Cập nhật mới

Dịch Full Tấm Vé Báo Thù

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Tấm Vé Báo Thù

Tấm Vé Báo Thù
Tác giả: Zhihu
Tình trạng: Đã hoàn thành




[Zhihu] TẤM VÉ BÁO THÙ

Tác giả: 海绵小裤衩

Dịch: Wish You Always Happy

_____________

Tôi là một cô gái mù, may mắn trúng vé số độc đắc.

Trên đường đi nhận giải, tôi nhận được một tin nhắn:

[Hôm nay chính là ngày ch.ết của cô.]

[Đừng tin tưởng bất kỳ ai, kẻ s.át nhân đang ở ngay trên chiếc xe này!]

Nhưng trên xe chỉ có bố mẹ chồng và chồng của tôi...
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1


01.

Tôi nắm chặt điện thoại, nụ cười dần đông cứng trên mặt.

Mới vừa rồi, tôi còn nhận được một loạt lời nhắn:

[Không đưa vé số cho người khác, cũng đừng tin bất kỳ ai!]

[Một giờ nữa, cô sẽ bị cắt đứt yết hầu mà ch.ết, tấm vé đó cũng bị cướp đi.]

[Hung thủ đang ở ngay trên xe!]

Tình cờ tôi đang đeo tai nghe, cho nên giọng nói của đối phương truyền đến tai không sót một chữ.

Từng câu nhắc nhở dồn dập, như âm thanh đòi m.ạng.

Tôi ngơ ngác ngước nhìn bóng tối xung quanh.

Giọng nói này, rõ ràng là của tôi.

02.

Tôi tên Tiêu Lê, là một người mù.

Không phải mù bẩm sinh, tám năm trước, cả gia đình gặp tai nạn giao thông, bố mẹ tôi qua đời tại chỗ, tôi mất đi người thân, cũng mất cả đôi mắt.

Thế giới biến thành một màu đen.

Nhưng biết làm sao được, cuộc sống sẽ không vì sự xui xẻo của tôi mà dừng lại, cho nên tôi bắt đầu làm quen với ký hiệu chữ viết của người mù, bầu bạn với bóng tối.

Có lẽ, trời cao thương xót.

Ba ngày trước, tôi trúng vé số giải độc đắc.

Tổng cộng 3000 vạn.

Số tiền này cũng đủ để tôi ra nước ngoài thực hiện ca phẫu thuật mắt tiên tiến nhất.

Hôm nay chính là ngày đổi thưởng.

[Một phút nữa, Trang Trạch Ngôn sẽ cho cô uống vitamin, nhớ kỹ không được uống!]

Giọng nói này vừa truyền đến, đột nhiên đã im bặt.

Giây tiếp theo, có người nắm chặt vai tôi.

Trái tim không kiểm soát được mà đập thình thịch.

Giọng nói dịu dàng của chồng tôi vang lên bên tai:

"Em yêu, đây là vitamin của ngày hôm nay, nhớ uống nhé."

03.

Một cơn ớn lạnh xộc thẳng từ cổ lên não.

Lời nhắc nhở kia chẳng lẽ là sự thật?

Những lời nói ấm áp ngày thường, giờ phút này không khác gì lá bùa đòi m.ạng.

Tôi bình tĩnh nhận lấy cốc nước, uống một hơi cạn sạch, lén ngậm viên thuốc dưới đầu lưỡi.

Sau đó nhân lúc đi WC, vội nhổ nó ra.

Tôi mở vòi, để tiếng nước chảy ào ạt át đi động tĩnh trong này.

Quả nhiên, không phải vitamin.

Cả người như rơi vào hầm băng.

Nhưng tôi không hiểu, tại sao Trang Trạch Ngôn lại muốn hại mình?

Vì tấm vé số kia sao? Chúng tôi là vợ chồng, dựa theo pháp luật quy định, 3000 vạn đó cũng là tài sản chung của hai đứa.

Hoặc có thể, anh ta muốn lấy nhiều hơn một nửa?

Lúc này, trong không khí thoang thoảng mùi m.áu tươi xen lẫn chút tanh tưởi.

Kể từ sau khi mất đi đôi mắt, khứu giác của tôi trở nên nhạy bén cực kỳ.

Chỗ này là một ngôi nhà tự xây nằm ở vùng ngoại ô, trong phòng vệ sinh có một cái cửa thông với kho chứa đồ, tôi run rẩy mở cánh cửa nhỏ ra.

Mùi tanh ngày càng nồng đậm.

Tôi lần theo đó, va phải một cái bao tải chất đống giữa nhiều thứ linh tinh.

Vừa chạm vào, cái bao đổ xuống, vô số ruồi bọ vo ve bay ra.

Bên trong bao là một th.i th.ể.

04.

Người ch.ết là cô bạn thân của tôi, Đặng Kiều Kiều.

Vì sao tôi lại biết?

Bởi vì trong lúc mò mẫm, tôi sờ thấy một vật đang đeo trên cổ lạnh ngắt của cô ấy, là món quà mà tôi tặng nhân dịp sinh nhật.

Chiếc vòng cổ hình cỏ bốn lá, tượng trưng cho sự may mắn.

"Kiều Kiều, Kiều Kiều..."

Tại sao? Tôi ngã gục xuống đất, trong lòng là nỗi khủng hoảng, sợ hãi chưa từng thấy.

Tôi không lay tỉnh cô ấy được, thân x.ác sớm đã lạnh rồi.

Trên yết hầu còn có một vết cắt rất sâu.

[Một giờ nữa, cô sẽ bị cắt đứt yết hầu mà ch.ết, tấm vé cũng bị người khác cướp mất.]

Tôi siết chặt lòng bàn tay.

Vài ngày trước, Kiều Kiều gọi điện cho tôi.

"Tiểu Lê, tớ có chuyện này muốn nói cho cậu biết."

Giọng điệu vô cùng nghiêm túc.

"Bạn trai tớ làm việc ở cục cảnh sát, anh ấy nói gia đình chồng cậu rất phức tạp, tóm lại đợi chúng ta gặp mặt rồi nói!"

Ngày đó, tôi đến quán cà phê ngồi đợi rất lâu, Kiều Kiều vẫn chưa tới.

Ngược lại, chờ được Trang Trạch Ngôn.

Đối mặt với thắc mắc của tôi, anh ta chỉ cười rồi giải thích:

"Kiều Kiều có việc phải đi công tác đột xuất, bảo anh tới đón em."

Lúc ấy, trong lòng tôi còn hơi kinh ngạc, Kiều Kiều vốn không phải là người hay thất hẹn.

Nếu bận, tại sao không gửi tin nhắn để thông báo?

Nhưng rất nhanh, chuyện này đã bị tôi lãng quên.

Bởi vì cùng ngày, tôi trúng vé số.

Đúng lúc này, chồng tôi đứng bên ngoài sốt ruột gõ cửa.

"Tiểu Lê, em còn muốn bố mẹ đứng đợi bao lâu nữa? Hôm nay là ngày trọng đại, đừng chậm trễ."

Phản ứng đầu tiên của tôi là muốn báo cảnh sát, nhưng không ổn.

Trang Trạch Ngôn có thể ra tay s.át h.ại Kiều Kiều, vậy chắc chắn đã theo dõi di động của tôi.

Tôi không nhìn được, nơi này lại là vùng ngoại ô, không có chỗ trốn, khó có cơ hội thắng.

Cho nên, nhất định phải tìm được thời cơ thích hợp.

Nhưng trước đó, không thể để người khác nhìn ra điều gì bất thường.

Tôi hít sâu, quay lại sờ s0ạng chốt cửa, mở ra.

"Đi thôi, bố mẹ lên xe hết chưa?"

"Xong rồi, chỉ còn chờ mỗi em thôi."

Trang Trạch Ngôn thở phào, anh ta nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng dùng lực ấn tôi ngồi vào ghế sau.

Không ai ở ghế phụ.

Bố mẹ chồng ngồi cạnh tôi, mỗi người một bên.

Bọn họ gần như ép sát, không lưu lại chút khoảng trống.

Tuy rằng không thể nhìn thấy, nhưng tôi có thể cảm nhận được ánh mắt của họ.

Như rắn độc thè lưỡi.

05.

Giờ phút này, tôi đã hoàn toàn bình tĩnh lại.

Từ đây đến điểm đổi thưởng phải mất 40 phút lái xe, một nửa trên đường cao tốc, một nửa đi trên đường nhỏ.

Phải làm sao mới trốn thoát thành công?

Lúc xe đến cao tốc, trời bắt đầu đổ mưa to, từng hạt đập bùm bụp vào cửa kính.

Bố mẹ chồng hăng say lên kế hoạch:

"Chờ lĩnh đủ 3000 vạn rồi, tôi có thể mua chiếc xe mới, nhà cũng sửa sang trang hoàng lại đi."

"Đừng có quên chú hai của tôi cũng đang cần tiền xây nhà mới đấy."

"Trạch Ngôn còn phải mua thêm cái đồng hồ, đổi xe xịn nữa."

"Số tiền còn lại cứ đưa bố mẹ giữ cho, Tiểu Lê làm gì biết quản lý tài sản chứ."

Bọn họ bàn xong kế hoạch, cứ như thể tấm vé số của tôi vốn thuộc về họ.

Tôi cắn chặt môi, áp chế run rẩy.

Từ sau khi trúng vé số, bố mẹ chồng mới bằng lòng hạ giọng nói chuyện cùng tôi.

Trước kia, ngày nào cũng sống trong sự mỉa mai châm chọc của họ, mẹ chồng còn cố ý đổ nước sôi vào bát khiến tôi bị bỏng tay.

Bà nói mình ghét chó nên đã đem chú chó dẫn đường bầu bạn với tôi nhiều năm, tặng cho người khác.

Bố chồng thích chọc ngoáy:

"Con dâu nhà người ta có thể lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, còn cô? Ba năm trời cũng không sinh nổi một đứa cháu trai, có ích lợi gì?"

Bọn họ luôn cho rằng con trai mình đã chịu thiệt thòi.

Ít nhất con họ phải cưới một nhân viên công chức hoặc giáo viên chứ không phải một người mù suốt ngày chỉ biết ngồi ngốc ở nhà.

Dường như cảm nhận được tâm trạng không ổn của tôi.

Người chồng nãy giờ vẫn luôn im lặng, đột nhiên lên tiếng:

"Tiểu Lê, em để tấm vé số ở đâu vậy, đưa anh giữ cho!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2


06.

Tim tôi chợt thắt lại.

Thấy tôi im lặng, bố mẹ chồng càng sốt ruột, vội vàng truy hỏi.

"Đúng đấy, mắt con không tiện, đi lĩnh thưởng kiểu gì? Để Trạch Ngôn giúp cho."

"Đều là người một nhà, còn sợ chúng ta lấy mất à?"

Mẹ chồng mất kiên nhẫn, dứt khoát thò tay lục túi xách của tôi.

Mười đầu ngón tay tôi đan chặt vào nhau, các khớp xư.ơng bị siết đến trắng bệch.

"Bố mẹ, vé số...không thấy nữa."

Miệng tôi run run, nghẹn ngào vừa khóc vừa nói.

"Trước khi lên xe rõ ràng vẫn còn. Có phải lúc mẹ dẫn con đi nhà vệ sinh, còn lấy giấy..."

Xe phanh gấp.

Lốp xe cọ xát vào mặt đường ẩm ướt, phát ra tiếng kêu chói tai.

Cú dừng đột ngột này khiến tôi đâm sầm vào lưng ghế đằng trước.

Chồng tôi quay xe, không thèm hỏi han quan tâm, cất giọng lạnh lẽo:

"Trở về tìm lại, nếu không tìm thấy, hôm nay ai cũng đừng hòng trở về."

Tim tôi đập thình thịch như gõ trống, đúng vậy, là tôi cố ý.

Trước đó, tôi đã sớm giấu tấm vé đi. Ngồi trên xe vẫn luôn chú ý đến âm thanh chỉ đường.

Cố tình muốn đi nhà vệ sinh ở trạm dừng chân Minh Đức chỗ ngã tư.

Tôi nhớ rõ có một đồn cảnh sát gần đó, đợi cho xe chạy được 15 phút mới cố ý nói mình làm mất vé số.

Vừa có thể câu giờ, vừa tranh thủ cơ hội chạy trốn!

Sau khi xuống xe, mọi người chia nhau ra tìm.

Bố mẹ chồng vừa rời khỏi, giọng nói cực thấp của chồng ghé sát bên tai:

"Tiểu Lê, em phát hiện ra th.i th.ể rồi đúng không?"

07.

Tôi toát mồ hôi lạnh.

Anh ta nhận ra rồi?

Tôi muốn hét lên cầu xin giúp đỡ nhưng câu nói tiếp theo của anh ta khiến tôi choáng váng:

"Tiểu Lê, đừng cố gắng tìm cách nữa, chỗ này vốn không phải trạm nghỉ Minh Đức, từ đầu anh đã không đi theo hướng dẫn chỉ đường rồi."

Tôi cắn chặt môi.

Hóa ra anh ta cố tình, hiện giờ đây chỉ là một trạm dừng hoang tàn vắng vẻ.

Chỗ này không hề có cảnh sát.

Tôi run rẩy lùi về sau, nhưng bị anh ta túm chặt, kéo vào một nơi hoang vu.

Mặt đất ẩm ướt, có lẽ là trạm nghỉ gần sườn núi.

"Đừng sợ, anh không làm hại em, người gi.ết Kiều Kiều cũng không phải anh!"

Giọng điệu dồn dập gấp gáp, đè chặt bả vai tôi.

"Tiểu Lê, xin em nhất định phải tin tưởng những gì anh sắp nói, thực ra bố anh là tội phạm gi.ết người."

"Em có từng nghe qua vụ án "Đồ tể trong đêm mưa" chưa?"

08.

Một trận ớn lạnh truyền khắp cơ thể.

Tất nhiên tôi biết, vụ án này mãi vẫn chưa được giải quyết, trở thành cái gai trong lòng tất cả người dân thành phố G.

Hai mươi năm trước, hung thủ đã ra tay s.át h.ại 18 người phụ nữ.

Được mệnh danh là đồ tể, hắn tr.a t.ấn nạn nhân bằng nhiều cách khác nhau, sau đó còn mổ bụng, đối xử với họ không khác gì con vật.

Thời điểm gây án luôn là những ngày mưa.

Giống như thời tiết hiện tại, mưa giông gió cuốn.

Hai hàm răng tôi va vào nhau lập cập, cũng không thể giả vờ bình tĩnh được nữa.

"Kiều Kiều có liên quan gì chứ, vì sao lại muốn gi.ết cô ấy."

Lấy nhau được mấy năm, hình ảnh bố chồng trong mắt tôi luôn là một người thận trọng, ích kỷ nhỏ mọn, thích lợi dụng người khác.

Người như vậy có thể là kẻ s.át nhân gi.ết người hàng loạt sao?

Tôi không tưởng tượng nổi.

Chồng tôi thở dài:

"Trước kia, công nghệ giám định và nhận dạng vân tay còn chưa phát triển nên bố anh mới có thể trốn thoát. Em không phát hiện ông ấy có thói quen ở sạch vô cùng nghiêm trọng sao? Căm ghét những người phụ nữ trong các tụ điểm ăn chơi, ông ấy cho rằng họ đều là những người dơ bẩn. Nạn nhân đầu tiên là một vũ công, bị phanh thây..."

Đúng vậy, bố chồng còn làm nghề gi.ết mổ.

Mỗi lần trong nhà thịt lợn, giọng điệu của ông trở nên vô cùng phấn khích.

"Lòng nghi ngờ của ông ấy rất lớn, đến cả di động của chúng ta đều bị theo dõi. Ông ấy cho rằng Đặng Kiều Kiều đã phát hiện ra bất thường nên ra tay gi.ết người di.ệt khẩu."

Giọng anh nghẹn lại pha chút bất lực.

Không có nửa điểm giả dối.

"Gần đây anh cũng mới biết thân phận của bố. Lúc nhỏ anh vẫn luôn thắc mắc tại sao gia đình luôn phải chuyển nhà, nhiều năm tách biệt. Tiểu Lê, anh thực sự muốn sống cùng em."

"Sau khi tìm được vé số, bố chắc chắn sẽ không bỏ qua."

"Nhưng anh nhất định sẽ bảo vệ em, hãy tin anh!"

09.

Trang Trạch Ngôn xuất hiện vào đúng thời điểm u ám nhất trong cuộc đời tôi.

Lúc đó, tôi đang học chữ nổi, anh tới l@m tình nguyện viên, chủ động hỗ trợ chăm sóc tôi.

Chữ nổi là dựa vào cảm giác tiếp xúc với ngón tay, Trang Trạch Ngôn chẳng than trách một lời, không chê phiền phức, cứ thế hướng dẫn tôi từng chữ một.

"Em là sinh viên đại học nổi tiếng, nhất định có thể học được thôi."

Tính cách vui vẻ hòa đồng của anh như liều thuốc cổ vũ, động viên tôi rất nhiều, giúp tôi lấy lại hy vọng trong cuộc sống.

Trong quá trình bồi thường bảo hiểm, cũng nhờ Trang Trạch Ngôn giúp đỡ từng bước một, nếu không tôi làm sao giải quyết nổi những thủ tục rườm rà rắc rối đó?

Từng không ít lần nhắc nhở qua: "Em sẽ trở thành gánh nặng cho anh đó."

Nhưng anh ta vẫn kiên trì:

"Em là may mắn của cuộc đời anh, không phải gánh nặng. Hơn nữa, hiện giờ công nghệ hiện đại lắm, biết đâu sau này mắt em có thể khôi phục thì sao."

Vì tôi, Trang Trạch Ngôn đã cãi nhau nhiều lần với bố mẹ.

Anh ta làm việc ở bộ phận hậu cần, tiền lương không nhiều lắm nhưng mỗi tháng đều đưa toàn bộ cho tôi cất giữ, anh ta nói hy vọng có thể sớm ngày tiết kiệm đủ tiền để chúng tôi dọn ra ngoài sinh sống.

Hai vợ chồng lên núi Ngũ Đài lễ Phật, chồng tôi quỳ lạy, dập đầu đến chảy m.áu, chỉ mong sao cho đôi mắt tôi sớm nhìn thấy ánh sáng trở lại.

Bộ dạng thành kính đó khiến người xem cũng cảm động, luôn miệng khen ngợi không dứt rằng tôi đã gả đúng người.

Tôi siết chặt lòng bàn tay, dần mềm lòng.

"Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?"

Tôi lựa chọn tin tưởng chồng mình.

Trang Trạch Ngôn thở phào nhẹ nhõm, đưa chìa khóa xe cho tôi.

"Anh vốn định sau khi lĩnh thưởng, sẽ đưa em chạy trốn. Cho nên, ở gần trạm nghỉ này, anh có giấu một chiếc xe."

"Nhưng hiện tại sợ không kịp nữa, em cứ lên xe trước, chờ anh!"

Dứt lời, anh ta lao vào màn mưa.

Đầu óc tôi hỗn loạn, còn chưa đi được mấy bước.

Điện thoại lại có thông báo.

Giọng nói đó truyền tới:

[Tiêu Lê, thời gian t.ử vong, địa điểm và nguyên nhân cái ch.ết của cô đều thay đổi.]

[Lùi lại thêm 17 phút so với ban đầu, địa điểm chuyển thành một nhà máy bỏ hoang ở ngoại ô phía Tây.]

[Nguyên nhân cái ch.ết, đổi từ cắt yết hầu sang mổ bụng.]

[Người gi.ết cô...chính là gã đồ tể trong đêm mưa.]

10.

Tôi loáng thoáng nghe được tiếng chồng và bố chồng cãi nhau.

"Bố, xin hãy để chúng con đi!" Giọng chồng tôi không ngừng van xin.

"Cầm tiền rồi chạy? Đừng có mơ!"

Hai bố con tranh cãi một hồi, lúc sau không rõ là ai ra tay trước, họ lao vào đánh nhau.

Tôi nghe thấy tiếng chồng mình gào to kêu tôi mau chạy đi, sau đó thì im bặt.

Chồng tôi đã xảy ra chuyện!

(Truyện chỉ được đăng duy nhất trên fb page Wish You Always Happy, tất cả các trang web reup lại bản dịch còn dám thu tiền độc giả đều là súc vật!!!)

11.

Trong lòng hoảng loạn lại sợ hãi, nhưng tôi không dám quay đầu lại.

Ngay cả chồng tôi có thân hình khỏe mạnh cường tráng cũng không phải đối thủ của bố, nói gì đến tôi?

Tôi lia vội cây gậy chỉ đường tránh chướng ngại vật, loạng choạng tiến về phía trước, gió mạnh kéo theo mưa lớn điên cuồng táp vào người khiến tôi đau nhức.

Ngay cả thính giác nhạy bén cũng bất lực trước tiếng sấm sét liên tục ầm vang.

Làm sao bây giờ?

Vài phút nữa, tôi sẽ trở thành nạn nhân thứ 19.

Trong cơn hoảng loạn, tôi mò mẫm tìm đường vào được nhà máy bỏ hoang, trốn trong ngăn tủ.

Ngay sau đó, tiếng bước chân của bố chồng đuổi đến gần.

Tuy đã 62 tuổi, nhưng sức khỏe của ông so với nhiều người trẻ khác còn tốt hơn nhiều.

Đuổi theo cả một đường, hơi thở còn rất ổn định.

Tôi bịt chặt miệng, sợ tiếng th ở dốc của mình sẽ làm lộ vị trí. Trong bóng tối, từng bước chân của ông ta càng nghe được rõ ràng.

"Tiểu Lê, con dâu ngoan, trốn đâu rồi?"

"Tờ vé số ở đâu?"

Bố chồng thường ngày là người trung thực, giọng nói mang đậm chất địa phương.

Hiện giờ xé bỏ lớp ngụy trang, tiếng phổ thông của ông ta cực kỳ thông thạo.

Bình tĩnh không chút dao động.

Nỗi sợ hãi không ngừng bủa vây, tôi cố gắng nhắc nhở bản thân, sau đó cẩn thận móc di động ra.

Gửi đi tin nhắn yêu cầu giúp đỡ.

Chiếc điện thoại này rất đặc biệt, được chính phủ phát cho người khuyết tật, có nút xin trợ giúp ngay trên đó.

Ấn ba lần liên tiếp là có thể gọi cảnh sát, còn có chức năng định vị tự động.

Nhưng rất kỳ lạ, rõ ràng lúc trên xe, tôi đã gửi đi mấy lần.

Vì sao vẫn chưa có ai liên lạc?

"Reng---"

Tiếng nhạc chuông vang lên cách đó không xa.

Tim tôi lỡ nhịp, sau mới hoàn hồn.

Điện thoại của tôi vẫn luôn để chế độ im lặng, tiếng đổ chuông vừa rồi là di động của bố chồng!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3


12.

"Thật đáng tiếc Tiểu Lê à, tất cả những nội dung mà cô gửi trên điện thoại, tôi đều xem được, cũng sớm đã chặn rồi."

Chồng tôi từng nói, di động của tôi cũng bị theo dõi.

Cho nên, tôi gửi đi bao tín hiệu cầu cứu, bố chồng đều nhận được.

Như vậy có nghĩa, từ lúc ở trên xe đã bị bại lộ rồi!

Thậm chí, ông ta còn chậm rãi đọc từng nội dung!

"Tôi là Tiêu Lê, chồng tôi muốn gi.ết tôi, mau cứu với!"

Tiếng cười the thé, chế nhạo sự ngây thơ của tôi.

"Hahaha, cô biết vì sao Trạch Ngôn lại muốn cưới cô không? Bởi vì cô là một người mù, sẽ không nhìn thấy mặt tôi, đi đâu tìm được một đứa con dâu vừa ngu xuẩn lại dễ lừa thế chứ?"

"Tôi đã không ra tay suốt 20 năm rồi, thời tiết hôm nay rất thích hợp để gi.ết người."

Đầu óc tôi trống rỗng, chỉ nghe được tiếng tim mình đập thình thịch.

Tiếng cười vang vọng trong nhà máy bỏ hoang trống trải.

Tôi không dám nhúc nhích, áp sát lỗ tai vào cánh tủ, trong khoảnh khắc tôi cho rằng tiếng bước chân đã biến mất.

Ngay giây tiếp theo--

Một cánh tay mạnh mẽ đột nhiên xuất hiện túm chặt tóc tôi, kéo ra ngoài.

Ông ta dùng lực rất lớn.

"Haha, con dâu ngoan ở đây à."

13.

"Nếu đã mù thì mù cho đến cuối đi."

Tôi càng giãy giụa, đổi lại là những trận đòn càng nặng.

Bố chồng siết chặt cổ tôi, đây là thói quen của của gã đồ tể kia, hắn thích ra tay từ cổ của người phụ nữ.

Bởi vì đây là biện pháp nhanh nhất, cũng rõ ràng nhất để thưởng thức dáng vẻ giãy giụa và khuôn mặt đau khổ của người bị hại.

Trong các vụ án của "đồ tể trong đêm mưa", có ba vụ, nạn nhân đều bị chặt đầu!

Cổ họng bị bóp chặt gần như muốn nổ tung, cơn đau lan khắp cơ thể, tôi thoi thóp cuộn tròn trên mặt đất, không thể cử động.

Bố chồng bật cười, giật tóc tôi lên.

"Nói, vé số để ở đâu?"

14.

"Vé số, vé số vốn dĩ để trong túi xách."

Tôi đau đến run rẩy, nước mắt giàn giụa, nức nở xin tha.

Có tiếng lục lọi xung quanh, tôi nghe thấy cả câu mắng chửi th ô tục.

Hóa ra tờ vé số đã bị nước mưa làm ướt, chữ trên đó cũng nhòe.

"Chắc vẫn đổi thưởng được chứ."

Bố chồng lôi di động ra, bật đèn flash tìm ít khăn giấy để thấm khô tấm vé.

Ông ta chẳng thèm quan tâm đ ến người sống dở ch.ết dở là tôi đang nằm kia.

Trong mắt bọn họ, tôi chỉ là phế vật, không hơn không kém.

Giờ phút này, tôi căng thẳng đến mức cổ họng khô khốc.

Bởi vì tờ vé số trên tay bố chồng.

Là giả.

Tuy rằng bị mù nhưng tôi vẫn cảm nhận được một chút ánh sáng, đặc biệt trong hoàn cảnh tối tăm của nhà máy, ánh đèn từ di động càng rõ ràng.

Chính là lúc này!

Ánh sáng mờ ảo xác định vị trí cho tôi.

Cũng thôi thúc dũng khí trước nay chưa từng có.

Tôi rút con d.ao gấp ra khỏi thân gậy dẫn đường, dốc hết sức lực lao tới, được ăn cả ngã về không.

Con d.ao đâ.m mạnh vào lưng ông ta.

Người đàn ông đau đớn quay lại, lập tức nắm lấy cổ tay tôi, bẻ d.ao xuống đất.

Tuy rằng không nhìn thấy nhưng giờ phút này, tôi dường như có thể cảm nhận rõ từng động tác.

Bóng tối trở thành bạn.

Tôi đá mạnh vào giữa đũng qu@n ông ta, cúi xuống nhặt d.ao lên.

Lần này, đ.âm trúng ngực.

Không nghiêng không lệch, chính giữa trái tim.

15.

Một nhát, một nhát lại một nhát!

Khi rút d.ao, m.áu bắn lên cả mặt, nhưng tôi không có cảm xúc gì, trong lòng là sảng khoái.

Gi.ết người, hóa ra cũng không khó như tưởng tượng.

Tôi không chắc ông ta đã ch.ết chưa, có lẽ là chưa nhưng tôi không quan tâm.

Sờ s0ạng trên đất tìm cây gậy dẫn đường, tôi ôm chặt nó trong ngực.

Đây là món quà sinh nhật Kiều Kiều tặng cho tôi.

Khúc giữa có một phần rỗng, dùng thể giấu d.ao.

Cô ấy thích xem mấy thể loại phim kinh dị, cho nên đã đặt làm một món quà như vậy, lúc ấy tôi còn cười nhạo, nghĩ cô ấy lo xa:

"Cái này không qua được cửa kiểm tra an ninh đâu, dùng để trang trí thôi."

Kiều Kiều vẫn cố chấp: "Cứ mang theo đi, đề phòng biết đâu cần dùng đến."

Hôm nay trước khi ra cửa, ma xui quỷ khiến thế nào, tôi lại đổi sang cây gậy này.

Tôi tặng Kiều Kiều dây chuyền cỏ bốn lá, có thể không mang được may mắn đến.

Nhưng đồ Kiều Kiều đưa, lại cứu tôi một mạng.

Mưa vẫn chưa tạnh, tiếng sấm không ngớt bên tai.

Đúng lúc này, tôi nghe thấy tiếng gọi thảm thiết của chồng mình bên ngoài nhà máy.

"Tiểu Lê, em ở đâu?"

"An toàn rồi, em có thể ra đây."

"Chúng ta mau đi đổi vé số thôi!"

16.

Anh ta bị thương, giọng nói yếu ớt truyền đến trong màn mưa.

Tôi muốn đáp lại.

Nhưng bị tuột đường huyết, bản thân vừa mới trải qua trận vật lộn sinh t.ử, mồ hôi ướt như tắm, hai chân đã mềm nhũn.

Xung quanh vang lên tiếng loạt xoạt tìm kiếm.

Sau khi gọi mấy câu không thấy ai trả lời, Trang Trạch Ngôn đổi giọng:

"Ở đây không có, đến chỗ khác tìm xem. Cô ấy không chạy xa được."

Toàn thân tôi lạnh lẽo phát run, niềm vui sướng sống sót sau tai nạn lập tức bị đóng băng.

Chồng tôi...đang nói chuyện với ai?

Giây sau, một người phụ nữ lên tiếng:

"Đừng nói là bị bố anh gi.ết rồi đấy nhé, còn phải lừa người đi lĩnh thưởng, nếu không sẽ bị nghi ngờ."

Trang Trạch Ngôn tiếp lời:

"Ai biết được, đã nhiều năm chưa chơi đùa rồi, anh sợ ông ấy không nhịn được, lỡ tay gi.ết ch.ết người."

Cô gái có chút bực bội:

"3000 vạn, nếu thiếu một người, chúng ta có thể nhận thêm một phần. Bố anh đúng là kẻ hay gây chuyện, giữ lại làm gì, để ông ta với Tiêu Lê cùng ch.ết càng tốt."

Lời nói nghe thật nhẹ nhàng, nhưng khiến thế giới của tôi như sụp đổ.

Tôi bịt chặt miệng, cố gắng kìm nén hơi thở hỗn loạn của mình trong khoang mũi.

Mưa lạnh buốt giá nhưng nước mắt trên mi lại nóng hổi.

Cô gái đang đi cùng Trạch Ngôn.

Tôi biết rõ.

Là người bạn tốt của tôi, Đặng Kiều Kiều.

17.

Tại sao? Kiều Kiều không phải đã bị gi.ết rồi ư?

Nếu cô ấy còn sống, vậy th.i th.ể trong phòng lúc đó là ai?

Mà chiếc vòng cổ cỏ bốn lá tôi tặng, vì sao lại ở trên người khác?

Bọn họ thông đồng lừa gạt tôi từ bao giờ? Nghe giọng điệu thân mật như vậy, tuyệt đối không thể mới phát sinh trong thời gian ngắn.

Tôi siết chặt nắm đấm, móng tay đ.âm cả vào da thịt, ẩn núp không biết bao lâu, cuối cùng tiếng bước chân của hai người họ cũng xa dần.

Bên ngoài chỉ còn mưa rơi lộp bộp, không còn động tĩnh nào nữa.

Tôi lau mặt, rón rén bước tới, nhưng lại vấp phải thứ gì nhô ra, cả người ngã quỵ.

Cây gậy dẫn đường cũng văng xa mấy mét.

"Thấy chưa, đã nói mà, cô ấy nhất định đang trốn bên trong."

Trái tim như muốn vỡ tan, bọn họ vốn không hề rời đi!

Đặng Kiều Kiều cười đến chói tai, Trang Trạch Ngôn ngồi xuống vuốt v e vết thương trên mặt tôi, ra vẻ đau lòng:

"Sao em bất cẩn thế, Tiểu Lê?"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4


18.

Hóa ra, mục đích của anh ta là một mũi tên trúng hai đích.

Mượn tay tôi gi.ết bố chồng.

Anh ta sớm đã chán ghét việc bị bố mình kiểm soát, càng không muốn phải chia đều 3000 vạn.

Cố ý để tôi phát hiện ra th.i th.ể, sau đó báo án.

"Tôi chỉ muốn cô chọc giận bố chút thôi, nếu ông ấy gi.ết cô, vậy tôi có thể đường đường chính chính báo cảnh sát, vì đại nghĩa di.ệt thân. Lần giao dịch này, kiếm được không tồi."

"Nhưng có vẻ đã đánh giá thấp cô rồi, không ngờ còn gi.ết ngược lại ông ấy, đúng là phải cảm ơn cô."

Anh ta dễ dàng bóp cổ tôi bằng một tay, nhấc lên như một con gà.

Tôi vùng vẫy dữ dội, thậm chí còn cắn mạnh vào tay Trang Trạch Ngôn.

Răng nghiến sâu vào da thịt, trong miệng đã đầy mùi m.áu tanh, nhưng tôi không buông ra.

"Con điên này!" Chồng tôi tát tôi thật mạnh, hất ngã tôi xuống đất, hung tợn đá mấy cái cho thỏa cơn giận.

Cả người tôi đau nhức, run rẩy cuộn tròn thành một đống.

Bọn họ bắt đầu lên kế hoạch dàn dựng hiện trường.

"Bố chồng thấy sắc nổi lòng tham, định ra tay làm nhục nhưng bị con dâu gi.ết ngược, thế nào, ổn không?"

19.

Đây là chủ ý của Đặng Kiều Kiều.

Cô ấy làm việc ở một tòa soạn báo, giỏi nhất là việc tung tin tạo tiêu đề.

Chồng tôi đồng ý luôn.

"Kiều Kiều, tại sao?"

Tôi muốn giãy giụa nhưng bị Trang Trạch Ngôn giữ chặt, không thể cử động.

"Tại sao à?" Giọng điệu lạnh lùng của cô bạn thân vang lên.

"Tôi cùng Trạch Ngôn đã ở bên nhau từ tám năm trước, so với cô còn sớm hơn nhiều, nếu nói đến kẻ thứ ba chen chân vào hạnh phúc của người khác, vậy thì phải là cô đấy, Tiêu Lê."

Tám năm trước...

Con số đặc biệt này khiến tim tôi giật thót.

Đó chẳng phải là năm gia đình tôi gặp tai nạn sao?

Khi ấy, tôi bắt đầu hẹn hò với Trang Trạch Ngôn, Kiều Kiều phản đối chuyện này cực kỳ quyết liệt.

Vừa vô cớ lại xen lẫn chút ghen ghét...đố kỵ.

Vốn dĩ tôi còn tưởng rằng cô ấy không nỡ rời xa mình, hiện giờ mới biết hóa ra bọn họ đã sớm quen nhau.

"Vì sao còn muốn lừa gạt tôi?"

"Vẫn không hiểu sao, vậy để tôi nói cho cô rõ." Chồng tôi thích thú, túm tóc, rồi xoay người úp mặt tôi lại.

Anh ta kéo cao đầu tôi lên, sau đó đập mạnh xuống đất!

Tiết tấu ổn định, dùng lực uyển chuyển.

Ký ức đáng sợ hiện về, tôi la hét, tuyệt vọng vùng vẫy.

Năm đó, sau khi xảy ra vụ tai nạn kia, hung thủ rất kỳ lạ.

Cả người tôi dính đầy m.áu, cố trèo ra ngoài cửa sổ ô tô, hắn bình tĩnh ngồi xuống trước mặt tôi.

Khi ấy, mắt tôi đã bị thương, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy một đôi giày Martin.

Hung thủ lật người tôi lại.

Túm cao đầu tôi lên.

Sau đó đập mạnh xuống đất!

20.

"Anh, anh chính là gã tài xế năm đó!"

Tôi đau lòng gào thét, nhưng Trang Trạch Ngôn vẫn không dừng lại, ra tay càng lúc càng mạnh.

Trên trán tôi đã tím bầm, m.áu thịt trộn lẫn, má.u mũi cũng chảy ròng ròng.

Ký ức bị phủi bụi nhiều năm lại hiện về lần nữa.

Hôm đó là ngày tôi hoàn thành chương trình cao học.

Chẳng bao lâu nữa, tôi sẽ tiến vào trường y hàng đầu cả nước, sau bữa tiệc tri ân thầy cô, gia đình ba người chúng tôi lái xe về nhà.

Đêm đó trời mưa rất to, đi đến vùng ngoại ô, phía trước có một chiếc xe tải lớn mất lái.

Xe của chúng tôi bị đ.âm lật, rơi xuống mương.

Tài xế xe tải lấy đi camera hành trình, cũng xóa sạch mọi dấu vân tay.

"Lúc đó, tôi còn chưa biết mình là con trai của s.át nhân gi.ết người hàng loạt. Trong đầu chỉ có một suy nghĩ, nếu cô ch.ết, vậy sẽ chẳng ai biết. Tôi còn trẻ, nhân sinh phía trước đang rộng mở, không thể bị gia đình cô hủy hoại dễ dàng thế này được."

Hủy hoại? Rốt cuộc là ai hại ai?

Giờ phút này, tai tôi đã ù đi, ý thức gần như mơ hồ.

Anh ta vẫn còn tiếp tục:

"Nhưng lần đầu gây án, thời gian có hạn, chưa kịp xử lý cô."

"Vì không muốn liên lụy Kiều Kiều, chúng tôi tạm thời chia tay. Sau khi nhìn thấy tin tức của cô trên báo, tôi đã chủ động đến bên cạnh cô để quan sát."

"Cô biết cảm giác đó thế nào không, Tiêu Lê? Chơi đùa vui lắm!"

"Nhìn cô vụng về mò mẫm ra khỏi giường, ngay cả đi vệ sinh cũng không tự mình làm được. Vốn dĩ là người xếp hạng nhất của trường y nổi tiếng, tương lai tươi sáng nhưng cuối cùng cũng chỉ còn cách thôi học, cái gì cũng không làm được."

"Vị trí nghiên cứu sinh cũng bị người khác cướp mất, bạn bè đến gặp cô, ngoài mặt cô vui vẻ chúc mừng, sau đó lại trốn trong chăn âm thầm khóc lóc. Những gì cô trải qua, tôi đều chứng kiến cả, rất thú vị."

"Khó trách tội phạm gi.ết người lại thích phạm tội như vậy, loại cảm giác này, ai mà cưỡng lại được?"

"Nhìn xem, cô chỉ có thể dựa vào tôi, yêu tôi, còn muốn sinh con cho tôi, vui chứ?"

Tôi hận không thể kéo hắn cùng ch.ết.

Hóa ra, tôi và hung thủ lại chung chăn chung gối nhiều năm như thế.

Những tháng ngày tôi khổ sở giãy giụa trong bùn lầy đều là trò cười của hắn.

Thậm chí, đến ngày giỗ của bố mẹ, tôi còn cùng hắn đi tảo mộ, nói với họ:

"Con gái tìm được một người rất tốt để nương tựa, anh ấy luôn quan tâm chăm sóc cho con. Bố mẹ, hai người yên tâm nhé!"

Trang Trạch Ngôn hài lòng.

"Cũng sau chuyện đó, bố mới nói cho tôi biết về thân phận của ông. Tôi không hề kinh ngạc, ngược lại càng thú vị, không phải sao? Con chuột khi sinh sẽ đào hang, con trai của đồ tể trong đêm mưa, lần đầu gây án cũng thành công."

"Bố nói ông ấy rất tự hào về tôi."

Tôi r3n rỉ, nước mắt chảy dài, nỗi tuyệt vọng lan tràn khảm sâu trong ngực.

Hắn kéo tôi đến bên cạnh x.ác bố chồng, xé toạc áo sơ mi.

Cuối cùng, tôi vẫn không thể thoát khỏi nanh vuốt của hung thủ hay sao?

Tiếng mưa rơi bên ngoài đã lắng xuống, có lẽ cũng giống như tôi, khóc đến khô cạn, chẳng còn sức lực.

Tôi tuyệt vọng nhắm mắt.

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng chó sủa.

Ánh sáng chói lóa chiếu thẳng vào.

"Cảnh sát đây, mau giơ tay lên!"

21.

Trang Trạch Ngôn phản ứng rất nhanh, nhặt túi của tôi lên rồi quay người bỏ chạy.

Cảnh sát là một thanh niên trẻ tuổi, không đuổi theo, ngược lại vội bước tới dùng tay đỡ đầu tôi lên.

"Cô gái, cô không sao chứ!"

Sau vài phút ổn định, nhịp thở cũng bình phục đôi chút, nhưng đầu óc tôi vẫn còn choáng váng.

Tôi, được cứu rồi?

Chẳng phải tin nhắn báo nguy đã bị bố chồng chặn lại rồi sao?

Cảnh sát thấy tôi không sao mới thở phào nhẹ nhõm.

"Mau, mau đi thôi, tôi không phải cảnh sát, chỉ là bảo vệ canh gác ca đêm ở trạm nghỉ này thôi!"

Hàng ngày, anh ấy hay ra sau núi cho chó hoang ăn, nhưng hôm nay trời mưa to nên về muộn.

"Lúc về, chó trên đường cứ sủa hoài, tôi mới thắc mắc đến xem. Không ngờ lại chứng kiến bọn họ bắt nạt người khác."

Trên tay nhân viên bảo vệ cũng không có súng, ban nãy chỉ muốn hù dọa đám người Trang Trạch Ngôn chút thôi.

"Lá gan cũng lớn thật, dám cướp tiền còn muốn cướp sắc, đừng lo, tôi đã báo cảnh sát rồi!"

Anh ấy sợ Trang Trạch Ngôn quay lại, muốn cõng tôi, chạy về khu vực nghỉ ngơi của trạm.

Đột nhiên, nam bảo vệ kêu lên:

"Khoan đã, đằng kia còn có một dì ngất xỉu!"

22.

Dì? Không lẽ là mẹ chồng của tôi?

Trong lòng hoảng hốt.

"Anh đừng qua đó---". Tôi vội ngăn cản nhưng nam bảo vệ nóng lòng muốn cứu người, chạy tới.

Quả nhiên, âm thanh r3n rỉ vang lên.

Tôi nghe được rõ tiếng người bảo vệ ngã xuống đất.

Mùi má.u tươi thấm ra từ cổ anh.

Tôi ngã dúi, đáy lòng một mảnh lạnh lẽo.

Giây tiếp theo, lưỡi d.ao sắc bén kề s.át cổ tôi.

"Con dâu, muốn chạy trốn cùng người đàn ông khác? Không được đâu."

Mẹ chồng, người suốt ngày cáu kỉnh, khó tính và kén chọn, mua một món đồ cũng phải chi li tính toán.

Bà buông lời chế nhạo.

Hơi thở tôi dồn dập, nhưng ngược lại, đã đi đến bước đường này, tôi không còn gì để sợ nữa.

"Vẫn tốt hơn bà, có người không biết xấu hổ, còn giả vờ l@m tình nhân giúp con trai."

Mẹ chồng vẫn cười, nhưng lần này, giọng nói đã thay đổi.

Giống hệt Đặng Kiều Kiều.

"Thật sao? Còn tưởng cô sẽ tức giận đến phát điên, sao lại phát hiện ra thế?"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5: Hoàn


23.

Tôi đã đoán đúng.

Từ đầu tới cuối, "Kiều Kiều" không dám chạm vào tôi.

Ngay cả khi Trang Trạch Ngôn kéo tôi đến cạnh x.ác bố chồng, "cô ấy" cũng không giúp đỡ.

Bởi vì tôi và Kiều Kiều là bạn bè chơi cùng nhau từ nhỏ, đã quá quen thuộc đối phương, cho nên mẹ chồng sợ tôi phát hiện ra điều khác thường, chỉ dám đứng phía xa.

Nhưng lúc nhân viên bảo vệ xuất hiện, "Kiều Kiều" kinh ngạc, vô thức hô lên.

Thính giác nhạy bén của tôi cũng nghe thấy.

Cho nên, Kiều Kiều thật đã ch.ết từ lâu rồi.

Người vẫn luôn k1ch thích tôi, là mẹ chồng.

24.

Mọi thứ được xâu chuỗi trong đầu, giây phút biết mình sắp ch.ết, tôi nhớ đến một chuyện.

Hai mươi năm trước, vì sao cảnh sát gần như đã dốc hết toàn lực lục tung cả thành phố G cũng không tìm thấy hung thủ?

Bởi vì, họ đã điều tra sai hướng.

"Đồ tể trong đêm mưa, thực ra có đến tận hai người."

25.

Mười tám người bị hại năm đó, tất cả đều là những cô gái, phụ nữ về nhà một mình vào đêm muộn.

Theo hồ sơ cảnh sát viết, gã đồ tể kia có khả năng là tài xế, người bán hàng rong, lao công quét dọn...

Họ điều tra lý lịch tất cả tài xế trong thành phố cũng không thu được kết quả.

Bởi vì, chiếc xe gây tai nạn năm đó, là do mẹ chồng lái.

Bà ta là một trong số ít nữ tài xế có bằng lái xe hồi đó.

"Bà phụ trách lái xe, nạn nhân nhìn thấy tài xế là nữ cũng buông lỏng cảnh giác, nhưng họ không ngờ, gã đồ tể đang trốn sau cốp xe. Bà phụ trách lừa người, còn bố chồng đảm nhận việc gi.ết h.ại. Hai người đều là tội phạm!"

26.

Tim tôi đập dữ dội.

Mẹ chồng cũng chẳng thèm chối:

"Đúng vậy, tôi muốn tiền, ông ta muốn sắc, hai chúng tôi hợp tác ăn ý, nhưng không ngờ lão già này còn dám lén lút nuôi người phụ nữ khác bên ngoài, tính toán sau khi nhận được tiền vé số sẽ ly hôn. Nếu đã như vậy, cũng đừng trách tôi nhẫn tâm."

Người ch.ết vì tiền, bọn họ cũng không ngoại lệ.

"Vì sao 20 năm trước, các người lại dừng tay?" Tôi khó hiểu.

Mẹ chồng cười lớn:

"Bởi vì chứng chỉ của tôi hết hạn, cần tiền gia hạn hợp đồng, xe cũng phải trả lại."

Nực cười làm sao.

Cảnh sát đã phân tích biết bao nguyên nhân hung thủ đột nhiên ngừng phạm tội, nhưng ai ngờ được, lý do thực chất lại thế này.

Hai mẹ con bà ta trói chặt tôi, ném vào ghế sau.

Tờ vé số tôi giấu dưới tấm thảm xe cũng bị tìm thấy rồi.

Đúng lúc bọn họ còn đang vui vẻ ăn mừng, di động của Trang Trạch Ngôn hiện lên thông báo:

[Chủ nhân của tấm vé trị giá 3000 vạn đã xuất hiện ở thành phố của chúng ta. Sau khi nhận được giải thưởng lớn, người này còn quyên góp 500 vạn vào quỹ từ thiện.]

"Tấm vé số là của chúng ta." Mẹ chồng sốt ruột.

"Sao lại bị người khác mạo danh lĩnh thưởng?"

Trang Trạch Ngôn túm lấy cổ áo tôi, tát mấy cái đến khi mặt tôi sưng đỏ, chảy m.áu mới thôi.

"Con khốn này, cô tìm người nhận thưởng hộ rồi?"

Tuy rằng không thể chiêm ngưỡng biểu cảm lúc này của bọn họ, nhưng tôi biết mẹ con hắn tức giận ra sao, khóe miệng cũng nhếch cao.

Bên tai là tiếng còi xe cảnh sát.

Bảy tám chiếc xe khác vây quanh họ, một vị cảnh sát tay cầm súng ống đá ngã Trang Trạch Ngôn, ấn hai mẹ con hắn xuống đất.

Lúc này, tôi mới chậm rãi nói cho bọn họ toàn bộ chân tướng.

"Vé số là giả."

"Tấm vé mà các người ao ước sở hữu đó, trước giờ vẫn luôn là giả."

27.

Vận mệnh sao có thể ưu ái chúng tôi?

Khoảng nửa năm trước, Kiều Kiều nói với tôi:

"Tiểu Lê, mẹ chồng cậu chắc chắn có vấn đề."

Mười tám nạn nhân của "đồ tể trong đêm mưa."

Mẹ của Kiều Kiều là một trong số đó.

Bà là một y tá trực ca đêm, bị gi.ết hạ.i khi đang trên đường trở về dự sinh nhật con gái mình.

Bà ấy bị mổ bụng, hung thủ còn như phát điên, nhét đầy bánh kem vào bụng bà ấy.

Sau khi trở thành phóng viên, Kiều Kiều vẫn ngầm điều tra về chuyện này.

Cô ấy tự trách bản thân không biết bao lần:

"Nếu không phải sinh nhật mình, không nài nỉ mẹ nhất định phải trở về thì có lẽ, bà ấy đã không xảy ra chuyện."

Tôi an ủi:

"Không phải lỗi của cậu, tất cả là do hung thủ, không phải lỗi của chúng ta."

Kiều Kiều nói mẹ cô ấy đã gọi điện cho mình nửa giờ trước khi xảy ra chuyện.

Cô ấy nghe thấy ở đầu dây bên kia hình như còn có tiếng cười của một người phụ nữ khác.

Vào thời điểm đó, rất ít người có điện thoại di động, hơn nữa tuổi Kiều Kiều lúc ấy còn nhỏ, cho nên manh mối này đã nhanh chóng bị lãng quên.

"Nhưng tiếng cười của mẹ chồng cậu với giọng cười lúc nhỏ tớ từng nghe qua thực sự rất giống nhau."

Ban đầu, tôi còn cho rằng Kiều Kiều suy nghĩ quá nhiều.

Nhưng rất nhanh, tôi phát hiện ra sinh hoạt suốt mấy năm qua của bố mẹ chồng có vấn đề.

Mấy lần bọn họ chuyển nhà, những nơi đó đều từng xảy ra án mạng.

Kiều Kiều sợ tôi bị s.át hạ.i, muốn tôi dọn ra ngoài càng sớm càng tốt.

Tôi không đồng ý:

"Làm vậy sẽ rút dây động rừng, bọn họ đã ẩn núp nhiều năm như thế, chỉ sợ chúng ta khó mà tìm được bằng chứng."

Bố mẹ chồng thận trọng hơn tôi tưởng. Hơn nữa, một cặp đôi ác quỷ lẩn trốn suốt 20 năm, làm sao dễ dàng để tôi tìm ra sơ hở chứ?

Kiều Kiều lo lắng đến rơi nước mắt: "Vậy phải làm sao?"

Chẳng lẽ phải trơ mắt đứng nhìn lũ ác quỷ đó ung dung đứng ngoài vòng pháp luật?

Năm tôi xảy ra tai nạn, nhờ có Kiều Kiều ngày đêm ở bên bầu bạn, cổ vũ, tạo động lực để tôi sống tiếp. Lần này, đến lượt tôi giúp cô ấy.

Tôi đưa ra một quyết định táo bạo.

"Chứng cứ, tớ sẽ tìm."

28.

Ngày hôm đó ở quán cà phê, tôi nhận được cuộc gọi cuối cùng của Kiều Kiều.

Cô ấy không tới, tôi biết chắc chắn đã xảy ra chuyện.

Trang Trạch Ngôn đến đón tôi, còn cố ý xịt nước hoa.

Nhưng mũi tôi vẫn ngửi thấy, trên ống tay áo của anh ta còn sót lại mùi m.áu tươi.

Đi ra quán cà phê phải mất 28 bước, vừa đến bước cuối cùng, trong đầu tôi đã hình thành xong một kế hoạch.

Tôi mỉm cười, nói với chồng mình - kẻ vừa gi.ết người xong.

"Trạch Ngôn, em muốn mua vé số."

29.

Sau khi kết quả sổ số được công bố, đêm đó, tôi lên mạng đặt làm giả riêng một tờ.

Chủ tiệm trêu ghẹo: "Chơi đùa à?"

Tôi đáp phải, muốn tạo cho người nhà một bất ngờ.

Chủ tiệm: "Yên tâm, tôi sẽ làm thật nhất có thể."

Tôi mím chặt môi, âm thầm thề với bóng tối:

Kiều Kiều, nếu không có chứng cứ, vậy chính tớ sẽ làm bằng chứng.

30.

Trong vòng cổ của tôi có giấu một chiếc camera mini.

Ghi lại mọi thứ.

Đồ tể tội ác chồng chất cuối cùng cũng sa lưới.

Ngày tuyên án, toàn bộ người nhà của 18 người bị hạ.i đều có mặt.

Nhân viên bảo vệ hôm đó cũng xuất viện, đến tòa làm chứng.

Đây là một phiên tòa đặc biệt, cha mẹ, con cái và người thân của những nạn nhân đứng trước tòa, tay cầm di ảnh của người đã mất, chờ đợi phán quyết cuối cùng.

Cạnh chỗ ngồi của tôi có treo ảnh của bố mẹ và mẹ con Kiều Kiều.

Dù không nhìn được nhưng tôi hi vọng họ có thể trông thấy hết thảy mọi sự ngày hôm nay.

Tiếng búa của thẩm phán gõ xuống, kết án t.ử hì.nh.

Cả ba người, đều là án t.ử!

Trang Trạch Ngôn vẫn còn muốn biện bạch, đổ hết mọi tội lỗi lên người bố mẹ hắn.

Còn khóc lóc đáng thương, tỏ vẻ tuổi thơ của mình bất hạnh, bị bố mẹ ngược đãi, cho nên mới dẫn đến tính cách vặn vẹo.

Hắn hối hận:

"Tiểu Lê, anh thực sự rất yêu em, tha thứ cho anh được không?"

Tôi đứng làm chứng trước tòa:

"Anh uống rượu say tông vào xe chúng tôi. Lúc đó, bố mẹ tôi vẫn còn hơi thở, nếu anh sớm báo cảnh sát, gọi cứu thương đến, nhất định họ sẽ không ch.ết, mà tôi cũng không bị mù. Nhưng anh lại chọn cách im lặng, muốn gi.ết người di.ệt khẩu."

"Từ đó đến nay, anh từng có chút áy náy nào đối với gia đình nạn nhân sao? Còn giả nhân giả nghĩa tiếp cận, lừa gạt tôi?"

"Xin đừng viện cớ cho bản chất xấu xa của bản thân nữa."

31.

Hôm tuyên án cũng là ngày lập đông.

Là ngày mà cả gia đình đoàn tụ, quây quần bên nhau ăn sủi cảo.

Bước ra khỏi tòa án, cả người tôi nhẹ nhõm, tôi ngẩng đầu nhìn trời cao.

Hình như tuyết đang rơi, tôi nhắm mắt lại, thật tốt.

Sau này, tôi nhận được một khoản tiền.

Đều là do gia đình các nạn nhân quyên tặng, họ thật lòng chúc phúc cho tôi, hi vọng một ngày tôi sớm thấy lại ánh mặt trời.

Sợ tôi xấu hổ, thậm chí họ còn cố ý viết một câu bằng chữ nổi:

"Xin hãy thay họ, đến nhìn thế giới."

Tôi cảm động, nhận lấy phần ý tốt này.

Cuộc phẫu thuật thành công, thị lực của tôi cũng dần hồi phục.

Lần nữa nhìn thấy dáng vẻ của thế giới, bước ra khỏi đêm tối lầy lội.

Có người từng hỏi tôi:

"Cô không tò mò Trang Trạch Ngôn trông thế nào sao?"

Tôi cười đáp, không hề.

Một cơn ác mộng, không cần nhớ lại.

"Kể từ hôm nay, đây sẽ là cuộc sống mới của tôi."

END.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom