Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 100


Chương 100

Những người khác há hốc miệng ngạc nhiên vì thấy anh ra tay quá nhanh.

Anh Mễ vội kéo Ngô Bình lại: “Chú em, đừng manh động!”, Ngô Bình mới ra tù, anh ta không muốn anh lại phạm tội.

Đám kia không dám xông lên, mà cũng không dám bỏ đi, hai bên cứ giùng giằng một lúc… Không lâu sau, Hà Tất Sĩ đã dẫn người tới, ông ấy hỏi Ngô Bình mấy câu rồi lập tức xua tay: “Còng hết tay lại!”

“Ai dám?”, tên tóc dài trợn mắt nói: “Anh tôi là đội phó của đội tuần tra đấy, các người thử còng tay tôi xem?”

Đội tuần tra vừa thuộc quân đội vừa thuộc cảnh sát, họ chuyên đối phó với những tội phạm gian ác hay phần tử khủng bố, hoặc những việc cấp bách. Đội phó là một nhân vật khá có tầm ảnh hưởng, Hà Tất Sĩ quả nhiên đã hơi do dự.

Nhưng sự thật chứng minh rõ ràng nhóm này đã đánh người bị thương là đã phạm tội, ông ấy có quyền bắt họ.

Ông ấy hừ một tiếng rồi nói: “Đội phó cũng không giúp được các người đâu, phạm tội rồi thì đều bị bắt hết”.

Các cảnh sát xông lên rồi bắt hết đám lưu manh ấy lại.

Hà Tất Sĩ cười lớn nói: “Cậu Ngô, cậu cũng là một công dân gương mẫu chuyên làm việc nghĩa, cậu lại giúp chúng tôi thêm lần nữa rồi”.

Ngô Bình: “Việc nên làm thôi. À, đây là chủ quán, anh ấy đã bị gãy xương, là do nhóm kia gây ra, tôi có thể làm chứng”.

Hà Tất Sĩ gật đầu: “Cậu yên tâm, họ sẽ bị trừng trị theo pháp luật”.

Nhóm Hà Tất Sĩ lập tức áp giải nhóm người ấy đi, chủ quán cũng được đưa đi để giám định thương tích.

Anh Mễ rất cảm kích Ngô Bình nên đã gọi nhân viên phục vụ lại và dặn đừng thu tiền bàn của Ngô Bình, ngoài ra còn mang thêm cho bàn anh hai bình Mao Đài.

Khi thấy nhóm hổ báo kia bị tống lên xe cảnh sát, Ngô Bình mới quay lại phòng ăn. Anh vừa về thì thấy Lâm Băng Tiên đã say mềm, cô ấy đang ôm mẹ mình rồi khóc lớn.

“Mẹ ơi, mẹ sẽ không sao đâu, anh Ngô sẽ chữa khỏi bệnh cho mẹ”.

Lâm Mỹ Kiều khẽ thở dài: “Băng Tiên, con đừng tự làm khó mình như thế, ai mà chẳng phải chết, mẹ không sợ đâu”.

Ngô Bình vội nói: “Cô ơi, bệnh của cô không có vấn đề gì đâu, cháu có thể chữa được”.

Lâm Băng Tiên thật sự đã say nên ôm chầm lấy tay của Ngô Bình rồi nói: “Anh Ngô, anh là người tốt, em cảm ơn anh, nhất định em sẽ báo đáp anh”.

Sau đó, cô ấy bắt đầu kể lại chuyện xưa. Ngày trước, cô ấy rất có năng khiếu với âm nhạc, thậm chí còn giành được thành tích đứng đầu toàn tỉnh và thi đỗ vào học viên âm nhạc Vân Kinh.

Học viện âm nhạc Vân Kinh là nhạc viện đứng trong tốp ba của cả nước, ai học ở đó cũng có tương lai tươi sáng. Tiếc là khi ấy Lâm Mỹ Kiều đã nghỉ việc vì bị ông chủ quấy rối, sau nhiều lần đắn đó, Lâm Băng Tiên đã quyết định nghỉ học đi làm khi mới học được một tháng.

Cô ấy cảm thấy vô cùng tiếc nuối, đó lẽ ra là cuộc đời mà cô ấy nên có, nhưng vận mệnh luôn thích trêu ngươi người ta, khiến cô ấy không còn sự lựa chọn nào khác.

“Anh Ngô, em sẽ chăm chỉ kiếm tiền để mẹ em được sống tiếp”, cô ấy nghiêm túc nói.

Ngô Bình mở một chai Mao Đài rồi rót cho mình một chén, nói: “Cuộc đời ai cũng có lý tưởng, Băng Tiên, có phải cô muốn đi học lại không?”

Lâm Băng Tiên gật đầu: “Vâng, nhưng giờ em phải kiếm tiền đã”.
 
Chương 101


Chương 101

Ngô Bình mỉm cười nói: “Bệnh của mẹ cô đã có tôi lo, nếu cô muốn đi học lại thì để tôi lo nốt tiền học. Nhưng cô phải ký một hợp đồng với tôi”.

Lâm Băng Tiên sững người: “Hợp đồng gì ạ?”

Ngô Bình cười nói: “Tôi cũng là người có lý tưởng sống, lý tưởng của tôi chính là thành lập một công ty giải trí, chuyên bồi dưỡng những cô gái xinh đẹp và tài năng, còn tôi sẽ làm chủ. Cô chính là nghệ sĩ đầu tiên mà tôi muốn ký hợp đồng, giờ tôi sẽ bỏ tiền ra để bồi dưỡng cô, hàng tháng còn trả lương nữa”.

Lâm Băng Tiên ngẩn người, đúng là cô ấy say thật rồi, vì cô ấy thấy ký hợp đồng kiểu này có gì đó sai sai, nhưng sai ở đâu thì cô ấy không biết.

Ngô Bình hỏi: “Cô có đồng ý không?”

Lâm Băng Tiên gật đầu: “Em đồng ý, anh Ngô đã nói thế thì em tin”.

Ngô Bình gật đầu: “Được, thế thì chúng ta sẽ thảo hợp đồng luôn”.

Anh bảo nhân viên phục vụ lấy cho giấy bút rồi viết ra các điều khoản, các điều khoản này rất đơn giản, vì anh chỉ viết đại ra thôi. Anh làm vậy là để có một lý do hợp lý giúp Lâm Băng Tiên, giống như trước kia anh đòi làm bạn trai của Chu Thanh Nghiên để giúp cô ấy vậy.

Lâm Mỹ Kiều không say nên biết Ngô Bình đang làm gì, bà ấy thở dài một hơi nhưng không vạch trần, để mặc cho Lâm Băng Tiên ký tên.

Ngô Bình cất hợp đồng đi rồi nói: “Băng Tiên, sau này mỗi tháng tôi sẽ trả lương cho cô mười nghìn, cô nhớ dùng mà đi học”.

Lâm Băng Tiên cười nói: “Anh Ngô yên tâm, em sẽ chăm chỉ học hành”, cô ấy thật sự đã say rồi nên chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, Ngô Bình nói gì, cô ấy cũng đồng ý hết.

Ăn uống xong xuôi, Ngô Bình đưa hai mẹ con Lâm Băng Tiên về nhà nghĩ rồi bắt đầu điều trị cho Lâm Mỹ Kiều.

Anh đã có củ nhân nhân trăm tuổi nên việc chữa trị dễ hơn nhiều, vấn đề là hơi mất thời gian. Ngoài ra quá trình chữa trị cũng hơi rườm rà vì Lâm Mỹ Kiều phải cởi bỏ hết quần áo.

Bởi trong quá trình điều trị, Ngô Bình sẽ dùng chân khí để đẩy thuốc vào cơ thể bà ấy qua da, vì vậy mới cần tiếp xúc cơ thể, đây chính là lý do khiến ban đầu anh do dự, vì dẫu sao như vậy cũng khá bất tiện.

Song, anh là một bác sĩ, sau này sẽ gặp rất nhiều bệnh nhân và đủ các loại bệnh tình, vì thế anh vẫn quyết định sẽ cứu Lâm Mỹ Kiều.

Anh bảo Lâm Băng Tiên ở lại chế thuốc, còn mình thì châm cứu cho Lâm Mỹ Kiều trước. Năm nay, Lâm Mỹ Kiều mới hơn 40 tuổi, vóc dáng rất đẹp, da dẻ cũng trơn láng.

“Chắc chắn da của Lâm Băng Tiên còn đẹp hơn thế này”, Ngô Bình thầm nghĩ.

Anh bắt đầu châm cứu, lần này anh thi triển Ngũ Hành Bản Nguyên Thần Châm, phương pháp này có thể bồi dưỡng cơ thể và nguyên khí, thúc đẩy phục hồi chức năng thận, để các tế bào đã hỏng ở thận có thể hoạt động bình thường trở lại.

Sau khi châm nhiều mũi kim, Ngô Bình mới bảo Lâm Mỹ Kiều uống thuốc, cùng lúc đó, anh nhúng tay vào nước thuốc rồi vận chuyển chân khí ấn vào thận của bà ấy.

Chân khí theo thuốc ngấm vào trong thận, Lâm Mỹ Kiều chỉ thấy người mình nóng ran, nhưng rất thoải mái. Vài phút sau, đan điền của bà ấy đã nóng ran, cơ thể cũng xuất hiện phản ứng sinh lý.

Mặt bà ấy đỏ bừng, sao lại có suy nghĩ bậy bạ ấy chứ? Đúng là mất mặt!

Lâm Băng Tiên thấy mặt mẹ mình đỏ ửng, hơi thở thì dồn dập nên vội hỏi: “Mẹ, mẹ thấy khó chịu ạ?”
 
Chương 102


Chương 102

Ngô Bình trầm giọng nói: “Không phải lo, chỉ là tác dụng của thuốc thôi”.

Quả nhiên nửa tiếng sau, cảm giác ấy đã dần biến mất, Lâm Mỹ Kiều đã bình tĩnh trở lại, bà ấy nhắm mắt bất động.

Quả trình điều trị kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ, đầu Ngô Bình mướt mồ hôi, anh thấy rất mệt mỏi. Rõ ràng đã bị tiêu hao quá nhiều chân khí, nếu không nhờ có một lượng chân khí dồi dào thì chắc anh không trụ được rồi.

Lâm Mỹ Kiều cảm thấy vô cùng dễ chịu, chỉ là hơi buồn ngủ, Ngô Bình bảo bà ấy nằm nghỉ ngơi rồi nói với Lâm Băng Tiên: “Chăm sóc mẹ cô đi nhé, tôi về trước đây”.

Lâm Băng Tiên vội nói: “Anh Ngô, anh ngồi chơi thêm một lát đã”.

Ngô Bình xua tay: “Thôi, tôi còn có việc, khi nào mẹ cô dậy thì nhớ cho cô ấy uống nước trắng”.

Dặn dò xong, Ngô Bình rời khỏi nhà nghỉ ngay, sau đó đi đến nhà của Hoàng Tử Cường.

Cương Tử cũng đang ở đây, Ngô Bình đưa cho hắn một chiếc thẻ. Cương Tử chính là đàn em của Hoàng Tử Cường, cũng là học trò của hắn ta, hắn có sở trường dùng thương, tên thật là Phương Cương.

“Cương Tử, trong này có ba triệu, cậu cầm đi mua một chiếc hai chiếc xe, một xe con, một xe bán tải, hãng nào thì cậu tự chọn, xe đứng tên cậu”.

Cương Tử nhận lấy chiếc xe mà không hỏi nhiều: “Vâng, thưa cậu chủ!”

Cương Tử đi mua xe, còn Ngô Bình xem vết thương cho Hoàng Tử Cường, vết thương của hắn ta đã đỡ nhiều rồi, chắc vài hôm nữa là khỏi hẳn.

Hoàng Tử Cường thấy Ngô Bình có gì đó là lạ nên hỏi: “Cậu chủ, hình như cậu đang rất mệt à? Vừa đánh nhau với ai hả?”

Ngô Bình lắc đầu: “Tôi vừa chữa bệnh cho người ta nên hơi mất sức”.

Hoàng Tử Cường sáng mắt lên nói: “Hoá ra cậu chủ còn biết chữa bệnh nữa, nghe nói người tu hành đều biết y thuật, nhưng sao tôi lại không có cái tài ấy nhỉ?”

Ngô Bình hừ một tiếng: “Anh tưởng làm bác sĩ dễ lắm à? Trên cơ thể con người có bao nhiêu đường kinh mạch, mỗi đường đi qua vị trí nào cũng phải biết rõ, còn phải nhớ biết bao nhiêu bệnh án, đọc đủ các bí quyết của người xưa”.

Hoàng Tử Cường cười lớn nói: “Thế thì khó thật! Cậu chủ, khi nào cậu sẽ giải quyết vấn đề tu luyện của tôi? Giờ tôi rảnh quá nên suốt ngày nghĩ tới chuyện đột phá”.

Ngô Bình cũng đang có ý này, anh lập tức bảo Hoàng Tử Cường ngồi xuống tu luyện, còn anh đứng một bên quan sát. Sau khi xem được một lúc, anh đã dùng kim châm cứu vào tám huyệt vị của Hoàng Tử Cường, sau đó truyền chân khí vào, đồng thời nhắc nhở hắn ta: “Chân khí của anh đi sai vị trí rồi, ở đây cơ mà”.

Hoàng Tử Cường hoảng hốt, hắn ta không hiểu tại sao Ngô Bình lại phát hiện ra, nhưng vẫn làm theo lời anh nói rồi thay đổi hướng đi. Cứ thế, Hoàng Tử Cường dựa theo chỉ dẫn của kim châm cứu rồi thay đổi hướng vận chuyển chân khí cũ.

Sau khi vận chuyển chân khí được một vòng, Hoàng Tử Cường quả nhiên đã cảm thấy khí tức của mình lưu thông, cứ không còn cảm giác khó chịu như trước nữa.

Ngô Bình bảo hắn ta vận chuyển hai đại chu thiên, sau khi hắn ta quen đường lối rồi thì nói: “Anh cứ thế mà tu luyện”.

Hoàng Tử Cường vô cùng cảm kích, nhưng không có thời gian nói cảm ơn với Ngô Bình vì đang tập trung tu luyện.

Năm giờ chiều, đã có hai chiếc xe dừng trước cửa, trong đó có một chiếc xe bán tải mấy trăm nghìn và một chiếc MayBach với giá hơn hai triệu.
 
Chương 103


Chương 103

Ngô Bình rất hài lòng, từ giờ em gái anh đi học, còn anh phải đi đâu xa sẽ rất tiện rồi, còn Cương Tử sẽ là tài xế cho nhà anh. Vì thế, lúc này anh đang lái chiếc MayBach đến trường đón Tiểu Mi.

Ngô Bình vừa đi thì Cương Tử đã thở hồng hộc chạy vào trong nhà, thấy Hoàng Tử Cường đang chìm trong chân khí, sau đó đã đột phá.

Hắn không dám nói gì, mà chỉ im lằng ngồi một bên chờ đợi. Khoảng nửa tiếng sau, Hoàng Tử Cường đã mở mắt ra rồi bình tĩnh nói: “Cuối cùng thì cũng luyện đến đại chu thiên viên mãn rồi, chẳng dễ dàng gì!”

Cương Tử mừng rỡ: “Chúc mừng sư phụ!”

Sau đó hắn nói tiếp: “Sư phụ ơi, Ngô Bình bảo con làm tài xế cho cậu ta!”

Hoàng Tử Cường lặng lẽ nói: “Sao? Cậu không biết lái xe à?”

Cương Tử ngẩn ra: “Có chứ ạ!”

“Cương Tử, cậu phải tôn trọng cậu chủ như sư phụ, rõ chưa?”, chưa bao giờ Cương Tử thấy Hoàng Tử Cường nói nghiêm túc như vậy.

Cương Tử ngạc nhiên nói: “Sư phụ ơi, nhưng mà…”

“Không nhưng nhị gì hết! Từ giờ trở đi, cậu ấy chính là cậu chủ của chúng ta”, Hoàng Tử Cường nói rõ ràng: “Nếu cậu không thích thì có thể đi luôn bây giờ, nhưng cậu không còn là học trò của tôi nữa”.

Cương Tử hoảng sợ rồi vội nói: “Sư phụ, con biết lỗi rồi, con sẽ nghe lời người”.

Bấy giờ, Hoàng Tử Cường mới hài lòng nói: “Cương Tử, cậu phải nhớ cậu chủ là một người thâm sâu khó lường, nếu chúng ta làm được việc cho cậu ấy thì cậu ấy sẽ không bạc đãi chúng ta đâu”.

Về phần Ngô Bình, anh lái chiếc MayBach đến trường của Ngô Mi, nhưng vẫn chưa tan học, lúc này đã có khá nhiều xe đỗ ở ngoài trường, rõ ràng là chờ đón con em nhà mình.

“Ui, có xe MayBach kìa, xe nhà ai thế nhỉ?”

Minh Dương là một huyện nhỏ nên không mấy ai có thể sở hữu một chiếc xe đắt đến hơn hai triệu, cùng lắm chỉ có hơn chục chiếc thôi, vì vậy khó tránh khỏi khiến nhiều người nhòm ngó.

Ngô Bình xuống xe rồi đứng chờ ở cổng trường.

Hiện giờ, vợ chồng Uông Tinh Thành từng vu oan cho Ngô Mi cũng xuất hiện, trông họ khá uể oải, nhất là Uông Tinh Thành, không biết tại sao ông ta vừa bị sụp mí, vừa bị méo miệng. Bây giờ, trông ông ta rất buồn cười, điều này cũng khiến ông ta suốt ngày chán nản, chỉ muốn chết quách đi cho xong.

Ông ta đã đi thăm khám nhiều nơi, nhưng bác sĩ nào cũng bó tay, càng chữa thì bệnh càng nặng. Cho đến sáng nay, sếp của ông ta đã liên lạc trực tiếp với mong muốn ông ta hãy nghỉ việc.

Uông Tinh Thành khóc không ra nước mắt, năm nay ông ta mới 45 tuổi, đang độ sung nhất trong công việc, tiền độ rộng mở chào đón thì sao có thể nghỉ việc được? Vì thế, ông ta không trả lời sếp ngay, nhưng ông ta biết rõ nếu không chữa được chứng bệnh này thì chỉ còn nước xin nghỉ thôi.

Uông Tinh Thành cũng nhìn thấy Ngô Bình cùng chiếc MayBach của anh, ông ta lập tức hoảng hốt.

Thấy tình trạng của Uông Tinh Thành như vậy, Ngô Bình bật cười: “Ông Uông, miệng ông bị làm sao thế?”

Bị Ngô Bình gãi đúng chỗ ngứa, Uông Tinh Thành tức đến mức lột ruột, ông ta phẫn nộ nói: “Liên quan gì đến cậu?”

Ngô Bình cười phá lên: “Trông mặt mũi ông thế này là mất hết tiền độ danh vọng rồi”.

Câu nói ấy khiến Uông Tinh Thành càng cay cú hơn, ông ta phẫn hận nói: “Không liên quan đến cậu”.
 
Chương 104


Chương 104

Ngô Bình đi tới gần ông ta rồi nói: “Ông Uông, chuyện lần trước qua rồi nên tôi không giận ông nữa. À, tôi biết một chút về y thuật đấy, tôi có thể chữa khỏi bệnh này của ông”.

Uông Tinh Thành vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ: “Cậu chữa được ư?”

Ngô Bình gật đầu: “Nhưng phí chữa trị hơi cao đấy, vì phải dùng tới mấy vị thuốc đắt lắm”.

Uông Tinh Thành nói ngay: “Đắt rẻ không thành vấn đề, miễn chữa khỏi được thì bao nhiêu tôi cũng trả”.

Ngô Bình: “Được, ngày mai ông hãy mang một triệu tới cổng trường chờ tôi”.

Uông Tinh Thành giật bắn mình rồi gào lên: “Một triệu ư?”

Ngô Bình: “Đương nhiên, đấy còn là giá hữu nghị đấy, nếu ông thấy đắt quá thì thôi”.

“Không không”, ông ta vội vàng cười trừ nói: “À thì, anh trai Ngô Mi này, phải xưng hô với cậu thế nào nhỉ?”

“Lần trước, tôi đã giới thiệu rồi còn gì, tôi là Ngô Bình”, Ngô Bình thờ ơ nói.

“Cậu Ngô Bình này, cậu xem có thể bớt cho tôi một chút được không?”, một triệu thật sự là nhiều quá, số tiền mà ông ta tích góp bao năm khéo cũng chỉ được ngần ấy thôi.

Ngô Bình gật đầu: “Được thôi, tôi sẽ giảm liều thuốc đi, nhưng hiệu quả chữa trị cũng sẽ giảm theo đấy nhé”.

Uông Tinh Thành như sắp khóc đến nơi: “Cậu Ngô, cậu đừng bớt thuốc. Thôi thì… một triệu cũng được, nhưng có hiệu quả thật không?”

Ngô Bình nghiêm túc nói: “Chúng ta đều là người trưởng thành rồi, tôi lừa ông làm gì? Đương nhiên phải có hiệu quả rồi, nếu không thì tôi sẽ không lấy một đồng nào hết”.

Uông Tinh Thành nghiến răng: “Được, ngày mai đưa con đi học xong, chúng ta hẹn gặp ở đây nhé!”

Một lát sau, Ngô Mi đã tan học rồi chạy về phía Ngô Bình: “Anh!”

Ngô Bình xoa đầu cô bé rồi nói: “Ờ, về thôi”.

Đi theo sau Ngô Mi là Vương Tường – bạn học của cô bé , trông thấy Ngô Mi lên một chiếc MayBach, cô nhóc ngẩn ra, nhà cô nhóc khá giàu với khối tài sản mấy chục triệu, vì thế dù Ngô Mi học rất giỏi, nhưng cô nhóc cũng không coi Ngô Mi ra gì.

“Nhà nó nghèo lắm cơ mà nhỉ?”, cô nhóc cau mày, nhưng đã nghe thấy tiếng mẹ mình gọi.

“Tiểu Tường, ngây ngẩn gì thế? Mau lên xe đi con”.

Vương Tường nói: “Mẹ ơi, nhà họ Ngô giàu lắm ạ? Xe nhà họ sang hơn nhà mình kìa”.

Mẹ Vương Tường làm nội trợ, nhưng vẫn thường xuyên giúp chồng mình trong chuyện kinh doanh, bà ta liếc mắt nhìn rồi nói: “Mẹ cũng không rõ, mà con quan tâm đến nhà người ta làm gì, có liên quan đến mình đâu”.

“Có liên quan chứ”, Vương Tường nói: “Con ghét cái bộ mặt đắc chí của Ngô Mi, hừ, chắc chắn là nhà họ đi thuê xe để loè thiên hạ thôi”.

Về phần Ngô Mi, sau khi ngồi lên xe, cô bé sờ mó khắp nơi rồi vui vẻ nói: “Anh, xe nhà mình xịn thế, chắc đắt lắm phải không ạ?”

“Hơn hai triệu”, Ngô Bình nói: “Em thích là được”.

“Em thích quá đi chứ!”, Ngô Mi mỉm cười rạng rỡ: “À anh ơi, ba hôm nữa em phải lên tỉnh đi thi toán đấy”.

Ngô Bình: “Nhanh thế à? Thế em chuẩn bị đến đâu rồi?”
 
Chương 105


Chương 105

Ngô Mi: “Đợt này, ngày nào em cũng luyện đề mà, thành tích cũng tạm được, cô hướng dẫn của em bảo kiểu gì em cũng được giải nhất đấy”.

“Thật không? Ngô Mi nhà mình siêu thế nhờ!”, Ngô Bình khen ngợi cô bé.

Ngô Mi bỗng xị mặt ra nói: “Anh ơi, dạo này Vương Tường suốt ngày hạnh hoẹ em”.

Ngô Bình biết cô nhóc đó, nhà cô nhóc có một chiếc X6, anh hỏi: “Như thế nào?”

Ngô Mi: “Bạn ấy cũng muốn tham gia cuộc thi lần này, nhưng điểm thi thử không đạt nên bị loại rồi. Vì thế, bạn ấy mới không ưa em, sáng nay còn dẫn mấy bạn nữ khác chặn em trong nhà vệ sinh, may có một giáo viên đi qua, không thì chắc các bạn ấy đã đánh em rồi”.

Ngô Bình cau mày, nạn bạo lực học đường không thể đùa được, anh nói ngay: “Em đừng lo, lát nữa anh sẽ gọi cho hiệu trưởng trường em. À, nếu gặp nguy hiểm thì em phải gọi cho anh ngay, nhớ chưa?”

Ngô Bình gật đầu đồng ý.

Lúc đưa Ngô Mi về đến cổng thì Ngô Bình nhìn thấy Mãn Đại Võ đang đứng chờ, ông ta nói ba nhà khác đã đồng ý bán nhà rồi, nhưng giá hơi cao, ba căn sẽ rơi vào khoảng hơn ba triệu.

Ngô Bình không mặc cả vì anh là người thấu tình đạt lý. Tối hôm đó, nhờ Mãn Đại Võ làm trung gian, Ngô Bình đã ký thoả thuận với ba nhà kia, ngày mai Trương Lệ sẽ đến làm thủ tục sang tên.

Thấy Ngô Bình thoải mái trả đủ hơn ba triệu cho người ta xong vẫn còn dư hơn hai triệu mua xe, Mãn Đại Võ càng không dám gây sự với anh, ông ta chỉ thấy tò mò không biết Ngô Bình lấy tiền ở đâu ra?

Không lâu sau, anh Mễ cũng lái xe đến nhà Ngô Bình, anh bảo nhân viên quán bê hai vò Mao Đài xuống xe rồi gõ cửa nhà Ngô Bình.

Ngô Bình ra mở cửa, trông thấy anh ta thì mỉm cười ngay: “Anh Mễ, anh sao rồi?”

Anh Mễ là người Hoàng Hải, tên thật là Mễ Kiến – một người rất trọng nghĩa khí, anh ta cười nói: “Chú em, hôm nay anh đến để cảm ơn chú”.

Ngô Bình liếc nhìn mấy vò rượu rồi nói: “Anh Mễ, em không uống rượu, anh cho em nhiều thế này thì phí lắm, anh mau mang về đi”.

Anh Mễ cười nói: “Thế sao được! Chú chê quà của anh đấy à?”

Ngô Bình bó tay, đành để người ta bê rượu vào nhà.

Mấy người vào phòng khách ngồi, Ngô Mi đi pha tra, Ngô Bình hỏi: “Anh Mễ, chuyện xử lý sao rồi”

Anh Mễ châm một điếu thuốc rồi đáp: “Còn sao nữa, bọn ấy có người chống lưng cho nên được thả ngay rồi. Nhưng, chúng nó phải đền cho anh một trăm nghìn”.

Ngô Bình cau mày: “Họ phạm tội hình sự mà lại được thả ư?”

Anh Mễ chán nản nói: “Họ xin được bảo lãnh, vốn anh định không đồng ý, muốn cho chúng nó ngồi tù luôn cơ. Nhưng người chống lưng cho chúng nó là đội phó của đội tuần tra, anh buộc phải đồng ý thôi, không thì hết đường làm ăn”.

Nói đến đây, Anh Mễ thoáng qua vẻ nham hiểm: “Lúc đi, bọn khốn ấy còn chỉ vào mặt anh rồi nói mất một trăm nghìn nhưng được đánh anh một trận cũng đáng”.

Bỗng anh ta nhớ ra chuyện gì rồi nói: “À, chú em, sắp tới chú đừng đến quán anh nữa. Mấy thằng đó bảo sẽ kiếm chuyện với chú đấy, anh lo chú chạm mặt chúng nó”.

Ngô Bình cười lạnh nói: “Chạm mặt thì càng tốt, để em trút giận cho anh”.

Anh Mễ vội xua tay: “Thôi, anh là người làm ăn, không nên kết thù oán mà làm gì”.

Nói chuyện thêm một lúc thì Anh Mễ ra về, Ngô Bình thấy bực nên gọi ngay cho Hà Tất Sĩ.
 
Chương 106


Chương 106

Hình như ông ấy biết Ngô Bình sẽ gọi cho mình nên cười nói: “Cậu Ngô, cậu đã ăn tối chưa?”

Ngô Bình hỏi thẳng: “Thanh tra Hà, đám người kia rõ ràng đã phạm tội, sao ông lại thả họ đi?”

Hà Tất Sĩ nói: “Chuyện là thế này, tôi làm vậy là hợp lý hợp pháp mà. Mễ Kiến đã ký giấy bãi nại, họ cũng đền tiền rồi nên được bảo lãnh về”.

Ngô Bình cười lạnh nói: “Không ngờ phí phạm tội bây giờ lại rẻ thế, đền ít tiền là xong đúng không?”

Hà Tất Sĩ biết Ngô Bình đang giận nên vội giải thích: “Cậu đừng cáu, tối nay cậu rảnh không? Tôi muốn rủ cậu đi uống mấy chén, Nhược Tuyết cũng đi”.

Nghĩ tới Chu Nhược Tuyết, Ngô Bình thoáng do dự rồi nói: “Được, ông chọn chỗ đi”.

Nửa tiếng sau, Ngô Bình đã xách hai vò Mao Đài đến một quán đồ nướng ở gần sông. Hà Tất Sĩ và Chu Nhược Tuyết đã ngồi chờ sẵn ở một bàn rồi, gió sông thổi hiu hiu mát mẻ.

Thấy Ngô Bình đến, ngoài ra còn xách thêm rượu Mao Đài, Hà Tất Sĩ sáng mắt lên nói: “Oa, có Mao Đài luôn à, ha ha, hôm nay được lộc uống rồi”.

Chu Nhược Tuyết mỉm cười kéo ghế cho Ngô Bình rồi cả ba cùng ngồi xuống.

Hà Tất Sĩ nói: “Cậu Ngô, tôi biết cậu thấy chúng tôi tha cho đám lưu manh kia dễ dàng quá. Nhưng tôi không có quyền quyết định chuyện này, mà là đội trưởng”.

Ngô Bình thờ ơ nói: “Nhiều khi chuyện giang hồ phải xử theo lối giang hồ, chứ gọi các ông cũng vô ích”.

Hà Tất Sĩ cười nói: “Cậu không thể nói thế được, đâu phải lúc nào cũng trắng đen rõ ràng được đâu, dần cậu sẽ quen thôi”.

Đồ ăn đã lên, tôm hùm đất ở đây khá ngon, thịt dê cũng rất đậm vị, ba người vừa ăn vừa trò chuyện.

Hà Tất Sĩ rượu vào lời ra: “Nhược Tuyết, em không còn nhỏ nữa đâu, thầy thấy cậu Ngô được đấy, hay hai người thử tìm hiểu đi xem có hợp nhau không”.

Lời nói này rất thẳng thắn, Chu Nhược Tuyết nghe xong thì đỏ bừng mặt, nói: “Thầy ơi, thầy nói gì thế ạ? Thầy say rồi”.

Hà Tất Sĩ cười lớn nói: “Còn lâu thầy mới say, cậu Ngô là người giỏi giang, chính trực, thầy thấy làm bạn trai của em được đấy”.

Ngô Bình cũng hơi lúng túng, sau đó vội lảng sang chuyện khấc: “Ông Hà, ông làm thanh tra nhiều năm rồi, đã từng gặp vụ án nào kỳ lạ chưa?”

“Vụ án kỳ lạ ư?”, Hà Tất Sĩ suy nghĩ một lát rồi đáp: “Có chứ, còn hẳn hai vụ cơ. Đến giờ nghĩ tới hai vụ án ấy mà tôi vẫn còn thấy da đầu mình tê dại”.

Ngô Bình nổi hứng hỏi: “Thế nào? Ông kể đi”.

Hà Tất Sĩ uống cạn chén rượu rồi bắt đầu kể vụ án thứ nhất.

15 năm trước, khi ấy Hà Tất Sĩ đã là một thanh tra lão luyện trong ngành rồi. Bỗng một hôm, đội ông ấy nhận được báo án, sau đó phát hiện mấy thi thể trong một căn biệt thự ven sông.

Sau khi điều tra, họ phát hiện các thi thể ấy là người một nhà, gồm mẹ, con trai, con dâu và một bé trai bảy tuổi. Gia đình họ chết rất thảm vì bị lột da rồi nằm trong vũng máu.

Điều khủng khiếp hơn là máu của họ đều bị rút hết ra ngoài rồi được vẽ thành một ký hiệu rất kỳ ạ, như bùa chú của phù thuỷ vậy.

Năm đó, vụ án này đã gây chấn động toàn tỉnh, từ bộ, tỉnh đến thành phố đều cử chuyên gia đến điều tra, nhưng không lần ra được manh mối nào cả. Sau ba năm điều tra mà không tìm được manh mối gì, họ phải tạm gác lại, đến nay hồ sơ về phụ án ấy vẫn đang được cất trong tủ chứa hồ sơ những vụ án chưa được phá.

Nghe đến bùa chú, Ngô Bình chợt nổi hứng thú rồi hỏi: “Ông Hà, bùa chú ấy trông như thế nào?”
 
Chương 107


Chương 107

Hà Tất Sĩ lấy điện thoại ra rồi mở một bức ảnh: “Ảnh tôi chụp được trong hồ sơ đây này, nhưng hơi mờ một chút”.

Ngô Bình lập tức nhìn thấy bốn thi thể bị lột da nằm dưới sàn phòng khách, đầu hướng vào trong, chân ngoảnh ra ngoài, xung quanh người họ là những hình được vẽ bằng máu.

Trông thấy bức ảnh này, Ngô Bình rất chấn động rồi buột miệng nói: “Trận pháp Triệu Hoán!”

Hà Tất Sĩ ngẩn ra rồi hỏi lại: “Trận pháp Triệu Hoán là cái gì?”

Ngô Bình đã nhận được truyền thừa của Vu đạo, nhưng chưa nghiên cứu kỹ càng. Song, khi nhìn thấy bức ảnh này thì anh biết đây chính là đại trận Cửu Thiên Tà Ma Triệu Hoán. Trận pháp này dùng máu người để gọi ma quỷ tới, còn da người chính là vật dẫn cho ma quỷ, họ sẽ mượn da người để tồn tại lâu hơn trong nhân gian.

Ngô Bình không giải thích mà chỉ nói: “Là một loại tà thuật, thế trong quá trình điều tra, các ông có gặp sự cố gì không?”

Hà Tất Sĩ lắc đầu: “Không, chúng tôi chỉ tới đây vài lần thôi, sau đó thì tập trung điều tra về mạng lưới quan hệ của các nạn nhân”.

Chu Nhược Tuyết thấy Ngô Bình rất hứng thú với chuyện này thì hỏi: “Ngô Bình, anh có phát hiện gì phải không?”

Ngô Bình ăn một miếng thịt dê rồi nói: “Nếu tôi đoán không nhầm thì cứ nửa năm lại có một vụ án mạng như này xảy ra một lần, hơn nữa người chết đều bị rút cạn máu, đúng không?”

Hà Tất Sĩ nhảy dựng lên, chiếc chén trong tay cũng rơi xuống vàn, ông ấy nhìn chằm chằm vào Ngô Bình: “Sao cậu biết?”

Ngô Bình bình tĩnh nói: “Có gì đâu mà không biết”.

Lúc này, thậm chí Hà Tất Sĩ còn nghi Ngô Bình là hung thủ, nhưng nghĩ khả năng này không tồn tại, vì khi ấy Ngô Bình mới chỉ là học sinh tiểu học.

Ông ấy vỗ đầu nói: “Tôi nghĩ lung tung rồi, Ngô Bình, cậu có thể nói cho tôi biết suy đoán của cậu được không?”

“Nói trắng ra thì là một hoạt động tà giáo, kẻ lột da các nạn nhân cứ nửa năm lại cần một lượng máu lớn để luyện chế da người”.

Chu Nhược Tuyết thấy da đầu mình tê dại: “Anh không đùa chứ? Có cả chuyện này ư?”

Ngô Bình gật đầu: “Là tà môn. Ngoài ra, tôi còn tiết lộ cho hai người biết trong lớp da người ấy phong ấn ma quỷ, nó có lực sát thương rất khủng khiếp. Để luyện chế da người nên hung thủ mới sát hại nhiều nạn nhân hơn”.

Ngập ngừng một lát, anh nói tiếp: “Đây là cao thủ tà đạo trong giang hồ, hai người không bắt được đâu”.

Hà Tất Sĩ hừ một tiếng: “Cái gì mà cao thủ tà đạo, kiểu gì tôi cũng tóm được nó”.

Chu Nhược Tuyết gật đầu: “Đúng, chỉ cần hắn phạm tội thì phải bị trừng trị”.

Ngô Bình lập tức hỏi họ bằng chất giọng trào phúng: “Thế à? Khéo hắn cũng được bảo lãnh đấy”.

Hà Tất Sĩ có vẻ lúng túng nói: “Thôi, cậu đừng nhắc chuyện đó nữa. Tôi hứa với cậu, sau này bọn đấy mà phạm pháp tiếp thì tôi sẽ trừng trị thích đáng”.

Chu Nhược Tuyết mím môi cười nói: “Thầy ơi, thế phải chờ thầy lên chức đội trưởng đã”.

Hà Tất Sĩ trừng mắt: “Không phải bàn, lần này lập công lơn, kiểu gì thầy cũng được thăng chức”.
 
Chương 108


Chương 108

Ngô Bình: “Ông kể tiếp vụ án thứ hai đi”.

Vụ án thứ hai mà Hà Tất Sĩ kể xảy ra vào nhiều năm trước. Khi ấy, chợt có tình trạng các học sinh tự sát hàng loạt, có một nữ sinh lớp 12 bỗng nhảy lầu rồi tử vong tại chỗ.

Ngày hôm sau, họ đến điều tra thì lại có thêm một nữ sinh nữa nhảy lầu.

Hai ngày có hai người chết, trường học gặp áp lực cực lớn nên phải cho các học sinh nghỉ một tuần. Song, tình trạng ấy vẫn không kết thúc, mấy ngày sau, lại có một nữ sinh đến trường rồi lại nhảy lầu tiếp.

Loáng cái đã có ba học sinh thiệt mạng, sự việc đã trở nên nghiêm trọng và gây ảnh hưởng lớn. Hiệu trưởng khi ấy bị cách chức, ba giáo viên chủ nhiệm bị đuổi việc, bộ trưởng bộ giáo dục bị kiểm điểm, những người liên quan đến an toàn trường học thì bị khiển trách.

Khi ấy, Hà Tất Sĩ phụ trách vụ án này, nhưng cũng không tìm được manh mối gì. Hơn nữa, ông ấy thấy có một điều kỳ lạ là trước khi nhảy lầu, các nữ sinh đều nở một nụ cười dịu dàng.

Sau đó, trường học đã cho học sinh nghỉ học một tháng, dù không điều tra ra được nguyên nhân, nhưng tình trạng nhảy lầu hàng loạt đã dừng lại.

Song, mỗi đêm tỉnh dậy trong giấc mộng, trong đầu Hà Tất Sĩ toàn là hình ảnh lúc chết của ba nữ sinh ấy cùng nụ cười dịu dàng và máu tươi lênh láng dưới đất.

Kể xong vụ án này, Hà Tất Sĩ thở dài một hơi: “Có một cô bé là con của họ hàng nhà tôi, gọi tôi là chú họ. Tiếc là cuối cùng tôi không điều tra ra được gì nên đành kết thúc vụ án, có lẽ vì áp lực học hành quá lớn nên bọn trẻ mới nghĩ quẩn”.

Nghe thấy thế, Ngô Bình sững người, Ngô Mi cũng đang học ở trường cấp ba huyện nên anh sẽ phải điều tra rõ chuyện này.

Anh hỏi tiếp: “Ông Hà, sau đó cứ thế là kết thúc vụ án à?”

“Ừ”, Hà Tất Sĩ nói: “Cứ thế kết thúc thôi”.

Ngô Bình bắt đầu đứng ngồi không yên, anh châm một điếu thuốc rồi nói: “Ông Hà, ông có muốn phá án không?”

Hà Tất Sĩ ngẩn ra nói: “Phá án gì?”

“Tối nay, ông hãy đến trường cấp ba Huyện Nhất với tôi, em gái tôi cũng đang học ở đó. Nếu không làm rõ chuyện này thì tôi ăn không ngon ngủ không yên mất”.

Hà Tất Sĩ có vẻ xem thường nói: “Thôi đi, cậu đừng làm loạn nữa, chuyện qua lâu rồi, hơn nữa sau này cũng không còn học sinh nào nhảy lầu tự sát nữa”.

Ngô Bình lườm ông ta: “Thế ông có đi không?”

Hà Tất Sĩ gãi đầu: “Được rồi, tôi đi. Nhưng tôi nói trước, vụ án này đã khép lại rồi, dù cậu có điều tra ra manh mối gì thì cũng vô dụng thôi”.

Chu Nhược Tuyết rất hào hứng, cô ấy không uống rượu nên xung phong lái xe, đưa cả ba người đến trường Huyện Nhất.

Trường này hiện có hơn bảy nghìn học sinh, hầu hết đều là các học sinh xuất sắc ở huyện.

Khi xe đi đến cổng trường, bảo vệ nhận ra Hà Tất Sĩ nên nói: “Thanh tra Hà, sao ông lại đến đây? Không lẽ có vụ án nào ư?”

Hà Tất Sĩ nói: “Không có gì đâu, tôi chỉ qua ngó nghiêng chút xem có vấn đề gì không thôi!”

Bảo vệ nói: “Vâng, ông vất vả rồi, có cần tôi báo cho tổng phụ trách không ạ?”

“Không cần đâu”, Hà Tất Sĩ nói: “Anh gọi ai đi cùng để mở cửa cho chúng tôi là được”.

Người bảo vệ bảo một cậu thanh niên lên xe, sau đó chiếc xe đi thẳng vào trong trường, cuối cùng dừng cạnh một toà nhà dạy học.

Cậu bảo vệ vừa thấy bọn họ đến đây thì vội hỏi: “Các anh chị ơi, toà nhà này đóng cửa rồi ạ”.
 
Chương 109


Chương 109

Hà Tất Sĩ ngẩn ra, hình như ông ấy không biết chuyện này nên hỏi: “Đóng từ khi nào thế?”

Cậu bảo vệ: “Trước lúc tôi đến đây làm cơ, tôi nghe người khác kể lại ngày xưa có học sinh từ nhảy lầu ở đây nên toà nhà này bị đóng rồi, sau đó không sử dụng đến nữa”.

Ngô Bình nhìn sang Hà Tất Sĩ rồi nói: “Toà nhà bị đóng cửa rồi thì chẳng không có ai nhảy lầu nữa”.

Hà Tất Sĩ ngẩn ra rồi nói: “Mở cửa toà này cho tôi”.

Cậu bảo vệ lấy chùm chìa khoá ra rồi tìm một lúc lâu mới thấy chìa của toà này, nhưng vẫn khuyên nhóm Ngô Bình: “Thanh tra Hà, hay thôi đừng lên nữa, tối tăm thế này…”

“Cậu nói gì thế hả?”, Hà Tất Sĩ lừ mắt: “Đưa đèn pin đây cho tôi, còn cậu chờ ở ngoài”.

Hà Tất Sĩ nhận lấy chiếc đèn pin rồi cùng Chu Nhược Tuyết và Ngô Bình đi lên toà nhà ấy. Thật lòng mà nói thì Hà Tất Sĩ cũng thấy hơi rợn, vì vậy ông ấy để Ngô Bình đi trước.

Toà nhà này cao ba tầng, Ngô Bình đi lên tầng hai trước, sau đó chậm rãi đi từ đầu này sang đầu kia.

Đột nhiên Chu Nhược Tuyết hét lên: “Ngô Bình, phía trước có ánh sáng”.

Ngô Bình cũng nhìn thấy, có tia sáng nhẹ phát ra từ một phòng học ở cách đó không xa. Anh đang chuẩn bị đi tới đó, thì chợt có một tiếng hét thất thanh vang lên, có ba bóng người chạy như bay tới, mặt ai cũng trắng bệch như tờ giấy.

Ngô Bình lập tức soi đèn về phía họ, thấy bị chiếu đèn pin vào người, ba người đó mới dừng bước rồi giơ tay lên che mắt.

“Làm gì thế hả?”, Ngô Bình hỏi.

Hoá ra ba người đó đều là học sinh nam của người, điện thoại của họ hình như đang để ở chế độ ghi hình.

Một cậu học sinh nuốt nước miếng rồi tái mặt đáp: “Bọn em nghe nói ở đây có ma nên định đến để quay clip rồi tung lên mạng”.

Hà Tất Sĩ vừa tức vừa bực nói: “Vớ vẩn! Các cậu ăn no dửng mỡ phải không?”

Ba cậu học sinh đều cúi đầu không, thậm chí còn không dám thở mạnh.

Ngô Bình nhẹ giọng hỏi: “Sao vừa nãy các cậu lại bỏ chạy?”

Một cậu học sinh đáp ngay: “Anh ơi, trong phòng ấy có ma đấy, bọn em đang quay clip thì có người thì thầm gì đó bên tai, làm bọn em sợ chết khiếp”.

Ngô Bình cau mày: “Cái gì? Thì thầm bên tai các cậu ư? Nội dung là gì?”

Một cậu học sinh khác ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Bọn em nghe không rõ, nhưng kỳ lạ như đang tụng kinh ấy”.

Ngô Bình lập tức đưa chiếc đèn pin cho Hà Tất Sĩ: “Chờ tôi ở đây”, sau đó, canh đi nhanh về phía phòng học.

Thật lòng mà nói thì Ngô Bình cũng thấy hơi sợ, dẫu sao anh cũng không biết có gì trong phòng học, nhưng sợ thì sợ, Ngô Mi vẫn đang học ở đây, anh không cho phép có bất kỳ nguy hiểm nào.

Phòng học đã mở cửa sẵn nên Ngô Bình đi vào luôn.

Bàn ghế trong phòng vẫn y nguyên, nhưng đầy bụi bặm, anh tìm được công tắc rồi mở đèn lên.

Phòng học này không dùng nên đã lâu nên có ba bóng đèn bị hỏng, ba bóng còn lại thì lập loè.

Ngô Bình khởi động đôi mắt xuyên thấu nhìn quanh phòng học một lượt, ngay sau đó anh lạnh hết người, vì lúc này đang có một bóng trắng đứng cách đó một mét đang nhìn anh chằm chằm.
 
Chương 110


Chương 110

Bóng trắng này không thể gọi là người được, vì không có mặt, các đường nét mờ tịt, bóng trắng mặc chiếc áo như áo ngủ, chỉ có đôi mắt sáng quắc ánh lên màu tím nhạt.

Ngay khi đối diện với đôi mắt ấy, tay phải của Ngô Bình lập tức kết ấn, sau đó thúc giục chân khí Huyền Hoàng trong cơ thể rồi hô lên: “Bất động!”

Anh vừa thi triển Trấn Ma Ấn, dùng chân khí để trấn áp ma quỷ.

Nhờ đó, Ngô Bình há miệng phun ra một luồng chân khí hình bùa chú, bắn lên người bóng trắng đó.

Bóng trắng há miệng, nhưng không nói ra được tiếng người, mà là những âm thanh quỷ dị, sau đó toàn thân run rẩy rồi thu nhỏ bằng một nửa kích thước ban đầu.

Ngô Bình thấy có tác dụng thì tập trung tinh thần rồi kết ấn bằng cả hai tay rồi hô: “Diệt!”, đây là Diệt Ma Ấn.

Anh lại phun ra một luồng chân khí nữa bắn lên người bóng trắng ấy, mặt bóng trắng đã hiện lên rõ ràng là một cậu nam sinh tuấn tú chỉ khoảng 17 tuổi.

Cậu ta ngẩn ngơ nhìn Ngô Bình với vẻ tò mò và mờ mịt.

Ngô Bình hỏi: “Cậu là ai?”

Ngô Bình phát hiện tà khí trên người bóng trắng đã bị mình xử lý hết, đây chính là ý thức ban đầu của cậu ta.

Cậu học sinh đó mở miệng nhưng không nói được gì, song lại có giọng nói vang lên trong đầu Ngô Bình.

“Tôi là Lý Lạc Thư”.

Ngô Bình: “Ba nữ sinh năm xưa bị cậu hại chết đúng không?”

“Tôi… tôi không hại họ, chỉ là tôi cô đơn quá nên muốn có người bầu bạn thôi”, cậu ta cúi đầu xuống với vẻ bi thương.

Ngô Bình: “Cậu không hại họ, nhưng họ đã chết vì cậu. Người chết rồi thì hồn về trời, cơ thể về đất, tại sao cậu vẫn còn ở lại nhân gian?”

Lý Lạc Thư: “Tôi… ngày xưa tôi thích một cô gái, nhưng cô ấy chê tôi nghèo nên sau khi tốt nghiệp đã đi học ở thành phố lớn. Tôi rất nhớ cô ấy, một hôm, tôi nhảy từ trên cao xuống để kết thúc mạng sống. Nhưng không biết tại sao, về sau ý thức của tôi lại quay về nơi đây, tôi vẫn nhớ cô ấy, muốn gặp lại cô ấy một lần”.

Ngô Bình cau mày: “Khốn kiếp! Cậu không nên xuất hiện mới đúng! Giờ tôi sẽ đưa cậu về đúng nơi của mình”.

Anh kết ấn bằng hai tay rồi nói: “Biến mất!”

Đôi tay của Ngô Bình biến ảo, ý thức của Lý Lạc Thư đã biến thành một cơn mưa ánh sáng rồi tan biến.

Ngô Bình ngoảnh lại thì thấy Hà Tất Sĩ và Chu Nhược Tuyết đang đứng ngẩn ngơ ở cửa, cả hai đều đang há hốc miệng với vẻ kinh ngạc.

Ngô Bình rất bối rối, có phải anh thể hiện hơi quá rồi không?”

Anh ho khan một tiếng rồi nói: “Hai người ngây ra đó làm gì? Đi thôi”, anh bước đi trước, Hà Tất Sĩ và Chu Nhược Tuyết vội vã chạy theo sau.

Chu Nhược Tuyết hỏi: “Ngô Bình, anh vừa làm gì thế?”

Ngô Bình không muốn giải thích nhiều: “Không có gì, tôi học được một thuật kết ấn nên định thử xem thế nào thôi”.

Chu Nhược Tuyết cười phụt ra: “Trông hay thế!”

Ngô Bình cười xoà nói: “Được rồi, tôi thấy ở đây không có vấn đề gì đâu, chúng ta về thôi”.
 
Chương 111


Chương 111

Song, Ngô Bình vừa nói dứt câu thì chợt ngoảnh lại, anh nhìn thấy có một người đàn ông mập mạp khoảng hơn 50 tuổi, mặc đồ leo núi đang đứng trong một góc tối đen, hình như ông ta đã đứng đó rất lâu rồi.

Hà Tất Sĩ định chiếu đèn pin về phía ông ta, nhưng bị Ngô Bình cản lại, anh nói: “Hai người dẫn các học sinh đi trước đi”.

Chu Nhược Tuyết bỗng cảm thấy lạnh lẽo trong lòng một cách vô cớ, cô ấy khẽ nói: “Vậy anh phải cẩn thận”. Sau đó cô ấy và ông Hà kéo đám học sinh đang run lẩy bẩy đi xuống tầng.

Ngô Bình cách người đàn ông trung niên khoảng 50 mét, họ nhìn nhau chằm chằm, không ai động đậy.

“Tôi cứ nghĩ mãi tại sao cậu thiếu niên này lại hại người, thì ra là có người ngấm ngầm thao túng đằng sau”. Ngô Bình nói: “Ông hại chết những học sinh vô tội đó vì mục đích gì?”

Người đàn ông trung niên nói: “Không ngờ chuyện đã qua sáu năm rồi mà vẫn có người chạy tới đây để điều tra”. Giọng ông ta trầm thấp, là giọng nam trung, trầm bổng du dương.

Ngô Bình nói: “Ông tự dưng xuất hiện để làm gì, muốn giữ tôi lại sao?”

“Đúng vậy”. Người đàn ông lạnh nhạt nói: “Oán linh đó là thành quả mà tôi đã cực khổ lên kế hoạch suốt bảy năm, thế mà giờ lại bị cậu đưa vào vòng luân hồi, cậu nói xem sao tôi có thể tha cho cậu được?”

Ngô Bình gật đầu: “Thực ra tôi cũng không được coi là người trong giang hồ, chỉ vừa hay biết được một số mánh vu thuật thôi. Nếu ông muốn ra tay thì nhanh lên, tôi không có thời gian để lãng phí với ông đâu”.

Người đàn ông trung niên cười lớn: “Cậu phải biết là cả tòa nhà này đã bị tôi bày cấm chế, những người cùng đi với cậu sẽ không ai có thể thoát được”.

“Thế sao?”. Ngô Bình rất bình tĩnh, cho dù đang trong đêm tối anh vẫn nhìn thấy rất rõ ràng, đằng sau lưng người đàn ông có dán một tấm giấy, ông ta hoàn toàn không phải bản chính mà chỉ là một thi thể bị người khác khống chế!

Anh âm thầm quan sát, nhìn thấu vạn vật, đưa mắt bao quát cả tòa nhà. Anh phát hiện ngay dưới anh có một ông già gầy đét đang lẩm bẩm gì đó, mắt nhìn lên trên.

“Đang rủa tôi đấy à?”

Ngô Bình tức điên, anh hô lớn: “Bây giờ ông bỏ cuộc vẫn còn kịp…”

Từ “kịp” vừa dứt thì anh đã giẫm nát một mảng bê tông, một đống bê tông và bụi bặm liền ập xuống.

Ở ngay dưới, ông già gầy đét đang niệm chú, trong lúc bối rối ông ta liền lao sang bên cạnh.

Ngô Bình lao xuống, thuận thế đạp lên lưng ông ta.

Tiếng “rắc rắc” vang lên, sống lưng ông già gầy đét bị giẫm gãy. Ông ta liền liệt ngay tại chỗ, tiểu luôn ra quần.

Ông già này biết vu thuật, nhưng chẳng có bản lĩnh gì mấy, cũng chỉ là cảnh giới Lực, thế là Ngô Bình chỉ tung một chiêu thôi đã bị hạ gục.

Anh đi lên trước cắm mấy cây kim lên đầu ông ta. Ánh sáng trong mắt ông già gầy đét liền dần biến mất, mặt ông ta tràn đầy kinh hoàng: “Sao cậu biết tôi đang trốn ở dưới!”

Ngô Bình chẳng buồn giải thích, anh tát lên mặt ông ta: “Ông già, vừa nãy ông rủa tôi đấy à?”

“Đúng vậy! Tôi đang niệm Lạc Hồn chú, suýt nữa đã thành công rồi, tiếc là chỉ thiếu một bước nữa thôi”, vẻ mặt ông ta vô cùng cay độc.

Ngô Bình lại tát thêm cái nữa khiến răng ông ta bị đánh nát, máu chảy lênh láng: “Ông bảo ông bày cấm chế ở đây à?”
 
Chương 112


Chương 112

“Không có cấm chế, tôi lừa cậu đấy”. Sau khi bị ăn hai cái tát, lửa giận của ông ta đã bị dập dắt, không dám cứng rắn như trước đó nữa.

Ngô Bình nói: “Nói đi, vì sao lại hại những cô gái đó?”

Ông già nói: “Tôi tu ‘Quỷ đạo’, hồn phách của thiếu niên đó rất phù hợp để luyện chế oán linh. Để oán linh mạnh hơn thì phải giết nhiều người hơn, hấp thu thần hồn của họ để oán linh càng mạnh”.

Ngô Bình hừ một tiếng, anh giơ tay sờ đầu ông già. Anh sờ được một tấm gỗ liễu, trơn bóng nhẵn nhụi, hình như là đồ cổ.

Ông già kinh hãi: “Đừng động vào nó!”

Ngô Bình giở ra xem thì phát hiện trong tấm gỗ có một luồng sáng, không biết là thứ gì.

Anh nói: “Trong này có thứ gì sao?”

“Đây là Quỷ bài tổ truyền của Lệ Quỷ môn chúng tôi, trong đó phong ấn ác linh cực kỳ lợi hại”, ông ta nói.

Ngô Bình không hề tin, anh cất tấm gỗ đi, nói: “Người ở trên đó cũng là do ông giết sao?”

“Cậu ta là giáo viên trong trường, tối nay tăng ca không về nhà. Thế nên tôi liền giết cậu ta rồi dùng bùa khống chế, thu hút sự chú ý của cậu”.

“Ông đúng là tội đáng muôn chết!”. Ngô Bình lắc đầu: “Giết người bừa bãi, đúng là không có chút nhân tính nào.”

Nói xong anh đánh lên người ông ta mấy cú nhanh như chớp, không chỉ bí mật hạ Ngũ độc mà còn đâm thêm vài cây kim để ông ta không được sống quá sáu tiếng.

Ông già kêu lên thảm thiết, ông ta thốt lên: “Cậu đã làm gì với tôi?”

Lúc này đám ông Hà cũng nghe thấy tiếng động nên vội vàng xông vào, khi thấy đống hỗn độn trong phòng học thì họ đều sững sờ.

Chu Nhược Tuyết hỏi: “Ngô Bình, ông ta là ai vậy?”

“Ông ta chính là hung thủ giết người. Cái xác trên tầng chính là do ông ta giết, mọi người mau tới tầng hai đi”.

Chu Người Tuyết và Hà Tất Sĩ vội vàng chạy lên, mà Ngô Bình thì bật người nhảy lên tầng hai qua lỗ hổng trên sàn, gỡ là bìa đằng sau lưng cái xác ra.

Vừa tháo lá bùa ra, người này đã ngã ra đất. Làn da người này thâm đen, đã chết từ rất lâu rồi.

Anh lại nhảy xuống thông qua lỗ hổng, lục soát trên người ông già. Anh tìm ra một túi Bách bảo, trong đó có rất nhiều đồ.

Anh không nhìn kỹ mà cất đi trước.

Ông già thấy anh lục đồ của mình thì vừa tức vừa sốt ruột: “Lệ Quỷ môn của tôi có rất nhiều cao thủ, cậu dám làm thế với tôi thì Lệ Quỷ môn sẽ không tha cho cậu đâu!”

Ngô Bình thấy ông ta nói nhiều quá liền tát một cái khiến ông ta ngất đi.

Lúc này Hà Tất Sĩ đã tìm được cái xác, liền gọi điện cho bên trên để đưa người đến chi viện.

Ngô Bình không tiện ở lại, liền nói: “Đừng nhắc đến tôi nhé”.

Hà Tất Sĩ hiểu rằng Ngô Bình không muốn tham gia vào vụ án, liền nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ nói là do tôi phát hiện, tôi và Chu Nhược Tuyết đã khống chế hung thủ, cậu cứ về trước đi”.

Chu Nhược Tuyết nói: “Ngô Bình, để tôi lái xe đưa anh đi”.

Anh phất tay: “Không cần, tôi bắt xe là được”.

Sau khi giải quyết xong mối họa này Ngô Bình mới yên tâm, sau này Tiểu Mi có thể yên tâm đi học rồi.
 
Chương 113


Chương 113

Sau khi bắt xe về đến nhà thì Trương Lệ và Ngô Mi đã ngủ rồi, anh liền đi tắm rồi đi ra mảnh sân đối diện nhà.

Hoàng Tử Cường vẫn đang luyện công, thấy Ngô Bình thì vội vã đi tới hỏi về những nghi hoặc trong tu hành. Hắn ta đã đến thời kỳ viên mãn của giai đoạn đại chu thiên, thế nên muốn bước vào cảnh giới tiếp theo là luật động.

Luật động là một phương pháp hít thở, trước nay không truyền ra bên ngoài. Ví dụ thứ Ngô Bình đang luyện chính là một phương pháp hít thở vô cùng cao cấp.

“Cậu chủ, thầy của tôi chưa từng dạy tôi cách tu luyện luật động, năm đó ông ấy cũng chỉ dừng bước ở đại chu thiên. Nhưng ông ấy nói rằng trên đời này có một số phương pháp hít thở, chỉ tiếc là đều đã bị các thế gia tu hành và các tông môn nắm giữ, không truyền ra bên ngoài. Haizz, nếu tôi có phương pháp hít thở thì tốt rồi”.

Ngô Bình cũng hiểu chút chuyện giang hồ, nhưng cũng không hoàn toàn như Hoàng Tử Cường nói. Anh hỏi: “Nếu đúng như cậu nói, chính vì không có phương pháp hít thở nên nhiều tu sĩ đã dừng bước ở đại chu thiên sao?”

Hoàng Tử Cường gật đầu: “Đúng đấy, tu sĩ luật động được chân khí cực kỳ ít, thế nên lượng chân khí đưa ra ngoài lại càng ít”.

Ngô Bình suy nghĩ một lúc rồi nói: “Thế này nhé, tôi truyền cho cậu một bộ phương pháp hít thở, nhưng cậu không được truyền cho người khác”.

Trong Thiên Địa Huyền Hoàng quyết viết rằng, có bốn phương pháp hít thở, đó là hạ thừa, trung thừa, thượng thừa và vô thượng.

Anh đang luyện phương pháp hít thở vô thượng. Trong Thiên Địa Huyền Hoàng quyết chỉ ghi chép một loại phương pháp hít thở vô thượng duy nhất, vô cùng khó luyện, anh cũng chỉ vừa mới nhập môn chứ vẫn chưa thành thạo.

Anh suy nghĩ một lát rồi quyết định dạy cho Hoàng Tử Cường một bộ phương pháp hít thở trung thừa. Thực ra cho dù chỉ là phương pháp hít thở hạ thừa thôi cũng đã mạnh hơn phương pháp của một số tông môn hay thế gia rồi. Những phương pháp đó đều không chính cống.

Hoàng Tử Cường nghe Ngô Bình nói vậy liền lập tức quỳ xuống: “Cảm ơn cậu chủ!”

Đạo không thể dễ dàng truyền ra ngoài, Ngô Bình dạy cho hắn ta phương pháp hít thở đã đủ để thay đổi số phận của hắn ta rồi!

Ngô Bình nhận của hắn ta một lạy rồi truyền dạy cho hắn ta.

Hoàng Tử Cường được dạy phương pháp hít thở thì vô cùng mừng rỡ, tối đó liền thành công đột phá cảnh giới luật động, tu vi thăng tiến thêm một bước.

Ngô Bình cũng không rảnh, anh tiếp tục đả thông kinh mạch cấp 2.

Sáng ngày hôm sau, anh lái xe đưa Ngô Mi đi học. Uông Tinh Thành quả nhiên mới sáng sớm đã đứng đợi anh.

Sau khi Ngô Mi đi, ông ta liền vội vàng đi tới cười nịnh nọt: “Cậu Ngô à, cậu đã đưa thuốc tới chưa?”

Trước lúc tới Ngô Bình đã dùng tro nồi để nhào bột, nặn mấy viên thuốc đen sì để đưa tới. Anh mở một cái bình rồi đổ ba viên thuốc đen sì ra, nói: “Đây là thuốc do tôi điều chế, sau khi ông uống thì sẽ khỏi bệnh”.

Đôi mắt Uông Tinh Thành sáng rực: “Thật sao?”

Sắc mặt Ngô Bình rất điềm tĩnh: “Tất nhiên rồi!”

Uông Tinh Thành vội vã nhận lấy thuốc rồi nuốt ực. Vào lúc ông ta uống thuốc, Ngô Bình âm thầm rút kim ra sau đó vỗ lưng ông ta: “Chậm thôi, không phải vội”.
 
Chương 114


Chương 114

Uông Tinh Thành cảm thấy người mình nhẹ hẳn đi, ông ta vội lấy gương ra soi thì thấy mũi, miệng mình đang dần quay lại vị trí cũ.

Sau khoảng mười mấy phút, khuôn mặt ông ta đã bình thường lại.

Ông ta mừng rỡ vô cùng, liền nói: “Cậu Ngô, thuốc của cậu hiệu nghiệm thật đấy!”

Ngô Bình: “Đương nhiên rồi! Nhưng phải uống thuốc này hai lần, nửa tháng sau ông phải uống một lần nữa, nếu không sẽ khó lành đấy”.

“Đúng đúng, phải củng cố trị liệu chứ”. Ông ta vội nói, sau đó chớp mắt liên hồi: “Cậu Ngô, đừng nói là lần thuốc thứ hai cậu lại thu tiền nữa đấy nhé?”

“Sao có thể chứ”. Ngô Bình nói: “Tôi chỉ lấy một triệu tệ này thôi”.

Uông Tinh Thành thở phào, ông ta nhìn dáo dác xung quanh, nói: “Cậu Ngô, trên xe tôi có cái cặp da, trong đó có một triệu tệ”.

Ngô Bình không ngờ ông ta đưa tiền mặt đến, anh liền gật đầu rồi đi theo ông ta tới trước xe, xách một chiếc cặp da ra.

Một triệu tệ là mười nghìn tờ tiền giấy, trông dày cộp. Ngô Bình nhìn một lượt thấy không có vấn đề gì liền để vào trong cốp sau của mình.

Lúc để vào trong cốp, anh nói với Uông Tinh Thành đang tiếc của: “Ông Uông, bảo con trai ông đừng làm phiền em gái tôi nữa, cậu ta xấu như vậy, em gái tôi sao thích cậu ta được?”

Uông Tinh Thành rất bối rối, vội nói: “Đúng đúng, sau này tôi sẽ dạy bảo con trai tôi. Nếu nó không nghe lời thì tôi sẽ đánh nó”.

Sau đó ông ta đi lên trước, hỏi: “Cậu Ngô, cậu thân với cô Chu lắm à?”

Bố của Chu Thanh Nghiên là thị trưởng, Uông Tinh Thành vẫn luôn muốn móc nối mà vẫn không có cơ hội.

Ngô Bình không quan tâm mấy chuyện này lắm, liền nói: “Cũng không thân lắm”.

Uông Tinh Thành ‘ồ’ một tiếng, thấy hơi thất vọng.

Ngô Bình tạm biệt ông ta. Buổi sáng anh đi chữa trị cho Chu Viễn Sơn, buổi trưa nghỉ ngơi rồi chiều lại đi chữa cho Lâm Mỹ Kiều. Đến tối còn phải chữa trị cho mẹ, ba lần đều phải tiêu hao nguyên khí khiến anh vô cùng mệt mỏi.

Điều trị như thế liên tiếp ba ngày, vết thương của Chu Viễn Sơn đã khỏi, chỉ cần mỗi ngày uống thuốc đúng giờ là được. Tình trạng của Lâm Mỹ Kiều cũng tốt lên, không cần chữa trị mỗi ngày nữa, sau này mỗi tuần chữa một lần là được.

Hôm nay là ngày Ngô Mi lên tỉnh để tham gia cuộc thi Toán học, mới sáng ra Ngô Bình đã dậy để chuẩn bị bữa sáng, anh sẽ đưa Ngô Mi đi.

Chuyến này Cương Tử sẽ lái xe, giáo sư đi cùng ngồi ở ghế phó lái, Ngô Bình và Ngô Mi ngồi ở ghế sau.

Thầy giáo hơn ba mươi tuổi, họ Triệu, có kinh nghiệm phong phú về bồi dưỡng Toán học. Thầy giáo nói: “Anh trai Ngô Mi này, thành tích của mấy lần thi thử của cô bé đều rất tốt, tôi tin rằng cô bé nhất định có thể đạt giải Nhất”.

Ngô Bình cười nói: “Thật sao? Các thầy cô đã vất vả rồi, may nhờ có mọi người dạy tốt”.

Thầy Triệu vội nói: “Cũng không thể nói như vậy, chủ yếu là do Ngô Mi thông minh. Trước đây tôi cũng từng dạy vài học sinh, Ngô Mi là người thông minh nhất đấy”.

“Phải rồi, mấy ngày trước có một học trò tên là Vương Tường cứ đòi tôi phải dạy kèm cho cô bé. Thực ra thành tích của học trò đó khá tốt, tiếc là không có năng khiếu Toán học, thế nên tôi dạy kèm có vài ngày đã bỏ rồi, suy cho cùng thì môn Toán này phải có năng khiếu mới được”.
 
Chương 115


Chương 115

Nhắc đến Vương Tường là Ngô Bình lại nhớ đến chuyện lần trước, anh hỏi Ngô Mi: “Tiểu Mi, mấy ngày nay Vương Tường có gây rắc rối cho em không?”

Ngô Mi lắc đầu: “Chắc là hiệu trưởng đã nói chuyện với bạn ấy, bạn ấy không gây chuyện với em nữa. Nhưng em thấy ánh mắt của bạn ấy không đúng lắm, hình như rất căm ghét em”.

Sau khi xe đi được hơn một tiếng, thầy Triệu nhận được một cuộc gọi. Sau khi nghe xong mấy câu, anh ta liền biến sắc, thốt lên: “Sao có thể thế được! Rõ ràng chúng tôi đã đăng ký rồi mà, ngay cả mã số thi các người cũng đã gửi cho chúng tôi rồi, sao giờ lại nói là chưa báo lên?”

Bên kia nói: “Việc này thì chúng tôi cũng không rõ, dù sao thì bây giờ chúng tôi phát hiện mọi người báo danh không thành công, e là không thể tham gia cuộc thi lần này.”

Thầy Triệu vô cùng sốt ruột, nói: “Thầy ơi, phiền thầy xem lại xem có phải là nhầm lẫn gì không”.

“Không thể nào, không thể nhầm được”. Bên kia nói vậy sau đó cúp máy.

Ngô Bình hỏi: “Thầy Triệu, có chuyện gì vậy?”

Thầy Triệu cười khổ: “Không biết có vấn đề gì mà bên ban tổ chức cuộc thi gọi điện tới, bảo là chúng ta vẫn chưa báo danh, thế nên không thể tham gia cuộc thi được”.

Ngô Bình nhíu mày: “Chưa báo danh? Không thể nào, tôi đã đăng ký trên trang web chính thức rồi mà, hiển thị đã báo danh thành công”.

“Tôi cũng thấy lạ, rõ ràng đã báo danh rồi mà”. Thầy Triệu thở dài liên tục, anh ta vô cùng coi trọng cuộc thi này, bởi vì nếu Ngô Mi đạt thành tích cao thì anh ta cũng nở mày nở mặt.

Cương Tử hỏi; “Cậu chủ, chúng ta có đi tiếp không?”

“Đi!”

Ngô Bình lạnh lùng nói: “Em gái tôi nhất định phải tham gia cuộc thi này!”

Anh gọi điện cho Lý Quảng Long nói rõ tình hình. Lý Quảng Long không gì không làm được, chỉ mười phút sau đã có câu trả lời.

“Cậu em à, đã điều tra rõ ràng. Một nhân viên trong ban tổ chức đã lén lút thay đổi thông tin báo danh, tôi đã bảo họ bổ sung rồi”.

Ngô Bình nói: “Cố ý sửa sao?”

“Tôi đã cho người điều tra nguyên nhân rồi, sẽ báo lại cho chú sau. Phải rồi, chú lên tỉnh thì nhớ đến tìm tôi nhé, tôi nhớ chú chết mất”.

Ngô Bình: “Được, tôi nhất định sẽ đến chỗ anh Long chơi”.

Cúp máy xong, ánh mắt thầy Triệu liền thay đổi. Ngô Bình rốt cuộc là ai mà chỉ gọi một cuộc điện thoại đã tra rõ ràng rồi!

Mười phút sau, điện thoại của thầy Triệu vang lên, bên kia nói rằng là do bên họ nhầm lẫn, Ngô Mi đã báo danh thành công, có thể tiếp tục tham gia cuộc thi, hơn nữa còn không ngừng xin lỗi.

Thầy Triệu càng chấn động hơn, cúp máy xong anh ta liền đứng ngồi không yên.

Ngô Mi rất tò mò: “Anh ơi, anh phải đi gặp bạn sao?”

Ngô Bình gật đầu: “Đó là một người tên Lý Quảng Long, anh ta là dân bản địa trên thành phố. Vừa hay anh có chuyện muốn nói với anh ta, đến lúc đó anh sẽ dẫn em đi”.

Ngô Mi: “Vâng ạ”.

Nghe thấy ba chữ Lý Quảng Long, người thầy Triệu liền run lên. Cậu của anh ta đang làm việc trên tỉnh đã nhiều lần nhắc đến Lý Quảng Long, Ngô Bình là bạn của người đó sao?
 
Chương 116


Chương 116

Cuối cùng xe cũng đi vào trong địa phận trung tâm tỉnh, dừng trước cổng trường thực nghiệm của tỉnh. Cương Tử đi đỗ xe, Ngô Bình và thầy Triệu đi cùng Ngô Mi đi xem trường thi. Thời gian thi là từ chín giờ đến mười một giờ sáng, giờ còn hơn một tiếng nữa là đến giờ thi.

Trong trường đã chia ra những khu vực để chờ thi, những học sinh giỏi Toán đến từ các nơi của tỉnh K đều hội tụ ở đây. Tất nhiên là đến cùng còn có rất nhiều hiệu trưởng, thầy cô.

Mấy người Ngô Bình vừa ngồi xuống là đã thấy Vương Tường và bố của cô nhóc đi vào đại sảnh, ngồi ở chỗ không xa bọn họ.

Thầy Triệu cũng nhìn thấy, liền hô lên đầy nghi hoặc: “Vương Tường đâu có báo danh, cô nhóc đến đây làm gì?”

Ngay lúc này, Lý Quảng Long gọi điện tới, anh ta nói là có một người tên Vương Hiến Sâm đã mua chuộc người của văn phòng khảo thí, người đó còn báo danh cho con gái của Vương Hiến Lâm là Vương Tường. Nói cách khác, chính Vương Tường đã chiếm suất thi của Ngô Mi, thảo nào cô nhóc lại đến thi.

Ngô Bình nghe xong thì sắc mặt vô cùng khó coi. Khốn kiếp thật, dám bắt nạt em gái anh à!

Anh đứng dậy đi tới chỗ nhà Vương Tường. Vương Tường thấy Ngô Bình thì chào hỏi rất bình thản: “Anh Ngô Mi đấy à, Ngô Mi đâu rồi?”

Người đàn ông trung niên sau lưng Vương Tường chỉ nhìn Ngô Bình, không nói gì.

Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Các người chưa nhận được thông báo à? Vương Tường đã bị hủy bỏ tư cách dự thi rồi”.

“Cậu nói linh tinh cái gì đấy!”. Người đàn ông trung niên cuối cùng cũng đứng lên, sắc mặt bực bội.

Ngô Bình nhìn ông ta: “Ông là Vương Hiến Sâm sao? Chính ông đã mua chuộc người của văn phòng khảo thí, hủy bỏ tư cách dự thi của em tôi rồi đổi thành tên con gái ông sao?”

Người đàn ông đó chính là bố của Vương Tường, Vương Hiến Sâm, kinh doanh về vật liệu xây dựng. Ông ta biến sắc, vội gào lên: “Sao cậu biết?”

Ngô Bình cười lạnh: “Nếu không muốn người ta biết thì chi bằng đừng làm. Bây giờ cả nhà các người có thể cút ra khỏi nơi này được rồi!”

Vương Tường vừa kinh hoàng vừa tức giận: “Anh hủy tư cách dự thi của tôi sao, anh có quyền gì mà làm thế? Bố, bố mau nghĩ cách đi!”

Vương Tường rất sốt ruột, không ngừng giậm chân.

Vương Hiến Sâm nhanh chóng bình tĩnh lại, ông ta nhìn Ngô Bình: “Cậu bạn à, cậu biết chuyện này nhanh như thế thì có lẽ cũng có mối quan hệ. Chuyện này là do tôi không đúng, chúng ta dừng mọi chuyện ở đây, thế nào?”

“Dừng mọi chuyện ở đây? Ông có quyền quyết định sao?”. Ngô Bình nhìn ông ta chằm chằm: “Tôi không thù không oán với ông, thế mà con gái ông thuê người chặn đường em gái tôi, giờ lại chiếm suất đi thi của nó, ai cho ông lá gan đó hả?”

Vương Hiến Sâm sầm mặt: “Thằng nhóc kia, cậu nghĩ tôi sợ cậu đấy à? Vương Hiến Sâm này cũng lăn lộn trong xã hội lâu rồi, tôi biết rất nhiều nhân vật tầm cỡ, tốt nhất là cậu biết đường mà lui đi, đừng tự tìm đường chết!”

Ngô Bình gật đầu: “Xem ra tôi không cho ông nếm mùi thì ông lại nghĩ tôi là quả hồng mềm dễ bóp!”

Anh liền gọi ngay một cuộc điện thoại cho người bạn làm ở cục Tình báo: “Giúp tôi điều tra về Vương Hiến Sâm, ngưởi ở huyện Minh Dương, con gái tên là Vương Tường, học ở trường Số 1 của huyện. Ừ, được”.

Vương Hiến Sâm sững sờ, Ngô Bình cho người điều tra ông ta sao? Tên này bị điên à! Nghĩ rằng đang quay phim sao, gọi một cuộc là có được tin tình báo à?

Ông ta không khỏi cười lạnh: “Tên nhóc kia, cậu đừng có giả vờ giả vịt trước mặt tôi. Tôi nói cho cậu biết, Vương Hiến Sâm này…”
 
Chương 117


Chương 117

Ông ta mới nói một nửa thì người kia đã gọi lại, Ngô Bình bật ngay loa ngoài: “Đã tra được rồi, Vương Hiến Sâm là anh rể của Cục phó Cục Xây dựng, thế nên đã thông qua mối quan hệ đó để nhận thầu nhiều đơn đặt hàng vật liệu xây dựng, mấy năm nay kiếm được rất nhiều tiền”.

Ngô Bình: “Thế là đủ rồi”, sau đó anh cúp máy.

Vương Hiến Sâm vô cùng kinh hãi, người ở đầu dây bên kia là ai, sao lại biết ông ta là anh rể của Cục phó Cục xây dựng?

Ngô Bình nhìn ông ta, nói: “Bây giờ ông quỳ xuống xin lỗi tôi, sau đó tự vả mặt mình mười lần thì tôi có thể tha thứ cho ông”.

Vương Hiến Sâm liền hoảng loạn, nhưng ông ta đương nhiên không thể nào đồng ý với yêu cầu sỉ nhục bản thân như vậy, liền nói: “Tên nhóc kia, cậu đừng có dọa tôi…”

Ngô Bình bật cười, sau đó bắt đầu gọi cuộc thứ hai, anh trực tiếp gọi cho thị trưởng Chu Truyền Võ.

Chu Truyền Võ ở đầu dây bên kia vô cùng vui mừng: “Ngô Bình à, cháu có chuyện gì sao? Thanh Nghiên vẫn khỏe chứ?”

Ngô Bình nói: “Chào chú ạ, Thanh Nghiên khỏe lắm, sức khỏe ông nội cũng dần tốt lên rồi ạ. Phải rồi, cháu có chuyện muốn hỏi chú, có phải có một cục Xây dựng ở huyện Minh Dương không ạ?”

Chu Truyền Võ nói: “Đúng vậy, huyện nào cũng có, chủ yếu phụ trách xây dựng một số công trình kiến trúc công cộng”.

Ngô Bình nói: “Phó Cục trưởng của cục Xây dựng huyện Minh Dương đã giao đấu thầu vật liệu xây dựng cho anh rể của mình, cả bộ máy đều mục nát. Cháu cảm thấy chú nên điều tra chuyện này”.

Chu Truyền Võ nghe thấy tin này liền nghiêm nghị nói: “Có chuyện này sao? Chú sẽ lập tức bảo người điều tra, sau đó sẽ báo cho cháu kết quả”.

“Được ạ. Cháu không còn chuyện gì khác, cứ thế đã chú nhé”.

Sau khi cúp máy, sắc mặt Vương Hiến Sâm liền trắng bệch, ông ta hỏi: “Cậu gọi điện cho ai?”

Ngô Bình nói: “Cũng chẳng có gì đâu, đó là thị trưởng của thành phố Vân Đỉnh – Chu Truyền Võ, chắc ông cũng từng nghe nói”.

“Rầm!”

Vương Hiến Sâm ngồi sụp xuống đất, nói với giọng run rẩy: “Cậu bạn à, xin lỗi, tôi sai rồi, xin cậu tha lỗi cho tôi”.

Ông ta quỳ xuống đất, vẻ mặt đầy khẩn cầu.

Ngô Bình cười lạnh: “Tôi đã cho ông cơ hội rồi nhưng ông không biết nắm lấy, bây giờ có quỳ cũng muộn rồi!”

Nói xong anh liền quay đầu rời đi.

Vương Tường thét lên: “Anh quay lại đây!”

Ngô Bình đứng lại, anh nhìn cô nhóc này, lạnh lùng nói: “Cô muốn nói gì?”

Vương Tường tức giận nói: “Anh đừng có uy hiếp tôi, tôi không sợ đâu…”

“Bốp!”

Vương Hiến Sâm liền tát ngay lên mặt con gái, tức giận nói: “Còn dám gây chuyện nữa à! Im mồm đi!”

Vương Tường liền sững sờ. Từ nhỏ tới lớn, đây là lần đầu tiên Vương Hiến Sâm đánh cô nhóc, thế là nước mắt liền rơi như mưa.
 
Chương 118


Chương 118

Vương Hiến Sâm nhanh chóng đi tới trước mặt Ngô Bình, run giọng nói: “Cậu Ngô, tôi sai thật rồi, xin hãy cho tôi cơ hội”.

Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Hãy cút về huyện đi, đợi khi nào tâm trạng tôi vui vẻ thì tôi sẽ suy nghĩ xem có nên tha cho ông không”.

“Vâng vâng”. Ông ta vội vàng kéo bà vợ và cả Vương Tường đang sững sờ đi, lập tức rời khỏi đại sảnh. Ngô Bình nói như thế chứng tỏ ông ta vẫn còn cơ hội.

Ngô Mi đã nhìn thấy hết những cảnh bên này. Khi Ngô Bình đi tới, cô bé nói: “Anh ơi, có chuyện gì vậy, sao bố Vương Tường lại quỳ xuống trước mặt anh?”

Ngô Bình không muốn ảnh hưởng đến việc cô bé dự thi nên nói: “Không có gì đâu, là do chính ông ta đê tiện thôi”.

Chẳng mấy chốc vòng thi thứ nhất đã bắt đầu, Ngô Mi đi vào phòng thi.

Cuộc thi hai tiếng khá dài, Ngô Bình thấy rất nhàm chán liền hỏi thầy Triệu có muốn đi loanh quanh không, nhưng thầy Triệu lại kiên quyết ngồi đợi.

Ngô Bình không ép thầy, anh một mình đi ra khỏi trường.

Đối diện trường học có một võ quán tên “Thái Nhất”. Thấy có biển hiệu võ quán anh liền muốn xem bên trong như thế nào. Dù thế nào thì anh cũng là cao thủ cảnh giới Khí, thế nên rất tò mò.

Cửa võ quán mở rộng, sau khi đi vào cổng có một con đường, phía bên trái con đường là một cánh cửa.

Anh mở cửa ra thì thấy một sảnh diễn võ rất lớn, có mấy chục người mặc đồ luyện công màu trắng đang ngồi ngay ngắn trên mặt đất, sau đó họ đồng loạt nhìn về phía anh.

Có một người đàn ông trung niên ngồi giữa bọn họ, cơ thể vạm vỡ, hai tay thô to, người đó cũng đang nhìn anh.

“Anh bạn cuối cùng cũng đến rồi!”. Người đàn ông đó đứng dậy, người đó phải cao đến một mét chín lăm, xương lông mày gồ lên, mày đậm tựa kiếm.

Ngô Bình sững sờ, anh chỉ vào mình: “Ông đang nói tôi sao?”

Người đàn ông đi lên trước ba bước, nói: “Đã nghe danh tiếng của cậu lâu rồi, không ngờ cậu lại trẻ đến vậy”.

Ngô Bình thấy rất lạ, người này đã từng nghe nói đến anh sao? Vậy sao mình không biết ông ta?

Người đó tiếp tục nói: “Nếu cậu đã đến rồi thì tôi không nhiều lời nữa, xin mời!”

Ông ta bày ra một thế võ. Ngô Bình thấy ông ta định ra tay thì liền nghĩ, chẳng lẽ người luyện võ đều bốc đồng thế này sao? Mình chỉ đến võ quán xem thử thôi mà ông ta định ra tay với mình sao?

Nhưng anh cũng không sợ hãi, liền dứt khoát cởi giày ra, nói: “Được, chúng ta lên đi!”

Người đàn ông đó quát khẽ rồi nghiêng người tung cú đá, tốc độ rất nhanh, lực rất mạnh. Nhưng trong mắt Ngô Bình, động tác của ông ta vô cùng chậm. Anh từ từ lui về sau, sau đó tung chân giẫm lên chân của ông ta.

Ngô Bình không vận chuyển chân khí vào chiêu đó, nhưng tác dụng vào đúng điểm nên người đàn ông trung niên lập tức mất thăng bằng rồi ngã nhào.

Các học viên đều tỏ vẻ kinh ngạc, sao chủ võ quán có thể bị quật ngã bởi một chiêu chứ?

Người đàn ông kia cũng rất ngạc nhiên, ông ta bật cong người dậy rồi nói: “Bái phục! Làm lại lần nữa nhé?”

Ngô Bình lắc đầu nói: “Không cần đâu, ông đứng không chắc chân, chưa luyện tốt kỹ năng cơ bản”.

Người đàn ông nghe vậy như bị sỉ nhục: “Hồi còn trẻ, tôi đã tập đứng tấn những bảy năm, mà cậu bảo chân tôi không chắc ư? Cậu coi thường người khác quá rồi đấy!”

Ngô Bình vội giải thích: “Ông đừng nổi nóng, ý của tôi là cách luyện công của ông có vấn đề”.
 
Chương 119


Chương 119

Người đàn ông hừ lạnh nói: “Im đi! Sao phương pháp luyện công của Thái Nhất Quyền Tông của tôi có vấn đề được!”

Thấy không thể nói chuyện được nữa, Ngô Bình đành nhún vai: “Được thôi, lát tôi sẽ tấn công chính vào thế trung bình tấn của ông là ông sẽ biết ngay thôi”.

Người đàn ông hét lớn rồi tung người lên đá, rõ ràng ông ta có sở trường về quyền cước. Nhưng ông ta mới tung cú đá được một nửa thì Ngô Bình đã áp sát rồi giơ tay lên đẩy ông ta bay xa cả mấy mét, khiến ông ta lại ngã nhào.

Các học viên thấy thế thì không thể xem tiếp được nữa, có người cúi gằm mặt xuống, họ cảm thấy chủ võ quán không phải là đối thủ của người đến gây rối này.

Người đàn ông vẫn chưa chịu chấp nhận sự thật, tiếp tục lao lên lần thứ ba. Lần này, Ngô Bình chỉ tung một chưởng là ông ta đã ngã ngửa.

Người đàn ông định xông lên tiếp, nhưng Ngô Bình đã cau mày: “Đủ rồi đấy!”

Người đàn ông dừng bước rồi lạnh giọng nói: “Không ai được sỉ nhục Thái Nhất!”

Ngô Bình cười nói: “Tôi có sỉ nhục ông đâu? Tôi chỉ tình cờ đi ngang qua, thấy có võ quán thì vào ngó nghiêng thôi, ai ngờ vừa đi vào thì đã bị ông khiêu chiến. Còn tôi bảo chân ông không vững và cách luyện công cũng có vấn đề là góp ý thật lòng, chứ nào có sỉ nhục gì ông?”

Nghe Ngô Bình nói vậy, người đàn ông ngẩn ra rồi hỏi: “Cậu không phải Hầu Thái Tông à?”

“Hầu Thái Tông nào cơ? Tôi là Ngô Bình”, Ngô Bình nói, vì biết họ đã hiểu lầm.

Người đàn ông tỏ vẻ lúng túng rồi vội chắp tay: “Xin lỗi! Tôi cứ tưởng cậu là Hầu Thái Tông đến gây rối nên mới nói những câu khó nghe như vậy”.

Ngô Bình gật đầu: “Ra thế, chắc tại tôi không nói rõ”.

Người đàn ông lập tức tươi tỉnh ngay, sau khi biết là hiểu lầm, ông ta đã có thái độ khác hẳn, đã thế còn mời Ngô Bình vào phòng riêng uống trà.

Sau đó, ông ta bắt đầu giới thiệu về bản thân. Ông ta là Quách Nguyên Khôn, chủ của võ quán này, ông ta là học trò của một quyền sư thuộc Thái Nhất Quyền Tông, đã luyện võ được gần ba mươi năm.

Mấy ngày trước, đột nhiên có một võ sư tên là Hầu Thái Tông từ nơi khác đến, người này có thực lực rất mạnh, đã liên tiếp khiêu chiến bảy võ quán, hôm nay là đến lượt võ quán Thái Nhất. Ngô Bình lại đến vào đúng lúc này nên mới gây ra hiểu lầm, vì thế ngay khi nhìn thấy anh, Quách Nguyên Khôn đã tỏ thái độ khó chịu.

Nghe xong, Ngô Bình nói: “Là tôi đến không đúng lúc”.

Quách Nguyên Khôn nói: “Nếu cậu không đến vào hôm nay thì chắc chắn tôi sẽ đón tiếp cậu chu đáo. Nhưng hôm nay tôi phải nghênh địch rồi nên chỉ có thể mời cậu chén trà thôi”.

Ngô Bình: “Em gái tôi đang thi ở gần đây nên tôi cũng không ngồi lại lâu được”.

Đúng lúc này, chợt có tiếng động vang lên ở bên ngoài, sau đó là đến các tiếng gào thét: “Ai là Quách Nguyên Khôn, mau ra đây!”

Quách Nguyên Khôn đứng bật dậy rồi bước nhanh ra ngoài, Ngô Bình đi theo sau, định xem trò vui.

Lúc này, có một người thanh niên đang đứng ở bên ngoài. Người này khoảng hơn hai mươi tuổi, để đầu đinh, mặt vuông, mày rậm, cánh tay thì dài ngoằng, đã thế trông còn thô hơn người bình thường rất nhiều, chân to vai rộng.

Trông thấy tướng mạo này, Ngô Bình hơi kinh ngạc. Theo anh được biết thì người này thuộc kiểu thiên tài luyện võ, không ngờ hôm nay anh lại được gặp rồi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom