Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tiểu Tổ Tông Ngang Bướng Của Hoắc Gia

Chương 60: Chương 60


Sức nóng duy nhất trên người chính lả đôi môi của Hoắc Cảnh Thâm, mềm mại và sắc bén như dao, chậm rãi trượt xuống xương quai xanh của cô, tay còn lại của anh vòng qua lưng cô, từ từ cởi cúc nội y của cô …
Dù tàn nhẫn, thông minh đến đâuình tĩnh là cô ấy, cô ấy chỉ mới hai mươi tuổi… T
Cô tàn nhẫn, điềm tĩnh thông minh đến đâu, nhưng mới 20 tuồi, trước một người đàn ông như Hoắc Cảnh Thâm, cô cũng chỉ như một đứa trẻ …
Nỗi sợ hãi và xấu hồ bao trùm I khiến cô ấy choáng ngợp, Vân Thanh cuối cùng cũng sụp đổ, đầu hàng.
Cô run rẩy, mang theo một tiếng kêu hiếm hoi: “Xin anh, hãy tha cho tôi…”
Hoắc Cảnh Thâm dừng lại, đôi mắt hơi nheo lại, toát ra khí thế nguy hiểm.
“Cô gái, ngay cả tôi cũng dám lừa!”
“… Tôi có thể ly hôn vớí anh!”
Vân Thanh cố nén sự run rầy trong lòng, thương lượng các đỉều khoản với anh “Nếu Vân gia lấy đi hai trảm triệu tệ của anh, tôi sẽ trả tiền lãi cho anh.”
Hoắc Cảnh Thâm chậm rãi dựa vào lưng ghế, khóe môi nhếch lên một vòng cung lạnh lùng: “Cô cho rằng tôi thiếu tiền sao?”
Vân Thanh mím môi.
Anh ta không thiếu.
Đúng lúc này, điện thoại di động trong túi quằn áo của Hoắc Cảnh Thâm đột nhiên vang lên.
Khi lay điện thoại di dộng ra, Vân Thanh cũng nhìn tháy người gọi, chính là lão phu nhân!

Đôi mắt cô chợt sáng lên, cô nảy ra một kế hoạch.
Lúc Hoắc Cảnh Thâm nghe điện thoại, còn chưa kịp nói chuyện, Vân Thanh đã tức giận mắng vào điện thoại di động: “Bà nội, con là Vân Thanh!”
“… Thanh Thanh? Cháu dâu tốt của ta?” Lão phu nhân ở đầu dây bên kia ngạc nhiên và thích thú: “Con có thể nghe có thể nói rồi à?”
“Dạ”
Vân Thanh nhìn khuôn mặt tuấn tú àm đạm của Hoắc Cảnh Thâm trước mặt, nuốt nước miếng, vui mừng giả vờ đáp: “Bà nội, Tứ gia.

anh ấy tới đón con ở Vân gia, đưa con đi khám một vị thần y đã chữa lành bệnh câm điếc cho con.

Con muốn cho bà một điều bất ngờ khi về đển nhà! Nhưng con mừng quá nên không thể không nói với bà bây giờ!”
Lão phu nhân mừng đến mức không ngừng nói:” Tốt rồi, khòỉ bệnh rồi.

Tốt rồi! Tiều Tư cuối củng cũng thương cháu dâu, mau trờ về đi, bà nội sẽ đợi con ở nhà!”
Vân Thanh đáp ngay lập tức:” Được rồi bà nội.

Chúng con sẽ về ngay!”

“Được rồi, bây giờ ta sẽ cho người chuấn bị bữa tối.

Bà nội thực sự rất là vui!”
Hoắc Cảnh Thâm kiên nhẫn cắt đứt cuộc gọi sau khi lào phu nhân nói xong.
Trong xe nhộn nhịp vừa rồi dường như trong pút chốc rút hết sinh khí, áp suất không khí giảm xuống không.
Hoắc Cảnh Thâm chế nhạo: “Lợi dụng lâo phu nhân trợ giúp cô, cô nghĩ tôi không dám động đến co?”
“Tính mạng của tôi trong tay Tứ gia, tôi làm sao dám?” Vân Thanh nở nụ cười nịnh nọt “Thật ra, giữ tôi lại cũng có ích lợi.

Anh xem, tôi có thề chữa khỏi chứng đau
làm ấm giường, chữa chứng mất ngù cùa anh, còn có thế nấu ăn nữa.

lên được phòng khách xuống được phòng bếp…
Cô nói một cách khô khan và hùng hồn, Hoắc Cảnh Thâm một tay xoa trán, tao nhả lảnh đạm, như là đang suy nghĩ dường như không có nghe được chút hào.
Vân Thanh hít sâu một hơi, cần thận giật giật góc áo, cười rất thông minh, “Tứ gia, cho tôi một cơ hội?” Hoắc Cảnh Thâm cuối cùng nhân từ nói.
“Mỗi đêm.”
“… Hả?” Vân Thanh không phàn ứng.
Hoắc Cảnh Thâm chậm rãi nói^l
“Am giường, mỗi đêm.’

 
Chương 61: Chương 61


CÔ vừa rồi nói nhiều như vặy, anh chỉ nghe thấy từ Mấm giường’’?
Vân Thanh nghiến rang: “Nói trước, tôi chỉ là nằm cùng giường với anh, ngủ với anh, theo đúng nghĩa đen!”
Hoắc Cảnh Thâm chế nhạo quét qua cô một lần nữa, sự chán ghét của hắn lộ ra rõ ràng.

“Chứ sao nữa? Còn muốn lợi dụng?”
Cô chịu đựng.

“Cô định ngồi trong lòng tôi bao lâu?’
Vân Thanh nhận ra cô vẫn đang ngồi trên đùi cùa Hoắc Cảnh Thâm, tư thế không rõ ràng.

Mặt nóng lên, lập tức che ngực, từ trên người Hoắc Cảnh Thâm leo xuống, ngoan ngoãn co người lại bước xuống.

Áo khoác vest đen của Hoắc Cảnh Thâm bị ném qua.

“Mặc vào.


Anh vừa hút thuốc vừa uống rượu, nhưng mùi trên quần áo rất sạch sẽ, thoang thoảng mùi thuốc lá xen lẫn mùi rượu cũng không khó chịu.

Vân Thanh quấn vào.

Khi xe đến đèn đỏ, Hoắc Cảnh

Thâm quay đằu lại, nhin thấy cô gái ngồi ở ghé phụ bên cạnh đang nẳm nghiêng ờ bên cửa kính xe, nhin chằm chằm vào những con búp bê xinh đẹp trước một cửa hàng bên đường.

Hoắc Cảnh Thâm dùng ngón tay mảnh khảnh gõ vào vô lăng, lạnh giọng nói: “Thích?”
“ửm…”
Vân Thanh nhớ lại chuyện đã xảy ra cách đây rất lâu, khuôn mặt thanh tú cùa cô lộ ra vẻ cô đơn hiếm thấy dưới ảnh đèn đêm trên phố, nhưng chỉ là trong chốc lát, cô cười nhẹ tự giễu “Anh biết không, mẹ tôi rất khéo tay, hồi còn nhỏ làm cá búp bê … Nhưng tôi lúc đó thật vô dụng, búp bê đều bị Vân Kiều Kiều láy trộm, một cái cũng không thể giữ lại.


Hoắc Cảnh Thâm khẽ mím môi mỏng, đột nhiên bè lái, chiếc Maybach màu đen dừng ở ven đường.

“Xuống xe.


Vàn Thanh có chút sững sờ, ngẩng đầu: “…Làm gì vậy?”
Hoắc Cảnh Thâm vẫn luôn là hành động, cúi người tháo dây an toàn cho cô.

Nghĩ đến hình ảnh chiếc xe thể thao màu bạc của Vân Thanh lúc trước, Hoắc Cảnh Thâm dừng lại, lằn đầu tiên đi vòng qua đầu xe, đích thân mở cửa xe cho cô.

Vân Thanh vẻ mặt kinh hãi, ngạc nhiên bước ra khỏi xe, đi theo Hoắc Cảnh Thâm vào trong cửa hàng con rối.

Người đàn ông khôi ngô tuấn tú lập tức thu hút sự chú ý của nhân viên bán hàng.

“Xin chào ngài, ngài có cần

Hoắc Cảnh Thâm ngắt lời cô chì vào cửa sổ “Gói hết búp bê ỏ’
đó …”
Anh liếc nhìn Vân Thanh bên cạnh, nhẹ giọng nói: “Cô gái nhò này thích.


Vân Thanh sững người tại chỗ, ngay lúc đó, cô thậm chí ảò tưởng cảm thấy mình thật sự được yêu chiều như một đứa trè.

Mười phút sau, Vân Thanh đi theo Hoắc Cảnh Thâm cùng một tá búp bê đi ra khỏi cửa hàng và lên xe.

“Hoắc Cảnh Thâm.


Đây là lần đầu tiên cô gọi anh bằng họ và tên một cách trang trọng như vậy.

‘Cảm ơn.


Vân Thanh nhìn xuống con búp bê trong tay mình, nhẹ nhàng nhưng kiên định nói: “Nhưng thứ đâ mất, tôi sẽ tự mình lấy lại.


Đôi mắt của Hoắc Cảnh Thâm lóe lên một tia sáng mờ mịt, phức tạp, liếc nhìn cô một cái, trầm mặc không nói.

Xe chạy đến Ngự Cảnh Viện, lão phu nhân đã đợi sẵn ở cừa, Hoắc Cảnh Thâm không xuống xe, nhìn bóng lưng của Vân Thanh vui vẻ ôm lấy lão phu nhân.

Khóe môi anh vô hình cong lên, anh gọi Tư Mộ Bạch.

“Giám đốc các ngân hàng khác, ai dám cho Vân gia vay tiền, người đó sẽ chịu hậu quả.

”.

 
Chương 62: Chương 62


Ngày hôm sau, biệt thự Vân gia.

Vân Hiền Tôn bước xuống từ phòng làm việc trên tầng hai vởi khuôn mặt xám xịt.

“Chồng, em có món yến sào hằm …” Lý Ngọc Châu tươi cười chào hỏi, Vân Hiền Tôn đột nhiên đập tay trái lên ghế sô pha.

Lý Ngọc Châu hoàn toàn sừng sờ, che mặt vô tội: “Chồng, anh đang làm gì vậy?”
Vân Nghiên Thư đang nhìn điện thoại cũng sửng sốt.

“Cha…”
“Bọn khốn nạn đó, có phải ông trời phái xuống để trừng phạt tôi không?!”
Đôi mắt đò như máu của Vân Hiển Tôn bùng lên tức giận “Nói đưa Vân Thanh đến sẽ có thể
giải quyết Lục Tu, tôi tin! Nhưng bây giờ thỉ sao, không chỉ các ngân hàng do Lục Thịnh đầu tư không cho chúng ta vay tiền, mà ngay cà tám ngân hàng lớn khác cũng đâ đưa Vân Group của chúng ta vào danh sách đen !!
Nếu không vay được 7 tỷ, 500 triệu tệ và căn biệt thự đã thế cháp này đều sẽ mất sạch, đến lúc đó các người sẽ ngù ngoài đường cho tôi!”
Vân Nghiên Thư mặt mày tái mét.

Rõ ràng là mọi chuyện đang diễn ra tốt đẹp, làm sao khi tỉnh dậy lại trở nên như thế này …
Cho dù tối hôm qua con nhò Vân Thanh có xúc phạm đến Lục Tu thỉ cũng sẽ không gây ra tình huống như vậy.


Nhà họ Lục không có mặt mũi lớn
như vậy, cỏ thể khiến tám ngân hàng lớn đồng thời bị phong tỏa!
Là ai đứng sau họ?
Vân Hiển Tôn giận dữ đóng sập cửa đi ra ngoài, Lý Ngọc Châu ngồi trên ghế sô pha với khuôn mặt tái nhợt, hoang mang lo sợ.

“Nghiên Thư, chuyện này…phải làm sao bây giờ?”
Vân Nghiên Thư có chút không kiên nhẫn, cô gọi điện cho Vân Kiều Kiều để hỏi tình hình tối hôm qua, nhưng diện thoại của Vân Kiều Kiều đã tắt máy.

Lẽ nào, đêm qua đã xày ra chuyện gì
Vân Nghiên Thư cau mày, lúc nảy, cô không quan tâm đến những chuyện này, hiện tại còn
có nhiều việc quan trọng hơn cằn giải quyết.

“Mẹ, mạ không tiét kiệm được nhiều tiền sao? Cho con vay môt triệu trước đi!”
Vân Nghiên Thư nẻm lắy tay Lý Ngọc Châu, vừa nghiêm túc vừa lo lắng nói, “Amanda, chủ tịch Hiệp hội nước hoa Quốc tế, hôm nay đến Bắc Thành.

Cô áy là giảm khảo quan trọng nhất CỦB cuộc thi nước hoa.

Con đã tốn rắt nhiều tâm sức để nhở sư phụ hướng dẫn vả giới thiệu, nếu có thẻ gặp được Amanda, nhểt định phải để lại ấn tượng tốt cho cô ay!”
Một triệu thi Lý Ngọc Châu có thẻ lấy được.


Vởỉ lại đây vấn đề tương lai cùa con gái bả, vỉ vậy bà lắy ra một
tàm thẻ từ trong túi xách của mình mà không nói một lởi.

“Mau đến chiêu đãi vị chù tịch đó! Trong cuộc thi nước hoa này, con nhất định phải đoạt giải quán quân!”
“Mẹ, đừng lo.

Quán quân phải là cùa con!”
Vân Nghiên Thư vô cùng tự tin.

Rốt cuộc, cô ta vẫn có một con át chủ bài trong tay …
Sân bay Quốc tế Bắc Thành.

Vân Thanh ngồi trong quán cà phê, nhấp một ngụm cà phê, nhìn xuống đong hồ, đếm ngược: “3, 2 …”1 còn chưa mờ miệng.

Cô ờ trong đám đông, nhìn thấy
bóng dáng quen thuộc, trên khóe môi nở một nụ cười.

Nhìn thấy một phụ nữ trẻ cao nóng bỏng, đang sải bước trước dòng người, với những lọn tóc màu hạt dẻ, đung đưa theo hình vỏng cung kiêu ngạo.

Cô đeo kính râm rộng vành che gần hết khuôn mặt, để lộ sống mũi cao thanh mảnh và đôi môi nhai kẹo cao su đỏ mọng.

Cả người ngỏ ngáo và lộng lẫy.

.

 
Chương 63: Chương 63


Đột nhiên, cô dừng lại, ngón tay sơn màu đỏ tươi móc chiếc kính râm, nhìn thảng về phía trước -một người đàn ông đầu trọc dang lén lút chụp ảnh phần dưới váy của cô gái đang ngủ cạnh anh ta bằng điện thoại di động.

Người phụ nữ hít nhẹ một hơi, nhặt lon coca rỗng trên thùng rác bên cạnh, trực tiếp đập vỡ.

“AI!”
Người đán ông đầu trọc hét lên rồi ngâ xuống đất.

“Chụp lén dưới váy cùa các cô gái ờ nơi công cộng, thứ không biết xấu hổ!”
Chung Ly giẫm giày cao gỏt, liếc mắt nhln cô gái mới ngợ ra, “Cô
bé, đi gọi bảo vệ đi!”
Chung Ly chải mái tóc trước trán, nhìn chằm chằm người đàn ông đầu trọc trên đát, tien về phía trước, người đàn ông hói giặt mình sợ hãi: “Đánh người…ờ đây cỏ người đánh tôi.

Mau báo cảnh sát!”
“Đồ rác rưởi bắt nạt kẻ yếu, hôm nay lão nương sẽ đánh chết ông.

” Chung Ly xắn tay áo lên, nhưng bị một bàn tay kéo lại.

Cô vội vã quay đầu ỉại, nhìn thấy người sau lưng, đôi mắt lạnh lạnh lùng lập tức biến mất, nụ cười tươi như hoa.

“Thanh Thanh nhi Trực tiếp ỗm lấy cỗ “Người ta nhớ em đến chết này!”
Vàn Thanh thấy có người đang
quay video.

Thanh cởi mũ đội lên đầu Chung Ly rồi lôi cô ra ngoài thật nhanh.


“Em đã nói rồi chị rất nóng nảy, có thể thay đổi được không?”
Vân Thanh bất lực nói khi bước đến một nơi không có ai xung quanh.

Bạn bè chơi với nhau mặc đồ hờ hang từ nhỏ, mấy năm trước hai người có liên lạc với nhau, không phản biệt thân phận.

Chung Ly vén tay áo lên, lửa giận vẫn còn vương lại: “Nếu không phải em kéo chị, hôm nay chị phải đập tên hói thành đầu lợn.


Vân Thanh xoa lông mày: “Chú ỷ một chút, đừng đẻ anh trai chị tìm thay.


Nhảc tởi người đó, vẻ mặt Chung Lỵ hơi thay đổi, giễu cợt lạnh lùng.

“Anh trai cùng cha khác mẹ, anh ta là anh trai gi của chị chứ? Đúng ià cầm thú!”
Cô hiển nhiên không muốn tiếp tục cái đề tài này, cô vỗ trán rồi nỏi “À đúng rồi cục cưng, chị đã mang về những thứ Tạ Lãng nhờ chị mang cho em.


Chung Ly lôi từ trong túi ra một lọ mẫu nước hoa nhỏ, cũng như một tài liệu phân tích.

“Đây là mẫu nước hoa của Vân Nghiên Thư tham gia cuộc thi nước hoa.

Chị lấy nỏ cho em, để người trong phòng làm việc phân tích thành phần.



Vân Thanh chỉ ngửi qua mùi
nước hoa, đôi mắt nheo lại, cô đã đoán ra điều gì đó.

“Mùi nước hoa này, hồi nhỏ em đã ngừi qua.

Nó là do mẹ em làm.


Chân mày Chung Ly nhíu chặt, nắm dấm lạỉ ngứa ngáy “Vân Nghiên Thư, đồ vô liêm sỉ đỏ, không chì mạo danh em, mà còn ăn cắp công thức của dì Khương, đừng đế chị chạm mặt cô ta, nếu không chị sẽ đập cô ta một trậnt!”
“Cô ta sẽ không tự mãn được lâu đâu, từ đầu đã sai, càng leo lên cao, cô ta sẽ càng ngã đau.


Vân Thanh trông rất bình tĩnh, trong lòng cô đã lên sẵn kế hoạch rồi, cô cất đồ đi, cười với Chung Ly “Chị đã vất vả rồi.


Chung Ly kéo cô ấy về phía
trước một cách bí ẩn.

“Nếu em thực sự muốn cảm ơn, hãy giúp tôi một việc
Vân Thanh không biết tại sao lại bị Chung Ly kéo đến bãi đậu xe dưới tầng hằm, nhét vào trong một chiếc Mercedes-Benz Big G màu đỏ.

Vân Thanh không biết tại sao tại bị Chung Ly kéo đến bãi đậu xe dưới tầng hầm và nhét vào chiếc Mercedes-Benz Big G màu đỏ.

Chung Ly tốc độ cũng không liều lĩnh như con người cô ấy, Vân Thanh lặng lẽ nắm iấy tay vịn, lúc này nghĩ đến Hoắc Cảnh Thâm lại lấy làm fạ.

Hai người này có thể cạnh tranh.

Nửa giờ sau, chữ G lớn màu đỏ đã được neo đậu gần quảng trường ngoài trời với một cú trôi dạt đẹp mắt.

ở trung tâm của quảng trường, một cuộc thi nước hoa đang được tổ chức.



 
Chương 64: Chương 64


Người dẫn chương trình đang đọc trên sân khấu: “Thí sinh cuối cùng, Vân Thanh! Cô Vân Thanh ờ đâu?”
“ở đây!”
Chung Ly giơ tay hét lên, kéo Vân Thanh lao về phía mình “Bé yêu, tài năng nước hoa củá em không thể bị chôn vùi, giúp chị đoạt giải nhất về nha!”
Vân Thanh:”…”
Bên kia đường.
Vân Nghiên Thư đi mua sắm với Amanda, cô ta rất chăm chú, không cần biết Amanda thích gì, cô ta vội vàng dùng thẻ thanh toán.
“Cô Amanda, đẻ tôi trả!”
Nét mặt cùa Amanda không có chút gì là vuỉ sướng khi được tâng bốc, thậm chí còn có một chút khổ chịu trong mắt.
Cô biết chính xốc Vân Nghiên Thư đang nghĩ gì.
Đây là dáng vẻ nịnh hót, nhưng khó mà nuốt nồi.
Chỉ bởi vì sư phụ của cô ta cố Mi Chi là đàn em và cũng là học trò của cô nên Amanda đã bán tín bán nghi, cùng cô ta đi dạo phó.

“Cô Vân, cô tiêu nhiều tiền như thế này.”
Amanda thờ ơ nói “Tồng số tiền là bao nhiêu, sau này tôi sẽ trả lại cho cô.”
Xem ra là quá rẻ!
Vân Nghiên Thư ánh mắt lóe lên, sau đó mỉm cười nói: “Cô Amanda, sư phụ đã bảo tôi đối xử tốt với cô.

Cô khách sáo với tôi như vậy, à đúng rồi, tôi nghe nói cô thích sưu tập kim cương, chúng ta cùng nha chuyện xày ra nhau đi xem nhé.”
Amanda khẽ cau mày, đang định từ chối thì đột nhiên, cô ngửi thấy một mùi nước hoa độc đảo và tươi mát, mắt cô chợt sáng lên!
Cô lập tức gạt tay Vân Nghiên Thư sang một bên và lần theo mùi hương để tỉm nó.
Vân Nghiên Thư cũng ngửi thấy mùi nước hoa, nhíu mày, nhanh chóng đi theo.
Theo hương thơm, họ đi bộ đền hội trường cuộc thi nước hoa trên phố…
“Mọi người đã ngửi tháy hương thơm do cô Vân Thanh chuẩn bị! Hương t hơm kì lạ, ngào ngạt, hương tho’m có thề lan tỏa rất xa! N6 hoàn toàn lấn át hương thơm cùa tất cả các thí sinh khác … đổ là một tác phẩm của thiên tài!”
Trên sân khấu, các giám khảo đầy phấn khích và kinh ngặc” Tôi thông báo rằng vị trí đầu tiên trong cuộc thi nước hoa đường phố này là số 47 Cô Vân Thanh.”
Cô gái đứng ở trung tâm sàn khấu, mặc một chiếc váy trắng, dáng người thướt tha uyển chuyển, vởi một biểu cảm lãnh đạm và những đường nét trên khuôn mặt tinh xảo, chính là Vân Thanh!
Vân Nghiên Thư sững sờ tại chố, hai mắt run lên vì kinh ngạc.
Làm thế nào mà thứ hèn hạ chết tiệt đó lại có thể ở đày?
Cô ta bị chụp ảnh đang l@m tình với Lục Tu, bây giờ phải nên ở nhà khóc sao?
Không, làm thể nào mà cô ta có thể có kỹ năng pha chế nước hoa tuyệt vời như vậy?
Trước khi Vân Nghiên Thư kịp định thần, cô đã nhặn ra Amanda bên cạnh mình đang nhìn chằm chằm vào Vân Thanh trên sân khấu với đôi mắt sáng ngời, trên mặt lộ rõ vẻ ngưỡng mộ …
Amanda nổi tiếng là nghiêm khắc, cô chưa bao giờ thấy biểu cảm như vậy trên khuôn mặt của Amanda!
Vân Nghiên nghiến ràng đố kỵ.
Cô cố nặn ra một nụ cười, muốn kẻo Amanda đi: “Cô Amanda, đi thôi.

Nước hoa đường phố hạng ba này có gì hay ho đâu!”
Nhưng Amanda hất tay cô ra, ánh mắt theo sát Vân Thanh đang bước xuống sân khấu: “Cô gái này đủng là thiên tài không thề bỏ qua!”
Nỏi xong liền rời khỏi Vân Nghiên Thư đi thẳng đến Vân Thanh.
Cô gái mặc một bộ quằn áo đơn giản, chiếc váy trắng trơn, nhưng cô ấy xinh đẹp tuyệt vời và có khí chất tinh anh.
Đỉều này càng khiến Amanda thuận mắt hơn.
“Xin chào, cô Vân Thanh.

Tên tôi là Amanda.”
Vân Thanh hơi nheo mắt fại, đương nhiên cô biết Amanda, người bây giờ là một nhân vật ngôi sao trong giới nước hoa.
Cô gái phía trước không nói lời nào, Amanda lịch sự đưa danh thiếp cùa cô ấy.
“Đây là danh thiếp cùa tôi, cô rất có tài pha chế nước hoa, tôi nghĩ lả …”
“Hóa ra là Vân Thanh tiều thư! Vừa rồi tôi không nhận ra.”
Giọng nói của Vân Nghiên Thư lúc này mới xen vảo.
Trước khi cô nhận lấy danh thiếp thì Vân Nghiên Thư đâ trực tiếp giật lấy danh thiếp từ Amanda.

Nhìn ánh mắt trách móc của Amanda, Vân Nghiên Thư cố tình
quay lưng về phía Vân Thanh và giải thích cho Amanda hiểu: “Cô Amanda, cô áy là con gái cùa một người hầu trước đấy trong gia đình chúng tôi.

Cô ẳy bị điếc, câm và thất học, thật đáng thương.

Muốn nói gì với cô ấy thì cử nói với tôi, tôi sẽ giúp cô truyền đạt.”
Amanda cau mày, nhìn Vân Thanh có chút thương cảm và tiếc nuối.
Dù có tái giỏi cỡ nào, cũng không thích hợp để ngành sản xuất nước hoa trong nước giới thiệu với thế giới một người khiếm thính và thất học …
Đúng lúc này, một giọng nói có chút lạnh lùng và mỉa mai vang lên.
“Nói em gái của chính mình là
con gái của người hầu? Vân Nghiên Thư, đầu óc hay mắt của cô cỏ vấn đề?”
 
Chương 65: Chương 65


Chung Ly bước dài chân qua đó, dáng người cô ta cao gầy, cúi xuống liếc nhìn Vân Nghiên Thư, dường như trên gương mặt có viết hai chữ tàn bạo.

Đây lại là con tiện nhân nào dám xuất hiện vậy!
Vân Nghiên Thư vô cùng tức giận, gương mặt tái nhợt, có chút khó coi.

“ Vân Nghiên Thư tiểu thư, cô ấy rốt cuộc lá chị của cô, hay con gái người hầu nhà cô?” Mặc dù giọng điệu Amanda nghe thoáng qua không có sự thay đồi, nhưng sắc mặt rất tệ.

Rõ ràng rất không hài lòng với hành động nói dối của Vân Nghiên Thư.

Vàn Nghiên Thư có chút ngập ngừng: “ Cô Amanda, em khi nãy chì nói đùa với chị gái thôi.


Chung Ly cười khẩy, cực ki gay gắt.

“ Nói chị mình là một người mù chữ vừa câm vừa điếc, trò đùa này cũng thật não tàn.


Không tắc mạch máu não mười năm sao có thể nói ra được chứ?”
“ Cô…”
Vân Nghiên Thư bị chặn họng mặt đỏ bừng.

Chung Ly lườm một cái, nhìn sang Amanda: “ Cô Amanda, Thanh Thanh nhà chúng tôi biết nhin miệng đoán chữ.


Ánh mắt Amanda dừng lại trên người Vân Thanh.

Cô luôn ở nước ngoài, biết rất ít chuyện của Vân Thanh, không ngờ răng Vân Nghiên Thư còn có một người chị gái có tài năng xuất chúng.

Từ đầu tới cuối, người con gái tên Vân Thanh nảy đều yên lặng thản nhiên đứng đó, không thể xem thường, dịu dàng nhưng không yếu ớt.

“ Vân Thanh tiểu thư, nước hoa mà em vừa chế tạo, là hương thơm tuyệt nhất mà tôi được ngừi qua trong năm nay!” Amanda không che giấu nổi sự tán thưỏng, “ Em có hửng thú tham gia cuộc thi bậc thầy điều chế nước hoa thế giới không?”
Vừa dứt lời, Vân Nghiên Thư đố kỵ tới mức mắt đỏ sòng sọc, móng tay suýt chút nữa bị gãy trong lòng bàn tay!
Amanda là chủ tịch cuộc thi, có thể tiến cử một số người, trực tiếp tham gia vào trận chung kết.

Cô ta tuyệt đối không thể để Vân Thanh con tiện nhân này nhận được sự coi trọng của Amanda!
“ Cô Amanda! Em có vài lời muốn nói với cô.

” Vân Nghiên Thư kéo Amanda sang một bên, mặt khó chịu thấp giọng nói: “ Cơ thề chị em không được khỏe, những năm qua đều ở quê tĩnh dưỡng, hoàn toàn không có luyện tập điều chế nước hoa một cách có hệ thống, hôm nay có thẻ chỉ là trùng hợp kết hợp lung tung tạo ra một loại hương thơm đặc sắc.

Nếu như chị ờ trong vòng chung kết để lộ ra trình độ thực sự sẽ bị mất mặt, thể diện Vân gia nhà em sẽ tổn thất không nhỏ, chỉ sợ đến lúc đó danh tiếng trong giới điều chế nước hoa của cô!”
Amanda sau khi nghe xong, nhìn sang Vân Thanh, ánh mắt đăm chiêu nghi ngờ.

Lời này của Vân Nghiên Thư cũng không hề sai.

Nếu như nước hoa mà Vân Thanh kia điều chế khi nãy thật sự là mèo mù vớ phải cá rán, khi cô tham gia vào trận chung kết cuộc thi bậc thầy điều chế nước hoa, vậy thì cao thủ như Vân Thanh sẽ bị xử phạt công khai!

Đến lúc đõ, bản thân cũng sẽ trờ thành chủ đề bàn tán hiểu người không rõ.

Sau khi suy nghĩ một chút, trong lòng Amanda đã có quyết định, vì một người mới không có tiếng tăm trong giới điều chế hương thơm, làm hỏng danh tiếng của minh, thực sự không đáng.

“ Vân Thanh tiểu thư, tôi rất yêu thích nước hoa mà em điều chế, hi vọng cuộc thi bậc thầy điều chế nước hoa lần sau, em có thẻ tham gia.


Vân Nghiên Thư cũng coi như đã yên tâm, lẻn lút liếc nhìn Vân Thanh một cái vởi vè khinh thường.

Cho dù cô là con gái ruột của Khương Như Tâm, tài náng thiên phú, nhưng bị bỏ rơi ờ vùng quê nghèo hoang vu hèo lánh hơn mười năm, cũng tuyệt đối không thể học thánh tài!
Con tiểu tiện nhân này hôm nay gặp vận may, mới có thể tạo ra một loại hương thơm hiếm thấy.

“ Cô Amanda, chúng ta tới tiệm châu báu kia dạo một chút.

Lát nữa còn hẹn sư phụ ản cơm.

.

Vân Nghiên Thư nói, kẻo Amanda quây người rời đi.


Cô ta không muốn dây dưa không rõ với con tiẻu tiện nhân vừa câm vừa điếc kia, xui xẻo!
Nhưng mà khi đỏ, phía sau vang lên một giọng nói nhẹ nhàng.

“ Cò Amanda, sao phải đợi tới cuộc thi lần sau chứ? Cuộc thi bậc thầy điều chế nước hoa lần này, em nghĩ có em tham gia có lẽ sẽ càng đặc sắc hơn.


Vân Nghiên Thư như bị sét đánh ngang tai, đột ngột quay người lại, vô cùng kinh ngạc nhìn chằm chằm Vân Thanh ờ vị trí ban đầu.

Giọng nói khi nãy.

.

chính là
phát ra từ miệng cô!
Cô……cô biết nói? !

 
Chương 66: Chương 66


“ Cô mù à!” Chung Ly chỉ vào bộ phát âm thanh mà Vân Thanh đeo, nhìn Vân Nghiên Thư với ánh mắt khinh bì,” Công nghệ cao cổ hiểu không? Thanh Thanh nhà chúng tôi cũng không phải câm điếc bẩm sinh, dùng bộ phát âm thanh là có thể giao tiếp bình thường!”
Amanda cũng hoàn hồn sau sự kinh ngạc, ánh mắt nghi ngờ nhìn người con gái vô cùng hiểu đạo lí trước mặt.

“ Em muốn tham gia cuộc thi bậc thầy điều chế nưởc hoa lằn này?”
“ Vâng.

” Vân Thanh tiến lên một bước, khẽ cười một cách có chừng mực,” Cô Amanda có lê còn có thẻ tiến cử một số người.


Amanda nói, “ Em cũng biết, người lấy được giấy giới thiệu trong tay tôi lần trước, chính là nữ thần hương thơm Loffi, người đã ba lần liên tiếp giành được quán quân.


Vân Thanh không khiêm nhường mà nhìn thẳng cô:M Em biết.


Bốn mắt nhìn nhau, trong đôi mắt của Amanda hiện lên sự ngạc nhiên khó mà nhận ra.

“ Em cảm thấy mình có thể so sánh với cô ấy?”
Có tự tin là chuyện tốt, nhưng tuổi trẻ như vậy mà tự kiêu.

Chưa đợi Vân Thanh nói, Vân Nghiên Thư giả vờ bất lực giành lời: “ Cô Amanda cô đừng tức giận, nữ thần Loffi là thiên tài tái thế, cũng là thần tượng của
em,Vân gia rất tôn trọng cô ấy.


Chỉ là chị sống ờ vùng quê, luôn có tính cách kiêu ngạo.


Lời này chính là đang chế nhạo Vân Thanh là một đứa nhà quê không biết điều lạỉ còn tự cao.

Amanda khẽ cau đôi chân mày lá liễu mảnh mai, sự yêu thích cua cô dành cho Vân Thanh lúc ban đầu, bị tan vỡ.

Chung Ly trước giờ luôn có tính khí thẳng thắn, tức giận nhìn chẳm chằm gương mặt giả tạo kia của Vân Nghiên Thư, các đốt ngón tay kêu lên răng rắc, nhưng lại bị Vân Thanh mặt không biến sắc giũ’ chặt cổ tay.

Cô điềm tĩnh nhìn sang Vân Nghiên Thư, cười nhẹ nhàng: “ Tôi quả thực ờ quê từ nhỏ, không giống như em gái, từ khi còn nhỏ
đã được Vản gia chuyên tâm dạy dô, có điều kiện dốc lòng nghiên cứu điều chế nước hoa, tư chất cũng tot.


Con tiểu tiện này lại mở miệng khen ngựi cỗ?
Xem ra cũng tự biết rõ thân mình.

Hôm nay* cô nhất định phải ở trước mặt Amanda, giẫm cho con tiểu tiện nhân này không ngóc đầu lên được, để cả đời này của nó đều không dám bước chân vào giới điều chế nước hoa!
Tránh khỏi việc sau này có người điều tra ra được, con tiểu tiện nhân này là con gái ruột của Khương Như Tâm, vậy thì lời nói dối mà bản thân tốn sức thêu dệt nên, cái lởi mà mình nhận được, có thể đều bị hủy hoại hết!!
Vân Nghiên Thư thay đổi sắc mặt, trong lòng đã có chủ ý.

“ Đúng rồi, tôi nhớ vủng lân cận vừa hay có nơi điều chế hương.


Nếu hương thơm mà chị tiện tay điều chế khi nãy đã có thể khiến cô Amanda ngạc nhiên tán thường, hay là chị lại làm thêm lần nữa, cũng đẻ em mở mang tầm mắt? Em vừa khéo muốn trổ tài, cũng muốn xin chị chỉ bảo thêm một chút.


“ Được chứ.


Vân Thanh liền đồng ý ngay, lông mi tựa như lông quạ của người con gái che đi con ngươi, che giấu sự thông minh lanh lợi, chỉ để lại một dáng vẻ đơn thuần lương thiện.

Amanda cũng không có gì ngạc nhiên, cô cũng đang muốn xem
xem Vân Thanh này rốt cuộc có bán lĩnh lớn thế nào!
Một nhóm người rất nhanh đã tới nơi điều chế hương thơm.

Amanda nói: “ Tôi chỉ cho các em nửa tiếng đồng hồ, hương thơm mả khi nãy Vân Thanh tiểu thư thuận tay điều chế ờ trên phố đă đủ khiến tôi ngạc nhiên, hi vọng em có thể cho tôi một sự kinh hĩ nữa.


Vân Nghiên Thư cười khẩy trong lòng.

Kinh hỉ?
Kinh hãi còn tạm!
Con tiểu tiện nhân này sao có thể hiểu điều chế hương thơm chứ!
Lần này, ở trước mặt Amanda, cô
sẽ giẫm đạp Vân Thanh trờ thành hạt bụi!
Amanda đứng ở bên cạnh quan sát.

Không giống với Vân Nghiên Thư đâu ra đấy, phương thức điều chế hương thơm của Vân Thanh rất tự do, giống như người ngoài ngành….



 
Chương 67: Chương 67


Amanda khẽ nhíu mày, xem ra lần nảy thật sự mình đã nhìn nhầm, suýt chút nữa lãng phí thư giới thiệu người vào thẳng trận chung kết.

Vân Nghiên Thư cũng để ý tới động tĩnh ờ bên Vân Thanh, suýt chút nữa cười thành tiếng.

Quả nhiên là cái đồ ngu thích ra
vẻ….

Đúng lúc dùng làm nền
cho minh!
Rất nhanh, Vân Nghiên Thư đã điều chế ra hương nước hoa mà cô ta đã dày công thử nghiệm vô số lần ở trong phòng thi nghiệm.

Amanda ngửi thử hương thơm trên giấy, để lộ vè mặt tản thành.

“ Trung hòa gỗ lạnh với hương hoa ngào ngạt, thêm một chút bạc hà, tăng thêm sự khoan
khoái…Hương vị ngọt nhưng
không ngấy, tươi mát rung động lòng người, tuyệt lắm.


Amanda luôn nghiêm khắc, có thể khiến cô nói ra hai chữ tuyệt lắm, đã lả sự khen ngợi to lớn.

Vân Nghiên Thư mừng rỡ trong lòng, ngoài mặt vẫn giữ sự dè dặt: “ Cảm ơn cô, em chỉ tùy tiện thử một chút.

Đợi khi trở lại cuộc thi, em nhất định sẽ cho ra tác phẩm tốt hơn!”
“ Tôi rất mong chờ sự thẻ hiện cùa em.



Đã thành công!
Cõ đã thành công khiến Amanda nhớ rõ cô!
Khi đó, Vân Thanh bên đó cũng đã dừng tay.

Amanda bây giờ không ôm hi vọng quá nhiều, cô bước qua đó.

Ngửi giấy thử hương, khi ấy vẻ mặt đã cứng đờ.

Chắc chắn là quá khó ngửi!
Sự đắc ý trong đôi mắt của Vân Nghiên Thư không thể nào kiềm chế nổi, gần như bay ra ngoài!
Cô biết con tiểu tiện nhân này nhất định sẽ mất mặt!
Vân Nghiên Thư kiềm nẻn sự phấn khích cười trên nỗi đau cùa người khác, dịu dàng nhẹ nhàng nói: “ Chị em không có tài năng và kinh nghiệm điều chế hương thơm, cô Amanda, cô đừng quá để tâm…”
Không ngờ, nghe đến câu này, Amanda lại lạnh lùng liếc cô một cái.

“ Không có tài nàng và kinh nghiệm? Em thật sự nhìn chị gái em như vậy?”
Vân Nghiên Thư bị câu hỏi vặn lại của Amanda làm cho ngờ nghệch, cảm xúc thay đổi đột ngột như ngồi tàu lượn siêu tốc, nhất thời không biết biểu cảm ra sao.

Nhìn lại Vân Thanh, cô điềm tĩnh đứng đó, rõ ràng không nói, nhưng toàn thân tỏa ra sự tự tin bất khuất từ bên trong.

Vân Nghiên Thư không hiểu sao hoảng loạn trong lòng.

“ Cô Amanda…”
Amanda hoàn toàn không để ý tới cô ta, chỉ nhìn Vân Thanh, trên gương mặt hiện lên sự hổ thẹn.


Cô cảm thấy xấu hổ khi đưa ra những kết luận qua loa sau khi nghe lời nói cùa Vân Nghiên Thư.

14 Đây là hương thơm tuyệt nhất mà tôi từng ngửi trong năm nay.

” Amanda im lặng, nói tiếp, “ Loffi ờ tuồi này của em, chưa hẳn đã được như em.


Khi Amanda khai thác Loffi, Loffi đã 25 tuổi, hơn nữa từ nhỏ đã tiếp xúc với việc điều chế hương thơm, trong sự nghiệp đã có chút tiếng tảm.

Nhưng người con gái trước mắt còn trẻ hơn, còn có tài nảng vượt trội hơn!
Vân Nghiên Thư nghe thấy sự đánh giá cao như vậy của Amanda đối với Vân Thanh, như sét đánh ngang tai, suýt chút nữa đứng không vững.

Hai tay cô ta chống xuống bàn, suýt nữa gãy móng tay, ngay cả nụ cười tươi trân mặt cũng không giữ được nữa.

Con nhà quê này…là thiên tài
điều chế hương thơm? !
Sao có thể!!
Mà lời khen cô ta cùa Vân Thanh ờ trước mặt Amanda, giờ đã trờ thành một cái tát mạnh vào mặt cô ta.

Người kế thừa được chuyên tâm nuôi dưỡng bao nhiêu năm qua ờ Vân gia, bị cô – một con bé nhà quê ở nông thôn hạ xuống không
đáng một đồng….

.

thật là châm
biếm.

Vân Nghiên Thư nghiến răng ken két, trong lòng tràn đầy tức giận, chỉ hận không thể xé nát Vân Thanh.



 
Chương 68: Chương 68


“ Vân Thanh tiểu thư, cô định lấy tư cách chủ tịch cuộc thi bậc thầy điều chế nước hoa, tiến cừ em tham gia trận chung kết.

Hy vọng em sẽ không từ chối.

” Amanda chân thành đề nghị.

Vân Thanh gật đầu: “ Cảm ơn sự khen ngợi của cô Amanda.


Amanda giữ phương thức liên lạc của Vân Thanh.

“ Vân tiểu thư, email thư tham gia cuộc thi cô sẽ trực tiếp gửi tới hòm thư của em.


Cảnh tượng trước mắt phát triển tới mức này, Vân Nghiên Thư chỉ có thể nuốt nỗi hận vào trong.

“ Chúc mừng chị!” Vân Nghiên Thư miễn cưỡng nở nụ cười,
bước tới phía trước chúc,M Hy vọng hai chị em chúng ta có thề cùng giành được kết quả tốt! Không phụ sự tin tưởng của cô Amanda, cũng giành được sự vè vang cho Vân gia!”
Vân Thanh bất động, cũng không tiếp lời.

Chỉ nhìn cô ta, rõ ràng không cỏ biểu cảm gì, Vân Nghiên Thư lại nhìn thấy sự giễu cợt im lặng trên gương mặt cô.

Con tiện nhân đáng chết này!
Vân Nghiên Thư chỉ có thể ngượng ngùng thu tay về.

M Cô Amanda, chúng ta còn hẹn sư phụ ăn cơm, đi thôi ạ?”

“ Không cần nữa.

” Amanda lạnh lùng từ chối, vẻ mặt cô đã thề
hiện sự chán ghẻt,” Cô hơi mệt một chút, muốn quay về khách sạn nghỉ ngơi.


Cô ta trước khi đi, còn nỏi vởi Vân Thanh; “ Vân Thanh tiểu thư, cô sẽ ờ Bắc Thành 5 ngày, nếu như em cỏ thời gian, cô muốn mời em một bừa.


“ Được ạ.


Thái độ khác biệt này, dường như làm Vân Nghiên Thư tức điên!
Đợi tới khi Amanda vừa đi, cô ta nhanh chóng bỏ mặt nạ xuống, hung dữ nhìn trừng trừng Vân Thanh: “ Tiện nhân, hôm nay mày cố ý khiến tao bị lúng túng đúng không? p
“ Lúng túng là tự cô tìm lầy.

” Vân Thanh châm chọc, “ Tới nơi điều chế hương thơm so tài không
phái do cỏ đề nghị sao?”
” Mày…’’
” Mày cái gì mày?” Chung Ly bảo vệ Vàn Thanh ở phía sau, mắt liếc nhìn Vân Nghiên Thư, “
Không phục định đánh nhau với tôi à!”
Vân Nghiên Thư suýt chút nữa tức hộc máu, ném lại một câu: “ Mày đợi đấy cho tao!”
Căm tức quay người rời đi.

Chung Ly chỉ cảm thấy khoan khoái dễ chịu, nhướng mày, đôi mắt nhìn Vân Thanh cũng tòa ra những ngôi sao.


“ Thanh Thanh bảo bối của mình quả nhiên thật lợi hại!”
Vân Thanh nghiêm túc nói: “ A Ly,
cậu quen thuộc truyền thông ở Băc Thành, đợi tới trận chung kết cuộc thi bậc thầy điều chế nước hoa, minh còn cỏ một số việc cần cậu giúp.


” Việc của cậu chính là việc của mình, cậu gọi mình khi nào cũng được!” Chung Ly liếc nhìn giờ, “ Bảo bối, tối nay minh còn phải biểu diễn ban nhạc, minh đi trước nhé! Mình đã gửi tin cho Tạ Lãng, để anh ấy qua đây đón cậu rồi.


Chung Ly luôn vội vã, nhanh chóng biến mất không để lại dấu vết.

Vân Thanh có chút buồn cười, cô rời khỏi nơi điều chế nước hoa, đứng ờ ngoài đường chờ chưa tới 5 phút, Tạ Lãng đã xuất hiện.

Lão Đại!
Anh ta ân cần niềm nở kéo cừa cho Vân Thanh.

Vân Thanh đang định cúi người lên xe, đột nhiên nhận ra điều gì đó, dừng hành động lại, ngẳng đầu nhìn sang bên kia đường.

“ Sao vậy Lão Đại?” Tạ Lãng thuận theo ánh nhìn của cô nhìn sang trung tâm mua sắm đối diện.

“ Không cỏ gì.

” Vân Thanh thu lại ánh nhln.

Có thẻ là do cô quá mẫn cảm.

Sau khi cô lên xe rời đi, ở bên kia đường, Hoắc Hy Hy từ sau cột bước ra.

Trong điện thoại cô ta, đã chụp được vài tấm ảnh Vân Thanh vừa bước lên xe, ngay cả người đàn
ông mở cửa xe giúp cô cũng đã được chụp rất rõ!
Trong ánh mắt Hoắc Hy Hy hiện lên sự độc ác đắc ý.

Được lắm, con bé câm này thế mà dám câu dẫn đàn ông buông thả bên ngoài!
Lần này nắm chắc điểm sơ hở của nó, xem anh Tư trừng trị nó thế nào!

 
Chương 69: Chương 69


Trên bàn ăn tối, không thấy bóng dáng Hoắc Cảnh Thâm đâu.

Vân Thanh nghe Lão phu nhân nói, ban ngày Hoắc Cảnh Thâm được Hoắc Khải Lễ mời qua đó.

Cô mải miết ăn, trong lòng nghĩ, tên bi3n thái này không ở đây cũng tốt, mình đỡ phải nơm nớp lo sợ.

Tuy nhiên đêm nay Vân Thanh ngủ lại cảm thấy rất khác lạ, bên ngoài gió thổi cỏ lay, cô ngay lập tức giật mình tỉnh giấc.

Mờ mắt, chỉ nhìn thấy Rust ở trong lồng đang há miệng ngáp.

Rạng sáng, Hoắc Cảnh Thâm vẫn chưa trờ về.

Vân Thanh nhln thấy một đống búp bê ở bên sofa, thờ dài.

Cô nhấc điện thoại, do dự vài phút, gửi tin nhắn cho Hoắc Cảnh Thâm.

— [Tứ gia, bao giờ anh về? ]
Đợi 5 phút, tin nhắn chưa đọc đã chuyển sang trạng thái đã đọc, nhưng không có hồi âm.

Vân Thanh nhíu mày, lo anh xảy ra chuyện, kích động, liền gọi điện thoại qua đó.

Lần này rất nhanh đã nhấc máy.

Tuy nhiên đầu dây bện kia, vang lên giọng nói cùa Hoắc Hy Hy.

“ Alo, ai vậy?”

….

Hoắc Cảnh Thảm không lưu
số cùa cô?
Trong lòng Vân Thanh có chút thất vọng không nói nên lời, cũng cảm thấy có chút nực cười.

“ Ai vậy? Tìm anh Tư của tôi sao?” Hoắc Hy Hy còn đang ở bên kia điện thoại giọng nhỏ nhẹ nói, “ Anh Tư đang tắm, có chuyện gì cứ nói thẳng với tôi, tôi sẽ chuyển lời lại.


’ Vân Thanh lập tức cúp máy, vùi đầu vào trong gối.

Tựa như lồng ngực nhét một mớ bông, ngột ngạt khó tả.

Cô ản no rửng mỡ, mới lo lắng việc sống chết của người đàn ông chết tiệt đó!
Quay đầu nhìn mấy chục con bủp bê trên sofa, càng nhìn càng xấu.

Vân Thanh bật dậy dọn dẹp đồ đạc, nhét thẳng vào gầm giường cho khuất mắt!
Hoắc Hy Hy dương dương tự dắc đặt điện thoại xuống, nhìn chằm chằm ba chữM Hoắc phu nhân” trên màn hình, hung dữ’ mắng chửi.

Muốn trở thành Hoắc phu nhân?
Con tiện nhân này cũng xứng? !
Cô ta xóa cuộc điện thoại, sau lưng cửa phòng tắm được mở ra.

Hoắc Cảnh Thâm vừa tắm gội xong, khoác chiếc áo choàng tắm màu đen, toàn thân toát ra sự lạnh lùng xa cách.

u Ai cho cô vào đây?”
Thấy Hoắc Hy Hy xuất hiện trong

phòng minh, vẻ mặt anh càng lạnh lùng hơn.

” Anh Tư, em biết anh ngủ khang ngon, mang hương an giấc sang cho anhr Hoắc Hy Hy mặc chiếc áo hai dây, nhẹ nhàng tiến sát vào người Hoẳc Cảnh Thâm.

Trên người cô ta tỏa ra hương nước hoa, mủi hương hết sức tầm thường, Hoắc Cảnh Thâm nhớ tới nhóc con kia ờ nhà, cô luôn mang hương thuốc nhè nhẹ….

“ A!” Hoắc Hy Hy bị đau kêu lên một tiếng, đôi bàn tay cứng nhắc của người đàn ông giữ chặt xương cổ tay của cô ta.

Đôi mắt đen của Hoắc Cảnh Thâm hiện lốn sự lạnh lùng: “ Cô đơn, thì tìm vài người đàn ông tới với cô.

Đừng buông thả ờ chỗ tôi.


“ Anh dám nói vậy vởi tôi? Ị”
Hoảc Hy Hy bị sỉ nhục thay đồi săc mặt, vùng ra khòi tay của Hoãc Cảnh Thâm.

Cô ta nhớ ra gì đó, tìm ra điện thoại, giọng điệu hết sửc mỉa mai,M Anh Tư, xem ra anh thật sự động lòng vởi con bé câm kia? Nhưng con tiểu tiện nhận kia không hề ăn chay, đã cắm sừng anh rồi!”
Hoắc Cảnh Thâm nhíu mày, vẻ mặt cười như không, bầu không khí xung quanh trong giây lát trở nên lạnh lẽo.

M Thì sao?”
Người đản ông nhìn chằm chằm cô ta, ánh mắt đó khiến Hoắc Hy Hy sờn cả da gà.

“ Em đã chụp lại rồi!” Hoắc Hy Hy
liều mình đưa vái tấm ảnh chụp trộm cho anh xem.

Lại là chiếc xe thể thao màu bạc….

Lại là người đàn ông kia.

Đôi mắt đen của Hoắc Cảnh Thâm hơi nheo lại một cách nguy hiểm.

Nhóc con đó, vẫn còn học hư.
 
Chương 70: Chương 70


“Anh Tư, con ranh câm đó dám
cắm sừng anh….

.

Em sẽ giúp
anh xử lí nỏ!” Hoắc Hy Hy nhìn thấy cảnh tượng này dản sảt vào người anh, dùng thứ đầy dặn mềm mại dụi sát vào ngực anh, giọng nhõng nhẹo, “Anh Tư, đêm nay, anh ờ lại cùng em…”
Cô ta còn chưa dứt lời, trước ngực, đột nhiên có cái gì đó vừa
lạnh vừa cứng chặn lại.

Hoắc Hy Hy cúi xuống nhìn, khi đó mặt tái mét.

Một khẩu súng lục Cottle đang chặn ở vị trí trái tim cô ta.

Hoắc Hy Hy ở trong trạng thái sợ hãi sãp chết, toàn thân cứng đờ.

“Anh Tư, anh……anh định làm gì?”
Khuôn mặt tuấn tú cùa Hoắc Cảnh Thâm từ từ tiến sát, tỏa ra sự điên cuồng khát máu.

Chỉ nghe thấy một tiếng ‘ két—’, anh ra vẻ đáng tin, thản nhiên cười: “ Không phải muốn ờ lại cùng tôi sao? Bên cạnh tôi, không thích ngủ cùng người sống.


Tên điên này! Bi3n thái!
M A! !’’ Hoắc Hy Hy sởn cà da gà, la hét rồi quay người chạy ra ngoài.

Nụ cười trên khóe miệng Hoắc Cánh Thâm tan biến dần, ánh mắt đen thẳm lạnh lùng.

Anh nhấc điện thoại ờ trên bàn lên.

Có một tin nhắn Hoắc phu nhân gửi đến: [ Tứ gia, bao giờ anh về?]

Vân Thanh vừa tỉnh giấc, sờ chiếc điện thoại ở đầu giường nhìn thấy một tin nhắn chưa đọc của Hoắc Cánh Thâm.

[ Tối nay về, tắm rửa sạch sẽ rồi chờ đấy.

]
Vân Thanh: “.

.


Người đàn ông chết tiệt này còn có thề cần chút mặt mũi không?
Đây là cùng Hoắc Hy Hy phong lưu một đêm còn chưa thỏa mãn sao?
Vân Thanh vừa thức dậy, đầu còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, khi đó vô cùng tức giận, dám coi trời bằng vung đáp lại một câu: [Anh cũng tắm rừa sạch sẽ, tôi bị dị ứng mùi hương của người phụ
nữ buông thả!]
Sau khi tin nhắn gừi đi được 3 giây, Vân Thanh mới nhặn thức được mình vừa làm gi.

Coi trời bằng vung à!
Cô lại dám làm ầm ĩ với tên bi3n thái Hoắc Cảnh Thâm kia? !
Hơn nữa giọng điệu làm ầm ĩ kia, còn giống như đang ghen….

Cô nhanh chóng lấy điện thoại định thu hồi tin nhắn.

Nhưng, một giây trước khi cô thu hồi thành công, tin nhắn đã chuyển sang đã đọc.

Vân Thanh:(í….


Cô muốn cầm miếng đậu phụ đập chết chính mình.

Giây sau đó, điện thoại rung lên.

Hoắc Cành Thâm: [ He.

]
….

Điệu cười khẩy này, cách
màn hình cũng khiến ngườỉ ta sởn tóc gáy.

Vân Thanh đã nghĩ ra 18 cách chết chờ đợi cô đêm nay.

Chưa đợi cô mặc niệm chính mình, một cuộc điện thoại gọi đến.

Là Tạ Lãng gọi tới: “ Lão đại, A Kim kia đã tống tiền Vân Kiều Kiều 200 vạn.

Vân Kiều Kiều trốn ở bên ngoải hai ngày, vừa trờ về Vân gia, đoán chừng sẽ trộm tiền mang đi.


Vân Thanh ung dung sai bảo: “ Sắp xếp thêm một vài người nữa, những ngày này chịu khổ một
chút, canh chừng Vân gia.


Rất nhanh, cô sê có thể gặp mặt mẹ mình.

Biệt thự Vân gia.

Tĩnh mịch yên lặng.

Vân Kiều Kiều đã dò la quản gia trước, chắc chắn người trong nhà đều ra ngoài, cô ta mới lén lủt quay về.

Cô ta không những làm hòng việc, ngược lại còn đặt chuôi vào tay Vân Thanh, hai ngày nay trốn ở bên ngoải không dám về nhà.

Nhưng giờ cô nhất định phãi gom được 200 vạn nhanh nhất, bịt miệng A Kim trước, rồi lấy lại video!
Vân Kiều Kiều bước vào trong
phòng ngủ cùa Lý Ngọc Châu và Vân Hiển Tông, lục lung lôn tìm tiền, trên trán lấm tầm mồ hôi.

“ Mày còn dám quay về? !” Bỗng dưng vang lẽn một giọng nói.
 
Chương 71: Chương 71


Vân Kiều Kiều bị dọa sợ run rẩy, ngước đằu nhin thấy Vân Nghiên Thư đang ở ngoài cửa.

” Chị…chị….

” Cô ta từ nhò đã
sợ Vân Nghiên Thư, lần này đối mặt với đôi mắt giận dữ kia của Vân Nghiên Thư, chân cùa Vân Kiều Kiều đâ mềm nhũn cả ra, rơi cá nước mắt.

“ Hai ngày nay mày chết ở đâu rồi? Ị Bảo mày chụp tấm ảnh Vản Thanh và Lục Tu lên giường, mày thi hay rồi, ngay cả chút tin tức cũng không có! Tao và mẹ đều sắp bị cái thứ ngu xuẩn mày hại chết rồi!” Vân Nghiên Thư càng
nói càng tức giận, sự tức giận của Vân Thanh và Vân Hiển Tông đều đổ lên đầu cô ta, cô ta vớ lấy chiếc bình hoa bốn cạnh ném qua đó.

Vân Kiều Kiều bị dọa la hét, quỳ xuống và cầu xin sự tha thứ.

w Chị, em biết sai rồi, em sẽ nói vởi chị!”
Không có ai hiểu được khía cạnh điên cuồng của Vân Nghiên Thư rõ hơn cô ta, trước mặt người khác cô ta dịu dàng rộng lượng, nhưng trong lòng, lại hết sức
‘ nóng nảy…NảmđókhiVân
Nghiên Thư phát điên và mất kiểm soát cảm xúc, cô ta đã thật sự đánh chết người!
“ Nói!” Vân Nghiên Thư sốt ruột thúc giục.

Vân Kiều Kiều thuặt lại việc bị Vân Thanh lật lại, đã ngủ cùng vỏ’i tên trai bao kia, cá chuyện bị quay lại video đe dọa đều thuật lại hết.

“.

.


Chị, con vịt đó nói muốn 200
vạn, còn yêu cầu em trong ba ngày nghe ngỏng được tung tích của Khương Như Tâm.

Em không giao ra, hắn sẽ tung video lên mạng, tởi lúc dó cả đời này của em đều bị hủy rồi.

Cha cũng sẽ đánh chết em mất!” Vân Kiều Kièu khóc khuôn mặt đẫm nước mắt, vô cùng tọi nghiệp, nhưng trên gương mặt Vân Nghiên Thư không có chút xúc động nào, một đôi mắt đẹp mơ màng, tỉnh toán sâu sa độc ác khiến người ta phải sởn Gả da gà.

Xem ra A Kim kia, chính ỉà người
của Vân Thanh….

.

tưởng rằng
ẻp buộc thứ ngu xuẩn Vân Kiều
Kiều kia, là có thể t)m được Khương Như Tâm sao?
Cô ta đột nhiên cười một cách kì lạ, đỡ Vân Kiều Kiều: “ Đừng lo lắng, 200 vạn, chị có thể đưa cho em.


“….

Thật sao? Ị” Vân Kiều Kiều
vui mừng khôn xiết, kích động năm lấy tay của Vân Nghiên Thư.

“ Chị chắc chắn sẽ đưa tiền cho em? Chị không giận em sao?”
Vân Nghiên Thư bất lực thờ dài, lau nưởc mắt cho Vân Kiều Kiều, “ Em là em chị, chị có tức giận cũng không phải sẽ không lo cho em”
“ Chị…chị thật tốt! Em biết
ngoài mẹ, chị là người đối xử với em tốt nhất!” Vân Kiều Kiều cảm động tớì mức mắt đò hoe, cãm thủ Vân Thanh tới tận xương tùy,
“ Chị yên tâm, chị, sau này em nhất định sê tìm cơ hội gi3t chết con tiện nhân Vân Thanh kia! Lấy lại cổ phần!”
“ ừm, chị tin em.

” Vân Nghiên Thư liếc nhìn khuôn mặt cùa Vân Kiều Kiều,ý tứ không rõ rồi mỉm cười, “ Rất nhanh, em sẽ có cơ hội/
Cô ta quay về phòng lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng giao cho Vân Kiều Kiều.

“ ở bên trong này có 200 vạn, còn nữa Khương Như Tâm giờ đang bị nhốt trong viện dưỡng lão của ông Can.

Em hẹn với A Kim lấy lại chiếc video cùa em!”
Vân Kiều Kiều không ngừng cảm động: “ Chị, cảm ơn chị! Sau này cái gì em cũng đều nghe theo chị, nhất định sẽ không gây ra phiền
phức nào cho chị nữa!”
“ Em mau đi nhanh đi, ở lại đây tới khi cha mẹ trở về sẽ rất phiền phức.


M Vâng.


Vân Nghiên Thư đứng trên ban công, nhìn bổng dáng Vân Kiều Kiều vội vã chạy trốn từ cửa sau.

Cô ta nờ nụ cười mỉa mai nham hiềm, rút điện thoại ra, gọi cho một số điện thoại quen thuộc:H Có chuyện cần cậu làm….

.

 
Chương 72: Chương 72


Lúc nhận được tin nhắn của Hoắc Cảnh Thâm, Vân Thanh đang ngồi ở chòi nghỉ mát đọc sách.

Cô suổt đêm cảm thấy khó chịu, đọc sách rất lâu cũng chưa lật được mấy trang.

Điện thoại vừa rung lên, cô lập tức cầm lên.

Hoắc Cảnh Thâm: [ Tới Lệ Hoàng cung đón tôi.

]
Không phải thương lượng, mà là thông báo.

Vân Thanh nhẹ nhàng hít một hơi, đóng sách lại đứng dậy bước đi.

Dẫu sao ở nhà chờ tên bi3n thái này về quả thực là cực hlnh, còn không bằng cô chủ động một chút tiến lên đón khó khăn trước.

Lệ Hoàng cung là một câu lạc bộ cao cấp dưới tên của Hoắc Khải Lễ.


Kiến trúc toàn bộ tòa nhà, đều ở dưới mặt đất.

Quy mô mặc dù không lớn, nhưng các thiết bị ứng dụng bên trong đều là hạng nhất, người tới cảng giàu có cao quý.

Vân Thanh bước vào từ cửa sau, muốn tìm Hoắc Cảnh Thâm rồi rời đi.

Nhưng đợi cô vào trong mới phát hiện, tối nay hình như là một chủ đề cho cuộc vui đeo mặt nạ.

Trai gái trong sòng bạc ai cũng ăn mặc đạp, nhưng không có ngoại lệ, ai cũng đều đeo một chiếc mặt nạ tinh xảo.

Thêm sự mờ ảo của ánh sáng, trong khung cảnh này, muốn nhanh chóng tìm được Hoắc Cảnh Thâm rất khó.

Vân Thanh không cẩn thận va phải người phía sau.

Cô đang định xin lỗi, người phụ nữ phía sau đã chửi mắng trước.

“ Cái thứ ngu xuẩn từ đâu đến vậy, mày không có mắt à!”
Sự kiêu ngạo ngang ngược quen thuộc này….

Vân Thanh quay đầu lại, nhln người con gái mặc bộ váy lễ phục cúp ngực màu đen, nhẹ
nhàng nói: “ Sau đầu tôi đúng là không có mắt.


Hoắc Hy Hy kéo chiếc mặt nạ trên mặt xuống, kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn: “ Con bé câm nảy, mày biết nói?!”
Cô ta chỉ kinh ngạc cô có thể nói chuyện, nhưng không thấy lạ khi cô xuất hiện ở đây.

Vân Thanh thu lại ánh nhìn, đôi mắt lướt qua khuôn mặt ngạc nhiên của Hoắc Hy Hy: “ Là cô nhắn tin nói tôi tới đây?”
“ Thế thi sao chứ?” Hoắc Hy Hy đã phát hiện ra Vân Thanh đeo thiết bị phát thanh và bộ trợ thính trong tai, ngay lập tức nhíu đôi lông mày lá liễu, mỉa mai: “ Xem ra anh Tư sợ cô mất mặt, cho cô mấy thứ này để trang hoàng bề ngoài à! Cũng phải, ai mà muốn

để người khác biết, vợ của minh là kẻ tàn phế vừa câm vừa điếc chứ.


Giọng cô ta không nhỏ, thu hút không ít ánh nhln xung quanh.

Vân Thanh mặc một chiếc váy dài màu xanh lam đơn giản nhất, bên ngoài khoác chiếc áo mỏng cùng kiểu, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp chưa trang điểm, cùng với những thứ quần áo thời trang xa xỉ xung quanh hoàn toàn không ăn khớp.

Cô không muốn lãng phí thời gian với Hoắc Hy Hy: “Hoắc Cảnh Thâm đâu?”
“ Chị dâu chị vội gì chứ, anh Tư đang tiếp khách, giờ không có thời gian để ý tới chị.

” Hoắc Hy Hy để lộ khuôn mặt đắc ý không thể giả hơn, “ Anh Tư của tôi là
chiếu tướng luôn thắng trên bàn poker, chị dâu chắc hẳn cũng biết chữ! Hôm nay hãy để tôi mở rộng tầm mắt!”
Cô ta hoàn toàn không cho Vân Thanh cơ hội từ chối, nói rồi liền đưa mắt ra hiệu, lập tức có hai người hầu rượu tiến lên phía trước.

“ Hoắc phu nhân mời.


Bàn poker bên cạnh sớm đã trống chỗ, rõ ràng là đặc biệt chuẩn bị cho cô.

Xung quanh không ít người, những lời bàn tán thì thầm vang lên.


“ Đây chính là vợ của con quỳ bệnh lao Hoắc gia kia? Thật xinh đẹp.


“ Xinh đạp cái gi? Vừa câm vừa điếc, tặng mày mày cớ cần không?”
“ ôi, đửng mang xui xẻo đến cho tôi, một kẻ tàn phế một con quỷ bệnh lao, đúng là trời sinh một cặp!”
“ Nghe nói còn từ dưới quê lên, cô ta biết chơi bài sao? Haha haha đoán chừng ngay cả bài cũng không nhận biết hết ấy chứ?”
“ Vặy cô ta lần này không phải sẽ thua rất thảm sao, mày coi những người chơi bài cùng bàn với cô ta, kia chính là đại đệ tử Lương Kế Bình của vương bài Hồ Kiệt Vinh.


Mà Vân Thanh, trung tâm của dư luận, trong ánh mắt không nhìn thấy sự dao động, cô nghe lởi
ngồi xuống trước bàn poker, liếc nhìn ánh mắt đối diện, nhìn người đàn ông lịch thiệp ngoài cuộc, không nói lời nào nhếch miệng.

Đại đệ tử của Hồ Kiệt Vinh à.
 
Chương 73: Chương 73


Chậc, ở trình độ này của Hồ Kiệt Vinh, làm sao anh ta có thể dạy học trò được?
Vân Thanh chớp chớp đôi mắt trong veo, ngây thơ vô tội.

“ Tôi không biết chơi bài, hy vọng Lương tiên sinh sẽ nhường tôi một chút….


Quả nhiên là đứa nhà quê từ dưới quê lên!
Trong đôi mắt cùa Hoắc Hy Hy hiện lên sự nham hiểm cay độc,
Tôi nay, mục đích cô ta bỏ ra rầt nhiều tiền để mời Lương Kế Bình, chính là muốn cho’i chết con tiểu tiện nhân này!
Lương Kế Binh hiển nhiên không để mắt đến tiểu nha đầu miệng còn hôi sữa, vẻ mặt kiêu ngạo: “ Hoắc phu nhân muốn chơi cái gì, Lương mỗ đều có thể chơi cùng.


Vân Thanh lấy tay tựa cằm, giả vờ khổ não: “ Tôi không hiểu, vậy tùy mấy người đi.



Hoắc Hy Hy kiềm chế nhếch khóe miệng, nói: “ Vậy chơi 21 điểm, cô biết quy tắc không?”
Vân Thanh nét mặt hồn nhiên: “ Biết rồi, tôi đã xem qua trên TV!”
Trong đám người xung quanh vang lên tiếng cười chế nhạo.

Con nhà quê này, quả thật quá quê mùa!
Vân Thanh nghiêm túc tháo chiếc vòng tay mã não mà Lâo phu nhân tặng cô trên cổ tay ra, đặt xuống mặt bàn.

“ Đây là tiền đặt cược của tôi, cũng là toàn bộ tài sản trên người tôi.

” Cô nhìn Lương Kế Binh, ngây thơ vô tội nói, “ Lương tiên sinh, hay là ông cũng lấy ra toàn bộ đồ đạc trên người! Tôi còn phải đón Tứ gia nữa, chúng ta một trận định thắng bại.


Thật sự không sợ chết.

Lương Kế Bình nâng mắt kính, nói: “ Có thể.


“ Chờ đã.

” Hoắc Hy Hy cất tiếng nói dừng, hai tay cô ta đặt trên mặt bàn, váy dài bó sát cơ thể để lộ ra đường cong đầy đặn hấp dẫn, giống như một con bọ cạp cố thủ, nờ nụ cười giả tạo nhìn
chằm chằm Vân Thanh, “ Nếu đã đặt cược toàn bộ bản thân, quần áo trên người cô cũng coi như tính vào trong đó!”
Hôm nay cô phải lột s@ch con tiểu tiện nhân này, đẻ cô bị nhục nhã trước mặt của tất cả mọi người!
Như vậy, mới đủ để diễn tả sự tức giận trong lòng cô ta!
“ Sao nào? Không dám?” Thấy Vân Thanh không nói gì, Hoắc Hy Hy làm bộ làm tịch nói, “ Lên tới bàn cược không có chuyện rút lui, theo quy tắc của Lệ Hoàng cung chúng tôi, nuốt lời, sẽ phải để lại một bàn tay! Chị dâu, em không thể phá lệ vì chị được!”
“ Tôi đều được.

” Vân Thanh không có gì nói, cười như không liếc nhìn Lương Kế Bình, “
Nhưng không biết Lương tiên
sinh có để ý tới việc khỏa thân không.


Ngụm trà của Lương Kế Bình suýt chút nữa phun ra ngoài, sắc mặt hơi đỏ lên.

“ Xem ra Hoắc phu nhân rất tự tin về bản thân mình?”
“ Ai mà biết chứ? Không phải có từ gọi là vận may lính mới sao? Ngộ nhỡ tôi thắng thì sao?” Vân Thanh dựa vào lưng ghế, quay đầu nhìn Hoắc Hy Hy, dáng vè ngây thơ, “ Cô nói đúng không, Hoắc tiểu thư?”
Hoắc Hy Hy cười khẩy: “ Được, vậy thì xem vận may lính mới này của chị có thể tạo ra kì tích không.


Cô ta vội vàng đích thân phát bài, trao đổi ánh nhln hiểu ngầm ý
nhau với Lương Kế Binh.

Mà Vân Thanh hai tay tựa cằm, hoàn toàn ngây tho’, yên lặng chờ bài của Hoắc Hy Hy.

ở trong góc, một camera giấu kín hướng về bàn poker, thu lại toàn bộ những gì xảy ra ờ hiện trường, liên tục truyền tới màn hình của một phòng riêng trên lầu hai.


“ Tôi đi!” Lục Tu từ sofa nhảy xuống, kích động nói: “ Tứ tẩu mạnh đến thế sao? Lại dám khiêu khích chơi riêng với Lương Kế Binh? ?”
Anh ta quay đầu nhìn sang Hoắc Cảnh Thâm đang ngồi trong góc.

“ Anh Tư, Hoắc Hy Hy rõ ràng đã thông đồng với Lương Kế Bình, điều này khiến tứ tẩu không thể
nào thắng được! Anh không xuống xem sao?”
Bộ âu phục sẫm màu chế tác tinh xảo khoác trên người Hoắc Cảnh Thâm, bị trũng xuống chiếc ghế sofa màu đỏ sẫm.

Anh chống đôi chân dài lên, trong tư thế uể oải giống như say rượu, châm điếu thuốc, làn khói thuốc mờ ảo lảm mờ đi ngũ quan như tạc tượng của người đàn ông, chỉ lưu lại đường nét góc cạnh lạnh lùng.

Anh nhẹ nhàng nhìn người con gái nhỏ nhắn trong thiết bị quan sát kia, ánh mắt đen sâu thẳm khó đoán.

.
 
Chương 74: Chương 74


Một lúc lâu sau, Hoẳc Cảnh Thâm lạnh lùng cong đôi môi mỏng, giọng nói nhuốm khói thuốc, hết sức gựi cảm: “ Không vội, để cô ấy chơi một lúc…”
Ván nàỵ, Hoắc Hy Hy đã cho rằng nắm chắc thắng lợi!
Lương Kế Bình phong độ để Vân Thanh làm nhà cái, anh ta giờ đã mờ 5 lá bài, tổng cộng 16 điểm, anh ta tính rất rõ ràng, tiếp theo sẽ cầm 2 lá, chính là một lá 2 bích đen và một lá 3 tép, vừa đủ 21 điểm!
Mà Vân Thanh hiện tại đã mờ 5 lá bài trên bàn, tổng cộng 13 điểm.

Cô sẽ còn phải lấy hai lá nữa, lần lượt lả 5 cơ và một lá 10 tép, thua ngay!
Đây là Hoắc Hy Hy trước khi lên bàn đâ thông đồng với Lương Kế Binh!
Bọn họ từng người lấy lả bài gì, Lương Kế Bình đã sắp xếp xong
rồi.

Ván này, Vân Thanh chắc chắn thua không còn nghi ngờ gì nữa!
“ Nhà cái mở trước, tứ tẩu, mời chị!”
Hoắc Hy Hy đẩy lá bài thứ sáu cho Vân Thanh.

Vân Thanh chỉ vào đầu ngón tay, lá 5 cơ.


Trong đáy mắt Hoắc Hy Hy hiện lên sự đắc ý nắm chắc phần thắng trong tay, phát bài cho Lương Kế Bình, mở bài ra không ngoải dự đoán, chính là lá 2 bích!
Giờ, chỉ còn lại một lá cuối cùng!
“ Tứ tẩu, chị còn cần bài nữa không?”
Vân Thanh nhìn Lương Kế Bình trên bàn poker, cười nói: “ Thật trùng hợp, tôi và Lương tiên sinh giờ đều có 18 điểm, vậy phải cần thêm một lá nữa! Nói không chừng vận may của tôi tốt, mở ra sẽ được 21 điểm!”
Lương Kế Bình mỉa mai: “ Tâm thế của Hoắc phu nhân thật tốt, tôi và cô, đều cần một lá.


Hoắc Hy Hy đã nóng lòng muốn thấy Vân Thanh thoát y trước mặt mọi người, mất hết mặt mũi!
“ Tứ tẩu, chị mở bài trước đi! Nếu không thì, em giúp chị!”
“ Đợi một chút!”
Vân Thanh đột nhiên ôm bụng, vẻ mặt khó coi, “ Tôi muốn đi wc
trước, lá này úp lại giúp tôi trước.

Tôi quay trờ lạl hãy lật.


Hoắc Hy Hy sốt ruột nhíu mày: “ Không phải chị sợ thua, muốn thoát trận trước chứ?”
“ Đương nhiên không phải, tôi thật sự quá mót.


Hoắc Hy Hy chì có thể tạm thời kiềm chế trước, dẫu sao Lệ Hoàng chung này là địa bàn của cô ta, con tiểu tiện nhân này có chắp thêm cánh cũng không thoát được!
Cô ta gọi tới hai người hầu rượu: “ Các người đưa cô ấy tới WC!”
Đồng thời kề sát tai dặn dò một người trong đó, “ Để mắt kĩ người, nếu như cô ta muốn chạy, thì đánh gãy chân của cô ta!”
“ Người có ba cái gấp, làm phiền mọi người đợi một chút.

” Vân Thanh chống tay lên bàn đứng dậy, theo hai người hầu rượu tới WC.


Lợi dụng thời gian trống, Lương Kế Bình nhìn lá bài cuối cùng của mình.

Không phải lá 3 tép mà ánh ta sắp xếp, mà là lá 3 bích.

Lương Kế Bình khẽ nhíu mày, trái lại cũng không suy nghĩ nhiều, đoán rằng do Hoắc Hy Hy sơ ý phát sai
Bất luận thế nào, chỉ cần lá bài cuối cùng của anh ta là 3 điểm, như vậy sẽ thắng chắc!
5 phút sau, Vân Thanh đã trở lại.

Lương Kế Bình nóng lòng thúc
giục: “ Hoắc phu nhân, mau lật bài! Tôi còn phải hẹn sư phụ ăn bữa khuya.


“ Tôi vừa rửa tay, tay hơi trơn, không tiện lật bài.

” Vân Thanh vẩy nước trên tay, nhìn sang Lương Kế Binh ờ đối diện, mỉm cười, “ Nếu Lương tiên sinh đang vội như thế, hay là mời Lương tiên sinh giúp tôi lật lá bài?”
Chủ nhà mời khách lật bài, điều này thật hiếm.

Xem ra người con gái này thật sự ngu xuẩn tới mức không hiểu.


Lương Kế Bình không khỏi cười khẩy.

■ Được.


Anh ta không hề thông cảm cho người con gái ngu xuẩn này.

Bản thân cô không biết trời cao đất dày, đắc tội vởi Hoắc Hy Hy, sau đó bị làm nhục thoát y trước mặt mọi người, cũng là cô đáng đời nhận được một bài học!
Lương Kế Bình bước lên phía trước, cầm lá bài cuối cùng của Vân Thanh lên.

Trong đám người đứng xung quanh quan sát, đã có không ít máy quay được chuẩn bị sẵn, đợi chụp tấm ảnh Vân Thanh thoát y.

Đôi mắt của Hoắc Hy Hy càng lộ ra vẻ hưng phấn đắc ý không thể kiềm chế nổi, “ Mờ hết đèn lên cho tôi!”

 
Chương 75: Chương 75


Cô ta phải công khai trừng phạt con nhỏ câm này!!
Nhưng, Lương Kế Bình chỉ nhìn lá bài lấy một cái, vẻ mặt rạng rỡ
lúc đầu của anh ta trong giảy lát giống như bị rút cạn hết máu, trở nên tái nhợt.

Anh ta bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt sau mắt kính mở to, kinh hãi nhìn sang Vân Thanh, dường như đang nhìn thấy quái vật!
“ Sao rồi Lương tiên sinh?” Hoắc Hy Hy vốn dĩ đợi xem kịch hay nhận thấy có gì không đúng, bước lên phía trước mở lá bài trong tay Lương Kế Bình ra.

Nhưng xuất hiện trước mặt cô ta, không phải lá 10 tép đã được sắp xếp, mà là lá 3 bích!
“ Vừa đúng 21 điểm, xem ra tôi không thua.

” Vận Thanh thản nhiên ngước mắt nhìn Lương Kế Bình, mỉm cười, “ Lương tiên sinh, tới ngài rồi.


“….

Cái này, sao có thể thế này
chứ? !” Hoắc Hy Hy hết sức kinh ngạc, hốt hoảng quay người mờ lá bài cuối cùng của Lương Kế Bình, lại bị Lương Kế Bình nắm lấy trước, lá bải đó bị anh ta nắm chặt trong lòng bàn tay.

“ Hoắc phu nhân, thật may mắn.


” Lương Kế Bình trên mặt cắt không còn giọt máu, lá bài giấy bị vo tròn trong lòng bàn tay, anh ta khẽ cúi đầu, thốt lên một câu, “ Lương mỗ, nhận thua!”
Thốt ra hai chữ nhận thua này, cả khán phòng bất động vài giây, sau đó vang lên vô số tiếng kinh ngạc.

“ Tôi đã nghe thấy cái gì? Lương Kế Binh vậy mà nhận thua? !”
“ Trời ơi, anh ta không phải người kế thừa được chỉ định của vương
bài sao? Sao có thể thua một tiểu nha đầu từ dưới quê lên chứ?”
“ Vận may lính mới của Hoắc phu nhân này thật sự tốt như vậy sao?”
“ Nhưng…lá cuối cùng của
Lương Kế Bình rốt cuộc là lá gi?”
Cả người Hoắc Hy Hy đều như sụp đổ, tựa như sau đầu bị đánh một cái, cô ta hoàn hồn, hung dữ bổ nhào về hướng Lương Kế Bình.

“ Sao anh có thể nhận thua chứ! Rõ ràng anh…”
Rõ ràng đều là 21 điểm!
Hoắc Hy Hy dùng sức cắn xuống đầu lưỡi, nuốt những lời suýt chút nữa thốt ra, cô ta nắm chặt lấy cồ áo Lương Kế Binh, vẻ mặt hung dữ, hạ giọng nói: “ Lương Kế Bình, anh đã cầm một khoản tiền lớn của tôi!”
Nét mặt Lương Kế Bình rất khó coi.

Anh ta dùng sức thoát khỏi Hoắc Hy Hy, nhìn Vân Thanh, xấu hổ hạ giọng nói: “ Hoắc phu nhân, có thể tha cho tôi lần này không?”
Khỏa thân trước mặt mọi
người….


không chỉ làm mất mặt
anh ta, đến thể diện của vương bài sư phụ anh ta cũng mất sạch!
Trên gương mặt Vân Thanh hiện lên nụ cười ung dung hờ hững, hỏi vặn lại: “ Nếu như hôm nay người thua là tôi, Lương tiên sinh sẽ tha cho tôi sao?”
“…” Dĩ nhiên sẽ không!
Mặt và cổ của Lương Kế Binh đều đỏ rực cả lên, cắn răng: “ Tiền tôi có thể để lại, quần áo tôi không thể cởi!”
Nói rồi, anh ta quay người chạy mất.

Cho dù có phải mang tiếng thua mất mặt đi chăng nữa, anh ta cũng tuyệt đối không thoát y trước mặt mọi người!
Nhưng, còn chưa chạy được mấy bước, đột nhiên nhận một cú đá mạnh, Lương Kế Bình bị đá lại, ngã mạnh trước mặt Vân Thanh,
phun ra máu.

“ Thua rồi, liền chạy.

Làm gì có chuyện đó?” Giọng nói lạnh lùng mang chút men rưựu của người đàn ông nhẹ nhàng vang lên, mang theo sự áp bức không thể giải thích, cuốn sạch toàn bộ hội trường.

Tất cả mọi người đều lặng im, không hẹn mà cùng nhau nhìn về một chỗ.

Vân Thanh ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang bước tới, bỗng nhiên trở nên căng thẳng không thẻ hiểu nổi, đôi tay buông thõng bên người, bất giác nắm lấy vạt váy.

Trên mặt người đàn ông còn đeo một chiếc mặt nạ Satan màu vàng, trên người khoác một bộ âu phục tối màu, nút áo sơ mi
được đóng tủy ý, để lộ xương quai xanh gợi cảm quyến rũ, anh bước dài về phía cô, tựa như yêu quái thành người, từng bước hút hồn.

Cho dù không nhìn thấy mặt, Vân Thanh cũng biết anh là ai.



 
Chương 76: Chương 76


Bất cứ khi nào xuất hiện ờ nơi này, đều có thề biến tất cả mọi thứ xung quanh trờ thành nền cho hào quang đơn độc của mình, ngoại trừ Hoắc Cảnh Thâm thì sẽ không có người thứ hai… A
Hoắc Cảnh Thâm dùng mũi chârl đá mờ lá bài được vò nát trong ’ tay Lương Kế Bình ra, nhìn thấy một lá 3 bích giống như vậy.

Cô dâu mới của anh, không chỉ đổi lá bài của mình, tiện tay, còn đổi cả lá bài của Lương Kế Bình.

Sự đả kích này, chẳng trách Lương Kế Binh thà chịu thiệt nhận thua, cũn khống mờ lá bài.

Ha, có chút thú vị.

Hoắc Cảnh Thâm lướt mắt nhìn Lương Kế Bình đã ngất đi, nói giọng lạnh lùng: “ Lột sạch quần áo anh ta, đưa tới nơi ờ của vương bài!”
Đây không phải khỏa thân, mà là khỏa thân ra ngoài rồi.

Tất cả các vị khách ờ xung quanh quan sát đều không khỏi kinh ngạc.

Cái này là trực tiếp gây hấn với vương bài!
“ Anh Tư!” Hoắc Hy Hy nắm chặt bàn tay, cắn răng nói, “ Lương tiên sinh chỉ chơi đùa củng tứ tẩu
mà thôi, anh ta nhất định đã cố ý nhường để tứ tẩu thắng! Em thấy không cần so đo thật như vậy, nếu không nếu như vương bài truy cứu, anh cũng không thể chịu trách nhiệm được!”
Hoắc Cảnh Thâm giống như nghe một trò cười, gỡ chiếc mặt nạ xuống, cười nhạt.

“ Vậy hay là, anh cũng chơi cùng em một ván, thua rồi em cởi.

Thấy thế nào?”
Hoắc Hy Hy trong chốc lát mặt tái nhợt.


Hoắc Cảnh Thâm ở trên bàn poker, trước giờ chưa từng thua….

“Anh Tư, anh đừng đùa nữa!”
“ Con người anh, luôn không
thích đùa.

” Nụ cười nơi khóe miệng cùa Hoắc Cảnh Thâm hoàn toàn biến mất, cả người toát ra khí chất lạnh lùng.

Trong tay anh không biết từ khi nào đã có thêm một khẳu súng, họng súng tối om, tựa như đôi mắt âm u điên cuồng của anh, mang theo sự kiêu căng ngạo mạn, âm u lướt nhìn mọi người xung quanh một vòng.

“ Xem ra các người đều rất hiếu kỳ vợ tôi thoát y, sẽ thế nào?”
Vài vị khách nhát gan bị dọa tới mức chân nhũn cả ra, cúi mặt xuống đất.

Đều nói cái tên bệnh ờ Ngự Cảnh Viên kia, rất ác độc, lạnh lùng và tàn nhẫn….

Hóa ra đều là thật!
Vân Thanh nhìn chằm chằm
bóng hỉnh rắn ròi cao lớn của người đản ông trước mặt, một cảm giác kì lạ khó tà thoáng qua trong lòng.

Mấy năm nay, cô đã sớm quen với việc một mình đối mặt với tất cả, lần này, có người đứng chắn
trước mặt cô, ra mặt giúp cô…
ma xui quỷ khiến, cô chìa tay ra, nhẹ nhàng kéo lấy vạt áo của Hoắc Cảnh Thâm, dáng vẻ vô cùng dựa dẫm……
Động tác nhỏ này, thể hiện sự thân mật lạ lùng.


Vân Thanh phản ứng lại, khuôn mặt đỏ bừng lên, muốn rút tay lại nhưng lại bị Hoắc Cảnh Thâm nắm chặt lấy.

Anh quay người lại, đôi mắt đen sâu thẳm dưới lớp mặt nạ nhìn chằm chằm cô, với một nụ cười chọc ghẹo.

“ Em đây là, đang làm nũng với anh à?”
“….

” Vân Thanh cảm thấy mặ
của mình nóng bừng lên, cãi bướng, “ Tay em ngứa.



Hoắc Cảnh Thâm mỉm cười, tương đối nghiêm túc đề nghị:
Hoắc phu nhân này có muốn giết vài người chơi đùa không?”
Việc giết người nói ra từ miệng anh bình thường tùy tiện giống như việc thái rau, dọa các vị khách xung quanh chạy thục mạng, sợ sẽ thật sự bị bắn.

Hoắc Cảnh Thâm tháo chiếc mặt nạ vướng víu ra.

Gương mặt tuấn tú giống như một vị thần kia, khiến Vân Thanh cảm thấy có vài phần không chân thực.

“ Hoắc phu nhân…” Anh uể oải
chia tay về phía Vân Thanh, “ Không phải nói muốn đón anh về nhà sao?”
Vân Thanh nghĩ bản thân có lẽ đã bị ma mê hoặc, nếu không, sao cô có thể thật sự nắm tay
của Hoắc Cảnh Thâm, cùng anh ra khỏi Lệ Hoàng cung.

Bên ngoài giỏ đêm thổi, Vân Thanh đã tình táo lại.

Cô lập tức rút bàn tay bị Hoắc Cảnh Thâm nắm chặt.



 
Chương 77: Chương 77


Cảm giác đột nhiên trống không ờ lòng bàn tay khiến người đàn ông khẽ cau mày, anh quay đầu lại liếc nhìn gương mặt ửng hồng bên cạnh, người con gái bé nhỏ hoàn toàn không dám nhìn anh, nghiêm túc che đậy sự ngượng ngùng không biết làm sao, đôi mắt đen láy nhàn nhạt ý cười.

Theo một cách nào đó, đây thật
sự là một chủ thỏ trắng nhỏ.

.

không đùa giỡn.

Hoắc Cảnh Thâm lấy chiếc chìa khóa xe ra ném cho cô.

“ Anh uống rượu rồi, em lái xe.


Nói rồi, người đàn ông đút hai tay vào túi, uể oải sải đôi chân dài bước về phỉa Mayback màu đen đang đỗ cách đó không xa.

Thân hình anh cao lớn đôi chân dài, Vân Thanhh chỉ có thể chạy theo sau.


Hoắc Cảnh Thâm dường như uống không ít, vừa lên xe đã dựa vào lưng ghế nhắm mắt.

Vân Thanh vừa lái xe, vừa nhìn trộm anh.

Không thể không nói, dáng vẻ của người đàn ông này vô cùng đẹp, chẳng trách Hoắc Hy Hy luôn sáp lại gần mà không có giới hạn….

Muốn nói gi?’
Hoắc Cảnh Thâm không hề mở mắt, lạnh lùng nói.

“…” Vân Thanh giả vờ điềm tĩnh
thu lại ánh nhìn, “ Cái đó, càm ơn anh tối nay đã bảo vệ tôi.

Bên vương bài đó, sẽ không tìm anh gây phiền đâu.


Đợi một lúc sau, không nghe thấy lời đáp của người bên cạnh, Vân Thanh cúi đầu xuống, vừa hay đối mặt với ánh mắt sâu thẳm truy cứu của Hoắc Cảnh Thâm.

“ Em cảm thấy anh muốn nghe điều này?”
Một luồng khí nguy hiểm đang lặng lẽ lan ra.

Khát vọng sinh tồn khiến đầu óc Vân Thanh trở nên nhanh nhạy,
lẽ nào là do đoạn tin nhắn khiêu khích mà cô đã gửi Hoắc Cảnh Thâm kia?
Nhưng rõ ràng là tên cẩu nam nhân này dây dưa không dứt với Hoắc Hy Hy….

Vân Thanh nặng nề hít một hơi, bấm bụng chịu nhận sai: “ Tôi sai roi.

“ Há.

” Hoắc Cảnh Thâm đổi tư thế ngồi thoải mái hơn, chậm rãi hỏi vặn lại, “ Sai ở đâu?”
Huyệt thái dương của Vân Thanh nhảy cẫng lên, không thể nhẫn chịu nữa, vội vàng phanh gấp.

“ Hoắc Cảnh Thâm, anh đừng quá đáng quá!”
Cô giống như một chú thỏ nổi khùng, nóng lòng muốn thử trước mặt con sói lớn.


Nhưng con sỏi lớn chỉ nheo mắt, cười khẩy:” Em thử nói lại lần nữa xem.


Vân Thanh trong chốc lát giận dữ.

Cô mếu máo, thật sự có chút tủi thân.

“ Là anh đêm qua tắm cùng phòng với Hoắc Hy Hy….

.


Trên gương mặt gió thổi cũng bất động của Hoắc Cảnh Thâm, cuối cùng cũng hiện lên một khe hờ kì
lạ.

“ Em….

’’Anh đang định nói gì
đó, đột nhiên vẻ mặt nghiêm nghị, hạ giọng, “ Cúi xuống!”
Cơ thể cùa Vân Thanh đã được huấn luyện trở nên đặc biệt nhanh nhạy, chưa đợi não phản ứng, đã cảm nhận được nguy hiểm, cúi người thấp xuống trước, bên tai chỉ nghe thấy một tiếng ‘ Pằng’ lớn, kính chiếu hậu bị viên đạn phía sau bắn tới vỡ tan.

Mà phía trước, vài viên đạn bắn vào kỉnh chắn gió, trong giây lát toàn bộ kính vỡ nát như mạng nhện.


“ Pằng—” lại là một tiếng lớn, một viên đạn sức mạnh lớn hơn làm vỡ toàn bộ kỉnh chắn gió, những mảnh vỡ lần lượt rơi xuống.

Thân hình cao lớn của Hoắc Cảnh Thâm che cho cô, trầm giọng ra lệnh: “ Đừng ngồi dậy, ỉên ga!”
Vân Thanh có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của người đàn ông, che chắn mình, giữ cô thật chặt.

Trái tim hỗn loạn của cô chợt lắng xuống, cô nhấn ga.

Hoắc Cảnh Thâm điều khiển tay lái, chiếc xe lái đi gọn gàng, xuyên thủng hàng rào bảo vệ bên phải, lao về phía trước với tốc độ nhanh chóng.

Bốn chiếc xe sedan màu đen không chụp ảnh đuổi theo, đạn bắn tới như hạt mưa, nhất định phải giết!
Hoắc Cảnh Thâm bẻ tay lái gấp, xe rẽ vào ngã ba đường.

Vân Thanh nhìn thấy máu đỏ
thẩm chảy xuống từ góc áo của Hoắc Cảnh Thâm, lần này không phải của người khác mà là của anh ta…
Chắc là vừa rồi anh ta bị thủy tinh làm bị thương khi bảo vệ cô.

“Hoắc Cảnh Thâm…”

 
Chương 78: Chương 78


Vân Thanh không để ý giọng nói của mình có chút run rẩy.

Hoắc Cảnh Thâm lạnh lùng nhìn cô.

“Bé con, em nghe đây.


Vừa nói vừa mở khóa cửa xe, nhỏ giọng “Đại tôi mở cửa, cô nhảy xuống xe chạy vào trong rừng, đừng nhln lại!
Trong cổ họng Vân Thanh chợt nghẹn ngào.

Bây giờ ông trời đã giúp cô thoát khỏi sự trụy lạc này, cô nên vui mừng, nhưng sao cô không thể cảm thấy nhẹ nhàng chút nào …
Chiếc Maybach màu đen rẽ ngoặt, đồng thời, Hoắc Cảnh Thâm đẩy cửa xe ra:
“Đi!”
Không chút do dự, Vân Thanh nhảy ra khỏi xe, lăn xuống bãi cỏ bên cạnh.

Có đống cỏ khô làm chỗ che, mấy chiếc xe đuổi theo cũng không phát hiện ra cô, hoặc là, họ căn bản không thèm quan tâm đến cô, mục tiêu của nhóm sát thủ này rõ ràng là Hoắc Cảnh Thâm!
Vân Thanh từ dưới đất bò dậy, không thể quên khoảnh khắc nhảy khỏi xe, khi nhìn lại thì thấy tấm lưng đẫm máu của Hoắc Cảnh Thâm bị cửa kính xe đập vỡ …
Bàn tay buông thõng bên hông, siết chặt góc áo.

Cô không muốn mắc nợ anh ta!
Dưới bóng tối nơi hoang vu, khắp nơi đều nghe thấy tiếng súng.


Một cuộc rượt đuổi gay cấn.

Tay cầm vô lảng của Hoắc Cảnh Thâm đẻ lại những vết máu loang lổ, đạn trong súng đã cạn sạch, phía sau còn có hai chiếc ô tô.

Chi viện mất mười phút.

‘Đùng—-‘ Chiếc xe rung chuyển
dữ dội.

Lốp xe bị nổ.

Chiếc Maybach màu đen cuối cùng buộc phải dừng lại.

Bảy tám người đàn ông từ trên hai chiếc xe ô tô đuổi theo, tên cầm đầu mặt sẹo hung hăng chửi: “Mẹ kiếp, không phải nói chúng ta giết một đứa bệnh hoạn! Thực sự là khiến tao mất đi hai chiếc xe trong sáu chiếc.

Mẹ kiếp! Hôm nay tao sẽ xé xác nó.


Tên mặt sẹo giận dữ chạy tới trước đầu xe, nhưng lại chết lặng.

Không có ai ở ghế lái.

Hắn đang định nhờ thuộc hạ đi tìm thì cửa sau đột nhiên bị đẩy ra, hung dữ đánh mạnh vào trán.

Tên mặt sẹo bị đánh đến mức choáng váng, chưa đợi hắn đjnh thần lại, một mảnh thủy tinh sắc nhọn đã găm vào động mạch chủ cổ của hắn.

Một giọt mồ hôi lạnh chảy dài trên lông mày của khuôn mặt đầy sẹo.

Hắn khó khăn đảo mắt, nhin thấy một khuôn mặt trẻ trung và đẹp trai khác thường, toát ra vẻ lạnh lủng gian trá.

“Muốn xé xác tao sao?”
Ánh trăng lạnh lẽo bao trùm, đôi mắt đen của Hoắc Cảnh Thâm như bị một tầng sương mù che phủ, cực kỳ nguy hiểm và quỷ dị “Chỉ dựa vào lũ khốn chúng mày, cũng xứng sao?”
Tên mặt sẹo đã mấy chục năm dùng dao li3m máu, hắn đã từng
chứng kiến sóng to gió lớn, nhưng vào lúc này, hắn lại bj áp chế bởi luồng khí điên cuồng và đáng sợ của người đàn ông này, toàn thân hắn run rẳy.

Hắn nuốt nước miếng, run giọng nói: “Hoắc Cảnh Thâm, sáu người bọn tao ờ đây với sáu khẩu súng, giết tao mày cũng không chạy thoát đâu!”
Nghe vậy, Hoắc Cảnh Thâm cười nhẹ.

“Ai nói tao sẽ chạy? Nhưng trước khi tao chết, tự nhiên tao sẽ làm tắc nghẽn động mạch của mày đầu tiên, rút hết máu của mày …”
Cùng với lời nói của hắn, tên mặt sẹo thấy nhói ở cổ, mảnh kính cắt qua da hắn, máu ấm lập tức chảy ra …
Tên mặt sẹo sợ đến mức mềm nhũn hai chân, quát đàn em : “Bỏ súng xuống! Chúng mày muốn giết tao à?”
Mấy đứa đàn em liếc nhìn nhau, không nghe lời.

“Người đó nói, giết chết Hoắc Cảnh Thâm sẽ có 10 triệu!”
Mười triệu!
Giết một là giết, giết hai cũng là giết!
Nhưng bây giờ, có ít hơn một người cầm đầu.

Tiền bạc, đây ià đạo lý gi?
 
Chương 79: Chương 79


Hoắc Cảnh Thâm thấp giọng cười một tiếng.

“Xem ra, mày có lẽ đã chết sớm hơn tao.


Tên mặt sẹo đổ mồ hôi lạnh, vừa sợ vừa giận “Đồ khốn chúng mày, dám xuống tay với tao!”
‘Xin lỗi, lão đại…
Lúc này, tiếng pháo nổ tanh tách đột ngột vang lên.

Một chiếc xe máy màu đen lao ra từ sườn đồi.

Vân Thanh ném một dây pháo dài về phía những kẻ giết người, quay đầu và hét Hoắc Cảnh Thâm: “Lên xe!”
Đôi mắt đen của Hoắc Cảnh Thâm lóe lên một màu kỳ lạ.

Không chần chừ, anh ta dùng dao chém tên mặt sẹo rồi nhảy lên xe tẩu thoát.

Vân Thanh quay lại và bắn thêm hai phát nữa, làm nổ lốp hai chiếc ô tô.

Pháo sẽ không nổ được lâu, chỉ có như thế, mới ngăn chúng đuổi kịp.

Vân Thanh nói ngược gió: “Hoắc Cành Thâm, anh chịu một chút.

Bây giờ tôi sẽ đưa anh đến bệnh viện!”
Sắc mặt Hoắc Cảnh Thâm tái nhựt, ánh mắt càng ngày càng tối, khó hiểu nhìn chằm chằm người phụ nữ đang lái xe qua gương chiếu hậu … và khẩu súng trên tay.

Phía trước có mấy chiếc xe đang lao tới, tim Vân Thanh thắt lại, bên tai cô lần đầu tiên nghe thấy giọng nói trầm thấp cùa Hoắc Cảnh Thâm: “Người của tôi, dừng lại.



“Anh Tư!”
Lục Tu từ trong chiếc Bentley màu đen nhảy xuống, đi thẳng về phía Hoắc Cảnh Thâm, đi theo sau lưng là Hàn Mặc.

Vân Thanh bị gạt sang một bên.

“TỨ gia, tôi tới muộn!” Hàn Mặc tự trách.

“Anh Tư, anh có bị thương không!” Lục Tu căng thẳng muốn đưa tay nhưng lại bị Hoắc Cảnh Thâm hất ra.

Anh dặn dò Hàn Mặc: “Thu dọn sạch sẽ không để lại dấu vết.


“Vâng”
“Ngoài ra…” Hoắc Cảnh Thâm chưa kịp nói xong, Vân Thanh đang im lặng đột nhiên nắm lấy tay anh, trực tiếp kéo anh lên xe.

“Xử lý vết thương trước đi, đừng nói nhiều!” sắc mặt hơi tối sầm lại, sức mạnh không ngăn lại đưực.

Cả Lục Tu và Hàn Mặc đều bị cẩnh tượng đột ngột này làm cho sửng sốt.

Người phụ nữ này … đang dạy Hoắc Cảnh Thâm làm việc gì?
Mấu chốt ở chỗ, Hoắc Cảnh Thâm vốn luôn tự chủ, độc đoán, chỉ là hạ lông mi, nhẹ liếc cô một cái, cũng không nói gì.

“Anh ấy bị thương nặng, phải đưa đến bệnh viện!” Vân Thanh hạ giọng nói.


“Không được! Anh Tư không thể đến bệnh viện!” Lục Tiếu hiếm khi lộ ra vẻ mặt nghiêm túc “chị Tư, đừng lo lắng, tôi đã sắp xếp bác sĩ thiên tài Lâm Vân Hạc chờ.


Vân Thanh ngồi ờ ghế sau cùng Hoắc Cảnh Thâm, cô ngửi thấy mùi máu trên người anh.

Nhln đôi mắt nhắm nghiền và khuôn mặt tái nhợt trắng như tờ giấy của Hoắc Cảnh Thâm, Vân Thanh cảm thấy rất khó chịu.

Cô muốn bắt mạch cho anh, nhưng Hoắc Cảnh Thâm lại giơ tay tránh.

“Sợ tôi chết?” Anh ta nâng lẽn mi tâm liếc cô một cái “Hay sợ tôi không thể chết?”
Đôi mắt đen kịt của người đàn ông lộ ra không chút manh mối, nhưng lại giống như biền sâu trưó’c bão tố.

Vân Thanh biết cơn tức giận của Hoắc Cảnh Thâm đến từ đâu, chắc hẳn anh ta đã nhận ra khẩu súng …
Cô cũng không ngờ đến minh lại thoát khỏi đó.

Vân Thanh mím môi, trầm giọng nói: “Tôi lo lắng cho anh vl tôi mà chết.


Mũi của Hoắc Cảnh Thâm tràn ra một tỉa giễu cợt, anh ta lại nhắm mắt lại, từng chữ từng chữ thốt ra từ đôi môi mỏng không chút máu.

“Đúng thật là tự dát vàng lên mặt.

Cô cũng xứng sao?”
Vân Thanh:
Có thể giễu cợt cô, xem ra là không thể chết.

Vân Thanh chán nản không còn nóng nảy tranh cãi.

Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cả đoạn đường không nói gì.

Không lâu sau, chiếc xe dừng lại trước một tòa nhà hai tầng hẻo
lánh.

.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom