Cập nhật mới

Dịch Full Đếm Ngược Thời Gian T.ử V.ong

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,609
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Đếm Ngược Thời Gian T.ử V.ong

Đếm Ngược Thời Gian T.ử V.ong
Tác giả: Zhihu
Tình trạng: Đã hoàn thành




[Zhihu] ĐẾM NGƯỢC THỜI GIAN T.Ử V.ONG

Tác giả: 海绵小裤衩

Dịch: Wish You Always Happy

_____________

Người bạn cùng phòng suốt ngày so đo tính toán, cướp công việc, đoạt cả bạn trai của tôi cuối cùng đã ch.ết

Th.i th.ể được tìm thấy bên hồ nước, t.ử trạng cực kỳ đáng sợ.

Tôi khóc lóc: "Cô ấy còn trộm vòng cổ của tôi, bây giờ đầu cũng không còn, vậy vòng của tôi đâu?"

Ánh mắt cảnh sát nhìn tôi bắt đầu thay đổi:

"Th.i th.ể nạn nhân đúng là bị mất đầu, nhưng làm sao cô biết?"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,609
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1


01.

Mỹ Quyên, bạn cùng phòng của tôi đã ch.ết.

Cảnh sát cho biết thời gian t.ử vo.ng là khoảng hai giờ đêm.

Tôi lập tức phủ nhận, điều này không có khả năng.

"Giờ đó tôi đi vệ sinh vẫn còn gặp cô ấy."

Nhà vệ sinh của ký túc xá trường y chúng tôi ở cuối hành lang, một phòng sáu buồng sử dụng.

Bức tường ở đó đã cũ, ẩm mốc đen kịt, bám đầy rêu phong, bóng đèn cũng không được thay mới, cứ nhấp nháy liên tục.

Có lúc thì sáng, có lúc lại tối om.

Đêm đó tôi đang đi vệ sinh, ánh đèn vụt tắt, xung quanh chìm vào bóng tối, tôi vội vàng lấy điện thoại ra.

Nhưng ngay khi vừa bật đèn flash, tôi bị dọa giật mình kinh hãi, suýt chút không kìm nổi la hét chói tai.

Bên ngoài cửa buồng, dưới khe hở, một đôi chân trần tái nhợt không biết đã đứng đấy từ bao giờ!

02.

Trước đó tôi không nghe thấy tiếng bước chân nào bước vào.

Mùa đông rét mướt, người nọ còn không đi dép, bàn chân ướt sũng, dẫm trên nền nhà.

Nước cứ tong tong chảy xuống theo từng tiếng gõ cửa, lan dần xuống mắt cá chân.

- ---Cạch cạch cạch.

Tiếng gõ đều đặn có quy luật, âm thanh đó như gõ thẳng vào tim khiến cảm giác sợ hãi tăng thêm vài phần.

Tiếng đập cửa ngày càng dồn dập.

"Ai vậy? Bên cạnh còn bao nhiêu buồng trống, sang đó dùng đi!". Tôi cố gắng trấn tĩnh, hô lên.

Lúc này, cảnh sát cắt ngang hồi ức của tôi:

"Sao cô có thể chắc chắn người bên ngoài là Mỹ Quyên? Cô nhìn thấy toàn thân cô ấy?"

Tôi lắc đầu, trong lòng ngập tràn sợ hãi bất an, trên trán toát mồ hôi lạnh.

"Không thấy, nhưng cô ấy có nói chuyện."

Mỹ Quyên ở cùng phòng với tôi nhiều năm, giọng của cô ấy, tôi vừa nghe đã biết ngay.

"Cô ấy nói gì?"

Dưới sự thúc giục, dò hỏi liên tục của cảnh sát, tôi siết chặt bàn tay, nghiêm túc trả lời:

"Mỹ Quyên hỏi...đầu cô ấy ở đâu"

03.

"Đầu của cậu ở trên giường ấy, tự về mà tìm đi."

Lúc đó tôi chỉ nghĩ Mỹ Quyên đang muốn dọa chút thôi, dù sao thì sinh viên y khoa chúng tôi vẫn thường xuyên pha trò hù nhau, rèn luyện lòng dũng cảm.

Vừa dứt lời, bên ngoài cửa không còn tiếng vang nữa.

Lúc tôi đi ra, bóng đèn đã được bật sáng, xung quanh không một bóng người, mãi đến khi đang rửa tay, tôi mới ngờ ngợ phát hiện có chút không đúng.

Cửa phòng vệ sinh đang đóng.

Nhưng cánh cửa đó đã nhiều năm không được tu sửa, mỗi lần mở ra khép vào đều vang lên tiếng kẽo kẹt rất lớn, ban nãy Mỹ Quyên rời đi...có âm thanh nào đâu?

Cảnh sát trao đổi bằng ánh mắt.

Bởi vì, th.i th.ể nạn nhân được tìm thấy bên hồ nước.

Quả thực, tay chân vẫn còn nhưng đầu thì mất.

Tôi ngây người tại chỗ, tim đập loạn xạ, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi vô hình khó tả:

"Vậy, vậy người gõ cửa ngày hôm đó..."

Cảnh sát nhìn tôi với ánh mắt phức tạp.

Vừa cân nhắc, xen lẫn dò xét kỹ lưỡng lại hơi đề phòng.

"Th.i th.ể không đầu, chuyện này chỉ có vài người trong tổ trọng án biết."

"Mà cô, làm sao biết được?"

04.

Chẳng ai tin vào chuyện tâm linh ma quỷ.

Bạn học cũng sôi nổi bàn luận.

"Bọn họ là nghiên cứu sinh năm ba, cạnh tranh khốc liệt vì một suất biên chế trong bệnh viện."

"Quan hệ của Từ Nguyệt và Mỹ Quyên cũng không tốt như mọi người tưởng, thực tế hai người họ còn ganh đua mọi thứ của nhau."

"Tranh học bổng, cướp bạn trai, giành công việc, có lẽ vì vậy nên mới ra tay s.át h.ại chăng?"

Những điều trước vốn là sự thật, tôi không phủ nhận, cho nên bản thân lại bị đưa đến đồn cảnh sát để thẩm vấn.

Nhưng chẳng bao lâu, vụ án này được đưa vào điều tra cùng với một án gi.ết người hàng loạt khác.

Người phụ trách là đội trưởng Đường.

"Cô và Mỹ Quyên đều là sinh viên được Triệu Thiên Thân tài trợ đúng không?"

Tôi gật đầu, chúng tôi học chung trường tiểu học, Triệu Thiên Thân là phú hào nổi tiếng, hay làm từ thiện, đã quyên rất nhiều tiền bạc và trang thiết bị vật tư cho trường chúng tôi."

"Thành tích của tôi và Mỹ Quyên rất tốt, chi phí sinh hoạt hàng tháng của cả hai từ lúc đại học đến học thạc sĩ đều do ông ấy chu cấp."

Ông chủ Triệu là người tốt bụng hiền lành, có thể coi như phụ mẫu tái sinh của chúng tôi.

Trong phòng thẩm vấn, đội trưởng Đường lần lượt bày ra tám bức ảnh.

Mỗi một tấm hình đều là một người ch.ết khác nhau.

05.

Cách thức t.ử v.ong cũng không giống, có người ch.ết ngạt trong chậu rửa mặt, mất đi cả đôi tay; có người bị lấy mất trái tim, thay thế bằng một quả táo...

Tôi nghiêm túc quan sát cẩn thận từng tấm ảnh.

"Có vẻ cô không sợ mấy chuyện này nhỉ?" Đội trưởng Đường bình tĩnh nhìn tôi.

Tôi cảm thấy anh ấy thật giống một thợ săn, luôn chực chờ sẵn sàng để bắt thóp con mồi.

"Tôi là sinh viên y khoa, hiện tại đang học thạc sĩ, cho dù có sợ thì cũng đã trải qua hết từ hồi còn học chuyên ngành chính quy trên giảng đường đại học rồi."

Bản báo cáo của pháp y cho biết, vết cắt trên cổ của Mỹ Quyên rất gọn gàng dứt khoát.

Thứ có thể tạo ra miệng vết thương kiểu này, rất có khả năng là d.ao phẫu thuật.

Hung thủ là người có kiến thức về y học.

Đội trưởng Đường mỉm cười, quay lại chủ đề:

"Chỉ trong mấy tháng, bao gồm cả Mỹ Quyên, tổng cộng đã có 8 cô gái bị s.át h.ại dã man. Th.i th.ể của họ đều bị thiếu một phần bộ phận trên cơ thể."

Tôi im lặng.

"Hung thủ rất cẩn thận, không lưu lại chút manh mối nào, nhưng tám người này đều có một điểm chung."

Đội trưởng Đường nói với tôi, nạn nhân đều là những nữ sinh được ông chủ Triệu giúp đỡ.

Tổng cộng có chín cô gái như vậy.

"Mà cô, Từ Nguyệt, chính là người thứ chín."

06.

Tại sao hung thủ lại muốn gi.ết hạ.i những người này?

Tôi phải làm gì mới có thể thoát được số phận trở thành nạn nhân thứ chín?

Tôi ngập ngừng dò hỏi:

"Vụ án gi.ết người lần này có liên quan đến ông chủ Triệu không?"

Đội trưởng Đường trả lời:

"Lần nào ông ta cũng có bằng chứng ngoại phạm. Trước mắt chưa thấy có chứng cứ bất lợi nào liên quan đến người này."

Đối với gia đình giàu có ở cấp độ như thế, việc điều tra của cảnh sát cũng gặp rất nhiều hạn chế.

Sau khi trở về trường học, giáo viên tiếc nuối nói phía bệnh viện đã hủy đi danh sách thực tập có tên tôi.

Cổ họng tôi khô khốc không nói nên lời: "Vì sao ạ?"

Đương nhiên là bởi vì những tin đồn đó.

Có người đăng bài nặc danh về tôi và Mỹ Quyên.

"Người mà lúc trước Từ Nguyệt và Mỹ Quyên tranh giành hóa ra là cháu trai của Triệu Thiên Thân, Triệu Ý!"

"Anh ta nổi tiếng đẹp trai phong độ lại giàu có. Hai người ganh đua giành giật thường xuyên. Vào ngày Mỹ Quyên xảy ra chuyện, cô ấy thậm chí còn từng đánh Từ Nguyệt trước mặt mọi người."

Trong video giám sát ghi lại được cảnh Mỹ Quyên giơ tay tát tôi.

Cô ấy hung dữ, đanh đá đứng quát mắng tôi ở nơi công cộng.

"Không tự mình nhìn lại bản thân xem, còn ảo tưởng trèo cao, chim sẻ muốn thành phượng hoàng?"

"Anh ấy chỉ chơi đùa chút thôi, cậu nghĩ mình có giá lắm hay sao?"

Tập mãi thành quen.

Hai chúng tôi đều xuất thân từ cô nhi viện, Mỹ Quyên luôn ỷ mình có nhan sắc, cư xử rất cay nghiệt.

Chỉ cần thấy tôi có thứ gì tốt, cô ấy sẽ cướp ngay.

Ông chủ Triệu thích làm từ thiện, Triệu Ý cũng thường theo ông đến cô nhi viện.

Lâu dần thành quen biết.

Anh ta hơn tôi ba tuổi, đẹp trai, lịch sự, cư xử đúng mực, quan trọng nhất là Triệu Ý không hề có thái độ trịch thượng, bố thí với đám trẻ mồ côi chúng tôi.

Tôi thích Triệu Ý, sau đó Mỹ Quyên cũng nói thích.

Chuyện này càng khiến cho mâu thuẫn của chúng tôi trở lên gay gắt.

Sau khi bị ăn một cái tát, bạn học vây quanh đứng nhìn chỉ trỏ, cơn giận trong tôi tức khắc bùng nổ.

Tôi ngẩng phắt đầu, nhìn thẳng vào Mỹ Quyên, gằn từng tiếng:

"Tôi muốn gi.ết chế.t cậu, tôi thề!"

07.

Sau khi án mạng xảy ra, bạn học trong ký túc xá chuyển hết ra ngoài.

Tôi biết họ không phải là sợ người ch.ết.

Chủ yếu là sợ tôi.

3 giờ sáng, tôi giật mình tỉnh giấc.

Đưa tay sờ lên mặt, trên má lạnh buốt, bọt nước tí tách từ đâu nhỏ xuống.

Đang lúc nghi hoặc, khung giường bỗng hơi rung lắc.

Nhưng rõ ràng tôi không hề cử động.

“…Ai ở đó?”

Trong lòng bắt đầu hoảng loạn.

Tôi sợ hãi nhìn chằm chằm vào cầu thang ở cuối giường mình.

Một đôi tay ướt sũng đang mò mẫm đến đây.

Th.i th.ể không đầu bò dần lên chỗ tôi, ruồi nhặng bu quanh vết cắt trên cổ.

Cả người tôi đổ mồ hôi lạnh, cơ thể cứng đờ vì sợ hãi.

Phải rồi, hôm nay là ngày cúng giỗ tuần đầu của Mỹ Quyên.

[Đầu của cậu ở trên giường ấy, tự về mà tìm đi.]

Lúc đó, chỉ cách một tấm cửa ngoài buồng vệ sinh, tôi đã từng nói như vậy.

Cho nên bây giờ cô ấy quay lại.

Tìm cái đầu đã mất.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,609
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2


09.

Bàn tay đó mò mẫm sờ s0ạng mãi cho đến khi chạm vào cổ tôi.

Ngón tay của cô ấy đang di chuyển.

Nó không chỉ lạnh lẽo mà còn mềm ẩm, nhớp nháp hệt như miếng bọt biển.

Cảnh sát nói Mỹ Quyên bị ngâm trong hồ nhiều ngày...

Trong lòng tôi rối như tơ vò, sợ hãi đến rơi nước mắt.

Nhưng dường như cô ấy đang cố truyền đạt điều gì đó.

Trong cơn hoảng loạn tột độ, tôi phải mất một lúc lâu mới nhận ra những chữ kia:

"Mau chạy đi!"

09.

Chạy đi? Vì sao?

Hung thủ đang tới?

Trong bóng tối, cơ thể Mỹ Quyên không đầu đang "nhìn chằm chằm" tôi.

Tôi có thể cảm nhận được sự vội vàng lo lắng của cô ấy.

Mỹ Quyên không muốn tôi trở thành nạn nhân thứ chín.

Tôi cố gắng trấn tĩnh, cẩn thận bước xuống giường, đi đến cửa ký túc xá, lặng lẽ mở hé cửa.

Phòng tôi ở tầng 14, bây giờ đang là kỳ nghỉ đông, gần như tất cả sinh viên trong tòa nhà đều đã về quê hết.

Giây tiếp theo, đèn trên hành lang tắt ngúm.

Toàn bộ ký túc xá chìm vào bóng tối.

Cùng lúc đó, tiếng mở cửa thang máy ở cuối hành lang truyền tới.

Cả người run rẩy sợ hãi, tên s.át nhân thực sự đang đến!

Không dám chần chờ thêm, tôi phi vào lối thang bộ thoát hiểm.

Vừa đóng cửa lại, hung thủ đã lẻn vào phòng ký túc xá.

Qua khe hở, tôi nhìn thấy một người đàn ông dáng người cao gầy.

Đầu đội mũ lưỡi trai, bước đi nhanh nhẹn, không phát ra tiếng động.

Tôi cắn môi, trong lòng căng thẳng, nếu như không phải bản thân chạy ra ngoài sớm hơn, liệu có phải lúc này, đầu thân đã thành hai nửa?

Tôi liều mạng chạy xuống dưới.

Hiện tại đang là mùa đông, từ độ ấm của ổ chăn trên giường, đối phương có thể nhận ra tôi vừa rời đi không lâu.

Cầu thang tối om, tôi nghe được cả tiếng tim mình đập thình thịch dữ dội.

Vừa chạy vừa gọi điện báo cảnh sát:

"Đội trường Đường, cứu tôi với!"

10.

May mắn thay, đội trưởng Đường nhận cuộc gọi ngay lập tức.

Trong điện thoại, giọng điệu cô gái thở hổn hển.

Nói năng lộn xộn cầu xin giúp đỡ:

"Hung thủ đến rồi, tôi đang ở cầu thang!"

"Tôi phải đi đâu đây?"

Sắc mặt đội trưởng Đường thay đổi.

Anh ấy vẫn luôn bố trí người âm thầm bảo vệ Từ Nguyệt, nhưng vì để không rút dây động rừng, cho nên đỗ xe dừng ở phía Tây Nam của ký túc xá.

Muốn chạy đến đây ít nhất cũng phải mất 5 phút!

11.

Năm phút? Tôi tuyệt vọng.

Cửa thoát hiểm tầng 14 bị kéo mở, tiếng kẽo kẹt vang rõ.

Thính giác của hung thủ quá tốt, hắn đã phát hiện ra tôi!

Tiếng bước chân đến gần, tôi hồi hộp vô cùng, bậc thang dưới chân dường như kéo dài vô tận.

Vì bước quá nhanh, tôi dẫm hụt, ngã mạnh xuống nền đất.

Miệng vô thức thốt lên tiếng r3n rỉ, âm thanh này đã làm lộ vị trí.

Mà hung thủ vẫn rất bình tĩnh chậm rãi.

Hắn thậm chí còn cố ý hạ gót thật mạnh.

- --Lộp cộp, lộp cộp.

Âm thanh truyền đến gần, nặng nề không khác gì thông báo t.ử v.ong:

Cô ch.ết chắc rồi.

12.

Trên người tôi chỉ mặc một bộ quần áo ngủ mỏng manh.

Mồ hôi ướt đẫm đã sớm che mờ tầm mắt, lúc này trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất:

Phải sống sót!

Dù thế nào cũng phải tìm cách sống sót!

Tôi trốn ở tầng 3. Chỗ này là khu sinh hoạt của sinh viên, có rất nhiều đồ linh tinh và các loại tủ chồng chất.

Tôi rúc người vào một cái tủ đứng, che miệng lại.

Còn không dám phát ra chút tiếng động, cũng may, hung thủ chỉ quan sát xung quanh một lượt rồi quay đầu rời đi.

Tôi vừa mới thở phào nhẹ nhõm, bỗng có người dùng sức kéo tôi ra!

Trời đất quay cuồng, tôi bị ném ngã xuống đất.

Hóa ra, hắn vốn không hề rời đi, chỉ lặng lẽ đứng một góc chờ đợi.

Kẻ s.át nhân đó vuốt v e mặt tôi, tiếng cười như ác quỷ:

"Bắt được cô rồi, bạn học thứ 9."

13.

Tim tôi như ngừng đập.

Giọng nói của người đàn ông khàn khàn, không xác định rõ tuổi tác, hắn ta ngồi xuống phía sau tôi, trên tay đeo găng tay màu trắng.

Có thể nhận thấy, đây là nghi thức trước mỗi lần gi.ết người của hắn.

Hung thủ bình tĩnh lấy ra một sợi dây mỏng đặc chế, quấn quanh cổ tôi.

Đầu của Mỹ Quyên cũng bị cắt như vậy sao?

Hắn từ từ siết chặt, sợi dây mỏng manh nhưng cực kỳ chắc chắn, sắc bén cứa vào da thịt, tôi vùng vẫy dữ dội.

Tuy không thấy rõ mặt hung thủ, nhưng trong lúc giãy giụa, găng tay trắng của hắn bị tụt xuống, tôi nhìn thấy chiếc đồng hồ hắn đeo.

Lòng càng thêm hoảng hốt.

Đây chẳng phải là đồ mà Mỹ Quyên tặng cho Triệu Ý sao?

14.

Khi đội trưởng Đường chạy tới nơi, mạch điện cũng đã được khôi phục.

Tại hiện trường vẫn còn lưu lại dấu vết giằng co kịch liệt, trong không khí nồng nặc mùi tanh gai mũi, dưới sàn cũng bắn đầy vết m.áu.

Một người t.ử vo.ng tại chỗ.

Chỉ là, người ch.ết không phải Từ Nguyệt.

15.

Trong quá trình giằng co dữ dội, thời khắc sinh t.ử, Từ Nguyệt dùng một con d.ao phẫu thuật sắc bén cắt đứt yết hầu của hung thủ.

Một kích chí mạng.

16.

Kẻ s.át nhân được xác định là một sát thủ chuyên nghiệp.

Sau khi liên tục chứng minh đây chỉ là hành động phòng vệ chính đáng, tôi mới thở phào yên tâm.

Bác sĩ phụ trách khâu vết thương cho tôi là đàn anh trong ngành.

"Em đó, còn có thời gian để ý mấy việc này à, suýt chút thì m.ất m.ạng rồi có biết không?"

Hung thủ đã ch.ết, nhưng tôi cũng không khá hơn là bao.

Gãy tám cái xư.ơng sườn, chưa kể n.ội t.ạng bên trong cũng bị chấn thương.

Tôi mỉm cười yếu ớt.

"Sau này em còn muốn trở thành bác sĩ. Nếu vào được biên chế, nhất định không thể dính án kiện được."

"Haha, em bây giờ chính là nữ anh hùng trong khoa rồi."

Đúng vậy, những tin đồn thất thiệt về tôi cũng đã sáng tỏ.

Mọi người đều cảm thán tôi quá may mắn.

Chỉ có đội trưởng Đường vẫn luôn nhíu chặt lông mày, không tin tưởng lời khai của tôi.

Yêu cầu tôi lặp lại nhiều lần quá trình phản s.át hung thủ.

Thậm chí còn tháo công tắc nguồn điện trong ký túc xá để tìm kiếm dấu vân tay.

“Con d.ao phẫu thuật mà cô dùng để gi.ết hung thủ giống hệt với lưỡi cắt trên đầu Mỹ Quyên.”

“Thứ không thiếu nhất ở trường y là d.ao phẫu thuật.” Tôi bình thản trả lời. Y tá không thể chịu nổi nữa, yêu cầu anh ấy rời đi nhưng tôi ngăn lại, nói không sao.

“Những gì cần nói, tôi đã nói hết rồi. Lúc đó, tâm trí tôi rất hỗn loạn. Có lẽ khi con người ta rơi vào đường cùng tuyệt vọng, cơ thể sẽ bùng phát sức mạnh không tưởng.”

“Tôi biết không được phép mang d.ao phẫu thuật ra ngoài, điều đó là trái với quy định. Nhưng gần đây tôi quá sợ hãi, muốn có chút đồ để phòng thân.”

Còn không đợi đội trưởng Đường hỏi tiếp, tôi bình tĩnh nói ra sự thật:

“Cảnh sát các anh vì muốn dụ hung thủ ra ngoài, cho nên mới không ở gần để bảo vệ tôi, đúng không?”

Sắc mặt đội trưởng Đường có chút khó coi.

Đáng ra, anh ấy muốn bố trí cho người ở gần để giám sát an toàn cho tôi nhưng phía lãnh đạo lại cho rằng, làm như vậy sẽ khiến hung thủ càng đề phòng cảnh giác.

“Tôi hiểu nỗi khó xử của các anh.”

“Cũng mong anh hãy hiểu cho những khó khăn của tôi.”

17.

Trước khi rời đi, đội trưởng Đường vẫn chưa chịu từ bỏ:

“Làm sao cô biết kẻ s.át nhân sẽ đến?”

Thuốc tê bắt đầu hết tác dụng, tôi đau đớn, yếu ớt trả lời:

“Hôm đó là ngày cúng tuần đầu của Mỹ Quyên.”

Nhưng câu nói kế tiếp của anh ấy khiến cơn buồn ngủ của tôi bay sạch.

“Nếu như không phải cô phòng vệ chính đáng…”

“Mà là cố tình gi.ết người di.ệt khẩu thì sao?”

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,609
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3


18.

"Chuyện này còn có cách lý giải nữa."

Anh ấy nói ra một kết quả hoàn toàn khác.

"Từ Nguyệt, cô biết chắc chắn hung thủ sẽ đến, đó là bởi vì..."

Ánh mắt đội trưởng Đường sắc bén như chim ưng.

"Người, vốn là do cô hẹn đến."

Tôi không khỏi rùng mình, kinh hãi trước suy nghĩ phỏng đoán ác ý của anh ấy.

"Toàn bộ quá trình trốn thoát, giãy giụa đều chỉ có lời khai của cô. Tòa nhà bị cắt điện. Trong hoàn cảnh tối tăm đó, liệu cô có thể thoát khỏi tay hung thủ nhiều lần, thậm chí còn thành công gi.ết ch.ết hắn dễ dàng như vậy sao?"

Thật sự muốn vỗ tay khen ngợi anh ấy.

"Tại sao tôi phải giết hắn? Làm sao hẹn hắn đến được chứ?"

Không có bằng chứng, hết thảy chỉ là lời nói suông.

Tôi mệt mỏi:

"Đội trưởng Đường à, khi nào tìm được chứng cứ hãy quay lại tìm tôi. Tôi sẽ luôn chào đón anh."

19.

Hung thủ ch.ết không đáng tiếc, điều tiếc nuối duy nhất là đầu của Mỹ Quyên ở chỗ nào, đến nay vẫn chưa tìm thấy, đây trở thành một bí ẩn chưa được giải đáp.

Ngày tôi xuất viện, vậy mà lại tiếp đón một vị khách quý.

Triệu Thiên Thân rốt cuộc cũng tới.

20.

Mấy đời Triệu Gia đều giàu có, có thể nói, ở thành phố G là địa bàn của họ, một tay che trời. Triệu Thiên Thân đi cùng với trưởng khoa đến phòng bệnh thăm tôi, ông ta nắm tay tôi, ân cần hỏi han:

"Tiểu Nguyệt, tên s.át nhân kia nhất định là do phía kẻ thù thuê đến, muốn dùng hắn để hủy hoại thanh danh của ông, sau này sẽ không có chuyện như vậy nữa."

Ông ta vẫn chân thành giống mọi khi.

Nhưng tôi lại cảm nhận được có gì đó khác thường.

Từ trước đến nay, sức khỏe của Triệu Thiên Thân luôn không được tốt. Từ hồi tôi học cấp hai, ông ta đến trường trao bằng khen, trên cánh tay đã có nhiều vết đốm nâu.

Mà hiện tại, làn da của Triệu Thiên Thân rất mịn màng, mái tóc đen nhánh, cả người tràn đầy sức sống, trông như mới trẻ ra hai mươi tuổi.

Tôi nhẹ nhàng rút tay ra:

"Ông ơi, Triệu Ý đâu ạ?"

"Thằng bé còn đang ở công ty, chút nữa mới đến thăm cháu. Cái ch.ết của Mỹ Quyên khiến nó chịu cú sốc rất lớn, cháu hãy ở bên động viên thằng bé nhiều hơn."

Đôi khi, tôi cũng không thể xác định rõ Triệu Ý rốt cuộc thích ai, anh ta đối xử với chúng tôi rất công tâm, sẽ chu đáo chuẩn bị cả những món quà giống nhau để tặng cho tôi và Mỹ Quyên.

Mỹ Quyên từng mỉa mai:

"Giống như chủ đang nuôi chó vậy, sắp xếp mọi việc cần phải công bằng."

Tuy độc miệng là thế, nhưng sau lưng, cô ấy vẫn chăm chỉ vừa học vừa làm, kiếm thêm thu nhập, mua tặng Triệu Ý một chiếc đồng hồ cực đắt tiền.

Khi đó, Triệu Ý quả thực rất bất ngờ.

Tôi nấu canh, mang đến công ty cho Triệu Ý.

Khuôn mặt anh ta trông tiều tụy đi nhiều, đang bận rộn giải quyết công việc. Tôi để ý đến chiếc đồng hồ trên tay anh ta, đó là Rolex, giá trị khoảng chừng 100 vạn.

"Phải rồi, chiếc đồng hồ lúc trước Mỹ Quyên đưa cho anh đâu?" Tôi giả bộ vô ý hỏi.

Có lẽ chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên phải không?

Triệu Ý làm sao có liên quan đến tên s.át thủ kia được chứ?

Triệu Ý ngây người hồi lâu mới phản ứng:

"À, hôm nay quên mang, sao thế?"

"Em chỉ muốn giữ lại di vật của cô ấy để tưởng nhớ thôi."

Mấy ngày sau, Triệu Ý cử tài xế lái xe riêng đến giao chiếc đồng hồ.

Tôi thở phào, trong lòng cũng yên tâm, không cần nghĩ ngợi lung tung nữa.

Buổi tối, tôi ngồi trên giường Mỹ Quyên, lát sau thì ngủ quên mất.

Hung thủ đã ch.ết, khó lắm mới được một giấc ngủ ngon.

Nhưng khi tôi vừa xoay người, chân đá phải một khối cơ thể lạnh băng.

Tôi mở mắt, bên kia gối là th.i th.ể của Mỹ Quyên, đang yên tĩnh nằm một bên.

21.

Nước hồ lạnh buốt, thấm cả vào chăn, cũng xối ướt tim tôi.

Chúng tôi cứ vậy, nằm cạnh nhau.

Nếu phải chọn lựa giữa chuyện tôi điên rồi và trên đời thật sự có quỷ, tôi sẽ không do dự chọn luôn vế sau.

Sau nhiều lần tìm kiếm, tôi đến gặp một vị đại sư để nói rõ mục đích của mình.

"Tôi cảm thấy, cô ấy không muốn hại tôi mà muốn nhắc nhở điều gì đó thì đúng hơn."

Vị đại sư này sống ẩn dật ở nông thôn, nhưng vẫn luôn chú ý theo dõi tiến trình vụ án, ông ấy làm một buổi lễ chiêu hồn long trọng.

Đêm khuya 12 giờ, đèn điện đều tắt.

Nến, nhang đã chuẩn bị sẵn, trên đất rải một lớp gạo trắng.

Đại sư đang tụng kinh, không biết đã trôi qua bao lâu, đến nỗi mí mắt tôi nặng trĩu, mơ màng sắp ngủ.

Bỗng nhiên, ngoài cửa sổ có tiếng sấm sét vang lên.

Tia chớp lóe sáng, xuyên qua tấm kính trên cửa, căn phòng như được chiếu sáng trong chốc lát.

Cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

Thật nhiều dấu chân xuất hiện trên nền gạo trắng!

"Cỡ giày của Mỹ Quyên là bao nhiêu?"

Trên trán đại sư chảy mồ hôi ròng ròng, vội vàng hỏi tôi.

Tôi run rẩy đáp: "Size 36."

Nhưng dấu chân in trên gạo ít nhất cũng phải là cỡ 40.

Ngay sau đó, hơi thở của chúng tôi trở lên dồn dập.

Tiếng ma sát từ mọi hướng, tựa như có rắn trườn bò trên nền gạo.

Âm thanh ấy vang mãi không dứt.

Vô số dấu chân chồng chéo, xuất hiện trong nhà.

22.

Tám người ch.ết thảm đều có mặt ở đây.

Nhiệt độ trong phòng lạnh đến đáng sợ, cuối cùng tôi cũng hiểu, tại sao mỗi lần đến nhà tang lễ, luôn có cảm giác bên trong so với ở ngoài thấp hơn tận vài độ.

Âm khí, thấm vào tận xư.ơng.

Đại sư trấn tĩnh, hỏi: "Là ai làm hại các cô?"

Trên nền gạo chậm rãi xuất hiện ba chữ "Hoài Nam Kinh".

Tôi hoang mang, nó có nghĩa là gì?

Đại sư giải thích, "Hoài Nam Kinh" được viết bởi vị vua chư hầu triều đại Nam Bắc, một người có niềm đam mê với ma quỷ thần thuật, bên trong ghi lại một số bí thuật cổ xưa.

"Nghe nói, "Hoài Nam Kinh" chia thành hai bộ, phần đầu là một số công thức bí mật cho thuật luyện đan, phần hai là những bí thuật kỳ quái. Trong đó có "Trường Sinh Kinh", nghe nói là do Từ Phúc* viết trong chuyến hành trình đi về phương Đông từ thời nhà Tần."

(*Từ Phúc: thế kỷ thứ 3 TCN, là ngự y triều đại nhà Tần.)

Bên trong ghi chép bí mật của sự trường sinh bất t.ử.

"Phương pháp này rất tà ác, yêu cầu phải có sự h.y s.inh tự nguyện của chín người phụ nữ."

Chín cô gái, cần có bốn người bát tự thuần âm, bốn người thuần dương.

Một người mệnh phá quân.

Đại sư thở dài: "Mệnh chí âm là ngày tháng năm sinh, thiên can địa chi rơi vào giờ âm ngày âm, chí dương cũng vậy. Cô xem, mỗi nạn nhân đều bị lấy đi một phần cơ thể, cũng không phải ngẫu nhiên, tất cả đều có lý giải. Cơ thể con người, phần trên là dương, phần dưới là âm. Những người bị hại lúc trước đều ứng theo nguyên tắc này. Người bạn Mỹ Quyên của cô bị chặt đầu? Không đúng..."

Tôi vội hỏi không đúng chỗ nào.

"Không nên chặt đầu mới phải, đầu người tụ ba hồn, giống như việc cắt đứt bấc đèn, thân thể này sẽ trở lên vô nghĩa."

"Thứ cô ấy nên thiếu, đáng lẽ phải là hai chân."

Đại sư ngẫm kỹ lại, vẫn nói không thỏa đáng.

Trẻ em ở cô nhi viện nhiều như vậy, phần lớn đều bị cha mẹ bỏ rơi, ngày tháng năm sinh trên giấy tờ cũng không chuẩn xác.

Mà "Trường Sinh Kinh" lại yêu cầu một giây một phút cũng không được sai lệch.

Viện trưởng nói ngày tháng trên chứng minh thư của chúng tôi đều tính từ ngày bản thân được nhận vào trại trẻ mồ côi.

Tôi chợt nghĩ đến một khả năng, mặc dù điều này có thể đảo lộn cả cuộc đời tôi.

"Nếu trước đó, những đứa trẻ này được lựa chọn tỉ mỉ mới đưa vào cô nhi viện thì sao?"

23.

Có người đưa đến rất nhiều trẻ em.

Không biết dùng cách gì, có thể là bắt cóc, có thể mua lại.

Tóm lại, chỉ cần là đứa trẻ có bát tự đặc biệt, nhất định sẽ bị đưa tới trại trẻ mồ côi.

Lớn lên ở chỗ này, không người thân, không bạn bè, nếu xảy ra chuyện cũng chẳng có ai truy tìm nguyên nhân.

Lúc này, đội trưởng Đường gọi tới, tôi nhíu mày.

Vừa bắt máy đã bị một câu của đối phương dọa ngốc.

"Chúng tôi lại tìm thấy một th.i th.ể khác."

Giọng điệu thật nghiêm túc:

"Th.i th.ể này...là của Mỹ Quyên. Người trước đó bị chặt đầu không phải là cô ấy."

24.

Tôi hoang mang.

Th.i th.ể nữ không đầu không phải là Mỹ Quyên?

Mà người thật lại được tìm thấy trong bể xi măng ở công trường.

Phần thân trên của cô ấy vẫn còn nguyên vẹn, nhưng bên dưới, đôi chân đã bị cắt cụt. Hoàn toàn đúng với những gì đại sư nói.

Vậy người không đầu là ai?

Chẳng lẽ tôi không phải nạn nhân thứ chín sao?

Trong lòng hỗn loạn, tôi ngồi xe đến cục cảnh sát. Trên đường đi, đại sư gửi tin nhắn đến:

" "Hoài Nam Kinh" được khai quật ở miền nam Quảng Đông ba mươi năm trước. Nó bị nhóm trộm mộ đánh cắp, xuất hiện lần cuối trong một cuộc đấu giá ở Hồng Kông vào năm 1988."

Tôi lập tức tìm kiếm thông tin khi đó.

Giây phút nhìn thấy bức ảnh chụp, mọi nghi vấn đều có câu trả lời.

Người bỏ ra số tiền lớn mua "Hoài Nam Kinh", không ai khác ngoài Triệu Thiên Thân.

25.

Mọi thứ đều là giả. Viện trưởng từng nói:

"Trường học này là do ngài Triệu xây dựng. Ông ấy là người tốt, các con phải ghi nhớ công ơn của người ta."

Từ nhỏ chúng tôi đã được giáo dục, ông Triệu tốt đẹp ra sao.

Khi lớn lên, phải báo đáp công ơn thế nào.

Thành tích học tập hơi kém một chút, trong lòng đã áy náy, cảm thấy bản thân đã làm ông Triệu thất vọng.

Nhưng hóa ra, đằng sau lòng tốt lại ẩn chứa một âm mưu rất lớn.

Triệu Thiên Thân muốn khiến chúng tôi đời đời ghi nhớ công ơn của ông ta, đến tận lúc ch.ết, có lẽ cái gọi là "cam tâm tình nguyện h.i si.nh" là thế này?

Nhưng đây chỉ là suy đoán, tôi cũng không có quyền lục soát Triệu Gia.

Với nguồn lực của nhà họ Triệu, gi.ết người còn cần ông ta tự mình phân phó sao?

Những điều này, trong lòng tôi biết rõ.

Cho nên, tôi muốn nhân cơ hội tiếp cận Triệu Ý, đi tới biệt thự nhà họ Triệu.

Trước đó, tôi còn nghiêm túc xin lời khuyên từ đội trưởng Đường.

Nhà Triệu Thiên Thân có mật thất dưới lòng đất, nghe nói được xây dựng theo tiêu chuẩn của quân đội.

"Nhà họ Triệu sử dụng hệ thống giám sát an ninh, có cách nào để mở được ổ khóa ở đó không?" Tôi không chút do dự, mục tiêu rất rõ ràng.

Việc cảnh sát không thể làm, tôi có thể.

"Cô làm vậy, không sợ ảnh hưởng đến công việc sau này sao?"

"Không sợ, cái gì cũng không sợ." Tôi lẩm bẩm.

"Tôi không còn gì để mất nữa rồi."

26.

Nhân lúc bảo vệ không chú ý, tôi đốt một mồi lửa. Khói đen dày đặc bay khắp nơi, tôi lẻn xuống lối vào tầng hầm.

Ngay khi vừa mở khóa mật khẩu, Triệu Ý thình lình xuất hiện sau lưng tôi, khuôn mặt u ám:

"Nguyệt Nguyệt, em đang làm gì vậy?"

Tôi không để ý đến anh ta, thao tác tay ngày một nhanh, ghi nhớ cách mà đội trưởng Đường đã dạy, mở cửa thành công.

"Triệu Ý, anh không thắc mắc tại sao những nạn nhân bị gi.ết ch.ết đều là các cô gái được ông nội anh giúp đỡ hay sao? Mỹ Quyên ch.ết thảm như vậy, anh không muốn thay cô ấy tìm ra chân tướng ư?"

"Em chỉ muốn biết sự thật, anh không muốn sao?"

Mỗi lần tôi hỏi một câu, sắc mặt Triệu Ý lại trắng bệch thêm vài phần.

Thời gian kéo dài, cửa mật thất mở ra.

Bên trong là một tiền sảnh cổ kính.

Trên sàn điêu khắc hoa văn kỳ lạ, phức tạp che kín toàn bộ đại sảnh, bốn phía xung quanh xếp lần lượt 9 vị trí đựng đồ. Tám trong số đó đã có.

Theo thứ tự là thận, gan, trái tim, đại tràng...

Cuối cùng là hai chân của Mỹ Quyên.

...

(Spoil phần sau, khà khà đội mũ zô:))))

Khi cảnh sát tìm được Triệu Thiên Thân, tim ông ta đã ngừng đập.

Người có khả năng lớn nhất là hung thủ, lại ch.ết rồi?)
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,609
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4: Hoàn


27.

Triệu Ý không dám tin vào những gì trước mắt, kinh hãi ngã ngồi xuống sàn.

Nhưng khi cảnh sát tìm được Triệu Thiên Thân, ông ta đã tắ.c thở.

Nửa giờ trước, tim đã ngừng đập.

Thủ phạm gây nên tội lỗi, đáng ra phải chịu sự trừng phạt của pháp luật lại ch.ết rồi?

Tôi không dám tin, nhìn chằm chằm th.i th.ể ông ta. Hai mắt căm phẫn, nỗi tức giận bấy lâu không đè nén nổi như cắn nuốt tim tôi.

Sự tàn nhẫn của Triệu Thiên Thân gây chấn động cả nước.

Không ai dám nghĩ, một nhà từ thiện tâm huyết với phúc lợi cộng đồng nhiều năm lại làm ra những chuyện điên rồ như vậy. Nhưng cho dù mọi người có tức giận phẫn nộ đến đâu cũng vô ích.

Triệu Thiên Thân ch.ết.

Kết án cũng vô dụng.

Tám người bị hạ.i đều là cô nhi, cũng không có người thân.

Triệu Ý nghe theo lời đề nghị của tôi, dùng toàn bộ số tiền bồi thường quyên tặng dưới hình thức quỹ hỗ trợ để giúp đỡ những đứa trẻ khác trong cô nhi viện.

Vì là người thân của Triệu Thiên Thân, anh ta cũng phải hứng chịu cơn bão dư luận, cuộc sống bế tắc, không khác gì con chuột phải trốn chui trốn lủi.

Giá cổ phiếu của Triệu Gia giảm mạnh, Triệu Ý chỉ còn cách từ chức.

Tôi an ủi anh ta, nói rằng chỉ cần người còn thì vẫn có cơ hội gây dựng lại từ đầu.

Vài ngày sau, anh ta mời tôi đến biệt thự trên núi để giải sầu.

Nơi này không có truyền thông đeo bám, cũng không có người chỉ trỏ bàn tán.

Tôi vui vẻ đồng ý. Đêm đó trời mưa rất to, Triệu Ý nhận được điện thoại.

"Bên ngoài núi bị sạt lở, đất đá văng tứ tung, xe không thể di chuyển, xem ra chúng ta phải ở tạm đây vài ngày."

Trai đơn gái chiếc ở chung một chỗ, bầu không khí mập mờ, ám muội.

Triệu Ý uống rượu vang, không nhịn được muốn hôn nhưng bị tôi né tránh.

Sắc mặt anh ta tối sầm:

"Nguyệt Nguyệt, em ghét bỏ anh sao? Ngay cả em cũng cho rằng việc ông nội làm, anh phải chịu trách nhiệm ư?"

Tôi vội vàng giải thích: "Không liên quan đến anh, chỉ là em nghĩ đến Mỹ Quyên, cảm thấy có lỗi với cô ấy."

Triệu Ý không tin, lòng đầy giễu cợt:

"Không nhìn ra quan hệ của hai đứa lại tốt như vậy."

Tôi lẩm bẩm: "Chúng em từ khi sinh ra đã được đưa vào cô nhi viện, thường xuyên náo loạn, thậm chí còn đánh nhau, nhưng suy cho cùng vẫn là người một nhà, lòng sao có thể mang thù qua đêm..."

Triệu Ý dường như bị lây nhiễm cảm xúc của tôi, không ngừng rót rượu uống.

Nhưng chờ sau khi tôi tỉnh lại, phát hiện bản thân bị mù rồi.

Tôi chớp mắt liên tục, dụi cả hai bên nhưng xung quanh vẫn tối om, tôi hét lên chói tai, ngã mạnh xuống giường.

Đầu đập vào thành giường, tôi đau đớn r3n rỉ.

"Triệu Ý, Triệu Ý..."

Cuối cùng cũng có người mở cửa bước vào.

"Nguyệt Nguyệt không nhìn thấy gì nhỉ!"

Anh ta khẳng định.

"Tại sao..." Tôi run rẩy như cá nằm trên thớt.

Trong lòng có một suy đoán không thể lý giải.

Giây tiếp theo, bên tai tôi vang lên giọng nói của Triệu Thiên Thân:

"Bởi vì tôi đã nhỏ nước thủy tinh vào dung dịch ngâm kính áp tròng của cô!"

28.

Toàn thân tôi ớn lạnh.

Không phải Triệu Thiên Thân đã ch.ết rồi sao?

Người đàn ông vuốt v e cổ tôi, làn da tiếp xúc mịn màng mềm mại, đây tuyệt đối là cơ thể của người còn trẻ tuổi, tôi rơi vào tuyệt vọng.

Cơ thể trước mặt là của Triệu Ý!

Hắn ta thích thú tận hưởng sự sợ hãi của tôi.

" "Trường Sinh Kinh" cũng không phải chỉ đơn giản là cải lão hoàn đồng, mà quan trọng còn là di hồn đổi x.ác. Đương nhiên, muốn thực hiện được thì cần phải có huyết mạch của con cháu chính thống. Triệu Ý là cháu trai của tôi, nó mới là thuốc tốt nhất."

Cái ch.ết của Triệu Thiên Thân chỉ đơn giản là ve sầu thoát x.ác.

Hắn ta có được thân thể mới, đem tất cả tội lỗi đổ hết lên đầu cơ thể già nua cũ kỹ của mình.

Hắn cướp lấy thân phận của Triệu Ý, cuộc đời bước sang trang.

Tôi như nổi điên đẩy người ra, nhưng hắn ta không hề để ý, thậm chí còn chu đáo nói với tôi rằng toàn bộ cửa sổ xung quanh đã bị bịt kín.

Trời đổ mưa tầm tã, con đường duy nhất thông với bên ngoài đã bị đất đá lấp kín.

"Nguyệt Nguyệt, không có lệnh của tôi, ai cũng không vào được."

Tôi mò mẫm xung quanh, vấp ngã lại đứng dậy, giống như một con ruồi không đầu chạy loạn trong bóng tối.

"Tám cô gái đã chuẩn bị xong, mắt xích quan trọng cuối cùng của "Trường Sinh Kinh" chính là cô."

"Cô là mệnh phá quân, tròng mắt của cô có thể giúp tôi có được cuộc đời mới."

29.

Tôi không thể cử động, để mặc hắn bôi chu sa tanh tưởi lên khắp người.

Hai hàm răng va vào nhau lập cập.

"Ông nhận nuôi chúng tôi chỉ vì ngày hôm nay?"

Hắn cười đắc ý.

"Đương nhiên, bằng không tôi nào có thời gian đi quan tâm lũ nhóc ch.ết ti.ệt này chứ?"

"Vì để gom đủ người, tôi đã tốn bao nhiêu sức lực, tìm không biết bao nhiêu thai phụ."

Hô hấp hắn dồn dập phả bên tai tôi.

"Nhìn mấy đứa lớn lên từng ngày, tôi thực sự vui mừng. Các cô sẽ là một phần của tôi, đất của tôi, cơ thể của tôi, tương lai của tôi..."

Hắn túm tóc tôi:

"Đừng nhúc nhích. Tôi phải tận dụng lúc các cô còn sống, từ từ ra tay, bí thuật mới phát huy tác dụng tốt nhất."

Cho nên, trước khi ch.ết, Mỹ Quyên đều phải chịu tra tấn như vậy.

Cô ấy tận mắt chứng kiến đôi chân mình bị chặt đứt.

Không khí lạnh lẽo lan đến gần mí mắt, nước mắt của tôi vẫn còn đọng lại.

Giây tiếp theo, tôi tránh thoát khỏi con d.ao phẫu thuật trong tay hắn.

Mọi chuyện chỉ xảy ra trong nháy mắt.

Tôi ra tay với tốc độ cực nhanh, chộp lấy con d.ao, cắm mạnh vào giữa lòng bàn tay của người đàn ông.

Xuyên qua thẳng tắp, không lưu lại chút đường sống.

Hắn kinh ngạc, đau đớn ôm lấy tay, gào thét liên tục.

Tôi cởi dây trói, cũng không cho hắn cơ hội kêu r3n, một cú hất văng qua bả vai, ném hắn ngã mạnh xuống đất.

"Ngại quá, tôi không bị cận thị, cho nên không dùng được kính áp tròng."

Từ Nguyệt học hành chăm chỉ, bị cận nặng.

Nhưng tôi thì không.

Bởi vì, tôi là chị gái song sinh của em ấy.

30.

Triệu Thiên Thân cũng không phải kẻ ngu, hắn nhanh chóng hiểu ra vấn đề.

"Th.i th.ể nữ trong hồ kia---"

Đúng vậy, đó không phải là Mỹ Quyên.

Mà là cô em gái đáng thương của tôi, Từ Nguyệt.

Năm đó, Triệu Thiên Thân nuôi rất nhiều thai phụ ở khắp các nơi.

Ông ta cho bọn họ tiền, muốn tìm đứa trẻ có giờ sinh bát tự phù hợp.

Tôi cùng Từ Nguyệt là song bào thai.

Tôi là chị, được sinh ra trước Từ Nguyệt một phút, bỏ lỡ thời gian thích hợp, bản thân trở thành thứ đồ không có giá trị.

Mẹ vì muốn kiếm nhiều tiền hơn, giao nộp Từ Nguyệt.

Rồi lại bán tôi cho một tổ chức khác.

Sau đó, tôi được huấn luyện để trở thành một sát thủ.

Là người đảm đương giữa sự sống và cái ch.ết.

Bản thân cũng không biết mình còn một người em gái, mãi cho đến khi vô tình nhìn thấy tư liệu bí mật.

Cũng chính là "sổ sách" của tổ chức.

Bên trong ghi chép đầy đủ thông tin của mỗi sát thủ, và "đơn hàng" tiếp nhận trong tương lai.

Tên của em gái tôi bất ngờ xuất hiện trên đó.

Người tiếp nhận: Sát thủ A.

Thời gian dự kiến t.ử v.ong: ngày 8 tháng 1.

Cách ch.ết: Móc cả hai mắt.

31.

Hôm nay mới là ngày 4, hoàn toàn có thể tới kịp!

Trên chuyến tàu đến thành phố G, tôi tìm kiếm thông về em gái, hoá ra Nguyệt Nguyệt vẫn luôn chăm chỉ làm việc, khoẻ mạnh lớn lên.

Tôi nhìn cô gái trong màn hình có khuôn mặt giống mình như đúc.

Trái tim vốn đã lạnh lẽo từ lâu, dần lây dính chút hơi ấm.

Tôi nóng lòng muốn đến nơi bảo vệ em ấy, cho dù có phải phản bội lại tổ chức cũng không sợ.

Nghĩ xem nên giải thích với con bé thế nào, thuê một ngôi nhà ở gần trường y.

Tên tài khoản trên mạng xã hội của Nguyệt Nguyệt là: Muốn du lịch khắp thế giới.

Tôi muốn nói cho em ấy biết, chị có tiền, có thể đưa em đến bất kỳ đâu, tận hưởng cuộc sống mà em mong muốn.

Tôi giống như một hạt giống đã ngủ đông hơn 20 năm, cuối cùng cũng chờ được ánh mặt trời của riêng mình.

Nhưng khi tới nơi, em gái đã ch.ết.

32.

Từ Nguyệt và Mỹ Quyên là tình chị em chân chính.

Mỹ Quyên tát Từ Nguyệt trước mặt mọi người.

Đó là bởi vì cô ấy phát hiện em gái tôi dám sẵn sàng từ bỏ cơ hội vào biên chế để đến công ty của Triệu Ý.

Mỹ Quyên tức muốn điên rồi, cảnh cáo Từ Nguyệt:

"Tôi biết cậu thích anh ta, tôi cũng vậy. Nhưng không thể để anh ta ảnh hưởng đến công việc của chúng ta. Chẳng lẽ, cậu học y 7 năm, bây giờ lại rẽ hướng đi làm thư ký trong công ty đó? Triệu Ý là kẻ có tiền, cho dù có kết hôn cũng sẽ chọn người thật giàu có. Mà chúng ta có gì? Tuy không có tiền, nhưng có tri thức, có tuổi trẻ. Chúng ta phải dùng hai thứ này để phấn đấu vì một tương lai tốt đẹp. Đây mới là con đường ra duy nhất!"

Từ Nguyệt tức giận, lỡ lời nói muốn gi.ết Mỹ Quyên.

Nhưng đến tối, em ấy biết sai rồi, đến tìm Mỹ Quyên để xin lỗi.

Kết quả, con bé lại thấy được án mạng.

Mồng 4 tháng 1 là ngày Mỹ Quyên bị gi.ết.

Khi đó, sát thủ A còn chưa nhận được "đơn hàng" tiếp theo là Từ Nguyệt.

Tuân theo nguyên tắc của tổ chức, hắn chặt đầu em gái tôi vì con bé đã chứng kiến cảnh vừa rồi, ném đầu nó xuống hồ.

Tôi, vậy mà vẫn đến chậm một bước.

Từ nhỏ hai chúng tôi đã phải chia lìa, ai ngờ khi sắp gặp được nhau lại là vĩnh viễn xa cách.

Tôi quỳ xuống bên hồ, cơ mặt cứng đờ, nước mắt rơi tí tách.

Ác quỷ phải cần ác quỷ khác mới có thể khống chế.

33.

Sát thủ A mang th.i th.ể Mỹ Quyên đi.

Tổ chức bảo vệ thông tin nghiêm mật, tôi không biết người thuê là ai.

Nếu muốn báo thù, nhất định phải dụ rắn ra khỏi hang.

Tôi giấu đi đầu của em gái, ném giấy tờ tùy thân của Mỹ Quyên xuống hồ, khiến mọi người cho rằng người ch.ết là Mỹ Quyên, còn tôi, sẽ lấy thân phận của Từ Nguyệt để xuất hiện.

Chờ đến ngày 8 tháng 1, sát thủ A nhận được nhiệm vụ, hắn trợn tròn mắt.

Cô gái bị chặt đầu hôm mồng 4, tại sao vẫn còn sống?

34.

"Hắn sẽ không dám báo cáo với tổ chức, nếu không sẽ bị trách tội vì làm việc thất trách, cho nên nhất định sẽ đến tìm tôi."

Tôi ngồi trên sofa, nhìn cả người Triệu Ý bị đánh đến bầm dập đang cố vùng vẫy trốn thoát.

"Ông Triệu còn muốn chạy à?"

Tôi đứng dậy, vươn vai, bắt đầu cuộc chơi.

"Tôi đang cho ông cơ hội chạy trốn đấy, nhưng mà chính ông đã nói, cửa sổ bị khóa, cửa chính cũng đóng rồi, tín hiệu cũng bị chặn, ông có thể chạy đi đâu?"

Bên ngoài biệt thự giông bão cuồn cuộn, tôi cố tình cắt điện.

Giống như đêm đó ở ký túc xá, tôi thích thế giới chìm trong màu đen.

Đó mới là nơi tôi thuộc về.

Đội trưởng Đường nói đúng, đêm đó tôi không phải vì tự vệ.

Mà là muốn báo thù.

Triệu Ý chạy đến phòng bếp tìm d.ao phòng thân, giương nanh múa vuốt, bộ dạng ấy khiến tôi buồn cười.

"Hãy tha cho tôi, cầu xin cô!"

"Tôi có tiền, rất nhiều rất nhiều tiền, tôi có thể đem tất cả số tiền có trong ngân hàng ở Thụy Sĩ cho cô!"

"Nếu cô muốn rời khỏi tổ chức kia, chỉ cần tôi nói một câu là được, buông tha cho tôi đi---"

"Cầu xin cô---"

Tôi bẻ gãy cánh tay hắn, đập nát đầu gối, Triệu Thiên Thân gào thét đau đớn xin tha.

Nước mắt nước mũi giàn giụa, hắn nức nở, r3n rỉ, thậm chí còn dập đầu như giã tỏi.

"Tám cô gái kia, còn cả em gái của tôi, trước khi ch.ết, bọn họ cũng cầu xin như vậy."

Nhưng có được ai thương xót sao?

Tôi nói cho hắn một bí mật:

"Đừng bao giờ cầu xin sát thủ, bởi vì như vậy càng khiến họ trở nên hưng phấn."

Nói xong, tôi dứt khoát đá hắn lăn xuống cầu thang.

35.

"Biết tôi làm sao phát hiện ông chiếm x.ác Triệu Ý không?"

Thói quen nhỏ của một người rất khó thay đổi.

Triệu Ý thuận tay trái, đồng hồ luôn đeo bên tay phải, mà Triệu Thiên Thân lại quen đeo tay trái.

Còn rất nhiều chi tiết khác, chỉ những người được đào tạo chuyên nghiệp mới phát hiện ra.

Tôi cắn đầu ngón tay, làm theo lời đại sư đã chỉ dẫn, điểm bùa vẽ trên trán hắn.

"Có vẻ tôi có năng khiếu trong lĩnh vực này đấy."

Vẽ cũng chuẩn lắm.

Tôi tự cảm động trước lòng tốt của bản thân.

"Ông Triệu, hôm nay là ngày chôn cất của ông đó."

"Trở về với cơ thể cũ của mình đi thôi."

Sau khi vẽ xong nét cuối cùng, cả người Triệu Thiên Thân co giật dữ dội, hét lên tuyệt vọng.

Tôi thản nhiên chiêm ngưỡng cơn đau vật lộn bị rút linh hồn của hắn.

Đại sư từng nói với tôi, cấp độ cao nhất của cái ch.ết là tru tâm.

Vì thuật trường sinh, Triệu Thiên Thân cực khổ gây dựng sự nghiệp, thiết kế tỉ mỉ từng bước, không ngần ngại gi.ết ch.ết người này đến người khác, ngay khi ông ta cho rằng bản thân đã được toại nguyện thì mộng đẹp vỡ tan.

Đây mới là sự trả thù của tôi.

36.

Mưa to ròng rã suốt một ngày, khi trời sáng dần, tôi mở rèm ra, người đàn ông nằm trên mặt đất từ từ tỉnh dậy.

"Nguyệt Nguyệt? Sao em lại ở đây...Anh bị sao thế này...."

Xem ra linh hồn của Triệu Ý đã quay trở lại.

"Tôi không phải Từ Nguyệt." Tôi kéo thấp vành mũ, mở cửa biệt thự, mỉm cười quay lại: "Tôi tên Hạ Lệnh."

"Hạ" trong hoa mùa hạ, "Lệnh" trong mệnh lệnh.

Nhưng tổ chức càng thích gọi biệt danh của tôi hơn.

KING.

37.

Tại cục cảnh sát, đội trưởng Đường nhận được một video.

Hôm nay là ngày chôn cất Triệu Thiên Thân.

Ông ta tội ác đầy chồng chất, cũng không có nhiều người đến tiễn đưa, nhưng khi đang hạ thổ, từ trong quan tài bỗng phát ra tiếng động.....

Là tiếng bàn tay đập vào ván áo quan.

Cộc, cộc, cộc.

Tất cả mọi người đều bị dọa sợ, xá.c ch.ết sống lại? Người ch.ết mấy ngày, th.i th.ể cũng đã hư thối biến dạng không thành hình!

Mọi người hoảng sợ nhìn nhau.

Bọn họ không khỏi đẩy nhanh tốc độ, chôn lấp từng lớp đất.

Lấp cho đến khi không còn nghe thấy âm thanh đáng sợ kia nữa.

"Trên đời này chẳng lẽ thật sự có..."

Các đồng nghiệp trẻ tuổi không dám nói ra suy nghĩ trong đầu.

"Có hay không cũng không còn quan trọng." Nói xong, đội trưởng Đường lại im lặng.

Có đôi khi, im lặng cũng là một loại áp lực vô hình,

"Những người mà chúng ta bắt, không phải còn đáng sợ hơn ma quỷ sao?"

"Ác ma còn tồn tại ở thế gian, cho nên mới cần những người như chúng ta."

38.

Bảy năm trước, ở cửa cô nhi viện.

Vị viện trưởng đã ngoài sáu mươi đích thân dẫn hai cô gái ra cửa, phía sau có hàng chục đứa trẻ khác đang ăn mừng, vui vẻ như thể chính họ mới là người được nhận vào đại học.

"Mỹ Quyên, Từ Nguyệt, hành lý của hai con nhiều như vậy, gọi taxi mà đi."

Viện trưởng nhét tiền vào túi hai người họ.

Những người khác đều được bố mẹ đưa đón, viện trưởng làm vậy là muốn giữ thể diện cho họ trong ngày đi nhập học.

Từ Nguyệt định từ chối nhưng Mỹ Quyên đã nhanh tay nhận lấy tiền.

Cô ấy vui vẻ đáp: "Người yên tâm, chúng con sẽ bắt taxi. Chỉ là ở chỗ này gọi xe không tiện, đi đến ngã tư rồi tính."

Viện trưởng vui mừng lau nước mắt, ánh mắt dõi theo hướng bọn họ rời đi.

Nhưng đến ngã tư, hai người cũng không gọi taxi mà đi xe bus công cộng.

Đùa à, số tiền này có thể mua 10 cân trái cây cho đám em nhỏ ở nhà, không ít đâu.

"Gọi xe làm gì chứ, quá lãng phí!"

Mỹ Quyên lẩm bẩm tính toán.

"Máy tính trong cô nhi viện cũng sắp phải thay mới rồi. Chờ sau khi nhận được học bổng kỳ này, chúng ta có thể gom thêm mua hai chiếc nữa."

Từ Nguyệt buồn cười:

"Học bổng còn chưa phát, cậu đã nghĩ xong nên tiêu thế nào rồi?"

"Hehe, tôi tự tin có thể lấy, cậu thì sao?"

Từ Nguyệt không chịu thua:

"Đương nhiên là có, vậy so đi, xem ai tích được nhiều tiền hơn, tôi còn muốn mua một cây đàn violon nữa kìa, cậu có tin không?"

"Tin chứ, bằng vào năng lực của cậu..."

Xe bus xóc nảy cả đoạn đường nhưng hai người họ thật may mắn.

Trên xe vừa đúng còn hai chỗ trống.

Họ ngồi xuống, tựa đầu vào nhau, vui vẻ nói cười.

Trên mặt ngập tràn vẻ vui sướng, chuyến xe mang theo cả bao hoài bão, hi vọng---

Hướng tới tương lai.

END. 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom