Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 60: C60: Lần này giàu rồi


Nhà họ khéo làm, mãi mới có chút tiền về tay đủ để xây một gian phòng nữa, sau này còn phải để con trai đi học, làm sao chi ra nhiều tiền như thế được?

Tôn Lệ Hà hận không thể chửi mắng một trận cho hả giận, nhưng sợ bà cụ bên nhà chính nghe được, đành thấp giọng mắng vài câu.

"Lòng tham của các cụ đúng là không đáy! Vì sao chứ?!"

Giang Trường Đào thì không nghĩ vậy.

Rõ ràng anh cả là tên khốn nạn mà ông bà cụ lại thiên vị.

Còn ông ta là em út lại bị thua thiệt đủ thứ.

Nghĩ đến đây, ông ta bỗng thấy trong lòng chua chát khó chịu, suýt nữa là tức tới điên người. Ngược lại là bầu không khí bên phòng nhà anh cả lại rất nhẹ nhàng.

Tô Uyển Ngọc nằm trên giường ăn bánh bao thịt, nhâm nhi từng ngụm nước ngọt, gương mắt xinh đẹp tràn đầy vẻ thỏa mãn: "Thịt trong bánh bao thật là thơm. Anh Hải giỏi ghê, nhiều ngày rồi chưa được ăn thịt heo, lần nào cũng chỉ vớt chút dầu."

Giang Trường Hải cực kỳ đắc ý, xoa bóp bắp chân đau nhức vì lao động nhiều cho vợ mình, "Em lại gầy đi rồi, phải ăn nhiều thịt hơn thì khuôn mặt nhỏ mới hồng hào được chứ."

"Vẫn là chồng em giỏi nhất, có thể để em được ăn thịt." Tô Uyển Ngọc hôn Giang Trường Hải một cái chụt, trong mắt tràn đầy dịu dàng.


Giang Trường Hải ôm cô vợ thơm tho mềm mại của mình, hôn lại một cái thật kêu: "Anh đâu thể để vợ mình chịu đói đâu!"

Giang Miên Miên tự dưng bị thồn cơm chó:...

Cô im lặng mở sách giáo khoa ra bắt đầu làm bài tập. Sau khi viết xong lại vào không gian hệ thống học tập.

Mặc dù bây giờ kiến thức tiểu học lớp năm, lớp bốn rất đơn giản đối với cô, nhưng ai bảo việc học như biển nước mênh mông, quay đầu là bờ...

Hình như sai sai chỗ nào ấy?

Hệ thống học bá chỉnh lại: "Là việc học như biển khó làm thuyền, ký chủ, cô vẫn phải học thêm đấy."

"Không khác là mấy, không khác là mấy." Giang Miên Miên xua xua tay, cúi đầu đọc sách.

Cũng không biết đã học bao lâu, bỗng nhiên cánh tay bị ai chọt chọt.

Cô ngơ ngác mở mắt, nhìn thấy cha mẹ mình đã chuẩn bị xuất phát: "Con gái, nên làm chuyện chính thôi, mọi người ngủ hết rồi."


"Vâng ạ!" Giang Miên Miên nhanh chóng phản ứng lại, vội vàng xuống giường đeo giày.

Sau đó một nhà ba người vác bao tải. Dưới ánh trăng sáng cùng tiếng ngáy của người nhà họ Giang, bọn họ lén lút chạy tới phía dưới đầu cầu nơi cửa thôn, hang chuột vẫn ở đó.

Giang Miên Miên đứng canh ở giao lộ, cha mẹ cô thì đào hố, đào còn hăng hái hơn khi đi làm ruộng.

Ròng rã hơn nửa tiếng, cuối cùng cũng đào được hầm lương thực ra, tổng cộng có ba bao tải!

"Giàu rồi, giàu rồi, đống này phải hơn năm mươi ký ấy nhỉ?!"

Tô Uyển Ngọc cả người đầy bụi, gương mặt xinh đẹp dính đất, nhưng không che được đáy mắt phấn khởi đầy vui mừng của bà.

Mặc dù đa số đều là đậu phộng, bắp ngô và các loại lương thực khô khác, nhưng số lượng rất nhiều.

Giang Trường Hải ước lượng một hồi, hài lòng nói: "Một túi phải tới ba mươi, bốn mươi ký. Lần này chúng ta giàu rồi!"

Nghe vậy, khuôn mặt nhỏ của Giang Miên Miên đỏ bừng. Cô kích động xoa xoa hai tay bảo: "Vậy có phải chúng ta có thể ăn bánh bao thịt rồi không? Con không muốn ăn lương thực khô nữa đâu!"

Lương thực khô ở thời này đều được mài nhẵn mặt, vo thành viên to tròn, ăn rất cấn họng!

"Phải, chúng ta bán hết đống lương thực khô này đi, tiền trong tay lại dư dả thêm nhiều rồi."

Giang Trường Hải xoa đầu Giang Miên Miên, "Tới khi đó một nhà ba người chúng ta đều sẽ được ăn thịt."
 
Chương 61: C61: Vì vợ con


"Sao hai cha con tìm được chỗ giấu đồ giỏi thế?" Tô Uyển Ngọc đã thôi phấn khởi, tò mò hỏi một câu.

Giang Trường Hải liền kiêu ngạo đáp: "Là con gái chúng ta tinh mắt, nhìn thấy hang chuột ở chỗ này!"

Giang Miên Miên vốn đang khiêm tốn, nhưng nghe cha mình khen mình như vậy, thế là cũng cảm thấy bản thân thật giỏi: "Con có hack mà lại!"

Hai vợ chồng không hiểu hack là gì, nhưng cũng chẳng để ý lắm.

Tô Uyển Ngọc hôn một cái thật kêu lên mặt con gái mình: "Mẹ biết con mẹ là ngôi sao may mắn mà!"

Được mẹ xinh đẹp hôn thì vui đấy, nhưng nếu mẹ không giành đồ với cô nữa thì vui hơn.

Hệ thống học bá cực kỳ kiêu ngạo, "Ký chủ, đây chính là kết quả của việc học hành thật giỏi đó.

Nên nhớ, trong sách tự có nhà vàng nền đá, có cả thiếu nữ tấm thân ngọc ngà (1)..."

(1) Ý chỉ cứ học hành thật tốt, sau này ắt thành tài mà có nhà sang, vợ đẹp.

"Biết rồi, biết rồi." Giang Miên Miên vội vàng cắt ngang nó, tự dưng lôi chuyện học hành ra làm mất hết cả hứng, "Cha, chúng ta phải mang đống lương thực này về như thế nào?"


Giang Trường Hải nói: "Chúng ta giấu đi trước đã, ngày mai mang thẳng lên trấn bán luôn."

Cả một nhà nhiều người phức tạp, dù là phòng bọn họ cũng không an toàn, chắc chắn sẽ bị bà cụ và Tôn Lệ Hà phát hiện.

Đây chính là chỗ bất lợi đó!

Ông suy nghĩ một lát, nhanh chóng giấu đồ vào một sườn núi nhỏ, đây là đường đưa Giang Miên Miên đi học hằng ngày.

Bận rộn một, hai tiếng đồng hồ, ba người mới lén lút về nhà, rửa mặt qua loa rồi nằm dài trên giường.

Giang Trường Hải làm việc cả ngày nhưng không thấy mệt lắm. Ông gối hai tay ra sau đầu, đột nhiên lại nói: "Anh muốn ra ở riêng!"

"Sao tự dưng lại nói thế?"

"A!"

Câu trước là Tô Uyển Ngọc ngạc nhiên hỏi, câu sau là Giang Miên Miên đang sắp thiếp đi lại bị mẹ mình làm cho tỉnh giấc...


"Ra ở riêng thì biết làm sao đây?" Tô Uyển Ngọc thở dài, không phải là bà không muốn, mà là nhà mình thật sự không có điều kiện, "Điểm chấm công hằng ngày của hai ta không nuôi nổi ba người đâu."

Giang Trường Hải vừa đong đưa cây quạt cho vợ con vừa tính toán trong lòng, "Nếu ra ở riêng được thì ăn uống cái gì cũng không cần giấu, có làm cái gì cũng chẳng sợ bị nói xấu sau lưng."

Vì vợ con, cho dù có làm nhiều hơn ông cũng không mệt mỏi, trong lòng luôn có động lực mà!

Nhưng hiện tại chắc chắn cha mẹ sẽ không cho họ ra ở riêng, mà trong tay họ cũng không dư tiền, tạm thời cứ đành vậy trước đã.

Đêm đó ngủ muộn, ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Giang Miên Miên đã bị cha mình kéo dậy khỏi giường đi rửa mặt, sau đó ông cõng cô rời khỏi nhà.

Trong cơn mơ màng, cô thấy cha nhét một quả trứng gà vào tay mình: "Ăn đi."

Đây là quả trứng Giang Trường Hải lấy từ ổ gà khi nãy.

"Hôm nay chúng ta đi sớm chút, để mượn xe bò của thôn. Cha đưa con đi học trước rồi lại bán lương thực, sau đó sẽ mua đồ ngon cho con ăn."

Vừa nghe thấy có đồ ăn ngon, Giang Miên Miên đã không buồn ngủ nữa, cô dụi mắt gặm trứng gà, "Cha, đống lương thực đó có thể đổi bao nhiêu tiền?"

"Có mua cho mẹ con con mỗi người một bộ đồ mới thì cũng còn dư." Tâm trạng Giang Trường Hải cực kỳ tốt, bước chân nhanh hơn ngày thường nhiều, nhưng vẫn cõng con gái trên lưng vững lắm, "Đến rồi, còn chờ ngoài cửa chút."

Giang Miên Miên đeo cặp nhỏ, ngoẹo đầu nhìn ông dắt con bò già của đội sản xuất ra, trong lòng rất khâm phục.

Đúng là không có gì mà cha cô không dám làm!
 
Chương 62: C62: Chuẩn bị đường chạy bất cứ lúc nào


Giang Trường Hải tay chân nhanh nhẹn chất lương thực lên xe, xếp một chỗ ngồi sạch sẽ cho con gái mình rồi vung roi lên, bắt đầu xuất phát trên đường hoang vắng.

Thỉnh thoảng còn có một hai tiếng kêu to, "Đi..."

Đến trường, Giang Trường Hải chào hỏi ông Trịnh, tiện thể nhờ ông Trịnh pha trà lạnh cho con gái mình.

Ông Trịnh cũng không giận, ông ấy cực kỳ hòa nhã với Giang Miên Miên.

Dù sao cô gái nhỏ đáng yêu ngoan ngoãn như vậy, có ai mà không thương?

Giang Trường Hải nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn của con mình, trong lòng lại càng ấm áp, cảm thấy vất vả hai ngày nay cũng chẳng là gì.

Ông không ở lại thêm nữa, dùng roi quất con bò già đi lên trấn.

Lúc tới nơi cũng đã sáu, bảy giờ rồi.

Trên đường chỉ có vài người, còn trong hẻm lại tụ tập đông hơn. Trên tay họ đều mang theo rổ hoặc túi, mặt mày cảnh giác, cứ như tùy thời chuẩn bị rời đi.

Giang Trường Hải lanh lợi, nhanh chóng tìm được một con hẻm nhỏ tránh đường lớn, luôn luôn cảnh giác xem có ai đi tới hay không.


Ông đứng ở giao lộ, nhìn thấy những người xung quanh ai cũng cảnh giác, nói được hai ba câu là thành giao một cuộc làm ăn.

Đống lương thực của ông chất lượng khá tốt, số lượng lại nhiều.

Giang Trường Hải không phải người lòng dạ hiểm độc gì, lại lười kì kèo mặc cả, ra giá khá công bằng.

Cho nên có lần thứ nhất sẽ có lần thứ hai, muốn đổi đồ gì cũng có!

Còn chưa tới một, hai tiếng, Giang Trường Hải đã đổi xong hai túi nhỏ đi ra ngoài, thu hoạch rất tốt, bảy, tám đồng và rất nhiều phiếu thịt và phiếu vải.

Làm lụng nửa năm vất vả cũng không kiếm được nhiều vậy đâu.

Cẩn thận đếm tiền giấy xong, trong lòng Giang Trường Hải cực kỳ vui vẻ.

Nếu sau này cũng làm ăn như vậy thì tốt biết bao!

Đang nghĩ ngợi thì bỗng nhiên một chàng trai mặt trắng đeo kính trông khá nhã nhặn bước tới cùng cái túi nhỏ, nhìn lương thực khô trong túi, thấp giọng nói: "Ông anh này, tôi có một ký rưỡi bột mỳ, hai phiếu sữa, một tấm phiếu thịt, và năm đồng, không biết có thể đổi một túi này không?"


Miệng túi mở ra, để lộ bột mỳ trắng nõn như tuyết, không dính chút bụi bẩn nào, có vẻ là đồ tốt lấy từ xưởng.

Bây giờ cũng không còn sớm lắm, mặc dù hơi lỗ một chút nhưng có thể đóng hàng quán sớm.

Giang Trường Hải cầm lấy túi bột mỳ ước lượng hai lần, "Hay là như vầy, cậu đưa tôi thêm một phiếu thịt nữa. Túi lương thực khô của tôi phải tới ba mươi, bốn mươi ký đấy. Không tin thì cậu có thể về cân thử, ăn được hai tháng lận."

Chàng trai hơi do dự một chút, sau cùng khẽ gật đầu, "Được. Tôi không mang nổi túi này về, anh..."

Giang Trường Hải cẩn thận đếm phiếu và tiền, lại quan sát chàng trai vài lần, gầy thật!

Thế là ông gật đầu: "Vậy đưa thêm một hào tiền vận chuyển, tôi vác về nhà cậu cũng rất nguy hiểm đó."

Chàng trai cắn môi, "Được, anh vất vả rồi!"

Chàng trai thật sự không mang nổi túi lương thực to như vậy.

Cuối cùng cũng bán xong túi lương thực cuối cùng, Giang Trường Hải thở phào một hơi. Ông đặt tay lên túi đựng tiền, cảm thấy thật sự vui vẻ.

Chuyến này thu về tổng cộng hai mươi đồng, khoảng mười phiếu thịt và phiếu vải, còn có hai tấm phiếu sữa vừa rồi.

Có thể nói là thu hoạch rất nhiều!

Ngoại trừ phiếu vải ra thì Giang Trường Hải có cũng chẳng dùng tới, thế là đếm đếm tiền giấy, ngựa quen đường cũ tới tìm ông Ngưu, "Này, nghỉ chưa?"
 
Chương 63: C63: Thật con mẹ nó có tiền


"Tới rồi à, nói chứ mấy ngày nay cậu chăm đến đây thật, lại đổi thịt rừng nữa à?" Ông Ngưu thuần thục lấy cân từ dưới đáy bàn lên, "Thịt rừng trên núi của mấy cậu không tệ đâu, nếu còn thì nhớ đổi cho tôi đấy."

Giang Trường Hải cười cười, len lén đưa một chồng phiếu thật dày tới, "Trên núi rất nguy hiểm, khi khác lại bàn sau. Anh xem mấy cái này thử, đổi thành tiền hết cho tôi. Ra giá sảng khoái chút nhé, mấy cái phiếu này không dễ kiếm đâu."

Ông Ngưu trợn trừng mắt, vội đưa cân qua đè lại đống vé, sợ bị người khác nhìn thấy, "Cái thằng này, lấy đồ đâu ra mà đổi được nhiều vé vậy. Đừng nói là lừa người, ăn trộm đó nha, muốn ăn đạn à!"

Có lần bên trên kiểm tra nghiêm ngặt, suýt chút nữa ông ấy đã bị bắt vì đầu cơ trục lợi.

May mắn là ông ấy chạy nhanh, cũng rất lanh lợi nên thoát được.

Cho nên dù bây giờ không kiểm tra nghiêm ngặt thì ông ấy vẫn rất cẩn thận, chỉ làm ăn với người quen, tháng ngày trôi qua cũng khá tốt.


Giang Trường Hải nhún vai, "Tôi buôn bán lương thiện mà, đừng có sợ, nếu là trộm thì tôi tìm anh làm gì?"

Biết ông mặc dù hỗn láo nhưng bản tính vốn không xấu, ông Ngưu dần thả lỏng, cẩn thận đếm, "Ừm, thế đổi cho cậu ba đồng có được không? Mặc dù dạo này phiếu thịt với phiếu sữa khá hiếm nhưng không phải nhà nào cũng cần dùng mà, đúng chứ?"

"Được." Giang Trường Hải không tham lam, cảm thấy mình không lỗ thì quay đầu đến nơi mua bán mua vải.

Kết quả mới đi mấy bước thì thấy một ông cụ mặc áo đen, cõng một cái gùi, bên trên phủ vải trắng kín mít, khi lại gần có thể ngửi thấy mùi hơi tanh.

Là thịt heo!

Hai mắt Giang Trường Hải sáng lên, lập tức lại gần hỏi thử. Người nọ bảo rằng nửa ký thịt bán năm hào, ông kích động đến nổi suýt nữa là hét lên: "Cho tôi xem trước đã."

Vén vải trắng lên, thịt vẫn còn đỏ hỏn, đúng thật là thịt heo.

Mặc dù là phần thừa thôi nhưng cũng lời lắm rồi, còn không cần phiếu thịt nữa chứ, nhất định phải mua hẳn một ký!

Ông liếm liếm môi, mua một ký thịt heo về, lại tiêu hai đồng mua xương heo lớn, gói kỹ trong túi để vào xe.


Hiện tại chỉ cần đặt mua quần áo mới cho vợ ông nữa thôi.

Đến Cung tiêu xã, có một người bán hàng thắt bím đang bận rộn cúi người dọn đồ dưới đất.

Giang Trường Hải lại gần cười hỏi, "Cô gái, tôi mua vải, chỗ cô có bán loại vải gì?"

Người bán hàng là một cô gái tuổi khá nhỏ, dáng dấp không tệ, thái độ cũng tốt, chỉ về phía sau: "Ầy, anh có thể dùng loại vải này may quần áo, năm hào một thước, không đắt lắm. Nếu may thành quần áo thì cũng khá rẻ, ba đồng một bộ."

Giang Trường Hải nhìn sang bên cạnh thấy có vài bộ quần áo chỉnh tề xếp đó, kiểu dáng mới mẻ, màu sắc cũng tươi sáng hơn đống vải vóc kia, "Cô gái, mấy bộ quần áo này giá bao nhiêu?"

Nếu vợ và con gái ông mặc vào thì chắc chắn rất đẹp.

Người bán hàng tính toán một hồi rồi đáp, "Bộ này làm từ sợi tổng hợp, một bộ hết mười lăm đồng. Hôm nay hàng mới tới nên thừa ba bộ, lúc sáng bán được hẳn bốn bộ, cực kỳ đắt khách."


Có những cô gái trong thành phố sẽ không thiếu tiền, vì muốn ăn mặc hợp mốt nên cũng cắn răng mua lấy.

Giang Trường Hải nghe mà líu lưỡi: Con mẹ nó, người trên thành phố đúng là có tiền thật, một bộ quần áo này bằng mười ký thịt heo rồi!

Phải biết là hơn một trăm ký lương thực của ông bán được có mười lăm đồng thôi đó!. Thách thá𝘯h tìm được [ TrUmTru yệ𝘯.v𝘯 ]

Người bán hàng cũng không bất ngờ với phản ứng của ông, chỉ vào mấy bộ đồ may sẵn khác: "Loại này thì rẻ hơn, một bộ sáu đồng."

Cô gái nói chuyện như đang hàn huyên đôi chuyện: "Mấy bộ đồ may sẵn này đều rất tốt. Nhưng chất đống trong góc nên không dễ bán, màu nhuộm cũng không đẹp lắm, cứ loang lổ thế này. Người trên trấn đều ghét bỏ chẳng muốn mua. Ài, không có phiếu vải thì bán không được, đành chất đó cho bụi bám thôi."
 
Chương 64: C64: Người yêu cũng có chỗ tốt


Giang Trường Hải cúi đầu nhìn thử, thấy mặc dù vải nhuộm màu không đều nhưng cũng tạm được, chỉ là không quá đẹp thôi.

Vậy nhưng với dân quê thì có đẹp hay không cũng chẳng quan trọng, giá rẻ mới là thứ quyết định tất cả!

"Vải này bán bao nhiêu tiền?" Giang Trường Hải suy nghĩ một lý do, "Nhà tôi nhiều người, họ hàng cũng nhiều. Năm nay kiếm được chút tiền nên muốn mua về hiếu kính ông bà. Cô gái thấy thế nào?"

Người bán hàng ngẫm nghĩ, "Bình thường toàn là năm hào một thước, cái này ba hào một thước, nhưng mà..."

Hàng còn chưa mở, ai biết được ông có đầu cơ trục lợi mua bán hay không.

Giang Trường Hải nói ngọt, đầu óc suy nghĩ cực nhanh, "Cô gái, cô tin tôi đi. Vừa nhìn đã biết cô là người thông minh được đi học, có tri thức lại hiểu lễ nghĩa. Cô biết loại vải này để đó cũng không bán được, vậy thì bán rẻ cho tôi đi. Hôm nay tôi lên trấn đổi phiếu và phiếu sữa, còn có phiếu công nghiệp nữa, lần sau tôi tới cung tiêu xã thì đưa cô vài tấm, được chứ?"

Nghe vậy, người bán hàng có hơi rung động.

Ngoại hình Giang Trường Hải thuận mắt, lại nói lời ngon tiếng ngọt, còn bảo sẽ đưa cô vài tờ phiếu, nghĩ kiểu gì cũng thấy có lời.

Cô gái chớp chớp mắt: "Thật không? Không lừa tôi chứ?"


"Nếu tôi có lên trấn mua đồ, chắc chắn sẽ tới tìm cô. Đến khi đó nếu tôi nuốt lời thì cô không bán hàng cho tôi nữa!"

Giang Trường Hải vỗ ngực đảm bảo, bỗng nhiên lại đổi giọng cười hì hì: "Có thể bớt thêm chút nữa không cô gái? Tôi sẽ đưa nhiều phiếu sữa hơn cho cô. Nghe nói con gái uống nhiều sữa thì da sẽ trắng sáng như sữa bò, còn nhanh có người yêu đấy."

Đương nhiên ông chỉ nói phét, nhưng người khác đâu có biết.

Người bán hàng đúng là chưa có người yêu thật, mặt đỏ bừng cả lên, "Được, hai hào năm một thước, ở đây có tám trượng, tính anh hai mươi đồng."

Giang Trường Hải móc hết tiền trong túi ra, "Trên người tôi chỉ còn mười tám đồng ba hào, còn có hai phiếu vải, có được không?"

"Được." Người bán hàng do dự một lúc rồi đồng ý, "Lần sau anh phải mang phiếu công nghiệp tới đổi cho tôi đấy."

"Nhất định!"

Giang Trường Hải đặt vải vóc lên xe bò, đến trường học ở công xã, đã gần mười một giờ rồi.


Ông chào hỏi ông Trịnh, sau đó đi vào nhà ăn của trường học.

Đầu bếp đang nướng bánh ngô. Giang Trường Hải đặt thịt heo và bột mỳ lên bàn, cười tủm tỉm bảo: "Sư phụ, trưa nay có thể làm thêm thức ăn không? Làm mỳ sợi đi, đây là thịt heo tôi vừa mua, còn tươi đấy."

Đầu bếp là người trung thực, tặc lưỡi, "Làm vậy là trái với quy tắc mà?"

"Quy tắc gì chứ, con mình ăn no học giỏi mới là quy tắc." Giang Trường Hải lại đưa xương heo qua, "Làm thêm chút để bọn nhỏ ăn ngon hơn. Giang Miên Miên học lớp bốn, rất dễ nhận biết, trắng trẻo nõn nà. Anh cứ giữ xương lại nấu canh đi."

Mặc dù xương heo không đáng tiền lắm, nhưng dùng nấu canh cũng có rất nhiều chất béo. Thế là đầu bếp không chút do dự đồng ý: "Khách sáo quá rồi. Yên tâm đi, sau này tôi sẽ nấu thêm chút đồ cho con gái anh."

"Vậy thì cảm ơn anh nhé!"

Giang Trường Hải rời khỏi nhà ăn, đi tới lớp học, đứng ngoài cửa sổ thấy con gái mình đang trả lời câu hỏi của giáo viên, vừa trả lời xong đã được khen tới tấp.

Trong lòng bất chợt kiêu ngạo tự hào, đây là con gái ông đấy!

Lúc này ông mới vui mừng hớn hở đi ra cổng trường. Ông Trịnh từ xa gọi lớn, "Tiểu Giang, có mấy bà cứ vây quanh xe bò của cậu làm gì kìa!".

||||| Truyện đề cử: Ép Buộc Bạn Trai Ngủ Cùng |||||

Giang Trường Hải chạy tới xem thử, thấy một nhóm tầm mười người phụ nữ ở thôn nào đó đang vây quanh xe bò của mình, ba chân bốn cẳng sờ s.oạng vải vóc.
 
Chương 65: C65: Kiếm hơn năm mươi đồng


Đám người thấy ông đi lại cũng không hoảng hốt. Một người trông có vẻ lớn tuổi nhất vẫy tay gọi: "Chàng trai, lại đây. Cậu lấy vải ở đâu ra thế? Nhiều dữ vậy."

Bước chân của Giang Trường Hải nhẹ nhàng hơn: Ô kìa, cơ hội làm ăn tự tìm tới cửa luôn à?

Ông lau mồ hôi, giả bộ bất đắc dĩ thở dài: "Là một người bạn của tôi làm công nhân trong xưởng, thiếu tiền tôi nên đưa cái này gán nợ. Anh ta bảo màu nhuộm không đều nên không bán ra ngoài được, phải bán hết cho công nhân trong xưởng. Nhà tôi chỉ có ba người, nhiều vải như vậy, làm tôi rầu rĩ mãi chẳng biết nên dùng làm gì."

Mấy người phụ nữ ríu rít bàn bạc.

"Hay là bán cho chúng tôi đi. Thôn tôi thiếu vải, cả năm nay đã không có vé đổi vải, trên xã không cho mua!"

Giang Trường Hải suýt xoa một tiếng: "Chất liệu vải này rất tốt, nếu các cô muốn làm thịt tôi thì có chết tôi cũng không bán đâu."

Người phụ nữ đi đâu xua tay, "Không có đâu. Chúng tôi đều là người lương thiện. Chàng trai, bao nhiêu một thước thế?"

"Tôi có hỏi cung tiêu xã, người ta nói loại vải này phải năm hào một thước, nhưng tôi sẽ không lấy giá cho mọi người đâu. Màu sắc của vải không đẹp lắm nên không cần phiếu vải, lấy giá rẻ chút, bảy hào là được. Nhưng đừng có oang oang ra ngoài, cả hai bên đều không có trái ngọt để ăn đâu."

Giang Trường Hải đã tính toán trong lòng xong từ lâu rồi.

Mặc dù bảy hào là đắt hơn cung tiêu xã, nhưng ông không lấy vé đổi vải mà!

Màu sắc hơi xấu một chút thôi, đều là nông dân nên chẳng ai để ý, có mặc là tốt lắm rồi.


"Được, vậy cho tôi năm thước."

"Tôi cũng muốn mua năm thước."

Hai bên thành giao. Mấy người phụ nữ dẫn ông về thôn lấy tiền, chưa tới nửa tiếng đã bán sạch.

Tất cả mọi người đều lén lút làm, trong thôn họ cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.

Dù sao cũng không có vé đổi vải rồi, chẳng lẽ cứ mặc đồ rách hoài à?

Thời gian dần trôi.

Giang Trường Hải lái xe bò về thôn, trên đường đi mở túi đếm tiền.

Một chuyến này có lời năm mươi đồng.

Còn kiếm tiền nhanh hơn bán mặt cho đất bán lưng cho trời nữa!

Có tiền trong tay, Giang Trường Hải lại lên trấn đổi hai vé đổi vải với ông Ngưu để mua một trưởng vải vóc, đâu thể quên vợ và con gái được chứ!


Cứ vậy vừa đi vừa về một hồi, người trong thôn đã tan tầm cả rồi.

Ông lái xe bò tới cửa thôn, bị bí thư chi bộ của thôn chặn lại: "Thằng cả nhà họ Giang, sao cậu không báo một tiếng đã dắt tài sản công cộng của thôn đi mất. Cậu có biết đây là việc làm vì cá nhân, không tôn trọng lợi ích tập thể..."

Giang Trường Hải ngoáy ngoáy lỗ tai, sau đó khập khiễng đi xuống xe, "Ài, bí thư chi bộ, tôi không cố ý mà. Hôm nay tới sớm nên mấy ông chưa dậy. Chân tôi đau nhưng phải đưa Miên Miên đi học, thật sự hết cách rồi."

Mặc dù người trong thôn không hài lòng nhưng cũng chẳng trách gì thêm được.

Xe bò già là tài nguyên của chung, cho nên ai cũng có thể dùng. Cùng lắm là họ mắng mấy câu chứ chẳng làm gì được nhau.

Giang Trường Hải cãi lại vài câu rồi trốn mất.

Về tới nhà, ông giấu bánh bao vào phòng trước. Khi đi ra ngoài thì nhìn thấy Trương Quế Hoa vẻ mặt ảm đạm, tức giận nói: "Sáng hôm nay con chạy đi đâu? Cả ngày không chịu làm việc, có biết là bị trừ bao nhiêu điểm chấm công không?"

Giang Trường Hải nhún vai giả vờ vô tội, "Con đưa Miên Miên đi học, không ngờ giữa đường có chuyện, con bị trật chân nên mới về muộn."

"Bị trật chân à?" Tô Uyển Ngọc cầm rổ trên tay, đôi mắt xinh đẹp lộ ra nét lo lắng và hoài nghi.

Giang Trường cười thầm nhìn cô vợ nhà mình, đắc ý ưỡn ngực ra.

Đương nhiên là không trật chân rồi!

Với sức của ông, có đi mười dặm tám hướng cũng chẳng là gì!

Và hiển nhiên, người nhà họ Giang nào có ai tin.
 
Chương 66: C66: Anh em ruột thịt tính sổ rõ ràng


Có ai mà không biết Giang Trường Hải đi trên núi cũng chẳng khác đi trên đất bằng, sao có thể tự dưng bị ngã trật chân, rõ ràng là lười biếng còn biện hộ!

Bởi vì sống chung nên dù mỗi người kiếm được nhiều ít thì nào cũng ăn chung thức ăn.

Giang Trường Hải làm ít thì tất cả mọi người phải làm nhiều!.

||||| Truyện đề cử: Ép Buộc Bạn Trai Ngủ Cùng |||||

Nhất thời, mọi người đều thấy không vui.

Cho dù Trương Quế Hoa có thiên vị con trai lớn của mình thì lúc này cũng phải "tuyên án tử", "Đừng có nói dối mẹ, sau này con không cần đưa Tam Nha đi học nữa! Chí Văn, Chí Võ cũng tự đi đấy thôi. Ba đứa nhỏ đi cùng nhau thì xảy ra chuyện gì được!"

"Không được, Miên Miên còn nhỏ thế, còn là con gái, không thể nó đi học một mình." Giang Trường Hải không thèm nghĩ ngợi đã nói, sao ông có thể yên tâm để Giang Miên Miên tự đi học chứ.

Chưa tính tới chuyện gặp nguy hiểm, đường dài đến vậy, tự con đi sẽ rất mệt mỏi!


Không ai ngăn ông ta chăm sóc vợ con mình được.

Câu này làm Trương Quế Hoa nổi giận, bà ta quật mạnh khăn mặt đang vắt trên cổ, "Chỉ vì một con nhóc mà chậm trễ việc làm. Con còn chẳng quan tâm cả nhà như thế, suốt ngày chỉ biết lười biếng!"

Giang Trường Hải rất kiêu ngạo về con gái mình, ông ưỡn ngực, "Con gái con là đứa trẻ thông minh nhất, sau này tương lai xán lạn, đương nhiên phải để con đưa đi học. Hôm nay là có chút chuyện bất ngờ thôi, sau này sẽ không..."

Còn chưa dứt lời, Tôn Lệ Hà trước giờ luôn khó chịu với nhà anh cả bỗng nhiên nổi giận, ném lưỡi liềm trên tay xuống đất, "Ngày nào cũng nói thế. Anh có biết cả nhà mình phải cực khổ thế nào mới bù lại điểm chấm công được không?! Hằng ngày anh lười biếng không làm, chỉ biết ăn với uống. Một ngày của anh thì mệt lắm, chứ người khác thì không mệt chắc?! Làm gì thì làm, sau này em không làm không công cho một nhà anh cả nữa đâu!"

Giang Trường Đào cũng rầu rĩ nói: "Anh quá đáng lắm rồi anh cả. Anh với chị dâu làm lụng còn chưa bằng điểm một người tự làm, lại chiếm hết khẩu phần ba người ăn. Vậy thì đâu có công bằng với nhà chúng em và anh hai."

Hai vợ chồng nhà lão Nhị vốn im lặng cũng gật gù đồng tình, nhưng không nói câu gì khó nghe, dù sao ai cũng muốn cuộc sống gia đình nhỏ của mình tốt hơn!

Tôn Lệ Hà thấy thế, cứ như có người chống lưng, "Như em đã nói, chúng ta phải công bằng hơn.


Anh cả chị dâu không làm thì không có tư cách ăn khẩu phần lương thực của người khác. Hai người chơi nhiều làm ít, được bao nhiêu ăn bấy nhiêu, đừng có hôi của trong nhà!"

Trương Quế Hoa nghe vậy thì nhíu mày. Bà biết con trai lớn của mình lười biếng, nếu không có hai em trai giúp đỡ thì chắc chắn sẽ không đủ ăn.

Nhưng chỉ định dùng Tam Nhi để dọa thằng cả một chút thôi, sau đó không nói nữa.

Nếu không ông có đứa con gái thông minh, nửa đời sau không cần lo cơm ăn áo mặc, còn chẳng cần phải đi làm!

Mọi người cứ nghĩ Giang Trường Hải sẽ không chịu, có khi còn la lối om sòm, ai ngờ ông lại vỗ ngực, "Được, cứ làm vậy đi. Nhà chúng tôi ăn đồ của chúng tôi, mấy người tự ăn đồ của mấy người."

Cả Tôn Lệ Hà cũng không ngờ ông sẽ đồng ý, "Anh cả, bọn em nói nghiêm túc đấy, anh đừng tưởng là nói đùa. Chúng ta cũng nên phân chia rạch ròi đi, dù là anh em ruột cũng phải tính sổ sách đấy!"

"Tôi cũng có nói đùa đâu, cứ làm vậy đi." Giang Trường Lê ôm vợ mình về phòng, tâm trạng còn rất tốt, khẽ ngân nga hát.

Từ trước tới giờ, Tô Uyển Ngọc vẫn luôn tin tưởng ông, vì thế cực kỳ bình tĩnh.

Để lại mấy người trợn mắt há mồm đằng sau...

Đạt được mục đích rồi, đáng lẽ phải cười nhưng Tôn Lệ Hà lại chẳng cười nổi, bởi vì mọi chuyện trôi chảy đến kỳ lạ!
 
Chương 67: C67: Không thể để cho con gái biết


Vốn tưởng là phải nói thêm chút nữa mới đuổi được con quỷ lười biếng là anh cả đi, đừng chia lương thực nhà mình nữa. Không ngờ ông lại nhẹ nhàng đồng ý như vậy.

Bà ta không tin anh cả có thể nói lý lẽ như vậy. Chắc chắn tới lúc đó sẽ khóc lóc om sòm, chơi xấu ăn trộm khẩu phần lương thực của họ!

Đang nghĩ xem có nên bảo anh cả thề thốt hay không thì Giang Trường Hải đã kéo vợ mình về phòng.

Đương nhiên là ông phải có năng lực mới dám nói vậy.

Bây giờ trong tay ông có năm mươi đồng, gia đình thì có ba người. Hằng ngày cứ đi làm công trước đi, kiếm thêm chút lương thực là đủ cho ba người ăn.

Nhiều tiền như vậy, đủ để bọn họ ăn ngon mặc sướng sống nửa năm.

Vậy sau khi tiêu hết tiền thì làm gì?

Chuyện sau này thì đương nhiên cứ để sau này rồi tính. Bây giờ tính nhiều như vậy cũng vô ích! "Anh Hải, đây là tiền mình bán lương thực được đó hả?!" Tô Uyển Ngọc đếm tiền chồng mình mang về, hai mắt sáng rực như sao.

Lần này giàu to rồi!


"Tổng cộng năm mươi bốn đồng!" Tô Uyển Ngọc đếm đi đếm lại vài lần rồi cẩn thận giấu tiền vào ngăn kéo có khóa.

Nghĩ đến sau này có thể ăn bánh bao thịt lớn thơm ngào ngạt hằng ngày, bà chỉ cảm thấy như sắp thành tiên.

Giang Trường Hải thấy vợ mình vui như vậy, đương nhiên cũng rất vui mừng. Ông vỗ vỗ ngực kể lại quá trình bán vải: "Lúc đó anh mới nhìn thấy đống vải đó đã có ý định này, dù sao ở dưới nông thôn có rất nhiều người có tiền cũng không mua được vải!"

"Anh Hải thông minh quá!"

Tô Uyển Ngọc ôm lấy Giang Trường Hải hôn chụt một cái, vẻ mặt sùng bái: "Chồng của em giỏi thật đấy! Sau này hai mẹ con em đi theo anh hưởng phúc."

"Đúng vậy, nếu không phải anh thông minh thì sao sinh ra thiên tài nhỏ Miên Miên được." Giang Trường Hải vui tươi hớn hở bật cười, được cô vợ xinh đẹp nhà mình hôn thật sướng mà.

Trong lòng ông, vợ con mình sống tốt còn vui hơn tất thảy.

Nhìn mấy chục đồng trong ngăn kéo có khóa, hai vợ chồng bàn bạc xem mấy tháng tiếp theo sẽ sống thế nào.

Có hơn năm mươi đồng, đừng nói là không đi làm họ cũng ăn ngon mặc sướng được, cho dù mỗi ngày tiêu pha xả láng cũng chẳng có sao!


Nhưng mà...

Giang Trường Hải suy nghĩ thật kỹ, nghiêm túc nhìn Tô Uyển Ngọc: "Nhưng trong khoảng thời gian này mình vẫn nên đi làm công đã. Bây giờ đang là thời điểm mấu chốt, đợi thu hết lương thực xong thì chúng ta ở nhà không đi làm nữa. Dù sao cũng đủ ăn đủ uống sống qua ngày rồi."

Đừng nghĩ là ông không hiểu Tôn Lệ Hà chỉ chó mắng mèo.

Tô Uyển Ngọc cũng tự hiểu rõ tình hình hiện giờ, ôm lấy tay ông liên tục vâng dạ, bà không muốn đi làm nữa từ lâu rồi.

Lúc trong nhà không có tiền thì còn chịu khó đi làm được, bây giờ đã có rồi, được ăn no mặc ấm, ai mà muốn chịu khổ nữa.

Sau khi tỉnh táo lại, Tô Uyển Ngọc mới nói: "Phải rồi anh Hải, không được để con gái mình biết chuyện năm mươi đồng nhé, nếu nó biết là sẽ không chịu học hành đàng hoàng đấy."

Con gái mình nuôi lười tới cỡ nào chẳng lẽ họ lại không biết? Chắc chắn không thể để cô biết nhà mình có nhiều tiền đến vậy, nếu không con gái sẽ lười nhác không giành học bổng nữa.

"Được, vậy không nói con gái biết. Nhưng nhất định phải quản việc ăn uống của con cho tốt, lỡ nó học ở trường không ăn đủ chất."

Giang Trường Hải đã nghĩ kỹ từ lâu, mình có tiền thì mấy tháng sau sẽ thêm thức ăn cho con gái.

Bây giờ con gái đang trong độ tuổi phát triển, lúc trước không có điều kiện, bây giờ có tiền thì phải dành mọi điều tốt đẹp cho con.

Đương nhiên, vợ ông cũng không thiếu phần!
 
Chương 68: C68: Buổi tối đừng có ăn cơm nữa


Đối với thuộc tính yêu thương vợ và con gái, Giang Trường Hải phát huy vô cùng sâu sắc.

"Đương nhiên là vậy rồi." Tô Uyển Ngọc không có bất kì ý kiến gì với lời nói của ông, con gái của mình đương nhiên là phải yêu thương.

Ăn xong bữa trưa, hai người trực tiếp ở nhà không tiếp tục đi làm nữa. Lại dẫn đến sự bất mãn của Trương Quế Hoa: "Thằng cả, mau cút đi làm việc. Công điểm ngày hôm nay không muốn nữa phải không?"

"Mẹ, cơ thể con có chút không khỏe. Dù sao sáng nay con đã không đi rồi, nửa ngày còn lại không đi cũng không sao. Con và vợ con ở nhà nghỉ ngơi."

Giang Trường Hải lười biếng ngồi trên ghế, bày ra bộ dạng vô lại cho dù mẹ nói thế nào thì con cũng không đi. Trương Quế Hoa nhìn mà nổi trận lôi đình.

Tay bà chỉ vào đứa con trai không có tiền đồ này, tức giận nói: "Thật không biết tao nuôi mày có tác dụng gì. Nếu buổi chiều mày còn không đi thì tối nay đừng có mà ăn cơm nữa."

Nói những lời tàn nhẫn vô dụng, Trương Quế Hoa dứt khoát lấy đồ ăn ra uy hiếp. Lại nhìn bộ dạng yếu đuối nghe lời chồng của Tô Uyển Ngọc bên cạnh, trong lòng lại càng bất mãn.


"Đứa nào cũng không khiến tao bớt lo."

Dứt lời, bà ta quàng khăn tay lên cổ, phất tay rời đi. Dứt khoát mắt không thấy tâm không phiền.

Chi thứ hai và chi thứ ba thấy Trương Quế Hoa nói cũng không khiến Giang Trường Hải động đậy nên cũng không tự làm mất mặt. Chỉ có Tôn Lệ Hà lúc đi qua bên cạnh hai người liền tức giận hừ một tiếng, như có như không mà chế giễu: "Cả ngày làm ít nhất nhưng lại ăn nhiều nhất, còn muốn chúng ta vất vả thêm. Thật sự là đời trước đến đòi nợ."

Bà ta thực sự muốn phân nhà.

Hiện giờ cả nhà cùng ăn cùng uống, cho dù hàng ngày kiếm được bao nhiêu công điểm đều là tất cả mọi người cùng ăn cơm. Cả nhà chi thứ nhất không làm gì cả mà cũng có thể ăn không, dựa vào cái gì mà muốn bọn họ gánh chịu như vậy?

Tôn Lệ Hà càng nghĩ càng cảm thấy không công bằng.

Nhưng cũng chỉ là nghĩ ở trong lòng, cuối cùng cũng không thực sự đi thực hiện ý nghĩ này. Bà ta không muốn hơn nửa căn nhà đều cho chi thứ nhất hưởng lợi.

Giang Trường Hải và Tô Uyển Ngọc coi lời của bà ta như gió thoảng bên tai, căn bản không thèm để ý.

Hai người ung dung thảnh thơi nằm nghỉ nửa ngày. Đợi đến khi nghỉ ngơi đủ, cũng đã đến lúc đón con gái tan học về.

Giang Trường Hải đi từ nhà đến tiểu học công xã đón con gái tan học.

Tới trường học chào hỏi ông Trịnh xong, Giang Trường Hải ngồi ở trên ghế bên ngoài chờ Giang Miên Miên tan học.


Sau khi tiếng chuông tan học vang lên, các học sinh lần lượt từ trong lớp học vội vàng chạy ra. Giang Miên Miên vừa nhìn là thấy Giang Trường Hải đang ở trước cổng: "Cha."

Giang Trường Hải "ơi" một tiếng, đưa tay đón lấy cặp sách của con gái, tay còn lại nắm lấy tay của cô: "Hôm nay ở trường học thế nào?"

Giang Miên Miên không suy nghĩ nhiều liền hào hứng nói: "Cha. Trưa hôm nay con được ăn thịt và cơm. Chú ở nhà ăn còn cho con ăn riêng một bát canh xương hầm, thơm lắm đấy."

Hồi tưởng lại mỹ vị buổi trưa được ăn, Giang Miên Miên chép miệng, tựa như trong miệng còn lưu lại mùi thơm.

Đối với cô bây giờ mà nói, chuyện vui nhất hàng ngày không gì qua được ăn cơm, nhất là ăn ngon.

"Con gái, nếu như con muốn ăn, sau này ngày nào cũng có thể ăn thịt." Giang Trường Hải cười xoa đầu con gái, cam đoan.

"Thật sao?" Giang Miên Miên ngẩng đầu lên, mặt mũi sáng bừng nhìn người cha cao lớn.


"Yên tâm. Có lần nào cha nói mà không thực hiện chưa?" Giang Trường Hải vỗ ngực nghiêm túc, nói qua việc bán lương thực lúc sáng một cách đơn giản, chỉ nói đổi được tiền, cụ thể là bao nhiêu thì không nói cho cô biết.

Nhưng Giang Miên Miên cũng không quan tâm là bao nhiêu tiền, nghe được sau này ngày nào cũng có thể ăn thịt thì gương mặt nhỏ nhắn liền hạnh phúc đến đỏ bừng lên: "Con biết ngay là cha yêu thương con nhất.".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trường Phong Độ
2. Chú! Xin Ký Đơn!
3. Sau Khi Bị Vai Ác Nghe Được Tiếng Lòng
4. Trời Sinh Một Cặp
=====================================

Hệ thống thừa cơ dẫn dụ: "Kí chủ, cô chỉ cần cố gắng học tập thật tốt, sau này sẽ càng có nhiều đồ ăn ngon ăn không hết. Vậy nên phải cố gắng nhé."
 
Chương 69: C69: Cha còn ấm ức cơ đấy


Hôm nay Giang Miên Miên được ăn cơm và thịt đã lâu không ăn, tâm trạng vô cùng tốt, lúc này nghe thấy lời của hệ thống cũng gật đầu đắc ý: "Ừ, ngươi nói cũng có chút đạo lý. Đợi tiêu hết tiền bán lương thực lần này xong, chúng ta lại đi tìm thêm vài cái hang chuột nữa."

Hệ thống: "Kí chủ, cô nhìn ra xa hơn một chút đi, chúng ta đừng cố chấp với hang chuột được không? Dù sao lương thực bên trong hang chuột cũng là do nó vất vả vận chuyển về, cô ngồi mát ăn bát vàng như vậy không tốt lắm đâu."

"Có gì mà không tốt. Chuột là một trong bốn hại, ta làm như vậy là trừ hại cho dân." Giang Miên Miên vừa suy nghĩ trong lòng vừa ngẩng cao đầu, bày ra bộ dạng đại anh hùng.

Giang Trường Hải thấy con gái đi một lúc bỗng nhiên ngẩng đầu lên, ông cười hỏi: "Con gái, con sao vậy? Cổ không thoải mái à?"

Giang Miên Miên bị hỏi đến khựng lại, ánh mắt cô chuyển động: "Á, đúng đấy ạ. Cha ơi, con ở trường viết chữ cứ phải cúi đầu, cổ con có hơi mỏi, con hoạt động một chút."

"Con gái của chúng ta đi học thật là vất vả, nào, cha cõng con về nhà."

Giang Trường Hải nói xong lập tức ngồi xuống, ra hiệu cho Giang Miên Miên leo lên. Giang Miên Miên không chút khách khí trực tiếp nằm sấp lên lưng Giang Trường Hải, thoải mái để cha cõng cô. Ngôn Tình Trọng Sinh


"Cha, cha đối xử với con thật tốt." Giang Miên Miên híp mắt, vui vẻ cảm khái.

"Con gái ngốc, cha chỉ có một cô con gái là con, cha không tốt với con thì còn tốt với ai?"

Lúc vào đến thôn, Giang Miên Miên liền rời khỏi lưng Giang Trường Hải để tự đi bộ. Nếu như để người trong thôn nhìn thấy cha cô cõng cô về nhà, việc này truyền đến tai bà nội của cô, Giang Miên Miên chắc chắn không tránh khỏi bị mắng một trận.

Trương Quế Hoa nhìn thấy hai cha con họ về nhà, hung tợn lườm hai người một cái sau đó quay người đóng sập cửa vào nhà.

Giang Miên Miên kéo tay Giang Trường Hải lắc lư: "Cha, bà nội con làm sao vậy?"

Giang Trường Hải nghe con gái hỏi, ông còn bày ra vẻ mặt ấm ức nhìn con gái: "Cha con hôm nay không đi làm, bà nội con tức giận."


Hóa ra là như vậy, khó trách bà nội cô lại lườm luôn cả cô.

Rõ ràng mấy ngày nay thái độ của bà nội đối với cô đã tốt hơn rất nhiều. Vì để không trở thành người họa vô đơn chí, Giang Miên Miên không đợi hệ thống thúc giục lập tức cầm lấy cặp sách nhỏ chạy vào phòng làm bài tập, cố gắng trở thành người vô hình.

Đến giờ ăn cơm tối, Trương Quế Hoa nhìn cả nhà chi thứ nhất tranh cướp đồ ăn ăn như ác quỷ đầu thai. Cơn tức giận đã nhịn cả một ngày cuối cùng cũng không nhịn được nữa. Bà ta vứt "bộp" đôi đũa lên mặt bàn.

Chỉ vào Giang Trường Hải mắng: "Ăn ăn ăn, suốt ngày chỉ biết ăn. Vừa nói đến làm việc thì chạy nhanh hơn ai hết. Nói đến ăn cơm thì không ai ăn lại mấy người. Chút công điểm mà cả nhà mấy người kiếm được không đủ cho một người trong các người ăn đâu."

Tôn Lệ Hà thấy cả nhà chi thứ nhất bị mắng, nhìn bọn họ đầy đắc ý, đè nén nội tâm vui vẻ của mình mắng thầm: "Đáng đời, ai bảo mấy người ngày nào cũng chỉ biết trốn việc rồi ăn không."

"Mẹ, mẹ cứ ăn cơm đi. Mẹ nói những điều này làm gì, mau ăn đi, lát nữa đồ ăn sẽ nguội mất."

Giang Trường Hải không nhìn gương mặt đen sì của Trương Quế Hoa, cần ăn cơm thì cứ ăn cơm, cần gắp thức ăn thì cứ gắp thức ăn.

Trương Quế Hoa nhìn đứa con trai lớn lưu manh này, nghiến răng nói: "Giang Trường Hải, con nghĩ mẹ nói đùa với con đúng không. Từ hôm nay trở đi, mỗi người trong nhà mỗi ngày kiếm được bao nhiêu công điểm đều ghi hết lại cho tôi. Mỗi người trong nhà chúng ta kiếm được bao nhiêu công điểm thì ăn bấy nhiêu lương thực. Không kiếm được công điểm thì nhịn đói."
 
Chương 70: C70: Luôn là người ăn chùa


Lúc này Giang Trường Hải mới nhìn Trương Quế Hoa một cái: "Mẹ, mẹ nói thật à?"

"Thật không thể thật hơn được nữa. Hôm nay mẹ chính thức nói ra chuyện này. Trường Hải, nếu sau này con còn giở trò làm biếng nữa thì không có cơm ăn. Có cầu xin mẹ thế nào cũng vô dụng. Còn cả Uyển Ngọc, Tam Nha nữa, các con đều nhớ kỹ lời này."

Trương Quế Hoa cố ý đọc ra tên của ba người của chi thứ nhất, lời nói này là nhằm vào ai không cần nói cũng biết.

Ai ngờ Giang Trường Hải nghe nói như vậy không chỉ không hoảng hốt mà còn vô cùng tán thành, gật đầu: "Mẹ, theo con thấy mẹ nên như thế này từ lâu rồi. Giảm bớt việc có người trong nhà không làm việc chăm chỉ lúc nào cũng đi ăn chùa."

Giang Trường Hải nói xong liền nhìn vào hai vợ chồng của chi thứ ba. Tôn Lệ Hà không phải là người chịu thua thiệt, bà ta thấy Giang Trường Hải nhìn bọn họ rồi nói những lời này, làm như chi thứ ba bọn họ ăn hời của chi thứ nhất vậy.


Bà ta lập tức bùng nổ: "Anh cả, anh nhìn em làm gì? Công điểm mà hai người nhà các anh kiếm được còn không nhiều bằng một người của nhà chúng em, anh nói lời này mà cũng không biết ngại. Ai ăn hời của ai còn chưa rõ ràng sao."

"Em dâu, thím xem thím đi. Tôi còn chưa nói gì mà thím đã chột dạ. Sổ sách của chúng ta còn không phải tính như vậy sao. Nhà chú thím tuy rằng có hai người kiếm công điểm nhưng nhà thím lại có bốn miệng ăn. Thím chưa từng nghe câu con trai đang lớn ăn sạch cả nhà sao?"

"Nhà chúng tôi thì không như vậy. Chúng tôi cũng là hai người kiếm công điểm nhưng chỉ có ba miệng ăn. Thím nhìn Miên Miên xem, một bé gái như vậy mỗi ngày chỉ ăn một chút xíu, ăn cơm cứ như mèo ăn vậy."

Tôn Lệ Hà nghe Giang Trường Hải bịa đặt trắng trợn như vậy, tức giận chỉ vào bát cơm lớn trong tay Giang Miên Miên hỏi: "Anh cả, đây chính là mèo ăn mà anh nói?"

"Ừm, hôm nay Miên Miên đói bụng nên ăn nhiều hơn một chút. Bình thường Miên Miên đều ăn như mèo." Giang Trường Hải mặt không đổi sắc.

Tôn Lệ Hà tức giận đến mức thở hổn hển, bộ dạng hận không thể đi lên cào rách gương mặt hung hăng vô lại của Giang Trường Hải.

"Được rồi, ăn cơm đi. Cứ làm theo lời mẹ các con nói." Giang Đại Sơn nhìn bộ dạng náo loạn của bọn họ, lạnh mặt đập bàn nói.


Lão đại đã là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, quả thực không thể tiếp tục sống như vậy được nữa.

Hai vợ chồng chi thứ hai từ đầu đến cuối đều không tham dự lần phân tranh này, nhưng trong ánh mắt của bọn họ lại tràn ngập sự kinh ngạc.

Cha mẹ thực sự nhẫn tâm với anh cả rồi?

Có điều miệng lưỡi của anh cả mà không đi làm ăn buôn bán thực sự là phí tài. Rõ ràng là cả nhà ba người bọn họ chiếm hời của hai nhà còn lại, qua mấy câu nói của ông lại trở thành chi thứ ba chiếm hời của ông.

Nhưng cho dù ai chiếm hời của ai cũng không liên quan đến bọn họ. Tuy rằng nhà bọn họ nhiều miệng ăn nhất nhưng cũng kiếm công điểm nhiều nhất.

Con cái của bọn họ, ngoại trừ đứa nhỏ nhất, mỗi một đứa đều được tính, ngày nào cũng cắm mặt xuống đất làm việc. Cho dù người khác nói thế nào cũng không nói đến nhà bọn họ, Triệu Tiểu Quyên hiếm khi có thể ngồi thẳng lưng.


Sáng sớm hôm sau, Giang Trường Hải đưa con gái đến trường. Sau khi trở về cũng không đợi Trương Quế Hoa thúc giục, vô cùng tự giác cầm công cụ bắt đầu đi làm việc.

Trương Quế Hoa còn tưởng lời nói của mình hôm qua có tác dụng, cảm thấy đứa con trai này tuy rằng có hơi lười biếng nhưng vẫn chưa đến tình trạng hết thuốc chữa.

Nếu như Giang Trường Hải biết được suy nghĩ của mẹ mình chắc chắn ông sẽ cười thành tiếng. Sở dĩ ông đi gặt gấp hoàn toàn là vì kiếm ra khẩu phần lương thực của mình.

Dù sao nếu như công điểm cuối năm không kiếm đủ, bọn họ sẽ không được chia bao nhiêu phần lương thực. Mặc dù có thể đến chợ đen mua, nhưng lỡ như năm nay mùa màng không tốt, không mua được lương thực thì phải làm sao đây?
 
Chương 71: C71: Em đều nghe anh hết


Vậy nên vì để không bị đói bụng, Giang Trường Hải vẫn quyết định vất vả mấy ngày. Đợi đến khi gặt lương thực xong, ông lại nghỉ bù tất cả sự mệt nhọc trong khoảng thời gian này.

Mấy ngày nay Giang Trường Hải vẫn luôn đi làm việc đúng giờ, mặc dù trong lúc làm vẫn sẽ lười biếng một chút, nhưng so với trước kia đã tốt hơn rất nhiều.

Ngay cả Trương Quế Hoa vẫn luôn ghét bỏ con trai lớn mấy ngày nay nhìn thấy ông cũng không keo kiệt mà nở nụ cười. Giang Trường Hải đã bao giờ được nhận đãi ngộ này, suýt chút nữa thì để mẹ ông cười đến phát cáu.

Ban đêm, Giang Trường Hải mệt mỏi nằm trên giường, thở dài oán trách với vợ: "Ai, vợ à, mấy ngày nay anh mệt sắp chết. Cuối cùng cũng đã gặt gấp xong, ngày mai anh phải đi muộn một chút, anh muốn ở nhà ngủ thêm một lát."

"Ba nó à, em cũng mệt. Hai ngày này em cũng đen đi rồi." Tô Uyển Ngọc giơ cánh tay vẫn trắng nõn như trước lúc ẩn lúc hiện ra trước mặt Giang Trường Hải.

Ôi chao, còn không phải à. Khiến vợ anh cũng đen sạm đi rồi. Vậy ngày mai em đừng đi, hai chúng ta đều nghỉ ngơi cho thật tốt." Giang Trường Hải nắm lấy tay Tô Uyển Ngọc, ghé lại gần hôn lên miệng một cái, cười hì hì đáp.

"Ba nó, em đều nghe anh hết." Tô Uyển Ngọc cười.


Giang Miên Miên đau khổ ngồi trước bàn nghe cha mẹ ở bên kia phát cẩu lương. Cô quay lại nhìn cha mẹ mình đang nằm trên giường, tràn đầy hi vọng nói: "Cha, cha xem mấy hôm nay con đi học cũng đen sạm đi rồi. Ngày mai con có thể nghỉ ngơi ở nhà không?"

"Thật sao, con gái, đến đây cho cha xem xem chỗ nào đen rồi?" Giang Trường Hải nghe xong vội vàng ngồi xuống, đau lòng nhìn Giang Miên Miên hỏi.

Giang Miên Miên chỉ lung tung trên mặt mình một chút, chớp chớp đôi mắt to nhìn Giang Trường Hải đầy mong đợi.

Tô Uyển Ngọc đứng dậy, đưa tay chỉ lên trán Giang Miên Miên một cái, dùng dáng vẻ mẹ biết con đang có chủ ý xấu xa gì để nhìn cô: "Con gái, con là người phải thi trung học, cũng đâu thể ba ngày bắt cá, hai ngày thu lưới."

"Đúng, mẹ con nói rất đúng."

Giang Miên Miên nhìn Giang Trường Hải kiên quyết đứng về phía Tô Uyển Ngọc, mặt không thay đổi xoay người lại, tiếp tục làm bài tập của mình.


Ngày hôm sau, đến giờ bắt đầu làm việc. Trương Quế Hoa nhìn Giang Trường Hải đưa Giang Miên Miên đi học quay về, một lúc lâu mà vẫn chưa đi ra, bèn nghi hoặc đi đến gõ cửa hỏi: "Trường Hải, làm gì vậy, đến giờ đi làm rồi."

"Mẹ, hôm nay con không được khỏe, muộn một chút mới đi." Âm thanh mơ hồ của Giang Trường Hải từ trong nhà truyền ra.

Trương Quế Hoa vừa nhìn là biết chứng làm biếng của con trai lại tái phát, bà ta hít sâu một hơi, đè nén sự tức giận trong lòng hỏi: "Con dâu cả đâu, sao cô ta còn chưa ra?"

"Uyển Ngọc cũng không được khỏe, con ở nhà chăm sóc cô ấy, lát nữa con sẽ đi."

"Một lúc nữa phải đi nhanh lên đấy, nếu con không đi xem mẹ về nhà có đánh con không?"

Trương Quế Hoa thấy thời gian không còn sớm nữa, nếu còn không đi thì bà ta sẽ đến muộn, bỏ lại một câu ác độc rồi rời đi.

Trương Quế Hoa làm việc đến gần mười giờ Giang Trường Hải mới chậm rãi ung dung đi đến. Buổi chiều không đến bốn giờ, ông lại lấy cớ đi đón Giang Miên Miên chuồn sớm khiến Trương Quế Hoa tức giận đến mức mắng cả một buổi chiều.

Vừa tan làm, Trương Quế Hoa liền tức giận đùng đùng về nhà, thấy Giang Trường Hải đang ngồi như đại gia ở trên giường, bà ta đi đến đánh thật mạnh lên lưng Giang Trường Hải mắng: "Thằng ranh con kia, vừa mới đi làm nghiêm chỉnh được hai ngày lại bắt đầu lười biếng rồi đúng không? Có phải cuối năm con không muốn được chia lương thực nữa không?"

"Mẹ, mấy ngày nay con không được khỏe, không có khẩu vị gì. Dù sao cũng không ăn được bao nhiêu lương thực, con kiếm được bấy nhiêu công điểm là đủ rồi." Giang Trường Hải nói một cách không hề để tâm.
 
Chương 72: C72: Không thiếu chút công điểm ấy


"Được lắm, mày nhớ cho kỹ những lời hôm nay mày nói, đến khi mày không có cơm ăn, có gọi mẹ cũng vô dụng."

Lúc Trương Quế Hoa đi ra vừa đúng lúc đụng phải Tô Uyển Ngọc đang đi vào phòng.

"Mẹ." Tô Uyển Ngọc chào hỏi với Trương Quế Hoa, Trương Quế Hoa sa sầm mặt mũi trừng mắt với bà nhưng lại chẳng nói một chữ nào, trực tiếp đẩy cửa đi thẳng ra ngoài.

"Anh lại chọc mẹ giận đấy à." Tô Uyển Ngọc nghi ngờ lên tiếng hỏi.

"Không sao đâu, đợi lát nữa qua dỗ dành là hết ngay ấy mà." Giang Trường Hải bày ra dáng vẻ không sao hết.

Tô Uyển Ngọc cũng không bám víu lấy chuyện này, sự tương ái tương sát giữa hai mẹ con nhà này, bà đã trông thấy quá nhiều năm rồi nên cũng đã tê liệt từ lâu.


Tô Uyển Ngọc từ trong hộc tủ lấy ra khúc vải mà trước đó Giang Trường Hải mua về, vừa cắt vừa nói: "Hai ngày nay em không ra đồng, vừa hay ở nhà chế tạo quần áo cho Miên Miên."

Giang Trường Hải xích lên phía trước giúp bà lôi vải vóc, nhìn Tô Uyển Ngọc: "Được, em cứ từ từ mà làm, bây giờ nhà chúng ta có tiền rồi, không thiếu chút công điểm ấy nữa đâu, em đừng để mình lao lực quá."

Trương Quế Hoa kể từ sau hôm nặng lời với Giang Trường Hải thì đúng là thật sự không quan tâm đến bọn ông nữa. Không quan tâm Giang Trường Hải mỗi ngày mấy giờ đi làm hoặc hôm nay ông có đi làm hay không, bà ta cứ xem như là mình không nhìn thấy.

Tôn Lệ Hà thấy vậy, tưởng là cuối cùng thì mẹ chồng cũng đã hết hy vọng với gia đình anh cả rồi.

Bà ta ở trong phòng, nhiều lần cùng với Giang Trường Hải cười trên nỗi đau của người khác, đợi cho đến khi cha mẹ hoàn toàn mất hy vọng với anh cả, xem bọn họ còn chảy thây như thế nào được nữa đây.

Buổi chiều, Giang Miên Miên vừa về tới nhà liền nhìn thấy quần áo mới nằm trên giường mình, con gái thì lúc nào cũng đều yêu cái đẹp hết.

Cô vui vẻ cầm lên, ướm ướm trên người mình một lúc lâu mới vui mừng nói: "Mẹ, đây đều là làm cho con hết sao ạ?"

"Đúng vậy, thấy thế nào? Miên Miên có thích không nào?" Tô Uyển Ngọc tươi cười nói.

"Thích chứ, thích lắm luôn. Mẹ thật tốt quá đi, mẹ đúng thật là người mẹ tốt nhất trên đời này."

Giang Miên Miên chạy ào lên trên giường ôm chặt Tô Uyển Ngọc, hôn mấy cái.

"Được rồi, được rồi, dây ra cả mặt mẹ đầy nước bọt rồi đây này." Tô Uyển Ngọc cười kéo Giang Miên Miên đang dính chặt trên người mình xuống.


"Bây giờ con sẽ thay ngay." Giang Miên Miên nói xong liền bắt đầu tuột bộ quần áo màu xám tro trên người mình xuống.

Giang Trường Hải vừa vào phòng đã nhìn thấy con gái đang bận quần áo mới, nhấc bổng cô lên, tươi cười nói: "Ai u, đây là tiểu tiên nữ nhà ai thế này? Sao lại đẹp như vậy chứ."

"Ha ha, con là tiểu tiên nữ của nhà họ Giang chứ ai." Giang Miên Miên đắc ý nói.

"Được rồi đấy, hai cho con điên ít ít thôi." Tô Uyển Ngọc thực sự là không nhìn hai cha con họ tiếp tục đằm thắm nổi nữa, lên tiếng nói.

"Dạ, thưa vợ." Vợ vừa lên tiếng, Giang Trường Hải lập tức thả Giang Miên Miên xuống.

Giang Miên Miên thấy cha cô cứ như vậy mà vứt bỏ mình, bĩu môi, nhưng mà nể tình đống quần áo mới này, quyết định rộng lượng không so đo với hai người họ.

Giang Miên Miên đứng trước gương đỏm dáng, nhìn trái rồi lại nhìn phải, cái bụng bất chợt vang lên một tiếng, sau đó ôm lấy bụng liền muốn phi thẳng ra bên ngoài.


"Cha, mẹ, con ra ngoài một chuyến nhé."

"Sắp giờ cơm rồi, con còn muốn đi đâu nữa?" Giang Trường Hải nghi ngờ mà lẩm bẩm một câu.

"Bụng con không thoải mái, muốn đi nhà xí."

"Vậy con quay lại thay đồ đi đã chứ, đừng để làm bẩn mất." Giang Trường Hải lo lắng nói.

Đợi sau khi Giang Miên Miên ra ngoài, Tô Uyển Ngọc lại lấy một bao quần áo từ trong ngăn tủ ra, bên trong để mấy thứ đồ bé bé.

Giang Trường Hải duỗi cổ ngó sang, thắc mắc lên tiếng hỏi: "Ủa vợ, mấy thứ này là em làm gì vậy?"
 
Chương 73: C73: Ai đào hố cho ai


Tô Uyển Ngọc mở túi ra, nhỏ giọng nói: "Em có làm cho anh hai chiếc quần trong, cũng làm cho cả em hai chiếc quần lót nữa."

"Em làm cái này cho anh để làm gì thế? Anh vẫn còn có mà, sao em không lấy may quần áo cho mình đi?" Giang Trường Hải thấy Tô Uyển Ngọc mang số vải mà anh mua về đều dùng hết cho cả bọn họ thì lại thấy hơi không vui.

"Miên Miên ngày nào cũng phải đi học, làm cho con bé hai bộ quần áo để có cái mà thay mà giặt. Còn quần trong của anh đã lòi cả mông luôn rồi vẫn còn có thể mặc được à? Quần áo trước kia của em còn chưa hư vẫn còn mặc được mà, không cần phải làm thêm nữa đâu." Tô Uyển Ngọc vừa cười vừa giải thích.

Giang Trường Hải ôm Tô Uyển Ngọc, hôn mấy cái lên trên má bà: "Vợ của anh thật tốt. Nhưng mà vợ này, em cứ yên tâm, đợi lần sau anh vào thị trấn nhất định sẽ lấy chút phiếu vải, đến lúc ấy sẽ làm cho em một bộ quần áo thật đẹp."

"Được, em sẽ đợi, em tin tưởng ở anh."


Sau khi giải quyết xong cái gấp của mình, Giang Miên Miên cả người khoan khoái trở lại, vừa đúng lúc đụng phải Chiêu Đệ vừa ra khỏi cửa.

Chiêu Đệ vừa mới nhìn liền thấy ngay được Giang Miên Miên đã thay quần áo mới, ánh mắt cô bé sáng ngời mà nhìn Giang Miên Miên: "Chị Tam Nha, quần áo của chị đẹp quá."

Chí Văn, Chí Võ đang nghịch đất ở cửa ra vào, hai anh em nghe thấy lời nói của Chiêu Đệ cũng đều tò mà chạy vào, nhìn thấy Giang Miên Miên đang mặc trên người bộ đồ mới màu đỏ, đôi mắt tràn đầy hâm mộ hỏi: "Tam, Miên Miên, bộ quần áo này của em đẹp quá, ở đâu ra thế?"

"Mẹ em làm cho đấy." Giang Miên Miên vui vẻ nói.

"Thật đẹp, anh cũng muốn có quần áo mới." Chí Văn hâm mộ nhìn Giang Miên Miên nói.

"Ăm cơm thôi."

Tôn Lệ Hà ra ngoài gọi người vào ăn cơm liền nhìn thấy Giang Miên Miên đang mặc trên người giống như đèn lồng đỏ được mấy đứa nhỏ vây xung quanh.

Tôn Lệ Hà hung tợn trừng mắt với Giang Miên Miên, trong lòng nghĩ: "Không ngờ anh cả thật sự làm quần áo mới cho con bé, một đứa ranh con lại có thể được mặc quần áo tốt như thế này, anh cả đúng thật là không nhìn rõ ràng, sau này đừng có mà trông mong con trai tôi cầm minh tinh đập niêu cho."


Nghe thấy gọi ăn cơm, Giang Miên Miên không kịp quay lại phòng thay quần áo, theo phản xạ có điều kiện mà chạy về phía nhà chính, cô vừa vào nhà liền nhìn thấy cha mẹ mình đã ngồi cạnh bàn lớn để chờ ăn cơm.

Nhìn thấy Giang Miên Miên đi vào, Giang Trường Hải cười tươi quan tâm hỏi: "Miên Miên, mau qua đây, sao đi nhà xí thôi mà đi lâu thế con?"

"Con ở bên ngoài nói chuyện với anh trai và em gái." Giang Miên Miên nhỏ giọng giải thích.

Lúc ăn cơm, người ở trong cả căn phòng, cứ ăn một miếng cơm thì lại phải nhìn Giang Miên Miên một cái. Hết cách, quần áo mà ngày thường bọn họ mặc đều là màu xám tro, lúc này Giang Miên Miên mặc một bộ quần áo mới màu đỏ, nổi bật giống hệt như là đèn pha chiếu rọi trong đêm đen.

Lúc này trong căn phòng u ám, duy chỉ có Giang Miên Miên là một sắc sáng.

Bị nhiều người nhìn mình giống như đang nhìn khỉ như vậy, Giang Miên Miên ăn bữa cơm này mà cực kỳ gian nan.


"Mẹ, Miên Miên mặc bộ đồ đỏ này đúng thật là rất đẹp nhỉ. Mẹ, mẹ còn chưa được mặc đồ có chất liệu vải tốt như vậy, đúng chứ?" Tôn Lệ Hà không thuận mắt một đứa ranh mà lại được ăn mặc đẹp như vậy, cố ý châm ngòi nói.

Trương Quế Hoa nãy giờ nén cả một bụng tức giận, với thị lực của bà ta đương nhiên là nhìn ra được trên người Giang Miên Miên mặc không phải là thứ vải vóc rẻ tiền được bán ở Cung tiêu xã.

Thằng cả thật sự không tiếc chi tiền cho đứa nhóc này nhỉ, điều làm cho mọi người tức giận nhất chính là, tiền chi ra đều là số tiền mà bà ta vất vả cực khổ mới kiếm ra được.

Giang Trường Hải thấy Tôn Lệ Hà đào hố cho ông, ông cười hì hì hỏi: "Sao thế? Em dâu, thím muốn mua vải để làm quần áo cho mẹ hả?"

"Em, em làm gì có tiền chứ, anh cả anh đừng nói càn như thế chứ." Tôn Lệ Hà vừa nghe thấy những lời nói của Giang Trường Hải, hốt hoảng phản bác lại.
 
Chương 74: C74: Cô chính là chột dạ


"À, vậy là tôi hiểu nhầm rồi, tôi còn tưởng là thím muốn hiếu kính mẹ chúng ta đấy," Giang Trường Hải nhìn Tôn Lệ Hà, cười như không cười nói.

"Đứa con tôi đứt ruột đẻ ra còn chưa hiếu kính tôi ấy chứ, sao còn có thể trông mong vào con dâu được đây?" Chỉ một câu nói của Trương Quế Hoa mà mắng luôn cả hai người.

Tôn Lệ Hà đỏ mặt, cúi gằm đầu không dám nói lời nào, Giang Trường Hải lại giống như người mà Trương Quế Hoa nói vừa rồi không phải là ông: "Mẹ, coi lời mẹ nói kìa, thằng ba có chỗ nào là không hiếu thuận với mẹ rồi."

Giang Trường Đào lại lần nữa bị sự trơ trẽn của anh trai ông ta làm cho kinh hoàng: "Anh cả, mẹ không nói em, người mẹ nói là anh đấy."

"Hả? Là nói anh à?" Giang Trường Hải vẻ mặt bừng tỉnh ngộ ra.


"Người tao nói chính là mày đấy, một đứa sói mắt trắng, chỉ biết mua quần áo cho con gái mày. Mẹ già của mày đã không được mua quần áo hơn mười năm qua rồi, vậy mà tao cũng có thấy mày hỏi han được một câu nào đâu." Trương Quế Hoa đau lòng giở giọng quở trách.

"Ay da, mẹ, việc này thì mẹ oan chết con rồi. Mẹ nói bộ quần áo trên người Miên Miên, là cha con đập bàn bảo mua cơ mà, lúc con đến Cung tiêu xã chỉ còn sót lại một khúc vải bự thế này thôi, cũng chỉ đủ làm bộ quần áo cho trẻ con."

"Nhưng mà, mẹ à, mẹ đừng sốt ruột, đợi đến khi Miên Miên thi được đứng đầu toàn trường, nhận được học bổng đến lúc ấy con nhất định sẽ mua cho mẹ một khúc vải tốt để mẹ làm quần áo, mẹ xem vậy có được không?" Giang Trường Hải khéo mồm khéo miệng dỗ dành.

Trương Quế Hoa nghe thấy con trai nói thế, đem ý cười sắp xông ra khỏi khóe miệng dằn xuống, giọng điệu bình thản nói: "Coi như đứa tiểu tử nhà con vẫn còn có lương tâm."

Lúc bận rộn thời gian thường trôi qua rất nhanh, mỗi ngày Giang Miên Miên đều tuần tự mà đến trường, loáng cái mà nửa học kỳ đã trôi qua.

Hôm nay chính là ngày thi giữa kỳ của trường học, Trương Quế Hoa nói thầm trong lòng một ngày trời, chạng vạng vừa hết việc liền sốt sắng trở về nhà.

Thấy một mình Giang Miên Miên ngồi trong sân hóng gió, lập tức mặt mũi tràn trề mong đợi hỏi: "Tam Nha à, hôm nay thi cử thế nào rồi? Có thể lấy được hạng nhất hay không?"

Giang Miên Miên cảm thấy bài thi hôm nay rất dễ, nhưng trước khi có kết quả thi cũng không thể ăn nói quá kiêu căng.

Thế nên nghiền ngẫm, khiêm tốn nói: "Bà nội, cháu cảm thấy mình làm bài cũng được."


Trương Quế Hoa vừa nghe được câu nói này, mặt mũi lập tức trở nên sa sầm, cao giọng chất vấn: "Làm bài cũng được?! Lúc trước đã nói là phải thi được vị trí đều tiên cho bằng được rồi mà!"

Giang Miên Miên trông thấy được kỹ thuật trở mặt dày công tôi luyện này của bà nội mình, sợ bị nước bọt phun tới bèn nhanh nhẹn lùi về sau một bước.

Mà một bước lùi này của cô, trong mắt Tôn Hà Lệ chính là cô đang chột dạ.

Chắc chắn là con nhóc chết tiệt này làm bài thi không được tốt, ở trong nhà hết ăn rồi lại uống một thời gian dài như vậy, sợ bị người khác mắng nên không dám nói sự thật.

"Tam Nha này, một đứa bé ngoan là không được nói dối đâu. Nếu như cháu làm bài không được tốt thì cứ thẳng thắn mà nói lại với bà nội, bà nội cháu cũng sẽ không trách cháu đâu." Tôn Hà Lệ không có ý tốt nhìn Giang Miên Miên nói.

"Thím ba, cháu nói là cháu làm bài thi cũng được." Giang Miên Miên liền lặp lại lần nữa.


"Làm tốt thì là tốt, không tốt thì là không tốt, chứ gì mà cũng được?" Tôn Hà Lệ bắt đầu móc chữ.

Giang Miên Miên cũng hơi mất kiên nhẫn: "Cũng được thì là cũng được, nếu như thím muốn biết thì cứ đợi đến ngày mai sau khi có kết quả là được biết ngay thôi mà. Với lại thím ba, nếu như mà thím dư thời gian thì quản thúc anh hai con nhiều hơn đi, hôm nay thi cử mà suýt tí nữa là anh ấy đã đến muộn rồi."

Tôn Hà Lệ thấy Giang Miên Miên lấy con trai mình ra làm bia đỡ đạn, lập tức liền trở nên hung dữ trừng mắt với cô: "Anh trai cô cũng sẽ không nói dối lừa gạt người lớn."

"Bà nội, không còn chuyện gì nữa thì con đi trước đây." Giang Miên Miên không muốn tiếp tục ở đây, xoay người liền hướng vào trong nhà mà đi.

Trương Quế Hoa hùng hùng hổ hổ nói ở phía sau: "Con nhóc thối, nếu thi không tốt xem xem tao có đánh chết cái thứ yêu tinh lừa đảo chỉ biết ăn biết uống mày hay không."
 
Chương 75: C75: Thi được hai cái trứng ngỗng mang về


Giang Miên Miên nghe thấy lời của bà nội, bất đắc dĩ lắc đầu.

Quả nhiên chỉ có thể học bá kiếm được tiền với đàn ông con trai mới xứng đáng có được sắc mặt vui tươi của bà nội nhỉ.

Giang Trường Hải đang ngủ ngon trong phòng, nghe thấy có người vào phòng, mở to hai mắt liền nhìn thấy con gái non nớt lắc đầu thở dài ngao ngán giống như là người lớn.

Liền buồn cười hỏi: "Sao thế con gái, có phải là có ai bắt nạt con rồi không?"

"Không có gì ạ."

Giang Miên Miên làm ra vẻ bà cụ non khoát khoát tay, "Chỉ là vừa rồi bà nội hỏi con hôm nay làm bài thi thế nào, con chỉ hơi khiêm tốn thôi vậy mà bà nội và thím ba liền tưởng rằng con làm bài thi không tốt."

Cô không để bụng, Giang Trường Hải lại bỗng chốc nhảy từ trên giường xuống: "Cha đi mắng lại giúp con!"


Chắc chắn là mẹ ông và em dâu ba đã nói lời khó nghe rồi!

Giang Miên Miên vội vàng kéo chặt cánh tay to lớn của cha cô: "Cha, cha đi đây vậy?"

"Cha đi tìm bà nội và thím ba của con, sao bọn họ lại có thể bắt nạt con gái của cha thế được."

Giang Trường Hải hùng hổ nói.

Mẹ ông mắng đôi ba câu cũng không sao, nhưng mà người đàn bà Tôn Lệ Hà kia thì dựa vào đâu mắng con ông?!

"Cha, cha đừng đi, con không hề bị bắt nạt. Với lại, ngày mai là con có kết quả thi rồi, chúng ta để sự thật lên tiếng đi." Giang Miên Miên ưỡn cao khuôn mặt nhỏ, thành khẩn khuyên.

Nghe thấy giọng điệu đáng yêu giòn giã của cô, Giang Trường Hải trong nháy mắt vui vẻ trở lại: "Ai u, con gái cha thật giỏi, lại còn biết dùng sự thật để nói chuyện nữa cơ. Cha tin con nhất định có thể thi được hạng nhất."

Tôn Lệ Hà ở ngoài nghe được những lời này, vô cùng xem thường mà bĩu môi, âm thầm cầu nguyện Giang Miên Miên thi không được tốt.

Tốt nhất là thi ra được hai con ngỗng mang về, để xem nhà anh cả còn chỉ biết ăn biết uống kiểu nào được!

Chiều hôm sau, Trương Quế Hoa người vẫn luôn lấy nhân viên gương mẫu làm mục tiêu phấn đấu, liên tục ngẩng đầu nhìn mặt trời, vẫn chưa đến bốn giờ bà ta đã thúc giục Giang Trường Hải đang kéo dài công việc ở bên cạnh: "Trường Hải, nhanh lên đừng giả vờ giả vịt nữa, sắp đến thời gian tan học rồi, mau đến trường học đón Tam Nha về đi."


Giang Trường Hải vừa nghe có được cơ hội làm biếng quang minh chính đại, ông trực tiếp quẳng công cụ xuống, nở nụ cười sáng lạn với Trương Quế Hoa: "Vâng thưa mẹ, con đi ngay đây. Mẹ về nhà sớm một chút làm thêm vài món để chuẩn bị nghênh đón đại công thần của chúng ta về nhà nhé."

"Lại còn nhiều món? Mẹ làm cho mày món thịt xào măng có ăn không? Nếu như lần này Tam Nha không thi được hạng nhất, xem coi tao có đánh gãy cái chân chó của hai cha con chúng mày không." Trương Quế Hoa hét to về phía bóng lưng con trai.

Giang Trường Hải mắt điếc tai ngơ với những lời uy hiếp của Trương Quế Hoa, mẹ của ông nói đánh gãy cái chân chó của ông nhiều năm như vậy, cũng chưa từng ra tay qua.

Nhưng mà nếu như ông thật sự bị đánh gãy chân, vậy ông không cần phải ra đồng làm việc nữa rồi, cha mẹ ông còn phải hầu hạ ông.

Ôi cha, món nợ này, sao mẹ ông chưa từng tính qua được chứ, Giang Trường Hải lắc lắc đầu, trong lòng mắng mỏ.

Giang Miên Miên nắm chặt bài thi trong tay, nhảy chân sáo ra ngoài, sự hưng phấn của cô cùng với học sinh đang cúi đầu ủ rũ cầm bài thi bên cạnh kia tạo nên sự khác biệt rõ rệt.

Giang Trường Hải vừa nhìn một cái nhận ra được ngay con gái nhà mình trong đám đông.

"Con gái, cha ở đây nè." Giang Trường Hải đứng bên cạnh ông Trịnh, dơ tay về phía Giang Miên Miên.


Giang Miên Miên đi tới, cực kỳ lễ phép nói to: "Con chào bác."

Ông Trịnh tươi cười gật đầu khen ngợi: "Ôi trời, giỏi, giỏi lắm, Miên Miên lại đẹp xinh đẹp hơn rồi."

Giang Miên Miên nghe thấy có người khen cô xinh đẹp, cười híp cả mắt.

Giang Trường Hải cố ý hỏi ở trước mặt ông Trịnh: "Miên Miên, kết quả thi đã có rồi phải không?"

Giang Miên Miên đem bài thi đang cầm trong tay đưa cho ông: "Có rồi ạ, cha, con thi được trọn điểm."

Giang Trường Hải nhận lấy bài thi, nhìn thấy phía trên bài thi đều là dấu chấm đúng, còn có cả 100 điểm đỏ chót nằm ngay trên đầu bài thi.
 
Chương 76: C76: Vội vàng về nhà khoe


Ông lập tức mặt mày hớn hở khoe với ông Trịnh: "Anh à, đứa con gái này của tôi từ nhỏ đã thông minh, vô cùng hiếu học, anh nhìn xem, nhảy ba lớp, trực tiếp học lên lớp bốn, còn đạt được điểm tuyệt đối."

Ông Trịnh nghe xong, cũng cười ha hả khen theo: "Ôi, Miên Miên thật đúng là tiểu thiên tài, tuổi còn nhỏ như vậy, nhưng thi cử lại đạt hạng nhất, sau này chắc chắn có thể thi đậu trường trung học rồi làm công nhân."

Giang Miên Miên được khen đến nỗi có chút ngại ngùng, vì thế kéo cánh tay Giang Trường Hải, nhỏ giọng nói: "Cha, chúng ta về nhà đi."

Giang Trường Hải nhớ ra trong nhà còn có người chờ họ quay về, ông liên tục gật đầu: "Đúng, phải nhanh chóng trở về để ông bà nội của con biết được cháu của họ giỏi như thế nào!"

Nhưng lại chê con gái chân ngắn đi chậm, trực tiếp ngồi chồm hổm xuống dưới: "Tới đây, Miên Miên, cha cõng con về nhà."

"Cha, con muốn tự đi một chút trước."


Giang Miên Miên thấy đám bạn học tới lui phía trước đều đang nhìn mình, thoáng chút ngượng ngùng, dù sao bên trong nàng cũng là một bà cô đã gần ba mươi tuổi rồi đấy.

"Mau leo lên, cha con đang vội về khoe với mấy người bên chỗ bà của con mà." Giang Trường Hải thúc giục.

Giang Miên Miên:...

Được rồi, cô không hề ngạc nhiên chút nào, vì thế liền ngoan ngoãn nghe lời leo lên lưng cha.

Hai cha con vừa bước vào sân, Trương Quế Hoa và Tôn Lệ Hà đã từ trong phòng chạy ra.

||||| Truyện đề cử: Ép Buộc Bạn Trai Ngủ Cùng |||||

Hai người ánh mắt sáng ngời nhìn Giang Miên Miên, ánh mắt kia nóng rực như thể muốn đem Giang Miên Miên nướng chín luôn vậy.

"Tam Nha, thi thế nào rồi? Có đạt hạng nhất không?" Trương Quế Hoa nhìn chằm chằm Giang Miên Miên hỏi.

Giang Trường Hải tiến lên phía trước một bước, đi đến trước mặt mẹ ông, cằm cũng đã ngước lên tới trời rồi: "Mẹ, không phải con nói quá với mẹ đâu, đầu óc của đứa cháu gái này của mẹ thật sự là hoàn toàn di truyền hết trăm phần trăm sự thông minh tài trí của con, cháu gái mẹ ngữ văn và toán đều thi được một trăm điểm, đứng đầu toàn khối, sao hả? Có phải là lợi hại lắm đúng không?"


Giang Miên Miên cũng kiêu ngạo ưỡn cao ngực nhỏ, thành tích này quả thật đều dựa vào thực lực của cô mà có đó nha!

"Thật ư? Ôi, vậy thật đúng là quá tốt rồi." Trương Quế Hoa vừa nghe Giang Miên Miên thi được hạng nhất, cuối cùng cũng có thể thả lỏng tâm lí rồi.

Tôn Lệ Hà lại không tin chuyện này là thật, chỉ vào Giang Miên Miên chất vấn: "Không phải hôm qua cháu nói là thi không tốt sao? Hôm nay sao lại có thể đứng hạng nhất chứ? Không phải là cháu đang lừa gạt mọi người đó chứ?"

Giang Trường Hải lập tức lạnh mặt, không vui nói: "Chẳng lẽ Miên Miên thi được hạng nhất, thím là thím ba của con bé lại không thấy vui cho nó hay sao?"

Tôn Lệ Hà nhếch khóe miệng cười giả dối: "Nếu con bé thi được hạng nhất, người làm thím ba như em đương nhiên vui thay cho nó. Nhưng chúng ta không ai nhìn thấy bài thi của nó, ai biết rốt cuộc là được mấy điểm?!"

Giang Đại Hải ở trong phòng nghe thấy Giang Miên Miên thi được hạng nhất, còn chưa kịp vui mừng, đã nghe thấy hai kẻ không thể khiến người khác bớt phiền kia lại cãi nhau.

Ông ta đi tới xụ mặt nhìn mấy người họ: "Hay lắm, một ngày đẹp như thế này, lại cãi nhau cái gì, Tam Nha, cháu lấy bài thi ra đây cho ông nội xem lại lần nữa đi."


"Vâng." Giang Miên Miên vội vàng lấy ra bài thi lần nữa, vui vẻ chạy đến trước mặt Giang Đại Sơn. Cô tất nhiên biết rõ ai mới là người có tiếng nói trong cái nhà này.

Giang Đại Sơn nhìn thấy trên bài thi đánh đầy dấu tích đỏ, chân mày vốn nhíu chặt mới hơi hạ xuống, khóe miệng cũng dần mang theo ý cười.

Thậm chí phá lệ vươn tay xoa đầu Giang Miên Miên: "Tam Nha, sau này chăm chỉ đọc sách, buổi tối sẽ kêu bà nội làm canh trứng gà cho cháu ăn."

Giang Miên Miên cười ngọt ngào nói: "Cám ơn ông nội."

Trương Quế Hoa vừa thấy phản ứng của bạn đời, liền biết cháu gái không nói dối, cũng lập tức bước đến, sau đó khuôn mặt già nua nháy mắt liền cười tươi như đóa hoa cúc.
 
Chương 77: C77: Nói lời khách sáo


Quả thật là được một trăm điểm, chỗ canh trứng gà của bà ta đúng là không hề lãng phí! Khoản tiền học phí và tiền mua đồ dùng học tập cũng có hy vọng lấy lại được rồi!

Đồng thời quyết định đợi lát nữa sau khi ăn cơm xong, cầm hai bài thi đi một vòng trong thôn, nhìn xem còn có người nào không có mắt dám chê cười bà ta lãng phí tiền cho cháu gái đi học nữa hay không.

Đám người Đại Nha vẻ mặt vừa sùng bái vừa ngưỡng mộ nhìn Giang Miên Miên: "Tam Nha, em giỏi quá đi!"

Hai vợ chồng nhị phòng cũng rất vui mừng, dù gì cũng đều là người một nhà, Tam Nha có tiền đồ thì họ cũng có thể vẻ vang mặt mũi.

Hơn nữa về sau Tam Nha vào thành làm công nhân, mấy đứa con gái của mình cũng có thể được người bên nhà chồng xem trọng đôi phần.

Đến lúc đó nếu có chuyện gì, Tam Nha chắc chắn cũng sẽ ra tay giúp đỡ.


Về việc nấu canh trứng gà cho Giang Miên Miên ăn, bọn họ cũng không có ý kiến gì.

Dù sao thì cho dù không cho Tam Nha ăn, cũng đến lượt mấy đứa con gái nhà mình được ăn.

Tôn Lệ Hà sắc mặt khó coi nhìn Giang Miên Miên được mọi người vây quanh.

Con bé này vậy mà lại thật sự thi được hạng nhất quay về, Chí Võ không nói sách lớp bốn rất khó ư?!

Đúng lúc này, hai đứa con trai cũng mang theo cặp sách vui vẻ chạy về.

Chí Võ vừa bước vào sân, không chú ý tới sắc mặt đáng sợ kia của mẹ mình, trực tiếp chạy đến trước mặt Giang Miên Miên vui mừng hớn hở nói: "Tam Nha, Miên Miên, em đúng là lợi hại, đúng là tăng thêm thể diện cho anh hai, bây giờ cả trường đều biết anh có một đứa em gái thi được hạng nhất đấy."

"Ngay cả giáo viên lớp bọn anh cũng khen em đấy, muốn bọn anh cố gắng học tập cùng em, anh đã nói với đám bạn cùng lớp rồi, em là em gái anh." Vẻ mặt Chí Văn cũng tràn đầy kiêu ngạo nói.

Tôn Lệ Hà nhìn thấy hai đứa con trai ngốc nghếch vô tư nhà mình, thật đúng là bực mình mà! Sao hai đứa nó lại không hiểu vậy chứ, đồ tốt trong nhà chỉ có chút ít đó thôi, Tam Nha học tập càng tốt, đồ tốt được chia cho nó sẽ càng nhiều, đồ tới tay hai đứa nó sẽ càng ít đi.

Lúc trước con bé chết tiệt còn chưa thi được hạng nhất, canh trứng gà của bọn chúng đã đưa cho người ta ăn rồi, chờ sau này nếu như nó thật sự thi đậu trung học, hai đứa nó lại là người của phòng hai, không phải là sẽ không có chỗ đứng nữa hay sao?

Nhưng lại không thể nói rõ với hai đứa con, sợ bọn chúng tuổi còn nhỏ không biết nghĩ xa, đi nói lại với phòng lớn.


Dứt khoát nhắm mắt làm ngơ, mặt lạnh quay về phòng của mình.

Buổi tối, Giang Miên Miên ăn canh trứng gà thơm nức mũi, cô múc mấy muỗng cho Giang Trường Hải trước, lại múc mấy muỗng cho Tô Uyển Ngọc, khiến hai người mặt mày vui vẻ rạng rỡ.

Chí Võ nhìn thấy canh trứng gà vàng óng trong bát Giang Miên Miên, nhìn Trương Quế Hoa làm nũng: "Bà nội, cháu cũng muốn ăn canh trứng gà."

Chí Văn cũng lớn tiếng nói: "Bà nội, cháu cũng muốn ăn.".

||||| Truyện đề cử: Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc |||||

"Không có phần của các cháu đâu."


Giang Đại Sơn nhìn thoáng qua hai đứa cháu nội, lại nhìn thoáng qua Giang Miên Miên đang ăn canh trứng gà bên cạnh: "Chí Văn, Chí Võ, các cháu muốn ăn canh trứng gà, ở trường học phải cố gắng đọc sách. Từ hôm nay trở đi, ba đứa các cháu mỗi lần thi cử, chỉ cần thành tích hai môn của ai trên chín mươi điểm, sẽ thưởng một quả trứng gà."

Hai đứa bé trai vừa nghe thấy lời này, nét mặt lập tức nhăn nhó, bọn họ cho dù là sáu mươi điểm còn không thể thi nổi nữa mà!

Vì thế dứt khoát cúi đầu ăn cơm trong bát của mình, không hề nhắc tới chuyện muốn ăn canh trứng gà nữa.

Mà Giang Trường Hải nhìn thấy vẻ mặt nhăn nhó của hai đứa cháu, nhíu mày, ông còn nhớ rõ buổi chiều Tôn Lệ Hà tỏ vẻ nghi ngờ con gái mình đấy.

"Chí Văn, Chí Võ, chiều nay cả nhà chúng ta chỉ lo hỏi về điểm số của Miên Miên, không chú ý tới các cháu, giờ bác cả hỏi hai đứa, đợt thi này các cháu được bao nhiêu điểm?"

Hai đứa nhóc vốn đang mừng thầm trong lòng, cảm thấy hôm nay cả nhà đều quan tâm Giang Miên Miên, chắc sẽ không có ai hỏi tới thành tích của chúng đâu.
 
Chương 78: C78: Xin bác cả tha cho


Không ngờ lại bị bác cả nhắc đến, đã thế lại còn nhắc đến ở ngay trước mặt tất cả mọi người trong nhà, lần này thì thảm rồi!

Quả nhiên, những người khác trong nhà họ Giang, bao gồm cả ánh mắt của Giang Đại Sơn cũng đều hướng về hai đứa bé trai.

"Á, cái này, cái này----" Hai đứa lí nha lí nhí một lúc lâu cũng không nói ra được nguyên do.

Tôn Lệ Hà chẳng lẽ còn không biết trình độ hai đứa con trai nhà mình thế nào nữa sao, bà ta không muốn con mình tiếp tục bị so sánh với Tam Nha, vội vàng tiếp lời: "Chí Văn, Chí Võ làm bài thi cũng rất tốt, nhanh ăn cơm đi thôi, lát nữa đồ ăn lại nguội hết cả đấy."

Nhưng Giang Trường Hải lại không có ý định buông tha cho bà ta: "Vậy à? Thím ba, sao tôi lại nghe nói hai đứa nó đều thi trượt cả ấy nhỉ?"

"Anh cả, không có chứng thì không được ăn nói lung tung thế đâu." Tôn Lệ Hà cứng đầu không chịu thừa nhận.


Giang Trường Hải vẻ mặt khiêu khích nói: "Nói vậy thím có dám lấy bài thi của Chí Văn, Chí Võ đưa ra đây để mọi người xem thử không?"

"Bài thi của tụi cháu để ở trường quên đem về mất rồi!" Hai anh em hiếm có lần được nhanh nhẹn, phản ứng nhanh nhạy đáp lại.

Xin bác cả tha cho tụi cháu đi mà!

Nhị Nha ở trong sân nghe thấy bèn mím môi, trong lòng đang nghĩ nếu như có thể cho cô bé và chị cả đến trường thì chắc chắn đã thi đậu rồi.

Mặc dù tụi cô không bằng được Tam Nha nhưng cũng giỏi hơn hai đứa con trai kia!

Mà Trương Quế Hoa không nhẫn tâm nhìn dáng vẻ đáng thương của hai đứa cháu trai, không nhịn được mà lên tiếng bảo vệ nói: "Thôi được rồi, thằng cả, ăn cơm mà cũng không chặn được họng con à."

"Cha, ăn canh trứng gà đi." Giang Miên Miên cũng chớp chớp mắt với cha mình.

Mặc dù cô cảm thấy việc vả mặt thím ba rất sướng, nhưng cứ tiếp tục thế này thì hai người anh họ của cô phải gặp tai hoạ thật rồi.

Giang Trường Hải nhận được tín hiệu của cô mới miễn cưỡng không tiếp tục truy cứu nữa, vui tươi hớn hở nói: "Con gái cha đúng là hiếu thuận mà."

Thấy ông và cô cuối cùng cũng không tiếp tục cắn riết lấy mình nữa, Tôn Lệ Hà trong lòng khẽ thở phù một hơi nhẹ nhõm.


Trở lại phòng, bà ta nhìn thấy hai đứa con trai đang nô đùa, xụ mặt xuống gọi hai đứa nhỏ tới: "Chí Văn, Chí Võ, bài vở của hai đứa đã làm xong hết rồi đầy à mà ở đó chơi?"

Chí Văn không nhanh không chậm nói: "Mẹ, không việc gì phải vội, lúc nữa con sẽ làm."

Tôn Lệ Hà dí vào cái trán Chí Văn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Không vội, không vội, năm nay mày cũng đã lên lớp năm rồi mà vẫn còn không vội đấy à, em gái tám tuổi của hai đứa mày đều đã đem mày chà đạp dưới chân nó rồi kia kìa, thế mà mày vẫn còn ở đó không vội."

"Mau qua đây làm bài vở cho tao, từ nay về sau tan học thì về thẳng nhà không được lêu lổng ở bên ngoài nữa, khi nào thi được trọn điểm lúc đó mới được ra ngoài chơi, nghe rõ chưa hả?"

Cái gì?!

Hai anh em bị Tôn Lệ Hà dạy dỗ có hơi mù tịt, còn chưa đợi hai cậu bé kháng nghị, Giang Trường Đào đang ngồi trên giường cũng trầm giọng nói: "Mẹ chúng mày nói phải đấy, từ rầy về sau hai đứa mày bớt nghịch ngợm lại cho tao, nếu lần sau lại thi trượt nữa, cha sẽ treo hai đứa chúng mày lên, đã biết chưa?"

Hôm nay anh cả cố ý ở trên bàn ăn hỏi đến thành tích của hai đứa con trai mình, còn tâng bốc con gái của chính mình mà chà đạp con trai ông ta khiến cho Giang Trường Đào cảm thấy da mặt của mình đều bị anh cả lột sạch.


Chuyện thế này ông sẽ không cho phép nó xảy ra lần thứ hai!

Hai đứa con trai vừa nghe thấy lập tức cảm thấy trước mắt tối sầm lại.

Bởi vì Giang Trường Đào không chỉ chửi bới ngoài miệng chứ không thật sự ra tay đánh hai cậu giống Tôn Lệ Hà.

Lần này hai cậu bé cũng không dám không cất nhắc, liên tục gật đầu: "Cha, mẹ, biết rồi ạ, tụi con biết rồi ạ."

Sau khi rửa mặt xong, Giang Miên Miên liền lên giường nằm, chuẩn bị vào không gian của hệ thống học tập, Đại Nha và Tam Nha lại tới gõ cửa: "Bác cả, chúng cháu có mấy bài toán số không biết làm muốn tới hỏi Tam Nha."

Từ sau khi khai giảng, Lâm Ái Bảo lên thị trấn học cấp hai nên không có thời gian giảng bài cho mấy cô bèn đem sách giáo khoa qua đã xài qua tặng lại cho bọn cô.
 
Chương 79: C79: Bước đầu tiên thay đổi số mệnh


Hiện tại Đại Nha và Nhị Nha đều tranh thủ những lúc rảnh rỗi để học tập, vấp phải gì không biết làm liền đánh dấu lại đợi đến khi Giang Miên Miên tan học lại hỏi.

Hai cô bé đưa đề toán ban ngày không hiểu ra, Giang Miên Miên nhìn lướt qua một cái liền bắt đầu giảng giải cho hai cô.

Giang Miên Miên giảng giải hết những chỗ mà tụi cô không hiểu, Nhị Nha chăm chú nhìn Giang Miên Miên, mặt mũi tràn đầy khao khát hỏi: "Tam Nha, em có thể nói cho tụi chị biết trường học trông như thế nào không?"

Mặc dù trường tiểu học công xã cách chỗ này cũng không được tính là xa, nhưng mà Đại Nhà và Nhị Nha từ lúc còn bé xíu đã phụ việc giúp gia đình nên căn bản không có thời gian rảnh dành riêng cho mình.

Cho nên tụi cô lớn ngần này rồi mà đến cả thôn Thạch Kiều cũng chưa từng được đến qua, lại càng chưa từng được thấy qua trường học trong truyền thuyết kia.

"Trường học cũng không khác gì với thôn của chúng ta đâu, cũng chỉ là mấy căn phòng đất và một mảnh sân rộng lớn, bên trong mỗi phòng học có một tấm bảng đen bự, giáo viên sẽ dùng phấn trắng viết chữ lên trên ấy."


Giang Miêu Miêu hờ hững miêu tả, một người ở thế kỷ 21 đã từng được nhìn thấy tòa nhà cao tầng như cô cũng đều thấy vô cảm đối với phòng gạch đỏ hiếm có nhất ở thời điểm hiện tại, nhưng hai cô bé lại nghe đến say sưa mê mẩn.

Giang Miên Miên biết, hai cô bé là khao khát được đến trường, hy vọng có thể thông qua sự miêu tả của mình để tưởng tượng bản thân cô bé ở bên trong đó.

Nghĩ đến những điều này trong lòng cô đột nhiên có chút chua xót, nhưng phần nhiều hơn là thấy may mắn.

Nếu như không phải bản thân mình có được một người cha trọng nam khinh nữ thì sợ rằng số mệnh của cô cũng sẽ giống như hai cô bé này thôi nhỉ? Mặc dù bản thân cô sẽ không chấp nhận số mệnh nhưng chắc chắn cũng sẽ không được hạnh phúc như ở hiện tại.

Cô ngẫm nghĩ một chút rồi nói với hai người: "Chị cả, chị hai, cho dù là không đến trường thì vẫn có thể ở nhà học tập như ở trường được đó. Hai chị có chỗ nào không hiểu thì cứ đến hỏi em, nếu như em không biết sẽ đến hỏi thầy cô giáo, học hỏi nhiều thêm cũng tốt mà, tương lai nếu như trong thị trấn cần tuyển công nhân vậy chắc chắn sẽ cần đến người biết chữ."

Mặc dù hiện hai cô bé không được đi học nhưng mà các cô tự biết chủ động học tập đây đã là một sự tiến bộ rất lớn rồi, cũng là bước đầu tiên để thay đổi số mệnh của mình.

Nghe vậy, đôi mắt của Nhị Nha ngay lập tức trở nên sáng ngời: "Tam Nha, em nói thật sao? Sau này tụi chị cũng có cơ hội vào thị trấn để làm công nhân sao?"

Đối diện với đôi mắt ngập tràn hy vọng của Nhị Nha, Giang Miên Miên cũng ra sức gật đầu: "Đương nhiên là thật rồi, chỉ cần là các chị cố gắng học tập sau này sẽ luôn có cơ hội thôi."

Nhất là Nhị Nha, khá thông minh lại còn chịu khó học tập, những lúc làm việc còn nhỏ giọng học thuộc những câu thơ cổ trong sách giáo khoa.


Nhưng hiện tại cô thấp cổ bé họng nên cũng không có cách nào để giúp được hai cô bé, đến cả cơ hội học tập này của cô cũng là cha cô la lối om sòm đòi sống đòi chết mới xin được.

Hai cô bé ở trong phòng cả rất lâu mới lưu luyến không nỡ mà rời đi.

Còn Giang Miên Miên hào hứng vào trong không gian của hệ thống: "Hệ thống, đến lúc khen thưởng rồi!"

Hệ thống biết rõ còn cố hỏi: "Khen thưởng gì?"

"Lần thi này ta thi được hai con 100 điểm có thể được nhận 10 điểm trí lực." Giang Miên Miên nói cực kỳ lớn tiếng, tính cả hai kiếp người thì đây cũng là lần đầu tiên cô thi được trọn điểm đấy!

Đứng nhất của cả kỳ đấy nhé, một người học dốt như cô sao có thể không kích động cho được!


Hệ thống không nhanh không chậm nói: "Ký chủ, chỉ có học xong hết cả quyển sách mới có thể căn cứ vào thành tích của cuộc thi mà phát thưởng, sách giáo khoa lớp bốn cô chỉ mới học được một nửa."

Giang Miên Miên:...... cô đúng thật là quên mất tiêu luôn.

Vì vậy lên tiếng: "Nếu thế thì thôi vậy, chờ đến cuối kỳ vậy."

Bây giờ cô đã không cần thiết phải học hết sách giáo khoa trước thời hạn nữa rồi, mệt chết được! Hệ thống lại có lòng tốt mà nhắc nhở: "Ký chủ, thời gian sử dụng công cụ thăm dò của cô chỉ còn lại ba phút thôi."

Ký chủ là một con cá mặn, không đạp cho một cái thì không biết tự mình làm việc.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom