Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Tập thơ Đường Luật : "Chờ Người Nơi Ấy" của Thiên Sầu

CHỜ NGƯỜI NƠI ẤY.56

Ân tình nặng gánh hỏi người thương
Nỡ bỏ mình ta lại cuối đường
Gió thổi hoa tàn phai nhạt sắc
Mưa về nhụy rũ úa nhòa hương
Làm sao chuyển được đời dâu bể
Đã thế dời đâu cuộc hí trường
Một áng thơ sầu trôi cõi mộng
Đêm về nỗi nhớ bạc đầu sương

Văn Đàn
Thiên Sầu
 
CHỜ NGƯỜI NƠI ẤY. 57

Kỷ niệm đôi mình gọi suốt canh
Người đi ước nguyện bỏ sao thành
Ngàn thơ viết mãi sầu trăng bạc
Vạn khúc ca hoài hận biển xanh
Mộng cuốn xô đời thương chẳng nỡ
Tình phai rũ phận nhớ không đành
Thu vàng lá rụng buồn lai vãng
Mắt đỏ vô hồn.....lệ chảy quanh

Văn Đàn
Thiên Sầu
 
CHỜ NGƯỜI NƠI ẤY.58

Thơ làm mấy chữ để buồn vơi
Trả hết niềm đau xót cuộc đời
Bởi mộng mưa dầm trôi lạc nẻo
Nên tình gió lạnh thổi lầm nơi
Người đi bỏ nguyệt đau dòng nước
Kẻ đến tìm mây xót khoảng trời
Vẫn nhắc thôi đành quên tất cả
Cho sầu lẻ bóng đậu ngoài khơi

Lẻ bóng vầng trăng ở cuối đường
Cô phòng giá lạnh lá mờ sương
Bao lần đợi nhỏ.....trông ngàn dặm
Mấy thuở chờ em...ngóng vạn trường
Rớt lệ tình kia..........do trĩu nhớ
Rơi hồn mộng đó....bởi nồng thương
Thu buồn gió thổi...đâu....người cũ?
Vuốt nhẹ bờ môi nhạt sắc hường

Bờ môi rỉ máu quá đau lòng
Có kẻ quên thề hẹn gió Đông
Suối lệ còn tuôn tràn mộng đỏ
Dòng châu mãi rớt phủ duyên hồng
Đong đầy giọt tủi bao lần ngóng
Chất ngập câu hờn mấy thuở mong
Tình xưa kỷ niệm nhòa mơ cũ
Từ đây cách biệt nhỏ theo chồng

Cách biệt phương trời lẻ bóng ta
Ngàn câu hẹn ước..nhỏ quên mà
Gom làn sóng bạc...dòng châu đổ
Nhặt ánh trăng vàng...suối lệ sa
Rặng liễu đường khuya..mây thấp thoáng
Hàng tre ngõ vắng .....gió la đà
Thôi đành mộng lỡ vì duyên phận
Cuốc mãi kêu chiều..trĩu nẻo xa

Chiều thu lá đổ nắng xa vời
Đỏ mắt trông người đẫm lệ rơi
Phận số ê chề than suốt kiếp
Tình duyên bạc bẽo trách muôn đời
Thương hoài vị dịu làn môi hỡi
Nhớ mãi hương nồng mái tóc ơi
Lạc mất tình yêu vùi kỷ niệm
Buồn đau hận rớt vỡ khung trời

Khung trời thưở ấy tiễn người đi
Vạt nắng còn thương gió nghĩ gì?
Bỏ lệ âm thầm hoen khóe mắt
Quay đầu lặng lẽ ướt vành mi
Vì hoa trổ nụ kêu vừa lúc
Bởi lúa đâm bông gọi đến thì
Dẫn lối nàng thơ vào mộng ảo
Chôn tình nẻo nhớ đợi làm chi..

Nẻo nhớ đành theo ước nguyện cầu
Đau buồn lặng lẽ những đêm thâu
Còn khơi mộng cũ làm môi tủi
Vẫn gợi tình xưa để dạ sầu
Nhớ kẻ xuôi dòng..sang bến hả?
Thương người ngược lối..đến bờ đâu?
Chờ mong những lúc mưa về lại
Ướt đẫm hồn tôi...vỡ mộng đầu

Thôi đành vỡ mộng..kẻ giàu sang
Lệ rớt đường mưa gió bẽ bàng
Vạn kiếp buồn đau còn phải chịu
Ngàn đời xót tủi vẫn đành mang
Bao lần đến hạ trong hoài nhỏ
Mấy thuở vào thu ngóng mãi nàng
Bởi tại trời Đông còn lạnh buốt
Cho tình lặng lẽ vấn khăn tang

Lặng lẽ đem hồn gửi gió mây
Người mang nỗi nhớ phủ thêm đầy
Quê nhà kẻ ngóng câu thề hẹn
Đất khách ai chờ mộng ước xây
Ngỡ tưởng đường xưa màu héo úa
Đành thôi lối cũ bóng hao gầy
Ngày đi lệ rớt tràn phương ấy
Uống cạn duyên sầu đợi mãi đây

Sầu vương lệ rớt mãi thêm nhiều
Ghép mãi không thành một chữ yêu
Ngõ vắng tìm ai..........làn gió thổi
Đường khuya đợi kẻ....ánh trăng dìu
Nhìn mây nhớ mãi ngày cô quạnh
Ngắm cảnh thương hoài tháng tịch liêu
Gửi hết hồn thơ vào cõi mộng
Thời gian kỷ niệm cuốn trôi chiều

Kỷ niệm ngày xưa kỷ niệm buồn
Nhớ trào lối cũ nhớ trào tuôn
Làn mây đợi đó làn mây cuộn
Ngọn sóng chờ đâu ngọn sóng cuồn
Trao ái âm thầm trao ái mãi
Gửi tình lặng lẽ gửi tình luôn
Thôi đành tủi xót thôi đành phận
Lệ đẫm trùng dương lệ đẫm nguồn

Trùng dương cách trở mãi chia đôi
Giã biệt ngàn phương mỏi mệt rồi
Khóc ngoại nhiều đêm lòng quạnh vắng
Thương bà những sáng lệ đơn côi
Quê hương khuất bóng đời lưu lạc
Đất mẹ xa hình phận nổi trôi
Nhớ quá câu hò xưa kỷ niệm
Ta về..tổ quốc...Việt Nam thôi!

Tổ quốc đêm về vạn nhớ thương
Làm sao thấu hiểu nỗi can trường
Muôn đời lý tưởng vang đầu ngõ
Suốt kiếp niềm tin vọng cuối đường
Xã tắc hoài kêu...........lời đất mẹ
Sơn hà mãi gọi.......tiếng quê hương
Trời Âu giá lạnh đâu hình bóng
Dáng ngoại chiều nao đứng cạnh tường

Văn Đàn
Thiên Sầu
 
VU VƠ

Vai hề diễn cả cuộc đời tôi
Mệt mỏi làm sao mệt mỏi rồi
Vạn thuở lòng đau hồn đã nát
Trăm lần phận tủi lệ dần trôi
Ân nồng ái cũ còn trên bể
Nghĩa thắm tình xưa mất cạnh đồi
Vẫn đó ngày qua sầu nỡ gọi
Sao trời nguyệt lẻ nhớ mồ côi

Văn Đàn
Thiên Sầu
 
CHỜ NGƯỜI NƠI ẤY.59

THUẬN:


Sầu vương vấn dạ trách thương lòng
Lệ đẫm thu này tháng mãi mong
Câu hát tủi trời quên sóng bể
Giọng ngâm buồn gió lãng thơ dòng
Đầu xuân đã gọi người sang ngóng
Cuối hạ đang về kẻ lại trông
Đâu bến than tình xa khuất biệt
Cầu ai nguyện thỏa ước thêm hồng

NGHỊCH:


Hồng thêm ước thỏa nguyện ai cầu
Biệt khuất xa tình than bến đâu
Trông lại kẻ về đang hạ cuối
Ngóng sang người gọi đã xuân đầu
Dòng thơ lãng gió buồn ngâm giọng
Bể sóng quên trời khổ hát câu
Mong mãi tháng này thu đẫm lệ
Lòng thương trách dạ vấn vương sầu

Văn Đàn
Thiên Sầu
 
CHỜ NGƯỜI NƠI ẤY.60

Đã chết mơ hồng mãi đắp xây
Từng đêm giá lạnh nhớ thêm đầy
Bên bờ suối lệ ai chờ gió
Cạnh bến ngân hà kẻ đón mây
Có phải thu buồn cho nắng nhạt
Còn đâu hạ xót để trăng gầy
Tìm chôn kỷ niệm tình phai dấu
Lặng khóc thương đời lạc mất đây

Lạc mất tình yêu ước nguyện cầu
Chân trời góc bể biết tìm đâu
Sông tình kẻ khóc buồn chôn hận
Bến lệ người thương xót tiễn sầu
Thả hết thuyền mơ chờ ánh nguyệt
Tan rồi cảnh mộng trả mưa ngâu
Đàn ai mãi vọng lời đau đớn
Bởi gió tương tư lỡ hẹn đầu

Lỡ hẹn ngày xưa lỡ hẹn rồi
Lệ buồn suốt kiếp lệ buồn thôi
Ân nồng ái nhạt ân nồng rũ
Nghĩa thắm tình cay nghĩa thắm rời
Tìm nhỏ đường yêu tìm nhỏ hỡi
Gọi người cõi mộng gọi người ơi
Bao chiều lẻ bóng bao chiều đợi
Nặng gánh trời đau nặng gánh đời

Trời đau mộng nát hận theo dòng
Dòng lệ tuôn trào lạnh giá Đông
Đông mãi ru bờ quên ngọn sóng
Sóng còn vỗ bến lãng tơ lòng
Lòng ai đợi nhớ say hình bóng
Bóng kẻ chờ thương nhạt cánh hồng
Hồng đỏ tàn phai thề ước hẹn
Hẹn người trọn kiếp đã hoài công

Trọn kiếp đành quên ái lỡ làng
Cho người hẹn ước đã sang ngang
Thuyền hoa một kẻ đau hờ hững
Bến lệ mình anh khóc phủ phàng
Gọi mãi trời xanh tình chẳng lạc
Kêu hoài biển bạc mộng đừng tan
Buồn ai cạn chén thiên sầu hận
Hỏi nguyệt từng đêm có nhớ chàng?

Từng đêm hẹn ước gọi tình ơi
Phận số rời tay cũng bởi trời
Nguyệt nhớ người xưa sầu chẳng cạn
Mây buồn kẻ cũ hận còn vơi
Vì đâu dạ khúc quên tình nghĩa
Bởi đó dòng thơ mất mộng đời
Giọt đắng thêm nhòa tim uất nghẹn
Duyên đành giá lạnh bến mù khơi

Giá lạnh khung trời hẹn ước bay
Từng đêm nỗi nhớ phủ canh dài
Thêm đầy chén hận lòng chua xót
Mãi cạn chung sầu lệ đắng cay
Vũ trụ còn chôn tình những buổi
Thời gian vẫn dấu mộng bao ngày
Vần thơ mãi viết ngàn tâm sự
Gửi hết cho người.....đã đổi thay


Văn Đàn
Thiên Sầu
 
CHỜ NGƯỜI NƠI ẤY.61

Nhặt bóng hoàng hôn thả cuối dòng (*)
Đâu bờ kỷ niệm mãi chờ mong
Dòng châu tháng đổ buồn cay mắt
Suối lệ chiều dâng khổ đắng lòng
Một hứa thề yêu đành chết cả
Trăm lời hẹn ước cũng bằng không
Người Nam kẻ Bắc vì đâu hỡi
Để lại trời thương nhỏ máu hồng

Trời thương mãi vọng tiếng dương cầm
Cách biệt phương trời chẳng ghé thăm
Hẹn cũ kêu hoài..........nơi gió lạc
Thề xưa gọi mãi..........chốn mây lầm
Đâu còn bước cạnh bao nhiêu buổi
Đó chẳng vai kề đã mấy năm
Có lẽ thu buồn..........nên lá rụng
Lòng đau cạn chén bỏ trăng rằm

(*) sai chút...nhưng để đó...rất thích câu trên


Văn Đàn
Thiên Sầu
 
CHỜ NGƯỜI NƠI ẤY.62

Nguyệt trách hờn mây khóc cạn lời
Ai làm mộng vỡ chẳng thành đôi
Câu thề mãi đợi còn đâu nữa
Ước hẹn hoài mong mất thật rồi
Bởi nhớ đau lòng.....cho phận nổi
Nên tình nhói dạ.......bỏ đời trôi
Thu sầu mấy bữa.....Thu về lại
Để lá vàng bay......lạc giữa trời

Văn Đàn
Thiên Sầu
 
CHỜ NGƯỜI NƠI ẤY.63

Lá rụng xa cành gió ngủ say
Thời gian đã phủ nét mi này
Trời yêu đổ vỡ tình yêu nhạt
Biển mộng tuôn trào giấc mộng cay
Đợi ánh trăng thề đau mấy buổi
Chờ sương bến hẹn khổ bao ngày
Ngàn thơ viết tặng người xưa ấy
Chẳng biết bao giờ gửi đến tay

Văn Đàn
Thiên Sầu
 
CHỜ NGƯỜI NƠI ẤY.64

Người thương chiếc lá nhẹ xa cành
Lẻ bóng bên trời đã mấy canh
Ngắm dải ngân hà tuôn ngập lệ
Nhìn con sóng bể cuộn nghiêng thành
Đêm tàn sáng mộng say chưa tỉnh
Tháng lụn năm hờn chậm hóa nhanh
Một khối tình si........buồn số phận
Đời cay sao thấu.......biệt ly đành..?

Văn Đàn
Thiên Sầu
 
CHỜ NGƯỜI NƠI ẤY.65

Mấy chữ ta làm thỏa bút nghiên
Buồn theo kẻ bước khắp trăm miền
Mây lùa kín nguyệt làn sương ảo
Gió thổi êm cành giấc mộng tiên
Một gánh thơ sầu mua khổ não
Ngàn ly rượu tủi chuốc ưu phiền
Ngày qua tháng lại nàng Đông đến
Giá lạnh cho lòng hận lão thiên

Văn Đàn
Thiên Sầu
 
CHỜ NGƯỜI NƠI ẤY.66

Bao ngày lẻ bóng ở triền đê
Ngóng nhạn chiều nao chở hẹn thề
Bởi chốn đô thành quên nghĩa mẹ
Nên vùng phố thị lãng tình quê
Trời cao một kẻ tìm thương lại
Biển rộng mình anh gọi nhớ về
Mộng ước tan rồi đau cõi mộng
Cho đời mãi tủi phận còn mê

Văn Đàn
Thiên Sầu
 
CHỜ NGƯỜI NƠI ẤY. 67

Do đời nặng gánh trĩu bờ vai
Mấy chục năm qua lẻ bóng dài
Mượn ánh trăng ngà trông ngóng bạn
Gom dòng nước mắt đợi chờ ai
Buồn đêm gió bão quên rừng núi
Xót cảnh trời mưa bỏ tháng ngày
Mộng tưởng vùi chôn tình uất hận
Thân già một kiếp rã rời say

Văn Đàn
Thiên Sầu
 
CHỜ NGƯỜI NƠI ẤY. 68

Đã chết luôn rồi những ước mong
Nhìn em hạnh phúc ở bên chồng
Đường xưa lẻ bóng mình anh bước
Lối cũ cô hình mỗi kẻ trông
Cũng bởi tình kia tìm lạc bến
Đành nên mộng ấy cuốn trôi dòng
Nhìn trăng mấy bận tim thầm hỏi
Mấy kẻ từng yêu chẳng nhói lòng?

Chẳng nhói lòng sao dạ thẩn thờ
Tâm hồn lạnh giá gọi nàng thơ
Thầm trông lá đổ rơi niềm nhớ
Lặng ngắm hoa tàn rũ ước mơ
Một phút mi sầu than trí dại
Ngàn năm lệ khổ trách tim khờ
Chiều dâng khói tỏa buồn ai oán
Nhặt cánh tình yêu lạc bến bờ

Lạc bến mê này bởi phận côi
Tìm đâu nghĩa thắm gửi tô đời
Bao lần cất bước tìm nhung nhớ (*)
Mấy bận dừng chân khóc ngậm ngùi
Nước lững lờ dâng con nước nổi
Mây hờ hững phủ áng mây trôi
Tình yêu thuở ấy còn đâu nữa
Kẻ Bắc người Nam...hết thật rồi

Kẻ Bắc người Nam lệ đẫm nguồn
Dù tim cách trở nhớ còn luôn
Chân trời quạnh quẽ trông mây cuộn
Góc bể đìu hiu ngắm biển cuồn
Bởi nát nơi lòng lòng hận phủ
Nên tàn ở dạ dạ sầu tuôn
Tình xưa đã chết tìm đâu nữa
Lặng lẽ xa rời lặng lẽ buông

Lặng lẽ chờ ai cách đoạn trường
Chan dòng nước mắt đợi người thương
Ngàn năm lá rụng bay ngàn hướng
Vạn tháng hoa tàn phủ vạn phương
Viễn xứ trời Âu sầu mãi vướng
Quê nhà đất Việt nhớ còn vương
Vào xuân pháo nổ sao lòng tưởng
Một cánh mai vàng gọi cố hương

Một cánh thư hồng gửi ước mơ
Từng đêm ngớ ngẩn bỏ mong chờ
Đông buồn lá rụng phai màu nhớ
Hạ khóc hoa tàn nhạt sắc thơ
Hận quá đường trần ai có ngỡ
Sầu thay lối mộng kẻ đâu ngờ
Khung trời giá lạnh riêng mình tớ
Đợi trả người thương..nỗi dại khờ

Thương người chẳng dám nói rằng thương
Thương quá ngày mưa nỗi đoạn trường
Thương đó bằng lăng rơi trước ngõ
Thương đâu phượng vỹ rũ bên đường
Thương trăng phủ hận ghen nàng gió
Thương nắng lan buồn giận nhỏ sương
Thương mối tình xưa là mộng ảo
Thương trời gọi nhớ lệ tình vương

Nhớ lắm tình ơi những tháng ngày
Nhớ người bỏ mộng bỏ chàng đây
Nhớ câu ước nguyện còn in giấy
Nhớ tiếng thề nguyền vẫn khắc mây
Nhớ lệ mi nhòa vương vấn chảy
Nhớ làn tóc rối thẩn thờ bay
Nhớ ai góc bể tìm đâu thấy
Nhớ đến xanh xao dạ héo gầy

Dạ héo...vì ai.......đã có chồng
Hồn tôi chết lặng đá buồn không?
Người vui hạnh phúc...người đâu đợi
Kẻ khóc âu sầu....kẻ đó trông
Mộng tưởng chi nhiều nên vỡ mộng
Mong chờ để lắm cũng tàn mong
Chân trời góc bể buồn vây kín
Tiễn nhỏ sang ngang chẳng bận lòng

Chẳng bận lòng sao...cách trở rồi
Đêm về chỉ có nỗi buồn thôi
Gom bao nghĩa ấy về mây cuộn
Nhặt những ân này thả nước trôi
Vẫn tưởng Đông tàn duyên hợp phối
Nào ngờ Hạ đến nợ lìa đôi
Chiều Thu giá lạnh đời thêm buốt
Mấy độ Xuân vàng mộng đắng môi

Đời người mấy thưở đẹp như hoa
Ngẫm phận thương thân nước mắt òa
Khắc khổ dâng đầy không lối xóa
Cam trường chất ngập chẳng đường xoa
Trăng rơi đáy nước trăng mờ tỏa
Lệ rớt trên môi lệ nhạt nhòa
Gửi những hờn ghen vào xướng họa
Đời người mấy thuở đẹp như hoa

Vụt cái trôi qua một nửa đời
Ta ngồi ngẫm lại để sầu rơi
Ơn sâu của Ngoại đền chưa tới
Nghĩa nặng do thầy trả chửa vơi
Sự nghiệp bao ngày đeo chẳng khởi
Tình trường mấy thuở gánh còn lơi
Người xây ước mộng..làm sao với
Chỉ biết trần gian....sắp phải rời

Chỉ biết xuân này lại bước qua
Hè sang phượng nở áng mây tà
Lung linh thắm vị xanh rờn lá
Rực rỡ tươi màu đỏ thẳm hoa
Ngó ánh chiều buông lòng thấy lạ
Trông làn gió thổi mắt trông xa
Còn thương cái thuở chờ ai quá
Dáng nhỏ bao chiều mãi thiết tha

Mây về hãy chuyển nhỏ dùm tôi
Gởi đến miền xa ấy một lời
Kẻ Bắc người Nam tình đổ vỡ
Sông dài biển rộng mộng chia phôi
Trời xui gặp gỡ đời chưa trọn
Đất khiến chia ly phận lỡ rồi
Bởi tại do mình hay đạo nghĩa
Nên đành ước hẹn đã lìa đôi

Văn Đàn
Thiên Sầu
 
NGẠO THIÊN

Thơ Đường mấy lão viết tài ghê?
Ngỡ tưởng siêu nhân...phán lạc đề?
Mấy ẻm nhìn qua làm chẳng dễ
Bao nàng ngó lại nói không mê
Thơ cao chó hửi.....trâu nằm kế
Phú nặng gà bươi...vịt đứng kề
Kẻ sống trên đời chăm học để..
Quăng hàng lựu đạn...nổ bờ đê...!!?

Văn Đàn
Thiên Sầu
 
KHÔN LIỀN HÓA NGU

KHÔN thà chẳng dại óc đồ NGU
Ngoác miệng KHÔN liền dại chửi NGU
Ngốc vẫn KHÔN lời khuyên kẻ dại
KHÔN nào dại tiếng bảo thằng NGU
Đời KHÔN lỏi đó nên hồn dại
Kiếp dại KHÔN này bởi dạ NGU
Học tiếp ôn lần KHÔN sẽ tỏ
KHÔN là giữa chợ mấy người NGU

Văn Đàn
Thiên Sầu
 
NGUYỆN CẦU

(Viết tặng tiểu muội yêu mến của Sầu vừa mới đi xa, đại sư huynh xin chân thành chúc muội được an lành miền cực lạc....! Văn Đàn mãi mãi là ngôi nhà tình thương như muội đã nói, và tất cả sư huynh, sư tỷ, sư muội, sư đệ luôn nhớ đến muội!)

Xin đời hãy để tớ bình yên
Xướng họa cùng thơ chẳng lụy phiền
Tựa kẻ dừng chân miền cực lạc
Như người dạo bước nẻo thần tiên
Âm thầm lệ đắng vì câu lợi
Lặng lẽ hờn cay bởi chữ tiền
Ngẫm lại trần gian là bể khổ
Xin đời hãy để tớ bình yên

Văn Đàn
Thiên Sầu
 
CHỜ NGƯỜI NƠI ẤY. 69
(20/10/2014)

Những lúc chiều dâng những lúc buồn
Lệ sầu ướt đẫm lệ sầu tuôn
Lòng hờn ngớ ngẩn lòng hờn mãi
Dạ nhớ thẩn thờ dạ nhớ luôn
Duyên số không tròn duyên số vỡ
Cuộc đời chẳng vẹn cuộc đời buông
Tình xưa lỡ hẹn tình xưa gửi
Ngọn sóng trào dâng ngọn sóng cuồn

Văn Đàn
Thiên Sầu
 
THÓI ĐỜI

Từng đêm gậm nhắm những ưu phiền
Cũng bởi yêu người dạ hóa điên
Cứ tưởng theo tình tình vĩnh cửu
Đâu ngờ đuổi mộng mộng tây thiên
Văn chương phú lục quăng đầy ngõ
Xướng họa câu từ quẳng kín hiên
Dõi mắt trông xa vời lệ chảy
Vì sao nghĩa nặng lại thua tiền

Văn Đàn
Thiên Sầu
 
SANG NGANG

Kỷ niệm đôi mình bỏ hết sao
Lòng anh uất nghẹn lệ tuôn trào
Đường tơ chẳng vẹn đem sầu gửi
Mối chỉ không tròn kết hận trao
Chắc tại tình yêu nhiều lối rẽ
Đành nên mộng ước lắm nơi vào
Câu thề trọn kiếp còn đâu nữa
Nhỏ bước qua cầu...kẻ đớn đau

Văn Đàn
Thiên Sầu
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom