Cập nhật mới

Dịch Full Mượn Thọ Hồi Sinh

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Mượn Thọ Hồi Sinh

Mượn Thọ Hồi Sinh
Tác giả: Zhihu
Tình trạng: Đã hoàn thành




MƯỢN THỌ HỒI SINH

Tác giả: 海绵小裤衩

Dịch: Mộng không thường.

。 ・: *: ・ ゚ "★,。 ・: *: ・ ゚

Em trai tôi đã ch.ết được bảy ngày nhưng nhà tôi không đóng quan, không hạ táng.

Mẹ tôi mặc đồ đỏ cho nó, để nó nằm sấp trong bồn tắm, ngày đêm dùng dầu tiết ra từ x.ác ch.ết để nuôi dưỡng.

Sau đó, em trai tôi thật sự đã sống lại.

Còn tôi thì toàn thân th.ối rữ.a, không thể sống sót qua đêm đó.

Đạo sĩ đã nhìn ra đầu mối.

"Cô gái, cô đã bị đem đi cầm cố sáu mươi năm tuổi thọ rồi!".
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1


1.

Th.i th.ể của em trai tôi đã để ở trong nhà vệ sinh được bảy ngày.

Tối đó, nó uống rư.ợu lái xe máy đâ.m đầu xuống sườn núi, th.i th.ể cũng bị v.a ch.ạm g.ãy thành mấy mảnh, ru.ột xổ ra mặt đất.

Mẹ tôi than khóc thảm thiết xong thì mò mẫm nhặt th.i th.ể trong đêm đưa về nhà.

Bà ta một đường kim một đường chỉ, dùng sợi chỉ trong tay người mẹ hiền khâu lại tay chân đứa con trai.

Đợi đến khi tôi từ trên thành phố chạy vội về nhà thì đã nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Em trai tôi đã ch.ết, trên người lốm đốm vết hoen t.ử th.i, quần áo trên người dính đầy m.áu, với tư thế đang nằm sấp bên trong bồn tắm.

Tay chân co quắp cứng đờ, tư thế kia giống hệt đứa trẻ khi vẫn còn trong cơ thể mẹ.

Cảnh tượng này khiến đầu óc tôi mông lung.

Trong bồn tắm có một lọ m.áu, mùi tanh hôi vô cùng, bên trên phủ đầy vết đen, tất cả đều là ruồi bọ đã ch.ết.

"Mẹ, vì sao không báo cảnh sát, cũng không ch.ôn c.ất đi."

Cả người tôi run rẩy chất vấn hỏi.

"Có... có phải nó đã đ.âm ch.ết người rồi không? Mọi người không muốn bồi thường?"

Tôi chỉ có thể nghĩ đến nguyên nhân này.

Em trai tôi là thằng con trai mà mãi đến khi về già họ mới có được.

Từ nhỏ nó đã là vua chúa trong nhà, được nuông chiều đến h.ư hỏ.ng, không có ngày nào là học hành nghiêm túc cả, ngày ngày đều đi theo đám bạn đầu đường xó chợ chơi bời trong những quán rư.ợu, cấp hai biết c.á đ.ộ, cấp ba biết ch.ơi g.ái, là một thằng lư.u ma.nh trời sinh.

Có lần còn cưỡ.ng hi.ếp cô gái ở thôn bên cạnh.

Bố mẹ vì tương lai của nó mà v.ay mượn khắp nơi mười vạn để bồi thường cho nó.

Mẹ tôi khẳng định một câu là nó không đụng người.

"Sau này em trai con còn làm viên chức nhà nước, nếu báo cảnh sát để lại án tích thì phải làm sao?" Bà ta vừa khóc vừa đá.nh tôi: "Nó cũng đã như thế này rồi mà con còn muốn nó bị điều tra sao?"

Làm viên chức nhà nước, ai cơ?

Cảm giác hoang đường lẫn bất lực bao phủ lấy người tôi.

Mẹ tôi từng chắc chắn nói rằng: "Thầy tướng số từng nói em trai con có số lên như diều gặp gió nếu như nó làm viên chức nhà nước, nó mới mười tám tuổi, cách cá chép hóa rồng còn tận một năm nữa cơ!"

Tôi nghĩ đầu óc bọn họ đều đã hồ đồ hết cả rồi.

"Bất kể như thế nào đi chăng nữa cũng phải nhập thổ vi an*, ngày mai con sẽ đi báo cảnh sát."

*Nhập thổ vi an: người ch.ết được coi trọng hơn mọi thứ, an nghỉ dưới lòng đất mới là an toàn.

Thấy tôi kiên quyết như vậy bố mẹ tôi bèn đưa mắt nhìn nhau.

Ánh sáng mờ tối càng khiến vẻ mặt của hai người trở nên mơ hồ méo mó.

Khi đóng cửa ra khỏi nhà, tôi không tự chủ mà nhìn về phía bồn tắm.

Ruồi bọ lại vo ve trên cơ thể em trai tôi.

Có lẽ là do ánh đèn hơi mờ tối, hoặc cũng có thể là do tôi đã quá mệt mỏi.

Mà tôi lại nhìn thấy mí mắt em trai tôi.

Khẽ động đậy.

2.

Ngày hôm sau, tôi đã bị khóa trái nh.ốt lại trong phòng.

Vali hành lý và điện thoại đều bị giữ, mẹ tôi ở bên ngoài nói vọng vào:

"Đại sư nói, bảy ngày mới có thể hoàn hồn, con cứ ở đó đợi đi!"

Mấy ngày sau đó, mỗi ngày tôi đều ngửi thấy mùi dầu nóng kỳ lạ.

Không giống mỡ lợn, không thơm chút nào mà trái lại còn vô cùng tanh hôi.

Mẹ tôi làm đông đặc một nửa phần mỡ trước, múc một thìa cho vào nồi làm tan chảy.

Sau đó thấm lên khăn mặt, cẩn thận lau khắp cơ thể em trai tôi.

Bà ta rất cẩn thận, những chỗ như kẽ ngón chân, lỗ tai, lỗ rốn đều sẽ cẩn thận lau qua một lượt.

Sau đó tôi có nghe bố tôi nói, đó là mỡ của th.i th.ể lâu năm, đáng giá ngàn vàng lận.

"Mỡ từ th.i th.ể năm năm, ba ngàn, mỡ để em trai con dùng là mỡ từ th.i th.ể mười năm."

"Chỉ một lọ nhỏ xíu thế này mà đáng giá năm ngàn đấy!"

Vì con trai, người bố xưa giờ của tôi lại đồng ý tiêu một khoản tiền như thế.

Mùa đông tôi không có quần áo dày ấm, ngón tay đầy những vết nứt nẻ, không giữ nổi bút, nhưng bố mẹ tôi lại đặc biệt đi vào thành phố chỉ để mua áo lông kiểu dáng mới cho em trai.

Hai người bọn họ nói không có tiền cho tôi học cấp ba, nhưng ngoảnh đầu đi lại có thể vung một khoản tiền lớn để mua phương th.uốc dân gian "mở rộng trí thông minh" cho em trai tôi.

Em trai uống xong thì phải vào bệ.nh vi.ện rửa ru.ột, bà đồng cũng không giữ lời hứa.

"Sao Văn Khúc của nhà cô đều đã bị con gái chiếm mất, con trai đương nhiên chiếm không được rồi, muốn trách thì trách con gái cô ấy!"

Từ đó trở đi, mỗi lần tôi đạt được điểm cao thì sắc mặt bố mẹ tôi sẽ khó coi hơn vài phần.

Giống như thành tích của tôi là bằng chứng đã h.ại em trai không ra hồn vậy.

"Đi học thì có tác dụng gì chứ, không bằng ra ngoài đi làm thuê. Nếu không phải Tiểu Duệ sinh muộn mấy năm thì đâu đến lượt mày được sung sướng thế này chứ."

Nửa đêm ngày thứ bảy, trong lúc tôi vẫn còn đang say giấc thì bên tai truyền tới những tiếng sột soạt.

Nhà tôi là nhà độc lập, em trai và bố mẹ ở chỗ tốt trên tầng hai, còn phòng của tôi thì được xây ngay bên cạnh nhà vệ sinh ẩm thấp nhất.

Mới đầu tôi cho rằng đó là chuột nhưng giây tiếp theo, âm thanh kia kéo dài ra.

"Chị, chị ơi!"

Tôi ngủ đến mê man, đang định trả lời thì đột ngột nhận ra.

Em trai tôi đã ch.ết rồi, còn ai có thể gọi tôi là chị được nữa?

Da đầu tôi tê dại, cả người như bị điện gi.ật, từ lòng bàn chân cho đến da đầu đều tê rần cả lên.

Nhưng âm thanh kia vẫn không ngừng vang lên ở trong nhà vệ sinh.

Bố mẹ tôi vội vàng mở cửa, em trai tôi m.áu m.e đầm đìa dựa vào cửa, mặt hiền như khúc gỗ, nhưng trong mắt lại trống rỗng.

Tôi hít một hơi khí lạnh, em trai tôi thật sự đã sống lại rồi!

3.

"Con trai yêu quý của mẹ, con đã quay về rồi!"

Bố mẹ tôi vui mừng đến nỗi rơi nước mắt, cũng không chê mùi h.ôi th.ối trên người em trai tôi, vừa hôn vừa ôm lấy nó.

Cơn sợ hãi khiến tôi không cử động nổi.

Cả khuôn mặt của em trai đều đờ đẫn thẫn thờ, nó xoay cái cổ cứng ngắc, nhe hàm răng trắng ởn ra cười với tôi.

"Chị, chị!"

Nó bò sát trên mặt sàn, thế nhưng tay chân dường như không phối hợp, giống như đã bị người ch.ặt mất rồi ghép trở lại vậy.

Mẹ tôi nấu bột củ sen, thương yêu đút cho nó, nó há miệng ra ăn.

Từ trong miệng nó có vô vàn ruồi nhặng lũ lượt bay ra.

Tôi bị dọa sợ mà tông cửa bỏ chạy.

Điện thoại vẫn đang bị giữ nên tôi chỉ có thể đi bộ đến cục cảnh sát.

Thế nhưng chưa đi được mấy bước, tôi đã hoa mắt chóng mặt, bất ngờ ngã nhào ra đất.

Một cơn đ.au đ.ớn dâng lên trong cơ thể, cuộn trào mãnh liệt tựa thủy triều, hết đợt này đến đợt khác, tựa như có sức mạnh gì đó đang hút đi sức lực khắp người tôi.

Đợi đến khi tôi tỉnh dậy thì đã thấy mình ở trong bệ.nh vi.ện huyện.

Tôi đã hôn mê tròn ba ngày.

Ba ngày này không có ai tới bệ.nh vi.ện thăm tôi cả, bác sĩ đã làm các loại kiểm tra cho tôi.

"Châu Vân đúng không? Tất cả n.ội tạ.ng của cô đều đang suy kiệt, chúng tôi đã liên hệ với chuyên gia trong tỉnh, song tình trạng của cô cũng không quá lạc quan."

Rất có khả năng, không qua được đêm nay.

Lời này giống như sét đá.nh giữa trời quang đối với tôi.

Sức khỏe tôi từ trước đến giờ vẫn luôn khỏe mạnh, làm sao đột nhiên lại bị bệ.nh nặng được?

Tôi kể tất cả những gì xảy ra trong nhà cho bác sĩ, mặc dù điều này thật sự quá mức lạ thường, nhưng bác sĩ vẫn giúp tôi gọi điện thoại cho người thân.

Sau khi gọi điện thoại, mẹ tôi thề thốt phủ nhận.

"Ai ch.ết cơ? Anh đang nguy.ền r.ủa ai đấy hả, con trai tôi vẫn đang yên ổn, chỉ là mấy ngày trước bị g.ãy chân nên ở nhà dưỡng thương mà thôi."

Mẹ tôi ch.ửi lấy ch.ửi để: "Con nhóc này cả ngày qua lại trong thành phố, ai biết được nó đã tiếp xúc với những ai chứ, bây giờ bị bệ.nh thì mới nhớ đến nhà à!"

Lòng tôi nặng nề.

Trong điện thoại phát ra lời đề nghị của bố tôi.

"Con ở bên ngoài cũng kiếm được không ít tiền thì mời y tá đi, em trai con còn đang đi học, qua mấy ngày nữa là đến sinh nhật mười tám tuổi của nó rồi, con cũng không tiện quay về."

Sau khi cúp điện thoại, tôi thực sự không nhịn được mà bật khóc.

Cũng kỳ lạ, tôi rõ ràng là tự chuốc nh.ục vào thân.

Vì sao sau khi xảy ra chuyện mà tôi vẫn còn hy vọng bọn họ sẽ quan tâm tôi?

Lúc này, có một đạo sĩ ở giường bên cạnh không nhịn được nữa.

Ông ấy hỏi tôi một câu.

"Cô gái à, cô đây không phải bệ.nh bình thường đâu, cô đã bị người ta lấy mất sáu mươi năm tuổi thọ rồi đấy, thời gian ch.ết sắp đến rồi!"

4.

Đạo sĩ này họ Trương, vừa hay cùng một phòng bệ.nh với tôi.

"Thời xưa có tà thuật tên là phủ phục táng, người ch.ết mỗi ngày sẽ được nuôi bằng má.u gà tươi và mỡ th.i th.ể lâu năm, bảy ngày sau là có thể thế chấp tuổi thọ của người thân để đổi lấy mạng sống cho người ch.ết."

"Âm phủ có ba mươi chốn, đường hoàng tuyền, đài vọng hương, làng dã quỷ, âm ti,... chỉ cần đi hết ba mươi trạm này là có thể tiến vào luân hồi. Bảy ngày, linh hồn của em trai cô vừa hay đến làng dã quỷ, nơi này nhiều cô hồn, là nơi dễ l.ợi dụ.ng nhất."

Mẹ tôi, dùng sáu mươi năm tuổi thọ của con gái để đổi lấy một người con trai như x.ác không hồn.

Cho dù con gái đã tốt nghiệp trường học danh tiếng, có thành tựu sự nghiệp.

Cũng không bằng một đứa con trai chỉ biết ăn uống, ch.ơi g.ái, c.á cư.ợc.

Cảm giác kí.ch độ.ng, bất lực, o.án h.ận, đ.au thư.ơng, sợ hãi dâng lên trong lòng đã bao trùm cả người tôi.

Tôi đột nhiên nhớ ra, mỗi ngày mẹ tôi vào quét dọn đều sẽ cẩn thận gom lấy tóc của tôi.

"Bà ta có một chiếc hộp nhỏ có hình dáng giống quan tài, ngoài tóc ra còn có một tờ bát tự."

Nhưng tôi đã từng lén nhìn tr.ộm, song bát tự được viết trong đó lại không phải ngày sinh của tôi.

"Năm Quý Mão? Đó không phải là năm nay sao?"

Nhận thức được nguy hiểm, đạo sĩ ngay lập tức bấm đốt ngón tay tính toán, sắc mặt càng thâm trầm hơn.

"Giờ này, chính là đêm nay. Ngày giờ mẹ cô để không phải là ngày sinh của cô mà là hạn ch.ết của cô."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2


5.

Đêm nay, quỷ sai sẽ tới đòi mạ.ng.

Đạo sĩ nói mạ.ng của tôi vốn chưa tận, nếu đã có duyên thì ông ấy sẽ giúp tôi một tay vậy.

Ông ấy lấy ra ba nén hương, bảo tôi nắm chặt trong lòng bàn tay.

"Ba nén hương này đều là đầu nén hương ở trong chùa chiền, dương khí thịnh nhất. Nhớ kỹ, cô nhất định phải cầm trong lòng bàn tay, dù có bỏ.ng thì cũng không được buông tay, nếu không, dù có thần tiên đến cũng không cứu được cô đâu!"

Tôi nửa tin nửa ngờ, thời gian còn hai giờ nữa là đến nửa đêm.

Trong phòng bệ.nh, vốn dĩ mọi người trên giường đều đã ngủ hết, tràn ngập những tiếng kho khan khiến người ta bực bội, tiếng ngáy khò khò, tiếng nghiến răng ken két.

Nhưng trong một khoảng thời gian cực ngắn.

Thế giới đột nhiên trở nên hoàn toàn tĩnh lặng.

Loại tĩnh lặng đó càng đến gần với hư vô hơn, giống như bị nh.ốt vào phần mộ sâu không thấy đáy.

Lòng tôi đầy nỗi sợ hãi khiến bản thân không thể không nín thở.

Trên mặt sàn xuất hiện một bóng người mờ ảo.

Tôi mím chặt môi, nhớ kỹ lời dặn của đạo sĩ, nằm ngửa trên giường, một tay nắm chặt hương.

Bóng dáng di chuyển ra bốn phía trong màn đêm đen, trong thấp thoáng, tôi đã nhìn thấy rõ hình dáng của quỷ sai.

Thân người đầu trâu, tay cầm xích sắt.

Trên gương mặt có con mắt to bằng nắm tay.

"Đầu trâu một mắt, làm việc hồ đồ, ba nén hương mới có thể khiến cô qua được trót lọt, một khi đã qua đêm nay, đến được âm ti là mọi chuyện sẽ qua thôi!"

Đầu trâu đánh hơi từng giường để tìm kiếm mục tiêu.

Leng keng leng keng ---

Tiếng xích sắt đung đưa bên tai tôi.

Tim tôi gần như muốn nhảy ra ngoài, cổ họng giống như bị keo chặn lại.

Có hương bảo vệ cơ thể, đầu ngựa gần như không nhìn thấy tôi thật, đi loạn các giường xung quanh đánh hơi.

"Châu Vân, sinh vào tháng năm năm Kỷ Hợi, người ở chốn nào mau mau trả lời!"

Lời vừa dứt, ba nén hương đột nhiên nóng lên.

Tôi không chút phòng bị, kêu lên một tiếng do bị bỏ.ng.

Không xong rồi!

Tôi thầm nói không hay, sắp bị phát hiện rồi.

Quả nhiên, đầu trâu vốn đã rời đi ngay tức khắc nhìn vào mắt tôi.

Dùng xích sắt quấn chặt lấy cổ tôi!

6.

Ngày hôm nay trong phòng bệ.nh có một người ch.ết.

“Lạ thật đấy, sao mà người đã mất ngay đêm qua rồi… Đi lúc hai giờ đêm, im hơi lặng tiếng, chuông cần sự trợ giúp cũng không bấm nữa.”

Y tá phủ khăn trắng lên cho người ch.ết.

Khi đẩy ra khỏi phòng bệ.nh vừa hay lướt qua vai bố mẹ tôi.

Bọn họ chặn y tá lại, hỏi ở đâu làm giấy chứng minh t.ử vo.ng nhanh nhất.

Bác sĩ và y tá lạnh lùng nói: “Giấy chứng minh t.ử vo.ng? Ông bà muốn làm chứng minh cho ai vậy?”

Bố tôi vội nói: “Châu Vân ấy, con gái tôi, người cô đang đẩy không phải là con bé sao? Tài sản còn lại của nó đều phải dùng chứng minh t.ử vo.ng mới nhận được.”

Mẹ tôi cũng nói giúp: “Chúng tôi không biết mật khẩu tài khoản thanh toán trên điện thoại của con bé, mới nhập mấy lần đã bị khóa rồi, con nhóc này thật nhỏ mọn, còn dám đề phòng chúng tôi. Y tá, vân tay của th.i th.ể có thể mở khóa điện thoại không?

Giây tiếp theo, vẻ mặt của bọn họ đều cứng đờ lại giống như đã gặp phải ma vậy.

Tôi mỉm cười bước ra khỏi phòng bệ.nh.

Nghỉ ngơi một đêm, sức khỏe của tôi đã khôi phục như một kì tích.

“Bố, mẹ, xem hai người cũng vui đến ngơ người rồi kìa. Con vẫn còn sống, làm chứng minh gì chứ?”

Người đi đêm qua là một bà lão chín mươi tuổi.

Mấy ngày nay bác sĩ cũng đã quen với sự m.áu lạnh của hai người họ, bèn châm biếm nói: “Sinh ly tử biệt chúng tôi thấy nhiều rồi, vẫn là lần đầu thấy người mong con mình ch.ết đấy.”

“Tiểu Vân, con, con thật sự không sao ư?” Trong nháy mắt mặt mẹ tôi nhịn đến đỏ hồng, vô cùng đáng thương giải thích rằng: “Mẹ thật sự nghĩ con không qua khỏi mà khóc cả một đêm, ngày còn chưa sáng tỏ đã vội chạy đến đây rồi.”

Vội chạy đến đây là để nhặt x.ác cho tôi sao?

Tôi không thay đổi sắc mặt mỉm cười, không thèm vạch trần bà ta.

“Có lẽ là mạ.ng của con chưa đến lúc tận thôi.”

Tôi khom lưng, thì thầm một câu bên tai bà ta.

“Không chăm sóc tốt em trai, làm sao con dám rời đi được chứ?”

7.

Đêm qua, đầu trâu cảm nhận được sự tồn tại của tôi.

Xích câu hồn đã câu được ba hồn bảy phách của tôi.

Cơn đ.au thấu xư.ơng lan rộng, giống như có hàng ngàn lưỡi d.ao sắc bén đâ.m xuyên qua cơ thể.

Nhưng tôi vẫn cố gắng cắn chặt răng để không phát ra một chút âm thanh nào.

Đạo sĩ từng nói: “Nếu như cô thật sự không may bị câu đi thì chỉ có thể liều một mạ.ng thôi, mỗi lần xích câu hồn mà câu hồn sống thì thỉnh thoảng cũng sẽ có hạn chế.”

Chỉ cần khoảng thời gian này tôi không phát ra bất kỳ tiếng động nào thì quỷ sai sẽ cho rằng câu nhầm người.

Có thể nhịn, thì phải nhịn.

Chính là chuyện Châu Vân tôi giỏi nhất.

Theo cơn đ.au, kí ức hơn hai mươi năm hoàn toàn hiện lên trong đầu.

Tôi bắt đầu thương mẹ.

Bà ta nói nếu không si.nh được con trai thì nhà chồng sẽ không nể mặt bà ta, thế nên những năm này mới cầu thầy ch.ữa tr.ị khắp nơi, bất kỳ phương thu.ốc dân gian nào cũng dám dùng.

Năm tôi mười tuổi, bà ta đã có con trai giống như ý nguyện.

Tôi đã từng thật sự vui mừng thay bà ta.

Tôi còn thầm lập lời thề, sau này phải học hành chăm chỉ, để bà ta được nở mày nở mặt.

Nhưng chẳng bao lâu, tôi lại phát hiện bản thân là kẻ dư thừa.

Tôi bị b.ắt n.ạt ở trường học, đá.nh nh.au với bạn bè mấy lần, bố tôi liền dùng thắt lưng da đá.nh tôi, mắ.ng tôi ngang tàng sau này sẽ chẳng ai thèm.

Nhưng khi em trai làm càn đá.nh ngư.ời, bọn họ lại rất vui mừng.

"Con trai là phải có m.áu hiếu thắng!"

Đ.au chứ? Đương nhiên đ.au rồi.

Thế nhưng so với những nỗi đ.au đã chịu bao năm qua thì có tính là gì?

Thấy xích câu hồn không có phản ứng, đầu trâu cho rằng mình đã câu nhầm người nên quay người đi sang bên khác.

Chẳng mấy chốc, quỷ sai đã dẫn bà lão đi.

Hóa ra, đêm qua trong phòng bệ.nh còn có người khác đã hết dương thọ.

Thưởng thức khuôn mặt miễn cưỡng gượng cười của bố mẹ, tôi cũng bật cười.

Sau đó thân thiết khoác tay hai người bọn họ.

"Bố mẹ, hai người nói rất đúng, con ở bên ngoài cũng không được việc gì, dù sao cũng sắp đến sinh nhật của em trai rồi, con dự định sẽ ở lại làm một bữa tiệc lớn cho mọi người, được không?"

Đạo sĩ nói, mạng đã bị cầm cố muốn đòi lại không hề dễ dàng.

Ông ấy chỉ có thể giúp tôi kéo dài thêm mười ngày.

Khoảng thời gian này, tôi nhất định phải đòi lại tất cả sáu mươi tuổi thọ của mình.

8.

Trước khi đi, đạo sĩ nói một câu kỳ quái.

“Tướng mạo bố cô là tướng mạo điển hình không có con trai, sao lại có con trai được nhỉ?”

Chỗ đáng lẽ phồng lên ở dưới mí mắt thì ở cả hai mắt của bố tôi lại lõm thấp xuống.

“Đó chính là huyệt con cái, lõm thấp như thế này…”

Tôi nghe ra được ý của ông ấy, lập tức nói không thể nào, mẹ tôi không dám có cái gan đó.

Đạo sĩ hơi lắc đầu nói: “Mẹ cô ngay cả xá.c ch.ết còn dám cõng về, đừng có xem thường phụ nữ.”

Tôi quay về nhà lần nữa.

Đương nhiên là nơi này không được coi là “nhà”.

Bốn phía căn phòng được dán đầy vải che chắn, ngay cả một khe hở nhỏ cũng không bỏ qua.

Một tia sáng cũng không chiếu vào được trong phòng, em trai tôi đang ngồi xổm trên sàn nhà, gặm gà sống giống như chó sói hổ beo.

Miệng nó dính đầy má.u tươi, răng nanh đáng sợ còn đang chuyển động.

“Em trai con bị thư.ơng, trong lòng hoảng sợ nên mới sinh bệ.nh.”

Mẹ tôi tỏ ra đ.au lòng, quay sang tôi hỏi mượn tiền ch.ữa bệ.nh.

Mở miệng ra lại là hai mươi vạn.

Tôi rất ngạc nhiên: “Em trai như này không phải rất tốt sao, có đủ tính hiếu thắng, bố từng nói con trai quan trọng nhất là phải có tính hiếu thắng, phải nóng nảy mà, hơn nữa, sau này không phải nó phải làm viên chức nhà nước sao, giờ ch.ữa bệ.nh thì sẽ để lại sơ hở, thế thì cửa thứ nhất là kiểm tra sức khỏe cũng không qua được mất.”

Nói đến đường làm quan, vậy mà mẹ tôi thật sự đã do dự.

Bố tôi mắ.ng nhiếc mấy câu: “Mày đừng có nói b.ậy b.ạ, mày là không nỡ bỏ tiền ra mà thôi!”

“Đúng vậy, con tiếc tiền đấy.” Tôi thẳng thắn thừa nhận.

Bố tôi vơ lấy cái ghế đ.ập lên người tôi: “Nuôi em trai mày là việc mày nên làm, nào có gia đình nào người làm chị lại như mày không? Ba em gái nhà dì hai mày còn chủ động yêu cầu gả cho tên tà.n t.ật để góp tám vạn mua nhà cho em tư, đấy mới là người một nhà, giúp đỡ lẫn nhau!”

Tôi nghe đến nhàm chán: “Dạ dạ dạ, con không có tiền.”

“Con làm chị, không thể nhường em trai một chút sao?”

Mẹ tôi ngồi trên đất khóc lóc ỏm tỏi: “Khi đó đúng là không nên cho mày đi học, học xong thành đứa vô ơn, lương tâm cũng bán cho chó cả rồi!”

Chi.ến trư.ờng như này tôi đã trải qua vô số lần, sớm đã lì lợm rồi.

Tôi trực tiếp lấy ra sổ ghi chép.

Tiền học cấp hai là tiền do cựu bí thư chi bộ thôn kêu gọi mọi người đóng góp.

Tiền sinh hoạt là tôi đi làm thuê kiếm chút một.

Tiền tôi đi dạy gia sư lúc đại học đã dùng để trả n.ợ từ lâu.

Bọn họ vốn dĩ không cho tôi học đại học, cũng liên hệ xong để tôi vào làm ở nhà xưởng.

Nhưng kết quả thi đại học của tôi rất tốt nên trường cấp ba đã thưởng cho tôi ba vạn tệ, cựu bí thư chi bộ thôn cố ý gõ trống khua chiêng để chúc mừng.

“Châu Đại Thành, lần đầu tiên thôn chúng ta có con gái thi đỗ đại học danh tiếng ở Bắc Kinh, hai người không được cản trở đâu đấy!”

Bí thư đã lên tiếng, bố mẹ tôi cũng cầm ba vạn kia nào dám nói nhiều lời.

“Lương tâm của con đều ở trong này. Xem, thím Vương cho con mấy lọ dưa muối con cũng ghi, những thứ nên trả con chưa bao giờ tính quỵt, nhưng những thứ thuộc về con thì ai cũng đừng hòng cư.ớp đi được.”

Cho dù là dùng danh nghĩa bố mẹ, dùng đạo hiếu để u.y hi.ếp.

Cũng không được.

Bố mẹ tôi giận tím mặt, mẹ vung chổi muốn đuổi tôi đi, một đứa con gái ngoan ngoãn nghe lời chỉ là tôi của trước kia mà thôi.

Tôi lặng lẽ cúi đầu, nhìn qua háng mình.

Dân gian truyền lại là làm như vậy có thể nhìn thấy bộ mặt thật của ma quỷ.

Trời đất đảo lộn, bóng người cũng sẽ nhạt hơn nhiều.

Bóng trên người bố mẹ tôi cũng nhạt đi rất nhiều.

Bọn họ vẫn chưa biết tuổi thọ của mình.

Cũng chỉ là một bữa ăn của em trai tôi mà thôi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3


9.

Sau khi bị đuổi đi, tôi đã thuê một căn phòng trống bên nhà hàng xóm.

Nửa đêm, em trai tôi theo mùi mò đến phá phòng, nó lắc lư thè lưỡi ra, giống như con chó đi.ên mà lao bổ về phía giường ngủ.

Nhưng khi răng nanh nó c.ắm vào da thịt tôi.

Thì người trên giường lại biến thành một người giấy bay lơ lửng.

Nhìn thấy phép che mắt có hiệu quả, đạo sĩ lập tức từ trong bóng tối ném lá bùa lên không trung: "Phá!"

X.ác sống rất ham m.áu, nhất là m.áu của ký chủ.

Hôm nay trước khi đi, tôi đã cố tình c.ứa ngón tay cái để lấy vài giọt m.áu.

Khi đó em trai đang nhai nuốt gà sống đột nhiên ngẩng đầu nên, nước rãi rớt tùm lum.

Nó thèm rồi.

Căn phòng trống đã bố trí trận pháp, nó rơi vào bên trong bèn đ.au đ.ớn giãy dụa, ngũ quan trở nên vặn vẹo, da thịt nứt toác ra.

Lúc này tôi mới nhìn rõ, dưới lớp da của nó, từng lớp đều là dòi bọ dày đặc đang lúc nhúc.

Đây còn là người sao?

Rõ ràng là ác quỷ ở lại nhân gian!

Đạo sĩ hô lớn kết trận, ông ấy bấm tay niệm chú, tôi buộc phải phối hợp với ông ấy để ngăn chặn.

Em trai lộ ra dáng vẻ hít thở không thông, vừa lăn lộn vừa phát ra những tiếng lẩm bẩm.

"Quá trình đổi thọ tuyệt đối không thể để cậu ta nhúc nhích, cô cũng không được nảy sinh một chút do dự nào!"

Tôi cố gắng giữ chặt tay chân nó.

Thế nhưng ngay khi sắp thành công đổi thọ.

Nó lại dùng giọng nói của bé gái gọi chị một tiếng.

"Chị, em rất sợ!" Cầu xin chị, đừng giết em!"

Lúc đó, đầu óc tôi liền bùng nổ, bàn tay cũng thả lỏng một chút.

Tôi rất quen thuộc với giọng nói này.

Là giọng nói của em gái đã ch.ết của tôi!

10.

Đúng vậy, mẹ tôi từng si.nh một đứa bé gái.

Em gái tôi tên là Châu Trân, nhỏ hơn tôi bốn tuổi, làn da trắng nõn giống hệt ngọc trai, con bé rất đáng yêu, từ bé đã là cái đuôi nhỏ của tôi.

Mùa hè năm ấy cực kì nóng, tôi làm việc đồng áng về thì có hơi s.ay nắng.

Tôi mơ màng ngủ thiếp đi, đột nhiên cảm giác trên mặt hơi ươn ướt.

Nước lạnh không ngừng nhỏ lên mặt tôi.

Vừa mở mắt ra chỉ thấy cả người Trân Trân ướt sũng đứng bên cạnh giường.

Toàn thân con bé đều ướt sũng, bím tóc đuôi sam cũng bị tuột.

"Em chạy đi đâu thế, không phải chị bảo em làm bài tập sao?"

Cả người con bé lạnh đến dọa người, tôi vội vàng ôm lấy nó, dùng nhiệt độ cơ thể để sưởi ấm.

Một chân con bé trống trơn, chân còn lại vẫn đi dép, bên trong dính đầy bùn đất.

Một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng, tôi hỏi có phải con bé lại chạy ra ngoài chơi đúng không.

"Nếu như bị s.ay nắng thì phải làm sao đây? Bố mẹ về sẽ lại mắ.ng em mất."

Nghe được hai chữ bố mẹ, mắt Trân Trân chợt lay động.

Tôi hỏi một đằng, con bé đáp lại một nẻo: "Chị, em lạnh quá."

Tôi đang định hỏi con bé vì sao lại lạnh thế thì khuôn mặt của nó đột nhiên trở nên mơ hồ, tôi với thế nào cũng không với tới được.

Đột nhiên, tôi tỉnh dậy.

Bên ngoài truyền đến tiếng kêu thất thanh thảm thiết của hàng xóm.

Bọn họ nói, chị Vân chị mau ra đây, em gái chị ch.ết rồi!

Tôi thẫn thờ lao ra bên bờ hồ thì th.i th.ể đã được vớt lên.

Trân Trân đã bị ch.ết đuối.

Cả người con bé ướt sũng, cơ thể trắng bệch trương phình, một chân trống trơn, chân còn lại dính đầy bùn đất trên giày.

Rõ ràng là bóng dáng tôi đã thấy trong giấc mơ.

Vô số đêm khuya, tôi đều suy nghĩ.

Nếu như năm đó mình không ngủ thì tốt biết bao, nếu trông chừng Trân Trân một tấc không rời thì có phải cảnh tượng đ.au th.ương ấy sẽ không xảy ra?

Song bố mẹ tôi lại rất bình tĩnh với cái ch.ết của em gái.

Bọn họ thậm chí còn chuẩn bị quan tài và áo liệm từ trước cho con bé.

Kích thước những bộ quần áo đó vừa hay lại vừa vặn với Trân Trân.

Không chật cũng không rộng, hoàn toàn vừa vặn.

Không hề lãng phí một chút vải nào.

Chưa đến hai ngày, mẹ tôi được chẩn đoán là đã ma.ng th.ai.

Bà ấy âm thầm lén đi x.ét ngh.iệm gi.ới tí.nh, khi quay về thì mặt mày tươi rói, giống như một tướng quân lập được đại công chiến thắng trở về.

Tôi nghe thấy bà ta kề tai bố tôi thì thầm.

"Thật sự là có tác dụng thật! Khoản tiền này tiêu đúng là xứng đáng!"

Tác dụng gì cơ? Khi đó tôi vẫn còn nhỏ, nhưng vào giờ phút này tôi đã hiểu rõ mọi thứ rồi.

Đạo sĩ nói, bố tôi có tướng mạo không con trai, vậy thì con trai này tới từ đâu đây?

Hóa ra đứa con trai này là đổi từ mạng con gái mà có!

11.

"Chẳng trách, hóa ra mạng của em trai cô là đổi từ mạng Châu Trân mà có."

Người mượn thọ mà sinh ra ắt sẽ không sống quá mười tám tuổi.

"Hiện giờ cậu ta lại lấy sáu mươi năm tuổi thọ của cô, chúng ta vừa bắt đầu trận pháp trả thọ, linh hồn đang dạo chơi trong thôn cô hồn của em gái cô cũng bị hút quay về, và đã cư.ớp lấy cơ thể em trai cô rồi!"

Chẳng trách, ngày sinh của em trai lại là ngày giỗ của Trân Trân.

Đạo sĩ cảm thấy kỳ lạ, còn tôi hồi lâu cũng không nói gì.

Ánh mắt lặng lẽ nhìn vào màn đêm mờ mịt hư vô.

May thay ánh trăng đã rất nhanh lau khô nước mắt của tôi.

Sau khi em trai tôi trốn về thì nguyên khí bị tổn thương nặng, ngày hôm sau nó mặc đồ màu mè, chạy nhảy trong sân giống như một bé gái.

Một thằng con trai cao một mét tám như nó lại chơi nhảy dây với những đứa bé gái khác trong làng.

Bọn trẻ con bị dọa sợ tới mức giải tán ngay lập tức.

Em trai tôi bật khóc bằng giọng của con gái.

"Vì sao mọi người không chơi với con, là không thích Trân Trân sao? Trân Trân lại làm sai gì sao?"

Họ hàng đều sợ đến ngây người, rì rầm bàn bạc.

"Con trai nhà lão Châu bị đi.ên rồi sao? Con gái thứ hai nhà ông ta không phải tên Trân Trân ư?"

Bố tôi cảm thấy mất thể diện liền xách em trai về nhà trá.ch mắ.ng.

"Đàn ông con trai không được ẻo lả, thẳng lưng nói chuyện cho tao!"

Em trai tôi bĩu môi, ngồi trên sàn khóc lớn.

"Hu hu, bố lại hung dữ với con."

Bố tôi tức tới mức t.át nó một bạt tai.

Có người vui sướng khi người khác gặp họa lên tiếng: "Xem ra nhà lão Châu có ba đứa con gái, trời sinh có số làm bố vợ rồi."

Mẹ tôi tức giận xông ra ngoài mắ.ng ch.ửi.

Hai chữ Trân Trân hiển nhiên đã khiến hai người bọn họ sợ hãi.

Em trai tôi thường xuyên không yên, lúc thì nóng nảy nổi đi.ên, lúc thì ngây thơ nũng nịu.

Thêm vào đó, số gà sống nó ăn mỗi ngày càng lúc càng nhiều. Có hôm trong một buổi tối đã hút khô hết trang trại gà đã ký hợp đồng bán cho người khác của gia đình.

Mẹ tôi sầu não nói: "Sau này đi đâu tìm được nhiều gà thế đây?"

Nhà tôi kiếm sống đều dựa hoàn toàn vào trang trại gà, bố tôi nhìn đống lông gà đầy dưới chân lại nhìn đứa con trai đang đi.ên đi.ên kh.ùng khù.ng.

"Đồ vô dụng thế này, ch.ết đói thì ch.ết đói luôn đi."

Mẹ tôi không thể tin nổi: "Châu Đại Thành, nó là con trai ruột của ông đấy. Hổ dữ cũng không ă.n th.ịt con!"

Bố tôi giẫm nát đầu th.uốc l.á, trên mặt là sự lạnh lùng trước nay chưa từng có: "Tôi có thể tìm người khác si.nh. Đứa con trai người không ra người ma không ra ma thế này thì có cũng như không."

12.

Việc lạ truyền xa ngàn dặm.

Chẳng mấy chốc, mấy nhà gái xem mắt với em trai đều tìm cớ để từ chối khéo léo.

Ai còn dám gả con gái cho tên đi.ên chứ?

Vốn dĩ em trai tôi cao lớn đẹp trai. Lúc trước nhà tôi cũng được coi là giàu có, bố tôi kiêu ngạo nói phải chọn một người con dâu tốt, sau này có thể hỗ trợ sự nghiệp cho em trai tôi.

Bây giờ chỉ có con gái nhà ông Trần trọc là chịu gả.

Vốn dĩ hai năm trước con gái nhà họ Trần bị em trai tôi h.ại, từ đó vẫn luôn đi.ên đi.ên kh.ùng kh.ùng, mãi cho tới giờ vẫn chưa khỏi.

Bố tôi thương lượng: "Lúc trước đưa mọi người mười vạn coi như đó là sính lễ, mặc dù bọn chúng đi.ên nhưng con cái sinh ra thì chưa chắc, chúng tôi không cưới thì con gái nhà ông cũng không có ai cần đâu."

Người nhà đó cảm thấy cũng có lý nên đã đồng ý ngay.

Nhưng mẹ tôi lại sống ch.ết không chịu.

"Con trai tôi không chịu được thiệt thòi lấy một người phụ nữ đi.ên!"

Trong lòng tôi cười khẩy, người ta đi.ên còn không phải chuyện tốt do con trai bà làm ra sao?

Năm đó xảy ra chuyện, mẹ tôi cũng gào khóc như thế này.

"Ai bảo cô ta nửa đêm nửa hôm mặc như thế đi dạo bên ngoài, cố ý d.ụ d.ỗ con trai tôi ph.ạm t.ội!"

Trong mắt bọn họ, người sai mãi mãi luôn là người khác.

M.ù quáng dung túng có gì khác biệt với gi.ết người không?

Đêm đó, bố tôi lén đi tìm tôi, kể rõ chi tiết chuyện mượn thọ.

"Con gái, là mẹ con nhất quyết lấy tuổi thọ của con, bố cảm thấy thật sự rất lo lắng, dù sao con gái cũng là áo bông nhỏ của bố mà, bố thương con nên đã liều cái mạ.ng này để trả tuổi thọ lại cho con."

Vẻ mặt ông ta chân thành như vậy, giống như coi tôi là con cưng của ông ta vậy.

Xem xét thời thế, ông ta luôn hiểu rõ nhất.

Con trai bị đi.ên, sau này chỉ có thể trông cậy vào con gái.

Cũng không thể để múc nước mà không được chút nước nào đúng không?

Trong lòng tôi lạnh nhạt nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra vô cùng cảm động mà bày ra dáng vẻ được thương yêu mà lo sợ.

"Nhưng đã lấy tuổi thọ rồi thì làm sao trả lại được chứ?"

Bố tôi vội vàng lấy ra một chiếc hộp nhỏ.

"Đây là cu.ống rố.n của con và em trai con, đại sư Phương đã dùng cách này, Vân Vân, con nhất định không thể xảy ra chuyện, sau này bố con ta sẽ sống nương tựa lẫn nhau!"

13.

Tôi nhớ rất rõ cái tên đó: Đại sư Phương.

Ông ta là người khởi xướng dạy hai người bọn họ đổi mạng.

Nghe nói ông ta là một tên c.ặn b.ã trong giới huyền học, ai trả tiền thì ông ta sẽ làm mọi việc, lần này mẹ tôi lấy tiền để dùng khi ch.ết ra mới thuê được ông ta.

"Ông Phương, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với con trai tôi vậy? Con gái lớn của tôi vẫn còn sống. Có phải mượn thọ đã xảy ra chuyện gì không? Nhưng tôi đã làm theo tất cả những gì ông nói mà."

Đạo sĩ Phương râu tóc bạc phơ, bấm đốt ngón tay tính toán.

“Châu Vân sống lâu, có lẽ là sau khi lấy sáu mươi năm tuổi thọ vẫn còn chút thời gian, điều này không quan trọng."

Ông ta yêu cầu bọn họ đào nhà vệ sinh.

Khi chiếc xẻng ngày càng đào sâu hơn vào hố ph.ân bẩn thỉu.

Thì đào ra một hũ sắt có bùa chú.

Thì ra Trân Trân không được nhập thổ vi an, mà vẫn luôn bị phong ấn ở đây.

"Châu Trân sau khi bị mượn mạng rất o.án h.ận. Năm đó để ngăn cản con bé đi khiếu nại với Diêm Vương, tôi đã dùng một đàn tế sắt để phong ấn linh hồn, phong ấn ba hồn bảy phách của con bé, khiến con bé không thể để tìm kiếm được sự giúp đỡ và không bao giờ được siêu sinh."

Thế nhưng trên bình lại có rất nhiều vết nứt.

Sắc mặt của đạo sĩ Phương thay đổi đáng kể.

"Đàn tế sắt đã bị phá vỡ, Châu Trân sẽ trở thành ác linh, tối nay sẽ đến đòi mạng mấy người!"

Tiền của gia đình chỉ đủ mua một chiếc bùa hộ mệnh.

Mẹ tôi không do dự mà dán lá bùa lên người em trai tôi.

Đôi mắt đục ngầu của bố tôi dán chặt vào bùa hộ mệnh.

Tôi lạnh lùng quan sát, không nói một lời nào.

Vào đêm đòi mạng, mặt trăng treo cao trên bầu trời, sương mù dày đặc bao trùm trời đất.

Tôi trốn trong phòng mình, đã đến nửa đêm, bên ngoài có một cơn gió dữ thổi qua.

Mái nhà rung động lắc lư, tất cả ánh sáng đều vụt tắt.

Trong bóng tối đen kịt, tiếng hét đột nhiên vang lên từ tầng hai.

Mẹ tôi sợ quá ngã lăn ra đất, kêu gào một hồi thì tội nghiệp cầu xin sự thương xót.

"Trân Trân, oan có đầu n.ợ có chủ, tất cả đều phải trách chị con, là do chị con ngủ quên, nếu con muốn bá.o th.ù thì nên đến tìm nó, có liên quan gì đến Tiểu Duệ đâu!"

Giữa tiếng mưa gió chói tai, tôi nghe thấy tiếng cười ma quái và chói tai của em gái tôi.

"Cũng phải, đều là lỗi của chị con. Vậy chị con đâu?"

Tôi nín thở, nhưng dù có làm gì thì tôi vẫn ngửi thấy mùi ch.ết ch.óc tràn ngập căn phòng.

Rõ ràng là tôi đã đóng chặt cửa ra vào và cửa sổ, nhưng vào lúc này, bên tai tôi có tiếng gió nhẹ.

Cùng với hơi thở ẩm ướt.

"Chị ơi..."

Tim tôi đập càng lúc càng nhanh, tôi muốn nhắm mắt lại.

Nhưng có một sức mạnh không thể tả được đã kh.ống ch.ế tôi và khiến tôi quay đầu lại.

Phía sau, cả người Trân Trân ướt đẫm, con bé đang ôm một cái đầu to.

Mỉm cười với tôi.

"Chị, tới chơi cầu lông với Trân Trân đi!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4: Hoàn


14.

Không biết sau bao lâu thì gà trống gáy vang.

Cuối cùng trời đã sáng.

Mẹ tôi nhanh chóng xuống lầu tìm con trai.

Nhưng em trai tôi đã ch.ết hoàn toàn.

Nó trở thành một x.ác ch.ết th.ối rữ.a theo đúng nghĩa đen, phủ đầy sâu mọt và bốc ra mùi h.ôi th.ối khủng khiếp.

Mặt khác, tôi không hề hấn gì, vẫn còn bình yên vô sự trong ánh mắt kinh ngạc của bọn họ.

Mở lòng bàn tay ra.

Nơi đại diện cho đường sinh mệnh.

Đã trở lại độ dài ban đầu và sáu mươi năm tuổi thọ của tôi cũng đã trở lại.

Mẹ tôi đ.au đ.ớn nhào lên đá.nh tôi.

"Châu Vân, mày đã làm gì con trai tao!"

Tôi né được khiến bà ta nhào vào khoảng trống.

Tôi cười lớn, nói điều này thực sự không phải lỗi của tôi.

Là nửa đêm bố tôi lén xé lá bùa và dán lên người mình. Sau đó dán bùa trả tuổi thọ của tôi lên người em trai.

Mẹ tôi ngày thường chăm sóc con trai mình quá kỹ.

Khi đạo sĩ thực hiện nghi lễ đổi mạng rất dễ dàng bị gián đoạn.

"Chỉ có cách chia tách hai người ra thì con mới có cơ hội lấy lại tuổi thọ."

Bố tôi nghe được điều này, cuối cùng ông ta cũng nhận ra rằng mình đã bị l.ừa.

"Nhưng chẳng phải mày đã là Trân Trân..."

Nhắc đến Trân Trân, trong mắt tôi hiện lên một nụ cười quyến rũ.

Trả lời bằng giọng trẻ con.

"Bố mẹ, Trân Trân vẫn luôn ở đây."

15.

Thật ra, tôi và Trân Trân vẫn luôn dùng chung một thân xác.

"Năm đó Trân Trân bị ch.ết đu.ối trong hồ, là do hai người ra tay."

Tôi ngơ ngác nhìn hai người bọn họ.

Bố mẹ tôi sợ hãi đến mức ngã ngồi xuống đất, hai người bọn họ ch.ết lặng nhìn tôi.

Trân Trân bò ra khỏi cơ thể tôi.

“Bố mẹ, hôm đó hai người nói không được quấy rầy chị con ngủ và đưa con đi chơi nhưng hai người lại quay lưng đ.á con xuống sông, trơ mắt nhìn con ch.ết đu.ối, đã vậy còn trách chị con không chăm sóc tốt cho con."

Trân Trân bò về phía bọn họ, khuôn mặt nhăn nhó với mái tóc bồng bềnh bám chặt lấy họ.

“Những năm này bố mẹ có từng nhớ đến Trân Trân không?”

"Con gái, bố chỉ là hồ đồ trong chốc lát mà thôi, chính là mẹ con nhất quyết muốn như vậy!"

Bố tôi sợ đến mức mặt tái nhợt, thở hổn hển, mẹ tôi khóc nức nở và cầu xin sự thương xót.

"Nhớ, nhớ chứ, ngay cả nằm mơ mẹ cũng đang nhớ con."

Trân Trân nói lừ.a đ.ảo.

“Ngày giỗ của Trân Trân cũng là ngày sinh nhật của Tiểu Duệ, nhưng những năm này hai người chỉ mua quà mừng sinh nhật nó, cũng chưa từng đ.ốt tiền giấy cho con một lần, h.ại con lang thang ở thôn cô hồn không thể đầu thai. May mắn thay, chị gái đã tiếp nhận Trân Trân."

Con bé vô cùng o.án h.ận, nhưng không phải vì bản thân mình không được đầu thai.

"Nhưng tại sao hai người lại nhất định lấy đi tuổi thọ của chị gái con? Mạng sống của em trai là mạng, còn mạng của chị con thì không phải sao?"

Cùng với tiếng la hét, Trân Trân c.ắn lấy cổ bọn họ.

"Ai b.ắt n.ạt chị gái con đều phải ch.ết!"

16.

Đêm đó trong thôn sấm sét suốt đêm.

Sau trận sấm sét, bố mẹ tôi cũng không ổn là bao.

Mượn mạ.ng mà si.nh đã phạm phải một tội ác lớn chống lại tự nhiên, trước khi Trân Trân đầu thai đã đến âm phủ để tố cáo bọn họ và đại sư Phương.

Bố mẹ tôi hấp hối nằm trên giường bệ.nh, còn tôi phải trả tiền để chăm sóc họ.

"Trước kia, hai người muốn con làm gì con đều làm, chưa bao giờ làm trái lời, cho đến khi con biết Trân Trân là do hai người h.ại ch.ết. Bây giờ Trân Trân sắp đi đầu thai rồi, mong kiếp sau con bé sẽ có một gia đình tốt."

Tôi múc một thìa lớn bột củ sen nhét vào miệng mẹ.

Mẹ mơ hồ cầu xin lòng thương xót.

“Mẹ cũng không muốn, chúng ta chỉ muốn có người để dựa vào. Nếu không có con trai thì sau này ai sẽ phụng dưỡng cho chúng ta? Dù chúng ta có sai lầm đến đâu thì chúng ta vẫn là bố mẹ của con, con có thể nhẫn tâm mặc chúng ta tự si.nh tự di.ệt sao?"

Tôi nói tất nhiên là không, như vậy chắc chắn người ta sẽ bàn tán về tôi.

Khuôn mặt họ tràn đầy niềm vui, thế nhưng tiếng còi cảnh sát đã vang vọng ở bên ngoài ngôi nhà.

Tôi đặt bát xuống, thấy cảnh sát đang tiến về phía chúng tôi.

Một nụ cười thực sự xuất hiện trên khuôn mặt.

Sau đó tôi bèn thông báo cho họ.

"Bố mẹ, con đã báo cảnh sát về vụ gi.ết người của hai người rồi."

17.

Có một lỗ hổng, không biết mọi người đã phát hiện ra chưa.

Mẹ tôi nói với bên ngoài rằng em trai tôi đang hồi phục ở nhà vì một chấn thương, người dân trong thôn cũng đều tin vào điều đó.

Chuyện trong thôn thường hay lan truyền nhanh chóng rồi chứ đừng nói đến t.ai n.ạn xe cộ.

Vậy ai là người đầu tiên phát hiện ra vụ t.ai n.ạn xe cộ đây?

Người đã thông báo cho bố mẹ tôi ở đâu?

Bố mẹ tôi bắt đầu run rẩy, bọn họ muốn bỏ chạy nhưng cơ thể gần như tê liệt của bọn họ không thể cử động được.

“Là cựu bí thư chi bộ thôn phải không?” Tôi trả lời thẳng.

“Nơi em trai con bị t.ai n.ạn ô tô là gần nhà ông ấy nhất, ông ấy là người đầu tiên phát hiện th.i th.ể và báo cho hai người.

Nhưng hai người lại muốn dùng thủ đoạn t.à á.c để hồi sinh em trai, sợ ông ấy sẽ báo cảnh sát nên đã tấ.n cô.ng ông ấy và ch.ôn ông ấy ở sân sau.

Sau khi về thôn, con nghe tin cựu bí thư chi bộ đã đến nhà con gái ông ấy ở Bắc Kinh, ngày đó tình cờ là một ngày sau vụ t.ai n.ạn của em trai con, nhưng hai người không biết, con gái của cựu bí thư thôn đã qua đời trong một vụ t.ai n.ạn xe hơi năm ngoái rồi."

Cựu bí thư biết tính cách của người dân trong làng nên giữ bí mật.

Tang lễ còn là do tôi giúp đỡ lo liệu nữa.

Cựu bí thư rất tốt với tôi.

Hồi đó, ông ấy đến từng nhà làm công tác và tạo điều kiện cho nhiều bé gái được học hành.

Gia đình tôi không trả học phí và lệ phí nên cũng là ông ấy tự bỏ tiền túi ra trả.

Khi tôi học cấp hai, ông ấy đã sắp xếp cho tôi làm việc ở một nhà máy để kiếm tiền trang trải cuộc sống.

Ông ấy còn nói với tôi: “Khi đến đó, hãy dành thời gian để đọc. Bác đã nói với họ xong rồi, cháu đọc sách làm đề họ sẽ không để ý đâu."

Khi tôi đỗ vào cấp ba trọng điểm thành phố, ông ấy đã lái một chiếc máy kéo đến tiễn tôi.

Tôi rất biết ơn nhưng cũng rất sợ hãi.

Suy cho cùng, gia đình tôi đều đối xử với tôi như kia, chúng tôi lại không có quan hệ họ hàng gì, vậy tại sao ông ấy lại tốt với tôi như vậy?

Sau khi tôi hỏi câu hỏi này.

Cựu bí thư đầy ẩn ý nói.

"Tiểu Vân, cháu luôn là đứa trẻ thông minh và chăm chỉ nhất làng, nhưng điều đó vẫn chưa đủ, còn lâu mới đủ. Cháu phải làm tốt hơn con trai. Chỉ có cách trở thành tấm gương và niềm hy vọng thì con gái trong thôn mới có cơ hội đi ra ngoài, cháu hiểu không?"

Lúc đầu tôi không hiểu nhưng từ thôn lên thành phố.

Sau khi thực sự nhìn thấy thế giới sầm uất đó.

Tôi đã hiểu.

18.

Ngày rời thôn, tôi gặp vài cô gái đang trở về quê.

Bọn họ đều là bạn chơi cùng thời thơ ấu của Trân Trân.

Nếu Trân Trân còn ở đây thì con bé cũng sẽ ở độ tuổi này.

Họ ríu rít vây lấy tôi.

"Chị Vân, em nghe lời chị đi học làm tóc, công việc kinh doanh rất tốt. Em dự định sang năm sẽ mở cửa hàng của riêng mình. Chị nhất định phải đến nhé, em sẽ làm tóc cho chị!"

"Chị ơi, em đã nhận hết sách chị gửi rồi, chị nói đúng, em không nên nản chí. Năm nay em lại đăng ký thi tự học dành cho người lớn, vừa làm thêm vừa học tập, nhất định sẽ thi đậu."

"Chị ơi, em đã đến công ty chị giới thiệu thực tập và đã trở thành nhân viên chính thức rồi!"

Nhìn gương mặt trẻ trung của họ, tôi cũng thấy vui từ tận đáy lòng.

Nhưng tôi chưa kịp lên tiếng.

Thì phát hiện trên khuôn mặt của mình không biết tự bao giờ đã đầy nước mắt rồi.

- Hoàn -
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom