Cập nhật mới

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 40


Mấy người nghe chuyện gì chưa? Văn thanh niên trí thức nói nội trong vòng một tháng con trai út của bà điên chắc chắn sẽ quay về.”Một thôn dân mặt rỗ lắc đầu quả quyết: “Vớ vẩn! Đằng đẵng hai mấy ba mươi năm còn chẳng ăn thua, huống hồ một tháng.”Lập tức có người hưởng ứng ngay: “Tôi cũng cảm thấy chuyện này quá phi lý.

Theo lý thuyết nếu người đó còn sống thì năm nay phải hơn ba mươi tuổi rồi.

Nếu muốn về hẳn đã về từ lâu còn im ỉm kiểu này…haizz…mông lung lắm…”“Ừhm, xem ra chuyện này không có khả năng rồi.


Đúng là thằng mất dạy, đến bà lão lẩm cẩm cũng không tha!”Những lời nghị luận to nhỏ này tất nhiên cả Điền Tú Phương và Văn Trạch Tài đều nghe được.

Tuy nhiên hai vợ chồng không hẹn mà cùng chọn cách bỏ ngoài tai, tỏ thái độ bàng quan, thờ ơ trước tất cả.Trên đường đi làm, Điền Tú Phương do dự bày tỏ quan điểm: “Anh ơi hay là mình lấy chỗ tiền đó mua cho bà Tả ít thực phẩm nha…”Vì không quá tự tin nên càng về cuối câu, thanh âm cô càng lí nha lí nhí.Tuy nhiên Điền Tú Phương ngàn vạn lần không ngờ chồng lại thoải mái gật đầu tán thành ngay: “Ừ, được đấy, cứ làm theo ý em đi.

Đích thực bà ấy quá khổ rồi…”Cùng là phụ nữ, cùng làm mẹ, hơn ai hết Điền Tú Phương rất thấu hiểu và cảm thông với tâm trạng của bà Tả.

Giả dụ có một ngày Hiểu Hiểu đột nhiên biến mất, chắc cô cũng sẽ phát điên mất!Ra tới ruộng, Văn Trạch Tài vừa bổ được nhát cuốc đầu tiên thì Lý Đại Thuận từ đâu chạy xồng xộc tới, rối rít hỏi thăm: “Này hôm nay anh xem bói cho bà Tả hả? Hy vọng là anh tính đúng chứ chẳng may sai không biết bà ấy có chịu nổi cú sốc này không nữa…”Khác hẳn đám trẻ con trong làng, Lý Đại Thuận tương đối thích bà Tả.

Nhớ khi còn nhỏ, có một lần phạm lỗi bị mẹ phạt đòn, Lý Đại Thuận khóc thút thít, cuống quýt tìm chỗ núp.


Chả hiểu lúc ấy vì sao lại chui nhầm vào nhà bà Tả.

Song bà ấy không mắng cũng không đuổi, hơn nữa còn dỗ dành cậu bằng một viên kẹo được cất giữ từ rất lâu.

Tuy viên kẹo đã chảy chèm nhẹp mất đi hình dáng ban đầu, nhưng nó lại làm Lý Đại Thuận rất đỗi xúc động.Kể từ đó trở đi, mỗi lần thấy cái bóng lưng còng còng thấp thoáng trên đường làng, Lý Đại Thuận không bao giờ học theo tụi bạn hò hét “bà già điên, bà già điên” mà luôn lễ phép gọi một tiếng “bà Tả”.Văn Trạch Tài thầm thở dài, mấy cái lời này ngày hôm nay anh nghe nhiều đến độ tai sắp mọc kén luôn rồi.

Mọi người làm sao thế nhỉ, nói thì không tin nhưng cứ thích hỏi.

Như hồi trưa nay này, hết mẹ vợ đến cha vợ rồi anh vợ hợp lại hỏi tới hỏi lui, giờ lại đến lượt Lý Đại Thuận…haizz…chóng hết cả mặt…Cuối cùng, Văn Trạch Tài chỉ đáp đơn giản: “Chuyện này tôi không giải thích được.

Đợi thời gian trả lời đi.”Lý Đại Thuận gãi gãi đầu: “Công nhận, anh có nói ra tôi cũng chẳng hiểu được bao nhiêu.


À lần trước anh bảo muốn cho Hiểu Hiểu đi học đúng không? Mấy ngày nữa là khai giảng rồi đấy.”Nghe được tin tức tốt, Văn Trạch Tài lập tức thẳng lưng, hào hứng thấy rõ.Cứ gửi con bé ở Điền gia mãi cũng không phải là cách.

Hơn nữa Hiểu Hiểu là đứa trẻ có tư chất thông minh, cho đi học chắc chắn sẽ đạt được thành tích tốt.

Và quan trọng nhất chính là anh muốn đưa con gái vào môi trường tập thể, có thầy cô, có bạn bè đồng trang lứa nhất định Hiểu Hiểu sẽ tự tin và hoạt bát hơn.Buổi tối, theo lời mời, Văn Trạch Tài dắt vợ và con gái tới Lý gia dùng bữa.Vốn dĩ Điền Tú Phương cảm thấy rất ngại, không muốn tham gia nhưng Văn Trạch Tài nói nếu mẹ con cô không đi thì anh cũng ở nhà.

Cực chẳng đã, Điền Tú Phương đành phải ngượng ngùng cùng theo sang đây..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 41


===Chú thích:(1)Hào: là ký hiếu cơ bản nhất của Kinh dịch và là thành phần tạo ra quẻ dịch gồm hào dương là 1 nét (vạch liền ___ ) và hào âm là 2 nét (vạch đứt ——).

Đó là bản thể của hào.

Như vậy, số lẻ lại là dương (1 gạch) ứng với số 1 trong hệ nhị phân và số chẵn (2 gạch) lại là âm ứng với số 0 trong hệ nhị phân tượng trưng trong âm có dương và trong dương có âm.(2)Quẻ càn: Gồm có 3 hào dương (3 vạch liền).


Đây là quẻ có liên quan đến lãnh tụ, cha và con trai.

Quẻ Càn tượng trưng cho trời, cho nghị lực và sự bền bỉ.(3)Quẻ thuần càn: đồ hình |||||| còn gọi là quẻ Càn (乾 qián), tức Trời là quẻ số 1 trong Kinh Dịch.

Quẻ được kết hợp bởi Nội càn là: ☰ (||| 乾 qián) Càn hay Trời (天) và Ngoại càn là: ☰ (||| 乾 qián) Càn hay Trời (天).Quẻ thuần càn, sáu hào đều là dương (về bản thể), hào 2 và 5 đều là trung, nhưng hào 2 không chính mà chỉ hào 5 mới được cả trung lẫn chính, vì hào 2 là dương ở vị trí Âm (hào chẵn) mà hào 5 là hào dương ở vị trí dương (hào lẻ ).

Bốn hào kia thì hào 1 và 3 đắc chính mà không đắc trung, hào 4, 6 không đắc chính cũng không đắc trung.

Do đó hào 5 quẻ Kiền là hào tốt nhất trong quẻ, mà danh Tử “cửu ngũ” (cửu là dương, ngũ là thứ 5, cửu ngũ là hào thứ 5, dương) trỏ ngôi vua, ngôi chí tôn.6 không chính cũng không trung5 vừa trung vừa chính4 không chính cũng không trung3 chính mà không trung2 trung mà không chính1 chính mà không trungQuẻ này có ý nghĩa như sau:Mọi việc đều diễn ra đúng theo kế hoạch hoặc sự mong đợi.

Thành công và danh tiếng lẫn vận may đều biến thành hiện thực.


Tuy nhiên, nếu quá tự mãn, kiêu ngạo hay thái độ hống hách sẽ đưa đến những điều không may.

Do đó, phải biết cẩn trọng, chu đáo và suy nghĩ khi làm mọi việc.Nhìn thấy cả nhà Văn Trạch Tài đến trước cổng, ông bà Lý nhiệt tình chạy ra tận nơi mời chào nồng nhiệt.

Bà Lý xoa xoa đầu cưng nựng Hiểu Hiểu: “Ai da, mới mấy ngày không gặp mà Hiểu Hiểu đã cao thế này rồi cơ à.

Đúng là trẻ con phát triển từng ngày nhỉ.

Dễ thương quá đi mất!”Trước sự đụng chạm thân mật của bà hàng xóm, Hiểu Hiểu không trốn tránh như mọi khi nữa, chỉ có điều cô bé vẫn dựa sát vào người mẹ, bàn tay nhỏ bé bấu chặt lấy tay mẹ kiếm tìm điểm tựa.Điền Tú Phương nhẹ nhàng nhắc: “Hiểu Hiểu, con chào bà Lý đi.”Hiểu Hiểu ngoan ngoãn cất thanh âm non nớt: “Cháu chào bà Lý ạ.”Bà Lý tươi cười rạng rỡ, liên tục gật đầu: “Ngoan, ngoan lắm…” Chà bé con càng nhìn càng yêu, ước gì Lý gia cũng có mấy đứa tíu tít cho vui cửa vui nhà thì tốt biết mấy.Mắt thấy bà Lý vẫn còn công việc dang dở dưới bếp, Điền Tú Phương liền dắt con gái đi theo hỗ trợ.

Bà Lý không từ chối mà vui vẻ xếp mấy cái ghế gỗ nhỏ cho hai mẹ con ngồi.Trong khi đó, Lý thôn y lịch sự mời Văn Trạch Tài: “Đi chú cháu mình vào phòng khách uống hớp trà đi.”Văn Trạch Tài mỉm cười đáp lễ rồi cất bước theo sau.


Vào phòng khách mới thấy Lý Đại Thuận đang cắm cúi lau bàn.

Thật ra bình thường cậu ấy không chăm chỉ vậy đâu, chẳng qua muốn lừa việc khiêng củi cho ông anh Lâm Ái Quốc nên mới trốn vào đây thôi.Lý thôn y ngồi xuống ghế, bắt đầu đổ nước pha trà.

Thoạt nhìn, ông chắc rơi vào độ tuổi trên 50, bề ngoài sạch sẽ, nghiêm chỉnh, chứng tỏ làm người rất mực thước, đứng đắn và khiêm nhường.

Trong lúc đợi hãm trà, ông Lý cười bắt chuyện: “Gần đây thằng Đại Thuận kể rất nhiều về cháu.

Chú cũng tính tìm cháu nói chuyện mấy lần nhưng công việc bận rộn quá thành ra hôm nay mới sắp xếp được thời gian.”Vừa nói ông vừa đưa gói thuốc lá sợi tới trước mặt Văn Trạch Tài mời hút.Văn Trạch Tài giơ tay từ chối: “Cám ơn chú Lý nhưng cháu không hút thuốc lá.”.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 42


Nghe vậy, Lý Đại Thuận đặt phịch mông xuống bên cạnh Văn Trạch Tài, mắt tròn mắt dẹt truy vấn: “Không hút? Anh cai từ khi nào thế?”Văn Trạch Tài bốc phét không cần kịch bản: “Mới mấy ngày thôi.”Lý thôn y cười tủm tỉm: “Cai được là tốt.

Dù gì mấy thứ này cũng chẳng phải tốt lành gì, hút nhiều rất có hại cho cơ thể.”Lý Đại Thuận trề môi lầm bầm: “Thế sao mẹ nói suốt mà không thấy cha cai đi.”Thẹn quá hoá giận, ông Lý trừng mắt đuổi: “Ngồi đây lảm nhảm cái gì đấy.

Xuống hỗ trợ Ái Quốc đi, chỉ giỏi trốn việc là không ai bằng.”Nói đoạn ông tính giơ tay đập cho thằng con trai một phát nhưng Lý Đại Thuận nhanh nhẹn né được rồi ba chân bốn cẳng chuồn mất dạng.


Đã thế lại còn phá lên cười khanh khách nữa chứ.

Bộ dáng chẳng khác nào mấy đứa nhóc là bao.

Thoáng chốc, Văn Trạch Tài cảm thấy não mình như phình to ra, thật là không thể tin được…Đuổi được thằng nhí nhố đi rồi, Lý thôn y liền quay vào việc chính, ông trịnh trọng nhìn thẳng vào mắt Văn Trạch Tài, chân thành nói lời cảm ơn: “Ngày đó nếu không nhờ cậu khuyên bảo chắc hai đứa nó cũng gặp nạn rồi.”Rừng thiêng nước độc đâu phải chuyện đùa.

Đụng độ dã thú cho dù may mắn giữ được tính mạng thì cũng không thoát khỏi gãy xương, đổ máu.Văn Trạch Tài mỉm cười: “Cũng là do bọn họ chịu tin chứ nếu không tin thì cháu cũng hết cách.”Lý thôn y gật gù cười khà khà: “Đúng đúng, cháu nói phải.

À mà nghe bảo thím Tả tìm cháu hả?”Đám Lý Đại Thuận, Văn Trạch Tài gọi là bà Tả nên tất nhiên thế hệ của ông Lý, bà Điền phải kêu bằng thím là đúng rồi.Văn Trạch Tài xác nhận: “Đúng vậy.”Tiếp theo đó, hai người trao đổi thêm về chuyện này.

Còn ở dưới bếp, bà Lý cũng đang tâm sự với Điền Tú Phương.“Xem chừng cậu Tài thật lòng thay đổi đấy.


Cuối cùng hai mẹ con cháu cũng đợi được ngày tháng yên bình rồi.”Điền Tú Phương thoáng nghiêng mắt nhìn về phía đứa con gái bé bỏng đang chơi trong sân, cô cười hiền: “Chỉ cần con vui là cháu vui rồi.”Bà Lý lắc đầu phản đối ngay: “Không thể nghĩ như thế được.

Cháu phải sống tốt, phải thật vui vẻ thì con cái mới được nhờ.

Tin thím đi, cuộc sống tiếp theo đây nhất định sẽ sang trang mới, ấm êm, hạnh phúc bội phần.”Điền Tú Phương cười trừ, ậm ừ cho qua.

Cô không muốn tiếp tục đề tài này vì sợ hy vọng lắm thất vọng nhiều.

Tốt nhất cứ để mọi thứ thuận theo tự nhiên, “hoa nở là duyên, hoa tàn là nợ”, không cưỡng không cầu, không mong, không khổ!Tuy tính tình nhanh nhảu, thậm chí có phần đanh đá nhưng không thể phủ nhận bà Lý là người khá tinh tế.

Chỉ với một cái liếc mắt bà đã phát hiện ra Điền Tú Phương không mấy hào hứng với chủ đề này thế nên bà uyển chuyển thay đổi câu chuyện: “À đúng rồi, không biết bên nhà chị dâu cháu có cô nương nào tuổi tác xấp xỉ thằng Đại Thuận với Ái Quốc nhà thím không nhỉ?”Quả nhiên, cuộc nói chuyện diễn ra vui vẻ hơn hẳn.


Cho tới tận khi kết thúc bữa ăn, mọi người vẫn rất lưu luyến vì hãn còn nhiều điều cần sẻ chia.

Tiếc thay bé con Hiểu Hiểu đã ngủ gà ngủ gật mất rồi nên vợ chồng Văn Trạch Tài đành đứng dậy, xin phép đưa con gái về nhà nghỉ ngơi.Ông bà Lý lại một lần nữa nhiệt tình tiễn ra tận cổng.

Văn Trạch Tài cẩn thận ẵm con còn Điền Tú Phương cầm đuốc soi đường.

Dõi theo hai bóng dáng một cao ráo, vững chãi, một nhỏ nhắn, dịu dàng, ông bà Lý không khỏi cảm thấy mừng cho đôi vợ chồng trẻ.Như sực nhớ ra điều gì, bà Lý chợt quay sang hỏi ông chồng: “Ban nãy ông với Trạch Tài nói chuyện gì thế.”Lý thôn y ngáp một cái rồi lơ đãng đáp: “Thì nói mấy chuyện nhà cửa, mùa màng linh tinh thôi.”Bà Lý lập tức trừng lớn mắt: “Cái gì? Ông không hỏi cho thằng Ái Quốc và Đại Thuận à? Ơ hay cái ông này, tôi đã dặn thế rồi cơ mà…”Lý thôn y cười ngượng, vội vã xoay người nhanh chân tiến vào phòng ngủ, trốn tránh những tiếng càm ràm quen thuộc của bà vợ già..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 43


Bên này, vừa về tới nhà, Văn Trạch Tài liền đặt Hiểu Hiểu lên giường rồi đi xuống bếp đun chút nước ấm để hai vợ chồng rửa mặt mũi chân tay.Sau khi thay giặt xong, Điền Tú Phương bước vào phòng khách liền bắt gặp cảnh Văn Trạch Tài đang cắm cúi đọc đọc viết viết, trước mặt là chồng cao chồng thấp sách vở, tài liệu.Cô khẽ mím môi rồi rũ mắt xoay người về phòng.Văn Trạch Tài không để ý hành động nhỏ này của vợ bởi anh đang mải chạy đua với thời gian, vừa tranh thủ ôn luyện vừa phải nghĩ cách kiếm tiền đóng học phí và mua đồ dùng học tập cho Hiểu Hiểu.Hiện trong nhà chỉ có vỏn vẹn đúng 5 đồng tiến.

Mấy hôm nữa đóng tiền trường cho con bé hết 2 đồng, mua bút vở này nọ chắc cũng tốn thêm 2 đồng nữa.

Cuối cùng còn lại đúng một đồng.


Nghĩ tới đây, Văn Trạch Tài không khỏi buông tiếng thở dài nặng nề.Sáng hôm sau, đang lúc anh chuẩn bị lên thị trấn thì Triệu Đại Phi chủ động chạy tới tìm.Tuy đã được Vương Thủ Nghĩa cho ở nhờ nhưng dù sao thời hạn cũng chỉ kéo dài một tháng thôi, sang tháng sau không biết sẽ phải đi đâu về đâu thế nên Triệu Đại Phi đôn đáo chạy tới chạy lui tìm kiếm việc làm.Chân chưa bước qua ngạnh cửa mà tiếng Triệu Đại Phi đã oang oang: “Đại ca, em mới nhận được mối này ngon lắm, anh tham gia chung không?”Văn Trạch Tài nhíu mày hỏi: “Cụ thể là làm gì?”Á à hoá ra đại ca cũng có hứng thú, Triệu Đại Phi hí hứng ghé sát tai Văn Trạch Tài thì thà thì thầm: “Bên chỗ cầu Lương Kiều đang cần bảo kê.”Dưới chân cầu Lương Kiều có một bãi đất trống, khá khuất và kín đáo nên người ta thường tới đó lén trao đổi buôn bán.

Dân trong nghề gọi nơi đó là chợ đen.Nghe tới đây, Văn Trạch Tài càng nhíu chặt mày: “Bảo kê?”“Đúng vậy, nhưng mà cần hai người canh chừng phía trước và phía sau.

Khi nào người ta bán hết hàng là chúng ta cũng hoàn thành nhiệm vụ.

Ước chừng năm ngày thôi nhưng lương cao lắm nha, một ngày 5 hào, vị chi 5 ngày là hai đồng rưỡi đấy.” Triệu Đại Phi kích động đến độ tay chân khua khoắng loạn xạ.Cái thằng này cứ loi cha loi choi chóng hết cả mặt, Văn Trạch Tài quát nó đứng im rồi mới bình tĩnh hỏi thêm: “Ai giới thiệu cho cậu việc này?”Triệu Đại Phi cười hắc hắc: “Thì mấy nay em lang thang trên trấn, tình cờ gặp một người quen.

Hắn mời em ăn cơm rồi trong lúc vô tình để lộ ra thông tin này.

Thấy hời quá nên em nhận làm luôn.


Còn thiếu một người em nghĩ đến anh đầu tiên đấy.

Đại ca, anh thấy em có hiếu với anh chưa?!”Văn Trạch Tài lại không cho rằng sự tình đơn giản như vậy.

Ngẫm nghĩ một chút anh nói: “Tôi khuyên cậu không nên nhận vụ này.

Hiện giờ chính quyền đang làm gắt, ra quân càn quét khắp nơi.

Nói không chừng bọn chúng muốn tìm người chết thay nên mới lấy tiền ra dụ cậu.

Đại Phi, ở đời không có gì ngon ăn đâu, cậu phải hết sức cảnh giác!”Vốn đang hừng hực khí thế bỗng nhiên bị Văn Trạch Tài dội cho một chậu nước lạnh, Triệu Đại Phi mặt mày ủ dột, lâm vào trầm tư.Để kệ cho thằng em đứng suy nghĩ một mình, Văn Trạch Tài quay trở lại phòng, thay quần áo rồi đi ra ngoài thông báo với vợ một tiếng: “Anh lên thị trấn mua cho Hiểu Hiểu cái cặp sách.”“Cặp sách???”Điền Tú Phương đang gội đầu cho con gái, nghe chồng nói thế, cô ngỡ ngàng đứng phắt dậy, vẩy bớt nước trên tay rồi do dự cất lời: “Hay cứ để em cắt miếng vải khâu cho con là được.


Chứ tụi nhỏ không biết giữ gìn, quăng tới quăng lui chẳng may hỏng thì phí tiền lắm.

Vả lại chưa chắc con nó đã cần dùng tới…”Văn Trạch Tài cười cười: “Anh còn phải mua thêm giấy bút nữa.

Thôi hai mẹ con tiếp tục đi, anh đi một lát rồi về.”Tận lúc Văn Trạch Tài đi ra khỏi cổng, Triệu Đại Phi vẫn chưa suy nghĩ xong.

Cậu ta luống cuống chạy đuổi theo, mơ mơ hồ hồ hỏi: “Đại ca, công nhận anh phân tích chuẩn..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 44


Giờ ngẫm lại em cũng thấy hơi hơi lấn cấn. Mà cũng tại thằng cha đó nói năng như thật, không để lộ chút sơ hở nào nên em mới chủ quan. Với lại chả mấy khi gặp được việc nhẹ lương cao nên em nhanh nhảu nhận lời ngay, sợ chậm chân bị kẻ khác giành mất. Giờ em lỡ nhận mất rồi, vậy mình tính sao hả anh?”

Văn Trạch Tài lên tiếng trấn an: “Cứ lên trên đó nhìn xem cụ thể thế nào rồi tính tiếp.”

Từ thôn lên thị trấn không gần, ước chừng hơn một giờ đi bộ nhưng được cái đường xá bằng phẳng, rất dễ đi.

Trên đường, hai anh em chạm mặt khá nhiều chiến hữu cũ trong hội lưu manh trước đây. Điều này không có gì đáng ngạc nhiên bởi tụi này vô công rỗi nghề, cả ngày hết ăn lại ngủ nên rất thích đi lông bông, lêu lổng. Chứ người dân còn bận lo làm ăn, lấy đâu thời giờ đi chơi. Có chăng chỉ khi nào tới phiên họp chợ, mấy bà mấy chị mới xách giỏ lên trấn mua đồ thôi.

Vừa đi, Triệu Đại Phi vừa kể cho Văn Trạch Tài nghe người giới thiệu công việc cho mình là một gã du thủ du thực, nhà trên thị trấn, họ Trương, tên Kiến Quốc.

Thoáng thấy bóng dáng Triệu Đại Phi và Văn Trạch Tài, mặt mày Trương Kiến Quốc đang ỉu xìu xìu đột nhiên sáng bừng. Haha, đã có hai con mồi lọt lưới, thế là yên tâm rồi!

Trương Kiến Quốc cười tươi như hoa: “Vậy là hai cậu đồng ý làm đúng không?”

Để tiếp thêm dũng khí, Triệu Đại Phi hơi hơi liếc về phía Văn Trạch Tài rồi mới thẳng lưng tự tin đề xuất yêu cầu: “Đây là công việc nguy hiểm, 5 hào quá ít, chúng tôi không làm.”

Kỳ thực Trương Kiến Quốc đã có sẵn dự tính trong lòng bởi vừa chạm ánh mắt đầu tiên là anh ta biết ngay Văn Trạch Tài không phải tên ngốc.

Trực tiếp bỏ qua Triệu Đại Phi, Trương Kiến Quốc cười nói với Văn Trạch Tài: “Vậy một đồng một ngày thì thế nào? Người anh em, Trương Kiến Quốc tôi đây nổi tiếng dễ nói chuyện, không bao giờ ức hϊếp người khác đâu.”

Ha, tăng một phát từ năm hào lên một đồng, quả thực tên này có vấn đề! Văn Trạch Tài nghênh ngang ngồi xuống ghế, gác chân nọ lên chân kia thoải mái rung đùi tít mù, bày ra bộ dáng cà lơ phất phơ đúng chuẩn lưu manh đầu đường xó chợ. Anh nhếch mép cười lạnh: “Thêm hai tờ phiếu gạo nữa. Bằng không có trả đồng rưỡi một ngày ông đây cũng đếch thèm làm.”

“Phiếu gạo?” Trương Kiến Quốc ngoài cười nhưng trong không cười: “Anh bạn đây ngông cuồng quá nhỉ, ăn một lần nhiều như vậy không sợ nghẹn chết à?”

Văn Trạch Tài nhướng mày: “Chết làm sao được, tôi đây chưa biết nghẹn bao giờ! Sao, anh không trả nổi?”

Trương Kiến Quốc tức giận gằn giọng với Triệu Đại Phi: “Tao coi mày là anh em nên mới giới thiệu việc nhẹ lương cao cho mày, thế mà mày lại kéo một thằng nhãi ất ơ đến đây tính giỡn mặt với tao à? Trương Kiến Quốc này không thiếu tiền nhưng không bao giờ coi tiền như cỏ rác, nhá!”

Triệu Đại Phi im re chưa biết nên đối đáp như nào thì Văn Trạch Tài đứng bật dậy, buông một câu gọn hơ: “Vậy thì thôi, nghỉ khoẻ!”

Mắt thấy Văn Trạch Tài định đi thật, Trương Kiến Quốc lập tức đổi giọng mềm mỏng hơn hẳn: “Ấy người anh em khoan đi đã. Làm gì mà nóng tính thế, tôi đùa thôi mà. Nào nào, ngồi xuống đây. Anh thích tem phiếu chứ gì? Có tem phiếu ngay, một phiếu gạo, một phiếu đường được chưa?!”

Vất vả lắm mới tìm được hai con cừu non thế thân, nếu để xổng chắc ông chủ sẽ xé mình làm hai mảnh ném cho chó ăn mất. Thôi thì nhịn cho qua cơn này vậy!

Ấy thế mà Văn Trạch Tài vẫn không nhượng bộ, anh khinh khỉnh hất hàm: “Anh coi tôi là ăn xin đấy à?”

Trương Kiến Quốc tức điên, gân xanh trên trán giật tăng tăng nhưng vẫn cố gắng kiềm chế hết mức có thể: “Anh nói cứ như xưa nay mình chưa từng đi xin bao giờ ấy!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 45


Giờ tới phiên Văn Trạch Tài xấu hổ. Quả đúng là trước đây nguyên chủ đã từng mặt dày đi xin ăn. Tính ra hắn chỉ còn thiếu cây gậy và cái bát rách nữa thôi là đủ tư cách trở thành đồ đệ cái bang luôn rồi.

Mà thôi kệ đi, sĩ diện có ăn thay cơm được đâu, phải có tiền có gạo mới no bụng được. Sau khi củng cố sĩ khí, Văn Trạch Tài ngẩng đầu, ưỡn ngực, nhếch mép cười nhạo: “Anh đừng lôi chuyện cũ ra đây. Xưa khác, nay khác. Thôi, nói ngắn gọn một câu cho vuông. Giờ có đáp ứng hay không, nếu không thì tôi đi. Dông dài mất thời gian quá!”

Má nó, thằng oắt con này cứng phết nhở, dầu muối không ăn cơ à, nhưng không sao, ông mày nhịn, để xem mấy hôm nữa mày còn mạnh miệng được nữa không? Nghĩ như vậy, Trương Kiến Quốc đột nhiên cảm thấy tâm tình được an ủi phần nào, anh ta giả bộ xởi lởi kéo Văn Trạch Tài ngồi xuống: “Haha, anh bạn này nóng tính ghê. Đều là anh em tốt với nhau, hà tất phải căng thẳng như vậy. Tôi đáp ứng với cậu là được chứ gì?!”

“Thật không?” Văn Trạch Tài cố tình để lộ ra ánh mắt vui sướng xen lẫn tham lam.

Bắt được biểu tình đó, Trương Kiến Quốc kín đáo quay đi chỗ khác bĩu môi khinh thường rồi mới tiếp tục diễn vẻ anh em tình thâm: “Yên tâm đi, Trương Kiến Quốc tôi trước giờ chưa từng thất hứa, chỉ cần hai cậu cố gắng hoàn thành cho tốt, đợi sau khi kết thúc nhiệm vụ tôi sẽ thanh toán đầy đủ không thiếu một xu.”

Tức thì Văn Trạch Tài đứng bật dậy, đá phăng cái ghế gỗ văng vào góc tường, hầm hè cảnh cáo đối phương: “Cái gì mà đợi sau khi kết thúc? Bớt giở trò ngọt nhạt đi, mày nghĩ tao là trẻ con chắc? Xin lỗi, ông đây không phải dạng lơ ngơ dễ dắt mũi đâu!”

Trong máu có sẵn bản chất côn đồ, tất nhiên Trương Kiến Quốc chỉ thích giải quyết mọi việc bằng nắm đấm cho nhanh thế nhưng tình huống hiện giờ tương đối đặc thù, buộc phải kiềm chế cơn phẫn nộ bằng mọi giá. Vậy là anh ta nhắm mắt hít vào một hơi thật sâu để ổn định tinh thần rồi mới nói tiếp: “Phải xong việc rồi mới thanh toán tiền, đây vốn dĩ là chuyện tất lẽ dĩ ngẫu ở đời. Nếu các cậu cứ ngang ngược như thế thì tôi cũng đành chịu. Việc ngon kiểu này ấy hả, các cậu không làm hãn còn khối người đang xếp hàng đợi kia kìa.”

Đứng một bên yên lặng nãy giờ, lúc này Triệu Đại Phi mới có phản ứng. Cậu giật giật tay áo Văn Trạch Tài, khẽ nhắc: “Đại ca, đây là cơ hội tốt hiếm có khó tìm…”

Nghe vậy, Trương Kiến Quốc cười lạnh: “Chứ còn sao nữa, vì coi các cậu là anh em tốt nên tôi mới ưu tiên, vậy nên đừng có được đằng chân lân đằng đầu.”

Văn Trạch Tài đáp lại bằng một nụ cười hết sức châm chọc: “Ồ, vậy sao?! Thế thì tiện đây tôi cũng nói thẳng luôn, việc này nếu không giao cho chúng tôi thì cũng đừng hòng giao cho kẻ khác, bằng không….”

Lúc này Trương Kiến Quốc đã nóng mặt lắm rồi, hắn gầm lên: “Làm sao? Mày tính đánh bố mày à?”

Văn Trạch Tài nhìn xoáy vào mắt đối phương ba giây rồi đột nhiên cười lớn: “Haha, tất nhiên là không rồi. Văn Trạch Tài tôi đây lười động tay động chân lắm. Hơn nữa đánh anh chỉ tổ mệt người chứ nào có tác dụng gì. Tôi có cách khác nhẹ nhàng, đơn giản hơn nhiều, chỉ cần đi báo với Hồng vệ binh một tiếng là xong ngay thôi, anh nói phải không, anh Trương?”

Chết mẹ, thằng này dám chơi lớn đến vậy cơ à, Trương Kiến Quốc không dám nhùng nhằng nữa, lập tức đưa ra phương án giải quyết: “Đừng đừng đừng, tôi thanh toán tiền trước là được chứ gì.”

Nói đoạn, Trương Kiến Quốc chui vào căn phòng kế bên cầm ra 10 đồng đưa cho Văn Trạch Tài: “Phiếu gạo đợi sau khi hoàn thành sẽ đưa sau. Ít nhất tôi cũng phải giữ lại cái gì chứ, lỡ đâu các anh nhận hết rồi cao chạy xa bay thì sao. Cái này không quá đáng chứ hả?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 46


“Tất nhiên là không rồi!” Vừa nói Văn Trạch Tài vừa nhanh tay giật lấy 10 đồng tiền.

Thoả thuận đến đây coi như xong, Văn Trạch Tài không nấn ná thêm một phút giây nào, lập tức đứng dậy nghênh ngang bước ra ngoài.

Triệu Đại Phi chân thấp chân cao hối hả đuổi theo, mắt chữ O miệng chữ A bội phục không ngớt.

Phía sau, Trương Kiến Quốc tức tối nhổ toẹt một bãi nước bọt xuống nền đất gồ ghề, hung dữ trợn mắt chửi đổng: “Khá lắm, có bản lĩnh lấy tiền của tao thì còn phải xem xem chúng mày có giữ được mạng mà tiêu không đã, hai thằng chó!”

Đi thêm một đoạn khá xa, Văn Trạch Tài kéo Triệu Đại Phi ẩn mình vào một con ngõ nhỏ, sau khi kiểm tra không có ai bám theo anh mới dừng chân.

Lúc này Triệu Đại Phi mới có cơ hội mở miệng nói chuyện, cậu liến thoắng tâng bốc Văn Trạch Tài đến tận mây xanh: “Đại ca, anh siêu thật đấy. Tình thế khó khăn như vậy mà cũng ép được thằng khốn đó nhả ra 10 đồng. Chỗ này bằng xừ nửa tháng tiền lương công nhân rồi còn gì.”

Văn Trạch Tài không phát biểu ý kiến, chỉ lặng lặng rút lấy 5 tờ đưa cho Triệu Đại Phi: “Cầm lấy.”

Tất nhiên Triệu Đại Phi không khách khí rồi, cậu mừng rỡ giơ tay đón lấy rồi cẩn thận cất vào cái túi được may ẩn ở phía trong vạt áo. Xong đâu đó, Đại Phi mới hỏi tiếp: “Kế đến mình làm gì hả anh?”

Văn Trạch Tài ngước đầu nhìn trời, tính toán sắp xếp: “Bây giờ đi mua ít đồ trước. Sớm mai sẽ vòng lại đây.”

Triệu Đại Phi không chút nghĩ ngợi mà gật đầu đồng ý ngay: “Dạ, đại ca.”

Tiến vào cung tiêu xã, sau khi mua đủ đồ dùng học tập cần thiết, Văn Trạch Tài liền rẽ sang hàng vải tính chọn lấy một tấm đẹp đẹp cho vợ con may bộ quần áo mới. Chứ anh để ý trang phục của Tú Phương đã sờn cũ hết rồi còn Hiểu Hiểu thì càng tội hơn, từ khi sinh ra đến giờ con bé chưa một lần được khoác lên mình tấm áo mới, toàn là chắp vá, xin xỏ từ người nọ người kia thôi.

Nhưng hỡi ôi, đời không như là mơ, vào tới hàng vải, dõng dạc cất lời, anh mới bàng hoàng ngã ngửa rằng thì là mình không có phiếu vải. Lúc này Văn Trạch Tài mới sức nhớ ra, ở thời đại này tem phiếu còn có uy lực mạnh mẽ hơn cả đồng tiền. Có tiền mà không có phiếu thì cũng vô nghĩa!

Cô nhân viên bán hàng mất kiên nhẫn: “Anh ra ngoài vỉa hè mà mua quần áo may sẵn ấy. Thôi mau tránh ra để người khác còn mua nữa chứ. Nào, mời người tiếp theo…”

Thấy ông anh thất tha thất thểu đi ra, Triệu Đại Phi liền hỏi: “Đại ca, anh cần mua vải à?”

Văn Trạch Tài ngạc nhiên: “Cậu có?”

Triệu Đại Phi khẽ cười: “Em không có nhưng em biết chỗ bán, thậm chí còn nhận may luôn. Giá cả phải chăng cực kỳ, quần áo trẻ em tầm đồng rưỡi còn loại cho chị dâu cùng lắm hai đồng là căng.”

Mức giá này phải nói là rẻ vô địch nhưng Văn Trạch Tài không hỏi nguyên do mà chỉ im lặng đi theo Triệu Đại Phi.

Xuyên qua mấy con ngõ chật hẹp, lắt léo, cuối cùng hai anh em cũng dừng trước một căn nhà nhỏ.

Triệu Đại Phi tiến lên, gõ gõ hai tiếng rồi khẽ gọi: “Em Hồng ơi!”

“kẽo kẹt…” cánh cửa gỗ mở hé, một cô gái ước chừng 20 tuổi thò đầu ra. Sau khi quan sát hai người đối diện một lượt, cô cất giọng phòng bị: “Anh Đại Phi, đây là…?”

Sợ cô ấy hiểu lầm, Triệu Đại Phi rối rít giải thích: “Đây là đại ca của tôi, anh ấy muốn may quần áo cho chị dâu và con gái. Nhưng khổ nỗi không có tem phiếu, không mua được vải nên tôi liền dẫn anh ấy tới đây.”

Nghe vậy, Trần Vân Hồng mới thở phào yên tâm, cô dời mắt về phía Văn Trạch Tài, dịu giọng nói: “Cho tôi xin kích cỡ.”

Văn Trạch Tài bối rối sờ sờ cánh mũi, làm thế nào bây giờ nhỉ, anh lại không biết rõ mới chết chứ…

Đúng lúc này có một cặp mẹ con đi ngang qua, Văn Trạch Tài vội chỉ: “Đó, cứ may theo hình dáng hai người kia là được.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 47


Thấy có người chỉ trỏ mình, bà mẹ bất giác quay lại xem ai thì phát hiện thấy có Trần Vân Hồng đang đứng đó, thoắt cái sắc mặt hiện lên vẻ bài xích rõ rệt, cô ta bế thốc đứa bé lên rồi gấp gáp bước thật nhanh.

Vì đã quá quen với cái nhìn kỳ thị của người đời nên Trần Vân Hồng không giận cũng chả buồn. Cô thản nhiên nói tiếp: “Anh là đại ca của anh Đại Phi nên tôi tính ba đồng thôi.”

Trời ơi, mình có giá dữ vậy hả? Triệu Đại Phi sướng rơn, lập tức ưỡn cao ngực tự hào, còn không quên quay sang nháy mắt liên hồi với Văn Trạch Tài ý muốn nói: “Anh thấy em ghê chưa?!”

Đúng là thằng hấp, Văn Trạch Tài trực tiếp phớt lờ nó, khẽ gật đầu cảm ơn Trần Vân Hồng.

Giao dịch xong xuôi, hai anh em thong thả đi về. Ra khỏi con ngõ nhỏ, Văn Trạch Tài mới cười hỏi: “Làm sao cậu quen cô ấy?”

Triệu Đại Phi gãi gãi đầu kể lại: “Em quen nhiều năm rồi. Gia đình cô ấy bị liệt vào thành phần xấu cho nên luôn bị mọi người xung quanh chèn ép, bắt nạt. Lần đó em tình cờ đi ngang qua, thấy việc bất bình nên ra tay tương trợ thế là quen rồi chơi với nhau tới tận bây giờ.”

Ồ anh hùng cứu mỹ nhân cơ à, Văn Trạch Tài cong cong khoé môi.

Thấy vậy, Triệu Đại Phi vội vàng giải thích: “Ầy, em với cô ấy chỉ là bạn bè bình thường thôi, anh đừng nghĩ linh tinh.”

Rất tiếc, cái tai đỏ lựng đã bán đứng tâm trạng lúc này của Triệu Đại Phi, cậu ấy hẳn là đang chột dạ lắm đây.

Văn Trạch Tài tủm tỉm: “Tôi có nghĩ gì đâu mà cậu kêu linh tinh? Hay là chính cậu có tật nên mới giật mình, hử? Haha, thôi đi nhanh lên, muộn rồi!”

Hơn một tiếng đồng hồ sau, hai anh em mới về tới thôn. Thấy cha mua về bao nhiêu là sách bút mới tinh, Hiểu Hiểu thích mê tơi, hết cầm món nọ rồi lại nâng niu món kia, ngắm nghía không rời mắt. Để chứng minh mình sẽ cố gắng học tập, bé con chạy tới trước mặt cha, đứng nghiêm trang rồi đọc vách vách bài thơ cổ mà cha đã dạy mấy hôm trước.

Trên chiếc bàn gỗ cách đó không xa, Điền Tú Phương vừa cần mẫn khâu túi đựng sách vừa chăm chú lắng nghe con gái đọc thơ. Thanh âm non nớt có vấn có điệu mới êm tai làm sao.

Chắc có lẽ đã nghe phong phanh chuyện Văn Trạch Tài muốn cho Hiểu Hiểu đi học nên Điền Kiến Quốc đích thân sang tận nơi hỏi, tiện thể xách cho cháu gái vài quả trứng gà.

Sau khi nghe được lời xác nhận từ cậu em rể, Điền Kiến Quốc mừng vui ra mặt, anh nói: “Được thế thì còn gì bằng. Đọc sách, học chữ rất có lợi cho tương lai con trẻ. Đây, nghe bảo ăn trứng rất bổ não, cầm lấy mà bồi dưỡng thêm cho Hiểu Hiểu. Trạch Tài, cậu cần phải phấn đấu hơn nữa, cố gắng làm sao cho Hiểu Hiểu được học hành tới nơi tới chốn.”

Dứt lời, Điều Kiến Quốc nâng cao bó đuốc, tiến về hướng Điền gia.

Nhìn theo bóng lưng anh cả, Văn Trạch Tài hơi hơi mỉm cười còn Điền Tú Phương thì rưng rưng nước mắt.

Thấy vậy, anh liền quay sang nói với vợ: “Em đừng khóc. Ân tình của anh cả chúng ta sẽ ghi lòng tạc dạ, mai này có điều kiện nhất định hoàn trả gấp bội.”

Điền Tú Phương rũ mắt, lí nhí đáp: “Vâng.”

Sực nhớ ra hôm nay còn dư một đồng tiền, Văn Trạch Tài lục túi rồi đưa cho vợ: “Này, em giữ đi.”

Có điều, Điền Tú Phương không nhận ngay mà nghi ngờ dò hỏi: “Anh lên thị trấn không phải chỉ để mua dụng cụ học tập à?”

Văn Trạch Tài thản nhiên có sao nói vậy: “Ừ, anh với Đại Phi tìm được một công việc. Chắc mai phải lên đại đội xin nghỉ năm ngày.”

Điền Tú Phương mím chặt môi, đang định hỏi thêm thì chợt nghe thấy thanh âm trầm ấm vang lên bên tai: “Là công việc đàng hoàng, em yên tâm.”

Yên - tâm? Anh ấy bảo mình yên tâm sao? Bất giác, hai má Điền Tú Phương đỏ ửng, nóng bừng bừng…
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 48


Cũng may lúc này Hiểu Hiểu đang mải quấn quýt với mấy món đồ xinh đẹp mới lạ nên không để ý tới chút mờ ám nho nhỏ của cha mẹ…

Sau khi nộp tiền cho vợ, Văn Trạch Tài ngồi xuống bàn tiếp tục sự nghiệp dùi mài kinh sử. Tuy sách giáo khoa thời này không khó khăn, lắt léo như thế kỷ 20 nhưng Văn Trạch Tài vẫn phải dốc hết tâm trí thu nạp kiến thức bởi thi đại học là bước đi mấu chốt, quyết định cuộc sống của cả gia đình trong tương lai. Vậy nên anh buộc phải thi đậu.

Sáng sớm hôm sau, khi trời vẫn còn nhá nhem tranh tối tranh sáng, Triệu Đại Phi đã đến gọi Văn Trạch Tài.

Hai anh em vừa ngáp ngắn ngáp dài vừa đi thẳng ra phía đầu thôn. Lúc này, người dân đã lục tục thức dậy nổi lửa nấu bữa sáng cho nên không ít người phát hiện ra Văn Trạch Tài cùng Triệu Đại Phi. Bọn họ không khỏi lắc đầu ngao ngán:

“Cứ tưởng rằng lãng tử quay đầu hoá ra vẫn chứng nào tật nấy.”

“Đúng là chó không bỏ được tật ăn phân. Kiểu này ông Điền đội trưởng lại mệt rồi đây.”

Bao nhiêu thanh niên đàng hoàng tử tế không gả, tự nhiên gả con gái cho một kẻ chẳng ra gì quá bằng huỷ hoại cả đời con bé. Và thế là ấn tượng dành cho Văn Trạch Tài mới tốt lên một chút thoắt cái lại bị đẩy về số âm.

Cùng lúc ấy, Văn Trạch Tài và Triệu Đại Phi đã đi bộ tới huyện thành. Nhưng Văn Trạch Tài không tới cầu Lương Kiều như đã hẹn mà dẫn Triệu Đại Phi đi tìm Hồng về binh (1).

Hiện nay nhà nước đang thắt chặt luật lệ, ráo riết truy bắt đám người ngầm giao dịch chợ đen, đầu cơ trục lợi thế nên thị trấn nào cũng thành lập một trụ sở Hồng vệ binh.

Tình cờ gặp một đồng chí ở ngoài cổng trụ sở, Văn Trạch Tài lập tức tiến lên trình báo. Sau khi nghe xong, người này nghiêm giọng hỏi: “Các anh tận mắt nhìn thấy có người tiến hành trao đổi mua bán?”

Văn Trạch Tài bày ra vẻ mặt chính nghĩa, hùng hồn đáp: “Thưa đồng chí cán bộ, chúng tôi không nhìn thấy nhưng có người thuê chúng tôi làm nhiệm vụ canh chừng. Thế nhưng bởi vì bản thân là người dân lương thiện, luôn nghiêm chỉnh tuân thủ pháp luật mà nhà nước đã đề ra nên chúng tôi không chấp nhận tiếp tay cho bọn xấu mà quyết định tới đây trình báo để các đồng chí tóm gọn bọn chúng, duy trì trật tự trị an cho quần chúng nhân dân.”

Đồng chí vệ binh thẳng thắn nói: “Nếu tôi nhớ không lầm thì hai anh cũng thuộc cái đám du thủ du thực. Liệu có phải mấy anh bắt tay với nhau tính gạt chúng tôi không?”

Văn Trạch Tài nhăn nhăn nhó nhó: “Có cho mười cái mạng chúng tôi cũng chả dám. Nếu anh không tin thì lát nữa các anh cứ núp vào chỗ tối, hai chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm nội gián thông báo tin tức. Chúng ta nội ứng ngoại hợp, bắt trọn lũ sâu mọt của xã hội.”

Sau khi suy nghĩ một lát, đồng chí vệ binh gật đầu đồng ý nhưng vẫn không quên hăm doạ: “Nếu các anh dám giở trò thì đừng chắc tôi không khách khí.”

Văn Trạch Tài liên tục xua tay: “Không dám, không dám, tất nhiên là chúng tôi không dám rồi.”

Xong xuôi, Văn Trạch Tài kéo Triệu Đại Phi quay lại điểm hẹn, cũng chính là chân cầu Lương Kiều.

Tuy nhiên lúc này Triệu Đại Phi đang cực kỳ rối bời, không thể nào lý giải tại sao đại ca lại đi nước cờ này. Cậu ta ngô nghê hỏi: “Đại ca, sao không xử bọn chúng bằng quy tắc giang hồ cho gọn, tự nhiên đi báo chính quyền làm gì?”

Văn Trạch Tài lắc đầu: “Cậu nghĩ tại sao bọn chúng phải ráo riết tìm kẻ chết thay. Điều này chứng minh chuyện buôn lậu đã bị phát giác. Nếu muốn che giấu thì buộc phải có kẻ đứng ra chịu tội. Sau khi thành công đẩy hai chúng ta ra làm chốt thí, bọn chúng nghiễm nhiên an toàn.”

Đáng tiếc đã giải thích đến thế rồi mà Triệu Đại Phi vẫn mù mà mù mờ chả hiểu gì.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 49


Cực chẳng đã, Văn Trạch Tài đành phải dừng chân, đứng lại phân tích đầu đuôi ngọn nguồn: “Này nhé, muốn bắt bớ buộc phải sử dụng lực lượng Hồng vệ binh. Đằng này Trương Kiến Quốc cố tình sắp đặt để bắt sai người điều đó cho thấy trong Hồng vệ binh đã bị cài cắm nội gián. Bằng không hắn sẽ không dám mạo hiểm dùng chiêu này. Thế nên tôi mới cố tình tới tận trụ sở Hồng vệ binh trình báo sự việc. Đợi lát nữa bọn nó bị tóm trọn ổ, thể nào cũng có cảnh chó cắn chó cho xem. Còn hai ta thì cứ êm đẹp mà rút lui thôi.”

Mới chỉ nghe kế hoạch thôi mà Triệu Đại Phi đã hồi hộp gần chết: “Thế lỡ tên Trương Kiến Quốc khai em với anh ra thì sao?”

Văn Trạch Tài tủm tỉm: “Chẳng phải ban nãy mới đi tự thú rồi còn gì, hiện chúng ta đang phối hợp với chính quyền trừ gian diệt ác, là lấy công chuộc tội. Cậu hiểu chưa? Sao ngày thường thông minh là thế mà tới thời khắc mấu chốt lại ngu ngơ như con bò đeo nơ thế hả?”

À, hoá ra là vậy, giờ thì Triệu Đại Phi đã hiểu rõ ngọn ngành rồi. Cậu chàng gãi gãi đầu xấu hổ: “Haha, tại em sợ quá. Ngày thường hễ nhìn thấy Hồng vệ binh là co giò chạy bán sống bán chết, hôm nay anh còn lôi tuột em tới tận trụ sở đâm ra hồn vía bay mất tiêu, chả suy nghĩ được gì.”

Thế nhưng trên thực tế không phải Hồng vệ binh nào cũng là người tốt, người chính nghĩa, có những kẻ còn đen tối và khốn nạn gấp trăm lần đám lưu manh giang hồ, tỉ như tên đang cấu kết cùng Trương Kiến Quốc kia.

Đúng như những gì Văn Trạch Tài dự đoán, lúc anh và Triệu Đại Phi tới điểm hẹn, chỉ nhìn thấy duy nhất một gã đàn ông đứng trơ trọi ở đó, ngoài ra không có bất cứ bóng dáng kẻ nào khác. Trên lưng gã ta còn đeo theo một sọt hàng, chắc là giả làm người bán đây mà. Văn Trạch Tài thầm cười lạnh, chuẩn bị cả đạo cụ cơ à, cũng kỹ càng phết nhỉ, thế thì để tôi chơi với các anh một lúc.

Khi còn cách một đoạn khá xa, Văn Trạch Tài đột ngột khựng lại, không bước tiếp nữa mà cất cao giọng hỏi: “Sao chỉ có mình anh? Những người khác đâu? Nếu không ai tới thì chúng tôi về nhá, mai lại đến.”

Nói đoạn, anh thoáng đánh mắt sang phía Triệu Đại Phi ra dấu. Bắt được tín hiệu, Triệu Đại Phi giả vờ lo lắng: “Nhưng nếu Trương Kiến Quốc biết chúng ta không canh chừng tử tế thì làm sao giờ?”

Chỉ chờ có vậy, Văn Trạch Tài lập tức đáp lại tỉnh bơ: “Ôi dào, hắn có ở đây đâu mà biết. Với lại có mỗi một người thì giao dịch cái nỗi gì? Chúng ta không về chẳng lẽ ở đây canh ma chắc?”

Hai anh em kẻ tung người hứng ngọt xớt khiến Trương Kiến Quốc đang núp trong lùm cây gần đó vừa tức vừa hối hận xanh ruột. Trời ơi, cái thằng nhãi Văn Trạch Tài chết bầm này, sao nó lại khôn ngoan và gian xảo đến thế cơ chứ?! Đương lúc cấp bách thế này, biết tìm thêm người ở đâu bây giờ? Thằng khốn, vỡ hết cả kế hoạch của ông rồi!

Vốn dĩ vì để đảm bảo tuyệt mật nên Trương Kiến Quốc đã cố tình không bố trí nhiều người, bởi thế lúc này hắn chịu chết, không kịp chạy đi gọi viện binh!

Mà người đàn ông mặc đồng phục Hồng vệ binh đứng bên cạnh đã sốt ruột lắm rồi. Gã ta liên tục thúc giục: “Khẩn trương giải quyết đi. Bọn chúng không chịu ra mặt thì làm sao tao tiến hành bắt bớ được?”

Cùng quá hoá liều, Trương Kiến Quốc bèn đưa ra hạ sách: “Để tôi giả bộ làm người mua hàng vậy. Đợi lát nữa anh phát động vây bắt, tôi sẽ tranh thủ chạy trốn.”

Gã Hồng vệ binh biến chất mệt mỏi xua tay: “Ừ đi đi, nhanh lên.”

Trương Kiến Quốc vội vàng chui ra khỏi chỗ ẩn nấp, chạy tới bên cạnh tên đàn ông cõng sọt hàng. Sau đó vẫy vẫy bọn Văn Trạch Tài ý bảo “tiến lại đây.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 50


Văn Trạch Tài mấp máy môi chỉ đạo Triệu Đại Phi: “Cậu chạy đi báo tin đi. Nhớ phải làm ầm lên, kéo càng nhiều người tới càng tốt.”

Triệu Đại Phi gật đầu cái rụp rồi xoay người chạy biến. Còn Văn Trạch Tài thì chậm rì rì lê từng bước tới chỗ Trương Kiến Quốc.

Lúc này Trương Kiến Quốc đã sốt ruột lắm lắm rồi, hắn gắt gỏng: “Sao lại chỉ có một mình anh, thằng Đại Phi đâu?”

Chết tiệt, có một thằng thế này thì làm ăn gì, thuê hai thằng cơ mà!

Văn Trạch Tài cười như kiểu chẳng hề hay biết gì: “À, hắn ăn nhiều quá nên phải đi giải quyết nỗi buồn.”

Trương Kiến Quốc giận tím người: “Cái gì? Thời buổi biết bao người đói khát thế mà nó lại ăn đến độ bội thực cơ á? Nó tưởng mình là ai, đúng là cái đồ con nhà lính tính nhà quan.”

Mắt thấy Hồng vệ binh sắp sửa ập tới, Điền Kiến Quốc chỉ có thể cắn răng nói: “Gọi nó về đây mau lên, bằng không chúng mày đừng hòng lấy được hai tờ phiếu gạo. Ngay cả 10 đồng ngày hôm qua cũng phải hoàn trả lại cho tao. Nhanh lên, còn đứng đực ra đó làm gì, mau đi gọi nó đi.”

Văn Trạch Tài cười nhạo: “Ô anh quên à, cái hồi tôi mới xuống nông thôn, chính anh thừa dịp tôi uống say mà trộm mất của tôi 10 đồng cơ mà. Giờ lại đổi ngược lại là anh đưa cho tôi 10 đồng, khả năng đổi trắng thay đen của anh tài tình thật đấy.”

Trương Kiến Quốc bất ngờ trợn trắng mắt, đang định gân cổ chất vấn đối phương thì nghe thấy “rầm rập…rầm rập…” rất nhiều tiếng bước chân đang tiến tới gần. Hắn vội vã nháy mắt với Văn Trạch Tài một cái rồi co giò chạy mất. Tên cõng sọt đứng cạnh đó cũng lờ mờ ngửi thấy mùi nguy hiểm nên ba chân bốn cẳng tìm đường thoát thân. Ai dè cả hai tên đều bị đội Hồng vệ binh tóm sống.

Trừ bỏ những người làm nhiệm vụ, phía sau còn có rất đông người dân hiếu kỳ đổ xô tới xem náo nhiệt.

Quả nhiên, Triệu Đại Phi đã hoàn thành xuất sắc trọng trách được giao.

Phát hiện có biến, gã Hồng vệ binh móc nối với Trương Kiến Quốc vội vàng chui ra khỏi lùm cây, cất giọng quát lớn: “Giỏi lắm, các người dám giao dịch chợ đen ở đây à?”

Dứt lời, hắn liền le ve chạy tới chỗ đồng chí chỉ huy cười ngọt ngào: “Đội trưởng, anh tới thật là đúng lúc. Tôi tình cờ phát hiện mấy tên này có hành vi khả nghi cho nên đang theo dõi để tóm trọn ổ.”

Đứng một bên quan sát, Văn Trạch Tài không khỏi chắt lưỡi, quả nhiên vận khí tốt, lơ ngơ thế nào báo án ngay đúng đồng chí đội trưởng mới chất lừ chứ!

Còn Trương Kiến Quốc thì hận không thể nhai xương uống máu Triệu Đại Phi, hắn rít lên: “Thằng chó, mày dám bán đứng tao.”

Triệu Đại Phi nhún vai, bày ra bộ mặt “vì nước quên thân, vì dân phục vụ”: “Tôi nói này anh bạn, tuy tôi là kẻ lưu manh đầu đừng xó chợ nhưng tôi không phải thằng ngu, nhá! Định tính kế thằng Đại Phi này á hả, định đẩy thằng Đại Phi này ra chết thay á hả? Còn khuya, vào tù mà mơ tiếp đi, chúc vui vẻ hen!”

Tới bây giờ đồng chí đội trưởng mới bừng tình: “Hoá ra vụ giao dịch diễn ra ở Triều Thụ mấy ngày hôm trước chính là do băng nhóm các ngươi gây ra. Thảo nào hiện trường có nhiều dấu chân như vậy mà chỉ bắt được một người. Lẩn trốn giỏi lắm! Áp giải hết về sở thẩm tra cho tôi. Phải lôi toàn bộ những tên có liên quan, không được để lọt lưới bất cứ kẻ nào!”

Dõi mắt nhìn theo đám Trương Kiến Quốc bị gô cổ đi, Triệu Đại Phi lập tức quay ra cười lấy lòng: “Lần này chúng tôi cũng coi như lấy công chuộc tội. Xin cán bộ soi xét, sau này chúng tôi nhất định không bao giờ làm mấy chuyện sai trái như này nữa.”

Đồng chí đội trưởng híp mắt tra hỏi: “Các anh thu của Trương Kiến Quốc bao tiền?”

Triệu Đại Phi nhanh nhảu đáp: “Mười đồng.”

Sau đó lại bối rối gãi đầu: “Nhưng ngày hôm qua đã tiêu sạch sành sanh rồi.”

“Hừ.” Đồng chí đội trưởng ghét bỏ lừ mắt một cái rồi lạnh lùng xoay người rời đi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com

Có thể bạn cũng thích?

Top Bottom