Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thập Niên 90: Nữ Phụ Mua Nhà Phất Nhanh

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Thập Niên 90: Nữ Phụ Mua Nhà Phất Nhanh

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Tham gia
11/6/23
Bài viết
915,377
VNĐ
900,499
[Diendantruyen.Com] Thập Niên 90: Nữ Phụ Mua Nhà Phất Nhanh

Thập Niên 90: Nữ Phụ Mua Nhà Phất Nhanh
Tác giả: Dạ Du Tinh Hà
Tình trạng: Đã hoàn thành




Hứa Bối Đóa vất vả lắm mới mua được một căn nhà, trước khi vào ở cô lại xuyên vào một quyển niên đại văn cẩu huyết, trở thành nữ phụ pháo hôi.

Gia cảnh của nguyên thân giàu có nhưng cha mẹ đều mất, bị một tên nghèo quấn quýt theo đuổi rồi kết hôn.

Về sau nguyên thân đập nồi bán sắt cùng nam chính gây dựng sự nghiệp thế mà lại bị phản bội, trở thành một oán phụ, chán nản mà ch.ết thảm, còn nam chính và nữ chính thì sống hạnh phúc.

Hứa Bối Đóa tức giận nghiến răng nghiến lợi, có tiền dùng để mua nhà không tốt hơn sao!

Đây là thập niên 90!

Giá bất động sản còn chưa sốt, khắp nơi đều là nhà là đất......

Có trời mới biết cô mua nhà không dễ dàng gì!

Hứa Bối Đóa bắt đầu tích lũy nhà cửa.

Trước tiên cho thuê nhà cũ, sau đó không ngừng mua nhà, mua đất.

Tiền sinh nhà và đất, nhà và đất sinh tiền...... chà chà, liên tục không dứt nha.

Cô đây muốn làm một phú bà, cặn bã nam gì đó không liên quan đến cô!

Ngay từ đầu, đồng hương trong thôn vây quanh giới thiệu đàn ông cho cô, đều muốn tiểu tử nghèo nhà mình được một người vợ có tiền.

Về sau đồng nghiệp trên thị trấn cũng thường xuyên khuyên:

"Đóa Đóa, thấy nam nhân tốt thì mau gả đi."

"Con gái để cần nhiều tiền như vậy làm gì, lấy chồng tốt mới thật sự tốt."

"Con gái mua nhà làm gì, trên lưng vay tiền làm sao gả ra ngoài được!"

……

Hứa Bối Đóa từ chối hết, điên cuồng mua nhà rồi than thở:

"Tôi thiếu nợ thật nhiều, có người đàn ông tốt nào nguyện ý giúp tôi trả tiền thế chấp không!"

Sau đó Hứa Bối Đóa không chỉ có rất nhiều nhà, mà loại nào cũng có.

Nhà Tây, nhà cao tầng nhỏ, tứ hợp viện, văn phòng, cửa hàng......

....

Một câu tóm tắt: Phú bà lại lại lại mua nhà!

Lập ý: Nỗ lực sinh hoạt, đền bù tiếc nuối
 
Chương 1


----

Hứa Bối Đóa vui vẻ mong chờ được chuyển đến căn nhà mới mua, cô vừa ăn dưa hấu vừa bật điều hòa đọc tiểu thuyết, ngày mai chính thức chuyển đến.

Khi tỉnh giấc cô phát hiện mình không ở trong nhà thuê mà lại ở trong một căn phòng xa lạ.

Đầu cô suy nghĩ như lật sách, cô nhận ra mình biến thành nữ phụ khốn khổ trong cuốn tiểu thuyết cẩu huyết mà cô đã đọc đêm qua.

Tên của nữ diễn viên phụ đương nhiên là Hứa Bối Đóa.

Nhìn cuốn lịch treo trong phòng, đang là năm 1990.

Hứa Bối Đóa xem xong muốn khóc.

Dưa hấu lớn như vậy, điều hòa thoải mái như vậy, còn ngôi nhà mới với số tiền thế chấp khổng lồ!

. . .

Có thể nói nhân vật nữ phụ trong nguyên tác trải qua cuộc sống còn tệ hơn cô nữa.

Hứa Bối Đóa nhớ lại nội dung trong sách, phát hiện nữ phụ là oán chủng đã bị nam chính lợi dụng triệt để.

Đầu những năm 1990, nguyên chủ tốt nghiệp trường trung cấp bình thường, ba mẹ không muốn làm nông nên kinh doanh quần áo ở bên ngoài, kiếm được ít tiền, được coi là gia đình khá giả ở quê nhà. . .

Vốn dĩ sinh ra trong một gia đình chỉ có một con, nguyên chủ có việc sau khi tốt nghiệp, có được bát cơm sắt của mình, xem như có điều kiện tốt vào những năm 90.



Nhưng ba mẹ cô ở quê nhà bỗng gặp chuyện không may, họ bị một chiếc xe tải tông phải rồi bỏ chạy, cả hai đều qua đời để lại một cô con gái mồ côi.

Kẻ tông chết người cũng không bị bắt.

Lúc nguyên chủ yếu đuối và bất lực nhất, cháu trai của một thân thích ở làng bên cạnh đã tình nguyện giúp đỡ nguyên chủ và đồng hành cùng cô.

Cuối cùng, chàng trai tội nghiệp đã thành công cưới được nguyên chủ.

Nam chính trong sách đã nghỉ học sau khi học hết cấp 3 và về nhà làm ruộng.

Để nam chính có công việc ổn định, nguyên chủ đã sử dụng tòa nhà năm tầng do ba mẹ để lại làm ký túc xá cho nhân viên của trường học.

Và đổi công việc của mình cho nam chính.

Sau đó đập nồi bán sắt tiêu hết số tiền ba mẹ để lại để cho nam chính có thể học đại học.

Sau khi nam chính vào đại học ở thành thị, có kiến thức hơn, anh ta dần không còn tiếng nói chung với người vợ làm nông ở nhà.

Sau đó nam chính gặp được nữ chính, một người bạn cùng lớp đại học cũng xuất sắc không kém, cùng nhau khởi nghiệp kinh doanh, trở thành nhân tài cấp cao...

Trong sách, nguyên chủ biến thành một người phụ nữ vô lý, hay oán giận, đi đến lên thành thị chỉ vì muốn hèn mọn ở bên nam chính.

Nhưng mọi người xung quanh nam chính trong sách đều thương hại nam chính vì có người vợ chênh lệch như vậy, khuyên nam chính nên ly hôn.

Nói rằng bọn họ không còn ở cùng một thế giới, không có tiếng nói chung, cũng không có tình yêu...
 
Chương 2


----

Về sau nguyên chủ bị mọi người coi là một người phụ nữ điên cuồng.

Người phụ nữ điên cuồng cuối cùng không chịu nổi áp lực, đã ký đơn ly hôn.

Sau này, nam chính và nữ chính trong sách sống một cuộc sống hạnh phúc, cầm sắt hòa minh.

Nguyên chủ trở về quê nhà không bao lâu thì sinh bệnh, không có con cái, chết thảm.

Khi nhìn thấy đoạn kết này, Hứa Bối Đóa đã tức giận.

Có người phụ nữ nào sinh ra đã điên đâu chứ, nguyên chủ vốn tốt biết bao lại bị nam chính trong sách dồn ép trở thành người điên.

Không có tình yêu, vì sao không có tình yêu mà nam chính lại theo đuổi cô ấy và muốn kết hôn chứ?

Hứa Bối Đóa nghiến răng nghiến lợi nghĩ đến việc mình tốt nghiệp đại học đã thuê nhà mấy năm, vất vả kiếm tiền, cuối cùng cũng mua được căn nhà như ý muốn, còn chưa vào ở đã thành biến thành nguyên chủ...

Nguyên chủ có tiền, có điều kiện tốt như vậy, sao không mua nhà chứ!



Đang là những năm 90! Bất động sản vẫn chưa có giá cao!

Trước khi Hứa Bối Đóa định kiểm kê tài sản của nguyên chủ thì bỗng có người gõ cửa.

"Đóa Đóa, mở cửa đi, là thím hai đây."

Hứa Bối Đóa mở cửa, một nông phụ khôn khéo tiến vào, đi thẳng vào vấn đề:

"Đóa Đóa, bây giờ ba mẹ cháu đã mất, ngôi nhà năm tầng này mà để trống rất đáng tiếc."

"Cháu trai thím ở thôn bên cạnh là người có học, rất tốt."

"Một cô gái như cháu ở trong căn nhà lớn thế này không an toàn.

Thím muốn cháu trai đến ở một phòng trong nhà cháu, cậu ấy cũng có thể giúp cháu trông coi nhà cửa."

Đúng đúng, Hứa Bối Đóa nhớ tới ba mẹ nguyên chủ có chút tiền từ kinh doanh nên xây một căn nhà năm tầng ở quê.

Nhà nguyên chủ có nhiều thân thích bà cô muốn làm rạng danh tổ tông nên đã xây mỗi tầng tám phòng, tổng cộng bốn mươi phòng, chuẩn bị cải thiện cuộc sống cho thân thích ở quê.

Hứa Bối Đóa dựa vào cửa nhìn thím hai.



Không có gì bất ngờ, đây là cách mà nam chính được buộc lại với nguyên chủ lúc ban đầu.

Nhưng khi nguyên chủ bị lợi dụng xong, sinh bệnh mà chết thì những người thân thích nói đối tốt với cô đâu mất rồi?

Hứa Bối Đóa kiên quyết từ chối:

"Thím hai, cháu là con gái, ở cùng con trai không ổn.

Nếu tin đồn lan ra thì người ta sẽ nói gì? Cháu nghĩ là thôi đi."

Thím hai bất đắc dĩ nói:

“Nghe cháu nói kìa, không phải cháu vẫn biết tính cách của thím sao?"

Hơn nữa ở một mình trong căn nhà lớn vậy, cháu không sợ sao?”

Tại sao lại sợ chứ?

Trong một ngôi nhà lớn, cô có thể chơi đùa, lăn, bò và hú hét thỏa thích!
 
Chương 3


----

Hứa Bối Đóa vẫn đang suy nghĩ làm thế nào để thoát khỏi người thím này thì ngoài cửa có một người đàn ông thò đầu ra.

Người cô vui mừng khôn xiết: "Quang Diệu à!

"Nào, để thím giới thiệu với cháu. Đây là cô con gái Đóa Đóa tội nghiệp của lão Hứa gia.

Ba mẹ mất khi còn trẻ lưu lại căn nhà lớn nên sợ.. ."

"Cám ơn thím, cháu không sợ."

Bên ngoài còn nhiều người nhốn nháo.

Hứa Bối Đóa như muốn ngất đi.

Hứa Quang Diệu là nam chính trong sách.

Xem ra bọn họ đã hạ quyết tâm bày mưu tính kế, thật sự thiếu kiên nhẫn mà.



Hứa Bối Đóa phát hiện từ chối không có tác dụng.

Bà con trong thôn tự thành một thể, người đông thế mạnh.

Chỉ mới có người ở bên ngoài quan sát mà những người khác đã nhốn nháo, tụ tập rồi.

Một ông già chống gậy đứng bên ngoài hô to:

“Ta là ông ba của cháu. Từ nhỏ cháu đã sống ở thành phố, trở về không còn biết thân thích như chúng ta nữa.”

Ý là đang trách móc.

Hứa Bối Đóa nghĩ rằng nếu có ba mẹ ở đây thì cô cũng không bị động thế này.

Có thân không rõ danh tính đang ồn ào cầu ông ba nói rõ ý:

"Lúc ba cháu ở đây, ông ấy nói căn nhà lớn này để chúng ta dưỡng lão lúc về già. Giờ người mất thì con cái cũng không thể quên lời hứa!"

Hứa Bối Đóa biết những người này tới đây là để chiếm giữ căn nhà to lớn của ba mẹ cô.

Tuy rằng có thể trước kia ba nguyên chủ đã nói như vậy, nhưng hiện tại căn nhà là của cô, cô tuyệt đối không buông tay đâu.



Có thể chặt đầu, có thể đổ máu, ai muốn cướp nhà của Hứa Bối Đóa thì bước qua xác cô!

Tuy nhiên Hứa Bối Đóa, một người sống ở thành phố từ nhỏ chỉ thấy những cảnh hung hãn như vậy trong tiểu thuyết và phim truyền hình thôi.

Quan niệm gia tộc trong thôn rất mạnh, quyền uy của những già rất lớn, nếu xúc phạm họ có thể sẽ không ăn được quả tốt.

Hứa Bối Đóa nhanh chóng đóng cửa lại, nhớ tới kết cục của nguyên chủ trong sách.

Đầu tiên là nam chính trong nguyên tác nhảy ra nói bọn họ đã đính hôn, căn nhà dùng làm của hồi môn nên mấy thân thích mới hết hy vọng rời đi.

Trong thôn, phụ nữ gả cho người khác thì nhà cũng sẽ theo luôn, nếu đòi lấy nhà chẳng khác nào đòi tài sản của nam chính, đương nhiên người thôn bên cạnh sẽ không đồng ý.

Sau này căn nhà được nguyên chủ dùng để thay đổi tương lai cho nam chính, dùng làm ký túc xá nhân viên, đồng thời cũng được nguyên chủ dùng làm nơi làm việc để thay đổi công việc ở trong trường.

Hứa Bối Đóa suy nghĩ tại sao phải đi đường vòng, cô ấy cứ trở thành chủ nhà cho trường học thuê không phải sẽ tốt hơn sao?

Vì thế cô tương kế tựu kế, ôm ngực, tỏ vẻ đáng thương nói với thím hai và Hứa Quang Diệu:

“Có chuyện gì mà bên ngoài nhiều người vậy thím hai?”
 
Chương 4


----

Hôm nay thím hai đến sớm như vậy là vì nghe tin người trong thôn có ý định đòi nhà.

Thím hai vội vàng nắm lấy tay Hứa Bối Đóa, lo lắng nói:

"Đóa Đóa thím không giấu con nữa đâu, thím đã biết trước chuyện này."

“Trước khi đi ba con nói rằng ngôi nhà này được xây dựng để làm rạng danh tổ tiên, nên tất cả thân thích trong làng đều đến và định chia nhau một phòng.”

Thím hai cau mày nhìn cô, giọng điệu trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều:

“Nhưng nghĩ mà xem, sao cô gái nhỏ có thể sống cùng một nhà với bọn họ được? Huống hồ nếu bọn họ thật sự đến thì cháu sẽ ở đâu?"

Hứa Bối Đóa ngấn nước mắt, gật đầu đồng ý.

"Thím ơi, con phải làm sao đây? Bên ngoài nhiều người như vậy, cháu hết cách rồi."

Thím hai nắm lấy tay Hứa Quang Diệu, kéo cháu trai lớn đến bên cạnh Hứa Bối Đóa, gượng cười nói:



“Hôm nay thím tới đây không phải chỉ để cứu cháu đâu.”

"Đứa cháu Hứa Quang Diệu của thím đây là người thật thà, ngay thẳng."

"Có nhiều cô gái trẻ trong làng muốn cưới nó lắm!"

“Hôm nay thím làm bà mối cho con.

Bây giờ con không có ba mẹ, cháu muốn lấy chồng cũng khó khăn. Thím thương cháu nên sẽ cố gắng hết sức để thuyết phục gia đình cháu trai đồng ý kết hôn với cháu."

"Sau khi cháu định cuộc hôn nhân này, sẽ là phụ nữ đã có chồng.

Những người bên ngoài còn ai dám dây dưa với chồng cháu sao? Các cô chú của nó đều là những người to con lớn miệng..."

Hứa Bối Đóa nhìn Hứa Quang Diệu, giả vờ ngại ngùng, cúi đầu thấp giọng nói:

"Nhưng... Quang Dao có thân hình như thế này, không sợ bị người bên ngoài đánh sao? Hơn nữa cháu không thể hại anh Quang Diệu!"

Cô vừa nói tiếng 'anh' thì thím hai mỉm cười nháy mắt với cháu trai, nghĩ rằng chuyện đã thành một nửa rồi.



Hứa Quang Diệu vội vàng nói: "Không sao, không sao cả. Nhà tôi đông người, đến lúc họ đều sẽ bảo vệ tôi."

Hứa Bối Đóa cũng không nói có đồng ý đính hôn hay không, chỉ ngẩng đầu cảm kích:

“Cám ơn thím hai và anh, xin hai người nói chuyện với mọi người, nghe hai người nói mà cháu buồn quá, không muốn ra cửa."

Thím hai vui mừng nói:

"Không có việc gì, thím sẽ lo liệu."

Thím hai nháy mắt nói:

"Quang Diệu, chúng ta ra ngoài xử lý giúp vợ cháu, nói bọn họ đừng có mơ mộng gì nữa."

Sau khi hai người ra ngoài, Hứa Bối Đóa nhanh chóng đóng cửa lại.

Bên ngoài ồn ào một lúc nữa, sau đó thím hai mới trở vào, có vẻ cũng phải mỏi mồm mỏi miệng mới xử lý được.

“Mệt chết thím rồi. Hôm nay thím cùng cháu trai tới nhà nó nói chuyện hôn nhân, ngày mai mời ba mẹ nó tới đây cầu hôn!”
 
Chương 5


----

Hứa Bối Đóa gật đầu, sau đó nhìn Hứa Quang Diệu, nghĩ rằng nam chính trong nguyên tác đối với vợ cả không mấy tốt đẹp, nhưng anh ta cũng không phải kẻ man rợ ác độc nên cô đã nảy ra một kế hoạch.

Hứa Bối Đóa nước mắt lưng tròng nói.

"Thím ơi, công việc của cháu vẫn chưa ổn định, bây giờ cháu muốn đến trường xem đã được phân công chưa.

Cháu không dám đến đó một mình, anh Quang Diệu có thể đi cùng cháu được không?"

Thím hai thúc cùi chỏ vào Hứa Quang Diệu:

"Sao con không đi xem nơi làm việc của vợ tương lai chứ?

Xem như đi chào hỏi đồng nghiệp của nó luôn."

Hứa Quang Diệu vội vàng nói:

"Đương nhiên."

Hứa Bối Đóa biết thím hai và anh ta đang nghĩ gì.



Bọn họ chỉ muốn nhanh chóng tuyên bố chủ quyền, để không còn kẻ nào có thể tranh giành với bọn họ.

Hứa Bối Đóa muốn đến trường khi trời còn sáng.

Hứa Quang Diệu đạp xe, Hứa Bắc Đông bất đắc dĩ ngồi ở ghế sau.

Trên đường đi cô cũng không tập trung nghe Hứa Quang Diệu nói mà chỉ tập trung ghi nhớ lộ trình.

Chẳng trách nhà cô có thể dùng làm ký túc xá cho nhân viên, hóa ra nơi này rất gần trường trung học cơ sở của huyện, chỉ cách năm phút đi xe đạp.

Thôn khá gần rất gần với huyện thành, cũng thuận tiện hơn khi sống ở đây.

Hứa Quang Diệu dừng xe đạp, tựa vào tay lái nhìn cô tiến vào trong trường.

Không biết vì lý do gì mà anh ta cảm thấy như bị thôi miên khi nhìn thấy Hứa Bối Đóa nhảy xuống xe đạp bước về phía trường học dưới ánh mặt trời.

Đó là vợ anh ta, cũng không tệ chút nào.

Hứa Bối Đóa vừa bước vào cửa đã nhanh chóng nói rằng cô có một tòa nhà sẽ dùng làm ký túc xá cho giảng viên và nhân viên, cô muốn bàn bạc chuyện này với hiệu trưởng.

Trường trung học cơ sở trong huyện tương đối đơn giản, trong những năm 90 được mở rộng đáng kể, phòng học ban đầu không đủ, chưa kể giáo viên mới được tuyển dụng cũng không có chỗ ở.

Hiệu trưởng mỉm cười nhìn cô gái trẻ, không biết cô có đang nói đùa hay không, nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói:



"Cô bé, em nói trong nhà em có một căn nhà làm ký túc xá cho nhân viên."

"Em có biết rằng năm nay trường chúng tôi đã tuyển dụng hàng chục giảng viên và nhân viên mới..."

Người bình thường ai mà xây hàng chục phòng trong nhà chứ!

Khẩu khí của cô gái này quá lớn!

Hứa Bối Đóa nhìn hiệu trưởng mà mặt không đổi sắc:

“Nhà tôi có bốn mươi phòng và năm tầng.”

"Mỗi phòng hai người, có thể cho 80 người ở."

"Nếu là phòng bốn giường, có thể chứa được 160 người."

"Nếu hiệu trưởng muốn đặt một phòng cho tám người..."

Ly nước của hiệu trưởng rơi xuống đất

“Được rồi, được rồi, cô đừng tính nữa…”
 
Chương 6


----

Hiệu trưởng và Hứa Bối Đóa nhìn nhau, im thôn không nói gì.

Trên thực tế, các lãnh đạo của trường Trung học ở Huyện đang lo nghĩ về chuyện này.

Năm nay trường Trung cấp chuyên nghiệp Sư phạm của Huyện có một số lượng sinh viên tốt nghiệp sau khi mở rộng tuyển sinh, phân bố khắp nơi.

Dựa theo quy tắc vùng lân cận, ưu tiên xem xét sinh viên tốt nghiệp sư phạm được bố trí đến các địa điểm gần nơi đăng ký cư trú hơn.

Tuy nhiên, trong vài năm qua, sinh viên tốt nghiệp từ các trường sư phạm đã có thể có được một công việc ổn định, lại còn có tiền lệ bị sa thải của một số nhân viên bách hóa. Kết quả là ngày càng có nhiều người nộp đơn vào trường sư phạm, bao gồm cả những sinh viên ở gần thủ phủ của Tỉnh.

Do đó trường trung học ở Huyện năm nay phải tiếp nhận hàng chục người, rõ ràng ký túc xá không đủ dùng, các lãnh đạo đều lo ngại, mặc dù có thể để những người gần nhà về nhà ở nhưng không cung cấp ký túc xá, sẽ rất khó thực hiện chính sách cho những giáo viên trẻ mới tiếp nhận có nơi để ở.

Sự xuất hiện của Hứa Bối Đóa quả thật giống như một chiếc bánh lớn từ trên trời rơi xuống, Hiệu trưởng suýt nữa nghi ngờ mình nghe nhầm hoặc là đang nằm mơ giữa ban ngày.

"Cô gái, sao nhà của cô có nhiều phòng như vậy?” 

Hiệu trưởng tự mình bình tĩnh ngồi xuống, vẫn nên hỏi trước cho rõ hơn.

Hứa Bối Đóa nói thật: "Nhà của tôi ở thôn Lan Thủy gần đây, đi bộ mười phút thì đến. Ba mẹ của tôi đã xây một toà nhà ở trong thôn, là ngôi nhà tự xây ở nông thôn. ”

Hiệu trưởng thở phào nhẹ nhõm, thấy cô nói vậy lại hỏi tiếp:

“Làm ký túc xá cho giáo viên thì cô có lo ngại gì không. ”



“Trước tiên, để làm ký túc xá cho giáo viên, trường của chúng tôi chắc chắn phải tiến hành sửa lại tòa nhà, còn có thể sẽ treo bảng hiệu bên ngoài. ”

Hứa Bối Đóa giơ ngón tay cái: “Chuyện này không thành vấn đề, nhà thuộc về tôi, muốn treo cái gì cũng được, cũng có thể tùy ý thay đổi chỉ cần trường trả tiền cho tôi là được. ”

Hiệu trưởng gật đầu, tiếp tục nói: “Thứ hai là trường không thể bảo đảm trạng thái cuộc sống bình thường của mỗi giáo viên trẻ như thế nào, chỉ có thể bắt buộc họ giữ gìn đạo đức cơ bản. ”

"Nói cách khác, họ có thể sẽ làm hư hại cơ sở vật chất trong nhà cô, thậm chí là không giữ vệ sinh sạch sẽ được...”

Thật ra lúc nãy, Hứa Bối Đóa vội vàng đi tới nên cũng chưa nghĩ qua vấn đề này kỹ càng, nhưng cô cũng có không ít kinh nghiệm từ trước đây.

Người làm việc giỏi chính là có thể đưa ra được giải pháp.

Bây giờ hiệu trưởng miễn cưỡng xem như là bên A của cô, là đối tác làm ăn thì đưa ra phương án nào cũng đều trở nên hợp tình hợp lý!

Cô đã làm được!

Hứa Bối Đóa chân thành nói: "Về việc sắp xếp và sửa chữa tòa nhà thành ký túc xá, tôi có thể đưa ra một phương án dựa trên kinh nghiệm của mình, vài ngày sau sẽ mang đến cho ông xem qua, ông thấy sao? ”

Hiệu trưởng mỉm cười, rồi gật đầu, trông cô làm việc cũng rất nghiêm túc.

"Nhưng, trước đây, tòa nhà này có một rắc rối nhỏ. ”

Hứa Bối Đóa mỉm cười gian xảo.
 
Chương 7


----

Cá đã mắc câu, không sợ trường sẽ không ra mặt giúp đỡ.

Cuối cùng, tòa ký túc xá cho giáo viên như vậy tự nhiên mà có, e rằng xung quanh rất khó tìm được một nơi như vậy.

Hiệu trưởng: "Cô cứ nói, có rắc rối gì, trường học và tôi đều sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ. ”

Ký túc xá giáo viên ngay trong tầm tay, đừng hòng bay đi!

Hứa Bối Đóa ra vẻ cực kỳ đáng thương: "Nhà của tôi không phải ở trong thôn sao? Ba mẹ của tôi vì đột ngột qua đời, sau đó có một số người dân trong thôn thấy tôi còn trẻ, vừa tốt nghiệp trở về từ trường Sư phạm, cảm thấy dễ bị ức hiếp, liền kéo đến tận cửa nhằm muốn chiếm đoạt nhà của tôi.”

"Tôi nghĩ Hiệu trưởng là người có mối quan hệ tốt, là người có năng lực, liệu có thể giúp tôi việc nhỏ này không? Chẳng hạn như... tìm vài giáo viên lớn, giả làm chủ nợ, đến nhà tôi la hét đòi nợ, nói lời hung ác, đoán chừng bọn họ sẽ không tới nữa.”

Hiệu trưởng cảm thấy đã vào trong bẫy của người con gái này, liền xua tay nói: "mọi chuyện xảy ra chúng tôi đều giải quyết nó một cách ngay thẳng, chính đáng, một cô gái nhỏ như cô làm sao có thể nghĩ ra một ý tưởng tồi tệ đến như vậy. ”

"Chúng ta có thể dùng tình cảm đồng hương lay động họ, dùng lý lẽ để thuyết phục họ...”

Hứa Bối Đóa: "Nếu như có thể thì làm như tôi nói sẽ hiệu quả nhất, xin Hiệu trưởng hãy tin tôi...”

"Đương nhiên là nếu như ông tin và làm theo lời tôi...”

"Toàn bộ giá thuê nhà tôi sẽ giảm cho ông 20% dựa trên giá thị trường. ”

Trong lòng Hiệu trưởng rất cảm động.



Mặc dù kinh phí là từ công quỹ, nhưng kinh phí của trường rất eo hẹp...

Nếu như thật sự giảm dựa trên giá thị trường, tiền thuê nhà của bốn mươi phòng này, chi phí sửa chữa và phí sinh hoạt chung, đều với giá rẻ nhất, thì một năm e rằng không tới 20,000 tệ.

Hứa Bối Đóa cũng không quá ham muốn tiền thuê nhà này, dù sao cùng với sự dần dần phát triển của thời đại, tiền thuê nhà cũng sẽ tăng theo thị trường.

Vì để cho hiệu trưởng yên tâm, cô tiếp tục đưa ra thêm một thỏa thuận béo bở: "Hơn nữa, hợp đồng thuê nhà ký ba năm một lần. Tôi bảo đảm, trong ba năm này tiền thuê nhà sẽ không thay đổi. ”

Hiệu trưởng nghiến răng nghiến lợi: "Được... nhưng sự việc này cô nhất định phải giữ bí mật. ”

Hứa Bối Đóa gật đầu đồng ý.

"Khi nào thì bọn họ đến? ”

"Chuyện không nên bị trì hoãn, chúng ta hãy làm vào ngày mai. ”

"Vừa hay ông có thể dẫn đến các vị lãnh đạo khác, đến để xem nhà. ”

Hứa Bối Đóa vui vẻ vừa ngân nga hát vừa đi ra khỏi cổng trường, nhìn thấy Hứa Quang Diệu vẫn dựa vào chiếc xe đạp đợi cô ấy.

Con đường này cô đã nhớ rồi, không cần thiết phải liên quan đến nam chính này nữa.

Hứa Bối Đóa từ chối lời mời ngồi phía sau xe đạp của Hứa Quang Diệu, sau đó cùng với anh đi về thôn.

Cô cũng không nhìn anh lấy một cái, mà hỏi: "Điều thím nói là thật sao? Ngày mai người nhà của anh sẽ qua dạm hỏi? ”
 
Chương 8


----

Hứa Quang Diệu cũng không xấu hổ, anh từ lâu đã lương thượng xong với ba mẹ và họ hàng rồi, cái gọi là hôm nay trở về lương thượng, chỉ là nói cho Hứa Bối Đóa nghe, không muốn cô ấy nhận ra đây là điều trong nhà đã sớm quyết định.

Anh gật đầu nói: "Em yên tâm, thím nói đúng. Mẹ anh sớm đã muốn anh cưới vợ, xung quanh từ tám đến mười dặm đều không nhìn trúng ai. ”

Lần trước gặp lúc ăn tiệc, mẹ anh nhìn thấy em thì rất thích, ngày ngày đều kể về em là một cô gái rất tốt. ”

"Cho nên thím hôm nay dẫn anh đến, mới muốn xem qua. Ai ngờ ngày khi vừa nhìn thấy em, anh cũng cảm thấy điều này thật sự tốt.

Hứa Quang Diệu nói rất nhiều lời ngọt ngào, tóm lại nam chính trong sách cũng nói những lời yêu thương đối với nguyên chủ.

Nào là yêu từ cái nhìn đầu tiên, nào là ba mẹ nhìn trúng.

Hứa Bối Đóa nghe đều là những điều vô lý.

Nhìn trúng con gái nhà người ta vừa lúc có hậu sự, chẳng phải là muốn được phân chia tài sản à? 

Đúng là không biết xấu hổ.



Nhưng, lúc tạm biệt, Hứa Bối Đóa vẫn tỏ ra nụ cười ngọt ngào, nhẹ giọng nói với Hứa Quang Diệu: "Anh Quang Diệu, chúng ta sẽ nói chuyện này vào ngày mai, anh nhất định phải dẫn theo ba mẹ anh đến để dạm ngõ! ”

Hứa Quang Diệu gật đầu, đầy ngọt ngào, đạp xe vui sướng trở về nhà.

Buổi sáng ngày hôm sau, mấy người mặc áo khoác đen, mang giày da, một người đàn ông đeo kính râm vào thôn, đến cửa nhà của Hứa Bối Đóa.

Mọi người dân trong thôn đều dậy rất sớm, bởi vì nhìn thấy có rất nhiều người lạ mặt.

Nhìn mấy người đàn ông này lai lịch không giống người bình thường, mọi người đều đứng từ xa quan sát, nhưng ai cũng không dám đến trước nói chuyện, cũng không biết là ai.

Người dân trong thôn đều tụ tập lại, cắn hạt dưa, thì thầm to nhỏ:

"Trong tay người đàn ông có mang dao. ”

"Còn phải nói, tôi thấy tên khỉ gầy đó giống như vung cánh tay lên, trên đó còn có xăm một con rồng. 

"Không dễ đối phó, xem ra không phải là người đàng hoàng. ”

"Mọi người nói không biết Đóa Đóa xảy ra chuyện gì? ”



"Xảy ra chuyện gì chúng ta cũng không thể giải quyết được, ai biết nhà bọn họ bên ngoài làm ăn đã gây sự với hạng người nào. ”

Hứa Bối Đóa mời mấy người đàn ông đó vào nhà, đóng cửa lại.

Sau đó chính thức bắt đầu giới thiệu: "Chào các thầy, tôi là Hứa Bối Đóa, là chủ của ngôi nhà này. ”

"Xin mời các thầy qua bên này, đầu tiên xem qua kết cấu của các phòng, bố trí, tôi đã làm nháp bản phương án thiết kế sơ lược cho việc sửa chữa ký túc xá dành cho giáo viên...”

"Đợi sau khi thiết kế hoàn thiện, tôi sẽ đến trường tìm một tấm bảng đen để minh họa cho mọi người.”

Oh, thôi xong, thời này còn không có PowerPoint, thật là bất tiện.

Các thầy giáo quả thật diễn xuất rất vất vả, họ đều là giáo viên trong Ủy ban trường, Ban lãnh đạo, cùng với hai người bảo vệ trẻ.

"Ừm, tiểu Hứa, tốt hơn chúng ta nên đợi trò đùa kết thúc rồi hãy đi tham quan. ”

"Em sợ em không diễn được. ”

Trưởng ban bảo vệ trường Huyện xấu hổ vò đầu.
 
Chương 9


----

May là tôi không để mấy ông lớn phải đợi quá lâu, bên ngoài thì có tiếng gõ cửa.

Hứa Bối Đóa đến mở cửa, chính là thím Hai và Hứa Quang Diệu, phía sau còn có vài người thân của anh.

Hứa Bối Đóa trông có vẻ lúng túng, sau đó nháy mắt ra hiệu cho thím Hai, là trong nhà đang có chút phiền phức.

Sau đó nói vào trong nhà: “Xin lỗi, các anh, người thân trong nhà đến, chúng ta ra ngoài nói nhé, trong nhà có quá nhiều người, không thể nói ở đây được. ”

Thế là mấy người đàn ông mặc đồ đen trông hung dữ kia nhanh chóng nhập vai, từ trong nhà nhất quán đi ra ngoài.

Bên ngoài, dân trong thôn kéo đến đứng xung quanh ngày càng nhiều hơn, xem ra sắp có chuyện náo nhiệt để theo dõi.

Hứa Bối Đóa nhìn thấy Hứa Quang Diệu, gần như lao ra ngoài, mẹ của Hứa Quang Diệu sợ đến mức run rẩy. 

Hứa Bối Đóa liền khóc lóc than thở, vô cùng nhập vai, nói với giọng điệu đáng thương: "Anh Quang Diệu, thím, hai người hôm nay không phải đến dạm hỏi sao? Sau này chúng ta là người một nhà, nhất định phải giúp đỡ con. ”

Trong khi đó, mẹ của Hứa Quang Diệu cảm thấy lo sợ trước sự việc bất ngờ này, bà nhìn thấy phía sau Hứa Bối Đóa là một hàng người hung dữ mặc đồ đen, lại có chút do dự, lùi lại sau một bước, vội vàng nói: "Đóa Đóa con đừng lo thôn, đã xảy ra việc gì? Nhà chúng ta có thể giúp con...”

Trưởng ban bảo vệ vừa cao vừa khỏe, khoanh tay trước ngực, giọng nói thô bạo, hung dữ: "Các người là phụ huynh của cô gái này sao? ”

“Ehem, chết dở, ta đã quen dùng từ phụ huynh, chắc là không ai để ý” Vị trưởng ban trong lòng chợt nhận ra,



Mẹ của Quang Diệu bị dọa sợ đến không dám trả lời, ba của anh cũng trầm mặt nhìn.

“Mẹ, những người này là ai, ba mẹ của Đóa Đóa đã gây rắc rối gì với những người này”, Quang Diệu hoang mang thắc mắc.

Trưởng ban bảo vệ tiếp tục nói: "Các người xem khi nào trả tiền! 20,000 vạn, một đồng cũng không được thiếu! ”

Những lời này thốt ra, liền làm mọi người há hốc miệng.

Hứa Quang Diệu lên tiếng: "Anh nói cái gì? Anh mở miệng ra là muốn tống tiền người khác, tôi sẽ lên Huyện kiện anh! Xã hội bây giờ đều có pháp luật! ”

Hứa Bối Đóa thừa cơ thêu dệt thêm, vẻ mặt đáng thương nói: "Anh Quang Diệu, em cũng mới biết, ba mẹ em ở bên ngoài nợ bọn cho vay nặng lãi, bây giờ gộp lại cả gốc lẫn lãi lên đến 20,000 vạn.

Cô giọng khóc nức nở nói tiếp: "20,000 vạn! Là tròn 20,000 vạn! Con nhịn ăn nhịn uống làm việc mấy năm cũng không đư 20,000 vạn trả cho họ!!! ”

Một người mặc đồ đen khác lập tức phản ứng lại, không ngừng lớn tiếng nói: "Đúng, 20,000 vạn, một đồng cũng không được thiếu! ”

"Các người nếu còn không trả, thì đợi nhặt xác của cô gái này đi! ”

Người bảo vệ trẻ tuổi làm hành động cắt cổ, biểu cảm hung dữ, cố gắng nhịn cười.

Ba của Quang Diệu kéo mẹ của anh lại, nhỏ tiếng nói: "Hôm nhà của cô ấy tổ chức tang lễ, lúc ngồi ăn, không phải nghe nói là ba mẹ của cô ấy là bị xe ba bánh đụng chết sao? ”
 
Chương 10


----

Mẹ của Quang Diệu chợt nghĩ ra điều gì đó, lại nhìn thấy mấy người áo đen này, cảm thấy vô cùng sợ hãi, vội vàng nắm lấy cánh tay của Quang Diệu, khẽ nói nhỏ: "Con, người con gái này chúng ta không nên đụng đến. ”

Hứa Quang Diệu cũng có chút sợ hãi, nếu như thật sự nợ một số tiền lớn như vậy, không trả được thì chỉ có thể chết.

Hứa Bối Đóa nhìn thím Hai, lại nhìn sang Hứa Quang Diệu, vẫn còn vẻ mặt đáng thương kể khổ: "Thím, anh Quang Diệu, chẳng phải hai người hôm qua đã nói, đợi con và anh Quang Diệu kết hôn, chúng ta sẽ trở thành người một nhà! ”

"Người một nhà không nói hai lời! ”

Hứa Bối Đóa đi qua nắm lấy cánh tay của Hứa Quang Diệu, sau đó quay đầu lại tức giận nói với người áo đen: "Anh nhìn thấy không, đây là chồng của tôi, chúng tôi rất nhanh sẽ kết hôn! Chồng của tôi có khả năng, anh ấy nhất định có thể giúp tôi trả số tiền đó!”

Cô lung lay cánh tay của Hứa Quang Diệu, làm nũng nói: "Đúng mà phải không anh Quang Diệu! Hãy để cho họ thấy bản lĩnh chồng sắp cưới của em! ”

Người áo đen thậm chí còn nhìn chằm chằm vào Hứa Quang Diệu và người nhà của anh ấy, ánh mắt gườm gườm như muốn lột da họ ra ăn.

Sắc mặt của Hứa Quang Diệu tái mét, anh làm sao cũng không nghĩ tới, lại nhớ mẹ của mình từ sau lần gặp đó, ngày ngày nhắc tới Hứa Bối Đóa, cô không có ba mẹ, điều kiện lại rất tốt, hóa ra ẩn sau đó lại là một cái hố lớn cần phải lắp đầy!



Nếu không phải tình cờ gặp những người áo đen này đòi nợ, bọn họ đều sẽ bị lừa rơi vào cái hố này!

Nếu như hồ đồ dạm hỏi rồi kết hôn cùng Hứa Bối Đóa, cả cuộc đời này của anh, có thể sẽ bị hủy hoại!

Người con gái này, hôm qua anh ấy còn cảm thấy đáng thương lại đáng yêu, không ngờ lại là một kẻ nói dối, đại nói dối!

Hứa Quang Diệu trưng ra vẻ mặt lạnh lùng rút tay ra khỏi tay cô ấy, lùi về sau hai bước.

Anh vô cùng đau đớn nói: "Đóa Đóa, anh thật sự không ngờ rằng em sẽ lừa anh. Em gánh khoản nợ lớn như vậy làm sao không nói với anh một tiếng? Em đây là muốn lừa chết anh sao!?”  

Hứa Bối Đóa ngơ ngác nhìn Hứa Quang Diệu, nhập vai càng sâu hơn, hồn bay phách lạc, đáng thương nói: "Anh Quang Diệu, anh không phải nói muốn sớm kết hôn với em sao? Anh làm sao... làm sao không thể đến sớm hơn một bước? ”

"Nếu anh đến sớm hơn một tiếng, thì sẽ không gặp bọn họ... wuwuwu...”

Mẹ Hứa Quang Diệu vội vàng kéo con trai của mình lại, đưa tay chỉ về Hứa Bối Đóa, giận đến phát run, chửi: "Được, cô dựng lên vở kịch này, hóa ra là vì dụ dỗ con trai tôi! ”

"Tôi nói cô làm sao vừa gặp mặt lại thúc giục chúng tôi nhanh chóng dạm hỏi, hóa ra là muốn lừa gia đình chúng tôi thay cô trả nợ, thật là một cô gái độc ác! ”
 
Chương 11


----

Hứa Bối Đóa trong lòng chê bai: Không phải các người đến nhà tôi ép nhanh chóng muốn hôm nay dạm hỏi sao? ”

Ba Quang Diệu lập tức dẫn người trong nhà đều lùi lại phía sau vài bước, nghiêm túc nói rõ:

"Người thân trong nhà, mọi người đều nhìn thấy, cũng đã nghe thấy. Quang Diệu nhà chúng tôi là bị cô ấy dụ dỗ lừa gạt, tôi thân là ba của Quang Diệu, tôi tuyên bố, con của tôi Hứa Quang Diệu và cô gái này không hề có bất kì mối liên hệ gì! ”

"Còn nợ, các người cứ đòi tiền của các người, xin đừng liên lụy đến nhà chúng tôi!”

"Quang Diệu, chúng ta đi! ”

Trước khi đi, người ba này còn hung dữ trừng mắt với em mình là thím Hai của Hứa Bối Đóa.

Thím Hai chết thôn ở đó, mọi chuyện làm sao khác hoàn toàn so với bà nghĩ, bà căn bản không biết ba mẹ của Hứa Bối Đóa lại nợ nhiều đến như vậy!

Hứa Bối Đóa nhìn thím Hai một cách đáng thương, cầu xin: "Thím, thím giúp con nói gì đó đi! Thím không phải thương con nhất sao? Thím đến khuyên bọn họ đi, con muốn kết hôn cùng Quang Diệu! ”

Thím Hai nhổ nước bọt, nói: "Con gái, muốn trách thì trách con không có phúc, thím cũng giúp con không nổi! Ai biết ba mẹ đã chết của con lại nợ một khoản nợ khổng lồ! Con đáng thương, Thím cũng đáng thương! ”

Nói xong, thím Hai quay người bỏ đi, không hề dừng lại.

Hứa Bối Đóa cười: Ha ha



Còn có người dân đứng xung quanh, một người cũng không thoát khỏi.

Cô chạy về phía đám đông, nhìn thấy ông Ba, người quan tâm đến ngôi nhà nhất, đang chống gậy xem náo nhiệt.

Mắt của Hứa Bối Đóa phát sáng, như thể giống như bắt lấy cọng rơm mà kêu cứu mạng.

"Ông Ba! Ông Ba là người thân của con! Ông chẳng phải là người mà ba mẹ con tôn kính nhất sao, ông còn là trưởng bối lớn nhất ở trong thôn! ”

"Ông hãy kêu người trong thôn giúp con gom tiền trả nợ với! ”

Sau đó cô  bắt đầu tấn công xung quanh:

"Chú! Dì! Mọi người giúp con đi! ”

"Mọi người đều ở trong thôn, đều là người thân nhất! ”

"Mỗi nhà đều là người thân của con!”

"Chúng ta cùng chung dòng máu, đều là họ Hứa, máu chảy ruột mềm! ”

"Tổng cộng chỉ 20,000 vạn, không nhiều, chỉ cần mỗi nhà một vạn, thì đủ rồi! ”

"Nếu có bốn mươi hộ góp lại, mỗi hộ chỉ cần 5 ngàn thì đủ! ”



"Năm mươi hộ, mỗi hộ chỉ cần 4 ngàn! ”

"Sáu mươi... sáu mươi, không...”

"Một trăm hộ, mỗi hộ chỉ 2 ngàn! ”

"2 ngàn, chỉ có 2 ngàn, mọi người không lấy ra sao? ”

"Con biết 2 ngàn có thể là toàn bộ tài sản của mọi người, nhưng 2 ngàn có thể cứu mạng cháu! ”

"Chúng ta đều là những người thân nhất và tốt nhất, con là cháu gái thân nhất của mọi người! ”

"Mỗi nhà giúp con 2 ngàn, trong nhà của con có mấy cái giường tầng để mọi người đều có thể vào trong đó sống! ”

... ...

Vài dì bỏ chạy đầu tiên.

Vài chú thấy vậy cũng nhanh chóng bỏ chạy.

Sau đó, người dân trong thôn đứng xem náo nhiệt đều tự nhiên biến mất không thấy bóng, giả vờ những người áo đen và Hứa Bối Đóa không tồn tại.

Ông Ba đi đứng không tốt, không người giúp đỡ, rời đi chậm rãi.
 
Chương 12


----

Hứa Bối Đóa vẫn theo ông Ba, tiếp tục khóc: 

"Ông Ba là người thân của con, con biết ông rất tốt, sẽ không thấy chết mà không cứu! ”

Gậy của ông gần như xuất hiện tia lửa.

Ông dùng gậy, nhanh chóng bỏ đi, không quay đầu nhìn lại.

Hứa Bối Đóa đứng trước đồng ruộng mênh mông vô tận, nhìn thấy trong thôn không còn đến một người, tất cả đều trốn trong nhà của mình không ra ngoài.

Khi đó cô hai tay chống nạnh như không có đối thủ.

Từ hôm ấy, người dân trong thôn Lan Thủy hễ nghĩ đến sự việc đó đều bị ám ảnh.

Bọn họ chẳng thèm đoái hoài đến tòa nhà đó bất kể có chuyện gì xảy ra.

Chỉ nhìn thấy những người áo đen bước vào nhà của Hứa Bối Đóa, sau đó, lại có một nhóm người công nhân đến.

Sau này, nghe nói tòa nhà phải dùng để gán nợ, còn có hai thanh niên áo đen sớm đã đến sống ở đó, trông rất hung ác, trong tay cầm dùi cui điện, cả ngày đi tuần tra, làm người ta sợ hãi.

Lại nghe nói là đưa cho trường trung học của Huyện làm ký túc xá cho giáo viên, bảng hiệu cũng đã được dựng lên rồi.



Nhưng cũng không ai dám bàn tán gì.

Hứa Bối Đóa tạm thời sống ở tầng một, các tầng phía trên vẫn còn liên tục sửa chữa, nội thất đang được đưa vào.

Hứa Bối Đóa đã đưa ra một bản thiết kế chi tiết, về cơ bản Ủy ban trường đã nhất trí thông qua.

Tỷ lệ giáo viên cả nam và nữ học kì này đâu đó cỡ 3/2, cho nên Hứa Bối Đóa đã sắp xếp tầng bốn, năm thành khu ký túc xá cho giáo viên nữ, tầng một hai ba là khu ký túc xá cho giáo viên nam.

Cổng vào tầng bốn, năm sẽ thiết kế ổ khóa đặc biệt, giáo viên nam không được phép lên tầng bốn, năm, để đảm bảo an toàn cho nữ.

Trong đó, bảo vệ trẻ tuổi và những giáo viên nam cao lớn được sắp xếp nhận phòng ở tầng một.

Dù sao thì, tòa nhà nằm ở trong thôn, có thể sẽ có vấn đề về an ninh.

Trong tòa nhà hiện không có nhà tắm, cho nên mọi người chỉ có thể mang đồ đến tắm tại nhà tắm của trường, dù gì cũng chỉ mất vài phút để đến đó, có thể chấp nhận được.

Về sau, bên ngoài tòa nhà, Hứa Bối Đóa sẽ tiến hành cải tạo và mở rộng nhà vệ sinh sang trọng do cô đã tự xây thành một nhà vệ sinh công cộng lớn hơn để thuận tiện hơn cho mọi người giải quyết một số nhu cầu cá nhân.

Hầm chứa nhà vệ sinh ở nông thôn thật sự rất quý giá, chúng có thể vừa làm được phân bón, vừa hay có lợi cho đồng ruộng.

Tóm lại, tất cả chuyện này diễn ra suôn sẻ như dự tính, suốt thời gian qua, không có một người nào trong thôn dám hỏi nhiều về việc gì xảy ra trong tòa nhà này, một phần họ nhìn thấy những người mặc áo đen thì rất sợ.
 
Chương 13


----

Ngoài ra, Hứa Bối Đóa đã ký hợp đồng ba năm với trường, giao ước mỗi năm tiền thuê nhà chỉ cố định một vạn sáu, mỗi phòng ký túc xá có bốn người, có thể chứa một trăm sáu mươi giáo viên.

Dự tính cho vài năm này đều giải quyết xong, Hiệu trưởng rất vui mừng.

Nhưng, hình như còn quên điều gì đó.

Hiệu trưởng tìm thấy Hứa Bối Đóa đang trong lúc bận rộn thi công, nghiêm túc nói: "Chúng tôi đã thuê tòa nhà, về lý thuyết mọi người sống bên trong đều là giáo viên của trường. Tôi thấy bản thân cô không còn nơi nào khác để sống, cô sau này sống ở đâu? ”

Suy cho cùng, việc công là việc công. 

Nhưng ai mà ngờ Hứa Bối Đóa cũng đã sớm biết vận mệnh của nguyên chủ, chẳng phải cô ấy được phân đến trường này sao?

Hứa Bối Đóa nở nụ cười, "Ai ya hiệu trưởng thật sự là một người tốt nhưng hay quên, thầy hãy xem lại danh sách giáo viên mới đi. Em cũng đã tốt nghiệp khóa sư phạm này, em cũng được giao đến trường chúng ta. ” 

Lúc này Hứa Bối Đóa chẳng còn xưng hô kiểu đối tác với hiệu trưởng như trước đây,

"Em sẽ tiếp tục ở phòng hiện tại cũng không có vấn đề gì, em vẫn sống trong phòng riêng của mình, bây giờ chỗ trống còn nhiều như vậy, tạm thời không ở chung với người khác, đây là yêu cầu nho nhỏ, thầy nhất định sẽ không từ chối em chứ!? ”

Thật là một công đôi chuyện, tuyệt vời.

Hiệu trưởng kinh ngạc với sự logic của cô, sau đó ông quyết định trở về cẩn thận mở danh sách  giáo viên mới nhận chức.



Chưa hết một ngày trôi qua, một người bảo vệ trẻ chạy đến, bảo Hứa Bối Đóa đi đến phòng làm việc của hiệu trưởng một chuyến.

Sau khi Hứa Bối Đó đến, hiệu trưởng ra hiệu cho cô đóng của lại, sau đó với một tiếng thở dài nói:

"Tiểu Hứa, danh sách giáo viên mới nhận chức thầy xem rồi. ”

"Thầy nói với em chuyện này, nhưng trước tiên em đừng kích động. ”

"Em ban đầu đúng thật là được phân đến đây, nhưng không biết tại sao, danh sách lại có thay đổi mới.”

"Trên danh sách điều chỉnh thầy nhận được, vị trí của em, bị thay thế bằng người khác rồi. ”

Hứa Bối Đóa cũng rất kinh ngạc, ở trong sách nguyên tác không có đoạn tình huống này!

Lẽ nào là do cô ấy từ chối Hứa Quang Diệu, hôn sự thất bại, làm dẫn đến cớ sự như vậy? 

Nghĩ đến tính cách của gia đình Hứa Quang Diệu đó, thừa cơ hãm hại, e rằng cũng không hẳn là  không làm được.

Thế nhưng năm nay, người nào có bản lĩnh như vậy, danh sách phân chia giáo viên công chức lại có thể thay đổi, thật sự rất lợi hại.

Cô cố giữ bình tĩnh, hỏi hiệu trưởng: "Thầy có thể nói cho em tên của người thay thế em được không? Có thông tin chi tiết nào không?
 
Chương 14


----

Nếu Hứa Bối Đóa chỉ là một cô gái bình thường bị thay thế, hiệu trưởng nhất định không muốn lội vào vũng nước đục cho thêm chuyện.

Nhưng đây là chủ tòa nhà ký túc xá hợp tác chân thành với trường!

Nếu tin này lan truyền ra ngoài, sĩ diện của lãnh đạo nhà trường biết để vào đâu.

Nếu như cô gái tức giận, hợp đồng đến kỳ hạn không thuê được nữa, trường cũng khó mà lui, thôi xong rồi.

Hiệu trưởng mở lại danh sách:

Người thay thế tên là Lôi Thanh, là một nam sinh vừa tốt nghiệp trung học, tuy nhiên chưa học qua sư phạm.

Thấy cái tên này, Hứa Bối Đóa cười nhạt đứng dậy.

Tên này, ở trong sách nguyên tác cũng xuất hiện qua vài lần.

Hắn là em họ của Hứa Quang Diệu, là con trai một người cậu của Hứa Quang Diệu, ở trong thị trấn có một chút địa vị, coi như là Quan nhỏ.

Trong nguyên tác, chính là hắn ta ở lại thị trấn, thường hay ngăn cản nguyên chủ lên tỉnh thành, còn gây đủ các loại trở ngại cho nguyên chủ, phòng ngừa nguyên chủ cản trở con đường thăng tiến nhanh chóng của anh em họ, kéo theo toàn bộ gia tộc bọn họ được thơm lây.

Người này, nhân vật phản diện độc ác.

Nhìn Hứa Bối Đóa trầm tư, hiệu trưởng thở dài: "Người này em đừng nghĩ đến việc báo cáo, lai lịch ba của anh ta không nhỏ, dù có báo cáo, cũng sẽ bị bác bỏ, vô dụng thôi. ”



Hứa Bối Đóa cố gắng nhớ lại tình tiết trong sách, nhớ về mỗi năm, đều sẽ có hệ thống giáo dục của Tỉnh về Huyện để sắp xếp dự giờ, dạy học, bầu chọn giáo viên xuất sắc.

Cô nhẹ nhàng mỉm cười, "hiệu trưởng, ngôi nhà đó em có thể ở được hai tháng không? ”

"Nếu như sau này Lôi Thanh phạm lỗi trước mặt lãnh đạo Tỉnh, có phải sẽ bị đuổi không? ”

"Đợi anh ấy bị đuổi rồi, em có thể được bổ sung lại như ban đầu? ”

Hiệu trưởng lau mồ hôi:  “này em muốn làm gì? Em có thể nói rõ chút đi!”

Nhưng ông ấy gật đầu, "được. ”

Tòa nhà ký túc xá giáo viên khởi công rầm rộ, rất nhanh sẽ sửa chữa xong.

Lúc tới tháng chín, đoàn giáo viên trẻ được phân công đầu tiên của trường trung học ở Huyện cũng lần lượt báo cáo, hiện nay gần như một người nhận một phòng.

Trong đó, bao gồm Lôi Thanh người giành mất vị trí của Hứa Bối Đóa.

Lôi Thanh trước đây chưa từng gặp qua Hứa Bối Đóa, trường cũng không thông báo cho người khác biết tòa nhà là của Hứa Bối Đóa, ngoài người trong thôn ra, không ai biết bí mật phía sau.

Do đó, khi Lôi Thanh biết được tòa ký túc xá tạm thời là của một cô gái mười tám tuổi, cũng không nghĩ nhiều.

Lúc Lôi Thanh đến báo cáo, phải đến đăng ký thông tin tại phòng đăng ký ở tầng một tòa nhà, và nhận chìa khóa ký túc xá.
 
Chương 15


----

Hứa Bối Đóa nhìn thấy Lôi Thanh được nói đến trong sách mà nghiến răng nghiến lợi, trông rất là cao lớn, hai hàng lông mày rậm xem ra cũng rất khó đối phó.

Ở trong nguyên tác, lúc Hứa Quang Diệu lên Tỉnh học đại học, Lôi Thanh với tư xác là anh họ của anh ấy, vốn được Quang Diệu dặn dò nhờ chăm sóc nguyên chủ sống một mình trong thôn.

Nhưng Lôi Thanh một lòng nghĩ rằng Hứa Quang Diệu muốn leo cao ở Tỉnh, lại liên tục gây khó khăn, gieo rắc sự bất hòa.

Ví dụ rõ ràng có truyền thư, nhưng có người giữ lại. Tiền Hứa Quang Diệu gửi đi, cũng bị hắn ta trộm đi mất, khiến cho nguyên chủ sống trong nợ nần, vô cùng khó khăn.

Mặc dù nam chính thay lòng đổi dạ là vấn đề của bản thân anh ấy, nhưng Lôi Thanh luôn gây trở ngại, làm cho nguyên chủ sinh sống ở trong thôn khó khăn hơn gấp mấy lần, cuộc sống trôi qua vô cùng khó khăn.

Ngay cả khi nguyên chủ sinh bệnh nặng, Hứa Quang Diệu vẫn gửi một phần tiền cứu mạng cho cô ấy, đều bị Lôi Thanh ăn bớt đi.

Thật ra số tiền này vốn chính là tiền của nguyên chủ, Hứa Quang Diệu chỉ là gửi trả lại cho cô ấy!

Nhìn thấy hai chữ Lôi Thanh này, nắm đấm của Hứa Bối Đóa trở nên cứng rắn.

Trên mặt của cô bổng lại nở nụ cười ngọt ngào, ánh mắt lấp lánh, vẻ mặt ngưỡng mộ nói:

"Oa, giáo viên tiếng Anh, thật lợi hại, lúc đi học, tiếng Anh của em luôn học không tốt. ”

"Thôn của chúng em, không ai biết nói tiếng Anh. ”

"Em cũng rất muốn học tiếng Anh. ”



Giáo viên tiếng Anh, đáng lẽ là của Hứa Bối Đóa.

Lôi Thanh đã giành mất suất của cô, nhưng chuyên ngành và tư cách giáo viên là không thể thay đổi.

Lôi Thanh thật sự không biết nói tiếng Anh, nhưng nghe những lời này, nhìn thấy ánh mắt không biết gì của cô thôn nữ lại sáng ngời, tràn đầy sự ngưỡng mộ, bản thân cũng kiêu hãnh đứng dậy.

Anh ngẩng đầu kiêu ngạo, tự tin nói: "Tất nhiên, tôi rất lợi hại. Ba mẹ của tôi đều nói từ nhỏ tôi rất thông minh. ”

"Em như vậy, nếu như muốn học, tôi dạy học trò xong, sẽ dành thời gian dạy cho em. ”

Nói chung rất tự tin, không hổ danh là anh ấy.

Hứa Bối Đóa vội vàng nói "vâng vâng vâng ”, đồng thời lại ngại ngùng nói: "Nếu như em chiếm thời gian của thầy Lôi, em có thể đền bù cho thầy.”

"Ví dụ thầy giao cho em chuẩn bị bài, chép tài liệu, em đều có thể làm nộp cho thầy, chỉ cần thầy có thể dạy em học tiếng Anh, em đều có thể giúp thầy. ”

"Thầy giáo Lôi anh không phải xem thường em sao! Em tuy rằng học không tốt, nhà nghèo nên không ra ngoài học, nhưng em viết chữ rất đẹp! ”

Lôi Thanh vui vẻ đồng ý, mang theo một túi hành lý và thau rửa mặt.

Vị trí căn phòng Hứa Bối Đóa sắp xếp cho anh rất tốt, là bên trong cùng của tầng một, cách xa cổng ra vào, yên tĩnh, không ồn ào.

Hơn nữa, là vì cách bố trí bên trong phòng nên trông còn to hơn các phòng khác,

Lôi Thanh huýt sáo, hài lòng vô cùng.
 
Chương 16


----

Mười tám tuổi, chưa thi đỗ Đại học hay trường Trung cấp Sư phạm, cũng có thể có việc làm ổn định.

Vả lại quản lý ký túc xá hình như có tình ý với anh, cô hết sức niềm nở, lại nói muốn học tiếng Anh, còn giúp anh chép tài liệu, thật là tuyệt vời.

Lôi Thanh vui vẻ chuyển vào ký túc xá mới.

Nhưng mà, đến nửa đêm, anh luôn cảm thấy ngủ không ngon giấc.

Anh luôn có thể nghe thấy bên ngoài có tiếng khóc rên rỉ của ma nữ, ồn ào đến khó chịu, không thể ngủ được.

Sau này, những âm thanh này còn xen lẫn mấy tiếng xèo xèo, anh hiểu ra, không biết là tiếng của đầu radio đến từ đâu, lại còn phát không ngừng lúc nửa đêm.

Có lúc, là những câu chuyện ma như < Tiểu quỷ đang đến >, anh nghe say mê, không cảm thấy sợ hãi, chỉ là ồn ào không ngủ được.

Có lúc, lại là những tiết lục khác, trước đây anh ở nhà rất ít khi nghe đài lúc nửa đêm.

Sau này mới biết, chương trình phát lúc nửa đêm lại có những nội dung bí mật không thể nói!

< Lời thì thầm cô đơn >, < Dạy bạn về tình yêu của đối phương >, < Câu chuyện chung sống >, ...



Mỗi lời nói trong các chương trình đều cực kỳ rõ ràng, diễn tả chi tiết, thậm chí có thính giả kết nối vào đài, chia sẻ hết những kinh nghiệm bí mật mà bình thường khó có thể nói.

Liên tiếp nghe một tuần, Lôi Thanh mỗi ngày đều có quầng thâm mắt, không thể dừng lại.

Hai tuần qua, trường học vẫn còn tiến hành đào tạo giáo viên mới, vẫn chưa cho phép các giáo viên mới phân công được chính thức dạy học.

Ba mẹ của Lôi Thanh biết con trai mình không biết gì về tiếng Anh, sớm đã sắp xếp xong, thuê một giáo viên tiếng Anh cũ trong trường đào tạo Lôi Thanh một chút, để có thể đảm nhận việc dạy học.

Giáo viên cũ ra vào ký túc xá, đương nhiên cũng phải đăng ký thông tin với Hứa Bối Đóa.

Không lâu sau, Hứa Bối Đóa thấy giáo viên cũ tức giận đóng sầm cửa rời đi, lớn tiếng mắng: "Đồ ngu! Đồ ngu! ”

Lôi Thanh ngủ gật với quầng thâm mắt, tâm không tập trung, như vậy giáo viên cũ mới tức giận bỏ đi.

Huấn luyện khẩn cấp bản thân không thành, dạy học suy cho cùng là dạy cái gì, Lôi Thanh cũng không thể hiểu được.

Trong khoảnh khắc tuyệt vọng này, cô gái quản lý ký túc xá gõ cửa xuất hiện.

Cô ấy nói một cách ngọt ngào: "Giáo viên Lôi, sắp khai giảng rồi, thầy có giáo án gì yêu cầu tôi sao chép không? ”

Lôi Thanh nhanh trí nghĩ một sáng kiến, được rồi, mượn ghi chép giáo án của giáo viên cũ, bảo cô ấy sao chép một bản, sau đó trả lại, như vậy, anh không phải có giáo án rồi sao!



Hơn nữa, chỉ cần dựa theo mà đọc là được rồi, dạy học, chính là đơn giản như vậy!

Lôi Thanh đưa cô ấy một cuốn giáo án, và căn dặn cô ấy mau chóng sao chép xong.

"Vâng, cảm ơn thầy Lôi. Cảm ơn thầy để em cảm thấy sức hấp dẫn của giáo dục, hào quang của kiến thức.”

"Nếu như em chép tốt, thầy sau này có thể giao cho em chép! ”

Lôi Thanh nhìn cô gái vui vẻ rời đi, sự tự tin sắp bay lên, lắc đầu lẩm bẩm nói: "Đáng tiếc, là một cô gái trong thôn, ba mẹ của ta chắc chắn sẽ coi thường. Nhưng ngoài kia có quá nhiều người muốn bám lấy ta. Dù sao thì, cô gái này còn quá nhỏ, chỉ xứng giúp ta soạn giáo án. ”

Cảnh đêm yên tĩnh, trong phòng lại nghe thấy âm thanh tuyệt vời từ đầu radio đó.

Chủ đề các chương trình hôm nay cũng rất rộng.

Vào thập niên 90, người ta rất ngại nói về các chủ đề như vậy, đặc biệt là đối với một kẻ ngốc mười tám tuổi như Lôi Thanh, nghe những cái này không khác gì xem băng ghi hình.

Cái này đối với anh quả thật là có sức hấp dẫn chí mạng, ngày ngày không thể ngủ, quầng thâm mắt càng ngày càng đen.

Bên ngoài tòa nhà ký túc xá, ở góc phòng này, Hứa Bối Đóa đã thay pin của đầu radio..

"Phong Nguyệt Bảo Giám ” này của cô, ngày ngày đều mở, thật là phí điện.
 
Chương 17


Trừng phạt người cướp đi vị trí của cô, không cần vội.

Hứa Bối Đóa bỏ thời gian dài để câu cá lớn, trước tiên hãy nâng tên cướp này lên tận mây xanh.

Mỗi ngày, Hứa Bối Đóa nhàn nhã quản lý tòa ký túc xá, đẩy mạnh xây dựng và cải tạo nơi này, không có việc gì làm thì giúp Lôi Thanh sao chép giáo án tiếng Anh, cuộc sống mỗi ngày trôi qua cũng rất ổn.

Những ngày này, cô không có làm việc, cũng không có học tập, dành thời gian cùng vài giáo viên nữ trẻ đi mua sắm, không có việc gì thì kéo nhau đi dạo khắp nơi.

Mãi cũng đến ngày trường chi tiền thuê tòa ký túc xá, cũng đã được Sở Tài chính phê duyệt, dự là rất nhanh sẽ nhận được.

Đến lúc đó, trong tay cô sẽ có nhiều tiền hơn.

Mấy ngày này, Hứa Bối Đóa kiểm lại tình hình tài chính của bản thân hiện tại.

Tuy rằng ba mẹ của nguyên chủ đều là xuất thân nghèo khó, nhưng dựa vào bản thân chăm chỉ dốc sức làm việc, buôn bán quần áo để sinh sống, kiếm được một số tiền.

Mặc dù họ còn có ý tưởng kiếm tiền để báo đáp lại người dân trong thôn, san sẻ với mọi người, nhưng ba của nguyên chủ cũng chỉ sẵn lòng chia sẻ một phần ngôi nhà đang xây.

Tiền mặt trong nhà, còn để lại cho con gái cất giữ.

Hứa Bối Đóa đi đến Ngân hàng Nông nghiệp ở Huyện, xác nhận lại khoản tiền trong sổ tiết kiệm của bản thân.



Vừa tròn 10 vạn tệ.

Vào thập niên 90, 10 vạn chắc chắn là một số tiền lớn.

Hứa Bối Đóa đặc biệt đeo khẩu trang màu đen, che đi mặt của bản thân, cô bây giờ trông như là một cô gái nào đó trong làng,  may mắn là không có người nào nhận ra.

Cô ấy nhanh chóng rời khỏi đó.

Phía sau cô, có một đôi vợ chồng cũng từ ngân hàng bước ra, thì thầm nói.

“Bà nó, bà nhìn thấy dáng vẻ lén lút của cô ấy không?"

“Tôi hình như đã thấy qua cô ấy, có vẻ như là quản lý, lễ tân tòa ký túc xá giáo viên mới xây cho trường chúng ta."

Người đàn ông mặc áo lót trắng khóe miệng lộ ra nụ cười có một chút khó hiểu, chọc cánh tay vợ ông, nói với giọng điệu nghi ngờ: "Bà nghĩ xem, viên chức trong trường đều có việc làm ổn định, cô ấy là một cô gái trẻ thôn quê, làm sao có thể làm quản lý tòa nhà?"

Người vợ nhướng mày nhìn hình bóng Hứa Bối Đóa, hỏi một cách bối rối:"Cô ấy làm cái gì? Tình hình gia đình chúng ta trước đây, ông muốn xin làm gác cổng cũng phải nhờ đến nhiều mối quan hệ.”

Ông bực mình nhấn mạnh:"Nói bao nhiêu lần rồi, là bảo vệ! Không phải gác cổng!"

Tiếp theo người chồng hạ giọng nói: "Tôi cũng nghe mấy người trẻ trong ban đồn thổi, nói cô nương này hình như có một tòa nhà! Tòa ký túc xá đó chính là nhà của cô ấy, hiệu trưởng thuê nó, nên cô ấy bây giờ trong tay có tiền!"
 
Chương 18


Người vợ nghĩ đến lúc nảy Hứa Bối Đóa từ Ngân hàng Nông nghiệp đi ra, lại đeo khẩu trang, mặc đồ màu đen, ra vẻ thần bí, đánh vào đùi nói:

"Tôi nói cô gái này làm sao mặc đồ kì quái như vậy! Đoán chừng là tiền thuê nhà giảm xuống, lén lút đi tiết kiệm tiền!"

"Bà nó, bà nói, tiền thuê nhà một năm được bao nhiêu?"

"Lầu lớn như vậy, một năm tổng có 1 vạn? "Người phụ nữ mơ ước nghĩ về nó, trong lòng đầy sự ngưỡng mộ.

Một vạn tệ, một vạn tệ là tiền bao nhiêu người không ăn không uống mười năm mới có thể kiếm được!

Người chồng trong mắt lóe lên sự tham lam, ông ấy cẩn thận nói: "Một cô gái trẻ có trong người nhiều tiền như vậy, e là không an toàn."

Hứa Bối Đóa không biết được rằng sau khi đi Ngân hàng một chuyến, lại bị người ta để mắt tới.

Ngày tiếp theo, như thường lệ, lúc đến ký túc xá giáo viên, có một đôi vợ chồng đi tới, lại từ chối tiến hành đăng ký thăm quan.

Hứa Bối Đóa nheo mắt, cười nhí nhảnh nói: "Chú dì, thật ngại quá. Ở đây bây giờ là cơ quan đơn vị, ra vào đều phải đăng ký, nếu không thì không có cách nào để hai người vào trong, cấp trên sẽ trừ tiền tôi!"

Người đàn ông liên tục xua tay, vội vàng nói: "Con gái con không nhận ra chú à? Chú cũng là ở trường chúng ta, trong ban bảo vệ !"

"Hôm nay qua đây, chú và dì là đặc biệt đến tìm con, muốn lương thượng với con một việc."

Hứa Bối Đóa quan sát một chút, cảm thấy người đàn ông có vẻ phô trương, trên mặt người phụ nữ lại có chút rụt rè, đầu bất giác cuối xuống, cơ thể cũng lùi lại phía sau người đàn ông.



Hứa Bối Đóa ngay lập tức hiểu ra, hai người này không có ý tốt.

Cô ấy giả vờ nói: "Chú tìm con có việc gì không?"

Người phụ nữ kéo tay áo người đàn ông, người đàn ông không quan tâm, còn trực tiếp thẳng thừng nói: "Là như thế này, chú nghe nói về công việc của con, và về tòa nhà ký túc xá này."

Người đàn ông thậm chí không vòng vò, chỉ là hạ giọng nói: "Con bây giờ trong tay có tiền cho thuê nhà, không ít chứ?"

Hứa Bối Đóa: Haha, thể hiện sự giàu có.

"Con không phải hiểu lầm, chú không có ý gì khác. Chính là, chú và dì, tuổi đã xế chiều, sắp về hưu rồi."

"Những năm trước chúng tôi ở trong ngôi nhà đàng hoàng thuộc khuôn viên nhà ở được trường cấp ở gần trường, sau này chúng tôi về quê nhưng không trụ nổi."

"Chú nghĩ, con là một cô gái trẻ, cả ngày ở trong ký túc xá này, và sống cùng những người đàn ông, nếu truyền ra bên ngoài mọi người sẽ cười?"

Hứa Bối Đóa trong lòng cười lớn: “Haha, để tiến tới mục đích, trước tiên đưa ra lời lẽ làm lung lay tinh thần của con gái.

Chú thật hiểu cách chơi PUA (Pick-up Artist).”

Sắc mặt của người đàn ông thay đổi, lời nói có phần trách móc, "Con xem, chú không biết ba mẹ dạy con như thế nào. Chú nếu như là ba con, con suốt ngày sống ở đây, chú sẽ lo lắng tới nhân phẩm của con, sau này khó có thể gả đi!"
 
Chương 19


Nói xong một phen, ông mới nói đến nề nếp:

"Là như này, chú bây giờ nghĩ, ngôi nhà được cấp ấy, bán lại cho con. Con vừa hay có sẵn tiền trong tay, sau này trực tiếp đến sống ở đó, còn cách trường học rất gần, đi làm cũng gần. Người ta nghe ngóng, thì còn biết con đây là cô gái đoan chính, sau này sẽ dễ kết hôn!"

“Hả?”

Nắm tay của Hứa Bối Đóa giãn mềm ra.

Thậm chí không nhịn được cười.

A ha ha, cô nhìn thấy ngôi nhà mới đang vẫy gọi.

Vào thập niên 90, nhà ở gia đình dạng đó thậm chí rất khó sang tay.

Loại nhà này không thuộc về nhà thương mại, nói chung nó cũng bị ràng buộc với đơn vị cung cấp, sống ở đây không phải quá thoải mái, cũng không được định giá thị trường.

Hơn nữa, quan trọng là, muốn mua cũng mua không được, chỉ có thể đợi đơn vị cấp nhà hết năm này qua năm khác.

Quan trọng hơn nữa là, những năm 90, nhà mà các đơn vị cấp phát hầu như đều rách nát, không đáng giá, nên không ai coi nó như báo vật.

Xem ra đôi vợ chồng này, là muốn ở đây lừa tiền cô mua lại ngôi nhà rách nát của bọn họ.



Hứa Bối Đóa cố gắng nở nụ cười, giả vờ lo lắng hỏi: "Chú, dì, hai người dự định bán bao nhiêu?"

Người chồng do dự báo giá: "Một vạn?"

Hứa Bối Đóa im lặng.

Ông trong lòng khó chịu, ngôi nhà này bọn họ sớm đã muốn bán, về hưu rồi không có nhu cầu sống ở gần trường nữa, huống chi nhà vừa nhỏ vừa hẹp, tệ hơn nhiều ngôi nhà lớn của mấy gia đình ở nông thôn.

Để trống, mỗi năm còn trả tiền điện nước! Quá lỗ rồi!

Trước đó, họ đã hỏi qua rất nhiều người nhưng không có ai đồng ý mua.

Ông bèn cắn răng nói: "Tám ngàn?"

Hứa Bối Đóa vẫn không nói gì, khẽ cau mày.

Người vợ lúc này không nhịn được nói: "Sáu ngàn! Chúng tôi sống ở đó đã lâu, tiền điện, nước cũng đã trả nhiều như vậy!?"

Hứa Bối Đóa kể khổ: Trong tay tôi còn một khoản nợ. Lại thêm chuyện nhận nhà tôi cũng phải dọn dẹp, sửa chữa, mua đồ nội thất, mới có thể sống! Tất cả đều cần tiền, tôi rất nghèo!"



Người đàn ông sắc mặt trắng bạch, đành phải nói: "Năm ngàn! Không thể ít hơn!"

Năm ngàn, là lương của ông trong năm năm.

Có số tiền này, cả đời này không lo ăn uống!

Nhà bấy lâu nay không bán được, giờ không dễ tìm được cô gái ngốc như vậy, còn không nắm bắt cơ hội này.

Hứa Bối Đóa miễn cưỡng, thấp giọng, gần như muốn khóc nói: "Vậy... được..."

Chỉ lo đôi vợ chồng này hối hận, cô ấy gần như cắn răng, đỏ mắt nói thêm:

"Con... chúng ta cùng viết thỏa thuận, và ký tên?"

"Con sợ thím con biết, không đồng ý tiêu số tiền này!"

"Thím con luôn muốn con đưa cho cháu trai của thím ấy, không quan tâm đến danh tiếng, thân phận của con!"

"Chú, dì, hai người nhất định đừng nói cho người khác biết rằng con đã mua ngôi nhà này!"

"Nhất định không được nói người khác biết con sống trong ký túc xá với nhiều đàn ông!"
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top