Cập nhật mới

Dịch Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 80: C80: Gian thương bủn xỉn


"Không phải chứ?!" Giang Miên Miên cả kinh, vội vàng nhìn góc dưới bên trái, không ngờ đúng thật là như vậy.

Chuyện này không được, cô vẫn cần phải dùng đến công cụ thăm dò để săn bắt nữa!

Cái hệ thống gian thương bủn xỉn này, cô nhọc nhằn khổ sở học hết một quyển sách mới chỉ cho thời gian sử dụng là ba phút, quá xấu xa rồi!

Nghe được những lời ở trong lòng cô, hệ thống cũng nói ở trong lòng còn không phải là bởi vì cô quá lười biếng à, không chặn mệnh mạch cô căn bản sẽ không nỗ lực trở thành học bá.

Nhưng ngoài miệng vẫn ân cần nói: "Ký chủ có thể học tập ở bên trong hệ thống, như vậy cũng sẽ không làm lỡ thời gian ngủ nghê của cô."

Giang Miên Miên hừ hừ một tiếng: "Lúc đi học ta sẽ tự học."


Cô mới không thèm dùng thời gian ngủ nghỉ để học hành đấy!

Dù sao giáo trình lớp 4 cũng dễ tự cô xem một lượt đã biết làm rồi.

Nghe vậy, hệ thống cũng không o ép quá mức, dẫu sao mười mấy năm tập thành thuộc tính học tra cũng không phải là một sớm một chiều liền có thể xóa bỏ đi được.

Vì thời gian sử dụng công cụ thăm dò nên thời gian lên lớp ngày hôm sau đã bắt đầu len lén tự học rồi.

Buổi chiều trên đường đi học về, xuất phát từ cảm giác nguy hiểm nên mở miệng hỏi cha cô: "Cha, số tiền mà lần trước gia đình chúng ta bán lương thực có được sắp tiêu hết rồi có đúng không?" Giang Miên Miên hỏi.

Giang Trường Hải đang định gật đầu lại nghĩ đến lời nói của vợ liền úp úp mở mở ừm một tiếng: "Vẫn còn lại một chút."

Giang Miên Miên nghe vậy thì lại càng có cảm giác cấp bách, xem ra thật sự cần phải đem giáo trình của lớp 4 học cho xong trước dự tính rồi.

Nhưng mà vì mai sau ngày nào cũng có thể được ăn thịt và lương thực tinh cô vẫn để hệ thống bật công cụ thăm dò để tìm hang chuột.

Nhưng điều khiến cô thất vọng chính là mấy hang chuột dò được đều không có được bao nhiêu lương thực.

May mắn là vào lúc sắp sửa phải vào thôn thì một mảnh ánh sáng màu vàng chói xuất hiện, Giang Miên Miên hiện lên một nụ cười hài lòng: Vật nhỏ, cuối cùng cũng để chị tìm được mấy đứa rồi.


Giang Miên Miên chỉ về phía hang chuột, đè nén sự hưng phấn: "Cha, có chuột lớn."

"Chuột lớn?" Giang Trường Hải vừa nghe được có chuột, đôi mắt liền bắt đầu ứa ra ánh sáng, lần đào hang chuột trước cũng giúp cho ông kiếm được không ít, hiện tại vừa nghe thấy có chuột đó chính là lương thực đó.

Giang Miên Miên mở công cụ thăm dò ra chỉ phương hướng cho Giang Trường Hải, Giang Trường Hải đi theo đầu ngón tay của Giang Miên Miên tìm thấy được hang chuột.

Dọn những thứ bên cạnh hang chuột ra, ông nhìn thấy một miệng hang, sau khi nhớ kỹ vị trí lại bắt đầu che lại.

Sau đó quay người lại vui cười hớn hở nhìn Giang Miên Miên nói: "Ay da, con gái lớn của cha ơi, con đúng thật là tiểu phúc tinh của cha mà. Đợi đến lúc bán lương thực lấy được tiền cha sẽ mua cho con một cái bánh bao thịt lớn."

Giang Miên Miên nuốt nước miếng, chỉ vào hang chuột, đầy lòng tin tưởng nói: "Cha, con chuột vừa rồi còn mập mạp hơn cả con chuột mà lần trước chúng ta nhìn thấy nữa, chắc chắn trong hang của chúng sẽ càng có nhiều lương thực hơn."


Giang Trường Hải lại nhìn hang chuột một cái, thấy bản thân đã che giấu hang rất kín kẽ, người bình thường không thể phát hiện được thì mới nắm tay Giang Miên Miên đi về: "Con gái, con cứ yên tâm, đợi đến trời tối không có người cha lại đến để đào lương thực, làm giống như lần trước vậy."

Thế là tối hôm đó, một nhà ba người lại sài tới chiêu cũ, sau khi móc lương thực ra lại len lén cất giấu đi.

Mà lương thực được đào ra được ở lần này còn nhiều hơn so với lần trước, ước chừng khoảng hơn 300 cân thật là khiến cho ba người vui mừng như điên.

Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Giang Trường Hải lại lén lút liên hệ ông Ngưu ra ngoài, dù sao ông cũng không sợ sự quở trách ngoài miệng. Đọc‎ t𝙧u𝔂ện‎ tại‎ ﹍‎ T‎ 𝙧‎ ù‎ m‎ T‎ 𝙧‎ u‎ 𝔂‎ ệ‎ n﹒Vn‎ ‎ ﹍

Có người lần trước đã có mua lương thực ở chỗ ông thấy ông lại đến nữa cũng đều chủ động qua chỗ ông mua lương thực, chẳng mấy chốc mà hơn một trăm cân lương thực đã được bán sạch bách.

Lần này ông đã có kinh nghiệm nên không giống như lần trước là đưa phiếu gì thì lấy phiếu ấy mà là cố ý nhận thêm mấy tấm phiếu sữa.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 81: C81: Cho anh tin tức


Giang Trường Hải cầm theo phiếu sữa và tiền mới đổi được, hớn hở đi tới Cung tiêu xã.

Ông thường hay tới đây mua đồ, lại rất cưng chiều vợ con nên người bán hàng ở Cung tiêu xã đều quen biết ông.

Thấy ông tới còn chủ động gọi: "Đồng chí Giang, hôm nay muốn mua gì?"

Giang Trường Hải lấy phiếu sữa ra, nhỏ giọng hỏi: "Không mua đồ. Chẳng phải bữa trước cô nói chị mình sinh con mà không đủ sữa hả? Tôi cố ý đổi vài tờ phiếu sữa đấy, cô có muốn không?"

Người bán hàng vừa thấy phiếu sữa trong tay Giang Trường Hải, hai mắt đã sáng rực như sao trời.

Cô ta ngạc nhiên hỏi: "Anh lấy phiếu sữa đâu ra mà nhiều thế? Cái này khó tìm lắm đấy."

"Tôi tự có cách của tôi." Giang Trường Hải đắc ý tươi cười.

Người bán hàng thấy ông không muốn nói nên cũng không hỏi nữa: "Vậy anh đổi hết phiếu sữa cho tôi nhé? Đổi phiếu hay đổi tiền đây?"


Giang Trường Hải nhớ tới hôm trước vợ mình làm quần áo cho Miên Miên, mệt mỏi mấy ngày liền, trên đầu ngón tay bị đâm mà ông xót, mới hỏi rằng: "Cô có phiếu máy may không?"

Người bán hàng nghe vậy, chậm chạp lắc đầu: "Tôi không có phiếu máy may, nhưng mà..."

Giang Trường Hải thấy thế, biết chắc là cô ta còn cách khác, vội vàng phối hợp hỏi tiếp: "Nhưng mà cái gì?"

Người bán hàng nhỏ giọng nói: "Nếu anh không chê thì tôi có thể lấy máy may đã qua sử dụng cho anh, không cần phiếu đâu."

Giang Trường Hải nghe xong liền vội nói: "Tốt quá, vậy cô lấy một máy giúp tôi. Bao nhiêu tiền, để bây giờ tôi trả cô luôn."

"Tiền thì không vội, tôi phải liên hệ với bên kia trước đã, có tin gì tôi lại nói anh sau."

Cuối cùng, Giang Trường Hải đổi mấy tờ phiếu sữa kia ra hai đồng năm hào. Người bán hàng cực kỳ cảm kích ông đã giúp cô ta xử lý một vấn đề khẩn cấp.

Mấy ngày nay con của chị gái cô ta ăn không đủ no, lúc nào cũng khóc nháo. Mẹ cô ta cũng xót con gái, chỉ biết ngồi lau nước mắt, con bà không còn sức nữa thì biết sao giờ.


Người bán hàng biết Giang Trường Hải không phải người trong huyện. Lúc trước cô ta than vãn với Giang Trường Hải, không ngờ ông lại nhớ kỹ mấy chuyện này, còn cố ý đổi phiếu sữa cho mình.

Cô ta cảm thấy Giang Trường Hải là người thành thật, mà người ta đã quan tâm mình như thế, cô ta đâu thể bắt họ chịu thiệt.

Cô ta suy nghĩ rồi nhìn xung quanh, thấy không có ai gần đây mới nhỏ giọng nói: "Ông anh à, tôi thấy anh là người tốt, lại còn giúp tôi một việc lớn như vậy nên tôi mới nói anh biết cái này đấy nhé."

Giang Trường Hải vốn định xây dựng quan hệ thật tốt với người bán hàng. Để sau này cung tiêu xã có đồ gì tốt, cô ta cũng sẽ nói mình biết trước, hoặc sẽ giữ hàng giúp mình. Nhưng không ngờ đồ tốt sẽ tới nhanh như vậy.

"Vậy tốt quá, em gái, có chuyện gì sao?" Giang Trường Hải đổi giọng gọi em gái.

"Hai hôm trước có người mang rất nhiều bông từ miền Bắc tới, muốn bán cho Cung tiêu xã chúng tôi. Nhưng người nọ không có chứng chỉ do địa phương cấp nên người quản lý của chúng tôi không dám nhận."

"Nhà anh có đông người không? Hay là anh đi mua đi, có khi không cần phiếu, so ra còn lời hơn.

Anh mua nhiều chút, mùa đông năm nay không cần lo chuyện áo bông giữ ấm nữa rồi." Người bán hàng suy xét cực kỳ cẩn thận thay Giang Trường Hải.

Vốn dĩ người bán hàng nói nhà Giang Trường Hải đông người là vì khi trước ông tới mua vải đã nói dối, nhưng cô ta còn nhớ kỹ.

Giang Trường Hải nghe vậy, cảm thấy đây đúng là một cơ hội kiếm tiền cực tốt.

Thế là vội vàng nghe ngóng: "Thật à? Em gái, cảm ơn nhiều nhé. Vậy cô có biết cách tìm người bán bông đó không?"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 82: C82: Đồng chí đừng lo


Người bán hàng chỉ về một hướng, nói với Giang Trường Hải: "Người đó ở nhà trọ của huyện ta đó. Tên gì ấy nhỉ, Thiệu Thiệu gì đó. Anh cứ qua đó nghe ngóng là biết à."

Giang Trường Hải đã thăm dò được thông tin quan trọng, không ở lại thêm nữa: "Được rồi, cảm ơn em gái. Tôi sẽ tới tìm người đó. Nếu sau này lại có phiếu sữa thì tôi sẽ đưa cô."

Giang Trường Hải rời khỏi cung tiêu xã, đi thẳng tới nhà trọ. Ông đi vào, nhân viên trong nhà trọ nghĩ rằng ông muốn đặt phòng nên tiến lại tiếp đón: "Đồng chí muốn ngủ lại mấy đêm ạ?"

Giang Trường Hải lấy hai viên kẹo trong túi ra nhét vào tay nhân viên, cười bảo: "Đồng chí, tôi không thuê trọ. Tôi muốn hỏi chuyện một người, là đồng chí Thiệu hôm nay tới ở trọ ấy, cậu có biết không?"

Nhân viên nhìn kẹo trong tay, hơi do dự: "Anh hỏi chuyện này làm gì?"

Giang Trường Hải sợ cậu ta hiểu lầm, vội giải thích: "Đồng chí đừng hiểu lầm. Tôi và đồng chí Thiệu là bạn, nghe nói anh ta đến huyện nên định mời đi ăn. Nhưng tôi lại không biết anh ta ở phòng nào, đành phải tới tìm cậu hỏi thăm thử."

Nhân viên nhìn qua Giang Trường Hải, thấy ông biết tên Thiệu Kiến Quốc, dáng vẻ cũng ngay thẳng không giống người xấu, tiện tay nhét kẹo vào túi luôn.

Sau đó chỉ vào gian phòng tít trong cùng nhà trọ: "Ở đằng kia kìa. Anh ta mới về đấy, anh vào tìm luôn đi."


"Cảm ơn đồng chí nhé."

Giang Trường Hải cười nói cảm ơn. Ông đi qua nhẹ nhàng gõ hai cái lên cửa, tiếp đó có giọng nam truyền ra: "Ai vậy?"

Giang Trường Hải trả lời: "Tôi đến mua bông."

"Chờ chút."

Bên trong vang lên mấy tiếng động ồn ào, cửa nhanh chóng được mở ra. Một người đàn ông cao to xuất hiện trước mặt Trường Giang Hải.

Ông ta quan sát Giang Trường Hải cẩn thận, hạ thấp giọng nói: "Cậu muốn mua bông à? Nghe ai nói tôi có bông vậy?"

Giang Trường Hải nghe là biết người đàn ông này đang cực kỳ cảnh giác, thế là nhỏ giọng đáp: "Đồng chí, anh đừng lo. Tôi có người quen làm trong cung tiêu xã, là họ nói tôi biết đấy."


Thiệu Kiến Quốc nghe Giang Trường Hải bảo mình có quen người trong cung tiêu xã, liền đánh giá ông cao hơn, cũng không thắc mắc vì sao ông tới tìm mình mua bông nữa.

Ông ta mở cửa phòng né sang một bên cười nói: "Hóa ra là vậy. Mau vào đi, chúng ta vào phòng rồi bàn sau."

Sau khi vào phòng, Giang Trường Hải tìm cách kéo sát quan hệ của họ: "Đồng chí, chắc chuyển hàng từ miền Bắc tới đây không dễ dàng gì đâu nhỉ?"

Thiệu Kiến Quốc gây gổ với cung tiêu xã xong nên đang rầu rĩ lắm. Bây giờ nghe Giang Trường Hải hỏi vậy, miệng nói không ngừng.

"Khó khăn lắm chứ. Đồng chí, cậu không biết đâu. Chúng tôi tới từ nơi xa, chỉ vì không có giấy chứng nhận địa phương cấp cho nên cung tiêu xã chẳng chịu nhận hàng. Một xe ngựa đầy bông như thế, tôi biết phải làm sao? Tôi sầu mà miệng phồng rộp cả lên."

Thiệu Kiến Quốc cũng từng nghĩ tới chuyện bán cho chợ đen, nhưng thân là người từ xa đến, làm gì có ai dám tin ông ta. Mà nhiều bông như vậy, thời gian lại ngắn, cũng chẳng bán hết được.

Giang Trường Hải nhìn thoáng qua, đúng thật luôn kìa, ngoài miệng ông ta bị phồng rộp lên. Ông lập tức cười bảo: "Đừng nóng vội, không phải giờ người mua tự tìm tới anh rồi à? Đồng chí Thiệu, bông ông bán bao nhiêu tiền?"

"Sáu hào một cân."

Nói xong còn sợ Giang Trường Hải chê đắt, vội giải thích: "Đồng chí, mặc dù bông tôi bán đắt hơn cung tiêu xã, nhưng tôi không thu phiếu, tính ra còn lời hơn đấy."

Giang Trường Hải tính toán số tiền mình có, lần này bán hơn hai trăm năm mươi cân lương thực thu về hai mươi lăm đồng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 83: C83: Rốt cuộc tuổi còn nhỏ


Cộng với ba mươi đồng ông đang có, bớt đi mấy hào lẻ để sinh hoạt hằng ngày, vậy ông có thể mua năm mươi đồng bông.

Vậy cũng được, ông liền thương lượng với Thiệu Kiến Quốc: "Đồng chí, tôi mua khá nhiều, anh có thể bớt chút cho tôi được không?"

Thiệu Kiến Quốc không trả lời có bớt được không mà thử thăm dò: "Vậy cậu muốn mua bao nhiêu?"

Giang Trường Hải duỗi một ngón tay ra: "Một trăm cân, tôi mua một trăm cân, anh coi thế nào rồi bớt tôi chút đỉnh."

Thiệu Kiến Quốc tính tiền: "Một cân bán năm hào năm, không rẻ hơn được đâu. Chúng tôi đi xa như vậy, nào là tiền công tiền ăn tiền ơ, đều đắt lắm đấy, đâu thể quỵt được."

Thật ra đồ họ bán không tính là quý, nhưng số lượng nhiều nên mới dễ bán hơn.

Giang Trường Hải nghe ông ta tính toán, một tia sáng vụt qua, ông bỗng nghĩ ra cách kiếm tiền mới.

"Đồng chí, hay là như vầy. Tôi cũng có quen biết khá rộng, để tôi giúp anh tìm nguồn tiêu thụ, còn anh chia tiền lời cho tôi. Chúng ta cùng hợp tác, được chứ?"

Thiệu Kiến Quốc nghe vậy, đôi mắt sáng lên: "Đồng chí, cậu nói thật à?"


Ông ta ở lại đây một ngày không bán được đã mất rất nhiều tiền để ăn ở ngủ lại rồi. Bây giờ có người đồng ý giúp đỡ, ông ta cầu mà không được ấy chứ.

"Trước giờ tôi chưa từng nói dối." Giang Trường Hải nghiêm mặt thề thốt.

Thấy ông muốn bán bông giúp mình thật, Thiệu Kiến Quốc cũng không tính toán chi li nữa. Ông ta vung tay lên, cực kỳ rộng lượng nói: "Đồng chí, nếu cậu bán hết bông giúp tôi được thì một cân tôi chia cậu năm phần lời, còn nếu cậu mua thì tôi bán cậu năm hào một cân."

Giang Trường Hải nghe vậy, trong lòng mừng thầm, một cân mình lấy năm phần lời, dù không nhiều nhưng được cái hàng nhiều.

Mà người bán hàng còn bảo mấy người này mang cả một lượng hàng lớn từ miền Bắc tới đấy. "Được, vậy quyết định thế nhé?"

"Thành giao."

Hai người nhìn nhau, ai cũng cảm thấy mình lời to.

Giang Trường Hải dùng giọng điệu quen thuộc: "Ông anh, bây giờ chúng ta cũng đang hợp tác rồi, nếu gọi đồng chí nữa thì khách sáo lắm. Không biết anh tên gì?"


Thiệu Kiến Quốc cũng cảm thấy thế, ông ta tự giới thiệu mình: "Tôi tên Thiệu Kiến Quốc, lớn hơn cậu mấy tuổi nên cứ gọi ông anh là được."

"Được, anh Thiệu. Tôi họ Giang, anh cứ gọi tôi là Trường Hải."

"Anh Thiệu, có phải cũng nên dẫn tôi đi xem hàng không? Để khi tôi ra ngoài tìm nguồn tiêu thụ còn có cái mà nói chứ." Giang Trường Hải đề nghị.

Thiệu Kiến Quốc vỗ lên đầu mình, cười bảo: "Nhìn tôi này, vui quá quên chuyện chính luôn. Hàng tôi để trong một ngôi nhà dân bên kia nhà ga, để tôi dẫn cậu tới xem."

Giang Trường Hải đi theo Thiệu Kiến Quốc xem hàng, thấy quả thật là bông mới. Ông yên tâm hơn, đưa năm mươi đồng cho Thiệu Kiến Quốc trước để mua một trăm cân bông.

Nhà ông không có chỗ để, đành nói với Thiệu Kiến Quốc tạm để ở chỗ ông ta trước, hai hôm nữa tới lấy sau.

Sau khi bàn xong xuôi, Giang Trường Hải lái xe bò về thôn.

Lúc này ở công xã đang là tiết ngữ văn lớp bốn. Giáo viên Mạnh Vệ Đông viết từ mới trong bài lên bảng đen, lần lượt dạy cách phát âm cho học sinh, rồi giải thích ý nghĩa của nó.

Đang nói thì thấy thiên tài nhỏ được mọi người công nhận ngồi hàng đầu cứ cúi đầu mãi, không đọc từ mới cùng các học sinh khác.

Ông ta nghĩ có lẽ do còn nhỏ nên không chú ý được lâu, hay bị mất tập trung.

Thế là cầm thước gõ nhẹ hai cái lên bảng đen, thấy Giang Miên Miên ngẩng đầu mới tiếp tục dạy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 84: C84: Bị hủy như vậy


Kết quả chẳng được bao lâu, Giang Miên Miên lại cúi đầu không biết là làm gì.

Mạnh Vệ Đông khẽ nhíu mày, nhưng cũng không gọi tên cô.

Thầy ấy cũng có một đứa con tầm tuổi Giang Miên Miên, nên thầy ấy biết trẻ con tuổi này có lòng tự ái rất lớn, lại còn là con gái nữa.

Nếu phê bình cô trước mặt các bạn, thầy ấy sợ cô sẽ nảy sinh tâm lý ghét học, nhưng cũng nhớ lấy chuyện này.

Sau khi hết tiết về văn phòng, thầy ấy tìm giáo viên chủ nhiệm lớp là Lưu Văn: "Thầy Lưu, không biết thầy có rảnh không?"

"Có, chuyện gì vậy?" Lưu Văn đẩy mắt kính nhìn Mạnh Vệ Đông hỏi.

Mạnh Vệ Đông đáp: "Giang Miên Miên của lớp anh đấy, tôi thấy em ấy trên lớp không tập trung lắm, có phải do tuổi còn nhỏ nên không ngồi yên một chỗ được không?"

"Không thể nào, Giang Miên Miên ngoan lắm mà, lúc lên lớp cũng nghiêm túc nghe giảng." Lưu Văn ngạc nhiên, thầy ấy rất thích cô học sinh thông minh ngoan ngoãn là Giang Miên Miên.

Nghe vậy, Mạnh Vệ Đông mới rầu rĩ cau mày: "Chẳng lẽ là do em ấy không thích tiết ngữ văn? Có khi vậy thật, nhiều đứa trẻ cũng bảo ngữ văn nhàm chán mà."


Ài, ngữ văn rất đẹp, nó là con chữ, là ký hiệu, là ngôn ngữ, không chỉ thế còn lưu giữ những say mê và lưu luyến của người đời.

"Chắc không phải đâu." Lưu Văn an ủi đồng nghiệp, "Đúng lúc tiết sau là tiết toán, tôi sẽ chú ý em ấy chút. Biết đâu là hôm nay trong nhà có chuyện gì."

Lúc mới vào tiết, Giang Miên Miên nghe giảng rất nghiêm túc. Thầy ấy hài lòng gật gật đầu, nhưng chưa tới năm phút cô đã bắt đầu cúi xuống.

Lưu Văn cũng không gọi tên cô mà cố ý đi qua đi lại trước bàn học, Giang Miên Miên vội ngẩng đầu lên.

Kết quả khi thầy quay lại bảng đen viết đề, phát hiện Giang Miên Miên tiếp tục cúi đầu. Lần này Lưu Văn mới không thể không tin lời Mạnh Vệ Đông nói.

Thầy ấy không thể để hạt giống tốt bị hủy hoại được!

Thế là thầy ấy đi qua gõ lên bàn Giang Miên Miên một cái, im lặng nhắc nhở cô chú ý nghe giảng. Nhưng qua ba lần y hệt vậy, Lưu Văn có hơi tức giận. Thầy ấy nghiêm mặt nói: "Giang Miên Miên, em lên bảng giải mấy bài này cho thầy."

Thầy ấy không định phê bình Giang Miên Miên trước mặt cả lớp, chỉ định gọi lên bảng, nếu làm không được thì chắc chắn cô sẽ tự giác nghiêm túc nghe giảng.

Chí Võ ngồi cuối lớp thấy em gái mình lại bị giáo viên gọi lên làm bài, khuôn mặt lộ ra vẻ đồng cảm.


Miên Miên đáng thương thật.

Xem ra thông minh quá được giáo viên yêu thích cũng chẳng tốt đẹp gì, ngày nào cũng bị gọi lên làm bài!

Giang Miên Miên đi lên bục giảng, đọc đề bài một lát rồi cầm phấn viết soàn soạt.

Quá trình làm bài cực kỳ trôi chảy, khiến toàn bộ học sinh nhìn tới trợn mắt há mồm.

Thầy giáo còn chưa giảng mấy bài này đâu!

Bạn học Giang Miên Miên thật sự quá thông minh, đây chính là tiếng lòng lúc bấy giờ của cả lớp. Lưu Văn nhìn Giang Miên Miên giải xong cũng hiểu ra, có hai bài cô còn làm đơn giản dễ hiểu hơn cách của thầy ấy.

Trong nháy mắt, thầy ấy quên luôn mục đích ban đầu của mình, khuôn mặt thỏa mãn gật nhẹ đầu: "Nghiêm túc nghe giảng nhé."

"Dạ." Giọng nói trong trẻo khẽ đáp, trong lòng Giang Miên Miên đoán được hẳn là thầy giáo chú ý tới việc mình không chú ý nghe giảng rồi.

Thế là nửa tiết sau, cô nghe thầy giáo giảng bài cực kỳ nghiêm túc.

Nhưng kiến thức đơn giản quá nên cực kỳ buồn chán, cô biết mấy thứ này hết rồi.

Khó khăn lắm mới tới lúc tan học, Lưu Văn đi lại gõ lên bàn cô nói: "Lên văn phòng với thầy chút."

Đến văn phòng, Lưu Văn ấm giọng hỏi cô: "Bạn học Giang Miên Miên, thầy phát hiện lúc trên lớp em hay mất tập trung, có thể nói lí do cho thầy biết được không?"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 85: C85: Làm một trận lớn


Giang Miên Miên nhìn khuôn mặt hòa ái của thầy ấy, nghĩ ngợi rồi quyết định nói sự thật: "Thầy Lưu, thật ra mấy thứ thầy giảng em đều học qua hết rồi."

"Cái gì? Em cũng học qua rồi?" Lưu Văn nghe Giang Miên Miên nói vậy, hơi ngạc nhiên.

"Đúng vậy, thầy Lưu, em học qua cả rồi."

Phản ứng đầu tiên của Lưu Văn là không tin, nhưng nghĩ lại thì cô còn có thể học xong kiến thức ba năm trong hai tháng ngắn ngủi thì chuyện này có là gì.

Thế là thầy ấy suy nghĩ rồi bảo: "Vậy để thầy kiểm tra em thử."

Nói rồi thầy lật ra sau sách, viết vài đề toán điển hình lên tờ giấy trắng, đưa cho cô.

"Vâng ạ." Giang Miên Miên nhận lấy, cầm bút lên, mới mấy phút đã làm xong.

Lưu Văn nhìn quá trình làm bài của cô, cực kỳ kinh hỉ, thầy ấy thật sự đã tuyển được một thiên tài nhỏ tuổi.

Bởi vì cô đã học hết rồi nên Lưu Văn cũng không bắt cô phải nghe mình giảng lại nữa.


Không thể cản trở con đường trưởng thành của thiên tài!

"Miên Miên, vậy bài giảng của thầy giáo ngữ văn em cũng tự học rồi à?"

Giang Miên Miên gật đầu: "Đúng vậy, thầy Lưu."

"Giỏi, nếu đã vậy thì sau này em cứ học theo phương pháp học tập của mình đi. Thầy sẽ nói với thầy giáo ngữ văn cho. Nếu có gì không hiểu thì tan học tới hỏi thầy nhé." Lưu Văn cảm thấy mình cũng nên uyển chuyển một chút, không thể đối xử với thiên tài như những học sinh bình thường.

Giang Miên Miên nghe bảo sau này mình có thể quang minh chính đại tiến vào hệ thống học tập, ánh mắt nhìn Lưu Văn như nhìn thiếu niên tiền phong, giọng điệu vui vẻ: "Cảm ơn thầy Lưu ạ."

"Được rồi, em về lớp đi." Lưu Văn cười nói.

Thầy ấy nhìn theo bóng lưng nhỏ đi xa, nhịn không được cười toét miệng cả lên. Nếu mình có thể dạy dỗ ra một nhân tài làm việc cho đất nước thì đời này không uổng phí!

Suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng nên nói chuyện này cho hiệu trưởng biết.


"Hiệu trưởng, Giang Miên Miên của lớp tôi đã học xong hết kiến thức năm nay rồi." Lưu Văn vừa vào văn phòng đã nói vào trọng điểm.

Hiệu trưởng nghe vậy, cực kỳ vui mừng, hớn hở như thể được mùa: "Giỏi lắm, giỏi lắm! Nhưng mà em ấy tài năng như thế, thầy đã có ý định gì chưa?"

"Tôi thấy Giang Miên Miên có hẳn một phương pháp học tập riêng. Tôi nghĩ mình cứ để em ấy tự học theo cách của mình trước đã. Nếu theo tiến độ của lớp thì sẽ trễ nải em ấy." Lưu Văn nói ra ý nghĩ của mình.

Hiệu trưởng suy nghĩ rồi nói: "Cũng được, cứ để em ấy tự học, chờ em ấy học xong kiến thức trong sách thì chúng ta cho làm bài kiểm tra. Nếu thành tích tốt thì chúng ta tập trung khai thác vào giáo dục, tuyệt đối không để một thiên tài mai một trong tay chúng ta."

Lưu Văn gật đầu: "Được, tôi cũng nghĩ vậy."

"Thiên tài nhỏ tuổi này, đành nhờ các thầy cô giáo cố gắng bồi dưỡng rồi. Đợi đến lúc thi cấp ba, trưởng ta có thể vẻ vang nhờ em ấy rồi. Mấy trường tiểu học công lập khác, thậm chí là trường tiểu học trên huyện cũng sẽ đỏ mắt ghen tỵ cho coi." Đáy mắt hiệu trường không che nổi mong chờ và dã tâm.

Mấy thầy cô giáo khác nghe thế cũng bừng bừng dã tâm, hai tay chà xát tính toán làm một vố thật lớn.

Bọn họ nhất định sẽ dùng kiến thức cả đời bồi dưỡng ra một thiên tài!

"Hắt xì!"

Giang Miên Miên đang đọc sách bỗng nhiên hắt hơi một cái. Cô xoa xoa chóp mũi: "Chắc chắn là cha nhớ mình rồi, còn mua bánh bao lớn cho mình ăn nữa."

Mà Giang Trường Hải lúc này đã về tới thôn. Bởi vì người trong thôn đều đang đi làm công nên ông không bắt gặp ai để bị nhắc nhở, lén lút dắt con bò già về.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 86: C86: Mệnh phú nhị đại


Tô Uyển Ngọc lấy cớ cơ thể không thoải mái nằm nghỉ ngơi ở nhà, Giang Trường Hải bước vào phòng, cởi dép ra, lên xe lập tức ôm chặt vợ hôn một cái.

Tô Uyển Ngọc lười biếng hỏi: "Sao lại về muộn như vậy? Lương thực bán không chạy à?"

image Giang Trường Hải bắt chéo hai chân đắc ý nói: "Em cũng không thử nghĩ xem chồng em là ai chứ? Anh mà ra tay còn bán không chạy à?"

Tô Uyển Ngọc nghe vậy lập tức nhướng người dậy, mắt sáng long lanh nhìn ông: "Bán hết luôn à? Bán được bao nhiêu tiền?"

"Bán hết rồi, bán được hai mươi lăm đồng." Giang Trường Hải nói xong liền móc một cái bánh bao thịt từ trong túi quần ra đưa cho bà.

Tô Uyển Ngọc cười rồi nhận lấy, trực tiếp cắn một miếng lớn, vẻ mặt hạnh phúc nói: "Bán được cũng nhiều, bây giờ nhà chúng ta đã tiết kiệm được hơn năm mươi đồng rồi, mỗi ngày đều có thể ăn bánh bao thịt rồi."

Giang Trường Hải véo nhẹ mũi bà, vẻ mặt sủng nịch nói: "Đúng vậy, sau này mỗi ngày anh đều mua bánh bao thịt cho em ăn, nuôi đến khi em trắng trẻo mập mạp mới thôi."

"Thôi bỏ đi, cách vài ngày chúng ta ăn một lần là được rồi, ngày nào cũng ăn như vậy, nhỡ bị người khác phát hiện thì hỏng bét." Tô Uyển Ngọc suy nghĩ một lúc, nhịn đau nói.


Suy cho cùng khoảng thời gian này, có nhà còn ăn không đủ no, nếu như ngày nào bọn họ cũng ăn bánh bao thịt, trở nên trắng trẻo mập mạp, vậy không phải nói rõ với mọi người, bọn có chuyện đường riêng à.

Giang Trường Hải vẫn không thèm để ý chút nào, khoát tay nói: "Quản bọn họ nghĩ như thế nào làm gì, nhà chúng được sống thoải mái thì cứ sống như thế thôi."

Ông nói xong đột nhiên hạ giọng xuống, vẻ mặt vừa thần bí vừa đắc ý nói: "Vợ à, hôm nay anh đã làm một việc lớn."

"Việc lớn gì vậy?" Tô Uyển Ngọc cực kỳ phối hợp với ông mà lộ ra vẻ mặt tò mò.

"Có một người phương Bắc, muốn bán một lô bông vải cho tiệm tạp hoá, bọn họ không có chứng minh, tiệm tạp hoá không dám mua, anh tìm bọn họ, mua một trăm cân."

"Bông vải?"

Tô Uyển Ngọc vừa nghe thấy hai chữ bông vải, lập tức vui vẻ: "Anh Hải, anh thật lợi hại, bông vải mà cũng mua được, từ lâu em đã muốn làm một bộ áo bông mới cho Miên Miên rồi, chúng ta bỏ bông vải trong áo bông rồi đan lại, mùa đông mặc lên sẽ được ấm hơn một chút."

Giang Trường Hải được vợ khen, vui vẻ như đang bay trên mấy, cực kỳ tự hào nói: "Mùa đông năm nay chúng ta sẽ làm, làm cho em và Miên Miên mỗi người hai bộ áo bông mới, thay nhau mặc, cho bọn họ ngưỡng mộ chết."


"Đúng, cho bọn họ ngưỡng mộ chết, anh Hải thật là thông minh quá."

Tô Uyển Ngọc khen Giang Trường Hải còn chưa thấy đủ, xoay đầu thơm ông một cái "mua~~"

"Bên này cũng muốn." Giang Trường Hải vừa cười vừa xoay má bên còn lại qua.

*

Buổi tối về nhà, Giang Miên Miên biết được chuyện vải bông, lập tức giơ ngón tay cái cho ông: "Cha, người đúng là có đầu óc kinh doanh, đợi một thời gian sau, khi trời lạnh, lúc tất cả mọi người đều mua bông vải, chúng ta chắc chắn sẽ kiếm được một mớ tiền."

Vốn dĩ cô còn định đợi vài năm sau, đợi sau khi chính sách mở cửa, cô sẽ ủng hộ cha cô đi kinh doanh sáng nghiệp.

Không ngờ bây giờ không cần mình phải nói, ông đã biết buôn bán rồi, xem ra đời này của cô vẫn là có mệnh phú nhị đại.

Giang Miên Miên thấy cuộc sống hạnh phúc vui vẻ đang vẫy tay với mình, trong lòng thấy hết sức mỹ mãn, lời hay không mất tiền mua, vuốt mông ngựa Giang Trường Hải hết lời, suýt chút vuốt cho đuôi ngựa của Giang Trường Hải sưng lên.

(khen đến tận mây xanh)

Thấy con gái hết lời khen việc mình mua bông vải, Giang Trường Hải hận không thể lập tức đi chợ đen, tìm ông Ngưu, bán hết tất cả vải bông mình có để lấy phần trăm.

Sáng sớm hôm sau, sau khi Giang Trường Hải đưa con gái đi trường học xong lập tức chạy thẳng đến chợ đen tìm ông Ngưu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 87: C87: Thà mình ăn ít một chút


Hết cách rồi, hôm qua con gái ông vuốt mông ngựa ông, đến bây giờ ông vẫn còn kích động, phải làm một trận lớn để tiêu hoá hết đống máu gà hôm qua con gái yêu tiêm cho ông.

Lúc ông đi qua, ông Ngưu đang có khách, ông đợi ở bên cạnh một lúc, chờ khách đi rồi mới đi qua.

"Yo, Trường Hải, lại đến đổi vé à? Lần này cậu muốn đổi đồ gì?" Ông Ngưu cười trêu.

Giang Trường Hải đi tới, khoác tay trên vai ông Ngưu, thần bí nói: "Ông anh, lần này tôi có một vụ mua bán lớn, giờ thì phải xem anh dám hay không?"

Ông Ngưu nghiêng đầu liếc Giang Trường Hải một phát, vỗ các loại bao phiếu trên người mình, hừ lạnh một tiếng: "Có chuyện gì mà lão Ngưu này không dám làm chứ, mau nói đi, đừng úp úp mở mở với anh."

"Được, biết anh có đường rồi, chỗ tôi có một lô bông vải không cần vé, lúc nãy tôi đã đi xem rồi, chất lượng cực kỳ tốt, vừa trắng vừa mềm, thể nào, có muốn không?"

Ông Ngưu nghe xong lời của Giang Trường Hải, vẻ mặt hơi thay đổi, hạ giọng hỏi: "Có bao nhiêu?"

Giang Trường Hải giơ một ngón tay ra, quơ quơ.

Ông Ngưu cau mày, giọng điệu hơi xem thường hỏi: "Một trăm cân?"


Giang Trường hải lắc đầu, kiêu ngạo nói: "Thêm một con số không."

Ông Ngưu hít một hơi sâu, trợn to hai mắt nói: Một ngàn cân?

Giang Trường Hải nghiêng vai đụng vai ông Ngưu một cái, đắc ý nói: "Thế nào, tôi không lừa anh chứ?"

Đây cũng chỉ là số lượng mà bọn họ chuyển đến trấn để bán thôi, theo như lời của Thiệu Kiến Quốc, bọn họ đã kéo đến đây một ngàn tấn, đáng tiếc dù bọn họ có nhiều vải hơn nữa thì hai người họ cũng nuốt không nổi.

"Bông vải này, bán thế nào." Ông Ngưu dò hỏi.

Giang Trường Hải bắt đầu báo giá theo lời của Thiệu Kiến Quốc: "Nếu mua nhiều, một cân năm hào năm, nếu mua ít thì một cân sáu hào."

Ông Ngư cụp mắt, nhanh chóng tính toán trong lòng, một lát sau, hắn nhìn Giang Trường Hải nói: "Tôi muốn mua tám trăm cân."

Giang Trường Hải nghe ông Ngưu muốn mua nhiều như vậy, ông hơi kinh ngạc một chút: "Không ngờ anh có nhiều của cải thật đấy."

Tám trăm cân, một cân năm hào năm, vậy là hơn bốn trăm đồng đó, xem ra trước đây ông đánh giá thấp thực lực của ông Ngưu rồi.


Lại nghĩ đến số tiền mình kiếm được khi bán tám trăm cân bông vải, ý cười trên mặt không kìm được: "Được, khi nào chúng ta đi?

Ông Ngưu nghĩ một lát: "Ngày mai đi, ngày mai cậu đến tìm tôi, bây giờ tôi đi gom tiền."

"Được." Làm xong một vụ mua bán lớn, trong lòng Giang Trường Hải một số tiền lớn sắp vào túi của mình, quyết định thêm đồ ăn cho con gái ông.

Ông vui vẻ hớn hở đi tới cửa hàng thịt heo, mua ba cân thịt heo, gạo trắng và hai bó mì sợi.

Hai tháng nay con gái ông ăn trưa ở trường nên khẩu vị cũng kén chọn hơn trước nhiều rồi, cơm trong nhà cũng không ăn nhiều như trước đây.

Mua xong đống đồ này, mười đồng trong túi ông nháy mắt rút như thuỷ triều, nhưng mà chỉ cần con gái thích ăn thì bao nhiêu tiền ông cũng bằng lòng mua.

Chào hỏi với ông Trịnh xong, Giang Trường Hải xách đồ trong tay quen cửa quen nẻo đi vào căn tin trường học.

Ông chủ căn tin đang gặm ổ bánh mì, Giang Trường Hải bỏ thịt heo và gạo trắng lên trên bàn, cười híp mắt nói: "Đầu bếp, trưa hôm nay chúng ta thêm món đi."

"Lại đến đưa thịt cho con gái cậu à? Đầu bếp trong căn tin đã nhớ kỹ Giang Trường Hải rồi, suy cho cùng phụ huynh mà cứ cách dăm ba hôm sẽ đến trường học của con cái tặng thịt cũng không được mấy người.

"Đúng vậy đó, con gái tôi học giỏi, bài kiểm tra hai ngày trước còn thi trọn điểm, đứng thứ nhất, thà tôi nhịn ăn một chút cũng phải để cho con gái ăn no nê." Bây giờ Giang Trường Hải có cơ hội, ông phải đi khoe khoang khắp nơi thành tích của con gái ông một lần.

Ai ya, đứa trẻ này lợi hại như vậy à, tôi nhớ con gái cậu tuổi còn nhỏ lắm mà."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 88: C88: Giao tình dễ bị phá vỡ


Đầu bếp có ấn tượng rất lớn đối với bé gái vừa dễ thương vừa lễ phép như Giang Miên Miên, không nghĩ đến đứa trẻ này không chỉ là một đứa bé tốt mà còn học giỏi như vậy.

"Còn không phải sao, con gái tôi trực tiếp học thẳng lên lớp bốn, mới bắt đầu học chưa được bao lâu, nó đã đọc hết đống sách mà con nhà người ta học ba năm mới xong trong vòng hai tháng, tôi phải bồi bổ đầy đủ cho nó."

Đầu bếp gật đầu đồng ý: "Phải bồi bổ thật tốt mới được, cậu yên tâm, đợi lát nữa nó đến đây ăn, tôi sẽ gắp thêm thức ăn cho nó."

"Vậy cảm ơn anh trước nhé."

Giang Trường Hải nghĩ đến việc Giang Miên Miên còn phải đọc sách hai năm, phải ăn cơm căn tin hai năm, vậy ông nhất định phải làm thân với đầu bếp của căn tin mới được.


Giang Trường Hải kề đầu vào sát đầu bếp, nhỏ tiếng nói: "Đầu bếp, nhà anh cần bông vải không?

Bác đầu bếp nghe xong lời của Giang Trường Hải, thì liền biết ông có cách, ông ta nhìn xung quanh không có người vội vàng nói: "Cần chứ, anh em, sao vậy? Cậu có cách à?"

"Tôi có một người thân thích, ở phương Bắc kéo trở về đây không cần phiếu bông kia, loại hàng đó rất đắt hàng, bán chạy lắm, nếu anh cần, tôi sẽ nói với anh ta giữ lại cho anh một ít, đừng bán hết, dù sao chúng ta cũng có quan hệ, có đồ gì tốt chẳng lẽ lại không nhớ tới anh một chút."

Hai người Giang Trường Hải và đầu bếp liếc qua mày lại, dỗ cho đầu bếp mặt này hớn hở.

"Vậy bông vải bao nhiêu tiền một cân?"

Giang Trường Hải làm động tác số sáu, quơ qua quơ lại trước mặt ông đầu bếp.

Đầu bếp nắm chặt tay Giang Trường Hải gật đầu, vô cùng cảm kích nói: "Anh em, giữ cho tôi hai mươi cân, trong nhà tôi có nhiều người, cậu nói với thân thích của cậu một tiếng, nhất định phải giữ lại cho tôi đó."

Bàn xong chuyện làm ăn, Giang Trường Hải hớn hở đi ra ngoài, lúc ra ngoài nói chuyện phiếm với ông Trịnh lại đặt thêm được mười cân bông vải.

Dù sao cũng là trường học của con gái, ông cũng không thể cho người này mà không cho người khác.


Nếu không sau này ai đó nói lỡ miệng, vậy thì giao tình giữa bọn họ sẽ dễ dàng phá vỡ.

Đợi sau khi tan học, lại đến phòng làm việc của giáo viên.

Giang Trường Hải vừa mới gõ cửa, đột nhiên nhớ đến lần trước con gái bảo mình lúc gõ cửa thì nên gõ nhẹ một chút, vậy là ông cực kỳ văn nhã" gõ cửa hai tiếng.

Lưu Văn có hơi kinh ngạc khi nhìn thấy Giang Trường Hải: Cha của Giang Miên Miên à, anh đến tìm em ấy à?"

"Không phải, thầy Lưu, tôi đặc biệt đến tình thầy đó." Giang Trường Hải cười nói.

Ánh mắt Lưu Văn hơi hoang mang: "Có chuyện gì à?"


"Thầy Lưu, tôi nghe Miên Miên về nhà nói, bình thường thầy rất quan tâm nó, trong lòng tôi cực kỳ cảm động, tôi cũng không có gì để cảm ơn thầy, thân thích của tôi có một số phiến bông vải không cần dùng đến, thầy nghĩ xem, có cần hay không?"

Lưu Văn vừa nghe xong, khẽ nhíu mày, cực kỳ không đồng ý nói: "Cha Miên Miên à, bình thường tôi quan tâm Giang Miên Miên, là vì em ấy là đứa nhỏ nhất trong lớp, tôi quan tâm cũng là chuyện nên làm. Hơn nữa việc đầu cơ trục lợi là cực kỳ không đúng, thứ không cần phiếu, chúng ta càng không nên mua, sao chúng ta có thể lợi dụng sơ hở của quốc gia chứ?"

Giang Trường Hải vừa nhìn thấy điệu bộ dạy chữ trồng người của Lưu Văn, vội vàng giải thích: "Thầy Lưu, thầy hiểu lầm tôi rồi, không phải là tôi đầu cơ trục lợi, người thân thích này của tôi giúp người ta trồng bông vải ở phương bắc, ở phương bắc bông vải bán không chạy, ông chủ phải dùng cây bông để chống đỡ tiền công."

Ông sợ bởi vì ông mà liên luỵ đến con gái, sợ con gái để lại ấn tượng không tốt trước mặt Lưu Văn, lại bổ sung thêm: "Những bông vải này, nhà thân thích của tôi không dùng nữa, nên anh ta định cho những người thân thích, nhà ai cần thì đi mua một ít, cũng tính là giúp những nhà có điều kiện khó khăn trong thôn chúng ta."

Lưu Văn vừa nghe xong liền biết mình hiểu làm người ta, vội vàng nói: "Cha Miên Miên à, thực sự xin lỗi, lúc nãy đã hiểu lầm anh rồi."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 89: C89: Sữa mạch nha quý báu


"Không sao, không sao, là do lúc nãy tôi nói không rõ ràng." Giang Trường Hải cực kỳ quan tâm đưa cho thầy giáo bậc thang.

Lưu Văn hơi ngượng ngùng đánh hắng một tiếng, sau đó thấp giọng nói: "Vậy cha Miên Miên, anh giúp tôi đặt hai mươi cân bông vải nhé."

"Được, tôi chắc chắn sẽ giữ lại giúp thầy." Giang Trường Hải cười ha hả gật đầu, chỉ là đến trường học đi dạo một vòng dốc sức một chút, ông đã cầm được đơn đặt hàng năm mươi cân rồi.

Mà Lưu Văn nghĩ đến chuyện giang Miên Miên tự học, cảm thấy nên chào hỏi cha cô trước: "Cha Giang Miên Miên, có một việc liên quan đến Giang Miên Miên, tôi muốn bàn với anh một chút."

Giang Trường Hải vừa nghe thấy chuyện liên quan đến con gái mình lập tức dựng tinh thần lên nghe: "Thầy nói đi, nói đi."

"Là như này, tốc độ học tập của em Giang Miên Miên rất nhanh, những thứ mà chúng tôi dạy bây giờ em ấy đều tự học qua hết rồi, tôi đã thương lượng xong với hiệu trưởng rồi, để cho em ấy tự học theo khả năng của mình, xem thử hiệu quả thế nào, anh thấy thế nào?" Có thể dạy một học sinh thiên tài như vậy, Lưu Văn cảm thấy vừa vui mừng vừa ngại ngùng.

Giang Trường Hải vừa nghe thấy con gái nhà mình lợi hại như vậy, vậy mà tự học còn nhanh hơn tốc độ dạy của giáo viên, ông vừa kiêu ngạo vừa vui mừng, gật đầu lia lịa: "Thầy Lưu, tôi hoàn toàn nghe trường học, các thầy muốn dạy thế nào thì dạy, tôi với mẹ con bé hoàn toàn ủng hộ!"


Thấy ông ủng hộ việc tự học tích cực như vậy, Lưu Văn cũng cực kỳ vừa lòng gật đầu.

Giang Trường Hải từ trường học đi ra ngoài, nghĩ đến việc con gái nhà mình xuất sắc như vậy, ông cha như ông cũng phải vì con gái nỗ lực tạo ra điều kiện sống và học tập tốt hơn mới mới được!

Vậy là ông phắn nhanh đi chợ đen tìm ông Ngưu, mượn một chiếc xe ngựa, đem số bông mà mấy người vừa đặt lúc nãy ra ngoài.

Ông cầm hai đồng năm hào trong tay, số tiền vừa mới kiếm được để trong tay ông còn chưa nóng đã đi đến tiệm tạp hoá mua một lon sữa mạch nha.

Ông từng nghe người bán hàng nói, những bé gái trong thành phố đều uống loại sữa này, nói nó cực kỳ có dinh dưỡng.

Lúc trước con gái ông không uống sữa mạch nha đã lợi hại như vậy rồi, bây giờ uống sữa mạch nha nữa chắc chắc sau này càng lợi hại hơn những bé gái trong thành phố kia.


Giang Trường Hải nhẹ nhàng ôm sữa mạch nha đi về nhà, bị Trương Quế Hoa tinh mắt nhìn thấy, lập tức tức không nể mặt gì mà quạu mặt hỏi: "Lại tiêu tiền bậy bạ, con mua thứ gì đây?"

Giang Trường Hải ưỡn ngực, đắc ý nói: "Sữa mạch nha, những đứa bé gái trong thành cũng uống loại này, cực kỳ có dinh dưỡng, con mua cho con gái con."

"Cái gì? Sữa mạch nha?"

Giang Quế Hoa nghe xong lời này, lập tức sầm mặt, bà chỉ vào cái đứa con vô tích của mình, chửi ầm lên: "Thằng cả, con còn mua sữa mạch nha đắt đỏ này cho nó? Mẹ thấy bị choáng đầu rồi đó."

Giang Trường Hải sợ mẹ ông lại phun nước bọt khắp mặt ông, vôi vàng lùi về sau một bước, miệng cũng không quên phản bác cực kỳ hùng hồn lý lẽ: "Mẹ, mẹ nói gì vậy, sữa mạch nha này cũng không phải là cơm, con gái con đi học vất vả như vậy, con bồi bổ cho nó là đúng!"

"Con còn biết thứ đồ này không thể thay cơm à? Không phải để ăn thì mua làm gì, có tiền thì đi mua lương thực đem về nhà không được à?" Trương Quế Hoa càng nói càng tức giận, cuối cùng xắn tay áo lên tấu cho Giang Trường Hải một trận.

Giang Trường Hải là loại người đứng im cho người khác đánh à, ông ôm sữa mạch nha chạy mấy vòng quân sân.

Đại Nha và các bé gái khác đang đứng ở cửa, cố gắng thò cổ ra, muốn xem sữa mạch nha trong tay bác cả, thứ đồ này, bọn họ chỉ nghe người lớn nhắc đến mà chưa từng được nhìn thấy.

Nghe người lớn nói, đồ này rất đắt, một lon cũng phải mấy đồng, bác cả đối với Miên Miên thật tốt, đồ gì cũng mua cho cô.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 90: C90: Trèo càng cao thì té càng đau


Tôn Lệ Hà đứng một bên càng đỏ mắt ghen tị, sao con vịt trời đó lại được tặng đồ tốt như sữa mạch nha chứ!

Ngoài miệng thì chua xót: "Ôi, anh cả, Tam Nha mới học được có mấy ngày đâu chứ, anh coi lại coi mình đã mua bao nhiêu thứ cho nó rồi? Anh nhìn qua Chí Văn, Chí Võ kìa, đi học nhiều năm như vậy nhưng vẫn ăn uống bằng mọi người, nào có ăn sang như Tam Nha đâu."

Giang Trường Hải nghe Tôn Lệ Hà ganh ghét nói vậy, xì khẽ một tiếng bảo: "Chí Văn, Chí Võ sao giống con gái tôi được? Con gái tôi thi được hạng nhất đấy, còn Chí Văn, Chí Võ đã lần nào đạt đủ tiêu chuẩn thi đậu chưa? Cho bọn nó mới là phí của trời. Hơn nữa đây là tiền tôi kiếm được, muốn mua gì thì mua chứ."

Tôn Lệ Hà nghe vậy, cảm thấy Giang Trường Hải đang hạ con trai mình xuống để nâng con gái ông lên, gương mặt hết đỏ lại đen: "Tam Nha mới chỉ thi có một lần thôi chứ mấy. Con trai em thì mỗi ngày một khác, còn chưa biết sau này sẽ thế nào đâu! Anh cả đừng có vui mừng quá sớm, kẻo trèo càng cao té càng đau đấy."

"A, em dâu, làm thím thất vọng rồi. Lúc nãy giáo viên chủ nhiệm lớp Miên Miên có tìm tôi, thím biết thầy ấy tìm tôi có chuyện gì không?" Giang Trường Hải cố ý không nói hết câu để bà ta tò mò.

Tôn Lệ Hà biết mình không nên hỏi lại, nhưng không nhịn nổi sự tò mò: "Chuyện gì?"

Giọng điệu của bà ta còn có hơi kích động, giáo viên đến tìm phụ huynh thì có thể làm gì chứ?


Chắc chắn là con mình không chú ý trên lớp, hoặc là gây ra rắc rối gì đó!

Giang Trường Hải lại đắc ý cười thành tiếng: "Thầy nói Miên Miên nhà tôi học nhanh quá, có nhiều thứ giáo viên còn chưa dạy mà con bé đã tự học xong rồi. Nên thầy giáo mới nói với hiệu trưởng, bảo họ chưa từng thấy đứa trẻ nào thông minh như vậy, còn cố ý căn dặn tôi để phía phụ huynh không xót tiền bồi dưỡng con mình cho tốt."

Đương nhiên câu sau là ông tự thêm vào, nhưng dù sao bọn họ cũng sẽ không mất công chạy tới trường học tìm thầy giáo để chứng thực câu đó làm gì.

Giang Đại Sơn ở trong phòng nghe Giang Trường Hải nói thế thì chậm rãi đi ra: "Thầy giáo ở trường nói vậy thật à?"

"Đương nhiên là thật!" Giang Trường Hải phấn khởi nhưỡng mày, nói câu chắc nịch, "Nếu cha không tin thì có thể tự tới trường mà hỏi."

Giang Đại Sơn biết rõ tính con trai mình, thấy thế liền biết ông không nói dối, "Bà nó à, tối nay nấu trứng gà cho Tam Nha ăn."


"Không phải thằng cả đã mua sữa mạch nha cho con bé rồi à? Còn nấu trứng gà làm gì? Trứng nhà mình đã mang đi đổi muối với dầu cả rồi." Trương Quế Hoa nghe vậy thì mấy nếp nhăn trên mặt cũng xót trứng mà run lên.

Từ khi Tam Nha đi học, cô đã ăn rất nhiều trứng của bà ta rồi!

Nhưng lời Giang Đại Sơn càng không thể cãi lại: "Bữa này không phí đâu. Nấu cho Chí Văn, Chí Võ nữa. Bọn nhỏ học hành mệt mỏi, cũng nên ăn ngon chút."

Mặc dù ông ta coi trọng đứa cháu gái học giỏi, nhưng vẫn thương yêu hai cháu trai của mình nhất. Dù sao tư tưởng trọng nam khinh nữ từ lâu đời đâu thể thay đổi chỉ trong ngày một ngày hai được.

Trương Quế Hoa nghe xong mới bất đắc dĩ gật đầu: "Được rồi."

Giang Trường Hải cũng không để ý chuyện hai cháu trai cũng được ăn ké trứng gà của con gái mình, nói lời ngon ngọt dụ dỗ: "Cha mẹ yên tâm. Sau này Miên Miên nhất định sẽ thi đậu cấp hai, trở thành người có ích kiếm tiền hiếu kính hai người."

Tôn Lệ Hà thấy ông được lời còn khoe mẽ, len lén trừng mắt liếc ông rồi quay người bỏ về phòng.

Sau khi Giang Miên Miên về nhà, biết cha mình mua sữa mạch nha cho mình, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng chốc sáng bừng: "Cha, sao cha lại tốt vậy chứ, còn mua sữa mạch nha cho con nữa."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 91: C91: Cũng nếm thử một chút


Giang Trường Hải ôm đứa con gái thơm tho, mềm mại nhà mình, hăm hở nói: "Cha nghe nói món này cực kỳ dinh dưỡng, trẻ con trên thành phố đều uống cái này, con gái cha cũng không thể thua kém người ta được, nên con gái cũng phải được uống."

Giang Miên Miên lại hôn cha mình một cái chụt, tiếp tục dỗ ngon ngọt: "Cha, cha đúng là người cha tốt nhất thế gian."

Tô Uyển Ngọc ngồi trên giường nhìn hai cha con sến súa với nhau, chậc một tiếng: "Hai người giỏi ghê ha."

Giang Trường Hải thấy vợ mình lên tiếng, vội đẩy Giang Miên Miên ra, cười bảo: "Con gái, thật ra sữa mạch nha này là mẹ mua với cha đấy. Mẹ con vất vả cả ngày, cả hai đều nên bồi bổ thêm chứ."

"Vâng ạ, cha cũng uống đi." Giang Miên Miên nở nụ cười ngoan ngoãn, ngọt ngào. Trên đời này làm gì còn người đàn ông nào tốt như cha cô!

Cưng chiều mẹ con cô cứ như cưng trứng hứng hoa ấy!

Người ngoài luôn bảo ông hết ăn lại nằm, chẳng có tương lai đâu. Nhưng cô cảm thấy cha mình mới là người đàn ông giỏi nhất trên đời.

Cô cũng muốn làm áo bông tri kỷ nhỏ của cha!

Thế là cô bò lên giường, quỳ sau lưng Giang Trường Hải, dùng bản tay nhỏ nhắn trắng trẻo của mình xoa bóp bả vai rắn chắc kia: "Cha vất vả rồi, để con bóp vai cho nha."


"Được, con gái cha thật hiếu thảo.".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trường Phong Độ
2. Chú! Xin Ký Đơn!
3. Sau Khi Bị Vai Ác Nghe Được Tiếng Lòng
4. Trời Sinh Một Cặp
=====================================

Giang Trường Hải nhắm mắt lại hưởng thụ dịch vụ xoa bóp của con gái, còn nói khoa trương: "Được rồi, Miên Miên bóp vai cho cha hai cái đã có tác dụng lắm rồi. Bây giờ cha cảm thấy tinh thần sảng khoái gấp trăm lần khi nãy ấy."

Ông sợ con gái bóp lâu quá sẽ bị mỏi tay.

"Vậy sau này con sẽ xoa bóp cho cha hằng ngày." Giang Miên Miên nghiêm túc nói.

Thấy cô nghiêm mặt nhỏ, trái tim Giang Trường Hải như muốn tan chảy đến nơi. Ông vui cười hớn hở nhẹ nhàng bóp tay nhỏ mềm mại của cô: "Không cần đâu. Tay con là để cầm bút viết chữ, cha và mẹ con còn đang chờ con sau này kiếm tiền để cha mẹ được ăn thịt ăn cơm hằng ngày đấy."


"Dạ!" Giang Miên Miên nặng nề gật đầu, "Sau này chúng ta sẽ được ăn thịt, mặc quần áo mới, còn được ở trong nhà gạch mái ngói!"

"Khụ khụ!"

Tô Uyển Ngọc ở bên cạnh thấy hai cha con thân thiết như vậy, giả vờ ho khùng khục hai tiếng: "Hôm nay mẹ giặt ga giường vỏ chăn, bả vai cũng đau lắm."

Giang Miên Miên nghe thế thì vội mò qua: "Để con xoa bóp cho mẹ mấy cái."

Giang Trường Hải nhịn cười nói với hai người: "Miên Miên, con phục vụ mẹ con cho tốt nhé. Cha đi lấy cho cả hai mỗi người một bát sữa mạch nha, chúng ta nếm thử xem có uống được không."

Ông đi vào nhà chính lấy hai cái bát trong tủ ra, múc mỗi bát hai muôi sữa mạch nha, lại rót nước nóng, mùi sữa nồng đậm thơm ngào ngạt lập tức bốc lên.

Chí Văn, Chí Võ muốn trốn làm bài tập nên đang chơi với bà cụ trong sân.

Nhìn thấy bác cả của mình bưng hai cái bát tỏa ra mùi sữa mạch nha thơm ngon, bọn họ nuốt một ngụm nước miếng, chạy lại hỏi: "Bác cả, bác đang làm gì thế? Thơm quá đi."

Giang Trường Hải cười tủm tỉm hỏi Chí Võ: "Thơm không?"

Chí Võ ngửi một hơi thật sâu, gật gật cái đầu: "Có, thơm lắm ạ."

"Hì hì, cái này là sữa mạch nha, bác mua cho em họ bọn con bồi bổ thân thể đấy." Giang Trường Hải nói xong, không định chia cho hai đứa trẻ một bát mà bưng sữa mạch nha chuồn đi.

Ngay lúc này, Tôn Lệ Hà đi ra tìm hai con mình để bảo tụi nó về phòng làm bài tập, lập tức mặt dày la liếm: "Anh cả, Chí Văn, Chí Võ tụi nó chưa từng được uống đồ quý như vậy bao giờ. Anh cho tụi nó nếm thử một bát đi chứ."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 92: C92: Uổng phí lòng hiếu thảo của con


Giang Trường Hải liếc qua Tôn Lệ Hà, không nể mặt bà ta nói: "Tôi mua cho con gái tôi uống. Muốn con mình cũng có phần thì tự đi mà mua."

"Mẹ, mẹ xem anh cả nói gì kìa. Chí Văn, Chí Võ là cháu ruột của anh ấy, thế mà chỉ có một bát sữa mạch nha cũng không cho." Tôn Lệ Hà chỉ tay vào Giang Trường Hải, giở chiêu méc bà cụ.

"Thằng cả, con thân là bác cả, hai cháu mình muốn uống thì con phải múc một bát cho tụi nó với chứ." Trương Quế Hoa cũng cảm thấy con trai lớn của mình sai, chỉ cho hai đứa nhỏ uống một bát thôi chứ có phí bao nhiêu đâu.

Nhưng Giang Trường Hải lại rất khó chơi: "Mẹ, con là bác cả chứ đâu phải cha ruột tụi nó. Muốn uống thì tìm cha ruột tụi nó mà đòi mua."

"Giỏi, giỏi lắm, cháu ruột mà con cũng không cho. Vậy mẹ ruột con muốn uống, con có cho hay không?" Trường Quế Hoa cũng có ngốc đâu, lập tức đổi câu hỏi khác.

Giang Trường Hải nghe bà ta nói vậy thì vui vẻ nói: "Mẹ, mẹ nói gì thế. Đừng nói là sữa mạch nha, dù mẹ có muốn uống máu của con thì con thân là con trai chắc chắn sẽ cho mẹ mà."

Nói rồi đưa bát bên tay phải cho Trương Quế Hoa: "Đây, mẹ nè. Cho mẹ bát này, mau uống nhân lúc còn nóng đi. Lát nữa nguội rồi thì không tốt."


Trương Quế Hoa nghe con nói vậy, không còn tức giận như lúc nãy, chỉ chỉ vào bàn: "Con để đó đã, lát mẹ lại uống."

Sao Giang Trường Hải có thể không biết mẹ mình định làm gì được, ông trịnh trọng lắc đầu: "Mẹ, không thể được. Bây giờ con ở đây xem mẹ uống. Lỡ như con đi rồi, mẹ lại cho người khác, không phải là đã uổng phí lòng hiếu thảo của con à?"

"Con lo cái gì chứ, mau mau cút đi!" Trương Quế Hoa thật sự hết thuốc chữa với thằng con cứng mềm đều không ăn này của mình.

Dù bị mắng nhưng Giang Trường Hải không hề tức giận, còn cười bảo: "Mẹ đừng giận, con cút liền đây."

Dứt lời, ông đi tới cửa, thấy Tôn Lệ Hà đang cản đường, ông thằng thừng vươn tay đẩy bà ta ra một bên: "Tránh ra, đừng có cản đường của tôi."

Tôn Lệ Hà hung dữ nhìn chằm chằm Giang Trường Hải, cực kỳ muốn nhào tới hất bát trong tay ông xuống, để con vịt trời kia cũng không được uống!


Nhưng chút lý trí còn sót lại cho bà ta biết mình không đấu lại cái tên khốn nạn Giang Trường Hải này đâu.

Trương Quế Hoa nhìn theo bóng lưng con trai cả dần đi xa, quay lại nhìn hai đứa cháu trai của mình bảo: "Chí Văn, Chí Võ, đừng để ý bác cả con, nó hỗn láo vậy đó. Lại đây nào, để bà múc nước đường đỏ cho hai đứa nha."

Tôn Lệ Hà nhìn bà cụ dẫn hai đứa cậu nhóc về phòng bà ta, bản thân cũng giận dữ đi về phòng. Giang Trường Đào nhìn thấy Tôn Lệ Hà lửa giận chưa tan về phòng, nghi hoặc hỏi: "Không phải em đi gọi Chí Văn, Chí Võ à? Sao lại về một mình thế?"

Tôn Lệ Hà kể lại mọi chuyện cho chồng mình nghe, còn tiện thể thêm mắm dặm muối vào. Giang Trường Đào nghe xong, sắc mặt cũng tối sầm đi.

"Em chắc chắn luôn, anh cả cưng chiều con nhóc Tam Nha đó cho lắm vào, cuối cùng để coi nó có thể làm được gì?! Chờ sau này Tam Nha lớn rồi, có khi sẽ trốn cùng thằng đàn ông nào đó như em chồng đấy, rồi em ngồi nhìn anh ta khóc lớn lên! Tới khi đó đừng mong con em sẽ chăm anh ta khi về già!" Mặt mũi Tôn Lệ Hà tràn đầy ác ý.

Giang Trường Đào nghe thế thì bỗng dưng đứng bật dậy trách mắng bà ta: "Anh đã nói bao nhiêu lần rồi, em đừng nhắc tới chuyện của Trường Mai!"

Nếu mẹ ông ta mà nghe thấy, chắc chắn sẽ lại giận dỗi đau lòng, còn cha ông ta sẽ dạy dỗ bọn họ một hồi cho xem.

Ông ta đã lớn vậy rồi còn phải nghe cha mẹ mắng chửi dạy dỗ, biết để mặt mũi ở đâu chứ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 93: C93: Giang trường hải là người bản lĩnh


Tôn Lệ Hà nhớ tới "điều cấm kỵ" trong nhà, vội im bặt. Bà ta biết mình nói sai, hấp tấp che miệng lại: "Em sai rồi, Trường Đào, anh đừng giận, sau này em không nói nữa."

Bên kia Giang Trường Hải đã bưng hai bát sữa mạch nha trở lại. Giang Miên Miên không nhận lấy ngay mà lại hỏi: "Cha, còn phần cha đâu?"

Giang Trường Hải đáp: "Mang ba bát sẽ không tiện lắm, lát cha sẽ xuống bếp uống một bát sau."

Nếu chỉ có hai bát thì ông sẽ nhường hết cho vợ và con gái, nhưng một hũ sữa mạch nha lớn như thế, ông cũng có phải người sẽ để bản thân chịu thiệt đâu.

Mà sau khi uống hết còn có thể mua nữa đó!

Giang Miên Miên nghe vậy mới bưng bát lên uống ừng ực.


Đã lâu không nếm vị sữa ngọt ngào, cô có cảm giác như sắp khóc tới nơi ấy.

Thấy thế, Giang Trường Hải liền nói: "Khi nào uống hết cha lại mua thêm cho con."

Bên ngoài miệng Giang Miên Miên có dính một vòng râu sữa. Cô chớp chớp mắt nhìn cha mình, nặng nề gật đầu: "Cha, con biết cha là tốt nhất mà."

Tô Uyển Ngọc cũng cười nhẹ nhìn Giang Trường Hải, khen ông: "Anh Hải, anh là người đàn ông tốt nhất thế giới."

Giang Trường Hải cười ha hả nhìn vợ con mình ngồi trên giường uống sữa mạch nha, cảm thấy lòng mình còn ngọt ngào hơn cả mật đường.

Đúng là kiếm tiền chẳng dễ dàng gì! Hao phí chất xám, nào có nhẹ nhàng hơn việc làm chân tay đâu.

Đã quen lười biếng dùng mánh khóe kiếm tiền rồi nên không chịu được khổ cực. Giang Trường Hải thầm suy nghĩ trong lòng, sau khi kiếm xong số tiền kia ông sẽ nghỉ ngơi thật tốt một khoảng thời gian, chờ khi nào xài hết tiền trong tay rồi lại nghĩ cách kiếm lại sau.

Sáng hôm sau trời vừa rạng sáng, Giang Trường Hải đã dẫn con gái mình và ông Ngưu tới tìm Thiệu Kiến Quốc ở nhà trọ.

Hai bên một tay giao tiền, một tay giao hàng. Ông Ngưu có mướn một chiếc xe ngựa, phải kéo đi kéo về mấy lần mới chở hết bông về nhà được.


Giang Trường Hải nhờ ông Ngưu kéo luôn bông mình mua về nhà ông ta luôn đi. Thiệu Kiến Quốc chỉ thuê nhà dân một thời gian thôi, chờ bán bông xong thì phải trả phòng lại.

Sau khi ông Ngưu chở bông về hết, Thiệu Kiến Quốc nhìn năm mươi cân bông còn sót lại trong phòng, trong lòng cuối cùng cũng có thể nhẹ nhàng thở phào một hơi.

"Anh Thiệu thấy sao? Tin người anh em này đúng là không sai lầm nhỉ?" Giang Trường Hải cười hỏi.

"Không sai, quả nhiên là người anh em Trường Hải giỏi, chưa tới một ngày mà bán được nhiều bông như thế, may mà tôi gặp được cậu." Thiệu Kiến Quốc khen ông luôn mồm.

"Anh Thiệu cứ yên tâm, tôi còn có mấy người bạn nữa cũng cần mua bông. Lát nữa tôi sẽ dẫn họ tới, bán hết số bông còn lại của anh luôn. Ngày mai anh có thể về nhà rồi, nếu sau này có hàng gì tốt thì đừng quên người anh em này là được."

"Người anh em yên tâm, quên ai thì quên chứ tuyệt không quên cậu. Sau này chúng ta sẽ thường xuyên hợp tác đấy."

Ấn tượng về Giang Trường Hải trong mắt Thiệu Kiến Quốc thật sự rất tốt. Ông ta cảm thấy Giang Trường Hải vừa quen biết nơi cung tiêu xã, lại còn là người có năng lực có quan hệ. Nếu giữ quan hệ tốt với ông, chắc chắn sẽ lời chứ không lỗ.


Chiều đó, Giang Trường Hải tới tìm hàng thịt nọ để báo đáp, dù sao cũng định mua thịt lâu dài ở đây.

Người bán thịt nghe thấy mua bông mà không cần phiếu bông, vội vàng tìm họ hàng. Cộng lại thì vừa đủ mua hết năm mươi cân bôn bông còn lại.

Giang Trường Hải giúp Thiệu Kiến Quốc bán chín trăm cân bông, kiếm lời về bốn mươi lăm đồng, lại một lần nữa ăn quả ngọt.

Đếm hôm đó, ông đặt bốn mươi lăm đồng lên đầu giường. Ba người một nhà tụ lại một chỗ, nhìn xấp tiền thật dày kia.

Tô Uyển Ngọc ngưỡng mộ nhìn Giang Trường Hải, nói: "Cha nó à, anh thật sự giỏi quá đi, chỉ khua môi múa mép thôi mà đã kiếm được bộn tiền! Còn sướng hơn bọn em phải làm việc vất vả kiếm điểm chấm công ấy."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 94: C94: Ăn thịt béo kho


"Đúng vậy, cha, cha thật sự mắt tinh nhanh nhạy. Cha kiếm được nhiều tiền như thế, mai chúng ta có thể vào huyện ăn được rồi." Giang Miên Miên nuốt một ngụm nước miếng đề nghị.

"Đúng đó cha nó, Miên Miên nói đúng đấy, chúng ta phải tới tiệm cơm quốc doanh làm một bữa ăn mừng chứ. Bây giờ bánh bao thịt đã không thể thỏa mãn em được rồi." Tô Uyển Ngọc kích động nói.

"Được, vậy ngày mai chúng ta sẽ tới tiệm cơm quốc doanh ăn một bữa thật ngon. Còn mua thêm quần áo, giày dép cho mẹ con, còn Miên Miên thì mua thêm bút vở." Giang Trường Hải cố ý nói đùa với Giang Miên Miên.

Quả nhiên, cô mới nghe tới chuyện cha định mua cho mẹ mình quần áo, giày dép, còn mình lại là bút vở, lập tức thấy không công bằng, nhảy lên ôm cổ cha làm nũng: "Cha, con cũng muốn mua giày mới. Bút vở mua lần trước con vẫn chưa dùng đây này."

"Vậy con hôn cha một cái nào." Giang Trường Hải chỉ vào mặt mình.

Giang Miên Miên thấy cha cố ý chọc mình, ôm chặt lấy ông, hung hăng cắn một phát đau điếng, làm Giang Trường Phải phải xuýt xoa mấy tiếng "Ai ui".

"Phụt!"

Tô Uyển Ngọc vui vẻ vươn tay lau sạch vết nước miếng trên mặt Giang Trường Hải, sau đó cũng nhẹ nhàng hôn ông một cái.


Giang Miên Miên ôm bụng, từ chối thức ăn cho chó đã đưa tới họng.

Giang Trường Hải ôm vợ con mình, chợt cảm thấy đời người đơn giản vậy mà đủ.

Ngày hôm sau cũng là ngày chủ nhật, Giang Miên Miên không cần phải đi học. Sáng sớm, cô mặc quần áo chải đầu tóc gọn gàng.

Đứng trước gương soi đi soi lại mãi, đắc ý chờ cha mình dẫn hai mẹ con đi ăn mừng.

Người một nhà chậm chạp nhìn qua những người khác đang chuẩn bị đi làm, vui vẻ nắm tay nhau đi tới tiệm cơm quốc doanh.

Giang Trương Hải vung tay lên, cực kỳ sảng khoái nói: "Hai mẹ con muốn ăn gì thì ăn, chúng ta có tiền, không cần lo."

"Cha, con muốn ăn cá." Giang Miên Miên liếm môi một cái, dạo này ăn thịt kho hoài cô có hơi ngán, muốn đổi khẩu vị một chút.


"Cha nó à, em muốn ăn xương sườn, còn có thịt sườn đông lạnh nữa."

"Được, ăn hết, gọi hết lên." Giang Trường Hải cực kỳ sảng khoái chọn bốn món lên.

Một nhà ba người ăn tới khi bụng căng tròn mới rời đi.

Giang Miên Miên xoa xoa cái bụng nhỏ đang phình lên,nhớ lại khi nãy ăn thịt sườn đông lạnh, ban đầu ăn vào thấy mềm mại, để lại dư vị khó phai, đúng là món ngon mà.

Thịt heo ở thời này đều là thuần thiên nhiên cả, không bị ô nhiễm, cũng không giống thịt heo sau này, chỉ toàn là thuốc kích thích tiêm vào thức ăn. Cảm giác sao có thể so sánh với món thịt thời này được.

Giang Trường Hải thấy dáng vẻ thỏa mãn của con gái mình, nhịn không được đưa tay nhéo mặt cô: "Con gái, nếu con thích thì hai hôm nữa cha lại dẫn con tới đây nư."

Giang Miên Miên nghe vây, chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn Giang Trường Hải: " Con thích muốn chết luôn á! Cha, chúng ta có thể ăn một tuần một lần được không?"

Giang Trường Hải nghe con gái mình nói mà sướng rên, nhanh chóng đồng ý với con: "Đương nhiên là có thể. Miên Miên nói khi nào ăn thì chúng ta tới ăn khi đó."

"Cha nó, không thể nuông chiều con cái như vậy được. Con gái, nếu sau này còn muốn tới tiệm cơm quốc doanh ăn nữa thì con phải thi được một trăm điểm cơ." Tô Uyển Ngọc vội lên tiếng ngăn chặn ý nghĩ "nguy hiểm" này của Giang Miên Miên.

"Đúng, mẹ con nói đúng lắm. Chờ đến khi thi cuối kỳ xong, con mà được hạng nhất thì chúng ta lại tới quán cơm quốc doanh ăn một bữa thật no nê." Giang Trường Hải không chút do dự đứng về phe Tô Uyển Ngọc, lại lén lút nháy mắt với con gái mình.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 95: C95: Mang giày da mới


Giang Miên Miên nhận được ánh mắt từ cha mình, miệng nhỏ cong lên giả vờ bày ra bộ dáng "Đành cố mà làm thôi": "Được, vậy con sẽ cố gắng thi được một trăm điểm."

Sau khi ăn uống no nê rồi, Giang Trường Hải dẫn con gái và vợ mình tới cung tiêu xã.

Người bán hàng bày bán ở cung tiêu xã, thấy lần này ông không đi một mình thì cười trêu chọc: "Đồng chí Giang, cuối cùng cũng thấy cô vợ với con gái cưng nhà cô rồi ha.". Đọc‎ tru𝔂ệ𝑛‎ chuẩ𝑛‎ khô𝑛g‎ quả𝑛g‎ cáo‎ --‎ 𝗧rU𝙢𝗧r‎ u𝔂𝑒𝑛.VN‎ --

"Hèn gì ông cưng như bảo bối như thế. Có vợ con xinh đẹp như tiên nữ thế kia thì ai mà chả cưng."

Thấy có người khen vợ và con gái mình xinh đẹp, Giang Trường Hải còn vui hơn khi mình được khen:"Ha ha, em gái, cô có nói đúng lắm đấy. Vợ tôi không những xinh đẹp như tiên mà còn có tay nghề cực tốt. Cô nhìn quần áo con gái tôi mặc này, là vợ tôi tự tay làm hết đó."

Có qua có lại mới toại lòng nhau, người bán hàng vẫn nhớ ơn Giang Trường Hải đã giúp mình chuyện phiếu sữa, bây giờ đương nhiên sẽ nói vài câu dỗ ông vui vẻ: "Thật sao? Bộ đồ này đẹp thật đấy, chẳng kém gì thợ may tụi tôi đâu."

Tô Uyển Ngọc thấy có người khen tay nghề mình tốt, trong lòng cũng khá vui.

Mặc dù bà biết sao mình bằng được thợ may người ta, nhưng có ai mà không muốn nghe lời khen ngợi chứ. Bà ưu nhã mỉm cười, khẽ gật đầu với người bán hàng: "Chào đồng chí."


Giang Trường Hải nhìn cô gái kia khen ngợi như vậy, vờ như lơ đãng nói ra: "Chứ gì nữa, bộ đồ này là món quà tôi và mẹ con bé tặng cho con bé mừng chuyện thi đậu cấp một đấy."

"Ai ui, cô bé này giỏi thế á, thi đậu vào cấp một luôn chứ đùa. Đồng chí Giang, anh phúc lớn thật đấy." Người bán hàng nói rồi giơ ngón tay cái về phía Giang Trường Hải.

Giang Trường Hải khoe khoang vợ con nhà mình xong, sau đó mới chỉ vào đủ loại quần áo treo trên tường, quay đầu nói với Tô Uyển Ngọc: "Vợ à, em xem thử mình thích bộ nào. Lần này anh mua thẳng luôn, không phiền em phải làm nữa."

Tô Uyển Ngọc nghe thế thì cười híp cả mắt. Bà chọn hồi lâu, cuối cùng chọn được một bộ váy liền áo màu trắng có họa tiết hoa nhí: "Anh Hải, anh thấy có đẹp không?"

"Đẹp lắm, em mặc vào chắc chắn sẽ rất đẹp." Giang Trường Hải liên túc gật gù, ngoại hình vợ ông xinh xắn trắng trẻo, mặc cái gì cũng đẹp cả.

"Em gái, gói bộ váy này lại cho tôi." Giang Trường Hải còn chẳng thèm hỏi gió mà nói thẳng luôn.

"Vâng ạ."


Sau khi mua quần áo xong, Giang Trường Hải lại nhìn qua chỗ bày biện giày da sáng bóng: "Giá giày như nào đây chủ quán?"

"Đồng chí Giang đúng là biết nhìn hàng nha."

Người bán hàng cười thành tiếng: "Giày da chở từ Hải thành tới cả đấy, đều làm từ da trâu hết, đeo vào sẽ không cấn chân đâu. Chất lượng cũng rất tốt, đeo bao lâu cũng không hư được, bán khá đắt hàng. Mấy người thích đôi nào để tôi lấy cho mà xem."

Ánh mắt của Tô Uyển Ngọc và Giang Miên Miên càng chăm chú không rời, có cô gái nào mà chẳng thích quần áo, giày dép xinh xắn đâu chứ.

Thế là mỗi người chọn một đôi giày da nhỏ, đeo vào chân đi dọc đường, trông vừa Tây vừa đẹp. Đôi giày da này đeo vào thật sự rất thoải mái, kiểu dáng cũng đẹp nữa.

Mà giá cả đương nhiên cũng đắt. Hai đôi giày da, tốn mất gần hai mươi đồng.

Giang Trường Hải lại vung tay lên hào sảng nói: "Mua!"

Giang Miên Miên xách theo đôi giày nhỏ, trong lòng lệ rơi đầy mắt. Đã nhiều năm vậy rồi, cuối cùng cô cũng được đeo giày da lại.

Cuối cùng cũng không cần đeo giày vải mùa hè thì nóng mùa đông thì lạnh nữa rồi.

"Cha nó à, anh cũng mua một đôi giày da đi. Ba người chúng ta mỗi người một đôi, sau khi ra cửa thì phong cách Tây hơn hẳn." Tô Uyển Ngọc cũng khuyên ông, dù sao bà cũng xót chồng mình lắm chứ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 96: C96: Mẹ giữ tiền cho con


Giang Trường Hải tính toán lại số tiền trong tay, lắc đầu bảo: "Anh không cần đâu, anh không thích mang giày da, chỉ thích mang đế giày mẹ anh làm thôi. Hai mẹ con cứ đeo là được."

Ăn no uống đủ xong lại đi mua đồ mới, cả ba vui về đi về nhà.

Tôn Lệ Hà từ xa nhìn thấy ba người xách túi lớn túi nhỏ, liền lớn giọng hỏi: "Anh cả, chị dâu, mấy người đi chơi cả ngày cuối cùng cũng về à? Ai ui, trong túi có gì thế, sao mà tới tận hai túi lớn?"

Trương Quế Hoa ngồi trong phòng nghe được tiếng nói chuyện mới ra ngoài, thấy con trai lớn nhà mình xách đồ đầy tay, đôi mắt như muốn nổi lửa: "Thằng cả, bọn con xách cái gì đó?"

Giang Trường Hải lại không quan tâm cơn giận của bà ta, cười hì hì bảo: "Mẹ, không phải là Miên Miên thi được hạng nhất à, nên tụi con mới thưởng cho con bé, để sau này con bé cố gắng học tập hơn nữa."

"Đúng đó bà ơi, sau này con nhất định sẽ chăm chỉ học hành hơn, vừa đi vừa về báo đáp lại mọi người." Giang Miên Miên vội đứng dậy ra mặt thay cha mình.

Trương Quế Hoa trừng đôi mắt như hung thần ác sát lên trừng cô một lúc: "Không phải chúng ta đã thưởng trứng gà cho Tam Nha rồi à?"


"Mẹ, trứng gà là mẹ và cha thưởng cho con bé mà, chứ có phải người cha như con thưởng đâu chứ. Hằng ngày Miên Miên đi học về nhà, đường xa như vậy, đương nhiên phải cần một đôi giày tốt mới đi được chứ, nên con mới mua giày da cho con bé."

"Cái gì? Giày da? Con lấy tiền đâu ra mà mua?" Trương Quế Hoa trừng mắt nhìn Giang Trường Hải hỏi, hận không thể ăn tươi nuốt sống ông.

Giang Trường Hải cây ngay không sợ chết đứng nói: "Con lên núi săn thịt rừng đổi lấy tiền."

"Con phải săn nhiều thịt rừng tới thế ư?" Trương Hoa Quế nghe con mình nói thế, trong lòng đau như rỉ máu.

Một đôi giày da đắt cỡ nào chứ, có thể đổi cả đống trứng gà đó, sao có thể mua cho một con nhóc như thế được?

Con gái nhà lão Nhị đang làm việc bên ngoài. Hai người hâm mộ nhìn đôi giày da mới tinh dưới chân Giang Miên Miên, lại ngó qua đôi giày vải để lộ cả ngón chân của mình.


Đôi giày này Đại Nha mang từ nhỏ tới lớn chưa từng đổi nên gót chân bị lộ ra ngoài hơn một nửa. Nhưng cô ấy rất hiểu chuyện, không hỏi cha mình liệu ông có muốn một đôi giày vải mới không. Bởi vì cô ấy biết nhà mình nghèo, có đồ mặc là cô cũng vui lắm rồi.

Giang Trường Hải bày ra dáng vẻ hiên ngang lẫm lạc: "Chỉ cần con gái con có thể học cho giỏi, thi hạng nhất, thì con sẽ săn hết thịt rừng trong đây luôn mới được!"

"Cái tên phá của này, sói mắt trắng. Con đổi thịt rừng thành tiền, còn mua đồ cho con gái mình, vậy mà bà đây nuôi con nhiều năm vậy đó ha!"

Giang Trường Hải vội lấy một món đồ nhỏ từ trong túi ra, quơ qua quơ lại trước mặt Trương Quế Hoa: "Mẹ, mẹ, mẹ nhìn cái gì này. Oan cho con quá, mẹ đối xử tốt với con như vậy, sao con có thể có tiền mà không hiếu kính được? Mẹ xem này, là con cố ý mua đường đỏ cho mẹ đó."

Trương Quế Hoa thấy đường đỏ trong tay con trai lớn nhà mình, cũng không tìm đồ đánh ông nữa.

Dù sao tiền đã xài rồi thì cũng không về tay lại được.

Bà ta nhận lấy đường đỏ, sắc mặt mới tốt hơn chút, nhưng vẫn xụ mặt dặn dò: "Sau này con mua thì mua, mẹ không quan tâm nữa. Nhưng sau này con lên núi săn thịt đổi tiền thì không được phung phí, tới khi đó giao tiền cho mẹ, mẹ giữ tiền thay con, nhớ chưa?"

"Ừm, dạ, biết rồi ạ. Mẹ mắng lâu vậy rồi chắc là khát lắm, để con múc nước đường đỏ cho mẹ nhuận họng." Vì để mẹ mình không nói mình nữa, Giang Trường Hải đành gật đầu đáp đại.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 97: C97: Kiểm tra kết quả học tập


Trương Quế Hoa lúc này mới miễn cưỡng buông tha cho ông, vui vẻ cầm đường đỏ trên tay, đi vào nhà, cất vào trong ngăn tủ khóa.

Để lại phía sau là Tôn Lệ Hà ngu ngơ nhìn theo bóng lưng của bà, vì sao mà chỉ một bao đường đỏ đã dỗ được mẹ chồng rồi, so với giày da thì một bao đường đỏ có là gì?

Mẹ chồng già nên bị lẩm cẩm rồi à?

Giang Trường Hải, mang theo vợ con trở về phòng.

Sau khi về phòng, Tô Uyển Ngọc liền ôm ông rồi hôn một cái: "Sao mà anh thông minh thế hả, biết chuẩn bị đường đỏ dỗ mẹ!"

Giang Trường Hải tỏ ra đắc ý: "Đúng thế, anh từ bụng mẹ chui ra, chẳng lẽ lại không biết tính khí của mẹ như thế nào."

Mẹ mặc dù tính khí kém, nhưng cũng rất dễ dụ.


Giang Miên Miên nhìn ông bằng một ánh mắt sùng bái, khả năng phản trinh sát đến mức trâu bò này của cha cô, đều là kinh nghiệm tích lũy được qua những năm tháng cùng bọn họ đấu trí đấu dũng.

Hệ thống tận dụng mọi thứ tẩy não cho Giang Miên Miên: "Ký chủ, cô nhìn cha cô thương cô như thế, mua cho cô nhiều đồ như vậy, cô có phải là nên học tập cho giỏi, cố gắng thi đạt hàng nhất, cho ông ấy được nở mày nở mặt không?"

Giang Miên Miên nghĩ nghĩ, cảm thấy hệ thống nói cũng có đạo lý, cô đúng là nên học tập cho giỏi để báo đáp cha.

Thế là khẽ cắn môi, hạ quyết tâm: "Vậy sau này, mỗi ngày ta sẽ dành thêm 2 tiếng ở trong không gian hệ thống học."

Thấy Giang Miên Miên rốt cuộc biết tiến tới, hệ thống cảm khái vạn phần: Quá trình cải tạo học tra thành học bá rốt cục lại tiến về trước một bước, đúng là gian nan mà!

Trong vòng vài ngày sau đó, cô thật đúng là mỗi ngày đều ở trong không gian hệ thống học thêm 2 tiếng, tức là 6 giờ.

Độ khó tăng thêm không lớn, cô chỉ dùng không đến một tuần lễ đã đem chương trình ngữ văn cùng Toán học năm thứ tư đều học xong.

Sau đó đến phòng làm việc của giáo viên tìm Lưu Văn: "Thưa thầy, sách giáo khoa năm thứ tư em học xong rồi ạ."

"Nhanh vậy ư?!" Phía sau cặp kính, ánh mắt thầy Lưu Văn tràn đầy kinh ngạc.

Nếu như thầy ấy nhớ không lầm, từ lúc bọn họ quyết định Giang Miên Miên tự học đến bây giờ, vẫn chưa tới một tuần lễ mà?

Mạnh Vệ Đông cũng xúm lại: "Cả Văn và Toán đều học xong ư?"


Nhìn thấy hai thầy cùng có vẻ mặt kinh ngạc pha lẫn kích động, Giang Miên Miên có chút mà chần chờ gật gật đầu: "Vâng, đều học xong rồi ạ."

Cô cảm thấy, có vẻ hôm nay cô không nên đến văn phòng.

"Tốt quá rồi!" Lưu Văn bỗng nhiên đứng lên, chân ghế cùng mặt đất ma sát phát ra âm thanh không nhỏ, làm Giang Miên Miên giật nảy mình.

Lưu Văn ý thức được sự thất thố của mình, thoáng nhắm mắt lại một chút, đè xuống trận kích động trong lòng, cố gắng hết sức chậm rãi nói: "Học trò Giang Miên Miên, em cùng các thầy đến phòng làm việc của hiệu trưởng ít phút, cùng hiệu trưởng nói một chút tình huống của em."

Hai thầy đưa cô cùng đi đến phòng làm việc của hiệu trưởng, báo tin vui này cho hiệu trưởng.

Hiệu trưởng cũng là vừa mừng vừa sợ, trầm ngâm một lát sau mới nói: "Trò Giang Miên Miên, chúng ta để em làm bài kiểm tra, xem xem em học tập như thế nào."

"Vâng". Giang Miên Miên còn có thể nói gì nữa? Đương nhiên là gật đầu đồng ý.

"Hai anh mang hai cái đề bài qua đây." Hiệu trưởng nhìn sang rồi nói với Lưu Văn và Mạnh Vệ Đông.


Lưu Văn một mặt bất đắc dĩ nói: "Hiệu trưởng, chúng ta không nghĩ đến việc Giang Miên Miên học nhanh như vậy, chưa chuẩn bị bài kiểm tra."

Mạnh Vệ Đông suy nghĩ một chút rồi nói: "Hiệu trưởng, lấy bài thi năm ngoái, người thấy có được không?"

Hiệu trưởng nghe xong, gật đầu nói: "Cũng được, dù sao sách giáo khoa năm ngoái và sách giáo khoa năm nay đều không khác mấy, đi lấy đi."

Mạnh Vệ Đông liền mang năm bài kiểm tra năm trước tới, để cho Giang Miên Miên làm.

Hiệu trưởng cũng đem bút mà bình thường mình dùng mang ra, để cô làm bài tại bàn làm việc của mình.

"Cảm ơn hiệu trưởng." Giang Miên Miên nhận lấy chiếc bút, bắt đầu viết xoát xoát xoát.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 98: C98: Học để trở thành bậc thầy


Mà hiệu trưởng cùng hai thầy thì ở trong phòng làm việc hoặc đứng hoặc ngồi, yên lặng nhìn xem cô làm bài thi.

Giang Miên Miên lúc vừa mới bắt đầu đã bị ba ánh mắt nóng bỏng nhìn chăm chú lên người, trong lòng cảm thấy khá là luống cuống.

Dù sao đời trước cô là học tra, đã bao giờ được các giáo viên coi trọng như lúc này đâu.

Nhưng đến khi cô bắt đầu bài thi, dần dần cũng chậm rãi tập trung trở lại, tất cả những gì bên ngoài bài thi đều bị cô để sang một bên.

Cô nghiêm chỉnh ngồi trên ghế, chăm chú xem từng câu hỏi trong đề, lúc làm bài, hạ bút trôi chảy, thong dong tự tin, đã có mấy phần bộ dáng của học bá.

Đương nhiên tất cả những điều này, Giang Miên Miên cũng không hay biết.


Hệ thống nhìn thấy biểu hiện của cô, cảm thấy hết sức vui mừng, mình cuối cùng đem một nhóc học tra đưa lên được con đường học bá rồi.

Hiệu trưởng cùng hai thầy nhìn thấy bộ dáng chuyên chú này của Giang Miên Miên, cũng âm thầm tán thưởng trong lòng, hiển nhiên là hết sức hài lòng đối với cô.

Qua khoảng tầm hơn nửa tiếng, Giang Miên Miên ngừng bút: "Em làm xong rồi ạ."

Môn Toán thì dễ chấm điểm, Lưu Văn rất nhanh đã chấm điểm xong, đưa bút, một trăm điểm màu đỏ tươi được viết tại đầu tập bài thi.

Ánh mắt thầy Lưu Văn lúc này nhìn Giang Miên Miên càng thêm nóng bỏng.

Các bài trong đề này đều là hơi lệch sang khó một chút, Giang Miên Miên không chỉ làm đúng hết cả bài, mà thời gian làm bài chỉ dùng bốn hơn mươi phút!

Điều này có ý nghĩa gì?

Có nghĩa là những bài toán này đối với cô mà nói, là quá mức đơn giản, ngay cả để cô suy nghĩ nhiều thêm một chút đều không cần thiết.

Mạnh Vệ Quốc chấm bài cần nhiều thời gian hơn một chút, hơn nữa còn cẩn thận xem lại hai lần bài văn Giang Miên Miên viết, nhưng sau đó cũng không chút do dự cho một trăm điểm.

Hơn nữa còn không keo kiệt tán dương: "Bài văn làm nhanh này của trò Giang Miên Miên viết rất tốt, tuổi còn nhỏ, không chỉ có chữ viết đẹp, hơn nữa lại rất có tài văn chương."

Giang Miên Miên nghe thầy khích lệ, mừng thầm trong lòng, viết văn đánh max điểm, thật sự là không uổng phí mình bình thường tại hệ thống bên trong nhìn những văn chương hoạ từ kia.


Hiệu trưởng nghe được đánh giá này, cầm bài lên nhìn kỹ một lần bài văn, cũng hài lòng gật gật đầu: "Không tệ, học trò Giang Miên Miên, cố gắng của em, thầy cô đều thấy được! Em thông minh như vậy, còn biết cố gắng tự học như thế, chúng ta rất vui mừng, các thầy quyết định xây dựng và áp dụng một lộ trình học tập cá nhân cho riêng em."

"Lộ trình học riêng?" Tim của Giang Miên Miên đập hẫng một nhịp, cô có dự cảm xấu.

Mình có phải chơi trội quá hay không vậy? Cô không muốn bị áp dụng một lộ trình học cá nhân, bây giờ đổi ý còn kịp không?

Nhưng cô vẫn ôm một tia hi vọng nhỏ nhoi hỏi: "Hiệu trưởng, thầy nói lộ trình học cá nhân là dạng gì ạ?"

"Thì là sau này em cứ dựa theo cách thức của bản thân để học tập, có chỗ nào trong bài không hiểu, cứ việc đi tìm thầy Lưu và thầy Mạnh. Chúng ta sẽ tìm cho em thêm một số kiến thức tiêu biểu và trên sách học không có." Hiệu trưởng giải thích.

Giang Miên Miên nghe được mình sẽ phải đối mặt với lộ trình học cá nhân, tâm trạng sống mà không còn gì lưu luyến nói: "À, cảm ơn hiệu trưởng, em thật sự thấy rất vui mừng."

Hiệu trưởng sờ lên đầu của cô, vẻ mặt hiền lành nói: "Không cần quá vui mừng, đây đều là chúng ta phải làm."


Giang Miên Miên muốn khóc mà không ra nước mắt, rất muốn lay mạnh bả vai của hiệu trưởng lớn tiếng hỏi ông: Con mắt nào của thầy nhìn thấy em đang vui vẻ? Hả?

Nhưng cô chỉ có thể bi phẫn trong lòng, lễ phép nhìn ba người: "Hiệu trưởng, thầy Lưu, thầy Mạnh, nếu không có chuyện gì, em xin phép về phòng học trước ạ."

Cô sợ ở đây thêm nữa, cô sẽ thực sự phải khóc lên mất.

Sau khi rời văn phòng, Giang Miên Miên liền vò đầu bứt tai, ở trong lòng im lặng gào thét!

A a a a!

Nếu biết trước như vậy thì cô đã kéo dài thêm mấy ngày rồi mới nói cho các thầy!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 99: C99: Dáng vẻ không có tiền đồ


Đáng tiếc, trên đời không có thuốc hối hận.

Giang Miên Miên cũng chỉ có thể rưng rưng nước mắt tiếp thu bài học lần này, tự khuyên mình sau này sẽ không bao giờ làm ra những hành động đào hố cho bản thân nhảy xuống như vậy nữa.

Buổi chiều tan học, lúc cô đang thu dọn đồ đạc thì thầy Lưu Văn tay ôm hai cuốn sách dày cộp bước tới: "Trò Giang Miên Miên, đây là sách tham khảo mà thầy mua ở trên huyện mấy ngày trước. Lúc đầu thầy định mua về để thầy dùng, nhưng thầy không gấp lắm nên giờ thầy cho em mượn dùng trước. "

"Như vậy sao được, thầy Lưu cứ giữ lại dùng đi ạ, nếu cần thì em sẽ tự mình đi mua." Giang Miên Miên liên tục xua tay từ chối.

"Không có việc gì, em nhanh cầm đi, thầy cảm thấy em so với thầy càng cần những sách này hơn, cứ mang về xem thật kỹ."


Nhìn thấy thầy Lưu biểu lộ vẻ mặt tha thiết cổ vũ, Giang Miên Miên cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đưa tay nhận lấy sách từ thầy: "Cảm ơn thầy Lưu."

Vậy là sau đó Giang trường Hải liền thấy con gái nhỏ ủ rũ cúi đầu trở về nhà: "Sao vậy con, sao trông con tâm trạng không tốt như thế?"

Giang Miên Miên đem chuyện ngày hôm nay kể cho cô cha nghe, nói xong liền bị cha bưng lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô mà xoa xoa: "Ái chà, con gái của cha giỏi quá, con đúng là niềm kiêu hãnh của cha mà, đi nào, chúng ta mau về nhà, đem cái tin tốt này nói cho ông bà."

Thấy cha cô vui vẻ như vậy, buồn rầu trong lòng Giang Miên Miên nháy mắt tiêu tán hơn phân nửa.

Được rồi, cha đối xử với cô tốt như vậy, cô vất vả học thêm hai quyển sách cũng là đáng.

Vừa về đến nhà, Giang Trường Hải liền đứng ở trong sân liền lớn tiếng hô: "Cha, mẹ, hai người mau lại đây, con có một tin tức vô cùng tốt muốn nói cho cha mẹ."

Trương Quế Hoa nghiêm mặt đi tới quở trách nói: "Con đã hơn ba mươi tuổi rồi, còn hô to gọi nhỏ như vậy là sao? Tin tức tốt là tin gì?"

"Cha con đâu ạ?" Giang Trường Hải nghển cổ hướng vào trong phòng mà nhìn.


Giang Đại Sơn cầm theo cái tẩu thuốc cũ đi ra: "Cha đây, nói đi, có chuyện gì."

"Cha, cha nhìn xem sách trong tay Miên Miên, cha có biết sách này từ đâu mà có không?"

Giang Trường Hải vốn nghĩ thừa nước đục thả câu, nhưng bị cái lườm của cha ông liếc qua một cái lập tức đổi giọng.

Ông mặt mày hớn hở nói: "Đây là sách do chính chủ nhiệm lớp Miên Miên tặng cho, miễn phí! Mà hiện tại Miên Miên đã học xong chương trình học lớp bốn rồi! Hiệu trưởng cũng nói, về sau các giáo viên sẽ giúp đỡ Miên Miên, có vấn đề gì thì có thể tìm giáo viên hỏi bất cứ lúc nào."

Nghe vậy, Giang Đại Sơn rời ánh mắt nhìn sang cô cháu gái nhỏ trắng nõn: "Hiệu trưởng coi trọng Tam Nha như vậy sao?"

"Đương nhiên, cha, không chỉ có là hiệu trưởng coi trọng, mà cả các thầy trong trường cũng cực kỳ coi trọng! Bọn họ hôm nay vì Miên Miên mà tổ chức riêng một hội đồng thi, Miên Miên thi vẫn đạt điểm tối đa, khiến các thầy vui vẻ, sách vừa mua để dùng cũng đưa cho Miên Miên."


"Quyển này sách có giá ít nhất cũng phải vài hào, cha nhìn xem có phải Miên Miên đang kiếm tiền cho nhà chúng ta hay không?" Giang Trường Hải cầm lấy sách trong tay Giang Miên Miên, lắc lắc ở trước mặt cha mẹ ông.

Trương Quế Hoa híp mắt, nhìn thoáng qua sách trong tay Giang Trường Hải, nhếch miệng: "Dù sao cũng chỉ là hai quyển sách, lại không thể ăn, không thể uống, vậy mà cũng khiến con vui vẻ đến như vậy? Nhìn bộ dạng của con đi, đúng là không có tiền đồ."

Giang Trường Hải nhìn bộ dáng không quan tâm của mẹ ông, vội vàng phản bác: "Mẹ, đây là sách bình thường sao? Đây chính là sự công nhận của trường học và các giáo viên, nó nhưng so sánh với ăn còn quan trọng hơn."

Ngược lại thì Giang Đại Sơn mặt mũi tràn đầy vui mừng nhìn cháu gái nhỏ, dùng giọng nói có thể coi là ôn hòa dặn dò: "Tam Nha à, về sau phải học tập thật giỏi, không thể phụ lòng kỳ vọng của các thầy của con và hiệu trưởng, đã rõ chưa?"

"Dạ, ông nội, con biết rồi ạ." Giang Miên Miên ưỡn bộ ngực nhỏ, thanh âm thanh thúy đồng ý.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom