Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
862,015
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3010: “Phải có được tinh thạch kí ức”.  


“Thần tử nói vậy thì ta phải tăng giá rồi?”, Diệp Thành nhướng vai đáp lời.



“Ngươi…”, thần tử Quỷ Hoàng tức tối nói không thành câu, suýt chút nữa thì phun ra máu, Diệp Thành hét một câu mà đã đẩy cái giá tăng thêm tám mươi triệu một trăm khiến hắn trở tay không kịp, cho tới bây giờ đầu óc hắn vẫn còn ong ong.

Advertisement



“Tiểu hữu này, ngươi chắc chắn là chín mươi triệu chứ?”, Trường Thiện Chân Nhân lên tiếng hỏi thăm dò Diệp Thành.



“Đương nhiên không phải là giả rồi”, Diệp Thành mỉm cười.



“Trời đất, đây mới đúng là vị thần” bên dưới xôn xao, mặt mày ai nấy nhìn Diệp Thành tỏ rõ sự thán phục.



“Thần chơi xỏ ra tay đúng là không hổ danh”.



“Theo lão phu thấy thì tên này ra vẻ cũng được lắm”.


“Tiểu hữu này trả chín mươi triệu, có ai tăng giá không?”, Trường Thiện Chân Nhân lau mồ hôi trên trán, nói rồi không quên liếc nhìn thần tử Quỷ Hoàng.



“Khốn kiếp! Khốn kiếp! Khốn kiếp”, lại nhìn sang thần tử Quỷ Hoàng lúc này mặt mày đã méo xệch, hắn nghiến răng nghiến lợi chỉ muốn giết người, trông hắn lúc này chẳng khác gì một con chó đang gào thét, khí thế hung hãn tàn bạo, sát khí khủng khiếp, lại thêm bộ dạng trông giống như con quái vật của hắn khiến người ta nhìn mà rợn người.



“Nếu thần tử không cần thì tại hạ phải lấy về hầm canh rồi, canh được hầm từ xương cùng kì thì mùi vị chắc chắn sẽ rất ngon”.



“Phụt”, Diệp Thành vừa dứt lời, thần tử Quỷ Hoàng đã phun ra cả ngụm máu, hắn suýt chút nữa thì ngã ngửa.


“Lão phu thấy tên này ra vẻ được lắm”, nhóm lão bối bắt đầu tỏ ra không an phận.



“Trước đó khiến thần tử Thần Triều phun ra máu, còn giờ lại khiến thần tử Quỷ Hoàng tức phun máu tiếp, đạo hành chơi xỏ của tên này đúng là không vừa”.



“Phải có được tinh thạch kí ức”.



“Thần tử, người có tăng giá nữa không?”, trong tiếng bàn tán xôn xao, Trường Thiện Chân Nhân lại một lần nữa nhìn sang thần tử Quỷ Hoàng.



“Tăng”, thần tử Quỷ Hoàng gằn lên phẫn nộ, hắn phun ra máu khắp trời, đó là tinh cốt của cùng kì, chính là tinh cốt của tiên tổ hắn, đối với hắn mà nói là thần vật vô thượng, nó có vai trò quan trọng thế nào chứ, hắn tới đây cũng vì tinh cốt này, chín mươi triệu nguyên thạch sẽ không thể là lí do cản đường hắn được.



“Chín mươi triệu một trăm”, thần tử Quỷ Hoàng rít lên khiến Phách Mại Các như rung chuyển.



“Tiểu hữu, cẩn thận đừng để nội tạng bắn ra ngoài”, bên dưới vang lên tiếng xôn xao, người nói chính là thư sinh đang lật mở cổ thư, “chín mươi triệu mà thôi, Quỷ Hoàng Tông thừa sức trả”.

“Tên này là ai?”, một câu nói của người thư sinh kia kéo theo mọi ánh mắt của tất cả mọi người.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
862,015
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1782: “Điều này ta hiểu”


Dưới sự chú ý của mọi người, thế giới rộng lớn chậm rãi tiêu tán, nhưng tâm cảnh của mọi người vẫn chấn động tột đỉnh.



Trong thạch thất của động phủ ở Ngọc Nữ Phong, Diệp Thành vẫn đang nhắm mắt bất động, mái tóc đen xoã sau vai, hơi thở mạnh mẽ mà đều đặn, lặng lẽ hít thở mặc cho rất nhiều tia sáng đang tụ lại trong cơ thể hắn.



Toàn thân hắn được ánh sáng hỗn độn bao quanh, mỗi tấc nguyên thần đều phát ra ánh sáng.



Advertisement

Sau nhiều ngày lĩnh hội, hắn đã thay đổi khá nhiều, khí tức khác lạ, thi thoảng sẽ lộ ra ý cảnh vạn vật, thi thoảng lại có khí tức huỷ diệt thiên địa, các loại khí tức hợp lại, khí tức hỗn độn tràn ngập, bầu không khí dành riêng cho thời kỳ hồng hoang đang dâng trào.



Ù! Ù!



Hỗn Độn Thần Đỉnh đang lơ lửng trên đầu hắn đang được ánh sáng hỗn độn tôi luyện, từng đạo pháp tắc lạc ấn trên đó, từng làn khí hỗn độn tản ra, mỗi làn đều cực kỳ nặng.



Lại nhìn vào cơ thể hắn, xương cốt thần huy chói lọi cũng đang được hỗn độn đạo tôi luyện, từng đạo hỗn độn pháp tắc lạc ấn trên xương, nhìn kỹ còn thấy trên mỗi khớp xương đều có hỗn độn pháp tắc sáng rực.



Thần hải, sức mạnh linh hồn cuồn cuộn như biển, từng đạo hỗn độn pháp tắc đan xen, còn có thiên âm đại đạo bao quanh, Đan Tổ Long Hồn bay quanh thân thể rồng, trông nó có vẻ rất vui mừng.



Đan hải thì như một thế giới nhỏ, nó cũng đang được hỗn độn đạo tôi luyện, bên trên thì mặt trời rạng rỡ, trăng vàng lơ lửng, sao sáng chói loá, bên dưới thì pháp lực dồi dào như biển.



Sau đó Diệp Thành mở mắt ra, hai tia sáng bắn ra, bắn xuyên qua cả vách động cứng rắn.

Hỗn độn đạo!



Diệp Thành nở nụ cười nhẹ, hai tay nắm chặt, cảm nhận được sức mạnh bá đạo vô song, như thể nắm chắc tất cả vạn vật.



“Tiểu tử, ngươi giỏi lắm!”, ngay sau đó giọng của Thái Hư Cổ Long vang lên trong thần hải của hắn: “Ngoại đạo pháp tướng rất bá đạo”.



“Niềm vui bất ngờ thôi”, Diệp Thành cười sung sướng, xoay người nhảy lên, vươn vai duỗi eo thoải mái, trong cơ thể còn có tiếng sét đánh roẹt roẹt.



Hế?



Sau đó hắn ngạc nhiên hỏi: “Tu vi của ta đã là cảnh giới Không Minh đỉnh phong rồi ư?”



“Đúng vậy, chỉ còn cách cảnh giới Chuẩn Thiên một bước nữa thôi”, Thái Hư Cổ Long nhàn nhạt nói: “Trong lúc ngộ đạo ngươi đã đột phá hai lần liên tiếp, một năm thôi mà tu vi của ngươi tiến cấp thần tốc, đừng nói ở Đại Sở, cho dù cả Chư Thiên Vạn Vực cũng không ai sánh kịp”.



“Vậy ta có thể ra ngoài thể hiện rồi à?”, Diệp Thành xoa xoa tay.



“Không làm thế thì ngươi sẽ chết à?”, Thái Hư Cổ Long lườm Diệp Thành: “Tuy đạo của ngươi rất lợi hại, nhưng hiểu biết của ngươi về đạo vẫn còn kém xa những cao thủ cái thế như Ma Vương và Pháp Luân Vương”.



“Điều này ta hiểu”, Diệp Thành cười.



“Có chuyện này ta phải nói với ngươi”, Thái Hư Cổ Long chuyển chủ đề: “Mấy ngày nay Chính Dương Tông không yên phận lắm, các ngươi phải cẩn thận”.



“Không yên phận?”, Diệp Thành nhướng mày: “Không yên phận thế nào?”



“Ta vô tình nghe thấy bọn chúng đã tấn công Thanh Vân Tông”.



“Thú vị”, Diệp Thành nghe vậy thì mừng: “Lão tử không đánh chúng thì chúng lại ra tay trước, nhưng như vậy cũng tốt, Hằng Nhạc và Thanh Vân bây giờ đã cùng phe, ta phải cho chúng một bài học có đi không có về”.











 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
862,015
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3011: “Không biết tiểu hữu có trả thêm không?”


“Hiên ngang đụng vào Quỷ Hoàng Tông, nhất định không đơn giản”, rất nhiều lão tu sĩ nhìn với ánh mắt ý tứ, đặc biệt là những Chuẩn Thánh, lúc này ánh mắt bọn họ nhìn thư sinh kia càng thêm ngưỡng mộ.



“Lăng Tiêu Cung có tăng thêm tiền không?”, có người khẽ lên tiếng sau đó di chuyển ánh mắt từ người thư sinh kia sang Lăng Tiêu Cung.



Advertisement

“Tiên tử, người quả là càng ngày càng xinh đẹp”, dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, bên trong nhã gian của Lăng Tiêu Cung vang lên giọng nói này của Diệp Thành.



“A…ngươi nhẹ một chút được không?”



“Hay là nàng ở trên đi?”



“Đáng ghét”.



“Đây…đang diễn trò ân ái sao?”, bên dưới ai nấy đều há hốc miệng, vẻ mặt đặc sắc, đã khiến người ta tức điên lên rồi mà còn coi như không có chuyện gì xảy ra.



Lại nhìn vào bên trong nhã gian, Diệp Thành và Bích Du đang nhàn nhã ngồi thưởng trà, không hề có cảnh tượng nam nữ trên giường như người ta tưởng tượng, còn câu đối thoại vừa rồi của bọn họ chẳng qua cũng chỉ là diễn mà thôi.

Sự thực chứng minh bọn họ diễn rất đạt, thần tử Quỷ Hoàng suýt chút nữa thì ngất đi.



“Làm tốt lắm”, Bích Du giơ ngón tay cái tỏ ý tán thưởng Diệp Thành, cô cười tươi như hoa.



“Cô cũng đâu có kém”, Diệp Thành toét miệng cười.



“Không biết tiểu hữu có trả thêm không?”, Trường Thiện Chân Nhân ho hắng nhìn vào nhã gian của Lăng Tiêu Cung.



“Không”.


“Giết! Giết! Giết!”, bên trong Quỷ Hoàng Tông, thần tử Quỷ Hoàng như một con chó điên đang gào thét, mặt mày tôi độc, sát khí với Diệp Thành không thể nào kiềm chế hơn được nữa, hắn gào lên chấn động thiên địa.



Phụt!



Thần tử Quỷ Hoàng lại phun ra cả miệng máu sau đó ngất lịm đi.



Hai lão tu sĩ vội tiến lên, sát khí đằng đằng, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy thần tử Quỷ Hoàng phải chịu thiệt trước mặt bao nhiêu người như vậy, đây là biến cố không ai ngờ tới.



Bên dưới vang lên một loạt tiếng tặc lưỡi.



Đây gọi là gì, chính là báo ứng, cứ an phận mà đấu giá là xong, lại cứ đòi ép người ta, khiến người ta phải bỏ thêm hai mươi triệu nguyên thạch, giờ thì gặp báo ứng rồi!



“Không ai tăng giá thì tinh cốt cùng kì này sẽ thuộc về thần tử Quỷ Hoàng”, Trường Thiện Chân Nhân mỉm cười, không biết vì sao thấy Quỷ Hoàng Tông phải chịu lép vế và thấy thần tử Quỷ Hoàng phụt ra máu mà ông ta chợt cảm thấy hả hê.



“Tiếp tục đấu giá”, sau khi nhìn nhã gian của Lăng Tiêu Cung rồi lại nhìn sang nhã gian của Quỷ Hoàng Tông lần cuối thì ông ta mới thu lại tinh cốt cùng kì sau đó phất tay lấy ra một món đồ, chính là một cái chuông lớn.



Leng keng!



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
862,015
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1783: “Con có kênh thông tin tình báo riêng của mình”


Vừa ra khỏi thạch thất của động phủ, Diệp Thành đã thấy bên ngoài có rất nhiều người đứng chờ, hơn nữa còn là các trưởng lão, ai cũng là cảnh giới Chuẩn Thiên.



“Lão phu tính rồi, tên này chuẩn bị ra oai đây”, Vô Nhai Đạo Nhân lập tức bấm đốt tay, bộ dạng như thầy bói, buồn cười nhất vẫn là biểu cảm nghiêm túc của ông ta.



Advertisement

“Linh tinh, con không nghĩ như vậy”, Diệp Thành phản bác.



“Không nghĩ vậy mới lạ”.



“Cảnh giới Không Minh đỉnh phong?”, khi hai người đang nói chuyện phiếm thì Thiên Tông Lão Tổ đã nhìn ra tu vi của Diệp Thành, ông không khỏi ngạc nhiên thốt lên.



“Tốc độ tiến cấp đáng sợ như vậy, ngươi bảo đám người già chúng ta làm sao chịu nổi!?”, lão tổ nhà họ Tô thở dài thườn thượt: “Mới một năm thôi mà, có cần nhanh đến vậy không?”



“Tốc độ tiến cấp nhanh cũng chẳng ích gì”, Cổ Tam Thông ngoáy tai: “Năm xưa Ma Vương chỉ ba năm đã tới cảnh giới Chuẩn Thiên đỉnh phong, chỉ còn nửa bước nữa là tới cảnh giới Thiên, nhưng chẳng phải vẫn dừng ở cảnh giới Chuẩn Thiên đỉnh phong gần một nghìn năm đó sao?”



“Gần một nghìn năm có là gì!”, Long Ngũ phản bác: “Đã từng có một kẻ độc ác cái thế, năm trăm năm tiến cấp đến cảnh giới Chuẩn Đế đỉnh phong, nhưng lại chững ở đó hơn tám nghìn năm vẫn chưa được phong Đế, so với người đó thì những người ở Đại Sở này chẳng tính là gì”.



“Chuẩn Đế? Đại Đế?”, các trưởng lão ngơ ngác nhìn Long Ngũ: “Đó… Đó là tu vi gì?”




Thấy vậy, Long Ngũ ho khan một tiếng, biết mình đã nói hơi nhiều bèn lắc đầu giả ngu: “Chắc mọi người nghe nhầm rồi”.



“Ta vừa mới nhận được tin mấy ngày nay Chính Dương Tông đang tập hợp đại quân, xem ra sắp có động tĩnh lớn”, khi mọi người đang bàn tán xôn xao thì Hồng Trần Tuyết đi tới, trên tay cầm một miếng ngọc giản.



“Đội hình lớn nhường nào?”, Chung Giang hỏi.



“Ít nhất là quân số của cả chín điện”.


“Đội hình lớn như vậy, họ định tấn công nhà nào đây?”, lão tổ nhà họ Tô tặc lưỡi: “Nam Sở bây giờ sợ rằng ngoài chúng ta, bất cứ thế lực nào cũng khó mà ngăn cản nổi quân đội tu sĩ khổng lồ như thế!”



“Chúng định tấn công Thanh Vân Tông”, Diệp Thành ung dung lên tiếng.



“Thanh Vân Tông?”, ngay lập tức, tất cả mọi người có mặt đều quay sang nhìn Diệp Thành: “Ngươi biết?”



“Con có kênh thông tin tình báo riêng của mình”, Diệp Thành mỉm cười.



“Lợi hại! Có tin được không đấy?”, Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân nhìn Diệp Thành với vẻ không tin.



“Chiến tranh là chuyện lớn, tiền bối thấy con đùa bao giờ chưa?”, Diệp Thành nhún vai: “Con từng nói Chính Dương Tông có một cao thủ vô song, sau đó Pháp Luân Vương đã xuất hiện, chứng tỏ tin tức của con là chuẩn xác”.



“Nếu vậy thì chúng ta phải nhận món quà lớn của Chính Dương Tông rồi”, Chung Quy vuốt râu mỉm cười: “Có lẽ đến giờ Chính Dương Tông vẫn chưa biết Thanh Vân đã bị chúng ta khống chế, đây chính là lợi thế. Điều động toàn lực, đánh cho chúng trở tay không kịp”.



“Bắt đầu chuẩn bị đi! Cho bọn chúng có đi không có về”, Diệp Thành lập tức hạ lệnh.

“Được, được”, mọi người lần lượt giải tán, ai cũng rất hăng hái, bao vây quét sạch đại quân của chín điện là một trận chiến rất lớn, cảnh tượng đó chắc chắn vô cùng tráng lệ.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
862,015
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3012: “Lý do hay lắm”


Cái chuông này thật sự bất phàm, kim quang chói lọi, vừa được lấy ra đã liên tiếp vang lên âm thanh leng keng.



Thế nhưng điều khác thường đó là rất nhiều người ở bên dưới không hề nhìn Trường Thiện Chân Nhân mà lại đổ dồn ánh mắt về phía nhã gian của Lăng Tiêu Cung, bọn họ đang thầm nghĩ có phải Bích Du đang lên giường với Diệp Thành không?



Advertisement

Có điều cuối cùng thì bọn họ cũng chẳng nhìn thấy gì.



Thế nhưng cho dù là vậy thì cũng khó có thể ngăn lại được ánh mắt của bọn họ nhìn về bên này, cái danh chơi xỏ không phải vừa.



Trường Thiện Chân Nhân tỏ ra ái ngại, ông ta khẽ ho hắng kéo sự chú ý của những người kia về bên này.



Buổi đấu giá tiếp theo diễn ra vô cùng sôi nổi, nhưng lại không hề có sự tham gia của một số người, quả đúng là êm đềm, vì Hoa Thiên bị chơi xỏ đến phát khóc và thần tử Quỷ Hoàng cũng bị chèn ép đến bất lực.



Còn kẻ chơi xỏ là Diệp Thành lúc này lại tỏ ra rất an phận, nhìn từng món vật phẩm mà không hề ra tay, hắn đang đợi, đợi bảo vật quan trọng cuối cùng là tinh không đồ, đây mới chính là mục đích hắn tới Vọng Cổ Tinh.



“Ngươi đúng là tới đâu cũng dấy lên cả làn sóng”, khi uống trà, một giọng nói truyền tới thần hải của Diệp Thành.



“Người không phạm ta thì ta cũng không phạm người”, Diệp Thành mỉm cười, hắn không hề tỏ ra kinh ngạc như thể biết rõ ai truyền âm cho mình.



“Bớt thể hiện một chút đi! Quỷ Hoàng Tông không dễ đụng vào đâu”.



“Ta…”, Diệp Thành còn chưa nói xong thì đã thấy cánh cửa nhã gian của Lăng Tiêu Cung bị phá, nếu nhìn kĩ thì chính là hai bà lão đi theo bảo vệ Bích Du cố tình vào đây.



“Ừm?”, cả hai người vừa vào thì thẫn thờ, vẻ mặt ngỡ ngàng nhìn Bích Du, “thần nữ, mạng che mặt của người?”



“Hai vị trưởng lão tuỳ tiện vào đây như thế này là không coi sự tồn tại của ta ra gì sao?”, Bích Du cau mày nhìn hai người.



“Thần nữ xin thứ tội”, cả hai người vội chắp tay hành lễ lần lượt lên tiếng, “mong thần nữ nhanh chóng theo lão thân về Lăng Tiêu Cung”.



“Vì sao?”



“Buổi đấu giá này Lăng Tiêu Cung chúng ta đã đụng tới Thiên Phủ Thần Triều và Quỷ Hoàng Tông, bọn họ sao có thể để chúng ta yên, chắc chắn sẽ ra tay với chúng ta giữa đường, buổi đấu giá chưa kết thúc nên chúng ta rời khỏi đây sớm lúc nào hay lúc ấy”.



“Với mối quan hệ giữa Lăng Tiêu Cung và Thiên Phủ Thần Triều cũng như Quỷ Hoàng Tông thì hai lão tổ sẽ để chuyện này xảy ra sao?”, Bích Du lãnh đạm đáp lời.



“Việc chặn giết giữa đường chắc chắn sẽ xảy ra tuy nhiên vấn đề không nghiêm trọng cho lắm”, Diệp Thành cũng mỉm cười.



“Ngươi còn dám mê hoặc thần nữ nhà ta?”, cả hai bà lão lên tiếng nạt nộ, uy lực Chuẩn Thánh hiển hiện: “Nếu không phải vì ngươi thì Lăng Tiêu Cung cũng sẽ không đắc tội với Quỷ Hoàng Tông và Thiên Phủ Thần Triều”.



“Hỗn xược”, Bích Du đứng dậy, đôi mắt loé lên ánh nhìn lạnh lùng.



“Thần nữ, chúng ta…”











 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
862,015
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1784: “Đúng là rất đông vui”


“Chung Ly tiền bối, xin dừng bước”, Diệp Thành truyền âm cho Chung Ly.



Nghe vậy, Chung Ly dừng lại.



Chờ mọi người đi hết, Chung Ly mới nhìn Diệp Thành, cười hỏi: “Có phải có nhiệm vụ khác cho ta không?”

Advertisement



“Đúng rồi ạ”, Diệp Thành mỉm cười: “Tiền bối hãy chọn cao thủ mà người cho là đáng tin cậy. Một khi Thanh Vân khai chiến, chúng ta sẽ dùng tốc độ nhanh như chớp chiếm lấy chín phân điện lớn của Chính Dương Tông, còn phải bảo vệ hư không truyền tống trận ở đó nữa”.



“Tiến hành song song à?”, Chung Ly không khỏi mỉm cười.



“Đương nhiên phải tiến hành song song rồi”, Diệp Thành xoay khớp cổ: “Một khi bên Thanh Vân khai chiến, đồng nghĩa với việc chúng ta cũng khai chiến với Chính Dương Tông, sau hai trận chiến này Chính Dương Tông sẽ không còn tồn tại nữa”.



“Hiểu rồi, chuyện này cứ giao cho ta”, Chung Ly lập tức vỗ ngực, sải bước rời đi.



Phù!



Sau khi Chung Ly đi, Diệp Thành mới thở ra một hơi dài, sau đó cũng đi ra ngoài.





Chẳng mấy chốc, hắn nhìn thấy bốn bóng dáng xinh đẹp, hai người trong số đó là Thượng Quan Ngọc Nhi và Thượng Quan Hàn Nguyệt, các cô nương này chưa về gia tộc mà sống ở Ngọc Nữ Phong. Hai người còn lại một người ngây thơ sáng lạn như tinh linh, người còn lại lãnh đạm như băng.



Họ chẳng phải Lạc Hi và Huyền Nữ của Đan Thành sao?



“Mọi người đến lúc nào thế?”, Diệp Thành ngạc nhiên, cất bước đi tới.



“Diệp Thành sư huynh”, nhìn thấy Diệp Thành, Lạc Hi vừa nãy còn đang nói chuyện ríu rít với Thượng Quan Ngọc Nhi đã lập tức chạy tới, sà vào lòng hắn, hai mắt rưng rưng.

“Muội tưởng huynh đã chết rồi chứ?”, Lạc Hi khóc nức nở, từ sau khi Diệp Thành giả chết đến nay, đây là lần đầu tiên cô bé được ở gần hắn đến thế, dường như đã cách cả một đời.



“Ta… Ta vẫn sống khoẻ mạnh”, mặt Diệp Thành đỏ bừng, có lẽ là Lạc Hi ôm quá chặt nên hắn không thở nổi.



“Hoa hoa công tử”, Thượng Quan Ngọc Nhi hung dữ lườm Diệp Thành, trong không khí nồng nặc mùi ghen, Thượng Quan Hàn Nguyệt và Huyền Nữ ở bên cạnh cũng không được tự nhiên lắm.



“Sư phụ, lại có thêm sư nương nữa ạ?”, khi bầu không khí đang gượng gạo thì một giọng nói lanh lảnh vang lên, Tịch Nhan nhảy nhót tung tăng chạy tới, theo sau còn có một nữ tử áo xanh, đó chẳng phải Bích Du sao?



“Tịch Nhan, đừng… đừng đùa”, Diệp Thành ho khan một tiếng, đưa mắt nhìn Bích Du và Tịch Nhan đang tới rồi lại nhìn Huyền Nữ và hai tỷ muội nhà Thượng Quan Ngọc Nhi, hắn thực sự nghi ngờ có phải họ đã bàn bạc trước với nhau rồi không.



“Đã lâu không gặp”, Bích Du lịch sự chào hỏi Thượng Quan Ngọc Nhi, Thượng Quan Hàn Nguyệt và Huyền Nữ, dường như đều là người quen cũ, chào hỏi cho đúng lễ nghi, nhưng khi thấy Lạc Hi đang ôm Diệp Thành, vẻ mặt cô ta cũng trở nên rất lạ.



“Ngọc Nữ Phong đã lâu không đông vui thế này rồi”, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, Sở Linh bước ra từ Ngọc Nữ Các, cười tủm tỉm nhìn Diệp Thành.



“Đúng là rất đông vui”, Diệp Thành cười ngượng ngùng.



“Con còn chuẩn bị một chiếc giường lớn rồi đây”, Tịch Nhan cười hì hì, lấy một chiếc giường cỡ mười trượng ra, hơn nữa còn là giường sắt, lúc tiếp đất còn phát ra tiếng ‘coong coong’.

“…”



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
862,015
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3013: “Làm gì mà thần bí vậy?”  


“Chỉ dựa vào ngươi”?, câu nói của Diệp Thành khiến cả hai người bật cười lạnh lùng, bọn họ ném cho hắn cái nhìn khinh miệt: “Một cảnh giới Thiên, đúng là nực cười, tu sĩ trẻ bây giờ đều ngông cuồng tự đại như vậy sao?”



“Hai vị tiền bối nếu không tin thì vãn bối cũng không còn cách nào khác”, Diệp Thành nhướng vai.



“Ngươi…”



Advertisement

“Lui đi”, hai bà lão còn chưa nói xong thì Bích Du đã lên tiếng, giọng điệu không mấy vui vẻ.



“Chúng ta…”, mặc dù định nói thêm gì đó nhưng cuối cùng cả hai đành thôi, mệnh lệnh của thần nữ không thể làm ngược lại, bọn họ hành lễ rồi quay người đi ra.



Điều đáng nói là cho dù là bà lão mặc y phục đen hay bà lão y phục trắng thì trước khi đi cũng không quên ném cho Diệp Thành ánh mắt đầy ý tứ.



Trực giác nói cho bọn họ biết rằng tên tu sĩ cảnh giới thiên bên trong nhã gian kia có thể khiến thần nữ của bọn họ xiêu lòng và có thể khiến thần tử Quỷ Hoàng cũng như Hoa Thiên phải phun ra máu chắc chắn không thể đơn giản như vẻ bề ngoài.



Cả hai người lui đi thì Bích Du mới nhìn sang Diệp Thành, vẻ mặt tỏ ra ái ngại: “Hai vị bà bà có hơi quá lời, mong ngươi đừng trách họ”.



“Ta không phải là kẻ lòng dạ hẹp hòi, nào, ta cho cô xem một người”, Diệp Thành nói rồi chỉ về một hướng ở bên dưới, trong một trăm nghìn người đấu giá có một thư sinh nữ giả trang nam.



“Có lẽ là nữ giả trang nam”, Bích Du khẽ lên tiếng rồi nhìn sang Diệp Thành: “Ngươi biết cô ta?”


“Đương nhiên”, Diệp Thành cười thần bí, “có lẽ cô cũng đã từng gặp, đợi tới khi nhìn thấy chân dung cô ta thì nhất định sẽ rất bất ngờ đấy”.



“Làm gì mà thần bí vậy?”



“Tinh không đồ được đấu giá rồi”, Diệp Thành nói rồi ánh mắt loé sáng, hắn nhìn vào một bức tranh cuộn trong tay Trường Thiện Chân Nhân, đó chính là tinh không đồ.



Cũng giống hắn, tất cả mọi người ở bên dưới đều ngồi thẳng, đặc biệt là các Chuẩn Thánh, ánh mắt rạo rực.



Chư Thiên Vạn Vực rộng lớn thế nào, tinh không đồ có thể chỉ phương hướng, có tinh không đồ trong tay thì sẽ không bị lạc giữa tinh không, đối với tu sĩ mà nói đây chính là bảo vật vô thượng.

Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, Trường Thiện Chân Nhân mở tinh không đồ cho nó lơ lửng giữa thiên không.



“To thế này sao”, thấy tinh không đồ, bên dưới trầm trồ, cho dù là Chuẩn Thánh cũng không ngoại lệ.



“Ít nhất cũng bao gồm ba tinh vực”.



“Lão phu tu đạo hơn hai nghìn năm nay chưa từng thấy tinh không đồ nào to như vậy”



“Đến nó mà cũng lấy ra để đấu giá, Thiên Phủ Thần Triều quả nhiên có tiềm lực”.



“Thế lực thần bí đó quả là rất mạnh”, trong nhã gian, Bích Du tặc lưỡi: “Cho dù là Lăng Tiêu Cung của ta thì cũng chưa chắc có được tinh không đồ to lớn như vậy, đây chính là bảo vật vô thượng”.



“Ta nên xuống kia đấu giá tinh không đồ này thì hơn”, Diệp Thành nói rồi quay người đi ra ngoài.



Bích Du không ngăn hắn lại, cô cũng biết Diệp Thành có ngụ ý.



Tinh không đồ bao gồm cả ba tinh vực, đó là sự tồn tại thế nào, đủ khiến các thế lực lớn phải điên cuồng, lần này nếu như đấu giá trong nhã gian của Lăng Tiêu Cung thì chắc chắn sẽ khiến Lăng Tiêu Cung chuốc thêm nhiều rắc rối.



So với việc đấu giá trong nhã gian thì xuống dưới đấu giá sẽ an toàn hơn nhiều.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
862,015
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1785: Ta quen ngủ một mình rồi


Nhìn thấy chiếc giường sắt cỡ lớn, không chỉ Diệp Thành mà ngay cả phía Sở Linh cũng há miệng, nhất thời không nói được gì, không biết Tịch Nhan thật sự ngây thơ vô tội hay là cố ý gây chuyện.



Ngay lập tức bầu không khí trở nên im lặng, vẻ mặt ai cũng đặc sắc.



“Nhìn xem, ta nói rồi ngươi không tin, chắc chắn là có mỹ nữ tới. Ấy, ở đây hết này!”, khoảng năm giây sau, sự im lặng bị phá vỡ, mà âm thanh này phát ra từ lối vào, bốn tên khoác vai nhau chạy tới, không cần nói cũng biết là bốn tên phía Tạ Vân, Hùng Nhị, Hoắc Đằng và Tư Đồ Nam.

Advertisement



“Woa! Chiếc giường lớn thế”, Hùng Nhị bước tới, bàn tay mũm mĩm vỗ lên chiếc giường sắt Tịch Nhan vừa lấy ra.



“Cả mười người nằm cũng không thành vấn đề”, Tạ Vân nói một câu với ẩn ý sâu xa.



“Quan trọng nhất là nó rất chắc chắn!”, Hoắc Đằng nói xong còn lấy chuỳ sắt của mình ra gõ vào chiếc giường.



“Vô vị”, Tư Đồ Nam nhìn ba người họ với vẻ mặt chán ghét, sau đó nghiêm túc đi đến bên cạnh Diệp Thành. Đầu tiên hắn ta nhìn Lạc Hi vẫn đang trong vòng tay Diệp Thành, sau đó mới lấy một cái túi lớn từ trong tay áo ra nhét cho hắn, loáng thoáng có thể thấy được trên thứ đó có viết ba chữ lớn: Hợp Hoan Tán.



“Đệ cứ dùng trước đi, không đủ thì vẫn còn”, Tư Đồ Nam vỗ vai Diệp Thành đầy ẩn ý.



“Nào Lạc Hi, muội đứng sang bên này một lúc”, Diệp Thành đẩy Lạc Hi ra khỏi vòng tay của mình.

Sau đó, giây trước Tư Đồ Nam còn đang đứng, giây sau đã nằm dưới đất, ngay cả phía Hùng Nhị đang đứng cách đó không xa cũng bị kéo tới rồi bị ấn xuống đất chịu đòn.



Nói thật hắn đã muốn làm vậy từ lâu rồi, Tịch Nhan từ một cô bé đáng yêu ngoan ngoãn trở nên ranh ma xảo quyệt đều có liên quan đến bốn tên này, đồ đệ ngoan của hắn đã bị phía Hoắc Đằng dạy hư.



A A A!



Diệp Thành không hề nương tay, tiếng hét thảm thiết của bốn người vô cùng thê thảm, chói tai.



Thú vị nhất không phải những điều này, sau khi đánh xong, Diệp Thành chia túi Hợp Hoan Tán thành bốn phần, nhét vào miệng bốn người họ.

Cuối cùng, mọi người thấy bốn tên đó bay ra từ Ngọc Nữ Phong, tạo thành những vòng cung rất đẹp.







Sau khi ném bốn tên kia đi, Diệp Thành phủi phủi tay.



Nhưng bầu không khí nơi này vẫn gượng gạo như trước, chiếc giường sắt khổng lồ trước mặt họ rất chói mắt.



“Chiếc giường này cũng được đấy chứ”, Lạc Hi lau nước mắt, nói xong còn vỗ lên chiếc giường sắt rồi nhìn Diệp Thành, hai mắt to cong cong như hình trăng lưỡi liềm: “Diệp Thành, tối nay muội ngủ với huynh có được không?”



“Ta… Ta quen ngủ một mình rồi”, Diệp Thành ho khan.



“Vậy không được, đông mới vui”, Lạc Hi chớp chớp đôi mắt to, cười hì hì bảo: “Còn có Huyền Nữ sư tỷ, Bích Du tỷ tỷ, Ngọc Nhi tỷ tỷ, Hàn Nguyệt tỷ tỷ nữa, chúng ta… ưm ưm…”



Lạc Hi còn chưa nói hết đã bị Huyền Nữ đứng phía sau bịt miệng, cô nhóc này đúng là không nói khiến người khác hết hồn thì không thôi. Đừng nói là Huyền Nữ, mà Bích Du và Thượng Quan Hàn Nguyệt thậm chí là Thượng Quan Ngọc Nhi trước nay luôn tinh quái kỳ quặc cũng phải đỏ mặt, bao nhiêu người ngủ trên một giường như vậy, không đông vui mới lạ.



“Con nữa”, Tịch Nhan cũng chạy tới góp vui, cô bé còn cười tươi với Sở Linh: “Còn cả Sở Linh sư tổ nữa”.

“Tịch Nhan, càng lúc con càng lớn lối rồi đó”, Sở Linh bị câu nói này làm cho sững sờ, mặt đỏ bừng đi về phía Ngọc Nữ Các, trước khi đi còn lườm Diệp Thành cháy mắt.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
862,015
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3014: “Đừng doạ ta, cái gan của ta nhỏ lắm”.  


Ở bên dưới, Diệp Thành không nhất thiết phải nói rõ thân phận, cho dù là có được tinh không đồ thì cũng chẳng ai biết hắn là ai.



Phía này, Diệp Thành đã ra khỏi nhã gian nhưng lại bị hai bà lão kia chặn lại, bọn họ thể hiện uy lực mạnh mẽ của tu sĩ Chuẩn Thánh: “Sau khi ra ngoài rồi thì không cần quay lại nữa, nếu không hậu quả thế nào ngươi biết rồi đấy”.



Advertisement

“Hai vị tiền bối đang doạ vãn bối sao?”, Diệp Thành mỉm cười, hắn đương nhiên sẽ khgon tức giận, mặc dù lời nói của hai lão bà này khó nghe nhưng lại thể hiện sự trung thành của bọn họ với Bích Du, về điểm này thì hắn nên vui mới phải.



“Không phải doạ đâu, mà là cảnh cáo”, hai lão bà lạnh lùng gằn giọng.



“Rõ, rõ”, Diệp Thành mỉm cười quay đi, bước đi được vài bước hắn liền khoác lên mình lớp áo choàng đen, khuôn mặt, khí tức và huyết mạch đều được Chu Thiên Diễn Hoá che đi.



“Năm triệu”.



“Năm triệu năm trăm”.



“Ta trả sáu triệu”.



Khi Diệp Thành xuống bên dưới thì Phách Mại Các đã bùng nổ, tiếng hét giá vang dội tạo thành làn sóng.

Có lẽ tinh không đồ có sức hút vô cùng lớn khiến ai nấy đều đổ dồn ánh mắt về bên này do vậy mà Diệp Thành xuống đây chẳng ai phát hiện ra, đây đương nhiên là điều mà hắn muốn thấy, không ai để ý là tốt nhất.



Lại lần nữa quay về vị trí ngồi, Yên lão đạo đã quay đầu sang nhìn, ông ta nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân: “Ta nói này, ngươi đái cũng xa đấy, mẹ kiếp, ép bao nhiêu người rồi”.’



“Vì nhìn mãi phải vậy thôi”, Diệp Thành đáp lại sau đó nhìn sang tinh không đồ.



“Đến cả tinh không đồ mà Thiên Phủ Thần Triều cũng đem ra để đấu giá”, Yên lão đạo liếc nhìn rồi tặc lưỡi: “Sau lần đấu giá này, tinh không khó tránh khỏi màn huyết chiến, ai có được tinh không đồ chắc chắn sẽ bị tứ phương vây giết”.



“Vậy tốt nhất là tiền bối nên tránh xa vãn bối một chút”.



“Đừng doạ ta, cái gan của ta nhỏ lắm”.




“Lão phu trả mười triệu”, khi hai người đang nói chuyện thì cái giá của tinh không đò đã được trả tới mười triệu, người ra tay chính là một người mặc áo choàng đen, nghe giọng thì có lẽ là một lão tiền bối.



“Mười triệu một trăm”.



“Mười triệu hai trăm”.



“Ta trả mười triệu ba trăm, có gan thì tăng đi”, có người hùng hồn lên tiếng.



Thế nhưng ngay giây phút sau đó hắn lại bị tiếng hét giá từ tứ phương nhấn chìm, từng người trả giá giống như từng cái bạt giáng thẳng vào mặt hắn ta.



Tên kia ngoan ngoãn hẳn, ngồi im một chỗ, ra vẻ không nổi mấy giây.



Sự cạnh tranh giá một cách điên cuồng khiến giá của tinh không đồ tăng vọt tới tận ba mươi triệu.











 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
862,015
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1786: “Đây cũng là lý do phụ thân bảo ta


“Đâu… Đâu phải ta nói đâu”, Diệp Thành giật giật khoé miệng.



“Còn không thừa nhận, chắc chắn trong lòng ngươi nghĩ như vậy”, Thượng Quan Ngọc Nhi liếc mắt nhìn Diệp Thành.



“Linh tinh, ta rất chung tình đấy”.

Advertisement



“Tin được ngươi mới lạ”.



“Tin hay không thì tuỳ”, Diệp Thành không đồng tình, biết bầu không khí trở nên kỳ quái, hắn bèn vội vàng chuyển chủ đề, hỏi Bích Du: “Tình trạng Phụ Hoàng cô thế nào rồi?”



“Đang bế quan”, Bích Du nhẹ giọng đáp, nhưng vệt ửng hồng trên mặt mãi vẫn chưa hết.



“Phụ Hoàng?”, nghe thấy hai chữ này, ánh mắt mọi người đều tập trung vào Bích Du.



“Bích Du tỷ tỷ, tỷ cũng là công chúa phàm trần sao?”, Tịch Nhan chớp đôi mắt to kinh ngạc nhìn Bích Du.



“Phụ Hoàng của cô ấy chính là Đao Hoàng trong truyền thuyết”, biết điều mọi người đang thắc mắc, Diệp Thành trả lời thay Bích Du luôn.



Lời của hắn khiến ánh mắt những người có mặt đột nhiên thay đổi, ánh mắt nhìn Bích Du cũng thay đổi, nếu Diệp Thành không nói ra, không biết đến lúc nào họ mới biết bí mật này.



“Phụ Hoàng từng nói, chỉ là hư danh thôi”, thấy ánh mắt thảng thốt của mọi người, Bích Du khẽ mỉm cười.



“Không phải hư danh đâu”, Thượng Quan Ngọc Nhi cảm thán: “Quen Bích Du lâu như vậy mà ta cũng không biết Phụ Hoàng của muội là Đao Hoàng, doạ ta hết hồn!”



“Bây giờ biết cũng không muộn”.



“Mọi người cũng đã đến rồi, để ta giúp mọi người mở đan hải và thần hải!”, khi Bích Du và Thượng Quan Ngọc Nhi nói chuyện, Diệp Thành đã triệu hồi tiên hoả đạo thân, thiên lôi đạo thân và Đan Tổ Long Hồn, mục tiêu chính là Huyền Nữ và Lạc Hi.



“Đan hải và thần hải cũng mở được sao?”, Huyền Nữ và Lạc Hi sững sờ.


“Không gì là không thể”, Diệp Thành mỉm cười: “Ngồi xuống đi! Có thể sẽ rất đau đấy, tĩnh tâm nhé”.



Nghe vậy, tuy Lạc Hi và Huyền Nữ không tin lắm nhưng vẫn khoanh chân ngồi xuống, sau đó hít vào một hơi rồi nhắm mắt, tâm cảnh cũng đồng thời lắng xuống.



Lập tức, Đan Tổ Long Hồn, tiên hoả đạo thân, thiên lôi đạo thân lần lượt tiến lên, mỗi người thi triển thần thông của mình, trên mặt Huyền Nữ và Lạc Hi hiện lên vẻ đau đớn, sắc mặt cũng thoáng chốc tái nhợt.



Bên này, Diệp Thành nhìn thoáng qua Huyền Nữ và Lạc Hi rồi lại đưa mắt nhìn Thượng Quan Hàn Nguyệt và Bích Du: “Trong cơ thể hai người đều có huyết mạch đặc biệt, thời gian này ở lại Hằng Nhạc Tông đi, tốt nhất đừng ra ngoài”.



“Đây cũng là lý do phụ thân bảo ta và Ngọc Nhi đến Hằng Nhạc”, Thượng Quan Hàn Nguyệt khẽ đáp.



“Cũng đúng, so với Thượng Quan thế gia thì Hằng Nhạc Tông vẫn khá an toàn”, Diệp Thành mỉm cười.



“Nếu không nhờ Độc Cô thúc thúc luôn ở bên cạnh thì e rằng ta đã bị bắt lâu rồi”, Bích Du tiết lộ bí mật: “Ta có thể cảm nhận được rõ ràng một thế lực nào đó đang theo dõi ta, nói chính xác hơn là theo dõi huyết mạch đặc biệt của ta, chỉ vì e ngại thực lực của Độc Cô Ngạo thúc thúc nên vẫn chưa ra tay thôi”.



“Vậy cẩn thận hơn đi!”, Diệp Thành hít sâu một hơi, nghĩ đến chuyện xảy ra với Cơ Tuyết Băng, vì mục đích nào đó mà Pháp Luân Vương thậm chí cả Thánh nữ của Chính Dương Tông cũng dám động vào, vậy còn điều gì ông ta không làm được nữa.



Hơn nữa đây mới chỉ là Pháp Luân Vương, cao thủ Huyết tộc Thượng Quan Hàn Nguyệt gặp phải năm xưa, cộng thêm như Bích Du nói, Đại Sở này thật sự không chỉ có một thế lực cổ đang thu thập huyết mạch đặc biệt, tuy hiện giờ vẫn chưa biết mục đích của chúng nhưng chắc chắn không phải điều gì tốt đẹp.

“Ta hy vọng chúng ta có thể tham gia trận đại chiến với Thanh Vân Tông sắp tới”, Thượng Quan Hàn Nguyệt nhìn Diệp Thành với vẻ đầy hy vọng.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
862,015
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3015: Thần chơi xỏ đâu?  


Một đống bảo bối trước đó chẳng phải cũng đáng tiền sao, ba nhà này đấu nhau kịch liệt nhưng hiện giờ tới tinh không đồ thì lại im re.



Đương nhiên trong đó cũng có những người với ánh mắt tinh tường nhìn ra được lý do, mặc dù cả ba bên đều có tiềm lực không vừa nhưng cũng không dám hiên ngang đấu giá, tinh không đồ có ý nghĩa vô cùng lớn lao, chắc chắn sẽ chuốc hoạ.



Advertisement

Diệp Thành cau mày, hắn đảo mắt nhìn toàn cảnh một lượt.



Năm mươi triệu!



Trong làn sóng sục sôi, một giọng nói vang lên chấn động cả Phách Mại Các.



Người ra giá là một lão già lưng gù đứng trong góc khuất, mặc dù khuôn mặt già nua nhưng khí tức lại không rõ ràng, ông ta ra tay hào phóng kéo theo sự chú ý của mọi người.



Năm mươi triệu năm trăm!



Bầu không khí tĩnh lặng lại bùng nổ, người lên tiếng đứng ở một góc khác, chính là một lao già tóc bạc.



Sáu mươi triệu


Sau lão già tóc bạc lại có giọng nói vang lên, đó là giọng nói của tên thanh niên ba mắt với khuôn mặt như ngọc chưa mài, trông vô cùng giả, cho dù là Diệp Thành hay các tu sĩ Chuẩn Thánh ở đây thì cũng không nhìn ra.



Bên dưới xôn xao, cái giá liên tục được đẩy lên liên tục, không cần nghĩ cũng biết cả bai người kia không phải hạng tầm thường, chắc chắn là người của Thiên Phủ Thần Triều, Quỷ Hoàng Tông và Lăng Tiêu Cung.



Sau thanh niên ba mắt thì hồi lâu không thấy ai ra giá.



Thần chơi xỏ đâu?



Trong tiếng bàn tán, rất nhiều ánh mắt hướng về Lăng Tiêu Cung, ban nãy còn đấu đá kịch liệt mà bây giờ lại lặng thinh.


Có lẽ xuống dưới này rồi!



Có người đảo mắt nhìn tứ phía, nói không chừng thần chơi xỏ đang đứng một góc nào đó ngắm chuẩn thời cơ mới ra tay.



Thấy vậy, Trường Thiện Chân Nhân trên cao đài đảo mắt nhìn quanh: “Sáu mươi triệu, có ai tăng giá không?”



“Sáu mươi triệu một trăm”, Diệp Thành lên tiếng khiến người ta phải chú ý.



“Ta đi tiểu đã”, Yên lão đạo không nghĩ gì nhiều, cứ thế đứng dậy bỏ chạy còn nhanh hơn thỏ, nếu như Diệp Thành mà đoạt được tinh không đồ thì chắc chắn sẽ bị đánh hội đồng, là một người ở cạnh hắn, ông ta không thể tránh khỏi bị liên luỵ, chỉ cần không để ý sẽ rơi vào tầm ngắm bất cứ lúc nào.







“Sáu mươi triệu một trăm, còn ai tăng giá không?”



“Sáu mươi triệu năm trăm”, lại là lão già lưng gù kia cứ thế hét cái giá tăng thêm năm triệu nguyên thạch.



“Bảy mươi triệu”, Diệp Thành lãnh đạm lên tiếng, đây đã là giới hạn của hắn, vả lại đã tính cả phần đan dược kia, nếu trách chỉ trách trước đó hắn mua pháp khí và lư đồng mất quá nhiều nguyên thạch.

“Bảy mươi triệu năm trăm”, lão già lưng gù lên tiếng, giọng nói khàn khàn.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
862,015
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1787: Thời gian chầm chậm trôi qua.  


“Cô không nói thì ta cũng định để các cô tham gia”, Diệp Thành thản nhiên nhún vai: “Các cô đều là những nữ nhi ưu tú, không tham gia chiến tranh sao được!”



Póc! Póc!



Khi mấy người nói chuyện thì Huyền Nữ và Lạc Hi ở bên cạnh lần lượt mở được đan hải, sau đó tu vi của họ cũng lần lượt tiến giới đến cảnh giới Không Minh tầng thứ nhất.

Advertisement



Lát nữa mở thần hải cần rất nhiều thời gian, vì liên quan đến linh hồn nên Đan Tổ Long Hồn cũng không dám làm bừa, dù sao hai người cũng khác với Sở Linh.



“Không xong ngay được đâu”, Diệp Thành nhìn Lạc Hi và Huyền Nữ rồi nhảy lên đá Huệ Tâm sau đó ngồi xếp bằng trên đó, từ từ nhắm mắt lại.



Hai ngày nay tu vi của hắn tiến giới quá nhanh, cần thời gian củng cố, còn có hỗn độn đạo của hắn nữa, hắn mới chỉ biết sơ qua, cũng cần thời gian để tiếp tục lĩnh ngộ, áp lực đến từ bên ngoài làm cho hắn không dám lơ là chút nào.



Vì hắn nhắm mắt thiền định nên nơi này trở nên yên tĩnh, Lạc Hi và Huyền Nữ đang mở thần hải, còn lại Bích Du, Thượng Quan Ngọc Nhi và Thượng Quan Hàn Nguyệt nhàm chán chống cằm ngồi đó, không biết đang nghĩ gì.



Còn Tịch Nhan, cô bé ngưng tụ một đám vân đoàn rồi ngồi lên đó, hai tay nhỏ bé cũng chống cằm, đôi mắt to chớp chớp nhìn Diệp Thành.



“Vẻ mặt cô nhóc này là lạ”, cách đó không xa, vẻ mặt Thượng Quan Ngọc Nhi trông có hơi kỳ quái.



“Cô bé là đồ nhi Diệp Thành nhận khi đến nước Triệu thực hiện nhiệm vụ”, Bích Du nở nụ cười: “Nghe nói cô nhóc này rất có thiên phú, tài giỏi hơn bất kỳ người nào muội gặp, thành tựu sau này của cô nhóc chắc chắn không dưới Diệp Thành”.



“Thời đại này đúng là phi thường”, Thượng Quan Hàn Nguyệt hít một hơi thật sâu, ánh mắt nhìn Tịch Nhan loé lên ý tứ sâu xa: “Huyết mạch đặc biệt như thế, thiên phú phi thường như vậy, thế hệ này chắc chắn là thời đại của những ngôi sao sáng”.



Hai người tỷ một câu muội một câu, Thượng Quan Ngọc Nhi ở bên cạnh cũng đang nghĩ về một chuyện khác: Nước Triệu.



Mỗi lần nhắc đến hai từ “nước Triệu” này, cô ta đều không khỏi nghĩ đến một vài chuyện cũ xấu hổ, cô ta gặp Diệp Thành ở nước Triệu, hơn nữa lần đầu gặp mặt hai người còn “thẳng thắn” với nhau, nói rõ hơn tức là không mặc quần áo.



Thời gian chầm chậm trôi qua.




Ba canh giờ sau, Lạc Hi và Huyền Nữ từ từ tỉnh lại, vẻ mặt ai cũng lộ rõ vẻ ngạc nhiên vui mừng, mở đan hải và thần hải, còn tiến giới tu vi, đây phải nói là một may mắn lớn.



Nhưng Diệp Thành vẫn chưa mở mắt, hắn ngồi một lúc hơn mười canh giờ.



Trong khoảng thời gian này, cao thủ của Hằng Nhạc, Viêm Hoàng và các thế gia lớn bay tới bay tui, đại quân tu sĩ cũng âm thầm được điều đi, mục tiêu là Thanh Vân Tông, công cuộc bao vây nhắm vào đại quân của Chính Dương Tông vẫn đang tiến hành một cách có trật tự.



Không biết đến lúc nào, sắc trời bắt đầu tối, Hằng Nhạc Tông ồn ào cả ngày cuối cùng cũng dần yên ắng trở lại.



Hửm?



Diệp Thành đang ngồi xếp bằng trên đá Huệ Tâm hơi nhíu mày, từ từ mở mắt, vô thức nhìn ra ngoài Hằng Nhạc Tông.



Qua kết giới hộ sơn chín tầng của Hằng Nhạc Tông, hắn nhìn thấy một người mặc áo choàng đen đang đứng đó, lúc này người ấy đang nhìn vào bên trong Hằng Nhạc, ánh mắt hai người giao nhau giữa khoảng không.



“Sao lại về rồi?”, vẻ mặt Diệp Thành kỳ quái, hắn vô thức đứng dậy, bước vào hư không, đi ra ngoài.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
862,015
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3016: “Đạo hữu quả là có lực”


“Haiz”, Diệp Thành thở dài, hắn cảm thấy xót xa, hắn đã tính ra lão già kia có tới tận chín mươi triệu linh thạch còn hắn chỉ có bảy mươi triệu, chênh nhau hai mươi triệu, đấu không lại lão ta.



“Tiểu tử, tiền của ngươi cũng nhiều đấy”, khi Diệp Thành còn đang tiếc nuối thì một giọng nói vang lên trong thần hải của hắn.



Advertisement

“Suýt thì quên mất cô”, mắt Diệp Thành sáng lên, hắn nhìn sang thư sinh đang lật sách ở cách đó không xa sau đó toét miệng cười: “Đại lão từ xa tới đây nhất định mang theo không ít tiền, cho ta vay một ít được không?”



“Tiền của cả gia tộc ta bị ngươi lấy đi sạch rồi”.



“Nói gì vậy chứ, vãn bối chỉ lấy có mấy chục triệu”.



“Sao, còn muốn lấy sạch kim khố của ta à?”, người thư sinh kia nói với giọng hào hứng và vẫn thản nhiên lật mở cổ thư.



“Vãn bối có ý định đấy nhưng cũng không có cái gan đấy”, Diệp Thành cười trừ.



“Ngươi có gì mà không dám”.


“Thôi những chuyện bên lề để sau hãy nói, người nói xem người có bao nhiêu tiền?”, Diệp Thành xoa tay.



“Chỉ còn ba mươi triệu ba trăm”.



“Đủ rồi”, Diệp Thành toét miệng cười, thêm bảy mươi triệu của hắn, đủ để đoạt được tinh không đồ.



“Còn ai tăng giá không?”, Trường Thiện Chân Nhân lại cất lời, nói rồi không quên nhìn sang Diệp Thành.



“Chín mươi triệu”, Diệp Thành lên tiếng, hắn hùng hồn hét giá.



“Đúng là giàu có, Phách Mại Các đúng là ngoạ hổ tàng long”, bên dưới lại vang lên tiếng bàn tán xì xào và tiếng tặc lưỡi.



“Cũng tăng một mạch lên tám mươi triệu một trăm như thần chơi xỏ, hét cái giá như chơi vậy”.



“Đạo hữu quả là có lực”, lão già lưng gù kia cười u ám, bên trong đôi mắt đục ngầu còn hiện lên tinh quang sắc lạnh, đó là sát khí, chính là sát khí khủng khiếp đối với Diệp Thành.



“Có gì đâu”, Diệp Thành nhướng vai.



“Tinh không đồ thuộc về ngươi đó”, lão già lưng gù hắng giọng sau đó thu lại ánh mắt, trong đôi mắt còn loé lên hàn quang, chín mươi triệu là giới hạn của ông ta, ông ta thực sự không còn tiền nữa.



“Vị đạo hữu này trả chín mươi triệu, chư vị còn ai tăng giá không?”, thấy lão già lưng gù từ bỏ, Trường Thiện Chân Nhân mới mỉm cười nhìn tứ phương, sau đó không quên liếc nhìn vào nhã gian trên lầu ba.



Bên dưới liên tiếp vang lên từng âm thanh tặc lưỡi nhưng không ai lên tiếng, chín mươi triệu linh thạch đối với bọn họ mà nói là cái giá trên trời.



Thấy bên dưới không ai nói gì, Trường Thiện Chân Nhân mới mỉm cười: “Đã không ai tăng giá thì tinh không đồ này sẽ thuộc về vị đạo hữu đây, buổi đấu giá của Vọng Cổ Tinh đến đây là kết thúc, mời các vị đạo hữu đấu giá được bảo vật mang nguyên thạch tới lĩnh bảo vật.”

Vậy là xong sao?



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
862,015
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1788: “Huynh nói không sai”


Đêm khuya, bầu trời sao như những hạt cát bụi.



Dưới ánh trăng, một bóng người như ẩn như hiện đứng trên một ngọn núi bên ngoài Hằng Nhạc Tông, lớp áo choàng đen tung bay theo từng cơn gió, ngũ quan gần như tuyệt đẹp của người này hiện lên vô cùng sắc sảo trong màn đêm.



Advertisement

Người này nếu nhìn kĩ thì có phần quen mặt, nếu tới gần quan sát thì chẳng phải là Cơ Tuyết Băng nữ giả trang nam sao?



Cơ Tuyết Băng đêm nay khác với những ngày khác.



Trước kia cô giống như tiên nữ từ Cửu Trùng Thiên hạ phàm, y phục trắng tinh khôi, thánh khiết vô ngần, nhưng lúc này Cơ Tuyết Băng lại trong bộ dạng nữ cải trang nam, vẫn giống như một thư sinh nhưng lại khoác trên mình lớp áo choàng đen, sự lạnh lùng khó tả khiến cô giống như một sát thủ máu lạnh.



“Ta rất bất ngờ khi muội xuất hiện ở đây”, không lâu sau đó, một giọng nói vang lên, giọng nói còn chưa dứt thì một bóng hình đã hiện ra, Diệp Thành chậm rãi sải bước tới.



“Huynh quả nhiên là chưởng giáo của Hằng Nhạc Tông”, Cơ Tuyết Băng vẫn bình tĩnh nhưng đôi mắt đã không thể che giấu mọi nỗi bất ngờ.



“Muội từ xa tới đây không phải là để hỏi ta chuyện này chứ?”, Diệp Thành đứng ở vị trí cách Cơ Tuyết Băng ba trượng mỉm cười nhìn cô, “đã không còn hứng thú với thế đạo thì tại sao muội lại quay về, hay là muội tới để cáo từ với ta?”

“Huynh nói không sai”, Cơ Tuyết Băng hé miệng, giọng nói nhẹ nhàng lạnh băng, “một thế giới thái bình cần một con đường trải đầy máu và xương”.



“Cho nên?”, Diệp Thành nhìn Cơ Tuyết Băng với ánh mắt tò mò.



“Ta hi vọng trông thấy một thế giới thái bình”, Cơ Tuyết Băng khẽ giọng lên tiếng, nói rồi cô dùng lớp mặt nạ lạnh băng che đi khuôn mặt mình, “vì vậy ta cũng nguyện bước trên con đường trải đầy xương máu, cũng nguyện chịu tiếng chửi rủa của vạn cổ”.



“Cơ Tuyết Băng hiện giờ khiến ta cảm thấy thật khác lạ”, Diệp Thành nói với giọng lãnh đạm, “không biết vì sao cảnh tượng này lại khiến ta có cảm giác đau thương, không phải đau thương vì những gì đã trải qua mà đau thương vì thế đạo này. Chính vì sự nhơ bẩn của nó mà khiến cho con đường trông có vẻ huy hoàng này lại vô cùng gập ghềnh gian khó.



Cơ Tuyết Băng không nói gì, cô mặc cho từng làn gió thổi qua mà không hề di chuyển.




Có lẽ ngay từ giây phút đeo lớp mặt nạ lên cô đã từ biệt với quá khứ, cô không còn là Thánh Nữ thanh cao nữa mà chỉ là một con người máu lạnh sống dưới lớp mặt nạ mà thôi.



Thấy Cơ Tuyết Băng trầm tĩnh như vậy, Diệp Thành bất giác mỉm cười, hắn quay người đi về phía Hằng Nhạc Tông: “Đi thôi, đêm nay ta sẽ dẫn muội đi tham quan miễn phí Hằng Nhạc Tông”.



Phía sau, Cơ Tuyết Băng đi theo Diệp Thành, bóng hình trong đôi mắt cô không còn mờ nhạt như trước nữa, nó rõ hơn bao giờ hết vì hiện giờ cô đã đi theo bước chân hắn rồi.



Hằng Nhạc Tông đêm nay hết sức tĩnh mịch, mọi thứ đều yên bình.



“Đây là Tiểu Linh Viên”, khi bước lên bậc thềm, đi qua Tiểu Linh Viên, Diệp Thành bất giác dừng lại nhìn Tiểu Linh Viên có phần hoang tàn, hắn mỉm cười: “Năm xưa khi bị Chính Dương Tông đuổi đi, ta khờ khạo ngây dại, trước khi trở thành đệ tử của Hằng Nhạc Tông ta sống ở đây”.



“Đêm khuya thanh vắng, chúng ta không làm chút chuyện giữa nam và nữ thì còn làm gì chứ?”, Diệp Thành vừa há miệng đã vang lên câu nói này.



“Không phải ta nói, muội nghe biết vậy, đừng coi là thật”, Diệp Thành cười trừ, hắn lại sải bước lên bậc thềm, “ta nói với muội một bí mật, trước khi diễn ra trận so tài tam tông, ta đã vào cấm địa của Chính Dương Tông và gặp Thái Hư Cổ Long Hồn của Chính Dương Tông, ta để lại chín phần phân thân ở đây nên khi quyết đấu với muội ta liên tục được truyền tinh nguyên đại địa”.

“Ta có thể cho rằng đây là hành động dối trá không?”, Cơ Tuyết Băng nói rất thản nhiên, cô cứ thế đi theo sau Diệp Thành nhưng trong đôi mắt rõ vẻ kinh ngạc, nếu không phải Diệp Thành nói ra thì cô vĩnh viễn không bao giờ biết được sự thật.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
862,015
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3017: Cuối cùng cũng cắt đuôi được rồi!  


Rất nhiều người tỏ ra tiếc nuối nhưng dù sao cũng đã kết thúc rồi.



Mọi người lần lượt đứng dậy, ai nấy đều chép miệng, đây có lẽ là lần đầu tiên có một buổi đấu giá đặc sắc như vậy trong bao nhiêu lần bọn họ tham gia đấu giá, thần chơi xỏ xuất thế khiến bầu không khí kịch tính thấy rõ.



Advertisement

Nghĩ tới thần chơi xỏ, rất nhiều người bất giác nhìn sang nhã gian của Lăng Tiêu Cung, bọn họ muốn thấy vị thần kia một lần.



Thế nhưng không một ai được như ý nguyện, mặc dù người của Lăng Tiêu Cung đến nhưng chỉ có Bích Du với lớp mạng che mặt và hai bà lão xuất hiện, ngoài ba người bọn họ ra thì không hề có người thứ tư.



Hừ!



Người của Quỷ Hoàng Tông bước đi còn không quên hắng giọng với Bích Du.



Lại nhìn sang thần tử Quỷ Hoàng, hắn bị chơi xỏ đến mức không còn sức mà chống trả, tới bây giờ vẫn còn trong trạng thái hôn mê.



Diệp Thành cũng đứng dậy nhưng lại cau chặt mày vì hắn chính là tiêu điểm của rất nhiều Chuẩn Thánh, thậm chí là Thánh Nhân, nếu trách chỉ trách hắn đã có được tinh không đồ, rất nhiều người đã nảy sinh ý định muốn giết hắn đoạt đồ.



Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu rồi bước vào nội đường của Phách Mại Các để lấy tinh không đồ và lư đồng thiên thuẫn.



Cẩn thận!



Bích Du truyền âm đến, giọng nói rõ vẻ lo lắng.



Ra ngoại thành đợi ta!



Diệp Thành bỏ lại một câu sau đó bước ra khỏi Phách Mại Các.



Phía sau hắn, không chỉ một người đi theo, người nào người nấy khí tức ẩn đi, rất nhiều tu sĩ Chuẩn Thánh, cũng không thiếu Thánh Nhân.



Diệp Thành đương nhiên biết có người đi theo mình nên khoác lên mình một lớp áo choàng đen thong dong đi trên đường, gần như mỗi sạp hàng đều có bóng dáng của hắn và kéo theo cả đám người đi theo vòng mất vài vòng.



Không biết mất bao lâu Diệp Thành mới dừng chân, hắn đứng lại bên dưới tượng đá của Đông Hoàng.



Đây là vị Hoàng của Đại Sở, mặc dù là tượng đá nhưng hắn cũng tỏ ra vô cùng kính nể.



Không biết mất bao lâu, thư sinh nữ giả trang nam kia cũng đến, đứng bên dưới tượng đá tĩnh lặng quan sát, trong đôi mắt đẹp còn mang theo thăng trầm thời gian như thể nhận ra tượng đá Đông Hoàng.



Cẩn thận!



Người thư sinh khẽ truyền âm cho Diệp Thành.



Vãn bối biết rồi!











 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
862,015
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1789: “Đó là Giới Luật Đường”


“Đương nhiên là dối trá, nếu không thì làm sao ta thắng được muội?”, phía trước, Diệp Thành ho hắng đáp.



“Huynh thực sự mạnh hơn ta”.



Advertisement

“Đó không còn quan trọng nữa”, Diệp Thành vừa sải bước vừa nhướng vai, “có điều có một số chuyện ta cũng phải giải thích một chút, câu nói vừa rồi chính là do Thái Hư Cổ Long Hồn ở Chính Dương Tông nói, ta không muốn mang tiếng. Mặc dù con người ta cũng không phải nghiêm túc nhưng vào lúc quan trọng thì ta lại rất đáng tin, ta…”



“Nếu như huynh đồng ý thì muội có thể cởi y phục bất cứ lúc nào”, Cơ Tuyết Băng cứ thế ngắt lời Diệp Thành, giọng nói rất bình tĩnh, gần như không mang theo bất cứ tình cảm nào.



“Muội của hôm nay thật khiến ta phải bất ngờ”, Diệp Thành vẫn không dừng chân nhưng hắn bất giác lắc đầu, “thế đạo này mặc dù rối ren nhưng cũng không đến mức gập ghềnh như muội nghĩ đâu, cho dù đeo lớp mặt nạ lên nhưng muội vẫn là Cơ Tuyết Băng, muội cũng nên có sự cao ngạo của mình, ta hi vọng Cơ Tuyết Băng ở phía sau mình có tình chứ không phải là một hình nộm không quan tâm tới bản thân”.







“Hai ngươi nói chuyện chẳng thú vị chút nào cả”, Cơ Tuyết Băng trậm tư nhưng Thái Hư Cổ Long đê tiện lại lên tiếng vả lại còn thông qua Diệp Thành mà nói.



“Theo ta thấy thì địa điểm ban nãy không tồi, thích hợp để làm chuyện ân ái đấy”, Thái Hư Cổ Long cứ thế nói một tràng.

“Tiểu cô nương, ta nói thật đấy”, thấy Diệp Thành không quan tâm tới Cơ Tuyết Băng, Thái Hư Cổ Long thông qua tầm nhìn của Diệp Thành nhìn sang Cơ Tuyết Băng, “ta muốn nói với cô một cách có trách nhiệm rằng nếu như hai người sinh con thì đứa bé chắc chắn là một sự tồn tại nghịch thiên, vì tạo ra thế hệ ưu tú về sau thì hai người nhất định phải tìm một địa điểm mà ân ái với nhau đi, không cởi y phục cũng được”.



“Kia, nhìn ba ngọn núi kia chưa?”, mặc cho Thái Hư Cổ Long càm ràm, Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng cứ thế ngó lơ.



“Bên trái là Thiên Dương Phong, bên phải là Địa Dương Phong, ở giữa là Nhân Dương Phong, đó là ba ngọn núi to lớn ở ngoại môn Hằng Nhạc Tông”, Diệp Thành nói rất tỉ mỉ chi tiết, khi Thái Hư Cổ Long còn đang mải càm ràm thì hắn vẫn mải mê giới thiệu cho Cơ Tuyết Băng.



“Khi ta vừa tới Hằng Nhạc Tông thì ba phong chủ của ba ngọn núi đó đều không cần ta, ta chẳng còn cách nào khác, ai bảo tu vi của ta thấp kém chứ?”, Diệp Thành nhướng vai sải bước.



Phía sau, Cơ Tuyết Băng không nói lời nào, cô chỉ liếc nhìn Diệp Thành rồi lại đi theo Diệp Thành.



“Phong Vân Đài”, không biết từ bao giờ Diệp Thành lại lần nữa dừng lại, hắn chỉ vào vài chiến đài khổng lồ cách đó không xa, “đây là một nơi tốt, năm xưa khi ta vừa mới đến đây thì liên tục đánh nhau, lúc đó ta rất nghèo nên cũng nhờ đánh đấm mà kiếm về không ít tiền”.



“Đó là Binh Khí Các, còn làm gì thì có lẽ muội biết, chẳng khác gì Chính Dương Tông cả”.



“Đó là Giới Luật Đường”, Diệp Thành chỉ về phía đại điện với đại khí dồi dào, “năm xưa ta cũng không ít lần tới đây, suýt chút nữa bị đánh chết ở đây. Doãn Chí Bình từng là thủ đồ ở nơi này”.



“Linh Đan Các, nơi ở của Từ Phúc trưởng lão, có thể coi là sư phụ khai sáng cho ta về thuật luyện đan”.



“Chấp Pháp Điện, Linh Quả Viên, Càn Khôn Các…”



Diệp Thành liên tục di chuyển, mỗi một nơi hắn đi qua hắn đều giới thiệu rất chi tiết cho Cơ Tuyết Băng.



Có điều, Cơ Tuyết Băng phía sau hắn lại giống như một hình nộm, cô không nói lời nào, chỉ lặng lẽ đi sau Diệp Thành, bất cứ nơi nào Diệp Thành giới thiệu cô đều lặng lẽ quan sát như thể nhìn thấy bóng dáng hắn xuất hiện ở từng nơi vậy.



Trên đường đi, ngoài tiếng nói của Diệp Thành thì không còn âm thanh nào khác.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
862,015
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3018: “Cái gì mà khả năng, là chắc chắn”.  


Sau khi nhìn tứ phương, Diệp Thành mới bước chân vào dòng người.



Con đường của Thần Triều về đêm vẫn rất phồn hoà, người người qua lại tấp nập, phần lớn bọn họ đều tới để đấu giá còn cái danh thần chơi xỏ của Diệp Thành cũng được người ta lan truyền.



Advertisement

Thấy vậy, Diệp Thành chỉ mỉm cười, hắn bước ra khỏi cổ thành của Thiên Phủ Thần Triều.



Có điều hắn vừa ra khỏi thành trì và bước vào thiên không thì một bóng người ẩn trong vân đoan đã chặn đường hắn.



Đó là một tên thanh niên tóc bạc mặc y phục tím, thân mặc lớp áo choàng màu tím, đôi mắt sáng như vì sao, khí huyết súc sôi, tiên quang khắp cơ thể chói lọi, trông không khác gì một vị thần vương.



Người đó chính là Hoa Thiên, thần tử Thần Triều, mặt mày hung tợn, sát khí đằng đằng.



“Hoa huynh tới đây để tiễn ta sao?”, Diệp Thành mỉm cười nhìn Hoa Thiên và không tỏ ra quá bất ngờ như thể hắn biết trước Hoa Thiên sẽ chặn mình ở đây vậy.



“Diệp Thành, đường xuống hoàng tuyền của ngươi sẽ không cô đơn đâu”, Hoa Thiên cười u ám.


“Là thần tử Thần Triều”, có lẽ sát khí Hoa Thiên quá mạnh nên kéo theo ánh mắt của các tu sĩ.



“Sát khí của Hoa Thiên mạnh quá, là tên tu sĩ cảnh giới Thiên đó đụng tới hắn sao?”, có người kinh ngạc lên tiếng.



“Mùi thuốc súng rất nồng”.



“Hoa Thiên, một thần tử Thần Triều mà lại lòng dạ mưu mô vậy sao?”, trong âm thanh huyên náo, Bích Du bay từ xa tới, đứng trên tinh không lạnh lùng nhìn Hoa Thiên.



“Tiên tử Bích Ba nhúng tay vào, xem ra mối quan hệ với tên Diệp Thành kia không tồi”, người từ tứ phương xôn xao.



“Theo ta thấy thì tên Diệp Thành kia khả năng cao là thần chơi xỏ trong buổi đấu giá rồi”.



“Cái gì mà khả năng, là chắc chắn”.



“Chẳng trách mà Hoa Thiên lại chặn hắn, để tính sổ đây mà”.



“Thần chơi xỏ, vậy thì phải lưu lại mang về thờ thôi”, rất nhiều người lấy tinh thạch kí ức ra lạc ấn dung mạo của Diệp Thành trong đó, đó là thần nhân, là thần chơi xỏ có thể gạt cả trời cả đất, sự tồn tại thế này mang về có thể trừ tà cũng nên.







“Tiện nhân”, trong tiếng bàn tán xôn xao, thiên tiêu chợt vang lên tiếng gằn phẫn nộ của Hoa Thiên, lời này của hắn rõ ràng đang mắng chửi Bích Du.



“Đường đường là thần tử Thần Triều mà lại tỏ ra không có học vậy sao?”, Diệp Thành lên tiếng, giọng nói lạnh lùng vang vọng khắp cửu tiêu, đến cả Bích Du và hai lão bà mặt mày cũng rõ vẻ khó chịu.



“Sao, ngươi không phục à?”, Hoa Thiên bật cười, vẻ mặt hung tợn.

“Phục, đương nhiên phục, chó thường hay cắn người mà”.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
862,015
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1790: Rất thích hợp với muội đấy


Diệp Thành giống như một hướng dẫn viên miễn phí, cả hai cứ thế di chuyển.



Đi qua ngoại môn rồi tới nội môn.



Cũng giống như ngoại môn, Diệp Thành giới thiệu hết sức tỉ mỉ từng địa điểm.

Advertisement



Trong lúc này cũng có những đệ tử cần cù ngồi trên ngọc thạch tu luyện, nhìn hai người đi qua, bọn họ bất giác gãi đầu, vẻ mặt khó hiểu, cả hai người đêm hôm lại như u linh khiến người ta phải giật mình.



“Đó là Thiên Huyền Phong, đỉnh núi to nhất ở Hằng Nhạc Tông”, Diệp Thành lại dừng lại, hắn chỉ về đỉnh núi Thiên Huyền đang chìm trong từng tầng mây.



“Diệp Thành, có những đệ tử và trưởng lão ở Chính Dương Tông không có tội gì cả”, Cơ Tuyết Băng cuối cùng cũng lên tiếng ngẩng đầu nhìn Thiên Huyền Phong nhưng lại chuyển chủ đề, giọng nói của cô lãnh đạm, ngữ khí hi vọng mong chờ, “nếu có ngày huynh diệt Chính Dương Tông thì huynh có tha cho bọn họ không?”



Nghe vậy, Diệp Thành hơi dừng bước nhưng rất nhanh sau đó hắn đã lấy lại dáng vẻ bình thường và mỉm cười, nói: “Nói thực thì muội không có tư cách thương lượng với ta”.



“Có điều ta lại thích nhân tài”, Diệp Thành tiếp tục, “muội là một nhân tài vả lại còn là nhân tài tuyệt thế, cho nên muội có quyền nói, và ta có nghĩa vụ phải nghe theo”.



“Đa tạ huynh”, Cơ Tuyết Băng hít vào một hơi thật sâu.



“Muội có gì muốn hỏi không? Chỉ trong ngày hôm nay ta cho muội đặc quyền này thôi”, Diệp Thành nói rồi không quên tiện tay hái một cây linh thảo rồi hấp thu linh nguyên trong đó vào cơ thể.



“Huynh có hận muội không?”, Cơ Tuyết Băng dừng lại, cô tĩnh lặng quan sát bóng hình Diệp Thành.



“Ta biết muội sẽ hỏi vậy mà”, Diệp Thành cũng dừng lại, hắn cúi người khẽ hít hà mùi hương của linh hoa rồi mỉm cười, nói: “Xem ra ta vẫn rất hiểu muội, còn bí mật của ta thì hình như muội lại không quan tâm, có điều tới lúc này rồi thì câu hỏi của muội hình như không còn ý nghĩa nữa, vả lại khi ở trận so tài tam tông ta đã từng cho muội đáp án rồi. Không ai hiểu muội hơn ta, cũng không ai hiểu ta hơn muội, chuyện gì nên nhớ, chuyện gì nên quên thì hà tất muội phải hỏi?”



Cơ Tuyết Băng lại chìm vào im lặng, đằng sau lớp mặt nạ, cô chỉ biết bặm môi, trong đôi mắt đẹp còn ẩn hiện vẻ tự giễu.



“Muội chọn một nơi để ở đi, tuỳ muội chọn”, phía này, Diệp Thành cuối cùng cũng hái bông hoa kia xuống, hắn hít hà mùi hương của hoa rồi mới nhìn sang Cơ Tuyết Băng đang trầm tĩnh.




“Huynh ở đâu muội ở đó”, Cơ Tuyết Băng nói rồi khẽ quay người đi về phía Ngọc Nữ Phong.



“Ta nói này, hay là muội chọn nơi khác đi”, Diệp Thành vội tiến lên trước. Ngọc Nữ Phong vốn dĩ đã đủ náo nhiệt rồi, Cơ Tuyết Băng tới đây sẽ càng náo nhiệt hơn nữa.



“Cho muội ở một rừng trúc là được, muội sẽ không làm phiền tới bất cứ ai đâu. Không ai biết muội là Cơ Tuyết Băng cả”, Cơ Tuyết Băng di chuyển chậm rãi nhưng lại như có tiết tấu, không hề có ý dừng lại.



“Đây là lần đầu tiên ta phát hiện ra muội tự giác như vậy đó”, Diệp Thành lắc đầu đi theo.



Bầu trời đêm mênh mang, những vì sao như những hạt cát bụi.



Diệp Thành dẫn Cơ Tuyết Băng vào trong một khu rừng Trúc nhỏ yên tĩnh trên đỉnh Ngọc Nữ Phong, trong nơi sâu thẳm được che lấp bởi khu rừng trúc chính là một lầu các nhỏ xinh đẹp.











 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
862,015
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3019: “Đừng tự tin quá, cẩn thận không mất lưỡi


“Muốn chết”, Hoa Thiên gằn lên phẫn nộ, cứ thế bay vào hư thiên tung ra một chưởng về phía Diệp Thành.



Diệp Thành hắng giọng, đương nhiên không thể đứng yên chịu trận, hắn bước ra tung ra một chưởng bát hoang đánh vào thương không.

Advertisement



Rầm!



Quyền chưởng va vào nhau, Hoa Thiên còn chưa kịp di chuyển thì Diệp Thành đã bị đánh lùi liên tiếp về sau, khoé miệng trào máu, nhưng hắn bị thương không phải do Hoa Thiên mà là do thiên khiển làm thương.



“Đường đường là Hoang Cổ Thánh Thể mà cũng chỉ đến thế thôi”, Hoa Thiên bật cười, hắn giống như con chó điên, cười đến mức tôi độc.



“Hoang Cổ Thánh Thể?”, câu này của Hoa Thiên khiến tứ phương xôn xao, ánh mắt của rất nhiều người đều đổ dồn về bên này, tất cả dừng lại ở phía Diệp Thành, bọn họ không ngờ thần chơi xỏ lại có huyết mạch bá đạo thế này.



“Có thể sánh với huyết mạch nghịch thiên của Đại Đế”.



“Chẳng trách mà tiên tử Bích Ba lại chọn hắn, không ngờ là Hoang Cổ Thánh Thể, đúng là bất ngờ”, có lão tu sĩ vuốt râu.



“Thần nữ, chúng ta nhanh chóng rời đi thì hơn”, hai lão bà của Lăng Tiêu Cung lần lượt nhìn sang Bích Du.



“Vì sao phải đi?”, Bích Du lãnh đạm đáp lời, cô chưa bao giờ hoài nghi về thực lực của Diệp Thành, hắn là người từng trảm Đại Đế thì sao phải sợ một Hoa Thiên ở cảnh giới Thiên, cô ta tin tưởng Diệp Thành hơn bất cứ ai.



“Hôm nay ta nhất định phải trảm ngươi”, trên hư thiên, Hoa Thiên bật cười, liếm liếm cái miệng đỏ chót khát máu nhìn Diệp Thành.



“Cảnh giới Hoàng đối đầu với một cảnh giới Thiên như ta, có vẻ ngươi đang rất tự hào”, Diệp Thành hào hứng nhìn Hoa Thiên.

“Lời này của tiểu hữu nói cũng có lý”, bên dưới có người lên tiếng nhưng không rõ là ai, “đường đường là thần tử Thần Hoàng ở cảnh giới Hoàng mà lại bắt nạt một tu sĩ cảnh giới Thiên, thật nực cười”.



“Đúng vậy, muốn đánh thì phải đánh khi cùng cấp, sinh tử xem số mệnh”.



“Cảnh giới Hoàng đánh cảnh giới Thiên, có gì mà tự hào?”, bên dưới, người ở tứ phương hô hào, bọn họ tỏ ra khó chịu với Hoa Thiên.



“Ồn ào”, Hoa Thiên gằn lên phẫn nộ, thấy nhiều người đứng về phía Diệp Thành thì cơn tức giận sục sôi, hắn là thần tử của Thiên Phủ Thần Triều nhưng chưa bao giờ bị người ta hạ thấp như vậy.



“Hôm nay ta phải cho ngươi chết tâm phục khẩu phục”, Hoa Thiên mặt mày hung tợn tự phong ấn tu vi của mình, tu vi từ cảnh giới Hoàng giảm xuống cảnh giới Thiên Đỉnh Phong, cảnh giới này mới được coi là cùng cấp với Diệp Thành.



“Đừng tự tin quá, cẩn thận không mất lưỡi”, Diệp Thành bật cười bước ra, tung một chưởng trấn áp hư thiên.



“Giết”, Hoa Thiên phẫn nộ dùng một tay kết đại ấn.



Rầm!

Một chưởng được tung ra, hư thiên chấn động.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
862,015
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1791: “Muội là đồ nhi của Diệp Thành?”


“Không phải ta định giam lỏng sự tự do của muội, muội đừng hiểu nhầm”, Diệp Thành gãi tai, “đã đến rồi thì sớm muộn muội cũng phải gặp bọn họ, có điều chỉ là vấn đề sớm muộn mà thôi”.



“Muội hiểu rồi”, Cơ Tuyết Băng hít vào một hơi thật sâu, cô có một cảm giác không được chân thực. Không lâu trước đó cô và Hằng Nhạc Tông còn là kẻ địch của nhau mà mới chỉ cách vài ngày mọi thứ đã thay đổi.



Advertisement

“Này, túi đựng đồ của muội, ta trả lại cho muội”, phía này Diệp Thành lấy ra một cái túi đựng đồ nhét vào tay Cơ Tuyết Băng, còn cái túi đựng đồ này đương nhiên là thứ mà tối hôm đó Diệp Thành cướp được từ cô.



“Những thứ mà Diệp Thành lấy đi mà còn có ngày trả lại sao, muội thật may mắn”.



“Nói gì thế chứ, đây chỉ là ta giữ giúp muội tạm thời thôi mà”, Diệp Thành bĩu môi sau đó lại nhét cho Cơ Tuyết Băng hai cái túi đựng đồ, một túi bên trong có đan dược, còn túi còn lại chứa nhiều bí thuật thần thông bất phàm.



“Muội rất bất ngờ, huynh cho muội bao nhiêu đan dược và bí thuật như vậy là vì điều gì?”, Cơ Tuyết Băng nhìn túi đựng đồ và không chối từ.



“Ta cần một cao thủ với đẳng cấp như muội phối hợp”, Diệp Thành mỉm cười, “sự thực từng chứng minh chúng ta liên thủ sẽ có hiệu quả bất ngờ, ta chắc chắn trong trận đại chiến trong tương lai muội chính là cánh tay đắc lực của ta, cho nên ta cần muội mạnh lên nhanh chóng trong khoảng thời gian ngắn nhất”.



“Huynh không sợ tu vi của muội đại thành rồi thì sẽ trở thành kẻ địch của huynh sao?”, Cơ Tuyết Băng phất tay thu lại túi đựng đồ, nói bằng giọng thản nhiên.



“Nếu như đến cả tự tin mà không có thì ta cho muội bao nhiêu đan dược và bí thuật như vậy làm gì chứ?”, Diệp Thành mỉm cười nhìn Cơ Tuyết Băng: “Huống hồ, ta thực sự cũng nghĩ không ra muội có lý do gì mà phản lại ta”.




“Muội bắt đầu hiểu vì sao trong một năm ngắn ngủi mà huynh lại có thành tựu và thực lực như vậy rồi đấy”, Cơ Tuyết Băng hít vào một hơi thật sâu, “huynh có khí phách và trí tuệ mà một vị Hoàng nên có”.



“Hiếm khi mới nghe được lời khen từ muội”, Diệp Thành mỉm cười, “có điều ta cho muội một bí thuật, hi vọng muội cố gắng tu luyện vì muội là Huyền Linh Chi Thể, cách thức ra tay thế nào rất nhiều người đã nghiên cứu rồi, nếu chỉ đi theo lối mòn cũ dùng bí pháp huyền linh thì muội sẽ phải chịu thiệt thòi”.



“Muội hiểu rồi”.



“Nếu không có việc gì thì muội có thể đi ngủ được rồi”, Diệp Thành nói rồi quay người đi, “có gì cần thì cứ nói với ta, muội hoàn toàn có thể coi nơi này là nhà, cũng có thể coi ta như người thân”.


Nhà? Người thân?



Nghe hai từ này, Cơ Tuyết Băng đằng sau lớp mặt nạ mỉm cười có phần lạ kì, nhìn bóng hình mảnh mai xa dần khiến cô chợt cảm thấy ấm lòng.



Không lâu sau đó, đôi mắt cô chợt khôi phục về cái nhìn lạnh lùng, cô quay đầu nhìn sang hướng đông, “tiểu nha đầu, nấp lâu như thế rồi, ra ngoài đi”.



Hi hi hi…!



Không lâu sau đó, tiếng cười khúc khích vang lên, một bóng hình nhỏ bé nhảy ra ngoài, trông hết sức ngây thơ, nếu nhìn kĩ thì đây chẳng phải là Tịch Nhan sao?



“Bái kiến sư nương”, tiểu nha đầu Tịch Nhan rất mau miệng, cô bé tới trước mặt Cơ Tuyết Băng hành lễ.



“Muội là đồ nhi của Diệp Thành?”, Cơ Tuyết Băng nhìn Tịch Nhan, trong đôi mắt xinh đẹp còn hiện lên cái nhìn khác thường, đặc biệt là khi nhìn thấy đôi mắt long lanh nhanh nhạy đó, cô hơi cau mày.



“Là con, là con, hi hi hi”, Tịch Nhan vội gật đầu, đôi mắt nheo lại như hình trăng lưỡi liềm.

“Ta không phải là sư nương của muội, sau này đừng gọi ta như vậy”, Cơ Tuyết Băng né tránh ánh mắt của Tịch Nhan rồi lấy ra một bộ quyển tông với tên Phong Thần Quyết rồi lật giở một cách khoan thai.



 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom