Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 220: 220: Thoải Mái Thật Đấy!


Trong đầu Ngô Liên Thắng chợt vang lên lời Ngô Bình: Đây là huyết chi, một bảo vật vô giá.

Chỉ cần dùng nó thì người bình thường sẽ sống lâu trăm tuổi.

Mà thứ này rất đáng giá, phải có mấy chục triệu tệ may ra mới mua được.

Ông ta nghĩ vậy liền vội hỏi ông lão: "Ông anh à, ông nói đây là huyết chi sao? Huyết chi đắt lắm à?"
Ông lão cười nói: "Huyết chi chính là thuốc quý, không phải có tiền là cứ mua được.

Nếu ông muốn định giá cho nó thì tôi nghĩ ít nhất phải ba mươi triệu tệ".

Advertisement
Ba mươi triệu tệ!
Ngô Liên Thắng cảm giác như sắp ngất xỉu, nếu không phải ông ta đang chống tay xuống bàn thì chắc ông ta sẽ ngã xuống.

Ông ta tức giận trừng Ngô Bình: "Thằng nhãi kia! Nếu cậu đã tặng nó cho tôi thì sao còn lãng phí nó ngay trước mặt tôi hả?"
Ngô Bình lạnh nhạt nói: "Cháu đã tặng nó làm quà cho ông, ông lại không cần mà chỉ lấy rượu Mao Đài và trà Long Tỉnh, cháu cứ tưởng ông không thích nên chỉ có thể đưa cho mẹ và em cháu dùng.


Dù sao thù không thể lãng phí thứ tốt như thế này được".

Người nhà họ Ngô sắp phát điên đến nơi, ông cụ đã từ chối huyết chi trị giá ba mươi triệu tệ sao?!
Bà cụ đột nhiên hỏi Ngô Bình: "Tiểu Bình, cháu còn huyết chi không?"
Anh nhún vai: "Hết rồi ạ".

Bà cụ liền biến sắc: "Thằng nhãi ranh, vô tích sự y hệt bố cậu!"
Sắc mặt Ngô Bình liền trở nên lạnh lùng, anh nhìn ra ngoài cửa.

Lúc này Cương Tử xách một cái túi lớn đến.

Ngô Bình nhận lấy rồi đổ đồ bên trong ra, đó là một đống tiền lớn, không nhiều cũng không ít, vừa đủ hai triệu tệ.

Anh lạnh nhạt nói: "Đây là hai triệu tệ, các người nhận lấy số tiền này thì bố tôi sẽ không nợ các người gì nữa, nhà chúng tôi cũng không nợ các người nữa".

Nói xong anh liền gọi Ngô Mi và Trương Lệ đứng lên đi ra ngoài.

Người nhà họ Ngô không ngăn cản, bởi vì tất cả họ đều nhìn đống tiền hai triệu tệ dưới đất.


Ngô Phong và Ngô Kháng Kháng đã giơ tay cầm lấy, nhưng bà cụ lại đập tay hai người, tức giận nói: "Số tiền này để cho ông nội mấy người phân, các người không được động vào!"
Ông Liễu vội vàng đi theo ba người ra ngoài, vội gọi Ngô Bình lại: "Cậu bạn, xin hãy dừng bước".

Ngô Bình đứng lại, lạnh nhạt nói: "Bác sĩ Liễu có gì chỉ dạy?"
Ông ấy vội nói: "Cậu bạn, tôi thấy cậu dùng rượu ngâm huyết chi, chắc chắn là rượu thuốc, cậu cũng là thầy thuốc sao?"
Ngô Bình nói: "Cũng hiểu sơ sơ".

Ông Liễu cười nói: "Chúng ta gặp nhau âu cũng là duyên phận, hay là lưu phương thức liên lạc đi, sau này có gì qua lại nhiều hơn".

Ngô Bình không nghĩ gì nhiều, anh đưa số điện thoại cho ông ấy.

Sau khi ra khỏi khách sạn, Ngô Mi thở ra một hơi dài, nói: "Thoải mái thật đấy!"
Trương Lệ cũng khẽ cảm thán: "Cuối cùng cũng kết thúc! Tiểu Bình, con quyết đoán hơn bố con nhiều.

Bố con tính do dự thiếu quyết đoán, cứ dùng dằng mãi, kết quả bị họ bắt nạt mấy chục năm, vì thế mà mẹ cãi nhau với ông ấy rất nhiều".

Ngô Bình lạnh nhạt nói: "Nếu có thể thì con cũng không muốn như vậy.

Nhưng cách làm của họ khiến con quá thất vọng, quá chán nản.

Nếu như có thể thì con vẫn hy vọng có thể bảo vệ gia đình lớn ấy".



 
Chương 221: 221: Ông Ấy Muốn Đích Thân Tới Cảm Ơn Anh


Ngô Mi nói: "Anh à, lúc bố mất thì chẳng có ai đến cả, còn chẳng thèm gọi dù chỉ một cuộc điện thoại, lúc đó em đã chẳng còn hy vọng gì với họ nữa rồi".

Ngô Bình xoa đầu cô nhóc: "Em nói đúng.

Sau này mỗi người một ngả, không liên hệ gì nữa".

Chẳng mấy chốc cả nhà đã khởi hành đi về.

Advertisement
Lúc xe chống đạn đi ngang qua cổng khách sạn, Ngô Mộng vừa hay nhìn thấy chiếc xe chống đạn của Ngô Bình qua cửa kính.

Cô nhóc lấy điện thoại ra tìm kiếm "Wodon", sau đó liền nhìn thấy một số ảnh của xe.

Cô nhóc liền sững sờ: "Hóa ra có nhãn hiệu này thật, phải trị giá đến một trăm triệu tệ, trời ạ!", cô nhóc kêu lên.

"Sao thế?", Ngô Chấn Tông vội hỏi.

Vẻ mặt Ngô Mộng dở khóc dở cười, chỉ ra ngoài cửa sổ: "Bố, chiếc xe của anh Ngô Bình trị giá một trăm triệu tệ thật! Anh ấy không nói dối, người đó đúng là tài xế của anh ấy!"
Người nhà họ Ngô hoàn toàn sững sờ.


Chiếc xe một trăm triệu tệ? Vậy Ngô Bình rốt cuộc có bao nhiêu tiền? Còn tặng cả huyết chi, Mao Đài, chẳng lẽ...!
Ngô Liên Thắng đột nhiên nhảy dựng rồi chạy ra ngoài đại sảnh muốn gọi Ngô Bình lại.

Nhưng đã muộn, xe Ngô Bình đã đi xa, chỉ còn thấy bóng mờ.
Nửa giờ sau, mấy người Ngô Bình quay trở lại khu biệt thự Thái Khang.

Lâm Mỹ Kiều đã chuẩn bị bữa ăn, họ về đúng lúc để ăn trưa.

Trong bữa tiệc mừng thọ, Ngô Bình và những người khác đều không ăn nhiều, đều đã đói rồi.

Sau bữa trưa, Ngô Bình nhận được cuộc gọi từ Vệ Thanh Ảnh.

Khi ông ngoại của Vệ Thanh Ảnh là Phùng Tử Tường bị đầu độc, anh đã cứu ông ấy.

Nếu tính thời gian thì Phùng Tử Tường chắc đã uống thuốc gần một tháng, sức khỏe hẳn là đã tốt rồi.

Sau khi nhấc máy, Vệ Thanh Ảnh hỏi: "Anh Ngô hôm nay có rảnh không?"
Ngô Bình đến phòng đọc sách, nói: "Cô Vệ cứ nói đi".

Vệ Thanh Ảnh nói: "Anh Ngô, ông ngoại tôi uống thuốc được một tháng, sức khỏe tốt hơn rất nhiều.


Ông ấy muốn đích thân tới cảm ơn anh".

Ngô Bình nói: "Không cần, nhiệm vụ của một bác sĩ là chữa bệnh cứu người.

Hơn nữa, tôi còn nhận được tiền thuốc men mà".

Vệ Thanh Ảnh cười: "Số điện thoại di động của anh Ngô là số ở Vân Kinh.

Hiện tại anh đang ở Vân Kinh sao?"
Ngô Bình nói: "Phải, tôi học đại học ở Vân Kinh, số điện thoại của tôi không thay đổi.

Hiện tôi cũng đang ở Vân Kinh".

“Thế thì tốt quá”, Vệ Thanh Ảnh nói: “Tôi cũng đang ở Vân Kinh.

Tôi muốn mời anh ăn tối và bày tỏ lời cảm ơn”.

Ngô Bình thầm nói sao cô không nói sớm, tôi đã ăn no rồi, nhưng anh vẫn lập tức nói: "Được, buổi tối gặp đi".

"Được rồi.

Vậy lúc bảy giờ tối, chúng ta sẽ gặp nhau ở Thiên Thực phủ," cô ấy nói.

"Được rồi, lúc đó gặp nhé".



 
Chương 222: 222: Cậu Vẫn Chưa Trở Về Biên Nam Sao


Cúp điện thoại, Ngô Bình bước ra nói với Ngô Mi: "Tiểu Mi, hôm nay em về nhà với mẹ nhé".

Ngô Mi bĩu môi: "Anh à, em có thể chơi ở Vân Kinh mấy ngày được không?"
Advertisement
Ngô Bình nói: "Không được.

Em có rất nhiều lớp học, em không thể bỏ được".

Vào mùa hè này, anh đã bảo Chu Thanh Nghiên đăng ký một loạt các lớp học cho Ngô Mi, chẳng hạn như lớp học lễ nghi, lớp học đàn tranh và lớp học cưỡi ngựa, các lớp học này đều kín mỗi ngày.

Nếu hôm nay không về thì chương trình sẽ bị lỡ một ngày, thế thì không được.

Ngô Mi sắp khóc đến nơi: "Anh độc ác quá!"
Ngô Bình véo mũi cô: "Phải ngoan ngoãn chịu đựng gian khổ mới có thể làm người tài giỏi được.

Bây giờ là lúc em phải học, đương nhiên phải chăm chỉ học tập".

Trương Lệ cười nói: "Được rồi Tiểu Mi, nghe lời anh đi con, chúng ta về nhà trước đi."

Hoàng Tử Cường vẫn chưa đi, Ngô Bình bảo hắn ta lái chiếc xe MPV để đưa mẹ và em gái về huyện.

Đồng thời anh dặn hắn ta theo dõi công trường ở dưới quê và báo cáo tình hình cho anh bất cứ lúc nào.

Buổi chiều, Ngô Bình lại tới vịnh Bạch Long, anh thật sự không yên tâm về mảnh đất thiêng đầy linh khí này.

Sau đó, anh liền khai thông các kinh mạch cấp hai trên cơ thể mình ở một nơi vắng vẻ gần vịnh Bạch Long.

Anh ước tính phải mất ít nhất nửa tháng mới có thể khai thông tất cả các kinh mạch cấp hai ở thân trên.

Sau đó, anh có thể tiếp tục khai thông kinh mạch cấp hai của thân dưới và đầu.

Khi tất cả các kinh mạch cấp hai được mở ra, anh có thể lên đến cảnh giới tiếp theo và luyện khí thành sức mạnh.

Anh đang tu luyện thì đột nhiên một con sâu đậu trên vai anh, sau đó lăn lộn như đang lấy lòng.

Ngô Bình sửng sốt, đây không phải là cổ Thần Cơ sao? Sao nó lại đến? Có phải là Đào Như Tuyết ở gần đây không?
Ngay sau đó, điện thoại di động của anh vang lên, đúng là cuộc gọi của Đào Như Tuyết, giọng điệu của cô ấy rất lo lắng: "Ngô Bình, Tiểu Thần tới chỗ cậu à?"

Ngô Bình biết ý cô ấy nói "Tiểu Thần" chính là cổ Thần Cơ, anh liền nói: "Đúng vậy, tôi đang ở vịnh Bạch Long, sau đó nó đột nhiên đáp xuống vai tôi.

Cậu có ở gần đây không?"
Đào Như Tuyết ở phía đầu dây bên kia cười khổ: "Tôi biết ngay mà.

Vừa rồi tôi đang lái xe qua cầu ở vịnh Bạch Long thì Tiểu Thần đột nhiên nhảy xuống.

Tôi liền nghĩ có lẽ cậu đang ở gần đây, thế nên tôi gọi điện cho cậu".

Ngô Bình nói: "Cậu vẫn chưa trở về Biên Nam sao?"
Đào Như Tuyết cười nói: "Vẫn chưa.

Bố tôi vừa mới bắt đầu có thể hoạt động, và ông ấy rất vui khi biết rằng quá trình biến đổi của cổ Thần Cơ đã thành công.

Ông ấy nói rằng tôi không cần phải quay lại gia tộc trong thời gian này.

Buổi chiều tôi vừa hay đến thăm công ty con, tôi gửi tạm cổ Thần Cơ ở chỗ của cậu nhé.

Khi nào tôi về tôi sẽ tìm cậu sau".

Ngô Bình nói: "Ừ, được thôi".



 
Chương 223: 223: “tiểu Thần Mày No Chưa


Đặt điện thoại xuống, anh siết chặt con sâu và nói: "Mày sống lâu quá rồi, mày thành yêu tinh sâu rồi đấy".

Vừa dứt lời, cổ Thần Cơ đột nhiên trượt từ cổ áo anh xuống, sau đó anh cảm thấy mông mình lạnh toát, có thứ gì đó chui vào.

Trong lòng anh thầm chửi thề một tiếng, anh biết rằng cổ Thần Cơ đã chui vào cơ thể mình.

Con sâu chết tiệt này đang làm cái quái gì vậy!
Advertisement
Nhưng ngay sau đó, anh cảm nhận được ý thức của Tiểu Thần, nó nói rằng có linh lực ở gần đây, và hy vọng rằng Ngô Bình có thể mang nó đến đó.

Đổi lại, nó sẽ cho anh một phần “thần năng".

"Thần năng" này là từ mà Ngô Bình tự "dịch" ra, có lẽ là một loại năng lượng kỳ lạ trong cơ thể của Tiểu Thần.

Anh nghĩ vậy, liền nhanh chóng đi về phía vị trí có linh khí Tử Long.


Khu này đã đào xong, đang đổ móng, công trường rất bừa bãi.

Ngô Bình tìm thấy một vị trí không ảnh hưởng đến việc thi công.

Linh khí xung quanh vô cùng dồi dào, anh có thể cảm giác được Tiểu Thần đang rất hưng phấn, nó vui vẻ nuốt xuống linh khí Tử Long.

Ngô Bình kinh ngạc trong lòng, Tiểu Thần có thể hút linh khí trời đất chứng tỏ nó ít nhất cũng phải có cảnh giới Huyền! Không hổ danh là yêu tinh sâu sống hàng nghìn năm, thật đúng là quá đỉnh!
Ngô Cẩn Ngôn thấy gần như toàn bộ linh khí Tử Long xung quanh đều dồn về phía mình, sau đó bị Tiểu Thần nuốt chửng, nó rất vui vẻ!
Anh chợt nghĩ, làm sao có thể lãng phí cơ hội để linh khí này tiến vào trong cơ thể? Vì vậy anh đã sử dụng phương pháp thở, mọi tế bào trong cơ thể đều hít vào thở ra, lỗ chân lông cũng mở ra rồi đóng lại.

Trong quá trình này, mặc dù anh không thể hấp thu linh khí Tử Long như Tiểu Thần, nhưng cũng có một phần nhỏ linh khí lưu lại trong cơ thể anh và được tế bào hấp thu.

Trong khoảnh khắc đó, anh cảm thấy từng lỗ chân lông trên cơ thể được thả lỏng, tế bào vui sướng như đang hát ca!
Anh đứng suốt hơn hai giờ.


Anh chỉ rời khỏi công trường cho đến khi cảm thấy Tiểu Thần không còn hút linh lực nữa.

“Tiểu Thần, mày no chưa?”, anh hỏi.

Tiểu Thần hiểu lời anh, liền nói với Ngô Bình rằng, mười hai giờ canh giờ sau nó mới có thể tiếp tục hấp thụ.

Ngô Bình nói: "Tao cũng chiếm được một số lợi nhờ mày đấy, tao còn giữ được một số linh lực trong cơ thể, rất hữu ích cho thể chất của tao".

Tiểu Thần nói rằng bây giờ nó đã cho anh một sức mạnh và bảo anh tìm một nơi yên tĩnh.

Ngô Bình trở lại chỗ cũ, vừa dừng lại liền cảm thấy bụng dưới nóng lên, một luồng năng lượng thần bí tiến vào kinh mạch của anh!
Luồng năng lượng này dung hòa với chân khí của anh khiến chân khí của anh thay đổi!
Anh nhìn vào trong cơ thể thì cảm thấy chân khí của mình đã biến thành màu vàng! Rốt cuộc đây là năng lượng gì vậy?
Anh rất kinh ngạc, liền thử di chuyển những luồng chân khí màu vàng này, khơi thông kinh mạch cấp hai trong cơ thể.

Điều khiến anh kinh hãi là, chân khí màu vàng này chỉ cần vận hành một lần là đã khơi thông kinh mạch.

Trước đó, anh cần thử từng lần một, kiên nhẫn và chậm rãi khơi thông.

Nơi mà chân khí màu vàng đi qua dường như đều có ma lực thần kì, nó không chỉ khơi thông kinh mạch mà còn làm chúng mạnh lên!

 
Chương 224: Chương 224


Nội dung đang cập nhật.



.

 
Chương 225: 225: Như Lai Thần Canh!


Thế nên mười triệu tệ cũng là tiêu chuẩn mà anh đặt ra.Vệ Thanh Ảnh rất mừng, liền nói: "Được! Tôi sẽ sắp xếp nhanh chóng!"Tám giờ tối, hai người ra về.

Ngô Bình quay về khu biệt thự Thái Khang, đến nhà thì thấy Lâm Băng Tiên đang xem ti vi.Advertisement"Anh Ngô, anh về rồi à".

Cô ấy đứng dậy lấy dép lê cho Ngô Bình thay, cứ như người giúp việc trong nhà."Ừ, mọi người ăn chưa?", anh hỏi.Lâm Băng Tiên gật đầu: "Mẹ em đi ngủ rồi".Ngô Bình ngồi xuống ghế sô pha, Lâm Băng Tiêm vội pha trà cho anh.

Hôm nay mua bốn gói trà, còn hai gói Ngô Bình để lại cho mình uống.Ngô Bình nhìn cô ấy cần mẫn như vậy liền hỏi: "Băng Tiên, có phải cô có chuyện gì không?"Lâm Băng Tiên khẽ gật đầu, cô ấy ngồi xuống bên cạnh, nói: "Anh Ngô, em muốn tham gia cuộc thi tuyển chọn".Ngô Bình giật nảy, chẳng lẽ trùng hợp thế sao? Anh nói: "Được đấy, tôi rất ủng hộ"."Thật sao?", cô ấy rất vui: "Thực ra em không mong chờ có thể nổi tiếng, chỉ muốn thử sức một chút".Ngô Bình nói: "Giọng cô rất hay, cảm nhạc cũng tốt, chắc chắn không thành vấn đề".Lâm Băng Tiên rất vui, tối đó liền ngồi trong phòng đọc sách viết bài hát.


Chương trình tuyển chọn cũng có yêu cầu rất cao đối với khả năng sáng tác của ca sĩ.Ngô Bình cũng không quan tâm đến cô ấy nữa, buổi tối tiếp tục khơi thông kinh mạch cấp hai.

Được sự trợ giúp của chân khí màu vàng, nửa tiếng là anh đã khơi thông kinh mạch ở hai chân, ba tiếng sau khi khơi thông kinh mạch trên đầu.Khi kinh mạch cuối cùng được khơi thông, Ngô Bình thấy toàn thân nhẹ bẫng, chân khí cũng trở nên dồi dào.Sau khi vận hành ba vòng đại chu thiên, anh cảm thấy chân khí càng mạnh mẽ, cứ như muốn chui ra khỏi người anh.Anh biết thời cơ đột phá đã đến, liền khởi động phương phát hít thở, chân khí màu vàng liền di chuyển, tần suất ngày càng cao.Điều cơ bản của luyện khí thành sức mạnh là ở phương pháp hít thở mà người đó nắm giữ.

Ví dụ như phương pháp hít thở Long Tượng của Từ Quý Phi, ông ấy luyện ra thành Long Tượng Chân Canh.Mà phương pháp hít thở của Ngô Bình còn cao siêu hơn, tên là Như Lai pháp môn.


Ở các cảnh giới tu hành khác nhau thì sẽ có cách vận hành khác nhau.Lúc này thứ anh muốn tu luyện là "Như Lai Thần Canh!"Theo như ghi chép trong truyền thừa, một khi luyện thành Như Lai Thần Canh thì uy lực đủ để đấu lại tông sư cảnh giới Thần!Lúc này chân khí huyền hoàng màu vàng có tần suất dao động ngày càng cao.

Ngô Bình thậm chí có thể nghe thấy tiếng sấm chớp phát ra trong cơ thể mình, hơn nữa càng lúc càng vang, tòa nhà cũng hơi chấn động.Anh sợ làm phiền mẹ con Lâm Mỹ Kiều, liền ra khỏi biệt thự, đi tới vườn hoa để luyện công.Tần suốt càng lúc càng cao, đến một trình độ nhất định, Ngô Bình cứ như nghe thấy tiếng tụng kinh, trong cơ thể dường như có tiếng sấm dày đặc.Quanh thân anh dần sần xuất hiện một lớp ánh sáng vàng, cách cơ thể anh khoảng ba xăng-ti-mét.

Đây chính là luyện khí thành sức mạnh của anh, Như Lai Thần Canh!Mắt anh sáng lên, anh cong bàn tay phải lại búng ra, một luồng gió đập vào tảng đá gần đó.

Tảng đá liền xuất hiện một dấu ngón tay sâu hoắm!"Tuyệt vời!".

Anh cũng rất kinh ngạc, cho dù là đạn của súng bắn tỉa cũng không có uy lực mạnh như vậy!.

 
Chương 226: 226: “nguy Hiểm Vậy Ư”


Tiếp đó anh tiếp tục luyện Ngũ Long Thánh quyền, Kim Cang chỉ, Niêm Hoa chỉ.
Đặc biệt là Kim Cang chỉ kết hợp sử dụng với Niêm Hoa chỉ có uy lực rất lớn.

Kim Cang ấn, Quỷ Thần chỉ, Điểm Long chỉ đều có thể khiến người khác bị thương ở cự ly xa.
Anh luyện được khí thành sức mạnh nên vô cùng hưng phấn, cả đêm không ngủ, đến tận sáng sớm anh vẫn đang tu luyện.
Advertisement
Mặt trời lên anh mới dừng tu luyện, về nhà ngủ bù.
Khoảng bảy rưỡi, chuông điện thoại của anh reo lên khiến anh tỉnh giấc.

Người gọi đến là Đường Tử Di, giọng điệu cô ấy vô cùng sốt ruột: "Anh ơi, anh có rảnh không? Có thể đến khu biệt thự Vân Đỉnh không?"
Ngô Bình vội hỏi: "Sao thế? Từ từ nói".

Đường Tử Di thở dài: "Ông nội em không ổn rồi! Bà nội cả đưa người nhà mẹ đẻ đến, xem có vẻ là định giành lấy sản nghiệp nhà họ Đường!"
Ngô Bình suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Tôi đến có thể giúp được gì?"
Anh là người ngoài, không tiện tham gia vào mẫu thuẫn nội bộ của nhà họ Đường.
Đường Tử Di nói: "Anh mau cứu ông em tỉnh dậy với! Chỉ cần ông nội em không chết thì họ không thể nuốt chửng được nhà họ Đường!"
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Được, tôi sẽ đến ngay”.
Anh không kịp ăn sáng, mà chỉ đánh răng rửa mặt, thay quần áo rồi phóng xe đến sơn trang Vân Đỉnh ngay.
Lúc này, Đường Tử Di đã đứng chờ sẵn ngoài cổng sơn trang, thấy xe của Ngô Bình, cô ấy ngồi lên luôn rồi nói: “Đi thôi anh”.
Ngô Bình vừa lái xe vừa hỏi: “Chuyện cụ thể là sao?”
Đường Tử Di thở dài nói: “Rạng sáng nay, ông em bỗng dưng trở bệnh, các bác sĩ vẫn đang dốc sức cứu chữa.

Dương Chân Châu hành động nhanh lắm, chưa gì đã gọi con trai và người nhà họ Dương đến rồi.


Nếu em mà không hành động ngay thì hai bố con em sẽ bị đá khỏi nhà họ Đường mất”.
Ngô Bình nhìn cô ấy rồi nói: “Không phải nhà cô định lập một gia chủ mới à? Đúng lúc quá rồi còn gì”.
Đường Tử Di lắc đầu: “Không đơn giản vậy đâu anh.

Nếu để Dương Chân Châu nắm toàn quyền ở tập đoàn Đường Thị thì chắc chắn bà ta sẽ dồn bố con em vào chỗ chết”.
Ngô Bình hoảng hốt: “Nguy hiểm vậy ư?”
Đường Tử Di: “Em hiểu bà ta quá mà! Lần trước, bà ta đã sai Đường Minh Tín đến Biên Nam để hại chúng ta, đó là bằng chứng rõ ràng nhất rồi”.
Ngô Bình suy nghĩ rồi nói: “Đưa tôi đi thăm người bệnh đã, tôi sẽ cố giúp ông ấy tỉnh lại”.
Đường Tử Di: “Chưa chắc Dương Chân Châu đã cho chúng ta đến gần ông em đâu, nếu lát nữa có xung đột, anh cứ ra tay nhé, hậu quả đâu em chịu hết”.
Ngô Bình: “Ừ!”
“Tốt nhất là ông em có thể tỉnh lại, như vậy mới khống chế được cục diện”, Đường Tử Di nói: “Nếu chuyện này thành công, em đảm bảo ông sẽ giao mối làm ăn quan trọng nhất của nhà họ Đường cho em”.
Ngô Bình cũng biết nhà họ Đường mạnh nhất là sưu tầm đồ cổ, anh rất tò mò về tài năng của nhà họ ở lĩnh vực này nên hỏi: “Nhà cô đã sưu tầm được bao nhiêu đồ cổ rồi? Áng chừng khoảng bao nhiêu tiền?”
Đường Tử Di: “Tính sơ sơ thì giá trị của chúng không dưới 350 tỷ”.
Ngô Bình ngạc nhiên: “Nhiều thế à!”.

 
Chương 227


Chương 227

Ngô Bình hừ một tiếng rồi ngồi xuống sofa, nói: “Ông hãy xẻ mấy tảng đá mà tôi mua ở chỗ ông hôm nọ đi, xem giá trị bao nhiêu”, nói rồi, Ngô Bình ném chìa khoá cho Tiết Thái Hổ.

“Vâng, chuyện này cứ giao cho tôi”, Tiết Thái Hổ lên tinh thần rồi lập tức sai người đi làm ngay.

Khoảng nửa tiếng sau, đã có người mang đá đã được xẻ vào khách sạn.

Tiết Thái Hổ liếc nhìn mà không khỏi giật mình rồi nói: “Gớm nhỉ! Chỗ phỉ thuý này ít cũng phải 70 triệu đấy! Trời, cậu Ngô đúng là thiên tài cược ngọc! Tôi nhớ cậu chỉ mua tảng này mất 21 triệu thôi đúng không?”

Ngô Bình: “70 triệu này coi như tiền lãi tôi trả trước ông nhé”.

Tiết Thái Hổ cười nói: “Cậu Ngô, cậu đang coi thường tôi ư? Lãi lờ gì chứ, cậu cứ dùng thoải mái đi”.

Ngô Bình: “Con người tôi làm gì cũng phải rõ ràng, tôi đã nói là vay thì tôi sẽ trả, hay ông sợ tôi không trả được?”

Tiết Thái Hổ vội nói: “Không không, tôi không có ý đấy. Nếu cậu Ngô muốn trả lãi thì được, tôi sẽ cất chỗ phỉ thuý này đi”.

Tiền lãi một năm của 3.5 tỷ là 35 triệu, chỗ phỉ thuý này của Ngô Bình đủ trả lãi trong hai năm rồi.

Tiết Thái Hổ đảo mắt nói: “Cậu Ngô, cậu cược ngọc giỏi thật đấy! Hay hôm nào cậu đến Miến Điện với tôi đi?”

Ngô Bình nhìn gã: “Ông định rủ tôi đi mua đá à?”

Tiết Thái Hổ ra sức gật đầu: “Vâng! Tôi kinh doanh phỉ thuý nên cần nhập hàng mà. Nếu cậu có thể giúp tôi chọn đá thì tôi có thể tiết kiệm cả đống tiền”.

Ngô Bình suy nghĩ, thấy mối làm ăn này khá được nên nói: “Được, nhưng ông phải chia cho tôi một nửa lợi nhuận. Tạm thời, tôi sẽ dùng số đó để trả nợ”.

Tiết Thái Hổ vỗ đùi nói: “Được! Hôm nào cậu rản, chúng ta đi luôn”.

Ngô Bình: “Để tôi xem đã, khi nào xếp được thời gian tôi sẽ gọi cho ông”.

“Được được, tôi chờ tin của cậu”.

Tiết Thái Hổ vẫn mặt dày ở lại thêm nửa tiếng nữa rồi mới ra về.

Từ Quý Phi không nhịn được cười: “Tiết Thái Hổ này đúng là co được dãn được! Ông ta thức thời như vậy, bảo sao mà thành vua của Biên Nam”.

Ngô Bình: “Người này cũng không tốt đẹp gì đâu anh, vì tiền nên em mới dính đến ông ta thôi”.

Từ Quý Phi cười nói: “Nhưng dù sao thì Tiết Thái Hổ cũng rất có tính nhẫn nại, nếu cậu thu phục được ông ta thì tốt đấy”.

Ngô Bình: “Để em xem đã”.

Sau đó, anh nói tiếp: “Anh ba, mai mình về đi”, anh vẫn còn việc ở Vân Kinh.

Từ Quý Phi gật đầu: “Ừ, về thì về”.

Hôm sau, trời vừa sáng thì Ngô Bình đã lên máy bay về Vân Kinh rồi. Khi người nhà họ Bạch và Tiết Thái Hổ đến sân bay thì máy bay đã cất cánh.

Về tới Vân Kinh, Ngô Bình đến nhà họ Đường trước, Từ Quý Phi thì về nhà mình. Lúc chào tạm biệt nhau, Từ Quý Phi mời Ngô Bình đến nhà mình ăn tối và anh đã đồng ý.

Đường Minh Huy thấy hai người bình an trở về thì thở phào một hơi, ông ấy đã bán hết phỉ thuý đi rồi, ông ấy bán được hơn 10 tỷ, lãi hơn một tỷ.

Ngô Bình được chia hơn 4 tỷ, thêm 3.5 tỷ anh vay của Tiết Thái Hổ nữa là anh đã có hơn 10 tỷ.

Anh chuyển 10 tỷ cho Đường Tử Di để đầu tư vào vinh Bạch Long.
 
Chương 228


Chương 228

Số còn lại cộng thêm tiền chữa bệnh mà nhà họ Bạch trả là anh còn gần 300 triệu. Nhưng thực tế thì anh vẫn đang nợ Tiết Thái Hổ 3.5 tỷ.

Đường Tử Di và Ngô Bình chính thức ký hợp đồng, trước khi thi công ký tiếp với Trác Khang nữa là xong. Tiếp theo, chỉ chờ nhà họ Lư bán vịnh Bạch Long là dự án khởi công được rồi.

Ăn trưa ở nhà họ Đường xong, Ngô Bình rảnh rỗi nên đã đến viện xem tình hình của Nhiếp Sơn Hà.

Trước khi đi, anh đã châm cứu cho ông ta một lúc, sao đó bao Nhiếp Chuẩn đi mua thuốc. Nhà họ Nhiếp dồn toàn lực đi gom, cuối cùng thì hôm qua cũng đã mua đủ rồi điện cho Ngô Bình.

Khi đến phòng bệnh, Ngô Bình phát hiện sắc mặt của Nhiếp Sơn Hà rất kém.

Nhiếp Chuẩn chạy tới nói: “Cậu Ngô, cậu đến rồi”.

Ngô Bình nói: “Đi sắc thuốc đi”.

“Vâng!”, Nhiếp Chuẩn vội dặn người đi làm ngay.

Ngô Bình đi tới cạnh Nhiếp Sơn Hà rồi đặt một đồng xu trên mi tâm của ông ta. Anh đã khai quang đồng tiền này ở chùa nên nó đã có sức mạnh của đạo phật, vì thế ngay khi tiếp xúc với Nhiếp Sơn Hà, nó đã hấp thu hết ám khí trong người ông ta ngay.

Nhiếp Sơn Hà chợt mở mắt rồi ra sức ho khan, sau đó nhổ ra một cục đờm đen sì, bấy giờ người mới tỉnh táo lại.

Ông ta nhìn Ngô Bình rồi cười nói: “Cậu là cậu Ngô ư?”

Ngô Bình nhìn ông ta: “Ông biết tôi à?”

Nhiếp Sơn Hà cười lớn nói: “Nửa tháng trước, tôi bấm một quẻ, quẻ phán tôi phải đến Vân Kinh một chuyến để giúp người nhà họ Lư làm một việc nguy hiểm thì mới gặp được quý nhân. Ha ha, vì thế tôi đã không màng nguy hiểm mà tới đây, không ngờ gặp được cậu thật!”

Ngô Bình ngạc nhiên, Nhiếp Sơn Hà tài thật, thế mà cũng đoán ra anh.

Anh hỏi: “Ông không sợ tính nhầm rồi chết ở vịnh Bạch Long à?”

Nhiếp Sơn Hà nói: “Tôi đã tính rồi, tôi có cơ hội sống sót”.

Ngô Bình lắc đầu: “Lấy sinh mạng ra để đánh cược là một việc rất ngu xuẩn”.

Nhiếp Sơn Hà nghiêm giọng nói: “Để gặp được cậu thì thế cũng đáng!”

Ông ta giơ tay cầm lấy đồng tiền trên trán mình rồi ngạc nhiên nói: “Tiền phép? Còn khai quang rồi nữa, nó có sức mạnh của phật pháp rồi”.

Ngô Bình: “Đúng là tiền phép, không thì sao có thể đấy hết ám khí trong người ông đi nhanh vậy được. À, ông nghĩ đủ mọi cách để gặp tôi làm gì?”

Nhiếp Sơn Hà thở dài: “Cậu Ngô, tôi đã gây ra hoạ lớn, cần một người có bản lĩnh giúp!”

Ngô Bình tò mò: “Một nhân vật lớn như ông thì có gì không giải quyết được?”

Nhiếp Sơn Hà cười khổ, sau đó kể lại mọi chuyện cho Ngô Bình nghe.

Nhiếp Sơn Hà vốn là một người tinh thông bói toán nên rất nổi tiếng ở Cảng Thành, ông ta vừa giàu vừa có nhiều mối quan hệ, đứng trên nhiều người. Nhưng Nhiếp Sơn Hà vẫn chưa hài lòng, ông ta muốn con cháu mình được hưởng phúc đời đời, vì thế ông ta muốn tìm cho mình một địa điểm lý tưởng nhất để xây mộ.

Do đó, ông ta bôn bá khắp các ngọn núi suốt ba năm để tìm nơi có phong thuỷ đẹp nhất. Cuối cùng trời không phụ lòng người, một tháng trước, ông ta đã tìm thấy một huyệt Chân Long.
 
Chương 229


Chương 229

Đây là một loại huyệt rất hiếm có, hơn nữa còn mờ ảo rất khó tìm. Vì thế từ xưa đến nay, chỉ có những người có địa vị thật cao quý như vua chúa, tướng lĩnh mới có thể tìm được huyệt này.

Nhiếp Sơn Hà mừng rỡ, lập tức bao trọn ngọn núi, chuẩn bị xây một phần mộ cho mình để gây tiếng vang cho thế hệ sau.

Nhưng ai ngờ, ngay sau ngày động thổ, người ta đã đào được một cái hố đen ngòm sâu không thấy đáy ở đây! Lúc đó, có hắc khí bay lên, lập tức cuồng phong nổi dậy, sấm chớp đùng đoàng mất tiếng đồng hồ mới ngừng.

Nhiếp Sơn Hà thấy không ổn nên reo ngay một quẻ, sau đó ông ta đã sợ thắt tim lại rồi tái mét mặt.

Quẻ này cho biết, ông ta vừa mở đường Hoàng Tuyền! Từ xưa đến nay, khi nào đường Hoàng Tuyền mở thì sẽ có đại loạn.

Nhiếp Sơn Hà đại hoạ sắp ập tới, nhưng không dám nói cho bất kỳ ai biết, hi vọng cầm cự được ngày nào hay ngày ấy. Cho đến khi ông ta reo quẻ có một quý nhân xuất hiện thì ông ta mới không màng nguy hiểm đi tìm Ngô Bình.

Ngô Bình nghe xong thì chỉ im lặng.

Trong truyền thừa của miếng ngọc bội không chỉ có Vu đạo và trận pháp, mà còn nhiều thứ khác nữa, nó cũng có giới thiệu sơ qua về đường Hoàng Tuyền. Đại khái là có nhiều người chết ở một nơi nào đó trong một khoảng thời gian ngắn, oán hận không tan biến nên hình thành một kết giới, hiểu đơn giản hơn thì nó chính là địa ngục hoặc cõi âm.

Một khi đường Hoàng Tuyền hình thành thì sẽ có yêu ma mướn cớ đó để tác quái, gây hại cho nhân gian.

Thời cổ đại, nước Viêm Long từng một lần đại loạn cũng vì hình thành đường Hoàng Tuyền. Ví dụ như Hoàng Cân Quân cuối đời Đông Hán, đại dịch cái chết đen của Europa, thập tự quân Đông Chinh, thái bình quân khởi nghĩa…

Việc làm đầu tiên khi một hoàng triệu mới thành lập là phong ấn đường Hoàng Tuyền, như vậy thiên hạ mới có thể thái bình.

Có lẽ Nhiếp Sơn Hà đã chẳng may mở con đường đã bị phong ấn này, đại hoạ sắp ập tới rồi.

Thấy Ngô Bình im lặng, Nhiếp Sơn Hà vội hỏi: “Cậu Ngô, cậu có cách gì không?”

Ngô Bình cau mày: “Muốn xử lý đường Hoàng Tuyền này thì cần cả nước góp sức, phải tập trung các cao nhân lại thì mới phong ấn nó được, vậy thì tôi làm được gì chứ?”

Nhiếp Sơn Hà tái mặt: “Nhưng quẻ bói nói là cậu có cách mà”.

Ngô Bình cười lạnh nói: “Xem ra quẻ của ông không chuẩn rồi”.

Nhiếp Sơn Hà khẽ thở dài một hơi: “Vậy tôi khó sống được rồi”.

Ngô Bình trầm ngâm một lát rồi hỏi: “Đường Hoàng Tuyền ở đâu?”

Nhiếp Sơn Hà đáp: “Phía Nam núi Thanh Long của huyện Long”, ông ta nói chi tiết địa chỉ.

Ngô Bình suy nghĩ rồi nói: “Tôi có thể nói cho ông biết cách xử lý, nhưng tôi sẽ không tham gia. Còn có thành công hay không thì phụ thuộc hoàn toàn vào ông”.

Nhiếp Sơn Hà mừng rỡ rồi nói ngay: “Xin cậu chỉ bảo!”

Ngô Bình ngập ngừng rồi nói: “Ông hãy tìm một di vật của thánh nhân. Khi nào tìm được thì tôi sẽ dạy ông cách trấn áp đường Hoàng Tuyền”.

Nhiếp Sơn Hà hỏi: “Cậu Ngô, có thể trấn áp được bao lâu?”

Ngô Bình: “Nếu không có ai phá đám thì cả trăm năm cũng là. Nhưng sau đó thì để người đời sau xử lý tiếp”.

Nhiếp Sơn Hà vội đứng dậy rồi chắp tay với Ngô Bình: “Cảm ơn cậu Ngô đã chỉ bảo”.
 
Chương 230


Chương 230

Ngô Bình: “Ông lạy tôi cũng vô dụng thôi, tôi không bớt một đồng tiền khám chữa nào đâu”.

Nhiếp Sơn Hà bật cười: “Vâng vâng”.

Ông ta gọi Nhiếp Chuẩn vào rồi bảo đưa cho Ngô Bình một tờ chi phiếu 20 triệu, nói chung cũng khá chịu chi.

Ngô Bình không khách sáo mà nhận rồi rời đi luôn. Anh thật sự không muốn can dự vào chuyện đường Hoàng Tuyền, vì một khi sơ suất là mang tội lớn như chơi.

Song, anh sẽ thu xếp thời gian để tới đường Hoàng Tuyền một chuyến để tìm một bảo bối.

Vừa rời khỏi bệnh viện, Ngô Bình đã nhận được điện thoại của Lâm Băng Tiên, hai mẹ con cô ấy đang trên đường đến Vân Kinh.

Vốn anh định dẫn hai mẹ con Lâm Băng Tiên đến Vân Kinh cùng, nhưng do thời gian quá gấp gáp nên anh phải đi trước, sau đó gọi cho Lâm Băng Tiên bảo họ đến sau.

Hơn ba giờ chiều, Ngô Bình bảo Cương tử đến bến xe đón hai mẹ con Lâm Băng Tiên. Sau đó, chiếc xe đi thẳng đến một căn biệt thự ở sơn trang Thái Khang.

Căn biệt thự này đã lắp đủ trang thiết bị từ lâu, hôm nay chỉ cần dọn sơ qua là như mời rồi.

Khi hai mẹ con Lâm Băng Tiên đến biệt thự thì thấy Ngô Bình đã chờ sẵn rồi. Đây cũng là lần đầu Ngô Bình tới đây, anh thấy điều kiện ở nơi này khá tốt, đúng là nhà hạng sang có khác.

Sau khi nhìn thấy căn biệt thự này, Lâm Băng Tiên ngơ luôn: “Anh Ngô, đây là nhà anh ạ?”

Ngô Bình: “Ừ, sau này hai mẹ con cô cứ sống ở đây, dẫu sao để không cũng phí”.

Lâm Mỹ Kiều vội xua tay: “Không không, nhà lớn thế này chúng tôi không ở được đâu. Chắc đồ đạc trong nhà cũng phải mắc lắm”.

Ngô Bình cười nói: “Mấy thứ đó có trong giá mua nhà cả rồi, muốn tiết kiệm cũng không được. Vả lại, nhà mà không có người ở sẽ nhanh xập xệ lắm”.

Hai mẹ con Lâm Băng Tiên đưa mắt nhìn nhau, Lâm Băng Tiên nói: “Anh Ngô, em vẫn thấy không ổn, nhà này lớn quá, hay anh cho thuê đi, mẹ con em kiếm đại chỗ nào ở cũng được”.

Ngô Bình cười nói: “Băng Tiên, chúng ta đã ký hợp đồng rồi, tôi bảo cô ở thì cô cứ ở đi”.

Lâm Băng Tiên thoáng do dự: “Nhưng… hai mẹ con em chỉ ở tạm một thời gian để trông nhà giúp anh thôi nhé”.

Ngô Bình: “Ừm, cô chuẩn bị đi, mấy hôm nữa là có giấy báo nhập học đấy”.

Lâm Băng Tiên từng học ở nhạc viên Vân Kinh, nhưng phải nghỉ học vì mẹ mất việc. Nhờ có Ngô Bình mà mấy hôm trước, cô đã được nhận học lại để hoàn thành giấc mơ của mình.

Trời vừa tối, Ngô Bình đã đi tìm Từ Quý Phi uống rượu, sau khi đến nhà Từ Quý Phi, anh phát hiện ông tư Từ Thúc Khiêm cũng đang ở đây.

Từ Thúc Khiêm là thị trưởng Vân Kinh, nhờ ông ấy mà Từ Quý Phi và Trác Khang mới có chỗ đứng vững chắc ở nơi này.

“Ha ha, cậu Ngô đến rồi đấy à, chúng tôi chờ cậu mãi”, Từ Thúc Khiêm cười nói.

Từ Quý Phi: “Chú mau ngồi đi, đồ ăn sắp lên rồi, chúng ta làm vài chén trước đã”, nói rồi, ông ấy bê một vò rượu Mao Đài lâu năm ra, vừa mở nắp, hương thơm đã toả ra ngào ngạt.

Ngô Bình sáng mắt lên nói: “Rượu thơm quá!”

Từ Quý Phi cười nói: “Rượu này ủ cả trăm năm rồi đấy, đố chú mua được ngoài thị trường luôn”.
 
Chương 232


Chương 232

Từ Quý Phi ngẩn ra: “Chú nói vậy là sao?”

Ngô Bình: “Hôm trước, vừa gặp Bạch Tử Quy, em đã thấy vận khí của nhà họ Bạch đang đi xuống, chắc chỉ vài ba năm nữa là lụi bại. Nhưng ông ta đã tặng em một cây linh thảo Tam Bảo nên em cũng chỉ dẫn cho ông ta vài câu, để ông ta có thể củng cố tu vi đến cảnh giới Tiên Thiên viên mãn”.

Từ Quý Phi: “Nói vậy là nhà họ sẽ không sao nữa ư?”

“Làm gì có chuyện đó”, Ngô Bình lắc đầu: “Cùng lắm là mười năm nữa, nhà họ sẽ sa sút thôi”.

“Sao chú nhìn ra được?”, Từ Quý Phi kinh ngạc hỏi.

Ngô Bình cười đáp: “Em biết xem tướng”.

Thật ra, đôi mắt xuyên thấu của Ngô Bình có thể nhìn thấy quỷ thần, phong thuỷ, âm dương nên đương nhiên anh cũng nhìn được vận mệnh của con người. Bỗng anh nhìn thấy ai là lạ thì một là vận mệnh của họ tốt, hai là ngược lại.

Ngoài ra, truyền thừa của miếng ngọc bội còn có ghi chép cặn kẽ về bói toán, nhưng anh chưa nghiên cứu sâu.

Từ Quý Phi gật đầu: “Chú đúng là cao nhân! Được kết giao với chú đúng là vinh hạnh của anh, nào, cạn!”

Tối đó, Từ Quý Phi và Ngô Bình đã tỉ thí võ nghệ đến tờ mờ sáng, sau đó mới đi nghỉ.

Sáng hôm sau, ăn sáng xong, Ngô Bình và Từ Thúc Khiêm đã đi đến chỗ ở của ông Triệu tại tỉnh.

Buổi trưa, họ đã đến một căn nhà cổ, lúc này có mấy người đang ngồi trong phòng khách.

Một người đàn ông cao tuổi nhất buồn phiền nói: “Thần y Vạn chưa đồng ý à?”

Một người đàn ông trung niên ngoài 50 tuổi lắc đầu đáp: “Thần y Vạn là một tông sư cảnh giới Thần nên danh giá lắm, em đã cho người đi mời ba lần rồi, nhưng ông ấy cứ bắt mình chờ mãi, bảo đang có việc bận”.

Người kia nổi giận nói: “Có chuyện gì quan trọng hơn mạng sống con người chứ? Thần y Vạn này có lai lịch thế nào mà dám coi thường nhà họ Triệu chúng ta như vậy?”

“Anh, người trong giang hồ là vậy mà, anh tức làm gì, để em cho người đi giục tiếp”, người đàn ông ngoài 50 tuổi nói xong thì đi ra ngoài.

Ông kia nghiến răng nói: “Lần này, bố mình bệnh nặng, chắc lắm kẻ vui lắm đây! Nhưng dù thế nào thì chúng ta cũng phải chữa khỏi bệnh cho bố”.

Sau đó, ông ta chợt nhớ ra chuyện gì đó: “Anh nhớ nhà họ Từ ở tỉnh nói sẽ giới thiệu một thần y đến đây, sao chưa thấy đâu nhỉ?”

Hai người khác đưa mắt nhìn nhau, một người nói: “Anh, em chỉ e người mà họ giới thiệu cho mình không giỏi bằng thần y Vạn thôi”.

Người đó vừa nói xong, đã có người vào bẩm báo: “Thưa ông, Từ Bá Nhân và Từ Thúc Khiêm xin gặp ạ”.

“Hả? Họ thiêng thật đấy, cho vào đi”.

Thoáng cái, Ngô Bình đã đi theo Từ Thúc Khiêm và Từ Bá Nhân vào phòng khách. Anh liếc mắt nhìn thì thấy ở đây đều là người không đơn giản, nhất là người đàn ông cao tuổi nhất kia, trông ông ta rất có khí thế, vừa nhìn đã biết là không tầm thường.

“Bá Nhân, Thúc Khiêm”, ông ta mỉm cười chào hỏi rất nhiệt tình,

Từ Bá Nhân cũng là một nhân vật lớn mà vẫn phải khiêm nhường với người đàn ông này, ông ấy nói: “Tôi đã mời một thần y đến khám cho ông Bạch”.

“Vậy ư?”, người đàn ông nhìn sang Ngô Bình với vẻ ngạc nhiên, vì anh còn quá trẻ.
 
Chương 233


Chương 233

Từ Bá Nhân: “Đây là thần y Ngô Bình, y thuật của cậu ấy rất cao siêu. Không lâu trước đây, cậu ấy mới chữa khỏi bệnh cho kiếm tiên Bạch ở Thanh Thành”.

Người đàn ông gật gù, nhà họ Bạch khá nổi nên ông ta cũng biết Bạch Tử Quy: “Thần y Ngô, tôi là Triệu Chính Tiên, phiền cậu rồi”.

Ngô Bình thận trọng đáp: “Ông đừng khách sáo, bệnh nhân đâu ạ?”

Triệu Chính Tiên đi trước dẫn đường, họ đi qua phòng khách rồi tới một căn phòng khác.

Một ông lão gầy yếu gần 90 tuổi đang nằm trên giường bệnh, khí sắc rất kém, hàng lông mày nhíu chặt, như thể đang rất đau đớn.

Ngô Bình ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường rồi giơ tay chẩn mạch, đồng thời dùng đôi mắt xuyên thấu quan sát ông lão. Anh phát hiện sâu trong não bộ của ông lão có một mảnh đạn, nó đang chèn vào dây thần kinh nên mới khiến ông lão đau đớn như vậy.

Sức khoẻ ông lão rất yếu, tuổi thì đã cao nên tình trạng rất nghiêm trọng, chắc các bác sĩ bình thường đều đã bó tay cả rồi. Thứ nhất là mảnh đạn này găm quá sâu nên lấy ra sẽ rất nguy hiểm, lợi bất cập hại. Thứ hai là ông lão đã nhiều tuổi, như ngọn đèn sắp cạn dầu, cơ thể yếu ớt, lại thêm bệnh trọng nên không còn chút sức sống nào.

Ngô Bình buông tay rồi im lặng nhíu mày.

Triệu Chính Tiên vội hỏi: “Thần y Ngô, tình hình sao rồi?”

Ngô Bình suy nghĩ rồi nói: “Trong đầu cụ nhà có một mạnh đạn nên khiến cụ thường xuyên bị đau đầu, chắc trước đó cũng đau đớn nhiều đúng không?”

Triệu Chính Tiên sáng mắt lên rồi giơ ngón tay cái: “Đúng, cậu nói không sai chút nào. Năm xưa, bố tôi ra chiến trường giết giặc, bị trúng một mảnh đạn vào đầu. Thời đó, y học chưa được như bây giờ nên không thể lấy ra được. Vì mảnh đạn ấy mà bố tôi thường xuyên bị đau đầu, nhiều lúc còn đau đến mức vã mồ hôi, sống không bằng chết. Sau này, y học phát triển hơn, nhưng tuổi của bố tôi đã cao, phẫu thuật quá nguy hiểm nên mảnh đạn vẫn ở đó”.

Ngô Bình: “Tốt nhất vẫn nên lấy nó ra, nếu không thì bệnh nhân sẽ thường xuyên đau đớn và không còn ý chí sống nữa. Nhất là người già còn yếu sẵn rồi, nếu cứ suốt ngày bị cơn đau hành hạ như cậy thì sẽ khiến ông cụ nghĩ chết là một cách giải thoát”.

Ông cụ nằm trên giường chợt mở mắt ra nói: “Cậu thần y, cậu nói hợp ý tôi quá”.

Nghe thấy thế, Triệu Chính Tiên đỏ mắt nói: “Bố, tại bọn con bất hiếu nên bắt bố phải gánh tội”.

Ông cụ cười nói: “Bố già rồi, chết cũng là điều hiển nhiên, mọi người đừng đau thương quá”.

Ngô Bình nói: “Ông đừng nói câu tuyệt vọng như vậy, tôi sẽ lấy mảnh đạn ra cho ông luôn bây giờ, sau đó sẽ giúp ông hồi phục sức khoẻ”.

Triệu Chính Tiên ngẩn ra: “Thần y Ngô, cậu định làm phẫu thuật cho bố tôi ư?”

Ngô Bình: “Ông yên tâm, cách chữa của tôi không cần mở hộp sọ đâu”.

Dứt lời, anh lấy một loại kim châm cứu khá to ra rồi cắm lên đỉnh đầu của ông lão để mở một lỗ nhỏ. Điều ngạc nhiên là ông lão không hề thấy đau đớn chút nào.

Triệu Chính Tiên định ngăn cản nhưng đã muộn, ông ta biến sắc mặt nói: “Thần y Ngô, cậu đang làm gì thế?”

Ngô Bình trầm ngâm nói: “Trật tự, lấy một cái khay ra đây cho tôi”.

Một nhân vật lớn như Triệu Chính Tiên cũng bị choáng trước khí thế của Ngô Bình, ông ta vội lấy một cái khay tới rồi bưng bằng hai tay đứng một bên.

Ngô Bình nhìn đầu ông cụ Triệu, anh dùng “nhãn lực” đặc biệt của mình. Phiến đạn nhỏ như hạt đậu xanh bị sức mạnh khống chế, dần dần trồi lên. Trong quá trình đó, anh phải khống chế sao cho phiến đạn không làm tổn thương dây thần kinh, không xảy ra cảm giác đau đớn mãnh liệt.
 
Chương 234


Chương 234

Cùng lúc đó, anh đâm mấy cây kim vàng vào để gây tê.

Dùng “nhãn lực” phải tiêu phí lực lượng tinh thần vô cùng lớn, anh phải vô cùng tập trung, cố gắng hoàn thành chuyện này một cách nhanh nhất.

Nhãn lực của anh đã tách một số dây thần kinh và bộ phận trong não ra để tạo đường cho phiến đạn đi ra. Ngay cả bác sĩ khoa ngoại và thiết bị y tế tiên tiến nhất trên thế giới cũng không thể làm được điều này!

Đây mới thực sự là phẫu thuật xâm lấn tối thiểu, không làm tổn thương một sợi dây thần kinh nào, không chảy một giọt máu nào!

Khoảng nửa phút sau, mảnh đạn cuối cùng cũng đi lên vị trí xương sọ. Ngô Bình lập tức dùng kim vàng bới lên, mảnh đạn được lấy ra rồi rơi “cộp” xuống đĩa.

Suốt quá trình đó ông cụ Triệu vô cùng tỉnh táo, nghe thấy tiếng liền hỏi: “Ra rồi sao?”

Triệu Chính Tiên vô cùng kinh hãi, ông ta bưng chiếc đĩa đến trước mặt bố mình, nói: “Bố ơi, bố mau nhìn đi, chính là nó!”

Ông cụ Triệu nhìn mảnh đạn vỡ, khẽ thở dài rồi nói đầy cảm thán: “Mảnh đạn đã giày vò bố gần sáu mươi năm hóa ra lại chỉ là một mẩu nhỏ như vậy”.

Từ Bá Nhân và Từ Thúc Khiêm thấy vậy thì nhìn nhau cười, họ biết rằng chuyện hôm nay đã thành công rồi!

Còn Ngô Bình lúc này đang nhắm mắt, tinh thần anh vô cùng mệt mỏi, nhãn lực tiêu hao rất nhiều.

Mười mấy phút sau anh mới mở mắt ra. Trong lúc đó, bác sĩ sức khỏe của ông cụ Triệu đã giúp ông ấy xử lý vết thương nhỏ trên đầu.

Triệu Chính Tên cười hỏi: “Thần y Ngô, bây giờ mảnh đạn đã được lấy ra, có phải bố tôi sẽ không sao nữa đúng không?”

“Vẫn chưa đủ”, Ngô Bình nói: “Phải điều dưỡng cơ thể nữa”.

Triệu Chính Tiên vội nói: “Đúng, đúng là phải điều dưỡng”.

Ngô Bình hỏi: “Các người có thuốc gì bồi bổ không, ví dụ như nhân sâm năm trăm năm, hà thủ ô tám trăm năm ấy?”

Triệu Chính Tiên lập tức gọi điện thoại. Mấy phút sau, ông ta nở nụ cười tươi rói đi ra, nói: “Thần y Ngô, có một cây nhân sâm sáu trăm năm, trong một giờ nữa sẽ đưa tới”.

Ngô Bình cảm thấy kinh ngạc trước thế lực của nhà họ Triệu, nhân sâm sáu trăm năm mà chỉ gọi một cuộc điện thoại thôi đã tìm được, quá đỉnh!

Anh gật đầu: “Tôi sẽ viết phương thuốc, ông cho người đi bốc thuốc đi”.

Sau khi viết phương thuốc xong, Triệu Chính Tiên liền cho người đi. Còn Ngô Bình lại điều động chân khí, giúp ông cụ Triệu khơi thông kinh mạch trong cơ thể.

Do khí hư không được bồi bổ nên cơ thể ông cụ Triệu rất yếu, phải khơi thông kinh mạch trước rồi mới có thể uống thuốc.

Những người khác đều đứng yên, chỉ sợ làm ông cụ Triệu giật mình. Ông cụ cảm thấy có một luồng khí đi qua đi lại trong cơ thể mình, vô cùng dễ chịu, tinh thần cũng càng ngày càng tốt.

Nửa tiếng sau, Ngô Bình lấy tay ra, cười nói: “Ông Triệu, ông cảm thấy thế nào?”

Ông cụ Triệu cười nói: “Đã bao nhiêu năm nay tôi không được thoải mái như thế rồi. Thần y Ngô, cậu giỏi quá! Tôi có thể nhờ cậu một chuyện được không, mấy ông bạn già của tôi cũng có bệnh từ ngày xưa. Họ đều cao tuổi rồi, nếu cậu có thời gian thì có thể giúp họ chữa trị được không?”

Ngô Bình cười nói: “Được chứ”.
 
Chương 235


Chương 235

Ông cụ Triệu rất vui mừng, liền nói: “Tốt quá, lát nữa tôi sẽ gọi điện cho họ để bọn họ tới đây, vừa hay chúng tôi cũng được hội tụ”.

Thấy tinh thần của bố phấn chấn như vậy, Triệu Chính Tiên cũng hứng khởi vô cùng. Ông ta liền tự mình đưa trà cho Ngô Bình, vẻ mặt vô cùng hài lòng: “Thần y Ngô, cậu đã vất vả rồi!”

Ngô Bình nhận lấy tách trà, vừa định uống thì có một người đi vào, vẻ mặt người đó vô cùng chán nản: “Anh cả, hôm nay e là thần y Vạn không thể tới được”.

Triệu Chính Tiên cười lạnh: “Không đến thì thôi! Em hãy đến đây đi, đây là thần y Ngô, cậu ấy giỏi y thuật hơn thần y Vạn gấp trăm lần!”

Người này là con thứ tư của ông cụ Triệu, tên là Triệu Chính Lệnh, phó bộ trưởng Bộ Trị an. Ông ta vội vàng hỏi rõ tình hình, sau khi biết được bản lĩnh của Ngô Bình thì vừa kinh ngạc vừa vui mừng, cảm ơn không thôi.

Ngô Bình rất tò mò về thần y kia, liền hỏi: “Thần y Vạn là ai vậy?”

Triệu Chính Tiên nói: “Chính là Vạn Phùng Xuân của Giang Bắc”.

Ngô Bình đã từng nghe nói tên Vạn Phùng Xuân, người này được mệnh danh là dùng một cây kim đã quyết định được sinh tử, thần y nổi tiếng của năm tỉnh phía Nam. Từ Quý Phi từng kể câu chuyện của người này cho anh nghe. Vạn Phùng Xuân rất am hiểu dùng kim châm, còn là tông sư cảnh giới Thần. Địa vị của ông ta ở Giang Bắc còn cao hơn cả địa vị của Chu Phật Sinh ở tỉnh K.

Sau một hồi nói chuyện phiếm, Ngô Bình biết Triệu Chính Tiên cũng là quan chức cấp cao, được xưng là Triệu Thiếu Các. Triệu Chính Lệnh là phó bộ trưởng Bộ Trị an, được xưng là Triệu Thiếu Tế.

Ngoài ra thì con trai thứ hai của ông cụ Triệu tên Triệu Chính Tiêu, con trai thứ ba Triệu Chính Hành còn là thượng tướng.

Chẳng bao lâu sau, thuốc Ngô Bình cần và cả cây nhân sâm sáu trăm năm đã được đưa đến, anh đích thân nấu thuốc cho ông cụ Triệu uống.

Sau khi uống bát thuốc, ông cụ thấy toàn thân nóng bừng, thoải mái hơn nhiều, chẳng bao lâu sau còn xuống được giường.

Sau khi thuốc hoàn toàn phát huy tác dụng, mặt mày ông cụ hồng hào cứ như trẻ hơn mười tuổi.

Ngô Bình nói với Triệu Chính Tiên: “Tôi mới chỉ dùng một phần mười cây nhân sâm kia. Chín phần còn lại đủ dùng chín lần, cách ba ngày dùng một lần. Sau khi dùng hết cây nhân sâm này thì ông cụ sẽ khỏe lại hoàn toàn”.

Mấy anh em Triệu Chính Tiên cúi đầu thật sâu với Ngô Bình: “Cảm ơn thần Y Ngô!”

Ngô Bình nói: “Không cần cảm ơn, anh Từ mời tôi đến đây thì đương nhiên tôi phải dốc toàn sức”.

Từ Bá Nhân vội cười nói: “Tôi lo lắng cho bệnh tình của ông cụ nên chỉ đành nhờ cậu Ngô, ha ha, khi nào tôi sẽ mời cậu ấy uống rượu”.

Triệu Chính Tiên cũng cười nói: “Bá Nhân, nhà họ Triệu chúng tôi sẽ khi nhớ ơn tình của ông”.

Từ Bá Nhân vội vàng nói đây là điều mình nên làm.

Một lúc sau thì mấy người Từ Bá Nhân tạm biệt ra về.

Ra khỏi nhà họ Triệu, Từ Bá Nhân nói: “Cậu Ngô, hôm nay vô cùng cảm ơn cậu. Tôi không ngờ sẽ thuận lợi đến vậy”.

Kế hoạch trước đó của ông ấy là chỉ đến để cho họ quen mặt, để lại ấn tượng tốt thôi. Nhưng không ngờ y thuật của Ngô Bình lại giỏi đến vậy, còn chữa khỏi cho ông cụ!

Ngô Bình nói: “Anh Từ không cần khách sáo”.

Từ Thúc Khiêm cười nói: “Anh cả, cậu Ngô chữa bệnh cho Bạch Tử Quy thì người ta đưa hai mươi triệu tệ tiền khám, anh định đưa bao nhiêu”.

Từ Bá Nhân bật cười: “Anh không có hai mươi triệu tệ, bảo cậu ba đưa hộ anh đi”.
 
Chương 236


Chương 236

Ngô Bình vội nói: “Là người một nhà cả, tiền khám bệnh thì khỏi đi”.

Từ Bá Nhân nói: “Vậy cảm ơn cậu! Tôi không nói mấy câu khách sáo nữa, sau này nếu cậu có gì cần tôi thì cứ nhờ thoải mái”.

Nói đến đây, Ngô Bình chợt nhớ đến chuyện xây công xưởng liền nói: “Đúng là có một chuyện cần nhớ anh Từ”.

“Ồ? Cậu mau nói đi”, Từ Bá Nhân nói.

Ngô Bình nói ra chuyện hợp tác với Lý Quảng Long xây công ty chế thuốc.

Từ Bá Nhân nghe thế liền bật cười: “Đây đúng là chuyện tốt! Vừa hay tôi được phân quản lý khu mới, nơi đó được hoàn thuế trước ba năm, còn có thể lấy đất miễn phí, cậu có hứng thú không?”

Ngô Bình nói: “Vậy thì tốt quá, sau em sẽ bảo Lý Quảng Long bàn chuyện với anh”.

“Cậu đưa số điện thoại của tôi cho Lý Quảng Long để người ta gọi điện trực tiếp cho tôi”, Từ Bá Nhân nói. Ngô Bình đã giúp ông ấy một việc lớn, chút chuyện nhỏ này ông ấy tất nhiên sẽ lo liệu ổn thỏa cho Ngô Bình.

Chiếc xe rời khỏi nhà họ Từ.

Đang là giờ ăn trưa, Từ Bá Nhân nhiệt tình mời Ngô Bình đi ăn cơm. Lúc ăn cơm ông ấy bảo Ngô Bình rằng đã làm xong chuyện của Chu Truyền Võ, tháng này là có thể lên chức, đảm nhận thị trưởng trong tỉnh.

Ngô Bình hiểu rằng Từ Bá Nhân đã tốn rất nhiều công sức trong chuyện này, liền cảm ơn ngay. Nếu Chu Truyền Võ có thể trở thành thị trưởng thì sẽ trở thành người của phe Từ Bá Nhân. Nếu Từ Bá Nhân càng lên cao thì Chu Truyền Võ cũng sẽ càng phát triển.

Hai người đang ăn cơm thì một thanh niên đi vào. Ngô Bình đã từng gặp người này, lần trước anh chữa cho Từ Thái Công thì người này chăm trước giường bệnh, hình như tên là “Khắc Mẫn”.

Từ Bá Nhân vội giới thiệu với Ngô Bình: “Người anh em, đây là con trai anh, Từ Khắc Mẫn, chắc hai người cũng từng gặp nhau rồi nhỉ”.

Từ Khắc Mẫn đang ăn cơm thì thấy bố và chú tư ngồi bên cạnh Ngô Bình, thái độ vô cùng cung kính khiến anh ta rất kinh ngạc.

Trong ấn tượng của anh ta, bố và chú tư dường như chưa từng coi trọng một người như bây giờ. Anh ta vô cùng thông minh, tâm tư nhạy hén, liền lập tức nhận ra địa vị của Ngô Bình trong lòng bố và chú tư.

Anh ta lập tức cười nói: “Chào anh Ngô, lần trước tôi vẫn chưa cảm ơn anh đàng hoàng. Tôi muốn kính anh vài li để bày tỏ sự cảm kích của nhà họ Từ chúng tôi”.

Từ Khắc Mẫn là quan chức nổi danh trong tỉnh, mối quan hệ rất rộng, từ Thủ Đô đến huyện thành đều có bạn bè của anh ta.

Ngô Bình cũng có ấn tượng khá tốt với chàng trai này. Anh ta kính anh ba chén, anh cũng uống ba chén.

Từ Khắc Mẫn không biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì liền hỏi bố. Sau khi biết hôm nay Ngô Bình đã cứu ông cụ Triệu, anh ta liền run lên, không dám tin vào tai mình.

“Giỏi quá!”, anh ta giơ ngón cái lên: “Chuyện của ông cụ Triệu được đồn rộng rãi lắm, nghe nói thần y Vạn đó không chịu nể mặt nên không thèm đi. Thế mà cuối cùng thần y Ngô lại chữa khỏi! Ha ha, thần y Vạn đó đúng là trộm gà không được còn mất nắm gạo”, Từ Khắc Mẫn cười lớn.

Từ Thúc Khiêm tò mò hỏi: “Khắc Mẫn, sao cháu lại nói thế?”

Từ Khắc Mẫn: “Chú tư, cháu nghe một người bạn nói rằng thực ra thần y Vạn không chắc là sẽ chữa khỏi cho ông cụ Triệu nên cố ý kéo dài thời gian. Thực ra ông ta đang âm thầm cho người đi tìm thuốc rồi. Nếu không phải có anh Ngô ra tay thì sáng mai ông ta sẽ đến đây chữa bệnh cho ông cụ”.
 
Chương 237


Chương 237

Từ Thúc Khiêm chợt hiểu ra: “Chú đã nói mà! Nhà họ Triệu có thế lực rất lớn mà Vạn Phùng Xuân lại không hề dao động chút nào, hóa ra là không chắc chắn”.

Từ Bá Nhân cười nói: “Nhưng ông ta không ngờ chúng ta lại mời được cậu Ngô”.

Từ Khắc Mẫn bật cười: “Anh Ngô đúng là thần y thật sự! Quen biết anh quả thực là vinh hạnh của tôi. Nhưng mà bố à, chú tư nữa, hai người gọi anh Ngô là anh em, chẳng lẽ con phải gọi anh ấy là chú!”

Từ Bá Nhân gật đầu thật: “Đúng vậy, bố, chú tư và chú ba của con đều ngang gàng với cậu Ngô, tất nhiên con phải gọi cậu ấy là chú”.

Ngô Bình vội phất tay: “Tuổi Khắc Mẫn cũng gần với tôi, ai xưng hô thế nào thì tùy”.

Từ Khắc Mẫn nói rất nghiêm túc: “Không được, không thể làm loạn bối phận được! Sau này cháu sẽ gọi là chú Ngô”.

Từ Thúc Khiêm cũng nói: “Đúng vậy, phải gọi là chú Ngô”.

Ngô Bình cạn lời luôn, anh thấy rất ngại khi được một người cùng tuổi gọi là chú.

Từ Khắc Mẫn nói: “Cậu nhỏ của cháu tuổi cũng tương đương chú Ngô, điều này cũng rất bình thường mà. Nếu chú cảm thấy bối rối thì sau này cháu sẽ gọi chú là chú nhỏ”.

Từ Bá Nhân liền trợn mắt lên: “Chú chính là chú, chú nhỏ cái gì?”

Ngô Bình vội nói: “Anh Từ, cứ gọi là chú nhỏ đi, ít nhất thì em cũng cảm thấy mình không quá già”.

Nghe anh nói vậy, tất cả mọi người đều bật cười.

Từ Khắc Mẫn muốn thân quen với Ngô Bình nên lời nói rất cung kính. Nghe thấy anh nói muốn hợp tác với Lý Quảng Long để mở một xưởng chế tạo thuốc trong tỉnh, anh ta cười nói: “Chú nhỏ, chú có cơ hội phát tài mà không nhớ đến đứa cháu này sao?”

Ngô Bình cười nói: “Nếu cậu muốn tham gia thì cũng có thể thương lượng”.

Anh kể hết đầu đuôi ra. Nghe thấy chuyện giữa anh và nhà họ Cung, Từ Khắc Mẫn liền cười lạnh: “Nhà họ Cung là cái thá gì chứ! Chú nhỏ yên tâm, có cơ hội cháu sẽ đáng tiếng với nhà họ Cung”.

Mọi người uống rượu đến tận ba giờ chiều, Ngô Bình cũng thấy ngà ngà say. Từ Khắc Mẫn bảo tài xế lái xe để cùng anh đi gặp Lý Quảng Long.

Rượu có thể thu hẹp khoảng cách giữa người với người, lúc này Ngô Bình và Từ Khắc Mẫn đã nói chuyện thân thiết, bá cổ khoác vai.

Khi đến chỗ ở của Lý Quảng Long, anh ta đã đứng ngoài cửa đợi.

Anh ta nhận được điện thoại của Ngô Bình thì đã về nhà trước nửa tiếng. Nhìn thấy anh, anh ta liền cười: “Cuối cùng chú cũng đến, mấy ngày nay anh lo chết mất. Đây là…?”

Ngô Bình nói: “Từ Khắc Mẫn, con trai của phó chủ tịch Tỉnh. Anh tung hoành trong tỉnh thì chắc cũng từng nghe nói”.

Lý Quảng Long liền run lên, tất nhiên anh ta đã từng nghe nói đến Từ Khắc Mẫn! Anh ta vẫn luôn muốn làm quen với Từ Khắc Mẫn nhưng tiếc là mãi chưa tìm được cơ hội. Nhưng uy danh của cậu cả nhà họ Từ anh ta đã đã nghe nói từ lâu.

“Cậu Từ, rất hân hạnh được gặp mặt”, anh ta vội nói.

Từ Khắc Mẫn cười mói: “Tôi cũng từng nghe nói đến anh Long, anh không phải khách sáo”.

Hiển nhiên là Từ Khắc Mẫn không thân với Lý Quảng Long bằng Ngô Bình, có chút xa cách, đây cũng là phong cách xử sự của anh ta.

Sau khi tán gẫu mấy câu, Ngô Bình hỏi anh ta: “Vừa nãy anh nói lo là lo vì chuyện gì vậy?”

Lý Quảng Long thở dài: “Mở công ty thuốc khó quá, thủ tục nhiều phát điên lên được”.
 
Chương 238


Chương 238

Ngô Bình nói: “Không cần sốt ruột, chúng ta cứ từ từ. Phía bên nhà họ Đường chắc cũng sắp tiếp xúc với anh rồi, chỉ cần lấy được vốn thì những thứ khác đều là chuyện nhỏ”.

Lý Quảng Long gật đầu: “Đúng vậy, cần kiên nhẫn hơn”.

Lúc này Từ Khắc Mẫn nói: “Nếu muốn làm thủ tục gì có thể tìm cháu, cháu sẽ cho người sắp xếp”.

Ngô Bình nói: “Được, vậy cảm ơn Khắc Mẫn”.

Sau đó anh lại hỏi Lý Quảng Long về chuyện thuốc.

Lý Quảng Long liền bật cười: “Người anh em, chú tính toán quá tuyệt vời! Khoảng thời gian này anh đã mua được bốn nghìn tấn Thạch hộc thiết bì, sau đó giá cây thuốc quả nhiên tăng, giờ đã tăng đến ba nghìn năm trăm tệ một cân”.

“Hơn nữa đối với những khu vực trồng cây thuốc chủ yếu thì anh cũng ký hợp đồng thu mua với họ, mỗi năm sẽ mua được toàn bộ Thạch hộc thiết bì với giá hai nghìn tệ một cân”.

Nói đến đây, anh ta bật cười: “Dường như nhà họ Cung đã phát hiện ra nên mấy ngày trước cũng bắt đầu thu mua, tiếc là ra tay quá muộn nên họ không hề mua được cây thuốc!”

Từ Khắc Mẫn hiểu hành động của Ngô Bình, liền vô cùng bội phục, nói: “Như thế thì lần này chú nhỏ đã kiếm được gần mười tỷ?”

Thạch hộc thiết bì trước đó một nghìn hai một cân, giờ đã tăng đến ba nghìn. Bốn nghìn tấn Thạch hộc thiết bì đã kiếm được chín tỷ hai, nếu lại tăng giá nữa thì sẽ có lợi nhuận mười tỷ!

Ngô Bình lắc đầu: “Những cây thuốc này đều dùng để chế thuốc, vẫn chưa thể coi là kiếm được tiền”.

Từ Khắc Mẫn chớp mắt, nói: “Chú nhỏ, cháu có thể tham gia không?”

Lý Quảng Long cười nói: “Cậu Từ có hứng thú sao?”

Từ Khắc Mẫn nói: “Bây giờ vừa hay tôi có một khoản tiền, cũng không nhiều, khoảng năm trăm triệu tệ”.

Lý Quảng Long nói: “Thế thì tốt quá. Nếu cậu Từ góp năm trăm triệu tệ thì có thể có năm phần trăm cổ phần”.

Từ Khắc Mẫn liền bật cười: “Vậy cảm ơn anh Long!”

Mấy người đang nói chuyện thì vợ của Lý Quảng Long là Đinh Vi vội vàng xông vào, khóc lóc nói: “Quảng Long, Tiểu Long bị bắt cóc rồi! Họ gọi điện đòi năm tỷ tiền chuộc, nếu không sẽ giết người!”

Lý Quảng Long biến sắc, chảy mồ hôi lạnh như mưa. Anh ta nhìn Ngô Bình: “Người anh em, nhà họ Cung ra tay với anh rồi!”

Ngô Bình nhíu mày: “Nhà họ Cung đã biết chuyện anh thu mua thuốc sao?”

Sắc mặt Lý Quảng Long rất khó coi: “Chỉ cần họ điều tra kỹ càng thì chắc chắn có thể tra ra là anh. Hơn nữa trước đó anh đứng về phía chú nên nhà họ Cung sẽ nghĩ đến anh ngay”.

Ngô Bình khẽ gật đầu, anh nói với Đinh Vi: “Chị dâu đừng lo lắng, em bảo đảm sẽ cứu được Tiểu Long”.

Đinh Vi cứ khóc mãi: “Họ nói không được báo cảnh sát, nếu không cũng giết con tin”.

Từ Khắc Mẫn tức giận nói: “Đúng là coi trời bằng vung! Nếu anh Long có gì cần tôi giúp thì cứ nói, tôi nhất định sẽ giúp đỡ hết sức!”

Ngô Bình nói: “Trước mắt cứu người là quan trọng nhất. Chị dâu, Tiểu Long bị người ta bắt cóc ở đâu?”

Đinh Vi nó: “Buổi chiều tan học tài xế vừa đón nó về thì có hai người nhảy ra cướp thằng bé đi, sau đó chạy lên xe đi mất, không thể đuổi kịp”.

Ngô Bình suy nghĩ một chút rồi nói: “Anh Long, anh và chị dâu cứ ở nhà, đừng đi lung tung, cứ đợi tin tức của em”.
 
Chương 239


Chương 239

Sau đó anh nói với Từ Khắc Mẫn: “Khắc Mẫn, chuyện này cần phải dùng đến chút thủ đoạn giang hồ, thế nên tôi không muốn cậu tham gia. Bây giờ cậu về đi, coi như chưa xảy ra chuyện gì”.

Từ Khắc Mẫn biết Ngô Bình là cao thủ cảnh giới Khí, có năng lực giải quyết chuyện này liền gật đầu, hỏi: “Có cần thông báo với chú ba một tiếng không?”

Ngô Bình phất tay: “Không cần, tôi có thể tự giải quyết”.

Sau khi dặn dò mấy câu, anh liền gọi tài xế của Lý Quảng Long để người đó dẫn đường đến cổng trường tiểu học của Tiểu Long.

Tài xế của Ngô Bình không quá già, khoảng năm mươi tuổi, là một quân nhân về hưu, ông ta đã lái xe cho nhà họ Lý được mười lăm năm.

Ngô Bình bảo ông ta dừng xe ở vị trí xảy ra chuyện, sau đó hỏi: “Xe của đối phương vừa nãy đỗ ở đâu?”

Tài xế chỉ vào vườn hoa phía bên phải ở phía trước, nói: “Ở chỗ đó, là một chiếc MPV đã được tu sửa và cải trang. Nó tăng tốc rất nhanh, tôi không thể đuổi theo được”.

Ngô Bình tới cạnh vườn hoa rồi nhìn xuống đất. Nhãn lực của anh mạnh hơn người bình thường mấy trăm lần, quả nhiên đã nhìn thấy hai hàng vệt bánh xe rất mờ.

Vì đây là đường nhựa, vệt xe lại còn mờ nên gần như không thể phát hiện, nhưng Ngô Bình lại có thể nhìn thấy. Anh thậm chí có thể nhìn rõ hoa văn trên bánh xe và phán đoán hướng đi của chiếc xe.

Anh nói với tài xế: “Lái xe đi”. Sau đó anh lên xe, tiến về phía trước theo vệt bánh xe để lại.

Tài xế thấy rất lạ, bởi Ngô Bình cứ nhìn chằm chằm dưới đất, rõ ràng ông ta không phát hiện ra gì cả.

Sau khi tới đường chính, vết xe bị vô số chiếc xe chồng lên, càng khó phân biệt hơn. Nhưng Ngô Bình lại phát hiện chiếc xe này có một vấn đề, là cứ cách mười mấy mét nó sẽ rơi xuống vài giọt dầu, mà những vệt dầu này vẫn chưa hoàn toàn khô, đó chính là dấu hiệu rõ ràng nhất.

Cứ thế nhờ vào vết dầu và ánh mắt siêu phàm, anh bảo tài xế quẹo trái rẽ phải. Nửa tiếng sau, xe đi đến trước một con ngõ nhỏ.

Con ngõ này rất cũ nát, chỉ vừa cho một chiếc xe đi qua. Nhà cửa bên cạnh đang được tiến hành dỡ bỏ, phần lớn nhà đều bỏ trống.

Ngô Bình xuống xe rồi bảo tài xế đợi bên ngoài ngõ, anh chắp hai tay đi vào trong.

Vì đang dỡ bỏ nên nơi này không có camera, cực ít người, đôi khi sẽ có vài chiếc xe điện phóng qua.

Vết xe trên mặt đất vô cùng rõ ràng, bởi chỉ có mỗi chiếc xe đó đi qua đây. Anh nhìn vệt xe, rẽ ba lần rồi tới một con ngõ cụt.

Ở tận cùng ngõ chỉ có một căn nhà duy nhất. Đây là một khu đại viện, cánh cổng to đóng chặt. Anh đi đến trước cổng, chỉ nhẹ nhàng nhún người đã nhảy lên cổng. Khi nhìn xuống, anh thấy chiếc xe MPV đó đang đỗ trong sân.

Phía đối diện là một dãy nhà thấp hai tầng có mười căn phòng. Tầng một có tiếng động, còn tầng hai vô cùng yên lặng. Anh giẫm lên đầu tường, lặng lẽ tới gần. Tay anh bò men theo mép tường, sau đó nhảy lên tầng hai.

Tầng hai không có người, chẳng có đồ đạc gì, ngay cả cửa sổ cũng bị dỡ mất.

Lúc này anh mở đôi mắt nhìn thấu vạn vật ra nhìn xuống dưới thì thấy Tiểu Long đang ngồi xổm ở góc tường, trên cổ bị xích lại, đầu dây xích cố định trên tường.

Ở chỗ không xa có bốn tên đàn ông đang đánh bài. Chúng hút thuốc khiến căn phòng đầy khói thuốc, Tiểu Long ho sặc sụa không ngừng.

Thấy Tiểu Long không sao anh liền thở phào. Anh nhắn tin cho Lý Quảng Long nói đã tìm được Tiểu Long, cậu bé vẫn an toàn.
 
Chương 240


Chương 240

Lúc này Lý Quảng Long ở nhà đang sợ chết khiếp, thấy tin nhắn liền yên lòng. Anh ta không dám trả lời tin nhắn sợ ảnh hưởng đến Ngô Bình, chỉ nói lại tình hình cho Đinh Vi biết.

Ngô Bình đang định xuống cứu người thì chuông điện thoại của một người reo lên. Hắn nghe xong liền đi ra khỏi cửa.

Ngô Bình nhìn qua cửa sổ thì thấy một chiếc xe sang đi tới. Một thanh niên xuống xe, sau lưng người đó là một người đàn ông trung niên hơi gù lưng.

Thấy người đàn ông trung niên, Ngô Bình liền híp mắt, đối phương chính là cao thủ luyện khí thành sức mạnh! Hơn nữa cánh tay người này dài quá gối, đã luyện công phu tương tự Thông Bối quyền, thực lực rất mạnh!

Thanh niên hỏi: “Người đâu rồi?”

Người kia cười nói: “Đang bị xích bên trong ạ. Cậu Cung yên tâm, chúng tôi làm việc rất sạch sẽ!”

Thanh niên được gọi là cậu Cung gật đầu: “Lý Quảng Long chỉ có một đứa con trai, chắc chắn anh ta chịu bỏ tiền ra, đến lúc đó các người sẽ kiếm bộn”.

Bốn người đó rất vui mừng, đều bật cười.

Ngay lúc này, người đàn ông trung niên đột nhiên cử động. Ông ta liên tiếp tung ra mấy quyền tựa như một con hổ dữ, đánh bay bốn người này. Ông ta ra tay nhanh như chớp, sức mạnh kinh hồn, bốn người trúng quyền còn chưa kịp kêu lên đã chết ngay. Tất cả đều nội tạng chảy máu, xương cốt nát bươm, ngay cả anh cũng không cứu nổi!

Mặt cậu Cung vô cảm, nói với người đàn ông: “Thầy Vương vất vả rồi”.

Người đàn ông khẽ gật đầu, nói: “Nhận tiền thì phải làm đúng chức trách”.

Đột nhiên một bóng người lóe lên, Ngô Bình hạ xuống mặt đất. Người đàn ông cong người, nhìn chằm chằm anh tựa như con hổ sắp vồ mồi.

Thanh niên đánh giá Ngô Bình, lạnh giọng hỏi: “Anh là ai?”

“Tôi là Ngô Bình”, anh nói.

Thanh niên vô thức lùi lại, nói to: “Thầy Vương, giết anh ta đi!”

Quanh thân thầy Vương liền bao đặc một lớp khí bảo vệ màu tím đen! Ông ta nhảy vọt lên, tay trái nắm thành quyền vồ tới Ngô Bình.

Ngô Bình đã chú ý từ lâu rằng điểm yếu của người này ở đằng sau eo, thế nên liền giơ năm ngón tay tung ra năm luồng gió tấn công phía đằng sau. Nhân lúc đối phương vung tay đỡ, anh đưa chân chạy đến sau ông ta, đồng thời hai tay hóa ra mười luồng gió.

Uy lực của mười luồng gió này không thua kém gì đạn, tất cả đều đánh trúng lưng ông ta. Mặt ông ta trắng bệch, loạng choạng lui về sau mấy bước, lớp khí bảo vệ liền tan biến.

Ngô Bình nhân lúc này bước ra, một chiêu Đại Uy Thiên Long ập lên lưng ông ta.

“Phụt!”

Người đàn ông phun ra máu tươi, bị quyền của anh đánh bay rồi nện mạnh lên tường. Quyền này của Ngô Bình đã đánh trúng xương sống của ông ta, ông ta đã không còn khả năng chiến đấu.

Anh quay người lại, nhìn chằm chằm thanh niên đang kinh hoàng kia, nói: “Anh muốn sống hay muốn chết?”

Thanh niên quỳ rạp xuống đất, run rẩy nói: “Xin anh, đừng giết tôi… Anh bảo tôi làm gì cũng được”.

Ngô Bình gật đầu: “Không muốn chết sao? Vậy nói cho tôi biết, tôi nên xử lý anh thế nào?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom