật sờ sờ như thế lại có kẻ kinh doanh da người không…”

Không chỉ có da mặt, thậm chí mỗi bộ phận bên trong cơ thể cũng được chuẩn bị sẵn.

Đợi đến khi nhóm người chú Quan hay tin rồi chạy đến, đã không thấy bóng dáng Quan Dĩ Nam đâu nữa.

Người không biết đi đây, chỉ có Lý Nhược Bình che lại khuôn mặt đầy máu, gào khóc nói rằng Quan Dĩ Nam vì cứu cô ta đã bị người xấu bắt đi rồi.
 
Chương 254


Chương 254

“Bọn ông vô cùng lo lắng tìm con bé khắp nơi, trong lúc đó Lý Nhược Bình vào nhà bọn ông ở, lấy lòng đủ kiểu.”

Chú Quan cười khổ: “Nếu ông còn không nhìn rõ bộ mặt thật của cô ta, vậy thật là…”

Tựa như không muốn nhớ lại, vẻ mặt chú Quan càng lúc càng đau khổ, nước mặt vẩn đục lặng lẽ chảy xuống.

Khi tìm được Nam Nam, họ cũng chỉ thấy từng vụn da thịt còn sót lại. Phần khung xương khó xử lý lại không biết ở nơi nào, tựa như đá chìm đáy biển, rốt cuộc không tìm về được nữa.

“Kẻ ra tay không phải Lý Nhược Bình, cô ta cùng lắm chỉ được coi là đồng phạm, đồng phạm lừa Nam Nam đến chỗ kia, nếu cô ta khóc rống hối hận, không chắc được tòa án sẽ phán cho cô ta vài năm.”

“Nhưng bọn ông lại tự quyết định để cô ta chết!!”

Đáy mắt chú Quan hiện lên một chút tàn nhẫn, vươn hai tay bưng kín mặt.

“Chỉ là dùng hết mọi cách, Lý Nhược Bình cũng chẳng nói được gì, suy cho cùng cô ta không phải người “sang tay” Nam Nam cuối cùng, làm sao cô ta biết được khung xương của Nam Nam ở đâu…”

Nhưng ông ấy cũng không tha cho cô ta, dẫu chuyện này có xảy ra lần nữa, chú Quan cảm thấy bản thân vẫn sẽ làm vậy.

“Ông hối hận nửa đời, không phải hối hận vì đã giết Lý Nhược Bình mà hối hận bọn ông không dạy dỗ con gái cho tốt…”

Nói đến đây, cuối cùng chú Quan không kiềm được gào khóc.

Mọi người nghe chú Quan nói xong, sắc mặt trở nên nặng nề, cảm giác không thở nổi.

Tô Nhất Trần nhìn về phía Túc Bảo, thấy Túc Bảo im lặng nghe.

Bé không sợ không ngại mà nắm tay chú Quan.

Đối với chuyện bi thảm này, Tô Nhất Trần không biết bé nghe hiểu bao nhiêu. Theo lý, bình thường không nên để trẻ con nghe chuyện này, nhưng không hiểu sao Tô Nhất Trần lại cảm thấy Túc Bảo không phải đứa bé bình thường.

Kỷ Trường nói: “Nói cách khác, sau khi Lý Nhược Bình biến thành ác quỷ mới biết chỗ chôn xương cốt của Quan Dĩ Nam.”

Như vậy mười bảy bộ hài cốt còn lại ở sân trường lại là vì nguyên nhân khác?

Túc Bảo khẽ nói với chú Quan: “Ông Quan, ông đừng đau lòng…”

Bé nhích lại gần, lẩm bẩm không biết đang nói gì mà sắc mặt chú Quan thay đổi từ chấn động, kinh ngạc đến vui sướng rồi dần dần bình tĩnh lại.

“Được, được lắm!” Ông ấy hung hăng nói: “Đáng đời, báo ứng!”

Túc Bảo nhìn âm hương trên đầu ông cụ, không chịu nổi nữa.

“Ông Quan, ông có gì cần con giúp không ạ?” Túc Bảo hỏi.

Chú Quan cảm thấy hơi mệt mỏi, lẩm nhẩm lắc đầu: “Không có… Không có… Ông xuống dưới đã có thể nói rõ với bà cụ rồi, trước khi chết bà ấy còn nhớ mãi không quên dặn ông phải tìm con gái…”

Mí mắt của ông ấy nặng nề chậm rãi muốn đóng lại, lại cố gắng mở ra: “Đúng rồi, nếu có thể, Túc Bảo có thể giúp ông tìm người…”

Túc Bảo gật đầu: “Con có thể thử.”

Nhưng chú Quan không nói tiếp nữa, đã vĩnh viễn ngủ thiếp đi.

Sắc mặt ông cụ bình thản, khóe môi còn hiện ra nụ cười.
 
Chương 255


Chương 255

Trong phòng trở nên yên tĩnh.

Ánh mắt Đường Điền Điền phức tạp, không có người nhà họ Quan nào ở đây, lúc thím Quan qua đời có chú Quan lo tang lễ.

Bây giờ…

Đường Điền Điền nhếch miệng, cuối cùng vẫn im lặng cầm điện thoại nhắn tin để cho người chuẩn bị linh cửu và mai táng.

“Đi thôi!” Tô Nhất Trần nắm tay Túc Bảo.

Túc Bảo chợt nói: “Chờ một lát.”

Trong cơ thể chú Quan hiện ra vong hồn dần tan đi, mờ mịt nhìn thoáng qua xung quanh: “Ông đang…”

Túc Bảo nói: “Ông ơi, vừa rồi ông còn chưa nói xong mà!”

Chú Quan nhanh chóng phản ứng kịp, sau khi thích ứng chỉ cảm thấy cả người nhẹ nhàng trước đây chưa từng có.

Ông cụ nói: “Mười mấy năm trước khi ông tìm Nam Nam, nơi nào cũng đã đi qua, đã từng gặp một ông cảnh sát… Ông ta là khôi nhân.”

Khôi nhân chính là điệp viên ngầm, đốt cháy bản thân để chiếu sáng con đường phía trước cho đồng đội.

“Ông ta bị trả thù, ba mẹ không còn, con trai con dâu cũng mất, chỉ để lại một người cháu trai. Trước khi chết ông ta nhờ ông chăm sóc cháu trai nhưng ông không tìm được đứa bé kia.

Chú Quan nghĩ, nói: “Mười mấy năm trước, ông cảnh sát già nói cháu trai bảy tuổi, bây giờ có lẽ khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, họ Mộc, là người Nam Thành. À đúng rồi, cậu ta tên Mộc Minh Viễn.”

Ồ, Nam Thành, là đồng hương với bé đấy.

Túc Bảo gật đầu: “Vâng~”

Khúc Hưởng đi từ bên ngoài vào, nói: “Tổng giám đốc Tô, cảnh sát đã đi qua, bắt đầu đào sân trường tiểu học.”

Túc Bảo nghe giọng nói của Khúc Hưởng, bé quay đầu nhìn lại, thấy bà cụ mặc trang phục thời Đường đứng ở cạnh cửa nhìn mình.

Thấy bé nhìn sang, bà ấy nhếch miệng cười.

Chú Quan nói: “Ông phải đi… Nhân lúc còn thời gian, ông phải đi xem Nam Nam…”

Dường như có thứ gì đó dẫn dắt, ông cụ đi ra ngoài rất nhẹ nhàng, tự biết đường đi.

Lúc đi qua cửa còn kinh ngạc chào hỏi bà cụ mặc trang phục thời Đường: “Bà Đường? Dáng vẻ này của bà khiến người ta sợ hãi, đừng hù dọa con nít người ta đó.”

Bà cụ: “…”

Túc Bảo nắm tay Tô Nhất Trần, nói: “Cậu cả, mình đi thôi! Ông Quan đi rồi ạ.”

Bọn họ vừa đi tới cửa, bà cụ mặc trang phục thời Đường bỗng cười ha ha, bám theo sau lưng Túc Bảo lẩm bẩm mãi: “Túc Bảo… Túc Bảo…”

“Bà biết ba của cháu đấy…”

Túc Bảo dừng chân, hỏi: “Ba cháu là ai ạ?”

Bà Đường: “Họ Mộc, họ Mộc…”

“Tên là gì?” Túc Bảo hỏi.

Bà Đường lắc đầu, chỉ lặp lại: “Họ Mộc, họ Mộc…”

Túc Bảo nhíu mày, không biết đang suy nghĩ điều gì.
 
Chương 256


Chương 256

Hồi lâu sau, bé bất ngờ hỏi: “Sư phụ, vì sao bọn họ nói chuyện đều lặp lại hai lần?”

Lúc mẹ kế Mục Thấm Tâm xuất hiện cũng nhắc “tôi chết thảm quá, chết thảm quá”, lúc quỷ hư vinh tức giận kêu to cũng hô “tôi không cam lòng, không cam lòng!”

Bây giờ bà cụ này cũng lặp lại “Họ Mộc… Họ Mộc…”

Kỷ Trường lại mở quyển sổ kia, không ngẩng đầu lên: “Chỉ khi trí thông minh không đủ dùng mới lặp đi lặp lại một câu. Dù sao người đã chết không thể mang theo đầu óc đi được cho nên ánh mắt đờ đẫn, ch ảy nước bọt, máy móc lặp lại tình huống khi chết…”

Túc Bảo giật mình.

Kỷ Trường nhìn sổ, hơi nhíu mày.

Ba của cục bột nhỏ họ Mộc?

Nhưng Nam Thành không có ai họ Mộc mà liên quan đến Túc Bảo cả.

Kỷ Trường lật nhìn sổ, tìm tên Mộc Minh Viễn, họ và tên đối phương, có tên của con trai nhưng cháu trai lại viết không rõ…

Mẹ nó tại sao lại không rõ vậy hả!

Kỷ Trường nhìn bà cụ mặc trang phục thời Đường bằng ánh mắt kỳ lạ.

Quỷ hư vinh – bà cụ mặc trang phục thời Đường – chú Quan.

Chú Quan muốn tìm một người họ Mộc, bà cụ nói ba Túc Bảo họ Mộc.

Vậy nên cuối cùng bà ấy biết thật hay nghe chú Quan nói nên máy móc lặp lại?

Tô Tử Du đi theo bên cạnh, khẽ hỏi: “Túc Bảo, bọn họ đi cả rồi sao?” Bà cụ Túc Bảo nhìn thấy trước khi vào nhà cùng với chú Quan vừa trút hơi thở cuối cùng…

Túc Bảo ngẩng đầu nhìn qua: “Vẫn chưa ạ, còn một người ở cạnh anh nè.”

Tô Tử Du: “…”

Tô Nhất Trần dẫn Túc Bảo đi ra ngoài.

Đường Điền Điền cho người đến xử lý tang lễ của chú Quan, nhìn Túc Bảo cách đó không xa thầm sợ hãi.

Sao vậy, tiểu tổ tông này lại đang nói chuyện với ai thế?

Ông ta đang suy nghĩ, bỗng nhiên Túc Bảo quay đầu lại, sắc mặt hơi kỳ lạ: “Chú Đường, một lát nữa chú nhớ bung dù nhé!”

Đường Điền Điền: “?” Vì sao phải bung dù?

Nhưng tiểu tổ tông bảo ông ta che dù vậy thì che dù thôi.

Tiểu tổ tông này quá khó hiểu!

Thà tin rằng có còn hơn không tin, Đường Điền Điền cảm thấy chỉ che dù thôi mà, chẳng lẽ có thể gọi quỷ đến được à.

Ông ta cho người cầm dù đến, mở dù ra đi về phía nhà mình ở đối diện.

Đường Điền Điền không thấy được dưới tán dù của mình có một hồn ma im lặng đứng thẳng, hai chân cách mặt đất, âm thầm tung bay…

Ông ta còn nói: “Tiểu thư Túc Bảo, thật sự làm phiền cháu rồi! Không biết mẹ tôi bị gì mà sau khi bị té ngã vẫn luôn hôn mê bất tỉnh. Trước đó đã vào ICU cấp cứu, đã làm phẫu thuật rồi, còn thở nhưng cứ không chịu tỉnh lại.”

Kỷ Trường bay ở bên cạnh nhìn nội dung trong sổ, bổ sung: “Bà cụ Đường nên đi rồi mới đúng nhỉ… Sao vẫn còn một hơi thở thế này? Không tỉnh lại mới là bình thường đó.”
 
Chương 257


Chương 257

Nếu tỉnh lại thì sẽ không còn là con người nữa mà biến thành xác chết sống lại đấy

Lúc nói chuyện, Đường Điền Điền đã dẫn Túc Bảo vào nhà họ Đường.

Đây là một ngôi biệt thự ba tầng, trước sau có vườn hoa, sau khi vào cửa đi lên tầng hai, mấy người đi vào phòng của bà cụ Đường.

Tô Nhất Trần đẩy cửa ra, tất cả mọi người đều ngơ ngác.

Trong phòng của bà cụ, bùa chú màu vàng được dán ở khắp nơi.

Một chiếc giường lớn được đặt chính giữa căn phòng, xung quanh giường là máy móc thỉnh thoảng vang lên vài tiếng “tích tích”.

Nằm trên giường là một bà cụ mặc trang phục thời Đường màu xanh lục, tóc tai chải chuốt gọn gàng, trên người cắm đầy dây nhợ… Trong miệng bà ấy còn ngậm một miếng ngọc màu vàng.

Trên tủ đầu giường của bà cụ đặt một tượng Quan m, trước Quan m là lư hương, lư hương lại đè lên một chồng giấy vàng, thậm chí trước đầu giường còn dựng một lá cờ chiêu hồn.

Bức màn được kéo hờ để căn phòng không đến mức tối tăm nhưng gió chợt ùa vào, thổi tung lá cờ chiêu hồn, giữa nơi sáng tối giao nhau càng hiện lên vẻ quỷ dị khó tả.

Phong cách cực kỳ giống địa phủ.

“Cái này…” Kỷ Trường trợn mắt há hốc mồm.

Cuối cùng hắn cũng biết tại sao bà cụ Đường này đã qua đời từ rất lâu nhưng vẫn còn treo hơi thở cuối cùng đến bây giờ.

Phản ứng đầu tiên của Tô Tử Du là sởn hết da gà, cậu đứng tại chỗ, cảm giác tóc của mình đã dựng thẳng hết lên.

Điện thoại trong tay Khúc Hưởng cũng rơi xuống cái “bịch”.

Tô Nhất Trần vẫn còn được xem là bình tĩnh, anh hỏi: “Đây là?”

Đường Điền Điền cười ngượng ngùng nhưng sắc mặt nhanh chóng chuyển sang vẻ bất đắc dĩ: “Tôi tìm rất nhiều người xem giúp mẹ tôi, ai cũng nói hồn của mẹ tôi bay đi rồi, cần phải gọi hồn về mới được…”

Kỷ Trường nhíu mày: “Túc Bảo, con hỏi ông ta thử xem, có phải ông ta biết bà cụ này đã chết từ lâu rồi không?”

Túc Bảo ngẩng đầu hỏi: “Chú Đường ơi, chú có biết bà cụ này đã chết rồi không ạ?”

Đường Điền Điền vội hét lên: “Làm sao vậy được? Chẳng phải bà ấy vẫn còn một hơi sao? Tiểu thư Túc Bảo, trước đó cháu có thể gọi hồn cậu Tư để cậu ta trở về, chắc chắn cũng có thể gọi hồn của mẹ chú về đây đúng không?”

Ông ta dừng một chút, lại bổ sung một câu: “Chắc chắn mẹ chú mắc bệnh đãng trí nên lạc đường, có thể trở về mà…”

Kỷ Trường không tỏ ý kiến, cực kỳ cạn ngôn nhìn cách bố trí của khắp căn phòng.

“Khoan hẵng nói chuyện bà cụ có trở về hay không, nhưng chắc chắn một điều ông ta bị người ta lừa rồi.”

Túc Bảo gật đầu, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc: “Chú Đường à, chú đã tốn rất nhiều tiền đúng không ạ?”

Đường Điền Điền gật đầu: “Mấy lá bùa chiêu hồn này… tổng cộng mười triệu tệ, tượng Quan m được đặc biệt mời vào nên giá năm mươi triệu, cờ chiêu hồn được một cao nhân đưa cho, sáu mươi triệu, miếng ngọc vàng trong miệng giữ lại hơi thở cuối cùng cho mẹ chú, dù hồn phách rời khỏi thể xác đã lâu nhưng vẫn không thối rữa, một trăm triệu.”

Mọi người: “…”

 
 
Chương 258


Chương 258

Tô Tử Du lẩm bẩm: “Mười triệu cộng năm mươi triệu cộng sáu mươi triệu cộng một trăm triệu, bằng hai trăm hai mươi triệu.”

Khúc Hưởng không kiềm được hỏi: “Vậy mà ông cũng tin à?”

Đường Điền Điền thở dài: “Chỉ mấy trăm triệu mà thôi, chỉ cần có thể cứu mẹ tôi sống lại, dù tốn một tỷ cũng được.”

Mọi người lại lần nữa không nói gì.

Đường Điền Điền trông tai to mặt lớn, cái bụng bia có thể làm bung cả cúc áo ra, bộ dạng y hệt gian thương, lại không ngờ rằng còn rất hiếu thảo…

Kỷ Trường cạn lời, chỉ vào cách bố trí trong phòng rồi nói: “Đầu tiên, Quan m thuộc về Phật giáo, còn bùa chú màu vàng thuộc về Đạo giáo.”

“Phật giáo không hề có bùa chú, tuy sau này bị ảnh hưởng bởi Đạo giáo cũng sử dụng bùa, nhưng bản chất lại khác với bùa chú của Đạo giáo.”

“Ngạn ngữ có câu thờ Đạo không thờ Phật. Còn hiện giờ Phật và Đạo cùng chung một phòng, đây là điều tối kỵ.”

Nếu không tin không thờ cũng liền thôi – nếu không thờ Phật không thờ Đạo, chỉ tôn thờ sự trong sạch ở nhân gian thì không có gì kiêng kị, nhưng nếu đã thờ thì không được lẫn lộn.

Người theo Phật giáo bái Quan m, tìm kiếm sự bình yên trong tâm thức. Mà người theo Đạo lại bái Thổ Địa, bái Thành Hoàng, Thái Thượng Lão Quân, Tam Thanh Tứ Đế.

Trong truyền thống của Long Quốc, đa số mọi người đều theo Đạo giáo, có lẽ rất nhiều người đều không có khái niệm này, nhưng cẩn thận ngẫm lại: Có phải vào ngày lễ ngày tết, khi gia đình giết gà giết vịt, họ sẽ đặt gà vịt ở trước cửa, đốt một nén nhang, trước gà vịt đặt ba chén rượu để cúng bái tổ tiên đúng chứ?

Lúc ăn Tết, ngày 24 tháng Chạp m Lịch cúng ông Táo, mùng một cúng năm mới, mùng năm cúng Thần Tài… Tất cả đều thuộc về phạm trù Đạo giáo.

Kỷ Trường liếc bà cụ Đường một cái, nói: “Mấy thứ trong phòng chỉ có miếng ngọc vàng dùng được đôi chút, nhưng lại dùng để trấn hồn. Vậy nên dù bản thân bà cụ Đường đã chết nhưng vẫn bị nhốt ở nơi đây, muốn đi đầu thai cũng không đầu thai được.”

Cũng không biết làm cách nào bà ấy tìm được Túc Bảo.



Đường Điền Điền hỏi: “Tiểu thư Túc Bảo, có gì không ổn sao?”

Túc Bảo nghe sư phụ nói xong, bèn nói: “Cực không ổn luôn, không hề ổn tí nào ạ.”

Bé nhìn về phía tượng Quan m: “Thờ Phật không thờ Đạo, Phật Đạo chung một phòng là điều tối kỵ. Giống như có người vừa bái Quan m đã xui xẻo, đó là vì bản thân họ không theo đạo Phật nên Quan m không thể thờ cúng tùy tiện được.”

Đường Điền Điền ngớ người: “Cái này… Vậy thì?”

Cục bột nhỏ lại chỉ vào cờ chiêu hồn: “Bên trên lá cờ cũng vẽ sai rồi, không thể chiêu hồn, một con quỷ cũng chẳng gọi về được, đống bùa màu vàng này cũng là vẽ lung tung.”

Đường Điền Điền suy sụp: “Vậy chẳng phải là mấy thứ này của chú không có tác dụng tí nào sao? Thế mẹ chú…”

Ông ta không hề tức giận buồn bã vì mình bị lừa đầu tiên, ngược lại lo lắng liệu mẹ của mình có thể trở về hay không.

Trong phòng, bà cụ mặc trang phục thời Đường màu xanh lục nhìn chằm chằm cơ thể của mình một cách u oán, đáy mắt đờ đẫn.
 
Chương 259


Chương 259

“Tôi muốn đi… Tôi muốn đi…” Bà ấy lẩm bẩm.

Túc Bảo nói: “Cũng không phải hoàn toàn vô dụng, miếng ngọc này có chút tác dụng nè.”

Đường Điền Điền vui vẻ.

Túc Bảo: “Miếng ngọc vàng này dùng để trấn hồn.”

Đường Điền Điền nhếch môi: “Vậy hở vậy hở?”

Túc Bảo: “Trấn hồn có nghĩa là, muốn cản trở bà ấy, tiêu diệt bà ấy.”

Đường Điền Điền: “…”

Ông ta kêu lên một tiếng “ôi mẹ của con” đầy sợ hãi, vội vàng đi qua moi miếng ngọc vàng trong miệng bà cụ ra ngoài.

Một bóng dáng hư ảo tức khắc bay ra khỏi cơ thể bà cụ, chui vào trong cơ thể của bà cụ Đường đứng cạnh!

Bà cụ trước đó trông có vẻ ngu dại, thiếu điều chưa nói “a ba a ba” đột nhiên hô lên một tiếng: “Eo ôi, thằng nhỏ xui xẻo này, suýt nữa ép chết bà đây rồi! Trời đất thánh thần thiên địa ơi!”

Đường Điền Điền cuống quýt hỏi: “Tiểu thư Túc Bảo ơi, vậy, vậy mẹ của chú còn trở về được nữa không?”

Bà cụ Đường đứng một bên chống nạnh mắng: “Trở về cái đầu mày đấy!”

Túc Bảo thuật lại đúng nguyên câu: “Bà cụ Đường nói – trở về cái đầu mày đấy!”

Cục bột nhỏ chống nạnh trừng mắt, bắt chước cũng ra dáng ra hình.

Đường Điền Điền sửng sốt: “Cái gì?”

Túc Bảo chỉ vào bên cạnh Tô Tử Du: “Bà cụ Đường ở ngay đây này!”

Tô Tử Du thoáng chốc dựng hết lông tơ!

Tại sao lại ở bên chỗ cậu chứ!

Còn bà cụ Đường đang vô cùng đau đớn: “Tên đầu dưa nhà mày, lại bị người ta lừa hai trăm triệu! Bộ từng đó tiền được gió to thổi tới hay sao!”

Túc Bảo: “Bà cụ Đường nói – Tên đầu dưa nhà mày, lại bị người ta lừa hai trăm triệu! Bộ từng đó tiền được gió to thổi tới hay sao!”

Mọi người nhìn Túc Bảo bắt chước y như đúc, da đầu tê dại.

Ban đầu Đường Điền Điền muốn cười, nhưng nhanh chóng đỏ mắt.

Ông ta ngồi xụi lơ bên mép giường, nắm lấy tay bà cụ, nghẹn ngào nói: “Tóm lại mẹ của chú không về được nữa đúng không?”

“Chú muốn mẹ chú trở về.”

Đường Điền Điền khóc giống như đứa trẻ, ông ta chỉ muốn mẹ mình trở về mà thôi… Khó đến vậy sao?

Khi còn nhỏ, mẹ ông ta cõng ông ta làm việc, ông ta được lớn lên trên lưng mẹ.

Mẹ ông ta cực khổ cả đời, mấy năm nay ông ta may mắn kiếm được nhiều tiền, vừa định để bbà cụ hưởng thụ những ngày tháng hạnh phúc.

Kết quả những ngày tốt đẹp chưa qua được lâu, cớ sao lại thành ra thế này?

Mọi người nhìn Đường Điền Điền đang khóc, nhất thời không biết nói gì cho phải.

Con người một khi đã muốn chết thì không ai có thể cản được.

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top