Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Thần Chủ Ở Rể

Dịch Thần Chủ Ở Rể
Chương 680


CHƯƠNG 680

Cô ta đang mất đi lý trí, lên cơn điên sao? Uống phải thuốc điên hả?

Không chỉ nói giúp cho đứa con hoang kia, còn dám đối đầu với phó thủ tướng Bắc và Trình tướng quân!

Còn dùng lời nói chuẩn xác để chỉ trích những ông lớn này, khiển trách bọn họ là đồng lõa với nhà họ Vương, nói thẳng nhà họ Vương là tội phạm!

Người phụ nữ này, đúng là điên rồi!

Ngô Mai Mai sợ đến mức không dám nói gì, hai chân bắt đầu run rẩy, khuôn mặt trắng bệch!

Cô ta không biết phải làm gì mới được.

Nhưng cô ta biết, Trần Tiểu Băng chết chắc!

Cô ta và Vương Nhất Bác sẽ chết cùng nhau!

Không có ai có thể thao thứ, cho một con hát phát ngôn bừa bãi trước mặt họ!

Nhà họ Vương, cũng chắc chắn không cho phép một con hát chỉ trích bọn họ!

Phải làm sao đây?

Bây giờ phải làm sao?

Mình có cần vất bỏ mối quan hệ với Trần Tiểu Băng không? Mặc dù cô ta là bạn tốt của mình, nhưng mình cũng đã cố hết sức rồi.

Bây giờ không phải là lúc mình có thể nhúng tay vào, một khi mình ra mặt, nhà họ Ngô nhất định sẽ gặp tai họa.

Bây giờ, mình thậm chí nhà họ Ngô cũng có thể sẽ bị liên lụy!

Cô ta do dự một lúc, phía sau Trần Tiểu Băng đã không còn ai nữa.

Ngay cả những ông lớn trong giới giải trí như Bạch Liên Thành và Tôn Đào, cũng đứng sang bên cạnh!

Bọn họ sợ bị Trần Tiểu Băng liên lụy đến, lúc này mà ra mặt nói giúp cho Vương Bác Thần, là tìm cái chết, là ngu ngốc.

Cho dù có thể đứng ra, ở đây cũng không có chỗ cho mấy người trong giới giải trí như bọn họ lên tiếng!

Đừng nhìn những đạo diễn, minh tinh trong giới giải trí, nổi tiếng, xinh đẹp ở trước mặt mọi người, nhưng trên thực tế, ở trước mặt những ông lớn thật sự, bọn họ ngay cả quyền lên tiếng cũng không có!

Cái này, chính là tình hình thực tế!

Hai tay phó thủ tướng Bắc run rẩy, vẻ mặt có chút tái nhợt.

Không phải vì lời nói của Trần Tiểu Băng khiến ông ta á khẩu, không nói nên lời, mà là vì Trần Tiểu Băng, một con hát, lại dám nói chuyện trước mặt ông ta!

Đây là sự nhục nhã với ông ta!

Đổi lại là ai nói lời này cũng được, nhưng con hát, không thể được!

Đặc biệt là một con hát nói giúp cho Vương Bác Thần! Đây chính là hoàn toàn không đặt phó thủ tướng như ông ta vào trong mắt!

Đôi mắt phó thủ tướng Bắc giống như rắn độc, nhìn chằm chằm vào Trần Tiểu Băng.

Mà Trình Lâm lại nổi giận lôi đình, tức giận nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô, một con hát mà dám nói những lời ngông cuồng như vậy ở trước mặt chúng tôi! Ai cho cô lá gan đó!”
 
Chương 681


CHƯƠNG 681

Không phải Trần Tiểu Băng nói sai, mà vì Trần Tiểu Băng là một con hát, lại dám lên tiếng ở trước mặt bọn họ!

Trần Tiểu Băng sợ đến mức cả người run rẩy, giọng nói không khỏi yếu đi mấy phần, nhưng nhìn Vương Bác Thần, nghiến răng nói: “Chỉ cần là một công dân có lòng chính nghĩa, đều không cho phép các người đổi trắng thay đen!”

“Đổi trắng thay đen? Hôm nay tôi cứ đổi trắng thay đen đấy, ngược lại tôi muốn xem xem, một con hát như cô có được mấy cái đầu!”

Nói xong, Trình Lâm trực tiếp giơ tay lên đánh về phía Trần Tiểu Băng.

Trần Tiểu Băng sợ đến mức nhắm mắt lại, hai tay che mặt, hét lên một tiếng!

Chát!

Âm thanh lanh lảnh của cái tát vang lên.

Nhưng Trần Tiểu Băng không hề cảm thấy đau như trong tưởng tượng!

Cô ta nghi hoặc mở mắt ra, chỉ thấy, Vương Bác Thần đã đứng trước mặt cô ta.

Mà Trình Lâm, lại nhận một cái tát thật mạnh vào mặt!

Lần này, tất cả mọi người thật sự đã bị dọa cho ngốc!

Mật cũng suýt nữa vì sợ quá mà nôn ra, Vương Bác Thần lại dám đánh Trình tướng quân!

Mẹ nó!

Trời sập rồi!

Tướng quân Trình Lâm, lại bị cái đồ con hoang Vương Bác Thần, tát cho một cái ở trước mặt nhiều ông lớn như vậy!!

Cái này, cái này là muốn làm gì?

Tạo phản sao?

Có người nuốt nước bọt, không dám tin vào cảnh tượng trước mặt.

Vậy mà lại có người dám đánh tướng quân Trình Lâm!

Còn là một đứa con hoang!

Va chạm với tướng quân Trình Lâm đã là đại nghịch bất đạo rồi, bây giờ còn dám ra tay!!

Tìm cái chết mà!

Nhìn thấy Trình Lâm bị Vương Bác Thần tát cho một cái, Bắc Vinh Long cũng sững sờ!

“Cậu, cậu thật to gan!”

Bắc Vinh Long tức đến mức hai tay bắt đầu run rẩy, mặc dù người bị đánh là Trình Lâm, nhưng cái tát này, giống như tát lên mặt của Bắc Vinh Long ông ta!

Hôm nay ở bên ngoài hội trường của nhà họ Vương, là do ông ta và Trình Lâm khống chế cục diện.

Bây giờ xảy ra chuyện như thế này, chính là vả vào mặt hai người bọn họ!

“Quá ngông cuồng, thực sự quá ngông cuồng! Ngay cả tướng quân Trình Lâm cũng dám đánh!”

“Vô pháp vô thiên, ngông cuồng không có giới hạn! Giết người ngay tại đây, bây giờ còn dám đánh tướng quân Trình Lâm, đây chính là muốn tạo phản, muốn tạo phản mà!”

“Loại người này, không thể thể cho anh ta sống! Quá ngông cuồng! Xem ở đây là cái gì?”
 
Chương 682


CHƯƠNG 682

Sau một lúc sững sờ, chấn động, các ông lớn có mặt ở đó, đều lần lượt lên tiếng, trực tiếp phán tử hình cho Vương Bác Thần!

“Không thể bỏ qua cho anh ta! Hôm nay nếu như để cho anh ta sống sót rời khỏi đây, đó chính là giẫm đạp lên pháp luật của nước R!”

“Không sai, thần chủ đã hạ lệnh, chiến thần nhất định phải ghi nhớ, không được ra tay với người bình thường, bây giờ đứa con hoang này không chỉ không ghi nhớ, còn giết người, khi quân phạm thượng, cái này còn để thần chủ vào mắt không, không đặt pháp luật của nước R vào mắt!”

“Nước R của chúng ta, không chứa chấp loại côn đồ như thế này!! Cho dù anh ta có thực lực của chiến thần, cũng chỉ có thể làm nguy hại cho xã hội, tuyệt đối không thể để cho anh ta sống sót rời đi!”

Nghe thấy những lời này, Ngô Mai Mai, Bạch Liên Thành và những người có mối quan hệ khá tốt với Trần Tiểu Băng, sắp sợ đến mức đái ra quần rồi!

Vương Bác Thần quá kích động, quá ngạo mạn.

Ngay cả Trần Tiểu Băng cũng sẽ bị liên lụy, mà mấy người bọn họ, rất có khả năng cũng sẽ bị liên lụy đến.

Bạch Liên Thành khổ tâm lắc đầu, nhìn Vương Bác Thần với ánh mắt phức tạp.

Lúc trước, ông ta biết, kiểu người như Vương Bác Thần sớm muộn gì cũng trở thành rồng bay đến chín tầng mây. Hơn nữa, ấn tượng mà Vương Bác Thần để lại cho ông ta lúc trước quá đáng sợ.

Nhưng ông ta không ngờ, Vương Bác Thần lại dám làm như vậy, đến khiêu chiến quyền uy của nhà họ Vương, ra tay với hai nhân vật lớn là phó thủ tướng Bắc và tướng quân Trình!

Bây giờ, không ai có thể bảo vệ được Vương Bác Thần.

Vương Bác Thần muốn sống, chỉ còn có một khả năng, Vương Bác Thần chính là thần chủ!

Nếu không, Vương Bác Thần không thể sống được.

Mà lúc này, Trần Anh Minh đứng từ xa, nhìn biểu cảm của những người này, đột nhiên thở phào nhẹ nhõm.

Lẩm bẩm nói: “Những người này, vì nịnh bợ nhà họ Vương mà ngay cả mạng sống cũng không cần nữa. Sức mạnh của nhà họ Vương, nằm ở ân trạch mà Vương lão chiến thần để lại, nếu như nhà họ Vương lợi dụng điểm này, vậy thì cho dù là Vương thần chủ, cũng không làm gì được nhà họ Vương. Nhưng bây giờ, nhà họ Vương lại kết bè kết cánh, ngay cả những người có cấp bậc như phó thủ tướng Bắc và tướng quân Trình cũng đến nịnh bợ nhà họ Vương, vậy đặt quốc chủ Hàn Đỉnh ở đâu? Bảo quốc chủ nước R phải suy nghĩ như thế nào?”

Vốn dĩ, Trần Anh Minh còn lo lắng, Vương Bác Thần sẽ ra tay với nhà họ Vương, như vậy sẽ có phiền phức rất lớn.

Nhưng bây giờ, anh ta hoàn toàn không cần lo lắng, bởi vì nhà họ Vương, đã bành chướng đến mức quên đi thân phận của mình.

Mấy người Trình Lâm và phó thủ tướng Bắc, nâng nhà họ Vương quá cao, chỉ sợ cách cái chết càng gần.

“Những kẻ ngốc này, dùng mệnh lệnh của thần chủ để uy hiếp cậu Vương, nếu như bọn họ biết được cậu Vương chính là thần chủ, sẽ có biểu cảm như thế nào?”

Mọi người xung quanh lớn tiếng trách mắng, phó thủ tướng Bắc tức giận, trợn tròn mắt.

Đầu của Trình Lâm ong ong ong một lúc lâu, theo bản năng sờ mặt, sau đó sờ được máu tươi ở khóe miệng.

Ông ta mới phản ứng lại, không dám tin nhìn Vương Bác Thần.
 
Chương 683


CHƯƠNG 683

Không phải ông ta phản ứng chậm, mà là không thể chấp nhận được sự thực này.

Ông ta, lại bị một đứa con hoang như Vương Bác Thần đánh!

Ông ta là tướng quân cấp trung có công trạng thực sự!

Quân hàm đều là quốc chủ đích thân sắc phong cho ông ta!

Bây giờ, ông ta, lại bị một đứa con hoang đánh!

Từ trước đến nay ông ta chưa từng nghĩ đến, mình lại bị một đứa con hoang đánh!

Còn ở trước mặt nhiều người như vậy!

“Cậu dám đánh tôi?”

Khuôn mặt Trình Lâm cứng đờ, không dám tin nhìn Vương Bác Thần.

Thực lực của đối phương quả thật rất mạnh cũng rất ngang ngược, điên cuồng!

Đây là nước R, nước R có thần thủ tọa trấn!

Vương Bác Thần là một chiến thần không chính thống, không chỉ không tôn trọng mệnh lệnh của thần chủ, còn dám ra tay!!!

Lẽ nào cậu ta không sợ chết sao?

Trình Lâm nhìn Vương Bác Thần, nheo nửa mắt lại, râu tóc đều lộ ra, trên người tỏa ra sự uy nghiêm vô cùng: “Cậu phải biết, từ trước đến nay chưa có ai dám tát tôi! Cũng không có ai có thể tát tôi!!”

Mọi người chỉ cảm thấy, ở đây có một trận cuồng phong, bão táp đang đến!

Mà Vương Bác Thần, lại thờ ơ nói: “Cũng nể mặt ông đã đổ máu vì nước R, mới tát ông một cái, cho ông một lời cảnh tỉnh! Đừng để có tuổi rồi mà không giữ được tiết tháo của mình.

“Là quân nhân của nước R, làm chó sai của nhà họ Vương, ông đã không còn xứng với bộ quân phục trên người nữa!”

Cái gì!

Cậu ta thế mà nói, tướng quân Trình không xứng với bộ quân phục trên người!!

Cái này đại nghịch bất đạo đến mức nào!

Một đám ông lớn của giới hào môn, trong mắt đều hiện lên sự kinh hãi.

Tướng quân Trình, nhất định sẽ xé Vương Bác Thần thành hàng trăm hàng nghìn mảnh!

Dám nói lời này, Vương Bác Thần không sợ cả nhà mình đều bị tiêu diệt sao?

“Rất tốt, rất tốt!” Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc full và miễn phí nhé.

Trình Lâm tức quá mà bật cười, tướng quân Trình trên chiến trường chém giết một cách quả quyết, dường như đã trở lại!

“Có được thực lực của cấp bậc chiến thần, quả thật rất khá!”

“Nhưng đây là nước R, nước R có thần chủ tọa trấn!”

“Cậu, không tôn trọng tôi, càng không tôn trọng tất cả quân nhân của nước R!”

“Cậu dám làm trái lại mệnh lệnh của thần chủ, khiêu khích tôn nghiêm của tất cả quân nhân nước R!”

“Uy nghiêm của quân nhân không thể động chạm, thần chủ không thể nhục!”

“Tôi quả thật không phải là đối thủ của cậu, nhưng tôi có thể khiến cậu chết!”

Nghe thấy những lời này, mọi người đều lập tức chấn động!
 
Chương 684


Truyện sẽ được cập nhật vào ngày mai. Team Тrцуeлоn e. vn cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ chúng mình!. Chúc các bạn luôn an lành và mạnh khỏe trong mùa dịch ạ!

Hiện tại có rất nhiều trang copy tự động của Тrцуeлоn e. vn mong cả nhà thông cảm. Cảm ơn cả nhà!

Kìa con bướm vàng, kìa con bướm vàng, Xèo đôi cánh, xèo đôi cánh

Ɓươm bướm baу đôi ba vòng, Ɓươm bướm baу đôi ba vòng

Ɛm ngồi xem, em ngồi xem …… hahaaha !!

Kìa con gái kìa , kìa con gái kìa,Gủ đi chơi, gủ đi chơi

Ɓa tháng sau em có bầu, Ɓa tháng sau em có bầu

Mang zề nuôi, mang zề nuôi …… hahaaga~~

Anh thjch con ghệ mập ăn nhiều nó mới mập …Ăn xong rồi zo ấp ấp xong rồi lại nằm

Anh thjck con ghệ ốm không ăn nó mới ốm …Không sướng lúc khi ôm mình mẩу như cọng gôm

Anh thjck con ghệ lùn tui lùn nhưng rất sung …Hơi khó lúc khi hun muốn hun phải khôm xuống

Anh thjck con ghệ cao nhìn em như người mẫu …Ϲhân dài cao đến nách zo cửa lại đụng đầu

Anh thjck con ghệ ngầu nhìn giống xã hội đen …Xâm mình 3 4 chỗ mang zề ba má khen

Anh thjck con ghệ đen hàm răng em rất trắng …Tối ngủ phải mở đèn nếu kO chỉ thấу trăng

Chúng mình luôn mong các bạn sẽ luôn ủng hộ chúng mình!!

  Anh thjck con gái ..Oh уead!! tui cũng thjck con gái ..Oh уead!! ông già thjck con gái ..Oh уead!!Anh thjck con gái ..Oh уead!! tui cũng thjck con gái ..Oh уead!! ông già thjck con gái ..Oh уead!!

Lâm Vân nhìn Đỗ Thiếu, chậm rãi nói: “Đỗ Thiếu, đây là một bài học cho anh, tôi sẽ nói thẳng cho anh biết, nếu như sau này anh còn dám đến quấy rầy Phạm Minh Tú, thì đó chính là lúc nhà họ Đỗ của anh bị huỷ diệt”

Sau khi buông xuống câu nói này, Lâm Vân trực tiếp đưa mọi người đi ra ngoài.

Hai trăm người do Lâm Vân dẫn tới cũng lần lượt lui ra khỏi biết thư

Trong biệt thự.

Ba của Đỗ Thiếu nhanh chóng đỡ con trai mình dậy “Con trai, chuyện này cũng là bất đắc đ, từ nay về sau con nhớ tuyệt đối đừng đồng vào Phạm Minh Tú nữa, nếu không nhà họ Đỗ của chúng ta sẽ gặp tại hoa diệt vong bay giờ ba sẽ đưa con đến bệnh viên ngay.

Sau khi rời khỏi nhà họ Đỗ, Lâm Vân liên đưa Phạm Minh Tú trở về khách sạn.

Bên trong khách sạn.  aaaaaa

Vừa vào đến khách sạn, Phạm Minh Tú đã chủ động ôm lấy Lâm Vân.

“Lâm Vân, cảm ơn anh.

Đã giúp em cho Đỗ Thiếu một bài học, cũng coi như là trút được cơn giận trong lòng em” Phạm Minh Tú nở một nụ cười quyến rũ.
 
Chương 685


CHƯƠNG 685

“Vương Bác Thần không chết thì khó mà ăn nói.”

“Loại người ngông cuồng như thế này, giữ lại chỉ có thể trở thành tai họa, hai người cũng không cần phải do dự nữa, nhân từ với tên hung hãn này chính là đang tàn nhẫn với những người tốt bụng và đàng hoàng như chúng ta.”

Lời nói của Vương Bác Thần khơi dậy sự phẫn nộ của mọi người.

Bọn họ cảm thấy mình đã bị Vương Bác Thần sỉ nhục.

Trước đó, mặc dù bọn họ muốn g.iết ch.ết Vương Bác Thần, nhưng tâm lý không có mãnh liệt như thế, cũng chỉ là muốn lấy lòng nhà họ Vương mà thôi.

Còn Vương Bác Thần có chết hay không thật ra cũng không quan trọng như thế, quan trọng là chỉ cần bọn họ tỏ rõ thái độ cho nhà họ Vương thấy là được.

Hơn nữa, bọn họ biết nhà họ Vương sẽ không bỏ qua cho đứa con riêng Vương Bác Thần, bởi vậy có làm nhiều hơn nữa thì cũng như dệt hoa trên gấm, cho nên cũng chỉ cần mở miệng to tiếng châm chọc vài câu.

Nhưng bây giờ thì khác rồi, Vương Bác Thần sỉ nhục bọn họ, là đang nhằm vào bọn họ.

Nói bọn họ không ra gì, ngay cả kẻ thù cũng không xứng làm.

Khinh thường bọn họ đến tột đỉnh.

Nhục nhã bọn họ.

Là đang chà đạp nhân cách của bọn họ.

Cho nên, bọn họ nổi giận.

Vương Bác Thần nói bọn họ là con chó của nhà họ Vương, lời nói này trực tiếp xé toạc lớp mặt nạ trên mặt bọn họ, làm bọn họ xấu hổ vô cùng, thẹn quá hóa giận.

Bây giờ, hành vi nịnh bợ người khác của bọn họ đã bị Vương Bác Thần vạch trần, giống như một chính dân quân tử bị người khác vạch trần làm phơi bày bộ mặt xấu xa, nên vô cùng khó chịu.

“Vương Bác Thần, cậu nói chuyện ngang tàn quá nhỉ, thật càn rỡ. Ở đây có nhiều ông lớn như thế, có ai không mạnh hơn đứa con riêng đê tiện là cậu đây?”

“Có thân phận của ai mà không cao quý hơn đứa con riêng như cậu, cậu lại dám sỉ nhục chúng tôi, cậu to gan lắm!”

“Vương Bác Thần, cậu là cái thá gì chứ, lại dám sỉ nhục chúng tôi như thế. Ở đây, cho dù là một con hát đi nữa thì cũng có thân phận cao quý hơn cậu.”

“Cậu cho rằng cậu có thực lực chiến thần thì tài giỏi lắm à, mặc kệ cậu mạnh đến cỡ nào, nhưng cậu vẫn không thay đổi được sự thật cậu là tiện chủng.”

Bị Vương Bác Thần vạch trần hành vi nịnh bợ của bọn họ, đám người liền gấp gáp, nổi giận, đồng loạt mắng chửi giống như mấy người đàn bà chanh chua, hoàn toàn không biết xấu hổ, bây giờ đã lộ ra bộ mặt thật.

“Được rồi, đừng lãng phí nước bọt nữa.”

Sắc mặt phó thủ tướng Bắc âm trầm đến mức không thể âm trầm hơn ông ta là thủ tướng nước R, là sự tồn tại trên vạn người.

Lại bị Vương Bác Thần nói thành chó của nhà họ Vương, không hề nể tình chút nào mà xé toạc lớp mặt nạ của ông ta, điều này khiến ông ta hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.

Nếu như trước đó ông ta còn đang lo lắng lỡ mình chơi chết Vương Bác Thần thì sẽ ảnh hưởng tới hình tượng của bản thân, vậy thì bây giờ không cần phải lo lắng nữa.
 
Chương 686


CHƯƠNG 686

Vương Bác Thần đã đắc tội với tất cả mọi người, ông ta chờ chính là lúc này.

Bắc Vinh Long vừa mở miệng, âm thanh của những người khác liền nhỏ dần.

Ông ta nhìn Vương Bác Thần, khí chất của người đứng đầu lúc này được bộc lộ, có thể ngồi vào vị trí phó thủ tướng một nước, cho dù có phải là ông ta vì tài nguyên chính trị mà bằng lòng làm chó cho nhà họ Vương thì ông ta cũng có được năng lực mà người thường không thể có.

Thân trên hơi nghiêng một chút, mang đến cho người khác một loại cảm giác áp bức mãnh liệt, thản nhiên nói: “Triệu Hoa Cường – cục trưởng cục cảnh sát đến đây, cậu có ăn nói hùng hồn hơn thì làm sao, vẫn nên nói với ông ấy đi.”

“Cho dù cậu có thực lực của chiến thần, bây giờ chẳng có ai có thể cứu cậu.”

Triệu Hoa Cường, người phụ trách cục cảnh sát nước R đã đến rồi à, ông ta phụ trách tất cả các vấn đề an ninh ở thủ đô, quản lý toàn bộ cục cảnh sát nước R. Tải ápp ноla để đọc full và miễn phí nhé.

Ông ta đến đây, Vương Bác Thần nhất định phải chết.

Đám người nhìn Vương Bác Thần bản ánh mắt hận thù.

“Tên khốn nào lại dám to gan như thế, dám gây chuyện ở nhà họ Vương của thủ đô.”

Đúng vào lúc này, từng đội từng đội cảnh sát với súng ống đầy đủ đông đúc vọt vào trong, giống như đám mây đen trên trời, tạo thành sự uy hiếp cực kỳ mãnh liệt.

Lập tức bao vây Vương Bác Thần.

Người đàn ông trung niên với gương mặt chữ điền uy nghiêm, dưới sự chen chúc của đám cảnh sát, ông ta mặc đồng phục xuất hiện.

Triệu Hoa Cường đến rồi.

Ông ta là người phụ trách cục cảnh sát nước R, sự xuất hiện của ông ta là đại diện cho pháp luật.

Nhưng mà ngày hôm nay ông ta xuất hiện ở đây hiển nhiên là còn có ý khác.

“Cục trưởng Vương đã đến, cho dù Vương Bác Thần là chiến thần thì cậu ta cũng không có cách nào ra tay với tổng cảnh trưởng Vương, tổng cảnh trưởng Vương đại diện cho pháp luật ở nước R chúng ta, láo xược với ông ấy là đồng nghĩa với việc xem thường luật pháp nước R.”

“Đó là đương nhiên rồi, nếu như Vương Bác Thần biết điều, bây giờ quỳ xuống dập đầu xin lỗi mọi người, vậy thì còn có thể chịu khổ ít một chút.”

“Quan tâm sự sống chết của cậu ta làm gì, không phải là đến bây giờ nhà họ Vương còn chưa ra mặt à, bọn họ căn bản không xem trọng đứa con riêng Vương Bác Thần này đâu.”

Có người khịt mũi nói: “Đối với loại quái vật khổng lồ như nhà họ Vương, cho dù đứa con riêng Vương Bác Thần này là chiến thần thì sao chứ, nhà họ Vương đâu có thèm. Trừ phi Vương Bác Thần là thần chủ, chắc chắn lúc đó nhà họ Vương sẽ ra mặt cho Vương Bác Thần.”

“Thần chủ hả? Vương Bác Thần cũng xứng à? Ông Trương à, cơm có thể ăn bậy, nhưng mà không được nói lung tung, ông dám lấy cái thằng Vương Bác Thần này so sánh với thần chủ à? Cậu ta còn không xứng để xách giày cho thần chủ nữa kìa.”

Sau khi Triệu Hoa Cường xuất hiện, bầu không khí vốn dĩ nặng nề lập tức thả lỏng hơn một chút.

Triệu Hoa Cường là người đại diện cho luật pháp nước R, bọn họ không tin là Vương Bác Thần lại dám đối nghịch với toàn bộ nước R.

“Phó thủ tướng Bắc, tướng quân Trình, hai người quản lý ở đây, vậy mà cũng có người dám gây chuyện à?”
 
Chương 687


CHƯƠNG 687

Triệu Hoa Cường ngay cả nhìn cũng chưa nhìn Vương Bác Thần một cái nào, đứa con riêng này căn bản không có tư cách lọt vào trong mắt không ta.

Bắc Vinh Long nói với vẻ đàng hoàng: “Tên ngông cuồng này tên là Vương Bác Thần, là con riêng của nhà họ Vương, có thực lực cấp bậc chiến thần.”

Triệu Hoa Cường sững sờ, ông ta cho rằng chỉ là một cường giả bình thường trong giới võ đạo, không ngờ đến một đứa con riêng lại có thực lực cấp bậc chiến thần, điều này khiến ông ta không khỏi nhìn thêm một chút.

Nhưng chỉ là một chút.

Nước R có sát lệnh của thần chủ, tất cả chiến thần đều phải tuân theo quy tắc.

Đây chính là giới hạn của nước R.

Bởi vì thần chủ.

Trên mặt Trình Lâm có dấu bàn tay rất rõ ràng, lạnh lùng nói: “Ông Triệu không cần phải nhiều lời, trước tiên đưa cậu ta đi đi, đừng làm ảnh hưởng đến tâm trạng của ông cụ Vương.”

Triệu Hoa Cường gật đầu, chẳng trách Bắc Vinh Long lại gọi mình đến đây, hóa ra là gặp phải kẻ khó chơi.

Nhưng mà đối với Triệu Hoa Cường ông ta mà nói, loại người khó chơi như Vương Bác Thần không đáng kể chút nào. Dù sao sát lệnh thần chủ vẫn còn ở đó, chiến thần làm trái với sát lệnh của thần chủ nước R thì chỉ có một con đường chết.

Mà người dám vi phạm sát lệnh của thần chủ, Triệu Hoa Cường này chưa từng thấy.

Chiến thần cái gì chứ, còn không phải là bị mình mang đi à.

Trong lòng Triệu Hoa Cường vô cùng khinh thường, không nhịn được mà phất tay.

“Đưa đi đi.”

“Sao, sao ông lại có thể không phân biệt đúng sai mà muốn bắt người như thế chứ, bắt người lung tung, ông làm vậy là đang giúp kẻ xấu.”

Nhìn thấy tình hình như thế, Trần Tiểu Băng vô cùng tức giận.

Triệu Hoa Cường là người phụ trách cục cảnh sát nước R, tại sao ông ta lại có thể đổi trắng thay đen như thế.

“Một con hát như cô mà cũng dám nhúng tay vào việc tôi chấp pháp?”

Triệu Hoa Cường hất cằm, thản nhiên nói: “Cho cô ta mấy cái tát, để cô ta biết rằng cái gì được gọi là tôn ti trật tự.”

“Tôn ti trật tự?”

Ngay tức khắc, hai mắt Vương Bác Thần đằng đằng sát khí, vô cùng sắc bén, nghiêm giọng quát lớn: “Triệu Tam Cẩu, ông thật to gan.”

Nhìn thấy ánh mắt này, Triệu Hoa Cường bị dọa đến nỗi sắc mặt tái nhợt, toàn thân phát run.

Ánh mắt như sói.

Ông ta đã nhìn thấy một người có ánh mắt như sói.

Ông ta biết ở toàn bộ nước R này, người có ánh mắt như sói chỉ có người kia.

Là người mà năm đó đã cứu ông ta một mạng.

Đột nhiên, Triệu Hoa Cường lại quỳ xuống với Vương Bác Thần.

“Sư, sư phụ, đệ tử Triệu Hoa Cường bất tài bái kiến sư phụ.”

Cộc cộc cộc.

Triệu Hoa Cường khóc không thành tiếng, liên tục dập đầu ba cái với Vương Bác Thần.
 
Chương 688


CHƯƠNG 688

Cái gì?

Có chuyện gì xảy ra vậy?

Mình đang nằm mơ hả?

Những người xung quanh tát mạnh vào mặt mình, đau đến nỗi nhe răng trợn mắt.

Đây là sự thật?

Không phải là nằm mơ?

Cục trưởng Triệu, người phụ trách cục cảnh sát nước R, thế mà lại quỳ xuống với đứa con riêng Vương Bác Thần này.

Còn dập đầu ba cái.

Rốt cuộc có chuyện gì vậy?

Cục trưởng Triệu điên rồi à, ông ta bị điên rồi hả?

Gọi ông ta đến đây là đối phó với Vương Bác Thần, ông ta làm cái gì vậy, vừa đến là liền dập đầu với Vương Bác Thần?

Mẹ nó chứ, đây là hành động gì thế.

Lúc này, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.

Đúng là long trời lở đất, thiên văn địa liệt, trời đất sụp đổ, mọi chuyện thật là kinh khủng… mẹ kiếp, rốt cuộc là muốn làm cái gì đây.

Là Triệu Hoa Cường điên rồi, hay là chúng ta điên rồi.

Sao ông ta lại có thể quỳ xuống với Vương Bác Thần.

Có chuyện gì vậy chứ?

Triệu Hoa Cường, ông là người mà chúng tôi gọi đến đây để xử lý Vương Bác Thần, bây giờ ông lại quỳ xuống với Vương Bác Thần, mẹ nó, lại còn dập đầu ba cái, đây là đang đánh vào mặt chúng tôi đó à?

Mẹ kiếp, rốt cuộc là ông muốn làm cái gì đây hả?

Bắc Vinh Long ngơ người.

Trình Lâm ngơ ngác.

Những người còn lại cũng mông lung.

Chết tiệt, ai có thể nói cho tôi biết rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra không?

Bạch Liên Thành nuốt một ngụm nước bọt.

Tôn Đào nhéo mạnh vào đùi mình.

Ngô Mai Mai hoảng sợ quên mất mình muốn nói cái gì.

“Triệu Hoa Cường, mẹ kiếp, ông làm cái gì vậy.”

Bắc Vinh Long là người kịp phản ứng đầu tiên hét lên một tiếng, tức giận đến nỗi sắcmặt đỏ lên, giống như là bị người khác đánh một bàn tay vào mặt.

Triệu Hoa Cường, ông là cục trưởng cục cảnh sát nước R, ông ta là đại diện của luật pháp nước R, là nhân viên cấp cao trong chính phủ nước R, là tổng phụ trách chịu trách nhiệm cho trật tự ở thủ đô.
 
Chương 689


CHƯƠNG 689

Nhưng mà bây giờ ông ta lại quỳ gối với cái tên ngông cuồng Vương Bác Thần, quỳ xuống với tên hung thủ giết người, quan trọng là quỳ xuống với đứa con riêng này.

Nhưng những thứ này không hề quan trọng như thế, quan trọng nhất chính là Triệu Hoa Cường lại quỳ gối với Vương Bác Thần đã từng sỉ nhục bọn họ.

Đây chính là nguyên nhân mà bọn họ khó chấp nhận nhất.

“Triệu Hoa Cường, ông bị điên rồi hả?”

Trình Lâm tức muốn nổ tung, ông ta bị Vương Bác Thần đánh một bàn tay trước mặt nhiều người như thế, bây giờ gọi người đến đối phó với Vương Bác Thần, lại trực tiếp quỳ xuống trước mặt Vương Bác Thần, kêu ông ta sau này sao có thể làm người được nữa?

“Cục trưởng Triệu, không phải là bệnh cũ tái phát đó chứ, để tôi đỡ ông dậy.”

Có một người phản ứng cực kỳ nhanh, lập tức giải vây cho Triệu Hoa Cường, nếu như để chuyện ngày hôm nay truyền đi, tất cả bọn họ đều sẽ phải mất mặt.

Nếu như bọn họ phải quỳ xuống, cùng lắm thì bọn họ bực bội. Nhưng mà Triệu Hoa Cường quỳ xuống, điều này tương đương với việc trực tiếp hất phân vào mặt bọn họ.

Triệu Hoa Cường là người mà bọn họ mời đến để đối phó với Vương Bác Thần.

Người mà bọn họ gọi đến để giúp đỡ lại quỳ gối với Vương Bác Thần, vậy thì bọn họ lại cái gì?

Cái này còn không phải là hất phân vào mặt bọn họ à?

Trần Tiểu Băng trợn mắt há hốc mồm nhìn Vương Bác Thần, lại nhìn Triệu Hoa Cường quỳ gối trước mặt Vương Bác Thần.

Sao cục trưởng Triệu lại quỳ gối với Vương Bác Thần vậy?

Trên thực tế thì phản ứng của mọi người chỉ là chuyện trong chớp mắt nhưng mà trong khoảnh khắc này, thời gian dường như đã đứng im, trở nên vô cùng dài.

Giống như mười tám tầng địa ngục, mỗi một giây đều rất giày vò.

“Các người câm miệng lại cho ông đây.”

Triệu Hoa Cường quay phắt đầu lại, ánh mắt âm tàn nhìn chằm chằm đám người, sau đó lại tiếp tục hoảng sợ quỳ gối trước mặt Vương Bác Thần, ngoan ngoãn giống như một học sinh tiểu học.

“Ông đến đây đối phó với tôi và con gái của tôi?” Tải ápp ноla để đọc full và miễn phí nhé.

Giọng nói của Vương Bác Thần rất lạnh nhạt, Dao Dao trong ngực anh ngủ vô cùng yên giấc, tất cả tội ác, tất cả hắc ám, Vương Bác Thần đều ngăn cản bọn nó ra khỏi con gái.

“Thưa ngài, Tam Cẩu không dám, Tam Cẩu sai rồi.”

“Cái mạng này của Tam Cẩu là ngài cho, nếu như không phải năm đó gặp được ngài thì Tam Cẩu đã bị chất độc phát tác mà chết trên chiến trường. Chỉ cần ngài muốn, bất cứ lúc nào Tam Cẩu cũng có thể trả lại cho ngài.”

Đầu Triệu Hoa Cường đập xuống đất, cũng không dám ngẩng lên nữa.

Cái gì?

Vương Bác Thần đã cứu Triệu Hoa Cường?

Tin tức này giống như sấm sét giữa trời quang, làm đám người tê cả da đầu.

Tất cả mọi người ngây ra như phỗng mà nhìn Triệu Hoa Cường.

Ai cũng không ngờ mạng của Triệu Hoa Cường là do Vương Bác Thần đã cứu.
 
Chương 690


CHƯƠNG 690

Sắc mặt Bắc Vinh Long âm trần vô cùng, quả thật có thể nhỏ ra mực.

Ông ta nghìn tính vạn tính, nhưng có làm như thế nào cũng không tính được chuyện Vương Bác Thần và Triệu Hoa Cường lại có một mối quan hệ như thế.

Ông ta cảm thấy ngày hôm nay thể hiện của mình mất sạch.

Để người khác đánh còn chưa tính, còn bị người ta đặt dưới chân đá qua đá lại.

Ngay cả người mà ông ta gọi tới cũng là do Vương Bác Thần cứu mạng, đây không phải là đánh vào mặt ông ta thì là gì nữa?

Nhục nhã, khó xử, phẫn nộ, đủ loại cảm xúc làm trong lòng Bắc Vinh Long như có một thanh đao hung hăng khuấy động, chỉ cảm thấy trên mặt nóng rát.

Trình Lâm không thể chấp nhận sự thật này, lạnh giọng quát: “Triệu Hoa Cường, ông có còn kỷ cương pháp luật hay không hả? Ông đừng quên ông chính là nhân viên của quốc gia, không phải là chó của ai hết. Ở trước mặt nhiều người như thế, ông lại quỳ xuống với cái thằng con riêng này, luôn miệng nói mạng là của cậu ta, ông có còn kỷ luật không hả.”

“Cục trưởng Triệu, ông nhất thời xúc động chúng tôi có thể hiểu, nhưng mà đừng quên ông là cục trưởng nước R, là người phụ trách tối cao cho sự an toàn của thủ đô.”

“Chỉ là một đứa con riêng mà thôi, cho dù có cứu mạng ông, nhưng khi so sánh với quốc gia thì có đáng là gì chứ?”

“Cục trưởng Triệu, chẳng lẽ quốc gia bồi dưỡng ông là để ông làm chó cho ai đó, chẳng lẽ ông cam tâm tình nguyện làm chó như vậy à?”

Hành động của Triệu Hoa Cường đã chọc giận tất cả mọi người.

Những người này ăn nói rất hùng hồn, hận không thể xông lên tát mấy cái vào miệng Triệu Hoa Cường.

“Loại người như ông phản bội tín ngưỡng của quốc gia, làm chó cho một đứa con riêng như thế này, quen biết ông đúng là sự sỉ nhục với chúng tôi.”

Đám quan chức giàu có lúc này rốt cuộc cũng đã tìm được chỗ để ph.át tiết, lớn tiếng mắng chửi.

Lúc này, cả đám bọn họ như là mất trí nhớ tập thể, quên mất mục đích đến nhà họ Vương là vì đê nịnh bợ nhà họ Vương, lấy lòng nhà họ Vương.

Vương Bác Thần ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn đám người này, anh thản nhiên nói: “Đứng dậy mẹ đi, ông đã không có tư cách quỳ với tôi.”

Triệu Hoa Cường chua xót đứng dậy, có mấy lần muốn mở miệng cầu xin Vương Bác Thần tha thứ cho mình, nhưng mà chung quy vẫn không dám lên tiếng.

“Thưa ngài, ngài có việc dặn dò, cho dù Tam Cẩu có liều cái mạng này thì cũng sẽ làm cho ngài, cầu xin ngài cho Tam Cẩu một cơ hội.”

Triệu Hoa Cường khẩn cầu.

“Đưa người của ông đi đi, chuyện của tôi, ông không xứng để quản.”

Trên mặt Vương Bác Thần không có biểu cảm gì.

“Cảm ơn ngài đã không giết, Tam Cẩu hiểu rồi.”

Triệu Hoa Cường đau khổ đáp một tiếng, ông ta biết mình đã khiến ngài phải thất vọng, không phải là đến đây đối phó với ngài làm ngài thất vọng, mà là ông ta đã xuất hiện ở đây vì lợi ích.

Trong giọng nói của Vương Bác Thần đều mang theo sự thất vọng: “Nói lời thì phải giữ lấy lời, nếu như làm sai thì phải chịu phạt.”
 
Chương 691


Ầm! Lời của Vương Bác Thần giống như một sợi dây dẫn lửa, hoàn toàn đốt cháy lửa giận của tất cả mọi người của nhà họ Vương. Đám người Lưu Niên, Bao Chiến, Trần Trung, Hồ Võ của Binh bộ, mắt đỏ ngầu, hận không thể lập tức giết Vương Bác Thần! Những người khác nghe mà run sợ, đứa con riêng Vương Bác Thần này thật sự là đang ở biên giới của cái chết điên cuồng thăm dò! Cậu ta không những đập Vương Hạo ở trước mặt Lão Soái, còn buông lời sỉ nhục, thật sự không để Lão Soái vào trong mắt! Thật sự cho rằng Lão Soái không giết người sao? Thật sự nghĩ rằng Lão Soái tốt tính sao? Lưu Niên khiển trách: “Đồ không biết sống chết, ai cho cậu lá gan hỗn láo ở trước mặt Lão Soái! Người đâu, lập tức bắt lấy cho tôi, bắt cậu ta quỳ ở trước mặt Lão Soái dập đầu nhận lỗi, xử lý cực hình!” Lưu Niên là anh trai ruột của Lưu Tư Kì, cháu của ông ta bị Vương Bác Thần giết, ông ta chuyên môn tới đối phó Vương Bác Thần. Vốn ông ta còn không để ý một đứa con riêng, không cảm thấy một đứa con riêng có thể làm nên sóng gió gì chứ. Nhưng không ngờ, Vương Tường vậy mà bị đứa con riêng này giết! “Anh, mau cho người bắt lấy đứa con riêng này lại, xin lỗi Lão Soái! Nhà họ Vương bọn em người khác đã không để ý, nhưng Lão Soái không thể sỉ nhục!” Trên mặt của Lưu Tư Kì tràn ngập ác độc, mắt u ám giống như một con rắn độc. Con trai của bà ta chết rồi, nhất định phải chôn cả nhà Vương Bác Thần! Lão Soái nhìn Vương Bác Thần, trong ánh mắt đằng đằng sát khí. Khí thế trên người của ông ta phóng ra, người xung quanh lập tức cảm nhận được cả người không tự tại, giống như một con dao treo ở trên cổ của mình! Trong âm thầm, có loại ý nghĩ manh động muốn quỳ xuống trước Lão Soái, còn không dám nhìn vào mắt của Lão Soái. Trong ánh mắt đó giống như ẩn chứa lưỡi kiếm, khiến bọn họ có loại cảm giác sợ hãi. Đây chính là khí thế của Lão Soái, sát khí của Lão Soái! “Con gái của tôi bị bắt đến đây, có một phần công lao của ông nhỉ?” Vương Bác Thần lại không thèm quan tâm Lão Soái, mà nhìn Lưu Niên. Lưu Niên là người của Binh bộ, tay nắm thực quyền, nếu không phải ông ta bật đèn xanh cho Lưu Tư Kì, Dao Dao sẽ không thể trong khoảng thời gian ngắn như vậy bị bắt tới đây. “Phải thì sao?” Lưu Niên không phải không có một chút ý hận, ngược lại cực kỳ khinh thường, mỉa mai nói: “Dị huyết trên người cậu và con gái của cậu có thể cứu cháu của tôi, không bắt con gái của cậu thì bắt ai? Có thể cứu cháu của tôi, đó là vinh hạnh của con gái cậu. Tôi còn lo lắng máu của con gái hoang hạ tiện đó của cậu sỉ nhục thân phận cao quý của cháu tôi.” “Vương Bác Thần, đừng nghĩ rằng cậu có thực lực của chiến thần thì có thể vô pháp vô thiên, hiện nay Lão Soái ở đây, không cho cậu hỗn láo. Cậu chẳng qua chỉ là một đứa con riêng mà nhà họ Vương vứt bỏ, cả gan dám ở đây giễu võ giương oai! Có thể sống đến bây giờ, đã là mở đường cho cậu rồi, bây giờ có chết hay không, vậy mà dám ở trước mặt Lão Soái, sỉ nhục Vương lão chiến thần, sỉ nhục nhà họ Vương! Tôi xem cậu chết như nào!” Đây là định kéo cả nhà vào nhà hỏa táng sao? Dám mắng Lão Soái! “Lão Soái, Vương Bác Thần quá vô pháp vô thiên, xin ngài hạ lệnh, lập tức xử tên này cực hình!" Lưu Niên lập tức nói. “Lão Soái, xin xử Vương Bác Thần cực hình, thực thi vương pháp!” Đám người Bao Chiến, Hồ Võ và tất cả người thân thiết với nhà họ Vương đều xin lệnh, muốn lập tức gi.ết ch.ết Vương Bác Thần!
 
Chương 692


CHƯƠNG 692

Chờ sau khi Triệu Hoa Cường đi rồi, trên mặt bọn người Trình Lâm và Bắc Vinh Long nóng rát.

Bình thường, bọn họ rất huênh hoang, lúc này ngay cả rắm cũng không dám thả.

Đứa con riêng Vương Bác Thần này chẳng những giết người trước mặt bọn họ, mà còn có thể một câu không nói liền khiến người mà bọn họ mời đến phải quỳ xuống dập đầu.

Làm sao mặt bọn họ không đau được chứ

“Còn ai nữa, gọi đến hết luôn đi.”

Vương Bác Thần thản nhiên nói.

Ngày hôm nay anh đến đây là để đòi lại công bằng cho con gái, là để báo thù rửa hận cho mẹ.

Anh không gấp gáp.

Anh phải chậm rãi, từng bước một, để nhà họ Vương cảm nhận sự sợ hãi, trải nghiệm cảm xúc tuyệt vọng mà năm đó mẹ mình đã phải chịu.

Anh còn muốn để nhà họ Vương trải nghiệm mùi vị bị người khác xem như con chó đuổi đánh khắp nơi khi phải lang thang đầu đường xó chợ.

Lời nói của Vương Bác Thần mang đến cho tất cả mọi người một loại cảm giác.

Ngông cuồng, thật sự rất ngông cuồng.

Trần Tiểu Băng không còn biết nói gì nữa, cứ ngơ ngác mà nhìn Vương Bác Thần.

Cô ta đột nhiên phát hiện, hình như là bất cứ khó khăn gì khi đối diện với người đàn ông này thì cũng không phải là khó khăn.Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc full và miễn phí nhé.

Lúc nãy cô ta bị hù sợ muốn chết, cho là anh sẽ chết không thể nghi ngờ gì, kết quả là Triệu Hoa Cường lại quỳ xuống.

Nhưng cùng lúc đó, cô ta cũng lo lắng cục trưởng Vương chịu thua là bởi vì anh Vương đã cứu mạng cục trưởng Vương.

Nhưng mà tiếp theo thì sao đây?

Không thể nào có chuyện ai cũng được anh Vương cứu mạng?

“Vương Bác Thần, cậu bớt tùy tiện đi. Đừng tưởng là cậu cứu được mạng của Triệu Hoa Cường, ép buộc Triệu Hoa Cường rời khỏi thì cậu không sao nữa, trò hay chỉ vừa mới bắt đầu thôi.”

Trình Lâm hận Vương Bác Thần đến thấu xương, vốn dĩ ông ta còn muốn dùng quân uy trấn áp Vương Bác Thần, sau đó mang người đến cho nhà họ Vương.

Nhưng không ngờ rằng lại bị Vương Bác Thần đánh cho mấy bàn tay.

Sắc mặt Bắc Vinh Long vô cùng âm trầm, nhìn chằm chằm vào Vương Bác Thần: “Tôi không ngờ là vận may của cậu lại tốt đến thế, tôi không tin cậu có thể cứu mạng tất cả mọi người.”

“Ông có thể thử một chút.”

Vương Bác Thần lạnh nhạt nhìn ông ta: “Tiếp tục gọi người đến đi, tôi cho ông cơ hội.”

Cái gì?

Cậu ta kêu phó thủ tướng Bắc gọi người?

Tưởng là mình cứu được mạng của Triệu Hoa Cường, sau khi ép buộc Triệu Hoa Cường rời đi, cậu ta muốn làm cái gì thì làm à?

 
 
Chương 693


CHƯƠNG 693

“Còn kêu phó thủ tướng Bắc gọi người, lá gan của cậu to quá nhỉ, cuồng vọng không còn chỗ để nói.”

Có người âm dương quái khí nói.

“Thật sự cho rằng cục trưởng Triệu không ra tay với cậu ta thì không ai trị được cậu ta chắc. Lại kêu phó thủ tướng Bắc gọi người, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một thằng ranh ngang tàn như thế.”

Cũng có người châm chọc, Bắc Vinh Long là phó thủ tướng nước R, kêu ông ta gọi người, đúng là dám nói mà.

“Nơi này là nhà họ Vương, một đứa con riêng có thể sống đến tận bây giờ đã là nhà họ Vương nương tay, phải biết là đến bây giờ nhà họ Vương vẫn chưa có hành động nào.”

Lời này vừa mới thốt ra, tất cả mọi người đều sợ hãi.

Đúng vậy đó, cho đến bây giờ nhà họ Vương vẫn còn chưa ra tay, trước đó vẫn luôn là tướng quân Trình và phó thủ tướng Bắc xử lý.

Mà hai người bọn họ còn không phải là người của nhà họ Vương.

Ai cũng biết hai người này là cổ thụ chân chính ở nước R, phía trên bọn họ chẳng có bao nhiêu người, phải nói là có thể đếm trên đầu ngón tay.

Cho dù là hai ông lớn như thế này, ngày hôm nay trong bữa tiệc mừng thọ của ông cụ Vương mà cũng chỉ có thể ngồi ở ngoài, lại không có cách nào vào bên trong.

Ngay cả hai người này còn không thể vào bên trong, có thể nghĩ đến nếu như những người ở bên trong ra tay thì sẽ còn kinh khủng tới cỡ nào.

“Ở trong sảnh chỉ có người của năm đại gia tộc mới có tư cách vào đó, đây chính là sự tồn tại còn kinh khủng hơn cả gia tộc đỉnh cấp nước R. Nhà họ Trương ở Đông Bắc, nhà họ Mã ở Tây Bắc, nhà họ Mộc ở Tây Nam, nhà họ Triệu ở Lang Gia, nhà họ Bạch ở Trung Nguyên, năm gia tộc thế phiệt này, nếu như là thời cổ đại thì đó chính là hoàng tộc.”

Có người nuốt nước bọt, trong mắt tràn đầy khao khát.

Chỉ tiếc mặc dù mấy gia tộc như bọn họ rất mạnh, nhưng mà khi so sánh với ngũ đại hào tộc, căn bản không đáng để nhắc tới.

Cũng chỉ có nhà họ Vương là gia tộc đỉnh lưu ở nước R mới có tư cách quen biết với ngũ đại hào tộc.

Mà sở dĩ nhà họ Vương có tư cách này là bởi vì năm đó lão chiến thần nhà họ Vương đã mang về cho nhà họ Vương.

Tiệc mừng thọ ông cụ Vương có thể để người của ngũ đại hào tộc tự mình đến tặng quà, loại vinh quang này, nhìn khắp cả nước R, chẳng có mấy gia tộc có thể đạt đến trình độ đó.

Nghĩ đến đây, áp lực mà lúc nãy Vương Bác Thần mang đến đã hoàn toàn bị quét sạch.

Đúng là Vương Bác Thần có thực lực của chiến thần, đúng là anh đã buộc Triệu Hoa Cường phải rời khỏi, bọn họ thừa nhận Vương Bác Thần rất mạnh, nhưng có thể so sánh với nhà họ Vương à?

Càng có thể so sánh với ngũ đại hào tộc?

“Cho nên, đến bây giờ nhà họ Vương vẫn không quan tâm đến đứa con riêng này, trong mắt của người nhà họ Vương, đứa con riêng này chỉ là tôm tép nhải nhép mà thôi, căn bản không đáng để nhắc tới.”

“Đúng vậy đó, còn đang bận tiếp đón người của ngũ đại hào tộc, họ quan trọng hơn nhiều so với đứa con riêng này. Nói một câu không dễ nghe, mặc dù cậu chủ Vương Tường đã bị đứa con riêng này đánh chết, nhưng mà nhà họ Vương căn bản không thèm quan tâm.”

“Nhưng mà tôi nghe nói hiện tại nhà họ Vương chỉ còn có Vương Bác Thần là người thừa kế dị huyết…”

“Không được nói lời này, không cần phải nói nhiều.”
 
Chương 694


CHƯƠNG 694

Nhắc đến dị huyết, có người liền thay đổi sắc mặt. Mặc dù rất nhiều người biết đây là điều cấm kỵ của nhà họ Vương.

Nghe nói năm đó, lão chiến thần nhà họ Vương dựa vào dị huyết mới có thể vực dậy.

Nhưng chuyện xấu hổ chính là hiện tại người thừa kế dị huyết của nhà họ Vương lại là Vương Bác Thần.

Cái này đúng là đang sỉ nhục nhà họ Vương!

Bởi vì trong số những người cùng thời với Vương Kinh Hồng, chưa từng xuất hiện người có dòng máu lạ. Chờ đến đời Vương Hạo, người có dòng máu lạ là anh cả Vương Hạo, đáng tiếc là năm đó đã bỏ mạng trên chiến trường.

Khiến mọi người không ngờ chính là Vương Bác Thần cũng mang trong người dị huyết, hơn nữa con gái của Vương Bác Thần cũng là người có dị huyết.

Mà người mang trong mình dị huyết của nhà họ Vương, mỗi một đời sẽ chỉ xuất hiện một người.

Cho nên, mọi người đều biết đó là một tình huống khá xấu hổ, chỉ cần Vương Bác Thần xuất hiện, giống như đang đánh vào mặt nhà họ Vương.

Bắc Vinh Long không quan tâm đến tiếng nghị luận ầm ĩ xung quanh, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào Vương Bác Thần: “Vương Bác Thần, thấy tốt thì lấy, không phải là nhà họ Vương không đối phó với cậu, mà là không muốn phải đối phó với cậu. Đừng đi đến bước đường đó, nếu không thì hậu quả rất nghiêm trọng.”

“Cậu gây chuyện ở tiệc mừng thọ của ông cụ, giết Vương Tường và Kim Nguyên, đến bây giờ ông cụ vẫn còn chưa ra lệnh đối phó với cậu, cậu nên biết đây là do ông cụ cho cậu có một cơ hội để sống sót, để hai bên có chỗ để giảng hòa. Đừng tưởng rằng mẹ cậu chết thì cậu có thể căm hận nhà họ Vương, mẹ cậu chỉ là một người phụ nữ nhà nghèo, thân phận đê hèn, không có tư cách gì bước chân vào nhà họ Vương, năm đó đuổi bà ta đi là vì muốn tốt cho bà ta.”

“Ông ngậm miệng lại cho tôi!”

Vương Bác Thần vẫn luôn lạnh nhạt, lúc nghe thấy Bắc Vinh Long nói người mẹ đã khuất của mình như thế, lập tức nổi giận đùng đùng, thân hình nhoáng một cái liền xuất hiện trước mặt Bắc Vinh Long, bộp một tiếng, lại đánh một cái và mặt ông ta.

“Ông là cái thá gì chứ, cũng dám nhắc tới mẹ tôi.”

Lời của Bắc Vinh Long vừa dứt thì nghe thấy tiếng quát đầy phẫn nộ của Vương Bác Thần.

Sau đó, ông ta còn chưa phản ứng kịp thì nhìn thấy Vương Bác Thần đã xuất hiện ở trước mặt ông ta, tát mạnh một cái vào mặt Bắc Vinh Long.

Bốp!

Tiếng tát giòn tan vang lên, tất cả mọi người đều ngây người, nhìn chằm chằm Vương Bác Thần.

Thằng oắt này đánh phó thủ tướng rồi!

Lần này hay rồi, cậu ta bây giờ muốn sống cũng không sống được nữa.

Tướng quân Trình và phó thủ tướng Bắc, hai ông lớn như vậy lại bị Vương Bác Thần đắc tội!

“Cậu, cậu dám đánh tôi?”

Phó thủ tướng Bắc cảm thấy khó tin, ông ta vậy mà bị người ta đánh, còn là một đứa con riêng của nhà họ Vương!

Bao nhiêu năm rồi, ông ta chưa từng bị người khác đánh, cho dù là mắng cũng không có ai dám mắng một câu.
 
Chương 695


CHƯƠNG 695

Nhưng bây giờ lại bị người ta thật sự tát mạnh một cái ở trước mặt nhiều người!

Ông ta là phó thủ tướng của nước R!

Vậy mà bị người ta đánh rồi!

Há lại có cái lý đó, sao có cái lý đó được!

“Vương Bác Thần, cậu thật to gan, ngay cả phó thủ tướng Bắc cậu cũng dám đánh!”

Trình Lâm lúc này đã hoàn toàn không có lòng yêu người tài nữa, chỉ muốn giết Vương Bác Thần.

Bởi vì vừa rồi ông ta cũng bị Vương Bác Thần tát một cái!

Trước tiên không nói tới thân phận, bọn họ cao quý hơn Vương Bác Thần không biết bao nhiêu lần, chỉ xét về tuổi tác, bọn họ cũng là trưởng bối của Vương Bác Thần!

Nhưng người như vậy lại ở trước mặt đông nhiều như vậy, tát bọn họ!

Đối với loại người này là không thể nhẫn nhịn!

“Đánh ư? Đánh ông, đó là vì tốt cho ông.”

Vương Bác Thần lạnh lùng nói, không có thật sự muốn gi.ết ch.ết Bắc Vinh Long tại đây.

Còn kết cục sau này của Bắc Vinh Long, đó là chuyện mà quốc chủ phải làm, không liên quan tới anh.

“Vương Bác Thần, cậu chết chắc rồi, lần này, tôi sẽ không cho cậu cơ hội nữa, sẽ không cho cậu tiếp tục ngông cuồng nữa!”

Bắc Vinh Long, ôm mặt từ dậy từ mặt đất. Cả trên gương mặt tràn ngập vẻ tức giận và u ám.

Nếu hôm nay là người lợi hại hơn ông ta đánh, vậy thì không nói. Nhưng người đánh ông ta lại là Vương Bác Thần, một đứa con riêng của nhà họ Vương có thân phận địa vị vô cùng thấp hèn.

Đây mới là nguyên nhân khiến ông ta thật sự khó thể chấp nhận.

Mà Vương Bác Thần nhìn chằm chằm ông ta, lạnh nhạt nói: “Tôi hôm nay đến là muốn nhìn xem nhà họ Vương có thể thật sự một tay che trời hay không. Các người muốn chơi, tôi chơi với các người. Không chơi chết các người, tôi tự sát tại đây.”

Thật sự là giọng điệu thật ngông cuồng!

Nghe thấy lời này thì khiến người ta rất muốn đi tới vả miệng Vương Bác Thần hai cái!

Bọn họ căm hận nhìn Vương Bác Thần, chủ nhân như nhà họ Vương còn chưa tỏ thái độ gì, đàn chó như bọn họ đã bắt đầu không nhịn được rồi.

“Các người, quả nhiên có tố chất làm chó, khi cắn người thật sự là hung tàn!”

Vương Bác Thần dùng ánh mắt giễu cợt quét qua mặt của những người này: “Một phó thủ tướng, một tướng quân, đều là người nắm giữ chính vụ quan trọn trong bộ máy nhà nước, lại trở thành con chó của nhà họ Vương. Hôm nay không xử lý, cũng quả thật có lỗi với người dân nước R dùng máu thịt để nuôi các người.”

Giọng điệu sắc lạnh như dao.

Qua sự tìm đường chất liên tục của những người này, Vương Bác Thần vốn không định quan tâm bọn họ, cuối cùng đã đưa ra lần phản ứng chính thức đầu tiên.

“Mẹ kiếp cậu tìm chết! Vậy mà dám mắng chúng tôi là chó!”

“Vốn tôi còn cảm thấy, con gái của cậu ta khá đáng thương, bây giờ xem ra, loại người này nên chết hết cả nhà!”
 
Chương 696


CHƯƠNG 696

“Loại người này căn bản không đáng nhận được sự đồng cảm, chết cũng đáng đời!”

Đủ mọi lời mắng chửi truyền vào tai, Vương Bác Thần nhẹ nhàng bước lên một bước: “Các người muốn tìm chết, tôi cho các người toại nguyện!”

“Không được nhúc nhích, giơ tay lên!”

Vào lúc này, một đội lính đặc chủng xông vào, vây lấy Vương Bác Thần.

Một đội lính đặc chủng vây ba người Vương Bác Thần lại, tất cả họng súng nhắm vào Vương Bác Thần.

Chỉ cần hạ lệnh một tiếng, ba người Vương Bác Thần chết chắc.

Trần Tiểu Băng đã bị dọa nói không thành lời, hai chân run rẩy, răng va lập cập.

Tuy cô ta là ngôi sao nổi tiếng trong tiếng, nhưng đối mặt với lính đặc chủng có súng đan thật, cô ta không bị dọa tè tại chỗ đã rất không tệ rồi!

Đây không phải diễn viên trong phim, mà là quân tinh nhuệ thật sự đã lên chiến trường!

Trần Tiểu Băng thậm chí từ trên người bọn họ ngửi được một chút vị máu tanh, ánh mắt của bọn họ giống như mắt con sói, khiến người ta không rét mà run.

“Anh, anh Vương, phải làm sao đây?”

Trần Tiểu Băng sắp bị dọa khóc rồi, cô ta đâu từng thấy trận địa như này bao giờ.

Nhưng nhìn thấy dáng vẻ điềm nhiên ngút ngàn đó của Vương Bác Thần, trong lòng Trần Tiểu Băng lại bình yên hơn nhiều.

Người đàn ông gan to hơn trời này, hôm nay có thể sống đi ra khỏi nơi này không?

Anh có thể lần nữa tạo ra kỳ tích không?

Không biết tại sao, trong lòng Trần Tiểu Băng vậy mà có chút mong chờ về Vương Bác Thần.

“Xem là được.”

Vương Bác Thần cũng không nói nhiều, Dao Dao vẫn ngủ say trong lòng anh, đây là Vương Bác Thần cố ý khiến Dao Dao ngủ, anh không muốn để con gái của mình nhìn thấy những điều đen tối như này.

Anh là người đàn ông của gia đình, là ba của con gái, mọi điều đen tối và tà ác, anh đều sẽ chặn ở bên ngoài.

“Còn nữa không?”

Vương Bác Thần không thèm liếc nhìn lính đặc chủng, tiếp tục nhìn Trình Lâm và Bắc Vinh Long, bình tĩnh nói: “Chút người này, hình như vẫn không đủ.”

“Quả thật không đủ.”

Bắc Vinh Long lúc này nheo hai mắt lại, trong đôi mắt hẹp dài b.ắn ra hai đạo sát cơ, hùng hồn nói: “Nếu cậu có thực lực cấp bậc chiến thần, tôi cũng phải phòng bị loại người ngông cuồng như cậu tùy ý tổn thương người vô tội, đối với loại hung đồ như cậu, nước R chúng tôi luôn đánh rắn dập đầu!”

“Cho dù cậu có thực lực cấp bậc chiến thần, nhưng cậu vô duyên vô cớ xông vào nhà họ Vương giết người, tôi là phó thủ tướng của nước R, tuyệt đối sẽ không tha cho cậu.”

Trình Lâm là người từng lên chiến trường, không có lòng vòng nhiều như Bắc Vinh Long, trực tiếp trầm giọng nói: “Vương Bác Thần, có trách thì trách bản thân cậu là một đứa con riêng, sự tồn tại của cậu đối với nhà họ Vương mà nói là sự sỉ nhục! Ông cụ Diệp bọn họ đến bây giờ vẫn không ra ngoài, chính là cậu không xứng để bọn họ gặp.”
 
Chương 697


CHƯƠNG 697

“Là một đứa con riêng, cậu có sở hữu thực lực cấp bậc chiến thần, còn tát mạnh nhà họ Vương một cái, cho dù là chết, cũng rất vẻ quang rồi. Có lẽ, là con trai, là ba, cậu đã đòi lại công bằng cho Lý Kì, cho con gái của cậu, cậu không tồi. Điểm này tôi nói chuyện rất tán thưởng cậu, còn là một người đàn ông, có chút gách nhiệm của người đàn ông! Có điều, cũng chỉ như vậy mà thôi!”

“Cái sai của cậu là sai ở chỗ, cậu là con riêng của nhà họ Vương, sự tồn tại của cậu chính là nỗi nhục đối với nhà họ Vương! Nếu cậu an phận sống cuộc sống bình thường, che giấu thân phận, vậy không ai sẽ quản cậu. Nhưng cậu không nên mang trong mình dị huyết, không nên tới nhà họ Vương!”

“Có lẽ đây cũng không phải là lỗi của cậu, mà là lỗi của mẹ cậu Lý Kì, nếu không phải bà ta lúc đầu lên giường với gia chủ Vương, cũng sẽ không có cậu. Một tiện nữ của gia tộc nhỏ, nghĩ rằng mang thai thì có vốn liếng để bắt chẹt, không biết trời cao đất dày. Mà cậu mang trong mình dị huyết chính là tội của ba con các cậu, bởi vì thân phận của các người thấp hèn, không xứng có được dị huyết của nhà họ Vương!”

Lời của Trình Lâm như một hòn đá mà làm dậy sóng lớn, tuy mọi người đều biết tất cả chuyện này, nhưng nói toẹt trước mặt như này, vẫn rất chấn động lòng người!

Vậy nên, nhà họ Vương sẽ không tha cho ba con Vương Bác Thần!

“Nói xong rồi chứ?”

Giọng điệu của Vương Bác Thần lạnh lùng, trầm giọng nói: “Vậy, ông nên chết rồi.”

Trình Lâm trong dáng vẻ cao cao tại thượng, trong giọng điệu mang theo sự căm ghét đối với mẹ của Vương Bác Thần. Theo ông ta thấy, mẹ của Vương Bác Thần – Lý Kì chẳng qua là vì để bám vào nhà họ Vương, cố ý câu dẫn Vương Hạo mới xuất hiện loại scandal này.

Xét từ gia tộc giàu sang như bọn họ thì thấy, tội của Lý Kì không chỉ có chuyện bà ta câu dẫn Vương Hạo, mà còn cả chuyện bà ta vậy mà một mình sinh ra Vương Bác Thần còn muốn đưa Vương Bác Thần về nhà họ Vương, đây mới là nghiệp của Lý Kì.

Một người phụ nữ ti tiện, chơi thì đã chơi rồi, cho chút tiền là được.

Không ngờ Lý Kì vậy mà còn dẫn đứa con riêng tìm tới cửa, đây mới là tội của Lý Kì.

Vậy nên theo bọn họ thấy, bây giờ Vương Bác Thần vậy mà còn dám tới cửa đòi lại công bằng cho người phụ nữ hạ tiện như Lý Kì, thật sự là nực cười.

Lời của Trình Lâm, bọn họ nghe thì thấy quá là bình thường.

Lời của Vương Bác Thần, Trình Lâm không có để trong lòng, ông ta không cho rằng Vương Bác Thần dám giết ông ta.

Ông ta là tướng lĩnh trung cấp được quốc chủ trao huân chương của nước R, Vương Bác Thần cho dù có thực lực của chiến thần, một khi ra tay với ông ta, đó chính là làm trái lệnh cấm của thần chủ, là tìm chết.

Cho nên, cho dù biết Vương Bác Thần sở hữu thực lực cấp bậc chiến thần, ông ta cũng không sợ.

Trình Lâm tiếp tục thẳng thắn nói: “Vương Bác Thần, đây là quy tắc của trò chơi, mẹ cậu lúc đâu câu dẫn gia chủ Vương, là để trèo cao vào nhà họ Vương, là vì lợi ích mà thôi. Nói trắng ra, chính ra bán thân, không có gì khác biệt với những người phụ nữ ở nhà thổ. Cậu không thể mong chờ người phụ nữ trong nhà thổ mang thai con của quý tộc còn muốn xin quý tộc chịu trách nhiệm chứ?

Một người của gia tộc khác ở bên cạnh mỉa mai nói: “Không sai, đối với loại người có thân phận như chúng tôi mà nói, loại phụ nữ hạ tiện như Lý Kì, chẳng qua chỉ là ‘gái’ thuần khiết một chút mà thôi, chơi thì cũng chơi rồi, vốn là vì tham tiền tài của chúng tôi, còn mong chúng tôi chịu trách nhiệm sao? Mơ đẹp thật.”

Trình Lâm nói với vẻ rất hiển nhiên: “Nghe thấy rồi chứ? Đây là quy tắc của trò chơi, không có ai cho rằng sự tình nguyện của mẹ cậu là tình yêu, đó chỉ là một cuộc giao dịch mà thôi. Năm đó gia chủ Vương chẳng qua chỉ là giải quyết vấn đề si.nh lý mà thôi, mẹ cậu Lý Kì lại muốn nhân cơ hội trèo cao, chẳng qua là người si nói mộng mà thôi, hiểu chứ?”
 
Chương 698


CHƯƠNG 698

“Nói xong chưa?”

Nhìn những người tự cho mình cao cao tại thượng được gọi là ông lớn này, Vương Bác Thần bỗng nhiên ngay cả tức giận cũng cảm thấy buồn nôn.

Những người này, chỉ là một đám sâu mọt bám víu vào gia tộc, hưởng ké những đồ thiu thối mà thôi.

“Cái gì?”

Trình Lâm sững người, lúc này Vương Bác Thần bị mười mấy lính đặc chủng vây lại, ba tay súng bắn tỉa đã vào vị trí, còn có một vị chiến thần sắp đến, vào lúc này rồi, Vương Bác Thần vậy mà vẫn hung hăng như vậy?

Nếu không phải là biết tất cả mọi người đều đã vào vị trí, Trình Lâm cũng không dám đơn độc đối mặt với Vương Bác Thần mà nói những lời này.

Rắc!

Trong nháy mắt, Trình Lâm còn chưa kịp phản ứng thì cảm thấy mình bỗng nhiên lùn đi rất nhiều.

Ông ta kinh ngạc nhìn, mới phát hiện hai chân của mình đã bị gãy, lúc này mới cảm nhận được một cơn đau thấu tim truyền đến!

Tất cả mọi chuyện xảy ra chỉ trong nháy mắt, không có ai có thể phản ứng kịp, đợi khi Bắc Vinh Long ở bên cạnh Trình Lâm ý thức được, Trình Lâm đã quỳ ở dưới đất, hai chân đã bị gãy!

“Á—”

Người từng chịu thương đều biết, khi vừa bị thương thì không cảm nhận được cơn đau. Cho nên mãi tới lúc này, Trình Lâm mới phát ra một tiếng kêu thảm thiết như lợn bị chọc tiết!

Bụp!

Vương Bác Thần đấm một cú vào mặt Trình Lâm, đánh cho răng trong mồm của Trình Lâm rơi xuống, Vương Bác Thần lại bóp mồm của ông ta, chiếc răng gãy trong miệng bị nuốt toàn bộ vào bụng.

Trong mắt của Trình Lâm lúc này mới lộ vẻ kinh sợ, không ngờ Vương Bác Thần thật sự dám giết ông ta!

Vương Bác Thần lạnh lùng nhìn vào mắt của ông ta, lạnh nhạt nói: “Đạo lý của tôi rất đơn giản, người nghe tôi thì sống, người không nghe tôi thì chết!”

Ầm!

Lời này giống như một đạo sấm sét, nổ vang trong đầu!

Ông ta dường như từng nghe lời giống vậy ở đâu đó!

“Người nghe lời tôi thì sống! Người không nghe lời tôi thì chết!”

Lời nói bá đạo như này, nổ ầm trong tai trong của Trình Lâm, ông ta kinh hãi nhìn Vương Bác Thần, dường như đã quên mất đau đớn kịch liệt lúc này, trong mắt đầu tiên là xuất hiện một tia mờ mịt và nghi hoặc, sau đó biến thành sợ hãi.

Ông ta nhớ ra rồi, câu nói này, năm đó ông ta nghe người đàn ông đó nói!!

Ngữ khí và giọng điệu giống y hệt!

Sự lạnh nhạt giống nhau, sự khinh thường giống nhau!

Nhưng lúc đó, ông ta không có tư cách thấy gương mặt dưới chiếc mặt nạ Tề Thiên đại thánh đó, ngay cả lại gần 10m cũng không có tư cách, chỉ từng từ xa, nghe câu này từ xa.
 
Chương 699


CHƯƠNG 699

Thần chủ!

Lẽ nào, Vương Bác Thần là thần chủ?

Nếu không phải, vậy giọng điệu nói câu này của Vương Bác Thần sao lại giống hệt khi thần chủ nói năm đó!!

Bỗng nhiên, trong đầu của ông ta vụt qua một tia chớp, cả người giống như chảy qua một dòng điện, bỗng rung lên!

Vương Bác Thần, tuyệt đối chính là thần chủ!

Nếu không, một người kiêu ngạo như Triệu Hoa Cường sao lại cung kính với Vương Bác Thần như vậy?

Trình Lâm nghe được một lời đồn, nghe nói Triệu Hoa Cường là đệ tử ký danh của thần chủ. Nhưng không có mấy người tin, bởi vì những đệ tử đó của thần chủ, mỗi một người đều là tồn tại chỉ cần giậm chân thì có thể khiến cả thế giới run rẩy.

Nhưng bây giờ ông ta nghĩ thông rồi, Triệu Hoa Cường nói ông ta là đệ tử của thần chủ, nhưng Trình Lâm lại chưa từng nghe nói thần chủ có một đệ tử như này, mà Triệu Hoa Cường là sở hữu thực lực cấp bậc Chiến Vương, sư phụ của ông ta không thể vô danh được.

Mà sau khi thần chủ tọa trấn nước R, tất cả mọi người của giới võ đạo, buộc phải đăng ký, nếu không giết không tha, trong tình huống này, cường giả của giới võ đạo nhân gian về cơ bản đều có hồ sơ ghi chép, càng không cần nói Vương Bác Thần từng lên chiến trường.

Nhưng Trình Lâm ông ta lại chưa từng nghe nói!

Chỉ khi Vương Bác Thần là thần chủ, vậy thì tất cả chuyện này mới có thể giải thích được.

Khi một người bắt đầu nghi ngờ một chuyện, hơn nữa khi ở mặt logic cũng có thể nói thông, vậy thì chuyện này 80% khả năng là thật.

Trình Lâm nghĩ thông tất cả chuyện này, đầu óc trống rỗng, sự kinh hãi trong lòng giống như sóng thần, không thể bình ổn được.

Vương Bác Thần mà tất cả mọi người bọn họ mỉa mai mắng chửi, lại là thần chủ mà tất cả mọi người bọn họ đều vô cùng kính sợ!

Loại so sánh mãnh liệt như này, gần như muốn dày vò Trình Lâm phát điên!

Ông ta muốn nói chuyện, nhưng miệng đã bị một cú đấm đó của Vương Bác Thần đánh nát, cằm cũng bị trật khớp, một cái miệng đầy máu chảy ra.

Bụp bụp bụp! Tải ápp нola để đọc full và miễn phí nhé.

Ông ta đã không quan tâm được chuyện khác nữa, đầu đập mạnh xuống đất, máu chảy ra.

Tướng quân Trình luôn cao ngạo, công trạng đầy người, đã rén rồi!

Những công lao mà ông ta lấy làm tự hào, khiến ông ta an tâm thưởng thụ đặc quyền, ở trước mặt Vương Bác Thần tính là cái rắm!

Huống chi, lúc này ông ta cảm thấy Vương Bác Thần là thật sự muốn mạng của ông ta!

Ông ta cuối cùng cũng hiểu hàm ý của câu nói đó của Vương Bác Thần.

Lúc này, tôi có thể chém ông!

“Dừng tay!”

Bắc Vinh Long bị dọa tới mức mặt mày trắng bệch, ông ta không ngờ Vương Bác Thần thật sự giết Trình Lâm, ông ta nghĩ Vương Bác Thần nhiều nhất cũng chỉ đánh Trình Lâm một trận mà thôi.

Nhưng bây giờ rõ ràng là muốn giết Trình Lâm!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top