Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 280: C280: Không gì là không thể


Truyện mới hay dành cho bạn Tàn độc lương duyên Cô vợ bất đắc dĩ của Lăng Thiếu Mất rồi xin đừng tìm Thiếu gia ngông cuồng - Tần Minh Người chồng hờ của nữ giám đốc Cưng chiều vợ nhỏ trời ban Tổng tài daddy không thể trêu Tổng tài bá đạo là cha của con tôi Con đường bá chủ Tổng tài bá đạo thật trẻ con Vợ hờ yêu của tổng tài Chiến thần ở rể Đệ nhất kiếm thần Sau khi trọng sinh tôi gả cho kẻ tử thù của tra nam Triền miên sau ly hôn




;
 
Chương 281: C281: Đừng nói tới việc này nữa


Truyện mới hay dành cho bạn Tàn độc lương duyên Cô vợ bất đắc dĩ của Lăng Thiếu Mất rồi xin đừng tìm Thiếu gia ngông cuồng - Tần Minh Người chồng hờ của nữ giám đốc Cưng chiều vợ nhỏ trời ban Tổng tài daddy không thể trêu Tổng tài bá đạo là cha của con tôi Con đường bá chủ Tổng tài bá đạo thật trẻ con Vợ hờ yêu của tổng tài Chiến thần ở rể Đệ nhất kiếm thần Sau khi trọng sinh tôi gả cho kẻ tử thù của tra nam Triền miên sau ly hôn




;
 
Chương 282: C282: Cố gắng là được


Truyện mới hay dành cho bạn Tàn độc lương duyên Cô vợ bất đắc dĩ của Lăng Thiếu Mất rồi xin đừng tìm Thiếu gia ngông cuồng - Tần Minh Người chồng hờ của nữ giám đốc Cưng chiều vợ nhỏ trời ban Tổng tài daddy không thể trêu Tổng tài bá đạo là cha của con tôi Con đường bá chủ Tổng tài bá đạo thật trẻ con Vợ hờ yêu của tổng tài Chiến thần ở rể Đệ nhất kiếm thần Sau khi trọng sinh tôi gả cho kẻ tử thù của tra nam Triền miên sau ly hôn




;
 
Chương 283: 283: Diệp Thành Hỗn Xược


Cuộc so tài tam tông hôm nay vẫn đông đúc người tham gia như mọi hôm.

Hôm nay chính là ngày quyết đấu cuối cùng trong khoảng thời gian diễn ra trận so tài.

Trong hư không, Đông Hoàng Thái Tâm lấy ra một cái ghế ngọc thạch sau đó nhàn nhã ngồi xuống chống cằm nhìn từng bóng hình đi vào bên dưới.

“Thánh chủ, lại là thời cơ Huyền Linh Chi Thể ra tay rồi.

Lần này người và ta có cược nữa không nhỉ?”, Phục Nhai mỉm cười nhìn Đông Hoàng Thái Tâm: “Theo ngươi thấy thì tên Diệp Thành đánh bại Hoa Vân có thể trụ được mấy hiệp trước Huyền Linh Chi Thể?”
“Ba hiệp”, Đông Hoàng Thái Tâm ngồi trên ghế giơ ba ngón tay.

“Thật trùng hợp, lần này suy nghĩ của ta và thánh chủ giống nhau”.


“Ta lấy tuổi đời tám trăm năm cược Diệp Thành có thể trụ được mười hiệp”, nào ngờ, Huyền Thần ở bên lên tiếng khiến Đông Hoàng Thái Tâm và Phục Nhai phải quay đầu sang nhìn.

“Ta cược với ngươi”, Đông Hoàng Thái Tâm mỉm cười: “Nếu ngươi thắng thì ta sẽ thả ngươi đi, nếu ngươi thua thì ở lại Đại Sở thêm tám trăm năm nữa”.

!“Người của Hằng Nhạc Tông đến rồi”, khi ba người đang nói chuyện thì bên dưới bắt đầu náo nhiệt hẳn.

Ở lối cửa vào, Dương Đỉnh Thiên đã dẫn theo người của Hằng Nhạc Tông từ từ đi vào.

Rõ ràng Diệp Thành đi ở cuối hàng trở thành tâm điểm của mọi sự chú ý, ánh mắt từ tứ phương nhìn hắn đều mang cái nhìn khác nhau.

Có người kinh ngạc, có người tặc lưỡi xuýt xoa, còn những người phía Chính Dương Tông thì lại nhìn Diệp Thành bằng cặp mắt hằn thù.

“Ngươi nói xem Diệp Thành có thể trụ được mấy hiệp khi đối đầu với Cơ Tuyết Băng?”, còn chưa khai chiến, tứ phương đã bắt đầu thảo luận vấn đề này.

“Dương Bân và Vương Xuyên một hiệp, Chu Ngạo ba hiệp, Diệp Thành có thể đánh bại Hoa Vân, ít nhất có thể trụ được ba hiệp, cùng lắm không quá năm hiệp, đây có lẽ là giới hạn của hắn rồi”.

“Bích Du, con thấy thế nào?”, Gia Cát Vũ xoa tay ngồi trên ghế, quay sang nhìn Bích Du đang nhắm mắt nghỉ ngơi ở bên.

“Ba hiệp ạ”, Bích Du không mở mắt, cứ thế lên tiếng.

“Hoặc có thể trụ được quá ba hiệp cũng nên”, tiếng cười giòn tan vang lên, Thượng Quan Ngọc Nhi đi tới ngồi xuống, cô không quên mỉm cười với Bích Du: “Bích Du tỷ tỷ, muội ngồi đây được chứ?”
“Làm trò, muốn ngồi thì cứ ngồi thôi”, Bích Du véo mũi Thượng Quan Ngọc Nhi.

Không chỉ Thượng Quan Ngọc Nhi mà đến cả Thượng Quan Bác và Tư Đồ Tấn của nhà họ Tư Đồ cũng tới đây, đầu tiên bọn họ hành lễ với Gia Cát Vũ sau đó mới tìm vị trí ngồi cho mình.


Đợi tất cả tiến vào khu vực thi đấu, Thành Côn mới ngồi xuống nhưng vẻ mặt hết sức khó coi.

Ngay sau đó, đệ tử chân truyền của Chính Dương Tông đều tiến vào, đi đầu là Huyền Linh Chi Thể Cơ Tuyết Băng kéo theo mọi sự chú ý, thế nhưng chín đại đệ tử chân truyền của Chính Dương Tông cũng chỉ có sáu người, ba người còn lại e rằng vẫn còn nằm liệt giường.

“Giết Diệp Thành”, Cơ Tuyết Băng vừa ngồi xuống, Thành Côn đã truyền âm đ ến.

Giết Diệp Thành!
Mệnh lệnh này Thành Côn đã nói với Cơ Tuyết Băng từ hôm qua, thế nhưng khi nhìn thấy Diệp Thành, Thành Côn lại không kiềm chế nổi mà nhắc lại lần nữa.

Có thể thấy sát khí của ông ta đối với Diệp Thành đã đạt tới mức độ không thể nhẫn nhịn thêm.

Cơ Tuyết Băng không hề phản ứng lại với mệnh lệnh này của Thành Côn, cô ta vẫn ngồi bất động y như pho tượng băng.

Phía này, Ngô Trường Thanh đã lên chiến đài: “Cơ Tuyết Băng Chính Dương Tông, Diệp Thành Hằng Nhạc Tông lên quyết đấu”.

Khi đọc tới tên Diệp Thành, Ngô Trường Thanh ném cho hắn ánh mắt cay độc.


Nếu không phải là Diệp Thành thì ông ta cũng sẽ không bị trách phạt, càng không bị giáng thân phận tôn quý.

Sau ngày hôm nay ông ta sẽ không còn là thủ toạ của Chấp Pháp Điện nữa.

Đối với ông ta mà nói sẽ chẳng có việc nào mất mặt hơn thế này.

Ôi…!
Cảnh tượng này khiến tất cả phải tròn mắt kinh ngạc, ai nấy đều phải há hốc miệng, thậm chí còn có người vừa nhấp ngụm trà đã phun ngay ra ngoài.

Và những tiếng xì xào bàn tán bắt đầu lan ra, tạo thành một làn sóng.

“Chuyện gì thế này? Tình sư đồ sao?”.

 
Chương 284: 284: Nhìn Biểu Cảm Của Ta Là Biết Mà


“Tên tiểu tử này cái gan cũng chẳng vừa, trước mặt bao nhiêu người thế này mà dám làm trò vô thiên vô pháp như vậy”.

“Hằng Nhạc Tông nhiều nhân tài mà”.

Trong tiếng bàn tán, Diệp Thành cũng thả Sở Huyên ra, tim hắn đập thình thịch.

“Sư phụ, xin người tha thứ cho sự hỗn xược này của đồ nhi”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu rồi quay người bước lên chiến đài.

Phía sau, Sở Huyên vừa bị hôn vẫn còn đứng đó trong trạng thái thẫn thờ.

Dù thề nào cô cũng không thể ngờ được đồ đệ của mình lại hỗn xược như vậy, dám hôn mình trước mặt đám đông.

Sở Huyên đỏ bừng mặt, khuôn mặt đỏ lựng đến mê người.

Cô là ngọc nữ của Hằng Nhạc, chưa từng bị nam nhân nào hôn khiến một người sống cả gần trăm năm như cô cũng không khỏi cảm thấy hoang mang thất thần.

“Này, muội nên gọi hắn ta là sư điệt hay gọi hắn ta là tỷ phu đây?”, Sở Linh ở bên tặc lưỡi.


“Linh Nhi”, Sở Huyên khi phản ứng lại thì trừng mắt với Sở Linh, khuôn mặt cô nóng bừng lên.

!“Sau này không được gọi hắn là sư đệ nữa mà phải gọi là sư thúc rồi”, ở bên, Tư Đồ Nam cũng trịnh trọng nhìn mấy người phía Nam Cung Nguyệt mà nói.

“Cút cho ta”, không biết vì quá xấu hổ hay phẫn nộ mà Sở Huyên lập tức giơ tay lên giáng cho Tư Đồ Nam một bạt ngớ người rồi mới trừng mắt nhìn Diệp Thành trên chiến đài.

“Xem khi về ta xử ngươi thế nào”, Sở Huyên gằn giọng.

“Dám hôn Sở Huyên sư muội, tên tiểu tử này không muốn sống nữa hay sao?”, ở bên, Bàng Đại Xuyên lên tiếng.

Lời này của ông ta khiến Sở Huyên bất giác nắm chặt tay.

Cô ta thật sự quá tức giận và xấu hổ mà hoàn toàn không để ý đến lý do vì sao Diệp Thành lại làm vậy, cũng là vì hắn không biết có thể sống tiếp được hay không nên mới hỗn xược như vậy mà thôi.

Nhất thời, cơn tức giận trong đôi mắt Sở Huyên chợt tan đi, đổi lại là khuôn mặt mang theo vẻ lo lắng.

.

ngôn tình ngược
Trên chiến đài, Diệp Thành đã đứng vững, đối mặt với Cơ Tuyết Băng ở phía đối diện.

Cả hai người với vẻ mặt lãnh đạm, khi ánh mắt giao nhau họ có thể nhìn ra được sự rưng rưng khẽ lướt qua trong mắt đối phương.

Mới chỉ ba tháng nhưng lại như rất lâu rồi.

Bọn họ cũng chưa từng nghĩ tới ngày hôm nay, khi gặp lại lại ở trên chiến đài này.

Đây là nhân quả mà trời xanh an bài, hai người từng là người thương trong lòng mà lại tái ngộ trong cảnh tượng hết sức éo le.

Cả hai người nhìn nhau, hồi lâu không ai ra tay, hồi lâu cũng không lên tiếng khiến những người quan sát trận quyết đấu đều phải ngỡ ngàng.


“Muội không ngờ huynh còn có thể tu luyện”, cuối cùng, Cơ Tuyết Băng hé môi nói ra vài từ.

Mặc dù vẫn lạnh lùng nhưng lại nhẹ nhàng trong trẻo như âm thanh của tự nhiên, đây cũng là lần đầu tiên cô ta lên tiếng từ khi bắt đầu cuộc so tài đến nay.

“Ta cũng không ngờ muội là Huyền Linh Chi Thể”, Diệp Thành lên tiếng, giọng điệu trầm lắng, đôi mắt không cảm xúc, chẳng vui cũng chẳng buồn.

“Chuyện…chuyện gì thế này”, cả hai người nói chuyện khiến tất cả mọi người đều phải ngỡ ngàng: “Không phải bọn họ quen nhau từ trước chứ?”
“Thừa lời, trước đây Diệp Thành ở Chính Dương Tông, không quen mới lạ”.

“Bọn họ từng…từng là người thương của nhau”, không biết là ai nói lên câu này.

Phụt!
Gia Cát Vũ vừa nhấp ngụm rượu đã phun ra ngoài bắn cả vào mặt Thượng Quan Bác.

“Ôi trời, còn có cả chuyện này sao?”, Gia Cát Vũ rõ ràng hết sức bất ngờ.

“Đây là một chuyện hiếm gặp”, Tư Đồ Tấn và Thượng Quan Bác cũng kinh ngạc, đặc biệt là Thượng Quan Bác vì quá ngạc nhiên, rõ ràng đã quên đi việc vừa rồi Gia Cát Vũ phun rượu vào mặt mình.

“Bọn họ từng là người…người thương”, sắc mặt Bích Du cũng thay đổi hết sức thú vị.

Nếu không phải có người nói thì cho tới bây giờ cô cũng vẫn còn mơ hồ.


Một người mà cô kiêng dè nhất và người khiến cô ngỡ ngàng nhất lại từng là người thương của nhau.

“Chẳng trách…”, so với Bích Du thì Thượng Quan Ngọc Nhi lại nhàn nhã nhấp ngụm trà, hai tay liên tục kéo vạt áo, thầm nhủ: “Bọn họ quả thực rất xứng đôi”.

Còn chưa khai chiến mà nơi này và bên dưới ai ai cũng mang bộ mặt ngỡ ngàng.

Cũng chẳng thể trách bọn họ như vậy vì bí mật này quá lớn.

Truyền thuyết bất bại về Huyền Linh Chi Thể và tên khó hiểu nhất trong trận so tài tam tông lại từng là một đôi.

“Cái đó, bọn họ chưa từng…làm gì chứ?”, sau tiếng trầm trồ, có người khẽ giọng nói.

Lời này nói ra khiến tất cả mọi ánh mắt chợt sáng lên.

Trong tiếng bàn tán xôn xao, rất nhiều người chẳng buồn để tâm đ ến thắng bại lần này nữa, có vẻ như việc này khiến bọn họ hiếu kỳ hơn.

.

 
Chương 285: 285: Chuyện…chuyện Gì Thế Này


Bên dưới đã có rất nhiều người nhìn Cơ Tuyết Băng trên chiến đài với ánh mắt sáng rực như thể muốn nhìn thấu xem Huyền Linh Chi Thể này có phải là ngọc nữ chân thân hay không.

“Yên lặng”, thấy hội trường xôn xao, Thành Côn tối sầm mặt, ông ta lớn giọng nạt, ngăn lại tiếng bàn tán.

Ông ta cũng biết đến sự đáng sợ trong câu nói này.

Nếu như ngày nào đó có tên nào làm loạn đi đặt điều thì hình tượng thánh nữ về Huyền Linh Chi Thể của Chính Dương Tông sẽ bị huỷ hoại hoàn toàn.

Khụ khụ!
Vì bị nhìn thấu suy nghĩ vặt trong đầu mà nhiều người ho hắng.

Chính Dương Tông chủ cũng đã có lời nên ánh mắt của tất cả mọi người lại hướng lên chiến đài lần nữa.

Trên chiến đài, sau câu nói hỏi han xã giao, Cơ Tuyết Băng mới lên tiếng phá vỡ sự im lặng: “Xuống dưới kia đi, huynh không phải đối thủ của muội”.

!“Mội vẫn cao ngạo như trong kí ức của ta”, Diệp Thành lên tiếng hết sức thản nhiên.


“Huynh và muội không còn như những ngày tháng ấy nữa, hà tất phải như vậy?”, Cơ Tuyết Băng nói với giọng không chút tình cảm.

“Chúng ta của những năm tháng đó là nhân, chúng ta của hiện tại là quả, trận chiến này không hỏi thắng bại, chỉ hỏi nhân quả”.

Haiz!
Câu nói này của Diệp Thành khiến Cơ Tuyết Băng phải thở dài, sau đó cô ta lật tay lấy ra một thứ đồ, không cần nói cũng biết đó chính là cây đàn cổ tố cầm.

Còn Diệp Thành cũng tạo ra Tiên Thiên Canh Khí, lớp áo giáo Tiên Thiên Canh Khí bao quanh cơ thể hắn, không chỉ có vậy, Tiên Thiên Canh Khí cũng chảy trong cơ thể Diệp Thành, cuốn lấy từng đường kinh mạch và xương cốt, cuốn lấy linh hồn, thậm chí đến mỗi một giọt máu cũng được bảo vệ.

Đây là phòng ngự toàn thân, vì hắn biết uy lực của tiếng đàn trong tay Cơ Tuyết Băng.

Chu Ngạo không thể ngăn lại vì hắn chỉ phòng ngự bên ngoài mà không phòng ngự bên trong cho nên mới bị tiếng đàn vô hình kia đả thương.

Cái gọi là canh khí ngự vô hình chính là đạo lý này, cho dù đâm xuyên lớp áo giáp canh khí thì cũng khó phá được canh khí phòng ngự bên trong cơ thể.

Diệp Thành biết rõ vì hắn đã nghiên cứu rất kỹ tiếng đàn kia.


Tưng…!
Ngay sau đó, Cơ Tuyết Băng liền gảy đàn, âm thanh tự nhiên như tiên khúc cửu u vang lên khiến người ta như được gột rửa tâm hồn.

Vẫn là tiếng đàn vô hình đó lấy Cơ Tuyết Băng làm trung tâm lan ra tứ phía.

Vút!
Diệp Thành lật tay lấy ra một thanh long đao màu vàng kim, bên trên còn có phù văn rồng, còn chưa xuất đao, đao khí và đao mang như ẩn như hiện.

Trong chốc lát, hắn sải bước đầu tiên đấu lại với gợn sóng của tiếng đàn.

Khi đối mặt với Cơ Tuyết Băng, Diệp Thành mới cảm nhận được sức mạnh của cô.

Chỉ là âm thanh của tiếng đàn nhưng lại khiến hắn phải gánh áp lực nặng nề.

Nếu không phải có lớp áo giáp Tiên Thiên Canh Khí và canh khí vô hình phòng ngự bên trong cơ thể thì hắn rất khó có thể chặn lại được tiếng đàn kia.

“Sao có thể như vậy, ngươi không thấy lớp áo giáo Tiên Thiên Canh Khí trên người hắn đang nứt ra liên tục sao?”
“Có điều dù là vậy thì Diệp Thành cũng rất bá đạo rồi, đến cả Chu Ngạo cũng không thể bước ra hai bước mà hắn có thể bước mười mấy bước, vả lại trông bộ căn bản không hề gặp áp lực.

Tiếng đàn
[Diendantruyen.Com] Tiên Võ Truyền Kỳ
 
Chương 286: C286: Mở cho ta


Rõ ràng Cơ Tuyết Băng trên chiến đài cũng nhận ra điểm này. Đôi tay vốn dĩ khẽ gảy thì lúc này gảy nhanh hơn, làn sóng của tiếng đàn vô hình kia mang theo kiếm khí vô hình.

Keng!  

Diệp Thành trở tay lấy thanh kiếm Xích Tiêu ra, điều khiển cùng kim đao trong tay phải, sau đó hắn vung lên ngưng tụ thành kiếm trận phòng ngự Thiên Canh.  

Bang bang bang!  

Đột nhiên Cầm Âm Kiếm Khí không ngừng đánh vào kiếm trận phòng ngự của Diệp Thành, cọ sát ra tia lửa sáng chói, mặc dù Cầm Âm Kiếm Khí vô hình nhưng uy lực lại vô cùng lớn, không đến ba giây, kiếm trận phòng ngự của Diệp Thành bắt đầu xuất hiện vết nứt.  

Ầm!  

Cuối cùng, trong giây thứ năm, kiếm trận phòng ngự Thiên Canh của Diệp Thành sụp đổ tại chỗ, kiếm trận phòng ngự của hắn lần đầu tiên bị người ta chọc thủng từ chính diện.  !

Tưng!  

Bàn tay ngọc ngà của Cơ Tuyết Băng khẽ gảy, vô số Cầm Âm Kiếm Khí tụ lại, ngưng thành một đạo kiếm mang mạnh mẽ vô song, công phá chính diện kiếm mang tam sắc của Chu Ngạo, xuyên qua không khí, bay thẳng về phía Diệp Thành.  


Diệp Thành nhanh tay nhanh mắt đổi kiếm Xích Tiêu thành trùng kiếm Thiên Khuyết, sau đó chắn trước người.  

Cheng!  

Kiếm mang tam sắc đánh lên thanh Thiên Khuyết tạo ra âm thanh kim loại va chạm, đồng thời cũng b ắn ra tia lửa sáng rực.  

Ù ù!  

Kiếm Thiên Khuyết rung lên nhưng vẫn rất kiên cố, không bị kiếm mang tam sắc xuyên thủng, nhưng vì vậy mà hai cánh tay Diệp Thành tê dần, khí huyết trong cơ thể sục sôi.  

“Thanh kiếm đó…”, trong hư vô, Phục Nhai vuốt râu nhìn chằm chằm kiếm Thiên Khuyết trong tay Diệp Thành, suy nghĩ một chút nhưng không dám khẳng định, mà nhìn về phía Đông Hoàng Thái Tâm bên cạnh muốn có được đáp án khẳng định từ bà ta.  

“Ngươi đoán đúng rồi”, Đông Hoàng Thái Tâm khoan thai đáp: “Chính là thanh trùng kiếm của người đó”.  

“Thì ra là vậy”, Phục Nhai hiểu ý, trong mắt loé lên tia sáng khó hiểu.  


Keng! Keng!  

Khi hai người đang thảo luận thì Diệp Thành bên dưới lại lần nữa bị kiếm mang tam sắc liên tục đẩy lùi về phía sau.  

“Đến ta”, Diệp Thành gầm lên một tiếng, sau đó tay cầm kim đao lao nhanh tới chỗ Cơ Tuyết Băng như một cơn gió, đương đầu với tiếng đàn tiến về phía trước, áo giáp Tiên Thiên Canh Khí đã bị phá vỡ tan tành, cuối cùng hắn sát phạt tới nơi cách Cơ Tuyết Băng hơn năm trượng.  

Lúc này Diệp Thành mới đột nhiên bước ra, sau đó lật người nhảy lên, bay vút lên không, hai tay cầm kim đao, sức mạnh đủ để xẻ núi san rừng.  

Bát Hoang Trảm!  

Ùng!  

Lập tức một đạo đao mang kim sắc khổng lồ dài năm trượng xuất hiện, đao mang cực kỳ bá đạo, có khả năng phá núi với đao ý cực mạnh.  

Sự thật đã chứng minh hắn đúng, bởi vì Cơ Tuyết Băng đang nhanh chóng gảy đàn để củng cố phòng ngự cho mình.  

Keng!  

Ngay sau đó tiếng kim loại va chạm vang lên, Diệp Thành bị đẩy lùi về sau, cảm giác như một đao vừa rồi bị đập vào tấm thép cứng rắn.  

Hả? 
 
Chương 287: C287: Thánh chủ à đã qua ba hiệp


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Nhiều người đã nhìn ra manh mối, khoảng không trên đầu Cơ Tuyết Băng rõ ràng không có gì nhưng một nhát chém vừa rồi của Diệp Thành lại gặp phải một cản trở mạnh mẽ, hiển nhiên trên hư không có huyền cơ ảo diệu vô hình nào đó.  

“Tiếp tục”, Diệp Thành lại hét lên một tiếng sau đó vung đao lên, chân khí dồi dào trút vào kim đao, đao mang càng mạnh mẽ hơn lại chém vào không trung.  

Keng!  

Lần này lại có tiếng kim loại va chạm vang lên, cực kỳ chói tai, có lẽ là lực quá mạnh nên chiến đài kiên cố cũng nứt ra.  

“Mở cho ta!”  

Sức mạnh ấy vẫn chưa bị phá vỡ, Diệp Thành lại vung kim đao lên lần thứ ba, chém mạnh Bát Hoang Trảm xuống.  

Ầm!  

!Lần này sức mạnh vô hình bao phủ Cơ Tuyết Băng bị một đao của hắn chém tan, tiếng đàn đáng sợ giống như nước suối lăn tăn đã bị đánh bại, uy lực của tiếng đàn cũng giảm mạnh chỉ trong chốc lát.  


Rắc!  

Kim đao trong tay Diệp Thành có vẻ không chịu nổi sức mạnh đáng sợ của Bát Hoang Trảm nên đã gãy ngay tại chỗ.  

Coong!  

Cùng lúc đó, Diệp Thành trở tay lấy thanh kiếm Xích Tiêu ra, đẩy chân khí vào đó, kiếm khí tràn ra ngưng tụ hoàn hảo, hắn nhanh như gió di chuyển không thấy bóng dáng, thanh trường kiếm trong tay đâm xuyên không khí tạo ra sấm sét, uy lực không gì sánh bằng.  

Phong Thần Quyết!  

Mọi người phía dưới lại ngạc nhiên: “Không ngờ hắn còn biết cả Phong Thần Quyết của Nhiếp Phong”.  

Lúc này mấy người phía Dương Đỉnh Thiên đều đồng loạt nhìn Nhiếp Phong.  

Nhiếp Phong cũng đang nhìn lên chiến đài, hai mắt hơi nheo lại, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc, cũng có vẻ giật mình cảm thán, nhưng hắn chỉ lắc đầu nói ra sáu chữ: “Không phải con dạy đệ ấy”.  

Keng!  


Trên chiến đài lại vang lên tiếng leng keng của kiếm va chạm với nhau.  

Cơ Tuyết Băng đã bị buộc phải đứng dậy, phất tay cất tố cầm đi, sau đó mũi chân chạm đất, lắc mình lùi về phía sau, thân pháp rất huyền diệu.  

Nhưng dù vậy cũng khó tránh được một kiếm tất sát của Diệp Thành.  

Phụt!  

Một kiếm vô song vút qua, tấm vải sa màu trắng rơi xuống bục chiến đài, nhìn kỹ lại thì chính là mạng che mặt của Cơ Tuyết Băng, tố sa rơi xuống để lộ dung nhan tuyệt thế của cô, chỉ là trên khuôn mặt tuyệt thế đó đã xuất hiện một vết kiếm nông.  

“Không… không ngờ lại chém được tới Huyền Linh Chi Thể”, thấy vết kiếm nông trên má Cơ Tuyết Băng, tất cả mọi người đều bị sốc.  

Điều này sao có thể khiến họ không kinh ngạc cho được? Từ khi Huyền Linh Chi Thể ra trận đến nay, chỉ dựa vào cây tố cầm đã đánh bại được ba đại đệ tử chân truyền, bây giờ chẳng những bí pháp bị phá vỡ mà còn bị một kiếm tuyệt sát của Diệp Thành chém bị thương.  

“Thánh chủ à, đã qua ba hiệp”, trong hư không, Huyền Thần mỉm cười nhìn Đông Hoàng Thái Tâm.  

“Ta thấy rồi”, Đông Hoàng Thái Tâm không vui vẻ cho lắm đáp lời: “Không ngờ cũng có lúc ta nhìn nhầm, nhưng ngươi cũng đừng vui mừng quá sớm, hắn có thể sống sót qua mười hiệp không vẫn khó nói!”  

“Khả năng hồi phục thật đáng sợ”, Diệp Thành kinh ngạc, khả năng phục hồi của Cơ Tuyết Băng có thể gọi là yêu nghiệt.  

“Quả thật huynh đã không còn là Diệp Thành năm đó”, Cơ Tuyết Băng yên

[Diendantruyen.Com] Tiên Võ Truyền Kỳ

 
Chương 288: C288: Sức chiến đấu đỉnh phong bùng nổ


Vèo!  

Diệp Thành kinh hãi, hắn chỉ cảm thấy trước mặt xuất hiện một bóng ảnh, nhưng hắn vừa định xuất chiêu đã bị một chưởng đánh bay đi, còn chưa đáp đất, mười mấy cánh hoa vô hình đã bắ n ra, mỗi một cánh cứa vào người hắn  để lại vết máu đỏ tươi.  

“Thân pháp thật kỳ lạ”, Diệp Thành cắn răng, dù hắn có Tiên Luân Nhãn nhưng vẫn không thể theo kịp tốc độ của Cơ Tuyết Băng.                Thiên Canh Kiếm Trận!  

Vào thời khắc nguy hiểm, Diệp Thành nhanh chóng vung kiếm Xích Tiêu ngưng tụ thành Thiên Canh Kiếm Trận, hắn chỉ có thể dựa vào Thiên Canh Kiếm Trận và Tiên Thiên Canh Khí để phòng ngự, ổn định trận cước trước rồi mới phản kích.  

“Cửu Thiên Huyền Linh Chỉ!”  

Ngay sau đó giọng nói lãnh đạm của Cơ Tuyết Băng vang lên trên chiến đài.  


Lập tức, Cơ Tuyết Băng hiện thân hình, thần hoa quấn quanh ngón tay ngọc ngà và mang theo tam sắc khí, nhất chỉ như thần mang chỉ vào không trung.  !             Cheng!  

Thiên Canh Kiếm Trận bị phá vỡ, ngay cả áo giáp Tiên Thiên Canh Khí cũng vỡ nát như đậu phụ, trên vai Diệp Thành lúc này đã bị đâm thủng một lỗ.  

“Nhất chỉ này thật bá đạo”, Diệp Thành liên tục lùi về sau, lại phân tâm cố gắng trấn áp tam sắc khí mà nhất chỉ của Cơ Tuyết Băng để lại trong cơ thể. Tam sắc khí đó rất kỳ lạ, có thể tách ra cũng có thể hợp vào, sức mạnh đan xen, hoành hành trong cơ thể hắn, làm hại kinh mạch xương cốt của hắn.  

Cửu Thiên Huyền Linh Ấn!  

Diệp Thành còn chưa đứng vững thì Cơ Tuyết Băng trước mặt lại tung ra một đại ấn.  

Hàng Long!  

Diệp Thành chợt dừng lại, dậm chân xuống đất, mượn lực đàn hồi của chiến đài rồi bắ n ra như một viên đạn đại bác, theo tiếng rồng gầm dữ dội, hắn vung ra một chưởng long ảnh kim sắc huyền ảo.  

“Bí pháp Hàng Long của Man tộc”, khi Diệp Thành sử dụng bí thuật Hàng Long, Đông Hoàng Thái Tâm trong hư không lại một lần nữa ngạc nhiên.  

Ầm!  

Khi bà ta còn đang kinh ngạc thì Cửu Thiên Huyền Linh Ấn và long ảnh Hàng Long đã va vào nhau, sóng âm kinh thiên động địa khiến cho rất nhiều đệ tử phải bịt tai, thậm chí còn có người chảy máu mũi ngay tại chỗ, trong đầu văng vẳng tiếng nổ vang.  

Lại nhìn lên chiến đài, chiêu bí thuật mạnh mẽ này không làm gì được Cơ Tuyết Băng, cô ta vẫn không hề dịch chuyển, ngược lại Diệp Thành đã hộc máu bước lùi về.  


“Khoảng cách rất lớn!”, Thượng Quan Bác của nhà Thượng Quan cảm thán.  

“Hả cai không phải người cùng đảng cấp”, Tư Đồ Tấn vuốt râu: “Cơ Tuyết Băng không chỉ là Huyền Linh Chi Thể mà còn là tu sĩ ở cảnh giới Chân Dương thực thụ, cách cả một cảnh giới lớn mà!”  

“Mặc dù vậy nhưng trụ được qua ba hiệp của Cơ Tuyết Băng đã đáng tự hào lắm rồi”.  

Uỳnh!  

Khi mấy người đang trò chuyện thì Diệp Thành trên chiến đài lại một lần nữa bị Cơ Tuyết Băng hất văng, khi hắn tiếp đất in sâu hai dấu chân trên chiến đài, khí huyết trong cơ thể cuộn trào, lại phun ra một ngụm máu.  

“Ép mình phải sử dụng toàn lực đây mà!”, Diệp Thành lau vết máu trên khoé miệng, sau đó nắm chặt hai tay, sức mạnh toàn thân điên cuồng hội tụ về cổ tay.  

Ù! Ù!  


“Nghịch thiên!”  

“Khi đấu với Vân Nhi, hắn không sử dụng hết toàn lực sao?”, Thành Côn ngồi trên ghế cao, dù sắc mặt u ám nhưng cũng không giấu được vẻ ngạc nhiên. Diệp Thành khiến ông ta phải sửng sốt, bởi ông ta biết một nghìn bảy trăm năm mươi cân với một người ở cảnh giới Nhân Nguyên mà nói có ý nghĩ thế nào.  

“Tỷ tỷ, không phải tỷ đã tháo Nguyệt Ảnh Thất Tinh H0àn xuống cho Diệp Thành rồi sao?”, bên phía Hằng Nhạc Tông, Sở Linh thảng thốt nhìn Sở Huyên.  

“Ta… ta tưởng muội tháo chứ?”, Sở Huyên cũng ngỡ ngàng nhìn Sở Linh.  

Hai người sững sờ nhìn nhau khiến cho mấy người phía Dương Đỉnh Thiên ngạc nhiên tột đỉnh, chính họ cũng không biết Diệp Thành luôn mang theo trọng lượng một nghìn bảy trăm năm mươi cân chiến đấu.  

“Trí nhớ thật kém”, trong hư vô, Đông Hoàng Thái Tâm vô thức day đầu mày.  
 
Chương 289: 289: Huynh Khiến Muội Rất Bất Ngờ Đấy


“Một nghìn bảy trăm năm mươi cân, chậc chậc”, Phục Nhai và Huyền Thần cũng tặc lưỡi.

Rắc! Rắc!                Khi tất cả mọi người còn đang bàng hoàng, âm thanh nứt vỡ của Nguyệt Ảnh Thất Tinh H0àn vang lên trên chiến đài.

Khặc! Khặc!  
Đột nhiên các mảnh vỡ của Nguyệt Ảnh Thất Tinh H0àn rơi xuống chiến đài, mỗi mảnh đều cực kỳ nặng, cắm xuống bệ đá cứng khiến bệ đá nứt ra.

Gầm!  !             Một tiếng gầm vang dội vọng lại từ chiến đài, tiếng gầm đó phát ra từ trong cơ thể Diệp Thành.

Hắn tháo Nguyệt Ảnh Thất Tinh H0àn xuống, khí thế đột nhiên tăng lên gấp bội, tốc độ và sức mạnh đều đồng thời thăng hoa về chất.

Mái tóc dài màu đen bị khí tức cuồn cuộn tuôn ra từ trong cơ thể thổi bay dựng ngược, áo giáp Tiên Thiên Canh Khí trên người nặng lên không chỉ gấp đôi, bên ngoài thân thể cũng quấn quanh lôi điện màu đen.

“Sức mạnh đã lâu không dùng”, Diệp Thành nắm chặt hai tay, từ trong nắm đấm hắn cảm nhận được sự tự tin mạnh mẽ, trong đôi mắt sâu thẳm loé lên ánh sáng như sao trời, sau khi trút bỏ sức nặng, toàn thân hắn trở nên nhẹ hơn bao giờ hết, sức mạnh bị áp chế cũng cuộn trào, khí tức bừng bừng trong cơ thể tuôn ra bùng lên như một ngọn lửa.


Cơ Tuyết Băng ở phía đối diện nhìn sự thay đổi của Diệp Thành, đôi mắt đẹp luôn lãnh đạm cũng lộ vẻ kinh ngạc, nhưng cũng chỉ trong một thoáng, sau đó cô ta liền khôi phục vẻ bình tĩnh.

“Tới đi!”, Diệp Thành đã có sức chiến đấu ở trạng thái đỉnh phong hét lên một tiếng, một bước giẫm nát phiến đá cứng, “vù” một tiếng lao về phía Cơ Tuyết Băng với tốc độ nhanh như chớp, nhanh đến mức không thấy bóng hình.

Cơ Tuyết Băng cũng di chuyển, tốc độ cũng không thua kém Diệp Thành.
Bịch! Rầm!  
Tốc độ của cả hai quá nhanh khiến nhiều đệ tử dụi mắt mà vẫn không thể bắt kịp bóng hình bọn họ, cũng chỉ có khi cả hai va chạm vào nhau tạo ra từng đốm lửa nhỏ thì người ta mới lờ mờ trông thấy bóng hình.

Thế nhưng khả năng nhìn của những kẻ mạnh ở cảnh giới Không Minh lại khác.

Đôi mắt bọn họ di chuyển qua lại theo bóng hình Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng.

Rầm! Rầm!  

Trên chiến đài liên tiếp vang lên tiếng động dữ dội.

Cả hai người đã chiến được hai mươi hiệp còn Diệp Thành với khả năng chiến đấu mạnh mẽ càng lúc càng lên cao.

Mặc dù trông hắn hết sức thảm hại nhưng trong thời gian ngắn vẫn chưa thể hiện yếu thế.

Thấy vậy, Cơ Tuyết Băng nhanh chóng lùi về sau.

Vút! Vút!  
Diệp Thành đã vung tay, mười mấy đạo kiếm mang lần lượt bay đuổi theo Cơ Tuyết Băng.

“Được đấy, Lục Mạch Thần Thông mà cũng biết”, tứ phương lại trầm trồ.

Bang! Bang!  
Trên chiến đài, Cơ Tuyết Băng không ngừng lùi về sau, không ngừng vung linh kiếm trong tay chặn lại kiếm mang của Lục Mạch Thần Thông.

.

 
Chương 290: 290: Gì Cũng Biết


Diệp Thành lao tới giữ khoảng cách năm trượng với Cơ Tuyết Băng, uy lực của trận đồ bát quái được thi triển vả lại tốc độ và sức mạnh của Cơ Tuyết Băng quả thật cũng bị giảm hẳn.

Bát hoang chưởng!
Hàng long!
Bôn lôi chưởng!
Diệp Thành bắt đầu đại triển thần uy, Diệp Thành khí huyết sục sôi với vùng đan hải rộng lớn, lại được truyền thụ chân nguyên đại địa từ chín phần phân thân từ lòng đất khiến hắn không hề kiêng kị gì, cứ thế vung tay điên cuồng thi triển đại chiêu.

! Lại nhìn sang Cơ Tuyết Băng, cô ta bước vào trong trận đồ bát quái của Diệp Thành nên tốc độ và sức mạnh giảm đi đáng kể, Huyền Linh Chi Thể thật sự gặp khó khăn khi ứng phó.

“Cửu thiên huyền linh cấm”, cuối cùng, Cơ Tuyết Băng vẫn sử dụng tới bí pháp cấm kị, thế nhưng cô ta vừa thi triển thì Diệp Thành đã biến mất, đến cả trận đồ bát quái cũng không thấy đâu.

“Hắn cũng biết thuật ẩn thân của Tiết Ẩn”, đã có người lên tiếng.

Bịch!
Trên chiến đài, Diệp Thành sau khi đứng vững thì khí thế mạnh mẽ xuất hiện, một chưởng hát hoang được tung ra khiến Cơ Tuyết Băng bị đánh lùi về sau, sau đó hắn liền tung ra một chưởng Hàng Long khiến Cơ Tuyết Băng đang lùi về sau cứ thế phun ra máu.


Cơ Tuyết Băng vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, chỉ vào giữa trán và con mắt thứ ba xuất hiện.

Diệp Thành đang ẩn thân liền xuất hiện trong con mắt thứ ba của cô ta.

Cơ Tuyết Băng vung tay ép Diệp Thành phải hiện thân.

Roẹt, roẹt…
Diệp Thành vừa đáp đất thì toàn thân bốc lên làn khói xanh, sau đó hắn hoá ra mười mấy phần phân thân.

“Ôi trời, Phân Thân Ảo Ảnh của Bạch Dực mà cũng biết”, bí thuật này vừa được thi triển lại có người trầm trồ.

“Triển khai”, trên chiến đài, mười mấy tên Diệp Thành bao vây Cơ Tuyết Băng.

Đúng như hắn mong muốn, sau khi thi triển thuật Phân Thân Ảo Ảnh, Cơ Tuyết Băng bất giác cau mày, rõ ràng cô ta cũng không thể ngờ Diệp Thành lại biết cả bí pháp này.

Bản chính liên tục di chuyển qua lại giữa các phần phân thân, có lúc có thể tạo ra được hiệu quả ngoài mong đợi.


Mặc dù con mắt thứ ba của Cơ Tuyết Băng có thể nhìn ra đâu là bản chính của Diệp Thành nhưng bản chính có thể di chuyển qua lại giữa các phần phân thân là điều khiến cô ta phải đau đầu nhất.

Bát hoang!
Khi Cơ Tuyết Băng còn đang ngỡ ngàng thì một tên Diệp Thành trong số đó đã tung chưởng, một chưởng bá đạo đánh về phía Cơ Tuyết Băng.

“Là mình đã đánh giá hắn ta thấp rồi, haiz…”, Bích Du ở trên vị trí ngồi day trán liên tục, trong nụ cười còn mang theo vẻ tự mỉa mai.

Kể cả là cô ta khi ở trạng thái đỉnh phong cũng không thể khiến Cơ Tuyết Băng thảm hại như thế này, còn Diệp Thành vẫn luôn bị cô ta coi thường thì lại có thể làm được.

Đây là gì? Là sự trào phúng rõ rệt nhất!
“Muội nói rồi, hắn rất mạnh”, Thượng Quan Ngọc Nhi ở bên cũng cúi đầu cười, trên khuôn mặt chợt ửng đỏ.

“Ta nói này Thượng Quan Bác, có lẽ chúng ta nên đưa tên này đi thôi”, Tư Đồ Tấn kéo Thượng Quan Bác tới bên cạnh, cả hai người lẩm bẩm đang bàn tính gì đó.

“Tên tiểu tử này rất thú vị”, trong hư không, Đông Hoàng Thái Tâm mỉm cười đẩy ý tứ sau đó lại nhìn sang Phục Nhai: “Giao cho ngươi một nhiệm vụ, đưa tên này tới Thiên Huyền Môn”.

“Cái này thì ta không dám chắc”, Phục Nhai khoát tay: “Ta từng mời hắn nhưng hắn lại từ chối”.

“Vậy thì trói hắn lại cho ta”, Đông Hoàng Thái Tâm mỉm cười: “Ta phải đưa hắn về đó nghiên cứu.

Kẻ có thể khiến cả Huyền Linh Chi Thể hết lần này tới lần khác chịu thiệt như vậy thì chắc chắn hắn phải có huyền cơ trong người”..

 
Chương 291: C291: Nhất niệm hoa khai


Rầm!  

Khi cả hai đang nói chuyện thì bên dưới vang lên tiếng động khủng khiếp, Cơ Tuyết Băng bị một chưởng của Diệp Thành đánh lùi về sau.                Vừa đứng vững, Cơ Tuyết Băng lập tức kết ấn. Đột nhiên, phong vân biến hoá, có ánh sáng tuyệt đẹp hiển hiện, sau đó một hạt mưa nhỏ li ti mang theo ánh sáng rơi xuống, rồi đến hạt mưa thứ hai, hạt mưa thứ ba…, ngay sau đó, dần hình thành cả cơn mưa khắp chiến đài.  

Diệp Thành vừa định di chuyển thì chợt cau mày vì hắn nhận ra giọt mưa dị thường kia sau khi rơi vào người hắn liền hoá thành làn khói xanh, hoá giải lớp áo giáp Tiên Thiên Canh Khí của hắn.  

Không chỉ có vậy, đến cả chân khí bên trong cơ thể hắn chỉ cần nhiễm giọt mưa này thì cũng sẽ bị hoá giải thành hư vô, rất nhiều phần phân thân của hắn cũng theo đó mà trở nên vô hình.  

“Bí pháp thật dị thường”, Diệp Thành ngạc nhiên nhưng cũng không ngồi yên đợi chết.  !             Hắn nhanh chóng sử dụng tiên hoả, thế nhưng không tế gọi nó ra bên ngoài mà tận dụng tiên hoả để gợi dậy sức mạnh ngọn lửa của đại địa, sau đó dùng sức mạnh của ngọn lửa đó ngưng tụ thành biển lửa. Biển lửa hình thành nên vòng xoáy lửa bao quanh Diệp Thành.  


“Phá cho ta”, sau tiếng hô của Diệp Thành, hắn vung tay chỉ lên trời.  

Đột nhiên vòng xoáy lửa kia xông phá lên trời, chỉ cần là giọt mưa giáng xuống đều sẽ bị vòng xoáy lửa cuốn vào trong sau đó bị thiêu thành lớp sương khói tuyệt đẹp.  

“Băng Nhi, không cần nương tay”, thấy bí pháp của Cơ Tuyết Băng bị phá, Thành Côn ở vị trí trên cao trầm giọng. Nghe vậy, Cơ Tuyết Băng thở dài, hơi nhắm mắt.  

Diệp Thành cũng nheo mắt lại, sự phòng bị trên khuôn mặt của hắn thể hiện rằng có vẻ như hắn đã cảm nhận được bí thuật đáng sợ mà Cơ Tuyết Băng sắp thi triển.  

Nhất Niệm Hoa Khai!  

Ngay sau đó, giọng nữ nhân trong trẻo vang khắp trời đất, và khi từ cuối cùng được nói ra, Cơ Tuyết Băng cũng mở đôi mắt, một luồng sức mạnh vô hình như gợn sóng lan ra.  

Đột nhiên, cơ thể Diệp Thành bất giác run lên, trước mắt hắn là màn đêm tối thui. Khi mở mắt ra, Diệp Thành mới phát hiện mình đã không còn ở trên chiến đài nữa mà ở một thế giới khác lạ với cánh hoa bay rợp trời.  

Thấy vậy, Diệp Thành bước ra một bước, vung kiếm chém ra một đạo kiếm mang.  


Có điều, điều khiến hắn phải ngạc nhiên đó chính là nhát kiếm này mặc dù không hề yếu nhưng lại không hề gây ra bất cứ ảnh hưởng nào với thế giới trước mặt, còn những cánh hoa kia vẫn bay rợp trời, vừa rơi xuống vừa hoá thành hư vô.  

“Huyễn thuật”, Diệp Thành nheo mắt.  

Có điều khi người ngoài nhìn vào thì vào giây phút Cơ Tuyết Băng sử dụng bí pháp Nhất Niệm Hoa Khai và mở mắt ra thì Diệp Thành như mất đi hồn phách, hắn ngây dại đứng trên chiến đài giống như một pho tượng điêu khắc.  

“Chuyện gì vậy? Sao Diệp Thành lại bất động?”  

“Muội vẫn chưa kịp dạy Diệp Thành huyễn thuật này, lại chưa thể dạy hắn bí pháp phá giải huyễn thuật”, phía này, Sở Huyên tự trách mình.  


“Không có tác dụng đâu”, Dương Đỉnh Thiên lắc đầu: “Phương pháp hoá giải thông thường không có tác dụng với Nhất Niệm Hoa Khai, huyễn thuật này không phải là huyễn thuật bình thường”.  

“Sư muội không phải tự trách mình. Chưởng môn sư huynh nói đúng đấy”, Phong Vô Ngấn kiệm lời cũng lên tiếng: “Nhất Niệm Hoa Khai rất bá đạo, trong truyền thuyết từng có Huyền Linh Chi Thể dùng bí thuật này kéo cả một tông vào huyễn cảnh, đợi tới khi quay về thực tại thì tu vi của toàn bộ người người trong tông môn đó đều đã bị xoá sạch sẽ”.  

“Trời”, Tư Đồ Nam kinh gạc lên tiếng: “Có cần phải kinh người thế này không chứ. Nếu vậy thì không còn cách cứu Diệp Thành được rồi”.  

“Dùng Nhất Niệm Hoa Khai từ trước thì lão nương ta sao có thể thua được chứ?”, trong hư không, Đông Hoàng Thái Tâm oán thầm, nói bằng giọng không mấy dễ chịu: “Chỉ cần dùng Nhất Niệm Hoa Khai thì gì cũng có thể giải quyết được hết”.  

“Là vận may mỉm cười với ta”, Huyền Thần ở bên mỉm cười nói.  
 
Chương 292: C292: Phong thần quyết


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

“Có điều điều khiến ta bất ngờ đó chính là Huyền Linh Chi Thể của đời này lại thức tỉnh được thiên phú thần thông này từ sớm, không đơn giản mà”, ở bên, Phong Vô Ngấn vuốt râu tấm tắc khen ngợi.  

Bên dưới, dưới ánh mắt chứng kiến của tất cả mọi người, Cơ Tuyết Băng đã đứng cách Diệp Thành ba trượng, trong tay còn cầm một thanh linh kiếm tam sắc.                Khi yên tĩnh quan sát Diệp Thành, Cơ Tuyết Băng bất lực thở dài.  

Cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng mình còn có thể gặp lại Diệp Thành, cũng chưa từng nghĩ rằng Diệp Thành có thể tiếp tục tu luyện và trở thành đệ tử chân truyền của Hằng Nhạc Tông và càng không ngờ nổi Diệp Thành vốn kém cô ta cả một cảnh giới lớn như vậy mà có thể chiến với cô ta tới tận bây giờ.  

Trong chốc lát, Cơ Tuyết Băng chợt ngẩn ngơ. Có lẽ cô đã đánh giá quá thấp người thương trong lòng mình thuở nào. Mới chỉ ba tháng, một người chỉ ở cảnh giới Nhân Nguyên như Diệp Thành lại tiến bộ nhanh đến vậy.  

Thế nhưng Cơ Tuyết Băng vẫn giơ linh kiếm trong tay lên. Đây là cuộc so tài của tam tông, cho dù là người trong lòng trước kia nhưng cũng không thể nể tình. Hiện giờ lập trường của bọn họ lại không giống nhau, đều mang theo trọng trách dành lấy vinh quang về cho tông môn. Nhát kiếm này cô nhất định phải chém xuống.  !             “Nhân quả của huynh và ta chấm dứt từ nhát kiếm này”, Cơ Tuyết Băng lại lần nữa thở dài, nói rồi cô ta giơ thanh kiếm tam sắc lên, nếu nhát kiếm này chém xuống, dù Diệp Thành không chết thì cũng sẽ tàn phế.  


“Chết đi”, lúc này, Thành Côn trên chiến đài cười tôi độc.  

“Chết đi”, đệ tử của cả Chính Dương Tông hống hách vô cùng, tiếng mắng chửi liên tiếp vang lên tạo thành làn sóng.  

Haiz!  

Những người quan sát trận đấu ở tứ phương thở dài, kiếm còn chưa chém xuống mà bọn họ như nhìn thấy cảnh tượng Diệp Thành chết thảm. Kỳ tài của kiếp này có lẽ sẽ trở thành vong hồn dưới nhát kiếm chỉ vào giây tiếp theo.  

“Diệp Thành”, mấy người phía Dương Đỉnh Thiên lần lượt đứng dậy.  

Thế nhưng đúng vào giây phút tất cả cho rằng Diệp Thành sắp bị một kiếm chém chết thì đôi mắt vô hồn của Diệp Thành đột nhiên loé lên ánh sáng sắc lạnh.  


Phong thần quyết!  

Sau tiếng hô của Diệp Thành, hắn ta vung mạnh thanh kiếm Xích Tiêu, một kiếm với thần mang cứ thế chém về phía Cơ Tuyết Băng.  

Chao ôi!  

Ở cự li ba trượng, Diệp Thành đột nhiên tỉnh lại rồi đột nhiên công kích, vả lại cái mà hắn dùng còn là Phong Thần Quyết. Kể cả là Huyền Linh Chi Thể Cơ Tuyết Băng cũng có có khả năng tránh được và lập tức trúng chiêu.  

Máu tươi b ắn ra, Cơ Tuyết Băng nhanh chóng lùi về sau, trong đôi mắt tuyệt đẹp kia lần đầu tiên hiện lên cái nhìn kinh ngạc.  

“Nhất Niệm Hoa Khai, được lắm”, Diệp Thành không hề đuổi theo tấn công mà ngược lại hắn lảo đảo, khoé miệng trào máu.  

[Diendantruyen.Com] Tiên Võ Truyền Kỳ

 
Chương 293: C293: Nhất khí hoá tam thanh


Phía đối diện, sắc mặt của Cơ Tuyết Băng đã lạnh hẳn lại sau giây phút kinh ngạc, có vẻ như cho dù Diệp Thành có phá được Nhất Niệm Hoa Khai của cô ta thì cũng vẫn không thể đánh bại cô ta vậy.                Dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, Cơ Tuyết Băng lại lần nữa kết ấn.  

Tiếp sau đó, hai luồng khí trong cơ thể cô ta lần lượt bay ra ngoài, sau đó hoá thành hình người Cơ Tuyết Băng ở hai bên trái phải, thêm cô ta nữa, tổng cộng có ba Cơ Tuyết Băng đều mặc y phục giống nhau, thần sắc lạnh nhạt giống như tiên nữ từ Cửu Thiên hạ phàm.  

“Phân thân?”, bên dưới ngỡ ngàng.  

“Không phải phân thân”, Diệp Thành đứng ở phía đối diện Cơ Tuyết Băng nheo mắt lại, điều khiến hắn kinh ngạc chính là những phiên bản Cơ Tuyết Băng kia đều là bản chính, đến cả khí tức và tu vi, cảnh giới đều giống hết nhau.  

“Đây là bí pháp gì?”, Diệp Thành không khỏi bất ngờ, với hiểu biết của hắn thì đương nhiên không thể hiểu nổi mọi thứ. Một Cơ Tuyết Băng đã đủ khiến hắn thảm hại rồi chứ nói gì tới ba Cơ Tuyết Băng thực lực như nhau.  !             “Nhất khí hoá tam thanh”, trong hư không, Đông Hoàng Thái Tâm lên tiếng với giọng nói khác thường: “Khả năng thần thông này mà cũng đã thức tỉnh rồi sao?”  


“Lần này Diệp Thành không lối thoát rồi”, Phục Nhai trầm trồ: “Đó là ba Cơ Tuyết Băng, cùng thực lực, bí pháp giống nhau, đến cả ý niệm cũng như nhau”.  

“Chưởng môn sư bác, đó là bí pháp gì vậy ạ?”, bên dưới, phía Hằng Nhạc Tông, mấy người phía Tư Đồ Ngọc lại nhìn Dương Đỉnh Thiên bằng con mắt có phần khó hiểu.  

Chỉ là lần này Dương Đỉnh Thiên trước giờ vẫn thể hiện sự am hiểu của mình thì lại lắc đầu bất lực: “Ta chưa từng nghe nói tới”.  

“Đây chính là bí pháp vô thượng trong truyền thuyết sao?”, Dương Đỉnh Thiên không biết không có nghĩa người khác không biết. Gia Cát Vũ là một trong số đó, lúc này đôi mắt ông ta trợn tròn nhìn ba bóng hình Cơ Tuyết Băng trên chiến đài.  . Googl?‎ tra?g‎ ?à?,‎ đọc‎ ?ga?‎ khô?g‎ quả?g‎ cáo‎ ⩵‎ Tr?‎ mTru?ệ?.?N‎ ⩵

“Gia Cát gia gia, người biết lai lịch của bí pháp kia sao?”, mấy người phía Thượng Quan Ngọc Nhi lần lượt nhìn Gia Cát Vũ với ánh mắt hiếu kỳ.  

“Nhất Khí Hoá Tam Thanh”, Gia Cát Vũ vuốt râu, đôi mắt xa xăm: “Đây là bí pháp vô thượng trong truyền thuyết, bí pháp này có thể khiến bản thân phục chế thành ba phiên bản có cùng thực lực với mình, cho dù là tu vi, cảnh giới linh hồn hay bí thuật đều giống như nhau, thậm chí đều rất bá đạo”.  

“Thật đáng sợ”.  

“Bí thuật này bị hạn chế bởi thời gian chứ ạ?”, Bích Du nhìn Gia Cát Vũ hỏi.  


“Có lẽ là có”, Gia Cát Vũ xoa cằm nhưng lại không trả lời quả quyết. Ông ta nghĩ một lúc rồi đáp: “Theo như ta thấy thì có lẽ là có, nếu không thì lại nghịch thiên quá”.  

“Vậy có nghĩa là ba đánh một sao ạ?”  

“Thừa lời”.  

Rầm! Rầm!  

Khi tất cả mọi người còn đang kinh ngạc thì trên chiến đài đã bắt đầu khai chiến. Lần này, bên bị đánh không cần nói cũng biết đó chính là Diệp Thành. Mặc dù hắn có nhiều bí pháp của các đệ tử chân truyền khác nhưng cũng không thể địch lại được vòng vây của Cơ Tuyết Băng, hắn bị ép tới bên rìa chiến đài, toàn thân máu me đầm đìa.  

“Tiên Thiên Canh Khí, mở”, sau tiếng hô khẽ của Diệp Thành, lớp áo giáp Tiên Thiên Canh Khí bị đánh tan kia lại lần nữa ngưng tụ, vả lại lần này còn dày dặn và kiên cố hơn, trong cơ thể hắn, từng đường kinh mạch, gân cốt, lục phủ ngũ tạng đều được Tiên Thiên Canh Khí bảo vệ, đến cả mỗi một giọt máu cũng được che chắn cẩn thận.  


“Phân thân ảo ảnh, mở”, lại là tiếng hô vang, thuật phân thân trước đó bị Cơ Tuyết Băng dùng Thiên Vũ Địch Phàm hoá giải cũng lại lần nữa ngưng tụ, vả lại số lượng phân thân lần này cũng được hắn nhân lên thành hơn ba mươi phần phân thân, khắp chiến đài chỉ toàn là phần phân thân của Diệp Thành.  

Diệp Thành lấy lại tinh thần, khí tức hắn lên cao khiến những người quan sát trận chiến ở tứ phương đều sáng mắt lên.  

“Một tên ở cảnh giới Nhân Nguyên mà khí huyết thật sự quá dồi dào”, tiếng trầm trồ vang lên tạo thành làn sóng.  

Có điều bọn họ đâu biết được trong người Diệp Thành có phần đan hải rộng lớn mà chỉ có những tu sĩ ở cảnh giới Không Minh mới có thể mở được, vả lại hắn còn được chín phần phân thân từ lòng đất truyền tinh nguyên đại địa, như vậy Diệp Thành mới có thể phát huy tối đa được nguồn lực.  

“Liều mạng”, Diệp Thành phun máu vì liên tiếp mở ra ba bí thuật lớn do vậy mà gặp phải phản phệ cực mạnh.
 
Chương 294: 294: Ba Đại Cấm Pháp Của Huyền Linh


Bát hoang chưởng!  
Sau tiếng hô của Diệp Thành, hắn tung một chưởng về phía Cơ Tuyết Băng.

Cơ Tuyết Băng không lùi mà tiến, cửu thiên huyền linh ấn mạnh mẽ được tung ra.

Quyền chưởng giao nhau khiến cả hai cùng lùi về sau.

Vút! Vút!  
Âm thanh của kiếm vang từ bên trái và phía sau, ngoài ra, Cơ Tuyết Băng ở hai bên trái phải cũng công kích đến, một nhát trường kiếm chém ra với kiếm mang mang theo uy lực vô cùng lớn.

Phụt! Phụt!  
Ngay sau đó, hai phần phân thân của Diệp Thành lập tức bị đâm xuyên hoá thành hư vô, còn bản chính Diệp Thành cũng đã di chuyển tới phần phân thân khác vào giây phút trước đó, cho dù thân mang Tiên Thiên Canh Khí thì hắn cũng không dám đấu chọi với Cơ Tuyết Băng.


Thiên Vũ Địch Phàm!  !             Giọng của nữ nhân thanh tao vang lên, một bóng hình Cơ Tuyết Băng trong đó kết ấn, lại một lần nữa muốn tận dụng bí pháp này để hoá giải lớp áo giáp Tiên Thiên Canh Khí, ảo ảnh phân thân và trận đồ bát quái phòng ngự kia của Diệp Thành.

Ngay sau đó, Thiên Giáng Thần Vũ, khắp nơi nhuốm thần hoa, khung cảnh đẹp đến lạ thường.

“Chịu thiệt một lần, muội cho rằng ta sẽ bị lừa lần thứ hai sao?”, Diệp Thành cũng bắt đầu ra tay, hắn dùng chân hoả khơi gợi sức mạnh của đại địa hoả, sau đó ngưng tụ thành vòng xoáy biển lửa phá đi Thiên Vũ Địch Phàm kia.

Thiên Vũ Địch Phàm!  
Nào ngờ, một bóng hình Cơ Tuyết Băng khác thi triển bí pháp giống hệt như vậy, xem ra cô ta cũng biết Nhất Khí Hoá Tam Thanh bị hạn chế bởi thời gian nên mới muốn nhanh chóng hoá giải Tiên Thiên Canh Khí, trận đồ bát quái và phân thân ảo ảnh của Diệp Thành, nếu không thì khi ba bí thuật này phối hợp với nhau, kể cả ba người như cô ta cũng không tránh khỏi việc bị rối trí.

“Còn muốn nữa?”, Diệp Thành nghiến răng, đây là lần thứ hai hắn ngưng tụ ra vòng xoáy biển lửa, và lại một lần nữa địch lại với Thiên Vũ Địch Phàm.

Thiên Vũ Địch Phàm!  
Trong cùng một khoản thời gian, bóng hình Cơ Tuyết Băng thứ ba cũng sử dụng bí pháp này.

Có lẽ cô ta ra tay quá nhanh nên Diệp Thành còn chưa kịp triệu gọi chân hoả và sức mạnh đại địa hoả thì trời đã giáng thần vũ, lớp áo giáp Tiên Thiên Canh Khí trong chốc lát bị huỷ hoại, còn trận đồ bán quái cũng bị phá tan tành khiến hai mươi mấy phần phân thân của Diệp Thành trong chốc lát biến mất hơn một nửa.

“Cùng thôn tính phải không?”, Diệp Thành nghiến răng, máu tươi không ngừng chảy ra khỏi khoé miệng, trong chốc lát khiến lớp áo giáp Tiên Thiên Canh Khí, trận đồ bát quái và phần phân thân ngưng tụ lại.

Cơ Tuyết Băng thấy vậy khì khẽ cau mày, sau đó cả ba bóng hình Cơ Tuyết Băng lần lượt kết thủ ấn khác nhau.

.

truyện teen hay
Thiên Vũ Địch Phàm!  
Tam Thiên Hoa Giới!  

Phong Quyển Khiên Trần!  
Ba tiếng hô vang lên cùng một lúc từ ba hóng hình Cơ Tuyết Băng.

Đột nhiên, trời đổ mưa to bao trùm khắp chiến đài, những cánh hoa vô hình xuất hiện dị thường, lúc bay trong không gian, lúc bay trên chiến đài, trông giống như thế giới vạn hoa rực rỡ vô cùng, cuối cùng những cơn gió vô hình hình thành nên  vòng xoáy hữu hình, trong đó đột nhiên có những phù văn dị thường hiển hiện.

Cơ Tuyết Băng thi triển cùng một lúc ba mật pháp lớn, sự kết hợp giữa gió và hoa, hoa và mưa liên quan mật thiết với nhau, thế nhưng thế giới mà ba mật pháp lớn tạo ra lại tuyệt đẹp khiến người ta phải trầm trồ.

“Muốn đánh bại ta trong một lần sao?”, Diệp Thành thầm nhủ, đầu tiên hắn vận vòng xoáy lửa được ngưng tụ ra từ đại địa hoả ngăn lại Thiên Vũ Địch Phàm!  
Phụt! Phụt! Phụt!  
Thế nhưng những cánh hoa hư ảo bay trợp trời kia lại bá đạo hơn cả những cơn mưa từ trên trời giáng xuống, nó trông có vẻ đẹp choán mắt người nhìn nhưng thực chất lại mang theo nguy cơ tiềm ẩn kinh người.

Diệp Thành phát hiện ra chỉ cần một phần phân thân của mình chạm phải cánh hoa thì lập tức sẽ trở nên vô hình, đến cả Tiên Thiên Canh Khí mang trên người cũng bị cánh hoa dị thường kia rơi vào tạo ra từng đốm lỗ chỗ.

Nếu nói bá đạo nhất thì phải kể đến phong quyển khiên trần, nó là cơn gió vô hình nhưng lại là vòng xoáy hữu hình, mang theo phù văn xếp thành hàng khiến những Ảo Ảnh Phân Thân, Tiên Thiên Canh Khí và trận đồ bát quái của Diệp Thành trong chốc lát hoá thành hư vô.

Hắn biết nếu như bông hoa sen đang nở này hoá thành nụ hoa thì sẽ trói hắn triệt để ở bên trong, tới lúc đó hắn nhất định chỉ còn đường chết.


“Đây chính là thực lực thật sự của Huyền Linh Chi Thể sao? Có…có cần phải kinh người thế này không chứ?”, thấy Diệp Thành bị cấm cố, bên dưới chiến đài vang lên những âm thanh của tiếng tặc lưỡi kinh ngạc.

“Thật kỳ diệu”, ở vị trí ngồi, Tư Đồ Tấn cau mày.

“Nếu Diệp Thành không phá được cấm cố thì nhất định sẽ bị giết ngay tại chỗ”, Thượng Quan Bác cũng trầm giọng nói.

“Ngươi phải cố gắng trụ đấy”, Thượng Quan Ngọc Nhi ở bên nắm chặt tay, khuôn mặt nhìn lên chiến đài rõ vẻ lo lắng.

Thủ đoạn của Huyền Linh Chi Thể Cơ Tuyết Băng khiến cô ta hết sức ngỡ ngàng còn hoàn cảnh hiện tại của Diệp Thành lại khiến cô ta phải tái mặt.

“Phải làm sao đây?”, phía Hằng Nhạc Tông, Tư Đồ Nam nhảy dựng lên như con kiến trong chảo lửa.

.

 
Chương 295: 295: Giết Ta Cô Ta Xứng Sao


Mấy người như Dương Đỉnh Thiên cũng không còn kế sách nào khác.

Bí pháp của Cơ Tuyết Băng đã vượt qua sự hiểu biết của bọn họ, cho dù trận quyết đấu cho phép người ngoài nhắc nhở nhưng bọn họ cũng không biết chỉ dẫn cho Diệp Thành thế nào.

“Chết đi, chết đi”, Thành Côn ở vị trí trên cao nghiến răng nhìn Diệp Thành, trong lòng ông ta dâng trào cảm giác sảng khoái mà trước nay chưa từng có.

Diệp Thành hết lần này tới lần khác thoát hiểm khiến ông ta hoàn toàn mất đi sự nhẫn nại.

“Giết hắn, giết hắn”, đệ tử của của Chính Dương Tông không ngừng hô hào, bọn họ hằn học nhìn lên chiến đài, nếu ai đó không biết thì còn tưởng bọn họ và Diệp Thành có thù.

“Huyền Linh Cấm Pháp, lần này nhất định hắn không thể thoát được”, trong hư không, Đông Hoàng Thái Tâm xuýt xoa: “Huyền Linh Chi Thể đời này mạnh quá, đã có thể thức tỉnh được nhiều khả năng thần thông thế này rồi”.


“Thánh chủ, có cần ta ra tay cứu tiểu tử Diệp Thành kia không?”, Phục Nhai nhìn Đông Hoàng Thái Tâm: “Khả năng của hắn cũng không vừa, là kỳ tài tuyệt thế cả trăm năm mới gặp, không thể để hắn bị diệt như thế được”.

“Không được ra tay”, Đông Hoàng Thái Tâm điềm tĩnh lên tiếng: “Quy tăc vô thượng của Thiên Huyền Môn cấm tham gia vào việc của Đại Sở.

Nếu hôm nay hắn bị tiêu diệt thì cũng là số phận mà trời xanh định sẵn, không được vì lợi ích nhỏ mà để làm hỏng việc đại sự”.

! Haiz!
Nghe vậy, Phục Nhai chỉ có thể thở dài bất lực.

“Rốt cục phá thế nào đây?”, Diệp Thành bị cấm cố bên trong bông hoa sen kia đang cố gắng đối kháng, đôi mắt hắn hằn lên từng tia máu.

Lúc này, cánh hoa đã khép lại một nửa, nếu như để nó ôm chặt lấy cơ thể Diệp Thành thì hắn biết mình ắt phải chết.

“Ba đại cấm pháp đã vượt qua phạm trù mà mình có thể đối kháng”.

“Cho dù sử dụng Tiên Luân cấm thuật thì cũng chỉ có thể diệt một Cơ Tuyết Băng và cũng không thể giải trừ cấm cố”.

“Chân hoả và thiên lôi cũng bị áp chế rồi”.


Diệp Thành suy đi nghĩ lại, cũng từng nghĩ tới sức mạnh của ma đạo.

Có điều, điều khiến hắn ta ngạc nhiên chính là ba đại cấm pháp của Cơ Tuyết Băng còn có thể trấn áp cả sức mạnh ma đạo trong cơ thể hắn khiến nó không thể trỗi dậy.

“Ta cần sức mạnh, ta cần sức mạnh”, Diệp Thành thầm gào thét.

Mặc dù chín phần phân thân liên tục truyền tinh nguyên đại địa nhưng ba đại cấm pháp này vẫn cần một luồng sức mạnh cực lớn mới có thể xông phá, rõ ràng hắn không có thời gian ngưng tụ tinh nguyên đại địa để liều một phen.
Đường cùng!
Niềm tin vững chắc của Diệp Thành bị quét sạch từng chút, sức mạnh của Huyền Linh Chi Thể chèn ép khiến hắn không thể trở mình.

Vào lúc nguy cấp, một bí pháp nâng cao sức chiến đấu trong thời gian ngắn chợt loé lên trong đầu Diệp Thành, khiến cho đôi mắt huyết sắc của hắn loé lên một tia sáng.

“Chết tiệt, thế này rồi vẫn chưa chết”, trong khoảng không, Đông Hoàng Thái Tâm đột nhiên chửi tục một câu, trong đôi mắt đẹp tràn đầy vẻ kinh ngạc không thể che giấu.

“Mở ra cho ta”, lời của hắn ta vừa dứt, chiến đài bên dưới lại vang lên tiếng gầm của Diệp Thành, hoa sen khổng lồ vừa khép lại đột nhiên vỡ tung, toàn thân hắn đẫm máu, mạnh mẽ sát phạt lao ra ngoài.


“Sao… sao có thể?”, cấm pháp của tam tông bị phá vỡ, ba Cơ Tuyết Băng đồng loạt lùi về sau, đồng thời phụt ra một ngụm máu, ba đôi mắt đẹp đều nhìn Diệp Thành với vẻ khó tin.

“Huynh ấy làm bằng cách nào vậy?”, vẻ mặt Cơ Tuyết Băng không còn thờ ơ nữa mà là vẻ sửng sốt rõ ràng.

Cô ta là Huyền Linh Chi Thể, hiểu rất rõ sức mạnh của cấm pháp Huyền Linh, nếu thi triển nó thì thậm chí có thể ép chết một người ở cảnh giới Linh Hư, thế nhưng bây giờ nó lại bị một người ở cảnh giới Nhân Nguyên phá vỡ, điều này mới khiến cô ta không thể tin được.

“Không ngờ hắn lại đột phá được cấm cố tuyệt sát”, mọi người tứ phía đều kinh ngạc, vẻ mặt Thành Côn cũng đột ngột thay đổi.

.

 
Chương 296: 296: Lại Phá Bỏ Được Trói Buộc


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


“Ngươi quả nhiên không khiến sư phụ thất vọng”, Sở Huyên sắc mặt tái nhợt, cơ thể khẽ run lên, trong đôi mắt đẹp chợt nhoà.

“Tiểu tử này nghịch thiên rồi!”                “Hế? Sao tóc đen của hắn lại bạc vậy?”, trong tiếng kinh ngạc của mọi người, có người bật thốt lên.

Lời này vừa dứt, mọi người lại nhìn về Diệp Thành đang lơ lửng giữa không trung, trên mái tóc đen dài của hắn có rất nhiều sợi tóc trắng, không chỉ vậy, đầu mày hắn còn có phù văn kỳ lạ.

“Cấm pháp Thiên Tế”, Dương Đỉnh Thiên và Liễu Dật của Hằng Nhạc Tông thốt lên, nhìn chằm chằm vào phù văn nơi đầu mày Diệp Thành.

Không chỉ họ mà rất nhiều người đang có mặt ở đây cũng đã nhìn ra, họ biết phù văn trên đầu mày Diệp Thành chỉ khi vận dụng cấm pháp Thiên Tế thì nó mới hiển hiện.

Trong mắt mọi người loé lên một tia sáng, dường như họ đã đoán được Diệp Thành đột phá sự trói buộc của Cơ Tuyết Băng bằng cách nào, chắc chắn hắn đã dùng cấm pháp Thiên Tế thiêu đốt tinh huyết, nâng cao thực lực trong thời gian ngắn nên mới phá được.

!             “Không ngờ hắn còn biết cả cấm pháp Thiên Tế, thần thông rồi sao?”, sau khi kinh ngạc, mọi người lại sửng sốt.

“Dù thế nào hắn cũng vẫn sống sót”.


“Thật bất ngờ, thật sự rất bất ngờ”.

Bát Hoang Trảm!  
Trong tiếng thảng thốt của mọi người, Diệp Thành vừa tăng vọt sức chiến đấu đã vung đại đao lên chém ra một đao mang dài tám trượng.

Vì sức chiến đấu của hắn tăng vọt nên đao Bát Hoang Trảm này bá đạo hơn bất cứ lần nào trước đó, đến mức một Cơ Tuyết Băng không dám chống cự mà phải ba Cơ Tuyết Băng hợp lại, sau đó mỗi người tự tạo kết ấn, ngưng thành lá chắn bảo vệ tam sắc khổng lồ.

Rắc! rắc!  
Âm thanh nứt vỡ của các phiến đá trên chiến đài liên tục vang lên, đè nặng khiến chiến đài nứt ra thành một đường, lan tới tận mép đài.

Ầm!  
Dưới sự chú ý của bao người, Diệp Thành chém một đao vào lá chắn bảo vệ tam sắc kia.

Ngay lập tức, lá chắn bảo vệ tam sắc vỡ tan, đao mang chém lên linh kiếm do ba Cơ Tuyết Băng ngưng tụ.


Keng!  
Tiếng va chạm của kim loại cực kỳ rõ ràng, ba Cơ Tuyết Băng bị một đao của Diệp Thành chém nửa quỳ xuống đất, cả chiến đài nứt đôi, Cơ Tuyết Băng phụt máu tại chỗ, lại thêm phản phệ của cấm pháp Huyền Linh khiến sắc mặt cô ta thoáng chốc trắng bệch.

Cảnh tượng này như đóng băng vào thời điểm này.

Đây là cảnh tượng khiến mọi người kinh hãi nhất, Huyền Linh Chi Thể với truyền thuyết bất bại bị chém nửa quỳ xuống đất dưới con mắt của đông đảo mọi người, hơn nữa ba Huyền Linh Chi Thể hợp lực cũng không phải đối thủ của một tu sĩ ở cảnh giới Nhân Nguyên.

Giờ phút này mọi người bắt đầu nghi ngờ về truyền thuyết bất bại chưa hẳn là bất bại.

Cơ Tuyết Băng bây giờ đang ở cảnh giới Chân Dương, mà Diệp Thành ở phía đối diện chỉ ở cảnh giới Nhân Nguyên, cách xa những một cảnh giới lớn! Huyền Linh Chi Thể chiến đấu với người ở cùng cảnh giới luôn bất bại, bây giờ sự chèn ép của cảnh giới tuyệt đối cũng bị một đao chém cho nửa quỳ, còn có thể nói huyền thoại bất bại là thật sao?  
“Nhưng huynh vẫn không thể đánh bại ta”.

“Chưa đến phút cuối, ai thắng ai thua vẫn chưa biết được”, Diệp Thành hờ hững trả lời.

Mà hắn vừa nói xong, trong cơ thể hắn cũng có hai đạo khí kim sắc bay ra, đáp xuống hai bên trái phải của hắn, sau đó dưới sự chú ý của mọi người, ngưng tụ thành hai Diệp Thành khác.

“Nhất khí hoá tam thanh”, Đông Hoàng Thái Tâm đang uể oải nằm trên ghế trong hư không bất giác ngồi thẳng dậy.

[Diendantruyen.Com] Tiên Võ Truyền Kỳ
.

 
Chương 297: C297: Sắp điên rồi


Trên chiến đài, Cơ Tuyết Băng ngơ ngác nhìn ba Diệp Thành ở đối diện, vẻ mặt lại thay đổi lần nữa. Sao cô ta không nhận ra đó là Nhất khí hoá tam thanh được? Cô ta cứ tưởng cấm pháp vô thượng này trong thiên hạ chỉ mình Huyền Linh Chi Thể mới biết, không ngờ Diệp Thành cũng biết.  

“Điên rồi, thật sự sắp điên rồi”, phía dưới lại bắt đầu bùng nổ, lão già Gia Cát Vũ đang ngồi trên ghế cũng bật dậy, cao giọng hét vang cả khán đài.  

“Diệp Thành làm sao vậy? Sao cái gì hắn cũng biết thế?”                “Hắn như vậy làm sao chúng ta chịu nổi?”  

“Rốt cuộc hắn có lai lịch gì? Chỉ là đệ tử của Chính Dương Tông trước đây, và bây giờ là một trong chín đại đệ tử chân truyền của Hằng Nhạc Tông thôi sao?”   

Trong lòng mọi người đều cực kỳ khó hiểu, Diệp Thành biết mấy chiêu như Tiên Thiên Canh Khí, trận đồ bát quái, Phong Thần Quyết thì mọi người còn hiểu được, nhưng cấm pháp vô thượng Nhất khí hoá tam thanh này từ trước đến giờ chỉ Huyền Linh Chi Thể thiên phú thần thông mới biết, không ngờ hắn cũng biết. Thực sự vô cùng kỳ quái!   

“Sao ta cảm thấy như đang nằm mơ vậy?”, bên Hằng Nhạc Tông, sắc mặt mấy đệ tử chân truyền phía Tư Đồ Nam đều trở nên cực kỳ thú vị.  


Mà mấy người phía Dương Đỉnh Thiên cũng há hốc mồm, nhất thời không nói được lời nào, Sở Huyên nhẹ nhàng nắm chặt hai tay, nhìn lên chiến đài lẩm bẩm: “Diệp Thành, đồ nhi của ta, rốt cuộc ngươi có lai lịch gì?”  !             Phụt!  

Khi mọi người đều đang kinh hãi, trong ba Diệp Thành có một người đã hoá thành khói xanh rồi biến mất.  

“Là sự thiết sót trong huyết mạch sao?”, một vệt máu trào ra bên khoé miệng Diệp Thành.  

Hắn thông qua Tiên Luân Nhãn học được cấm pháp vô thượng Nhất khí hoá tam thanh, nhưng vì không phải người của Tiên tộc nên không thể phát huy được hết khả năng của Tiên Luân Nhãn, cũng như Nhất khí hoá tam thanh này, vì là cấm pháp vô thượng nên hắn không thể học được sự tinh tuý bên trong.  

Còn hai Diệp Thành mà hắn hoá hiện ra, một người biến mất, hắn chỉ có thể nghĩ đến huyết mạch. Cấm pháp vô thượng này trước nay chỉ Huyền Linh Chi Thể mới có thể thi triển một cách hoàn hảo, hắn không phải Huyền Linh Chi Thể nên không thể thi triển toàn bộ Nhất khí hoá tam thanh cũng là điều hiển nhiên.  

Nhưng dù vậy cũng đủ rồi.  

Hắn sử dụng cấm pháp Thiên Tế khiến sức chiến đấu tăng vọt, hơn nữa còn có hai người, như vậy là hai đấu một.  

“Tiên Thiên Canh Khí, mở”.  

“Trận đồ bát quái, mở”.  

“Phân Thân Ảo Ảnh, mở”.  


Theo ba tiếng hô của Diệp Thành, ba bí pháp lại được thi triển, vì sử dụng Phân Thân Ảo Ảnh nên trên chiến đài có hơn bốn mươi phân thân, điều này thực sự khiến người xem ở tứ phía phải kinh hãi.   

“Bây giờ đến ta”, Diệp Thành hô lên một tiếng, sau đó hơn bốn mươi Diệp Thành đồng loạt xông tới, bao vây tấn công Cơ Tuyết Băng.  

Vẻ mặt Cơ Tuyết Băng thay đổi, cô ta cuống cuồng sử dụng bí pháp, cô ta biết trong hơn bốn mươi Diệp Thành này có đến hai bản chính.  

Ầm! Keng! Uỳnh!  

Ngay sau đó, trên chiến đài liên tục vang lên tiếng ầm nổ vang.  

Cảnh tượng rất khí thế, trên chiến đài rộng lớn chỉ thấy toàn bóng dáng Diệp Thành, hơn bốn mươi phân thân và hai bản chính hoàn toàn nhấn chìm Cơ Tuyết Băng.  

Phụt! Phụt! Phụt!  


Vì thế trên chiến đài xuất hiện một cách đánh dị thường.  

Cơ Tuyết Băng thi triển cấm pháp Huyền Linh liên tục hoá giải Canh Khí, Trận Đồ và Phân Thân của Diệp Thành, mà Diệp Thành lại càng hung hãn hơn, muội hoá giải một lần, ta lại ngưng tụ một lần, khí huyết ngút trời.  

“Mẹ ơi! Chân khí dùng không hết à? Định chơi chết nhau đây mà!”  

“Nhìn cảnh này ai không trụ nổi trước thì sẽ thua”.  

“Rốt cuộc tiểu tử này ăn gì lớn lên vậy?”, trong hư không, Đông Hoàng Thái Tâm nhìn chằm chằm Diệp Thành phía dưới.  

“Cho dù thân có Đan Hải cũng không đủ để hắn làm được!”, Phục Nhai tặc lưỡi cảm thán.  
 
Chương 298: C298: Linh gương cửu thiên huyền


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

“Chắc chắn có huyền cơ”, Đông Hoàng Thái Tâm trầm ngâm suy nghĩ, sau đó mở Thiên Nhãn nhìn Diệp Thành bên dưới. Nhìn xong hai mắt bà ta sáng lên, bà ta nhìn vào cấm địa của Chính Dương Tông, dường như có thể nhìn thấy chín phân thân của Diệp Thành đang ngồi xếp bằng trên Đại Địa Linh Mạch.  

“Chậc, hoá ra là có chiêu!”, Đông Hoàng Thái Tâm nhếch môi: “Chẳng trách khí huyết lại hừng hực đến vậy, thì ra là có hậu thuẫn mạnh mẽ!”                Linh gương Cửu Thiên Huyền!  

Khi Đông Hoàng Thái Tâm nói thì bên dưới lại vang lên giọng nói êm tai của Cơ Tuyết Băng.  

Cô ta vô cùng chật vật, người dính đầy máu, cho dù khả năng khôi phục bá đạo cũng không thể khiến vết thương liền lại ngay. Cô ta chắp hai tay lại, nhanh chóng kết thủ ấn.  

Ầm!  !             Đột nhiên cơ thể mềm mại của cô ta run lên, phóng ra ánh sáng rực rỡ chói mắt.  

Chẳng mấy chốc, một tấm linh gương khổng lồ cao mười trượng, rộng năm trượng xuất hiện, xung quanh tràn ra thần hoa tam sắc, mây mù bao phủ, khí thế ngút trời mang lại cho người khác cảm giác áp lực cực lớn.  


Điều kỳ lạ nhất là Cơ Tuyết Băng hoá thành người trong gương, đứng trong tấm gương khổng lồ như một tiên nữ.  

“Ôi chao”, khi nhìn thấy linh gương khổng lồ, Đông Hoàng Thái Tâm trong hư không lại dụi mắt: “Tiểu tử Diệp Thành cái gì cũng biết, mà Huyền Linh Chi Thể này cũng toàn năng!”  

“Không ngờ Cơ Tuyết Băng lại giác ngộ được nhiều cấm pháp trong chín đại cấm pháp của Huyền Linh đến vậy”, Phục Nhai và Huyền Thần bên cạnh cũng phải cảm thán.  

“Đó là cái gì?”, phía dưới, người xem tứ phía nhìn linh gương khổng lồ, vẻ mặt đều tỏ ra hết sức kinh ngạc.  

“Chưa thấy bao giờ”, lần này ngay cả lão già Gia Cát Vũ cũng lắc đầu bất đắc dĩ: “Cũng chưa từng nghe nói đến”.  

“Uy lực thật mạnh”, trên chiến đài, Diệp Thành ở đối diện Cơ Tuyết Băng nhìn tấm linh gương khổng lồ với vẻ mặt nghiêm nghị, mà thấy cô ta trở thành người trong gương, hắn còn ngạc nhiên hơn.  


Ù!  

Khi hắn còn đang suy nghĩ thì linh gương khổng lồ đã rung lên.  

Đột nhiên linh gương phóng ra thần mang chói lọi, b ắn ra tứ phía, chiếu rọi cả chiến đài.  

Chẳng bao lâu những nơi thần quang của linh gương chiếu ra, phân thân của Diệp Thành lần lượt biến mất, thậm chí người còn lại do hắn dùng Nhất khí hoá tam thanh biến ra cũng bị thần quang của linh gương hoá thành hư vô, Tiên Thiên Canh Khí, trận đồ bát quái cũng bị tiêu diệt.  

Phụt!  

Bịch!  

Diệp Thành đáp đất, hắn cố gắng đứng vững, hai dấu chân sâu xuất hiện.  

“Sức mạnh không chỉ mạnh lên gấp ba lần”, Diệp Thành vừa ho ra máu vừa kinh ngạc. Hắn có thể cảm nhận được uy lực vừa rồi trong cú chỉ tay của Cơ Tuyết Băng, sức mạnh so với trước đó phải mạnh hơn gấp ba lần.  

[Diendantruyen.Com] Tiên Võ Truyền Kỳ

 
Chương 299: C299: Thiên lôi trợ chiến


Bát hoang trảm!  

Sau tiếng hô của Diệp Thành, kim đao rung lên mạnh mẽ, đao mang dài năm trượng hiển hiện.                Bang!  

Cũng giống như lần trước đó, một đao của Diệp Thành chém vào linh gương, còn chưa khiến linh gương chấn động thì ngược lại đã bị hất bay đi và phun ra máu.  

Còn chưa hết, linh gương có khả năng công kích ngược lại. Một đao của Diệp Thành chém ra bị phản ngược lại chém về phía Diệp Thành. Diệp Thành thấy vậy lại một lần nữa dùng kiếm Thiên Khuyết chặn lại, cả cơ thể đều bị đao mang của bản thân chém tới mức nửa quỳ dưới đất.  

Phụt!  

Ngay sau đó, khí huyết trong cơ thể Diệp Thành sục sôi, miệng hắn lại trào máu.  

Cửu Thiên Huyền Linh Chỉ!  !             Trong gương linh, Cơ Tuyết Băng lại lần nữa vung tay, chỉ ra một chỉ mang theo sức mạnh gấp ba lần, nhờ có linh gương, nó giống như một đạo thần mang bắn về phía Diệp Thành.  


Bang!  

Ngay sau đó, tiếng kim loại va chạm vào nhau vang lên, Diệp Thành vừa đứng vững đã bị đánh bay đi, đến cả thanh Thiên Khuyết trong tay cũng văng ra ngoài.  

“Cửu Thiên Huyền Linh Kínhbá đạo vậy sao?”, trong hư không, đôi mắt Huyền Thần mang theo ánh nhìn kinh ngạc.  

“Đây chính là bí thuật được kết hợp giữa tấn công và phòng ngự bá đạo nhất trong chín đại cấm pháp của Huyền Linh”, Đông Hoàng Thái Tâm ở bên điềm tĩnh nói: “Một khi tế gọi ra thì về cơ bản không thể phá, chủ yếu là vì nó có khả năng công kích ngược lại, còn đòn công kích của Cơ Tuyết Băng trong gương cũng sẽ vì nó mà tăng thêm sức mạnh”.  

“Không có cách nào có thể phá giải sao?”, Phục Nhai và Huyền Thần lần lượt nhìn sang Đông Hoàng Thái Tâm.  

“Đương nhiên có”, Đông Hoàng Thái Tâm mỉm cười: “Vả lại rất đơn giản, phá nó là được”.  

Nghe vậy, Phục Nhai và Huyền Thần chép miệng: “Hai lần Diệp Thành tung đòn công kích nhưng không thể khiến Cửu Thiên Huyền Linh Kínhcó mảy may động tĩnh gì chứ đừng nói là phá nó. Điều này đối với hắn ta mà nói căn bản là việc nằm ngoài khả năng”.  

“Đó là do hắn không đủ sức”, Đông Hoàng Thái Tâm cười nói: “Cần sức mạnh tuyệt đối để áp chế, một đòn là đủ công phá”.  

Rầm! Rầm!  

Trên chiến đài liên tiếp vang lên tiếng động dữ dội, Diệp Thành đã đủ thảm hại rồi. Hắn công kích hết lần này tới lần khác mà vẫn không thể công phá Cửu Thiên Huyền Linh Gương, vả lại mỗi lần ra tay đều sẽ bị đánh bật lại với lực y hệt. Sau vài lần cố gắng công phá và bị đánh bật lại, lại thêm Cơ Tuyết Băng trong gương liên tiếp ra tay, sức mạnh mạnh lên gấp ba lần khiến toàn thân hắn đầm đìa máu.  

“Không ra quân bài áp chót không được”, lại lần nữa cố gắng đứng vững, Diệp Thành xoa đi vết máu trên miệng, kiếm Xích Tiêu cũng theo đó mà xuất hiện trong tay.  


Vẫn là Phong Thần Quyết, kiếm còn chưa ra nhưng âm thanh sắc lạnh của kiếm đã đủ chói tai rồi.  

Thế nhưng lần này trên thanh kiếm Xích Tiêu kia lại có thêm một món đồ khác, nếu nhìn kĩ thì đó chính là từng đường lôi điện màu đen bao quanh kiếm, âm thanh roẹt roẹt vang lên liên hồi.  

Thiên lôi?  

Đông Hoàng Thái Tâm lại lên tiếng nói ra huyền cơ. Đôi mắt bà ta nheo lại nhìn đường lôi điện màu đen bao quanh thanh kiếm.  

“Tên tiểu tử này không chỉ có tiên hoả trong người mà còn ẩn giấu cả thiên lôi”, Phục Nhai và Huyền Thần cũng hết sức ngỡ ngàng. Nếu không phải thấy Diệp Thành sử dụng thì bọn họ cũng không thể biết Diệp Thành còn có thiên lôi được.  

“Lôi điện màu đen kia…”, bên dưới đã có không ít người nheo mắt nhìn lôi điện màu đen trên kiếm Xích Tiêu của Diệp Thành.  

“Có cả thiên lôi”, Gia Cát Vũ trầm ngâm hồi lâu, lúc này mới có phần quả quyết.  

“Ôi chao, tên tiểu tử này nhiều bao bối thật đấy”.  


Sau khi Diệp Thành hô lên, hắn giống như một đạo thần mang bắn về phía Cửu Thiên Huyền Linh Gương.  

“Phá cho ta”, lại là tiếng hét vang trời. Diệp Thành xuất kiếm, nhát kiếm bá đạo đâm xuyên chỉ mang mà Cơ Tuyết Băng đánh ra, sau đó kiếm chỉ vào Cửu Thiên Huyền Linh Gương.  

Bang! Rắc!  

Hai âm thanh liên tiếp vang lên, Cửu Thiên Huyền Linh Kínhđột nhiên bị hắn đâm xuyên, còn Cơ Tuyết Băng bên trong gương cũng bị ép ra ngoài.  

Phụt!  

Máu tươi tuôn trào. Sau khi đâm xuyên Cửu Thiên Huyền Linh Gương, Diệp Thành không hề dừng chân, một kiếm của hắn chỉ vào Cơ Tuyết Băng. Ở tốc độ nhanh như vậy và với lực tấn công ở khoảng cách gần như vậy, lại thêm sức mạnh của thiên lôi nên kể cả là Cơ Tuyết Băng cũng khó có thể né tránh, cứ thế bị Diệp Thành đâm xuyên vai.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top