Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Tập Truyện: Ngọt Ngào - Sơn Hải Thực Mộng

Tập Truyện: Ngọt Ngào - Sơn Hải Thực Mộng
Quyển 3 - Chương 8: Dân quốc 8


Edit: Vũ Quân

Gió thu lạnh lẽo, Bạch Sơ Nhàn đưa mấy cô nương về nhà xong, trên vai khoác áo tây trang, chậm rãi trở về nhà.

Mười bốn tuổi, nàng đã dọn ra khỏi Tưởng gia, tự mình mua một tòa nhà, ngày thường chỉ một dì chuyên quét tước dọn vệ sinh và nấu nướng, thật sự rất thanh tịnh.

Nếu nàng chưa về, tòa nhà này sẽ đẻ lại cho dì dưỡng lão.

Bóng dáng của nàng in trên mặt đất, bị kéo ra lúc dài lúc ngắn, từ xa nàng đã nhìn thấy trước cổng lớn của tòa nhà có một người đang đứng.


"Tiểu Nhàn, cuối cùng con cũng trở lại, dì Bình biết là con không có việc gì mà."

"Vẫn là bộ dáng khi làm con gái đẹp, trước kia luôn ra vẻ đàn ông, dì cũng không dám nói con..."

Bạch Sơ Nhàn cười cười, phụ họa theo lời bà.

Dì Bình là người mẫu thân nàng lưu lại, đã qua nhiều năm như vậy, đối với nàng thực sự không khác gì mẹ ruột.

Lần này nàng xảy ra chuyện, dì Bình đã lo lắng không chịu được, thiếu chút nữa đã đi ra ngoài tìm nàng, may là thu được tin tức của Lục Hưu Lâu gửi tới nên bà mới kiềm chế lại.

Sau khi hàn huyên một lát cùng dì Bình, lại ăn một chén xúp nóng, nàng trở về phòng nghỉ ngơi.

Gió thổi làm cửa sổ rung động, đèn dầu nhấp nháy, nàng đang muốn cởi cúc áo sơmi, động tác đột nhiên dừng lại, ánh mắt trở nên sắc bén: "Ai?"

Cơ thể ấm áp từ phía sau dán lên người nàng, hơi thở của hắn bao phủ lấy nàng, hắn dùng tay tiếp được khuỷu tay huých ra sau của nàng, dễ dàng hóa giải lực đạo.

Người phía sau cúi đầu, thổi hơi bên tai nàng, nàng không nhịn được run lên, bên tai là tiếng cười nhẹ của người đàn ông.

"Bạch Tiểu Nhàn có nhớ ta không?"

Bạch Sơ Nhàn nhịn không được trợn trắng mắt, thân thể nàng thả lỏng một chút, dựa vào trong lòng ngực hắn: "Lục thiếu soái, chúng ta tách ra mới chỉ hai ngày thôi."

Lúc này Lục Hưu Lâu mặc thường phục, hắn bế nàng lên, ngồi ở trên giường, đẩy sợi tóc xõa bên má nàng ra, cúi đầu hôn khẽ lên gương mặt nàng: "Một ngày không gặp như cách ba thu, vậy chúng ta đã cách nhau mấy thu rồi, Tiểu Sơ Nhàn không nhớ ta sao?"

Bạch Sơ Nhàn ngửa ra sau, né tránh nụ hôn của hắn, mày đẹp nhíu lại: "Ngươi so với ta không lớn hơn bao nhiêu, lúc gọi ta có thể bỏ đi một chữ nhỏ không hả?"

Lục Hưu Lâu ừ một tiếng, tay không quy củ gom mềm mại trước ngực của nàng lại, híp mắt: "Đúng là không nhỏ."

Dưới ánh sáng mờ nhạt nhu hòa, trên mặt mỹ nhân bắt đầu ửng hồng, nàng mở to mắt trừng hắn, chụp lấy tay hắn: "Ngươi thu liễm một chút."

Ngón tay Lục Hưu lâu đặt trên cúc áo của nàng, cúi đầu dùng cánh môi dán lên môi nàng, khi nói chuyện còn không quên cọ xát: "Vừa rồi có phải Tiểu Sơ Nhàn đang cởi quần áo không, không bằng để ta giúp nàng nhé?"

"Ngươi..."

Nàng mới phát ra một âm tiết, miệng đã bị hắn ngăn chặn, đầu lưỡi của người đàn ông làm càn trong miệng nàng, cướp đoạt nước bọt của nàng, cuốn lấy đầu lưỡi nàng, hắn dùng mặt lưỡi thô lệ quét qua từng nơi mẫn cảm trong miệng nàng.

Cổ tay bị hắn dùng sức khóa ra đằng sau, cúc áo từng chút từng chút bị cởi ra, gió lạnh từ kẹt cửa ùa vào, kích thích từng trận lạnh lẽo.

Người đàn ông hình như nhận ra được, hắn dùng bàn tay vỗ về làn da trần trụi của nàng, độ ấm từ bàn tay hắn truyền tới trên người nàng, không chỉ ấm lên mà còn mang theo cảm giác ngứa ngáy.


Áo sơmi bị ném trên mặt đất, quần cũng bị ném ra, mỹ nhân chỉ còn lại nội y bị đặt trên giường, trên mặt phiếm đỏ ửng, làn da trắng nõn ở dưới ánh sáng nhu hòa đẹp đến kinh người.

Trong đôi mắt đen của người đàn ông sáng lên như dã thú, hắn một bên cởi quần áo, một bên cúi đầu ở trên mặt, trên cổ nàng liếm mút, khẽ hôn, một cái tay khác cách tầng vải dệt xoa vú nàng.

Cho dù cách vải dệt, hắn cũng có thể cảm nhận được sự mềm mại kia, mềm như bông, nhưng so với bông lại co dãn hơn nhiều, trong lúc nhất thời hắn không khống chế được lực đạo.

Mỹ nhân thở nhẹ, trừng hắn: "Ưm... nhẹ chút!"

Hắn đem nội y kiểu mới của nàng đẩy lên trên, hai luồng ngực trắng mềm nảy lên hái cái, trần trụi trong không khí, đỉnh anh đào lặng lẽ đứng lên.

"Thật là đẹp mắt, Tiểu Sơ Nhàn sao lại giấu đi đồ vật xinh đẹp như vậy? Để ta ăn có được không?"

Bạch Sơ Nhàn cắn môi dưới, từ chối trả lời hắn.

Cánh môi người đàn ông khẽ mở, cắn một bên đầu v* của nàng, hắn dùng đầu lưỡi khảy, dùng hàm răng khẽ cắn, bên còn lại thì dùng ngón tay véo hoặc xoa.

Bạch Sơ Nhàn khẽ thở gấp, thỉnh thoảng phát ra tiếng rên nhỏ vụn, nàng cẩm thấy một trận kích thích xa lạ, hạ thân giống như chảy ra thứ gì đó, dính ướt cả quần áo. Tay người đàn ông mơn trớn bụng nhỏ của nàng, rồi trượt xuống đùi, ở phần đùi trong nhéo nặng hoặc nhẹ, phía trên hắn ngậm lấy nàng, ăn đến tấm tắc rung động, nàng cúi đầu chỉ thấy mái tóc đen như mực.

Giữa chân ướt át càng thêm rõ ràng.

Ngón tay của người đàn ông đi vào nơi ướt át giữa hai chân nàng, nhẹ nhàng di chuyển ở nơi mềm mại, hắn cười khẽ một tiếng.

Hắn phun ra viên trái cây ướt dầm dề, ngẩng đầu nhìn nàng: "Ướt rồi."

Hắn cách vải dệt, dùng ngón tay quét qua khe hở kia, khi chạm đến nơi nào đó nàng theo bản năng run rẩy một chút, hắn dường như biết gì đó ngón tay không ngừng kích thích chỗ kia, ấn một chút lại thêm một chút.

Chân nàng không nhịn được run rẩy vài cái, cảm giác như có thứ gì đó dần dần tích lũy, da đầu tê dại, muốn phóng xuất ra, nhưng khi gần đến điểm giới hạn tay của người đàn ông lại dừng lại.

Nàng đã không còn chút sức lực nào, chỉ có thể để mặc hắn, nhưng khi sắp tới điểm giới hạn tay của người đàn ông lại đột ngột ngừng lại.

Nàng đã hoàn toàn vo lực, chỉ có thể tùy hắn đem quần áo nửa ướt bên người theo đùi trượt xuống cẳng chân, cởi ra.

Chân nàng bị hắn tách ra, hắn ngồi quỳ ở giữa hai chân nàng, đem nàng bế lên, để nàng dựa lưng vào đầu giường, lót gối đầu, một bàn tay dày vò ở giữa hai chân nàng, đem cánh hoa đẩy ra lại nhéo lại bên nhau, lặp lại đùa bỡn, lại duỗi tay hoạt động ở bên trong cánh hoa trơn trượt, kích thích phần phía trên hoa đế.

Một cái tay khác nắm tay nàng, đỡ lên thứ đã sớm thả ra đang dâng trào giữa hai chân của hắn.

Thứ kia rất nóng, một tay nàng cũng không cầm được.

"Tiểu Sơ Nhàn, sờ nó cho ta đi, ngoan."

"A..."

Ngón tay hắn theo dòng nước chảy ra mà chen vào.

"Thả lỏng một chút, ưm... sờ nữa đi... cô bé ngoan."

Cảm giác theo động tác ra ra vào vào của ngón tay hắn mà bắt đầu tích lũy, bên trong nàng càng ngày càng ướt, lại một lần nữa sắp đạt tới đỉnh, ngón tay hắn đột ngột rút ra.

Mỹ nhân cắn môi, sợi tóc tán loạn trên vai, gần như bất mãn, liếc hắn một cái.

Lục Hưu Lâu cười, hôn môi nàng, ấn eo nàng, thứ đang vận sức chờ phát động đối diện với cái miệng nhỏ đang phả ra hơi nóng của nàng, chậm rãi đẩy vào bên trong.

"Ưm..." Bạch Sơ Nhàn cảm giác được một trận sưng to, tay chặt chẽ nắm cổ tay của hắn.


Lục Hưu Lâu cúi đầu, nhìn thấy rõ ràng nơi riêng tư xinh đẹp của nàng đang ăn lấy đầu dương v*t xấu xí của hắn.

Hắn vừa thoải mái rồi lại khó chịu thở hổn hển một tiếng, chậm rãi rút ra bên ngoài, rồi lại đẩy vào bên trong, một lần so với một lần lại càng sâu hơn, mạnh hơn.

Nơi đó của nàng nhiều nước, cho dù di chuyển rất chậm, cũng có tiếng nước dính nhớp.

Bạch Sơ Nhàn cảm giác được bên trong chậm rãi bị căng ra, càng lúc cọ xát càng nhanh, nàng khẩn trương cào vài đường lên cánh tay hắn, ngón chân không tự giác banh thẳng, nghe thấy tiếng nước kia, nàng có chút xấu hổ nhắm hai mắt lại.

Lục Hưu Lâu vuốt mặt nàng: "Tiểu Sơ Nhàn, cúi đầu nhìn xem, nàng ăn ta như thế nào."

"Nàng xem, đã đi vào được một nửa rồi."

Bạch Sơ Nhàn ma xui quỷ khiến, thật sự mở mắt ra, cúi đầu vừa vặn thấy, thứ vừa thô vừa xấu kia đã hoàn toàn đi vào trong cơ thể nàng, lại chậm rãi rút ra rồi nhanh chóng đi vào, nước chảy ra cũng theo đó tiến vào, phát ra tiếng kêu nhóp nhép.

Bụng nàng bủn rủn, trong đầu đột nhiên trống rỗng, chân và eo không ngừng run lên, phía dưới phun ra từng cỗ thanh dịch, bên trong không ngừng co rút lại.

Người đàn ông cảm nhận được sự chặt chẽ ở bên trong, rên một tiếng, nhân cơ hội đẩy mạnh vào bên trong, cuối cùng cũng đâm tới đỉnh.

Mỹ nhân đang trong cao trào bị động tác của hắn kích thích, nhẹ giọng a một tiếng.

Chờ nàng phục hồi lại một chút, người đàn ông chậm rãi cúi đầu cắn đầu v* nàng, hạ thân không ngừng đưa đẩy.

Mỗi khi phân thân của hắn cọ xát bất kì ở đường đi lại giống như có dòng điện thật nhỏ chạy khắp toàn thân, làm nàng không nhấc lên nổi sức lực, chỉ có thể đong đưa theo động tác của hắn, cảm nhận được tình triều xa lạ.

Mỗi một phút đều chọc tới tận sâu bên trong, như muốn đem nàng ghim lại trên giường, tốc độ của hắn cực nhanh, chiếc giường kẽo kẹt rung động như lập tức phải tan thành từng mảnh.

"Khẽ, khẽ một chút."

"Nàng sợ bị người khác nghe thấy?" Lục Hưu Lâu nói nhỏ ở bên tai nàng, hắn vươn đầu lưỡi liếm láp vành tai nàng.

"Để người khác đến xem ta làm nàng như thế nào có được không?"

"Nàng chặt quá, hmm~"

Hạ thân trào ra một lượng lớn xuân dịch, Bạch Sơ Nhàn cắn một ngụm lên vai hắn.

"Nàng còn có sức lực cắn ta?"

Hắn bế nàng lên, từ trên giường bước xuống, vừa đi một bên vừa nâng mông nàng, trên dưới vuốt ve dục vọng của hắn, thanh dịch tí tách chảy xuống mặt đất,làm ướt đùi hắn.

Nàng sợ ngã xuống, chân kẹp eo hắn, bên trong cũng theo đó kẹp chặt, hắn lại sướng không chịu được, đem nàng ép lên tường, mạnh mẽ ra vào.

"A... Chậm, chậm một chút..."

Nghe thấy lời nàng, người đàn ông chậm rãi rút ra, không được cọt xát nàng rụt ngón chân lại, cảm thấy không đúng lắm, gấp đến mức sắp khóc đến nơi, nhưng lại không muốn mở miệng xin hắn, bộ dáng đáng thương đến mức Lục Hưu Lâu nhìn thấy mà cười không ngừng.

Hắn cúi đầu hôn nàng: "Đúng là không thẳng thắn, thành khẩn."

Nói xong, hắn lại bắt đầu chín nông một sâu thọc vào rút ra.

"A...Ưm..."

"Ha... cô bé ngoan, thoải mái không, hửm?" Người đàn ông cắn đầu v* nàng, hàm hồ nói.

Bạch Sơ Nhàn lắc đầu, nói không ra lời, trong đầu hiện lên mảnh ánh sáng trắng, phía dưới co rút kịch liệt, lại một lần lên đỉnh.

Người đàn ông cũng co rút lại, đột nhiên đưa đẩy mấy chục cái, cuối cùng để ở trong cơ thể nàng, bắn ra.

Hai người dựa sát cùng nhau thở dốc, Lục Hưu Lâu hôn khuôn mặt mướt mồ hôi của nàng, ôm nàng lên giường.

"Gả cho ta đi."

Bạch Sơ Nhàn mở mắt ra nhìn hắn một cái, lại nhắm mắt lại, ngủ mất.

Lục Hưu Lâu nhận mệnh thở dài, đặt một nụ hôn lên trán nàng: "Ta xem như nàng đồng ý rồi nhé."

_____

Muộn mất một chút nhưng đến rồi đây.
 
Quyển 3 - Chương 9: Dân quốc 9


"Minh Quỳnh thiếu gia, sao thiếu gia đến sớm thế?"

"Tiểu Nhàn? Tiểu Nhàn còn đang ngủ, nàng vừa trở về, không biết đã chịu khổ như thế nào, đúng là đứa trẻ số khổ."

Giọng của dì Bình rất lớn, tiếng nói chuyện trong đại sảnh có thể truyền tới trong phòng ngủ trên lầu hai của Bạch Sơ Nhàn.

Tối hôm qua bị lăn lộn quá sức, sau khi bị đánh thức Bạch Sơ Nhàn không mở mắt ra, nàng rầm rì hai tiếng, không vui nhăn mày, giống như đứa trẻ tức giận đem mặt vùi vào gối.

Người đàn ông ôm nàng đã sớm tỉnh lại, thấy nàng tức giận vì bị đánh thức thì cảm thấy đáng yêu, hắn khẽ cười một tiếng, hôn khẽ lên đỉnh đầu nàng, giọng nói khàn khàn: "Tiểu Sơ Nhàn, Ngũ ca của nàng tới."

"Ưm..." Bạch Sơ Nhàn chậm rãi tỉnh lại, nhận thấy dưới chăn cơ thể mình trần trụi, lại bị người đàn ông nào đó cũng đồng dạng trần trụi ôm vào ngực, thứ cực nóng nào đó chọc vào đùi nàng.

Trên người nàng nhưng lại cảm thấy khô ráo, nghĩ đến hôm qua hẳn là hắn giúp nàng rửa sạch... sau khi nàng bị hắn làm cho hôn mê.

Nhớ lại hành vi ác liệt đêm qua, Bạch Sơ Nhàn ngẩng đầu, trừng mắt hắn một cái.

Lục Hưu Lâu lại cười, ngực cũng theo đó run rẩy, hắn hôn đôi mắt nàng: "Nàng mà cứ nhìn như vậy, chỉ sợ chúng ta sẽ cho người bên ngoài xem một hồi đông cung sống mất, hmm~"

Hắn nói xong, vừa lúc dì Bình tới gõ cửa.

"Tiểu Nhàn, mặt trời đã phơi đến mông rồi, sao con còn chưa dậy?"

"Kỳ quái, ngày thường không phải dậy rất sớm sao?"

"Dì đi vào nhé?"

Bạch Sơ Nhàn sợ tới mức vội kêu: "Đừng, dì Bình con lập tức dậy ngay đây."

Nếu dì Bình tiến vào, thấy nàng nằm trên giường, hơn nữa trong ổ chăn lại có một người đàn ông khác sợ là nàng sẽ bị nhắc mãi cho đến chết mất.

Bạch Sơ Nhàn vội vội vàng vàng mặc quần áo, người đàn ông còn không an phận liếm vành tai nàng, ở bên tai nàng thổi khí. Nàng ở trước ngực hắn cào một đường: "Chàng an phận chút đi!"

Lục Hưu Lâu ừm một tiếng, dơ cổ tay và lưng cho nàng xem.

Trên lưng là từng vết cào, như bị mèo cào, lại còn khá mới.

Đêm qua mới xuất hiện, có thể không mới sao.

"Còn đau đấy, Tiểu Sơ Nhàn không thương ta sao?"

Trên thực tế lúc ấy hắn đang sướng, một chút đau này chỉ càng thêm kích thích, nơi nào có đau thật chứ.

Bạch Sơ Nhàn đỏ mặt, không để ý tới người đàn ông sáng sớm đã bắt đầu cợt nhả này.

"Dọn dẹp một chút rồi chàng nhanh đi đi."

"Mặc quần vào liền không nhận người, Thập Nhất thiếu chính là vô tình như vậy sao?"

Bạch Sơ Nhàn mặc quần áo xong, không biết như thế nào, cái áo sơmi có chút to, nhưng nàng sợ dì Bình sẽ thật sự phá cửa đi vào nên chỉ có thể vội vàng đi ra ngoài.

Lục Hưu Lâu nhìn bóng dáng nàng, cười ngã vào trên giường.

"Tiểu Sơ Nhàn, thật đáng yêu."

Bản edit đăng duy nhất tại Wattpad Vũ Quân, các nơi khác đều là ăn cắp.

Người con gái mặc chiếc áo sơ mi không hợp thân, miễn cưỡng nhét vào dây quần, sợi tóc tán loạn, trên cổ có dấu vết không giống bình thường, nhưng từ trên lầu đi xuống vẫn như cũ không nhanh không chậm, khí thế không giảm.

"Tưởng gia sao hôm nay lại rảnh rỗi vậy, đại giá quang lâm?" Bạch Sơ Nhàn ngồi ở đối diện hắn, chân dài bắt chéo, khóe miệng nhếch lên.

Không phải muội để ta tới sao?


Nhưng lời này ở trong miệng hắn đảo qua một vòng rồi lại nuốt xuống.

Tưởng Minh Quỳnh nhìn chằm chằm cổ nàng, muốn nói lại thôi: "Tiểu Nhàn, muội..."

Bạch Sơ Nhàn thích hắn, là việc mà hắn luôn biết, nhưng người trong lòng hắn không phải nàng, cũng là việc mà hắn hiểu rõ.

Nhưng trong giờ phút này, nhìn dấu vết ái muội trên người nàng, đôi mắt hắn dường như bỏng rát, trong lòng giống như bị đào rỗng một chỗ, đau đớn máu tươi đầm đìa.

Không đúng, việc này không đúng, hắn không thích nàng.

Người hắn nhớ hai đời, hắn không thể nhận sai được...

"Như thế nào? Tới đây lại không nói câu gì, là muốn ăn sáng ở đây à?"

Dì Bình thấy không khí giữa hai huynh muội không đúng lắm, chắc là có mâu thuẫn nên rời khỏi đại sảnh để lại không gian riêng tư cho hai người.

"Người đàn ông kia là ai?" Tưởng Minh Quỳnh nhéo hai tay, cắn răng hỏi.

Bạch Sơ Nhàn bị hắn chọc cười.

Từ trước hắn không thích nàng thì thôi, chuyện tình cảm cũng không thể cưỡng cầu, nhưng nay hắn trưng ra bộ dạng như nàng phản bội hắn cho ai xem.

Nàng đang muốn trả lời, đột nhiên có người chen vào nói.

"Là ta."

Lục Hưu Lâu không mặc áo trên, chỉ mặc một cái quần lỏng lẻo, từ trên cầu tầng đi xuống, trên người hắn cũng có dấu răng và vết đỏ do nàng cào, vừa nhìn đã biết là do tình hình mãnh liệt đêm qua.

Bạch Sơ Nhàn cảm thấy cay đôi mắt, dời mắt đi: "Sao chàng chưa mặc quần áo đã xuống dưới rồi?"

Lục Hưu Lâu đi đến ghế dựa bên cạnh nàng ngồi xuống, kéo tay nàng qua hôn đầu ngón tay nàng, cười nói: "Tiểu Sơ Nhàn mặc quần áo của ta, thì ta biết mặc cái gì?"

!!!

Thảo nào nàng thấy áo sơ mi đột nhiên to thế!

Hắn cũng không nhắc nhở nàng!

Bạch Sơ Nhàn tức giận cắn răng trừng hắn.

Lục Hưu Lâu xoa bóp mặt nàng: "Ngoan, khá xinh đẹp mà."

"Tưởng Ngũ gia, ngươi nói có phải hay không? Tiểu Sơ Nhàn nhà ta mặc gì cũng đẹp?"

Người sáng suốt đều nhìn ra được, Tưởng Minh Quỳnh ở bên cạnh đã vô cùng tức giận, Lục Hưu Lâu lại còn dội cho hắn một phen lửa.

Tưởng Minh Quỳnh đấm bàn dựng lên, ngực nhanh chóng phập phồng: "Tiểu Nhàn, muội muốn giận dỗi với ta cũng không cần dùng biện pháp này!"

Bạch Sơ Nhàn nhướng mày: "Giận dỗi với huynh? Tưởng Minh Quỳnh, có phải huynh quá đề cao chính mình rồi không?"

"Nhìn dáng vẻ của huynh có lẽ hôm nay không nói chuyện được, chờ huynh bình tĩnh một chút rồi lại nói sau."

Nàng nhẹ nhàng nói một câu, đó là đuổi khách.

Từ khi nào hắn ở trong nhà nàng cũng trở thành khách?

Mà Lục Hưu Lâu, lại nghênh ngang ngồi ở bên cạnh nàng, nắm tay nàng, cùng nàng trêu đùa.

Tuy rằng trên mặt nàng ghét bỏ, trong miệng mắng hắn nhưng hắn nhìn ra được nàng không thực sự chán ghét hắn.

Từ khi nào tất cả lại nằm ngoài tầm kiểm soát thế này?

Là từ khi hắn tìm được Tiểu Từ? Hay là từ khi hắn quyết định muốn trừ bỏ nàng?

Hắn một lần lại một lần nói với chính mình, người hắn yêu trước sau chỉ có Tiểu Từ, nhưng trong lòng hắn lại như trống rỗng, gió lạnh thổi phát đau, như đang nói cho hắn, hắn sai rồi.

Sao lại sai... sai chỗ nào?

Bản edit đăng duy nhất tại Wattpad Vũ Quân, các nơi khác đều là ăn cắp.

"Trước kia nàng thích hắn?"

Tưởng Minh Quỳnh thất hồn lạc phách đi ra ngoài.

Lục Hưu Lâu nheo mắt, nắm tay mĩ nhân, xoa nắn hai cái.

"Đúng thì như thé nào, mà không đúng thì như thế nào?" Bạch Sơ Nhàn lười biếng dựa vào trên ghế, ngáp một cái.

Lục Hưu Lâu đem nàng chặn ngang bế lên, đi lên tầng.

"Không thế nào cả."

Đôi tay Bạch Sơ Nhàn ôm lấy cổ hắn, dựa vào ngực hắn, híp mắt ngủ gật: "Hửm?"

"Tóm lại Thập Nhất thiếu đã đem ta ăn sạch sẽ rồi, nàng phải chịu trách nhiệm với ta."

Bạch Sơ Nhàn miễn cưỡng mở mắt ra, trợn trắng mắt nhìn Lục Hưu Lâu.

"Vậy thì không biết có bao nhiêu cô nương phải phụ trách với Lục thiếu soái rồi?"

"Không còn ai cả, chỉ có một mình nàng thôi."
 
Quyển 3 - Chương 10: Dân quốc 10


Tưởng Minh Quỳnh mang theo ký ức đời trước trọng sinh, nhưng hắn cũng không phải ngay từ đầu đã mang theo ký ức, mà theo thời gian càng ngày càng lớn lên thì trí nhớ cũng khôi phục nhiều hơn một chút.

Đời trước hắn sống cách nay mấy niên đại, hắn có tình cảm với muội muội ruột đi lạc từ bé sau đó tìm được về, bởi vì luân lý thế tục mà không thể ở bên nhau, cuối cùng hắn nhìn muội muội gả chồng, mà hắn cũng cưới người khác, chua xót trải qua cả cuộc đời không thú vị.

Khi hắn chết có một giọng nói phảng phất như từ chân trời truyền đến, nói rằng sẽ thành toàn cho hắn, kiếp sau, người hắn yêu nhất sẽ không có quan hệ huyết thống với hắn.

Chờ sau khi hắn hoàn toàn khôi phục lại ký ức, liền gặp được người giống y như đúc với muội muội đời trước là Liễu Từ, Liễu Từ dường như cũng mang theo ký ức, trong lúc lơ đãng nàng luôn toát ra một ít thói quen và sở thích quen thuộc, vì thế hắn càng xác định đó là muội muội chuyển thế, hắn theo đuổi nàng, sủng nàng, yêu nàng.

Nhưng trong đêm khuya tĩnh lặng, trong lòng ngực ôm lấy giai nhân, Tưởng Minh Quỳnh lại cảm thấy trống rỗng, dường như vẫn luôn trống rỗng.

Khi hắn thấy người hắn vẫn luôn không để trong lòng, không coi như muội muội mà đối đãi là Bạch Sơ Nhàn lại ở bên Lục Hưu Lâu, trong đầu hắn đột nhiên hiện ra rất nhiều hình ảnh.

Đời trước muội muội thành thân, sau khi kết hôn hồi môn... khuôn mặt của người đàn ông đứng cạnh muội muội càng trở nên rõ ràng, thế mà lại giống y như Lục Hưu Lâu!

Không đúng... Có chỗ nào đó không đúng!

Hắn gần như thất hồn lạc phách về đến nhà, Liễu Từ thấy hắn trở về, mềm mại dán lên: "Làm sao vậy?"

Hắn đột nhiên bắt lấy cổ tay của nàng, trong mắt tràn ngập tơ máu, gắt gao nhìn chằm chằm nàng.

Trong lòng Liễu Từ nhảy dựng, mất tự nhiên nở nụ cười: "Này, chàng nhìn ta như vậy làm gì?"

Tưởng Minh Quỳnh lấy lại bình tĩnh, nhắm mắt thở dài, lại mở ra, hắn đã khôi phục bình thường, xoa xoa cổ tay của nàng: "Bị chọc tức thôi, xin lỗi, ta bóp nàng bị thương sao?"


Trong lòng Liễu Từ âm thầm thả lỏng, cười đánh hắn: "Đau, chàng xoa cho ta đi."

Bản edit đăng duy nhất tại Wattpad Vũ Quân, các nơi khác đều là ăn cắp.

Tưởng Minh Quỳnh nói được, xoa cổ tay cho nàng, hắn rũ mắt nhìn tay nàng: "Ta nhớ rõ trước kia nàng rất kiều nộn, không cẩn thận bị va chạm sẽ vừa sưng vừa đỏ, cũng sẽ nũng nịu kêu ta xoa xho nàng như vậy."

Liễu Từ cười: "Đều là chuyện khi nào rồi, huynh trưởng vẫn còn nhớ rõ ràng."

Đúng rồi cách gọi huynh trưởng này, giống y như âm thanh trước kia Niểu Niểu gọi hắn.

Tưởng Minh Quỳnh nhếch khóe môi.


Nhưng nàng không phải Niểu Niểu.

Khi Niểu Niểu lưu lạc ở bên ngoài, được chủ nhân một võ quán thu nhận, từ nhỏ nàng đã tập võ, thân thể cường tráng, đánh nhau với mấy đại hán cũng không có vấn đề, sao có thể mảnh mai như vậy?

Sương mù che trước mặt hắn dần dần tan đi, cuối cùng cũng thấy rõ một ít sự thật.

Tỷ như, Niểu Niểu chưa bao giờ cười kiều mị với hắn, nàng nũng nịu, nàng ỷ lại, nàng yêu thích tất cả là bộ dáng sau khi kết hôn, nàng ở cùng vị hôn phu kia mới biểu lộ ra.

Vì sao Niểu Niểu mà hắn thích lại biến mất dễ dàng như vậy? Vì sao nàng biết hai người là huynh muội ruột thịt nhưng lại nhẫn tâm làm mặt lạnh với hắn.

Vì sao kiếp này hắn lại nhận sai người?!

Ai... ai là Niểu Niểu của hắn? Là... Tiểu Nhàn sao? Hắn lại một lần nữa bỏ lỡ sao?

Răng hắn cắn rách đầu lưỡi, mùi máu tươi lan tỏa, nhưng một chút đau đớn này hắn không kịp để trong lòng.

Đáng chết, mấy ngày trước hắn đã làm cái gì? Tự mình lên kế hoạch giết nàng?!

May mắn... May mắn là nàng còn sống.

Trong lòng hắn suy nghĩ đến sắp hỏng mất, nhưng trên mặt Tưởng Minh Quỳnh lại không lộ ra chút gì, hắn ôn nhu ôm Liễu Từ vào lòng.

Hắn thật muốn nhìn xem người giả mạo Niểu Niểu này là ai, sao lại biết rõ chuyện giữa hắn và muội muội đến vậy.
 
Quyển 3 - Chương 11: Dân quốc 11


Bạch Sơ Nhàn còn chậm chạp chưa gây khó dễ thì ngược lại, có tin tức Tưởng Minh Quỳnh và Liễu Từ cãi nhau, nàng cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cũng không để ở trong lòng.

Lúc này nàng đang đối diện với cả một phòng đồ vật bọc lụa đỏ, mặt ủ mày chau.

Giảm Lan ngồi bên cạnh nàng.

Bạch Sơ Nhàn đã khôi phục lại dáng vẻ của con gái, chuyện nàng là nữ đã gợi lên một đợt ồn ào lớn ở thành phố Than Bình, nhưng cũng không có ái dám đến tìm nàng gây phiền toái, vì cho dù là nam hay nữ thì đầu tiên nàng vẫn là Bạch Thập Nhất của Dịch Bang hỉ nộ khó dò, lòng dạ sâu thẳm, thủ đoạn lợi hại.

Cho dù đã khôi phục thân phận là con gái nhưng nàng vẫn không quen mặc váy, trang điểm kiểu trung tính, tóc dài buông xõa đến đầu vai, không cố tình trang điểm, ngũ quan cho dù có vài phần anh khí nhưng cũng không mất đi vẻ nhu mỹ, dù thế nào cũng không thể nhận nhầm, đây chính là một đại mỹ nhân tuyệt đỉnh.

Giảm Lan thấy nàng nhăn mày liễu, nhịn không được cười: "Thập Nhất ca đang lo lắng cái gì? Cảm thấy thành ý của Lục thiếu soái quá 'đủ' sao?"

Không sai, cả phòng này đều là sính lễ của Lục thiếu soái.

Không biết bên kia Lục thiếu soái nói như thế nào, cha mẹ hắn dường như không có ý kiến, bên này Bạch Sơ Nhàn chỉ có một mình, tất cả sính lễ liền đặt trong phòng nàng, sáng sớm hôm nay số lượng sính lễ mênh mông cuồn cuộn chuyển đến, không ít người đã nhìn thấy, nghe nói là sinh lễ của Bạch Sơ Nhàn, còn người kia là Thiếu soái của Sầm thành Lục Hưu Lâu, tin tức này lại khiến người ta bàn tán một phen.

Bạch Sơ Nhàn lắc đầu, không nói chuyện.

Giảm Lan trong lòng vừa động: "Thập Nhất ca sẽ không còn nhớ Tưởng Minh Quỳnh chứ?"

Chẳng lẽ nghe nói Tưởng Minh Quỳnh và Liễu Từ chia tay nên tâm tư lung lay?

Bạch Sơ Nhàn càng thêm kiên định lắc đầu: "Muội nghĩ cái gì vậy?"

Đúng là trước kia nàng thích Tưởng Minh Quỳnh, nhưng nàng cũng đã buông bỏ đoạn tình cảm này một thời gian rồi.

Nói ngược lại là buông từ bao giờ?

Thật ra là do từng việc nhỏ tích lũy lại, cuối cùng hoàn toàn buông tay, chắc là kể từ lần đầu tiên nàng bị hắn bắt phải tự tay giết người.

Lần ấy nàng bị mai phục ám sát, vì phản kháng.

Không phải dùng thương mà là đoản đao, đến nay nàng còn nhớ rõ, nàng nắm đoản đao từ phía sau tiến lại gần, hung hăng xẹt qua cổ người nọ, dòng máu ấm áp phun ra, cảm giác nó bắn lên tay, bắn lên mặt nàng.

Nhiều loại cảm xúc bùng lên trong lòng, sau khi kết thúc việc đầu tiên nàng làm là đi tìm người mà lúc ấy nàng rất ỷ lại rất tín nhiệm là Tưởng Minh Quỳnh.

Kết quả lại bị hắn từ chối ở ngoài cửa, thật ra là thủ hạ của hắn từ chối, thậm chí nàng còn không thể nhìn thấy mặt hắn.

Khi đó, hắn đang làm gì?

Đơn giản là nấu cơm cho Liễu Từ.

Ngày hôm sau biết được chuyện này, hắn cũng không có phản ứng gì, thậm chí một câu an ủi cũng chưa từng nói.

Tuy rằng hắn thật sự không có nghĩa vụ phải xuất hiện khi nàng yêu cầu, nhưng dưới tình huống như vậy, cho dù trong lòng lại nóng bỏng cũng phải nguội lạnh.

Bạch Sơ Nhàn tự nhận nàng không phải người thích để tâm những chuyện vụn vặt, nàng không có ý kiến với những nhân vật si tình không đổi dưới ngòi bút của các tác giả tiểu thuyết, thậm chí có một vài nhân vật vì tình cảm mà từ bỏ một thứ gì đó, nhưng đời này chắc chắn nàng sẽ không trở thành loại người như vậy.

Đau thì nên từ bỏ, không thoải mái thì rời xa, là đạo lý mà ai ai cũng biết, hà tất phải cố chấp đợi đến khi vỡ đầu chảy máu, máu tươi đầm đìa? Mỗi người sinh ra trên đời đến cùng cũng đều là chịu khổ nạn thôi, cho dù địa vị ở tầng cao hay tầng thấp nhất, ai ai cũng có các loại phiền não, ưu sầu, hạnh phúc và vui sướng tất cả đều là những cảm xúc ngắn ngủi, trời cao đã bắt chúng ta không dễ chịu như vậy, vì sao phải tự tìm buồn rầu.

Cho nên sau vài lần cực kì thất vọng, cho dù tình cảm có sâu đậm như thế nào đi chăng nữa cũng sẽ nhạt dần.

"Sao muội lại nghĩ như vậy, ta đã sớm buông bỏ rồi."

Giảm Lan thấy biểu cảm của nàng không giống giả bộ mới nhẹ nhàng thở ra: "Buông là được rồi, nhưng mà Thập Nhất ca thích Lục thiếu soái sao?"

Các nàng đối với Lục Hưu Lâu không quá hiểu biết, hắn cùng Thập Nhất ca của các nàng cũng mới quen biết không lâu.


Nhưng cho dù có tốt như thế nào mà Thập Nhất ca của các nàng không thích thì cũng uổng phí.

"Thích... Sao?"

Bản edit đăng duy nhất tại Wattpad Vũ Quân, các nơi khác đều là ăn cắp.

Giảm Lan đi rồi, Bạch Sơ Nhàn nhìn một phòng được chất đầy các đồ vật, nhướn mày lên.

Bên ngoài sắc trời dần tối, nàng nới lỏng nút thắt trên cổ áo, định đi tắm rửa một cái.

Ngay cả không có sự tác động của Tưởng Minh Quỳnh, nhưng bởi vì nàng đã rời đi một đoạn thời gian, công việc cần chỉnh đốn lại có không ít, mấy ngày nay đều luôn bận tối tăm mặt mũi.

Cũng may người đàn ông nào đó sau buổi sáng tiễn Tưởng Minh Quỳnh rời đi hắn cũng phải về, nếu không hắn mà ở lâu thêm mấy ngày, nàng chắn chắn sẽ càng "mệt".

Sau bức bình phong tràn ngập hơi nước, trên mặt nước mỹ nhân lộ ra đường cong nhu mỹ của tấm lưng trần, đuôi tóc hơi ướt dừng ở bả vai, đôi tay đặt lên hai bên thùng gỗ, đầu nàng thoáng nghiêng sang một bên, gối lên cánh tay, mắt đẹp nhắm lại, phảng phất như mệt mỏi khắp người đã được nước nóng hòa tan.

Bỗng nhiên nàng mở mắt ra, tay hướng về phía sau, chuẩn xác bắt được một bàn tay khác, quay đầu nhìn lại người không biết đã lặng yên xuất hiện trong phòng nàng từ lúc nào, nàng nhướng mày: "Lục thiếu soái, không hiểu phi lễ chớ nhìn sao?"

Tuy có hơi nước tràn ngập, nhưng hình ảnh dưới nước vẫn có thể thấy rõ ràng, đường cong phập phồng, đỉnh anh đào xinh đẹp, làn da trắng phát sáng...

Lục Hưu Lâu nhìn thoáng qua cảnh đẹp dưới nước, hầu kết khẽ nhúc nhích.

Hơi ẩm từ lòng bàn tay nàng truyền sang cánh tay hắn, hắn cũng chưa tránh thoát khỏi tay nàng, cơ thể cong về phía trước, cách nàng càng gần, chậm rãi nói, "Không hiểu, không bằng thiếu soái phu nhân dạy ta đi?"

"Chàng gọi bậy cái gì đó?"

Bạch Sơ Nhàn buông tay ra, người đàn ông lại nắm ngược lấy cổ tay nàng, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn xuống đầu ngón tay, mắt đen thâm trầm: "Gọi bậy?"

Một cái tay khác của hắn đặt trên vai nàng, dưới tay là làn da trơn trượt ấm áp, phảng nhất như noãn ngọc thượng hạng, hắn thoáng dùng lực một chút, kéo nàng về phía mình, cúi đầu ở trên cánh môi nàng mổ một ngụm, mắt đen gắt gao nhìn chằm chằm nàng: "Nàng đang lo lắng cái gì?"

"Gả cho ta, ngoại trừ thân phận thiếu soái phu nhân thì tất cả đều không thay đổi."

Hàng mi dài của Bạch Sơ Nhàn khẽ run rẩy, nàng nhìn thần sắc trong hai tròng mắt của người đàn ông, trên mặt không biết là do hơi nóng hay nguyên nhân khác mà ửng đỏ, nàng há miệng thở dốc, chần chờ một chút, sau đó nàng nhích lại lại, ánh mắt nhìn về một bên: "Ta còn phải tắm rửa, chàng đi ra ngoài đi."

Người đàn ông buông lỏng nàng ra, nàng cho là hắn đi ra ngoài, lại không nghĩ tới khi nàng ngẩng đầu thì thấy hắn đang cởi nút thắt, cười không có ý tốt, ánh mắt thâm trầm đáng sợ.

"Tàu xe mệt nhọc, Tiểu Sơ Nhàn thương ta đi, chúng ta cùng nhau tắm rửa hửm?"
 
Quyển 3 - Chương 12: Dân quốc 12


Edit: Vũ Quân

Dưới lớp quần áo của người đàn ông là đường cong cơ bắp lưu loát, rõ ràng là thiếu soái nhưng hắn lại rất trắng, cơ bắp lại rắn chắc, đẹp đến cực điểm, ngón tay hắn xẹt qua ngực, mắt đen sâu thẳm nhìn Bạch Sơ Nhàn, thanh âm khàn khàn: "Tiểu Sơ Nhàn, thích không?"

Thì ra thế mà nàng lại xem đến đứng hình.

Bạch Sơ Nhàn khụ một tiếng, không biết nghĩ tới cái gì, trên mặt nổi lên đỏ ửng, nàng nhìn xung quanh chứ không dám xem hắn: "Thiếu soái nên trở về nhà mình mà tắm rửa."

Lục Hưu Lâu cầm quần áo ném sang một bên, lại bắt đầu cởi thắt lưng, chỉ trong chốc lát hắn đã hoàn toàn trần truồng: "Nhà của phu nhân còn không phải nhà của ta ư?"

Có thêm một người, nước từ trong thùng gỗ tràn ra, vang lên một trận ồn ào.

Lục Hưu Lâu đem Bạch Sơ Nhàn kéo vào trong lòng ngực, để nàng ngồi trên đùi mình, hắn cúi đầu ngậm lấy môi nàng, liếm láp.

Tay hắn khẽ vuốt tấm lưng trần của nàng, thỉnh thoảng hắn dùng ngón tay nhẹ nhàng bóp nhéo, trên lưng thực sự mẫn cảm, nàng nhịn không được rên rỉ ra tiếng, lưỡi hắn nhân cơ hội từ giữa hai hàm răng chui vào khoang miệng nàng, bựa lưỡi thô lệ cọ vào trong khoang miệng nàng, mỗi cái chạm tưởng như lơ đãng nhưng cũng đủ khiến nàng run lên.

Một bàn tay của hắn theo lưng nàng trượt xuống, nhéo cánh mông căng mọng của nàng, dưới tay là xúc cảm mềm mại co dãn, làn da thủy nhuận trơn trượt như mỡ dê, làm người ta yêu thích không muốn buông tay.

Tay hắn bóp mông nàng, không ngừng xoa bóp thành đủ loại hình dạng, da thịt trắng nõn tràn ra từ kẽ tay, ngón tay dài trong lúc nắn bóp còn như không cẩn thận chọc vào 'cửa sau' của nàng, hoặc dùng ngón giữa ấn niết cánh hoa.

Chất lỏng trơn trượt từ khe nhỏ chậm rãi chảy ra, cùng với nước tắm hòa thành một thể.

Một cái tay khác của hắn đặt trước ngực nàng, nắm một bên càng thêm mềm mại trắng trẻo đáng yêu, xoay tròn từ dưới lên trên rồi lại dùng bàn tay xoa ấn, trên bầu ngực trắng chỉ sau một lát đã in lên dấu tay hồng hồng, ngón tay có chút chai kén của người người đàn ông thỉnh thoảng lại khảy đỉnh anh đào, chơi đùa vô cùng vui vẻ.

Bạch Sơ Nhàn chỉ cảm thấy cảm giác khô nóng từ đáy lòng lan tràn ra khắp cơ thể, miệng nàng bị hắn lấp kín, tiếng thở dốc đều bị hắn nuốt vào trong bụng, trong miệng bị lưỡi hắn chơi đùa, trước ngực bị hắn xoa bóp...

Càng đừng nói dưới thân, tay hắn ở phía sau và thứ thô cứng kia lúc nào cũng chọc vào cánh hoa của nàng, từ trên xuống dưới, chọc đến hoa đế đã sớm đứng lên, chân nàng run rẩy, dưới thân phun như suối.

Hắn chậm rãi tách cánh hoa khép kín của nàng ra, thân gậy thô tráng cọ xát thịt non bên trong đóa hoa, bụng nhỏ như có dòng điện run rẩy, kích thích một trận tê dại, cơ thể nàng mềm nhũn, ghế vào trước ngực hắn, dưới thân hung hăng cọ lên cây gậy của hắn một chút, hai người không hẹn mà cùng phát ra tiếng kêu sảng khoái.

Người đàn ông cuối cùng cũng chịu buông cánh môi nàng ra, ngược lại hắn hôn cổ nàng, tay hắn nâng mông nàng lên, núm vú bị chơi đến sưng đỏ run rẩy trồi lên mặt nước, bị hắn một ngụm ngậm lấy, hàm răng cùng đầu lưỡi luân phiên liếm mút.

Bàn tay dưới nước cũng không an phận, đem chỗ kia của nàng hết bẻ ra lại khép lại, tuần hoàn lặp lại, chỗ kia của hắn chọc vào cái miệng nhỏ của nàng, nhợt nhạt chọc vào rồi lại rút ra, ngón tay dài ở trên hoa đế xoay tròn, cọ xát.

Bạch Sơ Nhàn ngẩng cổ, nhịn không được từ cánh môi đỏ tràn ra tiếng rên nhỏ vụn, người đàn ông nghe được càng thêm kích động, hắn như khen thưởng liếm sườn mặt nàng.

Bản edit đăng duy nhất tại Wattpad Vũ Quân, các nơi khác đều là ăn cắp.

"Tiểu Sơ Nhàn của chúng ta kêu thật dễ nghe..."

Ánh mắt của mỹ nhân ngập nước liếc hắn một cái, tiếp theo nàng nhẹ nhàng a một tiếng.

Thì ra là ngón tay của hắn đâm vào suối nguồn đang không ngừng róc rách chảy ra nước kia.

Đầu ngón tay đẩy ra, một ngón tay chậm rãi hướng vào trong, đầu ngón tay mới vừa tiến vào đã bị hung hăng bọc lấy.

Người đàn ông dán bên tai nàng, âm thanh tràn đầy tình dục: "Bảo bối, chỗ kia của nàng lúc đóng lúc mở, giống như đang đói, để vi phu đút no nàng, thế nào?"

Ngón tay hắn chậm rãi đưa vào trong, có rất nhiều nước nên cho dù bên trong chặt chẽ nhưng hắn vẫn thuận lợi đưa cả ngón tay vào, moi đào thịt non ở bên trong, còn ngón tay ở bên ngoài cũng không chịu cô đơn, lôi kéo cánh hoa của nàng, xoa xoa âm đế mẫn cảm.

Trong dũng đạo ngón tay một bên moi ra một bên đút vào, dòng nước theo động tác của hắn cũng theo đó chảy ra ngoài.

Nàng chỉ cảm thấy hạ thân chảy ra càng nhiều chất lỏng, khoái cảm không ngừng tích lũy, cuối cùng chân nàng run lên: "A~..."

Chất lỏng ướt nóng xối lên ngón tay hắn, hắn rút ngón tay ra, ở hoa đế của nàng đột nhiên đâm chọc mười mấy cái, kéo dài khoái cảm của nàng, sau đó hắn ôm nàng từ bồn tắm đi về phía giường.

Trong lúc đi lại thứ sưng to giữa hai chân của người đàn ông thỉnh thoáng lại đâm vào chỗ non mềm của nàng, nhợt nhạt mở ra rồi lại rời đi, cọ xát, mỹ nhân vô thức đong đưa cánh mông.

Nước còn dính trên da, có chút lạnh Bạch Sơ Nhàn theo bản năng ôm chặt hắn, chọc đến nam nhân cười khẽ.


"Gấp không chờ nổi như vậy à, lập tức cho nàng đây, ngoan."

Trong nước làm chung quy không quá vệ sinh, hắn sợ nàng sinh bệnh, nên cuối cùng vẫn vớt nàng ra, đặt ở trên giường.

Hắn đem hai chân nàng tách ra, đặt trên vai, cúi đầu cắn vành tai nàng, ngón tay đưa vào trong tiểu huyệt, lúc này là hai ngón tay, mở rộng đường đi giúp nàng, chỉ trong chốc lát hắn lại thêm vào một ngón, để nàng một lần nữa đạt cao trào trên đầu ngón tay hắn, hắn rút ngón tay ra, hạ eo xuống.

Đầu nấm thô to diễu võ dương oai chống cái miệng nhỏ đang không ngừng đóng mở của nàng.

Hắn trầm eo, chậm rãi hướng vào bên trong.

Phá vỡ cái miệng nhỏ, một tấc lại một tấc hướng vào bên trong hành quân, trong con đường nhỏ chật hẹp từng nếp uốn bị căng ra, ướt nóng bao vây lấy hắn.

Tiếp theo, thân gậy cũng dần dần đi vào, chọc qua vách trong mẫn cảm.

"Ô... huhu..."

Động tác của hắn rất chậm, chậm đến mức nàng có thể cảm nhận rõ ràng cảm giác bên trong từng chút một bị hắn căng ra như thế nào, rồi lại cọ xát.

"Ưm... ha..."

Lục Hưu Lâu cũng không chịu nổi, hắn bị nàng ngậm lấy da đầu tê dại.

"Bảo bối... Ha... Nàng chặt quá..."

Cuối cùng cũng đâm được đến đầu, tuy vẫn còn một chút chưa tiến vào nhưng hắn cũng không vội, lấy chiều dài như vậy bắt đầu đưa đẩy.

Cơ thể nàng đã cao trào hai lần nên đặc biệt mềm mại, bên trong cũng mềm đến mức rối tinh rối mù, nếp uốn vách trong bị căng ra sau đó lại được cọ xát, hắn rút ra rất chậm, khi chỉ còn lại đỉnh đầu ở bên trong thì lại đột nhiên đâm sâu vào, ngẫu nhiên lại rút ra một chút nhợt nhạt, nàng không biết quy luật, bị hắn làm cho không ngừng kêu ê a.

Người đàn ông nắm eo nàng, làm chủ tiết tấu, nhìn khuôn mặt mướt mát mồ hôi của nàng, cùng cơ thể mềm mại đang dần dần lộ ra màu hồng nhạt, hầu kết hắn lăn lộn, dục hỏa càng tăng lên.


Hắn cúi đầu, thấy xuân dịch không ngừng chảy ra từ chỗ giao hợp của hai người, bọt nước văng khắp nơi, âm thanh bành bạch không ngừng vang lên, hai mảnh cánh hoa bị cọ đến sưng đỏ, nhìn qua cực kì dâm mĩ.

Hắn bắt đầu mạnh mẽ ra vào, mỗi một chút đều như muốn đem nàng ghim ở trên giường, dùng sức mười phần.

Cả người Bạch Sơ Nhàn không còn sức lực, chỉ có thể mặc hắn xâu xé.

Bản edit đăng duy nhất tại Wattpad Vũ Quân, các nơi khác đều là ăn cắp.

Hắn rút cạn mấy chục cái, giữ nguyên trong cơ thể nàng lật nàng lại, để nàng ngồi quỳ trên giường, thân trên nằm bò, mông cong lên.

Hắn ở trong cơ thể nàng xoay tròn 180 độ, khiến chân nàng run rẩy, lại một cỗ nhiệt lưu bọc lấy hắn, bên trong không ngừng co bóp chặt hơn, hắn không nhịn được rên một tiếng, tay xoa mông nàng càng thêm dùng sức.

Bàn tay đặt trên mông nàng đánh một cái.

"Thả lỏng chút, nàng muốn bấm gãy ta sao?"

"Kẹp... Bấm gãy... A... Kỳ lạ quá... ưm..."

Tay người đàn ông vòng lên phía trước, ở trong bụi cỏ tìm được viên hoa đế mẫn cảm kia, giống như trừng phạt dùng lòng bàn tay xoa ấn: "Hửm?"

Quá nhiều kích thích, những điểm mẫn cảm trong con đường nhỏ không ngừng bị hắn đâm chọc, nàng chỉ cảm thấy trong đầu một mảnh trắng bệnh, cuống quít lắc đầu: "Không... Muốn... Huhu..."

Lục Hưu Lâu không nhịn được cười, hắn bám vào người hôn khóe mắt nàng: "Sao lại khóc... thoải mái... như vậy sao?"

Bạch Sơ Nhàn lắc đầu: "A..."

Lục Hưu Lâu cũng không quá trớn nữa, hắn đưa đẩy thêm mấy chục cái, mỗi cú đâm đều thẳng đến nơi sâu nhất cuối cùng chống trong cơ thể nàng bắn ra.

Chất lỏng của hắn cùng xuân dịch cao trào của nàng cùng bị đổ ở bên trong, khiến nàng cực kì khó chịu.

Lúc này mặt Bạch Sơ Nhàn đỏ bừng, nàng không nhịn được nức nở.

Nàng nấc lên là bên dưới lại theo đó bóp chặt lại, Lục Hưu Lâu bị kẹp vô cùng sảng khoái, không muốn rút ra, cứ thế từ phía sau ôm lấy nàng, nhẹ nhàng hôn mặt, hôn môi nàng.

"Làm sao vậy? Sao nàng vẫn còn khóc?"

Bạch Sơ Nhàn không để ý tới hắn, chỉ lo khóc của mình.

Thập Nhất thiếu ở bên ngoài hô mưa gọi gió, khiến bao nhiêu người kính sợ, ở trước mặt hắn lại khóc như cô gái nhỏ bị người ta cướp mất kẹo, người đàn ông dở khóc dở cười, nắm tay nàng, cắn đầu ngón tay nàng: "Nàng khóc cũng đẹp như vậy là lại muốn đến một lần nữa à?"

Nói thật hắn còn cảm thấy chưa đủ.

Bạch Sơ Nhàn vội che miệng lại, nước mắt lưng tròng trừng hắn, tuy nàng cảm thấy như đang trừng nhưng thật ra cảnh này nhìn lại như làm nũng.

"Chàng... Chàng mỗi lần đều... bắt nạt ta..."

Lục Hưu Lâu thiếu chút nữa cười ra tiếng, nhưng cũng may hắn nhịn xuống, duỗi tay ôm lấy eo nàng, xoa bóp cho nàng: "Bắt nạt nàng ư? Đây là yêu nàng."

Rõ ràng hắn cũng không làm quá nhiều mà, sao lại chọc nàng khóc rồi? Lục Hưu Lâu nghĩ trăm lần cũng không ra, tuy rằng nàng khóc rất đẹp, nhưng hắn sẽ đau lòng, vì thế hắn tự mình rút ra, hôn lên trán nàng: "Không bắt nạt nàng, ngủ đi, ta múc nước rửa sạch cho nàng, thuận tiện đổi khăn trải giường luôn."

Bạch Sơ Nhàn hừ nhẹ một tiếng, nhắm mắt lại.

Lục Hưu Lâu đi ra ngoài, hắn không nhìn thấy cô gái nhỏ nằm trên giường lộ ra nụ cười thực hiện được âm mưu.

____

Hôm trước bảo với mọi người phần này có 14 chương, nhưng hôm qua tớ check lại chương cuối là tâm sự của tác giả nên chỉ có 13 chương thôi nha. Còn 1 chương nữa là hoàn cả bộ này hehe.

Báo tin vui cho mọi người là tớ xin được edit bộ sau rồi, quay lại chủ đề tớ thích nhất là vườn trường nha. Tớ sẽ bật mí nhiều hơn ở chương cuối phần này. Dạo này tớ lảm nhảm hơi nhiều, mong mọi người không phiền ?
 
Quyển 3 - Chương 13: Dân quốc 13 (Hoàn)


Màn giường theo gió nhẹ nhàng lay động, in lên bóng hai người.

Mỹ nhân trần truồng nằm trên giường, đỉnh anh đào ở hai luồng ngực trắng nõn mềm mại có chút sưng lên, đỏ bừng, giống như hai viên trái cây, đợi người ta tới hái, lại hoặc là đã bị gặm cắn một phen, cà người nàng hồng phấn, tóc dài tán loạn trên giường, có vài sợi dính trên khuôn mặt, gương mặt trắng nõn như thoa phấn ửng hồng, đôi mắt đẹp nhắm lại, hàng mi thỉnh thỏang run lên, tay đặt hai bên chặt chẽ nắm lấy thành giường.

Nhìn xuống bên dưới, chân nàng bị mở ra, người đàn ông cũng trần trụi giống nàng đang ngồi quỳ giữa hai chân nàng, ngón tay khảy cánh hoa đẫm nước, phát ra âm thanh dính nhớp, làm nàng không khỏi mấp máy khóe môi.

Cánh hoa hồng nhạt bị đẩy ra từng tầng, ngón tay người đàn ông thân mật vuốt ve cánh hoa trơn trượt kiều nộn, thỉnh thoảng lại kéo nhẹ một cái, chọc cho mỹ nhân duyên dáng kêu to.

Đốt ngón tay hoàn toàn đi vào trong thịt non, chuyển động theo vòng tròn, moi ra một bãi xuân thủy, cũng không biết là hắn đang moi thịt non hay là nước.

Hắn nhìn thứ dâng trào giữa hai chân mình, một cái tay khác xoa hoa đế, đồng thời ngón tay ở trong con đường nhỏ chật hẹp cũng không hề dịu dàng, cứ thế moi lộng di chuyển, mang ra một mảnh chất lỏng ướt át ấm áp.

"Thoải mái không?" Giọng nói của người đàn ông khàn khàn, hắn cúi đầu hôn khẽ lên phần thịt non ở đùi trong của nàng.

Chỗ kia đặc biệt mẫn cảm, Bạch Sơ Nhàn không khỏi run lên, nghiêng đầu rên rỉ: "Không..."

Nàng mở đôi mắt mông lung ngập nước, trừng hắn một cái: "Chàng trực tiếp... Một chút."

Không biết người này có tật xấu gì mà lần nào cũng khiến nàng tiết một lần lại một lần, cả người mềm nhũn rồi mới trực tiếp ăn nàng.

Lục Hưu Lâu hôn đến mũi chân nàng, hắn gặm một chút thịt non của nàng, cười hai tiếng: "Không thể để ta một mình sung sướng được, phu nhân cũng phải như vậy chứ."

Cảm nhận được một cỗ nhiệt lưu xả lên ngón tay hắn, khiến bàn tay hắn ướt đẫm, lúc này hắn mới rút tay về.

Bạch Sơ Nhàn cho rằng cuối cùng hắn cũng chịu bắt đầu, nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, cẳng chân còn đang trong dư vị cao trào, run rẩy.

Lông mày nàng đột nhiên nhăn lại.

Nàng cảm nhận được một thứ lạnh lẽo chống lên chỗ kia của nàng. Bụng còn ở trong dư vị cao tràp, run lên.

Không sai, Lục Hưu Lâu không chỉ không trực tiếp ăn nàng, mà hắn còn cầm một thứ to bằng ngón cái trêu đùa cánh hoa của nàng.

Cọ ra từng mảnh, bên ngoài thứ kia dính chất lỏng sáng lấp lánh, người đàn ông đẩy nó, làm nó căng ra rồi rụt lại, cái miệng nhỏ phả ra hơi nóng, từng chút từng chút một đẩy vào bên trong.

Bạch Sơ Nhàn cảm giác không ổn, muốn lui về phía sau, vừa mới cao trào xong, cả người nàng bủn rủn, căn bản là không thoát được khỏi hắn, chỉ có thể cảm nhận được dị vật từng chút bị nhét vào trong.

Dị vật hình tròn, mặt ngoài gập ghềnh, như có hoa văn, cọ mạnh vào nếp uốn trong đường đi nhỏ hẹp của nàng, từng đợt khoái cảm đánh úp lại, cảm giác tê dại tích tụ ở eo và hạ thân.

Đến một độ sâu nhất định người đàn ông mới rút tay ra.

Vật nhỏ hình cầu bên trong không biết tại sao đột nhiên rung lên, mãnh liệt mười phần, vừa lúc cọ vào khối thịt mẫn cảm của nàng, Bạch Sơ Nhàn đột nhiên không kịp phòng ngừa a một tiếng, sau đó chính là khoái cảm vô biên, xuân thủy một đợt tiếp một đợt, nàng thở phì phò từng ngụm.

"Hỗn... Đản..."

Lục Hưu Lâu cười hôn gương mặt nàng: "Ta còn có thể... Càng hỗn đản hơn nữa."

Hắn vừa dứt lời, thứ dâng trào dưới thân đẩy cánh hoa ra, xông thẳng vào đường đi.

Bị tấn công bất ngờ, Bạch Sơ Nhàn ngửa đầu a một tiếng, sau đó run run rẩy rẩy lại bước lên đỉnh núi, nàng chỉ cảm thấy nàng sắp bị hắn làm cho nứt vỡ, vừa căng vừa nóng.

Thịt non bên trong của nàng điên cuồng hút lấy hắn, vật nhỏ bên trong không chỉ khiến nàng run rẩy mà còn cọ vào hắn, cực kì kích thích.

Người đàn ông nhéo eo nàng, mạnh mẽ ra vào, đôi mắt cơ hồ đỏ lên.

Hắn vỗ bờ mông xinh đẹp của nàng: "Thả lỏng một chút, ta không động đậy nổi."

Bạch Sơ Nhàn đâu còn nghe thấy hắn nói gì, nàng chỉ lắc đầu, khẽ mở cái miệng nhỏ không ngừng phát ra tiếng rên nhỏ vụn.

Hắn lại xoa ngực nàng, vừa xoa vừa nhéo hoa đế non mịn, dưới thân không ngừng lao tới, không còn bất luận kĩ xảo và tiết tấu nào nữa, mỗi lần đều thọc đến nơi sâu nhất, không hề dừng lại.

Trong căn phòng yên tĩnh, tiếng người đàn ông thở gấp và tiếng rên rỉ kiều nộn của người con gái cứ liên tục không ngừng kết hợp với tiếng nước nhóp nhép và âm thanh va chạm bành bạch, kéo dài không dứt.

Mãi cho đến khi trời tờ mờ sáng, trận hoan ái này mới kết thúc.

Sau khi hai người rửa sạch xong, Bạch Sơ Nhàn nằm trong lòng ngực hắn mơ màng sắp ngủ, Lục Hưu Lâu lại vẫn tỉnh táo, hắn ở trên mặt nàng hôn tới hôn lui, đột nhiên hắn bị nàng cho một cái tát.

Bạch Sơ Nhàn nhíu mày, thanh âm khàn khàn: "Ta muốn đi ngủ, ngày mai còn phải đi gặp Tưởng Minh Quỳnh nữa."


Lục Hưu Lâu không vui nói: "Gặp hắn làm gì, qua mấy ngày nữa nàng chính là phu nhân của ta rồi."

Bạch Sơ Nhàn không nói chuyện, xoa xoa đầu cún của hắn, nhắm mắt ngủ.

Lục Hưu Lâu hừ một tiếng, lôi kéo chăn, ôm mỹ nhân trong lòng ngực, cũng ngủ.

Bản edit đăng duy nhất tại Wattpad Vũ Quân, các nơi khác đều là ăn cắp.

"Đây là của hồi môn cho muội."

Ngón tay Tưởng Minh Quỳnh kẹp một điếu thuốc lá châm dở, hắn hút một ngụm, nhẹ nhàng phun ra, sương khói lượn lờ, một cái tay khác đẩy thứ đặt trên bàn lên phía trước.

Bạch Sơ Nhàn cầm lấy tờ giấy kia, đọc qua vài lần, nàng ngước mắt lên: "Huynh đem thế lực ở thành phố Than Bình toàn bộ giao cho muội?"

Tưởng Minh Quỳnh đang làm gì vậy? Trước đó mấy ngày nàng nghe nói hắn và Liễu Từ chia tay, Liễu Từ bị hắn nhốt lại như thế nào, nàng cũng không quan tâm, hôm nay vừa gặp, chẳng lẽ người này bị điên rồi?

Tưởng Minh Quỳnh nhìn rõ biểu cảm trên mặt nàng, nàng cũng chưa bao giờ che giấu, hắn tự giễu cười: "Muội không nhìn lầm, thật là như vậy."

Hắn dựa về phía sau, khuôn mặt bị sương khói bao phủ, không thấy rõ thần sắc: "Đây đều là những thứ muội nên có, đã nhiều năm như vậy..."

Bạch Sơ Nhàn: "Huynh tính toán đi đâu?"

Tưởng Minh Quỳnh khẽ cười một tiếng, có chút sung sướng, "Vẫn là muội hiểu ta."

Hắn nhìn về phía ngoài cửa sổ: "Quốc gia gặp nạn, sao ta có thể ở mãi nơi này kéo dài hơi tàn."

Bạch Sơ Nhàn nhíu mày: "Huynh muốn đi tiền tuyến?"

"Ý ta đã quyết." Tưởng Minh Quỳnh nhìn về phía nàng, trong ánh mắt mang theo ôn nhu, chỉ ra bên ngoài.

"Muội nên đi thôi, nếu không Lục Hưu Lâu sẽ cho người phá cửa mất."

Bạch Sơ Nhàn thở dài: "Nếu có cần gì, huynh cứ gửi thư."

Nàng xoay người đi ra ngoài, trong chớp mắt khi tay nàng chạm vào then cửa, người phía sau cất tiếng nói:

"Nếu như... có thể gặp lại một lần nữa..."

Nàng không dừng lại, mở cửa đi ra ngoài, ở bên ngoài người đàn ông đang chờ duỗi tay đem nàng ôm vào trong lòng ngực.

Ba ngày sau, thiếu soái của Sầm Thành Lục Hưu Lâu cùng Thập Nhất thiếu của Dịch Bang tại thành phố Than Bình đại hôn, hôn lễ vô cùng long trọng.

Sau khi hôn lễ kết thúc, Tưởng Minh Quỳnh ra tiền tuyến.

_____

Xin chào, tớ là Vũ Quân nè. Đây là phần tớ thích nhất mỗi lần edit- phần tạm biệt. Phần này đánh dấu tớ đã hoàn thành thêm một chặng đường nữa, cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã đồng hành trong suốt thời gian vừa qua. Tớ đã xin edit Ngọt Ngào từ tháng 2 năm nay, mà đến tận bây giờ nó mới kết thúc, nhây thật sự.

Về phần tên của tập truyện, đây chính là cảm giác của tớ lần đầu tiên đọc nó. Ngọt Ngào. Tớ cũng hy vọng mọi người cảm thấy như vậy. Trong quá trình edit, đã có lúc tớ bỏ bê vì rơi tự do và không tìm thấy động lực, nhưng sau tất cả tớ vẫn quay lại và nhận được sự ủng hộ của mọi người, tớ cảm ơn rất rất rất nhiều.

Dạo này tớ có nhiều năng lượng tích cực hơn từ việc đu OTP, nên mỗi ngày tớ đều muốn ra chương để có thể đọc được lời nhắn lại của mọi người. Hehe. Về bộ truyện mới, sau 7 tháng cuối cũng tớ cũng nhận được sự đồng ý của Reine, vui quá xa. Đây là một bộ truyện khá đặc biệt, tớ sẽ bật mí một chút, truyện có tag thanh xuân, namnu9 là học sinh cấp 3, nu9 có bệnh tâm lý, kể theo ngôi số 2. Thật sự những yếu tố này rất kích thích tớ, và quan trọng nhất là tớ thích thì tớ làm thôi. Nếu các bạn cảm thấy hứng thú thì hãy chờ nha, tớ không hứa trước bao giờ sẽ ra đâu.

Cuối cùng chúc mọi người giữ gìn sức khỏe, luôn tìm thấy niềm vui trong cuộc sống. Chúc cho những bạn còn ế thì mau chóng tìm được người yêu, những bạn đã có người yêu thì sẽ luôn hạnh phúc. Giờ thì tạm biệt... hẹn gặp lại...

23/8/2021

~Hoàn~
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top