Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 200: Tiểu Vũ Điểm bệnh rất nặng


"Đúng vậy, tục chính là bệnh ung thư máu: " Bác sĩ gật đầu một cái, mà Hạ Nhược Tâm đột nhiên cảm giác thế giới của mình quay cuồng, tuy bác sĩ cũng không nói gì thêm? Nhưng, cô đã có thể thấy vẻ mặt nặng nề trên mặt ông là gì rồi.

Cô quay lưng đi, cắn chặt mu bàn tay của mình, toàn thân run lên kịch liệt.

"Loại bệnh này không phải là không thể trị, chỉ cần có thể có tủy thích hợp là có thể tiến hành cứu chưa, hiện đứa bé còn nhỏ, lại phát hiện sớm, chỉ là sơ kỳ, trước khi không có tủy, chúng ta có thể dùng trị bệnh bằng hoá chất khống chế bệnh tình."

Mỗi một câu bác sĩ nói, đều khiến lòng Hạ Nhược Tâm lạnh tới cực điểm,

Bệnh như vậy có thể chữa tốt sao?

Cô nhấc tay của mình lên, giữa sự run rẩy, phút chốc giống như lập tức mất đi dũng khí sống tiếp, Tiểu Vũ Điểm của cô còn nhỏ như vậy, nó mới ba tuổi, mới ba tuổi.

Cô không biết mình đi ra như thế nào, cũng không biết về sau bác sĩ nói cái gì, cô chỉ như du hồn đi đến phòng bệnh của con gái.

Trên một cái giường, Tiểu Vũ Điểm của cô nhỏ như vậy, giống như chỉ chớp mắt liền không thấy.

Cô chạy tới, ngón tay cẩn thận đặt ở trên mặt con gái, nó đã không nóng, thế nhưng cô biết, lúc này mới chỉ là mới bắt đầu mà thôi.

Vì sao, vì sao ông trời tàn nhẫn như vậy, vì sao người sinh bệnh không phải cô, mà chính là con gái đáng thương của tôi.

"Hạ tiểu thư, xin theo chúng tôi đi làm thủ tục nằm viện: "Y tá đứng ở cửa giống như đã sớm chờ đợi rất lâu, Hạ Nhược Tâm ngẩng đầu lên, dùng ngón tay lau một nước mắt.

Cô đứng lên, lại nhìn thoáng qua Tiểu Vũ Điểm vẫn ngủ say, lúc này mới đi ra ngoài, chỉ là sổ đăng ký bày ở trước mặt cô, làm lòng cô lại không ngừng đau.

Cô không có tiền, làm sao bây giờ?

Cô nắm chặt tay của mình, cắn môi của mình, cắn gần như sắp bật máu, không có tiền, làm sao bây giờ, đến cùng phải làm sao?

"Xin cho tôi hai ngày, tôi nhất định sẽ tới giao: " Hạ Nhược Tâm quay người chạy ra ngoài, cô nhất định phải lấy tiền, nhất định phải, cô có đi vay, có thể cũng không với, đây đối với cô mà, là một con số trên trời.

Nhưng cô nhất định phải nghĩ biện pháp, cô không thể để cho con gái của cô chết đi, cô không thể mất đi con gái.

"Mẹ..." Trong mắt của cô giống như lóe lên hi vọng, đúng, mẹ.

Bà không có khả năng nhẫn tâm như vậy, nó là cháu gái của bà, là cháu gái ruột của bà, nhất định bà sẽ cứu Tiểu Vũ Điểm, đúng không?

Trước cửa Hạ gia, cô nghèo rớt đứng ở cửa ra vào, nơi này, cô đã ba năm không tới, vẫn như lúc trước, cái cây trước cửa càng thêm tráng kiện, cũng ghi chép thời gianhơn ba năm, thì ra qua đi như vậy.

Trong lúc bất tri bất giác, đã gần bốn năm, từ khi cô rời đi, đến hiện tại cô đứng ở chỗ này lần nữa, nếu như có thể, cô không muốn quay lại đây.

"Phu nhân..." Bên trong, giúp việc không biết nên nói hay không.

"Chuyện gì?" Thẩm Ý Quân để chén trà trong tay xuống, bà hơn năm 50àng, bời vì bảo dưỡng vô cùng tốt, cho nên hiện tại nhiều nhất giống một phụ nữ bốn mươi, rất trẻ trung, cũng rất ưu nhã, khí chất cũng không tệ.

"Phu nhân, ngoài cửa có một cô gái trẻ tuổi, cô ấy nói..." Giúp việc có chút ấp a ấp úng
 
Chương 201: Nhẫn tâm


Editor: Tuna

“Cô ta nói gì?” Thẩm Ý Quân đặt ngón tay lên thành ly trà, cũng nghĩ đến là ai sẽ đến tìm bà.

“Cô ấy nói, cô ấy là con gái của ngài.”

Cạch, ly trà trong tay Thẩm Ý Quân rơi xuống mặt đất, tay bà tựa như thoáng run lên, sắc mặt cũng trong nháy mắt trắng bệch.

Con gái của bà, con gái của bà!

“Có phải cô ta nói, cô ta tên là Hạ Nhược Tâm?” Thẩm Ý Quân bỗng nhiên đứng dậy, cắn răng hỏi, là kích động, tựa hồ là cũng là một loại hận ý.

“Đúng vậy, phu nhân, cô ấy nói cô ấy tên là Hạ Nhược Tâm.” Người hầu lui về phía sau một bước, vị phu nhân lúc nào cũng ung dung của bọn họ hôm nay tựa như biến thành một người khác vậy.

Chẳng lẽ phu nhân của bọn họ thật sự còn có một cô con gái khác, nhưng nếu như là con gái của phu nhân, vậy tại sao lại đáng thương như vậy.

Quần áo trên người cô ấy, so ra còn kém hơn một kẻ hầu người hạ như cô.

“Phu nhân……” Câu tiếp theo còn chưa kịp nói ra, thì phu nhân đã vội vã chạy xuống lầu.

Ngoài cửa, Hạ Nhược Tâm nôn nóng chờ đợi, tựa như bốn năm trước vậy, cô chỉ có thể đứng ở chỗ này, nhìn lên cánh cửa nhà giàu này, mặc kệ là bốn năm trước hay là bốn năm sau, nơi này đều không phải thuộc về Hạ Nhược Tâm cô.

Cửa bị đẩy mạnh ra.

Thẩm Ý Quân đi ra, sau đó đi nhanh chóng đi về phía Hạ Nhược Tâm.

Nhìn thấy người mẹ đã bốn năm không gặp, Hạ Nhược Tâm hơi hơi giật khóe môi, nhưng một chữ mẹ vẫn không thể nào phát ra thành lời.

Từ ‘mẹ ‘ là một từ vô cùng xa lạ với cô, cho dù bây giờ cô cũng đã làm mẹ, cô yêu con gái mình như vậy, ái nàng Tiểu Vũ Điểm, cô không rõ, tại sao mẹ cô. Bà ấy có thể tàn nhẫn với cô như vậy.

“Thì ra, cô còn chưa chết a, có phải hay không sống không nổi nữa?” Thẩm Ý Quân vừa mở miệng liền châm chọc người, giống như bốn năm trước vậy, tựa hồ bọn họ không phải mẹ con, mà là kẻ thù.

Hạ Nhược Tâm không ngừng nắm lấy bộ quần áo cũ kỹ trên người mình, so với Thẩm Ý Quân ngăn nắp lượng lệ, cô quả thực là ngay cả người hầu cũng không bằng.

“Mẹ, cầu xin người……”

Hạ Nhược Tâm đột nhiên run rẩy, quỳ gối trên mặt đất, kéo quần áo Thẩm Ý Quân, “Mẹ, con gái của con sinh bệnh, cầu xin mẹ, hãy cứu con bé, con bé phải nằm viện, con bé cần chữa bệnh.”

“Cầu xin mẹ, con bé mới ba tuổi.”

Mà Thẩm Ý Quân nghe được hai từ ‘con gái’ trong miệng Hạ Nhược Tâm, thân thể cũng là chấn động, bất quá đột nhiên, bà nhớ đến chuyện mà bốn năm trước, khiến bà đến giờ vẫn không thể nào ngước đầu lên được.

“À, thì ra là cái đứa nghiệt chủng kia. Chết thì càng tốt, vốn dĩ nó cũng không nên tồn tại,” bà cười lạnh một tiếng, kỳ thật, ngay cả bà cũng không biết vì sao mình lại có thể nói ra những lời nhẫn tâm như vậy.

“Mẹ, con gái của con không phải là nghiệt chủng, cho dù mẹ không thích con bé, cũng không thương nó, nhưng con bé cũng không phải là nghiệt chủng, nó là con gái của con, là bảo bối trong lòng con.” Hạ Nhược Tâm không thể tiếp thu lời nói lạnh nhạt của Thẩm Ý Quân, cô thật sự không nghĩ rằng bà ấy có thể tuyệt tình đến như vậy.

“Mẹ, con bé là cháu ngoại của mẹ, sao mẹ có thể nói ra những lời như vậy?” Sao lại có thể, Tiểu Vũ Điềm của cô, khi mang thai không có người ngóng chờ con bé, cũng không có người biết con bé sinh ra, con bé không có ba, chỉ có mẹ, nhưng sao có thể nói con bé như vậy?

“Sao tôi lại không thể, cô đã quên bốn năm trước mình đã làm gì rồi sao? Cô hại chết Dĩ Hiên, gả cho Sở Luật, cô còn dám không nhớ!” Thẩm Ý Quân trên cao nhìn xuống Hạ Nhược Tâm, càng nói càng tức, nếu không phải vì cô, cuộc sống của bà bây giờ sẽ tốt biết bao?
 
Chương 202: Ai hủy hoại ai?


Editor: Tuna

“Bốn năm trước, tôi đã nói cho cô, cô không phai con gái của tôi, tôi không có đứa con gái như cô, cái đứa nghiệt chủng của cô không có chút quan hệ nào cả.”

“Mẹ……” Hạ Nhược Tâm không thể tin được, đây có thể là lời mà một người phụ nữ có thể nói hay sao, “Mẹ, tại sao mẹ lại trở nên như vậy? Người thật sự là mẹ của con sao?” Người phụ nữ tàn nhẫn như vậy, thật sự là người mẹ đã từng yêu thương cô sao?

Trên mặt Thẩm Ý Quân vẫn mang theo ý cười lạnh, tình mẹ sao, bà có, nhưng sẽ không dành cho đứa con gái này, bà hận nó, hận đến khôn cùng.

“Tôi thật sự rất hối hậ khisinh ra cô, cô hại chết Dĩ Hiên, con bé tốt như vậy, tại sao?” Thẩm Ý Quân dạt tay của Hạ Nhược Tâm ra, sau đó lui về sau một bước, tựa như trên người cô có vi khuẩn, bệnh dịch lây nhiễm gì đó, dơ bẩn, đáng khinh.

Thân thể Hạ Nhược Tâm chấn động, kinh hoảng, tan nát cõi lòng “Mẹ, người quên rồi sao? Con mới là con gái của mẹ, Hạ Dĩ Hiên không phải, cô ta căn bản là không phải con ruột của mẹ.”

“Mẹ, người quên rồi sao? Khi còn nhỏ, chúng ta sống nương tựa lẫn nhau, mẹ tiếc tiền mua quần áo cho bản thân, nhưng lại mua quần áo đẹp cho con, có đồ ngon, cũng sẽ nhường cho con, buổi tối, ngươi sẽ đem hết chăn đắp lên người con, cũng khôn màng tới bản thân sẽ bị bệnh, mẹ, chẳng lẽ mẹ không nhớ hay sao, ngay cả con còn nhớ rõ, tại sao mẹ có thể quên?”

Thẩm Ý Quân trong mắt có vài phần giãy dụa, sau đó trong mắt hiện lên một mạt mê loạn, lại là cắn răng, lý trí chiến thắng tình cảm.

“Chuyện trước kia, tôi đã quên hết rồi, chỉ duy nhất một chuyện tôi không thể nào quên, đó chính là cô đã hại chết Dĩ Hiên, cô đối đãi với Sở Luật ra sao, cô đã hủy hoại Hạ gia như thế nào.”

“Hủy? Ha ha…… Tôi đã huỷ hoại ai?” Hạ Nhược Tâm đột nhiên cười, cười sắp ra nước mắt, “Tôi huỷ hoại ai? Sở Luật đã kết hôn, không lẽ không hạnh phúc sao? Các người nói tôi hại chết Hạ Dĩ Hiên, chứng cứ đâu, các người tận mắt nhìn thấy sao? Các người dựa vào cái gì cho rằng tôi hại chết Hạ Dĩ Hiên, các người dựa vào đâu mà nói tôi hủy hoại Sở Luật, Hạ Dĩ Hiên có thể tin, Sở Luật có thể tin, còn tôi thì sao, chẳng lẽ tôi không đáng để các người tin tưởng?”

Hạ Nhược Tâm nắm chặt nắm tay, trước mắt không ngừng mông lung lại rõ ràng, mà thiên âm trầm muốn mệnh, áp lực khiến người ta thở không thông.“Tôi chưa từng hủy hoại ai cả, mà là tất cả các người hủy hoại tôi, huỷ hoại Tiểu Vũ Điểm của tôi.”

Cô cúi đầu, nước mắt tuôn như hai hàng suối nhỏ, nhẹ nhàng lóe, bàn tay cô sờ đến cánh tay trái, thứ cô mất còn chưa đủ nhiều hay sao? Tại sao còn muốn để cô mất đi con gái.

Con bé là hy vọng sống của cô, Tiểu Vũ Điểm của cô ngoan như vậy, đáng yêu như vậy, tại sao con bé phải chịu khổ như vậy.

Thẩm Ý Quân đột nhiên có chút sợ hãi Hạ Nhược Tâm điên cuồng lúc này, nắm chặt đôi tay thật sâu lâm vào lòng bàn tay, bà rõ ràng còn rất nhiều điều tàn nhẫn hơn nữa muốn nói, nhưng không biết vì sao lúc này vì sao bà không thể nói thành lời được.

Cô hít sâu một hơi, rồi hạ giọng, sau đó là lạnh lòng xuống.

“Cút, cô cút cho tôi, tôi sẽ không giúp cô bất kỳ cái gì hết? Cô còn không phải là đến đây để đòi tiền sao? Cô hại chết đứa con gái duy nhất của Hạ gia, cô dựa vào cái gì mà cho rằng chúng tôi sẽ giúp đỡ cô.”

Thẩm Ý Quân nói xong, xoay người muốn thoát khỏi nơi khiến bà ngột ngạt, mỗi một lần nhìn thấy đứa con gái này, bà luôn có cảm giác áp lực, luôn có cảm giác không thoải mái.

Cho nên, bà phải rời khỏi, bà không muốn nhìn thấy cô.
 
Chương 203: Hết hi vọng


Editor: Tuna

“Mẹ, con cầu xin người.”

Hạ Nhược Tâm vội vàng tiến lên, đôi tay ôm chặt lấy hai chân Thẩm Ý Quân, mẹ, cô khóc cầu xin, cho dù con tội lỗi tầy trời, nhưng đứa nhỏ cũng không có làm sai mà.

“Con bé mới ba tuổi, con bé cái gì cũng không biết, nó là cháu ngoại của người mà, con bé rất đáng yêu, cầu xin mẹ, cầu xin người cứu con bé, coi như là người thương hại con bé có được không, chỉ cần người chịu cứu con bé, mẹ đối với con thế nào cũng được, muốn con chết cũng được, chỉ cần mẹ có thể cứu con gái của con là được.”

Hạ Nhược Tâm gắt gao nắm lấy chân của Thẩm Ý Quân, càng không dám buông, nếu buông ra, có khả năng cô sẽ đánh mất Tiểu Vũ Điềm của cô.

Trên mặt Thẩm Ý Quân hiện lên một tia do dự, cô nhắm chặt hai mắt lại, chỉ là trong mắt lại hiện lên bóng dáng của Hạ Dĩ Hiên, bốn năm này Hạ Minh Chính buồn bực không vui, còn có cả sự áy náy của bà, đều là do cô tạo thành, đều làdo Hạ Nhược Tâm tạo thành, cô huỷ hoại Hạ gia, huỷ hoại Hạ Minh Chính, cũng là huỷ hoại bà.

“Đây là báo ứng, Hạ Nhược Tâm, đây tất cả đều là nghiệt mà cô gây ra.”

Bà hạ quyết tâm, dùng sức kéo chân mình, Hạ Nhược Tâm bất đắc dĩ ôm thật chặt, khiến bà không thể di chuyển dù một bước.

“Mẹ, con cầu xin ngươi……” Hạ Nhược Tâm quỳ rạp trên mặt đất, trên mặt trên người toàn bộ đều là bùn đất, cả người chật vật bất kham, liền cho dù tay trái của cô không có một chút sức lực, nhưng, cô vẫn gắt gao ôm lấy hai chân của Hạ Ý Quân, một chút cũng không thể buông, không thể.

“Con cầu xin người, hãy cứu con bé, cứu lấy con gái của con, được không? Bây giờ chỉ có một mình con bé ở trong bệnh viện, không có người chiếu cố nó, cũng không có ai thương con bé, con bé từ nhỏ đã theo con chịu khổ, đã đủ đáng thương rồi, mẹ, con xin mẹ, con sẽ làm trâu làm ngựa cho mẹ, cầu xin mẹ……”

Sắc mặt Thẩm Ý Quân càng thêm khó coi, trong lòng cũng có một loại cảm giác bất kham, ngay cả chạm và cô bà cũng không muốn.

“Người tới, đem kẻ điên này ra ngoài cho tôi!” Bà hướng về phía bên trong lớn tiếng gào thét, không thể chịu đựng được Hạ Nhược Tâm như vậy, càng không thể chịu được chính mình.

Từ trong nhà xuất hiện hai người phụ nữ to lớn.

“Lôi đi, nhanh lôi đi đi, đúng là đồ điên!” Bà không còn cách nào khác ngoài la lên, bây giờ trong mắt bà, Hạ Nhược Tâm chính là kẻ điên, chính là một kẻ điên không quen biết.

“Mẹ……” Oanh một tiếng sấm, che lấp hết tất cả âm thanh của cô, Thẩm Ý Quân tựa như đang trốn tránh cái gì đó, chạy vào bên trong Hạ gia, phịch một tiếng, cửa đóng lại.

Mà Hạ Nhược Tâm bị ném ở cửa, bọn họ làm đau tay trái của cô, mà nàng tay phải của cô vẫn cứ duỗi ra tựa như muốn bắt giữ lấy cái gì đó? Tựa như bốn năm trước vậy, khi cô đi tìm bà ấy, nhưng điều cô nhận được chỉ là sự cự tuyệt xa xăm vạn dặm của bà ấy.

Từng hạt mưa rơi xuống như đao chặt đứt mối quan hệ của bọn họ, rơi lên người cô, trên mặt cô, trời càng lúc càng u ám.

“Vì sao người lại tàn nhẫn như vậy, con bé là cháu ngoại của người kia mà, vì sao, con đã cầu xin người đến vậy, người đều thờ ơ, tại sao người vẫn không chịu xem con là con gái.”

“Đây là mẹ của cô, mẹ ruột, ha ha, mẹ ruột của cô…!”

Cô giãy giụa đứng lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm căn nhà xa hoa trước mặt, “Bà nói bà không muốn có đứa con gái như tôi, nhưng mà, bà biết không? Tôi cũng không có người mẹ như bà, a……” Cô cười, nước mắt tuôn theo làn mưa, “bà hận tôi, mà tôi, cũng hận bà.”

Mưa không ngừng rơi xuống, Hạ Nhược Tâm từ trên mặt đất bò lên, cô vươn tay lau nước mưa trên mặt, cũng không biết là do mưa hay nước mắt, là nhòe đi đôi mắt của cố.
 
Chương 204: Muốn gặp anh


Editor: Tuna

Trong màn mưa, một mình cô đứng ở trước cửa Hạ gia thật lâu, chỉ là, cũng không còn ai xuất hiện, tựa như tái hiện lại hình ảnh của bốn năm trước vậy.

Thật ra cô rất muốn biết, nếu cô chết, bà ấy có vì cô mà rơi một giọt nước mắt nào hay không? Có vì cô mà thương tâm hay không?

Chỉ là, cuối cùng cô vẫn cứ xoay người, bàn tay đặt lên cánh tay trái, từng bước một rời xa nơi này, cô còn chưa thể chết được, bởi vì, cô còn muốn cứu con gái của cô.

Nếu Hạ gia không được, cô sẽ đi cầu người kia, cho dù anh có tra tấn cô thế nào cũng được.

Sở Luật, cha ruột của Tiểu Vũ Điểm, anh sẽ cứu con bé mà, đúng không?, cho dù là anh có hận cô, nhưng mà, Tiểu Vũ Điểm dù sao cũng là con của anh.

Cô dùng tay lau đi khuôn mặt nhem nhuốc, gắn gượng đứng thẳng người.

Bên ngoài biệt thự Sở gia, một mình cô đứng trong mưa, đối mắt với căn biệt thự không chút ánh sáng, không có người sao?

Cô cúi đầu nhìn chính mình, toàn thân ướt đẫm, trên mặt còn có bùn đất, tay cô đặt ở trên mặt chính mình, cô như vậy, anh còn có thể nhận ra sao?

Cô ôm chặt bả vai chính mình, nước mưa đã ướt đẫm quần áo cô, làm cô có một loại đau đớn rét lạnh, cô cẩn thận ôm lấy thân thể mình, chỉ có thể chờ ở cửa, không biết thế nào mới có thể nhìn thấy anh.

Một chiếc màu đen xe dừng lại, Hạ Nhược Tâm tiến lên một bước, xuyên thấu qua cửa kính, mơ hồ thấy được hình ảnh của người đàn ông làm tim cô đau đớn kia, trong xe một nam một nữ gắt gao ôm nhau, hai người quấn quýt, nhìn thật thân mật, thật hạnh phúc.

Ngón tay Hạ Nhược Tâm vô lực hạ xuống, thật tốt không phải sao? Bọn họ thực hạnh phúc.

Chỉ là, anh biết không? Anh còn có một đứa con gái ba tuổi, bây giờ vẫn đang hôn mê bất tỉnh ở bệnh viện.

Xe rời đi, chỉ có một người người phụ nữ vẫn đứng đó cùng cơn mưa dai dẵng không ngừng.

Cô nhìn theo hướng chiếc xe rời đi, đôi môi đỏ kiều diễm, động lòng người vô cùng, cô đi về hướng cửa.

“Xin đợi một chút.”

Có chút thanh âm mỏng manh truyền đến, nhỏ đến mức bị tiếng mưa lấn át.

Thanh âm này, sao lại quen thuộc đến thế, hơn nữa quen thuộc đến mức khiến cô không thoải mái.

Cô quay đầu lại, đáy mắt rơi xuống một người phụ nữ chật vật đến cực điểm, nhưng mà, khuôn mặt đó vẫn khiến cô không thể nào quên đucợ, hơn nữa, chính là gương mặt luôn khiến cô gặp ác mộng.

Hạ Nhược Tâm, cái người đã biến mất gần bốn năm, cô cho rằng cô ta đã chết rồi, sao cô ta lại xuất hiện ở chổ này, đối với Lý Mạn Ni mà nói, chuyện này gây cho cô một cảm giác không tốt chút nào.

“Cô tới nơi này làm cái gì, hình như chúng ta không có quen biết nhau” Lý Mạn Ni nhìn thẳng vào người phụ nữ chật vật trước mặt, hai người đứng chung một chỗ, liền giống như mây và bùn vậy.

“Ta muốn……” Hạ Nhược Tâm liếm đôi môi khô khốc của mình, màn mưa rơi làm cô chỉ có thể là híp hai mắt, cô chật vật, mà người phụ nữ trước mặt này thì thật xinh đẹp, so với ba năm trước đây còn nhiều hơn một phần mỹ lệ.

“Ta muốn, muốn gặp Sở Luật, có được không? Vừa rồi người kia là Sở Luật sao?” Thần sắc của cô lộ ra quá nhiều chờ mong cùng hy vọng, nếu ngay cả một cơ hội như vậy cũng không có, cô cũng không biết tiếp theo phải tìm người kia như thế nào, cô thật sự đánh cuộc không nổi nữa.
 
Chương 205: Tôi có một đứa con gái


Editor: Tuna

“Cô muốn gặp anh ấy?” Lý Mạn Ni thanh âm cất cao một ít, “Xin hỏi, cô dựa vào cái gì mà muốn gặp chồng của tôi, cô lấy thân phận gì để gặp một người đàn ông đã có vợ, đừng quên, tôi bây giờ là vợ của anh ấy, mà tôi cũng không cho rằng, anh ấy muốn gặp lại người vợ trước từng bị bắt gian tại giường như cô. Hạ Nhược Tâm, bây giờ chúng tôi sống rất tốt, căn bản là xem như cô không có tồn tại, mong co đừng quấy rầy cuộc sống của chúng tôi.”

“Mời cô đi đi, rời khỏi nơi này, không cần lại xuất hiện trước mặt tôi, tôi không muốn thấy mặt cô, bởi vì, cô thật sự khiến tôi cảm thấy ghê tởm.”

Bốn năm, Hạ Nhược Tâm cũng không còn là Hạ Nhược Tâm trong quá khứ nữa, mà Lý Mạn Ni cũng không còn là Lý Mạn Ni trước đây.

Trước kia Lý Mạn Ni luôn cảm thấy mình thua kém người khác, bây giờ sẽ không, Sở Luật bây giờ là chồng hợp pháp của cô, mà Hạ Nhược Tâm là cái gì, chẳng qua, là người vợ trước ngoại tình của anh thôi.

“Tôi muốn anh ấy cứu một người, có thể không? Không nhiều tiền lắm đâu” Hạ Nhược Tâm nan kham cúi đầu, bị người vũ nhục như vậy, tuy rằng không phải lần đầu tiên, nhưng là vẫn làm cô có cảm giác đau đớn hít thở không thông, ai đều là có tôn nghiêm, ai cũng có. Cô không phải đầu gỗ, cũng không phải cục đá, chỉ là cô không có cách nào, nếu cô khư khư giữ tôn nghiêm, thì bây giờ cô đã chết rồi.

“Lý tiểu thư,” Hạ Nhược Tâm là hèn mọn thấp hèn chính mình thân mình.

Trừ lần đó ra, Cô không biết bản thân còn có thể làm gì?

“Xin hãy gọi tôi là Sở phu nhân, cũng đừng quên, tôi bây giờ là vợ của Sở Luật” Lý Mạn Ni lập tức đánh gãy lời nói của cô, câu Lý tiểu thư kia, sinh sôi thứ cô cực kỳ không thoải mái.

“Sở phu nhân” Hạ Nhược Tâm giọng nói giống như chất đầy lửa giận, câu Sở phu nhân, làm tim cô bỗng nhiên đau xót, đau tận xương cốt.

“Sở phu nhân, tôi muốn gặp Sở Luật, Sở tiên sinh có thể chứ?” Cô thỉnh cầu.

Mà Lý Mạn Ni mặt càng thêm lạnh một ít, cô không cần phải nói, anh cũng sẽ không gặp cô. Lý Mạn Ni cười lạnh cự tuyệt, liền một tia thương lượng cũng không có, cô không ngumà để vợ trước cùng chồng mình gặp nhau.

Cô lại là lạnh lùng trào phúng liếc nhìn Hạ Nhược Tâm, lúc này mới xoay người đi đến hướng cửa, có người thích mắc mưa, nhưng Lý Mạn Nhi cô thì không.

“Sở phu nhân, tôi xin cô hãy cứu lấy con gái tôi, con bé bị bệnh……”

Phía sau thanh âm bỗng nhiên làm Lý Mạn Ni thân thể khựng lại, dù trong tay lung lay một chút, thậm chí thiếu chút nữa liền phải rớt xuống dưới.

“Cô nói cái gì, cô có một đứa con gái?” Cô quay đầu lại, trong mắt bắn ra một loại cảm xúc sợ hãi, ghen ghét, âm ngoan, cũng là không thể tin tưởng.

Cô ta nói con gái, vậy, có phải Sở Luật.

“Đúng vậy” Hạ Nhược Tâm gật đầu, trước mắt ánh sáng phục lại mơ hồ “Tôi có một đứa con gái, nhưng nó sinh bệnh, tôi cầu xin hai người, hãy cứu con bé.”

Chỉ là, lúc này cô gấp đến hồ đồ rồi, một người phụ nữ sao có thể để người khác sinh con cho chồng mình, đặc biệt người phụ nữ khác đó lại là vợ trước của chồng mình.

Hạ Nhược Tâm xem thường tâm tính ghen ghét của đàn bà rồi, cũng quá xem nhẹ Lý Mạn Ni rồi.

Bốn năm, một cái bốn năm qua đi, cho dù ai có thay đổi, không phải mọi người đều sẽ cho rằng trẻ con là vô tội, cũng không phải ai cũng có lòng thương với trẻ con.

“Đứa nhỏ, có phải là con của Sở Luật hay không?” Lý Mạn Ni xoay người đi tới bên người Hạ Nhược Tâm, ngón tay liền kém chút đi véo bả vai Hạ Nhược Tâm, cô đang sợ hãi, một loại cực sâu sợ hãi.
 
Chương 206: Anh ấy hận cô


Editor: Tuna

Đây không thể là sự thật, Hạ Nhược Tâm sao có thể có con? Cô bồn năm nay đều không thể có, Hạ Nhược Tâm người phụ nữ đê tiện này sao lại có được?

Hạ Nhược Tâm mấp máy môi khẩn cầu, có chút sợ hãi bộ dáng điên cuồng lúc này của Lý Mạn Ni, cô lui ra phía sau một bước, sau đó lướt qua, không uốn đi trả lời vấn đề này, cô chỉ có mọt người đàn ông là Sở Luật, cho dù bác sĩ kết luận là cô vô sinh, nhưng mà, trên đời này có thiếu gì chuyện không tưởng.

Tiểu Vũ Điểm chính hạnh phúc ngoài ý muốn mà trời cao cho cô.

Lý Mạn Ni ném dù trong tay, Hạ Nhược Tâm trầm mặc, càng là làm tim cô lập tức lạnh, từ đầu lãnh tới chân, mưa cũng rơi liên tục lên người cô, cô run lên từng đợt:

“A……” Cô ta đột nhiên cười lạnh lên:

“Nga, đứa bé là của người đàn ông kia đúng không, cô muốn dùng con cả người khác để lừa gạt chúng tôi sao? Cô quá ngây thơ rồi, cô nói con gái cô là của Sở Luật, không lẽ Hạ tiểu thư đây đã quên lý do tại sao mình lại phải ly hôn với Sở Luật rồi sao?” Cô nhấn thật mạnh ba chữ Hạ tiểu thư, từng chữ, đều là từ kẽ răng cắn ra, cực kỳ nặng nề, cũng là ngoài ý muốn tàn nhẫn.

“Ngươi không cần vọng tưởng muốn dùng đứa bé kia để chiếm lấy cái gì từ chồng toi? Bởi vì, cô cái gì cũng sẽ không có, bốn năm trước, anh ấy không yêu cô, bốn năm sau cũng sẽ như vậy.”

Lý Mạn Ni xoay người rời đi, mà Hạ Nhược Tâm rũ đôi hàng mi xuống, nước mưa dừng ở trên mi mắt cô, càng lúc càng nặng nề, bang một tiếng, cô quỳ rạp xuống đất, đôi môi run rẩy, trên môi không còn chút độ ấm.

“Cô không cần suy nghĩ, Luật sẽ không chịu đi cứu một đứa con hoang, đặc biệt là do cô sinh, cô không nên quên, lúc trước anh ấy hận cô cỡ nào, cho dù con gái cô có chết trước mặt anh ấy, anh cũng sẽ không thèm liếc mắt lấy một cái.”

Lý Mạn Ni cười lạnh một tiếng, trên mặt hiện lên cảm xúc vô cùng hỗn loạn.

Cô ta mở cửa đi vào, mà cây dù bị ném ở cửa, thậm chí, cô ta cũng quên nhặt lấy.

Hạ Nhược Tâm mông lung trong tầm mắt, là một tiếng đóng cửa, nặc đại biệt thự phía dưới, cô tựa như một con kiến nho nhỏ, tựa hồ không cần bất luận cái gì sức lực liền có thể đem cô dẫm chết.

“Đứa con gái cô sinh, anh ấy sẽ không thương yêu, cho dù có chết trước mặt anh ấy, anh ấy cũng không thèm liếc mắt nhìn.”

“Anh ấy hận cô, cho nên, cũng sẽ hận con gái cô, huống chi là một đứa con hoang.”

Hạ Nhược Tâm ngẩng đầu, nhận lấy nước mưa không ngừng rơi vào mặt.

Tiểu Vũ Điểm, thực xin lỗi, là mẹ vô dụng.

Lại một lần xoay người, cô rời đi nơi này, đây là hy vọng mà cô vẫn luôn nghĩ sao? Anh ấy sẽ không yêu đứa bé, cho dù có là con ruột của anh, đúng không?

Từng lời nói tuyệt tình bốn năm trước vang vọng trong đầu cô, anh đưa cô lên giường một người đàn ông khác, vì ly hôn, vì một người phụ nữ khác, anh tàn nhẫn lại một lần phá huỷ trong sạch của cô, làm cô thân bại danh liệt, không nhà để về.

Không đúng, Hạ Nhược Tâm vốn là không có nhà.

Bước chân cô ngày càng nhanh, trong mưa cô cơ hồ là chạy lên, chỉ có từng tiếng nức nở nghẹn ngào vang lên trong mưa.

Mặt bên trong biệt thự Sở gia, Lý Mạn Ni kéo một bên bức màn, bên ngoài, chỉ có một phen dù lẻ loi là nằm ở đó, nhưng đã không còn bóng dáng của người phụ nữ kia.

Lý Mạn Ni lúc này mới là thở ơhafo nhẹ nhõm một hơi, bất quá, tâm tình cô lại thoáng bất an.

Cô sợ, cô thật sự sợ, đứa con gái trong miệng Hạ Nhược Tâm nói là con của Sở Luật, tay cô đặt ở trên bụng mình, cô cỡ nào mong muốn đứa bé, nhưng lại không có, vẫn luôn là không có.
 
Chương 207: Muốn cho con bé chết


Editor: Tuna

Lần đầu tiên, cô có cảm giác muốn một người chết đi, cô muốn Hạ Nhược Tâm chết, cũng muốn đứa bé kia chết.

Cuộc sống bây giờ, cô không muốn bất luận kẻ nào phá hư, cũng không để một ai có cơ hội phá nó.

Hạ Nhược Tâm phải không?

Cô là sẽ không cho cô ta có cơ hội nhìn thấy Sở Luật, tuyệt đối sẽ không.

Cô dùng sức nắm chặt tay chính mình, mà trên mặt cô chậm rãi hiện ra một mạt âm lãnh tươi cười.

Hạ Nhược Tâm chạy về căn phòng thuê của mình, sau đó vô lực chậm rãi dựa ngã vào cửa, trên người đâu đâu cũng là nước mưa, ướt cả quần áo cô, cũng làm lạnh cả tim cô.

Cô đờ đẫn thở phì phò, sau đó giống như máy móc nhanh chóng thay quần áo, chỉ là một đôi tay run rẩy như thế nào cũng không thể ấm lên được.

Cô run rẩy, từ trong ngăn tủ lấy ra số tiền gửi ngân hàng không nhiều lắm của mình, chỉ có một chút này, căn bản là không có khả năng chống đỡ.

Cô đem số tiền đó gắt gao nắm ở trong tay, xoay người chạy đi ra ngoài, mà cái này trong phòng nhỏ mặt, không còn có ấm áp như xưa, mà có cũng là một mảnh thanh lãnh tuyệt vọng còn có an tĩnh.

Mưa ben ngoài vẫn còn lất phất, không ngừng đánh vào cửa kính, bọt nước văng khắp nơi, gợn sóng một đóa.

Hạ Nhược Tâm chạy đến bên trong bệnh viện, mùi sát trùng làm cô đầu đau đớn kịch liệt, cô nắm chặt tay, muốn làm chính mình thanh tỉnh một ít, bằng không, cô sợ sẽ hỏng mất, ở chổ thu phí, cô đem tất cả tiền mình có giao ra, nhưng là, vẫn không đủ, không đủ, thậm chí, còn kém rất xa.

Đi đến trong phòng bệnh của con gái, Tiểu Vũ Điểm không biết khi nào đã tỉnh lại, một mình ngồi trên giường lớn, cúi thấp đầu, bên người có hộ sĩ không ngừng nói cái gì, nhưng là, đứa nhỏ vẫn không đáp.

“Tiểu Vũ Điểm……”

Hạ Nhược Tâm thanh âm mang chút khàn khàn vang lên.

Tiểu Vũ Điểm bỗng nhiên ngẩng đầu, trên khuôn mặt nhỏ có hai dòng nước mắt, đôi mắt trong veo.

“Mẹ……” Bé vươn hai tay, muốn Hạ Nhược Tâm ôm, bé một mình ở chỗ này tỉnh lại, không thấy mẹ thì liền khóc, bé vẫn luôn khóc, vẫn luôn khóc, nhưng vẫn không nhìn thấy mẹ.

Hạ Nhược Tâm vội vàng ôm lấy thân hình nho nhỏ của con gái, là cô không tốt, là cô để con gái một mình, là cô không có chăm sóc tốt cho con bé, khiến con bé còn nhỏ như vậy mà phải mắc bệnh nặng.

Cũng là cô không tốt, thậm chí, ngay cả tiền để chửa bệnh cho con bé cô cũng không có.

“Mẹ, về sau Tiểu Vũ Điểm sẽ thực ngoan, mẹ đừng không cần Tiểu Vũ Điểm được không? Tiểu Vũ Điểm không cần bất luận thứ gì cả, không cần quần áo mới, cũng không cần giày mới, cũng không cần búp bê, Tiểu Vũ Điểm chỉ cần mẹ là được, mẹ ơi, mẹ đừng rời khỏi Tiểu Vũ Điểm……” Đứa nhỏ khóc, bả vai không ngừng run lên, cực kỳ đáng thương.

Mà Hạ Nhược Tâm gắt gao ôm lấy con gái mình, trong lòng có một loại cảm giác chua xót dâng trào.

Cô nâng khuôn mặt nhỏ của con bé lên, khuôn mặt này giống cô y đúc, cô vươn ra ngón tay cẩn thận lau đi nước mắt trên mặt con gái, sau đó nhẹ nhàng nhéo khuôn mặt như bún ra nước của bé.

“Sao mẹ có thể không cần Tiểu Vũ Điểm a, Tiểu Vũ Điểm là bảo bối của mẹ a, con xem, mẹ là di lấy bụp bê dùm con a,” cô từ chtrong lòng ngực lấy ra búp bê yêu thích của con gái.
 
Chương 208: Đứa bé rất ngoan


Editor: Tuna

Mỗi ngày cô đi làm, con bé đều cầm theo búp bê, cô biết, Tiểu Vũ Điểm nếu không có búp bê oa oa là ngủ không được.

Cô đem oa oa đặt ở trong lòng ngực của con gái, đôi tay Tiểu Vũ Điểm lập tức gắt gao ôm lấy oa oa, sau đó vươn tay, bắt được ngón tay của Hạ Nhược Tâm.

“Có phải mẹ lạnh lắm không, để con sưởi ấm cho mẹ nhé.” bé nói xong, không ngừng thổi thôi tay cho Hạ Nhược Tâm, có khi vào mùa đông, bé nhớ, mẹ cũng làm như vậy cho bé, lúc ấy, rất ấm áp.

Nhìn miệng nhỏ của con gái dùng sức thổi khí, tuy nhỏ bé, nhưng rất ấm áp, làm đôi mắt Hạ Nhược Tâm lần thứ hai đỏ lên, đem thân hình nhỏ bé của con gái ôm vào lòng, cô nghẹn ngào một tiếng, “Mẹ không lạnh, một chút cũng không lạnh,” cô không ngừng nói chính mình không lạnh, chỉ là, thân thể của cô lại là không ngừng phát run.

Đứa bé ngoan như vậy, sao lại có thể mắc căn bệnh này chứ.

Cô nhắm hai mắt lại, cô dùng bàn tay có chút lạnh lẽo đặt lên hai gò má của con gái:

“Tiểu Vũ Điểm, mẹ thời gian tới sẽ rất bận, cho nên, Tiểu Vũ Điểm về sau phải ngoan ngoãn ở đây một mình, nghe lời mấy dì ở đây, được không?”

Tiểu Vũ Điểm không rõ cắn cắn môi nhỏ: “Mẹ, vì sao con phải ở đây? Tiểu Vũ Điểm ở nhà cũng có thể chờ mẹ?” bé rũ xuống lông mi thật dài, cái miệng nhỏ cũng là ủy khuất bẹp lên, đôi mắt cũng hồng hồng, bé không thích nơi này, bé thích ở nhà, bé muốn về nhà.

Tay Hạ Nhược Tâm vẫn cứ đặt ở trên mặt con gái, dùng sức nở nụ cười, “Bởi vì Tiểu Vũ Điểm bị bệnh, cho nên, phải chữa bệnh cho tốt nha, như vậy mới có thể mau khỏe một chút,” mà thật sự cô cũng không biết phải giải thích như thế nào với con gái của mình nữa, bởi vì con gái còn rất nhỏ, con bé có thể biết cái gì chứ?

Biết bị bệnh hay là biết mình sẽ chết?

Tiểu Vũ Điểm đem đầu dựa vào phía trên bả vai Hạ Nhược Tâm, sau đó nhẹ nhàng gật đầu một cái.

“Tiểu Vũ Điểm đã biết, Tiểu Vũ Điểm sẽ chăm sóc tốt cho oa oa, mẹ yên tâm” cô bé thật sự ngoan đến mức làm người khác đau lòng.

Hạ Nhược Tâm đau lòng ôm thân mình nho nhỏ của con gái, cô thề, cô nhất định sẽ chữa khỏi bệnh của con bé, bất luận phải trả giá bất cứ điều gì.

Ru con gái ngủ rồi, cô mới lần nữa ra khỏi bệnh viện, chỉ là cảm giác, ánh sáng bên ngoài chiếu lên khiến cô nheo mắt lại, cô thậm chí không muốn bước đi một bước, chỉ là nghĩ như vậy, nhưng mà, cô biết, cô không thể.

Cô cũng hy vọng thời gian có thể dừng lại như vậy, càng hy vọng tất cả chỉ là giấc mộng.

Trước mắt cứ đau xót khó chịu.

Có chút khổ, cô không yên trải qua, có chút đau, cô cũng là muốn chịu đựng.

Cô đem tay đặt lên trên cánh tay trái, lại là cảm giác đau đớn ẩn ẩn, đặc biệt là khi trời mưa dầm dề như thế này.

Cô cắn cắn môi, nghĩ đến bé con đang ở trong bệnh viện, lại một lần nữa đi ra ngoài.

Đứng trước của công ty khoa học ký thuật Sở thị, cô nhỏ bé lại là hèn mọn nhìn lên, nơi này cùng bốn năm trước là hoàn toàn giống nhau, cô đến gần một bước, lại phát hiện, nhân viên bảo vệ, vẫn luôn là đề phòng cô, ánh mắt bọn họ đặt ở trên chân cô, chỉ cần cô tiến lên một bước, sắc mặt bọn họ liền trầm một phần.

Cô đến gần, đứng trước mặt bọn họ. Mà bọn họ đồng thời vươn tay.

“Thực xin lỗi, tiểu thư, nơi này không cho phép người quần áo không chỉnh tề vào.”

Hạ Nhược Tâm cúi đầu nhìn quần áo của mình, trừ việc cũ một chút, cô cũng không có cảm giác được có gì đó gọi là không chỉnh tề. Quần áo của cô cũ, nhưng mà, cũng sạch sẽ, cô cũng đâu có phải là ăn xin.

“Thực xin lỗi, tôi muốn tìm…… Sở Luật.” Trên đôi môi khô nứt của cô không có một chút sắc.
 
Chương 209: Bốn năm sau, bọn họ thật xa lạ!


Editor: Tuna

Cũng chỉ mới có mấy ngày, mà cô đã gầy đi một vòng, tất cả áp lực đều đè nặng lên bờ vai gầy của cô, mặc kệ là cô có chấp nhận hay không.

“Vị tiểu thư này, phụ nữ mỗi ngày đến tìm tổng tài của chúng tôi rất nhiều, cho nên, mời cô về đi, tổng tài của chúng tôi rất bận, không rảnh gặp cô” bảo vệ nói chuyện rất có nề nếp.

Bọn họ có chút khinh thường đánh giá Hạ Nhược Tâm, người phụ nữ như vậy mà cũng muốn tìm tổng tài của bọn họ, cũng không biết tự xem lại chính mình như thế nào, tất cả mọi người đều biết, tổng tài của bọn họ yêu phu nhân như thế nào, bất luận loại phụ nữ như thế nào, đối với ngài ấy liền giống như không tồn tại.

Huống chi là người phụ nữ nhìn mặt như quỷ này.

Quả nhiên, thời gian thật sự có thể phai nhạt hết thảy, bao gồm cả chuyện vợ trước của Sở Luật bị bắt gian trên giường bốn năm trước.

Đều đã quên mất, bây giờ cũng không có ai nhớ cô là ai, cô vươn tay sờ soạng một chút mặt mình, khuôn mặt này, rốt cục là bị mọi người quên đi, mà cô cũng không biết trên mặt mình bây giờ là đang khóc hay đang cười nữa.

Không, cô không thể nhận thua, cô nhất định phải nhìn thấy người đàn ông kia.

Cô cố chấp hướng là về phía trước một bước.

“Tránh ra, nơi này không cho phép cô đi vào?” nhân viên bảo vệ cũng không khách khí, vươn tay có chút thô lỗ đẩy Hạ Nhược Tâm, Hạ Nhược Tâm bị bọn họ dùng sức đẩy, thiếu chút nữa liền ngã xuống mặt đất, cô ngẩng đầu, đôi mắt tràn ra quá nhiều mông lung, cô đứng ở một bên, cố chấp vô cùng đứng ở tại chỗ.

Thẳng cho đến khi một người phụ nữ đi qua, váy dài đảo quanh chân, mà vừa rồi những nhân viên bảo vệ lớn giọng kia, lúc này toàn bộ cong hạ eo, tựa như chó giữ nhà, cong đuôi chào chủ.

Mà trước mắt cô không phải là ai khác, mà là Lý Mạn Ni, vợ hiện tại của Sở Luật, cũng là người phụ nữ mà anh yêu.

Lý Mạn Ni quay đầu lại nâng lên một trương kiều nhan thanh cười, như vậy ánh mắt mang theo khinh bỉ, khinh thường, còn có châm chọc, cô không coi ai ra gì đi vào, kia những cái đó bảo toàn nhân viên lại là một chữ bài khai, tựa hồ là ở ngăn cản nào đó người tiến vào.

Hạ Nhược Tâm duỗi tay không ngừng lôi kéo quần áo của mình.

Cô chỉ cần tiến thêm một bước, bọn họ đều sẽ phẩn nộ nhìn cô, mà cô chỉ có thể đứng ở nơi này, nhận gió táp mưa sa, khô nứt trên môi không có một chút hơi nước.

Cô liếm môi mình, cô ở chỗ này đã đứng yên thật lâu, cũng quên mất chính mình rốt cuộc đã bao lâu không ăn gì rồi, không có uống qua nước. Cách đó không xa có người đi qua nàngcô trong tay còn cầm một lọ đồ uống, cô nhẹ nhàng chớp hai mắt.

Cuối cùng vẫn cứ đứng yên không nhút nhít, chỉ sợ bản thân bỏ lỡ điều gì đó?

Đúng lúc một đôi nam nữ đi ra, đôi mắt cô trợn to, chỉ là, bước chân vừa động, thân thể của cô lại là lung lay một chút, bốn phía đều là nhân viên bảo vệ, đã đem hai người đó vây quanh, đừng nói một bước, ngay cả cô muốn nhìn một chút cũng không được.

Người đàn ông kia dù rằng đã bốn năm không gặp, nhưng mà, chỉ cần một cái bóng dáng, cô liền biết, là anh, là Sở Luật.

Cô vươn tay, đôi môi giật giật, tiếng gọi Sở Luật vẫn nghẹn trọn cổ họng, dù thế nào cũng không thể phát ra.

Cô đi tới phía trước, bước chân có chút không xong, tựa hồ tùy thời đều có khả năng té xỉu ở chỗ này, cô nâng tay lên, dùng sức cắn một chút, đau đớn làm cô thah tình hơn rất nhiều.

Sở Luật, không cần đi, hãy cứu con gái, cứu con gái của chúng ta.

Cô không màng tất cả chạy tới, chỉ là kia hai người họ đã ngồi vào trong xe, mà xe nhanh chóng chạy đi, chỉ có một trận gió thổi qua mặt cô, thổi tái đi gương mặt khốn khổ của cô lúc này.
 
Chương 210: Cô không đuổi theo hy vọng


Editor: Tuna

“Sở Luật, không cần đi, cầu xin anh không cần đi……” Cô đuổi theo xe, lại chỉ có nhìn chiếc xe đó càng ngày càng xa, càng ngày càng xa, chiếc xe rời đi, cũng đem theo hy vọng của cô biến mất.

Mà bên trong xe, Lý Mạn Ni quay đầu lại, sắc mặt thực lãnh, người phụ nữ đó vẫn luôn đi theo bọn họ, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng, thật đúng là âm hồn bất táng.

“Luật……” Lý Mạn Ni dùng thân thể của mình chặn tầm mắt của Sở Luật, đôi tay đặt ở phía trên cánh tay anh, mà Sở Luật hơi hơi nhướng nhẹ mắt.

“Ân?” Một từ đơn giản, xem như trả lời cô, kỳ thật, vợ chồng bọn họ không có ân ái như lời người khác, hỏi đáp như vậy, có thể coi là ân ái sao.

“Luật, chúng ta xuất ngoại một lần đi, em muốn đi đâu đó một chút” Lý Mạn Ni đem đầu tựa vào vai Sở Luật, đôi mắt dư quang vẫn luôn nhìn về phía sao, lúc nhìn thấy người phụ nữ kia, môi đỏ không tự biết hướng về phía trước dương một chút.

Nghĩ như thế nào muốn đi ra ngoài, Sở Luật lại một lần nhắm lại hai mắt, môi mỏng mân khẩn lên, không phải quá thích đề nghị như vậy, bởi vì anh rất bận, vẫn luôn rất bận, chỉ là anh lại vội, Sở Thị tập đoàn rời đi anh, cũng không có khả năng sẽ đóng cửa.

“Thời điểm chúng ta kết hôn cũng cũng chưa từng đi đâu, Luật, cũng đã bốn năm rồi, anh muốn em chờ bao lâu đây?” Lý Mạn Ni tựa vào người anh, trong giọng nói có chút nhàn nhạt tiếc nuối, bọn họ cũng chưa từng đi tuần trăng mật, này kỳ thật cũng là tiếc nuối lớn nhất của cô trong mấy năm nay.

Sở Luật tay đặt ở phía trên bả vai Lý Mạn Ni, đem cô ôm vào trong lòng ngực, mở mắt đen hiện lên một tia áy náy nhàn nhạt.

Càng phiền muộn càng áy náy.

Càng áy náy liền càng muốn muốn bồi thường

Càng là bồi thường vì cái gì liền càng là hư không.

“Được rồi, để anh an bài một chút” anh cuôi đầu nhìn người trong lòng ngực, cuối cùng là thỏa hiệp.

Mà anh cũng không biết, ở sau xe anh, không lâu trước đây, có một người lúc này tuyệt vọng mở to đôi mắt đầy tơ máu.

“Sở Luật, cầu xin anh không cần đi, cầu xin anh, hãy cứu lấy con gái của chúng ta……” Hạ Nhược Tâm tay không ngừng duỗi về phía trước, tựa hồ là muốn bắt lấy cái gì, là người kia, hay vẫn là tia hi vọng của cô, chỉ là cuối cùng, cái gì cũng không bắt được, chỉ có thể bất lực quỳ rạp trên mặt đất, mặc kệ người qua đường nhìn cô.

Lại không có một người lại đây đỡ cô, giúp nàng một chút.

Thói đời nóng lạnh, vốn là là như thế.

Chậm rãi, cô đứng lên, trên tay còn có trên đùi, đã thấm máu, mang đến cảm giác đau đớn như lửa đốt, cô chỉ nhìn chằm chằm vào hướng mà chiếc xe biến mất, rốt cục là nhắm lại hai mắt, tùy ý để những bất lực vây quanh.

Thật lạnh, thật sự rất lạnh……

Môi cô nếm được vị mặn của nước mắt, không ngừng, không dứt, tựa hồ là nhuận một chút đôi môi khô khốc của cô, nhưng là, trong đôi mắt cô, toàn bộ sinh khí đều đã biến mất.

Đã không còn, cái gì cũng đã không còn.

Cô xoay người, khóe môi chua xót mấp máy, đáy lòng phá một cái động lớn, rốt cuộc cũng không có cách nào lấp đầy, so với bốn năm trước còn tuyệt vọng hơn, cùng đường hơn.

Bốn năm trước có Tiểu Vũ Điểm bồi cô, chính là bốn năm sau thì sao, còn ai và tới bồi cô, tới giúp cô.

Cô nắm chặt nắm tay của mình, sau đó, nâng tay phải lau đôi mắt một chút, cô không thể tuyệt vọng, không thể từ bỏ, cô còn có Tiểu Vũ Điểm phải chăm sóc, nếu ngay cả cô cũng không đủ kiên cường, như vậy còn ai có thể chăm sóc cho con gái đáng thương của cô đây.
 
Chương 211: Trừ phi


Editor: Tuna

Con gái của cô, chỉ có một mình cô là người thân.

Cô nhắm hai mắt, hít sâu một hơi, nhanh chóng đi về hướng bệnh viện, bất luận phải trả giá thế nào, cô cũng sẽ cứu con gái của cô, đúng vậy, bất luận thế nào?

Trong bệnh viện, Tiểu Vũ Điểm ngồi ở trong lòng ngực của Hạ Nhược Tâm, bàn tay nhỏ bé gắt gao nắm lấy quần áo của mẹ, sợ mẹ lại rời đi, bởi vì mẹ đã đi thật lâu.

Hạ Nhược Tâm đem tay đặt ở tên đầu của con gái, nhẹ nhàng xoa, đau đớn trong lòng bàn tay khiến cho màu mắt cô càng thêm ảm đạm, tay cô đau, nhưng nhìn thấy con gái thì lòng cô càng đau hơn.

“Mẹ, con muốn về nhà” Tiểu Vũ Điểm một tay ôm oa oa vào lòng, một tay bắt lấy quần áo của Hạ Nhược Tâm, khuôn mặt nhỏ bé không giấu được sự sợ hãi.

Bé sợ nơi này, sợ phải ở đây một mình, sợ không thể nhìn thấy mẹ nữa.

“Ân, chúng ta rất nhanh sẽ được về nhà, sẽ rất nhanh thôi,” Hạ Nhược Tâm ôm chặt lấy người của cô con gái nhỏ, chỉ là lời cam đoan của cô nghe rất không có lực.

Về nhà, bọn họ thật sự còn có thể về nhà sao?

Hạ Nhược Tâm sờ sờ túi tiền của mình, sau đó từ trong túi lấy ra một viên kẹo.

“Tiểu Vũ Điểm, con xem mẹ làm ảo thuật nha” cô đem viên kẹo đặt cạnh khóe môi của con gái, lông mi của Tiểu Vũ Điểm chợt lóe một chút, ngậm lấy đôi môi khô khốc không chút sắc, sau đó dùng tay nhỏ bắt lấy, nhưng mà, bé cũng không có ăn, mà là ngửi ngửi, sau đó đưa đến trước mặt của mẹ mình.

“Mẹ ơi, ăn” thanh âm nho nhỏ mềm mại, khiến cho y tá ở ngoài vào cũng cảm thấy có chút chua xót.

Đứa nhỏ xinh đẹp như vậy….thật là đáng thương.

Hạ Nhược Tâm cầm lấy, lại một lần nữa đặt ở bên môi bé, “Mẹ đã ăn rồi, cái này là của Tiểu Vũ Điểm, nếu Tiểu Vũ Điểm không ăn, mẹ sẽ giận đó” cô cười, chỉ có nước mắt là không tự chủ được tràn ra, cô vội vàng lau khô, chính là sợ bị con gái nhìn thấy.

Con gái của cô vẫn luôn rất thông minh.

Tiểu Vũ Điểm suy nghĩ một hồi, lúc này mới cúi đầu, đem viên kẹo trong tay Hạ Nhược Tâm ăn xuống, miệng tràn ngập hương vị ngọt ngào, bé rốt cuộc cũng cười, một viên kẹo, còn có mẹ, còn có oa oa, đây mới đúng là cuộc sống của bé.

Hai tay cô ôm chặt oa oa vào trong lồng ngực, trên gương mặt non nớt rốt cuộc cũng có được một nụ cười, hai hàng lông mi thật dài rũ xuống, thân thể nho nhỏ cứ như vậy nép vào lòng Hạ Nhược Tâm ngủ.

Hạ Nhược Tâm cẩn thận ôm con gái, trước mắt lại là một mảnh mông lung.

Bác sĩ bên kia lại tới thúc giục phí, nhưng cô cũng không biết làm thế nào mới có thể có được chừng đó tiền, bất luận làm chuyện gì, đều không thể có đủ tiền ngay lập tức.

Ngoại trừ trộm, cướp thì chỉ có……

Mắt cô tối sầm lại, tay nhẹ nhàng vỗ về tóc của con gái, khóe môi bắt đầu vô lực nhấp lên.

“Tiểu Vũ Điểm, vì con, chuyện gì mẹ cũng có thể làm.”

Bất cứ chuyện gì.

Thả con gái xuống, nhưng cô phát hiện, tay của Tiểu Vũ Điểm đang nắm chặt góc áo của cô, có lẽ là do sợ cô lại lần nữa rời đi, cho nên ngay cả trong lúc ngủ mơ, cũng không chịu bỏ tay cô ra.

Cô thở dài thật sâu, Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng kéo tay của con gái ra, từ nhỏ đến lớn, con bé chưa bao giờ phải tách khỏi cô dù chỉ một ngày, đây là lần đầu tiên, nhưng cũng không phải lần cuối cùng.

“Tiểu Vũ Điểm, tin tưởng mẹ, mẹ nhất định sẽ cứu con.”

“Co không có ba, cũng không có bà ngoại, nhưng, con có một người mẹ dùng hêt tất cả để yêu thương con, sao mẹ có thể để con chết được, đúng không con?”

Cô đứng lên, nhưng bé con trên giường lại cọ quậy, tựa như muốn cô đừng rời đi, nhưng, cô cũng không còn cách nào khác.

Cô muốn kiếm tiền, muốn kiếm thật nhiều tiền.
 
Chương 212: Cô đem chính mình bán đi


Editor: Tuna

Việc một người phụ nữ có thể làm để kiếm tiền nhanh nhất đó là gì?

Ngoại trừ thân thể thì còn có thể là gì chứ?

Cô bi ai xoay qua đầu, nhìn gương mặt nhỏ của con gái, cô cảm thấy bản thân thật ô uế.

Dưới ánh sáng xa hoa trụy lạc, một người phụ nữ trẻ tuổi tựa lên một chiếc ghế trên người che một tấm thảm trắng toát, thảm thủ công xa hoa, còn đang cầm một đóa hoa hồng diễm lệ, lúc này, mí mắt cô ấy nhếch lên một chút, có chút tự nhiên mà sinh vũ mị, nâng tay, ngẩng đầu, đều khiến cho người ta vô pháp cự tuyệt.

“Cô đã suy nghĩ kĩ chưa?” Đôi môi của người phụ nữ hơi mấp máy, thanh âm lười nhác truyền đến, cô ta nhìn ngón tay của mình, sau đó ngồi dậy, thảm trên người tuột xuống hông, lộ ra bộ ngực trắng noãn, gợi cảm lại không dung tục, vũ mị cũng là câu hồn, cô ấy dùng tay phải nâng lên má, nửa kiều diễm nheo lại hai mắt, sau đó nổi hứng đánh giá người phụ nữ đang đứng trước mặt này, cô không có trả lời, đương nhiên cũng không có rời đi.

Một gương mặt có thể nói là xinh đẹp, tuy rằng sắc mặt không tốt lắm, nhưng ngũ quan xác thật là không tồi, gương mặt tiêu chuẩn mỹ nhân, mắt to, mũi cũng không tồi, cằm nhọn, thân thể là có chút gầy, đường cong cũng có thể tính là lả lướt, chổ này của cô thiếu nhất chính là loại phụ nữ như vậy, đặc biệt là loại phụ nữ trên người không có hương vị phong trần.

Nhưng mà sẽ rất nhanh sẽ thôi.

Nhiễm mùi vị nơi đây, cũng là nhuốm sự nhơ nhớt ở đây.

“Cô gọi là gì?” Người phụ nữ đứng lên, cặp đùi thon dài như ẩn như hiện.

“Hạ Nhược Tâm” thanh âm có chút nhẹ, tựa hồ mang theo một chút thê lương nhàn nhạt.

Người phụ nữ hơi vén nhẹ mái tóc, “Người tới chổ này của cô, đều có chút quá khứ, rất ít người tự nguyện đến, nếu như cô đã quyết định, như vậy, liền phải hiểu, bản thân cô ở chổ này, không còn thuộc về cô nữa, mà là thuộc về tôi.”

Đôi môi khẽ mở, kiều diễm vô cùng, con đường này không phải con đường tốt đẹp gì, nếu đã lựa chọn, như vậy, liền không thể quay lại.

Ánh đèn mờ ảo dừng ở trên hàng mi của Hạ Nhược Tâm, tựa hồ có chút vô lực chớp lên, cô nâng mặt, nhẹ nhàng gật đầu một cái.

Cô không có tư cách phản đối, ngoại trừ bán thân, cô cũng không biết có con đường nào khác để đi nữa.

“Vậy được rồi,” người phụ nữ một lần nữa ngồi xuống, đem tay đặt ở trên đùi, sau đó nâng cằm, động tác tự nhiên lịch sự tao nhã, cô ấy thật sự thực rất tinh xảo, tinh xảo hoàn mỹ giống như một pho tượng điêu khắc, rồi sau đó bị rót vào linh hồn.

Lúc này, cô ấy hơi chớp chớp mi.

“Cởi quần áo đi.” Lại là giọng nói lười nhác nhưng lại làm Hạ Nhược Tâm có chút kinh hãi, cởi quần áo, tại sao phải cởi quần áo ở chổ này?

Cô rất khó có thể chấp nhận được, ở đây ít nhất cũng có tới năm sáu người, chưa kể đến những người ở trong tối, cô thật sự phải cởi quần áo ở chổ này sao?

Lột hết tất cả, tôn nghiêm cùng nhân cách cũng bị giẫm đạp.

Cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, có chút ấm áp tự trong mắt không ngừng vựng khởi, tay cô gắt gao nắm lấy quần áo.

“Cởi đi, nếu đã quyết định tới đây, như vậy, còn sợ cái gì, bây giờ nếu không cởi, như vậy, về sau ở trước mặt khách, không lẽ không cần cởi sao?”

Người phụ nữ ngẩng đầu, hơi hơi hướng về phía trước khơi mào đôi mắt, trong mắt nổi lên một mạt nhàn nhạt châm chọc, “Tôi cho cô nhiều tiền như vậy, không phải để cho cô đóng vai thánh nữ, mà chổ này cũng không cần thánh nữ, làm thánh nữ thì làm sao có thể lấy tiền của đàn ông đây, chỉ khi cô khiến bọn đàn ông cười, mới có thể có tiền, nếu cô muốn tôn nghiêm, được thôi, cô muốn nhân cách, cũng có thể, nhưng không phải ở chỗ này, cô có thể tìm tôn nghiêm, nhân cách của cô ở tất cả mọi nơi, nhưng, không phải ở chổ của tôi.”
 
Chương 213: Hàng hóa thì cần gì tôn nghiêm


Editor: Tuna

“Nếu cô không muốn cởi, như vậy, liền rời đi đi.” Cô ấy lại là nằm xuống, nhắm lại hai mắt, “Đây là cơ hội cuối cùng của cô, nếu cô quyết định muốn ở lại cái chốn tăm tối này, thì nhanh chóng đem thiện lương cùng tôn nghiêm của cô vứt bỏ đi, ở đây chính là chốn tận cùng của địa ngục, cái chảo nhuộm này, sẽ biến cô thành màu sắc mà chúng tôi cần.”

Hạ Nhược Tâm hơi giật mình, tay cô cuối cùng là buông, sau đó run rẩy lại một lần nữa đặt trên áo, một viên, hai viên, cô cúi đầu, trên ngón tay thon dài thỉnh thoảng xuất hiện một hai giọt nước.

Ngay lúc toàn thân bại lộ trước mặt mọi người, cô gắt gao nhắm chặt hai mắt, toàn bộ thân thể đều là đang run bần bật, phải biết rằng, thứ cô cởi không phải chỉ là quần áo mà còn có tôn nghiêm của cô, trong sạch của cô, nhân sinh của cô, mà ở nơi đây, phụ nữ là gì, bất quá cũng chỉ là một món hàng mà thôi.

Hàng hóa thì cần gì tôn nghiêm.

Bọn họ đều là bán đứng thân thể của bọn họ, sau này, cô cũng là một phần trong đó.

Được đó, người phụ nữ nhẹ nâng mi mắt, sau đó lại là nhắm lại, “Cô là xử nữ sao?”

Hạ Nhược Tâm sửng sốt một chút, sau đó ngón tay run rẩy đem quần áo của mình mặc vào, cho dù dưới ánh sáng mờ như vậy, nhưng cũng có thể thấy được, mặt cô không còn chút sắc.

“Không phải, tôi đã có một đứa con gái ba tuổi” nhớ đến Tiểu Vũ Điểm, cô dùng sức lau khô nước mắt, cô không thể khóc nữa, bởi vì, cô phải làm một người mẹ kiên cường, con gái còn đang chờ cô, chờ cô đi cứu nó.

“Nga, nhìn không giống người đã từng sinh con chút nào” người phụ nữ lại dò xét nhìn cô một cút, dáng người như vậy, gầy đến đáng thương, sao có thể giống người đã từng sinh con?

“Tôi……” Hạ Nhược Tâm cắn môi, có chút khó lòng mở miệng, “Tôi có thể lấy trước một ít tiền được không?” Cô có thể không? Bệnh của Tiểu Vũ Điểm bây giờ rất cần tiền.

Mà người phụ nữ kia vẫn nằm trên ghế, không biết là ngủ hay chưa.

Nửa ngày sau, cô ấy mới là nâng tay lên, ở không trung nhẹ phẩy, “Cô đi xuống lấy đi,” nhưng nhanh chóng giọng nói biếng nhác đã được thay bằng một âm thanh lạnh hơn cả băng tuyết, “Cô đừng tưởng rằng cô có thể chạy trốn, bởi vì cô không có năng lực này” nói xong, lúc này đây, cũng không nói nữa, tựa như đã ngủ thật sâu.

Hạ Nhược Tâm thân thể khẽ run, cười khổ, “Cô yên tâm, tôi trước giờ đều chưa hề nghĩ đến việc trốn chạy.” Hàng mi dài hạ thấy, che lại đôi mắt bi thương, “Tôi sẽ không đi, bởi vì, tôi còn cần rất nhiều tiền.”

Tay cô xiết chặt lấy quần áo, cảm thấy bản thân thật dơ bẩn, kỳ thật, cô cũng đã rất dơ rồi, dơ thêm một chút nữa cũng chẳng là gì.

Có chút thê lương cười, cô xoay người rời khỏi nơi này.

Trong ánh sáng mông lung, người phụ nữ vẫn nằm đó, cho đến tận khi một gnuowif đàn ông đến nhẹ nhàng đặt tay lên trán cô.

Một chút một chút, làm như trấn an, cũng tựa như thói quen.

“Sao em lại muốn để cho cô ta biết khó mà lui?” Tiếng nói rầm thấp vang lên, mà lúc này, ở đây cũng chỉ có hai người bọn họ.

Cô hơi hơi nâng đôi mắt, thì ra là cô không hề ngủ, nhưng mà, khuôn mặt tràn đầy sắc bén lúc nảy, thay bằng một chút nhàn nhạt khó nói bằng lời.

“Anh không có phát hiện ra sao? Cô ấy rất giống em lúc trước.”
 
Chương 214: Bé phải chờ mẹ


Editor: Tuna

Bàn tay của người đàn ông lại một lần nữa đặt ở trên đầu cô, cô ấy vẫn không thể quên được người đàn ông kia, cho dù anh đã cố gắng lâu đến như vậy.

Không một ai phát hiện ở khóe mắt của cô bắt đầu tràn ra một ít nước, không sai, cô khóc, đã bao lâu rồi cô không khóc như vậy?

Trên thế giới này có quá nhiều điều bất đắc dĩ, khiến cho người ta bắt buộc phải đi một con đường mà người ta không hề muốn lựa chọn, con đường này khi đã bắt đầu thì không thể ngừng lại, cô không có hối hận, bởi vì, tâm của cô, đã chết rồi.

Thẩm Vi, chính là người phụ nữ như vậy.

“Lại là một người phụ nữ đáng thương, nhưng mà, hiển nhiên, cô ấy cũng không có hiểu rõ ý của em, cũng không có tiếp nhận được ý tốt của em.”

Người đàn ông như đang suy tư gì đó.

Mà người phụ nữ kia chỉ nằm nghiêng ở đó, làm người ta thấy không rõ thần sắc của cô.

“Anh sai rồi, cô khôngphải không hiểu, cũng không phải là không biết đường lui, cô ấy chỉ là bất đắc dĩ, bởi vì, cô ấy có người mà cô ấy yêu thương nhất, quan tâm nhất, có thể vì người đó mà làm bất cứ chuyện gì, bao gồm, bán đứng thân thể của mình, để cho người khác giẫm đạp lên nhân cách cùng tôn nghiêm.”

“Anh không rõ, anh vẫn là không rõ…… “thanh âm của cô dần dần biến mất ở đầu môi, mà người đàn ông lại nhăn mày, trầm mặc, cũng không nói.

So với nơi này, bên ngoài liền giống như là một thế giới khác, xa hoa truỵ lạc, ngợp trong vàng son, bọn họ đều đang cười, nhưng ai có thể biết được, tại một góc khuất nào đó trong tim, họ cô đơn, liêu tịch đến nhường nào.

Trong bệnh viện, Tiểu Vũ Điểm một mình ngồi ở bậc thang, trong lòng ngực cô bé ôm oa oa, thỉnh thoảng lại nhìn ra bên ngoài.

Cô hộ lí trẻ tuổi đến, ngồi xổm bên người bé, nhẹ giọng nói, “Tiểu Vũ Điểm, ngươi sao con lại ngồi ở chổ này? Cùng dì đi về phòng nha? Chỗ này lạnh lắm.”

Cô ấy sờ sờ sườn mặt non nớt của Tiểu Vũ Điểm, khuôn mặt nhỏ đã muốn đông lạnh rồi, cô thấy chắc là đứa nhỏ này đã chờ đợi rất lâu rồi.

Tiểu Vũ Điểm đem oa oa đặt ở trên đùi chính mình, sau đó lắc đầu, gương mặt nho nhỏ thật cô tịch, “Tiểu Vũ Điểm không đi, Tiểu Vũ Điểm phải chờ mẹ.”

Đôi mắt của bé vẫn luôn nhìn thẳng về phía trước, bé nhớ mẹ, nếu không đợi được mẹ, bé sẽ không đi đâu hết, trước kia chỉ cần bé chờ mẹ, mẹ liền nhất định sẽ trở về.

“Tiểu Vũ Điểm, mẹ con một lát nữa sẽ về, nhưng mà, nếu như mẹ con thấy con không nghe lời, chắc chắn sẽ rất tức giận đó” hộ sĩ chỉ là bất đắc dĩ thở dài, dỗ dành bé, đứa nhỏ này trước giờ đều không hề đòi hỏi bất kì điều gì, chỉ có điều, tính cách đúng là rất cố chấp.

Tiểu Vũ Điểm cúi đầu, đem oa oa ôm càng chặt hơn, hộ sĩ còn muốn nói gì đó, một cánh tay nhỏ liền bắt lấy quần áo của cô, hộ sĩ ngẩn người, sau đó cô nhìn thấy đôi mắt to lúng liếng của bé nhìn mình, “Dì, có phải mẹ sẽ rất giận hay không?” Khuôn mặt đứa nhỏ tái nhợt, ngồi hứng gió ở đây một thời gian cũng khá lâu rồi, bé lạnh, chỉ là, bé vẫn muốn nhìn thấy mẹ.

Mà hộ sĩ đau lòng bế thân hình nhỏ bé ấy lên, dùng sức gật đầu một cái, “Bởi vì Tiểu Vũ Điểm bị bệnh, mẹ bận kiếm tiền giúp con trị bệnh a, nếu Tiểu Vũ Điểm lại tiếp tục bệnh, như vậy không phải mẹ sẽ càng vất vả hay sao.”

Tiểu Vũ Điểm tay nhỏ nắm chặt oa oa trong lòng, cái miệng nhỏ hơi hơi bẹp lên, sau đó bé cắn cắn môi, “Vậy sao, Tiểu Vũ Điểm biết rồi, Tiểu Vũ Điểm sẽ ngoan ngoãn, về sau sẽ không như vậy nữa, dì đừng nói cho mẹ biết nha? Mẹ đã rất mệt rồi.”

Mà hộ sĩ không biết vì cái gì lại cảm giác có chút chua xót, đứa nhỏ này thật ngoan, khi chích thuốc, bé rất ít khi khóc, chỉ cần nhắc tới mẹ, bé liền sẽ ngoan đến mức làm người khác đau lòng.

Không biết là một người mẹ thế nào mà có thể dạy dỗ được một đứa bé như vậy, rõ ràng mới có ba tuổi, sao cô lại cảm thấy đứa bé này trưởng thành quá nhiều so với bọn trẻ con cùng lứa.
 
Chương 215: Sống nương tựa lẫn nhau


Editor: Tuna

Một loạt tiếng bước chân truyền đến, Tiểu Vũ Điểm bỗng nhiên quay đầu lại, giãy giụa từ trong lòng ngực hộ sĩ nhảy xuống, bé nghe ra thanh âm này, đây là mẹ.

Là thanh âm của mẹ.

Là tiếng bước chân của mẹ.

Mẹ……

Bé nhanh chóng chạy lên, một tay còn đang gắt gao ôm oa oa vào trong lòng ngực.

Hạ Nhược Tâm bước nhanh đi tới, cô trở về quá muộn, không biết Tiểu Vũ Điểm đã ngủ hay chưa, cô cảm giác đã thật lâu thật lâu không gặp con bé rồi, tâm tình gấp gáp khiến bước chân của cô cũng vội vàng hơn.

“Mẹ……” thanh âm nho nhỏ mềm mại truyền đến, Hạ Nhược Tâm bỗng nhiên chạy lên phía trước, là Tiểu Vũ Điểm của cô, là con gái của cô.

Một lớn một nhỏ gặp nhau.

Cho đến khi thân hình nho nhỏ của bé ôm lấy chân cô, nâng lên khuôn mặt nhỏ cọ cọ vào chân cô.

“Mẹ, ôm một cái.” Bé vươn tay, trong ánh mắt là không che dấu ủy khuất, bé sợ Hạ Nhược Tâm rời đi, sợ không ai cần bé, đứa bé còn nhỏ, vốn là không có quá nhiều cảm giác an toàn.

Hạ Nhược Tâm hạ người, bế con gái lên, sau đó nở nụ cười với cô hộ sĩ phía sau, “Thực xin lỗi, làm phiền cô rồi, đứa nhỏ này có chút nhát gan” mà thoạt nhìn, Tiểu Vũ Điểm sẽ khiến mọi người lo lắng.

“A, không có việc gì, Tiểu Vũ Điểm rất ngoan, chúng tôi đều rất thích cô bé” hộ sĩ cười một chút, vươn tay nhẹ nhàng sờ mái tóc mềm mại của đứa nhỏ, đứa nhỏ này đúng thật là rất hiểu chuyện, khiến người ta không thể nào không yêu thích, đặc biệt là còn xinh đẹp như vậy, miệng có khi cũng rất ngọt, lại rất lễ phép, khiến cho bọn họ vừa thương lại vừa xót, con bé chỉ mới đến mấy ngày thôi nhưng mà đã trở thành tiểu minh tinh trong bệnh viện này rồi.

“Tiểu Vũ Điểm cũng rất thích dì, bởi vì dì cho Tiểu Vũ Điểm rất nhiều đồ ngon” khuôn mặt non nớt của bé có chút thẹn thùng, thanh âm lễ phép mềm mại giống như đường vậy, bé nép trong lòng mẹ, chỉ là dùng khuôn mặt nhỏ thỏa mãn cọ bả vai mẹ mình, có mẹ ở đây là tốt nhất, mẹ chính là siêu nhân, cái gì cũng có thể làm được.

Hạ Nhược Tâm ôm chặt con gái, mà hộ sĩ bên cạnh hiển nhiên là đã bị đứa nhỏ này mua chuộc rồi, xem, cô ấy cười ngọt ngào cỡ nào.

Đúng là làm người ta có chút thụ sủng nhược kinh.

Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng vỗ bả vai của con gái, lại là phát hiện bé không ngừng xoa đôi mắt, đã mệt nhọc rồi, đứa nhỏ này thật đáng thương.

Cô ôm chặt con gái mình, đi vào, đem con gái cẩn thận đặt lên giường bệnh, mà tay Tiểu Vũ Điểm, vẫn cứ nắm lấy quần áo của cô, ngón tay nho nhỏ dùng sức nắm chặt.

Hạ Nhược Tâm tâm đau xót, con bé là sợ cô rời đi.

“Tiểu Vũ Điểm, không phải sợ, ngày mai mẹ sẽ ở đây với con, sẽ không rời đi” cô hôn khuôn mặt nhỏ có chút lạnh lẽo của con gái, duỗi tay đặt trên gương mặt bé, muốn làm khuôn mặt nhỏ ấm áp lên, không nên lạnh như vậy.

Cô đắp chăn cho con gái, đem tay bé đặt vào trong chăn, chỉ cần nhìn bé an tĩnh ngủ, cô cũng đã thực thỏa mãn.

“Tiểu Vũ Điểm, con yên tâm, mẹ sẽ cứu con, nhất định sẽ cứu con, cho dù bất chấp tất cả, kể cả tính mạng này. Mẹ cũng sẽ không để con rời đi.”

Tay cô đặt lên mặt, cảm giác ngón tay ướt át, Tiểu Vũ Điểm, mẹ của con cũng không phải là một người phụ nữ kiên cường, con biết không? Kỳ thật, con so với mẹ thật ra còn dũng cảm hơn, cho nên, Tiểu Vũ Điểm, con nhất định phải kiên trì, đừng rời khỏi mẹ, mẹ chỉ có mình con mà thôi.
 
Chương 216: Chủ động


Editor: Tuna

Cô nhẹ nhàng vỗ về con gái cưng, trong mắt có chút thất thần lộ ra quá nhiều mê mang, cô không biết bản thân có thể làm gì, chỉ là biết, cô muốn cứu con gái của cô, cho dù chỉ còn một tia hi vọng mong manh cô cũng phải thử.

Bóng đêm dần dần dày đặt, bệnh viện cực kì an tĩnh, đèn bên ngoài lần lượt tắt.

Hạ Nhược Tâm dùng chăn bao bọc toàn bộ thân hình bé nhỏ của con gái, sau đó nhắm hai mắt, nghe âm thanh hít thờ nhè nhẹ của bé, cô mới có thể cảm thấy chính mình tồn tại.

Cho tới bây giờ, bọn họ đều sống như vậy, nương tựa lẫn nhau mà tồn tại, sống, từng ngày, từng tháng, từng năm, không có ai khác, chỉ có hai người họ, không thể tách rời.

Ánh sao trên bầu trời chợt lóe, không biết đó là mấy vạn năm thời gian ánh sáng.

Lúc này, ở một bán cầu xa xôi khác, có một người đàn ông đứng ở phía trước cửa sổ, ánh sáng nhàn nhạt dừng ở vai anh, áo ngủ trên người mang theo một chút cảm giác phiêu đãng, mà trên tay anh đang cầm một điếu thuốc hút giỡ giang. Lúc này anh, không có một chsut gì gọi là buồn ngủ, mà trên giường lớn, có một người phụ nữ đang nằm đó.

Cô hơi hơi mở hai mắt, theo bản năng vươn tay sợ soạng bên cạnh một chút.

“Luật……” thanh âm mang chút khàn khàn truyền đến, mà người đàn ông dường như không có nghe được, vẫn luôn xuất thần, sâu thẳm tầm mắt lẳng lặng mê mang.

Người phụ nữ ngồi dậy, trên người mặc một chiếc áo ngủ tơ tằm trắng quyến rũ, bộ ngực đầy đặn phập phồng, cực kỳ dụ hoặc, người đàn ông đứng trước cửa sổ, trước sau đều không có phát hiện cô đã tỉnh, cứ như vậy bỏ qua, có bao nhiêu lần, cô không thể nào thấu hiểu được anh, vẫn không thể, cô khẽ nâng đôi môi lên, trong mắt cũng là hiện lên một mạt mất mát.

Vì sao, anh ấy luôn mang lại cho cô cảm giác như vậy, như gần như xa, khiến cô cảm thấy mặc dù là cận kề bên cạnh nhưng vẫn không thể nào nắm bắt được anh.

Cô đi xuống giường, từng bước một bước đến bên người đàn ông, thẳng đến khi cô đứng phía sau anh, cô mới duỗi tay xiết chặt lấy anh từ sau lưng, “Luật, anh đang suy nghĩ gì vậy, có phải là chuyện ở công ty không, thực xin lỗi, đều là em không tốt, làm anh khó xử”, mang theo chút tự trách, thanh âm của cô có chút nhẹ nhàng cùng nghẹn ngào. Một bộ dáng rộng lượng, kỳ thật càng làm cho đàn ông đau lòng thương xót.

Sở luật cảm thấy ngón tay đau xót, lập tức dập tắt điếu thuốc lá trên tay.

“ Không có.”

Anh xoay người, tay ôm lấy eo Lý Mạn Ni, gương mặt đầy tâm tư đã được che dấu một cách kĩ càng.

“Luật, vậy anh có thể nói cho m, anh đang suy nghĩ cái gì không? Sao đã trể thế này rồi mà anh vẫn không ngủ?” Lý Mạn Ni gắt gao ôm lấy anh, trên người anh có hương thơm ngát của xà phòng, thập phần sạch sẽ, cô đã nghe đến bốn năm, nếu không có loại này hương vị, tin tưởng, cô đều có khả năng ngày ngày vô miên.

Thay đổi hoàn cảnh, có lẽ chính là như vậy, Sở Luât đem stất cả trở thành bâng quơ, đúng vậy, bọn họ là vợ chồng, có lẽ là đôi vợ chồng thật ân ái, nhưng mà, tâm của anh, trước nay đều không có đến gần Lý Mạn Ni, là anh cố tình hoặc là vô tình, có lẽ, liền cả anh đều không có phát hiện.

Lý mạn ni tay chuyển qua phía trên đai lưng của anh, sau đó chậm rãi cởi bỏ, em có thể giúp anh, Luật, chỉ cần anh nguyện ý, cô lớn mật kéo đai lưng của anh ra, ngón tay mềm mại đưa xuống, vuốt ve thân thể cường tráng của anh, chuyện phòng the của bọn họ luôn luôn bình đạm, bao gồm đêm tân hôn của bọn họ, có lẽ, là do anh thương tiếc cô.

Không hỏa, không nhiệt, không nùng, không đạm, lại rất bình thường.
 
Chương 217: Anh muốn một đứa con gái


Editor: Tuna

Sở Luật tay nhập bắt được ngón tay của Lý Mạn Ni, trên khuôn mặt anh hiện rõ nét mõi mệt, trong mắt cũng không hề có một chút dục vọng nào, nói thật, anh cũng không muốn lắm, càng không có nhiều cảm giác cho lắm, anh bây giờ đối với chuyện trai gái, không có nhiều ham thích, nếu được, anh tình nguyện có thể đi ngủ một mình, nhưng mà, vợ anh bây giờ đang chủ động tiếp cận anh, chuyện này đối với người trước nay đều kiêu ngạo như cô ấy, quả thực sẽ rất khó xử.

Nếu cô ấy muốn, anh liền cho, có lẽ bọn họ có thể có một đứa con, anh thật sự rất muốn có một đứa nhỏ, đặc biệt là bé gái, một bé gái giống y như Dĩ Hiên lúc nhỏ vậy, anh sẽ yêu thương nó, thực yêu nó, đem tất cả mọi thứ để dành cho nó.

Anh xoay người, nhẹ nhàng bế Lý Mạn Ni lên, hướng về phía giường, rất nhanh, trên sàn nhà rơi vãi quần áo của hai người bọn họ, hai thân ảnh giao diệp, sau đó chính là thanh âm nguyên thủy đồng điệu của ha người nam nữ, khiến cả ánh trăng bên ngoài cũng ngượng ngùng mà núp bóng, phần tươi đẹp này đúng là khiến người ta đỏ mặt tía tai.

Trong bóng đêm, Hạ Nhược Tâm bỗng nhiên kinh hãi ngồi dậy, cô mở hai mắt, tay bất tri bất giác đặt ở trên mặt chính mình, lại cảm giác được một mảng ướt át của nước mắt.

Từ khi nào mà….cô lại khóc như vậy.

“Mẹ……”

Thanh âm nho nhỏ truyền đến, cô lại vội vàng nằm xuống, đem con gái ôm vào trong ngực, sau đó vươn tay lấy oa oa, đặt ở trong lòng ngực con gái, cảm giác oa oa được hai tay nhỏ ôm chặt, cô mới khẽ vỗ về con gái bảo bối của mình.

Trong bóng đêm, có một tiếng nói cực kì ôn nhu vang lên.

“Ngủ đi, cục cưng, mẹ ở đây, ở chỗ này, mẹ sẽ bồi con, ở bên con cho đến khi nào mẹ không còn sức để tiếp tục, tin tưởng mẹ, mẹ nhất định sẽ chết sớm hơn con, mà con hãy mang theo sinh mệnh mà mẹ cho, chậm rãi trãi qua cả đời người.”

Cô cúi đầu, cẩn thận đem con gái nhỏ ôm chặt vào lòng thêm một chút, chỉ là không biết vì cái gì, nước mắt lại rơi, rõ ràng là cô không muốn khóc, nhưng lại ngăn không được, cứ như vậy không ngừng, không ngừng.

Vì sao cô lại đau lòng như vậy, đau đến không có chừng mực, khi nào mới có thể kết thúc, khi nào mới có thể giải thoát?

Cô nhắm lại cứ lặng lẽ để nước mắt lăn dài đến hai bên mang tai, mang đến một loại lạnh lẽo, lạnh thấu tâm can.

Sở Luật đem tay đặt ở trước ngực, ngay vị trí của con tim, hơi hơi nghiêng đầu, Lý Mạn Ni đã ngủ rồi, trên mặt cô ấy mang chút nhàn nhạt đỏ ửng, có thể thấy được vừa rồi tình cảm mãnh liệt, đã làm cô mệt chết rồi.

Nhưng mà, anh lại không có, anh cho rằng chỉ cần như vậy là có thể ngủ, nhưng mà, cô ấy sai rồi, mà anh cũng sai rồi, lòng anh lại tăng thêm chút trống rỗng, chút hỗn độn, cũng là một chút khó nhằn mà cân bằng lại, anh ngồi dậy, cầm lấy quần áo của mình, tay đặt ở túi tiền vuốt cái gì đó.

Thẳng đến khi đụng phải một vật góc cạnh, trong nháy mắt cơ hồ đã cắt trúng tay anh.

Ánh đèn nhỏ ở đầu giường vẫn đang sáng, ánh sáng thập phần ấm áp cùng mềm mại, nhưng dù là vậy cũng không khiến cho gương mặt anh nhu hòa đi chút nào, vẫn cứ lãnh ngạnh cùng cứng nhắc như vậy, trên người của người đàn ông này không biết còn có những vật như thế nào nữa, so với bốn năm trước, tựa hồ, những đồ vật thân thiết ôn nhu đó đã hoàn toàn biến mất.

Lấy đồ vật bên trong quần áo ra, ngay cả chính bản thân anh cũng không phát hiện ra, bất giác động tác của anh lại rất nhẹ nhàng.
 
Chương 218: Chỉ đau một chút


Editor: Tuna

Ngồi ở đầu giường, ngón tay anh nhẹ nhàng mở ra, đó là một cái hộp sắt không lớn, mở ra, bên trong là một trang giấy đã bị xé nát, có mấy phần đã được dán lại, còn có rất nhiều chỗ chưa dán, những mảnh giấy này nếu muốn dán lại phải tốn rất nhiều tâm tư cùng công sức, không phải ai cũng có đủ kiên nhẫn để làm.

Rất khó tưởng tượng đến cảnh tượng đó, cái nay cũng như trò chơi ghép hình vậy, chỉ có điều, chúng là giấy, anh là một người vốn dĩ rất bận rộn, thế nhưng, chuyện này vẫn chưa bao giờ bị gián đoạn.

Anh lấy ra một tấm, trên đó là hình vẽ của một người đàn ông, người đàn ông có ngũ quan soái khí, khóe môi khẽ cong lên, tựa hồ là đang cười, có chút bất đắc dĩ cười, thậm chí cũng là giễu cợt.

Ngón tay anh chạm khẽ lên bờ môi, cũng sờ đến độ cong nào đó, anh thật sự là đã từng cười sao? Ngay cả anh cũng không nhớ nữa.

Anh trừ ra một hơi, đem tất cả những trang giấy đó, đem hết ra, sau đó đặt ở trên đùi, muốn tìm ra điểm tiếp giáp, anh còn rất muốn biết, anh rốt cuộc có bao nhiêu biểu tình mà chính anh trước giờ vẫn không nhận ra.

Đây là đồ mà người phụ nữ đó lưu lại, cũng là do chính tay anh xé nát, anh vốn dĩ là muốn vứt đi, nhưng mà, không biết vì cái gì, anh vẫn khong thể bỏ được, thậm chí, còn đem đống giấy vụn này cất giữ như báu vật, luôn đem theo bên người.

Anh chuyên chú tìm mảnh nhỏ có thể ghép, lại không có phát hiện, hắn người phụ nữ ở bên cạnh anh đã mở mắt, đôi mắt xinh đẹp kia bây giờ chỉ tràn ngập vẻ dữ tợn hung hăng, còn có một loại cảm giác ghen ghét.

Tim của anh có đặt trên người cô sao? Có đặt trên người của một người phụ nữ sao? Hay nên hỏi là, tim của anh, có ở trên người của anh sao.

Hay chúng đã nằm hết trên những trang giấy này.

Cô ghen ghét phát cuồng, cũng là ghen ghét muốn chết, rũ xuống đôi mắt, tay cô chỉ tận lực nắm chặt lấy tấm chăn trên người, hận không thể xé nát.

Cô giả vờ xoay người, gắt gao nhắm chặt hai mắt, bốn năm, đã bốn năm rồi, Luật, nói cho em biết, tim của anh rốt cuộc là ở đâu, nó đnag ở đâu? Nó không dành cho em, như vậy anh nói đi, anh nói đi, anh đã dành nó cho ai, cho ai?

Tay cô đặt trên bụng của mình, nơi này, không biết hôm nay có thể có một đứa trẻ xuất hiện hay không, nếu phải dùng một đứa nhỏ để giữ chặt hôn nhân của hai người, có phải hay không thật đáng buồn, thứ cô muốn không phải là một cuộc sống như thế này, nhưng mà, cô không có cách nào khác, đứa nhỏ, cô nhất định phải có đứa nhỏ.

Ánh trăng sáng ngời, mà bóng đêm ngập trùng.

Tựa hồ sẽ có rất nhiều người đang say giấc, nhưng, không biết, những người không ngủ đêm nay, có đang trăn trở suy tư gì?

Tiểu Vũ Điểm dựa sát vào mẹ, trong lòng ngực vẫn ôm lấy búp bê oa oa, Hạ Nhược Tâm sờ sờ khuôn mặt phấn nộn của con gái, cười cổ vũ bé, “Tiểu Vũ Điểm, đừng sợ nha? Chỉ đau một chút mà thôi, mẹ sẽ đợi con ở bên ngoài.”

Tiểu Vũ Điểm chớp chớp hai mắt, bên trên lông mi dài là những giọt nước mắt, sau đó ôm chặt cổ Hạ Nhược Tâm.

“Mẹ, thật sự chỉ đau một chút thôi sao?” Bé chui vào lòng ngực của Hạ Nhược Tâm, bởi vì, nếu đau, bé sẽ khóc đó.

“Ừ, tin tưởng mẹ, trước giờ mẹ chưa từng gạt Tiểu Vũ Điểm, đúng không? Thật sự chỉ biết đâu một chút mà thôi” Hạ Nhược Tâm đau lòng vuốt vuốt tóc con gái, cô đang lừa bé, cô cũng rất đau lòng, nhưng…...

Tại sao chứ, tại sao thân thể nhỏ bé này phải chịu những cơn đau đớn đó, con bé cũng mới chỉ có mấy tuổi mà thôi.
 
Chương 219: Cô lừa gạt trẻ con


Editor: Tuna

Tiểu Vũ Điểm chớp chớp hai mắt, sau đó ôm chặt Hạ Nhược Tâm cổ.

“Mẹ, thật sự chỉ đau một chút thôi sao?” Bé chui vào lòng ngực của Hạ Nhược Tâm, bởi vì, nếu như đau, bé sẽ khóc đó.

“Ừ, tin tưởng mẹ, mẹ từ trước đến nay chưa từng lừa gạt Tiểu Vũ Điểm, thật sự chỉ đau một chút mà thôi” Hạ Nhược Tâm đau lòng vuốt vuốt tóc của con gái, cũng là lừa nó, cô nhịn xuống dòng nước mắt đang rưng trên khóe mi, kỳ thật chính là cô lừa gạt con nít, sao có thể chỉ đau một chút được, đau như vậy, người lớn còn chịu không nổi, huống chi là đứa bé ba tuổi.

Thả bé con trong lòng xuống, Hạ Nhược Tâm ngồi xổm trên mặt đất, dùng sức cong cong khóe môi, muốn cho bé con một nụ cười trấn an, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc con gái phải chịu loại phương pháp trị liệu này, cô liền cười không nổi, cô biết chuyện này sẽ ảnh hưởng như thế nào đối với đứa nhỏ.

Nhưng mà, cô không thể không làm.

“Tiểu Vũ Điểm, mẹ sẽ ở bên ngoài, chỉ cần con ngẩng đầu là có thể nhìn thấy mẹ.” Tay cô đặt trên gương mặt nhỏ của bé, khuôn mắt này bé như vậy, còn không có bằng một bàn tay của cô, đứa bé còn nhỏ như vậy, tại sao lại phải chịu cái loại khổ hình này.

Tiểu Vũ Điểm ôm chặt oa oa, bé trộm nhìn qua bác sĩ, đôi mắt thoáng đỏ, sau đó bé giơ oa oa lên, đặt vào trong lòng ngực của Hạ Nhược Tâm.

“Mẹ, mẹ giúp con ôm oa oa nha, nếu không oa oa sẽ sợ” thanh âm non nớt, khuôn mặt nhỏ ủy khuất, làm Hạ Nhược Tâm chỉ có thể cúi đầu, để mặc cho nước mắt rơi xuống trên người oa oa.

Oa oa sợ hãi, kỳ thật bé cũng sợ hãi.

Đứa nhỏ đáng thương.

Bác sĩ bế Tiểu Xũ Điểm lên khỏi mặt đất, Tiểu Vũ Điểm vươn tay, nho nhỏ hô một tiếng me, bé sợ, bé thực sự rất sợ.

“Tiểu Vũ Điểm……” Hạ Nhược Tâm định bước về phía trước một bước thì một cánh cửa đã đóng sầm lại, nhốt cô ở bên ngoài.

“Tiểu Vũ Điểm, không phải sợ, mẹ ở đây, mẹ sẽ luôn ở đây với con, Tiểu Vũ Điểm……” Cô chỉ có thể kêu tên con gái, tay chặt chẽ nắm chặt trước cánh cửa lớn, oa oa trong lòng ngực phịch một tiếng rơi xuống đất, cũng cơ hồ là tiếng vỡ nát của một tâm hồn không quá kiên cường.

Thân thể của cô chậm rãi trượt xuống, bên cánh cửa, thân thể cô run lên bần bật, nàng cô nhặt oa oa lên, dùng sức ôm, tựa hồ chỉ có như vậy, cô mới có thể đủ kiên trì, mà không đến mức hỏng mất.

Cô thỉnh thoảng nghẹn ngào, nhưng dù không cũng không thể phát ra dù là một tiếng nấc, Tiểu Vũ Điểm của cô, con gái của cô.

Mà ở ngoại quốc xa xăm, ấn đường của Sở Luật đột nhiên nhíu chặt, anh đem tay đặt ở phía trên ngực, không biết vì cái gì, chỗ này lại đau nhói, sôi sục, thậm chí đau đớn đến lạnh người, cái loại run rẩy này, co rút đau.

“Luật, anh làm sao vậy?” Lý Mạn Ni vội vàng đi đến, tay đặt ở trên trán Sở Luật, anh làm sao vậy, lúc nãy vẫn còn tốt mà.

Không có việc gì, Sở Luật dạt bàn tay của Lý Mạn Ni ra, trong mắt hiện lên một chút cảm xúc khó nói, có một phần hơi hơi mất mát, anh luôn luôn cảm thấy có thứ gì đó cách anh rất xa, khiến anh không thể nào chạm tay tới.

“Luật……” cánh tay Lý Mạn Ni lại lần nữa nâng lên, gắt gao ôm eo của Sở Luật, “Luật, đừng rời khỏi em, em yêu anh, thật sự rất yêu anh” nàng cô đem đầu mình vùi vào lòng của Sở Luật, vì cái gì mà sau khi cô gặp người phụ nữ đó, cô lại bất an như vậy, vì sao mà sau khi biết người phụ nữ kia có một đứa con gái, cô luôn là sợ mất đi, cô cưỡng bách chính mình, nói mọi việc đều là giả, cho dù cô ta có con gái, cũng không nhất định là con của Sở Luật, nhưng mà, lớ như là thật thì sao, nếu như vậy, cô phải làm sao bây giờ?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom