Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 320: 320: Mình Vẫn Còn Sống


……..

Đêm khuya, Diệp Thành mở mắt ra.

Hiện lên trong mắt hắn là cảnh tượng quen thuộc, và kí ức trước khi hôn mê vẫn còn đeo đẳng: Trận so tài tam tông, giao chiến với Cơ Tuyết Băng, bị hãm hại, ăn Thực Cốt Đan, bị xác chết chặn đường….

“Mình vẫn còn sống?”, Diệp Thành khàn giọng lên tiếng một cách mệt mỏi.

Hắn hít vào một hơi thật sâu, linh khí từ đất trời được hắn dẫn đường, cứ thế thâm nhập vào cơ thể hắn.

Chỉ là ngay sau đó khoé miệng hắn lại rỉ máu.


Đạo thương!  
Diệp Thành khẽ lau đi vết máu nơi khoé miệng, hắn bất giác nhìn vào linh hồn mình và nhận ra trên linh hồn có một viết thương bị đứt dài ba trượng, không những không hề liền lại mà ngược lại còn có xu hướng đứt lìa hơn.

“Liễu Dật sư huynh, xem ra chúng ta là cặp huynh đệ éo le rồi”, Diệp Thành lắc đầu bất lực, vùng đan điền bị nứt lìa có thể dùng tiên hoả để phục hồi nguyên trạng nhưng đạo thương trong linh hồn thì hắn thật sự bất lực.

“Tiểu tử, chơi lớn quá rồi”, đột nhiên, một giọng nói vang lên trong đầu Diệp Thành.

“Thái Hư Cổ Long?”, nghe giọng nói này, Diệp Thành bất ngờ: “Chính Dương Tông và Hằng Nhạc Tông cách nhau ít nhất phải hai trăm dặm, khoảng cách xa như vậy mà người vẫn có thể truyền âm đ ến sao?”  
“Truyền cái quái gì cơ chứ.

Ta dùng chín phần phân thân của ngươi làm trung gian thi triển bí pháp liên hệ với ngươi”.

“Ý....là ý này à?”  
“Tiểu tử, ngươi rất được đấy”, Thái Hư Cổ Long liếc nhìn chín phần phân thân của Diệp Thành: “Bị thương nặng như vậy, lại ăn phải Thực Cốt Đan năm vân mà không chết, ta thật sự thấy kì lạ đấy.

Một khi sử dụng Tiên Luân Cấm Thuật mà còn không chết,….”  
“Nửa đêm rồi, chúng ta có thể nói chuyện gì có ích được không?”, Diệp Thành nói bằng giọng không mấy dễ chịu: “Ngươi có biết trị đạo thương thế nào không?”
“Đạo thương không phải vết thương bình thường, vết thương này đã vượt qua khả năng chữa trị của mọi loại đan dược, muốn liền đạo thương thì phải nhờ vào Thiên Kiếp.

Mặc dù Thiên Kiếp có khả năng huỷ diệt khủng khiếp nhưng khi nó lại có thể tôi luyện thân thể con người và điều quan trọng hơn cả là nó cũng có thể tôi luyện linh hồn con người.

Với khả năng của ngươi thì ngươi có thể trải qua Thiên Kiếp, có lẽ sau khi trải qua Thiên Kiếp Tẩy Lễ, tạo hoá được tạo ra sau khi niết bàn trùng sinh sẽ khiến cho linh hồn của ngươi dù có vết thương nhưng sẽ được niết bàn trùng sinh tạo mới hoàn toàn.”  
“Thiên Kiếp có thể trị đạo thương sao?”, nghe được bí mật này, Diệp Thành tỏ ra vô cùng bất ngờ.


Nếu không phải Thái Hư Cổ Long xuất hiện thì có lẽ hắn sẽ vĩnh viễn không bao giờ biết được.

“Nhưng ta không thể tu luyện, không thể dẫn Thiên Kiếp một lần nữa.

Mà không dẫn được Thiên Kiếp thì ta không thể trị được đạo thương, đạo thương không được chữa trị căn bản không thể tu luyện, đây có khác gì là vòng tuần hoàn của cái chết đâu”, Diệp Thành tìm ra được vấn đề còn tồn tại.

.

||||| Truyện đề cử: Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình |||||
“Mặc dù ngươi không dẫn được Thiên Kiếp nhưng chẳng phải ngươi có thiên lôi sao?”, Thái Hư Cổ Long rung rung mi mắt liếc nhìn chín phần phân thân của Diệp Thành: “Thiên lôi của ngươi có lẽ chính là tàn lưu của việc ngươi độ Thiên Kiếp đang còn lưu lại trong cơ thể ngươi.

Nó là một phần của Thiên Kiếp, đương nhiên có thể trị đạo thương”.

Nghe Thái Hư Cổ Long nói vậy, Diệp Thành mới mỉm cười mừng rỡ: “Đúng là trời không tuyệt đường sống của con người”.


“Còn nữa, căn cơ tu luyện của ngươi đã bị tổn hại, cho dù đạo thương của ngươi được liền lại thì cũng cần tẩy lễ của Thiên Kiếp để giúp căn cơ tu luyện được niết bàn trùng sinh”.

“Ta hiểu rồi”.

“Chữa trị được đạo thương xong rồi bàn tới ức mạnh Huyền Linh do Huyền Linh Chi Thể để lại trong ngươi ngươi”, Thái Hư Cổ Long tiếp tục nói: “Thân ngươi mang Tiên Luân Nhãn, ở một ý nghĩa nhất định thì có nghĩa ngươi đang đứng cùng một bên với Tiên Tộc, Huyền Linh Chi Thể mang huyết mạch Thần Tộc, sức mạnh Huyền Linh do Huyền Linh Chi Thể để lại trong người ngươi xung khắc với Tiên Luân Nhãn, vả lại trong cơ thể của tiểu tử ngươi còn có ma huyết, huyết mạch của ma huyết và Tiên Luân Nhãn của Tiên Tộc, sức mạnh Huyền Linh của Thần Tộc đều có xung đột, cả ba xung đột với nhau, không xảy ra chuyện mới lạ”.

“Ngươi không nói thì ta cũng không biết còn có việc này nữa.

Chẳng trách mà ta vẫn luôn cảm thấy có ba luồng sức mạnh hỗn loạn trong cơ thể mình sau khi chiến đấu với Huyền Linh Chi Thể, khiến ta không thể ngưng tụ chân khí được như thường”, nói tới đây, Diệp Thành có phần hoài nghi: “Vậy cũng không đứng.

Huyết mạch của Ma Tộc và Tiên Luân Nhãn của Tiên Tộc cũng có xung đột nhưng trước đó sao ta lại không có cảm giác này?”.

 
Chương 321: 321: Trời Không Tuyệt Đường Sống Của Con Người


“Âm dương điều hoà, âm dương điều hoà ngươi hiểu không?”, Thái Hư Cổ Long nói với giọng không mấy dễ chịu: “Máu của Ma Tộc trong cơ thể ngươi và Tiên Luân Nhãn của Tiên Tộc cân bằng với nhau, cái là âm cái là dương cùng dung hợp nhưng Huyền Linh Chi Thể xuất hiện đã phá đi sự cân bằng đó.

Cả ba đương nhiên xung đột với nhau”.

Nói tới đây, Thái Hư Cổ Long lại cười: “Có điều, sức mạnh Huyền Linh bên trong cơ thể ngươi do Huyền Linh Chi Thể để lại đối với ngươi mà nói cũng là một tạo hoá nhỏ”.

“Ngươi có ý gì?”  
“Thần Tộc với khả năng phục hồi bá đạo, Tiên Tộc với sức công kích mạnh mẽ, Ma Tộc sau khi hoá ma thì khả năng tăng trưởng khủng khiếp.

Những điểm này ngươi có lẽ đã được trải nghiệm cả.

Ngươi sau khi hoá ma thì sức mạnh cũng mạnh lên rất nhiều.

Huyết mạch của tam tộc đều có ưu điểm riêng, còn sức mạnh mà Huyền Linh Chi Thể để lại trong cơ thể ngươi sau khi luyện hoá thì sẽ trở thành một phần trong cơ thể ngươi, sức mạnh Huyền Linh Chi Thể sau khi được luyện hoá sẽ cùng với máu của Ma Tộc, Tiên Luân Nhãn của Tiên Tộc hình thành nên thế cân bằng mới, điều này cũng có nghĩa rằng sức mạnh của Huyền Linh sau khi luyện hoá sẽ khiến ngươi có được khả năng phục hồi bá đạo nhờ kế thừa của Thần Tộc”.


“Nói vậy thì đúng là một tạo hoá mới.

Khả năng hồi phục của Huyền Linh Chi Thể thuộc về Thần Tộc, sức công phá trong Tiên Luân Nhãn của Tiên Tộc, khả năng nhân bản khi ma hoá của Ma Tộc kết hợp.

Sao ta cảm thấy mình lại được lợi vậy?”, Diệp Thành khẽ giọng nói.

“Sau tất cả là khả năng phát tán độc dược của Thực Cốt Đan”, Thái Hư Cổ Long lại lên tiếng, “tính độc của linh đan Thực Cốt Đan năm vân hết sức bá đạo, độc tính của nó lại thâm nhập vào xương cốt, máu, tứ chi bách cốt của ngươi.

Muốn loại trừ nó, nói khó cũng không khó mà nói dễ thì lại cũng dễ, một phương pháp đơn giản nhất đó chính là dùng bí pháp Man Hoang Luyện Thể của ngươi luyện triệt để nó…”  
“Ngươi biết cả Man Hoang Luyện Thể của ta?”, nghe tới Man Hoang Luyện Thể, Diệp Thành không khỏi kinh ngạc.

“Khà khà, ngươi nói xem”.

“Man Hoang Luyện Thể là bí pháp luyện thể tối cao của tộc người Man, nó không những là bí thuật luyện thể mà còn có linh tính, thi triển Man Hoang Luyện Thể có thể khiến tất cả những nhân tố bất lợi với cơ thể được đào thải ra ngoài”, Thái Hư Cổ Long tiếp tục nói: “Dùng nó để diệt trừ độc tính của Thực Cốt Đan là hợp lí nhất”.

“Không ngờ Man Hoang Luyện Thể còn có cả tác dụng như vậy, trước đây mình thật sự không nghĩ tới”, Diệp Thành tự nhủ.

“Cuối cùng chính là tuổi thọ của ngươi”, Thái Hư Cổ Long ngừng một lúc mới lên tiếng: “Tiên Luân Cấm Thuật mặc dù bá đạo nhưng ta khuyên ngươi sau này ít dùng thì hơn.

Trong một ngày mà ngươi dùng Tiên Luân Cấm Thuật tới hai lần đã khiến tuổi thọ bị mất mát quá lớn, sau này tìm nhiều linh dược tăng tuổi thọ mà dùng”.

“Cái này thì ta hiểu”, Diệp Thành khẽ gật đầu.

Có điều nói tới việc một ngày dùng Tiên Luân Cấm Thuật trong hai lần khiến hắn lại nghĩ tới một việc khác, đó chính là hai xác chết dị thường kia.


Cho dù là tới bây giờ thì hắn cũng cảm thấy khó hiểu.

Bốn người phía Sở Huyên liên thủ mà cũng không thể địch lại nổi xác chết như có linh trí giống con người kia, và khiến hắn phải liều mạng mới huỷ đi được.

Hai các xác đó quả thực hết sức đáng sợ.

Nghĩ vậy, Diệp Thành hỏi tiếp: “Ngươi vẫn bị phong ấn bên trong Chính Dương Tông, có từng nghe tới thứ gì kì quái của Chính Dương Tông chưa?”  
“Điều ngươi muốn hỏi là Âm Minh Tử Tướng sao?”, Thái Hư Cổ Long lên tiếng như biết Diệp Thành muốn hỏi gì: “Nếu nói thứ kì quái thì chính là Âm Minh Tử Tướng của Chính Dương Tông”.

“Cái gì là Âm Minh Tử Tướng?”, Diệp Thành cau mày, hắn chưa từng nghe nói tới thứ này khi còn ở Chính Dương Tông, rõ ràng đây là việc cơ mật tuyệt đối.

Với thân phận và địa vị của hắn thì không thể nào biết được.

“Âm Minh Tử Tướng dùng xác chết của con người, dùng sức mạnh của Phú Chú  luyện chế thành cỗ máy giết người, cơ thể xác th1t mạnh mẽ dị thường”, Thái Hư Cổ Long giải thích: “Từ trước tới giờ Chính Dương Tông vẫn luôn tìm kiếm xác chết cổ xưa mạnh mẽ để chuyện thành Âm Minh Tử Tướng.

Hiện giờ ngươi biết giới tu sĩ loài người các ngươi ti tiện và giải dối thế nào rồi chứ? Ngày ngày đào phần mộ của người ta lên, dùng một từ có thể hình dung đó là: Hỏng, dùng hai từ hình dung thì đó là: Thất Đức”.


“Âm Minh Tử Tướng”, Diệp Thành nheo mắt, không hề phản bác lại lại, hắn đang suy nghĩ tới một chuyện khác”.

“Nói vậy thì kẻ chặn chúng ta lại giữa đường chính là Âm Minh Tử Tướng rồi”.

.

_ ТгumTruу en.оR G _
“Nói vậy thì kẻ ra tay với chúng ta chính là Chính Dương Tông”.

“Kế hay lắm”, giọng nói của Diệp Thành lạnh hẳn lại, vả lại hắn còn có thể nghĩ tới Chính Dương Tông lật tìm xác chết luyện thành Âm Minh Tử Tướng nhất định có âm mưu lớn, tương lai không lâu nhất định sẽ dấy lên trận đại chiến với mưa máu”.

“Chính Dương Tông có bao nhiêu Âm Minh Tử Tướng?”, Diệp Thành hỏi lại..

 
Chương 322: 322: Nhảy Nhót Tung Tăng


“Ai biết được”, Thái Hư Cổ Long không chuyện gì không làm được, lần này lại xoè hai tay bất lực: “Ở đó có kết giới cực mạnh ngăn cách thần thức của ta, còn về việc giấu bao nhiêu Âm Minh tử tướng thì ngươi chỉ có thể đi hỏi Thành Côn thôi”.

“Đến ngươi còn không nhìn ra, vậy chắc chắn không phải con số nhỏ”, Diệp Thành cân nhắc: “Chuyện này nhất định phải nói trước với chưởng giáo sư bá, nếu bị đánh bất ngờ không kịp trở tay, với Hằng Nhạc mà nói sẽ là một tin tức khủng khiếp”.

“Bây giờ ngươi nghĩ những chuyện này cũng vô ích”, thấy chín phân thân Diệp Thành đều đang lo lắng, Thái Hư Cổ Long bất giác bĩu môi: “Có thời gian còn không mau chữa lành đạo thương đi”.

“Ta hiểu rồi”, bị Thái Hư Cổ Long cắt ngang thức tỉnh, Diệp Thành nhanh chóng ổn định suy nghĩ, bây giờ nghĩ nhiều hơn nữa cũng vô dụng, điều hắn phải làm là chữa lành đạo thương càng nhanh càng tốt rồi tìm lại tu vi đã mất của mình.

Roẹt! Roẹt!  
Ngay sau đó Diệp Thành khoanh chân ngồi xuống, nhẩm niệm triệu gọi Thiên Lôi.

Sấm sét đen kịt lập tức bao phủ toàn thân hắn.


Thiên Lôi bá đạo như từng mũi kim lại như từng cái dũa, mà nó càng giống lò lửa hơn, bao phủ linh hồn Diệp Thành bên trong, chữa lành vết nứt trên linh hồn hắn, tôi luyện trong gột rửa, lại gột rửa trong tôi luyện.

Đây là một quá trình trùng sinh niết bàn.

Chỉ trong một canh giờ, vết nứt lớn hơn ba tấc trước ngực hắn đã thu nhỏ còn hai tấc, muốn lành hẳn chỉ là vấn đề thời gian.

Cứ như vậy, ba canh giờ lặng lẽ trôi qua.

Sau ba canh giờ, Diệp Thành được Thiên Lôi gột rửa và tôi luyện, vết nứt trước ngực đã biến mất.

Hơn nữa sau khi được Thiên Lôi gột rửa và tôi luyện, hắn cảm nhận được rõ ràng linh hồn của mình trở nên ngày càng thuần khiết hơn, tia sức mạnh nguyên thần ấy cũng đã hoàn toàn dung hoà vào linh hồn của hắn trong quá trình niết bàn.

Phù!  
Hắn từ từ thở ra hơi mang theo khí đục, Diệp Thành trở mình nhảy xuống giường, dấu vết bệnh tật cuối cùng còn sót lại trên mặt cũng biến mất.

“Đúng là đi dạo một vòng quỷ môn quan mà!”, Diệp Thành vặn cổ, xoay hông, trong mắt hiện lên ánh nhìn lạnh lẽo: “Chính Dương Tông, tiểu gia đây vẫn còn sống, các người chờ đó đi”.

Nói xong hắn phất tay lấy túi đựng đồ ra, nắm một vốc đan dược nhét vào miệng.

Đan dược vào cơ thể nhanh chóng tan ra, biến thành tinh nguyên dồi dào truyền vào kinh mạch chính của cơ thể, cuối cùng trút vào vùng Đan Hải, sau khi được Tiên Hoả luyện hoá triệt để mới trở thành thành chân khí tinh khiết, vùng Đan Hải khô kiệt của hắn đã hồi phục trở lại.

Ực! Ực! Ực!  
Hắn liên tục uống đan dược, tu vi của hắn cũng tăng lên nhanh chóng.


Vì bị tụt từ tầng tám cảnh giới Nhân Nguyên xuống nên hắn có thể uống đan dược một cách thoải mái, có vùng Đan Hải rộng lớn, hắn chẳng hề có chút áp lực, chỉ trong vòng chưa đến một khắc, tu vi của hắn đã về lại tầng thứ nhất cảnh giới Nhân Nguyên.

Phù!  
Đến lúc này hắn mới thở ra một hơi thật dài đầy những thứ vẩn đục, không ăn thêm đan dược nữa.

Có lẽ không phải hắn không muốn ăn tiếp, mà là hắn đã hết đan dược rồi, đan dược có thể dùng về cơ bản đã bị hắn ăn hết.

“Bây giờ phải đi tìm linh dược tang tuổi thọ đã”, Diệp Thành vươn người rồi đi ra ngoài.

Bước ra ngoài, hắn nhìn thấy Sở Huyên đang cầm bát ngọc đi tới.

Thấy Diệp Thành nhảy nhót tung tăng, Sở Huyên sững sờ tại chỗ, đây đâu phải đồ nhi sắp chết hôm qua của cô? Cô đi ra ngoài mới chỉ năm sáu canh giờ, khi quay về mọi thứ đã thay đổi.

“Sư phụ, chào buổi sáng!”, Diệp Thành vừa chào hỏi vừa lại gần ngửi bát ngọc trong tay Sở Huyên, hai mắt hắn sáng lên, liên tục li3m môi.

Hắn nằm trên đất, hai tay ôm sau đầu, nằm đó như kẻ tội nhân.


Lúc trước bởi vì tiện tay, sờ vào nơi không nên sờ trên người Sở Huyên, hắn đã bị cô đánh cho một trận nhớ đời.

“Đã… đã khoẻ rồi?”, Bàng Đại Xuyên và Bàng Đại Hải của Vạn Bảo Các nhìn hắn chằm chằm.

“Ta không nhìn nhầm chứ? Không ngờ đạo thương đã lành rồi”, Đạo Giới Chân Nhân của Chấp Pháp Đại Điện và Đạo Huyền Chân Nhân thỉnh thoảng còn đưa tay dụi mắt.

“Thật… thật sự quá…”, Sở Linh đưa tay che miệng, nhất thời không nói nên lời.

“Tiểu tử, thế… thế này là thế nào?”, Từ Phúc của Linh Đan Các vô thức gãi đầu.

.

 
Chương 323: 323: Ngủ Một Giấc Tỉnh Dậy Là Lành Ạ


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Vẻ mặt mỗi người đều khác nhau, nhưng có một điểm chung là hai mắt đều trợn tròn.

Đêm qua Diệp Thành còn sống dở chết dở, hôm nay đã nhảy nhót tung tăng, nếu không Sở Huyên cũng không đánh hắn.

Chuyện này đã làm đảo lộn nhận thức của họ.

Bị thương nặng như vậy không chết, sau một đêm đã nhảy nhót tung tăng, cho dù là bọn họ cũng không khỏi cảm thấy kinh ngạc.

Mà Sở Huyên thì lồ ng ngực phập phồng kịch liệt, dữ tợn nhìn Diệp Thành, hai má đỏ bừng, không chỉ là xấu hổ mà còn là tức giận.

Cô không ngờ Diệp Thành lại dám suồng sã sờ vào nơi đó của mình, nếu mấy người phía Dương Đỉnh Thiên không đến, cô sẽ không ngần ngại đánh hắn từ sáng đến đêm.

Nhưng giận thì giận, trong lòng cô vẫn rất kích động.


Mới tối qua cô còn đang rơi nước mắt vì đồ nhi của mình, vậy mà sáng nay Diệp Thành đã nhảy nhót tung tăng khiến cô không chỉ vui mừng mà còn rất sốc, sự kỳ quái của Diệp Thành hoàn toàn vượt xa dự liệu của cô.

Đây là lần thứ mấy rồi? Hình như từ khi gặp Diệp Thành, chuyện như này đã diễn ra rất nhiều lần rồi!  
Mỗi lần Diệp Thành bị thương dù có nặng đến mấy cũng sẽ khoẻ lại, ngay cả Đan Hồn tầng tám cảnh giới Không Minh cũng không giết được hắn, cô cực kỳ nghi ngờ đồ nhi của mình là lão thiên gia chuyển thế, dù thế nào cũng không chết.

Khụ khụ!  
Tiếng bàn tán của mọi người cuối cùng vẫn bị tiếng ho khẽ của Dương Đỉnh Thiên cắt ngang, ông nhìn Diệp Thành cười bảo: “Tiểu tử, đạo thương… đạo thương của con lành lại bằng cách nào vậy?”  
“Ngủ một giấc tỉnh dậy là lành ạ”, Diệp Thành cười ngượng ngùng, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt ăn tươi nuốt sống của Sở Huyên, hắn lại vội vàng cúi đầu.

“Ngủ… Ngủ một giấc tỉnh dậy là lành?”, sắc mặt mấy người phía Dương Đỉnh Thiên cực kỳ thú vị, vết đạo thương mà ngay cả Thái thượng lão tổ của Hằng Nhạc Tông cũng bó tay, nhưng tên tiểu tử này chỉ ngủ một giấc là lành? Chuyện gì thế?  
Vẻ mặt mọi người thú vị nhưng Sở Huyên lại không khách sáo như vậy.

Cô xắn tay áo bước về phía trước, ấn Diệp Thành xuống đất ngay tại chỗ: “Nói, rốt cuộc làm sao lành được?”  

“Hôm qua người đã nói sẽ không đánh con nữa mà”, Diệp Thành bị ấn xuống đất bắt đầu gào khóc kêu to.

“Ta có nói à?”  
“…”
A!  
Trước Ngọc Linh Trì, Sở Linh đang liên tục đổ linh dịch vào đó để tinh nguyên bên trong đạt đến mức dồi dào nhất.

Tiếp theo đó Diệp Thành sẽ chữa lành đạo thương cho Liễu Dật ở trong Ngọc Linh Trì.

Cuối cùng hắn vẫn không chịu nổi áp lực mà nói ra bí mật thiên kiếp có thể chữa lành đạo thương.

Nhưng dù không nói thì hắn vẫn sẽ chữa lành đạo thương cho Liễu Dật.

Lúc trước khi hắn có Thiên Lôi, vẫn chưa biết Thiên Lôi có thể chữa lành đạo thương, hơn nữa khi ấy hắn cũng chưa gặp Liễu Dật, càng không biết huynh ấy có đạo thương, nếu không chắc chắn hắn đã giúp.

“Thiên Lôi thiên kiếp
[Diendantruyen.Com] Tiên Võ Truyền Kỳ
.

 
Chương 324: 324: Đó Là Ngoài Ý Muốn Thôi


Liễu Dật vẫn nhớ trong cuộc thi tam tông Diệp Thành bị thương nặng thế nào, cũng nhớ trạng thái của hắn sau khi uống Thực Đan Cốt năm vân, càng nhớ sau khi hắn cố gắng gượng sử dụng cấm thuật xong thì thảm cỡ nào, thật sự đã trở thành một kẻ bỏ đi.

Bây giờ thấy Diệp Thành đứng ở đây, sao hắn ta có thể không kinh ngạc?                “Dật Nhi, có một số việc sau này vi sư sẽ nói chi tiết cho con sau, bây giờ chữa lành đạo thương cho con trước đã!”, thấy Liễu Dật như thế, Dương Đỉnh Thiên mỉm cười ôn hoà.

Ông nói xong lời này, trong đôi mắt mờ tối của Liễu Dật chợt lướt qua một tia sáng sắc bén, hắn ta cực kỳ kích động nhìn Dương Đỉnh Thiên: “Sư tôn, mọi người có thể chữa lành đạo thương cho con rồi sao?”  
Đã từng có những lúc hắn gào thét trong lòng, vết đạo thương trên người khiến hắn không thể tiếp tục con đường tu luyện.

Hắn là đệ tử chân truyền thứ nhất của Hằng Nhạc Tông nhưng lại không thể mang vinh quang về cho tông môn, ngược lại sau cuộc thi tam tông còn trở thành kẻ vô dụng, điều này khiến hắn rất bất lực, cũng không cam tâm.

Bây giờ nghe thấy có người chữa được đạo thương cho mình, sao hắn có thể không kích động?  
“Sư phụ, đồ nhi cần… cần chuẩn bị gì không ạ?”, có lẽ vì quá mức kích động, Liễu Dật trước nay luôn điềm tĩnh cũng bắt đầu nói năng lộn xộn.


“Huynh không cần chuẩn bị gì đâu”, Diệp Thành lên tiếng: “Chỉ cần vào Ngọc Linh Trì là được”.

Hắn vừa nói dứt lời, Liễu Dật lại sửng sốt, hắn ta nhìn Diệp Thành, rồi lại nhìn mấy người Dương Đỉnh Thiên.

Liễu Dật không ngốc, đương nhiên nghe ra được người chữa đạo thương cho mình là Diệp Thành.

Hắn ta lại sốc thêm lần nữa.

Nhưng sau đó hắn vẫn lật đật vào Ngọc Linh Trì, hít sâu một hơi rồi ngồi xếp bằng bên trong.

“Có thể sẽ hơi đau, sư huynh cố chịu nhé”, Diệp Thành đã gọi Thiên Lôi ra bao phủ toàn thân Liễu Dật, bao phủ lấy linh hồn hắn rồi tìm vết nứt trên linh hồn hắn.

Hự…  
Trên mặt Liễu Dật lập tức hiện lên vẻ đau đớn, nhưng hắn cắn răng chịu đựng không kêu ra tiếng.

Nhìn vẻ mặt đau đớn của Liễu Dật, mấy người phía Dương Đỉnh Thiên muốn bước lên nhưng cuối cùng vẫn dừng lại.

“Sư huynh, huynh nghĩ Thiên Lôi có chữa được đạo thương của Dật Nhi không?”, Bàng Đại Xuyên dời ánh mắt từ Ngọc Linh Trì sang Dương Đỉnh Thiên.


“Đạo thương của Diệp Thành còn khỏi mà, khả năng Diệp Thành cũng chữa được cho Dật Nhi”, Dương Đỉnh Thiên hít một hơi thật sâu, mỉm cười nhìn Diệp Thành: “Tiểu tử này đã tạo ra quá nhiều điều không thể, ta tin nó làm được”.

“Nhưng thiên kiếp có thể chữa được đạo thương thật sự là khiến đệ không ngờ tới”, Từ Phúc nhẹ nhàng vuốt râu, liên tục cảm thán, nếu Diệp Thành không nói thì có lẽ họ sẽ không bao giờ biết.

“Nếu Diệp Thành thật sự có thể chữa khỏi cho Dật Nhi thì Hằng Nhạc Tông ta chẳng phải đã có hai thiên tài tuyệt thế rồi sao?”, Đạo Huyền Chân Nhân vừa nói vừa cười rạng rỡ.

“Đúng thế!”, vẻ mặt mọi người đều lộ vẻ mừng rỡ, Diệp Thành thì không phải nói, tiểu tử này đúng là yêu nghiệt.

Còn Liễu Dật, thiên phú của hắn ta cũng có thể gọi là yêu nghiệt, nếu không có đạo thương cản trở thì Hoa Vân của Chính Dương Tông và Chu Ngạo của Thanh Vân Tông cũng không phải đối thủ của hắn.

Như vậy Diệp Thành và Liễu Dật sẽ là thiên tài tuyệt thế của Hằng Nhạc Tông, sự tồn tại của họ khiến mấy người phía Dương Đỉnh Thiên nhìn thấy hy vọng, mà còn là một hy vọng vô cùng tươi sáng.

“Tiểu tử, ngươi thật sự quá thần bí”, trong tiếng xì xào của mọi người, Sở Huyên hít sâu một hơi, bất giác quan sát đồ nhi của mình một lượt từ trên xuống dưới, hắn có thể chữa được đạo thương thật sự khiến cô rất bất ngờ và chấn động.

Sắc mặt hắn tái nhợt như tờ giấy trắng, trán lấm tấm mồ hôi lạnh, nhưng hơi thở rối loạn của hắn đã dần ổn định lại.


“Sư bá, người đã biết kẻ chặn giết chúng ta là thế lực phương nào chưa ạ?”, Diệp Thành vừa điều khiển Thiên Lôi chữa trị cho Liễu Dật, vừa nhìn mấy người phía Dương Đỉnh Thiên.

Nghe hắn hỏi vậy, sắc mặt mọi người lập tức trở nên lạnh lẽo.

Có lẽ Hằng Nhạc Tông chưa bao giờ chịu thiệt lớn như vậy, tham gia cuộc thi tam tông mà suýt nữa bị diệt sạch.

“Vẫn đang điều tra”, Dương Đỉnh Thiên hít sâu một hơi trả lời Diệp Thành, sắc mặt càng lúc càng lạnh: “Nếu để ta biết là thế lực nào tính kế hãm hại Hằng Nhạc, ta nhất định sẽ không bỏ qua”.

“Không biết các sư bá đã nghe đến Âm Minh tử tướng chưa?”, Diệp Thành hỏi một câu như vô tình lại như cố ý..

 
Chương 325: 325: Ý Của Chưởng Môn Sư Bá Con Hiểu


“Âm Minh tử tướng?”, tất cả mọi người đều cau mày nhìn sang Diệp Thành: “Có phải con biết gì đó không?”  
“Âm Minh Tử Tướng là xác chết, sử dụng Phú Chú Ấn luyện thành vũ khí giết người.

Cơ thể của chúng mạnh mẽ dị thường, thậm chí còn khó hỏng hơn cả kim cang”, Diệp Thành nói lại lời của Thái Hư Cổ Long.  
“Ý con nói hai xác chết muốn giết chúng ta chính là Âm Minh Tử Tướng?”  
Diệp Thành gật đầu rồi nói lý do: “Trước kia con ở Chính Dương Tông từng là thành viên tình báo, vô tình phát hiện ra một bí mật trong tông.

Chính Dương Tông vẫn luôn tìm kiếm xác chết cổ mạnh mẽ, bây giờ nghĩ lại bọn họ tìm xác chết cổ khả năng là vì muốn luyện chế Âm Minh Tử Tướng”.  
“Chính Dương Tông”, nghe cái tên này, không chỉ Dương Đỉnh Thiên mà trong mắt tất cả mọi người đều hiện lên ánh nhìn lạnh lùng.  
“Chắc chắn là bọn họ”, Bàng Đại Xuyên lạnh lùng: “Có thể biết chắc lộ trình quay về của chúng ta như vậy, lại dám to gan ra tay với Hằng Nhạc Tông, ngoại trừ Chính Dương Tông thì ta thật sự không thể nghĩ ra cái tên thứ hai”.  
“Ta đã nghĩ tới bọn chúng từ trước rồi”.  

“Giở trò với cơ thể của xác chết, đúng là đáng hận”.  
“Khai chiến đi”, Bàng Đại Xuyên lớn giọng.  
“Yên tĩnh một chút nào”, Bàng Đại Hải mắng lại thể hiện ông ta phải nể mặt Dương Đỉnh Thiên.  
Dương Đỉnh Thiên nheo mắt, cau mày, khuôn mặt trầm ngâm.

Thân là chưởng giáo của Hằng Nhạc Tông, việc ông ta nghĩ đến đương nhiên sẽ khác Bàng Đại Xuyên: “Cho dù biết là Chính Dương Tông nhưng hiện tại cũng không dễ gì khai chiến, hai kẻ mạnh là Âm Minh Tử Tướng đó chúng ta đã từng lĩnh giáo.

Mặc dù thực lực không bằng tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên nhưng chí ít thì vẫn là kẻ mạnh ở cảnh giới Không Minh đỉnh phong.

Hiện giờ chúng ta căn bản không biết Chính Dương Tông còn giấu bao nhiêu Âm Minh Tử Tướng”.  
“Con đồng ý với cách làm của chưởng giáo sư bá”, Diệp Thành gật đầu: “Khả năng chiến đấu của cả Hằng Nhạc Tông không bằng Chính Dương Tông.


Nếu Chính Dương Tông thật sự còn giấu nhiều Âm Minh Tử Tướng và một khi khai chiến thì đối với Hằng Nhạc Tông chúng ta mà nói là sự hao tổn vô cùng lớn”.  
“Lúc này phải hết sức bình tĩnh”, Dương Đỉnh Thiên hít vào một hơi thật sâu nhưng nét lạnh lùng trong đôi mắt từ đầu tới cuối vẫn không hề tan.  
Sau bốn canh giờ, khi Liễu Dật thở ra một hơi mang theo tàn khí thì Diệp Thành mới thật sự kết thúc mọi việc.  
“Dật Nhi”, thấy vậy, mấy người phía Dương Đỉnh Thiên lần lượt tiến lên trước, thấy đạo thương của Liễu Dật đã liền lại, bọn họ hết sức ngỡ ngàng.  
“Diệp sư đệ, cảm ơn đệ”, Liễu Dật chắp tay tỏ lòng cảm kích Diệp Thành.  
“Liễu sư huynh, đệ thật sự không nhận nổi đâu”, Diệp Thành vội ngăn Liễu Dật lại.  
“Được rồi”, Dương Đỉnh Thiên mỉm cười, vỗ vai Liễu Dật và Diệp Thành: “Có hai người các con Hằng Nhạc Tông có gì mà phải buồn lo chứ”.  
“Vâng ạ”, Diệp Thành tươi cười biết rằng chắc chắn sẽ có chuyện hay.  
“Ta đi trước đây”, Dương Đỉnh Thiên phất đại bào bước vào hư không.

Liễu Dật cùng đi với ông ta.

Hiện giờ Liễu Dật đã lành đạo thương và là thời cơ tốt để tu luyện.  
“Chúng ta cũng đi”, mấy người phía Từ Phúc cũng lần lượt rời đi, trước khi đi còn không quên vỗ vai Diệp Thành cười rất sảng khoái.  
Tới khi mọi người đi hết cả, Diệp Thành mới liếc nhìn sang Sở Huyên ở bên, cười nói: “Sư phụ à, con xuống núi đi dạo chút nhé”..

 
Chương 326: 326: Người Nói Vậy Là Không Đúng Rồi


Nói rồi, hắn toan rời đi thì đột nhiên bị Sở Huyên lôi lại: “Tiểu tử, có một số chuyện ngươi không định nói với ta sao?”  
Sở Huyên mỉm cười nhìn Diệp Thành đầy ý tứ khiến hắn rợn cả người: “Khi ở trận so tài tam tông, tại sao ngươi lại biết nhiều bí thuật như vậy, còn thiên lôi của ngươi, mắt trái của ngươi nữa?”  
“Đều…đều là do một lão tiền bối truyền cho con”  
“Được, ngươi có bí mật ta không hỏi, giờ nói chuyện của chúng ta”, Sở Huyên nhìn Diệp Thành với vẻ mặt hứng thú: “Ngươi có biết trong kết giới Cửu Minh, bí thuật hợp thể của ta và muội muội vì sao lại thất bại không?”  
“Vì…vì sao ạ?”, Diệp Thành hiếu kì nhìn Sở Huyên.

“Vì thi triển bí thuật đó cần hai thể chất đều phải là trinh nữ”.

“Trinh…trinh nữ?”, nghe vậy, Diệp Thành lập tức có cảm giác chỉ muốn bỏ chạy.

Hắn dù có ngốc thế nào cũng có thể nghe ra ý của Sở Huyên là gì, đó chính là trong kết giới U Minh, Sở Linh đã nói ra chuyện đêm đó.

“Tiểu tử, có phải ngươi nhớ ra điều gì rồi không?”, Sở Huyên khoanh tay trước ngực mỉm cười nhìn Diệp Thành đầy hứng thú.

“Đó…đó chỉ là ngoài ý muốn thôi ạ”, Diệp Thành biết không giấu được nên bất giác ho hắng.


“Sau đó thì sao?”, Sở Huyên chớp mắt.

“Sau đó thì chúng con lên giường, thiên địa chứng dám con bị động, mãi tới khi Sở Linh ở trên người con rồi rên lên thật sự rất, rất!.

”  
“Ta bảo ngươi nói những lời này sao?”, không đợi Diệp Thành nói xong, Sở Huyên đã vung tay giáng cái bạt rồi nói với Diệp Thành bằng giọng không mấy dễ chịu: “Ta hỏi ngươi định xử lý việc này thế nào?”  
Sở Huyên thật sự tức đến mức hồ đồ, trong đôi mắt như muốn toé lửa.

Cô thật sự không biết Diệp Thành thật sự ngờ nghệch hay đang giả ngờ nghệch khiến cô nghe tới chuyện này mà còn phải đỏ mặt.

Phía này, Diệp Thành suýt chút nữa thì chỉ còn nước vùi đầu vào đũng qu@n, hắn đã hiểu nhầm ý của Sở Huyên rồi.

“Nói thẳng ra thì ngươi định xử lý việc này thế nào?”, Sở Huyên lại lần nữa trừng mắt.

“Cũng không thể bắt con cưới…cưới cô ấy chứ?”, Diệp Thành ho hắng: “Cho dù con đồng ý thì cô ấy chưa chắc đồng ý, chúng con mà lên giường thật thì con sợ nửa đêm sẽ bị cô ấy bóp… bóp ch3t mất”.


“Ồ, ngươi cũng có lúc biết sợ sao? Lúc phong lưu sao không nhớ tới những điều này?”  
“Sư phụ, người nói vậy là không đúng rồi”, Diệp Thành nói lại: “Lúc đó tình thế khẩn cấp, người cũng biết sự lợi hại của Hợp Hoan Tán thế nào mà.

Nếu con không ra tay thì nói không chừng muội muội của người sẽ bị tàn phế mất”.

“Nghe ý của ngươi thì ta phải cảm ơn ngươi rồi?”, Sở Huyên mặt mày tươi cười nhìn Diệp Thành.

Thấy khuôn mặt quen thuộc đó của Sở Huyên, Diệp Thành tặc lưỡi cười trừ: “Cảm…cảm ơn thì không cần, sau này người bớt đánh con là được”.

Nói rồi, bủm một tiếng, hắn nhảy vào Ngọc Linh Trì rồi ngồi trong đó hít một hơi thật sâu vận hành bí pháp luyện thể.

Các lỗ chân lông dãn ra, nuốt trọn tinh nguyên bên trong Ngọc Linh Trì.

Tiếp sau đó, nước trong Ngọc Linh Trì sủi lên, hình thành một vòng xoáy, tinh nguyên dồi dào như tìm được lỗ thoát, cứ thế chảy về phía Diệp Thành, thông qua từng lỗ chân lông của Diệp Thành trút vào cơ thể hắn.

Diệp Thành cũng không hề từ chối, cơ thể hắn như cái thùng không đáy, hấp thu thật lực tinh nguyên dồi dào kia.

Rào! Rào!.

 
Chương 327: 327: Tiền Đồ Của Hằng Nhạc Tông


Tiếng động này liên tiếp vang lên, Ngọc Linh Trì được ngưng tụ bởi nhiều loại linh dược, bên trên là tinh hoa của trời đất, bên dưới là khí nguyên đại địa, tinh nguyên trong đó dồi dào vô cùng giúp tu vi của Diệp Thành không ngừng lên cao.

Hắn cứ thế ngồi hết cả đêm.

Còn tu vi của hắn cũng từ tầng thứ nhất cảnh giới Nhân Nguyên lên tới tầng thứ chín cảnh giới Nhân Nguyên, vả lại còn gần tiến tới cảnh giới Nhân Nguyên đỉnh phong, khí thế dồi dào khiến mái tóc đen của hắn tung bay.

Cũng vì hắn không kiêng dè hấp thu tinh nguyên của Ngọc Linh Trì nên mức độ tinh tuý trong bể không còn được như trước.

“Đồ đệ này của ta rốt cục là quái thai gì chứ?”, ở phía xa một bóng hình đứng đó, miệng thảng thốt bằng giọng kinh ngạc.

Khi trời còn chưa sáng, các đệ tử và trưởng lão của Hằng Nhạc Tông đã khoác lên mình bộ đạo bào mới.

Nếu nhìn từ trên cao xuống thì đây là cảnh tượng rợp bóng người, giống như dòng nước lũ cứ thế chảy về phía đại điện của Hằng Nhạc Tông, không chỉ có các đệ tử và trưởng lão ở nội môn mà đến đệ tử và trưởng lão ở ngoại môn cũng tới tham gia đông đủ.


Hôm nay chính là ngày chúc mừng.

Chúc mừng ai? Đương nhiên là chúc mừng công lao của chín đại đệ tử chân truyền trong Hằng Nhạc Tông rồi.

Trong trận so tài tam tông, mặc dù có tám người bị loại nhưng bọn họ đã đi một chặng đường quả cảm cố gắng vào vòng chung kết, còn đánh bại được Huyền Linh Chi Thể bất bại trong truyền thuyết làm chấn động Đại Sở, dành lấy vinh dự cho Hằng Nhạc Tông.

Lúc này, hai phía trái phải bên dưới đại điện Hằng Nhạc Tông là chín trăm chín mươi chín tầng mây với hai hàng trưởng lão đứng dày đặc.

Dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, chín bóng hình từ từ đi lên tầng mây: Ngọc Nữ Phong Diệp Thành, Thiên Huyền Phong Liễu Dật, Ngự Kiếm Phong Nhiếp Phong, Ngọc Linh Phong Nam Cung Nguyệt, Liệt Diệm Phong Tư Đồ Nam, Thiên Huyền Phong Đoàn Ngự, Ngọc Tâm Phong Dạ Vô Tuyết, Thiên Chủ Phong Dương Bân, Thiên Sơn Phong Thạch Nham.

Không sai, Diệp Thành xếp ở vị trí đầu tiên, hắn đánh bại Huyền Linh Chi Thể và chính là đệ tử chân truyền đệ nhất danh chính ngôn thuận của Hằng Nhạc Tông.

Có thể thấy Diệp Thành và Liễu Dật mặt mày vẫn tái nhợt, trên khuôn mặt còn mang theo trạng thái bệnh tật, vả lại khí tức cũng hỗn loạn, lúc mạnh mẽ, lúc lại yếu ớt khiến người ta nhìn mà không khỏi cau mày.

Không sai, bọn họ dùng Khi Thiên Phù Chú mà Dương Đỉnh Thiên đưa cho.


Bọn họ làm thế này rất dễ hiểu, vì cả hai quá xuất sắc, khó tránh khỏi bị các thế lực khác nhằm vào.

Hành động này của Dương Đỉnh Thiên cũng chính là muốn các thế lực lớn tưởng rằng Diệp Thành và Liễu Dật đang ở thế yếu, sẽ không trở thành mối uy hiếp của mình.

Nói một cách khác thì đây chính là cách để bảo vệ bọn họ.

Ai lại ra tay với kẻ không còn trở thành mối đe doạ của mình? Lãng phí thời gian.

Đương nhiên không phải tất cả mọi người đều hân hoan như cô.

Bên dưới, ở tầng mây hai bên, rất nhiều người mặt mày tôi độc.

“Cho dù có vinh quang thì ngươi chẳng phải vẫn là tên bỏ đi sao?”, thủ toạ Địa Dương Phong ở ngoại môn - Cát Hồng nhìn chằm chằm vào Diệp Thành mà cười hằn học.

“Cho ngươi đứng đầu trong số đệ tử chân truyền của Hằng Nhạc Tông thì đã sao, chẳng qua cũng là hư danh mà thôi, suy cho cùng chỉ là một tên bỏ đi không hơn không kém”, thủ toạ ở ngoại môn Nhân Dương Phong - Thanh Dương Chân Nhân nhìn Diệp Thành và cười lạnh lùng.

.

 
Chương 328: 328: Cảm Ơn Vì Ngươi Vẫn Còn Sống


“Cho ngươi cái vinh dự này là coi trọng ngươi rồi, một tên phế nhân không thể tu luyện, ngươi sớm muộn gì cũng bị tông môn đuổi đi”, Triệu Chí Kính của Giới Luật Đường ở ngoại môn mặt mày giữ tợn.

Cũng giống bọn họ, Tử Sam, Giang Hạo, Doãn Chí Bình, Khổng Tào, Tả Khâu Minh, Giang Dương tên nào tên nấy hằn học khó chịu, khi thấy khuôn mặt tái nhợt với khí tức hỗn loạn của Diệp Thành, chúng bật cười không chút kiêng dè: “Diệp Thành, cuối cùng ngươi cũng chỉ là một tên ăn hại bỏ đi, đợi đấy cho ta, đợi bọn ta vào được nội môn, ngươi sẽ chết rất khó coi”.

Tề Dương ở bên thầm gào thét trong lòng, đôi mắt hằn lên từng đường vân máu, hắn nhìn Diệp Thành chằm chằm, hắn chính là đệ tử chân truyền thứ tám của Hằng Nhạc Tông, vinh dự ngày hôm nay vốn thuộc về hắn, ấy vậy mà vì Diệp Thành nên hắn đã mất đi vị trí đó.

Giết! Giết! Giết!  
Ở bên, Tề Hạo cũng chẳng khác gì, trong lòng hắn gào thét, sát khí với Diệp Thành đã ở mức không thể kiềm chế nổi.

“Cho ngươi thêm vinh quang một chút thì đã sao, ngươi cũng chỉ là một tên bỏ đi mà thôi”, Tô Tâm Nguyệt tức tối ngực cứ thế phập phồng, cho tới bây giờ, mặc dù cô ta nhận thức được cái sai của bản thân nhưng lại tự dối lòng.

Đương nhiên, không phải tất cả các đệ tử đều như vậy.

Giống như đụn thịt này, lúc này hai đôi mắt hí híp lại sáng bừng nhìn Diệp Thành: “Khốn khiếp, trông thấy tiểu tử này, sao ta lại thấy ngứa tay thế nhỉ?”  

“Ta cũng vậy”, ở bên, Tạ Vân cũng lên tiếng.

“Hắn là tên yêu nghiệt đánh mãi không chết sao?”, Hoắc Đằng tặc lưỡi: “Ta thật sự còn tưởng rằng hắn đã chết rồi nữa”.

“Tiểu sư đệ này của chúng ta thật khiến người ta phải kinh ngạc”, mấy người phía Vương Lâm cũng xuýt xoa, trong ánh mắt rõ vẻ trầm trồ.

“Cảm ơn vì ngươi vẫn còn sống”, Tề Nguyệt mỉm cười nhìn Diệp Thành, trong đôi mắt mang theo ánh nhìn phức tạp, tên tiểu sư đệ mà trước kia cô coi thường hiện giờ lại khiến cô ngưỡng mộ bởi thành tựu kinh người.

“Một tu sĩ ở tầng thứ tám cảnh giới Không Minh còn không gi ết chết được hắn kia mà”, nhìn Diệp Thành, hai bên tầng mây vang lên tiếng bàn tán xôn xao.

“Nghe nói trước đây hắn là đệ tử của Chính Dương Tông vả lại còn là người thương của Huyền Linh Chi Thể”, có người khẽ giọng nói, “trận chiến cuối cùng trong trận so tài tam tông hắn còn đánh bại Huyền Linh Chi Thể nữa.

Thế giới này điên thật rồi, cách cả một cảnh giới lớn như vậy, Huyền Linh Chi Thể có thể bại trong tay hắn, thật không hiểu nổi”.


“Nghe nói hắn còn có chân hoả và thiên lôi nữa.

Đúng là đã đánh giá tấp tên này rồi”.

“Ăn phải Thực Cốt Đan năm vân mà vẫn còn có thể sống đúng là một kì tích”, có người trầm trồ, “ta nghe nói khi trận so tài tam tông kết thúc, hắn đã bị đánh cho bán sống bán chết, ăn phải Thực Cốt Đan năm vân huỷ hoại tu vi, nào ngờ hắn vẫn có thể đứng dậy”.

“Vậy cũng rất lạ mà”, Thạch Nham nói thêm.

“Nếu như là ta thì e rằng đã đi chầu Diêm Vương rồi”, Dạ Vô Tuyết tặc lưỡi.

“Còn việc tu luyện, đệ cũng đừng nghĩ nhiều, nếu có ai dám bắt nạt đệ thì ta sẽ xử kẻ đó”, Tư Đồ Nam nói một câu khiến mấy người phía Nhiếp Phong phải cau mày.

Mặc dù Diệp Thành có thể đứng dậy nhưng bọn họ biết tu vi của Diệp Thành đã tiêu tán, căn cơ tu luyện cũng bị huỷ hoại, đã không còn khả năng tu luyện nữa, vì vậy bọn họ có phần áy náy.

Nếu không phải là Diệp Thành thì e rằng bọn họ đã chết trong kết giới Cửu Minh rồi.

.

 
Chương 329: 329: Uống Rượu Thôi


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Diệp Thành nghe vậy thì chỉ bất giác nhìn Liễu Dật mỉm cười.

Cả hai người hiểu hơn ai hết hiện giờ bọn họ không phải là phế nhân, nếu không phải có Khi Thiên Phù Chú che chắn thì khí tức của bọn họ sẽ mạnh hơn những người khác rất nhiều.

Đương nhiên, cả hai người sẽ không đem những việc này mà nói với mấy người phía Tư Đồ Nam.

Vẫn là câu nói đó, mọi thứ đều phải xuất phát từ sự an toàn của mình, thận trọng một chút vẫn hơn, nếu không, một khí các thế lực lớn như Chính Dương Tông nhòm ngó thì nhất định sẽ nghĩ đủ mọi cách trừ khử cả hai người.

Dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, mấy người phía Diệp Thành bước lên vân đài xếp thành một hàng ngay ngắn.

“Tốt lắm”, nhìn chín đệ tử chân truyền, Dương Đỉnh Thiên cười ôn hoà.

“Chưởng môn sư bác, mau lấy phần thưởng ra đi ạ, con buồn đi tiểu quá”, Tư Đồ Nam lẻo mép: “Con biết người chuẩn bị cho chúng con bảo bối mà”.

“Đương nhiên rồi”, Dương Đỉnh Thiên bật cười: “Các con dành vinh quang về cho Hằng Nhạc, người làm chưởng giáo như ta đương nhiên sẽ không tiếc gì rồi”.


Nói rồi, Dương Đỉnh Thiên phất đại bào, chín túi đựng đồ bay ra lần lượt hiện lên trước mặt chín đệ tử.

Đương nhiên, Dương Đỉnh Thiên cũng rất công bằng, phần thưởng trong chín túi đựng đồ sẽ khác nhau.

Ví dụ như Liễu Dật và Diệp Thành thì đương nhiên sẽ nhận được nhiều hơn còn mấy người phía Nhiếp Phong hay Nam Cung Nguyệt phần thưởng sẽ ít hơn một chút.

“Có tiền thật là tốt”, Diệp Thành xoa xoa tay nhận lấy túi đựng đồ, hắn nheo mắt ngó vào trong, tiền trong này quả là không ít.

“Được rồi, ngồi vào vị trí đi”, Dương Đỉnh Thiên phất tay.

“Uống rượu thôi”, Dương Đỉnh Thiên vừa dứt lời, Tư Đồ Nam đã kéo mấy người phía Diệp Thành cùng đi.

Chưởng giáo đã có lời rồi, đệ tử và trưởng lão đương nhiên sẽ không nhàn rỗi.

Diệp Thành, Hùng Nhị, Hoắc Đằng, Tạ Vân và Tư Đồ Nam xúm lại với nhau, Tề Dương, Tề Hạo, Tả Khâu Minh, Khổng Tào cùng một nhóm, Đạo Huyền Chân Nhân, Từ Phúc và Bàng Đại Xuyên quây quần một nhóm, Triệu Chí Kính, Cát Hồng về cùng một nhóm.


Bữa tiệc rượu diễn ra trong bầu không khí hết sức náo nhiệt.

“Tiểu tử, tên khốn khiếp, ngươi có biết ta ngày ngày đều tới Ngọc Nữ Phong tế rượu ngươi không hả?”, trước bàn tiệc, giọng Hùng Nhị vang vọng nhất, vả lại hắn còn cất giọng rất cao.

“Thôi đừng nhắc lại nữa, cạn đi”, Diệp Thành có vẻ rất vui mừng, hắn không dùng chén, cứ thế cầm bình rượu trút vào miệng.

“Chúng ta lại là bằng hữu tốt của nhau.

Ha ha ha….

”  
“Sau này bọn ta bảo vệ ngươi, ai dám bắt nạt ngươi, ta giết kẻ đó”.

Tất cả mọi người cười nói rôm rả, những tiếng tấm tắc trầm trồ đương nhiên không thiếu.

“Tin tình báo báo về như vậy ạ”, bên dưới, một chưởng lão lắp bắp: “Hiện giờ Hằng Nhạc Tông đang tổ chức yến tiệc, nội gián của Chính Dương Tông quả thực đã trông thấy Diệp Thành ở đó”.

“Khốn khiếp”, Thành Côn tức tối tung chưởng khiến một cái bàn ở bên vỡ tan.

[Diendantruyen.Com] Tiên Võ Truyền Kỳ
.

 
Chương 330: 330: Tạo Hoá Chưởng


Đêm tối, trước đại điện Hằng Nhạc Tông lũ lượt bóng người lảo đảo bước đi.

Mặc dù đều là tu sĩ, có thể dùng linh lực hoá giải men say nhưng phần lớn mọi người đều không muốn như vậy, mấy khi mới được say một lần, bọn họ vẫn rất muốn tận hưởng cảm giác này.

Không biết mất bao lâu, những bóng người kia mới dần dần rời đi.

Còn chín người phía Diệp Thành không hề về núi riêng của mình, ngược lại được Dương Đỉnh Thiên dẫn tới một địa cung.

Lúc này, bọn họ đứng trước một cửa đá khổng lồ, cửa đá kia bị phong ấn mang theo luồng khí tức cổ xưa, bên trên khắc dày những phù văn, trước cửa còn có hai Thái Thượng trưởng lão canh gác.

“Khí tức thật huyền diệu”, Diệp Thành liếc nhìn và bất giác trầm trồ.


“Chưởng môn sư bác, đây là nơi nào ạ?”, phía này, Tư Đồ Nam đã hoá giải tửu ý, nhìn cửa đá rồi lại nhìn sang Dương Đỉnh Thiên.

“Vạn Thuật Bảo Điện”.

“Vạn Thuật Bảo Điện?”, tất cả mọi người ngơ ngác nhìn nhau, từ ánh mắt của bọn họ không khó nhận ra bọn họ đều không biết tới nơi này trước đó.

“Vạn Thuật Bảo Điện đã có từ khi Hằng Nhạc Tông lập phái”, biết tất cả đều đang thắc mắc, Dương Đỉnh Thiên mỉm cười chậm rãi lên tiếng: “Điện này ngưng tụ ý cảnh cảm ngộ của tiền bối Hằng Nhạc, phần lớn đều là bí pháp huyền thuật, cũng có lĩnh ngộ đối với tu luyện và chính là Quế Bảo của Hằng Nhạc Tông”.

“Còn có một nơi hay ho thế này sao?”, tất cả mọi người đều sáng mắt lên.

“Một nơi quá hay ho”, người kích động nhất vẫn là Diệp Thành, hắn đã có sự chuẩn bị trước cho việc phục chế lại tất cả bí pháp huyền thuật ở Vạn Thuật Bảo Điện.

Vù! Vù!  

Phía này, cửa đá khổng lồ đã từ từ mở ra, một luồng khí tức kì diệu và cổ xưa bao trùm.

“Vào trong đi, các con có chín ngày, không được thêm”, Dương Đỉnh Thiên mỉm cười nói bằng giọng ôn hoà.

Thấy vậy, Diệp Thành cũng không nhàn rỗi, hắn sải bước vào trong.

Vạn Thuật Bảo Điện này với không gian rộng lớn vả lại còn chưa đi được mấy bước thì hắn đã có thể trông thấy một luồng khí tức huyền diệu lướt qua, trong mỗi một luồng khí tức ít nhiều đều có một loại ý cảnh bí pháp huyền thuật hoặc là lĩnh hội với tu luyện.

“Côn Nguyên Ấn”.

“Tạo Hoá Chưởng”.

“Lăng Tiêu Chỉ”.

.

 
Chương 331: 331: Có Quá Nhiều Bí Thuật


Diệp Thành cứ thế di chuyển và tìm được rất nhiều ý cảnh của bí thuật, thế nhưng hắn không hề ngồi xuống lĩnh hội vì những huyền thuật đó đối với hắn mà nói căn bản không có mấy tác dụng.  
Vút! Vút! Vút!  
Ngay sau đó, âm thanh tiếng kiếm vang vọng khiến Diệp Thành không khỏi chú ý.  
Phía trước là hàng nghìn hàng vạn luồng khí dị thường bay qua bay lại, vả lại mỗi một luồng khí đều mạnh mẽ khác thường, không cần nói cũng biết những luồng khí này đều mang theo bí pháp về kiếm, hơn nữa số lượng cũng không hề ít.  
“Chính là nó”, Diệp Thành sải bước tới, hắn khoanh chân ngồi dưới đất dẫn dụ từng ý cảnh về kiếm.  
Vút! Vút! Vút!  
Những khí tức huyền diệu của bí thuật về kiếm như có linh tính, khi được Diệp Thành dẫn dụ thì lần lượt ngưng tụ về phía Diệp Thành, bao quanh hắn.

Tiếng kiếm sắc lẹm vang lên rất chói tai.  

Diệp Thành tĩnh tâm hoà vào bí cảnh về kiếm.

Hắn nhận ra những bí thuật mà bí cảnh này chứa đựng có công kích, có phòng ngự, cũng có công pháp nhất thể.

Mặc dù chúng đều có ưu điểm riêng nhưng lại cùng có đặc điểm chung là huyền diệu vô cùng.  
“Hay lắm”, Diệp Thành mỉm cười, hắn hoà mình vào trong đó.  
Mọi thứ đều được tiến hành theo trật tự, chín đại đệ tử chân truyền người nào người nấy đều khoanh chân tĩnh tâm lĩnh hội.

Bên trong Vạn Thuật Bảo Điện trở nên im ắng lạ thường.  
…….  

Trong Ngọc Nữ Các của Ngọc Nữ Phong.  
Sở Huyên ngồi đó một tay chống má nhìn Sở Linh ở bên cười nói: “Muội muội, muội không định nói gì sao?”  
“Ôi chao tỷ à, tỷ vẫn không tha cho muội chuyện này sao?”, Sở Linh đỏ bừng mặt xấu hổ.  
“Không phải ta không bỏ qua mà muội cũng phải có thái độ gì đó với việc này chứ?”  
“Thái…thái độ?”, mặt Sở Linh càng đỏ lựng hơn, cô bất giác cúi đầu nói năng lắp bắp.  
“Linh Nhi, đừng giả vờ hồ đồ nữa”, Sở Huyên lại lần nữa mỉm cười rồi đứng dậy nhìn ra bên ngoài: “Ta cho muội vài ngày suy nghĩ, nếu muội đồng ý thì tỷ tỷ lập tức chuẩn bị hôn lễ cho muội”.  
Trong thời gian này, hắn không hề đứng dậy mà liên tục dẫn dụ luồng khí, nắm bắt ý cảnh bên trong và tĩnh tâm lĩnh hội.  
Diệp Thành không ngừng diễn tiến lại ý cảnh.

Hắn dùng Tiên Luân Nhãn diễn tiến lại huyền cơ của rất nhiều bí thuật về kiếm, từ đó tìm ra căn nguyên, biến phức tạp thành đơn giản, rất dễ nắm bắt được tinh tuý bên trong đó.  
“Phòng ngự có Tiên Thiên Canh Khí, trận đồ bát quái, tấn công đại chiêu có Phong Thần Quyết, Bát Hoang Trảm, có những thứ này thì mình là đại thần thông về tấn công rồi”, Diệp Thành nhắm mắt thầm nhủ.  
“Có quá nhiều bí thuật về kiếm như vậy, có khả năng hòa thành một loại bí thuật hay không?”.

 
Chương 332: 332: Lẽ Nào Là Tên Tiểu Tử Đó”


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


“Kiếm đứng đầu trong hàng trăm loại binh khí, mạnh mẽ vô cùng”.

“Mình cần phương pháp đúc Vạn Kiếm, hoá một thành vạn kiếm, hoá vạn kiếm thành một kiếm”.

“Vạn kiếm, Triều Tông”.

“Chính là mày”, Diệp Thành lại lần nữa mỉm cười.

Lần này, tâm thế của hắn không ngừng qua lại giữa các ý cảnh về kiếm, hoà những tinh tuý của bí thuật về kiếm vào làm một và dùng Tiên Luân Nhãn để diễn tiến lại.

Hắn lại ngồi tiếp ba ngày.

Tới ngày thứ sáu, xung quanh cơ thể Diệp Thành có sự thay đổi, có kiếm khí bao quanh, có âm thanh vút vút của kiếm vang lên, vả lại không phải âm thanh của một thanh kiếm mà là của nhiều thanh kiếm, nghe hết sức chói tai.


Ngày thứ bảy, hắn từ từ đứng dậy nhưng vẫn không hề mở mắt.

Vút!  
Sau khi âm thanh này vang lên, kiếm Xích Tiêu xuất hiện trong tay hắn, được hắn vung từ từ.

Tiếp sau đó chính là quá trình rất dài.

Diệp Thành vừa chìm trong ý cảnh vừa vung kiếm Xích Tiêu, động tác của hắn lúc chậm lúc nhanh, thanh kiếm lúc trầm lắng lúc vang lên âm thanh sắc lẹm.

Cứ vậy, hai ngày dần trôi qua.

“Tới ngày cuối cùng rồi, đi thôi”, vẫn là Tư Đồ Nam lên tiếng đầu tiên.


Tâm trạng của hắn hết sức phấn chấn, trông bộ chín ngày ở Vạn Thuật Bảo Điện hắn đã học được không ít bí pháp.

“Đúng là tạo hoá mà”, Thạch Nham cũng đứng dậy.

“Ta cảm thấy tâm thế đều thăng hoa”, Dạ Vô Tuyết cũng kết thúc, từ từ đi tới, mỉm cười tươi như hoa, trông nét mặt của cô thì trong chín ngày này cô đã không hề nhàn rỗi, học được rất nhiều bí thuật hay ho.

“Đi thôi”, ở một hướng khác, Liễu Dật, Nhiếp Phong và Nam Cung Nguyệt lần lượt đi tới, tâm trạng phấn chấn.

“Ấy, Diệp Thành đâu?”, khi mọi người xúm lại với nhau thì Tư Đồ Nam đảo mắt một vòng và nhận ra không thấy Diệp Thành đâu cả.

Vút! Vút! Vút!  
Đương lúc mọi người ngỡ ngàng thì ở nơi sâu nhất trong Vạn Thuật Bảo Điện vang lên từng âm thanh của kiếm giống như có rất nhiều thanh kiếm đồng thời chém ra hết sức chói tai.

“Lẽ nào là tên tiểu tử đó?”  
“Nhiều…nhiều kiếm quá”.

[Diendantruyen.Com] Tiên Võ Truyền Kỳ
.

 
Chương 333: 333: Mọi Người Tới Đây Từ Bao Giờ Vậy


Vạn Kiếm Triều Tông!  
Sau tiếng hô khẽ của hắn, hàng vạn đường kiếm ảnh xung quanh hắn lần lượt rung lên giống như nghe được hiệu lệnh, mũi kiếm hướng về phía mà Diệp Thành chỉ, hàng vạn thanh kiếm cùng bay đi.

Vút! Vút! Vút!  
Đột nhiên, trong Vạn Thuật Bảo Điện vang lên từng âm thanh sắc lạnh, mỗi một đường kiếm đều mang theo uy lực khủng khiếp, vạn kiếm cùng bay ra bá đạo đến tuyệt đối, mỗi một đường kiếm đều mang theo kiếm ý huyền diệu.

Cảnh tượng hoành tráng này khiến mấy người phía Tư Đồ Nam nhìn mà thẫn thờ.

“Đây….

đây là kiếm trận sao?”, Thạch Nham há miệng.

“Không phải là kiếm trận”, Liễu Dật trầm ngâm: “Chính là một loại kiếm pháp thần thông biến bản thân thành người đứng đầu trong vạn kiếm, điều khiển vạn kiếm trở thành thần binh, tâm thay đổi thì kiếm tất thay đổi, một kiếm hoá thành vạn kiếm, Vạn Kiếm Triều Tông”.

“Hoá…hoá ra là vậy”, nghe Liễu Dật giải thích, Tư Đồ Nam vô thức nuốt nước bọt.


“Diệp Thành sư đệ không thể tu luyện được nữa mà vẫn có thể lĩnh hội ra được bí pháp thần thông mạnh mẽ thế này, đây quả là khả năng yêu nghiệt”.

“Ta không thể bằng đệ ấy được”.

“Về một”, khi mọi người còn đang ngỡ ngàng thì Diệp Thành ở phía cách đó không xa hẽ hô lên.

Tiếp sau đó, hình ảnh của hàng vạn kiếm bay ra lần lượt hợp với cơ thể hắn biến mất không thấy vết tích, còn khí thế của Diệp Thành cũng có sự thay đổi lớn, giống như một thanh thần kiếm tuyệt thế.

Ngay sau đó, hình ảnh vạn kiếm biến mất còn khí tức về kiếm trên người Diệp Thành cũng dần được thu vào trong cơ thể, hắn trở nên bình thường giống như một người thường vậy.

Phù!  
Lúc này, Diệp Thành mới từ từ hả ra một hơi mang theo tàn khí.

Hắn mở to đôi mắt, đôi mắt đen kia trở nên xa xăm.


Có lẽ Vạn Kiếm Triều Tông của hắn vẫn còn thiếu sót nên chưa thể đạt tới hoá cảnh, giống như luyện thể vậy, cần có sự tôi luyện với thời gian.

.

Hãy tìm đọc trang chính ở # TRUмtг цуen.

мE #
“Cũng tạm ạ”, Diệp Thành cười đáp.

“Đi thôi, đi thôi”.

Sau tiếng thúc giục của Tư Đồ Nam, chín người lần lượt đi ra ngoài.

Trong lúc này, Tư Đồ Nam, Nhiếp Phong chốc chốc lại nhìn Diệp Thành, thầm nhủ tiểu sư đệ của bọn họ không thể tu luyện được nữa, ấy vậy mà vẫn mạnh khác thường.

Ra khỏi Vạn Thuật Bảo Điện, cánh cửa đá khổng lồ tự đóng lại.

Bọn họ không thấy Dương Đỉnh Thiên nên hành lễ với hai vị Thái Thượng trưởng lão sau đó quay người rời đi.

.

 
Chương 334: 334: Hắn Đánh Lén Đấy


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Vốn dĩ bàn bạc trước sau khi ra khỏi đây sẽ đi uống rượu nhưng sau khi ra khỏi Vạn Thuật Bảo Điện, ai nấy đều vội vã về sơn phong tu luyện của mình.

Những bí thuật học được ở Vạn Thuật Bảo Điện cần bọn họ lĩnh hội.

Woa!  
Diệp Thành vươn vai đi về phía Vạn Bảo Các.

Ấy, Diệp Thành?  
Diệp Thành đang đi thì phía trước có tiếng của đệ tử khác vang lên.

Hắn đi tới đâu đều kéo theo sự chú ý của tất cả mọi người khiến những người nhìn hắn càng lúc càng nhiều, bọn họ chỉ trỏ bàn tán xôn xao, giọng nói mang theo vẻ trầm trồ và tiếc nuối.

Diệp Thành nghe vậy thì chỉ ngó lơ, hắn cũng không muốn nói gì với những người nhiều chuyện này.

Có điều hắn không gây chuyện không có nghĩa những kẻ khác để yên.

Phía đối diện, một bóng hình mặc đồ tím cùng với mười mấy đệ tử đi cùng bước đến, nếu nhìn kĩ thì đây chính là Tả Khâu Minh.

“Ồ, đây chẳng phải là anh hùng của chúng ta sao?”, Tả Khâu Minh phất phất chiếc quạt xếp trong tay, nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân tỏ vẻ hứng thú: “Diệp Thành sư đệ, ta nghe nói tu vi của đệ bị phế rồi”.


“Huynh muốn nói gì?”, Diệp Thành gãi gãi tai.

“Cũng chẳng có gì”, Tả Khâu Minh cười ý tứ: “Diệp Thành sư đệ đã thành phế nhân thì chi bằng đem đan dược, linh dịch giao gia, sư huynh sẽ không đối đãi tệ bạc với đệ đâu”.

Nghe vậy, kể cả kẻ ngu ngốc cũng có thể nhận ra Tả Khâu Minh đang muốn thừa nước đục thả câu.

Rõ ràng biết tu vi của Diệp Thành bị phế nên mới nhảy ra để ăn hiếp Diệp Thành.

“Tả Khâu sư huynh, huynh làm vậy có phải quá….

”  
“Cút sang một bên”, đúng là vẫn có đệ tử đứng ra bênh vực Diệp Thành, thế nhưng hắn ta còn chưa nói xong đã bị Tả Khâu Minh quát nạt lùi về sau.

Sau khi quát nạt nhóm đệ tử kia, Tả Khâu Minh lại lần nữa nhìn Diệp Thành ở phía đối diện bằng ánh mắt khiêu khích: “Diệp sư đệ, đệ tự lấy ra hay sư huynh giúp đệ?”  
Ấy?  
Chỉ nghe Diệp Thành xuýt lên một tiếng, rồi bất giác nhìn sang một hướng: “Ôi nữ nhân kia không mặc đồ kìa”.

“Không mặc đồ? Có sao?”, ngay sau đó phải đến bốn mươi tên đệ tử quay đầu nhìn về phía mà Diệp Thành đang nhìn, trong đó có cả Tả Khâu Minh.


Có điều khi bọn chúng tới hướng ánh mắt về phía đó nhìn thì mới nhận ra chẳng có lấy bóng dáng nữ nhân nào không mặc đồ, đến con ruồi bay qua cũng chẳng có.

“Ngươi chơi ta?”, Tả Khâu Minh tức tối quay đầu lại.

Có điều hắn vừa quay đầu lại thì đã ăn ngay một cái bạt đau đớn.

Bốp!  
Một cái tát giòn tan vang lên, Tả Khâu Minh lập tức bị cát tát kia tát cho xây xẩm mặt mày, cả người cứng đơ tại chỗ, hắn còn chưa tỉnh táo lại thì nhận ra có người lôi một bên tay của mình.

Sau đó hắn liền cảm thấy chân mình rời khỏi mặt đất, cảm thấy thân thể của mình mất đi cân bằng.

Thấy vậy, các đệ tử có mặt ở đây đều vô thức che mắt.

Rầm!  
Ngay sau đó là tiếng động lớn, Tả Khâu Minh bị nện xuống đất khiến mặt đất lõm hằn hình người, lục phủ ngũ tạng muốn lộn nhào cả lên, hắn phun ra cả ngụm máu cao hơn hai trượng.

Người khiến hắn thê thảm thế này đương nhiên là Diệp Thành.

Ở Hằng Nhạc Tông, tuyệt kĩ đánh người thế này hình như chỉ hắn mới có.

A….

!  
[Diendantruyen.Com] Tiên Võ Truyền Kỳ
.

 
Chương 335: 335: Về Nhà Thôi


Phía này, Diệp Thành đã bước vào Vạn Bảo Các.  
Đập vào mắt hắn là Bàng Đại Xuyên đang nhâm nhi rượu, tậm trạng không tồi, vừa nhấp rượu vừa lẩm nhẩm hát.  
“Ôi chao”, thấy Diệp Thành đi vào, Bàng Đại Xuyên lập tức đứng dậy: “Đại anh hùng của chúng ta đến rồi”.  
“Trưởng lão đừng trêu con nữa”, Diệp Thành vừa nói vừa không quên lựa đồ trên những chiếc giá, xem xem trong khoảng thời gian hắn không ở đây trong Vạn Bảo Các có thêm món bảo bối nào không.  
“Đây không phải là trêu đùa”, Bàng Đại Xuyên cầm bình hồ lô rượu đi tới: “Gia gia thật sự đang khen con mà”.  
“Nếu người nói như vậy thì con thật sự rất vui”, Diệp Thành toét miệng cười.  
“Vui, vui chứ, hôm nay gia gia cũng rất vui”, Bàng Đại Xuyên uống đến mức mặt và cổ đều đỏ bừng lên, ông ta vỗ cái bụng phệ của mình vang lên tiếng kêu ủng ủng: “Chọn, con cứ chọn đi, gia gia ưu đãi cho con một nửa”.  

Nghe vậy, động tác của Diệp Thành trở nên hết sức mau lẹ, hắn nhanh nhẹn nhét một cái túi đựng đồ vào tay Bàng Đại Xuyên, chỉ sợ Bàng Đại Xuyên đổi ý: “Vậy cho con ít nguyên liệu nâng cấp hình nộm lên Địa cấp”.  
Nghe vậy, Bàng Đại Xuyên lắc lắc cái đầu, nói tới tiền, ông ta chợt tỉnh táo hẳn.

Lúc này, mặt mày ông ta khó coi thấy rõ, trông như sắp khóc đến nơi: “Nguyên…nguyên liệu thăng cấp hình nộm Địa…Địa cấp?”  
Mặt ông ta trông hết sức thú vị, nguyên liệu thăng cấp hình nộm lên Địa cấp, nếu tính ra toàn bộ số nguyên liệu cũng phải đến hơn hai triệu linh thạch.

Nếu như giảm một nửa thì ông ta sẽ lỗ hơn một triệu linh thạch.  
“Trưởng lão, không phải người hối hận rồi chứ?”  
“Tiểu tử, ta có thể thu lại lời nói không?”  
“Không được”, Diệp Thành lập tức tỏ thái độ dứt khoát: “Dù sao con cũng nghe thấy rồi, tiền con cũng đưa cho người rồi, nếu như người không giữ lời thì con chỉ có thể gọi chưởng môn sư bá và sư phụ con tới đây nói chuyện với người thôi”.  
Nghe vậy, Bàng Đại Xuyên tối sầm mặt lại, một câu nói của ông ta cũng chẳng có gì nhưng hơn một triệu linh thạch chớp mắt cái đã bay đi.  
“Trưởng lão, người nhanh lên chút, con còn có việc nữa”, phía này, Diệp Thành ngó lơ khuôn mặt xầm xì đó của Bàng Đại Xuyên, hắn chỉ mải xoa xoa tay, vừa xoa vừa cười khúc khích, trông chẳng khác gì tên trộm khiến Bàng Đại Xuyên suýt chút nữa thì nổi cơn tam bành.  
“Đúng là gặp ma giữa ban ngày”, Bàng Đại Xuyên trợn mắt tự bạt cho mình hai cái, cuối cùng ông ta cũng đi vào lấy đồ bên trong nội các.


Ông ta muốn gạt đi lời nói của mình nhưng có người lại không tha cho mình.

Nếu như kéo Dương Đỉnh Thiên và Sở Huyên đến đây thật thì Vạn Bảo Các của ông ta thật sự sẽ bị dỡ mất.  
Ngay sau đó, Bàng Đại Xuyên lấy ra một cái túi đựng đồ, vả lại mặt mày hãy còn tối sầm, khi đưa cho Diệp Thành, ông ta thật sự cảm thấy xót xa.  
“Con nói mà, người cứ coi lời vừa nói ra như phát rắm đánh đi thôi”, Diệp Thành cười khúc khích cầm theo túi đựng đồ, nhét nó vào ngực.  
“Cầm lấy rồi đi đi, nhìn thấy ngươi ta lại bực mình”.  
“Đừng mà trưởng lão, hiếm lắm con mới được giảm một nửa tiền, con còn muốn chọn thêm món khác nữa”, Diệp Thành vẫn không đi, hắn còn muốn lựa thêm ít đồ ở Vạn Bảo Các nhưng vừa đi được hai bước đã bị Bàng Đại Xuyên giơ tay túm lại ném ra khỏi Vạn Bảo Các.  
Ngay sau đó, tiếng quát tháo lập tực vang lên, và người lên tiếng chính là Hùng Nhị.  
Hắn vừa nghe nói Diệp Thành tới Vạn Bảo Các liền vội chạy tới, chỉ là chân trước vừa bước vào cửa Vạn Bảo Các thì Diệp Thành đã bị ném bay ra ngoài trúng ngay vào hắn khiến cơ thể núng nính của tên béo suýt chút nữa thì thành cái bánh thịt bẹp dí.  
“Đừng đi”, Hùng Nhị vội kéo Diệp Thành lại sau đó nhướng mày mỉm cười rất giảo hoạt, nói: “Ta cho ngươi xem thứ hay ho”.  

“Thứ gì hay ho?”  
“Đi theo ta”, Hùng Nhị không quan tâm Diệp Thành có đồng ý hay không, cứ thế kéo hắn đi xềnh xệch.  
Cả hai tên đi sóng vai tới một ngọn núi.

Ngọn núi này chính là Thiên Sơn Phong, là một trong những đỉnh núi chính trong chín đại chủ phong của nội môn.

Sau khi Hùng Nhị vào nội môn thì được thu nạp về Thiên Sơn Phong, ngày thường hắn đều ăn uống tu luyện ở đây..

 
Chương 336: 336: Ta Đang Khen Ngươi Mà!


Chẳng mấy chốc, Diệp Thành và Hùng Nhị đã tới một khu rừng rậm, thấp thoáng trong khu rừng là một ngôi nhà trúc.  
“Nào, vào đây”, Hùng Nhị tỏ ra rất nhiệt tình, kéo Diệp Thành vào trong.  
“Đây là lần đầu tiên ta tới đây”, Diệp Thành sải bước vào.  
Hắn ngửi thấy một mùi khác thường rất khó hình dung nhưng có thể nói rằng mùi này rất khó ngửi khiến một chân của hắn vừa bước vào thì chân sau đã muốn quay đi, suýt ói ra ngoài.  
“Nào nào, ngồi xuống đi”, Hùng Nhị đã cởi bỏ lớp sáo giáp ra và ném sang một bên.  
Căn phòng của Hùng Nhị hết sức bừa bộn khiến Diệp Thành tưởng rằng không phải hắn bước vào phòng của Hùng Nhị mà đang bước vào một cái chuồng lợn.  
“Nào nào, mau lên chút đi, bắt đầu rồi”, khi Diệp Thành chép miệng thì Hùng Nhị đã kéo hắn tới, lấy ra một viên thuỷ tinh màu tím long lanh từ trong túi quần.  
“Đây là cái gì?”, Diệp Thành hiếu kỳ nhìn viên thuỷ tinh màu tím kia.  
“Kí ức thuỷ tinh”, Hùng Nhị cười nói: “Bên trong đó có bí pháp, có thể giấu cảnh tượng lạc ấn ở bên trong, khi nào muốn nhìn lại thì có thể lấy ra nhìn, đương nhiên cũng có thể hiện ra ngay trước mắt.

Lợi hại không?”  
“Ta nói này, nửa đêm ngươi lôi ta đến đây không phải là muốn khoe với ta ngươi có Kí Ức Thuỷ Tinh chứ?”  
“Xem ngươi nói kìa, ta là người vô vị vậy sao?”, Hùng Nhị cười hết sức thần bí, sau đó hắn chỉ vào Kí Ức Thuỷ Tinh và không quên chớp mắt với Diệp Thành.  

Ngay sau đó, bên trong Kí Ức Thuỷ Tinh liền xuất hiện một cảnh tượng.

Bên trong này chính là một lão già béo mập và một nữ nhân mặc đồ tím, cả hai người đang ân ái trên giường, vả lại còn hết sức nồng nhiệt.

Lão già béo kia bắt đầu lôi kéo y phục của nữ nhân mặc đồ tím, chỉ trong chớp mắt, y phục của nữ nhân đó bị lột s@ch không còn lấy mảnh vải che thân.  
Thấy vậy, hai mắt Diệp Thành lập tức trợn tròn lên.  
A….!  
Theo sau tiếng rên đầy khêu gợi của nữ nhân kia, lão già đã trườn lên người cô ta.  
“Nào nào, nhẹ thôi chứ”, Diệp Thành vẫn có thể nghe ra được rõ ràng giọng nói quở trách của nữ nhân kia.  
“Ta biết rồi, biết rồi”, lão già kia cười khúc khích sau đó cả cơ thể béo múp míp bắt đầu nhún nhảy từ chậm tới nhanh dần và rất có nhịp điệu.  
Điều đáng nói là “cái đó” của lão ta quả thực rất “hoành tráng”.  
Ôi….a….ư…hự….ô…!  
Rồi bên trong Kí Ức Thuỷ Tinh liền vang lên tiếng rên khe khẽ của nữ nhân mặc đồ tím và hơi thở dồn dập của lão già kia.


Diệp Thành còn có thể thấy chiếc giường kia rung lên theo từng nhịp.  
Mà tư thế của cả hai người bọn họ thay đổi liên tục theo đủ thế.  
Ực ực!  
Trông thấy cảnh tượng này, Diệp Thành nuốt nước bọt liên tục, đặc biệt là khi nghe thấy tiếng rên của nữ nhân kia, hắn bất giác liên tưởng tới âm thanh r3n rỉ của Sở Linh đêm đó, rồi phần bụng dưới chợt nóng ran lên từ lúc nào.  
“Hay không?”, Hùng Nhị cười gian giảo: “Ngày nào ta cũng xem”.  
“Ta…ta nói này, hai người này là ai vậy?”, Diệp Thành ho hắng nhìn Hùng Nhị.  
“Sư phụ và sư nương của ta”.  
“Ôi trời”.

Gần đến bình minh, Hùng Nhị mới cất viên Kí Ức Thuỷ Tinh đi.  
Phải nói sư phụ hắn ta rất miệt mài, làm cả đêm không ngừng nghỉ, hơn nữa còn đủ loại tư thế.

Diệp Thành và Hùng Nhị cũng vô cùng chăm chú, bốn con mắt nhìn chằm chằm cả đêm.  
Nói xong hắn lập tức chạy ra ngoài, trước khi đi còn không quên để viên Kí Ức Thuỷ Tinh cho Diệp Thành.  
“Có vợ… thật thích”, nhìn Hùng Nhị chạy ra ngoài, Diệp Thành bất giác xoa cằm, trong đầu lại bắt đầu mơ mộng viển vông: “Nếu ngày nào đó được ôm sư phụ đi ngủ, cảm giác ấy… he he he”.  
Sau đó hắn nhanh chóng lắc đầu, gạt bỏ suy nghĩ.   
Hắn vẫn ở lại đây chứ không quay về Ngọc Nữ Phong..

 
Chương 337: 337: Đây Là Một Quá Trình Chậm Rãi


Đêm qua hắn vốn định nâng cấp hình nộm Huyền Cấp lên thành Địa Cấp, cuối cùng lại thành xem trực tiếp cả đêm với Hùng Nhị.

Chẳng bao lâu sau, hắn triệu hồi hình nộm Tử Huyên rồi đặt nằm ngay ngắn.

Tiếp đó Diệp Thành vung áo bào, từng món đồ kỳ lạ được lấy ra, tất cả đều là nguyên liệu cần thiết để nâng cấp hình nộm, mỗi nguyên liệu đều vô cùng quý hiếm, nếu không sẽ không đắt đến vậy.

Ngoài những nguyên liệu này còn có hai lá linh phù: Khí linh phù và Thần hồng phù.

Ngay từ khi nâng cấp hình nộm, Diệp Thành đã nghiên cứu rất rõ ràng.

Hình nộm Nhân Cấp chỉ là hình nộm bình thường, không thể thi triển bí pháp huyền thuật, mà trong cơ thể hình nộm Huyền Cấp được phong ấn hai lá linh phù, một lá Huyền linh phù và một lá Tụ linh phù, hai lá này kết hợp với nhau có thể thi triển được các bí pháp huyền thuật.

Còn hình nộm Địa Cấp, trong cơ thể sẽ có nhiều thêm hai lá phù so với hình nộm Huyền Cấp, đó là Khí linh phù và Thần hồng phù.


Khí linh phù cho hình nộm Địa Cấp khả năng ngự động binh khí.

Còn Thần hồng phù cho hình nộm Địa Cấp khả năng điều khiển Trường hồng bay trên trời.

Hình nộm Địa Cấp tương đương với tu sĩ ở cảnh giới Linh Hư, yêu cầu độ bền và dẻo dai của cơ thể cực kỳ cao, nếu không sẽ rất dễ bị bí pháp huyền thuật làm bản thân tự bị thương, vậy nên điều quan trọng nhất khi nâng cấp hình nộm không phải là linh phù phong ấn trong cơ thể chúng, mà là nguyên liệu cần có để nâng cấp chúng, đó đều là bảo vật quý hiếm.

Ngay sau đó, Diệp Thành gọi Tiên Hoả ra bao phủ toàn bộ cơ thể Tử Huyên.

Tiếp đó hắn lấy một viên tinh thạch màu tím ra, nó cực kỳ cứng nhưng lại rất mềm dẻo, đây là ngọc tinh huyền thiết, sau khi luyện vào trong cơ thể hình nộm có thể tăng thêm độ bền và dẻo dai cho hình nộm.

Ngọc tinh huyền thiết rất quý giá, chỉ một miếng to bằng nắm tay em bé đã có giá hơn năm trăm nghìn linh thạch, và nó cũng là nguyên liệu đắt nhất trong số nguyên liệu ở đây.

“Hôm khác phải kiếm thêm một ít ngọc tinh huyền thiết mới được”, Diệp Thành vừa lẩm bẩm vừa luyện khối ngọc tinh huyền thiết vào trong cơ thể Tử Huyên.

Đây là một quá trình chậm rãi.

Sau khi ngọc tinh huyền thiết được tinh luyện vào trong cơ thể Tử Huyên, từng loại nguyên liệu khác cũng được lấy ra, hoặc là cải tạo kinh mạch cho Tử Huyên, hoặc là củng cố xương cho nó, hoặc là làm cho tứ chi của nó linh hoạt hơn.

Thời gian chầm chậm trôi qua, mọi thứ đều đang tiến hành một cách có trật tự.

Phù!  
Diệp Thành thở ra một hơi khí đục rồi mới thu Tiên Hoả lại.


Lại nhìn đến Tử Huyên, nó đứng im nơi đó, toàn thân được bao phủ bởi những áng mây màu tím, quanh thân tràn ngập khói mây màu tím, tóc và quần áo không có gió cũng tự tung bay mang theo phong thái tuyệt thế, điều khuyết thiếu duy nhất là hai mắt nó đờ đẫn, trống rỗng, không có cảm xúc.

Lúc này nó đã là hình nộm Địa Cấp thực sự.

Mặc dù chỉ là hình nộm nhưng Diệp Thành có thể cảm nhận được khí thế của nó, nó mạnh hơn rất nhiều so với tu sĩ cảnh giới Linh Hư bình thường.

Hắn chắc chắn nếu gặp người mặc huyết bào tầng thứ nhất cảnh giới Linh Hư ở nước Triệu lần trước, không cần hắn ra tay, một mình Tử Huyên có thể xử lý được.

“Được lắm!”, Diệp Thành vừa cười vừa đi vòng quanh Tử Huyên, hắn thật sự càng ngày càng thích hình nộm này.

Nói xong hắn còn đưa tay ra vỗ vai Tử Huyên.

Nâng cấp tới hình nộm Địa Cấp, cơ thể nó không còn cứng như trước nữa mà trở nên mềm mại, mịn màng, cảm giác khi bóp vào rất dễ chịu.

“Nào! Thử thực lực của ngươi xem nào”, Diệp Thành mỉm cười bước ra khỏi phòng, Tử Huyên cũng theo mệnh lệnh của hắn đi ra sân như một đạo thần hồng.

Vù!  

Ngay sau đó, một tia sáng màu tím bay ra khỏi đầu mày Tử Huyên, nhìn kỹ lại thì chính là Bảo Liên Đăng.

Tu sĩ cảnh giới Linh Hư lên trời cần có thần hồng, mà thần hồng đó được hoá thành từ linh lực của họ.

Còn Thần hồng phù trong cơ thể hình nộm Địa Cấp được phong ấn thần hồng, hình nộm có thể mượn thần hồng để bay trong không trung.

Vút! Vút! Vút!  
Diệp Thành ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, Tử Huyên như một tia sáng màu tím lao vụt đi với tốc độ cực kỳ nhanh, nếu Diệp Thành không có Tiên Luân Nhãn thì e cũng khó mà bắt được nó.

“Về đi!”, Diệp Thành thật sự càng lúc càng hài lòng, triệu hồi Tử Huyên rồi thoải mái duỗi eo, bước đi ra ngoài.

.

 
Chương 338: Chương 338


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Vừa ra khỏi rừng cây, Diệp Thành đã thấy sư phụ và sư nương của Hùng Nhị.

Nhìn thấy hai người họ, vẻ mặt Diệp Thành trở nên cực kỳ quái dị, nhất là khi nhìn sư nương Hùng Nhị, hắn còn có cảm giác tội lỗi, mặc dù bà mặc quần áo nhưng trong mắt hắn cũng không khác không mặc gì.

Hế?  
Thấy Diệp Thành đi ra khỏi dừng, sư phụ và sư nương của Hùng Nhị đều ngạc nhiên thốt lên: “Diệp Thành, sao ngươi lại ở đây?”  
“Trưởng… trưởng lão biết con ạ?”  
“Có lẽ Hằng Nhạc Tông không ai không biết ngươi đâu!”  
“Vậy ạ, ha ha…”, Diệp Thành cười gượng hai tiếng rồi quay đầu bỏ chạy.

“Đúng là thiên tài vô song! Sao lại không phải đồ nhi mình chứ!”, nhìn bóng lưng rời đi của Diệp Thành, sư phụ Hùng Nhị không khỏi xuýt xoa.


Không biết nếu ông ta biết tối qua đồ nhi bảo bối của mình và Diệp Thành làm những chuyện xấu xa kia liệu có bắt Diệp Thành lại bóp ch3t hắn tại chỗ không!
Xuống khỏi Thiên Sơn Phong, Diệp Thành đi thẳng tới ngoại môn.

Từ lúc đến nước Triệu thực hiện nhiệm vụ đến nay, rất lâu rồi hắn chưa quay lại Tiểu Linh Viên.

Nhận ơn một giọt, trả ơn một dòng, hắn vẫn luôn coi Hổ Oa và Trương Phong Niên như người thân của mình.

Đi thẳng một mạch về ngoại môn, Diệp Thành nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc.

Nhưng hắn đi tới đâu cũng bị rất nhiều người chú ý, vừa tới ngoại môn đã có đệ tử nhận ra, hơn nữa tin tức truyền khắp ngoại môn như mọc cánh bay.

Đương nhiên những người có thù với Diệp Thành cũng rất ăn ý chạy từ mỗi nhà trên đỉnh núi xuống, kết bè kết nhóm.

Nếu là trước đây, đương nhiên bọn họ sẽ không dám chạy tới gây rắc rối cho Diệp Thành.

Nhưng bây giờ thì khác, trong mắt bọn họ, Diệp Thành đã là một kẻ vô dụng, không thể tu luyện, tu vi mất hết thì họ còn sợ cái gì? Huống hồ đây là ngoại môn, xảy ra chuyện gì có sư phụ họ lo.

Chẳng mấy chốc Diệp Thành đã bị bao vây bởi những bóng người lao tới từ nhiều hướng.

“Tiểu tử, ngươi còn dám quay lại à?”, Doãn Chí Bình dẫn đầu nhóm đệ tử Giới Luật Đường chặn Diệp Thành lại.

“Hôm nay nợ mới nợ cũ cùng tính luôn đi”, Tử Sam của Địa Dương Phong dẫn đầu đám đệ tử với số lượng không ít đi tới, trong mắt hắn ta đầy vẻ nham hiểm.


“Kẻ vô dụng, hôm nay đã tới thì không cần đi nữa”, Giang Hạo của Nhân Dương Phong cắn răng nghiến lợi nhìn Diệp Thành, khí tức của rất nhiều người đã toát ra, cũng đã có kẻ lấy vũ khí, nhìn như định đánh Diệp Thành một trận.

Làm lớn như vậy muốn không thu hút sự chú ý của mọi người cũng khó, hầu như đệ tử của ngoại môn đều đã chạy tới, họ chỉ chỉ trỏ trỏ Diệp Thành, xuýt xoa cảm thán và thương tiếc cho hắn.

“Một người lợi hại như vậy, sao nói phế là phế chứ?”  
“Đều là báo ứng cả”.

“Không tu luyện được nữa, không phải hắn bị đuổi khỏi tông môn rồi chứ?”  
Giữa những tiếng thảo luận, Diệp Thành bị bao vây ở giữa đưa mắt nhìn mọi người xung quanh, sau đó hắn không khỏi ngoáy tai: “Ta nói này các vị sư huynh, các huynh lúc nào cũng xử lý bằng cách này nhàm chán lắm”.

“Thú vị, cực kỳ thú vị”, Doãn Chí Bình cười gằn: “Chúng ta chờ ngày này lâu lắm rồi”.

“Đúng là ông trời có mắt”, Giang Hạo nghiến răng nghiến lợi.


“Hôm nay rơi vào tay chúng ta, ngươi chắc chắn sẽ sống không bằng chết”, sắc mặt Tử Sam cũng lạnh lùng khó coi.

“Lên cho ta”, dứt lời, ba người bọn chúng vung tay, đệ tử ba nhà đồng loạt xông lên.

Thấy bao nhiêu người nhào về phía mình, Diệp Thành bất giác bĩu môi nhưng không định tự mình động thủ mà gọi Tử Huyên ra.

“Hình nộm”, Doãn Chí Bình nhìn chằm chằm Diệp Thành, vẻ mặt khó coi đến cực điểm.

“Đúng là tính đi tính lại cũng không tính đến việc hắn có hình nộm lợi hại như thế”, Giang Hạo vẫn cắn răng nghiến lợi nói.

[Diendantruyen.Com] Tiên Võ Truyền Kỳ
.

 
Chương 339: 339: Lát Nữa Ông Sẽ Thu Dọn Đồ Đạc


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


“Các vị sư huynh, tu luyện cho tốt đi! Đừng suốt ngày chỉ nghĩ đến việc tìm ta trả thù”, Diệp Thành lắc đầu rồi đi lướt qua đám người, hắn không rảnh nói chuyện vớ vẩn với mấy kẻ này.

Trước khi đi, hắn còn nhìn về hướng Địa Dương Phong, Nhân Dương Phong và Giới Luật Đường ở phía xa: “Ba vị sư bá trông coi đệ tử nhà mình cho tốt, đều là người cùng tông, nếu còn làm vậy con sẽ không khách sáo đâu”.

Nói xong Diệp Thành sải bước đi qua, để lại cho mọi người bóng lưng thẳng tắp, đ ĩnh đạc.

A!  
Sau lưng hắn là những tiếng gào thét ầm ĩ, bọn họ lại thất bại.

A!  
Trên đỉnh núi, Cát Hồng, Triệu Chí Kính và Thanh Dương Chân Nhân tức giận muốn giết người, bọn họ đã mưu tính hết nhưng vẫn không giữ được Diệp Thành.

Phía này, Diệp Thành đã tới rìa bậc thang đá.

Hửm?  

Hắn không bước xuống bậc thang ngay mà khẽ nhíu mày, mắt hơi nheo lại: “Từ nội môn đi theo tới ngoại môn, khí tức lờ mờ này không phải là chưởng môn sư bá phái tới bảo vệ mình đấy chứ? Hay là kẻ nào có ý đồ gây rối?”  
Trong lòng nghĩ như vậy, Diệp Thành vẫn bước xuống bậc đá.

Còn chưa vào đến Tiểu Linh Viên, hắn đã nghe thấy tiếng “vút vút”, không cần nói cũng biết là âm thanh Hổ Oa luyện côn.

“Ông ơi, cháu về rồi”, Diệp Thành nhẹ nhàng đẩy cửa Tiểu Linh Viên ra.

“Đại ca ca, huynh về rồi”, thấy Diệp Thành về, Hổ Oa đầu đầy mồ hôi vội vàng cất Ô Thiết Côn đi.

“Ngưng Khí tầng sáu, không tệ”, Diệp Thành mỉm cười vỗ vai Hổ Oa, thầm nói thời gian này cậu nhóc vẫn rất chăm chỉ tu luyện, hơn nữa nền tảng của cậu rất vững.

“Về rồi đấy à”, Trương Phong Niên bước ra khỏi phòng, ông vẫn điềm đạm, hiền hậu như trước, trông ông như một lão hoà nhã, dễ gần.

Quác! Quác!  
Lúc này ngay cả linh thú Tiểu Ưng cũng tung cánh bay tới.


Chẳng mấy chốc trong Tiểu Linh Viên đã được bày ra một cái nồi lớn, mùi thịt thú hầm thơm phức, Diệp Thành còn không quên thêm vào rất nhiều linh dược để bồi bổ thân thể.

Nhìn Diệp Thành bận rộn trước chiếc nồi lớn, Trương Phong Niên rất hài lòng.

Hổ Oa có thể không biết nhưng sao ông có thể không biết! Ông đã nghe nói chuyện ở cuộc thi tam tông, có thể đánh bại được truyền thuyết bất bại, chàng thanh niên trước mắt phải nói là có thiên phú nghịch thiên.

“Ông à, ông tới nội môn với cháu đi!”, Diệp Thành vừa gắp thịt cho Trương Phong Niên vừa cười bảo.

“Ông già rồi, ở đây cũng rất tốt”, Trương Phong Niên nở nụ cười hiền hậu: “Chu sư huynh của Linh Khí Các, Bàng sư huynh của Vạn Bảo Các và Từ sư huynh của Linh Đan Các chăm sóc ông rất chu đáo, còn có những sư huynh, sư muội của cháu nữa, mọi người cũng thường xuyên tới thăm ông”.

“Đúng, đúng, mọi người đối xử với ông cháu đệ tốt lắm”, Hổ Oa cười thật thà, để lộ hai hàm răng trắng tinh.

“Ông nghe cháu đi, cháu không thể ở bên cạnh mọi người suốt, ở đó mới an toàn”, Diệp Thành gắp một miếng thịt hầm từ trong nồi ra, mỉm cười khuyên nhủ, trong lời nói lại đầy ý tứ sâu xa.

Bởi vì một giây trước, hắn lại cảm nhận được khí tức mờ nhạt kia, hơn nữa hắn còn cảm nhận được sát khí rõ ràng trong luồng khí tức ấy.

Sau khi đi dạo một lúc, Diệp Thành nhảy tới trước bức tường đá, lấy lại nửa viên Thiên Tịch Đan mà hắn cất đi trước đó.

[Diendantruyen.Com] Tiên Võ Truyền Kỳ
.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top