Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thức giấc - Vụ Dữ Đô

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Thức giấc - Vụ Dữ Đô

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Tham gia
11/6/23
Bài viết
915,377
VNĐ
900,499
[Diendantruyen.Com] Thức giấc - Vụ Dữ Đô

Thức giấc - Vụ Dữ Đô
Tác giả: Vụ Dữ Đô
Tình trạng: Đã hoàn thành




Ba mẹ Diệp Phùng Chi hằng năm đều ở nước ngoài, mà cô còn là con gái một, dì giúp việc trong nhà xin nghỉ phép về quê nên ngoài cô ra trong nhà làm gì còn ai khác? Tận đến lúc nghỉ hè trước khi vào đại học, cô đứng ở trước cửa nhà nghe rõ tiếng TV từ bên trong phát ra, rõ ràng là mùa hè nóng nực nhưng cô lại thấy lạnh gáy. Sát nhân máu lạnh, kín đáo x Đại tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ Cuộc đời này em chỉ có anh. Lưu ý: Nam chính là tội phạm Câu giới thiệu: Mọi người đều mong tôi xuống địa ngục, chỉ có em tuyên án vô tội cho tôi.
 
Chương 1


” Anh yêu cô ấy từ khi nào? “

” Khi tôi biết sẽ không còn được gặp lại cô ấy nữa “

—— Trích từ phim 《 Caught in the Web 》*

*Tìm kiếm (Caught in the Web): kể về một scandal của cô thư ký xinh đẹp, giỏi giang tên là Diệp Lam Thu. Bộ phim thể hiện sự lan tỏa, sức mạnh của truyền thông trong đời sống, sự tác động của “một nửa sự thật”, của những phóng viên vô đạo đức và hơn hết là lớp công chúng đông đảo nhưng dường như “vô tri”, bị điều khiển, giật dây bởi truyền thông.

_

” Sao tiểu khu nhà mình lắm xe cảnh sát thế nhỉ? “

” Bà không biết à? Trong tiểu khu chúng ta có tội phạm giết người! “

” Chắc không phải đâu! Sao lại có chuyện đó được! “

” Không biết buổi sáng phát sinh ra chuyện gì. An ninh trong tiểu khu chúng ta nghiêm ngặt như vậy, người nọ cũng không biết vào bằng cách nào. “

” Ai u, thật đáng sợ! “

_

Hôm nay tiểu khu có điểm khác với ngày thường, có rất nhiều cảnh sát, cũng có rất nhiều người ra vào.

Tôi lướt qua biển người, đi vào trong tiểu khu, xung quanh tiếng mọi người nói chuyện vô tình lọt vào tai tôi.

“Này, sao trên thông cáo không miêu tả chân dung hay dấu vân tay gì gì đó của kẻ sát nhân vậy? “

Một viên cảnh sát nói: ” Thật xin lỗi, tên sát nhân đào tẩu này có ngụy trang, sau khi gây án hắn thay đổi hình dáng, may sao chúng tôi biết được hành tung, hắn còn chưa kịp chạy trốn thì cảnh sát chúng tôi đã vực dậy được tinh thần rồi!”

Nghe xong một hồi tôi trực tiếp bước vào tòa nhà. Thời tiết nóng nực, tôi chỉ muốn nhanh nhanh chạy về nhà bật điều hòa, ăn kem ly. Dì giúp việc đã xin nghỉ phép, ba mẹ tôi lại đang ở nước ngoài nên trong nhà có duy nhất mình tôi.

Có thể có những người sẽ cảm thấy rất thích thú? Lúc đầu tôi cũng nghĩ vậy, nhưng cuộc sống như thế này đã trôi qua ba năm, tất cả chỉ còn lại sự buồn chán, cô độc.

Trước khi vào thang máy, điện thoại di động trong túi quần đột ngột vang lên, tôi lấy nó ra, kết nối cuộc gọi.

Phía bên kia truyền đến một giọng nữ: ” Phùng Chi à, về đến nhà chưa con? “

Tên đầy đủ của tôi là Diệp Phùng Chi, mọi người trong nhà đều gọi tôi là Phùng Chi.

” Con đang ở dưới sảnh! ” Tôi nói.

” Tháng sau mẹ sẽ trở về một chuyến, còn đặc biệt mang quà về cho con. A đúng rồi, mẹ thấy ở Ý có một chiếc váy rất phù hợp với con. Nó có hai màu trắng và đen, con thích cái nào? “

Tôi nhìn vào cửa thang máy đã mở, nói: ” Màu đen đi ạ. Mẹ, con đang ở trong thang máy. “

” À, vậy con cúp máy đi. “

Cúp điện thoại xong, tôi bước vào thang máy, nhìn con số từng chút một tăng lên, thẳng đến tầng 30, thang máy dừng lại.

Tôi rút chìa khóa, đi về phía cửa nhà.

Khi chìa khóa tiến vào trong ổ khóa, nháy mắt tôi đột ngột dừng lại động tác trên tay.

Xung quanh yên tĩnh đến kỳ lạ.

Tôi nghe rõ tiếng TV phát ra từ trong nhà mình, nhưng theo lý mà nói, ngoại trừ tôi ra thì trong nhà làm gì còn ai khác.

Vậy…. ai đang ở bên trong?

Rõ ràng đang là mùa hè nóng bức nhưng khắp người tôi lại đổ mồ hôi lạnh.

Tôi biết mình nên quay đầu và bỏ chạy, nhưng chân tôi như bị đóng băng tại chỗ, không tài nào di chuyển được.

Tôi đang thở dốc thì có một nguồn sức mạnh nào đó khiến tôi đưa tay vặn chìa khóa rồi đẩy cửa ra.

Không cần nghĩ nhiều, Diệp Phùng Chi, không được nghĩ nhiều….

Cánh cửa mở ra, và tôi biết, tôi không hề nghĩ nhiều.

Trong phòng khách rộng lớn, có một người đàn ông mặc đồ đen đang ngồi trên sô pha, nghe thấy âm thanh liền quay đầu lại.

Tôi thoáng nghĩ: Đôi mắt của người đó rất đẹp, màu xanh lam nhạt như một viên ngọc bích trong vắt, sáng lấp lánh đến chói mắt.

Anh ta là con lai sao?

Nhìn rõ bóng dáng của người đàn ông đó đang đi về phía mình, sau đó tôi chợt nhận ra rằng bản thân mình nên bỏ chạy.

Vào thời điểm khi hắn chỉ còn cách tôi vài bước, đôi chân cứng đờ thành một cục của tôi cuối cùng cũng di chuyển được! Tôi chạy.

Cuộc đời tôi chưa bao giờ chật vật đến như vậy, tóc tai bù xù, tim đập liên hồi, như thể trong một giây tiếp theo sắp sửa rơi xuống địa ngục.

Nhưng cuộc chạy trốn của tôi dường như vô ích, người đàn ông phía sau không mất mấy giây đã đuổi kịp tôi, anh ta bắt lấy eo tôi như bắt một con gà mà chẳng cần tốn chút sức lực nào.

Tôi muốn cầu cứu, nhưng miệng lại bị bịt chặt, chỉ có thể nghe được tiếng “ưmmmmm” rời rạc.

Đây là lần đầu tiên tôi cảm nhận được, sợ hãi.

Tôi bị đặt trên ghế sô pha, mồ hôi trên trán thấm vào trong tóc, nước mắt tôi chảy xuống từng giọt.

Mà người đàn ông trước mắt đang từ từ đóng cửa lại.

Điều này có nghĩa là tôi sẽ bị mắc kẹt ở đây.

Hai tay tôi run rẩy, đưa lưng về phía anh ta, nhìn về phía cửa phòng ngủ xa xăm, tôi chậm rãi lấy điện thoại ra, tận lực giảm âm lượng xuống mức thấp nhất, trong lòng đếm ngược ba giây rồi trực tiếp chạy về phía cửa.

Người ở phía sau phản ứng rất nhanh nhưng dù sao hắn đã chậm hơn một bước, tôi phất tay, nhanh chóng đem cửa phòng đóng lại.

“Bốp!” Ngay lúc cánh cửa đóng lại, tôi lập tức ngã xuống đất, cảm giác bất lực.

Nhưng tôi không thể dừng lại được, tôi biết, tôi đã chọc tức hắn. Nếu tôi bị hắn bắt được, tôi chết chắc.

Người đàn ông ngoài kia tức giận đè lên cửa, nói: “Mở cửa!”

Ồ, anh ta còn nói tiếng Trung rất lưu loát, tôi cứ nghĩ người đó chỉ biết nói tiếng Anh.

Tôi không trả lời, khẽ cắn môi bật máy.

Lại một tiếng “Rầm” phát ra ở cửa, tôi tức khắc nhận ra anh ta đang đập cửa, với sức lực của người đàn ông đó, chẳng mấy chốc cánh cửa này sẽ bị đá tung.

” Cô biết đấy, tôi có cách để mở cửa! ” Người đó nói.

Tôi bấm hai lần số “1” trên bàn phím, còn kém chút nữa, chỉ cần một chút nữa thôi là chạm đến số “0”!

110, 110, 110… trong lòng tôi gào thét.

“Bang!” Cửa phòng bật tung!

Trước mắt tôi tối sầm, điện thoại trên tay bị cướp đi, bị người đàn ông hung hăng ném xuống mặt đất, mà hình điện thoại vỡ ra thành từng mảnh. Ngay sau đó, người đàn ông kéo cơ thể không còn chút sức lực của tôi khỏi mặt đất.

Cả người tôi kịch liệt run rẩy, gắt gao nắm chặt lòng bàn tay, tôi cảm giác cái chết đang cận kề.

Anh ta đang cười, ánh mắt hắn như đang xem một vở hài kịch, tràn đầy sự châm chọc.

” Vốn nghĩ sẽ để lại cho cô một cái mạng, hiện tại xem ra không cần nữa rồi! “

Tôi nhìn anh ta, cổ họng như chết điếng, chỉ còn lại sự tuyệt vọng, tôi hỏi anh ta: ” Anh định giết tôi? “

Đối phương nắm lấy cổ áo tôi, đẩy tôi về phía tường, sau lưng tôi lập tức truyền tới cảm giác đau đớn.

Anh ta lạnh lùng nhìn tôi, đôi mắt màu xanh nhạt không có một tia ấm.

” Người tôi cũng đã giết rồi, thêm một cái mạng chắc cũng chẳng sao. “

Tôi bất lực nắm lấy tay anh ta, nói năng lộn xộn: ” Tôi cầu xin anh đừng giết tôi, làm ơn … Tôi cầu xin anh, tôi sẽ không chạy trốn, cũng sẽ không uy hiếp anh, làm ơn … đừng giết tôi, anh muốn tôi làm gì tôi cũng làm. “

Tôi muốn sống.

Anh ta nhìn xuống bàn tay mình đang bị tôi nắm chặt, nhíu mày ” Buông ra. “

Tôi rùng mình, gật đầu.

Người đàn ông lôi tôi ra khỏi phòng khách, quay đầu hỏi: ” Chìa khóa phòng đâu? “

Tôi đi đến bên trái tủ TV, mở một trong các ngăn kéo, lấy ra một chùm chìa khóa đưa cho anh ta.

Người đàn ông đem tất cả phòng khóa lại, không gian sinh hoạt của tôi bị thu hẹp lại chỉ còn đúng phòng bếp và nhà vệ sinh.

Tôi lau mồ hôi trên trán, lại quay ra nhìn anh ta. Tự nhiên tôi chợt nghĩ tới ba mẹ tôi, còn có mấy người bạn chí cốt của tôi.

Vừa nghĩ tới họ hốc mắt tôi đã nóng lên, đầu mũi ẩn ẩn đau, nước mắt lũ lượt rơi xuống. Tôi chỉ dám nhỏ giọng khóc thầm, sợ chọc tức anh ta.

” Cô sao vậy? ” Anh ta không kiên nhẫn hỏi.

Tôi khuỵu xuống đất, hai tay gắt gao ôm lấy đầu gối, khịt mũi nói: ” Tôi nóng, có chút đói bụng! “

” Vậy cô muốn ăn gì? “

” Bật điều hòa, ăn cơm! ” Tôi không dám nhìn mặt anh ta.

” Tự làm đi! “

Tôi lại quan sát biểu hiện của anh ta, xác định lời anh ta nói là sự thật. Tôi từ từ đứng dậy, bật điều hòa rồi lại vào bếp.

Vốn dĩ muốn thực hiện một ý tưởng, nhưng tôi nhanh chóng gạt về.

Vì tôi sợ

Tôi thành thật trổ tài ngâm một gói mì trong phòng bếp.

Nghe được tiếng TV phát ra từ bên ngoài, tôi không khỏi suy nghĩ.

Rốt cuộc bao giờ hắn mới đi? Ngay sau khi hắn rời đi, tôi lập tức phải gọi cảnh sát.

Không, tôi phải nhớ mặt hắn để có thể ghi lại lời khai.

Vì thế tôi đi ra ngoài và hỏi anh ta: ” Anh có muốn ăn gì không? “

Người đàn ông liếc tôi một cái: “Không cần.”

Nói xong, người đàn ông tự mình đi vào bếp, mở tủ lạnh ra kiểm tra, lấy một ít nguyên liệu, thuần thục nấu mì trong nồi.

Sau mười lăm phút, một tô mì bò sốt cà chua hương vị thơm ngon đặc biệt được bưng ra ngoài.

Tôi nhìn bát mì trong tay rồi lại nhìn bát mì của anh ta.

Bát mì trong tay cũng không còn thơm ngon nữa.

Tôi thở dài trong lòng, lại cúi đầu ăn mì gói.

Người đàn ông thình lình đem bát mì của anh ta đẩy về phía tôi.

Tôi ngước mắt lên, nghi hoặc nhìn.

” Không muốn? ” Anh ta hỏi.

Tôi lập tức hiểu ý anh ta, vội vàng gật đầu: “Muốn muốn.”

Tôi không biết nấu ăn, mấy chuyện này thường ngày đều do dì giúp việc làm, nhưng thỉnh thoảng dì xin nghỉ tôi đều ăn mì gói.

Tôi nếm thử một miếng mì cùng nước súp cà chua, nó có vị chua ngọt và một chút cay.

Kẻ sát nhân có thể nấu ăn, nhưng tôi thì không.

Tôi ăn vội tô mì rồi chạy đi rửa bát.

Tác giả có lời muốn nói:

“Thức giấc” tới rồi đây, kể ngôi thứ nhất, có thể lối hành văn ở mấy chương đầu tương đối xa lạ, lưu ý mọi thứ đều có ý của nó, đừng vội nói vô lý.

Truyện này rất ngắn, còn ngắn hơn cả “Người đến bên tôi”.

À, vâng, bài viết này là một bản gửi toàn văn và nó sẽ được hoàn thành trong vòng hai ngày tới. Cảm ơn đã xem.

Lời của Ross: Đây là món quà giáng sinh nho nhỏ Ross gửi tới mọi người, mong mọi người thích💖
 
Chương 2


Thẳng cho đến tối, chúng tôi cũng không có bất kỳ cuộc đối thoại nào.

Anh ta rốt cục nhịn không được hỏi tôi: ” Cô không cần tắm sao? “

” Tôi có thể sao? ” Tôi hỏi.

Người đàn ông liếc mắt một cái, vừa nhìn ánh mắt kia tôi lập tức hiểu ngay, nó nói rằng tôi đang “hỏi thừa” anh ta.

_

Tôi dùng mười phút để tắm rửa, dùng năm phút để rửa mặt, khi tôi bước ra, người đàn ông đã đứng ở trước cửa phòng tắm.

” Lấy cho tôi một bộ đồ! ” Người đàn ông bước vào phòng tắm, còn không quên quay người nhắc nhở tôi: ” Đừng nghĩ chạy trốn! “

Tôi nào dám chạy? Tôi nhanh chóng gật đầu, sau đó đem đồ ngủ, khăn tắm và một bộ đồ vệ sinh cá nhân mới mà ba tôi chưa sử dụng để ở trước cửa phòng tắm.

“Tôi đặt đồ ở bên ngoài!” Tôi hô lên một tiếng.

Sau đó tôi quay đầu nhìn ngưỡng cửa đang mở thông với cửa nhà, tự do đang ở phía trước, vừa chạm vào tay nắm cửa, tôi đã nhớ đến câu nói rùng rợn “Đừng nghĩ chạy trốn!” vang lên bên tai, như tiếng thì thầm của quỷ.

Tôi bất ngờ buông tay, vô thức ngồi xổm xuống ôm đầu.

Tôi hẳn nên chạy trốn, nhưng tôi biết, tôi không thể chạy được.

Không biết loại tâm lý này xuất phát từ đâu, tôi cảm thấy rằng cho dù tôi đi đến bất kỳ nơi nào anh ta cũng có thể tìm tới.

Không biết qua bao lâu.

” Ở đó làm gì? ” Giọng anh ta đột nhiên vang lên từ phía sau, lãnh đạm và không có nhiệt độ.

Tôi trừng mắt nhìn, nuốt nước mắt vào trong, đứng dậy quay đầu nhìn anh ta.

“Không có gì!” Tôi giải thích, “Tôi không định chạy trốn!”

Người đàn ông dùng đôi mắt sâu thẳm nhìn tôi, sau đó thu lại ánh mắt, bước ra ngoài, đẩy cánh cửa phòng ngủ bị hỏng và ra hiệu cho tôi đi vào.

Tôi chậm rãi bước tới, nhưng nỗi sợ hãi trong lòng lại bủa vây.

Hắn chẳng nhẽ muốn làm điều đó? Còn ở trong phòng tôi?

Tôi đang miên man suy nghĩ thì thấy anh ta ngồi xuống giường, vỗ vỗ chỗ mềm mại ở bên cạnh.

” Chưa ngủ? Muốn nghe chuyện xưa?” Anh ta hỏi.

Sát nhân còn có thể kể chuyện? Hai mắt tôi sáng lên: “Anh muốn kể chuyện gì?”

” Ví dụ như ” anh ta dừng lại, khóe miệng hiện lên một nụ cười nhưng lại khiến người ta cảm thấy lạnh sống lưng, “Chuyện tôi giết người?”

Tôi nhìn nụ cười ấy mà tim chợt quặn thắt giống như đi trên lớp băng mỏng.

“Chuyện đó … quên nó đi.” Tôi mỉm cười như để lấy lòng, sau đó nằm xuống giường, đem chăn trùm kín đầu.

Nhưng tôi cảm thấy có một lực kéo chăn bông của tôi ra, tôi nghe thấy người đàn ông nói: ” Đừng làm như vậy, nó sẽ khiến cô bị ngột thở đến chết! “

Tôi kéo chăn bông xuống, lộ ra một đôi mắt, hỏi anh: “Anh thử chưa?”

Đây là một câu hỏi rất vớ vẩn, tôi tưởng anh ta sẽ không để ý đến nhưng anh ta lại im lặng mấy giây rồi trả lời: “Tôi đã thử rồi, nhưng tôi không chết. “

Tôi ngây ngẩn cả người.

Đây là…điều tôi nghe được sao?

“Ồ, không phải được sống rất tốt sao?” Tôi lẩm bẩm.

” Cô nói nhiều thật “

Tôi nhất thời không dám nói ra lời nào, muốn cũng không dám nói.

Bầu không khí yên tĩnh trở lại.

“Có thuốc giảm đau và băng gạt không?” Anh ta đột nhiên hỏi.

Tôi còn chưa ngủ, nghe thấy lời này, tôi liền ngồi dậy nhìn về phía hắn.

” Anh bị thương? “

” Ừm! “

” Vậy sao không nói sớm! ” Lời nói vừa dứt, tôi lập tức nhảy xuống giường mang theo một cái hộp lớn đi vào.

Tôi ngồi ở bên cạnh hắn.

” Bị thương ở đâu? “

Động tác của người đàn ông dừng lại, “Cô không sợ máu?”

Tôi nói tôi không sợ, sau đó anh ta kéo nhẹ cổ áo lên để lộ vết thương đã được băng bó trên cánh tay nhưng có lẽ do lâu ngày nên máu đã rỉ ra một chút.

Chỉ cần nhìn vào tôi cũng thấy đau.

Sau khi gỡ miếng băng gạc lớn ở bên ngoài ra, bên trong có một vệt máu dài.

Tôi nghĩ là do vết dao để lại.

Cũng may vết thương không sâu, là một thanh niên có học thức tốt, loại vết thương này tôi vẫn có thể xử lý được.

Tôi dùng nước muối sinh lý để rửa sạch miệng vết thương cho anh ta, sát trùng sơ qua rồi băng lại.

Thực ra, vì vết thương hơi đáng sợ nên tay tôi hơi run.

Dù sao tôi là người được nuông chiều từ nhỏ, cũng chưa từng thấy vết thương nào nặng như vậy.

Tôi không dám nhiều lời hỏi anh ta tại sao có vết thương này, sau khi xử lý xong miệng vết thương, tôi đi rửa tay rồi lại nằm trên giường.

“Thời tiết nóng như vậy, tôi thấy về sau anh nên thường xuyên lau rửa vết thương, nếu không sẽ bị nhiễm trùng!” Tôi quay lưng về phía anh ta.

“Ừ” Giọng anh ta nghe có vẻ bình thản.

” Anh không cảm thấy đau à?” Lúc tôi giúp anh ta xử lý vết thương, anh ta không hề phản ứng gì, giống như người máy vậy.

“Bình thường”

Tôi cũng không biết ai đã cho tôi can đảm, tôi nói: “Tôi không thể ngủ được.”

Có một kẻ sát nhân đang nằm bên cạnh làm sao có thể an tâm cho được…

“Vậy thì cô muốn làm gì?” Anh ta lạnh lùng ngước mắt lên.

“Để tôi nói cho anh biết” tôi quay lại, đối mặt với anh ta, cố làm anh ta khó chịu, “Ba mẹ tôi đi vắng quanh năm, ở nhà đều là dì giúp việc chăm sóc. Hôm nay mẹ tôi nói rằng bà sẽ về vào tháng sau, nhưng tôi dám cá với anh một vạn bà ấy sẽ không về đâu!”

Anh ta nhìn tôi, đối với thứ đề tài vớ vẩn mà tôi nói không hề có hứng thú nhưng vẫn thuận theo tôi hỏi vì sao.

“Vì bà ấy bận công tác, tình nhân lại nhiều. Nói sẽ về nhưng chưa một lần nào giữ lời!”

Tôi nói đến vui vẻ nhất thời quên mất thân phận của người đối diện.

“Ngày nào tôi cũng ngồi trước cửa nhà đợi mẹ về nhưng mỗi lần gọi điện bà cũng đổ do công việc bận rộn, nhưng tôi biết rằng bà ấy đang bận ở với người tình!”

Thấy anh ta không nói lời nào, cũng không có ý bảo tôi ngậm miệng, tôi tiếp tục kể.

“Lúc đó tôi khóc không ra hơi, mỗi lần như thế dì giúp việc sẽ đặt trước mặt tôi một số thứ sáng bóng như nhẫn kim cương, dây chuyền đá quý,… để thu hút sự chú ý của tôi.”

” Mấy thứ đó thật sự rất có tác dụng! ” Tôi mỉm cười, bản thân buông thả hoàn toàn “Tôi đặc biệt thích mấy thứ đồ sáng bóng”

Người đàn ông nhắm mắt hờ hững, nói “Ồ”

Giờ phút này tôi cảm thấy một sự khinh bỉ từ phía anh ta, tính tình đại tiểu thư bộc phát, bất mãn nói: “Anh không thể mở mắt ra nói chuyện được à?”

Nửa ngày.

Người đàn ông không tình nguyện mở mắt ra.

Tôi như bị thu hút, ánh mắt bất động nhìn anh.

Trong bóng tối, đôi mắt anh lặng lẽ sáng ngời như một viên ngọc bích tinh khiết và hoàn mỹ.

Tôi dùng chiếc đèn ngủ để nhìn kỹ viên sapphire … À không, đó là đôi mắt của anh ta.

“Anh là con lai sao?”

Người đàn ông vẫn như cũ trầm mặc ít lời, người không biết còn tưởng cô thiếu nợ anh ta không bằng.

“Phải”

“Anh—” Nhìn thấy vẻ mặt vô cảm của anh ta, tôi chợt khựng lại, tôi nhớ ra anh ta là một con quỷ, một con quỷ có thể lấy mạng tôi bất cứ lúc nào.

Tôi không dám nói nữa vì sợ anh ta sẽ chọc tiết tôi trong giây sau, rồi ném tôi vào nồi đun sôi.

Tôi mím môi, lời nói bị nghẹn lại trong cổ họng.

Thậm chí tôi còn biết trên mặt tôi ghi năm chữ to đùng “Việc nghĩa còn dang dở.”
 
Chương 3


Người đàn ông một lần nữa nhắm mắt lại, mấy giây sau, lại mở mắt nhìn về phía tôi.

Căn phòng yên tĩnh đến lạ.

” Chỉ có một mình cô sống trong căn nhà này? “

Thấy anh chủ động hỏi chuyện, tôi hơi ngạc nhiên nhưng vẫn đáp: “Không, dì giúp việc trong nhà xin nghỉ, tháng sau dì ấy sẽ quay lại.”

“Cô thích ở nhà?”

Tôi nghĩ về nó: “Chắc là có!”

Anh ta chăm chú nhìn tôi, chợt mỉm cười khi nghe câu trả lời này, rồi nghiêng người nói: “Vậy thì tháng sau đỡ vất vả”.

Tôi ngẩn ra, không hiểu ý anh ta nói là gì nhưng anh ta cũng không giải thích gì nhiều, tôi chỉ có thể tự mình suy diễn.

” Anh….” Trong đầu tôi đột nhiên lóe lên một suy nghĩ “Không phải anh muốn ở nhà tôi đấy chứ?”

Anh ta nhướng mày cũng không phủ nhận.

Tôi nhíu mày, nhấc chăn ra khỏi giường.

Anh ta phản ứng rất nhanh, vươn tay nắm lấy cánh tay tôi kéo lại về giường, giọng điệu lạnh như băng, “Muốn trốn?”

Tôi cố giật mạnh bàn tay đang nắm chắc của anh ta ra những không tài nào gỡ ra được, nói: ” Không trốn, chỉ cần anh không bỏ đói tôi là được!”

Nhưng mà sau lưng tôi lại đang nghĩ cách tìm cơ hội thoát thân.

Người đàn ông buông tay tôi ra.

“Cô chạy đi cũng được, tôi có thể bắt được cô, đánh gãy chân cô tự khắc cô sẽ không chạy được nữa!”

Nói xong anh ta còn nở một nụ cười quỷ dị khiến tôi nổi hết cả da gà.

_

Tôi nghĩ nếu trong tương lai anh ta thực sự không giết tôi, tôi chắc chắn sẽ viết một cuốn tự truyện làm thế nào tôi có thể sống chung với kẻ giết người trong nửa tháng.

Nửa tháng nay tôi vẫn đối mặt với tường nhà, ăn cơm do đích thân sát nhân nấu trong nửa tháng, tuy rằng rất ngon nhưng tôi lại khao khát không khí bên ngoài hơn.

Ngoài ra, phương thức sống chung của chúng tôi hòa hợp đến kỳ lạ.

Ví như khi tôi có thói quen ăn mì gói nhưng không biết nấu, người đàn ông đang ngồi xem TV sẽ tự giác đứng dậy nấu cho tôi ăn.

Advertisement



Mỗi ngày đều có một công thức mới, nếu anh ta không có thân phận đặc biệt, tôi nhất định sẽ thuê anh ta làm đầu bếp riêng cho mình.

Có lẽ chính sở thích ăn mì của tôi khiến anh ta khó hiểu, khi tôi chạy đến lấy một gói mì bò kho của Master Kong lần thứ sáu, cuối cùng anh ta cũng không nhịn được hỏi tôi: “Cô thích ăn mì đến vậy à?”

Nghe thấy lời nói nhỏ nhẹ của ác ma, tôi đột nhiên dừng lại, quay đầu nói: “Không được sao?”

Anh ta vẻ mặt phức tạp: “Một đại tiểu thư được nuông chiều như cô mà cũng thích ăn mì gói?”

Tôi cảm thấy buồn cười trước cái logic kì lạ của anh ta.

Ai quy định kẻ có tiền thì không được ăn mì?

“Tôi cảm thấy ăn mì gói rất ngon, mỗi lần dì giúp việc đi vắng, tôi đều ăn mì gói, cũng quen rồi!”

Anh ta ôn hòa thu lại ánh mắt, khẽ gật đầu, không nhịn được quay đầu nhìn gói mì ăn liền trong tay tôi, rồi thu hồi ánh mắt, vài giây sau, anh ta nhìn lại.

Tới tới lui lui mấy lần, ánh mắt nhìn tôi như một kẻ thần kinh đang phát bệnh, anh ta chợt thở dài, bước đến với vẻ mặt bất lực, cầm lấy gói mì trên tay tôi.

“Muốn nấu kiểu gì?”

Tôi bất giác mỉm cười.

Hành động này của anh ta tưởng như bất ngờ nhưng cũng thực bất ngờ.

Ngay cả tôi cũng quen dần với việc anh nấu ăn cho tôi mỗi ngày.

Tôi chắp tay sau lưng, nhón chân nhìn người đàn ông đang mở tủ lạnh, nhẹ giọng nói: “Tôi muốn ăn chua ngọt!”

Bên kia dừng lại một chút, giọng nói trầm thấp truyền đến: “Được!”

_

Trừ bỏ mấy chuyện nấu nướng, là phụ nữ, tháng nào cũng có những khoảnh khắc xấu hổ, thật tình cờ, khoảnh khắc xấu hổ của tôi lại rơi đúng vào ngày thứ bảy “sống chung”.

Trong nhà cũng không còn băng vệ sinh.

Tôi ngồi xổm trong phòng tắm hồi lâu, tựa hồ anh sợ tôi có ý định đào tẩu, cuối cùng nhịn không nổi vỗ cửa phòng tắm hỏi tôi đang làm gì bên trong.

Tôi đang tự hỏi làm cách nào để bớt xấu hổ thì người bên ngoài cứ sốt ruột gõ cửa.

Tôi thật sự sợ anh ta sẽ xông vào, lập tức nói: “Tôi đến kì rụng dâu!”

“…” Bên kia trầm mặc một lúc lâu.

Suýt nữa tôi còn tưởng anh ta bị câm điếc, cuối cùng anh ta cũng mở mồm nói: “Vậy thì, cô có cần gì không …?”

Anh ta không nói gì thêm, chắc do da mặt mỏng muốn theo ý thích của tôi, đương nhiên tôi cũng hiểu ý anh ta là gì.

” Cần, trong nhà hết rồi! “

“Tôi giúp cô đi mua!”

Tôi phát ra một tiếng “ừm” yếu ớt, thực tế mặt tôi đã sớm đỏ bừng.

Im lặng trong vài giây, ” Cô thích kiểu dáng nào? “

“…” Trái tim tan nát của tôi đang gào thét ở trong lòng, nhưng giọng tôi vẫn bình tĩnh: “Tôi cần một gói dùng cả ngày lẫn đêm, nhãn hiệu ××, độ dài … tùy ý cũng được. Nhưng mà ban đêm tốt hơn hết vẫn nên mua loại dài nhất.”

“Trong tay tôi vẫn còn một cái, anh cũng không cần vội về!”

Một thế kỷ im lặng….

“Được”

Sau khi anh ta trở về vào ngày hôm đó, cả một ngày, tôi xấu hổ đến mức không dám nói chuyện, thậm chí còn không dám nhìn mặt nhau.

Tự dưng tôi cảm thấy may mắn vì mình không bị đau bụng kinh, ngược lại nếu không đã bị hành cho rụng tóc rồi.

_

Suy nghĩ kéo tôi về với thực tại, tôi lấy lại được phản ứng.

Đồng thời.

Ngoài cửa truyền đến tiếng động, tôi biết anh ta đã trở về rồi.

Nửa tháng trở lại đây, anh ta rất hay đi ngoài, nhưng có lẽ vì sợ bị lộ nên anh cũng hạn chế, nhưng mỗi lần trở lại, anh ta luôn mang thêm một số vết thương mới. Dù chỉ là một vết thương nhỏ nhưng trong mắt tôi, nó không khác gì cơ hội từ trên trời rơi xuống.

Có những lúc tôi nghĩ đến việc có nên “Thừa dịp mà hành động” hay không nhưng tôi chưa dùng dao nhiều, vậy làm sao mà “thừa dịp hành động” được. Vì vậy ý tưởng này nhanh chóng bị tôi lãng quên.

Tôi quay đầu lại lấy nước muối sinh lý, bông gòn, gạc, hỏi anh: “Lần này bị thương ở đâu?”.

Tôi thiếu một người nấu ăn và lắng nghe mình, còn anh ta thiếu một người để chăm sóc, vì vậy theo một nghĩa nào đó, đây là một thỏa thuận giữa chúng tôi. Bởi thế–

Tôi không thừa nhận rằng tôi đang quan tâm đến anh ta, cũng không đau lòng cho anh ta, đơn giản chỉ là sự cảm thông không hơn không kém mà thôi.

Anh ta không nói lời nào, bước đến gần tôi và ngồi xuống, cũng không cho tôi biết chỗ anh ta bị thương ở đâu.

Tôi dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn qua.

” Lần này vết thương có chút nghiêm trọng! ” Giọng nói của anh có chút khàn khàn, giống như đang phát sốt.

Tôi ngập ngừng đưa tay ra, chạm vào trán anh ta.

“….”

Đây là muốn thiêu chết tôi.

“Anh bị sốt rồi, để tôi xử lý vết thương trước.” Tôi kháng cự nhìn anh ta nói.

Anh im lặng, đứng dậy ngả người ra sau, cởi áo rồi quay lại.

Ngay khi tôi quay đầu lại, những gì tôi thấy là vết thương trên vai anh, một mảng lớn màu đỏ, đây có lẽ là vết thương tồi tệ nhất mà tôi từng thấy. Tôi cũng nhìn thấy những vết sẹo lớn nhỏ chằng chịt để lại trên lưng anh, hình như cũng qua một khoảng thời gian rồi.

Advertisement



Tôi trừng mắt nhìn, băng bó vết thương cho anh ta.

_

” Lần này anh nhất định phải tới bệnh viện xem một chút, tôi gà mờ chỉ có thể cầm cự trong chốc lát thôi!”

Anh ta mặc áo vào, cụp mắt xuống, khẽ nói: “Không cần, tôi không chết được.”

Tôi lạnh lùng nhìn anh: “Tôi không thèm quan tâm anh, chỉ cần anh đừng đưa mấy vết thương ngứa mắt này về cho tôi nhìn là được!”

Anh ta nở nụ cười, một nụ cười hoàn toàn bình thường nhưng dường như sắc mặt không được tốt lắm.

“Vậy thì cô phải cảm ơn ánh mắt của tôi mới đúng? Bởi có nó cô mới sống đến tận giờ này!”

Tôi không trả lời câu hỏi của anh ta, một cảm xúc rất phức tạp lan tràn trong lòng.

Nhưng có vẻ tôi giấu rất kỹ cảm xúc này, không một ai biết, thậm chí ngay cả tôi còn không biết.

“Anh chết đi, đừng chết ở nhà tôi là được rồi. Tôi không muốn biến căn nhà mình thành nhà ma!” Tính tình tôi không tốt lắm, còn giám phát giận lên người anh ta.

Tôi cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm.

Anh ta không nói gì, chỉ đứng dậy ngả người về sau, một tay đỡ lấy bả vai, kêu lên một tiếng.

Tôi lập tức nhìn sang, nhưng không hề có ý quan tâm đến anh ta.

Anh ta cũng im lặng, lại theo thường lệ đứng dậy đi vào bếp, mở tủ lạnh chuẩn bị nấu nướng, cứ như một người vô sự vô tình.

Nhìn đến hết cảnh tượng này, không thể nhịn nổi đi qua đóng tủ lạnh lại, không để lại một kẽ hở, sau đó nhìn anh ta.

Không ai lên tiếng trước, nhưng tôi biết anh ta đã ôm lấy vai mình lúc nào không hay.

Đúng là thích cậy mạnh.

Tôi nắm cổ tay anh, một đường bước vào phòng ngủ.

“Nằm xuống” Tôi không cho anh ta cơ hôi hội giải thích.

Những người không biết nhìn qua còn tưởng tôi mới là kẻ sát nhân. Nhưng thực tế lòng tôi đã hoảng thành một túm.

Đôi mắt xanh nhạt của anh nhìn chằm chằm vào tôi, tự hỏi liệu anh ta có thể nhìn thấu những gì tôi đang nghĩ không. Nhưng cuối cùng vì bị thương, sờ trán nóng ran đành mặc tôi ép phải nằm xuống giường.

Tôi đứng ở bên giường hỏi: “Thực sự không muốn tới bệnh viện”

Anh ta lắc đầu.

Tôi gật đầu, suy nghĩ về việc tìm kiếm công thức do dì giúp việc viết dán ở đâu đó trong nhà để nấu một ít cháo cho anh ta, mặc dù tôi biết sau khi ăn cháo do tôi nấu xong bệnh tình của anh ta có thể trở nặng hơn.

Nhưng tôi vẫn quyết định đi.

Phía sau bỗng có một lực mạnh yếu giữ chặt lấy tay tôi, gắt gao nắm chặt, giống như sợ tôi sẽ biến mất.

Anh hỏi tôi: “Đi đâu?”

Tôi dừng lại.

Giọng điệu của anh ta nghe có vẻ, giống như đang ủy khuất?
 
Chương 4


Tôi xoay người lại nói: ” Đi lấy đồ ăn cho anh! ” Tôi không dám nói với anh là tôi sẽ tự nấu.

“Không cần, lại đây.” Anh ra hiệu.

Tôi bước đến, ngồi xuống đầu giường, giống như đêm đầu tiên chúng tôi gặp nhau.

Chẳng qua là có sự thay đổi về thân phận.

“Anh sợ tôi chạy trốn sao?”

“Ừm”

“Nhưng bây giờ anh bệnh thành như vậy, còn có sức lực ngăn cản tôi sao?”

“Cô có thể thử xem!”

Tôi cúi đầu nghịch móng tay mình, nói: “Đợi đến lúc anh ngủ say, tôi tẩu thoát là được rồi”

Ngoài miệng thì nói vậy nhưng trong lòng tôi rõ hơn ai hết, tôi sẽ không chạy trốn, ít nhất tại thời điểm này, tôi sẽ không bỏ mặc anh ta được, cho dù tôi biết thân phận anh ta như thế nào.

Rõ ràng chúng tôi mới ở chung được nửa tháng nhưng cảm giác như trải qua tận nửa năm.

Có lẽ tôi bị điên rồi đi.

Anh chậm rãi mở mắt ra, nắm chặt lấy tay tôi không buông: “Cả ngày chỉ nghĩ tới chạy trốn”

Tôi cười không đúng lúc: “Vậy anh năn nỉ tôi đi!”

“Năn nỉ?”

“Phải, anh năn nỉ tôi, biết đâu tôi sẽ không chạy nữa” Lông mày tôi nhướng lên, nở một nụ cười mà tôi cho là đẹp nhất.

Advertisement



” Cầu xin cô!”

Nụ cười trên gương mặt tôi cứng đờ, tôi ngây ngẩn cả người. Tôi không nghĩ anh ta thực sự nói mấy lời này, không chỉ vậy còn nói rất nghiêm túc.

Nụ cười trên môi tôi chợt tắt, tôi vỗ nhẹ vào bàn tay anh đang nắm chặt lấy cổ tay tôi, ra hiệu anh buông ra.

Mà anh ta dường như đang cố gắng túm lấy cọng rơm cuối cùng, kéo tôi đi giống như chỉ cần thả lỏng ra là tôi sẽ chạy mất.

Coi như anh đang phát sốt, thần trí có chút không rõ ràng giống một đứa trẻ nên tôi bỏ qua.

“Anh trước buông tôi ra đã, tôi sẽ không chạy!”

Vài giây sau.

“Được!” Anh buông tay.

Tôi đi vòng qua bên kia giường, ngồi xuống, ngả người ra phía sau, nhìn thấy đỉnh đầu anh, tôi nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm rũ trên trán anh.

Tôi hoàn toàn biến anh thành một đứa trẻ.

“Được rồi, tôi sẽ không trốn, anh yên tâm ngủ đi.”

Giọng anh thều thào “Ừm”

Một lát sau tôi mới cảm giác có điều gì đó không thích hợp, tôi cúi đầu nhìn xuống: “…?”

Tôi nghĩ bản thân mình đang toát ra ánh sáng cao cả của tình mẫu tử, nếu không tại sao anh ấy lại có thể tựa đầu lên người tôi rồi ngủ quên mất?

Nhưng chỉ vào lúc này, tôi mới có thể quan sát kỹ bộ dạng của anh ấy.

Đúng ra thì anh ấy chắc cũng trạc tầm tuổi tôi, giọng nói phảng phất hơi thở của tuổi trẻ, ánh mắt anh rất đẹp, sáng nhưng hơi dữ dằn.

Rõ ràng hai chúng tôi trạc tuổi nhau, nhưng cuộc sống của chúng tôi lại quá khác biệt. Nhìn sơ qua cũng biết tuổi thơ của anh không mấy tốt đẹp.

” Cô ăn chưa? ” Anh thình lình mở miệng.

Tôi đương nhiên chưa ăn rồi, nhưng trong lòng đột nhiên có một giọng nói cho tôi biết___

Chỉ cần tôi nói không, anh ấy sẽ mặc kệ vết thương đứng dậy nấu cơm cho tôi.

Cho nên tôi nói “Ăn rồi!”

Anh lại cười, nụ cười khó hiểu đến không thể giải thích được.

Anh có bệnh à.

Tôi bất giác cũng sờ vào khóe miệng đang giương lên của mình, hình như tôi cũng có bệnh.

Hơn nữa còn là bệnh không thể trị được.

_

Anh thành thành thật thật ở nhà tôi ba ngày rồi lại ra ngoài. Mãi đến tối anh ấy vẫn chưa về.

Tôi không thể tìm thấy anh ấy mà anh cũng không có ý định quay về, hay là lỡ đâu anh ấy bị thương rồi ngã xuống đường, không về được thì sao?

Anh yên tâm về tôi vậy à? Không sợ tôi bỏ trốn sao?

Thẳng đến năm giờ sáng tôi vẫn không tài nào ngủ được, nghe thấy âm thanh phát ra từ phía cửa tôi lập tức tỉnh táo lại.

Tiếng bước chân càng lúc càng gần, tôi ngồi bật dậy, thấy trong bóng tối mơ hồ có bóng người, như thần chết ập đến cướp đi mạng sống của tôi.

Nhưng tôi biết, anh ấy không phải vậy.

” Sao anh về muộn vậy? ” Tôi không thèm nhìn anh, trong lòng thậm chí có chút tức giận.

Tôi thậm chí còn không biết tại sao mình lại tức giận, có gì phải giận chứ? Vì một kẻ sát nhân không đáng để tức giận.

Nhưng tôi lại đang giận, phụ nữ thực sự là một sinh vật khó giải thích.

Anh đi đến chỗ tôi, tôi khẽ khịt mũi, thật may mắn, không có mùi máu, anh ấy không bị thương.

Tôi không nhìn rõ gương mặt anh, tôi chỉ nghe thấy giọng nói ấy vang lên: “Sao giờ này còn chưa ngủ?”

Tôi đang nổi nóng không có tâm trạng trả lời câu đó, tôi lên giọng chất vấn anh: “Anh đã đi đâu? Lại đi giết người à? Ngoài chuyện này ra anh còn có thể làm gì nữa—”

“Diệp Phùng Chi.” Anh cắt ngang lời nói của tôi, ở trước mặt tôi ngồi chổm hổm xuống dưới đất.

Advertisement



Tôi vẫn chưa hết bàng hoàng khi anh ấy gọi tên mình, chỉ biết ngây ngốc nhìn theo từng động tác của anh, cảm thụ từng tiếng đập mạnh của trái tim mình.

Anh ấy biết tên tôi.

Tôi nhìn xuống người đàn ông đang ngồi trước mặt mình, anh cẩn thận đưa tay ra lau đi từng giọt nước mắt đang rơi của tôi

” Khóc cái gì? Tại sao cô lại thích khóc như vậy? ” Giọng anh ôn nhu, lại rất nhẹ, so với gió đêm còn nhẹ hơn.

Tôi tùy ý để anh lau nước mắt, cũng không nói gì, không hiểu sao càng lau nước mắt rơi xuống càng nhiều.

Tôi không thể kiềm chế được nước mắt của mình, tôi chỉ cảm thấy buồn.

“Hôm nay anh đi đâu…” Tôi rốt cục lớn tiếng kêu lên: “Gan anh có phải lớn quá rồi không? Tôi là con tin của anh, anh thực sự không sợ tôi sẽ chạy trốn sao?”

“Thật xin lỗi!” Anh không phản bác lại bất cứ điều gì, chỉ yên lặng tiếp tục lau đi những giọt nước mắt trên mặt tôi.

Tôi bất động thanh sắc nhìn anh, khóe mắt có chút đỏ lên, nước mắt cũng ngừng rơi.

Anh bước ra khỏi phòng khách, tôi cố chấp theo sát anh.

Bóng lưng anh được phác họa dưới ánh trăng xuyên qua từ cửa sổ kiểu pháp, in dài trên nền nhà, không hiểu sao tôi lại cảm thấy, bóng lưng đó thật cô độc.

Anh rót cho tôi một cốc nước, tôi không nhận lấy mà lại tiến về phía trước vài bước___

Ôm lấy anh.

Cơ thể anh ấy cứng đờ, một kẻ sát nhân lại không dám động đậy.

Tôi đã ôm anh một lúc lâu trước khi anh ấy phản ứng và hỏi tôi có chuyện gì vậy.

Thực sự tôi cũng không biết mình bị sao nữa, nhìn bóng lưng của anh, nghĩ tới những chuyện anh đã làm, tôi chỉ nghĩ, muốn ôm anh một chút thôi.
 
Chương 5


Tôi buông anh ra, lông mày khẽ nhíu lại: “Em đi không nổi nữa, anh ôm em về phòng được không?”

Anh dùng đôi mắt đẹp nhìn tôi chằm chằm, một lúc sau, anh ấy bế tôi lên, nhẹ nhàng từng bước rồi đặt tôi xuống giường.

Tôi vuốt mái tóc dài của mình ra phía sau, mãn nguyện nằm xuống.

Anh không ngủ ở đây mà lại đi ra phòng khách.

Lúc này, tôi hỏi anh muốn đi đâu.

Anh nói: “Đi tắm!”

Tôi “Ồ” lên một tiếng, trong lúc đợi anh trở lại tôi nghĩ muốn trêu anh một chút.

Tôi nhìn xung quanh phòng ngủ, cuối cùng chui vào chỗ sâu nhất trong tủ quần áo, sau mười phút, tôi có thể nghe thấy tiếng bước chân của người đàn ông bước ra từ phòng tắm.

Anh bước vào phòng ngủ.

Phòng ngủ rất yên tĩnh, tôi nín thở, trong phòng cũng chỉ có tiếng hít thở đều đều của anh. Cách tủ quần áo tôi có thể tưởng tượng được trong bóng tối, anh đứng ở bên ngoài, bóng lưng cô đơn lại thật dài chiếu xuống mặt đất.

Tôi có chút hối hận.

Tôi đẩy cửa tủ quần áo ra, liếc mắt cũng có thể nhìn thấy anh đang đứng ở bên ngoài, anh đang nhìn tôi, nhìn vào đôi mắt u ám của anh, tôi có điểm chột dạ sờ sờ mũi mình.

Anh thả chậm bước chân đi tới trước mặt tôi.

“Em chỉ muốn chọc anh…” Cảm nhận được sự áp bức vô hình trên người anh, tôi càng cúi gằm mặt thấp hơn.

“Diệp Phùng Chi” Anh gọi tên tôi, ngữ khí lộ ra điểm bất đắc dĩ cùng sợ hãi, “Đây không phải là một trò đùa vui!”

Tôi bắt đầu “giở trò lưu manh”: “Em còn chưa chạy mà, hơn nữa, cái này là xuất phát từ thiện ý,… Ách, dù sao em cũng không cố ý trêu anh!”

“Câm miệng”

Tôi dừng lại, ngoan ngoãn lấy tay che miệng.

Anh ngồi xổm xuống, ánh mắt nhìn tôi chằm chằm khiến da đầu tôi tê rần.

Khoảnh khắc tiếp theo.

Anh kéo nhẹ bàn tay đang che miệng của tôi, đưa tay ra che đi đôi mắt tôi rồi hôn xuống dưới.

Advertisement



Tôi bối rối, túm chặt lấy vạt áo anh. Tầm mắt của tôi bị che mất, vạn vật bên ngoài đều mờ mịt, tôi chỉ có thể phó mặc mọi thứ cho anh.

Anh ôm tôi rất chặt, rõ ràng anh là người nắm giữ sinh tử của tôi, nhưng tại giờ phút này, tôi lại cảm thấy anh rất yếu ớt, yếu ớt đến mức tôi cảm thấy chính mình mới là vị cứu tinh của anh.

Nhưng chỉ có tôi biết câu trả lời là không.

Trong bóng tối, anh ấy chính là chỗ dựa của tôi, là bến đỗ của tôi.

Anh nhẹ nhàng bế tôi trở về, một lần lại một lần hỏi tôi có bỏ trốn không, có thể đừng rời khỏi anh được không.

Tôi nhẹ giọng đáp: “Sẽ không”

“Tôi cho em một cơ hội chạy trốn, em cũng không cần”

“Phải”

“Em không để ý thân phận của tôi sao?”

“Để ý thì sao, mà không để ý thì sao?”

Anh có tội, nhưng tình yêu của anh thì không.

Tôi nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt đang nhắm nghiền của anh.

Anh đã làm rất nhiều chuyện xấu, có thể đối với nhiều người đó là một điều ghê tởm, nhưng tận đến giây phút này, khi chúng tôi ôm nhau sưởi ấm, tôi chợt nhận ra mình không hề chán ghét anh, cũng chẳng còn bận tâm tới việc anh là ai nữa.

Tôi đã đem lòng yêu một con quỷ, một con quỷ tội ác tày trời.

_

Trong lúc mơ màng, tôi nghe thấy tiếng anh hỏi tôi: “Em có cảm thấy tôi rất xấu, phạm quá nhiều tội ác không?”

Tôi nhắm hai mắt lại, mơ hồ nói: “Có, giết người là không đúng. Con người luôn tìm kiếm một thứ để mình duy trì sự sống, cũng có rất nhiều cách để chứng minh sự tồn tại của anh, nhưng không phải bằng cách này.”

Anh im lặng nhìn tôi: “Em muốn anh đi tự thú không?”

Tôi không nói chuyện. Ngoài việc buồn ngủ, tôi cũng không biết mình nên nói gì và cũng không biết mình nên dùng lập trường nào để trả lời câu hỏi này.

Anh thở dài rồi ôm tôi vào lòng.

Trong lúc mơ ngủ, tôi dường như nghe thấy tiếng anh ấy nói điều gì đó, tôi không nghe rõ lắm, tôi chỉ nhớ mơ hồ những gì anh ấy nói–

“Xin lỗi”

_

Ngày hôm sau thức dậy, tôi lật người rồi sờ sờ bên cạnh nhưng đã sớm không còn độ ấm, nó hoàn toàn trống rỗng.

Tôi lập tức mở mắt chồm dậy, đi một vòng quanh nhà nhưng không nhìn thấy người đâu. Trên bàn đặt một chiếc điện thoại mới.

Tôi khởi động máy, bên trong có lắp sẵn thẻ điện thoại cũ của tôi, ngay khi tôi mở máy lên, hàng loạt tin tức liền tràn vào màn hình. Tôi nhìn vào căn phòng trống, trong đầu hiện lên một ý nghĩ khủng khiếp.

Ngón tay tôi lướt trên màn hình điện thoại, bấm vào phần tin tức, một loạt các tiêu đề hiện lên:

【XXX News: Gần đây có một vụ án mạng xảy ra trong một tiểu khu của thành phố A. Người chết là nam giới, năm mươi tuổi. Kẻ sát nhân đã trốn thoát thành công sau khi gây án và lẻn vào trong tiểu khu để lẩn trốn. Vào tháng bảy năm X, nửa tháng sau khi vụ án mạng xảy ra, kẻ sát nhân đã tới tự thú ở đồn cảnh sát và bị cảnh sát bắt giữ. 】

Thời gian tựa như trững lại, tôi đứng nhìn rất lâu, cũng yên lặng rất lâu, lâu đến mức nước mắt trên mặt tôi đều khô lại. Cuối cùng tôi cũng nhặt được mảnh giấy lên, dòng chữ trên đó được viết nguệch ngoạc, cũng thực dùng sức:

“Em chính là bằng chứng chứng minh tôi tồn tại!”

Khoảnh khắc tôi nhìn rõ những gì được viết trên đó, tôi đã không thể khóc.

_

” Có rất nhiều cách để chứng minh sự tồn tại của anh, nhưng không phải bằng cách này!”

“Em chính là bằng chứng chứng minh tôi tồn tại!”

Mọi người đều mong tôi xuống địa ngục, chỉ có em tuyên án tôi vô tội.

Là tôi hại anh ấy.

Là tôi ép anh ấy đi tự thú.

Cổ họng tôi nghẹn lại, cả người tôi vô lực ngã khuỵu xuống như thể tôi đã đánh mất đi chính mục tiêu sống của mình, giây tiếp theo tôi lạc hướng.

Tôi nhìn ô cửa sổ kiểu Pháp ở sát đất, bên ngoài trời đang đổ mưa.

Tôi không biết anh ấy đã mặc đủ ấm chưa, miệng vết thương có bị nhiễm trùng không?

Tôi co rúm người lại, vùi đầu vào khuỷu tay, hai mắt nhắm chặt.

Cứ để em ngủ quên mãi, chẳng thà tỉnh lại còn hơn.

_

“Bốp!” Tôi đột nhiên mở mắt ra, và thứ đầu tiên tôi nhìn thấy là trần nhà trắng tinh.

Đầu tôi sưng lên một cục nhưng tôi không màng đến mà chỉ yên lặng nhìn vào mảng trắng kia, cảm thấy tim tôi đang đập dữ dội, mồ hôi làm tóc trên trán dính chặt vào nhau.

Tôi thở hổn hển, hai tay giật giật, chạm vào chiếc giường mềm mại bên dưới.

Tôi vừa mới… không phải đang ở phòng khách sao? Làm thế nào có thể trèo lên giường được?

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Bên cạnh tôi rung lên, phải mất vài giây tôi mới phản ứng lại, cầm lấy điện thoại.

Người gọi: Mẹ

Tôi bấm kết nối và đưa điện thoại vào tai, cố gắng làm cho giọng mình bớt lạ hơn: “Alo mẹ ạ?”

Bên kia dường như rất sốt ruột: ” Phùng Chi, sao hôm qua con không nghe điện thoại?”

Advertisement



Hôm qua?

Tôi dừng lại, vẫn có chút không phản ứng kịp.

“Hôm qua con ra ngoài với bạn, không thấy gì”

“Vậy thì được rồi, Phùng Chi à, mấy ngày nữa mẹ sẽ về, con thu dọn đồ đạc một chút, chúng ta chuyển tới Hà Ngọc Đình bên kia”

Tôi vô thức hỏi “Tại sao phải chuyển tới đó?”

“Tại sao? Phòng ở bên Hà Ngọc Đình lớn hơn, cũng gần trường học của con!” Mẹ dừng lại, giọng nói cũng nhỏ dần: “Huống hồ, mẹ và ba con mới ly hôn không lâu. Qua vài ngày nữa mẹ và chú Lý sẽ cùng về, sau này chúng ta cùng nhau chung sống!”

“Chú Lý con cũng biết mà, đến lúc đó nhớ xưng hô cho phải phép, đừng làm bẽ mặt mẹ!”

Vốn dĩ tâm tình tôi đã không tốt nay còn thêm cuộc gọi này càng khiến tôi bực tức, tôi trả lời qua loa vài câu sau đó lập tức cúp máy.

Tôi chậm rãi ngồi dậy, nhìn bốn phía, vẫn không có gì thay đổi.

Tôi nhìn về phía cửa phòng ngủ.

Cửa, không bị phá hư.

Có thể sáng sớm…

Tôi bắt đầu đổ mồ hôi, đầu ngón tay bấu chặt vào lòng bàn tay, một cơn đau truyền đến thức tỉnh tôi.

Tôi không dám nghĩ tiếp nữa.

Tôi nhìn về phía điện thoại của mình, vẫn là chiếc cũ, màn hình không hề bị vỡ nát.

Thời gian vẫn là nửa tháng trước.

Cũng không hề có tin tức về điều đó.

Tôi đột ngột chạy ra khỏi cửa, mái tóc dài hất tung che mất tầm nhìn khiến tôi vô tình vấp phải ghế, đầu gối bị toác da chảy máu, cơn đau xuyên thấu dường như lấn át tôi.

Căn phòng không hề thay đổi.

Bên ngoài không hề có tiếng còi cảnh sát đinh tai nhức óc, toàn bộ dãy mì ăn liền vẫn còn nguyên vẹn, cùng với cảnh vật nửa tháng kia hoàn toàn bất đồng, đây mới thực sự là nhà tôi.

Vì vậy, đó chỉ là một giấc mơ thôi sao?

Tôi kích động cười lên một tiếng, vết thương ở đầu gối lại đau, nước mắt ấm lạnh chảy khắp khuôn mặt, tôi biết bản thân mình hiện tại không hề xấu.

Tôi liều mạng hồi tưởng lại mọi thứ trong giấc mộng, anh ấy vẫn còn trong giấc mộng của tôi.

Nhưng tôi không thể nhớ.

Ngoại hình, giọng nói, hết thảy những gì đã trải qua cùng anh ấy đều trở nên mơ hồ, mơ hồ đến nỗi tôi không biết phải làm sao để nhớ về anh.

Chỉ có đôi mắt xanh lam nhạt như ngọc bích ấy, khiến tôi nhớ mãi không quên.

Trong giấc mơ, tôi đã từng hôn lên mắt anh.

Nhưng tôi vẫn sợ, thời gian trôi qua sẽ quên mất anh.

Trong giấc mơ của tôi, anh ấy không có tên, không có lai lịch, anh ấy là do tự tôi tưởng tượng ra.

Từ đầu đến cuối, tự tôi làm đạo diễn cũng tự tôi diễn xuất, tự tôi diễn trong vở kịch một vai của chính mình.

Anh ấy hoàn toàn không tồn tại.

Chỗ dựa của tôi, bến đỗ của tôi, không còn nữa.

Tại sao con người có thể dễ dàng quên đi những gì xảy ra trong giấc mơ như vậy? Là do sợ họ không muốn quay về thực tại khủng khiếp này?

Tôi lau nước mắt, ngồi xuống bàn học tùy tiện cầm một cuốn sổ tay, viết tất cả những gì tôi và anh ấy cùng trải qua.

Tôi muốn tận dụng trí nhớ còn sót lại của mình, dùng lời văn của mình để ghi nhớ.

Giấc mơ đó quá dài, tưởng chừng trải qua như kết thúc cả một đời người, dài đến nỗi tôi không muốn tỉnh lại.

_

Sau ngày hôm đó, tôi đã hỏi khắp nơi ở trên mạng.

Tôi đặt rất nhiều câu hỏi, chẳng hạn như “Yêu người trong mộng”, “Có thể nào quay trở lại giấc mơ”, “Tại sao tôi không thể nhớ được những gì đã xảy ra trong giấc mơ”.

Tôi đã tìm kiếm khắp nơi, thầm nghĩ đến việc tiếp tục giấc mơ này.

Cách đây không lâu, tôi không biết là do những phương pháp đó có tác dụng hay do tôi nghĩ nhiều, trong giấc mơ của tôi xuất hiện một thân ảnh không rõ ràng, rất mơ hồ, tôi thậm chí không cần đoán cũng biết đó là anh.

Tôi cố gắng chạy về phía anh ấy, nhưng khi tôi vừa đưa tay ra định chạm vào, tôi lại tỉnh giấc.

Giống như trời và đất mãi mãi không thể chạm vào nhau.

Sau lần đó, tôi không bao giờ mơ thấy anh nữa, dù cho tôi có cố dùng mọi cách.

Kể từ giây phút tôi tỉnh lại sau giấc mơ kia, tôi biết tôi đã mất anh ấy mãi mãi.

Tôi yêu anh ấy, dù cho anh ấy chỉ là mộng tưởng.

Tác giả có lời muốn nói:

Chính thức hoàn toàn văn, sẽ có một số lỗi và lỗ hổng. Như mọi người thấy, từ đầu tới cuối đó chỉ là một giấc mơ không có logic. Về nguyên mẫu, đây quả thực là một giấc mơ mà tôi từng có, một giấc mơ rất viển vông, nhưng tôi vẫn muốn viết ra.

Chỉ cần xem qua, đừng quá coi trọng. Có một phiên ngoại nhỏ phía sau, đọc xong sẽ không cảm thấy khó chịu (mong là vậy), đây là truyện kết mở.
 
Chương 6


Mỗi ngày thức dậy, đầu óc tôi đều ở trạng thái mông lung. Tôi đã chuyển tới khu Hà Ngọc Đình, gặp người được gọi là chú Lý và bắt đầu cuộc sống đại học của mình.

Chỉ có điều khác biệt là tôi yêu tất cả những đồ vật màu xanh; thỉnh thoảng tôi sẽ năn nỉ mẹ mua cho một chiếc vòng cổ sapphire đắt cắt cổ; khi không có ai tôi lại nhớ về đôi mắt màu xanh nhạt ấy.

Đôi khi, tôi sẽ giống như bệnh nhân tâm thần hỏi bạn cùng bàn những câu ngớ ngẩn: “Cậu có bao giờ nhớ mãi không quên người trong mộng chưa?”

Bạn tôi lúc đó mỉm cười và nói: “Ý cậu là người tình trong mộng ấy hả? Đương nhiên là có rồi, tối hôm qua tớ mới mơ thấy idol, anh ấy chính là người tình trong mộng của tớ!”

Ý tôi không phải vậy: “Tớ đang nói tới người mình không biết cơ!”

Những người bạn xung quanh khi nghe câu này đều đồng loạt ngạc nhiên nhìn tôi, họ còn hỏi có phải tôi bị áp lực học tập quá không, còn bảo mọi thứ trong mơ đều là ảo tưởng hão huyền.

Tôi không nói thêm nữa.

Quả nhiên, yêu một người trong mộng là một thứ vô lý nhất trên trần đời.

Chỉ có tôi biết, tôi đã từng bước vào thế giới của anh ấy.

_

Vào một buổi chiều nhạt nhẽo nào đó.

“Phùng Chi” Bạn cùng phòng vỗ vai tôi.

Tôi vẫn cúi đầu cặm cụi học từ đơn, hỏi: “Làm sao vậy?”

Bạn cùng phòng nhếch khóe môi, lật người tôi lại, mỉm cười nói: “Hoa Đại bên cạnh trường chúng ta tổ chức giao lưu đấu bóng rổ, có nhiều anh đẹp trai lắm đó, muốn đi cùng không?”

Advertisement



Tôi nhìn sách giáo khoa trên bàn: “Không muốn!”

“Sao vậy? Đi cùng tớ đi, cậu xinh đẹp như vậy, chốc nữa tới xin hộ tớ Wechat của anh đẹp trai nào đó đi!”

“Không đi”

Bạn cùng phòng đau buồn nói: “Mời cậu năm bữa lẩu, đi không?”

Tôi lập tức đặt bút trên tay xuống, đứng lên: “Tớ chuẩn bị xong rồi, đi thôi!”

Bạn cùng phòng: “……”

Thời tiết tháng 5 nóng nực, chợt tôi cứ ngỡ mình đã quay trở về kỳ nghỉ hè năm ấy, khi “người kia” vẫn còn ở đó.

Trước khi bước vào, sợ một lúc sẽ khát nước nên tôi đã vào cửa hàng tiện lợi gần đó mua chai nước có ga. Tình cờ đồ uống tôi muốn mua lại xếp ở hàng cao nhất, vì 1m68 tôi đã hao tâm tổn trí đến nhường nào, cuối cùng cũng lấy được thứ tôi muốn.

Vừa cúi đầu định đi thanh toán, không ngờ trọng tâm lại không ổn định, đụng phải một thiếu niên trước mặt, đồ uống trong tay tôi lập tức rơi hết xuống đất.

Tôi vội vàng nói “xin lỗi”, còn chưa nhìn rõ bộ dáng của người đó ra sao thì anh đã cúi người xuống giúp tôi nhặt chai nước lên.

Tôi cũng cúi xuống nhận lấy chai nước rồi cảm ơn người đó, đối phương đứng lên___

Vào lúc đó, tôi đã nhìn thấy một đôi mắt màu xanh lam nhạt.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top