Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại

Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 260


Bỏ ra số tiền lớn như vậy nên cô sợ trèo quá cao thì sẽ ngã đau, lợi nhuận thu lại khá ít nên hiện còn chiếm giữ chưa đây 40%, hôm nay có một sự phục hồi nhẹ, vậy nên tiếp tục chạy thôi! Vào đầu 11 giờ, thị trường bắt đầu đao động và đi xuống, từ tăng nhẹ đến giảm xuống 0,88%. Phàn Kỳ đã lợi dụng chuyện này để bán rất nhiều cổ phiếu của Ích Hòa vừa rồi. Thị trường lớn hơn không giảm nhiều, nhờ sự dẫn dắt của Ích Hòa mà việc bán tháo đổ ra như thủy triều.

Phàn Kỳ từ vị trí thấp nhất đang dần leo lên, buổi chiều điểm thấp, ngày mai điểm cũng sẽ thấp, nhưng cô đang giao dịch thay cho Cẩm Thành, mục tiêu của cô là có thể trở thành một kẻ man rợ đi gõ cửa nhà hội đồng quản trị Ích Hòa. Lượng tiền lớn, không có khả năng mua toàn bộ khi điểm thấp.

Tận dụng sự hoảng loạn hiện tại, phá vỡ các đơn đặt hàng lớn và mua các đơn đặt hàng nhỏ, giá cổ phiếu sẽ được hạ xuống một lần nữa và chi phí sẽ được hạ xuống thông qua việc bán cao và mua thấp.

Vân Mộng Hạ Vũ

Gần giữa trưa, Thang Viễn Siêu bước vào và mời tất cả các thí sinh ra ngoài, sau đó bọn họ cùng nhau quay đầu nhìn lại, Phàn Kỳ nhìn thấy chiếc bảng đen trước bàn làm việc của cô trống không, Hứa Diệu Nhi bên cạnh cùng không mua, vị môi giới sát vách thì mua cổ phiếu công nghiệp.

Khoảng một nửa số thí sinh mua cổ phiếu, nhưng điều thú vị là không ai trong Diệu Hoa và Trường Hưng mua cổ phiếu.

 

Hứa Diệu Nhi nhìn vào bảng đen của Phàn Kỳ và chế nhạo: “Đừng nói cô cho rằng đâu là thị trường bò tót đấy nhé? Nếu thật sự là thị trường bò tót thì cũng đừng nên càng xuống càng giữ như vậy chứ? Làm sao mà giữ nổi đây?"

"Tài khoản ít nên không vội. " Phàn Kỳ nói.

“Cái cô nói và cái cô làm không giống nhau à?” Hứa Diệu Nhi châm chọc nói.

Phàn Kỳ không muốn dây dưa với cô ta. Thang Viễn Siêu đã hỏi logic thao tác của một số nhà môi giới chứng khoán đã thực hiện giao dịch mở đầu, một số người giải thích suy nghĩ của họ, trong khi có những người dứt khoát nói rằng họ đã phạm sai lầm trong phán đoán. Các nhà phê bình chuyên nghiệp đang nhận xét về tính kinh tế của một số giao dịch mở đầu, nhưng đồng hồ sinh học của Phàn Kỳ đã nhắc nhở cô rằng cô đang đói và giờ cô chỉ muốn được ăn cơm.

Bữa trưa cho các thí sinh là bữa ăn do khách sạn bên cạnh mang đến, Phàn Kỳ bưng hộp cơm đến chiếc bàn tròn nhỏ ở khu vực nghỉ ngơiĂn cơm thôi. Liêu Nhã Triết đang thao túng cổ phiếu của Tập đoàn Hồng Hi, kho tập kết của Hồng Hi sẽ xây dựng nhà máy bán dẫn cho Thiên Thược, cổ phiếu ở Hồng Kông thực sự không tập trung thành mạng lưới chuyên nghiệp, Hồng Hi thậm chí còn có một mảnh đất bị sa thải. Hai ngày trước, Phàn Kỳ đã yêu cầu Liêu Nhã Triết dẫn đầu trong việc vận chuyển, Diệu Hoa có rất nhiều tiền, nếu không phát hành trước sẽ rất khó bán. Kể từ ngày hôm qua, vị thế đã giảm xuống mức rất thấp, sáng nay Ích Hòa cũng giống như thao tác của Phàn Kỳ, các đơn đặt hàng nhỏ được chấp nhận và các đơn đặt hàng lớn theo sau, nhìn chung thì giá cổ phiếu trên thị trường tiếp tục giảm.

"Vào buổi chiều, cả Hồng Hi và Ích Hòa đều có thể tiếp tục mua vào. Tài khoản dự thi của tôi cho rằng . . . " Phàn Kỳ nói với hai người ý kiến của mình. Về các tài khoản tham gia, ý kiến của cô ấy là, "Có thể mua đầy 30 loại trú ẩn an toàn thì tốt, chỉ số này sẽ không tồn tại lâu, nó sẽ đi xuống vào buổi chiều và sẽ đạt mức thấp vào sáng mai. "Vào buổi chiều, thị trường d.a.o động ở mức thấp, lại xuất hiện một làn sóng thua lỗ vào cuối phiên giao dịch, Phàn Kỳ chỉ mua một cổ phiếu được điều chỉnh trước thị trường vào thời điểm này, còn lại là các loại cổ phiếu trú ẩn an toàn truyền thống . Chỉ là điều kiện kiên quyết là phải nắm giữ đủ 30 vị trí thì mới được đồng ý. 
 
Chương 261


Chờ báo cáo cuối ngày, Thang Viễn Siêu để cho mọi người nhìn lại, Phàn Kỳ thấy rằng thao tác của cô trùng khớp với Hứa Diệu Nhi, thậm chí còn mua cùng một loại cổ phiếu trú ẩn an toàn. Hôm nay là ngày thi đấu đầu tiên, hai ông chủ của Trường Hưng và Diệu Hoa có quan điểm khác nhau, nhưng tuyển thủ do hai người cử đến gần như giống nhau.

Thang Viễn Siêu thảo luận với hai nhà bình luận chuyên nghiệp: "Có vẻ như các tuyển thủ của Diệu Hoa cũng áp dụng một chiến lược đảm bảo và thận trọng đúng không?"

"Đúng vậy, tôi nghĩ nếu không phải quy định không cho phép bán khống thì nhất định bọn họ sẽ bán khống. "

"Tôi vẫn muốn nghe logic đằng sau mỗi người trong số họ. "

“Tại sao không mời ông Liêu và ông Hứa lên đây để bọn họ đưa tuyển thủ dự thi riêng của mình lên nói cho mọi người biết một chút về logic của bọn họ nhỉ?” Một vị khách mời bình luận gợi ý.

Vân Mộng Hạ Vũ

Xem náo nhiệt nên không sợ phiền phức lớn, Thang Viễn Siêu cũng hy vọng có càng nhiều xung đột càng tốt, nếu không thì có cái gì để xem đâu? Ông ta cho người mời Liêu Kế Khánh và Hứa Hạt lên.

 

Ở cùng một tòa nhà, hai người nhanh chóng chạy tới, các tuyển thủ dự thi đứng ở trên sân khấu, Liêu Kế Khánh cùng Hứa Hạt ngồi ở trên ghế khách quý.

Thang Viễn Siêu nói: "Tôi nghĩ ông Liêu và ông Hứa đã biết biểu hiện hôm nay của các thí sinh dự thi, điều này thật sự khiến tất cả mọi người bất ngờ, không biết hai vị có ý kiến gì về việc này không?"

Hứa Hạt có chút đắc ý cười nhìn Liêu Kế Khánh: "Tôi không có gì để giải thích ở đây! Tất cả là về sự thống nhất giữa kiến thức và hành động. Đừng nhìn vào những gì anh ấy nói, mà hãy nhìn vào cách anh ấy làm. Anh ấy nói rằng đây là một thị trường bò tót, và anh ấy hy vọng bạn sẽ bỏ tiền vào và mở một tài khoản với anh ta. Nhưng khi anh ta tham gia một cuộc thi và quyết định người chiến thắng, anh ta sẽ không hoạt động theo thị trường bò tót!"Thang Viễn Siêu nhìn về phía Liêu Kế Khánh: "Ông Liêu, cách nhìn của ông…”Liêu Kế Khánh nhìn lên sân khấu: "Đây là những tuyển thủ dự thi tự bọn họ đầu tư cổ phiếu, logic đầu tư cổ phiếu của họ để họ tự nói. ”Vừa vặn trong tay Hứa Diệu Nhi có microphone, Hứa Diệu Nhi bắt đầu nói nguyên nhân mình mua cổ phiếu vàng để tránh rủi ro, bắt đầu từ sự sụp đổ của hệ thống Breton WO ods rồi tới thời kỳ đỉnh cao của vàng đầu thập niên 80, rồi đến nửa đầu năm nay giảm xuống còn 250 đô la Mỹ mỗi ounce, hiện tại đang chậm rãi tăng trở lại, cho nên lúc này mua cổ phiếu vàng là đang tránh rủi ro.

Hứa Diệu Nhi đưa micro cho Phàn Kỳ, Phàn Kỳ lời ít ý nhiều: "Tôi cũng tránh rủi ro. ”Diệu Hoa đang liên tục tầngbốc rằng thị trường bò tót đang phát triển, nhưng Phàn Kỳ vừa nói ra lời này, quả thực chính là thay Diệu Hoa giơ cờ trắng. Lời nói của Phàn Kỳ làm cho ánh mắt mọi người ở đây toàn bộ tập trung trên người cô. "Nói như vậy, hôm nay cô mua 30, còn mua cổ phiếu vàng, cũng là cho rằng rủi ro đã tới?"

Phàn Kỳ gật đầu: "Đúng vậy, tôi cũng đã mua một loại cổ phiếu đã giảm mạnh trong giai đoạn đầu và hiện đã hạn chế được sự sụt giảm của nó, để có thể đáp ứng yêu cầu ngày nay và giảm tổn thất nhiều nhất có thể. "Hứa Hạt nói với Liêu Kế Khánh: "Ông Liêu, logic thị trường bò tót của ông vẫn còn chứ? Nhìn hành động của học trò ông kìa. ”Mỗi một lần Hứa Hạt châm chọc Liêu Kế Khánh thu nhận Phàn Kỳ là vì thu hút sự chú ý của công chúng, Liêu Kế Khánh nhất định sẽ khoe khoang rằng Phàn Kỳ có thiên phú. Hiện tại cô học trò mà ông ấy cho là có thiên phú lại có cái nhìn hoàn toàn tương phản với ông ấy, cô còn nhìn ông ấy trả lời cái gì vậy?

“Thao tác của Phàn Kỳ thì để cô ấy tự trả lời. " Liêu Kế Khánh nói. 
 
Chương 262


Phàn Kỳ cầm micro hỏi: "Ông Hứa sẽ không cho rằng trong thị trường bò tót không tồn tại rủi ro chứ? Ông nghĩ rằng thị trường bò tót đang tăng tiến và sẽ không có sự điều chỉnh nào sao?”

“Nhưng điều chỉnh trong thị trường bò tót cần kiên nhẫn, điều chỉnh cổ phiếu quá nhiều, ngược lại sẽ thu lợi nhuận thấp hơn. " Hứa Hạt nói.

“Người dẫn dắt như thế nào sẽ dạy ra học trò như thế nào? Ông Liêu là người nổi tiếng hiện tại. Là học trò của ông ấy, tôi cũng đi trên con đường này, nếu vẫn giữ đúng trọng tâm để phát triển dài hạn thì hoàn toàn có thể bỏ qua lần điều chỉnh này. Nhưng nếu ngay ngày hôm nay là có thể cùng ngày mua vào bán ra, đương nhiên phải tránh khỏi điều chỉnh có cấp bậc như vậy. ” Cô nói xong với Hứa Hạt, nhìn thoáng qua Hứa Diệu Nhi: "Thao tác giống nhau, không có nghĩa là logic giống nhau. Chúng tôi coi trọng lâu dài, nhưng ngắn hạn chỉ được để một hai ngày. ”

Hứa Diệu Nhi hỏi cô: "Nếu là thị trường bò tót, tại sao hôm qua và hôm nay lại liên tục giảm sút?"

“Cô Hứa, đây là giai đoạn đầu của thị trường bò tót, rất nhiều người cũng giống như cô không tin thị trường bò tót đang trên đà phát triển, cho nên đang do dự tiến lên. Giai đoạn đầu có quá nhiều lợi nhuận, hai ngày nay bị giảm đi không phải rất bình thường sao? Ngày mai tôi sẽ mua cổ phiếu tiếp. ”

“Ngày mai đừng nói là cô, tôi cũng sẽ mua đấu giá. " Hứa Diệu Nhi phản bác Phàn Kỳ.

