Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 260: Đây là thay lòng đổi dạ


Edit: Nấm

Ở mép giường di động vẫn nằm chỏng chơ ở đó, Lý Mạn Ny buông điện thoại trong tay ra, nhìn xung quanh văn phòng trống không đáng sợ, anh nói anh đang bận, anh nói anh đang làm việc, chỉ là, thật sao?

Ngoài nơi này ra, anh còn có thể đi tới nơi nào làm việc, làm việc gì được chứ?

Mà trực giác của người phụ nữ, nói cho cô biết, anh nhất định đang có chuyện gì đó giấu cô, hơn nữa lại liên quan đến người phụ nữ khác, vì trên người anh có vết cào của người phụ nữ khác, mà bọn họ đã lâu không ở bên nhau rồi.

Bọn họ vẫn ngủ chung, chỉ là anh không có chạm vào cô, bởi vì hiện tại đang cô tới thời kì an toàn, sẽ không mang thai, cho nên, có phải anh cảm thấy không có gì là cần thiết nữa?

Sắc mặt của cô đột nhiên trầm xuống, đôi tay cũng nắm thật chặt, có phải anh có người phụ nữ khác rồi không, tuy rằng cô không muốn thừa nhận, nhưng cô lại không thể lừa chính mình.

Cô không tin, thật sự không tin, chồng của cô lại có người phụ nữ khác, cô nghĩ rằng bọn họ yêu nhau, lúc mới cưới anh yêu cô như vậy, mỗi ngày đều quấn lấy cô không rời, chỉ là bây giờ rốt cuộc thì cái gì đã thay đổi, có phải bởi vì cô không có con, hay là anh, đã thay lòng đổi dạ.

Cô quay lại, phát hiện không biết Đỗ Tĩnh Đường đã đứng trước cửa từ khi nào, vẻ mặt hoảng hốt há to miệng, mà trên mặt anh ta là vẻ ghen tị và vặn vẹo cứng ngắc, rồi mới miễn cưỡng cười, “Tôi phải đi về, Tĩnh Đường, thế nào, tôi có cái gì không đúng sao?”

Tay cô cố ý sờ sờ mặt mình, cố tình tránh ánh mắt của Đỗ Tĩnh Đường.

“À… không, không có gì,” Đỗ Tĩnh Đường vội vàng khoát khoát tay, có thể là anh nhìn lầm rồi, cái vẻ mặt người phụ nữ nham hiểm vừa rồi, làm sao có thể là chị dâu lương thiện, săn sóc lại dịu dàng được?

”Anh họ không ở, em tới lấy chút văn kiện” anh đi đến trước bàn làm việc của Sở Luật, nghĩ cũng không nghĩ nhiều liền bê một đống lớn văn kiện lên, sau đó nhanh chóng rời đi, không biết là vì cái gì, lần đầu tiên anh có cảm giác người phụ nữ này cười quá mức dịu dàng, thậm chí làm anh toàn thân nổi da gà.

Quả nhiên là, anh khó có thể hưởng thụ được người đẹp rồi.

Lý Mạn Ny đợi anh đi rồi, mới thu lại nụ cười trên khuôn mặt, môi đỏ mọng có chút nặng nề nhếch lên, cô nhất định phải tìm ra người phụ nữ kia là ai, cảm giác của cô sẽ không sai.

Trong văn phòng của Sở Luật, thư ký trẻ lập tức đứng lên, hơi cong eo nhỏ cúi chào cô, Lý Mạn Ny có chút không vui trừng mắt, cô thư ký ngây người, sao mà ánh mắt phu nhân nhìn cô lại giống như là cô đang quyến rũ tổng giám đốc vậy.

Cô ta có chút khó hiểu nhìn theo bóng dáng Lý Mạn Ny rời đi, lúc này mới lấy tay vỗ vỗ vào ngực, người đàn ông như vậy, cô nào dám chứ, hơn nữa toàn công ty mọi người đều biết, tổng giám đốc của họ rất yêu vợ, nhưng vì cái gì, phu nhân lại như thế này?

Thật sự không nghĩ ra.

Quả nhiên, đôi khi lấy một người chồng ưu tú như vậy cũng không an toàn, bởi vì phụ nữ luôn luôn đa nghi.

Không phải là vợ của tổng giám đốc bọn họ...?

Cô lật lại lịch trình hàng ngày trong thời gian gần đây của Sở Luật.

Bàn tay lại chống cằm, gật đầu một cái, ừ, gần đây tổng giám đốc cũng không có gì là kỳ lạ, chỉ ngoại trừ, anh ít nói hơn, mặt cũng không vui hơn, nhưng anh vẫn luôn là người như vậy, ít hơn so với bình thường, mới càng kỳ lạ.

Mà cô hy vọng, tốt nhất không nên xảy ra chuyện gì, nếu không, người chịu liên lụy nhất chính là cô, ai bảo cô ở gần văn phòng của tổng giám đốc như vậy chứ.
 
Chương 261: Tâm thần phân liệt


Không cần phải nói, cơn thịnh nộ này nhất định sẽ giáng lên đầu cô trước.

Đỗ Tĩnh Đường ném tài liệu trong tay ra, nhìn đồng hồ, ấy, hôm nay anh ta có thể tan ca, tổng tài vĩ đại của tụi này tan ca rồi, anh ta dĩ nhiên không thể chỉ ngây người ở chỗ này được, hơn nữa người kia còn đang chờ anh ta.

Bóp bóp bả vai đau nhức, anh ta bỏ tay vào túi, sau đó tiêu sái rời đi, nữ nhân viên trẻ trung cũng là vì Phó tổng Sở thị anh ta mà tới, em họ của tổng tài tập đoàn Sở thị ném rau chân vịt, thanh xuân phơi phới, đẹp trai như lồng lộn, hơn nữa lại hết sức ôn nhu, so với cục đá Sở Luật đã kết hôn mà nói, hiển nhiên, anh ta mới viên kim cương độc thân trong công ty, hơn nữa chủ yếu nhất là chuyện, anh ta không có bạn gái, cho nên, tất cả nữ nhân viên ở đây đều là rình anh ta 24/24.

Chẳng qua, nếu như các cô biết người đàn ông kim cương trong mắt mình, không thích phụ nữ, mà thích đàn ông, không muốn tìm bạn gái, mà là bạn trai, không biết các cô ngã cái rầm, rồi sau đó trái tim thủy tinh tan vỡ đầy đất không.

Trong xe, Đỗ Tĩnh Đường nghịch ngón tay thon dài của mình, như có điều suy nghĩ nhìn người đàn ông bên cạnh, người đàn ông còn dáng đẹp hơn anh ta, cao hơn anh ta, thật khiến người ta không chịu nổi.

"Cậu hẳn là nên về hỏi mẹ xem, tại sao lại sinh mình bình thường như vậy?" Đông Phương Kính hai tay ôm ngực nhìn Đỗ Tĩnh Đường, ánh mắt ôm hận, khẽ nhếch mày.

Anh đẹp trai không phải lỗi của anh, mà xấu mới là cái sai của Đỗ Tĩnh Đường.

"Đông Phương Kính!" Đỗ Tĩnh Đường gào lên, "Đừng nhắc mẹ tôi, anh biết rõ, tôi sợ mẹ nhất mà, " anh ta thấp giọng cảnh cáo một tiếng, sau đó trừng mắt với anh.

"Hôm nay tôi muốn làm công, không làm thụ đâu, " anh ta che mặt, tại sao lần nào anh ta cũng là người bị đè, trong lòng anh ta thấy bất công cực độ, anh ta cũng muốn người đi đè người khác, chẳng lẽ anh ta trời sinh làm thụ sao?

Đông Phương Kính cao thâm khó lường đánh giá phân thân của anh ta, "Có thể, " khóe miệng anh nghiền ngẫm câu dẫn, chỉ cần anh ta có thể đè, anh sẽ để anh ta đè.

" Này, Đông Phương Kính, " Đỗ Tĩnh Đường hiển nhiên không chú ý tới Đông Phương Kính có chủ ý khác, đối với người đàn ông phúc hắc này anh ta có lúc thật sự không thể hình dung nổi.

"Cái gì?" Miệng Đông Phương Kính treo nụ cười thản nhiên, nụ cười nhẹ nhàng, phải dùng từ đẹp để hình dung, vốn là sinh nam tướng nữ, nhưng là bẩm sinh dương cương, không thể không nói, có vài người thật sự trời sinh đã hoàn mỹ.

"Anh nói, một người phụ nữ luôn hiền lành, hoàn mỹ trong mắt tất mọi người, cũng sẽ lộ ra vẻ mặt thâm độc sao?" Đỗ Tĩnh Đường một tay chống cằm, hồi tưởng lại dáng vẻ đầy ghen tị hận của Lý Mạn Ny, trong lòng anh ta liền cảm thấy có chút sợ hãi.

Nếu như là người khác thì không kỳ quái, nhưng người kia là chị dâu luôn hiền lành của anh ta, chẳng lẽ con người thật sự có hai mặt, hai nhân cách, tâm thần phân liệt, như vậy thật sự là quá đáng sợ.

"Có hai loại có thể, một loại chính là cậu nhìn lầm rồi." Đông Phương Kính khoanh tay, cùng phân tích với khúc gỗ này, anh hơi nheo mắt, "Mà loại thứ hai chính là..."

"Cô ta vốn cũng không phải là người tốt, cái hai người thấy chẳng qua là bề ngoài của cô ta, trên thế giới này không có ai hoàn mỹ, cô ta càng hoàn mỹ thì càng có vấn đề."
 
Chương 262: Quá nhiều lời


Đỗ Tĩnh Đường sờ trán, thật vậy không?

"Chờ một chút..." mắt anh ta đột nhiên mở ra, khi nhìn thấy một thân thể nho nhỏ bèn vội vàng mở cửa xe, là vật nhỏ kia, anh ta không nhìn lầm. Mà Đông Phương Kính thì mặc anh ta xuống xe, cuối cùng cũng theo chân đi xuống, anh ta thật ra đã sớm phát hiện.

"Tiểu Vũ Điểm?" Đỗ Tĩnh Đường thử gọi đứa bé đội mũ mặt trời nhỏ, Tiểu Vũ Điểm quay đầu, vừa thấy là chú, trên gương mặt nho nho xuất hiện nụ cười ngượng ngùng.

"Chú, " Giọng nói ngọt như mật, khiến Đỗ Tĩnh Đường nghe xong trong lòng cũng ngọt ngào, giọng nói thật sự rất dễ nghe, là chú nè, tiểu bảo bối, cháu còn nhớ chú hông, anh ta đi tới, ôm lên tiểu Vũ Điểm đang đứng,

Nhưng bất ngờ, anh ta nhíu mày, tiểu bảo bối, có phải gần đây cháu không ăn cơm không, làm sao nhẹ quá vậy, anh ta dùng một tay là có thể nhấc lên rồi, lần trước ôm bé vẫn có chút nặng mà, sao lần này lại nhẹ đi nhiều quá, không phải trẻ con đều càng lớn càng nặng sao, làm sao con bé lại nhẹ đi.

Tiểu Vũ Điểm mở đôi mắt tròn xoe, lộ ra gương mặt nhỏ hơn, Tiểu Vũ Điểm có ăn, bé cúi đầu xuống, ôm chặc bé con trong tay, chỉ là ăn xong sẽ bị nôn ra.

"Tiểu bảo bối sao phải đội mũ, trời không nắng lắm mà?" Đỗ Tĩnh Đường kỳ quái nhìn trời một chút, không hề nhức mắt, nhóc này làm sao lại sớm như vậy mà đã đội mũ ra ngoài, chả có nhẽ thẩm mỹ của ba nó không bình thường.

Anh ta vừa nói, vừa cầm mũ trên đầu Tiểu Vũ Điểm, ấy nhưng Tiểu Vũ Điểm lại hai tay ôm thật chặt đầu mình, sống chết cũng không buông ra.

"Chú, đừng nhìn, Tiểu Vũ Điểm xấu lắm, " cô dẩu miệng nho nhỏ, hai tay be bé che đầu mình thật mạnh;

"Tới đây, không quan trọng, chú chỉ liếc cái thôi, một cái thôi." Đỗ Tĩnh Đường dụ dỗ bé, không biết tóc nó đã cắt ngắn, cho nên khó coi. Nhưng anh ta vẫn muốn thấy bộ dáng đó của bé đầu tiên, thật sự là quá đáng yêu, trắng trắng mềm mềm, giống như trẻ con, không đúng, bé vốn là trẻ con mà.

"Không muốn!" Tiểu Vũ Điểm đấu tranh, Đỗ Tĩnh Đường vội vàng buông cô xuống, chỉ sợ vô tình làm bị thương nhóc này.

Hai chân nhỏ vừa chạm đất, bé liền chạy về phía trước, bé phải đi tìm mẹ, không để người khác thấy đầu mình.

"Tiểu bảo bối, cháu chạy chậm một chút, kẻo ngã giờ, " Đỗ Tĩnh Đường khẩn trương nhìn đôi chân ngắn củn nhỏ của Tiểu Vũ Điểm, hai chân vừa ngắn vừa nhỏ, thật sự có thể chống đỡ người cô sao?

Hơn nữa, nhìn mình đáng sợ đến nỗi khiến bé chạy nhanh như vậy ư?

Tiểu Vũ Điểm không ngừng chạy về phía trước, gió không ngừng thổi lên mũ bé, bàn tay nhỏ bé buông lỏng một chút, cái mũ liền bay ra sau lưng, bé quay đầu lại, trên hàng mi dài nhiễm đầy nước mắt trong suốt, cũng khiến Đỗ Tĩnh Đường thấy được đầu bé, không có tóc, là một cái đầu trọc.

Ông trời ơi, tại sao có thể như vậy?

người nhà bé sao lại có thể cạo sạch tóc bé, xấu quá vậy.

Mà sự chê bai trong mắt Đỗ Tĩnh Đường, đối với một tiểu Vũ Điểm hết sức nhạy cảm mà nói, thương tâm vô hạn, cô chớp mắt, trên gương mặt nhỏ trong nháy mắt rơi đầy nước mắt, khiến người ta vô cùng đau lòng.

" Này, không phải chú..." Đỗ Tĩnh Đường gấp gáp, còn muốn giải thích gì đó, nhưng đứa bé kia đã chạy không thấy bóng dáng đâu.
 
Chương 263: Cháu rất xấu sao?


"Em nói nhiều quá, cũng rất ngu nữa, nó không để cho em nhìn, nếu em không nhìn thì thôi đi, nhìn còn phải lộ ra biểu cảm đó, đáng đời bị ghét, bị hiểu lầm." Đông Phương Kính thật muốn đá Đỗ Tĩnh Đường một cước, trong mắt cũng hơi trầm xuống, đáng tiếc, nhóc con xinh đẹp như vậy, có điều, đầu trọc cũng rất đáng yêu, ai bảo khuôn mặt nhỏ bé của nhóc xinh đẹp tới vậy.

"Aiz, em biết sai rồi, " Đỗ Tĩnh Đường bất lực cúi đầu xuống, anh ta xoa xoa ngón tay, lần kế gặp lại, anh ta nhất định sẽ tự đi xin lỗi nhóc kia.

Tiểu Vũ Điểm rúc vào góc tường, cho đến khi chiếc xe kia lái đi, sau đó, bé đứng lên, mẹ.. Cánh tay nhỏ bé ôm mình thật chặt, uất ức nhìn cánh tay trống không, cô muốn bé con, mẹ nữa.

Hạ Nhược Tâm nhặt dưới đất lên một cái mũ nho nhỏ, trong tay còn cầm một con bé con, cô phải cầm cái này đi, lúc thử mũ cho Tiểu Vũ Điểm, quên mất bé con của nó.

Tiểu Vũ Điểm của cô không thể rời khỏi con bé con này, cho nên, cô đành phải mình chạy đi lấy, nhưng nhóc con lại không muốn gặp người, cô chỉ có để bé đứng ở nơi mình có thể thấy, sau đó phải đi lấy con nít.

Góc tường có chỗ lộ ra ngoài một góc váy hồng nho nhỏ, cô biết con gái chính trốn ở đó, từ sau khi bị bệnh, Tiểu Vũ Điểm như nhạy cảm hơn cả trước kia.

Nắm chặt bé con trong tay, cô đến gần, cho đến khi nhìn thấy cái đầu sáng loáng, bước chân cô mới dừng một chút, Tiểu Vũ Điểm giống như cái neo nhỏ bị vứt bỏ, người rúc vào góc tường, bé thỉnh thoảng khịt cái mũi nhỏ, hai mắt hồng hồng, hiển nhiên là đã khóc qua.

"Mẹ... Bé con..." Cô nghe được giọng nói nho nhỏ không ngừng kêu bé con, cũng đang không ngừng kêu mẹ.

Cô ngồi xuống, sau đó đưa bé con vào trong lòng con gái, trong lòng nhiều thêm một vật, Tiểu Vũ Điểm cúi đầu xuống, khi nhìn thấy là bé con của mình, vành mắt lại đỏ lên, vội vàng ôm chặt lấy.

Mẹ.. Bé đứng lên, lảo đảo lắc lư nhào vào lòng Hạ Nhược Tâm.

"Mẹ, Tiểu Vũ Điểm có phải rất xấu không, chú không thích Tiểu Vũ Điểm nữa rồi." Hạ Nhược Tâm ôm chặt thân thể nho nhỏ của con gái, căn bản cũng không biết người chú trong miệng bé là ai, nhưng, cô biết ý con gái, con gái cô biết xấu đẹp rồi.

“ Tiểu Vũ Điểm của mẹ là xinh đẹp nhất. " cô cẩn thận đội mũ lên đầu con gái, nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt nhỏ đã gầy không ít của con gái, đứa bé này vốn không mập, bây giờ lại gầy đi, khuôn mặt nhỏ nanh ta nhanh chóng gầy rộc, càng thêm nhỏ nanh ta.

"Thật sự không xấu xí sao?" Tiểu Vũ Điểm một tay ôm bé con, một tay sờ mũ trên đầu, cô biết mình bây giờ không thể tết đuôi sam nữa, cũng không thể mang nơ bướm xinh đẹp nữa, chỉ là như một cái đầu trọc nhỏ, thật sự dễ nhìn sao?

"Tiểu Vũ Điểm bị bệnh, rất nhanh sẽ mọc lại. " cô hôn khuôn mặt nhỏ nanh ta của con gái, sau đó mới kéo bàn tay be bé, "Mẹ mang con đi một nơi, con rất nhanh sẽ biết Tiểu Vũ Điểm là đứa bé vô cùng xinh đẹp."

Tiểu Vũ Điểm nhẹ nhàng gật đầu, một tay ôm bé con, một tay nhỏ bị Hạ Nhược Tâm kéo, bé bước rất chậm, cái mũ be bé che đi khuôn mặt nhỏ nanh ta cực kỳ xinh đẹp, có vài người thậm chí thỉnh thoảng nhìn bé, mà đầu bé lại càng ngày càng cúi thấp, người ta rõ ràng nói bé đẹp, nhưng bây giờ bé lại cho là, bọn họ đang chê bé xấu.
 
Chương 264: Mát mẻ


Đầu bé càng ngày càng thấp, lông mi thật dài cũng đang không ngừng nháy, tựa như sắp khóc.

Len lén, bé dùng bàn tay nhỏ lau nước mắt, lại nắm chặt tay mẹ, ngẩng đầu nhìn cô.

Sao vậy, đi mệt hả, Hạ Nhược Tâm dừng bước, xoa khuôn mặt nhỏ nanh ta của con gái, mắt con bé vẫn hồng hồng, Tiểu Vũ Điểm vừa rồi hình như là lại khóc.

"Mẹ, ôm..." Bé vươn hai cánh tay nho nhỏ, cho tới bây giờ bé chưa bao giờ chủ động để cho Hạ Nhược Tâm ôm, lần này bé thật sự sợ.

Hạ Nhược Tâm cúi người xuống ôm Tiểu Vũ Điểm vào lòng, Tiểu Vũ Điểm chôn toàn bộ khuôn mặt nhỏ nanh ta trong ngực mẹ, bé không muốn gặp người, cũng không ai muốn gặp.

Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng vuốt mũ của con gái, sau đó đi về phía trước, cho đến khi Tiểu Vũ Điểm có cảm giác yên lặng, bé mới ngẩng đầu lên, mẹ, chúng ta đã tới chưa? Bé lấy vì hai người đã trở lại bệnh viện, bởi vì, chỉ có trong bệnh viện mới có thể an tĩnh như vậy, không có ai nói chuyện, song khi bé nhìn chung quanh, nơi này không phải bệnh viện.

"Tiểu Vũ Điểm, chờ mẹ một chút, " cô để con gái một bên, Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn gật đầu một cái, ôm bé con của mình chơi tiếp.

"Cô thật sự quyết định?"

Hạ Nhược Tâm ngồi trước gương, mà trong gương, vẫn là gương mặt đó, cô không khóc, cũng không cười, chẳng chỉ bình tĩnh nhìn chằm chằm một mình khác, lại quay đầu nhìn con gái còn đang mang mũ, rồi sau đó cô trong gương gật đầu một cái.

"ừ, quyết định, kéo."

Cho đến khi cây kéo rơi xuống, cô trong gương mơ hồ, đến lúc rõ ràng lại, cô đưa tay ra, quệt nước mắt lưu ở trên cằm.

Một nhúm tóc rơi xuống, có dài có ngắn, vô cùng đen mềm, vô cùng đẹp, nhưng bây giờ đã mất đi tất cả ánh sáng, từ lúc rơi xuống kia, liền chết.

Cho đến khi người phụ nữ trong gương bắt đầu biến thành một người đầu trọc, trọc lốc, cô biết con gái để ý tóc mình như thế nào, cũng biết cô có bao nhiêu sợ hãi, cô sao có thể để Tiểu Vũ Điểm cũng giống mình khi còn bé được, bị người nói là đầu trọc không ai yêu, bé có người yêu, bé có người mẹ thích bé nhất, một người mẹ có thể vì cô mà làm tất cả mọi chuyện.

Cô đứng lên, đi tới Tiểu Vũ Điểm vẫn luôn cúi đầu, Tiểu Vũ Điểm đột nhiên mở thật to hai mắt, sau đó vươn tay ra, mẹ..

Hạ Nhược Tâm ôm con gái lên, tay Tiểu Vũ Điểm đặt trên đầu Hạ Nhược Tâm, tại sao mẹ cũng không có tóc, cô so sánh với đầu mình, không quá rõ, mà cô kỳ quái hỏi thử, tại sao mẹ lại học Tiểu Vũ Điểm, không có tóc, mẹ cũng bị bệnh sao?

"Bởi vì như vậy mát mẻ. " Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng bóp khuôn mặt tròn tịa của con gái, "Cho nên, Tiểu Vũ Điểm không hề xấu xí, bởi vì chúng ta rất mát mẻ nha."

"Mát mẻ?" Tiểu Vũ Điểm kéo mũ trên đầu mình xuống, đầu trọc lớn cùng đầu bóng nhỏ, không hề khiến người ta cảm giác buồn cười, mà có chút tí ti cảm giác, khiến người khác không nhịn được muốn rơi lệ, đây là một người mẹ yêu, một người mẹ yêu vô tư nhất.

" Con bé xinh đẹp hơn mẹ rồi. " ánh thợ cắt tóc trẻ ươn ướt, xoa cái đầu bóng nhẵn của Tiểu Vũ Điểm, mà Tiểu Vũ Điểm ngượng ngùng cười cười, nằm trong lòng Hạ Nhược Tâm.
 
Chương 265: Ai không biết cười


"Cám ơn anh, " ôm con gái lên, Hạ Nhược Tâm cúi chào thợ cắt tóc, sau đó đội mũ lên đầu Tiểu Vũ Điểm.

Một đứa bé đầu trọc không đáng sợ, nhưng một người phụ nữ thì, một phụ nữ trẻ trung, cô đi ra ngoài luôn thu hút ánh nhìn, tuyệt đối xem thường, có điều cô vẫn luôn mỉm cười, chỉ cần thấy được gương mặt đáng yêu trong lòng thì sẽ cười dịu dàng, mà trong lòng cô, cũng có một cô bé đầu trọc.

ngũ quan đứa bé hết sức tinh xảo, cũng xinh xắn sâu sắc, chẳng qua là không có tóc.

Trầm Vi quay đầu lại, thưởng thức kiểu tóc biến đổi lớn như quỷ của Hạ Nhược Tâm, có chút mất tự nhiên và cổ quái, may mà cô có một gương mặt xinh đẹp, cho nên cũng sẽ không ảnh hưởng gì?

"Hôm nay cô đổi kiểu tóc à?" Cô nhẹ giọng hỏi, đối với chuyện Sở Luật và cô không nói tới một chữ, tựa như nói với cô, cô sẽ dùng một câu chuyện đổi lấy câu chuyện của cô, nếu không, cô không biết phải hỏi gì.

"Không phải vậy, " Hạ Nhược Tâm lắc đầu, sau đó tóc giả lên, lộ ra cái đầu trọc, "Tôi không đổi kiểu tóc, chẳng qua là không có tóc, " cô lại đeo tóc giả lên, trầm vi nhăn mày, cũng không có gì ngoài ý muốn.

"Cậu đầu trọc cũng rất đẹp, ừm, thật ra thì kiểu tóc này cũng rất hợp với cậu." Cô không hỏi nguyên nhân, tất cả đều là chuyện của cô, thân thể của cô, tự cô quản lý, tốt xấu tự mình biết, thậm chí người khác liếc nhìn vài lần cũng không thể thoát ra.

"Cám ơn, " Hạ Nhược Tâm hơi cười, có chút bi thương bên trong, song chỉ cần nghĩ đến con gái cuối cùng cũng nở nụ cười, cô vẫn cảm giác thật đáng giá.

"Người kia tới, " Thẩm Vi đứng thẳng người, đi ra ngoài, nụ cười trên mặt Hạ Nhược Tâm hơi hạ xuống, giữa môi đắng chát, chỉ cần nghĩ một chút, chỉ cần nghe được một ít, là thấy khổ.

Thật sự rất khổ.

Người đàn ông mặt âm trầm từng bước đến gần. Cô nhắm mắt lại, rất nhanh, trên cổ tay truyền đến một cơn đau nhói.

Cô bắt đầu quen với những cơn đau này, bắt đầu không để ý đến những cơn đau này, cho nên, cô không giãy giụa, cũng không kêu đau.

"Hạ Nhược Tâm, tôi mua cô, cô sẽ cho tôi một khuôn mặt nhăn nhó sao?" giọng nói lạnh lùng của Sở Luật vang lên bên tai cô, nhìn anh ghét cô như vậy, giống như một ác ma.

Thật ra, anh biết rất rõ, anh chính là.

Anh dùng tất cả của mình, không chút tình cảm phá hủy người phụ nữ này, từ thân thể đến trái tim cô, thương tổn đếm không hết. Bốn năm đầu như vậy, bốn năm sau vẫn thế.

Hạ Nhược Tâm mở hai mắt ra, môi hơi nhếch lên, có điều nụ cười ấy vẫn là khổ.

Cô cười, anh bắt cô cười, cô liền cười, chỉ cần anh có thể cứu Tiểu Vũ Điểm của cô, cho dù anh ta không biết Tiểu Vũ Điểm chính là con gái anh ta, chỉ cần anh ta có thể cứu, anh ta muốn cô mạng cũng được.

Huống chi chỉ là một nụ cười, một biểu cảm trên gương mặt, cười, có ai mà không biết?

Cô vốn không phải một người bán nụ cười.

"Cô thật sự rất xấu, " Sở Luật rất ghét bỏ nụ cười khổ trên mặt cô, dùng sức nắm chặt tay, nếu không, anh ta thật sự không biết có đánh thẳng lên mặt cô hay không.

Anh ta ghét nhìn cô thế này, ghét dáng vẻ như sắp chết của cô, anh ta muốn biểu cảm ở cô là yêu, anh ta muốn cô yêu anh ta như bốn năm trước, yêu đến chết đi sống lại, yêu không cần bản thân, yêu đến nỗi có thể vì anh ta mà làm tất cả mọi chuyện, có điều tình yêu này, Sở Luật rùng mình một cái, anh ta cong cánh môi mỏng, anh ta muốn cái vật này làm gì?
 
Chương 266: Dùng tiền mua được


Kỳ thật cuối cùng anh muốn chỉ là nỗi thống khổ của cô mà thôi.

Lại dùng sức nắm chặt cổ tay cô lần nữa, ngón tay của anh nắm chặt, thậm chí đều không thèm để ý sức mình cũng có thể bóp nát xương tay của cô.

Đối với một người phụ nữ không có yêu, anh có thể làm được tàn nhẫn vô tình như thế, chỉ là không có biết, tay của anh càng nắm chặt, tim của anh càng đập nhanh, thậm chí có chút đau, người phụ nữ này kéo lên cảm xúc chân thật nhấy, cũng là đáng sợ nhất.

Kéo cổ tay mảnh khảnh của cô, anh nhanh chân đi ra ngoài, thậm chí, không để ý người phụ nữ bên cạnh có thể đuổi theo bước chân của anh hay không.

Lên xe, anh mở cửa xe ra, lạnh giọng ra lệnh, cô là anh dùng tiền mua được, anh muốn thế nào cũng có thể, Hạ Nhược Tâm xoa cổ tay của mình, ngồi ở trong xe, cô cúi đầu xuống, sờ cổ tay sưng đỏ, xoa một chút.

Lại là nhà này, lại là đối đãi tàn nhẫn, xé đi của cô, như là phát tiết, anh căn bản không để ý cô có thể tiếp nhận hay không, có ưa thích hay không, có tự nguyện hay không.

Anh cướp bóc tất cả cảm quan của cô, Hạ Nhược Tâm cắn thật chặt mu bàn tay của mình, ngoại trừ tiếp nhận bên ngoài, cái gì cô cũng không thể ngăn cản.

Có lẽ, đây chính là thứ cô nên nhận, là cái giả phải trả cho người đàn ông từng yêu, cô nhắm lại hai mắt, không có cảm giác, cái gì cũng không có, cô chẳng qua là coi mình đã chết rồi, dùng thân thể của mình trả nợ cho con gái, cô thiếu anh, mà con gái của cô cũng thiếu anh.

Thấy cô như là người chết, tay Sở Luật đặt trên bờ vai cô, dùng sức nắm, một tiếng đè nén ngẹn ngào yếu ớt vang lên, sau cùng cô vẫn nhịn được, cô không ngừng lắc đầu, chỉ hi vọng dạng tra tấn này, nhanh chóng qua, cô không muốn, cũng không tiếp tục suy nghĩ, đến khi nào nhục nhã này mới có thể kết thúc, chẳng lẽ, cứ không ngừng nghỉ như vậy, thẳng đến ngày cô chết?

Hiển nhiên người đàn ông kia không muốn buông tha cô, càng thêm dùng sức, thậm chí tàn nhẫn, chỉ muốn bức ra cảm giác của cô, chỉ là, anh giống như không biết, cô đã sợ hãi, đã sợ hãi cùng anh làm chuyện như vậy rồi.

Năng lực chịu đựng của một người phụ nữ là có hạn, Hạ Nhược Tâm là người, cô cũng biết. Khi nhận nhiều tổn thương cuối cùng lúc lau vết thương, mới phát hiện, muốn trở lại, khi đó khó thế nào.

Kích tình qua đi, Sở Luật lãnh đạm ngồi ở một bên hút thuốc, Hạ Nhược Tâm bắt đầu mặc quần áo của mình, trên bờ vai có dấu vết xanh tím, nhìn có chút thấy mà giật mình, anh chưa từng dịu dàng với cô như vậy

"Tóc của cô là chuyện gì xảy ra?" Sở Luật mới ngồi ngay ngắn, rất chán ghét kiểu tóc kỳ lạ của cô hôm nay, không dài không ngắn, rõ ràng là tóc giả, anh là cùng người lên giường, mà không phải nhựa cây.

"Không có gì, chỉ là giả mà thôi, không phải như vậy càng tốt hơn, càng có thể mới mẻ sao?" Hạ Nhược Tâm mặc xong quần áo, đứng ở trước mặt anh, cố ý nói nhẹ, đối với cô mà nói, trên đời này vốn không có bao nhiêu thật.

"Sở tiên sinh, có phải anh nên trả tôi tiền lương hay không." Cô vươn tay của mình, cô trả thân thể rồi, như vậy, có phải anh cũng nên trả thù lao cho cô hay không, con gái cô còn ở trong bệnh viện, rất cần tiền, cần rất nhiều rất nhiều tiền, có tiền, Tiểu Vũ Điểm có thể trị bệnh, có thể ăn đồ ngon, cũng có thể uống sữa, bệnh viện là nơi không đáy, cô kiếm nhiều, giống như cũng không đủ sửa cái lỗ hổng kia.

Cho nên, cô đòi tiền, cô còn muốn rất nhiều tiền.

"Thấp hèn!" mắt đen Sở Luật càng thêm ám một chút, anh đùa cợt lên tiếng, thân thể Hạ Nhược Tâm cứng ngắc, cô không nói lời nào, tay vẫn đặt ở trên không trung, giống như anh nói, không cần mặt mũi, thấp hèn tới cực điểm.

"Tôi biết tôi tiện, bời vì, tôi rất cần tiền, không có tiền, tôi không có khả năng sống sót: "Cũng sẽ không thể cứu Tiểu Vũ Điểm, mà câu này cô vĩnh viễn không có khả năng nói ra.
 
Chương 267: Tiểu tam


Sở Luật lấy ví từ trong ngực ra, rút ra mấy tờ, ném vào mặt cô, thậm chí đều tạo thành một vết cắt, rất đau.

"Cầm tiền, mau lăn ra ngoài, đừng có để tôi nhìn thấy mặt mũi cô, buồn nôn." Anh ném ví tiền của mình xuống đất, hai tay dùng sức nắm chặt, đều có thể nghe được đốt ngón tay của anh đang không ngừng vang lên cành cạch.

Hạ Nhược Tâm nhịn xuống đau đớn trong mắt, ngồi xuống dưới đất nhặt số tiền kia, từng tờ từng tờ, cẩn thận nhét vào trong túi sách của mình, lúc này mới từng bước một ra ngoài, ánh mắt khẽ nhìn qua ánh mắt anh, lạnh lẽo.

Cô lộ ra nụ cười khó coi, anh đối với cô cho tới bây giờ đều như thế, coi như từng có dịu dàng, cũng giống như, cũng là vì để cho cô nhảy vào hãm lại.

Cô nên sớm hiểu người đàn ông này không yêu cô, mà cô cũng yêu sai, cho nên, hiện tại cô không thương, không thương, cô chỉ thíchTiểu Vũ Điểm, chờ Tiểu Vũ Điểm tốt, bọn họ rời đi nơi này, rời đi nơi này thật xa, sẽ như cuộc sống trước kia, tuy rất kham khổ, nhưng rất hạnh phúc.

Cô ngẩng đầu, trên mặt có ý cười hoảng hốt, cuộc sống như vậy thật tốt, cô sẽ không xa cầu quá nhiều, bời vì, cô không tham lam ", trước kia cũng bởi vì quá tham lam, cho nên, mới có thể để cho mình như thế, rơi xuống tình cảnh như thế này, mà bây giờ sẽ không, cô sẽ không yêu cầu thứ không thuộc về mình, cũng sẽ không dùng tất cả để yêu một người đàn ông.

Trước kia yêu, rất nhiều.

Cô từng bước từng bước rời đi, trên mặt có tái nhợt, sắc mặt của cô cho tới bây giờ đều không có tốt hơn, một đầu tóc giả, hiện tại cũng rối loạn, như là một mụ điên.

Một người phụ nữ đột nhiên đứng ở trước mặt của cô, giống như ở chỗ này chờ cô rất lâu.

Cô dừng lại bước chân mình, ánh mắt mơ màng nhìn người trước mắt, bờ môi mím chặt.

Quả nhiên là cô, giọng người phụ nữ mang theo sắc nhọn, biểu tượng dịu dàng cũng bị đánh phá.

"Hạ Nhược Tâm, cô thật không biết xấu hổ, vậy mà câu dẫn chồng của người khác!" Người phụ nữ nhanh chân đi tới, bộp một tiếng, giơ tay tát tới, Hạ Nhược Tâm không kịp phản ứng, trên mặt đã truyền đến đau rát, cô bưng kín mặt mình, trong con ngươi có một loại thương tổn.

Kỳ thật, cô không biết xấu hổ, bời vì, người kia là chồng của người khác, mà cô vừa rồi còn từ trên giường của anh xuống.

"Hạ Nhược Tâm, tại sao cô có thể, đó là chồng của tôi, cô lại câu dẫn anh ấy, ngươi đếcô có biết cái gì gọi là vô sỉ không, cái gì gọi là thấp hèn không?" Lý Mạn Ni có chút điên cuồng hô hào, cô ta thật muốn xé nát gương mặt này: " Cô thật sự là ai cũng có thể làm chồng, rời khỏi đàn ông liền sống không nổi đúng không? Sao cô không đi chết đi, bốn năm trước, cô làm ra chuyện ác tâm như vậy, sao cô còn có mặt mũi mà sống? Nếu tôi là cô, tôi đã sớm nhảy lầu chết rồi, sống trên cõi đời này làm người buồn nôn."

Nếu như không phải tận mắt thấy, không có người biết Tổng tài phu nhân tập đoàn Sở Thị ôn nhu hiền lành cũng sẽ có một mặt điên cuồng như vậy, cũng sẽ nói ra lời ác độc như vậy thì.

Hạ Nhược Tâm chậm rãi buông tay của mình xuống, trên rõ ràng dấu năm ngón tay, mặt của cô, gần đây bị đánh rất nhiều lần, cô đã không cảm giác đau.
 
Chương 268: Phản bội


Chỉ là, lòng của cô, lại vẫn đau đớn.

Không phải đau chết lặng và không đau, thì ra, sẽ còn đau.

"Bốn năm, chúng ta đều biết chuyện gì xảy ra, không phải cô biết sao?" Hạ Nhược Tâm cứ mở to mắt nhìn người phụ nữ trước mắt, bốn năm trước cô hận, thế nhưng bốn năm sau, cô đã không có hận, bời vì, hận quá mệt mỏi, cô học được việc yêu chính mình, cũng yêu con gái cô.

Lý Mạn Ni mất tự nhiên, chẳng qua, lòng tràn đầy cừu hận, cô ta duỗi ngón tay chỉ Hạ Nhược Tâm, có loại điên cuồng hoàn toàn che mất.

"Cô rời đi Sở Luật, rời đi chồng tôi, tôi không cho phép cô câu dẫn anh ấy, cô cút, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho cô, tuyệt đối sẽ không."

"Cô không hiểu Sở Luật sao? Cô không hiểu rõ anh ấy sao?" Nhón tay trước mắt kém chút chút đâm vào mắt Hạ Nhược Tâm, mà lông mi thật dài của cô ẩn hiện lạnh buốt, ai nói, cô muốn tiếp nhận những thứ này.

Cô cũng không muốn, cũng không nguyện ý.

Nếu như, có thể, cô muốn rời khỏi người đàn ông này càng xa.

"Cô đây là ý gì?" Lý Mạn Ni dùng sức hít một hơi, cuối cùng thu hồi ngón tay, nắm quần áo mình, không nên trách cô ta đã mất đi bình tĩnh, bời vì gần đây cô ta bị ép điên rồi.

Sở Luật như gần như xa, cha mẹ Sở thị thỉnh thoảng hỏi tình huống bụng cô ta, còn một lần nữa nhìn thấy cô, Hạ Nhược Tâm, càng làm cho cô ta không có cách nào tiếp nhận, người phụ nữ nào đều được, nhưng không thể với cô, không thể.

Hạ Nhược Tâm khẽ cười một tiếng, cười có chút tang thương: "Chuyện người đàn ông kia muốn, cô có thể ngăn cản, hay là tôi có thể sao?"

Sắc mặt Lý Mạn Ni càng thêm trắng bệch, cô nói đúng, từ trước đến nay Sở Luật đều là người duy ngã độc tôn, anh làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần anh muốn, anh sẽ ra bất kỳ thủ đoạn để đạt được, mà anh không muốn, anh cũng có thể ra bất kỳ thủ đoạn hủy đi, giống như bốn năm trước anh hận Hạ Nhược Tâm, triệt để hủy cô, chỉ là, cô còn sống, thậm chí, con là nguy cơ trong hôn nhân của họ, cô ta sợ chính mình sẽ biến thành một Hạ Nhược Tâm khác.

Cô ta sợ mình mất đi Sở Luật, mất đi tất cả hiện tại.

Nhất là bời vì Hạ Nhược Tâm, bốn năm nay Sở Luật đều không có quên.

Mặc dù cố gắng để mình bình tĩnh, nhưng toàn thân Lý Mạn Ni vẫn không ngừng run rẩy, không có bất kỳ người phụ nữ nào có thể nhịn chuyện như vậy, chồng mình vậy còn có gút mắc cùng vợ trước mà cô ta cũng không ngoại lệ.

"Cô không cần lo lắng, chẳng mấy chốc tôi sẽ rời đi, vị trí của cô không có người có thể cướp đi, tôi cũng không phải cô." Hạ Nhược Tâm có chút thê lương nhếch khóe môi của mình, từng bước từng bước rời đi, tay của cô nhẹ nhàng vuốt mặt mình, trên mặt vẫn đau đớn như cũ.

Chờ Tiểu Vũ Điểm của cô tốt, cô sẽ đi, rời đi những người này thật xa, cô muốn chỉ là yên ổn sinh hoạt, mà những người này, hiển nhiên cũng không để cho cô sống sót, mặc kệ là Sở Luật, hay là Lý Mạn Ni, đều thế.

Mà Lý Mạn Ni đứng ngay tại chỗ, nhìn Hạ Nhược Tâm rời đi, sắc mặt vẫn khó coi, một cái tát căn bản không thể làm cho tức giận của cô ta biến mất, nếu như không phải vì thân phận của cô ta, cô ta thật muốn liều lĩnh đánh chết cái ngời đàn bà không biết xấu hổ này.

Chỉ là, cô ta đã quên, cô ta cũng là loại đàn bà không biết xấu hổ, hiện tại tất cả bắt đầu lần nữa, cô ta đã quên lúc trước chính mình, kỳ thật cướp chồng của người khác, chiếm hôn nhân người khác, hủy gia đình người khác.

Cô ta quay đầu nhìnnhà của Sở Luật, nếu như không phải tự mình cô ta tới nơi này, lại tận mắt nhìn thấy, như vậy không phải mãi mãi cũng không biết, anh đã phản bội cô ta, phản bội hôn nhân của bọn họ.
 
Chương 269: Áy náy


Cô ta hơi hơi ngẩng đầu lên, phần môi nếm được nước mắt cực mặn, cô ta sẽ không để cho anh rời đi, mà cô ta cũng không thể tin tưởng người phụ nữ kia nữa, cô ta sẽ dùng hai tay mình đoạt lại tất cả.

Hiện tại không mất đi, không có nghĩa mãi mãi sẽ không mất đi.

Mà cô ta chỉ tin tưởng mình!

Sau khi Sở Luật vào nhà, anh thấy trên bàn có chiếc bánh kem, mi tâm nhăn lại một chút, tạo thành một chữ xuyên. Tại sao ở đây lại có chiếc bánh kem, anh đưa tay lên đỡ trán, mới phát hiện, gần đây anh không có để ý đến vợ mình.

“Luật, anh đã trở về.” - Lí Mạn Ni ôm lấy anh từ phía sau, bàn tay mềm mại ôm chặt lấy thắt lưng anh, cô cũng không có giống với một người vợ thấy chồng mình vượt quá giới hạn, liền cãi lộn, cô ta cũng không có phát giận với bất kì người nào, cô ta sẽ dùng biện pháp của chính mình, vì cô ta biết rõ nhược điểm của Sở Luật ở nơi nào.

“Hôm này là ngày gì vậy? Sao lại có bánh kem?” - Sở Luật nghiêm túc suy nghĩ, nhưng thật sự không tài nào nghĩ ra lý do gì để cô làm bánh kem, không phải sinh nhật cô, cũng không phải sinh nhật anh.

“Anh quên rồi sao, vài hôm nữa là kỉ niệm ngày chúng ta kết hôn, bởi vì em biết gần đây anh bận nhiều công việc, nên em muốn tổ chức sớm thì tốt hơn.” "tay cô ta vuốt ve càng thêm gấp một chút, trong giọng giống như mang theo một loại cứng rắn nho nhỏ.

Trên mặt Sở Luật nhanh chóng lóe lên một chút áy náy, xoay người ôm lấy thân thể của cô ta, đây là thói quen bốn năm của anh, thói quen quan tâm cô, thói quen đối với cô tốt, cũng là thói quen sủng cô, thói quen, tự cho là yêu cô.

Chỉ là gần đây, anh lại có chút xem nhẹ, nếu như không phải bởi vì người phụ nữ kia, anh sẽ không "Thật xin lỗi, gần đây công ty có chút chuyện, chờ hết bận anh sẽ đền bù tổn thất: " Anh vươn tay nhẹ nhàng vuốt tóc Lý Mạn Ni, lại không có phát hiện, khóe miệng Lý Mạn Ni hiện ra nụ cười trào phúng.

Xem nhẹ cô ta, lại để ý người phụ nữ khác, Luật, anh thật sự cho là mọi chuyện đều có thể giấu diếm cả đời, lúc anh ở cùng cô ta, cho tới bây giờ đều không có nghĩ tới em sao?

"Anh đưa em ra ngoài: " Anh kéo tay Lý Mạn Ni, cầm chìa khóa xe đi ra ngoài, xác thực, bọn họ đã lâu không có cùng nhau ăn một bữa cơm, Nói đi rồi lại nói lại, đêm nay hắn sẽ cho cô một đêm đặc biệt, anh không phải một người lãng mạn, cũng không có từng dỗ ngọt bất kì người phụ nữ nào, có một số việc, anh sẽ không nói ra.

"Được: " Lý Mạn Ni nhẹ nhàng gật đầu một cái, khóe môi lộ ra y cười rộng lượng, Luật, kỳ thật, em không sao, em chỉ là quá nhớ anh, cô ta dựa đầu vào cánh tay chồng mình, lông mi thật dài lóe lên mất mát, cũng bị Sở Luật bắt được, tay trái của anh lại nắm chặt lần nữa, hình như gần đây anh có chút vô tình rồi.

Ôm eo cô, hai người ngồi lên xe, qua nhà hàng bọn họ thường xuyên tới.

Hạ Nhược Tâm ôm Tiểu Vũ Điểm đi, coi như chỉ có một tay có lực, nhưng cô cũng không có cảm giác mệt, chỉ cần là con giá của cô, cô có thể ôm, trên đầu Tiểu Vũ Điểm vẫn mang theo chiếc mũ, thỉnh thoảng cúi đầu chơi với bé con.

"Đói bụng sao? Tiểu Vũ Điểm?"ngón tay Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng phủ lên khuôn mặt nhỏ gầy của con gái, hôm nay, Bảo Bảo không có ăn gì, mà bệnh tình của con bé so với trước kia, còn nghiêm trọng hơn rất nhiều.
 
Chương 270


Tiểu Vũ Điểm nhẹ nhàng gật đầu một cái, sau đó dựa đầu mình vào vai Hạ Nhược Tâm: " Mẹ, Tiểu Vũ Điểm muốn ăn bánh kem: "Giọng mềm nhũn lộ ra một chút bất lực, nếu như không phải có Hạ Nhược Tâm, có khả năng cả ngày cô bé sẽ không một câu, cô bé càng ngày càng gầy, cũng càng ngày càng không thích nói chuyện.

"Được, mẹ mua bánh kem cho Tiểu Vũ Điểm, hình như sắp tới sinh nhật Tiểu Vũ Điểm: "Ôm con gái chặt hơn một chút, cô đi về phía trước, trước mặt có một nhà hàng cực kỳ sang trọng, tuy cô không có tiền, thế nhưng hàng năm sinh nhật con gái cô đều sẽ đi mua bánh kem ở nơi này, bời vì, Tiểu Vũ Điểm cực thích ăn ở đây.

Mẹ, không đúng, Tiểu Vũ Điểm đếm đầu ngón tay, mẹ, sinh nhật Tiểu Vũ Điểm còn thật nhiều đầu ngón tay, nhíu lông mày nhỏ, trí nhớ của co bé rất tốt, bời vì, trước đây không lâu cô bé mới ăn bánh kem, mẹ nói là sinh nhật của cô bé, thế nhưng sinh nhật không phải mỗi một năm đều có một lần sao? Vì sao sinh nhật của cô bé đến nhanh như vậy?

"mẹ sinh nhật sớm cho con: "Cô nhẹ nhàng véo khuôn mặt nhỏ của Tiểu Vũ Điểm, thật sự là một nhóc tinh tường.

"Cảm ơn mẹ: " Hai tay Tiểu Vũ Điểm ôm chặt cổ Hạ Nhược Tâm, con mắt tròn cười cong cong.

Mở cửa nhà hàng kia, hôm nay gióng như rất nhiều người, cô tìm bốn phía một chút, chỉ có ở gần cửa sổ có một chỗ trống.

"Tiểu thư mời vào bên trong: "Phục vự lịch sự vươn tay, đón bọn họ vào, Hạ Nhược Tâm và Tiểu Vũ Điểm đi tới chỗ bán bánh kem, chọn một bánh kem nhỏ, may bọn họ còn một chỗ ngồi, nếu không sẽ phải đứng.

Thỉnh thoảng Tiểu Vũ Điểm nhìn bốn phía, khuôn mặt nhỏ nhắntràn đầy hiếu kỳ, người nơi này rất nhiều, còn có tường thật trắng, cô bé duỗi tay nhỏ ra ngăn ở trước mắt của mình.

Thật sáng, còn có thật nhiều đèn, cô bé thích nơi này, nhưng vì nhiều người, cô bé có chút ngượng ngùng tựa vào trong ngực mẹ, cô bé phát hiện có rất nhiều người đều nhìn lén cô bé, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé hơi đỏ lên, càng tiến gần mẹ của mình, thỉnh thoảng lông mi thật dài nhẹ nhàng chớp, miệng nhỏ đỏ hồng hơi bĩu lên, trong ngực còn ôm bé con xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn cực kỳ đáng yêu.

Mà đương nhiên mọi người đều là tán thưởng đứa bé Hạ Nhược Tâm ôm trong ngực, đứa bé thật sự rất xinh đẹp.

Rất nhanh bánh kem xuất hiện ở trước mặt của bọn họ, bánh kem nơi này đều làm tại chỗ, ngoại trừ có thể vừa ăn, còn có thể nhìn bọn họ biểu diễn, mà hiển nhiên, bánh kem nơi này cũng trở thành thứ cực nổi tiếng của nhà hàng.

"Đến, đây là của con: "Người nam trẻ tuổi đưa bánh kem nhỏ tới trước mặt Tiểu Vũ Điểm, tuy chỉ có một cái nhỏ, nhưng anh ta cũng làm rất tỉ mỉ.

"Cám ơn chú: "Giọng mười phần lễ phép, còn có dung nhan như hoa, làm cho người nam cho thêm lên một quả dâu, cô bé này lớn lên thật đẹp mắt, môi hồng răng trắng.

"Con gái của cô rất đáng yêu: "Anh ta cười với Hạ Nhược Tâm, chẳng những khiến người yêu, hơn nữa còn rất lễ phép, hiển nhiên dứa trẻ như vậy, rất dễ dàng để cho người ta ưa thích.
 
Chương 271: Bồi thường


“Cám ơn.” Hạ Nhược Tâm cười khẽ, thả con gái xuống dưới, cánh tay Tiểu Vũ Điểm tự động nắm lấy góc áo mẹ mình, bé ngẩng đầu nhìn bánh ngọt trong tay Hạ Nhược Tâm, còn liếm đôi môi nho nhỏ, bé muốn ăn.

Hạ Nhược Tâm đi tới cái bàn còn trống duy nhất, nhưng mà, khi cô vừa định ngồi xuống thì một cậu phục vụ lập tức đi tới, chắn trước mặt mẹ con cô, “Rất xin lỗi, vừa rồi chỗ này đã có người đặt sẵn rồi.”

Hắn cảm thấy rất có lỗi với Hạ Nhược Tâm và cô bé đáng yêu dưới chân Hạ Nhược Tâm, để một cô bé phải đứng thì rất là ác độc, nhưng mà hắn chỉ có thể thầm than vận may của mẹ con hai người không tốt, vốn dĩ hai người có thể ngồi bàn này, nhưng không khéo là hôm nay nó đã bị khách quen đặt trước.

Tiểu Vũ Điểm nhìn cái bàn kia, sau đó ngẩng đầu, nắm chặt góc áo Hạ Nhược Tâm.

“Không sao, chúng tôi ngồi chỗ nào cũng được.” Hạ Nhược Tâm dẫn con gái đi đến chân cầu thang, sau đó ôm Tiểu Vũ Điểm ngồi lên đùi mình, trong tay cầm cái bánh ngọt đó.

“Ăn đi, Tiểu Vũ Điểm.”

Cô đặt bánh ngọt ở trước mặt Tiểu Vũ Điểm, thật ra ở chỗ nào cũng được, hai người không để ý, mà ăn xong bánh ngọt thì lại phải trở lại bệnh viện, còn chỗ ngồi đó, có lẽ là một cặp tình nhân, và có lẽ, bọn họ còn cần chỗ đó hơn mẹ con cô.

“Mẹ ăn.” Tiểu Vũ Điểm đẩy tay Hạ Nhược Tâm, đẩy bánh ngọt cách xa mình một chút. Nhưng mà, ánh mắt của bé vẫn nhìn chằm chằm bánh ngọt, thỉnh thoảng còn liếm đôi môi nhỏ bé.

“Mẹ không đói, cho nên cái này là của một mình Tiểu Vũ Điểm, nếu không ăn hết, mẹ sẽ giận.” Hạ Nhược Tâm sờ gương mặt nhỏ nhắn của con gái, sau đó đút cho bé ăn, thật ra cô cũng muốn ăn, chẳng qua, bây giờ cô sẽ dành tất cả bánh ngọt cho con gái.

Mà phía sau, cánh cửa nhà hàng lại mở ra một lần nữa, một cặp đôi với vẻ ngoài xuất chúng đi vào, người đàn ông mặc tây trang thẳng tắp, tuấn tú cao quý, người phụ nữ lại xinh đẹp trong trẻo, cả người đều là hàng hiệu, đúng là có thể nói là một cặp do trời đất tạo nên.

“Luật, may mà anh gọi điện đặt trước, nếu không thì chúng ta sẽ không có chỗ ngồi rồi, hôm nay thật là nhiều người.” Lý Mạn Ni thầm đếm số người xung quanh, hôm nay có nhiều người có cùng ngày sinh nhật như vậy sao?

Sở Luật tiến về phía trước, anh sẽ không làm chuyện mà mình không chắc chắn, một người hay tính kế, đương nhiên sẽ an bài tất cả ổn thoả, cũng chính là hành trình của bọn họ, còn có chỗ ngồi thế này.

“Sở tiên sinh, Sở phu nhân, xin hỏi hai người muốn dùng gì?” Rất rõ ràng, bọn họ là khách quen ở chỗ này, nhìn thấy bọn họ, nhân viên trong quán sẽ nhiệt tình hơn rất nhiều.

Sở Luật đưa thực đơn cho Lý Mạn Ni ở đối diện, “Em muốn ăn gì thì chọn đi.” Nói xong, anh tuỳ tiện bắt chéo hai chân, khí chất cao quý, thậm chí còn có phụ nữ nhiều tuổi ngắm anh, nhưng mà, bởi vì anh đã có bạn gái cho nên chỉ có thể lén lút nhìn trộm chứ không dám có hành động gì thêm.

“Cái này đi, Luật, anh cảm thấy thế nào?” Lý Mạn Ni nhìn trúng cái bánh ngọt hai tầng vô cùng xinh xắn. Bánh ngọt được trang trí rất tinh xảo, muốn làm được cái bánh như thế này, cần phải có tay nghề rất giỏi và rất nhiều tiền để mua nguyên liệu, đương nhiên còn cần rất nhiều tiền để mua được nó.

“Ừ, lấy cái đó đi.” Sở Luật gật đầu, cũng không phản đối, hôm nay, cô muốn gì cũng được, anh không có ý kiến, chỉ cần cô muốn, anh sẽ cho cô, coi như là bồi thường vì mấy ngày nay anh đã lạnh nhạt với cô.
 
Chương 272: Tình yêu của phụ nữ


Tiểu Vũ Điểm ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Sở Luật, bé ngồi trên đùi Hạ Nhược Tâm, nhìn chằm chằm Sở Luật, là bọn họ cướp bàn của mẹ con bé, để mẹ bé phải ngồi ở đây, mà bé, sẽ nhớ kỹ gương mặt người đàn ông đó.

Bé lại cúi đầu ăn bánh ngọt mà Hạ Nhược Tâm đút, sau đó, trên bàn kia, xuất hiện một cái bánh ngọt vô cùng lớn, Tiểu Vũ Điểm cũng chỉ nhìn thoáng qua, đối với bé mà nói, lớn hơn nữa cũng không bằng cái bánh ngọt nhỏ trong tay mẹ bé, còn nữa, lớn quá bé cũng ăn không hết, sẽ làm bụng nhỏ nổ mất.

Hai ly rượu vang được bưng lên bàn, Sở Luật đặt một ly vào trong tay Lý Mạn Ni, hai người giống như vợ chồng mới cưới, hưởng thụ không khí ngọt ngào khó có, nhưng mà, trên mặt người đàn ông đó vẫn không có biểu tình gì, thế nhưng hai mắt của anh đã ôn hoà hơn trước rất nhiều, thói quen nhiều năm làm cho anh có sự kiên nhẫn với Lý Mạn Ni nhiều hơn người khác, cũng săn sóc nhiều hơn người khác.

“Luật, cám ơn anh.” Lý Mạn Ni chớp mắt, giống như là muốn làm cho người ta nhìn thấy nước mắt chuyển động trong mắt cô, thể hiện rằng cô là một người phụ nữ dễ cảm động và dễ thoả mãn.

“Đồ ngốc, cám ơn cái gì, chúng ta là vợ chồng.” Tay anh đặt trên mặt cô, ngón tay với các vết chai nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt cô, đáy mắt là đau lòng và áy náy, gần đây, đúng là anh đã có lỗi với người vợ này.

Anh bị ma quỷ chiếm lấy đầu óc rồi sao.

Đôi môi anh mím chặt, có lẽ, chuyện giữa anh và người phụ nữ kia, đã xong rồi, người như vậy không đáng để anh lãng phí nhiều thời gian như vậy, thậm chí là bỏ bê người vợ thương yêu mình.

“Luật, em rất rất yêu anh, anh có yêu em không?” Lý Mạn Ni nắm tay Sở Luật đặt trên mặt mình, hình như cô gái nào cũng thích nói lời yêu, đều hỏi đàn ông về yêu, yêu cầu đàn ông phải yêu, cũng muốn có được tình yêu của đàn ông, con gái không chỉ cần hành động thể hiện tình yêu, mà còn cần lời nói phát ra từ miệng.

Yêu? Gương mặt Sở Luật co rút một chút, anh bắt đầu cảm thấy mê man, anh có yêu cô không? Thật ra, ngay cả anh cũng không biết, anh yêu Dĩ Hiên, bởi vì từ nhỏ cô đã là người vợ mà anh lựa chọn, đó là sự kiên trì trong lòng anh, nhưng mà bốn năm qua đi, thậm chí anh đã quên mất trên đời này còn có một người như vậy, có thể nhớ, cũng chỉ là Dĩ Hiên với dáng vẻ trước đây, gương mặt tròn như quả táo trông rất đáng yêu, mà dáng vẻ sau khi lớn lên của cô lại làm cho anh cảm thấy mơ hồ.

Anh yêu Lý Mạn Ni, có lẽ là vậy, nếu không phải yêu, sao anh có thể cưới cô, nhưng mà có khi anh lại quên mất sự tồn tại của cô.

Nhưng mà, nếu cô muốn nghe anh nói.

Sở Luật nắm chặt tay Lý Mạn Ni, nói một cách máy móc, “Đương nhiên là anh yêu em, không yêu thì sao có thể cưới em được chứ?” Bàn tay hai người ở chung một chỗ, hình ảnh như vậy, thật sự sẽ làm cho người ta cảm thấy rất tốt đẹp, một đôi yêu nhau, môn đăng hộ đối, vẻ ngoài tương xứng, không phải một bức tranh xinh đẹp thì là cái gì, mà bức tranh này, thật sự chỉ có thể dùng chữ xinh đẹp để hình dung.

Từ khi đi vào, bàn tay bọn họ chưa từng tách ra, cho đến khi bọn họ rời đi, vẫn không tách ra, đúng là một đôi vợ chồng vô cùng ân ái, làm cho người khác vừa ghen tị lại vừa hâm mộ.

“Đã ăn no chưa?” Hạ Nhược Tâm lau bơ dính trên mặt con gái, đôi mắt có chút bi thương, thì ra, là bọn họ, cô đã nghe thấy tình yêu của bọn họ, cũng nhìn thấy tình yêu của bọn họ.

Anh, đúng là yêu cô ấy, mà đối với anh, Hạ Nhược Tâm chỉ là một món đồ chơi, một món đồ vật này nọ mà thôi, hoặc có thể chỉ là một cô gái nhà giàu, rõ ràng đã sớm biết, đã sớm hiểu, nhưng mà, lòng của cô vẫn đang đau.
 
Chương 273: Bởi vì thích


“Mẹ, không khóc, Tiểu Vũ Điểm thổi thổi...” Hai bàn tay nhỏ bé của Tiểu Vũ Điểm đặt lên vai Hạ Nhược Tâm, thỉnh thoảng còn thổi vào mắt cô, bởi vì, khi bé đau, mẹ đều làm như vậy. Mà bây giờ, mắt của mẹ đau, cho nên bé phải thổi cho mẹ, thổi thổi rồi sẽ không đau.

Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng vỗ về gương mặt nhỏ nhắn của con gái, cô hít hít cái mũi, cười với con gái, “Cục cưng, đoán sai rồi, mẹ không đau, là cát bay vào mắt mẹ thôi, vừa rồi sau khi Tiểu Vũ Điểm thổi cho mẹ, hạt cát cũng biến mất, cho nên mẹ tốt lắm rồi, ừm, chúng ta về được chưa? Nếu dì y tá không thấy Tiểu Vũ Điểm thì sẽ rất đau lòng.” Cô dỗ con gái, chỉ sợ con gái sẽ khóc cùng mình, cô đứng lên, đặt Tiểu Vũ Điểm xuống đất.

Tiểu Vũ Điểm nhẹ nhàng gật đầu, nhưng mà cũng dùng hai tay che chắn gương mặt nhỏ nhắn của mình.

“Làm sao vậy?” Hạ Nhược Tâm nhìn thấy động tác kỳ lạ của con gái, vì sao lại che mặt, chẳng lẽ là đau răng sao?

“Mẹ, Tiểu Vũ Điểm muốn ôm mặt như vậy luôn, mấy dì đó sẽ nhéo má Tiểu Vũ Điểm.” Tiểu Vũ Điểm nói có chút tủi thân, mặt của bé bị y tá nhéo rất đau, không phải chỉ nhéo một cái đâu, thậm chí còn nhào nặn nữa, thậm chí, còn có người hôn đầy nước miếng lên mặt bé, rất rất rất khó chịu.

Nhưng mà, mẹ đã dạy bé phải biết lễ phép, cho nên, bé chỉ có thể để bọn họ hôn, để bọn họ nhào nặn, để bọn họ nhéo mặt bé.

“Đó là bởi vì mọi người thích Tiểu Vũ Điểm mà.” Hạ Nhược Tâm cười khẽ, cô cảm thấy rất an ủi, người trong bệnh viện đối xử với Tiểu Vũ Điểm rất tốt, cho nên, có khi, buổi tối cô về quá muộn thì sẽ có người ở chung với con gái của cô, nếu không, cô sẽ lo lắng cho đứa nhỏ này rất nhiều.

“Thật sao?” Tiểu Vũ Điểm thả tay xuống, mở to đôi mắt tròn xoe, bởi vì thích mới nhéo má bé sao, kỳ quá đi.

“Đúng vậy.” Hạ Nhược Tâm vỗ nhẹ gương mặt con gái, “Con có thấy mấy dì nhéo má Tiểu Hoa, hôn Tiểu Hoa không?” Tiểu Hoa mà Hạ Nhược Tâm nói, là đứa nhỏ bằng tuổi Tiểu Vũ Điểm, nhưng mà, đứa bé đó đã xuất viện, Tiểu Hoa là đứa bé có vẻ ngoài bình thường, cho nên y tá không nhiệt tình với bé cho lắm, cho nên mới nói con gái của cô có được gương mặt đáng yêu như vậy cũng rất có phúc, chẳng lẽ thật sự có thể lợi dụng gương mặt này thật sao?

“Không có.” Tiểu Vũ Điểm thành thật gật đầu, đúng vậy, bé chưa từng thấy.

Thì ra, bị nhéo chính là thích, bé ôm chặt cổ Hạ Nhược Tâm, nhìn chằm chằm bánh ngọt hai tầng trên cái bàn kia, hình như là chưa đụng vào chút nào, mẹ nói, không thể lãng phí thức ăn, cho nên bé thường ăn hết bánh ngọt, vì sao chú và dì đó không biết quý trọng cơ chứ, còn là cái bánh ngọt nhìn ngon như vậy.

Bé vùi đầu vào lòng Hạ Nhược Tâm, không muốn nghĩ tới cánh bánh ngọt lớn đó nữa.

Bọn họ rời khỏi nhà hàng, Hạ Nhược Tâm vội vàng dùng quần áo quấn chặt con gái, đi bộ một lát là tới nơi rồi, cô hôn lên mặt con, Tiểu Vũ Điểm chớp chớp hàng mi rất dài, sau đó nhắm mắt lại, sức khoẻ của bé rất kém, bây giờ đã mệt đến nỗi không thể nói được nữa, nhưng mà bàn tay vẫn nắm chặt lấy áo mẹ mình.

Một chiếc xe màu đen chạy qua bên người hai mẹ con, Hạ Nhược Tâm xoay người để gió thổi vào lưng mình, cô quay đầu lại, mơ hồ nhìn thấy hình dáng một đôi nam nữ đang ôm nhau rất chặt.

Ở trong xe, hai người đang hôn nhau kịch liệt, một người muốn bồi thường, một người lại không muốn tách ra, hai người đều gấp gáp muốn đòi lấy thân thể của nhau, quần áo bị rút bớt, ngay tại trong xe, bắt đầu tình dục nóng bỏng như có thể thiêu đốt cả hai người.

“Luật...” Ngón tay Lý Mạn Ni cấu chặt vào vai Sở Luật, thừa nhận nhiệt tình của anh, khoé môi khẽ nhếch, cô đã thành công.
 
Chương 274: Tiền thuốc rất lớn


Sở Luật nhắm mắt, sau đó mở to, cô gái dưới thân hình như không còn là Lý Mạn Ni nữa, mà đổi thành một người phụ nữ khác, gương mặt đỏ ửng khi phải thừa nhận tĩnh cảm mãnh liệt, không ngừng thở gấp, cảnh tượng động lòng người như vậy, hình như lâu rồi anh chưa nhìn thấy.

Trái tim anh đập rất mạnh, động tác lại chưa từng ngừng lại, đôi mắt lại càng thêm u ám, cho nên, cảm giác mê đắm trên mặt anh cũng bị thay thế, tự chủ chết tiệt của anh, đáng lẽ là nó không nên xuất hiện ở nơi này.

Lý Mạn Ni chìm đắm bên trong nhiệt tình của Sở Luật, không biết lúc này bọn họ có thể có con hay không, nếu có thì tốt rồi, thì tốt rồi.

Mà một đêm như vậy, mê loạn tim ai, rõ ràng mắt ai.

Ngày hôm sau, trong công ty của tập đoàn Sở Thị, Sở Luật đang ở trong văn phòng của mình, không ngờ, hôm nay anh lại im lặng đứng cạnh cửa sổ, lạnh lùng rít thuốc, mà trên bàn đã có một đống tàn thuốc, đương nhiên còn có công việc của anh, là rất nhiều văn kiện chưa được xử lý.

Đỗ Tĩnh Đường đi đến, vội vàng dùng tay phe phẩy trước mặt, mùi thuốc lá rất nồng, gần đây anh họ bị nghiện thuốc lá rất nặng, có phải như vậy là quá nhiều rồi không, nếu cứ như vậy, anh đây không hút thuốc cũng sẽ bị ngộ độc theo. 

“Anh họ, nếu anh và chị dâu muốn có con thì anh không thể cứ hút thuốc như vậy được, đứa nhỏ phải được nuôi dạy tốt chứ.” Đỗ Tĩnh Đường nói xong, ngón tay Sở Luật liền dừng một chút, dập tắt điếu thuốc trong tay, đôi mắt u ám lại không có chút cảm xúc nào.

Đúng là một tảng đá mà, còn càng ngày càng cứng rắn.

Đỗ Tĩnh Đường vui vẻ lật mở hợp đồng trên bàn, nhiều như vậy, trời ơi, có phải gần đây việc buôn bán của bọn họ lại tốt hơn không, tốt đến nỗi ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có.

“Anh họ, chừng nào thì anh đến bệnh viện, bệnh viện bên kia lại gọi tới, nói bệnh tình của đứa nhỏ kia, hình như là chuyển biến xấu hơn rồi, con bé đó vẫn còn đang chờ anh cứu mạng đó.” Đỗ Tĩnh Đường nhắc nhở Sở Luật, chỉ sợ anh sẽ quên mất chuyện này, mạng người là quan trọng nhất, cũng không thể qua loa.

Dù sao thì cũng là một mạng người, Đỗ Tĩnh Đường thật sự sợ là Sở Luật đã quên.

Xử lý xong mọi chuyện thì anh sẽ đi, Sở Luật ngồi vào ghế, đương nhiên là anh không quên, nhưng mà, anh cần phải xử lý xong mọi chuyện thì mới có thể đi, nếu không thì ai làm việc này đây.

Đương nhiên còn có, chuyện của người phụ nữ kia, anh bắt đầu chán ngấy thân thể của mình rồi, nhưng anh cần phải tách khỏi nó, cảm giác như vậy, Mạn Ny cũng có thể cho anh, buổi tối hôm đó là minh chứng rõ ràng nhất, anh cũng có thể tiếp nhận Mạn Ni.

Sở Luật nhanh chóng giải quyết văn kiện, trong mắt anh, ngoại trừ công việc thì cũng chỉ có công việc, Đỗ Tĩnh Đường nhàm chán kéo tóc, còn dám nói bản thân không phải người máy, anh không phải thì ai phải chư.

Trong bệnh viện, lại là một đêm đen tối, Hạ Nhược Tâm cẩn thận vỗ về gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt của con gái, bệnh của con bé lại ngày càng nặng thêm, thậm chí còn bắt đầu sốt liên tục, rất vất vả với lui sốt được, vừa mới khóc rồi ngủ mất.

Vài ngày sau sẽ bắt đầu giải phẫu.

“Đừng lo, Tiểu Vũ Điểm, tin mẹ đi, con sẽ khoẻ lên rất nhanh, rất nhanh, là chúng ta có thể rời khỏi nơi này, có thể về nhà, cũng không còn đau nữa.” Hạ Nhược Tâm cắn chặt mu bàn tay, ra sức mà cắn, thậm chí là cắn đến nỗi chảy máu, cô sợ mình sẽ không nhịn được mà khóc nất lên, cô cầm lấy ví tiền bên cạnh, đứng lên, nhìn sắc trời bên ngoài, cô phải ra ngoài, phải đi làm việc, nếu không phải công việc đặc biệt đó thì một thân một mình như cô sẽ không gánh vác nổi số tiền thuốc men khủng khiếp như thế.
 
Chương 275: Cô sẽ tha thứ cho anh ta sao?


Trên đường rời khỏi bệnh viện, có không ít y tá nhỏ giọng bàn tán, sau đó lén lút chỉ vào người cô.

“Mấy cô đoán xem, cô ấy làm việc gì? Rõ ràng là vẻ ngoài rất nghèo khổ, vì sao lại đột nhiên có nhiều tiền như vậy? Tôi nhớ lần đầu phải đóng tiền thuốc, cô ấy còn không có tiền, mấy ngày sau mới trả đủ.”

“Buổi tối cô ấy mới đi ra ngoài, chẳng lẽ mọi người còn không đoán được sao, phụ nữ cần phải làm gì mới có thể kiếm được tiền chứ?” Một y tá khác nói.

“Ừ, đúng vậy, thỉnh thoảng tôi còn nhìn thấy trên người cô ấy có vết thương, rõ ràng là làm chuyện đó.”

“Được rồi, đừng nói nữa, cô ấy sẽ nghe thấy đó, cô ấy cũng rất đáng thương rồi, chúng ta không nên nói như vậy nữa, dù sao thì cô ấy cũng vì con gái của mình, có thể làm được như vậy vì con gái của mình thì tôi cũng không chán ghét công việc của cô ấy nữa, chúng ta chỉ cần biết rằng, cô ấy là một người mẹ tốt là được rồi, tình thương của mẹ, đúng là vĩ đại nhất, sau này nếu ai dám nói xấu cô ấy, tôi sẽ tuyệt giao.”

Những người khác cũng gật đầu, bởi vì, mọi người thấy, mọi người hiểu, cho nên mới cảm thấy đồng tình, mới không cảm thấy Hạ Nhược Tâm thấp hèn, không biết xấu hổ, bởi vì, Hạ Nhược Tâm không phải vì bản thân mà là vì cô con gái đáng thương của mình.

Hạ Nhược Tâm che kín miệng, vội vàng chạy về phía trước, đúng vậy, đều là vì con gái, cô không sợ người khác cảm thấy mình thế nào, nghĩ như thế nào, chỉ cần con gái của cô có thể khoẻ mạnh, bán bản thân thì sao, cho dù không còn sống nữa thì cô cũng không hối hận.

Lau sạch nước mắt trên mắt, nở nụ cười chua sót, nhưng mà cười như vậy rất miễn cưỡng, cô không muốn cười, nhưng vẫn phải cười.

Bởi vì, cô cần phải làm như vậy, đây là công việc của cô, là thứ giúp cô có thể kiếm tiền thuốc cho con gái. 

Thay một bộ váy vô cùng ngắn, cô ngồi trong đại sảnh, thất thần nhìn mọi thứ, chỗ nào cũng là tiếng cười, không biết thật giả.

Trầm Vi ngồi bên cạnh Hạ Nhược Tâm, trong tay là một ly rượu vang, thỉnh thoảng lại nhẹ nhàng lắc đều nó, không phải cô không cảm thấy nơi này rất giả tạo, cô đặt ly rượu bên môi, nhẹ nhàng mở miệng, nhẹ nhàng cười nhạo, còn có chút châm chọc.

Nhưng mà, lại có người thích như vậy, đối với bọn họ mà nói, bọn họ không cần chân thực, có lẽ nơi này thực sự rất dơ bẩn, nhưng mà bọn họ đều thích vẻ đẹp bên ngoài của nó, và xem nhẹ dơ bẩn xấu xa bên trong. 

Buông ly rượu trong tay, Trầm Vi dựa vào ghế sô pha, “Cô có thể nói cho tôi biết một chuyện không, nếu người đàn ông kia hối lỗi, muốn quay đầu lại tìm cô, cô sẽ tha thứ cho anh ta sao?”

“Cô sẽ tha thứ cho anh ta sao? Sau khi anh ta tổn thương cô như vậy, khi cô sống không bằng chết, anh ta bỏ cô, khi cô bị thương, anh ta cười nhạo cô, khi cô cần giúp đỡ, anh ta giễu cợt cô, nói cho tôi biết đi, cô sẽ tha thứ sao?”

Ngón tay Trầm Vi gõ nhẹ vào ly rượu bên cạnh, từ ‘cô’ này, không biết là đang nói Hạ Nhược Tâm, hay là bản thân cô ta.

Hạ Nhược Tâm ngẩng đầu, cười chua sót, “Không có tha thứ. Bởi vì, chuyện đó là không thể nào, đã bắt đầu hận thì cũng sẽ chấm dứt bởi hận thù, mà tôi lại không nghĩ nhiều như thế, cũng không nghĩ tới chuyện có thể tha thứ cho ai hay không.”

“Bởi vì, cái gì cũng có thể là quá khứ.”

Còn nữa, không thể nào lại tha thứ, cho nên vì sao cô lại phải nghĩ đến chuyện đó? Cho dù là có một ngày như vậy, thì cũng đã bước qua nhau, một lần bỏ qua, có khi chính là cả đời.

Hạ Nhược Tâm đặt tay lên cánh tay trái của mình, đây là minh chứng tốt nhất.

Tay cô, vĩnh viễn cũng không thể tốt lên được.
 
Chương 276: Chỉ muốn được sống


À, là như thế hả, vốn dĩ là thật sự không cách nào tha thứ. - Thẩm Vi cầm ly rượu từ trên bàn, sau đó uống cạn sạch rượu bên trong, nói là chuyện sẽ không giờ xảy ra được, thật sự, không thể tha thứ.

- Hắn lại đến tìm cô rồi. - Cô nói rồi đứng lên rồi đi vào bên trong:

- Nơi đây thật sự rất dơ dáy, không phải sao? Hạ nhược tâm, Cô có cảm thấy được như vậy không? Nhưng mà, cô biết không? Cô còn hạnh phúc hơn tôi một ít, bởi vì cô còn có một cô con gái để thương yêu.

Thế nhưng, thẩm vi không biết mình muốn yêu người nào, ngay cả bản thân cô cũng không muốn yêu.

Hạ nhược tâm đặt hai tay đang cuốn lấy nhau trên đùi, sau đó chờ đợi bầu không khí ảm đạm này nhanh chóng kết thúc, cô chỉ cần nhiều chịu đựng vài ngày nữa là được rồi.

Nhìn thấy ngón tay hạ nhược tâm trắng bệch thỉnh thoảng lại xoắn vào nhau, Sở luật mặt lạnh như băng, càng thêm trầm mặc đi một tí, rất tốt, thì ra bọn họ đều đang nhẫn nại đến vậy.

Hắn quay người, lạnh lùng nhìn khinh bỉ cô gái đang ngồi ở trên ghế sa lon, loại con gái này không đáng để hắn đợi, hắn chỉ là đang hạ nhục nhã cô, chỉ để báo thù mà thôi, hắn thỉnh thoảng nhắc nhở lấy bản thân, vì nàng mà nhiều lần không khống chế được, tất cả đều chỉ vì báo thù, chỉ vì trả thù mà thôi, bởi vì, hắn còn không hận đủ, không oán đủ.

Hạ nhược tâm đứng lên phía sau hắn, cô bây giờ là vật mà hắn đã chi tiền mua, chỉ cần hắn bằng lòng, cô có thể dâng hiến thân thể của cô, lòng tự trọng của cô, tất cả của cô, bất cứ lúc nào.

Lúc ở căn hộ dù sao vẫn khiến cho hạ nhược tâm có cảm giác lạnh lẽo, Sở luật ngồi ở một bên hút thuốc, hắn phun ra vòng khói mịt mù, khiến cho ngũ quan của hắn cũng mơ hồ theo.

Hạ nhược tâm đứng ở trước mặt của hắn, duỗi ra ngón tay nhẹ nhàng cởi bỏ nút thắt trên y phục của mình, đây cũng là lúc mà cô vứt bỏ đi lòng tự tôn của chính cô.

Lúc thân thể trắng noãn run rẩy lồ lộ ở trước mặt của hắn, không khí quanh người hắn tựa hồ cũng trở nên đông cứng lại.

- Cô muốn lên giường với tôi sao?

Hắn ném xuống tàn thuốc trong tay, đứng lên trước mặt hạ nhược tâm, cúi đầu đưa mắt quét qua thân thể của cô, trong ánh mắt đó chỉ có lạnh lùng, không một chút ham muốn.

Hạ nhược tâm hơi nhắm hàng mi lại, cô không muốn, hắn có thể buông tha cho cô sao?

- Cô quả nhiên là thứ thấp hèn, có phải bất cứ người đàn ông nào cho phép cô cũng sẽ bò lên giường của hắn? - Sở luật duỗi tay nắm chặt lấy cằm cô, hắn ghét cô có thể chịu đựng được bộ dạng như vậy. Đột nhiên, hắn nheo lại hai mắt, trước mắt đã hiện lên một loại ánh sáng lạnh buốt.

Hạ nhược tâm ngẩng đầu, nhìn thẳng hắn vào đôi mắt đen láy chán ghét ấy mà nói:

- Đúng vậy, chỉ cần người khác cho ta tiền, tôi sẽ... - Lần thứ nhất, cô đã có một vết thương sâu hoắm trong lòng.

- Thật ti tiện! - Sắc mặt Sở Luật trong nháy mắt đã trở nên tối sầm lại, tay của hắn chuyển qua túm cổ của cô, dùng sức bóp chặt, hạ nhược tâm cảm giác không khí trong phổi mình như sắp cạn, bàn tay kia lấy đi từng hơi thở sự sống của cô từng chút một, hai tay của cô siết chặt lấy cánh tay của người đàn ông áy, dùng sức trừng mắt nhìn hắn, người nam nhân này ngoại trừ dùng bạo lực ra,còn có thể làm ra cái gì chứ?

Khuôn mặt cô đau khổ, tay Sở luật giống như bị phỏng mà thu về, hạ nhược tâm đặt tay ở trên cổ của mình, cười thê lương nói:

- Có phải anh cũng đối xử như vậy với Lý Mạn Ni hay không?

Giọng cô khản đặc, tại sao cô lại bị đối xử như vậy, cô rút cuộc là đã làm sai điều gì, con gái cô đã làm sai điều gì? Tại sao hai người phải chịu đựng vất vả như vậy, hai mẹ con cô chỉ là muốn sống bình thường thôi, chỉ việc sống thôi cũng khiến cho người ta căm ghét đến vậy sao, cô đâu có làm hại ai, cũng đâu làm ảnh hưởng đến cuộc sống của người nào?
 
Chương 277: Hắn yêu nhất người nào


Sở luật lại lần nữa đến gần, ngón tay nắm chặt lấy cằm của cô, ánh mắt khinh bỉ quét qua toàn bộ thân thể của cô, hắn cười lạnh lùng:

- Cô cho rằng cô là ai chứ, đến một sợi tóc cô cũng không thể so sánh được với vợ tôi, cô còn không xứng nói ra tên cô ấy.

Hắn chán ghét buông tha cho thân thể hạ nhược tâm, mặc cho cô chật vật ngã trên mặt đất:

- Mặc đồ của cô vào rồi cút khỏi đây đi, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa, nếu không tôi nhất định sẽ khiến cô sống không bằng chết.

Hắn đem hai tay của mình chắp lại sau lưng, tựa hồ là đang cố gắng giấu diếm điều gì.

- Đi nhanh lên, nếu không tôi nhất định sẽ giết cô, sẽ đem cô băm vằm ra ném xuống biển đấy, đến cả ngôi mộ cho cô cũng không có đâu. - Hắn cảm giác mình trong lòng đang rung động, lời nói cự tuyệt, hắn vô ý thức mà nói ra như vậy.

Hạ nhược tâm cầm quần áo từ mặt đất lên, từng cái từng cái một mặc lại lên trên người của mình, ngón tay của cô như bất lực, mãi đến khi mặc xong tất cả quần áo, cô mới đi ra ngoài, chỉ là, khi đi ra bên ngoài, không người nào thấy được, trong mắt cô là nỗi đau đớn đến tột cùng, khóe mắt cuối cùng rớt xuống những giọt nước mắt.

Nàng dùng sức lau dòng nước mắt, hạ nhược tâm, không khóc, không được khóc.

Về sau, sẽ không còn gặp lại nữa, như vậy thì tốt rồi, quá tốt rồi.

Cô đưa tay đặt ở trên lồng ngực của mình, chỉ là nơi đây vẫn hơi đau đấy, loại đau đớn này không giống như đau đớn khi cô bị hắn bóp cổ, không cách nào thở được, cô không quan tâm, tuyệt không quan tâm, cô dùng sức lau sạch sẽ nước mắt trên mặt, sau đó không ngừng chạy chầm chậm về phía trước.

Mãi đến khi một cô gái đứng ở trước mặt của cô, chậm rãi mà đi tới thì cô mới dừng lại, nhìn xem cô ta từng bước một tiếp cận, tại sao những người đó lại không buông tha cho cô, không muốn cô lặng lẽ sống hay sao, cô cũng đã không muốn lại khiêu khích bọn hắn rồi.

- Cô lại tới nữa? - Lý Mạn Ni nhếch môi cười giễu cợt, nhìn quần áo hở hang như vậy, mặt mũi còn lấm lem những vệt nước mắt thế kia, chắc lại bị ngược đãi, hành hạ nữa rồi.

- Cô lại đến tìm anh ấy sao, rồi sao, bị đuổi ra ngoài rồi đấy, cô trong mắt anh ấy, cùng lắm cũng chỉ là một món đồ bị bán đi mà thôi, bốn năm trước ánh ấy không êu cô, bốn năm sau cũng sẽ như vậy thôi, coi như là cô quyến rũ đi chăng nữa thì kết quả rồi cũng thế nào chứ? Vợ của anh ấy vẫn là tôi, hạ nhược tâm cô trong lòng của anh ấy, không là cái gì cả.

Cô ta nói lạnh lùng, hạ nhược tâm nhẹ liền nhếch môi của mình, nhìn đôi môi đỏ mọng của Lý Mạn Ni không ngừng đóng mở.

- Cho tới bây giờ tôi đều cho rằng, tôi trong lòng của anh ta chẳng là cái gì, tôi biết rõ anh ấy không thương tôi, thế nhưng mà, anh ấy cũng...

Lý Mạn Ni bởi vì ghen ghét đố kị mà mặt nhăn nhó, làm cho hạ nhược tâm cuối cùng cũng đã hiểu ra điều gì.

- Không yêu tôi, cũng không yêu cô, người mà Sở luật yêu nhất đấy chỉ có Hạ Dĩ Hiên thôi phải không.

Lý Mạn Ni nghe cô nói vậy, đột nhiên ánh mắt trở nên giận dữ, nét hiền hòa trên mặt lúc này cũng trở nêm nhắn nhó dữ tợn:

- Cô sai rồi, anh ấy yêu tôi, yêu tôi đấy, cô không biết bốn năm nay, anh ấy yêu tôi đến cỡ nào đâu, tôi muốn cái gì, anh ấy sẽ cho cái đó, như vậy mà gọi là không thương tôi, không yêu tôi sao?

- Yêu hay không yêu, cô tự mình biết. - hạ nhược tâm nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hít sâu một hơi, sau đó xoay người bước đi không muốn gặp lại cô ta lần nào nữa, nếu như yêu, vậy sự bất an của cô ta là cái gì, nếu như yêu,vậy sự ghen ghét xuất phát từ đâu tới đây.

Không yêu, có lẽ cũng chỉ vì chưa yêu đủ mà thôi.
 
Chương 278: Trò đùa


Cô vừa bước đi một bước, Lý Mạn Ni liền túm lấy áo cô nói:

- Cô đúng là loại đàn bà không biết xấu hổ, đi quyến rũ chồng của người khác, tôi nguyền rủa ngươi cả đời khốn cùng, cả đời hèn kém như thế, tôi nguyền rủa con gái cô sẽ không được sống trên cõi đời này!

Lý Mạn Ni đột nhiên giống như phát điên, không ngừng thốt ra những câu ác độc, hạ nhược tâm lúc đầu chỉ là thản nhiên nghe, nhưng đến lúc cô ta nhắc đến con gái cô, cô đột nhiên quay đầu lại.

Cô duỗi ra hai tay túm lấy cổ Lý Mạn Ni, giống như ác quỷ vừa mới trở về từ địa ngục, cô hận, rất hận, hận đến sinh, hận đến chết cũng không so sánh được.

- Tôi không cho phép cô nói con tôi như vậy có biết chưa,nó sẽ sống thật khỏe, nó sẽ không chết, sẽ không chết.

Cô ta có thể nguyền rủa cô, bởi vì cả đời này, cô đã vốn không có bao nhiêu hạnh phúc, nhưng mà, cô ta không được nguyền rủa con gái của cô, một câu không, một chữ cũng không, con gái của cô sẽ không chết, con bé nhất định sẽ sống, sống đến lớn, sống đến lúc già đi.

- Buông ra... Tôi... Khục... - Lý Mạn Ni thoáng cái bị làm cho hoảng sợ, cô ta không ngừng vỗ vào tay hạ nhược tâm, không ngừng đập vào người cô, đôi mắt hạ nhược tâm đỏ gằn lên, hai trắng tay trắng bệch vẫn luôn bóp tại trên cổ cô ta, mặc dù là tay trái của cô không có nhiều sức lực, thế nhưng cô vẫn không chịu buông ra.

Trong mắt cô là một nỗi bi thương sâu sắc không cách nào hóa giải, bọn hắn tại sao có thể tàn nhẫn như vậy, tại sao lại có thể nguyền rủa con gái cô như vậ, nó mới chỉ là một đứa bé ba tuổi, nó đã đủ khổ cực rồi, đủ đáng thương lắm rồi.

- Buông ra... - Lý Mạn Ni cảm giác mình đã không thể nào hít thở được nữa.

Ánh mắt của cô ra thoáng dao động, lúc thấy được người đàn ông ấy đằng sau đi tới, khóe môi hơi nhếch lên, nhưng hạ nhược tâm vẫn không nhìn thấy được nụ cười vui mừng của cô lúc đó, tuy vậy tay của cô cũng đang từ từ buông ra.

Cô không muốn giết người, bởi vì cô không muốn chết, cô còn muốn nuôi nấng con gái của cô, trên thế giới này, không ai quan trọng với cô bằng con gái.

- Hạ nhược tâm! - Một giọng nói lạnh lùng nhưng giận dữ truyền đến, thân thể hạ nhược tâm vốn đã yếu ớt đột nhiên bị đẩy ra, thoáng cái đã mất cân bằng, cô té lăn quay ra đường, cô cảm giác chân mình bị cái gì đâm vào, trên trán lập tức lạnh toát mồ hôi, khuôn mặt cũng trở nên tràn ngập đau đớn.

Cô ngửa mặt lên, trước mắt là người đàn ông đang cẩn thận ôm người con gái đó trong lồng ngực, vô cùng dịu dàng an ủi, chỉ còn hung thủ là cô là còn đang phải chật vật ngồi dưới đất.

- Luật, cô ta nói, hai người đã ở cùng nhau có phải hay không? Cô ta nói, anh yêu cô ta có phải hay không? - Lý Mạn Ni nắm lấy áo hắn thật chặt, thoáng cái đã biến thành cô gái điềm đạm đáng yêu, nước mắt giống như những viên trân châu không ngừng rơi xuống.

Dáng vẻ như vậy, dường như cô có chịu oan ức thế nào cũng chỉ khiến cho Sở Luật càng thêm khó chịu với cô mà thôi, hắn chậm rãi nở nụ cười lạnh lùng, từ trên cao nhìn xuống nhìn cô gái với thân thể nhếch nhác trên mặt đất, vô tình thốt ra lời lẽ thật tàn nhẫn:

- Lời nói của hạng người như cô ta mà em có thể tin tưởng sao? Anh yêu cô ta, trừ phi anh chết đi rồi.

Ánh mắt Sở luật ánh mắt rời khỏi hạ nhược tâm nhìn sang Lý Mạn Ni đang nấp trong lòng hắn, ánh mắt hắn lúc này đã dịu dàng hơn rất nhiều:

- Em đừng suy nghĩ nhiều, anh và cô ta không có gì hết, chỉ là mối thù mà còn chưa báo xong, hay là trò đùa còn chưa xem hết.

Hắn nói vậy nhưng không có người nào phát hiện trong mắt hắn làị hiện lên nỗi lòng phức tạp không thể nào nói nên lời.
 
Chương 279: Nụ cười độc ác


Hắn vẫn đang tiếp tục an ủi người con gái trong lòng ngực hắn, mặc kệ người con gái khác đang tổn thương, lòng người vốn luôn thiên vị, mà hắn từ trước cho tới bây giờ thiên hướng chỉ là hắn tại ý đấy, còn cô hắn không thèm để ý đấy, cô trong mắt của hắn chỉ là một con chó, một món đồ chơi.

- Cô ta chẳng qua chỉ là một con đàn bà có thể vì tiền mà dạng háng cho đàn ông bất cứ khi nào mà thôi, một người mà ai cũng có thể làm chồng như cô ta thì anh làm sao có thể yêu được chứ, anh không thích em nghe cô ta nói bậy đâu, anh yêu em, anh đương nhiên là yêu em rồi.

Hắn vừa nói vừa dịu dàng hôn lên trán của Lý Mạn Ni, sau đó còn hôn lên đôi môi có chút tái nhợt của cô ta, cố gắng xua đi sự bất an trong cô, dáng vẻ dịu dàng ấy thật sự phải khiến cho cô gái ấy say đắm, nhưng mà, cũng sẽ làm cho một cô gái khác tan nát cõi lòng.

Hạ nhược tâm cúi đầu, hàng lông mi thật dài rũ xuống chất chứa bao nhiêu đau thương, cô nhẹ nhàng vuốt chân của mình, không biết cô còn có thể đi được ha không.

- Luật... - Đôi môi Lý Mạn Ny khẽ nói:

- Cổ của em đau quá, cô ta bóp cổ em. - Cô ta vẫn không quên việc Hạ Nhược Tâm đã làm gì với mình, cô ta dám bóp cổ mình, suýt nữa thì đã bị cô ta bóp cổ chết rồi.

Sở luật che chắn cho Lý Mạn Ni ở sau lưng, cúi đầu lạnh lùng nhìn cô gái đang ngồi dưới mặt đất, mãi đến khi thấy được vết bầm xanh trên cổ cô ta, ánh mắt hắn đột nhiên trở nên tàn nhẫn, cô đang trả thù đây mà, nhưng cô lại dám đánh cả vợ của hắn, bốn năm trước, cô đều muốn hại Lý Mạn Ni, bốn năm sau cô cũng dám làm như vậy.

- Thứ đàn bà bẩn thỉu! - Đôi môi mỏng của hắn thốt ra lời nguyền rủa, sau đó thân thể cao quý của hắn ngồi xổm xuống, lại một lần nữa vươn hai tay của mình mà bóp lấy cổ Hạ Nhược Tâm, so với lúc nãy còn mạnh bạo, tàn nhẫn hơn.

- Cô dám động đến vợ của tôi, tôi sẽ khiến cô phải trả giá gấp trăm ngàn lần, bốn năm trước tôi thật sự hối hận khi đã không lấy mạng cô, cho cô có cơ hội làm tổn thương đến cô ấy lần nữa, cô thật sự rất ác độc, cô có chuyện gì nên mới đến tìm tôi, còn muốn nói tôi yêu cô, cô là ai, dựa vào cái gì mà nói tôi sẽ yêu cô? Coi như là trên cái thế giới này chỉ có cô là phụ nữ đi chăng nữa thì tôi cũng không thể nào yêu cô được đâu, gương mặt này của cô thật khiến cho tôi cảm giác buồn nôn. Cô cũng chỉ là món đồ mà tôi dùng tiền mua được thôi, thân thể của cô, trái tim của của cô, linh hồn của cô, đều là thứ bẩn thỉu.

Bàn tay to lớn của hắn siết chặt cổ cô, khiến cho khuôn mặt hạ nhược tâm dường như xanh lả đi.

- Tôi van xin anh... Tôi không muốn chết... Tay Hạ nhược tâm bất lực quơ quơ trong không khí, tính mạng của cô, cái cảm giác như sắp chết khiến cô sợ hãi, đừng làm như vậy với cô, không muốn, cô vẫn còn một đứa con gái đang bệnh, đừng giết cô, cô không muốn chết...

- Sợ rồi sao, cô rốt cuộc cũng chỉ đến thế thôi sao? - Sở luật đợi đến khi cô thật sự gần như mất hết không khí mới là thả cổ cô ra.

Lý Mạn Ni, không có chút sợ hãi, trong mắt của cô ta tựa hồ là đã hiện lên vẻ khiêu khích, khóe môi nhếch lên thách thức.

Nụ cười này, thật sự rất đẹp.

Nhưng cũng rất tàn độc.

Sở luật đứng lên, hạ nhược tâm đau đớn ôn lấy lồng ngực của mình, dùng sức hít lấy bầu không khí, trước mắt cô bây giờ như mờ ảo, chỉ có thể bất lực nhìn Sở luật ôm lấy vợ hắn đi khỏi tầm mắt của cô.

Cô không ngừng ho khan, dưới bầu trời xám xịt, mắt của cô tuôn trào ra hai dòng nước mắt, chảy xuống đôi môi khô nẻ của cô, mặn chát.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom