Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 200: 200: “đây Là Thẻ Vip Của Cửa Hàng Các Cô Chứ”


“Biến, đừng lởn vởn trước mặt tôi”, Ngô Bình hờ hững nói, anh đã mất kiên nhẫn.

Anh Bằng nổi điên rồi quát: “Mẹ kiếp, mày chán sống rồi hả!”
Anh ta xông lên rồi giơ tay định đánh Ngô Bình.

Nhưng Ngô Bình chỉ vung tay lên một cái, anh Bằng đứng cách đó hơn một mét đã kêu lên đau đớn rồi ngã nhào.

Anh ta tái mặt rồi run rẩy, sau đó hoảng sợ nhìn Ngô Bình, đây là thủ đoạn gì vậy? Ma pháp ư?
Advertisement
Ngô Bình lạnh giọng nói: “Biết điều chút đi!”
Anh Bằng nghiến răng rồi căm hận nói: “Mày cứ chờ đấy, tao sẽ gọi đại ca đến, anh ấy là cao thủ, mày chết chắc rồi!”
Ngô Bình nói: “Cứ việc!”
Cô gái sợ hãi đỡ anh Bằng dậy, nhưng cố thế nào cũng không được, còn anh Bằng thì lấy điện thoại ra gọi cứu viện.


Cô nhân viên thoáng ngạc nhiên, vội vàng lấy chiếc váy ra cho Lâm Băng Tiên thay.

Khi Lâm Băng Tiên thay đồ xong rồi xuất hiện trước mặt Ngô Bình, mắt anh sáng bừng.

Lúc này, trông cô ấy như một đoá hồng diễm lệ, đẹp đến mức ma mị, khí chất cũng cao quý, nhất là đôi chân nuột nà khiến Ngô Bình không thể rời mắt đi được, trong phút chốc, anh chỉ muốn đè cô ấy xuống dưới thân.

Ngô Bình gật gù nói: “Được đấy, rất đẹp, lấy bộ này đi, gói lại giúp chúng tôi”.

Cô nhân viên cười hỏi: “Anh thanh toán bằng thẻ hay tiền mặt ạ?”
Ngô Bình lấy chiếc thẻ bạch kim ra rồi nói: “Dùng thẻ này”.

Trông thấy chiếc thẻ đó, cô nhân viên ngẩn người rồi hỏi: “Anh ơi, đây là thẻ tín dụng ạ?”
Ngô Bình nói: “Đây là thẻ VIP của cửa hàng các cô chứ?”
Cô nhân viên lắc đầu: “Xin lỗi anh, nhưng chỗ chúng tôi không có loại thẻ này, chắc anh nhầm với cửa hàng khác rồi ạ”.


Ngô Bình ngạc nhiên, cô nhân viên không biết thẻ này ư?
Cô gái kia lập tức tìm được cớ để châm chọc Ngô Bình: “Không có tiền còn ra vẻ, gói vào nữa chứ, anh có mua nổi không? Đã nghèo còn sĩ”.

Anh Bằng đang nằm dưới đất cũng cười phá lên: “Đến đây giả vờ làm người có tiền, giờ lòi đuôi chuột rồi!”
Dứt lời, anh ta nhìn chòng chọc vào Lâm Băng Tiên, phải công nhận là cô ấy đẹp hơn bạn gái anh ta, nhất là vóc dáng hoàn hảo ấy cũng bỏ xa cô gái kia, khiến đàn ông không thể rời mắt.

Chuyện ở đây đã đánh động tới một người phụ nữ trung niên, bà ấy vội vàng chạy tới rồi hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Cô nhân viên đưa chiếc thẻ ra nói: “Quản lý, anh này nói đây là thẻ VIP, nhưng hình như chúng ta có phát hành loại thẻ này đâu ạ?”
Quản lý nhìn thấy chiếc thẻ bạch kim ấy thì tái mặt, bà ấy giật lấy chiếc thẻ rồi lật qua lật lại xem ròi chợt khom người với Ngô Bình: “Xin lỗi cậu, cô nhân viên này mới đi làm nên không biết thẻ này, tôi thay mặt cửa hàng xin lỗi cậu!”
Ngô Bình thờ ơ nói: “Không sao, quẹt thẻ đi”.

Quản lý dè dặt đi tới quầy thu ngân rồi quẹt thẻ, màn hình lập tức hiển thị một dãy số.

Cô nhân viên thấy thế thì hơi ngạc nhiên rồi nhìn qua, sau khi thấy số dư trong thẻ là một dãy số dài, cô ấy nhẩm đếm thì thấy có hẳn 100 triệu.

Quẹt thẻ xong, quản lý trả thẻ cho Ngô Bình bằng hai tay: “Cậu còn mua gì nữa không ạ?”
Ngô Bình liếc nhìn một vòng rồi nói: “Thôi, chúng tôi đến chỗ khác xem đã”.



 
Chương 201: 201: “băng Tiên Cô Quen Cô Ta À”


Anh Bằng nói: “Thằng kia, có giỏi thì đừng chạy!”
Cô gái kia cũng gào lên: “Đúng đấy, anh đánh bạn trai tôi bị thương rồi định chuồn à!”
Ngô Bình hỏi Lâm Băng Tiên: “Băng Tiên, cô quen cô ta à?”
Advertisement
Lâm Băng Tiên nhỏ giọng đáp: “Cô ấy ở khoa em, tên là Vương Phân Phân.

Vì nhà em khó khăn nên cô ấy hay hùa với những người khác trêu chọc em”.

Đúng lúc này, chợt có một đám người xông vào, người đi đầu hơn 40 tuổi, trên mặt có vết sẹo, gã lạnh lùng hỏi anh Bằng ở dưới đất: “La Bằng, người đâu?”
La Bằng chỉ vào Ngô Bình: “Đại ca, thằng này biết võ đấy, nó đánh em đây này, còn bạn gái…”
La Bằng chưa nói hết câu thì chợt im bặt, vì anh ta phát hiện mặt đại ca mình trắng bệch như đang rất sợ hãi.

Vẻ mặt này anh ta từng thấy một lần, đó là khi ông Trác nổi giện rồi mắng đại ca anh ta.

La Bằng hoảng sợ nhìn Ngô Bình rồi lập tức có một dự cảm không lành, lẽ nào…

Người đàn ông trung niên đó lùi lại vài bước rồi cúi người chào Ngô Bình: “Cậu Ngô, tôi không biết cậu đang ở đây, tôi xin lỗi”.

Ngô Bình không có ấn tượng nhiều với người này, vì Trác Khang có rất nhiều đàn em, anh chỉ gật đầu nói: “Coi chừng đàn em của ông cho cẩn thận!”
Dứt lời, anh xua tay, La Bằng run lên, đột nhiên cử động được rồi vội đứng dậy nói: “Đại ca…”
Chát!
Người đàn ông trung niên tát cho anh ta một cái rồi tức giận nói: “Im ngay! Mày còn nói thêm một câu nào nữa thì tam băm mày ra ném xuống sông cho cá ăn bây giờ!”
La Bằng sợ đến mức quỳ xuống, thậm chí còn không dám thở mạnh.

Anh ta cảm thấy không phải đại ca đang doạ mình, vì ánh mắt của gã thật sự rất đáng sợ.

Người đàn ông trung niên quay lại rồi cúi người xuống nói: “Cậu Ngô, thằng này mắt mù, lát tôi sẽ cắt lưỡi nó, mong cậu bớt giận!”
Ngô Bình thờ ơ nói: “Không cần đâu, ông là người của Trác Khang, tôi sẽ không tính toán, đi đi!”
Người đàn ông khom người rồi đi giật lùi, sau khi ra khỏi cửa hàng thì mới đứng thẳng người lên.

Gã là đàn em của Trác Khang nên biết rõ ông ta đáng sợ đến mức nào.


Trác Khang cung kính với Ngô Bình vì anh rất giỏi, ngoài ra vì anh gọi ông ba nhà họ Từ là anh!
Gã biết một khi Ngô Bình nổi giận thì anh chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là Trác Khang sẽ chặt đầu gã ngay.

Thấy đại ca của mình khúm núm như vậy, những tên đi cùng đều không dám thở mạnh, ai nấy đều lặng lẽ rút lui, sau đó xếp thành hai hàng, đứng canh bên ngoài.

Vương Phân Phân đờ người ra, che mặt ngồi ngây ngẩn dưới đất.

Tại sao người của La Bằng lại sợ người đàn ông này đến vậy, rốt cuộc anh có thân phận thế nào?
La Bằng cũng không để ý đến Vương Phân Phân nữa, mà cúi đầu xuống rồi đứng ra thật xa, không dám liếc nhìn Ngô Bình.

Ngô Bình mua đồ xong thì rời đi, ra đến ngoài thấy họ dàn hàng như vậy thì nói: “Cứ kệ tôi, mấy người bận gì thì làm đi”.

Người đàn ông trung niên xua tay, tất cả mọi người đều chạy mất dép, sau đó gã nịnh nọt nói: “Cậu Ngô, để chúng tôi đi theo xách đồ cho cậu”.

Ngô Bình lắc đầu: “Không cần đâu, các người về đi!”
Người đàn ông không dám nói gì nữa, nhanh chóng dẫn người của mình rời đi.

Vừa đi, gã vừa thấy sợ, sau đó giơ tay tát cho La Bằng thêm mấy cái, khiến anh ta rụng cả răng, mồm miệng toé máu.



 
Chương 202: 202: “là Tôi Đây Lâu Rồi Không Gặp”


Lâm Băng Tiên ngạc nhiên hỏi: “Anh Ngô, tại sao họ lại sợ anh thế?”
Ngô Bình cười đáp: “Anh và đại ca của họ là bạn của nhau.

Thôi, chúng ta đi chọn trang sức đi, bộ này phải kết hợp thêm một sợi dây chuyển mới đẹp”.

Sau đó, anh lại chọn giày, đồng hồ, nước hoa, túi xách, vòng tay và bông tai cho Lâm Băng Tiên.

Advertisement
Cuối cùng anh lại dẫn cô ấy đi làm tóc.

Ngay sau đó, Lâm Băng Tiên đã xuất hiện với vẻ bề ngoài diễm lệ, khí chất bức người, trông như một người khác.

Ngô Bình rất hài lòng, anh cười nói: “Được lắm, rất đẹp!”
Lâm Băng Tiên vừa cảm thán vừa thích, Ngô Bình chăm chút cho cô ấy như vậy có phải là thích cô ấy không?
Mạc Lâm Thần không nghĩ nhiều như thế, thấy hòm hòm rồi, anh lái xe đưa cô ấy đến khách sạn Long Hoa.

Long Hoa là một khách sạn năm sao, đây cũng chính là nơi diễn ra buổi tiệc tốt nghiệp mà Ngô Bình nhận được tin nhắn.


Hai người vừa xuống xe thì đã có người mở cửa cho, bên trong có một tấm biển ghi: Tệc tốt nghiệp của nhạc viện âm nhạc Vân Kinh.

Cạnh đó có thêm một chiếc bảng nữa ghi: Tiệc tốt nghiệp của khoa tài chính đại học Nam Hồ.

Nhìn thấy hai cái bảng ấy, Ngô Bình hơi ngạc nhiên, vì đại học Nam Hồ chính là trường cũ của anh, tài chính cũng là khoa mà anh theo học, thật là trùng hợp.

Đưa Lâm Băng Tiên đến điểm hẹn xong thì Ngô Bình quay người định đi.

Anh vừa bước chân tới thang máy thì xửa mở, một người đàn ông đeo kính bước ra, phía sau người đó có một tốp nam nữ.

Hai bên nhìn thấy nhau, người đàn ông đeo kính ghi hoặc hỏi: “Ngô Bình?”
Đó chính là lớp trưởng Lưu Thân, tuy đã mấy năm không gặp, nhưng trong anh ta vẫn vậy.

Ngô Bình có ấn tượng khá tốt với Lưu Thân, anh ta là một người nhiệt tình, quan hệ khá tốt với bạn bè.

Anh mỉm cười nói: “Là tôi đây, lâu rồi không gặp”.

Nhưng đám người phía sau lưng Lưu Thần lại là những người mà anh không muốn gặp lắm, đó là Lư Tuấn Phi, Triệu Kỳ Lượng và Vương Kiêu Đằng, Tô Văn và Tôn Tinh.


Lư Tuấn Phi vừa nhìn thấy Ngô Bình thì đã có ý lảnh tránh, Vương Kiêu Đằng thì cười lạnh nói: “Ngô Bình, mày đến đây làm gì, hình như bọn này có mời mày đâu”.

Ngô Bình: “Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi không có hứng đến tham gia tiệc của các người đâu”.

Lưu Thân vội nói: “Kiêu Đằng, đều là bạn học với nhau cả, Ngô Bình đến thì có sao, đúng không Tuấn Phi?”
Trong ấn tượng của anh ta thì Lư Tuấn Phi và Ngô Bình rất thân nhau nên anh ta mới nói vậy.

Hơn nữa, bữa tiệc hôm nay cũng đồng tài trợ cho bữa tiệc này, đương nhiên anh ta cũng cần hỏi ý kiến.

Lư Tuấn Phi lảnh tránh nói: “Tuỳ cậu”.

Lưu Thân không phát hiện ra vẻ kỳ lạ của Lư Tuấn Phi, mà giữ Ngô Bình lại nói: “Ngô Bình, cậu đến đúng lúc lắm, tiệc mới bắt đầu thôi, cậu cũng vào đi, lâu lắm mọi người không gặp nhau rồi”.

Ngô Bình không có hứng, anh là người bị đuổi học nên đi cũng ngại.

Đúng lúc này, anh chợt thấy nơi diễn ra bữa tiệc loé sáng rất kỳ lạ.

Anh dao động nói: “Được, tôi vào ngồi một lúc”.

Lưu Thân mừng rỡ rồi đẩy Ngô Bình, sau đó cả đám đều cất bước.

Nhóm Tôn Tinh nhăn mặt, nhưng Lư Tuấn Phi không lên tiếng nên họ cũng không biết phải nói gì.



 
Chương 203: 203: “lâu Lắm Mới Gặp!


Đã có 30-40 người có mặt ở đây, căn phòng này mô phỏng lại một phòng học lớn, ai cũng ngồi vào chỗ của mình đúng như chỗ thời đại học.

Lúc này, chỗ ngồi đã kín một nửa.

Ngô Bình đến khiến nhiều người ngạc nhiên rồi bàn tán với nhau.

“Ngô Bình phải không nhỉ? Cậu ta bị đuổi rồi thì còn đến làm gì?”
Advertisement
“Ai biết, nhưng chắc phải có người mời”.

“Các cậu không biết ạ? Lư Tuấn Phi trở mặt với Ngô Bình rồi, nghe đâu vay tiền không trả”.

“Thật không? Lư Tuấn Phi cũng thật là, sao lại cho cái ngữ ấy vay tiền cơ chứ?”
Nghe thấy mấy lời bàn tán đó, Ngô Bình không để tâm.

Không cần nghĩ, anh cũng biết những tin này là do nhóm Vương Kiêu Đằng đồn.

“Ngô Bình!”
Một người đàn ông và cao vừa mập bước tới rồi vỗ mạnh vào vai Ngô Bình, ngoài Lưu Thân ra thì chỉ có người này đến chào hỏi với Ngô Bình.


Anh sáng mắt lên gọi: “Dương Thạc!”
Dương Thạc chơi rất thân với anh, tiếc là hết học kỳ một của năm nhất thì anh ấy đã chuyển khoa nên hai người cũng ít liên lạc.

Không ngờ anh ấy cũng đến buổi tiệc này.

Dương Thạc đã có khí chất khác trước rất nhiều, nhưng điều khiến anh ngạc nhên hơn cả là có chân khí lưu chuyển trong người anh ấy.

Hàn huyên vài câu xong, Dương Thạc đưa một tấm danh thiếp cho Ngô Bình rồi nói: “Tôi có việc gấp phải đi rồi, rảnh thì liên lạc với tôi, dạo này tôi ở Vân Kinh”.

Dứt lời, không chờ Ngô Bình hỏi gì thêm, Dương Thạc đã rời đi như có việc gì đó rất vội.

Ngô Bình lắc đầu, anh lục tìm trong ký ức để tìm chỗ ngồi của mình.

Vừa thấy thì chợt phát hiện ngồi bên cạnh là một cô gái xinh đẹp, cô ấy mặc trang phục của dân tộc Miêu, đơn giản, mộc mạc.
Nhìn thấy cô gái ấy, Ngô Bình ngẩn ra, một ký ức như thác nước ùa về.

Năm nhất đại học, hai người ngồi cùng bàn, cô gái này chính là người đầu tiên mà anh yêu thầm.

Cô ấy là người dân tộc Miêu, ngày thường vẫn hay mặc trang phục dân tộc nên anh chỉ liếc nhìn là nhận ra cô ấy ngay.


Nhưng tình yêu mới chớm nở của Ngô Bình đã bị dập tắt, vì cô ấy chỉ học một tháng là bảo lưu.

Cô gái tộc Miêu này tên là Đào Như Tuyết, nghe nói cô ấy còn một cái tên khác của dân tộc mình, nhưng người ngoài không ai biết.

Khi ấy, Đào Như Tuyết phải xinh nhất trường, các nam sinh từ năm nhất đến năm tư đều xếp hàng dài chờ cô ấy tan học, chỉ để ngắm nhìn dung nhan tuyệt sắc ấy.

Thậm chí, có nhiều thầy giáo trẻ trong trường cũng âm thầm muốn tiếp cận cô ấy.

Song, Đào Như Tuyết không có phản ứng gì với họ cả, cứ thế từ dân đen cho tới các cậu ấm đều dần bỏ cuộc, sau đó thì các nam sinh chỉ thầm thương trộm nhớ, chứ không dám bày tỏ nữa.

Ngô Bình không ngờ đã hai năm trôi qua, mà lần này Đào Như Tuyết lại xuất hiện ở đây để tham gia họp lớp.

Khi Ngô Bình tới, không ít người nhận ra anh rồi vẫy tay chào hỏi, bên cạnh đó cũng có người cố ý lảng đi.

Dẫu sao anh cũng từng là người vào tù ra tội nên cũng có kha khá người không muốn tiếp chuyện.

Ngô Bình ngồi xuống chỗ của mình, kế bên anh là Đào Như Tuyết.

“Lâu lắm mới gặp!”, Ngô Bình cất giọng điềm tĩnh.

Đào Như Tuyết cười đáp: “Ngô Bình, trông cậu vẫn thế”.

Ngô Bình: “Cậu cũng vẫn xinh như vậy”.



 
Chương 204: 204: Sao Tôi Không Thấy Nhỉ”


Đào Như Tuyết mỉm cười ngọt ngào: “Các bạn khác thì thay đổi nhiều”.

Lúc cô ấy nói chuyện, Ngô Bình phát hiện trên người cô ấy có ánh sáng sặc sỡ, ngoài ra anh còn ngửi thấy mùi thơm toả ra từ người cô ấy, mùi hương này giống hương hoa, khá thanh mát.

Ngô Bình thầm thấy nghi hoặc nên khởi động khả năng nhìn xuyên thấu, sau đó anh nhìn thấy trong bụng của Đào Như Tuyết có một vật phát sáng.

Advertisement
Thứ này chỉ bé như ngón tay út, hình dạng thì giống một con côn trùng! Ánh sáng phát ra từ người nó.

“Reo giống cổ trùng ư?”, Ngô Bình lập tức nổi giận.

Truyền thừa mà anh nhận được cũng có ghi chép liên quan đến Cổ thuật, trong đó có nhắc tới cách luyện chế cổ trùng rất mạnh, đó là reo giống trùng.


Hành vi này rất tàn độc, vì phải reo vào trong cơ thể của phụ nữ, sau đó người ta sẽ cho cô gái đó nhiều thiên tài địa bảo để bồi bổ.

Cổ trùng điên cuồng hấp thu dưỡng chất từ cơ thể mẹ, sau khi cổ trùng trưởng thành, người mẹ sẽ chết vì bị hút cạn máu và trở thành một cái xác khô.

Cảm thấy Ngô Bình có vẻ gì đó là lạ, Đào Như Tuyết mỉm cười nói: “Ngô Bình, khí chất của cậu khác xưa nhiều lắm”.

“Thế à?”, Ngô Bình rời mắt đi rồi nói: “Chắc vì tôi từng ngồi tù đó”.

Đào Như Tuyết hơi ngạc nhiên: “Cái gì? Khổ thân cậu, nhưng cậu là một người ưu tú, nhất định sẽ vượt qua ảm ảnh sớm thôi”.

Ngô Bình: “Cậu không cần an ủi tôi đâu, cậu không thấy hầu hết mọi người đều phớt tôi à?”
Lúc này, có một người thanh niên đi tới, thấy Ngô Bình ngồi đây, hắn cau mày rồi nói: “Cậu ra sau đi”, khẩu khí của hắn rất lớn, đã thế còn vênh mặt hất hàm.

Ngô Bình liếc nhìn thì biết đó là Trương Hậu Bảo, một người vừa đen vừa lùn, nhưng rất tự tin về bản thân.

Nghe nói bố hắn là phó chủ tịch huyện Kim Hà của Vân Kinh, vì thế hắn luôn rất hống hách.

Ngô Bình thờ ơ nói: “Biến sáng một bên, đừng động vào tôi”.

Trương Hậu Bảo ngẩn người, hắn tự thấy mình là một người khá có quyền uy ở lớp, vậy mà tên này dám trả treo ư?
Hắn cười lạnh nói: “Loại tù tội như cậu mà vẫn dám đến dự tiệc họp lớp à? So với những người có tương lai rộng mở như chúng tôi thì chắc cậu thấy tuyệt vọng lắm đúng không? Thế mà cậu dám ngồi cạnh hoa khôi, thấy có xứng không hả?”
Ngô Bình: “Hả? Cậu có tương lai rộng mở ư? Sao tôi không thấy nhỉ?”
Trương Hậu Bảo cười ha hả nói: “Nếu cậu muốn biết thì để tôi nói cho mà nghe.


Bố rôi đã sắp xếp cho tôi xong cả rồi, tôi sẽ làm việc ở cục đất đai của huyện.

Chưa tới ba năm nữa, tôi sẽ là nhân vật có máu mặt ở đây.

Còn cái ngữ tù tội như cậu, học vấn không có, chắc chưa tìm được việc đâu đúng không?”
Ngô Bình nhìn hắn rồi nói: “Tôi biết xem tướng đấy, tướng cậu khắc cả gia đình.

Hôm nay, bố cậu sẽ mất chức vì cậu”.

Trương Hậu Bảo cười lạnh nói: “Cậu nói điên nói dại gì thế hả? Tưởng thế là hay à?”, hắn không hề tin lời của Ngô Bình, toàn nói láo.

“Thế ư?”m Ngô Bình lấy điện thoại ra rồi gọi cho Từ Thúc Khiêm.

Điện thoại kết nối, anh nói: “Ông tư, tôi muốn tố cao phó chủ tịch huyện Kim Hà”.


Từ Thúc Khiêm ngẩn ra: “Huyện Kim Hà ư? Có chuyện gì vậy?”
Ngô Bình: “Chuyện là vậy, ông ta đã lợi dùng quyền hành để cho con trai mình làm việc ở cục đất đai, đồng thời hứa hẹn sẽ cho con mình thăng quan tiến chức trong một thời gian ngắn.

À, con trai ông ta lái một chiếc xe hơn 500 nghìn, mỗi năm đều tiêu sài cả mấy trăm nghìn nữa.

Tôi thấy thu nhập ở huyện không thể cao như vậy được, có khả năng là ông ta đã tham nhũng”.

Từ Thúc Khiêm là một người niêm khiết, ông ấy đã làm trong ngành 20 năm nhưng chưa từng tham ô một đồng nào, vì thứ ông ấy theo đuổi không phải là tiền bạc.

Lúc này, nghe thấy cấp dưới có khả năng tham ô, ông ấy tức giận nói: “Cậu Ngô, cảm ơn cậu đã cung cấp manh mối cho tôi, tôi sẽ cho người điều tra ngay”.



 
Chương 205: 205: “ngô Bình Anh Muốn Thế Nào”


Ngô Bình ngắt máy xong thì Trương Hậu Bảo đã ngẩn người ra, hắn nhìn Ngô Bình rồi hỏi: “Cậu vừa gọi cho ai thế?”
Ngô Bình bình thản đáp: “À, thị trưởng Vân Kinh ấy mà”.

Trương Hậu Bảo thoáng ngạc nhiên rồi cười lạnh nói: “Thị trưởng Vân Kinh? Sao cậu không chém luôn là chủ tịch tỉnh đi!”, rõ ràng hắn không tin, vì dẫu sao thị trưởng cũng là một nhân vật lớn, sao một người vào tù ra tội như Ngô Bình có thể quen biết được?
Advertisement
Ngô Bình nói: “Cậu không tin thì thôi, tôi nghĩ chắc không lâu nữa là cậu sẽ nhận được điện thoại của bố mình đấy”.

Trương Hậu Bảo chột dạ, không biết có nên tin hay không.

Lúc này, Tô Văn và Vương Kiêu Đằng đã ngồi xuống chỗ phía sau Ngô Bình, đó cũng là chỗ ngồi trước kia của họ.

Tô Văn đã biết thân phận của Ngô Bình rồi, hơn nữa còn bị Trác Khang doạ cho một trận nên chỉ cúi đầu, chứ không dám nói gì.

Vương Kiêu Đằng thì ngược lại, thấy Ngô Bình ngồi cùng bàn với Đào Như Tuyết, hắn ta bực mình rồi lạnh giọn nói: “Ngô Bình, lớp trưởng chỉ khách sáo với mày chút thôi, mà mày dám vào thật à? Da mặt cũng dày phết nhỉ?”

Ngô Bình cau mày, Vương Kiêu Đằng đúng là chán sống rồi!
Anh cầm cốc nước trên bàn rồi ném vào người Lư Tuấn Phi đang ngồi ở hàng ghế phía trước.

Lư Tuấn Phi đau điếng người, lập tức nổi giận, nhưng ngoái lại thì thấy Ngô Bình đang lạnh lùng nhìn mình.

“Lại đây”, Ngô Bình nói, anh không thể khách sáo với loại tiểu nhân này nữa nên mới ném cái cốc vào người anh ta.

Lư Tuấn Phi nhăn mặt rồi bước tới, sau đó hỏi: “Ngô Bình, anh muốn thế nào?”
Ngô Bình cười phá lên: “Không thế nào cả, theo lý mà nói thì cậu làm thế với tôi thì tôi sẽ vùi dập nhà cậu, để cả nhà cậu không thể ngóc đầu lên được nữa”.

Lư Tuấn Phi hoảng loạn, tay nắm chặt thành quyền: “Tôi làm chuyện có lỗi với anh thì cũng phải đền tội rồi, anh còn muốn gì nữa?”
Anh ta biết Ngô Bình không doạ mình, với quan hệ của anh với ông ba nhà họ Từ và Trác Khang cùng Đường Tử Di thì Ngô Bình có thể dễ dàng đạp đổ nhà họ Lư ngay.

Ngô Bình chỉ vào Vương Kiêu Đằng: “Cậu ta cứ lởn vởn trước mặt làm tôi ngứa mắt quá.


Tôi cho cậu ba phút để đá cậu ta ra khỏi Vân Kinh!”
Lư Tuấn Phi đang buồn vì nhà họ Lư tuột dốc, tài sản hao hụt nhanh chóng, từ cả chục tỷ giờ chỉ còn hơn tỷ, ngoài ra còn bị nhà họ Đường và Trác Khang chèn ép.

Vì họ đều là bạn của Ngô Bình nên làm gì được nhà họ Lư thì cứ làm.

Vì vậy, khi nghe Ngô Bình nói thế, anh ta lập tức lạnh mặt nhìn Vương Kiêu Đằng.

Không lâu trước đó, nhờ có Lư Tuấn Phi mà Vương Kiêu Đằng đã nhận được khá nhiều dự án lắp đặt.

Hiện giờ, các dự án đều đang trong quá trình thực hiện, sau này ít nhất hắn ta cũng kiếm được mấy triệu.

Thấy Lư Tuấn Phi nhìn mình, Vương Kiêu Đằng run sợ nói: “Tuấn Phi, cậu đừng nghe nó, nó là cái thá gì chứ, sao có thể đạp đổ nhà họ Lư cậu được?”
“Im mồm!”
Lư Tuấn Phi lạnh giọng nói: “Tôi đã chuyển nhượng hết cổ phần của sơn trang Thái Khang rồi nên cậu không cần thi công công trình ấy nữa, à phí thi công đợt đầu tôi cũng không trả cho cậu đâu”.

Vương Kiêu Đằng đần mặt ra, không trả thù lao ư? Hắn ta đã phải cầm cố nhà cửa đất đai để lấy tiền thi công dự án này đó.

Vương Kiêu Đằng vội nói: “Tuấn Phi, cậu không thể như vậy được, chúng ta là anh em tốt mà…”

 
Chương 206: 206: “nhìn Thấy Triệu Kỳ Lượng Không”


“Ai là anh em với cậu!”, Lư Tuấn Phi lạnh mặt nói: “Từ giờ trở đi, cậu đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa, cút khỏi Vân Kinh đi, nếu không thì đừng hòng nhận được một đồng tiền công nào của đợt thi công sau”.

Vương Kiêu Đằng vừa tức vừa sợ, nhưng không dám nổi giận, vì hắn ta đã bị Lư Tuấn Phi nắm đằng chuôi.

Nếu Lư Tuấn Phi không trả tiền thi công thì cả nhà hắn ta sẽ phải hít khí trời mà sống.

Hắn ta hít sâu một hơi, nói: “Được, tôi sẽ đi, giờ tôi sẽ rời khỏi Vân Kinh rồi về huyện luôn”.

Advertisement
Vương Kiêu Đằng thầm thấy vô cùng tủi nhục, nhưng vì mấy triệu đó nên hắn ta không dám phản kháng.

Vì thế chỉ có thể đỏ mắt bỏ đi, nhưng vẫn không quên lườm Ngô Bình.

Ngô Bình gọi hắn ta lại rồi hỏi: “Cậu lườm tôi đấy à?”
Vương Kiêu Đằng giật mình rồi vội chối: “Không”, dứt lời, hắn ta bỏ chạy luôn.


Thấy Vương Kiêu Đằng đi rồi, Lư Tuấn Phi lại nhìn sang Ngô Bình: “Ngô Bình, tôi thấy chúng ta không nhất thiết phải đối đầu đâu”.

“Cậu chưa đủ trình đối đầu với tôi đâu”, Ngô Bình thờ ơ nói: “Biến về chỗ đi, đừng làm tôi ngứa mắt”.

Lư Tuấn Phi nghiến răng rồi đành ngậm ngùi về chỗ, nhanh chóng biến khỏi tầm nhìn của Ngô Bình.

Cách đó không xa, Tôn Tinh và Triệu Kỳ Lượng thấy thế thì đều ngẩn ra, chuyện gì vậy? Tại sao Lư Tuấn Phi lại sợ Ngô Bình thế?
Tôn Tinh khẽ hỏi: “Hay Ngô Bình đã nắm được điểm yếu của Lư Tuấn Phi?”
Triệu Kỳ Lượng gật đầu: “Cũng có thể, nếu không cậu Lư giàu vậy thì sao phải sợ Ngô Bình chứ”.

Ngô Bình không để ý đến bọn họ, mà tiếp tục hàn huyên với Đào Như Tuyết.

Lúc này, Trương Hậu Bảo đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại, giọng nói giận dữ của một người đàn ông vang lên: “Thằng súc sinh kia! Rốt cuộc mày đã làm gì ở ngoài mà để thị trưởng thành phố biết được hả? Bây giờ, cấp trên đang cho người điều tra bố mày đây này, loại con bất hiếu, mày hại bố mày rồi!”
Trương Hậu Bảo hoảng hồn, thị trưởng Vân Kinh? Điều tra bố hắn? Lẽ nào người mà Ngô Bình gọi cho đúng là thị trưởng ư?
Hắn hoảng hốt nhìn Ngô Bình với vẻ mặt xám xịt, lúc này hắn không còn nghe thấy bố mình đang nói gì trong điện thoại nữa.


Hắn suy nghĩ một lát rồi cắn răng đi tới cạnh Ngô Bình rồi quỳ xuống đất: “Ngô Bình, tôi sai rồi, tôi không nên châm chọ cậu, cũng không nên đuổi cậu về.

Tôi sai thật rồi, tôi quỳ xuống xin cậu tha cho bố tôi”.

Ngô Bình lạnh lùng nhìn hắn rồi nói: “Năm xưa, tôi với cậu không thân thiết gì, chỉ quen biết qua loa thôi, sao cậu chọc giận tôi làm gì? Ăn no rửng mỡ à?”
Trương Hậu Bảo như sắp khóc đến nơi: “Ngô Bình, tôi sai rồi, cậu tha cho bố tôi được không?”
Ngô Bình gật đầu: “Được!”
Sau đó, anh chỉ vào Triệu Kỳ Lượng: “Nhìn thấy Triệu Kỳ Lượng không?”
Trương Hậu Bảo gật đầu nói: “Chúng tôi ở cùng một huyện, tôi còn từng giúp cậu ta lo thủ tục di dời mà”.

Ngô Bình: “Ừm, giờ tôi đang thấy cậu ta rất ngứa mắt, cậu ra cho cậu ta một bài học đi”.

Trương Hậu Bảo đứng bật dậy ngay: “Được!”
Sau đó, hắn đi tới cạnh Triệu Kỳ Lượng.

Triệu Kỳ Lương đang theo dõi về phía này, nghe Ngô Bình nói vậy, lông măng trên người anh ta dựng hết lên vì sợ hãi.

Trương Hậu Bảo chạy thẳng tới rồi tát cho anh ta mấy cái.



 
Chương 207: 207: “ai Đã Cấy Cổ Trùng Vào Người Cậu”


Triệu Kỳ Lượng bị đánh cho bật máu miệng, anh ta vừa tức vừa sợ, nói: “Trương Hậu Bảo, cậu điên à mà đánh tôi?”
“Tao thích thì đánh đấy!”, hai người lập tức lao vào nhau, Tôn Tinh ra can thì bị Trương Hậu Bảo đạp cho một phát.

Ngô Bình rất hài lòng, anh cười hỏi Đào Như Tuyết: “Sao cậu lại đến tham gia bữa tiệc này?”
Advertisement
Đào Như Tuyết rất ngạc nhiên khi thấy Ngô Bình sai Trương Hậu Bảo làm vậy, cô ấy đáp: “Chuyện của tôi nói sau, cậu kể cho tôi nghe cậu và Lư Tuấn Phi đã xảy ra chuyện gì được không?”
Ngô Bình kể đại khái lại, Đào Như Tuyết nghe xong thì thở dài: “Không ngờ cậu ta lại là người như thế”.

Ngô Bình: “Chuyện thường mà.

Lúc nhà họ Lư sa sút thì cả hai chúng tôi đều là người bình thường nên mới chơi thân với nhau.

Sau này, nhà họ Lư phất lên, cậu ta lại thành con nhà giàu nên đương nhiên sẽ coi thường tôi”.

Đào Như Tuyết lạnh giọng nói: “Là cậu ta ngu dốt nên mới không nhìn ra giá trị của cậu”.

Ngô Bình cười nói: “Giá trị gì đâu.

Thôi nói về cậu đi, cậu chưa trả lời tôi đâu đấy”.


Đào Như Tuyết cười đáp: “Tôi chỉ muốn đến xem các bạn học cũ ra sao thôi”.

Ngô Bình trầm mặc rồi nói: “Nếu cậu gặp phiền phức gì thì cứ tìm tôi, là bạn với nhau nên tôi sẽ cố hết sức giúp cậu”.

Đào Như Tuyết dao động, lẽ nào Ngô Bình phát hiện ra ư? Cô ấy nhìn anh rồi nói: “Sao? Cậu có thể giúp tôi ư?”
Ngô Bình nhìn vào mắt cô ấy: “Đương nhiên, ví dụ có ai cấy trùng vào người cậu gì đó thì tôi giúp được”.

Đào Như Tuyết biến sắc mặt, cô ấy nhìn Ngô Bình đăm đăm rồi hỏi: “Cậu nhìn ra thật à?”
Ngô Bình khẽ gật đầu: “Nếu cậu tin tưởng tôi hì chúng ta tìm chỗ khác rồi nói chuyện tiếp”.

Đào Như Tuyết gật đầu rồi hai người cùng rời đi.

Thấy Đào Như Tuyết đi theo Ngô Bình, tất cả đám đàn ông đều nghiến răng nghiến lợi, có người bực dọc nói: “Không thể hiểu nổi, Ngô Bình này có gì chứ?”
“Thật! Chắc chắn cậu ta lại dùng lời ngon tiếng ngọt để lừa Đào Như Tuyết đây mà”, một người thanh niên lẩm bẩm.

Trương Hậu Bảo và Triệu Kỳ Lượng vẫn đang đánh nhau nên không chú ý Ngô Bình đã rời đi.

Hai người vào thang máy rồi đi lên quán cà phê trên tầng chín.


Ngô Bình gọi một tách cà phê, còn Đào Như Tuyết uống nước hoa quả.

“Cậu nói đi”, Ngô Bình nhìn Đào Như Tuyết: “Ai đã cấy cổ trùng vào người cậu?”
Đào Như Tuyết hỏi: “Sao cậu biết?”
Ngô Bình: “Đây là việc của tôi, giờ cậu hãy nói cho tôi tại sao lại có một con trùng trong bụng cậu?”
Đào Như Tuyết cúi đầu với vẻ buồn tủi, nước mắt rơi xuống, sau đó cô ấy kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Ngô Bình nghe.

Thì ra cô ấy là người của tộc Chân Vu thuộc dân tộc Miêu.

Trước năm 18 tuổi, cô ấy vẫn sống bình thường như bao cô gái khác.

Nhưng khi lên đại học, đột nhiên bố cô ấy tới tìm rồi bảo bộ tộc đang gặp nguy hiểm nên cô ấy phải chấp nhận hi sinh.

Tộc Chân Vu đã truyền thừa rất lâu rồi, nhưng bây giờ đột nhiên gặp chuyện.

Tộc Chân Vu có thể tồn tại đến ngày hôm nay là nhờ truyền thừa của Cổ thuật.

Họ có một con Thánh Cổ hộ tộc tên là Thần Cơ, cứ ba năm nó lại lột xác một lần.

Mỗi khi nó lột xác, đều cần được cấy vào cơ thể người để hút máu, như vậy mới có thể suôn sẻ hoàn thành hết quá trình và sẽ sống được thêm 300 năm.

Thần Cơ rất kỹ trong việc chọn vật chủ, cả bộ tộc mất 20 năm mà vẫn không chọn được ai, cho đến khi Đào Như Tuyết ra đời.

Cô ấy vừa chào đời thì đã được chọn làm vật chủ cho Thần Cơ rồi, vì vậy, ngay khi được 18 tuổi, cô ấy đã bị người ta cấy nó vào người bằng một bí pháp.

 
Chương 208: 208: “ngoài Bố Cậu Ra Còn Ai Khác Nữa Không”


Nghe thấy thế, Ngô Bình lắc đầu thở dài rồi nói: “Xem ra tộc Chân Vu của cậu sa sút rồi, cho nên mới phải dùng tới cách đó để Thần Cơ có thể lột xác”.

Đào Như Tuyết ngẩn ra nói: “Cậu nói gì cơ?”
Song, Ngô Bình lại nhìn cô ấy rồi hỏi tiếp: “Đào Như Tuyết, cậu có tin tôi không?”
Advertisement
Đào Như Tuyết khẽ gật đầu: “Dù chúng ta chỉ ngồi cùng bàn có một tháng, nhưng tôi biết cậu là người đáng tin cậy”.

Ngô Bình: “Tốt! Tôi có thể lấy cổ trùng ra cho cậu, nhưng cần cậu phải phối hợp cùng”.

Ai ngờ Đào Như Tuyết lại lắc đầu từ chối: “Không được, cổ trùng rất quan trọng với tộc Chân Vu của chúng tôi, nhỡ cậu lấy nó ra rồi nó chết thì sao?”
Ngô Bình cau mày: “Nghe tôi nói hết đã được không? Ý của tôi là tôi sẽ giúp nó lột xác mà không gây ảnh hưởng xấu gì cho cậu cả, nhất cử lưỡng tiện”.

Đào Như Tuyết ngạc nhiên: “Cho nó lột xác ư?”
Ngô Bình gật đầu: “Bộ tộc của cậu phải dùng đến cách reo giống trùng này là vì họ không biết cung cấp chất dinh dưỡng cho cổ trùng để nó lột xác, nếu có đủ thức ăn cho nó thì ở đâu nó cũng có thể lột xác được, chứ không cần cấy vào trong cơ thể người nữa”.


Đào Như Tuyết sáng mắt lên: “Thật ư?”
Ngô Bình: “Đương nhiên, vừa hay tôi đang có một con trùng có sức sống rất mãnh liệt, có khi nó có thể cung cấp đủ dưỡng chất cho Thần Cơ lột xác đấy”.

Dứt lời, anh giở lịch ra xem: “Mai nhé, để tôi chuẩn bị một chút rồi sẽ gọi cho cậu”.

Đào Như Tuyết nắm chặt tay lại nói: “Tôi chỉ sợ bố tôi không đồng ý cho tôi làm vậy đâu”.

Ngô Bình sững người: “Bố cậu ở gần đây à?”
Đào Như Tuyết gật đầu: “Tới tham dự tiệc tốt nghiệp hôm nay là yêu cầu cuối cùng mà tôi đề nghị với bố mình.

Sau khi bữa tiệc kết thúc, tôi sẽ phải về bộ tộc”.

Ngô Bình cau mày: “Thế này đi, để tôi đưa cậu rời khỏi đây trước đã”.

Đào Như Tuyết lắc đầu: “Không được, tôi đang có Thần Cơ trong người thì dù tôi có ở đâu, bố tôi cũng tìm thấy”.


Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên mặc âu phục màu đen đã xuất hiện, ông ta đi thẳng tới cạnh Đào Như Tuyết rồi lạnh giọng nói: “Như Tuyết, chúng ta đi thôi”.

Đào Như Tuyết hơi tái mặt rồi run giọng nói: “Bố, bố cho con thêm một ngày nữa được không? Ngày mai nhất định con sẽ theo bố về”.

“Không được!”, người đàn ông sầm mặt lại: “Con ở bên ngoài sẽ rất nguy hiểm”.

Dứt lời, ông ta liếc nhìn Ngô Bình với vẻ cảnh cáo, như thể lo anh có ý đồ xấu với Thần Cơ.

Ngô Bình chợt búng tay một cái, năm chỉ phong bắn về phía người đàn ông, ông ta kêu hự một tiếng rồi đứng im tại chỗ không thể cử động.

Sau đó, anh đứng dậy rồi nói: “Xin lỗi chú, cháu đã điểm huyệt chú rồi, trong vòng 12 tiếng tới, chú không được cử động hay nói chuyện, nếu không toàn thân sẽ đau đớn, sống không bằng chết”.

Dứt lời, anh dẫn Đào Như Tuyết rời đi, vừa đi anh vừa hỏi: “Ngoài bố cậu ra, còn ai khác nữa không?”
Đào Như Tuyết vẫn còn đang ngây ngẩn, cô ấy lắc đầu: “Hết rồi”.

Ngô Bình: “Thế thì tốt, tối nay cậu đến nhà tôi ở tạm đi, sáng sớm mai tôi sẽ lấy Thần Cơ ra cho cậu”.

Đào Như Tuyết gật đầu thật mạnh: “Cậu có võ công thâm hậu thật đấy, bố tôi sẽ không sao chứ?”

 
Chương 209: 209: “phải Cởi Hết Ư”


“Không sao đâu, chỉ khó chịu mất một ngày thôi”, nói rồi, Ngô Bình dẫn Đào Như Tuyết đi vào thang máy rồi trở lại đại sảnh.

Buổi tiệc đã chính thức bắt đầu, Triệu Kỳ Lượng và Trương Hậu Bảo không còn đánh nhau nữa.

Lúc này, Triều Kỳ Lượng bị đánh cho bầm dập còn Trương Hậu Bảo cũng chẳng khá hơn là bao, quần áo thì rách, mặt thì đầy vết cào cấu.

Vừa nhìn thấy Ngô Bình, Trương Hậu Bảo đã chạy tới rồi cười nói: “Ngô Bình, tôi đã dạy cho Triệu Kỳ Lượng một bài học nhớ đời rồi”.

Advertisement
Ngô Bình vỗ vai hắn: “Làm tốt lắm, tôi sẽ nghĩ cách lo chuyện của bố cậu”.

Trương Hậu Bảo mừng rỡ rồi cảm ơn rối rít.

Ngô Bình và Đào Như Tuyết ngồi thêm một lúc rồi về, hai người chào tạm biệt các bạn học, sau đó đi tới đại sảnh diễn ra buổi tiệc của Lâm Băng Tiên.

Tiệc bên này cũng sắp kết thúc rồi, chủ nhiệm khoa đang phát biểu bế mạc.


Ngô Bình gọi Lâm Băng Tiên rồi cười nói: “Xong rồi à?”
Hôm nay, có vẻ Lâm Băng Tiên rất vui, cô ấy gật đầu nói: “Sắp rồi ạ, anh Ngô, để em giới thiệu một người bạn cho anh”.

Có một cô gái mặc váy dạ hội màu đen đứng cạnh Lâm Băng Tiên, nhan sắc thì không bằng cô ấy, nhưng khí chất thì hơn hẳn, kết hợp với lối trang điểm nữa nên trông cả hai một chín một mười.

Cô gái nhìn Ngô Bình từ đầu đến chân rồi hỏi: “Bạn trai cậu đấy à?”
Lâm Băng Tiên đỏ mặt, không biết phải trả lời thế nào.

Ngô Bình đáp: “Chào em, anh là Ngô Bình, bạn trai của Băng Tiên”.

Cô gái chỉ thờ ơ chào lại một tiếng, sau đó không có biểu cảm gì, cũng chẳng giới thiệu tên họ của mình hay nhìn Ngô Bình lấy một cái, tỏ vẻ coi thường một cách rõ ràng.

Ngô Bình hơi cau mày rồi bỏ tay xuống, sau đó thầm nghĩ cô gái này thật mất lịch sự.

Chủ nhiệm khoa vừa phát biểu xong thì Ngô Bình kéo Lâm Băng Tiên đi ngay.

Ra đến ngoài, Lâm Băng Tiên nhìn thấy có một cô gái rất đẹp đứng cạnh Ngô Bình thì không khỏi ngạc nhiên hỏi: “Anh Ngô, chị này là bạn anh ạ?”

Đào Như Tuyết nói: “Chào em, chị là Đào Như Tuyết, bạn học của Ngô Bình”.

“Ừ, cô ấy là bạn học của tôi, Băng Tiên, tối nay cô ấy sẽ ở lại nhà mình”, Ngô Bình nói.

“À”, Lâm Băng Tiên khẽ đáp.

Ngồi lên xe rồi, Ngô Bình gọi cho Hoang Tử Cường, bảo hắn ta gửi kén trùng tới.

Trong cái kén đó có một con trùng, anh đã lấy được lúc giết Tame, sức sống của con trùng ấy rất mạnh.

Hoàng Tử Cường bảo sẽ đi gửi ngay, khoảng một giờ sáng đồ sẽ tới nơi.

Chiếc xe lăn bánh về sơn trang Thái Kháng, Ngô Bình bảo Đào Như Tuyết đi nghỉ ngơi trước, còn mình thì tu luyện để đả thông kinh mạch cấp hai.

Khoảng 1 rưỡi sáng, Ngô Bình mới rời khỏi phòng, quả nhiên một lúc sau, Hoàng Tử Cường đã ấn chuông rồi mang kén trùng vào.

Lấy đồ xong, Ngô Bình gọi một mình Đào Như Tuyết đến phòng mình rồi nghiêm túc nói: “Như Tuyết, cậu phải cởi hết đồ ra”.

Đào Như Tuyết đỏ mặt ngại ngùng rồi run rẩy nói: “Phải cởi hết ư?”
Ngô Bình gật đầu: “Ừm, tôi sẽ bắt Thần Cơ ra ngoài nên cậu phải cởi hết đồ”.



 
Chương 210: 210: “thần Cơ Không Sao Thật Chứ”


Đào Như Tuyết cắn môi, cuối cùng vẫn gật đầu rồi cởi bỏ từng thứ trên người xuống.

Ngô Bình luôn nhìn sang phía khác, thấy cô ấy đã cởi hết đồ thì nói: “Cậu nằm lên giường đi”.

Advertisement
Đào Như Tuyết vâng lời, nằm thẳng trên giường.

Ngô Bình không rảnh để ngắm nhìn cơ thể cô ấy, mà lấy kim châm cứu ra lần lượt cắm vào ba mươi điểm trên người cô ấy, đa số các mũi kim đều được cắm ở xung quanh bụng.

Châm cứu xong, anh ấn vào bụng Đào Như Tuyết rồi truyền chân khí vào.

Thần Cơ bị chân khí quấy nhiễu nên bắt đầu bực bội la hét, sau đó định chuyển tới chỗ khác.

Nhưng kinh mạch trên người Đào Như Tuyết đã bị đóng hết nên nó không chui đi đâu được, vì vậy càng tức giận hơn.

Ngô Bình lại ấn thêm phát nữa, Đào Như Tuyết kếu lên, gương mặt thì đỏ vừng, cô ấy chỉ cảm thấy bàn tay nóng rực đang áp lên bụng mình, khiến cô ấy thấy rất kỳ lạ.

Ngô Bình cau mày: “Con súc sinh kia, ra đây mau!”

Ngô Bình điểm ngón tay, một luồng chân khí như mũi kim đâm vào người Thần Cơ, nó không chịu được nữa nên lập tức chui ra ngoài theo được sinh sản của Đào Như Tuyết.

Bụng Đào Như Tuyết thắt lại, sau đó cô ấy cảm thấy rất lạ vì có thứ gì đó chui ra khỏi vùng kín của mình, tiếp đó cô ấy rên rỉ, mặt càng đỏ hơn.

Ngô Bình đã chuẩn bị trước nên lập tức tách chân Đào Như Tuyết ra rồi lấy một cái bình thuỷ tinh ụp xuống.

Sau đó một con trùng bé như ngón tay cái có màu trắng ngọc đã nằm co quắp lại một chỗ, không nhúc nhích.

Ngô Bình không nhiều lời mà ném kén trùng vào đó ngay, sau đó lại ụp cái bình thuỷ tinh xuống.
Thần Cơ bắt đầu cử động, chứ không còn co quắp người nữa, ngay sau đó trông nó đã hào hứng hơn hẳn.

Nó bò tới thăm dò kén trùng một chút trước, sau đó hít hít ngửi ngửi.

Tiếp theo, đôi mắt bé xíu như hạt mè của nó đã sáng bừng lên vì phấn khích.

Kén trùng run lên bần bật, chắc con trùng bên trong đang vô cùng sợ hãi vì cảm thấy nguy hiểm đến gần.

Thần Cơ lập tức cắn vỏ ngoài của cái kén, ngay sau đó đã có một lỗ hổng để nó chui vào.


Ngô Bình nhìn xuyên thấu vào thì thấy Thần Cơ đang gặm cắn con trùng ở trong, con trùng không phải đối thủ cuat nó nên đành chấp nhận số phận, để mặc cho Thần Cơ ăn mình.

Ngô Bình mặc kệ hai con trùng ấy rồi nhìn Đào Như Tuyết đang ngây ngốc, nói: “Cậu mặc đồ vào đi”.

Bấy giờ, Đào Như Tuyết mới luống cuống mặc đồ vào.

Ngô Bình liếc mắt qua thì thấy thân hình nóng bỏng của cô ấy đang lắc lư, anh rất muốn nhìn tiếp nhưng vẫn cố kiềm chế.

Chờ Đào Như Tuyết mặc đồ xong, vừa ngẩng lên, cô ấy đã thấy Ngô Bình đang đặt một cái kén trùng trong lòng bàn tay rồi nhìn nó chằm chằm.

Thần Cơ ăn con trùng kia xong thì bắt đầu nhả tơ để đắp vào chỗ cái kén bị nó cắn rách.

Hình như sau khi đánh chén no say xong, nó định lột xác ở bên trong.

Đào Như Tuyết giật mình hỏi: “Thần Cơ không sao thật chứ?”
Ngô Bình gật đầu: “Ừ, nó đang lột xác rồi, khéo hiệu quả còn nhanh hơn cấy vào cơ thể người.

À, rốt cuộc nó có lai lịch thế nào?”
Đào Như Tuyết: “Bố tôi kể tổ tiên của bộ tộc đã nuôi dương thành cô Thần Cơ từ triều Hán.

Nó không chỉ chữa được bách bệnh, mà còn giúp người sở hữu tăng sức mạnh nhanh chóng khi người đó gặp nguy hiểm”.



 
Chương 211: 211: “vấn Đề Của Cậu Được Giải Quyết Xong Rồi”


“Hả? Nó chữa được bách bệnh ư?” Ngô Bình nổi hứng hỏi: “Thế ai là người tạo ra nó?”
Ngô Bình cười trừ: “Sau nhiều lần chiến loạn, cách tạo ra nó đã bị thất truyền rồi, vì thế bây giờ không ai có thể điều khiển được nó”.

Ngô Bình mỉm cười lắc đầu nói: “Tôi biết cách khống chế nó rồi, cậu có muốn trở thành chủ nhân của nó không?”
Advertisement
Đào Như Tuyết ngạc nhiên chỉ vào mình rồi hỏi: “Tôi ư?”
Ngô Bình gật đầu: “Nó đã sống trong người cậu hai năm nên để cậu điều khiển nó là hợp lý nhất”.

Dứt lời, anh rạch một đường nhỏ trên ngón tay của Đào Như Tuyết, sau đó nhỏ ba giọt máu của cô ấy lên kén trùng.

Đào Như Tuyết ngây người hỏi: “Đơn giản vậy thôi sao?”
Ngô Bình: “Ừm, lột xác là lúc mà cổ trùng yếu ớt nhất, cậu nhỏ ba giọt máu tươi xuống để nó hấp thu, chờ nó lột xác xong, nó sẽ nhận cậu là người thân.

Còn cách điều khiển nó thì tự cậu phải mày mò thôi”.

Anh bảo Đào Như Tuyết đi nghỉ trước và mang cổ trùng đi luôn, còn anh thì đi tu luyện.


Trời vừa sáng, Ngô Bình đang định chợp mắt một lúc thì Đào Như Tuyết đã hớt hải chạy tới, cô ấy cầm một con trùng nhỏ trong tay với vẻ vui mừng.

“Ngô Bình, tôi có thể đọc được suy nghĩ của nó rồi”.

Ngô Bình nhướn mày: “Thế à? Vậy chứng tỏ là thành công rồi, giờ cậu là chủ nhân của nó rồi đấy”.

So với hôm qua thì giờ con trùng đang phấn chấn hơn nhiều, đôi mắt híp tịt của nó rực sáng, nó nằm trên tay Đào Như Tuyết rồi nhìn Ngô Bình chằm chằm.

Đột nhiên, mắt nó sáng lên rồi nhảy lên cánh tay anh, sau đó há miệng cắn anh một cái.

Ngô Bình bất động nhìn nó, nó cắn rách tay anh rồi bò tới hút máu.

Hút một lúc xong, Ngô Bình tập trung tinh thần thì thấy con trùng này đang có thiện chí với mình, như thể đang nịnh nọt anh vậy.

Anh ngạc nhiên hỏi: “Hai chủ nhân?”

Trong truyền thừa có ghi chép rằng cổ trùng có thể có hai chủ nhân cùng một lúc, không ngờ anh lại gặp đây rồi.

Cùng lúc đó, anh nhanh chóng hiểu được suy nghĩ của Thần Cơ, nó rất thông minh, hình như vì thấy anh có thể cung cấp thức ăn cho nên nó mới cam tâm tình nguyện nhận anh làm chủ, đương nhiên mục đích là muốn sau này sẽ có nhiều đồ ăn hơn.

Ngô Bình ấn vào thân mình mũm mĩm của nó rồi nói: “Về đi”.

Kỳ lạ là hình như nó còn hiểu tiếng người nên bắn người lên rồi rơi xuống tay của Đào Như Tuyết luôn.

“Vấn đề của cậu được giải quyết xong rồi”, Ngô Bình mỉm cười nói với Đào Như Tuyết.

Đào Như Tuyết vô cùng cảm kích, cô ấy nhìn Ngô Bình rồi chân thanh nói: “Cảm ơn cậu, cậu đã cứu mạng tôi”.

“Chuyện nhỏ ấy mà”, Ngô Bình xua tay nói: “Cậu đi tìm bố đi rồi nói rõ ràng cho ông ấy nghe”.

Đào Như Tuyết gật đầu rồi đưa một tấm danh thiếp cho Ngô Bình: “Đây là số điện thoại và địa chỉ của tôi”.

Ngô Bình nhận lấy, bên trên có ghi số điện thoại và địa chỉ ở Biên Nam, ngoài ra thân phận khác của Đào Như Tuyết còn là phó tổng của tập đoàn Miêu Dược.

Anh có ấn tượng với tập đoàn này, hình như trên ti vi thường hay phát quảng cáo, họ không chỉ sản xuất thuốc, mà còn cả hoá mỹ phẩm nữa.



 
Chương 212: 212: “tìm Ai Thế”


Anh ngạc nhiên hỏi: “Cậu là chủ của tập đoàn Miêu Dược à?”
Đào Như Tuyết cười đáp: “Bộ tộc tôi xây dựng tập đoàn này, mức tiêu thụ hàng năm là vài chục tỷ, lợi nhuận khoảng hơn chục tỷ.

Chúng tôi sống nhờ tập đoàn này đấy”.

Ngô Bình cười nói: “Hoá ra cậu là tiểu thư nhà giàu”.

Advertisement
Đào Như Tuyết khẽ cười rồi bước tới ôm Ngô Bình, cô ấy ôm anh thật chặt khiến lòng Mạc Lâm Thần mềm nhũn rồi cũng đưa tay lên vỗ lưng cô ấy.

Ngô Bình biết Đào Như Tuyết đang vui mừng và cảm kích vì đã thoát chết.

“Ngô Bình, tôi về xử lý việc xong rồi sẽ đến tìm cậu”, cô ấy nói nhỏ.

Đào Như Tuyết không ăn sáng mà đi ngay, cô ấy đi tìm bố mình, sau đó cả hai cùng về bộ tộc.

Ngô Bình nhớ tới linh khí Tử Long nên cũng không ăn sáng mà tới công trường ngay.

Đến nơi rồi thì anh thấy các công nhân đang đào đất.


Trác Khang đang đứng chỉ trỏ gì đó, người của bên thiết kế cũng đang ở đây nên Ngô Bình tiện thể đưa ra vài yêu cầu của mình luôn để người thiết kế ghi lại.

Khoảng 10 giờ thì anh rời khỏi công trường.

Sáng nay, anh còn phải đưa mẹ và em gái đến dự lễ mừng thọ của ông nội nên không thể nán lại thêm.

Trước khi đi, anh đã dặn Hoàng Tử Cường đi mua ít quà biếu là 4 thùng rượu Mao Đài ủ 30 năm, bộ chén làm bằng tử sa cao cấp, một cân trà Long Tỉnh thượng hạng và một ít thuốc bổ cùng mỹ phẩm.

Chỗ quà nà đã ngốn của anh hơn 2 triệu.

Dù Ngô Bình không có nhiều tình cảm với ông bà nội, nhưng dẫu sao họ cũng có ơn dưỡng dục bố anh.

Giờ bố anh đã mất, anh cũng phải có nghĩa vụ phụng dưỡng ông bà nuôi của mình.

Thậm chí, anh còn gói thêm một ít huyết chi mang đi làm quà để tặng cho ông.

Sau đó, anh sẽ xử lý độc tính của cây thuốc và hướng dẫn ông mình cách dùng.

Vì quà cáp hơi nhiều nên anh phải lái cả hai chiếc xe đi, Cương Tử lái xe thường, còn anh lái chiếc xe chống đạn tới khu Tứ Phương.


Khu Tứ Phương hay còn được gọi là huyện Tứ Phương, nơi này có diện tích rộng lớn.

Mười năm trước, nhờ chính sách đổi mới nên các hộ gia đình ở đây đã giàu lên nhanh chóng.

Ông nội Ngô Liên Thắng của Ngô Bình bị phá 22 ngôi nhà nên được đền bù rất nhiều.

Nhà Ngô Bình tìm đến một tiểu khu có phong cảnh rất đẹp, đó chính là nơi ở hiện tại của Ngô Liên Thắng.

Chiếc xe đi tới cổng tiểu khu thì bị bảo vệ chặn lại: “Tìm ai thế?”
Ngô Bình cười nói: “Chú ơi, tôi là Ngô Bình, đến thăm người thân tên là Ngô Liên Thắng”.

Người bảo vệ gật đầu rồi ấn vào một cái nút, một giọng nói già nua vang lên: “Có chuyện gì thế?”
Người bảo vệ: “Thưa ông, có một cậu tên là Ngô Bình muốn vào”.

“Ngô Bình?”, người kia ngân ra, nhưng không biết là ai, sau khi có người bên cạnh nhắc là con của Chấn Đông thì ông ta mới nhớ.

“Ừ, là Ngô Bình, cho họ vào”.
Người bảo vệ: “Vâng!”
Cửa mở, hai chiếc xe của Ngô Bình tiến vào bên trong.

Trương Lệ đã lâu không đến đây nên họ phải đi một vòng thì mới tìm được toà nhà ở cuối phía Đông.

22 căn nhà của nhà họ Ngô đều ở đây, ba người con trai mỗi người ba căn, Ngô Liên Thắng một căn, số còn lại thì bán hết, nghe đâu được cả chục triệu.



 
Chương 213: 213: “liên Quan Đếch Gì Đến Anh!”


Vì cần có thẻ từ mới có thể đi được thang máy nên Ngô Bình đành gọi cho chú hai là Ngô Chấn Nghiệp.

Điện thoại kết nối, người kia hỏi: “Ai thế?”
Ngô Bình: “Chú hai, cháu là Ngô Bình, cả nhà cháu đang ở dưới để lên mừng thọ ông”.

Ngô Chấn Nghiệp thờ ơ ừ một tiếng rồi bảo: “Chờ đấy, tôi cho người xuống ngay”.

Advertisement
Thế nhưng nhà Ngô Bình phải chờ những hơn 20 phút.

Ngô Mi thấy mãi không có ai xuống thì nổi giận: “Anh, mình về đi, em không muốn lên nữa”.

Ngô Bình nói: “Đến rồi thì cứ chờ thêm chút nữa”.

Thêm 10 phút nữa mới có một người thanh niên bước ra từ thang máy.


Cậu ta mới khoảng 17 tuổi mà miệng đã ngậm thuốc lá, tóc tai nhuộm đỏ rực, tai thì xỏ hai khuyên một lúc, mũi cũng bấm khuyên, trông rất cà lơ phất phơ.

Cậu ta quan sát Ngô Bình rồi hỏi: “Anh là Ngô Bình à?”
Ngô Bình khẽ gật đầu: “Ừ, cậu là Kháng Kháng hả?”
Con trai của chú tư tên là Ngô Kháng Kháng, năm nay mới 17 tuổi, sàn sàn như Ngô Mi.

Ngô Kháng Kháng ngoáy lỗ tai đáp: “Ờ, lên đê!”
Trương Lệ và Ngô Mi đứng ngay cạnh đó mà cậu ta phớt luôn, đã thế cũng không phụ xách đồ.

Ngô Bình cũng mặc nên tạm thời cất quà trên xe, anh bảo Cương Tử chờ ở dưới, còn nhà mình thì đi theo Ngô Kháng Kháng lên trên.

Vì đông con cháu nên ngày trước, Ngô Liên Thắng đã cải tạo lại một căn nhà hơn 200 mét vuông, từ cháu trai đến cháu gái đều được hai ông bà nuôi lớn, đương nhiên trừ Ngô Bình và Ngô Mi.

Trong tháng máy, Ngô Kháng Kháng tiếp tục hút thuốc nhả khói làm Ngô Mi ho sặc sụa, nhưng cậu ta vẫn mặc, đã thế còn liếc nhìn cô em họ xinh đẹp bằng ánh mắt xấu xa rồi hỏi: “Em họ tên gì nhỉ?”
Ngô Mi quay mặt đi, không thèm trả lời.

Ngô Kháng Kháng cười phá lên: “Xinh thế này, đã có bạn trai chưa?”

Ngô Bình đột nhiên vỗ vai Ngô Kháng Kháng làm cậu ta suýt ngã nhào, Ngô Kháng Kháng ngoảnh lại nhìn Ngô Bình rồi tức giận nói: “Anh làm gì thế hả?”
Ngô Bình thờ ơ nói: “Cậu còn trẻ mà sao yếu thế?”
Ngô Kháng Kháng hừ nói: “Liên quan đếch gì đến anh!”
Cửa thang máy mở ra, Ngô Kháng Kháng bước nhanh ra ngoài vì sợ Ngô Bình lại đánh mình tiếp.

Thang máy này dành cho hai hộ, mà hai hộ này đều là người nhà họ Ngô.

Ngô Kháng Kháng đi tới căn phía Đông rồi gõ cửa, một bà lão mập mạp ra mở cửa.

Trông thấy Ngô Kháng Kháng, bà ta cười híp mắt: “Kháng Kháng, sao lại hút thuốc rồi, mau dập đi, hút thuốc không tốt đâu”.

Ngô Kháng Kháng đáp một tiếng nhưng vẫn ngậm điếu thuốc trong miệng rồi đi vào trong.

Bà lão nhìn thấy nhà Ngô Bình thì lập tức sa sầm mặt.

Trương Lệ vội chào hỏi: “Con chào mẹ”.

Bà lão lạnh mặt nói: “Nhà cô đến đây làm gì?”
Ngô Bình bình tĩnh đáp: “Bà ơi, nhà cháu đến mừng thọ ông”.

Bà lão nhìn Ngô Bình như một người xa lạ rồi nói: “Tiểu Bình đây hả? Lớn quá rồi, ha ha, cháu cũng có hiếu quá nhỉ, mới bảy năm không đến đây chứ mấy!”

 
Chương 214: 214: “ông Ngoại Cháu Đã Cho Bao Nhiêu”


Ngô Bình cười xoà nói: “Thì nay cháu đến rồi đây”.

Bà lão tỏ vẻ coi thường, thấy cả nhà Ngô Bình đều đi tay không thì lập tức đen mặt nói: “Con nuôi đúng là không thể bằng con ruột được, mấy năm không đến mà không nỡ mua nổi cân hoa quả”.

Ngô Bình thờ ơ nói: “Bà đừng giận, quà cháu để dưới xe, vì nhiều quá nên không mang lên được, lát cháu sẽ cho người chuyển lên dần”.

Advertisement
Rõ ràng bà lão không tin, nhưng vẫn mở cửa nói: “Được rồi, không có quà thì thôi, vào đi”.

Nhà rất rộng, vì là tiệc mừng thọ nên giờ đang có rất nhiều người ở đây.

Cả nhà chú hai, chú ba và chú tư, ngoài ra còn có gia đình của một cô nữa, tính ra phải hơn 20 người.

Một ông lão râu dài mặt trắng ngồi giữa trung tâm, trong lòng đang bế một em bé, chính là chắt trai mới được ba tháng.

Ông lão đầy vẻ hiền từ nựng cậu bé cười khanh khách.


“Bố ạ!”, đột nhiên có một giọng nói vừa lạ vừa quen vang lên.

Ông lão ngẩng đầu thì nhìn thấy gia đình Trương Lệ, nụ cười trên mặt ông ta tắt ngúm, ông ta đảo mắt nhìn quanh rồi lạnh giọng hỏi: “Ai mời họ đến thế?”
Ngô Bình hơi cau mày, nhà này lạ thật, là họ mời gia đình anh tới, nhưng giờ ai cũng có thái độ ghét bỏ là sao?
Ngô Chấn Đạt vội nói: “Bố, là con bảo Tiểu Phong mời chị dâu đến đấy.

Dẫu sao cũng là người một nhà, hơn nữa anh cả đã mất hai năm rồi, một mình chị dâu nuôi nấng hai đứa con cũng vất vả nên con mới muốn nhà chị ấy đến đây”.

Ngô Liên Thắng cười lạnh nói: “Bố nuôi bốn đứa con đây, cũng bị chúng mày bòn hết của, thế sung sướng lắm à?”
Ngô Chấn Đạt ho khan nói: “Bố, con mời chị dâu đến cũng là có lý do.

Anh cả đã mất, nhưng anh ấy cũng để lại kha khá tài sản.

Theo lý mà nói thì số tài sản ấy phải thuộc về nhà họ Ngô chúng ta”.


Nghe thấy thế, Ngô Bình lập tức lạnh mặt.

Trước đó, anh còn tò mò không biết chú ba mời mẹ anh đến tiệc mừng thọ để làm gì, hoá ra là định tranh giành tài sản.

Ngô Liên Thắng gật đầu rồi như có điều suy nghĩ nói: “Đúng vậy, Chấn Đông là con trai của bố, tài sản của nó, bố cũng phải có phần”.

Sau đó, ông ta nhìn chăm chú vào Trương Lệ: “Trương Lệ, lúc Chấn Đông chết đã để lại bao nhiêu tiền và bất động sản hả?”
Trương Lệ đang cúi thấp đầu, long bà nguội lạnh, không biết phải trả lời thế nào.

Ngô Bình lạnh giọng nói: “Ông nói đúng, nhưng tiếc là bố cháu không để lại tiền bạc gì, có căn nhà cũ thì cũng là ông bà ngoại cháu cho.

Nhưng vì cháu ngồi tù nên trong nhà còn đang nợ đìa ra kìa”.

Ngô Chấn Đạt cau mày nói: “Ngô Bình, nhưng chú nghe nói cháu đang phá nhà rồi chuẩn bị xây biệt thự cơ mà?”
Ngô Bình rất bất ngờ, hai nhà ở cách xa nhau như vậy, tại sao ông ta lại biết chuyện anh xây biệt thự? Nhưng anh vẫn bình tĩnh nói: “Đó là tiền ông ngoại cháu cho, để cháu xây nhà rồi ra ở riêng”.

“Ông ngoại cháu đã cho bao nhiêu?”, Ngô Chấn Đạt không nhịn được hỏi.

“Cũng không nhiều, mấy triệu thôi ạ”, Ngô Bình tuỳ ý đáp, đương nhiên anh sẽ không nói thật với những người này.

Ngô Liên Thắng bĩu môi, không tin nói: “Ông ta chỉ là công nhân về hưu thì lấy đâu ra mấy triệu mà cho?”

 
Chương 215: 215: “hình Như Hơn Mười Nghìn Thì Phải”


Ngô Bình: “Đúng là ông ngoại cháu không có tiền, nhưng ông thích mua vé số, không ngờ lại trúng được 10 triệu”.

10 triệu! Mọi người ở đây đều kinh ngạc một phen, nhà họ bán một nửa căn hộ đi mới được hơn 10 triệu.

Ngô Liên Thắng nổi lòng tham, ánh mắt nhìn Trương Lệ cũng khác hẳn, ông ta ho khan nói: “Ngồi xuống đi”.

Advertisement
Ngô Bình làm vậy là muốn mượn tài lực của ông ngoại để củng cố vị trí cho mẹ mình, tránh để người khác bắt nạt bà.

Bây giờ xem ra, hiệu quả khả quan ra phết, ít nhất thì họ không dám coi thường mẹ anh nữa.

Ngô Chấn Nghiệp nói: “Bên khách sạn chuẩn bị xong rồi, chúng ta xuất phát thôi”.

Khách sạn nằm ở đối diện tiểu khu, mọi người có thể đi bộ tới.

Cả nhà họ Ngô đi phía trước, nhà Ngô Bình đi cuối cùng.


Xuống phía dưới, Ngô Chấn Đạt nhìn thấy chiếc xe chống đạn thì cười nói: “Xe này trông chắc chắn nhỉ, Tiểu Bình mua đấy à?”
Ngô Bình đáp: “Vâng, xe này bền lắm”.

Ngô Phong xì một tiếng: “Bền thì làm gì, phải mua xe sang mà đi”.

Nói rồi, anh ta ấn vào chìa khoá của chiếc BMW ở hông, một chiếc BMW X1 ở gần đó sáng đèn rồi kêu tít tít.
Thật ra khi được chia hơn 2 triệu tiền bán nhà thì Ngô Chấn Đạt đã tiêu gần hết rồi, bây giờ chỉ còn mấy trăm nghìn.

Chiếc xe này của Ngô Phong chỉ là mua trả góp thôi.

Dù thế thì anh ta vẫn có cảm giác hãnh diện với Ngô Bình, dẫu sao với anh ta mà nói thì xe cũ thì không thể nào sánh với BMW được.

Ngô Bình vẫy tay với Cương Tử, hắn lập tức chạy tới.

“Cậu đi lấy hai thùng rượu Mao Đài tới đây”.

Cương Tử gật đầu rồi chạy về xe bê rượu.


Nghe nói Ngô Bình mang rượu Mao Đài tới, nhóm Ngô Phong đều ngẩn ra.

Rượu Mao Đài bây giờ khá đắt, không biết Ngô Bình có thể mang loại nào tới?
Mấy bố con Ngô Liên Thắng cũng dừng bước, định xem rốt cuộc Ngô Bình mang đến loại Mao Đài nào.

Dẫu sao loại rượu này cũng có nhiều loại, vài trăm một chai cũng có, mà vài nghìn đến vài chục nghìn cũng không thiếu.

Khi Cương Tử bê rượu tới, Ngô Phong liếc nhìn nhãn trên chai rồi bật cười, anh ta cỗ vào chai rượu rồi nói: “Rượu Mao Đài ủ 30 năm? Ngô Bình, anh có biết loại này bao nhiêu tiền một chai không?”
Ngô Bình không nhớ rõ lắm nên nói: “Hình như hơn mười nghìn thì phải”.

Ngô Phong cười lạnh: “Giá thị trường khoảng 15 nghìn một chai, thùng này của anh ít cũng phải 90 nghìn đấy! Tôi bảo này Ngô Bình, anh không mua được quà đến biếu ông thì thôi, chứ sao lại mang hàng giả đến.

Thật không ra làm sao cả, anh tưởng chúng tôi chưa uống loại rượu này bao giờ à?”
Ngô Bình nghe xong thì rạch cái thùng ra rồi lấy một chai khui trước mặt tất cả mọi người.

Nắp vừa mở thì hương rượu nồng đậm đã toả ra, Ngô Liên Thắng không nhịn được mà hít hà, sau đó hai mắt đều sáng lên.

Ông ta là người thích uống rượu nên cũng từng thưởng thức loại Mao Đài ủ 30 năm này rồi.

Tuy ông ta mới chỉ uống một lần, nhưng không bao giờ có thể quên được, vì thế chỉ cần ngửi qua là biết ngay đây là rượu thật.



 
Chương 216: 216: Họ Không Hề Tin Lời Ngô Mi


Ông ta vừa định lên tiếng thì Ngô Bình đã cau mày nói: “Hình như đúng là rượu giả.

Ngại quá, chắc cháu bị người ta lừa rồi”, sau đó, anh bảo Cương Tử mang hết số rượu còn lại về xe.

Ngô Liên Thắng vội cản lại: “Rượu giả thì có làm sao, ông ngửi thấy cũng thơm lắm, mang vào nhà cho ông đi”.

Ngô Bình liếc nhìn Ngô Liên Thắng rồi nghiêm túc nói: “Ông ơi, sao cháu biếu ông rượu giả được? Nhỡ có chuyện gì thì cháu mắc tội tày trời mất”, nói rồi, anh kiên quyết bảo Cương Tử mang rượu về xe, sau đó bảo hắn mang hai hộp trà tới.

Ngô Liên Thắng đen mặt rồi trừng mắt lườm Ngô Phong.

Khổ nỗi Ngô Phong đã nói đó là rượu giả thì ông ta không thể bảo là rượu thật được, vì phải giữ thể diện cho cháu mình.

Cương Tử cất rượu đi rồi mang hai hộp trà tới.

Bên ngoài hai hộp trà được gói kỹ càng nên không nhìn thấy nhãn hiệu, chỉ biết là có một cân.

Advertisement
Ngô Bình cười nói: “Rượu là giả, nhưng trà thì chắc chắn là thật.


Đây là trà búp Minh Tiền thượng hạng mà cháu nhờ bạn mua hộ, 20 nghìn một cân, uống ngon lắm ạ”.

Làn này đến lượt bố của Ngô Phong là Ngô Chấn Đạt lắc đầu, ông ta coi thường nhìn Ngô Bình rồi nói: “Tiểu Bình, cháu đừng nói quá lên thế được không? Gì mà trà búp Minh Tiền thượng hạng, còn những 20 nghìn một cân.

Cháu nhìn lại mình xem có giống người mua được loại trà đắt đỏ ấy không?”
Ngô Bình cúi xuống nhìn người mình rồi chán nản nói: “Ý của chú hai là đây cũng là hàng giả ạ”.

Ngô Chấn Đạt cười lạnh nói: “Chứ còn gì nữa”.

Ngô Bình mở chiếc hộp ra thì có các gói trà nhỏ ở bên trong, mỗi gói chỉ có năm gam trà.

Anh xé một gói ra thì hương trà thơm ngát đã toả khắp không gian.

Ngô Liên Thắng không chỉ thích rượu, mà còn mê trà.

Ông ta giật lấy gói trà ấy rồi đưa lên mũi ngửi, sau đó mắt lập tức phát sáng.

Ngô Chấn Đạt nói: “Bố, là hàng giả phải không ạ? Ha ha, thằng này đúng là hết thuốc chữa rồi, toàn mang hàng giả ra lừa người lớn, như thế hay lắm à?”
Ngô Bình vứt hộp trà cho Cương tử rồi xua tay: “Mang về xe đi, đồ còn lại cũng không cần mang đến nữa”.

Cương Tử gật đầu rồi ôm hộp trà chạy về xe, nhưng miệng vẫn không ngừng mỉm cười châm chọc, hắn thầm nghĩ nhà họ Ngô đúng là một lũ ngu xuẩn, đồ tốt bày ra trước mắt mà không phân biệt nổi thật giả.

Ngô Liên Thắng không thể ra vẻ được nữa mà gào lên: “Hai bố con nhà anh im ngay! Rượu Mao Đài đó là thật, mà trà này cũng thế”.

Ngô Chấn Đạt và Ngô Phong nghệt mặt ra, sau đó đờ đẫn nhìn Ngô Liên Thắng.

Ngô Liên Thắng ho khan nói: “Tiểu Bình à, cháu có lòng hiếu thảo như vậy khiến ông thấy rất vui.

Cháu bảo cậu kia mang đồ lên nhà cho ông đi”.

Ngô Bình cười nói: “Ông ơi, những món đồ đó dù là thật hay giả thì cũng không đáng giá bằng món quà mừng thọ mà cháu sắp tặng cho ông đâu”.

Anh lấy một chiếc hộp rồi mở ra, bên trong là huyết chi có màu đỏ máu, đã thế còn toả ra mùi thơm kỳ lạ.


Ngô Kháng Kháng tiền lại gần ngửi một cái rồi vội chạy ra xa, sau đó xì một tiếng, nói: “Cái gì kinh thế, thối um nữa chứ! Ngô Bình, anh làm trò gì thế hả? Đừng nói là cây thuốc độc gì đó nhé!”
Ngô Bình nghiêm túc nói: “Đây là huyết chi, là một vật báu vô giá.

Chỉ cần người bình thường dùng đúng cách thì sẽ có thể sống đến trăm tuổi, hơn nữa thứ này rất đắt đấy, ít cũng phải vài chục triệu”.

Lần này, đến Ngô Liên Thắng cũng không thể tin lời của Ngô Bình, ông ta nhìn cây huyết chi rồi cau mày nói: “Ngô Bình, cái này thì cháu giữ lại mà dùng, ông chỉ cần rượu Mao Đài và trà búp kia thôi”.

Ngô Bình thở dài rồi hỏi: “Ông ơi, đây là đồ tốt lắm đấy, ông không cần thật sao?”
Nếu không vì rượu và trà thì Ngô Liên Thắng đã quát cho Ngô Bình một trận rồi, ông ta cố giữ bình tĩnh nói: “Ừ, ông lấy nó làm gì chứ?”
Ngô Bình khẽ thở dài rồi cất huyết chi vào hộp, sau đó bỏ vào túi, tiếp đó nói với Cương Tử: “Cương Tử, lấy cho ông tôi hai thùng rượu và một cân trà đến khách sạn”.

Cương Tử gật đầu rồi lại chạy về xe xách đồ, sau đó đi theo Ngô Bình.

Ngô Chấn Nghiệp thấy Cương Tử chạy tới chạy lui như chân sai vặt thì tò mò hỏi: “Tiểu Bình, cậu này có quan hệ thế nào với cháu?”
Ngô Bình: “Cậu ta là tài xế của cháu”.

Một cô gái ngang tuổi với Ngô Mi ở phía sau chợt cười phụt ra.

Ngô Mi vẫn luôn im lặng, lúc này không thể nhịn được nữa mà nói: “Cô cười gì hả, anh ấy đúng là tài xế của anh trai tôi mà”.

Cô gái đó là con gái của chú tư Ngô Chấn Tông, tên là Ngô Mộng, cô nhóc bĩu môi nói: “Còn tài xế nữa! Cái xe rách này thì cần gì tài xế chứ?”
Ngô Mi đang tuổi mới lớn nên rất hiếu chiến, cô bé phản bác: “Đây không phải là xe rách, mà là xe chống đạn, đắt lắm đấy”.

Lúc này, cả Ngô Kháng Kháng và Ngô Phong đều bật cười, họ không hề tin lời Ngô Mi.


Ngô Mi tức giận, định giải thích tiếp, nhưng không biết phải nói sao.

Ngô Bình vỗ vào tay em mình, ra hiệu cho cô bé đừng nói nữa, bấy giờ Ngô Mi mới chịu thôi.

Trương Lệ để Ngô Bình xử lý mọi việc, còn bà chỉ đứng phía sau lặng lẽ quan sát.

Cuối cùng, họ đã đến một khách sạn cao cấp, chi phí ở đây rất đắt đỏ, một bàn tiệc ít cũng phải ba đến bốn nghìn, Nếu gọi thêm các món đắt thì cả chục nghìn cũng là.

Họ đã đặt một bàn cực lớn, đủ cho mười mấy người ngồi.

Ai về chỗ người nấy, nhà Ngô Bình ngồi cạnh nhau, chỗ của họ sát cửa ra vào.

Một chiếc bánh gato nhanh chóng được mang tới, tiệc mừng thọ chính thức bắt đầu.

Ngô Liên Thắng vội mở một chai Mao Đài, mùi rượu lập tức toả khắp phòng.



 
Chương 217: Chương 217


Ngô Phong thoáng ngạc nhiên hỏi: “Ông ơi, ông uống thật ạ?”
Ngô Liên Thắng lườm cháu trai mình rồi nói: “Cháu thì biết cái gì! Đây là rượu Mao Đài ủ 30 năm chính thống đấy”.

Ngô Phong kinh ngạc, vội tự rót một chén rồi uống cạn, vị rượu cay nồng.

Advertisement
Uống xong, anh ta nhìn Ngô Bình hỏi: “Rượu này là thật à? Anh bỏ 90 mua một thùng này hả?”
Ngô Bình thờ ơ đáp: “Tôi không hiểu về rượu lắm, ông nói là thật thì là thật thôi”.

Mấy anh em Ngô Chấn Đạt cũng làm chén, họ đều biết uống rượu, nhưng không thể phân biệt thật giả, chỉ thấy rượu này uống khá ngon.

Đồ ăn lên, mọi người bắt đầu dùng bữa.

Vợ Ngô Liên Thắng liên tục gắp thức ăn cho con cháu nhà mình, nhưng bỏ qua Ngô Mi và Ngô Bình, như thể họ là người lạ.

Ngô Bình ăn uống qua loa, còn Ngô Mi và Trương Lệ thì không động đũa.


Đột nhiên Ngô Chấn Tông hỏi: “Bố, Tiểu Mộng có điểm thi rồi ạ, con bé đứng thứ tư toàn khu”.

Ngô Liên Thắng cười nói: “Thế ư? Tiểu Mộng thông minh từ nhỏ, đứng thứ tư thì tha hồ chọn các trường đại học tốt rồi”.

Ngô Chấn Đạt rất hãnh diện, nói: “Vâng, đứng ở vị trí này thì chọn được nhiều trường tốt lắm ạ”.

Dứt lời, ông ta liếc nhìn Ngô Bình rồi hỏi: “À, hình như Ngô Mi cũng đang học lớp 11 đúng không? Thành tích thế nào?”
Ngô Bình đáp: “Đúng rồi chú tư, Ngô Mi sắp lên lớp 12 rồi.

Thành tích của em ấy rất khá, gần đây còn tham gia kỳ thi toán quốc gia và giành giải nhất.

Đại học Thanh Hoa và Bắc Kinh đều gọi điện về, mong Tiểu Mi sẽ đến đó học đại học, họ còn bảo sẽ miễn hết học phí cho em ấy nữa.

Nhưng cháu chưa đồng ý, dẫu sao Tiểu Mi còn có nhiều sự lựa chọn tốt hơn, cháu định cho em ấy ra nước ngoài du học”.

Tất cả mọi người đều im lặng, giải nhất cả tỉnh ư? Thật hay đùa vậy?
Ngô Mộng cầm điện thoại lên tra thì quả nhiên đã tìm thấy kết quả thi của cuộc thi toán năm nay, người giảnh giải nhất chính là Ngô Mi.


Ngô Chấn Tông thấy bị cướp mất ánh hào quang nên bực dọc nói: “Con gái học toán mà làm gì? Không có tiền đồ, con gái thì nên học nghệ thuật.

Như Tiểu Mộng nhà chú đây đã biết chơi violin, piano cấp năm và vũ đạo rồi”.

Ngô Bình gật đầu: “Chú tư nói đúng, vì thế cháu cũng thuê gia sư cho Tiểu Mi.

May mà còn bé thông minh, đã chơi được piano, violin và vũ đạo cấp mười rồi, ngoài ra em ấy còn biết viết thư pháp nữa, giờ thì đang học tiếng quốc ngữ”.

Ngô Bình không chém gió, từ sau khi khai tuệ cho Ngô Mi, anh đã nhờ Chu Thanh Nghiên mời không ít gia sư cho cô bé, để củng cố thành tích mọi mặt.

Ngô Chấn Tông lại bị cướp mất ánh sáng nên không còn gì để nói nữa.

Ngô Mộng thì bái phục nhìn Ngô Mi: “Chị Ngô Mi, chị thi kiểu gì mà được giải nhất toàn tỉnh thế? Mà chị định từ chối hai trường đại học hàng đầu trong nước thật à?”
Ngô Mi đáp: “Tôi vẫn chưa nghĩ xong, tôi định chờ thi Olympic xong rồi tính”.

Ngô Mộng nói: “Chị giỏi thế thì kiểu gì cũng có giải thôi”.

Ngô Mi: “Tôi làm thử mấy đề rồi, chắc sẽ có giải”.

Ngô Chấn Nghiệp ho khan một tiếng rồi chuyển đề tài câu chuyện: “Ngô Bình, dạo này công việc của cháu thế nào?”
Ngô Bình thờ ơ đáp: “Cháu không có nghề ổn định, làm tự do thôi ạ”.

“Hả? Làm tự do á?”, Ngô Chấn Nghiệp nổi hứng: “Thế cháu làm gì?”

 
Chương 218: 218: Mày Không Khác Thằng Bố Mày Tí Nào!


“Cháu đang đầu tư vào một công ty thuốc, một dự án bất động sản, nhưng giờ đều chưa kiếm được tiền”, Ngô Bình nói thật.

Ngô Chấn Nghiệp cười lớn nói: “Bất động sản ư? Cháu làm thuê trên công trường hả?”
Rõ ràng ông ta không tin lời Ngô Bình, vì nghĩ anh không thể làm ăn lớn được.

Advertisement
Ngô Bình mỉm cười, không phản bác mà chỉ nói: “Nếu mọi chuyện thuận lợi thì cũng kiếm được ít tiền”.

Ngô Liên Thắng chỉ mải uống rượu, vì rượu quá ngon nên ông ta đã ngà ngà say, sau đó ông ta nhìn Ngô Bình nói: “Con người phải tin vào số phận.


Ai cũng có số cả rồi, nhiều thứ muốn cầu cũng không được.

Cháu giống bố cháu lắm, trông tướng khổ thế kia thì không giàu được đâu, cứ làm người bình thường thôi cho khoẻ”.

Ngô Bình chợt nói: “Ông nói đúng, cháu chuẩn bị lấy vợ mà chưa cho nhà riêng.

Cháu nghe nói ông từng có 22 căn nhà ở đây, hay ông cho cháu một căn đi?”
Mắt Ngô Liên Thắng giật giật, ông ta lập tức quên sạch chuyện Ngô Bình đã tặng rượu và trà cho mình rồi đập mạnh đũa xuống bàn nói: “Cháu nghĩ hay quá nhỉ! Ngần ấy nhà còn chưa đủ chia cho các cháu của ông ở đây, thừa đâu ra mà cho cháu? Hơn nữa, cháu chẳng bảo mình đang xây biệt thự còn gì? Sao lại muốn xin nhà nữa?”
Ngô Bình bình thản đáp: “Nhưng cháu cũng là cháu của ông mà, sao ông lại thiên vị thế ạ? Còn biệt thự là của ông ngoại cháu, chứ có phải của cháu đâu”.

Ngô Liên Thắng nổi giận: “Vớ vẩn! Bố cháu là do ông nhặt về nuôi, nhưng bố cháu không trả ơn, mà còn làm ông phiền lòng! Ông phí công nuôi bố cháu chưa đủ hay sao mà còn phải nuôi thêm cháu nữa?”
Ngô Bình cũng không khách sáo mà nói ngay: “Ông, nhỡ sau này cháu phất lên thì cháu cũng phụng dưỡng ông như các cháu bên này của ông mà, một khi các dự án cháu đầu tư có lời thì cháu sẽ kiếm được nhiều tiền lắm”.

Ngô Liên Thắng cười lạnh nói: “Cháu mà đòi phất lên ư? Một người từng vào tù ra tội thì có tài cáng gì chứ?”
Ngô Bình nói: “Không ai nói trước được điều gì, giờ cháu chưa thành danh, nhưng không có nghĩa là sau này cũng vậy”.

Ngô Liên Thắng cười phá lên rồi vừa uống rượu vừa lắc đầu: “Cháu mà thành đại gia thì chúng ta cũng không thèm một xu nào hết”.

Ngô Bình nhíu mày: “Tốt quá, hi vọng ông nhớ lời mình nói, mọi người sẽ không cần một đồng nào của cháu”.


Ngô Liên Thắng lại uống thêm một chén rượu nữa rồi quát: “Ranh con! Bảo sao dám bỏ cả đống tiền ra mua Mao Đài và Long Tiền tặng ta, hoa ra là định ngấp nghé mấy căn nhà.

Ha ha, cháu từ bỏ ý định ấy đi, ta đã lập di chúc để lại nhà cửa cho các cháu ruột của mình rồi, không có phần của cháu đâu”.

Ngô Bình nâng chén rượu lên rồi uống cạn, câu nói này của Ngô Liên Thắng đã dập tắt ý định chung sống hoà bình với gia đình này của Ngô Bình.

Vợ Ngô Liên Thắng lườm Ngô Bình rồi chỉ vào mặt anh mắng: “Mày không khác thằng bố mày tí nào! Dám mơ tưởng đến nhà của bọn ta à!”
Trương Lệ không thể nhịn được nữa, nói: “Mẹ, dù Chấn Đông không phải con ruột của mẹ, nhưng cũng phải có tình thân chứ ạ! Mọi người đừng nói những câu gây tổn thương như vậy nữa được không?”
Lúc nói ra câu này, mắt Trương Lệ đã ngấn lệ, nhà họ Ngô muốn nói bà sao cũng được, nhưng không được làm vậy với con của bà.

Bà cụ Ngô lườm nguýt nói: “Còn ra vẻ tủi thân nữa, chúng ta nuôi chồng cô khôn lớn, nhưng nó đã báo đáp được gì chưa?”
Ngô Bình bỏ chén rượu xuống rồi nói: “Bà nói đúng, ơn dưỡng dục là phải báo đáp.


Nhưng nói thật thì ông ba không đối xử tốt với bố cháu, cũng không quan tâm gì.

Hơn nữa, bố cháu có tuổi rồi mà vẫn phải còng lưng đi kiếm tiền cho ông bà tiêu”.

Bà cụ cười lạnh nói: “Thằng ranh, nếu mày đã nói thế thì để ta tính sổ luôn cho.

Từ nhỏ, bố mày đã ăn uống ngủ nghỉ ở nhà ta, nếu tính thành tiền thì mỗi năm ít cũng cả trăm nghìn đấy, mười năm là bố mày đã nợ nhà ta cả hai triệu”.



 
Chương 219: 219: Ông Biết Huyết Chi Sao


“Hai triệu đúng không? Không nhiều lắm”, Ngô Bình gật đầu rồi gọi Cương Tử: “Đến ngân hàng rút hai triệu về đây”.

Cương Tử gật đầu rồi đi ngay.

Mọi người ở đó bật cười, Ngô Phong nói: “Mẹ kiếp! Ngô Bình này, anh vẫn chưa chịu thôi đi à! Anh nghiện giả vẻ làm người giàu có hả? Gì mà hai triệu nữa?”
Advertisement
Ngô Bình không để ý đến anh ta, anh lấy huyết chi mà Ngô Liên Thắng từ chối ra, sau đó bỏ vào một cái bát lớn rồi rót rượu vào.

Sau khi ngâm vài phút thì rượu chột biến thành màu đỏ máu, điều kỳ lạ là bát rượu có màu đỏ này lại toả ra mùi thơm kỳ lạ.
Lúc này một tốp người mặc vest đi giày da vây quanh một ông lão râu bạc trắng đi vào.

Đám người này trông đều là những người thành công trong xã hội, xem ra địa vị không nhỏ, vậy mà lại vô cùng cung kính với ông lão.

Vừa đi vào đại sảnh, ông lão đã nhăn mũi, sau đó tiếng "hửm" chợt thốt ra, đôi mắt sáng lên.

Một người bên cạnh hỏi: "Ông Liễu, có chuyện gì vậy?"
Vẻ mặt ông Liễu rất kinh ngạc: "Tôi ngửi thấy mùi linh dược!"

Nói xong ông ấy liền bắt đầu tìm kiếm khắp quanh đại sảnh, đám người chỉ có thể đi theo.

Trong phòng bao, Ngô Bình đợi một lúc rồi đưa tay lấy huyết chi.

Lúc này huyết chi đã biến thành màu trắng, chẳng còn chút sắc máu, dược lực đã hoàn toàn được ép ra và kết hợp với rượu, thứ còn lại thì chỉ chứa độc.

Anh chia đôi phần rượu màu máu, một nửa đưa cho Ngô Mi, một nửa đưa cho Trương Lệ: "Mẹ và em mau uống đi".

Ngô Mi không khỏi nhăn mặt: "Anh, em không muốn uống rượu".

"Yên tâm đi, đây không phải rượu mà là linh dược", Ngô Bình cười nói.

Anh không lừa Ngô Mi, dược lực của huyết chi nằm hết trong chất lỏng màu đỏ, mà một khi nó kết hợp với rượu thì sẽ chuyển hóa thành linh dược.

Có rất ít người biết bí quyết này, ví dụ như vị danh y Trung Thục kia.

Ngô Mi cầm lên nhấp một ngụm, uống vào vô cùng thơm ngọt, vị rượu rất nhạt.


Cô bé liền uống cạn ngay, vui mừng nói: "Ngon quá!"
Trương Lệ liền không do dự nữa mà uống sạch.

Họ vừa bỏ bát xuống thì cánh cửa bị đẩy ra bởi một ông lão tóc trắng, đằng sau có một đống người đi theo.

Ông ấy vừa vào liền ngửi khắp nơi, sau đó nhìn chằm chằm huyết chi đã mất đi màu sắc trên bàn.

"Huyết chi!", sắc mặt ông ta kinh hãi, sau đó nhìn mấy người trong phòng: "Xin hỏi cây huyết chi này là của ai?"
Ngô Bình nhìn ông lão.

Tuy ông ấy không có tu vi nhưng khí sắc rất khỏe mạnh, xem ra am hiểu thuật dưỡng sinh.

Anh nói: "Ông biết huyết chi sao?"
Ông lão vội nói: "Anh bạn trẻ à, tôi là Liễu Hướng Nam, là một thầy thuốc nổi tiếng.

Vừa nãy tôi ngửi thấy mùi hương của huyết chi nên đi vào xem thử.

Không ngờ khi còn sống trên đời tôi lại có vinh hạnh được nhìn thấy huyết chi, đúng là không uổng đời này!"
Ngô Chấn Nghiệp thấy trong số đám người sau lưng ông lão còn có hai người thuộc giới nhà giàu của Vân Kinh, ông ta vô cùng kinh ngạc, liền nói: "Ông chính là ông Liễu, người có y thuật cao siêu, tổ tiên là Ngự y?"
Ông lão gật đầu: "Không dám nhận, tôi chỉ là một thầy thuốc bình thường mà thôi".

Nhưng sự chú ý của những người khác đều không nhằm vào thân phận của ông lão mà bởi vì ông lão đã nhắc đến "huyết chi", mà Ngô Bình đã nói huyết chi rất đáng giá!

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom