Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 220: Phải kiên cường một chút


Editor: Tuna

Cha mẹ của Sở Luật vẫn luôn muốn có một đứa cháu, nhưng mà cô vẫn chưa có động tĩnh gì, cô không có.

“Chúng ta đi cũng đủ lâu rồi, nên trở về thôi”, Sở Luật không rõ Lý Mạn Ni tại soa lại lo được lo mất như vậy, anh cũng đã cưới cô rồi, chẳng lẽ anh đối xử với cô còn chưa đủ tốt sao? Cô còn muốn cái gì, còn muốn đạt được thứ gì từ trên người anh?

Tay anh đạt lên bả vai của cô, sau đó theo thói quen định ôm cô vào lòng.

“Không cần, em còn chưa muốn về, chúng ta ở lại vài ngày nữa được không? Em còn chưa có chơi đủ đâu?” Lý Mạn Ni vừa nghe phải đi về, theo bản năng liền trả lời, cô vội vàng lắc đầu, lời cự tuyệt phát ra thật nhanh, nngười phụ nữ kia tựa như một quả bom vậy, tùy thời đều có khả năng nổ cho cô tan xương nát thịt, cho nên, cô không muốn trở về, Sở Luật cũng không thể trở về.

Sở Luật nheo mắt lại, nhìn thẳng vào đôi mắt của Lý Mạn Ni, cô rốt cuộc là đang tính toán cái gì?

“Mạn Ni, có phải em có chuyện gì gạt anh hay không?” Từ trước đến nay Sở Luật đều rất tinh tường, nhưng đối với Lý Mạn Ni anh chưa từng hoài nghi qua, mà anh chỉ rằng cô ấy là bởi vì vẫn chưa có con nên có chút sợ hãi cùng bất an, tinh thần khẩn trương mà thôi.

Hiện tại xem ra, tựa hồ cũng không phải như thế, cô tựa như đang sợ hãi điều gì đó.

“Không có a, anh nghĩ nhiều rồi” Lý Mạn Ni sửng sốt một chút, có chút hoảng loạn cúi đầu, tránh cho làm Sở Luật phát hiện, đôi tay cô gắt gao ôm lấy eo của Sở Luật, em chỉ nghĩ muốn thử một chút xem, ở chỗ này, chúng ta có thể có con hay không, em có chút sợ hãi.”

Cô nhỏ giọng nói, cảm giác tay Sở Luật chuyển lên trên đầu tóc cô, nhẹ nhàng vỗ về.

“Chuyện này, em không cần lo lắng, chúng ta đều rất bình thường, không có khả năng không có con, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.” Sở Luật nheo lại hai mắt, biết Lý Mạn có thể không nói thật, có lẽ cô còn có lý do khác, nhưng mà, bây giờ anh vẫn chưa muốn hỏi, nếu cô muốn ở đây ngây người vài ngày, như vậy liền chiều cô đi, mà anh cũng hiếm khi được nhĩ ngơi như thế này, anh đã bốn năm không có nghỉ ngơi tốt rồi, giống như là Đỗ Tĩnh Đường nói, cho dù là máy móc, cũng nên nghĩ ngơi, tranh thủ sớm sinh ra một đứa bé.

Ôm chặt vòng eo mảnh khảnh của Lý Mạn Ni, tay của đàn ông rất có lực, có thể nâng cô lên khỏi mặt đất, có thể cho đứa trẻ không gian sống hạnh phúc nhất, anh là núi cao, anh ở trước mặt vợ con, vĩnh viễn sừng sững không ngã, anh là biển rộng, anh ở trước mặt ngườ nhà, vĩnh viễn bao dung vô hạn.

Chỉ là, anh hiện tại lại không biết.

Anh có một đứa con gái, một cái đứa con gái đáng thương, nó ở đau, nó cũng đang khóc.

Hạ Nhược Tâm dựa lên cánh cửa, không biết là qua bao lâu, cảm giác trên vai bị người ta vỗ, cô mới mở ra đôi mắt đang sưng đỏ, một người bác sĩ ngồi xổm trước mặt cô, tay đặt trên bả vai cô chầm chậm vỗ, cũng là trấn an cô.

“Cô Hạ, đã làm xong rồi, cô bé đang ngủ, bây giờ hẵn là rất mệt nên đã ngủ mất rồi, đứa nhỏ này thực sự rất yếu, cô phải chiếu cố con bé cho tốt, bây giờ người cô bé cần nhất chính là cô, cho nên cô nhất định phải kiên cường, lau khô nước mắt, nhớ phải cho cô bé một nụ cười thật tươi.”

Bác sĩ đứng lên, lùi lùi lại, cửa mở, Tiểu Vũ Điểm nho đang cuộn tròn người trên chiếc giường lớn, khuôn mặt nhỏ trắng bệch.

Hạ Nhược Tâm đứng lên, cho thân thể dựa vào cửa, hồi lâu sau, cô bình tĩnh lại, cũng là cảm giác được thân thể có một chút sức lực, cô bước vào, đúng vậy, con gái đã mệt mỏi rồi, Tiểu Vũ Điểm của cô ngủ rồi, không cần đánh thức, không làm ông con bé.
 
Chương 221: Cô muốn suy nghĩ thật kĩ


Cô đi qua, đặt búp bê trong ngực của con gái, sau đó mới nhẹ nhàng ôm lấy cô bé, để đầu nó tựa vào trên bờ vai của mình, rõ ràng cô cũng đã rất mệt, nhưng mà, cô vẫn là đều muốn ôm lấy con gái mình, tiếp thêm dũng khí cho cô bé, cho cô bé một phần an tâm, lồng ngực cô không bao la, bờ vai cũng không vững chắc, thế nhưng cô vẫn có thể bảo vệ che chở cho con gái mình.

- Cô Hạ, mời đi theo tôi một chút, chúng tôi muốn cô làm kiểm tra một chút xem cốt tủy của cô và con gái có tương thích hay không. - Bác Sĩ nói hạ giọng nhỏ lại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa trẻ đã có quá nhiều mỏi mệt nên không muốn đánh thức đến nó, để cô bé co thể ngủ một chút, ngủ rồi thì cũng sẽ không đau nữa.

Một đứa trẻ mới ba tuổi, nó có thể biết cái gì, có thể hiểu được cái gì chứ? Đến người lớn còn không được đau đớn, đằng này cô bé phải chịu đựng như vậy, thật sự là rất tàn nhẫn.

Hạ nhược tâm nhẹ nhàng gật đầu một cái, sau đó ôm con gái đi đến phòng bệnh, cô nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, sau đó đặt con búp bê bên trong ngực cô bé.

- Tiểu Vũ Điểm có biết không? Con chính là đứa trẻ dũng cảm nhất mà mẹ đã từng thấy, vì vậy, vì mẹ con nhất định phải kiên trì, được không nào?Mẹ sẽ ở bên cạnh con, búp bê cũng sẽ ở bên cạnh con, mẹ vĩnh viễn sẽ không bao giờ rời xa con đâu.

Cô cẩn thận đặt con gái xuống giường bệnh, lúc vừa đứng dậy thì đã nghe được trong miệng Tiểu Vũ Điểm đã thì thào kêu mẹ..

Tay của cô nhẹ nhàng đặt trên khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, sau đó lại tiếp tục đặt con búp bê mà con bé thích nhất vào trong ngực nó, theo bản năng, Tiểu Vũ Điểm duỗi bàn tay nhỏ bé ôm thật chặt lấy con búp bê.

Xong xuôi cô mới đứng lên, đưa tay lau sạch nước mắt trên mặt mình, cô không thể khóc nữa, nếu cứ như vậy thì biết phải làm sao, con gái cô cần cô, khóc cũng không thể giải quyết vấn đề gì, nước mắt của cô rẻ rúng quá, cô khóc nhiều hơn nữa thì cũng không có khả năng đổi được chút tiền nào đâu.

Trong phòng kiểm tra của bệnh viện, Hạ Nhược Tâm vén tay áo xuống, cô trầm tĩnh ngồi đó, hàng mi dài cụp xuống chứa đựng quá nhiều mỏi mệt, bác sĩ thấy một bà mẹ độc thân như Hạ Nhược Tâm vậy cũng không khỏi trầm thấp thở dài một hơi, cô gái này thật đáng thương, tất cả đều đổ xuống vai cô, chỉ là, cô thật sự có thể chịu đựng được không? Sau này khó khăn có lẽ càng nhiều hơn gấp bội.

- Cô Hạ, cô không cần lo lắng đâu, chúng ta đợi có kiểm tra kết quả thì có thể biết rồi, còn có... Vị bác sĩ trầm mặc một hồi rồi nói:

- Bố cô bé đâu? Nếu như có thể thì cũng nên cho bố đứa bé làm thử kiểm tra, như vậy xác xuất thành công sẽ cao hơn một chút.

Hạ nhược tâm nhẹ nhàng cắn lấy đôi môi nhợt nhạt không nói nên lời, hai tay của cô xoắn lại với nhau, không biết trả lời như thế nào.

Con gái cô cũng có bố đấy chứ, chỉ là, cô thật sự có thể khiến anh đến không? Anh sẽ tin Tiểu Vũ Điểm là con của anh chứ, hay cũng hận cô, rồi cũng hận Tiểu Vũ Điểm.

Cô không dám để bất kì chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra trong cuộc sống của Tiểu Vũ Điểm nữa, con bé sẽ chịu không nổi, cả thân thể yếu ớt của con bé, cũng sẽ không chịu nổi bất luận là chuyện gì khác.

Chuyện này, nàng suy nghĩ cẩn thận một lát rồi ngẩng đầu, sau đó khẽ gật đầu:

- Tôi sẽ nghĩ ra cách.

Đúng vậy, cô sẽ nghĩ ra cách, nhất định sẽ có cách, bất kể như thế nào, Tiểu Vũ Điểm, cô nhất định phải cứu được, mà không người nào nhận ra, lúc này, trong nội tâm cô kỳ thật đã có một quyết định bi thương
 
Chương 222: Mẹ đã đi rồi


Đi qua một gian phòng bệnh, cô dừng lại, bên ngoài có chút ánh sáng lờ mờ, ngày hôm nay rút cuộc đã đi qua, cô chắp tay trước ngực đặt trên lồng ngực của mình.

Cốt tủy của cô nhất định phải thích hợp với Tiểu Vũ Điểm, cô không sợ đau, cô có thể không có tất cả, chỉ cần có thể cứu con gái, cho dù cô phải hi sinh mạng sống đi nữa thì cô cũng nguyện ý. Chỉ là, đây còn là một ẩn số, chưa ai cho cô biết được đáp án, vì vậy cô chỉ có thể đợi thời gian trả lời mà thôi

Hoặc sinh, hoặc là chết.

Hoặc thiên đường, hoặc Địa Ngục.

Lại một lần nữa ngồi bên cạnh con gái, Tiểu Vũ Điểm vẫn đang ngủ, tay của cô dịu dàng đặt trên đầu con bé, rồi lại một lần nữa không thể nào ngăn những giọt nước mắt rơi xuống.

Bởi vì phải thường đi trị liệu nên mái tóc cuta Tiểu Vũ Điểm đã không còn nữa, nhưng con gái của cô vẫn rất đáng yêu xinh đẹp, không có tóc thì sao chứ.

Cô đưa tay che miệng, bỗng nhiên nhớ đến mình lúc mấy tháng cũng đầu trọc như vậy.

Hạ nhược tâm là người quái dị, cha không thương, mẹ không thương, đầu trọc không ai yêu.

Cô lắc đầu, suýt chút nữa đã lại khóc nức nở, hồi lâu sau cô mới nén sự đau xót trong lòng xuống, nâng lên ngón tay nhẹ nhàng xuyên qua những sợi tóc mềm mại của con gái, mái tóc mềm mại của đứa trẻ thực sự khiến cho người ta thích đến mức không muốn buông tay, Tiểu Vũ Điểm cho dù không còn tóc đi chăng nữa thì vẫn sẽ là món bảo bối đáng yêu nhất của cô, cô bé không ai yêu, nhưng không phải còn có một người yêu thương là mẹ hay sao?

Cô đứng lên, lúc này bên ngoài sắc trời đã tối đen, ngoài đường cũng đã lên đèn, cô cũng phải bắt đầu đi làm, công việc cho dù cô ngàn vạn lần không muốn nhưng cô vẫn phải đi, bởi vì, cô rất cần tiền.

- Tiểu Vũ Điểm, nhớ nhé, mẹ rất yêu con. - Cô cẩn thận hôn lên trán con gái, chỉ sợ sẽ đánh thức nó, cô sẽ sớm trở về, sẽ không để cho con bé ở đây một mình quá lâu.

Cô đứng lên bước ra cửa, thật sự cảm giác được việc gì, Tiểu Vũ Điểm đột nhiên trở nên ngủ không yên, chiếc miệng nhỏ nhắn đang mấp máy gọi mẹ.

Cô quay đầu lại, nhận ra con gái vẫn nhắm hai mắt, ôm lấ con búp bê của mình, thân thể nho nhắn co rút lại bé tí.

Thân thể của cô run rẩy, cuối cùng phải cắn răng tàn nhẫn chạy ra khỏi bệnh viện, bằng không thì, con bé không muốn cô bỏ đi, nếu không lại khóc thì phải làm sao, nếu như cô cũng không muốn rời khỏi đây thì làm sao?

Chỉ là cô không biết rằng, sau khio cô đi khỏi, Tiểu Vũ Điểm cũng đã mở hai mắt ra, hai cánh tay nhỏ bé càng thêm ôm chặt con búp bê trong ngực.

- Tiểu Vũ Điểm, sao lại thức dậy rồi? - Hộ sĩ vừa thấy hai mắt cô bé mở ra, vội vàng đi lên trước, Tiểu Vũ Điểm lúc này mở đôi mắt to rõ, một câu cũng không nói, chỉ có khóe mắt đang dần ứa ra một giọt nước mắt, sau đó lăn xuống, mẹ phải ra ngoài rồi, mình phải ngoan ngoãn ở đây chờ mẹ trở về.

Cô bé rất nghe lời, lại rất biết điều đấy, không khóc toáng lên làm phiền người khác.

Trở mình, cô bé ôm chặt búp bê trong ngực, chỉ có đôi vai bé nhỏ đang không ngừng run rẩy.

Không gian trở nên yên tĩnh trầm mặc.

Khác hẳn với thế giới xa hoa, hào nhoáng kia.

Hạ nhược tâm cúi đầu xuống, cởi đồ mặc vào một chiếc váy lụa dài, ôm thật chặt lấy thân thể quyến rũ của cô, bờ ngực đầy lấp ló, hơi cúi đầu xuống người ta sẽ được chiêm ngưỡng vẻ đẹp mùa xuân căng tràn của cô, cái váy này thật đúng để dùng để dụ dỗ người ta đấy, đương nhiên đó cũng không phải là bộ đồ mà người đàng hoàng thường mặc.

Cô đứng ở cửa ra vào, bên trong tiếng nhạc to đến chói tai, còn có tiếng đám đàn ông trêu ghẹo, đây là thế giới mà cô chưa quen thuộc, một thế giới có vẻ thích hợp với những kẻ xa hoa lắm tiền, cô có thể mời rượu, có thể cho người khác động chạm, thậm chí có thể lên giường cùng họ, đây là nơi mà lòng tự trọng không thể hiện diện nhưng cô đều có thể làm, vì con gái.
 
Chương 223: Bị đánh


Chỉ cần khách muốn, chỉ cần khác hài lòng, các cô chính là những món hàng rẻ mạt.

Hít một hơi thật sâu, cô bước ra ngoài, đôi giày cao gót đôi khiến chân cô cực kỳ không thoải mái, thậm chí còn trở nên đau đớn.

Cô dừng lại, lặng lẽ giơ lên chân, trên chân là một đôi giày gắn đá lấp lánh gót nhọn, mặt trước của giày gần như trong suốt, có thể thấ được mười ngón chân nhỏ nhắn mềm mại của cô, chỉ có điều người mang giày thủy tinh chưa chắc đều là công chúa.

Cũng có thể là cô sẽ cùng mấy người con gái ăn mặc mát mẻ ngồi trên dãy ghế, nơi mà bên trong thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười đùa của đám đàn ông.

Một người đàn ông mập mạp ôm eo cô, bàn tay ông ta giống như vi khuẩn vậy, thật khiến cho cô có cảm giác buồn nôn.

- Nào uống rượu đi, cô thật là xinh đẹp a, mới tới phải không, làn da này thật nõn nà, là người mới phải không? - Người đàn ông nói lớn, làm cho Hạ Nhược Tâm chỉ biết cau mày khổ sở chịu đựng, trong khi những cô gái khác đều cười vui vẻ, không biết là thật hay giả, nụ cười trên mặt từng người, cả những điệu bộ tán tỉnh lả lướt trước mặt người đàn ông.

Các cô có đáng tiền hay không, thì người đàn ông ấy sẽ quyết định.

- Cười cho bố mày một cái đi nào, đừng trưng ra khuôn mặt khó chịu như vậy, bố mày bỏ ra tiền đến đây tìm vui vẻ chứ không phải để thăm nom cô đâu mà khó chịu như vậy. - Người đàn ông nắm lấy cằm Hạ Nhược Tâm, hắn muốn cô cười cho hắn, chứ không phải khóc.

Hạ nhược tâm rất muốn hất bàn tay dơ bẩn của ông ta trên chân cô, thậm chí còn luồn vào bên trong váy của cô, nhưng cuối cùng cô chỉ biết nắm chặt bàn ta chịu đựng, cô cười cho có lệ, nụ cười không đẹp, nhưng dù sao vẫn là đã cười, Thẩm Vi nói, đây là đạo đức nghề nghiệp, nếu như đã làm nghề này thì đừng suy nghĩ cho bản thân.

Cô cười đau khổ.

Tốt, rất tốt!

Người đàn ông đưa bàn tay mấp mạp vuốt lấy khuôn mặt của cô,trẻ, rất trẻ, so với người bà vợ già ở nhà ông ta thì tốt hơn rất nhiều.

Hạ Nhược Tâm vẫn cười cười, ánh mắt trống rỗng nhìn bọn họ, nhưng mà trong lòng lại đang nghĩ đến Tiểu Vũ Điểm đang ở trong bệnh viện.

Chỉ cần nhịn một chút là được rồi.

Chỉ cần nhịn một chút đã trôi qua rồi.

Cô hiện tại không còn thanh cao nữa rồi, nếu thanh cao thì sẽ không kiếm được tiền, càng không có khả năng cứu con gái.

Nhưng người khác nói với cô, khách muốn làm gì thì làm cái đó, bởi vì, các cô chính là hàng hóa, khách cho tiền, muốn kiểm tra hàng thế nào cũng được, vì vậy, cô coi như bản thân hàng hoá, coi mình không còn là người nữa.

Chỉ là, không biết vì sao cô rất muốn khóc, thậm chí, nước mắt cũng đã bắt đầu ứa ra quanh hốc mắt rồi.

Cô nhìn thế giới không thuộc về cô, xa hoa lãng phí, dục vọng, buồn nôn.

Bàn ta người đàn ông kia không ngừng sờ soạng eo cô, đùi cô, còn trên ngực cô nữa.

Đùng một tiếng, hạ nhược tâm không biết tại sao mình lại có thể đưa ta lên đánh vào mặt người đàn ông kia, một tiếng "chát" vang vọng phát ra, hiển nhiên đã làm cho tất cả mọi người bên trong sững sờ.

Người đàn ông đưa ta sờ lên mặt mình, bây giờ còn chưa thể tin được chuyện gì đang xảy ra, hắn bị đánh, mà còn bị một cô tiếp rượu đánh cho.

Hạ nhược tâm ngây người nắm chặt ngón tay của mình, khuôn mặt cô trắng bệch ra, cô không cố ý, cô cũng không biết mình tại sao có thể làm như vậy, rõ ràng cô đã suy nghĩ kỹ, rõ ràng là cô đã được gợi ý trước là như vậy, cũng rõ ràng là cô đã cam chịu số phận rồi kia mà.

- Đồ vứt đi, đã ở chỗ này cô vẫn coi mình như trong trắng cương trực lắm hay sao, cô chỉ là một con gà mà thôi, còn giả bộ thanh cao với bố mày à?
 
Chương 224: Thẩm Vi


Một tiếng "chát" nặng nề khác vang lên, hạ nhược tâm bị đánh, trên khuôn mặt tái nhợt còn in hằn mấy ngón tay.

Người đàn ông hiển nhiên vẫn chưa hết tức giận, lại giơ bàn tay lên lần nữa, hiển nhiên hành động của Hạ Nhược Tâm đã khiến cho tính tự tôn của người đàn ông bị mất đi. Bị đánh cô choáng váng, khóe môi đã ứa ra một chút máu, nhưng người đàn ông vẫn không ngừng đánh vào người cô, cô chỉ biết co rúm người lại, không dám cử động dù chỉ một chút.

Trong mơ hồ, môi cô không ngừng mấp máy, nhưng rồi không có âm thanh nào phát ra, có lẽ là do tiếng nhạc, nơi đây quá ồn, vì vậy, không có người nào có thể nghe cô nói gì. Đó là lời thỉnh cầu cứu mạng, không ai để ý cô, dám chơi dám chịu, cho dù cô có chết rồi, có lẽ những người này vẫn vui vẻ như vậy.

Bọn họ lạnh lùng nhìn cô bị đánh, vẫn uống rượu, vẫn trêu ghẹo, thậm chí còn không thèm liếc cô đến một cái.

Người đàn ông đưa chân lên, đá vào thân thể yếu ớt của cô.

- Hừ, đúng là đồ giẻ rách mà. - Cuối cùng người đàn ông đánh chán chê rồi, liền không thèm để ý đến Hạ Nhược Tâm với thân thể run rẩy, toát mồ hôi ướt sũng nữa, hắn trở lại ngồi trên ghế sa lon, để thân thể béo ú của hắn lách vào bên trong.

- Nào, đến uống chén rượu, chỉ là một cô gái thôi mà, có cảm thấy chán chưa? - Một người đàn ông khác ném tới một bình rượu, người đàn ông mập mạp nhận lấy nốc một hơi, còn Hạ Nhược Tâm ngồi đó chỉnh lại đầu tóc, cẩn thận ngồi ở chỗ kia, nếm trải sự đau đớn cả về tinh thần lẫn thể xác.

Đau, thật sự rất đau, không biết ngoài khóc ra thì cô còn có thể làm cái gì?

Cửa từ bên ngoài bị mở ra, cô chỉ thấy được một đôi màu giày cao gót màu đen bước vào, theo từng bước chân đó là âm thanh lạch cạch của giày cao gót vang lên, sau đó có một dáng người cực kì mảnh mai mang theo một mùi hương dễ chịu, không biết là mùi hương gì, nhưng tóm lại là một mùi hương con gái vô cùng ngọt nào.

Người con gái kia đi đến, tóoáng nhìn qua hạ Nhược Tâm đang ngồi thu lu một góc trên sô pha, rồi sau đó nở nụ cười dịu ngọt với giọng nói êm ái:

- Thật có lỗi, cô ấy mới tới nên không hiểu chuyện, tôi sẽ dạy dỗ lại cô ấy đàng hoàng. - Đôi môi cô ấy nhếch lên, đường cong cực đẹp, nói với người bên cạnh:

- Bảo lão Trương gọi thêm người đến đây.

Cô ấy khoanh hai tay trên ngực, cười đường hoàng, nụ cười thật xinh đẹp, nhưng mà lại giống như một cây kim độc, chỉ có thể nhìn mà không thể sờ, người phụ nữa của Tam thiếu, không người nào dám động vào.

- Đi. - Cô ấy khẽ nói với Hạ Nhược Tâm, Hạ Nhược Tâm vật lộn đứng lên, hai tay ôm lấy bờ vai của mình, đây chính là hậu quả của việc phản kháng, nếu như không thể nào chịu đựng được thì cũng đừng có đến đây, nếu không, đây chính là con đường chết đấy.

Cánh cửa đóng lại, lại một lần nữa đóng lại một thế giới xa hoa nhưng lạnh lùng và vô tình.

Cô ấy mang Hạ Nhược Tâm đến một căn phòng gần đó, sau đó ngồi xuống, lạnh lùng nhìn thân thể nhếch nhác của cô.

- Cô cũng đã biết là, đây chính là thế giới mà cô phải đối mặt, về sau còn có thể thảm hại hơn nữa, đây cũng chính là cái giá mà cô phải trả đấy. - Môi của cô ấy hơi hơi mở ra, không biết tại sao cô ấy lại khẽ thở dài.

Lúc ban đầu là như vậy, về sau sẽ mất dần đi sự kiên định và trong sạch mà thôi.

Tựa như cô ấy bây giờ vậy, không thể nào quay đầu lại được nữa.
 
Chương 225: Lấy mạng trả tiền


Hạ Nhược Tâm hiểu được, cô cười thảm hại, trên khuôn mặt tái nhợt cuối cùng chảy ra hai hàng nước mắt trong vắt, cô đã biết, cũng cảm nhận được, cũng hiểu rõ rồi.

- Tôi tên là Thẩm Vi. - Cô gái kéo ngăn bàn bên cạnh ra, từ bên trong lấy ra một gói thuốc đốt lấy một điếu một cách thuần thục, sau đó đặt trên đôi môi đỏ mọng, hít một hơi, trên điếu thuốc dính lấy một dấu môi rất đẹp, sáng ngời màu đỏ san hô vừa mềm mại nhưng cũng rất xinh đẹp, đôi chân thon dài, mỗi một lần cô ấy mở miệng lại là một vòng khói tuôn ra, hình ảnh này quả thực rất đẹp và quyến rũ, làm quyến rũ tâm hồn.

- Cô phải học được sự nhẫn nại, ở chỗ này, cô có thể bán nụ cười của cô, khuôn mặt của cô, thân thể của cô, tất cả của cô, đương nhiên cô cũng sẽ có được những thứ mà cô muốn, tiền và danh lợi.

- Đây là lần đầu tiên, tôi không hy vọng có lần thứ hai đâu, tôi chỉ có thể bảo vệ cô một lần thôi, sẽ không có lần thứ hai, lần thứ ba, cuộc sống sau này, nếu cô không được nhẫn nại, cô buộc phải lấy tính mạng trả tiền đấy.

Lời nói của cô ấy có lẽ là thật sự tàn nhẫn, nhưng mà, đây cũng là cách duy nhất để có thể sống sót ở nơi này.

Chỉ cần cô học xong, như vậy là đã có thể sinh tồn được ở đây rồi, cuộc sống như vậy cũng không tốt, nhưng là, đối với có vài cô gái mà nói, đây cũng là một loại cứu rỗi.

- Hôm nay, cô về sớm đi. Về nhà chữa những vết thương đấy đi, tôi không muốn bộ dạng này của cô dọa khách của tôi đâu đấy. - Thân thể Thẩm Vi hơi đứng lên, cặp môi đỏ mọng nói, dù sao vẫn khiến cho người ta nghe có chút vô tình.

- Cảm ơn cô. - Hạ Nhược Tâm đột nhiên khom người xuống, trên khuôn mặt đầy vết thâm tím, toàn thân đều đau nhức, một người đàn ông đi đánh một cô gái, vậy mà cũng không nương tay một chút nào.

Phụ nữ ở đây thường không coi trọng lời nói, bởi vì, cuộc sống của họ hèn mạt như vậy, thế cho nên trưởng thành thế nào cũng chẳng thể cho ai xem được.

- Không cần cám ơn tôi. - Thẩm Vi lười biếng nhắm đôi mắt êm dịu lại nói:

- Nếu như cô thông minh thì sẽ hiểu được lời nói của tôi, nếu như cô thông minh thì không cần phải hành hạ bản thân như vậy đâu.

Cô ấy nói ẩn ý, có lẽ, hiện tại Hạ Nhược Tâm không hiểu được, nhưng mà, về sau rồi cô sẽ hiểu được thôi.

Mà sau cuộc sống u ám của cô, thật sự, trời cao còn rất nhân từ với cô đấy, khiến lúc cô chìm trong sau cùng tuyệt vọng, khó khăn nhất, sống không bằng chết lại gặp được hai người. Một người là Thẩm Vi, người còn lại chính là...

Hạ Nhược Tâm xoay người lại nói một câu cám ơn, nhưng lúc đi ra đến cửa lại nghe được giọng Thẩm Vi như đang nói mê rằng:

- Tôi muốn biết, tại sao cô lại đến đây, cô lại không hề giống loại người đấy chút nào?

Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng cắn lấy đôi môi:

- Tôi có một đứa con gái, năm nay ba tuổi, no ngã bệnh, cần rất nhiều tiền.

- A... Thẩm Vi thở một hơi thật dài:

- Tôi đoán rằng cô bé nhất định là một đứa bé rất đáng yêu.

- Đúng vậy.

Nhớ tới con gái, Hạ Nhược Tâm lại nở nụ cười dịu dàng, tiểu thiên sứ kia chính là sinh mệnh, sự cảm kích và là hy vọng duy nhất của cô.

- Nó rất đáng yêu, cũng rất xinh đẹp, so với tôi thì tính mạng của nó quan trọng hơn nhiều.

Cô trước kia yêu Sở luật đã không yêu chính mình, nhưng bây giờ yêu con gái là giống như không còn gì khác để yêu nữa rồi.

Cô không phải không yêu bản thân, chỉ là, không cách nào tự yêu bản thân được, mỗi khi cô quyết định đều sống cho bản thân đều sẽ xuất hiện một người khiến cô yêu, càng là người không được vứt bỏ.

Ví dụ như Tiểu Vũ Điểm của cô chẳng hạn.

- Vậy sao? - Đôi môi đỏ của Thẩm Vi hơi cong lên, cô ấy đưa ta nhẹ nhàng vuốt lấy khuôn mặt mình.

- Hy vọng có một ngày, tôi có thể lấy quá khứ của tôi mà đổi lấy quá khứ của cô, nhưng mà hiện tại tôi không muốn. - Cô ấy nhắm mắt lại, ngón tay lướt trên mặt của mình, sau đó không lâu, Hạ Nhược Tâm đã đi ra ngoài.
 
Chương 226


Cô trở mình, ánh sáng xuyên qua bức màn khiến cho khuôn mặt cô có chút tái nhợt.

Một đứa trẻ đúng là có thể khiến cho người mẹ có thể làm được như vậy.

Nếu như là một người đàn ông, vậy thì, hãy nói cho cô biết có đáng hay không đi?

Hạ Nhược Tâm vuốt khuôn mặt đầy vết tím xanh của mình, còn có in hằn dấu bàn tay trên đó, môi cũng bị sưng nữa, nhìn qua cũng biết là đã bị người ta đánh rồi, cô sờ những vết thương trên mặt thở dài một hơi, bộ dạng như vậy, cô làm sao có thể đi gặp con gái mình đây.

Tuy rằng, Tiểu Vũ Điểm mới chỉ có ba tuổi, nhưng lại là một đứa trẻ vô cùng thông minh và biết điều, có đánh thêm nhiều phấn cũng không làm mờ được, chi bằng không lau mà cứ để như vậy.

Cô mở vòi nước, hứng lấy nước mà rửa mặt, sau đó nhẹ nhàng tự bóp lấy đôi vai của mình, kỳ thật, chỗ cô bị thương, đâu chỉ là trên mặt mà còn trên thân thể nữa.

Sau khi chữa trị qua loa, cô cầm lấy túi xách của mình đi ra ngoài, cô bây giờ, trên người chỉ là một bộ quần áo cực kì đơn giản, còn có một thân thể bị tổn thương nữa, không ai biết rằng, cô sẽ là một người bán thân để kiếm tiền, dù là cô có rất nhiều lí do để làm vậy.

Cô đi đến một cửa hàng, bỏ ra một ít tiền mua một cái khẩu trang che mặt, tuy rằng không thể có tác dụng gì nhiều lắm, nhưng ít nhất cũng có thể che đi vết sưng đáng sợ trên mặt cô.

Cô mua thêm một bao sữa bột, một cái kẹo que, cô đã quên là Tiểu Vũ Điểm lâu rồi không được uống sữa bột rồi, dường như từ nhỏ con bé đã học được cách ăn hồ bột rồi.

Đi ra, trời bên ngoài đã tối đen, cô đưa tay đặt ở trên ngực của mình, mặt mày cô thế này, đoán chừng đến tên cướp cũng sẽ không dám đụng đến cô, vì vậy, có khi bị thương cũng là một chuyện tốt, ví dụ như hiện tại chẳng hạn.

Cô cũng chỉ có thể an ủi bản thân như vậy, không biết như vậy có ngu ngốc lắm hay không.

Trong bệnh viện, cô đong đưa bình sữa trong tay, sau đó đem bình sữa che lên khuôn mặt của mình, mặc dù có rất nhiều người sẽ rất tò mò về khuôn mặt bị thương của cô, nhưng mà phần lớn bọn họ đều cười nói, mặt của cô, mặc dù có tổn thương nhưng cũng không phải là không thể nhìn thấy.

Tiểu Vũ Điểm đang ngồi ở trên giường bệnh, chơi cùng búp bê của mình, đại đa sô thời gian con bé đều rất yên lặng, coi như tự mình chơi với mình rất vui vẻ, kỳ thật không có ai biết rằng, đó đã là thói quen của cô bé rồi, cuộc sống như vậy rất giống với mẹ cô bé, thói quen yên tĩnh, thói quen tự mình làm mọi việc.

Hạ Nhược Tâm ngồi ở bên giường, đặt bình sữa trên bàn tay bé nhỏ của Tiểu Vũ Điểm, rồi nhận lấy con búp bê, tiện tay sửa sang lại váy cho nó.

- Mẹ, Tiểu Vũ Điểm đã lớn rồi, không cần uống sữa đâu ạ. - Tiểu Vũ Điểm hai tay ôm bình sữa, giọng nói dịu dàng đáng yêu có chút không hài lòng, cô bé thật sự không uống sữa, con bé nghĩ chỉ cần ăn bát cháo là được rồi, sữa bột rất đắt tiền, bát cháo cũng rất có dinh dưỡng, cũng có thể nuôi mình lớn lên được đấy.

Hạ Nhược Tâm đưa tay đặt trên mái tóc con gái, nhẹ nhàng vuốt lấy, dụ dỗ cô bé:

- Tiểu Vũ Điểm ngã bệnh, vì vậy, phải nhanh khỏe bệnh lại mới được, uống sữa, có thể khỏe lại sớm hơn, như vậy chúng ta có thể về nhà sớm hơn rồi.

- Thật không ạ? - Tiểu Vũ Điểm mở đôi mắt to tròn hỏi mẹ, chỉ là, cô bé có chút khó hiểu, tại sao mẹ lại che mặt lại giống mấy ông bác sĩ vậy.

- Đúng vậy a, mẹ đã lúc nào nói dối Tiểu Vũ Điểm chưa nè? Hạ Nhược Tâm đặt bình sữa kề miệng Tiểu Vũ Điểm, đế lúc con bé ba tuổi, cô mới có thể cho con gái có cơ hội uống sữa bột, lúc nhỏ, cô thật quá bạc đãi với con bé rồi.

Tiểu Vũ nghe có thể về nhà sớm liền đưa hai cái tay nhỏ bé ôm bình sữa thật chặt mà uống, mẹ nói uống có thể sớm về nhà, vì vậy, mình sẽ nghe lời, như vậy mới có thể sớm về nhà được, có thể cùng mẹ giặt quần áo, có thể mỗi ngày ở bên mẹ, cùng nhau kiếm tiền.
 
Chương 227: Hy vọng mong manh


Hạ Nhược Tâm ôm con gái ôm trong lồng ngực, Thẩm Vi đã nói, vì những vết thương của cô nên cô có thể chưa đi làm, vì vậy, cô có thời gian dài để chăm sóc con gái.

Cô nhẹ nhàng chống cằm lên đầu con gái, lúc cúi đầu xuống, trong đôi mắt đã lại là một khoảng không gian lờ mờ, giống như là rơi xuống một hồi mưa, mưa mù mịt bao phủ.

Tiểu Vũ Điểm uống xong sữa, thỏa mãn ôm lấy cánh tay Hạ Nhược Tâm, thật sự uống rất ngon, dễ uống hơn so với hồ bột rất nhiều, cô bé nhẹ nhàng chớp chớp hàng lông mi thật dài, sau đó lại là phát hiện trước mặt mình là một cây kẹo que.

- Mẹ, cái này là cho Tiểu Vũ Điểm sao? - Cô bé thắc mắc hỏi mẹ của mình, hôm nay, mình còn có kẹo que ăn sao?

- Đúng vậy a, cái này là cho Tiểu Vũ Điểm đấy, bởi vì Tiểu Vũ Điểm hôm nay rất ngoan, đây là mẹ thưởng cho Tiểu Vũ Điểm đấy.

Hạ Nhược Tâm đem kẹo que đặt trong bàn tay nhỏ của con gái, thay cô bé mở giấy gói kẹo, Tiểu Vũ Điểm hứng thú đem kẹo que nhét vào trong chiếc miệng nhỏ của mình.

Cô bé một tay ôm búp bê, một tay cầm kẹo que, khuôn mặt tươi cười ngây thơ của đứa trẻ khiến cho vào hộ sĩ đều không khỏi cười theo, Tiểu Vũ Điểm hôm nay thoạt nhìn thật vui vẻ, đối với cô bé thì không ai có thể thay thế mẹ được, cho dù các cô hộ sĩ có tốt, lại quan tâm cô bé đến thế nào thì cũng không sánh một chiếc ôm, một nụ cười, một lời nói của mẹ.

Sau khi dỗ dành con gái đi ngủ xong, Hạ Nhược Tâm mới vào trong toilet sát rượu thuốc, cô mở quần áo nhìn qua, trên người cô còn nhiều vết thương hơn so với trên mặt.

Vừa xoa rượu thuốc, cô cảm giác đau đớn như đang bị thiêu đốt vậy.

Dựa vào vách tường của toilet, cô cắn môi, đem rượu thuốc từng cái bôi lên từng vết thương trên người. Tiểu Vũ Điểm còn không sợ đau nhức, cô làm sao có thể không dũng cảm như con gái được chứ.

Sau khi xức xing thuốc, toàn thân cô đã ướt đẫm mồ hôi, ngón tay run rẩy cài lại quần áo, lúc này cô mới đi ra gặp được một nữ hộ sĩ của Tiểu Vũ Điểm.

- Cô Hạ, mặt của cô... - Hộ sĩ kinh ngạc há to miệng, trời ạ, đây là thế nào, tại sao một người mẹ xinh đẹp lại biến thành như vậy, người sáng suốt nhìn qua cũng đã biết là bị người khác đánh.

- Không có việc gì đâu, tại tôi đụng phải..

Hạ Nhược Tâm cười trốn tránh, có chút lúng túng thu mình lại, đụng phải một người hộ sĩ mà cô lại nói dối vậy có thật quá ngu ngốc ha không, cái này rõ ràng nói dối, chính bản thân cô còn không tin được.

Mọi người đều nói cô ngốc, đúng vậy a, cô ngốc, cô ngốc như vậy chính mình đều không tin, huống chi là người khác.

- A, bị đụng phải gì à. - Người hộ sĩ cũng không hỏi thêm gì nữa.

Sau khi Hạ Nhược Tâm bước ra ngoài, cô ấy mới bắt đầu thì thào tự nói:

- Rõ ràng là bị người ta đánh, dấu ngón tay còn rõ thế cơ mà, làm sao có thể là đụng gì được, nếu đụng phải gì mà có thể trở thành như vậy, thật đúng là đụng có trình độ, chỉ là không biết cô ấy hiện tại đang làm việc gì?

Cô ấy lắc đầu, làm công việc gì, tựa hồ cũng không liên quan đến mình, cô ấy chỉ có chút tò mò mà thôi.

Hạ nhược tâm đi ra, bất lực đưa tay sờ lên mặt của mình, đã biết là gương mặt này cũng sẽ gây phiền phức mà, bất quá, nhưng mà có sao chứ, mọi người đều nói là "Lợn chết không sợ nước nóng" còn gì.

Trở về đến phòng bệnh, cô cẩn thận ngồi ở đầu giường bệnh, ngón tay nhẹ nhàng đặt ở trên tóc con gái, chỉ là, lúc cô nhấc ngón tay lên, ánh mắt liền tối sầm lại, trên ngón tay của cô vương lấy một đám tóc, là của Tiểu Vũ Điểm, ngón tay cô run rẩy lần nữa chạm vào mái tóc con bé.
 
Chương 228: Chỉ cần mẹ


Thì ra Tiểu Vũ Điểm đã bắt đầu bị rụng tóc, bác sĩ cũng đã nói rằng tác dụng phụ của việc trị liệu sẽ rất lớn, chỉ là cô không nghĩ lại xảy ra nhanh như vậy, Tiểu Vũ Điểm ngủ ngoan ngoãn, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lạ thường, một cô bé đáng yêu như thế, nếu như không còn tóc, cô biết phải mở miệng nói thế nào đây, chỉ sợ bản thân cũng không chịu được mà bật khóc không ra tiếng.

Cô không muốn con gái cô dằn vặt đâu, thật sự không muốn như vậy.

Chỉ là, có thể đâu chỉ có chuyện đó xảy ra, mà còn có thể còn nhiều chuyện nữa.

Trong phòng kiểm tra, bác sĩ ngồi đọc tài liệu, cuối cùng chỉ có thể lắc đầu với cô, Hạ Nhược Tâm đột nhiên giật mình, trong nội tâm cảm thấy bất an.

- Thực xin lỗi, cô Hạ, đã có kết quả kiểm tra rồi, cốt tủy của cô và con gái tuy rằng gần giống nhau, nhưng mà vẫn là không thích hợp, trước đó tôi cũng đã nói là, tốt nhất đi tìm bố của cô bé, cô bé bây giờ còn nhỏ, hơn nữa, lúc phát hiện chỉ mới là thời gian ủ bệnh, phương pháp trị liệu bằng hóa chất rất tổn hại đến thân thể cô bé, no còn quá nhỏ, sức chống cự cũng còn kém. Hơn nữa...

Vị bác sĩ nói đến đây, tựa hồ lại là có chút khó nói:

- Cô Hạ, kỳ thật vẫn còn có một cách khác, cô có thể cùng bố đứa bé sinh thêm một cháu nữa, máu ở cuống rốn đứa trẻ đó sẽ cứu được cô bé, nhưng tử cung của cô lúc trước đã bị tổn thương, vì vậy nếu muốn mang thai thì đó là một chuyện rất khó, mà cô bé lại không thể nào ngồi chờ cơ hội chỉ một phần trăm như vậy được. Vì vậy, chúng ta phải sử dụng cách thứ ba là lấy tủ của bố cô bé, nếu cũng không thích hợp thì chúng tôi sẽ tìm kiếm ở kho tủy quốc tế xem có người nào thích hợp với cô bé hay không.

Vị bác sĩ nói rất nhiều, nhưng Hạ Nhược Tâm càng lúc càng như ù tai đi, rõ ràng ban đầu cũng có hy vọng, nhưng mà, rồi lại biến mất hết, cô không biết phải mở miệng thế nào với Sở Luật, càng không có khả năng mang thai một đứa bé khác trong thời gian ngắn như vậy, chỉ còn trông đợi vào kho tủy quốc tế, nhưng đó lại càng là niềm hi vọng mong manh.

Cô phải là gì mới có thể cứu được con gái, mới có thể để cho con bé không chịu đau đớn nữa.

Cô ngẩn người đi ra ngoài, mọi sức lực trên thân thể giống như đã cạn kiệt, thậm chí, đến mở đôi mắt cô cũng cảm thấy mệt nhọc.

Trên giường bệnh, Tiểu Vũ Điểm vẫn đang ngủ, lông mi thật dài khép hờ, cô biết rõ con gái có một đôi mắt rất đẹp, rất hiểu chuyện cũng rất biết điều.

Tay của cô đặt trên khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, nhẹ nhàng vuốt, đem búp bê đặt vào ngực nó, nếu như không có con búp bê này làm bạn, Tiểu Vũ Điểm nhất định sẽ rất cô đơn đấy.

- Mẹ...

Cô bé nhỏ tiếng gọi, xem ra đã tỉnh rồi đấy, Tiểu Vũ Điểm dụi mắt, sau đó duỗi hai cánh tay nhỏ ra:

- Mẹ, ôm một cái...

Hạ Nhược Tâm dang tay ôm cô bé trong lòng, toàn bộ thân thể nhỏ bé đã nấp trong ngực cô, không biết đang sợ cái gì?

- Mẹ hôm nay sẽ ra ngoài sao?

Bàn tay nhỏ bé của Tiểu Vũ Điểm cầm tà áo của Hạ Nhược Tâm, ngẩng đầu hỏi cô.

- Ừ. - Hạ Nhược Tâm nói:

- Mẹ phải đi làm lại như trước đấy, như vậy mới có thể mua kẹo que cho Tiểu Vũ Điểm ăn được.

Tiểu Vũ Điểm hết sức lắc đầu:

- Mẹ, Tiểu Vũ Điểm không cần kẹo que, chỉ cần mẹ có được không ạ? Tiểu Vũ Điểm ở nơi này sợ lắm, cả búp bê nữa.

Cô bé ôm chặt con búp bê kia, cho dù đi đâu cô bé cũng không buông nó ra.
 
Chương 229: Gắng sức cười


Hạ Nhược tâm cả giác lòng chua xót, kỳ thật, cô đâu muốn rời khỏi, nhưng mà, số tiền thuốc men khổng lồ đã khiến cô bước vào đường cùng rồi.

Cô vỗ nhè nhẹ vào lưng Tiểu Vũ Điểm, hy vọng con gái sẽ hiểu được nguyên nhân mà cô phải rời đi.

Buổi tối, Hạ Nhược Tâm thay một bộ đồ rất hở hang, bộ ngực hầu như cũng lộ ra gần hết, hai tay cô ôm lấy bờ vai của mình, tựa hồ như làm vậy sẽ khiến chp cô cảm thấy dễ dàng hơn một chút.

Trên mặt cô phủ một lớp phấn dày che lấy những vết thương của cô, trang điểm xong hầu như cô không còn là con người mộc mạc trước kia nữa.

Đến bên trong một gian phòng mà ở đó, một bọn đàn ông đang uống rượu, mà nhiệm vụ của cô phải hầu rượu cho những người đó.

Người đàn ông ôm lấy eo Hạ Nhược Tâm, bàn tay không ngừng đụng chạm trên thân thể cô, thậm chí thỉnh thoảng còn bấu lấy cô khiến cô cảm thấy vừa đau vừa rất khó chịu.

Bàn tay ấy không ngừng nắn bóp cô, không được cử động, không được cử động, nếu làm vậy Tiểu Vũ Điểm sẽ phải làm sao, cô không thể mất con gái được. Hơn nữa cô sẽ lại lần nữa bị đánh, có thể sẽ bị đánh chết, ở chỗ này, mạng người được coi là thứ rẻ mạt nhất, cô chết rồi, Tiểu Vũ Điểm của cô biết làm sao bây giờ, cô lúc này biết rõ rằng, chỉ khi cô còn sống, Tiểu Vũ Điểm mới có hy vọng được sống.

Đàn ông muốn cô cười, cô liền cười, đàn ông muốn cô uống rượu, nàng liền uống rượu, nam nhân muốn cô làm cái gì thì cô là cái đó. Kể cả bắt cô làm chó, cô cũng phải sủa hai tiếng gâu gâu.

Giống như lời của Thẩm Vi đã nói vậy, cô không thể phản kháng, chỉ có thể chịu đựng mà thôi, bởi vì, không có cô cũng không có cái quyền phản kháng, bởi vì, cô còn muốn kiếm tiền mà.

Cô cười, bọn hắn cũng cười, không biết là cười thật tâm, hay là giả dối.

Sau cuộc tra tấn nhàm chán kết thúc, người đàn ông lấy từ túi mình ra một xấp tiền mệnh giá lớn, nhét vào trên ngực Hạ Nhược Tâm rồi thừa cơ sờ soạng cô một lát nữa, Hạ Nhược Tâm mở to hai mắt mông lung, những cô gái còn lại đều nở nụ cười với khuôn mặt trang điểm xinh đẹp.

- Cám ơn ông chủ. - Một câu nói ngọt chết người vang lên.

"Cảm ơn...ông chủ..."Cô mở đôi môi khô khốc, đôi hàng mi đã ươn ướt nước, cô đã không thể chịu đựng được nữa.

Người đàn ông tựa như rất hài lòng, thấy trước được món lợi béo bở, ông ta nhéo má Hạ Nhược tâm nói:

- Cô gái, tôi có thể mang cô ra sân khấu, giá tiền thương lượng là được.

Mùi rượu nồng nặc của ông ta phả vào mặt cô khiến cô gần như chịu không nổi.

- Tôi rất xin lỗi, ông chủ.

Cô vẫn cố nở nụ cười trên khuôn mặt:

- Tôi không đủ khả năng đâu, bởi vì, tôi còn có kia khách đang chờ nữa.

Người đàn ông có chút thất vọng, nhưng cũng không thể làm gì hơn được. Đây là quy củ của nơi này, nếu mang một cô gái ra ngoài thì phải được sự đồng ý của người đó, cô tình tôi nguyện hợp tác, như vậy hai bên mới không ai chịu thiệt thòi.

Trong toilet, Hạ Nhược Tâm nôn ra số rượu cô vừa uống, chỉ cần nghĩ đến bàn tay của người đàn ông kia, cô lại không ngừng ớn lạnh mà phủi phủi thân thể của cô, cô cũng cảm giác được sự kinh tởm không thể diễn tả được.

Buồn nôn, thật là rất buồn nôn, chỉ cần nghĩ đến đây, cô liền nôn thốc nôn tháo, mãi đến khi dạ dày của cô không còn gì để nôn ra nữa, cô mới đứng thẳng người lên, lúc này, trong gương là một cô gái nhếch nhác, toàn thân đều toát ra sự phong trần, lớp phấn lót dày, hàng lông mi dài, đôi mắt kẻ viền đậm, đây chính là cô, chính là cô đây sao?

Cô vươn tay đặt ở trên gương, ngón tay chạm đến lạnh buốt, mà trong lòng cô lúc này cũng lạnh như băng.

Cô có chút chán nản nhắm mắt lại, bên trong đôi mắt khép hờ là một sự bất lực và thê lương.
 
Chương 230: Sẽ quan tâm sao?


- Cô không được khóc, không người nào có thể giúp cô đâu, chỉ có cô mới giúp cô được thôi.

Một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng cô, cô quay đầu lại thì đã thấy Thẩm Vi đã đứng đấy không biết từ lúc nào, cô ấy giống như xuất quý nhập thần vậy, mà tức thời lại nói ra một câu, mà những câu này khiến người ta đau đớn, rồi lại cũng hiểu được đó chính là sự thật.

Cô ấy dựa vào trên cửa, hai tay khoanh trước ngực, đôi mắt tựa như đang nhớ về quá khứ.

- Thẩm...

Hạ Nhược Tâm trong lúc nhất thời không biết xưng hô thế nào với cô ấy cho phải.

- Cô cứ gọi tên là được rồi.

Thẩm Vi đứng thẳng người lên, đi ra ngoài, nhưng bước được vài bước lại quay đầu lại nói:

- Đi trang điểm lại một chút đi, cứ như vậy mà làm, cô rất thông minh đấy, như vậy cũng có thể chịu được ít nhiều đau đớn.

Hạ Nhược Tâm cứ thế nhìn Thẩm Vi đi ra ngoài, đôi môi cô khẽ run.

Một câu cám ơn bị nghẹn lại trong cổ họng, không biết phải mở miệng như thế nào.

Cô lau nước mắt trên mặt.

"Miễn cưỡng nở một nụ cười, đúng vậy, không thể khóc, chỉ có thể cười, cô không còn phải là hạ nhược tâm nữa, cô chỉ là một nữ tiếp rượu thấp kém, cô không còn danh dự, cũng không cần đến danh dự nữa, cô muốn chỉ có tiền, có thuốc men cho con gái cô.

Lại một lần nữa đi ra ngoài, cô biết mình còn có thể chịu đựng được thêm nữa, thêm nữa.

Khi cô về đến bệnh viện, từ rất xa đã thấy bóng dáng bé nhỏ của đứa trẻ cô đơn trên bậc thềm, Tiểu Vũ Điểm ôm lấy búp bê, thỉnh thoảng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn về phía xa, khi thấy cô liền vội vàng đứng lên, đôi chân bé nhỏ chạy đến phía cô.

- Mẹ...

Hạ Nhược Tâm vội vàng cúi xuống ôm lấy con gái.

- Mẹ...

Tiểu Vũ Điểm ôm cổ Hạ Nhược Tâm, thỉnh thoảng cọ vào cổ cô, ngón tay nho nhỏ cũng nắm chặt lấy áo mẹ không muốn buông ra.

- Thật xin lỗi cô Hạ, nói thế nào Tiểu Vũ Điểm cũng không chịu ngủ.

Người hộ sĩ cảm thấy có lỗi rồi nói, đứa bé này thật sự rất nghe lời, nhưng mà, đôi khi cũng cố chấp mà người khác không thể thuyết phục được.

- Thực xin lỗi, làm phiền các cô rồi.

Hạ Nhược Tâm cười cười nói với người hộ sĩ, sau đó cô đưa tay vuốt đầu con gái, cô biết rằng buổi tối nếu không có cô thì cô bé sẽ không chịu đi ngủ, cuộc sống hai mẹ con cô luôn như vậy đấy, không thể thiếu đi một người được.

Cô đem con gái đặt lên giường, Tiểu Vũ Điểm cũng mệt lả lăn ra ngủ rồi, cô nhẹ nhàng vỗ lưng con gái, ánh mắt mệt mỏi của cô bây giờ cũng dường như không mở ra được.

- Không phải sợ, mẹ ở đây rồi.

Cô nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, mà mỗi lần thấy được mặt con bé cô lại có cảm giác chua xót không nói thành lời.

- Bảo bối không phải sợ, mẹ ngày mai sẽ đến tìm bố của con, mẹ nhất định sẽ bảo ông ấy cứu con, dù có lấy tính mạng mẹ ra đổi đi nữa.

Cô đưa tay đặt trên trán Tiểu Vũ Điểm giống như cam đoan với con bé, nhưng thật ra là vẫn có chút bất lực.

Người đàn ông kia quá mức vô tình, cho tới bây giờ đều đều coi sinh mạng của cô là gì cả, mà đứa con àm cô sinh ra, anh sẽ quan tâm sao?

Nhưng mà, cô chỉ có thể liều mình đi thử một lần thôi, nếu như đây là cách suy nhất để cứu lấy con gái.

Phía dưới tòa cao ốc của tập đoàn Sở thị, cô ngẩng đầu nhìn lên, một cảm giác quen thuộc kéo đến, cô vẫn rất sợ nơi đây, có lẽ cũng có thể nói là sợ người đàn ông kia, lúc này, trên mặt cô nhợt nhạt, ánh mặt trời rọi thẳng vào người cô, mơ hồ trong đó dường như có thể nhìn thấy những mạch máu li ti trên làn da của cô.
 
Chương 231: Cô không bằng một con chó!


Cô xoay người, lùi về sau một bước, cuối cùng chỉ có thể mệt mỏi cất bước ra đi, hắn không có ở đây, không có ở đây, chắc đã cùng Lý Mạn Ni ra nước ngoài rồi, cũng không biết khi nào mới trở về.

Cô ngẩng đầu lên, mím môi nếm lấy những giọt nước mắt mặn chát, cô phải làm sao đây? Phải làm sao?

Cô đưa tay lau nước mắt lấm lem trên mặt, tự nhủ rằng bản thân sẽ không sao, hắn chắc cũng muốn trở về đấy, không đời nào lại ngốc nghếch sống mãi ở nước ngoài được, vì vậy, cô vẫn sẽ còn cơ hội, còn cơ hội đấy.

Cô bước nhanh về phía bác sĩ, hôm nay cô Tiểu Vũ Điểm lại làm trị liệu, cô phải nhanh chân chạy về mới được, bởi vì, con gái cô chắc sẽ rất sợ hãi.

Ánh mặt trời âm ấm chiếu xuống, nhưng mà cũng không có cách nào sưởi ấm được bàn tay lạnh như băng của cô, không biết từ lúc nào nó đã trở nên lạnh lẽo như vậy.

Trong sân bay, Lý Mạn Ni có chút không vui mà nhắm mắt lại, nhưng mà, cô đủ thông minh để cho Sở Luật không nhận ra được, cô đang muốn Sở Luật sẽ ngu ngốc mà sống bên cô suốt đời ở nước ngoài đấy, nhưng mà, sự thật thì không có chút khả năng gì. Cô cũng không thể vĩnh viễn trốn tránh được sự thật, cô phải đối mặt, đến một ngày nào đó, cô phải đối mặt với việc nhận ra rằng cô đã vì hạnh phúc của mình mà đã nỗ lực hết mình, cho dù là bất chấp mọi thủ đoạn.

Ngày hôm nay, Hạ Nhược Tâm đã sớm đến, chỉ sợ lại bỏ lỡ chuyện gì, cô đứng ở cửa ra vào của tòa cao ốc tập đoàn Sở thị, bước về phía trước một bước, không biết hắn có quay về không, cô bỏ hết danh dự để đứng đây cũng chỉ vì con gái cô, không phải là vì hắn, nếu như có thể, cô cũng không muốn làm như vậy, không muốn thấy người đàn ông đã đối xử tàn nhẫn với cô.

- Anh ấy sẽ không gặp cô đâu, cô hãy về đi. - Lý Mạn Ni khẽ cười, dường như đã sớm biết được tâm tư của cô, cô ta đi đến phía Hạ Nhược Tâm, đứng trước mặt cô, so sánh với dáng vẻ nhếch nhác của Hạ Nhược Tâm, Lý Mạn Ni quả thực có thể hạnh phúc hình dung ra rằng, cô gái này trời sinh ra sẽ không bị đau khổ mà sinh ra là để bị giày vò đấy.

- Lý...Sở phu nhân... - Câu "Sở phu nhân", Hạ Nhược Tâm thốt ra mà cổ họng cô khô khốc, nhưng rồi, trong ánh mắt cô lóe lên một niềm hi vọng, cô ấy đã trở về, có phải người đàn ông kia cũng đã trở về rồi không?

- Tôi đã nói rồi, chồng tôi không thể nào gặp cô được đâu, xin cô lần sau đừng đến đây làm phiền bọn tôi nữa. - Lý Mạn Ni cắt ngang lời cô, cũng không cho cô cơ hội để nói tiếp, cô ta khinh thường nhìn Hạ Nhược Tâm, Hạ Nhược Tâm, cô cho rằng cô là ai chứ, chỉ là vợ trước mà thôi, một người đàn bà mà ai cũng có thể làm chồng!

- Tôi xin cô, hãy để tôi được gặp anh ấy! Tôi không có ý gì cả, cũng không có ý nghĩ sẽ chia rẽ hai người, chỉ là tôi muốn gặp anh ấy một lần. - Hạ Nhược Tâm hạ mình van xin, chỉ cần có thể cứu lấy con gái, hắn muốn cô làm gì cũng được, dù sao, cô bây giờ cũng đã sớm mất hết danh dự rồi.

- Không bao giờ, tôi sẽ không để cho cô gặp anh ấy đâu, cô đừng mơ mộng nữa! - Lý Mạn Ni lại bước về phía trước một bước, dưới ánh mắt van nài của Hạ Nhược Tâm, mỗi câu mỗi chữ của cô thốt lên thật vô tình, mà cũng thật rõ ràng rành mạch:

- Anh ấy chắc chắn sẽ không cứu con gái của cô đâu, bởi vì anh ấy đã nói rất hận cô và đứa con hoang này, đứa bé nào anh ấy cũng sẽ cứu, nhưng nếu do cô sinh ra thì không! Cô đối với anh ấy mà nói, quả thực đến một con chó cũng chả bằng!

Mỗi câu mỗi chữ nham hiểm ác độc thốt ra khiến cho thân thể Hạ Nhược Tâm đột nhiên như cứng ngắc, cô lùi về phía sau vài bước, không thể tin được bản thân lại đến mức này, mặc kệ những lời nói của Lý Mạn Ni có phải là thật hay không, nhưng nó đã khiến cho trái tim vốn đã ngàn vết dao đâm của Hạ Nhược Tâm càng thêm tổn thương.
 
Chương 232: Nạp nguyên liệu


Cô biết rõ, hắn hận cô, nhưng mà, con gái của cô không phải là con hoang, mấy người đó dựa vào cái gì mà có thể nói bảo bối của cô như vậy, dựa vào cái gì mà mấy ngượi họ có thể sỉ nhục cô, lại còn chà đạp con gái cô như vậy, cô là một đứa trẻ dễ nghe lời đến vậy sao?

- Cô cút đi, đừng để tôi cho người đến đuổi đi, cô cũng đừng bao giờ xuất hiện trước mặt chúng tôi nữa, nếu không đừng trách tôi không khách khí, cả với con gái của cô nữa, cuộc sống của bọn tôi hiện giờ rất hạnh phúc, không cần đến sự có mặt của cô, mặt cô cũng dày quá đấy nhỉ, đúng là không có một điểm tốt nào!

Lý Mạn Ni nói xong, quay người rời đi, lúc Hạ Nhược Tâm ngẩng đầu lên, cô mông lung mơ hồ lần nữa chìm vào tuyệt vọng, ai đó hã cho cô biết cô còn có thể làm gì cho chính mình, và cho con gái Tiểu Vũ Điểm của cô đây?

Nếu như hắn đứng trước mặt cô, còn không thể nhìn thấy, như vậy cô làm sao có thể vì con gái mà tranh thủ đến đây?

Cửa ra vào bao nhiêu nhân viên đều dồn mắt vào cô, trong mắt bọn họ cô chỉ giống như một người điên mà thôi, chỉ là, thực sự cô đang rất muốn điên rồi.

Hy vọng mà đến, giờ lại đem thất vọng trở về, thậm chí còn đến mức tuyệt vọng.

Bên trong văn phòng Tổng giám đốc ở cao ốc tập đoàn Sở thị, Sở Luật vòng hai ta trước ngực đứng bên cửa sổ, mắt hắt dán chặt vào hình thể một cô gái gầy gò đáng thương, đến khi hắn đang muốn nhìn rõ lại một lần nữa thì nhận ra rằng hình bóng ấy đã biến mất hẳn rồi.

Hắn nheo hai mắt, đưa tay đặt trên lồng ngực mình, ngón ta khẽ chạm vào chiếc hộp trong túi áo, hắn thật không ngờ, nếu như có thể một lần nữa nhìn thấy cô gái có tên Hạ Nhược Tâm, hắn sẽ đối mặt với cô thế nào.

Thời gian bốn năm trôi qua, cái tên ấy đã trở thành một thứ kiêng kị đối với hắn, hắn vẫn còn hận, hận bốn năm trước cô hại chết Dĩ Hiên của hắn, bốn năm sau vẫn hận, hận cô vì cái gì mà xuất hiện trong suy nghĩ của hắn, trong giấc mơ của hắn, thậm chí bất cứ chỗ nào trong cuộc sống của hắn.

Vì vậy, trừ khi cô gái ấy chết rồi, nếu không, hắn vẫn sẽ không ngừng oán hận.

Ngồi trên ghế, hắn bắt đầu xử lí đống tài liệu ngổn ngang trên bàn, những thứ này đều là do thư kí đem đến, quả nhiên, công ti vẫn không buông tha hắn, hắn chỉ không đến mấy ngày thôi mà tài liệu đã chất đống như núi, nếu đi lâu ngày chỉ sợ là đè chết hắn mất.

Hắn vuốt trán, không biết tại sao hắn lại có cảm giác mệt mỏi hơn bao giờ hết.

Lý Mạn Ni bước lên thang máy chuyên dụng của Tổng giám đốc, ở đây, thân phận của cô ra sao mọi người đều biết rất rõ, vì vậy, mỗi người đối với cô đều cực kì kính trọng, cô cũng có cảm giác được nhiều người hâm mộ, còn có cảm giác bản thân như đang "cao cao tại thượng nữa".

Cô vốn là đi rót cho Sở Luật một li cà phê, biết rõ hắn hiện tại bận rộn nhiều việc, nên càng cần đến sự thư giãn, cuối cùng lại gặp phải Hạ Nhược Tâm, phải đợi đến lúc cô ấy đi khỏi rồi mới thôi.

Đây là một phương pháp ngốc ngếch, nhưng cũng là biện pháp hữu hiệu nhất.

Cà phê nổi bọt, cô dùng thìa khuấy đều, sau đó mới buông chiếc ly trên tay xuống, lấy từ trong người một túi nhỏ, bên trong có một loại bột mịn, cô khuấy một lát, chỗ bột kia đã hòa tan hẳn vào trong ly cà phê.

Cô lại nâng ly lên phe phẩy, lúc này mới hài lòng đưa lên khóe môi của mình.

Cô quay người, đột nhiên sững sờ, ly cà phê suýt nữa đã đổ xuống mặt đất.

Cô nhanh chóng giữ vững được thân thể, liền nở nụ cười, cô đứng đây từ lúc nào vậy, Tịnh Đường, cô muốn hù chết người hay sao. Cô vỗ vỗ lồng ngực của mình, ánh mắt tỏ vẻ né tránh.
 
Chương 233: Mệt mỏi


- A, em vừa đến không lâu, em chỉ muốn uống nước thôi mà. - Đỗ Tịnh Đường vô tội nói, nếu như nói là đứng chỗ này mà dọa chết người chắc cô cũng đã hù chết một đống người rồi nhỉ.

Nói rồi, Tịnh Đường liền đi đến, cầm ly rót một ly nước, nhưng rồi ánh mắt lại nhìn sang ly cà phên trong tay Lý mạn Ni nói:

- Chị dâu à, có thể đưa ly cà phê kia cho em được không, chị có thể pha lại cho anh ấy ly khác được không hả? - Cô uống nước, nhìn thấy cà phê, lại thấy anh họ kia hạnh phúc như vậy quả thật khiến cô có chút ghen tỵ, còn có người pha cà phê cho cơ đấy, với tốc độ uống tối đa của anh ấy, thì phần lớn đều là uống nước lọc, bởi vì nó rất đơn giản mà.

Lý Mạn Ni gượng cười nói;

- Đây là cho anh của em đấy, anh ấy cũng đợi khá lâu rồi, nếu như em muốn thì để anh ấy đợi thêm lát nữa vậy.

Đỗ Tịnh Đường nghe vậy liền lắc đầu, nói:

- Được rồi, chị đem cho anh ấy đi, em cũng không muốn nhìn anh ấy trừng mắt lên đâu, như vậy khó chịu lắm. - Nói rồi cô rót thêm một li nước, uống một ngụm lớn, bây giờ cô tình nguyện uống nước lọc, không muốn tranh giành một li cà phê với Sở Luật nữa, nếu thế kết cục chỉ có hai chữ, chính là...

Muốn chết.

Lý Mạn Ni thở dài một hơi, một chân vừa bước ra ngoài, đã nghe giọng Đỗ Tịnh Đường vang lên phía sau:

- Chị dâu, chị vừa cho cái gì cào trong cà phê vậy, có phải là bài thuốc bí truyền gì đấy chứ? - Đỗ Tịnh Đường cầm chiếc li, tinh quái hỏi Mạn Ni, cô còn chưa từng thấy qua, cà phê đã pha rất được rồi, lại thêm nguyên liệu gì vào bên trong, hơn nữa chất bột màu xám tro kia rõ ràng không phải là đường, nếu như đường thì phải là màu trắng chứ, nếu như đường biến thành như vậy chắc chắn cô ấy sẽ không bỏ vào rồi.

- A, không có gì đâu, chỉ là bột cacao thông thường thôi, để thêm chút hương vị đó mà. - Khóe môi Lý Mạn Ni cười gượng, sau đó nhanh chóng rời đi, để lại Đỗ Tịnh Đường đứng đó với cái ly trong tay.

- Bột cacao à, thật sự tốt như vậy sao? - Cô lắc lắc đầu, thật đúng là ý tưởng rất kì quái, thứ đó, có thể dễ uống mới thật kì lạ đấ. Vì vậy, hiện tại cô không còn ghen tị với người anh họ bị đưa ra làm vật thí nghiệm nữa rồi.

Trong văn phòng Sở Luật, Lý Mạn Ni đặt ly cà phê lên bàn làm việc, Sở Luật ngẩng đầu lên khẽ nhíu mày nói:

- Nếu ở trong phòng mà nhàm chán thì em có thể làm một sỗ việc khác, sinh hoạt trong công ti quả thực có chút buồn tẻ.

Lý Mạn Ni ngồi cạnh cười:

- Không cần đâu, em thấy nơi này rất tốt, có thể ở cạnh anh, cũng có thể học được một chút kiến thức như vậy là em đã mãn nguyện rồi.

Cô cũng định muốn học về kinh doanh, nếu như không thể lúc nào cũng ở đây thì làm sao mà cô có thể phòng ngừa vài ba cô gái đến phá hỏng gia đình của cô đây.

Sở Luật không nói gì, cầm lấy ly cà phê trên bàn nhấp một ngụm, tay lấy thìa khuấy nhẹ chất lỏng màu nâu sậm trong ly, cà phê trong miệng có chút đắng ngắt.

Trong vị đắng có chút dằn vặt, có chút phiền lòng.

Chứng kiến hắn uống ly cà phê mình pha, Lý Mạn Ni hơi cúi đầu, đáy mắt đã hiện lên một tia sáng nhàn nhạt.

Sau khi uống xong, Sở Luật đem chén cà phê đặt trên mặt bàn, sau đó cầm lên một tập tài liệu nhìn qua, nàn tay cũng thình thoảng ký chữ phía trên, nhưng vị đắng trong miệng dường như càng lúc càng trở nên đậm đặc hơn.

Hình ảnh Lý Mạn Ni trước mắt hắn chập chờn, mà chỗ giữa trán của hắn càng lúc càng nhăn nhó, hắn không thích cảm giác như vậy, thật sự không thích chút nào.

Hắn ngả lưng dựa vào ghế sô pha, miệng khẽ thở dài.

Hắn bắt đầu tự hỏi, cuộc sống như vậy là hạnh phúc sao?

Chỉ là, tại sao, hắn lại ưa thích cuộc sống trước kia hơn, thậm chí là lúc bên cạnh cô gái ấy!
 
Chương 234: Không có cảm giác an toàn


Hắn dùng tay bới tóc, màu mắt đang dần dần tối sầm xuống, Lý Mạn Ni vẫn đang tiến đến nhưng rồi lại không nhận ra rằng, ánh mắt người đàn ông này đang càng trở nên phiền muộn.

Lúc Hạ Nhược Tâm trở lại bệnh viện, từ rất xa cô đã nghe được tiếng con gái khóc.

Cô hoảng hốt, vội vàng chạy đến.

Càng chạy đến gần, âm thanh nho nhỏ kia đúng là giọng của Tiểu Vũ Điểm, chỉ là tại sao con bé lại khóc, không phải trước giờ nó vẫn rất hiểu chuyện đó sao? Tại sao lại khóc, hơn nữa còn khóc nức nở như vậy?

Cô chạy vào, chỉ thấy trên giường bệnh, thân thể nhỏ bé kia đang không ngừng run rẩy, hai hàng lông mi dài đã ướt đẫm nước mắt, gương mặt nhỏ nhắn cũng ửng hồng lên.

Người hộ sĩ một tay ôm thật chặt cô bé, tay kia thì vẫn đang vỗ nhè nhẹ lưng nó.

- Mẹ... - Cô bé không ngừng khóc, rồi ho khan nữa, bất luận người hộ sĩ dỗ dành thế nào cũng không nín.

- Tiểu Vũ Điểm, không khóc, mẹ con sẽ đến ngay thôi.

Đứa bé vẫn tiếp tục khóc, khiến cho mấy người hộ sĩ quả thực có chút luống cuống.

- Tiểu Vũ Điểm... - Hạ Nhược tâm vội vàng lại gần, nghe được giọng cô, Tiểu Vũ Điểm lúc này mới ngừng khóc, hai mắt khóc đến sưng đỏ cả lên, nước mắt vẫn đang không ngừng chảy xuống.

- Mẹ... - Cô bé tủi thân gọi Hạ Nhược Tâm, giang hai cánh tay nhỏ bé ra.

Hạ Nhược Tâm ôm con gái trong lòng ngực mình, tay cô đặt trên đầu con gái, rồi nhận ra rằng, tóc nó dường như đã mất đi hơn phân nửa, hơn nữa còn ngày càng trở nên ít đi.

Tại sao lại có thể như vậy, rõ ràng...

- Cô Hạ, Tiểu Vũ Điềm biết mình mất rất nhiều tóc, hơn nữa về sau có thể bị trọc nên khóc, bọn tôi dỗ dành thế nào cũng không nín. - Hộ sĩ nói một cách ái ngại, nhìn đứa trẻ khóc lóc đáng thương cũng đủ khiến cho người ta đau lòng rồi.

Hạ Nhược Tâm cẩn thận di chuyển bàn tay mình xuống đặt trên vai cô bé.

- Tiểu Vũ Điểm, con khóc là vì như vậy đó hả/ - Cô cúi đầu hỏi con gái đang nắm chặt lấy áo mình.

Tiểu Vũ Điểm thút thít nói:

- Mẹ, có phải đầu con trọc rồi không? Tiểu Vũ Điểm bị xấu rồi, bị xấu rồi, mẹ đừng bỏ rơi Tiểu vũ điểm nhé/ - Cô bé nấp vào ngực mẹ, dù sao vẫn sợ là mình sẽ bị lãng quên, rồi sẽ bị vứt bỏ, có lẽ gần đây Hạ Nhược Tâm đã quá bận rộn rồi, thế cho nên không để ý đến Tiểu Vũ Điểm khiến con bé không có cảm giác an toàn.

Con bé quả thực là một đứa trẻ nhạ cảm!

- Làm sao như vậy được, mẹ yêu nhất Tiểu Vũ Điểm đấy nhé, Tiểu Vũ Điểm quên rồi hay sao? Tiểu Vũ Điểm là thiên sứ của mẹ nó, mẹ làm sao có thể không cần con chứ?

Hạ Nhược Tâm vuốt lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, nhẹ nhàng lau sạch nhưng dòng nước mắt trên mặt cô bé, cô làm sao có thể không muốn ở bên bảo bối của cô chứ, không có Tiểu Vũ Điểm, cô có thể còn là cô được sao?

- Thật không ạ? Nếu Tiểu Vũ Điềm bị trọc đầu thì mẹ vẫn phải ở bên Tiểu Vũ Điểm đấy nhé! - Đứa bé cẩn thận hỏi, đôi mắt đỏ au vì khóc không thể giấu nổi nỗi sợ hãi.
 
Chương 235: Nhà của các cô ấy


- Mẹ, chúng ta về nhà có được không? Tiểu Vũ Điểm muốn về nhà, Tiểu Vũ Điểm hứa sẽ nghe lời, biết điều, Tiểu Vũ Điểm muốn về nhà. - Tiểu Vũ Điểm nằm trong lòng cô, không ngừng nói muốn về nhà, cô bé không muốn ở đây nữa, nơi đây rất đáng sợ, và cũng lạnh lẽo.

- Mẹ, chúng ta về nhà... - Tiểu Vũ Điểm ôm chặt cô, thỉnh thoảng nhấp nháy hai mắt, hai hàng lông mi thỉnh thoảng ướt đẫm nước mắt lăn xuống.

- Được rồi, mẹ đưa con về nhà, chúng ta về nhà nhé. - Hạ Nhược Tâm ôm lấy con gái, đôi mắt cụp xuống, cô nấc lên khe khẽ, những người hộ sĩ cũng nhận ra là cô đang khóc, cô cứ thút thít như vậy, chỉ có hao hàng nước mắt không ngăn được mà tụ lại dưới cằm cô, sau đó rơi xuống người cô bé.

Cô như cứ như vậy mà đi ra ngoài, đi thẳng đến cửa phòng bác sĩ.

Bác sĩ chủ trị cho Tiểu Vũ Điểm đưa ta đặt lên trán, nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi nói:

- Cô Hạ, bây giờ bệnh tình cô bé đã được khống chế khá tốt, chúng ta bây giờ chỉ cần chờ đến lúc tìm được tủy thích hợp, cô có thể đưa cô bé về, cô bé còn quá nhỏ, nó khóc như vậy cũng không tốt lành gì đối với thân thể của cô bé đâu. Rồi, cô có thể đưa cô bé về rồi, chỉ cần đưa bé đến khám đúng hẹn là được.

Hạ Nhược Tâm gật đầu một cái, Tiểu Vũ Điểm đã ngủ từ bao giờ, chỉ có chiếc miệng nhỏ nhắn thỉnh thoảng lại gọi mẹ.

Cô ôm lấy con gái đi ra ngoài, từng bước rời khỏi thế giới màu trắng này. Chỉ còn bác sĩ đứng nhìn theo dáng lưng của cô, thật sự cảm thấy rằng thân thể cô đang ngày càng gầy đi, tại sao cô có thể gặp nhiều chuyện, vượt qua được nhiều chuyện đến thế.

Ông thở dài một hơi rồi trở về, bây giờ chỉ hi vọng là sẽ sớm tìm được tủy thích hợp cho cô bé, nếu không thì đứa trẻ đáng yêu này không còn khả năng sống nữa.

Bên ngoài, Hạ Nhược Tâm dùng áo của mình che chắn cho con gái, bất luận gió lạnh đang không ngừng quất vào mặt, cô vẫn dịu dàng cúi xuống vuốt lấy đôi má non nớt của con gái, cả mái tóc mỏng manh của nó nữa.

Cô cắn môi, bước chân càng lúc càng nhanh hơn.

Đi một mạch đến trước căn phòng của bọn họ, Hạ Nhược Tâm đã nhận ra rằng cô đã lâu chưa trở về, nhà của bọn cô, không lớn nhưng chính là ngôi nhà mà cô cảm thấy an toàn nhất.

Mở cửa, bên trong rất lâu không có người ở, tất cả đồ đều đã bám đầy bụi đất. Cô cẩn thận đặt con gái xuống, lúc này mới đem chậu và khăn ra lau chùi. Từng nơi một đều được cô dọn dẹp sạch sẽ.

- Mẹ... - Tiểu Vũ Điểm đưa tay dụi mắt, từ trên giường bò dậy, thấy mình đang ở trong ngôi nhà quen thuộc, trên mặt cô bé nở nụ cười tươi vui, cô bé ôm lấy con búp bê của mình rồi cẩn thận nhảy xuống giường, sau đó tìm thấy Hạ Nhược Tâm trong bếp.

- Mẹ... - Cô bé ôm lấy hai chân Hạ Nhược Tâm, đôi chân nhỏ dậm trên mặt đất, Hạ Nhược Tấm buông tấm khăn lau trên tay xuống, qua người bế con gái lên. Cô nhẹ nhàng sờ lấy khuôn mặt đáng yêu của con gái, nói:

- Đã bảo là không được để chân trần chạ khắp nơi như vậy rồi, bằng không thì mẹ sẽ gọi tiểu đồng nhà bà bà đến sờ chân con đấy nhé.

Tiểu Vũ Điểm vội vàng rút chân lại, cô bé sợ nhất điều này, cô bé không thích để ai đụng vào chân mình.
 
Chương 236: Sẽ không quá muộn


- Mẹ, không thích đâu, không muốn Tiểu đồng chạm chân đâu.

Cô bé cong đôi môi bé nhỏ, duỗi hai tay ôm lấy cổ Hạ Nhược Tâm, không ngừng lắc lư cái đầu, cô bé không muốn như vậy.

Hạ Nhược Tâm khẽ xoa đầu con gái, chỉ là, ngón tay bỗng đột nhiên dừng lại, không dám vuốt ve thêm nữa.

Cô giấu tay ở sau lưng, trên ngón ta còn vương lại nhúm tóc mềm của con gái, trong lòng cô rất đau xót, càng ôm chặt lấy con bé hơn nữa.

- Mẹ, con sẽ nghe lời mà, không muốn Tiểu đồng chạm vào chân của Tiểu Vũ Điểm đâu, được không ạ? - Tiểu Vũ Điểm với lấy mái tóc của Hạ Nhược Tâm, cầm trên tay thỉnh thoảng nghịch lấy, cô bé yêu nhất là mái tóc của mẹ, vừa thơm thơm, đen nhánh, cô bé cũng muốn giống như mẹ mình, làm Tiểu Vũ Điểm xinh đẹp.

- Được rồi. - Hạ Nhược Tâm gật đầu.

- Mẹ, Tiểu Vũ Điểm đói bụng, muốn được ăn mì mẹ nấu. - Nghe được lời mình muốn nghe, cô cảm thấy rất vui mừng, ở nhà, Tiểu Vũ Điểm đã không còn sợ hãi như trong bệnh viện nữa.

Tiểu Vũ Điểm cũng đã thực sự không được ăn mì mẹ nấu từ lâu.

- Được, mẹ làm một bát cho con nhé.

Hạ Nhược Tâm trả lời, bế con bé trở lại trên giường, sau đó đặt con búp bê trong lòng ngực của mình, lúc này mới thong thả bước vào trong phòng bếp, kì thật từ lâu cô cũng chưa làm món mì lại.

Có khi, thật sự nhớ lại cảm giác trước kia, cô cùng Tiểu Vũ Điểm ăn cùng một tô mì, bây giờ cũng thật là vậy đấy.

Bên trên một vái bàn không lớn, Hạ Nhược Tâm trút một ít từ bát của mình sang một cái chén nhỏ hơn đặt trước mặt Tiểu Vũ Điểm, Tiểu Vũ Điểm vụng về cầm lấy đôi đũa, háo hức nhìn cái chén trước mặt, lúc cái chén đã đặt trước mặt, cô bé bắt đầu cúi miệng ăn ngon lành.

- Mẹ, ngon quá. - Tiểu Vũ Điểm cười lộ ra hàm răng trắng nhỏ nhắn, trên khuôn mặt cũng ngập tràn vẻ thỏa mãn.

Hạ Nhược Tâm nhìn ngắm con gái đang ăn trước mặt, ánh mắt lại đỏ au, cô vội vàng cúi xuống, cũng bắt đầu ăn, chỉ cần hai mẹ con ở bên nhau, chỉ cần một tô mì thôi, đối với họ đều là sơn hào hải vị.

Ăn xong, Hạ Nhược Tâm thu dọn sạch sẽ, trở về lại bên trong phòng, Tiểu Vũ Điềm đang một mình chơi với búp bê, hiện tại con búp bê đó hầu như là người bạn duy nhất của cô bé.

- Tiểu Vũ Điểm. - Cô ngời trên giường, ngón ta nhẹ nhàng vuốt lấy khuôn mặt con gái.

- Mẹ phải ra ngoài làm việc rồi, con ở nhà ngoan chờ mẹ về, được không nào?

Tiểu Vũ Điểm ngẩng đầu lên, bàn tay bé nhỏ túm chặt lấy áo mẹ, nói:

- Mẹ, có thể đưa Tiểu Vũ Điềm đi cùng không, giống như lúc trước vậy đó, Tiểu Vũ Điểm sẽ ngoan ngoãn, ngồi một chỗ chờ mẹ, không làm phiềm mẹ đâu.

Cô nhẹ nhàng lắc đầu, cố gắng giải thích với con:

- Chỗ mẹ làm không thể đưa Tiểu Vũ Điểm đến được, hơn nữa bâ giờ con đang bệnh, vì vậy ngoan ở nhà nhé. Nhưng mà mẹ hứa với Tiểu Vũ Điểm, xong việc mẹ sẽ nhanh trở về, không muộn quá đâu. - Ngón tay cô hơi run run lên, nụ cười trên mặt cô méo xệch đi.

Tiểu Vũ Điểm cắn nhẹ môi, cuối cùng gật đầu một cái.

Muốn mẹ về sớm, Tiểu Vũ Điểm sẽ ngồi chờ mẹ về, cô bé ngẩng đầu nhìn Hạ Nhược Tâm, trong đôi mắt trong trẻo ươn ướt.

Đóng cửa lại, Hạ Nhược Tâm đứng ở cửa ra vào, cô thật sự không còn cách nào khác là phải để đứa con ba tuổi ở nhà một mình. Người nhà đến một người còn không có, chỉ có một con búp bê chơi cùng con gái của cô.

Tiểu Vũ Điểm ngồi trên giường, ôm chặt lấy con búp bê trong ngực, sau đó thân thể bé nhỏ co rút lại.

Rốt cuộc cô bé chẳng thể nào nhịn được mà òa khóc lên, mà cô gái bên ngoài cửa cũng đang như thế.
 
Chương 237: Gặp


Giữa mấy người đàn ông, Hạ Nhược Tâm ngồi đờ đẫn, một ly rượu đặt trước mặt cô, cô nhận lấy rồi uống vào, sau đó lớn tiếng ho khan, cô chưa bao giờ có thể uống được nhiều rượu đến vậy, nhưng mà bâ giờ rượu đối với cô mà nói, cô chẳng những muốn uống, mà còn muốn cười nữa cơ.

Cô tiếp tục uống thêm một ly, lúc cúi đầu xuống, nước mắt cô nhỏ vào bên trong ly rượu, mà bản thân nàng rõ ràng đã uống một hơi cạn sạch, người bên cạnh cô, trước mặt cô cũng đang cười.

Một người đàn ông đặt ta lên đùi cô, thân thể cô bắt đầu trở nên run rẩy, bản năng của cô vẫn đang chống cự những tiếp xúc da thịt như vậ, nhưng khuôn mặt cô vẫn gượng cười, cười có chút đau khổ, với một chút nước mắt.

Mà cô cũng không biết rằng, ngay lúc này, một đôi mắt đen sâu thẳm lạnh lùng đang nhìn thẳng vào cô, ánh mắt ấy như hận không thể đem cô mà xé ra từng mảnh nhỏ vậy.

Sau khi mấy người đàn ông tàn cuộc, Hạ Nhược Tâm mới đứng lên, cặp lông mày của cô nhíu lại, ta đặt phía dưới phần dạ dày của mình, cổ họng cô đau rát, cô đi về phía toilet, mỗi một bước chân của cô như loạng choạng, Say hay tỉnh, chính cô còn không biết.

Đi vào trong toilet, cô nôn ra hết rượu trong bụng, đôi mắt nhắm nghiền lại, cô ngẩng đầu nhìn mình trong gương, nhưng lúc phát hiện sau lưng cô có người, thân thể cô chợt rùng mình như tuyết tháng mười hai đang rơi, cứ như vậy mà rơi vào bên trong cổ họng của cô.

Gương mặt này...

Làm sao có thể, làm sao có thể là...hắn?

Sở Luật!

Cô xoay người, đôi mắt hiện lên vẻ sợ hãi, tránh đi ánh mắt của người đàn ông kia.

- Hạ Nhược Tâm!

Tiếng Sở Luật như rít qua từng khẽ răng, Hạ Nhược Tâm ngơ ngác, bốn năm không gặp, hắn bâ giờ dường như còn lạnh lùng tàn nhẫn hơn nữa, nhìn bộ dạng hắn gọi tên cô giống như hận không thể đem cô mà băm vằm ra hàng ngàn mảnh.

Sở Luật đứng yên tại chỗ, lạnh lùng nhìn cô gái trước mặt, bàn tay hắn nắm chặt lại, nếu hắn không làm như vậy thì hắn không chắc rằng mình có thể bình tĩnh mà không đi đến túm lấy cổ của cô mà bóp đến chết được.

Hắn cho rằng cô chết rồi, cho rằng cô đã mất tích, cho rằng cô đã lập gia đình, cho rằng, cô vẫn còn sống một cách đau khổ, hoặc có lẽ là đang làm ăn mày, hay cũng có thể là một giúp việc.

Hắn đã nghĩ tới hàng vạn kết cục của cô, nhưng đến tận bây giờ hắn vẫn sẽ không nghĩ rằng cô sẽ đến chỗ này, ngồi uống rượu cùng một đám đàn ông, để cho bàn tay bẩn thỉu đụng chạm đến thân thể của cô, thậm chí còn có thể mặc kệ cho người nào đó chà đạp.

- Tại sao cô lại lựa chọn một công việc thấp kém đến vậy, tại sao? chẳng lẽ không có đàn ông cô không sống nổi hay sao?

Sở Luật tựa vào cửa, chặn cửa phòng rửa tay lại không cho phép ai tiến vào.

Thân thể Hạ Nhược Tâm run lên bần bật, trong ánh mắt cô hằn lên nỗi khó chịu, đã có nhiều người nói rằng cô thấp hèn, nói cô không biết xấu hổ, nhưng không ai có thể nói câu đó mà khiến cô tổn thương bằng những từ ngữ thốt ra từ miệng hắn, trái tim cô như bị xé toạc ra, chảy máu đau đớn.

- Tôi thấp hèn, trụy lạc, là đáng xấu hổ, là không biết xấu hổ đấy, thế nhưng có liên quan gì đến việc của ông Sở không? - Hạ Nhược Tâm gắng sức lấy lại bình tĩnh, cô không thể gục ngã trước mặt hắn được, cô thấp hèn, không biết xấu hổ, thế nhưng biến hắn trở bên như thế, là ai chứ?

Sở Luật đổ nhiên tiến lên một bước, duỗi bàn tay ra nắm chặt lấy cằm của cô một cách không thương tiếc, cũng không có chút nào là nhẹ nhàng, từ trước đến nay, hắn đối với cô, chỉ có thô lỗ, tàn nhẫn mà thôi!
 
Chương 238: Không đủ hận thù


- Không liên quan đến chuyện của tôi? Hạ Nhược Tâm, cô không được quên rằng, là cô lấy đi Dĩ Hiên của tôi, là cô huy hoại hạnh phúc của tôi, tôi còn không đủ hận cô sao?

Hơi thở ấm nóng của hắn phả vào mặt cô, nhưng giọng của hắn lại lạnh như băng, hận ý đến như vậy, gần như đã phủ kín trời đất.

- Không phải anh đã có hạnh phúc rồi sao, anh đã có vợ con, còn tôi đã mất tất cả, vậ còn chưa đủ hay sao? - Cảm giác đau đớn trên cằm cô cũng không thể so sánh với nỗi đau trong lòng cô bây giờ. Cô cũng lạnh lùng cười, cũng không sợ mà hỏi ngược lại hắn, dường như, người bất hạnh mãi mãi là Hạ Nhược Tâm chứ không phải là Sở Luật, coi như cô sai, nhưng cô chịu đựng đến vậy còn chưa đủ hay sao?

Một trái tim, một cánh tay trái, bây giờ còn có danh dự, thân thể của cô, tính mạng của con gái cô, như vậy còn chưa đủ hay sao?

- Đúng vậy, tôi có vợ... - Sở Luật khẽ cười nhạt, ánh mắt lạnh lùng dường như hiện lên thứ gì, giọng càng lúc càng trở nên lạnh lùng:

- Coi như là tôi đã có vợ đi, nhưng mà, cô vẫn nợ tôi một mạng người đấy, cô có thể đưa Dĩ Hiên trở về cho tôi sao?

Câu chữ đấy như đâm thẳng vào màng nhĩ Hạ Nhược Tâm, là vì Hạ Dĩ Hiên hay là vì cô, giữa bọn cô rõ ràng không có bất cứ quan hệ gì, rõ ràng là, cho tới bâ giờ cô không có thiếu nợ ai thứ gì, vì cái gì mà cô phải trả giá nhiều như vậy, mẹ, người anh kia, cả cô và Tiểu Vũ Điểm bé nhỏ của cô nữa?

Nghĩ đến điều này, cô lại kiềm chế nỗi thù hận trong lòng, nhưng cũng không thể nào che giấu được, cô nắm chặt hai bàn tay, mỗi câu mỗi chữ cô đều thốt ra rõ ràng rành mạch:

- Cho tới bây giờ tôi chưa bao giờ thừa nhận, cái chết của Dĩ Hiên là tại tôi, là do mấy người đem tội danh ấy đổ lên đầu tôi, là chính cô ấy mượn tên tôi mà ra, tôi làm gì sai, làm gì sai chứ?

Hạ Nhược Tâm đột nhiên đẩy Sở Luật ra:

- Thực xin lỗi, Sở tiên sinh,tôi còn phải làm việc, xin ngài tránh ra cho.

Hắn lạnh lùng, cô cũng có thể lạnh lùng, chỉ là sau khi thấy người đàn ông này, sự lạnh lùng đó khiến cho cô hoàn toàn như sụp đổ, bất kể là bốn năm trước hay bốn năm sau, hắn đều là kẻ cướp lớn nhất trong kiếp sinh mệnh của cô.

Thân thể Sở Luật nghiêng qua một chút, bởi vì một câu "Sở tiên sinh" lạ lẫm kia, hắn buông tay xuống, nhường cửa cho cô đi ra, nhưng trên mặt cũng hiển hiện vẻ bí hiểm.

Cô còn chưa chết, rất tốt, như vậy, thời gian ngày đêm hắn chìm trong nỗi thù hận không phải sẽ có thể trả lại cho cô rồi sao?

Quả nhiên là một người con gái hèn mạt, vĩnh viễn không biết được tự trọng là cái gì.

Đôi môi mỏng của hắn lại thốt ra câu nói tàn nhẫn, một hồi lâu mới ra được bên ngoài, mà cô gái đứng ở cửa chờ đi toilet, nhìn Sở Luật khó hiểu, rồi lại nhìn lên bảng hướng dẫn trên cửa, rõ ràng là toilet nữa mà, tại sao lai có người đàn ông đi ra. Cô ta đã tưởng mình nhìn nhầm, nhưng rồi lại cười mờ ám, vừa rồi hình như còn có một cô gái vừa đi ra, chắc hẳn bọn họ đã làm điều gì mờ ám bên trong rồi, nhưng loại con gái ấy vốn là để làm việc đó mà. Con gái làm việc ở đây thì có người nào là trong sạch chứ.
 
Chương 239: Còn phải một lần nữa sao?


Hắn hơi xoay người, nheo mắt lại nhìn theo hướng Hạ Nhược Tâm rời đi, trong ánh sáng mờ nhạt, khuôn mặt cô dường như có chút tối sầm đi.

Hạ Nhược Tâm thay áo quần xong, ngón ta cô vẫn còn đang run rẩy, cả thân thể cô cũng thế, cô đi ra ngoài, trái tim cô đập thình thịch khi thấy chiếc xe hơi màu đen dừng lại trước cửa.

Hắn muốn làm gì, rốt cuộc muốn làm gì? Cô rõ ràng cảm giác được, bên trong xe đang có ánh mắt lạnh lùng tàn nhẫn nhìn cô, so với bốn năm trước, càng khiến cho người ta không thể nào trốn tránh.

Cô cắn môi, đi ngang qua chiếc xe kia, không dừng lại nửa bước, cũng không quay đầu lại nhìn hắn. Giữa hai người hiện giờ giống như đang ở hai thế giới khác nhau, cô không muốn có bất cứ liên quan gì đến hắn nữa, cô thực sự rất sợ, cực kì sợ phải trải qua tổn thương, đã một lần vạn kiếp bất phục, giờ còn phải thêm một lần nữa sao?

Trong lúc đó, bước chân của nàng hơi chậm lại, mắt chảy ra một dòng nước mặn chát, cô làm sao có thể quên được còn có Tiểu Vũ Điểm, cô có thể không cần con bé, nhưng con bé rất cần cô.

Cô quay người, chiếc xe đã biến mất tự bao giờ. Cô đứng yên tại chỗ, lần đầu tiên đấy, không biết là muốn tránh mặt hay là rời đi.

Sở Luật đặt tay trên vô lăng, xe của hắn đang đỗ cách đó không xa, Hạ Nhược Tâm cũng không thể phát hiện, hắn kì thật cũng không rời đi, mà là đang lùi về xa, vẫn không buông tha cô, hắn cầm lấy một điếu thuốc, giữa làn khói mơ hồ, dường như suy nghĩ của hắn đang ba theo làn khói, đôi môi hắn nhếch lên, trong ánh mắt hiện lên tia sáng bí hiểm.

Hạ Nhược Tâm đi đến cửa ra vào nhà mình, vội vàng gõ cửa, liếc mắt nhìn thân hình nhỏ bé ấy, hai tay đang ôm lấy con búp bê của cô bé, nhìn thấy Hạ Nhược Tâm, trên khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng nở nụ cười ngọt ngào.

- Mẹ...

Hạ Nhược Tâm bỗng cảm thấy mũi mình cay xót, thân thể ngồi xổm xuống, nhìn thấy con gái với đôi mắt đỏ hoe, cô bé đã khóc mất rồi, ta của cô đặt trên khuôn mặt nhỏ nhắn, nhẹ nhàng vỗ về con gái nhỏ.

- Mẹ, Tiểu Vũ Điểm rất thông minh, cũng biết là mẹ đã trở về. - Tiểu Vũ Điểm nói rồi, chiếc miệng nhỏ nhắn lép nhép, sau đó liền leo lên cổ Hạ Nhược Tâm, nói:

- Mẹ, Tiểu Vũ Điểm sẽ nghe lời không để mẹ phải lo lắng đâu ạ.

Hạ NHược Tâm bế con gái lên, thân thể cô khẽ lung lay, từ lúc nào, đến con gái cô còn không ôm lấy nổi.

- Mẹ... - Tiểu Vũ Điềm cố gắng ưỡn ngực lên, tựa như một đứa bé đã lớn mà nói:

- Mẹ, Tiểu Vũ Điểm đã lớn rồi, có thể tự mình đi được.

Hạ Nhược Tâm lắc đầu, dù lớn lên, cô bé vẫn là Tiểu Vũ Điểm của mẹ nó, vẫn là tiểu thiên sứ của mẹ nó. Cô nhẹ nhàng ngắt lấy đôi má trắng nõn nhỏ nhắn của con gái.

Tiểu Vũ Điểm tựa đầu của mình trên bờ vai của mẹ, bàn tay nhỏ bé dùng sức ôm cổ của cô.

Đem con gái đặt lên giường xong, cô mới là bưng tới một chậu nước, chuẩn bị cho con gái rửa chân.

Tiểu Vũ Điểm co bàn chân nhỏ, sau đó lại ôm chặt con búp bê trong ngực.

- Tiểu Vũ Điểm, đưa chân ra nào. - Hạ nhược tâm ngồi ở trên giường, nói như ra lệnh, cô bé con vẫn tính khí như vậ, tuyệt không sửa đổi, vẫn là không để cho người khác đụng chân của mình.

- Mẹ, Tiểu Vũ điểm ngày hôm qua tắm rồi, hôm nay không tắm có được hay không ạ? - Cô bé núp ở góc giường, giọng nói càng ngày càng nhỏ đi.

Hạ nhược tâm đem chậu nước đặt ở một bên, sau đó một tay với lấy con gái ôm vào trong ngực của mình, mỗi một lần đều là như thế này, tính khí con gái cô thật sự so với cô còn cố chấp hơn, cái này giống như người nào kia chứ.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom