Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Sủng Từ Cái Nhìn Đầu Tiên - Khai Tân

Sủng Từ Cái Nhìn Đầu Tiên - Khai Tân

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Tham gia
11/6/23
Bài viết
919,306
VNĐ
900,499
[Diendantruyen.Com] Sủng Từ Cái Nhìn Đầu Tiên - Khai Tân

Sủng Từ Cái Nhìn Đầu Tiên - Khai Tân
Tác giả: Khai Tân
Tình trạng: Đã hoàn thành




Năm ta tiến cung, ta vừa tròn mười bốn tuổi.

Mọi người đều nghĩ rằng ta bị đích mẫu tính kế, bị ép tiến cung để giúp đích tỷ củng cố sủng ái.

Nhưng chỉ có mình ta rõ, đây là kế hoạch mà ta đã dày công mưu tính từ lâu.

Ta muốn vào cung, trở thành vị phi tần được sủng ái nhất, lật đổ Phó gia để b.á.o t.h.ù cho mẫu thân của ta.
 
Chương 1


Ta tên là Phó Uyển Uyển, là thứ nữ của Hầu phủ. Sinh mẫu ta vốn là người nổi danh Giang Nam, sở trường của bà là ca múa, tinh thông âm luật và thi từ. Một khúc đàn tỳ bà của bà vang vọng ba ngày không dứt. Phụ thân ta - An Dật Hầu, vô cùng sủng ái bà, bà vào phủ được một năm thì sinh ra ta.

Chỉ là, ta không thể gọi bà là mẫu thân, chỉ có thể gọi bà là di nương. Một năm chỉ gặp được mười hai lần, mỗi lần chỉ trong một tuần nhang.

Mỗi khi gặp bà, bà đều dựa người trên trường kỷ, sắc mặt tái nhợt, yếu ớt, nói chuyện khẽ khàng, thanh âm nhẹ nhàng đến mơ hồ.

Dù vậy, bà rất yêu thương ta, mỗi lần đều len lén nhét cho ta ngân phiếu, dặn dò ta phải giữ mồm giữ miệng, phải sáng suốt tỉnh táo, đừng quá tin tưởng vào những người bên cạnh, cần có chủ kiến của mình.

Nhưng bà không hề hay biết, trong Hầu phủ này, thứ nữ nhiều vô kể, ta chẳng khác nào hạt cát giữa sa mạc, hoàn toàn không đáng để ai bận tâm.

Đích mẫu cũng chẳng có tâm tư để ý đến ta.

Nhưng lần cuối ta gặp mẫu thân, chính mắt ta chứng kiến bà bị đám người xa lạ kéo lên giường, bị chúng nhẫn tâm h.à.n.h h.ạ đến tận lúc trút hơi thở cuối cùng.

M.á.u me vương vãi khắp nơi, tanh tưởi và nồng nặc mùi t.ử t.h.i.

Ta còn nghe thấy bọn chúng nói, phụ nữ có thai, chơi đùa mới thật sự sảng khoái.

Ta bị nha hoàn che miệng, mới không phát ra một tiếng động nào.

Sau khi trở về, ta liền đổ bệnh.

Trong cơn mê man, ta nghe người ta nói rằng, việc ta nhìn thấy cảnh tượng này là do đích mẫu cố ý an bài, bởi vì mẫu thân ta đang mang thai, bà ta muốn ta tận mắt chứng kiến cảnh sinh mẫu của mình c.h.ế.t thảm.

Khoảnh khắc đó, lòng ta tràn ngập hận thù.

Ta thề sẽ b.á.o t.h.ù cho mẫu thân, khiến bọn họ vạn kiếp bất phục, c.h.ế.t không toàn thây.

Cuối cùng, cơ hội mà ta chờ đợi bấy lâu nay đã đến.

"Cửu tiểu thư, phu nhân mời tiểu thư qua đó một lát."

Ta ngoan ngoãn theo sau ma ma, dáng vẻ nhút nhát, hiền lành. Vừa thấy đích mẫu, ta liền vội vàng hành lễ, sợ mình làm sai điều gì.

"Uyển Uyển à…"

Đích mẫu vừa cất lời đã cầm khăn lụa, giả bộ lau nước mắt.

Ngay sau đó, bà bắt đầu màn kịch của mình.

Bà nói rằng bấy lâu nay bà đối xử với ta không tệ, giờ là lúc ta phải báo đáp.

Ta đã nghe ngóng từ lâu, đích tỷ ta là Du Phi, nàng đã thất lễ trước mặt Hoàng thượng, bị quở trách và từ đó mất đi sự sủng ái. Tin tức từ trong cung truyền ra, muốn chọn một thứ nữ có nhan sắc, dễ sai khiến để vào cung giúp nàng lấy lại ân sủng.

Nếu nói về dung mạo, trong cả Hầu phủ này, ai có thể sánh với Phó Uyển Uyển ta.

Ta ngước mắt lên, vẻ mặt ngây ngô, không biết nên làm gì, làm cho đích mẫu cảm thấy rất hài lòng.

"Uyển Uyển, nếu ta bảo con vào cung bầu bạn với tỷ tỷ con, con có nguyện ý không?"

"Vào cung ở vài hôm rồi trở về phải không ạ?" Ta hồn nhiên hỏi.

"Phải, chỉ ở vài ngày rồi về."

Ta khẽ gật đầu, "Con nguyện ý."

Đích mẫu nhanh chóng sắp xếp cho ta tiến cung, chỉ cho phép ta mang theo nha hoàn Liên Nhi.

Liên Nhi lớn hơn ta hai tuổi, hơi đẫy đà, nhưng lại rất nhanh nhẹn, là một trong số ít người ta có thể tin tưởng.

Ca ca của nàng làm việc ở ngoại viện, nhiều tin tức ta nghe được đều nhờ Liên Nhi thông qua ca ca của nàng.

Nói thật, ta cũng không hoàn toàn tin tưởng Liên Nhi.

Trước khi tiến cung, đích mẫu cho người may cho ta vài bộ y phục mới, cổ áo cắt rất thấp, lộ ra mảng da thịt trắng nõn. Ta giả vờ không hiểu, vui vẻ chuẩn bị tiến cung.

Các tỷ muội trong phủ đều đến tiễn, ngoài miệng thì nói những lời ngưỡng mộ, nhưng trong mắt lại chẳng giấu được vẻ hả hê.

Một lũ ngốc nghếch, cuối cùng cũng chỉ là công cụ liên hôn, làm bậc thang cho huynh trưởng tiến thân. Còn ta, ít ra cũng được vào cung, chọn người quyền lực nhất mà dựa dẫm.

Chỉ cần ta được sủng ái, sau này chúng gặp ta đều phải quỳ gối hành lễ.

Ngày ta vào cung, trời nắng ấm áp, ánh dương rực rỡ, khiến ta cảm thấy đây là một điềm lành.

Khi đến cung, ta và Liên Nhi đứng ngoài cửa điện, nghe cung nữ bên trong nhẹ nhàng thưa, "Nương nương, Cửu cô nương đã đến."

"Cho nàng vào."

Giọng Du Phi nương nương nghe uể oải, kèm theo chút yếu ớt bệnh tật.

Quả nhiên, ta không đoán sai, nàng đã lâm bệnh.

Sau khi ta hành lễ, nàng nhìn ta chằm chằm một hồi lâu, rồi mới chậm rãi nói: "Cửu muội muội thật là xinh đẹp."

"Nương nương mới thật là quốc sắc thiên hương."

Lời này ta nói ra, thực sự rất miễn cưỡng.

Đích tỷ lúc khỏe mạnh còn không sánh được với ta, huống chi giờ đây nàng đang bệnh tật triền miên.

"Hừ!" Du Phi nương nương khẽ cười một tiếng.

Sau đó, nàng bảo người dẫn ta đến khách phòng nghỉ ngơi.

Vài ngày trôi qua, nàng không hề triệu kiến ta. Ta cũng không vội vã gặp Hoàng thượng để tranh thủ giành được ân sủng.

Dù gì, ta cũng chỉ mới mười bốn tuổi, không vội.

Nhưng ta vẫn thường lén lút ra ngoài qua cửa sau, ra chơi ở đình giữa hồ sen, hái hoa sen hay vặt gương sen để bóc ăn.

Cho đến hôm đó, ta đã gặp được tỷ phu của mình – Hoàng đế!

"Ngươi là ai? Sao lại ở đây?" Ta ngồi trên chiếc thuyền nhỏ, trong lòng ôm mấy cành hoa sen và gương sen.

Nhìn người đàn ông trong đình, ta có chút chột dạ.

Trong ánh mắt của hắn thoáng hiện nét cười, hắn hỏi ta, "Ngươi là người của phủ đệ nào?"

"Ngươi quản ta là người phủ nào để làm gì, ta nói cho ngươi biết, nơi đây là hậu cung, ngươi mau rời đi, nếu không ta sẽ gọi người tới."

Ta ra vẻ vô cùng đanh thép, cố tình giả vờ không nhận ra hắn.

Nhưng thực ra, ngay từ cái nhìn đầu tiên ta đã biết hắn là Hoàng đế.

Mặc dù hắn mặc thường phục, nhưng đai thắt lưng được làm từ ngọc, vừa quý giá vừa lộng lẫy, khắc hình rồng nhiều móng.

Hoàng đế vẫn ngồi trong đình, không có ý định rời đi, còn ta thì lo lắng vô cùng.

Nếu Du Phi biết được ta đã gặp Hoàng đế, kế hoạch của ta sẽ bị phá hỏng.

"Ngươi… ngươi còn không mau đi? Nếu không ta sẽ kêu người thật đấy." Ta đe dọa hắn, nhưng trong lòng lại lo lắng không thôi.

Dù gì hắn cũng là Hoàng đế, vinh hoa phú quý của ta sau này đều phụ thuộc vào một ý niệm của hắn.

Liên Nhi khẽ kéo áo ta, ta quay đầu nói với nàng, "Đừng gấp, doạ cho hắn chạy đi, chúng ta sẽ trở về."

Hoàng đế đứng lên, từ trên cao nhìn xuống ta, "Tiểu nha đầu, chúng ta sẽ còn gặp lại."

"Ai thèm gặp lại ngươi." Ta lẩm bẩm một tiếng.

Nhìn hắn rời đi, ta lập tức dẫn Liên Nhi quay về.

Dĩ nhiên, ta cảm nhận được ánh mắt hắn từ xa nhìn ta, nhưng ta quyết không ngoảnh đầu lại.

Không chỉ vậy, ta còn cố tình không đến hồ sen mấy ngày sau đó.

Trong những ngày này, ta đã nghe ngóng cặn kẽ. Hậu cung của Hoàng đế có đến sáu mười, bảy mươi phi tần. Những phi tần đó đều vâng lời răm rắp, Hoàng đế đã sớm mất hứng thú.

Ta phải làm gì đó khác biệt, để mình trở nên độc đáo, không nhất thiết phải được sủng ái hoàn toàn, nhưng ít ra phải có điều gì đó khiến ta trường tồn trong ân sủng.

Chỉ là, chưa kịp thực hiện kế hoạch mê hoặc Hoàng đế, thì Du Phi đã gọi ta đến, trách mắng một trận, cấm ta không được tới hồ sen nữa.

Bảo ta không đi? Ta lại càng không nghe.

Nếu không đến đó, làm sao ta gặp được Hoàng đế?

Vậy nên chiều hôm đó, ta lại lén dẫn Liên Nhi đến.

Ta hái được rất nhiều hoa sen. Khi nhìn thấy người đàn ông ở phía xa đang đi tới, ta khẽ nói với Liên Nhi, "Ta muốn về nhà rồi."

"Nhưng tiểu thư, nếu không có lệnh của nương nương, chúng ta không thể ra khỏi cung được."

"…"

Thực ra, ta chẳng hề muốn về Hầu phủ.

Nếu trở về, làm sao ta trở thành sủng phi của Hoàng đế, làm sao b.á.o t.h.ù cho mẫu thân?

Ta khẽ hít mũi, "Thôi, hái thêm ít gương sen đi, mấy ngày tới ta không thể tới nữa."

"Vâng"

Khi chúng ta ôm đống hoa sen và gương sen bước vào đình, ta lại nhìn thấy Hoàng đế.

Hắn trông không già, có lẽ đang độ tuổi ba mươi.

Dĩ nhiên, đối với ta, tuổi tác của hắn không quan trọng. Điều ta quan tâm là làm thế nào để nhận được sự sủng ái của hắn.

Chỉ cần một bước lên mây.

Ta nhìn thấy hắn đang quay lưng về phía chúng ta, nhìn hồ sen. Ta định lặng lẽ dẫn Liên Nhi rời đi, không quấy rầy là tốt nhất.

Nhưng không ngờ, hắn quay đầu lại.

Ta giả vờ giật mình sợ hãi, "Ngươi… ngươi sao lại đột ngột quay đầu lại?"

"Ta cảnh cáo ngươi, đừng nói với ai rằng đã gặp ta ở đây, nếu không ta sẽ cho ngươi biết tay."

"Liên Nhi, mau đi thôi."

Ta cố tình thể hiện mình như một cô gái ngốc nghếch, vừa ngây thơ vừa ngu dại, có chút hồn nhiên lại có chút liều lĩnh.

Dĩ nhiên, ta không biết rằng, sau khi ta rời đi, đã có người bẩm báo với Hoàng đế mọi chuyện về ta, kể cả cái c.h.ế.t của mẫu thân ta.

"Phó Uyển Uyển? Muội muội của Du Phi?"

"Quả nhiên nàng chẳng giống Du Phi chút nào."

Ta với Du Phi làm sao có thể giống nhau được?

Nàng là đích nữ của Hầu phủ, là viên minh châu được nâng niu trong lòng bàn tay, tương lai rực rỡ sáng lạn. Còn ta thì sao?

Một thứ nữ do người kỹ nữ Giang Nam sinh ra.

Trong phủ, nhiều người khi nhắc đến ta đều coi thường, cảm thấy ta là điềm xui xẻo.

Lần này trở về, Du Phi phạt ta cùng Liên Nhi, bắt chúng ta quỳ trong góc phòng.

Chỉ là ta không ngờ Hoàng đế lại đến.

Hắn còn trò chuyện với Du Phi một lúc, nhưng rõ ràng hắn không hề phát hiện ra ta đang quỳ ở góc phòng, hoặc có lẽ là phát hiện rồi, nhưng giả vờ như không biết.

Ta chỉ nghe thấy tiếng của hắn, nhưng không thể nhìn thấy người. 
 
Chương 2


Đợi đến khi Hoàng đế rời đi, Du Phi mới bước tới góc phòng, từ trên cao nhìn xuống ta, "Đứng lên đi."

"Nương nương, ta có thể về Hầu phủ được không?" Ta khẽ hỏi.

Ở Hầu phủ, ta chẳng khác nào một cái bóng, bị người ta ức h.i.ế.p cũng chẳng ai bận tâm.

Ta sống ở khu viện hẻo lánh nhất, nhưng nhờ vào số tiền mẫu thân để lại, cuộc sống của ta cũng không tệ.

Du Phi ngồi xuống, vươn tay nắm lấy cằm ta, "Uyển Uyển, vào cung rồi thì không còn đường quay lại đâu."

"Tại sao?" Ta hỏi, mặc dù trong lòng dĩ nhiên đã rõ.

Một khi đã quen với sự phú quý, quyền lực ngút trời trong cung, ai còn muốn trở về nơi hẻo lánh ở Hầu phủ chứ?

"Đồ ngốc!" Du Phi cười khẩy.

"Trở về đi, lần sau không được đến hồ sen nữa."

"Nương nương…" Ta khẽ gọi.

"Nương nương, trong cung ta không có lấy một người bạn, cũng chẳng có ai để làm bạn, ta… ta…"

Nói đến đây, mắt ta đỏ hoe, nước mắt lưng tròng.

Thật là bộ dạng yếu đuối đáng thương.

Du Phi vươn tay đỡ ta đứng dậy, "Uyển Uyển, nhớ kỹ, trong cung không có ai là bạn cả."

Ta không hiểu tại sao Du Phi lại nói những lời này với ta, nhưng ta biết chắc chắn nàng chẳng có ý tốt.

Nàng giống hệt như mẫu thân của mình, vẻ ngoài hiền lành, nhưng thực chất lại tàn nhẫn và độc ác nhất.

Ta cũng là người như thế.

Trong những gia tộc danh giá, liệu có mấy ai còn ngây thơ, vô tội?

"Trở về đi."

Ta trở về căn phòng nhỏ, khóc thật lâu.

Nói với Liên Nhi rằng ta muốn về Hầu phủ, muốn ăn bánh ngọt ở Lâm Tiên Lâu.

Những lời này không chỉ là than thở với Liên Nhi, mà còn là nói cho đám thái giám, cung nữ đang giám sát ta nghe.

Cũng là để Hoàng đế, người dường như đã bắt đầu chú ý đến ta, biết được.

Chỉ cần ngày sau ta nhận được bánh ngọt từ Lâm Tiên Lâu, hoặc thưởng thức bánh ngọt trong cung, mục đích của ta coi như đã đạt được một nửa.

Quả nhiên không ngoài dự liệu.

Hoàng thượng thưởng rất nhiều bánh ngọt cho Du Phi, Du Phi ăn không hết liền ban cho ta vài phần.

Ăn bánh ngọt, ta nở một nụ cười hài lòng.

Chỉ có ta mới hiểu rõ lý do vì sao nụ cười của mình lại mãn nguyện đến vậy.

Ta cùng vài cung nữ chơi đá cầu trong sân, như thể đã mất hứng thú với hồ sen ngay bên kia tường, hoặc cũng có thể vì ta sợ Du Phi mà không dám đến nữa.

Vì vậy, có một cung nữ thân thiện khuyên ta nên ra ngoài dạo chơi.

Ngay khi nàng mở lời, ta đã biết nàng là người của Hoàng đế, hoặc cũng có thể là tai mắt của Du Phi.

"Nhưng nương nương không cho phép ta đi." Ta làm ra vẻ thất vọng.

Và biểu hiện sợ hãi đối với Du Phi.

"Tiểu thư, nếu muốn đi thì cứ đi thôi, nô tỳ sẽ canh chừng giúp người và giữ kín chuyện này."

Dĩ nhiên, ta muốn đi.

Nhưng trước hết, ta phải thử xem cung nữ này là người của ai.

Nếu không để Du Phi biết, vậy nàng hẳn là người của Hoàng đế.

"Việc này…"

Ta do dự, phân vân giữa đi và không đi.

Cung nữ Bích Hà lại tiếp tục khuyên, "Tiểu thư, giờ này chắc chắn hoa sen trong hồ đã nở rất đẹp, gương sen cũng nhiều hơn rồi."

"Hạt sen không chỉ có thể ăn sống, mà còn có thể nấu chè, tim sen thì pha trà cũng rất ngon."

Dĩ nhiên ta biết.

Ta cắn môi, cuối cùng như thể quyết tâm, "Liên Nhi, chúng ta đi."

Rồi quay sang Bích Hà, "Ngươi nhất định phải giữ kín chuyện này nhé."

"Tiểu thư yên tâm, nô tỳ tuyệt đối giữ kín miệng."

Ta chẳng để tâm đến lời cam đoan chắc nịch của Bích Hà.

Hôm nay, khi ta đến hồ sen, ban đầu Hoàng đế không có mặt. Ta dẫn Liên Nhi lên thuyền, nàng chèo thuyền, còn ta hái gương sen, hoa sen, rồi ngân nga khúc hát mà mẫu thân đã dạy, "Giang Nam khả thái liên, liên diệp hà điền điền..."

Ai mà ngờ được một thứ nữ của Hầu phủ lại có giọng hát hay đến vậy.

Mẫu thân từng nói, ta là thiên kim của Hầu phủ, không phải con hát tầm thường, cần biết giữ mình.

Nhưng bà lại quên nhắc ta rằng, trong những gia tộc lớn, quy củ nặng nề, thân phận lại càng bị phân biệt rõ.

"Tiểu thư, sao người lại khóc?" Liên Nhi hốt hoảng lau nước mắt cho ta.

Ta hất tay nàng ra, quay đầu, tay tự lau nước mắt.

Một chiếc thuyền nhỏ dần dần tiến lại gần chúng ta.

Hoàng đế ngồi ở mũi thuyền, thổi khúc nhạc giống với bài hát của ta.

Trong lòng ta vui sướng khôn tả.

Nhưng ta lập tức bảo Liên Nhi mau rời đi.

Chỉ là Hoàng đế lại nhanh hơn, hắn bước một bước đã sang thuyền của ta.

Con thuyền lập tức chao đảo, ta cố ý tỏ ra hoảng sợ, đứng bật dậy tìm kiếm thứ gì để bám víu.

Và rồi, ta nắm lấy Hoàng đế, kéo hắn cùng rơi xuống hồ sen…

Trong hồ sen, ta vùng vẫy vài cái, liền bị Hoàng đế ôm vào trong lòng.

Toàn thân ta cứng đờ, tim đập như trống dội.

Đây là lần đầu tiên ta tiếp xúc gần gũi với một người đàn ông.

Cũng là lần đầu tiên ta gần một nam nhân đến vậy.

"Ngươi... ngươi... ngươi mau buông ta ra!"

Sợ hãi là thật, run rẩy cũng là thật.

"Ngươi biết bơi sao?" Hoàng đế trầm mặt hỏi.

Dĩ nhiên là ta không biết.

Ta được hắn ôm vào bờ, Liên Nhi đã sợ hãi đến mức hồn bay phách tán, vội vàng chạy đến hỏi, "Tiểu thư, người không sao chứ?"

Ta lắc đầu, rồi lại gật đầu.

Ta tức giận liếc nhìn Hoàng đế một cái, đứng dậy định quay về nhanh chóng.

Nhưng bất ngờ, ta bị trật chân.

"Á!"

Ta đau đến mức bật thốt lên.

Ta thề với trời, lần này thực sự không phải là cố ý.

Ta không bao giờ lấy thân thể của mình ra để tính kế người khác.

Khi Hoàng đế bế bổng ta lên ngang lưng, ta luống cuống đ.ấ.m vào n.g.ự.c hắn, "Ngươi mau thả ta xuống, ngươi muốn làm gì? Ngươi đúng là đồ vô lại!"

"Ngươi muốn thế này mà trở về, để bị Du Phi trách phạt sao?" Hoàng đế lạnh lùng hỏi.

"..."

Dĩ nhiên là ta không muốn.

Hoàng đế bế ta vào một căn phòng, sai người mang y phục tới cho ta thay.

Sau khi thay xong, ta phát hiện đó vốn dĩ là quần áo của ta.

Nhìn thấy Hoàng đế sau khi rửa mặt, khoác lên long bào, dáng vẻ anh tuấn oai phong.

...

Ta kinh ngạc, sững sờ, hoảng sợ rồi vội vàng quỳ xuống hành lễ, "Thần thiếp bái kiến Hoàng thượng."

Sau đó, ta bật khóc.

Hoàng đế có lẽ thấy ta khóc không rõ nguyên do, liền hỏi, "Ngươi khóc gì vậy?"

"Ta... ta đã mạo phạm Hoàng thượng, hu hu..."

"Sợ rồi sao?"

Ta gật đầu.

Trong mắt ta đều là vẻ hoang mang và sợ hãi.

"Hừ!" Hoàng đế cười khẽ, trêu chọc, "Kẻ không biết thì không có tội, đứng lên đi."

"Hoàng thượng không trách ta sao?" Ta lấy hết can đảm hỏi.

"Ừ, không trách, đứng dậy đi."

Ta ngước nhìn Hoàng đế, thấy trên mặt hắn có chút vui vẻ, mới từ từ đứng dậy, "Hoàng thượng, thần thiếp có thể trở về không?"

"Ngươi sợ trẫm sao?"

Dĩ nhiên là ta không sợ.

Khi một người đã không còn gì trong tay, họ sẽ không còn sợ hãi.

Nhưng ta có thể nói vậy sao? Tất nhiên là không thể.

"Ta muốn trở về, nếu nương nương biết ta chạy ra ngoài, sẽ lại phạt quỳ ta, Hoàng thượng... ta có thể hỏi ngài một câu không?"

"?"

"Tại sao nương nương không cho phép ta đến hồ sen chơi? Ta ngoài việc hái vài bông sen, gương sen, thì chẳng làm gì cả, cũng không gây ra chuyện xấu gì."

Càng nói, ta càng uất ức, nước mắt không ngừng rơi.

Người ta thường nói, mỹ nhân rơi lệ sẽ khiến người khác phải thương xót.

Ta nghĩ rằng lúc này ta hẳn đã khiến Hoàng đế động lòng.

Bởi vì hắn giơ tay lên lau nước mắt cho ta, trong mắt ngập tràn sự dịu dàng và cưng chiều, "Đừng khóc nữa, chuyện nhỏ nhặt thôi mà."

"Nếu ngươi thích chơi ở hồ sen, trẫm sẽ nói với Du Phi, để nàng không gò bó ngươi nữa."

"Thật sao?" Ta ngước mắt, giọng nghẹn ngào hỏi.

"Ừ."

Được Hoàng đế hứa hẹn, ta không nhịn được mà bật cười.

Nụ cười ngây ngô, lại có chút kiều diễm.

Biểu cảm này, ta đã luyện đến thuần thục từ lâu.

"Hoàng thượng, ta có thể cầu xin ngài thêm một việc nữa được không?"

"?" Hoàng đế nhướng mày.

"Ta muốn xuất cung về lại Hầu phủ, nhưng nương nương nói đã vào cung thì không thể trở ra nữa, ta... ta..."

Nói đến đây, mắt ta đỏ hoe.

"Ngươi thích ra ngoài lắm sao?" Hoàng đế hỏi.

"Dĩ nhiên rồi, thành Trường An náo nhiệt vô cùng, bánh ngọt ở Lâm Tiên Lâu ngon không thể tả..."

Ta ríu rít kể về vài lần hiếm hoi được ra ngoài, và chuyện ta từng lén trèo lên tường viện hỏi thăm hàng rong để mua vài món ăn vặt.

Lúc này, Phó Uyển Uyển là một cô gái không toan tính, không mưu mô, chỉ là một người tràn đầy sự ngây thơ và chân thành.

"Đi thôi, trẫm sẽ dẫn ngươi xuất cung chơi."

"..."

Ta trừng mắt nhìn hắn.

Kinh ngạc, choáng váng, không thể tin nổi.

Nhưng đôi chân ta như có ý thức, tự động theo sau Hoàng đế.

Hắn bảo ta gọi hắn là Thịnh ca ca.

Ta không ngừng tự nhủ trong lòng, vì vinh hoa phú quý, vì quyền lực, vì b.á.o t.h.ù cho mẫu thân.

Rồi ta e thẹn, ngượng ngùng gọi một tiếng, "Thịnh ca ca."

Hoàng đế đúng là kẻ đáng ghét.

Hắn dẫn ta đi dạo phố, còn bắt ta đội mũ che mặt.

Mời ta ăn kẹo hồ lô, rồi lại tranh giành với ta.

Thậm chí, hắn còn dẫn ta đến bờ sông Tần Hoài, nghe các kỹ nữ hát ca.

Không thể phủ nhận, kỹ nữ đó có một giọng hát tuyệt vời, âm điệu uyển chuyển, du dương, vô cùng êm tai.

Hắn thấy ta chăm chú lắng nghe, liền bảo ta rời đi.

"Ta không đi, chưa nghe xong mà."

"Sắp có pháo hoa rồi, ngươi thực sự không đi sao?"

Pháo hoa ư.

Ta thực ra đã từng xem pháo hoa, nhưng chỉ có thể đứng ở phía sau, kiễng chân nhìn đích tỷ, huynh trưởng b.ắ.n pháo hoa. Còn ta, một thứ nữ, không hề có tư cách tham gia.

Ta đứng đó, ánh mắt trĩu nặng, "Pháo hoa, ta từng xem qua rồi."

"Ngươi từng b.ắ.n pháo hoa sao?" Hoàng đế nhướn mày hỏi.

Ta mở miệng, cứng đầu đáp, "Tất nhiên rồi!"

Rồi nhỏ giọng bổ sung, "Thật ra là…chưa từng."

Hoàng đế khẽ cười khẩy, "Nếu ngươi gọi ta thêm vài tiếng Thịnh ca ca, có lẽ ta sẽ cho người chuẩn bị pháo hoa cho ngươi đốt chơi."

"..."

Ta chớp mắt.

Trong lòng ta quá rõ, người không vô cớ tỏ ra ân cần, nếu không có lợi ích, tất chắc có ý đồ.

Hoàng đế không thể nào vô duyên vô cớ đối tốt với ta.

Nhưng ta phải giữ nguyên vẻ ngây thơ, không hiểu chuyện, ham vui của mình, chỉ đành nhẫn nhịn, không cam lòng, đi theo sau hắn mà gọi, "Thịnh ca ca."

"Thịnh ca ca..." 
 
Chương 3


Nhưng Hoàng đế lại rất đáng ghét, mặc ta gọi đến khô cả miệng, khàn cả họng, hắn vẫn chẳng hề động lòng.

"Hừ!" Ta trợn mắt nhìn hắn, đôi mắt như phun lửa.

Hận không thể cắn hắn vài miếng.

Hắn lại đứng dậy, vẻ mặt vừa yêu chiều vừa cưng nựng, xoa đầu ta, "Đi thôi."

Ta đứng ngây tại chỗ.

Một lúc sau mới giống như con mèo bị chọc giận, "Ngài làm rối tóc ta rồi!"

"......"

Hoàng đế nhìn ta hai cái, "Đồ ngốc, còn không mau đi theo?"

Rồi hắn bước đi.

Ta lẩm bẩm vài câu trong lòng, nhanh chóng bước theo.

"Thịnh ca ca, đợi ta với."

Pháo hoa mà Hoàng đế chuẩn bị quả thật hoành tráng hơn nhiều so với pháo hoa ở Hầu phủ.

Ban đầu ta còn chút sợ hãi, nhưng dần dần, ta quên hết nỗi sợ, cũng quên cả mối hận trong lòng.

Chỉ là một thiếu nữ mười bốn tuổi ngây thơ, vô tư vui cười.

Hoàng đế ngồi không xa, uống trà, nhìn ta.

Thoáng chốc ta thấy trong mắt hắn đầy sự cưng chiều, khiến ta cảm thấy khó hiểu.

Tại sao lại là sự cưng chiều? Chẳng phải nên là tình cảm nam nữ hay sao?

"Đồ ngốc, đi thôi."

"Ta không phải đồ ngốc, ta tên Phó Uyển Uyển."

Hoàng đế nhíu mày, như thể chịu thua, "Uyển Uyển, đi thôi."

Khi trở về hoàng cung, ta mới nhớ ra một điều, "Hoàng thượng, ngài không đưa ta về Hầu phủ sao?"

"Trẫm từng nói sẽ đưa ngươi về Hầu phủ sao?"

"Ngài..."

Ta mở miệng, đôi mắt đỏ hoe đầy ủy khuất.

Dĩ nhiên, tất cả đều là giả vờ.

Ta đâu có ngốc mà muốn quay về Hầu phủ chứ.

"Ngài thật đáng ghét."

Lúc rời đi, ta hét lên với Hoàng đế.

Nhưng giọng nói lại mang chút nũng nịu, ngọt ngào.

Đây đâu phải là tiếng hét, rõ ràng là đang làm nũng mà.

Ta chẳng dám quay đầu nhìn ánh mắt của Hoàng đế.

Khi về đến phòng nhỏ, Liên Nhi đã lo lắng đến phát khóc.

Ta vui vẻ kể cho nàng nghe những nơi ta đã đến, còn mang bánh ngọt giấu được ra cho nàng ăn.

Thậm chí ta còn chia hai miếng cho Bích Hà.

Khi Du Phi triệu ta đến, ta không ngờ Hoàng đế cũng có mặt.

"Uyển Uyển, mau đến ra mắt Hoàng thượng." Giọng Du Phi khàn khàn, dường như đã khóc.

Ta chẳng thèm quan tâm nàng có khóc hay không.

Nàng có khóc đến mù mắt cũng chẳng liên quan gì đến ta.

Chẳng phải chính các người đã tìm mọi cách để đưa ta vào cung sao?

Trước khi hành lễ với Hoàng đế, ta còn lén liếc hắn một cái.

"Thần nữ bái kiến Hoàng thượng."

"Không cần đa lễ, đứng lên đi."

Ta đứng dậy, đầu cúi thấp.

"Nghe Du Phi nói ngươi thích chơi ở hồ sen phía sau?"

"Vâng!" Ta khẽ gật đầu.

"Thích thì cứ đến chơi."

Tên Hoàng đế ngốc nghếch này, còn giả vờ không nhận ra ta. Du Phi không phải đồ ngốc, chắc chắn nàng có tai mắt trong cung.

Hắn thực sự quá xem thường đám phi tần trong hậu cung rồi.

Nhìn ánh mắt Du Phi như muốn ăn tươi nuốt sống ta cũng đủ chứng minh rằng nàng biết hết mọi chuyện.

"Tạ ơn Hoàng thượng."

Hoàng đế khẽ gật đầu, "Du Phi, muội muội này của nàng thật thú vị, sau này đừng có chuyện gì cũng trách phạt nàng, nàng còn là đứa trẻ, cần được yêu thương nhiều hơn."

"Dù có sai lầm cũng phải dạy dỗ cẩn thận."

Cách xử lý này của Hoàng đế, đừng nói là Du Phi không hiểu.

Ngay cả ta cũng không hiểu.

Ta muốn làm sủng phi, không phải làm một đứa trẻ chưa lớn!

Sau khi Hoàng đế rời đi, ánh mắt của Du Phi nhìn ta như muốn nuốt chửng ta.

Nàng bắt ta kể lại tất cả những gì đã xảy ra với Hoàng đế.

Ta không phải là kẻ dễ bị dọa sợ.

Có Hoàng đế làm chỗ dựa, dù Du Phi có giận đến đâu cũng chẳng dám làm gì ta thật sự.

Từng chút một, ta kể lại, đến cả biểu cảm rất chi tiết của Hoàng đế lúc đó.

Nhìn thấy gương mặt nàng đầy đau khổ và phẫn nộ, nhưng không thể làm gì được ta, trong lòng ta cảm thấy vô cùng đắc ý.

"Ngươi về đi."

"Vâng, nương nương!"

Ta cúi người hành lễ rồi rời đi.

Những ngày tiếp theo, ta vẫn hàng ngày đến hồ sen chơi đùa, nhưng không gặp lại Hoàng đế.

Ta chẳng mấy bận tâm, vì dù sao ta vẫn còn trẻ, tuổi mười bốn đẹp đẽ này còn quá sớm để nghĩ đến chuyện thị tẩm đoạt sủng.

Thỉnh thoảng, ta vẫn đề phòng rằng Du Phi sẽ hại ta, nhưng nàng chẳng hề có động tĩnh gì. Thay vào đó, nàng tổ chức một buổi yến hội thưởng hoa, mời các phi tần khác trong cung, rồi giới thiệu ta với tất cả mọi người.

Nàng còn giả vờ vô tình tiết lộ chuyện Hoàng đế cho phép ta mỗi ngày chơi đùa ở hồ sen, khiến cả cung đình đều biết đến chuyện này.

Nàng đã đẩy ta vào tâm bão.

Những ánh mắt ghen tỵ, đố kỵ và tò mò không ngừng hướng về phía ta.

Du Phi đang dùng d.a.o của kẻ khác để g.i.ế.t ta.

Chẳng bao lâu sau, các phi tần bắt đầu mời ta đi dạo trong hoa viên, hoặc đến cung của họ ngồi chơi.

Khi đến, họ tranh thủ dò hỏi ta về Hoàng đế.

Hoàng đế có rất nhiều phi tần trong hậu cung, nhưng Hoàng tử, Công chúa lại rất ít.

Nhiều đứa trẻ còn chưa ra đời đã mất.

Một số khác, khi sinh ra cũng chẳng sống được bao lâu, rồi yểu mệnh.

Những chuyện này chắc chắn đều liên quan đến thủ đoạn của các phi tần.

Thậm chí có phi tần nhờ ta chuyển thư cho Hoàng đế.

Ta không từ chối, thư ta đưa đến tay Hoàng đế, còn việc Hoàng đế có hồi âm hay không thì chẳng phải là chuyện ta có thể kiểm soát.

Không ngờ rằng, hễ ta đưa thư của phi tần nào, Hoàng đế lại đến cung của phi tần đó.

Và ta trở thành "miếng mồi ngon" trong hậu cung, nhìn thấy Du Phi tức giận đến mức chẳng nuốt nổi cơm, gầy đi trông thấy. Hầu phu nhân phải vội vàng vào cung thăm hỏi.

Bà gọi ta đến trách mắng.

Ta đứng im lặng một bên, không nói lời nào.

Hầu phu nhân cũng không dám làm gì ta, vì giờ bà thậm chí còn không thể đưa ta ra khỏi cung được.

Ta cúi đầu, trong lòng cảm thấy đắc thắng.

"Uyển Uyển!"

"?" Ta ngước mắt nhìn Hầu phu nhân.

"Ngươi có gặp được Hoàng thượng không?"

"Thỉnh thoảng có gặp, nhưng đa phần thì không."

Ta không hề nói dối.

Hoàng đế bận rộn chính sự, làm sao có thể như ta, chỉ quanh quẩn bên hồ sen, nghĩ cách giành sủng ái và trả thù Phó gia.

Ánh mắt của Hầu phu nhân lúc đó, như thể muốn nuốt chửng ta.

Nhưng ta không sợ.

Bây giờ, chính bọn họ đang cầu xin ta.

Hầu phu nhân giả bộ nói rất nhiều về tình cảm tỷ muội, bảo phải giúp đỡ lẫn nhau. Nhưng ta chỉ để lời nói đó lọt qua tai, không để bị bà lừa phỉnh.

Du Phi rốt cuộc vẫn không thể lấy lại ân sủng, Hoàng đế cũng không hề ghé thăm nàng.

Ngược lại, Hoàng đế lại gặp ta vài lần ở đình hóng gió bên hồ sen. Hắn đến nhanh và đi cũng nhanh.

Vài lần, ta thấy hắn ngồi lặng yên, chìm vào suy nghĩ.

Ta là một cô gái tinh ý, khi hắn im lặng, ta tuyệt đối không dám lên tiếng quấy rầy.

Khi ta khuấy đảo hậu cung, chuẩn bị lợi dụng tình thế mà giành lấy ân sủng, thì Thái hậu, người đang đi cầu phúc ở Ngũ Đài Sơn, trở về.

Các phi tần bỗng chốc chẳng còn để tâm đến ta nữa, ngay cả Du Phi cũng nhìn ta với vẻ hả hê, như thể ta sắp gặp phải đại nạn.

"…"

Trong lòng ta cũng có chút lo lắng.

Dù gì, một Hoàng đế ham mê nữ sắc cũng dễ đối phó hơn Thái hậu, người nắm quyền hậu cung trong tay.

Ngày Thái hậu trở về, ta liền bị triệu kiến.

Khi Du Phi tiễn ta đi, trên đường còn không ngừng nhắc nhở, cảnh cáo.

Ta im lặng suốt cả quãng đường, cho đến khi đến Từ Ý cung, được ma ma của Thái hậu dẫn vào cung điện.

Vừa vào đến nơi, ta thấy Thái hậu đang ngồi trên ghế phượng, nhìn chằm chằm vào ta.

Trên mặt bà vẫn còn nét mệt mỏi, nhưng đôi mắt lại ửng đỏ, hiển nhiên là vừa khóc.

"Thần nữ bái kiến Thái hậu nương nương, nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."

Ta nhanh chóng quỳ xuống dập đầu hành lễ.

Thái hậu vẫy tay gọi ta, "Lại đây, đứng lên nào, đến gần để ai gia xem một chút."

"?"

Chuyện này không giống như ta đã dự liệu.

Ta lo lắng bước đến, Thái hậu nắm tay ta, kéo ta ngồi xuống bên cạnh bà.

Bà tỉ mỉ ngắm nhìn khuôn mặt ta, như thể qua ta mà đang nhìn một ai khác.

Bà vuốt ve mặt ta, "Đứa bé ngoan, con đã chịu nhiều khổ sở rồi."

"?"

Ta ngẩn người.

Chuyện này là thế nào?

"Từ nay hãy chuyển đến ở cùng ai gia, được không?"

Được, dĩ nhiên là được.

Không có chuyện gì tốt hơn chuyện này nữa.

Người ta thường nói "gần nước được hưởng ánh trăng", sống trong Từ Ý cung của Thái hậu, liệu còn xa ân sủng được sao?

Không ai ngờ rằng ta lại được Thái hậu sủng ái đến vậy.

Sự sủng ái của Thái hậu so với Hoàng đế còn mãnh liệt hơn nhiều.

Ta có thể tự do đi lại trong cung, có thể tùy ý xuất cung, thậm chí còn được đi cùng Thái hậu dự các yến tiệc. Ta ngồi bên cạnh Thái hậu, cùng bà trò chuyện và cười đùa.

Bề ngoài ta vẫn giữ vẻ ngây thơ, không hiểu chuyện, nhưng lại càng trở nên kiêu ngạo hơn.

Dù vậy, ta chưa bao giờ dựa vào sự sủng ái của Thái hậu để ức h.i.ế.p người khác, bởi ta sợ khi thất thế sẽ bị người đời giẫm đạp.

Vì thế, ta cố gắng kết giao với nhiều người, đối xử tốt với đám hạ nhân bên cạnh, chăm sóc hoa cỏ, mèo c.h.ó trong cung, hòa thuận với các phi tần, ta vẫn cặm cụi giúp họ chạy việc vặt, gửi thư cho Hoàng đế.

Ta nhận được không ít phần thưởng, thậm chí còn mua một tòa đại trạch ngoài cung, hai trang viên và mở vài cửa hàng. 
 
Chương 4


Năm ta mười lăm tuổi, Thái hậu đã tổ chức cho ta lễ cập kê long trọng. Từ đó, ta chính thức trở thành một thiếu nữ trưởng thành.

Ta vẫn không từ bỏ ý định trở thành sủng phi của Hoàng đế.

Nhưng ta không còn hăm hở tìm cách quyến rũ Hoàng đế nữa.

Bởi vì ta biết, để gặp hắn đã không còn là việc khó khăn.

Ta đối với hắn luôn tỏ ra thờ ơ, thỉnh thoảng còn nói những lời châm chọc, trong mắt hắn, ta luôn là một cô gái ngốc nghếch, cay độc.

Nhưng có điều, suốt năm nay, Hoàng đế dường như ít lui tới hậu cung.

Ta không biết liệu hắn có dành cho ta tình cảm nam nữ hay không, nhưng hắn đối xử với ta rất tốt. Mỗi khi ta ồn ào, quấy phá bên cạnh, hắn luôn khoan dung.

Hắn thường dẫn ta xuất cung đi chơi, đến những nơi mà con gái không nên lui tới. Những nơi đó mới lạ, kích thích đến mức khi trở về, ta phải mất vài ngày để định thần lại.

Mỗi khi ta lấy lại sức, hắn lại mỉm cười hỏi, "Đồ ngốc, lần sau còn dám đi không?"

"Ta tên là Phó Uyển Uyển!"

"Ừ, đồ ngốc Phó Uyển Uyển."

"Hoàng đế ngốc Lý Thịnh."

Ta thậm chí còn dám gọi thẳng tên hắn và mắng hắn ngốc.

Tất nhiên, ta đã thử giới hạn của hắn, xem hắn có thể chịu đựng ta đến mức nào.

Mỗi lần chúng ta đấu khẩu, Thái hậu cũng chứng kiến. Bà không hề trách mắng ta, chỉ cười nhìn, như thể đang hoài niệm điều gì đó.

Năm ta mười sáu tuổi, khi vẫn còn đang rong chơi trong cung, đã có người dò hỏi ý định cưới ta.

Thái hậu gọi ta đến bên hỏi, "Uyển Uyển, con mong muốn gì ở phu quân tương lai?"

"..."

Ta nghĩ ngợi một lúc rồi nhỏ giọng đáp, "Con muốn một người yêu thương và chiều chuộng con như Hoàng thượng. Thái hậu nương nương, người nói xem, liệu con có lấy được một phu quân như thế không?"

Thái hậu sững sờ một lát.

Sau đó, bà ôm ta vào lòng, "Sẽ có thôi, Uyển Uyển của chúng ta tốt thế này cơ mà."

Nhưng rồi Hoàng đế bắt đầu xa lánh ta.

Khi gặp ta, hắn không còn gọi ta là đồ ngốc nữa, mà chỉ im lặng nhìn ta, nhiều lần định nói rồi lại thôi, rồi quay người rời đi.

Dĩ nhiên, ta hiểu rõ sự băn khoăn trong lòng hắn.

Hắn đang tự hỏi, liệu ta có coi hắn là ca ca, hay có chút tình cảm nam nữ với hắn?

Nếu là điều đầu tiên, có lẽ hắn sẽ cho ta xuất cung lấy chồng.

Còn nếu là điều thứ hai, hắn sẽ giữ ta lại trong cung.

Ta chỉ quan tâm đến việc hắn đối với ta ra sao, liệu có tình cảm nam nữ hay không?

Vậy nên sau khi kỳ nguyệt sự đầu tiên của ta qua đi, ta giả vờ say rượu và đi tìm hắn.

Ôm lấy hắn, ta hỏi, "Thịnh ca ca, ngươi có yêu Uyển Uyển không?"

"Uyển Uyển yêu Thịnh ca ca."

"Thịnh ca ca, ngươi có cùng cảm giác với Uyển Uyển không?"

Ánh mắt luôn tràn đầy sự cưng chiều của hắn lúc này lại bị nhuốm một thứ tình cảm mà ta không thể hiểu, sau đó, hắn hôn chặt lấy môi ta.

Không biết ai là người chủ động cởi bỏ y phục trước.

Chỉ biết rằng, chúng ta đã ở bên nhau.

Lần đầu tiên thật sự rất đau.

Khi ta tỉnh dậy, liền trừng mắt nhìn hắn, còn đá hắn một cái.

Nhưng bị hành hạ cả đêm, sức lực của ta đâu còn nữa.

Còn đối với hắn, có lẽ chỉ như bị gãi ngứa mà thôi.

Nhìn thấy hắn chẳng hề bận tâm, ngược lại khiến ta tức đến mức bật khóc.

Hắn ôm ta, vỗ về, "Uyển Uyển, ta đã chờ ngươi lớn suốt hai năm qua, cũng vì ngươi mà không hề lưu lại hậu cung. Ngươi thực sự không cảm nhận được tình cảm của ta sao?"

Ta ngỡ ngàng, sững sờ, rồi ôm lấy hắn mà òa khóc.

"Ta cứ tưởng đó chỉ là sự si mê từ một phía của ta."

"Ngươi đúng là kẻ xấu."

Người ta nói rằng, lúc đầu, mối tình nào cũng ngọt ngào, ta và Lý Thịnh cũng không ngoại lệ.

Tuy nhiên, ta vẫn không quên mục tiêu của mình: phải khiến Phó gia sụp đổ.

Đến lúc này, ta vẫn chưa hiểu rõ tình cảm của mình dành cho Lý Thịnh là bao nhiêu. Đó là sự chân thành, giả dối, hay đơn giản chỉ là lợi dụng.

Khi Hoàng đế phong ta làm Quý phi, đã bỏ qua rất nhiều bậc. Ngay cả phong hiệu cũng được suy nghĩ đến nhiều cái.

Cuối cùng mới quyết định lấy chữ "Thần", "Mẫn", "Ý".

"Ý" là do Thái hậu thêm vào, có thể thấy bà sủng ái ta đến nhường nào.

Vì vậy, ta trở thành Ý Quý phi.

Hồ sen, nơi ta lần đầu gặp Hoàng đế, được xem như nơi kết duyên của chúng ta, nhiều cổng vào cung điện gần đó bị phong kín, không ai được phép tiến vào hồ sen nữa.

Cung của ta chỉ cách hồ sen một bức tường, rất gần Dưỡng Tâm điện và Ngự Thư phòng của Hoàng đế.

Ta được độc sủng cả hậu cung, có Thái hậu làm chỗ dựa, gần như có thể đi ngang ngửa khắp nơi. Nhưng ta vẫn giữ vẻ thân thiện, hòa nhã như trước, không hề thay đổi.

Dĩ nhiên, vẫn có chút khác biệt.

Chính là trên giường, ta rất ham học hỏi.

Chỉ sau vài tháng, ta liền có thai.

Các phi tần nhìn cái bụng của ta mà trong lòng hận đến thấu xương, chỉ mong có thể đ.â.m mấy lỗ lên đó.

Ngay cả Hoàng hậu bình thường ôn hòa, cũng ra tay với ta.

Tiếc rằng, thủ đoạn của bà không đủ cao minh, cũng không lường được rằng đằng sau vẻ ngoài ngây thơ của ta lại là một tâm tư thâm trầm, đề phòng tất cả mọi người trong hậu cung.

Kể cả Hoàng đế, kể cả Thái hậu.

Không phải ta không tin vào tình yêu và sự sủng ái họ dành cho ta, mà ta chỉ hiểu rõ rằng, trong cung này, không thể dễ dàng tin tưởng bất kỳ ai.

Hoàng cung là nơi không có bạn bè.

Hoàng hậu bị phế, bị giam vào lãnh cung, giống như một cơn gió thu, một chiếc lá vàng rơi qua trước mắt ta, rồi cứ thế tan biến.

Vào tháng ba mùa xuân, khi ta mười bảy tuổi, ta hạ sinh đứa con trai đầu lòng của ta và Lý Thịnh, đặt tên là Lý Thần.

Ta không biết những người phụ thân khác đối xử với con cái ra sao, nhưng Lý Thịnh thường ôm A Thần dỗ dành, thỉnh thoảng còn phàn nàn với Thái hậu rằng long bào của hắn bị A Thần làm ướt, hoặc lúc hắn đang dùng bữa thì A Thần đi vệ sinh, hay khi hắn phê chuẩn tấu chương xong, bế A Thần đến xem, thì A Thần lại nhổ nước miếng lên trên đó.

Thái hậu càng yêu thương A Thần hơn.

Mỗi ngày bà đều phải nhìn thằng bé một lần.

Ta vẫn là Quý phi nương nương nhân hậu, xinh đẹp.

Mỗi lần Du Phi gặp ta, nàng đều phải khom gối hành lễ.

Ta không làm khó nàng, chỉ lạnh nhạt với nàng, cũng đủ để nàng chịu khổ.

Trong mắt Lý Thịnh, ta vẫn là một thê tử ghen tuông, không cho hắn đến hậu cung, không cho hắn sủng hạnh những phi tần khác.

Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của Lý Thịnh.

Thực ra, ta không quá để tâm đến việc hắn có sủng hạnh ai hay không, nhưng vì hắn muốn thấy ta ghen tuông, muốn ta hờn dỗi, nên ta cũng hờn dỗi và ghen tuông cho hắn thấy.

Đôi khi cãi nhau một chút cũng là tình thú của phu thê.

Khi A Thần tròn bảy tháng, ta vừa bước sang tuổi mười tám.

Triều đình có đại thần đề nghị phong hậu.

Lý Thịnh nói rằng, ta đã sinh Hoàng tử, mẹ nhờ con mà được phú quý, xứng đáng làm Hoàng hậu.

Vì vậy, ta đã trở thành Hoàng hậu nương nương.

Hoàng hậu mười tám tuổi, tất cả mọi người đều nghĩ rằng ta sẽ trở nên ngạo mạn, quên hết mọi thứ.

Những kẻ đó quả thật quá xem thường một kẻ từ nhỏ đã biết mưu tính như ta.

Đặc biệt là đám người trong Hầu phủ.

Bọn họ lần lượt vào cung cầu kiến, vì ta được phong Hoàng hậu, nên cho rằng gia đình ta cũng sẽ được phong thưởng. Nhưng Hoàng đế dường như đã quên mất điều này, không hề nhắc đến một lời.

"Thần khấu kiến Hoàng hậu nương nương, nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."

Ta ngồi trên ghế phượng, nhìn người đàn ông đang quỳ dưới chân ta hành lễ.

Người đó là phụ thân của ta.

Ta không khỏi cảm thấy khoái chí.

Ta thậm chí không lập tức lên tiếng cho ông đứng dậy, chỉ lạnh lùng nhìn ông.

Bất chợt, ta bật cười, "Miễn lễ."

"Tạ ơn nương nương."

Ông ngẩng đầu lên, nhìn ta với vẻ mặt xa lạ.

Phải, hẳn là rất xa lạ.

Dù trên danh nghĩa là cha con, nhưng thực tế, ông chưa bao giờ yêu thương ta, chưa từng nhìn ta một cách sâu sắc, thậm chí không hề chăm sóc, lo lắng cho ta chút nào.

Trong mắt ông chỉ có đích tử, đích nữ của mình, nào có thể thấy được những thứ nữ như chúng ta, chỉ là những viên đá lót đường cho đích tử, đích nữ của ông.

"Nương nương…" Ông khẽ gọi.

Ta nhàn nhạt đáp một tiếng, không còn hứng thú.

Thực ra, ta chẳng muốn gặp ông, cũng không muốn nghe ông giảng đạo về lòng nhân nghĩa.

Cái gọi là chính nghĩa, hiếu đạo chỉ là những lời giả dối, và kẻ thiếu đạo đức nhất chính là ông.

"Nếu Hầu gia đến đây để bàn về chuyện tước vị, vậy đừng mở miệng nữa. Bổn cung sẽ không tìm Hoàng thượng, càng không nhắc đến chuyện này."

Ta thẳng thắn cắt đứt những lời dối trá tiếp theo của ông.

Nói trắng ra mọi chuyện.

"Ngươi… Uyển Uyển…"

"Hầu gia biết ta tên Uyển Uyển sao? Ngài có biết ngày sinh của ta không? Ngài có biết mẫu thân ta c.h.ế.t như thế nào không? Ngài có biết vì sao suốt mấy năm qua ta không hề quay về Hầu phủ không?"

"Ta từng không hiểu tại sao lại phải vào cung, sau này mới biết, phu nhân của ngài đưa ta vào cung là để giúp Du Tần lấy lại ân sủng. Nhưng bà ta chưa bao giờ hỏi xem ta có đồng ý hay không."

"Sau khi ta vào cung, Du Tần cũng chẳng đoái hoài gì đến ta."

Du Phi vì phạm tội nên bị giáng làm Du Tần.

Nói thật, đó cũng là do ta gây ra.

"Ngài cũng chưa bao giờ quan tâm đến ta. Sinh ra mà không nuôi dưỡng, không giáo dục, không yêu thương, ngài có tư cách gì để hưởng ánh sáng từ ta?"

"Có lẽ trước khi vào cung, Hầu gia nên tự hỏi, trong suốt mười bốn năm ta ở Hầu phủ, ngài đã đối xử tốt với ta ở điểm nào để có thể kể ra?" 
 
Chương 5


Giọng ta lạnh lùng, trầm thấp.

Đây là lần đầu tiên ta để lộ bản chất thật của mình trước mặt người khác.

Ta chính là người miệng lưỡi sắc bén, không bao giờ tha thứ khi bản thân mình có lý.

Nhìn thấy sắc mặt ông thay đổi, ta cảm thấy thỏa mãn vô cùng.

"Ngài chẳng có điểm gì tốt cả, vậy nên tốt nhất là hãy lui đi."

"…"

Ông im lặng một lúc lâu, dường như cuối cùng cũng hiểu ra.

"Thần cáo lui."

Ông xoay người rời đi.

Không ngoảnh đầu lại.

Tất nhiên ông không thể thấy được đôi mắt ta đỏ hoe, và giọt nước mắt lăn xuống.

Ai mà chẳng muốn được phụ mẫu yêu thương, trân trọng như bảo vật?

Nhưng tiếc rằng, tất cả những điều đó, ta chưa bao giờ có.

Ta được Lý Thịnh ôm vào lòng, hắn than thở, "Chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao?"

Hắn giơ tay lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt ta.

Rồi hắn ôm ta hôn nhẹ.

Trong khoảnh khắc đó, ta cảm thấy vô cùng xấu hổ.

"Ai nói ta khóc chứ, chỉ là gió thổi làm cát bay vào mắt thôi."

"Đồ xấu xa, dám cười nhạo ta."

Ta bèn nhéo vào hông hắn.

Thực ra ta cũng không dùng sức, nhưng hắn lại kêu oai oái, "Hoàng hậu nương nương tha mạng, Hoàng hậu nương nương tha mạng!"

Hắn khiến ta bật cười thành tiếng.

Thái hậu sai người đến mời ta đến Từ Ý cung dùng bữa.

Ta chợt nhớ đến vị đầu bếp Tứ Xuyên mới đến cung của Thái hậu, mắt lập tức sáng lên, kéo theo Lý Thịnh, bảo người bế A Thần, rồi chúng ta nhanh chóng đến Từ Ý cung.

Trong bữa ăn, ta cay đến chảy cả nước mắt, nhưng vẫn không ngừng gắp thức ăn.

Thái hậu cười và đưa khăn cho ta.

"Để ta lau cho nàng." Lý Thịnh nhận lấy khăn và lau nước mắt cho ta.

Ta tiếp tục ăn cá chua cay trong bát.

A Thần nhìn thấy liền chảy nước miếng, Lý Thịnh bèn gắp một miếng, nhúng qua nước sôi nhiều lần, nhưng A Thần vẫn cay đến mức run rẩy, bật khóc nức nở.

Lý Thịnh bị Thái hậu đánh mấy cái.

Sau đó đành phải nhận lệnh mà dỗ dành A Thần.

Sau bữa ăn, Lý Thịnh nói muốn đi tuần ở Giang Nam, hỏi ta có đi không.

"Đi chứ, tất nhiên là phải đi rồi. Mẫu hậu, người cũng đi cùng chứ?"

Thái hậu sững sờ một lúc, sau đó mắt hơi đỏ, "Phải, cũng nên đi một chuyến."

Vì là chuyến tuần du, nên phải chọn một ngày đẹp trời, nắng ấm để khởi hành.

Nhưng bên ngoài cung có người tung tin đồn rằng ta bất hiếu, rằng ta từng tư thông với một tiểu tư nào đó…

Tóm lại, ngay lập tức, ta trở thành mục tiêu của những lời chỉ trích.

Tuy nhiên, không lâu sau, nguồn gốc của tin đồn được điều tra ra, hóa ra chính là do Du Tần – ả ngốc đó làm ra.

Nàng ta nghĩ rằng những lời đồn vô căn cứ này có thể kéo ta xuống sao?

Thật đúng là ngu như lợn.

Vì vu cáo Hoàng hậu, Du Tần bị tước bỏ phong hiệu, giáng làm thứ dân, và bị giam vào lãnh cung.

Nàng ta khóc lóc cầu xin được gặp ta.

Ta đâu có ngốc, càng không rảnh rỗi để đi gặp nàng ta.

Ta không đi.

Ngược lại, vị phụ thân giả dối của ta lại dâng sớ lên nói rằng bản thân dạy con không đúng cách, không xứng đáng nhận ân điển, xin Hoàng thượng suy xét kỹ lưỡng.

Kết quả là Lý Thịnh đã chấp thuận thỉnh cầu của ông.

Cả đời này, ông ta sẽ chẳng còn liên quan gì đến tước vị trong cung nữa.

Khi ta nghe tin này trong hậu cung, đã cười suốt nửa ngày trong cung Vị Ương.

Theo Lý Thịnh nói, dáng vẻ vui sướng của ta lúc đó thực sự khiến hắn phải nhìn ta bằng con mắt khác.

Dù sao đi nữa, ta cũng thưởng cho Lý Thịnh thật hậu hĩnh, và kết quả là ta không thể rời khỏi giường suốt hai ngày.

Hắn đúng là đồ cầm thú mà.

Chuyến tuần du Giang Nam, quả thực là một cuộc hành trình quy mô lớn.

Là Hoàng hậu, ta ít nhiều cũng phải bỏ chút tâm tư, nhưng may thay có Thái hậu đảm đương mọi việc, nên ta có thể thảnh thơi đôi chút.

Không phải là ta không hiểu hay làm không được, mà là vào những thời điểm thích hợp, ta vẫn cần phải giữ vẻ ngây thơ, trong sáng, và có phần lười biếng.

Dẫu sao đó cũng là vỏ bọc của ta.

Người ta thường nói: "Giang Nam cảnh sắc tuyệt vời, lữ khách nán lại khó lòng rời xa."

Điều ta thích nhất là ngồi trên thuyền câu cá, rồi nấu một nồi cá ngon lành.

Cả gia đình ngồi bên nhau, ngay cả A Thần cũng có thể uống hai ngụm nước canh cá không gia vị, khiến thằng bé vui mừng, đôi mắt híp lại thành một đường.

Việc phát hiện ra bí mật của Thái hậu và Lý Thịnh là một sự tình cờ.

Lúc ấy, ta mới hiểu vì sao ban đầu Thái hậu lại đối xử tốt với ta đến thế, tại sao ngay từ đầu bà đã tỏ ra thân thiết với ta.

Thì ra, Thái hậu và mẫu thân ta từng là những kỹ nữ Giang Nam, thân thiết như tỷ muội.

Lý Thịnh lúc nhỏ lớn lên ở Giang Nam, từng gọi mẫu thân ta là "di mẫu".

Vậy nên, hắn đã nhận ra ta ngay từ cái nhìn đầu tiên, và đã điều tra rõ ràng thân thế của ta.

Ta không tìm hiểu thêm nữa, vì mỗi người đều có những bí mật của riêng mình, ta cũng không hỏi gì thêm về Lý Thịnh.

Ta chỉ cần làm tốt bổn phận của một Hoàng hậu, nuôi dạy A Thần trưởng thành, có lẽ tương lai ta còn có thể làm Thái hậu.

Nhưng ta không ngờ, Thái hậu lại chủ động kể cho ta nghe về quá khứ của bà và mẫu thân.

Bà nói mẫu thân ta là người vô cùng nhân hậu, khi xưa đã hy sinh rất nhiều để bảo vệ bà và Lý Thịnh.

Bà đã tìm kiếm mẫu thân ta trong nhiều năm, chỉ không ngờ rằng hai người lại ở gần nhau đến thế, mà cách biệt lại xa như vậy.

Ta an ủi Thái hậu.

Mẫu thân chưa từng nhắc đến bà, âu cũng là một cách bảo vệ.

Mẫu thân muốn bà sống thật tốt, cách xa tất cả những điều đã qua.

Nếu mẫu thân thực sự muốn tìm Thái hậu, chắc chắn đã có cơ hội tìm thấy bà.

Vì mẫu thân biết rõ Thái hậu đã đi đâu.

Nhưng mẫu thân không làm vậy.

Chính vì mẫu thân không tìm kiếm, nên Thái hậu càng cảm thấy áy náy hơn.

Sau khi biết thân thế của ta, bà càng yêu thương, chăm sóc ta hơn.

Lòng ta cảm thấy đau đớn vô cùng, chỉ muốn khóc òa lên.

Mẫu thân ta đã luôn âm thầm sắp đặt con đường cho ta.

Vì bà biết rằng một ngày nào đó, ta sẽ xuất hiện trước mặt Hoàng đế và Thái hậu, chỉ cần ta không đi lệch hướng, chỉ cần ta giống bà đôi chút, nhất định sẽ được sủng ái.

Ta ôm lấy Thái hậu khóc nức nở, rồi ngất lịm đi.

Khi tỉnh dậy, ta mới biết mình đã mang thai.

Thái hậu mừng rỡ vô cùng, Lý Thịnh ôm A Thần cũng vui sướng không kém.

Hắn vừa véo mũi ta, vừa xoa bụng ta.

"Chắc là lần đó mà có đây."

Ta biết rõ "lần đó" mà hắn nhắc đến là lần nào.

Lần mà ta nằm trên giường suốt hai ngày không thể xuống.

Có thai rồi, ta không thể ở lại Giang Nam lâu hơn nữa, phải lập tức hồi kinh.

Nhưng ai ngờ rằng, có kẻ to gan lớn mật dám hành thích Hoàng đế.

Khi tên thích khách vung kiếm xông đến, ta không suy nghĩ gì mà đẩy Thái hậu ra, rồi lao tới chắn cho Lý Thịnh, đỡ lấy nhát kiếm ấy.

Ban đầu ta không cảm thấy đau, cho đến khi hắn hoảng loạn gọi tên ta, "Uyển Uyển."

Ta ngã vào lòng hắn.

Lúc ấy, ta mới cảm nhận được nỗi đau.

Ta đau đến mức nước mắt tuôn rơi, thật sự ta rất sợ c.h.ế.t.

Ta nắm chặt lấy y phục của hắn.

"Lý Thịnh…"

"Ừ."

"Ta không muốn c.h.ế.t."

"Đừng sợ, đừng sợ, Uyển Uyển đừng sợ, ngự y sẽ lập tức rút kiếm ra cho nàng."

Ta không biết nhát kiếm này đ.â.m vào đâu, nhưng ta đau lắm.

Dường như sắp ngất đi.

Ta sợ mình sẽ không tỉnh lại được nữa, "Lý Thịnh, hãy để A Thần làm Hoàng đế."

"Được."

Thấy hắn đồng ý nhanh như vậy, ta lại không vui.

"Không được, làm Hoàng đế khổ lắm, mỗi ngày phải xử lý không biết bao nhiêu tấu chương. Thôi, cứ để thằng bé làm Vương gia cho nhàn đi."

"Được." Lý Thịnh lại đồng ý.

"Đừng để Phó gia yên ổn, họ nợ ta."

"Được!"

Ta thấy hắn khóc.

Lòng ta đau đớn vô cùng, cố gắng giơ tay muốn lau nước mắt cho hắn.

Muốn bảo hắn đừng khóc.

"Lý Thịnh, không được sủng hạnh phi tần khác. Nếu ta c.h.ế.t rồi, không được quên ta. Ngươi đừng khóc nữa, ngươi càng khóc, ta càng đau."

"Uyển Uyển, nàng sẽ không c.h.ế.t đâu."

Cuối cùng, ta vẫn không đợi được lời hứa của Lý Thịnh.

Đồ ngốc này.

Có thể để con trai làm Hoàng đế, nhưng lại không chịu thề non hẹn biển với ta.

Thật tức c.h.ế.t mà.

Khi tỉnh lại, ta vẫn đang ở trên thuyền, mở mắt ra đã cảm thấy đau đớn, nước mắt tuôn trào.

Lý Thịnh ôm lấy ta, vừa dỗ dành, vừa cười, nhưng ta nhận ra hắn trông thật tiều tụy, người còn bốc mùi hôi.

Râu ria lởm chởm mọc đầy, thật xấu xí.

Ta nhìn hắn mà không nhịn được bật cười.

Còn sống thật tốt, đúng không?

Nhưng nụ cười ấy lại khiến vết thương đau nhói, ta hét lên vì đau.

Quả thực là được Lý Thịnh cưng chiều đến hư rồi.

Một chút đau đớn cũng không chịu nổi.

Sinh con đau đến vậy, ta cũng đã vượt qua được cơ mà.

"Đứa bé đâu…?"

"Uyển Uyển, chúng ta sẽ có thêm con mà."

Ta ngẩn người trong giây lát, rồi mới hiểu ra.

Đứa bé đã không còn.

Ta bật khóc lớn, nắm lấy tay Lý Thịnh, "Nhất định phải lăng trì tên thích khách đó."

Lăng trì vẫn không đủ để giải hận trong lòng ta.

Con của ta… 
 
Chương 6: Hết


Dọc đường dưỡng thương trở về kinh thành, thực ra vết thương của ta đã sớm lành hẳn.

Nhưng ta vẫn thấy đau.

Nỗi đau âm ỉ, từng chút, từng chút, như hàng ngàn mũi kim châm.

Ta không biết đã có bao nhiêu người phải c.h.ế.t để bồi táng cho đứa bé của ta.

Và ta cũng không muốn biết.

Dù ta luôn mưu mô, nhưng từ trước đến nay ta chỉ nhắm vào người nhà họ Phó, nhưng chưa có ai phải c.h.ế.t dưới tay ta.

Thậm chí ngay cả tỷ tỷ của ta, nàng vẫn còn sống trong lãnh cung.

Từng chút, từng chút gỡ rối, cuối cùng phát hiện ra mọi việc đều liên quan đến huynh trưởng của ta, tuy rằng việc này có phần khiên cưỡng.

Nhưng họ tuyệt đối không trong sạch.

Vậy nên, khi cả Hầu phủ bị giam vào thiên lao, phụ thân ta vẫn kiên quyết muốn gặp ta.

Ta đã đi gặp ông.

Mái tóc ông đã bạc màu, vừa nhìn thấy ta liền quỳ xuống, cầu xin ta tha thứ cho Phó gia.

"Ông nói trẻ con vô tội, chẳng lẽ đứa bé trong bụng ta đáng phải c.h.ế.t sao? Chỉ cần các ngươi an phận thủ thường, khi ta vững vàng ngồi ở ngôi vị Hoàng hậu, A Thần tương lai đăng cơ, các ngươi nhận được ít lợi lộc sao?"

"Các ngươi chỉ là quá tham lam."

Ta từ từ quay người, "Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, Vương tử phạm pháp cũng phải chịu tội như thường dân, phụ thân à, phạm sai thì phải nhận lấy hình phạt."

"Ta chưa bao giờ là Quán Thế Âm Bồ Tát đại từ đại bi."

Ta cúi người thì thầm vào tai ông, "Phụ thân à, trong số các Bồ Tát cũng có một vị gọi là Sát Tâm Quan Âm."

"Vả lại, thế gian này đau khổ quá nhiều, Bồ Tát cũng bận rộn, không thể cứu độ hết thảy chúng sinh đâu."

Một người của Phó gia bị xử trảm với hình phạt ngũ mã p.h.a.n.h t.h.â.y, còn lại đều bị lưu đày. Ngay cả Phó Du, ta cũng bắt nàng ta đi lưu đày.

Nàng hẳn là oán hận mẫu thân của mình, năm xưa đã đưa ta vào cung.

Kinh thành liên tiếp có nhiều gia tộc lớn bị sụp đổ.

Lưu đày, c.h.é.m đ.ầ.u, m.á.u ở chợ Cải Thị dường như không thể rửa sạch.

Đó chính là quyền lực.

Và bởi vì vết thương nằm ở bụng, nên ta không còn khả năng mang thai.

May mắn thay, tình cảm của Lý Thịnh dành cho ta chưa hề vơi bớt chút nào, thậm chí còn nhiều hơn trước.

Hắn bất chấp mọi phản đối, phong A Thần làm Thái tử, dẫn A Thần lên triều, tận tay dạy thằng bé cách làm một vị vua.

Còn hắn cũng đang cố gắng trở thành một vị minh quân.

Còn ta...

Ta dĩ nhiên cũng giữ lại cho mình những con bài dự phòng.

Một khi tình yêu không thể dựa vào, ta vẫn còn quyền lực trong tay.

Năm A Thần thành niên, Lý Thịnh tuyên bố thoái vị.

Ta vừa bất ngờ, nhưng cũng không bất ngờ.

Dù gì hắn cũng đã già, không còn đủ sức khỏe.

Thái hậu cũng thường xuyên bệnh tật, nhiều lúc mê man không tỉnh.

Hắn cũng muốn dành nhiều thời gian ở bên Thái hậu, cùng bà đi hết quãng đời còn lại.

A Thần đăng cơ, Thái tử phi của nó theo lẽ thường sẽ trở thành Hoàng hậu.

Hoàng hậu của A Thần là người do chính nó chọn, cũng là cô gái mà nó yêu thích, ta và Lý Thịnh không can thiệp.

Chúng ta đều mong rằng đời này, nó sẽ bình an, thuận lợi, và hạnh phúc.

Thái hậu khi nhìn thấy cháu chắt thì đã mỉm cười và nhắm mắt yên nghỉ nơi chín suối.

Ta nắm tay Thái hậu, khóc đến đau lòng.

Bà lão già phúc hậu này đã sủng ái ta suốt hơn hai mươi năm, chưa bao giờ trách mắng ta dù chỉ một câu.

Ta không phải là kẻ vô tình, dù là tảng đá cũng sẽ bị sưởi ấm.

Ta gọi bà là "Mẫu hậu", hy vọng bà sẽ lại vuốt ve đầu ta, gọi ta một tiếng "Uyển Uyển."

Một bàn tay lớn đặt lên đầu ta.

Ta ngẩng đầu nhìn lên Lý Thịnh.

Mắt hắn đỏ hoe, nói với ta, "Đồ ngốc, mẫu hậu ghét nhất là thấy nàng khóc, đừng để bà ra đi không yên lòng."

Sau khi mẫu hậu được an táng trong hoàng lăng.

Lý Thịnh thấy ta ngày ngày ốm yếu, quyết định dẫn ta ra ngoài đi dạo.

Thực ra ta không muốn đi lắm.

Ta sợ gặp phải thích khách lần nữa, ta sợ c.h.ế.t.

Lý Thịnh kéo ta lên xe ngựa, véo má ta, "Ta nghĩ chúng ta nên tính sổ một chút rồi."

"Tính sổ gì?" Ta hất tay hắn ra.

Còn tỏ vẻ hung dữ hơn cả hắn.

Khí thế cũng lấn át hắn.

Hắn cười khẩy, "Tính sổ từ cái lần nàng cố ý quyến rũ ta ở hồ sen, còn kéo ta ngã xuống hồ sen ấy."

Ta chớp mắt.

Ôm đầu kêu đau, rồi tựa vào lòng hắn.

Lại là cảnh vừa ôm vừa dỗ.

Lão già này, đã già rồi còn lật lại chuyện cũ, thật đáng ghét, thật đáng ghét!

"Giang Nam có thể hái sen, lá sen rợp khắp đồng, cá đùa bên dưới lá sen…"

"Ân tình quân vương thật đậm sâu."

Gió thổi lên, tình cảm càng thêm nồng nàn.

Những toan tính của ta, sự giả vờ ngây ngô của Lý Thịnh, đã viết nên một bài ca tình yêu dễ dàng ngân nga, nhưng những đắng cay ngọt bùi chỉ có những người trong cuộc như chúng ta mới có thể hiểu được thấu đáo.

"Lý Thịnh."

"Hửm?"

"Ta yêu chàng."

Lý Thịnh im lặng một lúc, rồi đáp, "Đồ ngốc, ta đã sớm biết nàng yêu ta rồi."

Hết. 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top