Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất

[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Tham gia
11/6/23
Bài viết
915,378
VNĐ
900,499
[Diendantruyen.Com] [Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất

[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất
Tác giả: Tô Nhiễm Cửu
Tình trạng: Đã hoàn thành




Bạch Vi vừa tỉnh lại đã xuyên về thập niên 80, trở thành một cô gái độc thân, bị cha mẹ thúc giục kết hôn.

Cô phải đi xem mắt, nghe người giới thiệu nói, đối phương có vóc dáng rất tốt, bề ngoài cực kỳ đẹp trai, còn rất có tiền.

Cô hưng phấn chạy đi xem mắt, quả thật nhìn thấy một anh chàng siêu cấp đẹp trai, chẳng qua trò chuyện mấy tiếng đồng hồ, hôm đó lại đột ngột đi kết hôn với người ta.

Sau khi cầm giấy chứng nhận kết hôn về nhà, người giới thiệu hùng hổ đến chất vấn cô cho người ta leo cây là như thế nào, cô mới biết mình xem mắt đi nhầm bàn rồi, nhầm đối tượng hôn nhân chớp nhoáng.
 
Chương 1: Phải Đẹp Trai, Cao Ráo Và Có Thu Nhập Khá, Nếu Không Thì Không Xứng Với Tôi


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Vi Vi à, dì Hồng Mai của con lại chọn cho con một đối tượng đấy, qua hai ngày con tranh thủ thời gian đi ăn cơm tán ngẫu với người ta đi?” Người phụ nữ trung niên ăn mặc giản dị nói với cô gái trẻ tuổi đang xem TV.

“Mẹ, con thật sự không muốn xem mắt mà, con không sốt ruột, con còn trẻ, không cần phải đi xem mắt.” Bạch Vi đang xem TV, nghe thấy vậy thì nhíu mày nói.

Mẹ của cô - Thẩm Quyên nói: “Đứa trẻ ngốc, xem mắt thì phải sớm chút, con xem mắt sớm thì đó là con được lựa chọn, chờ sau này con lớn tuổi rồi, thì đó là người ta chọn con!”

Bạch Vi rất tự tin nói: “Không phải đâu, con xinh gái, dáng người cũng được, trình độ học vấn cũng không tệ, có một công việc đàng hoàng, cho dù có ba mươi tuổi thì cũng là con chọn người khác.”

Mẹ cô Thẩm Quyên lại nói: “Con nghĩ cái gì vậy! Phụ nữ qua hai mươi lăm, người ta đều do dự một chút, con nghĩ đi, con yêu đương cũng không thể nào lập tức kết hôn đúng chứ? Hai mươi hai tuổi yêu đương một hai năm, hai mươi ba hai mươi bốn mới kết hôn, sinh xong con sẽ hai mươi lăm. Chứ đừng nói con cũng không chắc quen một người thì sẽ kết hôn với người ta, có lẽ còn phải thay người khác?”

“Con nhìn xem con bây giờ đi, đã xem mắt bao nhiêu lần, cũng không vừa ý ai cả, mới đầu nói chuyện có thể khó khăn một chút. Chúng ta có thể hạ thấp yêu cầu phù hợp xuống một chút, chủ yếu vẫn là tìm một người có tính cách phù hợp, sống qua ngày với con.” Thẩm Quyên nói



Bạch Vi lại không đồng ý với cách nói này: “Mẹ, nếu chỉ là bạn bè sống qua ngày, vậy sao con lại phải kết hôn với đàn ông chứ? Con với mẹ bố không sống qua ngày sao? Hơn nữa thật sự không phải yêu cầu của con cao, con gái mẹ nói thế nào cũng tốt nghiệp trung học đi, bề ngoài xinh đẹp, dáng người cũng rất được, cũng có một công việc đàng hoàng, nhưng những đối tượng xem mắt kia... Không thể nói hết.”

Phải biết là, thế giới hiện tại của Bạch Vi chỉ là thập niên tám mươi, ở thời đại này tốt nghiệp trung học đã xem như là trình độ văn hóa rất giỏi rồi.

“Người đầu tiên muốn con sinh con trai, không sinh con trai thà bị phạt tiền cũng phải tiếp tục sinh, sinh đến khi có con trai mới thôi. Trọng nam khinh nữ biểu hiện rõ ràng như vậy, đây chính là thứ mà quốc gia bây giờ không cho phép! Vậy mà cũng có can đảm nói!”

“Người thứ hai còn chưa học xong tiểu học, hai năm gần đây làm ăn cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, đã cho là mình rất giỏi rồi, còn soi mói con, cũng không soi gương xem mình xấu xí ra sao!”

“Người thứ ba là một tên con trai ngoan của mẹ, nói hai người cùng nhau ăn cơm, anh ta lại dẫn cả mẹ mình đi theo. Mẹ của anh ta cũng có độc, ánh mắt nhìn con kia, cứ như con là bắp cải thối vậy, được ở cùng con trai bà ta là còn phải thắp hương cho ông bà tổ tiên cơ. Cũng không để con trai mình gọi đồ ăn, còn phải hỏi ý kiến của bà ta, loại đàn ông này ai mà thèm để ý!”

“Người thứ tư nói em trai trong nhà anh ta còn đang đi học, thành tích của em trai rất tốt, hy vọng sau khi kết hôn với anh ta, hai người cùng nhau chăm lo em trai anh ta đi học, sau này tiền em trai anh ta cưới vợ còn phải cần con giúp, đây là đi xem mắt, hay là muốn con đi giúp đỡ người
 
Chương 2: Đối Tượng Xem Mắt Đẹp Trai Thật Nha


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Người thứ năm còn giống con gái hơn con nữa, lúc đi còn trang điểm tỉ mỉ, mặt mày hồng hào, còn vểnh ngón tay út lên, nói chuyện thế mà còn có thể làm nũng, con hoài nghi anh ta thích đàn ông, con không làm đồng thê!”

Thẩm Quyên: “...” Bà ấy mới nói vài câu, đứa con gái này đã xổ ra một tràng nhiều như thế, hơn nữa còn nhiều từ vựng kỳ quái như vậy, cuối cùng thì là cái gì với cái gì thế?

“Rốt cuộc phải như thế nào con mới chịu đi xem mắt? Người giới thiệu đã tìm cho con một đối tượng mới rồi.”

Bạch Vi suy nghĩ một chút, nói: “Muốn con đi xem mắt cũng được, nhưng con rất kén chọn, con muốn bề ngoài đẹp trai, vóc dáng cao ráo, thu nhập cũng phải khá, nếu không thì không xứng với con. Đương nhiên có điều kiện cơ sở kia cũng không nhất định sẽ xứng với con.”

Mẹ cô Thẩm Quyên đã nghĩ tới mọi thứ từ lâu, nói: “Cái này con yên tâm, người giới thiệu nói, thằng bé kia bề ngoài tuấn tú, vóc dáng cũng cao, một mét tám mấy, điều kiện trong nhà cũng rất được, cũng học hành, rất có tiền đồ, sự nghiệp cũng có một chút thành tựu.”

Bạch Vi nghe ngóng, cô cảm thấy hình như cũng không tệ lắm nhỉ?

Nhưng mà với điều kiện như thế này, sao anh lại muốn đi xem mắt chứ? Cái gì cũng ổn, anh phải có bạn gái rồi mới phải nhỉ?

Chẳng lẽ… Quả nhân có bệnh sao?

Bạch Vi cũng tự thấy xấu hổ vì suy nghĩ này của mình.



Dù gì đi nữa thì Bạch Vi cũng thấy điều kiện của đối phương không tệ, chỉ là xem mắt thôi mà, không thích hợp thì từ chối thôi. Trước tiên cô cứ đồng ý đi đã để mẹ mình khỏi lải nhải mãi.

Thời gian xem mắt là ba ngày sau, địa điểm nằm ở nhà hàng gần nhà cô.

Bạch Vi nghĩ chắc đối phương là người đẹp trai, hay cô cứ ăn mặc đơn giản thôi vậy. Ở thời đại này, quần bò đang rất thịnh hành, cô chỉ chọn áo sơ mi đơn giản rồi buộc tóc gọn gàng, chừa lại chút tóc mái để gương mặt trông thanh thoát hơn đôi chút.

Thật ra Bạch Vi không phải người của thời đại này, cô đã xuyên đến đây gần nửa tháng. Đây là thế giới trong truyện, cô là chị họ của nữ chính Bạch Sắc Vi trong cuốn tiểu thuyết “Trở lại thập niên 80 cất tứ hợp viện” này.

Trong truyện, nguyên chủ là người qua đường, ngay cả cái tên cũng chẳng xuất hiện lần nào.

Năm nay cô hai mươi hai tuổi, từ trước đến nay chưa từng có bạn trai. Người trong nhà hơi lo lắng sợ sau này cô không tìm được người yêu nên bây giờ mới sốt ruột sắp xếp xem mắt cho cô như thế.

Nguyên chủ học cấp ba xong nhưng không thi lên đại học mà ra ngoài kiếm việc làm. Cô ấy cũng không chọn học lại, hiện tại đang làm công việc viết thư tại bưu cục.

Ở thời đại này, đây là công việc rất được coi trọng. Hồi đó Bạch Vi tìm được công việc này, bà con trong nhà ai cũng thấy ngưỡng mộ không ngớt.

Trước khi ra khỏi nhà, Thẩm Quyên dặn dò cô: “Người mai mối nói hôm nay người kia mặc đồ màu đen, người ở nhà hàng kia không nhiều lắm đâu, con qua là nhận ra ngay.”

Bạch Vi gật đầu: “Được, vậy con đi đây.”

Cô khẩn trương đi đến nhà hàng đã hẹn.



Đây là nhà hàng lớn nhất gần nhà bọn họ, bình thường vào buổi trưa thì không mấy người tới ăn ở đây.

Bạch Vi đi vào, phát hiện bên trong chỉ có bốn bàn có khách.

Trong đó có một bàn là đôi vợ chồng trẻ, một bàn hình như là mẹ con, hai bàn còn lại thì mỗi bàn có một người đàn ông.

Bạch Vi nhìn sang, trong đó có một người đàn ông mặc đồ màu đen, vóc người trông khá yếu ớt, chiều cao khoảng trên dưới 175, ngũ quan chỉ có thể nói là tạm được.

Một người đàn ông khác mặc đồ màu xám tro, thân hình cao lớn. Người đó chỉ ngồi đó thôi nhưng lại mang đến cảm giác rắn rỏi mạnh mẽ như quân nhân, ngũ quan sắc sảo, ngoại hình đẹp trai, màu da cũng rất khỏe khoắn.

Xét về vẻ bề ngoài mà nói, hình như người mặc bộ đồ màu xám tro ưa nhìn hơn, khá phù hợp với điều kiện mà người mai mối đã nói nhỉ?

Bạch Vi nghi hoặc, chẳng lẽ do lúc sắp ra khỏi nhà người nọ phát hiện mình hết đồ đen nên mới mặc bộ đồ màu xám tro để thay thế chăng?

Việc thay đổi như vậy cũng có khả năng, dù gì cũng khó tránh việc thay đổi kế hoạch mà.

Ngay lập tức, Bạch Vi đi về phía người nọ, vì lý do an toàn nên cô bèn hỏi: “Chào anh, xin hỏi anh đến đây xem mắt phải không?”

Người đàn ông ngẩng đầu nhìn cô, trong phút giây hai người nhìn vào mắt nhau, Bạch Vi cảm thấy hơi bồn chồn.
 
Chương 3: Đối Tượng Xem Mắt Nóng Vội Muốn Kết Hôn (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Ánh mắt của người đàn ông này rất sắc bén, cô nhìn ra chắc anh thuộc tầng lớp có địa vị, cũng khá phù hợp với những gì mà người mai mối nói, trông cũng có dáng vẻ của người có sự nghiệp thành công lắm.

Xem ra quả thật là anh rồi.

Người đàn ông gật đầu, anh đứng dậy kéo ghế ra giúp cô rồi tự giới thiệu mình: “Chào cô, tôi tên Lục Tư Đình.”

Giọng nói của anh rất êm tai, hơi trầm thấp, phát âm rõ ràng, khá giống với giọng nói lồng tiếng nam chính mà cô đã nghe trước khi xuyên sách.

“Chào anh, tôi tên Bạch Vi.” Bạch Vi cười rồi ngồi xuống, nảy sinh hảo cảm vì hành động đứng dậy kéo ghế của anh. Đồng thời cô cũng xác định được rằng người đàn ông này cao trên 1 mét 85.

Hơn nữa, thoạt nhìn trông anh rất trẻ tuổi, người đàn ông như vậy sao lại chưa có người yêu, lại còn muốn đi xem mắt vậy chứ? Chẳng lẽ thật sự như cô nghĩ, quả nhân có bệnh sao? Vậy thì đáng tiếc quá rồi!

Lục Tư Đình gọi nhân viên đến để bọn họ gọi món.

Bạch Ấu Vi là một nhan cẩu*, trước mắt mà nói cô có ấn tượng rất tốt với người đàn ông đối diện mình. Cô thùy mị gọi ít một chút, sợ rằng sức ăn mình lớn quá sẽ dọa người ta chạy mất.

(*) Nhan cẩu: Ý nói một người cuồng nhan sắc.

Sau khi gọi món xong, trong lúc đợi dọn món lên bọn họ bắt đầu tìm hiểu nhau.

Bạch Vi chủ động hỏi: "Tôi nghe người mai mối nói anh Lục tuổi trẻ tài cao, không biết anh đang làm công việc gì vậy?"

"Tôi làm lính." Lục Tư Đình đáp.

Thảo nào tư thế ngồi của anh thẳng tắp, khí thế trên người anh không giống với người bình thường, hóa ra là làm lính!



Vậy nguyên do anh đến xem mắt cũng dễ hiểu thôi, dù gì bình thường mấy anh trai quân nhân cũng dành phần lớn thời gian trong quân doanh. Mọi khi làm gì có thời gian quen biết con gái, vậy nên bọn họ mới cần đi xem mắt để tìm người yêu.

Bạch Vi gật đầu, cô nói: “Hiện tại tôi đang làm cho bưu cục, mọi ngày tôi sẽ viết thư thuê cho người ta.”

Giọng nói của Bạch Vi vốn rất dễ nghe, lúc nói chuyện cô còn ra sức nhẹ giọng hơn nữa nên người bình thường thường hay có ấn tượng tốt với cô.

Lục Tư Đình cũng không ngoại lệ, trước đó anh đã nghe người mai mối nói rằng đối tượng xem mắt lần này của anh là một cô gái dịu dàng động lòng người, ngoại hình xinh đẹp, công việc được trọng dụng, gia phả đơn giản, là con gái một có học. Anh nghĩ dù gì nhà mình cũng đang thúc giục quá, nếu sau khi gặp mặt trò chuyện thấy được thì anh định sẽ mau chóng kết hôn luôn.

Hai người hàn huyên vài câu thì đồ ăn được dọn lên bàn.

Món ăn ở nhà hàng này không tệ, ăn cũng tạm được.

“Anh bận bịu công việc như vậy thì ngày thường thích làm gì?”

“Luyện binh trong quân khu, hoặc là đọc sách. Cô thì sao?”

“Tôi thích ăn đồ ngon, mẹ tôi nấu ăn ngon lắm, có cơ hội thì tôi nhất định sẽ mời anh nếm thử.”

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, chỉ nói qua lại vài câu đơn giản, bữa ăn nhanh chóng kết thúc.

Bạch Vi cũng có hảo cảm với Lục Tư Đình, ít nhất người đàn ông hiện tại đây phù hợp với tiêu chuẩn của cô trên mọi phương diện.

Tạm thời cô không muốn thể hiện tình cảm của mình, trước tiên cứ giả vờ thục nữ một chút, không thì lại dọa sợ người ta mất.

Bạch Vi ăn no nửa bụng thôi đã đặt đũa xuống trước, sau đó lấy khăn lau miệng.

Khăn tay màu vàng nhạt trông rất trẻ trung, lau qua lau lại đôi môi mịn màng ấy.
 
Chương 4: Đối Tượng Xem Mắt Nóng Vội Muốn Kết Hôn (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lục Tư Đình khẽ nhìn hai lần rồi dò hỏi: “Cô Bạch, không biết người mai mối có nói cho cô nghe chưa, bây giờ tôi rất vội cần kết hôn sớm.”

Cần kết hôm sớm?

Sao không ai nói với cô hết vậy.

Bạch Vi thấy hơi kinh ngạc, người mai mối chưa nói cô nghe, mẹ cô cũng chẳng nói gì, sao lại phải mau chóng kết hôn chứ?

“Kết hôn sớm, vậy đại khái là khi nào?”

“Càng nhanh càng tốt.”

Giọng nói Lục Tư Đình trầm xuống đôi chút: “Trước đó ông nội tôi đi khám phát hiện mắc bệnh ung thư, có lẽ không còn bao nhiêu thời gian nữa. Nguyện vọng lớn nhất của ông ấy là được thấy cảnh tôi cưới vợ. Vì muốn ông nội yên tâm nên tôi đã nói với ông rằng mình có bạn gái rồi, sẽ mau kết hôn thôi.”

Hóa ra là vì vậy.

Vì ông nội của mình, vì muốn ông nội yên lòng rời đi nên anh mới vội vàng đi xem mắt, tìm một cô gái để trấn an ông nội.

Điều này chứng tỏ Lục Tư Đình rất hiếu thuận.

Nhưng lúc này Bạch Vi lại thấy hơi do dự.

Đúng là cô có chút hảo cảm với Lục Tư Đình, cô cảm thấy đây là một người đàn ông tốt. Nhưng cô không thể gác lại nguyên tắc ban đầu của mình vì đàn ông được.

Bây giờ cô mới bao lớn chứ? Mới hai mươi hai tuổi thôi.



Ở thời đại trước kia của cô thì cái tuổi này chỉ mới tốt nghiệp đại học, nào có kết hôn gấp gáp như vậy.

Huống hồ, ông nội của đối phương mắc bệnh, nếu muốn kết hôn sớm thì chẳng phải đó là thiểm hôn* rồi sao?

(*) Thiểm hôn: Ý chỉ cuộc hôn nhân chớp nhoáng, mang ý xấu rằng hôn nhân như một trò đùa, chưa tìm hiểu kỹ về nhau mà đã tới với nhau nên sau này sẽ dễ xảy ra nhiều vấn đề.

Tuy rằng trước mắt anh quả thật là người khiến cô có ấn tượng tốt…

Lục Tư Đình là ai chứ, chút tâm tư nhỏ kia của Bạch Vi được cô viết lên mặt cả rồi.

“Tôi xin lỗi, cô Bạch.”

“Tôi thấy rất ngại khi nói mấy chuyện này với cô, nhưng tình hình hiện tại rất gấp gáp, tôi thật sự không còn cách nào hơn.”

Lục Tư Đình nghiêm túc nói: “Thật ra tôi cũng có ấn tượng rất tốt với cô, chúng ta trò chuyện lâu vậy rồi, không biết cô có yêu cầu gì đối với nửa kia của mình. Nói không chừng chúng ta lại hợp nhau chăng?”

Hóa ra Lục Tư Đình cũng có hảo cảm với cô sao?

Bạch Vi ngẩn người ra, gương mặt hơi đỏ ửng lên, cô nhìn về phía Lục Tư Đình, bình tĩnh nói: “Thật ra anh gần như đạt được yêu cầu của tôi rồi, cao hơn một mét tám, ngoại hình ưa nhìn, thu nhập không được thấp quá, tính cách ổn là được.”

“Còn nữa, để tôi nói cho anh nghe về cá nhân tôi một chút. Tôi tốt nghiệp trung học, giỏi chữ nghĩa nhưng mà tôi không giỏi làm việc nhà, hơn nữa cũng chẳng biết nấu cơm, việc vào nhà bếp đối với tôi mà nói cứ như tai ương vậy.”

Bạch Vi nói xong, cô bèn lén quan sát vẻ mặt của người đàn ông đối diện.

Người ở thời đại này cưới vợ, hầu như ai cũng biết nấu cơm làm việc nhà. Nhưng mà Bạch Vi cô lại không giỏi làm việc nhà, nhưng cô cũng có ngoại hình đẹp, muốn dáng đẹp thì có dáng đẹp, lại còn biết kiếm tiền nữa. Thật ra nếu là nguyên chủ thì cô ấy cũng sẽ nói với người ta chuyện mình không biết làm việc nhà và nấu cơm thôi.

Ngoại trừ một vài chàng trai muốn cô học cách làm ra thì mấy người còn lại ai cũng bảo không ngại, dù gì nhìn thấy gương mặt này của cô, người đàn ông nào cũng tạm gác không quan tâm mấy chuyện kia mấy nữa.
 
Chương 5: Lục Tư Đình: Tôi Biết Nấu Cơm, Cũng Như Biết Làm Việc Nhà


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Dù ở thời đại nào đi chăng nữa, ngoại hình của Bạch Vi cũng rất xinh đẹp.

Mặt trái xoan, ngũ quan thanh thoát, gò má mịn màng, làn da trắng nõn, đôi mắt anh đào, sống mũi không quá cao nhưng cũng không tệ, đôi môi hơi hồng hồng, trông rất trẻ trung.

Cô là kiểu người mà dù người ta có mắt thẩm mỹ không tốt lắm cũng phải thốt lên rằng cô rất đẹp.

Ở thời đại này kỹ thuật trang điểm chưa phát triển, không có trang điểm không có camera, đại đa số người ở đây không biết cách chăm chút nên đương nhiên cô cứ vậy trở thành nhành hoa tỏa hương mười dặm tám hướng.

Do vậy dù là nguyên chủ hay Bạch Vi của hiện tại, cô cũng cảm thấy việc mình không biết nấu ăn hay làm việc nhà không thành vấn đề gì cả.

Còn với Lục Tư Đình.

Anh lại càng chẳng để bụng.

Vì chính bản thân anh có khả năng làm tốt những việc đó.

“Tôi biết nấu cơm, cũng như biết làm việc nhà, đối với quân nhân mà nói thì đây là yêu cầu cơ bản nhất.”



“Hơn nữa cưới vợ về chứ không phải tìm cô con dâu chuyên làm việc nhà, mấy chuyện làm việc nhà đó ai làm cũng được.”

Lục Tư Đình nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Nếu sau này chúng ta cưới nhau, cô có thể đến đại viện quân khu với tôi. Ở đó có nhà ăn, nếu tôi không nấu ăn ở nhà được thì cô có thể đến nhà ăn dùng bữa, không cần tự mình vào bếp.”

Nhà ăn!

Ánh mắt của Bạch Vi sáng lên.

Phải nói rằng cô chuyển kiếp lâu vậy rồi, thứ cô tiếc nuối nhất đó là mấy món ăn ngon của tương lai.

Hơn nữa còn có đồ ăn ngoài nữa, không cần bước chân ra khỏi nhà cũng được ăn thứ mình muốn.

Tuy rằng Thẩm Quyên nấu cơm không tệ nhưng cứ cách hai ngày cô lại bị giục cưới một lần. Bạch Vi vừa nghe thấy mấy câu đó là đã nhức đầu ngay.

Chuyển vào đại viện của quân khu rồi, cô có thể được ăn ngon lại còn tránh được việc mẹ mình giục cưới, đúng là một mũi tên trúng hai đích mà!

Tuy rằng đến nhà ăn phải đi vài bước nhưng mà chắc cũng không xa quá đâu nhỉ.

Bạch Vi hơi động lòng.



Nhưng mà cô còn vài chuyện muốn hỏi, Bạch Vi thì thầm nói: “Anh Lục, sau khi kết hôn nếu như chúng ta phát hiện ra mình không hợp nhau, anh có đồng ý ly hôn không?

Cuộc hôn nhân của hai người bọn họ là quân hôn.

Trừ phi Lục Tư Đình đồng ý, hoặc do anh làm gì đó có lỗi, nếu không thì hai người không cách nào ly dị được.

Ở thời đại này số người ly dị ít lắm.

Ở con phố nhà Bạch Vi, mấy chục hộ gia đình, mấy trăm miệng ăn nhưng chưa nghe nói có ai ly dị cả.

Vì bây giờ đa số mọi người cảm thấy ly hôn là chuyện rất mất mặt. Dù hai vợ chồng không còn tình cảm, thường xuyên gây gổ hay thấy chán người kia đi chăng nữa thì bọn họ cũng nghĩ sau này cứ vậy mà sống tiếp thôi là được. Ly hôn sẽ phải chịu đựng lời sỉ nhục từ người ngoài, cái danh ấy sẽ bám riết cả đời không tha.

Nhưng Lục Tư Đình là quân nhân, anh còn có học nữa, liệu anh có hiểu ý của cô không đây?

Bạch Vi không cần đợi quá lâu, Lục Tư Đình nhanh chóng đồng ý ngay.

“Tôi có thể viết giấy cam đoan, sau khi kết hôn nếu cô cảm thấy chúng ta không hợp nhau thì ly hôn lúc nào cũng được.”

“Sau khi kết hôn, tôi nhất định sẽ đối xử tốt với cô, không để cho cô chịu bất cứ nỗi ấm ức nào. Chuyện của ông nội tôi cô cũng biết rồi, trước tiên chúng ta lĩnh chứng trước, nhưng mà sau khi lĩnh chứng, chúng ta có thể gặp riêng nói về chuyện này, tôi tôn trọng ý kiến của cô.”
 
Chương 6: Lấy Sổ Hộ Khẩu (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lục Tư Đình trịnh trọng nói: “Nếu cô còn yêu cầu gì nữa thì cứ nói.”

Bạch Vi hiểu ngụ ý của Lục Tư Đình.

Ông nội của anh bị bệnh nặng, do đó hai người cần mau chóng lĩnh chứng tổ chức hôn lễ để ông ấy an tâm, chuyện này không thành vấn đề.

Nhưng mà Bạch Vi cảm thấy thời gian hai người quen biết nhau quá ngắn, cứ vậy kết hôn thì nhanh quá.

Lục Tư Đình hiểu nên anh đã đưa ra lời hứa, sau khi cưới ở chung với nhau một thời gian, còn sau đó anh sẽ tôn trọng không đụng vào cô.

Thật ra, cô cũng không ngại chuyện sau này hai người có hợp nhau hay không, sau khi ly dị thì cưới lần hai thôi.

Tuy rằng thời đại này không quá rộng lượng với phụ nữ, đối với phụ nữ ly dị thì càng hà khắc hơn nhưng cô không sợ.

Cô là người của tương lai, tư tưởng của cô không giống với bọn họ.

Chỉ cần sau này kiếm thật nhiều tiền, trở thành tiểu phú bà, Bạch Vi cóc thèm quan tâm bọn họ nữa.

Cái gì mà cưới lần hai lần ba lần bốn chứ, liên quan gì đâu?

Cô là người muốn mặt đẹp có mặt đẹp, muốn dáng xinh có dáng xinh.



Sau này cô sẽ già đi nhưng chỉ cần có tiền là được, lần kết hôn đầu không hợp thì ly hôn có sao đâu? Cô còn sợ không tìm được anh chồng trẻ tuổi đẹp trai sao?

Ở niên đại này, đa số mọi người coi trọng việc đó nhất nhưng Bạch Vi lại không để tâm mấy, do đó cô không suy xét quá lâu.

Cô dứt khoát gật đầu đồng ý.

Bạch Vi gật đầu một cái, Lục Tư Đình thầm thở phào nhẹ nhõm.

Chuyện của ông nội không thể kéo dài hơn được nữa, vậy nên việc tìm đối tượng kết hôn này rất cấp bách.

Nhưng Lục Tư Đình là quân nhân, anh sẽ không giấu diếm gì người ta chuyện nhà mình.

Ngoại hình xinh đẹp, thoạt nhìn trông rất dịu dàng, hơn nữa còn có chủ kiến của riêng mình.

Không biết nấu cơm làm việc nhà cũng chẳng sao, dù gì anh cũng biết làm.

Đầu óc của Bạch Vi như nóng lên, cô hỏi: “Anh Lục, bên nhà anh sốt ruột như vậy, chi bằng hôm nay chúng ta kết hôn luôn đi?”

Cô đã biết tình hình của Lục Tư Đình rồi, nay hai người cùng đồng ý sẽ kết hôn, vậy đương nhiên phải làm càng nhanh càng tốt rồi.

Nhưng mà sao nghe hơi là lạ vậy nhỉ?



Khóe miệng Lục Tư Đình hơi cong lên, anh nở nụ cười đầu tiên trong lần gặp mặt hôm nay.

“Được.”

Vốn dĩ anh phải là người đề nghị kết hôn trước, không ngờ sau cùng lại do Bạch Vi nói.

Lục Tư Đình mỉm cười một lát rồi đứng dậy đi tính tiền.

Kết hôn cần bản hộ khẩu gốc, hai người hẹn với nhau xong xuôi, ai về nhà nấy, sau một tiếng sẽ gặp nhau trước cục dân chính.

Bạch Vi về nhà, cô đi tìm Thẩm Quyên ngay rồi nói: “Mẹ, hộ khẩu của con đâu, mẹ tìm giúp con đi.”

Đồ quan trọng trong nhà đều ở trong phòng của Thẩm Quyên cả, hộ khẩu cũng vậy, Bạch Vi biết nó được cất ở đâu nhưng vẫn muốn Thẩm Quyên tìm giúp mình.

“Con cần sổ hộ khẩu làm gì?”

Thẩm Quyên đi lấy sổ hộ khẩu, trong lòng thấy hơi nghi hoặc.

Bạch Vi cười híp mắt nói: “Đương nhiên là để kết hôn rồi mẹ, không ngờ lần này người mai mối giới thiệu đối tượng đáng tin thật, nói gì cũng thật thà. Ngoại hình của người kia ưa nhìn lắm đấy nhé, dáng cao, còn có văn hóa nữa, công việc cũng không tệ.”

Kết hôn?

Trước đó con gái bà đi xem mắt nhiều lần nhưng vẫn không thành công, nhưng lần này mới gặp một lần mà đã thành, lại còn kết hôn luôn nữa?
 
Chương 7: Lấy Sổ Hộ Khẩu (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Nếu bà nhớ không lầm thì hôm nay mới là ngày đầu tiên hai người gặp mặt ăn cơm mà.

Thẩm Quyên ngây ngốc cả người, nhất thời không nói nên lời.

Thấy Bạch Vi định rời đi, Thẩm Quyên giật mình kéo cô lại khuyên nhủ: “Con gái à, mặc dù trước đây mẹ thúc giục con cũng như muốn con đi xem mắt, nhưng hai người các con nói chuyện để hiểu nhau hơn đi đã cũng không muộn.”

“Nhiều người đi xem mắt như vậy nhưng nào có ai kết hôn ngay ngày xem mắt đâu? Con gái à, không biết đầu óc con có bị gì không đấy? Lập gia đình là chuyện đại sự, không thể cứ gả mình đi như vậy được.”

Thẩm Quyên vừa nói vừa đưa tay sờ trán Bạch Vi.

Con cái đột nhiên muốn kết hôn, lẽ nào do cô bị sốt nên đầu óc không bình thường chăng? Chứ nếu không thì bà thật sự không hiểu nổi tại sao con gái lại đột ngột muốn lấy sổ hộ khẩu đi kết hôn nữa.

Chắc chắn con gái bà bị sốt mê man rồi đây.

Thẩm Quyên kéo Bạch Vi nói: “Vi Vi à, nếu con thấy không khỏe ở đâu thì nói với mẹ đi, mẹ dẫn con đi khám bác sĩ.”

Bạch Vi thấy hơi dở khóc dở cười.

Nhưng mà cô cũng biết Thẩm Quyên muốn tốt cho mình.

“Mẹ, mẹ đừng lo nữa, con không bị bệnh gì đâu.”

Bạch Vi an ủi: “Con muốn kết hôn với người đàn ông này, anh ấy tên Lục Tư Đình, con người không tệ, hơn nữa anh ấy còn rất đẹp trai, con hài lòng lắm. Nếu như ngay cả người đàn ông đẹp trai như Lục Tư Đình đây mà con còn không thích thì chắc là tất cả những người đàn ông còn lại con cũng chê tất hết quá.

“Vả lại anh ấy còn là quân nhân nữa đấy. Mẹ nghĩ xem, quân nhân tốt biết bao, phẩm hạnh đoan chính, sau này nói con rể mình là quân nhân thì có mặt mũi ra sao!”

Bạch Vi nói một tráng, Thẩm Quyên cứ vậy sững người đứng nghe.



Sổ hộ khẩu trong tay bà dần chuyển sang tay của Bạch Vi.

Bạch Vi thấy cực kỳ phấn khích, cô cười nói: “Mẹ, con đi trước đây, lúc cha con về thì đừng quên nói với ông ấy một tiếng nhé.”

Thẩm Quyên còn chưa kịp phản ứng lại thì cánh cửa đã ầm một tiếng, trong nhà chỉ còn lại một mình bà.

Đầu óc của bà lúc này mê man cả rồi: “Lẽ nào do mình ép buộc con nó quá nên nó dứt khoát tìm đại một người để cưới cho rồi sao?”

Lục Tư Đình là quân nhân, ở niên đại này nếu quân nhân kết hôn thì cần phải báo cáo lên trước.

Nhưng do tình hình nhà Lục Tư Đình đặc thù hơn nên lúc báo cáo kết hôn, người ta chỉ nhìn tên của cô dâu chú rể rồi lập tức đóng con dấu đồng ý.

Trên tờ giấy trắng mực đen, tên của Bạch Vi lập tức nhuốm đỏ.

Trong quân khu này, phần lớn mọi người ai cũng biết ông nội của Lục Tư Đình bệnh nặng.

Tiểu Lý bước đến đưa giấy xác nhận cho anh: “Tiểu đoàn trưởng Lục, bọn tôi muốn chúc mừng anh một chút. Tốt nhất anh nên tổ chức hôn lễ nhanh lên, nói không chừng hôn lễ này sẽ giúp bệnh tình của ông cụ tốt hơn đấy.”

“Cảm ơn.”

Lục Tư Đình cảm thấy khá đúng, bởi vì có không ít người nói với anh như vậy rồi. Nhiều người nói đến thế, biết đâu chừng lại thật sự có tác dụng thì sao đây?

Tuy đó là ước mong xa vời nhưng trong lòng Lục Tư Đình vẫn còn ôm ấp chút hy vọng.

Lục Tư Đình cầm lấy sổ hộ khẩu và tờ giấy xác nhận rồi lái xe đi đến cục dân chính.

Sau khi đến, anh nhìn xung quanh một lát, Bạch Vi vẫn chưa đến nên anh bèn đợi trước cửa một hồi.
 
Chương 8: Kết Hôn Chớp Nhoáng


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Hai ba phút sau, Bạch Vi cũng đến.

Hai người chạm mặt nhau nhưng không nhiều lời gì, đi vào đăng ký kết hôn ngay.

Quân nhân được ưu tiên nên hai người nhanh chóng đăng ký xong xuôi. Mười phút sau, Bạch Vi cầm giấy chứng nhận kết hôn mỏng mỏng, lật tới lật lui để ngắm nhìn.

Đây là lần đầu tiên cô kết hôn, lại còn cưới vào lúc hai mươi hai tuổi nữa, độ tuổi sức sống dào dạt nhất.

Lục Tư Đình hắng giọng nói: “Bây giờ cũng không còn sớm nữa, buổi tối tôi sẽ đến nhà cô để gặp mặt cha mẹ cô trước. Còn ngày mai thì cô đi đến nhà tôi được không?”

Dù gì Bạch Vi cũng là con gái, so với nhà anh thì chắc chắn trong lòng cha mẹ của cô sẽ thấy lo lắng hơn khi nghe tin con gái mình cưới người đàn ông mới chỉ gặp mặt một lần.

Bạch Vi nghĩ ngợi một chút rồi gật đầu nói: “Được.”

Hai người rời đi, Lục Tư Đình dẫn Bạch Vi đi về phía xe mình.

Chiếc Jeep màu xanh bộ đội được cọ rửa rất sạch sẽ. Lục Tư Đình mở cửa chỗ ghế phụ lái ra, Bạch Vi ngồi vào xong anh mới ngồi vào ghế tài xế.

Bạch Vi không ngờ anh lại có xe riêng, cô lặng lẽ đánh giá một chút, bên trong không có đồ vật lung tung gì cả, xe rất gọn gàng sạch sẽ.

Lúc ghé qua tiệm bán hoa quả, Lục Tư Đình bảo Bạch Vi ngồi trên xe đợi một lát, còn mình thì xuống xe mua rất nhiều hoa quả về.

Cam, táo, dưa hấu, quả nào cũng mua một giỏ.

Bạch Vi trợn mắt há hốc miệng nhìn Lục Tư Đình chất hoa quả vào trong cốp xe, mấy loại quả đó trông rất ngọt, chắc tốn không ít tiền nhỉ?

Nhưng dù gì đây cũng là lần đầu tiên anh đến nhà, Lục Tư Đình thân là con rể nên mua ít đồ cũng phải.



Lục Tư Đình lên xe, Bạch Vi chỉ dẫn cho anh phải đi hướng nào, bọn họ nhanh chóng lái xe đến trước nhà cô.

“Nhà tôi ở tầng năm.”

Bạch Vi chỉ được cầm chút táo để mang lên, đống đồ còn lại một tay Lục Tư Đình mang lên hết cả.

Bạch Vi đi trước, vội vàng lên lầu mở cửa ra.

Thẩm Quyên nghe thấy tiếng động nên đi ra, đang lúc bà định nói đôi lời với con gái thì nhìn thấy một chàng trai cực kỳ ưa nhìn đang ôm đống hoa quả tiến vào.

“Con chào dì.”

Lục Tư Đình đặt đồ xuống rồi lễ phép chào hỏi.

Ôm hoa quả nặng như vậy leo lên năm tầng nhưng Lục Tư Đình không đỏ mặt cũng không thở dốc, như vậy đủ để chứng minh thể lực của anh tốt ra sao.

Thẩm Quyên nhìn mặt Lục Tư Đình một chút rồi lại liếc nhìn vóc người của anh. Bà lập tức hiểu ra ngay tại sao con gái chỉ mới ăn một bữa cơm với người ta mà đã quyết định kết hôn rồi.

Nếu bà là một cô gái hai lăm tuổi trẻ trung, gặp đối tượng xem mắt là chàng trai tuấn tú thế này, bà cũng không kìm được lòng mình muốn đi lĩnh chứng ngay lập tức thôi, giữ được người ta trong tay đã rồi nói tiếp! Không thể để người khác chiếm hời được!

Sau khi kết hôn, nếu không phù hợp với nhau thì cũng ly hôn được. Nếu không giữ chặt để rồi anh thành chồng người ta thì lúc đó chỉ biết đứng nhìn thôi chứ làm gì được.

“Chào con chào con, mang nhiều đồ như vậy có mệt không? Mau mau vào ngồi đi.”

Thẩm Quyên cười híp mắt, bà vội vàng gọi cậu trai đẹp mã này lại. Bà nhớ lúc ban ngày con gái cầm sổ hộ khẩu đi có nói rằng hình như chàng trai này là quân nhân nhỉ?

Quân nhân có hệ thống huấn luyện riêng, cần tuân theo kỷ luật nên chắc chắn không là người xấu được.
 
Chương 9: Chắc Là Con Gái Mình Lừa Người Ta Mới Đúng


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Không thể không nói con gái của mình quả thật quá thông minh, người đàn ông ưu tú thế này, nếu không cưới sớm một chút thì lỡ sau này bị cô gái khác cướp mất thì phải làm sao đây?

Thẩm Quyên nhiệt tình gọi Lục Tư Đình, lúc đi ngang qua trước mặt Bạch Vi bà còn giơ ngón tay cái, tỏ ý tán dương cô nữa.

“Con gái à, còn không vào mau để rót ly trà cho người ta đi.”

Thẩm Quyên lên tiếng, Bạch Vi đi rót nước cho Lục Tư Đình.

Thấy bây giờ không còn sớm nữa, Thẩm Quyên chuẩn bị đi nấu cơm. Vừa khéo lúc này cha của Bạch Vi là Bạch Diệu Thiên cũng về nhà.

Hiện tại Bạch Diệu Thiên làm thầy giáo dạy Toán ở trường cấp ba. Ở thời đại này, tiền lương của giáo viên có thể nói là khá cao, không giống với đời sau, giáo viên nhận tiền lương ít đến đáng thương.

Tiền lương mỗi tháng của Bạch Diệu Thiên hơn hai trăm, có lương nghỉ đông và nghỉ hè, ngoài ra còn có các kiểu phúc lợi trợ cấp nữa.

Tiền lương ấy đủ để cả nhà ba người bọn họ có cuộc sống ấm no.

Bạch Diệu Thiên vào nhà, liếc mắt cái đã trông thấy Lục Tư Đình trong phòng khách.

Ông nhìn chìa khóa trong tay mình rồi lại quay đầu nhìn cửa một cái, Bạch Diệu Thiên hơi ngây ngốc ra, đây có phải nhà của mình không vậy?



Nhà ông có đàn ông trẻ tuổi từ bao giờ vậy? Là bạn học lúc trước của con gái sao?

Aida, ngoại hình không tồi.

“Con chào chú.”

Lục Tư Đình thấy đường nét của Bạch Diệu Thiên và Bạch Vi khá giống nhau nên đoán được ngay đây là cha của Bạch Vi.

Bạch Diệu Thiên trả lời theo bản năng: “À, chào con chào con.”

Thẩm Quyên nghe có tiếng nói ở ngoài nên vội vàng kéo Bạch Diệu Thiên lại.

“Cha con bé, anh về rồi, mau tới rửa đồ ăn giùm em đi.”

Thẩm Quyên kéo Bạch Diệu Thiên vào trong nhà bếp rồi nhìn sang phía con rể: “Tiểu Lục à, con cứ ngồi đó đi.”

Bạch Vi rửa hoa quả xong đi ra, cô đặt trên bàn trước mặt Lục Tư Đình.

Còn trong nhà bếp, Thẩm Quyên đang giải thích cho Bạch Diệu Thiên.

Thẩm Quyên học hết cấp ba là nghỉ, bà làm công trong xưởng mấy năm. Đến khi kết hôn với Bạch Diệu Thiên rồi mang thai, bà đã nghỉ làm, ở nhà nội trợ cho gia đình, là hình mẫu phụ nữ điển hình bấy giờ, cho rằng phụ nữ chỉ cần chăm sóc gia đình thật tốt là được, không cần phải giỏi kiếm tiền quá.



May mà vận may của bà cũng tốt, Bạch Diệu Thiên thì ra sức cố gắng, ông cũng không phải kiểu đàn ông làm càng. Bà đã đánh cược đúng, gia đình nhỏ này cũng khá hạnh phúc mỹ mãn.

Hai vợ chồng sống cùng nhau nhiều năm như vậy, bà liến thoắng nói chuyện, nói dăm ba câu giải thích cho rõ tình hình hiện tại.

Bạch Diệu Thiên trợn tròn hai mắt, không tin nổi nhìn TQ.

Ông chỉ đi làm một ngày thôi mà, sao con gái lại kết hôn rồi!

Đó có phải đứa con gái không thích xem mắt của nhà mình không vậy?

Nay cô lại chịu đi xem mắt, còn dứt khoát đăng ký kết hôn với người đàn ông mình xem mắt mới được vài tiếng nữa chứ!

Chắc không phải con gái nhà mình bị tên đàn ông kia lừa đấy chứ?

Bạch Diệu Thiên vội mở cửa nhà bếp ra, lén nhìn bên ngoài.

Người cao một mét tám mấy, chân dài, ngoại hình cực phẩm.

Với ngoại hình như thế này, nếu ở trong thôn như trước thì sợ là con gái độc thân sẽ đi tranh giành cướp về quá.

Vợ ông còn nói người đàn ông này là quân nhân, quân nhân thì chắc chắn tính tình không tệ rồi.
 
Chương 10: Nào Có Chuyện Con Rể Lần Đầu Tới Nhà Mà Vào Nhà Bếp Nấu Ăn Ngay Đâu Chứ?


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Nhân phẩm chính trực, lại còn sống trong quân đội lâu như vậy, mọi chuyện trong quân khu đều do chính tay anh tự làm hết.

Vậy há chẳng phải tốt hơn đứa con gái không biết làm việc nhà này nhiều sao?

Bạch Diệu Thiên lập tức trầm mặc đi.

Ban đầu ông còn nghĩ có khi con gái mình bị người kia lừa gạt rồi.

Nhưng bây giờ nhìn ngoại hình như thế này của Lục Tư Đình, Bạch Diệu Thiên không khỏi hoài nghi nếu quả thật bị lừa thì chắc chắn là con nhà người ta bị con gái nhà mình lừa mới đúng!

Lừa gạt quân nhân có phạm pháp không nhỉ?

Từ nhỏ con gái của ông đã thích người ưa nhìn, dù là nam hay nữ gì cũng thích tất.

Lúc học tiểu học, cô còn nhìn trúng một anh trai đẹp trai, ngày nào cũng quấn quýt lấy anh trai nhà người ta muốn ăn cơm với người ta, còn bảo là nhìn mặt người ta sẽ ăn ngon miệng nữa.

Thẩm Quyên thấy Bạch Diệu Thiên ở nhà bếp chỉ làm vướng chân vướng tay nên đã đuổi ông ra ngoài. Bà nhìn thoáng qua phòng khách, đảo mắt một vòng rồi lớn giọng nói: “Con gái à, nếu con rảnh thì vào giúp mẹ chút đi!”



Con gái nhà mình ra sao, người làm mẹ là người hiểu rõ nhất.

Bạch Vi này muốn mặt đẹp có mặt đẹp, muốn dáng xinh có dáng xinh, nay đang đi làm ở bưu cục được vô số người ngưỡng mộ.

Nhưng từ trước đến nay con gái bà không biết nấu ăn.

Mấy việc nhà khác cũng chẳng biết làm.

Thẩm Quyên nghĩ đến đây, bà vội vàng gọi con gái vào, định tạo ấn tượng tốt với con rể.

Còn về tay nghề nấu ăn, dù gì bọn họ cũng vừa mới kết hôn, trong khoảng thời gian này bà phải nhanh chóng dạy con gái nấu ăn mới được. Ít nhất cũng phải nấu được vài món làm được việc nhà, chứ lỡ sau này Tiểu Lục biết thì lại bị trả hàng về mất.

Bạch Vi ngồi trong phòng khách nghe Thẩm Quyên gọi vậy, cô bèn vô thức đứng lên.

Lục Tư Đình cũng đi theo, anh nói: “Cô đừng đi, để tôi đi là được, đúng lúc tôi định thể hiện tài năng cho mọi người xem.”

Anh còn nhớ trưa hôm nay, Bạch Vi đã từng nói với anh rằng cô không giỏi nấu nướng.

Lục Tư Đình vào nhà bếp, anh xắn tay áo sau đó nói với mẹ vợ rằng: “Dì à, dì nghỉ ngơi trước đi, việc nấu nướng cứ giao cho con là được.”

Thẩm Quyên đang chờ con gái mình tới đây nhưng lại thấy Lục Tư Đình tới thay.



Nghe thấy anh nói vậy, bà cực kỳ kinh ngạc.

Nào có chuyện con rể lần đầu tới nhà đã vào nhà bếp nấu ăn ngay đâu chứ?

Nhưng Lục Tư Đình nói rất nghiêm túc, sau đó anh bắt đầu đi rửa rau thái rau, không coi mình là người ngoài chút nào.

Thẩm Quyên cực kỳ sửng sốt, bà phát hiện Lục Tư Đình không khách sáo chút nào, kỹ thuật thái rau của anh cũng rất giỏi, rõ ràng anh rất quen với công việc này.

Hóa ra chàng trai này biết nấu ăn thật sao!

Ở thời đại này, đàn ông biết nấu ăn không nhiều lắm đâu!

Thảo nào con gái đòi cưới anh, chắc chắn là do cô thấy người ta biết nấu ăn đây mà.

Thẩm Quyên tán dương đánh giá anh, phát hiện hình như mình không giúp được gì nên bèn lặng lẽ ra ngoài.

Bà lại nhìn sang con gái nhà mình, cô cứ như không có chuyện gì xảy ra ngồi trên ghế sofa ăn quýt.

Thẩm Quyên đứng trước cửa nhà bếp nhìn một hồi, sau đó bà mới đi đến ngồi xuống cạnh Bạch Vi rằng: “Con gái à, con là người thông minh, chàng trai tốt như thế này con nhất định phải giữ chặt trong tay mình đấy! Vừa biết kiếm tiền vừa biết nấu ăn, lại còn đẹp trai thế này, hiếm có lắm!”
 
Chương 11: Người Mai Mối Tới Nhà Tranh Cãi (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Cô nhìn Lục Tư Đình, khen anh cũng có nghĩa là khen cô có mắt nhìn đây mà, Bạch Vi lập tức đắc ý đáp: “Đương nhiên rồi!”

Lúc chiều, Thẩm Quyên còn lo rằng cuộc hôn nhân chớp nhoáng này của cô có vấn đề gì hay không. Nhưng sau khi nhìn thấy Lục Tư Đình, Thẩm Quyên đã thay đổi suy nghĩ. Sau khi biết được Lục Tư Đình ưu tú như vậy, bà không còn gì để nói nữa.

Bạch Vi lột quýt ra rồi đưa cho Thẩm Quyên một nửa, cô nhỏ giọng nói: “Mẹ, con cảm thấy tay nghề nấu nướng của anh ấy chắc chắn không tệ, người đàn ông của gia đình tốt như thế này, mắt nhìn của con không tệ chứ!”

“Con quỷ này lanh lắm.”

Thẩm Quyên cười búng trán con gái một cái.

Cơm đã chín, Lục Tư Đình làm thêm vài món xào nữa là được.

Thẩm Quyên đã vào phòng ngủ lặng lẽ nói chuyện với Bạch Diệu Thiên rồi.

Trong lúc rảnh rỗi, thi thoảng Bạch Vi lại lượn lờ trước cửa nhà bếp. Thấy Lục Tư Đình đã nấu xong, món ăn đầy đủ màu sắc hương vị, cô không khỏi tán dương anh.

“Woa, thơm quá!”

Khóe miệng Lục Tư Đình hơi cong lên, lát sau anh lại hạ xuống. Bình thường anh vốn là người nói năng thận trọng, nhưng hôm nay hình như anh đã nở nụ cười rất nhiều lần thì phải, động tác nấu cơm cũng nhanh hơn đôi chút.

Cơm nước đã nấu xong, Bạch Vi phụ giúp bưng đồ ăn ra, sau đó gằn giọng gọi một tiếng: “Cha mẹ, ra ăn cơm thôi! Tay nghề của Lục Tư Đình giỏi lắm, hôm nay chúng ta có lộc ăn rồi!”

Sáu món mặn một món canh, chỉ là những món đơn giản thôi nhưng Lục Tư Đình lại nấu ra được mùi vị rất khác biệt.



Thẩm Quyên hơi ngượng ngùng nói: “Con xem, hôm nay đây là lần đầu tiên Tiểu Lục đến nhà mà lại để con nấu cho mọi người một bàn đầy món ăn thế này.”

Lục Tư Đình nói: "Không sao đâu dì, con chỉ tùy tiện nấu một chút thôi. Lần sau có cơ hội, hy vọng con được nếm thử tay nghề của dì."

"Ôi, được được được!"

Khỏi phải nói Thẩm Quyên vui vẻ cỡ nào, bà vội vàng bảo: "Mau ngồi xuống đi, ngồi xuống đi, chúng ta là người một nhà cả, đừng khách khí làm gì! Mau ăn đi."

Bạch Diệu Thiên cũng âm thầm gật đầu, ông cảm thấy đứa con rể này không tồi.

Ông định lấy rượu ra uống vài ly với Lục Tư Đình nhưng mà Lục Tư Đình còn phải lái xe nữa nên anh đã khéo léo từ chối.

Con rể còn có xe riêng nữa ư?

Bạch Diệu Thiên càng hài lòng hơn.

Lúc mọi người đang ăn cơm được một nửa thì tiếng bước chân nặng nề vang lên ngoài hành lang, sau đó dừng lại trước cửa nhà bọn họ.

Tiếp đến, cửa nhà không đóng chặt bị đẩy ra, một người phụ nữ nổi giận đùng đùng đi tới, mắng bọn họ rằng: "Thẩm Quyên! Rốt cuộc nhà bà có ý gì đây?"

"Đều là hàng xóm cùng quê cả, có cần phải chơi đùa người khác như vậy không? Không phải hôm qua các người đã đồng ý đi xem mắt rồi sao, sao thế, đổi ý rồi à?"

Hồng Mai là bà mai nổi danh gần đây, từng se duyên cho rất nhiều người trẻ tuổi. Dáng người bà ta đẫy đà, hai má trắng hồng đỏ ửng lên vì cơn tức giận.

Bà ta nhìn bữa tối phong phú của cái nhà này, rồi lại nghĩ đến chuyện mình vừa bị người ta chửi như chó nên nổi trận lôi đình, hét lên rằng: "Mấy người đúng là chẳng có nhân tính gì cả! Coi như các người đột nhiên không muốn đi nữa đi, dù gì cũng phải nói cho tôi biết một tiếng chứ? Tôi không biết, nhà trai cũng không biết, mấy người khiến con trai nhà người ta phải chờ ở nhà hàng, chờ con gái nhà mấy người hết mấy tiếng đồng hồ đấy, chơi đùa người khác như thế không hay lắm đâu nhỉ!”
 
Chương 12: Người Mai Mối Tới Nhà Tranh Cãi (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Nhất thời bốn người trên bàn đều ngẩn người ra.

Lục Tư Đình nhìn người phụ nữ xa lạ này, trong lòng thoáng xuất hiện cảm giác không lành.

Lúc này Bạch Vi đã nghe rõ mọi chuyện rồi, cô còn tưởng dì Hồng Mai nhầm gì đó nên đứng lên nói: "Dì Hồng Mai, dì nhầm gì đó rồi nhỉ, hôm nay cháu đi xem mắt rồi, hơn nữa còn đi lĩnh chứng với đối tượng xem mắt luôn đây này."

Lĩnh chứng?

Vậy sao người ta lại đến nói với bà ta là bị leo cây chứ?

Nhất thời Hồng Mai cũng nghệt mặt ra.

Bạch Vi hất cằm với Lục Tư Đình một cái, ngỏ ý bảo bà ta nhìn mà xem.

Hồng Mai nhìn theo hướng của Bạch Vi, trông thấy một người đàn ông cao lớn đẹp trai.

Vừa nãy bà ta tức giận quá nên không phát hiện ra rằng trong nhà Thẩm Quyên đột nhiên xuất hiện một chàng trai tuấn tú xa lạ.



Hồng Mai nghi ngờ hỏi: "Chàng trai này là ai thế, ngoại hình ưa nhìn thế này, có đối tượng chưa?"

Bạch Vi lập tức cảm thấy mọi chuyện không ổn cho lắm, cô nghĩ đến chuyện hôm nay mình nhìn thấy hai người đàn ông trong nhà hàng, trong lòng như thấp thỏm nhận ra điều gì đó.

Chẳng lẽ người đàn ông mặc quần áo màu đen, cao một mét bảy lăm đó mới là đối tượng mà dì Hồng Mai giới thiệu cho mình.

Nhưng theo cách nói của Hồng Mai thì người đàn ông kia không giống cho lắm nên Bạch Vi mới nghĩ đối tượng xem mắt của cô là Lục Tư Đình người phù hợp với mọi điều kiện kia.

Nếu không thì Hồng Mai phải nhận ra Lục Tư Đình rồi chứ.

Bạch Vi có chút rối rắm, cô nên làm gì bây giờ nhỉ, cô đã đăng ký kết hôn với Lục Tư Đình, hơn nữa cô cũng thấy rất hài lòng.

Lục Tư Đình cũng nghi hoặc, nghe cuộc trò chuyện của mấy người này, anh lập tức nhận ra có gì đó không đúng.

"Bạch Vi, người mà dì giới thiệu cho cháu quả thật không phải vị này."

Trong lúc tất cả mọi người đang ngây ngốc, Lục Tư Đình bình tĩnh cất lời.

Lần này, ngay cả Thẩm Quyên với Bạch Diệu Thiên cũng ngẩn người ra.



Hồng Mai cẩn thận quan sát Lục Tư Đình, sau khi chắc chắn mình không quen biết chàng trai này, bà ta mới lên tiếng: "Đã bảo là hôm nay người mà tôi giới thiệu cho mấy người mặc đồ đen, mấy người quên rồi sao? Mấy người xem xem chàng trai này mặc đồ màu gì, đây đâu phải màu đen đâu."

Đúng vậy, Lục Tư Đình mặc đồ màu xám tro, quả thật không phải màu đen.

Ngay lập tức, tất cả mọi người đồng loạt nhìn sang Bạch Vi.

Ngay cả Lục Tư Đình cũng len lén nhìn cô.

Bạch Vi hơi khó xử, cô vội vàng giải thích: "Mẹ, dì Hồng Mai, hai người đã nói với con là gia cảnh nhà trai không tệ, có phải mọi người đã bảo anh ta cao trên một mét tám, ngoại hình rất ưa nhìn, điều kiện gia đình cũng không tồi không?"

"Đúng vậy, mẹ nhớ chị Mai đã nói với mẹ như thế." Thẩm Quyên nghĩ ngợi một chút rồi khẳng định là vậy.

Duy chỉ có Hồng Mai đứng đó định mở miệng nhưng bị Thẩm Quyên cắt lời, câu nói như mắc kẹt trong cổ họng, nói không được mà không nói cũng không được.

Bà ta làm mai nhiều năm vậy rồi, đây là thói quen của bà ta, bình thường hay khen hai bên một phen.

Chàng trai mà bà ta giới thiệu kia bảo mình cao một mét bảy lăm, bốn bỏ năm làm tròn thì không phải cao một mét tám à?

Ngoại hình phúc hậu, ngũ quan dễ nhìn, cũng không phải dạng dở dở ương ương gì, vậy thì bảo ngoại hình ưa nhìn cũng đúng mà?
 
Chương 13: Xui Quá! Nhầm Đối Tượng Xem Mắt Rồi


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Gia đình mở quán bán mì, kinh doanh rất phát đạt, bà ta từng đi ăn thử nhiều lần rồi. Vào lúc đi ăn mì, người nhà đó mới bảo bà ta giới thiệu đối tượng cho, bà ta thấy chuyện làm ăn cũng tạm ổn, chắc chắn thu nhập của gia đình đó không kém cỏi gì mấy.

Bản thân nhà trai bảo mình có học, tuy rằng chỉ học một năm cấp ba sau đó quay về nhà giúp đỡ kinh doanh tiệm mì, nhưng anh ta cũng không phải người không có học thức gì, đây chẳng phải là có đi học sao?

Nhưng nếu nói ra ngay lúc này, chỉ xét về ngoại hình và chiều cao thôi thì quả thật chàng trai kia hoàn toàn không sánh bằng chàng trai trước mặt này.

Bạch Vi còn nói thêm: "Nhưng sự thật là người đàn ông mặc đồ đen kia chỉ cao khoảng một mét bảy lăm, ngoại hình không quá khó coi nhưng không thể nói là ưa nhìn được, hơn nữa vóc người còn hơi mập mạp nữa."

"Vả lại Lục Tư Đình ngồi cách đó không xa, mọi người nhìn anh ấy đi, có phải khớp với những gì dì Hồng Mai nói hơn không."

Thấy cha mẹ đồng loạt gật đầu, Bạch Vi hài lòng nói: "Ngoại trừ màu sắc quần áo ra thì người đàn ông đó không giống với bất cứ đặc điểm nào mà dì đã giới thiệu cho con cả, nhưng mọi người nhìn lại Lục Tư Đình xem, có phải phù hợp với mọi tiêu chuẩn luôn không? Vậy nên con đã cho rằng lúc ra ngoài anh ấy thay quần áo nhưng chưa kịp nói với chúng ta."

"Thế là con bèn đi đến hỏi xem có phải anh ấy đi xem mắt không, anh ấy cũng đi xem mắt thật nên con tưởng mình tìm đúng người rồi..."

Đến khi Bạch Vi giải thích xong, mọi người mới hiểu ra, sao lại đen đủi đến vậy chứ, nhận lầm đối tượng xem mắt rồi.

Hóa ra không phải cố ý mà chỉ là nhận lầm người, còn trùng hợp thay Lục Tư Đình cũng đi xem mắt.

Hồng Mai nhẹ nhàng thở ra, giải thích rõ ràng như thế rồi thì không làm gì được nữa, cùng lắm hai ngày sau gặp nhau một lần, người nhà hai bên cùng ngồi xuống ăn bữa cơm thôi.



Ánh mắt Hồng Mai như cứng đờ cả lại, bà ta nhìn sang Lục Tư Đình, hơi hoài nghi hỏi: "Nói mới nhớ, sao chàng trai này lại ở nhà mọi người?"

Nếu đã là xem mắt thì chắc chắn đây là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt nhau, nào có chuyện mới gặp một lần mà đã tới nhà ăn cơm chứ?

Bạch Vi đành phải nói: "Dì Hồng Mai, xế chiều ngày hôm nay bọn con đã đi lĩnh chứng rồi."

"À, hóa ra là đăng ký kết hôn rồi... cái gì? Con nói bọn con lĩnh chứng rồi sao? Hôm nay hai người mới quen biết nhau nhưng đã đi đăng ký kết hôn luôn rồi?"

Hồng Mai thật sự không thể tin nổi, bà ta trợn tròn hai mắt, giật mình nhìn bọn họ.

Làm người mai mối lâu vậy rồi, nhỏ tuổi lớn tuổi, có cái tuổi nào mà bà ta chưa từng se duyên cho đâu?

Bình thường hai bên gặp mặt nhau, dù có vừa ý thế nào đi chăng nữa, dù có gấp gáp ra sao cũng phải gặp cha mẹ hai bên đã, rồi lại chọn ngày lành tháng tốt để cưới.

Lúc này bọn họ mới quen biết được nửa ngày mà đã kết hôn rồi, tốc độ kết hôn chớp nhoáng này, đúng là chạy nhanh mấy cũng không đuổi kịp mà.

Hồng Mai hơi giật mình, nhưng mà bà ta lại nhìn sang Lục Tư Đình, trong lòng lờ mờ hiểu ra.

Bà ta đã giới thiệu vài người cho Bạch Vi nên thật ra cũng moi ra được hình mẫu của cô, quả thật người đàn ông này rất thích hợp.
 
Chương 14: Tốc Độ Kết Hôn Chớp Nhoáng Này, Đúng Là Chạy Nhanh Mấy Cũng Không Đuổi Kịp Mà


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Chỉ là tài nguyên trong tay bà ta có hạn, tuy rằng đã dốc hết sức chọn người tốt cho Bạch Vi nhưng cô không nhìn trúng ai cả.

Dễ gì mà tìm thấy người tốt như vậy, phải kết hôn nhanh mới được chứ.

"Chị Mai, chủ yếu là do con cái có vừa ý hay không thôi. Chị xem, bọn chúng cũng thấy bằng lòng, hơn nữa ở cái tuổi này rồi, kết hôn sớm một chút cũng không sao."

Thẩm Quyên vội vàng đứng lên, lấy ra tiền hoa hồng trong túi rồi nói: "Chị Mai, dù nói gì đi nữa thì lần này em cũng phải cảm ơn chị vì đã giúp đỡ bọn em trong thời gian qua. Nếu không có chị thì con gái nhà em cũng không thể tìm được người hợp ý như thế này."

"Còn nữa, nói đến chuyện này thì cũng là lỗi của bọn em. Con gái em có đôi khi rất hấp ta hấp tấp, chị Mai đừng để bụng nhé, còn gia đình mà trước đó được giới thiệu cho con gái em, chắc phải phiền chị đi giải thích một phen rồi."

Thẩm Quyên nói rất chân thành, Hồng Mai nhận lấy tiền, cuối cùng sắc mặt cũng tốt hơn đôi chút.

Hồng Mai nắm lấy tay Thẩm Quyên, thở dài nói: "Chuyện này ấy à, chàng trai kia tưởng rằng mình bị cho leo cây nên cũng tức giận, không chịu về nhà, đến tối mới về nói với cha mẹ cậu ta. Lúc cha mẹ cậu ta tìm đến chỗ chị, chị mới biết là có chuyện xảy ra như thế này. Thế là chị vội vàng đi qua, ai ngờ lại chậm một bước rồi."

Thẩm Quyên cười híp mắt nói: "Aida, người trẻ tuổi mà, chắc là do duyên phận của cả hai chưa tới. Chị Mai, nhà em vừa nấu cơm xong, hay là vào ăn chút đi?"

"Không được không được, nhà chị cũng mới nấu ăn xong, mọi người mau ăn đi, chị đi trước đây, không cần tiễn."

Hai người vừa nói vừa đi ra ngoài, Bạch Diệu Thiên cũng đi theo để tiễn, Hồng Mai cười cười rồi nhanh chóng rời đi.

Bạch Vi hơi lúng túng ngồi xuống, cô không biết nên làm sao mới phải. Đối diện với ánh mắt của Lục Tư Đình, cô khó mà né tránh được. Bạch Vi bèn ngẩng đầu, ánh mắt vô tội không thôi.

Chuyện này cô cũng không biết thật, hai bên đều là người lạ được giới thiệu đến, nếu nói trước tên của người kia ra thì sẽ không xui xẻo vậy rồi.



Bạch Vi nhớ lại tình huống ở nhà hàng lúc đó.

Người đàn ông mà cô xem mắt lần này cũng giống mấy người mà "Bạch Vi" trước đây xem mắt, không phải mẫu người cô thích.

Bỗng Lục Tư Đình người phù hợp với mọi tiêu chuẩn đến xem mắt, vừa khéo cô thích mọi thứ về anh nữa. So sánh như vậy Bạch Vi càng thấy không thích nổi người đàn ông mặc đồ đen kia.

Mặc dù là nhầm lẫn tai hại...

Nhưng kết quả vẫn tốt lắm.

Bạch Vi cười cười, cô bưng ly uống nước, ánh mắt vui vẻ.

Lục Tư Đình không để tâm đến chút tâm tư nhỏ đó của Bạch Vi, anh đang suy nghĩ nếu Bạch Vi không phải đối tượng xem mắt của anh, vậy thì người được giới thiệu đến gặp anh đi đâu rồi???

Hai người ăn cơm cũng được một hai tiếng, dù cô gái kia có đến muộn thì cũng không thể trễ đến hai tiếng được nhỉ.

Khả năng lớn nhất đó là người kia vốn không thèm đi.

Lục Tư Đình hoài nghi trong lòng, anh cất lời hỏi nhưng Bạch Vi cũng lờ mờ.

Cô cũng chỉ mới biết được dáng dấp của đối tượng xem mắt ra sao thôi, còn với Lục Tư Đình thì chưa ai từng thấy qua cả.

Nhưng chuyện đã đến nước này rồi, bọn họ đã đăng ký kết hôn xong xuôi, nói gì cũng trễ mất rồi.
 
Chương 15: Sính Lễ 1888


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Đành phải làm theo như những gì bọn họ đã thương lượng từ đầu, trước mặt người ngoài là vợ chồng, lúc không có ai thì từ từ vun vén tình cảm.

Hai người liếc nhìn nhau, không một ai nói gì.

Lúc này, Thẩm Quyên khóa cửa kỹ càng xong rồi đi vào nhà ngồi xuống lại cùng Bạch Diệu Thiên.

Lúc mới bắt đầu ăn cơm, mọi người náo nhiệt vui vẻ ra sao, vừa nói vừa cười. Nhưng sau khi Hồng Mai qua đây náo loạn một phen, bây giờ bầu không khí trở nên hơi khó xử.

Thẩm Quyên nhìn sang hai người, bà nói như thể không có gì xảy ra vậy: "Đừng có ngây người ra đó chứ, không ăn thì lát nữa đồ ăn nguội cả đấy, mau ăn đi."

Lúc này mọi người mới bắt đầu động đũa.

Ban đầu, bầu không khí hơi khó xử một chút nhưng một lát sau, Bạch Diệu Thiên đã cất lời trước để phá vỡ bầu không khí kỳ quặc này.

"Tiểu Lục phải không?"

Lúc đối mặt với Lục Tư Đình, Bạch Diệu Thiên khá nghiêm túc, ông hỏi: "Con làm nghề gì vậy, hình như chú nghe con gái bảo con làm lính à?"

Lục Tư Đình đặt đũa xuống, hơi nghiêng người trả lời: "Đúng vậy, thưa chú, sau khi tốt nghiệp là con đi làm lính ngay, chức vị hiện tại là tiểu đoàn trưởng."

Lục Tư Đình hơn hai mươi tuổi, nếu anh đã lên chức tiểu đoàn trưởng rồi thì đúng là tuổi trẻ tài cao thật. Hiện tại tiềm năng của anh vô tận thế này, sau này anh sẽ lên đến vị trí nào cũng khó mà nói trước được.

Thân là cha của Bạch Vi, Bạch Diệu Thiên cũng biết con gái mình thích kiểu đàn ông như thế nào. Người đàn ông trước mặt hoàn toàn phù hợp với hình mẫu của con gái.

Hơn nữa, mặc dù Lục Tư Đình là tiểu đoàn trưởng nhưng lại không tùy tiện sai sử người ta.

Hai người quen biết nhờ xem mắt, đây lại là lần đầu tiên Lục Tư Đình đến nhà nhưng anh đã nấu một bàn đồ ăn lớn nhiều món thế này, hoàn toàn không phải kiểu người nghĩ đàn ông là nhất. Thảo nào con gái thời này đều thích chàng trai như thế này.



Bạch Diệu Thiên đánh giá anh, âm thầm gật đầu.

Mặc dù mới tiếp xúc không lâu nhưng từ lúc Lục Tư Đình vào nhà đến lúc nấu cơm, mọi cử chỉ của Lục Tư Đình rất đúng mực, Bạch Diệu Thiên hoàn toàn không soi ra được lỗi gì.

Anh thể hiện rất tốt.

Trong lòng Bạch Diệu Thiên cũng rất vừa ý với người con rể này.

Chỉ cần có nhân phẩm tốt, sau này đối xử tốt với con gái của mình là được, Bạch Diệu Thiên không đòi hỏi gì hơn nữa.

Sau khi cơm nước xong xuôi, mọi người ngồi xuống bắt đầu bàn bạc chuyện kết hôn.

Tuy rằng hai người đã lĩnh chứng rồi, nhưng lễ nạp thái với đính hôn thì có thể giản lược được.

Nhưng mà có việc không thể bỏ qua được, ví dụ như sinh lễ và của hồi môn.

"Tiểu Lục à, hai con cũng đi lĩnh chứng rồi, chúng ta cũng là người một nhà nên chú muốn nói rõ ràng một chút. Gia đình bên con tính thế nào, sính lễ cho bao nhiêu?"

Sính lễ ở thời đại này thì bình thường không cho quá nhiều tiền, nhưng mà nhà nào khá giả một chút sẽ chuẩn bị tứ đại món hay bát đại món.

Sính lễ bình thường ở nông thôn thường rơi vào sáu mươi sáu, tám mươi tám, hoặc một trăm tám mươi tám.

Sính lễ ở huyện thì sẽ cao hơn một chút, mọi người ai cũng dùng một con số may mắn, ví dụ như 666 hoặc 888, đây là số tiền sính lễ cực kỳ nhiều rồi.

Nếu thêm tứ đại món hay bát đại món thì đó đúng là sính lễ cực kỳ hoàn hảo.

Nhưng mà sính lễ nhiều cũng đồng nghĩa với việc điều kiện gia đình tốt.
 
Chương 16: Cha Vợ Nhìn Con Rể, Càng Nhìn Càng Thấy Vừa Ý


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lục Tư Đình là quân nhân, còn là tiểu đoàn trưởng nữa nên tiền lương hằng tháng của anh sẽ không thấp được.

Nhưng anh với Bạch Vi mới quen biết một ngày đã kết hôn rồi, dù có yêu từ cái nhìn đầu tiên đi nữa thì giờ cũng chẳng có cảm tình gì nhiều, anh có thể cho sính lễ được bao nhiêu chứ?

Bạch Vi cũng hơi đảo mắt nhìn sang Lục Tư Đình.

Cô thì không ngại việc sính lễ được bao nhiêu, vì dù gì chính bản thân cô cũng tự kiếm ra tiền được.

Nhưng có câu nói rất hay thế này.

Người đàn ông cho bạn tiền chưa chắc yêu bạn, nhưng người đàn ông mà ngay cả chút tiền cũng không muốn cho bạn thì chắc chắn người đó không yêu bạn rồi.

Tuy rằng hôm nay bọn họ mới quen nhau, bàn đến chuyện yêu thì hơi sớm nhưng ít ra chuyện này cũng thể hiện liệu rằng đối phương có tôn trọng mình không.

Vậy nên Bạch Vi vẫn rất để tâm.

Lục Tư Đình không suy xét quá lâu, anh nhìn Bạch Vi rồi lại nói với Bạch Diệu Thiên: "1888, chú thấy thế nào ạ?"

Đây gần như là toàn bộ tiền mặt mà anh có thể lấy ra lúc này.



Tuy rằng Lục Tư Đình xuất thân từ gia đình quân nhân, nhưng đã lâu rồi anh không ngửa tay xin tiền trong nhà nữa.

Trước đó lúc còn trẻ người nhà cho anh không ít, nhưng sau này lên làm tiểu đoàn trưởng rồi thì anh không nhận nữa.

Sai khi làm tiểu đoàn trưởng, anh cần phải quản lý rất nhiều binh sĩ nên Lục Tư Đình cũng phải chi tiêu nhiều hơn.

Binh sĩ bị tổn thất sau khi xuất ngũ, hoặc là binh sĩ chấp hành nhiệm vụ ở ngoài xảy ra chuyện gì, từ trước đến nay Lục Tư Đình luôn đưa tay giúp đỡ.

Tuy rằng tiền lương của anh không ít nhưng bình thường phải chi tiêu nhiều, tiền anh tiết kiệm được thật ra cũng không nhiều lắm.

Do vậy 1888 là số tiền sính lễ nhiều nhất mà Lục Tư Đình có thể lấy ra lúc này.

Sau khi nói xong, phòng khách chợt yên tĩnh một lát.

Bạch Diệu Thiên và Thẩm Quyên, ngay cả Bạch Vi cũng không ngờ rằng Lục Tư Đình vậy mà lại bằng lòng cho sính lễ 1888.

Số tiền sính lễ như này thì nhiều quá rồi.

"Được, được."



Bạch Diệu Thiên liên tục nói được, cha vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thấy hài lòng.

Tiếp đến là thương lượng chuyện tổ chức hôn lễ.

Hiện tại đa số mọi người khi kết hôn sẽ tổ chức hôn lễ trước rồi mới đi lĩnh chứng, chuyện lĩnh chứng trước rồi mới tổ chức hôn lễ này rất hiếm thấy.

Thẩm Quyên nói: "Dù gì hai con cũng bằng lòng, cũng nhận giấy đăng ký kết hôn cả rồi, về hôn lễ ấy, mẹ thấy nên tổ chức sớm một chút."

Lục Tư Đình định tổ chức hôn lễ sớm một chút vì ông nội bệnh nặng, tâm nguyện lớn nhất của ông ấy là được nhìn thấy cháu trai kết hôn sinh con trước khi nhắm mắt xuôi tay.

Thời gian sinh con khá dài, Lục Tư Đình không cách nào thực hiện tâm nguyện bế chắt của ông nội được, nhưng mà kết hôn thì không khó.

Hơn nữa kết hôn là chuyện vui mừng trọng đại, nói không chừng tâm tình của ông nội ổn hơn một chút thì sẽ trị khỏi căn bệnh này, tuy rằng có lẽ đó chỉ là hy vọng xa vời.

Do đó khi nghe Thẩm Quyên nhắc tới hôn lễ, Lục Tư Đình đồng ý ngay.

Mọi người bắt đầu chọn ngày lành gần nhất.

Tuy rằng tổ chức hôn lễ càng sớm càng tốt nhưng mà không phải nói làm là làm được ngay.

Phải chọn một ngày thích hợp với hai người họ, sau đó thông báo cho người thân bạn bè, mời bọn họ đến tham gia hôn lễ, rồi phải chuẩn bị kéo cưới rượu mừng nữa.
 
Chương 17: Lục Tư Đình Đã Thành Thật Thế Này Rồi, Vậy Chi Bằng Cô Tự Làm Đi? (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Còn có các bước trước hôn lễ nữa, bây giờ vẫn chưa gặp mặt cha mẹ hai bên gia đình, trước lúc tổ chức kiểu gì cũng phải gặp mặt nói chuyện một phen.

Sau khi nói chuyện xem ngày xong, hôn lễ này nhanh nhất cũng phải một tháng sau mới làm được.

"Vậy tháng sau sẽ tổ chức hôn lễ nhé."

Bạch Vi giải quyết dứt khoát.

Sính lễ thì do Lục Tư Đình đưa sang.

Còn về của hồi môn, Thẩm Quyên nói cho con gái, thời gian qua bà với Bạch Diệu Thiên có chuẩn bị rồi nên Bạch Vi không cần lo lắng.

Sau khi cả nhà bàn bạc xong cũng đã đến mười rưỡi tối.

Bọn họ ăn cơm xong lúc tám giờ, ngồi xuống nói chuyện một lát thôi mà chớp mắt cái đã gần ba tiếng rồi.

Bạch Diệu Thiên nhìn thời gian một chút, ông nói: "Tiểu Lục à, không phải ngày mai hai con sang nhà con chào hỏi cha mẹ sao? Hôm nay muộn quá rồi, con ở lại đây đi."

Thẩm Quyên nói theo: "Đúng vậy, bây giờ khuya quá rồi, con quay về rồi sáng mai lại phải tới đón Vi Vi nữa, thế thì phiền quá. Dù gì hai con cũng lĩnh chứng rồi, đêm nay ở lại đây đi."

Bạch Vi sửng sốt một chút, cô vô thức nhìn về phía Lục Tư Đình.

Hai người mắt đối mắt, Bạch Vi hơi có chút ngượng ngùng quay đầu.



Tuy bọn họ đã đăng ký kết hôn rồi nhưng dù gì cũng mới quen nhau một ngày, chưa hiểu hết về nhau, cứ vậy bảo người ta ở lại có ổn không?

Hơn nữa trong nhà không có phòng trống, cha mẹ một phòng, Bạch Vi một phòng, còn có một phòng chứa đồ lặt vặt nữa nhưng mà bên trong đó lộn xộn quá, anh không thể ngủ trong đó được.

Vậy là nếu Lục Tư Đình ở lại, chẳng phải anh phải ngủ cùng cô ư?

⁄(⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄)⁄ Hô hấp của Bạch Vi hơi loạn xạ, trái tim cũng đập nhanh hơn, trong lòng cảm thấy hơi kích động.

Bạch Diệu Thiên và Thẩm Quyên quá nhiệt tình, Lục Tư Đình không thể từ chối nên cuối cùng cũng đành phải đồng ý.

Hơn nữa bọn họ nói cũng có lý, bây giờ trễ quá rồi, nếu ở đây thì sáng mai có thể dẫn Bạch Vi về nhà được luôn.

"Được, vậy mọi người nhanh chóng rửa mặt đi ngủ đi."

Thẩm Quyên nhanh chóng quay về phòng cùng Bạch Diệu Thiên, trong phòng khách chỉ còn lại đôi vợ chồng son vừa lĩnh chứng ngày hôm nay.

Bạch Vi đưa bàn chải đánh răng và khăn mặt mới cho Lục Tư Đình, còn có đôi dép lê sạch sẽ nữa. Còn cô thì nằm trên giường trước sau khi rửa mặt xong.

Trong phòng chỉ còn một cái đèn bàn ánh cam, Bạch Vi nghe ngóng thấy bên ngoài rất yên lặng, nhưng tiếng bước chân thì ngày một gần hơn, trái tim cô không khỏi đập nhanh hơn.

Cả người Bạch Vi cứng đờ, ngay sau khi cửa được mở ra, cô lo lắng nhắm chặt mắt lại.

Bọn họ mới lĩnh chứng hồi chiều, cái này... Đây là đêm tân hôn của bọn họ sao?

Thoạt nhìn Lục Tư Đình cũng không giống người từng yêu đương, lỡ như đây là lần đầu tiên anh chung chăn gối với con gái, không kiềm được thì thế nào đây?

Bạch Vi hơi bận lòng, cô suy nghĩ lung tung trong đầu.



Chắc vì cô đang nhắm mắt lại nên thính giác trở nên rất nhạy bén.

Tiếng bước chân ngày một gần hơn, sau cùng ngừng lại bên cạnh giường.

Giờ phút này, đầu óc của Bạch Vi căng thẳng đến cực điểm.

Làm sao đây làm sao đây, cô vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, bọn họ mới quen biết một ngày thôi mà! Như này có ổn không vậy?

Dù gì đi nữa bọn họ cũng là vợ chồng hợp pháp rồi, nếu thật sự làm gì đó thì cũng hợp pháp mà.

Nhưng, nhưng...

Nếu cô từ chối anh thì Lục Tư Đình có thấy tức giận không nhỉ?

Tuy rằng đang nhắm chặt hai mắt nhưng Bạch Vi vẫn cảm nhận được Lục Tư Đình đã tắt đèn rồi.

Tiếp theo, người đàn ông ấy nằm xuống, đắp cái chăn màu hồng nhạt với họa tiết bông cúc của Bách Vi.

Trái tim Bạch Vi đập rộn lên, thấy lo lắng tột độ.

Một giây, hai giây, ba giây.

Một phút đồng hồ, hai phút, ba phút.

Bạch Vi không khỏi nhíu mày.
 
Chương 18: Lục Tư Đình Đã Thành Thật Thế Này Rồi, Vậy Chi Bằng Cô Tự Làm Đi? (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Sao Lục Tư Đình lại vậy chứ, đã qua năm phút đồng hồ rồi, sao vẫn chưa có động tĩnh gì?

Bạch Vi lặng lẽ mở mắt nhìn sang bên cạnh.

Lục Tư Đình nằm cách đó không xa, cả người nằm thẳng, hai tay khoanh lại đặt trên bụng, ai không biết còn tưởng là người giả nữa đấy.

Bạch Vi im bặt, người này đúng là an phận thật, nói ngủ là ngủ, tuyệt đối không nghĩ đến mấy chuyện khác, cũng chẳng thèm quan tâm hôm nay là ngày gì chút nào.

Lục Tư Đình đã thành thật vậy rồi, thế chi bằng cô tự làm một chút?

Gương mặt này của Lục Tư Đình, vóc người này, nghĩ gì cũng thấy cô không chịu thiệt thòi mà!

⁄(⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄)⁄ Cơ mà, làm vậy thì có hùng hổ quá không?

Trong lòng Bạch Vi thấy rất rối rắm, có nên dứt khoát đè anh hay không đây, sau khi suy nghĩ hồi lâu, cô lại thấy hơi mệt mỏi vì suy nghĩ của mình.

Mặc dù hôm nay cô không đi làm nhưng cả ngày ở ngoài cả rồi, không được nghỉ ngơi đủ.

Buổi sáng thì cô dậy sớm thử đồ, sau đó đến nhà hàng ăn cơm rồi xem mắt.

Sau khi xem mắt thành công cô lại về nhà lấy sổ hộ khẩu, còn hàn huyên với Thẩm Quyên một hồi nữa. Đến lúc bọn họ đi cục dân chính lĩnh chứng xong về nhà cũng đã năm giờ rồi.



Buổi tối cũng không rảnh rỗi gì, bọn họ dùng hai ba tiếng kia để hỏi về sính lễ của hồi môn các kiểu, sau cùng là quyết định thời gian tổ chức hôn lễ.

Bạch Vi nghĩ đến mấy chuyện này, cô nằm trên giường không bao lâu đã ngủ thiếp đi.

Mùa hè nóng như thiêu như đốt, lũ ve sầu thỉnh thoảng lại kêu lên một tiếng.

Trong phòng có một chiếc quạt gần như bật cả đêm, nhưng dù vậy Bạch Vi vẫn cảm thấy rất nóng.

Nhất là đêm nay, có vẻ nóng đến lạ thường.

Cuối cùng, cô không thể chịu đựng được nữa, trong cơn mơ màng Bạch Vi cảm thấy cả người mình rất nặng nề, thế là cô đã hất chăn ra.

Không có chăn, cái quạt thi thoảng lại thổi gió một cái, như vầy mát hơn nhiều.

Bạch Vi nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Nhưng mà tướng ngủ của cô không đẹp, sau vài lần đá chăn rồi duỗi chân lung tung, cuối cùng chân của Bạch Vi gác lên lưng của Lục Tư Đình.

Lục Tư Đình sống trong quân doanh quanh năm suốt tháng, dù có ngủ say đi nữa nhưng nếu bên ngoài có động tĩnh gì anh cũng tỉnh lại được ngay.

Lục Tư Đình bị đánh thức, thứ anh thấy đầu tiên là đôi chân trắng nõn thon dài trên lưng mình.



Anh lại nhìn sang Bạch Vi, ngủ vung tay vung chân tám hướng, lộ bụng, trên người không còn chăn gì cả.

Cái quạt cạnh giường vẫn đang thổi rất mạnh, mặc dù bây giờ trời khá nóng nhưng nếu Bạch Vi ngủ thế này cả đêm thì nói không chừng mai cô sẽ bị cảm mất.

Lục Tư Đình cẩn thận kéo chăn, sau đó đắp chăn cho Bạch Vi.

Không đắp cả người thì ít nhất cũng phải đắp cái bụng lại chứ, nếu không sẽ cảm mất.

"Nóng... Ghét quá..."

Chắc Bạch Vi cảm nhận được cái chăn nên cô lẩm bẩm chê bai vài câu, sau đó quay người lại ngủ tiếp.

Cô ngủ cũng nhanh đấy.

Lục Tư Đình nhìn tư thế ngủ kỳ lạ của Bạch Vi, cô còn bĩu cái môi đỏ mọng lên nữa, trông buồn cười thật.

Đáng yêu thật.

Lục Tư Đình thấy Bạch Vi đã đắp chăn xong, anh nằm xuống, an phận ngủ tiếp.

Ánh mặt trời chợt chiếu vào, không biết gà nhà ai gáy mà mấy con gà xung quanh cũng bắt đầu kêu lên.

Mặt trời mọc rất nhanh, buổi sáng không quá nóng nên sau khi xuống giường, Lục Tư Đình không có vén màn cửa lên.
 
Chương 19: Tướng Ngủ Xấu Quá, Cô Gác Chân Lên Lưng Anh


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lúc tỉnh lại, Bạch Vi nhìn thấy ánh nắng màu vàng chói chang.

Cô dụi mắt một cái, rồi nhìn sang chỗ cạnh mình, nơi đó không còn người nữa rồi.

Hình như có tiếng nói chuyện ở bên ngoài, Bạch Vi mặc bộ đồ ngủ hình con gấu đi ra, trong phòng khách không có ai nhưng trong nhà bếp lại rất ồn ào.

Bạch Vi đi tới, phát hiện Lục Tư Đình đang làm đồ ăn sáng.

Thẩm Quyên dọn phòng xong rồi đi ra, thấy con gái đứng sững sờ trước nhà bếp, lúc đi ngang qua bà kéo Bạch Vi đi.

"Con nhìn con đi, dù gì cũng là vợ của người ta rồi, bây giờ mới là ngày thứ hai nhỉ. Con ngủ đến tận lúc mặt trời lên cao, phải để cho Tiểu Lục nhà người ta nấu cơm cho nhà mình, lúc này con định giả vờ giả vịt gì nữa chứ? Vậy thì sao tạo ấn tượng tốt với người ta được!"

Thẩm Quyên nói rồi nhìn nhà bếp một chút, sau khi chắc chắn Lục Tư Đình không nghe thấy, bà mới kéo áo của con gái, chê bai nói: "Mới ngủ dậy mà không chịu đi rửa mặt mau đi, rồi tới giúp Tiểu Lục, lau mắt của con đi kìa!"

"Ha ha, mẹ ơi, bây giờ con đi rửa mặt liền đây."

Bạch Vi cười híp mắt bỏ cái tay đang giữ áo mình của Thẩm Quyên, rửa mặt thì được nhưng nấu ăn gì chứ, cô coi như không nghe thấy có được không nhỉ.

Nấu cơm à?



Không thể nào, cả đời này cũng không thể!

Bạch Vi vờ như mình không nghe thấy, cô đi thẳng vào nhà vệ sinh.

Sau khi rửa mặt xong đi ra, Lục Tư Đình đã nấu cơm xong, Thẩm Quyên thì giúp đỡ xới cơm.

Bữa sáng cũng rất phong phú, có cháo, có bánh bí đỏ, trứng hấp, bánh quẩy, còn có hai món rau xào đơn giản nữa.

Bạch Vi ngồi xuống, cô ăn bánh bí đỏ trước, đôi mắt sáng rực lên.

"Woa, bánh này ngon ghê, vừa thơm vừa mềm nhưng lại không ngọt gắt."

"Trứng hấp này cũng ngon thật!"

"Mẹ, mẹ nếu thử món rau cải này đi, cực kỳ ngon luôn!"

Bạch Vi ăn cơm, từ đầu đến cuối cô đều khen Lục Tư Đình rất nhiều, cứ luyên thuyên mãi nhưng cũng không trễ nãi việc ăn cơm.

Bạch Diệu Thiên phải đi làm nên rời đi trước, vậy nên ông chỉ cầm lấy hai cái bánh bao rồi đi ngay.

Thế là một bàn đồ ăn sáng phong phú này chỉ có ba người ngồi ăn mà thôi.



Ăn sáng xong, Bạch Vi trang điểm đơn giản rồi lại chọn một bộ đồ trẻ trung tao nhã để thay.

Hai bím tóc buộc hai bên, mặc dù chỉ là bím tóc đơn giản nhưng Bạch Vi cũng có chút ý đồ, cô không bện tóc như mọi khi.

Bím tóc xương cá thoạt nhìn trông rất đẹp mắt, nếu kéo nhẹ ra một chút thì sẽ mang đến cảm giác rối bù. Sau đó cô cẩn thận kiểm tra lại rồi chừa hai sợi tóc mai hai bên để mặt mình trông thanh thoát hơn.

Sau cùng, cô xịt ít keo để cố định nếp tóc là xong.

Suốt quá trình đó, Lục Tư Đình không hề lên tiếng thúc giục, trái lại lúc Bạch Vi đi tìm kẹp tóc, anh còn giúp đỡ đưa vài cái cho cô nữa.

“Được rồi, chúng ta đi thôi.”

Bạch Vi chuẩn bị xong, cô kéo cánh tay của Lục Tư Đình, chuẩn bị về nhà cùng anh.

Lục Tư Đình không khỏi ngắm nhìn cô, vừa thục nữ vừa xinh đẹp, hình như trông hơi khác so với ngày hôm qua.

Bạch Vi nhạy bén nhận ra ánh mắt của Lục Tư Đình, trong quãng đường ngắn ngủi đi xuống lầu này, anh đã nhìn cô không dưới bảy lần.

Tuy rằng cô biết mình trời sinh xinh đẹp, nhưng cũng cần phải để ý cách ăn mặc, như vậy thì trông sẽ đẹp hơn nhiều nữa.

Cô chỉ cần nhìn Lục Tư Đình thôi cũng biết rằng hiệu quả tốt cỡ nào, Bạch Vi vui vẻ nghĩ vậy.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top