Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Tham Gia Show Giải Trí, Gia Đình Tôi Bạo Đỏ

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Tham Gia Show Giải Trí, Gia Đình Tôi Bạo Đỏ
Chương 80: C80: Chương 80


Sau khi nhận quà xong, Hoắc Tinh Trạch đi theo Thẩm Minh Dữu vào phòng bếp, một mình Niệm Niệm ngồi ở ghế sopha trong phòng khách, vừa đung đưa chân, vừa chơi con búp bê.

Thẩm Minh Dữu ở trong phòng bếp, lâu lâu sẽ gọi hỏi thăm Niệm Niệm, còn về phần Hoắc Tinh Trạch, luôn đứng một bên ân cần xem Thẩm Minh Dữu cắt rau và xào rau, sợ lúc làm vô ý Thẩm Minh Dữu sẽ cắt vào tay hoặc bị bỏng, biểu hiện của cậu ấy rất dịu dàng lại ga lăng, một bức tranh nấu ăn trong phòng bếp, mười phần ấm áp.

[Cảnh tượng Hoắc Tinh Trạch và Thẩm Minh Dữu cùng nhau nấu ăn trong bếp, vừa ấm áp vừa dịu dàng, đột nhiên cảm thấy couple chị em này rất tuyệt nha!]

[Mọi người bớt loạn couple đi, chị Minh Dữu đã kết hôn rồi, lên thuyền couple chị em Thẩm Minh Dữu và Hoắc Tinh Trạch là không tốt đâu.]

[Chỉ là mối quan hệ chị em bình thường mà thôi, một hai xào couple làm cái gì, đầu óc có vấn đề hay sao.]

[Vì sao không thể xào couple, nhìn xung quanh một chút đi, những nam nữ minh tinh đã kết hôn khi đi đóng phim, mọi người đều theo kịch bản mà xào couple đó, sao không có ai có chuyện gì? Thẩm Minh Dữu và Hoắc Tinh Trạch vì sao không thể xào couple, tôi thích nhất thể loại tình cảm chị em như vậy, cũng không quan tâm người khác nghĩ gì, cũng đừng đến làm phiền tôi, quản tốt chuyện của mình đi.]

[So với couple chị em, mọi người có thấy cặp đôi vợ chồng thật tốt hơn không? Người vợ trong hào môn và người chồng hào môn của cô ấy, cặp này không cần xào nữa, vợ chồng Giang Thẩm cố lên! Ba của Niệm Niệm cố lên!]

[Ba của Niệm Niệm còn chưa biết có vẻ ngoài trông như thế nào, nếu như không may vẻ ngoài xấu xí, mấy người có muốn xào couple không? Hoắc Tinh Trạch lại khác, bờ vai rộng, chân dài, dáng người lại đẹp, tôi không nói đến khuôn mặt, dáng người ba của Niệm Niệm chắc chắn không thể so sánh với Hoắc Tinh Trạch, cho nên tôi phải xào couple chị em này.]


[Này nói đến ngoại hình và dáng người thì khó nói lắm, đây là trời sinh rồi, tuy chồng của chị Minh Dữu thuộc giới hào môn, nhưng xét về phương diện này, có tiền cũng vô dụng thôi, đã kém hơn thì so ra càng thấy kém hơn.]

[Đúng vậy, sức hút của Hoắc Tinh Trạch vô cùng lớn, ngoại trừ việc chồng của chị Minh Dữu vừa mới tặng túi xong, anh không có cảm giác tồn tại lắm, muốn xào couple cũng không xào được nha.]

……

Giang Trầm nhìn khung phát sóng trực tiếp, Hoắc Tinh Trạch đứng bên cạnh Thẩm Minh Dữu, hai người bọn họ phối hợp vô cùng ăn ý, chỉ trông chốc lát, đã làm xong ba món một canh.

Giang Trầm nghĩ, vị trí bên cạnh Thẩm Minh Dữu, phải là anh mới đúng.
Nhìn Hoắc Tinh Trạch, có chút chướng mắt.

Trong khoảng thời gian này, vì vợ liên tục lên hot search ba ngày liên tiếp, anh đã học chơi Weibo.

Lúc này anh nhấp vào bảng tìm kiếm, đã liên tục thấy tên vợ của anh và Hoắc Tinh Trạch nằm đầu bảng hot Search.


#Thẩm Minh Dữu Hoắc Tinh Trạch#

#Nhóm ba người Minh Dữu Niệm Niệm Tinh Trạch#

#Couple chị em Thẩm Minh Dữu Hoắc Tinh Trạch#

Cả ba hot search, tên hai người đều đứng chung với nhau.

Giang Trầm kéo thêm xuống một chút, lướt một hồi thấy một cái hot search liên quan đến mình.

#Chồng Thẩm Minh Dữu tặng Tinh Trạch hộp chocolate#

Nhấp vào xem, một số bài đăng kỳ quái đập vào mắt anh.

[Ở đây đều xào couple chị em hoặc couple vợ chồng hào môn, chẳng lẽ chỉ có tôi xào couple chồng Thẩm Minh Dữu và Hoắc Tinh Trạch sao?]

[Ha ha ha tôi cũng vậy tôi cũng vậy, là chocolate hoa hồng phiên bản giới hạn nha, tặng chocolate còn lãng mạn hơn tặng túi nha.]

[Chị Minh Dữu và Hoắc Tinh Trạch rất thân nhau, anh rể chắc chắn rất quen thuộc với Tinh Trạch, không biết bọn họ có lén lút với nhau không, thật sự muốn nhìn thấy họ ở một chỗ nha, như vậy côi có thể quang minh chính đại mà dập đầu với couple này rồi.]
 
Chương 81: C81: Chương 81


Giang Trầm hận không thể rửa đôi mắt của anh luôn cho rồi!

Đây đều là loại fans kỳ quái gì vậy, sao lại có suy nghĩ lung tung như vậy.

Anh cùng Hoắc Tinh Trạch, căn bản không có quen biết nhau!

Hơn nữa tặng chocolate lãng mạn hơn tặng túi xách sao? Anh thật sự không nghĩ vậy.

Lúc 10 giờ tối, Giang Trầm gọi điện cho Thẩm Minh Dữu.

Thẩm Minh Dữu hỏi anh: “Có việc gì sao?”

“Không có chuyện gì.”

“Không việc gì em tắt máy trước.”


“Từ từ, em cùng Hoắc Tinh Trạch……” Trong phút chốc Giang Trầm không biết nên hỏi như thế nào, anh muốn hỏi rất nhiều thứ, giống như họ gặp nhau khi nào, Hoắc Tinh Trạch nói bọn họ từng làm hàng xóm, nhưng anh chưa bao giờ nghe Thẩm Minh Dữu nói đến có người hàng xóm như vậy.

Anh gặp Thẩm Minh Dữu khi cô hai mươi tuổi, lúc ấy nhà họ Triệu và Lăng Vũ có một hạng mục hợp tác với nhau, vì vậy hai nhà liên hôn.

Cuộc sống của Thẩm Minh Dữu trước năm hai mươi tuổi, Giang Trầm biết nhiều, chỉ biết lúc cô sáu tuổi cùng mẹ ra nước ngoài, đến năm mười sáu tuổi trở về nước và sinh sống ở nhà họ Triệu.

Em trai nhà bên Hoắc Tinh Trạch, không biết là chui từ đâu ra nữa.

“Hửm? Em và Tinh Trạch làm sao?” Thẩm Minh Dữu hỏi.

“Anh không biết hai người là bạn tốt với nhau.”

Thẩm Minh Dữu không nghĩ đến Giang Trầm cố ý gọi đến là vì chuyện này, cô cười nói: “Chuyện anh không biết chắc còn rất nhiều đó.”

“Anh biết.” Giang Trầm hiểu ý của vợ, anh nói: “Hôm nay anh đã tự kiểm điểm bản thân thật tốt.”

Giống như vợ thích ăn gì, Hoắc Tinh Trạch chỉ là bạn bè còn biết, mà anh lại là chồng của cô, lại không biết.

“Em thích ăn khoai tây củ sen, không thích ăn dưa chuột cà tím.”

Anh biết chuyện này từ phát sóng trực tiếp, anh âm thầm nhớ trong lòng, về sau anh sẽ nhớ kỹ không bao giờ quên.
Thẩm Minh Dữu lại hỏi anh một câu hỏi khác: “Anh biết nên dỗ Niệm Niệm như thế nào khi con bé không vui hay là đang khóc không?”

“……” Giang Trầm chưa bao giờ dỗ Niệm Niệm, anh nói: “Niệm Niệm sẽ không khóc.”

Niệm Niệm giống ba, con bé sẽ không khóc, từ nhỏ đã không khóc.


Thẩm Minh Dữu: “Anh tiếp tục kiểm điểm bản thân thật tốt đi.”

Giang Trầm: “……”

**

Bốn vị khách mời đã rời đi sau khi buổi ghi hình đầu tiên kết thúc, các mẹ cùng những đứa trẻ sẽ đến khu nghỉ dưỡng Thanh Tây để kết thúc buổi ghi hình.

Buổi ghi hình này là do khu nghỉ dưỡng Thanh Tây tài trợ, trong lúc ghi hình có thể quảng bá cho khu nghỉ dưỡng, những địa điểm ghi hình do tổ tiết mục thương lượng với bên khu nghỉ dưỡng, khu du lịch sẽ cung cấp toàn bộ tiện ích và phục vụ trợ giúp để bọn họ có thể hoàn thành buổi ghi hình tốt nhất.

Khu du lịch Thanh Tây có một khu vực riêng, chuyên dùng cho công ty hoặc cung cấp văn phòng cho người làm nghề tự do, có thể cho nhân viên của họ trong quá trình làm việc ở đây, có thể vừa nghỉ mát giải trí vừa làm việc, đây cũng là điểm đặc biệt của khu du lịch này.

Buổi sáng, tổ tiếc mục đến khu vực văn phòng này, để các bà mẹ cùng những đứa nhỏ chơi một số trò chơi, thuận tiện tuyên truyền điểm du lịch này.

Thẩm Minh Dữu nắm tay Niệm Niệm, đi theo tổ tiết mục đến khu vực văn phòng này.

Lúc tiến vào, đúng lúc nhìn thấy một nhóm người mặc tây trang nghiêm chỉnh đang đứng đối diện.


Bước chân Thẩm Minh Dữu dừng lại, phát hiện trong đám người này, có một người đàn ông đang được một nhóm người bao quanh, là Giang Trầm.

Không biết vì sao anh lại xuất hiện ở chỗ này.

Nhìn cách ăn mặc của anh và trợ lý đang đi theo sau lưng, chắc là đến đây mở cuộc họp.

Giám đốc khu du lịch từ ngày hôm qua vẫn luôn đi theo tổ tiết mục, sau khi nhìn thấy Giang Trầm, nhanh chóng dẫn theo đạo diễn Phùng Kính Tắc chạy đến chào hỏi.

“Giang tổng, ngọn gió nào đưa ngài đến đây?” Vị giám đốc tươi cười chào đón, giới thiệu với Phùng Kính Tắc nói: “Đây là Giang tổng ông chủ của khu du lịch Thanh Tây chúng tôi, cũng là ông chủ lớn của Lăng Vũ Tư Túc.”

Phùng Kính Tắc kinh ngạc một chút, ông ta đương nhiên biết Lăng Vũ Tư Túc là sự tồn tại như thế nào, nhưng trước giờ ông ta chưa bao giờ nhìn thấy Giang tổng, khi còn rất trẻ đã ngồi lên vị trí cao.

“Chào Giang Tổng, tôi là Phùng Kính Tắc đạo diễn đài truyền hình Quất Tử.” Phùng Kính Tắc cười nói:

“Nhờ có quý công ty hỗ trợ cho chương trình này, mong Giang tổng yên tâm, tổ tiết mục chúng tôi sẽ tận tâm quay chụp thật tốt, đem những điểm đẹp nhất của khu du lịch quảng bá thật tốt, để quý công ty có thể nhận được hiệu quả lớn nhất.”
 
Chương 82: C82: Chương 82


Giang Trầm cũng không biết khu du lịch Thanh Tây đã đầu tư cho chương trình này, việc tài trợ nhỏ không quan trọng này không cần báo cáo lên anh, nếu không phải có vợ cùng con gái anh tham gia chương trình này, hôm nay Giang Trầm cũng không đến đây.

Anh nhìn về phía Thẩm Minh Dữu, phát hiện vợ mình đang cúi người sửa quần áo của Niệm Niệm, hình như không nhìn thấy anh.

Giang Trầm gật đầu chào hỏi Phùng Kính Tắc, xem như chào hỏi, sau đó dẫn theo một đoàn nhân viên tham dự hội nghị, tiếp tục đi về phía trước.

Thẩm Minh Dữu dẫn theo Niệm Niệm lướt qua anh.

Niệm Niệm thấy mẹ không ngừng bước chân, mắt nhìn phía trước, giống như không nhìn thấy ba của bé.

Chẳng lẽ mẹ và ba đang chơi trò gì sao? Nhìn có vẻ rất vui đó! Niệm Niệm là cái đuôi nhỏ của mẹ, mẹ làm cái gì, Niệm Niệm sẽ làm cái đó.


Vì thế Niệm Niệm cũng bắt chước theo mẹ, bước chân không ngừng, mắt nhìn phía trước, làm bộ không có thấy ba.

Cố ý đến gây sự chú ý, lại bị vợ và con gái làm lơ Giang Trầm: “……”

Sau khi đoàn người của Giang Trầm đi xa, nhân viên tổ tiết mục xôn xao về người đàn ông được vây quanh khi nảy, khí chất mạnh mẽ cùng vẻ ngoài lại đẹp đến xuất chúng như vậy làm cho mọi người tò mò không thôi.

“Đạo diễn, người vừa rồi là ai vậy? Mọi người hình như rất tôn kính anh ta.”

“Đúng rồi, đạo diễn, người đàn ông kia lớn lên khí chất không tầm thường, chắc chắn lai lịch không bình thường nha.”

Phùng Kính Tắc ra vẻ cao thâm nói: “Anh ấy chính là ông chủ của khu du lịch này, mọi người cảm thấy đây sẽ là người thường sao?”

Nhân viên công tác kinh ngạc: “Sao? Người đàn ông trẻ tuổi đó vậy mà là ông chủ của khu du lịch này sao, cũng thật lợi hại!”

Khu du lịch Thanh Tây có quy mô lớn nhất cả nước, doanh thu hằng năm là một con số khổng lồ, người đàn ông trẻ tuổi như vậy lại là ông chủ của khu du lịch này, cũng khó trách bọn họ sẽ kinh ngạc.

Phùng Kính Tắc cười một tiếng: “Mọi người thì biết cái gì? Cái khu du lịch này cũng chỉ là một sản nghiệp nhỏ của người ta mà thôi.”
Phùng Kính Tắc vừa nói những lời này ra, quả nhiên lại dẫn đến một trận cảm thán.

Phùng Kính Tắc cũng nói: “Người này là người chúng ta không thể đắc tội đâu, dù sao vào thời điểm chúng ta quay hình, nhìn thấy anh ấy thì cứ né đi, đoàn chúng ta toàn là máy móc và các bạn nhỏ ba bốn tuổi thôi, nên nhất định phải chú ý, đừng va chạm vào người khác.”


“Đã rõ.”

Nhưng cũng không biết họ có duyên hay vì nguyên nhân gì khác, đoàn quay phim đến căng tin của khu du lịch để quay hình, trùng hợp đụng phải vị Giang tổng không nên đắc tội kia.

Lúc Thẩm Minh Dữu và Niệm Niệm đang ăn cơm, Giang Trầm đang ngồi kế bên bàn của cô.

Đến cả Cố Ngải Phỉ và Chung Dao, lúc ăn cơm cũng không nhịn được quay đầu lại nhìn về phía bên này.

Khi đoàn phim quay hình, đoàn phim sẽ chú ý không quay chụp người qua đường, hơn nữa người này còn là Giang Trầm, bọn họ càng không dám quay.

[Bên góc trái có chuyện gì sao? Vì sao ngoại trừ Thẩm Minh Dữu và Niệm Niệm, mọi người đều thỉnh thoảng liếc nhìn về góc bên trái vậy.]

[Đúng rồi, mỗi lần ăn cơm Khương Húc đều ngồi không yên mà, hôm nay ăn cơm lại rất ngoan nha, còn lâu lâu nhìn bên trái một cái, sau đó quay đầu múc cơm bỏ vào miệng, giống như bên trái có thú dữ hay sao đó.]


[Camera làm cái gì vậy, quay sang bên trái đi, cho chúng tôi nhìn một chút có chuyện gì.]

Quả thực Khương Húc và Triệu Nhất Dương đã ngoan hơn ngày thường rất nhiều, bởi vì khí thế của Giang Trầm quá mạnh, mặt anh không cảm xúc ngồi bên cạnh bọn họ, cả người lạnh lùng nghiêm khắc.

Nhìn giống một ông chú kì lạ.

Bọn họ rất sợ anh nha.

Khương Húc nhìn Niệm Niệm đang chuyên tâm ăn cơm, hạ thấp giọng nói: “Niệm Niệm, cậu phải cẩn thận ông chú kì quái đó nha, nhìn chú ấy thật đáng sợ.”

Niệm Niệm nhìn ba của cô bé một chút, đâu có đáng sợ đâu, ba rất giống ngày thường mà, cảm xúc của ba chính là không có cảm xúc nha.
 
Chương 83: C83: Chương 83


Giang Trầm bắt gặp đôi mắt con gái nhìn về phía anh, anh đang rất chờ mong con gái sẽ chạy đến chào với anh một tiếng, như vậy thì vợ cũng sẽ để ý đến anh.

Nhưng sự thật đau lòng, làm anh thất vọng rồi.

Niệm Niệm cho rằng họ vẫn đang chơi trò chơi, một lần nữa cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Sau đó, cơ mặt của Giang Trầm vốn dĩ đã lạnh lùng, nay càng lạnh hơn.

Tốc độ lùa cơm của Khương Húc ngày càng nhanh hơn.

Sau khi ăn cơm trưa xong, Niệm Niệm nhân lúc mẹ đang ngủ trưa, cô bé lén chạy ra ngoài.

Mấy đứa nhỏ đã âm thầm hẹn với nhau, đến giờ trưa hôm nay, những người bạn nhỏ đi đến vườn hoa, để hái hoa kết vòng tặng cho mẹ, cho mẹ một bất ngờ.

Niệm Niệm nhớ rõ, ngày hôm qua mua quà tặng cho mẹ là do tiền ba cho, hôm nay Niệm Niệm sẽ kết một vòng hoa làm quà tặng cho mẹ.

Trong khuôn viên ở khu du lịch có một vườn hoa nhỏ để cho khách hái hoa, những bông hoa bên trong có thể dùng làm đồ thủ công, lại có thể dùng làm quà lưu niệm, còn có thể giúp du khách giải trí.

Mấy đứa nhỏ hẹn gặp nhau ở nơi này, nhìn thấy những bông hoa tràn ngập màu sắc đủ loại hình dạng, bọn nhỏ rất vui vẻ, những những đứa trẻ đều hóa thân thành những tay cừ khôi chuyên hái hoa, hái đến vô cùng vui vẻ.


Bây là thời điểm nghỉ trưa, hai giờ chiều, ánh mặt trời chói chang, ở khu vườn nhỏ chỉ có những người bạn nhỏ đang chơi rất vui vẻ, còn có một đội camera phụ trách phát sóng trực tiếp im lặng đi theo phía sau.

[Ha ha Niệm Niệm thật kiên nhẫn, cô bé hái nhiều hoa nhất nha.]

[Người bạn nhỏ Khương Húc không có tính kiên nhẫn nhất nha, mới hái được hai bông hoa đã trộm chạy đi chơi rồi.]

[Tử Ngải và Tử Dục như cái đuôi nhỏ của Niệm Niệm, ha ha, Niệm Niệm đi đến đâu, song bào thai sẽ đi đến đó.]

Sau khi đã hái hoa xong, mấy bạn nhỏ sắp xếp những bông hoa đã hái được vào giỏ hoa, bọn nhóc chuẩn bị tìm nơi nào đó mát mẻ, chuẩn bị tác nghiệp với số hoa này.

Niệm Niệm nóng đến mức đầu mũi nhỏ đã có những giọt mồ hôi, cô bé nắm tay em Tử Ngải, cùng nhau đi ra vườn hoa chuẩn bị đổi địa điểm, đột nhiên Khương Húc từ chỗ nào xông đến, hô lớn: “Mau chạy đi, có chó, chó lớn muốn cắn tôi, oa oa.”
Lúc nãy Khương Húc đuổi theo một con ch.ó nhỏ chơi đùa, kết quả bị chú chó con dẫn đến một cái ổ chó, bên trong không có chó lớn, chỉ có một đám chó con đáng yêu, Khương Húc nghịch ngợm, cậu nhóc thấy đám chó nhỏ này quá đáng yêu, vì thế cậu nhóc tiếp tục trêu đùa chúng, kết quả đùa hơi quá trớn, làm cho mấy con ch.ó nhỏ này tức giận, không chỉ sủa lớn “Gâu gâu” về phía cậu nhóc, lại còn há mồm to muốn cắn cậu nhóc.

Khương Húc sợ đến mức bỏ chạy.

Mới vừa chạy một chút thì gặp Niệm Niệm và Tử Ngải.

“Gâu gâu gâu.”


Niệm Niệm trừng lớn mắt nhìn phía sau Khương Húc, phát hiện phía sau cậu nhóc có hơn mười mấy con ch.ó nhỏ chạy như điên về phía bọn họ.

Chưa đến bốn tuổi, nhưng trong cuộc đời Niệm Niệm sợ nhất là chó, tay nắm chặt giỏ hoa, lôi kéo Tử Ngải bỏ chạy.

“Gâu gâu gâu!”

“Huhuhu!”

“Đừng chạy đừng chạy, không sao đâu, chó này không cắn người!”

“Ai nha, đạo diễn đạp phải tôi rồi, cẩn thận một chút.”

“Mau đi theo bọn nhỏ, đừng để bọn nhỏ gặp nguy hiểm.”

Mười mấy con ch.ó nhỏ đang đuổi theo bốn năm đứa trẻ, một đám nhân viên công tác đuổi theo phía sau, hiện trường lập tức hỗn loạn hết cả lên.

[Trời ạ đã xảy ra chuyện gì, thật là loạn, có quá nhiều chó con!]

[Bọn trẻ chạy lung tung hết rồi, quá nguy hiểm!]

[Ba phòng phát sóng trực tiếp đã tắt rồi, không nhìn thấy gì cả, hiện tại chỉ có phòng phát sóng của Niệm Niệm và Triệu Nhất Dương là còn mở thôi.]

[Hình như bọn trẻ gặp nguy hiểm, đoàn phim đang làm cái gì vậy, mau cứu bọn trẻ đi!]
 
Chương 84: C84: Chương 84


Khán giả đang xem trực tiếp đều có thể thấy được một hiện trường ngoài ý muốn, một đám chó con đang dí theo bọn trẻ, hiện trường lập tức rơi vào hỗn loạn, tiếng sủa của chó và tiếng bọn trẻ khóc, làm cho những người xem phát sóng trực tiếp sợ hãi, sốt ruột khi đang xem phòng phát sóng trực tiếp.

Lúc Niệm Niệm bỏ chạy, đã bị lạc mất Chu Tử Ngải.

Cô bé cố gắng chạy nhưng không biết mình đã chạy đến đâu, chỉ biết phía sau lưng có bốn năm con ch.ó đang đuổi theo, cũng sắp đuổi đến chỗ cô bé luôn rồi, Niệm Niệm tưởng tượng m.ô.n.g nhỏ của cô bé sẽ bị con ch.ó cắn mất.

Vì vậy mà Niệm Niệm cố gắng chạy nhanh hơn một chút, vứt bỏ luôn giỏ hoa trong tay, tăng tốc, lại tăng tốc.

Đi theo phía sau Niệm Niệm còn có đạo diễn Ngô Lực, một người quay phim, còn có một biên tập, ba người chạy theo phía sau Niệm Niệm.

Đám chó đuổi theo Niệm Niệm đang chạy, ba người này lại chạy phía sau đám chó và Niệm Niệm.


Nhìn cảnh này có chút buồn cười.

[Phốc! Rất xin lỗi, tôi biết là tôi không nên cười, nhưng Niệm Niệm chạy thật là nhanh, con ch.ó đuổi theo không kịp, nhân viên công tác cũng không đuổi kịp luôn!]

[Niệm Niệm thật dũng cảm, những đứa bé khác đều đã bị sợ đến khóc rồi, nhưng cô bé vẫn bình tĩnh chạy nha.]

[Ba phòng phát lúc trước đã tắt nay được mở lại rồi, hiện trường cũng đã được nhân viên kiểm soát an toàn, những đứa trẻ bên đó cũng an toàn không có chuyện gì, chỉ có Niệm Niệm vẫn bị đuổi theo!]

Đạo diễn Ngô Lực vừa chạy vừa thở hồng hộc, ông ấy hô to với Niệm Niệm đang liều mạng chạy về phía trước: “Niệm Niệm, đừng chạy, không có chuyện gì đâu, đám chó này không cắn người, lại đây với chú nè.”

Mọi người ở đây đều nhìn thấy được, đám chó này không phải muốn cắn người, chỉ là bọn chúng quá hưng phấn, thấy mấy người bạn nhỏ này chạy trốn còn nhanh hơn cả chúng, còn tưởng rằng đứa nhỏ đang chơi đùa cùng mình, nên càng ngày càng hưng phấn.

Biên tập khi chạy đã bị trẹo chân rồi, đạo diễn cùng cameraman cũng đều mệt đến không thở nổi, nhưng cameraman vẫn là tận chức trách khiêng máy quay, một đường chạy theo Niệm Niệm.

Ai có thể nghĩ đến Niệm Niệm ngày thường yên tĩnh như vậy, khi chạy sẽ nhanh như vậy đâu, Ngô Lực và cameraman là hai người đàn ông cũng không đuổi kịp cô bé, này nếu là đi thi chạy đường dài, chắc chắn là một tuyển thủ có tiềm năng.

Được ba rèn luyện mấy ngày nay, vốn dĩ Niệm Niệm chạy đã nhanh hôm nay còn nhanh hơn, sau khi nghe đạo diễn ở phía sau kêu dừng lại, cô bé sợ hãi lại tăng tốc.
Con chó ở phía sau sắp cắn được vào m.ô.n.g Niệm Niệm rồi, nếu là dừng lại, m.ô.n.g của Niệm Niệm cũng không còn nữa đâu.

Nhất định không thể dừng lại.


Niệm Niệm không muốn không có m.ô.n.g đâu, cô bé lại tăng tốc chạy tiếp, chạy càng lúc càng nhanh.

Đám chó nhỏ lại thấy đứa nhỏ ở phía trước lại tăng tốc, chúng nó quẫy đuôi, thè lưỡi, phấn khởi đuổi theo, vừa đuổi theo vừa sủa lớn “Gâu Gâu Gâu”, đứa nhỏ ở phía trước sợ đến mức vừa chạy vừa che lại m.ô.n.g nhỏ.

[Ha ha ha tôi cười sắp c.h.ế.t rồi, động tác vừa chạy vừa che m.ô.n.g nhỏ của Niệm Niệm thật đáng yêu!]

[Hình ảnh này quá hài hước rồi, ha ha ha tôi phải chụp lại mới được.]

[ha ha ha ha sao có thể buồn cười như vậy chứ, tiểu Niệm Niệm rất có năng khiếu làm diễn viên hài đó nha.]

Một tràng “Ha ha ha” khắp màn hình, chỉ có Niệm Niệm mới hiểu được sự sợ hãi của chính cô bé.

Một con ch.ó đang đuổi theo phía sau Niệm Niệm l.i.ế.m liếm ngón tay cô bé, Niệm Niệm dọa cho sợ hãi, cô bé sợ đến nức nở, tiếp tục chạy nhanh về phía trước.

Vào thời điểm Niệm Niệm sắp kiệt sức, đột nhiên phát hiện đoàn người ở phía trước.


Người đi đầu trong đoàn người là Giang Trầm.

Niệm Niệm như thấy được vị cứu tinh, miệng nhỏ mím chặt chạy nhanh đến chỗ ba, sau đó oan ức ôm đùi của ba, như là ôm lấy đồ vật an toàn nhất trên thế giới.

Những nhân viên đi theo phía sau Giang Trầm vẫy tay đuổi mấy con ch.ó đang lao đến.

Ngô Lực thở phì phò, thấy đứa nhỏ không có chuyện gì mới nhẹ nhõm thở rõ, ngay sau đó tim của ông ấy lại đập nhanh hơn.

Bởi vì Niệm Niệm đang ôm đùi của người kia, người mà buổi sáng Phùng Kính Tắc đã nhắc nhở bọn họ ngàn vạn lần không được đắc tội.

Vị này chính là “Kim chủ ba ba” lớn nhất của đài truyền hình Quất Tử, sắc mặt của Ngô Lực trắng bệch, chạy nhanh đến xin lỗi: “Rất xin lỗi rất xin lỗi, đứa nhỏ bị chó đuổi theo, quá sợ hãi, không cẩn thận đụng phải, rất xin lỗi.”
 
Chương 85: C85: Chương 85


“Niệm Niệm, mau đến đến chỗ chú này.” Ngô Lực sợ người trước mặt trách tội, thấy Niệm Niệm ôm đùi người đàn ông đó, mồ hôi và nước mắt trên mặt đều chùi vào cái quần tây cao cấp đắt tiền đó, trong lòng ông ấy lộp bộp một tiếng, chuyện này chắc đã đắc tội với người ta rồi, ông ấy nhẹ nhàng kêu Niệm Niệm, muốn mang Niệm Niệm rời khỏi đây càng nhanh càng tốt: “Niệm Niệm, đã không có việc gì rồi, đám chó nhỏ đã bị đuổi đi rồi, hiện tại chú dẫn con đi tìm mẹ, được không?”

Nhưng mà, tiểu Niệm Niệm hình như không nghe ông nói, ôm chân người đàn ông không bỏ ra, đắm chìm trong bi thương và sợ hãi không cách nào kiềm chế được của cô bé.

“Oa oa oa,” Niệm Niêm ôm chặt đùi của ba, đến bây giờ mới dám khóc, thậm chí còn nấc lên: “Hức, oa oa oa……”

Mông của Niệm Niệm một chút nữa đã bị chó cắn mất, xém chút nữa là không có m.ô.n.g nữa, oa oa oa, thật sợ hãi.

Giang Trầm nhìn con gái đang ôm đùi của mình, cúi đầu chỉ có thể thấy cái đầu tròn vo của cô bé, bởi vì sợ hãi, đứa bé khóc đến mức cả người run rẩy.

Giang Trầm xoa xoa cái đầu nhỏ của cô bé, bình tĩnh hỏi: “Con sợ cái gì?”


Niệm Niệm cho dù là tính cách hay chỉ số thông minh, đều rất giống ba cô bé là anh, Giang Trầm đã từng nghe mẹ anh nói qua, anh từ nhỏ đến tận năm ba tuổi cũng chưa mở miệng nói chuyện, cũng không khóc lóc, cho dù đói bụng hay khát, cũng chỉ là rầm rì hai tiếng, ít khi khóc lớn tiếng.

Niệm Niệm cũng giống như vậy, năm cô bé được sinh ra cũng là thời điểm công ty bận rộn nhất, Giang Trầm muốn phân thân cũng không được, thời gian ở nhà rất ít, mặc dù ở nhà, Niệm Niệm ngoại trừ ngủ ra thì chỉ im lặng một chỗ, sau này lớn lên một chút, có thể nói, có một số biểu cảm nhỏ, nhưng cô bé sẽ không khóc, chỉ biết dùng ánh mắt nói điều mình thích hay không thích, trong trí nhớ của Giang Trầm, hình như chưa bao giờ thấy con gái khóc lớn như thế.

Nhớ tới tối hôm qua cùng vợ nói chuyện điện thoại, anh nói Niệm Niệm sẽ không khóc, nhưng bây giờ Niệm Niệm đang khóc ở trước mặt anh, còn khóc đến đau lòng như vậy.

Giang Trầm có chút lúng túng, không biết nên xử lý chuyện này như thế nào.

Thấy con gái đang ôm đùi của anh không ngừng khóc thút thít, Giang Trầm làm vẻ mặt mình mình nghiêm túc hơn, âm thanh anh trầm thấp nói: “Không được khóc!”

“Giang tiên sinh, xin lỗi xin lỗi, tôi sẽ mang đứa trẻ đi ngay.” Ngô Lực thấy vẻ mặt của Giang Trầm ngày càng lạnh, thanh âm nghiêm túc, ông ấy sốt ruột không thôi.

Bị một đứa trẻ từ đâu chạy đến ôm đùi khóc lóc không buông, còn làm quần tây đắt tiền của mình bị bẩn nữa, Giang tiên sinh không đá đứa nhỏ ra, đã xem như nương tay lắm rồi.
Nhưng nếu còn không mau chóng bế đứa nhỏ đi, có lẽ thật sự sẽ làm ông chủ này tức giận mất.

Ngô Lực sốt ruột bước lên, muốn dùng sức bế đứa nhỏ này đi chỗ khác.


Nhưng tay ông vừa mới vươn ra, Niệm Niệm trong nháy mắt lại khóc lớn hơn nữa.

Vốn dĩ Niệm Niệm đã cực kỳ tủi thân rồi, ba còn không cho Niệm Niệm khóc, còn hung dữ với cô bé, Niệm Niệm càng tủi thân hơn.

“Huhuhu…… Ba thật hư.” Niệm Niệm chùi toàn bộ nước mắt nước mũi lên quần của ba: “Hức, ba thật hư, con ghét ba, huhu……”

“Huhuhu……”

“……” Thấy con gái khóc lớn hơn, Giang Trầm tay chân luống cuống bế con gái rời khỏi đùi, ôm con bé vào trong lòng.

Anh nhẹ nhàng vỗ về con gái, dỗ dành nói: “Cục cưng không khóc!”

Ngô Lực đứng ở một bên sợ hãi trừng mắt, lộn xộn nửa ngày, thì ra Giang tổng chính là ba của Niệm Niệm, chính là chồng của Thẩm Minh Dữu!


Ông ấy lùi về sau hai bước, sau đó ngước mắt nhìn qua, Giang Trầm người luôn được nói đến có thủ đoạn sắc bén, sát phạt giới thương trường, lúc này đang ôm con gái trong lòng, tay chân luống cuống dỗ dành.

“Cục cưng không khóc.”

“Cục cưng đừng khóc.”

“Được được, cục cưng không khóc nha.”

Đã được xác nhận, người này đang nói đi nói lại một câu không có tác dụng gì để dỗ dành con gái, xem ra Giang tổng, vị trên trời dưới đất không gì không biết này, lại không biết dỗ dành con gái!
 
Chương 86: C86: Chương 86


Khi Niệm Niệm đang chạy ở đằng trước, anh quay phim ở đằng sau vác máy chạy theo bị tụt lại một đoạn thật xa.

Bởi vì Niệm Niệm chạy quá nhanh, anh quay phim thật sự không đuổi kịp, mặc dù đã mệt đến nỗi không xong tới nơi rồi, nhưng anh quay phim vẫn rất có tinh thần đạo đức nghề nghiệp, cố gắng hết sức mình để bắt lấy khung cảnh của Niệm Niệm vào trong ống kính, để cho những khán giả đang theo dõi livestream có thể nhìn thấy được khung cảnh mà mình muốn thấy vào thời khắc sớm nhất.

Các khán giả trong phòng livestream vẫn luôn vừa xoắn xuýt trong lòng lại vừa cảm thấy buồn cười mà xem Niệm Niệm một đường điên cuồng chạy nhảy, vào đúng lúc bọn họ đang cổ vũ cho Niệm Niệm, nhìn thấy Niệm Niệm cứ chạy rồi lại chạy, đột nhiên đụng phải cái chân to dài của một người đàn ông.

Lũ cún con kêu gâu gâu suốt một đường thấy cô bạn nhỏ dừng lại, không chơi với bọn nó nữa bèn hướng về phía cô bạn nhỏ, kêu gâu gâu vài tiếng rồi quay người đi mất.

[Ha Ha Tiểu Niệm cuối cùng cũng được cứu rồi.]


[Cục cưng Niệm Niệm bị dọa đến hỏng luôn rồi phải không, không biết là có khóc hay không đây?]

Các khán giả cũng thấy yên tâm hơn, ngay lập tức chuyển dịch sự chú ý của mình lên trên người người đàn ông thân sĩ mà Niệm Niệm vẫn đang ôm chặt đùi kia.

Dưới ống kính, chiếc áo sơ mi màu trắng của người đàn ông ấy được sơ vin vào trong quần tây, từ eo trở xuống toàn là chân dài.

Tuy rằng ống kính chỉ quay được bộ phận từ n.g.ự.c trở xuống, bên trên thì cái gì cũng không nhìn thấy nữa, nhưng có thể nhìn ra được, đây là một người đàn ông có thân hình rất tốt.

[Sao anh quay phim lại không góp sức gì thế, nâng ống kính lên cao một tí, cho tôi xem khuôn mặt của người đàn ông này một cái coi!]

[Khu nghỉ dưỡng Thanh Tỉ bên kia thường xuyên có nhân viên của công ty lớn tới đó để họp, mấy người đàn ông thân sĩ xuất hiện trong ống kính này đều mặc quần Tây màu đen, chắc hẳn là đã đụng phải nhân viên tinh anh của công ty nào đó đang đi họp rồi.]
[Rất rõ ràng, cái người được Niệm Niệm ôm đùi ấy là có dáng người chất nhất, nhìn cái đôi chân dài này, chiều cao chắc cũng phải một mét chín rồi, hơn nữa anh ta lại đi ở phía trước nhất của đoàn người, hiển nhiên là người dẫn đầu của đoàn người này rồi, lại nhìn cách ăn mặc của anh ta, ống kính máy quay có hơi xa, không nhìn rõ chất liệu quần Tây cho lắm, nhưng cái thắt lưng da kia, lại còn cả đôi giày da kia nữa, đều là hàng xa xỉ hàng đầu đấy, tiền lương cả năm của người bình thường cũng không mua nổi đâu.]

[Niệm Niệm cứ thế mà xông qua đó, không biết là đám người ấy có nổi giận hay không."


[Người này hình như không phải là người bình thường, Niệm Niệm đụng phải anh ta, không những ôm đùi của anh ta, lại còn làm bẩn cả quần của anh ta nữa, anh ta sẽ không nổi giận mà một chân đá Niệm Niệm của chúng ta ra đấy chứ?]

Ngay khi các khán giả đang lo lắng người đàn ông kia sẽ đá Niệm Niệm ra thì may thay, đạo diễn đã đi tới, xin lỗi đoàn người đó rồi.

Lúc mọi người cho rằng chuyện này đến đây là xong, Niệm Niệm sẽ quay về cùng đạo diễn, ai mà biết được, Niệm Niệm một đường bị chó đuổi cũng không khóc, ngay thời khắc này, vậy mà lại ôm đùi của người đàn ông ấy, lớn tiếng khóc òa lên.

[Hu hu hu Niệm Niệm khóc rồi, cục cưng bé nhỏ ơi, đừng khóc.]

[Đây còn là lần đầu tiên nhìn thấy Niệm Niệm khóc trong chương trình nữa đó.]


[Đúng thế, mấy đứa nhỏ nhà người ta, cho dù là Triệu Nhất Dương lớn nhất kia thì cũng từng khóc trong lúc làm thêm ở trong chương trình, đã lâu như vậy rồi, chỉ có mỗi Niệm Niệm là chưa khóc bao giờ.]

[Niệm Niệm sẽ không làm nũng với mẹ mọi lúc mọi nơi, sẽ không dỗ dành mẹ nói "Mẹ ơi, con yêu mẹ", lúc vui mừng sẽ không kích động mà biểu đạt tình cảm của mình... Có đôi khi, không nhịn được sẽ cảm thấy đáng tiếc cho Thẩm Minh Dữu, tuy rằng bé cưng của cô là một thiên tài, nhưng làm một người mẹ, cô lại thiếu hụt niềm vui nuôi con, nhưng bây giờ cẩn thận nghĩ lại thì, kỳ thực Niệm Niệm là một bé con rất ngoan ngoãn, cô bé không phải là không yêu mẹ, chỉ là phương thức biểu đạt của cô bé rất nội niễm mà thôi.]

[Trông bé con khóc mà tôi cũng muốn khóc theo.]

[Chú gì đó được Niệm Niệm ôm đùi ơi, mong chú đừng đá Niệm Niệm của chúng tôi ra, bé con chỉ là bị dọa sợ thôi.]
 
Chương 87: C87: Chương 87


Nhưng rất hiển nhiên, các khán giả phải thất vọng rồi.

Cái chú được Niệm Niệm ôm đùi kia, vươn bàn tay to của mình ra, xoa xoa mái tóc vì bị chó đuổi mà rối tung lên của Niệm Niệm một cách "thô lỗ", làm cho nó lại càng trở nên bù xù hơn, chỉ thấy anh nói với giọng điệu lạnh lùng: "Sợ cái gì chứ?"

Niệm Niệm vẫn còn đang khóc, người đàn ông này lại càng quá đáng hơn, dùng giọng điệu rất nghiêm túc mà uy h.i.ế.p cô bé: "Không được khóc!"

[Hứ! Cái người đàn ông này hung dữ như vậy làm gì kia chứ!]

[Giọng nói của anh ta thật là lạnh lùng và hung dữ, Niệm Niệm bị anh ta dọa cho khóc càng to hơn nữa rồi.]


[Ờm... Chỉ có mình tôi để ý thấy, giọng nói của người đàn ông này nghe hay lắm sao? Tuy rằng lạnh lùng, nhưng thật sự nghe rất hay, cảm giác còn có một chút quen thuộc nữa kìa, không biết là đã từng nghe thấy ở chỗ nào, đương nhiên giọng nói có hay đến đâu đi chăng nữa thì cũng đừng có mà hung dữ với Niệm Niệm của chúng tôi nhé.]

Đạo diễn Ngô Lực nghe ra sự lạnh lùng nghiêm nghị trong giọng nói của Giang Trầm, ông ấy vội vàng ra ám thị cho anh quay phim đang ở một bên vẫn luôn nhẫn nhịn chịu đựng cảm giác áp bức cực mạnh của Giang Trầm, trong lúc đang do dự có nên nâng ống kính lên cao, ghi hình khuôn mặt đẹp trai đến quá đáng của người đàn ông ấy vào trong ống kính máy quay hay không thì sau khi bị đạo diễn đột nhiên ra ám thị, anh quay phim giật mình một cái, cuối cùng mới tỉnh ngộ.

Cậu ta vội vàng tạm dừng phòng phát sóng trực tiếp, nếu cứ tiếp tục ghi hình, đắc tội vị sếp lớn ở trước mặt này thì e rằng đến cả công việc cũng không giữ được nữa rồi.

Loại người như Giang Trầm này, chắc chắn sẽ không nguyện ý lộ mặt trước ống kính.

[Anh quay phim bị bệnh à, đột nhiên lại tắt phòng phát sóng trực tiếp làm cái gì?]

[Có phải là cái người đàn ông kia động thủ đánh Niệm Niệm rồi, đá Niệm Niệm rồi, vậy nên mấy người mới không dám quay, mới tắt luôn phòng phát sóng trực tiếp!]

Sau khi khung ghi hình phát sóng trực tiếp của Niệm Niệm được tắt đi, trong lòng các khán giả đều trở nên xoắn xuýt, cái người đàn ông vừa nãy hung dữ với Niệm Niệm như vậy, làm cho các khán giả cho rằng, có lẽ ngay sau đó anh sẽ động thủ với Niệm Niệm vừa va đụng phải anh.

Anh quay phim tắt phòng phát sóng trực tiếp lại, có khả năng là vì hai bên xảy ra xung đột rồi, nói không chừng bây giờ có lẽ đã đang đánh nhau rồi đấy.
May thay, khung hình phát sóng trực tiếp của Thẩm Minh Dữu ở bên này vẫn còn đang mở, Thẩm Minh Dữu đang ngủ trưa đã nghe thấy chuyện Niệm Niệm bị chó đuổi, vội vàng chạy tới đây. . ?rờ‎ um‎ ?rum‎ huyền‎ ?rùm‎ _‎ ??‎ u?????EN.?N‎ _

[Mama mau đi cứu Niệm Niệm đi, Niệm Niệm sắp bị đánh rồi.]


[Chị Dữu Tử ơi chạy nhanh lên chút, Niệm Niệm gặp nguy hiểm.]

Vốn dĩ Giang Trầm có một cuộc hội nghị rất quan trọng cần phải họp vào lúc hai giờ chiều, nhưng tình huống trước mắt, chắc là không tham gia cuộc họp được nữa rồi, Niệm Niệm ôm lấy cổ của bố, đang khóc đến tê tâm liệt phế, có dỗ dành như thế nào cũng không được.

Trợ lý đặc biệt Phương dẫn ông chủ và một đoàn người tới chỗ phòng họp mà bọn họ chuẩn bị mở cuộc họp, tất cả nhân viên tham gia cuộc họp, bao gồm cả Ngô Lực và anh quay phim đều bị ngăn lại ở bên ngoài cửa phòng họp, sau khi Giang Trầm bế Niệm Niệm đi vào, trợ lý đặc biệt Phương đóng cửa lại, ngăn cản những ánh nhìn chứa đầy tính tò mò kia lại.

"Niệm Niệm đừng khóc nữa, còn khóc nữa thì sẽ đau cổ họng đấy." Giang Trầm lau đi lớp mồ hôi lạnh trên trán mình, muốn bế Niệm Niệm từ trên người mình xuống.

Nhưng Niệm Niệm lúc này, đã chìm đắm vào trong thế giới riêng của chính mình, hoàn toàn không nghe thấy bố đang nói gì cả.

Cái m.ô.n.g nhỏ của Niệm Niệm không còn nữa rồi.


Niệm Niệm còn bị bố quát nữa.

Niệm Niệm thật là tủi thân, Niệm Niệm chỉ muốn khóc thôi.

"Hu hu hu..."

"Niệm Niệm, con nói cho bố biết, con muốn cái gì, chỉ cần con không khóc nữa, bố đều đáp ứng con hết, có được không?"

"Hư hu hu..."
 
Chương 88: C88: Chương 88


"Niệm Niệm, con đừng khóc nữa mà, rốt cuộc thì bố nên dỗ dành con thế nào được đây?" Giang Trầm trước giờ chưa từng biết rằng, con gái nhà mình không khóc thì thôi, một khi đã khóc thì kinh thiên động địa đến mức này, có dỗ dành kiểu gì cũng không được.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi chưa được một tháng này, Giang Trầm đã đụng phải hai chuyện nóng bỏng tay nhất trong nửa đời mình, một chuyện là vợ muốn ly hôn với anh, anh không biết nên níu kéo như thế nào; một chuyện khác chính là con gái trước nay chưa từng khóc bao giờ đột nhiên lại khóc không ngừng được, anh không biết nên dỗ dành như thế nào cho được.

Hai chuyện này, đối với anh mà nói, thực sự là quá khó khăn rồi.

Giang Trầm bị con gái khóc tới nỗi sau lưng đều đã toát ra cả tầng mồ hôi lạnh, nói: "Là bố sai rồi, bố không nên quát con, bố xin lỗi con, Niệm Niệm đừng khóc nữa có được không?"

"Hu hu hu..."

"Niệm Niệm ơi, bố làm ngựa nhỏ cho con cưỡi có được không, Niệm Niệm đừng khóc nữa..."


Ở trong phòng họp rộng lớn, Giang Trầm bế cô bé, đi lòng vòng quanh bàn họp, ý muốn làm cho con gái bình tĩnh trở lại.

Nhưng tiếng khóc của con gái vẫn không hề dừng lại, Giang Trầm biết vợ mình đang trên đường cấp tốc đến đây rồi, bây giờ chỉ hi vọng vợ có thể nhanh hơn một chút, nếu không cứ tiếp tục khóc như thế này thì cổ họng của Niệm Niệm chắc sẽ hỏng mất.

[A, chị Dữu Tử cuối cùng cũng tới rồi, Niệm Niệm được cứu rồi.]

[Sao lại có cả một đám người đứng trước cửa phòng họp thế kia, đạo diễn cũng ở đó, Niệm Niệm đi đâu mất rồi?]

Lúc Thẩm Minh Dữu đến phòng họp, ống kính máy quay tự nhiên đi theo cô đến nơi này.

Cô nhận được điện thoại liền gấp gáp vội vàng chạy tới đây, cũng không biết được con gái bây giờ như thế nào rồi.

Sau khi trợ lý đặc biệt Phương nhìn thấy Thẩm Minh Dữu tới rồi, ngay lập tức mở cửa phòng họp ra, đợi Thẩm Minh Dữu đi vào rồi lại đóng cửa lại, để anh quay phim đi theo Thẩm Minh Dữu đợi ở ngoài phòng họp.
[Chuyện gì thế này, tại sao máy quay lại không được theo vào trong?]

[Phải chăng Niệm Niệm đã bị cái người mà bé đụng vào ấy nhốt giữ lại rồi?]


[Người đàn ông mà Niệm Niệm đụng phải ấy rốt cuộc là ai, là anh ta đưa Niệm Niệm đi phải không? Bây giờ Thẩm Minh Dữu tới đây là để đàm phán với cái người đó, có phải không?]

Thẩm Minh Dữu không hề biết rằng các khán giả của phòng phát sóng trực tiếp đã bổ não Giang Trầm thành một tên xấu xa bắt nạt trẻ con, cô vừa bước vào phòng họp đã nhìn thấy Giang Trầm đang bế con gái, bộ dạng lóng ngóng chân tay không biết phải làm sao.

Niệm niệm khóc tới nỗi khản cả cổ họng, thế nhưng vẫn không hề ngừng lại.

Trên khuôn mặt nhỏ của cô bé có lẫn cả mồ hôi và nước mắt, Thẩm Minh Dữu nhìn thấy mà đau lòng khôn xiết.

Tối hôm qua, lúc gọi điện thoại, Giang Trầm nói Niệm Niệm không biết khóc, nhưng trên thế giới này làm gì có đứa trẻ nào là không biết khóc kia chứ.

Niệm Niệm không phải là không khóc, chỉ là rất hiếm khi khóc mà thôi.

Mà Niệm Niệm chỉ cần bắt đầu khóc thì sẽ rất khó để khống chế cảm xúc, cũng rất khó dỗ dành.


Giang Trầm không dỗ được Niệm Niệm cũng là chuyện nằm trong dự đoán của cô, nhưng lúc tận mắt nhìn thấy con gái khóc thành cái bộ dạng như này, còn người làm bố là Giang trầm đây một chút tác dụng cũng không có thì Thẩm Minh Dữu vẫn cảm thấy rất tức giận.

Giang Trầm nhìn thấy vợ mình đến rồi, chẳng khác nào nhìn thấy cứu tinh vậy, anh mắt rưng rưng mà nhìn vợ mình, lại nhìn nhìn con gái đang ở trong lòng mình vùi đầu khóc to.

Hai bố con dùng ánh mắt giống hệt nhau để nhìn cô.

Ngoại trừ Niệm Niệm đang tủi thân ra, dường như Thẩm Minh Dữu cũng nhìn thấy một thoáng tủi thân từ trong mắt của Giang Trầm.

Thẩm Minh Dữu nguýt anh một cái, một người bố không biết dỗ dành con gái thì có cái gì mà tủi thân kia chứ.
 
Chương 89: C89: Chương 89


"Niệm Niệm ơi," Thẩm Minh Dữu bước nhanh về phía trước, ôm con gái đang khóc đến khàn cả cổ vào trong lòng mình, dỗ dành nói: "Có mẹ ở đây rồi, Niệm Niệm đừng sợ."

Thẩm Minh Dữu hôn lên đôi mắt đã khóc đến sưng lên của con gái mình, sau đó lại xoa xoa cái m.ô.n.g nhỏ của cô bé, nói: "Cái m.ô.n.g nhỏ của Niệm Niệm vẫn còn mà, không có bị cún con cắn trúng đâu."

Niệm Niệm nghe thấy tiếng mẹ mình đang nói chuyện, tiếng khóc lóc cuối cùng cũng coi như nhỏ đi được một chút, cô bé men theo bàn tay của mẹ, cũng sờ sờ vào cái m.ô.n.g nhỏ của mình, thút thít hỏi: "Mông của Niệm Niệm vẫn còn ạ?"

"Vẫn còn mà, còn nguyên vẹn luôn."

Xác định đi xác định lại mấy lần liền, Niệm Niệm phát hiện cái m.ô.n.g của mình vẫn còn nguyên vẹn, rốt cuộc cũng ngừng tiếng khóc lại.

"Được rồi, đừng khóc nữa, Niệm Niệm mà khóc thì mẹ cũng sẽ đau lòng lắm đấy, có đúng không nào?" Thẩm Minh Dữu lau mặt cho Niệm Niệm, mí mắt của Niệm Niệm đều bị khóc đến sưng hết cả lên rồi, chóp mũi nhỏ của cô bé cũng đỏ ửng lên, nhìn qua có vẻ vô cùng đáng thương.


Tuyệt chiêu để dỗ dành Niệm Niệm, nhất định phải tìm được nguyên nhân cội nguồn của vấn đề, nhưng tư duy của Niệm Niệm trước giờ đều không giống với hầu hết những người khác, cái mà bạn cho rằng đó là nguyên nhân, có lẽ chưa chắc đã là nguyên nhân chân chính khiến cho Niệm Niệm òa khóc, ví dụ như lần này Niệm Niệm khóc, Giang Trầm cho rằng con gái mình là bị dọa sợ nên mới khóc, nhưng đối với Niệm Niệm thì sợ hãi chỉ là chuyện trong chốc lát, nguyên nhân chân chính làm cho cô bé khóc là tưởng rằng cái m.ô.n.g nhỏ của mình bị chó cắn mất rồi, không còn nữa, vậy nên mới khóc mãi không ngừng.

Giang Trầm ciws dốc sức an ủi con gái đừng sợ, đối với Niệm Niệm mà nói, một tí tác dụng cũng không có.

Chỉ có cách rõ ràng nói cho cô bé biết, cái m.ô.n.g nhỏ của cô bé vẫn còn đó, thì Niệm Niệm mới dừng lại.

Còn về tuyệt chiêu thứ hai để dỗ dành Niệm Niệm thì đó chính là hôn hôn.
Thẩm Minh Dữu bên trái hôn vài cái, bên phải cũng hôn vài cái lên khuôn mặt nhỏ của Niệm Niệm.

Quả nhiên, sau khi Niệm Niệm được mẹ hôn mãi không ngừng, đã hoàn toàn quên bẵng đi chuyện khóc tiếp, khuôn mặt nhỏ dần đỏ lên, sau đó thẹn thùng mà trốn vào trong vòng tay của mẹ, ở trong lòng mẹ dụi dụi đầu, giống như một con sâu nhỏ đáng yêu vậy.


Giang Trầm ở bên cạnh nhìn vợ mình vài ba cái đã làm cho con gái bình tĩnh trở lại: Thì ra Niệm Niệm khóc là vì tưởng rằng cái m.ô.n.g nhỏ của mình không còn nữa ư?

Niệm Niệm bình thường thông minh như thế, tại sao lại trở nên ngốc nghếch trong chuyện này như vậy kia chứ? . Truyện Xuyên Nhanh

"Niệm Niệm, lại đây bố bế nào." Giang Trầm nhìn con gái cuối cùng cũng không khóc nữa, rốt cuộc cũng coi như thở phào nhẹ nhõm, anh vươn tay ra, muốn lại ôm con gái thêm một chút, kết quả Niệm Niệm hứ một tiếng, quay đầu sang chỗ khác, không thèm để ý đến anh.

Niệm Niệm là một Niệm Niệm thù dai, chuyện bố dữ với cô bé, Niệm Niệm vẫn còn nhớ đấy nhé.

Giang Trầm chỉ đành dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía vợ mình.

Kết quả vợ cũng giống như con gái, hứ một tiếng không thèm để ý đến người ta, bế con gái đi luôn rồi.

Giang Trầm: "..."

Lần này thì hay rồi, không chỉ có Niệm Niệm giận anh, vợ cũng giận anh rồi, thế này thì biết dỗ dành kiểu gì được đây?
 
Chương 90: C90: Chương 90


Buổi chiều, vì để phối hợp với hoạt động tuyên truyền phong cảnh của làng du lịch nên tổ chương trình cho mẹ và tụi nhỏ lái xe mô tô, chở đám nhóc đi dạo một vòng qua các địa điểm phong cảnh nổi tiếng ở làng du lịch, thuận tiện tìm kiếm kho báu đã được tổ chương trình giấu kín trước đó.

Bởi vì chuyện bị chó rượt, mấy đứa nhỏ đều trông không có chút tinh thần nào, nhất là Khương Húc và Niệm Niệm.

Khương Húc là bởi vì bị mẹ đánh một trận, m.ô.n.g suýt chút nữa đã nở hoa nên mới thế, mà Niệm Niệm là vì khóc to một hồi, còn chưa kịp hoãn lại, thoạt trông vô cùng uể oải.

Phương Đường lái xe điện chạy song song với Thẩm Minh Dữu, thấy Niệm Niệm ôm eo mẹ, không có chút sức sống nào, trong lòng Phương Đường cũng rất áy náy. . Truyện Trinh Thám

Nếu không phải bởi vì tên nhóc nhà mình nghịch ngợm chọc chó thì những đứa nhỏ này sẽ không bị chó rượt, Niệm Niệm cũng sẽ không khóc đến mức đó.

"Niệm Niệm, dì đã đánh anh Khương Húc của con rồi, sau này nếu nó còn dám trêu mèo chọc chó, dọa đến Niệm Niệm nữa thì dì sẽ đánh nó tiếp."


Hiện tại Niệm Niệm rất nhạy cảm với từ m.ô.n.g này, nghe thấy anh Khương Húc bị dì đánh mông, Niệm Niệm nói: "Dì đừng đánh m.ô.n.g nhỏ của anh Khương Húc."

Khương Húc ngồi đằng sau mẹ vừa nghe mẹ còn muốn đánh m.ô.n.g nhỏ của cậu nhóc, đang tính kháng nghị thì lại chợt nghe được lời nói của Niệm Niệm, Khương Húc dùng đôi mắt nhỏ tràn đầy cảm động nhìn về phía Niệm Niệm, quả nhiên chỉ có em gái nhỏ là thương cậu nhóc thôi, còn biện hộ giúp cậu nhóc nữa.

"Đánh lòng bàn tay đi ạ." Niệm Niệm nghiêm trang nói: "Dì ơi, đánh lòng bàn tay đau hơn đánh m.ô.n.g nhiều, sau này nếu anh trai không nghe lời, có thể đánh lòng bàn tay anh trai."

Phương Đường cười ra tiếng: "Được, nghe Niệm Niệm, sau này anh Khương Húc còn không nghe lời thì dì sẽ đánh lòng bàn tay nó."

Khương Húc: "..."

[Ha ha ha, Niệm Niệm nói chuyện thật quá đứng đắn, không hề có chút không đồng tình nào đối với chuyện anh trai bị đánh cả.]

[Khương Húc cảm động quá sớm: Không ngờ em gái Niệm Niệm lại là một em gái nhỏ vô tình như thế.]
[Cho nên đánh m.ô.n.g với đánh lòng bàn tay, rốt cuộc cái nào càng đau hơn thế?]

[Hẳn là Niệm Niệm đúng, thịt trên m.ô.n.g dày, còn lòng bàn tay thì không có thịt nên ngược lại đánh càng đau hơn.]


"Minh Dữu, người hôm nay Niệm Niệm đụng vào là ông chủ của làng du lịch nhỉ, anh ta có tức giận không?" Thấy pd và Thẩm Minh Dữu đi đằng trước vừa nói vừa cười, Cố Ngải Phỉ lái xe điện chạy theo hỏi.

Tất cả mọi người đều biết người Niệm Niệm đụng phải hồi chiều chính là Giang Trầm, ông chủ của làng du lịch, nhưng sau đó phòng phát sóng trực tiếp bị tắt đi, mọi người cũng không biết sau đó đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết cuối cùng Thẩm Minh Dữu đi nói chuyện với Giang Trầm, mới mang được Niệm Niệm về.

Khán giả đều đang bàn tán, nói người Niệm Niệm đụng phải không phải người thường, bởi vì bị đụng nên anh tức giận, nhốt Niệm Niệm lại, có khi Niệm Niệm còn bị người đó ức h.i.ế.p nữa.

"Đúng rồi, Minh Dữu." Chung Dao cũng rất ngạc nhiên nói: "Ông chủ kia không ức h.i.ế.p Niệm Niệm của chúng ta đâu ha."

"Không có, người ta là ông chủ của làng du lịch, Niệm Niệm của chúng ta bị chó rượt trong làng du lịch, làng du lịch cũng có trách nhiệm nhất định." Thẩm Minh Dữu cười nói: "Hơn nữa Niệm Niệm cũng không phải người bị ức hiếp, nó không ức h.i.ế.p người ta là tốt lắm rồi."

Niệm Niệm dùng một ngón tay chọc chọc eo mẹ: "Mẹ, chú ấy hung dữ với Niệm Niệm, chú ấy là người xấu."

Giang Trầm ngồi trong phòng họp, vừa họp vừa phân tâm xem livestream, nghe được con gái nói anh là người xấu, lồng n.g.ự.c hơi nghẹn.


Xem ra cơn giận của con gái rất là khó tiêu tan, anh phải ngẫm lại biện pháp khác.

[Thì ra người Niệm Niệm va phải là ông chủ của làng du lịch à.]

[Niệm Niệm ngạo kiều(1): Ông chủ cũng không thể hung dữ với Niệm Niệm, dám hung dữ với Niệm Niệm đều là người xấu.]

[Còn may, còn may, Niệm Niệm không bị ức h.i.ế.p là tốt rồi.]

[Ông chủ trong sạch của làng du lịch là ai đây? Thật muốn nhìn khuôn mặt thật của ông chủ này quá, tuy anh ta chỉ mới lộ các bộ phận từ eo trở xuống trong phòng phát sóng trực tiếp, nhưng chỉ như thế đã có thể nhìn ra dáng người này quả thật vô cùng hoàn mỹ, mấu chốt là còn rất có tiền, không biết khuôn mặt sẽ trông như thế nào đây.]
 
Chương 91: C91: Chương 91


Sau khi tới nơi tìm kho báu, tụi nhỏ cuối cùng cũng hoạt bát lên, thoạt trông Niệm Niệm cũng có sức sống hơn nhiều.

Không biết có phải hôm nay vận may của Niệm Niệm kém quá hay không, mà những đứa nhỏ khác đã tìm được bốn, năm rương kho báu rồi, trong rương bày đủ mọi loại đồ chơi với nhiều kiểu dáng đa dạng, nhưng Niệm Niệm đi cả buổi lại vẫn không tìm được cái nào.

Rõ ràng nhân viên công tác vì để tiện cho các bạn nhỏ tìm kiếm đã cố ý đặt các rương kho báu ở những nơi dễ tìm.

Triệu Nhất Dương thấy em gái đáng thương quá, cố ý đặt cái rương kho báu nhỏ mình vừa tìm được ở một nơi vô cùng dễ thấy, để em gái Niệm Niệm có thể tìm được.

Cậu nhóc dẫn Niệm Niệm đến đó: "Niệm Niệm, em cẩn thận tìm một chút xem, nơi này nhất định có kho báu."


"Thật không?" Niệm Niệm với vận may không tốt nửa tin nửa ngờ bắt đầu tìm kiếm, cô bé nhìn bên trái, đào bên phải, rốt cuộc cô bé cũng đào trúng một cục gạch lỏng lẻo sắp sụp xuống.

"Tìm được rồi." Đôi mắt Niệm Niệm sáng lên, bình thường kho báu đều được giấu ở những nơi bí ẩn như thế này, bên dưới viên gạch này khẳng định là trống rỗng, nhất định có kho báu.

Nhưng chờ sau khi Niệm Niệm tốn hết công sức cầm được viên gạch kia lên, mới phát hiện bên trong không có gì cả.

Triệu Nhất Dương nhìn cái rương nhỏ bị cậu nhóc đặt bên cạnh bồn hoa, lại nhìn viên gạch trong tay Niệm Niệm: "..."

Thì ra em gái không tìm được kho báu là có nguyên nhân cả.

[Ha ha ha, hôm nay tôi lại bị Niệm Niệm chọc cười muốn chết, chuyên tìm những chỗ mà người khác nghĩ cũng không nghĩ tới, cô nhóc có thể tìm được mới lạ đó.]

[Không trách Niệm Niệm được, phải trách nhân viên công tác, đã nói là tìm kho báu mà, vậy kho báu nhất định phải giấu ở những chỗ k1n đáo nhất chứ, đặt ở nơi dễ nhìn thấy như thế, Niệm Niệm khẳng định không tìm ra được.]

[Ờm... Tay nghề tìm kho báu của Niệm Niệm rất chuyên nghiệp đó chứ, biết đánh vách tường xem có rỗng ruột hay không, vô tình nhìn mấy con số còn nghĩ đó có phải mật mã hay không nữa... Hôm nay là một ngày bị Sherlock Holmes · Niệm Niệm làm cho kinh động (cười xỉu)! Ha ha ha, tôi không nhịn nổi nữa, cười c.h.ế.t mất!]
...

Tìm xong kho báu Niệm Niệm lại trở về với dáng vẻ uể oải như ban đầu.


Thẩm Minh Dữu lái xe điện, ai ủi con gái: "Không sao đâu Niệm Niệm, lần đầu tiên con đi tìm kho báu, tìm không thấy là rất bình thường, lần sau chúng ta có kinh nghiệm rồi, nhất định có thể tìm ra được thôi."

Niệm Niệm áp trán mình lên lưng mẹ, nhỏ giọng nói: "Sẽ không, Niệm Niệm ngốc, tìm không ra kho báu."

"Ai nói Niệm Niệm ngốc? Mẹ chưa từng thấy đứa trẻ nào thông minh hơn Niệm Niệm cả." Thẩm Minh Dữu nghiêm túc nói: "Niệm Niệm, đây chỉ là một trò chơi thôi, mà chơi trò chơi thì sẽ có lúc thắng lúc thua, nhưng không phải cứ thua là cho rằng mình ngốc. có lẽ chỉ là con chưa tìm ra phương pháp đúng để chơi trò chơi đó mà thôi."

"Thật vậy ạ?"

"Đương nhiên, mẹ chơi trò chơi cũng sẽ có lúc thua, nếu mẹ thua, Niệm Niệm cũng sẽ cảm thấy mẹ là một người mẹ ngốc hả?"

"Mẹ là một người thông minh."


"Đúng rồi, cho nên Niệm Niệm cũng là một bé cưng thông minh."

Được mẹ an ủi cuối cùng Niệm Niệm cũng không còn không vui nữa, cô bé ôm eo mẹ, hai má dán lên lưng mẹ.

[Bảo bối Niệm Niệm dán dán người mẹ, hình ảnh này quá đẹp rồi, nhìn qua cảm thấy đặc biệt được chữa lành.]

[Đột nhiên phát hiện khi Thẩm Minh Dữu trò chuyện với Niệm Niệm, cô ấy vô cùng có kiên nhẫn, tôi cũng là một người mẹ nhưng lại thường xuyên không khống chế được tính tình của mình, phát giận với đứa nhỏ, hoặc có đôi khi vì để tạo quyền uy của ba mẹ mà theo bản năng che bai, hạ thấp đứa nhỏ. Bây giờ trông thấy hình ảnh như vậy, tôi cảm thấy mình phải suy nghĩ lại những chuyện mình đã làm thật kỹ.]

[Niệm Niệm có một người mẹ thật tốt, hình ảnh này làm tôi hồi tưởng lại thời thơ ấu của chính mình, ba mẹ luôn luôn dùng đứa trẻ khác so sánh với đứa nhỏ nhà mình, so sánh quá nhiều, đến cả chính bản thân tôi cũng cảm thấy, à, thì ra mình là một đứa trẻ tồi tệ như thế, dần dần, con người càng ngày càng trở nên tự ti, càng ngày càng hoài nghi bản thân...]
 
Chương 92: C92: Chương 92


Bầu trời chậm rãi rơi xuống những hạt mưa nhỏ, Thẩm Minh Dữu thấy thế vội vàng dừng xe trước cửa một cửa hàng.

Cô ôm Niệm Niệm xuống, thấy sàn nhà của cửa hàng thoạt nhìn khá ẩm ướt, trơn trượt nên bảo Niệm Niệm đứng trú mưa ở bậc thang trước cửa, chờ cô đi vào trong mua ô che và áo mưa.

Niệm Niệm đứng dưới mái hiên chờ mẹ.

Dưới mái hiên có hạt mưa rơi xuống, Niệm Niệm vươn tay nhỏ ra tiếp được, giọt mưa rơi trên tay cô bé, bọt nước văng tung tóe ra ngoài, dường như Niệm Niệm cũng rất vui vẻ, cô bé di chuyển bàn tay nhỏ bé, không ngùng hứng lấy từng hạt mưa đang rơi xuống.

Cameraman rất biết quay, vừa quay cận cảnh, vừa kéo một đoạn viễn cảnh thật dài, thu cô bé đang chơi đùa, vươn tay hứng nước mưa vào trong khung ảnh, hình ảnh thoạt nhìn vừa tươi đẹp lại vừa tràn ngập niềm vui trẻ thơ.

Sau khi Niệm Niệm chơi hứng nước mưa một hồi, ánh mắt cô bé nhìn về một phía cách đó không xa, đột nhiên phát hiện, chiếc xe điện nhỏ mẹ đặt bên ngoài đang bị mưa xối.


Cô bé bịch bịch bịch chạy xuống cầu thang, chạy vào trong mưa.

[Niệm Niệm muốn làm gì, trời còn đang mưa đó.]

[Chắc là muốn đi nghịch vũng nước, heo Peppa rất thích nghịch vũng nước, đám trẻ con đều rất thích chơi đùa, nghịch vũng nước.]

[Hình như mưa hơi to rồi, Niệm Niệm đừng chạy, dầm mưa sẽ bị cảm đó.]

Ngay lúc khán giả đang vừa lo lắng vừa tò mò, họ liền nhìn thấy bé con mặc quần áo màu vàng nhạt trong màn hình kia chạy tới đứng bên cạnh chiếc xe điện dựng trước cửa không xa.

Niệm Niệm đứng bên cạnh xe điện, cô bé liếc nhìn hai bên trái phải, phát hiện không có công cụ trợ giúp cô bé che mưa. Nghĩ ngợi một chút, Niệm Niệm trèo lên chỗ ngồi đằng sau của mình, sau đó cô bé đặt bàn tay nhỏ lên trán, làm ra một động tác che mưa, cúi đầu khom lưng, thân thể nghiêng về phía trước, dùng thân thể nho nhỏ của mình bảo vệ chỗ ngồi đằng trước, không để chỗ ngồi của mẹ bị mưa xối ướt.

[Niệm Niệm đây là đang... Bảo vệ chỗ ngồi giúp mẹ, không để mưa làm ướt sao?]

[Ôi chao, sao lại có một một bé ngoan thế này cơ chứ, thấy một màn như này làm tôi muốn khóc quá.]
[Hu hu hu, Niệm Niệm ngoan quá, hôm nay là tiếp tục là một ngày hâm mộ Thẩm Minh Dữu, chị Dữu Tử biết sinh thật đấy.]

[Có ai muốn lập đội, cùng tôi đi trộm bé con không, bé cưng thật sự rất ngoan, rất đáng yêu, muốn sờ quá đi.]


Khi Thẩm Minh Dữu mua xong áo mưa và ô che rồi đi ra, cô nhìn thấy Niệm Niệm đã ngồi trên xe điện, đang nằm sấp dùng thân thể nhỏ bé của mình che chở cho chỗ ngồi đằng trước, không nhúc nhích cái nào.

Nhìn thấy cảnh tượng ngoài ý muốn này, trong lòng Thẩm Minh Dữu hệt như bị lông chim quét qua, ngứa ngáy lại ấm áp.

Niệm Niệm không phải một đứa trẻ thích biểu đạt, khi mẹ vui vẻ, Niệm Niệm sẽ không cười to với mẹ, khi mẹ hôn nhẹ lên trán cô bé trước khi đi ngủ, nói: "Mẹ yêu con", Niệm Niệm sẽ không đáp lại mẹ rằng: "Mẹ, con cũng yêu mẹ". Cô bé không giống những đứa trẻ khác, mặc sức làm nũng trong lồ ng n.g.ự.c mẹ, nhiều lúc, cô bé chỉ thích đắm chìm trong thế giới của chính mình, như một thói quen mà xem nhẹ hết tất cả xung quanh...

Nhưng Thẩm Minh Dữu biết, Niệm Niệm không phải không thương mẹ, cô bé chỉ là không hiểu phải biểu đạt tình cảm của chính mình như thế nào mà thôi.

Tựa như hiện tại, chỉ một hành động nho nhỏ của cô bé đã khiến Thẩm Minh Dữu cảm nhận được, niềm yêu thích và ý muốn bảo vệ mẹ của Niệm Niệm.

Cô đi qua dùng dù che mưa cho Niệm Niệm: "Niệm Niệm biến thành cây nấm nhỏ rồi sao?"

Niệm Niệm thấy mẹ đã về, cô bé ngẩng đầu, nháy đôi mắt to trong nói: "Niệm Niệm không phải cây nấm nhỏ."


"Vậy Niệm Niệm là cái gì?"

"Niệm Niệm là Niệm Niệm."

[A a a, dáng vẻ nằm sấp không hề nhúc nhích của Niệm Niệm thật sự vô cùng đáng yêu, bé bỏng mà! Thật muốn ôm về quá!]

[Ha ha ha, logic của Niệm Niệm thật chặt chẽ, Niệm Niệm là Niệm Niệm, không phải bất kỳ vật nhỏ kỳ quái nào khác hết.]

[Niệm Niệm nhướng mi biểu đạt sự nghi hoặc vô cùng chân thật: "Sao mẹ lại nói Niệm Niệm là cây nấm nhỏ thế, rõ ràng Niệm Niệm không phải mà.]
 
Chương 93: C93: Chương 93


Trong lúc họp Giang Trầm mang tai nghe bluetooth, cũng nhìn chằm chằm vào hình ảnh trên kênh livestream.

Khi nhìn thấy Niệm Niệm vì không tìm được kho báu mà không vui, chân mày anh cũng nhăn lại theo khiến cho các nhân viên tham gia cuộc họp vẫn luôn quan sát biểu cảm của ông chủ không biết câu nào của mình đã khiến cho ông chủ lớn không vui.

Giang Trầm “đào ngũ” suốt một buổi trưa, cuối cùng khi nhìn thấy Niệm Niệm biến thành một cây nấm nhỏ bảo vệ mẹ, khóe miệng của anh mới hơi cong lên.

Mấy năm nay Giang Trầm không ở nhà nhiều, cũng có thể nói là rất ít, giao lưu duy nhất của anh với vợ và con gái là vào bảy giờ tối thứ Sáu hàng tuần, đến thời gian cố định này cả nhà sẽ tiến hành gọi video trò chuyện, trong lúc nói chuyện anh có thể nhìn thấy mặt vợ anh và Niệm Niệm, còn những lúc khác vợ anh rất ít khi liên lạc với anh.


Mà trong cuộc gọi video cố định đó, đại đa số thời gian đều là Niệm Niệm tự chơi, anh ở đầu bên kia của video thỉnh thoảng sẽ hỏi thăm tình hình học tập của Niệm Niệm rồi tình trạng sức khỏe các thứ…

Hai cha con rất ít có thời khắc thân mật.

Anh vẫn luôn cho rằng mọi mặt của Niệm Niệm đều di truyền từ anh, con bé rất giống anh khi còn nhỏ, mặc dù cha mẹ không có ở bên cạnh, con bé vẫn có thể khỏe mạnh trưởng thành, biết chơi một mình, tự học tập, không khóc, không ầm ĩ, không quấy...

Nhưng giờ anh mới phát hiện ra, giống như những gì mà Niệm Niệm nói, Niệm Niệm là Niệm Niệm, con bé không phải là bản thu nhỏ của cha mẹ mình, con bé và anh khác nhau.

Hội nghị buổi chiều cuối cùng cũng đã họp xong, chờ cho tất cả các nhân viên rời đi rồi, Giang Trầm mới xoa xoa mày, đứng dậy.
Vừa mới mở cửa phòng họp ra, anh đã phát hiện ở bên cạnh có một người đang chờ anh.

Phùng Kính Tắc bước tới, hơi thụt lùi sau Giang Trầm một bước, gượng nở nụ cười, giải thích: “Tổng giám đốc Giang, thật xin lỗi vì chuyện đã xảy ra chiều nay, các bạn nhỏ tham gia ghi hình chương trình của chúng tôi không hiểu chuyện, đã va chạm đến anh, thật sự rất xin lỗi anh, mong anh là người lớn đừng chấp nhặt với con trẻ.” . Đọc ??u?ện ha?, ??u? cập nga? -- ?? um??u?en.?? --


Lúc chiều khi đám trẻ bị chó đuổi, Phùng Kính Tắc đang ngủ trưa, nhân viên công tác gọi điện cho ông ta nhưng ông ta không nghe máy.

Chờ đến khi tỉnh giấc và biết đã xảy ra chuyện rồi ông ta mới hết hồn, may mắn là các bạn nhỏ chưa có ai bị thương, nhưng nói các khác, tổ chương trình cần phải gánh trách nhiệm rất lớn.

Nhưng sau khi ông ta đã biết chuyện, dù rằng biết các bạn nhỏ không bị thương nhưng có một người lại bị con gái Giang Niệm Niệm của Thẩm Minh Dữu đụng phải.

Phùng Kính Tắc xem video phát lại, lại biết được từ chỗ Ngô Lực người bị Giang Niệm Niệm đụng vào chính là Giang Trầm của Lăng Vũ Tư Túc.


Lúc Giang Niệm Niệm bị chó đuổi, bên cạnh cô bé chỉ có mỗi Ngô Lực và một camera man đi theo, Phùng Kính Tắc chỉ có thể hỏi rõ những chuyện đã xảy ra từ chỗ bọn họ, nhưng hai người kia bình thường ở đài truyền hình chẳng có năng lực làm việc gì cả, hỏi hai người họ, hai người họ cũng chỉ ấp a ấp úng, hỏi một không biết ba, chỉ nói là cô bé đụng phải Giang Trầm, Giang Trầm trông có vẻ rất tức giận.

Vì thế, nhân dịp Giang Trầm đang họp, Phùng Kính Tắc vẫn luôn chờ ở đây, một mặt là để xin lỗi, mặt khác ấy à, chính là muốn mượn việc này để lân la làm quen với Giang Trầm, biết đâu được có thể móc nối được một chút quan hệ thì sao.

Sau khi Giang Trầm nghe Phùng Kính Tắc nói, anh dừng bước, trầm giọng hỏi: “Ông nói ai không hiểu chuyện?”

Phùng Kính Tắc nghe ra được sự bất mãn trong giọng nói của anh, vội nói: “Vâng vâng, là tổ chương trình chúng tôi không hiểu chuyện, là lỗi của đạo diễn tôi, tôi không quản lý tốt tổ chương trình nên mới gây ra chuyện lần này. Rất xin lỗi ngài, Giang tổng.”
 
Chương 94: C94: Chương 94


Đẩy trách nhiệm lên đầu một đứa con nít là một loại hành vi trốn tránh, Phùng Kính Tắc nhận ra những lời mình nói khi nãy xác thật có chỗ không ổn, người quản lý một xí nghiệp lớn như Giang Trầm hẳn là ghét nhất loại nhân viên trốn trách trách nhiệm cũng nên.

Giang Trầm hừ cười một tiếng, nhưng ý cười cũng không chạm được đến đáy mắt. Anh nói: “Ông thực sự rất không hiểu chuyện.”

Dám nói con gái của Giang Trầm anh không hiểu chuyện, cũng chẳng biết ai cho ông ta cái gan này.

“…” Phùng Kính Tắc ngớ người, đành phải dừng lại, nhìn bóng lưng rời đi thật nhanh của Giang Trầm, trong lòng thấp thỏm không yên.



Chín giờ tối, kênh livestream đúng giờ kết thúc.

Lúc Thẩm Minh Dữu đang chuẩn bị tắm rửa cho Niệm Niệm, cô đột nhiên nhận được tin nhắn của Giang Trầm bảo cô đưa Niệm Niệm ra ngoài.


Sau khi báo cho đạo diễn Ngô Lực một tiếng, Thẩm Minh Dữu ôm Niệm Niệm rời nhà.

Xe của Giang Trầm dừng ở cách đó không xa, thấy cô bước ra, anh vội vàng bước đến muốn bế Niệm Niệm nhưng Niệm Niệm lại đang giận dỗi, không buồn liếc mắt nhìn ba cái nào.

Giang Trầm: “…”

“Có việc gì sao?” Thẩm Minh Dữu hỏi.

“Có.” Giang Trầm mở cửa ghế sau xe ra, ra hiệu cho vợ ôm con gái lên xe.

Thẩm Minh Dứu nhìn anh một cái, Giang Trầm sờ sờ mũi, nói: “Thực sự có việc mà.”

Sau khi lên xe, Niệm Niệm xoay lưng về phía Giang Trầm. Thẩm Minh Dữu thấy con gái như thế, cô vuốt v e cái đầu nhỏ mềm mại của Niệm Niệm, thật sự không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Niệm Niệm nhìn mẹ với biểu cảm cực kỳ nghiêm túc, cô bé đang giận ba đấy, đây là một việc rất nghiêm túc, tại sao mẹ lại cười chứ?

Rõ ràng là không hề buồn cười một chút nào cả mà.

Thẩm Minh Dữu cố gắng khiến cho bản thân mình trở nên nghiêm túc, nói: “Là lỗi của mẹ, mẹ không nên cười.”

“Xì!”
Đây là tiếng cười mà Giang Trầm không nhịn được phát ra.

Tiếng cười này khiến cho Niệm Niệm cuối cùng cũng quay đầu nhìn về phía anh. Khuôn mặt nhỏ của cô bé nghiêm lại, bày tỏ sự tức giận và kháng nghị của bản thân với chuyện giờ mà ba còn có thể cười được.


Giang Trầm ho nhẹ một tiếng, nói: “Xin lỗi con, ba sai rồi.”

Niệm Niệm cực kỳ nghiêm túc hỏi: “Ba sai ở đâu rồi?”

“…” Giang Trầm đáp: “Ba không nên cười.”

Niệm Niệm lại hỏi: “Tại sao không nên cười?”

“Bởi vì Niệm Niệm đang giận.”

Thấy thái độ nhận sai của ba tốt đẹp, lúc này Niệm Niệm mới hừ một tiếng, không xoay cơ thể nhỏ nhắn của mình đi nữa.

Sau khi xuống xe, Thẩm Minh Dứu phát hiện nơi mà Giang Trầm đưa các cô tới là một vườn bách thú nhỏ của làng du lịch.

Vườn bách thú không có mấy loài động vật lớn, phần lớn nuôi một vài loài động vật nhỏ lạ, bình thường để cho các du khách ngắm.

Ngoại trừ chúng ra còn có vài chú chó chú mèo được nhặt ở ngoài về, do nhân viên quản lý của vườn bách thú nhặt về chăm sóc, con ch.ó đuổi đám trẻ hôm nay chính là chó mà nhân viên quản lý này nuôi.


Giang Trầm đưa vợ và con gái đến chỗ nhân viên quản lý nọ, trong tay ông ấy đang ôm một chú cún con, là một chú cún mới được sinh không lâu. Cún con đang mở to đôi mắt m.ô.n.g lung, tò mò nhìn bọn họ.

Trước giờ Niệm Niệm chưa từng được thấy cún nhỏ như thế bao giờ, con ch.ó đuổi cô bé lúc chiều dù rằng không to lắm nhưng cũng không phải rất nhỏ, Niệm Niệm rất sợ chúng nó.

Giờ chú cún con này hoàn toàn khác với con ch.ó đuổi theo cô bé lúc chiều. Trông nó nhỏ xíu và đáng yêu nhường đó, lông cả người trắng muốt như tuyết, còn không sủa gâu gâu thật to với cô bé nữa!

Niệm Niệm mở to hai mắt, muốn vươn tay ra vuốt v e chú cún kia nhưng lại không dám cho lắm.

Giang Trầm ôm chú cún kia vào lòng mình, duỗi tay vuốt v e cái lưng lông xù của nó, hỏi: “Niệm Niệm này, bé cún con này có đáng yêu không?”

Niệm Niệm mở to đôi mắt hạnh, gật gật đầu, nhưng dường như nhớ tới cái gì đó, cô bé lại lắc đầu.

Thẩm Minh Dứu cũng vuốt v e cún, động viên cô bé: “Niệm Niệm đừng sợ. Con sờ nó đi, cún con này không cắn người đâu.”
 
Chương 95: C95: Chương 95


Dưới sự cổ vũ của ba và mẹ, Niệm Niệm rốt cuộc vươn một đầu ngón tay út ra chạm vào cún con một cái, sau đó lại rụt nhanh ngón tay nhỏ về. Thấy cún con không có phản ứng gì, cô bé mới lại duỗi tay ra, vuốt v e cái đầu nhỏ xù lông của cún con.

Mềm mại, rất thoải mái, cực kỳ êm.

Niệm Niệm không nhịn được mà lại vuốt v e thêm mấy cái nữa.

Chú cún con kia rất có linh tính mà thò đầu lại gần ngửi ngón tay nhỏ của Niệm Niệm, ngay khi Niệm Niệm cho rằng nó sẽ cắn mình, cún con lại chỉ l.i.ế.m li3m lòng bàn tay cô bé, không chỉ không cắn mà còn thân mật cọ đầu vào bàn tay nhỏ của cô bé, trông giống như muốn chơi với cô.

Niệm Niệm ngạc nhiên hỏi: “Sao nó không cắn thế ạ?”

Niệm Niệm cho rằng tất cả chó trên thế giới này đều cắn người.

“Chó là người bạn thân của loài người, bình thường chúng nó không cắn, chỉ khi nào bị chọc giận mới cắn thôi. Niệm Niệm không cần lần nào thấy chó cũng sợ hãi xoay người bỏ chạy nhé.”


Niệm Niệm ngây thơ gật đầu rồi lại lắc đầu.

Dù rằng ba nói như thế nhưng lần sau khi Niệm Niệm thấy chó vẫn sẽ trốn đi.

Giang Trầm biết chuyện sợ chó này không thể nào đột nhiên không còn sợ nữa. Niệm Niệm còn nhỏ, sau này có thể từ từ thay đổi.

Xem cún con xong, khi Thẩm Minh Dữu cho rằng các cô có thể về rồi, cô phát hiện Giang Trầm lại đưa các cô đến một nơi khác, đó là nơi mà nhóm Niệm Niệm đi tìm kho báu lúc chiều.

Giang Trầm nói: “Niệm Niệm chơi một trò chơi với ba nào. Ba đã nhờ người giấu rất nhiều kho báu ở đây, chúng ta cùng thi nào, xem thử ai tìm được nhiều kho báu nhất, được không?”

Niệm Niệm vừa nghe đến tìm kho báu là lập tức không vui cho lắm.

Cô bé không biết tìm kho báu, chắc chắn sẽ thua ba cho xem.

“Không sao, nếu như con không tìm được, con có thể nhờ mẹ giúp con.”

Niệm Niệm gật đầu, gắng gượng đồng ý. Đối với cô bé mà nói chuyện chơi trò chơi với ba này rất mới lạ.
Niệm Niệm và người ba này thực ra cũng không quen thuộc cho lắm. Ba luôn luôn rất bận rộn, thời gian gặp mặt thực sự giữa hai cha con rất ít. Khi cô bé còn nhỏ, lúc được gặp ba, cô bé phải vất vả lắm mới nhớ được ba trông như thế nào, nhưng chờ đến lần gặp mặt kế tiếp, ba trong mắt cô bé chỉ còn là một sự ấn tượng mơ hồ thôi.

Nhưng giờ cô bé đã trưởng thành rồi, còn có thể thường xuyên nhìn thấy ba qua video, vậy nên mới không quên mất ba.


Ngoại trừ những lúc ba có ở nhà, buổi sáng ba chắc chắn sẽ mang cô bé đi tập thể dục, thỉnh thoảng cũng sẽ ngồi ở bên cạnh cô bé, nhìn cô bé khui giấy gói quà. Trong ấn tượng của bé con, cô bé chưa từng chơi trò chơi cùng với ba lần nào cả.

Thẩm Minh Dứu là trọng tài, cô ngồi trên ghế, nhìn hai cha con Giang Trầm và Niệm Niệm, khi thì quỳ rạp dưới đất, lúc thì không ngừng gõ gõ vách tường, hai người chơi cực kỳ vui vẻ.

Niệm Niệm phát hiện trò chơi tìm kho báu của tối nay vui hơn nhiều so với lúc chiều, bởi vì lúc cô bé gõ vách tường, ấy thế mà thật sự gõ được đến một vách tường trống rỗng, sau khi mở ra, phát hiện bên trong ẩn chứa một rương kho báu sáng long lanh.

“Con tìm thấy rồi!” Niệm Niệm vui vẻ đưa rương kho báu đến chỗ mẹ, chưa đợi mẹ kịp khen ngợi, cô bé đã lại vội vã không chờ kịp mà chạy đi, tiếp tục con đường đi tìm kho báu của mình.

Rất nhanh sau đó, Niệm Niệm lại phát hiện một dãy mật mã số trên băng ghế dài, thông qua giải mã, cô bé lại tìm được một cái rương nữa.

Kế tiếp là cái thứ ba, cái thứ tư.

Cuối cùng Niệm Niệm tìm được tám rương kho báu, còn nhiều hơn hẳn một cái so với bảy rương kho báu của ba cơ đấy.

“Con thắng rồi!” Trên mặt Niệm Niệm toàn là mồ hôi nhưng đôi mắt lại sáng lấp lánh. Cô bé ngồi dưới đất, nhìn ba, nói: “Ba thua rồi.”


Giang Trầm đầu đầy mồ hôi cũng ngồi dưới đất sau khi nghe thấy con gái gọi mình là ba, trong lòng cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra.

Gọi ba là tốt rồi, gọi ba có nghĩa là con gái không giận anh nữa.

Xem ra con gái vẫn rất là dễ dỗ dành.

Thẩm Minh Dứu lấy khăn tay nhỏ ra, khom lưng lau mồ hôi cho con gái. Lúc lau xong và chuẩn bị đứng dậy, cô thấy Giang Trầm thò đầu lại gần với dáng vẻ ngoan ngoãn xếp hàng ngồi chờ cô lau mồ hôi giúp mình.

Thẩm Minh Dứu: “…”

“Bộp” một tiếng, một chiếc khăn tay nhỏ hơi lạnh nặng nề quăng vào mặt Giang Trầm, che kín mặt kín cổ anh.
 
Chương 96: C96: Chương 96


Cuối cùng tập đầu tiên của mùa thứ ba chương trình《 Mẹ Là Siêu Nhân 》đã được phát sóng trên TV lẫn các nền tảng trực tuyến trong sự háo hức của công chúng.

Tối đó sau khi ghi hình xong, Thẩm Minh Dữu cùng Niệm Niệm xem chương trình trên TV ở nhà.

Hình ảnh trực tiếp lúc trước trực tiếp chân thật cho người xem, khác rất nhiều so với chương trình đã được biên tập rồi phát sóng trên TV, bộ phận khán giả lớn tuổi hoặc trung niên đều không xem phát sóng trực tiếp, mà khán giả trẻ tuổi muốn xem phát sóng trực tiếp lại phải đi làm, không có nhiều thời gian để xem chương trình phát sóng trực tiếp, cho nên so với phát sóng trực tiếp, khán giả lại thích xem các sau khi được biên tập, hình ảnh được chỉnh sửa rõ nét hài hước, một tập chỉ có 40 đến 50 phút.

Lúc này trên màn ảnh, Niệm Niệm đang mặc một cái tạp dề nhỏ, cô bé đang làm việc ở quán trà sữa, trong vai một cô thu ngân nhỏ đáng yêu, thành thạo tính tiền cho khách, lấy tiền lẻ, trả lại tiền thừa cho khách.

Sau khi được biên tập, lúc này Niệm Niệm đặc biệt đáng yêu vì trên đầu bé được đính một miếng dán nhỏ phụ đề, mỗi khi Niệm Niệm tính tiền cho một vị khách miếng dán nhỏ sẽ xuất hiện một bài toán nhấp nháy, kết quả bài toán hoàn toàn khớp với số tiền thừa Niệm Niệm đưa cho khách.


Tổ chương trình có vẻ rất thích dùng hiệu ứng hai b.í.m tóc tết hai bên cho Niệm Niệm, mỗi lần Niệm Niệm suy nghĩ, hai cái b.í.m tóc như có linh tính đưa lên đưa xuống, có lúc lại uốn lượn, phối hợp theo âm thanh, hình ảnh này rất đáng yêu.

Niệm Niệm nhìn hai b.í.m tóc đang nhảy múa trên đầu cô bé trong TV, cô bé nhịn không được sờ sờ đầu nhỏ, kết quả chỉ sờ được hai chùm tóc nhỏ, không có b.í.m tóc nào cả.

“Niệm Niệm, đây chỉ là hiệu ứng thôi, không phải tóc thật.”

Niệm Niệm hình như rất thích hai b.í.m tóc tết này, cô bé nhanh tay gỡ hai chùm tóc của mình xuống, đưa hai cọng thun cho Thẩm Minh Dữu nói: “Mama, buộc.”

“……” Thẩm Minh Dữu buồn cười nói: “Tóc của Niệm Niệm chỉ đủ buộc hai chùm tóc nhỏ, nếu tết tóc rất ngắn nè.”

“Không sao.” Giang Trầm ở bên cạnh vẫn luôn nhìn màn hình TV, nhưng lỗ tai vẫn nghe hai mẹ con nói chuyện, thấy Niệm Niệm muốn tết tóc, anh nói: “Không phải salon tóc có dịch vụ nối dài tóc sao, có thể để Niệm Niệm nối dài tóc ra, như vậy là có thể tết tóc rồi.”

Học được kiến thức mới Niệm Niệm nhanh chóng từ sopha trượt xuống, mang giày xong nói: “Bây giờ đi đi, Niệm Niệm muốn tóc dài.”

Thẩm Minh Dữu: “……”
Hoàn toàn không biết bản thân vừa đưa ra ý kiến ngu ngốc Giang Trầm lấy chìa khóa xe, chuẩn bị đưa con gái đi nối tóc.

Thẩm Minh Dữu giữ đứa nhỏ nôn nóng muốn chạy ra ngoài lại: “Niệm Niệm chỉ là một đứa nhỏ, tóc con bé so với người lớn rất yếu, hơn nữa nối tóc cần dùng đến thuốc, ảnh hưởng không tốt tới việc phát triển tóc của trẻ con, Niệm Niệm muốn tết tóc, đợi cho tóc mọc dài tự nhiên rồi tết, được không?”


“……” Bị vợ liếc nhìn một cái Giang Trầm đành ngoan ngoãn ngồi xuống sopha.

Sau tập đầu tiên《 Mẹ Là Siêu Nhân》được phát sóng, lập tức trở thành show thực tế có rating cao nhất trong năm của đài truyền hình Quất Tử, trong lúc phát sóng trực tiếp Thẩm Minh Dữu và Niệm Niệm được rất nhiều khán giả yêu thích, vốn dĩ Thẩm Minh Dữu không phải là người mờ nhạt, trước khi lui khỏi giới giải trí cô từng nhờ vào nhan sắc này mà có được một hai tác phẩm thoát vòng, thu hút được một lượng lớn fan sắc đẹp, trước khi lui khỏi giới giải trí thì cô cũng đã có độ nổi tiếng không hề thấp, dù đã 5 năm trôi qua nhưng một số fan cũ nhìn thấy cô ấy trên TV cũng vô cùng phấn khích.

Sau khi chương trình phát sóng, khán giả chú ý đến Thẩm Minh Dữu ngày càng nhiều, số lượng thảo luận về hai mẹ con cô trên các diễn đàn ngày càng tăng.

[Show hay quá, so với mùa đầu tiên còn hay hơn, đặc biệt là hai mẹ con Thẩm Minh Dữu và Niệm Niệm, mị thích hai người này quá!]

[Các bạn nhỏ đều rất đáng yêu, nhưng tôi không thể không nói, tôi rất thích Niệm Niệm nha, lần đầu tiên vân dưỡng oa* nhưng lại có thể nuôi được đứa nhỏ vừa thông minh vừa dễ thương như Niệm Niệm, thật hạnh phúc.]

*Vân dưỡng oa: (từ ngữ mạng) ý chỉ những người không muốn nuôi con trong thực tế, nhưng thích xem các loại video và hình ảnh trẻ con dễ thương trên Internet.


[Thẩm Minh Dữu có thể quay lại đóng phim lần nữa không? Khuôn mặt cô ấy rất hợp để đóng phim, với nhan sắc này mà không đóng phim thì hơi phí.]

[Đúng rồi, cho dù kỹ thuật diễn không tốt chỉ cần làm một bình hoa di động tôi cũng thích xem! Giống như Đường Khiêm vậy, là fan tôi không thể không nói kỹ thuật diễn xuất của Đường Khiêm nhà chúng tôi rất tệ, nhưng biết làm sao đây mị đây thích khuôn mặt đó!]

[Vốn dĩ cho rằng sau khi chương trình này phát sóng, độ chú ý mọi người sẽ dồn vào Cố Ngải Phỉ, ai ngờ đâu đột nhiên nhảy ra ngựa chiến Thẩm Minh Dữu, ngay cả một tiểu hoa đán như Cố Ngải Phỉ, có Thẩm Minh Dữu ở đây cũng khiến cô ấy mờ nhạt.]

[Đó là bởi vì mọi người đối với Thẩm Minh Dữu quá nhiều, giống như biết cô ấy giàu có, nhưng lại không biết cô ấy giàu cỡ nào, còn có ông chồng giàu có bí ẩn của cô ấy, trên mạng mọi người đều đoán mò về anh ấy, có tò mò liền thu hút được nhiệt độ.]

[Gần đây mị không để ý đến các show phát sóng trực tiếp với mấy chuyện trên mạng, cho đến khi thấy Thẩm Minh Dữu trên TV, mới biết được Thẩm Minh Dữu mà mị hâm mộ 5 6 năm trước đã tái xuất, chào mừng trở lại, dù đã 5 năm em vẫn luôn thích chị.]
 
Chương 97: C97: Chương 97


Nhờ sự nhiệt tình của fan lâu năm #Thẩm Minh Dữu mừng trở về# nhanh chóng leo lên top hot search vào ngày hôm sau.

Cố Ngải Phỉ cẩn thận đọc các bình luận, càng xem trong lòng cô ta càng kinh ngạc.

Trong đêm qua, Cố Ngải Phỉ có một giấc mộng rất dài. . Truyện Teen Hay

Một giấc ngủ dậy, cô ta mới biết được, thì ra cô đang sống trong một cuốn tiểu thuyết về giới giải trí, trong đó cô là nữ chính, xuất thân của cô bình thường cho đến khi hai mươi tuổi, cô ta thức tỉnh năng lực biết trước được tương lai của người khác, dựa vào năng lực này, cô ta ở trong giới giải trí lên như diều gặp gió, phim cô ta đóng bộ sau hot hơn bộ trước, cô ta cũng năm sau lại hot hơn năm trước, từng bước một trở thành tiểu hoa đỉnh lưu trong giới, được người người săn đón.

Mà chồng của cô ta Chu Cảnh Hàng là nam chính, bởi vì cuốn tiểu thuyết này theo hướng nữ chủ sảng văn, nên đất diễn của Chu Cảnh Hàng rất ít, giống như anh ta chỉ là nam chính làm nền, nhưng chuyện kết hôn bí mật của cô ta và Chu Cảnh Hàng bị đưa ra ánh sáng, sự nghiệp của Cố Ngải Phỉ đón nhận một đợt khủng hoảng, để thoát khỏi khủng hoảng cô ta dẫn theo cặp song sinh của mình tham gia chương trình tạp kỹ 《 Mẹ Là Siêu Nhân》.

Trong chương trình này, cô ta và hai đứa trẻ nhận được rất nhiều yêu thích, đồng thời chuyện tình yêu của cô ta và Chu Cảnh Hàng được nhiều người ngưỡng mộ, bởi vì mang con đi tham gia chương trình này, cô ta không chỉ thuận lợi thoát khỏi khủng hoảng, mà độ nổi tiếng còn cao hơn bao giờ hết, sau khi chương trình này được phát sóng, nhân lúc độ nóng của giảm, cô ta nhận được hai tài nguyên tốt nhất giới giải trí, cuối cùng thành công bước lên đ ỉnh cao, nhận được giải ảnh hậu.


Đây mới là kết cục của cô ta.

Một cái kết mà cô ta cố gắng từng chút một, cái kết đẹp đến mức đến mơ cô ta cũng nghĩ tới.

Nhưng hiện tại, quyển sách này giống như có ai ác ý sửa chữa nó, vốn dĩ sau khi tập một của《 Mẹ Là Siêu Nhân》 kết thúc, biến cố duy nhất chính là Thẩm Minh Dữu sẽ bị mắng đến rút khỏi giới.

Nhưng cô ấy không chỉ bỏ cuộc rời khỏi chương trình, ngược lại nhờ có 《 Mẹ Là Siêu Nhân》 một lần nữa nổi tiếng, thậm chí còn che lấp ánh sáng của nữ chính trong sách là cô ta.
Rốt cuộc là đã sai ở đâu?

Thẩm Minh Dữu không rút khỏi giới giải trí như trong sách viết, có phải thể hiện cho việc kết cục của Thẩm Minh Dữu cũng đã thay đổi, có phải thể hiện Thẩm Minh Dữu sau này ở trong giới sẽ hot lên, từng bước lấy đi hào quang của cô ta, cướp đi toàn bộ những gì thuộc về cô ta không?


Kết cục tốt đẹp của cô ta… Cuối cùng sẽ vì Thẩm Minh Dữu mà xuất hiện thay đổi sao?

Sự khủng hoảng trong lòng của Cố Ngải Phỉ ngày càng lớn, cô ta có cảm giác tất cả chuyện này là do Thẩm Minh Dữu, chỉ cần Thẩm Minh Dữu có chút thay đổi, tương lai của cô ta ngày càng mờ mịt mơ hồ, Cô ta cần phải kéo tất cả mọi thứ về quỹ đạo ban đầu, nếu như mặc kệ người cuối cùng thất bại và rơi khỏi ánh đèn sân khấu chính là cô ta.

Cô ta không thể trơ mắt nhìn mọi chuyện diễn ra như vậy.

“Đường Khiêm, cậu còn nhớ Thẩm Minh Dữu chứ?” Cố Ngải Phỉ bỏ di động xuống, nhìn về Đường Khiêm đang nhìn gương chỉnh lại trang phục.

Vừa rồi các bình luận trong hot search của Thẩm Minh Dữu, cô ta thấy có nhắc đến Đường Khiêm, giống như mọi người nói, Thẩm Minh Dữu và Đường Khiêm có một điểm chung, đó chính là —— hai người họ đều là bình hoa di động.

Hiện tại Cố Ngải Phỉ đang quay một bộ phim, cô ta là nữ chính, nam chính là Đường Khiêm.

Mà bộ phim cuối cùng Thẩm Minh Dữu tham gia trước khi rời vòng giải trí, nam chính cũng là Đường Khiêm.

Hơn nữa, ba người bọn họ có mối quan hệ sâu xa.
 
Chương 98: C98: Chương 98


Năm đó trước khi Thẩm Minh Dữu giải nghệ, đã bị các phóng viên lá cải khui bày chuyện cô bị mắc bệnh ngôi sao, lúc ấy đối tượng bị Thẩm Minh Dữu lên mặt, lại là nam chính bộ phim đang quay Đường Khiêm.

Thẩm Minh Dữu lúc đó nổi tiếng hơn Đường Khiêm, có lẽ Đường Khiêm muốn nịnh bợ Thẩm Minh Dữu, nhưng Thẩm Minh Dữu là người kiêu ngạo, quay phim ở phim trường luôn hờ hững với mọi người, đối với nam chính Đường Khiêm còn cảm thấy chướng mắt.

Sau này Thẩm Minh Dữu bị paparazzi chụp được cảnh sắc mặt không tốt với Đường Khiêm, chuyện Thẩm Minh Dữu mắc bệnh ngôi sao vì vì bị truyền ra ngoài.

Sau đó doanh thu phòng vé phim Thẩm Minh Dữu đóng chính vào thời điểm đó bị ngã ngựa, không qua mấy ngày, Thẩm Minh Dữu chủ động bỏ vai, Cố Ngải Phỉ lúc ấy là thế thân của Thẩm Minh Dữu, cô ta nắm lấy cơ hội, tự đề cử bản thân với đạo diễn, cuối cùng trở thành nữ chính bộ phim đó.


Mấy năm qua đi, ở giới giải trí không còn ai nhớ đến Thẩm Minh Dữu, Cố Ngải Phỉ trở thành tiểu hoa đán nổi tiếng, còn Đường Khiêm mặc dù kỹ thuật diễn xuất không đáng nói tới nhưng dựa vào gương mặt cũng tạo ra một số tiếng vang.

Hiện giờ Thẩm Minh Dữu một lần nữa tái xuất, không biết Đường Khiêm người năm đó bị Thẩm Minh Dữu không cho sắc mặt tốt cảm thấy thế nào.

“Cô đột nhiên nhắc đến cô ta làm gì?” Đường Khiêm cất cái gương đi, nghe Cố Ngải Phỉ nhắc đến cái tên Thẩm Minh Dữu, anh ta có chút không vui.

“Cũng không có gì.” Cố Ngải Phỉ cười nói, “Chúng ta đều là bạn cũ, có cơ hội cùng hẹn nhau gặp mặt.”

“Hừ, tôi cùng cô ta có gì để nói.” Đường Khiêm hừ lạnh một tiếng, anh ta là một người thù dai, năm đó chuyện bị Thẩm Minh Dữu mắng, anh ta vẫn nhớ rõ.

“Chuyện trước kia đã qua lâu như vậy, hiện tại đều là người trong giới, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, cậu cứ như vậy đến khi gặp lại Thẩm Minh Dữu, sẽ rất xấu hổ đó nha.”
“Không có gì xấu hổ cả.” Lúc Đường Khiêm nói chuyện, mắt nhìn chằm chằm trợ lý đang giúp anh ta rót trà sữa vào một cái ly khác đẹp hơn, thấy tay trợ lý run run suýt làm đổ trà sữa ra ngoài, anh ta quát lớn: “Cẩn thận một chút, làm đổ anh có đền tiền cho tôi không.”


Cố Ngải Phỉ cười cười, đã làm việc chung vài lần, cô ta khá hiểu con người của Đường Khiêm.

Đường Khiêm là một người thù dai, còn rất keo kiệt, cả đoàn phim nhiều người như vậy nhưng mỗi lần anh ta mua đồ ăn hay nước đều chỉ mua đúng một phần cho bản thân, đối với trợ lý cũng thường xuyên la mắng.

Không chỉ có như vậy, người này còn không có đầu óc.

Ưu điểm duy nhất của anh ta chính là gương mặt, đặt biệt giống tiểu bạch kiểm được miêu tả trong các bộ phim truyền hình, có lẽ anh ta cũng hiểu, không thể dựa vào bản thân để làm nên chuyện, cho nên anh ta thức thời, hạ xuống dáng vẻ cao ngạo, mấy năm này dựa vào cái miệng lưỡi trơn tru cùng với gương mặt thành công leo lên một vị phú bà nhiều tiền.

Phú bà này cũng rất hào phóng, vì Đường Khiêm lấy về nhiều tài nguyên tốt cho anh ta, tuy rằng kỹ thuật diễn của Đường Khiêm chẳng ra gì, nhưng có tư bản đằng sau, phim thì hết bộ này đến bộ khác tới tay. Cứ như vậy, Đường Khiêm càng ngày càng hồng, độ nổi tiếng của anh ta càng lớn hơn, tỷ lệ thuận với độ nổi tiếng chính là tính khí của anh ta, trước mặt phú bà thì ngoan ngoãn như con cừu nhỏ, nhưng khi anh ta không thích ai, anh ta sẽ ái cáo mượn oai hùm, tỏ vẻ người ở trên cao nhìn xuống.


Cố Ngải Phỉ nghĩ thầm, không biết thế lực người đứng sau Đường Khiêm lớn hơn, hay địa vị của chồng Thẩm Minh Dữu lớn hơn.

Cô ta cười nói: “Cũng không có gì xấu hổ đâu, tôi chỉ sợ lúc hai người gặp nhau lại có cãi vã, lúc đó tôi sợ người bị thiệt là cậu.”

“Tôi bị thiệt?” Đường Khiêm giống như nghe được chuyện cười, anh ta cười nhạo một tiếng: “Tôi cái gì cũng ăn, nhưng không chịu thiệt.”

“Lần sau nếu nhìn thấy Thẩm Minh Dữu, nhất định tôi sẽ làm cô ta phải cúi đầu xin lỗi, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho cô ta đâu.”
 
Chương 99: C99: Chương 99


Sau khi tập hai show thực tế ghi hình xong, Thẩm Minh Dữu sẽ quay đại ngôn của thương hiệu H.

Bộ phim《 Tổng Giám Đốc, chào anh》 đã quay xong, hiện tại đang chạy nước rút trong giai đoạn hậu kỳ, rất nhanh sẽ chính thức phát sóng.

Bởi vì nhiệt độ của show thực tế, người đại diện của cô nhận được không ít kịch bản, còn có một số đại ngôn, Thẩm Minh Dữu cũng dần trở nên bận rộn.

Sau một ngày quay đại ngôn ở studio, Thẩm Minh Dữu, Vu Trân và trợ lý Tiểu Tây ba người đang chuẩn bị rời đi, bất ngờ chạm mặt một nhóm người ở cửa Studio.

Thẩm Minh Dữu cúi đầu chuyển sang hướng khác tránh đi, cô đi sang bên trái, người đối diện cũng dịch sang bên trái, cô bước sang phải người đó cũng bước sang phải.


“…” Thẩm Minh Dữu ngẩng đầu lên nhìn người đó.

Phát hiện người đối diện là một người đàn ông ngoại hình giống một tiểu bạch kiểm, sở dĩ nói như vậy, là bởi vì da người này rất là trắng, dáng người cao ráo, đôi mắt đào hoa hơi xếch lên mang theo chút yêu mị, ánh mắt người này nhìn cô cũng không có ý tốt.

“Có việc gì sao?”

Đường Khiêm nghĩ thầm đúng là không phải oan gia là không gặp nhau, buổi sáng hôm nay mới vừa cùng Cố Ngải Phỉ nhắc tới Thẩm Minh Dữu, không ngờ hiện tại đã chạm mặt cô.

Nếu đã chạm mặt rồi, thù mới hận cũ gì cũng nhau tính luôn.

“Chị Minh Dữu, mấy năm không gặp, chị vẫn khỏe chứ?”

Thẩm Minh Dữu nghi hoặc nói: “Cậu là ai?”

Nhìn gương mặt này hình như có chút quen, nhưng cô không nhớ ra người này là ai.
Mặt Đường Khiêm lập tức tái xanh, anh ta vẫn luôn nhớ rõ năm đó Thẩm Minh Dữu mắng anh ta như thế nào, nhưng người phụ nữ này lại không nhớ anh ta là ai.

Chuyện này đối với anh ta mà nói, là sự sỉ nhục lớn nhất.


Đường Khiêm mấy năm gần đây đã quen được nịnh hót, anh ta hung hăn nói: “Thẩm Minh Dữu, tôi kêu cô một tiếng chị, cô thật sự cho rằng cô là chị tôi à? Tôi nói cho cô biết, chuyện năm đó cô mắng chửi tôi đến bây giờ vẫn chưa xin lỗi tôi, nếu như cô không chính thức xin lỗi tôi sẽ không để yên chuyện này đâu.”

“Đường Khiêm, chuyện đã nhiều năm như vậy rồi, sao đến giờ cậu còn nhớ vậy?”

Vu Trân thì chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra Đường Khiêm, mấy năm nay Đường Khiêm trong giới phát triển rất tốt, hiện tại đã là một tiểu sinh có chỗ đứng, nghe nói anh ta còn có người phía sau, Vu Trân không muốn gây sự với anh ta: “Nghe chị một lần, chuyện quá khứ đã qua thì cho qua đi, với lại năm đó Thẩm Minh Dữu xảy ra xung đột với cậu bị phòng viên bôi đen, nói đến cùng, chúng tôi cũng bị thiệt không ít.”

“Những gì tên phóng viên đó bôi đen là sai sao? Cô ta vốn dĩ không xem ai ra gì, vốn dĩ mắc bệnh ngôi sao.”

Đường Khiêm và Thẩm Minh Dữu giống nhau, ra mắt với danh xưng bình hoa di động, khi đó anh ta cùng Thẩm Minh Dữu đóng chung một bộ phim, một người là nam chính một người là nữ chính, mỗi ngày ở phim trường bị đạo diễn mắng, vốn dĩ Đường Khiêm cảm thấy anh ta và Thẩm Minh Dữu cùng chung cảnh ngộ, thấu hiểu lẫn nhau, kỹ thuật diễn đều tệ như nhau, anh ta nghĩ hai người bọn họ có thể cùng nhau học hỏi kinh nghiệm, kết quả Thẩm Minh Dữu không xem ai ra gì, không chỉ làm lơ anh ta, còn dám mắng anh ta!

Đều là bình hoa, cũng không có kỹ năng diễn xuất, dựa vào đâu cô chướng mắt anh ta.


Đường Khiêm cảm thấy anh ta bị sỉ nhục, lúc anh ta muốn tìm Thẩm Minh Dữu muốn cô chính thức xin lỗi, Thẩm Minh Dữu đột nhiên lui khỏi giới giải trí.

Sau đó anh ta có gửi rất nhiều tin nhắn bắt cô phải xin lỗi, nhưng chưa từng có được hồi âm.

Chuyện này vẫn luôn là cái gai trong lòng Đường Khiêm, nếu như anh ta không bao giờ gặp lại Thẩm Minh Dữu nữa thì cũng thôi đi, nhưng đã gặp được, lời xin lỗi này, anh ta phải đòi được lời xin lỗi từ cô.

Đường Khiêm làm người vốn dĩ keo kiệt thù dai như vậy đó.

Thẩm Minh Dữu rốt cuộc cũng nhớ người này là ai.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top