Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Ta Dựa Vào Y Thuật Tung Hoành Tu Tiên Giới

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Ta Dựa Vào Y Thuật Tung Hoành Tu Tiên Giới
Chương 380


Lúc này, tất cả mọi người đều ngây người.

Mộ Thiên Hồ cười khổ: "Cận Ngạn có một chiêu thuật pháp thiên phú lưỡng bại câu thương, có thể trực tiếp cắt đứt liên hệ giữa đan điền và linh căn của đối phương, nhưng mỗi lần hắn sử dụng sẽ phải chịu một phản phệ nhất định, cho nên trừ khi đến thời khắc sống còn, hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng sử dụng thuật pháp này."

Xem ra, đây chính là lý do tại sao Mộ Thiên Hồ và Hạ Tông Minh lại bị đan điền trâm tịch.

Lúc này, Hạ Tông Minh yếu ớt cũng được người dìu vào trong: "Không sai, trước khi ta ngất đi đã kéo cổ áo hắn, mơ hồ nhìn thấy sau gáy hắn có linh khí hình con nhện."

Nếu không phải như vậy, hắn cũng sẽ không ngã xuống đất phát ra tiếng động.

Vậy thì bây giờ chỉ có một đáp án, chính là Hứa Tinh Dạ đã khống chế Cận Ngạn, so với việc hai người hợp tác thì đây rõ ràng là một tin tốt, nhưng cũng không tốt đến mức nào, Hứa Tinh Dạ bây giờ hoàn toàn giống như một kẻ điên, không ai đoán được hắn ta sẽ làm những gì.

Thẩm Túy An sắc mặt u ám, dù sao cũng từng là bạn tốt, cho dù sau này biết Hứa Tinh Dạ tiếp cận mình đều có mục đích khác, hắn ta hoàn toàn là một kẻ điên nhưng Thẩm Túy An vẫn dành cho hắn ta một chút tình bạn.

Thậm chí, khi biết Hứa Tinh Dạ có thể bị Cận Ngạn khống chế, hắn còn tự an ủi mình, Hứa Tinh Dạ tuy làm sai nhưng nếu bị người khác khống chế thì cũng không đáng chết. Nhưng bây giờ, hiện thực lại tát hắn một cái đau điếng.

Hứa Tinh Dạ mới là kẻ đứng sau thao túng mọi chuyện, cho nên hắn ta mới căm hận Thẩm Dao Chu và Phó Sinh Hàn, ra tay g.i.ế.c người.

Thẩm Dao Chu cũng biết lúc này người khó chịu nhất chính là lục thúc, vì vậy ân cần vỗ lưng Thẩm Túy An, Thẩm Túy An lắc đầu, biểu cảm đã khôi phục sự bình tĩnh: "Ta không sao, đã biết là hắn làm thì ta cũng không cần do dự nữa, g.i.ế.c người thì phải đền mạng, đó là lẽ thường tình."

Bên ngoài đột nhiên có một đệ tử Phá Nhạc Kiếm Tông chạy vào, vội vàng nói: "Thẩm sư huynh, Yến sư tỷ, Sở chưởng môn, vừa rồi có hạc giấy của Bách Luyện Kiếm Tông đến, trên hạc giấy vẽ bùa m.á.u cầu cứu..."

Lúc trước khi tiến vào Trường Yển Châu, tổng cộng chia làm ba đội, ngoài Thẩm Dao Chu bọn họ ra, hai đội khác, một đội do Bách Luyện Kiếm Tông dẫn đầu, một đội thì là các môn phái khác muốn chia một chén canh hợp thành.

Ba đội tiến vào Trường Yển Châu, dựa vào hạc giấy liên lạc chia sẻ thông tin với nhau, nhưng trên thực tế ngoài đội của Thẩm Túy An bọn họ ra, hai đội khác đều có tâm tư riêng, nội dung trong hạc giấy cũng chỉ là một số lời vô nghĩa không có nội dung gì.

Bọn họ đều biết rõ, cho dù là vì sĩ diện cũng sẽ không dễ dàng cầu cứu người khác, nếu không sau này trở về Vân Trạch Châu, chẳng phải sẽ không ngẩng đầu lên được nữa sao?

Nhưng bây giờ Bách Luyện Kiếm Tông không chỉ cầu cứu, còn dùng bùa m.á.u đại diện cho sự nguy cấp, có thể thấy tình hình nghiêm trọng đến mức nào. Thẩm Túy An lập tức tiếp nhận con hạc giấy đó, bùa m.á.u trên thân hạc giấy được vẽ rất vội, mở ra, câu đầu tiên chính là cứu.

Thẩm Túy An nhanh chóng xem xong, nói: "Bọn họ nói mình bị một số tu sĩ tập kích, mấy vị sư huynh sư tỷ Nguyên Anh kỳ hôn mê bất tỉnh, linh lực trong cơ thể yếu ớt, còn có một số đệ tử bị bắt đi, đối phương xuất quỷ nhập thân, bây giờ bọn họ chỉ có thể phòng thủ, không có cách nào khác."
 
Chương 381


Thẩm Dao Chu sửng sốt, hôn mê bất tỉnh, linh lực trong cơ thể yếu ớt, chẳng phải đây chính là triệu chứng của Hạ Tông Minh và Mộ Thiên Hồ sao?

Rất nhanh, lại có một đệ tử chạy đến nói đội người kia cũng phát hạc giấy cầu cứu, nói bọn họ cũng bị tập kích, cũng có không ít đệ tử bị thương, thậm chí còn có không ít đệ tử bị bắt đi.

Hai bên đồng thời bị tập kích, hoặc là bọn họ chia quân, hoặc là chỉ có thể từ bỏ một bên.

Sở chưởng môn rất nhanh đã đưa ra quyết định: "Chúng ta chia quân làm hai đường, trước tiên cứu người, sau đó tính tiếp."

Trưởng lão Thái Sơ Kiếm Tông vẫn luôn không nói gì lại từ chối: "Đối phương rõ ràng là muốn ép chúng ta chia quân, chia quân rồi bị hắn đánh bại từng người thì phải làm sao? Hơn nữa chuyến đi này vốn là để báo thù cho chưởng môn của chúng ta, là chuyện của Ngũ Đại Kiếm Tông, muốn cứu cũng được, cứu Bách Luyện Kiếm Tông trước, còn đội kia, vốn là vì chiếm tiện nghi mới đi theo, xảy ra chuyện gì đương nhiên phải do bọn họ tự gánh chịu!"

Sở chưởng môn đương nhiên không muốn m.á.u lạnh như ông ta, vì vậy trọng trách quyết định cuối cùng đã đặt lên vai Phá Nhạc Kiếm Tông.

Lần này người của Phá Nhạc Kiếm Tông đến đều là những tiểu bối như Thẩm Túy An, bình thường cũng không dễ dàng tham gia loại tranh luận này, nhưng dù sao Phá Nhạc Kiếm Tông cũng là người đứng đầu Ngũ Đại Kiếm Tông, nếu bọn họ đã đưa ra quyết định, bất kể là môn phái nào cũng chỉ có thể nghe theo. Thẩm Túy An sau khi bàn bạc với Yến Phi và những người khác, nói: "Chúng ta quyết định làm theo cách của Sở chưởng môn, mặc dù bọn họ không phải người Kiếm Tông của chúng ta, nhưng dù sao cũng cùng xuất thân từ Vân Trạch Châu, hơn nữa ta đoán không sai thì Hứa Tinh Dạ phái người cướp những đệ tử này đi nhất định là có âm mưu, chúng ta muốn đối phó với hắn, không thể để cho âm mưu của hắn đắc ý, đây vừa là để cứu người, cũng là vì chính chúng ta."

Lời hắn đã nói đến mức này, người Thái Sơ Kiếm Tông cũng chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý.

Tiếp theo là chia đội.

Vì lo lắng chia không đều nên dứt khoát chia các tu sĩ của ba môn phái ra thành hai đội.

Mà trong số đó, Thẩm Dao Chu trở thành người được tranh giành nhất, mặc dù nàng không có khả năng chiến đấu gì nhưng với tư cách là y tu, trong thời điểm này đã đủ có trọng lượng rồi.

Thẩm Dao Chu cũng phải tham gia rút thăm, Phó Sinh Hàn đứng sau nàng, hai người đồng thời rút thăm trong tay nhưng lại là hai chữ hoàn toàn khác nhau, bị chia vào hai đội riêng biệt.

Sắc mặt Phó Sinh Hàn hơi tối đi, tuy nhiên lại quay người đi đến phòng của Mộ Thiên Hồ.

Mộ Thiên Hồ đương nhiên cũng phải đi theo, mặc dù đi cứu người mà còn mang theo một gánh nặng không thích hợp, nhưng ở lại đây cũng không phải lựa chọn đúng đắn.

Gặp Phó Sinh Hàn, Mộ Thiên Hồ sửng sốt một chút, sau đó lập tức nói: "Lần này thật sự không phải ta!" "Ta biết." Phó Sinh Hàn nói, nếu như trước đây Mộ Thiên Hồ g.i.ế.c người là để xác nhận hắn có mất trí nhớ hay không, thì lân này hắn ta thực sự không cần phải làm loại chuyện này.

Mộ Thiên Hồ: "Vậy ngươi đến tìm ta làm gì?"

Phó Sinh Hàn: "Ta biết ngươi còn không ít thủ đoạn bảo vệ tính mạng, hơn nữa không ai quen thuộc Trường Yển Châu hơn ngươi, ta muốn ngươi bảo vệ tốt Thẩm Dao Chu."
 
Chương 382


Mộ Thiên Hồ nhíu mày: "Đây là cách ngươi cầu xin người khác sao?"

"Cầu xin?" Giữa lông mày Phó Sinh Hàn thoáng hiện vẻ lạnh lùng: "Nghe cho rõ, đây là uy hiếp."

Mộ Thiên Hồ rất ấm ức, còn ấm ức hơn cả việc bị Cận Ngạn phản bội.

Nhưng hắn không có cách nào, loại kẻ điên như Phó Sinh Hàn này căn bản không thể nói lý lẽ, vạn nhất Thẩm Dao Chu thực sự bị thương, không biết hắn có thể làm ra chuyện gì.

Vì vậy sau khi lên đường, Mộ Thiên Hồ chỉ có thể nghĩ cách trà trộn vào bên cạnh Thẩm Dao Chu, để phòng ngừa có chuyện xảy ra, có thể cứu nàng đi ngay trong thời gian sớm nhất.

Vì có Thẩm Dao Chu nên đội của bọn họ đi cứu người của Bách Luyện Kiếm Tông.

Đến nơi, người của Bách Luyện Kiếm Tông đưa bọn họ đến nơi tạm thời trú ngụ, Thẩm Dao Chu và những người khác vốn tưởng rằng bọn họ thương vong thảm trọng mới phát ra hạc giấy cầu cứu, nhưng đến nơi lại phát hiện ra thực ra không nghiêm trọng như vậy.

Vài đệ tử trúng thuật pháp của Cận Ngạn đều được chăm sóc chu đáo, Thẩm Dao Chu không nói hai lời, trực tiếp đưa người vào bí cảnh, bắt đầu làm phẫu thuật.

Thẩm Túy An và những người khác thì ở bên ngoài hỏi thăm tình hình, người phụ trách của Bách Luyện Kiếm Tông lần này vẫn là vị Nhậm sư huynh trước kia ở tông môn đại tỷ, đối mặt với sự nghi hoặc của mọi người, hắn bất đắc dĩ mở miệng nói: "Chúng ta vừa mới tiến vào Trường Yển Châu vẫn còn bình thường, cũng thuận lợi tìm được manh mối của Thiên Vấn Các, vốn định thuận theo tìm tiếp, ai ngờ lại đột nhiên bị tập kích..."

"Lúc đầu, chúng ta tưởng là bị người Thiên Vấn Các phát hiện, nhưng sau đó lại thấy không đúng, bọn chúng không giống như phát hiện ra bí mật nên muốn g.i.ế.c người diệt khẩu, ngược lại là cướp đệ tử của chúng ta, sau khi chúng ta phát hiện không ổn thì lập tức rút lui, thế nhưng đối phương lại không buông tha mà đuổi theo."

"Chúng ta vừa đánh vừa lui, cuối cùng trốn đến đây, trong lúc đó chúng ta đã g.i.ế.c c.h.ế.t vài tu sĩ của đối phương, đây là t.h.i t.h.ể của bọn chúng."

Nhậm sư huynh dẫn bọn họ đến một khoảng đất trống, ở đó có mấy t.h.i t.h.ể nằm la liệt nhưng trang phục thì lại không giống người cùng một môn phái.

Nhậm sư huynh lật bọn họ lại, mọi người thấy ở sau gáy của bọn họ có linh khí hình con nhện quen thuộc.

"Những người này không phải người Thiên Vấn Các, ta những năm trước từng du ngoạn khắp các châu, ở Trường Yển Châu cũng không ít thời gian, nhận ra công pháp của bọn họ đây đều là công pháp của một vài môn phái bản địa Trường Yển Châu."

Một thiếu nữ mặc áo tím đi tới, tuy nàng ta còn trẻ nhưng thực tế là chưởng môn của Hồng Diệm Kiếm Tông, đã là tu sĩ Hóa Thần kỳ rồi.

"Lâm chưởng môn." Thẩm Túy An nhíu mày: "Ngươi có chắc không?”

Lâm Tư Hà gật đầu: "Chính vì vậy, ta đoán bọn chúng cướp đệ tử của chúng ta đi chỉ để chuyển hóa thành loại rối này, hơn nữa bây giờ chúng ta cũng không thể xác định, chỉ có đệ tử đơn lẻ bị bắt đi biến thành rối, hay là... cả môn phái đều đã bị hãm hại?" Tất cả mọi người đều im lặng.

Nhậm sư huynh cười khổ: "Nếu không phải ý thức được tình hình nghiêm trọng, chúng ta cũng sẽ không tùy tiện gửi hạc giấy cho các ngươi."

Sắc mặt Thẩm Túy An đanh lại, mở miệng nói: "Sau khi nhận được hạc giấy của các ngươi, một đội khác cũng gửi hạc giấy cầu cứu cho chúng ta, nếu theo lời các ngươi nói thì e rằng... bọn họ cũng khó thoát khỏi số phận."
 
Chương 383


Đội đó đều là người ngoài Ngũ Đại Kiếm Tông, xét về chiến lực vốn đã không bằng bọn họ, lại thêm vốn dĩ là vì lợi ích mới tụ tập lại, vạn nhất thật sự gặp phải chuyện này, không thể giống như Bách Luyện Kiếm Tông và Hồng Diệm Kiếm Tông hợp lực chống địch, tình hình nhất định sẽ thảm khốc hơn.

Lâm Tư Hà nói: "Nếu chỉ như vậy thì còn tốt, chỉ sợ bọn chúng bị người lợi dụng, hạc giấy kia là để dụ người vào tròng..."

Lời nàng ta nói khiến lòng mọi người đều dâng lên một luồng hàn ý.

Sắc mặt Thẩm Túy An càng thêm khó coi: "Chúng ta để cứu người của hai bên nên đã chia người thành hai đội, Sở chưởng môn đã dẫn bọn họ đi cứu người rồi."

Nhậm sư huynh vội vàng nói: "Nếu vậy thì chúng ta cũng nhanh chóng đi cứu người thôi. Nếu để bọn chúng đắc ý, chẳng phải chúng ta còn phải đánh với chính người của mình sao?”

Thẩm Túy An nói: "Cứu người là cấp bách, nhưng còn một chuyện, chúng ta phải thông báo những chuyện này cho các môn phái khác ở Trường Yển Châu, nếu không càng có nhiều môn phái bị chúng xâm thực thì càng bất lợi cho chúng ta."

"Đúng vậy." Lâm Tư Hà nói: "Ta quen biết với chưởng môn của không ít môn phái ở Trường Yển Châu, có thể để ta dẫn theo vài đệ tử đi giải thích."

Thẩm Túy An: "Vậy thì làm phiên Lâm chưởng môn rồi."

Lâm Tư Hà: "Chuyện này phải cảm ơn quý phái đã kiên trì điều tra sự thật, nếu không chúng ta vẫn còn bị che mắt, vạn nhất Hứa Tinh Dạ này khống chế cả Trường Yển Châu thì phiền phức rồi." Lời nàng ta nói ra, không ít đệ tử Thái Sơ Kiếm Tông đều đỏ mặt.

Bọn họ chính là những người ngăn cản Phá Nhạc Kiếm Tông điều tra sự thật, bây giờ vừa hối hận vừa thấy may mắn.

Thẩm Túy An cũng không lấy chuyện này ra chế giêu bọn họ, chỉ nhàn nhạt nói: “Đây là chuyện chúng ta nên làm, không dám nhận công, tình hình cấp bách, chúng ta vẫn nên hành động nhanh đi."

Hắn nghĩ đến điều gì đó, lại bổ sung: "Cận Ngạn là đường chủ của Thiên Vấn Các, ta lo Hứa Tinh Dạ sẽ mượn thân phận của hắn, trước tiên đối phó với một số môn phái nhỏ, vì vậy xin Lâm chưởng môn nhất định phải cẩn thận."

Nỗi lo của Thẩm Túy An không phải không có lý, vẻ mặt Lâm Tư Hà cũng nghiêm trọng hơn một chút: "Được, ta sẽ cẩn thận."

Nói xong, nàng ta liền dẫn theo vài đệ tử rời đi trước.

Bọn họ vừa đi, Thẩm Túy An chỉ có thể để lại một nhóm người bảo vệ Thẩm Dao Chu và những đệ tử bị thương, những người còn lại thì vội vã đi cứu người.

Lúc này, trong bí cảnh Hạnh Lâm, Thẩm Dao Chu vừa mới làm xong một ca phẫu thuật, đột nhiên nghe hệ thống nói.

[Chúc mừng ký chủ vừa hoàn thành ca phẫu thuật thứ một nghìn của hệ thống, đạt được danh hiệu "Cứu tử phù thương ]

[Để khích lệ ký chủ, hệ thống đặc biệt mở vòng quay may mắn, tỷ lệ trúng thưởng một trăm phần trăm, chúc ký chủ may mắn. ]

Thẩm Dao Chu: "Chờ... chờ đãi!"

Ông thần may mắn của ta còn chưa có ở đây, mở vòng quay may mắn làm gì!

Nhưng hệ thống đã bắt đầu đếm ngược.

[Ba, hai, một, bắt đầu. ]

Một vòng quay khổng lồ xuất hiện trước mặt Thẩm Dao Chu, mỗi ô đều ghi đầy đủ các loại phần thưởng hấp dẫn, nhưng chưa kịp để Thẩm Dao Chu nhìn rõ nó đã bắt đầu quay.

Thẩm Dao Chu không còn cách nào khác, chỉ có thể hô lớn "Dừng".

Vòng quay từ từ dừng lại, cuối cùng xuất hiện trước mặt Thẩm Dao Chu là một tấm thẻ màu vàng kim.
 
Chương 384


[Chúc mừng ký chủ đã rút được "Thẻ công đức gấp đôi", lần rút thưởng này kết thúc. ]

Thẩm Dao Chu lật tấm thẻ màu vàng kim lại, trên đó viết năm chữ to - "Thẻ công đức gấp đôi".

Thời gian sử dụng của tấm thẻ này là bảy ngày, khi Thẩm Dao Chu bắt đầu sử dụng, tất cả bệnh nhân được chữa trị trong thời gian đó sẽ nhận được giá trị công đức gấp đôi.

Thẻ đúng là một tấm thẻ tốt, nhưng tỷ lệ sử dụng quá thấp.

Trừ khi gặp phải nhiệm vụ treo thưởng, nếu không thì dùng bình thường chính là lãng phí, chẳng qua từ lúc Thẩm Dao Chu nhận được hệ thống đến nay, tổng cộng chỉ nhận được hai nhiệm vụ treo thưởng, nhiệm vụ thứ hai là chữa trị cho Phó Sinh Hàn, đến nay vẫn chưa hoàn thành.

Còn chưa biết tấm thẻ này có thể phát huy tác dụng vào lúc nào.

Thẩm Dao Chu thở dài, một lân nữa cảm thán số phận của kẻ đen đủi, liền cất thẻ vào túi trữ vật, đi ra khỏi bí cảnh Hạnh Lâm.

Ra ngoài, nàng giật mình.

Trong số những người ở lại chỉ có Ninh sư huynh của Phá Nhạc Kiếm Tông và Mộ Thiên Hồ là người quen, Ninh sư huynh giải thích cho nàng về những chuyện đã xảy ra.

Thẩm Dao Chu lập tức quyết định: "Vậy chúng ta nhanh chóng đi thôi."

Ninh sư huynh nói: "Để tiết kiệm thời gian, chúng ta e rằng phải dùng phi kiếm đi qua." Bọn họ đều biết Thẩm Dao Chu say kiếm, nhưng đến lúc này, Thẩm Dao Chu tự nhiên sẽ nhãn nhịn.

Mộ Thiên Hồ đột nhiên nói: "Linh hồ của ta bay rất êm, tốc độ cũng không chậm, hay là ngươi đi cùng ta?"

Mọi người đều nhìn hắn với vẻ nghi ngờ.

Mộ Thiên Hồ xòe tay, bất đắc dĩ nói: "Đừng nghĩ nhiều, chỉ là ngươi đã cứu ta hai lần, ta muốn báo đáp một chút thôi."

Nói thật, Thẩm Dao Chu căn bản không tin Mộ Thiên Hồ là loại tính tình biết ơn báo đáp, huống chi trước đó hắn còn bày mưu tính kế bọn họ, nếu còn tin hắn, nàng chính là đồ ngốc.

Nàng thà vất vả một chút cũng không muốn cho hắn bất kỳ cơ hội nào.

Mộ Thiên Hồ bị từ chối, tâm trạng càng thêm bất đắc dĩ.

Lần này hắn thật sự không có ý đồ xấu gì, một mặt là Hứa Tinh Dạ càng ngày càng điên cuồng biến thái, so với những môn phái như Vân Trạch Châu thì chắc chắn Hứa Tinh Dạ uy h.i.ế.p lớn hơn, đại địch trước mắt, cho dù hắn có nhiều tâm tư cẩn thận đến mấy cũng phải thu liễm lại.

Mặt khác chính là sự uy h.i.ế.p của Phó Sinh Hàn, trước đó Phó Sinh Hàn đốt vườn ươm, suýt g.i.ế.c c.h.ế.t hắn, trải nghiệm đó vẫn chưa qua bao lâu, hắn không muốn nửa đời sau bị một tên điên truy sát.

Mọi người đều lên phi kiếm, bay về phía dấu ấn linh lực mà Thẩm Túy An để lại.

Bên kia, Sở chưởng môn dẫn theo một đội người đi về hướng giấy hạc cầu cứu phát ra trước đó, không ít đệ tử Thái Sơ Kiếm Tông vẫn còn phân nộ, dù sao theo bọn họ thấy, cứu Bách Luyện Kiếm Tông và Hồng Diễm Kiếm Tông là điêu nên làm, nhưng những môn phái đi theo húp cháo này thì không cần thiết.

Một đệ tử cẩn thận đến gần Phó Sinh Hàn: "Đại sư huynh, ngươi thấy thế nào?”

Ánh mắt Phó Sinh Hàn lạnh lùng, nhàn nhạt nói: "Đã đến rồi, còn nói những điều này làm gì?"

Đệ tử này mặt dày bám lấy m.ô.n.g ngựa, cười trừ đi sang một bên, một đệ tử khác nói: "Ngươi đi nói với hắn làm gì, bây giờ hắn đã ôm chặt đùi Phá Nhạc Kiếm Tông, sớm đã không coi chúng ta ra gì rồi..."

"Không thể nói như vậy, ta thấy..."
 
Chương 385


Lời hắn còn chưa dứt, dưới đất đột nhiên lao ra một dây leo, kéo cả người lẫn kiếm của hắn xuống.

Biến cố này khiến không ít người không kịp phản ứng, chậm một nhịp, dây leo đó tốc độ cực nhanh, nhìn thấy sắp kéo người xuống đất, may mà Phó Sinh Hàn kịp thời phản ứng lại, kiếm khí trực tiếp cắt đứt dây leo, cứu đệ tử đó xuống.

Đệ tử đó vẫn chưa hết kinh hồn: "Cảm... cảm ơn đại sư huynh."

Nhưng Phó Sinh Hàn không để ý đến hắn, chỉ cảnh giác nhìn xung quanh: "Cẩn thận, có phục kích."

Mọi người giật mình, vội vàng rút kiếm phòng ngự.

Không lâu sau, dưới đất lại bay ra mấy dây leo, may mà mọi người đều có phòng bị, không bị đắc thủ.

Sở chưởng môn nhíu chặt mày, quát lớn: "Kết trận."

Đệ tử Chử Sơn Kiếm Tông lập tức hành động, tại chỗ kết thành kiếm trận.

Những người của các môn phái khác cũng như bừng tỉnh khỏi cơn mơ, vội vàng kết trận.

Chỉ có Phó Sinh Hàn đứng ngoài kiếm trận, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống đất.

Loại dây leo này không phát ra tiếng động, không biết còn bao nhiêu nữa, nếu cứ phòng bị như vậy, tiêu hao linh lực rất lớn, hắn phải giải quyết thứ này.

Đúng lúc này lại có một dây leo bay lên, Phó Sinh Hàn lập tức nghênh đón, nhưng lại thuận theo nó trực tiếp chui xuống đất. Những tu sĩ giữa không trung đều ngây người, có ai thấy người ta vội vã đi tìm c.h.ế.t như vậy không?

Nhưng chưa kịp để bọn họ bình phẩm vài câu, mặt đất đột nhiên nổ tung, một dây leo khổng lồ phát điên quất tứ phía.

Mọi người nhìn kỹ, ở vị trí "trái tim" giữa dây leo có một người đứng, chính là Phó Sinh Hàn, hắn nắm chặt thanh kiếm trong tay, nhắm thẳng vào "trái tim" đ.â.m thẳng vào, chất lỏng màu xanh lá chảy ra từ miệng kiếm, không lâu sau, dây leo không còn động đậy nữa, dần dần héo rũ.

Sở chưởng môn dẫn mọi người hạ xuống, nhìn dây leo, sắc mặt ngưng trọng.

"Đây là thứ của Thiên Đằng Môn."

"Thiên Đằng Môn?"

Mọi người sửng sốt, sau đó phản ứng lại, chẳng phải đây là một trong những môn phái muốn húp cháo sao? Mình vất vả đến cứu bọn họ, bọn họ thế mà phục kích đánh lén!

Người Thái Sơ Kiếm Tông phản ứng trước tiên.

"Ta đã nói bọn họ không phải thứ tốt lành, ơn cứu mạng không báo đáp, chúng ta còn vội vã đến cứu bọn họ?!"

"Bọn họ cố ý lừa chúng ta đến đây, chính là muốn hại c.h.ế.t chúng tai"

"Đi! Mặc kệ sống c.h.ế.t của bọn họ!”

Sở chưởng môn lạnh giọng nói: "Cho dù thứ này là của Thiên Đằng Môn thì cũng chỉ là Thiên Đằng Môn có vấn đề, chưa chắc đã chứng minh những môn phái khác cũng có ý đồ xấu, chưa điều tra rõ ràng đã kết luận, chẳng lẽ chính là phong cách của Thái Sơ Kiếm Tông?" Đệ tử Thái Sơ Kiếm Tông không nói gì nữa.

Sở chưởng môn nói: "Muốn khống chế dây leo này, đệ tử Thiên Đằng Môn hẳn là ở gần đây, dây leo bị g.i.ế.c chết, bọn họ cũng sẽ bị phản phệ..."

Lời hắn còn chưa dứt, Phó Sinh Hàn đã động, không lâu sau hắn đã xách theo hai đệ tử Thiên Đằng Môn hấp hối trở về, ném xuống đất.

Mọi người nhìn rõ, sau gáy của hai đệ tử này thế mà là Linh Xu.

"Đây... đây là chuyện gì vậy?”

Tất cả mọi người đều chấn động, không ngờ người Thiên Đằng Môn lại bị khống chế, như vậy có phải có nghĩa là những người khác cũng khó thoát khỏi số phận bi thảm không.

Chẳng lẽ thật sự giống như bọn họ suy đoán, giấy hạc này là cố ý lừa bọn họ đến đây?

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều cảm thấy nguy cơ rình rập, dường như bất cứ lúc nào cũng có tu sĩ xông ra đánh lén bọn họ.
 
Chương 386


May mà sau khi điều tra một phen, phát hiện ngoài hai tu sĩ này không còn người nào khác, mọi người mới yên tâm, phái một đội người đi cảnh giới xung quanh, những người khác thì vây quanh hai tu sĩ bị Linh Xu khống chế.

Có người đề nghị: "Hay là chúng ta cứ gỡ thứ này xuống trước đi?"

Yến Phi đang muốn ngăn cản nhưng đã có người nhanh tay gỡ Linh Xu trên cổ một tu sĩ xuống.

Sở chưởng môn lập tức nhận ra không ổn: "Cẩn thận!"

Tất cả mọi người đều vô thức mở lá chắn linh lực, chỉ thấy Linh Xu vừa rời khỏi cổ tu sĩ lập tức nổ tung, trực tiếp nổ bay cả đầu của tu sĩ này.

Máu tươi và não b.ắ.n tung tóe, văng đầy đất.

Tu sĩ gỡ Linh Xu xuống ngây người: "Ta... ta không ngờ..."

Trước đây bọn họ chỉ thấy Linh Xu trên người người chết, cũng tháo xuống cho khí tu nghiên cứu, lúc đó không xảy ra chuyện gì nên bọn họ cũng nghĩ không có vấn đề.

Nhìn thấy cảnh tượng thảm khốc như vậy, không ít người nảy sinh ý định rút lui.

"Bị gắn thứ này vào thì sẽ trở thành con rối của đối phương, còn không thể tháo xuống được! Quá đáng sợi"

"Ta có thể chiến tử nhưng ta không muốn c.h.ế.t như thế này!!"

Ban đầu người Thái Sơ Kiếm Tông đã không muốn đến cứu bọn họ, bây giờ xảy ra chuyện như vậy càng la hét đòi về.

Sở chưởng môn nói: "Các ngươi vẫn chưa hiểu sao? Hứa Tinh Dạ làm như vậy, chính là vì hắn còn chưa đủ mạnh nên mới muốn kéo dài thời gian của chúng ta, ngăn cản chúng ta đi cứu người!"

Yến Phi cũng nói: "Sở chưởng môn nói đúng, nếu chúng ta rút lui, chẳng phải là trúng kế của kẻ địch, đến lúc đó hắn biến tất cả những người đó thành con rối, chẳng phải càng khó đối phó hơn sao?"

Trưởng lão Thái Sơ Kiếm Tông: "Đó chỉ là các ngươi nghĩ như vậy, đã biết kẻ địch không có ý tốt, thứ này lại nguy hiểm như vậy! Tại sao còn vội vã đi tìm chết, huống hồ cho dù có thể biến người thành con rối thì cũng là người Trường Yển Châu bị hại, chúng ta vê Vân Trạch Châu không được sao?"

Lời này của ông ta cũng lay động không ít người, không ít người nhỏ giọng bàn tán về việc về thôi.

Sở chưởng môn vốn tính tình tốt, hiếm khi nghiêm mặt: "Lúc mới nhập môn, chắc hẳn mọi người đều đã thề kiếm tu tiến lên không lùi, dùng kiếm bảo vệ thiên hạ. Sao vậy, bây giờ chỉ gặp chút trắc trở đã muốn rút lui, các ngươi có thể trốn về Vân Trạch Châu, nhưng nếu bọn chúng đuổi đến Vân Trạch Châu thì sao, các ngươi còn có thể trốn đi đâu?"

"Bây giờ chỉ có hai tu sĩ đã dọa các ngươi hồn bay phách tán, nếu sau này ma tu lại xâm phạm, các ngươi còn dám đứng ra không? Một lui lại lui, các ngươi còn giữ được kiếm tâm của mình không!"

Hắn không dùng linh lực khuếch đại giọng nói nhưng lời này vẫn như tiếng búa tạ đập vào lòng mọi người.

Yến Phi nói: "Phá Nhạc Kiếm Tông ta năm xưa vì bảo vệ Vân Trạch Châu, chiến đấu đến c.h.ế.t không lùi, bây giờ cũng vậy."

Đệ tử Phá Nhạc Kiếm Tông lớn tiếng đáp ứng: "Yến sư tỷ nói đúng! Phá Nhạc Kiếm Tông chiến đấu đến c.h.ế.t không lùi!" Lạc Tiên không chịu yếu thế: "Chử Sơn Kiếm Tông chúng ta vì cứu đồng bào, không tiếc bất cứ giá nào!"

Đệ tử Chử Sơn Kiếm Tông cũng nhiệt huyết sôi trào: "Vì cứu đồng bào, không tiếc bất cứ giá nào!"

Người Thái Sơ Kiếm Tông bị kẹp ở giữa, sắc mặt xanh đỏ không định.

Phó Sinh Hàn lạnh giọng nói: "Nếu chúng ta đi cứu bọn họ, bọn họ sẽ là chiến hữu của chúng ta, nếu chúng ta từ bỏ, bọn họ sẽ trở thành kẻ địch của chúng ta."
 
Chương 387


Hắn đã bày tỏ thái độ, không ít đệ tử Thái Sơ Kiếm Tông cũng lặng lẽ đi đến sau lưng hắn.

Trưởng lão kia tức giận nói: "Các ngươi muốn giả nhân giả nghĩa thì cứ đi, ta không muốn mạo hiểm tính mạng đệ tử trong môn phái, chúng ta vê!"

Hai bên chia tay nhau, Sở chưởng môn và những người khác biết tình hình cấp bách nên vội vàng dẫn người đến địa điểm mà hạc giấy đánh dấu.

Thẩm Túy An và những người khác đang tiến về phía họ, đột nhiên, đệ tử làm nhiệm vụ trinh sát phía trước bay trở về: "Bên dưới có dấu vết đánh nhaul"

Mọi người vội vàng hạ kiếm, quả nhiên thấy khu rừng bên dưới bị tàn phá, còn có hai tu sĩ bị Khốn Tiên Tác trói lại, đầu của một người trong số họ bị nổ tung, c.h.ế.t rất thảm.

Thẩm Túy An lật người còn sống lại, nhìn thấy Linh Xu ở sau gáy, mọi người đều chùng lòng.

Không ngờ chuyện đáng sợ nhất vẫn xảy ra.

Có thể tưởng tượng được, lúc đó Sở chưởng môn và những người khác bị tập kích bất ngờ, sau khi chế ngự được người, họ đã nhìn thấy thứ này, có lẽ họ cũng nhận ra âm mưu của Hứa Tinh Dạ nên không kịp xử lý họ, chỉ có thể tạm thời dùng Khốn Tiên Tác trói lại, sau đó vội vàng đi cứu người.

Dù sao cũng là tu sĩ Vân Trạch Châu, mọi người nhìn thấy hắn ta cũng có một loại cảm giác đau lòng, bầu không khí nhất thời chùng xuống.

Thẩm Túy An thấy vậy, nói: "Bây giờ vẫn chưa đến lúc tệ nhất, chúng ta phát hiện sớm vẫn còn cơ hội phản công." "Hơn nữa chúng ta cũng không phải không có cách đối phó, trước đây Dao Chu bị Hứa Tinh Dạ bắt đi đã từng giải cứu một tu sĩ bị Linh Xu khống chế, chúng ta để lại dấu ấn linh lực ở đây, đợi Dao Chu đến xem nàng có cách nào cứu người không."

Mọi người mới nhớ ra, trong đội của mình còn có một y tu luôn tạo ra kỳ tích, nhất thời lại có thêm hy vọng mới.

Có người nhẹ giọng cảm thán: "Trước đây ta còn không hiểu, tại sao thời thượng cổ chiến tranh, tu sĩ lại kính trọng y tu như vậy. Bây giờ mới hiểu, nếu chúng ta là lưỡi d.a.o tiến lên thì y tu chính là tấm khiên cứng nhất bảo vệ chúng ta, chỉ cần y tu có thể cứu người, chúng ta sẽ không bao giờ sụp đổ."

Mọi người đều cảm thấy thấm thía.

Tinh thần vốn đang thấp thỏm vì vậy cũng phấn chấn lên, sau khi để lại dấu ấn linh lực và thông tin liên đuổi theo Sở chưởng môn và những người khác.

Không lâu sau, Thẩm Dao Chu và những người khác quả nhiên đến đây, tự nhiên nhìn thấy dấu ấn linh lực và thông tin mà Thẩm Túy An để lại.

Tất cả mọi người đều đặt ánh mắt hy vọng vào Thẩm Dao Chu.

Thẩm Túy An và những người khác đã chôn cất tu sĩ bị nổ chết, nhưng Thẩm Dao Chu đã từng nhìn thấy "mẫu vật" mà Hứa Tinh Dạ sưu tâm, đại khái cũng biết c.h.ế.t thảm đến mức nào.

Thẩm Dao Chu hiểu rằng, hai người này tuyệt đối không chỉ là trường hợp cá biệt, Hứa Tinh Dạ không biết đã điên cuồng đặt Linh Xu lên người bao nhiêu người, mà nàng có thể giải trừ Linh Xu hay không, có lẽ mới là chìa khóa để họ có thể chiến thắng trong trận chiến này.

Lúc này, nàng cũng không vội đuổi theo Thẩm Túy An và những người khác, mà đưa người duy nhất còn sống vào bí cảnh.

Trước đây Thẩm Dao Chu đã từng gỡ Linh Xu cho Ninh Tĩnh Thu, biết Hứa Tinh Dạ dùng nút thắt linh lực đặc biệt để phong bế thần phủ, nhưng Hứa Tinh Dạ biết nàng đã gỡ Linh Xu cho Ninh Tĩnh Thu, liệu hắn có thay đổi gì không?
 
Chương 388


Nếu chỉ thay đổi cách thức nút thắt linh lực thì còn dễ, đối với Thẩm Dao Chu mà nói thì không khó, cũng giống như 1 cộng 1 bằng 2 và 2 cộng 2 bằng A.

Nhưng nếu Hứa Tinh Dạ giấu Linh Xu đi thì đối với Thẩm Dao Chu sẽ rất phiền phức, thần phủ mênh m.ô.n.g như vậy, muốn tìm một nút thắt linh lực nhỏ bé chẳng khác nào mò kim đáy bể.

Hơn nữa thần phủ là nơi yếu ớt nhất của tu sĩ, Thẩm Dao Chu cũng không thể ở lại lâu, nếu không thì cuối cùng không phải nàng phát điên thì cũng là đối phương phát điên.

Bây giờ nàng chỉ có thể cược, Hứa Tinh Dạ không hiểu rõ về cơ thể người nên không thể giấu nút thắt linh lực.

Nàng mang tâm trạng căng thẳng tiến vào thần phủ của đối phương, khi nhìn thấy nút thắt linh lực, nàng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Nàng đã cược đúng.

Nút thắt linh lực quả thực đã trở nên phức tạp hơn trước nhưng đối với Thẩm Dao Chu mà nói thì căn bản không là gì, nàng chỉ mất vài giây đã giải được nút thắt linh lực, tháo Linh Xu xuống.

Mặc dù không còn Linh Xu chế ước nhưng người này trước đó đã bị phản phệ, vẫn phải tĩnh dưỡng.

Vì vậy Thẩm Dao Chu đã để hắn ở lại bí cảnh, sau đó đi ra.

Vừa ra ngoài, Ninh sư huynh và những người khác vội vàng hỏi: "Thế nào?”

Thẩm Dao Chu nói: "Không sao rồi, tính dưỡng thêm một thời gian nữa là được."

Ninh sư huynh và những người khác thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt."

Dù sao mọi người đều là tu sĩ Vân Trạch Châu, nếu c.h.ế.t trong chiến đấu thì không có gì để nói, nhưng bị khống chế như vậy còn đánh với người nhà, sau đó bỏ mạng thì thật là uất ức.

Thẩm Dao Chu lại không đồng tình, mặc dù nàng đã cứu tu sĩ này nhưng luôn cảm thấy Hứa Tinh Dạ không thể đơn giản như vậy.

Ngoài nàng ra, còn có một người cũng nghĩ tương tự, đó chính là Mộ Thiên Hồ.

Mộ Thiên Hồ rất hiểu Cận Ngạn, người có thể xoay Cận Ngạn như chong chóng, cuối cùng thậm chí biến hắn thành rối gỗ, Hứa Tinh Dạ này hành sự tuyệt đối sẽ không dễ dàng bị nhìn thấu.

Hắn thậm chí còn cảm thấy, hai tu sĩ này chính là do Hứa Tinh Dạ cố ý để lại cho Thẩm Dao Chu.

Hắn nhân lúc mọi người không chú ý, tiến lại gân Thẩm Dao Chu.

Điều này không phải vì Phó Sinh Hàn, mà là vì Mộ Thiên Hồ biết, bây giờ người duy nhất có thể ngăn cản tên điên Hứa Tinh Dạ đó chỉ có Thẩm Dao Chu.

Mộ Thiên Hồ quả thực có tư tâm, nhưng nếu toàn bộ Trường Yển Châu đều bị Hứa Tinh Dạ tàn phá thì cho dù hắn có suy nghĩ gì nữa cũng vô dụng.

Mọi người đuổi theo dấu ấn linh lực mà Thẩm Túy An để lại, cuối cùng cũng đuổi kịp bọn họ.

Nhìn thấy một đám tu sĩ bị Khốn Tiên Tác trói trên mặt đất, tâm trạng của Thẩm Dao Chu vô cùng nặng nề.

Mà ngay lúc này, nàng nghe thấy giọng nói của hệ thống.

[Nhiệm vụ treo thưởng phát bố: Chữa khỏi bệnh nhân bị Linh Xu khống chế]

[Hạn thời nhiệm vụ: Trong vòng bảy ngày]

[Phân thưởng nhiệm vụ: Chữa khỏi một bệnh nhân bình thường thưởng 10 công đức, chữa khỏi một bệnh nhân đặc biệt thưởng 50 công đức. |

Thẩm Dao Chu ngẩn người.

Bệnh nhân đặc biệt là có ý gì?

Hệ thống đương nhiên sẽ không giải thích, Thẩm Dao Chu chỉ có thể ghi nhớ danh từ này trong lòng, sau đó lấy ra "Thẻ công đức gấp đôi".

Lúc rút được lá bài này, Thẩm Dao Chu còn lo không biết bao giờ mới dùng được, không ngờ nhanh như vậy đã có thể dùng rồi.
 
Chương 389


Nhưng Thẩm Dao Chu không tiến hành chữa trị ngay, ngược lại còn tìm Thẩm Túy An và những người khác trước, hỏi thăm tình hình trên đường đi và cách họ đối phó với những tu sĩ bị Linh Xu khống chế.

Người đầu tiên nói là Sở chưởng môn: "Khi chúng ta đến, những tu sĩ đó đang cướp người, chúng ta liền tiến lên giúp đỡ, nhưng bọn chúng đông quá nên chúng ta chỉ có thể bảo vệ người lui về nơi an toàn, cho đến khi Thẩm thế chất và những người khác đến."

Thẩm Túy An tiếp lời: "Sau khi chúng ta đến liền hợp lực đánh ngất những tu sĩ đó, dùng Khốn Tiên Tác trói lại nhưng vẫn có một số ít người chạy thoát."

Thẩm Dao Chu hỏi: "Bọn họ không tự bạo sao?"

Một tu sĩ được cứu lập tức nói: "Ý ngươi là gì? Có phải thấy chúng ta chưa đủ thảm không!"

Các kiếm tu của Phá Nhạc Kiếm Tông đồng loạt đứng ra: "Ngươi nói vậy là có ý gì?!"

Bọn họ đông người, lại đều là kiếm tu, giọng nói của tu sĩ kia lập tức nhỏ lại, sau đó bị đồng môn kéo xuống.

Nhưng Sở chưởng môn lại nhận ra điêu gì đó: "Không tự bạo sao, vì sao ngươi lại hỏi vậy?"

Thẩm Dao Chu nói: "Những tu sĩ bị Linh Xu khống chế này, thực ra là thần phủ bị nút thắt linh lực trói buộc, bọn họ sẽ nghe theo chỉ thị của Hứa Tinh Dạ, nhưng nếu chỉ thị này gây nguy hiểm đến tính mạng của bản thân, bọn họ sẽ không thực hiện, ví dụ như tự bạo." Thực ra điều này có chút giống với thôi miên, bản thân tu sĩ cũng có khả năng phản kháng.

Thẩm Dao Chu lại hỏi thêm vài câu, xác định được điều này. 9fd58

Thực ra nàng hỏi những điều này chủ yếu là vì ca phẫu thuật sau này, mặc dù nhiệm vụ treo thưởng cho bảy ngày nhưng trên thực tế bọn họ nào có bảy ngày để lãng phí.

Hứa Tinh Dạ không biết lúc nào sẽ tấn công, mà những tu sĩ bị hắn dùng Linh Xu khống chế sẽ trở thành một phiền toái lớn, nếu không canh giữ hoặc số người canh giữ rất ít, bọn họ sẽ bị Hứa Tinh Dạ cứu về, một lần nữa trở thành binh lính của hắn, nhưng nếu muốn canh giữ, chắc chắn cũng phải kéo theo một nhóm chiến lực.

Thẩm Dao Chu phải nghĩ cách cứu càng nhiều người càng tốt trước khi điều đó xảy ra.

Đâu tiên, vì nút thắt linh lực ở gần thần phủ, Thẩm Dao Chu làm một ca phẫu thuật, thân phủ sẽ bị xung kích, cần một thời gian để thần phủ của chính mình hồi phục.

Thứ hai, cho dù nàng có thể không ngủ không nghỉ để làm phẫu thuật thì số tu sĩ bị Linh Xu khống chế cũng quá nhiều, một mình nàng căn bản không làm xuể.

Vì vậy, cách duy nhất có thể làm là để những tu sĩ này tự ra sức, như vậy thời gian giải nút thắt linh lực cũng sẽ giảm đi, hơn nữa nếu chỉ cần hướng dẫn thì Tiền Hổ cũng có thể làm.

Sau khi trò chuyện với Thẩm Túy An và những người khác, Thẩm Dao Chu mới mở bí cảnh, trước tiên để Tiền Hổ vào chuẩn bị, sau đó nói rằng muốn tìm người giúp đỡ. Phó Sinh Hàn lặng lẽ đi đến bên cạnh Thẩm Dao Chu, còn chưa kịp nói gì đã bị Mộ Thiên Hồ cắt ngang.

Vị tiền đường chủ Thiên Vấn Các này rất tích cực: "Ta có thểt"

Phó Sinh Hàn: "... Ngươi muốn làm gì?"

Mộ Thiên Hồ cười khiêu khích: "Phó chân nhân, ta còn có thể làm gì nữa, đương nhiên là muốn bảo vệ Thẩm y tu rồi, dù sao ta có nhiều cách bảo vệ tính mạng như vậy, không ai quen thuộc Trường Yển Châu hơn ta, nếu Thẩm y tu muốn biết những tu sĩ này là môn phái nào, tìm ta là thích hợp nhất."
 
Chương 390


Phó Sinh Hàn thoáng hiện một tia lạnh lùng giữa đôi mày.

Mộ Thiên Hồ chắc chắn hắn không dám g.i.ế.c mình trước mặt mọi người, đặc biệt là trước mặt Thẩm Dao Chu, liền cố tình chọc tức.

Thẩm Dao Chu day trán, thở dài: "Các ngươi tranh giành cái gì, ta tìm người giúp đỡ di chuyển tu sĩ, nếu hai ngươi tích cực như vậy, giao cho các ngươi đi."

Mộ Thiên Hồ: "..."

Phó Sinh Hàn: ”..."

Yến Phi đứng xem "phụt" một tiếng bật cười.

Trận tranh đấu này không có người thắng.

Hai người chỉ có thể ngoan ngoãn khiêng từng tu sĩ bị Khốn Tiên Tác trói vào bí cảnh Hạnh Lâm, còn Mộ Thiên Hồ tự xưng là "quen thuộc Trường Yển Châu nhất", cũng như mong muốn đã đi dán nhãn môn phái cho từng tu sĩ.

Mộ Thiên Hồ nghiến răng, ban đầu hắn chỉ muốn chọc tức Phó Sinh Hàn, không ngờ lại tự mình rơi vào hố.

Phó Sinh Hàn khiêng một tu sĩ đến giường bệnh, nhìn thấy Mộ Thiên Hồ khổ sở, cười lạnh một tiếng.

Mộ Thiên Hồ: "II"

Tiên Hổ đứng ở cửa: "Thẩm y tu nói rồi, không được đánh nhau! Ai đánh nhau lần sau tìm nàng chữa thương, nàng sẽ không cho dùng thuốc mê!"

Mộ Thiên Hồ: "..." Phó Sinh Hàn: “..."

Nhưng Thẩm Dao Chu đã quên mất hai người bọn họ, nàng đang chuyên tâm nghiên cứu tu sĩ đầu tiên.

Nàng muốn dùng linh lực dẫn dắt linh lực của đối phương, tiến vào thần phủ, nếu là linh lực đồng nguyên có lẽ có thể đánh thức thần hồn của những tu sĩ đó, sau đó dạy bọn họ tự giải nút thắt linh lực.

Dù sao thì bọn họ cũng giống như bị nhốt trong ngục, mà nút thắt linh lực chính là ổ khóa khóa chặt cửa ngục, bọn họ ở bên trong không nhìn thấy hình dạng của nút thắt linh lực, đương nhiên không thể giải được.

Nhưng nếu Thẩm Dao Chu có thể nói cho bọn họ phương pháp giải nút thắt linh lực thì tương đương với việc đưa cho bọn họ chìa khóa của ổ khóa, như vậy bọn họ muốn ra ngoài sẽ trở nên rất dễ dàng.

Nhưng trước khi làm phẫu thuật, nàng vẫn không quản ngại phiền phức, một lần nữa kiểm tra cho tu sĩ này.

Xác nhận mọi thứ bình thường mới bắt đầu phẫu thuật chính thức.

Lúc đầu rất khó, dẫn dắt linh lực của đối phương không phức tạp, nhưng làm sao để nó tiến vào thần phủ lại không phải chuyện đơn giản.

Thẩm Dao Chu thất bại rất nhiều lần mới tìm được manh mối.

Sau đó đúng như nàng đoán, thần hồn của đối phương quả nhiên có phản ứng, hợp tác với Thẩm Dao Chu cùng nhau giải nút thắt linh lực đó.

Mặc dù giai đoạn đầu tìm manh mối tốn rất nhiều thời gian, nhưng sau đó lại rút ngắn thời gian phẫu thuật một nửa.

Thần phủ của Thẩm Dao Chu cũng không bị ảnh hưởng quá lớn.

Xác nhận suy nghĩ của mình là đúng, nàng càng có động lực hơn, trải qua mấy lần như vậy, nàng cuối cùng đã hoàn toàn nắm vững kỹ năng này, cảm giác thành tựu không gì có thể so sánh.

Bởi vì đây không phải là hệ thống dạy cho nàng, mà là phương pháp do chính nàng tự mày mò ra.

Nàng nhanh chóng dạy phương pháp này cho Tiền Hổ, mà Tiền Hổ cũng không phụ lòng mong đợi của nàng, rất nhanh đã học xong, dưới sự hướng dẫn của nàng cũng đã hoàn thành một ca phẫu thuật.

Đến lúc này, Thẩm Dao Chu mới có thể buông lỏng một nửa.

Còn một nửa, đương nhiên là bệnh nhân đặc biệt được nhắc đến trong nhiệm vụ, bọn họ đã làm mấy ca phẫu thuật rồi, Thẩm Dao Chu luôn kiểm tra đi kiểm tra lại nhưng vẫn không tìm được tu sĩ nào có thể gọi là bệnh nhân đặc biệt.
 
Chương 391


Tiền Hổ có chút không hiểu: "Thẩm y tu, những người này đều bị Linh Xu khống chế như nhau, trực tiếp làm phẫu thuật là được rồi, sao cứ phải kiểm tra vậy?"

Thẩm Dao Chu nghiêm túc nói: "Mặc dù nhìn bề ngoài bọn họ đều giống nhau, nhưng ai biết được có trường hợp ngoại lệ hay không, kiểm tra cẩn thận là có trách nhiệm với bọn họ, cũng là có trách nhiệm với chính ngươi."

Tiền Hổ nghe có vẻ hiểu mà không hiểu.

Thẩm Dao Chu lại nhấn mạnh: "Nếu gặp phải bệnh nhân có tình huống đặc biệt, ngươi nhất định không được tự ý động vào phẫu thuật, phải báo cho ta biết."

Tiền Hổ vội vàng gật đầu: "Biết rồi!"

Tiền Hổ vẫn luôn nghe lời, cho nên Thẩm Dao Chu cũng khá yên tâm về hắn.

Hai người cứ như vậy tiếp tục làm phẫu thuật, bệnh nhân được chữa khỏi ngày càng nhiều nhưng trong lòng Thẩm Dao Chu lại càng ngày càng bất an, cho đến khi Tiền Hổ đột nhiên tìm nàng: "Thẩm y tu, ở đây có một người không ổn rồi!"

Thẩm Dao Chu vội vàng chạy đến, đó là một tu sĩ trông rất bình thường, trước n.g.ự.c hắn dán tên môn phái do Mộ Thiên Hồ viết, Thẩm Dao Chu dùng tia X quét qua một lượt nhưng không phát hiện ra vấn đề gì, hắn trông cũng giống như những tu sĩ bị khống chế khác.

Tiền Hổ gãi đầu: "Linh lực của hắn có chút kỳ lạ."

Thẩm Dao Chu dùng linh lực thăm dò vào trong cơ thể hắn, lúc này mới hiểu được ý của Tiền Hổ.

Nói chung, linh lực và thần hồn của tu sĩ là đồng nguyên, cho nên khi bọn họ cố gắng dẫn dắt linh lực đến gần thần phủ, ngược lại sẽ giống như hai cực của nam châm đẩy nhau ra.

Nhưng thần phủ của tu sĩ này lại không có phản ứng gì với linh lực của hắn, điều này chỉ có thể chứng minh một vấn đề, đó là thần hồn của hắn... đã không còn nữa.

Cho dù Thẩm Dao Chu có thể giải nút thắt linh lực của thần phủ cũng vô dụng, người này đã không còn thần hồn, chỉ là một cái xác rỗng.

Thẩm Dao Chu rút linh lực ra, im lặng không nói.

Tiền Hổ cẩn thận nhìn sắc mặt nàng: "Thẩm y tu, sao vậy?”

Thẩm Dao Chu nắm chặt góc áo, không biết nên giải thích thế nào.

Não c.h.ế.t và tim c.h.ế.t vốn là những tiêu chuẩn tử vong khó xác định nhất, huống chỉ là ở tu tiên giới.

Hắn rõ ràng vẫn còn thở và tim đập, có dấu hiệu sự sống, thậm chí hắn còn có thể vận dụng linh lực, nhìn bê ngoài, hắn chính là một người sống sờ SỜ.

Là một bác sĩ, nàng làm sao có thể nói ra câu "Hắn đã chết".

Thẩm Dao Chu đến giờ vẫn còn nhớ Hứa Tinh Dạ đã nói, hắn muốn tạo ra Linh Xu có thể khiến tu sĩ bị khống chế, đồng thời còn chủ động tu luyện và thăng cấp, cho nên hắn chỉ dùng nút thắt linh lực khóa chặt thân hồn của tu Sĩ.

Lúc đó, hắn vẫn có thể được coi là một nhà khoa học điên.

Nhưng giờ đây hắn đã trở thành một kẻ điên hoàn toàn, một tên súc sinhI Nếu không thể ngăn cản hắn, cho dù cuối cùng bọn họ có thắng cũng là thắng thảm, những tu sĩ này chỉ còn lại một bộ da bọc xương.

Quan trọng hơn, đây là tổn thương không thể phục hồi, đối với những tu sĩ vẫn chưa bị khống chế, đây cũng là một mối đe dọa lớn.

Vì vậy, Thẩm Dao Chu phải nghĩ cách để những tu sĩ chưa bị khống chế có khả năng miễn dịch với Linh Xu.

Thẩm Dao Chu đi ra khỏi bí cảnh, kể lại phát hiện của mình cho Thẩm Túy An, Sở chưởng môn và những người khác, mọi người nghe xong đều im lặng.
 
Chương 392


Thẩm Dao Chu cũng không nói gì, nàng đang suy nghĩ về nội dung nhiệm vụ.

Nếu nói những tu sĩ bị Linh Xu bình thường khống chế là bệnh nhân bình thường, vậy những tu sĩ ngay cả thần hồn cũng không có, có phải là bệnh nhân đặc biệt không?

Nhưng không có thần hồn, làm sao để chữa trị?

Có điều hệ thống sẽ không đưa ra nhiệm vụ vô giải, điều này có thể khẳng định từ những trải nghiệm trước đây của Thẩm Dao Chu.

Vậy thì, đây cũng không phải là bệnh nhân đặc biệt?

Thẩm Dao Chu mơ hồ cảm thấy có điều gì đó mình đã bỏ qua, nhưng thời gian cấp bách, nàng cũng không thể suy nghĩ kỹ càng, chỉ đơn giản nói qua suy nghĩ của mình với Thẩm Túy An và những người khác.

"Phát hiện này không thể truyền ra ngoài."

Thẩm Dao Chu mím chặt môi: "Bọn chúng biết ta có thể cứu những tu sĩ bị Linh Xu khống chế, có lớp bảo vệ này, bọn chúng mới yên tâm, nếu chuyện này bị tiết lộ ra ngoài, nhất định sẽ gây ra hoảng loạn diện rộng, Hứa Tinh Dạ có lẽ đang chờ khoảnh khắc này."

"Còn nữa, sau này chúng ta phải cẩn thận hơn, tuyệt đối không thể để thêm người nào bị bắt đi nữa, không ai biết Hứa Tinh Dạ còn bao nhiêu Linh Xu như vậy trong tay...

Nàng dừng lại, không nói tiếp nữa.

Thẩm Túy An khẽ động, đi tới vỗ nhẹ vai Thẩm Dao Chu: "Đừng tự trách mình, ngươi đã làm hết những gì có thể, chúng ta cũng không thể đổ hết áp lực lên người ngươi, ngươi chỉ là y tu thôi, xông pha ở tuyến đầu phải là chúng ta mới đúng."

"Đúng vậy."

Yến Phi cũng xoa đầu Thẩm Dao Chu: "Những người này c.h.ế.t là do Hứa Tinh Dạ, không liên quan đến ngươi, ngươi đã rất lợi hại rồi, nếu không có ngươi, thương vong của chúng ta sẽ còn thảm trọng hơn."

Sở chưởng môn cũng cười nói: "Dù sao chúng ta cũng là Ngũ Đại Kiếm Tông, cũng đã trải qua không ít sóng gió, sao có thể để một tiểu cô nương như ngươi gánh vác những điều này, ngươi đã nói phát hiện của mình cho chúng ta biết, như vậy là đủ rồi, những quyết định còn lại cứ giao cho chúng ta."

Thẩm Dao Chu sửng sốt.

Nhìn biểu cảm bao dung và dịu dàng của mọi người, trái tim vốn lạnh lão của nàng dần ấm áp trở lại, là một bác sĩ, không thể cứu được bệnh nhân, nhìn sinh mạng trôi khỏi tay mình là điều đau khổ nhất đối với nàng.

Cho dù đã chuyển đổi thời không, vẫn như vậy.

Đặc biệt là từ trước đến nay nàng đều cứu người thành công, lúc đầu chỉ nghĩ đến độ khó nhưng lại không nghĩ đến lần này ngay cả cơ hội lựa chọn cũng không còn, sau khi giải trừ Linh Xu, bệnh nhân trực tiếp tử vong.

Đây là bệnh nhân đầu tiên c.h.ế.t trong tay nàng sau khi nàng bước vào tu tiên giới.

Cú sốc này khiến tâm trạng nàng nhất thời rối bời, vô thức đổ lỗi cho bản thân.

Nàng ép mình không nghĩ đến chuyện này, lý trí kể lại mọi chuyện, nàng vốn tưởng mình đã che giấu đủ tốt nhưng vẫn bị nhìn ra.

Hốc mắt nàng hơi cay nhưng rất nhanh đã chớp đi nước mắt, tiếp tục nói: "Nếu quá kiêng dè Hứa Tinh Dạ, chỉ thủ không công cũng không phải là cách, vì vậy ta muốn thử xem có thể miễn dịch với sự khống chế của Linh Xu không, nếu ta thành công, chúng ta sẽ không còn sợ hắn nữa."

Thẩm Túy An và những người khác đều kinh ngạc: "Điều này... có thể làm được không?”

Thẩm Dao Chu lắc đầu: "Ta cũng không biết, chỉ có thể cố gắng."

Thẩm Túy An lập tức quyết định: "Được, vậy giao chuyện này cho ngươi, nhưng ngươi cũng đừng quá gánh nặng, thành công thì tốt, nếu không được, cứu được những tu sĩ bị Linh Xu bình thường khống chế cũng là giúp đỡ chúng ta rất nhiều rồi."
 
Chương 393


Thẩm Dao Chu gật đầu.

Sở chưởng môn đi bố trí lại phòng thủ, Thẩm Túy An và những người khác cũng nâng cao cảnh giác, đề phòng người của Hứa Tinh Dạ tập kích.

Còn Thẩm Dao Chu lại quay trở về bí cảnh Hạnh Lâm.

Trước đó Phó Sinh Hàn thấy nàng sắc mặt nặng nề rời đi vẫn luôn lo lắng, giờ thấy nàng trở về, sắc mặt đã thoải mái hơn nhiều, mặc dù không biết vì chuyện gì nhưng hắn cũng không khỏi nở một nụ cười nhàn nhạt.

Mộ Thiên Hồ khoanh tay, thu hết mọi chuyện vào mắt.

Là đường chủ của Thiên Vấn Các, những người như Phó Sinh Hàn trong mắt hắn vẫn luôn chỉ là hàng hóa, dù sao cũng đã biết tương lai bọn họ rất có thể sẽ trở thành ma tu, gây họa cho thiên hạ, hắn đương nhiên cũng coi bọn họ như ma tu, là những sinh vật không có tình cảm chỉ biết g.i.ế.c chóc.

Nhưng những ngày này ở chung, Phó Sinh Hàn hoàn toàn là một người có m.á.u có thịt, không có gì khác biệt so với hắn.

Vậy thì, phải chăng giáo huấn mà hắn nhận được có vấn đề?

Mộ Thiên Hồ cảm thấy nhận thức bấy lâu nay của mình dường như bị ảnh hưởng rất lớn, khiến hắn chìm vào suy tư, tạm thời cũng không còn tâm trí tranh sủng với Phó Sinh Hàn.

Không có hắn gây chuyện, Phó Sinh Hàn đương nhiên cũng sẽ không chủ động đi trêu chọc hắn, nhất thời cả bí cảnh Hạnh Lâm đều yên tĩnh trở lại.

Thẩm Dao Chu trở lại phòng phẫu thuật.

Thi thể của tu sĩ kia vẫn còn trên bàn phẫu thuật. Tiền Hổ lúng túng nhìn nàng: "Thẩm y tu, phải làm sao đây?”

Thẩm Dao Chu sắc mặt hơi tối: "Một lát nữa đưa hắn ra ngoài, sau này gặp phải bệnh nhân như vậy, trước tiên đừng động vào."

Tiền Hổ: "Biết rồi."

Hắn nói xong lại tiếp tục làm phẫu thuật, nhưng Thẩm Dao Chu lại không làm cùng hắn, ngược lại nhìn chằm chằm vào t.h.i t.h.ể này chìm vào suy tư.

Trước đó khi bị Hứa Tinh Dạ bắt đi, nàng từng nghe hắn khoe khoang nói không ít chuyện liên quan đến Linh Xu, giờ từng chuyện một nhớ lại, cố gắng tìm ra một số cảm hứng từ đó.

Linh Xu cần xâm nhập thần phủ, vì vậy càng gần thần phủ càng tốt, đây là lý do tại sao Linh Xu thường được đặt trên đỉnh đầu hoặc cổ là hai vị trí gần thân phủ nhất, nhưng điều này không có nghĩa là không thể sử dụng những vị trí khác, chỉ là khó khăn hơn một chút.

Làm thế nào để ngăn chặn Linh Xu xâm nhập thần phủ?

Thẩm Dao Chu đầu tiên nghĩ đến những thứ ức linh, nếu có thể trực tiếp ngăn chặn linh lực đi qua, có lẽ có thể ngăn chặn Linh Xu xâm nhập, nhưng nếu để một người mặc đầy đủ trang bị ức linh, người đó cũng không thể sử dụng linh lực, hoàn toàn mất đi khả năng chiến đấu.

Vì vậy, có thể sử dụng các bộ phận quan trọng nhưng chủ yếu vẫn phải nghĩ cách trực tiếp cắt đứt khả năng này từ bên trong cơ thể.

Lúc đó mặc dù Hứa Tinh Dạ khoe khoang rất nhiều nhưng hắn cũng rất thận trọng, những thông tin quan trọng này, hắn không tiết lộ chút nào.

Thẩm Dao Chu suy nghĩ rất lâu cũng không có manh mối, nhưng bản thân nàng vốn là một kẻ mù tịt về tu tiên giới, biết không nhiều, muốn tìm ra thứ duy nhất có thể khắc chế Linh Xu trong vô vàn thứ phức tạp, quả thực rất khó.

Nàng suy nghĩ một chút, dứt khoát bước ra khỏi phòng phẫu thuật, tìm Phó Sinh Hàn.

Phó Sinh Hàn thường xuyên ra ngoài rèn luyện, chắc chắn hắn biết nhiều hơn nàng.

Phó Sinh Hàn nhất thời cũng không nghĩ ra thứ gì hữu dụng, nhìn vẻ mặt đau khổ của Thẩm Dao Chu, hắn nghĩ đến điều gì đó, mở miệng nói: "Thứ này có hơi giống một loại linh thú mà ta từng gặp tên là Phưởng Nương, có thể mê hoặc người vào ảo cảnh, nhưng ảo cảnh của chúng lại tương hỗ lẫn nhau, nếu một con Phưởng Nương mê hoặc người, vậy thì con Phưởng Nương tiếp theo sẽ không thể mê hoặc người đó được..."
 
Chương 394


Trong đầu Thẩm Dao Chu đột nhiên lóe lên một thứ gì đó rất nhanh, nàng lập tức nói: "Chờ đã, ngươi nói lại lần nữa."

Phó Sinh Hàn cũng nhận ra điều gì đó: "Phưởng Nương có thể mê hoặc người vào ảo cảnh nhưng ảo cảnh của chúng lại tương hỗ lẫn nhau..."

Thẩm Dao Chu: "Không đúng, là câu tiếp theo."

Phó Sinh Hàn: "Nếu một con Phưởng Nương mê hoặc người, vậy thì con Phưởng Nương tiếp theo sẽ không thể mê hoặc người đó được..."

Bóng đèn trong đầu Thẩm Dao Chu bừng sáng.

Đúng vậy! Mặc dù nàng không thể ngăn cản Linh Xu xâm nhập thân phủ, nhưng nếu nàng dùng linh lực kết ấn phong bế thần phủ trước thì sao? Vậy thì Linh Xu còn có thể khống chế tu sĩ được không?

Điều này giống như Phưởng Nương, linh lực kết ấn cũng sẽ tương hỗ lẫn nhaul

Thẩm Dao Chu phấn khích chạy tới, ôm chặt lấy Phó Sinh Hàn: "Ngươi tuyệt vời quái!"

Ôm xong, nàng như một tên tra nam vô tình chạy về phòng thí nghiệm, chỉ để lại một Phó Sinh Hàn cứng đờ, tai đỏ bừng.

Thẩm Dao Chu trước tiên thử nghiệm xem hai linh lực kết ấn có tương hỗ lẫn nhau không, sau khi có được kết quả khẳng định, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng ngay sau đó, một vấn đề lớn hơn lại xuất hiện.

Không có Linh Xu nào để nàng thử nghiệm, những Linh Xu đã được lấy ra đã hoàn toàn mất tác dụng, phải tìm một Linh Xu hoàn toàn mới thì mới có thể xác nhận hoàn toàn.

Linh Xu đều nằm trong tay Hứa Tinh Dạ, muốn lấy được thì phải xông vào hang ổ của sói, quá nguy hiểm.

Thẩm Dao Chu một lần nữa nặng lòng bước ra khỏi phòng phẫu thuật, nhưng kinh ngạc phát hiện Phó Sinh Hàn vẫn đứng nguyên tại chỗ chưa rời đi.

Thấy nàng đi ra, Phó Sinh Hàn hoàn hồn: "Sao vậy? Còn chuyện gì sao?”

Thẩm Dao Chu không nói gì.

Nàng đột nhiên nhận ra, nếu nàng nói thì cuối cùng mười phần tám chín sẽ là Phó Sinh Hàn đi làm chuyện này, bởi vì không ai thích hợp hơn hắn, trong số những người ở đây không ai mạnh hơn hắn, khả năng lấy lại Linh Xu cũng sẽ lớn hơn.

Nhưng tại sao Phó Sinh Hàn phải làm loại chuyện này.

Nếu hắn bị bắt thì sao, nếu hắn c.h.ế.t thì sao, nếu hắn bị Hứa Tinh Dạ dùng Linh Xu thì sao?

Mạng của bọn họ là mạng, chẳng lẽ mạng của Phó Sinh Hàn không phải mạng sao?

Nàng bây giờ giống như đang nắm trong tay một quả bom, một con thuyên chở một trăm người và một con thuyên chở một người, mà lời nói của nàng khiến bọn họ phải lựa chọn cho nổ tung một con thuyền.

Điều này còn đau khổ hơn cả việc nhìn bệnh nhân c.h.ế.t trên tay mình.

Phó Sinh Hàn thấy sắc mặt nàng không ổn định, dường như nhận ra điều gì đó: "Có liên quan đến ta không?" Thẩm Dao Chu giật mình, miễn cưỡng nói: "Ngươi... ngươi đang nói gì vậy?”

"Ngươi ít khi do dự." Phó Sinh Hàn nhẹ giọng nói: "Hầu hết thời gian, ngươi đã quyết định thì sẽ làm, trừ khi điều đó sẽ làm tổn thương người khác."

Thẩm Dao Chu mím chặt môi.

"Nếu có thể có cách ngăn cản Hứa Tinh Dạ dùng Linh Xu khống chế người khác, có thể cứu được nhiều người hơn, ngươi không nên do dự." Phó Sinh Hàn nhìn vào mắt nàng.

Thẩm Dao Chu: "Nhưng mà..."

Phó Sinh Hàn: "Nếu người phải chịu tổn thương là ngươi, ngươi chắc chắn sẽ không do dự như vậy, đúng không?”

Thẩm Dao Chu: "Không giống nhau."

"Không có gì khác nhau." Phó Sinh Hàn nói: "Y tu cứu người giúp đời, còn ta từ ngày cầm kiếm cũng đã thê phải tiến lên phía trước, dùng kiếm bảo vệ thiên hạ."

"Đây là quyết định của ta, không liên quan đến ngươi."
 
Chương 395


Phó Sinh Hàn ngữ khí kiên định, nhưng nhìn ánh mắt lo lắng của Thẩm Dao Chu, không nhịn được hơi cong môi, giọng nói rất nhẹ nói một câu: "Nhưng ta rất vui, vì trong lòng ngươi, ta và thiên hạ có trọng lượng như nhau."

Không ngoài dự đoán của Thẩm Dao Chu, khi nàng nói chuyện này ra, quả nhiên mọi người đều nhìn về phía Phó Sinh Hàn, ngay cả Thẩm Túy An và những người khác cũng im lặng không nói.

Sắc mặt Phó Sinh Hàn không thay đổi, bình tĩnh tiếp nhận tất cả.

Thẩm Dao Chu trong lòng rất khó chịu nhưng lại không biết nên nói gì.

Trước khi Phó Sinh Hàn rời đi, Thẩm Dao Chu gọi hắn vào bí cảnh, mặc dù bây giờ vẫn chưa chắc chắn việc làm linh lực kết ấn trước có thể chống lại Linh Xu hay không nhưng còn hơn không, dù sao cũng không có gì xấu.

Nhưng làm linh lực kết ấn và giải trừ hoàn toàn khác nhau, Thẩm Dao Chu giải rất thành thạo nhưng làm thế nào để làm thì đây là lần đầu tiên.

Phó Sinh Hàn nằm trên bàn phẫu thuật, nhắm mắt lại.

Thẩm Dao Chu cũng không phải lần đầu tiên làm phẫu thuật cho người khác, đối với cảnh tượng này cũng rất quen thuộc.

Nhưng không biết tại sao, lúc này nhìn thấy Phó Sinh Hàn, nàng lại có một loại hoảng loạn không tên.

Nàng tự nhủ trong lòng, là vì lần đầu tiên làm linh lực kết ấn nên không tự tin, vì vậy sau khi trấn an bản thân xong, nàng định thần lại, nhẹ nhàng đặt ngón tay lên cổ Phó Sinh Hàn. Đầu ngón tay hơi lạnh và mềm mại chạm vào chỗ yếu hại của Phó Sinh Hàn.

Cơ thể Phó Sinh Hàn theo bản năng căng cứng, bản năng bẩm sinh khiến hắn muốn phản kháng, nhưng không hiểu sao lại lưu luyến chút hơi lạnh nhỏ nhoi đó, hắn thậm chí có thể cảm thấy m.á.u trong cơ thể mình sôi lên, linh lực vốn ngoan ngoãn nằm trong linh mạch cũng rục rịch, dường như muốn tuôn trào ra ngoài.

Hắn không khỏi nắm chặt tay, cố gắng kiềm chế phản ứng của mình.

Thẩm Dao Chu lại không nhận ra, chỉ cảm thấy nhịp tim của Phó Sinh Hàn dường như nhanh hơn một chút, nhưng nghĩ lại, đối với những kiếm tu như bọn họ, hành vi của mình có lẽ quá nguy hiểm, vì thế nàng tăng tốc độ.

Một luồng linh lực mỏng manh thăm dò vào cơ thể Phó Sinh Hàn, đi đến bên ngoài thần phủ.

Thẩm Dao Chu trước đây đã từng chịu thiệt, biết thân phủ rất nhạy cảm nên nàng không dám tùy tiện đến gần, mà trước tiên là cẩn thận quan sát một vòng bên ngoài

Thần phủ của Phó Sinh Hàn không hề che giấu chút nào, linh lực cũng bị hắn kiềm chế bên ngoài linh lực của Thẩm Dao Chu, không gây ra bất kỳ ảnh hưởng nào đến nàng, đây là một sự tin tưởng hoàn toàn.

Hơn nữa, thân phủ của hắn không giống như kiếm ý của hắn sắc bén, ngược lại còn tỏa ra một khí chất ôn hòa.

Phó Sinh Hàn toàn tâm toàn ý khống chế bản thân, chỉ có thể cảm nhận được linh lực của Thẩm Dao Chu vẫn dừng lại bên ngoài thần phủ, bản thân hắn vốn đã nhạy cảm, mà thần phủ lại là nơi riêng tư nhất trên cơ thể hắn, vì vậy đối với hắn mà nói, điều này càng thêm giày vò. Thẩm Dao Chu quan sát một lúc mới cẩn thận tiến lại gần, vị trí của linh lực kết ấn nằm bên ngoài thần phủ, Thẩm Dao Chu theo trí nhớ, vận chuyển linh lực bắt đầu chế tạo, trước đó đều khá thuận lợi, nhưng cuối cùng khi kết ấn nhất định sẽ chạm vào thần phủ.

Thẩm Dao Chu liền nghĩ đến việc làm một mạch, ai ngờ linh lực của nàng vừa chạm vào thần phủ, sương mù đen vốn ẩn núp bên trong thần phủ như thể bị kích thích, cuôn cuộn muốn xông ra ngoài.
 
Chương 396


Phó Sinh Hàn đột nhiên mở mắt, đáy mắt lóe lên một tia đỏ.

Thần thức của hắn cùng sương mù đen quấn lấy nhau, muốn đè chúng xuống, nhưng không ngờ trong lúc đôi bên quấn lấy nhau, thần phủ lại mở ra một khe hở, mà linh lực của Thẩm Dao Chu vẫn đang đấu tranh với kết ấn cuối cùng, bất cẩn bị hút vào.

Nàng đột nhiên mở mắt nhưng phát hiện mình đang ở trong một nhà tù, đơn sơ mà nghiêm ngặt, bốn phía đều là tường, một bức tường có một cánh cửa bị khóa chặt, có thể nhìn thấy đối diện và bên cạnh cũng là những nhà tù như vậy, còn một bức tường khác chỉ có một cửa sổ nhỏ không bằng đầu người, miễn cưỡng có thể nhìn thấy màu trời.

Trên mặt đất trải một ít cỏ khô, một đứa trẻ gầy gò nằm co ro ở góc, chỉ có cơ thể hơi nhấp nhô chứng tỏ nó vẫn còn sống.

Lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân, một tu sĩ bưng một chậu bánh bao đi tới, ném vào mỗi phòng một cái, đứa trẻ vốn nằm trên mặt đất lập tức nhảy dựng lên, đón lấy bánh bao trước khi nó rơi xuống đất.

Tu sĩ kia cười khẩy: "Chỉ là một hạt giống được thuần hóa, vậy mà còn bày đặt sạch sẽ?"

Thẩm Dao Chu nhíu mày, lên tiếng nói: "Hắn là người!"

Nhưng không ai nghe thấy lời nàng nói, đứa trẻ hoàn toàn không nhận ra sự chế giêu của tu sĩ, nâng bánh bao lên từ từ ăn.

Thẩm Dao Chu đi vòng ra trước mặt nó, tuy còn nhỏ tuổi, lại gây yếu và bẩn thỉu nhưng vẫn có thể nhận ra vẻ đẹp, đôi mắt cực kỳ lãnh đạm đó, cùng nốt ruồi lệ đỏ thắm dưới mắt, gân như có thể khiến Thẩm Dao Chu xác định được thân phận của nó.

—— Phó Sinh Hàn.

Hóa ra nàng đang ở trong ký ức của Phó Sinh Hàn, đây chính là vườn ươm giam giữ hắn năm xưa sao?

Thẩm Dao Chu bay ra ngoài, nhân lúc không ai phát hiện xem xét toàn bộ vườn ươm, khi quay lại, tâm trạng trở nên vô cùng nặng nề.

Nơi này có rất nhiều phòng giam, mỗi phòng đều giam giữ những đứa trẻ giống như Phó Sinh Hàn nhỏ tuổi, ngoài một chiếc bánh bao và một bát nước mỗi ngày, không có gì cả, nếu có đứa trẻ nào khóc lóc vì đói, sẽ bị tu sĩ canh giữ lôi ra đánh một trận, lâu dân cũng không còn ai dám khóc nữa.

Vì vậy, trước đó Thẩm Dao Chu nhìn thấy Phó Sinh Hàn nhỏ tuổi nằm trên cỏ khô, không phải là bị bệnh hay thế nào, mà là vì ăn không no nên không có sức lực, phải nằm trên cỏ để giữ sức.

Thẩm Dao Chu trước đây đã từng nghe nói về vườn ươm, nhưng phát hiện ra rằng thực tế còn khủng khiếp hơn những gì nàng tưởng tượng.

Nàng trở lại phòng giam của Phó Sinh Hàn nhỏ tuổi, nhìn hắn ăn xong rồi lại nằm xuống, trong lòng rất khó chịu, nàng muốn cứu hắn nhưng cũng biết rằng đây chỉ là ký ức của hắn, đây là chuyện đã xảy ra từ lâu, nàng không thể làm gì được.

Vì vậy, nàng chỉ có thể ngồi bên cạnh Phó Sinh Hàn nhỏ tuổi, nhẹ nhàng xoa đầu hắn.

Nhưng Phó Sinh Hàn nhỏ tuổi đột nhiên cứng đờ, ngẩng đầu nhìn lên.

Đôi mắt đen láy nhìn thẳng về phía Thẩm Dao Chu, sắc bén và lạnh lùng.

Phản ứng đầu tiên của Thẩm Dao Chu là hắn đã phát hiện ra mình. Nhưng rất nhanh, Phó Sinh Hàn nhỏ tuổi lại cúi đầu, nhìn lòng bàn tay mình, không nói một lời.

Thẩm Dao Chu thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi nàng thực sự bị dọa sợ, nhưng nghĩ lại cũng biết đây chỉ là ký ức của Phó Sinh Hàn, bây giờ nàng chỉ là một người ngoài cuộc, làm sao hắn có thể phát hiện ra mình được?
 
Chương 397


Thẩm Dao Chu cứ ở lại đây như vậy, ở bên cạnh Phó Sinh Hàn nhỏ tuổi, đây có lẽ là điều duy nhất nàng có thể làm.

Không biết qua bao lâu, có tiếng động gì đó truyền đến từ bức tường bên cửa sổ, sau đó nàng thấy, Phó Sinh Hàn nhỏ tuổi như mũi tên rời dây, trực tiếp bật dậy khỏi mặt đất, tay chân trèo lên cửa sổ, bám vào bệ cửa sổ nhìn ra ngoài.

Thẩm Dao Chu bị hắn dọa sợ, cũng tò mò không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, nhưng cửa sổ bị Phó Sinh Hàn nhỏ tuổi chặn kín mít, nàng đi vòng quanh phòng giam một lúc mới phản ứng lại, mình có thể xuyên tường mài

Xuyên qua bức tường, cảm nhận được không khí trong lành và bầu trời trong xanh đã lâu không thấy, Thẩm Dao Chu hít một hơi thật sâu, khoảng thời gian ở bên Phó Sinh Hàn nhỏ tuổi này, nàng sắp phát điên rồi.

Nàng trước tiên quay đầu nhìn Phó Sinh Hàn nhỏ tuổi, cửa sổ nhỏ xíu kia vừa vặn để lộ đôi mắt của hắn, Thẩm Dao Chu nhìn theo ánh mắt của hắn, vừa vặn nhìn thấy hai tu sĩ đang tu luyện.

Hai người tu luyện không nghiêm túc, còn vừa cười vừa nói chuyện phiếm, nhưng Phó Sinh Hàn nhỏ tuổi đối diện lại xem rất nghiêm túc, thậm chí còn lẩm bẩm trong miệng.

Hai tu sĩ này luyện một lúc thì quay về phòng ăn uống.

Phó Sinh Hàn nhỏ tuổi cũng trèo xuống từ cửa sổ, Thẩm Dao Chu vội vàng chui vào tường, thấy hắn thế mà ghi nhớ khẩu quyết của hai tu sĩ kia, đang thử dẫn khí vào cơ thể.

Nhưng hai tu sĩ này vốn tu luyện rất qua loa, khẩu quyết cũng thiếu tay thiếu chân, Phó Sinh Hàn nhỏ tuổi căn bản không thể đi lên con đường tu luyện chính xác, nhưng hắn không hề nản lòng mà không ngừng thử nghiệm, đợi đến lần sau hai tu sĩ kia lại tu luyện, hắn lại trèo lên cửa sổ, vừa ghi nhớ vừa sửa chữa.

Thẩm Dao Chu vừa sốt ruột vừa lo lắng, hận không thể túm lấy cổ áo hai tu sĩ kia lắc mạnh, bắt bọn họ tu luyện đàng hoàng một lần.

Thời gian cứ thế trôi qua.

Phó Sinh Hàn nhỏ tuổi duy trì cuộc sống ăn uống bảo toàn thể lực mỗi ngày, cùng với việc tranh thủ lúc mọi người không chú ý thì lén tu luyện.

Thẩm Dao Chu cũng dần quen, phần lớn thời gian nàng đều ở trong phòng giam cùng Phó Sinh Hàn nhỏ tuổi, không có ai nói chuyện với nàng, nàng bắt đầu tự nói chuyện một mình, thậm chí bắt đầu ngâm nga luận văn, tạp chí và sách giáo khoa, sau khi ngâm nga hết những thứ này, nàng bắt đầu ngâm nga một vài cuốn tiểu thuyết mà mình đã đọc.

Thỉnh thoảng nàng không chịu được sẽ đi ra ngoài đi dạo hai vòng.

Cũng chính trong khoảng thời gian này, nàng càng ngày càng bội phục Phó Sinh Hàn nhỏ tuổi.

Rõ ràng chỉ là một đứa trẻ, trong hoàn cảnh khó khăn như vậy không những không sa ngã đọa lạc, hoặc nằm chờ chết, ngược lại còn tích cực tìm kiếm mọi phương pháp có thể khiến mình trở nên mạnh mẽ, không kiêu không nịnh, thất bại cũng không nản lòng, trên người hắn có một loại trầm ổn và kiên trì vượt qua tuổi tác.

Có lẽ, đây chính là lý do hắn trở thành Phó Sinh Hàn như hiện tại.

Mọi người đều cho rằng hắn có thành tựu như ngày hôm nay là vì Kiếm Cốt bẩm sinh, nhưng Thẩm Dao Chu lại cảm thấy, cho dù không có Kiếm Cốt thì Phó Sinh Hàn cũng tuyệt đối không phải là kẻ tâm thường. Mặc dù rất khó khăn nhưng công không phụ lòng người, cuối cùng cũng có một ngày, Phó Sinh Hàn nhỏ tuổi đã thành công dẫn khí vào cơ thể.
 
Chương 398


Nhìn thấy hắn cuối cùng cũng bước vào giai đoạn Luyện Khí, Thẩm Dao Chu giống như nhìn thấy đứa con mình nuôi cuối cùng cũng lên cấp, khoảnh khắc đó, nàng còn phấn khích hơn cả người trong cuộc, trong phòng giam nhảy cao ba thước.

Quá phấn khích, nàng đương nhiên không chú ý đến ánh mắt vô tình liếc về phía nàng của Phó Sinh Hàn nhỏ tuổi.

Có thể dẫn khí vào cơ thể, tu vi của Phó Sinh Hàn nhỏ tuổi cứ thế tăng lên đều đặn, thậm chí hắn bắt đầu học cách sử dụng Kiếm Cốt trong cơ thể mình.

Thẩm Dao Chu chống mặt nhìn hắn tu luyện, rõ ràng là chuyện rất nhàm chán nhưng mỗi lần nhìn thấy Phó Sinh Hàn nhỏ tuổi tu luyện nghiêm túc, nàng cũng không khỏi cảm thấy áy náy vì hành vi chạy ra ngoài chơi của mình.

Mặc dù hoàn cảnh khó khăn nhưng Thẩm Dao Chu thực sự cảm nhận được cảm giác dưỡng cây trồng trọt.

Cho đến một ngày, cửa phòng giam của Phó Sinh Hàn bị người mở ra, hai tu sĩ kia lạnh lùng đứng ở cửa: "Đi thôi!"

Điư?

Thẩm Dao Chu sửng sốt một chút, sau đó phản ứng lại, bọn họ muốn đưa Phó Sinh Hàn nhỏ tuổi đi giao dịch, bọn họ muốn m.ổ b.ụ.n.g hắn, lấy ra Kiếm Cốt bẩm sinh của hắn!

Khoảng thời gian này trôi qua quá bình yên, thậm chí Thẩm Dao Chu còn quên mất Thiên Vấn Các là một tổ chức tội ác. Phó Sinh Hàn nhỏ tuổi lặng lẽ đứng dậy, đi theo sau bọn họ.

Lúc này Thẩm Dao Chu đã hoàn toàn quên mất đây là trong ký ức của Phó Sinh Hàn, vội vàng vô thức tấn công hai tu sĩ kia, nhưng tất cả các đòn tấn công đều xuyên qua cơ thể bọn họ như không khí, hoàn toàn không có chút ảnh hưởng nào.

Nàng chỉ có thể nghiến răng, vừa mắng Thiên Vấn Các vừa đi theo sau bọn họ.

Nhưng ngay tại một góc rẽ, bước chân của Phó Sinh Hàn nhỏ tuổi đột nhiên chậm lại, hai tu sĩ kia còn chưa phát hiện ra, ngay sau đó Phó Sinh Hàn nhỏ tuổi đã nhấc một cây gậy bên cạnh lên, đ.â.m vào chỗ hiểm của hai người.

Hai người hoảng hốt, đến khi phản ứng lại thì Phó Sinh Hàn đã chạy mất.

Hai người vừa mắng vừa đuổi theo.

Thẩm Dao Chu chạy theo sau Phó Sinh Hàn, nhưng con đường này dường như mãi không đến đích, Phó Sinh Hàn vốn luôn ăn không no, mặc dù vừa rồi đã dọa được hai tu sĩ kia nhưng linh lực của hắn quá yếu, căn bản không thể gây ra tổn thương gì cho đối phương, ngược lại việc rút cạn linh lực khiến cơ thể hắn càng thêm yếu ớt.

Mặc dù hắn cố gắng chạy nhưng không có linh lực chống đỡ, hắn làm sao có thể chạy thoát khỏi hai tu sĩ, phía sau, tu sĩ đuổi theo hắn đã ngày càng gần.

Ngay lúc này, phía trước xuất hiện một chút ánh sáng, Thẩm Dao Chu kích động: "Cố lên! Chạy ra ngoài là an toàn rồi!"

Mà Phó Sinh Hàn dường như cũng nhìn thấy chút ánh sáng đó, cơ thể vốn đã không chịu nổi của hắn như đột nhiên có động lực, lao thẳng về phía ánh sáng.

Ngay lúc hắn lao ra khỏi ánh sáng, Thẩm Dao Chu cũng cảm thấy ánh sáng trước mắt chói mắt, đến khi nàng phản ứng lại thì phát hiện mình đang đứng trong phòng phẫu thuật, còn Phó Sinh Hàn vẫn nằm trên bàn.

Nàng đi một vòng trong ký ức của Phó Sinh Hàn, vậy mà cảm thấy như cách một kiếp.

Có một số thứ, nghe nói và tận mắt chứng kiến là hoàn toàn khác nhau.

Thẩm Dao Chu tâm trạng phức tạp thu tay lại, nàng cũng không biết tại sao mình lại có thể tiến vào ký ức của Phó Sinh Hàn.

Nàng dùng tia X quét một lượt Phó Sinh Hàn, phát hiện nút thắt linh lực đã thành công nhưng Phó Sinh Hàn vẫn chưa tỉnh lại, nàng đoán có lẽ là thần phủ bị xung kích nên rơi vào hôn mê tạm thời.

Nàng lặng lẽ đắp một chiếc chăn lên người Phó Sinh Hàn, đây là điều nàng muốn làm mỗi khi nhìn thấy Phó Sinh Hàn nhỏ tuổi nằm trong đống cỏ khô trong ký ức của hắn.

Làm xong tất cả những việc này, nàng mới rời khỏi phòng phẫu thuật.

Mãi đến khi bóng dáng nàng biến mất trong phòng phẫu thuật, Phó Sinh Hàn mới từ từ mở mắt, màu đỏ trong mắt đã biến mất, thay vào đó là những cảm xúc phức tạp.

Thẩm Dao Chu bước ra khỏi phòng phẫu thuật liền nhìn thấy Mộ Thiên Hồ khoanh tay, chỉ huy linh hồ phân thân của mình chuyển bệnh nhân, thấy Thẩm Dao Chu còn tùy ý chào hỏi nàng.

Lúc này cảm xúc của Thẩm Dao Chu vẫn còn đắm chìm trong ký ức của Phó Sinh Hàn, đối với những người của Thiên Vấn Các đều không có thiện cảm gì, vì vậy trừng mắt nhìn hắn ta một cái rồi quay người rời đi. Mộ Thiên Hồ: "??2"
 
Chương 399


Thẩm Dao Chu bước ra khỏi bí cảnh, thở dài một hơi.

Vừa rồi nàng xem thời gian, còn chưa đến nửa khắc nhưng nàng lại thực sự trải qua mấy năm trong ký ức của Phó Sinh Hàn.

Ban đầu nàng nghĩ, chỉ cần chạm vào thần phủ, miễn là nàng đủ nhạy bén thì sẽ không xảy ra chuyện gì. Dù sao bây giờ nàng đã là Kim Đan kỳ, ngoài một số ít thân thức của Nguyên Anh kỳ mạnh hơn nàng, nàng không cần lo lắng về những người khác.

Nhưng sau khi thoát khỏi ký ức của Phó Sinh Hàn, nàng lập tức dập tắt ý nghĩ này.

Cho dù đối phương không có tính công kích nhưng bị kéo vào một đoạn ký ức cũng không dễ chịu.

Nàng không muốn xâm phạm sự riêng tư của người khác, cũng không muốn cùng người khác trải qua một đoạn ký ức, cho dù về mặt thể chất không có ảnh hưởng gì, nhưng đối với tinh thân của nàng lại là sự tiêu hao dữ dội.

Nhưng muốn làm linh lực kết ấn, nhất định phải chạm vào thần phủ, đây căn bản là không có cách giải quyết.

Vì vậy, bây giờ nàng đang suy nghĩ, liệu bọn họ có thể chế tạo một loại linh khí có thể ạo linh lực kết ấn cho tu sĩ giống như Linh Xu hay không, chỉ là loại linh lực kết ấn này sẽ không làm tổn thương thần phủ của đối phương.

Tương tự như vắc-xin.

Sử dụng vi-rút đã c.h.ế.t để tạo ra kháng thể, từ đó chống lại sự tấn công của vi-rút thực sự. Nàng lập tức tìm thấy một số tu sĩ chế tạo linh khí, bọn họ không phải đến để tranh giành lợi ích, mà là vì mối quan hệ với Linh Xu nên được Ngũ Đại Kiếm Tông đích thân mời đến, trước đó vẫn luôn được bảo vệ rất tốt, tuy nhiên nhìn thấy cảnh tượng thảm khốc trước mắt, không ít người cũng nảy sinh ý định rút lui.

Nghe xong lời của Thẩm Dao Chu, tu sĩ đứng đầu lộ vẻ khó xử: "Thẩm y tu, không phải chúng ta không muốn, mà thực sự quá khó."

Những tu sĩ khác cũng đồng loạt phụ họa.

Những thứ bọn họ có được đều là Linh Xu tháo rời từ trên người tu sĩ, cấu trúc bên trong gần như đã bị phá hủy, hơn nữa bên trong có không ít thiết kế rất mới lạ, bọn họ đều không hiểu những thứ này dùng để làm gì, nếu có nhiều thời gian hơn, bọn họ có lẽ có thể từ từ thử nghiệm, nhưng bây giờ thời gian dành cho bọn họ quá ít, căn bản không có cách nào giải quyết được.

Thẩm Dao Chu hỏi: "Chỉ làm một cái đơn giản, tạo một linh lực kết ấn trên thân phủ cũng không được sao?"

"Không được." Tu sĩ đó trả lời: "Chỉ riêng bước này thôi đã liên quan đến quá nhiều thứ, căn bản không phải chúng ta muốn làm là làm được!"

Một tu sĩ chế tạo linh khí khác cảm thán: "Nói như vậy đi, nếu so sánh thứ này với tu vi, chúng ta chỉ mới là Trúc Cơ kỳ nhưng chủ nhân của thứ này đã đạt đến Hóa Thần kỳ rồi."

Những người còn lại cũng đồng loạt nói: "Đúng vậy, tu sĩ chế tạo linh khí này đã đạt đến đại thành, chúng ta căn bản không phải là đối thủ."

"Chúng ta ở lại đây cũng chỉ là gánh nặng, hay là để chúng ta về đi!"

Trái tim Thẩm Dao Chu chùng xuống.

Nàng đã sớm biết Hứa Tinh Dạ là một thiên tài, nhưng mãi đến lúc này nàng mới hiểu được thiên phú của hắn cao đến mức nào, những tu sĩ chế tạo linh khí ở đây đã là những tu sĩ chế tạo linh khí lợi hại nhất toàn bộ Vân Trạch Châu, đáng tiếc là đối mặt với hắn, bọn họ căn bản không có một chút khí thế nào.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top