 

“Cho nên ngày mai vẫn sẽ xuất hiện việc chúng ta mua cổ phiếu giống nhau, nhưng tư duy không giống nhau, tôi coi trọng nó sẽ tiếp tục hướng lên trên, cô thì ngược lại. " Phàn Kỳ nói với Hứa Diệu Nhi: "Tài khoản nhỏ chúng tôi chắc chắn hoạt động như vậy. Tuy nhiên, bởi vì phán đoán của chúng tôi khác nhau, hoạt động của chúng tôi ngày hôm nay nên có một sự khác biệt lớn. Tôi nghĩ rằng đó là một thị trường bò tót, tài khoản nhỏ vào và ra nhanh chóng, vị trí rất thấp, tài khoản lớn xem xét rằng tiền vào và ra không dễ dàng, sẽ có khả năng giữ vị trí đáy cao hơn. Nếu bạn nghĩ rằng đó là một thị trường gấu, tầm nhìn dài hạn, tài khoản nhỏ có thể bị trả lại, tài khoản lớn sẽ không vội vàng mua, nên sẽ giữ vị trí rất thấp. Thí sinh tham gia để báo cáo tài khoản Tiếp nhận giám sát đánh giá chuyên nghiệp, lập tức đến phân đoạn xác minh tài khoản, nếu không thì để cho giám khảo chuyên nghiệp trong lúc kiểm tra tiện nhìn một chút tỷ lệ nắm giữ kho của tôi và cô nhé?” Phàn Kỳ hỏi Hứa Diệu Nhi.

Mỗi ngày kết thúc lượt giao dịch, đều có giám khảo chuyên nghiệp sẽ kiểm tra toàn bộ tài khoản quản lý của tuyển thủ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Liêu Kế Khánh nói: "Tôi ủng hộ. ”

Hứa Hạt cũng nói: "Có thể. ”Trong quá trình xác minh tài khoản, không có vi phạm theo quy định, đánh giá chuyên nghiệp không thể tiết lộ thông tin tài khoản của môi giới chứng khoán, ông chủ hai công ty quản lý cổ phiếu đều đồng ý, huống hồ chi tiết lộ tỷ lệ nắm giữ cổ phần trong tài khoản, cũng sẽ không tiết lộ chuyện riêng tư của khách hàng và tình huống nắm giữ cổ phần cũng không ảnh hưởng gì.

Sau khi thương lượng đều nhất trí công bố. Giám khảo chuyên nghiệp nói: "Thao tác của mười tám thí sinh phù hợp với yêu cầu của cuộc thi, không có hiện tượng vi phạm. Theo yêu cầu của ban tổ chức cuộc thi, công bố tỷ lệ sở hữu tài khoản của thí sinh dự thi Phàn Kỳ và Hứa Diệu Nhi, thí sinh dự thi Phàn Kỳ, tài khoản khách hàng 391, tài khoản cá nhân 47, tài khoản khách hàng của thí sinh dự thi Hứa Diệu Nhi tài khoản một 77, tài khoản hai 45, tài khoản cá nhân 61. "

Lời này nói ra, Thang Viễn Siêu đầu tiên trêu chọc: "Phàn Kỳ, trong tài khoản khách hàng có 40, cong tài khoản cá nhân của cô trên cơ bản đều trống không?”

“Tài khoản cá nhân của tôi không đủ bốn mươi vạn, khách hàng tài khoản tổng tài sản vượt qua một ngàn năm trăm vạn, ngày hôm qua toàn bộ cảng cổ phiếu giao dịch mới hơn ba giờ đã lên bốn trăm triệu, nếu không phải tôi cố tình thu mua số lượng lớn thì có thể đạt được con số này sao?" 
 
Chương 263


Quy mô quản lý vốn của mỗi công ty môi giới là điểm bán hàng để thu hút khách hàng lớn, thứ nhất, bản thân công ty môi giới mới có địa chỉ liên hệ hạn chế, khó có khả năng được ủy thác số tiền lớn. Thứ hai, rất khó để quản lý số tiền lớn và đạt được hiệu suất hoặc sẵn sàng tin tưởng các nhà môi giới có kinh nghiệm. Thật ngạc nhiên khi một người như Phàn Kỳ rới lấy được giấy phép chưa được mấy ngày, trong tay đã có một tài khoản lớn như vậy. Có thể đưa ra ủy thác lớn như vậy, tất nhiênlà khách hàng rất có thực lực.

“Tài khoản của tôi đã nói rõ cáui nhìn của tôi đối với thị trường chứng khoán tương lai. " Phàn Kỳ nhìn khách quý cùng giám khảo chuyên nghiệp phía trước: “Không biết các vị còn có vấn đề gì không?”

Thang Viễn Siêu nhìn một vòng hỏi: "Ông Hứa, ông còn nghi vấn gì không?”

Hứa Quản: "Không có. ”

Liêu Kế Khánh mang theo người của mình đi ra ngoài, quay đầu còn không quên liếc mắt nhìn Hứa Hạt: "Tôi chờ ông mở thưởng. ”

Phàn Kỳ đi theo phía sau Liêu Kế Khánh: "Ông Liêu, ông thật cao tay, tên Hứa Hạt kia nói nhiều như vậy nhưng một chút cũng không có sự uy nghiêm của bậc trưởng bối. Vẫn là khí thế của ông áp đảo nhất. ”

Lúc cô nói lời này, cha con Hứa Hạt vừa vặn đi ngang qua.

Sắc mặt Hứa Hạt âm trầm, nhìn lướt qua Phàn Kỳ.

Liêu Kế Khánh quay đầu nhìn Phàn Kỳ: "Cô cũng là người quản lý tài sản ngàn vạn, trầm tính một chút đi.

 

Vân Mộng Hạ Vũ

“Ừm, biết rồi!" Phàn Kỳ rất dễ dạy. Phàn Kỳ trở về văn phòng, thời gian không còn nhiều lắm, cô cầm túi xách, nháy mắt với chị Hạng nói: "Chị, em đi trước đây, sáng mai nhớ mua cổ phiếu nha!”

“Biết rồi. ”

Cô trực tiếp đi xuống cầu thang, đi ra cửa thấy một đám phóng viên chó săn vây quanh Trần Chí Khiêm. Trần Chí Khiêm thấy cô đi ra thì lập tức nghênh đón, vì thế hai người cùng nhau bị vây quanh.

“Bà Trần, hôm nay cô thấy cuộc thi thế nào?”

“Rất tốt. "

“Cô có mua cổ phiếu nào không?”

“Tôi đề nghị mọi người xem tiết mục 9 giờ tối nay, trước hết tôi không tiết lộ. ”Trần Chí Khiêm dẫn Phàn Kỳ đi về phía trước: "Xin lỗi, chúng tôi còn có việc, phiền anh nhường đường một chút. ”Phàn Kỳ lên xe, Trần Chí Khiêm nói: "Cơm tối ra bên ngoài ăn thôi, em vẫn chưa có trang sức gì, chúng ta cùng đi mua hai món trang sức nhé?"

“Trang sức?” Phàn Kỳ đời trước cực kỳ thích trang sức nhưng lại không đeo, chính là mua để mình tự ngắm, đó là thú vui nhỏ sau khi cô có tiền, hiện tại cô muốn mấy thứ này làm cái gì?“Không cần, thứ này không phải đồ cần thiết. ” Phàn Kỳ nói. Trần Chí Khiêm cười: "Nó chính là rất cần thiết, thứ sáu phải có nghi thức ký hợp đồng đầu tư bán dẫn Thiên Thược, Dung Viễn sẽ mang theo hai đối tác của Mỹ tới, bởi vì tôi nhận được năm triệu đô la Mỹ ở Mỹ, cho nên vài vị phú thương bản địa cùng với nhà họ Hứa và nhà cái ở Nam Dương cũng có ý đầu tư cho tôi. Cho nên buổi tối phải tổ chức một buổi tiệc rượu chiêu đãi, em phải cùng tôi tham dự. "Thì ra là như vậy, Phàn Kỳ gật đầu: "Quả thật rất quan trọng. ”

“Trong thẻ của tôi có hai mươi vạn, em dựa theo số tiền này chọn cẩn thận một chút. " Trần Chí Khiêm nói, rốt cuộc bây giờ mình còn đang trong giai đoạn gây dựng sự nghiệp, tiền của nhà đầu tư cũng không thể tiêu lung tung. Hai mươi vạn? Ngẫm lại quy mô cổ phiếu từ bây giờ đến hơn ba mươi năm sau sẽ bành trướng gấp bao nhiêu lần chứ?Bây giờ đầu tư hai mươi vạn thì đến ba mươi năm sau sẽ thu được bao nhiêu vạn đây?Dù là gần đây thị trường chứng khoán tăng một đợt, cô cũng không gặp được con mồi béo bở nào như điện tử Ái Cai, hiện tại tài chính của cô có hơn ba mươi vạn, mà tiêu hai mươi vạn ra mua trang sức? Còn không bằng để cô đi đầu tư cổ phiếu!

Ngân sách của cô chỉ có thể là hai mươi vạn, không thể nhiều hơn. 
 
Chương 264


Trần Chí Khiêm lái xe đến một trung tâm thương mại. Lầu một của trung tâm thương mại này tràn ngập các sản phẩm nổi tiếng thế giới, cho đến khi qua hai quầy, Phàn Kỳ cảm thán, có tiền thật sự không cần lo lắng

tiêu không hết, nhất là muốn đi phối với trang sức của bà nội, chuỗi dây chuyền kia không phải nghĩ chắc chắn rất xứng đôi với ngọc phi thúy, cho dù là từng viên kim cương phía trên, đó cũng là cực phẩm, xem ra nhìn lại, hai mươi vạn chỉ đủ mua một bộ khuyên tai kim cương. Đúng rồi, không nên giới hạn tư duy trong một cái khung, luôn nghĩ đến việc phối với chuồi dây chuyền của bà nội.

Phàn Kỳ đứng ở giữa lối đi của trung tâm thương mại, cẩn thận suy nghĩ mình nên mua loại trang sức gì, không đắt quá mà còn có thể phô bày ra chất riêng của mình, đang suy nghĩ nhìn thấy trung tâm thương mại đối diện có một tấm áp phích rất lớn "Khuyến mãi ngọc trai Nhật Bản".

Ngọc trai là một lựa chọn tốt, dịu dàng tao nhã lại hào phóng.

Phàn Kỳ kéo Trần Chí Khiêm đi ra ngoài, Trần Chí Khiêm nói với cô: "Làm gì vậy?”

“Đi mua sắm. ”

 

“Em phải mua đồ gì hợp với dây chuyền của bà nội, tóm lại là thiết kế và phân lượng phải tương ứng với nó. " Trần Chí Khiêm đời trước dù sao cũng là người đứng đầu giới thượng lưu ở Hồng Kông, tự nhận là so với tất cả các trung tâm thương mại ở đây thì trung tâm thương mại nào cũng không tốt bằng thương hiệu ở nơi này.

Phàn Kỳ nói với anh: "Anh mua trang sức cho vợ anh tất nhiên là có lý. Nhưng nhà đầu tư nghĩ gì về chuyện này? Cho anh tiền là để anh gây dựng sự nghiệp, anh còn chưa tới trình độ này mà đã tiêu tiền lung tung rồi hả?"

"Em suy nghĩ nhiều rồi, có tầm mắt nhà đầu tư nào lại hẹp như vậy chứ, sao lại chỉ nhìn chằm chằm một kiện trang sức trên người vợ tôi xem? Trong giới thượng lưu ở thành phố Hồng Kông số người hám tiền mà thành công chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi. Nếu em ăn mặc không phù hợp, bọn họ còn hận không thể bản luận từ sợi tóc của em đến mũi chân. ”

Trần Chí Khiêm đời trước đã nhìn quen sắc mặt đám người kia. Nếu anh rõ ràng tỉ mỉ kể lại chuyện cũ của bọn họ, một người hai người đều không thể ngóc đầu lên được mặt bàn, nhưng sau khi toàn thân ăn mặc chỉnh tề, từng người đem giới hạn vạch rõ ràng, nhất định phải phán xét người khác, để làm nổi bật sự cao quý của mình. Bản thân anh thì không sao cả, nhưng Phàn Kỳ không cần phải chịu những lời đàm tiếu bừa bãi này. Phàn Kỳ cười khúc khích nói: “Tại sao tôi phải bỏ ra hai mươi vạn đấu tranh vì những lời xúc phạm của bọn họ chứ? Anh dùng hai mươi vạn này để mua trang sức cho tôi thì về sau chúng ta ly hôn xử lý rất phiền toái, để tôi trả anh hai mươi vạn tôi cũng tiếc đứt ruột, đưa trang sức hai mươi vạn cho tôi đeo tôi cũng ngại, hay là tôi đeo xong thì để cho người vợ sau của anh, không biết cô ấy có đồng ý dùng lại trang sức của vợ trước không nữa?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Lại nói ly hôn? Khi nào thì cô có thể không nhắc đến nó?Trần Chí Khiêm còn đang buồn bực, Phàn Kỳ chỉ vào tấm áp phích đối diện trung tâm thương mại: "Đi, qua đó xem thử. ”

“Ngọc trai Nhật Bản trong các loại ngọc trai thì chất lượng cũng không hơn được loại nào, hạt ngọc trai Nam Dương vẫn là tốt hơn. " Trần Chí Khiêm nói với cô. "Điều này không đúng. Trong mắt tôi, ngọc trai Nhật Bản và ngọc trai Nam Dương có đặc điểm riêng, ngọc trai Nam Dương to hoan, màu sắc lạnh thực sự đẹp mắt, nhưng thực sự ảnh hưởng đến sự khác biệt về giá cả là sản lượng hàng năm, quy mô nuôi trồng ngọc trai của Nhật Bản đứng đầu thế giới. Có người nói rằng độ bóng của ngọc trai Nhật Bản loáng đến mức có thể soi gương nhưng không có độ ấm như ngọc trai Nam Dương. Vấn đề là ngọc trai Nam Dương vẫn kém hơn ngọc trai Nhật Bản về độ sáng, nói cho cùng vẫn là vật hiếm thì quý. Trong tay chúng ta vẫn chưa có nhiều tiền như vậy nên tôi sẽ không mua mấy loại khan hiếm làm gì, chỉ cần thích hợp với mình là được rồi. ” 
 
Chương 265


Kiếp trước, Phàn Kỳ không thích đeo trang sức, nhưng cũng không cản trở cô mua trang sức về ngắm, có thời gian cô rất thích ngọc trai, như là ngọc trai Akoya, ngọc trai trắng của Úc, ngọc trai vàng, hạt ốc xà cừ. . . Dù sao chỉ cần có tiền cô sẽ mua, thấy thích cô sẽ mua! Có ai bảo nhất thiết phải đeo trên người sao? Cho nên cô cũng không thể nói là hiểu rất rõ ngọc trai, chỉ là hiểu sơ sơ thì cũng tạm. Hai người đi vào trung tâm thương mại bên cạnh, quầy chuyên doanh ngọc trai Nhật Bản này coi như là cũng bắt mắt, Phàn Kỳ đi vào tìm một chút thì thấy được quầy kia, trên quầy còn đặt bảng "giảm giá sập sàn".

Phàn Kỳ và Trần Chí Khiêm cùng nhau vào quầy, vừa vào quầy thì nhân viên đã nhận ra cô, lại đó chào hỏi: "Bà Trần, cô muốn mua ngọc trai sao? Ngọc trai của chúng tôi đều…”

Nhân viên đứng quầy giới thiệu, ngành công nghiệp nuôi ngọc trai của Nhật Bản rất phát triển, kể từ khi Nhật Bản ban hành luật phá bỏ độc quyền nuôi cấy ngọc trai, sản lượng ngọc trai tăng đột biến đã tác động đến thị trường. Hai năm trở lại đây, người Nhật xuất khẩu ngọc trai không nhiều nên giá ngọc trai có thời điểm giảm, mua ngọc trai vào thời điểm này rất tiết kiệm chi phí.

Phàn Kỳ nhìn nhãn hiệu giá cả, lại nhìn chất lượng ngọc trai rồi tự so với chất lượng ngọc trai ba mươi năm sau, cái giá này quả thực gần như là cho không. Thế nhưng chính cô cũng phải ngẫm lại hơn ba mươi năm sau, lạm phát sẽ gấp bao nhiêu lần? Chắc chắn sẽ không có giá rẻ như cho như vậy.

Cô bảo nhân viên đứng quầy lấy hai hạt ngọc trai ra, Phàn Kỳ so sánh kích cỡ của chúng một chút. Nhìn kỹ thì có rất ít khuyết điểm, hai hạt ngọc trai đặt cùng một chỗ không có đối lập gì quá lớn, màu sắc trên cơ bản cũng đồng đều, hơn nữa độ sáng rất mạnh, lộ ra màu sắc rực rỡ, chất lượng này có thể xem là cực kỳ tốt.

Trước tiên cô ướm thử cái nhỏ lên, dây chuyền ngọc trai xinh đẹp phối hợp với trang phục công sở hàng ngày cực kỳ hợp, cô lại ướm thử loại lớn hơn lên đeo hai chiếc cùng lúc, loại lớn này có đường kính chín m, mặc dù không có tính chất lộ ra ánh sáng lạnh như ngọc trai trắng của Úc, nhưng hạt ngọc trai lộ ánh hồng có thể thích hợp với tuổi của cô hơn.

Phàn Kỳ nghiêng qua hỏi Trần Chí Khiêm: "Đẹp không?”

Hai chuỗi chuỗi ngọc trai kích thước bất đồng đeo trên cổ cô, dây chuyền màu trắng kèm theo anh hồng, ánh sáng ngọc trai lấp lánh lay động kết hợp cùng nhan sắc xinh đẹp của cô đang mang biểu tình hơi ngây thơ rất phù hợp.

Trần Chí Khiêm tự đáy lòng nói: "Đẹp. ”

 

“Bà Trần đeo như vậy rất sang trọng!" Nhân viên đứng quầy cũng khen.

Dường như có khách hàng nhìn thấy hai người bọn họ, trong lúc nhất thời cạnh quầy vài người cũng đi tới, thấy cô đang thử, cũng có người muốn thử.

“Chỉ hai chiếc này thôi. " Phàn Kỳ lại chỉ một cái, nói: "Đôi bông tai này và đôi khuyên tai này lấy ra cho tôi xem. ”

Phàn Kỳ so sánh bông tai và khuyên tai hỏi Trần Chí Khiêm: "Cái nào đẹp?”

“Sao không lấy hết?" Trần Chí Khiêm nói với cô.

Vân Mộng Hạ Vũ

Phàn Kỳ gật đầu, nói với nhân viên đứng quầy: "Chúng tôi lấy hết rồi, có được giảm giá không?”

“Bà Trần, giá cả đã rất rẻ rồi. ”

“Trong quảng cáo các cô nói là ngọc trai Nhật bị ế ẩm, vậy chắc chắn là còn có thể rẻ hơn nữa! Tôi mua hai chiếc dây chuyển này ở chỗ các cô cũng tính là hơi đắt. " Phàn Kỳ kỳ kèo mặc cả. Một người phụ nữ đang đeo thử bên cạnh cũng nói: "Đúng vậy, giảm giá thấp hơn chút nữa đi, tôi cũng mua một chiếc!”

Mặc kệ đối phương quả thật có bán đắt, hay là năng lực kì kèo mặc cả của Phàn Kỳ quá cao siêu, tóm lại là đã mặc cả được hơn một trăm lẻ, Phàn Kỳ cảm thấy mãn nguyện bước ra khỏi cửa hàng này. Hai người quay về trung tâm thương mại, xe còn đang đỗ ở bãi đỗ xe ngầm của trung tâm thương mại. 
 
Chương 266


Phàn Kỳ lẩm bẩm: "Hai viên ngọc trai, hai sợi dây chuyền, hai đôi khuyên tai, thật sự cực kỳ lời. Đúng không! Giống như làm việc , chúng ta không thể tự đóng khung mình, nhất định phải nhảy ra xem. . . ” Trần Chí Khiêm nghe cô khoe khoang, tôi kéo cô đi về phía trước, quảng cáo khổng lồ trước cửa trung tâm thương mại rơi vào tầm mắt anh, đó là quảng cáo kết hôn.

Lúc này Phàn Kỳ ghé vào tai anh nói: "Hai ngàn tôi sẽ không đưa cho anh, với quan hệ của chúng ta, cho dù đã ly hôn, cũng không cần thiết phải tiến hành phân chia tài sản cho mấy thứ nhỏ nhặt này chứ?"

Lại là ly hôn? Trần Chí Khiêm cầm tay cô: "Chúng ta đi mua nhẫn đi?”

“Hả?” Phàn Kỳ nghe nói như thế cảm thấy khó hiểu: “Mua nhẫn? Chúng ta?"

“Đúng vậy!" Trần Chí Khiêm nói: “Hiện tại tuy rằng tôi không muốn nhận Lưu Tương Niên, nhưng rất nhiều người vẫn cho rằng tôi là cháu trai của ông ta, sớm muộn gì cũng phải trở về nhà họ Lưu. Hơn nữa tôi lại nhận được đầu tư lớn như vậy. Luôn luôn có một số người có mục tiêu không tiêm chính tăm. ” Đây là có phụ nữ đang quyến rũ anh hả? Ký ức của nguyên chủ nói cho Phàn Kỳ biết, đối với một số phụ nữ mà nói, cho dù mười ngón tay của người đàn ông toàn bộ đeo đầy nhẫn, các cô ta cũng sẽ làm như không thấy, cần làm gì vẫn sẽ làm cái đó. Cô hỏi: "Chiếc nhẫn có tác dụng không?"

“Xem như là hiện vật chứng minh tình cảm vợ chồng chúng ta rất tốt đi?” Trần Chí Khiêm nói với cô.

Phàn Kỳ quay đầu nhìn anh: "Anh trai à, đây là số đào hoa mà! Anh chắc chắn muốn phủi hết đi chứ?”

“Tôi là một người đàn ông đã kết hôn, cần số đào hoa làm gì?" Trần Chí Khiêm kéo cô vào trong.

Câu trả lời này của anh là sao? Phàn Kỳ ngẫm lại một ít hành động gần đây của anh, luôn cảm giác có chút. . . có chút không đúng. Cảm giác giống như anh có chút coi việc kết hôn này là thật. Phàn Kỳ bị Trần Chí Khiêm kéo vào trung tâm thương mại, đến quầy chuyên doanh của nhãn hiệu quảng cáo khổng lồ kia, Trần Chí Khiêm đi tới hỏi nhẫn cưới ở đâu.

Hai người bọn họ được nhân viên đứng quầy dẫn tới trước một quầy, xuyên thấu qua thủy tinh Phàn Kỳ nhìn từng đôi nhẫn chỉnh tề đặt ở nơi đó, Trần Chí Khiêm hỏi cô: "Thích kiểu nào?”Cô ở bên tai anh nhẹ giọng nói: "Cái này còn cần thích hả? Không phải là chỉ mua đạo cụ thôi sao? Tùy tiện mua một cái là được rồi!”

 

Lúc cô nói chuyện bên tai phả ra hơi nóng khiến lỗ tai anh ngứa ngáy, nhưng hết lần này tới lần khác lời cô nói lại vẫn khiến anh tức giận như vậy, Trần Chí Khiêm quay đầu nhìn cô. Phàn Kỳ từ trong ánh mắt anh nhìn ra, anh dường như đang rất bất đắc dĩ, bất đắc dĩ đến muốn phát hỏa, cô nói sai cái gì sao?

Nhân viên đứng quầy hỏi cô: "Bà Trần, cỡ tay của cô là bao nhiêu?”Phàn Kỳ đời trước và đời này chưa từng đeo nhẫn, cô lắc đầu: "Không biết. ”

Nhân viên đứng quầy lấy ra một chuỗi vòng tròn, cho cô và Trần Chí Khiêm thử cỡ ngón tay, cũng không thể trông cậy vào việc cô chọn nhẫn, Trần Chí Khiêm muốn mẫu như trên quảng cáo, mẫu nhẫn nam nữ thiết kế giống nhau, mẫu nhẫn nữ được đính kim cương vỡ. Như Hứa Diệu Nhi đã nói, vàng đã trải qua vài năm rớt giá, giá đã chạm đáy, hai chiếc nhẫn 18k có đính thêm chút kim cương vụn, không quá một ngàn tệ Hồng Kông.

Trần Chí Khiêm đi thanh toán, nhân viên đứng quầy đưa túi sang, anh nhận lấy, lấy hộp từ trong túi ra, lấy nhẫn nữ ra nói với cô: "Đưa tay ra. ”

Phàn Kỳ vươn tay phải để đeo nhẫn, anh nói: "Tay trái. ”

“Hả?"

“Nhanh lên một chút. ”

Vân Mộng Hạ Vũ

Phàn Kỳ vươn tay trái ra, Trần Chí Khiêm cúi đầu, nhẹ nhàng đeo nhẫn vào ngón áp út của cô.

Phàn Kỳ nhìn ngón tay đeo nhẫn, đột nhiên tim cô đập nhanh, có loại cảm giác kỳ quái, anh đây là thật sự coi cô là cô dâu của anh sao?

“Thất thần làm gì? Đeo vào cho tôi đi. " Trần Chí Khiêm đưa nhẫn nam vào tay cô. 
 
Chương 267


Nhân viên đứng quầy ở bên cạnh nhìn, Trần Chí Khiêm cười nói: "Lúc kết hôn, hai chúng tôi cái gì cũng chưa làm mới ký một tò giấy chứng nhận kết hôn, hôm nay mới đến mua nhẫn cưới. ”

“Anh Trần thật lãng mạn, cô Trần cũng thật có phúc mà!" Nhân viên đứng quầy nói.

“Không, cưới được cô ấy là may mắn của tôi. " Trần Chí Khiêm nói.

Anh đang ở trước mặt người ngoài show ân ái hả? Phàn Kỳ hiểu ra, lập tức cầm lấy nhẫn đeo vào cho anh.

Lúc này anh mới thu dọn túi, kéo tay cô: "Đi thôi. ”

Nhân viên đứng quầy nói: "Tạm biệt!”

Trần Chí Khiêm còn quay đầu lại cười với cô ấy: "Tạm biệt!”

Trên tay đeo một thứ gì đó, cảm giác có chút khang khác, Phàn Kỳ bị anh nắm tay, điểm khác biệt lớn nhất so với ngày xưa chính là tim cô đập nhanh hơn, như vậy rất không tốt.

Hai người đến bãi đỗ xe ngầm, lên xe, Phàn Kỳ nói: "Trần Chí Khiêm, anh như vậy có phải là show ân ái hơi thường xuyên quá hay không, tôi thấy cứ tiếp tục như vậy, người khác đều sẽ cho rằng chúng ta thật sự là vợ chồng mới cưới. Tục ngữ nói, tình yêu mặn nồng sẽ kết thúc rất nhanh. Đến lúc đó chúng ta ly hôn, anh làm sao khiến người ta tin tưởng vào tình yêu của anh đây?”

Trần Chí Khiêm đặt một tay lên tay lái, tay vặn chìa khóa dừng lại, trong lời nói có vẻ không vui: "Đây là lần thứ mấy hôm nay em nói đến từ ly hôn rồi?”Phàn Kỳ nhất thời không biết trả lời thế nào. Trong lúc trầm mặc, Trần Chí Khiêm lái xe ra khỏi bãi đỗ xe ngầm, lái đến trên đường, lái qua đường hầm, anh cũng không lái về phía nhà. Phàn Kỳ phát hiện không đúng: "Anh đi đâu vậy?”

 

“Đi ăn tối. ”

“Không phải ở quán ăn bên cạnh ăn một chút là được rồi sao. ” Phàn Kỳ nói. Trần Chí Khiêm đã dừng xe lại: "Xuống đây. ”Phàn Kỳ xuống xe, đây là một con phố xa lạ với cô.

Anh dắt cô quen thuộc đi vào bên trong, lúc này đã là hơn bảy giờ tối, cả con đường đều rất ồn ào, trong không khí tràn ngập mùi thơm của các loại thức ăn. Hai bên lề đường dựng lên rất nhiều căn nhà cũ lợp tôn, có nhà thì buôn bán tiệm bách hóa dược liệu, đa số là kinh doanh các mặt hàng ăn uống. Chảo bò xào khô đúng là quá trêu người, Phàn Kỳ kéo Trần Chí Khiêm: “Trần Chí Khiêm ăn cái này đi, nhìn có vẻ rất ngon. ”

“Đi theo tôi. ” Trần Chí Khiêm không có ý dừng lại, Phàn Kỳ chỉ có thể sải chân rộng bước theo anh tới đằng trước.

Vân Mộng Hạ Vũ

Anh dừng lại ở trước một tiệm ăn, Phàn Kỳ ngước đầu lên nhìn, dòng chữ màu đỏ trên nền xanh viết là “Ẩm thực Triều Châu A Côn”, màu sắc của bảng hiệu cũng đủ có cảm giác công kích rồi, những chữ đó cũng được viết rất qua loa. Tuy nhiên, chính là một tiệm ăn trông có vẻ rất sơ sài như thế này, vào lúc này đây, quy mô của cửa tiệm không to, vậy mà lại không còn chỗ trống nào, ngay cả những cái bàn nằm ở ngoài cửa tiệm cũng đều ngồi kín người cả rồi.

“Hết chỗ ngồi rồi. ” Phàn Kỳ nói. Trần Chí Khiêm tiến tới hai bước, vẫy tay: “Ở đây. ”

Phàn Kỳ qua đó nhìn, ồ! Nằm trong hẻm ở một bên của cửa tiệm, có lợp mái che nắng, còn có mấy cái bàn nhỏ, tình hình buôn bán thật sự rất tốt. Ở đây một bàn vẫn chưa được dọn dẹp, khách đã đi rồi. Trần Chí Khiêm nói với cô: “Em chiếm chỗ này đi. ”Phàn Kỳ gật đầu rồi ngồi xuống, Trần Chí Khiêm đi gọi món.

Một bà cụ bước tới dùng cái khăn lau cái đống vỏ sò đang chất thành núi ở trên bàn vào trong cái xô nhựa, rồi quăng cái khăn vào trong một cái xô khác vò hai cái, vắt khô, rồi lau sạch cái bàn rất trơn bóng đó. Phàn Kỳ xoay đầu qua nhìn, bàn bên này là của hai ông bác, bàn của bọn họ cũng chất hai đống vỏ sò, vỏ này dường như là con sò biển, nhưng mà con sò biển ở Thượng Hải thường ăn là màu trắng, mà của bọn họ ăn là màu xanh. Phàn Kỳ hỏi: “Đây có phải là con sò biển không?”

“Đây là con chem chép. ” Ông bác ở bàn bên đó rất nhiệt tình, “Chem chép này một năm chỉ có hai tháng này mới béo nhất, qua tháng chín là không có nữa. ”

“Vậy sao?” 
 
Chương 268


“Người Triều Sán chúng tôi nói: “Ăn chem chép không tìm được gà. ”

“Gà?” Phàn Kỳ nhất thời không thể nào hiểu được, ăn hải sản tại sao phải tìm được gà? Ồ! Cô đã phát hiện ra, gà còn có một giải thích khác. Ai dô! Chẳng lẽ ăn nhiều thứ đồ chơi này vào sẽ ảnh hưởng sao?

“Là triển lãm gỗ. ” Trần Chí Khiêm bước tới ngồi xuống, “Ý là, cởi giày ra, vếnh chân lên, thoải mái ăn chem chép, vỏ sò quăng xuống dưới nền chôn lên đôi dép. ”

Ông bác bên cạnh nghe anh nói như vậy, khen một câu: “Chàng trai cũng biết nhiều đó. ”

Hoá ra là ý này à? Phàn Kỳ thẹn thùng, khác xa một trời một vực với những gì cô nghĩ. Trách nhầm ông bác rồi.

Cô hỏi: “Anh có gọi chem chép không?”

“Chính là đưa em tới ăn món này đó“ bản thân suốt ngày nghĩ tới điểm tốt của cô, còn cô suốt ngày chỉ muốn ly hôn với anh. Hus khu vực ao Hiệp Thuật của thành phố Vĩnh Phát. Anh giả điếc để ở bên cô, còn cô suốt ngày muốn ly hôn với anh.

Ông chủ bưng món ăn ngâm nước muối tới, Trần Chí Khiêm gắp một miếng gan ngỗng bỏ vào dĩa của cô: “Món ăn ngon nhất ngâm trong nước muối của bọn họ là gan ngỗng, em ăn thử đi. ”

Phàn Kỳ gắp miếng gan ngỗng trong cái đĩa, nhét vào trong miệng, vừa mịn vừa mềm vừa thơm, Trần Chí Khiêm hỏi: “Ngon không hả?”Ăn xong một miếng, cô lại góp thêm một miếng nữa: “Ăn ngon lắm, còn ngon hơn cả gan ngỗng kiểu Pháp nữa, gan ngỗng kiểu pháp ăn nhiều thêm hai miếng là ngấy rồi. ”

 

“Em đã từng ăn gan ngỗng kiểu Pháp rồi hả?” Trần Chí Khiêm dừng đũa và hỏi cô.

“Từng ăn lúc xã giao cùng với ông Liêu đó mà!” Phàn Kỳ tìm một cái cớ, cũng may bản thân cô lanh lợi.

“Thật ra trân châu Nhật bản và trân châu của Nam Dương đều có đặc trưng riêng giống như lời của em nói, gan ngỗng ngâm nước muối Triều Châu và gan ngỗng kiểu pháp cũng đều có mùi vị riêng. Không thể phân cao thấp bên này với bên kia được, đều ngon cả. ” Trần Chí Khiêm gắp một miếng ruột ngỗng cho cô, “Hãy thử miếng ruột ngỗng này đi. ”Ruột ngỗng giòn tan dai dai, thơm ngon đậm đà, Phàn Kỳ xác nhận: “Ăn cũng rất ngon, sau này tôi sẽ không phân cao thấp những món ăn ngon nữa đâu. ”

Món thứ hai được bưng lên, Trần Chí Khiêm nói: “Đây là hàu viên chiên, ăn có vị không giống với hàu nướng. ”Bên ngoài là một lớp da giòn, bên trong thì lại là con hàu mềm tươi ngon, lại là một món ăn khiến cô không thể dừng lại được. Quả thực không thể phân cao thấp đồ ăn ngon được, đồ ăn ngon lúc nào cũng được đánh giá năm sao.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ông chủ bưng món chem chép xào lên, món chem chép xào được mong chờ rất lâu đã đem lên, Phàn Kỳ đã không còn tâm trí đâu mà nghĩ tới sự bất thường của Trần Chí Khiêm nữa, cô mắc ăn chem chép.

“Tôi vẫn cảm thấy món chem chép này gần giống với món sò biển ở Thượng Hải của chúng ta, nhưng mà hình như món này thịt càng dày hơn. ” Phàn Kỳ vừa ăn vừa thưởng thức mùi vị, “bên trong có mùi thơm, có phải bỏ rau húng quế trong đó không?”

“Là rau húng quế, nhưng mà người ở đây gọi là quý như vàng. Chem chép và con sò biển nhìn có vẻ giống nhau, nhưng thật ra mùi vị hoàn toàn khác nhau, sò biển của Thượng Hải là một loại sò nhỏ, còn con chem chép này là một loài sống ngoài biển lớn, giống như con vẹm xanh vậy. ” Trần Chí Khiêm chỉ vào miếng thịt màu trắng to bằng hạt đậu nành ở trong con chem chép và nói. Phàn Kỳ nhìn kĩ lại, quả nhiên hình dáng giống với thịt của con vẹm xanh.

Trần Chí Khiêm kêu ông chủ lấy nước rễ cây Bạch Mao, ông chủ nói ông ấy quên rồi, lập tức đưa tới ngay.

Phàn Kỳ nghe tiếng Quảng Đông của Trần Chí Khiêm, anh nói tiếng Quảng Đông quá mượt mà, so với anh thì tiếng Quảng Đông của cô kém xa.

Hơn nữa trong ký ức của cô Trần Chí Khiêm không phải là kiểu người thích ăn uống giống như cô, tại sao anh lại quen thuộc với những món ăn ở thành phố này giống như người được sinh ra ở đây? 
 
Chương 269


Trần Chí Khiêm quay đầu nhìn thấy cô đang ngơ ngác nhìn anh, anh hỏi: “Nhìn tôi như thế làm gì vậy?”

“Trần Chí Khiêm , anh làm cho tôi ấn tượng sai về anh. ”

“Ấn tượng gì sai?”

Anh giống như là người sinh ra và lớn lên ở thành phố này vậy, biết từng ngõ ngách ở nơi này, nhưng rõ ràng anh là tới đây cùng với trôi mà?”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Thật sao? Sao em lại nghĩ như vậy chứ?” Trong lòng Trần Chí Khiêm có hơi hồi hộp, bản thân anh chỉ để ý tới sở thích của cô, muốn dẫn cô đi ăn những đồ ăn ngon, vậy mà liền quên mất chuyện làm sao bản thân biết những cái này.

“Nghe không ra giọng địa phương của Quảng Đông, hơn nữa anh có thể tìm được một chỗ tốt nằm ở trong góc khuất đặc biệt như thế này?” Phàn Kỳ cảm thấy có hơi khó hiểu.

Quả nhiên, cô vẫn còn nghi ngờ, anh nói: “Em không phân biệt được đó thôi, chứ tôi vẫn nói giọng địa phương mà?”

 

Trần Chí Khiêm định đánh lạc hướng cô, nên nói với cô về tình hình chuẩn bị của nhà máy chất bán dẫn.

“Lần này Dung Viễn trở về, là sẽ kéo tôi cùng trở về Bắc Kinh, giáo viên dạy đại học của anh ta là học giả của kho tàng kiến thức ở Đại Lục, tôi dự định sẽ đưa định vị và sản nghiệp từ thành phố cho đoàn người giảng giải về tương lai của chất bán dẫn.

Một khi nhà máy mở ra, thì nguồn năng lượng rất quan trọng, đặc biệt là hai vấn đề điện và nước. Lượng tiêu hao trong quá trình sản xuất chất bán dẫn rất là lớn…”Anh không muốn kiếm tiền nhanh, chỉ muốn làm công nghiệp thực tế, Phàn Kỳ rất khâm phục, nhưng cô không biết làm công nghiệp thực tế khó đến mức nào, cô dựa vào tài năng bẩm sinh để kiếm tiền nhanh. Bây giờ cô nghe thấy như vậy, ở một nơi như Hồng Kông thế này mà mở ra một nhà máy như vậy, thì chỉ chuyện điện nước không thôi cũng đã làm cho đau đầu lắm rồi. Món ăn ngâm muối được bưng lên, Phàn Kỳ gắp một miếng thịt ngỗng ăn, cô tiếp tục im lặng nghe anh nói, cô cứ ngồi nghe ngồi nghe, cô có một cảm giác, không chỉ là anh học tiếng Quảng Đông nhanh hơn cô, và quen thuộc với thành phố này, mà là tình cảm của anh dành cho thành phố này. Lúc anh đang kể về nhà máy sản xuất chất bán dẫn, trọng điểm là sản nghiệp này sẽ đem lại cho Hồng Kông bao nhiêu công ăn việc làm, sẽ đem lại những lợi ích như thế nào cho tương lai của Hồng Kông. Mà bản thân cô lúc đang nghe anh nói chuyện, lại nghĩ tới lúc này đây nếu như Hồng Kông có thể có thêm thu nhập ngoài lương, phát triển sản nghiệp này sẽ đem lại cho nhà máy sản xuất Đại Lục biết bao lợi ích.

Anh và nguyên chủ đồng thời đến nơi này, tại sao anh lại có tình cảm như thế này đối với nơi này? Mặc kệ anh! Là quan tâm Hồng Kông, hay là quan tâm tới Đại Lục, mục tiêu không phải cũng giống nhau sao, đều mong có thể nắm bắt được thời cơ đối với sản nghiệp này, có thể kéo theo sự phát triển của sản nghiệp này ở nước Trung Quốc. Nhìn thấy anh nói một cách vui vẻ, Phàn Kỳ bóc một con tôm, bỏ con tôm vào trong dĩa của anh, anh dừng lại.

“Tôi cũng có thể bóc cho anh mà!” Phàn Kỳ nói. Trần Chí Khiêm cúi đầu xuống ăn con tôm đó, anh định đưa tay ra tự mình bóc, Phàn Kỳ nói: “Tôi đã bóc vỏ rồi, anh đừng đụng tay vào nữa. ”

Phàn Kỳ cặm cụi tiếp tục bóc, một con cho bản thân, một con cho anh, cô nói: “Trần Chí Khiêm, anh phải cố lên! Sau này tôi sẽ làm hậu thuẫn vững chắc cho anh, ủng hộ anh. ”Cái tên cứng đầu này là nghĩ thông rồi sao? Anh nói: “Chúng ta cùng ủng hộ cho đối phương. ”

“Đúng. ”Phàn Kỳ nghĩ tới ở kiếp trước châu thổ sông Châu là nơi tập trung các xí nghiệp kỹ thuật khoa học công nghệ cao, nếu như ở kiếp này giấc mơ của anh thật sự có thể thực hiện, chắc chắn sẽ vì sản nghiệp này mà có thêm động lực, chắc chắn anh sẽ ở lại chỗ này. 
 
Chương 270


Cô bỏ một con tôm vào miệng: “Tôi đang nghĩ, ba mẹ anh vẫn luôn ở Thượng Hải, mối quan hệ bạn bè của bọn họ đều ở Thượng Hải, đợi đến lúc về hưu rồi, cũng chưa chắc bằng lòng thường xuyên sống ở đây. Đến lúc đó tôi sẽ về Thượng Hải, ba và mẹ của anh cũng đã lớn tuổi rồi, cũng sẽ có lúc bệnh lúc đau ốm, tôi sẽ chăm sóc họ, anh cứ ở đây không cần phải lo lắng gì cả. ” Nghe được những lời nói này, Trần Chí Khiêm ngơ người, đây là cô gọi là làm hậu thuẫn cho anh sao? Chính là không nhịn được mà có chút gượng gạo : “Tôi sống ở đây? Còn em sống ở Thượng Hải sao?”

Phàm Kỳ chưa nghe hiểu ẩn ý trong câu nói của anh, cô nói: “Đúng vậy! Khả năng của anh bày ra ở chỗ này, nếu sự nghiệp có thể nổi dậy, chính là kéo theo một ngành nghề rồi, ở đây chắc hẳn là nền móng của anh rồi. Tôi không có chí hướng lớn nào cả, chỉ có đầu tư cổ phiếu, kiếm chút tiền, bây giờ đã có hệ thống máy tính phụ giúp rồi, sau này máy tính sẽ phát triển nhanh hơn nữa, đến lúc đó tôi chỉ ở đó đầu tư thôi, nếu có trở về Thượng Hải, người nhà của cả hai nhà đều ở đó, không phải cũng rất tốt sao?”

Ở kiếp trước cô không có duyên phận với ba mẹ, người một nhà trong ký ức của nguyên chủ và ba mẹ ở kiếp trước của cô hoàn toàn không giống nhau, cô rất muốn cảm nhận được cảm giác ở bên cạnh người nhà.

Nghe cô nói như vậy, đột nhiên Trần Chí Khiêm có vẻ ủ rũ, nhớ lại những ngày đêm cô đơn tuyệt vọng ở kiếp trước, có lỗi với ba mẹ nhà họ Phàn, cũng phụ sự uỷ thác của ba mẹ của anh. Người mẹ chồng tốt mất rồi, bà Phàn cũng mất rồi, mẹ Phàn và anh trai Tuần bảo anh đừng tiếp tục tìm bọn họ nữa, bọn họ muốn sống một cuộc sống bình thản. Ba mẹ của anh cũng giống như anh, trong lòng ôm nỗi áy náy, một nhà ba người ở bên nhau, rất dễ bị trầm cảm tới cùng. Tất cả mọi thứ đều nhắc nhở bản thân đều là do anh không làm tốt, mới hại cả hai người nhà của mình.

Sau khi trùng sinh trở lại, thứ mà anh muốn, không những là trả mối thù của kiếp trước, mà còn hy vọng hai người nhà của anh đều có thể sống tốt, sau này anh mới có thể tới nhà họ Phàn ăn cơm, nghe mẹ và mẹ Phàn kể những câu chuyện ở trong gia đình. Nói chuyện thâu đêm với Dung Viễn, rồi trở thành tri kỉ, nếu đã trở lại mà chỉ rơi vào thù hận, khó tránh phụ lòng ông trời đã cho anh trọng sinh lần này, anh muốn nắm lấy cơ hội này, vì thành phố Tiềm xây dựng sản nghiệp chip điện tử, cũng để cho đất nước sau khi phát triển mạnh sẽ không còn bị bóp cổ vì con chip điện tử nữa. Lại phát hiện ra bí mật của cô, bị cô thu hút, trong lòng càng vô cùng kích động, mọi chuyện dường như trở nên rất suông sẻ.

 

Lúc này, anh thầm cười bản thân quá tham lam, mong muốn quá nhiều rồi, vừa muốn trả thù vừa muốn được lập nên lĩnh vực chip điện tử, còn muốn người nhà luôn vui vẻ luôn bình an, thậm chí hy vọng hão huyền là có được cô, có thể có được hạnh phúc, trách cô không nghĩ thông.

Câu nói này của cô lại thức tỉnh người trong mộng, cô đã đến rồi, những người lương thiện trong nhà họ Phàn đều sẽ sống tốt, ba mẹ cũng sẽ sống tốt.

Cô nói tới Thượng Hải chăm sóc ba mẹ chỉ là mượn cớ? Cô xuyên không tới đây, thì làm gì có tình cảm với người nhà họ Phàn và ba mẹ của mình chứ? E là bởi vì Thượng Hải là nhà của cô, cô muốn trở về nhà. Trước đây ngay cả trong mơ cô cũng vừa khóc vừa rồi về nhà.

Vân Mộng Hạ Vũ

Anh không thể quay trở về cùng với cô, sản nghiệp này một khi đã xây lên, hơn nửa đời của anh chắc chắn sẽ ở lại đây, anh không có tư khách yêu cầu cô rời xa quê hương, tới đây sống với anh.

Chỉ nghĩ tới đây thôi, Trần Chí Khiêm mỉm cười: “Được, vậy anh có thể yên tâm được rồi. ” 
 
Chương 271


Phàn Kỳ miệt mài ăn mà không hề phát hiện ra dáng vẻ bất thường của Trần Chí Khiêm, cô chuyên tâm ăn tiết canh lợn , chén tiết canh không có một mùi vị khác thường nào, rất tươi ngon: “Trần Chí Khiêm, sao anh không ăn vậy?” Trần Chí Khiêm lấy cái muỗng múc nửa chén tiết canh húp dần dần , Phàn Kỳ ngẩng đầu tên đùa giỡn: “Anh ăn tiết canh như thế, còn đâu nữa dáng vẻ thoải mái nữa chứ. ”

“Em ăn của em đi, còn ở đó mà nói tôi sao?” Trần Chí Khiêm nói lại cô.

“Không phải đâu! Anh như thế quy tắc quá, a…”

Trần Chí Khiêm điều khiển tay của mình, không được mãi có ý muốn vuốt mặt của cô, xoa đầu của cô, trong lòng của cô không có anh, thật sự đi rồi thì đi rồi, mà bản thân anh là một người thật sự rất khó buông bỏ.

Phàn Kỳ không thích lãng phí, cuối cùng cô còn khất qua khất lại mấy còn sò để xác nhận là không bỏ sót con nào, uống hết sạch ly nước rễ Bạch Mao, sau khi bước vào xe cô nói với Trần Chí Khiêm: “Bây giờ nếu như chúng ta ra ngoài đi dạo một vòng, chắc là ngày mai sẽ có tin đồn, nói tôi có thai rồi. ”

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô tự nói rồi tự cười lên hai tiếng, mới phát hiện có gì không đúng, xoay đầu qua nhìn Trần Chí Khiêm đang tập trung lái xe: “Trần Chí Khiêm. ”

“Hả?”

 

“Tôi đang nói chuyện với anh mà!”

“Tôi vẫn đang nghe nè!”Phàn Kỳ nghe thấy anh trả lời như thế, đột nhiên cô tự hỏi có phải cô nói chuyện rất nhạt nhẽo vô vị lắm không? Quan hệ giữa bọn họ là gì? Bản thân cô không có chừng mực sao? Hay là do nói chuyện có thai? Thật sự quá ngốc rồi. Suốt chặng đường Phàn Kỳ bởi vì xấu hổ mà im lặng, cũng may cách nhà cũng không xa lắm, một lát là tới rồi.

Lúc bước xuống xe Trần Chí Khiêm cất cái túi của chiếc nhẫn vào trong túi mua hàng đá quý đó, anh cầm trên tay, không giống như bình thường là sẽ cầm giúp cái túi xách ở trong tay của Phàn Kỳ. Đương nhiên là một cái túi xách thì không cần người khác cầm giúp, chỉ là bình thường anh luôn cầm giúp cô, Phàn Kỳ cảm thấy có hơi là lạ. Sau khi vào nhà, Trần Chí Khiêm nơi với cô: “Em đi tắm trước đi. ”

“Được thôi!”Nhìn thấy máy sấy tóc ở trên bàn, Phàn Kỳ lấy khăn trùm ở trên đầu xuống, bình thường cô rất lười sấy tóc sau khi gội đầu xong, đều là bị anh bắt lại, ấn ngồi xuống ghế sấy khô, theo như cách nói của anh, tóc ngắn cũng cần phải sấy khô, con gái không thể để ngấm hơi ẩm. Hôm nay để cô tự sấy, có hơi không bình thường.

Phàn Kỳ mở tivi lên, vừa sấy tóc, vừa xem tin tức một cách chán chường, nhìn lại thời gian, cách chín giờ phát “Ai là thần cổ phiếu” còn hơn hai mươi phút nữa. Trên tin tức có nói người phụ nữ nhà giàu nào đó sau khi sinh được con trai đã được thưởng cho một viên kim cương, sau đó là tin tức về người phụ nữ đẹp không đấu lại người phụ nữ trưởng thành , một anh công tử nhà nào có tiếng nào đó bất chấp chọn một á quân người Mỹ để đơn thuần gọi là bạn gái, và qua đêm cùng một nữ minh tinh ba mươi tuổi xinh đẹp. Sấy khô tóc rồi, Phàn Kỳ đặt cái máy sấy tóc xuống và đưa tay lên dò kênh, cảnh tượng Trần Chí Khiêm bị cánh nhà báo vây quanh hiện lên, cô dừng tay lại.

Người dẫn chương trình nói: “Trần Chí Khiêm bảo vệ vợ, nổi giận với phóng viên mới là không có đầu óc. ”Tại hiện trường đó, Trần Chí Khiêm nghe một phóng viên có nhắc đến toà báo của mình, anh hỏi phóng viên đó: “Tôi có thể được biết cô tốt nghiệp ở trường đại học nào không?”Sau khi phóng viên đó nói ra tên trường của cô ta.

Trần Chí Khiêm nở một nụ cười chế giễu: “Trường của các cô là dựa vào kích cỡ vòng n.g.ự.c để thi đậu vào trường sao? Cho nên mới tạo ra những người dùng n.g.ự.c để suy nghĩ giống như cô, viết ra một bài văn không có đầu óc như vậy. ”Phóng viên này ngây ngẩn tại chỗ. Tin tức đưa lên giải thích bài báo sáng nay có một bài văn chỉ danh họ tên chửi cô ta n.g.ự.c to mà không có đầu óc. 
 
Chương 272


Tin tức tiếp theo tà: “Phàn Kỳ là người mới phụ trách tài khoản đầu tư hàng chục triệu. ” Trong tin tức có đăng lên những lời cô đã nói tại hiện trường trận đấu lớn hôm nay, người dẫn chương trình giải thích: “Môi giới chứng khoán mới vào ngành rất hiếm khi có thể thao tác một tài khoản lớn như vậy, rất nhiều người không ngừng nhận điện thoại, giúp khách hàng mua vào bán ra. Đây có phải là do Trần Chí Khiêm chi phối ở sau lưng hay sao, không thể biết được. ”

Phóng viên ở đây không biết là cái nhìn về giá trị nào được xuất ra? Sinh con cho người đàn ông, hai người phụ nữ tranh giành đàn ông. Cho dù là cô đầu tư cổ phiếu, cũng là người đàn ông chi phối ở sau lưng.

Nghe thấy tiếng nước ở trong đó dừng lại, là biết anh sẽ chùi dọn nhà vệ sinh, Phàn Kỳ vẫn là xoay người đi, nhìn vào hướng nhà vệ sinh, lúc anh bảo vệ cô cũng thật rất đẹp trai!

Cửa nhà vệ sinh mở ra, Trần Chí Khiêm bước ra và bốn mắt nhìn nhau với cô, anh cười nhạt: “Em đây là làm gì vậy hả?”

“Trần Chí Khiêm, cám ơn anh!”

Trần Chí Khiêm không giải thích gì, Phàn Kỳ nói: “Cám ơn anh đã bảo vệ tôi, chửi cái tên phóng viên đó. ”

Trần Chí Khiêm thầm hít một hơi: “Em là em gái, tôi có thể không che chở cho em được sao?”

 

Em gái? Phàn Kỳ nghe thấy kiểu gọi này có chút không dễ chịu, cô cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên tay của mình, có cô em gái nào đeo chiếc nhẫn giống cô không?

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhưng không phải là em gái, thì là gì nữa chứ?Tập đầu tiên của trận đấu lớn “Ai là thần cổ phiếu” trong ti vi bắt đầu rồi, Trần Chí Khiêm lấy lài liệu trong cặp sách ra, rồi ngồi trước bàn ăn xem tài liệu. Phàn Kỳ ngồi ở đó xem ti vi.

Lúc ghi hình thì Phàn Kỳ chỉ ngồi ở trong một gian phòng của mình, không thể nhìn thấy toàn bộ trận đấu, trên ti vi có ống kính phân phối đến từng tuyển thủ tham gia, buổi sáng lúc chỉ số trên vòng lớn vẫn đang tăng lên, trước sau đều có một số môi giới chứng khoán mua cổ phiếu. Một người đang đuổi theo chỉ số tăng, vị trí đã được định vị một nửa, và anh ta vẫn chưa bán cho đến khi thị trường đóng cửa, mặc dù cổ phiếu này đã giảm hơn bốn điểm, anh ta vẫn mua nó với giá cao, trên thực tế đã giảm hơn bảy điểm. Như thế vẫn chưa coi là thảm bại, có một mua vào cổ phiếu tăng mạnh ở kỳ trước, anh ta cho rằng cổ phiếu tăng mạnh, có khả năng sẽ tiếp tục tăng, nhưng trên thực tế những loại cổ phiếu này, thay đổi rất nhanh, bên trong có rất nhiều khách hàng ngắn hạn, những khách hàng ngắn hạn giống như họ, hễ có gió thổi là cỏ lay, chạy còn nhanh hơn cả thỏ nữa. Phàn Kỳ xem ti vi một lát rồi lại quay đầu qua nhìn Trần Chí Khiêm.

Trần Chí Khiêm đang chuyên tâm viết gì đó. Người ta đang làm việc, không nên làm phiền anh, trận đấu đều là những thứ bản thân cô đã trải qua, có gì đáng xem đâu chứ?Cô lạch cạch bấm tắt ti vi.

Trần Chí Khiêm ngẩng đầu lên nhìn cô: “Không xem nữa à?”

“Không xem nữa, tôi đi vào trước đây. ” “Được. ”Sau khi Phàn Kỳ vào trong phòng, nhìn thấy một hàng búp bê ở trên giường, sau khi lựa chọn thì cô để lại con Phác Phác, mấy con còn lại cô ôm đi hết, và đem bỏ ở trên ghế, Trần Chí Khiêm ngước đầu lên, anh thu dọn tài liệu qua một bên, Phàn Kỳ đặt Ki Ki và Chistine ở trên bàn.

Nếu lúc bình thường, chắc chắn anh sẽ nói: “Để chúng nó trên giường đi, khi nào ngủ tôi sẽ lấy chúng nó ra. ”Không giống vậy, thật sự không giống vậy. Phàn Kỳ nằm xuống, đưa tay chọt vào lỗ mũi của con Phác Phác: “Phác Phác, tao nói gì sai sao? Tao chọc anh tức giận khi nào vậy?”Phàn Kỳ nhớ lại chuyện hôm nay, bình thường cô và anh nói chuyện chính là theo tính cách của mình, luôn có gì nói nấy. Có chuyện gì tức giận, anh đều để trong lòng không nói gì, anh sẽ không nói câu nào khó chịu. Hôm nay tại sao đột nhiên anh lại không vui chứ? 
 
Chương 273


Không vui chắc là có lý do? Chẳng lẽ là anh cho rằng cô không chịu tiêu hai trăm ngàn, sẽ làm mất thể diện của anh sao? Trong tay có bao nhiêu tiền, làm được bao nhiêu chuyện, đâu nhất thiết phải đánh cho sưng mặt làm cho mập mạp chứ? Nghĩ tới nghĩ lui , Phàn Kỳ mò cái đồng hồ ở trên gối và nhìn thấy đã mười giờ rưỡi rồi, cô liền kêu: “

Trần Chí Khiêm, đi ngủ thôi! Đã nói rồi, đi ngủ sớm để ngày mai dậy sớm. ”

“Vào liền đây. ” Giọng nói bên ngoài truyền vào.

Vẫn chưa thấy nugười vào, nghe tiếng động thì hình như anh đang bận làm gì ở trên kệ bếp.

Phàn Kỳ xoay người qua nhìn về phía cửa phòng, nghe thấy tiếng bước chân truyền vào tiền xoay người tại, ôm lấy Phác Phác rồi nhắm mắt. Nghe thấy tiếng mở cửa, cảm nhận được anh ngồi ở trên giường, biết anh dựa vào đầu giường, làm sao đây hay là đừng nói chuyện với anh? Không phải anh tắt đèn sao? “Trần Chí Khiêm . ”

“Chuyện gì vậy?”

Lúc kêu anh, Phàn Kỳ vẫn chưa nghĩ ra là nên nói chuyện gì với anh. Cô vội vàng lấy lý do: “Chỗ đeo nhẫn này, hình như đã lưu lại mùi vị của hải sản vừa ăn lúc nãy rồi. ”

Vừa nói cô vừa cố tình kéo chiếc nhẫn ra một chút, đưa lên trước lỗ mũi ngửi thử: “Còn có mùi của tôm xóc xỉa. Có phải lúc đi tắm cũng cần phải kéo ra như vậy để xoa không nhỉ?”Lúc vừa mới mua nhẫn thì chan chứa tình cảm, nhưng bây giờ đã nguội lạnh rồi, lại cảm thấy là bản thân anh đang ép buộc cô phải chấp nhận, nếu như cuối cùng phải trở thành anh trai em gái, thì ngược lại đeo cái thứ này không còn ý nghĩa gì cả. Anh nói: “Nếu như em thật sự cảm thấy không quen, không muốn đeo thì đừng đeo nữa?”

Người này lại sao lại khó xử lý như vậy chứ? Phàn Kỳ tủi thân: “Tôi biết mục đích anh mua chiếc nhẫn này, tôi sẽ luôn đeo nó mà! Tôi không biết là sao anh lại nói như vậy, tôi chỉ là muốn bắt chuyện với anh thôi. Nên tôi tìm đại một lý do để nói chuyện với anh, tại sao tự nhiên anh lại nói tới chuyện đeo nhẫn hay không chứ?”Phàn Kỳ xoay người qua, cô cũng không biết là tại sao bản thân cô lại trở nên đa sầu đa cảm như vậy, lại có cảm giác mũi hơi cay cay.

 

Vân Mộng Hạ Vũ

Cảm xúc này đây thật sự là rất kỳ lạ. Kể từ khi cô bắt đầu hiểu chuyện, cô khóc qua được mấy lần, bởi vì chuyện nhỏ này mà khóc, trừ những chuyện khiến người ta ghét cay ghét đắng ra, không có ý nghĩa gì cả, ba mẹ cô chưa bao giờ vì cô khóc, mà sẽ quan tâm cô nhiều hơn một chút. Thay vì khóc, vậy chi bằng cứ im lặng ở đó, nếu như bọn họ gọi điện thoại hay nhắn tin hỏi cô, hoặc là hai vợ chồng cũ chỉ trách nhau, cô sẽ can ngăn bọn họ, thông qua cuộc đối đầu nhiều năm với ba mẹ, cô đã luyện thành bản lĩnh nuốt sự tức giận vào trong.

Hết giận rồi, tất cả những ấm ức đều không còn nữa, tinh thần của cô cũng sảng khoái hơn. Nhưng bây giờ cô không muốn tức giận với anh, chỉ là cô cảm thấy rất buồn, rất không vui.

Tại sao cô lại cho rằng anh đang giở chứng chứ? Anh nói: “Anh không bị làm sao cả. Chỉ là có chút chuyện thôi. Muốn suy nghĩ cho thật kỹ. Ý của anh là em muốn đeo thì đeo, không muốn đeo cũng không sao. Tuỳ em thích thế nào thì làm thế đó. ”

“Anh thật sự không phải không vui đó chứ?” Phàn Kỳ không tin cho lắm.

“Không có. ” Trần Chí Khiêm nói, “Em cho rằng anh nên không vui à?”

“Không nên hả? Không phải chúng ta đã bàn bạc rõ ràng với nhau cả rồi sao?”

“Đúng vậy! Chúng ta đã nói rõ với nhau rồi mà, ngủ thôi nào. ” Trần Chí Khiêm đưa tay ra tắt đèn.

“Ừ. ” Phàn Kỳ xoay người qua, ôm Phác Phác nhắm mắt ngủ.

Tại sao Trần Chí Khiêm vẫn không tới xách lỗ tai của Phác Phác quăng Phác Phác qua một góc chứ?

Một đêm trôi qua, Phàn Kỳ tỉnh dậy và đưa tay sờ mó, người trên giường đã biến mất nhưng Phác Phác vẫn ở trên n.g.ự.c cô, anh không mang Phác Phác đi, cô cảm thấy buồn bực nói không nên lời. 
 
Chương 274


Cô ngơ ngác ngồi dậy, Trần Chí Khiêm mở cửa đi vào: "Dậy đi. " Trong không khí có mùi thuốc quen thuộc, đó là mùi canh bồ câu.

Anh đang nấu canh bồ câu cho cô, Phàn Kỳ đột nhiên cảm thấy tốt hơn, cô đứng dậy khỏi giường và đi vào phòng vệ sinh để đánh răng.

Khi cô đi ra, bữa sáng đã bày sẵn trên bàn, trước mặt cô là một bát canh gà đen, hai lát bánh mì, một quả trứng luộc, nửa quả cam và nửa quả táo, anh nói: "Em ăn chim bồ câu suốt hẳn là cũng ngán rồi, công hiệu của gà đen và bồ câu không khác nhau nhiều, đổi khẩu vị chút. "

“Được. ” Nhìn canh gà đen trước mặt, oán hận đêm qua của Phàn Kỳ lập tức biến mất.

Cô vui vẻ uống cạn canh gà đen.

“Hôm nay em còn tập thể dục không?” Trần Chí Khiêm hỏi cô.

Phàn Kỳ vặn vẹo thân thể: "Món canh này rất có tác dụng! Giờ này tháng trước vẫn cảm thấy đau đau, bây giờ nếu như anh không hầm canh cho em thì em cũng không nhớ rõ chuyện này đấy. Em đi chứ. "

"Sáng nay anh chuyển văn phòng, buổi chiều còn có cuộc họp, chưa chắc có thể đến kịp. "

"Anh bận đi! Em về nhà một mình. " Phàn Kỳ nói. "Anh tới đón em, đi chọn lễ phục với em. ”

Vân Mộng Hạ Vũ

 

“Đi đâu chọn? Em vốn định mượn một bộ từ WO

là được rồi. Nhà nhỏ, không có chỗ để treo lễ phục, hơn nữa hiếm khi mới mặc một hai lần. " Phàn Kỳ nói.

Trần Chí Khiêm gật đầu: "Không cần phải mua, đi đồ âu Tây Mỹ mượn, ông chủ Trâu Bích Quân của đồ âu Tây Mỹ và chồng bà ấy, Steve là một trong những cổ đông của Thủ đô Lân Long. Hai vợ chồng cũng sẽ có mặt để cùng đi ủng hộ. ”

“Được!” Phàn Kỳ đồng ý, cúi đầu uống canh. Điện thoại trên bàn vang lên, Trần Chí Khiêm nghe máy, mama Phàn Trương Nguyệt Cầm ở đầu dây bên kia nghe thấy giọng nói của anh, bật khóc không nói nên lời khiến Trần Chí Khiêm hoảng sợ: “Mẹ, sao vậy? "

Trong điện thoại truyền đến giọng mẹ Trần, Tiết Hiểu Tĩnh: "Nguyệt Cầm, để mẹ nói với A Khiêm. ”

“A Khiêm, bác Sùng Minh của con bị bệnh ở động mạch vành, ông ấy lại xem thường nó, bây giờ nó đã trở nên nghiêm trọng. Nếu ông ấy cần phẫu thuật cầu nối cơ tim và dùng thuốc để kiểm soát nó, ông ấy sẽ không thể làm việc, hơn nữa không biết khi nào sẽ chết. Ca phẫu thuật này trên Đại Lục còn chưa thành thục, lúc trước bệnh viện chúng ta nhận một vị chuyên gia cấp quốc bảo vào, xin chỉ thị của cấp trên, đi nước Mỹ mời chuyên gia tới làm giải phẫu. " Tiết Hiểu Tĩnh nói: " Con có thể giúp bác hỏi xem bác có thể đến Hồng Kông để phẫu thuật không?"Con biết rồi, hôm nay con sẽ liên lạc với họ. "Trần Chí Khiêm nói.

"Được! A Khiêm sẽ đi hỏi, đừng khóc nữa, có muốn nói chuyện vài câu với A Khiêm không?" Tiết Hiểu Tĩnh đưa điện thoại cho Trương Nguyệt Cầm. "A Khiêm, con giúp bác hỏi thăm một chút, con biết đấy, bác của con . . . " Trương Nguyệt Cầm đã bình tĩnh lại. "Mẹ, mẹ đừng lo, mẹ con nói bệnh này có thể chữa khỏi, hôm nay con sẽ đi hỏi. "

Nghe Trần Chí Khiêm nói như vậy, trái tim Trương Nguyệt Cầm thả lỏng một chút, bà ấy nói: "Niếp Niếp có ở đây không?”

“Kỳ Kỳ đang ăn sáng, để con bảo cô ấy nói chuyện điện thoại với dì. " Trần Chí Khiêm đưa điện thoại cho Phàn Kỳ. Phàn Kỳ trả lời điện thoại, đây là lần đầu tiên cô ấy nói chuyện với mẹ của kiếp này, cô ấy nói: "Mẹ, con rất khỏe, A Khiêm chăm sóc con rất tốt. Chuyện của bác, mẹ không nên gấp gáp, để hôm nay A Khiêm đi hỏi. "

"Được. Niếp Niếp, con phải ăn uống đầy đủ, biết không? Còn nữa. . . "Trong điện thoại Trần Nguyệt Cầm cứ mở miệng ra là "Niếp Niếp", điều này khiến trái tim Phàn Kỳ run lên, cả ba và mẹ đều gọi cô là "Niếp Niếp", dù cách xa hàng ngàn dặm, sự quan tâm đó vẫn có thể truyền qua đường dây điện thoại. Sau khi cúp điện thoại, Phàn Kỳ có chút bối rối, bắc cầu tim mạch khó như vậy sao? 
 
Chương 275


Ba cô kiếp trước, lúc hơn năm mươi tuổi, được bác sĩ thông báo phải bắc cầu, chuyện này đột nhiên bị phát hiện, con trai út mới mười tuổi, con gái út mới bốn tuổi. Lương của ông già một năm hơn hai triệu, bà vợ kia của ông ta vẫn luôn là một bà nội trợ, nếu như ông ta gặp chuyện không may, cô nhi quả phụ, nhất là đứa con trai kia của ông ta, làm sao còn có thể học trường tư? Trong khoảng thời gian ngắn có cảm giác như bầu trời sụp đổ, vội vàng liên lạc với cô con gái đã ba năm không đến nhà bọn họ.

Giống như dặn dò hậu sự, cầu xin cô đồng ý chăm sóc vợ con ông ta, trong cuộc sống của ông ta, tự mình nuôi sống cả nhà ông ta, một năm cho sáu bảy mươi vạn là đủ rồi.

Khi đó cô tìm tư liệu, mỗi năm cả nước làm năm mươi nghìn ca phẫu thuật bắc cầu, ông ta lại ở bệnh viện đứng đầu Thượng Hải, có nguy hiểm, nhưng nguy hiểm thấp hơn ba phần trăm, có cần ông ta làm ra cái dạng như này không?

Sự thật cũng chứng minh, sau ca phẫu thuật, ông ta hồi phục rất tốt, một năm sau, ông ta lại hút thuốc uống rượu, mắng cô là đồ vô ơn trước mặt người thân.

Cô hỏi Trần Chí Khiêm: "Phẫu thuật bắc cầu tim mạch phức tạp như vậy sao? Ở đại lục không làm được sao?"

Vân Mộng Hạ Vũ

"Mẹ anh nói có một vị chuyên gia cấp quốc bảo chữa bệnh ở bệnh viện của họ, cuối cùng xin chỉ thị của cấp trên mời chuyên gia nước Mỹ tới để phẫu thuật. Em muốn cải cách và mở cửa với thế giới bên ngoài mới mấy năm, một bác sĩ như mẹ anh đã xuống nông thôn bao nhiêu năm rồi? Kỳ thi tuyển sinh đại học mất bao lâu để khôi phục?"

 

Cũng thế! Cô đã bỏ qua chuyện thời đại mất rồi. Ba mươi năm sau, trình độ phẫu thuật của các chuyên gia Thượng Hải toàn cầu đều thuộc hạng đầu, loại phẫu thuật bắc cầu này xem như là phẫu thuật phức tạp nhưng thường thấy. Nhưng trong thời đại này, giống như ngành công nghiệp bán dẫn mà cô muốn làm, chính là đang đuổi theo Đại Lục, Đại Lục cũngkhông có cách nào tiếp nhận ngay được.

Phàn Kỳ hỏi Trần Chí Khiêm: "Em đi hỏi ông Liêu một chút, chắc bọn họ có quen biết bác sĩ nhỉ?"

"Anh đi hỏi trước, nếu như không giải quyết được thì em mới đi hỏi ông Liêu, trước tiên chuyên chú thi đấu đi. ”

“Ừ! Nếu hỏi được thì nhớ gọi cho em nhé. "Hai người ăn sáng, Trần Chí Khiêm tiễn Phàn Kỳ đi làm, Phàn Kỳ xuống xe, Trần Chí Khiêm không dừng lại vẫy tay chào cô như thường lệ mà lái xe thẳng đến công ty.

Giờ phút này trong đầu anh là những ngày vui vẻ khi còn nhỏ ở nhà bà ngoại Sùng Minh, lúc đó anh không biết gia đình bà ngoại đã mạo hiểm như thế nào để đón anh về, anh chỉ biết là mỗi ngày đi theo anh họ, đi bắt bướm, sờ ốc, trở về đập nát cho vịt ăn, ngồi xổm bên mép chuồng vịt chờ vịt đẻ trứng. Đôi mắt sáng ngời nhìn bà bưng ra bát cơm chiên trứng vịt lộn, anh và em họ mỗi người nửa bát, no căng bụng. Trong thời buổi thiếu ăn, bác và bác gái chưa bao giờ có nữa câu phàn nàn về điều đó. Nhà bà ngoại Sùng Minh đối với anh mà nói, còn thân hơn là ông cố nhà họ Tiết của anh. Vào thời điểm này ở kiếp trước, anh ấy đã cãi nhau với Phàn Kỳ đó, Phàn Đảo gọi điện đến và hỏi Kỳ Kỳ đang ở đâu? Chính mình lại ấp úng không trả lời được, mẹ Phàn đại khái cũng đoán ra hai người bọn họ lại cãi nhau nên cũng không làm phiền anh nữa, sau này bác c.h.ế.t sau khi Phàn Kỳ bị giết, khi đó ba Phàn và bà đều đã xảy ra chuyện, nhà họ Phàn thân mình lo chưa xong, không thể thông báo cho anh về đám tang của bác.

Bệnh ở động mạch vành của bác, chỉ cần phẫu thuật bắc cầu thành công, sau này cơ thể được chăm sóc tốt thì sẽ không ảnh hưởng đến tuổi thọ. Trần Chí Khiêm vào công ty, công ty ở trong một tòa nhà văn phòng cũ nát ở Bắc Giác, bên trong rồng rắn lẫn lộn. 
 
Chương 276


Bây giờ đã lấy được đầu tư, cần tuyển mộ nhân viên, một văn phòng nhỏ như vậy là không đủ, mọi người đều bận rộn thu dọn đồ đạc. Anh bước vào, mọi người chào hỏi: "Ông chủ, chào buổi sáng!"

"Chào buổi sáng. "

Thư ký Ngô bê một túi đồ đi tới: “Ông chủ, sau khi ngài rời đi ngày hôm qua, Thế giới đồ chơi đã gửi các mẫu búp bê của “Nhật ký phiêu lưu của gấu trúc Tây Tây” cùng “Siêu cấp phú hào” để ông xem có cần sửa đổi gì không . ?"

Văn phòng của anh cũng đã thu dọn xong xuôi, anh lấy chiếc túi đặt lên bàn, lấy danh bạ trong túi ra, tìm số điện thoại của chủ tịch tập đoàn Hồng Hi, rồi gọi cho cô Mẫn, vị nữ sĩ này kể từ những năm 1960 đến Hồng Kông, vẫn luôn là quản lý cấp cao của một công ty nước ngoài của Anh, Dung Viễn nói bà ấy được xem như là đầu sỏ trên đất Hồng Kông.

Nói tỉ mỉ với bà ấy một chút tình hình sơ lược, chưa đến hai mươi phút, bà ấy liền gọi lại.

Nhân tiện, một chuyên gia trong lĩnh vực này đã trở về từ nước Anh năm năm trước và làm việc trong một bệnh viện tư nhân, nếu anh muốn tư vấn, bà ấy sẽ giúp anh đặt lịch hẹn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ca phẫu thuật có thể được thực hiện ở đây, đó đã là tin tốt nhất, Trần Chí Khiêm nhờ cô hẹn gặp vị bác sĩ này, anh gọi điện cho mẹ mình để hỏi chẩn đoán cụ thể của bác.

Chuyển văn phòng cùng với nhân viên công ty, ai nấy đều rất vui vẻ: “Đến Trung Hoàn làm việc, tôi tưởng cũng không dám tưởng”.

 

"Cũng không phải, ông chủ trước của tôi nói tôi rời khỏi chỗ của ông ta, sẽ không tìm được công việc tốt hơn. Chờ danh thiếp mới được phát xuống, tôi sẽ gửi cho ông ta một tấm. "Bây giờ, các công ty ở Hồng Kông, trên phương diện lựa chọn tuyển dụng, hàng đầu là người đi du học Âu Mỹ, hoặc có thể nói là người đi du học Anh Mỹ trở về, thứ hai là sinh viên bản địa Hồng Kông hoặc là Đông Á và Đông Nam Á, thứ ba là học sinh trung học của Đại Lục, học sinh của một số trường dạy nghề, sau đó mới tới lượt sinh viên đại học Đại Lục.

Tất nhiên các trường đại học trong nước và các trường đại học bên ngoài có chênh lệch rất lớn, nhưng các sinh viên đại học trong nước đều được chọn ra từ trong đám đông, có thể chạy, đầu óc cũng linh hoạt, dễ sử dụng. Vị này chính là sinh viên đại học đến từ Bắc Kinh, đã làm tài vụ được vài năm, lúc đầu do không nói được tiếng Quảng Đông nên không thể làm các công việc văn phòng như bán hàng và lễ tân, sinh viên đại học làm quét dọn vệ sinh trong khách sạn. Sau đó anh ấy nhìn thấy quảng cáo tuyển dụng của công ty bọn họ trên báo chí, tìm đến nơi, họ trò chuyện vài câu, anh không có tiền trong tay, dùng giá cả của một nhân viên vệ sinh rưỡi để thuê anh ấy, anh ấy quản lý hậu phương gọn gàng ngăn nắp.

Trần Chí Khiêm mỉm cười: "Anh chỉ có chút tiền đồ này?”

“Khi nào có thể mua một căn nhà của chính mình, buổi tối không chen chúc với người khác trong một cái phòng, không cần ngửi mùi chân của ông anh kia, tôi đã mãn nguyện rồi. ”

Kiếp trước anh ấy là tâm phúc của anh, là chủ tịch bộ phận sự nghiệp cấp dưới của Thiên Thược, tài sản tốt xấu gì cũng có sáu bảy tỷ,"Nó sẽ trở thành sự thật thôi. " Trần Chí Khiêm nói.

"Ông chủ bây giờ làm ăn phát đạt, còn có tình yêu đẹp nữa! Hôm nay trên báo đăng ảnh của ông chủ và vợ của ông chủ, thật sự là làm chúng tôi hâm mộ muốn chết. Mọi người có nghĩ vậy không?”

“Đúng vậy! Ông chủ, khi nào thì ông mang bà chủ đến công ty? Cho chúng tôi cũng gặp bà chủ xinh đẹp đi. "

Nếu là mấy ngày trước, giờ phút này anh nhất định sẽ tràn đầy vui sướng, có lẽ sẽ đồng ý, nhưng tối hôm qua khi có ý nghĩ đó, hắn liền nói: "Đến lúc đó nói sau. "Đồng nghiệp không khỏi có chút thất vọng. 
 
Chương 277


Đi theo xe tải tới một tòa nhà văn phòng ở Trung Hoàn, vốn không quá sáu bảy mươi mét vuông, nhưng giờ lại thuê nguyên một lầng, từ trên cao nhìn xuống, các đồng nghiệp tràn ngập ước mơ tốt đẹp đối với tương lai. Trần Chí Khiêm dọn dẹp văn phòng của mình, chờ đồ đạc đã sắp xếp xong, anh mở cái túi chị Ngô đưa cho anh, lấy những con búp bê bên trong ra, gấu trúc Tây Tây là một cô gái, có con đeo khăn quàng cổ màu hồng, có con đeo nơ bướm đỏ, có con đeo dây đỏ quanh eo béo múa ương ca, còn có con chơi trống cơm, múa ương ca và chơi trống cơm đều là đề nghị của cô, lúc đó cô nói: "Tôi muốn chơi trống cơm, đồng âm của trống cơm là cổ phiếu quỷ, và tôi muốn bắt cổ phiếu quỷ. "

Trần Chí Khiêm đặt con búp bê sang một bên và lát nữa mang về cho cô sau.

Còn có các nhân vật trong “Siêu cấp phú hào”, một người là quý ông già đội mũ quý ông và cầm gậy văn minh, một người là tiểu thư nhà giàu mặc xường xám với mái tóc búi cao và đeo vòng cổ ngọc trai, còn người kia là một người phụ nữ mặc váy trắng. . . Trần Chí Khiêm nhìn qua từng người một, cuối cùng lấy ra hai người, một cô gái tóc đen mặc vest đỏ và một nam sinh mặc vest xanh, đặt họ lại với nhau để hai tay chồng lên nhau, hai người nắm tay nhau.

Trần Chí Khiêm dùng ngón tay xoa đầu cô gái, vốn dĩ muốn đặt cặp búp bê trên bệ cửa sổ ở nhà cùng với sáu con Phác Phác. Để cho cô ấy thấy có thể hiểu được tấm lòng của mình.

Bây giờ ngẫm lại chuyện mình làm cũng đủ rồi chứ? Một cô gái thông minh như vậy, sao lại không hiểu chứ? Chỉ là không muốn mà thôi.

Không phải có một câu nói sao? Đừng cố đánh thức một người đang giả vờ ngủ.

Trần Chí Khiêm đặt cặp búp bê vào ngăn kéo, đóng ngăn kéo nửa phút, lại mở ngăn kéo, lấy cặp búp bê ra và đặt chúng lên bàn.

 

Bà Mẫn đặt bữa hẹn vào mười phút trước bữa trưa làm việc của bác sĩ Văn, Trần Chí Khiêm chạy tới bệnh viện.

Vân Mộng Hạ Vũ

Với lời giới thiệu của bà Mẫn, bác sĩ Văn đưa ra lời khuyên: "Từ Thượng Hải đến đây không dễ. Trước tiên, hãy mang tất cả các tài liệu chẩn đoán bệnh án ở Thượng Hải đến đây. Tôi sẽ xem xét và sau đó quyết định xem có cần đến đây hay không. ”

“Tôi giúp anh liên hệ với người của Hàng không dân dụng Thượng Hải, cậu bảo người nhà đưa bệnh án này đến căn cứ hàng không dân dụng, để chuyến bay gần nhất mang đến đây, là có thể nhanh nhất cho bác sĩ Văn thấy được. " Bà Mẫn nói. "Thật tốt quá. " Trần Chí Khiêm không nghĩ tới còn có con đường này.

"Cậu không cần cảm ơn tôi, A Viễn và Linh Linh đều là con cháu của hàng không dân dụng, chút chuyện này xem như tiện lợi nho nhỏ. "Thuận lợi như vậy thật sự là ông trời cũng đang giúp anh, Trần Chí Khiêm trở lại văn phòng và gọi cho mẹ anh ấy để gửi hồ sơ bệnh án của bác đến căn cứ hàng không dân dụng. Anh gọi cho Phàn Kỳ, anh nói: "Alô!"

Một giọng nói phát ra từ đầu dây bên kia: "Trần Chí Khiêm, chuyện của bác thế nào rồi? Có cần tôi hỏi ông Liêu không?"Anh trả lời: "Không cần. . . "Anh nói với cô về việc tìm một tìm bác sĩ thực hiện ở bệnh viện ngày hôm nay.

"Anh thật sự rất ghê gớm, bệnh án từ Thượng Hải đến thành phố Tiềm còn có thể đưa đến vào ngày hôm sau?" Phàn Kỳ ngưỡng mộ. Trần Chí Khiêm cười: "Là A Viễn ghê gớm. ”

“Chờ chuyện lần này qua đi, phải cảm ơn anh Dung đàng hoàng. " Phàn Kỳ nói.

"Nhất định sẽ vậy. "Cúp điện thoại, Phàn Kỳ sững sờ một lúc, cô đợi điện thoại cả buổi sáng cứ như vậy biến mất?Nghĩ kỹ lại, Trần Chí Khiêm vẫn rất tốt với mình, chỉ là loại tốt này, cô vẫn có thể phát hiện ra những điểm khác biệt rất nhỏ, ví dụ như buổi sáng anh không vẫy tay với cô, lái xe đi mà không quay đầu lại với cô, dường như không còn thân mật nữa, hoặc nói rằng nó không còn thân mật như vậy nữa. 
 
Chương 278


Đi kèm với từ “thân mật”, trong đầu Phàn Kỳ hiện tên hình ảnh hai người thân mật, hoặc ôn nhu, hoặc tức giận, hoặc bất lực, hoặc. . . Trời ạ! Chuyện này bắt đầu từ đâu? Cô thậm chí còn không nhớ rõ bọn họ bắt đầu nắm tay từ khi nào, tựa hồ là làm như vậy rất tự nhiên, nhưng nàng tại đào tại hết ký ức của nguyên chủ, đừng nói là nắm tay, bọn họ căn bản chưa từng chạm vào nhau.

Buổi chiều sắp bắt đầu phiên giao dịch, Phàn Kỳ chuyên chú vào tình hình.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ngày hôm qua cô và Hứa Diệu Nhi đều nói hôm nay phải săn đáy*, trên thực tế là ảnh hưởng đến phiên giao dịch, phiên giao dịch mở rộng, ngược lại cho cô cơ hội bỏ chạy cổ phiếu vàng mua vào ngày hôm qua kia, cổ phiếu đã điều chỉnh đúng chỗ kia, cô định đặt trước.

*Săn đáy là chiến lược sử dụng một chỉ số định giá nhất định để đo lường giá cổ phiếu giảm xuống mức thấp nhất, đặc biệt là mua khi giá cổ phiếu giảm mạnh trong thời gian ngắn và kỳ vọng giá cổ phiếu sẽ sớm phục hồi.

Tuy nhiên, thị trường chứng khoán có quy luật riêng của nó, sức ảnh hưởng của hai cô gái trẻ là có hạn nên thị trường vẫn tiếp tục thăm dò.

Nhất là tập đoàn Viễn Hàng có tốc độ tăng trưởng cao nhất trong giai đoạn trước, giảm mạnh xuống, cổ phiếu này và tập đoàn Hồng Hi đều thuộc ngành vận tải đường biển.

 

Viễn Hàng năm đó cũng gặp khủng hoảng trong ngành vận tải đường biển, nhưng nhà họ Vương đứng sau Viễn Hàng đã từng giúp đỡ Đại Lục trong những năm 1950 và 1960. Vì vậy, khi gặp khủng hoảng, Đại Lục đã can thiệp và thuê một nửa số tàu viễn dương của gia đình họ, giúp họ cải tử hoàn sinh.

“Tuyên bố chung” được ký kết, nhà họ Vương có quan hệ với Đại Lục, tập đoàn Viễn Hàng đi đầu trong việc vươn lên, thậm chí những điều chỉnh trong năm qua cũng hạn chế hơn, không thay đổi nhanh chóng như Hồng Hi, sau đó tăng lên một thời gian lại dẫn đầu một lần nữa, đã có khí thế của cổ phiếu hàng đầu.

Hơn nữa Liêu Nhã Triết đang làm cho Hồng Hi, cùng một công ty môi giới, vì vậy anh ta chắc chắn sẽ bị nghi ngờ là kho chuột** nếu mua lại, tất nhiên, trong thời đại này, kho chuột tràn lan, và không có cách nào để chống lại nó hoàn toàn. Vì vậy, tận dụng sự sụt giảm mạnh vào buổi sáng, cô ấy đã mua Yuanhang theo lô, một trong số đó vẫn ở gần điểm thấp nhất và vị trí của cô ấy đã được lấp đầy cho đến nay. **Kho chuột đề cập đến sau khi các nhà quản lý quỹ mua cổ phiếu bằng tiền của chính họ, sử dụng tiền của khách hàng trong quỹ lchẳng hạn như quỹ tổ chức do họ kiểm soát, quỹ quỹ đầu tư chứng khoán) để tăng giá cổ phiếu tương ứng, sau đó tiến hành hành động kinh doanh lệch giá bằng cách bán cổ phiếu mà các cá nhân đã mua trước đó. Đây là hành vi phạm tội làm giàu cho bản thân bằng cách xâm hại đến lợi ích của khách hàng. )

Khó thao tác là tài khoản của nhà họ Phó, thừa dịp buổi sáng hạ giá, Phàn Kỳ ăn vào không ít cửa hàng của Ích Hoà, lúc này cổ phiếu cũng bắt đầu tăng trở lại, nhưng Phàn Kỳ lại tung cổ phần ra, kìm hãm giá cổ phiếu. Thấy các cổ phiếu khác đều đang tăng, nhưng Ích Hoà không tăng, rất nhiều người sẽ ném Ích Hòa đi theo những cổ phiếu khác, đuổi theo tăng, từ bỏ giảm là bản tính của con người. Buổi chiều tràn vào phiên giao dịch, cổ phiếu nhao nhao tăng lên, mắt thấy giá không kìm hãm được cổ phiếu, Phàn Kỳ đã ăn sạch các cổ phiếu từ hai đồng ba hào một đến hai đồng bốn hào tám trong một lần. Nhìn thấy Ích Hòa đã tăng từ dưới nước lên, tràn vào theo gió, Phàn Kỳ ném ra ngoài một chút, bày tỏ rằng cô ấy không có ý định kéo nữa, hôm nay cứ thế này thôi!

Hơn ba giờ, cô giơ tay ra hiệu, nhân viên công tác tới hỏi: "Cô Phàn, có chuyện gì vậy ạ?”

“Tôi đã hoàn thành giao dịch hôm nay, tôi muốn rời đi sớm. " 
 
Chương 279


Cuộc thi không có quy định không cho phép rời đi trước giờ, giao dịch cổ phiếu cũng không giống như vặn vít trong nhà máy, phải không ngừng vặn. Nhiều nhà môi giới chứng khoán đi làm vào buổi sáng và ra ngoài uống trà vào buổi chiều. Cô đã kiểm tra tài khoản của mình thông qua kiểm tra đánh giá chuyên nghiệp, sau đó quay video logic mua hàng của mình và rời đi trước giờ, đây cũng là mở đầu cho tuyển thủ tại hiện trường.

Sau khi Phàn Kỳ đến công ty môi giới và nói chuyện với Liêu Kế Khánh, cô đã đến thẩm mỹ viện tập thể hình. Tập thể dục có tính gây nghiện, đặc biệt là sau khi nó có hiệu quả, Chu Nhã Lan cũng đã thích tập thể dục.

Lúc Phàn Kỳ mới gặp Chu Nhã Lan, cảm giác cô chính là một phu nhân nhà giàu có dáng vẻ đoan trang, sau một tháng tập thể hình, Chu Nhã Lan cũng giảm năm sáu cân thịt, nhưng dáng người có sự thay đổi mà mắt thường có thể thấy được.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Phàn Kỳ, hai người các ngươi thật là khiến người khác ghen muốn chết. "

Phàn Kỳ đã nghe lời này nhiều lần trong ngày hôm nay rồi, cô Hạng đã nắm lấy cô và cho cô xem “Trần Chí Khiêm sửa nhẫn cưới cho vợ” trên báo, nói nếu có thể tìm được một người chồng như của cô, cho dù là không có hôn lễ thì không mặc áo cưới cô cũng thấy đáng giá.

Sau đó lại bị Bảo muội kéo lại nói: "Kỳ Kỳ, hai người nhất định phải ở bên nhau mãi mãi! Nếu hai người không ở bên nhau, em thật sự không biết trên thế giới này còn có cái thứ tình yêu này. "

Phàn Kỳ tin rằng trên thế giới này có tình yêu, nhưng cô không tin rằng mình sẽ có tình yêu. Cô là sản phẩm của một đôi nam nữ vô trách nhiệm, gien của cô ấy chứa đầy tính có mới nới cũ, cô thậm chí không thể một lòng được với búp bê, cô lấy cái gì đi thích một người, thích của cô sẽ có bao lâu?

 

Ba mẹ của Trần Chí Khiêm tốt như thế nào? Người ta nhiều lần trải qua đau khổ mà vẫn yêu thương nhau như lúc đầu, nhìn cách anh ấy đối xử với bác mình, năm đó bảo vệ anh hai năm, giờ bác sinh bệnh, anh m.ó.c t.i.m móc phổi hỗ trợ, anh là người chân thành.

Bây giờ cô cũng không tiện phủ nhận trước mặt người ngoài, cô nói: "Đúng vậy! Anh ấy rất tốt. ”

“Để tôi nói cho cô biết nhé? Cô có thể thảo luận với anh ấy. Cặp nhân vật được làm ra dựa trên vợ chồng bạn trong “Siêu cấp phú hào” sẽ được đưa vào trò chơi. Trong các mẫu tôi làm cho anh ấy, tôi muốn giữ cặp búp bê đó. Nhưng anh ấy nói rằng cặp búp bê này chỉ được làm mẫu và sẽ không được bán cho công chúng. " Chu Nhã Lan nhìn cô và nói.

Đương nhiên không thể bán ra bên ngoài, nếu thật sự bán ra, nếu bọn họ ly hôn, chẳng phải giống như những cặp đôi nổi tiếng thể hiện tình cảm trên màn ảnh rồi cuối cùng trở thành trò cười sao?Lý trí nói với cô rằng thích Trần Chí Khiêm cũng được, nhưng đừng yêu anh, chẳng qua cô vẫn không tự chủ nhìn về phía cửa, hy vọng được nhìn thấy anh.

Không phải anh ấy luôn đến sớm sao? Tại sao anh ấy vẫn chưa đến? Sau khi Phàn Kỳ tập thể dục xong, cô vào phòng tắm tắm rửa một phen, chờ cô đi ra, nhìn thấy Trần Chí Khiêm ngồi ở khu nghỉ ngơi. Vào lúc đó, trái tim cô nhảy lên một cách mất kiểm soát. Không đợi cô đi qua, Chu Nhã Lan nói với Trần Chí Khiêm: "Anh còn không đến thì cổ cô ấy sắp thành cổ vịt rồi. "

Trần Chí Khiêm nhất thời nghe không hiểu, Chu Nhã Lan nói: "Cô ấy vẫn nhìn ra cửa mãi đấy, anh nghĩ cô ấy đang đợi ai?"Nghe những gì Chu Nhã Lan nói, Trần Chí Khiêm mỉm cười: "Cô ấy muốn lười biếng sao? Giống như người bạn nhỏ ở trường mẫu giáo, đợi giờ tan học?"

Nếu là trước kia, cô khẳng định sẽ oán hận anh: "Anh mới là bạn nhỏ! Cả nhà anh đều là bạn nhỏ. "Lúc này cô chỉ nói: "Đi thôi. "

Anh không nắm tay cô, Phàn Kỳ lặng lẽ đi theo anh đến bãi đậu xe. 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top