Cập nhật mới

Dịch Trở Về Thập Niên 70 Dùng Huyền Học Làm Giàu

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,745
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 141: C141: Có khách đến


Thời điểm mấy người Phó Đại Dũng đến nơi thì trời cũng đã tối, Trương Vĩ vẫn còn đang nán lại để hỗ trợ bốc dỡ hàng, chưa có rời đi. Bởi vì lái xe sau khi trả khách còn có nhiệm vụ khác cho nên hắn cũng nhanh chóng đi xuống, hỗ trợ người Phó gia vận chuyển đồ đạc.(Truyện được đăng duy nhất tại:https://.wattpad.com/user/PhmQuangV).

Phó Nghiêu đang nằm ngủ khì khì, có lẽ là lần đầu tiên đi xa như vậy cho nên hắn có chút say xe, lúc dừng xe còn phun một lần, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch hẳn đi. Phó Miểu thấy bộ dáng tiểu đệ nhà mình nhợt nhạt thì nhanh chóng đi lên bế hắn xuống, sau đó đặt ở trên giường, lấy chăn đệm ra, đắp cho hắn ngủ.

"Ai nha! Sớm biết như thế này thì ta thà rằng ngồi xe lửa cùng các ngươi còn hơn, đi xe vận tải kiểu này quả thật đúng là chịu tội mà, không nói đến việc trên đường đi xóc nảy không ngừng, Tiểu Thổ còn phun một lần, khiến ta phải một mạch ngồi im, tê dại hết cả người, một cử động nhỏ cũng không dám."

Vương Thục Mai ngồi ở trên ghế sa lông, vừa thả lỏng người vừa cảm thán.

"Nương! Về sau ngươi chịu khó ngồi xe nhiều một vài lần thì tốt rồi, yên tâm là cái này có thể luyện ra được. Ngươi xem tiểu cô của ta kìa, nhìn nàng vẫn rất tốt nha."

Phó Diễm rót cho Vương Thục Mai một chén nước, mỉm cười nói.

"Ta hả? Kì thật ta cũng rất khó chịu, nhưng sau khi nghỉ ngơi một lát thì liền cảm thấy thoải mái hơn mà thôi. Nếu nói không ảnh hưởng gì thì phải nói đến hai tiểu nha đầu kia kìa, bọn chúng trên suốt dọc đường đều nhí nhảnh hoạt bát, không hề mệt mỏi chút nào, giờ vẫn còn tâm trạng chạy chơi bên ngoài kia kìa."

Phó Đại Ny đứng bên cạnh, đang giúp đỡ chuyển mấy thứ đồ vật nhỏ linh tinh vào, thấy cháu gái nói vậy thì phì cười, chỉ vào Phó Vi, Phó Dung mà nói.(Truyện được đăng duy nhất tại:https://.wattpad.com/user/PhmQuangV).

"Tỷ! Ngồi xe chơi thật là vui quá trời! Có thể nhìn thấy bao nhiêu là cảnh đẹp, lần sau ta cũng vẫn muốn ngồi xe tiếp hihi!".

Phó Vi đưa mắt thấy nương mình đang nói xấu thì kêu ầm lên.

"Đúng! Trên xe chơi rất vui. Đây còn là lần đầu tiên ta được ngồi trên xe vận tải lâu như vậy đấy!".

Phó Dung cũng hớn hở đi lên cướp lời.

"Vậy được! Lần sau có cơ hội thì sẽ để cho các ngươi ngồi đủ, cố gắng học thật giỏi, nay mai thiếu gì cơ hội, đúng không nào?".


Phó Diễm nhìn hai tiểu muội muội nhà mình nói chuyện ríu rít, bất chợt trong lòng dâng lên cảm giác phấn khởi. Mấy năm gần đây, Phó Vi cùng Phó Dung đã mạnh dạn hơn rất nhiều, tính cách càng ngày càng hào phóng đáng yêu, hơn nữa sức ăn cũng rất tốt cho nên bộ dạng cả hai nhìn qua đã cao lớn hơn không ít. Sau khi thu dọn xong chỗ ở, cũng cần phải nhanh chóng tìm một trường học mới cho các nàng, năm nay Phó Vi đã bắt đầu lên lớp năm còn Phó Dung thì vào lớp bốn.

"Các ngươi còn ở đây mà nhàn thoại hả? Để mai rồi nói sau đi, nhanh đến hỗ trợ chuyển đồ xuống để cho người ta còn đi làm việc khác nữa chứ, bên ngoài còn gần đầy một xe kia kìa, chuyển những cái nhỏ trước đi, cái nào to nặng quá thì để lại đó chúng ta chuyển sau cũng được!".

Phó Đại Dũng ôm một va li to chứa đầy quần áo tiến vào sảnh, thấy mọi người đang rôm rả thì khẽ nhướn mày, lầm bầm nói.

"Cha! Chúng ta đi ngay đây! Ngài ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi đã."

Phó Diễm cùng Phó Miểu thấy lão cha nói vậy thì nhanh chóng đứng lên, chạy ra ngoài hỗ trợ. Đến khi người một nhà xong việc thì bên ngoài đã không còn sớm nữa. Ai nấy nhanh chóng rửa ráy mặt mũi chân tay qua loa, sau đó chọn một gian phòng bất kì rồi đi ngủ. Phòng nào cũng đã được trang bị giường tủ đầy đủ, chỉ cần trải chăn chiếu ra là có thể ngủ luôn. Hôm nay là ngày đầu tiên đến đế đô, cả đại gia đình đều nghỉ ở gian tiền viện bên ngoài.

...

Lúc này Bạch Mặc Thần cũng đã mang theo Lâm Hướng trở về đại viện bên trong quân khu. Thời điểm Lâm Hướng nhìn thấy Bạch Mặc Thần lái xe vào bên trong mà không cần khai báo thì cực kì khiếp sợ, hắn trăm triệu lần không nghĩ tới đội trưởng nhà mình lại có thể một mạch đưa hắn vào thẳng bên trong quân khu của bộ chỉ huy như vậy.(Truyện được đăng duy nhất tại:https://.wattpad.com/user/PhmQuangV).

Vừa vào cửa, nhìn thấy Bạch Hùng tươi cười đứng đón thì Lâm Hướng lại càng kinh ngạc, đây không phải là.... đây không phải là người mà ai cũng có thể tùy ý nhìn thấy ở quân khu sao? Cho dù chưa bao giờ gặp mặt nhưng hắn đã có cơ hội nhìn qua ảnh của các lão tướng quân trong phòng truyền thống của đơn vị...người này.. người này chính là Bạch lão tướng quân trong truyền thuyết?? Ôi trời ơi!!.

"Đội trưởng... ngươi....ngươi... Chuyện lớn như vậy mà ngươi cũng không thèm nói cho chúng ta, giấu diếm tất cả mọi người lâu như vậy. Lần này ta đến đây, vốn dĩ còn muốn hỏi xem, về sau ngươi có tính toán gì không? Mấy người bọn ta còn cùng nhau góp tiền vào để giúp ngươi tìm một vị trí trong công xưởng quốc doanh. Không nghĩ tới... vậy mà.."

Sau khi cơm nước xong, thời điểm Lâm Hướng cùng Bạch Mặc Thần đi dạo trên đường, hắn lúc này mới bắt đầu hồi thần, quay sang trách móc đội trưởng.

"Hình như là ta còn chưa nói cho ngươi biết là tháng sau ta sẽ làm thủ tục nhập học vào khoa tâm lý học của Đại học Bắc Kinh ( Bắc Đại, cùng trường với ai đó nhé ♥ ^^) đúng không nhỉ?".

Bạch Mặc Thần cười cười, từ trước đến giờ hắn vẫn luôn là người nói năng cực kì thận trọng, mãi đến khi nhận được thư trúng tuyển rồi thì mới nói cho gia gia cùng nãi nãi nhà mình, khỏi phải nói hai người bọn họ cao hứng như thế nào, chỉ hận không thể ngay lập tức chiếu cáo cho toàn bộ thiên hạ biết mà thôi.


Hắn vẫn luôn hành xử bình tĩnh trong mọi tình huống, chỉ thỉnh thoảng khi đối mặt với những người đã từng là chiến hữu của mình thì mới lộ ra chút bộ dáng của thanh niên, có chút đắc ý, có chút phấn khởi tự cao.

"Trời ạ! Ta nói này đội trưởng! Ngươi cũng thật sự có thể kìm nén cảm xúc a?! Việc vui lớn như vậy mà ngươi cũng không thèm nói...Chuyện này thật quá tốt rồi, không nghĩ tới đội trưởng ngươi làm gì cũng có thể tìm được thành công a!".

Lâm Hướng quả thực cao hứng muốn chết rồi, không người nào biết được rằng, sau khi đội trưởng bị ép bắt buộc phải xuất ngũ, trong lòng hắn có bao nhiêu khổ sở.

"Đó là đương nhiên, haha! Ngươi vào học viện cũng phải cố gắng mà học tập nhé, chẳng mấy chốc mà được thăng chức đâu."

Bạch Mặc Thần vừa cười vừa vỗ vai Lâm Hướng.

"Ta phải về viết thư cho mấy thằng nhóc kia mới được, nói cho bọn hắn biết tin tốt này. Đúng rồi! Đội trưởng! Trong lúc ngươi đi trị bệnh thì có nhận được mấy phong thư đấy, hình như là vị tiểu bằng hữu kia của ngươi gửi đến. Ta có mang đến cho ngươi nè. Khi nào trở về qua phòng ta lấy nhé."

"Thư của ta hả?".

Bạch Mặc Thần bất chợt nghĩ tới mấy bức thư của mình bị gửi trả về.

"Đi! Chúng ta về nhà trước."

"Ai ai... không ăn vịt nướng nữa sao? Sắp đến lượt chúng ta rồi nè?".

Lâm Hướng đang đứng xếp hàng chờ mua đặc sản vịt quay Bắc Kinh, thấy Bạch Mặc Thần buông lại một câu rồi quay người đi thì hốt hoảng, nhanh chóng đuổi theo.


"Ngày mai lại đến."

Bạch Mặc Thần cũng không quay đầu lại.

Về đến nhà, hắn nhanh chóng bảo Lâm Hướng đưa thư cho mình rồi quay về phòng đóng cửa lại. Mở thư ra, xem hết một lượt, Bạch Mặc Thần liền khẽ thở dài. Nhìn ngày tháng bên trên, tất cả đều gửi đến sau ngày hắn bị thương, tổng cộng ba lá thư, trong thư nàng hỏi thăm sức khỏe của hắn có tốt hơn không, riêng phong thư cuối cùng, gần đây nhất, bên trong nàng báo cho hắn nàng đã thi đậu vào khoa khảo cổ của Bắc Đại.(Truyện được đăng duy nhất tại:https://.wattpad.com/user/PhmQuangV).

Bạch Mặc Thần đặt thư xuống, trên mặt không nén nổi ý cười. Trong lòng hắn tự hỏi, không biết tiểu nha đầu ra vẻ thành thục năm đó hiện tại khi trưởng thành có bộ dáng như thế nào nhỉ? Có phải hay không đã cao lớn rất nhiều, có phải hay không vẫn là bộ dáng cao lãnh đó. Liệu nàng có trách hắn chậm chạp không hồi âm thư của mình hay không? Nghĩ vậy, Bạch Mặc Thần nhẹ hít vào một hơi, trước đây vẫn nghe người ta hay nói là "cận hương tình kiếp" có lẽ chính là nói đến tâm tình lúc này của hắn đi.

...

Phó gia cứ như vậy, mất hai ba ngày mới thu thập phòng ở tương đối ổn thỏa, lúc rảnh rỗi, mọi người còn tranh thủ đi ra ngoài, mua thêm ít đồ vật trang trí tranh ảnh này nọ. Rốt cục cuối cùng mọi thứ cũng đâu vào đấy, toàn bộ căn nhà trong ngoài đã ra hình ra dạng, hơn nữa mọi người cũng đã tự tìm được gian phòng ở thích hợp cho mình.

Vừa xong xuôi thì cũng là lúc Phó Đại Tráng dẫn theo nhi tử Phó Giải Phóng nhà mình đến đế đô. Bởi vì Sư Mẫn còn muốn ở lại chiếu cố cặp song sinh, cho nên hắn phải đi thăm dò trước, chờ khi nào thu thập mọi thứ ổn thỏa thì sẽ đón ba mẹ con nàng đến sau. Phó Đại Tráng nhìn địa chỉ trên thư, tìm đến tòa nhà năm gian sừng sững trước mặt. Hắn ngây cả người, ơ, căn nhà này... có nhầm không nhỉ?.

"Cha! Căn nhà to như thế này có phải nhà của đại bá hay không a? Hay là chúng ta đi nhầm?".

Phó Giải Phóng tóm tay cha mình, giọng nói non nớt tò mò hỏi.

"Địa chỉ ghi đúng là chỗ này rồi, ngươi đứng yên ở đây, để cha đi lên gõ cửa hỏi xem."

Không đợi Phó Đại Tráng kịp tiến lên thì cửa bên trong liền tự động mở ra, Phó Sâm vươn đầu ra nhìn xung quanh một vòng.

"Nhị thúc a! Thật đúng là ngươi! Tiểu Hỏa vừa nói có khách tới, bảo ta đi ra ngoài mở cổng. Ta còn chưa tin, nguyên lai là ngươi."

Phó Sâm kinh hỉ, vừa cười vừa nói.

"Nhị thúc mà ngươi lại dám bảo là khách hả? Tiểu tử ngươi có phải ngứa da hay không?".


Phó Đại Tráng nghe hắn nói vậy thì giả bộ tức giận, tiến lên muốn đánh hắn.

"Ai da... Ta nói chính là ra cửa xem một chút thôi mà Nhị thúc! Ngươi và Giải Phóng đi cửa bên này đi, cửa chính chúng ta vẫn còn chưa sơn xong đâu. Tiểu Thủy! Tiểu Hỏa! Nhị thúc mang theo Giải Phóng đến rồi nè, các ngươi mau ra đây."

Phó Sâm hướng vào trong nhà hô to. Chờ Phó Diễm cùng Phó Miểu ra đón thì hắn mới dám đi ra, sợ ra một mình bị ăn đánh. Mới vừa mở cửa phụ bên ngõ nhỏ ra, Phó Sâm liền nhìn thấy một thân ảnh đang hướng bên này đi tới, giống như có chút quen thuộc, tập trung nhìn kĩ thì hắn ngớ ra, ủa, đây không phải là bạn học của Phó Diễm hay sao? Tiểu tử Tiền Tuyển kia từ đâu chui ra vậy?.

"Tiền Tuyển??".

Phó Sâm không xác định, lên tiếng hỏi.

"Nhị ca! Là ta."

Mộc Dịch An nghe được tên gọi này thì hơi khựng lại một chút. Từ khi trở về đế đô, ở Mộc gia không có ai gọi hắn bằng cái tên này cả. Cho dù ông nội cũng chỉ gọi hắn bằng nhũ danh.

"Thật đúng là tiểu tử ngươi?! Phó Diễm nói có khách tới, bảo ta đi ra đón, không nghĩ tới lại chính là ngươi! Đi! Vào nhà trước. Tiểu Hỏa đang đợi ngươi bên trong đấy!".

(Chỗ này mình viết lại theo ý hiểu nhé cả nhà, nghĩa là Phó Diễm nói có khách đến, khách ở đây chính là Tiền Tuyển chứ không phải Phó Đại Tráng, nhị thúc tất nhiên là người nhà đúng không nào, đây là do Phó Sâm hiểu sai thôi, nhân vật này cute quá haha!).

Phó Sâm nói xong, liền trực tiếp lôi kéo Mộc Dịch An hướng trong nhà mà đi. Thời điểm Mộc Dịch An ngủ dậy sáng nay đã phát hiện trên cửa sổ phòng ngủ có một con hạc bằng chỉ đỏ nằm ở đó, chính là loại trước đây Phó Diễm từng đưa cho hắn. Ai muốn đến chứ? Lúc hắn vừa đưa tay chạm vào thì con hạc kia liền trực tiếp bay lên, dẫn hắn đi thẳng một mạch đến nơi này. Hắn trăm triệu không nghĩ tới là Phó Diễm đã đến đế đô.

Hiện tại ở trong lòng hắn có chút thấp thỏm, sợ rằng người bằng hữu này sẽ oán trách mình, cũng dễ hiểu thôi, chỉ để lại một phong thư rồi nhanh chóng rời đi là ai thì cũng sẽ không dễ dàng chấp nhận được. Về sau hắn cũng có viết thư cho Phó Diễm, rõ ràng nàng đều nhận được nhưng lại không hồi âm lại cho hắn một lần nào. Cứ như vậy, hắn vừa đi theo Phó Sâm vào bên trong, vừa nghĩ.(Truyện được đăng duy nhất tại:https://.wattpad.com/user/PhmQuangV).

"Tiểu Hỏa đang ở trong phòng chờ ngươi đấy, từ sáng nay nàng đã bắt đầu đi vào trong đó, nói là sắp xếp đồ vật. Ta cũng không biết đang làm gì, ngươi cứ tự đi vào đi."

Phó Sâm tuyệt không kiêng dè hắn, bởi vì hắn chưa bao giờ thấy Tiểu Hỏa nhà mình nói chuyện tình cảm với bất cứ nam thanh niên nào cả, từ biểu hiện trước nay hắn cũng rõ ràng, tiểu muội nhà mình không có bất cứ chút tình cảm nam nữ nào với vị bạn học này. Mà nói cho cùng, nếu nàng đã có ý muốn yêu đương với ai thì hắn cho dù là ca ca cũng không có cách nào ngăn trở cả. Tiểu Hỏa tự mình có rất nhiều chiêu số, nếu nàng muốn giấu thì là ai cũng sẽ không thể phát hiện được. Nàng thoải mái nhờ mình đi đón Tiền Tuyển vào thì chắc chắn đã coi tiểu tử này là bằng hữu mà thôi. Phó Sâm nghĩ vậy thì yên tâm đi phía trước dẫn đường, trong lòng còn đang lo lắng không biết lát nữa nhị thúc có đánh mình hay không, haiz.

Chính thức hết tết! Làm việc thôi mọi người ơiiii =)))).Mọi người comment góp ý cho mình nhiều vào, thấy ít comment quá huhu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,745
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 142: C142: Gặp lại cố nhân


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

[Diendantruyen.Com] Trở Về Thập Niên 70 Dùng Huyền Học Làm Giàu


"... Hảo!".

Mộc Dịch An nhớ lại, quả thật trước khi trở về đế đô, hắn đến Phó gia ăn chực đa có lần nói qua là muốn xin một con mèo nhỏ để mang về nuôi, không ngờ Phó Diễm vẫn còn nhớ.

"Đúng rồi! Cái túi to trên bàn chính là tất cả đồ đạc của ngươi. Ngươi cầm lấy rồi đi nhanh lên, từ này về sau coi như ta không quen biết ngươi."

Phó Diễm nhìn bộ dáng kia của hắn, càng nhìn càng tức, quay đầu đi thẳng vào bên trong.

"Phó Diễm... Ta không phải là cái ý tứ kia... Ta cũng muốn liên hệ với ngươi, nhưng là ngươi không biết tình huống trong nhà ta lúc ấy phức tạp như thế nào đâu. Ta chỉ là không muốn quấy rầy đến ngươi mà thôi, ta..."

Mộc Dịch An vội vã đi theo Phó Diễm muốn giải thích. Nhưng lúc này quả thật là đầu óc của hắn không đủ dùng, cuối cùng hắn như đột nhiên nhớ ra cái gì đó, đưa mắt nhìn lên túi đồ đặt trên bàn, nàng vừa nói cái gì? Tất cả đồ vật của hắn...đặt hết trong cái túi kia hả???.

"Ngươi... ngươi... ngươi.. ngươi ngươi! Ngươi đã có thể làm ra túi Càn Khôn rồi sao??!".

Mộc Dịch An không đợi nàng kịp trả lời, xoay người chạy vội đến bên cạnh bàn, ánh mắt ngập tràn kinh hỉ, nhìn chăm chú vào cái túi to ở trước mặt, yêu thích không buông tay. Thứ này đã hơn một năm nay, hắn ở nhà cũng luôn không ngừng nghiên cứu, cải tiến mà không thành công. Ngay cả mấy lá bùa trước đây nàng đưa cho hắn, hắn cũng đã dựa vào đó mà sáng tạo ra thêm hai loại bùa chú mới, vốn còn tự hào mình thông minh, cho rằng mình đã rất lợi hại rồi, ai ngờ lần này gặp lại, Phó Diễm lại cho hắn biết như thế nào là núi cao còn có núi cao hơn. Người so với người quả thật muốn tức chết mà!.

"Ngươi nói thứ này hả? Sau khi thi cao khảo xong, ta tương đối có nhiều thời gian rảnh, không có chuyện gì liền thử nghiên cứu một chút, không nghĩ tới liền thành công. Đây là ngươi dạy cho ta, có thành phẩm rồi đương nhiên là sẽ tặng trước cho ngươi một cái."

Phó Diễm không chút để ý nói.


Cái túi này làm nàng mất tròn một tháng thời gian, toàn bộ nguyên liệu đều lấy từ trong không gian. So với miêu tả trước đây của Mộc Dịch An về túi càn khôn thì sản phẩm của nàng làm ra có thể chứa nhiều đồ hơn một chút, đại khái là khoảng 1000 cân đi ( bằng 500kg).

"Lợi hại! Ta cũng đã nghiên cứu rất lâu mà không có hiệu quả, chủ yếu là do thiếu nguyên liệu, nói vậy thì hẳn là ngươi vẫn còn nguyên liệu chế tạo cái này đúng không Tiểu Hỏa?".

Mộc Dịch An ánh mắt lập lòe nhìn nàng, hoàn toàn quên mất chính mình vừa mới bị Phó Diễm đoạn giao.

"Ngươi gọi ai vậy? Chúng ta đều là người xa lạ, tự nhiên ngươi lại dám đề xuất cái loại yêu cầu này, ngươi cảm thấy thích hợp sao?".

Khóe mắt Phó Diễm lạnh lùng, liếc hắn một cái.

"Cái kia... ngươi nghe ta giải thích. Ngày đó ta cũng là bất đắc dĩ!".

Mộc Dịch An ngay lập tức biến thành bộ dáng trước kia. Bắt đầu thao thao bất tuyệt nói hết lại sự tình trong nhà của mình cho nàng nghe. Thì ra khi hắn về nhà, người cha không nên thân kia đã gần như đánh mất hết quyền lực của gia tộc, rơi vào tay của chi thứ đang lăm le có ý đồ nhảy ra đoạt quyền, hắn bắt buộc phải dùng toàn bộ tinh lực của mình vào việc đấu tranh giành dật trong gia tộc. Thân thể gia gia hắn đã không còn như xưa, cho nên mọi việc đại sự trong nhà đều phải dựa hết vào hắn. Hơn một năm nay, hắn đã trải qua đủ loại đau đớn cả về thể xác lẫn tinh thần, cho nên không thể không trưng ra vẻ mặt lạnh lùng giả dối để đối phó với người bên ngoài.

Lúc này hắn vừa kể lại cho Phó Diễm nghe, vừa nghẹn ngào, nói đến phần xúc động thì còn rơi cả nước mắt. Phó Diễm nhìn hắn như vậy, quả thực là mắt không thấy tâm không phiền mà. Nàng thầm nghĩ nhất định là nàng điên rồi mới có thể có một bằng hữu như vậy.

"Nếu như đã thống khổ như vậy thì còn gì để mất nữa đâu? Ngươi nên nhớ một đạo lý, không phá thì sẽ không xây được."

Phó Diễm nói một câu khiến trong lòng Mộc Dịch An đại chấn. Đúng vậy! Chính là không phá thì không xây được.

Lát sau, cảm xúc của Mộc Dịch An đã bình ổn hơn rất nhiều, hắn liền cầm cái túi trên bàn lên, nghiên cứu chán chê mới mở ra nhìn. Bên trong chứ đầy những thùng gỗ nhỏ, chính là thứ hắn gửi nàng giữ hộ, ngoài ra bên cạnh còn có một sấp giấy tờ mua bán phòng ở.


"Đây là...?".

Vẻ mặt Mộc Dịch An ngốc nghếch khó hiểu.

"A! Quên không nói với ngươi, ta đã dùng một rương vàng, mua cho ngươi mười căn tứ hợp viện, đều nằm chung một chỗ, nếu ngươi rảnh rỗi không có việc gì thì có thể đến đó xem qua."

Mộc Dịch An: Tỷ tỷ vẫn đúng là tỷ tỷ a!.

"Trước tiên cứ để chúng ở đó đã, nếu như những người kia biết được thì có khi còn tưởng là ta tư tàng tài sản của gia tộc mất."

Suy nghĩ một hồi lâu, Mộc Dịch An mới trào phúng mỉm cười, lời Phó Diễm vừa nói khiến cho hắn nhất thời sinh ra thật nhiều ý tưởng, nhất định hắn phải trở về thử một chút xem sao.

"Ngươi đã trưởng thành hơn rất nhiều. Bây giờ nói chuyện cũng không đỏ mặt nữa rồi?".

"Đó là ngụy trang! Ngươi đúng là cái gì cũng không hiểu."

Đối mặt với trêu chọc của bằng hữu thật sự, Mộc Dịch An sẽ không ngần ngại mắng trở lại. Từ sau khi trải qua ảo trận trong cổ mộ, tính cách của hắn đã thay đổi rất nhiều, giống như có tảng đá đè nặng trong lòng đã được buông xuống.

"Đúng rồi! Rốt cuộc ngươi học trường nào thế?".

"Khoa khảo cổ của Bắc Đại."


"Ta nhớ rõ hình như ông nội ta có bằng hữu làm lãnh đạo của khoa khảo cổ thì phải, khi nào về ta phải đến hỏi một chút xem có thể tham gia bàng thính hay không."

Mộc Dịch An nghe vậy thì không ngần ngại nói ra tính toán của mình.

"Ngươi không định thi vào một trường nào đó sao?".

Phó Diễm thấy hắn nói vậy thì có vẻ hơi buồn bực, sao nàng gặp nhiều con ông cháu cha thế không biết..

"Thì sao chứ? Cho dù thi thì chưa chắc ta có thể thi đỗ. Bàng thính cũng rất tốt mà, dù sao về sau ta cũng không cần quốc gia phải sắp xếp công tác cho ta."

Mộc Dịch An lắc đầu.

"Tùy ngươi đi, hừ! Thời gian không còn sớm, ngươi trở về đi. Ta còn muốn đi ăn cơm trưa."

Phó Diễm mở miệng đuổi người.

"Ơ..Vậy thì không được! Hì hì! Nhà mới của ngươi ta còn chưa đi thăm đâu, để ta thăm quan một lượt, sau đó ăn trưa xong thì ta sẽ về, đã lâu không được gặp thúc cùng thím, ta phải đi chào hỏi mọi người một câu. Đúng rồi! Túi đồ kia của ta ngươi cứ tạm thời bảo quản giúp nhé. Khi nào ngươi thấy tòa nhà lớn như thế này thì lại mua giúp ta một căn."

Mộc Dịch An không chờ Phó Diễm phản ứng, trực tiếp đi thẳng ra ngoài.

Phó Diễm: coi ta là giúp việc của ngươi hả??!.

Bất quá không lâu sau nàng lại phì cười, quả thật tính đến bây giờ, trừ bỏ Chu Thu Lộ thì hắn là người duy nhất mà nàng coi như bằng hữu. Nghĩ đến Chu Thu Lộ, năm nay nàng cũng đã thi đỗ đại học, tuy nhiên nàng lại đỗ học viện sư phạm ở tít bên Hỗ thị ( đây là tên thành phố mình sẽ để nguyên văn án). Lúc biết kết quả Chu Thu Lộ còn ôm Phó Diễm hối hận thật lâu, hối hận vì sao chính mình không chăm chỉ học tập để có thể lên đế đô cùng nàng. Dù vậy nhưng người trong nhà vẫn là cực kì vừa lòng. Dù sao cũng là đi học ở thành phố lớn.

Phó Diễm rời khỏi phòng, đi đến tiền viện thì đã thấy Mộc Dịch An đang ngồi nói chuyện tíu tít với mọi người ở bên trong, ai nấy đều vui tươi hớn hở. Phó Diễm vừa xuất hiện thì đã nhanh chóng bị Phó Giải Phóng quấn lấy.

"Tỷ! Ngươi ở trong phòng làm gì mà lâu thế? Ta đến từ nãy mà ngươi cũng không ra xem ta chút nào."


Từ khi có đệ đệ muội muội, thời điểm Phó Giải Phóng có thể làm nũng rất ít, mãi khi đến nhà đại bá có các huynh tỷ thì tính tình tiểu hài tử của hắn mới không tự giác bộc phát trở lại.

"Ai u.. để ta nhìn xem là ai đây a!".

Phó Diễm kéo đường đệ ra trước mặt mình rồi đánh giá. Trưởng thành không ít nha.

"Đừng có làm nũng nữa! Ở nhà có hai đứa sinh đôi hắn còn có chút bộ dáng ca ca, hiện tại về đây thì lại trở thành tiểu hài tử."

Phó Đại Tráng nhìn bộ dáng nhi tử mình như vậy thì cũng cảm thấy buồn cười.

"Đúng! Ở đây hiện tại trừ bỏ Phó Dung ra thì Giải Phóng chính là nhỏ nhất rồi đúng không nào?".

Phó Diễm đưa tay lôi kéo đường đệ, cho hắn một cái quả táo. Đây là táo ngày hôm qua mới vừa mua ở cung tiêu xã.

Muốn nói đến việc sinh hoạt ở đế đô thì thật ra cũng không tệ lắm. Có tiền,muốn loại phiếu gì cũng có, đồ vật gì cũng có thể ăn. Hiện tại có rất nhiều người ở vùng ngoại thành lân cận tới đây vụng trộm bán các loại nông sản thực phẩm, chỉ cần ngươi có tiền là có thể mua. Ngày hôm qua có một vị đại nương đến bán trứng gà ở ngõ nhỏ cạnh nhà nàng, Vương Thục Mai thấy vậy thì đều mua hết.

Nhắc tới chuyện này, đúng là còn muốn nuôi thêm mấy con gà nữa. Trứng của nhà ăn lúc nào cũng sẽ đảm bảo hơn, với lại năm gian nhà đều đã an bày ổn thỏa, chỗ nuôi không hề thiếu chút nào. Nhưng nếu nuôi gà thì ý tưởng thiết kế hoa viên của Phó Diễm đành phải chết non vậy.

Phó Giải Phóng đến đây giống hệt như cá gặp nước, một chút cũng đều không nghĩ sẽ trở về nhà. Cho nên buổi tối khi Phó Đại Tráng nói muốn mang hắn trở về quân khu bên kia, Phó Giải Phóng sống chết không đi.

"Nhị thúc! Đêm nay cứ để hắn ở lại ngủ cùng ta, ngươi cứ yên tâm."

Phó Sâm trực tiếp đứng lên bảo đảm cho tiểu lão đệ nhà mình. Lúc này Phó Đại Tráng mới an tâm mà đi ra cửa.

Để đề phòng những người ĂN CẮP TRUYỆN thỉnh thoảng mình sẽ up bằng ảnh nhé cả nhà! Chẳng ai tự nhiên muốn mua dây buộc mình cả nhưng biết làm sao giờ, cây muốn lặng mà gió chẳng dừng! Tạm thời thử một đoạn đầu xem sao, nếu tiếp tục còn bị ăn cắp không công nữa thì có lẽ mình sẽ chuyển lịch up truyện sang bên wordpress hoặc facebook.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,745
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 143: C143: Chuyện nhỏ vụn vặt


Phó Giải Phóng vẫn luôn ở lại nhà Phó Diễm chơi đã đời vài ngày liên tục, mãi cho đến khi Phó Đại Tráng tới đón thì hắn mới ỉu xìu mặt mà rời đi. Thời gian này, Phó Đại Tráng luôn cố gắng tranh thủ thời gian mà chạy đi chạy lại thu xếp sự tình phòng ở của nhà mình, tuy nhiên tòa nhà kia lúc nào cũng có người ở cho nên đến tận bay giờ hắn cũng không có cách nào giải quyết ổn thỏa được.

Nếu muốn lấy lại phòng ở thì trước tiên phải yêu cầu nhóm người kia dọn đi mới được. Trương Vĩ sau khi nghe Phó Diễm nói thì đã sớm tìm hiểu rõ ràng tình huống cụ thể ở đó. Trước giải phóng, chỗ nhà ở này đa số đều được nhà nước trưng dụng, phân cho công nhân viên chức trong công xưởng ở tạm, về phần mấy người kia, trong nhà cũng đều có sẵn phòng ở, tuy nhiên đang ở miễn phí như vậy thì không ai có suy nghĩ muốn rời đi cả. Nếu không phải Phó Đại Tráng trên người còn mặc quân trang, cùng với ba tấc lưỡi của Trương Vĩ quá xảo diệu thì bọn họ cũng sẽ không đáp ứng dọn đi dễ dàng như vậy. Trước sau mất tổng cộng tròn ba ngày, mấy hộ dân này mới lục đục đồng ý dọn đi.

Lúc này Phó Đại Tráng mới có thời gian rảnh để trở về, thời điểm hắn vừa đến, Phó Giải Phóng còn đang líu ríu theo sau các ca ca, tỷ tỷ nhà mình đào ao trong hoa viên, khắp người đều là bùn đất lấm lem nhưng mặt thì lúc nào cũng cười khanh khách, vui quên cả trời đất.

Vốn Phó Diễm chỉ đơn giản là muốn cải tạo lại một chút để lấy chỗ thả ít cá trong không gian ra cho cả nhà ăn dần. Không nghĩ tới dưới hồ tất cả đều là bùn nước, Phó Sâm xung phong đi xuống đào suốt từ sáng, bắt được không ít cá, còn có cả mấy con ba ba to tướng, áng chừng tuổi của bọn chúng phải được tầm dăm ba năm, phía dưới thi thoảng lại còn có thể đào được rất nhiều củ sen. Thấy nhị thúc đến, mấy người mới bảo nhau ngừng lại.

"Các ngươi làm cái gì mà ai nấy đều như chui từ dưới ruộng lên thế hả? Bên dưới đào được những thứ gì rồi?".

Vương Thục Mai vẫn luôn mải mê dọn dẹp ở trước nhà, lúc sau ngẩng đầu lên không thấy ai cả bèn đi ra sau để tìm. Vừa đến nơi thì phát hiện, không riêng gì Phó Giải Phóng, ngay cả Phó Vi và Phó Dung trên người cũng đều toàn là bùn cả.

"Cữu nương! Có củ sen, có cá, còn có cả mấy con ba ba cụ to lắm! Đều trong sọt kia kìa. Nhị cữu đến rồi a! Các ngươi mau đến nhìn này, chỗ củ sen này là do ta đào được đấy!".

Phó Vi mặt đỏ bừng bừng, thấy Vương Thục Mai và Phó Đại Tráng đi đến thì phấn khích hô lớn.

"Ai da! Vi Vi thật sự là lớn hơn không ít nhá! Đâu rồi để nhị cữu nhìn xem nào...nhiều quá ha. Những thứ này lát đem đi rửa sạch, giữa trưa đem đi làm món ngon cho các ngươi!".

Phó Đại Tráng thấy bọn nhỏ cao hứng như vậy thì hắn cũng cao hứng theo, trong lòng không khỏi mong chờ cảnh về sau cả nhà chuyển đến đê đô cùng nhau sinh hoạt.

"Nhị thúc! Chuyện phòng ở đã giải quyết xong hết chưa?".

Phó Diễm đứng lên, vừa rửa bùn trên tay vừa hỏi.

"Đều đã giải quyết xong cả rồi! Mấy hộ gia đình kia đã cam kết trong vòng nửa tháng nữa sẽ dọn đi hết. Đều đã ký giấy hết rồi. Ta cho mỗi hộ 200 đồng phí chuyển nhà. Phải công nhận là tiểu tử Trương Vĩ kia thật sự là rất có khả năng nha! Việc tưởng như khó ấy vậy mà hắn nói loanh quanh một hồi thì lại có thể sắp xếp ổn thỏa hết. Chờ khi nào xong việc ta phải cẩn thận cảm ơn hắn mới được."

"Nhị thúc muốn cảm tạ hắn còn không phải quá đơn giản hay sao? Ngươi để ý, tìm cho hắn một đối tượng tốt là được rồi, dù gì Trương Vĩ ca hắn cũng đã trưởng thành."


Phó Diễm buồn cười nói.

"Tiểu tử này năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Để ta trở về nhìn thử xem, không biết đoàn văn công trong quân đội có tiểu cô nương nào thích hợp với hắn không nữa."

"Trương Vĩ ca năm nay vừa tròn hai mươi lăm, ta tính năm nay hắn sẽ có hồng loan tinh động."

(ý chỉ có người yêu ^^).

"Vậy được! Chuyện này ta sẽ lưu ý giúp hắn!".

Trương Vĩ lúc này đang ngồi ở nhà, một bên vừa nói chuyện với chị gái, một bên vừa mồm to và cơm, cũng không biết được rằng vấn đề chung thân đại sự của mình cứ như vậy đã được Phó Diễm thay hắn an bài một cách rõ ràng.

Trương Vĩ: Ta cám ơn ngươi!

...

Mộc Dịch An ngày đó sau khi từ Phó gia trở lại thì đã bị gia gia gọi đi. Hắn cúi đầu, không biết trong lòng đang nghĩ cái gì, nhưng bước chân bên dưới cũng không dừng lại mà trực tiếp đi thẳng vào trong phòng ngủ của Mộc lão gia tử.

"Gia gia! Ngươi có chuyện gì tìm ta vậy?".

Mộc Dịch An mặt không đổi sắc lên tiếng hỏi, từ trước đến nay, tâm tình của hắn chỉ có thời điểm khi đối mặt với Phó Diễm cùng với ông ngoại của mình thì mới có khả năng biểu hiện ra ngoài.

"Ngươi vừa đi ra ngoài hả?".

Mộc lão gia tử bị bệnh, bác sĩ đã sớm nói cả nhà chuẩn bị tâm lý, có lẽ chỉ kéo dài thêm được tầm nửa năm nữa.

"Gia gia thật đúng là tai thính mắt tinh! Ta vừa đi ra ngoài gặp mặt một vị bằng hữu."


Biểu tình trào phúng của Mộc Dịch An thể hiện ra, không chút nào che dấu.

"Dịch An! Ngươi... Khụ khụ..."

Mộc lão gia tử đứng lên, kịch liệt ho khan. Mộc Dịch An đứng yên tại chỗ nhìn một màn như vậy, không có chút ý tứ nào sẽ đi lên đỡ, mãi một lúc sau hắn mới yên lặng rót một chén nước, đưa tới bên miệng của Mộc lão gia tử.

"Dịch An! Ngươi kết giao bằng hữu vẫn là phải chú ý quan sát nhiều một chút. Những ai cửa nhỏ nhà nghèo thì cố gắng tận lực ít lui tới. Lần trước ta có gặp nữ nhi Chu gia đến đây chơi, ta thấy nàng mới là bằng hữu tốt có thể kết giao."

Mộc lão gia tử vừa nói vừa th ở dốc, hắn vẫn luôn lo lắng bằng hữu của tôn tử nhà mình kết giao có vấn đề, sẽ lợi dụng gia thế của hắn.

Mộc Dịch An nghe xong thì thấy thật sự buồn cười, cái dáng vẻ kệch cỡm của nữ nhân họ Chu kia há có thể so với Phó Diễm hay sao? Hắn chỉ cần nhìn thấy nàng ta thôi là đã cảm thấy khẩu vị chán ngán rồi.

"Gia gia! Bằng hữu của ta như thế nào thì cũng không nhọc đến ngài phải quan tâm. Nếu không có việc gì khác thì ngươi tiếp tục nằm nghỉ ngơi đi. Ta về phòng trước."

Mộc Dịch An vừa nói thì đã quay người ra cửa, muốn rời đi.

"Dịch An! Hôn ước của ngươi cùng nha đầu Chu gia, nhất định phải thực hiện. Đây là chuyện đã định ra từ trước khi hai người các ngươi sinh ra rồi. Trăm triệu lần không thể thay đổi! Còn có, Tiểu Liễu từ nay về sau liền đi theo bên cạnh hỗ trợ cho ngươi."

Mộc lão gia tử giống như dùng hết khí lực toàn thân, nói một câu dài như vậy xong thì lại ho khù khụ. Quản gia đứng bên cạnh thấy thế liền lập tức đi lên, vuốt ngực cho hắn.

"Ta về phòng trước."

Mộc Dịch An nói xong nói, trực tiếp đi ra ngoài. Hắn thật sự không nghĩ muốn cùng lão gia tử này nói thêm bất cứ thứ gì nữa. Thật đúng là không có ý nghĩa.

Đi ra khỏi phòng, ở khúc ngoặt trước mặt, hắn dừng chân lại, quay đầu nhìn thì thấy quản gia lặng lẽ đi theo phía sau. Mộc Dịch An đứng im tại chỗ.

"Liễu thúc! Ngươi đi theo gia gia đã bao lâu rồi?".


"Thiếu gia! Đã ba mươi năm."

"Ngươi có biết thời thế bên ngoài hiện tại có bộ dáng như thế nào hay không?".

"Ta không biết!".

"Không biết?...Vậy thì chậm chậm mà nhìn. Thời đại này đã không giống với ngày xưa nữa rồi. Ít nhất, về sau không cần gọi ta là thiếu gia nữa, cứ gọi thẳng tên của ta đi."

Mộc Dịch An nói xong liền đi thẳng vào phòng của mình rồi đóng cửa lại. Chỉ để lại quản gia một mình một người, đứng trong bóng đêm tự hỏi thật lâu.

...

Thời điểm Phó Hâm đ ến đế đô đã là một ngày cuối cùng trước khi hết hạn làm thủ tục nhập học. Vẻ mặt hắn phong trần mệt mỏi, đi đến trước cửa đại môn rồi vươn tay lên.

Cốc Cốc Cốc ~

"Tiểu Mộc! Ngươi nhanh đi ra ngoài nhìn xem là ai gõ cửa."

Người một nhà đều đang tụ tập ở trong sân ngồi chơi, toàn bộ năm gian nhà hiện tại đều đã được thu thập chỉnh tề. Hai gian bên trong còn được trồng thêm rất nhiều loại hoa cỏ tươi mới đẹp đẽ. Nghe thấy tiếng gõ cửa, Vương Thục Mai quay sang bảo Phó Sâm đi ra xem.

Phó Nghiêu cả ngày chạy tới chạy lui, ngày hôm qua hắn còn tự mình chạy tới trốn bên trong hoa viên, khiến cho mọi người phải đi tìm mãi đến tận trưa mới thấy, lúc tìm thấy thì hắn vẫn còn tốt, tuy nhiên cả người lại bẩn hề hề, đầy bùn. Cho nên hiện tại, các cửa ra vào trong nhà đều được đóng kỹ, đề phòng hắn lại trốn đi chơi.

"Được! Để ta đi xem."

Phó sâm gật đầu đứng dậy.

"Chúng ta tốt nhất là ngày mai nên làm thêm một cái chuông cửa, nhà thì rộng, nay mai mà ngồi trong vườn thì làm sao mà nghe được động tĩnh bên ngoài. Hoa viên đằng sau cũng thiết kế thêm một cái cửa hậu nữa, về sau muốn đi mua đồ ở ngõ bên cạnh thì cũng tiện, đỡ phải đi vòng."

Phó Đại Dũng nhìn nhi tử lạch bạch chạy ra ngoài thì lên tiếng đề xuất.

"Đúng đó cha! Ngày mai ai ra ngoài đi dạo thì nhớ mua một cái. À đúng rồi tỷ! Ngày mai không phải ngươi cùng nhị ca có hẹn với bạn học đúng không? Khi nào về thì thuận tiện mua luôn một cái nhé!".


Phó Diễm đưa mắt nhìn sang Phó Miểu. Ngày mai hai người bọn họ có hẹn với Uông Trí Viễn.

"Ân được rồi! Đồng học kia là người đế đô, đến lúc đó để ta hỏi hắn một chút xem sao."

Phó Miểu nhớ tới Uông Trí Viễn, bộ dáng nhất thời hơi có chút không được tự nhiên. Phó Diễm nhìn Phó Miểu khẽ thở dài, tỷ tỷ khả năng là không biết, duyên phận của nàng đã đến rồi. Đồng học Uông Trí Viễn này nếu không có gì ngoài ý muốn thì hắn chính là tỷ phu tương lai của mình. Nàng vẫn là nên nói qua một tiếng với cha mẹ để bọn họ còn sớm chuẩn bị tâm lý. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì tốt nhất vẫn là để thuận theo tự nhiên thì không phải là càng tốt hay sao? Thôi vậy coi như nàng không biết gì đi.

"Cha! Nương! Các ngươi xem ai trở lại nè!".

Phó Sâm trên vai khoác một cái túi du lịch quân dụng chạy vào, vừa chạy vừa nói.

Vương Thục Mai cùng Phó Đại Dũng đều đồng thời nhìn về phía tiền viện, một thân ảnh khôi ngô mặc quân phục thình lình xuất hiện ngay cửa vào.

"Đại ca!".

"Tiểu Kim!".

"Ai nha! Ngươi không phải nói là sẽ trực tiếp đi báo danh ở trường học hay sao? Lịch học bị thay đổi rồi hả?".

Phó Đại Ny vui mừng, bất ngờ lên tiếng hỏi.

"Không phải đâu cô! Sáng mai ta sẽ đến làm thủ tục, sau khi nhập học thì sẽ không được ra nữa cho nên hôm nay tranh thủ về nhà một chuyến."

"Tốt tốt! Dù sao thì trường học cũng không xa, về sau khi nào được nghỉ thì có thể dễ dàng trở về nhà. Cơm trong nhà vẫn là ăn ngon nhất!".

Vương Thục Mai đỏ mắt nhìn đại nhi tử của mình, hiện tại cũng đã gần một năm không được nhìn thấy hắn. Về sau chính là tốt rồi, đều ở tại đế đô cả. Hắn sẽ thường xuyên có thể trở về nhà, không còn xa cách như xưa nữa.

"Nhanh đi thay quần áo đi! Ta cùng cô ngươi đi làm cơm ngay đây. Một lát nữa làm món ngon cho ngươi."

Vương Thục Mai đứng lên, giục Phó Hâm đi thay quần áo. Nàng lại đi thẳng vào phòng bếp, hôm nay nhất định phải trổ tài, làm một bàn đồ ăn thật ngon để cho cả nhà quây quần ngồi ăn mới được.

Chương này là chương bonus cho mọi người nhé! Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, từ chương sau có lẽ mình sẽ chuyển một phần nội dung sang file ảnh để tránh những người ăn cắp truyện mà không xin phép, cho nên mong mọi người thông cảm. Have a nice day ^^!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,745
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 144: C144: Buổi hẹn đầu tiên trước khi luyến ái


Mới sáng sớm, Uông Trí Viễn đã nhanh chóng thức dậy sửa soạn, chuẩn bị cho buổi hẹn ngày hôm nay. Xong xuôi tất cả quay sang nhìn đồng hồ thì mới hơn năm giờ, đành phải ngồi xuống chờ vậy. Đồng hồ tích tắc từng giây từng phút một, cứ chốc chốc hắn lại ngẩng lên nhìn xem đến giờ hay chưa, sáu giờ...bảy giờ...tám giờ. Rốt cục, cuối cùng cũng đã đến tám giờ, Uông Trí Viễn ngay lập tức đứng dậy, đi thẳng ra ngoài.  

Nơi bọn họ ước hẹn hôm nay chính là ở công viên lớn nhất thành phố, khoảng cách từ nhà hắn đến đó hơi xa cho nên hắn quyết định sẽ không đạp xe mà chọn lựa di chuyển bằng xe bus.

"Tiểu Viễn đi đây vậy? Muốn ra ngoài chơi hả? Có cần thúc cho đi nhờ một đoạn hay không?".

Tiểu thúc của Uông Trí Viễn nhìn thấy chất tử đang sửa soạn, muốn đi ra ngoài nên tiện thể lên tiếng hỏi.

"Không cần đâu tiểu thúc! Hôm nay ngươi không cần phải trở về bộ đội hay sao?".

Hiện tại Uông Lâm vẫn đang mặc quần áo ở nhà cho nên Uông Trí Viễn mới xác định, tiểu thúc nhà mình không có ý định đi ra khỏi cửa.

"Ta hôm nay ở nhà nghỉ ngơi thôi! Làm nhiệm vụ xong rồi, tất nhiên phải trở về nhà để nghỉ ngơi vài ngày chứ!".

Cho nên hôm nay Uông Lâm hắn chỉ ở nhà, không ra khỏi cửa.

"A...vậy hả? Thôi chết! Ta sắp muộn mất rồi, tiểu thúc..ta đi trước.. trở về lại nói".

Uông Trí Viễn đưa mắt nhìn đồng hồ một cái thì bất chợt giật mình, đã tám giờ mười phút, cầu mong là đừng bị trễ xe bus.

"Đi đi! Ngày mai ta mới về quân khu cơ."

Uông Lâm nhìn bộ dáng luống cuống của chất tử mà nở nụ cười, kiểu này thì có đến chín mươi phần trăm là hôm nay hắn có hẹn với người trong lòng rồi.


"Tiểu thúc ta đi đây! À quên.. trưa nay không cần chờ ta nhé, ngươi ở nhà cứ ăn cơm trước đi."

Uông Trí Viễn vừa nói xong thì đã chạy nhanh như chớp ra cửa.

Tiểu tử này! Uông Lâm nhanh chóng lấy điện thoại ra, bắt đầu mật báo.

"Uy! Đại tẩu hả? Lần trước ta đã nói với ngươi rồi đúng không? Con của ngươi chính là có đối tượng rồi nha. Ngươi phải hảo hảo cảm tạ ta đấy nhé! Ân.. được! Vậy ngươi cứ yên tâm, cam đoan sẽ giúp ngươi hỏi thăm rõ ràng. Ngươi nhớ nói chuyện cùng đại ca ta, bảo hắn là đã có ta chiếu cố nhi tử giúp hắn rồi, bộ trà cụ kia hắn ngàn vạn lần phải lưu trữ lại cho ta nha! Hai ngươi khi nào thì trở về? Có kịp thời gian đưa Tiểu Viễn đến trường nhập học không? Haiz vậy hả?Thôi vậy! Dù sao hắn cũng đã thành thục hơn rất nhiều, với lại trường của hắn cũng chỉ cách nhà có một con phố mà thôi. Được, các ngươi làm việc tiếp đi, ta cúp máy đây. Không chậm trễ chuyện của các ngươi nữa."

Uông Lâm cúp điện thoại xong, hắn quyết định cũng sẽ đi ra ngoài, sau đó tạo cơ hội để vô tình bắt gặp được chất tử nhà mình. Dù sao hắn cũng đã đáp ứng đại tẩu, phải tìm hiểu kĩ đối tượng của Tiểu Viễn là người có bộ dáng như thế nào. Vừa rồi chất tử nói muốn đi đâu nhỉ? Là công viên thành phố hay là công viên Bắc Hải ta? Kệ, cứ đi cả hai chỗ thì kiểu gì chả gặp được bọn hắn. Mấy cặp đôi hẹn hò nhau không phải đều sẽ đi vào trong đó hay sao?. 
Thời điểm Uông Trí Viễn đến chỗ hẹn, Phó Sâm cùng Phó Miểu còn chưa có tới. Hắn đành phải đứng ở đó chờ thêm một lát, hắn dự đoán, khả năng hai người có lẽ sẽ tới muộn chút, dù sao cũng là lần đầu tiên bọn họ tới đây, đường sá còn chưa quá thông thuộc. Hắn đợi không đến mười phút thì liền thấy được có một chiếc xe vận tải quân đội đi ngang qua. Đến trước mặt hắn thì dừng lại, cửa xe mở ra, có hai người từ bên trong đi xuống, di... đó không phải là Phó Sâm cùng Phó Miểu à?.

Đúng là hai người bọn họ. Sáng sớm nay, vừa vặn Phó Đại Tráng đưa Phó Giải Phóng đến nhà để tìm ca ca tỷ tỷ cùng nhau chơi. Vừa lúc gặp được Phó Hâm muốn đi đến trường học, hắn liền thuận tiện chở luôn mấy người bọn họ.

"Nhị thúc! Ngươi đừng đi nhanh quá! Đại ca! Khi nào được nghỉ thì nhớ phải trở về nhà đấy nhé!".

Phó Sâm cùng Phó Miểu đứng nói chuyện cùng hai người trên xe một lát, chào hỏi xong quay ra liền thấy được Uông Trí Viễn đang đứng chờ ở trạm xe buýt ngay gần đó.

"Trí Viễn! Ngươi về đế đô lúc nào thế? Ngươi đó, ánh mắt cũng thật không tốt nha! Ngươi không nhìn thấy hai người bọn ta sao?".

Phó Sâm nhìn bộ dáng ngơ ngẩn của Uông Trí Viễn như vậy. Trong lòng không tránh khỏi có chút khó chịu, ánh mắt tiểu tử này vậy mà đều nhanh chóng dính hết lên người muội muội nhà mình.

"Nhìn thấy! Chính là không dám tin mà thôi! Ta đang tự hỏi, không biết hai người xinh đẹp kia có đúng là bạn tốt của ta hay không!".


Uông Trí Viễn cũng không cam lòng yếu thế, nói về miệng lưỡi thì hắn còn chưa từng thua ai đâu.

"Tiểu tử ngươi cũng không tồi! Lại còn đeo cả kính mắt, thật giống với phần tử trí thức nha!".

Phó Sâm cao thấp đánh giá hắn một lượt. Lúc gần ra cửa, Phó Diễm thần bí tiến lên, kéo hắn ra một góc rồi hề hề nói cho hắn biết sự kiện kia, đến giờ hắn vẫn chưa có cách nào tiếp thu. Bất quá tiểu tử Uông Trí Viễn này không chỉ có nhân phẩm tốt, bộ dáng lớn lên cũng coi như anh tuấn, năng lực cùng chiều cao so với chính mình còn nhỉnh hơn đôi chút, hẳn là phải đến tầm một mét tám bảy. Cặp kính trên mặt khiến cho hắn dường như có thêm một loại khí chất nhã nhặn bại hoại nào đó...không, không phải, là bộ dáng quân tử khiêm tốn mới đúng.

Hảo! Thôi thì Phó Sâm hắn đành phải miễn cưỡng nhận cái người muội phu này vậy! Đúng rồi, hôm nay Tiểu Hỏa nói chuyện này cho mình biết, chẳng phải có ý bóng gió nói cho mình chú ý điều tra hoàn cảnh gia đình của hắn hay sao?.

Vì thế, suốt dọc đường đi, Phó Sâm thỉnh thoảng lại không dấu vết hỏi thăm, khi thì hỏi nhà Uông Trí Viễn ở chỗ nào, khi thì hỏi trong nhà có mấy miệng ăn, đang làm công việc gì? Chính là đa số đều bị Uông Trí Viễn khéo léo chắn trở về. Giữa trưa, Uông Trí Viễn nói muốn mời hai người đi ăn vịt nướng, đặc sản của Bắc Kinh. Thời điểm đến trước cửa đứng xếp hàng thì Phó Sâm đột nhiên cảm thấy đau bụng. 

"Sắp đến lượt chúng ta rồi, hai ngươi cứ vào ăn trước đi! Ta đi một lát rồi sẽ tới tìm các ngươi."

Phó Sâm vừa nói xong thì ôm bụng bỏ chạy thẳng một mạch.

Uông Trí Viễn cùng Phó Miểu lại là tiếp tục xếp hàng, bóng đèn Phó Sâm vừa rời đi xong, không khí giữa hai người đột nhiên thay đổi. Không có Phó Sâm ở đây, Phó Miểu đột nhiên cũng không dám nhìn thẳng vào Uông Trí Viễn, đành phải không dấu vết cúi đầu xuống, nhìn chân của chính mình.

"Đến lượt chúng ta rồi! Cứ vào đợi hắn cũng được. Nhà vệ sinh gần nhất cũng phải cách chỗ này tầm bảy tám phút đi bộ, đứng ngoài chờ sẽ không hay."

"Hảo!".

Mua hàng ở khách sạn quốc doanh tại niên đại này vẫn là phải tự mình đi đến hỏi ý kiến (order) của người bán hàng. Uông Trí Viễn gọi món xong thì liền nhanh chóng trở lại bàn.


"Phó Miểu! Nhà của ta hiện tại đang ở trong đại viện của Đại học Bắc Kinh. Ba của ta là giáo sư khoa văn học của Bắc Đại, còn mẹ ta là giáo sư ngành khảo cổ. Nhà ta chỉ có mình ta, không có anh em nào nữa cả. Ông nội và nãi nãi của ta vẫn còn khoẻ mạnh, hiện đang ở cùng tiểu cô. Tiểu thúc ta thì làm giảng viên ở học viện quân sự đế đô, trước kia là bộ đội đặc chủng."

Uông Trí Viễn đột nhiên nói một tràng giới thiệu như vậy khiến cho Phó Miểu có chút mông lung bất ngờ. Nhìn biểu tình ngây ngô đáng yêu của nàng, Uông Trí Viễn càng muốn cười hơn.

"Vừa rồi không phải là Phó Sâm quanh co lòng vòng muốn hỏi ta những việc này sao? Phó Miểu! Ta thích ngươi, ta hy vọng cuộc sống tương lai sau này lúc nào cũng có ngươi bên cạnh, ta không chỉ muốn làm bằng hữu với ngươi, ta muốn làm ái nhân, trở thành người thân cận nhất với ngươi!".

Uông Trí Viễn cảm thấy chính mình không thể đợi được nữa, bộ dáng Phó Miểu không chỉ thông minh xinh đẹp, nàng lại là người có năng lực. Chỉ cần đợi đến lúc nhập học thì khẳng định số người muốn theo đuổi nàng sẽ cực kì cực kì nhiều, nếu như vậy thì ưu thế mà hắn tạo dựng được khi còn ở An Bình thôn sẽ không tồn tại nữa. Cho nên hắn quá sốt ruột, liền trực tiếp nói ra. Ở mặt ngoài nhìn vào thì hắn không có vẻ gì là kích động cả, nhưng là trên thực tế, hai tay hắn đang nắm chặt ống quần, hồi hộp siết chặt nổi cả gân tay.

Phó Miểu nghe xong thì hai mắt mở to, nhìn thẳng vào hắn. Người này...Như thế nào mà lại trực tiếp nói ra những lời này. Thật là làm cho người ta quá ngại ngùng.

"Tiểu Thủy! Ta...ta có thể gọi ngươi như vậy không?".

Uông Trí Viễn chăm chú nhìn nàng, quyết định lại ra thêm một đòn nữa.

Mặt Phó Miểu nhanh chóng đỏ bừng lên, bằng mắt thường cũng có thể thấy được, nàng còn chưa kịp nói chuyện thì đã thấy Phó Sâm từ bên ngoài chạy sồng sộc tiến vào. Vừa ngồi xuống liền dùng sức rót một cốc nước lớn rồi tu ừng ực.

"Ai da! Thật là khó chịu mà, sớm biết như vậy thì ta đã không ăn mấy cái bánh đúc đậu kia rồi."

"Tại ngươi chứ tại ai? Ai bảo ngươi tranh ăn cùng với Giải Phóng? Đáng đời!".

Phó Miểu ngoài miệng ghét bỏ hắn, nhưng là tay lại không nhàn rỗi, trực tiếp gói vịt nướng vào cuốn rồi đưa tới cho nhị ca nhà mình. Nàng nói xong, thời điểm vừa muốn làm cho mình một cái thì Uông Trí Viễn bên cạnh đã đưa một cuốn vịt nướng cực kì cẩn thận sang cho nàng. Phó Miểu có chút thẹn thùng, nhưng trong lòng lại nghĩ, đây không phải là chuyện hắn nên làm sao? Dù gì cũng đã thổ lộ rồi, mặc dù nàng chưa có nói là đồng ý hay không. Sau đó bèn liền hào phóng nhận lấy. 

Phó Sâm ăn cuốn vịt trong tay, thấy cảnh này thì đồ ăn trong miệng đột nhiên không còn thơm nữa. Không khí xung quanh như thế nào lập tức liền tràn ngập toàn mùi vị luyến ái thối nát a???.

Cơm nước xong, ba người liền cứ như vậy mà đi dạo không mục đích, Phó Sâm cảm thấy hiện tại mình giống hệt như một cái bóng đèn 1000W chính hiệu. Cả người cứng ngắc, không được tự nhiên.

"Đúng rồi ca! Không phải là cha nói là muốn mua chuông cửa hay sao? Ở nơi này có chỗ nào bán không nhỉ?".


Phó Miểu đột nhiên nhớ tới chuyện mua chuông cửa.

"Nhà các ngươi muốn lắp chuông cửa sao? Ta biết chỗ nào bán đấy, để ta mang bọn ngươi đi."

Uông Trí Viễn nhanh chóng nắm bắt cơ hội, tranh thủ xoát hảo cảm của nàng.

Thời điểm mua chuông cửa, người bán hàng nhiều lần dặn dò, nhất là khi lắp đặt cần phải chú ý những điều gì, Phó Sâm nghe mà mờ mịt như muốn hôn mê đến nơi.

"Như vậy đi! Ta hiểu được rồi, lát nữa ta và các ngươi cùng về nhà, để ta lắp giúp cho. Cũng đã lâu chưa thấy qua thúc thúc và a di, vừa lúc đi chào hỏi luôn, được không?".

"Như thế liệu có thích hợp không?".

Phó Miểu nghe hắn nói vậy thì có chút hơi do dự, thân phận trước kia khác, thân phận hiện tại...cũng coi như khác, có phải có chút không thích hợp hay không a? Vẻ mặt khó xử của người vừa lâm vào luyến ái của nàng hoàn toàn không ý thức được là chuyện này kì thật rất bình thường, chỉ đơn giản là bạn học đến chơi mà thôi. Mặc dù nàng còn chưa cho hắn câu trả lời chắc chắn, nhưng nội tâm Uông Trí Viễn lúc này đã giống như phi thăng thành tiên luôn rồi.

"Chuyện này có gì mà không thích hợp chứ? Đi một chút đi! Lão bản! Đến lấy cho chúng ta sáu bộ chuông cửa."

Phó Sâm chớp mắt, rất nhanh đồng ý cái đề nghị này của hắn.

"Sáu bộ? Mua nhiều như vậy luôn hả?".

"Không nhiều lắm, vừa mới đủ thôi!".

Phó Sâm ngựa không dừng vó, thuần thục trả tiền xong liền lôi kéo hai người bỏ chạy. ( chạy đi đâu??? Bánh đúc đậu said: kkk)

Hôm nay mưa, được nghỉ nên là có chương mới cho mọi người hehe ^^ 3 ngày nay mình đăng bên wordpress mà tự nhiên cái blog của mình nó nhảy sang phần trả phí, thế là đành phải tiếp tục gắn bó bên wattpad này thêm một khoảng thời gian nữa vậy. Thôi có khi đăng đủ 200 chương end quyển 1, sau đó quyển 2 mình sẽ tìm phương án khác sau cũng được. Chán nhỉ! Tự nhiên có mấy người ăn cắp truyện vào bê đi làm cho người đăng cũng chán mà độc giả đọc cũng cảm thấy bất tiện, Haiz!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,745
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 145: C145: Kế hoạch thử thách tiểu tế tương lai


Tiểu tế: con rể

Sau khi Uông Trí Viễn theo hai người trở về nhà thì mới biết được lý do vì sao mà Phó Sâm lại nhất quyết muốn mua tất cả sáu bộ chuông cửa. Mới đầu quả thật Uông Trí Viễn có hơi bị sốc, không giấu được kinh ngạc khi nhìn thấy toàn bộ cơ ngơi hiện tại của Phó gia, nhưng là rất nhanh sau đó liền che dấu lại, hắn thầm nghĩ cũng không có gì quá khó hiểu cả, bởi hắn đã từng nghe nói rằng tiểu muội của Phó Miểu là người cực kì có năng lực, không giống như người bình thường. Mua căn nhà lớn như vậy để ở, tự nhiên là có nội tình gì đó.

Càng đi vào trong, hắn càng cảm giác trong lòng có đôi chút thấp thỏm. Tuy rằng Phó Đại Dũng cùng Vương Thục Mai mỗi khi gặp mặt đều biểu hiện rất thân thiết, nhưng hắn vẫn có chút không được tự nhiên.  cảm giác này thứ nhất là đến từ sự rộng lớn quá mức của tòa nhà này, thứ hai chính là do nội tâm của hắn hồi hộp quấy phá. Vừa đi vừa rướn thẳng người hơn, hắn không tự giác sợ người Phó gia đối với hắn lưu lại ấn tượng không tốt.

Cứ như vậy, Uông Trí Viễn cứ vừa suy nghĩ miên man, vừa giúp Phó gia lắp xong chuông cửa, tuy nhiên do số lượng quá nhiều nên hắn cũng thể làm một mạch xong hết luôn mà vẫn còn sót lại một phần, sau đó hẹn ngày mai sẽ tiếp tục đến làm nốt.

Biết được Uông gia hiện tại đang ở ngay trong đại viện của đại học Bắc Kinh, cách đây cũng không quá xa. Vương Thục Mai bèn vui vẻ giữ hắn ở lại ăn cơm tối, sau đó mới để hắn trở về. Ăn xong còn kêu Phó Miểu tiễn hắn ra tận cửa.

Hai người an tĩnh đứng ở ngõ nhỏ, im lặng không nói gì, ngay tại thời điểm Uông Trí Viễn cảm thấy được có lẽ lần này chính mình phải ôm thất bại trở về thì Phó Miểu nhẹ nhàng mở miệng nói một câu, dọa cho hắn sững cả người lại. Một lát sau hắn tiến lên, lập tức mừng rỡ như điên, vứt hết sạch tất cả các loại cảm giác thấp thỏm, hồi hộp, bất an suốt từ chiều đến giờ ra sau đầu.

"Ngươi...ngươi có thể lặp lại lần nữa không?".

"Ta nói là có thể!".

Phó Miểu giờ này mới trả lời câu hỏi lúc trưa của hắn, lúc đó hắn hỏi nàng là hắn có thể gọi nàng bằng nhũ danh hay không.

"Thật sự???".

"Thật sự! Như thế nào, ngươi muốn đổi ý?".

Phó Miểu trừng lớn hai mắt, làm bộ dáng tức giận.

"Ta cầu còn không được ấy chứ! Như thế nào còn nói đến chuyện đổi ý hay không?".

Uông Trí Viễn nhanh chóng bộc bạch, phân trần, còn kéo tay Phó Miểu lại, nắm chặt, gắt gao không bỏ. Phó Miểu cố giãy dụa mấy lần không được, đành phải đứng yên, mặc kệ cho hắn nắm.

"Vậy vì sao từ lúc vào nhà, trông ngươi lúc nào cũng có vẻ thấp thỏm bất an như vậy? Nhìn qua như kiểu giây sau liền muốn chạy trốn luôn thế?!".

Phó Miểu cũng đã sớm nhìn ra cảm xúc của Uông Trí Viễn.

"Ngươi vẫn luôn để ý đến ta có phải không?".


Hai mắt Uông Trí Viễn nghe Phó Miểu nói xong thì càng sáng rực hơn.

"Ân...Thôi được rồi! Ngươi nên trở về nhà đi, cũng muộn rồi đấy!".

Phó Miểu có cảm giác hai tay và trên mặt mình sắp bị hun nóng cháy mất rồi, cố tình lấy lý do đánh trống lảng để nhanh chóng đuổi hắn đi.

"Hảo! Ngày mai ngươi cứ ở nhà chờ ta nhé. Ta sẽ đến lắp nốt chỗ chuông cửa còn lại."

Uông Trí Viễn buông tay Phó Miểu ra, lưu luyến không rời mà cáo biệt cùng nàng.

"Được! Ta đi vào đây, ngươi nhớ chú ý an toàn."

"Ân! Ta biết rồi! Ngươi mau vào trong đi!".

Phó Diễm cùng Phó Sâm đứng sau cánh cửa, xem trọn vẹn toàn bộ quá trình vừa rồi, thấy Uông Trí Viễn rời đi rồi thì nhanh chóng quay người, chạy vào trong nhà. 

Sau khi đóng cửa lại, Phó Miểu đứng ở sân hô một tiếng với mọi người đang ngồi trong sân rằng nàng đã tiễn người xong, rồi nàng cũng trực tiếp trở về phòng của mình. Phó Sâm và Phó Diễm tránh ở phòng Phó Đại Dũng cùng Vương Thục Mai bên cạnh thông qua cửa kính bằng thủy tinh xuyên thấu, chăm chú quan sát vẻ mặt của Phó Miểu.

"Ngươi xem bộ dáng hai người các ngươi kìa, nhất là ngươi đấy Tiểu Kim, muội muội thì ta không nói, ngươi là đại nam nhân lại đi rình mò lén lút như vậy thì còn ra cái thể thống gì nữa hả?".

Vẻ mặt Vương Thục Mai cực kì xem thường, nhìn Phó Sâm vừa nhìn vừa mắng.

"Nương a! Ngươi một chút cũng đều không quản hay sao? Khuê nữ của ngươi cũng đã sắp bị xú tiểu tử kia bắt cóc đi rồi!".

Phó Sâm khoa trương hô to.

"Hô to gọi nhỏ cái gì? Ta không có điếc. Ta sinh ra năm người các ngươi, có ai mà ta không quan tâm chứ hả? Ta đã sớm nhờ Tiểu Hỏa tính qua cho Tiểu Thủy một quẻ rồi, hơn nữa Uông Trí Viễn cũng là một hài tử tốt. Ta còn có lý do gì mà ngăn trở bọn chúng chứ? Khi ta bằng tuổi ngươi bây giờ thì ta cũng đã sinh ra đại ca ngươi rồi đấy."

Trên tay Vương Thục Mai còn cầm một món đồ chơi của Phó Nghiêu, trực tiếp ném vào người Phó Sâm, quát hắn.

"Vậy ngươi cũng đừng có thúc giục ta nha! Đại ca so với ta còn lớn hơn hai tuổi đấy!".

Phó Sâm che đầu, ngay lập tức đem đại ca của mình bán đứng.


"Đại ca ngươi còn đang ở trong bộ đội, việc hắn tìm đối tượng còn phải cần chúng ta quan tâm hay sao? Ta nói tiểu tử ngươi lên đại học rồi thì cần phải đem việc tìm đối tượng này cân nhắc thật kĩ vào.người tốt sớm một chút, đừng làm cho ta phải quan tâm. Thật sự nếu cảm thấy lấy không chuẩn thì để ta bảo Tiểu Hỏa cũng tính luôn một quẻ cho ngươi."

(Ở bên Trung Quốc, hôm nhân của bộ đội- quân hôn rất được chỉnh phủ bảo vệ và tạo điều kiện, thời điểm này sẽ thường có những cuộc giới thiệu quy mô lớn được nhà nước tổ chức cho quân nhân cùng với những thiếu nữ trong đoàn văn công, nữ thanh niên tri thức gặp gỡ và tìm hiểu nhau, dễ hiểu là đi nhập ngũ giai đoạn này sẽ không lo ế vợ:))).

Vương Thục Mai bá đạo nói thẳng ra tính toán của mình.

Phó Sâm nghe xong thì trực tiếp muốn vịn tường té xỉu. Tính cách này của nương mình thật sự là thanh thuần thoát tục a! Ngay cả chuyện như vậy cũng đều có thể nói ra miệng luôn! Haiz. Phó Diễm đứng cạnh nghe mà buồn cười gần chết, nhị ca hẳn là trăm triệu lần không nghĩ tới, chỉ đến xem náo nhiệt mà không ngờ nhiệt này vô tình lại chuyển đến trên đầu hắn.

"Cha! Nương! Ngày mai Uông Trí Viễn sẽ lại đến đây, chúng ta có muốn nói hay không...".

Phó Diễm trực tiếp chuyển chủ đề, giải cứu nhị ca nhà mình.

"Hảo! Chủ ý này không tồi a! Chờ ngày mai hắn đến thì cứ làm như vậy đi. Tiểu tử này còn muốn dễ dàng đem khuê nữ của ta bắt cóc như vậy sao? Phải tạo cho hắn chút áp lực mới được."

Phó Đại Dũng cũng hiểu được, nếu cứ nhẹ nhàng đáp ứng chuyện hai người ở cùng một chỗ như vậy thì quả thật có chút qua loa. Dễ dàng có được thì chắc chắn sẽ không quá trân trọng, tình cảm trải qua thử thách khó khăn thì nay mai mới có thể lâu bền được.

"Hảo! Ngày mai để ta gọi thêm Trương Vĩ ca đến."

Phó Diễm liên tục đưa ra mấy chủ ý để thử thách tỷ phu tương lai của mình. Uông Trí Viễn hiện tại còn không biết rằng hắn chuẩn bị gặp phải áp lực như gió giật cấp mười từ người Phó gia, trong lòng vẫn còn đang vụng trộm, vui như được mùa.

"Ai ai ai.. Tiểu tử ngươi! Đi ra ngoài cả một ngày, lại còn trở về trễ như thế? Ngươi đang cười chuyện gì mà vui thế? Nói ra cho tiểu thúc cùng nghe với nào!".

Uông Lâm đi dạo ở công viên Bắc Hải cả một ngày, vậy mà không thể vô tình gặp được đối tượng của cháu trai cho nên trong lòng có chút không thuận.

"Không có gì tiểu thúc! Ta hỏi ngươi một câu nhé! Nếu về sau ngươi tìm được đối tượng rồi, nhưng nhà nàng lại cực kì nhiều tiền, thì lúc đó ngươi sẽ làm như thế nào?".

Cuối cùng Uông Trí Viễn cũng không nhịn được mà nói ra lo lắng trong nội tâm của mình.

"Có tiền như thế nào? Ví dụ cụ thể hơn được không?".

Uông gia cũng được coi như là thế gia, qua nhiều thế hệ tích góp từng tí một, vẫn là có chút của cải.


"Tỷ như là...có một tòa nhà năm gian ở ngay trung tâm đ ế đô ý."

"Trọn vẹn???".

Uông Lâm có chút kinh ngạc, cái này...rốt cuộc gia đình cháu dâu tương lại là làm cái gì a?.

"Trọn vẹn! Mặc dù trên danh nghĩa là của muội muội nàng. Hình như trong nhà nàng còn có một tòa nhà tam tiến nữa, vị trí cũng thực hảo."

Uông Trí Viễn chỉ biết nhiều như vậy.

"Tiểu tử ngươi đi đâu mà lại tìm được bằng hữu như vậy hả? Nhà như vậy chắc chắn là có nội tình bên trong, nhưng là ngươi cũng không kém phải không nào? Cha mẹ ngươi đều là giáo sư, tiểu tử ngươi về sau tiền đồ cũng không kém được. Sinh viên Đại học Thanh Hoa đâu phải ai cũng có thể thi đỗ được."

"Nàng cùng anh trai đều là bạn học cùng trường với ta."

Uông Trí Viễn càng nghe tiểu thúc nói thì lại càng có chút mất mát.

"Vậy hả?...vậy ngươi chỉ còn lại thứ duy nhất chính là thành tâm mà thôi, đúng rồi là thành tâm. Thứ này nhà nào cũng sẽ coi trọng cả."

Uông Lâm vừa nghe xong thì trong lòng khẳng định, nhà gái nhất định có gia thế không tồi. Mà nàng cũng là người cũng thông minh, có thể thi lên đại học thì khẳng định không sai được. Đúng với mong muốn của tẩu tử rồi còn gì.

"Haiz! Tự nhiên ta lại hỏi ngươi chuyện này làm gì a? Ngươi đến bây giờ cũng không có cái đối tượng nào. Thím tương lai của ta còn không biết đang lưu lạc ở đâu, vẫn là để ta tự mình suy nghĩ thêm xem sao. Ta đi nghỉ ngơi đây tiểu thúc!".

Uông Trí Viễn vừa nói dứt câu thì đã trực tiếp chạy thẳng lên lầu.

Uông Lâm đứng bên dưới ngay lập tức nhận một vạn điểm tổn thương từ cháu trai nhà mình.

...

Ngày hôm sau, Uông Trí Viễn đến Phó gia từ sớm, còn mua cả điểm tâm đ ến cho mọi người.

"Ai nha! Tiểu Uông ngươi thật sự là khách khí. Ta hôm nay nấu rất nhiều cháo, ngươi cũng mau tới uống một chén đi."

Phó Đại Ny đang bưng nồi cháo gạo từ phòng bếp đi ra, thấy hắn đến sớm như vậy thì niềm nở mời hắn ngồi vào bàn ăn cơm.

"Cô cô đừng khách khí! Ta chính là thuận tay mà thôi. Ngay tại ngõ nhỏ cách đây không xa có rất nhiều quán bán điểm tâm sáng, về sau người trong nhà muốn ăn thì có thể đi đến đó. Hiện tại rất nhiều người bên ngoài đã bắt đầu làm sinh ý nhỏ, so với trước kia thì tiện lợi hơn rất nhiều."

Uông Trí Viễn bưng bát cháo lên, uống một hơi.


"Cô cô làm cháo gạo mễ thật ngon! Khi mới về đế đô, ta đã suy nghĩ rất lâu, vì sao điểm tâm sáng ở đây ăn không ngon như trước, hóa ra vẫn là do gạo trong thôn ăn ngon hơn. Ở đế đô không có được cái hương vị như thế này!".

"Hảo! Ngon thì ngươi liền ăn nhiều một chút. Làm thêm một bát nữa nhé!".

Phó Đại Ny cười khanh khách, tiểu tử này nói chuyện chính là dễ nghe.

Ăn điểm tâm xong, Uông Trí Viễn liền nhanh chóng muốn động thủ, lắp nốt chuông của, nhưng là bị Phó Diễm ngăn cản.

"Trí Viễn ca! Hôm nay không cần làm vội đâu. Buổi chiều lại nói sau, giữa trưa chúng ta muốn đi nhìn qua mấy cái phòng ở, ngươi không có việc gì thì cũng cùng đi nhé!".

"Hảo!".

Uông Trí Viễn không hề nghĩ ngợi liền đáp ứng luôn.

Trương Vĩ không lâu sau cũng đã tới, vừa vào cửa liền ồn ào là hắn chưa có ăn cơm.

"Tiểu Thủy! Mau đến lấy cho ta một chén cháo a! Ta còn chưa ăn sáng đâu. Ui da.. còn có cả bánh tiêu nè. Mau lấy cho ta hai cái đến đây."

Uông Trí Viễn nhìn bộ dạng tự nhiên như ở nhà của người này thì trong lòng có chút chua chua. Vì sao hắn lại muốn sai sử bạn gái của mình chứ? Hắn bèn yên lặng cầm lấy bánh tiêu, đưa cho Trương Vĩ.

"Tiểu Mộc! Đây là đồng học của ngươi hả?".

Trương Vĩ vừa ăn vừa hỏi.

"Ân! Hắn cũng là bạn học của Tiểu Thủy."

Phó Sâm thấy trò hay thì tặc tặc cười, nháy mắt mấy cái.

"A...Là như vậy sao?".

Trương Vĩ rất cơ trí, lập tức liền minh bạch vì sao hôm nay Phó Diễm lại gọi mình đến đây, vốn lần trước đã sớm hẹn nhau là đợi đến khi Phó Hâm được nghỉ mới đi xem phòng ở mà hiện tại lại đổi ý muốn đi xem luôn, ra là như vậy.

"Đi thôi! Chúng ta đi chọn một chút xem. Gần đây ta tìm được thêm mấy căn tứ hợp viện đang rao bán. Ta chuẩn bị mua thêm mấy căn nữa luôn, làm thủ tục một thể cho nó tiện! Haha!".

Cơm nước xong, Trương Vĩ liền mang theo huynh muội ba người cùng với Uông Trí Viễn ra cửa. May mắn hôm nay đến đây hắn có mượn được xe của biểu ca, bằng không hiệu quả của xuất diễn này sẽ không quá ấn tượng. Hắn đưa mắt nhìn về phía Phó Diễm, Phó Diễm mỉm cười, vừa lòng gật gật đầu.

Tạnh mưa rồi ^^ Chúc mọi người ngày mới tốt lành!!!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,745
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 146: C146: Lẩu siêu cay


Suốt cả một buổi sáng, đoàn người Phó Diễm đều đi theo Trương Vĩ xem qua tổng cộng hơn mười tòa nhà tứ hợp viện. Uông Trí Viễn lúc này cũng mới phát hiện được, thì ra hiện tại tòa nhà tứ hợp viện cũng có thể bắt đầu mua đi bán lại.

"Tỷ! Ngươi cảm thấy căn nào đẹp? Đã chọn được tòa nhà nào vừa ý chưa?".

Phó Diễm đưa mắt nhìn tỷ tỷ nhà mình, còn Phó Miểu ngay từ lúc Trương Vĩ bất ngờ xuất hiện thì đã suy nghĩ cẩn thận, đã sớm nhận ra dụng ý của Phó Diễm là gì. Truyện được đăng duy nhất tại:https://.wattpad.com/user/PhmQuangV.Tiểu Hỏa là muốn thể hiện cho Uông Trí Viễn nhìn, nhà mình không thiếu phòng ở cũng không thiếu tiền. Đơn giản là muốn hắn phải tôn trọng nàng, gia đình có thể mua nổi mấy tòa nhà tứ hợp viện thì làm sao có thể thích một đối tượng khiến cho nữ nhi nhà mình bị ủy khuất chứ?.

Phó Miểu cũng cũng không thèm để ý, tất cả những thứ này đều là do Tiểu Hỏa tự mình kiếm được, về sau nàng cũng có thể cố gắng kiếm tiền, không dựa vào bất luận kẻ nào. Cho nên nàng cũng liền mặc kệ hành vi của muội muội, thực ra thì nàng cũng muốn nhìn thử một chút, xem Uông Trí Viễn phản ứng như thế nào. Nếu thật sự trước sau không phải là một loại người thì cứ chia tay là được.

Cả buổi sáng Uông Trí Viễn nhìn một loạt phòng ở, nhớ tới nhà mình cũng chỉ có một cái sân nhỏ như vậy, là chỗ ở năm đó của gia gia cùng nãi nãi. Bây giờ vẫn còn để đó không dùng, bị chính lão cha nhà mình để một ít chậu hoa bồn bát linh tinh. Bất quá căn nhà đó chỉ có hai gian, không có lớn như mấy căn nhà này của Phó Diễm.

"Trí Viễn ca! Ngươi cảm thấy chỗ nào thì tốt? Giúp tỷ tỷ ta tham mưu một chút a!".

Phó Diễm cũng muốn nhìn thử xem ánh mắt của Uông Trí Viễn hắn như thế nào.

"Căn phòng ở đường Huệ Dân tuy có chút cũ kĩ, nhưng là về sau nói không chừng sẽ nằm trong diện giải tỏa. Hiện ở nước ngoài đa số đều là nhà lầu cao tầng, quốc gia chúng ta rất nhanh cũng sẽ phát triển cái loại hình này. Về sau nói không chừng giá trị của riêng căn nhà này có thể đổi được mấy căn nhà khác. Căn nhà ngõ bên cạnh thì an ninh tương đối tốt, đa số toàn là công nhân viên chức ở cho nên hoàn cảnh sống sẽ không quá phức tạp, cũng tương đối an tĩnh, nếu mua chỗ này thì có thể dùng làm chỗ nghỉ ngơi và thư giãn, để ở thì cũng là một lựa chọn không tồi. Chính yếu chính là cách đường Thập Thắng Hải bên nhà cũ của các ngươi gần hơn một chút, hơn nữa ta chú ý tới ở đó có ba căn nhà tam tiến nằm cạnh nhau. Nếu vậy thì mấy người Phó Sâm, Phó Miểu còn có cả đại ca có thể lựa chọn mỗi người ở một chỗ để dễ dàng chiếu cố lẫn nhau."

Uông Trí Viễn trầm ngâm suy nghĩ một hồi, sau đó mới nói ra tổng kết quan điểm của mình.

Phó Diễm nghe xong, trong lòng không khỏi thầm khen người tỷ phu tương lai này một câu suy nghĩ rất chu toàn. Nàng theo dõi hắn suốt một đường từ khi bắt đầu đi nhìn phòng ở đầu tiên cho đến bây giờ, lúc đầu hắn tuy rằng hơi có vẻ kinh ngạc, nhưng là rất nhanh sau đó liền bình tĩnh lại. Truyện được đăng duy nhất tại:https://.wattpad.com/user/PhmQuangV.Cũng không có bởi vì mấy tòa nhà này mà xuất hiện biểu tình nóng lòng muốn thể hiện gì đó.

Chỉ riêng chuyện này thôi cũng đã thuyết minh người này là người có ánh mắt. Kế tiếp, liền nhìn xem tỷ tỷ của mình có hợp với hắn hay không mà thôi. Bởi trên thế giới này, nói đến chuyện luyến ái thì không chỉ đơn giản là chuyện giữa hai người với nhau mà còn có rất nhiều người, rất nhiều chuyện liên quan. Thôi thì cứ chờ xem bọn họ tự giải quyết như thế nào đi.

"Trí Viễn! Tiểu tử ngươi theo ta nhìn lại tòa nhà này một lần nữa đi! Lúc ấy ta cũng nói với Phó Diễm là mua hết cả ba căn nhà liền kề nhau kia là thích hợp nhất. Không chỉ là cách Thập Thắng Hải gần, mà cũng cách nhà cũ của bọn hắn không xa. Đi! Chúng ta xem kĩ lại một lần nữa! Thuận tiện nhìn xem nên tu sửa lại như thế nào. Còn có tòa nhà của nhị thúc nữa, hẳn là hôm nay người sống ở đó sẽ dọn đi hết."


Trương Vĩ một chút cũng không thèm che dấu hảo cảm đối với đồng chí Uông Trí Viễn. Tiểu tử này, hắn có thể nhanh chóng đưa ra đánh giá như vậy thì vừa thấy chính là người một nhà rồi. Phó Diễm cùng Phó Sâm quay sang nhìn nhau mỉm cười, sau đó từng người lên xe. Uông Trí Viễn chậm rãi thở ra một hơi, nguy hiểm thật! Đây là muốn khảo nghiệm chính mình a! Có huynh đệ tỷ muội như vậy đúng là thật đáng sợ, nhưng cũng thật may mắn và hạnh phúc!.

Phó Miểu cũng cười, Uông Trí Viễn cuối cùng cũng thông qua được khảo nghiệm. Nếu hắn đối với chuyện này tỏ ra vui vẻ, thì chứng tỏ bản chất của hắn là người quá coi trọng vật chất. Còn nếu hắn biểu lộ sự không vui, cảm thấy nàng có được quá nhiều tài phú thì lại cho thấy hắn là một ngụy quân tử, có chủ nghĩa đại nam nhân gia trưởng rất nghiêm trọng. Cũng may! Uông Trí Viễn hắn cũng không phải là hai loại người này, tin tưởng về sau, nếu là nàng bên ngoài tự mình dốc sức làm việc thì hắn cũng sẽ không phản đối.

Mọi người lên xe, lần nữa quay lại xem xét căn nhà kia. Tâm trạng không giống với vừa rồi, lần này nhìn phòng ốc của mình, thấy chỗ nào cũng đều tốt cả. Nhìn một hồi, quyết định sẽ mua lại căn nhà này, sau đó mới nhờ Trương Vĩ đi làm thủ tục. Như vậy thì sau khi tốt nghiệp đại học Phó Miểu sẽ có thể trực tiếp xin đăng kí hộ khẩu ở đế đô, chân chính không cần đi đường vòng gây sức ép nữa.

(Bên Trung Quốc phải có nhà ở đứng tên mình thì mới có thể xin được hộ khẩu vĩnh trú ở đó, còn nếu không chỉ có thể coi như người ngoại tỉnh, căn nhà Phó gia đang ở đứng tên Phó Diễm nên lúc này mọi người Phó gia trừ Phó Diễm thì tất cả đều là người ngoại tỉnh).

"Chúng ta đi xem nhà tổ xong thì liền trở về đi! Trương Vĩ ca! Trí Viễn ca! Trưa nay chúng ta đi ăn lẩu dê nhé?".

(Nhà tổ ở đây là chỉ căn nhà bà nội để lại cho nhị thúc Phó Đại Tráng, vừa mới thu hồi được, mình để nguyên theo văn án nhé!).

Phó Diễm nghiêng đầu hỏi.

"Hảo! Ta không có ý kiến."

Uông Trí Viễn hắn bây giờ chỉ cần được ở cùng một chỗ với Phó Miểu thì đi đâu cũng được.

"Được! Để ta dẫn mấy người các ngươi đến chỗ này ngon lắm, không chỉ đông khách mà dê còn tươi nữa, nghe nói mỗi ngày bán hết một con đấy! Chúng ta đi luôn đi, đến chậm là sẽ không còn chỗ mà ngồi đâu. Lên xe đi! Quán đó cách đây cũng không xa, ăn xong trở về lại đi nhìn nhà tổ sau cũng được."

Vừa nói đến ăn, Trương Vĩ liền cực kì hăng hái.

Giữa trưa được ăn một bữa lẩu dê, cả đoàn người đều cảm thấy thỏa mãn.


"Đồ ăn của nhà này đúng thật là không tồi! Nhị ca! Ngươi đi mua thêm một ít mang về, buổi tối để cha mẹ cùng cô cô bọn họ nếm thử."

Phó Miểu thầm nghĩ, ăn ngon thật, không hổ là bảng hiệu lâu đời ở đế đô.

"Được! Để ta đi mua. Hai ngươi cứ đứng đây chờ ta, đợi một lát Trương Vĩ ca trở lại thì chúng ta cùng về."

Phó Sâm lon ton chạy đi tính tiền, Phó Diễm đi nhà vệ sinh, còn Trương Vĩ vừa rồi vô tình gặp được mấy người bằng hữu liền đi qua chào hỏi.Truyện được đăng duy nhất tại:https://.wattpad.com/user/PhmQuangV. Trên bàn cơm lúc này chỉ còn lại hai người Uông Trí Viễn cùng Phó Miểu.

"Tiểu Thủy...".

Uông Trí Viễn nhìn bộ dáng Phó Miểu mặt đỏ bừng đang ăn cơm, cảm thấy hết sức đáng yêu.

"Làm sao vậy? Ngươi còn chưa ăn no sao?".

Thấy hắn nhìn mình chăm chú, mặt Phó Miểu có chút nóng, cố tình làm bộ như không có việc gì mà hỏi lại.

"Muội muội của ngươi thật là đáng sợ a!".

Uông Trí Viễn vừa nói vừa đưa tay lên che mặt.

"Tiểu Hỏa?? Nàng làm sao vậy?".


"Nàng giỏi như vậy khiến ta không biết phải cố gắng bao lâu mới có thể để nàng yên tâm giao ngươi cho ta."

"Phốc!".

Phó Miểu nhịn không được, cười ra tiếng. Qua một phút đồng hồ sau, Phó Miểu mới cười xong, Uông Trí Viễn đưa một chén nước sang, hai người có vẻ cực kì ăn ý.

"Tiểu Thủy! Ta biết ý tứ của Tiểu Hỏa. Ta sẽ đối xử với ngươi thật là tốt, sẽ không để cho ngươi phải chịu ủy khuất."

Phó Miểu cảm thấy mặt mình lại bắt đầu phát sốt.

Buổi chiều trở về, Uông trí Viễn cuối cùng cũng đem chuông cửa trang bị xong toàn bộ. Cửa sau không cần lắp, Phó Diễm nói không cần thiết. Thời điểm buổi tối, thức ăn trong nhà vẫn là lẩu dê, chẳng qua Phó Diễm có cho thêm ớt. Chính là loại ớt nàng mới vô tình tìm được trong không gian. Người một nhà ăn rất là tận hứng.

"Tiểu Hỏa! Ngươi thêm cái này vào ăn quá ngon! Ta xem có khi còn mở tiệm cơm được ý chứ, so với trưa nay còn ngon hơn mấy lần a!".

Trương Vĩ quả thật chính là một cái tiểu cật hóa. (Ham ăn).

Uông Trí Viễn bên cạnh cũng muốn ngừng mà không được, nhưng là hắn vốn là người ăn lạt, không thể ăn cay quá nhiều cho nên đành phải dừng lại, húp canh cho đỡ cay.

"Quả thật ăn ngon!".

"Trí Viễn nhanh uống cái này nè! Đây là rượu trái cây thím mới ủ, uống đi cho giải nhiệt. Ngươi ngược lại là giống với Tiểu Thủy, nàng cũng là không thể ăn quá cay, hôm nay còn cố tình ăn nhiều như vậy."

Vương Thục Mai nhìn tiểu tế tương lai, càng xem càng thuận mắt.

"Cám ơn thím! Tiểu Hỏa đúng là thêm ớt vào khiến cho nồi lẩu này ăn quá ngon, khiến ta cũng không kìm lòng được mà ăn nhiều hơn mọi lần haha."


"Thích ăn thì liền ăn nhiều một chút! Cay quá thì uống thêm chút rượu trái cây vào, về sau thường xuyên đến đây nhé! Đồ ăn sở trường của nàng còn nhiều lắm đó!".

Vương Thục Mai vừa nói vừa gắp thêm cho con rể tương lai một đũa thịt dê.

"Trí Viễn! Ngày hôm qua ngươi có nói là nhà ngươi đang ở trong đại viện của đại học đế đô, ba mẹ ngươi đều là giáo sư, vẫn đang giảng dạy ở đó hả?".

Phó Đại Ny đột nhiên hỏi đến chuyện gia đình của hắn.

"Vâng cô cô! Nương ta là giảng viên hệ khảo cổ, nói không chừng về sau còn có thể là lão sư của Tiểu Hỏa đấy. Ba của ta thì là giáo viên dạy trung văn."

Uông Trí Viễn nghe Phó Đại Ny hỏi vậy thì nhanh chóng ngồi thẳng lưng trả lời.

"Như thế thì thật là khéo! Bất quá lão sư ở đại học cũng không ít, nương ngươi cũng không nhất định sẽ dạy lớp của Tiểu Hỏa đâu!".

Vương Thục Mai còn có chút tiếc nuối.

"Nương! Ngươi yên tâm! Lão sư khoa khảo cổ của Tiểu Hỏa nhiều nhất sẽ không vượt qua mười người đâu. Cho nên nương của Trí Viễn nhất định sẽ là lão sư của Tiểu Hỏa!".

Phó Sâm cười nói.

"Đúng đó nương! Hệ khảo cổ vốn là rất ít người. Nhân số sẽ không quá đông, phỏng chừng đến trường thì sẽ biết."

"Giáo sư hệ khảo cổ đều rất tốt, hiện tại bọn họ đang ở tại Tây An, đang khai quật một cái mộ cổ thì phải. Nương ta cũng đi, nàng họ Trử, Tiểu Hỏa! Họ của nương ta có phải nghe thật đặc biệt hay không a? Toàn bộ giáo sư của Bắc Đại không ai có họ giống nương ta đâu."

Uông Trí Viễn cười cười, xem ra lại gia tăng thêm một tầng bảo đảm rồi.

Chương này mình làm một mạch, không đọc lại cũng không soát lỗi =))) lười quá kkk. Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ (P/s: có lỗi thì cmt cho mình biết nhé kk).
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,745
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 147: C147: Ngày đầu nhập học


Phó Miểu xem như hữu kinh vô hiểm mà chính thức bước vào luyến ái, rất may là cả nhà đều coi như ủng hộ đối tượng của nàng. Trong những ngày chờ khai giảng tiếp theo, Phó Miểu trôi qua cực kì thoải mái dễ chịu, Uông Trí Viễn cơ hồ cứ cách một ngày thì sẽ lại đến rủ nàng ra ngoài để đi dạo chơi xung quanh. 
Lúc đầu Phó Miểu còn có chút ngại ngùng, lần nào cũng gọi Phó Sâm đi cùng, bẵng qua mấy ngày, Phó Sâm cảm thấy mình cứ làm bóng đèn như vậy thì đúng là không hay, hắn cũng biết ngại chứ. Vừa lúc, hôm nay Phó Diễm nói nàng muốn đi mua thêm một chiếc xe đạp, hắn liền mượn cơ hội này mà không đi theo đôi tinh nhân trẻ kia nữa, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Phó Miểu cùng Uông Trí Viễn cơ hồ đã đem toàn bộ thành Bắc Kinh này đi dạo qua một lần, còn lại duy nhất cố cung là chưa đi.. Nàng nói không vội, đợi khai giảng xong thì đi sau cũng được.

...

Chẳng mấy chốc cuối cùng cũng đã đến ngày khai giảng của các trường đại học nằm trên địa bàn thành phố Bắc Kinh. Đại học Bắc Kinh sẽ khai giảng muộn hơn một ngày so với đại học Thanh Hoa cho nên hôm nay, mọi người sẽ cùng nhau đưa Phó Sâm và Phó Miểu đi làm thủ tục báo danh trước.

"Nương! Trước đừng có mang nhiều đồ như vậy a! Trong kí túc xá có gần như đầy đủ hết rồi, nếu thiếu cái gì thì ta sẽ trở về lấy sau cũng được."

Phó Miểu thấy Vương Thục Mai chuẩn bị bao lớn bao bé không thiếu thứ gì thì tỏ vẻ không đồng ý.

"Ai... nếu như không phải ở lại kí túc thì tốt rồi! Dù gì cách nhà cũng không xa, sáng đi tối về cũng được mà. Haiz!".

(Quy định của tất cả các trường đại học ở Trung Quốc là sinh viên năm đầu tiền 100% sẽ phải ở lại kí túc xá, nếu muốn chuyển ra thì cần phải chờ đến năm thứ 2).

Phó Sâm cứ một chốc lại thở dài thườn thượt, trong nhà mình thư thái như vậy, ai lại đi nguyện ý ở lại ký túc xá cơ chứ?.

"Hai người các ngươi! Đây là lần đầu tiên xa nhà, nhớ rõ phải tạo quan hệ tốt với bạn cùng phòng ở kí túc xá nghe chưa? Đừng có hơi động một chút là cãi nhau với người ta, cái gì bỏ qua được thì bỏ qua. Có nghe thấy không?".

Vương Thục Mai một bên vừa thu thập, một bên vừa phun tào, căn dặn hai đứa sinh đôi nhà mình.

"Nương! Ngươi không đi làm thủ tục nhập học cùng chúng ta sao? Thuận tiện có thể nhìn thử xem trường đại học ở đế đô sẽ có bộ dạng như thế nào. Báo danh xong ta mời các ngươi đến Toàn Tụ Đức ăn cơm a!". (chỗ bán vịt nướng ở chương trước).

Phó Sâm cật lực mời nương mình đi cùng.

"Thôi! Ta đi làm cái gì? Để ta ở nhà thu dọn phòng ở cho các ngươi còn hơn. Dù sao cuối tuần các ngươi cũng đã trở lại hết cả rồi. Ta cũng không đi kí túc xá của ngươi, ngươi nhớ dẫn cha ngươi đi dạo vòng quanh sân trường một lát. Nghe nói phong cảnh ở đó cũng không tệ lắm đâu!".

...

Tuy nói thế nhưng cuối cùng Vương Thục Mai cùng Phó Đại Dũng vẫn là ôm theo Phó Nghiêu cùng đi với mọi người.. Phó Đại Ny không đi, nàng nói muốn ở nhà để trông coi, dọn dẹp nhà cửa, khi nào Phó Diễm nhập học thì nàng sẽ đi Bắc Đại nhìn sau.


Đại học Thanh Hoa không hổ là một trong những trường đại học top đầu của Bắc Kinh, chưa cần nói đến phong cảnh sân trường cực kì tinh tế đẹp đẽ mà chỉ cần nhìn từng đoàn sinh viên đi trên đường thôi thì cũng đã mang lại cho người ta một cảm giác tinh thần phấn chấn.

"Ui cha! Các ngươi mau nhìn kìa! Không khí thật trong lành a! Ta mới đi ở trong này mấy bước chân thôi mà đã cảm thấy được tuổi trẻ của chính mình trở lại rồi!".

Vương Thục Mai chậm rãi cảm thụ bầu không khí này, cảm giác thật là tốt.

"Bên kia chính là khu vực báo danh, chúng ta đi xem!".

Phó Diễm khoác túi của Phó Miểu trên vai, nói xong liền dẫn mọi người tiếp tục đi thẳng về phía trước. Mặc dù đây không phải là chỗ báo danh của sinh viên khoa kinh tế, bất quá lão sư dẫn đường đã nói vị trí cụ thể cho bọn họ (chỗ này mình giữ nguyên văn án là lão sư bởi nếu chuyển sang giáo viên hay giảng viên thì nó đọc ngang lắm:v).

Sau khi báo danh cũng như lấy số phòng ký túc xá xong, Vương Thục Mai liền cùng Phó Diễm dẫn theo Phó Miểu đi ký túc xá nữ nhận phòng, còn Phó Đại Dũng thì ôm theo Phó Nghiêu đi về phía ký túc xá nam bên này, hai nhóm người hẹn nhau, sau một giờ nữa sẽ tập trung bên bờ hồ ở khuôn viên của giảng đường chính.

"Tiểu Thủy! Hôm nay Trí Viễn cũng đến báo đúng không?".

"Vâng! Nói không chừng có khi hắn còn có thể cùng nhị ca ở chung phòng ký túc xá ấy chứ! Phỏng chừng lát nữa hắn báo danh xong thì cũng sẽ đến chào hỏi chúng ta đấy!".

Phó Miểu vai khoác ba lô, tay thì cầm thêm một cái giỏ đựng quần áo, nghe nương mình hỏi vậy thì vừa đi vừa trả lời.

"Đến rồi Tỷ! Chính là chỗ này!".

Phó Diễm mở cửa ra, phát hiện bên trong đã có hai người.

"Xin chào mọi người! Cho hỏi đây có phải là ký túc xá số 210 không vậy?".

Phó Miểu lên tiếng hỏi.

Trong phòng ký túc xá có một muội tử mặt tròn, tính cách cực kì hoạt bát. Nhìn thấy Phó Miểu cùng Phó Diễm thì hai mắt liền sáng ngời, nghĩ thầm: Bạn học này thật là xinh đẹp a! Nhìn đến Vương Thục Mai phía sau thì càng là kinh ngạc không kém, đây là mụ mụ sao? Cũng quá xinh đẹp rồi (Mụ mụ = nương = mẹ nhé ^^).

"Đúng vậy! Bạn cũng ở ký túc xá này sao? Vậy thì chúng ta chính là bạn cùng phòng rồi! Ta tên Điền Viên Viên học khoa kinh tế."


"Ân! Ta tên Phó Miểu, cũng là sinh viên ngành kinh tế."

"Haha! Vậy thì quá tốt rồi! Về sau chúng ta có thể cùng nhau đến lớp."

Tiểu muội còn lại đang ngồi bên cạnh thì có bộ dáng hơi ngại ngùng, sau khi mọi người chào hỏi xong thì cũng tự giới thiệu, nàng là Nhâm Lệ Lệ, sinh viên ngành kiến trúc, không cùng ngành với Phó Miểu.

Vương Thục Mai đã sống qua gần nửa đời người, quen tay hay việc, rất nhanh đã đem chăn đệm của Phó Miểu thu xếp một cách ổn thỏa.

"Điền Viên! Nhâm Lệ Lệ! Ta đi trước nhé! Ngày mai ta lại đến, đêm nay tranh thủ về nhà ngủ thêm một đêm! Hẹn gặp lại!".

Phó Miểu sau khi nói vài câu với bạn cùng phòng thì liền cùng Vương Thục Mai và tiểu muội nhà mình rời đi. Ba người đứng bên hồ đợi một lát thì đã thấy đoàn người Phó Đại Dũng đang tiến về phía này, quả nhiên phía bên cạnh chính là Uông Trí Viễn, hắn cũng theo đến đây.

Phó Diễm chế nhạo nhìn Phó Miểu liếc mắt một cái, cừ thật! Về sau có thể mỗi ngày cùng một chỗ, vậy mà đến trường rồi cũng vẫn dính nhau như sam. Phó Miểu cũng thản nhiên nhìn lại, cuối cùng vẫn là Uông Trí Viễn ngại ngùng.

"Nhìn điều kiện ký túc xá của các ngươi như vậy. Không biết có phải sẽ yêu cầu ở lại đây suốt cả bốn năm hay không?".

Vương Thục Mai thở dài, tám người chung một phòng ký túc xá, thật sự là quá khó chịu.

"Để cho bọn hắn trải qua sinh hoạt tập thể cũng tốt. Không chịu khổ thì làm sao mà trưởng thành được? Là người thì phải sống có đoàn thể chứ!".

Phó Đại Dũng thấy vợ mình nói thầm như vậy thì liền không chịu nổi, phải lên tiếng át đi.

"Thôi được rồi! Vậy các ngươi cứ tạm thời ở lại ký túc xá đi, khi nào cuối tuần được nghỉ thì trở về, nương làm đồ ăn ngon cho các ngươi. À! Khi nào về thì để ta chuẩn bị thêm ít đồ khô cho các ngươi mang đi luôn, từ thứ hai đến thứ sáu liền có cái mà ăn tạm."

Vương Thục Mai biết sự đã rồi, chỉ có thể như vậy mà thôi.

"Nhị ca! Đêm nay các ngươi đều trở về nhà ngủ hả?".

Phó Diễm cảm thấy hơi khó hiểu, nhập học xong rồi mà mấy người nhị ca còn muốn trở về làm gì?.


"Ân! Ngày mai chúng ta còn muốn đưa ngươi đi báo danh đấy!".

Phó Sâm kỳ quái nhìn Phó Diễm. Nàng nghe xong thì có chút nhức đầu.

"Các ngươi sẽ không phải cũng muốn đi cùng đấy chứ?".

Phó Diễm chỉ vào ba người bọn họ, bao gồm cả Uông Trí Viễn ở bên trong. Ba người đồng thời gật đầu. Phó Diễm nháy mắt đã nghĩ muốn chạy trốn đi cho rồi.

...

Ngày hôm sau, không còn lời gì để nói, không riêng gì Phó Đại Ny muốn đi, ngay cả Trương Vĩ cũng tới. Đến khi đại gia đình còn chưa kịp ra cửa thì Mộc Dịch An cũng đến!.

"Ngươi tới làm gì?".

Phó Diễm tức giận hỏi.

"Ta muốn cùng ngươi đi báo danh ở Bắc Đại a! Mặc dù không thi tuyển nhưng ta có thể đi bàng thính. Ta đi tìm giáo sư Vương. A! Chính là chủ nhiệm khoa của chúng ta đấy! Hắn mới trở về hôm qua, kêu ta hôm nay đến báo danh a!".

Mộc Dịch An một chút cũng không phát hiện, Phó Diễm bị cả đoàn người vây quanh, sắp hỏng đến nơi rồi.

"Được được... chỉ cần các ngươi vui vẻ là được!".

Trương Vĩ tuy rằng có lái xe tới, nhưng nhiều người như vậy thì lại không đủ chỗ ngồi. . May mắn thay đường đi cũng không quá xa, không đến nửa tiếng đồng hồ, ngay cả xe đạp cũng không cần, tất cả liền nhanh chóng quyết định: trực tiếp đi bộ.

Bởi vì căn nhà của Phó Diễm chiếm gần hết cả một con ngõ nhỏ, khi đoàn người vừa bắt đầu bước ra thì đã không ngừng có người bán đồ ăn tiến lên hỏi thăm.

"Ai ui! Toàn gia đây là đi nơi nào mà đông đúc thế? Đi ăn tiệc ở đâu hả?".

Ai hỏi Vương Thục Mai và Phó Đại Ny cũng đều vui vẻ, kiêu ngạo trả lời, đó là đưa khuê nữ (chất nữ) nhà mình đi làm thủ tục báo danh vào đại học.

Người ta lại hỏi tiếp.

"Đại học ở tận chỗ nào? Có xa hay không?"

"Không xa! Ngay tại đế đô, là đại học Bắc Kinh, đi một lát là sẽ đến ".


Mãi cho tới gần trưa, Phó Diễm đã trải qua hơn mười lần quẫn bách như vậy. Nàng vốn là một người trời sinh tính tình khép kín, không muốn quá nổi bật, không thích việc bị nhiều người chú mục như thế này.

Phó Miểu, Phó Sâm còn có mấy người Trương Vĩ đều buồn cười gần chết. Bọn hắn đã sớm biết là Phó Diễm không thích hưng sư động chúng, quả nhiên hôm nay liền thấy được một mặt ấu trĩ kia của Tiểu Hỏa, đúng là nghìn năm khó gặp.

Uông Trí Viễn nhìn ai cũng tươi cười phấn khởi thì nghệt ra, không rõ có chuyện gì mà buồn cười đến vậy, hắn đi gần vào Phó Miểu, thấp giọng hỏi.

"Tiểu Hỏa từ trước đến giờ vẫn luôn là người thành thục hiểu chuyện, nhưng là nàng ngẫu nhiên cũng sẽ thực ấu trĩ, cùng tiểu hài tử một dạng, không được tự nhiên. Nhưng là thời điểm như vậy sẽ không có nhiều đâu, tranh thủ mà xem a! Nhìn một lần là thiếu một lần."

Phó Miểu trả lời vấn đề này xong thì lại tự mình phì cười tiếp.

Uông Trí Viễn: @@ Các ngươi thật là nhàm chán!

Phó Diễm rất nhanh bình tĩnh lại, những người này muốn thấy mình bị chê cười ư? Hừ! Không cho các ngươi đắc ý!.

...

Rất nhanh, đoàn người đã tới đại học Bắc Kinh, cũng tìm được lớp và ký túc xá của Phó Diễm. Cũng đồng dạng với đại học Thanh Hoa, ký túc xá ở đây cũng phân tám người một phòng, diện tích ngược lại so với bên kia thì có lớn hơn một chút, buồng vệ sinh vẫn là mỗi tầng một cái để tập thể dùng chung.

Sau khi Phó Diễm vào phòng thì vẫn chưa có người nào đến cả. Nàng là người đến sớm nhất. Vương Thục Mai giúp đỡ nàng thu thập đồ vật xong thì cả hai liền đi ra ngoài. . Nghĩ đến mấy người khác có lẽ phải đến buổi chiều mới tới nơi. Dù sao kỳ hạn báo danh ngày mai mới hết, nói không chừng còn có thể gặp được người quen.

"Được rồi! Ba người các ngươi đi nhanh lên!".

Phó Diễm trực tiếp ra lệnh đuổi người.

"Ngươi không nói thì chúng ta cũng sẽ đi, buổi chiều còn phải lên lớp nữa. Ngươi chính mình tự bảo trọng nhé! Có việc gì thì liền đi tìm tỷ tỷ!".

Phó Miểu hiện tại có chút cảm giác không nỡ chia lìa. Phó Diễm từ nhỏ liền đi theo sau mông nàng, giờ muội muội đã lớn, tách ra còn có chút luyến tiếc.

"Hảo! Tỷ tỷ của ta, ta biết rồi! Ngươi cũng hảo hảo chiếu cố chính mình, cố gắng học tập!".

Phó Diễm đưa tay làm một thủ thế cố lên với Phó Miểu.

Mộc Dịch An đã đi văn phòng hệ khảo cổ trước, Phó Diễm không có ý định chờ hắn mà trực tiếp cùng mấy người Vương Thục Mai bọn họ trở về nhà. Buổi sáng ngày mai lại đến, dù sao thì cũng rất gần, có thể ở nhà thoải mái một ngày thì cứ tính một ngày trước đã.

Dạo này mình lười, quá lười =)) mới được cho một cái bàn phím mới, gõ chưa quen nên 2-3 ngày mới lết được 1 chương =)).
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom