Cập nhật mới

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Thập Niên 80 Đại Sư Huyền Học Có Không Gian

Thập Niên 80 Đại Sư Huyền Học Có Không Gian
Tác giả: Túy Tuyết Tiêu Dao
Tình trạng: Đang cập nhật




Lục Mãn, phong thủy huyền sư uy tín nhất Hạ Quốc, sống được 80 tuổi và qua đời tại nhà. Với môn đồ 3.000 người, sự chôn cất của ông được tổ chức long trọng. Nhưng trước khi qua đời, ông không ngờ mệnh cách của mình lại bị người ta phạm.

Bảy hồn sáu phách của ông được tái sinh trên người một cô gái thiểu năng trí tuệ, sống trong thập niên 80.

Đại lão huyền học Lục Mãn trở thành một cô gái ngốc nghếch, béo thêm vài kí. Nhưng với sức mạnh của phong thủy, cô bắt đầu sử dụng những kiến thức kỳ lạ này để giúp đỡ gia đình. Đôi tay trái cầm la bàn, tay phải cầm phù chú, cô thể hiện khả năng đọc vận mệnh và dự đoán thời tiết, theo ngữ hành bát quái, ngắm trời đoán đất.

Cha của cô, một người bị xử thua đến mất hết tài sản, được cô dẫn dắt làm giàu và thành lập một xí nghiệp lớn. Mẹ của cô, người phụ nữ vô danh trước kia, cũng trở thành một “nữ cường nhân” được người dân trong xóm ca ngợi.

Dù vậy, cuộc sống của cô không dễ dàng khi những người đến xem bói vẫn cứ đổ xô vào nhà, khiến cô phải lo lắng cho bức tường nhà mình. Trong lúc ấy, một người đàn ông đẹp trai tới xin giúp đỡ và nói rằng muốn cầu “em”.

Lục Mãn không hiểu ý của anh ta, nhưng không quên trách nhiệm của mình - vì gia đình và những người cần giúp đỡ, cô sẽ không ngừng tìm cách sử dụng kiến thức phong thủy mạnh mẽ của mình.
 
Sửa lần cuối:

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1: 1: Chuẩn Bị Có Mưa To


Tháng 6 năm 79 ở đại đội Hồng Kỳ.

Hiện tại đang là lúc mặt trời lên cao nhất, làm cho mọi người nóng đếm mức mồ hôi đổ như mưa, nhưng mà mọi người cứ như không có cảm giác được cái nóng của mặt trời vậy.

Có một số người tay chân nhanh nhẹn đang phơi lúa mạch ở trên mặt đất, ở phần ruộng phía xa cũng có một số người đang gieo giống.

Mọi người làm việc khí thế ngất trời, nhưng tương phản với mọi người chính là một cô gái vừa béo vừa đen khoảng 16,17 tuổi đang ngơ ngẩn ngồi ở dưới tàng cây, đôi mắt từ sự vẩn đục ban đầu bỗng trở nên trong sáng linh động.

Không phải cô đã chết rồi sao? Lục Mãn nhìn tốp năm tốp ba người mặc đồ lao động giản dị đang làm việc nhà nông thì hơi nhíu mày bấm tay tính toán.


Lục Mãn cô sống thọ và chết tại nhà, hưởng thọ 80 tuổi, làm phong thủy huyền sư có uy tín nhất Hạ Quốc, môn đồ 3.

000 người, được chôn cất cực kỳ long trọng.

Nhưng mà không nghĩ tới trước khi chết mệnh cách của mình lại bị người ta động tay chân.

Bảy hồn sáu phách của cô đã bị người đưa về thập niên 80, sống lại ở trên người một thiếu nữ bị thiểu năng trí tuệ bẩm sinh.

Ánh mắt Lục Mãn dừng lại ở trên đám phụ nữ đang làm việc chăm chỉ ở cách đó không xa, bọn họ đang phơi lương thực để kịp nộp thuế lương, hiện tại bầu trời đang vạn dặm không mây, mặt trời chói chang ở trên cao, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì trước khi trời tối là có thể phơi khô được số lúa mạch này.


Nhưng mà chỉ trong vòng mấy chục phút nữa là nơi này sẽ có một trận mưa to.

“Con gái à, thân thể con đã khỏe hơn chút nào chưa?”Trần Tú Phương nhìn thấy con gái đi tới liền khẩn trương hỏi, vừa rồi con gái của cô vừa mới ngất đi, tuy nói con gái cô phản ứng luôn chậm hơn một tí so với người bình thường, nhưng mà con gái chính là bảo bối trong lòng cô.

Điều này làm cho rất nhiều cô gái xấp xỉ tuổi với Lục Mãn đều ghen tị tới đỏ cả mắt, cố tình bọn họ lại không dám hé răng nói nửa lời, không có cách nào, ai bảo đó chính là Lục Mãn, bảo bối của Lục gia chứ?Lục Mãn không thèm quan tâm chuyện những người xung quanh suy nghĩ cái gì, cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời, biểu tình hơi nghiêm nghị.

Cô đứng lên, bước nhanh đi tới trước mặt mẹ Lục đang bận rộn.

“Làm sao vậy?”“Mẹ, chuẩn bị có một trận mưa to rồi”.

Lục Mãn nghiêm túc nhìn về phía bầu trời, Trần Tú Phương nghe được lời nói của con gái, nhìn về phía bầu trời, khi cô nhìn thấy mặt trời đỏ rực đang treo tại giữa bầu trời, trên bầu trời cũng không có một đám mây nào thì cô liền nhíu mày lại.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2: 2: Đưa Ra Lựa Chọn


Hôm nay không hề có dấu hiệu nào chứng tỏ trời sẽ có mưa to cả.

“Cháu gái này, mặt trời đang nắng chói chang thế này mà cháu cứ nói sẽ có mưa là chuyện như thế nào, cháu muốn gây thêm chuyện cho mọi người à?”Lưu Chiêu Đệ cũng nghe thấy lời nói của Lục Mãn, không đợi Trần Tú Phương nói cái gì thì cô ta đã nói mỉa mai.

Lục Mãn chỉ lạnh nhạt nhìn cô ta một cái, ấn đường hẹp hòi, xương mũi nhô lên mà không có thịt, lông mày xéo ngang, chỉ liếc mắt một cái cô đã có thể xác định đối phương là một người có lòng dạ hẹp hòi, thích nói ra nói vào.

“Mẹ, chỉ còn nửa tiếng nữa là trời sẽ đổ mưa to”.

Lục Mãn không thèm phản ứng Lưu Chiêu Đệ, cô hơi sốt ruột nói với mẹ mình.

“Em dâu này, con nhà em có hiểu chuyện hay không hả?”Lưu Chiêu Đệ nhìn thấy Lục Mãn không thèm để ý tới mình trực tiếp nhắm mũi dùi về phía Trần Tú Phương.

Từ lúc Trần Tú Phương gả lại đây là cô ta đã thấy không vừa mắt rồi, chẳng sợ hiện tại đã chia nhà thì cô ta cũng vẫn thấy Trần Tú Phương không vừa mắt.


“Em dâu à, dù đầu óc của con gái em không dùng được thì em cũng không thể tìm thêm việc cho mọi người làm chứ”.

Tròng mắt Lưu Chiêu Đệ chuyển động, nghĩ tới chuyện Lục Mãn là một đứa ngốc thì cô ta liền cảm thấy buồn cười.

“Đầu óc của chị mới không dùng được đó”.

Trần Tú Phương nghe được lời nói của chị dâu thì lập tức cảm thấy không vui, cô trừng mắt nhìn Lưu Chiêu Đệ một cái, sau đó nhìn về phía con gái.

“Mẹ, thật sự sẽ mưa đấy”.

Lục Mãn có chút sốt ruột, lúc cô vừa tới liền ngồi ở dưới bóng cây để ổn định thần hồn, bên này là sân phơi lúa, nếu như lúa mạch bị ngấm nước mưa thì công sức trong hơn nửa năm nay của mọi người coi như đổ sông đổ bể.


“Mọi người đi thu dọn lúa mạch lại trước đã”.

Trần Tú Phương khẽ cắn môi nói, tùy đầu óc của con gái phản ứng có chút chậm, nhưng mà con gái không thích nói dối.

“Đội trưởng, cô không thể vì nha đầu ngốc kia nhà mình mà bắt chúng tôi phải làm việc vô ích được, nhìn trời hiện tại không hề có dấu hiệu sắp mưa nào cả!”Lúc này, em của Lưu Chiêu Đệ là Hứa Nguyệt Nhi liền không vui, cô ta ném dụng cụ trong tay xuống, trừng mắt nhìn Lục Mãn một cái nói.

“Mau thu dọn lúa mạch đi, nếu như trời không mưa thì sẽ do một mình tôi gánh vác”.

Không biết vì sao nhưng Trần Tú Phương lại cảm thấy tin lời con gái nói.

“Mọi người suy nghĩ kỹ đi, nếu như trời thật sự mưa thì chúng ta sẽ bảo vệ được thành quả lao động trong suốt nửa năm nay, còn nếu như trời không mưa thì cùng lắm cũng chỉ là lãng phí một chút sức lực mà thôi”.

Trần Tú Phương nhìn vẻ mặt không tình nguyện của mọi người liền trầm giọng nói, Lục Mãn không nói chuyện, cũng đi tới hỗ trợ, nhiều lúa mạch như vậy, nếu không nhân cơ hội hót vào rồi che chắn lại thì khi trời mưa to sẽ bị ngấm nước.

“Đội trưởng, cô không thể vì chiều chuộng con gái mà đi trêu đùa chúng tôi chứ?”Hứa Nguyệt Nhi không vui nhìn Trần Tú Phương, cô ta lại nhìn thoáng qua bầu trời một lần nữa.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3: 3: Gần Đây Có Tai Ương Đổ Máu Phải Cẩn Thận


“Với thời tiết này mà lại bảo trời mưa, đang nằm mơ hả, cô cho rằng con gái mình nói đúng liền đi lăn lộn chúng tôi, cô chiều con nhưng mà chúng tôi lại không có nghĩa vụ chiều con giúp cô đâu”.

Hứa Nguyệt Nhi nói xong liền không làm việc, trực tiếp đi tới dưới bóng cây để ngồi xuống.

Lưu Chiêu Đệ nhìn thấy vậy, cũng liếc Trần Tú Phương một cái, đi tới ngồi chung với Hứa Nguyệt Nhi.

Trần Tú Phương nhìn thấy một màn này thì không nói một lời, bắt đầu yên lặng làm việc, những người có quan hệ không tồi với Trần Tú Phương nhìn thoáng qua hai người Hứa Nguyệt Nhi, lại nhìn thoáng qua Trần Tú Phương.

Bọn họ vẫn quyết định cùng Trần Tú Phương đi thu dọn lúa mạch, giống như lời Trần Tú Phương nói, nếu như trời mưa thật thì bọn họ sẽ bảo vệ được lúa mạch, còn nếu như trời không mưa thì cùng lắm là tốn thêm chút công sức mà thôi.


Một đám người luống cuống tay chân thu dọn hết lúa mạch lại trong vòng hơn hai mươi phút, sau đó cầm vải nhựa che chắn hết lại.

Lục Mãn nhìn thoáng qua bầu trời, nhẹ nhàng thở ra, bấm đốt ngón tay một chút, nhìn về phía chính phía đông, lại nhíu mày, ở chân trời có một luồng khí đen giấu ở dưới các đám mây.

“Em dâu à, các em đang làm việc vô ích thôi, trời nắng chói chang thế này mà các em lại cất lúa mạch đi, nếu tiếp tục phơi thì có thể phơi khô sớm hơn, sớm đi hiến lương”.

Lưu Chiêu Đệ ngồi ở dưới bóng cây nói mỉa mai, Lục Mãn lại nhìn thoáng qua Lưu Chiêu Đệ lần nữa.

“Bác dâu cả, gần đây bác nói chuyện nhớ cẩn thận một chút, năm xưa phạm hướng, miệng lưỡi bất lợi”.


“Cháu gái, hiện tại đầu óc của cháu đã tốt lên rồi hay là đang nổi điên đấy hả?”Lưu Chiêu Đệ nghe được lời nói của Lục Mãn liền tức giận trừng mắt nhìn Lục Mãn, Lục Mãn là đứa ngốc nổi tiếng trong vòng mười dặm quanh đây, nhưng cố tình người Lục gia lại coi như bảo bối vậy, thiên vị khắp nơi.

Trần Tú Phương lại còn thật sự tin lời của đồ ngốc này, nói thu dọn lúa mạch liền thu dọn lúa mạch, cô ta đang định trào phúng Lục Mãn thêm vài câu, lại thấy ánh mắt Lục Mãn sâu kín, mang theo ánh sáng lạnh, làm cho cô ta nổi da gà khắp người.

“Bác dâu cả, gần đây bác có tai ương đổ máu, bác phải cẩn thận một chút”.

Lục Mãn không nhịn được mà nói ra, cô vừa nói xong lời này thì mặt Lưu Chiêu Đệ liền đen như đít nồi.

“Cháu gái, dù cháu không coi bác là trưởng bối thì cũng đừng nguyền rủa bác chứ”.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4: 4: Nói Trúng Lần 1


“Tiểu Mãn, con có thấy mệt mỏi không? Có muốn đi nghỉ ngơi một chút hay không?”Trần Tú Phương quan tâm nhìn con gái mình, lúc này cô bỗng nhiên phản ứng lại, vừa rồi lúc con gái cô nói chuyện có phản ứng rất bình thường.

Cô còn nhớ rõ lúc trước vị lão tiên sinh kia từng nói với cô rằng vào lúc con gái cô 16 tuổi sẽ có một trận tử kiếp, nếu như vượt qua liền sống yên bình cả đời.

Còn nếu không qua được thì chính là không qua được, vừa rồi lúc con gái cô té xỉu thì thiếu chút nữa cô đã bị hù chết.

Cô còn tưởng rằng sắp mất đi đứa con gái này, không nghĩ tới con gái lại nhanh chóng tỉnh lại, nhưng mà Lục Mãn sau khi tỉnh lại hình như có chút khác biệt?“Mẹ, con không mệt”.

Lúc Lục Mãn nói chuyện liền nhìn về phía không trung, vừa rồi bầu trời còn không có một đám mây nào nhưng hiện tại đã giăng đầy mây đen.


“Mẹ, trời sắp mưa, chúng ta qua chỗ kia tránh mưa đi”.

“Trời mưa thật sao?”Lưu Chiêu Đệ khiếp sợ nhìn bầu trời nhanh chóng bị mây đen bao phủ, rất nhanh liền xuất hiện từng trận gió lớn càn quét bốn phía thổi tấm vải nhựa che ở trên lúa mạch kêu vù vù!Nói xong, Lục Mãn liền túm Trần Tú Phương chạy tới kho hàng cách sân đập lúa không quá xa để tránh mưa, lúc này, mọi người đều không dám nói thêm cái gì nữa.

Liền Lưu Chiêu Đệ cũng không dám nói chuyện, ánh mắt cô ta nhìn về phía Lục Mãn mang theo một tia kiêng kị, đứa ngốc này không biết vì sao lại khỏi bệnh, hơn nữa lại còn biết xem thời tiết.

“Cái kia, cháu gái à, cháu, cháu vừa mới, vừa mới nói cái kia?”Lưu Chiêu Đệ cũng chạy tới kho hàng theo mẹ con Lục Mãn, cô ta lắp bắp hỏi.

“Bác dâu cả, gần đây bác phải cẩn thận một chút”.


Nếu như không cẩn thận là sẽ có tai ương đổ máu.

Lưu Chiêu Đệ nghe rõ ẩn ý trong lời nói của Lục Mãn, nhưng cũng đúng là bởi vì nghe rõ nên cô ta mới thấy sợ hãi.

“Chị, có phải chị bị ngốc hay không, con nha đầu này thì biết xem tướng cái gì chứ?”Hứa Nguyệt Nhi khinh thường nhìn Lục Mãn một cái, với bộ dáng này mà còn nói biết xem tướng? Hứa Nguyệt Nhi lớn lên thanh tú, vóc dáng không cao, nhưng mà dáng người thon thả, sớm gả chồng, chồng cô ta là con trai nhà kế toán ở trong thôn, phụ trách việc ghi điểm.

Ngày thường cô ta vẫn luôn không hợp với Trần Tú Phương, lúc này nhìn thấy Lưu Chiêu Đệ dễ dàng như vậy đã tin tưởng nha đầu chết tiệt kia thì Hứa Nguyệt Nhi lại càng tức giận.

Tâm tư của Lục Mãn hiện tại lại chỉ để ý tới việc sau khi tầng mây đen kéo tới, nhanh chóng tính toán, sắc mặt lập tức biến đổi.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5: 5: Nói Trúng Lần 2


“Dương khí yếu, buổi trưa hư, lũ lụt vọt vào miếu Long Vương, không xong!”“Chính phương tây là cái gì?”“Chỗ đó là đập chứa nước ở cửa thôn”.

Trần Tú Phương hơi hơi sửng sốt, nhìn Lục Mãn đầy nghiêm túc.

“Mẹ, mau gọi người, chúng ta đi tới bờ sông, bờ sông đã xảy ra chuyện.

”Mọi người nghe được lời Lục Mãn nói thì đều có chút hoảng hốt, mưa to đột nhiên rơi xuống, mấy đứa trẻ con lại thường xuyên chơi ở bờ sông.

Lần này mưa to đột nhiên trút xuống, nhỡ may có đứa trẻ nào trượt chân rơi xuống nước, bọn họ nghĩ đến đây liền không dám nghĩ tiếp nữa.

“Mãn nha đầu a, cháu đây là xem không chính xác nên muốn chạy đúng không”.

Hứa Nguyệt Nhi nhìn thấy Lục Mãn nắm tay Trần Tú Phương muốn chạy ra bên ngoài liền lập tức tóm lấy Lục Mãn, không cho Lục Mãn rời đi.

“Buông ra.

”Lục Mãn vung tay Hứa Nguyệt Nhi ra.


“Nếu như không buông tay tôi ra, chờ tí nữa con trai thím xảy ra chuyện thì đừng có trách tôi không nhắc nhở thím”.

Vốn dĩ Lục Mãn không muốn nói, nhưng không nghĩ tới Hứa Nguyệt Nhi này lại nắm chặt lấy tay cô không bỏ, làm cho cô cực kỳ sốt ruột, nếu kéo dài thêm một lúc nữa thì đứa trẻ kia sẽ đánh mất tính mạng.

“Nha đầu chết tiệt, dám nguyền rủa con tao, tao muốn giết mày!”Hứa Nguyệt Nhi vừa nghe thấy lời Lục Mãn nói liền duỗi tay bắt Lục Mãn, Trần Tú Phương đánh bay tay của Hứa Nguyệt Nhi, lớn tiếng nói với mọi người.

“Mọi người mau đi tới bờ sông, vừa rồi trời mưa, bọn nhỏ tham lạnh, có lẽ lúc này đã xảy ra chuyện.

”Nghe được lời này, mọi người phục hồi tinh thần lại liền thi nhau chạy ra bên ngoài, không có cách nào, nhà nào cũng có con nhỏ, nếu như thực sự có con nhà ai xảy ra chuyện thì cha mẹ nó sẽ khóc chết mất.

Vì thế, một đám người cuống quít chạy tới bờ sông, khi bọn họ chạy tới bờ sông, nhìn thấy trong sông thực sự có một đứa trẻ giãy giụa ở trong sông.

Mọi người đều muốn cứu giúp, nhưng mà đứa trẻ kia cách bờ sông quá xa, dù bọn họ có muốn cứu giúp thì trong lúc nhất thời cũng không có cách nào cả.

“Thình thịch” một tiếng, Lục Mãn cũng nhảy vào trong sông.

Lúc này Hứa Nguyệt Nhi cũng chạy tới, sau khi cô ta nhìn thấy bộ dáng của đứa trẻ rơi trong sông thì lập tức ngồi thụp xuống mặt đất.

“Cẩu tử, cẩu tử, cẩu tử của mẹ”.


Lớn tiếng khóc hô lên, mọi người đều không thèm để ý tới Hứa Nguyệt Nhi, có người đi dọc theo bờ sông tìm con mình, có người thì nghĩ cách cứu giúp.

Lục Mãn nhanh chóng bơi tới chỗ đứa bé, cô tóm lấy cánh tay đứa bé, liều mạng bơi về phía bờ sông.

“Tiểu Mãn?”Trần Tú Phương lo lắng nhìn con gái, hai tay nắm chặt lại, hai mắt nhìn chằm chằm Lục Mãn trên mặt sông.

“Hô.

” Thân thể này vẫn là quá yếu, mới bơi có một tí như vậy mà đã mệt đến thở hổn hển, Lục Mãn chửi thầm trong lòng, béo này không phải béo thật, mà chỉ là mập giả tạo.

“Mau, mau bắt lấy cái cành cây này”.

Trần quả phụ không biết tìm được một cái cành cây vừa thô vừa dài từ đâu, đưa cành vây vào trong sông, hét lớn với Lục Mãn.

Lục Mãn nhìn thấy cành cây cách mình không xa, duỗi tay tóm lấy cành cây.

Mọi người đều chạy tới giúp đỡ kéo Lục Mãn và Cẩu tử lên bờ.

“Cẩu tử, cẩu tử của mẹ”.

Hứa Nguyệt Nhi nhìn thấy con trai được cứu lên, cô ta cũng không biết lấy sức lực từ đâu ra, đoạt lại con từ trong tay Lục Mãn rồi gào khóc lớn.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 6: 6: Cứu Đứa Bé


“Khóc cái gì khóc, nhìn xem Cẩu Tử thế nào rồi.

”Lục Mãn nhìn thấy biểu hiện của Hứa Nguyệt Nhi, lập tức nổi giận gầm lên một tiếng.

Giằng lấy đứa bé từ trong ngực cô ta, nhìn thấy đứa bé không còn hơi thở mỏng manh nào, cô bắt đầu làm hồi sức tim phổi cho đứa bé.

Hứa Nguyệt Nhi còn muốn nhào lên, bị mắt sắc của Trần quả phụ nhìn thấy lập tức vươn tay ra bắt được cánh tay cô ta.

“Nếu cô còn muốn ngăn cản Tiểu Mãn cứu người, Cẩu Tử nhà cô thật sự sẽ không còn sống nữa đâu.

”Hứa Nguyệt Nhi bị lời nói của Trần quả phụ làm cho sợ tới mức không dám cử động.

Mọi người cũng khẩn trương nhìn Lục Mãn, các cô đều là kẻ nhà quê chân đất, nên cũng không hiểu Lục Mãn đang làm cái gì.

“A……” Thời điểm mọi người nhìn thấy Lục Mãn thổi khí cho đứa bé, các cô vừa định kêu lên, đã bị Trần Tú Phương liếc mắt một cái sợ tới mức bưng kín miệng mình.

Chẳng lẽ Lục Mãn là thần tiên đầu thai, nếu không, vì sao cô phải thổi khí cho Cẩu Tử?Đó có phải là tiên khí?“Khụ khụ khụ.


”Cẩu Tử ho khan khiến mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Lục Mãn.

“Cẩu tử đã được cứu rồi, thím Chu ôm về nhà đi.

”Lục Mãn lau một chút nước mưa đang dính trên mặt, sau đó trầm giọng nói với Hứa Nguyệt Nhi.

Hứa Nguyệt Nhi lập tức quỳ xuống cảm ơn Lục Mãn, cô ta chỉ có một đứa con trai, nếu con trai không còn nữa, cô ta cũng không muốn sống nữa.

“Đừng, tôi không nhận nổi đâu.

”Lục Mãn vội vàng né tránh, Trần Tú Phương lập tức kéo con gái ra phía sau.

“Mọi người đều trở về tìm con của nhà mình, nếu có ai thấy đứa bé không ở nhà thì phải đi tìm luôn.

”Trần Tú Phương nói xong, mọi người lập tức giải tán, chỉ có Lưu Chiêu Đệ ở lại, nhìn Lục Mãn vừa rồi đem Cẩu Tử từ tay Diêm Vương kéo lại, có thể đoán thời tiết, có thể đoán họa phúc, đoán đâu trúng đó!Nếu thế thì chẳng phải bản thân sẽ thật sự là dữ nhiều lành ít hay sao?“Cháu gái, cháu cần phải cứu tôi.

”Lưu Chiêu Đệ kêu gào thảm thiết ôm lấy Lục Mãn.

Lục Mãn dùng sức giãy giụa nửa ngày cũng không thoát nổi.


“Bác dâu cả buông ra đi.

”Lục Mãn bất đắc dĩ nói với Lưu Chiêu Đệ, Trần Tú Phương cũng muốn gỡ tay co ta ra, nhưng mà cô ta nhất quyết không buông tay.

“Cháu gái, tôi sai rồi, cầu xin cháu, cứu tôi với.

”Lưu Chiêu Đệ kêu rên nói với Lục Mãn, Lục Mãn nhìn về phía Lưu Chiêu Đệ.

“Bác gái, bác nói ít đi, làm nhiều việc lên, đừng ở sau lưng người ta nói ra nói vào, có lẽ bác có thể tránh được hạn.

”Lục Mãn bất đắc dĩ nói, Trần Tú Phương dùng sức trừng mắt nhìn Lưu Chiêu Đệ.

“Cháu gái lớn yên tâm, tôi nhất định sẽ chú ý, tôi nhất định sẽ không nói ra nói vào sau lưng người ta.

”Lưu Chiêu Đệ nói lời bảo đảm với Lục Mãn.

Lục Mãn liếc cô ta một cái, đối với lời nói của Lưu Chiêu Đệ này, một chữ cô cũng không tin,Lưu Chiêu Đệ mặc kệ Lục Mãn có tin tưởng cô ta hay không, cô ta chỉ quan tâm là mình đã nhận được câu trả lời mình muốn lập tức ngượng ngùng buông lỏng đôi tay đang ôm Lục Mãn ra, xoay người chạy.

“Cái người này.

”Trần Tú Phương nhìn thấy vậy, ghét bỏ trừng mắt liếc nhìn bóng dáng Lưu Chiêu Đệ rời đi một cái.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 7: 7: Không Tin


“Con gái?” Trần Tú Phương bất an nhìn con gái, thấy con gái vừa mới ngẩng đầu nhìn về trời, dường như có loại cảm giác áp lực.

Lục Mãn ngước mắt nhìn về phía không trung, cái loại cảm giác áp lực này đến từ cảm giác của linh hồn, làm cô cảm thấy có chút không khoẻ, cô đã rất lâu rồi không có cảm giác như vậy.

“Mẹ, không có việc gì.

”Tuy rằng ánh mắt cô vẫn luôn nhìn về phía không trung không rời, nhưng cô vẫn chú ý đến cảm xúc của Trần Tú Phương.

“Con gái à, chúng ta về nhà thôi?”Mưa này không biết bao giờ mới hết, các cô cứ tiếp tục ở chỗ này dầm mưa có thể sẽ bị ốm.

“Được ạ.

”Lục Mãn gật đầu, lôi kéo Trần Tú Phương xoay người rời đi.


Chẳng qua vào thời điểm cô rời đi, cô lại ngước mắt nhìn về phía không trung thêm lần nữa, đám mây đen nhánh trên không trung dường như có một thân ảnh màu đen, thân ảnh màu đen kia lúc ẩn lúc hiện, mờ mờ ảo ảo giống như là một con rồng, cô nheo hai mắt lại, thời điểm muốn cẩn thận đánh giá, thân ảnh kia đã biến mất không thấy nữa.

Mưa to thật sự kéo dài một đêm, hơn nữa ngày hôm qua do chuyện Lục Mãn cứu Cẩu Tử, cô lại nổi tiếng thêm một lần nữa.

Chẳng qua, trước kia cô nổi tiếng là bởi vì đã đen béo xấu lại còn ngốc, hiện tại nổi tiếng lại là tiếng tốt, hơn nữa, dường như còn biết đoán mệnh xem tướng.

Đại đội Hồng Kỳ cũng bởi vì có Lục Mãn nên lúa mạch mới không bị mưa xả trôi.

Nhưng mà chung quanh thôn đã có rất nhiều nơi không có vận khí tốt như vậy, rất nhiều nơi đều bị mưa xả trôi lúa mạch.

Ngày hôm sau, mọi người ăn xong cơm sáng là bắt đầu đi làm việc, một vài người phụ nữ lại tiếp tục đi sân đập lúa để phơi lúa mạch, những người còn lại thì lại xuống ruộng để gieo trồng hạt ngô.

“Tiểu Mãn, cháu thật sự có thể xem tướng sao?”Lục Mãn vẫn giống như trước đây đi theo Trần Tú Phương bắt đầu làm việc, mẹ con hai người vừa mới tới sân đập lúa, đã bị một đám người vây quanh, mọi người mồm năm miệng mười ở nơi đó hỏi Lục Mãn một vài vấn đề.


“Tiểu Mãn, cháu có thể tính mệnh cho tôi được không?”Một thanh âm khác đè thấp nói nhỏ bên cạnh Lục Mãn, khiến cô mở to hai mắt nhìn.

“Bác gái, cháu không biết đoán mệnh.

”Ngày hôm qua về đến nhà, Lục Mãn mới hiểu biết được hiện trạng bây giờ của bản thân, cô cũng không dám đem thân phận huyền học đại sư ở kiếp trước ra nói, cô không muốn bị mời đi uống trà.

“Cháu gái, không phải ngày hôm qua cháu cứu Cẩu Tử còn biết xem thời tiết hay sao?”Người bác gái kia không tin tưởng lời nói của Lục Mãn nên không buông tha nói vài câu khiến Lục Mãn cau mày.

“Tôi nói này bà của Đại Trụ Tử, bà có phải bị ngốc hay không, trước kia nó vốn dĩ bị ngốc thì làm gì biết đoán mệnh, ngày hôm qua chẳng qua là mèo mù vớ phải chuột chết thôi.

”Hứa Nguyệt Nhi không muốn người khác nhắc tới chuyện Lục Mãn cứu Cẩu Tử nhà mình, cô ta cau có khó chịu liếc mắt nhìn Lục Mãn một cái rồi nói.

Lục Mãn liếc mắt nhìn thấy một vùng mây đen trên đỉnh đầu Hứa Nguyệt Nhi, không nói gì, nhưng ánh mắt của cô đầy ẩn ý, khiến trong lòng Hứa Nguyệt Nhi hơi lo sợ bất an.

Chẳng lẽ cô ta lại chuẩn bị gặp phải chuyện gì?Cô ta vừa định há mồm dò hỏi, lập tức nghĩ đến lời của mình vừa nói ra, đành phải nuốt vấn đề mà mình định hỏi xuống.

“Bác nói này cháu gái, có phải ngày hôm qua cháu nói lung tung đúng không, cháu nói tôi sẽ gặp xui xẻo, vậy xui xẻo đang ở đâu?”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 8: 8: Đánh Nhau


Lúc này Lưu Chiêu Đệ cũng đến đây, đúng lúc cô ta nhìn thấy mọi người đều vây quanh hai mẹ con Trần Tú Phương và Lục Mãn, cô ta bĩu môi rồi nghĩ rằng Lục Mãn dọa nạt mình, nói cô ta sẽ gặp chuyện xui xẻo, không phải bây giờ cô ta vẫn rất tốt hay sao?Lục Mãn nhìn lại người bác gái này thêm một lần nữa, miệng lưỡi lợi hại như vậy lại lập tức muốn bắt đầu rồi, cái xui xẻo mà cô ta gặp phải cũng ở ngay trước mắt rồi.Nhưng mà, vận xui của Lưu Chiêu Đệ là vừa gây họa cho mình cũng gây họa cho người.“Bác gái, không phải bác không tin sao?”Lục Mãn lạnh lùng nói, Lưu Chiêu Đệ nhìn đến thần sắc thản nhiên của Lục Mãn, không biết vì điều gì mà khiến đáy lòng cô ta có chút bất an, nhưng mà nghĩ đến việc trước kia Lục Mãn chính là một kẻ ngốc, cô ta cũng thấy có phần chắc chắn mình đúng.Cô ta ngẩng đầu ưỡn ngực, mỉa mai nhìn Lục Mãn.“Cháu chỉ là mèo mù gặp chuột chết mà thôi.”Nói xong, cô ta chắp tay sau lưng, đi tìm những người có mối quan hệ không tồi với cô ta, cả một đám thích buôn dưa lê bán dưa chuột.Sau đấy các cô tản ra rồi nhanh chóng bắt đầu phơi nắng lúa mạch.Lục Mãn cũng với Trần Tú Phương hỗ trợ phơi lúa mạch, đúng lúc này, Lục Mãn nghe được lời nói mỉa mai của người bác gái kia.“Có một số người ấy à, chỉ thích thông đồng với người đàn ông khác.”Lục Mãn nghe được lời này, nhíu mày, cô ngẩng đầu nhìn lại, lập tức nhìn thấy Lưu Chiêu Đệ đang ở cùng Hứa Nguyệt Nhi.

Hai người đang châm chọc một người quả phụ trong thôn.

Quả phụ kia Lục Mãn cũng biết, là Trần quả phụ ở đầu thôn đông được gọi là Trần Quế Hoa.


Người đàn ông của cô ấy vào khoảng thời gian trước đi ra ngoài đào sông gặp chuyện ngoài ý muốn mà qua đời, Trần quả phụ hiện tại ở vậy nuôi lớn bọn trẻ con.Trong thôn mặt mọi người thấy nhà Trần quả phụ không có đàn ông, cô nhi quả phụ, nên thấy Trần quả phụ có yêu cầu hỗ trợ gì mà có thể giúp thì lại thuận tay giúp đỡ.“Đứa nhỏ này chắc gì đã phải nòi giống của nhà họ Trần.”Lưu Chiêu Đệ cũng là vì cái này, mới nói Trần quả phụ như vậy.Lục Mãn nghe được những lời này, trong lòng cảm thấy bất an.

Cô nhìn về phía Trần quả phụ, nheo đôi mắt lại nhìn về phía bụng cô ấy, nhẹ giọng nói:“Đến rồi.”Trần quả phụ nghe được lời Lưu Chiêu Đệ nói, con mắt đỏ lên trực tiếp bổ nhào vào người Lưu Chiêu Đệ.“Cho mày dám nói bậy này.”Một cái tát giáng xuống mặt Lưu Chiêu Đệ.


Cô ta còn chưa kịp phản ứng đã thấy trên mặt bỏng rát.

Lục Mãn cũng không dám nhìn, cô nhắm mắt lại bởi vì cô biết, Lưu Chiêu Đệ này muốn gặp xui xẻo đây mà.“Trần quả phụ, tao liều mạng với mày.”Lưu Chiêu Đệ phản ứng lại, cũng bắt đầu phản kháng.

Hiện tại Trần quả phụ một mình nuôi lớn đứa trẻ mười mấy tuổi, mọi người trong thôn có đôi khi sẽ quan tâm giúp đỡ cô nhi quả phụ hai người một chút, nhưng chủ yếu mọi việc vẫn là Trần quả phụ cắn răng dựa vào chính mình.Nhà Lưu Chiêu Đệ có đàn ông gánh vác, cô ta làm việc còn thích lười biếng vì vậy sức lực không thể bằng Trần quả phụ..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 9: 9: Sảy Thai


Trần quả phụ cũng không hé răng, một tay tóm tóc Lưu Chiêu Đệ, một cái tay khác nhân cơ hội thừa dịp Lưu Chiêu Đệ không chú ý, không phải cào cấu cô thì cũng là cào vào mặt Lưu Chiêu Đệ, hoặc là nhân cơ hội véo thịt trên người Lưu Chiêu Đệ, véo chỗ nào đau chỗ đó.

Lưu Chiêu Đệ đau kêu trời kêu đất, còn Trần quả phụ lại không rên một tiếng nào.

“Được rồi, đều dừng tay.

”Trần Tú Phương cau mày, đau đầu nhìn hai người Lưu Chiêu Đệ cùng Trần quả phụ đánh nhau.

Hai người vẫn như cũ làm theo ý mình, Trần quả phụ còn muốn dạy dỗ Lưu Chiêu Đệ thêm, còn Lưu Chiêu Đệ lại là uất nghẹn muốn xử lý Trần quả phụ.

“Còn không kéo ra, đều đứng ở nơi đó làm gì cái gì?”Khi nói chuyện, Trần Tú Phương tới trước mặt hai người, cô tự mình giữ chặt chị dâu của mình Lưu Chiêu Đệ, còn Trần quả phụ lại nhân cơ hội một lần nữa xé miệng Lưu Chiêu Đệ, sau đó lui về phía sau hai bước.

Lưu Chiêu Đệ đau đến nỗi nhe răng trợn mắt, cô ta oán hận nhìn Trần Tú Phương.


“Làm loạn cái gì, có phải ghét bỏ công việc phơi lúa mạch nhẹ nhàng đúng không? vậy thì ra đi cùng đám đàn ông trồng trọt đi.

”Trong nhóm người này Trần Tú Phương vẫn rất có uy tín, sau khi cô nói ra, Lưu Chiêu Đệ cũng không dám nổi điên nữa.

Cô ta che lại mặt mình, cái cảm giác đau đớn nóng rát kia khiến cô ta cẩn thận sờ mặt mình một chút.

Khi cô ta nhìn thấy trên những ngón tay mình vương đầy máu, ánh mắt cô ta lập tức biến đổi.

“Chị dâu, về sau chị nên cẩn thận một chút, mẹ của Cẩu Thặng cũng không có cái tính như chị nói đâu.

”Trần Tú Phương trầm mặt phê bình Lưu Chiêu Đệ, đều đã lớn tuổi rồi, con cái đều sắp kết hôn đến nơi rồi mà vẫn không biết giữ mồm giữ miệng.

“Quế Hoa, cô cũng không nên đánh nhau như thế.

Lần sau nếu là có người làm trò nói xấu sau lưng cô, cô cứ đến tìm tôi, ai dám nói bậy về cô, tôi sẽ khiến cho họ đi dọn nhà vệ sinh.


”Sau khi Trần Tú Phương dạy dỗ bọn họ một trận, lại an ủi Trần quả phụ một chút, chuyện này mới qua đi.

Lúc này hai người mới coi như chấp nhận chuyện này, hai người vừa mới yên tĩnh thì Trần quả phụ ôm bụng ngồi xổm trên mặt đất.

Lục Mãn nhìn thấy vậy, trong lòng lại nhảy lên một lần nữa.

Cô vừa mới nhìn thấy, đường con cái của Trần quả phụ có thay đổi, vốn dĩ nên có một hình dáng của một đứa bé, hiện tại mơ hồ thấy đường con cái của Trần quả phụ có nhiều thêm một lượng lớn khí bao phủ, điều này cũng không phải là chuyện tốt gì.

Giây tiếp theo, sắc mặt Trần quả phụ lập tức trắng bệch, mồ hôi lạnh đầy mặt quỳ rạp xuống đất!Trong lòng cô bỗng thấy không được yên ổn.

“Mẹ, nhanh chóng tìm bác sĩ, trong bụng thím Trần có đứa bé.

”Sau khi cô nói xong khiến cho người đang hùng hùng hổ hổ là Lưu Chiêu Đệ bỗng nhiên sắc mặt trắng nhợt, nằm liệt trên mặt đất.

Trần quả phụ càng ôm bụng, trong miệng vẫn luôn nhắc mãi cứu đứa bé của tôi, cứu đứa bé của tôi.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 10: 10: Giữ Thai


Trần Tú Phương nghe nói như vậy cũng không thể không lo lắng, bà ấy vội vàng đi tìm bác sĩ trong thôn, về phần Lục Mãn, cô giả vờ lấy từ trong túi ra nhưng thực tế thứ cô lấy ra chính là lá bùa bên trong pháp khí không gian mà cô mang đến, cũng không có cách nào, nếu đứa bé trong bụng của góa phụ Trần không cứu được, vậy thì không chỉ Lý Chiêu Đệ không gặp may mà ngay cả cha cô cũng gặp phiền phức.

"Thím, thím có nghe cháu nói không"Lục Mãn lấy ra lá bùa, cô còn cầm lấy cái chén nằm trên cái bình sứ trong nhà mình, đổ vào một ít nước sau đó đặt lên mặt đất, cô thuận tay vung lên, lá bùa mở ra cũng lập tức tự bốc cháy, chiêu thức ấy khiến cho sắc mặt những người vây xem đều lộ ra vẻ khiếp sợ.

Lúc này Lục Mãn cũng bất chấp, góa phụ Trần đang ôm lấy bụng của mình.

"Thím, có thể nghe được.

"Bà ấy cắn răng nói, hiện tại bụng của bà ấy rất đau, bà ấy nhìn Lục Mãn cầu xin.

"Thím, nếu thím tin tưởng cháu thì uống hết chén nước này nhé.

"Bên trong có tro của lá bùa giữ thai mà cô mới làm, có lẽ người khác sẽ nói đây là mê tín, nhưng lúc này, cô không thể không làm vậy.

Cô sợ chờ bác sĩ đến đây thì đứa nhỏ trong bụng của góa phụ Trần cũng sẽ không còn.

"Đưa thím.


"Góa phụ Trần cắn răng nói, lúc này bà ấy đã ứa ra mồ hôi lạnh vì đau, Lưu Chiêu Đệ, chờ tôi, chờ tôi, chờ tôi sinh xong đứa nhỏ.

Giờ phút này, góa phụ Trần hận không thể ăn Lưu Chiêu Đệ, Lưu Chiêu Đệ ngồi dưới đất sắc mặt tái nhợt, bà ta cũng sợ, vào giờ phút này bà ta cũng đang cầu nguyện cho đứa nhỏ trong bụng của góa phụ Trần có thể giữ được, nếu không, góa phụ Trần sẽ xé xác bà ta.

"Cẩn thận.

"Lục Mãn cẩn thận đút nước cho góa phụ Trần, sau khi góa phụ Trần uống hết chén nước kia thì bụng cũng không còn cảm giác đau nữa, kể cả cảm giác đau quặn bụng dưới cũng không còn.

"Thím, đây là bùa bình an và bùa giữ thai, thím mang theo bên người đi.

"Lục Mãn nhìn sắc mặt của góa phụ Trần cũng không còn khó coi nữa, cô mới thở phào nhẹ nhõm, cô thật sự rất lo sẽ không giữ được đứa nhỏ trong bụng của góa phụ Trần nữa.

"Cảm ơn cháu.

"Giờ phút này, góa phụ Trần thật lòng nói lời cảm ơn với Lục Mãn, nếu không có cô, có lẽ đứa nhỏ trong bụng của bà ấy không chừng sẽ không giữ được.

Lục Mãn vội lắc đầu, cô giúp đỡ bà ấy chủ yếu bởi vì chuyện này liên quan đến Lưu Chiêu Đệ.


"Bác gái cả, bác đi đâu vậy?"Vào lúc cô nghĩ đến Lưu Chiêu Đệ, khóe mắt cô chợt nhìn thấy bà ta đang tính chuồn êm, Lục Mãn cảm thấy không còn gì để nói, cả làng lớn như vậy mà ngay cả cha mẹ chồng của góa phụ Trần còn không biết góa phụ Trần mang thai, nếu bọn họ biết Lưu Chiêu Đệ đã làm chuyện gì, không chừng bọn họ sẽ liều mạng với Lưu Chiêu Đệ.

Cô nghĩ lúc này nên giải thích trước, sau đó nghĩ cách bồi thường một chút cho góa phụ Trần, đem chuyện này đè xuống hoặc xử lý cho tốt để cầu xin người ta tha thứ.

Còn hành vi muốn chuồn êm này của bà ta sẽ khiến cho những gì cô vừa làm đều uổng phí.

"Bác! ?"Lưu Chiêu Đệ nghe Lục Mãn gọi có hơi giật mình một chút, sau đó nở nụ cười lấy lòng với Lục Mãn.

"Bác đi vệ sinh.

"Dù sao cũng không thể nói bà ta tính trốn được, nghĩ đến việc bà ta có thể sẽ phải bồi thường cho góa phụ Trần thì lòng bà ta đã đau không thể tả.

Dù sao bà ta cũng thấy đứa nhỏ của góa phụ Trần đã an toàn, nên bà ta mới đứng lên xem như không có việc gì, bà ta không lo bỏ chạy còn ở lại chỗ này làm gì.

"Bác gái, bác cứ chờ cho bác sĩ đến khám cho thím Trần xong rồi thì bác hãy đi vệ sinh.

"Lục Mãn nhìn về phía Lưu Chiêu Đệ nhẹ nhàng nói, nhưng tất cả mọi người đều nhận ra thái độ của cô.

Lưu Chiêu Đệ vốn muốn phản bác, nhưng vào lúc bà ta nhìn thấy ánh mắt Lục Mãn nhìn mình khiến bà ta sợ đến mức không dám nói câu nào.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 11: 11: Tát Cho Mấy Cái


"Bác sĩ đến rồi, bác sĩ đến rồi.

"Trần Tú Phương cầm tay của bác sĩ vội chạy đến, đi theo sau bà còn có cha mẹ chồng của góa phụ Trần.

Khi bà Trần đến nhìn thấy góa phụ Trần đang nằm trong lòng Lục Mãn, sắc mặt xem như vẫn ổn, trên người cũng không có vết máu nào, bà thở phào nhẹ nhõm, có trời mới biết đứa con trai duy nhất của bà đã mất do đào sông, bọn họ vốn muốn con dâu tái giá, nhưng con dâu không đồng ý còn nói muốn chăm sóc cho cháu trai, bản thân bà luôn cảm thấy mình thiếu nợ con dâu, mà lúc này con dâu còn đang mang thai, còn bị người ta đẩy ngã, bà Trần nắm lấy tóc của Lưu Chiêu Đệ.

Bốp bốp bốp, tận mấy cái tát, Lưu Chiêu Đệ muốn vùng vẫy ra nhưng khi bà ta nhìn thấy ánh mắt hung ác nham hiểm của bà Trần, bà ta đã sợ đến mức rụt cổ lại.

"Cô nên cầu nguyện cho Quế Hoa nhà chúng tôi không sao đi, nếu không, tôi xé xác cô.


"Bà Trần thật sự có ý như vậy, nhưng mà khi bà nhìn thấy Lục Mãn ôm con dâu nhà mình, còn có Trần Tú Phương vừa đi tìm bác sĩ, bà ấy cũng chỉ mạnh miệng thuận tay bỏ qua cho Lưu Chiêu Đệ mà đi qua xem con dâu.

Lưu Chiêu Đệ che mặt, không dám nói lời nào, bà ta lúc này rất muốn tìm một lỗ để trốn vào.

Trần Tú Phương nhìn thấy nhưng cũng không dám nói lời cầu xin gì.

"Con dâu của bà cũng không gặp chuyện gì nặng, chỉ có điều vẫn phải tẩm bổ một chút.

"Thầy thuốc bắt mạch cho góa phụ Trần gần nửa ngày trời, ông ấy có hơi bất ngờ nói, ông ấy còn tưởng đứa nhỏ trong bụng của góa phụ Trần này có lẽ đã mất, dù sao Trần Tú Phương cũng vừa nói góa phụ Trần đau đến đổ mồ hôi, ông ấy còn đang lo lắng không ngờ sắc mặt của góa phụ Trần lúc này đã tốt lên không ít, mà đứa nhỏ cũng không sao.

"Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn bác sĩ.

"Bà Trần nghe nói như vậy, cầm lấy tay của bác sĩ còn đi chân trần nói lời cảm ơn với ông ấy không ngừng, bác sĩ chỉ biết lắc đầu.

"Tôi cũng chưa làm gì.

"Thậm chí ông ấy còn chưa châm cứu xuống, nên ông ấy cũng không thể mặt dày nhận công lao này của mình.

Chỉ có điều, ông ấy có chút tò mò, đứa nhỏ trong bụng của góa phụ Trần cuối cùng sao có thể giữ lại được?"Thím, thím đưa con dâu của thím về nghỉ ngơi trước đi, mấy ngày tới cũng đừng để cô ấy làm việc.


"Trần Tú Phương trừng mắt hung hăng liếc Lưu Chiêu Đệ một cái, rồi mỉm cười lấy lòng với bà Trần.

Bà Trần cũng biết chuyện này không liên quan đến Trần Tú Phương, bà cũng trừng mắt hung hăng liếc nhìn Lưu Chiêu Đệ một cái, chuyện này chưa tính xong.

Nhìn thấy nhà họ Trần đi rồi, Trần Tú Phương mới thở phào nhẹ nhõm.

"Chị cả, chị tự suy nghĩ làm sao đến xin lỗi với góa phụ Trần đi.

"Trần Tú Phương nhìn thấy vẻ đắc ý lộ ra trên khuôn mặt của Lưu Chiêu Đệ, bà lạnh giọng nói, chuyện này làm ồn ào lớn như vậy, nếu không giải quyết tốt sẽ có ảnh hưởng đến chồng của bà.

"Tôi, chẳng phải cô ta cũng không xảy ra chuyện gì sao?"Khi Lưu Chiêu Đệ nhìn thấy góa phụ Trần rời đi, cũng đã không còn chuyện gì nên bà ta không chịu nhận lỗi của bản thân nữa.

"Chị có đi hay không.


"Trần Tú Phương cũng chẳng muốn phản ứng với đối phương, vì cô đã sớm biết rõ tính tình này của bà ta.

"Tiểu Mãn, cháu đến xem giúp bác gái bị gì được không?"Lúc này, mọi người đang ở sân đập lúa cũng vây quanh bên người tiểu Mãn, các bác ấy đều nhìn thấy Lục Mãn lấy ra lá bùa bảo vệ đứa nhỏ trong bụng của góa phụ Trần, nên lúc này, ai cũng không dám nói đây là tuyên truyền mê tín dị đoan, mọi người lúc này còn hận không thể để cho Lục Mãn xem giúp bọn họ.

"Tôi nói bà Chu này, bà ở đây làm ồn ào thêm cái gì, không thấy đứa nhỏ nhà người ta mệt sao!"Vợ của Ngô Ái Quốc nhìn dáng vẻ khó xử của Lục Mãn, bà ấy có ghét bỏ nhìn vợ của Chu Thiết Trụ một cái.

Người phụ nữ đã có chồng này lúc nào cũng giỏi lợi dụng, khi kêu bà ta làm việc thì chạy rất nhanh, không thì cũng đau chỗ này đến chỗ nọ.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 12: 12: Lấy Thịt Dụ Dỗ


“Mọi người đều không làm việc nữa à?”Trần Tú Phương nhìn thấy tình cảnh này, gào lên với bọn họ, mọi người thấy sắc mặt của Trần Tú Phương đen thui, lập tức giải tán đi làm việc.

Lục Mãn nhẹ nhàng thở ra, cô không quá quen với cảnh tượng như vậy, đời trước ở phương diện huyền học, cô là từ nhỏ đã thể hiện ra thiên phú kinh người, mấy mươi năm sau, người có thể giao tiếp với cô đều là người có thân phận, tình huống giống như ngày hôm nay làm cô suýt chút nữa ứng phó không được.

……“Anh họ, anh có nghe nói không?”Mục Vệ Đông thần bí tiến đến bên người Quý Tử Duệ, Quý Tử Duệ cũng không nâng đầu lên, tiếp tục làm việc.

“Anh họ, em nghe nói, cô con gái ngốc của nhà đại đội trưởng kia thế mà lại biết bói toán.

”Quý Tử Duệ nghe được lời này, ngước mắt lên không tán đồng nhìn Mục Vệ Đông, Mục Vệ Đông khó hiểu nhìn về phía Quý Tử Duệ, hình như anh ấy không nói sai gì đúng không?“Đại đội trưởng rất tốt, con gái của ông ấy chỉ phản ứng chậm hơn người bình thường một chút thôi.


”Quý Tử Duệ vô cùng biết ơn Lục Kiến Nghiệp đã săn sóc bọn họ, anh cũng không biết những thanh niên trí thức ở nơi khác sinh hoạt ở trong thôn như thế nào, hiện tại đại đội Hồng Kỳ chỉ còn lại hai thanh niên trí thức bọn họ, những người khác có thể đi đều đã đi rồi, không phải bọn họ không có năng lực trở về, mà là anh không muốn trở về.

Trở về lại có thể làm gì chứ, anh trở về, ngoại trừ ông nội, bà nội thật lòng thương yêu anh ra thì đám ‘người nhà’ kia cũng không còn ai quan tâm anh.

Anh không thích vẻ mặt thương hại và chán ghét của những người khác.

Anh còn nhớ rõ, có một lần anh rơi vào bẫy rập, là đại đội trưởng và con gái của ông ấy cứu anh lên, hơn nữa lúc đó cứu anh lên, cô bé ấy còn cho anh viên kẹo sữa bò, anh cũng không biết vì sao lúc đó mình lại nhét kẹo sữa bò vốn không thích vào trong miệng, nhưng vị ngọt ngào kia vẫn luôn chảy vào trong trái tim anh.

“Anh họ, có phải anh chú ý sai vấn đề rồi không?”Mục Vệ Đông bất lực nhìn về phía Quý Tử Duệ, khi còn nhỏ anh họ cũng không xui xẻo như vậy, mặc kệ là làm cái gì, anh ấy đều sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hơn nữa, mấy năm nay số lần anh ấy gặp xui xẻo càng ngày càng nhiều, mỗi lần xảy ra chuyện cũng càng ngày càng nghiêm trọng, thậm chí có mấy lần nguy hiểm đến tánh mạng của anh ấy.


Anh ấy nghĩ đến lời đồn đãi trong thôn hai ngày nay, anh ấy muốn cho cô bé kia giúp anh họ mình xem thử.

“Em muốn nói cái gì?”Ánh mắt của Quý Tử Duệ bình tĩnh giống như một mặt hồ phẳng lặng, khi không biết lúc nào mình sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn mất đi tính mạng, anh ấy đã không còn hy vọng gì đối với tương lai.

“Anh họ, anh xem này, cô ấy biết bói toán, không phải có thể giúp anh xem thử vấn đề của anh hay sao?”Mục Vệ Đông không muốn buông tha cho bất luận cơ hội nào, anh ấy muốn thử xem sao.

“À.

”Quý Tử Duệ à một tiếng, sau đó tiếp tục làm việc.

Mục Vệ Đông thấy vậy thở dài, đồng thời cũng quyết định mặc kệ phải trả giá thế nào thì anh ấy cũng phải để cô con gái ngốc nhà đại đội trưởng xem giúp anh họ của anh ấy.

p/s: Quý Tử Duệ không phải nam chính.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 13: 13: Đi Xem


Anh ấy không muốn anh họ tử khí âm trầm chờ chết, rõ ràng anh họ của anh ấy thông minh như vậy, rõ ràng anh có thể làm ra thành tựu, nhưng bởi vì thường xuyên xảy ra xui xẻo mà xuất hiện đủ chuyện ngoài ý muốn, nên anh mới phải lựa chọn xuống nông thôn.

……“Anh là?”Lục Mãn tan làm đi theo Trần Tú Phương về nhà, cô ở nhà có chút nhàm chán nên chuẩn bị đi dạo trong thôn, nhân tiện nhìn xem tình huống trong thôn này, nào ngờ vừa mới bước ra khỏi cửa đã bị một người đàn ông trẻ tuổi ngăn cản, từ trong trí nhớ của nguyên chủ cũng không tìm thấy tin tức của người đàn ông này.

“Xin chào, tôi là Mục Vệ Đông, là thanh niên trí thức trong thôn.

”Sau khi tan làm, Mục Vệ Đông lập tức chạy đến gần nhà đại đội trưởng, anh ấy là đặc biệt tới tìm Lục Mãn.

Nếu nói ngay từ đầu anh ấy chỉ có ý định thử xem, nhưng là hiện tại, ngay khi anh ấy nhìn thấy thần thái đạm nhiên kia trên người Lục Mãn, còn có đôi mắt linh động kia, anh ấy đã thay đổi ý định.


“Có việc?”Lục Mãn gật đầu tỏ vẻ mình đã biết, nhưng mà hình như bọn họ không thân đúng không?“Chuyện là, tôi, tôi muốn nhờ cô thỉnh giúp một chút có được không?”Lúc Mục Vệ Đông nói ra lời này, gương mặt lập tức đỏ bừng.

Lục Mãn nhíu mày, cô nhìn về phía Mục Vệ Đông, phát hiện trên người Mục Vệ Đông có mây tía nhàn nhạt, mây tía như vậy cũng không phải người bình thường có thể có được.

Ngoại trừ hoàng đế ra, cũng chỉ có trên người một ít đại thần linh tinh tiếng tăm lừng lẫy mới có, nhưng mà trên người Mục Vệ Đông thế mà lại có mây tía, cho dù chỉ là một tia, nhưng cũng đủ thuyết minh về sau thanh niên trí thức trước mắt này sẽ có thành tựu không nhỏ.

“Chuyện gì?”Cô tò mò không biết rốt cuộc vì sao Mục Vệ Đông lại tới tìm cô?“Tôi, anh họ của tôi cũng là thanh niên trí thức, anh ấy thường xuyên gặp xui xẻo, có rất nhiều lần suýt chút nữa mất đi tính mạng, tôi, tôi muốn nhờ cô xem giúp cho anh họ tôi.

”Mục Vệ Đông càng nói càng lưu loát, đặc biệt là khi anh ấy nhìn thấy trên gương mặt Lục Mãn không hề có chút ý không kiên nhẫn gì, anh ấy càng liên tục bảo đảm.


“Cô yên tâm, chỉ cần cô có thể giúp đỡ, chuyện thù lao gì đó không thành vấn đề.

”Mục Vệ Đông vỗ ngực nói, anh ấy không thiếu tiền, cũng không thiếu phiếu.

Lục Mãn nghe được lời này, ánh mắt sáng lên, muốn nói từ khi cô đi vào thế giới này có cái gì không tốt thì chính là phương diện ăn uống thật sự quá khó khăn.

Điều kiện nhà bọn họ đã được xem là tốt, nhưng hằng ngày vẫn phải ăn bánh bột ngô, đủ loại đồ ăn nhưng không có chút vị thịt nào.

Cô là người không thịt không vui, nhưng mà bên này của bọn họ muốn có thịt thì chỉ có thể đi mua.

“Đi thôi.

”P/s: Quý Tử Duệ không phải nam chính.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 14: 14: Vòng Tay Có Vấn Đề


Nghĩ đến thịt, đôi mắt của Lục Mãn lập tức sáng lên.

Mục Vệ Đông có chút kinh ngạc khi nhìn thấy Lục Mãn có phản ứng tương phản lớn như vậy, trong lúc nhất thời có chút ngẩn ngơ.

“Không phải nói muốn tôi xem giúp anh họ anh sao, đi thôi.

”Lục Mãn trợn trừng mắt, cuối cùng Mục Vệ Đông cũng phục hồi tinh thần lại.

“Đi, đi.

”Mục Vệ Đông ở phía trước dẫn đường, Lục Mãn đi theo phía sau anh, chỉ chốc lát sau, hai người bọn họ đã đến nơi ở của thanh niên trí thức.


“Lúc này nơi ở của thanh niên trí thức chỉ còn lại hai người tôi và anh họ của tôi thôi.

”Mục Vệ Đông thấy anh họ không đi, anh ấy cũng quyết định ở lại đây với anh họ, anh ấy lo lắng lỡ như anh họ xảy ra chuyện gì thì ngay cả một người hỗ trợ chăm sóc cũng không có.

Anh họ muốn anh ấy quay về không phải chỉ một lần, nhưng mà anh ấy không đồng ý.

“Vệ Đông?”Quý Tử Duệ nghe thấy tiếng động, nhìn thấy Lục Mãn thì có chút ngẩn ngơ, ngay sau đó anh nhìn về phía Mục Vệ Đông với anh mắt không tán đồng, Mục Vệ Đông sợ đến mức rụt cổ lại.

“Anh họ?”Anh ấy lấy lòng cười với Quý Tử Duệ, Quý Tử Duệ trừng mắt liếc nhìn anh ấy một cái.

“Xin lỗi, gây phiền cho cô rồi, tôi không có việc gì.


”Quý Tử Duệ không tin trên thế giới này thực sự có người biết bói toán.

Lục Mãn không phản ứng Quý Tử Duệ, hai mắt của cô nhìn Quý Tử Duệ chằm chằm, mây tía trên người Quý Tử Duệ lóe sáng đến mức có thể làm người ta mù mắt, người như vậy sao có thể có vấn đề chứ?Ngay sau đó, cô nhíu mày, ánh mắt cũng nhìn về chuỗi Phật châu trên cổ tay của Quý Tử Duệ.

Rõ ràng là vòng tay tử đàn do đắc đạo cao tăng để lại, nhưng vì sao hiện tại lại bị khắc hoạ trận pháp đổi vận?“Đồng chí Lục, vòng tay của anh họ tôi làm, làm sao vậy?”Mục Vệ Đông nhìn thấy Lục Mãn ngây ngẩn nhìn chằm chằm vòng tay trên tay anh họ, không khỏi có chút lo lắng.

Vòng tay này là đồ vật duy nhất lúc trước mợ để lại cho anh họ.

“Vòng tay này của anh đã từng bị ai đó đụng vào sao?”Lục Mãn nhíu mày hỏi, trận pháp đổi vận này cũng không dễ khắc họa như vậy, tay nghề không tinh vi thì sẽ không thể khắc hoạ thành công, mặc dù nói cô có thể tùy tay làm ra được, nhưng loại đường ngang ngõ tắt như vậy, cô sẽ không dùng.

“Vòng tay này có vấn đề?”Quý Tử Duệ lộ vẻ mặt u tối hỏi, đây là kỷ vật duy nhất mẹ anh để lại cho anh tưởng niệm.

P/s" Việc quan trọng nhắc lại 3 lần, Quý Tử Duệ không phải nam chính.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 15: 15: Đẩy Mạnh Tiêu Thụ


“Vòng tay này đã được đại sự trong chùa khai quang, đeo lâu dài rất tốt cho sức khoẻ.

”Lục Mãn nói đến đây tạm dừng một chút, rồi sau đó nhìn về phía Quý Tử Duệ.

“Còn gì nữa?” Vốn dĩ đeo lâu rất tốt cho sức khỏe, nhưng sao bây giờ anh lại xui xẻo như vậy?“Chiếc vòng tay này của anh có khắc phù văn.

” Vật này nếu xử lý không khéo, có thể dễ dàng mất mạng.

Người đàn ông này thực sự xui xẻo.

Quý Tử Duệ nhìn thấy ánh mắt đáng thương của Lục Mãn, khóe miệng giật giật một chút.

“Làm thế nào để phá giải nó?”Quý Tử Duệ nhìn chiếc vòng với cảm xúc phức tạp, đó là thứ duy nhất mẹ anh để lại cho anh, của hồi môn của mẹ anh và những đồ dùng trước đây của bà đều không còn nữa, khi mẹ anh qua đời thì anh vẫn còn nhỏ.

Cũng không biết của hồi môn cùng vật dụng đã bị tiêu hủy hay là bị ba mình cất đi, mọi thứ đều không còn.

“Muốn phá giải rất đơn giản.


” Lục Mãn hếch cằm ngạo nghễ nhìn Quý Tử Duệ, Quý Tử Duệ nghi hoặc nhìn sang Lục Mãn, Lục Mãn trợn mắt nhìn Mục Vệ Đông, Mục Vệ Đông vội vàng lấy từ trong túi ra một xấp tiền còn có mấy tấm phiếu, anh ta cũng chưa thấy đó là phiếu gì mà đều đưa cho Lục Mãn.

Lục Mãn nhìn thấy số tiền trong tay, cho Mục Vệ Đông một ánh mắt tán thưởng.

Khóe miệng Quý Tử Duệ giật giật, anh không ngờ con gái đội trưởng sau khi khôi phục lại thần trí thì tham tiền đến như vậy.

Đừng tưởng anh không nhìn thấy, vốn Lục Mãn chỉ muốn đếm tiền, nhưng sau đó không biết vì sao lại đè nén ý nghĩ đếm tiền, cô tiếc nuối liếc nhìn tờ tiền trong tay.

“Đưa vòng tay của anh cho tôi.

”Lục Mãn vươn tay ra nói, Quý Tử Duệ tháo vòng tay từ trên cổ tay ra, đặt vào trong tay Lục Mãn.

Lục Mãn hài lòng gật đầu với hành động của Quý Tử Duệ, cô lấy ra một lá bùa từ trong không gian và tùy ý ném nó lên chiếc vòng, tờ giấy bùa đột nhiên bùng cháy, Quý Tử Duệ kinh ngạc nhìn về phía Lục Mãn, Mục Vệ Đông thậm chí trợn mắt há hốc mồm, cằm muốn rơi xuống đất.

“Được rồi.

”Khi lá bùa cháy hết, phù văn đổi mệnh trên chiếc vòng tay trực tiếp biến mất, trong một tứ hợp viện nào đó ở thủ đô, một người đàn ông ngồi trong phòng tối đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.


“Sư phụ.

”Một thanh niên ngồi cách đó không xa vội vàng đỡ lấy người đàn ông, người đàn ông từ trong túi móc ra một viên đan dược nhét vào trong miệng, sau khi ngồi xuống lại bắt đầu bấm đốt tay tìm hiểu nguyên nhân gây ra, nhưng cho dù gã ta có bấm đốt ngón tay tính toán như thế nào thì cũng không thể tìm được vấn đề.

“Sư phụ?”Nhìn thấy người đàn ông nhíu mày, thanh niên trẻ tuổi lại lần nữa gọi một tiếng.

“Không có việc gì.

”Trong lòng người đàn ông cảm thấy có chút bất an, gã ta không nghĩ ra vấn đề, chỉ có thể nói tu vi của đối phương cao hơn mình, nhưng những người Hoa Quốc có tu vi cao hơn gã chỉ có mấy người, rốt cuộc là ai phá hư trận pháp gã ta lưu lại chứ?“Các anh còn yêu cầu phục vụ gì khác nữa không?”Lục Mãn có chút không tha nhìn chiếc vòng gỗ đàn hương, chiếc vòng tốt như vậy lại không được khắc trận pháp, thật đáng tiếc.

“Có phục vụ gì?”Quý Tử Duệ nhìn về phía Lục Mãn, bộ dáng không tha khi cô gái nhỏ nhìn chiếc vòng tay của anh liền cảm thấy có chút buồn cười.

Nhưng quan trọng hơn hết, những viện huyền bí mà bản thân anh không tin trên thế giới này có lại thật sự xảy ra.

Có lẽ trong tương lai, anh có thể nhìn thấy quỷ quái hoặc một thứ gì đó.

“Vẽ trận pháp đó?” Lục Mãn mắt trợn trắng: “Tôi chính là đại sư.

”Xem thường ai chứ, đừng tưởng rằng cô không nhận ra ánh mắt nghi ngờ của tên này đánh giá cô ngay từ đầu, phỏng chừng nếu Mục Vệ Đông không có ở đây, có lẽ cô đã bị đối phương xem như tên lừa đảo.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 16: 16: Ai Động Tay Chân


“Vậy thì đại sư, ngài xem anh họ của tôi nên vẽ trận pháp gì mới tốt?” Mục Vệ Đông nịnh nọt hỏi Lục Mãn, anh ấy hy vọng một là trận pháp đổi vận hoặc là trận pháp bình an.

“Trận pháp bình an tương đối thích hợp.

” Lục Mãn đối với nghề nghiệp của mình rất có lòng tin, vẽ một cái trận pháp cũng là chuyện nhỏ.

“Vậy thì vẽ trận pháp bình an.

”Quý Tử Duệ nhẹ giọng nói, anh còn chưa quên vòng tay của mình vì sao lại có vấn đề.

Tuy nhiên, vì báo thù, anh cũng không ngại từ từ tới.

“Đại sư, ngài có bùa bình an gì đó không, tôi muốn cầu một ít.

”Mục Vệ Đông hạ thấp tư thái, lúc này anh ấy có chút lo lắng cho sự an nguy của gia đình mình.


Anh ấy chưa bao giờ nhìn thấy một sự kiện kỳ ​​diệu như vậy trước đây và anh cũng không bao giờ tin rằng trên đời này có những người có thể bấm đốt tay tính, anh ấy luôn cho rằng những thầy bói là những kẻ dối trá tuyên truyền mê tín phong kiến.

“Có, mười đồng tiền một tấm.

”Lục Mãn lúc này suy nghĩ tới giá cả, quyết định bán mười đồng tiền một tấm trước đi.

“Vậy cho tôi mười tấm.

”Nói xong, Mục Vệ Đông lại lấy trong túi ra một xấp tiền, đếm qua, vừa đúng một trăm.

“Được rồi.

” Lục Mãn nhận lấy tiền, trên mặt lộ ra nụ cười hớn hở, oa oa oa, nhiều tiền như vậy, cô có thể mua thật nhiều thịt ăn.

Càng nghĩ càng vui vẻ, động tác lấy bùa của Lục Mãn cũng rất nhanh chóng, giả vờ lấy từ trong túi ra mười tấm bùa bình an, nhưng thực ra là lấy từ trong không gian ra.

“Một lá bùa, có thể ngăn cản được một lần công kích trí mạng.

”Ngay khi Lục Mãn nói điều này, đôi mắt của Mục Vệ Đông sáng lên.

Anh ấy vội vàng đoạt lấy những lá bùa trong tay Lục Mãn, cẩn thận xem xét.

Lục Mãn nhìn thấy bộ dáng không có tiền đồ của Mục Vệ Đông, ném cho anh ấy một cái nhìn chán ghét.

“Sau khi lá bùa không còn hiệu quả, nó sẽ hóa thành tro.

” Lục Mãn dặn dò một câu, đưa ánh mắt nhìn lên người Quý Tử Duệ.

Ngay sau đó cô lập tức nhắm hai mắt lại, mơ hồ nhớ tới kiếp trước, tất cả người đàn ông có mây tía trên người đều là cao tầng quyền thế, hoặc là thành đạt trong sự nghiệp.


Đáng tiếc kiếp trước nàng phạm phải ba khuyết điểm, bởi vì tiết lộ quá nhiều thiên cơ, mãi mãi cô đơn một mình cho đến khi chết.

Ai, thật quá đáng tiếc.

Nghĩ đến số tiền cô kiếm được ở kiếp trước, chỉ cần vượt quá một ngàn thì nó sẽ biến mất vì đủ loại lý do.

Lục Mãn ôm ngực đau khổ.

“Được rồi, đại sư.

”Mục Vệ Đông thật cẩn thận nhét bùa chú vào trong túi, Lục Mãn lại lần nữa trợn tròn mắt.

“Vòng tay này để lại chỗ tôi trước, chờ đến khi tôi vẽ xong trận pháp sẽ gửi lại cho anh.

”Lục Mãn quyết định về nhà, bằng không ba mẹ sẽ đến tìm cô.

“Được.

”Quý Tử Duệ gật đầu đồng ý, Mục Vệ Đông lại lộ ra vẻ kinh ngạc, bởi vì chiếc vòng tay này là bảo bối của anh họ, ngay cả anh ấy cũng không thể chạm vào, vậy mà bây ngờ anh họ lại dứt khoát giao ra như vậy.

“Hẹn gặp lại.


”Lục Mãn nghe được Quý Tử Duệ đồng ý, cô cầm lấy vòng tay, vẫy vẫy tay với hai người, sau đó quay người chạy đi.

“Anh họ?”Nhìn thấy Lục Mãn rời đi, Mục Vệ Đông thu hồi nụ cười cợt nhả trên gương mặt, thần sắc ngưng trọng nhìn Quý Tử Duệ.

“Người phụ nữ kia động tay.

”Quý Tử Duệ cụp mắt xuống, che đi ánh sáng lạnh lẽo trong mắt anh, mẹ anh không còn nữa, của hồi môn của mẹ anh cũng chưa tìm thấy, những thứ khác cũng không còn, anh vẫn chưa tìm được những thứ đó.

Trước kia là anh không quan tâm, nhưng hiện tại anh lại không muốn tiện nghi cho người phụ nữ kia cùng con của bà ta.

“Anh họ, nghe nói của hồi môn của mợ cùng đồ vật đều bị mẹ em cất vào trong hầm ở căn tứ hợp viện trước đây của mợ.

”Mục Vệ Đông chần chờ một chút, nói cho Quý Tử Duệ những tin tức mình đã sớm biết, trước đây anh họ không quan tâm đến bất cứ điều gì, sau khi ông ngoại biết rằng mợ đã qua đời, ông ấy lo lắng rằng anh họ sẽ bị bắt nạt, vì vậy ông ấy đã yêu cầu thu hồi hết của hồi môn của mợ.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 17: 17: Hãm Hại


“Thật sao?” Quý Tứ Duệ về phía Mục Vệ Đông, anh vẫn luôn cho rằng đồ vật của mẹ mình bị người phụ nữ đoạt lấy, hiện tại ngoài ý muốn nghe được tin tức như vậy.

“Đúng vậy, em tưởng ông ngoại và cậu đã nói với anh rồi chứ.

” Mục Vệ Đông ngập ngừng nói, trước đây cái gì anh họ cũng không để ý, điều duy nhất để ý đến là cái vòng tay mà anh ấy đang đeo, hơn nữa mợ cả có rất nhiều đồ, mấy năm trước không thích hợp để lấy ra.

“Mẹ và ông ngoại bàn bạc nhưng lúc đó cậu cả không đồng ý.

”Mục Vệ Đông nghĩ đến những việc mà cậu Quý Huân đã làm, anh ấy lại cảm thấy chán ghét, nhưng mà đó là cậu ruột của anh ấy, cho nên điều duy nhất anh ấy có thể làm là bảo vệ anh họ thật tốt.

Gương mặt của Quý Tử Duệ phức tạp, từ trước tới nay anh vẫn luôn cho rằng người phụ nữ kia chiếm lợi về của hồi môn và đồ vật của mẹ mình, nhưng không ngờ đồ vật đều được cô anh giữ lại.

“Mẹ nó, vậy ngôi nhà mà khi anh rời đi là do cô chuẩn bị cho anh?”Quý Tử Duệ nghĩ tới thời điểm khi anh quyết định xuống nông thôn, cô của anh đã đưa anh đến một tứ hợp viện.

“Đúng vậy, bên trong hầm còn có mật thất, mấy thứ kia đều ở trong đó, mẹ em không hề lấy dù chỉ một món đồ.


”Mẹ thương anh họ, anh ấy cũng thương anh họ, những đó đồ vốn là của anh họ cho nên anh ấy cũng không cần chúng.

Về phần cha cũng không biết những chuyện mà mẹ làm.

“Anh phải đi về.

”Không thể để cho người phụ nữ chiếm được món hời, trước đây anh nghĩ số phận của mình vốn như vậy, anh nghĩ đến có thể do kiếp trước làm chuyện xấu cho nên mới xui xẻo như vậy, nếu một người đã chấp nhận số phận dù cho có người nói gì cũng cảm thấy đây là do bản thân, anh làm sao có thể không hận.

“Anh họ, anh nên trở về từ sớm.

” Nghĩ đến Quý Tử Vân, Mục Vệ Đông cũng không thể ghét được.

“Con nhóc đáng ghét kia, con làm cái gì vậy?”Bên này Quý Tử Duệ và Mục Vệ Đông đang nói chuyện, Lục Mãn không biết chuyện này, cô còn chưa vào đến cửa đã nhìn thấy mẹ cô lúng túng hoảng hốt chạy ra từ trong phòng, lúc Trần Tú Phương nhìn thấy con gái, duỗi tay nhéo lỗ tai con gái.

“Con nhóc thối, con đi ra ngoài sao không nói sao không nói với mẹ một tiếng?”Làm bà lo lắng vô cùng, bà còn bảo cả con trai và người lớn đi ra ngoài tìm cô.


“Ha ha, mẹ, buông tay ra đi, đau, đau.

” Lục Mãn nhón mũi chân, Trần Tú Phương trọn trắng mắt liếc cô một cái.

Bà còn chưa ra tay mà con nhóc này đã kêu đâu rồi.

“Mẹ, chúng ta vào nhà được không?”Lục Mãn nhìn thấy hàng xóm xung quanh đang ngó đầu ra nhìn, hơn nữa hai ngày gần đây, cô cũng nổi bật ở trong thôn, cô có cảm giác nếu cô dám lấy ra nhiều tiền như vậy ở trong sân, nói không chừng ngày mai cả làng đều biết chuyện cô kiếm tiền.

Chờ đợi cô chỉ có thể là những ngày tháng rắc rối.

Đoán mệnh, không phải có thể dễ dàng tính cho người khác như vậy, mệnh càng tính càng mỏng, những lời này không phải nói đùa, cũng không phải nói để từ chối.

Có vài người trong thôn vì mấy chuyện ngày hôm nay mà cố tình tìm cô để muốn cô đoán mệnh cho bọn họ.

“Mẹ cũng muốn xem vào nhà rồi con còn có thể nói cái gì.

”Trần Tú Phương tức giận thả lỏng tai con gái, kéo cô vào trong nhà, vào trong phòng bà ngồi xuống chiếc giường đất, nổi giận đùng đùng nhìn con gái mình.

“Ha ha, mẹ xem đây là cái gì?”Lục Mãn nhìn ra được mẹ đang tức giận, lấy hai xấp tiền Mục Vệ Đông đưa, Trần Tú Phương nhìn thấy nhiều tiền như vậy, ngay lập tức ngạc nhiên, sau đó lại thay đổi sắc mặt.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 18: 18: Tiền Ở Đâu


“Chuyện này, số tiền này, tiền ở đâu mà ra?” Nhiều tiền như vậy, sắc mặt Trần Tú Phương tái nhợt nhìn con gái: “Cái này không phải con nhặt đấy chứ?”Nghĩ đến số tiền này có thể là do con gái nhặt được, cô lôi kéo cánh tay con gái, cầm số tiền này đi ra ngoài.

Lục Mãn cầm lấy tay Trần Tú Phương, an ủi vỗ nhẹ bả vai mẹ.

“Mẹ theo như mẹ nói, có nhà ai có nhiều tiền như vậy để ném đi sao?”Mắt Lục Mãn trợn trắng, trong thôn làm gì có nhà ai nhiều tiền như vậy để ném.

“Vậy, vậy số tiền này ở đâu ra?” Trần Tú Phương nắm chặt số tiền kia trong tay, trong lòng lo lắng hỏi.

Đây cũng không phải một số lượng nhỏ, trên cơ bản trong thôn không ai có nhiều tiền như vậy.

“Là do con gái mẹ kiếm được.

”Lục Mãn nâng cầm, ưỡn ngực, vỗ vỗ ngực mình kiêu ngạo nói.

Đây chính là dựa vào bản lĩnh của cô mới kiếm được.

“Con kiếm như thế nào?”Không lẽ có người nhìn thấy con gái nhà mình ngốc nghếch, cho nên lấy số tiền này để vu khống cho con gái?Nghĩ đến chuyện này, cô buông tay con gái, tuy rằng Lục Mãn không biết mẹ muốn làm gì, nhưng nhìn thấy mẹ đã buông tay, cô cũng không buông tay mà bắt lấy tay mẹ.

Mẹ cầm lấy số tiền cẩn thận nhìn xem nửa ngày.


“Không phải giả.

”Những lời này làm cho Lục Mãn phì cười một tiếng.

“Mẹ, lúc nào con nói đây là tiền giả?” Lục Mãn nửa khóc nửa mếu nhìn Trần Tú Phương, Lục Mãn cô cần tiền giả làm cái gì? “Hơn nữa chẳng lẽ mẹ nghĩ có người dám cầm tiền giả lừa con gái mẹ sao?Vậy thì đơn giản giống như thắt cổ - không muốn sống nữa.

“Con còn không nói, số tiền này ở đâu mà ra?”Trần Tú Phương đập cho Lục Mãn một một cái, Lục Mãn oan ức mong đợi nhìn Trần Tú Phương.

Trần Tú Phương trừng mắt nhìn Lục Mãn một cái: “Còn không nói nhanh” còn ở đây giả vờ cái gì?Lục Mãn thấy được ánh mắt uy hiếp của mẹ, vội vàng cười cười với mẹ để lấy lòng.

“Ha ha, đây là tiền con kiếm được khi phát hiện ra một vấn đề trên người một thanh niên tri thức"Lời này của Lục Mãn vừa nói ra, Trần Tú Phương vốn không tin đây là tiền thật đang kiểm tra lại tiền bỗng dừng lại.

“Là con quỷ xui xẻo kia, hai ba ngày lại xảy ra chuyện?”Trong đầu Trần Tú Phương bỗng hiện ra hình ảnh Quý Tử Duệ mỗi ngày đều bị xui xẻo.

“Con xem được cái gì?”Mặt Trần Tú Phương đầy tò mò hỏi, từ trong túi Lục Mãn lấy ra một chiếc vòng tay gỗ tử đàn của Quý Tử Duệ.

Trần Tú Phương nhìn cái vòng tay, sắc mặt lại biến đổi.


“Cái này, đây không phải là của thằng nhóc đó sao?” Con lấy làm cái gì?Bà không tin con gái nhà mình lấy trộm đồ, bà rất tin tưởng con gái mình.

“Cái vòng này đã bị người khác động tay động chân, con xử lý một chút, bọn họ dùng một số tiền lớn, yêu cầu con khắc cho bọn họ một bùa bình an.

Vòng tay bằng gỗ tử đàn khắc bùa bình an có hiệu quả hơn là vẽ bùa nhiều, trên vòng gỗ tử đàn đã khắc bùa bình an, có thể tránh được mười lần công kích trí mạng.

“Cái này?” Còn có thể lừa được.

Trần Tú Phương cảm thấy không đáng tin mấy?“Phía trên có khắc bùa đổi vận.

” Lục Mãn rũ mi mắt, che đi ánh mắt sắc bén.

Mặc kệ như thế nào, một số người thích đi đường tắt đúng là vẫn tồn tại.

Bọn họ không lo lắng sẽ gặp báo ứng sao?Hay là bọn họ tự tin có đủ bản lĩnh để bảo vệ bản thân?Ác giả ác báo hy vọng những người đó có thể giải quyết tốt.

“Bùa đổi vận?”Nhìn thấy bộ dáng khó hiểu của Trần Tú Phương, cô khẽ giải thích.

“Chính là đem những điều may mắn trên người Quý Tử Duệ lên trên người khác, cho nên anh ta mới đen đủi như vậy.

”Lục Mãn có bản lính này nhưng sẽ không bao giờ dùng đến.

“Còn có chuyện này sao?”Sống lưng Trần Tú Phương ớn lạnh, cái này đúng là khó lòng phòng bị.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 19: 19: Đổi Mệnh


“Có.

”Lục Mãn nghiêm mặt nói, thật sự có rất nhiều đồ vật đường ngang ngõ tắt, rất khó để đề phòng.

“Mấy đồ vật đường ngang ngõ tắt này cần phải có điều kiện.

”Lục Mãn hy vọng thông qua chuyện này sẽ cảnh tỉnh cho cha mẹ mình.

“Muốn bố trí một ít đồ vật đường ngang ngõ tắt, chẳng hạn như ngày sinh, móng tay và tóc, còn có thể là máu.

”Lục Mãn trầm giọng nói, loại đồ vật đường ngang ngõ tắt này thật sự có rất nhiều, cô cũng hiểu được không ít.

Cô không hy vọng cha mẹ mình sẽ gặp được, đồng thời cũng không hy vọng bạn bè của mình sẽ gặp được.

“Móng tay và tóc?”Sắc mặt Trần Tú Phương lập tức tái nhợt, bà nghĩ đến mấy ngày trước anh trai cả của mình dẫn chị dâu đến đây, nói đến đây nhìn Tiểu Mãn, sau đó khi hai người đang nói chuyện, chị dâu có nhắc đến mái tóc của bà ấy dài, nói muốn cắt tóc cho hai người bọn họ.


“Làm sao vậy?”Nhìn thấy sắc mặt của Trần Tú Phương tái nhợt, Lục Mãn do dự hỏi.

“Hai ngày trước, cậu cả cùng mợ cả của con tới đây, nói cái gì mà thấy tóc của cha và mẹ dài, cho nên cắt tóc cho hai chúng ta, sau lại, còn nói cái gì nhân tiện cắt móng tay.

”Lục Mãn nghe được lời này, trong lòng lộp bộp một chút, cô bắt đầu nghiêm túc đánh giá tướng mạo của mẹ mình.

“Mẹ?” Lục Mãn nheo lại hai mắt, thần sắc ngưng trọng, ngay vừa rồi, tướng mạo của mẹ cô đã thay đổi.

“Tiểu Mãn?” Trần Tú Phương nắm thật chặt Lục Mãn, sắc mặt Tiểu Mãn thật khó coi, anh cả và chị dâu rốt cuộc đã làm cái gì với bọn họ?Còn chồng bà thì sao? “Tiểu Mãn, ba con?” Trần Tú Phương lo lắng nhìn con gái.

“Không sao đâu ạ, không có việc gì, mẹ, đừng lo lắng, còn có con ở đây rồi.

”Người này là lão tử treo cổ tự tìm cái chết sao, lại có người dám ở trước mặt cô tính kế hại người nhà của cô!“Tiểu Mãn?”Sắc mặt Trần Tú Phương tái nhợt, hai tay run rẩy, nắm chặt tay con gái, trên người còn đổ mồ hôi.

Bà không dám nghĩ, rốt cuộc anh trai và chị dâu đã làm với bọn họ, dù sao cũng không phải chuyện tốt.


“Mẹ, mẹ yên tâm, đây chỉ là một trường hợp nhỏ thôi.

”Lục Mãn quyết định buổi tối giúp cha mẹ thoát khỏi trận pháp đổi mệnh, về phần tại sao cô nói cha mẹ mình có trận pháp đổi đời, chính là rất đơn giản, bởi vì hai ngày trước khi cô nhìn thấy khuôn mặt của mẹ mình, đó vẫn là một cuộc sống may mắn sung túc và trường thọ, nhưng hôm nay nó đã trở thành bộ dạng sắp chết đột tử ở tuổi 40.

Khuôn mặt của một người sẽ thay đổi theo thời gian, nhưng dù có thay đổi thế nào đi nữa thì cũng không thay đổi từ phúc thọ trường thọ thành một cuộc đời đột tử.

Trừ phi người này làm chuyện tội ác tày trời, nhưng mẹ của cô lại không làm gì.

“Đừng lo lắng.

”Nhìn hai tay vẫn còn run rẩy của Trần Tú Phương, Lục Mãn trở nên chán ghét ông cậu bà mợ chưa bao giờ gặp mặt.

“Mẹ, mẹ không sao.

”Trần Tú Phương áp chế sợ hãi trong lòng, bà hiện tại thậm chí muốn đi qua hỏi bọn hắn tại sao lại dùng thủ đoạn như vậy đối phó bọn họ.

“Mẹ, mẹ đừng sợ, cũng đừng lo lắng.

”.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom