Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,869
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3030: “Thủ đoạn của Thánh Nhân quả nhiên nghịch thiên”.  


“Ta có thể nói, nhưng có phải tiền bối nên cởi bỏ cấm chế cho ta trước không?”, Diệp Thành khẽ nói, giọng điệu hờ hững lạnh nhạt, chính Trấn Huyền Đạo Nhân này trước khi giam họ lại đã mắng họ một trận.



“Ngươi không có tư cách nói điều kiện với bản Thánh”.



Advertisement

“Trấn Huyền sư đệ, đừng cậy thế hiếp người”, Thanh Nguyệt Tiên Tử trầm giọng lên tiếng, nói xong thì thả phía Diệp Thành ra.



“Hừ.” Trấn Huyền Đạo Nhân hừ lạnh, khuôn mặt già nua vẫn hơi tái xanh.



“Tiểu hữu, vừa nãy Thần Triều đã đắc tội mọi người”, Đông Dương Chân Nhân nhìn Diệp Thành nở nụ cười ôn hoà, không hề có dáng vẻ của tiền bối: “Mong tiểu hữu nói cho chúng ta biết chuông này của tiểu hữu từ đâu mà có?”



“Đương nhiên là của Đông Hoàng rồi”, Diệp Thành nở nụ cười, lời này của hắn là thật, chiếc chuông này đúng là pháp khí cảnh giới Thiên của Đông Hoàng ở Đại Sở, năm xưa khi Đông Hoàng rời khỏi Đại Sở đã để lại cho con trai Chu Thiên Dật, mà Chu Thiên Dật chết trong trận chiến chống lại Thiên Ma, chuông Đông Hoàng được hắn tìm được và luôn mang theo bên mình cả trăm năm nay.



“Ngươi đừng ăn nói bừa bãi”, Trấn Huyền Đạo Nhân hừ lạnh: “Sao tiền bối Đông Hoàng có thể truyền chuông Đông Hoàng cho ngươi chứ?”



“Trấn Huyền”, Đông Dương Chân Nhân cũng trầm giọng gọi, lúc này Trấn Huyền Đạo Nhân mới ngậm miệng.

“Tiểu hữu, có thể nói chuyện một lát không?”, Thanh Nguyệt Tiên Tử cười nhẹ, điều này làm cho tất cả mọi người đều ngạc nhiên, đây là lời mời của Thánh Nhân đó! Với một cảnh giới Thiên mà nói, đây là vinh dự tối cao.



“Đương nhiên là được”, Diệp Thành thản nhiên đáp.



“Tiểu hữu đi theo ta”, Đông Dương Chân Nhân phất tay áo, bốn người trong nháy mắt biến mất ở vùng đất này.



“Đại thần thông Dịch Thiên Hoán Địa thật lợi hại”, bên dưới vang lên những tiếng hô kinh ngạc.


“Thủ đoạn của Thánh Nhân quả nhiên nghịch thiên”.



“Ngươi nghĩ có phải là Thần Triều đưa Diệp Thành về để đánh chết không?”



“Thánh Nhân thoát khỏi thế tục, dù giết cũng quang minh chính đại, có lý nào lại đưa về đánh chết?”, có vị lão bối tu sĩ mỉm cười: “Theo lão hủ thấy, chuông Đông Hoàng trong tay Diệp Thành chắc chắn không đơn giản”.



“Thần nữ, chúng ta…”, hai bà lão hắc bạch đều nhìn Bích Du.



“Chờ ở đây đi, hắn sẽ không có chuyện gì đâu”, Bích Du nở nụ cười, liếc nhìn Hoa Thiên vừa được trưởng lão Thần Triều kéo ra từ dưới lòng đất, hắn ta đã hôn mê, bị đánh không còn hình người.



Ở đây, phía Đông Dương Chân Nhân đã đưa Diệp Thành tới một khu rừng trúc.



Trúc Thuý Tiên!



Diệp Thành vừa đáp xuống đã ngạc nhiên nói thầm, nhìn từng cây trúc trong suốt lấp lánh, trong mắt hắn loé lên tinh quang, dường như hắn biết lai lịch của loài trúc này, đó là thần vật vô thượng.

Theo truyền thuyết xa xưa, trúc Thuý Tiên đến từ Tiên giới, được hoá thành từ tinh khí của Đại La Nữ Kim Tiên, diễn hoá từ tinh hoa nhật nguyệt, đó là bảo vật của Tiên giới, dù chỉ một cây cũng đã là trân bảo quý hiếm.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,869
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1802: “Cho thể diện mà lại không cần”


Bùm! Đùng! Đoàng!



Dưới màn đêm đen, trời đất không hề yên bình, tiếng ầm ầm giống như sấm rền, đinh tai nhức óc.



Advertisement

Đại quân chín điện của Chính Dương Tông đồng loạt sát phạt tới.



Trên không, thần hồng rợp kín bầu trời, người điều khiển phi kiếm, người cưỡi linh thú, người đi trên hư không, thực lực của ai cũng bá đạo, toàn thân tản ra thần huy chói lọi, giống như những vì sao sáng.



Dưới đất là một mảng đen kịt, giống như tấm thảm đen bao phủ toàn bộ mặt đất, đại quân Âm Minh bao vây Thanh Vân Tông chật kín không một khe hở, bọn chúng thật sự rất giống như chui lên từ địa ngục.



“Có ít nhất hơn một nửa là đại quân Âm Minh”, nhìn thế trận khổng lồ như vậy, các vị lão bối của Hằng Nhạc, Viêm Hoàng và các thế gia lớn âm thầm truyền âm cho nhau.



“Đây đâu chỉ là đại quân của chín điện, ít nhất cũng phải mười lăm điện”, lão tổ nhà họ Tô suy tính.



“Xem ra Chính Dương Tông đã hạ quyết tâm tiêu diệt Thanh Vân Tông”, Hằng Nhạc Chân Nhân nhẹ nhàng vuốt râu: “Đội hình lớn thế này Thanh Vân Tông khó mà chống cự nổi”.



“Lúc trước muội biết Chính Dương Tông có bao nhiêu đại quân Âm Minh không?”, bên này, trên đỉnh núi, Diệp Thành dời tầm mắt, nhìn về phía Cơ Tuyết Băng.




Cơ Tuyết Băng khẽ lắc đầu: “Tuy ta là Thánh nữ của Chính Dương nhưng cơ mật cấp cao đều nằm ngoài tầm với, giống như đại quân Âm Minh này, ta chỉ biết đến sự tồn tại của chúng chứ không biết con số chính xác”.



“Ẩn náu thật kỹ!”, Diệp Thành lạnh lùng nói.



“Công Tôn Trí, các ngươi tự mở kết giới hay để chúng ta tấn công đây?”, khi hai người trò chuyện, một giọng nói bỡn cợt vang lên khắp bầu trời. Trên vân đài có một người trung niên mặc áo giáp đen đang đứng, ông ta chính là điện chủ phân điện thứ nhất của Chính Dương Tông.



“Xem ra đến giờ Chính Dương Tông vẫn chưa biết Thanh Vân đã đổi chủ”, nhìn điện chủ phân điện thứ nhất của Chính Dương Tông, Tư Đồ Long Sơn - lão tổ nhà Tư Đồ ở trước đại điện Thanh Vân Tông nở nụ cười ung dung.


“Vậy nên hôm nay bọn chúng sẽ chỉ có đi mà không có về”, Chu Ngạo cũng mặc áo giáp đứng bên cạnh, sau lưng hắn ta là cao thủ của Thanh Vân, Hằng Nhạc, Viêm Hoàng và các thế gia lớn, đêm qua họ đã đến Thanh Vân trước để tiện cho việc bao vây tấn công đại quân Chính Dương Tông từ cả hai phía.



Phía Chu Ngạo vẫn ổn vì đã biết trước đêm nay Chính Dương Tông sẽ tấn công, nhưng đệ tử và trưởng lão của Thanh Vân Tông lại không bình tĩnh như vậy, thấy đội hình của đại quân Chính Dương Tông lớn như thế, mọi người sợ hãi tái mặt.



“Cho thể diện mà lại không cần”, không nhận được phản hồi từ Thanh Vân Tông, điện chủ phân điện thứ nhất của Chính Dương Tông hừ lạnh, sau đó phất tay hét lớn: Tấn công.



Ầm! Ầm! Ầm!



Ông ta vừa dứt lời, âm thanh ầm ầm vang lên từ mọi hướng, hư không sát trận của đại quân Chính Dương Tông hoạt động, phát ra thần mang rực lửa, sức huỷ diệt đáng sợ nhắm thẳng vào Thanh Vân Tông.



Ngoài ra, cao thủ của Chính Dương Tông trên bầu trời cũng gọi binh khí bản mệnh ra, hoặc là thần thông cường đại, hoặc là hợp lực kích hoạt sát khí khủng bố, tất cả đều nhắm vào Thanh Vân, thậm chí những Âm Minh Tử Tướng dưới đất cũng bộc phát ra ánh sáng âm minh.



Một hai giây sau, cuộc tấn công áp đảo nghiền ép về Thanh Vân Tông như thuỷ triều.



Bùm! Đùng! Đoàng!

Ngay lập tức, những tiếng ầm rung chuyển trời đất lần lượt vang lên, những đòn tấn công áp đảo lần lượt đánh vào kết giới hộ sơn chín tầng của Thanh Vân Tông, tạo ra làn sóng rung chuyển dữ dội, khoảng không gần Thanh Vân Tông nứt ra từng tấc.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,869
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3031: “Chuông này là của con trai Đông Hoàng”.  


Diệp Thành tặc lưỡi, không ngờ ở nơi sâu trong Thần Triều lại có bảo vật như này, hơn nữa còn nhiều đến thế.



“Đệ về trước đi!”



Khi Diệp Thành đang thầm tặc lưỡi thì Đông Dương Chân Nhân đã đuổi Trấn Huyền Đạo Nhân ra khỏi rừng trúc, có lẽ là sợ Trấn Huyền Đạo Nhân và Diệp Thành không hợp mắt nhau nên mới bảo Trấn Huyền Đạo Nhân đi trước.



Advertisement

Trấn Huyền Đạo Nhân đương nhiên không vui, nhưng lệnh của sư huynh không thể không tuân theo, vì vậy ông ta mang theo lửa giận hừng hực rời đi.



Sau khi Trấn Huyền Đạo Nhân đi, Đông Dương Chân Nhân và Thanh Nguyệt Tiên Tử mới nhìn Diệp Thành, cười nhã nhặn hỏi: “Tiểu hữu, bây giờ có thể cho chúng ta biết chuông của ngươi từ đâu tới rồi chứ?”



“Chuông Đông Hoàng đương nhiên là của Đông Hoàng rồi”, Diệp Thành vừa quan sát trúc Thuý Tiên vừa thản nhiên đáp.



“Đông Hoàng tặng cho ngươi?”, Thanh Nguyệt Tiên Tử vội hỏi.



“Trước khi trả lời câu hỏi của hai tiền bối, hai vị có thể trả lời một số câu hỏi của vãn bối trước không?”, cuối cùng Diệp Thành cũng dời mắt khỏi trúc Thuý Tiên, mỉm cười nhìn Đông Dương và Thanh Nguyệt.



“Tiểu hữu cứ hỏi”.



“Hai vị tiền bối đã nghe đến Đại Sở bao giờ chưa?”, Diệp Thành nhìn Đông Dương Chân Nhân và Thanh Nguyệt Tiên Tử với vẻ đầy hy vọng.



“Đại Sở?”, hai người nhíu mày, nhìn nhau rồi lại nhìn Diệp Thành: “Không biết Đại Sở mà tiểu hữu nói là thế lực phương nào hay là cổ tinh, tinh vực nào?”




“Là Chư Thiên Môn”.



“Chư Thiên Môn lại là cái gì?”



“Xem ra hai vị tiền bối chưa nghe bao giờ”, Diệp Thành nói xong lại hỏi; “Côn Luân Hư, Đại La Chư Thiên, Đại Hạ Hoàng Triều, Cửu Hoang Thiên và Thần Điện, chắc hai vị tiền bối đã nghe tới rồi chứ?”



“Chưa nghe bao giờ”, Đông Dương và Thanh Nguyệt lại lắc đầu.



“Vậy thì thật đáng tiếc”, Diệp Thành day mạnh đầu mày, hắn thật sự muốn phát điên, đến Thánh Nhân cũng không biết mấy nơi như Côn Luân Hư, hắn cực kỳ nghi ngờ những thế lực mà Đông Hoàng Thái Tâm nói rốt cuộc có ở Chư Thiên Vạn Vực không? Tại sao hỏi ai cũng đều trả lời không biết như thế?



“Tiểu hữu đã hỏi xong chưa?”




“Chưa”, Diệp Thành hoàn hồn, lại nhìn hai người: “Hai vị tiền bối có biết bây giờ tiền bối Đông Hoàng đang ở đâu không?”



“Ông ấy đã đi từ rất lâu rồi, không biết đến nơi nào, càng không có tin tức”.



“Vậy trước khi Đông Hoàng đi có để lại bí quyển nào liên quan đến Đại Sở không?”, Diệp Thành hỏi thử.



“Không”, hai người trả lời một cách chắc chắn.



“Cơ mật tuyệt đối à? Đến Đông Hoàng cũng không dám tiết lộ nửa lời”, Diệp Thành lẩm bẩm.



“Bây giờ tiểu hữu có thể trả lời câu hỏi của chúng ta rồi chứ?”, Đao Hoàng và Thanh Nguyệt vẫn nhìn chằm chằm Diệp Thành, trong lòng vẫn đang suy nghĩ về nguồn gốc của chuông Đông Hoàng, vấn đề này có liên quan rất lớn đến Thần Triều.



“Chuông này là của con trai Đông Hoàng”.



“Con trai Đông Hoàng”, Đông Dương và Thanh Nguyệt nhìn nhau, hơi nheo mắt nhìn Diệp Thành chăm chú: “Không biết con trai Đông Hoàng mà tiểu hữu nói có tên là gì?”



“Chu Thiên Dật”.











 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,869
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1803: “Dù vậy cũng không được khinh địch”,


Tuy nhiên, dù đòn tấn công của đại quân Chính Dương Tông quyết liệt nhưng cũng không lay chuyển được kết giới của Thanh Vân Tông.



Ba tông của Nam Sở đều có điểm mạnh riêng, kết giới hộ sơn của Thanh Vân Tông bá đạo, mạng lưới tình báo của Hằng Nhạc Tông khủng bố, sức chiến đấu của Chính Dương Tông hùng mạnh. Kết giới hộ sơn của Thanh Vân Tông thực sự cực kỳ mạnh, dù là Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân tinh thông kết giới trận pháp cũng phải kinh ngạc cảm thán.



Advertisement

Tiếp tục!



Thấy kết giới hộ sơn của Thanh Vân Tông vẫn không hề bị lay chuyển, các điện chủ của Thanh Vân Tông đều nở nụ cười nham hiểm.



Bốn hướng Đông Tây Nam Bắc, mỗi hướng đều có một chiếc xe kéo bằng ngọc, mỗi hướng có hai điện chủ nhàn nhã ngồi đó, hứng thú nhìn đại quân Chính Dương Tông tấn công Thanh Vân Tông.



Theo bọn họ thấy, công phá Thanh Vân Tông chỉ là vấn đề thời gian, mà bọn họ cũng rất thích xem cảnh mọi người vật lộn với cái chết.



“Vẫn chưa hành động à?”, thấy Chính Dương Tông đang trên đà thắng lợi, Sở Linh hỏi Diệp Thành.



“Đừng vội, để ta tìm xem ai đang điều khiển đại quân Âm Minh”, Diệp Thành mở Lục Đạo Tiên Luân Nhãn không ngừng quan sát đại quân Âm Minh của Chính Dương Tông: “Chỉ cần tìm được kẻ điều khiển thì đại quân Âm Minh này không tấn công cũng tự bại”.








“Nếu Pháp Luân Vương đích thân điều khiển thì khó đấy”, Chung Giang trầm giọng nói.



“Vậy mới phải quan sát kỹ”, Diệp Thành vừa nói vừa đảo Tiên Luân Nhãn tìm kiếm khắp nơi.



“Nếu hôm nay ông ta tới thì cũng tốt”, Hằng Thiên Thượng Nhân hít sâu một hơi: “Một người dù mạnh đến đâu cũng không thể ngăn được một đại quân tu sĩ, tuy chúng ta cũng phải trả cái giá đắt, nhưng nếu diệt được ông ta thì tất cả đều xứng đáng”.




“Tiếc là hôm nay ông ta không ở đây”, Diệp Thành lắc đầu bất đắc dĩ, liên tục chỉ về mấy hướng: “Người điều khiển đại quân Âm Minh ở đây là điện chủ chín phân điện của Chính Dương Tông. Bắt giặc phải bắt tướng trước, lát nữa đánh thì hạ gục chúng trước”.



“Yên tâm, nhiệm vụ này chúng ta đã phân công xong rồi”, tiếng cười bỉ ổi của Cổ Tam Thông vang lên từ một hướng khác: “Ba mươi sáu cảnh giới Chuẩn Thiên đối phó với chín cảnh giới Chuẩn Thiên, đội hình bốn đấu một, không có lý do gì để thua, đó là còn chưa bao gồm nhân tố không xác định là ngươi”.



“Dù vậy cũng không được khinh địch”, Diệp Thành truyền âm cho tứ phía: “Lúc trước ta từng nói Pháp Luân Vương còn điều khiển Âm Minh Khôi Tướng kỳ quái hơn nữa, tấn công Thanh Vân Tông là chuyện lớn, ông ta không có lý do gì không phái Âm Minh Khôi Tướng, nhưng ta lại không tìm thấy vết tích của chúng, vậy nên Âm Minh Khôi Tướng có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, mọi người phải cẩn thận”.



“Ngươi nói nhiều như vậy, rốt cuộc khi nào bắt đầu hành động? Xong việc sớm, chúng ta còn về ngủ”, Vô Nhai Đạo Nhân không kiên nhẫn nữa.



“Đã đến rồi, cũng không vội gì một chốc một lát”, Diệp Thành nhún vai: “Kết giới của Thanh Vân Tông sẽ không bị phá vỡ ngay đâu, đến khi chúng mệt rồi, chúng ta ra tay cũng không muộn”.



Nói xong, Diệp Thành nhìn sang Cơ Tuyết Băng bên cạnh:







 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,869
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3032: Người này không dễ động đến!  


Thần Triều phồn hoa, bên ngoài thành Thần Triều lại càng người qua người lại nhộn nhịp.



Nhìn từ xa thấy số người rất đông, đa phần là những người tới tham gia đấu giá.



Sở dĩ những người này vẫn chưa đi là muốn xem Hoang Cổ Thánh Thể có thể bình an vô sự ra khỏi Thần Triều hay không, rất nhiều ông thầy bói già đã bấm đốt tay nhẩm tính, làm ra dáng vẻ tiền bối để lừa gạt hậu bối.



Advertisement

Trên hư thiên, phía Bích Du vẫn đang chờ đợi.



Bích Du vẫn thế, duyên dáng đứng đó, từ đầu đến cuối không có chút lo lắng nào.



Nhưng hai bà lão Chuẩn Thánh thì lại có vẻ không bình tĩnh lắm, chủ yếu là vì sợ Diệp Thành có chuyện gì, khó khăn lắm mới bắt được một người có thể giúp Bích Du thượng vị, không thể để hắn có mệnh hệ gì.



Ra rồi!



Không biết đến khi nào, cũng không biết là ai nói, ánh mắt của mọi người đều hướng về cổng thành Thần Triều.



Dưới sự chú ý của mọi người, Diệp Thành bước ra, chẳng những không sao mà còn quang minh chính đại bước ra, sau lưng còn có rất nhiều trưởng lão của Thần Triều tiễn đưa, ai nấy đều là Chuẩn Thánh.



Cảnh tượng này khiến mọi người đều hơi kinh ngạc.



Thế này là thế nào?


Còn có người tiễn nữa, Thần Triều làm gì vậy?



Giữa những âm thanh kinh ngạc, rất nhiều người còn lộ ra vẻ ẩn ý sâu xa, Thần Triều đối xử với Diệp Thành như vậy không phải vì Lăng Tiêu Cung, phần lớn là vì chiếc chuông đó, tuy chỉ là cảnh giới Thiên nhưng lai lịch của hắn rất lớn.



Người này không dễ động đến!



Rất nhiều lão bối tu sĩ đều trầm ngâm vuốt râu nghiêm nghị, thái độ của Thần Triều đã chứng minh tất cả.



Đi thôi!



Diệp Thành bước lên bầu trời.



Bích Du cười ngọt ngào, khoác tay Diệp Thành, khăn che mặt rơi xuống theo làn gió.



Woa!



Dung nhan tuyệt thế của Bích Du chấn động tứ phương, nhất là tu sĩ trẻ, tất cả đều ngây người, quả đúng như họ nghĩ, đằng sau tấm khăn che mặt kia là khuôn mặt đẹp đến mức khiến họ nghẹt thở.



Diệp Thành bay đi cùng Bích Du, phía dưới nhìn theo đầy hâm mộ, họ mới là thần tiên quyến lữ thật sự.



Diệp Thành đi, đoàn người cũng giải tán, nhưng ai nấy đều xuýt xoa cảm thán.



Tới buổi đấu giá này của Vọng Cổ Tinh đúng là không uổng công vô ích, được thấy thế nào là chơi xỏ người khác, cũng được thấy sự bá đạo của Hoang Cổ Thánh Thể, từ hôm nay tên tuổi của Diệp Thành chắc chắn cũng sẽ lan rộng khắp tinh vực này.



Tinh không vẫn bao la, mang lại cho người ta những suy nghĩ vô hạn.



Trên phi kiếm khổng lồ, Diệp Thành và Bích Du lặng lẽ đứng thẳng, cũng lặng lẽ thưởng thức bầu trời sao tuyệt đẹp.



Phía sau là hai bà lão hắc bạch, vẻ mặt hai bà gượng gạo, hai khuôn mặt già nua càng nóng hơn, đường đường là Chuẩn Thánh mà lần này lại nhìn nhầm, sai lầm nghiêm trọng.



Dừng!

Đang đi, đột nhiên Diệp Thành ở phía trước hô lên.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,869
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1804: Cảnh tượng sau đó cực kỳ đặc biệt.  


“Vậy thì tốt”, Diệp Thành cười nhạt, sau đó sờ vào hư không truyền âm thạch trong ngực: “Kích hoạt hư không tuyệt sát trận của Thanh Vân Tông, nhắm chuẩn hướng chín điện chủ của Chính Dương Tông cho ta”.



“Bắt giặc phải bắt tướng trước, điều này ta hiểu”, truyền âm thạch vang lên tiếng cười của Chu Ngạo: “Chỉ chờ ngươi hạ lệnh thôi”.



“Vậy là tốt nhất”, Diệp Thành cất truyền âm thạch, sau đó lấy ra một bầu rượu, ngồi dưới tảng đá, dựa vào đó nhàn nhã nhâm nhi.

Advertisement



“Mẹ kiếp, đang đánh trận đấy, ngươi có thể để tâm một chút được không?”, Cổ Tam Thông không nhịn được mà mắng.



“Tiền bối am hiểu trận pháp kết giới, con am hiểu đánh trận”, Diệp Thành nói xong dốc một ngụm rượu vào miệng: “Nghe con đi không sai đâu, chờ bọn chúng mệt thì chúng ta sẽ ra tay”.



“Ta thích ngươi ra vẻ như vậy”, Vô Nhai Đạo Nhân vuốt râu đầy ẩn ý: “Mẹ chứ, thú vị thật”.



“Xuỳ!”, Diệp Thành không cho là vậy, uống cạn rượu trong bình, khoanh tay dựa vào tảng đá rồi ngủ: “Ba canh giờ nữa gọi con nhé”.



Nghe hắn nói vậy, Cơ Tuyết Băng khẽ nhíu mày, nhưng cũng không nói gì.



Quả thực, luận về đánh trận, cô ta kém Diệp Thành không chỉ một chút, trận hỗn chiến tam tông khi xưa là một ví dụ điển hình. Cô ta chắc chắn nếu Diệp Thành chỉ huy trận chiến đó thì phân điện thứ chín do cô ta chỉ huy sẽ không tổn thất nặng nề đến vậy.



Cảnh tượng sau đó cực kỳ đặc biệt.



Bên này, trong Thanh Vân Tông, phía Chu Ngạo vẫn đang đứng nghiêm chỉnh, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.



Bên kia, đại quân Chính Dương Tông vẫn đang liều mình bắn phá kết giới hộ sơn của Thanh Vân Tông.



Một bên khác, phía Diệp Thành ở vòng ngoài của Chính Dương Tông lại đóng vai trò khán giả, mọi người đều đang chờ lệnh tấn công, mà Diệp Thành thân là chủ soái, lúc này lại đang ngủ say sưa.



Bùm! Đùng! Đoàng!




Đêm đen vẫn không được yên bình, tiếng ầm ầm kinh thiên động địa thu hút sự chú ý của rất nhiều người ở Nam Sở, nhưng từ xa nhìn thấy đội hình khổng lồ của Chính Dương Tông, sắc mặt ai cũng thay đổi.



“Đội hình lớn như vậy, bọn chúng định nuốt trọn Thanh Vân Tông à?”, có người thở dài cảm thán.



“Hằng Nhạc Tông đâu? Theo lý mà nói, bây giờ Hằng Nhạc Tông nên tới giúp rồi chứ?”



“Nói đến Hằng Nhạc Tông, từ sau trận chiến ở Loạn Cổ Thương Nguyên, có vẻ họ không còn sôi nổi nữa”, có người nhỏ giọng bảo: “Ngày đó Doãn Chí Bình bị Diệp Thành bắt đi, không biết đã được cứu về chưa nữa.”



“Dù có được cứu hay không, đêm nay Nam Sở chắc chắn sẽ máu chảy thành sông”, có vị lão bối tu sĩ thở dài: “Ba trụ cột của Nam Sở mà cứ vài ba bữa lại có đại hỗn chiến, người chịu thiệt vẫn là thực lực Nam Sở chúng ta, đến ngày nào đó cả ba cùng tổn thất thì Thị Huyết Điện của Bắc Sở lại thành ngư ông đắc lợi”.



Giữa những tiếng thảo luận, đại quân của Chính Dương Tông vẫn đang tấn công Thanh Vân Tông, phía Thanh Vân Tông và Diệp Thành vẫn án binh bất động.



Mà giờ khắc này, cao thủ do Chung Ly dẫn đầu đã tiến vào chín phân điện lớn của Chính Dương Tông, mọi việc suôn sẻ hơn dự kiến nhiều.



Đây cũng là một trong những lý do Diệp Thành vẫn án binh bất động, hắn đang chờ phía Chung Ly hạ gục chín đại phân điện của Chính Dương Tông, như thế Chính Dương Tông sẽ hoàn toàn bị cô lập, chỉ cần chờ đại quân tấn công Thanh Vân Tông, họ có thể Nam tiến tấn công Chính Dương Tông bất cứ lúc nào.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,869
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3033: Uy áp mạnh thật!  


Nghe vậy, Bích Du và hai bà lão đều nhíu mày, nheo mắt nhìn chằm chằm tinh không phía trước.



Nơi đó lại là một đám mây đen cuồn cuộn, mây mù che kín nơi sâu, còn có hai con ngươi như ẩn như hiện, loé lên tia sáng âm u lạnh lẽo, nham hiểm mà đáng sợ, tựa như vực sâu không đáy khiến cho người ta không dám nhìn thẳng, dường như nhìn vào là linh hồn sẽ hoàn toàn bị nuốt chửng trong đó.



Tinh không nổ vang vì làn sương mù đó, trong đó có uy áp của Thánh Nhân khiến cho vùng tinh không phải cô đặc.

Advertisement



“Không biết là tiền bối phương nào? Chúng ta là người của Lăng Tiêu Cung, có thể cho chúng ta đi qua không?”, bà lão áo trắng lên tiếng, hạ thấp giọng điệu.



“Để bản đồ sao và túi đựng đồ lại”, trong mây mù đen kịt vang lên giọng nói hư ảo mà âm u, không dám lộ ra khuôn mặt có vẻ là do sợ hãi sự cường đại của Lăng Tiêu Cung nên mới che kín như vậy.



“Đường đường là Thánh Nhân mà cũng chặn đường cướp của thế này, tiền bối không sợ hậu bối chê cười sao?”, Diệp Thành cười nhạt.



“Đừng nhiều lời, giao ra thứ ta muốn, ta sẽ để các ngươi đi”.



“Nếu không thì sao?”, tiếng cười ung dung vang lên, bên cạnh Diệp Thành chậm rãi xuất hiện một bóng người, đó là thư sinh yếu đuối, nói chính xác hơn là thư sinh nữ giả trang nam.



“Thánh Nhân”, người trong mây mù nheo mắt nhìn chằm chằm thư sinh bên cạnh Diệp Thành.



“Là Thánh Nhân mà lại chặn đường cướp của, xem ra đạo hữu rất rảnh rỗi!”, người thư sinh hứng thú nhìn về phía màn sương đen.



“Không phải việc của ngươi, tránh ra”.



“Nói chuyện đàng hoàng với ngươi ngươi không nghe, cứ ép lão thân phải bực mình”, người thư sinh di chuyển, cực kỳ cường thế, một bước vọt thẳng vào màn sương đen, rất chính xác tìm được bóng người bí ẩn ấy.



Bùm! Đùng! Đoàng!



Giây tiếp theo, trong màn sương đen vang lên một loạt âm thanh liên tiếp.



Trận chiến giữa Thánh Nhân khiến cho vùng tinh không chợt trở nên náo loạn, thiên thạch biến thành tro bay, cả cổ tinh cũng bị ảnh hưởng, thần thông cái thế liên tiếp được sử dụng, đó mới là huỷ thiên diệt địa thật sự.


Uy áp mạnh thật!



Vẻ mặt bà lão áo đen và áo trắng thay đổi, không phải họ chưa thấy Thánh Nhân bao giờ, nhưng Thánh Nhân mạnh như thư sinh đó thì đúng là lần đầu thấy.



Nhìn một lúc, ánh mắt hai người đều rơi vào Diệp Thành.



Hiển nhiên Diệp Thành và thư sinh kia quen biết nhau, quan hệ cũng không bình thường, điều này khiến họ càng tò mò về thân phận của Diệp Thành hơn, hắn có thân phận gì mà được Thánh Nhân bảo vệ như vậy?



Giống như họ, Bích Du cũng nhìn Diệp Thành, cô cũng rất ngạc nhiên, không ngờ lại có Thánh Nhân đi theo bảo vệ suốt chặng đường.



Diệp Thành cười bí ẩn, nhưng không nói ra thân phận thật sự của người thư sinh đó.



Bùm!



Tinh không vang lên tiếng bùm, màn sương đen nổ tung, bị người thư sinh kia quét sạch bằng một chưởng.



Lúc này Diệp Thành và phía Bích Du mới nhìn rõ người ẩn mình trong sương mù đen, đó là một ông lão mặc áo choàng đen, ánh sáng u tối che đi khuôn mặt, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt sâu như vực thẳm.

Lúc này ông lão áo đen đã cực kỳ thảm hại, cùng là Thánh Nhân nhưng lại bị thư sinh đánh cho không ngẩng đầu lên được.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,869
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1805: “Vậy thì bắt đầu thôi”


Thời gian chầm chậm trôi qua, sắc trời dần tối, đêm cũng đã khuya.



Không biết đến lúc nào, Sở Linh mới giận dữ đá cho Diệp Thành một phát.



Diệp Thành bị đá tỉnh, hắn dụi đôi mắt mơ màng nhìn xung quanh, lúc này mới nhìn về phía đại quân Chính Dương Tông: “Ba canh giờ rồi à?”

Advertisement



“Ngươi nghĩ sao?”



“Vậy thì bắt đầu thôi”, Diệp Thành chống tay xuống đất rồi bật dậy.



Rầm! Đùng! Đoàng!



Tiếng nổ liên tiếp vang lên, cứ thế kéo dài hơn ba canh giờ, khí thế của đại quân ở Chính Dương Tông không còn sục sôi như ban đầu nữa, quan trọng nhất đó chính là kết giới hộ sơn của Thanh Vân Tông quá kiên cố.



“Trước khi trời sáng nhất định phải công phá kết giới của Thanh Vân Tông”, điện chủ thứ nhất của Chính Dương Tông vô cùng khó chịu, ông ta gằn giọng vang vọng khắp đất trời.



Vút!



Ông ta vừa dứt lời, hư không liền rung chuyển khiến ông ta bất giác đưa mắt nhìn sang một hướng.



Nơi đó có một đạo thần tiễn sấm sét màu đen đột nhiên xuất hiện mang theo sức đâm xuyên mạnh mẽ, uy lực bá đạo, tốc độ cũng nhanh đến mức khiến người ta không kịp trở tay.



Kẻ nào?



Điện chủ phân điện thứ nhất gằn lên, cứ thế vung chiến mâu, một mâu đâm ra khiến thần tiễn sấm sét kia bùng nổ.



“Ta đã đánh giá thấp ông rồi”, trên đỉnh núi, Diệp Thành thu lại thần cung hoả diệm, khoé miệng nhếch lên, hắn không ngờ điện chủ phân điện thứ nhất lại có thể nhanh chóng phá được thần hoả sấm sét của mình như vậy.



“Kẻ nào? Ra đây cho ta”, ở một bên khác, điện chủ phân điện thứ nhất vẫn đang gằn giọng.


Giết!



Đáp lại ông ta là tiếng nói lạnh lùng của Diệp Thành.



Vù! Vù! Vù!



Diệp Thành vừa dứt lời, chín đạo thần mang bên trong Thanh Vân Tông lần lượt bắn về chín hướng, chính là đòn công kích từ hư không sát trận đánh ra, mục tiêu chính là chín phương hướng của chín điện chủ phân điện.



Vút! Vút! Vút!



Không lâu sau đó, ở chín phương hướng của chín điện chủ các phân điện đồng loạt vang lên âm thanh, đó chính là hư không phòng ngự trận pháp, tác dụng của nó chính là bảo vệ chín điện chủ phân điện tránh bị tuyệt sát trong đại chiến.



Rầm! Rầm! Đoàng!



Một phương hư không sát trận, một phương là hư không phòng ngự đại trận, trên chín phía ở hư không liên tục vang lên tiếng nổ, phía Thanh Vân Tông mặc dù đánh bất ngờ khiến Chính Dương Tông trở tay không kịp nhưng ngặt nỗi phòng ngự đại trận của chín phân điện lại quá mạnh, không thể phát huy được tác dụng tuyệt sát.



Khốn khiếp!

Chín điện chủ của chín phân điện tức tối lần lượt đứng dậy rút ra sát kiếm.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,869
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3034: “Đây cũng là người của Đại Sở?”


So với ông ta thì thư sinh kia ổn hơn rất nhiều, chân bước trên tiên hải như đi dạo trong sân, không có bất kỳ thần thông nào, chỉ có một bàn tay ngọc trong suốt như pha lê, đánh đối phương không thể ngẩng đầu.



Rốt cuộc ngươi là ai?



Ông lão áo đen tức giận gầm lên, vẻ mặt vô cùng dữ tợn, cùng là Thánh Nhân nhưng sức chiến đấu của thư sinh đối diện lại vượt xa ông ta.



Advertisement

Ngươi đoán đi!



Thư sinh hờ hững đáp, một chưởng đẩy ra một vùng tiên hải, nhấn chìm ông lão áo đen bên trong.



Chúng ta cùng chờ xem!



Ông lão áo đen bị dồn ép phát điên, thi triển bí thuật chạy thoát khỏi tiên hải, nhưng người đã dính đầy máu tươi, ông ta lao vút đi trên tinh không như một tia u quang, nhìn tốc độ chạy trốn kia quả thật không tầm thường.



Thư sinh cười nhẹ, nhưng không đuổi theo.



Cùng là Thánh Nhân, tuy sức chiến đấu của bà mạnh nhưng nếu một Thánh Nhân muốn chạy thì bà tự cho là mình cũng không ngăn được.



Thấy người thư sinh chiến thắng, Diệp Thành mới bước đến, nhìn thư sinh rồi tấm tắc khen ngợi: “Cùng là Thánh Nhân mà sao khoảng cách lớn thế? Đúng là đánh cho người ta không ngẩng đầu lên được!”



“Ngươi đang khen ta?”, người thư sinh cười tủm tỉm nhìn Diệp Thành.



“Đương nhiên là khen người rồi!”



“Bái kiến tiền bối”, Bích Du và hai bà lão cũng đã tới, cung kính hành lễ.



“Không cần đa lễ”, người thư sinh khẽ phất tay lộ ra diện mạo thật, là một nữ tử mặc áo trắng tinh không nhuốm bụi trần, vẻ đẹp như mộng như ảo, nhìn kỹ lại thì đây chẳng phải Nhược Thiên Chu Tước hay sao?



“Không ngờ lại là nữ thánh”, hai bà lão sửng sốt.



“Người… Diệm Phi?”, Bích Du cũng sửng sốt, ngỡ ngàng nhìn Nhược Thiên Chu Tước.



“Ngạc nhiên chưa?”, Diệp Thành nở nụ cười.




“Ngạc nhiên, sao có thể không ngạc nhiên chứ?”, Bích Du ngơ ngác nhìn Nhược Thiên Chu Tước, đầu óc vẫn còn hơi choáng váng, cô không thể ngờ Hoàng phi của Thần Hoàng trong truyền thuyết của Đại Sở cũng ở Chư Thiên Vạn Vực.



“Đây cũng là người của Đại Sở?”, Diệm Phi nhìn Bích Du, rồi lại nhìn Diệp Thành.



“Bích Du, con gái của Đao Hoàng”.



“Được gặp đồng hương rồi”, Nhược Thiên Chu Tước mỉm cười, mặc dù chưa gặp Bích Du bao giờ nhưng bà vẫn cảm thấy vô cùng thân thiết.



“Con… Con gái của Đao Hoàng?”, hai bà lão Chuẩn Thánh bên cạnh không hiểu gì, không biết ba người này đang nói gì, còn có Đại Sở nữa, họ lại càng không hiểu!







Lại lần nữa lên đường nhưng lại là một hàng năm người.



Nhược Thiên Chu Tước chưa rời đi, lần này bà tới đây không phải chỉ để bảo vệ Diệp Thành mà bà cần tinh không đồ.











 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,869
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1806: Chặn bọn chúng lại!  


Thế nhưng không đợi bọn họ vung kiếm ra tiếp mệnh lệnh tiêu diệt Thanh Vân Tông thì tứ phía trong hư không đã lại nứt lìa.



Giết!



Phía đông trong hư không, bốn bóng hình khí thế ngút trời lần lượt sát phạt ra, đây chính là Chung Quy, Chung Giang, Thượng Quan Huyền Cương và Thượng Quan Huyền Tông, phía sau bọn họ vô số linh thú đang gầm gào, trên đầu mỗi một con linh thú đều có một người ngồi đó, toàn thân mặc chiến giáp, tay cầm sát kiếm, từng đám người đen kịt như hải triều khiến hư không rung chuyển.



Giết!

Advertisement



Trên hư không ở phía tây, bốn đạo thần mang bắn ra hoá thành bốn bóng hình, chính là Thiên Tông Lão Tổ, phía lão tổ nhà họ Tô, còn phía sau bọn họ mây đen cuộn trào, người nào người nấy thần quang tản ra tứ phía, sát khí ngút trời.



Giết!



Trên hư không ở phía Nam là bốn bóng hình ở cảnh giới Chuẩn Thiên, nếu nhìn kĩ thì chính là các lão tổ của đông phương thế gia, tây môn thế gia, bắc chấn thế gia, phía sau bọn họ là vô số chiến xa trấn áp cả hư không, trên mỗi một chiến xa đều có mười bóng hình, người nào cũng cầm chiến mâu, uy thế lẫy lừng.



Giết!



Hư không ở phía Bắc bị người ta tung một chưởng đánh lìa ra, liên tiếp có bốn bóng hình xông ra, nếu nhìn kĩ thì chính là Vô Nhai Đạo Nhân, Cổ Tam Thông, Long Nhất và Long Ngũ, phía sau bọn họ vạn kiếm vang lên âm thanh sắc lạnh, giống như cơn mưa kiếm, trên mỗi thanh phi kiếm đều có một bóng người, người nào người nấy khí thế ngút trời.



Giết!



Kết giới của Thanh Vân Tông mở rộng, Chu Ngạo mặc chiến giáp là người đầu tiên sát phạt ra ngoài, thân là thống lĩnh của Thanh Vân Tông, hắn khiến cho đại quân của Thanh Vân Tông khí huyết sục sôi, người nào người nấy gằn lên chấn động đất trời.



Rầm! Rầm!




Đại quân từ tứ phương giống như biển người khổng lồ che lấp cả bầu trời và mặt đất, khí thế nối tiếp nhau hết sức mạnh mẽ khiến cho cả hư không bùng nổ.



“Đây…”, nhìn biển người choán lấp cả bầu trời và mặt đất, những tu sĩ tản tu tới xem trận đấu vẻ mặt kinh ngạc, bọn họ nhìn hơn ba canh giờ nhưng lại không nhận ra bên ngoài vòng vây của Chính Dương Tông lại có một đội quân tu sĩ ẩn náu thế này, trận thế còn lớn gấp bốn lần đại quân của Chính Dương Tông.



“Đây…đại quân này từ đâu tới vậy chứ?”, có người vô thức lùi về sau nhìn về phía xa với vẻ mặt khó tin.



“Lẽ nào là người của Hằng Nhạc Tông? Đây là định dốc toàn lực đánh sao?”



Phía này, thấy tứ phương là cả biển người lao tới, chín điện chủ của Chính Dương Tông cũng vô thức lùi về sau, đôi mắt trố ra, đồng tử co lại chỉ bằng đầu mũi kim.




Bất ngờ, quá bất ngờ!



Chín người tái mặt, đại quân tu sĩ với trận thế lớn thế này mà trước đó bọn họ lại không hề phát hiện ra, hiện giờ trông thấy bọn họ như chợt tỉnh ngộ, đây rõ ràng là âm mưu đã được tính toán sẵn.



Khi chín người còn đang kinh ngạc thì đại quân từ tứ phương đã thôn tính đại quân của Chính Dương Tông từ tứ phương tám hướng, ba mươi sáu bóng hình như thần mang, phân thành chín hướng sát phạt về phía điện chủ của chín phân điện ở Chính Dương Tông, người nào người nấy đều có tu vi ở cảnh giới Chuẩn Thiên, rõ ràng là bốn đấu một.



Thấy vậy, chín người lại lần nữa tái mặt, “chặn…chặn bọn chúng lại”.



Mặc dù lo lắng nhưng kẻ mạnh của Chính Dương Tông bảo về điện chủ các phân điện bấm bụng xông lên.



Chặn bọn chúng lại!



Phía Thiên Tông Lão Tổ cũng có kẻ mạnh đi theo, nhiệm vụ của bọn họ chính là chặn những kẻ mạnh kia lại để mở đường cho chín điện chủ.



Trận đại chiến vừa nổ ra, cảnh tượng hào hùng cũng hiện ra, trên hư không, trên mặt đất rợp bóng người đại chiến, phạm vi bao trùm cả hàng trăm dặm, nếu như nhìn từ trên cao xuống có thể thấy ngợp cảnh người đang giao chiến với nhau.



Lúc này, vận mệnh như cỏ rác, kẻ mạnh ở cảnh giới không minh cũng ngã nhào giữa hư không, đến thân xác cũng không thể giữ lại, màn đêm vốn dĩ tối đen thì lúc này lại được khoác thêm một lớp mạng màu máu.











 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,869
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3035: “Như một giấc mơ”,


Cả hai người như đang tìm kiếm gì đó nên rất vội vã tiến vào rồi lại đi ra với khuôn mặt tiếc nuối như thể không tìm được thứ mình cần do vậy trong lòng vô cùng thất vọng.



Nhược Thiên Chu Tước cũng không nhàn rỗi, cứ thấy cổ tinh là bà ta lại quan sát một lượt nhưng rồi cũng ôm nỗi thất vọng cho riêng mình.



Nhìn cả ba người như vậy, hai lão bà đều tỏ ra khó hiểu, bọn họ không biết rốt cục cả ba người đang tìm thứ gì.

Advertisement



Có điều bọn họ đâu biết câu chuyện của ba người phía Diệp Thành, bọn họ đang tìm người thân chuyển kiếp của Đại Sở, còn Nhược Thiên Chu Tước đang tìm Huyền Thần, chỉ tiếc rằng hi vọng càng nhiều thì thất vọng càng nhiều.



Lại là một cổ tinh, Diệp Thành và Bích Du lần lượt đi ra, không tìm thấy người chuyển kiếp của Đại Sở.



Chặng đường rất dài phía sau không hề có cổ tinh với sinh linh trên đó.



Cả chặng đường chìm vào im ắng.



Nhược Thiên Chu Tước không nói gì, Diệp Thành cũng im lặng.



Còn Bích Du vẫn bên cạnh Diệp Thành khẽ nắm tay hắn.



Hai bà lão đi theo sau, đầu óc mông lung, trong đầu luôn có một dấu chấm hỏi nhưng không dám mạo muội lên tiếng hỏi, theo hiểu biết của bọn họ hàng nghìn năm nay thì bọn họ chắc chắn rằng ba người phía trước mặt mình chắc chắn có câu chuyện riêng.




Không biết từ bao giờ Nhược Thiên Chu Tước mới truyền âm cho Diệp Thành: “Ngươi có thể nói cho lão thân biết ngươi dựa vào cái gì để chắc chắn đó là người chuyển kiếp không?”



“Chu Thiên Diễn Hoá”, Diệp Thành không hề che giấu, “đó là bí thuật nghịch thiên mà một vị tiền bối của Đại Sở truyền cho vãn bối, vãn bối dựa vào bí thuật này để tính toán, chỉ cần có người chuyển kiếp thì vãn bối nhìn là có thể nhận ra ngay, có điều tiền bối là một ngoại lệ, thời gian người mất quá dài, không nằm trong phạm vi mà vãn bối có thể tính”.



“Ngươi hoàn toàn có thể truyền bí thuật này cho nhiều người hơn mà”, Nhược Thiên Chu Tước nói, “như vậy thì ngươi cũng sẽ không vất vả thế này”.



“Tiền bối có lẽ không biết phản phệ của bí thuật này vô cùng bá đạo”, Diệp Thành mỉm cười, “khi đạt được trạng thái đỉnh phong về tu luyện, tu vi sẽ giảm từng bậc một khi sử dụng bí thuật tính toán này, cho tới khi biến thành một người phàm không còn tu vi nữa”.



“Còn có chuyện này sao?”, Nhược Thiên Chu Tước cau mày.



“Tiền bối đã mở ra được kí ức tiền kiếp, người có cảm khái không?”, Diệp Thành lại lần nữa lên tiếng, hắn đổi chủ đề.



“Như một giấc mơ”, Nhược Thiên Chu Tước mỉm cười.



“Ba nghìn năm rồi, người còn nhớ Thần Hoàng không?”



“Bách chuyển thiên hồi, tới chết không quên”, Nhược Thiên Chu Tước mỉm cười mang theo nỗi niềm, trong ánh mắt còn thấp thoáng giọt lệ.



Chỉ một câu nói thôi nhưng lại khiến tâm cảnh của một vị Thánh Nhân trở nên già đi rất nhiều.



Ba nghìn năm, thời gian dài thế nào, kiếp trước kiếp này quả như một giấc mơ.



Năm tháng dài đằng đẵng đã nhấn chìm từng kiếp người, kí ức năm xưa bị phủ bụi, người của năm xưa lạc ấn trong linh hồn, Thánh Nhân thì đã sao, Thánh Nhân cũng là người.



Diệp Thành hiểu ra tâm cảnh của Nhược Thiên Chu Tước nhưng hắn vẫn không kiềm nén được mà hỏi tiếp: “Ba nghìn năm trước Đại Sở luân hồi, mặc dù người đã mất nhưng lại chuyển kiếp về Đại Sở, tiền bối có thể nói cho vãn bối biết vì sao người có thể thoát li Đại Sở mà bước ra ngoài được không?”



“Là đi ra từ trong giấc mộng” Nhược Thiên Chu Tước đáp lời.

“Mộng?”, Diệp Thành cau mày, “người dùng mộng kết nối với hiện thực sao?”



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,869
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1807: Bình ổn tứ phương, thống nhất Nam Sở


Ngay lập tức, đại quân Âm Minh do điện chủ phân điện thứ hai điều khiển liền mất đi sức chiến đấu, hoá thành cát bụi bay theo làn gió máu.



Phụt!



Rất nhanh sau đó, lại có một bóng hình đẫm máu ngã nhào giữa hư không, phần nửa thân người hoá thành huyết vụ, đó chính là điện chủ phân điện thứ tư bị phía Thiên Tông Lão Tổ truy sát.

Advertisement



Phụt! Phụt!



Tiếp đó là hai bóng người đẫm máu lần lượt ngã nhào giữa hư không, cách chết cũng vô cùng thê thảm, đó chính là điện chủ của phân điện ở Chính Dương Tông.



Cũng giống như điện chủ của phân điện thứ hai, cái chết của bọn họ cũng có liên quan tới đại quân Âm Minh, mỗi lần diệt một điện chủ, đại quân Âm Minh đều sẽ biến mất khiến đại quân Chính Dương Tông vốn dĩ ở thế yếu thì vì đại quân Âm Minh không ngừng tiêu tán nên cứ thế bị chèn ép không có khả năng phản kháng.



“Các người bắt tay với nhau từ bao giờ?”, trên hư không ở một phương vang lên tiếng gằn phẫn nộ của điện chủ phân điện thứ năm, vì đối diện với ông ta chính là hai lão tổ của Hằng Nhạc Tông và lão tổ của nhà Thượng Quan, nhà Đông Phương, thấy bọn họ, điện chủ phân điện thứ năm mới hiểu ra kẻ mà bọn họ đối đầu không chỉ đại quân của một bên mà là nhiều thế lực kết hợp với nhau.



“Ngươi không cần phải biết”, Hằng Nhạc Chân Nhân bước lên trời, tung ra một chưởng đại ấn che lấp bầu trời.



Rầm!


Ngay lập tức, điện chủ của phân điện thứ năm bị chèn ép đến mức phải quỳ dưới đất, còn chưa đứng dậy thì Hằng Thiên Thượng Nhân đã tung một đòn tuyệt sát tới, một kiếm đâm xuyên ngực ông ta, phía sau, Thượng Quan Huyền Tông và lão tổ nhà họ Đông liên tục ra tay đánh ra những đòn thần thông cái thế.



A…!



Điện chủ phân điện thứ năm gằn lên phẫn nộ nhưng đó vẫn chưa là gì, ông ta còn phải đối mặt với bốn tu sĩ mạnh cùng cấp, người nào người nấy khí thế sục sôi, trận dung như vậy khiến ông ta căn bản không có cơ hội phản kháng.



Nghĩ tới vài canh giờ trước đó bọn họ còn đang nhàn rỗi ngồi thưởng rượu, nghĩ cách diệt Thanh Vân, diệt hằng Nhạc, bình ổn tứ phương, thống nhất Nam Sở nhưng sau đó vài canh giờ bọn họ lại bị vây giết.



Vút!



Sau nhát chém của Hằng Nhạc Chân Nhân, đầu của điện chủ phân điện thứ năm lập tức rơi xuống, ông ta ngã nhào giữa hư không.



Ừm?



Vừa diệt điện chủ phân điện thứ năm, phía Hằng Nhạc Chân Nhân còn chưa di chuyển đi nơi khác thì trên đầu đã xuất hiện một vòng xoáy màu đen, một người đàn ông tay cầm chiến thương, thân mang chiến giáp đi ra.



Không chỉ bọn họ phía này mà những nơi khác cũng có vòng xoáy màu đen xuất hiện, trong đó còn có người thế này đi ra, đôi mắt đờ đẫn, thần thái vô hồn, rõ ràng là người chết nhưng khí thế lại vô cùng mạnh mẽ.



“Cẩn thận, đây chính là Âm Minh Khôi Tướng, rất khó giết chết”, ở một hướng khác Diệp Thành tay cầm kiếm Xích Tiêu truyền âm ra tứ phương, Lục Đạo Tiên Luân Nhãn mở hoàn toàn, hắn đảo mắt nhìn quanh muốn xác định Pháp Luân Vương có tới không.



Có điều nhìn bóng người rợp trời nhưng lại chẳng thấy bóng dáng Pháp Luân Vương đâu.



Vù!



Một Âm Minh Khôi Tướng đã sát phạt tới, tay cầm chiến thương đâm tới.

Diệp Thành phản ứng rất nhanh, hắn né tránh rồi lật tay tung ra một chưởng khiến phần đầu của Âm Minh Khôi Tướng bị đánh tan tác, sau đó Diệp Thành quay người vung ra một kiếm cứ thế chém đôi vai Âm Minh Khôi Tướng sau đó dùng tiên hoả thiêu đốt khiến cơ thể của nó hoá thành cát bụi.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,869
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3036: “Ngươi tìm Hoa Thiên lão tổ làm gì?


“Xem ra ngươi rất am hiểu về hư ảo và hiện thực”.



“Vãn bối từng trải qua”, Diệp Thành mỉm cười, hắn nhớ lại khung cảnh ở đầm Vô Vọng trong cấm địa của Đại Sở, hắn nhờ vào cái tình hư ảo hoá thành hiện thực, triệu gọi người của Đại Sở cùng kề vai tác chiến đánh lại một phiên bản khác của hắn, cũng chính vì vậy mà hắn mới rơi vào trạng thái đờ đẫn, kéo theo một đoạn tình duyên chốn hồng trần.



“Hiện thực và hư ảo đan xen, chính là bí thuật cấm kị, sẽ gặp phải phản phệ rất mạnh”, Nhược Thiên Chu Tước lại lần nữa lên tiếng, “sau này ít đụng tới lĩnh vực này thì hơn, nó quá nguy hiểm”.

Advertisement



“Tiền bối có thể bước ra khỏi Đại Sở từ giấc mọng thì liệu có thể quay lại Đại Sở từ giấc mộng không?”



“Được”.



“Vậy tiền bối có thể dùng cách đó để quay về lần nữa không?”, Diệp Thành vội hỏi, “sau khi quay về tới Thiên Huyền Môn tìm Đông Hoàng Thái Tâm hỏi bà ấy Côn Luân Hư rốt cục ở đâu, sau đó người quay lại nói cho vãn bối, như vậy chúng ta cũng không phải đi tìm từng tinh vực một, và tốc độ cũng sẽ nhanh hơn”.



“Như vậy không được”, Nhược Thiên Chu Tước lắc đầu.



“Vì sao?”



“Thông qua giấc mộng trở về Đại Sở và quay lại hiện thực là hai khái niệm”, Nhược Thiên Chu Tước đáp lời.



“Vãn bối không hiểu”, Diệp Thành thắc mắc.

“Khi thông qua giấc mộng trở về Đại Sở thì ta có thể trông thấy người của Đại Sở, nhưng người của Đại Sở lại không thể thấy ta, vì ta trong giấc mộng hư ảo, còn ta của hiện thực quay trở về Đại Sở phải dựa vào giấc mộng hư ảo kết nối với hiện thực thì mới được”.



“Vậy lấy giấc mộng hư ảo kết nối với hiện thực là được thôi mà”.



“Làm vậy ta sẽ chết, năm xưa ta thông qua giấc mộng kết nối với hiện thực và đã từng chết một lần, lần đó có cơ hội luân hồi chuyển kiếp, nếu còn làm vậy lần nữa thì không còn cơ hội luân hồi chuyển kiếp nữa vì nơi này không phải Đại Sở, nơi này không có luân hồi”, Nhược Thiên Chu Tước đáp lời, “ta không thể cược, cũng không dám cược, ta còn chưa tìm được Huyền Thần của ta”.



“Cái này thì vãn bối tin”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, việc năm xưa cho tới giờ vẫn in sâu trong kí ức của hắn, cũng may hắn chỉ chìm vào trạng thái đờ đẫn và không bị phản phệ bá đạo như Nhược Thiên Chu Tước.



Nghĩ rồi Diệp Thành lại lần nữa nhìn sang Nhược Thiên Chu Tước, “vậy mộng cảnh của chúng ta đan xen là vì lý do gì?”



“Ta từng nghĩ tới chuyện này”, Nhược Thiên Chu Tước trầm giọng, “có lẽ chúng ta mơ tới cùng một nơi nên mới kéo ngươi vào giấc mộng của ta, và vô tình kéo ngươi về Đại Sở”.


“Nếu chúng ta nằm mơ một lần nữa thì liệu có thể mơ về Đại Sở không?”



“Đó là chuyện ngẫu nhiên, không phải lúc nào cũng có thể xảy ra”, Nhược Thiên Chu Tước điềm tĩnh, ngươi cũng bước ra từ Đại Sở, có thể dùng cùng một cách để quay về”.



“Vậy phải cần một trăm năm”, Diệp Thành gãi đầu, “có một trăm năm đó thì vãn bối có thể tìm được mấy nơi như Côn Luân Hư, nhưng quan trọng nhất không phải điểm này, mà là vãn bối căn bản đã quên đi con đường cụ thể, phải bỏ ra mất một trăm năm nếu như không thể quay trở về được thì thật là xót xa”.



“Vậy thì chịu rồi, tiếp tục tìm kiếm thôi”, Nhược Thiên Chu Tước mỉm cười lắc đầu.



“Tới rồi, đó là Thiên Lang Tinh”, khi cả hai nói chuyện thì Bích Du đã chỉ về một vì sao ở phía xa, “ta từng tìm hiểu, Hoa Thiên Lão Tổ mà ngươi cần tìm chính là lão tổ của Thiên Lang Tinh kia”.



Nghe vậy, Diệp Thành thu lại suy nghĩ, hắn nhìn về vì sao mà Bích Du chỉ.



Nhìn từ xa, Thiên Lang Tinh còn kém Vọng Cổ Tinh quá nhiều, chỉ xét về hình dáng còn không bằng một phần trăm của Vọng Cổ Tinh.



Có điều trông Thiên Lang Tinh vẫn rất đặc biệt, đứng từ xa nhìn có thể thấy hình dạng của nó không theo quy củ nào, trong đó còn có thể nhìn ra nhiều dị tượng đan xen.



“Ngươi tìm Hoa Thiên lão tổ làm gì?”, Nhược Thiên Chu Tước nhìn Diệp Thành với khuôn mặt khó hiểu.











 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,869
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1808: “Loại đồ đệ khi sư diệt tổ”


“Đây chính là Âm Minh Khôi Tướng sao?”, nghe truyền âm của Diệp Thành, Cổ Tam Thông ở phía cách đó không xa bật cười lạnh lùng, đâm ra một kiến rồi lao tới chém đầu một tên Âm Minh Khôi Tướng.



“Cũng không quỷ dị đến mức như ngươi nói”, Cổ Tam Thông hất đầu cầm thiết kiếm bước đi, ông ta muốn lại gần Âm Minh Khôi Tướng để nghiên cứu nó.



Thế nhưng ông ta vừa tiến lên trước thì Âm Minh Khôi Tướng vừa mất đầu kia lập tức di chuyển, chiến thương được vung vào hư không, Cổ Tam Thông bị đánh trúng, cả cơ thể bay đi đụng trúng vào một ngọn núi, trông hết sức thảm hại.



Advertisement

“Giờ người tin chưa?”, Diệp Thành tiến lên trước chặn lại Âm Minh Khôi Tướng không đầu kia.



Âm Minh Khôi Tướng này không bằng Âm Minh Khôi Tướng mà hắn từng gặp, Âm Minh Khôi Tướng kia quá mạnh, đến cả Cơ Tuyết Băng cũng không phải là đối thủ của nó nên Diệp Thành đương nhiên phải chịu thiệt nhiều. Âm Minh Khôi Tướng này căn bản không cùng đẳng cấp.



“Mẹ kiếp”, bên dưới, trong lớp đất đá vụn vỡ, Cổ Tam Thông thảm hại lảo đảo bước ra, mặt mày nhơ nhuốc, mồm liên tục mắng chửi, “lão tử từ khi tu đạo đến nay chưa từng bị thế này bao giờ”.



“Bớt giả bộ đi, vào việc chính đi”, Vô Nhai Đạo Nhân mắng một câu rồi cũng lao vào đại chiến với Âm Minh Khôi Tướng.



“Đừng cử động, để ta”, Cổ Tam Thông hắng giọng vung thiết kiếm trong tay xông lên, cũng vì trước đó bị trúng chiêu nên lần này ông ta thông minh hơn hẳn, Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân liên thủ với nhau đánh Âm Minh Khôi Tướng kia tan tác.



Rầm!



Phía này, Diệp Thành lại lần nữa tung chưởng, Hỗn Độn Thần Đỉnh với thần uy ngút trời cứ thế giáng xuống khiến Âm Minh Khôi Tướng bị trấn áp đến mức tan vỡ.


Ngay sau đó, Diệp Thành liền đưa mắt nhìn khắp chiến trường.



Ập vào mắt hắn toàn là huyết quang, chiến trường cả gần trăm dặm xung quanh khắp nơi đều toàn bóng người đang giao chiến, bầu hư không phủ thêm một lớp máu, trên mặt đất thây xác chất thành núi, nơi này chẳng khác gì địa ngục cả.



Có điều may mắn đó là liên quân của Viêm Hoàng, Hằng Nhạc, Thanh Vân và các thế gia lớn đều chiếm ưu thế, mặc dù Âm Minh Khôi Tướng của Chính Dương Tông bay từ trên trời xuống không hề ít nhưng dựa vào chúng mà muốn thay đổi thế cục thì còn kém xa.



“Nhanh chóng giải quyết bốn điện chủ còn lại của Chính Dương Tông”, Diệp Thành lập tức truyền âm ra tứ phía, hắn bước trên biển hỗn độn sát phạt về phía điện chủ phân điện thứ nhất của Chính Dương Tông.



Hiện giờ cái bọn họ cần chính là trong khoảng thời gian ngắn nhất diệt những điện chủ còn lại của Chính Dương Tông, một khi điện chủ của Chính Dương Tông bị giết thì đại quân của Chính Dương Tông ở đây nhất định sẽ bị chia năm sẻ bảy, như vậy thì việc còn lại dễ hơn nhiều.

“Diệp Thành?”, điện chủ phân điện thứ nhất còn đang xông lên thì nhìn thấy bóng Diệp Thành sát phạt tới, mặt mày ông ta tôi độc hẳn lại, “đòn đánh lén lúc nãy nhằm vào ta chính là do ngươi làm?”



“Ta đeo mặt nạ mà ông còn nhận ra được, vãn bối thật vinh hạnh”, Diệp Thành cười nói.



“Ta hiểu rồi, ta hiểu cả rồi”, điện chủ đầu tiên bật cười u ám, “mọi thứ đều do ngươi làm, thế lực thần bí làm loạn thế cục Nam Sở chính là do ngươi đứng sau điều khiển”.



“Giờ ông mới hiểu thì đã muộn rồi”, Diệp Thành hắng giọng lạnh lùng lập tức ra tay, hắn đâm ra một kiếm tuyệt thế chém vào chân của điện chủ phân điện thứ nhất.



“Loại đồ đệ khi sư diệt tổ”, điện chủ phân điện thứ nhất gằn lên phẫn nộ, ông ta thi triển đại thần thông, phần trán có thần mang linh hồn bay về phía Diệp Thành.



“Bây giờ nói những điều này còn có ý nghĩa sao?”, Diệp Thành bật cười lạnh lùng, hắn không lùi mà tiến, Đan Tổ Long Hồn bay ra khỏi thần hải, há miệng nuốt trọn thần hải linh hồn của điện chủ phân điện đầu tiên, còn lúc này, Diệp Thành cũng đã sát phạt tới phía trước mặt ông ta, chín đạo bát hoang chưởng hợp thành một, hỗn hợp với hỗn độn pháp tắc đạo, một chưởng tung ra khiến cho điện chủ phân điện dầu tiên phun ra máu lùi về sau.



A…!



Điện chủ kia gằn lên, mặc dù ông ta biết hôm nay chắc chắn phải bỏ mạng nhưng lại không cam tâm bị một hậu bối trấn áp như vậy, ông ta lập tức thiêu đốt tinh nguyên, khả năng chiến đấu tăng lên một cấp, mái tóc màu đen hoá thành màu đỏ máu, uy lực khủng khiếp khiến Diệp Thành cũng phải thay đổi sắc mặt.



Giết!



Điện chủ phân điện thứ nhất gằn lên phẫn nộ, ông ta tung ra một chưởng tạo ra một vùng biển màu đỏ máu khiến Diệp Thành lảo đảo lùi về sau cả trăm trượng.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,869
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3037: Dám đến đây, muốn chết!  


Vừa đáp xuống Thiên Lang Tinh, Diệp Thành đã bấm tay tính toán.



Hoặc có thể nói mỗi một lần tới cổ tinh có sinh linh thì hắn sẽ lập tức tính toán, hi vọng có thể tìm người chuyển kiếp.



Có không?



Advertisement

Bích Du nhìn Diệp Thành với ánh mắt mang theo hi vọng.



Diệp Thành thu lại thần thông, lắc đầu bất lực.



Hoa Thiên lão tổ ở trên đỉnh núi kia.



Nhược Thiên Chu Tước lên tiếng như thể tìm thấy vị trí mà Hoa Thiên lão tổ ở, sau đó bà tay khẽ phất tay áo dẫn mấy người đi xuyên qua mấy trăm dặm và đáp xuống một ngọn núi ở phía sâu nhất của Thiên Lang Tinh.



A….ô…a…a!



Vừa đáp xuống liền nghe thấy tiếng rên rỉ của nữ nhân, nó đến từ một lầu các trên đỉnh núi.



Đúng là gừng càng già càng cay!



Nhìn lầu các rung chuyển có tiết tấu nhịp điệu, Diệp Thành bất giác tặc lưỡi.

So với hắn mà nói thì vẻ mặt của Bích Du lại tỏ ra không mấy tự nhiên, cảnh tượng này quả khiến người ta phải ái ngại.



Nhược Thiên Chu Tước liếc nhìn lầu các sau đó khẽ đặt chân xuống mặt đất, có lẽ vì sức mạnh của Thánh Nhân quá mạnh khiến cả đỉnh núi bị đạp bằng một nửa, tiếng động rầm rầm vang vọng khắp màn đêm yên tĩnh.



Diệp Thành chép miệng, Thánh Nhân quả là hung hãn, tìm người ta cũng không cần lên tiếng.



Bích Du và hai bà lão ở bên tỏ ra rất ngỡ ngàng, một bước chân của Nhược Thiên Chu Tước quá khủng khiếp, cả ba người bọn họ mới lơ là một chút mà suýt chút nữa ngã ra đất.



Kẻ nào càn quấy?



Lầu các bị chấn động đến mức méo mó, một lão già y phục xộc xệch sát phạt ra ngoài, nộ khí xung thiên, cảnh đẹp xuân thì bị quấy nhiễu khiến mặt ông ta tối sầm lại.


Quả đúng là Hoa Thiên lão tổ.



Hai bà lão hắc bạch lần lượt lên tiếng như thể trước đó đã từng gặp Hoa Thiên lão tổ.



Lúc này Hoa Thiên lão tổ đã sát phạt tới, cơn giận ngút trời, ông ta là lão tổ trấn thủ của Thiên Lang Tinh, có người gây ra động tĩnh lớn thế này rõ ràng là tới gây hoạ, sao ông ta có thể để yên.



Là bà!



Hoa Thiên lão tổ nhận ra Nhược Thiên Chu Tước thì sắc mặt thâm trầm, ông ta có vẻ đã nhớ lại cảnh tượng bị đánh trước đó.



Lâu rồi không gặp!



Nhược Thiên Chu Tước mỉm cười.



Dám đến đây, muốn chết!



Hoa Thiên lão tổ gằn giọng, ông ta không nói thêm lời nào cứ thế giơ tay tung ra một đại ấn giáng từ trên trời xuống.



Nhược Thiên Chu Tước cứ thế ngó lơ, bà ta khẽ giơ tay gạt đi đại ấn kia, đến cả Hoa Thiên lão tổ cũng bị chấn động đến mức bay đi, khi bay trên trời còn lộn thêm vài vòng mới thôi.



Thánh Nhân!



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,869
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1809: Vạn kiếm quy nhất!


“Có thể làm điện chủ của phân điện thứ nhất qủa nhiên không phải vừa mà”, Diệp Thành vừa lùi về sau, khoé miệng còn trào máu, khả năng chiến đấu của lão điện chủ này không hề kém cạnh Thiên Tông Lão Tổ.



Chết đi!



Không đợi Diệp Thành đứng lại, điện chủ phân điện thứ nhất vung chiến thương sát phạt tới, một thương đâm xuyên hư không ép về phía ngực của Diệp Thành, tốc độ nhanh đến mức khiến Diệp Thành phản ứng không kịp.



Cửu thiên huyền linh chỉ!

Advertisement



Trong lúc này, một đạo chỉ mang bay vút từ bên hông tới khiến chiến thương của điện chủ kia lệch quỹ đạo giúp Diệp Thành hoá giải nguy cơ, còn người ra tay là ai thì đương nhiên chính là Cơ Tuyết Băng rồi.



Là muội?



Mặc dù Cơ Tuyết Băng vẫn đeo mặt nạ, dáng vẻ khác hẳn thường ngày nhưng điện chủ của phân điện đầu tiên vẫn nhận ra cô, hoặc có thể nói ông ta nhận ra Cơ Tuyết Băng thông qua bí thuật cửu thiên huyền linh chỉ này vì bí pháp này cả Đại Sở cũng chỉ có Huyền Linh Chi Thể mới biết.



“Ngươi…ngươi dám đứng về phía tên khốn khiếp Diệp Thành hại Chính Dương Tông ta?”, lão điện chủ kia mặt mày tôi độc đến mức có phần méo méo, ông ta nhìn Cơ Tuyết Băng mà ánh mắt còn phẫn nộ hơn cả lúc nhìn Diệp Thành.



“Đừng nói khó nghe như thế”, phía này, Diệp Thành vừa đứng vững đã sải bước ra, hắn nhìn chằm chằm lão điện chủ này, “từ trước tới nay đều là thắng làm vua thua làm giặc, lẽ nào đến điểm này mà ông còn không hiểu?”



“Ngươi là cái thá gì mà dám dạy đời ta?”, lão điện chủ kích động vung chiến thương về phía Diệp Thành.



“Ông không thích nghe sao? Vậy thì dùng thực lực nói chuyện đi”, Diệp Thành hắng giọng lập tức mở ma đạo, khả năng chiến đấu của hắn tăng lên đáng kể, trong tay không có binh khí, cái mà hắn dùng chính là bát hoang chưởng bá đạo vô song.



“Nếu như luận về đúng và sai thì ông về mà hỏi Thành Côn”, Cơ Tuyết Băng lạnh giọng cùng Diệp Thành ra tay.




“Vậy thì giết”, lão điện chủ kia gằn lên phẫn nộ, ông ta tung một chưởng khiến Diệp Thành lùi về sau, sau đó lại lật tay đam ra một mũi chiến thương chặn Cơ Tuyết Băng lại, chỉ trong thời gian giao chiến ngắn ngủi mà Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng liên thủ lại vẫn bị chèn ép.



Địa pháp thiên la!



Diệp Thành đứng vững lại thì lập tức ra tay, hắn vung tay đánh ra bí thuật thành danh của Thiên Tông Lão Tổ - Huyền đạo vô thương!



Phía này, Cơ Tuyết Băng cũng lập tức ra tay, cô thi triển một thần thông thành danh khác của Thanh Vân Lão Tổ.



Cả hai người trúng thần hai bí thuật thông dung hợp này nên cũng hiểu được sự khủng khiếp của nó, lúc này bọn họ dùng chính bí thuật này đối kháng với điện chủ phân điện thứ nhất.



Huyền đạo vô thương và địa pháp thiên la là hai bí thuật khác nhau, khi dung hợp lại thì uy lực vô cùng bá đạo, quan trọng nhất chính là nó có khả năng phong cấm đan hải.




Thế nhưng mặc dù hai bí thuật này bá đạo nhưng cùng thi triển một lúc sẽ gặp phải phản phệ mạnh mẽ vì vậy Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng mới lần lượt thi triển sau đó dung hợp lại để tránh gặp phản phệ.



Sự thực chứng minh cách phối hợp của cả hai vô cùng hoàn mĩ, huyền đạo vô thương và địa pháp thiên la nhờ có sự điều khiển của cả hai người và dung hoà làm một nên tạot hành thần mang cái thế khiến lão điện chủ kia lập tức trúng chiêu.



Mở cho ta!



Lão điện chủ lập tức gằn lên như thể ý thức được đòn tấn công từ hai bí thuật này khủng khiếp tới mức nào, ông ta không nghĩ nhiều, cứ thế tiêu hao thọ nguyên để chống cự lại trước khi đan hải bị phong cấm.



Vạn kiếm quy nhất!



Phong thần quyết!



Lại là hai giọng nói lạnh lùng vang lên, lão điện chủ kia vừa mở phong cấm thì lại lần nữa trúng chiêu, bị vạn kiếm quy nhất của Diệp Thành đâm xuyên ngực rồi lại bị phong thần quyết của Cơ Tuyết Băng đâm xuyên vai.



A…!



Lão điện chủ gào thét, đầu tóc rối bời trông không khác gì ác quỷ, ông ta bị trọng thương nhưng vẫn cố liều mình tung chưởng đánh lùi Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng.



Tiếp tục!



Diệp Thành vừa đứng vững lại thì lại như con rồng hoang lao tới, ở một hướng khác, Cơ Tuyết Băng cũng theo sát, cả hai người một trái một phải cùng hỗ trợ lẫn nhau, bọn họ thi triển những đòn thần thông cái thế khiến lão điện chủ kia liên tiếp lùi về sau.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,869
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3038: “Ta đi được chưa?”,


Hoa Thiên lão tổ không thể sao tin nổi và nhìn Nhược Thiên Chu Tước.



Xuống đây rồi nói!



Nhược Thiên Chu Tước vẫn tỏ ra vô cùng hung hãn, bà ta vươn tay lôi Hoa Thiên lão tổ xuống khiến hai bà lão hắc bạch ở bên phải xuýt xoa, đường đường là một tu sĩ Chuẩn Thánh sao lại như con gà con bị Thánh Nhân thích làm gì thì làm như vậy.

Advertisement



Diệp Thành cũng tặc lưỡi, hắn thầm nhủ sao cái đầu của Hoa Thiên lão tổ lại không biết điều như vậy chứ.



Mặc dù Nhược Thiên Chu Tước không phải là Chuẩn Thánh nhưng đằng sau bà còn hai vị Chuẩn Thánh nữa, trận dung với ba tu sĩ Chuẩn Thánh mà ông ta không định bỏ chạy lại hùng hồn xông lên giao chiến, bị đánh cũng đáng đời.



Muốn giết thì giết!



Hoa Thiên lão tổ vẫn tỏ ra ngoan cố, mặc dù bị trấn áp nhưng không có ý định cúi đầu.



Nhược Thiên Chu Tước không nói gì, bà ta tiến lên giáng một cái bạt khiến hàm răng của Hoa Thiên lão tổ bay loạn xạ.



Lúc này Hoa Thiên lão tổ sợ rồi, ông ta chịu cái bạt kia mà nước mắt tuôn rơi lã chã.



Thấy vậy, Diệp Thành ho hắng, hắn lập tức lấy ra một cuộn tranh giơ trước mặt Hoa Thiên lão tổ, hỏi: “Tiền bối đã từng thấy nữ tử trong bức tranh này chưa? Nếu tiền bối biết hi vọng có thể nói cho vãn bối”.




“Chưa…chưa từng thấy”, Hoa Thiên lão tổ lắc đầu như trống bỏi.



“Ba mươi năm trước tiền bối từng tham gia vào việc tranh cướp một loạt bảo vật ở một tinh vực, tiền bối có biết lai lịch của những bảo vật đó không?”, Diệp Thành cất đi cuộn tranh, hắn nhìn thẳng Hoa Thiên lão tổ mà hỏi.



“Ta không cướp”.



“Nghĩ kĩ rồi hãy nói”, Nhược Thiên Chu Tước lên tiếng.



“Cướp”, Hoa Thiên lão tổ lập tức thay đổi đáp án sau đó ho hắng, “nhưng ta cũng không cướp được nhiều”.


“Nói vào trọng điểm, những bảo vật đó từ đâu tới?”



“Nghe người ta nói từ Bắc Đấu Tinh Vực”.



“Bắc Đấu Tinh Vực”, Diệp Thành cau mày, hắn lập tức lấy ra tinh không đồ trong buổi đấu giá và tinh không đồ hắn có được từ phía Đông Dương Chân Nhân, sau khi tìm kĩ thì không hề thấy cái tên Bắc Đấu Tinh Vực.



“Ta đi được chưa?”, Hoa Thiên lão tổ liếc nhìn Diệp Thành sau đó nhìn sang Nhược Thiên Chu Tước.



“Bỏ lại túi đựng đồ rồi lập tức biến đi”, Nhược Thiên Chu Tước lãnh đạm lên tiếng.







“Đây…”.



“Được rồi, ta tự lấy”, Nhược Thiên Chu Tước phất tay cất đi túi đựng đồ của Hoa Thiên lão tổ còn Hoa Thiên lão tổ bị lôi dậy sau đó bị ném ra khỏi Thiên Lang Tinh.



“Thánh Nhân quả là muốn làm gì thì làm ấy”, nhìn Hoa Thiên lão tổ bay đi, hai bà lão hắc bạch thầm nhủ, đường đường là một Chuẩn Thánh nói ném là ném, sao có thể dễ như chơi thế nhỉ.



“Đi thôi”, Diệp Thành là người đầu tiên bay vào hư thiên.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,869
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1810


Rầm! Rầm! Đoàng!



Trận đại chiến của ba người hết sức khốc liệt, bầu hư không vời vợi cũng rung chuyển và bị từng đòn thần thông choán mắt che lấp. Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng một người giống như một chiến thần, một người giống như nữ thần khiến điện chủ phân điện thứ nhất máu me be bét, không hề có sức chống lại.



“Kẻ mặc y phục đen kia là ai?”, bên dưới không biết là ai nhìn vào hư không đảo mắt nhìn từ Diệp Thành sang người mặc y phục đen, mặt đeo mặt nạ là Cơ Tuyết Băng.

Advertisement



“Phối hợp với Diệp Thành hết sức ăn ý, ở…ở đâu ra vậy chứ?”, lão tổ nhà họ Tô kinh ngạc.



Không chỉ mình ông ta mà những người khác như Thiên Tông Lão Tổ cũng cảm thấy hết sức bất ngờ, trong ánh mắt hiện lên ánh nhìn thâm sâu, ông ta nhìn được rất nhiều manh mối từ bí thuật mà Cơ Tuyết Băng thi triển.



“Đó là Cơ Tuyết Băng”, Sở Linh sau khi đâm một kiếm giết chết Âm Minh Khôi Tướng thì nhìn vào hư không sau đó không quên truyền âm sang tứ phương.



“Cơ…Cơ Tuyết Băng?”, vẻ mặt của nhóm lão bối vô cùng đặc sắc.



Cũng chẳng thể trách bọn họ như vậy vì việc này thực sự quá kịch tính, bọn họ đều biết hôm nay Diệp Thành dẫn theo một người mặc y phục xanh nhưng lại không ngờ đó chính là Cơ Tuyết Băng, nếu không phải Cơ Tuyết Băng hiện thân và nếu không phải Sở Linh nói thì bọn họ cũng đều mơ hồ.



“Gì thế chứ?”, kể cả là Chung Quy ngày thường vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc thì lúc này cũng phải giật giật khoé miệng.



“Tiểu tử đó được lắm, còn kéo được người ta vào trận doanh của chúng ta, ta đã bỏ qua mất bản lĩnh thần thông này của hắn rồi”.



“Theo lão phu tính thì hai người này làm hoà với nhau rồi”, Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân dành chút thời gian rảnh diễn một lần thần côn, vẻ mặt ý tứ, thần thái nghiêm túc đó thật mới lạ thoát tục trên trận chiến đẫm máu.



“Sao ta lại có cảm giác bị lôi trảm nhỉ?”, đám bằng hữu thân thiết của Diệp Thành như Tư Đồ Nam, Tề Vân, Hùng Nhị hay Hoắc Đằng đều thể hiện nét mặt rất thú vị.



Tư Đồ Nam còn đỡ, khi ở trận so tài tam tông hắn từng gặp Cơ Tuyết Băng, còn ba tên còn lại đều rất lạ lẫm với Cơ Tuyết Băng, từ trước đến giờ mới chỉ nghe nói tới đại danh của Huyền Linh Chi Thể, bây giờ mới coi như gặp được người thật lần đầu tiên nhưng lại không ngờ gặp trong hoàn cảnh này.



“Trước đó không lâu còn trói người ta mà sao giờ lại chiến đấu kề vai sát cánh bên nhau rồi? Hôm nào đó phải nói chuyện với tên Diệp Thành này mới được”, cả mấy tên xoa cằm mặt mày ý tứ, “kĩ năng tán gái đúng là không thể để thất truyền được”.



“Mẹ kiếp, đang đánh trận đấy, các ngươi có chú ý hơn được không?”, khi phần lớn mọi người đều đang nhìn vào hư không thì hai tiếng gằn giọng vang lên, quay sang nhìn thì chính là Long Nhất và Long Ngũ.


Bị cả hai tên mắng chửi như vậy, trận đại chiến chỉ ngừng một lát rồi lại tiếp tục nhưng nét mặt của ai nấy đều rất kì lạ, đặc biệt là Chu Ngạo từng chịu thiệt trong tay Cơ Tuyết Băng, có lẽ vì ảnh hưởng bởi diện tích quá rộng lớn nên khả năng phát huy chiến đấu của hắn cũng không được như thông thường, có vài lần hắn suýt thì ngã khỏi hư không.

Phụt! Phụt!



Trên chiến trường khốc liệt, cả hai phương hướng đều nhuốm máu, lại có hai phân điện của Chính Dương Tông bị tiêu diệt, đến thân xác cũng không còn sót lại.



Lúc này, chín đại điện chủ của Chính Dương Tông đã mất bảy người bị tiêu diệt, ngoài điện chủ thứ nhất đại chiến với Diệp Thành ra thì còn lại điện chủ thứ bảy vẫn còn ngoan cố đối đầu.



Thế nhưng khả năng chiến đấu của điện chủ phân điện thứ bảy vô cùng mạnh mẽ nhưng hiện giờ lại chẳng còn đủ sức bởi người mà ông ta phải đối đầu là Thiên Tông Lão Tổ, Chung Giang, Chung Quy và Thượng Quan Huyền Tông, bốn tu sĩ ở cảnh giới chuẩn thiên, vả lại người nào người nấy đều có khả năng chiến dấu hơn hẳn ông ta.



Đây là trận đại chiến không cân sức, không tới một phút, điện chủ phân điện thứ bảy đã ngã khỏi hư không.



Rầm! Rầm! Rầm!



Vì chín đại điện chủ của Chính Dương Tông đều có tám người bị diệt và đại quân Âm Minh mà bọn họ kiểm soát cũng vỡ tan theo từng đám, ngoài đại quân Âm Minh mà điện chủ phân điện thứ nhất kiểm soát ra thì những đại quân khác đều đã hoá thành cát bụi.



Dừng!



Không lâu sau đó, giọng nói của Thiên Tông Lão Tổ vang vọng khắp đất trời. Đã muốn thu nạp kẻ mạnh của Chính Dương Tông thì trận đại chiến này không cần phải tiếp tục nữa.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,869
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3039: Đó là Hoang Cổ Thánh Thể sao?  


“Quay về Lăng Tiêu Cung”, Bích Du cũng đi theo sánh vai với Diệp Thành nhưng lại khẽ bặm môi, sao cô có thể không nhận ra được nữ tử trong bức tranh đó, đó chẳng phải là Sở Huyên và Sở Linh, nữ tử mà Diệp Thành yêu thương nhất sao, cuối cùng vẫn là bọn họ, từ đầu tới cuối hắn không hề thay đổi.



Chặng đường tiếp theo cũng như trước đó.



Bọn họ đi qua rất nhiều cổ tinh, Diệp Thành và Bích Du lại bắt đầu bận rộn, cứ tới mỗi cổ tinh thì Diệp Thành lại bắt đầu tìm kiếm nhưng trời xanh lại không nhân từ như vậy, không hề thấy một người chuyển kiếp nào.

Advertisement



Không biết mất bao lâu mới có người dừng chân.



Phía bờ bên kia của dải ngân hà có một cổ tinh lấp lánh, kích thước chừng Vọng cổ Tinh, xung quanh có mây và sương bao phủ như mộng như ảo, trông chẳng khác nữ nhân với lớp mạng che mặt cho người ta một cảm giác thần bí.



Đó chính là Thiên Nữ Tinh, cổ tinh mà Lăng Tiêu Cung toạ lạc.



Nhược Thiên Chu Tước nhìn Thiên Nữ Tinh rồi nhìn sang Diệp Thành, mỉm cười, nói: “Đã tiễn tới đây rồi thì lão thân cũng nên đi tìm Huyền Thần rồi, Chư Thiên Vạn Vực rộng lớn vô biên, không biết bao giờ mới có thể gặp lại”.



“Sẽ không lâu nữa đâu”, Diệp Thành mỉm cười, hắn đưa tinh không đồ đã sao chép cho Nhược Thiên Chu Tước: “Mong trời cao rủ lòng thương để tiền bối có thể tìm thấy thuỷ tổ Huyền Thần, rồi một năm nào đó chúng ta sẽ lại cùng trở về quê hương”.



“Nhất định rồi”, Nhược Thiên Chu Tước mỉm cười nhận lấy tinh không đồ, bà chậm rãi quay người bay về phía xa.



“Cung tiễn tiền bối”, Diệp Thành hành lễ với Nhược Thiên Chu Tước từ phía xa, Bích Du ở bên cũng vậy, đó là thần thoại một đời của Đại Sở, cũng là vị tiền bối mà bọn họ kính trọng.




“Thần nữ, đi thôi”, hai bà lão hắc bạch khẽ lên tiếng.



“Đi thôi”, Bích Du kéo Diệp Thành bay về Thiên Nữ Tinh, phía sau là hai bà lão đi cùng.



Cũng giống như những cổ tinh khác, Diệp Thành vừa dừng chân đã tính toán.



Đây là một thói quen của hắn.



Có điều, điều khiến hắn cảm thấy tiếc nuối đó là mặc dù Thiên Nữ Tinh rộng lớn nhưng không hề có người chuyển kiếp của Đại Sở.


Rồi sẽ tìm thấy thôi!



Bích Du lại lần nữa nắm tay hắn mang theo sự dịu dàng của nữ tử.



Phía trước, một linh sơn với tiên quang rực rỡ hiện lên trong tầm mắt.



Phía Diệp Thành dừng chân ở tiên sơn Lăng Tiêu Cung kéo theo ánh mắt chú ý của tứ phương, các đệ tử xôn xao bàn tán, đặc biệt là khi nhìn thấy Bích Du không đeo mạng che mặt nữa thì tỏ ra hiếu kì về Diệp Thành.



Đó là Hoang Cổ Thánh Thể sao?



Cùng tới đây với thần nữ thì khả năng cao là Hoang Cổ Thánh Thể rồi.



Nghe nói hắn đánh bại Hoa Thiên, không biết là thật hay giả.



Trưởng lão của Lăng Tiêu Cung cũng ra ngoài, trong đó không thiếu tu sĩ Chuẩn Thánh.











 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,869
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1811: đó chính là dấu hiệu đặc thù.


Thế rồi đại quân của Viêm Hoàng, Hằng Nhạc, Thanh Vân và các thế gia lớn lần lượt dừng tay, bọn họ tập hợp lại từ tứ phương tám hướng bao vây toàn bộ tàn binh bại tướng trên một ngọn núi theo ba lớp vòng trong vòng ngoài



Lúc này, đại quân của Chính Dương Tông đâu còn tâm trí mà đại chiến.



Có lẽ từ giây phút Diệp Thành thống lĩnh đại quân thì bọn họ đã không còn tâm trí mà đại chiến nữa, vì trận đại chiến này ngay từ đầu đã được định sẵn rằng bọn họ phải bại trận rồi.

Advertisement



Phụt!



Tàn binh bại tướng của Chính Dương Tông vừa bị bao vây, trên hư không liền có một bóng hình đẫm máu bay xuống.



Đó chính là điện chủ phân điện thứ nhất của Chính Dương Tông, toàn thân ông ta đã tàn phế, đến phần đầu cũng bị trảm, cơ thể máu me ngã nhào giữa hư không trông vô cùng choán mắt, cái chết của ông ta khiến kẻ mạnh của Chính Dương Tông lạnh người.



Phụt!



Sau khi ông ta chết, đại quân Âm Minh còn sót lại cũng hoá thành hư vô.



Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, trên hư không cao vời vợi, Diệp Thành khoác trên mình bộ chiến giáp sải bước xuống, trong tay còn cầm thủ cấp của điện chủ phân điện thứ nhất, toàn thân hắn cũng đầm đìa máu, trong quá trình giết điện chủ phân điện thứ nhất hắn cũng bị thương không hề ít.



Phía sau Diệp Thành chính là Cơ Tuyết Băng y phục nhuốm máu cũng đang bay xuống nhanh như cơn gió, cô khoác trên mình bộ y phục đen, mặt đeo thêm lớp mặt nạ, trông giống như sát thủ máu lạnh khiến người ta không dám nhìn thẳng.




Diệp Thành?



Sau khi thấy Diệp Thành, kẻ mạnh của Chính Dương Tông cũng kinh ngạc, mặc dù Diệp Thành đeo mặt nạ nhưng chữ “thù” trên trán hắn vẫn hết sức choán mắt người nhìn, đó chính là dấu hiệu đặc thù.



Thấy vẻ mặt của những người này, Diệp Thành không đoái hoài đến, hắn khiến cho phần thủ cấp của điện chủ phân điện thứ nhất hoá thành hư vô sau đó nghiêng đầu sang nhìn Cơ Tuyết Băng: “Giao cho muội cả đấy”.



Cơ Tuyết Băng không hề đáp lời, cô phất tay tháo lớp mặt nạ ra để lộ ra dung nhan tuyệt thế.



“Đây…”, thấy khuôn mặt đó của Cơ Tuyết Băng, tàn binh của Chính Dương Tông nhất thời thẫn thờ, bọn họ như thể bị sét đánh, tất cả trơ mắt nhìn vào hư không.




Sau vài giây, người đầu tiên phản ứng lại vô thức giơ tay dụi mắt tưởng mình nhìn nhầm.



Thế nhưng khi đưa mắt nhìn lần nữa thì khuôn mặt Cơ Tuyết Băng vẫn rõ ràng đến lạ thường trong tầm mắt bọn họ, cô chẳng phải là Thánh Nữ của bọn họ, là điện chủ phân điện thứ chín của Chính Dương Tông, chưởng giáo tương lai của Chính Dương Tông – Cơ Tuyết Băng sao?



Nhất thời trời đất chìm vào bầu không khí yên lặng đến chết chóc, các tàn binh bại tướng của Chính Dương Tông đều thẫn thờ mơ hồ.



Lúc này có quá nhiều người nghĩ không thông, bọn họ không thể hiểu nổi vì sao Cơ Tuyết Băng lại xuất hiện ở đây và càng không ngờ nổi Thánh Nữ của bọn họ lại chính là kẻ địch của bọn họ, hơn tất thảy đó là không ai hiểu vì sao Cơ Tuyết Băng lại liên thủ với Diệp Thành sát phạt Chính Dương Tông.



Bọn họ có lẽ cũng không biết vì âm mưu của Pháp Luân Vương với Cơ Tuyết Băng chính là cơ mật đến cả chín đại điện chủ còn không biết, huống hồ là bọn họ.



Khi tất cả mọi người đều ngỡ ngàng thì phần trán Cơ Tuyết Băng có thần hà ba màu liên tục hiện lên hoá thành từng luồng sáng bay rợp rặng núi, mỗi một luồng sáng đều nhập vào phần trán của từng người ở Chính Dương Tông.



Từng luồng sáng đó chính là lạc ấn thần thức, trong đó mang theo kí ức mà mấy ngày gần đây cô gặp phải, vì để thuyết phục những người này nên cô cần phải cho bọn họ biết tông môn mà cô hết mực trung thành ác độc đến thế nào, cô cần một lý do để thuyết phục mọi người.



“Đây…”, không lâu sau đó, những tu sĩ bị vây lại trong rặng núi đều trố mắt.



Lúc này, không cần Cơ Tuyết Băng dùng nhiều lời để giải thích thì bọn họ cũng đã tìm được đáp án bên trong lạc ấn thần thức, hoá ra Thánh Nữ của bọn họ phản bội không phải không có lý do, tông môn mà bọn họ thề sống chết trung thành lại chứa nhiều bí mật kinh thiên động địa đến vậy.



 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom