Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 240: Cơ Tuyết Băng Ra Trận





“Đó là lục mạch thần thông”, Sở Huyên khẽ nói: “Lấy tinh lực của lục mạch rồi chuyển hoá năng lượng trong cơ thể thành kiếm.

Như ngươi thấy đấy, đây đúng là một bí thuật hại mình trước rồi mới hại người, nhưng uy lực của nó lại rất bá đạo”.

“Tại sao lại phải vậy ạ?”, Diệp Thành lại cau mày: “Hại mình trước rồi mới hại người, lâu ngày nhất định sẽ để lại sẹo, đúng là thiệt thân!”  
“Ngươi nghĩ sai rồi”, Sở Huyên khẽ cười: “Lục mạch thần thông do Đạo Huyền Chân Nhân tạo ra, mà Đoàn Ngự là truyền nhân của Huyền Thiên, mọi người đều cho rằng tuy luyện bí thuật hại mình trước rồi mới hại người này sẽ phá hỏng nền tảng, theo thời gian, lâu dần có thể để lại sẹo, nhưng lại không biết rằng sự ảo diệu của lục mạch thần thông chính là như thế”.

“Con không hiểu”, Diệp Thành nghi hoặc nhìn Sở Huyên.

“Thời gian đầu tu luyện lục mạch thần kiếm, bản thân bị thương tổn là điều không thể tránh khỏi, vì bí thuật này rất bá đạo, nhưng một khi đã đi đúng hướng thì kiếm khí tự gây thương tổn trong cơ thể sẽ trở thành một bí pháp để rèn luyện xương cốt và kinh mạch.

Ví dụ xương cốt và kinh mạch của ngươi giống như đống sắt vụn, mà kiếm khí tự gây thương tổn lại như búa rèn sắt, qua nhiều lần gọt giũa mới có thể đúc thành gân sắt cốt thép.

Điểm này có hiệu quả giống như Phấn Thiên Luyện Thể của ngươi”.

“Thì ra là vậy”, trong mắt Diệp Thành loé lên một tia sáng, sau đó hắn lại nhìn lên chiến đài.

Phi lôi kiếm quyết!  
Lục mạch thần kiếm!  
Hai tiếng thét vang lên, Hàn Tuấn và Đoàn Ngự đồng thời phát huy sức mạnh.


Một bên, phi lôi kiếm quyết của Hàn Tuấn tạo ra lôi kiếm chi mang chói mắt, uy lực vô song.

Bên này, Đoàn Ngự cũng vung lục mạch thần kiếm ra, kiếm mang sáng, kiếm khí lan rộng, vô cùng có uy lực.

Keng!  
Dưới sự chú ý của mọi người, hai thanh kiếm va vào nhau, quang mang chói mắt loé lên, nhất thời khó có thể phân cao thấp.

“Không ngờ Đoàn Ngự lại đỡ được phi lôi kiếm quyết của Hàn Tuấn, thật không đơn giản”, xung quanh vang lên tiếng hô ngạc nhiên, ai cũng biết thực lực của Hàn Tuấn vượt xa Đoàn Ngự, thế nhưng khi đối kháng trực diện lại không chiếm được thế thượng phong.

!             “Uy lực của lục mạch thần kiếm quả thực không hề vừa, nhưng chắc Đoàn Ngự cũng không dễ chịu đâu!”, có người nhìn về phía Đoàn Ngự, thấy khoé miệng hắn đã rỉ máu.

“Hại mình trước khi hại người, bí thuật này quá lợi hại”, cũng có người vừa vuốt râu vừa lắc đầu.

“Lục mạch thần kiếm quả nhiên bất phàm”, Diệp Thành cảm thán trong lòng.

Thực lực của Đoàn Ngự kém xa Hàn Tuấn, nhưng khi đối kháng bằng bí thuật cũng không hề rơi xuống thế yếu, điều này nói lên một điểm, uy lực của lục mạch thần kiếm hoàn toàn thắng được phi lôi kiếm quyết.

Keng!  
Mọi người còn đang bàn tán xôn xao thì lôi mang trên phi lôi kiếm mang của Hàn Tuấn đã bắn ra bốn phía, hắn ta chiếm được thế thượng phong, phá tan lục mạch kiếm mang của Đoàn Ngự.

Phụt!  

Máu tươi bắn ra, thân thể Đoàn Ngự bị đâm xuyên tại chỗ, ngã xuống khỏi chiến đài.

“Sư đệ”, Tư Đồ Nam cuống cuồng đứng dậy, đưa Đoàn Ngự đang bị thương nặng về.

“Hàn Tuấn của Chính Dương Tông, thắng”, trên chiến đài, Ngô Trường Thanh cất cao giọng, khi nói ông ta còn không quên liếc nhìn Hằng Nhạc Tông bằng ánh mắt châm biếm.

“Hằng Nhạc Tông đã thua ba trận rồi”, rất nhiều thế lực từ tứ phương đã bắt đầu ném cho mấy người phía Dương Đỉnh Thiên ánh mắt thương hại.

“Mới chỉ là ba trận, phía sau còn bốn trận nữa”, Thượng Quan Bác nhà Thượng Quan cảm thán: “Chín đại đệ tử chân truyền bị loại bảy người ở ngay vòng đầu, sợ rằng Hằng Nhạc Tông không lọt vào nổi vòng chung kết”.

Haiz!  
Cảm nhận được ánh mắt thương hại và trào phúng từ tứ phía, mấy người phía Dương Đỉnh Thiên chỉ có thể thở dài bất lực.

“Cơ Tuyết Băng của Chính Dương Tông và Dương Bân của Hằng Nhạc Tông, lên đài tỷ thí”, giọng Ngô Trường Thanh lại vang lên trên chiến đài một lần nữa.

Lời ông ta vừa dứt, âm thanh của tiếng thắc mắc lập tức im bặt, ánh mắt mọi người ngoại trừ Chính Dương Tông đều loé lên một tia sáng, ngay cả lão già Gia Cát Vũ đang ngồi trên ghế cũng ngồi thẳng dậy, Bích Du bên cạnh cũng mở to mắt.

“Huyền Linh Chi Thể chắc chắn khiến mọi người ngạc nhiên”, Thành Côn ngồi trên ghế cao nhàn nhã xoay chiếc nhẫn trên ngón cái, liếc nhìn mọi người một cách bỡn cợt.

Trên ghế của Chính Dương Tông, Cơ Tuyết Băng từ từ đứng dậy, tay áo tung bay, mái tóc đen như sóng nước không có gió cũng tự tung bay, toàn thân cô ta được bao phủ bởi ánh sáng rực rỡ, thực sự giống như tiên nữ hạ phàm vậy.


Dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người, Cơ Tuyết Băng nhẹ nhàng nhấc đôi chân ngọc ngà lên, khẽ nhún chân đã lên tới chiến đài.

“Chỉ với thân pháp này thôi, đệ tử chân truyền của tam tông đã không ai có thể sánh bằng rồi”, âm thanh kinh ngạc từ tứ phía lần lượt vang lên.

Trên ghế của Hằng Nhạc Tông, Diệp Thành nhìn Cơ Tuyết Băng, Tiên Luân Nhãn bất giác hơi nheo lại.

Nhưng điều khiến hắn ngạc nhiên là hắn không thể nhìn thấu Cơ Tuyết Băng, trên người cô ta như có một sức mạnh thần bí bao phủ, ngay cả Tiên Luân Nhãn của hắn cũng không nhìn ra.

Diệp Thành vô thức nhíu mày, mặc dù trên người Cơ Tuyết Băng không có chút dao động nào của linh lực, nhưng hắn lại có thể cảm nhận được uy lực từ cô ta, thâm sâu không lường được, thần bí mà mạnh mẽ.

Mấy người phía Liễu Dật, Nhiếp Phong và Nam Cung Nguyệt bên cạnh hắn cũng cau chặt lông mày.

“Dù khi ở trạng thái đỉnh phong, ta cũng vẫn kém cô ấy rất xa”, Liễu Dật lên tiếng đầu tiên.

“Rõ ràng là người nhưng sao muội lại cảm thấy cô ấy như một ngọn núi lớn khiến muội  khó thở nhỉ?”, Dạ Vô Tuyết chau mày nói.

“Đệ thấy cô ấy giống như vực sâu u ám, sâu không thấy đáy”, Thạch Nham cũng lên tiếng.

“Nhìn chung đệ tử của tam tông, chắc không có ai là đối thủ của cô ấy”, Đoàn Ngự sắc mặt tái nhợt, nói với vẻ nghiêm nghị.

“Rất mạnh, mạnh một cách không hợp lẽ thường”.

Tất nhiên, người có vẻ mặt khó coi nhất trong số họ vẫn là Dương Bân – đệ tử chân truyền thứ bảy.


Bởi vì hắn là đệ tử của Hằng Nhạc Tông mà ngay cả Liễu Dật cũng nói khi huynh ấy ở trạng thái đỉnh phong cũng còn kém xa Cơ Tuyết Băng, huống chi là hắn.

“Đi thử đi!”, Dương Đỉnh Thiên nhìn Dương Bân.

Dù sợ hãi nhưng Dương Bân vẫn gật đầu, từ từ đứng dậy, cắn răng nhảy lên chiến đài.

“Phục Nhai, ngươi nghĩ tên nhóc Dương Bân kia có thể trụ được mấy chiêu?”, Đông Hoàng Thái Tâm trong hư vô nói với vẻ thích thú.

“Chà!”, Phục Nhai vuốt râu, trầm ngâm giây lát mới nói: “Ít nhất cũng được ba hiệp chứ! Tệ nhất cũng có thể kéo dài hai hiệp, đường đường là đệ tử chân truyền thứ bảy của Hằng Nhạc Tông, không thể một hiệp đã thua chứ!”  
“Vậy chúng ta cược đi, ta cá hắn không thể trụ nổi một hiệp”.

Khúc nhạc văng vẳng bên tai, nhẹ nhàng như tuyết, đung đưa như gió, đau buồn mà thê lương.

Mọi người đều bị tiếng đàn này thu hút, tâm trạng ai cũng chìm đắm trong đó, rất nhiều người vô thức sờ mặt, thấy ướt mới phát hiện là nước mắt.

Bên dưới, trên ghế Hằng Nhạc Tông, Diệp Thành thất thần lắc đầu để tỉnh táo lại, quay đầu nhìn mấy người phía Tư Đồ Nam bên cạnh thấy họ vẫn đang chìm đắm trong tiếng đàn, vẻ mặt mê mẩn.

“Tiếng đàn này thật đáng sợ”, Diệp Thành nhíu mày.

“Bây giờ ngươi biết sự đáng sợ của Huyền Linh Chi Thể rồi chứ!”, Sở Huyên khẽ nói, người ở tu vi như cô ta, đương nhiên sẽ không bị tiếng đàn của Cơ Tuyết Băng quấy nhiễu, nếu không Cơ Tuyết Băng thật sự thần thông quá.

“Tâm trí không vững chắc chắn sẽ loạn”, Sở Huyên hờ hững bảo..

 
Chương 241: Cửu U Chi Khúc


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




“Con hiểu rồi”, Diệp Thành gật đầu rồi nhìn về phía chiến đài.

Trên chiến đài, Cơ Tuyết Băng vẫn nhẹ nhàng gảy đàn, lớp sương trắng bao phủ quanh thân tựa tiên nữ trên cung trăng, xa xôi không thể chạm tới.

Hắn di chuyển tầm mắt khỏi Cơ Tuyết Băng, nhìn Dương Bân ở phía đối diện.

Đúng như dự đoán của hắn, Dương Bân ngây người đứng tại chỗ, nước mắt lưng tròng, vẻ mặt đờ đẫn, có lẽ chính hắn ta cũng không biết linh kiếm đã rơi khỏi tay, ngay cả binh khí lơ lửng trên đầu cũng mất đi ánh sáng.

Đến một lúc nào đó Cơ Tuyết Băng dừng lại, nhưng Cửu Tiêu Chi Khúc vẫn văng vẳng giữa trời đất mãi không tiêu tan.

Dần dần đệ tử tam tông đều tỉnh lại, đồng loạt run sợ nhìn về chiến đài.

“Đây là khúc đàn gì thế? Thật quỷ quái”.

“Cảm giác như vừa nằm mơ vậy”.

“Sao ta còn khóc nữa này?”  
“Cửu U Tiên Khúc, Huyền Linh này không đơn giản!”, trong hư vô, Đông Hoàng Thái Tâm ung dung nói.


“Lần này cô nhóc sẽ nghịch thiên đây!”, lão già Gia Cát Vũ ở phía dưới cảm thán, sau đó nghiêng đầu nhìn Bích Du bên cạnh: “Con thua con bé cũng không có gì phải oan ức, hai đứa không cùng đẳng cấp”.

Bích Du mím môi, không cam tâm.

!             “Ngọc Nhi, bây giờ con đã biết thế nào là núi cao còn có núi cao hơn chưa?”, Thượng Quan Bác nhìn Thượng Quan Ngọc Nhi.

“Vâng!”, Thượng Quan Ngọc Nhi khẽ gật đầu, trong đôi mắt xinh đẹp có rất nhiều biểu cảm kinh ngạc.

Trên ghế cao, mấy người phía Thành Côn liếc nhìn về hướng Hằng Nhạc Tông và Thanh Vân Tông, nở nụ cười nhàn nhạt: “Mới chỉ một khúc nhạc thôi đã khiến thần hồn các ngươi điên đảo rồi, chưa nói gì đến những bí thuật khác của Băng Nhi”.

Phụt!  
Trong tiếng ngạc nhiên từ bốn phương, Dương Bân đang đứng ngây ngốc trên chiến đài đột nhiên hộc máu, hắn ta nửa quỳ trên đất, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, khí tức vốn đã loạn giờ đây càng loạn tới cực điểm.

Nhìn thấy cảnh này, đám đông đang quan sát đều bị sốc.

“Huyền Linh Chi Thể này mạnh thật đấy! Đường đường là đệ tử chân truyền thứ bảy của Hằng Nhạc mà chưa ra chiêu nào đã bại”.

“Khúc nhạc kỳ quái này quá tà môn!”  
“Nhìn xem, ta nói rồi mà! Một hiệp thôi”, trong hư không, Đông Hoàng Thái Tâm lười biếng nằm trên ghế, khi nói còn liếc nhìn Phục Nhai bên cạnh với vẻ hứng thú.

“Là ta đã đánh giá thấp con bé”, Phục Nhai vuốt râu thở dài.

“Con bé đã cho ta thấy hy vọng về sự thống nhất tam tông”, Huyền Thần đã lâu không lên tiếng bỗng nở nụ cười hiếm hoi: “Trong tương lai không xa, Huyền Tông của Đại Sở nhất định sẽ lại xán lạn lần nữa”.

Phía dưới, Dương Bân đã được đưa về chỗ ngồi của Hằng Nhạc Tông.

Mặt Dương Bân vẫn tái mét như cũ, hơn nữa thần chí không rõ ràng, thi thoảng còn có hai hàng nước mắt chảy dài trên má.

“Linh hồn bị tổn thương rồi”, Sở Huyên chỉ vào đầu mày Dương Bân, giúp hắn loại bỏ sức mạnh kỳ lạ đang quanh quẩn trong linh hồn.

“Ý của người là khúc đàn của Cơ Tuyết Băng là một bí thuật tấn công linh hồn?”, Tư Đồ Nam thăm dò nhìn Sở Huyên.

Sở Huyên vừa chữa lành vết thương cho Dương Bân, vừa nhẹ nhàng gật đầu: “Các ngươi chỉ xem thôi mà khúc nhạc ấy cũng đã khiến tâm thần các ngươi rối loạn rồi, nói gì là Dương Bân.


Chúng ta nên cảm thấy may mắn vì Cơ Tuyết Băng không ra tuyệt chiêu, nếu không một khúc cầm thôi cũng đủ khiến Dương Bân mất hết tu vi”.

Sở Huyên nói xong, mấy người phía Tư Đồ Nam đồng loạt hít vào một hơi khí lạnh.

Ở bên kia, Cơ Tuyết Băng đã về lại chỗ ngồi dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, từ đầu đến cuối cô ta không nói một lời nào, trên mặt đeo mạng che màu trắng, vẻ mặt lãnh đạm, dường như sự hỗn loạn của thế giới này không thể khiến tâm tư cô ta nổi lên một gợn sóng.

“Không biết mình đấu với cô ấy sẽ có bao nhiêu phần trăm cơ hội thắng”, Diệp Thành yên lặng quan sát Cơ Tuyết Băng, ánh sáng trong mắt lúc sáng lúc tối.

Thực lực của Cơ Tuyết Băng vượt xa dự đoán của hắn, người cùng thế hệ cũng chỉ có người thương thuở nào có thể khiến hắn thấy áp lực thế này, hắn có cảm giác mình và cô ta sẽ được gặp lại nhau trên chiến đài trong cuộc thi tam tông.

“Đang suy nghĩ gì vậy?”, Sở Huyên đặt bàn tay lên người hắn.

“Không có gì ạ”, Diệp Thành cười nhẹ.

Khúc đàn đã kết thúc mà cả khán đài vẫn còn chìm đắm không thôi.

Đệ tử chân truyền thứ hai của Hằng Nhạc Tông – Nhiếp Phong đã đứng dậy, mà Chu Ngạo – đệ tử chân truyền thứ nhất của Thanh Vân Tông cũng đứng lên theo, trận đấu tiếp theo là màn tỷ thí giữa hai người họ.

Dưới sự chú ý của bao người, Chu Ngạo mỉm cười bỡn cợt nhưng không nhìn Nhiếp Phong mà lại liếc nhìn Liễu Dật vẫn đang ngồi trên ghế với vẻ đầy hứng thú.

Thân là đệ tử chân truyền thứ nhất của Thanh Vân, ở Hằng Nhạc Tông chỉ có Liễu Dật đệ tử chân truyền thứ nhất đủ khiến hắn ta coi trọng.

“Liễu Dật đã sống dở chết dở, xem ra Hằng Nhạc Tông muốn giữ thể diện chỉ có thể trông chờ vào ngươi thôi”, Chu Ngạo nở nụ cười chế giễu rồi mới chuyển tầm mắt sang Nhiếp Phong.


Nhiếp Phong im lặng, vẻ mặt hờ hững, lẳng lặng đứng trên chiến đài tựa như pho tượng, nhưng khí thế trên người lại tăng lên nhanh chóng, khí chất toàn thân giống như thanh kiếm sắc sắp xuất khiếu.

“Ngươi còn kém xa lắm”, Chu Ngạo cười khẩy, khí tức trong cơ thể cũng nhanh chóng tăng vọt, hơn nữa một luồng khí bá đạo dị thường đã bao phủ toàn thân hắn, ngưng tụ thành một chiếc áo giáp.

“Ồ, là Tiên Thiên Canh Khí”, nhìn thấy áo giáp Canh Khí trên người Chu Ngạo, Đông Hoàng Thái Tâm trong hư không bất giác liếc mắt nhìn, khi nói còn không quên nhìn Huyền Thần ở bên cạnh với vẻ hưng phấn: “Huyền Thần, ông không xa lạ gì với bí pháp này phải không?”  
“Bí pháp này có gì huyền diệu ạ?”, Diệp Thành không khỏi nhìn Sở Huyên.

“Đây là một loại bí thuật nội ngoại kiêm tu.

Tiên Thiên Canh Khí tức là khí Chí Cương Chí Dương, với khả năng đề cốt, lấy năng lực, tinh hoa của khí, rèn luyện thành Dương Cương”, Sở Huyên chậm rãi giải thích: “Mặc dù Tiên Thiên Canh Khí cũng là khí, nhưng khác hẳn chân khí và linh lực, nó thuần tuý hơn, đề khí hộ thể, kim cang khó phá, là bí pháp thượng thừa trong huyền thuật phòng ngự.

Nếu nói về đệ tử trong tam tông, có lẽ khả năng tấn công của Chu Ngạo không phải mạnh nhất, nhưng khả năng phòng ngự của hắn đã được công nhận là bậc nhất, đương nhiên Huyền Linh Chi Thể không xếp trong hàng ngũ này”.

“Có vẻ sư phụ rất hiểu về Tiên Thiên Canh Khí”.

Sở Huyên cười
[Diendantruyen.Com] Tiên Võ Truyền Kỳ
.

 
Chương 242: Cửu U Chi Khúc


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




“Con hiểu rồi”, Diệp Thành gật đầu rồi nhìn về phía chiến đài.

Trên chiến đài, Cơ Tuyết Băng vẫn nhẹ nhàng gảy đàn, lớp sương trắng bao phủ quanh thân tựa tiên nữ trên cung trăng, xa xôi không thể chạm tới.

Hắn di chuyển tầm mắt khỏi Cơ Tuyết Băng, nhìn Dương Bân ở phía đối diện.

Đúng như dự đoán của hắn, Dương Bân ngây người đứng tại chỗ, nước mắt lưng tròng, vẻ mặt đờ đẫn, có lẽ chính hắn ta cũng không biết linh kiếm đã rơi khỏi tay, ngay cả binh khí lơ lửng trên đầu cũng mất đi ánh sáng.

Đến một lúc nào đó Cơ Tuyết Băng dừng lại, nhưng Cửu Tiêu Chi Khúc vẫn văng vẳng giữa trời đất mãi không tiêu tan.

Dần dần đệ tử tam tông đều tỉnh lại, đồng loạt run sợ nhìn về chiến đài.

“Đây là khúc đàn gì thế? Thật quỷ quái”.

“Cảm giác như vừa nằm mơ vậy”.

“Sao ta còn khóc nữa này?”  
“Cửu U Tiên Khúc, Huyền Linh này không đơn giản!”, trong hư vô, Đông Hoàng Thái Tâm ung dung nói.


“Lần này cô nhóc sẽ nghịch thiên đây!”, lão già Gia Cát Vũ ở phía dưới cảm thán, sau đó nghiêng đầu nhìn Bích Du bên cạnh: “Con thua con bé cũng không có gì phải oan ức, hai đứa không cùng đẳng cấp”.

Bích Du mím môi, không cam tâm.

!             “Ngọc Nhi, bây giờ con đã biết thế nào là núi cao còn có núi cao hơn chưa?”, Thượng Quan Bác nhìn Thượng Quan Ngọc Nhi.

“Vâng!”, Thượng Quan Ngọc Nhi khẽ gật đầu, trong đôi mắt xinh đẹp có rất nhiều biểu cảm kinh ngạc.

Trên ghế cao, mấy người phía Thành Côn liếc nhìn về hướng Hằng Nhạc Tông và Thanh Vân Tông, nở nụ cười nhàn nhạt: “Mới chỉ một khúc nhạc thôi đã khiến thần hồn các ngươi điên đảo rồi, chưa nói gì đến những bí thuật khác của Băng Nhi”.

Phụt!  
Trong tiếng ngạc nhiên từ bốn phương, Dương Bân đang đứng ngây ngốc trên chiến đài đột nhiên hộc máu, hắn ta nửa quỳ trên đất, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, khí tức vốn đã loạn giờ đây càng loạn tới cực điểm.

Nhìn thấy cảnh này, đám đông đang quan sát đều bị sốc.

“Huyền Linh Chi Thể này mạnh thật đấy! Đường đường là đệ tử chân truyền thứ bảy của Hằng Nhạc mà chưa ra chiêu nào đã bại”.

“Khúc nhạc kỳ quái này quá tà môn!”  
“Nhìn xem, ta nói rồi mà! Một hiệp thôi”, trong hư không, Đông Hoàng Thái Tâm lười biếng nằm trên ghế, khi nói còn liếc nhìn Phục Nhai bên cạnh với vẻ hứng thú.

“Là ta đã đánh giá thấp con bé”, Phục Nhai vuốt râu thở dài.

“Con bé đã cho ta thấy hy vọng về sự thống nhất tam tông”, Huyền Thần đã lâu không lên tiếng bỗng nở nụ cười hiếm hoi: “Trong tương lai không xa, Huyền Tông của Đại Sở nhất định sẽ lại xán lạn lần nữa”.

Phía dưới, Dương Bân đã được đưa về chỗ ngồi của Hằng Nhạc Tông.

Mặt Dương Bân vẫn tái mét như cũ, hơn nữa thần chí không rõ ràng, thi thoảng còn có hai hàng nước mắt chảy dài trên má.

“Linh hồn bị tổn thương rồi”, Sở Huyên chỉ vào đầu mày Dương Bân, giúp hắn loại bỏ sức mạnh kỳ lạ đang quanh quẩn trong linh hồn.

“Ý của người là khúc đàn của Cơ Tuyết Băng là một bí thuật tấn công linh hồn?”, Tư Đồ Nam thăm dò nhìn Sở Huyên.

Sở Huyên vừa chữa lành vết thương cho Dương Bân, vừa nhẹ nhàng gật đầu: “Các ngươi chỉ xem thôi mà khúc nhạc ấy cũng đã khiến tâm thần các ngươi rối loạn rồi, nói gì là Dương Bân.


Chúng ta nên cảm thấy may mắn vì Cơ Tuyết Băng không ra tuyệt chiêu, nếu không một khúc cầm thôi cũng đủ khiến Dương Bân mất hết tu vi”.

Sở Huyên nói xong, mấy người phía Tư Đồ Nam đồng loạt hít vào một hơi khí lạnh.

Ở bên kia, Cơ Tuyết Băng đã về lại chỗ ngồi dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, từ đầu đến cuối cô ta không nói một lời nào, trên mặt đeo mạng che màu trắng, vẻ mặt lãnh đạm, dường như sự hỗn loạn của thế giới này không thể khiến tâm tư cô ta nổi lên một gợn sóng.

“Không biết mình đấu với cô ấy sẽ có bao nhiêu phần trăm cơ hội thắng”, Diệp Thành yên lặng quan sát Cơ Tuyết Băng, ánh sáng trong mắt lúc sáng lúc tối.

Thực lực của Cơ Tuyết Băng vượt xa dự đoán của hắn, người cùng thế hệ cũng chỉ có người thương thuở nào có thể khiến hắn thấy áp lực thế này, hắn có cảm giác mình và cô ta sẽ được gặp lại nhau trên chiến đài trong cuộc thi tam tông.

“Đang suy nghĩ gì vậy?”, Sở Huyên đặt bàn tay lên người hắn.

“Không có gì ạ”, Diệp Thành cười nhẹ.

Khúc đàn đã kết thúc mà cả khán đài vẫn còn chìm đắm không thôi.

Đệ tử chân truyền thứ hai của Hằng Nhạc Tông – Nhiếp Phong đã đứng dậy, mà Chu Ngạo – đệ tử chân truyền thứ nhất của Thanh Vân Tông cũng đứng lên theo, trận đấu tiếp theo là màn tỷ thí giữa hai người họ.

Dưới sự chú ý của bao người, Chu Ngạo mỉm cười bỡn cợt nhưng không nhìn Nhiếp Phong mà lại liếc nhìn Liễu Dật vẫn đang ngồi trên ghế với vẻ đầy hứng thú.

Thân là đệ tử chân truyền thứ nhất của Thanh Vân, ở Hằng Nhạc Tông chỉ có Liễu Dật đệ tử chân truyền thứ nhất đủ khiến hắn ta coi trọng.

“Liễu Dật đã sống dở chết dở, xem ra Hằng Nhạc Tông muốn giữ thể diện chỉ có thể trông chờ vào ngươi thôi”, Chu Ngạo nở nụ cười chế giễu rồi mới chuyển tầm mắt sang Nhiếp Phong.


Nhiếp Phong im lặng, vẻ mặt hờ hững, lẳng lặng đứng trên chiến đài tựa như pho tượng, nhưng khí thế trên người lại tăng lên nhanh chóng, khí chất toàn thân giống như thanh kiếm sắc sắp xuất khiếu.

“Ngươi còn kém xa lắm”, Chu Ngạo cười khẩy, khí tức trong cơ thể cũng nhanh chóng tăng vọt, hơn nữa một luồng khí bá đạo dị thường đã bao phủ toàn thân hắn, ngưng tụ thành một chiếc áo giáp.

“Ồ, là Tiên Thiên Canh Khí”, nhìn thấy áo giáp Canh Khí trên người Chu Ngạo, Đông Hoàng Thái Tâm trong hư không bất giác liếc mắt nhìn, khi nói còn không quên nhìn Huyền Thần ở bên cạnh với vẻ hưng phấn: “Huyền Thần, ông không xa lạ gì với bí pháp này phải không?”  
“Bí pháp này có gì huyền diệu ạ?”, Diệp Thành không khỏi nhìn Sở Huyên.

“Đây là một loại bí thuật nội ngoại kiêm tu.

Tiên Thiên Canh Khí tức là khí Chí Cương Chí Dương, với khả năng đề cốt, lấy năng lực, tinh hoa của khí, rèn luyện thành Dương Cương”, Sở Huyên chậm rãi giải thích: “Mặc dù Tiên Thiên Canh Khí cũng là khí, nhưng khác hẳn chân khí và linh lực, nó thuần tuý hơn, đề khí hộ thể, kim cang khó phá, là bí pháp thượng thừa trong huyền thuật phòng ngự.

Nếu nói về đệ tử trong tam tông, có lẽ khả năng tấn công của Chu Ngạo không phải mạnh nhất, nhưng khả năng phòng ngự của hắn đã được công nhận là bậc nhất, đương nhiên Huyền Linh Chi Thể không xếp trong hàng ngũ này”.

“Có vẻ sư phụ rất hiểu về Tiên Thiên Canh Khí”.

Sở Huyên cười
[Diendantruyen.Com] Tiên Võ Truyền Kỳ
.

 
Chương 243: Những Đòn Chí Mạng


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Trận chiến khốc liệt kết thúc.

Khi tất cả mọi người còn đang thẫn thờ thì giọng nói của Ngô Trường Thanh đã lại vang lên: “Tư Đồ Nam Hằng Nhạc Tông, Lý Tinh Hồn Thanh Vân Tông lên quyết đấu”.

Dứt lời, phía Thanh Vân Tông, một thanh niên mặc Tinh Y đạo bào sải bước lên chiến đài, thân pháp huyền diệu, quan trọng hơn cả là phong thái phong độ khiến cho các nữ đệ tử khác phải trầm trồ.

“Sợ thua thì không cần lên đâu”, Lý Tinh Hồn nhìn về phía Hằng Nhạc Tông hất cằm với vẻ cao cao tại thượng, trong ánh mắt còn mang theo cái nhìn khiêu khích.

“Không đánh mà muốn thắng, đừng mơ”, Tư Đồ Nam cười lạnh lùng, sau đó hắn cũng tiến lên chiến đài.

Vốn dĩ hắn cũng muốn xuất hiện một cách ấn tượng nhưng giây phút đáp xuống chiến đài hắn bị vấp suýt chút nữa thì nằm bò ra.

Khụ…!  
Có lẽ vì thấy hơi ngượng nên Tư Đồ Nam cố gắng đững vững lại sau đó gãi gãi đầu.

Phía này, mấy người phía Dương Đỉnh Thiên cũng day trán.

Lại nhìn về phía Dạ Như Tuyết, Thạch Nham, người nào người nấy chỉ biết nhìn vào hư không, bày ra bộ dạng ta đây chẳng quen cái tên như hắn.

“Sư phụ, Lý Tinh Hồn đó có lai lịch thế nào, sao con lại thấy…”, Diệp Thành nhìn sang Sở Huyên hỏi.

“Hắn có hai linh hồn”, Sở Huyên còn chưa lên tiếng thì Sở Linh đã nói trước.


“Hai linh hồn?”, Diệp Thành sững người.

“Đúng vậy”, nói tới linh hồn, Sở Linh ở bên lại hào hứng hơn hẳn: “Hắn ta là quái thai, vốn còn có một đệ đệ sinh đôi nhưng không biết vì sao mà khi sinh ra chỉ có mình hắn, sau này mới phát hiện ra trong bào thai của đại nương, linh hồn của hắn và linh hồn của đệ đệ hắn dung hoà lại với nhau, lâu dần phần linh hồn dung hoà được phân làm hai”.

!             “Thể cộng sinh?”, Diệp Thành nhìn Sở Huyên hỏi thăm dò.

“Nói chính xác ra là thể trùng sinh”, Sở Huyên lên tiếng giải thích: “Hai linh hồn dùng chung một thể xác, trong giới tu luyện của chúng ta trước nay không phải chưa có tiền lệ, những người như vậy được gọi là thể trùng sinh, người có thể chất như vậy thì tốc độ tu luyện đương nhiên cũng gấp đôi người thường, đây cũng chính là lý do vì sao tu vi của hắn hơn tu vi của Chu Ngạo, đệ tử đứng đầu Thanh Vân Tông.

“Vả lại vì có hai linh hồn nên điều đó có nghĩa rằng hắn có hai cái mạng”.

“Hai cái mạng? Đúng là dị thường”, Diệp Thành tấm tắc: “Thế giới rộng lớn đúng là chẳng có gì là không thể xảy ra”.

Rầm! Rầm!  
Khi cả ba đang mải mê nói chuyện thì phía chiến đài đã vang lên âm thanh không ngớt, linh quang tuyệt đẹp bao trùm khắp chiến đài.

Hoan Thiên Chỉ!  
Thiên Long Hợp Thủ Ấn!  
Kinh Tiêu Kiếm Quyết!  
Hôm nay Tư Đồ Nam hăng máu khác thường.

Vừa mới bắt đầu đã liên tiếp tung ra đại chiêu chí mạng.

Mặc dù yếu thế nhưng Lý Tinh Hồn của Thanh Vân Tông vẫn bị hắn đánh cho tới mức thảm hại.

Diệp Thành rất hiểu mục đích của cách đánh mà Tư Đồ Nam sử dụng.

Nên biết rằng Hằng Nhạc Tông bọn họ còn có hai người có thể vào trận bán kết, đó chính là Nam Cung Nguyệt và hắn cho nên vào trận bán kết, bọn họ rất có khả năng gặp phải Lý Tinh Hồn.

Tư Đồ Nam cũng vì hiểu được điểm này nên mới không tiếc bất cứ giá gì tung đòn tấn công.

Mục đích chính là muốn dốc sức đả thương Lý Tinh Hồn, ép hắn phải ra chiêu cuối cùng và mở đường cho Diệp Thành và Nam Cung Nguyệt.

Sự thực chứng minh kế hoạch của hắn thật sự đã thành công.

Ngay từ đầu Lý Tinh Hồn không muốn bỏ ra quá nhiều sức lực, muốn đánh với Tư Đồ Nam nhẹ nhàng và bỏ ít công sức nhất có thể, dành sức cho trận bán kết, thế nhưng không ngờ Tư Đồ Nam vừa lên đã tung ngay ra cách đánh chí mạng.

Mặc dù thực lực hơn hẳn Tư Đồ Nam nhưng Tư Đồ Nam không tiếc bất cứ giá nào tung đòn công kích khiến hắn không thể không dốc hết sức và dùng đến những bí pháp mạnh.

Hỗn Thiên Ấn!  
Hoa Thiên Kiếm Trận!  

Trên chiến đài liên tiếp vang lên tiếng thét của Tư Đồ Nam, các loại bí pháp được hắn tận dụng triệt để, vả lại từ đầu tới bây giờ, về cơ bản đều là cách đánh tấn công, gần như không có phòng ngự do vậy cái giá phải trả đó chính là những vết thương chằng chịt.

Ngươi đánh ta một chưởng, ta cũng liều mạng đáp lại.

“Tiểu tử nhà họ Tư Đồ này ăn phải thuốc súng phải không?”, Thượng Quan Bác tặc lưỡi.

“Đánh thì đánh, cũng không cần phải bán sức vậy chứ?”, một vị trưởng lão của nhà họ Tư Đồ mặt mày chẳng mấy dễ chịu nhìn sang Tư Đồ Nam trên chiến đài.

Tư Đồ Nam chính là người của nhà họ Tư Đồ bọn họ, ngộ nhỡ hắn có mệnh hệ gì thì không ổn.

“Nếu đánh tiếp như vậy thì chẳng phải sẽ thua sao?”, Công Tôn Trí chưởng giáo Thanh Vân Tông mặt mày tối sầm cả lại.

Trên chiến đài, Lý Tinh Hồn tái mặt, Tư Đồ Nam ở phía đối diện như muốn bùng nổ, hắn không thể không thận trọng khi ra tay.

Có vài lần hắn buộc phải thi triển bí pháp đối kháng, lâu dần, nhiều bí pháp mật lần lượt được sử dụng.

“Tư đồ sư huynh, sau trận so tài tam tông ta mời huynh uống rượu”, Diệp Thành thầm cười, vì cách đánh chí mạng của Tư Đồ Nam ép Lý Tinh Hồn phải xuất ra những chiêu bài cuối cùng khiến hắn ta lại học được không ít bí pháp mạnh.

“Ngươi đang lẩm bẩm gì thế?”, ở bên, Sở Huyên mấy lần liếc nhìn Diệp Thành.

“Không có gì ạ”, Diệp Thành vừa dùng Tiên Luân Nhãn diễn tiến bí thuật vừa mỉm cười.

“Có vấn đề này, ta vẫn luôn muốn hỏi ngươi.

Ngươi và Huyền Linh Chi Thể từng là người thương của nhau, ngươi…ngươi chưa từng có gì với cô ấy chứ?”  
“Con thì có thể làm gì cô ấy?”, Diệp Thành nhướng vai: “Người ta căn bản không quan tâm tới con, vả lại người đừng thấy bộ dạng bình thường của con nghênh ngang, thực ra con là một người rất bảo thủ, không phải cứ tự nhiên mà làm mấy chuyện lên giường đâu, những việc như vậy con chưa bao giờ làm cả”.

Câu này quả là người nói vô tình mà người nghe hữu ý.


Sở Linh ở bên chợt húng hắng ho, trợn mắt nhìn Diệp Thành.

Ngươi còn nói ngươi bảo thủ? Đêm phong lưu đó sao không nói ra?  
Cảm nhận được Sở Linh đang trợn mắt nhìn mình, Diệp Thành ho hắng, vội quay mặt đi.

Rầm! Rầm!  
Trận đại chiến trên chiến đài vẫn tiếp diễn, cả hai tên chiến gần ba trăm hiệp mà vẫn chưa kết thúc.

Tư Đồ Nam ngày thường ngỗ ngược mà hôm nay lại rất ra dáng đàn anh đáng tin cậy.

Mặc dù toàn thân đẫm máu nhưng hắn vẫn dốc hết sức tung đại chiêu.

Tư Đồ Nam vừa nhảy khỏi chiến đài, Lý Tinh Hồn vẫn còn đứng trên chiến đài phun luôn ra cả miệng máu, cũng không biết vì vết thương quá nặng hay do bị kế sách của Tư Đồ Nam làm cho tức điên lên.

Khốn khiếp, biết không đánh được còn cố đánh, đánh không được thì chạy, khốn khiếp, ngươi đúng là loại xảo quyệt!  
Phía này, Diệp Thành và Thạch Nham đã đưa Tư Đồ Nam về vị trí.

“Cũng không thể trách con, con thật sự không đánh lại được tên tiểu tử đó”, Tư Đồ Nam bất lực nhìn mấy người phía Dương Đỉnh Thiên.

“Con làm
[Diendantruyen.Com] Tiên Võ Truyền Kỳ
.

 
Chương 244: Trận Chiến Quyết Định


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




“Bại sáu trận rồi, Hằng Nhạc Tông cuối cùng cũng thể thắng một trận”, thấy Nam Cung Nguyệt lên chiến đài, những kẻ mạnh ở tứ phương xôn xao bàn tán.

“Trận chiến này Hằng Nhạc Tông thắng là chắc”.

“Một trận mà thôi, cho các ngươi thì có là gì”, Thành Côn nhếch miệng cười mỉa mai.

Trong tiếng bàn tán xôn xao, Mạnh Vân Nhiên bấm bụng bước lên chiến đài.

“Nam Cung sư tỷ, xin chỉ giáo”, Mạnh Vân Nhiên vừa bước lên chiến đài, không nói thêm lời nào, cứ thế triệu gọi binh khí, đó chính là một cái bàn bát quái, vừa tế gọi ra, bàn bát quái nhanh chóng biến to lên ép về phía Nam Cung Nguyệt.

Nam Cung Nguyệt không hề di chuyển, chỉ giơ tay vỗ mạnh một chưởng.

Bốp!  
Ngay sau đó, bàn bát quái của Mạnh Vân Nhiên rung mạnh và bay ra khỏi đó, đến cả Mạnh Vân Nhiên cũng phản phệ, máu trong người sục sôi, hắn không nhịn được cứ thế phun ra máu.

Phía này, bóng hình Nam Cung Nguyệt phóng khoáng tự nhiên, sải bước ba bước đã tới trước mặt Mạnh Vân Nhiên, không đợi tên này đứng vững, cô ta đã tung ra đại ấn.

Phụt!  
Mạnh Vân Nhiên lại lần nữa bị thương, lập tức ói ra máu, nhanh chóng lùi về sau, thế nhưng tốc độ của Nam Cung Nguyệt lại nhanh hơn, thân hình di chuyển nhanh như ma như quỷ, khi chỉ còn cách Mạnh Vân Nhiên một trượng, cô ta đã vung tay ra chiêu.


Phụt!  
Mạnh Vân Nhiên đến thời gian sử dụng bí thuật phòng ngự cũng không có, lập tức bị đánh bay ra khỏi chiến đài.

Ôi!  !             Trận chiến kết thúc quá nhanh khiến cho tất cả mọi người đều không kịp phản ứng lại: “Nhanh quá đi mất”.

Được!  
Không biết là tiếng hét của ai khiến cho những người quan sát trận đấu đều giật mình.

Được lắm!  
Tất cả những người quan sát trận đấu còn chưa phản ứng lại, không biết là ai lại rít lên khiến có người vừa nhấp được ngụm trà đã thổi phù cả ra.

“Hét cái gì mà hét, có bệnh à?”, đám đông mặt mày tối sầm, lúc này mới phát hiện tiếng hét vang lên từ phía Hằng Nhạc Tông.

Diệp Thành đứng đó, Tư Đồ Ngọc và Diệp Thành đang sóng vai hét lớn, vả lại trong tay mỗi tên còn cầm một cây gậy, trên cây gậy buộc cái cờ nhỏ in hai chữ Hằng Nhạc.

“Sư tỷ uy võ, sư tỷ bá đạo”, cả hai tên vừa phất cờ vừa hét lớn.

“Không phải mới chỉ thắng một trận sao?”, tất cả mọi người đều nhìn Tư Đồ Nam và Diệp Thành như nhìn hai tên ngốc.

Lại nhìn về mấy người phía Dương Đỉnh Thiên, bọn họ cũng day trán, không ngờ hai tên nghịch ngợm Tư Đồ Nam và Diệp Thành đã làm loạn cả lên, còn mấy người phía Dạ Như Tuyết thì chỉ có thể quay đầu đi, bộ dạng như không quen hai tên này vậy.

“Hằng Nhạc Tông thật sự đến mức này rồi sao? Chỉ thắng có một trận mà cũng phải phấn chấn đến mức này, haiz…”  
“Chỉ thắng một trận mà đại náo cả lên”, người của Chính Dương Tông tỏ vẻ coi khinh: “Có thắng tiếp thì các ngươi cũng không vào được trận chung kết, từ đầu tới cuối cũng chỉ có thể làm nền mà thôi”.

Sau lúc này, Tư Đồ Nam và Diệp Thành bị mấy người phía Sở Huyên lôi về vị trí, còn Ngô Trường Thanh đã lại lần nữa tiến lên chiến đài.

Trận chiến tiếp theo không liên quan gì đến Hằng Nhạc Tông nữa, mà đây là trận chiến giữa Chính Dương Tông và Thanh Vân Tông.

Rầm! Ầm!  
Ngay sau đó, trên chiến đài vang lên liên tiếp những âm thanh dữ dội.

Tu vi của đệ tử Chính Dương Tông và Thanh Vân Tông không hề vừa, vả lại bọn họ còn xếp ngang nhau ở mỗi tông nên ngay từ khi bắt đầu trận đấu đã lên cao trào.

Diệp Thành bắt đầu bận rộn, Tiên Luân Nhãn âm thầm mở, khi tất cả mọi người lơ là cảnh giác, hắn đảo mắt lên chiến đài, chỉ cần là bí thuật được sử dụng ra thì hắn không hề chần chừ mà ghi lại.

Thời gian cứ thế dần trôi, trận đấu loại của tam tông diễn ra dài hơn so với dự kiến, mãi tới khi hoàng hôn buông xuống còn chưa kết thúc.


Trong lúc này, những cảnh tượng chiến đấu sục sôi diễn ra liên tiếp.

Rầm!  
Sau tiếng động vang dội, một thân hình đẫm máu bay ra khỏi chiến đài, nếu quan sát kĩ thì đây chính là đệ tử của Thanh Vân Tông, còn đệ tử của Chính Dương Tông vẫn còn đứng trên chiến đài, có điều cơ thể hắn cũng thảm hại không kém.

Mãi tới lúc này, trận đấu loại của tam tông mới gần đi tới hồi kết.

“Chính Dương Tông Hoa Vân, Hằng Nhạc Tông Liễu Dật lên chiến đài”.

Khi Ngô Trường Thanh đọc tới hai cái tên tham gia vào trận quyết đấu cuối cùng thì ánh mắt của tất cả mọi người mới rời khỏi vị trí của Chính Dương Tông và Hằng Nhạc Tông, miệng không khỏi than thở”.

“Ta thấy khí tức của Liễu Dật không bình thường”, Thượng Quan Bác của nhà Thượng Quan nhìn Liễu Dật, vuốt râu nói.

“Hắn bị đạo thương”, nhìn Liễu Dật, Gia Cát Vũ nheo mắt lên tiếng.

“Đường đường là đệ tử chân truyền đệ nhất mà lại bị đạo thương, e rằng đến khả năng chiến đấu sáu phần cũng khó mà phát huy”, Bích Du liếc nhìn Liễu Dật, trầm giọng: “Mà kẻ hắn phải đối đầu lại là Hoa Vân”.

“Huyền Thần, huyết mạch trong người Liễu Dật có lẽ ngươi không lạ gì”, trong hư không, Đông Hoàng Thái Tâm hồi lâu không nói gì thì đột nhiên nhìn sang Huyền Thần ở bên.

“Hắn ta có lẽ là hậu nhân của Vân Khâu, đệ tử thứ ba của ta”, Huyền Thần nói rồi nhìn sang phía Hoa Vân của Chính Dương Tông,  “còn tiểu tử tên Hoa Vân kia nếu ta đoán không nhầm thì có lẽ là hậu nhân của Ngọc Cơ”.

“Đúng là mới lạ”, Đông Hoàng Thái Tâm mỉm cười: “Hậu nhân của đại đồ đệ từng là đệ tử chân truyền đệ nhất của Chính Dương Tông, hậu nhân của đồ đệ thứ hai là đệ tử chân truyền đệ nhất của Thanh Vân Tông, hậu nhân của đồ đệ thứ ba là đệ tử chân truyền đệ nhất của Hằng Nhạc Tông, cả ba người đều là những kỳ tài trăm năm mới gặp.

Trông bọn họ mà ta không khỏi cảm thấy bất ngờ”.


“Đáng tiếc, thời đại này lại có Huyền Linh Chi Thể”, Phục Nhai ở bên tặc lưỡi: “Bọn họ cuối cùng cũng chỉ có thể làm nền mà thôi”.

Khi cả ba đang nói chuyện thì Hoa Vân bên dưới đã đáp lên chiến đài, sau đó không quên hướng ánh mắt hứng thú về phía Liễu Dật của Hằng Nhạc Tông: “Nếu sợ thua thì không cần lên đâu”.

Liễu Dật mỉm cười không nói gì, chỉ chậm rãi đứng dậy.

“Sư huynh, nếu có thể thì đừng đánh trận này”, Diệp Thành cũng đứng dậy, hắn khẽ kéo áo Liễu Dật.

“Đệ tử của Hằng Nhạc Tông không bao giờ biết sợ chiến đấu”, Liễu Dật mỉm cười khẽ đẩy tay Diệp Thành.

Liễu Dật không nói gì, vẻ mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh.

Dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, Liễu Dật lấy tay lau đi vết máu nơi khoé miệng, sau đó khẽ cau mày.

Đột nhiên, Hoa Vân ở phía đối diện nheo mắt.

“Chưởng
[Diendantruyen.Com] Tiên Võ Truyền Kỳ
.

 
Chương 245: Cấm Pháp Thiên Tế


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Trên chiến đài, sau khi Liễu Dật lau đi vết máu, khí chất của hắn thay đổi rõ rệt, giống như thanh kiếm sắc ra khỏi chuôi, khí tức hỗn loạn trong cơ thể ngay lập tức ngưng tụ lại, vết thương trên thân thể cũng liền lại với tốc độ nhanh chóng, mái tóc đen bạc dần và trên trán còn có một đạo phù văn huyết sắc huyễn hoá thành.

Thấy vậy, Diệp Thành nheo mắt.

Thông qua Tiên Luân Nhãn, hắn có thể nhìn thấy dòng máu bên trong cơ thể Liễu Dật đang sục sôi, linh lực chảy nhanh và được đẩy vào trong các kinh mạch lớn, một luồng khí tức lớn mạnh cũng từ từ phục hồi.

“Tiểu tử này điên rồi sao?”, Gia Cát Vũ tặc lưỡi lên tiếng.

“Hắn muốn mất mạng sao?”, Thượng Quan Bác của nhà Thượng Quan cũng không khỏi xuýt xoa như biết được Liễu Dật đang dùng bí pháp gì.

“Vốn có đạo thương, lại sử dụng cấm thuật khủng khiếp thế này, trận chiến này cho dù không chết thì cũng sẽ tàn phế một nửa người”, trong hư không, Phục Nhai cũng lắc đầu bất lực, nói rồi không quên liếc nhìn sang Huyền Thần ở bên.

Huyền Thần không nói gì, ông ta chỉ khẽ thở dài.

“Sư phụ, đó là cấm thuật gì?”, trên vị trí ngồi, Diệp Thành nhìn Sở Huyên bằng ánh mắt tò mò.


“Thiên Tế”, Sở Huyên khẽ giọng: “Đó là cấm thuật phải trả giá bằng việc thiêu đốt tinh huyết, trong thời gian ngắn có thể kích thích tiềm năng trong cơ thể để đổi lại sức mạnh khủng khiếp.

Cấm thuật này đã xuất hiện từ lâu, chính là do thuỷ tổ của tam tông sáng tạo ra, thế nhưng vì phản phệ quá bá đạo nên mới được liệt vào cấm thuật”.

“Cấm thuật mạnh như vậy mà cũng dùng đến, xem ra Liễu Dật sư huynh thật sự muốn liều mạng rồi”, Diệp Thành cau mày nói.

Rầm! Ầm! ! Trận đại chiến trên chiến đài đã bắt đầu, Liễu Dật sử dụng cấm thuật Thiên Tế, thực lực tăng mạnh, khí tức lấn át Hoa Vân, ra tay với những đòn mạnh bạo, các loại bí thuật được kết hợp và tung ra liên tiếp khiến Hoa Vân không có cơ hội ngẩng đầu dậy.

“Tăng nhanh thực lực trong khoảng thời gian ngắn, ta xem ngươi trụ được bao lâu”, Hoa Vân lạnh giọng, phần trán xuất hiện linh quang phát sáng lơ lửng trong không trung, hoá thành thanh linh kiếm sắc lẹm.

Vút!
Liễu Dật triệu gọi linh kiếm, hai thanh kiếm đối chọi với nhau trong không trung, âm thanh mỗi lần va vào nhau vang lên chói tai khiến các đệ tử có tu vi thấp hơn buộc phải đẩy chân hoả hộ thể.

Phụt! Phụt!
Máu tươi nhuốm đỏ chiến đài.

Đúng như Hoa Vân nói, Liễu Dật sử dụng cấm thuật mặc dù thực lực tăng nhanh nhưng cấm thuật bá đạo thế này thì phản phệ cũng vô cùng khủng khiếp.

Từ sau khi Liễu Dật sử dụng cấm thuật, khoé miệng hắn liên tục chảy máu, dần dần, khí tức cố gắng ngưng tụ lại lần nữa bùng phát.

“Đạo thương lại phát tác rồi sao?”, trên vị trí ngồi, Diệp Thành nheo mắt, ở khoảng cách rất xa, hắn có thể trông thấy từng vết thương trên linh hồn Liễu Dật nặng nề hơn, mãi không thể liền.

“Đạo thương ở linh hồn”, sau khi lẩm nhẩm, Diệp Thành càng cau mày sâu hơn.

Cái gốc rễ của tu sĩ nằm ở linh hồn.

Linh hồn có huyền bí, kỳ diệu đến mấy nhưng một khi bị thương thì nhất định có thể liên luỵ đến công thể, còn đạo thương của Liễu Dật lại ở linh hồn, đây là sự hao tổn vô cùng lớn.

“Ta xem ngươi còn trụ được bao lâu”, khi Diệp Thành còn đang trầm ngâm thì Hoa Vân trên chiến đài đã sử dụng bí pháp khủng khiếp, sát kiếm vang lên, kiếm khí sắc lạnh với lôi điện bao quanh, một nhát kiếm dài với uy lực mạnh mẽ được vung ra.


Phụt!
Liễu Dật bị đâm trúng, lại thêm phản phệ của cấm thuật và sự phát tác của đạo thương nên hắn gần như suy sụp.

Thái Cực Diễn Thiên!
Liễu Dật cố gắng đứng vững, một tay cầm kiếm chắn trước người, tay còn lại nhuốm máu chà lên thân kiếm.

Đột nhiên, từng hàng phù văn cổ xưa được huyễn hoá ra lấy Liễu Dật làm trung tâm cứ thế xoay quanh, linh quang lấp lánh, mỗi một đạo linh quang dường như có thêm linh tính di chuyển theo quỹ đạo và xếp thành bát quái thái cực.

Trong chốc lát, Liễu Dật không ngừng phun ra máu, sắc mặt tái nhợt, có vẻ như phản phệ và đạo thương cùng phát tác nên toàn thân hắn đẫm máu, đến cả trường kiếm trong tay cũng khó có thể vung.

Âm dương vô cực!
Phía đối diện, Hoa Vân lạnh giọng, cũng ở tư thế tượng tự, một tay cầm kiếm chắn trước người, một tay nhuốm máu bôi lên thân kiếm, từng đường phù văn bao quanh hình thành nên âm dương bát quái.

“Sư phụ, Thái Cực Diễn Thiên của Liễu Dật sư huynh và Âm Dương Vô Cực của Hoa Vân sao trông như một loại bí thuật vậy?”, trên vị trí ngồi, Diệp Thành lại nhìn sang Sở Huyên.

Sở Huyên khẽ gật đầu: “Hai loại bí thuật xuất phát từ Thái Vô Cực Đạo Pháp của thuỷ tổ tam tông, thế nhưng sau khi lão nhân qua đời thì hậu nhân của tam tông vì Thái Vô Cực Đạo Pháp mà dấy lên sự phân tranh, phân thành hai phái hệ, một phái lấy Diễn Thiên Địa làm thái cực, cũng chính là Thái Cực Diễn Thiên của Liễu Dật, một phái lấy Hoá Thiên Địa làm âm dương, cũng chính là Âm Dương Vô Cực mà Hoa Vân đang thi triển.

“Vậy sư phụ cho rằng Thái Cực Diễn Thiên và Âm Dương Vô Cực cái nào mạnh hơn?”
“Cũng không thể so sánh được”, Sở Huyên khẽ giọng: “Hai loại đạo pháp này đều có mặt mạnh riêng, nếu luận về uy lực thì không hề kém nhau”.


“Nếu vậy thì Liễu Dật sư huynh há chẳng phải rất khó thắng sao?”, Diệp Thành cau mày: “Thân thể của Liễu Dật bị thương, e rằng sau đòn này sẽ không còn khả năng chiến đấu”.

Thái Cực Diễn Thiên!
Âm Dương Vô Cực!
Diệp Thành vừa dứt lời, trên chiến đài liền vang lên hai âm luồng âm thanh, Thái Cực Bát Quái và Âm Dương Bát Quái đều lấy phù văn làm gốc cứ thế va chạm với nhau.

Rầm!
Chưa hết, sau khi đánh tan Thái Cực Bát Quái, âm dương bát quái cứ thế công kích Liễu Dật.

Phụt!
Liễu Dật lại lần nữa phun ra máu, cả cơ thể bay đi, khi ngã ra đất, khuôn mặt hắn trắng bệch, linh lực cạn kiệt, đạo thương, cấm thuật, phản phệ khiến hắn không còn khả năng chiến đấu và chìm vào hôn mê.

“Thái Vô
[Diendantruyen.Com] Tiên Võ Truyền Kỳ
.

 
Chương 246: Sỉ Nhục





Trên chiến đài, Hoa Vân thấy Liễu Dật ngã xuống đất hôn mê thì ung dung bước tới.

Dưới con mắt chú ý của bao người, hắn ta giơ chân giẫm lên người Liễu Dật, sau đó còn nhìn về hướng Hằng Nhạc Tông với vẻ nhạo báng: “Đây là đệ tử chân truyền số một Hằng Nhạc Tông các người à? Thật nực cười”.

“Chết tiệt”.

“Chết tiệt”.

Trên ghế ngồi, Diệp Thành và Tư Đồ Nam đồng loạt xông lên, sau đó mấy người phía Nhiếp Phong cũng đứng bật dậy.

“Sao? Các ngươi định cùng lên à?”, Hoa Vân đứng trên chiến đài cao ngạo nhìn mấy người phía Diệp Thành với vẻ mặt giễu cợt, hắn ta hất cằm, trong mắt mang theo vẻ khiêu khích.

“Cùng lên thì cùng lên”, Tư Đồ Nam hét lớn, chuẩn bị xông lên chiến đài.

“Đủ rồi”, Dương Đỉnh Thiên chợt quát lên ngăn mấy người phía Tư Đồ Nam lại, vẫn chưa tuyên bố kết quả, nếu lúc này có người thứ ba lên đài sẽ bị coi là quấy rối cuộc so tài của tam tông, không chỉ mấy người phía Tư Đồ Nam phải chịu phạt mà cả Hằng Nhạc Tông cũng bị liên luỵ, Chính Dương Tông chỉ mong Hằng Nhạc Tông mắc sai lầm.

“Ngô Trường Thanh, ông còn định chờ tới khi nào?”, Dương Đỉnh Thiên nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn Ngô Trường Thanh.

Ngô Trường Thanh như không có chuyện gì xảy ra, vẫn bình thản ngồi đó tựa như đang quan sát, thưởng thức cảnh trên dưới chiến đài.

“Dương Đỉnh Thiên, ông sốt ruột cái gì? Biết đâu Liễu Dật vẫn có thể đứng lên thì sao?”, Thành Côn ở trên ghế cao vừa nhàn nhã xoay nhẫn trên ngón cái vừa cười nhạt nhìn Dương Đỉnh Thiên.

Ông ta vừa dứt lời, một tia sáng lạnh lẽo loé lên trong mắt Dương Đỉnh Thiên, hành động này của Chính Dương Tông rõ ràng là đang sỉ nhục Hằng Nhạc Tông, thân là chưởng giáo của Hằng Nhạc, ông đã không thể kìm nén nổi cơn giận nữa.


Hai người mặt đối mặt, bầu không khí ngột ngạt tới cực điểm.

Cảnh tượng này khiến người xem bốn phía không khỏi ngồi thẳng lưng, biết đâu họ lại được chứng kiến chưởng giáo hai tông khai chiến ngay lúc này.

“Nếu Hằng Nhạc gấp gáp muốn nhận thua như vậy thì ta sẽ cho  toại nguyện”, khi hai người đang đối chọi gay gắt, cuối cùng Ngô Trường Thanh cũng ung dung đứng dậy, cất cao giọng tuyên bố: “Hoa Vân của Chính Dương Tông thắng”.

!             Không ngờ Hoa Vân trên chiến đài lại nở nụ cười châm biếm, hắn ta nhấc chân đá văng Liễu Dật khỏi chiến đài.

Hành động này không chỉ khiến mấy người phía Diệp Thành mà ngay cả mấy người phía Dương Đỉnh Thiên cũng phải nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng.

“Đi!”  
Dương Đỉnh Thiên liếc nhìn Thành Côn sau đó nhấc Liễu Dật lên, bay về Vọng Nguyệt Các như một đạo trường hồng.

Phía sau ông ta, phía Phong Vô Ngấn, Đạo Huyền Chân Nhân cũng lập tức đi theo.

Trước khi đi, Diệp Thành nhìn Hoa Vân với vẻ mặt bình tĩnh đến lạ, có lẽ người hiểu hắn đều biết hắn càng bình tĩnh thì càng đáng sợ: “Hoa Vân, tốt nhất ngươi hãy cầu nguyện đừng để ta gặp ngươi trên chiến đài”.

“Ngươi là cái thá gì?”, Hoa Vân cười khinh thường: “Ngươi chỉ là một kẻ vô dụng bị Chính Dương Tông ta đuổi xuống núi, không hơn không kém”.

“Hy vọng khi gặp nhau trên chiến đài, ngươi vẫn còn cười được”, Diệp Thành lãnh đạm nói, sau đó hắn cũng đi theo nhóm Tư Đồ Nam.

Vòng loại ngày đầu tiên của cuộc so tài giữa tam tông, Hằng Nhạc Tông vì Liễu Dật mà rời sân trước, khiến người ta phải xuýt xoa.


Chín đại đệ tử chân truyền của Hằng Nhạc Tông đã thất bại bảy người, chỉ còn hai người được lọt vào vòng bán kết, hơn nữa một người trong số đó còn ở cảnh giới Nhân Nguyên, chiến tích thê thảm như vậy có lẽ là lần đầu tiên kể từ khi Hằng Nhạc Tông thành lập.

Vòng đấu loại kết thúc, thế lực khắp nơi cũng lần lượt rời sân.

Trong cuộc thi hôm nay, bên giành chiến thắng nhiều nhất là Chính Dương Tông, trong số mười bốn người lọt vào vòng bán kết thì họ đã có tám người, Thanh Vân Tông bốn người, mà Hằng Nhạc Tông chỉ có hai người.

“Khốn kiếp, ta cũng thấy bực thay Hằng Nhạc Tông”, lão già Gia Cát Vũ hùng hổ chửi bới, nói năng không hề kiêng kỵ.

“Sự thật là như vậy đấy!”, khi rời đi, mấy người phía Thượng Quan Bác cũng không khỏi lắc đầu bất đắc dĩ.

Hừ!  
Mà lúc nhóm Công Tôn Trí của Thanh Vân Tông dẫn người ra về, sắc mặt họ cũng chẳng tốt lắm.

Mặc dù đứng chót là Hằng Nhạc Tông, nhưng Thanh Vân Tông họ cũng không khá hơn là bao, bị Chính Dương Tông lấn á không ngóc đầu lên được.

“Đi thôi, ngày mai lại tới”, trong hư không, Đông Hoàng Thái Tâm lười biếng đứng dậy, uể oải vươn vai duỗi người.

Bà ta vừa nói vừa nhìn Huyền Thần, thong thả bảo: “Huyền Thần, ta cho ngươi đặc quyền đến xem cuộc thi tam tông, ngươi đừng gây phiền phức cho ta, bất cứ lúc nào ngươi cũng phải tuân thủ quy tắc của thiên giới, không được tham gia vào chuyện của Đại Sở”.

“Ta biết rồi”, Huyền Thần gật đầu bất lực, im lặng xoay người, biến mất trong hư vô.


Buổi tối, ở Vọng Nguyệt Các.

Liễu Dật đang hôn mê ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, sắc mặt vẫn tái nhợt như tờ giấy trắng, khí tức lúc có lúc không, quan trọng hơn là vết nứt trong linh hồn đã lớn hơn một tấc so với lúc trước.

Xung quanh, Dương Đỉnh Thiên, Phong Vô Ngấn, Đạo Huyền Chân Nhân và Bàng Đại Xuyên đang không ngừng truyền linh lực vào người hắn.

Còn Sở Linh và Sở Huyên thì giúp hắn gắn lại vết thương trong linh hồn.

Vẻ mặt mấy người đều rất khó coi, tình trạng của Liễu Dật rất xấu, cho dù giữ được mạng sống, khả năng cũng sẽ chỉ là một kẻ bỏ đi không tu luyện được nữa.

Bên ngoài Vọng Nguyệt Các, mấy người phía Tư Đồ Nam cũng lo lắng chờ đợi.

Còn Diệp Thành thì ngồi xếp bằng dưới gốc linh thụ, nhắm mắt tu luyện những bí thuật mà hắn lén học được ngày hôm nay.

Mặc dù hắn cũng lo cho Liễu Dật, nhưng hắn biết trận bán kết ngày mai rất có thể hắn sẽ gặp Cơ Tuyết Băng, hắn cần phải lĩnh hội hết những bí thuật lén học được trong đêm nay, để phòng khi cần đến.

Mặt khác hắn cũng đang dần nhận được tinh nguyên đại địa từ thế giới dưới lòng đất do chín phần phân thân truyền tới.

Phải nói rằng so với tinh nguyên đại địa thì linh khí đất trời kém hơn rất nhiều.

Vì không ngừng hấp thu tinh nguyên đại địa, Diệp Thành cũng nhận được những lợi ích không ngờ tới, tinh lực dồi dào hơn nhiều là một chuyện, quan trọng nhất là trong quá tình hấp thu tinh nguyên đại địa, thỉnh thoảng hắn sẽ tiến vào một loại ý cảnh kỳ diệu.

Hắn biết ý cảnh kỳ diệu đó chính là thiên địa.

Hắn chỉ cảm thấy thi thoảng cơ thể nhẹ bẫng, hơn nữa thiên địa trong mắt hắn gần gũi, thân thiết hơn bao giờ hết, có vài lần hắn thậm chí còn có thể cảm nhận được thiên địa chi lực như có như không mà lại dồi dào, mãnh liệt.

Không biết qua bao lâu đột nhiên có người bay từ trên trời xuống, nhìn kỹ lại thì thấy là người nhà Tư Đồ ở Tây Thục tới.


“Nam Nhi, sao rồi?”, trưởng lão Tư Đồ Tấn của nhà Tư Đồ khá tốt, vừa đáp xuống đã hỏi tình hình hiện tại của Liễu Dật.

“Phía chưởng giáo sư bá vẫn đang chữa thương cho Liễu sư huynh ạ”, Tư Đồ Nam lắc đầu bất lực.

Haiz!  
Tư Đồ Tấn thở dài bất lực, nhưng cũng không ra về.

Chẳng mấy chốc, người nhà Thượng Quan của Đông Nhạc cũng tới.

“Chờ một chút!”, Tư Đồ Tấn gọi Thượng Quan Bác lại, hai trưởng lão xúm lại trò chuyện.

Diệp Thành mở mắt ra, bình tĩnh đáp: “Con không hận Hoa Vân đánh Liễu sư huynh trọng thương, tỷ thí trên chiến đài bị thương là điều không thể tránh khỏi.

Điều con hận là hắn đã chà đạp lên tôn nghiêm của sư huynh”.

“Vậy nên đây chính là hiện thực”, Sở Huyên cũng bó gối ngồi xuống, nhẹ giọng bảo: “Đôi khi hiện thực rất tàn khốc, trong thế giới kẻ mạnh là vua, kẻ yếu luôn bị chà đạp”.

“Vậy nên con muốn trở nên lớn mạnh hơn, con sẽ trả lại hết những nhục nhã mà Liễu sư huynh phải chịu cho chúng”.

“Ngươi đấu không lại Hoa Vân đâu, càng đấu không lại Huyền Linh Chi Thể”.

“Chưa thử sao biết được ạ?”, Diệp Thành khẽ cười: “Liễu sư huynh vì vinh quang của tông môn mà suýt mất mạng, con bị đánh vài trận cũng không có gì to tát”.

“Ta biết không ngăn được ngươi mà, cố gắng hết sức là được”, Sở Huyên mỉm cười vui vẻ sau đó xoay người bước đi..

 
Chương 247: Tâm Sự Đêm Khuya


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Ban đêm, nơi này lại chìm vào yên tĩnh.

Diệp Thành không về phòng mà vẫn ngồi dưới cây tu luyện.

Đại địa tinh nguyên liên tục được truyền lại từ chín phần phân thân dưới lòng đất khiến tu vi của hắn tăng lên.

Không biết từ khi nào, một làn gió nhẹ thổi tới, Diệp Thành chợt mở mắt ra.

Hắn phát hiện dưới những vì sao và ánh trăng, một bóng người hư ảo lẳng lặng đứng bên ngoài lầu các.

Diệp Thành tưởng mình nhìn nhần nên dụi mắt, nhưng khi nhìn lại thì đúng là có một bóng dáng mờ ảo lơ lửng giữa không trung, giống như hồn phách.

Có thể loáng thoáng trông thấy là một ông già với mái tóc bạc trắng, lưng hơi còng, ông ta đang lặng lẽ nhìn vào lầu các, dường như đang nhìn Liễu Dật ngủ say bên trong, đôi mắt già nua mang vẻ tang thương.

Hắn nhìn kỹ lại ông già hư ảo này, chẳng phải ông ta chính là Huyền Thần ban ngày theo dõi trận chiến trên hư không sao?
“Ông là ai?”, Diệp Thành đứng bật dậy, nheo mắt nhìn Huyền Thần hư ảo trước mặt, trông ông ta rất hiền từ, nhưng nửa đêm một người như ma như quỷ xuất hiện ở đây khiến hắn cảm thấy rất kỳ dị.

Nghe thấy giọng Diệp Thành, Huyền Thần không khỏi quay đầu lại, trong đôi mắt già nua hiện lên chút kinh ngạc: “Ngươi có thể nhìn thấy ta?”
“Ông vẫn chưa trả lời câu hỏi của con”, Diệp Thành vẫn nhìn chằm chằm Huyền Thần hư ảo.

Nghe vậy Huyền Thần cười ôn hoà, chậm rãi bước đến: “Yên tâm, ta không phải người của Chính Dương Tông”.


“Không phải người của Chính Dương Tông?”, Diệp Thành nhíu mày, tuy rằng ông lão trước mắt hư ảo nhưng lại mang cho hắn cảm giác mông lung, không phải linh hồn thể nhưng có thể huyễn hoá thân thể.

“Nào, nói chuyện với ta đi”, Huyền Thần ngồi dưới gốc cây, vỗ vào vị trí đất bên cạnh ý bảo Diệp Thành cũng tới đó ngồi.

! Diệp Thành khẽ cau mày nhưng vẫn tới ngồi, vì hắn không cảm nhận được tia sát khí nào trên người Huyền Thần, ông ta ở trong mắt hắn tựa như lão gia gia hiền lành, ôn hoà.

“Ngươi là tu sĩ ở cảnh giới Nhân Nguyên mà có thể là một trong chín đại đệ tử chân truyền, thật không hề đơn giản”, thấy Diệp Thành im lặng, Huyền Thần mỉm cười nhìn hắn.

“Lão gia gia, rốt cuộc ông là ai?”, Diệp Thành vẫn xoắn xuýt vấn đề thân phận Huyền Thần.

“Nếu ta nói ta là thuỷ tổ của tam tông, ngươi có tin không?”
Nghe vậy Diệp Thành không khỏi nghiêng đầu, quan sát Huyền Thần từ đầu tới chân: “Lão gia gia, ông nói đùa chẳng buồn cười chút nào”.

“Ừm, ta cũng thấy không buồn cười”, Huyền Thần cười nhã nhặn: “Đêm khuya cô đơn, trêu đùa một chút cho vui thôi, tiểu hữu đừng để bụng”.

“Con hiểu mà”, Diệp Thành đặt hai tay sau đầu rồi nằm dưới gốc cây to, còn không quên nhét cây tăm vào miệng: “Người già mà! Từng này tuổi rồi luôn thích tìm vãn bối tìm niềm vui, nhưng con thấy rất khó hiểu, Chính Dương Tông đã bày ra kết giới bảo vệ tông môn rồi, ông vào kiểu gì vậy?”
“Muốn vào thì có nhiều cách lắm”, Huyền Thần cũng đặt hai tay sau đầu rồi nằm ra đất giống Diệp Thành, mỉm cười đầy ẩn ý: “Nhưng điều ta thấy khó hiểu là ngươi mới chỉ ở cảnh giới Nhân Nguyên, sao lại được làm một trong chín đại đệ tử chân truyền của Hằng Nhạc vậy?”
“Chẳng còn cách nào ạ, nhân tài của Hằng Nhạc Tông ít dần, thêm vào cho đủ số lượng thôi!”, Diệp Thành nhún vai bất lực.

Huyền Thần khẽ cười, không nói gì nữa.

Hai người cứ thế nằm cạnh nhau dưới gốc cây to, ngắm bầu trời đầy sao như vậy, không ai nói gì.

Hồi lâu sau Huyền Thần mới lặng lẽ đứng lên, thân thể hư ảo lay động: “Ta nên đi rồi”.

Diệp Thành cũng đứng dậy nhìn bóng lưng hư ảo của Huyền Thần, cuối cùng vẫn im lặng.

Trong lòng hắn càng thêm tò mò, ông lão kỳ lạ thần bí trước mắt làm cho hắn không biết nên nói gì.

“Tiểu tử, ta có thể nhờ con một chuyện không?”, Huyền Thần quay lưng về phía Diệp Thành nói.

“Ông nói đi”.

“Sau cuộc thi tam tông, nếu con có thời gian có thể đến Lạc Thần Uyên thắp giúp ta nén hương không?”
Diệp Thành hơi ngạc nhiên nhưng vẫn gật đầu.


“Cảm ơn con”, Huyền Thần bỏ lại câu đó rồi nhấc chân, khi ông ta đặt chân xuống thì đã biến mất không thấy tăm hơi, từ đầu đến cuối không để lại dấu vết gì trong đất trời.

A!
Dưới tán cây, Diệp Thành mở mắt phát hiện mình vẫn đang ngồi xếp bằng thì sửng sốt: “Mình nằm mơ sao?”

Ngày hôm sau, ráng đỏ đầu tiên ở phía Đông còn chưa xuất hiện, Chính Dương Tông đã tấp nập người qua lại.

Chính Dương Tông với tư cách là chủ nhà, trời còn chưa sáng người người đã ngồi ngay ngắn quanh chiến đài.

Các thế gia tu luyện theo dõi trận chiến từ khắp các nơi cũng lần lượt bước vào sân trong những tiếng reo hò.

Ở Vọng Nguyệt Các, mấy người phía Diệp Thành đã sẵn sàng chuẩn bị xuất phát nhưng bầu không khí có hơi trầm lắng, nguyên nhân là do Liễu Dật đang đứng bên cạnh bọn họ.

Qua một đêm, sắc mặt Liễu Dật vẫn tái nhợt, thân thể vô cùng yếu ớt, khí tức trong người rất yếu, trông hắn không hề có tinh thần, giống như thư sinh mắc bệnh nguy kịch hết đường cứu chữa.

“Liễu sư huynh, huynh ở lại nghỉ ngơi đi, đừng đến đó nữa”, Tư Đồ Nam lo lắng nhìn Liễu Dật.

“Không sao”, Liễu Dật mỉm cười thản nhiên: “Dù thua ta cũng sẽ đứng cùng các đệ”.

Haiz!
Dương Đỉnh Thiên thấy vậy thì thở dài bất lực, ông ta là người đầu tiên bước xuống núi.

Khi đến địa điểm tổ chức cuộc thi tam tông, họ lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

Có những ánh mắt mang theo sự châm chọc, trào phúng, cũng có những ánh mắt thương hại và đồng cảm, cho đến khi họ ngồi vào vị trí, những ánh mắt ấy vẫn dõi theo.

“Không ngờ Liễu Dật vẫn còn sống, đúng là vạn hạnh trong bất hạnh.


Nhưng nhìn trạng thái của hắn, hẳn là khó mà tu luyện nữa!”, chẳng mấy chốc những tiếng xì xào vang lên khắp nơi.

“Hằng Nhạc Tông chỉ còn Nam Cung Nguyệt, đệ tử chân truyền thứ ba và Diệp Thành ở cảnh giới Nhân Nguyên.

Trận bán kết hôm nay, lành ít dữ nhiều!”
“Diệp Thành có thể không kể đến, bây giờ trong chín đại đệ tử chân truyền của Hằng Nhạc chỉ còn mỗi Nam Cung Nguyệt có thể giữ thể diện cho tông môn thôi!”
“Từ từ hưởng thụ đi! Chính Dương Tông sẽ cho các ngươi biết cái gọi là tia hy vọng cuối cùng cũng sẽ trở thành tuyệt vọng", Thành Côn ngồi trên ghế cao nhàn nhã nhìn xuống dưới, trên môi vẫn là nụ cười châm chọc.

Trong hư không, ba người phía Đông Hoàng Thái Tâm lại xuất hiện.

Cũng như hôm qua, Đông Hoàng Thái Tâm ngưng tụ ra một đám mây rồi lười biếng ngồi lên đó, đầu tiên bà ta liếc nhìn phía dưới rồi mới nhìn sang Huyền Thần bên cạnh: “Huyền Thần, chuyện ngươi nhập mộng đêm qua ta coi như không biết, nhưng chỉ một lần này thôi, nếu để ta phát hiện ngươi tham gia vào chuyện của Đại Sở lần nữa, ta không ngại phong ấn ngươi vĩnh viễn đâu”.

Nam Cung Nguyệt cũng rất bất lực, sao cô ta có thể ngờ vận may của mình lại tệ đến vậy!
So với cô ta, vận may của Diệp Thành ổn hơn, hắn rút được đệ tử chân truyền thứ chín của Chính Dương Tông, cũng chính là người đã dùng thuật ẩn thân đánh bại đệ tử của Thanh Vân trong vòng loại hôm qua.

“Xem đi, ngay cả ông trời cũng không giúp Hằng Nhạc”, bên dưới lại bắt đầu xôn xao.

“Đối thủ của Nam
[Diendantruyen.Com] Tiên Võ Truyền Kỳ
.

 
Chương 248: Vẫn Là Khúc Nhạc Đó





Roẹt!  
Ngô Trường Thanh vừa dứt lời, chỉ nghe có tiếng gió vụt qua, Chu Ngạo của Chính Dương Tông đã lên chiến đài.

Giống như phong thái khi đối đầu với Nhiếp Phong, hắn ta liếc mắt nhìn về phía Hằng Nhạc Tông, đảo mắt một lượt, cuối cùng nhìn Nam Cung Nguyệt: “Nam Cung sư muội, nếu nhận thua thì có thể không lên chiến đài”.

“Hiếm khi được tỷ thí với sư huynh, giao lưu vài chiêu cũng tốt”, Nam Cung Nguyệt lên tiếng với vẻ mặt thản nhiên, cô bay lên chiến đài.

“Yên tâm, sư huynh rất biết thương hoa tiếc ngọc”, Chu Ngạo mỉm cười, trong ánh mắt rõ vẻ gian tà.

Vút!  
Đáp lại hắn là âm thanh sắc lạnh của thanh linh kiếm trong tay Nam Cung Nguyệt, thân pháp của cô nhẹ nhàng, tốc độ nhanh chóng, mới đó mà đã sát phạt tới phía trước mặt Chu Ngạo, nhát trường kiếm uy lực cứ thế chĩa về phía Chu Ngạo.

Chu Ngạo nhếch miệng cười lạnh lùng, trước tiên hắn sử dụng Tiên Thiên Canh Khí tụ lại trong lòng bàn tay, giây phút nhát kiếm của Nam Cung Nguyệt sắp đâm vào cơ thể mình, hắn mới bắt trọn thanh kiếm trong tay.

Vút! Vút! Vù!   
Thanh trường kiếm của Nam Cung Nguyệt rung lên nhưng không thể nào làm Chu Ngạo bị thương, ngược lại còn bị Chu Ngạo đẩy lùi về sau.

Sau khi đứng vững lại, phần trán của Nam Cung Nguyệt mới có linh quang hiển hiện, một miếng ngọc ấn bay ra, nhanh chóng biến to lên, lấp lánh ánh sáng và cứ thế bay về phía Chu Ngạo.

Chu Ngạo nhếch miệng cười giễu cợt, sau đó hắn triệu gọi binh khí bản mệnh, và binh khí bản mệnh của hắn là cái lư đồng.


Bang! Keng!  
Ngọc ấn và lư đồng va chạm vào nhau, âm thanh mỗi lần va chạm nhau vang lên chói tai.

!             Bên dưới, Nam Cung Nguyệt và Chu Ngạo đồng thời di chuyển, sử dụng thủ ấn, chĩa kiếm về phía đối phương, sau đó, “vút” một tiếng, kiếm ảnh bao quanh chiến đài, cả hai thi triển kiếm trận khủng khiếp của mình.

Rầm! Bịch!  
Trận đại chiến trong phút chốc lên cao trào, Nam Cung Nguyệt và Chu Ngạo dùng đến bí pháp, thế nhưng có thể thấy ngay từ đầu Nam Cung Nguyệt đã lép vế hơn, đến cả Nhiếp Phong còn không phải đối thủ của Chu Ngạo thì cô đương nhiên càng không có cơ hội đáp trả.

Không tới hai mươi chiêu, cơ thể mảnh mai của Nam Cung Nguyệt đẫm máu.

“Đáng chết, căn bản không phá được phòng ngự của Chu Ngạo”, trên vị trí ngồi, Tư Đồ Nam nhiều lần mắng chửi.

“Có thể là đệ tử chân truyền đệ nhất của Thanh Vân Tông không phải đơn giản đâu”, Diệp Thành ở bên trầm ngâm: “Muốn phá được Tiên Thiên Canh Khí ngoại trừ thực lực phải trên Chu Ngạo ra thì cũng phải có chiêu mạnh như Phong Thần Quyết của Nhiếp Phong sư huynh”.

“Công pháp của Nam Cung sư tỷ còn non tay, căn bản không thể phá được những đòn công kích của Chu Ngạo”, Dạ Như Tuyết thở dài bất lực.

Phụt! Phụt!  
Nhìn Nam Cung Nguyệt không ngừng phun máu trên chiến đài, mọi người thật sự không nhẫn tâm nhìn tiếp.

Đây là trận quyết đấu không hy vọng, chiến tới hiệp tứ năm mươi, linh lực của Nam Cung Nguyệt đã cạn kiệt, điều đáng buồn là từ khi bắt đầu trận chiến đến bây giờ, cô chưa từng phá được phòng ngự của Chu Ngạo.


Nam Cung Nguyệt cuối cùng cũng không thể địch lại nổi những đòn tấn công của Chu Ngạo nên nhận thua.

“Vô vị”, Gia Cát Vũ ở vị trí ngồi tức tối mắng chửi: “Ta đây ưng mấy tiểu tử kia thì tên nào tên nấy đều bị đánh bại, xem mà bực mình”.

“Không phải vẫn còn Diệp Thành sao ạ?”, Bích Du ở bên nói bâng quơ.

“Hắn?”, Gia Cát Vũ nhếch miệng: “Tiểu tử này có mặt để góp vui thôi, một tên ở cảnh giới Nhân Nguyên chạy tới đây xem náo nhiệt, thật không biết đầu tên tiểu tử Dương Đỉnh Thiên kia có bị úng nước không nữa”.

“Chính Dương Tông Cơ Tuyết Băng, Thanh Vân Tông Vương Xuyên lên chiến đài”, khi cả hai còn đang mải trò chuyện thì giọng nói của Ngô Trường Thanh đã lại vang lên.

Đột nhiên, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Cơ Tuyết Băng.

Cơ Tuyết Băng đứng dậy thoắt di chuyển và xuất hiện trên chiến đài với vẻ mặt không chút biểu cảm, từ hôm qua tới giờ, cô ta chưa hề nói bất cứ câu nào.

Phía đối diện, Vương Xuyên của Thanh Vân Tông cũng nhảy lên chiến đài nhưng hắn nhìn Cơ Tuyết Băng bằng ánh mắt hết sức căng thẳng, còn chưa khai chiến hắn đã thấy run sợ rồi.

“Đó là đệ tử chân truyền xếp thứ tư của Thanh Vân Tông, lần này không phải hắn sẽ bại nhanh chóng như Dương Bân chứ?”  
Tứ phía vang lên tiếng tiếng bàn tán xôn xao, vả lại sau đó bọn họ còn liên tưởng tới cảnh tượng Cơ Tuyết Băng ra tay lần trước.


Dương Bân – đệ tử chân truyền thứ bảy của Hằng Nhạc Tông chưa ra nổi một chiêu đã bại, vả lại còn bị đánh bại bởi một khúc nhạc.

Hiện giờ là Vương Xuyên, đệ tử xếp thứ tư của Thanh Vân Tông, xét về thực lực thì còn mạnh hơn Dương Bân rất nhiều.

Trận quyết đấu này đương nhiên kéo theo sự chú ý của tất cả mọi người, tất cả đều muốn xem xem Vương Xuyên có thể trụ được mấy hiệp trong tay Cơ Tuyết Băng.

Trong hư không, Đông Hoàng Thái Tâm nhìn xuống phía dưới, sau đó nhìn sang Phục Nhai ở bên với vẻ mặt đầy hứng thú: “Phục Nhai, ngươi thấy trận chiến này Vương Xuyên có thể trụ được mấy hiệp?”  
“Cái này ấy mà”, Phục Nhai vuốt râu trầm ngâm, hồi lâu mới lên tiếng: “Ít nhất trong ba hiệp sẽ không bại, thực lực của tên Vương Xuyên đó cũng không vừa”.

“Ta cược hắn ta không trụ được một hiệp”, Đông Hoàng Thái Tâm nở nụ cười ý tứ.

Khi cả hai đang nói chuyện thì Cơ Tuyết Băng bên dưới chiến đài đã phất vạt áo, một cây đàn cổ lại lần nữa xuất hiện trước mặt cô ta.

Lại dùng đàn?  
Hành động này của Cơ Tuyết Băng khiến cho tất cả mọi người đều phải ngỡ ngàng và kẻ kinh ngạc nhất chính là Dương Bân của Chính Dương Tông, sau khi thấy Cơ Tuyết Băng lấy ra cây đàn cổ thì tỏ vẻ sợ hãi như nhớ về sự khủng khiếp của nó.

Trên chiến đài, Vương Xuyên thấy vậy thì mặt mày tôi độc, lập tức ra tay.

Hắn lật tay lấy ra linh kiếm như muốn chiến đấu ngay lập tức, không cho Cơ Tuyết Băng có thời gian đụng tới cây đàn kia.

Vút…!  
Có điều, hắn còn chưa di chuyển thì âm thanh Cơ Tuyết Băng gảy đàn đã vang lên, còn bàn chân vừa giơ lên của Vương Xuyên trong chốc lát không còn sức lực, cả cơ thể hắn đứng bất động trên chiến đài.


“Đây…”, tứ phía vang lên tiếng ồ kinh ngạc.

Tất cả mọi người thấy biểu cảm này của Vương Xuyên thì giống như thấy một cái xác không hồn, hắn cứ ngây dại đứng đó, hai tay buông thõng, thần sắc mê man, đôi mắt đờ đẫn, đến cả sát kiếm trong tay cũng rơi xuống.

“Lại là một tên nữa chịu trận”, phía này, Gia Cát Vũ xoa xoa tay gãi đầu bất lực.

“Không có gì bất ngờ”, Bích Du ở bên mặc dù nhắm mắt nhưng vẫn nói một câu và khẽ cau mày.

“Thật kinh người”, Thượng Quan Bác tặc lưỡi, “Vương Xuyên là đệ tử chân truyền thứ tư của Thanh Vân Tông, còn chưa ra tay đã bị tiếng đàn của Huyền Linh Chi Thể kiểm soát.

Cơ Tuyết Băng đó không đến mức phải mạnh thế này chứ?”  
Huyền Linh Chi Thể hiện giờ thuộc về Chính Dương Tông, lại mạnh như vậy, nếu như cho cô ta đủ thời gian thì sẽ có ngày Đại Sở này chẳng còn ai có thể hơn cô ta được, e rằng một mình cô ta thôi cũng đủ dẹp bằng cả một tông rồi.

“Nếu để cô ta lớn mạnh lên thì Hằng Nhạc Tông chúng ta sẽ bị Chính Dương Tông chèn ép”, ánh mắt Sở Huyên lo âu.

“Mặc dù cô ta mạnh kinh người nhưng sư phụ cũng đừng bi quan quá”, Diệp Thành ở bên mỉm cười nhìn Sở Huyên: “Giang Sơn sẽ có nhân tài xuất hiện, nói không chừng còn xuất hiện ở Hằng Nhạc Tông chúng ta nữa”.

Nói rồi, Diệp Thành còn gãi tóc: “Ví dụ như con chẳng hạn”.

“Ngươi?”, Sở Huyên nghe vậy thì quay đầu sang nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân: “Ngươi nghĩ nhiều quá rồi đấy”.

“Coi như con chưa nói gì đi”, Diệp Thành nhếch miệng hướng ánh mắt lên trên chiến đài..

 
Chương 249: Diệp Thành Ra Trận


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Trên chiến đài, Vương Xuyên của Thanh Vân Tông thần sắc thẫn thờ, ngây dại đứng một chỗ.

Còn phía đối diện, Cơ Tuyết Băng như không vướng bận bất cứ điều gì, cô ta mặt mày thản nhiên, khoan thai gảy đàn.

Không thể phủ nhận tiếng đàn của cô ta hết sức tự nhiên, tiếng đàn du dương như tiên khúc vang lên từ cửu tiêu khiến các đệ tử xung quanh đều hoà mình trong đó.

“Giữ vững tâm thế”, trưởng lão của các thế lực lần lượt nhắc nhở đệ tử của mình tránh bị tiếng đàn của Cơ Tuyết Băng cuốn vào.

Xung quanh chìm vào im lặng, chỉ có tiếng đàn của Cơ Tuyết Băng là không ngừng réo rắt.

Không biết từ bao giừ, Cơ Tuyết Băng mới thu lại cây đàn, tiếng đàn kia cũng theo đó mà thôi vang vọng.

Phụt!  
Đúng như tất cả mọi người dự đoán, Cơ Tuyết Băng vừa dừng tay thì Vương Xuyên đang đờ đẫn ở phía đối diện phun luôn ra cả miệng máu, cả người nửa quỳ dưới đất, sắc mặt tái nhợt, khí tức bất ổn, vẻ mặt kinh ngạc và máu tươi thấm đẫm y phục.

Là người tham chiến, cảm giác của hắn rõ ràng hơn ai hết, nghe tiếng đàn của Cơ Tuyết Băng hắn như chìm vào giấc mộng.


!             “Lại là một hiệp, có cần phải mạnh đến mức thế này không chứ?”, bên dưới chiến đài, giọng nói trầm trồ vang lên không ngớt.

Sự đáng sợ của Huyền Linh Chi Thể thật sự đã vượt qua dự liệu của tất cả, đường đường là đệ tử chân truyền thứ tư mà lại bại nhanh đến mức vậy.

“Phục Nhai, ngươi lại thua rồi”, trong hư không, Đông Hoàng Thái Tâm nhìn Phục Nhai với vẻ mặt hứng thú.

Phục Nhai xuýt xoa: “Xem ra ta vẫn phải đánh giá lại thực lực của Huyền Linh Chi Thể này.

Huyền Linh Chi Thể đời này mạnh một cách đáng sợ”.

So với Phục Nhai, Huyền Thần ở bên lại mỉm cười: “Đại Sở Huyền Tông có được hậu bối thế này khiến ta được an ủi phần nào”.

Lại là một trận quyết đấu kết thúc.

Khi mọi người còn đang chưa định thần trở lại thì Ngô Trường Thanh đã cao ngạo bước lên chiến đài, đọc cái tên lên giao chiến tiếp theo.

Ngay sau đó, phía Chính Dương Tông và Thanh Vân Tông có hai đệ tử lần lượt bước lên chiến đài, bọn họ nói vài lời vô vị sau đó thì khí huyết sục sôi đánh nhau nảy lửa.

“Tiếp theo có lẽ không còn việc gì liên quan đến Hằng Nhạc Tông nữa”, phía Hằng Nhạc Tông, Tư Đồ Nam vươn vai nói.

Quả thực, chín đệ tử chân truyền thì tám người bại trận, chỉ duy nhất còn lại Diệp Thành được vào thẳng vòng bán kết nhưng lại xếp vị trí cuối cùng, điều này có nghĩa rằng bốn trận quyết đấu tiếp theo bọn họ có thể yên tâm ngồi quan sát rồi.

“Diệp Thành sư đệ, chỉ còn lại mình đệ thôi”, các đệ tử chân truyền của Hằng Nhạc Tông nhìn sang Diệp Thành.

“Đệ có thể đánh bại Tề Dương, đệ tử chân truyền thứ tám của Hằng Nhạc Tông, ta tin đệ cũng có thể đánh bại đệ tử chân truyền thứ chín của Chính Dương Tông”, Tư Đồ Nam liếc mắt nhìn Diệp Thành.

“Đừng nói đơn giản thế”, Dạ Vô Tuyết trầm ngâm: “Tên đệ tử phía Chính Dương Tông sẽ đối đầu với Diệp Thành có thuật ẩn thân không hề đơn giản, lẽ nào đệ quên đệ tử của Thanh Vân Tông bại thế nào rồi sao?”  
“Đúng vậy, thuật ẩn thân của tên đó thật sự  không hề đơn giản”, Đoàn Ngự xếp thứ năm cũng lẩm bẩm: “Bí thuật đó đến cả đệ nếu không thận trọng cũng rất dễ bị mắc bẫy”.


“Mọi người không tin tưởng đệ vậy sao?”, Diệp Thành vừa quan sát trận đại chiến trên chiến đài vừa đáp lại vô thức.

“Ngươi chú ý cho ta”, Sở Linh ở bên đẩy Diệp Thành, trợn mắt rồi nói với hắn: “Ngươi có biết Hằng Nhạc Tông chúng ta chỉ còn lại mình ngươi, vả lại đối thủ của ngươi còn là đệ tử chân truyền xếp thứ chín của Chính Dương Tông, ngươi rất có khả năng sẽ được thăng hạng đấy”.

“Không sai”, Sở Huyên lên tiếng: “Thực lực của con hơn hắn ta, đừng chủ quan, thuật ẩn thân của hắn không đơn giản đâu”.

“Con hiểu rồi”, Diệp Thành xua tay nhìn lên chiến đài, hiện giờ hắn rất bận, muốn học lén chút bí pháp huyền thuật.

Trước đó một giây, đệ tử của Chính Dương Tông vừa thi triển một huyền thuật rất hay và được hắn ghi lại trên Tiên Luân Nhãn.

Rầm! Bịch!  
Trên chiến đài, tên đệ tử của Chính Dương Tông và Hằng Nhạc Tông thực lực gần như ngang nhau, chiến đấu hết sức nảy lửa kéo theo sự chú ý của tất cả mọi người.

Thế nhưng điều khiến sắc mặt Công Tôn Trí phía Thanh Vân Tông khó coi chính là đệ tử của ông ta trụ được chưa tới ba trăm hiệp đã bại trận.

Haiz!  
Trận chiến kết thúc, tứ phía vang lên tiếng xuýt xoa.

Hôm qua, mọi người đều đồng cảm với Hằng Nhạc Tông còn bên Công Tôn Trí lại tỏ thái độ giễu cợt.

Nhưng hôm nay, Thanh Vân Tông lại đi vào vết xe đổ của Hằng Nhạc Tông, bốn đệ tử vào trận bán kết thì đã có hai đệ tử bại trận và cũng bị phía Chính Dương Tông đánh cho tới mức không ngẩng đầu lên được.


Có quá nhiều tiếng thở dài.

Trong trận so tài của tam tông lần này, Hằng Nhạc Tông và Thanh Vân Tông quả thực bị Chính Dương Tông chèn ép đến mức không có sức phản kháng, vả lại đã có rất nhiều thế lực nghiêng về phía Chính Dương Tông cũng vì Cơ Tuyết Băng cho bọn họ thấy được tương lai không xa, Chính Dương Tông có thể thống nhất tam tông.

Vả lại cái tên mới chỉ ở cảnh giới Nhân Nguyên này lại được đặc cách và trở thành đệ tử duy nhất của Hằng Nhạc Tông vào bán kết.

“Sau trận chiến này, chín đệ tử chân truyền của Hằng Nhạc Tông sẽ bị loại sạch sẽ”, Thượng Quan Bác xuýt xoa.

“Nói không chừng Diệp Thành có thể thắng đấy ạ”, Thượng Quan Ngọc Nhi mỉm cười.

Cô từng cùng Diệp Thành trải qua khó khăn thử thách, từng chứng kiến thực lực của Diệp Thành, hắn không hề đơn giản như người khác đánh giá.

“May
[Diendantruyen.Com] Tiên Võ Truyền Kỳ
.

 
Chương 250: Lôi Kéo





Roẹt!  
Trong tiếng bàn tán xôn xao, đệ tử chân truyền xếp thứ chín của Hằng Nhạc Tông Tiết Ẩn bay lên chiến đài.

Tiết Ẩn cảm thấy vận may của mình không tồi, trong vòng loại hắn gặp đệ tử chân truyền thứ chín của Thanh Vân Tông và dễ dàng đánh bại còn những đệ tử mạnh như Nhiếp Phong, Nam Cung Nguyệt đều bị đánh bại bởi những người khác khiến hắn an toàn vào vòng bán kết.

Trước đó không lâu, hắn còn hết sức vui mừng vì đối thủ của vòng bán kết chính là Diệp Thành của Hằng Nhạc Tông nên hắn có phần tự tin vì tiếp theo đây, nếu đánh bại Diệp Thành là hắn đã có tư cách vào vòng chung kết rồi.

Theo Tiết Ẩn thấy thì đây chính là cơ hội hiếm có để dành lấy sự vẻ vang cho tông môn, tông môn nhất định sẽ trọng thưởng.

“Diệp Thành, ta thấy ngươi không lên đây thì hơn, vì trận chiến này không cần thiết diễn ra”, Tiết Ẩn đứng trên chiến đài nhìn Diệp Thành ở phía cách đó không xa, hắn hất cằm cao ngạo, ánh mắt mang theo cái nhìn giễu cợt.

“Sợ thua thì không cần lên đâu”, đệ tử của Chính Dương Tông cũng hô hào.

“Tên ăn hại bị Chính Dương Tông đuổi đi đừng để khiến tông môn bị mất mặt thêm lần nữa”, có những kẻ độc miệng nói năng không kiêng dè, mỉa mai Diệp Thành.

Diệp Thành còn chưa đứng dậy thì tiếng mắng chửi đã ầm ầm cả lên, người không biết còn tưởng hắn là tội nhân phạm tội nặng lắm.


“Mẹ kiếp, các người đều ăn phải phân hết rồi à”, thấy nhiều người mắng chửi Diệp Thành như vậy, Tư Đồ Nam tức tối, hắn lập tức nhảy dựng lên rướn cổ hét lớn.

!             “Tư đồ sư huynh”, Diệp Thành kéo Tư Đồ Nam lại, sau đó đứng dậy.

Có điều hắn còn chưa nhấc bước đi thì phía trên cao ở một hướng khác đã vang lên điệu cười không dứt của Thành Côn.

“Diệp Thành, ngươi bỏ ra nhiều công sức như vậy liệu có phải muốn quay lại Chính Dương Tông không? Hiện giờ bổn toạ thấy thành ý của ngươi, ta có thể không tính toán chuyện trước đây cho ngươi cơ hội quay về Chính Dương Tông”.

Lời nói của Thành Côn rõ điệu bộ mỉa mai cứ thế vang vọng trong không gian.

Nghe vậy, phía Dương Đỉnh Thiên người nào người nấy tối sầm mặt lại.

Đây là gì? Đây là hành động lôi kéo sao? Nếu nghĩ kỹ thì dụng ý của Thành Côn rất rõ ràng, mục đích của ông ta không phải muốn Diệp Thành quay lại mà chính là muốn sỉ nhục Hằng Nhạc Tông.

Nên biết rằng Hằng Nhạc Tông hiện giờ đã có tám đệ tử bị loại, chỉ còn lại duy nhất Diệp Thành, lúc này Thành Côn lên tiếng mời Diệp Thành quay lại Chính Dương Tông há chẳng phải là cái tát giáng vào mặt Hằng Nhạc Tông sao?  
Vả lại phía Dương Đỉnh Thiên hiểu rõ nếu như đệ tử cuối cùng này của Hằng Nhạc Tông còn bị Chính Dương Tông cướp mất thì đây rõ ràng là việc mất mặt nhất của bọn họ.

“Thành Côn cao tay đấy”, tiếng bàn tán xôn xao vang lên.

“Ta thấy hiện giờ Diệp Thành chắc chắn sẽ rời khỏi Hằng Nhạc Tông quay về Chính Dương Tông”.

“Chuyện này mà còn phải nói sao? Rõ ràng ra thế rồi mà.

Chính Dương Tông có Huyền Linh Chi Thể, tương lai không lâu Hằng Nhạc Tông chắc chắn sẽ bị thôn tính, cũng sẽ bị chèn ép không ngẩng nổi mặt lên.

So sánh hai bên, nếu không phải kẻ ngốc thì sẽ lựa chọn Chính Dương Tông”.

“Lần này Hằng Nhạc Tông thật sự quá mất mặt”.


Tiếng bàn tán càng lúc càng to dần tạo thành một làn sóng khiến người của Chính Dương Tông càng tỏ ra hơn người, bọn họ ném ánh mắt giễu cợt về phía Dương Đỉnh Thiên.

“Thành Côn, ngươi đúng là ức hiếp người quá đáng”, trên vị trí ngồi, Dương Đỉnh Thiên mặt mày tối sầm cả lại, ông ta lạnh giọng gằn lên với Thành Côn.

“Dương Đỉnh Thiên, huynh nói vậy lại sai rồi”, Thành Côn vươn người trên ghế, xoay xoay chiếc nhẫn trên tay, cười thản nhiên: “Diệp Thành có quyền lựa chọn nơi mà mình muốn ở, ta cũng không ép hắn, lựa chọn thế nào là việc của hắn, ta chỉ cho hắn một cơ hội mà thôi.

Làm chủ một tông, không giữ được đệ tử thì đó là sự thất bại của huynh, các đệ tử muốn chọn một nơi yên ấm khác là việc thường tình, ngoài ra nếu như hắn muốn quay lại thì cũng mong Dương huynh đừng ngăn cản”.

“Ngươi…”, Dương Đỉnh Thiên nắm chặt tay, khí chất ở cảnh giới Không Minh đỉnh phong bùng phát.

Thành Côn không hề sợ hãi, ông ta chỉ nhếch miệng cười nhìn sang Diệp Thành: “Diệp Thành, thức thời là trang tuấn kiệt”.

“Đích thân tông chủ của Chính Dương Tông có lời mời, Diệp Thành thật sự bất ngờ”, Diệp Thành cau mày.

“Vậy lựa chọn của ngươi là?”, Thành Côn mỉm cười.

“Cho con chín chục triệu linh thạch thì con về Chính Dương Tông”.

.

Truyện Hệ Thống

Phụt!  
Câu này của hắn khiến Đông Hoàng Thái Tâm trong hư không vừa nhấp ngụm trà đã phun luôn ra ngoài.

Đến bà ta còn như vậy chứ đừng nói tới bên dưới, khi nghe thấy con số linh thạch mà Diệp Thành nói, bầu không khí im bặt bên dưới bắt đầu bùng nổ.

“Tên tiểu tử này điên rồi sao?”  
“Đúng là có phong thái của ta năm xưa”, Gia Cát Vũ không biết lấy từ đâu ra một cái tẩu hút thuốc nhả ra làn khói dài.

“Không ngờ Hằng Nhạc Tông còn có một tên vô thiên vô pháp như vậy”, Thượng Quan Bác lắc đầu.

“Ta cho rằng Tư Đồ Nam của chúng ta đã đủ loạn rồi, ai ngờ tên Diệp Thành này lại còn hơn…”, Tư Đồ Tấn của nhà họ Tư Đồ cũng phải bất lực: “Dám khiêu khích sự uy nghiêm của Chính Dương Tông, trong ký ức của ta có lẽ cũng chỉ có hắn mới như vậy”.

Đã quá!  
Tư Đồ Tấn dứt lời, Tư Đồ Nam đã nhảy ra, khuôn mặt như viết tên từ: Đã đời!  
“Mẹ kiếp, cuối cùng cũng hả dạ”, giọng Bàng Đại Xuyên vang lên, từng đụn thịt trên người ông ta rung lên, mấy người phía Dương Đỉnh Thiên cũng không nhịn được mà bật cười..

 
Chương 251: Một Cái Tát


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Bịch!  
Trong tiếng bàn tán xôn xao, một cái ghế đã bị một chưởng huỷ đi chỉ còn lại những mảnh vụn.

“Diệp Thành, ngươi muốn chết”, Thành Côn tức tối đứng bật dậy nạt nộ, khí tức khủng khiếp của ông ta xuất hiện, hơi thở lạnh lùng cuộn trào một phương khiến cả không gian như hoá lớp hàn băng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

“Thành Côn, ông coi như ta không tồn tại sao?”, Dương Đỉnh Thiên lạnh giọng đứng dậy, khí tức cũng không hề kém cạnh hiển hiện, cứ thế ngăn lại áp lực mà Thành Côn gây ra cho Diệp Thành.

“Sao nào, tông chủ Chính Dương muốn giết người sao?”, có sự bảo vệ của Dương Đỉnh Thiên, Diệp Thành càng nhìn Thành Côn bằng ánh mắt hằn thù hơn.

“Cái thứ lừa sư diệt tổ, hôm đó đáng nhẽ ra phải băm vằm ngươi”, Thành Côn tức tối rít lên.

“Tông chủ Chính Dương nói vậy là không đúng rồi”, Diệp Thành cười nhạt, nhếch miệng mỉa mai, hắn nhìn thẳng vào Thành Côn không hề e sợ: “Hôm đó là Chính Dương Tông bỏ rơi tôi, tôi nào có lừa sư diệt tổ”.

Diệp Thành vừa dứt lời, Gia Cát Vũ đã lên tiếng mỉa mai: “Không tu luyện được thì bị gọi là thứ rác rưởi bị người ta quét ra khỏi cửa.

Chính Dương Tông của ngươi đúng là không có nhân đạo, không nói được lời nào hợp lý lại muốn giết người, đúng là không tử tế gì”.

“Gia Cát Vũ”, Thành Côn lạnh lùng nhìn sang Gia Cát Vũ, nghiến răng ken két.

“Sao nào, đến ta mà còn muốn giết sao? Ta nói trước, mấy ngày nay tâm trạng ta không tốt đâu, ngươi tốt nhất đừng có đụng vào ta, nếu để ta nổi đoá lên thì không hay đâu”.


“Ông…”, Thành Côn tức tối nhưng không làm được gì, suýt chút nữa thì nội thương.

!             Ông ta có thể nhìn ra Gia Cát Vũ rõ ràng muốn bảo vệ Diệp Thành, ông ta có lý do tin rằng nếu đụng tới Gia Cát Vũ thì e rằng sau này Chính Dương Tông vĩnh viễn không có ngày yên bình.

Uy lực của người ở cảnh giới Chuẩn Thiên không phải nói chơi.

Sự việc diễn tiến tới mức này nên kể cả là Thành Côn cũng chỉ có thể chịu nhẫn nhịn nuốt cục tức vào trong.

Đúng là tính sai sách, sai sách trầm trọng.

Ông ta vốn cho rằng có thể thông qua Diệp Thành sỉ nhục Hằng Nhạc Tông, nào ngờ Diệp Thành lại đáp lại ông ta bằng cách này, như vậy ông ta vừa không thể sỉ nhục Hằng Nhạc Tông mà ngược lại còn trở thành trò cười của thiên hạ.

Đây gọi là gì? Là gậy ông đập lưng ông, tự đào hố chôn mình.

“Vậy còn đánh nữa không đây?”, phía này, Diệp Thành nhảy lên chiến đài ngạo nghễ lên giọng.

Câu nói này của hắn kéo theo sự chú ý của tất cả mọi người.

Trên chiến đài, Diệp Thành đứng đó vặn vặn cổ, thả lỏng cơ thể.

“Tiết Ẩn, phế hắn cho ta”, ngay sau đó, giọng nói hăm doạ của Thành Côn vang lên không hề kiêng dè.

“Tiết Ẩn nhất định làm tròn sứ mệnh”, Tiết Ẩn đáp lời, cơ hội tốt để thể hiện như vậy hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

“Tông chủ Chính Dương, nếu ông nói vậy thì tôi sẽ không giữ thể diện cho ông nữa”, Diệp Thành lại lần nữa vặn cổ.

“Không biết tự lượng sức”, Tiết Ẩn lạnh giọng, lập tức vung tay bay lên chiến đài, sau đó cả cơ thể biến mất, trên chiến đài chỉ có thể nghe thấy âm thanh như tiếng gió.

“Lại là thuật ẩn thân”, những người quan sát trận đấu lên tiếng.

“Khả năng Diệp Thành thảm bại rồi.

Nên biết rằng Tiết Ẩn không chỉ biết ẩn thân mà còn là đệ tử ở cảnh giới Chân Dương thực thụ”.

Trong tiếng bàn tán xôn xao, Diệp Thành không hề di chuyển.


Hắn giống như pho tượng gỗ đứng nguyên tại chỗ, đạo bào không gió mà tự lay động, mái tóc đen không gió tự tung bay, và điều quan trọng hơn cả là thần thái của hắn không hề thay đổi, đến mắt còn chẳng chớp.

“Không phải tên này bị ngây dại rồi chứ?”, bên dưới, mấy người phía Tư Đồ Nam lần lượt đứng dậy nhìn lên chiến đài với vẻ mặt lo lâu.

“Thuật ẩn thân của Tiết Ẩn sư đệ đến ta còn khó phá, Diệp Thành, ngươi chết chắc rồi”, rất nhiều đệ tử của Chính Dương Tông cười tôi độc, có vẻ như bọn họ đã nhìn ra được cảnh tượng thảm hại của Diệp Thành.

Roẹt! Roẹt!  
Trên chiến đài như có tiếng gió rít lên, Diệp Thành không hề di chyển vì hắn đang đợi thời cơ.

Thuật ẩn thân của Tiết Ẩn mặc dù cao siêu nhưng trong mắt hắn lại chẳng có gì che giấu được, hắn thậm chí không cần nhìn cũng có thể cảm nhận được vị trí của Tiết Ẩn.

Cuối cùng, mắt Diệp Thành nheo lại, hắn quả quyết vị trí của Tiết Ẩn.

Dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, Diệp Thành sải bước dứt khoát mạnh mẽ, sau đó vung tay tung một đòn về phía mặt Tiết Ẩn, động tác dứt khoát chuẩn xác.

Bốp!  
Chỉ nghe tiếng tát chát chúa vang lên tứ phía, Tiết Ẩn đang ẩn thân bị cái tát của Diệp Thành giáng xuống, cũng không biết là do quá bất ngờ hay sao mà sau khi bị giáng cái tát chát chúa kia, khuôn mặt của Tiết Ẩn méo xệch cả đi, thân hình lảo đảo.

Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người phải lặng thinh.

Phía này, Tiết Ẩn còn đang mơ hồ vì vừa bị giáng cái tát thì thẫn thờ.

Giây phút trước những bí thuật khủng khiếp mà hắn chuẩn bị còn chưa tung ra thì cái tát của Diệp Thành đã giáng xuống không chệch đi đâu.


“Sao…sao có thể?”, Tiết Ẩn không tin nổi vào những gì mình vừa trải qua.

Thuật ẩn thân mà hắn vốn tự hào lại bị một tên ở cảnh giới Nhân Nguyên nhìn đả phá.

Trong lúc hắn còn đang ngỡ ngàng thì cánh tay hắn đã bị đôi bàn tay khác nắm chặt, và đôi chân rời khỏi mặt đất, cả cơ thể bị nhấc bổng lên.

Thấy vậy, người của Hằng Nhạc Tông thật sự không nỡ nhìn cảnh tượng này, vì Diệp Thành lại bắt đầu thi triển tuyệt kỹ của mình.

Bịch!  
Chiến đài vang lên âm thanh kinh người khiến tất cả mọi người còn đang thẫn thờ thì giật mình, đợi khi tất cả đưa mắt nhìn thì tim không khỏi đập thình thịch.

Tất cả chìm vào im lặng.

“Bại…bại rồi sao?”, không biết từ bao giờ, cũng không biết là ai khẽ giọng hỏi thăm dò phá vỡ bầu không khí yên lặng nơi đây.

“Nhanh…nhanh quá”, Tư Đồ Tấn và Thượng Quan Bác lần lượt há hốc miệng.

“Ta…ta còn chưa
[Diendantruyen.Com] Tiên Võ Truyền Kỳ
.

 
Chương 252: Chiến Thắng Một Trận


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Phản công, một cuộc phản công kinh hoàng.

Lúc này ánh mắt mọi người đều mang theo rất nhiều cảm xúc, ban đầu họ tưởng là một trận đấu chẳng có gì ngạc nhiên, nhưng không ngờ lại kết thúc nhanh đến vậy, mà người thắng cuộc lại là người mà họ coi thường nhất.

Ai cũng biết Diệp Thành chỉ ở cảnh giới Nhân Nguyên, mà Tiết Ẩn ở cảnh giới Chân Dương, hơn nữa vừa lên hắn ta đã ẩn thân, khi hiện thân lần nữa còn là do bị Diệp Thành tát mà xuất hiện.

Dưới khán đài đã có đệ tử của Chính Dương Tông chạy tới.

Chẳng mấy chốc, ba bốn người khiêng thân thể đầy máu đó về, toàn thân Tiết Ẩn đẫm máu, người hắn mềm nhũn, xương cốt đều đã gãy lìa, ngũ quan méo xệch.

Mọi người thấy thế thì khoé miệng đều giật giật, vừa nãy vẫn đang còn nguyên vẹn mà bây giờ đã bị đánh thảm hại thế này rồi.

“Diệp Thành”, Thành Côn lại đột ngột đứng lên lần nữa, lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Thành, mặc dù ông ta đã cố hết sức áp chế khí tức đáng sợ nhưng khí tức ấy vẫn toát ra đôi chút.

Có lẽ từ khi cuộc thi tam tông diễn ra đến nay, đây là lần thất bại đáng xấu hổ nhất của Chính Dương Tông, một tên đệ tử chân truyền cảnh giới Chân Dương thực thụ, đã sử dụng thuật ẩn thân rồi mà vẫn thất bại một cách nhanh chóng, hơn nữa còn bị đánh cho tàn phế.

Mà người thắng lại là Diệp Thành, người vừa mới đùa bỡn ông ta, lần đầu tiên bị Diệp Thành bông đùa chẳng khác gì tự nhận cái tát về mình, lần này đệ tử Chính Dương Tông của ông ta lại bị đánh tàn phế, lại thêm một bạt tai đáng nhớ nữa.


Bây giờ chuyện này đã không còn là chuyện đáng xấu hổ nữa, mà là một sự sỉ nhục trắng trợn.

!             Nhìn khuôn mặt tức giận của Thành Côn, Diệp Thành tỏ vẻ vô tội và sợ hãi: “Xin lỗi, xin lỗi, ta không ngờ hắn lại yếu như vậy.

Nếu biết hắn yếu thế thì ta đã ra tay nhẹ hơn, với lại ta cứ nghĩ đệ tử của Chính Dương Tông ông giỏi võ lắm, ai ngờ lại mong manh yếu đuối như vậy.

Hơn nữa thực ra ta mới chỉ đánh nhẹ thôi, không dùng nhiều sức lắm…”  
Diệp Thành nói một tràng, mà từ đầu đến cuối hắn còn tỏ vẻ vô hại và vô tội.

“Ngươi…”, Thành Côn suýt bị Diệp Thành làm cho tức hộc máu.

Đây là gì? Đây là đang khinh thường đệ tử Chính Dương Tông của ông ta, là sỉ nhục ông ta một cách trắng trợn, chà đạp lên Chính Dương Tông một cách ngông cuồng.

“Ha ha ha…”  
Nhìn vẻ mặt đó của Thành Côn, lão già Gia Cát Vũ thật sự không nhịn được bật cười ra tiếng.

Tiếng cười của lão ta khiến sắc mặt Thành Côn u ám đến cực điểm.

“Đã lắm!”  
Không đợi ông ta nói, Tư Đồ Nam đã hét lên một tiếng.

Giống như hắn ta, mấy người phía Thạch Nham cũng mang vẻ mặt hả hê, sung sướng, kể từ khi cuộc thi tam tông bắt đầu, Hằng Nhạc Tông luôn bị Chính Dương Tông chèn ép không ngóc đầu lên được, cuối cùng cũng được hãnh diện, nở mày nở mặt một lần.

Mà mấy người phía Dương Đỉnh Thiên cũng mặt mày hớn hở, đòn phản công của Diệp Thành một lần nữa khiến cho Hằng Nhạc Tông lội ngược dòng, hơn nữa lời nói đó của Diệp Thành cũng như giáng cho Chính Dương Tông một cái tát thật mạnh trước mặt mọi người.

“Diệp Thành của Hằng Nhạc Tông thắng”, mãi không thấy Ngô Trường Thanh tuyên bố, Diệp Thành dứt khoát tự tuyên bố.

“Ngươi…” Khi Ngô Trường Thanh hoàn hồn lại thì Diệp Thành đã nhảy xuống khỏi chiến đài.


“Làm tốt lắm”, Diệp Thành vừa mới về lại chỗ ngồi, Tư Đồ Nam đã đấm một cú thật mạnh vào ngực hắn.

“Sư phụ, sư bá chưởng môn, con không khiến mọi người mất mặt chứ!”, Diệp Thành cười hì hì.

“Nở mày nở mặt lắm”, Bàng Đại Xuyên vỗ mạnh lên vai Diệp Thành: “Tiểu tử hôm nay ngươi làm rất tốt, gia gia rất vui, sau này đến Vạn Bảo Các mua đồ, ta sẽ giảm giá ba mươi phần trăm cho ngươi”.

“Vẫn là lời này đáng tin”.

Sau trận tỷ thí của Diệp Thành và Tiết Ẩn, lượt thứ hai của vòng bán kết cuộc thi tam tông mới chính thức kết thúc, mà Hằng Nhạc Tông cũng không thua hoàn toàn, không ngờ đệ tử duy nhất không được coi trọng lại lọt vào vòng chung kết.

Đương nhiên dù Hằng Nhạc Tông thắng một trận, nhưng đến giờ thế lực thắng đậm nhất trong cuộc thi tam tông vẫn là Chính Dương Tông.

Mười bốn người vào bán kết, đấu tay đôi thì bảy người được vào vòng chung kết.

Trong bảy người này, Chính Dương Tông có năm người, mà Thanh Vân Tông và Hằng Nhạc Tông mỗi tông chỉ có một người duy nhất.

Trận bán kết kết thúc, các thế lực lần lượt rời khỏi sân đấu, ai nấy đều tấm tắc tặc lưỡi.

Huyền Linh Chi Thể mạnh nhất, chỉ cần một hiệp đã đánh bại một đệ tử chân truyền, mà Diệp Thành yếu nhất chỉ ở cảnh giới Nhân Nguyên cũng một hiệp đánh bại một đệ tử chân truyền, tưởng tượng thôi cũng thấy quả là kỳ tích rồi.

Nhìn dòng người ồ ạt rời đi phía dưới, Đông Hoàng Thái Tâm trong hư không cũng uể oải đứng lên, khoé miệng vẫn nở nụ cười quyến rũ: “Thật là một tiểu tử thú vị, xem ra cuộc thi tam tông cũng không nhàm chán như trong tưởng tượng".


“Huyền Thần, hậu bối Đại Sở Huyền Tông của ông đúng là nhiều anh tài!”, Phục Nhai ở bên cạnh nhìn Huyền Thần với vẻ cảm thán.

“Thành thật mà nói, ta cũng rất bất ngờ”, Huyền Thần cười khẽ.

Ở nơi khác, mấy người phía Diệp Thành đã về đến Vọng Nguyệt Các.

“Ha ha ha!”  
“Con…”, Diệp Thành còn định nói gì đó nhưng đã bị Dương Đỉnh Thiên cắt ngang.

“Được rồi, đi nghỉ ngơi đi!”, Dương Đỉnh Thiên xua tay, mấy người phía Đạo Huyền Chân Nhân cũng lần lượt vỗ vai Diệp Thành rồi ai về phòng nấy.

Thấy vậy, khoé miệng Diệp Thành giật giật, có lẽ phía Dương Đỉnh Thiên vẫn chưa đủ hiểu thực lực thật sự của hắn.

Nhưng họ không hiểu chứ trong lòng Diệp Thành biết rất rõ, từ khi tu vi của hắn tiến giới đến cảnh giới Nhân Nguyên tầng thứ năm, hắn đã sở hữu năng lực chiến đấu trực diện với tất cả đệ tử dưới cảnh
[Diendantruyen.Com] Tiên Võ Truyền Kỳ
.

 
Chương 253: Diệp Thành Đấu Với Bạch Dực





Một đêm trôi qua, chớp mắt đã tới sáng.

Hôm nay khi mấy người Dương Đỉnh Thiên vào sân, người của Chính Dương Tông đều cắn răng nghiến lợi nhìn họ, hôm qua vì Diệp Thành mà Chính Dương Tông đã trở thành trò cười cho cả thiên hạ, sắc mặt họ tốt được mới lạ.

Diệp Thành phớt lờ những ánh mắt đó, theo sau Sở Huyên đến chỗ ngồi của Hằng Nhạc Tông.

Thế lực khắp nơi đã vào vị trí, Chính Dương Tông vẫn tới cuối cùng, nhưng sắc mặt Thành Côn lại u ám đáng sợ, đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Diệp Thành từ xa.

Diệp Thành vẫn chẳng quan tâm, hắn nhắm mắt dưỡng thần.

Trong hư không, ba người phía Đông Hoàng Thái Tâm đã xuất hiện.

“Phục Nhai, có cách để đối thủ của Huyền Linh Chi Thể là Chu Ngạo của Thanh Vân Tông không? Nếu không thì xem chán lắm”, Đông Hoàng Thái Tâm vừa ngồi xuống đã nhìn Phục Nhai với vẻ đầy hứng thú.

“Cách thì rất nhiều”, Phục Nhai vuốt râu, cười bảo: “Nhưng là người của Thiên Huyền Môn, chúng ta không được tham gia vào chuyện của Đại Sở, chẳng lẽ thánh chủ muốn ta vi phạm thiên quy?”  
“Ta chỉ muốn xem rốt cuộc Huyền Linh Chi Thể mạnh tới mức nào thôi”, Đông Hoàng Thái Tâm cười ung dung: “Nếu tiểu cô nương đó thật sự có thể dễ dàng đánh bại đệ tử chân truyền thứ nhất của Thanh Vân Tông thì phải để cô ta tới Thiên Huyền Môn bồi dưỡng đàng hoàng”.

“Nếu vậy thì phá lệ một lần cũng không sao”.

“Mời những đệ tử lọt vào vòng trong lên đài rút thăm”, chẳng mấy chốc, giọng Ngô Trường Thanh ở bên dưới đã vang lên.


“Được thôi!”, Diệp Thành đang nhắm mắt dưỡng thần lập tức đứng lên, hắn ba bước thành hai lên tới chiến đài, đầu tiên hắn nhìn Ngô Trường Thanh đang mang vẻ mặt âm trầm, sau đó mới thò tay vào trong hộp gỗ.

Sau đó hắn cầm một tấm gỗ nhỏ ra.

“Không phải số bảy, không được vào thẳng rồi”, xa xa, Sở Linh thấy con số trên tấm bảng gỗ nhỏ của Diệp Thành thì lắc đầu bất lực.

!             Đúng là vận may lần này không tốt lắm, bảy đệ tử lọt vào vòng trong, đấu hai người một trận nên đương nhiên sẽ có một người được vào thẳng, tiếc là người này không phải hắn, mà là Hoa Vân của Chính Dương Tông.

Sau đó danh sách đối chiến được đưa ra.

“May mà không phải Cơ Tuyết Băng”, Diệp Thành liếc nhìn, thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

“Khốn kiếp”, tiếng chửi lạnh lùng vang lên từ phía đối diện, nhìn kỹ lại thì là chưởng giáo Công Tôn Trí của Thanh Vân Tông, vì đệ tử chân truyền thứ nhất của ông ta rút thăm được đối thủ là Cơ Tuyết Băng – Huyền Linh Chi Thể.

“Chết tiệt”, vẻ mặt Chu Ngạo cũng khó coi đến cực điểm.

Hắn cứ nghĩ dựa vào thực lực của mình và Tiên Thiên Canh Khí kim cang khó phá, chỉ cần không gặp Huyền Linh Chi Thể thì sẽ dễ dàng tiến vào trận chung kết, nhưng hắn lại rút trúng Cơ Tuyết Băng, sao hắn không bực bội cho được?  
Mặc dù hắn rất tự tin với thực lực của mình, nhưng thực lực mạnh mẽ của Cơ Tuyết Băng khiến hắn phải kiêng kỵ, hắn hiểu rõ hơn ai hết, nếu thật sự đấu với Huyền Linh Chi Thể thì hắn không có cơ hội chiến thắng.

Chỉ là, nếu để Chu Ngạo biết đối thủ của mình do người khác sắp xếp từ trước, không biết hắn có ói máu tại chỗ không.

Lúc này xung quanh đã vang lên tiếng cảm thán, mọi người thầm than Chu Ngạo xui xẻo.

“Chu Ngạo đấu với Băng Nhi, đây là kết quả tốt nhất”, trên ghế cao, Thành Côn lại một lần nữa nở nụ cười giễu cợt.

“Như vậy chắc chắn Chu Ngạo sẽ thua, mà Hoa Vân không phải thi đấu đã được vào thẳng vòng chung kết, Diệp Thành ở cảnh giới Nhân Nguyên có thể bỏ qua luôn.

Cuộc thi tam tông lần này, bốn người lọt vào vòng chung kết sẽ đều là người của Chính Dương Tông ta”, trưởng lão bên cạnh ông ta cũng vui mừng hớn hở.

“Diệp Thành của Hằng Nhạc Tông, Bạch Dực của Chính Dương Tông, lên đài tỷ thí”, ở bên kia, giọng Ngô Trường Thanh đã vang vọng khắp khán đài.

Vút!  
Ngô Trường Thanh vừa dứt lời, Bạch Dực của Chính Dương Tông đã nhảy lên chiến đài như một bóng ma quỷ quái.

“Diệp Thành, lên đài chiến đấu đi”, Bạch Dực quát một tiếng ầm trời, chỉ vào Diệp Thành, hắn ta hất cằm rất cao, trong mắt đầy vẻ khiêu khích.

Tối hôm qua Thành Côn đã hạ lệnh, dù là ai lên chiến đài gặp Diệp Thành đều phải đánh hắn tàn phế, hơn nữa Thành Côn còn nói ai phế được Diệp Thành thì sẽ có được một viên linh đan phẩm cấp không hề thấp.


Hiển nhiên trong mắt người khác, kẻ may mắn này chính là Bạch Dực.

Mà bản thân Bạch Dực cũng nghĩ như vậy.

Bên dưới, Diệp Thành vặn cổ rồi đứng lên nhưng lại bị Sở Huyên phía sau kéo trở lại chỗ ngồi.

“Ngươi đi tìm cái chết à?”, Sở Huyên tức giận nhìn Diệp Thành: “Ta không muốn đệ tử mình vất vả đào tạo ra bị kẻ khác đánh tàn phế đâu.

Đã biết rõ sẽ thua rồi còn lên đài tìm cái chết?”  
“Đừng mà sư phụ, con có tự tin sẽ đánh bại được hắn”, Diệp Thành vội nói.

“Có mới lạ!”  
“Ồ! Vậy con không đi nữa”, Diệp Thành ngoan ngoãn ngồi xuống ghế.

“Sao? Không dám lên à?”, thấy Diệp Thành không nhúc nhích, Bạch Dực trên chiến đài lại chế nhạo: “Hay là đệ tử Hằng Nhạc Tông các ngươi đều là rùa rụt cổ, ngay cả dũng khí lên đài cũng không có?”  
Sở Huyên liếc nhìn Bạch Dực nhưng không hề tức giận, chỉ nhẹ nhàng nâng bàn tay ngọc ngà lên: “Trận này, Hằng Nhạc Tông ta nhận…”  
Nhưng cô chưa nói ra chữ “thua”, Diệp Thành đang ngồi ngoan ngoãn bên cạnh đã bắn ra như một viên đại bác, một bước đã lên tới chiến đài, tốc độ nhanh đến mức chính cô cũng không phản ứng kịp.

Diệp Thành lên đài khiến mọi người đều bất ngờ.

“Hắn thật sự dám lên kìa”.

“Bạch Dực không phải Tiết Ẩn, hắn xuất binh khí ra, Diệp Thành không bị trấn áp mới lạ”.

“Đúng là không biết trời cao đất dày”.

Sở Huyên đã đứng dậy, nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Diệp Thành, cô chưa bao giờ nghĩ đồ nhi của mình lại chơi chiêu này với mình, ngươi biết nhiều đấy! Ta vừa lơ là, không để ý một chút mà ngươi đã xông lên rồi.


“Tiểu tử kia, xuống đây cho ta”.

“Con không xuống”, Diệp Thành lắc đầu như trống bỏi.

“Ngươi có xuống không?”, Sở Huyên hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thành, nói xong còn xắn tay áo lên có vẻ như muốn lên đài đánh Diệp Thành một trận.

“Sở Huyên”, Diệp Thành còn chưa lên tiếng, giọng nói âm trầm của Ngô Trường Thanh đã vang lên cách đó không xa: “Tỷ thỉ trên chiến đài ngăn cấm người thứ ba tham gia, cô là trưởng lão lẽ nào không biết sao?”  
“Ông bớt lấy quy tắc ra chèn ép ta đi”, Sở Huyên lạnh lùng lên tiếng: “Ta đang nói chuyện với đồ nhi của mình, liên quan gì đến ông…”  
“Trận đấu đã bắt đầu, người không phận sự lùi về phía sau”, Sở Huyên còn chưa nói xong đã bị một giọng nói uy nghiêm cắt ngang.

Ding!  
Lúc này cổ tay hắn truyền tới một tiếng rung, ngôi sao thứ bảy trên Nguyệt Ảnh Thất Tinh Hoàn sáng lên, điều này có nghĩa là trọng lượng hắn phải mang theo đã tăng vọt từ một nghìn năm trăm cân lên một nghìn bảy trăm cân.

Má nó!  
Diệp Thành thầm chửi một tiếng trong lòng, hắn cảm nhận được trọng lượng cơ thể đột ngột tăng lên, vì không ngờ ngôi sao thứ bảy của Nguyệt Ảnh Thất Tinh Hoàn sẽ sáng nên cơ thể hắn đột nhiên mất thăng bằng, vung một chưởng này ra xong thì tốc độ cũng đột ngột giảm xuống.

Vì đòn tấn công của hắn đột nhiên chậm lại, để lộ sơ hở cực lớn, điều này cũng mang lại cho Bạch Dực một cơ hội lớn.

“Tốc độ quá chậm”, Diệp Thành còn chưa đứng vững, giọng nói bỡn cợt của Bạch Dực đã vang lên bên tai..

 
Chương 254: Tất Cả Kinh Ngạc


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Phụt! Phụt! Phụt!
Trong giây phút ngắn ngủi, Bạch Dực liên tiếp ra tay, mỗi lần ra tay đều để lại từng vết thương trên người Diệp Thành.

Bịch!
Sau một chưởng của Bạch Dực, cơ thể Diệp Thành bay đi, có lẽ vì phải gánh thêm sức nặng một nghìn bảy trăm cân nên khi đáp đất, đôi chân hắn dụi xuống khiến chiến đài hằn lên dấu chân.

“Nhìn kìa, ta nói mà, cả hai căn bản không cùng đẳng cấp”, mới hiệp đầu tiên mà Diệp Thành đã bị đánh tới mức này khiến những người quan sát trận đấu lần lượt xuýt xoa.

“Khoảng cách về thực lực quá lớn”, trên vị trí ngồi, Dương Đỉnh Thiên nhìn Diệp Thành: “Biết trước như vậy đã cấm cố hắn rồi”.

“Không phải chứ?”, phía này, Thượng Quan Ngọc Nhi tỏ vẻ bất ngờ, “thực lực của ngươi không thể yếu như vậy được”.

“Tên này đúng là không biết tự lượng sức mình”, Gia Cát Vũ lắc đầu bất lực.

“Con đã nói rồi, gia gia còn không tin”, ở bên, Bích Du nhắm mắt lại lần nữa.

Cô thật sự không có hứng xem trận chiến này, một trận chiến mà đã biết trước cái kết.


“Đợi đấy, mới chỉ là bắt đầu thôi”, giọng nói Thành Côn thậm chí hết sức lạnh lùng, khoé miệng ông ta còn nhếch lên tôi độc, có vẻ như ông ta đã trông thấy được cảnh tượng thảm hại của Diệp Thành.

Trên chiến đài, Diệp Thành nhếch nhác đứng dậy, vặn cổ.

! “Đánh với ngươi đúng là lãng phí thời gian”, Bạch Dực ở phía đối diện giống như bóng ma sát phạt đến, vừa ra tay đã tung ra một đạo Tinh Mang Đại Ấn.

“Cho dù khả năng chiến đấu chỉ có sáu phần thì ta cũng đủ sức diệt ngươi”, Diệp Thành cười lạnh lùng không lùi mà tiến, một chưởng bát hoang mạnh bạo được tung ra.

Bịch!
Quyền chưởng mạnh mẽ tung ra khiến cánh tay Bạch Dực máu me be bét, cả cơ thể hắn lập tức bay đi.

“Đây…”, cảnh này khiến tất cả mọi người đều thẫn thờ, trước đó Bạch Dực còn đánh cho Diệp Thành tới mức không ngẩng nổi mặt lên, thế mà lần này lại yếu đến mức bị một chưởng của Diệp Thành đánh bay.

Có điều bọn họ nào biết đây không phải là do Bạch Dực yếu đi mà do Diệp Thành mạnh lên, cho dù bị kiểm soát bởi Nguyệt Ảnh Thất Tinh Hoàn nhưng thực lực của hắn vẫn vượt xa Bạch Dực.

“Sao có thể”, Bạch Dực bay đi khiến ánh mắt của mấy người phía Thành Côn nheo lại, sự khác nhau giữa trước và nhau quá lớn, khiến người ta nhất thời không phản ứng lại kịp.

Tại hiện trường, người cảm nhận được rõ ràng nhất chính là Bạch Dực đang bay trong không trung.

Khuôn mặt hắn không sao tin nổi, cho tới bây giờ hắn vẫn không dám tin đường đường một kẻ ở cảnh giới Chân Dương như hắn mà lại bị một tên ở cảnh giới Nhân Nguyên đánh bay.

Thế nhưng hắn dù sao cũng là đệ tử chân truyền thứ tư nên sau khi ngã ra đất hắn đã nhanh chóng lùi về sau ba, bốn trượng.

“Thưởng thêm cho ngươi một chưởng nữa”, Diệp Thành sát phạt đến, không nói lời nào cứ thế tung ra Bát Hoang Chưởng mạnh bạo.

Bạch Dực tối sầm mặt, linh lực trong cơ thể cuộn trào, hắn không lùi mà tiến, một đạo đại ấn ập ngay vào mặt.

Rầm!
Quyền chưởng giao nhau phát ra âm thanh dữ dội, điều khiến tất cả mọi người ngạc nhiên đó chính là sau khi vừa ăn một đòn đau đớn, Bạch Dực ở cảnh giới Chân Dương đột nhiên lại bị một chưởng nữa của Diệp Thành đánh lùi về sau, mỗi lần lùi về sau, trên chiến đài lại hằn lên vết chân sâu.


“Tên tiểu tử này là quái thai gì vậy chứ?”, Bạch Dực ngỡ ngàng.

Một đòn trước đó hắn có thể cảm nhận được sức mạnh từ nắm đấm của Diệp Thành thế nào, sức mạnh đó vượt xa khả năng mà một tên ở cảnh giới Nhân Nguyên có được.

“Tiếp tục”, Bạch Dực còn đang chưa hoàn hồn thì Diệp Thành đã lao đến như mãnh hổ.

“Muốn chết”, bản năng chiến đấu khiến Bạch Dực rút sát kiếm ra, sau đó hắn nhẩm niệm pháp quyết, sát kiếm đột nhiên rung lên dữ dội, lấy Bạch Dực làm trung tâm huyễn hoá ra từng kiếm khí sắc lạnh.

“Phi tiên kiếm trận”, sau khi Bạch Dực hô lên, cánh tay hắn vòng một vòng trong không trung, mũi kiếm chĩa về phía Diệp Thành.

Diệp Thành không lùi về sau, kiếm Xích Tiêu trong tay vung lên, xung quanh kiếm khí vang lên từng âm thanh vút vút, kiếm trận phòng ngự Thiên Canh hiện ra.

Bang, bang, keng!
Kiếm trận của Bạch Dực điên cuồng công kích Thiên Canh Kiếm Trận tạo ra từng đốm lửa, thế nhưng điều khiến tất cả mọi người phải bất ngờ đó chính là kiếm trận của tu sĩ ở cảnh giới Chân Dương lại không thể công phá kiếm trận phòng ngự của Diệp Thành.

“Đến lượt ta”, Diệp Thành lạnh giọng, kiếm Xích Tiêu chĩa vào Bạch Dực, Thiên Canh Kiếm Trận ở thế phòng ngự trở thành kiếm trận ở thế tấn công, vả lại từng đường kiếm khí vô tình với số lượng khủng khiếp khiến Bạch Dực cảm thấy rợn người.

Nói thì lâu nhưng mọi thứ lại xảy ra rất nhanh.

Bạch Dực phòng thủ, một tay kết ấn ngưng tụ ra một cái thuẫn giáp to dày.


Bang, bang, keng!
Kiếm khí của Thiên Canh Kiếm Trận lần lượt đánh vào thuẫn giáp kia, mỗi một đường kiếm khí để lại vết kiếm hằn sâu trên thuẫn giáp.

Không tới hai hơi thở, thuẫn giáp của Bạch Dực đã xuất hiện vết nứt.

“Phá cho ta”, Diệp Thành lao tới tung chưởng Bát hoang bá đạo đánh vào thuẫn giáp kia.

“Tên đó rất dị thường”, Gia Cát Vũ trước đó mong mỏi xem Diệp Thành quyết đấu cũng sững người.

“May mắn thôi”, Bích Du vẫn nhắm mắt nghỉ ngơi nhưng có thể thấy, thần sắc của cô thêm phần kinh ngạc, khoảng cách là cả một cảnh giới lớn như vậy, ấy thế mà chiếm được thế thượng phong, nếu đổi lại là cô ta thì cô ta cũng không thể làm được.

“Ta nói mà, hắn không thể yếu như vậy được”, so với Bích Du thì Thượng Quan Ngọc Nhi từ đầu tới cuối đều không hề nghi ngờ về thực lực của Diệp Thành, có thể thoát khỏi bàn tay của một kẻ với tu vi Không Minh tầng thứ tám thì tên này đương nhiên khác thường.

“Muội nói này, tên đồ đệ này của tỷ thật khiến người ta phải kinh ngạc”, phía Hằng Nhạc Tông, mấy người phía Sở Linh tấm tắc nhìn Diệp Thành trên chiến đài rồi lại nhìn sang Sở Huyên: “Cách nhau cả
[Diendantruyen.Com] Tiên Võ Truyền Kỳ
.

 
Chương 255: Phân Thân Ảo Ảnh





Nghe vậy, tất cả mọi người đều liếc nhìn lên chiến đài.

Lời của Thành Côn rất rõ ràng, đó chính là Bạch Dực còn có quân bài áp chót.

Quả nhiên, Bạch Dực trên chiến đài sau khi chịu đòn đau đớn từ Diệp Thành thì quay người nhanh chóng sử dụng thủ ấn, xung quanh linh quang chiếu rọi, làn sương trắng mờ áo cứ thế lan ra.

Ngay sau đó, cơ thể Bạch Dực trở nên hư ảo, mười mấy ảo ảnh xuất hiện cùng lúc khiến người ta không thể phân biệt đâu là thật đâu là giả.

“Sao, muốn đánh hội đồng à?”, Diệp Thành không tỏ vẻ sợ hãi, hắn di chuyển với tốc độ nhanh chóng, tung một chưởng khiến một phần phân thân bị đánh tan.

.

Đam Mỹ Hay
Vì là phân thân nên thực lực còn kém xa người thật, cho dù Bạch Dực thực thụ chịu một chưởng của Diệp Thành thì có lẽ cũng sẽ phun ra máu chứ đừng nói là phân thân.


Có điều, điều khiến Diệp Thành bất ngờ đó là phần phân thân sau khi trúng một chưởng của hắn thì lập tức hoá thành một làn khói xanh, làn khói xanh kia tan ra rồi lại ngưng tụ lại.

“Đánh không chết?”, Diệp Thành sững người.

“Chết đi”, Diệp Thành còn đang thẫn thờ thì mười mấy tên Bạch Dực từ tứ phương tám hướng công kích đến, nào là chưởng ấn, nào là kiếm mang, nào là quyền ảnh, trong chốc lát bổ nhào về phía Diệp Thành.

!             “Muốn ép ta phải không?”, sau khi đứng vững, một kiếm của Diệp Thành chém về phía cánh tay Bạch Dực tạo ra một khe hở, sau đó hắn nhảy ra khỏi vòng vây.

“Chạy đi đâu?”, một tên bay lao đến tung chưởng.

“Một tên phân thân là cái thá gì?”, chỉ cần nhìn là có thể nhận ra đó là phần phân thân của Bạch Dực, Diệp Thành lập tức vung tay đánh tan nó, vì biết đây là phân thân nên hắn chỉ dùng một phần sức mạnh.

Có điều, Diệp Thành phải ngỡ ngàng thì khí tức của phần phân thân kia nhanh chóng tăng lên, sức công kích cũng lớn mạnh, uy lực của một chưởng kia theo đó mà mạnh lên gấp mười mấy lần.

Bịch!  
“Chuyện gì thế chứ?”, Diệp Thành lùi về sau mở Tiên Luân Nhãn và nhìn chằm chằm vào mười mấy tên Bạch Dực ở tứ phương tám hướng.

“Không đúng”, sau khi nhìn một vòng, đôi mắt Diệp Thành chợt nheo lại.

Hắn nhận ra mặc dù mình đối mặt với mười mấy tên Bạch Dực nhưng chỉ một tên trong đó là bản chính, sức mạnh của bản chính phân cho mười mấy phần phân thân.

Một tên Bạch Dực giây phút trước còn là phân thân, giây phút sau đã trở thành bản chính.

“Chẳng trách mà phân thân giây phút trước công kích mình xong thì sức mạnh lại nhanh chóng tăng lên gấp bội như vậy.


Hoá ra giây phút đó, phần phân thân kia đã trở thành Bạch Dực thực thụ”, đôi mắt Diệp Thành chợt loé sáng, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy ngạc nhiên: “Tên tiểu tử này còn biết cả bí pháp này, hắn giấu cũng giỏi đấy”.

Diệp Thành nhất thời cau mày: “Phần phân thân của Bạch Dực bị tiêu diệt đi rồi nhưng vẫn có thể tái sinh, từ đầu tới cuối vẫn đảm bảo mười mấy phần phân thân, bản chính và phân thân lại có thể chuyển hoá cho nhau, như vậy có nghĩa là mỗi một phần phân thân đối đầu với mình đều có khả năng là bản chính.

Mỗi lần mình ra tay bắt buộc phải ra đòn hết sức, nếu chỉ sử dụng một phần sức mạnh thì có thể đánh tan một phần phân thân, nhưng sức mạnh tổng thể lại không thể khiến Bạch Dực bị thương, ngược lại Bạch Dực lại có thể tận dụng những phần phân thân kia khiến mình hao tổn sức lực”.

Rầm! Rầm!  
Khi Diệp Thành còn đang mải suy nghĩ thì mười mấy tên Bạch Dực đã lại lần nữa vây đến.

Vút!  
Từng đường sát kiếm lạnh lùng chĩa về phía cổ họng Diệp Thành.

“Bản chính?”, Diệp Thành nheo mắt lập tức ra tay, một đường kiếm dài chém ra.

Phụt!  
Cơ thể Bạch Dực đột nhiên tan biến.

“Không phải bản chính, bản chính di chuyển rồi”, Diệp Thành vội quay người lật tay tung ra một chưởng về phía sau mình.


Vì giây phút trước đó, Bạch Dực thực thụ đâm một nhát kiếm tới đây xong thì đã hoá thành phân thân, còn hắn đã di chuyển tới phần phân thân khác, và cũng chính là cái tên tấn công Diệp Thành ở phía sau.

Bịch!  
Một chưởng mạnh mẽ tung ra, cả hai đều bị ảnh hưởng.

“Phân Thân Ảo Ảnh mặc dù mạnh mẽ nhưng cũng không đến mức là sinh mệnh vô hạn”, Đạo Huyền Chân Nhân tiếp lời:
“Thi triển bất cứ bí pháp nào đều có sự tiêu hao, khi chiến đấu với kẻ khác, trừ khi ở tình huống cấp bách, nếu không thì căn bản sẽ không hoá thân tác chiến, vì một khi hiện thân nhất định sẽ phân tán một phần sức lực của bản chính, còn phần tiêu hao cũng sẽ lấy từ cơ thể của bản chính, và Phân Thân Ảo Ảnh ngay từ khi thi triển được định sẵn là sẽ tiêu hao sức mạnh gấp mười mấy lần phân thân thông thường, vì đó là mười mấy ảo ảnh, lượng tiêu hao lớn như vậy nếu buộc phải chiến đấu trong thời gian dài thì nhất định sẽ khó trụ nổi”.

“Con hiểu rồi ạ”, Tư Đồ Nam thở phào: “Nói thế thì Diệp Thành chỉ cần dánh lâu một chút thì vẫn có khả năng chuyển bại thành thắng”.

“Về lý thuyết là như vậy”,
Sở Huyên lên tiếng:
“Nhưng Bạch Dực dám đụng tới bí pháp này thì nhât định có tự tin trong khoảng thời gian ngắn có thể đánh bại Diệp Thành, hắn ở cảnh giới Chân Dương, linh lực dồi dào, nếu luận về tiêu hao thì cho dù là tiêu hao cho mười mấy phần phân thân cùng lúc thì cũng có thể khiến Diệp Thành tiêu hao sức mạnh đến chết”..

 
Chương 256: Khiến Ngươi Hao Kiệt Đến Chết


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Nói tới đây, tất cả mọi người đều hướng ánh mắt lên chiến đài.

Trên chiến đài, thân hình Diệp Thành hết sức thảm hại, có vài lần hắn quả thực đã có thể tìm ra được Bạch Dực thực thụ nhưng một giây trước khi ra tay đã để hắn di chuyển sang phần phân thân mới.

Cứ như vậy, Bạch Dực di chuyển liên tục qua lại giữa các phần phân thân, Diệp Thành căn bản không thể biết trước được hắn sẽ ra tay với mình lúc nào.

Có điều, Diệp Thành cũng không phải kẻ ngốc, hắn đã sử dụng Tiên Luân Nhãn diễn tiến lại phân thân ảo ảnh, bí pháp này mặc dù huyền diệu nhưng vẫn nằm trong phạm vi mà Tiên Luân Nhãn có thể diễn tiến lại, cái hắn cần chỉ là thời gian.

“Sao nào, ngươi chỉ có chút sức mọn này thôi sao?”, thấy Diệp Thành nhếch nhác thảm hại, mười mấy tên Bạch Dực bật cười tôi độc.

Diệp Thành không nói gì.

Miệng không nói nhưng trong lòng thầm cười lạnh lùng: “Ta đây nhiều bí pháp rồi thì chỉ cần chỉ cần dùng bất cứ bí pháp nào ta thích đánh bại ngươi thôi, nhưng những bí pháp đó dùng để gây sự chú ý của Cơ Tuyết Băng, ngươi vẫn chưa xứng để ta dốc hết sức”.

Những gì Diệp Thành nghĩ cũng là thực.

Từ khi bắt đầu cuộc so tài tới bây giờ, hắn quả thực đã học mót được không ít bí pháp, giống như Tiên Thiên Canh Khí Kim Cang khó phá kia, một khi sử dụng thì cho dù là Bạch Dực cũng khó có thể công phá được phòng ngự bá đạo của hắn.

Thế nhưng ngay từ đầu Diệp Thành không muốn dùng tới những bí pháp này.


Hắn biết trong cuộc so tài tam tông, người khiến hắn phải kiêng dè nhất chính là Cơ Tuyết Băng, những bí pháp mà hắn học được đều dùng để đối phó với cô ta, còn Bạch Dực, Hoa Vân hay những tên khác còn xa mới đủ tư cách khiến hắn sử dụng đến nhiều bí pháp.

Đương nhiên, giao đấu lâu như vậy rồi hắn cũng đã hiểu được thuật phân thân, có điều Diệp Thành vẫn không sử dụng bí pháp này đấu lại với Bạch Dực, vẫn là câu nói đó, bí pháp bất ngờ sẽ để dành cho Cơ Tuyết Băng.

“Tuyệt vọng rồi sao?”, mười mấy tên Bạch Dực nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt mỉa mai, chốc chốc lại cùng xông lên và để lại vết thương trên người Diệp Thành.

“Ngươi nghĩ nhiều rồi”, Diệp Thành nhếch miệng cười lạnh lùng: “Ngươi đã muốn đánh thì ta chơi với ngươi, mẹ kiếp, xem kẻ nào hao tổn đến chết”.

!             Nói rồi, Diệp Thành bỏ lại kiếm Xích Tiêu, tay không xông lên.

“Muốn chết”, một tên Bạch Dực lao tới, vừa ra tay đã tung ngay ra một đạo Ngũ Tinh Chưởng Ấn khủng khiếp.

Phá cho ta!  
Diệp Thành khí huyết sục sôi, hắn đánh luôn ra một chưởng bát hoang: “Ta đây không quan tâm ngươi phân thân hay không, ta dùng mười phần sức mạnh chiến với ngươi”.

Bịch!  
Tên Bạch Dực kia lập tức bị đánh tan, rõ ràng đó chỉ là ảo ảnh, cho dù là bản chính thì giây phút trước đó cũng sẽ di chuyển sang ảo ảnh khác rồi.

“Tiếp tục”, Diệp Thành càng hăng máu hơn, hắn lao lên như mãnh hổ, mỗi lần ra tay đều khiến Bạch Dực bị đánh đau đớn, hắn không định dùng cách đánh quá mạnh và dứt khoát để đánh bại Bạch Dực mà muốn từ từ khiến hắn hao kiệt toàn bộ sức lực.

“Ta đây có vùng đan hải rộng lớn, lại có chín phần phân thân không ngừng truyền tinh nguyên đại địa, ta không tin không thể khiến ngươi hao kiệt toàn bộ sức lực”, Diệp Thành thầm nhủ.

Bịch! Rầm! Ầm!  
Trên chiến đài xuất hiện cảnh tượng Diệp Thành một mình đại triển thần uy, mỗi lần ra tay đều đánh tan một ảo ảnh của Bạch Dực còn tên Bạch Dực thực thụ lại không ngừng di chuyển qua lại giữa các ảo ảnh.

Hắn biết nếu đánh hết sức một mình thì hắn không phải là đối thủ của Diệp Thành, cho nên không dám đối đầu, hắn muốn thông qua thuật phân thân để lừa Diệp Thành khiến Diệp Thành hao tổn chân khí.

Đây chính là kế sách của hắn, thế nhưng nếu để Bạch Dực biết được dung lượng trong vùng đan hải của Diệp Thành lớn thế nào thì không biết hắn có lựa chọn cách đánh này không.

Rầm!  
Trên chiến đài không hề yên tĩnh, cuộc chiến của Diệp Thành và Bạch Dực sục sôi.

Không ai ngờ nổi một trận chiến vốn dĩ không đáng để xem lại diễn ra ba canh giờ không dứt.


Trên chiến đài, Diệp Thành vẫn mạnh như rồng như hổ, càng chiến càng hăng, ngược lại Bạch Dực do chịu nhiều lượt tấn công dồn dập của Diệp Thành nên mười mấy phần phân thân chỉ còn lại ba phần, vả lại khí tức của tên Bạch Dực thực thụ hỗn loạn thấy rõ, kể cả là hắn thì cũng rất khó có thể chống đỡ được phần tiêu hao quá lớn của nhiều phần phân thân như vậy.

“Không thể nào”, Bạch Dực tối sầm mặt, mặc dù không muốn tin nhưng trong mắt hắn hiện lên cái nhìn hết sức kinh ngạc.

Hắn là ai, hắn đường đường là đệ tử chân truyền thứ tư của Chính Dương Tông, là tu sĩ ở cảnh giới Chân Dương thực thụ, thế mà sức mạnh lại không bằng một tên mới ở cảnh giới Nhân nguyên, khí tức càng lúc càng hỗn loạn.

Hắn không thể chấp nhận, sự cao ngạo của hắn đều bị gạt bỏ một cách sạch sẽ.

A…!  
Sự sỉ nhục nặng nề này khiến Bạch Dực uất ức hét lên.

Ngược lại, Diệp Thành càng chiến càng hăng, một chưởng nữa lại đánh tan một phần phân thân của Bạch Dực, kể cả là Bạch Dực thực thụ cũng gặp phản phệ phun ra máu lùi về sau.

Lần này, phần phân thân kia của Bạch Dực không ngưng tụ lại nữa, ngược lại hoá thành làn khói xanh, vì hắn không thể trụ lại được sau đòn đánh vừa rồi của Diệp Thành.

“Phục Nhai, ngươi có phát hiện…”, trong hư không, Đông Hoàng Thái Tâm hứng thú nhìn Diệp Thành ở bên dưới.

Phục Nhai khẽ gật đầu: “Phần tích trữ chân khí trong cơ thể tên tiểu tử này không phải là đan điền, nhưng chỉ có tu sĩ ở cảnh giới Không Minh mới có thể mở ra đan hải mà”.

“Chẳng trách”, Huyền Thần ở bên cũng mỉm cười.

Rõ ràng không chỉ bọn họ mà tất cả những người bên dưới đều có cái nhìn khác thường.


Trận đại chiến kéo dài ba canh giờ không dứt, kể cả là Bạch Dực cũng không thể trụ nổi, thế nhưng Diệp Thành lại vẫn hung hăng chiến đấu, càng đánh càng máu chiến, khí huyết toàn thân sục sôi như ngọn lửa cháy rực, đây không phải là lượng chân khí của một tên ở cảnh giới Nhân Nguyên bình thường.

“Tên tiểu tử này rốt cục là quái thai gì vậy chứ?”, Gia Cát Vũ tặc lưỡi: “Đánh lâu như vậy rồi mà không bại, ngược lại càng chiến càng hăng”.

“Lượng chân khí trong cơ thể hắn vượt qua tu sĩ cùng cảnh giới, chẳng trách mà hắn dám lên chiến đài đấu lại với Bạch Dực”, Bích Du thầm nhủ.

“Tên tiểu tử này tuổi trâu sao?”, Thượng Quan Bác và Tư Đồ Tấn cũng phải ngỡ ngàng.

“Tuổi trâu hay không thì ta không biết, có điều trận chiến này, Diệp Thành chắc chắn sẽ thắng”, Thượng Quan Bác mỉm cười.

“Ta…”, Ngô Trường Thanh ậm ừ, chỉ cảm thấy mặt mình nóng ran.

Ông ta sao có thể ngờ nổi tên đệ tử hôm đó bị đuổi khỏi tông môn khi quay lại lại có khả năng kinh người thế này chứ.

Vả lại sau trận chiến này, Chính Dương Tông của ông ta sẽ có hai đệ tử chân truyền bại trong tay Diệp Thành, mà Diệp Thành mới chỉ ở cảnh giới Nhân nguyên, e rằng không thể có việc nào mất mặt hơn việc này nữa cả.

Ở hiện trường, có một
[Diendantruyen.Com] Tiên Võ Truyền Kỳ
.

 
Chương 257: Lại Một Tên Thảm Hại


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




“Tiếp tục”, Diệp Thành vung nắm đấm, lại lần nữa ra tay.

“Ta không tin”, Bạch Dực phẫn nộ gào thét, hắn liên tiếp tung chưởng, lúc là quyền ảnh, lúc là chưởng ấn, có lúc là thuẫn bài phòng ngự.

Thế nhưng những thứ này trong mắt Diệp Thành lại chẳng là gì, cho dù Bạch Dực thi triển bất cứ bí pháp gì đều không thể ngăn nắm đấm của Diệp Thành lại.

Bịch!                Sau tiếng động kia, Bạch Dực lùi về sau đã bị Diệp Thành túm một tay, sau đó Diệp Thành quăng hắn một vòng và quật xuống chiến đài một cách đau đớn.

Chiến đài kiên cố cứ thế in hằn hình người.

Phụt!  
Bạch Dực phun ra dòng máu cao hơn ba trượng, hắn còn chưa kịp thở thì cơ thể đã rời khỏi mặt đất.

Bịch!  
Lại một tiếng động nữa vang lên, lục phủ ngũ tạng của Bạch Dực muốn lộn nhào cả lên, xương cốt toàn thân của hắn không biết gãy mất bao nhiêu đoạn, chiến tới lúc này cho dù không chết thì cũng phải liệt giường ba tới năm tháng.

“Ta đưa ngươi về trời”, sau tiếng gằn của Diệp Thành, Bạch Dực đang hôn mê bị hất ra khỏi chiến đài.


!             Ôi…!  
Những người quan sát trận chiến lại ngẩng đầu lên hướng ánh mắt theo bóng hình Bạch Dực.

Rầm!  
Không lâu sau đó, tiếng động dữ dội lại vang lên, một tảng đá khổng lồ tan tành sau khi Bạch Dực ngã vào.

“Lại một tên thảm bại”, chiến đài yên tĩnh hồi lâu mới có người phản ứng lại.

“Mẹ kiếp, tên bị coi thường nhất lại tạo ra kỳ tích”, khi giọng nói đầu tiên vang lên, tứ phương bắt đầu xôn xao bàn tán.

Lúc này, tất cả mọi người có lẽ không dám coi thường Diệp Thành nữa.

Nếu như nói ở vòng đấu loại Diệp Thành được đặc cách là do vận may, đánh thắng Tiết Ẩn là do may mắn, thì lần này thế nào? Đường đường là đệ tử chân truyền thứ tư của Chính Dương Tông lại bị đánh thảm hại, đây cũng là may mắn sao?  
Đáp án là không, có lẽ tất cả mọi người từ đầu tới cuối đều đã coi thường một tên với tu vi Nhân Nguyên như Diệp Thành, có điều thực lực của hắn đủ khiến hắn có tư cách xếp vào hàng một trong những đệ tử chân truyền của Hằng Nhạc Tông.

“Có thời gian ta phải tìm tên này nói chuyện mới được”, Gia Cát Vũ hả ra làn khói thuốc và nói bằng giọng rất nghiêm túc: “Nhất định phải đưa hắn về nghiên cứu mới được”.

“Không phải đánh thắng Bạch Dực thôi sao? Có đến mức gia gia phải thế này không?”, Bích Du khó hiểu liếc nhìn Gia Cát Vũ.

Nghe vậy, Gia Cát Vũ quay đầu sang bên: “Bích Du, con quá cao ngạo, con dám nói khi con ở cảnh giới Nhân Nguyên có thể thắng nổi Bạch Dực không? Con có dám khẳng định khi chiến đấu với mười mấy ảo ảnh của Bạch Dực con kiên trì được như Diệp Thành không? Không thể phải không? Còn nữa, con đừng quên huyết mạch của con căn bản mạnh hơn Diệp Thành, khả năng của con và hắn có thể phân định được rõ ràng qua trận chiến này, đó chính là con yếu hơn hắn”.

Câu nói này của Gia Cát Vũ khiến Bích Du mím môi.

Cô tự nhận nếu khi ở cảnh giới Nhân Nguyên thì cô không thể đấu lại được Bạch Dực, chắc chắn sẽ bại trận.

Ở phía khác, đệ tử của Chính Dương Tông đã khiêng Bạch Dực đang hôn mê quay về vị trí của tông môn mình.

Bạch Dực lúc này vết thương toàn thân, trông hết sức thảm hại, hắn bị đánh đến mức thân nương cũng không thể nhận ra nổi.


“Khốn khiếp”, Thành Côn ở vị trí trên cao lại lần nữa vỗ cái bàn trước mặt, ông ta lạnh lùng nhìn Diệp Thành trên chiến đài.

Đệ tử chân truyền của tông môn trải qua bao vất vả mới đào tạo ra được, thế mà lại bị một tên ở cảnh giới Nhân Nguyên đánh bại.

“Đừng nhìn ta, nhìn ta cũng vô dụng thôi”, Diệp Thành quay đầu lại: “Không phải ta ra tay tàn độc, là do đệ tử của Chính Dương Tông quá kém mà thôi”.

“Ngươi…”, câu này của Diệp Thành khiến tất cả đệ tử của Chính Dương Tông đều đứng bật dậy, bọn họ nhìn Diệp Thành bằng đôi mắt lạnh lùng, khuôn mặt tên nào tên nấy tôi độc.

“Không phục thì lên đây đánh tiếp”, Diệp Thành cất cao giọng.

“Xem ta diệt ngươi đấy”, có một tên đệ tử của Chính Dương Tông sát phạt tới, vả lại còn đánh lén từ phía sau.

Tên này đúng là não bị úng nước, chỉ mải lo trả thù mà quên đi trận chiến chưa kết thúc vì Ngô Trường Thanh chưa tuyên bố người thắng cuộc.

Vút!  
Thanh trường kiếm vung ra chém về phía gáy Diệp Thành.

Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người không kịp phản ứng.

Không ngờ còn có tên dám xông lên chiến đài, vả lại còn đánh lén, ra tay là ra tuyệt chiêu chí mạng, đây là hành động làm trái lại với quy tắc của trận đấu.

“Đáng chết”, phía Dương Đỉnh Thiên nhất loạt đứng dậy.


“Nếu có thể giết chết Diệp Thành chỉ bằng một kiếm thì đúng là một chuyện quá tốt”, Thành Côn ở trên cao cười lạnh lùng.

Thời gian mặc dù ngắn nhưng Thành Côn có thể ra lệnh, có điều ông ta không hề lên tiếng, vả lại ông ta cũng đã nghĩ tới những phương án chu toàn nhất.

Nếu như Diệp Thành bị giết chết thì cùng lắm xử tên đệ tử đánh lén tội chết, lấy mạng tên đệ tử đó đổi lấy một mạng của Diệp Thành, như vậy cũng đáng.

Phụt!  
“Ngươi…”, Thành Côn không biết phải nói gì, rõ ràng ông ta không ngờ Diệp Thành lại khó chơi thế này.

Ông ta đã nghĩ từ trước, cho dù đệ tử của Chính Dương Tông không thể giết Diệp Thành thành công thì vì để răn đe, ông ta sẽ xử nặng tên đệ tử kia, thế nhưng xử lý thế nào thì đương nhiên cũng không đến mức để tên đệ tử kia phải chết, vì nơi này là Chính Dương Tông, ông ta tin những người xung quanh sẽ không để ông ta mất thể diện.

Có điều, điều ông ta không ngờ tới đó chính là Diệp Thành lại không bỏ qua chuyện này và cố tình làm khó mình.

“Ta cũng không phải là người vô tình gây sự”, Diệp Thành lại lần nữa lên tiếng: “Chúng ta giải quyết êm đẹp một chút, tên đệ tử này vì đầu óc lú lẫn nên mới ngông cuồng như vậy, có điều chi bằng Chính
[Diendantruyen.Com] Tiên Võ Truyền Kỳ
.

 
Chương 258: Đòi Tiền Trước Mặt Mọi Người


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Shh!  
Hành động này của Diệp Thành khiến mọi người phía dưới đều hít vào một hơi khí lạnh.

Mấy người phía Dương Đỉnh Thiên và Sở Huyên đều không ngờ Diệp Thành lại bẻ tay của đệ tử đó ngay trước mặt mọi người, mà từ đầu đến cuối Diệp Thành vẫn luôn nở nụ cười nhẹ nhàng.

“Tiểu tử này không đơn giản đâu!”, tiếng tặc lưỡi cảm thán vang lên tứ phía.

“Lá gan cũng lớn lắm, dám bẻ gãy tay đệ tử Chính Dương Tông ngay trước mặt Thành Côn”.

“Ta thấy Chính Dương Tông và Hằng Nhạc Tông sắp trở mặt với nhau rồi, có khả năng đánh nhau tại đây luôn đấy”.

A!  
Tên đệ tử Chính Dương Tông đó hiển nhiên không ngờ Diệp Thành lại ra tay hung ác như vậy, bây giờ phản ứng lại mới hét lên thảm thiết, tiếng hét vang vọng khắp Chính Dương Tông.


“Diệp Thành, ngươi thật đáng chết”, Thành Côn quát lên như tiếng sấm rền, khí thế mạnh mẽ lập tức xuất hiện.

!             Diệp Thành không chút sợ hãi, lạnh lùng nhìn Thành Côn, cười bảo: “Trong cuộc thi tam tông, trước khi tuyên bố kết quả mà có người lên đài sẽ được coi là can dự vào trận đấu, phải chịu hình phạt, mà nếu có người thứ ba tham gia, nhất là đánh lén sau lưng sẽ mang tội chết.

Cho dù ta giết hắn ngay tại chỗ thì Chính Dương Tông ông cũng không có quyền trách tội ta”.

“Đúng thế”, lão già Gia Cát Vũ hưởng ứng đầu tiên, lão ta ngoáy tai rồi thong dong nói: “Vai tiểu tử kia đã bị chọc thủng rồi, đòi chút tiền thuốc men cũng không có gì là quá đáng”.

“Tiền bối Gia Cát Vũ nói đúng”, không ngờ người đầu tiên hùa theo lại là chưởng giáo Công Tôn Trí của Thanh Vân Tông, ông ta có thể bỏ qua cơ hội đả kích Chính Dương Tông mới lạ.

“Ta thấy cũng đúng”, mấy người nhà Thượng Quan và Tư Đồ cũng xen vào, hiển nhiên là đứng về phía Diệp Thành.

Thấy nhiều người, nhiều thế lực lên án công khai như thế, Thành Côn suýt chút nữa tức hộc máu, muốn trách chỉ trách ông ta suy nghĩ quá đơn giản, đánh giá thấp Diệp Thành.

“Yêu cầu của ta không cao, chỉ cần đưa chút tiền thì chuyện giữa chúng ta sẽ chấm dứt”, Diệp Thành ngoáy tai: “Nếu không ta sẽ mang đi hầm canh đó”.

Lời này của hắn vừa dứt, người xem phía dưới càng tặc lưỡi nhiều hơn, thầm nói lá gan của tiểu tử Diệp Thành này đúng là to bằng trời, ngang nhiên đòi tiền Chính Dương Tông như thế, tiểu tử này là người đầu tiên.

Mà mặt Thành Côn lúc này hệt như những người diễn tuồng, thay đổi một cách nhanh chóng, sắc mặt khó coi như muốn giết người.

“Thả người”, cuối cùng ông ta vẫn không chống lại được áp lực từ tứ phương, vung tay ném ra một túi đựng đồ nặng trịch rơi xuống chiến đài.

Diệp Thành nhanh nhẹn phất tay nhận lấy, sau khi ngó vào nhìn hắn chậc lưỡi: “Năm mươi nghìn linh thạch, chưởng giáo Chính Dương Tông vung tay thật hào phóng”.

Mặc dù chỉ năm mươi nghìn linh thạch nhưng Diệp Thành vẫn tha cho đệ tử đó.


Với hắn mà nói, tiền không quan trọng như trong tưởng tượng, hắn cũng không mong chờ Thành Côn có thể cho mình bao nhiêu, mục đích của hắn là giáng cái tát thật mạnh vào mặt Chính Dương Tông, tâm trạng sảng khoải thì sẽ không có chuyện gì nữa.

“Được rồi”, Diệp Thành nhét túi đựng đồ vào ngực rồi lanh lẹ nhảy xuống chiến đài, sau đó còn không quên nói móc một câu: “Mạng của đệ tử Chính Dương Tông chỉ đáng giá năm mươi nghìn linh thạch, thật… rẻ mạt”.

Lời này vừa thốt ra, rất nhiều người ở đây đều không nhịn được bật cười lớn tiếng, thầm nói miệng Diệp Thành cũng không tầm thường, trước khi đi còn phải nói móc một câu, nếu ở đây cho phép đánh nhau chắc người của Chính Dương Tông đã nhào lên như ong vỡ tổ, mỗi người nhổ một miếng nước bọt thôi cũng đủ dìm chết Diệp Thành rồi.

“Sư phụ, hiếu kính người”, Diệp Thành đã trở lại chỗ ngồi, hắn đưa năm mươi nghìn linh thạch cho Sở Huyên.

“Ngươi muốn tìm đường chết à?”, đương nhiên Sở Huyên sẽ không nhận, cô hung dữ trừng mắt nhìn Diệp Thành, cô biết hắn ngang ngược nhất đời, là một kẻ không an phận, nhưng không ngờ hắn lại có thể gây ra chuyện này.

Mặc dù lần này Chính Dương Tông mất sạch thể diện, nhưng Diệp Thành cũng đã định sẵn sẽ trở thành mục tiêu tấn công trọng điểm của họ.

“Không thể phủ nhận, cơn giận của con hôm nay hơi lớn”, Diệp Thành ho khan một tiếng, cất linh thạch đi, ngoan ngoãn ngồi lại vào ghế.

“Giết, giết, giết”, mấy người Thành Côn đã về vị trí, sắc mặt lạnh lùng đáng sợ, sát khí trong lòng không kìm được lan ra, sát khí của họ với Diệp Thành đã không thể ngăn nổi.

Cuộc thi tam tông vốn không có gì đáng hồi hộp, nhưng vì một kẻ ở cảnh giới Nhân Nguyên mà thay đổi lớn khiến cho Chính Dương Tông liên tiếp mất mặt, hơn nữa đệ tử cảnh giới Nhân Nguyên đó còn là người ngày trước bọn họ coi là rác rưởi đuổi xuống núi.


Đây là sự trào phúng chua cay, là quả báo nặng nề.

Bản thân Chu Ngạo cũng rất rõ, cho dù đấu với Hoa Vân hắn cũng khó mà thắng được, huống chi là Cơ Tuyết Băng.

Có lẽ khi biết đối thủ của mình là Cơ Tuyết Băng, hắn đã có giác ngộ này.

Bản thân hắn biết rất rõ, hắn không phải đối thủ của Cơ Tuyết Băng, còn khoảng cách lớn nhường nào thì chỉ có đánh thử mới biết.

“Phục Nhai, chúng ta cược tiếp đi, ngươi đã thua hai trận rồi, lần này ngươi nghĩ Chu Ngạo có thể đỡ được mấy hiệp?”, trong hư không, Đông Hoàng Thái Tâm lại nhìn Phục Nhai hào hứng hỏi.

“Chậc!”, Phục
[Diendantruyen.Com] Tiên Võ Truyền Kỳ
.

 
Chương 259: Vẫn Là Đàn


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Khi ba người còn đang nói chuyện thì Chu Ngạo ở phía dưới đã cắn răng bước lên chiến đài.

Ùng!
Ngay sau đó cơ thể hắn run lên, từng luồng Tiên Thiên Canh Khí tuôn ra bao phủ toàn thân, ngưng tụ thành một bộ áo giáp kiên cố, sau đó hắn lấy linh kiếm ra, binh khí bản mệnh cũng lơ lửng trên đỉnh đầu.

Cơ Tuyết Băng ở phía đối diện vẫn lấy ra cây đàn cổ đó khiến mọi người đều sững sờ.

“Không… không phải cô ấy vẫn định dùng cây đàn đó để đấu đấy chứ?”
“Chu Ngạo là đệ tử chân truyền thứ nhất của Thanh Vân Tông, thân mang Tiên Thiên Canh Khí kim cang khó phá mà cô ấy lại chỉ dùng một cây tố cầm là có thể thắng?”
“Ta nên nói muội tự tin hay kiêu ngạo đây?”, bên phía Hằng Nhạc Tông, Diệp Thành im lặng quan sát Cơ Tuyết Băng, ngay cả hắn cũng không ngờ cô ta vẫn dùng cây đàn cổ đó để đấu với Chu Ngạo.

“Cảnh giới Địa”, Sở Linh giật mình thốt lên, nhìn Cơ Tuyết Băng trên chiến đài với vẻ khó tin.

“Không phải muội nhìn nhầm chứ?”, không chỉ Sở Huyên mà cả Dương Đỉnh Thiên cũng đồng thời nhìn lên, họ biết cảnh giới Địa mà Sở Linh nói là gì, như vậy chẳng phải nghĩa là tu vi linh hồn của Cơ Tuyết Băng đã đạt tới cảnh giới Địa rồi sao?
“Đúng là tu vi cảnh giới Địa”, Sở Linh chau mày, vẻ mặt nặng nề và khiếp sợ.


Điều cô tự hào nhất chính là tu vi linh hồn của mình, ngay cả Dương Đỉnh Thiên cũng không theo kịp, cả Đại Sở này ngoài Thiên Huyền Môn ra, số người có tu vi linh hồn cao hơn cô chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

! Bây giờ cảm nhận được tu vi linh hồn của Cơ Tuyết Băng, điều này khiến cô có cảm giác thất bại chưa từng có.

Thiên phú linh hồn của Huyền Linh Chi Thể đã vượt xa cô, bởi vì khi cô bằng tuổi Cơ Tuyết Băng, tu vi linh hồn mới chỉ ở cảnh giới Huyền.

“Rất nhiều tu sĩ cảnh giới Linh Hư cũng chỉ có tu vi linh hồn ở cảnh giới Huyền, không ngờ con bé đã tiến giới đến cảnh giới Địa…”, sắc mặt mấy người phía Dương Đỉnh Thiên cũng trở nên nghiêm nghị thấy rõ.

“Chẳng trách một chiêu đã đánh bại được Dương Bân, nhìn từ tu vi linh hồn này, đệ tử của tam tông không ai có thể sánh được”, Đạo Huyền Chân Nhân trầm ngâm: “Một chiêu tấn công linh hồn, quét sạch toàn bộ!”
“Huyền Linh Chi Thể thật sự nghịch thiên vậy sao?”, Sở Huyên nắm chặt bàn tay: “Truyền thuyết bất bại quả nhiên không hề phóng đại”.

“Muội thật sự khiến ta cảm thấy áp lực rất lớn”, Diệp Thành ngồi ngay ngắn, nắm đấm sau tay áo đã bị nắm chặt trắng bệch, chính hắn cũng không biết mình có thể đỡ được một đòn tấn công linh hồn của Cơ Tuyết Băng hay không.

Tưng!
Khi mấy người còn đang nói chuyện, tiếng đàn trên chiến đài lại vang lên, Cơ Tuyết Băng gảy đàn nhưng lại khiến mọi người có ảo giác tiếng đàn đó giống như Tiên Khúc đến từ Cửu Tiêu hư ảo, êm tai như âm thanh của thiên nhiên.

Tưng!
Còn Chu Ngạo đã nắm chặt trường kiếm bước lên, sát phạt tới như một bóng ma, một kiếm quán trường hồng, uy lực vô song.

Nhưng hắn vừa mới lao ra được hai ba trượng đã bị một gợn sóng vô hình chặn lại.

Tất cả mọi người đều chấn động, nhưng Chu Ngạo là người cảm nhận sâu sắc nhất, đòn tấn công của hắn lập tức chuyển thành phòng ngự, trường kiếm trong tay vung ra ở cự ly gần.

Keng keng keng!
Mọi người nghe thấy từng âm thanh giòn tan, trong trẻo, giống như âm thanh kim loại va chạm.

Loáng thoáng có thể nhìn thấy tia lửa sáng rực khắp chiến đài, nhưng lại không thấy kiếm khí, kiếm mang mà chỉ thấy Chu Ngạo không ngừng vung trường kiếm, chống lại đòn công kích đáng sợ ập tới.


“Là tiếng đàn”, lão già Gia Cát Vũ nheo mắt, vẻ mặt không còn bất cần nữa mà đã trở nên nghiêm túc hơn.

Quả thực là tiếng đàn, rất nhiều trưởng lão của các thế lực lớn đã nhìn thấu.

Mặc dù tiếng đàn của Cơ Tuyết Băng vô hình nhưng có thể công kích, lấy cô ta là trung tâm, tiếng đàn dao động như gợn sóng nước, thậm chí không gian xung quanh cũng có gợn sóng, mà thứ Chu Ngạo phải đối kháng chính là từng đợt sóng này đến đợt sóng khác.

Bang!
Chu Ngạo đánh ra đòn cuối cùng rồi bị đẩy lùi về phía sau, nhưng tiếng đàn như có linh tính, tiếp tục đuổi theo hắn.

Tiên Thiên Canh Khí!
Chu Ngạo hô lên một tiếng, áo giáp Tiên Thiên Canh Khí lập tức phát ra thần quang.

Nhưng điều khiến Chu Ngạo khiếp sợ là gợn sóng của tiếng đàn có thể xuyên qua áo giáp Tiên Thiên Canh Khí, bất cứ nơi nào gợn sóng đó đi qua, áo giáp Canh Khí đều không thể ngăn cản, ngược lại còn bị chém từng nhát.

“Ôi…”, tất cả mọi người đều kinh ngạc.

“Không… không ngờ lại có thể xuyên qua phòng ngự của Tiên Thiên Canh Khí”.

“Tiếng đàn đó thực sự đáng sợ vậy sao? Ngay cả Tiên Thiên Canh Khí kim cang khó phá cũng không ngăn nổi?”

“Không phải Tiên Thiên Canh Khí không ngăn được tiếng đàn, mà là đạo hành của Chu Ngạo chưa đủ”, Diệp Thành nheo mắt, hắn có thể nhìn thấy rõ từng gợn sóng vô hình đó: “Mặc dù tiếng đàn của Cơ Tuyết Băng đáng sợ nhưng cũng không phải không chống lại được”.

Ầm!
Trên chiến đài, công thể Chu Ngạo đã run lên, hắn liên tục lùi lại phía sau, áo giáp Tiên Thiên Canh Khí đã bị tiếng đàn vô hình của Cơ Tuyết Băng đánh vỡ tan tành.

“Rốt cuộc đây là thứ gì?”, Chu Ngạo hết sức kinh hãi, Tiên Thiên Canh Khí mà hắn luôn tự hào đã bị phá vỡ, đây là chỗ dựa lớn nhất của hắn nhưng ở trước mặt Cơ Tuyết Băng lại như không tồn tại.

Uỳnh!
Binh khí bản mệnh đột nhiên rung lên rồi rơi ập từ trời xuống.

Nhưng ngay sau đó binh khí bản mệnh đã bị một sức mạnh vô hình chặn lại, không thể rơi xuống được nữa, linh huy thần quang phía trên trào ra nhanh chóng bị dập tắt, binh khí bản mệnh cũng lung lay sắp rơi.

“Không ngờ còn
[Diendantruyen.Com] Tiên Võ Truyền Kỳ
.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top