Dịch Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,110
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 40: 40: Quay Lại 2


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bước vào sân, anh đi thẳng về phòng ký túc xá của mình, vào trong hành lành mới rút găng tay ra.

Vừa nắm tay nắm cửa đột nhiên cảm giác được gì đó, anh quay phắt sang nhìn về phía phòng bếp, đập vào mắt là một bóng lưng không thể quen thuộc hơn.

Anh ngẩn người, hoài nghi có phải mình bị gió tuyết thổi cho bị ảo giác rồi không.

Ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm bóng lưng kia một lúc lâu cũng không nói gì.

Có lẽ bóng lưng bị anh nhìn chằm chằm cảm giác được điều gì nên từ từ quay đầu lại.

Một đôi mắt sắc bén và một đôi mắt trong veo xinh đẹp bắt gặp nhau.

"Anh ba.

"
Trình Ninh là người phản ứng lại trước.

Cô chỉ sửng sốt vài giây rồi nhanh chóng tươi cười đi ra.

Người đàn ông cách đó không xa đúng là Hàn Đông Nguyên.

Chính là cái người trẻ tuổi ngang ngược, kiêu căng xấu tính khó bảo Hàn Đông Nguyên đó.


Mặc dù lúc này anh chỉ mặc một cái áo khoác quân đội cũ kỹ, đội một cái mũ Lôi Phong lố bịch, cả người phong trần mệt mỏi, mặt mũi bị gió tuyết thổi cho đen sạm đi cũng vẫn là Hàn Đông Nguyên kia.

Hai người đứng cách nhau chỉ mười mét.

Mũi Trình Ninh chua xót.

Cô ném thứ trong tay đi rồi chạy ào về phía anh.

Lại gọi một tiếng: "Anh ba.

"
Hàn Đông Nguyên càng nhíu chặt mày nhìn Trình Ninh chạy ào về phía anh như một bong ma.

Không chỉ chạy nhanh về phía anh, cô còn giơ tay kéo cánh tay trái anh lại nhìn tới nhìn lui.

Sau khoảng thời gian kinh ngạc, Hàn Đông Nguyên lập tức giật tay ra như thể bị bỏng.

Trinh Ninh có vẻ ngượng ngùng lùi về sau một bước, ánh mắt thận trọng nhìn anh.

Hàn Đông Nguyên: ???
Đây là người Trình Ninh nhìn thấy anh là lập tức ngoảnh mặt đi, chỉ hận không thể treo cái cờ ở giữa tuyên bố hai người chẳng có quan hệ gì mà anh biết sao?
Quáng tuyết?

Ảo giác?
Hay là yêu ma chui ra trong tuyết?
Anh nhíu chặt mày, vươn tay ra chọc chọc trán cô, hỏi: "Cô, là cái gì?"
Nhưng cảm giác trên ngón tay lại vô cùng rõ ràng.

Chân mày càng cau chặt hơn.

Trình Ninh giơ tay ra che cái trán bị anh chọc đến phát đau, sau khi gặp Hàn Đông Nguyên cô đã bớt kích động hơn rồi, sợ sự khác thường của mình làm anh giật mình.

Cô lùi lại một bước, cười nói: "Hàn Đông Nguyên, là em.

"
Là cô.

Cô là con quỷ gì?
Hàn Đông Nguyên lạnh mặt đứng tại chỗ một lúc.

Ánh mắt anh bình tĩnh nhìn chằm chằm người trước mặt, cho đến khi chắc chắn người này không phải ảo giác của mình thì cảm giác kỳ quái trong lòng càng cao hơn.

Anh quay đầu nhìn bầu trời không biết lúc nào lại nổi tuyết lớn, ánh mắt đảo qua tường đất, cả phòng bếp sau lưng cô, cuối cùng dừng lại trên người Trình Ninh.

Người này chắc là Trình Ninh thật, anh gằn từng chữ: "Sao cô lại ở đây?"
Tại sao cô lại trong đây giữa cái thời tiết chết tiệt này?
"Em xuống nông thôn.

"
Trình Ninh cười nói.

Hàn Đông Nguyên: ???
Anh kinh ngạc lùi lại một bước, đôi mắt nhìn chằm chằm Trình Ninh, nói: "Đầu cô hỏng rồi à?"

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,110
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 41: 41: Quay Lại 3


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Vừa dứt lời, dường như nghĩ đến điều gì, anh lại lạnh lùng nói: "Còn công việc? Tôi sẽ tìm người sắp xếp đưa cô về chỗ anh cả, chị cả, tôi sẽ nói chuyện với bọn họ.

Tôi xuống nông thôn chẳng liên quan gì đến cô cả, đây vốn là chuyện nhà họ Hàn.

Bố cô là liệt sĩ, cô là con mồ côi của liệt sĩ, cô không xuống nông thôn cũng chẳng ai nói gì đâu."
Anh cho rằng cho bị thái độ của anh cả, chị cả ép xuống đây.
Trình Ninh lắc đầu nói: "Là tự em muốn muốn, em không yên tâm về anh nên nhờ cô chú đưa xuống đây."
"Em bán công việc rồi, được một ngàn đồng và một xấp phiếu đấy.

Em mang hết xuống đây rồi, lần sau sẽ đưa cho anh."
Không yên tâm về anh?
Hàn Đông Nguyên cảm giác như vừa bị người ta đánh mạnh một phát vào đầu.

Không! Cái thứ xuất hiện trước mặt anh không bình thường chút nào!
Không chỗ nào bình thường cả!
Anh chửi thầm một câu rồi xoay người mở cửa đi vào phòng ký túc.
Trình Ninh đứng sau lưng nhìn anh, khóe miệng cong lên nhưng đôi mắt lại bỏng rát.

Cô khịt mũi, cô nén nước mắt.
***
Đi bộ trong tuyết cả ngày, cho dù Hàn Đông Nguyên có khỏe mạnh đến đâu thì mặt và tay chân cũng đã lạnh cóng.
Anh sầm mặt rửa chân tay mặt mũi rồi leo lên giường, kéo chăn lên đắp.

Đột nhiên, sắc mặt anh hơi thay đổi lập tức quay đầu hỏi Liêu Thịnh ngồi bên cạnh anh nãy giờ vẫn do dự muốn nói lại thôi: "Mùi gì thế?"
Liêu Thịnh sợ hết hồn.
Nhìn cái chăn trong tay anh, Liêu Thịnh thầm nghĩ: Mũi chó à?

Nhưng chuyện này cũng không thể giấu được.
Còn nữa, sao anh ấy phải giấu?
Đó không phải em gái anh à?
Liêu Thịnh nhanh chóng xốc lại tinh thần.
Anh ấy "À" một tiếng, nói: "Mùi vị? Hương vị chứ? Hai ngày trước Trình Ninh đến đây, em ấy không mang chăn, mà không thể để em ấy chết cóng được đúng không? Thế là em mới chuyển chăn đệm của anh cho em ấy dùng tạm một ngày.

Sáng hôm sau em đã dẫn em ấy đến nhà đồng hương đổi chăn rồi nên lại trả lại anh."
Sắc mặt Hàn Đông Nguyên lại thay đổi, bàn tay cầm chăn cũng siết chặt lại.
Muốn mắng cái gì đó nhưng lúc mở miệng lại thành: "Cô ta xảy ra chuyện gì, sao đột nhiên lại xuống nông thôn?"
Không yên tâm anh! Không yên tâm anh!
Câu này cứ như một câu ma chú quanh quẩn trong đầu anh.
Anh hỏi em thì em biết hỏi ai?
Đó chẳng phải em gái anh sao?
Quan sát Hàn Đông Nguyên, lại nghĩ tới dáng vẻ Trình Ninh chăm chỉ làm việc hai ngày nay, trong lòng Liêu Thịnh vẫn hy vọng Hàn Đông Nguyên có thể chăm sóc cô để những ngày cô ở đây sẽ dễ chịu một chút, thế nên nói: "Hiểu ra mọi chuyện, cảm thấy anh thay em ấy xuống nông thôn, không vượt qua được chướng ngại trong lòng.

Anh quên rồi à, lúc con bé kia còn nhỏ bướng bỉnh lắm, lần nào bị anh bắt nạt nước mắt lưng tròng mà nó chết sống không chịu khóc...!Em xx...!Hàn Đông Nguyên!"
Anh ấy còn chưa nói xong đã bị một chiếc tất đập vào mặt, thế là bắt đầu nổi khùng lên lao đến đánh người.

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,110
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 42: 42: Quay Lại 4


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhưng Hàn Đông Nguyên trên giường đã nằm xuống, trùm chăn kín đầu ngủ lăn quay.
Liêu Thịnh nhìn anh trùm kín đầu, cuối cùng nắm đấm chỉ đập vào chăn, sau đó thở dài một hơi.
Anh ấy nói với cái chăn: "Haizz, anh, em đã nói với anh rồi, anh đừng nhỏ nhen thế nữa, dù gì cũng là em gái anh nhìn lớn lên, cùng sống dưới một mái nhà mười mấy năm...!Em nhớ em ấy sống trong nhà anh như một cô công chúa, nào đã phải trải qua khổ cực thế này.

Hai hôm nay em nhìn em ấy đan chiếu sưng hết cả tay rồi vẫn không kêu một tiếng nào, còn cười khanh khách nói chuyện với các bác các thím trong thôn..."
Hàn Đông Nguyên chê anh ấy ồn ào nhưng cuối cùng cũng không vén chăn lên bảo anh ấy im miệng.
Tuy Trình Ninh xuống nông thôn, Hàn Đông Nguyên cũng bị chuyện này đả kích khá lớn, lại còn Liêu Thịnh ở bên cạnh ồn ào nhưng anh đã đi mười mấy tiếng trong đường núi tuyết dày, lúc này vừa mệt vừa buồn ngủ.

Trong tràng âm thanh ồn ào từ miệng Liêu Thịnh, anh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

"Anh, Trình Ninh nói, mấy năm qua anh ở dưới nông thôn vẫn không có đối tượng có phải là chuyện rất xui xẻo không?"
Hàn Đông Nguyên giật mình, tỉnh cả ngủ.
"Quần què gì?"
Anh hất phăng cái chăn trên người ra, ngồi bật dậy trừng mắt nhìn Liêu Thịnh.
Liêu Thịnh: "...Thì là, thì là Trình Ninh nói mấy năm nay anh ở nông thôn mà không có đối tượng, là rất xui xẻo..."
Thấy vẻ mặt Hàn Đông Nguyên đen như đít nồi, Liêu Thịnh còn lẩm bẩm bồi thêm: "Em ấy nói, là bà nội anh nói...!anh không biết chuyện này?"
Hàn Đông Nguyên: "..."
Nhịn! Anh phải nhịn!
Kiếp trước chắc chắn anh thiếu nợ cô!
Anh lại kéo chăn lên ngủ tiếp.
Cuối cùng Liêu Thịnh cũng thoải mái thở phào một hơi.


Sau lại nghĩ, chuyện này là sao? Liên quan quái gì đến anh ấy?
Sáng sớm hôm sau, Hàn Đông Nguyên đến đại đội tìm bí thư và đại đội trưởng.
Bí thư đại đội Chu Phách Hòe và đại đội trưởng Hàn Hữu Phúc vừa thấy anh đến đã vội vàng chào đón: "Đông Nguyên, mọi chuyện thế nào rồi?"
Hàn Đông Nguyên không nói gì mà móc tờ khai và một xấp tiền giấy trong túi để lên bàn.
Đại đội Thượng Hàn nằm ở vị trí hẻo lánh, giao thông bất tiện, tin tức bế tắc.
Dân làng đời đời kiếp kiếp đều sinh sống trong vùng núi sâu này, hoàn toàn dựa vào ông trời để kiếm ăn.
Cho dù có bán sản vật núi rừng thì cũng bị các đại đội gần công xã, thị trấn chiếm được thiên thời, địa lợi, nhân hòa.
Năm ngoái Hàn Đông Nguyên thu gom một nhóm sản vật núi rừng gửi tới Bắc Thành.
Đương nhiên cá nhân không được phép buôn bán, anh lấy danh nghĩa công xã bán cho một tiệm cơm của doanh nghiệp nhà nước.
Lần này lên thị trấn, một người bạn đã đưa cho anh tờ khai và tiền hàng của tiệm cơm đó.
Chu Phác Hòe và Hàn Hữu Phúc lập tức đếm xấp tiền, tổng cộng có đến hai trăm đồng, tem phiếu mua năm trăm cân lương thực khô và phiếu mua năm mươi cân bột mì.
Hai người cười sắp rách của miệng rồi.

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,110
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 43: 43: Một Cước 1


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Kho lúa của đại đội sắp thấy đáy rồi, giờ có số tiền và chỗ phiếu này cũng đủ sống qua mùa đông.

"Chuyện làm đồ gia dụng nhỏ lần trước cậu nói thế nào rồi?"
Lúc này, mấy chục người đang ở trong kho để gỗ đơn sơ làm việc, nào là đan chiếu, đan sọt, xẻ gỗ, cưa gỗ.

Đan chiếu, đan sọt là một truyền thống của dân làng vào mùa đông, có thể mang đến công xã bên kia đổi tiền nhưng giá cả rất rẻ.

Một người dân đan suốt mùa đông cũng chỉ kiếm được mấy đồng và mấy tấm phiếu lương thực, nhưng ít nhất vẫn là có nguồn thu.

Còn về xẻ gỗ, sau khi nghe Hàn Đông Nguyên nói tài nguyên gỗ trong núi rất phong phú, có thể làm một nhà máy sản xuất gỗ để làm đồ nội thất nhỏ.

Nhưng cụ thể phải làm những cái gì, bán thế nào, bán ở đâu thì vẫn chưa ai biết, chỉ thể chờ anh về đi liên hệ thôi.

"Tôi đã liên hệ với xưởng nội thất Bắc Thành.

"
Hàn Đông Nguyên nói: "Bọn họ muốn chúng ta cung cấp hàng mẫu, lần này về tôi đã mua một số thứ ở thị trấn về, đợi tôi đi xem qua rồi làm một số hàng mẫu rồi lại nói chuyện nhà máy sau.

"

"Được.

"
Hàn Hữu Phúc cười nói: "Đi thôi, chúng ta đến kho để gỗ xem đi.

"
Bởi vì đã giải quyết được vấn đề ấm bụng của dân làng mùa đông này nên tâm trạng Hàn Hữu Phúc rất tốt.

Hai người vừa đi đến kho để gỗ vừa nói chuyện.

"À, đúng rồi, có một họ hàng nhà cậu đến đây đấy, cậu đã biết chưa?" Hàn Hữu Phúc hỏi anh.

Họ hàng?
Hai từ này mới đấy.

Hàn Đông Nguyên không có hứng thú nói thêm một câu về đề tài này.

Hàn Hữu Phúc thấy anh lạnh mặt chẳng nói chẳng rằng thì thầm thở dài.

Hai chữ họ hàng này đúng là lúng túng thật.


Phải là họ hàng của mẹ kế anh mới đúng cơ.

Nhìn anh như vậy là biết anh không hứng thú tiếp đãi lắm, thế nên sau khi nhận người về Hàn Hữu Phúc cũng không đề cập với bất kỳ ai, ngay cả vợ mình cũng không.

Bởi vì vợ ông ấy là chị em cùng thôn với mẹ ruột của Hàn Đông Nguyên.

Ông ấy lại nói: "Mấy hôm nay cô bé đó cũng làm việc trong kho để gỗ, lát nữa cháu đến chắc cũng nhìn thấy đấy.

" Rồi không nói gì nữa.

Khi hai người đến kho để gỗ, Hàn Đông Nguyên liếc mắt nhìn khắp một lượt.

Vừa liếc mắt đã thấy cô đang cúi đầu đan chiếu, thỉnh thoảng lại nói chuyện với thím Tư nhà Chu Thanh Tùng mấy câu gì đó.

Anh xoay người định đi sang chỗ xẻ gỗ bên kia, khóe mắt lại liếc thấy thím Tư đứng dậy đi đâu đó, thế là có một bóng người lập tức bước đến gần cô.

Anh khựng lại, xoay người nhìn lại.

Hai hôm nay Chu Hùng liếc trộm Trình Ninh rất nhiều lần.

Anh ta thậm chí còn có ảo giác mình rất chói mắt, anh ta cứ như tiên trên trời, cả cô gái này cũng vẫn luôn nhìn anh ta.

Đáng tiếc lúc nào bên cạnh cô cũng có người.

Lúc này, thấy thím Tư đột nhiên đứng dậy rời đi, anh ta không nhịn được nữa nên quyết định tiến lên nói chuyện với cô.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,110
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 44: 44: Một Cước 2


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tất nhiên anh ta không nghĩ gì nhiều, chỉ muốn trò chuyện với cô thôi.

Đây chính là một loại thiên tính thích thể hiện thôi.

Anh ta hỏi: "Thanh niên trí thức Trình, cô đã quen thuộc với công việc nhà nông chưa? Có cần tôi giúp không?"
Trình Ninh nhìn người lại nhớ đến cái tên vô lại bị Hàn Đông Nguyên "đánh chết" ở kiếp trước.

Là người này sao?
Sau khi đến đây mấy ngày, cô đã cố ý hỏi thăm mọi người, hầu hết dân làng đều chất phác, cũng chỉ có tên này là lưu manh vô lại.

"Không cần, cảm ơn.

"
Cô trả lời không chút khách khí.

"Thanh niên trí thức Trình, cô đã quen cơm nước trong thôn chưa? Dạo này căn tin chẳng có tí dầu mỡ nào, tôi có một con đường có thể mang đồ từ bên ngoài vào! "
Chu Hùng không hề để ý sự lạnh nhạt của Trình Ninh.


Thanh niên trí thức trong thành phố đều như vậy, anh ta quen rồi.

Anh ta tự lẩm bẩm nói một mình một lúc.

Trình Ninh khó chịu cau mày, đang nghĩ làm thế nào mới đuổi được người này đi thì đột nhiên cảm nhận được điều gì đó.

Cô lập tức quay đầu nhìn sang trái, chỉ thấy Hàn Đông Nguyên đang sầm mặt đứng đó.

Hàn Đông Nguyên bước tới gần Chu Hùng rồi thẳng chân đá anh ta một cước.

"Rầm" một tiếng, giọng nói của Chu Hùng im bặt, sau đó là một tiếng "A" chói tai kèm theo những tiếng la hét xung quanh.

Chu Hùng bị đá mạnh ngã lăn ra đất.

Anh ta gào lên một tiếng đau đớn rồi mắng to: "Cái quái gì thế?".

Nhưng ngẩng đầu lên chỉ thấy Hàn Đông Nguyên, thế là giọng nói đột ngột dừng lại, một lát sau lại nghe thấy tiếng mắng chửi: "Hàn Đông Nguyên, anh điên à? Sao lại đá tôi? Tôi động gì đến anh không?"
Nhưng giọng nói và khí thế đã thấp xuống nhiều.


Hàn Đông Nguyên đạp một cước bên cạnh anh ta, lạnh lùng nói: "Mày làm cái gì sau lưng tao mặc kệ nhưng đừng lắc lư trước mặt cô ấy, cẩn thận tao lấy mạng mày đấy.

"
Chu Hùng muốn nói: Có cần phải thế không?
Nhưng đối mặt với anh, trong lòng anh ta hơi rùng mình, chỉ cảm thấy cả người lạnh toát, gương mặt run rẩy.

Anh ta liếc nhìn Trình Ninh, muốn nói cái gì nhưng cuối cùng chỉ nói: "Được, được, tại tôi không có mặt, nếu là người của anh, lần sau tôi mà nhìn cô ấy thêm một cái nào nữa nhất định sẽ bị móc mắt.

"
Nói xong, cố chịu đựng cơn đau đớn trên người, anh ta loạng choạng đứng dậy khập khiễng bỏ chạy.

Hàn Đông Nguyên khẽ mắng một câu rồi quay đầu liếc nhìn Trình Ninh.

Trình Ninh nghe thấy cậu "Làm cái gì sau lưng" thì hơi thót tim, nhưng sau khi nghe câu "Cẩn thận tôi lấy mạng anh" thì bị dọa sợ giật mình.

Lúc Hàn Đông Nguyên nhìn sang vừa vặn bắt gặp ánh mắt cô.

Hai người nhìn nhau một lát.

Hàn Đông Nguyên bực bội trong lòng nên nhìn cô cũng thấy chướng mắt.

Anh chỉ "Hừ" một tiếng rồi đá chân một phát khiến đống nan trúc bay tán loạn.

Thím Tư vừa quay về đúng lúc nhìn thấy cảnh này thì hơi sửng sốt, sau đó tức giận mắng: "Hàn Đông Nguyên, phát điên cái gì thế hả?"

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,110
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 45: 45: Một Cước 3


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sau đó kéo tay Trình Ninh nói: "Thanh niên trí thức Trình, có chuyện gì vậy, tự nhiên cậu ấy hung dữ với cô làm gì?"
Trình Ninh vội vàng giải thích với bà ấy: "Không phải đâu thím Tư, vừa rồi một người đàn ông trong thôn tên Chu Hùng đến gần cháu nên anh Đông Nguyên tức giận với anh ta thôi.

"
Thím Tư nghe vậy mới biết mình hiểu nhầm, vừa xoay người định nói một tiếng với Hàn Đông Nguyên thì thấy anh đã rời đi.

Thím Tư: "! "
Con cún này tính khí nóng nảy, may nhờ thanh niên trí thức Trình hay gọi là "anh Đông" nên mới thân thiết được.

Thím Tư chẳng quan tâm đến Hàn Đông Nguyên nữa, quay lại hỏi Trình Ninh: "Cái thằng Cẩu Hùng Tử đó tán tỉnh gì cô mà khiến Đông Nguyên tức giận như vậy, có phải nó giở trò với cô không?"
"Không ạ.

"

Trình Ninh vội nói, lại hỏi thím Tư: "Thím Tư, cái người Chu Hùng kia bình thường có làm chuyện gì xấu xa không ạ? Sao mọi người toàn gọi anh ta là tên lưu manh thế?"
"Không phải là lưu manh!"
Thím Tư rít lên: "Không cố gắng kiếm công điểm thì thôi, cả ngày chỉ chạy loạn khắp nơi dụ dỗ con gái.

Hôm nay dụ cô này mai lại dụ cô kia, dụ dỗ xong thì không chịu trách nhiệm! Phi! Nói chung nó mà dám tìm cô thì anh Đông của cô đánh chết cũng đáng đời!"
Trình Ninh: !
Có thể đừng há mồm là đánh chết được không, thực sự khiến người ta có bóng ma tâm lý đấy!
Lúc hai người nói chuyện thì những người khác cũng đang nói.

Triệu Chi hơi ngạc nhiên nhìn sang chỗ Trình Ninh.

Sau khi mọi người tản đi rồi còn chưa hồi thần lại.

Cô ta ngồi ngẩn người một lúc, ánh mắt vô thức dõi theo người đàn ông vừa đá người, người đàn ông đó thoạt nhìn như chẳng có chuyện gì xảy ra mà đi tới bên nam thanh niên trí thức.


Chỉ thấy đại đội trưởng đuổi theo anh nói gì đó nhưng trên mặt ông ấy không có một tia trách cứ nào, ngược lại còn vỗ vỗ vai anh, sau đó anh cứ bình thản bước lên cái ghế đẩu làm việc.

Triệu Chi dõi mắt theo Hàn Đông Nguyên, miệng lẩm bẩm hỏi bạn cùng phòng Lưu Lệ Na: "Người kia, người kia là ai? Có thể tùy tiện đánh người sao? Đại đội trưởng cũng mặc kệ à?"
Còn nữa, nhìn tướng mạo, khí chất và cách ăn mặc của người này thì chắc là thanh niên trí thức, anh đánh dân làng mà các dân làng khác không có chút ý kiến nào với anh sao?
"Người đó?"
Lưu Lệ Na đã nhìn đi chỗ khác nhưng giờ lại quay sang nhìn nhóm nam thanh niên trí thức, nói: "Anh ta là Hàn Đông Nguyên, chẳng phải tôi đã nói với cô quê anh ta ở thôn Thượng Hàn sao? Đại đội không coi anh ta là người ngoài, người anh ta vừa đánh tên Chu Hùng là một tên lưu manh có tiếng trong đại đội chúng ta, thích nhất là dụ dỗ các cô gái xinh đẹp.

"
Nói xong, cô ấy liếc nhìn Triệu Chi, dừng một lát mới nói tiếp: "Nếu như người tên Chu Hùng này đến gần cô hay nói chuyện với cô thì cũng đừng quan tâm, dính dáng vào thì phiền phức lắm.

"
Sắc mặt Triệu Chi lập tức trắng bệch.

Bàn tay đang cầm nan tre hơi run rẩy.

Cái người bị đánh kia.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,110
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 46: 46: Một Cước 4


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Anh ta không chỉ nói chuyện với cô ta mà thậm chí chăn đắp, chậu rửa mặt, chậu rửa chân mới tinh của cô ta đều đổi từ chỗ anh ta.

Hôm đó bọn họ không đổi được chăn mới từ chỗ Chu Hiểu Mỹ, trên đường quay về bị anh ta cản đường.

Anh ta nói là có thể đổi đồ với bọn họ, họ chỉ cần cho anh ta phiếu, phiếu vải, phiếu thịt và phiếu xe đạp các loại là được.

Mấy hôm trước biết thanh niên trí thức mới đến đại đội nên đã đến công xa mua chăn và một số đồ dùng sinh hoạt mới tinh về, nghĩ rằng các thanh niên trí thức sẽ dùng đến.

Lúc đó cô ta còn rất vui mừng cùng Cố Cạnh Văn và Dương Hồng Binh đến nhà Chu Hùng đổi khá nhiều đồ về.

Hôm đó Dương Hồng Binh ôm cái chăn bông nát và một đống đồ cũ về còn rất chán nản cơ.

Cũng may chỗ Chu Hùng không có nhiều đồ, không đủ đổi cho cả ba người, anh ấy lại không thể tranh giành với Triệu Chi và một đồng chí nữ nên đa số đồ vật đều để Triệu Chi đổi, coi như an ủi trái tim bị tổn thương của anh ấy.

Không ngờ người kia lại là một người khét tiếng như vậy.


Tim Triệu Chi đập thình thịch.

Nhưng cô ta nhanh chóng trấn an bản thân, không sao, không sao đâu, cô ấy cùng đi đổi với Cố Cạnh Văn và Dương Hồng Binh mà, dùng phiếu gạo và phiếu thịt hàng thật giá thật mà đổi.

Chỉ là một cuộc giao dịch thôi, không thể nói là có dính dáng tới hay không được, sau này không quan tâm đến người nọ là được.

Triệu Chi nắm chặt tay, lại vô thức liếc nhìn Hàn Đông Nguyên lần nữa.

***
Tan làm quay về ký túc xá, các bạn cùng phòng vây quanh Trình Ninh hỏi chuyện.

"Trình Ninh, Chu Hùng kia bắt nạt cô à?"
Vương Hiểu Quyên hỏi xong lại tức giận nói: "Cái tên vô lại không biết xấu hổ kia nên bị đá cho mấy phát từ lâu rồi mới phải.

"

Trình Ninh lắc đầu nói: "Không đâu, anh ta chỉ bước lên nói hai câu thôi.

"Chỉ nói hai câu đã bị Hàn Đông Nguyên đá rồi á? Ha ha!"
Sắc mặt Vương Hiểu Quyên lập tức thay đổi, cười ha hả: "Trình Ninh, Hàn Đông Nguyên rất lo lắng cho cô đấy, chắc không phải thích cô rồi chứ? Hai người thật sự không có gì đó à?"
Sao cứ cảm thấy quái quái nhỉ?
Trình Ninh đang cầm cái cốc uống nước tráng men, nghe cô ấy nói vậy thì sặc nước luôn, không những phun nước khắp bàn mà còn ho khan một trận.

Trình Ninh luôn trầm tĩnh ổn định, đây là lần đầu tiên các bạn cùng phòng nhìn thấy cô có phản ứng lớn như vậy.

Mẫn Nhiên vội vàng vỗ vỗ lưng cô, Trình Ninh xua tay nói: "Không thể nói lung tung được, anh ấy nghe được sẽ tức chết đấy, các cô không thấy dáng vẻ anh ấy trừng mắt nhìn tôi à? Lại còn chê tôi phiền phức chứ, nhưng mà nhìn bề ngoài anh ấy hung dữ vậy chứ thực ra có lòng chính nghĩa cao lắm, ý thức trách nhiệm cũng mạnh.

Anh ấy được người nhà dặn dò không thể không quan tâm đến tôi, chỉ thế thôi.

"
Nếu không phải ý thức trách nhiệm quá mạnh thì sẽ không về nông thôn thay cô.

Nếu không phải ý thức trách nhiệm quá mạnh, lúc bị dòng lũ bất ngờ cuốn vào vùng đá lở vẫn không chịu từ bỏ việc cứu người mà tự vệ thì cũng không mất đi một cánh tay.

"Thì ra là thế.

"

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,110
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 47: 47: Giận Lại 1


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Vương Hiểu Quyên xoa xoa cằm, cười nói: "Cũng đúng, chẳng biết anh ấy sẽ thích một cô gái thế nào nhỉ? Cô không biết đâu, lúc Hàn Đông Nguyên mới tới có rất nhiều thiếu nữ thanh niên trí thức có ý với anh ấy, cuối cùng không quá ba ngày đều bị chạy hết.

Đúng là thành cũng tại mặt mà bại cũng đều tại cái gương mặt lạnh đó."
Trình Ninh: "..."
Nghĩ đến Hàn Đông Nguyên kiếp trước cả đời độc thân cô lại chẳng muốn nói tiếp đề tài này nữa nên vội vàng chuyển sang chuyện khác.
Cô hỏi: "Rốt cuộc Chu Hùng đã làm chuyện gì vậy? Sao tôi thấy mọi người đều kiêng kỵ, ghét bỏ anh ta như vậy."
"Anh ta à."

Vương Hiểu Mỹ bĩu môi, vô cùng chán ghét nói: "Cả ngày chạy đến nhà quả phụ Miêu, ngày nào cũng dụ dỗ con gái nhà lành, hồi trước khi thanh niên trí thức đến còn dụ dỗ một cô gái mồ côi bố mẹ phải ở nhờ nhà bác cả.

Cô gái kia một lòng muốn gả cho anh ta, không ngờ sau khi thanh niên trí thức đến anh ta lại để ý một thanh niên trí thức mới tới.

Thế là anh ta mua chuộc bác cả của nhà kia gả cô gái vào trong núi sâu, sau đó cả ngày ve vãn cô thanh niên trí thức mới tới, ngày nào cũng giúp cô ấy làm việc để lấy lòng.

Lúc đầu dân làng rất bài ngoại, mặc dù không thích anh ta nhưng cũng không thích cả cô gái đó, thế là không ai nói cho cô ấy biết con người thật của anh ta, chờ đến lúc cô ấy biết thì đã quá trễ...!Sau đó, cô ấy không chịu được sự nhục nhã này đã treo cổ tự vẫn, tuy cuối cùng đã cứu được người lại nhưng tinh thần có vấn đề, được bố mẹ cô ấy đón về thành phố.

Cô gái kia vừa đi thì cái tên Chu Hùng này lại bắt đầu qua lại với một thanh niên trí thức khác, lại còn không chỉ một người..."

Nói đến đây, cô ấy nghiến răng nghiến lợi: "Người như thế có đánh chết cũng đáng đời!"
Trình Ninh nghe xong nổi hết cả da gà.
Cô hỏi: "Vậy còn quả phụ Miêu là ai? Thật sự...!có một chân với anh ta à? Từ lúc nào thế?"
"Quả phụ Miêu?"
Hứa Đông Mai xen vào, cô ấy thuộc nhóm thanh niên trí thức đến đây sớm nhất nên có biết cô gái mất tinh thần được đón về thành phố kia, bọn họ cùng đến đây chung một đợt.
Cô ấy nói: "Hồi trước chồng cô ta lên núi tuyết săn thú với dân làng thì bị lăn xuống sườn núi mất mạng, để lại người mẹ góa bụa mù một mắt, đứa con trai một tuổi gào khóc đòi ăn và quả phụ Miêu.

Bề ngoài quả phụ Miêu khá ưa nhìn, nghe nói còn có người chấp nhận cô ta dẫn con trai đi tái giá nhưng cô ta không chịu bỏ mẹ chồng lại, cuối cùng chỉ đành sống dựa vào đồ tiếp tế của dân làng sống qua ngày.

Nhưng dân làng ăn còn chẳng đủ no, có thể tiếp tế cho bọn họ được bao nhiêu chứ? Chu Hùng kia thì thường giúp đỡ làm những việc nặng cho nhà cô ta, còn tặng đồ cho bọn họ...!Haizz..."
Sắc mặt Hứa Đông Mai trầm xuống, giọng nói từ từ hạ thấp đến gần như không nghe thấy: "Nhiều lúc sống sót là một chuyện không hề dễ dàng."

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,110
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 48: 48: Giận Lại 2


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cô ấy xuống nông thôn năm sáu chín, đến giờ đã được sáu năm, coi như đã quen thuộc hết dân làng.

Quả phụ Miêu là người chịu thương chịu khó, trong nhà trên có mẹ già dưới có con nhỏ, dù lúc gia cảnh khó khăn nhất cũng chăm sóc mẹ chồng chu đáo, chăm sóc con cái gọn gàng sạch sẽ, nói chuyện với ai cũng nhẹ nhàng gần gũi, cảm xúc ổn định.

Các thanh niên trí thức đều rất thích cô ấy, bọn họ rất sẵn lòng giúp cô ấy thay cái khung mũ rơm cũ hay thỉnh thoảng có quần áo cũ cũng hay cho, cô ấy sẽ cắt ra làm quần áo cho đứa con nhỏ.

Nếu anh ta chịu kết hôn với quả phụ Miêu rồi sống một cuộc sống bình thường thì cũng thôi, nhưng lại cứ thích đi trêu hoa ghẹo nguyệt, không an phận!
Chuyện này khiến mọi người khoan dung với anh ta nhưng đồng thời cũng càng căm ghét hơn.

"Tóm lại là cô cứ cách anh ta càng xa càng tốt, người này hơi tà môn, có thể âm thầm lấy được khá nhiều thứ, đừng nghĩ trao đổi với anh ta cho tiện, một khi dính vào rồi thì không dứt ra được đâu.

"
Trình Ninh: "Ừm"
Chu Hùng, Chu Hùng, kiếp trước người này là người bị Hàn Đông Nguyên đánh chết sao?
Nghĩ đến câu nói "Anh dám lắc lư trước mặt cô ấy thì cẩn thận tôi lấy mạng anh" thì lại nhíu mày.

Không được, lần sau cô phải tìm anh nói chuyện, bảo anh đừng có nói năng bậy bạ nữa.


Chẳng may mắn chút nào.

***
Có nhiều thanh niên trí thức, mọi người cũng không nấu ăn cùng nhau, chủ yếu là giao phiếu lương thực cho căn tin của đại đội rồi ăn cơm trong nhà ăn.

Sau khi thanh niên trí thức đến đây mới từ từ phát triển căn tin.

Sau khi ăn tối trong căn tin, Trình Ninh nhìn thấy Hàn Đông Nguyên cùng Liêu Thịnh về ký túc xá thì nói một câu với mọi người rồi đuổi theo.

"Anh Đông Nguyên.

" Cô gọi to.

Không muốn mọi người biết tình hình phức tạp của nhà họ nên cô không gọi anh là "anh ba" mà gọi là "anh Đông Nguyên".

Hàn Đông Nguyên làm như không nghe thấy tiếp tục bước đi, vẫn là Liêu Thịnh không chịu được kéo Hàn Đông Nguyên lại.

Trình Ninh nhanh chóng đuổi tới, không quan tâm thái độ của Hàn Đông Nguyên mà mỉm cười với Liêu Thịnh, sau đó lại thu lại nụ cười nói với Hàn Đông Nguyên: "Anh Đông Nguyên, công việc lúc trước anh cho em em đã đưa cho người khác rồi.


Vì bày tỏ lòng cảm ơn nên người kia đã đưa cho em một khoản tiền và phiếu lương thực, phiếu thịt với phiếu vải.

Lúc nào anh có thời gian vậy, em muốn đưa cho anh?"
"Không cần.

"
Hàn Đông Nguyên chẳng thèm nhấc mày lên, chỉ nhấc chân chuẩn bị bỏ đi.

Trình Ninh vội hỏi: "Còn cả thức ăn trong nhà muốn em mang đến cho anh nữa.

"
"Cô tự giữ lại đi.

"
Lần này đúng là đã đi thẳng rồi.

Liêu Thịnh liếc nhìn bóng lưng Hàn Đông Nguyên rồi lại nhìn Trình Ninh.

Nhưng lúc này anh ấy đã nhìn ra ít manh mối.

Hàn Đông Nguyên rất ghét cô em gái ghẻ này.

Nhưng đối xử với cô lại không hẳn là quá kém cỏi.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,110
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 49: 49: Giận Lại 3


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đối xử không tốt với một người nào đó không tốt thì liệu có thể đưa một lượng tiền lớn và phiếu lương thực, phiếu thịt, phiếu vải và cả đồ ăn cho người đó sao?
! Nhìn xem lần trước Chu Hùng nói chuyện với cô anh đã bảo vệ có giống con mình không?
Còn nữa, anh ấy đưa gang tay của anh cho cô dùng, thoạt nhìn có vẻ anh rất tức giận nhưng chẳng phải không nói một câu đòi mại nào sao? Đổi thành cô gái khác thử xem!
Đúng là không xuống nông thôn thì không thấy được chuyện này mà.

Thấy Hàn Đông Nguyên sắp đi xa, Liêu Thịnh vội vàng nói với Trình Ninh: "Em gái Ninh Ninh, Đồn Nguyên bảo em giữ thì em cứ giữ, có chuyện gì cứ đến tìm bọn anh là được.

"
Biết Hàn Đông Nguyên không chào đón Trình Ninh nhưng cũng không mặc kệ cô, anh ấy lập tức đổi cách xưng hô thanh "em gái Ninh Ninh".

Chẳng hiểu sao Trình Ninh lại rùng một một cái.

Liêu Thịnh nói xong thì đuổi theo Hàn Đông Nguyên.

Trình Ninh vẫn đứng đó nhìn theo bóng hai người rời đi.

"Theo đuổi người ta đến tận đây sao? Nhưng xem ra người ta chẳng hề chào đón cô.


"
Trình Ninh ngơ ngác quay lại theo nơi phát ra tiếng nói.

Là ba nữa thanh niên trí thức cùng phòng ký túc xá, Triệu Chi, Lưu Lệ Na và Tưởng San San.

Người nói chuyện là Tưởng San San.

Dù sao cũng bị nhốt trong bóng tối mấy chục năm, còn sống sót quả thực là một chuyện quá tuyệt vời, muốn làm gì thì làm, chuyện gì quan trọng nhất thì nhất định phải làm được.

Bây giờ Trình Ninh không còn quá để ý đến danh tiếng nữa rồi.

Cô càng không da mặt mỏng như những cô gái trẻ bình thường, dễ dàng bị người khác ảnh hưởng đến cảm xúc của mình.

Cô nhìn Tưởng San San, cười nói: "Thì sao, liên quan đến cô không?"
Cô không hề giải thích.

Bởi vì sợ Hàn Đông Nguyên để ý nên cô không nói rõ quan hệ của mình với anh với mọi người ở đây.

Có giải thích cũng vô dụng.


Bởi vì cô của cô vào nhà họ Hàn ở, thế nên quan hệ của cô và Hàn Đông Nguyên lại càng không rõ ràng.

Gương mặt Tưởng San San nóng bừng.

Cô ta từng có ý với Hàn Đông Nguyên nhưng mấy tháng trước ý nghĩ này đã biến mất tăm mất tích.

Cô ta chỉ không vừa mắt Trình Ninh thôi.

Lưu Lệ Na khá tốt bụng.

Cô ấy nở nụ cười làm lành rồi giơ tay kéo Tưởng San San.

Tưởng San San bực bội "Hừ" một tiếng rồi bước lên trước, lúc đi qua người Trình Ninh còn mắng một câu: "Nếu đã lớn lên trong đại viên từ nhỏ, mấy chục năm trước người ta đã không xem cô ra gì thì có đuổi đến tận đây người ta cũng chẳng vừa mắt đâu.

"
Trình Ninh: !
Nhớ đến kiếp trước xem một bộ phim truyền hình ở nhà họ Hàn, cô im lặng một lúc mới đáp: "Khi người ta ghen tị lên, dáng vẻ thật xấu xí.

"
Nguyên văn của câu này là "Đố kỵ khiến con người xấu xí", nhưng nghe vậy quá nho nhã nên cô đã làm cho nó trần trụi hơn một chút.

Tưởng San San: !
Lưu Lệ Na và Triệu Chi: !

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,110
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 50: 50: Giận Lại 4


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bước chân Tưởng San San chợt khựng lại, cô ta quay phắt đầu lại, cả người như sắp nhảy lên: "Cô, cô nói cái gì?"
Trình Ninh nhún vai: "Còn muốn nghe lại à? Cô có gương không? Quay về tự nhìn dáng vẻ mình thế nào khác biết.

"
Tưởng San San tức đến mức tóc sắp bốc khói.

Dáng vẻ như sắp xông lên đánh người.

Nhưng lúc này mấy người trong ký túc xá của Trình Ninh cũng đến đây, Mẫn Nhiên thấy tình hình như vậy lập tức bảo vệ Trình Ninh, Vương Hiểu Quyên xoa eo, nhìn Tưởng San San lớn tiếng nói: "Sao? Bị Trình Ninh của chúng ta nói đúng nên thẹn quá hóa giận rồi à? Chỉ cho cô ngày nào cũng nói người khác mà không cho người ta cãi lại à? Đừng tưởng mình giọng khỏe giọng to mà tha hồ bắt nạt người ta nhá?"
Tưởng San San: !
Sắp phát điên rồi!
Lưu Lệ Na vội vàng kéo cô ta lại, khuyên nhủ: "San San, cô đang làm cái gì đấy, cô mà đánh nhau thì mới đúng là không biết suy nghĩ đấy.

"
Lưu Lệ Na và Tưởng San San cùng đi ra từ một viện, Lưu Lệ Na lớn hơn Tưởng San San mấy tuổi nên xem như là bà chị hàng xóm.

Vì vậy, mặc dù tính khí Tưởng San San khó chịu nhưng cô ấy vẫn luôn chăm sóc.

Cô ấy biết tại sao Tưởng San San lại không vừa mắt Trình Ninh.


Bọn họ đều xuống nông thôn từ hai năm trước.

Tính cách Tưởng San San kiêu ngạo như vậy cũng là có vốn để kiêu ngạo.

Tốt nghiệp cấp ba, ngoại hình ưa nhìn, chơi đàn organ rất giỏi.

Đáng tiếc ở cái nơi thâm sơn cùng cốc này ngày ngày bán mặt cho đất bán lưng cho trời, lao động chân tay nặng nhọc nhanh chóng mài mòn sự kiêu ngạo của con người.

Có mấy dân làng có hứng thú với cô ta.

.

Ngay cả Chu Hùng kia cũng quấn lấy cô ta một thời gian dài.

Cô ta chẳng vừa mắt ai nhưng cũng chẳng có lựa chọn nào tốt hơn.

Mãi đến khi Hàn Đông Nguyên xuất hiện.

Cô ta không chắc có phải mình thật sự yêu thích Hàn Đông Nguyên hay không.


Nhưng Hàn Đông Nguyên kia, nói thế nào nhỉ, tính khí đúng là xấu thật, nhưng được cái đẹp trai, dường như có một loại ma lực đặc biệt nào đó.

Cho dù hoàn cảnh có khắc nghiệt thế nào, chỉ cần có anh ở đó dường như hoàn cảnh có tệ thế nào cũng chẳng sao.

Năng lực của anh quá tốt, đầu óc cũng vô cùng thông minh.

Đáng tiếc, mãi mới đợi được một người như vậy xuất hiện cuối cùng lại bị từ chối.

Cảm giác này y hệt như một người đang hoàn cảnh tuyệt vọng vừa nắm được một khúc gỗ lại bị đẩy ra khỏi nó.

Cô ta từ bỏ.

Khuất phục trước hiện thực.

Nhưng lúc này lại có một Trình Ninh xuất hiện kích thích đến mối tâm sự mơ hồ trong tâm trí cô ta.

Mặt khác, đại đội vẫn đang lên kế hoạch mở một trường tiểu học, tình hình này chắc chắn sẽ cần đến giáo viên.

Trong thôn chỉ có mấy dân làng có có bằng cấp hai, không có học sinh cấp ba.

Khả năng cao sẽ tuyển trong nhóm thanh niên trí thức.

Trong nhóm thanh niên trí thức không có nhiều học sinh cấp ba có mối qua hệ tốt với đại đội, Hàn Đông Nguyên đã trong ký túc xá là anh sẽ không làm giáo viên.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,110
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 51: Chương 51


Tưởng San San tự nhận nếu có cuộc thi tuyển thì cô ta vẫn có năng lực đỗ.

Đương nhiên, có lẽ thực lực cũng không quan trọng như vậy. Thế nên những ngày qua lúc nào cô ta cũng ở trong trạng thái căng thẳng áp lực.

Đặc biệt là mấy hôm trước cô ta mới nhận được thư từ trong nhà, mẹ cô ta nói bà ấy đã về hưu nhường công việc lại cho đứa em trai sắp về quê.

Chuyện này gần như đã cắt đứt hy vọng về thành phố của cô ta.

Sau đó, Trình Ninh đột nhiên xuất hiện đúng lúc này.

Cô và Hàn Đông Nguyên, Liêu Thịnh cùng sống trong một đại viện, mới đến mấy ngày mà đã quen thuộc hết với mọi người trong đại đội.

Vừa đến đã khiến Hàn Đông Nguyên đá Chu Hùng vì cô.

Bình thường Chu Hùng kia tiếp cận cô ta bao nhiêu lần? Sao anh không ra mặt bảo vệ cô ta?

Vân Mộng Hạ Vũ

Cũng Triệu Chi từng nói Trình Ninh mới đến trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu, đúng là kiểu người cô ta chán ghét nhất.

Cô ta không kìm được sự nóng nảy trong lòng, thấy Trình Ninh đuổi theo Hàn Đông Nguyên nói chuyện, cộng thêm mấy hôm nay bị Trình Ninh làm cho áp lực, nhất thời thấy ngứa mắt nên mở mở miệng đ.â.m chọc một câu.

Kết quả đã không đ.â.m được người khác còn bị người ta đ.â.m lại.

Tưởng San San bị Lưu Lệ Na kéo lại, cô ấy nhỏ giọng thuyết phục cô ta: "Nếu em đánh nhau thì mới đúng là không có đầu óc."

Thế còn chưa đủ, lúc này không biết ai trong số những người vây xem cất giọng đặc khẩu âm địa phương: "Mấy cô tranh cãi cái gì chứ? Nếu thanh niên trí thức Hàn không ưa thanh niên trí thức Trình thì sao lại cho cô ấy chăn đệm, găng tay, còn đánh người vì cô ấy, nghe nói ngay cả tiền và phiếu lương cũng đưa hết cho cô ấy giữ, có người nào không ưa ai mà như vậy sao? Thanh niên trí thức Tưởng, có ai không ưa cô như vậy không?"

Mọi người: "..."

Giọng nói kia vừa dứt thì người cũng chạy tới.

Là người nhà bí thư, Chu Hiểu Mỹ.

Vẻ mặt của cô ấy không có ý xấu, chỉ là hơi lớn, ánh mắt tò mò nhìn Tương San San, trên khuôn mặt màu lúa mạch khỏe khoắn cũng không có ý chê cười người khác.

Tương San San cũng ngay lập tức đỏ mặt, cắn môi, đẩy Lưu Lệ Na ra rồi xoay người rời đi.

Lưu Lệ Na thật sự bị choáng.

Cô ấy áy náy quay đầu lại nói với Trình Ninh: “Thanh niên trí thức Trình, cô đừng tính toán với cô ấy. Trong nhà cô ấy đang có chuyện nên gần đây tâm trạng không được tốt"

“Tâm trạng không tốt thì có thể bắt nạt người mới, cô ta cho rằng mình là đại tiểu thư của xã hội cũ sao?"

Vương Hiểu Quyên bực mình nói.

Hứa Đông Mai ở bên cạnh cũng bình tĩnh nói: “Hơn nữa, mở miệng ra là dìm thanh danh của người khác xuống, cô ta biết thẹn quá hóa giận còn thanh danh của người khác không phải là thanh danh à? Con gái người ta ai không có thanh danh chứ?"

Nói đến cả Lưu Lệ Na cũng phải đỏ bừng mặt.

Nhưng cô ấy vẫn quay đầu nhìn về phía Trình Ninh, thành khẩn nói: “Thanh niên trí thức Trình, thật xin lỗi, San San là người chân thật, không xấu. Nhưng là hơi xúc động, nói chuyện khó nghe, nói không lo hậu quả nhưng lại rất thật thà, không có ý xấu. Cô đừng để bụng với cô ấy"

“Ừ, tôi không so đo với cô ấy"

Trình Ninh cũng thành thật nói: “Mới rồi không phải tôi đã mắng người sao?"

Mọi người: “…."

Rất nhiều người bật cười.

Nhưng cười không có ác ý, đều là tiếng cười sang sảng.

Mặt Lưu Lệ Na càng đỏ hơn.

Trình Ninh nhìn dáng vẻ cô ấy ngượng ngùng thì cảm thấy mình như đang bắt nạt người thật thà.

Nghĩ lại, tất cả mọi người đều là thanh niên trí thức xuống nông thôn, bản thân mình sau này còn nhiều chuyện cần mọi người giúp nên cần đoàn kết, không nên vì thế mà khiến các thanh niên trí thức trong cùng ký túc xá có mâu thuẫn, trở thành thù địch. Nên cô cười thân thiện với cô ấy, dịu dàng nói: “Đây không phải lỗi của chị nên chị không cần phải giải thích với tôi"
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,110
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 52: Chương 52


Nghĩ rồi lại nói thêm: “Thấy chị nói tốt thay cô ấy như vậy thì xem ra thái độ làm người có chỗ tốt. Tôi và cô ấy thật ra vẫn là người xa lạ. Cô ấy vừa lên đã nói tôi theo đuổi đàn ông không được còn bị người ta ghét bỏ. Chị đặt mình vào hoàn cảnh của người khác suy nghĩ xem, nếu như tôi không mắng lại, chỉ biết đứng đó không quan tâm người khác nói gì thì đấy là do tính cách hơi yếu đuối và sĩ diện. Chị gái à, không lẽ chị để mặc cô ấy trút ra như vậy. Tâm trạng xong lại bị người khác nói xấu sau lưng, có đáng sao? Cho dù chị là bạn của cô ấy thì cũng không nên thiên vị, cần công bằng với người khác nữa."

Cô nói xong lại nhìn Lưu Lệ Na trấn an, nở nụ cười nói: “Nhưng mà yên tâm, tôi sẽ không so đo với cô ấy đâu"

Bởi vì nếu có chuyện gì tôi sẽ giải quyết trực tiếp chứ không so đo trong lòng.

Trình Ninh rời đi cùng bạn ký túc xá.

Chu Hiểu Mỹ cũng đuổi theo.

Cô ấy tới đây tìm Trình Ninh và Mẫn Nhiên.

Phía sau, Lưu Lệ Na cười khổ.

Cô ấy lớn hơn Tương San San mấy tuổi. Hai người là hàng xóm ở cùng đại sát viên, có thể nói là nhìn cô ấy lớn lên nên đối với chuyện nhà họ Tương cũng rõ.

Vì thế cô ấy luôn có một loại tình cảm thương tiếc đối với Tương San San.

Nhưng cô ấy cũng hiểu, cô ấy thương tiếc và khoan dung với Tương San San nhưng không thể khiến người khác cũng thương tiếc và khoan dung với cô ta.

Đối phương vẫn là người mới, còn nhỏ hơn Tương San San mấy tuổi.

Cô ấy thở dài.

Đang định xoay người rời đi thì Triệu Chi ở bên cạnh kéo tay cô ấy, có lẽ là hiểu lầm cô ấy khó chịu đựng được nên khuyên nhủ nói:

“Chị Lệ Na, chúng ta về thôi, về đi thăm chị San San. Bây giờ sợ là chị ấy đang khổ muốn chết. Mấy cô ấy... cũng quá gây sự rồi"

Vân Mộng Hạ Vũ

Hai người trở về ký túc xá, ngoại trừ Tương San San đang khóc thì bạn cùng phòng ký túc là Trầm Thanh cũng ở đó.

Trầm Thanh đang an ủi Tương San San, thấy Lưu Lệ Na và Triệu Chi thì hỏi Lưu Lệ Na:“Sao thế?"

Vừa rồi cô ấy hỏi Tương San San nhưng Tương San San chỉ khóc mà không chịu nói gì cả.

Lưu Lệ Na đơn giản kể lại chuyện vừa nãy, sau đó thở dài, quay đầu nói với Tương San San: “Em ổn chứ, sao lại đi mắng cô ấy làm gì? Cô ấy không có trêu chọc gì em. Hơn nữa, Đông Mai nói đúng, thanh danh của con gái người ta quan trọng rất nhiều, chuyện quan hệ nam nữ này rất khó nói."

“Cô ta có thể làm lại không cho phép người khác nói sao?"

Tương San San đang tức giận, nghe Lưu Lệ Na nói xong thì lập tức nhảy dựng lên.

Lưu Lệ Na: ...

Cuối cùng thì người ta làm cái gì, sao em biết?

Cho dù cô ấy có hơi nhức đầu nhưng vẫn ôn tồn khuyên nhủ: “Nghe nói hình như cô ấy có người thân trong đại đội. Em xem, chúng ta đã tới đây mấy năm nhưng vẫn có khoảng cách nhất định với dân làng. Còn cô ấy mới tới hai ngày đã thân với dân làng rồi. Các bác gái đều thành một nhóm nói chuyện giúp cho cô ấy. Không phải em muốn được danh ngạch giáo viên trong đại đội sao? Nếu lúc này mà gây chuyện thì không phải là tự làm mình khó sao?"

“Không gây chuyện với cô ta là có thể được danh ngạch giáo viên sao?"

Tương San San bực bội nói.

Nghe Lưu Lệ Na nói như vậy, cô ta nhớ tới Triệu Chi đã nói với cô ta trước đó: Trình Ninh là một người nhìn sắc mặt những người khác nhau để đối xử khác nhau.

Cô ta không thích cô.

Nếu như không vì gây chuyện không thể lấy được danh ngạch thì cô ta phải làm khó mình chịu đựng làm gì?

Lưu Lệ Na: ..

Cái này không quan trọng.

Cô ấy tính mở miệng thay đổi góc độ khuyên nhủ cô ta, ngồi xuống bên cạnh, trước tiên vỗ về Tương San San, Trầm Thanh cũng thu tay lại: “Hừ!” rồi nói: “Danh ngạch cũng không phải chỉ một cái, đại đội trưởng và bí thư của đại đội chúng ta rất công bằng. Chỉ cần làm việc chăm chỉ thì không khó để lấy được. Nếu như tự ý phát tiết cảm xúc tức giận lên người khác thì mới chắc chắn không thể lấy được. Hơn nữa, người ta thiếu nợ cô sao?"
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,110
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 53: Chương 53


Trình Ninh kia chỉ mới tới mấy ngày, ngoại trừ mấy lời từ miệng Triệu Chi thì không có tiếp xúc gì với bọn họ.

Không biết tính cách của người ta ra sao đã xông lên cắn người bậy bạ thì xứng đáng bị tức nghẹn.

Chẳng lẽ người ta vừa mới tới nên xứng đáng bị bắt nạt sao?

Tương San San ngẩng đầu lên muốn nói cô nói thì dễ, cô có Tôn Kiện còn tôi có gì chứ?

Nhưng cô ta mở miệng rồi lại thôi. Trước đó có thể phát tiết với người xa lại như Trình Ninh nhưng không dám mở miệng nói Trầm Thanh.

Trầm Thanh cũng chưa bao giờ là người có tính tình dịu dàng.

Tới khi ấy chỉ sợ khiến tâm trạng của mình càng bực hơn.

Cô ta cảm thấy trong lòng như muốn nổ tung.

Con mắt cũng cực kỳ căng.

Lưu Lệ Na thấy cô ta như vậy thì vừa tức giận, vừa đau lòng khuyên nhủ: “Em bình tĩnh suy nghĩ lại cẩn thận, đi nói xin lỗi với cô ấy, chị thấy cô ấy không ở phải là người vô lý. Nói sao thì cô ấy ở cùng các bạn trong ký túc xá không tồi, hẳn là người tốt. Em giải thích với cô ấy, việc này cũng qua".

Tương San San lạnh lùng nói: “Không!"

Sao lại cứng đầu thế này?

Lưu Lệ Na vừa định nói hai câu khuyên tiếp thì lại nghe Tương San San nói: “Chờ tuyết tan thì em sẽ cùng Lý Thắng đi công xã đăng ký kết hôn.

Mọi người đều sững sờ.

Muốn nói gì đó nhưng rồi lại im lặng.

Khó trách hôm nay tính tình lại cáu kỉnh thế.

Đưa ra quyết định này ước chừng là một trận căng thẳng như dây cung kéo rất căng.

Chờ Tương Sang San ra bên ngoài múc nước, Triệu Chi hỏi Lưu Lệ Na: “Chị Lệ Na, Lý Thắng là ai thế? Chị San San nói đăng ký kết hôn, sao mấy người không nói gì?"

Lưu Lệ Na liếc nhìn Triệu Chi nói: “Là con trai của đại đội kế toán Lý, làm giáo viên ở tiểu học công xã, làm việc giỏi, làm người cũng tốt, đã thích San San nhiều năm"

Vân Mộng Hạ Vũ

Thật ra tới nơi này, điều kiện thế này không tồi.

Nhưng Tương San San không thích anh ta.

Bên này, Trình Ninh trở về ký túc xá, mọi người đang nói chuyện này.

Vương Hiểu Quyên: “Thật sự là vô lý, tính tình không tốt, thường ngày dáng vẻ còn chưa tính, giờ sao lại đi bắt nạt người mới chứ?"

Lại nói với Trình Ninh: “Mới này cô nói rất đúng.

Nên như thế, dựa vào đâu phải nhìn cô ta, cô ta là ông trời sao? Lại còn tâm trạng không tốt, cảm xúc không tốt thì được quá đáng à?"

Trình Ninh lắc đầu cười nói: “Tôi mắng xong thì tốt rồi, ngược lại là cô ta hiện tại có thể gặp phải tình cảnh khốn khó. Mấy người lại đây nói cho tôi biết tình hình đi, tôi không biết gì về mọi người, để sau này ở chung tốt hơn. Để hiểu kỹ hơn hoàn cảnh và tính cách của các thanh niên trí nam nữ khác."

Cô cảm thấy việc Hàn Đông Nguyên đánh người hơi kỳ lạ.

Tuy tính tình Hàn Đông Nguyên không tốt lắm nhưng không phải là người làm việc không có chừng mực.

Sau đó có nhiều chuyện cũng rất kỳ lạ.

Vì thế trước tiên cô phải điều tra kỹ lưỡng đã.

Nhưng chuyện này cũng không gấp.

Cô quay đầu nói chuyện thân thiết với các cô ấy, lại hỏi Chu Hiểu Mỹ: “Hiểu Mỹ, sao cô lại ở đây? Tìm tôi có chuyện gì sao?"

Cô thấy mắt Chu Hiểu Mỹ hồng, tuy rằng tinh thần của cô ấy lúc này tốt nhưng không rạng rỡ như bình thường.

“Ừ, có chuyện."

Cô ấy thoải mái nói: “Tôi đính hôn, tên đàn ông kia tối qua chạy tới nói cho tôi biết, có nữ thanh niên trí thức ở đại đội rơi xuống sông. Anh ta cứu cô ấy, tình huống khẩn cấp nên đã giúp cô ấy thay quần áo, đã nhìn thấy hết nên phải phụ trách với cô ấy, từ hôn với tôi."

Chồng sắp cướp của Chu Hiểu Mỹ là con của kế toán đại đội bên cạnh.

Là giáo viên tiểu học ở đại đội, ở núi này thì điều kiện rất tốt.

Mọi người: “!"

Trong chốc lát, mọi người nhanh chóng vứt chuyện cãi nhau của Trình Ninh ra sau đầu, cả đám sững sờ nhìn Chu Hiểu Mỹ.

Chính là trong thời gian ngắn không biết nói gì cho tốt.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,110
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 54: Chương 54


Một lúc lâu, người lớn tuổi nhất, cũng chững chạc nhất là Hứa Đông Mai nói: “Nếu như vậy, từ thì từ đi. Điều kiện của cô tốt như thế, chắc chắn có thể tìm được người tốt hơn. Đừng vì người như vậy mà khổ sở, không đáng"

Chuyện này vừa nghe đã thấy kỳ lạ.

Xuống nông thôn đã lâu, cho dù đại đội hẻo lánh nhưng mỗi ngày Chủ Nhật được nghỉ ngơi thì mấy cô sẽ cùng đi công xã. Cho tới bây giờ, nhóm thanh niên trí thức xung quanh chưa từng dừng liên lạc, chuyện gì mà không biết chứ?

Cho dù thế nào thì đàn ông không cần cũng được.

“Tôi biết.” Chu Hiểu Mỹ khoát tay nói: “Lúc vừa mới nghe hôm qua, tôi vừa đau lòng vừa tức, cả tối qua không ngủ yên được. Nhưng tôi đã ngủ cả ngày nay. Thấy thanh niên Trình và thanh niên Tương cãi nhau thì bỗng nhiên thấy không buồn nữa.

“Người kia thì có gì tốt, chỉ là đứa con của kế toán. Bố tôi còn là bí thư đấy. Không phải chỉ là giáo viên tiểu học đại đội thôi sao, chờ đại đội chúng ta xây tiểu học thì tôi cũng có thể."

Bởi vì trong đại đội không có tiểu học, Chu Hiểu Mỹ là số ít người trong đại đội có bằng cấp 2.

Mọi người “."

Xin hỏi là cô đang muốn cầu xin an ủi hay khoe ra vậy?

Vẫn còn chưa xong, Chu Hiểu Mỹ tiếp tục mắng: “Anh ta rất gầy, vừa hói, răng hô lại vừa xấu, dáng vẻ làm nông còn đội cái kính giả vờ thanh lịch, nói bản thân là người trí thức, ai thích anh ta chứ? Sau này tôi tìm một người trí thức chân chính khiến anh ta bẽ mặt.

Mặt mọi người cảm thấy co giật một hồi.

Chồng sắp cưới của Chu Hiểu Mỹ, con trai của kế toán đại đội bên cạnh là Trương Văn Thuận

Sau khi anh ta đính hôn với Chu Hiểu Mỹ, ngày lễ Tết đều đến nhà Chu Hiểu Mỹ chúc Tết. Mọi người không phải chưa từng gặp, nhưng bình thường, là một người trẻ tuổi, đối lập với người làm nông quanh năm. Đúng là thanh lịch, sao có thể kinh khủng giống như Chu Hiểu Mỹ nói chứ?"

Trình Ninh khẽ ho một tiếng nói: “Hiểu Mỹ, cần chúng tôi giúp gì không?"

Cô không nghĩ Chu Hiểu Mỹ tới đây để mắng cái tên Trương Văn Thuận kia.

“Ừ!” Dường như Chu Hiểu Mỹ cuối cùng cũng nhớ tới việc chính: “Là có chuyện, Trình Ninh, cô khôn khéo hơn, cô có thể giúp tôi đi một chuyến tới thôn nhà họ Trương kia, điều tra xem giữa Trương Văn Thuận và nữ thanh niên trí thức kia xảy ra chuyện gì. Tuy tôi không thích cuộc hôn nhân này là một chuyện nhưng Trương Văn Thuận có lừa tôi hay không là chuyện khác."

Cô ấy chớp mắt nói: “Cô có thể nhờ thanh niên trí thức Hàn điều tra giúp tôi không? Anh ấy quen biết nhiều thanh niên trí thức, chắc chắn có thể điều tra ra được chân tướng. Chắc chắn phải từ hôn nhưng tuyệt đối không thể coi tôi thành đồ ngốc."

Cô ấy không thể tự mình đi thăm dò.

Sợ là cô ấy tới thôn nhà họ Trương hỏi người dân cũng không biết nhiều.

Mấy người dân lại xem náo nhiệt.

Vân Mộng Hạ Vũ

Rốt cuộc là cô gái thanh niên trí thức kia xảy ra chuyện gì, có quan hệ gì với Trương Văn Thuận. Trái lại, thanh niên trí thức bên kia có thể có người biết rõ hơn.

Trình Ninh búng đầu cô ấy, cười nói: “Được, vừa hay tôi cũng muốn đưa đồ cho anh ấy. Tôi sẽ bảo anh ấy hỏi thăm trước giúp cô, nắm chắc sự việc rồi mới nghĩ có nên đi tới thôn nhà họ Trương không"

Cô rất thích đi dạo xung quanh.

Chu Hiểu Mỹ bật cười, cảm ơn Trình Ninh.

Nhưng Trình Ninh thấy cô ấy tuy đang cố gắng cười nhưng vẻ mặt vẫn khó nén được tiều tụy thì đau lòng cho cô ấy, xoay người lấy chiếc mũ len màu đỏ từ trong chiếc hòm gỗ mà hôm qua mới đổi với đồng hương, đội lên đầu cô ấy, kéo mũ che hai bên tai cô ấy, dịu dàng nói:

“Đẹp quá, vui lên nào, đợi tôi lấy nguyên liệu, làm cho cô một cái mặt nạ sẽ ngày càng xinh hơn. Sau đó sẽ tìm một người đàn ông đẹp trai hơn gấp trăm lần tên đầu hói vừa xấu vừa răng hô còn giả trí thức kia"

Chu Hiểu Mỹ cười khúc khích.

Người nào không thích ăn diện đây.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,110
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 55: Chương 55


Cô ấy hâm mộ Trình Ninh một thân trắng trẻo mềm mại như vừa mới lột da, làn da trắng như trứng luộc.

Nếu như cô ấy xinh giống Trình Ninh thì Trương Văn Thuận tính là gì chứ?

Nghĩ như vậy đột nhiên lại sáng tỏ.

Tâm trạng của Chu Hiểu Mỹ chuyển sang tốt hơn, bắt đầu xem đồ đạc trên bàn của Trình Ninh.

Cô ấy nhìn thấy một cái giỏ được đan từ các cành cây, cầm lên nói: “Trình Ninh, cái giỏ này đẹp thật, cô mang nó từ Bắc Thành đến đây sao?"

Trình Ninh quay lại nhìn.

Đó là một giỏ vuông được tết bằng cành liễu, cô mua của bà Phương hàng xóm. Bà Phương hàng xóm đưa cho cô rồi cô đặc biệt để dưới đáy túi hành lý mang tới đây.

“Cô “Ừ!” một tiếng: “Đúng! Là một bà hàng xóm trong đại viện tặng cho tôi"

“Thật là đẹp!"

Chu Hiểu Mỹ cười nói: “Trình Ninh, rõ ràng giống nhau nhưng sao đồ của cô mang tới đây lại đẹp như thế."

Trong túi lớn của mấy cô không nhiều lắm, chỉ là giỏ vuông bện hoặc buộc bằng trúc hay cỏ lau. Nhưng so với của Trình Ninh thì thô hơn nhiều.

Trình Ninh cười, tay cầm lấy cái giỏ nói: “Cái này tôi có thể đan, tôi đã học cùng bà. Chờ có cành liễu mới thì tôi sẽ dạy các cô"

Ánh mắt Chu Hiểu Mỹ lập tức sáng.

Sở dĩ cô ấy rất thích Trình Ninh bởi vì không chỉ chỗ cô có nhiều đồ hay mà người cũng dịu dàng hào phóng, không có thái độ cao ngạo của thanh niên trí thức. Hơn nữa, đi cùng cô dường như thấy bản thân cũng càng ngày càng tốt hơn.

Nói chuyện một lúc thì Chu Hiểu Mỹ rời đi, Trình Ninh sắp xếp đồ đạc vào trong giỏ, nói với các bạn cùng ký túc xá: “Tôi mang cho thanh niên trí thức Hàn, mọi người cứ ngủ trước đi."

Thái độ vừa thản nhiên vừa tự nhiên.

Hiển nhiên không bị ảnh hưởng bởi lời nói lúc trước của Tương San San.

Mã Đình Đình nghe thấy cô nói đi tới ký túc xá của Hàn Đông Nguyên, mở miệng rồi lại thôi.

Đến khi thấy Trình Ninh rời khỏi ký túc xá cũng không nói.

Hứa Đông Mai quay đầu lại nhìn Mã Đình Đình, ôn hòa nói: “Thật ra cô muốn đi theo thì cứ đi thôi. Trước đây tôi nghĩ con gái chủ động không tốt nhưng nhìn Trình Ninh, tôi lại cảm thấy cũng đáng yêu."

Cô ấy nói xong lại cười nói: “Tôi nghĩ Hàn Đông Nguyên cũng rất kinh ngạc, anh ấy cũng có ngày hôm nay".

Cô ấy nói lời này khiến Vương Hiểu Quyên và Mã Đình Đình đều bật cười.

Chuyện hôm nay, mấy cô cũng giống như mấy người Tương San San, hiểu lầm Trình Ninh đang theo đuổi Hàn Đông Nguyên.

Nói “mấy năm nay Hàn Đông Nguyên không nói chuyện yêu đương” là đang thể hiện chủ quyền công khai sao?

Tất nhiên, Hàn Đông Nguyên rõ ràng đối xử khác biệt với Trình Ninh.

Cuộc sống ở vùng nông thôn hẻo lánh vừa khô khan vừa buồn. Trình Ninh đến, trên người cô mang tới loại năng lượng tự do, dường như cũng mang tới một điều gì đó đặc biệt đến với cuộc sống của bọn họ.

Quay lại với phía Hàn Đông Nguyên.

Chuyện của Trình Ninh và Tương San San xảy ra ở trên đường, bên ngoài nhà ăn của đại đội.

Lúc đó là khi mọi người ăn cơm xong quay trở về ký túc xá nên cảnh kia tự nhiên có nhiều người nhìn thấy. Toàn bộ cuộc nói chuyện giữa mấy nữ thanh niên trí thức lọt hết vào tai bọn họ.

Trong đó là bạn cùng ký túc xá của Hàn Đông Nguyên, Tôn Kiện.

Tôn Kiện là một đồng chí rất nghiêm túc thật thà.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trình Ninh và Hàn Đông Nguyên ở cùng một đại viện, không biết chừng còn là người yêu của Hàn Đông Quân.

Tương San San là bạn ký túc xá với Trầm Thanh, người yêu anh ấy. Mọi người cũng ở cùng nhau mấy năm, ngoại trừ mồm miệng có hơi gay gắt khinh người thì cũng là đồng chí tốt.

Anh ấy cảm thấy hai người xảy ra xung đột không tốt.

Nói đến chuyện này thì nguyên nhân vẫn là Hàn Đông Nguyên.

Vì thế anh ấy suy đi tính lại, về ký túc xá ngay lập tức thuật lại câu chuyện cho Hàn Đông Nguyên đang ngồi bàn sưởi, dùng d.a.o khắc gì đó.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,110
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 56: Chương 56


Anh ấy nói: “Anh Nguyên, chuyện này anh vẫn nên giải thích với mọi người. Nếu không người khác hiểu lầm sẽ không tốt cho thanh niên trí thức Trình"

Mấy nay anh ấy cũng ăn nhiều tương ớt thịt bò mà thanh niên trí thức Trình mang tới cho Liêu Thịnh.

Anh ấy có ấn tượng rất tốt với cô.

Liêu Thịnh kinh ngạc, miệng há hốc.

Sau khi kinh ngạc còn có tâm trạng cười vui vẻ, quay đầu nói với Hàn Đông Nguyên: “Anh, không ngờ miệng nhỏ của em gái Ninh Ninh lại lưu loát thế. Trước đây không biết, thấy anh bắt nạt cô ấy như trêu con châu chấu đến mức tức giận, ha ha, thế mà hết lần này đến lần khác tức giận cũng không dám nói, ha ha ha."

Tôn Kiện: “..."

Anh ấy vô cùng khϊếp sợ nhìn Liêu Thịnh.

Đây là vô tâm đúng không?

Vẻ mặt Hàn Đông Nguyên bình tĩnh, tay cầm d.a.o khắc, hung hăng liếc nhìn Liêu Thịnh. Tư thế kia giống như muốn khắc d.a.o lên mặt của Liêu Thịnh.

Tiếng cười của Liêu Thịnh nhạt dần.

Anh ấy cảm giác gần đây bản thân có hơi ngứa đòn.

Sau đó, chưa chờ anh ấy mở miệng nói thì cánh cửa phòng ký túc xá vang lên.

Có người gõ cửa.

Tôn Kiện cảm thấy bạn cùng ký túc xá của mình đều không bình thường.

Anh ấy mệt mỏi không muốn nói chuyện nên xoay người đi ra mở cửa.

Mở cửa ra thì thấy ngay Trình Ninh với nụ cười trong trẻo.

Tôn Kiện bị dọa nhảy dựng.

Này quả nhiên không nên nói sau lưng người khác.

Vừa nãy anh ấy chưa nói xấu về cô đúng không?

Có hơi chột dạ.

Anh ấy vội vàng hơi mất tự nhiên, chào đón Trình Ninh tiến vào, hỏi cô: “Thanh niên trí thức Trình, cô tới đây tìm Thịnh Tử sao?"

Bởi vì trước đây Trình Ninh cũng đã tới ký túc xá của bọn họ rồi.

Là mang đồ trong nhà gửi cho Liêu Thịnh.

Trình Ninh cười lắc đầu, lễ phép nói: “Không phải, tôi tìm thanh niên trí thức Hàn, mang đồ người nhà gửi cho anh ấy"

Tôn Kiện cảm thấy kinh hãi.

Anh ấy quay lại gọi Hàn Đông Nguyên đang ngồi khắc dưới đèn dầu.

Hàn Đông Nguyên ngẩng đầu lên nhìn lướt qua cửa, lại cúi đầu xuống, mặt không thay đổi tiếp tục khắc.

Tôn Kiện: ...

Liêu Thịnh ngay lập tức bật dậy, đầu tiên anh ấy chào hỏi Trình Ninh sau đó đi tới chỗ Tôn Kiện đang ngồi ở bàn sưởi, đối diện với Hàn Đông Nguyên, kéo lấy anh ấy đi ra cửa.

Còn rất chu đáo đóng cửa lại.

Tôn Kiện bị lôi đi, vừa ra tới hành lang đã bị một cơn gió lạnh thổi vào cổ khiến anh ấy run cầm cập.

Đang là ngày tuyết rơi lớn, ra khỏi phòng sưởi, bên ngoài lạnh cóng.

Anh ấy giậm chân, quay đầu nhìn thoáng qua cánh cửa đã đóng chặt: “Thịnh Tử, rốt cuộc thì thanh niên trí thức Trình có phải là người yêu của Hàn Đông Nguyên không?

Rất kỳ quái.

Tất cả mọi chuyện đều rất kỳ quái.

Còn phản ứng của Hàn Đông Nguyên cũng quá kỳ lạ.

Khiến cho anh ấy tự mình nghi ngờ nhận xét của bản thân sâu sắc.

Liêu Thịnh đột nhiên bị anh ấy làm cho nghẹn.

Anh ấy kéo người đi vào nhà chính, lúc này mới nói: “Cậu nghĩ cái gì thế? Với cái tính xấu như chó của tên Đông Nguyên kia thì có thể có người yêu à? Cậu xem đi, mười phút, nhiều nhất là mười phút thì em gái Ninh Ninh sẽ bị anh ấy đuổi ra thôi, chúng ta đợi một lúc rồi đi tới. Cái này không phải lại sợ nếu ở lại trong đó, tên kia bày vẻ mặt khó chịu cho em gái Ninh Ninh xem thì em gái Ninh Ninh sẽ thấy lúng túng sao?"

Tôn Kiện: “..."

Cậu có dám đứng trước mặt anh ấy nói một tiếng chó không?

Trong phòng, Trình Ninh đi tới nhìn Hàn Đông Nguyên đang ngồi ở bàn sưởi, đang khắc cái gì đó cạnh đèn dầu trên bàn sưởi.

Đến gần nhìn, là một hộp hình chữ nhật, chắc là một cái hộp đựng bút?

Hộp đựng bút được tạo từ mấy tấm gỗ đã đánh bóng tỉ mỉ, hoa văn được khắc đều rất tinh xảo.

Cô cũng không quấy rầy anh, chỉ đặt giỏ trên bàn sưởi, yên lặng nhìn anh điêu khắc, không phát ra tiếng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lúc cô bốn tuổi đã theo bác bước vào nhà họ Hàn.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,110
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 57: Chương 57


Gần như là lớn lên tại nhà họ Hàn nên đương nhiên biết anh từ nhỏ đã học điêu khắc, d.a.o khắc ít khi rời tay. Rõ ràng tính tình rất xấu, có đôi khi không có chút kiên nhẫn nào. Thế nhưng có thể ngồi yên mười mấy tiếng, rất cẩn thận khắc ra tác phẩm. Dường như điêu khắc đã trở thành thói quen khắc vào xương cốt của anh.

Nhưng là sau khi mất đi cánh tay, một thời gian dài, anh phải từ bỏ thói quen này.

Nghĩ tới đây, mũi cô không kìm nén được lại thấy chua xót.

Cô thấy anh rủ mắt xuống, một tay nắm hộp đựng bút, một tay chuyển động d.a.o khắc. Trong bóng tối, ánh đèn dầu chập chờn thi thoảng lại đung đưa trên gương mặt anh.

Cô rơi vào trạng thái ngẩn ngơ, suýt chút nữa xúc động đưa tay ra chạm vào anh.

Tay của Hàn Đông Nguyên căng thẳng, con d.a.o khắc trên tay ấn xuống mặt bàn, mặt không thay đổi nhìn cô nói: “Làm sao?"

Trình Ninh phục hồi tinh thần lại.

Bởi vì đoạn ký ức ngắn này mà vẻ mặt cô dịu dàng và trầm tĩnh rất nhiều.

Cô rút tay lại nói: “Mang mấy đồ cho anh."

“Không phải đã nói không cần sao?"

Trình Ninh không để ý tới thái độ gay gắt của anh, đặt giỏ ra trước mặt anh, vừa lấy đồ ra ngoài vừa nói: “Đây là thư trong nhà gửi cho anh. Sau khi biết em phải xuống nông thôn, trong nhà cũng gửi thư cho anh nhưng tuyết rơi lớn như thế, có lẽ là trên đường bị trì hoãn"

“Này là thịt lợn ướp và tương ớt cá khô mà bà đặc biệt làm cho anh. Này là thịt bò ướp mà anh cả đặc biệt mua ở tiệm cơm của doanh nghiệp nhà nước cho anh..."

Hàn Đông Nguyên thấy miệng nhỏ nhắn của cô nói liên tục, lại lấy từng đồ ra bên ngoài, mặt vẫn không thay đổi. Cuối cùng, khi cô còn lấy ra một túi kẹo bơ cứng thỏ trắng, khóe mắt anh giật giật, chắc đây là đứa cháu ba tuổi. Trong nhà, ngoại trừ nó thì ai cũng biết anh ghét đồ ngọt.

Trình Ninh nhìn ánh mắt không thiện cảm của anh dán vào túi kẹo bơ cứng thỏ trắng thì kiên nhẫn giải thích: “Cái này là em chuẩn bị cho anh. Em biết anh không thích đồ ngọt nhưng cái này rất có ích, giống như lúc trước anh ra ngoài, nếu lỡ như ở trên núi lâu thì một viên kẹo có thể giúp cung cấp năng lượng lâu hơn".

Hàn Đông Nguyên:……. Nhưng không biết phản bác từ đâu.

“Ngoại trừ những thứ này, em còn mang từ nhà rất nhiều cá khô và thịt xông khói. Cái này không thể ăn luôn, phải nấu lên hoặc xào với rau mới ăn được. Chờ tới ngày nào nghỉ, em nấu rồi mang cho anh."

Ban đầu trong thôn không có ngày Chủ Nhật như vừa nói.

Sau khi thanh niên trí thức tới đây không chịu nổi ngày nào cũng phải lao động nặng nhọc, cũng cần thỉnh thoảng đi công xã hoặc là đi thị trấn tiếp tế một chút nên đã xin đại đội một ngày Chủ Nhật được nghỉ.

Ngày mà bọn họ có thể không cần công điểm.

Hàn Đông Nguyên nhìn đồ vật đầy trên bàn sưởi, ngẩng đầu lên nhìn Trình Ninh, nhìn thật lâu mới nói: “Trước kia, quan hệ của chúng ta tốt lắm sao?"

Giọng điệu có hơi trào phúng cổ quái. Còn có hơi nghi ngờ.

Bởi vì giọng điệu thân quen của cô khiến người ta sinh ra ảo giác, dường như trước kia bọn họ không phải là người nhìn nhau một cái còn ngại nhiều mà có quan hệ rất tốt.

Trình Ninh sửng sốt.

Quan hệ trước kia sao?

Cũng đã mấy chục năm, nói thật là không nhớ rõ lắm.

Nhưng này có nghĩa gì?

Cô đã không phải là Trình Ninh mười tám tuổi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sẽ không bị khuôn mặt lạnh lùng của anh dọa sợ.

Sẽ không bởi vì tính khí xấu và lời nói độc ác của anh khiến tức giận tới giậm chân.

Cô nói: “Quan trọng sao? Đây là địa phương xa lạ, ngoại trừ anh thì những người khác tôi không quen biết. À, còn có Liêu Thịnh nhưng anh ấy là bạn của anh"

Hàn Đông Nguyên “Xì!” một tiếng nói: “Cô thế mà rất thức thời"

Trình Ninh không để ý tới anh, lấy phong thư cuối cùng từ trong giỏ mở ra, bên trong là một xấp tiền, còn có các loại phiếu.

Cô nói: “Đây là tiền và phiếu để đổi."
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,110
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 58: Chương 58


Ánh mắt Hàn Đông Nguyên nhìn từ trên người cô sang xấp tiền kia, cuối cùng có hơi miễn cưỡng nói: “Không muốn thì bỏ xuống."

Trình Ninh Thật ra cô vẫn muốn.

Cho dù trong túi cô còn rất nhiều tiền, là dượng, bà nội, cả Hàn Đông Chí và Hàn Nhất Mai đưa, cộng vào cũng hơn hai trăm đồng. nhưng có ai không thích nhiều tiền chứ?

Dù hiện tại vô dụng nhưng chờ tới khi cải cách, cô vào đại học, tìm cơ hội có thể mua được ngôi nhà nhỏ với số tiền này.

Cô kiềm chế xúc động để tiền lại vào túi mình, đặt phong bì lên bàn sưởi, tính xoay người rời đi nhưng nghĩ gì đó lại dừng lại chút, hít một hơi thật sâu, nói với anh:

"Đúng rồi, có có một chuyện, hôm nay anh đá tên Chu Hùng kia quá mạnh, nếu lỡ như cơ thể anh ta yếu, anh đá một cái đã đá c.h.ế.t anh ta thì phải làm sao? Hơn nữa, anh nói cái gì mà “Cẩn thận tôi lấy mạnh anh”, câu này sao có thể nói lung tung chứ? Lỡ đâu buổi sáng anh mới nói mấy lời này, buổi tối anh ta ngã xuống sông chết, người khác sẽ nói cái c.h.ế.t của anh ta có liên quan tới anh thì làm thế nào chứ?"

Hàn Đông Nguyên:“?"

Cô đang nói đùa cái gì chứ?

Hàn Đông Nguyên cực kỳ kinh ngạc nhìn về phía cô.

Cô đang nói cái quỷ gì vậy?

Do trước đây không thân quen cho nên mới không biết mạch não của cô thần kỳ như vậy sao?

Lại còn nói nhiều như thế?

Trước kia rõ ràng có đánh cũng không thèm nói mấy câu.

Nhưng hiện giờ bọn họ thân nhau sao?

Vài lần anh muốn ngắt lời cô “Phụt!” một cái nhưng mấy lần đều kiềm chế. Cuối cùng tới khi cô ngừng lại lấy hơi mới nhìn cô thật lâu nói: “Nói linh tinh cái gì vậy? Anh ta là đậu phụ à?"

Dễ dàng c.h.ế.t như thế sao?

“Ai mà biết?"

Trình Ninh tức giận nói: “Dù sao anh nhớ kỹ đó, sau này không được nói như thế nữa. Càng đừng có đánh người!"

Hàn Đông Nguyên: “..."

Cô đang ra lệnh cho anh sao?

Ai cho cô lá gan ra lệnh cho anh chứ?

Anh cảm thấy xương cánh tay ngứa ngáy, nắm c.h.ặ.t t.a.y lại, chỉ có d.a.o khắc và hộp đựng bút mới có thể ngăn lại sự khó chịu đến tận xương này.

Mặt Hàn Đông Nguyên đen lại, lườm cô.

Trình Ninh nghĩ chắc là anh đang tức giận.

Nhưng cô sẽ không giống như kiếp trước sợ anh.

Nhưng cô cũng hiểu, chỉ nói một lần, dựa vào quan hệ của hai người họ thì anh nghe lời cô mới là lạ.

Không sao, cô nắm bắt cơ hội nói ra, phiền không c.h.ế.t anh được.

Cô nghĩ thế, ánh mắt lại liếc qua bàn sưởi, thấy trên tay anh còn cầm ống gỗ mới điêu khắc thì khẽ ho một tiếng, chuyển chủ đề nói: “Đây là hộp đựng bút sao? Đẹp lắm, là quà tặng sao?"

Thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn thời tiết.

“Không phải"

Hàn Đông Nguyên tức giận nói.

“Là để giữ cho mình sao?"

Trình Ninh nhìn thoáng qua hai sản phẩm chưa hoàn thành khác trên bàn học của anh. Sở dĩ xách định được đó là hộp đựng bút được điêu khắc là của anh vì hai cái bút cắm trong hộp đựng bút đó đã rất quen thuộc với cô.

Cô nói: “Anh đã có rồi thì có thể tặng cái này cho em không? Em không có hộp đựng bút."

Tay Hàn Đông Nguyên siết chặt lại, ngay lập tức đặt hộp đựng bút lại bàn sưởi, không tin được nhìn cô.

Tuy là thấy cô phiền, ghét cô nhưng cũng nhìn cô lớn lên.

Anh rất rõ tính cách của cô.

Là người anh bày sắc mặt lạnh thì sau lưng cô chắc chắn phải “Hừ!” một tiếng.

Từ khi nào cô lại có dáng vẻ như vậy?

Đúng là có chút mặt dày.

Này thật sự không phải là ai giả trang chứ?

Suýt chút nữa anh đã đưa tay ra bóp mặt cô.

“Không được."

Anh mím môi mỏng, lại lập tức không kiềm chế được nói: “Đây là hàng mẫu, chờ lần sau tôi làm cho cô một cái.

Nói xong, không được tự nhiên quay mặt đi.

“Hàng mẫu sao?"

Trình Ninh không chú ý tới anh nói “Làm cho một cái sau”, kinh ngạc nói: “Là loại đồ nào?"

“Gửi tới Bắc Thành"
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,110
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 59: Chương 59


Anh nhanh chóng thu lại cảm xúc nói: “Gửi tới xưởng nội thất. Nếu như người dân có thể sản xuất, xưởng nội thất có thể nhập thì người dân cũng có thể nhận được tiền"

Là vì cái này sao?

Trình Ninh bỗng nhiên nghĩ tới kiếp trước, trước khi vào tù, dường như ở đây, anh đã làm rất nhiều chuyện.

Cô đưa tay ra sờ vào hộp đựng bút, anh buông tay nên hộp đựng bút đó rơi vào tay cô.

Cô cầm lên nhìn kỹ rồi chậm rãi nói: “Đẹp lắm! Anh gửi hàng mẫu đẹp như vậy đi, người ta chắc chắn sẽ thích nhưng người dân không biết điêu khắc, không thể sản xuất hàng loạt. Cũng không thể để họ làm một cái rồi anh lại khắc một cái chứ? Kỹ thuật này cũng không thể học trong một thời gian ngắn được.

Anh nhìn cô.

Trình Ninh hỏi: “Anh có mực và bút lông không?"

Hàn Đông Nguyên quay đâu lại, liếc mắt về phía bàn học gần cửa.

Trình Ninh nhìn theo ánh mắt anh, nở nụ cười nói: “Mượn một chút.

Nói xong, cầm lấy sản phẩm chưa hoàn thành đi tới, lấy bút lông nhúng chút mực nước rồi vẽ vài nét trên hộp đựng bút. Một lúc sau, một bức tranh phong cảnh đơn giản mà sống động xuất hiện trên hộp đựng bút.

“Nếu chỉ là bức tranh thì chắc chắn rất bình thường"

Cô cười nói: “Nhưng ở trên hộp đựng bút thế là đủ rồi."

Trước kia cô có học vẽ mấy năm, trình độ có hạn nhưng vẽ tranh trên hộp đựng bút thì vẫn có thể.

Nghĩ lại vẽ thêm con mèo rồi mới đưa bức tranh đã vẽ xong trên hộp đựng bút cho Hàn Đông Nguyên nói: “Anh thấy cái này được không? Tuy là không đẹp tinh xảo như anh điêu khắc nhưng nhanh. Tốc độ em vẽ chắc chắn có thể theo kịp tốc độ của người dân làm ra hộp đựng bút. Hơn nữa, nhỡ đâu có thanh niên trí thức trong viện chúng ta có thể vẽ tranh, hoặc là viết thư pháp cũng được, có thể khắc nữa. Nhưng mà..."

Cô nhíu mày nói: “Thứ này có phải gặp nước là bị trôi không?"

Hàn Đông Nguyên thấy cô rất buồn thì khóe miệng giật giật nói: “Sơn sơn bóng lên thì sẽ không phai màu. Cứ vậy đi, ngày mai tôi đưa cho bí thư và đại đội trưởng nhìn thử."

Lại liếc tay của cô hỏi: “Ở trong đội sống có quen không?"

Trước kia khi ở nhà, bà nội và mẹ kế đều chiều cô, nói là mười ngón tay không dính nước cũng không quá.

Trình Ninh nghe anh đồng ý với ý kiến của mình, mắt sáng lên vui vẻ.

Cô nghe anh bắt đầu hỏi về công việc, bỏ qua giọng điệu kỳ quái của anh, nhìn theo ánh mắt anh xuống tay mình, cười nói: “Tốt lắm, đeo bao tay quen rồi thì không sao, các thím cũng giúp tôi lắm.

Anh bị nụ cười tươi của cô làm cho buồn bực.

Anh quay đầu đi, không để ý tới cô, lạnh lùng nói: “Xong rồi, đồ vật cô mang tới rồi thì đi ra ngoài đi."

Không khi vừa mới hài hòa thì lại lạnh tiếp.

Trình Ninh cũng không để ý.

Hôm nay đã có tiến triển lớn rồi, cô “Ừ!” một tiếng, vừa định nói “Em đi đây”, bỗng nhiên nhớ tới chuyện của Chu Hiểu Mỹ: “Còn một việc nữa, muốn hỏi anh có giúp được không?"

Đúng là rất biết tiến thêm một tấc.

Hàn Đông Nguyên nhìn cô.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ánh mắt Hàn Đông Nguyên nhìn người chăm chú và sắc bén như thể có thể xuyên qua da vào tận xương, khoét vào tận tim.

Trước kia, Trình Ninh rất sợ anh nhìn cô như vậy nhưng bây giờ thì không.

Cô tự mình nói: “Là người nhà bí thư, Chu Hiểu Mỹ.

Đáng lẽ là mấy tháng nữa cô ấy sẽ kết hôn thì chồng sắp cưới của cô ấy cứu một nữ thanh niên trí thức rơi xuống nước, còn giúp người ta thay quần áo nên đã thấy hết, sẽ chịu trách nhiệm với người ta nên phải từ hôn Chu Hiểu Mỹ. Chồng sắp cưới của cô ấy là người của thôn nhà họ Trương bên cạnh. Là con trai của kế toán đại đội của bọn họ, tên là Trương Văn Thuận. Anh quen biết thanh niên trí thức bên kia, có thể giúp đỡ hỏi thăm chút xem chuyện gì xảy ra không?"

“Cô thế mà rất nhiệt tình đấy"

Giọng điệu của Hàn Đông Nguyên châm chọc: “Mới đến mấy ngày đã quản cả chuyện tình cảm của người ta à?"
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom