Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,869
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3020: Thiên địa chấn động.  


Thế nhưng lần này người bị đánh lùi về sau là Diệp Thành còn Hoa Thiên lại bị chưởng đánh của Diệp Thành đẩy lùi mười mấy trượng, đợi tới khi dừng chân thì đã phun ra cả miệng máu khiến bên dưới kinh ngạc.



Ta không tin!



Advertisement

Hoa Thiên gào thét, toàn thân có thêm lớp điện lôi, khả năng chiến đấu tăng vọt, hắn lật tay là đánh ra cả biển lôi.



Biển lôi này vô cùng đáng sợ, lôi điện bản mệnh của huyền lôi thần thể dung hoà với đạo tắc lôi điện của Hoa Thiên, mỗi một luồng đều vô cùng bá đạo, lôi hải rợp trời như có khả năng thôn thiên diệt địa, lôi chớp xoẹt qua, từng lượt này nối tiếp lượt kia, thương không như bị xé toang.



Diệp Thành không nói gì, hắn bước vào trong lôi hải, hoá thân thành thần long hoàng kim vùng vẫy trong biển lôi.



Rầm! Đoàng!



Thiên địa chấn động.



Người ở bên dưới kinh ngạc nhìn vào hư thiên, mặc dù biển lôi của Hoa Thiên mạnh nhưng cũng không thể làm gì Diệp Thành.



Giết!




Hoa Thiên thét gào kiểm soát từng phần lôi hải thôn tính Diệp Thành.



Thế nhưng lôi hải của hắn có vẻ như không có tác dụng với Diệp Thành, liên tiếp nhấn chìm Diệp Thành nhưng lại liên tiếp bị Diệp Thành phá tan.



Lại nói về Diệp Thành, quả thực rất cao hứng, hắn vẫn đang quay cuồng trong lôi hải và cũng đang tôi luyện thánh thể trong lôi hải, đạo tắc Chuẩn Đế để lại cho hắn đạo thương và hiện giờ nó đang được lôi hải tôi luyện.



Hoa Thiên không phải kẻ ngốc, hắn đã nhanh chóng nhìn ra nên lập tức nổi điên, lôi hải khổng lồ hoá thành một con thần long.



Ta không quan tâm ngươi là rồng hay là côn trùng.




Diệp Thành hoá thành hình người tung một chưởng vào biển tinh hải nhấn chìm thần long sấm sét kia.



Diệt!



Hoa Thiên bay lên trời, trong tay có thêm một thanh thần kiếm sấm sét, hắn chém ra một kiếm muốn trảm vào nguyên thần của Diệp Thành.



Diệp Thành lập tức né người, hắn sử dụng Thúc Địa Thành Thốn sát phạt tới trước mặt Hoa Thiên.



Vẻ mặt Hoa Thiên thay đổi, hắn không biết Diệp Thành lại có cả bí thuật này nên lập tức lùi về sau.



Thế nhưng mọi chuyện đã muộn, Diệp Thành còn nhanh hơn cả hắn, lập tức đuổi theo không nói lời nào mà giáng luôn cái bạt vào mặt hắn, Hoa Thiên đáng thương mặt mày méo xệch.



A…!



Hoa Thiên gào thét nhưng không kịp dừng chân thì Diệp Thành đã đến giáng liên tiếp từng cái bạt tới.



Bốp! Bốp! Bốp!



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,869
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1792: “Có phải bị đả kích rồi không?”


“Sao lại không phải chứ?”, Tịch Nhan chớp mắt, “sư phụ chưa bao giờ dẫn nữ tử nào về, sư nương là người đầu tiên”.



“Tiểu nha đầu, mặc dù nói là như vậy nhưng đừng dùng tới hoan thuật, hoan thuật của muội không có tác dụng với ta đâu, cẩn thận không là bị phản phệ”, Cơ Tuyết Băng vẫn lật quyển tông, trên cơ thể còn có ba màu thần hà rực rỡ khiến Tịch Nhan ở bên chợt cảm thấy đầu choáng váng.



“Sư nương mà sư phụ dẫn về quả nhiên không hề tầm thường”, Tịch Nhan dụi dụi mắt, “đến cả sư phụ còn trúng chiêu, sư nương này đúng là lợi hại. Huyền Linh Chi Thể trong truyền thuyết quả nhiên không hề đơn giản”.

Advertisement



“Muội về nghỉ ngơi đi”, trong cơ thể Cơ Tuyết Băng trỗi lên sức mạnh huyền linh bay vào cơ thể Tịch Nhan, giúp cô bé dẹp đi phản phệ của hoan thuật.



Tịch Nhan không mấy vui vẻ, cô xoay người chạy đi, nào ngờ mới chạy đi chừng bốn, năm trượng thì cô đã cười khúc khích và chợt quay người trở lại sau đó chĩa một kiếm Phong Thần Quyết về phía Cơ Tuyết Băng với uy lực cực mạnh.



Phía này, Cơ Tuyết Băng vẫn lật giở quyển tông như không có chuyện gì xảy ra như thể cô không hề thấy nhát kiếm của Tịch Nhan vậy.







Có điều khi mũi kiếm Lăng Sương của Tịch Nhan còn cách Cơ Tuyết Băng tầm ba tấc thì cô mới khẽ giơ tay kẹp chuẩn xác kiếm Lăng Sương sau đó khẽ gẩy tay khiến kiếm của Tịch Nhan bay đi.



Tịch Nhan trầm trồ “woa” lên một tiếng cứ thế lảo đảo lùi về sau bốn, năm bước, cô vừa đứng vững thì liền thấy như có ma quỷ trước mặt, Cơ Tuyết Băng đã xuất hiện trước mặt Tịch Nhan, bàn tay trắng trẻo khẽ đặt lên trán cô.



Tịch Nhan sợ hãi toát mồ hôi, trước đó nếu như Cơ Tuyết Băng ra tay thì e rằng cho tới bây giờ phần trán và cả thần hải của cô đều bị đâm xuyên rồi.




“Không phải tung bất cứ chiêu nào sao?”, nhìn Cơ Tuyết Băng ở trước mặt, Tịch Nhan có một cảm giác thất bại trỗi dậy mà trước nay chưa từng có.



“Tiểu nha đầu, giờ về nghỉ ngơi được chưa?”, giọng nói của Cơ Tuyết Băng vang vọng khắp rừng trúc.



Nghe vậy, cơ thể nhỏ bé của Tịch Nhan bất giác run lên, trước mắt cô là một màu u tối, đợi tới khi mở mắt ra thì mọi thứ dường như chưa hề xảy ra, Cơ Tuyết Băng vẫn ngồi khoanh chân lật giở quyển tông và còn không hề di chuyển lấy một bước.



“Mọi thứ trước…trước đó đều…đều là hoan thuật sao?”, trong ánh mắt của Tịch Nhan hiện lên vẻ kinh ngạc, từ trước đến nay hoan thuật vẫn khiến cô tự hào lại kéo cô vào trong hoan cảnh ngay khi cô bước ra khỏi đây.



“Sư nương, Tịch Nhan không định công kích người thật sự đâu”, sau hồi kinh ngạc, Tịch Nhan mới cúi đầu giống như tiểu nha đầu phạm phải sai lầm lớn.




“Ta không trách muội”, Cơ Tuyết Băng khẽ giọng lên tiếng, “còn nữa, đừng gọi ta là sư nương, ta không phải là sư nương của muội.



Ừm!



Tiểu nha đầu lại lần nữa gật đầu, cô bĩu môi đi ra ngoài.



Ra khỏi rừng trúc, cô nhìn thấy bóng Diệp Thành từ xa đang ngồi trên một vách đá uống rượu.



“Có phải bị đả kích rồi không?”, Diệp Thành lên tiếng.



“Sư phụ biết sao?”, Tịch Nhan thẫn thờ, cô từ từ đi tới.



“Con đừng đánh giá thấp trí tuệ của sư phụ thế chứ”, Diệp Thành mỉm cười, “cô ấy có thể cảm nhận được sự tồn tại của con, ta đương nhiên cũng có thể cảm nhận được, ta không nói ra vì ta thật sự muốn cho con nếm chút khổ ải, nếu không thì con rất khó có thể hiểu được đạo lí núi cao còn có núi cao hơn”.











 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,869
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3021: Không biết xấu hổ!  


Tiếp đó là một loạt âm thanh chát chúa vang lên, từng cái bạt dội tới, Diệp Thành rất chăm chút cho cái mặt của Hoa Thiên, ngửa tay là một cái bạt, úp tay cũng một cái bạt.



Cảnh tượng này khiến những người ở đây phải chép miệng, không ngờ Diệp Thành lại hung hãn đến vậy.



Cái bạt của Hoang Cổ Thánh Thể khiến người ta nhìn mà xót xa.

Advertisement



Hoa Thiên thẫn thờ, đầu óc ong ong, từng cái bạt của Diệp Thành khiến hắn ngã xuống khỏi hư thiên.



Woa!



Nhìn Hoa Thiên ngã xuống, người xem chiến tặc lưỡi, thần thoại về Hoang Cổ Thánh Thể cùng cấp vô địch quả nhiên không phải nói chơi, đường đường là huyền lôi thần thể mà cũng bị đánh tới tấp không ngẩng được mặt lên.



Đã!



Tiếng cười bên dưới vang dội.



Nhìn Hoa Thiên không ai ưng, hiện giờ thấy bị đánh đến mức không ngẩng nổi mặt lên, càng nghĩ càng thấy đã.



Còn dám mắng chửi thần nữ tiên tử Bích Ba nhà ta, đáng đời nhà ngươi.




Bích Du mỉm cười nhìn say mê.



So với cô mà nói thì hai lão bà bên cạnh cô lại tỏ ra không mấy tự nhiên.



Diệp Thành là Hoang Cổ Thánh Thể là điều mà bọn họ không ngờ tới, khả năng chiến đấu bá đạo của Diệp Thành vượt xa dự liệu của bọn họ.



Cả hai người mặt mày nóng ran, trước đó không lâu bọn họ coi thường Diệp Thành, bây giờ xem ra người bị bạt không phải chỉ Hoa Thiên mà còn có cả hai lão bà này nữa.



Rất nhiều trưởng lão của Thần Triều tới đây, mặt mày ai nấy tỏ ra ái ngại, đều là lão bối nhưng cũng không tiện nhúng tay.


A…!



Dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, Hoa Thiên lồm cồm bò dậy thét gào vang dội khắp thiên địa.



Tiếp đó, một đạo lôi chớp bay vút lên trời, uy lực của cảnh giới Hoàng hiển hiện, xung quanh hắn, thiên lôi ngưng tụ thành cả vùng biển sục sôi muốn thôn tính từng tấc đất.



Thấy vậy, rất nhiều người đều cau mày.



Hoa Thiên giải phong cấm, khôi phục lại khả năng chiến đấu ở cảnh giới Hoàng, rõ ràng là mạnh hơn gấp mười lần.



Không biết xấu hổ!



Tiếng mắng chửi tứ phương vang lên, bọn họ bất mãn với cách làm hiện tại của Hoa Thiên, khi ở cùng cấp bị đánh bại thì mở phong cấm, đường đường là thần tử Thần Triều nhưng lại coi lời mình nói ra như phát rắm đánh đi.



Tiếng mắng chửi tạo thành làn sóng khiến các trưởng lão của Thần Triều tỏ ra ái ngại.











 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,869
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1793: “Tình cảm tốt đẹp đấy”.  


“Vậy hoan thuật của tỷ ấy…”



“Đó là nhất niệm hoa khai”, Diệp Thành mỉm cười, “nó bá đạo hơn vạn hoa đồng của con ở chỗ thuật này có thể dùng được bất cứ lúc nào, có thể đưa người ta vào hoan cảnh mà thần không biết quỷ không hay, nhưng điểm hạn chế của nó là phải tiêu hao sức mạnh linh hồn rất lớn, vả lại một khi bị phá giải thì phản phệ gặp phải sẽ gấp bội”.

Advertisement



Nói tới đây, Diệp Thành lại lần nữa xoa đầu Tịch Nhan, “tiểu nha đầu, thế giới này rất kì diệu, nhân quả vẫn xoay vần trong trời đất, con có thể tránh được hai chiêu trong tay ta không có nghĩa là con có thể né qua được hai chiêu trong tay muội ấy. Bí thuật công pháp của muội ấy có thể khắc chế huyết mạch linh tộc trong người con. Vạn hoa đồng không có tác dụng với muội ấy nên con đã thua từ đầu rồi”.



“Tịch Nhan hiểu rồi”, tiểu nha đầu hít vào một hơi thật sâu, “muốn vượt qua sư phụ thì phải vượt qua tỷ ấy trước đã”.



“Con hiểu như vậy cũng không sai”, Diệp Thành nhướng vai, “đi đi, con có khả năng thiên bẩm tuyệt thế nên cần phải nắm vững cơ bản, thành tựu trong tương lai của con nhất định còn hơn cả ta và muội ấy”.



Ừm!



Tiểu nha đầu gật đầu nghiêm túc sau đó mới rời đi.



Sau khi Tịch Nhan rời đi, Diệp Thành lại lấy vò rượu ra uống cạn rồi mới nhảy xuống khỏi vách đá nhìn về khu rừng trúc, cười nói: “Nếu hôm khác có thời gian không biết muội có thể dạy cho đồ nhi của ta không?”



“Hà cớ gì phải là muội dạy, với khả năng thiên bẩm của cô bé, đợi huyết mạch hoàn toàn thức tỉnh thì huynh và ta cũng không làm gì được cô bé đâu”, trong rừng trúc vang lên giọng nói của Cơ Tuyết Băng, “huynh hiểu rõ hơn ai hết cái mà cô bé thiếu không phải là một người dẫn đường mà là sự kiên trì bền bỉ trong tu luyện. So với cô bé mà nói thì thiếu niên thân mang huyết mạch thánh viên mới khiến cho người ta trầm trồ”.



“Về điểm này thì ta không phủ nhận”, Diệp Thành mỉm cười, ánh mắt hắn nhìn về khu rừng trúc mà trước đây mình từng ở, hắn nhìn Hổ Oa đang miệt mài múa côn, toàn thân phát ra thần quang, đôi mắt như kim mang như có hoả diệm rực cháy, khí tức bá đạo khiến người ta phải kinh sợ.



“Hay là muội nhận cậu nhóc làm đồ đệ đi”, Diệp Thành nhìn rồi nảy sinh ý định này trong đầu.




“Được”, thế nhưng điều khiến Diệp Thành phải bất ngờ đó là Cơ Tuyết Băng lại đồng ý ngay lập tức.



“Tình cảm tốt đẹp đấy”.



“Tốt cái con khỉ”, Diệp Thành vừa dứt lời, tiếng mắng chửi của Thái Hư Cổ Long lại vang lên, “hai ngươi có bệnh sao? Hoang Cổ Thánh Thể đi dạy người của Linh tộc, Huyền Linh Chi Thể đi dạy người mang huyết mạch Thánh Viên, đây là kiểu tổ hợp chết tiệt gì thế chứ?”



“Sao vậy, ngươi có ý kiến à?”, Diệp Thành nhướng mày.



“Ta đương nhiên có ý kiến rồi, hai ngươi nhận nhầm đệ tử rồi”, Thái Hư Cổ Long thở phì phò, “nghe ta, Huyền Linh Chi Thể dạy tiểu nha đầu mang huyết mạch Linh tộc, ngươi đi dạy tiểu tử mang huyết mạch Thánh Viên, như vậy mới là sự kết hợp hoàn hảo”.



“Vẫn là Long Gia giỏi”, Diệp Thành xoa cằm, “Có điều dù ngươi có ý kiến thì cũng không có tác dụng”.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,869
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3022: Trận đại chiến ngày càng nảy lửa.  


Giết!



Giữa những tiếng chửi bới, Hoa Thiên bay lên trời mang theo dị tượng sấm sét kinh thế.



Hắn ta làm ngơ trước những tiếng mắng chửi ấy, danh tiếng hay thể diện cũng đã không còn quan trọng nữa, trong đôi mắt gớm ghiếc của hắn ta chỉ có lửa giận và sát ý đối với Diệp Thành.



Advertisement

Diệp Thành không nói lời nào, chỉ đáp lại bằng đòn công kích mạnh nhất.



Như Bích Du nói, Đại Đế còn bị hắn giết thì sao hắn có thể sợ một cảnh giới Hoàng là Hoa Thiên! Hoa Thiên có mạnh hơn nữa thì cũng chỉ là cảnh giới Hoàng, chưa đến Chuẩn Thánh, ở trước mặt hắn, hắn ta chẳng là gì cả.



Bùm!



Một cú va chạm chấn động cửu tiêu, nửa bầu trời sụp đổ, hai người đều bị đẩy lùi.



Trấn áp!



Hoa Thiên hung dữ, hoá ra một ngọn núi sấm sét khổng lồ, lăng thiên rơi xuống, sấm sét đùng đoàng còn có lôi long lượn quanh, mỗi luồng sấm sét đều mang theo sức mạnh huỷ diệt thiên địa.



Chư Thiên Vạn Cảnh, Thái Hư Quy Nhất!



Diệp Thành thi triển bí thuật, tay nắm thần thông, một quyền đấm thẳng vào ngọn núi sấm sét ấy.




Bí thuật bị phá vỡ, Hoa Thiên phẫn nộ, giữa hai chân mày có một con mắt mở ra, không phải Thiên Nhãn hay Thần Nhãn, mà là một thần thông cực mạnh hội tụ sấm sét, bắn ra thần mang sấm sét xuyên qua hư vô ảo diệu, bắn thẳng về phía nguyên thần của Diệp Thành, muốn chém vào chân thể của hắn.



Thần Thương!



Diệp Thành hô lên, đầu mày cũng bắn ra thần mang, kim quang sáng chói mang theo sức xuyên thấu hủy diệt.



Thần mang Thần Thương và thần mang sấm sét đều là đòn tấn công nguyên thần, cả hai va chạm vào nhau trên hư thiên.



Ầm!


Tiếng nổ lại vang lên, thần mang Thần Thương và thần mang sấm sét lần lượt nổ tung.



Giết!



Chiến!



Sau hai tiếng hét, hai người cùng lao lên từ hai hướng.



Trận đại chiến ngày càng nảy lửa.



Ở một bên, Diệp Thành giẫm trên tinh hà, trên đầu lơ lửng bầu trời sao rộng lớn, toàn thân tản ra ánh sáng vàng, Thánh thể như được đúc từ vàng với sức chiến đấu bá đạo, khí thế nuốt chửng bát hoang như vị chiến thần chinh phạt vạn vực.



Bên kia, Hoa Thiên với uy áp chấn động cửu tiêu, đi trên lôi hải, tay cầm lôi kiếm, cũng có khí thế nuốt chửng núi sông như một vị thần vương.



Bùm! Đùng! Đoàng!



Đất trời rung chuyển, trận đại chiến giữa hai người rất hào hùng, cả hai đều có thần thông huyền diệu, thi triển đối kháng trên hư thiên.



Người xem từ các phương đều đã trốn đi thật xa, Hoang Cổ Thánh Thể và Huyền Lôi Thần Thể chiến đấu trời long đất lở, như cảnh tượng thuở thiên địa còn sơ khai, người nào tu vi yếu còn không dám đến gần rìa để xem.

Mẹ kiếp!



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,869
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1794: Cô vẫn ở trạng thái là một thi thể chết.  


Từ chỗ Cơ Tuyết Băng quay về, Diệp Thành đi một mạch về Ngọc Nữ Các.



Trên đường đi, hắn vô thức nhìn vài phương hướng, Huyền Nữ, Bích Du, Thượng Quan Hàn Nguyệt đều đang khoanh chân ngồi trên vân đoàn, chỉ có Lạc Hi và Thượng Quan Ngọc Nhi lên giường đánh một giấc no say vả lại tư thế ngủ trông không ra sao.



Advertisement

Diệp Thành ho hắng, hắn đi tới Ngọc Nữ Các nhưng lại phát hiện nơi này đã thêm một lớp phong ấn.



“Thú vị đấy”, Diệp Thành trơ mắt thẫn thờ ngồi trong lầu các nhìn Sở Linh đang hấp thu linh khí.



“Ta đang bế quan, đừng làm phiền”, Sở Linh truyền âm từ thần thức, đến cả mắt cô cũng không mở, vả lại giọng còn không mấy vui vẻ.



“Lý do được đấy”, Diệp Thành chép miệng, hắn lắc đầu rời đi, nếu như là bình thường thì hắn sẽ không nói lời nào mà đạp cửa xông vào nhưng đêm nay lại khác, nếu cứ như thế thì cả Ngọc Nữ Phong sẽ vô cùng náo nhiệt.



“Có phải mình nên bỏ chút tâm sức không nhỉ?”, Diệp Thành xoa cằm, hắn dừng lại giữa khoảng không của Ngọc Nữ Phong.



Thế rồi Diệp Thành triệu gọi Tử Huyên ra ngoài.

Trạng thái của Tử Huyên lúc này là hình nộm, cô đứng đó như cây lao bất động, đôi mắt trống rỗng, thần thái đờ đẫn, kì lạ đó là cô lại tự động hấp thu ánh trăng.



“Tiền bối?”, Diệp Thành ghé tới, bàn tay khua khua tay trước mặt Tử Huyên, hi vọng có thể thức tỉnh được thần linh trong cơ thể của Tử Huyên.



Có điều dù cho hắn có gọi thế nào thì Tử Huyên cũng không hề có bất cứ phản ứng nào, cô vẫn ở trạng thái là một thi thể chết.



“Con sẽ không làm lãng phí thời gian của tiền bối đâu”, Diệp Thành lại lần nữa gọi chỉ hi vọng thần linh bên trong cơ thể Tử Huyên có thể tỉnh lại, như vậy có lẽ hắn có thể học được thêm nhiều bí pháp từ cô ví dụ như dịch thiên hoán địa, thúc địa thành thốn và hoá vũ thành trần, ba bí pháp này đều nghịch thiên, vào thời khắc quan trọng có thể bảo vệ tính mạng.



Thế nhưng dù là hắn gọi thêm lần nữa thì Tử Huyên vẫn không hề có phản ứng.




Thấy vậy, Diệp Thành tỏ vẻ tiếc nuối, hắn từ từ lui ra, chìm vào trong những suy nghĩ của mình.



Mặc dù có Tiên Luân Nhãn có khả năng diễn tiến bí thuật thần thông nhưng đối với đại thần thông mà Tử Huyên thi triển thì hắn lại chẳng học được gì.



Có điều chỉ có thể khẳng định một điều rằng ba bí thuật thần thông nghịch thiên đó chính là bí pháp về phương diện không gian, giống như dịch thiên hoán địa, khả năng của nó chính là biến hoá không gian từ đó khiến kẻ địch không kịp trở tay, hôm đó Tử Huyên dùng thần thông nghịch thiên này để giết chết vô số kẻ địch.



Không biết từ bao giờ Diệp Thành mới chìm vào trạng thái nhập định, cái mà hắn lĩnh hội chính là thúc địa thành thốn, so với dịch thiên hoán địa và hoá vũ vi trần thì hắn cho rằng bí pháp này dễ dàng học được hơn.



Trời đêm mênh mông, thiên địa chìm vào im ắng.



Diệp Thành giống như pho tượng được điêu khắc, hắn cũng bất động như Tử Huyên, cả cơ thể chìm vào trong trạng thái lĩnh hội thúc địa thành thốn.



“Sự kì diệu của bí thuật này chính là trong khoảng thời gian ngắn có thể rút ngắn không gian và mở rộng không gian”, biết suy nghĩ của Diệp Thành, Thái Hư Cổ Long ở nơi xa trong lòng đất của Chính Dương Tông lên tiếng, “muốn rút ngắn không gian vạn trượng thành một tấc sau đó lại khiến không gian chỉ bằng một tấc này mở rộng tới vạn trượng, đây chính là tinh tuý của thúc địa thành thốn, một thốn và vạn trượng có sự cân bằng, không được nhiều hơn mà không được ít hơn, nếu không thì rất có khả năng sẽ dẫn đến hỗn độn của không gian, làm không tốt sẽ gặp phải phản phệ cho nên bí thuật vô cùng nguy hiểm này đối với những người không thể lĩnh hội được không gian thì tốt nhất không nên thử, nó đề cập đến pháp tắc không gian”.

“Một tấc, vạn trượng, rút ngắn, mở rộng”, Diệp Thành khẽ nhắm mắt, hắn tìm được tinh tuý trong tám từ mà Thái Hư Cổ Long nói.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,869
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3023: Trấn áp cho ta!  


Nhìn cảnh tượng huỷ thiên diệt địa này, Chuẩn Thánh cũng đều sửng sốt, không dám tin đây là trận chiến giữa cảnh giới Thiên và cảnh giới Hoàng, Chuẩn Thánh bình thường đánh nhau cũng không được như thế này.



Lôi Động Cửu Thiên, Thượng Thương Thần Mâu!



Trong những tiếng hô sửng sốt, Hoa Thiên lại lần nữa sử dụng thần thông vô song, đó là một cây chiến mâu được sấm sét bao phủ, lăng thiên giáng xuống.

Advertisement



Phong Thần Vạn Kiếm, Lôi Đình Vạn Quân!



Diệp Thành cũng không hề yếu thế, thoáng chốc hoá ra vạn kiếm, mỗi kiếm đều có sấm sét bao quanh, hợp nhất thành Lôi Đình Thần Kiếm!



Dưới sự theo dõi của mọi người, chiến mâu sấm sét và thần kiếm sấm sét va chạm vào nhau.



Lập tức, lấy nơi chiến mâu và thần kiếm va chạm làm trung tâm, một vầng hào quang sấm sét xuất hiện rồi lan ra không giới hạn, hai ngọn núi bên ngoài Thần Triều thoáng chốc bị chém đứt.



Trên hư thiên, hai người lại thi triển thần thông cái thế.



Tiếp tục!



Diệp Thành vô cùng mạnh mẽ, thi triển Súc Địa Thành Thốn vọt tới trước mặt Hoa Thiên, vung một chưởng đánh hắn ta hộc máu.



Nhìn thấy cảnh này, rất nhiều lão bối tu sĩ đều không khỏi che mắt, dường như đã biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.



Hoang Cổ Thánh Thể với cơ thể bá đạo vô song, bất khả chiến bại cùng cấp, huyết mạch có thể so sánh với Đại Đế cổ, nếu để người này có cơ hội áp sát thì đừng nói là cảnh giới Hoàng, cho dù Chuẩn Thánh, chỉ lơ là một chút cũng sẽ bị thương nặng.



Thực tế chứng minh dự cảm của các lão tiền bối vẫn rất đáng tin cậy.



Phía trên hư thiên, Hoa Thiên bị Diệp Thành áp sát, không còn cơ hội đánh trả, bị Diệp Thành đánh từ trời cao phía Nam đến trời cao phía Bắc.



A…



Hoa Thiên thét gào, nhưng vẫn khó có thể ngăn cản công kích của Diệp Thành.




Độ mạnh của Hoang Cổ Thánh Thể vượt xa dự đoán của mọi người, một cảnh giới Thiên mà lại đánh cho cảnh giới Hoàng không ngóc đầu lên được, đó là Huyền Lôi Thần Thể đó! Thân mang huyết mạch bá đạo mà cũng chẳng là gì.



Phụt!



Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, Hoa Thiên lại phụt máu, liều mạng chống lại một quyền của Diệp Thành rồi di chuyển ra ngoài.



Trấn áp cho ta!



Hoa Thiên còn chưa đứng vững thì đầu mày đã bắn ra một tia sấm sét, mang theo pháp khí bản mệnh của hắn ta.



Đó là một chiếc chuông lớn được đúc từ thần kim, tiên quang tản ra muôn phương, khí thế dồi dào, uy lực nuốt chửng thiên địa, mỗi làn khí tức tản ra đều nặng như núi lớn tám nghìn trượng.



Chuông Đông Hoàng!



Tiếng hô kinh ngạc từ tứ phương vang lên, hết đợt này đến đợt khác.



Không phải chuông Đông Hoàng!



Các lão tiền bối hiểu sâu biết rộng vuốt râu lắc đầu, vẻ ngoài giống chuông Đông Hoàng nhưng không phải pháp khí của Đông Hoàng năm đó, mà là pháp khí đúc lại dựa trên hình dáng của chuông Đông Hoàng.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,869
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1795: Thúc địa thành thốn! 


“Đầu tiên ngươi cần phải hiểu thúc địa thành thốn và dịch chuyển không gian không phải là một khái niệm”, Thái Hư Cổ Long nói tiếp, “tộc Thái Hư Cổ Long ta mạnh nhất chính là bí thuật không gian nhưng chân đế trong đó chỉ có thể hiểu mà không thể truyền, việc nắm vững không gian không phải là dễ dàng”.



“Ta hiểu rồi”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, hắn cố gắng bình tĩnh.



Thái Hư Cổ Long không nói tiếp, nó khẽ nhắm mắt, nó muốn chỉ dẫn tận tình cho Diệp Thành nhưng bí thuật không gian huyền diệu, muốn nhìn thấu huyền cơ thì cần có cảm ngộ của bản thân.

Advertisement



Thiên địa lại lần nữa chìm vào im lặng.



Không biết mất bao lâu, Diệp Thành mới từ từ bước ra một bước sau đó hắn lắc đầu bất lực rồi lại thu bước chân về, tiếp tục lĩnh hội.



Tiếp đó, Diệp Thành đang nhắm mắt trở nên dị thường hơn nhiều, chốc chốc bước ra nhưng rất nhanh lại thu chân về vị trí cũ, hắn cứ thế thử cả trăm lần nhưng không có thu hoạch gì.



Không biết mất bao lâu bước chân của Diệp Thành mới biến hoá kì diệu, không gian dưới chân bắt đầu méo mó.



Mãi tới lúc này Diệp Thành mới bắt đầu bước ra, bước từng bước chậm rãi nhưng sau mỗi bước di chuyển của hắn, không gian lại chấn động, chốc chốc còn có vết nứt xuất hiện.



“Tiểu tử, biết trước khả năng lĩnh hội của ngươi như vậy thì lão tử đã dạy ngươi bí thuật không gian từ lâu rồi”, Thái Hư Cổ Long đang nhắm mắt chợt liếc nhìn phân thân của Diệp Thành như thể có thể thấy Diệp Thành ở bên này, thấy sự biến hoá kì diệu trong bộ pháp của Diệp Thành nó vô cùng kinh ngạc.


……



Đêm khuya, trong đại điện của Chính Dương Tông, một bức màn thuỷ mặc khổng lồ hiện lên, phía trước màn thuỷ mặc này còn có rất nhiều bóng hình, Thành Côn, Ân Trụ và các lão tổ của Chính Dương Tông đều có mặt, vả lại trông mặt mày ai nấy đều có phần kích động.



“Cuối cùng cũng bắt đầu rồi”, Thành Côn nắm chặt tay, trong ánh mắt hiện lên cái nhìn hiểm ác không hề kiêng dè.



“Nam Sở vì sức mạnh này mà rơi vào thế yếu”, Ân Trụ để lộ hàm răng trắng bóc.



“Sau ngày mai Thanh Vân Tông sẽ không còn tồn tại nữa”, Chính Dương Lão Tổ cười u ám, “diệt Thanh Vân thì tiếp theo chính là Hằng Nhạc, còn các thế gia lớn khác có thể bỏ qua không cần tính”.



Roẹt!



Khi bọn họ đang nói chuyện thì một bóng hình như ma quỷ xuất hiện bên trong đại điện, khí thế mạnh mẽ, toàn thân có âm minh tử khí khiến người ta cảm thấy áp lực bội phần, kể cả là kẻ mạnh ở cảnh giới Không Minh cũng không khỏi run rẩy.



Bái kiến Pháp Lão!



Phía Thành Côn lần lượt cung kính hành lễ, còn người tới không phải ai khác mà chính là Pháp Luân Vương.



“Có thông tin của Huyền Linh Chi Thể chưa?”, Pháp Luân Vương liếc nhìn vào màn thuỷ mặc rồi nhìn sang Thành Côn.



“Chưa…chưa ạ”, Thành Côn vội đáp lời, giọng điệu dạ vâng: “Mấy ngày nay mạng lưới tình báo của Chính Dương Tông bị tổn hại nghiêm trọng, hiện giờ vẫn đang xây dựng lại, một khi hoàn thành việc xây dựng lại mạng lưới thì sẽ nhanh chóng có được tin tức của Huyền Linh Chi Thể thôi ạ”.



“Việc này phải tiến hành nhanh chóng”, Pháp Luân Vương hắng giọng lạnh lùng, ông ta quay người biến mất.



……..

Thúc địa thành thốn!



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,869
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3024: Một chiếc chuông mà cũng muốn giết chết ta?  


Nói thẳng ra, chuông của Hoa Thiên chỉ giống với hình dạng của chuông Đông Hoàng mà thôi.



Ù!



Trong tiếng hô ngỡ ngàng, chiếc chuông lớn rung lên, ngay lập tức trở nên cực lớn.

Advertisement



Diệp Thành lập tức bị chiếc chuông bao phủ bên trong.



Thấy vậy, những người hy vọng Diệp Thành thắng lập tức dập tắt hy vọng.



Cho dù chuông của Hoa Thiên không phải chuông Đông Hoàng nhưng cũng là Chuẩn Thánh binh hàng thật giá thật, uy lực mạnh nhường nào, cảnh giới Thiên bị nhốt ở trong thì khả năng cao sẽ phải chết.



Chết đi!



Hoa Thiên bay từ trên trời tới, khuôn mặt hung tợn như ác quỷ, thức tỉnh thần uy của chuông muốn giết chết Diệp Thành ở trong.



Một chiếc chuông mà cũng muốn giết chết ta?



Trong chiếc chuông vang lên giọng nói giễu cợt của Diệp Thành.



Giây tiếp theo, chiếc chuông rung lên, tiếng kim loại va chạm ngân vang, xem ra có người tấn công chiếc chuông từ bên trong.




Keng! Keng! Keng!



Sau đó những âm thanh như này nối nhau vang lên, Diệp Thành khí huyết ngút trời, đấm mạnh từng quyền lên chiếc chuông khiến mọi người đều run lên, hắn định dùng tay không đấm vỡ Chuẩn Thánh binh sao?



Phụt!



Hoa Thiên hộc máu, lảo đảo lùi lại, pháp khí bản mệnh bị tổn thương, hắn ta cũng gặp phản phệ.



Mỗi lần Diệp Thành tấn công vào chuông, hắn ta đều sẽ lùi lại một bước, mỗi lần lùi lại đều nôn ra máu.

Rắc!



Không biết đến lúc nào, âm thanh này chợt vang dội khắp bầu trời, trên chiếc chuông xuất hiện vết nứt, sau khi vết nứt đầu tiên xuất hiện, nó nhanh chóng lan ra toàn bộ thân chuông giống như mạng nhện.



Mở!



Diệp Thành hét lớn, chiếc chuông lớn đầy vết nứt bị Diệp Thành đấm thủng một lỗ lớn từ bên trong.



Grừ!



Tiếng rồng gầm vang lên, Diệp Thành bay ra ngoài như một con giao long.



Phụt!



Hoa Thiên bị phản phệ dữ dội, nôn ra máu và bay ra ngoài.



Diệp Thành thoáng chốc tới nơi, đánh bật Hoa Thiên khỏi hư thiên chỉ bằng một chưởng.











 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,869
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1796: “Chẳng ra làm sao”


Gần sáng, Diệp Thành trên Ngọc Nữ Phong chợt mở mắt sau đó sải bước ra rồi biến mất.



Rầm!



Ngay giây phút sau đó, trên một ngọn núi cách đó vạn trượng vang lên tiếng động lớn, Diệp Thành bước ra một bước, vì vừa lĩnh hội được một chút kiến thức trong thúc địa thành thốn mà hắn không nắm vững được phương hướng, lại vì chưa nắm vững căn bản nên lập tức khiến cho một toà lầu các trên đỉnh núi bị hổng một lỗ lớn.

Advertisement



A!



Sau tiếng rên rỉ đau đớn, Diệp Thành ôm đầu nghiến răng bò dậy.



Ập vào mắt hắn chính là một cảnh tượng đầy hương sắc, phía trước mặt hắn là một bóng hình, bàn tay ngọc ngà đang cởi bộ nghê thường, trông bộ dạng rõ là đang thay y phục vả lại cơ thể trắng trẻo đã hiện ra hơn nửa, đặc biệt là đôi gò bồng đào cao vút trông càng choán mắt.



Thấy vậy, Diệp Thành chỉ cảm thấy cay mũi, mũi hắn chợt trào máu, không chỉ vì vừa rồi bị đụng phải lầu các mà vì việc khác, nực cười nhất đó là hắn chỉ chảy ra máu mũi, bộ dạng thật hài hước.



Có điều rất nhanh sau đó Diệp Thành liền phản ứng lại, hắn nhìn về phía khuôn mặt người kia, đó chẳng phải là Hồng Trần Tuyết sao?



Lúc này, lầu các bị va tạo thành một lỗ hổng khổng lồ chìm trong bầu không khí tử tịch, cả hai người thẫn thờ tại chỗ.

Sau hai giây, khoé miệng Diệp Thành giật giật, còn khuôn mặt Hồng Trần Tuyết thì đỏ bừng lên, đôi mắt tinh nhanh rực lửa.



“Đây…đây chỉ là hiểu nhầm”, Diệp Thành cười trừ, nói rồi hắn lùi một bước và cười với bộ dạng còn khó coi hơn là khóc.







“Hiểu lầm, ta cho ngươi biết thế nào là hiểu lầm”, Hồng Trần Tuyết mặc quần áo vào, toàn thân như muốn bốc hoả, bà bước tới cho Diệp Thành một chưởng làm hắn ngã xuống đất.



Rầm! Bụp! Choang!

Lập tức, trong căn lầu các bị va vào tạo thành một cái lỗ lớn vang lên những âm thanh hỗn loạn này, Diệp Thành bị một chưởng hất văng xuống, Hồng Trần Tuyết ấn hắn xuống đất đánh cho không đứng dậy được nữa.



Ầm!



Chẳng mấy chốc căn lầu các sụp đổ, Diệp Thành bị đánh mặt mũi sưng tím chạy ra ngoài, trong nháy mắt đã biến mất không thấy bóng dáng.



“Diệp Thành, đừng để ta nhìn thấy ngươi nữa”, căn lầu các xập xệ sụp đổ, Hồng Trần Tuyết bước ra, hai mắt rực lửa nhìn về hướng Diệp Thành chạy trốn, bà muốn đuổi theo nhưng không đuổi kịp! Ở Hằng Nhạc Tông, có lẽ Diệp Thành không phải người mạnh nhất, nhưng khả năng chạy trốn của hắn thì là điều không phải người thường có thể so sánh được.



Quả thực, tốc độ chạy trốn của Diệp Thành không phải dạng vừa, điều này người dân Đại Sở không ai không biết, chỉ trong một lát hắn đã chạy được hơn trăm dặm, cho đến khi tới một xó xỉnh chim không thèm đậu, hắn mới dừng lại.



Nhìn đằng sau thấy Hồng Trần Tuyết không đuổi theo, hắn mới hít một hơi thật sâu.



“Chẳng ra làm sao”, ngay sau đó giọng nói đầy ẩn ý của Thái Hư Cổ Long vang lên.



“Lão tử vui”, Diệp Thành lau máu mũi, chẳng hề biết xấu hổ.



“Nhưng lĩnh ngộ được ý nghĩa sơ cấp của Thúc Địa Thành Thốn, trận đòn này cũng đáng”, Thái Hư Cổ Long cười ranh ma: “Chỉ tiếc là bức tranh đẹp như vậy lại làm cho ngươi choáng váng”.

Diệp Thành dứt khoát bỏ qua câu sau của Thái Hư Cổ Long, chú ý đến câu trước.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,869
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3025: Linh hồn mọi người đều run lên.  


Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!



Diệp Thành vừa lao xuống liền có những tiếng ‘uỳnh’ từ dưới lòng đất vang lên, mặt đất rung chuyển kịch liệt.



Vẻ mặt người xem đều rất đặc sắc, họ có thể tưởng tượng ra được cảnh tượng dưới lòng đất trông như thế nào: Diệp Thành cưỡi trên người Hoa Thiên, đánh tới tấp túi bụi, còn Hoa Thiên thì bị đánh không còn hình dáng con người.

Advertisement



Không biết qua bao lâu âm thanh từ dưới lòng đất mới ngưng lại.



Dưới sự chú ý của mọi người, Diệp Thành bay từ dưới lòng đất lên, hơn nữa còn rất tự tin chỉnh lại cổ áo.



Chứng kiến điều này, người xem từ tứ phía đều sục sôi như thuỷ triều, nằm bò bên bờ vực thẳm mà nhìn xuống.



Vừa nhìn thấy cảnh tượng ở dưới, khoé miệng mọi người đều đồng loạt co giật.



Đúng như họ nghĩ, Hoa Thiên đã bị đánh không còn hình dáng con người, nhìn thoáng qua còn tưởng là một đống gì đó.



Không thể nào!



Từ dưới lòng đất vọng lại tiếng gầm thét của Hoa Thiên, hắn ta muốn đứng dậy nhưng lực bất tòng tâm, cả người đã bị đánh tàn phế, đến đứng cũng không được, chỉ nằm đó gào thét.


Không thể nào!



Hoa Thiên không thể chấp nhận được sự thật này.



Hắn ta là Huyền Lôi Thần Thể, đường đường là thần tử cao ngạo của Thiên Phủ Thần Triều mà lại thất bại trong tay một cảnh giới Thiên, hắn ta bị đánh bại hoàn toàn trong buổi đấu giá, đối đầu quang minh chính đại, hắn ta lại càng thua thảm hại hơn.



Về nhà!



Diệp Thành đã đặt chân lên hư thiên, Bích Du và hai bà lão áo đen, áo trắng cũng đi theo.



Bích Du cười duyên dáng, mà hai bà lão kia thì cười ngượng ngùng, sức chiến đấu của Diệp Thành đã thay đổi nhận thức của họ.



Giống như bọn họ, người xem tứ phía cũng rất thảng thốt, hôm nay bọn họ đã được tận mắt chứng kiến sự bá đạo của Hoang Cổ Thánh Thể, bất khả chiến bại cùng cấp là có thật, đánh long trời lở đất cũng là thật.



Nhưng khi phía Diệp Thành rời đi, một luồng uy áp khiến thiên địa cũng phải run sợ xuất hiện trong thành Thần Triều.



Thánh Nhân!



Linh hồn mọi người đều run lên.



Đánh thần tử Thần Triều của ta mà định cứ thế rời đi sao?



Một giọng nói hư ảo vang lên, với sự lạnh lùng và uy nghiêm tột bậc.







Nhóm Diệp Thành và Bích Du lập tức bị giữ lại, hai bà lão hắc bạch Chuẩn Thánh cũng không ngoại lệ.



Đạo thuật Thánh Nhân, lồng giam thiên địa.



Phía Diệp Thành bị bí thuật phong cấm này giữ lại.

Thấy vậy, mọi người từ tứ phương đều nhìn về phía thành trì Thiên Phủ Thần Triều, không ai dám phát ra tiếng thở mạnh.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,869
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1797: Về tông môn!  


Thúc Địa Thành Thốn, đúng là hắn đã hiểu sơ qua ý nghĩa của không gian, mặc dù kết quả hơi đau đớn nhưng nhìn chung cũng đáng ăn mừng, vạn sự khởi đầu nan, mà hắn đã bước một chân vào ngưỡng cửa, muốn hoàn toàn lĩnh ngội được Thúc Địa Thành Thốn chỉ là vấn đề thời gian.



“Ta muốn nghe ngươi nói về lĩnh vực thời không liên quan đến Lục Đạo Tiên Luân Nhãn”, Diệp Thành nhìn Thái Hư Cổ Long: “Thời không đó có phải chính là sự pha trộn giữa ý nghĩ sâu xa của không gian và thời gian không?”



Advertisement

“Ngươi có thể hiểu như thế”, Thái Hư Cổ Long lười biếng trả lời: “Nhưng ý nghĩa sâu xa của lĩnh vực thời không không chỉ là sự pha trộn giữa thời gian và không gian, trong đó tồn tại một sự cân bằng cực kỳ vi diệu, mà Thiên Chiếu của ngươi chính là sức mạnh bí ẩn của thời không và nửa thời không do thời gian và không gian đan xen tạo thành, chỉ là nó hiện hữu dưới hình dạng ngọn lửa mà thôi. Muốn thật sự lĩnh ngộ được ý nghĩa của thời không, tiền đề bắt buộc là phải hoàn toàn lĩnh ngộ được ý nghĩa của thời gian và không gian, không làm được điều này thì đừng hòng hiểu được ý nghĩa của thời không”.



“Ngươi lợi hại như vậy, lại am hiểu quy luật điều khiển không gian, vậy ngươi có lĩnh hội được chút chân lý nào về thời không không?”, Diệp Thành tò mò nhìn Thái Hư Cổ Long.



“Vấn đề này à!”, Thái Hư Cổ Long ho khan một tiếng: “Ta chỉ là tàn hồn của Thái Hư Cổ Long thôi, không phải cái gì cũng biết”.



“Hiếm khi thấy ngươi không thể hiện, ta thật sự không quen”.



“Linh tinh, chỉ là ta vẫn chưa đánh thức ký ức về phương diện đó thôi”.



“Ta tin ngươi”, Diệp Thành lắc đầu, không nhiều lời với Thái Hư Cổ Long nữa, không dễ gì mới lĩnh ngộ được chút ý nghĩa của không gian, đương nhiên hắn phải rèn sắt khi còn nóng.


Ngay sau đó hắn bước vào trạng thái nhập định, bắt đầu di chuyển bước chân.



Chỉ là, tuy bước chân hắn đi huyền diệu nhưng thử hàng trăm lần cũng không thấy thành công được một lần, mà mỗi khi thành công được một lần hắn sẽ va đổ một ngọn núi lớn, không nắm chắc sự biến hoá vi diệu trong đó thì sẽ va vào núi.



Khi bình minh dần ló dạng, hắn mới dừng bước, mặc dù mới chỉ lĩnh ngộ sơ qua về Thúc Địa Thành Thốn nhưng hắn vẫn rất vui.



Về tông môn!

Lau mồ hôi, sau đó hắn bay về Hằng Nhạc Tông như một đạo thần mang màu vàng.



Sáng sớm, ánh mặt trời ấm áp, Hằng Nhạc Tông được bao phủ dưới thần hoa tựa như chốn thần tiên nơi trần gian.



Tuy nhiên dưới thần hoa lộng lẫy ấy lại là bầu không khí căng thẳng, Chính Dương Tông đang điều động binh tướng, họ cũng điều động binh tướng, hơn nữa vì đây là hành động liên minh lớn nhất từ trước đến nay, số lượng người tham gia đông đảo, đội hình khổng lồ, nên dù là các trưởng lão nhìn thấy cũng bất giác tặc lưỡi cảm thán.



Bên này, Diệp Thành đã bước vào đại điện của Hằng Nhạc Tông.



Hắn bước vào khiến cho các trưởng lão đang thảo luận chuyện quan trọng bỗng dừng lại, từng đôi mắt già nua quan sát hắn từ đầu đến chân, vẻ mặt ai cũng hơi kỳ lạ.



Không trách họ như vậy, vì cả đêm không thấy hắn, bây giờ hắn còn xuất hiện trong bộ dạng mặt mũi tím tái sưng vù, người tinh tường vừa nhìn là biết hắn bị đánh, hơn nữa người đánh còn rất tàn nhẫn.



Diệp Thành ho khan một tiếng, đầu tiên hắn nhìn quanh một lượt,







 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,869
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3026: “Là đạo tắc của Đông Hoàng”


Tình hình hiện tại đến kẻ ngốc cũng nhìn ra được lão tổ của Thiên Phủ Thần Triều đã nổi giận, vãn bối bị đánh thảm hại, tiền bối đang định ra ngoài giải quyết đây mà, nếu cứ để Diệp Thành rời đi như thế thì uy nghiêm của Thiên Phủ Thần Triều phải để ở đâu?



Chỉ là một tiểu bối cảnh giới Thiên nhưng lại khiến Thánh Nhân phải xuất hiện, điều này thật sự nằm ngoài dự đoán của mọi người.



Advertisement

Khả năng cao Diệp Thành sẽ phải chết!



Hầu hết mọi người vẫn nhìn Diệp Thành với vẻ thương hại.



Cho dù Hoang Cổ Thánh Thể mạnh hơn nữa thì cũng chỉ là cảnh giới Thiên, Thiên Phủ Thần Triều có Thánh Nhân, hơn nữa còn không phải một mà là ba.



“Tiền bối Thần Triều có ý gì vậy?”, Diệp Thành mỉm cười nhàn nhã nhìn về thành trì Thần Triều.



“Ý gì?”, tiếng hừ lạnh bật ra: “Đánh thần tử Thần Triều bán sống bán chết, ngươi không định cho Thần Triều ta một lời giải thích à? Bây giờ để ngươi về, uy nghiêm của Thiên Phủ Thần Triều ta phải để ở đâu?”



“Thi đấu cọ sát mà! Bị thương là điều không thể tránh khỏi.” Diệp Thành cười nhẹ.


“Còn dám nguỵ biện à?”



“Tiền bối nói vậy sao được”, Diệp Thành không nhịn được cười: “Vừa rồi mọi người có mặt đều nhìn thấy, là hắn ép ta đánh, ta cũng do cha mẹ sinh ra, không thể cứ đứng đó cho hắn đánh chứ!”



“Ngươi…”



“Tiền bối, lần này người của ta ra tay hơi nặng, mong nể mặt Lăng Tiêu Cung ta một chút”, Bích Du lên tiếng, là thần nữ của Lăng Tiêu Cung, thân phận của cô vẫn rất có quyền lên tiếng.



“Thể diện của Lăng Tiêu Cung chẳng là gì”, trong thành Thần Triều vang lên tiếng quát lạnh lùng.



“Thể diện của Lăng Tiêu Cung chẳng là gì, không biết thể diện của nó có là gì không?”, Diệp Thành chậm rãi nói, phất tay lấy ra một chiếc chuông lớn cho nó lơ lửng trên hư thiên, tản ra thần mang chói mắt.



“Chuông Đông Hoàng”, ba bóng người lần lượt bay ra khỏi thành như những bóng ma, một thanh niên tóc trắng, một nữ tử áo xanh, một ông lão áo đen, thân phận của ba người đều không đơn giản, đó là ba Thánh Nhân của Thiên Phủ Thần Triều: Đông Dương Chân Nhân, Thanh Nguyệt Tiên Tử và Trấn Huyền Đạo Nhân.



“Là đạo tắc của Đông Hoàng”, Đông Dương Chân Nhân nheo mắt nhìn chằm chằm chuông Đông Hoàng.



“Không sai được”, Thanh Nguyệt Tiên Tử là Thánh Nhân nhưng giọng điệu cũng hơi gấp gáp.



“Ngươi lấy chuông này ở đâu?”, Trấn Huyền Đạo Nhân khịt mũi lạnh lùng, nhìn chằm chằm Diệp Thành, trong lời nói mang theo uy áp của Thánh Nhân.



“Ta có thể nói, nhưng có phải tiền bối nên cởi bỏ cấm chế cho ta trước không?”, Diệp Thành khẽ nói, giọng điệu hờ hững lạnh nhạt, chính Trấn Huyền Đạo Nhân này trước khi giam họ lại đã mắng họ một trận.



“Ngươi không có tư cách nói điều kiện với bản Thánh”.



“Trấn Huyền sư đệ, đừng cậy thế hiếp người”, Thanh Nguyệt Tiên Tử trầm giọng lên tiếng, nói xong thì thả phía Diệp Thành ra.

“Hừ.” Trấn Huyền Đạo Nhân hừ lạnh, khuôn mặt già nua vẫn hơi tái xanh.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,869
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1798: “Vậy chúng ta hành động thôi”


“Chắc chắn không có sai lầm”.



“Vậy thì tốt”, Diệp Thành xoay khớp cổ, trong mắt hiện lên một tia sắc bén.



Advertisement

“Có một tin tốt và một tin xấu”, Diệp Thành vừa dứt lời, một giọng nói lạnh lùng mà thanh tao vang lên trong đại điện, giây tiếp theo, một bóng dáng xinh đẹp đi vào, chẳng phải chính là Hồng Trần Tuyết sao?



Thấy Hồng Trần Tuyết bước vào, Diệp Thành sờ chóp mũi, vẻ mặt lập tức trở nên lúng túng.



Dù vậy Hồng Trần Tuyết cũng vẫn nhìn hắn bằng ánh mắt như ăn thịt người, nếu không vì đông người thì với tính của bà, bà vẫn sẽ ấn Diệp Thành xuống đất cho hắn một trận nữa như tối qua.



“Nói tin xấu trước đi! Giữ lại tin tốt cho hồi hộp”, Chung Quy lên tiếng.



“Phệ Hồn tộc xuất thế rồi, cũng đã liên minh với Thị Huyết Điện”, Hồng Trần Tuyết hít một hơi thật sâu.



“Liên minh với Thị Huyết Điện?”, Diệp Thành không khỏi cau mày, đây quả thực không phải tin tốt, bản thân Thị Huyết Điện đã rất mạnh, nếu không cũng không thể độc bá Bắc Sở, bây giờ lại liên minh với Phệ Hồn tộc, thực lực chắc chắn sẽ tăng vọt, muốn hạ gục chúng lại càng khó hơn.



“Một Phệ Hồn, một Thị Huyết, lão phu tính rồi, chưa biết chừng hai thế lực này là họ hàng xa”, Vô Nhai Đạo Nhân lại bắt đầu ra vẻ, vẻ mặt vẫn nghiêm túc như mọi khi.




“Như ông nói, hai thế lực này đúng là có nguồn gốc sâu xa”, Thiên Tông Lão Tổ kinh nghiệm phong phú chậm rãi nói: “Thời cổ đại, bọn chúng hẳn là một nhánh, theo thời gian đổi thay mới dần dần truyền thừa thành hai nhánh là Phệ Hồn và Thị Huyết, lâu như vậy rồi chúng lại liên minh, rất khó giải quyết đấy!”



“Vậy tin tốt thì sao?”, phía lão tổ nhà họ Tô nhìn về Hồng Trần Tuyết.



“Tin tốt là có thế lực bí ẩn đang chống lại bọn chúng, thế lực và lai lịch cũng vô cùng sâu”, Hồng Trần Tuyết nói tiếp: “Hiện tại có thể khẳng định là hậu duệ Thiên Long Thánh Tông do Nam Minh Ngọc Thu con gái của Huyền Hoàng chỉ huy”.



“Năm xưa Phệ Hồn tộc bị Huyền Hoàng trấn áp, Nam Minh Ngọc Thu phải thay Phụ Hoàng cô ấy thu dọn chiến trường à?”, Cổ Tam Thông vuốt râu.


“Dù thế nào thì đây cũng là tin tốt”, Chung Giang hít sâu một hơi: “Kẻ thù của kẻ thù là bạn, có lẽ chúng ta có thể liên minh với Thiên Long Thánh Tông mà Nam Minh Ngọc Thu chỉ huy”.



“Tạm gác chuyện này qua một bên đã”, Diệp Thành cân nhắc: “Việc quan trọng nhất của chúng ta lúc này là trận chiến đêm nay, thời gian không còn nhiều nữa, phải đẩy nhanh tiến độ tiêu diệt Chính Dương và thống nhất Nam Sở”.



“Vậy chúng ta hành động thôi”, các trưởng lão hành động quyết đoán, lần lượt ra khỏi đại điện.



“Người vẫn ở lại trấn giữ Hằng Nhạc nhé”, trước khi đi, Diệp Thành ho khan một tiếng, nhìn Hồng Trần Tuyết.



“Không cần dạy ta”, Hồng Trần Tuyết hung dữ trừng mắt nhìn Diệp Thành, phất áo xoay người biến mất trong đại điện, có lẽ vẫn còn tức chuyện tối qua.



“Đã nói là hiểu lầm rồi mà”, Diệp Thành lắc đầu rồi cũng ra theo.



Ra khỏi đại điện, Diệp Thành bước vào hư không, bay đến Ngọc Nữ Phong.



Trùng hợp là Sở Linh, Bích Du và phía Thượng Quan Hàn Nguyệt cũng ở đây, dường như nhận được tin tức, ngay cả Hổ Oa và Tịch Nhan cũng có mặt, đặc biệt là Hổ Oa, cậu nhóc còn mặc áo giáp trông như một vị tướng quân trẻ tuổi, tư thế oai hùng phấn chấn.

“Xem ra mọi người còn sốt ruột hơn cả ta!”, Diệp Thành mỉm cười, khi nhìn Hổ Oa, ánh mắt hắn hiện lên vẻ vui mừng yên tâm.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,869
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3027: Trúc Thuý Tiên!  


“Tiểu hữu, vừa nãy Thần Triều đã đắc tội mọi người”, Đông Dương Chân Nhân nhìn Diệp Thành nở nụ cười ôn hoà, không hề có dáng vẻ của tiền bối: “Mong tiểu hữu nói cho chúng ta biết chuông này của tiểu hữu từ đâu mà có?”



“Đương nhiên là của Đông Hoàng rồi”, Diệp Thành nở nụ cười, lời này của hắn là thật, chiếc chuông này đúng là pháp khí cảnh giới Thiên của Đông Hoàng ở Đại Sở, năm xưa khi Đông Hoàng rời khỏi Đại Sở đã để lại cho con trai Chu Thiên Dật, mà Chu Thiên Dật chết trong trận chiến chống lại Thiên Ma, chuông Đông Hoàng được hắn tìm được và luôn mang theo bên mình cả trăm năm nay.



Advertisement

“Ngươi đừng ăn nói bừa bãi”, Trấn Huyền Đạo Nhân hừ lạnh: “Sao tiền bối Đông Hoàng có thể truyền chuông Đông Hoàng cho ngươi chứ?”



“Trấn Huyền”, Đông Dương Chân Nhân cũng trầm giọng gọi, lúc này Trấn Huyền Đạo Nhân mới ngậm miệng.



“Tiểu hữu, có thể nói chuyện một lát không?”, Thanh Nguyệt Tiên Tử cười nhẹ, điều này làm cho tất cả mọi người đều ngạc nhiên, đây là lời mời của Thánh Nhân đó! Với một cảnh giới Thiên mà nói, đây là vinh dự tối cao.



“Đương nhiên là được”, Diệp Thành thản nhiên đáp.



“Tiểu hữu đi theo ta”, Đông Dương Chân Nhân phất tay áo, bốn người trong nháy mắt biến mất ở vùng đất này.



“Đại thần thông Dịch Thiên Hoán Địa thật lợi hại”, bên dưới vang lên những tiếng hô kinh ngạc.



“Thủ đoạn của Thánh Nhân quả nhiên nghịch thiên”.



“Ngươi nghĩ có phải là Thần Triều đưa Diệp Thành về để đánh chết không?”



“Thánh Nhân thoát khỏi thế tục, dù giết cũng quang minh chính đại, có lý nào lại đưa về đánh chết?”, có vị lão bối tu sĩ mỉm cười: “Theo lão hủ thấy, chuông Đông Hoàng trong tay Diệp Thành chắc chắn không đơn giản”.



“Thần nữ, chúng ta…”, hai bà lão hắc bạch đều nhìn Bích Du.



“Chờ ở đây đi, hắn sẽ không có chuyện gì đâu”, Bích Du nở nụ cười, liếc nhìn Hoa Thiên vừa được trưởng lão Thần Triều kéo ra từ dưới lòng đất, hắn ta đã hôn mê, bị đánh không còn hình người.



Ở đây, phía Đông Dương Chân Nhân đã đưa Diệp Thành tới một khu rừng trúc.



Trúc Thuý Tiên!



Diệp Thành vừa đáp xuống đã ngạc nhiên nói thầm, nhìn từng cây trúc trong suốt lấp lánh, trong mắt hắn loé lên tinh quang, dường như hắn biết lai lịch của loài trúc này, đó là thần vật vô thượng.



Theo truyền thuyết xa xưa, trúc Thuý Tiên đến từ Tiên giới, được hoá thành từ tinh khí của Đại La Nữ Kim Tiên, diễn hoá từ tinh hoa nhật nguyệt, đó là bảo vật của Tiên giới, dù chỉ một cây cũng đã là trân bảo quý hiếm.



Diệp Thành tặc lưỡi, không ngờ ở nơi sâu trong Thần Triều lại có bảo vật như này, hơn nữa còn nhiều đến thế.



“Đệ về trước đi!”



Khi Diệp Thành đang thầm tặc lưỡi thì Đông Dương Chân Nhân đã đuổi Trấn Huyền Đạo Nhân ra khỏi rừng trúc, có lẽ là sợ Trấn Huyền Đạo Nhân và Diệp Thành không hợp mắt nhau nên mới bảo Trấn Huyền Đạo Nhân đi trước.



Trấn Huyền Đạo Nhân đương nhiên không vui, nhưng lệnh của sư huynh không thể không tuân theo, vì vậy ông ta mang theo lửa giận hừng hực rời đi.











 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,869
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1799: “Nghe thôi là được rồi, đừng coi là thật


“Lần đầu tham gia chiến tranh tu sĩ, khó tránh khỏi kích động”, Thượng Quan Ngọc Nhi cười vui vẻ.



“Đừng sợ quá phát khóc là được”, Diệp Thành ngoáy lỗ tai.



Advertisement

“Đây là chiến tranh, chúng ta hiểu”, Lạc Hi cười hì hì.



“Ngươi chắc chắn để các cô ấy tham chiến chứ?”, Sở Linh nhìn phía Huyền Nữ rồi truyền âm cho Diệp Thành: “Thân phận của các cô ấy đặc biệt, không thể để xảy ra sai sót”.



“Chính vì thân phận đặc biệt nên mới phải trải qua chiến tranh, nếu không vượt qua thử thách này, sau này rất khó giữ được thiên hạ”, Diệp Thành nở nụ cười: “Yên tâm, ta đã sắp xếp hết rồi, sẽ không có gì sai sót đâu. Ta làm việc rất đáng tin đấy”.



“Đáng tin ư?”, Sở Linh lườm hắn: “Sao ta nghe nói tối qua người nào đó nhìn trộm người khác tắm rồi bị bắt lại đánh cho một trận nhỉ?”



“Đừng đùa, đó chỉ là hiểu lầm thôi”.



“Tin ngươi mới lạ”.

“Hế?”, khi hai người đang nói chuyện thông qua truyền âm, Lạc Hi ở bên cạnh bỗng ngạc nhiên hô lên một tiếng, mọi người bèn đưa mắt nhìn về hướng cô bé đang nhìn.



Một bóng người mặc đồ đen bước ra từ nơi sâu trong Ngọc Nữ Phong, áo choàng tung theo gió, người ấy đeo mặt nạ, khí lạnh lan ra tứ phía hệt như sát thủ máu lạnh khiến người ta không dám nhìn thẳng.



“Người này…”, người có vẻ mặt kỳ quái nhất chính là Sở Linh, cô không biết Ngọc Nữ Phong có người thế này, quan trọng nhất là cô cảm nhận được hơi thở rất quen thuộc từ trên người người ấy.



Không chỉ cô, Thượng Quan Hàn Nguyệt, Thượng Quan Ngọc Nhi, Huyền Nữ, Lạc Hi, Bích Du cũng có cảm giác này, họ quan sát Cơ Tuyết Băng đang đi tới một lượt, trong đôi mắt đẹp đều hiện lên ánh sáng mờ tối.



“Sư phụ”, bên này, Hổ Oa đã cúi đầu kính cẩn hành lễ với Cơ Tuyết Băng.




“Sư phụ?”, nghe thấy hai chữ này, phía Sở Linh đều sửng sốt.



“Sư nương”, khi tất cả mọi người đang kinh ngạc thì Tịch Nhan lại lên tiếng khiến mọi người đều sững sờ, ánh mắt lại đổ dồn về phía Diệp Thành.



“Nghe thôi là được rồi, đừng coi là thật”, Diệp Thành ho khan một tiếng, cho Tịch Nhan một ánh mắt nghiêm nghị.



Thấy vậy Tịch Nhan cười vui vẻ, lè lưỡi.



“Cô là Cơ Tuyết Băng?”, Sở Linh nheo mắt, linh hồn cô ở cảnh giới Chuẩn Thiên đỉnh phong, dường như cô có thể nhìn thấu thân phận của Cơ Tuyết Băng, giọng điệu có hơi bất ngờ và ngỡ ngàng.



Nghe vậy, Bích Du và phía Thượng Quan Hàn Nguyệt đột nhiên nhìn Cơ Tuyết Băng, quan sát từ đầu đến chân cô ta hơn chục lần.



“Chào tiền bối”, Cơ Tuyết Băng rất hiểu nghi thức xã giao, giọng nói đều đều, hơi lãnh đạm.

“Thật sự là cô”, nghe Cơ Tuyết Băng chính miệng thừa nhận, Sở Linh khẽ cau mày, không khỏi nhìn về phía Diệp Thành.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,869
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3028: “Chu Thiên Dật”.  


“Trước khi trả lời câu hỏi của hai tiền bối, hai vị có thể trả lời một số câu hỏi của vãn bối trước không?”, cuối cùng Diệp Thành cũng dời mắt khỏi trúc Thuý Tiên, mỉm cười nhìn Đông Dương và Thanh Nguyệt.



“Tiểu hữu cứ hỏi”.



Advertisement

“Hai vị tiền bối đã nghe đến Đại Sở bao giờ chưa?”, Diệp Thành nhìn Đông Dương Chân Nhân và Thanh Nguyệt Tiên Tử với vẻ đầy hy vọng.



“Đại Sở?”, hai người nhíu mày, nhìn nhau rồi lại nhìn Diệp Thành: “Không biết Đại Sở mà tiểu hữu nói là thế lực phương nào hay là cổ tinh, tinh vực nào?”



“Là Chư Thiên Môn”.



“Chư Thiên Môn lại là cái gì?”



“Xem ra hai vị tiền bối chưa nghe bao giờ”, Diệp Thành nói xong lại hỏi; “Côn Luân Hư, Đại La Chư Thiên, Đại Hạ Hoàng Triều, Cửu Hoang Thiên và Thần Điện, chắc hai vị tiền bối đã nghe tới rồi chứ?”



“Chưa nghe bao giờ”, Đông Dương và Thanh Nguyệt lại lắc đầu.



“Vậy thì thật đáng tiếc”, Diệp Thành day mạnh đầu mày, hắn thật sự muốn phát điên, đến Thánh Nhân cũng không biết mấy nơi như Côn Luân Hư, hắn cực kỳ nghi ngờ những thế lực mà Đông Hoàng Thái Tâm nói rốt cuộc có ở Chư Thiên Vạn Vực không? Tại sao hỏi ai cũng đều trả lời không biết như thế?


“Tiểu hữu đã hỏi xong chưa?”



“Chưa”, Diệp Thành hoàn hồn, lại nhìn hai người: “Hai vị tiền bối có biết bây giờ tiền bối Đông Hoàng đang ở đâu không?”



“Ông ấy đã đi từ rất lâu rồi, không biết đến nơi nào, càng không có tin tức”.



“Vậy trước khi Đông Hoàng đi có để lại bí quyển nào liên quan đến Đại Sở không?”, Diệp Thành hỏi thử.



“Không”, hai người trả lời một cách chắc chắn.

“Cơ mật tuyệt đối à? Đến Đông Hoàng cũng không dám tiết lộ nửa lời”, Diệp Thành lẩm bẩm.



“Bây giờ tiểu hữu có thể trả lời câu hỏi của chúng ta rồi chứ?”, Đao Hoàng và Thanh Nguyệt vẫn nhìn chằm chằm Diệp Thành, trong lòng vẫn đang suy nghĩ về nguồn gốc của chuông Đông Hoàng, vấn đề này có liên quan rất lớn đến Thần Triều.



“Chuông này là của con trai Đông Hoàng”.



“Con trai Đông Hoàng”, Đông Dương và Thanh Nguyệt nhìn nhau, hơi nheo mắt nhìn Diệp Thành chăm chú: “Không biết con trai Đông Hoàng mà tiểu hữu nói có tên là gì?”



“Chu Thiên Dật”.



“Đúng đúng, đúng là tên Chu Thiên Dật”, Đông Dương và Thanh Nguyệt đứng bật dậy, cực kỳ kích động, Đông Hoàng có một người con trai tên là Chu Thiên Dật, đây là bí mật tuyệt đối, cả Thần Triều chỉ hai người họ biết, đến Trấn Huyền Đạo Nhân cũng không biết, bây giờ Diệp Thành nói ra tên Chu Thiên Dật đủ để chứng minh những gì hắn nói là sự thật.



“Năm xưa tiền bối Đông Hoàng phong ấn Chu Thiên Dật, phó thác cho sư tôn ta”, Diệp Thành ung dung nói, trên mặt lộ vẻ nghiêm nghị: “Đến một trăm năm trước mới giải trừ phong ấn”.



“Không ngờ còn có chuyện này”, Đông Dương và Thanh Nguyệt nói xong lại hỏi: “Vậy sư tôn của tiểu hữu là?”







Nhóm Diệp Thành và Bích Du lập tức bị giữ lại, hai bà lão hắc bạch Chuẩn Thánh cũng không ngoại lệ.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,869
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1800: “Muội hiểu thì tốt quá rồi”


Giống như cô, Bích Du và Thượng Quan Hàn Nguyệt cũng vậy, vẻ mặt ai cũng cực kỳ khó hiểu, nếu hôm nay Cơ Tuyết Băng không xuất hiện họ vẫn không biết còn có chuyện này, chuyện này nhìn thế nào cũng thấy kỳ lạ.



“Bây giờ muội ấy là người của chúng ta”, Diệp Thành chỉ cười nhẹ trước sự thắc mắc của mọi người.



Advertisement

“Người của chúng ta?”, ánh mắt mọi người lại chuyển từ Diệp Thành sang Cơ Tuyết Băng, một câu ‘người của chúng ta’ khiến các cô nhất thời chưa phản ứng kịp.



Người trước mặt họ là Huyền Linh Chi Thể, là Thánh nữ của Chính Dương Tông, điện chủ phân điện thứ chín, chưởng giáo tương lai của Chính Dương Tông, bây giờ hắn lại nói cho họ Cơ Tuyết Băng đứng về phe họ, sao có thể không thắc mắc?



Hơn nữa, cách ăn mặc của Cơ Tuyết Băng hôm nay quả thực rất khác trước, khiến họ cảm thấy hơi xa lạ. Mới bao lâu không gặp mà Thánh nữ Chính Dương thánh khiết hoàn mỹ khi xưa đã trở thành một sát thủ lạnh lùng quyến rũ.



“Chuyện này là thế nào?”, Sở Linh lại truyền âm hỏi Diệp Thành, giọng điệu vô cùng khó hiểu.



“Là thế đó đó”, Diệp Thành nhún vai: “Có một số chuyện ta không thể giải thích rõ ngay được, nàng chỉ cần biết hiện giờ muội ấy là người của chúng ta thôi”.

“Ta thật sự càng ngày càng không hiểu nổi ngươi”, Sở Linh hít sâu một hơi, tình cảnh hiện tại khiến cô không khỏi cảm khái, dù thế nào cô cũng không ngờ Diệp Thành sẽ đưa Cơ Tuyết Băng tới đây, càng không thể ngờ Cơ Tuyết Băng sẽ trở thành người của họ.



Khi hai người truyền âm cho nhau, bầu không khí tại hiện trường trở nên rất kỳ lạ, sự xuất hiện của Cơ Tuyết Băng khiến phía Bích Du cảm thấy khá kỳ lạ, họ luôn có cảm giác kỳ lạ không nói rõ được.



“Mọi người đều biết nhau nên ta không giới thiệu từng người một nữa. Thời gian cấp bách, xuất phát thôi”, Diệp Thành ho khan, phá vỡ sự yên tĩnh nơi đây, nói xong hắn xoay người bước lên hư không đầu tiên.



Phía sau hắn, Cơ Tuyết Băng cũng hành động kiên quyết, áo choàng phấp phới, bóng cô ta như một bóng ma, bước đi nhẹ nhàng nhưng tốc độ lại nhanh kinh người.



Thấy vậy, phía Sở Linh cũng đi theo, nhưng trong lòng vẫn có cảm giác không chân thực.



Trên đường đi, mọi người đều không nói gì.



Tuy nhiên, để giải đáp thắc mắc của mọi người, Diệp Thành vẫn ngưng tụ việc Cơ Tuyết Băng bị truy sát đêm đó thành thần thức rồi truyền cho Sở Linh và những người khác.



Khoảng ba giây sau, mọi người khẽ cau mày, lại đưa mắt nhìn sang Cơ Tuyết Băng.



Nếu Diệp Thành không nói có lẽ họ cũng không biết còn có chuyện, này chẳng trách Cơ Tuyết Băng lại xuất hiện ở Hằng Nhạc Tông, chẳng trách Cơ Tuyết Băng lại trở thành người của họ, tất cả những điều này không phải vô cớ mà đều có lý do của nó.



“Vốn dĩ ta không định để muội tham gia vào trận chiến hôm nay”, khi phía Sở Linh đang cau mày, Diệp Thành truyền âm cho Cơ Tuyết Băng vẫn luôn im lặng.



“Ta hiểu ý huynh, ta sẽ cố hết sức mình”, Cơ Tuyết Băng nhẹ giọng đáp, dường như đã hiểu ý Diệp Thành.



“Muội hiểu thì tốt quá rồi”, Diệp Thành mỉm







 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,869
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3029: “Thể diện của Lăng Tiêu Cung chẳng là gì”


Đạo thuật Thánh Nhân, lồng giam thiên địa.



Phía Diệp Thành bị bí thuật phong cấm này giữ lại.

Advertisement



Thấy vậy, mọi người từ tứ phương đều nhìn về phía thành trì Thiên Phủ Thần Triều, không ai dám phát ra tiếng thở mạnh.



Tình hình hiện tại đến kẻ ngốc cũng nhìn ra được lão tổ của Thiên Phủ Thần Triều đã nổi giận, vãn bối bị đánh thảm hại, tiền bối đang định ra ngoài giải quyết đây mà, nếu cứ để Diệp Thành rời đi như thế thì uy nghiêm của Thiên Phủ Thần Triều phải để ở đâu?



Chỉ là một tiểu bối cảnh giới Thiên nhưng lại khiến Thánh Nhân phải xuất hiện, điều này thật sự nằm ngoài dự đoán của mọi người.



Khả năng cao Diệp Thành sẽ phải chết!



Hầu hết mọi người vẫn nhìn Diệp Thành với vẻ thương hại.



Cho dù Hoang Cổ Thánh Thể mạnh hơn nữa thì cũng chỉ là cảnh giới Thiên, Thiên Phủ Thần Triều có Thánh Nhân, hơn nữa còn không phải một mà là ba.


“Tiền bối Thần Triều có ý gì vậy?”, Diệp Thành mỉm cười nhàn nhã nhìn về thành trì Thần Triều.



“Ý gì?”, tiếng hừ lạnh bật ra: “Đánh thần tử Thần Triều bán sống bán chết, ngươi không định cho Thần Triều ta một lời giải thích à? Bây giờ để ngươi về, uy nghiêm của Thiên Phủ Thần Triều ta phải để ở đâu?”



“Thi đấu cọ sát mà! Bị thương là điều không thể tránh khỏi.” Diệp Thành cười nhẹ.



“Còn dám nguỵ biện à?”



“Tiền bối nói vậy sao được”, Diệp Thành không nhịn được cười: “Vừa rồi mọi người có mặt đều nhìn thấy, là hắn ép ta đánh, ta cũng do cha mẹ sinh ra, không thể cứ đứng đó cho hắn đánh chứ!”




“Ngươi…”



“Tiền bối, lần này người của ta ra tay hơi nặng, mong nể mặt Lăng Tiêu Cung ta một chút”, Bích Du lên tiếng, là thần nữ của Lăng Tiêu Cung, thân phận của cô vẫn rất có quyền lên tiếng.



“Thể diện của Lăng Tiêu Cung chẳng là gì”, trong thành Thần Triều vang lên tiếng quát lạnh lùng.



“Thể diện của Lăng Tiêu Cung chẳng là gì, không biết thể diện của nó có là gì không?”, Diệp Thành chậm rãi nói, phất tay lấy ra một chiếc chuông lớn cho nó lơ lửng trên hư thiên, tản ra thần mang chói mắt.



“Chuông Đông Hoàng”, ba bóng người lần lượt bay ra khỏi thành như những bóng ma, một thanh niên tóc trắng, một nữ tử áo xanh, một ông lão áo đen, thân phận của ba người đều không đơn giản, đó là ba Thánh Nhân của Thiên Phủ Thần Triều: Đông Dương Chân Nhân, Thanh Nguyệt Tiên Tử và Trấn Huyền Đạo Nhân.



“Là đạo tắc của Đông Hoàng”, Đông Dương Chân Nhân nheo mắt nhìn chằm chằm chuông Đông Hoàng.



“Không sai được”, Thanh Nguyệt Tiên Tử là Thánh Nhân nhưng giọng điệu cũng hơi gấp gáp.



“Ngươi lấy chuông này ở đâu?”, Trấn Huyền Đạo Nhân khịt mũi lạnh lùng, nhìn chằm chằm Diệp Thành, trong lời nói mang theo uy áp của Thánh Nhân.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,869
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1801: “Cũng không khoa trương như muội nói”


Mà ý định thực sự của Diệp Thành là thu nạp cao thủ của Chính Dương Tông, mà để Cơ Tuyết Băng làm chuyện này là thích hợp nhất. Cô ta từng là Thánh nữ của Chính Dương Tông, điện chủ phân điện thứ chín, chưởng giáo tương lai của Chính Dương Tông, cô ta vẫn rất có tiếng nói.



Nếu tiến hành suôn sẻ, thu nạp được cao thủ của Chính Dương Tông cũng đủ để tạo thành một quân đội tu sĩ không hề yếu, đây là chuyện vẹn cả đôi đường.



Advertisement

Sau đó lại là một khoảng thời gian dài im lặng nữa.



Không biết bao lâu sau thế giới thần tiên mây mù bao phủ của Thanh Vân Tông mới hiện ra trước mắt mọi người.



Mọi người lần lượt bay vào trong rặng núi.



Thánh chủ!



Vừa đáp xuống, cao thủ Viêm Hoàng ẩn náu ở đây đồng loạt chắp tay hành lễ.



Diệp Thành khẽ phất tay, sau đó mở Lục Đạo Tiên Luân Nhãn quan sát kỹ xung quanh Thanh Vân Tông, phát hiện trong bóng tối có rất nhiều đại trận và kết giới tuyệt sát, cùng với đại quân Viêm Hoàng, Hằng Nhạc và các thế gia lớn. Đội hình này khiến Diệp Thành cảm thấy da đầu tê dại, thiên la địa võng này đủ để giết chết đại quân chín điện của Chính Dương Tông.




“Có phải ta nên cảm thấy may mắn không? Nếu bây giờ ta vẫn là điện chủ phân điện thứ chín của Chính Dương Tông thì đêm nay ta sẽ khó mà thoát chết”, Cơ Tuyết Băng dường như cũng có thể nhìn thấy đại quân ẩn nấp trong góc khuất, giọng điệu điềm tĩnh mà nhẹ nhàng vang lên.



Như cô ta nói, nếu Pháp Luân Vương không truy sát cô ta thì bây giờ cô ta vẫn là Thánh nữ của Chính Dương Tông, điện chủ của phân điện thứ chín, vậy trận đại chiến đêm nay cô ta cũng sẽ lấy thân phận điện chủ phân điện thứ chín của Chính Dương Tông để tham gia, và kết cục thế nào không cần nghĩ cũng biết.



“Cũng không khoa trương như muội nói”, Diệp Thành mỉm cười.



“Nhìn tình hình hiện tại, có vẻ rất nhiều chuyện không phải không có manh mối như trong tưởng tượng nữa”, Cơ Tuyết Băng khẽ nói: “Trong hỗn chiến tam tông có biết bao thế gia bị tiêu diệt một cách kỳ lạ, mạng lưới tình báo của Chính Dương Tông bị lật đổ hoàn toàn, thì ra bàn tay âm thầm điều khiển đại cục của Nam Sở chính là huynh”.




“Bây giờ biết cũng không muộn”, Diệp Thành thản nhiên nhún vai.



“Đi thôi”, khi hai người đang nói chuyện, Sở Linh ở bên cạnh đã trầm giọng bảo.



Bùm! Bùm! Bùm! Bùm! Bùm!



Sở Linh vừa dứt lời, những tiếng nổ kinh thiên động địa từ tứ phía của Thanh Vân Tông đồng thời vang lên, hư thiên bị chém ra, sát khí cuồn cuộn như đại dương kéo đến, từng đoàn người đông nghịt đổ xô tới.



Rắc! Rắc! Rắc! Rắc!



Sau đó là tiếng đất nứt ra, từng cao thủ cổ đại tay cầm chiến mác lao ra từ mặt đất, đội hình đông nghịt như một tấm thảm đen, bao phủ toàn bộ mặt đất, đôi mắt chúng trống rỗng, vẻ mặt đờ đẫn, đó là đại quân Âm Minh thực thụ.



“Nhiều Âm Minh Tử Tướng thế”, trong rặng núi, Diệp Thành khẽ nhíu mày, bởi vì quân số Âm Minh Tử Tướng này thật sự quá nhiều: “Rốt cuộc Pháp Luân Vương đã luyện ra bao nhiêu đại quân Âm Minh chứ?”



 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom