Cập nhật mới

Dịch Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 40: 40: Sao Cứ Ngốc Như Vậy


Nhìn hai cha con tình cảm như vậy, Tô Uyển Ngọc đưa tay nhéo tai Giang Miên Miên, tức giận nói: “Vậy nếu mẹ ăn thì là mẹ không tốt đúng không?”“Tốt mà, tốt mà!” Giang Miên Miên không dám động đậy, chớp mắt không ngừng, chân thành nhìn bà.Thấy biểu cảm lâ lòng của cô, Tô Uyển Ngọc bật cười: “Mẹ cũng không ăn đâu, cho chú mèo ham ăn là con hết.”Mặc dù bà cũng hơi thèm ăn, cũng giành mất khá nhiều đồ ăn của con gái mình, nhưng còn chưa tới mức gài con mình ngay giây phút quan trọng này.Mà vài quả trứng gà có là gì? Đợi con gái bà mang tiền thưởng về, có khi còn được ăn bánh bao thịt hằng ngày!Trứng gà để đổi bánh bao, quá lời!Giang Miên Miên không biết trong lòng mẹ mình tính toán những gì, còn cảm động hát hò: “Trên đời chỉ có mẹ là tốt, còn con gái như báo bối của mẹ, được mẹ ôm lấy bảo bọc, hạnh phúc quá chừng.”“Biết thì tốt!” Tô Uyển Ngọc buông tay ra, “Đi, ăn cơm thôi.”Ba người một nhà khí thế hùng hồn chạy tới bàn ăn.

Chén vừa mang lên đã bắt đầu tranh giành thức ăn.

Mục tiêu giống nhau, đều là thịt heo xào súp lơ.Sắc mặt của Tôn Lệ Hà vốn đã không tốt lắm, thấy thế liền tức giận trách móc: “Anh cả, chị dâu, cha mẹ còn chưa động đũa mà hai người đã bắt đầu ăn rồi, không có quy củ gì hết!”Hai đứa con trai khóc lóc cả ngày, bà nội cũng chỉ cho một tuần ăn canh trứng gà một lần, vì sao chứ?!Rõ ràng sau này phải nhờ con của bà ta nối dõi tông đường, chứ có phải con nhóc Tam Nha tốn tiền tốn bạc đâu!Nghe vậy, cô vợ của lão Nhị mới ngạc nhiên nhìn qua bà ta.


Không phải một nhà anh cả lúc nào cũng vậy à?Nhưng ba người kia còn chẳng thèm nhìn bà ta lấy một cái, miệng vẫn nhai tay vẫn gắp.Mặc dù Giang Miên Miên biết làm thế là bất lịch sự lắm, nhưng cha cô cũng bảo cô phải giành cơm, cô thân là con gái cũng không thể không nghe lời cha dặn được.Dù sao thứ tốt trong nhà không nhiều.

Trong quá trình trưởng thành cô phải hấp thu nhiều dinh dưỡng, nếu không sẽ thấp bé.Lúc này, bà nội mang thịt khô ra, ghét bỏ mắng: “Cứ như bị bỏ đói nghìn năm ấy, có hôm nào mẹ cho bọn con ăn không no à?!”May là bà ta chưa mang thịt khô lên đấy.Giang Trường Hải lý lẽ hùng hồn: “Ăn thì ăn no đấy, nhưng không có chất béo nên nhanh đói lại.

Với cả làm việc hai tiếng đồng hồ, bụng réo ùng ục lên cả rồi.”Câu này làm cho người nhà họ Giang im lặng như tờ.


Da mặt của anh cả đúng là dày hơn người thường, chắc là một ngày của bọn họ cũng chưa bằng hai tiếng đồng hồ của ông đâu.Còn có cô vợ của anh cả nữa, rõ ràng thân thể yếu đuối đơn bạc, chẳng thể làm nhiều việc được, nhưng ăn cơm chắc chắn không ăn ít hơn người khác!Giang Đại Sơn vẫn bình chân như vại nói: “Ăn cơm đi.”Ông ta cũng đói rồi.Cơm nước xong xuôi, mấy đứa trẻ trong nhà vây quanh Giang Miên Miên: “Tam Nha, em định học hết nhiều sách như vậy trong hai tháng hả?”“Phải.” Giang Miên Miên đã quyết tâm, thản nhiên gật đầu.Mấy đứa trẻ lớn hơn chút bày ra vẻ mặt khâm phục.

Giang Chí Võ tuy e ngại nhưng chân thành nói: “Anh nói em nghe nè Tam Nha, kiến thức lớp ba thật sự rất khó học, nghe cũng nghe không hiểu.”Thật ra cậu ta cảm thấy đầu óc của cô em này có lẽ không được tốt cho lắm, ngốc đến mức tự mình đòi học nhiều như vậy!“Em cảm thấy em có thể nghe hiểu.” Giang Miên Miên hếch cằm nhỏ lên, bày ra vẻ tự tin của một người trưởng thành, dọa cho lũ trẻ ngạc nhiên, sửng sốt.Ánh mắt Đại Nha nhìn cô lại càng hâm mộ hơn: “Tam Nha giỏi thật đấy.

Lúc sáng Ái Bảo dạy đi dạy lại nhiều lần rồi mà chị vẫn chưa nhớ được cách ghép vần.”Sao mình ngốc kinh thế nhỉ!Nhị Nha cũng tò mò, ngưỡng mộ hỏi: “Tam Nha, sao em có thể thuộc nội dung trong sách nhanh vậy?”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 41: 41: Len Lén Giấu Kẹo


Cô bé muốn biết Tam Nha có mẹo học gì không, cô bé cũng muốn học.Giang Miên Miên đâu thể nói là kiếp trước mình đã học qua rồi, đành phải không khiêm tốn nói: “Bởi vì trí nhớ của em tốt.”Lũ nhóc xung quanh cũng không nghi ngờ, chỉ tiếc nuối sao mình không có trí nhớ tốt như cô.Hệ thống học sinh giỏi thừa cơ hỏi: “Xin hỏi đồng chí ký chủ trí nhớ tốt, bây giờ cô muốn bắt đầu hình thức học sinh giỏi chưa? Chỉ có sau khi bắt đầu con đường này, cô mới có thể thu thập điểm năng lượng tương ứng.”“Khoan hãy vội, chờ tôi học xong một quyển sách rồi bắt đầu sau.”Vừa nghe đã biết hình thức học sinh giỏi đó khó lắm, đương nhiên Giang Miên Miên lười được ngày nào sẽ lười thêm ngày đó.“Được rồi.” Hệ thống cũng không gấp gáp gì thời gian mấy ngày, dù sao đã lười nhiều năm như vậy rồi.Trong phòng, cuối cùng bà nội cũng có cơ hội trách móc: “Ông nó, sao ông lại để thằng cả dụ dỗ cho mụ mị đầu óc thế hả? Nhiều trứng gà như thế có thể đổi được mấy cân thịt heo ăn, dù có tiết kiệm được hai mươi tệ học phí thì cũng lỗ lắm đó.”Bình thường trước mặt tiểu bối, bà ta sẽ nghĩ cho mặt mũi của ông bạn già nhà mình, cho nên phải nghẹn tới bây giờ, lúc này bắt đầu phun trào như suối.“Hơn nữa còn cho con nhóc đó ăn hết trứng, hai cháu trai tôi thì chẳng có mà ăn.


Nếu thiếu dinh dưỡng hư người rồi thì sau này nhà họ Giang ta biết dựa dẫm vào ai đây? Thằng cả chỉ có đứa con gái, vợ thằng hai cũng chẳng sinh được con trai, sau cùng chỉ có mỗi hai đứa Chí Văn, Chí Võ là con trai.”Từ nhỏ bà ta đã được dạy dỗ rằng chỉ có con trai mới là trụ cột gia đình, sau này dù Tam Nha có đưa con rể về nhà thì cũng là danh bất chính, ngôn bất thuận.Giang Đại Sơn chờ bà ta kêu gào xong mới không nhanh không chậm nói: “Chuyện này không đơn giản chỉ là vấn đề tiền bạc thôi đâu.

Nếu Tam Nha có thể thi đậu cấp ba thì tôi có chết đi thì cũng có mặt mũi mà gặp liệt tổ liệt tông.”Nhà họ Giang đời đời kiếp kiếp mãi là người nhà quê, nếu ông ta có thể nuôi được một đứa có tương lai lại học giỏi thì đã làm nở mặt nở mày tổ tông nhà mình.“Mà nếu tương lai của nó rộng mở thì có thể giúp đỡ Chí Văn, Chí Võ sau này.”Giang Đại Sơn nhìn xa trông rộng hơn những người khác nhiều.

Bởi vì cái gọi là “một người làm quan, cả họ được nhờ”, người một nhà có thể hưởng ké của lợi của làm của nhau.Bà nội bĩu môi, vẫn xót thương trứng gà của mình: “Vậy chờ con nhóc đó thi đậu cấp ba rồi cho ăn trứng gà cũng chưa muộn.


Lỡ như không thi đậu thì uổng phí trứng của tôi à.”“Bây giờ bà không đối xử tốt với nó, chờ nó thi đậu cấp ba rồi đối xử tốt thì trễ rồi.”Giang Đại Sơn lắc đầu, thấy vợ mình vẫn giữ biểu cảm khinh thường thì trầm giọng nói: “Tóm lại việc này bà cứ nghe theo tôi đi.”Thấy ông ta nghiêm túc như vậy, bà nội cũng chỉ biết cắn răng gật đầu: “Được! Nếu tới khi đó con nhóc ấy không thi đậu thì hai tháng sau đừng hòng mơ tưởng tới trứng gà!”Thật ra bà ta muốn sau này không cho con nhóc đó ăn trứng nữa luôn, nhưng với cái tính khôn vặt của thằng cả thì chắc chắn không được.Nếu bà ta không cho, có khi tên khốn nạn đó sẽ ra tay cướp lấy luôn.Giang Đại Sơn biết bà ta còn muốn nói nữa, thế là nhắm mắt lại đi ngủ.Lát sau, bà cụ nói đủ rồi, cũng nằm trên giường thiếp đi.Những người khác cũng dần đi vào giấc ngủ say trong cái nóng mùa hè cùng tiếng ve kêu vang dội.Sau một giấc ngủ dài, Giang Miên Miên lên trấn cùng cha mẹ.

Cô ăn kem que và bánh bao lớn, lúc về còn xách theo hai túi kẹo trái cây.“Cha mẹ chỉ ăn một viên kẹo trái cây cho ngọt miệng, còn lại cho con hết.


Nên con phải cố gắng học hành để báo đáp tình thương của cha mẹ đó!” Trong miệng Tô Uyển Ngọc ngậm kẹo, nghiêm túc rót canh gà cho con gái nhà mình.“Vâng ạ, con biết rồi.” Giang Miên Miên gật đầu qua loa, cô lười vạch trần mẹ mình.Đừng tưởng cô không biết lúc mua kẹo, mẹ đã lén lút giấu một nắm kẹo vào túi..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 42: 42: Một Tuần Học Xong


Thế là ngày hôm sau, Giang Miên Miên bắt đầu cuộc sống học hành cực khổ.Được thôi, thật ra vẫn ổn.

Kiến thức lớp một rất dễ, cô chỉ cần đọc hai lần là đã học thuộc sơ sơ.Toán học thì càng khỏi phải nói, dù sao cô cũng từng sống chết một phen với môn toán cao cấp rồi.Nhưng mà cô vẫn cố ý kéo dài tiến độ, sau một tuần lễ mới học xong toàn bộ kiến thức ngữ văn, toán học lớp một.Dù sao cô cũng chỉ là học sinh giỏi giả, không thể làm quá xong quên thực tế, lỡ người khác tưởng thật thì thảm lắm.Mặc dù vậy nhưng người dạy cô là Lâm Ái Bảo vẫn ngạc nhiên không tin nổi: “Miên Miên, em thông minh thật đấy! Chỉ mới một tuần đã học xong kiến thức lớp một rồi!”“Là nhờ chị Ái Bảo dạy tốt ạ.” Giang Miên Miên khiêm tốn nói, giọng điệu và biểu cảm rất chân thành.Cô thật lòng cảm ơn cô giáo nhỏ Ái Bảo lắm, không những làm rèm che chắn giúp cô, lại còn giúp cô giành được trứng gà hai tháng.Chờ cô nhận tiền thưởng mua bánh bao lớn, chắc chắn không quên phần của cô giáo nhỏ.Nghe vậy, nụ cười của Lâm Ái Bảo rạng rỡ hơn, Miên Miên đúng là vừa thông minh vừa đáng yêu!Đợi tới khi đi học lại, cô ấy sẽ khoe với giáo viên mình đã dạy được một thiên tài.Người nhà họ Giang vừa vui vừa sợ, không ngờ Tam Nha ham học thật, trứng gà mấy ngày nay quả không uổng phí!Nhưng Giang Trường Hải còn ra vẻ bình tĩnh bảo: “Tôi biết ngay con gái mình có thể làm được mà.”Giọng điệu nhẹ nhàng tựa mây, nhưng khóe miệng lại nhếch lên tận trời.Hì hì, con gái ông thông minh thế đấy!Ngay cả Giang Đại Sơn thường hay nghiêm trang cũng nở nụ cười yêu thương hiếm thấy, thỏa mãn nhìn cháu gái nhỏ gầy trắng trẻo của mình, nhà họ Giang có hy vọng rồi!Chỉ có vợ chồng lão Tam cảm thấy khó chịu.Giang Trường Đào thì còn hùa theo vui mừng được, chứ Tôn Lệ Hà ngay cả giả vờ cười cợt cũng làm không nổi, trong lòng cứ thấy có điềm xấu.Con nhóc lười biếng kia càng thông minh xuất chúng thì sẽ càng cướp nhiều đồ của Chí Văn, Chí Võ hơn.Vậy mà hai đứa con trai của bà ta còn ngu ngốc không để tâm, cứ sùng bái kính sợ Giang Miên Miên y hệt hai con vịt trời nhà lão Nhị.Tam Nha giỏi thật!Rõ ràng là cùng một người dạy, vậy mà Đại Nha, Nhị Nha cứ dậm chân tại chỗ mãi không tiến bộ được.Kể cả vợ chồng lão Nhị cũng về phòng đóng cửa nói chuyện: “Không biết Tam Nha ăn gì mà thông minh thế nhỉ?”Triệu Tiểu Quyên không dám nói lớn tiếng.


Dân nhà quê ở thời này đều cảm thấy kính sợ những thành phần trí thức.Nếu hai đứa con bà ta cũng thông minh thế thì tốt rồi, nói không chừng cha mẹ chồng cũng sẽ cho bọn nó đi học.Giang Trường Hà rầu rĩ nói: “Chắc là giống anh cả.

Lúc trước được đi học, anh cả cũng học nhanh lắm.”Anh cả ông ta thông minh từ nhỏ, đầu óc phản ứng nhanh nhạy.


Nếu không phải do lười quá, ngày nào cũng trốn học đi chơi, thì hẳn là bây giờ cũng phải học tới cấp hai rồi.Ngược lại là lão Tam rất thích đọc sách, nhưng đầu óc thua anh cả, không thi đậu cấp hai.Còn chính ông ta, vừa nhìn thấy sách đã buồn ngủ rồi, vốn dĩ chẳng phải dạng ham học gì.Triệu Tiểu Quyên nghe thế, chút hy vọng trong lòng tan biến hết, bà ta cũng không học giỏi.Đôi vợ chồng yên tĩnh lại.

Sát vách là Tôn Lệ Hà đang bực bội đi tới đi lui trong phòng: “Em không tin là con nhóc đó học xong sách lớp một rồi.

Nhất định là hai đứa nó cấu kết với nhau để lừa chúng ta.”Giang Trường Đào tối sầm mặt mày mắng bà ta: “Đừng có đi qua đi lại nữa, hoa hết cả mắt.”Chỉ cần nghĩ tới việc sau này chuyện gì cũng bị anh cả chèn ép, trong lòng ông ta đã khó chịu..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 43: 43: Chỉ Số Thông Minh Của Cô Đứng Hạng Chót


Cả đời này cái gì ông ta cũng kém hơn anh cả mình, dù là làm cha mẹ vui, hay trí thông minh, ngoại hình, bây giờ đến con ông ta cũng thua cả con gái anh cả nữa!Ông bà nội đối xử với ông ta không công bằng!Tại sao lại đưa hết thứ tốt cho một mình anh cả vậy chứ?!Tự dưng ông ta nổi giận làm Tôn Lệ Hà giật nảy mình, vội vàng an ủi: “Rồi rồi, em không đi qua đi lại nữa.

Anh đừng nóng giận, cũng đừng sốt ruột.

Sách lớp hai, lớp ba khó học hơn lớp một nhiều.”Tới khi học không hết thì chỉ biết khóc mà thôi!Mà người được chứ ý nhất giờ khắc này là Giang Miên Miên lại đang nói chuyện phiếm với hệ thống trong đầu: “Hệ thống, tôi cảm thấy kiếp này trí nhớ của mình hình như tăng lên không ít so với kiếp trước, chỉ đọc vài lần là thuộc rồi.”Mặc dù kiến thức lớp một đơn giản thật, nhưng cô chưa học mấy bài văn đó, cũng phải học thuộc từ đầu.Hệ thống: “Đúng vậy, cảm giác của ký chủ không sai.

Là vì chỉ số thông minh của cha cô đều khá cao nên kiếp này trí thông minh của cô cũng cao hơn kiếp trước.”Giang Miên Miên mới tò mò hỏi: “Vậy chỉ số thông minh của cha mẹ tôi cao bao nhiêu?”Hệ thống: “Sau khi bắt đầu con đường học bá thì có thể kiểm tra chỉ số thông minh, cũng có thể thu thập điểm trí lực.”Giang Miên Miên không đồng ý ngay lập tức mà khôn lỏi hỏi một câu: “Thế sau khi bắt đầu con đường học bá, tôi sẽ có lợi ích gì?”Hệ thống biết cô không dễ lừa, cho nên ném mồi nhử ra: “Sau khi bắt đầu con đường học bá, hệ thống sẽ cung cấp tư liệu học tập vô hạn cho cô.


Mỗi lần ký chủ học xong một quyển sách, đạt 60 điểm thì được nhận 1 điểm trí lực, 80 điểm nhận 2 điểm trí lực, 90 điểm nhận 3 điểm trí lực, còn 100 điểm thì được 5 điểm trí lực.

Ký chủ có thể dùng điểm trí lực để nâng cao chỉ số thông minh, đồng thời có thể mở khóa máy dò.

Máy dò có kỹ thuật cao hơn máy ảnh nhiệt, phạm vi dò cũng rộng và sâu hơn, dù là sinh vật trốn dưới đáy sâu năm mươi mét cũng có thể tìm thấy được.”Thấy mắt cô lộ ra nét rung động, hệ thống cố ý dừng lại một chút, sau đó mới bổ sung: “Nếu giờ ký chủ không bắt đầu thật thì chờ sau khi khai giảng hệ thống cũng sẽ tự động tăng cấp từ hình thức mầm non lên hình thức học sinh giỏi.


Mà bắt đầu sớm thì có thể nhận miễn phí điểm năng lượng đó.”Giang Miên Miên nghe thấy sẽ được nhận điểm năng lượng miễn phí, hai mắt tỏa sáng như sao: “Được, vậy giờ bắt đầu đi!”Câu cô nói vừa dứt, hệ thống để chuyển đổi hình thức: “Thành công bắt đầu hình thức học bá.”Theo âm thanh của hệ thống, trong đầu Giang Miên Miên xuất hiện một giao diện…Trí nhớ (200): 119Năng lực quan sát (200): 104Lực chú ý (200): 98Tư duy (200): 100Sức tưởng tượng (200): 102Chỉ số trí lực bình quân: 104.6 (trí lực thông thường 90-110)“Năm khả năng này tập hợp lại thành trí lực.

Sau khi ký chủ đạt được điểm trí lực, có thể lựa chọn một khả năng để nâng cấp, khả năng tương ứng của ký chủ sẽ tăng lên.

Chờ tới lúc tất cả khả năng đều chạm ngưỡng 200, ký chủ sẽ thành thiên tài học giỏi danh xứng với thực!”Giang Miên Miên: “?? Cái gì? Ngươi nói chỉ số thông minh kiếp này của ta còn cao hơn kiếp trước?!”Vậy chỉ số thông minh kiếp trước của cô thấp cỡ nào chứ!!Hệ thống: “Đúng vậy, hệ thống chưa bao giờ kiểm tra đo lường sai.”Giang Miên Miên: “Vậy chỉ số thông minh của cha mẹ ta là bao nhiêu?”“Chỉ số trí lực bình quân của cha cô là 119, thuộc phạm vi trí lực tương đối cao, thiếu chút nữa là thành trí tuệ ưu việt.

Còn mẹ cô là 115.

Nếu khi còn nhỏ họ được học hành mấy năm thì còn cao hơn bây giờ.”Giang Miên Miên trợn tròn mắt: “Cho nên một nhà ba người, chỉ số thông minh của ta đứng hạng chót?”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 44: 44: Có Thưởng Thì Có Phạt


“Đúng vậy.”Hệ thống trả lời một câu khẳng định, lại sợ cô bị đả kích nên an ủi: “Nhưng mà ký chủ đừng buồn, có hệ thống ở đây, ký chủ sẽ trở thành thiên tài học giỏi với chỉ số thông minh là 200 sớm thôi!”Giang Miên Miên lại không hề quan tâm xua xua tay: “Ta buồn cái gì? Không phải ngươi nói rồi à, chỉ số thông minh kiếp này của ta cao hơn kiếp trước đó.”Chỉ số thông minh 104.6, bây giờ cô có thể tung hoành giang hồ trong phạm vi người bình thường rồi.

Mà trí nhớ 119 đã là hơn người thường rồi đó!Học sinh yếu kém bẩm sinh lười biếng luôn dễ thỏa mãn như vậy.Hệ thống: Vẫn thiếu nghị lực như ngày nào!“Ký chủ, phía góc trái có 10 điểm trí lực được tặng, cô có thể tự mình thêm vào khả năng mình muốn.”Giang Miên Miên không thèm nghĩ ngợi mà nói luôn: “Thêm vào trí nhớ hết đi.”Cô nghĩ rất đơn giản, chỉ cần có trí nhớ tốt thì sẽ học thuộc nhanh, làm bài nhanh.Hệ thống thấy vậy cũng không ý kiến gì, chỉ là sau lưng thầm cười cô quá ngây thơ.Trí nhớ thì có tác dụng với kiến thức lớp một, hai, ba đó, nhưng từ lớp ba trở lên, đa số câu hỏi sẽ thuộc về hướng tư duy nhiều hơn.“Ký chủ, bây giờ cô có thể làm đề thi lớp một.”Giang Miên Miên không muốn di chuyển, nhưng vừa học xong là lúc nhớ kỹ nhất, đành phải làm.Cô dễ dàng nhận được gấp đôi tỉ lệ phần trăm, lại có thêm 10 điểm trí lực nữa, đều thêm hết vào mục trí nhớ.


Mắt nhìn lên giao diện…Trí nhớ (200): 139Năng lực quan sát (200): 104Lực chú ý (200): 98Tư duy (200): 100Sức tưởng tượng (200): 102Chỉ số trí lực bình quân: 108.6 (trí lực thông thường 90-110)Nhìn vào con số 139 cực bắt mắt, Giang Miên Miên thỏa mãn gật nhẹ đầu, nhắm mắt chuẩn bị đi ngủ.Hệ thống lại nói: “Ký chủ, sau khi bắt đầu hình thức học bá thì sẽ không giống lúc còn hình thức mầm non.

Sau này mỗi ngày ký chủ phải học trong không gian hệ thống ít nhất một tiếng, nếu không sẽ trừ một điểm trí lực.”“Con mẹ nó! Sao ngươi không nói sớm?” Giang Miên Miên trợn to mắt.Cô vất vả cả tuần mới kiếm được 10 điểm trí lực, đổi qua thì cũng mới 2 điểm giá trị tinh thần thôi đấy!Nếu nói sớm thì chắc chắn ngươi phải dụ dỗ tới tận khai giảng!Trong lòng hệ thống đang thầm phỉ nhổ, nhưng ngoài miệng thì nghiêm túc :”Ký chủ, có thưởng thì phải có phạt, đây chính là quy tắc sinh tồn của xã hội con người các cô mà.”Hệ thống lòng dạ hiểm độc!Giang Miên Miên thầm nghiến răng nghiến lợi: “Coi như mi giỏi!”Cô rất muốn khí thế đi ngủ luôn, nhưng lại xót chỉ số thông minh vốn chẳng nhiều của mình, đành phải vào không gian hệ thống học tập.Nhưng hệ thống lại không nói cô biết, dòng chảy thời gian trong không gian khác bên ngoài, sẽ chậm hơn gấp ba lần.Có nghĩa là, Giang Miên Miên tưởng mỗi ngày mình chỉ cần học một tiếng, trên thực tế lại là ba tiếng đồng hồ.Đó là vì thể xác, tinh thần của con người và sinh vật là gốc cacbon, quá mỏng manh.


Chậm gấp ba lần đã là giới hạn chịu đựng của con người rồi, nếu không thời gian trong không gian sẽ còn chậm hơn.Nếu ký chủ ghét học hành này biết được chắc chắn sẽ điên mất, vẫn nên giấu đi.Thế là Giang Miên Miên học trong môi trường khép kín, dần dần trôi qua một tháng.“Phù…”Giang Miên Miên uống một ngụm nước trà, viết chữ cuối cùng trong bài thơ cổ vào trong khung chữ hình vuông, đưa về phía trước.“Chị Ái Bảo, em viết xong rồi.”Đại Nha, Nhị Nha ngẩng đầu, ngưỡng mộ nhìn cô: “Tam Nha giỏi thật đấy.

Bọn chị còn chưa học xong sách lớp một mà em đã đọc xong, viết xong sách lớp ba rồi!”Giang Miên Miên cười hì hì, cảm giác khi làm học bá cũng không tệ!.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 45: Chương 45


Lâm Ái Bảo nhận lấy vở chép mà không hề ngạc nhiên chút nào.

Mấy tuần nay, Giang Miên Miên đã đổi mới nhận thức về thiên tài của cô ấy.Trong cuốn vở, chữ viết tinh tế thanh thoát hơn những đứa trẻ đồng trang lứa khác rất nhiều.Cô ấy tỉ mỉ kiểm tra ba lần, sau đó mới thở phào một hơi, lớn tiếng tuyên bố: “Miên Miên, em chép xong rồi.

Vậy là em đã học xong toàn bộ sách lớp ba!”Đang giờ nghỉ trưa, người nhà họ Giang đều đang ở đây.


Nghe thấy tin này, đoàn người chen nhau vào phòng.Giang Trường Hải cười tươi như hoa, bế Giang Miên Miên lên vui vẻ hớn hở: “Biết ngay con gái tôi thông minh lanh lợi, nói được làm được mà!”Tô Uyển Ngọc cũng không nhịn được hôn cô một cái, con gái bà giỏi thật!Người nhà lão Nhị, lão Tam trợn mắt há mồm.Gương mặt mo của Trương Quế Hoa cũng tươi tắn thành đóa hoa cúc: “Đúng đúng, Tam Nha chắc chắn sẽ đậu vào trường, còn có thể nhận được học bổng nữa!”Giọng nói Giang Đại Sơn bình tĩnh, không thấy có vẻ vui mừng hơn ngày thường là mấy, “Ái Bảo, Tam Nha thật sự học xong rồi à?”Lâm Ái Bảo nghiêm túc gật đầu, trong lòng tràn đầy tự hào, “Miên Miên đã học xong, nắm vững toàn bộ kiến thức lớp ba rồi ạ.

Chắc chắn sẽ thi đậu kỳ thi, mọi người yên tâm!”Cô ấy vừa kiêu ngạo vừa vui vẻ, không ngờ mình thật sự có thể dạy hết cho Miên Miên.

Vậy có phải nghĩa là cô ấy có năng lực dạy dỗ, có khi sau này còn làm giáo viên không!Tôn Lệ Hà gào thét ầm ĩ, “Không thể nào! Chí Văn, Chí Võ nhà chúng ta phải học nhiều năm như vậy, sao con nhóc này chưa tới hai tháng đã học xong được!”Giang Trường Hải cực kỳ tự hào, không chút do dự phản bác câu đó, “Vậy càng có nghĩa là Miên Miên nhà tôi học nhanh hiểu nhiều!”Lâm Ái Bảo cũng vỗ ngực làm chứng, “Cháu chắc chắc sẽ không nói dối.

Miên Miên đã học xong rồi, là thiên tài nhỏ tuổi đó.


Mọi người không tin thì xem mấy quyển sách bài tập này đi!”Người nhà họ Giang có được mấy người biết chứ đâu.

Tôn Lệ Hà nhất quyết không chịu tin, phun nước miếng phù phù, “Thím cứ không tin đấy.

Chắc chắn là nhà anh cả cho cháu chỗ tốt gì nên cháu mới nói vậy.

Người ta phải học mất ba năm, làm gì có chuyện con nhóc này học hai tháng là xong!”“Sao thím cứ phải không tin thế!” Giang Trường Hải không vui.Con gái nhà ông là bảo bối, người khác không được nói xấu dù chỉ một câu!“Tôi khinh! Chắc chắn là con gái nhà họ Lâm nói dối!” Tôn lệ Hà trừng mắt nhìn chồng mình tới một cái đánh rắm cũng không dám đánh, trong lòng ông ta đang có tính toán gì đó.Nếu Tam Nha học xong thật rồi, vậy địa vị của Chí Văn, Chí Võ nhà ông ta lại thấp hơn!Con nhóc khốn chỉ biết phá ngang, con trai ông ta mới là người nối dõi tông đường!Lâm Ái Bảo bị nói như vậy, mặt mày khó coi: “Trước giờ cháu chưa từng nói d! Giấy trắng mực đen đã viết rõ, dù thím ba có mù chữ thì cũng không thể phủ nhận việc Miên Miên là một thiên tài!”Trương Quế Ha tối sầm mặt mày, đương nhiên không vui: “Thằng ba, con quản vợ mình đi, chỉ khoe cái xấu của nhà mình ra!”Giang Trường Đào liền quát lớn một câu với Tôn Lệ Hà: “Im đi!”Tôn Lệ Hà giận mà không dám nói, đành kiềm chế cơn giận kéo Chí Văn, Chí Võ về phòng mình.Thấy trời đã không còn sớm, Lâm Ái Bảo dặn dò Giang Miên Miên vài câu về chuyện kỳ thi rồi đi về.Tâm trạng của Giang Đại Sơn khá tốt, ông ta ngậm tẩu thuốc trong miệng, đi lấy thêm thuốc lá.“Tam Nha thật sự rất cố gắng, làm nhà họ Giang ta nở mày nở mặt!” Trương Quế Hoa nghĩ tới việc sắp tới túi tiền mình sẽ nhiều thêm mấy chục tệ, nhìn thấy con nhóc này, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều!.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 46: 46: Đều Là Cuộc Sống Ép Buộc Mà Thôi


Giang Miên Miên nghe vậy sững sốt một chút.

Có thể để cho bà nội trọng nam khinh nữ này của mình khen một câu, đúng thật là khó khăn!Hệ thống: "Cho nên nói làm học bá là thật tốt, kí chủ phải tiếp tục cố gắng nha, sau này được hạng nhất toàn huyện thậm chí là cả nước cũng không là vấn đề!"Giang Miên Miên không bị loại tương lai tốt đẹp này cám dỗ, nếu như có thể ăn chơi sung sướng thì ai lại muốn chịu khổ đâu chứ.

Đều là cuộc sống ép buộc mà thôi.

Giang Trường Hải hùng hồn đưa tay ra nói với bà cụ, "Mẹ, mẹ đưa con thêm một đồng nữa, một đồng kia không đủ mua cục tẩy và bút chì, ít nhất phải hai đồng mới đủ!"Gì, hai đồng! ?Vậy gà mẹ phải là bao nhiêu trứng gà đây?Trương Quế Hoa tức giận, nét mặt già nua vặn vẹo, liếc con trai một cái, đưa tay đánh một cái, "Mày đừng hòng mơ tưởng, mẹ thấy nhà thằng ba cũng không tiêu nhiều tiền như vậy, một xu cũng không có!"Giang Trường Hải nhảy trốn, cười đùa cợt nhã: "Chí Văn Chí Võ nhà thằng ba nào có thông minh bằng Miên Miên nhà con, học giỏi viết nhiều lắm, phải dùng thứ tốt, còn phải mua đồ văn phòng phẩm.


"Bà cụ cắn chặc hàm răng, nói cũng có lý, nhưng nghĩ tới vì con nhóc nuôi hao cơm mà tốn tiền như vậy liền nhức nhối trong lòng, cũng không chịu nhè ra.

Giang Miên Miên chọt chọt lòng bàn tay, len lén nhìn cha mình.

Giang Trường Hải cho con gái nhà mình ánh mắt "Yên tâm, tuyệt đối không thành vấn đề ", lại bắt đầu biểu diễn tài ăn nói của ông: "Mẹ, đừng tiếc rẻ chút tiền đầu tư cho đứa nhỏ, mẹ suy nghĩ đến học bổng mà Ái Bảo nói một chút xem!"Bên này Trương Quế Hoa còn do dự, Giang Đại Sơn liền vỗ bàn một cái, dùng cái gạt tàn gõ bàn một cái nói, "Chỉ cần Miên Miên có thể thi đậu lớp bốn, tiền sẽ cho các con, yên tâm đi!"Trong lòng Giang Miên Miên có thể coi như là vui mừng.

Hai tiền không chỉ đủ mua bộ văn phòng phẩm mới mà còn có thể ăn được ít thứ ngon!"Cha, cha cứ yên tâm đi.

" Giang Trường Hải vừa nháy nháy mắt với bà cụ, cười đùa hí hửng trêu ghẹo, "Mẹ, mẹ cứ chuẩn bị hai đồng tiền đi, đến lúc đó Miên Miên nhận được học bổng rồi thì cứ chờ mà hưởng phúc!"Trêu chọc cho bà cụ vừa bực mình vừa buồn cười.

Đại Nha Nhị Nha dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Giang Miên Miên, nhỏ giọng, "Tam Nha nhất định có thể thi qua, là sau này đi học có thể ăn đồ ngon, thật tốt!""Chúng ta cũng không có cái số đó, đừng suy nghĩ!"Nghe được bọn họ nói, Giang Miên Miên vừa tự hào vừa chua xót trong lòng.

Ở niên đại này làm con gái là quá khó khăn!Sau khi mang những người khác đi rồi, Tô Uyển Ngọc nằm ở trên giường thở phào một cái, "Con gái em thật không chịu thua kém, sau này nhất định có thể lên cấp ba vào xưởng, đến lúc đó chúng ta liền hưởng phúc lạc.

"Giang Trường Hải vỗ ngực một cái, còn tự tin hơn cả Giang Miên Miên, "Yên tâm đi, con gái chúng ta khẳng định là sẽ vậy! Ái Bảo đã thừa nhận mà!""Vậy hai chúng ta cứ chờ con gái thành công đi.


"Giang Miên Miên đầu đầy vạch đen, một trận tuyệt vọng: Tại sao người khác đều là ăn bám người lớn, mà mình là bị người lớn ăn bám! ?Hệ thống nhưng một chút cũng thân thiết nhắc nhở nàng: "Kí chủ, bây giờ cô có thể làm bài kiểm tra lớp ba.

""Tới đi.

" Giang Miên Miên phồng quai hàm, tiến vào không gian hệ thống bắt đầu làm đề.

Số học vẫn là 100 điểm, nhưng ngữ văn bởi vì làm bài văn nên bị trừ 2 điểm.

Giang Miên Miên kháng nghị: "Dựa vào đầu mà trừ bài văn của ta hai điểm? !"Cô tự cảm thấy mình viết tương đối khá, còn dùng không ít thành ngữ và từ ngữ hoa mỹ.


"Kí chủ, bài văn của cô tuy rằng dùng từ ngữ hoa mỹ nhưng độ sâu không đủ, cô nhìn xem bài văn của học sinh lớp ba viết này.

" Hệ thống không hoảng hốt không vội vàng tìm ra mấy bài văn ưu tú.

Giang Miên Miên nhìn một cái liền bối rối: "Đây thật là học sinh lớp ba viết sao?"Viết đúng là tốt hơn cô nhiều, bất luận là phương diện nào.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 47: 47: Đã Nói Đi Học Mà


Hệ thống: "Dĩ nhiên, mỗi một gia đoạn tuổi tác đều có nhân tài ưu tú, hơn nữa chỉ số thông minh cao hơn cô hiện tại không phải số ít, kí chủ cô cứ tăng cường trí nhớ là không đủ, bài văn cần sức tưởng tượng.

Thiên tài chân chính đều là phát triển cân bằng mọi mặt.

".

Giang Miên Miên hạ giọng: "Ta chỉ là một tiên tài giả, so sánh với thiên tài chân chính căn bản không công bằng.

"Rõ ràng cô đã cố gắng như vậy rồi, hơn nữa còn có công nghệ cao che mắt.

Thấy vẻ mặt cô tràn đầy tang thương, hệ thống lại mau chóng bơm hơi: "Nhưng mà có bổn hệ thống ở đây, kí chủ không bao lâu sẽ trở thành một thiên tài chân chính!"Giang Miên Miên đem 9 điểm trí lực có được thêm vào chỉ số tư duy, lớp hai lấy được 10 điểm trí lực trừ thêm năng lực quan sát 2 điểm ra, còn lại đều cho trí nhớ.

Trí nhớ (200): 147Năng lực quan sát (200): 104Lực chú ý (200): 100Suy nghĩ (200): 109Sức tưởng tượng (200): 102Chỉ số trí lực bình quân: 112.

4 ( trí lực thông thường 110-120)Thấy mình bây giờ đã thuộc về trí lực khá cao rồi, trong lòng Giang Miên Miên vì bị nhục mới dễ chịu hơn không ít.


*Một tuần lễ sau, ngày tựu trường báo danh, Giang Trường Hải cõng con gái, cầm một đồng tiền học phí ra cửa.

Người thấy được liền hỏi: "Giang lão đại, thật đúng là mang con gái nhà cậu đi học à!""Đưa con gái tôi thi đi, không có nghe Ái Bảo người ta nói sao? Con gái nhà tôi chính là thiên tài đó!" Giang Trường Hải cười tươi rói, mặc dù cõng Giang Miên Miên, bước chân cũng vô cùng nhanh nhẹn, còn Chí Văn Chí Võ đi theo bên người.

Có người hâm mộ nói: "Đến lúc đó Tam Nha nhà cậu ăn lương thực hàng hóa, cũng đừng quên bà con chúng tôi nha!"Cũng có người không ưa nói: "Cũng chưa chắc đâu, chỉ có một số đứa con nít trong thành phố mới thi đậu cấp ba thôi.

"Một trận bàn luận sôi nổi.

Giang Miên Miên vùi mặt vào trong lưng cha mình, ở trên tấm lưng vừa kiên cố lại có thể tin tưởng cà một cái, nhỏ giọng thúc giục: "Cha, đi nhanh đi.

"Thức dậy sớm, gió thổi hiu hiu, trên đường đất cũng không người.

Hai đứa con trai từ dưới đất lượm cây gậy gỗ, quơ múa trong không khí, hì hì ha ha.

Chí Võ đeo bọc sách màu vàng đất, nghiêng đầu nhìn về phía Giang Trường Hải, "Bác cả, Tam Nha thật sự có thể thi đậu sao? Đề lần nào cũng khó, cháu từng ăn trứng vịt nữa đó!""Nhất định có thể thi đậu, Ái Bảo đã nói rồi, Miên Miên rất thông minh!" Giang Trường Hải tràn đầy lòng tin.


Đi một hồi, Chí Văn nhìn thấy một đám vịt lội trong sông, ánh mắt cũng sáng choang, chọt chọt Chí Võ, "Chúng ta đếm vịt đi!"Chí Võ do dự nhìn Giang Trường Hải một cái, mặc dù chỉ do dự ba bốn giây, "Đi đi! Bác cả, bác đưa Tam Nha đi thi trước đi, chúng cháu đi sau!"Thấy bác cả không ngăn cản, hai người trong nháy mắt chạy không thấy tăm hơi.

Giang Miên Miên: ! Đã nói đi học mà!Giang Trường Hải người cao chân dài, chỉ dùng chừng bốn mươi phút đã đến trường tiểu học công xã.

Trước cửa trường học buộc một con chó già màu vàng, vừa nhìn thấy Giang Trường Hải liền sủa điên cuồng không ngừng.

Ông Trịnh giữ cửa cười ha ha: "Mắt chó biết người quen, Giang lão đại cậu tới trường học làm gì, không được phép gây chuyện.

"Giang Trường Hải cũng không tức giận, để Giang Miên Miên xuống, đắc ý cực kỳ: "Mang con gái tôi tới báo danh.

""Chào bác.

" Giang Miên Miên miệng ngọt lễ phép kêu người, một đôi tròng mắt trắng đen rõ ràng thanh minh thấu triệt, nhìn liền linh khí mười phần.

Ông Trịnh đáp một tiếng, sau đó giơ ngón tay chỉ: "Vậy cậu đến phòng làm việc tìm giáo viên đi, chính là nhà nhỏ nhất đó.

"Cái gọi là tiểu học công xã thật ra thì chính là mấy gian phòng trệt và một khối đất lớn tạo thành.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 48: 48: Bình Thường


Giang Trường Hải liền đi tới bịch bịch gõ lên cửa, thanh âm lớn giống như đập, con chó già ở cổng trường sủa lớn tiếng hơn.

Giang Miên Miên: "! Cha, cha gõ nhẹ một chút.

""Chờ một chút.

" Người đàn ông khắp người tỏa ra phong độ của người trí thức đi ra mở cửa, chính là thầy Lưu Văn, "Chào anh, xin hỏi anh có chuyện gì không?"Giang Trường Hải thả con gái từ trên lưng xuống, "Thầy, tôi mang con gái tới ghi danh, muốn lên lớp bốn!"Lưu Văn đeo mắt kiếng lên nhìn một cái, cô bé non nớt béo tròn, rất đáng yêu, không giống những đứa nhỏ gầy đét ở nông thôn.

Cô nhận ra được ánh mắt quan sát, ngẩng mặt lên, bình tĩnh nhìn thầy ấy.

Lưu Văn ngẩn ra, cau mày: "Lúc này mới mấy tuổi đã thi lên lớp bốn thế?"Giang Miên Miên ưỡn ngực: "Tám tuổi!"Giang Trường Hải liền vội vàng giải thích: "Con gái ở nhà đi theo Ái Bảo nhà thôn trưởng làm bài thi lớp ba, hai tháng đã học xong toàn bộ.

"Lưu Văn nghe vậy mới có chút tin tưởng bọn họ không phải đang quấy rối, bởi vì Lâm Ái Bảo cũng là từ trường học công xã đi ra, là một học sinh giỏi ưu tú.


Vì vậy từ trong một chồng văn kiện thật dày phía sau rút ra hai tờ bài thi, "Vậy viết đi, thời hạn hai giờ!""Được.

" Giang Miên Miên động tác dứt khoát bắt đầu làm bài thi.

Qua mười mấy phút, cô liền đặt bút xuống: "Thầy, em viết xong rồi.

"Lưu Văn liền ngây ngẩn: "Đã viết xong rồi?"Sẽ không làm bừa đó chứ?Giang Trường Hải lại mặt đầy tự hào nói: "Thầy Lưu, thầy mau nhìn xem, con gái tôi cũng không phải là đứa ngu dốt, con bé còn biết đọc rất nhiều bài thơ đó.

"Lưu Văn: "! Tốt.

"Lưu Văn đỡ mắt kiếng tỉ mỉ nhìn sang, dần dần khiếp sợ, lại lật bài thi một cái: "Tôi cầm nhầm, tờ này là bài thi toán học lớp bốn.

"Giang Trường Hải sững sốt một chút: "Vậy con gái tôi thi thế nào?"Mà ánh mắt của Lưu Văn nhìn Giang Miên Miên nhất thời trở nên nóng như lửa, hớn hở ra mặt nói: "Hoàn toàn đúng!"Giang Trường Hải lập tức ôm lấy Giang Miên Miên, tung lên không trung: "Cha cũng biết con thông minh, là một nhân tài học tập, không chịu thua kém, thật sự không chịu thua kém!"Lưu Văn cũng lộ vẻ tươi cười nói: "Tôi mang các người đi gặp hiệu trưởng.

"Học sinh thiên tài như vậy, phải để hiệu trưởng cũng gặp một chút.


Vì vậy cầm hai tờ bài thi dẫn hai người vào một căn phòng lớn hơn phòng trệt, nói chuyện này cho hiệu trưởng.

Sau khi lật xem một lần, hiệu trưởng già luôn luôn trầm ổn cũng không nhịn được kinh ngạc vui mừng hỏi: "Cô nhóc, trò thật sự là học hai tháng xong đến làm bài thi lớp ba sao?"Giang Miên Miên gật đầu, "Đúng vậy.

"Ánh mắt của hiệu trưởng trong nháy mắt thay đổi, nói liên tục ba chữ tốt.

Trong lòng một trận ngạc nhiên mừng rỡ, phải biết trong thôn bọn họ bao lâu rồi không có sinh viên, ngay cả học sinh cấp ba cũng có thể đếm trên đầu ngón tay, cô nhóc này thật đúng là có khả năng là một nhân tài đó!Ông ấy lấy ra một tờ đơn ghi danh, "Mau điền vào đi, trong trường học chúng ta có chỉ tiêu, học sinh ưu tú giống như trò cũng không cần học phí nữa, chỉ cần mỗi lần kỳ thi cuối kỳ có thể giữ top ba trong lớp là được.

"Vừa nghe không trả học phí, ánh mắt của cha con nhà họ Giang trong nháy mắt liền sáng lên: Còn có loại chuyện tốt này sao? !Sau đó chính là: Lại hời được một đồng, quá tốt!"Hiệu trưởng ngài yên tâm, em nhất định sẽ giữ được top ba của lớp.

" Giang Miên Miên nghiêm túc bảo đảm.

Hiệu trưởng nghe vậy rất là vui vẻ yên tâm, lại nói: "Nếu trò đã làm qua bài thi lớp bốn rồi, hay là trực tiếp lên lớp năm nhé?""Hiệu trưởng, em còn nhỏ lắm.

" Sắc mặt Giang Miên Miên đau khổ, lắc đầu giống như trống tỏi.

Cô chỉ muốn làm một học bá giả bình thường, nhảy bốn lớp gì đó cũng quá mệt mỏi!.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 49: 49: Cảm Giác Này Thật Tốt


Giang Trường Hải cũng nói: "Vẫn là lên lớp bốn thôi, Miên Miên còn nhỏ, chúng ta cũng không thể kéo mạ giúp nó lớn được.

"Ông cũng không muốn con gái quá cực khổ, dù sao lớp bốn cũng có thể nhận được tiền thưởng.

"Cha, là nhổ mạ.

""Đúng đúng, con gái cha chính là thông minh, còn biết nhiều thành ngữ như vậy.

"Hiệu trưởng suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy ông nói có lý: "Được, vậy thì lớp bốn, vững vàng chút cũng tốt.

"Lưu Văn sắp cô vào lớp học của Chí Võ, "Em hãy học cùng anh Chí Võ của em, đến lúc đó có lẽ phải giúp trò ấy nhiều một chút, anh em mỗi lần đều là đứng từ dưới đếm lên.


"Thầy ấy tự mình đưa Giang Miên Miên đến lớp học, phát thêm mấy quyển sách mới tinh, lại sắp xếp cô ngồi vị trí gần trước nhất.

"Giang Miên Miên tạm thời ngồi ở đây đi, em tuổi còn nhỏ, vóc dáng thấp, ngồi phía sau không thấy được bảng đen.

"Nhìn bục giảng gần trong gang tấc, Giang Miên Miên mặt đầy vạch đen.

Làm học tra(1) cả đời, lần đầu tiên ngồi vào vị trí này, tâm tình còn có chút vi diệu! (1)Học tra: dù đã note nhiều lần nhưng sợ mọi người quên nên phải nhắc lại, học tra ý chỉ mấy học sinh yếu kém, không lo học; còn học bá là chỉ học sinh giỏi nha.

Cô nhóc mặc quần áo vải bông nhàu cũ, ngẩng đầu lên, ánh mắt lấp lánh nhìn bục giảng.

Bộ dạng cực kỳ giống cục bột nhỏ.

Giang Trường Hải đứng ở ngoài cửa sổ, lộ ra nụ cười ngốc nghếch, con gái của ông là đáng yêu thông minh nhất!Giang Miên Miên nhận ra được ánh mắt của cha già, quay đầu lại, quăng qua một nụ cười thật to, cũng nói bằng khẩu hình: "Cha, mua cho con bánh bao lớn.

"Giang Trường Hải gật đầu cười, con mèo nhỏ tham ăn này.

Đến giờ học, tiếng chuông vang lên, ông mới lưu luyến rời đi.

Đến cửa trường học, liền gặp phải Chí Văn Chí Võ mang mặt mèo đi vào.

Giang Trường Hải liền cười mắng một câu, "Hai thằng nhóc con, để cho mẹ mấy đứa biết mấy đứa đến muộn thì coi chừng đánh chết mấy đứa!"Chí Văn Chí Võ mặc dù sợ bác cả nhưng cũng tin tưởng ông sẽ không mật báo, làm một mặt quỷ, trong khoảnh khắc tiếng chuông vào lớp kết thúc, chia ra chui vào phòng học.


Động tác thuần thục, hiển nhiên không phải lần thứ nhất.

Giang Trường Hải im lặng thầm nghĩ, không trách hai thằng nhóc cho tới bây giờ không đề cập tới chuyện học tập, bởi vì tâm hồn vốn không đặt ở nơi đây.

Đến phòng học, Chí Võ đón phải ánh mắt không vui của Lưu Văn, từ cửa chạy chậm đến hàng cuối cùng, nhưng dùng khóe mắt liếc thấy Giang Miên Miên, nhất thời sững sờ tại chỗ.

Tam Nha thật sự lên được lớp bốn!Lúc này Lưu Văn gõ gõ tấm bảng đen, mặt đầy nghiêm túc nói: "Hôm nay, trong lớp chúng ta có một bạn học mới tới, mọi người vỗ tay hoan nghênh!"Ở một đám khỉ đen nhiệt tình vỗ tay, dưới ánh mắt khích lệ của Lưu Văn, Giang Miên Miên đứng lên cất giọng non nớt nói: "Chào mọi người, tớ tên Giang Miên Miên.

"Tự nhiên hào phóng, không có chút sợ hãi và khiếp đảm khi đột nhiên đi tới nơi xa lạ chút nào.

Lưu Văn yên lặng gật đầu, không tệ.

Các bạn học bàn luận sôi nổi: "Cậu ấy nhỏ như vậy cũng có thể cùng một lớp với chúng ta, khẳng định rất lợi hại nhỉ.


""Các cậu xem, dáng dấp cậu ấy thật là đáng yêu, trắng giống như là trứng gà vậy.

""Nhưng mà nhìn thật là nhỏ nha, có phải đi nhầm lớp hay không.

"Lưu Văn vỗ bàn một cái: "Đây là học sinh mới của lớp chúng ta, mới tám tuổi, cũng đã thi được hai điểm 100 của bài thi lớp ba rồi, các trò phải học tập bạn Giang Miên Miên cho thật tốt, biết không?"Một đám con nít nhất thời liền nổ tung: "Oa! Thi được điểm tối đa luôn cơ à!"Giang Chí Võ hàng cuối cùng gật gù đắc ý, nói: "Đây là em gái tớ, lợi hại!"Nghe vậy, một đám đầu củ cà rốt hâm mộ nhìn Giang Chí Võ.

Bọn họ cũng rất muốn có em gái thông minh đáng yêu như vậy!Bị một đám trẻ nít dùng ánh mắt sùng bái kính ngưỡng nhìn, Giang Miên Miên nháy nháy mắt, cảm thấy có chút không quá chân thật.

Nhưng mà cảm giác này thật tốt, haha.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 50: 50: Cũng Không Uổng Phí


Mới vừa tan lớp, Giang Chí Võ liền không kịp chờ đợi chạy đến dãy thứ nhất, "Tam Nha, em thật là lợi hại, lại thi được điểm tối đa!"Giang Miên Miên nghiêm túc nói: "Anh, anh ở trường học phải gọi em là Miên Miên, không thể gọi là Tam Nha.

""Được !" Giang Chí Võ đáp ứng rất sảng khoái.

Bên kia, Giang Trường Hải một đường đi bộ ngâm nga một khúc ca, đến trong ruộng, đã sớm bỏ lỡ thời gian đi làm rồi.

Lần này, nhân viên chấm điểm không tìm ông gây phiền toái, ngược lại là mặt đầy tò mò hỏi: "Lão đại, đưa Tam Nha nhà anh đi trường học? Thế nào rồi!"Những người khác cũng đều vễnh tai lên, chờ ông trả lời.

Giang Trường Hải nhất thời ưỡn thẳng người, mặt đầy tự hào nói: "Miên Miên nhà tôi đã thông qua cuộc thi, bây giờ đã ngồi ở trong phòng học lớp bốn rồi!"Trương Quế Hoa hớn hở ra mặt, lập tức từ bờ ruộng vọt lên, bắt tay của con trai, "Thằng cả, con nói là sự thật? !"Giang Trường Hải vung tay lên: "Con lừa gạt mọi người làm gì? Hiệu trưởng trường học người ta còn nói để cho Miên Miên trực tiếp lên lớp năm cơ mà!"Còn chuyện miễn học phí kia cũng không cần nói.

Nghe vậy, tảng đá lớn cuối cùng từ trong ngực người nhà họ Giang rơi xuống.

Hạy thật, một hơi ăn hai tháng trứng gà cũng không uổng phí!Nếu như thi không thi đậu, thế nào cũng phải đánh chết con nhóc tham ăn kia!Giang Đại Sơn cũng lộ ra nụ cười thoải mái, gật đầu một cái: "Rất tốt.


"Chỉ có Tôn Lệ Hà và Giang Trường Đào thần sắc phiền muộn, tại sao có thể như vậy chứ? !Cái con nhóc lười biếng Tam Nha đó hay thật, chẳng lẽ nó thật sự là một thiên tài? !Những người khác trong thôn nghe vậy, cũng đều lộ ra vẻ hâm mộ.

Mặc dù Giang Trường Hải lười, nhưng không ngăn được sinh ra một đứa con gái thông minh như vậy.

Đời này của Giang lão đại, trước mặt dựa vào cha mẹ, phía sau dựa vào con gái, cho dù là một người nổi tiếng lười biếng mười dặm tám hương nhưng sống thật vui vẻ.

Sau này cũng không lo không nhờ cậy được ai!"Giang lão đại, sau này nếu như con gái cậu phát đạt, cũng đừng quên những hàng xóm cũ chúng tôi đó.

""Đúng vậy, chúng ta cũng đều từ nhỏ cùng nhau lớn lên nha.

"Giang Trường Hải cười ha hả: "Biết biết, chờ con gái tôi có tiền đồ rồi nói sau.

"Ông cũng không quên chuyện quan trọng nhất sau khi con gái thi đậu, chợt chìa tay ra: "Mẹ, hai đồng tiền đã nói đó, mẹ cũng đừng quên.


"Sắc mặt bà cụ chợt xám xanh, "Trở về rồi hãy nói, mau làm việc đi.

""Được thôi.

" Hôm nay Giang Trường Hải đang vui vẻ, cũng không ầm ĩ, tay chân dứt khoát bắt đầu làm việc.

*Bởi vì rất nhiều đứa nhỏ nhà cách khá xa, buổi chiều trường tiểu học công xã bốn giờ rưỡi đã cho tan học, Giang Miên Miên và Giang Chí Võ cùng đi ra phòng học.

Lưu Văn ôm sách, dặn dò: "Miên Miên, bài tập nếu như có chỗ nào không biết làm thì tìm thầy hỏi, biết không?"Giang Miên Miên nhất thời cảm giác được coi trọng, rất nhẹ nhàng đáp một tiếng.

Lưu Văn lại vỗ nhè nhẹ đầu Giang Chí Võ một cái, "Còn trò nữa, Giang Chí Võ, bài tập ngày hôm qua không nộp lên thì thôi đi, còn ở trong lớp ngủ gà ngủ gật, học tập em gái trò một chút, biết không!"Giang Chí Võ nhất thời ỉu xìu, cúi thấp đầu, "Dạ, thầy.

"Khỏi nhắc có bao nhiêu uể oải mất mác!Nhưng mà thầy cô đã đi xa rồi, cậu bé liền hào hứng kéo Giang Miên Miên, "Đi, Tam! Miên Miên, anh dẫn em đi tìm anh Chí Văn, chúng ta cùng nhau trở về!"Giang Chí Văn nghe Giang Chí Võ kể câu chuyện Giang Miên Miên làm sao thi vào lớp bốn, đầu tiên là lộ ra vẻ khiếp sợ, sau đó đảo tròng mắt một vòng nói: "Anh giúp em xách cặp sách, đến lúc đó em giúp anh chép bài tập.

"Giang Miên Miên mặt đầy vẻ không còn lời nào để nói: "Anh cả, chúng ta không học cùng một lớp mà.

"Đúng vậy!Giang Chí Văn trong nháy mắt liền ỉu xìu, sao Miên Miên không trực tiếp học lớp năm đi chứ!.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 51: C51: Đổi một tấm vải


Lúc này, Giang Trường Hải đang đứng ở cửa tán gẫu cùng ông Trịnh, "Haiz, hôm nay nóng thật."

Ông Trịnh phe phẩy cây quạt, tò mò nói: "Cậu đến đón con gái à?"

Vốn dĩ một đứa bé gái có thể thi đậu vào trường học đã ít lại càng ít rồi, chứ đừng có nói người cha còn quan tâm như vậy, tự mình tới đây đón về nhà.

Đáp lại một tiếng, Giang Trường Hải hứng gió mát của cây quạt, "Đúng đó, con gái tôi cực kỳ thông minh, anh không biết đâu, nó vừa ngoan vừa thông minh, thầy hiệu trưởng cũng rất thích nó, bài thi lớp năm đó, nó thi được tròn điểm luôn."

Ông Trịnh nghe mà trợn tròn mắt, "Con gái cậu thông minh như vậy à?"

"Con gái tôi là thiên tài!"

Lúc này, tiếng chuông tan học vang lên.

Giang Miên Miên tinh mắt, thoáng cái liền nhìn thấy cha mình, vui vẻ nhảy nhót mà khoát tay:


"Cha!"

Giang Trường Hải nhanh chóng bước tới, xoay đầu Giang Miên Miên: "Thấy không, cặp sách cha mua cho con đó, cả nước ngọt có ga nữa."

Vừa nói vừa móc ra chai nước ngọt có ga từ trong cặp sách màu xanh bộ đội, nhét vào tay cô, "Còn có đá nữa nè."

Giang Miên Miên liếm môi, mở nắp chai nước ra, giơ lên trước mặt Giang Trường Hải: "Cha, người uống trước đi."

Giang Trường Hải vui vẻ híp mắt, vẫy vẫy tay, "Cha không uống."

"Không được, cha phải uống." Giang Miên Miên bướng bỉnh đưa chai nước qua, đôi mắt lấp lánh sáng ngời, trông cực kỳ đáng yêu.

"Được, cha uống trước." Giang Trường hải cười uống một ngụm, con gái ông là chu đáo hiếu thuận nhất.

Sau đó Giang Miên Miên lập tức không khách khí nữa, ôm chai nước uống ùng ục một ngụm. Thoải mái quá!

Chí Văn Chí Võ nhìn chằm chằm muốn lòi con mắt, liếm môi thèm thuồng, bọn họ cũng muốn uống.

Giang Trường Hải đứng dậy, liếc nhìn bọn họ một lượt, giọng điệu cực kỳ lưu manh nói: "Hai đứa nhóc đừng nghĩ nữa làm gì, không có phần đâu."

Giang Chí Van le lưỡi, móc móc trong túi quần, liếc mắt nhìn Giang Chí Võ, hai người đồng thanh nói.

"Bác cả, bác và Tam Nha về nhà trước đi, tui con đi tìm bạn chơi một lát rồi về!"


Nói xong lập tức chạy vụt mất, cái bóng cũng không thấy.

Giang Trường Hải biết bình thường bà cụ rất thiên vị hai đứa nó, trong túi quần còn có tiền tiêu vặt, chắc chắn là đến tiệm tạp hoá mua đồ ăn vặt ăn.

Ông cũng không ngăn hai đứa nó, chỉ nắm tay con gái từ từ bước đi trên con đường về nhà.

"Cha, nước ga ngọt thật, cha uống thêm chút đi, phần còn lại để dành cho mẹ."

Giang Miên Miên uống xong vài ngụm thì ngừng lại, trong lòng vẫn nhớ đến Tô Uyển Ngọc, làm cho Giang Trường Hải cực kỳ cảm động.

Con gái nhà ông đúng là đứa con yêu dấu, vừa hiếu thuận vừa hiểu chuyện nhất!

Ông nhét chai nước vào trong tay Giang Miên Miên, "Con gái yên tâm uống đi, vẫn còn một chai để dành cho mẹ con, còn có một cái bánh bao nhân thịt, mau ăn đi kẻo đói bụng!"

Trừ cặp sách và đồ dùng học tập, ông còn mua thêm ba cái bánh bao nhân thịt lớn, hai chai nước ga, bản thân tự ăn một cái bánh bao, hai chai nước ga và hai cái bánh bao để dành cho con gái và vợ ăn.

Lúc này ông lại nghe được một đứa bé gái đang khoe khoang với một đứa bé gái khác: "Cậu nhìn nè, đây là quần áo mới mà mẹ mua cho tớ, đẹp không?"


"Đẹp!

Giang Trường Hải nhìn bé gái mặc quần áo mới màu đỏ trước mắt mình, lại nhìn con gái nhà mình, cả người bám đầy bụi bặm, sờ nhẹ cằm, con gái nhà ông mà mặc áo quần màu đỏ chắc chắn đẹp hơn đứa bé kia nhiều!

Vậy là sau khi về nhà, đến tối ông kéo vợ mình ngồi thương lượng: "Anh muốn may một bộ quần áo mới cho Miên Miên nhà chúng ta, nhưng mà mẹ chắc chắn không có vải, anh chuẩn bị lên núi đào một số đồ dân dã, sau đó lên trấn bán đồ đổi vải về."

"Được." Tô Uyển Ngọc ngược lại không hề có dị nghị gì.

Mặc dù trên núi có một số côn trùng và thú dữ, nhưng lên rừng đào tìm thức ăn dân dã đối với Giang Trường Hải mà nói là một chuyện cực kỳ thuần thục, từ trước đến nay chưa bao giờ có chuyện lệch thuyền trong cống ngầm.

Bởi vì ông chạy còn nhanh hơn bọn trộm!

Hơn nữa bây giờ lén lút mua bán riêng lẻ cũng không bị bắt chặt chẽ như trước nữa.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 52: C52: Tuyệt đối không bỏ cuộc


Nhưng mà sau khi ăn cơm xong, ông vẫn ngửa tay xin tiền bà cụ: "Mẹ, đưa con ít tiền và vải, Miên Miên cũng cần may quần áo mới rồi."

"Cút, không có tiền!" Trương Quế Hoa lập tức nói to lên như hát quãng tám, lỗ mũi phồng to gấp hai lần.

Vốn dĩ trong nhà đã không có nhiều tiền tích góp rồi, chứ đừng nói là vải, đến cả tiền may quần áo mới cho hai đứa cháu trai mang tết cũng phải bòn rút từng chút như nặn từ trong kẽ răng ra.

Vẻ mặt Giang Trường Hải cực kỳ hợp tình hợp lý nói: "Hôm nay con nhìn thấy rất nhiều học sinh trong phòng học được mang quần áo mới, Miên Miên nhà chúng ta thông minh hơn chúng nó nhiều, về phần áo quần cũng không được thua kém bọn nó!"

"Mẹ nghĩ con nằm mơ đi là vừa."

Trương Quế Hoa đập một cái trên ót thằng con nhà mình, nước miếng văng tung toé khắp nơi, "Một tấm phiếu vải trên đầu người còn chưa làm đủ một cái áo, tao lấy đâu ra nhiều vải như vậy cho mày làm nguyên một quần áo?!"


Chính bà ta cũng muốn mà không được đây!

Tôn Lệ Hà sớm biết đầu óc của anh cả không bình thường, nếu không sao không cần con trai chứ, ngược lại còn xem một con nhóc như bảo bối.

Ngược lại những người khác cũng không lạ gì khi thấy cảnh này, bọn họ sớm quen với cái tính nghĩ là làm liền của anh cả rồi.

Hơn nữa trong nhà thật sự không hề có phiếu vải, cho dù ông có lục tung cái nhà này lên cũng vô dụng, tiền này cũng không tốn.

Mà Giang Miên Miên cũng không quan tâm chuyện quần áo, suy cho cùng mặc áo quần cũng chỉ đề cho người khác ngắm, ăn được vào bụng mới là cho mình.

Có số tiền đó thì đi ăn bánh bao nhân thịt còn tốt hơn.

Nhưng mà dù gì ông cũng vì cô, cô cũng sẽ không đi phá hỏng.

"Con không biết, dù sao con gái con cũng phải có một bộ quần áo mới để mặc!" Giang Trường Hải lại bắt đầu giở chứng vô lại đùa bỡn nói như thường ngày, "Nếu mẹ không đưa, con sẽ bắt con gà mái già nhà mình đi đổi tiền!"

Thấy thằng cả lại nhìn chằm chằm con gà mái già, bà cụ lập tức xoay người tìm cây chổi: "Cái thằng con vô liêm sỉ này, sớm biết như vậy lúc đầu tao đã không sinh mày ra!"

Lúc này, Giang Đại Sơn mới trầm giọng nói: "Thằng cả, tình huống trong nhà như thế nào con còn không rõ à, nếu con có thể kiếm được phiếu vải, cha sẽ cho con tiền may áo quần."


"Được, con tự mình tìm cách kiếm chút phiếu vải." Giang Đại Hải đợi nãy giờ chính là câu này, nếu có cơ hội lấy được chút tiền nào từ trong tay cha mẹ thì ông tuyệt đối không bỏ qua!

Đối với lời nói này, những người còn lại trong nhà họ Giang không một ai tin tưởng, chỉ dựa vào kẻ ham ăn lười làm như anh cả mà có thể kiếm ra phiếu vải mới là chuyện lạ trên đời!

Trong lòng Giang Trường Đào vẫn cực kỳ bực bội, cha ông ta trước giờ chưa từng hé miệng quan tâm những loại chuyện thế này, mà luôn để cho mẹ làm chủ.

Rõ ràng trước kia bởi vì sinh được hai đứa con trai, ở trong mắt bà cụ, phòng ba bọn họ quan trọng hơn phòng lớn phòng hai nhiều, có đồ ngon vật lạ cũng cho bọn họ trước.

Nhưng bây giờ vì Tam Nha thông minh, lại biết đọc sách, thoáng cái hai đứa con trai của ông ta liền không bằng một con nhóc, thử hỏi như vậy ông ta có khó chịu không chứ?!

Hai anh em bên cạnh đang vò đầu bứt tóc làm bài tập, bài tập điền chỗ trống phần lớn đều không có chữ nào, một chữ cũng nghẹn không ra.


Vậy là dứt khoát ném bút chì đi chỗ khác: "Mẹ, bọn con muốn đi ngủ."

"Không cho ngủ!" Tôn Lệ Hà trừng mắt nhìn chúng chằm chằm, "Hai đứa tụi con không biết so bì một chút nào à, không thể thua kém một con nhóc được!"

Cho dù bà ta không chịu thừa nhận thì cũng không thể phủ nhận sự thật là đầu óc của Tam Nha rất thông minh.

Hai anh em nghe xong, vẻ mặt tràn đầy không tình nguyện, hai bọn họ đâu có thông minh như Tam Nha, lấy gì so sánh chứ?

Hơn nữa học hành cũng không thú vị chút nào, sao so sánh được với việc xuống hồ bắt cá, trèo cây mò trứng chim chứ.

Nhưng thấy sắc mặt lạnh lùng của mẹ, cũng chỉ có thể tiếp tục cắn bút vò đầu bứt tai, cuối cùng dứt khoát viết bậy vào vở, dù sao cha mẹ bọn họ xem cũng không hiểu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 53: C53: Văn khúc tinh hạ phàm


Lúc ngủ trưa của ngày hôm sau, Giang Trường Hải lập tức chuẩn bị xong trang phục và dụng cụ lên núi, len lén giấu ở phía dưới cây đa trước cổng thôn.

Buổi chiều bắt đầu làm việc còn chưa được mấy phút, ông lập tức ôm bụng kêu ai ya: "Không được, bụng của tôi lại bắt đầu réo rồi, phải về nhà đi nhà xí trước!"

Người ghi điểm công xụ mặt cảnh cáo: "Giang lão đại, mấy ngày nay cậu lén lười biếng trở về bao nhiêu lần rồi, đừng giả vờ nữa, nếu cậu còn lén lút trốn ra ngoài nữa, tôi sẽ khấu trừ hết điểm chiều nay."

Giang Trường Hải nhăn nhó, khom lưng như con tôm luộc, "Tôi thật sự không giả bộ, nghẹn nữa sẽ ị ở đây luôn, anh muốn trừ thì trừ đi."

Nói xong lập tức chạy ra ngoài nhanh như chớp.

Người ghi điểm công nghiến răng vẽ một nét trên sổ, không thể tiếp tục dung túng kẻ lười biếng này nữa.

Trương Quế Hoa ngẩng đầu nhìn lên, lập tức hắng giọng mắng, "Thằng cả chạy đi đâu rồi, nhanh cút về đây cho tao!"


Giang Đại Sơn lắc đầu tiếp tục làm việc.

Lưu Lệ Hà tận dụng mọi cơ hội đâm chọc, vừa cuốc đất vừa nói nhỏ: "Buổi sáng anh cả đã làm không ra gì rồi, buổi chiều lại chạy nữa, con nghe nói vợ của anh ấy cũng trộm lười biếng ngồi dưới gốc cây đó, cứ tiếp tục như vậy, khi tổng điểm cuối năm thì lương thực đến nhà chúng ta có đủ nhét no bụng không nữa!"

Trương Quế Hoa cũng đen mặt cằn nhằn: "Chồng à, ông nói xem nên làm sao bây giờ, cho Tam Nha đi học cũng chưa cầm lại được một đồng nào, cứ tiếp tục như vậy, mấy đứa phòng lớn sớm muộn gì cũng ăn mạt nhà!"

Giang Đại Sơn tiếp tục chăm chỉ cần cù cuốc đất, "Làm việc đi, đợi tối về nhà nói chuyện tử tế với thằng cả."

Mà Giang Đại Hải chạy đến cây đa già, thay thành quần áo dài tay, lại dùng mấy sợi dây thừng buộc chặt vào quần để phòng ngừa sâu độc chui vào.

Sau đó lập tức đeo giỏ đi lên núi.

Núi này à, tên là núi Đại Mang.

Cách thôn bọn gần nhất, lúc trước bí thư nói muốn đào quặng, đào được nửa năm cũng không tìm được thứ gì thì lập tức cho rằng núi này không có thứ có ích gì, nên không bao giờ quản đến nó nữa.

Mặc dù trên núi này không có quặng gì cả, nhưng mà có rất nhiều động vật hoang dã.

Giang Trường Hải lại là một tay có kinh nghiệm, biết rõ những động vật nhỏ này thích núp ở đâu nhất.


Ông rón rén nhẹ nhàng đạp lên lá cây, không hề phát ra bất kỳ động tĩnh gì, lặng lẽ nhích đến gần một con thỏ không hề phòng bị gì.

Bổ nhào mạnh mẽ về phía con thỏ, trực tiếp bao chặt con thỏ.

Giang Trường Hải cười một tiếng, quen cửa quen nẻo bấm ngất con thỏ, lại dùng sợi dây cột chắc, ném vào cái sọt sau lưng.

Hôm nay vận khí của ông thực sự cực kỳ tốt, mới hơn một giờ mà cái gùi đã đầy ắp rồi.

Giang Trường Hải ước lượng con gà rừng mập mạp trong tay, còn có hai con thỏ cực lớn, "Được rồi, xong việc."

Ông bước đi nhẹ nhàng, xuống núi bằng một phía khác.

Lộ trình chưa đầy nửa tiếng đã thấu thị trấn phồn hoa.

Lúc này đã gần hoàng hôn rồi, Giang Đại Hải nhanh chóng trở về, trực tiếp đi tìm chủ quầy lúc trước mua đồ của ông, "Ông chủ, tôi mới đánh được một số món ăn dân dã trên núi, rất tươi mới, đổi cho tôi ít tiền và phiếu vải, để may áo quần mới cho con gái."


Ông Ngưu ngẩng đầu lên nhìn ông, "Oa, món ăn dân dã mới đánh à?"

Ông ấy nhấc đồ lên ước lượng, không nhẹ ha, "Đồ nặng hơn so với thường ngày đó, vận khí tốt như vậy à?"

"Con gái tôi là Văn Khúc tinh hạ phàm, người làm cha như tôi thì vận khí chắc chắn cũng tốt."

Giang Trường Hải cực kỳ vui vẻ thoải mái, người gặp chuyện tốt thì tinh thần cũng tốt, mặt mày hồng hào đứng chém gió.

Ông Ngưu biết ông luôn luôn cưng chiều con gái, gật đầu cười: "Cậu nói gì cũng đúng. Chổ này cộng dồn lại cũng được mười bốn cân ba lạng, đổi cho cậu một tấm phiếu vải, một đồng năm, được không?"

Một tấm phiếu vải chỉ có thể làm một cái áo.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 54: C54: Tâng bốc vô điều kiện


Giang Trường Hải vỗ bàn, dựng dọc mắt nói: "Anh đừng nghĩ ép giá tôi! Hơn nữa xét về giao tình mười năm nay của chúng ta đi, vợ con tôi đều phải may áo quần mới, cho nhiều chút!"

Ông cũng nhớ đến vợ mình, có bao nhiêu phiếu vải cũng phải may cho vợ mình một bộ quần áo.

Vậy là ông Ngưu lại móc ra hai tấm phiếu vải và một đồng từ túi vải, nhét vào trong ngực Giang Trường Hải, đau lòng nói: "Cầm đi cầm đi, biết cậu thương vợ con rồi, đợi lúc nào đó rãnh rỗi cùng nhau uống chén rượu đó."

"Được!"

Mặc dù bình thường ông lười làm việc, nhưng thực ra Giang Trường Hải cũng là một người nói chuyện tương đối khiến người khác yêu mến, cho nên nhân duyên bên ngoài rất tốt.

Trong tay có tiền, Giang Trường Hải trước giờ không hề keo kiệt, lại mua bánh bao nhân thịt lớn và kem que đi đón con gái tan học.


Giang Miên Miên tay trái cầm bánh bao thịt lớn, tay phải cầm kem que, vừa ăn vừa hỏi: "Cha, tiền đâu ra vậy?"

Hôm qua chắc hẳn cũng dùng hết một đồng rồi, cha mẹ cô đúng là không giữ được tiền.

Ánh mắt Giang Trường Hải dịu dàng nhìn cô, nhẹ nhàng vuốt tóc cô: "Hôm nay cha lên núi đánh vài món ăn thôn dã về đổi ít tiền và hai tấm phiếu vải, lúc về đòi thêm chút tiền từ bà con thì con với mẹ con có thể đổi áo quần mới rồi, vui không?"

"Vui ạ!"

Giang Miên Miên giống như cực kỳ kinh ngạc vui mừng, sau đó ánh mắt lại lộ ra chút lo lắng: "Vậy cha không gặp phải nguy hiểm gì đó chứ?"

Cô biết núi Đại Mang có rất nhiều món ăn dân dã, nhưng mà càng có nhiều nguy hiểm hơn.

Mặc dù trước mặt người ngoài ông luôn luôn lười biếng, nhưng vì vợ con chuyện cực khổ gì cũng làm được.

Hơn nữa chỉ đổi hai tấm vải, không hề suy nghĩ cho bản thân chút nào, một số đồ ăn ngon cũng toàn dành cho mình và mẹ.

"Con gái cứ yên tâm, cha con là một tay lão luyện trong việc đánh món ăn dân dã, huống hồ tất cả đều vì con gái bảo bối và vợ của cha có thể may áo quần mới, là việc mà cha nên làm!" Giang Trường Hải hơi đắc ý chỉ vào áo quần dài trong cái sọt sau lưng, ông chuẩn bị đồ trang bị cực kỳ đầy đủ.


Nhưng Giang Miên Miên lại cảm thấy hốc mắt hơi cay cay, có người cha yêu thương mình như vậy thật tốt.

Cô chớp chớp mắt, giơ bánh bao thịt và kem que ra trước mặt ông: "Cha vất vả rồi, cha ăn nhiều một chút."

Giang Trường Hải cảm thấy vui vẻ như được đổ thêm mấy hũ mật vào lòng, cắn một miếng da bánh bao, chép miệng: "Ngon quá, bánh bao Miên Miên đút ngon hơn cái bánh bao lúc nãy cha ăn gấp mấy lần, con gái ngoan mau ăn đi, để nguội sẽ không ngon nữa."

"Vâng." Giang Miên Miên cười ngọt ngào, sợi tóc mềm mại chà chà lòng bàn tay của Giang Trường Hải, cắn từng miếng lớn rồi ăn sạch bánh bao thịt.

Nhìn con gái nhà mình vui vẻ ăn uống, trong lòng Giang Trường Hải càng thoải mái.

Chỉ cần vợ con sống tốt thì cho dù mỗi ngày đều phải lên núi đánh món ăn dân dã cũng đáng.

"Trong lớp có ai thấy con nhỏ tuổi mà bắt nạt con không? Buổi trưa ăn cái gì, có no không đó?"


Cắn một miếng bánh bao thịt, Giang Miên Miên nghiêng đầu đáng yêu nói: "Không có ai bắt nạt con, các thầy cô đối với con rất tốt, lúc tan học toàn hỏi con nghe giảng có hiểu không. Các bạn học cũng rất tốt với con, buổi trưa ăn no căng. Trong trường còn cho canh bí đỏ uống miễn phí, ngọt lắm cha."

Mọi chuyện đều tốt.

Nghe vậy, Giang Trường Hải thư thái cười một tiếng, "Vậy thì tốt, ăn nhiều một chút, ăn no mới có sức lực học tập."

Giang Miên Miên vỗ bụng, đắc ý giương cao đầu nhỏ, "Cha, người cứ yên tâm, con chắc chắn sẽ không bỏ đói bản thân đâu. Về phần học tập, con nghe hiểu hết, học khá đơn giản, trước đây con đã học được rất nhiều thứ từ sách giáo khoa rồi, thầy giảng là hiểu, chắc chắn có thể thi đậu cấp ba."

Nếu con gái cũng nói như vậy, bất luận đến lúc đó có thi đậu hay không, người làm cha như ông chắc chắn sẽ tâng bốc bảo bối vô điều kiện.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 55: C55: Cha cõng con cả một đời


Nếu con gái đã nói như vậy, cho dù đến lúc đó liệu có thể thi đậu được hay không thì người làm cha như ông nhất định cũng sẽ tâng bốc cô vô điều kiện.

Giang Miên Miên:...... Cũng không cần thiết phải thế.

Ngẫm nghĩ chốc lát, Giang Trường Hải lại nói: "Học mệt thì nghỉ ngơi, sức khỏe là quan trọng nhất, biết chưa?"

"Vâng vâng, con biết rồi mà." Giang Miên Miên ngoan ngoãn gật đầu.

Một lát sau, bước đi của cô càng lúc càng chậm, cuối cùng dừng hẳn lại, đáng thương tội nghiệp ngước đầu nhìn người cha già nhà mình, "Chân con đau."

Giang Trường Hải cúi đầu xem xét, bàn chân nhỏ nhắn không hề hấn gì, nhất định là lười rồi.

"Sao thế, đi không nổi nữa rồi?"


Giang Miên Miên thành thật gật đầu, đưa tay ra nói: "Vâng, con muốn cha cõng."

Giang Trường Hải vừa ngồi xổm xuống vừa nói đùa: "Hôm nay cha tới tới lui lui nhiều nên trên người mồ hôi nhễ nhại, Miên Miên không chê người cha hôi hám sao?"

Giang Miên Miên thoáng chốc bổ nhào tới: "Không chê!"

Lưng của cha cô thật lớn thật vững chắc nha!

"Không chê là tốt rồi." Giang Trường Khải cười tủm tỉm một tay xách sọt, một tay đưa con gái cõng lên trên lưng.

Giang Miên Miên vùi mặt trên tấm lưng của cha già, lẩm bẩm lầu bầu làm nũng: "Cha là đối tối với con nhất trần đời rồi, con muốn cha cõng con cả đời cơ."

"Được được được, cha sẽ cõng con cả một đời." Giang Trường Hải vui vẻ: "Nhưng mà tuyệt đối không được để cho mẹ con nghe được nhé, nếu không mẹ con lại ghen tị."

Giang Miên Miên lè lưỡi: "Con cũng chỉ lén nói với cha thôi."

Suốt cả chặng đường hai cha con cười nói vui vẻ, về đến cổng thôn, một chú chuột cực to nhảy tót qua trước mặt hai người cực kỳ nhanh, chui vào trong bụi cây rồi không thấy đâu nữa.

Giang Trường Hải "chậc" một tiếng, cảm khái nói: "Con chuột này to thật đấy, chắc hẳn là đã ăn vụng bao nhiêu lương thực rồi!"

Nếu như không phải là lúc này trên lưng ông còn có cô con gái, chắc chắn sẽ bắt con chuột mập mạp kia làm thịt.

Nghe vậy, Giang Miên Miên nhanh trí cử động, tức tốc cho hệ thống học bá mở dụng cụ thăm dò ra.


Quét qua liền thấy ngay con chuột kia chui vào dưới một đống có ánh sáng màu vàng óng cực kỳ chói mắt.

Cô lập tức trở nên kích động, chắc chắn là lương thực!!

Một khối màu vàng óng lớn như vậy thì phải có biết bao nhiêu lương thực đây chứ!

Lần này đúng thật là phát tài rồi!

Thế nên ngón tay đưa ra chỉ vào hang chuột kích động nói: "Cha, con nhìn thấy con chuột kia chui vào hang chuột rồi, chuột đều thích giấu lương thực, bên trong chắc chắn là có đồ!"

Giang Trường Hải dọc theo ngón tay của con gái quan sát kỹ lưỡng ba bốn lần, mới phát hiện cái ổ chuột cực kỳ khuất, tức khắc cũng vui mừng: "Giỏi lắm, trốn cũng thật kỹ!"

Nói xong lập tức thả con gái xuống, dùng dụng cụ hôm nay mang theo lên núi bắt đầu đào hang chuột.

Còn Giang Miên Miên thì lại vô cùng tự giác chạy tới đầu đường canh chừng, cũng may là giờ này người trong thôn vẫn còn đang làm việc ở ngoài đồng, cơ bản cũng không có người nào ngang qua đây.


Khoảng tầm mười phút, Giang Trường Hải mừng rỡ hô to một tiếng, trong tay bưng một đống hạt ngô và đậu phộng mừng rỡ đến độ chỉ thấy răng chứ chả thấy mắt đâu nữa: "Có lương thực, thật sự là có lương thực!"

Lúc này đúng thật là cái gì cũng không quan tâm đến, không làm gì mà có được nhiều lương thực như thế này cũng không khác gì so với tự nhiên nhặt được!

Giang Miên Miên cũng tươi cười như một đóa hoa, có được đống lương thực này cũng có thể đổi được rất nhiều siêu siêu nhiều bánh bao và thịt đấy nha!

Đợi đến sau khi hơi bình tĩnh lại, Giang Trường Hải lại lấy đất lấp lại hang chuột: "Hai cha con ta về nhà trước đã nhé, đợi đến khi trời tối lại đào lương thực ra."

"Vâng vâng." Giang Miên Miên gật đầu, để người trong thôn nhìn thấy được thì đúng thật là phải dâng hiến.

Sau cùng Giang Trường Hải còn dùng một vài cành cây khô và đá cẩn thận che kín miệng hang lại, kiểu này thì cho dù có quan sát tỉ mỉ cẩn thận cũng sẽ không nhìn ra được bất kỳ manh mối nào.

Trở về nhà với tinh thần sảng khoái, cụ nhà cùng với cô con dâu thứ hai và thứ ba bận bịu ở trong nhà bếp, hai cha con lén lút chuồn vào trong phòng mình trước.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 56: C56: Có cắn chết cũng không nhận nợ


Tô Uyển Ngọc nghe thấy tiếng động vội vàng nằm xuống, trên mặt cũng để lộ ra biểu cảm yếu ớt, kết quả là nhìn thấy người đàn ông của nhà mình và con gái nên không thèm giả vờ nữa: "Hai người về rồi đấy à."

"Vợ, anh mang đồ ngon cho em nè."

Giang Trường Hải vừa nói vừa lấy bánh bao thịt và nước ngọt nhét tới, nhỏ giọng nói: "Đem những thứ này cất đi trước đã, lát nữa em cứ ăn cơm trước đợi đến khuya đói bụng hẵng mang ra ăn."

"Được rồi." Tô Uyển Ngọc ngay tức khắc mau chóng ngồi bật dậy, lòng vui vẻ mặt đắc ý đem đồ giấu vào trong tủ.

Sau khi nhìn thấy bà đã cất kỹ, Giang Trường Hải liền mở cửa đến phòng bếp tìm cụ nhà đòi tiền: "Mẹ, mẹ bỏ tiền ra đi, cứ lấy ba đồng trước đã, vẫn không đủ còn lại xin mẹ sau!"


Còn về phần vợ mình đặt may quần áo mới cũng chỉ còn cách tự ông bỏ tiền ra mua rồi, bởi vì hai ông bà già chắc chắn sẽ không đồng ý cho cô con dâu Tô Uyển Ngọc này tiền may quần áo mới.

Trương Quế Hoa liếc mắt, vừa châm thêm củi vào bếp lò vừa lớn tiếng mắng: "Biết ngay mà, ngày nào cũng hỏi mẹ xin tiền, thứ sói mắt trắng, đã nói là trong nhà không có phiếu vải cho mấy đứa may quần áo mới, chỉ có tiền thì làm được cái cứt gì đâu!"

Tôn Lệ Hà lại châm chọc khiêu khích vào thêm, "Không có phiếu vải thì cần mỗi tiền để làm gì, không phải là tính lấy hết tiền trong nhà đi đấy chứ!"

Giang Trường Hải không muốn tranh cãi với phụ nữ, từ trong túi áo móc ra một tấm phiếu vải, lắc qua lắc lại trước mặt hai người, "Con có phiếu vải đấy nhé!"

Nhìn thấy tấm phiếu vải kia, mắt mấy người đều trợn cả lên, không thể ngờ ông thế mà lại thật sự lấy được phiếu vải.

Trương Quế Hoa vươn tay muốn đoạt lấy phiếu vải nhưng lại bị ông cực kỳ nhanh nhẹn mà tránh được, thế nên bà ta trừng mắt nói: "Tấm phiếu này con lấy ở đâu ra? Không phải đều là cuối năm mới được phát sao!"

"Lúc này phiếu vải khan hiếm như thế, con đừng có mà nói là mình nhặt được ở trên đường đấy nhé!"

Tôn Hà Lệ ghen tị đến răng cũng đều chua, âm dương quái khí nói: "Chắc không phải là đi lừa gạt người khác đâu đấy chứ, làm vậy chính là phạm tội đấy sẽ bị bắt đi ngồi tù đấy! Chỉ vì một người phụ nữ mà tự khiêng mình vào đó, đến lúc đỡ cha mẹ chúng ta đau lòng biết bao chứ!"


Trương Quế Hoa nghe được mấy chữ đầu tiên vốn là có hơi không vui, mặc dù con trai bà ta chính là một đứa chỉ thích làm biếng nhưng tuyệt đối không có khả năng sẽ hãm hại lừa gạt người khác!

Nhưng nghe mấy câu chữ sau của Tôn Lệ Hà, trái tim trong phút chốc liền nhảy dựng lên: "Tấm phiếu này rốt cuộc là lấy ở đâu ra? Con không nói cho rõ ràng thì số tiền hôm nay mẹ tuyệt đối sẽ không đưa cho con!"

Giang Trường Hải liền nhíu chặt mày nói: "Vậy nếu con nói rõ ràng thì mẹ sẽ đưa tiền cho con đúng không?"

Mặc dù Trương Quế Hoa lo lắng không yên, nhưng cũng không có tức quá mất khôn, chỉ hừ lạnh một tiếng, "Mẹ không đưa tiền con có cầm phiếu cũng chẳng có tác dụng gì, mau nói rõ ràng cho mẹ biết!"

"Chiều hôm nay con không hề làm biếng nhé, dành thời gian lên núi một chuyến bắt được chút thịt rừng sau đó cầm nó đi đổi lấy phiếu vải chứ chẳng hề dùng gì gì mà hãm hại lừa gạt đâu nhé!"


Giang Trường Hải liếc xéo Tôn Lệ Hà, cố ý lắc lư phiếu vải: "Nhưng mà cũng chỉ được một tấm để làm cho con gái con thôi, những người khác đừng hòng có ý đồ xấu."

Trương Quế Hoa nghe xong giận dữ đập thẳng lên bàn, củ cải được cắt khúc ra đều bị sự chấn động mà lăn xuống mấy cục: "Cái đứa phá nhà phá cửa này, bao nhiêu thịt rừng mà chỉ mới đổi được một tấm phiếu à, làm nhiều thứ cho một đứa con gái thì có tác dụng gì hả, tương lai nếu như gả vào nhà người ta rồi, để tao xem đến lúc đó mày trốn vào đâu mà khóc!"

Giang Trường Hải mặt mày đầy tự tin nói: "Con gái con là đứa thông minh nhất cũng là đứa hiếu thuận nhất, tương lai Miên Miên mua thịt cho con ăn đến lúc ấy con cười còn không kịp ấy chứ!"

Tiếp đó lòng bàn tay xòe ra, thúc giục nói: "Mẹ mau đưa tiền, hôm qua chúng ta cũng đã hứa với nhau rồi, chỉ cần là con có thể kiếm được phiếu vải thì mọi người sẽ đưa tiền mua vải cho con ngay."

"Tao chưa từng nói qua những lời này!" Trương Quế Hoa có cắn chết bà ta cũng sẽ không nhận nợ, bà ta không hề có suy nghĩ sẽ đưa tiền cho ông.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 57: C57: Mẹ không thể bất công như vậy


Vì bà ta cho rằng con trai lớn sẽ không tìm ra được phiếu vải, ai ngờ rằng ông thực sự tìm được.

Vẻ mặt bà ta bình tĩnh, tiếp tục làm thức ăn, âm thanh thái thịt còn vang hơn cả sấm: "Không có tiền, có tiền cũng sẽ không cho một con bé làm quần áo mới, bé trai còn chưa được mặc nữa là."

Tôn Lệ Hà cười đắc ý, mẹ chồng vẫn yêu thương hai đứa con trai của bà ta hơn.

Giang Trường Hải nhếch miệng, trong lòng cũng có chút nóng nảy, lập tức muốn vào trong phòng lấy: "Lúc trước mẹ đã đồng ý với con, hiện giờ đổi ý cũng vô dụng, mẹ không cho con con sẽ tự đi lấy."

"Đứng lại, thằng nhãi kia có tin tao đánh chết mày không?" Bà cụ bị chọc giận đến phát run, ôm lấy eo của ông.

Ai ngờ Giang Trường Hải bình thường lười biếng, luôn làm những việc nhẹ nhất lúc này lại có sức lực lớn đến lạ thường, kéo bà cụ đi vào trong phòng.


Lúc này bắt đầu trở lên náo loạn, mọi người đều ầm ĩ cả lên.

"Anh cả, anh cả, anh đừng kéo mẹ bị ngã."

"Ôi thằng con bất hiếu này, mày mà dám lấy tiền thì mẹ nhất định sẽ liều mạng với mày."

"Mẹ, rõ ràng mẹ đã đồng ý với con, mẹ đừng để bị ngã."

Tẩu thuốc lá gõ gõ vào cánh cửa, Giang Đại Sơn nghiêm mặt nhìn vợ con, cuối cùng, ánh mắt dừng lại trên tờ phiếu vải: "Con lấy được từ đâu?"

Giang Trường Hải cũng không dừng bước: "Con lấy thịt rừng quang minh chính đại mà đổi được để làm quần áo mới cho con gái con. Khó khăn lắm mới được đi học nên cũng phải thay được bộ quần áo mới. Cha, trước đó cha đã đồng ý với con rồi."

Lúc này sắc mặt của Giang Đại Sơn mới dịu xuống, biết là không phải lấy được thông qua con đường phạm pháp thì mới yên tâm: "Đi lấy cho nó ba đồng tiền, cả nhà náo loạn như vậy còn ra gì nữa?"

Trương Quế Hoa buông tay, vẻ mặt đau lòng lẩm bẩm: "Là ông đồng ý, tôi có đồng ý đâu."

Một tờ phiếu vải cùng với ba đồng tiền đã đủ mua được một con gà mái.


"Lúc đón Tết cũng phải mua quần áo mới, thằng cả tự kiếm được một tờ phiếu vải, sau này đến Tết thì bớt đi, coi như là làm trước."

Giang Đại Sơn hít một hơi thuốc: "Nấu cơm nhanh lên, đưa tiền rồi thì đừng có làm loạn nữa."

Chồng mình đã lên tiếng, bà cụ cho dù có đau lòng thế nào cũng không dám không đồng ý, hùng hùng hổ hổ mở ngăn tủ ra: "Suốt ngày điên điên khùng khùng, xem xem có ai đối xử với con gái tốt như vậy không, sau này cũng tốt qua nhà khác. Nếu con bé này không thi đỗ cấp ba thì nhất định phải đánh gãy đôi chân chó này đi."

Giang Miên Miên đang ngồi trước cửa sổ nhà mình xem hết toàn bộ quá trình liền xoa xoa cánh tay và đôi chân nhỏ. Vì sự an toàn của sinh mệnh, cô còn phải cố gắng học tập hơn nữa.

Giang Trường Hải xoa xoa vết chai trong lỗ tai của mình, vui vẻ nhận lấy ba đồng tiền được đưa một cách không tình nguyện của bà cụ, sau đó cẩn thận đếm lại: "Được, vừa đủ. Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi, Miên Miên của con thông minh như vậy không chừng còn có thể thi lên đại học."

Trương Quế Hoa nhếch môi, cũng chỉ có thể tự an ủi mình như vậy. Đợi đến khi Tam Nha lấy được học bổng thì có thể trả lại chút vốn rồi.


Tôn Lệ Hà vốn còn đang coi như cắn hạt dưa xem chuyện cười, không ngờ rằng anh cả thực sự đòi được ba đồng tiền, lập tức vô cùng ghen tị, cao giọng nói: "Mẹ, mẹ không thể bất công như vậy. Tam Nha chỉ là một bé gái cũng được may quần áo, Chí Văn Chí Võ vẫn còn đang mặc quần áo cũ từ năm ngoái. Trước đây đã nói rằng phải đối xử công bằng với cả ba đứa mà."

Chí Văn Chí Võ mới từ bên ngoài chạy về vừa nghe đến quần áo lập tức hân hoan nhảy nhót.

"Bà nội, cháu cũng muốn, bà cũng làm cho cháu một bộ đi."

"Bà nội, thường ngày bà đối xử tốt với chúng cháu nhất, chúng cháu cũng muốn có quần áo mới mặc."

Mặc dù bọn chúng không ghen tị em gái có quần áo mới mặc, nhưng có đứa trẻ nào lại không muốn có quần áo mới đâu?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 58: C58: Mệt muốn chết


Trương Quế Hoa nhìn hai đứa cháu trai đang nhảy nhót tưng bừng, vẻ mặt yêu thương xoa đầu hai đứa bé: "Đừng ồn ào, chỉ toàn nghe mẹ cháu nói lung tung. Có năm nào mà bà chưa làm quần áo mới cho các cháu chưa?"

Trong nhà của chi thứ hai, mấy bé gái đang ghé vào cửa sổ nhìn hai đứa bé trai trong sân đầy hâm mộ.

Từ nhỏ đến lớn bọn chúng chưa bao giờ được mặc quần áo mới.

Vì trong nhà cũng không giàu có, bình thường đều là người lớn mặc quần áo mới, qua vài năm thì đổi lại cho trẻ con mặc, đứa lớn mặc không vừa thì cho đứa nhỏ hơn, cứ dùng đi dùng lại như vậy.

Miếng vá càng ngày càng nhiều, màu sắc cũng càng ngày càng cũ, khi mặc trên người bọn chúng thì đã không nhìn ra nguyên dạng là gì, chỉ là một màu xám tro.


Cho nên trong nhà ngoại trừ Giang Trường Hải hàng năm ra sức cho Giang Miên Miên thay quần áo mới, cũng chỉ có hai bé trai mới được có quần áo mới mặc. Bọn chúng cũng chỉ có thể nhìn mà thèm thuồng.

"Ai, ngay cả Tam Nha muốn có một bộ quần áo mà cũng khó như vậy, chúng ta thì càng đừng nghĩ đến. Đừng nói là phiếu vải, bà nội chắc chắn sẽ không đưa tiền đâu."

"Đúng vậy, thật hâm mộ bọn họ."

Tôn Lệ Hà trợn tròn mắt, có chút bất mãn: "Mẹ, sau này Chí Văn Chí Võ phải nối dõi tông đường, mẹ không thể bất công được."

"Cô nghĩ cũng đẹp đấy. Tam Nha có thể thay quần áo mới còn không phải vì thằng cả lấy được phiếu vải sao. Cô có bản lĩnh thì tự mình lên núi lấy thịt rừng để đổi lấy phiếu vải, chờ cô lấy được phiếu vải rồi hẵng đến tranh cãi với tôi." Trương Quế Hoa mắng vài câu thô tục rồi đóng ngăn tủ lại.

Tôn Lệ Hà lập tức nghẹn họng. Bà ta là một người phụ nữ, đừng nói là thú rừng, chỉ trèo lên núi một chuyến thôi cũng đủ mệt đến xỉu.

Về phần chồng của mình, bà ta không nỡ để ông ta làm việc nguy hiểm như vậy.

Lỡ như lên núi bị rắn độc, côn trùng độc cắn, trụ cột trong nhà ngã xuống, vậy thì mất nhiều hơn được. Dù sao không phải ai cũng có bản lĩnh này.

Nhưng bà ta tuyệt đối sẽ không từ bỏ hai bộ quần áo mới, vậy là lau nước mắt bắt đầu giả bộ đáng thương: "Là do người làm mẹ như con vô dụng, không kiếm được phiếu vải. Nhưng mẹ à, mẹ xem xem quần áo trên người Chí Văn Chí Võ đều có mấy miếng vá rồi, trong lớp có rất nhiều bạn học cười trộm sau lưng hai đứa nó."


"Bà nội, trong lớp của chúng cháu có rất nhiều bạn học mặc quần áo mới." Hai đứa bé trai mong ngóng nhìn bà cụ, trong mắt tràn đầy ao ước, nhìn đến mức trái tim bà cụ mềm nhũn.

"Được rồi được rồi, khi Tết đến bên trên sẽ phát phiếu vải, làm cho hai đứa mỗi đứa một bộ quần áo mới."

Hai đứa bé lập tức reo hò, ngọt ngào đáp: "Bà nội thật tốt, đợi sau này chúng cháu trưởng thành sẽ hiếu thuận với bà."

Hai đứa cháu trai có thể nối dõi tông đường vây quanh bên cạnh, trong lòng Trương Quế Hoa ngọt ngào như mật: "Được, bà sẽ chờ. Bây giờ chúng ta đi ăn cơm trước đã."

Lúc này Tôn Lệ Hà mới thỏa mãn vểnh môi. Cho dù con bé Tam Nha kia biết học chữ thì đã làm sao? Mẹ chồng vẫn cưng chiều hai đứa con trai của bà ta nhất.

Trên bàn cơm, Giang Miên Miên thay đổi trạng thái thường ngày, ăn một bát cơm rồi không ăn nữa: "Con ăn no rồi."


Trên đường cô đã ăn bánh bao lớn nhân thịt, bây giờ lại ăn củ cải hầm cải trắng không có chút dầu mỡ. Ăn được hai ba miếng thì nhảy xuống bàn ăn.

Giang Trường Hải và Tô Uyển Ngọc cũng không ngồi được bao lâu liền trở về phòng, khiến cho những người khác không hiểu ra sao.

Trương Quế Hoa uống một ngụm cháo ngô, tấm tắc lấy làm kì lạ: "Hôm nay mặt trời mọc ở đằng Tây à, cả nhà thằng cả không cướp cơm ăn."

Tôn Lệ Hà cười lạnh, nói móc: "Người ta lên núi săn thú rừng cũng không chia cho chúng ta một miếng, hiện giờ cũng đâu thèm ăn những thứ này của chúng ta."

Con dâu của chi thứ hai Triệu Tiểu Quyên khuyên nhủ: "Đó là vì anh cả có bản lĩnh, hơn nữa thú rừng cũng đem đổi lấy phiếu vải rồi."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 59: C59: Chúng ta tách ra đi


Trong nội tâm bà ta cũng ngưỡng mộ.

Hai vợ chồng bà ta không mặc được quần áo mới cũng thôi đi, nhưng mấy đứa bé gái từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ được mặc quần áo mới, đều là nhặt của người khác còn thừa lại.

Nhưng ai bảo bọn họ không có bản lĩnh.

Tôn Lệ Hà liếc mắt, coi thường nhất là Triệu Tiểu Quyên không sinh được con trai, bà ta ném đũa: "Chị hai còn nói giúp anh cả, bọn họ ăn lương thực nghĩa vụ của chúng ta, buổi chiều làm biếng đi bắt thú rừng, công điểm bị trừ các người bù lại sao?"

Miệng của Triệu Tiểu Quyên hơi nhúc nhích, muốn nói là người một nhà không cần quá so đo. Nhưng lại nghĩ đến nhà mình vẫn còn có bốn cô con gái cần phải nuôi, cuối cùng vẫn không lên tiếng.

Tôn Lệ Hà lại không chịu buông tha, chọc vào nỗi đau của bà ta: "Chị hai không có con trai, không biết nuôi con trai khó đến nhường nào. Tục ngữ nói sức ăn của con trai đang lớn khiến cha mẹ túng bẫn. Có nhiều con trai là phúc nhưng cũng là mệt."

Ngoài miệng thì kêu khổ, nhưng giọng điệu lại vô cùng đắc ý.

Lời này vừa dứt, sắc mặt của Triệu Tiểu Quyên trong nháy mắt liền trắng bệch, cả đời này việc duy nhất mà bà ta áy náy bất an chính là không thể sinh cho nhà họ Giang một đứa con trai.


Mặt của bà cụ cũng đen đi không ít, một người hai người, nhìn ai cũng thấy mệt tim.

Thấy Tôn Lệ Hà còn muốn tiếp tục châm chọc khiêu khích, Giang Đại Sơn cau mày trầm giọng: "Không ăn cơm thì quay về phòng đi, ăn một bữa cơm cũng không yên ổn."

Ai cũng không dám múa may lung tung trước mặt ông cụ, Tôn Lệ Hà ngoan ngoãn ngậm miệng, nhưng vẫn không nuốt được cơn tức.

Sau khi trở về phòng lại bắt đầu phàn nàn: "Cuộc sống như vậy thật sự không sống nổi. Bây giờ ngay cả chị hai cũng dám nói lại tôi. Chị ta thấy Tam Nha đi học có tiền đồ, cũng cảm thấy mấy đứa con gái của mình cũng có thể nổi bật. Tôi khinh, đúng là mơ mộng hão huyền."

Giang Trường Hà ngồi xổm trước cửa hút thuốc, cũng không biết có đang nghe bà ta nói chuyện hay không.

Tôn Lệ Hà càng nói càng lấn tới: "Tôi thấy bây giờ ông bà cụ cũng bắt đầu thiên vị chi thứ nhất rồi. Rõ ràng bình thường không chịu làm gì cả, đều là chúng ta ra tay. Bọn họ thì tốt rồi, không sinh được con trai chỉ dựa vào miệng lưỡi cũng có thiến bà cụ yêu thích, hiện giờ ngay cả ông cụ cũng bắt đầu thiên vị."

Bà ta trợn mắt, lại lẩm bẩm vài câu, sau đó nhanh nhạy nảy ra một ý: "Hay là chúng ta phân nhà đi. Chi thứ nhất và chi thứ hai đều không có con trai, cha mẹ chắc chắn sẽ đi theo chúng ta. Sức lao động trên mặt đất của bốn người chúng ta cũng có thể làm được, công điểm giành được cũng đủ. Đến lúc đó hai đứa con chúng ta muốn ngày ngày ăn trứng gà cũng được."


Sắc trời đã hoàn toàn tối.

Giang Trường Hà híp mắt, vẻ mặt khó lường. Sao ông ta lại không muốn phân nhà chứ, nếu phân được thì ông ta đã phân từ lâu rồi.

"Cha mẹ đi theo chúng ta, chúng ta dưỡng lão chăm nom ông bà. Đến lúc đó những thứ trước lúc lâm chung đều là của chúng ta." Tôn Lệ Hà tính toán: "Nếu như đợi đến lúc cha mẹ không làm được việc nữa mới phân nhà thì chúng ta sẽ rất thua thiệt."

"Đừng nghĩ nữa, cha mẹ chắc chắn sẽ không đồng ý."

Giang Trường Hà gõ gõ tẩu thuốc lên cánh cửa, vẻ mặt hậm hực: "Hơn nữa căn phòng này của chúng ta là do ông bà nội ra một nửa tiền xây, bà còn không biết tính tình của ông bà nội sao?"

Lúc Tôn Lệ Hà gả vào nhà, ông bà nội đã mất từ lâu.

Nhưng cũng đã được nghe nói hai vị đó đối xử vô cùng bất công, vào giây phút cuối cùng đã nói rõ, căn nhà này phải để lại một nửa cho cháu trai cả.

Nếu như phân nhà cũng chỉ có thể phân cho cha mẹ chồng một nửa căn nhà, hơn phân nửa là ngay cả căn phòng này cũng không giữ được.

Chỉ có thể ra ngoài tự xây nhà của mình, nhưng bây giờ ai có nổi số tiền dư thừa này.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom