Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Ta Dựa Vào Y Thuật Tung Hoành Tu Tiên Giới

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Ta Dựa Vào Y Thuật Tung Hoành Tu Tiên Giới
Chương 420


Tốt lắm." Hứa Tinh Dạ tiếp tục hỏi: "Nếu bị bọn chúng phát hiện ra manh mối thì ngươi phải làm sao?"

Ngu Vẫn Nguyệt: "Ta sẽ lập tức tự bạo, tuyệt đối không để bọn chúng làm hại chủ nhân."

Hứa Tinh Dạ cười ha ha: "Tốt lắm tốt lắm! Đi đi."

Ngu Vẫn Nguyệt lúc này mới bước ra khỏi trận pháp.

Hứa Tinh Dạ vuốt ve Linh Xu trong tay, những thứ này vốn là dành cho những tu sĩ Kim Đan kỳ bị bắt đến, nhưng bây giờ rõ ràng đã có những con rối thích hợp hơn.

Hắn cảm nhận được trận pháp dưới chân lại sáng lên, nhìn tên hộ vệ đi theo sau Ngu Vẫn Nguyệt, khóe môi nở nụ cười hài lòng.

Cùng lúc đó, ở Nguyên Ninh Châu xa xôi, Tàng Tượng Môn, Dưỡng Hồn Đường đặt hồn đăng đột nhiên tự nổi gió, hồn đăng thuộc vê Ngu Vẫn Nguyệt khẽ lay động, sau đó "phụt" một tiếng tắt ngúm.

Tiếp theo, hôn đăng của hộ vệ dưới cùng cũng lần lượt tắt theo.

Dưỡng Hồn Đường lập tức vang lên tiếng chuông chói tai, mấy đệ tử tranh nhau chạy đến, nhìn thấy cảnh này đều há hốc mồm, không lâu sau, chưởng môn Giang Phỉ Tĩnh được đệ tử thân truyền dìu vào, sắc mặt tái nhợt.

Nhìn thấy những hồn đăng bị dập tắt này, tâm thần bà ta chấn động, trực tiếp phun ra một ngụm máu.

"Sự phụ!"

Giang Phỉ Tĩnh nắm c.h.ặ.t t.a.y đại đệ tử Lục Hoa Quân, kẽ răng đầy máu: "Là ail Là ai g.i.ế.c Nguyệt nhi của ta!"

Lục Hoa Quân cũng đầy vẻ kinh ngạc, thậm chí không để ý đến việc tay mình đã bị sư phụ nắm đến chảy máu, hắn lẩm bẩm: "Ngu sư muội không phải đến Thiên Vấn Các ở Trường Yển Châu sao? Sao lại..."

Giang Phỉ Tĩnh vừa đau vừa hận, bà ta quay mặt đi, nghiến răng nhìn Lục Hoa Quân: "Hoa Quân, con đi điều tra rõ ràng chuyện này cho ta! Nhất định phải báo thù cho Nguyệt nhi!"

Lục Hoa Quân vẫn luôn biết sư phụ rất thương yêu Ngu Vãn Nguyệt, mặc dù hắn cảm thấy tiểu sư muội này kiêu căng ngang ngược, nhưng một y tu đường đường chính chính của Tàng Tượng Môn lại c.h.ế.t ở nơi đó, hắn cũng không thể dung thứ, vì vậy lập tức nhận lệnh.

Nhưng hắn vẫn có chút lo lắng: "Sau khi đệ tử rời đi, bên kia..."

Ánh mắt Giang Phỉ Tĩnh vẫn còn đượm buồn, bà ta lau vết m.á.u trên môi: "Yên tâm đi, bản tôn vẫn có thể ứng phó được!"

Lục Hoa Quân: "Nhưng mà, thương thế của sư phụ..."

Giang Phỉ Tĩnh không kiên nhẫn nói: "Bản tôn đã nói không sao thì là không sao!"

Lục Hoa Quân biết sư phụ vẫn luôn nói một không hai, cũng không hỏi nhiều nữa, hành lễ với bà ta rồi đi ra ngoài.

Thẩm Dao Chu nói cho Yến Phi và những người khác biết manh mối mà Mộ Thiên Hồ có được.

Mọi người đều vô cùng kinh ngạc, không ngờ vào thời điểm mấu chốt này, người của Tàng Tượng Môn lại đến.

Đúng như Mộ Thiên Hồ nói, nếu những người này đều bị Linh Xu khống chế, Hứa Tinh Dạ có thể sẽ trực tiếp phát động kế hoạch của hắn, thời gian dành cho bọn họ không còn nhiều nữa.

Vài tu sĩ ở Trường Yển Châu lập tức nói: "Vậy còn chờ gì nữa, chúng ta mau lên đường thôi!"

Thẩm Dao Chu nói: "Ta đi cùng các ngươi!"

Vài người kia lập tức do dự: "Sao được chứ? Thẩm y tu, ngài là y tu, cứ ở lại phía sau chờ là được rồi."

"Đúng vậy, chúng ta nhất định phải đưa Phó đạo hữu và Linh Xu trở về!"

Ngay cả Yến Phi cũng nhất quyết từ chối.

Thẩm Dao Chu chỉ có thể nói: "Ta lo rằng sẽ không kịp, hơn nữa tình hình thực sự không ổn, ít nhất ta có thể làm nút thắt linh lực cho các ngươi trước, dù sao cũng có tác dụng."
 
Chương 421


Lời nàng nói rất đúng, dù sao cũng không ai biết tên điên Hứa Tinh Dạ rốt cuộc có thể làm ra chuyện gì, có nàng ở bên, mọi người sẽ yên tâm hơn.

Những tu sĩ khác đều d.a.o động, Thẩm Dao Chu nhìn về phía Yến Phi.

Yến Phi bất đắc dĩ nói: "Trước khi Thẩm sư đệ đi đã dặn ta phải trông chừng ngươi, không cho ngươi đến nơi nguy hiểm, ngươi bảo ta phải báo cáo với hắn thế nào!"

Thẩm Dao Chu nghe nàng ta nói vậy, biết nàng ta đã đồng ý, cười hì hì nói: "Ta biết Yến tỷ là người hiểu ta nhất mài!"

Yến Phi: "Ta là người gánh tội thay cho ngươi."

Đợi đến khi họ nhanh chóng xác nhận những người lên đường, Mộ Thiên Hồ lại bước ra: "Mang theo ta nữa."

Thẩm Dao Chu và Yến Phi cau mày, những tu sĩ của Trường Yển Châu phần lớn đều quen biết hắn, đều lộ ra vẻ cảnh giác.

Nhưng Mộ Thiên Hồ chỉ nhìn Thẩm Dao Chu: "Trong Thiên Vấn Các còn ai quen thuộc hơn ta, huống hồ nếu không có ta, các ngươi cũng không thể biết được tin tức này đúng không? Vì vậy các ngươi mang theo ta chỉ có lợi chứ không có hại."

Thực ra trên đường đi, Mộ Thiên Hồ cũng khá thành thật, cũng giúp đỡ một số việc, nhưng Thẩm Dao Chu vẫn không thể hoàn toàn tin tưởng hắn.

Chỉ là Mộ Thiên Hồ nói cũng không sai, hắn là người quen thuộc nhất với Thiên Vấn Các, nếu có hắn dẫn đường, họ sẽ tiết kiệm được rất nhiều phiền phức. Mọi người đều nhìn về phía Thẩm Dao Chu, chờ nàng đưa ra quyết định.

Thẩm Dao Chu cau mày: "Nhưng trước đây ở nhà đấu giá, ngươi còn tính kế chúng tal"

Mộ Thiên Hồ khựng lại, nói: "Ta nói ta không làm gì cả, ngươi chắc chắn sẽ không tin ta nhưng ta thực sự không tính kế các ngươi, ta chỉ giấu một số chuyện.”

Thẩm Dao Chu vẫn không tin hắn.

Mộ Thiên Hồ thở dài, nói thẳng: "Được thôi, ta nói thẳng với ngươi, Thiên Vấn Các vẫn luôn có một bí mật, nghe nói ai nắm được bí mật này có thể hoàn toàn khống chế Thiên Vấn Các."

"Chỉ là bí mật này do bốn đường chủ chúng ta mỗi người giữ một phần, ta đã sớm lấy được phần của ta và Tư Y, còn lại phần của Hạ Hầu Sinh và Cận Ngạn, Cận Ngạn có tham vọng giống ta, tên không có đầu óc Hạ Hầu Sinh kia rất tin tưởng hắn, chắc chắn đã sớm nói cho hắn biết, vì vậy, lúc đầu ta mới muốn dụ Cận Ngạn đến nhà đấu giá, đặt bẫy bắt hắn. Nhưng ta cũng không ngờ...

Thẩm Dao Chu càng thêm nghi ngờ: "Nhưng ngươi đã nói bây giờ Cận Ngạn rất có thể đã bị Hứa Tinh Dạ đoạt xá, hắn làm sao có thể biết được điều này?"

Mộ Thiên Hồ lắc đầu: "Hắn không biết, nhưng người của Tàng Tượng Môn chắc chắn biết."

Thấy Thẩm Dao Chu vẫn không nói gì, Mộ Thiên Hồ cũng có chút sốt ruột: "Lần này ta thực sự không lừa ngươi! Nếu chúng ta không nhanh chóng đi, lỡ như người của Tàng Tượng Môn cũng bị Linh Xu khống chế thì sẽ muộn mất” Sự sốt ruột này của hắn cuối cùng cũng có chút chân thành, sau khi hắn đảm bảo nhất định sẽ không giấu bất cứ chuyện gì nữa, Thẩm Dao Chu mới đồng ý.

Yến Phi lạnh lùng nói: "Dao Chu đồng ý để ngươi đi, ta không phản đối, nhưng trên đường đi nếu ngươi còn có ý đồ gì, ta sẽ không cho ngươi cơ hội thứ hai."

Nàng ta nói, linh kiếm trong tay khẽ tuốt ra, hàn quang lóe lên rồi biến mất.

Mộ Thiên Hồ cười khổ: "Ta thừa nhận lúc đầu ta còn nghĩ đến việc khống chế Thiên Vấn Các nên mới làm như vậy, chẳng qua giờ Thiên Vấn Các bị Hứa Tinh Dạ làm cho long trời lở đất, còn kinh động đến cả người của Tàng Tượng Môn, cho dù ta có thể lấy lại Thiên Vấn Các cũng không thoát khỏi tội lỗi, ta đâu cần phải làm chuyện ngu ngốc như vậy nữa..."

"Giờ ta nói ra những chuyện này cũng chỉ là muốn có một cái cớ, sau này dựa vào đó mà sống sót mà thôi."

Nhưng Yến Phi không tin: "Cần gì phải nói nghiêm trọng như vậy, Tàng Tượng Môn chỉ là một môn phái y tu mà thôi, cho dù có bản lĩnh đến đâu cũng chỉ khiến ngươi không mua được đan dược, sao lại nghiêm trọng đến mức sống c.h.ế.t thế chứ?"

Mộ Thiên Hồ lắc đầu: "Ngươi không hiểu, Tàng Tượng Môn không đơn giản như vậy."

Thẩm Dao Chu đã sớm nghe Phiến Ngôn và Tô Thanh Uẩn nói Tàng Tượng Môn có chút mờ ám, giờ thấy Mộ Thiên Hồ nói như vậy, không nhịn được xen vào: "Vậy ngươi nói xem, nó không đơn giản như thế nào?”

Mộ Thiên Hồ miễn cưỡng cười nói: "Một trong mười ba môn phái cốt lõi của Y Tu Minh Hội, chắc chắn là không đơn giản..."

Thẩm Dao Chu làm bộ đuổi hắn ra khỏi đội: "Ngươi vừa mới nói sẽ không giấu giếm nữa."

Mộ Thiên Hồ bị ép phải miễn cưỡng nói ra sự thật: "Ta nghi ngờ, Tàng Tượng Môn có thể điều khiển ma tu."

"Mà bí mật của Thiên Vấn Các rất có thể liên quan đến điều này."
 
Chương 422


Thẩm Dao Chu và Yến Phi đều ngây người.

Thẩm Dao Chu đã nghĩ, Tàng Tượng Môn có thể lợi dụng ma tu để làm chuyện gì đó nhưng không ngờ bọn họ lại có thể làm được đến mức này!

Ma tu tuy hung tàn vô cùng nhưng bọn chúng có thiên phú cực kỳ tốt, đều là tu sĩ bẩm sinh, tiến triển cũng nhanh như chớp.

Nếu bọn chúng bị người khác khống chế thì đối phương chẳng khác nào trực tiếp nắm giữ vũ khí hạt nhân, còn có gì đáng lo ngại nữa.

Hơn nữa, linh lực của ma tu còn có ma khí, sẽ xâm chiếm tu sĩ, rất khó đối phó, trước đây để đuổi ma tu ra khỏi Cửu Châu, tu sĩ đã phải trả giá rất lớn, Yến Phi bọn họ bị ma khí hành hạ nhiều năm, ngay cả tu vi cũng bị thụt lùi.

Toàn bộ Cửu Châu đều căm ghét ma tu đến tận xương tủy, nhưng cũng không thể không thừa nhận sự mạnh mẽ của ma tu.

Nếu Tàng Tượng Môn thực sự khống chế được ma tu thì bọn họ sẽ trở nên quá đáng sợ, đến lúc đó toàn bộ tu tiên giới đều không phải là đối thủ của bọn họ.

Hơn nữa, vạn nhất chuyện này bị Hứa Tinh Dạ biết được thì sẽ càng phiền phức hơn, dù sao cũng không ai biết được tên điên đó sẽ làm ra chuyện gì.

Thẩm Dao Chu lập tức trở nên nghiêm túc: "Vậy chúng ta phải nhanh lên thôi."

Nàng nói chuyện này ra, Mộ Thiên Hồ cũng nhận ra mức độ nghiêm trọng, không còn che giấu nữa, mặc dù Tàng Tượng Môn vẫn luôn che giấu bí mật này, thế nhưng với tư cách là đường chủ của Thiên Vấn Các, hắn vẫn biết không ít chuyện. Trước đây hắn đã thấy rất kỳ lạ, Tàng Tượng Môn có một căn cứ bí mật ở Trường Yển Châu nhưng bốn đường chủ bọn họ đều không biết ở đâu, tuy nhiên lại chia pháp chú để vào đó thành bốn phần giao cho bốn người bọn họ.

Cách một thời gian, sẽ có đệ tử tinh anh của Tàng Tượng Môn đến, đi cùng còn có một số thùng, trên thùng dán đầy linh phù, còn bôi một loại thuốc bột có mùi hắc, bọn họ rất coi trọng những chiếc thùng này, gần như canh giữ không rời nửa bước.

Bọn họ thường không kinh động đến Thiên Vấn Các, đều lén lút đến, cho đến một lần vì bị thương ngoài ý muốn, không thể không tạm thời dưỡng thương ở Thiên Vấn Các, Mộ Thiên Hồ liên nảy sinh nghi ngờ, kết quả phát hiện ra trên vết thương của đối phương thực sự có ma khí.

Mộ Thiên Hồ vô cùng kinh ngạc, cũng đoán được những chiếc thùng đó đựng thứ gì, mười phần tám chín là ma tu.

Hắn càng nghĩ càng thấy không ổn, liền phái người canh giữ ở Trường Yển Châu và các nơi giao nhau giữa các châu khác, thế mà thực sự đã phục kích được một lần.

Hắn không kìm được sự tò mò, lén đi theo đối phương, phát hiện bọn họ đến bên ngoài một sơn cốc.

Trong cốc ma khí tứ phía, hoa cỏ đều héo úa, thỉnh thoảng còn có tiếng gào thét của ma tu truyền ra, hiển nhiên ma tu ở đây không ít.

Mộ Thiên Hồ định đi vào nhưng suýt nữa bị cơ quan b.ắ.n thành cái sàng, chỉ có thể tạm thời rời đi, nhưng lần thứ hai hắn chuẩn bị mọi thứ xong xuôi rồi quay lại thì phát hiện toàn bộ sơn cốc đã biến mất. Hắn tỉ mỉ điều tra một phen mới phát hiện ra toàn bộ sơn cốc được một trận pháp khổng lồ bảo vệ, phải có pháp chú tương ứng mới có thể vào được.

Hắn nghĩ đến bốn phần pháp chú mà mình có, đột nhiên hiểu ra.

Tàng Tượng Môn không biết lợi dụng ma tu để làm gì nhưng bọn họ không để trứng vào cùng một giỏ, mà lợi dụng Thiên Vấn Các làm bình phong, phân tán những thứ này ra, như vậy, mất một nơi thì vẫn còn nơi khác.
 
Chương 423


Có thể khiến bọn họ cẩn thận như vậy, những thứ ở đây chắc chắn là không thể dung thứ trên đời, chẳng hạn như Tàng Tượng Môn lợi dụng ma tu và con người giao phối, sinh ra hạt giống, sau đó giao cho Thiên Vấn Các kiếm linh thạch.

Nhưng chỉ vậy thì cần gì phải bắt nhiều ma tu như thế? Hay là những ma tu này không phải bắt về mà là do Tàng Tượng Môn bồi dưỡng ra?

Bọn họ bồi dưỡng ma tu để làm gì, chắc chắn là có lợi nhuận, vậy y tu muốn gì?

Y tu cao cao tại thượng, nắm giữ sự sống c.h.ế.t của người khác, bản thân lại yếu đuối không chịu nổi, thứ bọn họ cần là võ lực.

Nếu bọn họ có thể khống chế ma tu, hành động theo ý muốn của mình thì chẳng phải không còn điểm yếu sao?

Ý nghĩ này khiến hắn rùng mình, chỉ là những manh mối hắn thu thập được ngày càng chứng miinh rằng đây chính là sự thật.

Nếu một ngày nào đó Tàng Tượng Môn bị phát hiện, danh tiếng của môn phái chắc chắn sẽ bị hủy hoại, những thứ này có lẽ chính là vốn liếng để bọn họ trỗi dậy trở lại.

Hơn nữa, bọn họ thậm chí còn chia pháp chú thành bốn phần để đảm bảo an toàn, giao cho bốn đường chủ cất giữ.

Bốn người bọn họ không biết đây là thứ gì, cộng thêm việc trung thành với Tàng Tượng Môn, quả thực là những người thích hợp nhất.

Kế hoạch này cũng được coi là dụng tâm lương khổ, nhưng không ngờ lại xuất hiện một kẻ có dã tâm và tâm cơ như Mộ Thiên Hồ. Sau khi Mộ Thiên Hồ nhận ra bộ mặt thật của Tàng Tượng Môn thì đã nảy sinh dị tâm.

Bây giờ hắn chọn nói những điều này cho Thẩm Dao Chu biết, cũng là biết Thiên Vấn Các đại loạn, mình trở về cũng không có kết quả tốt đẹp gì, chi bằng để Thẩm Dao Chu bọn họ khuấy nước đục hơn, ngược lại mình có thể tìm được một tia sinh cơ trong đó.

Nói đi cũng phải nói lại, mặc dù hắn không có lương tâm nhưng cũng không phải là loại người mất hết nhân tính, nếu Tàng Tượng Môn thực sự khống chế ma tu thì sau này chắc chắn sẽ không tránh khỏi một trận hỗn loạn, đến lúc đó sinh linh đồ thán, dân chúng lầm than, hắn cũng chẳng khá hơn được là bao.

Mọi người nhận ra mức độ nghiêm trọng, vội vàng rời đi.

Trước tiên bọn họ phải hội hợp với Thẩm Túy An.

Thẩm Túy An ẩn núp không xa tổng đường Thiên Vấn Các, hắn thấy bọn họ ban đầu còn rất vui, thế nhưng nhìn thấy Thẩm Dao Chu đi theo sau thì sắc mặt lập tức trầm xuống: "Sao ngươi lại đến đây?"

Thẩm Dao Chu đã sớm nghĩ ra đối sách, nói cho Thẩm Túy An biết chuyện Tàng Tượng Môn có thể khống chế ma tu.

Thẩm Túy An lập tức nghiêm túc, cũng quên mất việc tiếp tục trách mắng nàng.

Thẩm Dao Chu thở phào nhẹ nhõm, lại hỏi: "Lục thúc, tình hình bên Phó Sinh Hàn thế nào?"

Nếu là trước đây, Thẩm Túy An chắc chắn sẽ lải nhải thêm vài câu, tuy nhiên tình hình hiện tại rất cấp bách, hắn cũng không muốn nghĩ đến những chuyện tình cảm nam nữ này, nói: "Đã một ngày một đêm rồi, hắn vẫn chưa ra.

Thẩm Dao Chu giật mình: "Hắn sẽ không bị phát hiện chứ?”

Thẩm Túy An lắc đầu: "Có lẽ không, hắn nói có chuyện sẽ thả tín hiệu, hơn nữa ta vẫn luôn theo dõi, nếu thực sự xảy ra chuyện thì cũng không thể bình tĩnh như vậy, ta đoán, hắn hẳn là vẫn chưa tìm thấy Linh Xu."

Phó Sinh Hàn móc ngón tay vào chiếc nhẫn trữ vật, chẳng qua hắn không đợi được Cận Ngạn, ngược lại hai tu sĩ trước đó lại quay trở lại, vừa đi vào vừa phàn nàn.
 
Chương 424


Cận đường chủ lại không đến, những người này phải làm sao?"

"Đưa về?"

"Thế thì quá phiên phức, hơn nữa Cận đường chủ cũng không nói, lỡ như một lúc nào đó hắn hứng lên nhớ ra, chúng ta lại đưa người về, làm hỏng hứng của hắn, chẳng phải sẽ bị phạt sao?"

"Cũng đúng. Nhưng để ở đây cũng không ổn, lỡ như những người này tỉnh lại thì sao?”

"Hay là nhốt bọn họ vào ngục đi, chúng ta cũng đỡ phải lo."

"Ý kiến này hay."

Vì vậy, hai người mỗi người khiêng vài tu sĩ đi ra ngoài, trên đường còn chào hỏi những tu sĩ khác, từ những lời tán gẫu của bọn họ, Phó Sinh Hàn biết được lý do Cận Ngạn không đến, hóa ra là người của Tàng Tượng Môn đến.

Trong lòng hắn lập tức có tính toán.

Ngục giam có vẻ khá tồi tàn, bốn đường chủ của Thiên Vấn Các bình thường có chuyện gì đều giải quyết ở tư dinh của mình, ngục ở đây chỉ dùng để giam giữ tạm thời, đừng nói là không nghiêm ngặt như vườn ươm, ngay cả ngục của Thẩm gia cũng không bằng.

Nhưng hai người này cũng không lo lắng, dù sao những tu sĩ này đều đang bất tỉnh, còn bị trói bằng Khốn Tiên Tác, linh lực giảm đi rất nhiều, muốn chạy cũng không chạy thoát được.

Bọn họ nói vài lời hay với tu sĩ canh ngục, người kia miễn cưỡng cho bọn họ vào.

Hai người lần lượt ném những tu sĩ này vào các phòng giam khác nhau, đến lượt Phó Sinh Hàn, tên tu sĩ kia không chú ý người trên vai hắn đã sớm mở mắt, đầu ngón tay lóe lên hàn quang, tu sĩ liền ngã xuống không một tiếng động.

Phó Sinh Hàn nhanh chóng cởi Khốn Tiên Tác trên người, thứ này đối với người khác có tác dụng, đối với kiếm tu đỉnh cấp như hắn thì chẳng khác gì sợi dây thừng bình thường.

Hắn nhanh chóng thay quần áo của tên tu sĩ kia, dán mặt nạ dịch dung lên mặt gã, không lâu sau, trên mặt nạ dịch dung hiện ra khuôn mặt của tu sĩ, Phó Sinh Hàn vội vàng đeo lên.

Chỉ trong chốc lát, một tên tu sĩ khác dường như nhận ra điều gì: "Ngươi xong chưa?”

Phó Sinh Hàn không nói gì, nhanh chóng cắt đứt Khốn Tiên Tác của những tu sĩ khác, sau đó đá nhẹ xác của tên tu sĩ vào góc, rồi thản nhiên đi ra ngoài.

Ngay lúc hắn bước ra khỏi cửa, một tu sĩ khác đã mắng mỏ đi tới: "Ngươi thật chậm chạp! Ngay cả việc nhốt người cũng chậm như vậy!"

Phó Sinh Hàn ậm ừ đáp lại.

Tên tu sĩ kia đi trước, đột nhiên nhận ra điều gì: "Sao ngươi đột nhiên lại im lặng thế..."

Hắn còn chưa nói hết lời, cổ đã bị một luồng hàn quang cắt đứt, hai mắt trợn tròn, mãi đến khi m.á.u phun ra từ chỗ đứt đoạn, hắn mới nhận ra người phía sau này không còn là đồng bọn của mình nữa. Phó Sinh Hàn xách xác của hắn, tiện tay ném vào một phòng giam, sau đó mới đi ra khỏi ngục.

Tên tu sĩ canh ngục hỏi một cách buồn chán: "Đã nhốt hết chưa?”

Phó Sinh Hàn gật đầu.

Hắn nghi ngờ nhìn về phía sau Phó Sinh Hàn: "Còn một người đâu?"

Phó Sinh Hàn bình tĩnh nói: "Hắn đang ở bên trong."

"Ồ" Tên tu sĩ bị Phó Sinh Hàn lừa, lại ngồi xuống nhưng còn chưa ngồi hẳn, hắn đột nhiên nhớ ra điều gì: "Chờ đã, giọng nói của ngươi..."

Nhưng những lời còn lại của hắn không thể nói ra nữa, chỉ còn m.á.u tươi trào ra.

Phó Sinh Hàn đặt hắn nằm trên ghế, giả vờ ngủ gật, sau đó liên tiếp g.i.ế.c ba người, sương mù đen trong thần phủ lại rục rịch.

Phó Sinh Hàn miễn cưỡng đè nó xuống, vội vàng rời khỏi ngục.

Hắn nhìn thấy Cận Ngạn và người của Tàng Tượng Môn đang nói chuyện, nhìn một cái liền nhận ra vấn đề, hắn từng giao thủ với Cận Ngạn, đối với hơi thở của kẻ địch cực kỳ nhạy bén, rất nhanh nhận ra người đó không phải là Cận Ngạn thật, mà là Hứa Tinh Dạ đoạt xá.
 
Chương 425


Sương mù đen trong thần phủ cuồn cuộn, lật lại ký ức về Tuyệt Linh Địa.

Nỗi đau khổ và tuyệt vọng lúc đó trong nháy mắt xâm chiếm nội tâm Phó Sinh Hàn, đôi mắt hắn trong nháy mắt chuyển sang màu đỏ, suýt nữa thì lập tức xông ra báo thù, nhưng vào thời khắc mấu chốt, hắn đột nhiên tỉnh ngộ, mình đến đây là để trộm Linh Xu, Thẩm Dao Chu còn đang chờ hắn.

Sương mù đen không ngờ rằng nó sẽ thất bại nhiều lân như vậy, không cam lòng đ.â.m vào thần phủ của hắn, thân phủ của Phó Sinh Hàn bị tấn công, mặt lập tức tái nhợt.

Hắn vất vả lắm mới đè sương mù đen xuống nhưng lại hao phí hơn nửa tinh lực.

Hắn nhận ra sương mù đen này ngày càng mạnh, có lẽ một ngày nào đó, hắn sẽ không còn đè nén được nó nữa.

Ánh mắt hắn trong nháy mắt trở nên xám xịt nhưng rất nhanh lại trở lại bình thường.

Hắn nhìn những tu sĩ của Tàng Tượng Môn rời đi, lại nhìn thấy Hứa Tinh Dạ dùng Linh Xu khống chế tên tu sĩ ở lại, cuối cùng, hắn ta mới đến một mật thất, khi ra ngoài lần nữa, tâm trạng hắn ta vô cùng vui vẻ.

Ánh mắt Phó Sinh Hàn hơi ngưng lại, đoán rằng đây rất có thể là nơi cất giữ Linh Xu.

Sau khi Hứa Tinh Dạ rời đi, Phó Sinh Hàn liên đến trước mật thất.

Hắn vốn tưởng rằng mình phải tốn một phen công phu mới vào được, nhưng khéo thay, mật thất này lại có thiết kế giống hệt vườn ươm, đối với người khác có lẽ rất khó nhưng đối với Phó Sinh Hàn thì lại vô cùng đơn giản. Hắn nhanh chóng mở mật thất, phát hiện mật thất này còn lớn hơn hắn tưởng tượng, các loại Linh Xu khác nhau được sắp xếp gọn gàng trên giá, trên đó còn ghi tên khác nhau.

Hứa Tinh Dạ vẫn luôn có thói quen này, giống như tướng quân khoe chiến lợi phẩm, chẳng qua điều này lại tiện cho Phó Sinh Hàn.

Hắn trực tiếp quét sạch tất cả Linh Xu vào nhãn trữ vật, sau khi cướp sạch toàn bộ mật thất mới lui ra, khôi phục mật thất thành dáng vẻ ban đầu.

Làm xong tất cả những việc này, hắn vốn nên rời đi, tuy nhiên lại do dự một chút, trà trộn vào đây không dễ, chỉ lấy Linh Xu rồi đi có vẻ hơi thiệt.

Vì vậy hắn lại ở lại, theo dõi Hứa Tinh Dạ xem hắn ta làm gì.

Hứa Tinh Dạ đang bày trận pháp ở đại sảnh, Phó Sinh Hàn không giỏi trận pháp, chỉ có thể tạm thời ghi nhớ, sau đó lặng lẽ rời đi.

Nơi hắn muốn đến bây giờ là ngục giam.

Nơi đó còn giam giữ một số tu sĩ Kim Đan kỳ, nếu cứu bọn họ ra thì cũng coi như là gián tiếp làm giảm bớt người bên phía Hứa Tinh Dạ.

Tên tu sĩ canh giữ ngục vẫn nằm gục trên bàn, trên đất đã là một vũng máu.

May mà ngục giam này cực kỳ hẻo lánh, thêm nữa là người của Tàng Tượng Môn đến, Hứa Tinh Dạ đã gọi hết mọi người ở tổng đường đi nên chuyện bên này mới không bị người phát hiện.

Phó Sinh Hàn tiến vào ngục, lúc này đã có một số tu sĩ từ từ tỉnh lại, trong số họ chỉ có một người giải được Khốn Tiên Tác, đang nghĩ cách giải Khốn Tiên Tác cho tu sĩ cùng phòng giam.

Thấy Phó Sinh Hàn, mọi người đều giật mình, tu sĩ kia nhanh chóng nhảy dựng lên, đứng chắn trước những tu sĩ khác: "Vị đạo hữu này, có chuyện gì thì từ từ nói, quân tử động khẩu không động thủ..."

Còn chưa đợi hắn lải nhải xong, Phó Sinh Hàn đã vung tay c.h.é.m kiếm, c.h.é.m đứt Khốn Tiên Tác của mấy tên tu sĩ sau lưng hắn.
 
Chương 426


Mì?

Mọi người thoát c.h.ế.t trong gang tấc, căn bản không kịp phản ứng, ngược lại tên tu sĩ trước đó mắt sáng lên: "Đạo hữu! Trước đó Khốn Tiên Tác trên người ta là do ngươi giải sao! Ân cứu mạng không có gì báo đáp, tại hạ..."

Hắn còn chưa nói hết lời đã bị Phó Sinh Hàn lạnh lùng cắt ngang: "Rảnh rỗi thì đi giải Khốn Tiên Tác cho người khác."

Người nọ nhìn bóng lưng lạnh lùng của Phó Sinh Hàn, tủi thân đi đến một phòng giam khác.

Nhưng hắn vẫn không cam lòng, cách song sắt nói với Phó Sinh Hàn: "Mặc dù đạo hữu không để tâm nhưng lễ nghĩa vẫn phải có, tại hạ Sùng Văn Châu...

Phó Sinh Hàn: “Câm miệng."

"Đạo hữu..."

"1m lặng."

"Tại hạ... ưm ưm ưm..."

Phó Sinh Hàn thậm chí không thèm nhìn tên tu sĩ bị linh phù bịt miệng, hắn chỉ biết, nếu để tên này tiếp tục lải nhải, sương mù đen trong thần phủ của hắn có thể sẽ không đè nén được nữa.

Tu sĩ tỏ vẻ tủi thân, hắn thực sự chỉ muốn bày tỏ lòng biết ơn thôi mà, sao mỗi ân nhân đều lạnh lùng như vậy!

Nếu ở đây là Thẩm Dao Chu hoặc Yến Phi, lúc này đã nhận ra thân phận của hắn - Sùng Văn Châu Văn Nhân Nghiên của Bạch Lộc thư viện.

Hơn nữa, lịch sử lại trùng hợp đến kinh ngạc, lúc trước Văn Nhân Nghiên bị bắt vào ngục của Thiên Hải Phái, Thẩm Dao Chu và Yến Phi vì tìm Thẩm Túy An cũng trà trộn vào ngục nhưng lại vô tình cứu hắn.

Sau đó Thẩm Dao Chu và những người khác trở về Vân Trạch Châu, ba người liền chia tay nhau, Văn Nhân Nghiên tiếp tục cuộc sống du ngoạn của mình, chỉ là hắn lại một lân nữa bị Thiên Vấn Các bắt đi.

Văn Nhân Nghiên cũng cảm thấy rất buồn bực, các sư huynh đệ khác đi du ngoạn, gặp toàn là tiên sơn linh hải, kỳ nhân dị sự, sao đến lượt hắn thì lại là đủ loại ngục tù??

Hắn đi du ngoạn một vòng trở về, những thứ khác không nói nhưng ngục giam của các môn phái chắc chắn không ai hiểu rõ hơn hắn.

Phó Sinh Hàn cứu hết bọn họ ra, chỉ vào hai xác tu sĩ kia nói: "Hôm nay phòng thủ ở đây khá lỏng lẻo, ta có hai chiếc mặt nạ dịch dung, lát nữa các ngươi tìm người có tu vi tương tự, đổi mặt và quần áo của họ, giả vờ đưa người trở về, hẳn là có thể trà trộn ra ngoài."

Mọi người lần lượt cảm ơn, sau đó nhận lấy mặt nạ dịch dung hắn đưa, bắt đầu tập hợp mọi người chuẩn bị rời đi.

Trong lúc hỗn loạn, Văn Nhân Nghiên khó khăn chen qua đám người đi đến trước mặt Phó Sinh Hàn, hỏi: "Vậy ân công thì sao?”

Phó Sinh Hàn nhàn nhạt nói: "Ta còn có việc."

Văn Nhân Nghiên: "Nếu có gì có thể giúp được, ân công cứ việc sai bảo."

Thực ra hắn nói câu này cũng không ôm hy vọng gì, dù sao Phó Sinh Hàn nhìn vào đã thấy rất giống cao thủ đơn độc, cảm thấy mình có thể làm được mọi thứ, hoàn toàn không cần giúp đỡ. Nhưng Phó Sinh Hàn lại dừng lại: "Ngươi hiểu trận pháp không?"

Văn Nhân Nghiên: "!IH

"Ta hiểu!"

Sau đó hắn bị Phó Sinh Hàn bắt đi, nhìn bản đồ trận pháp thô sơ do Phó Sinh Hàn vẽ, Văn Nhân Nghiên cố gắng lục lại trí nhớ của mình, nỗ lực phân biệt xem đây rốt cuộc là trận pháp gì.

Phó Sinh Hàn ôm kiếm đứng bên cạnh, rất có áp lực.

Văn Nhân Nghiên nghĩ mãi, cuối cùng linh quang chợt lóe: "Ta biết rồi! Đây là Nghịch Sinh Trận!"

Phó Sinh Hàn vốn cũng chỉ thử vận may, không ngờ người này thực sự nhận ra, không khỏi nghiêm túc hơn một chút: "Đây là trận pháp gì?”
 
Chương 427


Văn Nhân Nghiên nói: "Trận pháp này xuất phát từ Thiên Cơ lão nhân, đây là một trận sinh và một trận tử lồng vào nhau, chỉ cân phát động trận pháp, có thể chuyển người trên trận sinh sang trận tử, hơn nữa tu sĩ trong trận tử sẽ bị áp chế chặt chẽ, căn bản không thể thoát ra."

Phó Sinh Hàn cau mày: "Vậy có cách giải trận không?”

Văn Nhân Nghiên nhíu mày: "Thực ra Nghịch Sinh Trận được coi là trận pháp khá ít người biết, hơn nữa thời gian phát động trận pháp cũng rất dài, thêm nữa mặc dù có áp chế nhưng chỉ cần tìm được trận nhãn vẫn có thể thoát ra, tương đối vô dụng nên không có nhiều người dùng."

"Nhưng vị đạo hữu này lại cải tiến nó, trận tử không chỉ có thể áp chế tu vi của tu sĩ mà còn có thể chuyển hóa linh lực của đối phương tấn công trận pháp để tăng cường trận tử, không biết là vị đạo hữu nào, thực sự là thiên phú..."

Phó Sinh Hàn: "Người bắt các ngươi đến đây."

Văn Nhân Nghiên lập tức đổi giọng: "... hành sự quỷ quyệt độc ác, thật sự là lãng phí thiên phút”

Phó Sinh Hàn: "Làm sao để giải trận?"

Văn Nhân Nghiên nghiêm túc nói: "Thực ra dù có cải tiến nhưng bản chất của Nghịch Sinh Trận không thay đổi, chỉ cần tìm được trận nhãn là có thể thoát ra, chỉ có điều trận nhãn hắn sử dụng là biến đổi nên có chút phiền phức, nhưng chỉ cần tìm đúng, trận sinh và trận tử là tương đối, phá hủy một bên, bên kia cũng sẽ theo đó mà sụp đổ."

Phó Sinh Hàn nhìn vị trí trận nhãn mà Văn Nhân Nhiên vẽ ra, suy nghĩ. Ngày hôm sau, Phó Sinh Hàn liên lôi Văn Nhân Nghiên trốn ra ngoài đại sảnh, dù sao muốn tìm ra trận nhãn vẫn phải nhờ Văn Nhân Nghiên.

Không lâu sau, người của Tàng Tượng Môn xuất hiện, người đứng đầu là Ngu Vẫn Nguyệt không chút phòng bị đi vào trận pháp.

Văn Nhân Nghiên vốn tưởng rằng Phó Sinh Hàn để hắn giải trận là muốn cứu người, nhưng Phó Sinh Hàn lại trơ mắt nhìn nàng ta đi vào, vì vậy hắn không nhịn được hỏi nhỏ: "Ân công, người không cứu nàng ta sao?"

Phó Sinh Hàn: "Không cứu."

Đối với hắn mà nói, Tàng Tượng Môn và Hứa Tinh Dạ chính là chó cắn chó, nếu không phải lo lắng bên phía Hứa Tinh Dạ có người trợ giúp quá mạnh, hắn mới lười quan tâm đến chuyện này, Ngu Vấn Nguyệt chỉ là một y tu, bị khống chế thì cứ bị khống chế, g.i.ế.c nàng ta cũng chẳng sao.

Văn Nhân Nghiên đương nhiên vẫn muốn cứu người nhưng hắn tự biết lượng sức mình, hơn nữa hắn cảm thấy Phó Sinh Hàn không phải là người sắt đá, hắn không muốn cứu, nhất định là có lý do.

Ngay lúc này, trận pháp lóe lên, Ngu Vấn Nguyệt và Hứa Tinh Dạ đồng thời biến mất trong trận pháp.

Các hộ vệ của Tàng Tượng Môn nhận ra mình bị lừa, lập tức đánh nhau với Hình Khiên đang chặn họ, rất nhanh đã chế ngự được hắn, sau đó họ mới lo lắng tìm kiếm lối vào trận pháp nhưng lại không tìm thấy gì.

Phó Sinh Hàn vẫn không nhúc nhích, cho đến khi Ngu Vẫn Nguyệt một lần nữa đi ra khỏi trận pháp ngăn chặn cuộc ẩu đả, lại dùng vài lời giải tỏa nghi ngờ của họ, lấy cớ đưa một người trong số hộ vệ vào trận pháp.

Phó Sinh Hàn lúc này mới xách Văn Nhân Nghiên lên: “ĐiU

Văn Nhân Nghiên còn chưa kịp nói gì, chỉ thấy trời đất quay cuồng, khi tỉnh táo lại đã ở giữa đại sảnh. Các tu sĩ của Tàng Tượng Môn thấy hai khuôn mặt lạ, giật mình, Hình Khiên căn bản không hỏi han gì đã cầm vũ khí xông tới.
 
Chương 428


Văn Nhân Nghiên cố gắng kiềm chế ham muốn ôm đầu bỏ chạy: "Ta... chúng ta đến giúp các ngươi! Đây là Nghịch Sinh Trận! Chúng ta đến để giải trận!"

“Nói bậy!" Hình Khiên lạnh lùng nói: “Đừng tin chúng."

Nhưng các hộ vệ lại cảm thấy rất kỳ lạ, lúc đầu là Hình Khiên kỳ lạ, sau khi Ngu Vãn Nguyệt vào trận pháp một chuyến cũng trở nên kỳ lạ, nhưng bọn họ lại không có bằng chứng, hơn nữa bọn họ vốn là để bảo vệ Ngu Vãn Nguyệt, nếu nàng ta thực sự xảy ra chuyện gì, sau khi trở về môn phái, bọn họ cũng sẽ phải chịu hình phạt rất nặng.

Vì vậy, bọn họ thà tự lừa dối mình.

Nhưng lúc này bị Văn Nhân Nghiên vạch trần, nghi ngờ trong lòng bọn họ cũng ngày càng nặng nề.

Phó Sinh Hàn dùng kiếm chặn đứng Hình Khiên, đá Văn Nhân Nghiên vào góc: "Ngươi đi tìm trận nhãn!"

Văn Nhân Nghiên biết chuyện này rất cấp bách, cũng không kịp oán trách chuyện mình bị đá vào mông, chịu đựng vết hẳn trên m.ô.n.g bắt đầu tìm trận nhãn khắp nơi.

Mặc dù Hứa Tinh Dạ đã cải tiến trận pháp nhưng trận nhãn không thể tùy ý thay đổi, vẫn có quy luật, trước đó Phó Sinh Hàn dẫn hắn ở bên ngoài, hắn đã có một số suy nghĩ.

Bây giờ chỉ là lúc thực hành.

Hắn vừa tính toán vừa dùng chân dẫm lên phương vi. Hình Khiên sốt ruột, muốn cắt ngang Văn Nhân Nghiên nhưng Phó Sinh Hàn canh giữ quá chặt, chỉ có thể gào lên với những hộ vệ khác: "Các ngươi làm gì vậy! Còn không giúp ta chặn hắn lại! Tiên tử vẫn còn ở bên trong, nếu tiên tử bị thương thì làm saol"

Mấy người nhìn nhau, đều có chút khó xử.

Ngay lúc này, Văn Nhân Nghiên phấn khích hét lớn: "Ta tìm thấy rồi!"

Hình Khiên nghiến răng, liều mạng để Phó Sinh Hàn đ.â.m vào cánh tay, chạy về phía Văn Nhân Nghiên, muốn bảo vệ trận nhãn.

Nhưng Phó Sinh Hàn lại nhanh hơn hắn một bước, trước khi hắn chạy tới, trực tiếp dùng kiếm đ.â.m thủng trận nhãn.

Hình Khiên trợn mắt: "Không!!"

Nhưng lúc này trận pháp bị phá hủy, Hứa Tinh Dạ trong tử trận bị phản phệ, trực tiếp phun ra một ngụm m.á.u tươi, phun vào mặt tu sĩ bị mê hoặc, tu sĩ lập tức tỉnh táo lại, nhìn thấy Linh Xu trong tay hắn ta, vừa kinh vừa giận.

"Ngươi muốn làm gì!"

Hứa Tinh Dạ nhịn đau phản phệ, để Ngu Vẫn Nguyệt tới bắt lấy tu sĩ này cưỡng ép dùng Linh Xu, nhưng không có tử trận áp chế, Ngu Vãn Nguyệt căn bản không phải đối thủ của hộ vệ.

Hộ vệ tuy không dám làm Ngu Vẫn Nguyệt bị thương nhưng Ngu Vẫn Nguyệt cũng không thể làm gì hắn, hai người như mèo vờn chuột đuổi nhau trong trận pháp.

Không chỉ vậy, trận pháp mất hiệu lực, ba người bọn họ lại quay trở lại đại sảnh, ngay trước mắt mọi người.

Tu sĩ kia thấy đồng liêu, lập tức hét lớn: "Tiên tử đã bị hắn khống chế rồi! Mau g.i.ế.c hắn!"

Tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc.

Chỉ có Phó Sinh Hàn không hề bị ảnh hưởng chút nào, trực tiếp xé toạc cổ áo Hình Khiên, để lộ Linh Xu bên trên.

Các hộ vệ của Tàng Tượng Môn vốn đã có chút nghi ngờ, chỉ là vì kiêng dè Ngu Vẫn Nguyệt nên không thể không cẩn thận một chút.

Nhưng bây giờ Phó Sinh Hàn gần như bày hết chứng cứ trước mặt bọn họ, còn có đồng bạn suýt nữa bị hại, bọn họ cũng lập tức tỉnh ngộ, hướng về Hứa Tinh Dạ trông như chủ mưu mà tấn công.

Nhưng Hứa Tinh Dạ lại không hề hoảng hốt, Hình Khiên và Ngu Vẫn Nguyệt không màng tính mạng bảo vệ hắn ta, các hộ vệ nể tình không dám ra tay tàn nhẫn, ngược lại còn bị kiềm chế.
 
Chương 429


Bọn họ không biết Ngu Vẫn Nguyệt và Hình Khiên đã mất thần thức, chỉ cho rằng bọn họ bị Hứa Tinh Dạ dùng linh khí kỳ lạ trói buộc, còn cố gắng giải cứu bọn họ.

Ai ngờ hai người đó lại nhân cơ hội bắt lấy một tu sĩ trong số đó, đưa đến trước mặt Hứa Tinh Dạ, để Hứa Tinh Dạ cầm Linh Xu đặt lên cổ hắn.

May mà Phó Sinh Hàn kịp thời chạy tới, dùng kiếm khí đánh trúng cổ tay Hứa Tinh Dạ, đánh rơi Linh Xu đó.

Các hộ vệ lúc này mới phản ứng lại, vội vàng cứu người của mình về.

Bọn họ sợ hãi vô cùng, chứng kiến tình trạng của Hình Khiên và Ngu Vẫn Nguyệt, càng thêm kính sợ thứ trong tay Hứa Tinh Dạ, sợ mình cũng bị khống chế.

Không ai ngờ được một linh khí lại còn đáng sợ hơn cả thuật khôi lỗi, không chỉ có thể khống chế tu sĩ, thậm chí tu sĩ còn có thể giữ được ý thức của mình, giống như tự nguyện thần phục.

Hứa Tinh Dạ nắm chặt cổ tay bị thương, ánh mắt u ám nhìn Phó Sinh Hàn.

Chính người này từng bước phá hủy kế hoạch của hắn, chuyện vốn đã chắc như đỉnh đóng cột, vậy mà lại rơi vào tình cảnh như vậy, điều này khiến hắn lại một lân nữa nhớ đến thất bại lần trước của mình, trong lòng càng thêm tức giận.

Phó Sinh Hàn đeo mặt nạ nên Hứa Tinh Dạ không nhận ra hắn, nếu không hắn ta e rằng sẽ càng tức giận hơn.

Hắn ta nhìn sự cảnh giác và phòng bị trên mặt các hộ vệ, biết mình không thể dùng Linh Xu khống chế bọn họ nữa, vì vậy dứt khoát triệu hồi những tu sĩ khác, muốn trực tiếp g.i.ế.c c.h.ế.t bọn họ.

Nhưng hắn ta phát hiện lại có một nhóm tu sĩ khác chặn bọn họ lại.

Những tu sĩ này mặc pháp y và cầm vũ khí đủ loại, nhìn là biết tu sĩ tán tu.

Văn Nhân Nghiên nhanh chóng nhận ra: "Là những người trong ngục tối..."

Phó Sinh Hàn không nói gì, hắn không ngờ những người này không bỏ trốn mà lại ở lại.

Có bọn họ giúp đỡ, những tu sĩ Tàng Tượng Môn kia như hổ mọc thêm cánh, Hứa Tinh Dạ liên tục bại lui, cuối cùng chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi để những người còn lại chặn đánh, hộ tống hắn ta và Ngu Vẫn Nguyệt chạy trốn: "Đi"

Phó Sinh Hàn cau mày, luôn cảm thấy việc Hứa Tinh Dạ bỏ trốn còn mang theo Ngu Vẫn Nguyệt có chút kỳ lạ, trong ấn tượng của hắn, Hứa Tinh Dạ không phải là loại người thương hoa tiếc ngọc, nhất định có lý do gì đó.

Hắn lập tức đuổi theo.

Những tu sĩ kia muốn chặn Phó Sinh Hàn lại nhưng bị hắn dùng một kiếm đẩy ra, bước chân không hề chậm lại chút nào.

Hứa Tinh Dạ vừa tức vừa hận nhưng lại bất lực, hắn ta tuy đoạt xá thân thể Cận Ngạn nhưng thời gian quá ngắn, còn chưa thể dung hợp được linh lực và công pháp trong cơ thể, ngay cả những tu sĩ cùng cảnh giới cũng đánh không lại, càng đừng nói đến một kiếm tu thiên tài như Phó Sinh Hàn.

Hắn ta tức giận, bất chấp sự tấn công của những người khác, để tất cả tu sĩ bị Linh Xu khống chế đều đi tấn công Phó Sinh Hàn.

Kiếm tu tuy có thể khiêu chiến vượt cấp nhưng Phó Sinh Hàn chỉ là Kim Đan kỳ, đối phó với nhiều tu sĩ Kim Đan Nguyên Anh như vậy cũng không thể, trừ khi hắn chịu để hắc vụ chiếm giữ thần phủ của mình.

Phó Sinh Hàn chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ, mà ngay lúc này, một tu sĩ không biết từ lúc nào đã đến sau lưng hắn, vậy mà lại chụp một Linh Xu vào cổ hắn.

Phó Sinh Hàn lập tức cảm nhận được, muốn né tránh nhưng hai tu sĩ trước mặt đã nhìn ra ý đồ của hắn, lập tức quấn lấy hắn, liều mạng cũng phải kéo hắn lại.
 
Chương 430


Mà lúc này, Linh Xu hung hăng xé nát pháp khí dùng để ngăn cản ở gáy hắn, móng vuốt lạnh lẽo đã chạm vào cổ Phó Sinh Hàn.

Một luồng linh lực cực mạnh xông về phía thân phủ của Phó Sinh Hàn, ngay khi sắp tiến vào, một tiếng "Đinh" giòn tan đã chặn được phần lớn luồng linh lực này, mặc dù vì linh lực kết ấn không phù hợp nên không thể chặn hoàn toàn, nhưng chỉ cần cho Phó Sinh Hàn một khoảnh khắc này là đủ rồi.

Gần như cùng lúc đó, thần thức của hắn như một con sư tử lao ra, vậy mà nuốt chứng luồng linh lực đó.

Nhưng cú va chạm này khiến thần phủ của Phó Sinh Hàn chấn động, mà luồng hắc vụ kia cũng nhân cơ hội chạy ra, cố gắng khống chế thần phủ của hắn vào lúc này, thế nhưng thần thức của hắn lại giống như một con sư tử đực hung dữ, hắc vụ cũng suýt bị nuốt chửng, chỉ có thể không cam lòng mà ẩn núp trở lại.

Tất cả những điều này chỉ xảy ra trong chớp mắt, sắc mặt Phó Sinh Hàn lập tức tái nhợt, phun ra một ngụm máu.

Hứa Tinh Dạ vốn đang đắc ý nhìn tất cả những điều này, biến tu sĩ chống đối mình thành con rối của mình, còn có cách trả thù nào tốt hơn thế này nữal

Nhưng hắn ta không ngờ, Linh Xu đã nắm lấy cổ Phó Sinh Hàn nhưng lại không biến hắn thành con rối.

Phó Sinh Hàn chỉ phun ra một ngụm máu, sau đó giật ngược tay kéo Linh Xu xuống, ném về phía Hứa Tỉnh Dạ.

Linh Xu được bao phủ bởi linh lực của Phó Sinh Hàn, vậy mà cũng như một thanh kiếm sắc bén, Hứa Tinh Dạ muốn chạy trốn lại kinh hoàng phát hiện, bốn phương tám hướng của mình đều bị kiếm ý bao phủ, căn bản không thể thoát được.

Hắn ta vội vàng kéo một tu sĩ rối bên cạnh ra chắn trước mặt mình, Linh Xu xuyên qua n.g.ự.c đối phương, thế kiếm không giảm, Hứa Tinh Dạ chỉ có thể điên cuồng triệu hồi những tu sĩ khác thay hắn ta đỡ kiếm.

Đợi đến khi kiếm bị chặn lại, tu sĩ bên phía Hứa Tinh Dạ cũng không còn lại bao nhiêu.

Chúng tu sĩ mừng rỡ, định nhân cơ hội bắt hắn ta lại nhưng Hứa Tinh Dạ lại túm lấy Ngu Vấn Nguyệt bên cạnh, nói với hộ vệ Tàng Tượng Môn: "Chặn bọn họ lại! Nếu không ta sẽ g.i.ế.c nàng tai"

Hộ vệ Tàng Tượng Môn lập tức dừng bước.

Bọn họ tức giận nhìn Hứa Tinh Dạ, lại bất đắc dĩ phải làm theo lời hắn ta nói, dù sao bọn họ cũng không thể bỏ qua sự an toàn của Ngu Vẫn Nguyệt.

Vì vậy, hai nhóm người vừa rồi còn sát cánh chiến đấu, lập tức trở thành đối thủ.

Hứa Tinh Dạ hơi thở phào nhẹ nhõm, thâm hiểm liếc nhìn Phó Sinh Hàn, sau đó túm lấy Ngu Vấn Nguyệt bỏ chạy.

Chỉ là lúc bỏ chạy, hắn ta không để ý, Phó Sinh Hàn đã b.ắ.n một con bọ nhỏ chính xác vào váy của Ngu Vấn Nguyệt.

Váy của Ngu Vấn Nguyệt phức tạp và đẹp mắt, luyện không ít linh thạch lên đó, vốn là một pháp khí thượng hạng có thể chống đỡ công kích, nhưng những thứ nhỏ bé không có sức tấn công như bọ nhỏ, tự nhiên bị bỏ qua.

Làm xong tất cả những điều này, sắc mặt Phó Sinh Hàn càng thêm tái nhợt, thậm chí còn lảo đảo. Văn Nhân Nghiên vội vàng chạy tới đỡ hắn: "Ân công!"

Thẩm Dao Chu và những người khác đang lo lắng chờ đợi, Thẩm Túy An lại khá bình tĩnh, hắn tuy không ưa Phó Sinh Hàn nhưng cũng không nghi ngờ thực lực của đối phương, Phó Sinh Hàn dù không địch lại cũng không đến nỗi không thể phát tín hiệu.

Thẩm Dao Chu nhìn Ngọc Đồng Tâm trong tay, trên đó không có bất kỳ thông tin nào, đây là chuyện tốt, chứng tỏ Phó Sinh Hàn không gặp nguy hiểm đến tính mạng.
 
Chương 431


Nhưng sự chờ đợi này quá khó khăn, Thẩm Dao Chu dứt khoát vào hệ thống nghỉ ngơi một lát, cây kỹ năng màu vàng sừng sững xếp hàng, lá cây khế đung đưa.

Thẩm Dao Chu trước đây chỉ chú ý đến các kỹ năng trên đó, còn chưa từng nhìn kỹ cái cây này, bây giờ nhìn kỹ lại thì thấy những chiếc lá này có chút quen mắt nhưng lại không nhớ ra.

Thẩm Dao Chu cũng không để ý, chỉ nghĩ là mình đã từng nhìn thấy một loại linh thực ít phổ biến nào đó, vì vậy liền ném ra sau đầu.

Nàng dựa vào gốc cây nghỉ ngơi, lá cây truyên đến tiếng "sột soạt" êm dịu và du dương, như đang dỗ nàng ngủ.

Thẩm Dao Chu thực sự mơ màng ngủ một giấc, trong mơ nàng mơ hồ đến một nơi sương mù bao phủ, bậc thang màu vàng kéo dài lên trên, trang nghiêm và uy nghiêm, bên tai tiếng nhạc tiên du dương, lại có một giọng nói chỉ dẫn nàng đi về phía bậc thang.

Đáng tiếc là khi nàng bước lên bậc thang đầu tiên, nàng đã tỉnh lại.

Nàng xoa xoa đầu, vẫn còn hơi choáng váng, nói ra thì đây là lần đầu tiên nàng mơ sau khi xuyên không, vậy mà không mơ thấy chuyện kiếp trước, mà lại mơ thấy một nơi như thế này.

Nhưng mây lành, bậc thang, nhạc tiên, nhìn giống như nơi của tiên gia.

Nàng trước đây đã nghe Yến Phi nói, có người từng mơ thấy cảnh tượng tiên gia, tỉnh lại liền ngộ ra phi thăng.

Nhưng Thẩm Dao Chu không những không ngộ ra, nàng còn cảm thấy mình ngủ dậy toàn thân đau nhức, có lẽ nàng chính là loại người không có tiên duyên.

Thẩm Dao Chu vốn tưởng rằng rời khỏi hệ thống là tốt rồi, ai ngờ trở về cơ thể, nàng cảm thấy càng mệt hơn, không khỏi ngáp một cái.

Thẩm Túy An thấy vậy, quan tâm hỏi: "Sao vậy? Có phải dạo này mệt quá không?”

Mọi người vốn đang thảo luận đều dừng lại, ánh mắt theo câu nói của hắn tập trung vào Thẩm Dao Chu.

Thẩm Dao Chu lau nước mắt chảy ra khi ngáp, cứng đờ tại chỗ: "Không... không phải, các ngươi hiểu lầm rồi..."

Yến Phi cau mày nói: "Đã ngáp rồi còn cãi cố làm gì, dạo này ngươi đúng là rất vất vả, không chỉ phải cứu những người bị Linh Xu khống chế, còn phải nghiên cứu nút thắt linh lực miễn dịch Linh Xu, bây giờ còn theo chúng ta chạy đông chạy tây, mệt thì có gì mà không dám nhận!"

Những người khác cũng phụ họa: "Đúng vậy đúng vậy, Thẩm y tu vất vả rồi, mau đi nghỉ ngơi đi."

Thẩm Dao Chu giải thích chuyện này không liên quan đến những việc làm gần đây nhưng chẳng ai tin nàng.

Người đa cảm thì đã rơm rớm nước mắt khen nàng: "Thẩm y tu rõ ràng thân thể yếu đuối nhưng vẫn quên ăn quên ngủ để làm việc, thậm chí còn nói ra lời nói dối thiện ý để chúng ta không phải áy náy..."

Thẩm Dao Chu: "Ta thật sự không phải..."

Nhưng lời nàng chưa dứt, đột nhiên cảm thấy một luồng công đức kim quang nhập vào cây kỹ năng.

Nàng ngây người, chẳng lẽ bị khen cũng có thể được công đức? Còn có chuyện tốt như vậy sao?!

Nhưng nàng nhanh chóng tỉnh táo lại khỏi suy nghĩ viển vông của mình, hệ thống đương nhiên sẽ không cho chuyện tốt như vậy, xuất hiện công đức kim quang nhất định là có nguyên nhân.

Hiện tại nàng không làm phẫu thuật, vậy thì khả năng duy nhất...

Phó Sinh Hàn!

Hứa Tinh Dạ vừa đi, hộ vệ của Tàng Tượng Môn lập tức dừng tay, bọn họ muốn đuổi theo nhưng đã không còn bóng dáng của Hứa Tinh Dạ và Ngu Vẫn Nguyệt, trên người Ngu Vẫn Nguyệt có ngọc bội truy tung, chỉ là Hứa Tinh Dạ sợ bị phát hiện hành tung, đã sớm bắt nàng ta đập nát thứ này.
 
Chương 432


Hộ vệ bó tay chịu trói, hơn nữa vì vừa phản bội nên những tu sĩ tán tu này cũng tràn đầy địch ý với bọn họ, bọn họ không còn cách nào khác, chỉ có thể xám xịt rời đi.

Những tu sĩ tán tu còn lại đều vây quanh Phó Sinh Hàn: "Vị đạo hữu này, ngươi thế nào rồi?"

"Vất thương này trông rất nghiêm trọng, có lẽ chỉ có y tu mới cứu được..."

Nói đến đây, mọi người đều không nói gì nữa.

Cho dù ở những nơi khác, y tu cũng không phải tùy tiện cứu người, huống chi là ở Trường Yển Châu này, nơi mà y tu nào cũng được coi như bảo vật.

Đúng lúc mọi người bó tay chịu trói, Phó Sinh Hàn lại chống kiếm đứng dậy, định rời đi.

Văn Nhân Nghiên vội vàng kéo hắn lại: "Ân công, ngươi bị thương nặng như vậy, định đi đâu!"

Phó Sinh Hàn: "Không liên quan đến ngươi."

Hắn nói xong định ngự kiếm rời đi.

Văn Nhân Nghiên nóng nảy, làm ra chuyện bất quân tử nhất trong đời, hắn ôm chặt lấy đùi Phó Sinh Hàn.

Phó Sinh Hàn: "... Buông ra."

Văn Nhân Nghiên mặt đỏ bừng, ngượng ngùng buông tay: "Ân... ân công, tại... tại hạ quen biết một y tu rất lợi hại, nếu ngươi bị thương, ta có thể giúp ngươi tìm nàng, chúng ta... khụ, có chút giao tình...

Nói đến cuối, hắn dường như có chút không nói nên lời, giọng nói cũng trở nên rất nhỏ.

Phó Sinh Hàn: "... Không cần, ta đã quen biết một y tu rất lợi hại rồi."

Văn Nhân Nghiên sốt ruột: "Nàng ấy không giống những y tu khác!"

Hắn nhất thời không biết dùng từ ngữ gì để miêu tả Thẩm Dao Chu, chỉ có thể tăng thêm ngữ khí: "Ngươi gặp nàng là biết ngay! Nàng ấy thực sự rất lợi hại!"

Phó Sinh Hàn: ”..."

Hắn không cho rằng có người nào lợi hại hơn Thẩm Dao Chu, cho dù là y tu của Nguyên Ninh Châu.

Nhưng hắn không tranh cãi với Văn Nhân Nghiên, chỉ tiếp tục đi ra ngoài.

Văn Nhân Nghiên thấy hắn bị thương nặng như vậy nhưng vẫn cố chấp rời đi, thực sự lo lắng hắn linh lực không đủ, ngất xỉu ở một góc nào đó.

Cuối cùng, hắn chỉ có thể nghiến răng, vừa thâm sám hối trong lòng, tại hạ không cố ý lừa dối, chỉ là tình thế cấp bách...

Vừa lẩm bẩm nói: "Ân công, không giấu gì ngài, túi trữ vật cuối cùng của tại hạ cũng bị bọn họ lục soát, lúc này không còn một xu dính túi, mong ân công cưu mang một thời gian..."

Phó Sinh Hàn: "..."

Văn Nhân Nghiên cũng không nói nên lời, dù tự an ủi thế nào thì cũng là lừa người, huống chi Phó Sinh Hàn lại thông minh như vậy, nhìn cũng không giống như người dễ bị lừa.

Nhưng Phó Sinh Hàn không vạch trân hắn, chỉ nhàn nhạt nói: "Nếu ngươi đuổi kịp thì cứ đi theo đi."

Văn Nhân Nghiên: "!IHI" Oa oa oa, ân công thật là người tốt!!!

Phó Sinh Hàn bị âm thầm phát thẻ người tốt đã lên linh kiếm, bay về phía Thẩm Túy An.

Văn Nhân Nghiên cũng luống cuống lên linh khí phi hành của mình, đuổi theo. Nhưng mặc dù đã đuổi theo nhưng trong lòng hắn vẫn có chút bất an.

Hắn nhớ đến mình và Thẩm Dao Chu đã từng... cùng mặc đồ nữ.

Thế cũng coi như có chút giao tình chứ nhỉ.

Phó Sinh Hàn và Văn Nhân Nghiên đến địa điểm đã hẹn trước với Thẩm Túy An, Phó Sinh Hàn xuống phi kiếm, bước chân hơi loạng choạng, Văn Nhân Nghiên vội vàng đỡ hắn: "Ân công, ngài không sao chứi"

Phó Sinh Hàn hất tay hắn ra: "Không sao."

Hắn ngẩng đầu nhìn tòa nhà trước mặt, trước đây chỉ có hắn và Thẩm Túy An đến đây, lúc này người bên trong lại đông hơn hắn tưởng, chẳng lẽ doanh địa xảy ra chuyện gì sao? Nhưng có nhiều người như vậy, còn có Thẩm Dao Chu, làm sao có thể? Trừ khi...
 
Chương 433


Nghĩ đến Thẩm Dao Chu rất có thể đã xảy ra chuyện, Phó Sinh Hàn không thể giữ được bình tĩnh, đẩy cửa ra.

Sau đó liền nhìn thấy Thẩm Dao Chu ở giữa đại sảnh.

Thẩm Dao Chu thấy công đức tăng lên không rõ lý do liền lo lắng không biết Phó Sinh Hàn có bị thương không, lúc này thấy sắc mặt hắn tái nhợt, khóe môi còn có một chút vết m.á.u khô, nỗi lo lắng đã thành sự thật.

Nàng vội vàng tiến lên: "Ngươi không sao chứ?"

Phó Sinh Hàn mím môi, trước mặt Văn Nhân Nghiên, vị đại lão kiên cường lạnh lùng cụp mắt xuống, giọng nói nhỏ nhẹ: "Rất đau..."

Văn Nhân Nghiên đi theo vào suýt ngã, thiếu chút nữa là quỳ xuống hành đại lễ trước mặt mọi người.

Hắn ngẩng đầu lên, muốn xem xem là ai đã biến cục thép này thành nước, thế nhưng...

"Sao lại là ngươi?!"

Thẩm Dao Chu cũng nhận ra hắn: "Văn Nhân Nghiên, sao ngươi còn ở đây?"

Văn Nhân Nghiên: “...

Hắn đầy nhiệt tình bị dội một gáo nước lạnh, đặc biệt là chữ "còn" kia, trực tiếp đ.â.m thêm một nhát d.a.o vào tim hắn.

Phó Sinh Hàn liếc Văn Nhân Nghiên một cái, đột nhiên hỏi: "Nàng chính là y tu ngươi nói?"

Văn Nhân Nghiên: “Đúng vậy." Hắn lúc này mới phản ứng lại: "Ngươi nói y tu rất lợi hại cũng là Thẩm y tu sao?"

Phó Sinh Hàn không trả lời mà hỏi ngược lại: "Các ngươi có giao tình?"

Văn Nhân Nghiên: "Đúng vậy đúng vậy! Không ngờ chúng ta lại nói đến cùng một người, có câu tục ngữ nói,"Nước lớn tràn vào miếu Long Vương... Ê, ân công, sao ngươi lại đi rồi?!"

Yến Phi giữ chặt Văn Nhân Nghiên đang muốn đuổi theo: "Ngươi không thể thông minh hơn một chút sao?"

Văn Nhân Nghiên: "222"

Phó Sinh Hàn lấy túi trữ vật ra, không nói một lời đổ hết Linh Xu bên trong ra.

Thẩm Dao Chu: "II!"

Lạc Nhiên: "!!I"

Những người còn lại cũng sôi sục lên!

Bọn họ nghĩ rằng Phó Sinh Hàn có lẽ có thể trộm được một hoặc hai Linh Xu trở vê, hoặc không may mắn thì không trộm được cái nào, nhưng không ai ngờ rằng hắn lại có thể lấy được nhiều như vậy?

Đây là cướp sạch kho của Hứa Tinh Dạ sao?!

"Những thứ này đủ không?" Phó Sinh Hàn nói nhưng ánh mắt chỉ nhìn một mình Thẩm Dao Chu.

Lạc Nhiên đã mắt sáng rực, bước chân nhẹ bãng đi tới, nâng niu một Linh Xu như báu vật: "Đủ! Quá đủ rồi!"

Thẩm Dao Chu từ sự phấn khích ban đầu dần bình tĩnh lại, nhìn vết m.á.u trên khóe môi hắn, nhẹ giọng nói: "Ngươi vì chuyện này mà bị thương nặng như vậy sao?”

Ánh mắt lạnh lùng của Phó Sinh Hàn trong nháy mắt trở nên dịu dàng, hắn lắc đầu: "Ta muốn ở lại xem Hứa Tinh Dạ còn âm mưu gì, không cẩn thận bị rối gỗ của hắn dùng Linh Xu, may mà ngươi đã làm linh lực kết ấn cho ta trước mới không để hắn đắc ý."

Có một số người thực ra không tin Thẩm Dao Chu có thể chế ngự Linh Xu, mặc dù đã từng thấy y thuật của Thẩm Dao Chu nhưng để một y tu đi chế ngự khí tu, nhìn thế nào cũng thấy kỳ lạ.

Đặc biệt là cái linh lực kết ấn gì đó, nghe càng huyền hồ, chỉ là ngại vì phần lớn mọi người đều đứng về phía Thẩm Dao Chu, cũng không muốn đắc tội với một y tu lợi hại như nàng nên mới nhịn những lời này xuống.

Bây giờ nghe Phó Sinh Hàn nói vậy, giống như ăn phải một viên thuốc an thân.

Mặc dù bị thương nặng nhưng dù sao cũng giữ được mạng, điều này đã rất đáng nể rồi, tu sĩ mà, bị thương là chuyện thường, có y tu lợi hại như Thẩm y tu ở đây thì sớm muộn gì cũng dưỡng lành được.
 
Chương 434


Trong lúc nhất thời, cả căn phòng tràn ngập khí thế hừng hực, hận không thể để Thẩm Dao Chu bọn họ lập tức làm ra thành phẩm, để bọn họ đi tiêu diệt Hứa Tinh Dại

Phó Sinh Hàn nói: "Hứa Tinh Dạ đã khống chế một y tu của Tàng Tượng Môn, sau khi phát hiện không địch lại liền mang nàng ta bỏ chạy..."

Lời này tu sĩ Trường Yển Châu nghe không có vấn đề gì, y tu quan trọng như vậy, chẳng lẽ không được mang theo bên mình sao?

Nhưng Thẩm Dao Chu lại nghĩ giống Phó Sinh Hàn: "Hứa Tinh Dạ là người ích kỷ, sao có thể cố ý mang nàng ta theo? Trên người nàng ta còn có giá trị khác?”

Phó Sinh Hàn gật đầu: "Vì vậy ta đã ném con bọ nhỏ đó vào váy nàng ta, sau đó có thể thuận theo đó tìm được bọn họ."

Nhận được tin tức này, mọi người càng phấn chấn, Sở chưởng môn khen ngợi nhìn Phó Sinh Hàn: "Lần này thật sự vất vả cho ngươi rồi, thương thế của ngươi không sao chứ? Hậu viện đã đặc biệt chuẩn bị phòng cho ngươi, ngươi có muốn đi nghỉ ngơi trước không?"

Phó Sinh Hàn cũng không giả vờ từ chối, gật đầu liền ôm kiếm của mình đi về phía hậu viện.

Nếu là bình thường, không chừng có người sẽ cảm thấy hắn kiêu ngạo lạnh lùng, nhưng vừa rồi hắn đã mang Linh Xu trở về, còn không màng sống c.h.ế.t để lại manh mối của Hứa Tinh Dạ, nói hắn cứu mạng tu sĩ hai châu cũng không quá đáng, mọi người chỉ có lòng biết ơn với hắn, ai còn dám nói những lời như vậy nữa. Nhưng ngay sau khi hắn đi ra ngoài, Thẩm Dao Chu cũng đi theo.

Thẩm Túy An bước chân khẽ động liền nghe Yến Phi ho một tiếng: "Văn Nhân Nghiên không có não, não của ngươi cũng mất rồi sao? Dao Chu muốn làm gì ngươi không biết sao, bây giờ đi theo làm gì?"

Thẩm Túy An: "..."

Văn Nhân Nghiên: "222"

Tại sao lúc này cũng phải giãm đạp lên ta một cái?

Phó Sinh Hàn vừa vào phòng thì sắc mặt hơi đổi, từ khóe môi chảy ra m.á.u tươi, dù sao hắn cũng là thần phủ bị thương, vốn đã đau đớn khó nhịn, còn phải phân tâm đề phòng những luồng sương mù đen kia thừa nước đục thả câu, có thể chống đỡ đến bây giờ đã là nỏ mạnh hết đà.

Hắn lo lắng mình không nói hết được mọi thông tin nên vẫn luôn cắn đầu lưỡi để duy trì sự tỉnh táo.

Bây giờ chỉ có một mình, hắn cũng không còn giả vờ nữa, ngã ngồi xuống ghế, dùng mu bàn tay lau đi vết m.á.u trên khóe môi.

Căn phòng này đã được bố trí trận pháp tụ linh, trên bàn cũng sớm đã pha sẵn linh linh trà khí nông đậm, khiến cho thần phủ đau nhói của Phó Sinh Hàn dễ chịu hơn một chút.

Mà ngay lúc này, cửa phòng của hắn bị gõ.

Phó Sinh Hàn nhìn ra ngoài cửa, ánh mắt lóe lên, lúc này sẽ đến tìm hắn chỉ có một người.

Hắn vốn định trực tiếp đi mở cửa, nhưng sau khi đứng dậy lại do dự một chút, trước đó hắn tỏ ra yếu đuối là muốn để Thẩm Dao Chu đau lòng, có điều lại không muốn để nàng quá lo lắng, vì vậy hắn cầm lấy linh trà trên bàn uống cạn, linh khí nồng đậm đi vào cơ thể, mặc dù tác dụng đối với vết thương của hắn rất nhỏ nhưng ít nhất cũng khiến sắc mặt hắn trông tốt hơn nhiều.

Hắn kéo cửa ra, quả nhiên bên ngoài là Thẩm Dao Chu.

Thẩm Dao Chu trên tay còn cầm một lọ thuốc giảm đau: "Ta đã nói từ lâu rồi, ngươi dùng hết thuốc giảm đau thì phải đến tìm ta lấy mài”

Phó Sinh Hàn: ”...

Hắn đột nhiên có chút hối hận vì vừa rồi mình đã uống linh trà.
 
Chương 435


Nếu Từ Chỉ Âm ở đây sẽ nói với Thẩm Dao Chu, đây căn bản không phải chuyện thuốc giảm đau, nhưng Thẩm Dao Chu lại nhạy bén với y học, căn bản không dành chút nào cho tình cảm.

Thấy Phó Sinh Hàn không nói gì, nàng khẽ động mũi: "Có mùi m.á.u tươi mới?"

Nàng từ khóe miệng của Phó Sinh Hàn nhìn xuống mu bàn tay hắn, nơi đó có một mảng đỏ tươi, là hắn trước đó lau đi vết m.á.u trên môi nhưng quên xử lý.

Trước đó Phó Sinh Hàn nói suýt bị Linh Xu khống chế, may mà Thẩm Dao Chu đã làm linh lực kết ấn trước nên mới thoát được một kiếp, những người khác đều cảm thấy phấn chấn, nhưng chỉ có bản thân Thẩm Dao Chu mới biết rõ, linh lực kết ấn đó không phải là hoàn toàn miễn dịch với Linh Xu, có lẽ có thể có một số tác dụng nhưng sẽ không quá lớn, Phó Sinh Hàn có thể chống đỡ được, phần lớn là dựa vào chính hắn.

Chỉ là tình hình lúc đó, nàng đương nhiên không thể dội nước lạnh, chỉ có thể giữ im lặng, cộng thêm Phó Sinh Hàn ngụy trang quá tốt nên nàng không ngờ rằng hắn bị thương nặng như vậy.

Biểu cảm của nàng lập tức trở nên nghiêm túc, nắm lấy tay hắn đi về phía ghế: "Ngươi mau ngồi xuống, ta kiểm tra cho ngươi một chút."

Lòng bàn tay mềm mại hơi lạnh nắm lấy cổ tay Phó Sinh Hàn, giống như sợi dây cương sáo vào con ch.ó dữ, cả người hắn như cứng đờ, theo lệnh của nàng từng bước từng động tác.

Thẩm Dao Chu dùng "Tia X" quét khắp cơ thể hắn, có thể thấy linh mạch của hắn có chút tổn thương nhưng không nặng, dựa vào năng lực Kiếm Cốt bẩm sinh của hắn, hoàn toàn có thể tự lành.

Nơi thực sự nghiêm trọng của hắn là ở thần phủ, đáng tiếc với năng lực hiện tại của Thẩm Dao Chu, vẫn chưa thể nhìn thấy tình hình bên trong thần phủ.

Nàng vẻ mặt ngưng trọng thu hồi linh lực.

Phó Sinh Hàn ngược lại an ủi nàng: "Không sao, ta từ từ dưỡng là được."

Thẩm Dao Chu thấy dáng vẻ không để ý của hắn, trong lòng vừa tức giận vừa bất lực, nàng biết không thể trách Phó Sinh Hàn nhưng vẫn không nhịn được nói: "Đây là cơ thể của ngươi, ngươi đừng nghĩ rằng có thể chống đỡ được mọi thứ, Kiếm Cốt bẩm sinh lợi hại đến mấy cũng không thể chữa lành vết thương ở thần phủ, nếu ngươi cứ liều mạng như vậy, lỡ như..."

Nàng không nói tiếp, sợ mình nói trúng lời nguyền, chỉ có thể nhấn mạnh lại một lân nữa: "Trên đời này vẫn có rất nhiều người quan tâm đến ngươi, nếu ngươi bị thương, bản thân ngươi không đau lòng, cũng có người đau lòng thay ngươi!"

Phó Sinh Hàn sửng sốt, bấy lâu nay hắn đã quen với việc gì cũng xông pha ở phía trước, bị thương cũng chịu đựng, chưa từng kêu đau, bởi vì hắn biết, cho dù hắn có nói thì cũng không ai nghe, hà tất phải tự chuốc lấy tiếng cười.

Nhưng khi đối mặt với Thẩm Dao Chu, hắn lại có thể tự nhiên nói ra chữ "đau" đó, bởi vì hắn biết, nàng sẽ đau lòng, nàng chính là người đau lòng thay hắn.

Nhận thức này khiến trong lòng hắn từ hư không nổi lên một trận cuồng phong nóng bỏng.

Từ tim đến linh mạch, đến đan điền, đến thần phủ, giống như những viên đá cuội ngâm trong suối nước nóng, từng viên đè lên từng tấc cơ thể, thứ tình cảm nóng bỏng đó, ngay cả sương mù đen cũng không thể ngăn cản, chỉ có thể trốn tránh.

Thẩm Dao Chu tập trung hết sự chú ý vào vết thương của Phó Sinh Hàn, cũng không để ý đến hệ thống, nhiệm vụ liên quan đến Phó Sinh Hàn lóe lên một cái, rất nhanh lại khôi phục bình tĩnh.
 
Chương 436


Thẩm Dao Chu thấy hắn vẫn im lặng, không nhịn được hỏi: "Ngươi nghe thấy không?"

Phó Sinh Hàn khàn giọng: "Nghe thấy rồi."

Thấy hắn dễ dạy, Thẩm Dao Chu cũng yên tâm: "Vậy ta đi đây, ngươi nghỉ ngơi cho khỏe."

Phó Sinh Hàn muốn gọi nàng lại nhưng lại không biết nên nói gì, chỉ có thể im lặng đứng dậy khỏi ghế, muốn tiễn nàng.

Thẩm Dao Chu lại vừa nghĩ ra điều gì, quay đầu: "À đúng rồi..."

Khoảng cách giữa hai người trong nháy mắt cực kỳ gần.

Phó Sinh Hàn hoảng hốt, toàn thân linh lực hỗn loạn, cả người đột nhiên ngã ngửa ra sau.

Thẩm Dao Chu vội vàng đi đỡ hắn, suýt chút nữa bị linh lực của hắn làm bị thương, Phó Sinh Hàn vội vàng khống chế linh lực hướng vào bên trong, nhưng không ngờ lại đánh vỡ chiếc ghế sau lưng mình, hắn mất thăng bằng ngã xuống, cũng kéo Thẩm Dao Chu ngã mạnh vào người hắn.

Thẩm Dao Chu nằm sấp trong lòng Phó Sinh Hàn, môi đập vào môi dưới của hắn.

Phó Sinh Hàn ngây người, thậm chí quên dùng linh lực bảo vệ mình, cứ thế không chút phòng bị ngã vào một đống mảnh vỡ của chiếc ghế.

Môi của Thẩm Dao Chu mềm mại và thơm ngát như cánh hoa, nhưng lại giống như châm một ngọn lửa, hơi nóng xông thẳng vào thần phủ của hắn, khiến cả người hắn đỏ bừng. Hắn đã hôn cô nương nhà người ta, nhất định phải chịu trách nhiệm.

Dao Chu là y tu, nàng không có khả năng tự bảo vệ mình, vậy thì hắn sẽ luôn bảo vệ nàng, không để nàng bị một vết thương nhỏ nào, nàng muốn gì, hắn đều liều mạng lấy về cho nàng.

Nếu như... sau này nàng nguyện ý gả cho hắn...

Thẩm Dao Chu đã bò dậy khỏi người Phó Sinh Hàn: "Ngươi... ngươi không sao chứ?"

Phó Sinh Hàn hoàn hồn vành tai đỏ bừng, giọng nói có chút bồng bềnh: "Ta da dày thịt chắc, không sao."

Lần này hắn bình tĩnh khống chế linh lực, thành công đứng dậy.

Bản thân hắn vốn đã đẹp trai, sau khi bị thương lại càng thêm phần yếu ớt xanh xao, nhưng lúc này trên khuôn mặt tái nhợt lại ửng hồng, đôi môi bị đập nứt một vết nhỏ, giống như bị giày vò dữ dội.

Thẩm Dao Chu lại hoàn toàn không để ý, nghiêm mặt nói: "Vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn, ngươi đừng để trong lòng."

Phó Sinh Hàn sửng sốt: "Nhưng chúng ta... hôn... hôn rồi..."

"Hôn?" Thẩm Dao Chu rất bình tĩnh: "Không tính là hôn."

Chỉ là môi chạm môi thôi, lưỡi cũng không thè ra, hôn gì chứ?

Thẩm Dao Chu không để ý đến sự cố ngoài ý muốn này, lại tiếp tục tập trung vào công việc.

Từ Chỉ Âm và những người khác thay nhau xác nhận lại nút thắt linh lực, hoàn toàn giống với nút thắt mà Thẩm Dao Chu đã nghiên cứu trước đó, đồng thời Lạc Nhiên cũng đã tháo rời một vài Linh Xu, hoàn toàn hiểu rõ cách chế tạo Linh Xu, đồng thời nhanh chóng luyện chế ra linh khí mới. Chỉ là linh khí luyện chế ra phải xác nhận hiệu quả, mà ai sẽ làm vật thí nghiệm lại là một vấn đề.

Mặc dù Phó Sinh Hàn đã chứng minh nút thắt linh lực có tác dụng với Linh Xu, ngay cả khi bị Linh Xu khống chế, Thẩm Dao Chu cũng có thể cứu, nhưng nếu không may thì sao? Không ai muốn vô cớ đi cược may rủi cải

Có người đề nghị có thể bắt người của Thiên Vấn Các làm vật thí nghiệm, dù sao bọn họ cũng giúp kẻ ác, c.h.ế.t cũng không sao.

Lời này vừa nói ra đã được không ít người tán thành, hơn nữa ở đây không phải có một người của Thiên Vấn Các sao?

Mộ Thiên Hồ đứng xa xa ngoài đám đông, cảm nhận được những ánh mắt đánh giá có cũng như không, chế giễu nói: "Các ngươi mắng Hứa Tinh Dạ diệt tuyệt nhân tính, dùng Linh Xu khống chế tu sĩ, nhưng đến cùng, những danh môn chính phái các ngươi chẳng phải cũng làm những chuyện giống như hắn sao?"
 
Chương 437


Mọi người trong lòng đều sinh ra vài phần áy náy, né tránh không dám nhìn Mộ Thiên Hồ.

Nhưng đệ tử kia lại lý lẽ hùng hồn: "Chúng ta và Hứa Tinh Dạ đương nhiên không giống nhau, hắn biến người vô tội thành con rối của mình, còn ngươi là đường chủ của Thiên Vấn Các, vốn đã tội nghiệt sâu nặng, không phải thứ tốt lành gì!"

Mộ Thiên Hồ tiến lên: "Ta đúng là không phải thứ tốt lành gì, nhưng ngươi lại là thứ gì? Sợ c.h.ế.t thì nói thẳng, còn phải tìm lý do đường hoàng, thật giả tạo nực cười!"

"Ngươi!"

Mộ Thiên Hồ không để ý đến hắn, trực tiếp nhìn về phía Thẩm Dao Chu: "Thẩm y tu, ngươi là y tu cứu tử phù thương, nút thắt linh lực này cũng là ngươi tìm ra, không bằng mời ngươi nói một tiếng, rốt cuộc để ai làm kẻ xui xẻo đây?"

Câu nói này trực tiếp đẩy Thẩm Dao Chu lên đầu sóng ngọn gió.

Thẩm Túy An cau mày: "Ngươi nói những lời khiêu khích này, rốt cuộc là có dụng ý gì?”

Mộ Thiên Hồ nhướng mày, vô tội nói: "Là ta khiêu khích sao? Chẳng lẽ những người ở đây không nghĩ như vậy?"

Lời hắn nói ra, không ít môn phái đều không phản bác, đây đúng là cách có thể phục chúng nhất.

Thẩm Dao Chu bị mọi người nhìn chằm chằm nhưng trên mặt lại không có biểu cảm gì, thực ra nàng đã sớm nghĩ đến người thí nghiệm, chỉ là còn chưa kịp nói, Mộ Thiên Hồ đã kéo nàng ra, nàng cũng không tức giận, chỉ cảm thấy kỳ lạ.

Một đường đi đến đây, Mộ Thiên Hồ đúng là có tính toán, nhưng sau buổi đấu giá hắn đã thành thật hơn nhiều, sau đó hắn nhận được hạc giấy của thuộc hạ, cũng cố ý biểu hiện trước mặt nàng, nếu không với thực lực của hắn sao có thể không phát hiện ra mình?

Lúc trước ở Thiên Hải Phái, nàng trốn trên xà nhà dùng bùa ẩn núp vẫn bị hắn phát hiện. Những chuyện sau này hắn làm sao có thể không phát hiện ra.

Nghĩ như vậy, rõ ràng hắn đang mượn cơ hội này nói cho nàng biết bí mật của Tàng Tượng Môn.

Thẩm Dao Chu không tin Mộ Thiên Hồ, theo bản năng nghi ngờ hắn có mục đích khác, chỉ là nghĩ đi nghĩ lại, hắn căn bản không cần phải nói chuyện này, cho dù là lừa gạt, đối với hắn có lợi ích gì?

Cho đến hôm nay.

Mộ Thiên Hồ đang thăm dò nàng.

Chỉ khi quan tâm, do dự có nên tin hay không mới thăm dò. Thẩm Dao Chu đột nhiên hiểu ra, những gì Mộ Thiên Hồ nói trước đó là thật, hơn nữa những gì hắn biết không chỉ có vậy.

Hắn muốn xác nhận xem mình có đáng tin cậy hay không, có phải sau khi biết được sự thật sẽ trở mặt vô tình, qua cầu rút ván hay không.

Hiểu được tất cả những điều này, Thẩm Dao Chu cũng không do dự nữa: "Để ta"

Mọi người đều sửng sốt.

Mộ Thiên Hồ cũng không ngờ nàng sẽ nói như vậy, do dự một lát mới mở miệng: "Thẩm y tu có ý gì?"

Thẩm Dao Chu: "Ta nói không đủ rõ ràng sao? Ta sẽ làm vật thí nghiệm."

"Ngươi điên rồi!" Thẩm Túy An kéo nàng lại: "Vạn nhất xảy ra chuyện gì, ngoài ngươi ra còn ai có thể giải trừ Linh Xu?!"

Thẩm Dao Chu lắc đầu: "Hổ Tử có thể, hơn nữa ta cũng tin sẽ không có vấn đề gì, nút thắt linh lực này là ta tìm ra, nếu ngay cả bản thân ta cũng không tin, ai dám mạo hiểm?"

"Để ta!" Một giọng nói lạnh lùng truyền đến từ phía sau đám đông.

Mọi người nhường đường, Phó Sinh Hàn chậm rãi bước lên, sắc mặt hắn vẫn tái nhợt nhưng khí thế trên người lại khiến người ta không thể coi thường.
 
Chương 438


Nếu không phải vì ngươi, chúng ta đã phải trực tiếp đối mặt với Linh Xu, không biết sẽ có bao nhiêu thương vong, mà giờ phút này, ngươi đã thay chúng ta chế tạo ra áo giáp, ngươi đã làm xong những gì nên làm, nếu chúng ta ngay cả can đảm thử áo giáp cũng không có thì làm sao có thể trực tiếp đối mặt với Hứa Tinh Dạ? Chi bằng về nhà sớm một chút, làm một con rùa rụt cổ cho xong."

Lời nói của hắn như một cái tát mạnh vào mặt những người có mặt ở đây.

Đúng vậy, Thẩm Dao Chu là một y tu đã làm mọi thứ có thể, dựa vào đâu mà để nàng thay bọn họ chịu thêm rủi ro như vậy? Bọn họ bị Linh Xu dọa sợ mất mật, ngược lại để một y tu thay bọn họ chịu rủi ro, còn gọi là kiếm tu cái gì!

Sự xấu hổ trên khuôn mặt của không ít đệ tử dần biến thành kiên định.

Lần này ngược lại là đệ tử của Thái Sơ Kiếm Tông đứng ra trước: "Đại sư huynh nói đúng, ta sẽ thử! Cho dù có c.h.ế.t cũng là c.h.ế.t có giá trị, không phụ thanh kiếm của tai"

"Thẩm y tu! Ta làm!"

"Để ta đi! Thần thức của ta bẩm sinh mạnh mẽ, ta thích hợp nhất!"

Nhiệm vụ ban đầu mọi người tránh như tránh tà, bây giờ ngược lại bị mọi người tranh nhau giành lấy.

Ngay cả Thẩm Dao Chu cũng không ngờ, suýt chút nữa bị đám người quá kích động đẩy ngã.

Thẩm Dao Chu: "..." Nhưng cuối cùng người đầu tiên trở thành vật thí nghiệm lại là Văn Nhân Nghiên.

Văn Nhân Nghiên là nho tu, bọn họ lấy văn nhập đạo, tuy rằng nhìn có vẻ yếu đuối nhưng thần thức lại mạnh hơn tất cả các tu sĩ cùng cảnh giới, thần phủ của bọn họ cũng kiên cố hơn các tu sĩ khác, cho dù linh khí mất hiệu lực thì vẫn còn một lớp phòng vệ.

Văn Nhân Nghiên đi theo Thẩm Dao Chu và những người khác đến căn phòng đã chuẩn bị sẵn, ngồi xuống ghế trước sự chứng kiến của mọi người.

Thẩm Dao Chu cầm trên tay một linh khí hình chiếc khiên, hỏi: "Chuẩn bị xong chưa?”

Văn Nhân Nghiên gật đầu: "Chuẩn bị xong rồi."

Thẩm Dao Chu nhẹ nhàng ấn linh khí vào sau gáy hắn, trên chiếc khiên lóe lên một tia sáng màu vàng nhạt, sau đó như một hình xăm khắc vào da thịt Văn Nhân Nghiên.

Nếu muốn tháo ra, chỉ cần vận pháp chú là được.

Mọi người đều nhìn Văn Nhân Nghiên, không nhịn được hỏi: "Cảm giác thế nào?"

Văn Nhân Nghiên cảm nhận một chút: "Không có cảm giác gì, chỉ là lúc vừa chạm vào giống như bị kim châm y."

Hắn lại nhắm mắt nhìn vào bên trong, phát hiện ra bên ngoài thân phủ của mình, quả nhiên có thêm một nút thắt linh lực tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt, bảo vệ chặt chẽ thân phủ của hắn.

Hắn kể lại những gì mình nhìn thấy, Thẩm Dao Chu gật đầu: "Đó là đã có hiệu lực rồi." Lúc này, Lạc Nhiên cẩn thận nâng một Linh Xu ra.

Biểu cảm của mọi người đều trở nên nghiêm túc, Thẩm Dao Chu lại hỏi Văn Nhân Nghiên: "Ngươi đã chuẩn bị xong chưa?”

Văn Nhân Nghiên lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt, mặc dù hắn chủ động đứng ra nhưng khi thực sự đến lúc này, ít nhiêu gì cũng có chút sợ hãi.

Nhưng hắn đã biết được sự nguy hiểm của Linh Xu lớn đến mức nào, nếu không có thứ gì có thể chế ngự, đừng nói Trường Yển Châu, Vân Trạch và Sùng Văn hai châu, thậm chí cả Cửu Châu e rằng đều sẽ bị ảnh hưởng.

Hắn ở Trường Yển Châu lâu như vậy, đã không còn là nho tu ngây thơ như lúc mới đến nữa.

Hắn muốn cứu giúp thế gian, không phải chỉ dựa vào lời nói suông là được, hắn không có năng lực gì về võ lực, không thể giống như Phó Sinh Hàn và những người khác chiến đấu ở tuyến đầu, cũng không giống như Thẩm Dao Chu ở hậu phương cứu chữa người bệnh, mà đây chính là điều duy nhất hắn có thể làm.
 
Chương 439


Mà đây, có lẽ chính là đạo của hắn.

Ánh mắt hắn dần trở nên kiên định: "Được rồi."

Thẩm Dao Chu vẻ mặt nghiêm trọng, nhìn Lạc Nhiên ấn Linh Xu vào cổ Văn Nhân Nghiên.

Đôi mắt nhện lóe lên một tia đỏ.

Tất cả mọi người đều nín thở theo dõi.

Đồng hồ cát trên bàn vẫn đang tận tụy rơi, toàn bộ căn phòng lại tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim chạm đất

Không biết qua bao lâu, Lạc Nhiên mới cẩn thận phá vỡ sự im lặng: "Ngươi... ổn chứ?"

Văn Nhân Nghiên ánh mắt kiên định: "Ta không sao, bắt đầu đi!"

Tất cả mọi người: "??2"

Thẩm Dao Chu: "... Đã xong rồi."

Văn Nhân Nghiên: "2"

Hắn vô thức sờ vào sau gáy, quả nhiên sờ thấy một linh khí nhỏ, hắn không nghĩ ngợi gì liền tháo nó ra.

"Này!" Thẩm Dao Chu vội vàng gọi hắn lại, trước đây những người tự ý tháo Linh Xu ra phần lớn đều bị phản phệ, thậm chí thần phủ cũng nổ tung.

Nhưng Văn Nhân Nghiên lại không sao cả.

Hắn tò mò lật xem Linh Xu đã mất tác dụng: "Đây chính là Linh Xu?" Mọi người ngơ ngác: “Đúng... đúng vậy.

Bọn họ nín thở theo dõi, ai ngờ Văn Nhân Nghiên lại không có cảm giác gì, nhẹ nhàng tháo Linh Xu ra.

Thẩm Dao Chu hỏi: "Ngươi... không có cảm giác gì sao?"

Văn Nhân Nghiên suy nghĩ một chút, nói: "Vừa rồi ta đúng là cảm thấy có thứ gì đó lạnh lạnh chạm vào cổ, nhưng ta còn tưởng là ai đó vô tình chạm vào nên không để ý."

Mọi người: "..."

Thẩm Dao Chu: "Thần phủ của ngươi thì sao? Có sao không?”

Văn Nhân Nghiên lại nhắm mắt nhìn vào bên trong, phát hiện ra nút thắt linh lực bên ngoài thân phủ có thêm một vết xước màu đỏ, xem ra quả thực là nó đã chặn được Linh Xu.

Văn Nhân Nghiên đã hoàn toàn chứng minh được tác dụng của linh khí, những tu sĩ vốn còn do dự cũng xông lên lần lượt yêu cầu lắp linh khí.

Chỉ có điều bây giờ không còn đơn giản như vậy nữa.

Linh khí phải nhờ Lạc Nhiên dẫn theo một nhóm tu sĩ luyện khí mới luyện được, tốc độ đương nhiên không thể nhanh, chỉ có thể chia thành từng đợt, đợt đầu tiên đương nhiên là những người đi bắt Hứa Tinh Dạ.

Dựa theo thông tin mà con bọ hung khác trong tay Lạc Nhiên có được, Hứa Tinh Dạ và Ngu Vãn Nguyệt đã đến chính là sơn cốc mà trước đây Mộ Thiên Hồ đã lén đến.

Lỡ như bên trong giam giữ ma tu thì phiền phức rồi, vì vậy bọn họ phải nhanh chóng tìm ra hắn ta.

Đợt đầu tiên đi không nhiều người, Phá Nhạc Kiếm Tông Thẩm Túy An, Yến Phi, Chử Sơn Kiếm Tông Lạc Tiên, Bách Luyện Kiếm Tông Ô Triệt, Hồng Diệm Kiếm Tông Lâm Tư Hà, còn có Mộ Thiên Hồ, Phó Sinh Hàn và Thẩm Dao Chu.

Ban đầu không có Phó Sinh Hàn và Thẩm Dao Chu, một người bị thương nặng, một người là y tu, nhưng Mộ Thiên Hồ lại kiên quyết để Thẩm Dao Chu đi, còn Phó Sinh Hàn để bảo vệ nàng cũng chủ động xin đi cùng.

Thẩm Túy An không còn cách nào khác lại bắt đầu lục túi trữ vật của mình, nhét đủ loại linh phù, pháp khí vào chỗ Thẩm Dao Chu, Phó Sinh Hàn cũng lặng lẽ lấy ra một chiếc nhẫn bạc không mấy bắt mắt từ nhẫn trữ vật.

Hắn giải thích: "Đây là thứ ta tìm được trong một bí cảnh, tuy rằng chỉ là một tiên khí cỏn con nhưng cao nhất có thể chống đỡ được một kích của tu sĩ Hóa Thần kỳ, hơn nữa có thể hoàn toàn miễn dịch với các đòn tấn công của Kim Đan kỳ trở xuống."

Tất cả mọi người: "..."

Tuy rằng? Chỉ là? Tiên khí cỏn con?!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top